"Ha ha, tôi vẫn là sinh viên, không được xem như quân nhân chính thức nên khi nhiệm vụ chấm dứt liền bị đuổi trở về." Trương Tĩnh có một đôi mắt to rất đẹp, long lanh, tựa như bên trong có vô số báu vật nhân gian.
"Nhìn cái gì vậy?"
Lúc này Vương Động mới ý thức được mình đang thất thố: "Thật xấu hổ, chỉ là đôi mắt của cô thật sự rất đẹp."
Cấp bậc trong quân đội được phân chia rất nghiêm khắc. Chỉ là một sinh viên mà đã có quân hàm thiếu úy trong quân đội, đây chính là một chuyện không thể tưởng tượng được. Nhưng mà Vương Động đâu để ý mấy chuyện này, chỉ nghĩ Trương Tĩnh là một sĩ quan thực tập bình thường mà thôi.
"Cám ơn cậu đã khen."
"Cô là người Inventer à?"
"Còn cậu là người Địa Cầu?"
"Đúng vậy, cô cũng ở Địa Cầu?" Người người Inventer sống trên Địa Cầu cũng không nhiều. Kỳ thật hiện tại cũng rất khó phân biệt được. Về cơ bản mọi người đều đã điều chỉnh gien ở một mức độ nhất định. Trái lại người người Inventer lại coi trọng việc di truyền những gien xuất sắc. Dù sao gien của loài người cũng rất hỗn loạn.
"Không. Tôi ở mặt trăng. Phi thuyền bay qua và hạ xuống ở mặt trăng. Nhưng mà tôi chưa tới đó bao giờ, nên cũng muốn tới đó xem thử."
"Mặt trăng. Ha ha. Chỗ đó chính là thiên đường của người giàu. Tôi cũng không ngờ đấy." - Vương Động cười nói. Địa Cầu mặc dù là đất mẹ của loài người nhưng mặt trăng lại là nơi tập trung và thể hiện khoa học kỹ thuật của nhân loại. Ngay cả 'vùng tối' của mặt trăng bây giờ đã trở thành thành phố không có bóng đêm. Với sức mạnh khoa học kỹ thuật của loài người, mặt trăng đã không còn góc chết. Toàn bộ nơi đó đã là tấc đất tấc vàng. Người người Địa Cầu muốn di dân đến mặt trăng thì phải có tiền hoặc phải là người có tài.
"Cậu là người rất kỳ lạ. Trong những lời này có ẩn chứa sự kiêu ngạo." - Trương Tĩnh có chút khó hiểu.
"Đâu có. Nhất định là cô nhầm lẫn rồi." - Vương Động thoáng hít mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra từ người đẹp. Thứ cảm thụ này quả thực khiến con người ta vui vẻ thoải mái. - Cảm tạ thượng đế, thế giới loài người thực tốt hơn cái ổ sâu bọ nhiều lắm.
"Tiểu Tĩnh, tôi tìm cô khắp nơi. A, đây không phải là.... Vương Động sao?" Trí nhớ Rios cũng không tệ: - "Gặp được cậu tôi rất vui đó”
"Tôi cũng vậy. Một lần nữa cảm tạ hai người cứu tôi ra khỏi địa ngục." Lời của Vương Động rất chân thành.
"Cậu quá khách sáo rồi. Đó chính là nhiệm vụ của chúng tôi. Tiểu Tĩnh, hạm trưởng đang tìm cô đó." - Rios nói, trong ánh mắt dịu dàng còn ẩn chứa một chút tình cảm không tên.
Cũng chẳng có cách nào, một cô gái như Trương Tĩnh chắc chắn sẽ có không ít ngươi theo đuổi.
Trương Tĩnh dường như còn muốn nói chuyện với Vương Động thêm một lát, nhưng mà nghe hạm trưởng tìm có việc nên vẫn đứng dậy rời đi. Rios cười chào hỏi với Vương Động nhưng anh ta cũng có chuyện của mình nên phải đi. Xem ra thân phận của anh ta cũng không thấp.
Nghe tiếng cười vui vẻ của những người đáng tuổi chú, tuổi bác hắn; Vương Động cảm thấy cô đơn trở về căn phòng của hắn. Với tuổi của hắn thì hoàn toàn không có cách nào hòa nhập với những người này.
Căn phòng này rất thoải mái, so với ngủ trong khoang thuyền như cái quan tài thì khá hơn nhiều. Lại còn có phòng tắm riêng nữa chứ. Xem ra Liên Bang thật chu đáo. Một tấm vé tàu như thế này, nếu là trước kia chỉ sợ Vương Động nghĩ đến cũng không dám.
"Khà khà. Con trai. Cô nàng này cũng không tệ đâu. Ngươi có thể cân nhắc một chút đó."
"Ông không nói có ai bảo ông câm đâu." Vương Động đã đáp ứng Võ Thần Tự Nhận, khi có cơ hội sẽ cho hắn ra hít thở không khí.
"Cái này thì có gì phải ngại. Nhìn bộ dạng của ngươi nhất định là gà mờ rồi. Đàn bà dù sao cũng là để theo đuổi. Có câu... cái gì nhỉ... chết thật, câu quan trọng như thế mà ta quên mất."
"Được rồi, tôi biết ông bị kìm nén lâu rồi, vậy cứ tự sướng một mình đi."
"Nhóc con, ngươi muốn chết phải không. Có tin ta một chưởng đập nát bét ngươi không!" Võ Thần Tự Nhận tức đến nỗi râu ria dựng hết cả lên. Vương Động cũng đã quen với chuyện này, hoàn toàn mặc kệ lão.
"Tiết kiệm sức lực đi. Tivi đang mở đó, ông thích làm gì thì làm. Tôi phải luyện tập một chút."
Việc tu luyện bí quyết Đao Phong đã trở thành thói quen của hắn. Võ Thần Tự Nhận nghiêm túc gật đầu nói: "Câu 'chim yếu thì phải bay trước' rất thích hợp với ngươi."
May mà Vương Động đã quá quen với chuyện này, bằng không nhất định sẽ bị lão chọc tức đến tẩu hỏa nhập ma.
"Tiểu Tĩnh, hình như cô rất hứng thú với cậu nhóc kia?" Rios hỏi, vì với thân phận của Trương Tĩnh, đến cả hạm trưởng cũng muốn tiếp cận một chút.
"Sư huynh, anh không thấy người này ở dưới hoàn cảnh như vậy mà cũng có thể sống sót là rất kỳ lạ ư?" Lúc nói câu này, trong mắt Trương Tĩnh phát ra tinh quang lấp lánh, giống như vừa phát hiện ra một bí mật.
"Sao lại nói vậy? Tôi thấy rất bình thường. Chẳng phải hắn trốn ở trong hầm mới tránh được bọn Zago tấn công sao."
"Cậu ta nói là hắn trốn ở trong hầm nhưng trên người lại có rất nhiều vết thương. Đây rõ ràng là dấu vết của cuộc chiến xáp lá cà, hoàn toàn không giống với việc trốn trong hầm."
"Điều này cũng kì quái. Nếu cậu ta là chiến sĩ võ trang, có áo giáp bảo vệ thì trên người không thể bị thương như vậy. Nếu như là đánh xáp lá cà thì lại chắc chắn không phải là đối thù của Zago. Chậc chậc. Không hổ là truyền nhân của Thiết Mạc - Trương gia, khả năng quan sát quả nhiên không tầm thường." Rios tán thưởng.
"Ha ha, tôi cũng chỉ đoán bừa thôi, có lẽ thật sự là may mắn. Chẳng qua chuyện này cũng không liên quan tới chúng ta."
