Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 251: Cần bắt sống!
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Ngọc Vượng giống như biển rộng!
Mãn Diên Ba coi người phụ nữ bên mình là biển lớn, y cảm thấy chính mình đang vẫy vùng dưới biển, bơi lội một cách vui vẻ, vô cùng phấn khích.
Mãn Diên Ba dâng trào giống như càng kích động sự hiểu thắng của y, y càng ra sức rong ruổi trong cơn sóng to, và những cơn sóng này lại tràn qua những cơn sóng khác mạnh mẽ, cùng với tiếng gào thét chói tai, hai người nam nữ trần truồng quấn lại với nhau, một phen triền miên!
Thật lâu sau, sóng biển rút đi, trời quang mây tạnh, Mãn Diên Ba thở hổn hển như trâu, giống như động vật nhuyễn thể bị rút gân, mềm nhũn bên cạnh người phụ nữ, không nhúc nhích!
- Ai da!
Người phụ nữ bên cạnh dùng sức đẩy y ra, xoay người, hai bầu ngực lõa lồ trong không trung, người phụ nữ cười hi hi, quay mặt gần sát vào Mãn Diên Ba.
- Phó trưởng ban thư ký Mãn, hôm nay anh thật lợi hại, làm cho người ta sướng muốn chết!
- Đi, đi!
Mãn Diên Ba một tay đẩy mặt người phụ nữ ra, thần sắc có chút chán ghét.
Phụ nữ và rượu, có cùng điểm chung, chơi phụ nữ cũng nghiện, uống rượu cũng nghiện, chơi với phụ nữ đã từng chơi một lúc thấy trống rỗng, uống rượu, uống nhiều một lúc thấy khó chịu. Càng say càng uống rượu, càng trỗng rỗng càng cần phụ nữ!
Châm một điếu thuốc, Mãn Diên Ba hít sâu vào một hơi, trong đầu hiện lên cơ thể người phụ nữ!
Y đã chơi với phụ nữ rất nhiều, nhưng nói đến mùi vị của phụ nữ, y cảm thấy tốt nhất là Hoàng Linh! Hoàng Linh người phụ nữ này quyến rũ, nhưng lại phong tình, hiểu được sự biểu lộ quyến rũ, khiến nam giới trong lòng thấy ngứa ngáy, hận một nỗi chỉ ăn cô ta một miếng, nhưng đến lúc quan trọng, lại không ăn được miếng nào.
Hoàng Linh hiểu được tâm lý của nam giới, khiến nam giới tình nguyện quỳ dưới váy của cô.
Y cảm thấy, xóa bỏ tình yêu với người phụ nữ đó, quan trọng nhất đó là sự hiểu ngầm, hai người cùng với nhau, cả hai đều hiểu được ý của nhau, kiểu tình yêu như vậy, mới gọi là sự ngọt ngào thắm thiết!
- Hừ!
Mãn Diên Ba Hừ lên một tiếng, trong lòng ghê tởm như ăn phải con ruồi, bởi vì y đột nhiên nghĩ đến, có thể vào lúc này, Hoàng Linh không biết có phục vụ một cách khéo léo ở dưới hông người đàn ông nào đó không!
Phụ nữ a! Nhất là phụ nữ xinh đẹp, cực kỳ nhạy cảm với quyền lực và đồng tiền.
Khi Mãn Diên Ba có quyền thế không biết có bao nhiêu phụ nữ xúm đến trước mặt y, cung phụng để y trừng phạt đùa giỡn.
Hoàng Linh ở lúc đó, ở trước mặt cô thông minh giống như một phụ nữ cương trực trinh tiết, những người đàn ông khác muốn gặp cũng không phải là gặp được, ai dám gặp?
Nhưng hiện giờ không như vậy, đôi cánh của Hoàng Linh đã không phải là Mãn Diên Ba.
Y có thể khống chế, ở Đức Cao, những người đàn ông bên cạnh Hoàng Linh càng ngày càng nhiều, trong đó có một vài người đều là trước mặt Mãn Diên Ba.
Y không dễ dàng đắc tội!
Đối với y, người hầu tùy theo người chủ, bây giờ ở Đức Cao, Phương Khắc Ba bị Ngũ Đại Minh hung hăn chặn lại, y một phó ban thư ký không có ngày ngẩng đầu lên. Chu Thanh không cần nói đến, đã dành hết cho Mãn Diên Ba một đôi giày nhỏ.
Cùng với những Phó ban thư ký khác của Thành ủy, đối với Mãn Diên Ba, thái độ của y so với trước kia một trời một vực.
Có người giễu cợt Mãn Diên, nói chính y trước đây che đậy Trưởng ban thư ký, rốt cục tronh tỉnh không dám đề bạt Phương Khắc Ba. Cho nên Phương Khắc Ba không được đề bạt, không chừng chính vì Mãn Diên Ba.
Còn che đậy Trưởng ban thư ký gây ồn ào. Cách nói này làm cho Mãn Diên Ba thật mất mặt, uy tín và danh tiếng của y từ đó cũng bị tổn thương rất lớn.
Trong đầu Mãn Diên Ba nghĩ đến những nỗi bực dọc trong lòng, liền đứng ngồi không yên!
Mối quan hệ ngày xưa của Mãn Diên Ba như Mã Bộ Bình, và còn có đám người Hồ Lệ, bây giờ sớm đã biết không thân thiết với y! Gần đây y khinh ghét cán bộ nông thôn Trần Kinh, người ta hiện tại là bí thư thứ nhất Thành ủy.
Có Bí thư thành ủy ủng hộ, Trần Kinh bây giờ ở Đức Cao, còn mạnh hơn y, còn vẻ vang hơn nhiều, ở trong tòa nhà Thành ủy, mọi người nhìn thấy Trần Kinh, đều gọi là “ Chủ nhiệm Trần, chủ nhiệm Trần” với bộ dáng cực kỳ khúm núm, cung kính rất khách khí.
Có một lần, Mãn Diên Ba nhìn thấy cảnh tượng này, lúc đó y cũng bước qua chào hỏi Trần Kinh, thái độ rất ôn hòa và nhiệt tình.
Sau đó y nghĩ lại, càng nghĩ lại càng tức, cảm thấy mình bị điên, tại sao lại không có khí phách như vậy?
- Tít, tít, tít!
Điện thoại ở đầu giường không ngừng kêu lên.
Người phụ nữ giống như con báo, ló đầu ra, nói:
- Điện thoại, điện thoại, Lão…Đại, lão đại là ai?
Mặt Mãn Diên Ba biến sắc, đột nhiên dựng đứng người dậy khỏi giường, nắm lấy điện thoại, cũng không quan tâm cơ thể trần truồng, ấn nút nghe rồi đi ra phòng khách!
- Bí thư Phương, ngài có chỉ thị gì vậy?
Mãn Diên Ba hạ giọng nói.
Phó Bí thư Phương Khác Ba nói:
- Cậu ở đâu vậy? Tại sao không thể tìm thấy cậu vậy?
Giọng điệu Phương Khắc Ba không được tốt, Mãn Diên Ba vừa nghe thấy vậy, trong lòng căng thẳng, y lắp ba lắp bắp , nửa ngày không nói lên lời.
- Cậu hãy qua đây, tôi có việc cần nói với cậu, bây giờ được không?