"Cũng đúng." - Rios cũng không quá lưu tâm. Chỉ cần có chút năng lực chiến đấu, tránh đụng độ với Zago là có thể dễ dàng sống sót, ít nhất là hắn cũng thấy không khó.
Thiết Mạc Trương gia là một trong năm đại gia tộc cổ xưa nhất của loài ngươi. Bất kể ở nơi đâu cũng là một tấm kim bài, chẳng trách Trương Tĩnh vẫn còn là sinh viên mà đã có thể đến chiến trường hành tinh Norton. Lại còn có cả chuyên gia phụ trách bảo vệ. Quân hàm thiếu úy cũng chỉ để thuận tiện cho nàng đi lại chứ đối với người của Trương gia mà nói, nó chẳng là cái gì cả.
Trương Tĩnh khẽ vuốt lọn tóc rối. Chỉ một động tác tùy ý như vậy cũng đã khiến Rios hơi thất thần. Là người có thành tích xuất sắc trong quân đội, có thể làm nhiệm vụ bảo vệ Trương Tĩnh chính là một vinh dự của bản thân anh ta.
"Trong khoảng thời gian này đã làm phiền sư huynh rồi. Tôi phải trở về suy nghĩ lại về những thu hoạch một chút."
"Đi đi, có việc gì thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào." Rios rất muốn nói chuyện thêm với Trương Tĩnh mấy câu nhưng người của Trương gia lại có khả năng nhìn thấu lòng người. Nếu như Trương Tĩnh không có hứng thú thì anh ta có cố gắng thế nào cũng vô dụng.
Trong lịch sử nhân loại, hưng suy thành bại không ngừng, có thể bền vững không suy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Và năm đại gia tộc đã làm được điểm này. Ảnh hưởng tới mấy trăm năm lịch sử loài người, mỗi người trong gia tộc đều là nhân vật quan trọng của xã hội loài người, thế lực chằng chéo phức tạp. Cho dù là thế lực hùng mạnh mới trỗi dậy cũng phải nhường họ ba phần.
Lý gia ở Trái Đất có một ý nghĩa hết sức đặc biệt với cả nhân loại. Đây chính là gia tộc của Lý Phong - Lý tướng quân đã dẫn dắt loại người đánh bại tộc Zago, mở ra tương lai cho loài người. Một gia tộc chỉ dựa vào vinh quang để truyền thừa thì không đủ, dù sao cũng đã mấy trăm năm qua đi. Nguyên nhân chính nằm ở Phong Thần Quyết và Ma Nữ Quyết của Lý gia, đây quả là công pháp có một không hai, là hai loại trong đương kim ngũ đại công pháp của loài người. Phong Thần quyết do đích thân Lý Phong tướng quân sáng tạo. Trong khi Ma Nữ Quyết lại do Chu Chỉ tướng quân sáng chế, cũng chiếm ngôi công pháp cực manh, cực thích hợp dành cho phụ nữ.
Mã gia là phụ tá đắc lực của Lý Phong tướng quân, nắm giữ mạch máu kinh thế và khoa học kỹ thuật. Mã gia vẫn hưng thịnh như bốn trăm năm trước, công ty FFC vẫn là một trùm siêu cấp tài chính. Mã gia mặc dù không có công pháp nhưng hai nhà đã giao hảo mấy đời nhưng người thừa kế mỗi đời của Mã gia vẫn có thể học tập một trong hai loại công pháp của Lý gia.
Năm đại gia tộc, trái đất hai nhà, mặt trăng hai nhà.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Phong™
Nói tới gia tộc Doyle - Tướng quân Lilan Garros và tướng quân Lý Phong được người đương thời coi là thần tượng, mặc dù tướng quân Lý Phong luôn rực sáng, cũng không hề bao phủ đi chiến công của tướng quân Lilan Garros. Anh ta sáng tạo ra Thiên Vương Quyết cũng làm cho gia tộc Doyle kéo dài sự hưng thịnh.
Thiết Mạc Trương gia, có lẽ là ở vị trí của một người phụ tá, vì thế địa vị Trương gia không hề bị lay động. Vô luận chính quyền người Inventer biến hóa như thế nào, Thiết Mạc Trương gia cũng không hề có ảnh hường gì, Thiên Tâm Quyết chính là tâm pháp gia truyền của Trương gia.
Gia tộc cuối cùng trong năm đại gia tộc chính là Liệt gia tại Sao Hỏa, 400 năm trước trong trận đánh tranh đoạt quyền lực cuối cùng ở Sao Hỏa, Liệt gia đã thắng, có lẽ do lực lượng vĩ đại của Thiên Sư, Liệt Hỏa Quyết của Liệt gia cường mãnh vô cùng.
Vô luận thời cuộc biến đổi thế nào, năm đại gia tộc vẫn đứng sừng sững.
Nhưng năm đại gia tộc cũng không phải là nơi thần bí nhất, hùng mạnh nhất. Ở trong nền văn minh của loài người vẫn còn tồn tại một địa phương vốn không nên tồn tại – đó chính là Thánh Địa.
Thánh Điện là nơi tưởng nhớ tới Chiến Sĩ Đao Phong vô địch, sự cường đại của anh ta, sự thần bí của anh ta – anh ta là cả một truyền thuyết, sức ảnh hưởng của anh ta còn tới tận ngày nay. Thời gian trôi qua cực nhanh, những bí ẩn vẫn không có lời giải đáp. Mặc dù tồn tại của Chiến Sĩ Đao Phong giống như Thần nhưng cũng không ngăn nổi thời gian.
Thánh Địa đứng ở vị thế trung lập, không tham gia bất kì cuộc phân tranh nào, nhưng không ai dám coi thường ảnh hưởng của bọn họ. Trong Thánh Điện có đường đi tới Chiến Thần điện, mà Chiến Thần Điện chính là bí mật lớn nhất mà Chiến Sĩ Đao Phong để lại, năm đại gia tộc mỗi nhà đều phái những chiến sĩ võ trang tinh nhuệ để bảo vệ Thánh Địa. Đó là nơi mà quyền lực của nhân loại không thể với tới.
Trương Tĩnh luôn có thói quen ghi chép lại những gì đã trải qua, điều này có thể giúp cô phân tính mọi việc tốt hơn. Kỳ thật con người kia không thể khiến cô chú ý, nhưng không biết vì sao trong đầu cô luôn xuất hiện hình dáng của hắn, tựa như trên người hắn có lực lượng gì đó hấp dẫn cô.
Trương Tĩnh khẽ cười cười, tự cười bản thân phân tâm, người của Trương gia ngay cả lòng hiếu kỳ cũng có thể phân tích một cách rõ ràng, sự thiếu hụt cố hữu của loài người này không hề xuất hiện trên người nàng, cho nên Trương Tĩnh cố ý không để ý tới Vương Động, không để hình ảnh của người này quấy nhiễu đến việc tu luyện Thiên Tâm Quyết của cô.
Chuyện này không thể không coi như một trò cười, bí quyết Đao Phong được truyền ra từ Thánh Địa, tuy rằng nó được truyền bá rất rộng rãi, nhưng không phải ai tu luyện bí quyết Đao Phong cũng trở thành cao thủ.
Hưởng thụ một số thứ xa sỉ trên phi thuyền xa xa không bằng 1/1000 vệc tu luyện bí quyết Đao Phong, ban đầu hắn luyện tập là bởi vì sinh tồn, nhưng sau khi luyện tập, hắn được trải nghiệm qua những cẩm giác mà hắn chưa bao giờ được trải qua. Chẳng trách có nhiều người si mê theo đuổi võ đạo. Đúng rồi, trong không gian thủy tinh của hắn cũng có một người điên cuồng như vậy.
Bảy ngày trên phi thuyền, đối với những kẻ khác là những ngày hoan lạc sau tai nạn, nhưng đối với Vương Động chỉ là một chuyến đi về nhà rất bình thường, hắn cũng không có gặp lại Vương Tĩnh.
Sau khi phi thuyền hạ cánh, Vương Động cũng không để ý tới giới truyền thông, lén lút trốn đi. Hiện tại hắn một lòng muốn về nhà, xem ông lão hiện tại như thế nào.
Thượng Kinh – thành phố của hi vọng, đơn giản mà nói đây là khu dân cư nghèo. Người ở đây hầu hết đều là những người phải nhận cứu tế từ chính phủ, không có cách nào, kinh doanh nhà đất luôn là nghành hot nhất của nhân loại, bất kể muốn ở trên trời hay dưới đất không có tiền tuyệt đối không được.
"Ông lão, tôi trở về, không chết thì kêu lên một tiếng!"
Vương Động không có chút lễ độ nào đập đập cánh cửa... Không có động tĩnh, ông lão này tám phần là đã đi uống rượu!
Vương Động đưa ngón tay vào màn hình nhận dạng, về nhà luôn luôn là điều vui vẻ, mặc dù ông lão không có ở nhà.
"Xin lỗi, vân tay không phù hợp, xin mời đưa vào một lần nữa."
"Á, cái gì thế này, ta mới đi khỏi nhà có mất ngày!"
Lúc này cánh cửa mở ra: "Cậu tìm ai ? " - Mở cửa là một bác gái xa lạ.
"A, bác là ai, sao lại ở nhà của cháu thế, ông cháu đâu?” - Vương Động thắc mắc hỏi.
"À, cậu chắc là người kia, phòng này giờ là của bác, ông cụ kia nói nếu có ai đến hỏi thì bảo qua khu lưu trữ thông tin, ông ấy có thư để lại cho cậu."
Vương Động mang theo đầy sự nghi ngờ, điền hết thông tinh vào màn hình sau đó đưa mật mã của mình vào, quả nhiên ông lão có để lại cho mình một bức thư. Vương Động đầy kích động mở ra.
"Nhóc con, đầu tiên ta phải chúc mừng ngươi còn sống để xem bức thư này, hiện nay lão già này đang đi tìm kiếm mùa xuân thứ hai cho mình, ngươi không phải lo lắng cho ta. Ngươi hiện tại đã biết sự lợi hại của lão già này rồi phải không, hãy chăm chỉ luyện tập bí quyết Đao Phong cho tốt. Mà còn nữa, ngày trước ta đưa cho ngươi khối thủy tinh là ta trộm được từ một gia đình giàu có, ngươi nên biết những thứ thế này không nên cho người khác biết, nếu bên trong có bảo tàng đừng có mà chiếm một mình, nhớ chia cho lão già này một chút, tài khoản..., nếu gặp phải phiền toái,... không gặp lại."
Trong màn hình ông lão trông như một kẻ dở hơi, Vương Động vừa thấy ấm áp vừa muốn bóp chết lão, ông lão tựa hồm muốn tắt máy ghi hình, bông nhiên dừng lại – “Tài khoản của ngươi có một chút tiền, đó là học phí...còn căn phòng đã bán đi, ngươi đã trưởng thành, phải tự lực cánh sinh đi thôi, không phải cảm ơn ta."
Vương Động cố nén ý nghĩ muốn đập vỡ màn hình, nhưng phá hoại của công là phải đền tiền, ông lão này quả là tuyệt tình, ngay cả phòng ở cũng bán đi.
Không còn cách nào khác, lúc này bạn học Vương Động của chúng ta đúng là không có nhà để về, căn phòng trước kia tuy tồi tàn rách nát nhưng tốt xấu cũng là một chổ an thân. Nếu là trước kia hắn quả là không biết làm thế nào, nhưng từ hành tinh Norton trở về hắn chẳng còn e ngại cái gì.
Vương Động đi kiểm tra tài khoản, một, hai, ba, bốn...
Bình tĩnh, bình tĩnh!
Một tiếng hét thảm vang lên, bạn học Vương Động quả là đau khổ, bên trong chỉ còn có ba mươi ngàn đồng, đây chính là con số trước mắt, nếu đem làm tiền tiêu vặt còn được, nhưng đây chính là toàn bộ tài sản hiện tại của hắn... Cộng thêm bộ quần áo liên bang đưa cho.
Ta sống như thế nào đây!
"Lão già chết toi, ông chờ đó, ngàn lần đừng cho ta tìm được ông!"
Vương Động rốt cục òa lên, hoàn toàn không để ý đến những cặp mắt kỳ quái ở xung quanh, ngửa mặt lên trời kêu thảm thiết, chẳng cần biết là một cô gái đẹp hay một gã lưu manh đang nhìn hắn.
Vương Động có chút hối hận, sao không mang ít đồng nát sắt vụn từ hành tinh Norton về bán, trời ạ, như thế này sống làm sao được.
Bất kể như thế nào, hắn vẫn muốn sống, trước tiên cần tìm một chổ ổn định... Nhưng mà khi đi qua cửa hàng Hamburger, bụng bạn học Vương Động bắt đầu sôi lên sùng sục.
Khẩu vị của hắn cũng không cao, trên phi thuyền tuy có một số thức ăn rất tinh mỹ nhưng khi ăn hắn lại thấy không hợp. Hiện tại tuy không giàu có gì nhưng bạn học Vương Động của chúng ta vẫn quyết định bước vào.
Một giờ sau, trong cửa hàng từ người bán hàng cho tới khách hàng đều đứng im, nhìn vào Vương Động, tên này ăn luôn một lúc 30 cái bánh lớn, ngay cả một con heo ăn đến no chết cũng không hết được.
Vương Động chẳng thèm quan tâm nhiều như vậy, vuốt bụng nấc một cái: "Khá ổn rồi, cũng đã hơi hơi no."
Bịch...
Cả đám người đang nhìn hắn từ nãy bỗng ngã kềnh ra đất, kẻ này không phải mới từ trong tù ra đấy chứ, cho dù là trong tù thì cũng không thiếu thức ăn, chẳng lẽ là tù biệt giam.
Vương Động ở trên phi thuyền cũng có ăn qua một chút, nhưng toàn là những thứ tinh xảo, chỉ được nhìn chứ không được ăn, mỗi người được phân phối cũng có hạn. Vương Động cũng rất thèm, hắn muốn ăn thả cửa, ăn hết sạch thức ăn trên phi thuyền. Nhưng bây giờ tiêu tiền của mình, quả là thoải mái, đơn giản mà ngon. Cả tảng thịt lớn thêm chút rau dưa.
"Tổng cộng ba trăm đồng." - Người bán hàng đang cố gắng để cái miệng đang run rẩy bảo trì nụ cười.
"Ba trăm đồng." - Vương Động nhíu mày, trời ạ, ăn có một chút mà hết 1% tổng số tiền, hắn hi vọng trình độ toán học của mình kém một chút.
Người bán hàng có chút lo lắng, người thiếu niên rất có khả năng là tù vượt ngục này sẽ không gây ra điều gì không tốt với mình chứ? Xem vẻ mặt của hắn thật hung dữ.
Một người ăn cơm nhiều như vậy, khẳng định rất dũng mãnh.
Bỗng nhiên Vương Động làm mặt cười y như Phật Di Lặc: "Có thể giảm giá không?"
Quác quác...
Dường như vừa có một đám quạ đen bay qua đỉnh đầu người bán hàng: "Khụ khụ, xin lỗi quý khách, ngài dùng không phải món ăn theo khẩu phần, cho nên không thể giảm giá."
"Vậy mà không hiểu câu: lãi ít bán được nhiều - thật là đắt." Vương Động than thở đếm tiền, lòng đau như cắt.