Phương Khắc Ba dường như đang cố gắng kìm chế, mới nhẹ nhàng thở ra.
- Vâng, tôi lập tức sẽ đến!
Mãn Diên Ba nói, cảm thấy tinh thần của mình bỗng chốc bị trói chặt lại.
Y và Phương Khắc Ba đã giao thiệp với nhau nhiều năm, hiểu rất rõ cá tính Phương Khắc Ba, muộn như vậy ông ta còn tìm mình có việc, nhất định là chuyện lớn, chuyện vô cùng quan trọng.
Rượu càng uống càng nhiều, người phụ nữ càng ngày càng gần.
Trần Kinh có cảm giác mơ hồ, hắn nằm ngửa trên ghế, trước mặt hắn, Phong Minh ôm Hoàng Ling đang hát bài hương vị Đài Loan “ Quán Hồng Trà”.
Mà Hồ Duyệt vẫn chưa uống xong, hai tay sớm đã không thành thật duỗi tới bên dưới của Lê Quỳnh sờ soạng hài lòng, làm cho khuôn mặt của Lê Quỳnh nhăn mặt, vùng ánh mắt tình yêu đang nhộn nhạo.
Trần Kinh tự mình châm điếu thuốc, hắn híp mắt nhìn Cổ Ngụy, bên cạnh Cổ Ngụy có thêm một người phụ nữ, người phụ nữ này là cô bồi rượu Lâm Giang Các, sắc đẹp của người con gái thuộc loại cao cấp, thấp thoáng có chút hương vị thôn quê. Được lưu truyền ở ở một vòng nhỏ hẹp nào đó ở Đức Cao, nói rằng các thôn nữ ở Lâm Giang Các nổi tiếng, đó là một vị cay hoang dã, có thể hấp dẫn được nhiều người!
Trần Kinh nhìn người phụ nữ bên cạnh Cổ Ngụy, liền nghĩ đến lời đồn đại này, xem ra, không có lửa làm sao có khói, lời đồn đại này đúng là có thật!
Một hơi khói thuốc vào trong phổi, đầu óc của Trần Kinh tỉnh táo lên một chút, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay vịn ghế Sô pha, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng một khối cơ thể sung mãn có lực đàn hồi đang gần sát với mình.
Hắn hừ lên một tiếng, toàn thân hơi cứng nhắc.
Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, cảm thấy trong lòng mình có đám lửa đang thiêu đốt!
Rượu chính là môn giới của sắc, câu nói này rất có lý, Trần Kinh cảm thấy mong muốn trong lòng trào dâng lên, làm thế nào cũng không thể kìm nén nổi, không thể đè nén được!
Trần Kinh đang là thanh niên còn trẻ, ngăn cản được sự hấp dẫn của nhuyễn ngọc trong lòng, thật sự vô cùng khó khăn!
Hồ Duyệt và Lê Quỳnh hai người dính với nhau như keo, y hét lên:
- Đi, hát hát lên đi, chúng ta đi đánh bài, đi đánh bài!
Y nói đi đánh bài, Phong Minh lập tức hưởng ứng với y, mấy người bước ra khỏi chỗ đang hát hò, bước thẳng ra hành lang dành cho khách đi về khu ký túc.
Ở đây đã sớm mở một căn hộ xa hoa bốn gian, Hồ Duyệt và Lê Tư đi vào phòng của mình, Phong Minh và Hoàng Linh cũng theo sát sau.
Trần Kinh cầm kẹp chìa khóa phòng, trong lòng vẫn còn do dự.
Ngải Phương lại cầm kẹp chìa khóa phòng đến, quẹt chìa mở cửa, nâng đỡ hắn đi vào trong phòng.
Phòng rất rộng, đi vào đầu tiên là một văn phòng rất lớn, phía sau là nhà tắm có thể nhìn xuyên qua kính, bồn tắm rất to, đủ để cho ba người nằm.
Trần Kinh mềm nhũn trên ghế Sô pha, Ngải Phương cởi quần áo ngoài ra, quay đầu lại nhìn Trần Kinh:
- Chủ nhiệm Trần, ngài hãy tắm trước đi! Tắm rửa sẽ thấy thoải mái hơn, cũng tỉnh táo hơn, một lát nữa đánh bài tinh thần sẽ tốt hơn!
Trần Kinh híp hai đôi mắt, đầu óc trở nên hỗn loạn.
Hắn chỉ cảm thấy lực đàn hồi đáng kinh ngạc của thân thể Ngải Phương, trong mũi ngửi thấy mùi thơm ngát phát ra từ thân thể cô, trong lòng cảm thấy nóng bức đến khó chịu.
Ngải Phương dường như cảm nhận được sự nhiệt tình của Trần Kinh, cô tiếp cận lại gần, ngực cô đè lên trên cánh tay của Trần Kinh, môi anh đào chúm chím bên cạnh tai Trần Kinh, bật hơi ra như cây Lan, Trần Kinh bị sự khiêu khích làm cho thật sự khó chịu, cuối cùng dùng sức của tay ôm đối phương vào trong lồng ngực…
Trong ánh mắt Phương Khắc Ba lóe lên ánh sáng của sự hưng phấn, y quơ hai tay, miệng hơi nhếch lên, biểu hiện cảm giác mãnh liệt mà trước đây chưa từng có.
Mãn Diên Ba cung kính đứng sau lưng y, nói:
- Phó Bí thư Phương, lần này ở khu Đức Thủy hành động chuyên nghiệp thật sự là một cơn mưa kịp thời a! Sớm nên đã có hành động chuyên nghiệp như vậy! Chúng ta muốn khai thác du lịch, chứ không phải làm việc làm buôn bán phi pháp, giống như ở Lâm Giang Cát, nếu không quản lý nghiêm khắc bọn họ, những việc gì có nguy hại cho xã hội bọn họ đều có thể làm.
Vừa rồi Phương Khắc Ba nói cho Mãn Diên Ba vào buổi tối hôm nay, Phòng công an Đức Thủy sẽ có một hành động đột xuất, chủ yếu là kiểm tra mấy khu vui chơi, khách sạn ở khu Đức Thủy, để làm một đợt càn quét hết những hành động chuyên nghiệp mang tính văn hóa không lành mạnh!
Tin này của Phương Khắc Ba làm Mãn Diên Ba rất kinh ngạc, Lâm Giang Cát là nơi nào? Thế nào là Phòng công an quận Đức Thủy hành động chuyên nghiệp đều dốc lòng vì Lâm Giang Các?
Mãn Diên Ba nhạy bén cảm nhận được, hành động tối nay, có thể liên lụy đến sự đấu tranh một tầng cao hơn, sự việc sẽ rất phức tạp!
Nhìn Phương Khắc Ba, đó là nét mặt vô cùng đắc ý, Mãn Diên Ba nghĩ rằng chuyện này Phương Khắc Ba sẽ thu ích bất thành sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Mãn Diên Ba trở nên bình tĩnh, hành động chuyên nghiệp tối nay, nhất định còn những thứ y không biết đang che giấu ở trong đó.
- Tiểu Mãn, hôm nay cậu hãy hi sinh một chút, cậu nhất định cần đảm bảo điện thoại thông suốt! Bởi vì rất có thể, hôm nay cậu cần ra mặt để giải quyết một số việc!
Phương Khắc Ba nói, mắt y nhìn Mãn Diên Ba.
- Là đại diện cho thành ủy giải quyết một số việc!
- Cuộc sống ban đêm của Đức Cao thật đẹp a, đẹp không sao tả xiết! Ha ha, rất nhiều cán bộ của chúng ta hiện nay đều bị cuốn hút với cuộc sống ban đêm. Một vài cán bộ càng là những chuyện hoang đường đều dám làm!
Phương Khắc Ba cười lạnh, y ngừng lại một chút, một lần nữa nhấn mạnh:
- Thậm chí bao gồm một số đồng chí của thành ủy, bây giờ đều biến chất sa đọa, đều bị cuốn hút bởi cuộc sống ban đêm ở Đức Cao…
Phương Khắc Ba nói nửa câu liền đột nhiên dừng lại, những câu sau đó không nói nữa, để lại cho Mãn Diên Ba tự mình suy ngẫm.
Mãn Diên Ba vừa nghe Phương Khắc Ba nói như vậy, toàn thân y giật mình, lập tức đi tìm nguyên nhân sự vui vẻ của Phương Khắc Ba.
Đêm nay hành động chuyên nghiệp của Đức Thủy có lẽ đã có thu hoạch, có thể là thu hoạch lớn, thu hoạch không thể tưởng tượng được!
Nghĩ đến đây, Mãn Diên Ba cũng bắt đầu vui sướng, với Phương Khắc Ba, y lại càng tin tưởng hơn!
Cuối cùng Phương Khắc Ba cũng cần xoay người, lần này, có thể là một chiêu bài chính thức!!
Năm mới thái độ yêu đời mới! - Chúc các bạn nhiều lý do để vui vẻ năm tới! - Chúc bạn luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc trong năm mới! - Lip.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 252: Ham muốn như biển!
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Người đàn ông trước mắt không phải đẹp trai, nhưng rất cao lớn!
Đôi mắt của Ngải Phương đưa tình nhìn đối phương, cảm thấy hình tượng này của đối phương, hình như chính là mẫu người mình thích!
Cô vừa nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều!
Ngải Phương không phải là thiếu nữ còn ngây thơ như ban đầu, càng không phải là ngọc nữ không rành việc nam nữ, nhưng cùng uống rượu với một người đàn ông xa lạ như vậy, hơn nữa lại có thể tiến thêm hơn nữa, đối với cô vẫn là lần đầu!
Phong Minh nói rõ với cô, phụ nữ rất giỏi tận dụng ưu thế của bản thân mình!
Ưu thế của phụ nữ là gì? Không phải là tài hoa, đó là sắc đẹp.
Là một diễn viên đóng vai đanh đá trên truyền hình, Ngải Phương có thể phát triển tốt hơn, nhưng sau lưng ai ủng hộ sự phát triển và tiến bộ của cô?
Phong Minh đã hứa rõ ràng với cô, chỉ cần Ngải Phương hầu hạ tốt với Trần Kinh, hầu hạ đến thoải mái! Chuyện Ngải Phương muốn bay ra Cao Đức, vào đài truyền hình tỉnh, y tất nhiên sẽ cố gắng tác động, đúng hạn có thể thành công.
- Đừng!
Hắn cảm thấy hôm nay uống thật sự rất nhiều rượu.
Trong lòng hắn ham muốn cực kỳ mãnh liệt, trong lòng như một đám lửa đang thiêu đốt, sau khi tắm rửa xong, Ngải Phương mặc áo ngủ, mái tóc dài rủ xuống vai xõa sau lưng, chỗ nhô lên ở ngực với đường nét mờ mờ trong chiếc áo ngủ rộng thùng thình, nhưng lại càng hấp dẫn người khác, khiến cho huyết mạch sôi sục.
Trần Kinh nhìn thấy say sưa ngơ ngác, trong đầu lại trở nên mê muội.
Đôi mắt của Ngải Phương đang nhìn về sắc mặt mê muội của Trần Kinh, trong lòng cô bỗng cảm thấy có chút khoái chí, vì thế dứt khoát tiến đến bên cạnh Trần Kinh, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào Trần Kinh:
- Đánh cờ, hôm nay em…
Mặt cô đỏ ửng, tiến sát đến ngực của Trần Kinh.
Trong lòng Trần Kinh vốn đã có đống lửa, người con gái ngọc ngà dựa vào ngực, hắn không thể kìm chế được, ham muốn được bung ra như thủy triều thoát ra mãnh liệt.
Tay của hắn luồn vào trong áo ngủ thùng thình xoa bóp một lúc, sự mềm mại và nhấp nhô ở trong áo ngủ kích thích hắn thở ra hổn hển.
Trong sự kích thích, Trần Kinh lại không cởi được dây lưng của áo ngủ ra.
Hắn tức giận, liền dùng sức để xé. Ngải Phương “ Ôi” một tiếng, sẵng giọng:
- Đằng sau, đằng sau lưng!
Trần Kinh “ Hừ” lên một tiếng, tại sao lại ở đằng sau? Mẹ kiếp đây là áo tắm gì vậy?
Lúc này Ngải Phương đã hoàn toàn cởi hết ra, cười hi hi, tay cô như con cá luồn vào cơ thể của Trần Kinh, nhanh nhẹn cởi dây lưng ra, đột nhiên cắm mạnh vào phía dưới của Trần Kinh, một tay nắm lấy gốc rễ đang nóng bỏng.
- ……
Cô nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, dường như rất kinh ngạc, lại hình như sảng khoái!
Ham muốn của Trần Kinh bị đẩy tới cực điểm, dùng sức ôm chặt lấy người phụ nữ trong ngực mình, hận là không thể bóp vỡ được.
Huyết khí sung mãn trong thời gian dài không có bạn gái ở bên cạnh, cộng thêm với sự kích thích của cồn rượu, khiến Trần Kinh kìm nén rất lâu sự ham muốn, đến lúc này muốni được giải phóng ra.
- Reng, reng, reng…
Điện thoại bỗng nhiên kêu lên, tiếng chuông rất gấp gáp!
Trần Kinh giật mình vội đứng thẳng dậy, nhưng bị Ngải Phương kéo lại, đôi môi đỏ của cô bịt chặt lấy môi của Trần Kinh, ép cả người hắn lên trên ghế Sô pha.
Hai ngươi lăn tròn một đống trên ghế Sô pha, vật lộn với nhau, dường như như hòa vào nhau.
- Reng, reng, reng!
Điện thoại trên bàn như muốn hưởng ứng với hai người, vẫn vang lên không ngừng.
Cuối cùng Trần Kinh dùng sức đẩy người phụ nữ ra, tay thò ra một chút, một chút rồi cùng cầm lấy được điện thoại vào tay.
- Trần Kinh, đang ở đâu? Tại sao lâu như vậy không nghe điện thoại?
Bên kia đầu dây, một giọng tức giận là của người phụ nữ!
Trần Kinh sửng sốt, vội đứng cả dậy, toàn bộ người bỗng chốc trở nên tỉnh táo hơn, nói:
- Chuyện gì vậy? Tôi đang ở bên ngoài…
- Hãy nhanh quay về nghĩ cách giúp chúng tôi đi! Tôi và Thẩm Đồng bị mất chìa khóa, không vào được cửa, đang chết cóng ở cổng cầu thang!