Như sau khi ra khỏi quán Hamburger, tâm tình Vương Động như ánh mặt trời sáng lạng, rốt cục đã quay về!
Vương Động chạy đến khu internet công cộng bắt đầu tìm kiếm phòng cho thuê, tâm tình sáng láng của hắn rất nhanh vụt tắt: "Cái gì, mới qua một năm, ngay cả tiền thuê phòng cũng tăng mấy lần, có để cho người khác sống nữa không đây."
Xem ra phải nhanh chóng nhập học, kí túc của trường nghe nói rất rẻ, hơn nữa không cần đóng học phí, hẳn là còn thừa một chút.
Vấn đền giờ là học ở đâu?
Ở trên Trái Đất, học viện tốt nhất chính là Cappas, là học viện của loài người đạt chuẩn cấp S. Nơi đó là vinh quang của Trái Đất, nhưng suy xét tới khó khăn hiện tại bạn học Vương Động cũng đành bỏ qua, bức thư trong tay mặc dù rất có tác dụng, nhưng cũng có giới hạn của nó.
Làm người cũng đừng quá tham lam, đó là câu mà ông lão vẫn thường nói, điểm ấy hắn cũng hiểu được. Mà học viện cấp A có tương đối nhiều, ở Thượng Kinh vẫn còn một học viện danh tiếng - đó là học viện Alan. Alan là một học viện quân sự cấp A.
Mới nghe tên người ta sẽ có cảm giác thật quen tai bởi vì đây chính là học viện mà tướng quân Lý Phong đã từng theo học. Nhưng trường học cho tới bây giờ vẫn là cấp A, nói thật ra nếu không vì mặt mũi của tướng quân Lý Phong chỉ sợ ngay cả cấp A đều không được.
Năm đó Lilan Garros gây chuyện, đã làm cho Alan suy sụp, mà Cappas nhanh chóng lên ngôi, cũng bởi vì người lập nên là tướng quân Lý Phong. Lúc đầu chỉ là muốn tuyên truyền phương pháp chiến đấu mới một cách thông dụng, nhưng trải qua mấy trăm năm, Cappas nhanh chóng trở thành học viện tượng trưng cho Trái Đất, vô số võ tướng cùng
các nhà khoa học đều sinh ra từ đây.
Đối với Vương Động mà nói, chỉ cần có cái văn bằng là tốt rồi, thế nào chả được, Alan cũng tốt mà, quan trọng nhất là nó ở gần."
Nói không chừng lúc nào đó lão già kia lén lút trở về, với bản tính thích rượu như mạng, chẳng bao lâu cũng phải vác mông mò về, Vương Động quyết định ôm cây đợi thỏ.
Hiện tại cũng đã khai giảng được hơn nữa tháng, nhưng đối với một học viện như Alan mà nói, nhận thêm một học sinh cũng không có vấn đề gì. Vương Động làm thủ tục nhập học tương đối thuận lợi, Alan vẫn như trước kia chìm trong quá khứ huy hoàng, đáng tiếc nơi này cũng không có xuất hiện một nhân vật lớn nào, nhưng Cappas không ngừng xuất hiện các nhân vật đứng đầu các giới: chính trị, quân sự, khoa học.
Cái chính là Vương Động rất vui vẻ, hiện tại hắn đã tu luyện bí quyết Đao Phong, nên đối với bất kỳ công pháp thần bí như thế nào hằn cũng không còn có hứng thú. Trường học
tốt hay xấu không khác nhau gì, cái chính là chính mình tu luyện. Có câu lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, Alan ở Châu Á vẫn là học viện số 1, tóm lại mình có tài vậy là đủ rồi.
Hiện tại hắn thiếu đó chính là lý luận cơ bản, Võ Thần Tự Nhận có lẽ là một nhân vật lợi hại, nhưng ở mảng lý thuyết cơ bản cũng là một tên ngu ngốc, đụng một cái là một chưởng đập chết ngươi, nhưng Vương Động cũng không thèm so đo.
Alan! tuổi xuân bây giờ mới bắt đầu, bạn học Vương Động vui vẻ cười to, ánh mặt trời thật đẹp.
"Này, anh bạn học, cậu dẫm lên *** chó." - Một người nào đó có lòng tốt nhắc nhở, hắn chưa thấy người nào dẫm lên *** chó mà vui vẻ đến như vậy.
" A.... kẻ nào không có tinh thần công cộng như vậy, đôi giầy duy nhất của ta..."
Bạn học Vương Động kêu la thảm thiết, chạy ra khỏi vườn trường.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Phong™
Quả là dẫm *** chó thì không vui vẻ gì cho lắm. Bạn học Vương Động khi tới Ban hậu cần để chuẩn bị cho việc dọn vào khu ký túc xá ‘hạnh phúc’ sắp tới của mình thì nhận được một tin tức vô cùng bất hạnh. Bởi vì học viện đã khai giảng rồi, phòng trong ký túc xá cũng đã được phân xong. Muốn có thêm một gian phòng mới thì cần vài ngày mới thu xếp được.
Ánh mắt của thầy giáo tỏ ra rất tiếc, bạn học Vương Động sau một hồi cũng không có biện pháp nào hơn, đành buồn bực quay đi. Mẹ, trường học gì mà cũng lưu manh thế, vừa đoạt đi của hắn 5000 đồng chi phí phụ, quả là tức hộc máu! Chẳng qua vì tình cảnh của hắn cũng khá tội nghiệp, nên thầy giáo nói trong vòng 3 ngày tới sẽ giúp hắn có thể dọn về ký túc xá ở. Điều này cũng khiến cho Vương Động thở phào nhẹ nhõm. Thật ra dù cho lúc ở hành tinh Norton sống kham khổ hoang dã hắn cũng còn không để ý lắm nữa là… Một khi trở về thế giới loài người, đương nhiên là nên tuân thủ một chút quy củ.
Khi hỏi thăm mấy nhà trọ ở gần trường học, thật là một bọn khốn kiếp, chúng nghĩ học sinh đều là phú ông hay sao? Kém tiện nghi nhất cũng đòi đến 500 đồng, với kẻ ít tiền phải tính toán trước sau như Vương Động mà nói, đây là chuyện không thể dễ dàng tha thứ.
Điều này cũng khó trách. Lý do vì tộc Zago ở Thái Dương hệ đã thâm căn cố đế, giết thế nào cũng không thể hết được, chỉ có cách không ngừng xua đuổi. Hơn nữa, một số nơi tương đối vắng người sẽ lập tức trở thành căn cứ địa cho bọn chúng. Liên Bang không ngừng phái bộ đội đến bao vây tiễu trừ, nhưng bọn chúng rất am hiểu đánh ‘du kích’. Sự phòng vệ ở thành phố lớn lại vô cùng nghiêm ngặt, khiến cho những kẻ lắm tiền thi nhau dồn về nơi trung tâm có lực lượng quân sự phòng vệ mạnh, điều này khiến cho giá phòng bị đẩy lên cao. Hiện trạng này cũng khiến Liên Bang phải áp dụng các loại sách lược mãi mới ổn định được.
Chỉ có vấn đề là khi quay đầu nhìn lại, giá cả đã leo lên tận trời rồi!
Vương Động không có tâm tư thưởng thức trường học. Phong cảnh và lịch sử của trường đối với hắn không hấp dẫn lắm. Đi dạo quanh đến lúc trời tối đen, Vương Động vẫn chưa tìm được nơi thích hợp, đi tới một cửa hàng nhìn phía trước vô cùng hoa mỹ, ánh sáng lung linh…
Mie, chỗ này đủ để ứng phó vài ngày.
Bạn học Vương Động nhẫn nhịn đợi tới lúc 12 giờ, sau khi giao 50 đồng phí ‘bao’ đêm bèn đi vào trong.