Đỗ Thanh hét lên, một lúc lâu, cô lại nói:
- Tại sao muộn như vậy còn chưa về nhà, có phải bị chị gái tôi dẫn ra ngoài lêu lổng? Hãy thành thật nói ra đi!
Trần Kinh vừa nghe thấy giọng của Đỗ Thanh, chỉ cảm thấy như một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân, những ham muốn trên người nhanh chóng bị dập tắt!
Ngải Phương một chút luống cuống, bước đến nói:
- Muốn làm gì?Muốn đi sao?
- Đợi lát nữa có ván bài, muốn đánh bào thì thế nào đây?
Ngải Phương nói.
Trần Kinh nhìn chằm chằm vào Ngải Phương, trên mặt vẫn còn chút nóng bừng, nhưng cơ bản đã trấn tĩnh lại được, hắn nói một câu:
- Nói với bọn họ, tôi vừa nhận điện thoại gấp cần phải đi! Hãy để họ chơi vui vẻ một chút!
Trần Kinh nói xong, vội vàng đứng dậy mở cửa, Ngải Phương vội đứng dậy khỏi ghế Sô pha, giày vẫn chưa kịp đeo, nói:
- Ai….
“ Rầm!” một tiếng, Trần Kinh bỏ lại tất cả những câu nói ở đằng sau.
Ngải Phương thẫn thờ nhìn cửa bị đóng lại, cô như bị cảm giác trêu đùa, còn chuyện gì nữa? Vừa rồi đã đẩy được ham muốn của người ta lên, người ta lại chạy mất, điều này không phải là trêu chọc người ta còn gì?
Bên ngoài rất lạnh, Trần Kinh bắt taxi về nhà, ngồi trong xe, không khí lạnh lẽo vù vù thổi đến, toàn bộ người Trần Kinh dần dần tỉnh táo!
Hắn vừa nghĩ đến chuyện hoang đường vừa rồi, trong lòng hắn cảm thấy sự xấu hổ không thể tả được, hắn không hiểu hôm nay đã làm những chuyện gì, ngay cả sức lực cũng không còn!
May mà điện thoại của Đỗ Thanh đã gọi đến kịp thời, nếu không qua đêm nay, sau này không biết còn xảy ra những chuyện phiền toái gì nữa!
Phụ nữ và tiền bạc, đó là hai thứ dễ dàng nhất phạm sai lầm, bởi vì hai thứ này đã phạm sai lầm, có thể là vô số, Trần Kinh không hiểu được, tại sao mình lại sơ suất đến như vậy?
Hắn lại có chút hâm mộ tài tử phong lưu như vậy của Hồ Duyệt, chỉ có bọn họ mới dám tùy ý làm điều xằng bậy, mà không phải lo phạm vào bất kỳ vấn đề tác phong gì.
- Hô –hô!
Trên đường phố Cao Đức yên tĩnh, đột nhiên trở nên ồn ào, mọi người lên xe cảnh sát giống như từ dưới lòng đất bốc lên, từ khắp nơi hội tụ lại đây, hình thành một đoàn xe rất dài, trên đường cùng nhau hô vang
- Đánh, chỗ nào giết người?
Của những câu ca vang lên:
- Thói đời con mẹ nó thật sự không yên ổn, hai hôm trước dường như một vị cán bộ bị sát hại ở trong nhà, bây giờ lại giết người!
Khóe miệng Trần Kinh hơi giật giật, việc cán bộ bị giết ở nhà, hắn cũng biết, đó là trưởng ban sở tài chính của quận Đức Thủy, cũng là quấy rối phụ nữ bị người ta bắt được thông dâm ở trên giường, sau đó đem giết chết ở trên giường!
Việc này Đức Thủy đã giữ bí mật nghiêm ngặt, báo lên Thành ủy, Ngũ Đại Minh nghe thấy chuyện này, cũng rất nổi giận, sau đó chỉ thị xuống dưới, là báo thù, sau đó mới phong tỏa các phương tiện truyền thông, việc này ở trong dư luận lại nổi lên trận phong ba.
Nhưng trong lòng của dân chúng địa phương, việc này vẫn được biết đến nhiều, chỉ có điều không biết là người đó chết vì phụ nữ mà thôi!
Trên đường về nhà, Đỗ Thành và Thẩm Đồng hai người đang cuộn mình ở cửa cầu thang, lạnh đến phát run lên.
Đỗ Thanh vừa nhìn thấy Trần Kinh, giống như gặp được người thân, trong chốc lát từ mặt đất đứng dậy, nói:
- Cuối cùng cũng về rồi! Hãy mở cửa ra, cho chúng tôi vào trong đi!
Trần Kinh nghĩ muốn trách cứ cô, tại sao cửa bị khóa lại không tìm thợ mở khóa, nhưng vừa nhìn thấy hai người thật sự thảm hại, hắn cũng nuốt câu nói đó vào sau cổ họng.
Mở cửa đi vào, hai người phụ nữ như hai con chim khách, vồ lấy ghế Sô pha, bật đèn, Trần Kinh mới nhìn rõ, hóa ra các cô cũng uống rượu, hơn nữa xem ra cũng uống không ít rượu!
Tửu lượng của Đỗ Thanh cũng tốt, Thẩm Đồng mặt đỏ như trái táo, bộ dạng trông rất đẹp, giống như cô gái vừa làm chuyện gì sai, thẹn thùng!
- Hừ, Trần Kinh, hôm nay không biết, tôi và em Đồng ở quán uống rượu, bỗng nhiên gặp mấy chục tên cảnh sát đột kích kiểm tra, làm cho toàn bộ quán rượu trở nên náo loạn, thật mất hứng! Quán rượu có gì để kiểm tra?
Đỗ Thanh nói.
Cô dùng lại một chút, nói:
- Tôi ở Phòng công an Đức Thủy có một người bạn học, hai hôm trước gặp cô ấy, gần đây sẽ có động! Không phải là hành động lần này sao? Ngay cả Lâm Giang Các cũng dám kiểm tra, bọn họ còn có chỗ nào không dám kiểm tra nữa?
- Lâm Giang Các?
Trần Kinh nhíu mày. Trong lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ.
Đỗ Thanh lại nói:
- Trần Kinh, hãy nghĩ cách an ủi em Đồng của chúng ta đi! Em Đồng thất tình rồi, trong lòng rất đau khổ!
Thẩm Đồng bỗng chốc từ ghế Sô pha ngồi bật dậy:
- Đỗ Thanh, không được nói hồ đồ, ai thất tình? Có thể là thất tình, nhưng với tôi…
- Được rồi, được rồi! Không cần nữa, không nhận thì thôi vậy!
Đỗ Thanh nói.
Trần Kinh híp mắt nhìn hai người phụ nữ, trong đầu lại có chút quay cuồng, đặc biệt là Đỗ Thanh, con người này to gan làm càn, ngày nào cũng đi đến Đức Cao, công việc ở Lễ Hà rốt cục còn muốn nữa không?
- Ai, Trần Kinh!
Thầy giáo cũng có cuộc sống ban đêm sao?
Thẩm Đồng bỡn cợt nói với Trần Kinh, cô nhìn thấy điệu bộ nghiêm khắc của Trần Kinh, cô không kìm nổi cười phá lên.