‘Thiên đường mộng ảo’ không phải là quán bar, cũng không phải tụ điểm thuốc phiện. Mấy trăm năm trước nơi này nổi danh trên Internet, đã từng được gọi là trung tâm giải trí. Sau đó càng ngày càng dùng nhiều cái tên hoa mỹ. Đơn giản mà nói, chỗ này là nơi cung cấp chỗ giải trí cho mọi người, cũng là nơi mà năm đó Chiến Sĩ Đao Phong đã làm giàu.
Chỗ Vương Động hiện giờ chính là chi nhánh d-187 của ‘Thiên đường mộng ảo’, là một bộ phận của công ty giải trí lớn nhất nhân loại - Dream! Tiền thân của công ty này chính là một công ty vũ chiến, bằng vào một trò chơi, một tiểu viên chức như Jia Erbo đã trở thành chủ tịch Quốc hội, hơn nữa đảm nhiệm liên tiếp 3 kỳ. Đương nhiên cũng có người nói là do dựa vào hào quang của Chiến Sĩ Đao Phong. Ở thời đại đó, Chiến Sĩ Đao Phong chính là Thượng Đế. Lý Phong, Jia Erbo đều do có Chiến Sĩ Đao Phong nên mới chiếm được sự hậu thuẫn to lớn như vậy. Lúc mà Chiến Sĩ Đao Phong biến mất, đời sau của Jia Erbo cũng không lưu luyến gì chính trường mà chuyên tâm phát triển buôn bán, và công ty Dream cũng trở thành đại tập đoàn mà cả nhân loại đều biết tiếng.
Kỹ thuật hiện tại so với thời đại của Chiến Sĩ Đao Phong lại càng hiện đại hơn. Nhưng mấy trò chởi kiểu này không chỉ phụ thuộc vào kỹ thuật, mà còn phụ thuộc vào may mắn nữa. Sự nghiệp mặc dù phát đạt, kiếm được rất nhiều tiền, nhưng thần thoại Chiến Sĩ Đao Phong đến giờ vẫn là vô tiền khoáng hậu. Một người làm thay đổi cả thời đại, những sự tình kiểu này quả thật không thể tưởng tượng được.
Thời đại xa xưa. Đối với mọi người mà nói thì chỉ có thể nhớ ra trong lịch sử mà thôi, dù có cảm khái đến mấy nhưng cũng đều đã trôi qua rồi. Đúng vậy, thời đại mới vẫn có vô số vĩ nhân và anh hùng. Mặc dù bọn họ có thể không tới mức trở thành một truyền thuyết như vậy, nhưng dù sao cũng là gần ngay trước mắt. Còn như những vị từ mấy ngàn năm trước kiểu Khổng Tử, Hitler… cũng có thể tạm gác trong hồi ức mà thôi.
Vương Động căn bản không đến đây để chơi. Hắn đối với chỗ này cũng không có hứng thú mấy, nằm dài trên salon chuẩn bị ngủ. Ngày mai có lẽ nên đi đến đăng ký một số bộ môn mình sắp học. Bản thân mình không thể không để ý được, mình mà không coi trọng mình thì đừng trông chờ người khác coi trọng. Tiền đồ tương lai của hắn đều ở đây cả.
Hắn bây giờ ngay cả tiền để giúp Cục Than sống lại cũng không có. Mặc dù ngân hàng… rất nhiều tiền…, nhưng bạn học Vương Động cuối cùng cũng loại bỏ ý niệm đó khỏi đầu.
“Nhóc con, đừng giả bộ heo chết, ta buồn sắp chết rồi đây!”
Vương Động vừa định nghỉ ngơi, Võ Thần Tự Nhận liền nhảy ra. Vì không muốn tạo phiền toái cho cuộc sống hằng ngày của Vương Động nên hai người đã đạt thành hiệp định, chỉ lúc nào cần thiết mới tìm hắn.
“Ông chú ơi, ông không ngủ thì thôi, nhưng tôi thì không rảnh rỗi đâu!”
“Nhóc con, ngươi chẳng lẽ để cho ta đứng nhìn ngươi ngủ sao, giúp ta một chút, ta muốn xem tivi!”
“Đại gia này, chỗ này là ‘Thiên đường mộng ảo’, là chỗ giải trí, ông hiểu không?” Vương Động câu được câu mất trả lời.
“Giải trí! Ha ha ha, chẳng lẽ chỗ này có các em gái trẻ đẹp hay sao? Đâu, đâu? Sao ta chưa thấy?” Võ Thần Tự Nhận quay đầu ngó quanh, nhưng chỉ thấy một cái phòng nhỏ màu trắng.
Vương Động không nói gì, xem ra cứ đàn ông là không phân biệt già trẻ, người hay quỷ… đều có ‘tinh thần’ như vậy cả!
“Sao lại nhìn ta như vậy? Thật là thiếu óc hài hước! Một người theo đuổi võ đạo giống như ta, chỉ cảm thấy hứng thú với việc chiến đấu thôi. Còn như nhóc con nhà ngươi mới nên cẩn thận kẻo bị mê muội mất hết ý chí!” Võ Thần Tự Nhận bất cứ thời khắc nào cũng đều khoái giáo huấn Vương Động.
“Ngất! Tôi hiện tại đang luyện ‘Đồng tử công’, có muốn mê muội mất ý chí cũng có cơ hội chắc?”
“Cũng thế cả, cần tiền thì không có tiền, muốn đạt đến cấp bậc của ta năm đó, ngươi không có cơ hội!” Võ Thần Tự Nhận sờ sờ cằm nói, rất có cảm giác phong lưu, ‘tự sướng’!
Vương Động muốn nôn! Nhìn bộ dạng hiện tại xem ra năm đó lão cũng thuộc loại tuyệt đối… khó ai bì! Chẳng qua Vương Động cũng lười cùng lão đấu võ mồm, nói một lúc lại mất hết cả thời gian ngủ!
Hiện giờ tu luyện bí quyết Đao Phong, mặc dù có thể vài ngày không ngủ cũng không sao, nhưng trong trạng thái bình thường thì cũng cần nghỉ ngơi một chút. Hơn nữa giấc ngủ đầy đủ cũng giúp cho bí quyết Đao Phong vận hành tốt hơn.
“Tôi không thèm tranh cãi với ông. Mở ra đi, ông cứ lo việc của ông, nhưng đừng có quấy rầy tôi!”
Vương Động nhấn nút, nguyên bản căn phòng nhỏ màu trắng bỗng mở rộng vô hạn biến thành một nơi rộng mênh mông.
Trò chơi ảo về cuộc sống giả thuyết, cuộc sống giả thuyết là kéo dài vĩnh viễn, đó cũng là một loại nhu cầu tinh thần của nhân loại.
Bỗng trên màn hình lựa chọn chuyển động… Ngất mất, Võ Thần Tự Nhận ở chỗ này dường như cũng có thể tự thao tác. Rõ ràng là đã lâu lắm không tiếp xúc đến mấy thứ này, nên lão vô cùng hưng phấn.
“Nhóc con, mấy thứ kia ta cũng muốn chơi. Tốt thật đấy, nhanh lên, sao lại không vào được!”
Võ Thần Tự Nhận đung đưa ngón tay nói.
“Haizz, đặt tên cho ông là Võ Thần Tự Nhận quả là chuẩn. Cao thủ cấp Võ Thần chân chính làm gì có kiểu thất thố giống vậy chứ!” Vương Động lắc đầu, thực ra là đang trêu Võ Thần Tự Nhận. Cô độc bao nhiêu lâu như vậy, không bị điên đã là giỏi lắm rồi!