Tuổi còn trẻ, cả ngày vênh mặt lên, có mệt không? Đặc biệt là ăn mặc có mệt không?
Thẩm Đồng nhìn thấy điệu bộ của Trần Kinh, cô có một số thầy cô đồng tình, cảm thấy các thầy cô bây giờ cần phải ra vẻ có điệu bộ như vậy, mới có thể dọa nạt được bọn trẻ sao?
- Nếu sớm biết họ cũng có cuộc sống về đêm, hôm nay lẽ ra nên gọi họ cùng đi uống rượu chứ!
Thẩm Đồng nói:
- Tôi đều làm cao nhân bên ngoài không ăn thức ăn chín của loài người rồi!
Thẩm Đồng đang say rượu, cười trông rất đẹp, đặc biệt là chiếc răng trắng như tuyết, trong suốt như vỏ sò, rất đáng chú ý!
Từ lần trước “ Hiểu lầm” qua đi, Thẩm Đồng hoàn toàn không có cảnh giác gì với Trần Kinh, lại còn vui vẻ đùa giỡn với Trần Kinh!
Có những lúc Trần Kinh tan ca, Thẩm Đồng từ trên lầu nhìn xuống cô ồn ào khiến Trần Kinh mang mỳ tôm lên cho cô, là lúc bụng rất đói!
Trần Kinh mua cho cô mỳ tôm, liền không kìm nổi khuyên bảo cô, mỳ tôm là thực phẩm bỏ đi, cả ngày ăn thứ đó, không bằng tự mình tùy ý điều chỉnh việc ăn uống!
Thẩm Đồng lại đối nghịch, Trần Kinh phạm vào bệnh nghề nghiệp, cô không phải là học sinh ngoan ngoãn, thích ăn mỳ tôm.
Có một lần, cô còn hỏi lại Trần Kinh, tự mình Trần Kinh có biết nấu ăn không? Thật không ngờ, một chút công phu, Trần Kinh liền gọi cô đến để ăn cơm, có thịt, có rau, rất thịnh soạn!
Thẩm Đồng ăn rất ngốn, lại còn không kìm nổi nói thầm một câu:
- Đồ cổ, lão thổ đáng chết!
Hai người phụ nữ một sân khấu diễn, trong nhà bỗng nhiên thêm hai người phụ nữ, Trần Kinh cảm thấy đau đầu lớn, hơn nữa vào lúc này, điện thoại trên lưng hắn lại kêu lên, hắn trốn vào phòng mình nghe điện, sắc mặt đột nhiên tái nhợt…!
Năm mới thái độ yêu đời mới! - Chúc các bạn nhiều lý do để vui vẻ năm tới! - Chúc bạn luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc trong năm mới! - Lip.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 253: Đúng lúc!
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Tin tức từ Đức Cao, khu vui chơi giải trí nổi tiếng Lâm Giang Các của Đức Cao bị Phòng công an ở Quận Đức Thủy đột kích kiểm tra.
Kết quả kiểm tra cho thấy Lâm Giang Các có dính líu đến nơi cung cấp mại dâm, đánh bạc, sở công an ở hiện trường đã bắt được một đám người tình nghi tham gia đánh bạc và chơi gái, trong đó thậm chí bao gồm rất nhiều nhân viên công chức chính phủ.
Trần Kinh đêm đó nhận được điện thoại chính là do Hồ Duyệt gọi đến, đám người của Hồ Duyệt và Phong Minh ở khách sạn đang đánh bài, bị Phòng công an bắt quả tang, trong đó bao gồm cả chủ tịch quận Tiền Hà, Cổ Ngụy cũng có trong đó.
Trần Kinh nhận được cuộc điện thoại, lập tức đoán trước được sự việc không đơn giản như vậy, hắn gọi điện cho Phòng công an Thành phố, Phòng công an Thành phố căn bản không có hành động gì. Hắn nhanh chóng nghĩ đến Đức Thủy, đơn vị lần này đột kích kiểm tra Lâm Giang Các, nhất định là Phòng công an Đức Thủy!
Trần Kinh gọi điện cho Phòng công an Đức Thủy để nắm tình hình, bên đó phản hồi lại, nói rằng vì Hồ Duyệt đánh bạc bị phát hiện tịch thu, thái độ vô cùng ngạo mạn, luôn miệng nói mình là người của tỉnh, Phòng công an Đức Thủy công khai chấp hành pháp luật, tự nhiên bắt tạm gian lấy khẩu cung, nếu không sau này uy tín của Phòng công an còn gì tồn tại nữa?
Đối phương đưa ra sự phản hồi như vậy, trong lòng Trần Kinh rất rõ, việc này bản thân không thể khống chế được, người ta đang dựa vào cớ chống đồi trụy, đánh bạc, thuốc phiện, không chừng còn chuyên hành động nhằm vào một số người nào đó.
Lâm Giang Các tồn tại nhiều năm ở Đức Cao như vậy, và bối cảnh không cần nói cũng biết, không có bối cảnh, không có quan hệ, làm sao có thể tồn tại được?
Có người dám kiểm tra Lâm Giang Các, đã nói rõ bọn họ đã có chuẩn bị, không có chuẩn bị, Phòng công an Đức Thủy cũng không thể giữ được bí mật chuyện này.
Trước đó không để lộ ra bất kỳ tin đồn nào, chỉ có thể nói rõ trước đó chỉ có một số ít nhân vật trung tâm biết được nội tình cụ thể của hành động lần này.
Một đêm ngủ không ngon giấc, trong đầu Trần Kinh luôn nghĩ, trước mắt hội nghị công tác kinh tế Thành ủy sắp khai mạc, lại đang lúc có việc điều chỉnh bộ máy của bảy huyện, xảy ra sự việc như vậy, có phải có liên quan đến điều đó?
Trần Kinh có một dự cảm, cảm thấy hẳn là các vị lãnh đạo ở thành phố đang đấu sức.
Ý nghĩ đến đây, Trần Kinh lại nghĩ đến Ngũ Đại Minh, dường như mấy hôm trước, Ngũ Đại Minh đột nhiên nói muốn đi câu cá, để cho Trần Kinh sắp xếp cho hắn!
Hiện nay công việc của Thành ủy nhiều như vậy, một ngày nhật trình kín như vậy, lẽ nào còn có thời gian trống để đi câu cá? Hơn nữa bây giờ đang rét đậm không phải mùa câu cá, lúc này đi câu cá, có thể được sao?
Trần Kinh thật sự cảm thấy khó xử, hắn bèn báo cáo chuyện này với Chu Thanh.
Chu Thanh liền chỉ về nhà khách Thành ủy, nói rằng ở đó có cái ao, có thể câu cá, thời gian sắp xếp vào buổi tối!
Trần Kinh liền gọi điện cho chủ nhiệm phòng tiếp khách, để cho ông ta sắp xếp tối nay hắn cùng với Ngũ Đại Minh câu cá đêm.
Hai người câu cá ở nhiệt độ nước rất thấp, căn bản không có cá cắn câu, trong buổi tối đen như mực, người khác đều không nhìn thấy, chỉ nhìn thấy ánh đèn và phao huỳnh quang ở nơi xa xa.
Ngũ Đại Minh đột nhiên nói:
- Tiểu Trần, cần phải vững vàng! Câu cá quan trọng nhất cần thật vững vàng, không nên nghĩ trời quá lạnh, cũng không cần nghĩ nhiệt độ của nước quá thấp trong lòng cần giữ được bình tĩnh, có niềm tin, nhất định có thể cho cá cắn câu! Thời cổ còn có bài thơ “ Chiếc thuyền cô độc ông đi mưa câu cá trong tuyết lạnh, điều này lẽ nào là gạt người?
Trần Kinh cười ha hả, thầm nghĩ tự mình còn chưa đến được ranh giới đó, thời tiết lạnh buốt như vậy câu cá, có lẽ chỉ có người như Ngũ Đại Minh mới có đam mê câu cá thành nghiện như vậy.
- Tiểu Trần à, nhân cơ hội này, không có người ngoài, ngươi hãy nói cho tôi biết, bên ngoài bây giờ có lời đồn đại nào?
Ngũ Đại Minh nói.
Trần Kinh lúc đó không hiểu ý của Ngũ Đại Minh, Ngũ Đại Minh trong khoảng thời gian này, ngày nào cũng quan tâm đến kế hoạch lớn khai thác du lịch ở Đức Cao, còn về vấn đề điều chỉnh bộ máy ở bảy huyện, hắn không có bất kỳ chỉ thị gì, cũng không có bất kỳ hành động gì, toàn bộ buông tay để lại ban Tổ chức và Phương Khắc Ba phụ trách.
Những tin đồn ở bên ngoài, nói rằng Ngũ Đại Minh không có năng lực quản lý nhân sự, có phải là muốn đi ba huyện ở phương Bắc để kinh doanh?
Trần Kinh cũng thật sự khó hiểu, trong suy nghĩ của hắn, Ngũ Đại Minh hẳn là có những hành động đối với việc điều chỉnh bộ máy ở bảy huyện, từ đó lại tiến thêm một bước để nắm trong tay cục diện, sau đó trên cơ sở này, đưa ra quan niệm chấp chính, cuối cùng xây dựng Đức Cao trở nên tốt đẹp!
Nhưng tại sao Ngũ Đại Minh lại dừng lại ở vào thời điểm này?
Do vào buổi tối, hơn nữa chỉ có hai người với nhau, Trần Kinh bàn bạc và nói ra những lời nói ở bên ngoài và những nghi hoặc của mình, sau đó lặng lặng chờ câu trả lời của Ngũ Đại Minh.
Câu trả lời của Ngũ Đại Minh rất khéo léo, hắn nói:
- Nước tĩnh không có nghĩa không có cá, nhưng những nơi nước động không thích hợp cho việc thả câu!
Câu nói này của hắn không có đầu óc, lúc đó Trần Kinh không hiểu được, thật lâu sau, Ngũ Đại Minh nói với hắn, nói rằng mình đến Đức Cao, cũng giống như người đi câu ngoài đồng, Đức Cao trước mắt hắn là một khối đen như mực ở trước mắt. Hắn đến Đức Cao trừ có Trần Kinh là có quan hệ thân quen ra, không, không quen bất kỳ người nào khác.
Ở vào tình thế như vậy, muốn triển khai công việc nói thì dễ làm mới khó?
Một hảo hán có ba người giúp đỡ, ngay bản thân mình không có đội ngũ giúp đỡ, muốn làm cũng vô cùng khó khăn!
Cũng giống như việc điều chỉnh bộ máy, dưới huyện ồn ào nhất là ba huyện phía Bắc, mà bộ máy của ba huyện này từ sớm đã xác định rồi, điều này còn nói rõ điều gì?
Một nơi tranh đấu kịch liệt, chứng tỏ mâu thuẫn tập trung ở nơi đó, mọi người tranh đoạt với nhau rất mãnh liệt, điều đó nói rõ không có bên nào chiếm ưu thế tuyệt đối. Ở vào tình trạng như vậy, Ngũ Đại Minh có thể tham dự vào bài văn để sáng tác, liền tiếp sức lực để tăng thêm sức.
Vì vậy, sau khi Ngũ Đại Cao đến Đức Cao, mục tiêu đầu tiên chính là ba huyện phía Bắc, thông qua sự kiện Lâm Hà, y khéo léo đem tầm ảnh hưởng của mình xâm nhập vào ba huyện phía bắc, có thể nói rằng đi một nước cờ kỳ diệu.
Nhưng, bảy huyện khác lại không như vậy, hiện giờ chính đảng ở các quận huyện sắp tới đã được xác định, các quận huyện mặc dù có chút xao động, nhưng toàn thể vẫn thể hiện sự yên tĩnh, không xuất hiện các mâu thuẫn gay gắt. Điều này còn nói rõ cái gì?
Trần Kinh nhanh chóng phản ứng lại, sự bình tĩnh này chứng tỏ việc điều chỉnh bộ máy của bảy huyện không phải không có vấn đề gì, việc phản ứng hẳn là việc phân công lợi ích ở một số nơi hẳn là đã cố định rồi.
Khắp nơi đều hiểu ngầm với nhau, cùng chung một nhận thức, mọi người đều có chừng mực, Ngũ Đại Minh lúc đó tham gia có thể kiếm được món hời, nếu không kiếm được món hời, sẽ không cầm thiết phải tham gia, sẽ thuận theo lẽ tự nhiên xác nhận các lãnh đạo chủ chốt lần này ở bảy huyện có sao đâu?
Hôm nay Trần Kinh lại nghĩ đến lời nói hôm đó của Ngũ Đại Minh, lúc đó hắn không cho là đúng, cho rằng cách làm của Ngũ Đại Minh có chút tiêu cực.
Bây giờ xem ra, hắn không thể không phục sự lợi hại của Ngũ Đại Minh.
Hiện nay Ngũ Đại Minh không tham gia, ngược lại xảy ra chuyện gì lớn, sở công an Đức Thủy kiểm tra Lâm Giang Các là vì cái gì? Đằng sau hành động lần này, tuyệt đối đã lộ ra ván cờ ở Đức Cao đã đi từ tối ra ánh sáng rồi!
Hơn nữa, Trần Kinh có thể khẳng định, sự việc lần này, cũng ảnh hưởng trực tiếp đến việc điều chỉnh bộ máy của bảy huyện.
Ít nhất có một việc, hôm qua Cổ Ngụy khẳng định cũng đã bị Phòng công an Đức Thủy bắt được việc đánh bạc ngay tại chỗ, Cỗ Ngụy là người được bầu chọn bí thư Quận ủy Tiền Hà trước đây, bây giờ đêm trước khi điều chỉnh bộ máy, đột nhiên xảy ra sự việc như vậy, sự việc này khi đã làm, việc bổ nhiệm này của ban tổ chức có thể xảy ra được không?
Bởi vì đó là vấn đề của một cá nhân, việc điều chỉnh của chính đảng ở bảy huyện lần này, có thể cần phủ định toàn bộ, làm như vậy sẽ nảy sinh ra biết bao nhiêu biến cố?