Võ Thần Tự Nhận cũng chỉ là một dạng tinh thần tồn tại mà thôi, không thể thao tác được các hành động thực thể. Vương Động đành làm người tốt một lần, đăng ký cho lão một tài khoản, tên là … Võ Thần Tự Nhận!
“Còn lại tùy ông làm gì thì làm, nhưng đừng có làm phiền tôi thêm nữa”
Vương Động bò lại ghế sô pha, bắt đầu ngủ khò. Kỳ thực, ngủ cũng là một loại hưởng thụ. Đương nhiên hắn đã dùng phương thức vận hành bí quyết Đao Phong để đi vào giấc ngủ. Sau khi ngủ, bí quyết Đao Phong vận hành cũng không chậm lại nhiều lắm. Điều này thực ra cũng không có gì đặc biệt, lúc ở hành tinh Norton nghỉ ngơi kiểu đó đã thành thói quen.
Vương Động tiến vào trạng thái nhập định của bí quyết Đao Phong. Còn Võ Thần Tự Nhận đang hét lớn, chơi cái quái gì đây?
Rõ ràng, là một Võ Thần, khẳng định chỉ chọn thứ nhất chứ không chọn thứ hai!
Võ Thần Tự Nhận trực tiếp đi vào…
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Phong™
Trời đã sáng, trạng thái mộng ảo cũng đã ngừng lại. Vương Động đã tỉnh giấc, đoạn nhìn không gian thủy tinh. Lạ thay, ông chú kỳ quái kia sáng sớm không hề làm loạn, dường như hôm qua chơi đùa đã đủ. Như vậy cũng tốt!
Vương Động vặn lưng một cái, thần thanh khí sảng. Lúc đầu khi dùng trạng thái tu luyện để đi vào giấc ngủ quả là khó khăn. Chẳng qua từ khi Võ Thần Tự Nhận biết được bí quyết Đao Phong của hắn trong tình huống vô thức có thể chậm rãi vận hành nên liền bắt hắn làm như vậy. Vương Động cũng không tránh được ‘ông thầy’ kiên trì này, chỉ có thể làm thử, mặc dù là ngủ như thế có vẻ không thực sự thoải mái cho lắm.
Nhân loại là sinh vật sống theo thói quen, một khi hình thành thói quen thì cũng không đến mức quá khó khăn.
Vừa mới chuẩn bị rời đi Vương Động chợt thấy một đôi mắt đỏ ngầu đang chằm chằm nhìn hắn: - "Làm tôi chết khiếp, chẳng lẽ ông không biết là người cũng có thể dọa chết người à?”
“Nhóc con, chúng ta thương lượng nhé, thế nào?” Ánh mắt Võ Thần Tự Nhận đột nhiên vô cùng nghiêm túc.
“Khụ khụ, có chuyện gì cứ nói thẳng, ông như vậy tôi nhìn không quen lắm.” - Vương Động nhàn nhã ngồi trên ghế salon. Ông chú này vào thời điểm nghiêm túc nhất cũng chưa chắc nói vào việc chính.
“Học sinh Vương Động, ngươi có biết giờ ngươi thiếu nhất là gì không?” - Võ Thần Tự Nhận hỏi.
“Tiền!” Bạn học Vương Động của chúng ta không chút do dự đáp, có tiền mua tiên cũng được, từ nhỏ hắn liền hiểu được đạo lý này. Chẳng qua gặp phải ông lão sâu rượu ‘quỷ hút máu’ kia khiến cho hắn tận bây giờ còn chưa giàu nổi.
“Không! Một thanh niên có tiền đồ như người sao lại có thể mê muội vì tiền được. Ngươi cần chính là thực chiến! Ta đã nói với ngươi, trong trò mộng ảo này có cả thực chiến. Đúng là quá tốt, không biết tại sao vào đây ta chỉ có thể đứng nhìn mà không thể dùng được lực lượng. Ngày hôm qua nhìn cả đêm khiến ta khó chịu muốn chết, ngươi đi vào đánh một hồi đi, để cho ta cũng đã ghiền nào!”
Hiển nhiên Võ Thần Tự Nhận cũng không phải là người thích vòng vo. Vương Động còn chưa động tâm thì lão đã mang ý nghĩ của mình nói ra. Lòng ham mê võ nghệ nhẫn nhịn thật lâu cuối cùng có thể tìm được chỗ để bùng nổ, sau đó lại phát hiện mình không có cách nào để ra tay được. Nhưng nếu Vương Động ra tay, bởi vì có liên hệ tinh thần nên lão cũng có thể chìm vào cảnh giới kỳ lạ mà cảm thụ theo, do đó mới nghĩ ra cái phương pháp như vậy.
“Ngại quá, bản thân tôi là một thế hệ thanh niên có chí khí, sắp vào học viên quân sự Alan, không có thời gian lãng phí vào mấy chuyện nhàm chán này. Nếu thừa thời gian tốt nhất nên kiếm chỗ đi làm thêm, nếu không chả mấy tôi phải đi ăn không khí mà sống”
Vương Động không hề hứng thú, dập tắt ý nghĩ của Võ Thần Tự Nhận. Trời đã sáng, hắn phải bắt đầu một ngày mới phấn đấu!
“Không thương lượng sao?” - Võ Thần Tự Nhận trợn trừng mắt, muốn một chưởng đập bẹp Vương Động.
“Sao có thể, chúng ta quan hệ cũng không tệ, chỉ cần ông có thể cho tiền, tôi chơi cùng ông bao lâu cũng được. Bằng không… không bàn thêm nữa!”
Vương Động tắt không gian thủy tinh đi. Hắn cũng không so đo thêm với Võ Thần Tự Nhận, bằng không thật sự phải ‘uống gió’, ‘hít sương’ mà sống.
Học phí rồi thêm chi phí sinh hoạt phụ nữa, thêm một ngày là mệt một ngày.
Đứa trẻ nghèo khổ thì phải tính toán vậy thôi.
Thiên đường mộng ảo còn vô số người đang chiến đấu hăng hái, mà Vương Động sáng sớm đã ngồi xổm ở cửa Ban hậu cần, chờ thầy giáo tới.
Vừa gặm sandwich, vừa cân nhắc xem lát nữa dùng biện pháp nào làm cảm động thầy giáo. Tuy rằng không phải là kẻ tinh thông chuyên đi lừa gạt, nhưng cũng phải biết khi nào cần chủ động, nếu không thì… chết đói.
Hôm nay là sáng thứ 2, sáng sớm đã có học sinh đi ngang qua, tất cả đều dùng ánh mắt khác lạ nhìn Vương Động. - Gã này sao lại giống một tên ăn mày vậy…?
“Thầy giáo Damons thân ái rốt cuộc đã tới” Rõ ràng vị thầy giáo này cũng không đúng giờ, muộn gần một tiếng khiến cho bạn học Vương Động của chúng ta cũng phải đợi một giờ.
“Cậu là… A, Vương Động! Cậu làm gì ở đây?” - Damons nhìn học sinh kỳ lạ này, nghi ngờ hỏi.
“Thầy giáo, việc về ký túc xá của em còn chưa có tin tức gì…Thực ra…ôi, hôm nay em không giấu nữa, em từ nhỏ đã là cô nhi. Người ông nhận nuôi em cũng đã qua đời, hiện giờ ngay cả chỗ ở em đều không có, mà nhà trọ gần trường học đều rất đắt… em… em” Ánh mắt Vương Động có chút ảm đạm, ông lão đáng chết, ông sống xấu xa cả ngàn năm, đừng có quở trách tôi.
Damons thật ra cũng đoán được đôi chút, giờ vừa nghe những lời này cũng cảm thấy đáng thương. Chẳng qua hắn cũng không phải muốn làm khó Vương Động. Gần đây kinh phí của Alan càng ngày càng ít, lại không có thành tích gì nổi trội, trong khi vẫn phải duy trì danh hiệu uy nghiêm và phô trương. Nhập vào không đủ xuất ra, các phương diện đều rất khó khăn. Nếu không phải có hiệu trưởng mới đến, năm nay có thể khai giảng hay không vẫn còn là một vấn đề…
Nhìn Vương Động, chà, đứa nhỏ này cũng không dễ chịu gì. Nhỏ như vậy đã bị đưa đến hành tinh Norton để khai phá, đó đều là con đường mạo hiểm của những người nghèo khổ. Vất vả lắm nó mới có thể còn sống trở về, sao lại để cho nó chịu thiệt được. Thân làm thầy giáo, mình hẳn nên sớm chú ý hơn. Nam tử hán đều có tôn nghiêm, nếu không phải bước đường cùng, sao có thể như vậy được.
“Học sinh Vương Động, cậu không cần gấp. Chuyện này tôi sẽ giúp cậu. Nếu ngay cả việc nhỏ thế mà không giải quyết được, tôi đây làm thầy giáo cũng uổng phí. Theo tôi vào đây!”
Bất ngờ, lửa nhiệt tình bùng phát trong ngực Damons!
Tất cả lời nói của Vương Động cũng không phải là giả tạo, đó cũng đúng với tình hình thực tế của hắn. Chẳng qua nếu không ‘diễn’ thêm một tí, chả biết đến đời nào hắn mới được vào ký túc xá nữa!
Damons bắt đầu tra hồ sơ, nhưng tìm cả nửa ngày đều không có. Quả là tình cờ, năm nay vừa mới tuyển sinh xong, ai ngờ được lại có một học sinh đặc biệt đến sau chứ. Bỗng nhiên Damons có một ý tưởng chợt lóe.
“Học sinh Vương Động, tôi cũng không gạt cậu. Cậu đến rất không đúng lúc, ký túc xá mới vẫn còn chưa xong, giờ vẫn còn một tòa nhà cần phải duy tu, cậu ở đó cũng không tiện. Ở khu nhà số 5, tầng 5 có một phòng của nhân viên quản lý, cậu có thể ở tạm vài ngày, đợi ký túc xá xong rồi cậu chuyển lại, thế nào?”
“Thầy giáo, thật sự cảm ơn thầy, em không biết phải nói gì. Em sẽ cố gắng học tập, mỗi ngày tiến bộ!”
Damons nhịn không được cười rộ lên, thật là một đứa nhỏ thú vị, nhà nghèo nhưng chí không nghèo. - “Chẳng qua chỗ đó có chút đặc biệt…”
“Không sao đâu thầy, chỉ cần có thể ở được là tốt rồi”
“Yên tâm, phòng đó còn đủ tiêu chuẩn nhân viên! Chẳng qua khu 5, tầng 5 cũng là ký túc xá của nữ sinh, có thể có chút phiền toái. Cậu đừng gây chuyện gì ảnh hưởng đến tôi nhé” - Damons cười nói.
Vương Động khom người - “Thầy giáo yên tâm, em tuyệt đối sẽ không làm bậy!”
“Ha ha, tôi nói đùa thôi, cậu có muốn cũng không được ấy chứ. Mang hành lý của cậu đi, chúng ta đi thôi!”
“Báo cáo thầy giáo, em không có hành lý”
“Cậu nhóc khá lắm, rất lạc quan. Đúng, tôi có ấn tượng với cậu đấy” Damons vỗ vỗ bả vai Vương Động. Trong hoàn cảnh này mà vẫn có thể giữ được thái độ lạc quan, quả là làm cho người ta thoải mái. “Về sau cậu cần chuyện gì cứ trực tiếp đi tìm tôi. Việc lớn có thể không giúp được, nhưng tôi làm chủ nhiệm Ban hậu cần, việc nhỏ vẫn có thể giúp được chút ít”
Công phu ‘lấy lòng’ của Vương Động cũng đã từng luyện qua. Bất kể là ông lão hay là Võ Thần Tự Nhận đều cũng không phải là kẻ dễ đối phó. Chẳng qua thầy giáo Damons đúng là người tốt, trong lòng Vương Động thực sự cảm động.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Phong™
Damons dẫn Vương Động đến chỗ ở rồi đi. Căn phòng nhỏ này ở cách khu ký túc xá nữ tầm 4m, nguyên vốn là một cửa hàng nhỏ về sau đổi thành chỗ ở cho nhân viên quản lý. Bởi vì chủ và thợ có xảy ra tranh cãi nên nhân viên quản lý đã bị bỏ. Phòng đó hiện tại để trống không ai dùng, Vương Động có thể ở tạm.
Tất cả đều có sẵn, Damons vừa đi Vương Động lập tức nhảy lên giường. Phòng đơn sơ nhưng có buồng vệ sinh riêng, thế cũng đủ để cho Vương Động rất hưng phấn.
“Ha ha, ông chú, chỗ này về sau là địa bàn của chúng ta”
“Này, sao không nói lời nào vậy, Võ Thần gì mà không độ lượng gì cả?” Có chỗ để ở, hiện giờ tâm trạng Vương Động rất tốt.
“Hừ, Lão Tử bị giam giữ đến mức mất cả ký ức. Giờ ngay cả yêu cầu nho nhỏ mà ngươi cũng cự tuyệt! Chẳng lẽ ngươi đã quên ai dạy cho ngươi bí quyết Đao Phong? Ai chỉ cho ngươi cách chiến đấu cùng tộc Zago?...” Không nói thì thôi, đã nói là giống như súng liên thanh, Vương Động chóng cả mặt.
“Được rồi, dừng lại. Tôi chịu rồi. Coi như ông lợi hại. Có chỗ ở rồi, đêm nay dẫn ông đi đánh một trận vậy. Nhưng chỉ một trận thôi đấy, sau đó tôi còn có việc khác, không thể mê muội vào đó mà mất cả ý chí được”
“Ha ha, nhóc con, như thế mới được chứ lị. Nhân tiện ta còn có thể chỉ điểm cho ngươi. Đánh với người khác xa so với đánh bọn sâu bọ đấy” - Võ Thần Tự Nhận hưng phấn đến mức đoàn sáng quanh người bắn ra bốn phía. Thấy vậy Vương Động chỉ biết lắc đầu. Luyện thành bí quyết Đao Phong cơ sở, Vương Động cũng không còn là tên gà mờ như năm đó. Chỉ là đối với thực lực thực sự của Võ Thần Tự Nhận vẫn không thể phán đoán được. Dù sao lớp thủy tinh ngăn cách có vẻ rất khủng bố. Nhìn đám quang điện bắn ra kia ‘có vẻ’ giống Võ Thần, nhưng còn thái độ bình thường của ông chú thì chả thấy giống tẹo nào!
Còn về phần chỉ điểm, ngoài cuộc thì tỉnh táo chứ trong cuộc vẫn u mê lắm. Nói suông thì ai mà chả ‘chém gió’ được.
Ở hành tinh Norton một năm, Vương Động đánh chết đủ loại chủng tộc Zago, bản thân cũng có chút thu hoạch. Chẳng qua vẫn còn nhiều thứ mù mờ, Võ Thần Tự Nhận ‘ngẫu nhiên’ nói vài thứ càng khiến hắn bị kích thích.
“Bạn học Vương Động, đến phòng hiệu trưởng có việc!” Một học sinh trân cánh tay đeo phù hiệu Hội học sinh đang thở hồng đứng bên ngoài gọi lớn.
Hiệu trưởng? Tìm mình làm gì?
Vương Động nghĩ mãi, dường như mình cùng hiệu trưởng chẳng có quan hệ thân thích gì cả, cuối cùng đành đứng dậy.