Buổi sáng thứ hai từ rất sớm Trần Kinh đã đi làm, hắn vừa đi làm đã nhận được điện thoại của thư ký Vương Dương của Thanh Phi Hoa, trong điện thoại Vương Dương nói:
- Chủ nhiệm Trần, hôm qua Đức Cao xảy ra chuyện lớn à! Trật tự kinh doanh của Lâm Giang Các bị Phòng công an Đức Cao quấy rối nghiêm trọng, khiến cho rất nhiều khách oán hận, trong đó còn có khách bên ngoài, lãnh đạo tỉnh, còn có các danh sĩ nổi tiếng khác trong xã hội!
- Hôm qua, tôi bất ngờ nghe được báo cáo, nói rằng cậu tiêu xài ở Lâm Giang các, còn làm tôi sợ giật cả mình!
Trần Kinh nghe xong điện thoại của Vương Dương, trong lòng có chút hiểu được ý định của đối phương.
Xem ra, đối với hành động này của Phòng công an Đức Thủy, Vương Dương cũng không ngờ tới, trong lời nói của y, Trần Kinh có thể cảm nhận được y trở tay không kịp!
Trầm ngâm một lát, Trần Kinh nói:
- Chủ nhiệm Vương, những khuyết điểm trong chuyện này, hai chúng ta không thể phán xét được! Việc của Đức Thủy, cần phải thủ tiêu đồ trụy, đánh bạc, thuốc phiện, đây cũng là công việc phân chia của bọn họ, chúng ta không thể can thiệp vào đó được?
Hắn dừng lại một lát nói:
- Sớm đã có việc này, tôi có một người bạn, cũng là lãnh đạo của tòa soạn báo, hôm qua ở Lâm Giang Các đánh bài cùng với người khách bị tạm giam, việc này tôi nghĩ anh nên ra mặt để dàn xếp xong xuôi! Anh thấy thế nào?
Vương Dương nói:
- Chủ nhiệm Trần, tính cách của cậu rất tốt, việc này nếu đổ lên đầu tôi, tôi không thể dứt ra khỏi bọn họ được! Đánh bài thì làm sao? Thủ trưởng Tuần Nam còn chơi bài Brit nữa, bọn họ thật sự chính trực, tại sao không đi kinh đô bắt người?
Vương Dương vừa phát ra được cơn bực tức, Trần Kinh vừa mời cúp máy, liền nghe điện thoại của Hồ Duyệt, trong điện thoại nói rằng y đã được thả ra, không ai gây khó cho y, ở Phòng công an y được hầu hạ trà nước đầy đủ, mới sáng sớm đã thả y đi!
Y hoàn toàn bình an vô sự, hoàn toàn không cảm thấy khó xử, ngược lại còn nói:
- Trần Kinh à, thật sự vẫn chưa nhận ra, ở vùng đất Đức Cao này thật sự là nhân tài ẩn dật! Hôm qua tôi nhìn thấy bọn họ bắt giữ một nhóm người chơi gái, cậu đoán xem có bao nhiên cán bộ? Tôi nghe Lão Cổ nói với tôi, chỉ những người hắn quen biết cũng vượt quá mười người!
- Tôi thật ngoan ngoãn, cán bộ Đức Cao thật sự cởi mở, như Tiểu Trần cậu tuổi trẻ cứng nhắc như vậy, hôm qua không phải Lão Phong đã làm cho cậu một cô bé không đứng đắn sao? Thật sự không hiểu sự phong tình đã làm người ta yên tĩnh ở nơi đó, cậu thật sự đối nhân xử thế thật khác người à…
Nghe Hồ Duyệt nói như vậy, Trần Kinh có chút dở khóc dở cười, hắn lại hỏi Hồ Duyệt, có phải những người hôm qua đều được thả hết rồi?
Hổ Duyệt nói:
- Đều thả hết, đều thả hết! Nam nữ đều thả hết. Chỉ có điều cái chủ tịch quận Cổ kia mặt còn đen hơn than, phỏng chừng sự háo hức chịu một ảnh hưởng lớn, ha ha, các vị lãnh đạo như cậu đều như vậy, bình thường thích tìm kiếm kích động, nhưng thật ra lại sợ ánh sáng, thật sự không có chút gì thú vị!
Trần Kinh hỏi:
- Còn Phong Minh?
- Phong Minh?
Hồ Duyệt thở một hơi dài
- Tên này còn tinh ranh hơn quỷ, bắt được hắn, hắn liền rút về phía sau, tối qua ước chừng đã có thủ đoạn, buổi tối liền biến mất, ngay cả cô bé lẳng lơ quyến rũ cũng biến mất!
- Đạo lý đối nhân xử thế như một bài văn a, việc của bạn là tư liệu sống, đáng giá là một bài văn hay, ha ha…
Nghe thấy tiếng cười bên kia đầu dây của Hồ Duyệt, Trần Kinh thở ra một hơi dài, nói đến việc thoải mái tự nhiên, Hồ Duyệt quả nhiên khiến người ta hâm mộ!...
Năm mới thái độ yêu đời mới! - Chúc các bạn nhiều lý do để vui vẻ năm tới! - Chúc bạn luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc trong năm mới! - Lip.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 254: Nổi lên mặt nước!!
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Văn phòng của Chu Thanh ở lầu ba, phòng đầu tiên ở cửa cầu thang chính là văn phòng của y, bên cạnh văn phòng của ylà phòng của bí thư Thành ủy.
Và giống như mọi ngày, Trần Kinh nhận được điện thoại của Chu Thanh, bảo hắn qua đó lấy tài liệu cho bí thư phê duyệt.
Trần Kinh vừa mới bước đến đầu cầu thang lầu ba, nghe thấy ở hàng lang cầu thang lầu ba giọng của Phương Khắc Ba:
- Vấn đề phân công cán bộ, qua loa không thể được, đối với những cán bố tố chất không được cứng rắn, tư tưởng không được kiên định, chúng ta không thể đặt vào vị trí quan trọng này, hành động như vậy là không có trách nhiệm với Đảng và mọi người!
Giọng nói của Chu Thanh:
- Đúng vậy, Phó bí thư Phương, tôi nhất định tuân theo chỉ thị của ngài, để chúng ta đề bạt những vị trí vững chắc trong văn phòng Thành ủy chúng ta.
- Cái gì là văn phòng Thành ủy? Vấn đề về cán bộ trong toàn bộ thành phố chúng ta, cần phụ trách nghiêm túc hơn nữa, cậu cũng là lãnh đạo Thành phố, đối những hiện tượng nhìn chướng mắt cần dũng cảm vạch ra, không được vì nể mặt, làm người ba phải!
Giọng nói của Phương Khắc Ba không vui.
Y dừng lại, nói:
- Ví dụ như nói, lần này Phòng công an Đức Thủy chúng tôi truy quét văn hóa phẩm đồ trụy, chống phi pháp, còn liên quan đến các cán bộ? Nhìn thấy mà giật mình! Đối với một số cán bộ, chúng tôi nên xử lý như thế nào? Sau khi phê bình giáo dục lại tiếp tục sử dụng, hay là cần phải suy nghĩ giành vài cái điển hình, vẫn còn chỉnh đốn chút khí phách?
- Không cần chỉ dừng lại ở câu nói cửa miệng, nếu cậu thật sự cho rằng như vậy, tại sao bản báo cáo đó vẫn chưa trình cho bí thư phê chuẩn? Một bản báo cáo vẫn còn giữ lại ba ngày, còn dựa vào cái gì mà phải suy nghĩ?