Samantha đang phê duyệt công văn. Một cô gái trẻ mới 23 tuổi đầu lại có thể trở thành hiệu trưởng của học viện quân sự Alan cấp A, quả thực là quá trẻ. Nhưng nên biết cô chính là người kế thừa của tập đoàn Dream, cũng là cháu chắt bao đời của Jia Erbo, có chứng nhận chuyên gia của 18 lĩnh vực khác nhau! Không thể nghi ngờ, cô là thiên tài trong thiên tài. Mặc dù cô chưa được khai khiếu nhưng cũng chưa từng vì thế mà buồn phiền. Bởi vì kẻ quá mê vũ lực thì ý nghĩ nhiều khi cũng bị trì độn. Cô từ nhỏ đã vâng theo lời tổ huấn, nghe về sự nghiệp vĩ đại năm xưa nên từ nhỏ đã có một chí hướng, đó là chấn hưng Alan!
Đương nhiên Samantha cũng không tốt nghiệp từ Alan. Nếu muốn ‘cứu vớt’ Alan thì đầu tiên phải tự thân mạnh lên đã. Rõ ràng Alan không có điều mà cô muốn, hơn nữa bản cô là một học viên ưu tú nhất tốt nghiệp từ Cappas. Điều này cũng không phải vấn đề, hơn nữa danh hiệu bề ngoài trong mắt cô không có ý nghĩa lắm. Với thân phận là người kế thừa Dream, lại có quan hệ chặt chẽ với Lý gia, cô chỉ cần chuyên tâm vào giấc mộng của mình, vì thế mà phấn đấu.
Về phần muốn trở thành hiệu trưởng của Alan cũng không khó. Thông qua quan hệ với tổng hội Lý gia, thêm nữa là Alan gần đây quả thật rất quẫn bách. Ngay cả tài chính cũng cực kỳ túng quẫn, mà Samantha lại mang đến 1 tỷ đề trọng chấn uy danh của Alan. Có tiền thì làm gì cũng… dễ, tất cả những lời phản đối đều lập tức biến thành ...ca ngợi hết lời. Đương nhiên cũng có nhiều kẻ chờ xem náo nhiệt, chưa hẳn cứ ném tiền ra là đã có thể mang lại uy danh…
Đến lúc vào Alan rồi Samantha mới phát hiện tình huống ở đây còn kém hơn cả bề ngoài. Cơ sở vật chất không đạt tiêu chuẩn, phần mềm thì quá kém, khó trách càng ngày càng lụn bại. Vừa đến nàng lập tức lập ra một loạt kế hoạch, đồng thời thu hút các giáo sư hàng đầu và cải thiện cơ sở. Hai thứ này mà không đạt tiêu chuẩn thì không thể nào mà bồi dưỡng ra được học sinh tốt. Đương nhiên quan trọng nhất là kế hoạch dạy học, Samantha trong lòng đã sớm có tính toán, chỉ cần chờ 2 điều kiện kia hoàn thành.
Chẳng qua hôm nay Samantha gặp một chuyện khiến nàng vô cùng bực bội. Chính vì cái loại học sinh vớ vẩn thế này mới khiến cho trường học dần sa sút.
Trên bàn chính là tờ giới thiệu về bạn Vương Động của chúng ta!
Haizz, cũng khó trách! Không thể không nói thành tích của bạn Vương Động quả thực vô cùng …thê thảm. Có một ông lão say sưa bét nhè, Vương Động làm gì còn tâm trí mà học. Cứ về là bị bắt luyện bí quyết Đao Phong. Mặc dù nói học viện Alan đã sa sút, nhưng cũng không phải là chỗ hắn có thể đi vào. Dù có thư đề cử của Liên Bang, nhưng vẫn làm cho người đang muốn ‘cải cách’ như Samantha rất không thích!
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Samantha nhíu mày nói :”Vào đi!”
Vương Động vào phòng hiệu trưởng, chỉ thấy có một học tỷ xinh đẹp! “Học tỷ, hiệu trưởng có ở đây không ạ?”
Samantha vốn đang nổi giận trong lòng bỗng bật cười, giống như trăm hoa đua nở vậy, khiến Vương Động đang nhìn đến ngẩn ngơ… ‘Đẹp quá!’
“Tôi chính là hiệu trưởng Samantha. Ngồi đi, tôi muốn hỏi cậu vài vấn đề đơn giản”
Vương Động có chút xấu hổ, chẳng qua thằng nhóc này cũng thuộc loại da mặt dày, vội vàng ngồi xuống “Hiệu trưởng trẻ quá!”
“Cám ơn cậu. Cậu vì sao lại chọn Alan?” Samantha thật sự bực, nhiều trường học vậy sao không mò đi chỗ tốt khác, đến chỗ này làm gì. Khiến cho nàng chịu phiền toái sao, giống y như một miếng thịt thối rơi vào làm hỏng cả nồi canh!
“Do gần nhà ạ!” Vương Động gãi đầu nói, vừa nói xong thấy sắc mặt của hiệu trưởng Samantha, biết ..có chuyện vội vàng xua tay :”Đùa thôi, đương nhiên là do thích Alan. Em từ nhỏ đã mơ ước được vào học ở Alan, tương lai sẽ làm một thanh niên có chí khí để đền đáp Liên Bang, vì nhân loại chiến đấu, tiêu diệt tộc Zago!”
Đáng tiếc vẻ mặt của Samantha lại lạnh như băng. Samantha khi đến đây đã có biệt danh là ‘băng sơn mỹ nhân’. Tên sao người vậy, phong cách làm việc cũng thực sự lạnh lùng, nhân sự trong trường thường xuyên bị thay đổi, xuống tay không hề lưu tình.
Nhưng mà Vương Động của chúng ta lại không hề bị dọa, không hề để ý đến cái vẻ lạnh lùng….’Bộ ngực cao vút thật đẹp, vẻ lạnh lùng cũng thật hấp dẫn, làm hiệu trưởng thật đáng tiếc, đáng phải làm minh tinh điện ảnh!’
“Vương Động, không còn việc gì nữa, cậu có thể trở về” Samantha lại vùi đầu vào đống văn kiện, không còn kiên nhẫn phất phất tay.
Vương Động chỉ còn nước tiu nghỉu rời đi. Xem ra thái độ lạc quan của hắn không phải với ai cũng dùng được.
Samantha vẽ lên đầu Vương Động một cái xiên thật lớn. Con sâu như vậy sẽ làm rầu nồi canh! Để tránh ảnh hưởng đến toàn bộ chất lượng trường học, cô đã cho thi hành chế độ cạnh tranh ở Alan. Tên vừa rồi nhất định sẽ bị đào thải, cho nên cũng không cần phải lo lắng. Cho dù là Liên Bang có đề cử, nhưng nếu bản thân hắn không đạt tiêu chuẩn thì không ai có thể ý kiến này nọ được. Chuyện này trước hết nàng chỉ có thể tiếp nhận, sau đó có thể đẩy đi cũng được, tiếc là giờ cũng bận quá!
Bạn học Vương Động cũng không hề biết rằng hiệu trưởng ‘đại nhân’ xinh đẹp kia đã xem hắn là một ‘con sâu’!
Vương Động không có cảm giác gì đặc biệt, người nên lo việc của mình. Hắn cũng chẳng để ý đến việc người khác nghĩ thế nào, cũng không sợ việc đối phương là hiệu trưởng. Có chỗ ở mới rồi nên hắn chỉ chuyên tâm xem qua trường học để quen đường đi lối lại. Đây là thói quen tốt có được khi ở trên hành tinh Norton, mối khi đến đâu phải xem xét kỹ lưỡng, sau này tiến lùi đều dễ. Từ một phương diện nào đó hắn đúng là có chút ảnh hưởng của tộc Zago.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Phong™