Phương Khắc Ba cất cao giọng nói.
Trần Kinh nghe đến đây thì đã hiểu ra, Chu Thanh tự mình lấy tài liệu, đó là hành động chuyên nghiệp lần này của Phòng công an Đức Thủy, báo cáo liên quan đến một số vấn đề cán bộ bị điều tra. Báo cáo này làm chấn động toàn bộ Đức Cao, nghe nói về chuyện của Đức Thủy cần ba bản báo cáo.
Một bản báo cáo trình lên Phòng công an thành phố, một báo cáo trình Ủy ban nhân dân thành phố, còn có một bản trình cho Thành ủy.
Nội dung của ba bản báo cáo đều không giống nhau, bên ngoài rất hùng hồn, bản báo cáo trình gửi cho Thành ủy, chủ yếu là báo cáo với Thành ủy hành động đột kích lần này của Đức Thủy, toàn bộ danh sách các cán bộ bị bắt ở hiện trường về việc chơi gái, đánh bạc, còn có khẩu cung của bọn họ nữa!
Tin tức này ở Đức Cao thậm chí là toàn bộ dư luận của tỉnh đều tạo ra ảnh hưởng rất lớn, trong toàn bộ quận huyện đều bắt đầu tự kiểm tra, tự xem xét, quy phạm hành vi của cán bộ.
Và liên quan đến Chính Đảng ở bảy huyện lần này đề xuất sớm vấn đề về các nhân vật nhiệm kỳ mới, bởi vì nguyên nhân này lại là biến số gia tăng, rất nhiều người trước đây cảm thấy chính mình không có hi vọng, bởi vì sự việc này nổ ra, họ đã nhìn thấy hi vọng, lại bắt đầu trở nên sôi nổi.
Mà các hoạt động và thái độ trong thời gian gần đây cũng bị chú ý cao độ, không chỉ là bên trong thể chế có sự lý giải đối với các hoạt động và thái độ này, bao gồm cả giới truyền thông, họ cũng có cách lý giải riêng của mình đối với thái độ như vậy.
Trần Kinh lấy lại bình tĩnh, cố ý tạo ra tiếng bước chân to hơn, từng bước từng bước xuống lầu, phía dưới hành lang Chu Thanh và Phương Khắc Ba đang nói chuyện.
Cả hai người liền không nói gì nữa.
Trần Kinh bước đến gần, chào hỏi trước với Phương Khắc Ba.
Đôi mắt của Phương Khắc Ba nhìn đảo qua nét mặt nghiêm túc không hề giảm của Trần Kinh, chỉ khẽ gật đầu.
Chu Thanh nhìn thấy Trần Kinh, vội ngoắc tay nói:
- Tiểu Trần, cậu đến đây thật đúng lúc, cậu hãy cầm tài liệu này cho bí thư phê chuẩn!
Chu Thanh đưa cho Trần Kinh bản tài liệu, Trần Kinh vừa thấy đã ngẩng đầu, đúng là tài liệu của Đức Thủy trình lên trên về hành động chuyên nghiệp nghiêm túc chống văn hóa đồ trụy, đánh bạc và nghiện hút.
Trần Kinh nhận lấy tài liệu, nói:
- Trưởng ban thư ký, ngài còn có chỉ thị gì không?
Chu Thanh vẫy vẫy tay nói:
- Cậu đi làm việc đi! Cần nhở nhắc nhở bí thư, tài liệu này rất quan trọng, cần nhanh chóng phê chuẩn!
Trần Kinh khẽ gật đầu, đang chuẩn bị xoay người.
Phương Khắc Ba vội gọi:
- Cậu chờ một lát!
Trần Kinh đứng lại, ngẩng đầu nhìn Phương Khắc Ba.
Hắn nói:
- Phó Bí thư Phương…
Phương Khắc Ba đột nhiên quay đầu nhìn Chu Thanh, nói:
- Tôi nghe nói trong thành ủy có nhiều lời đồn đại, nói Tiểu Trần đảm nhiệm thư ký bí thư nhiều nhất chỉ giữ được một tháng. Tôi nghĩ cách nói này sai hoàn toàn, một số người đã nhìn sai phương hướng!
Y mỉm cười nhẹ nhàng lộ ra chiếc răng bị khói thuốc làm hơi đen lại:
- Tôi nghe nói, tước đây phó thư ký Mãn đã điều tra về Trần Kinh, kết quả điều tra năng lực của Trần Kinh không được, không thể vào Thành ủy, không thể đảm nhiệm được công việc của thư ký Thành ủy!
- Ha ha, thật sự là sự châm chọc lớn, tiểu Trần bây giờ chẳng phải là làm rất tốt sao? Không chỉ làm tốt, hơn nữa còn đảm nhận vị trí quan trọng nhất của phòng thư ký!
- Vì vậy, có một số cán bộ chúng ta nhìn người căn bản không có khoa học, toàn dựa vào việc yêu ghét cá nhân, dựa vào việc yêu ghét cá nhân đề bạt cán bộ, đây đâu phải là thái độ nghiêm túc? Đó là thái độ không có trách nhiệm!
Phương Khắc Ba ca ngợi rất nhiều Trần Kinh, nhưng lại ngầm làm tổn hại Mãn Diên Ba một phen.
Trong mấy người phó thư ký của Thành ủy, uy tín trước đây của Mãn Diên Ba rất cao.
Nhưng từ khi Trần Kinh vào Thành ủy, không biết ai đã đem câu chuyện của Trần Kinh và Mãn Diên Ba truyền đi, điều này đối với uy tín của Mãn Diên Ba là một sự tổn hại rất lớn.
Bởi vì, thông qua tin đồn này, người khác có thể tưởng tượng ra cái cảnh tượng đó.
Mãn Diên Ba giả vờ hỏi Trần Kinh vài câu hỏi, cuối cùng khẳng định đúng là tìm mọi cách làm khó dễ với Trần Kinh.
Có ý châm chọc đó là, Trần Kinh vàng đi đến đâu cũng tỏa ra ánh sáng, thế mà lại được chính bí thư phát hiện ra khai thác, Mãn Diên Ba không chỉ không có cách nào ngăn cản bước tiến của Trần Kinh.
Ngược lại trong quá trình tiến lên của Trần Kinh đóng một nhân vật tiêu cực, đó không phải là châm biếm còn là cái gì?
Đối với hành động đột kích của Phòng công an Đức Thủy, phản hồi đến Thành ủy liền tạo thành một bản báo cáo, nội dung cụ thể trình lên bí thư Thành phố Ngũ Đại Minh chính danh sách các cán bộ có dính líu đến tác phong, còn về hành động chuyên nghiệp của công an v..v. Trong báo cáo thể hiện rất mơ hồ.
Cuối cùng Ngũ Đại Minh phê chín chữ ở trong báo cáo:
- Đồng ý với ý kiến đó, chuyển cho chủ tịch Thành phố duyệt!
Chỉ có chín chữ như vậy, tài liệu từ Thành ủy chuyển đến chính phủ, thư ký Vương Dương của Thanh Phi Hoa đến để lấy tài liệu, y vừa bước lên liền bắt tay Trần Kinh nói:
- Chủ nhiệm Trần! Đã lâu không được uống rượu cùng cậu, muốn nhân cơ hội này uống hai chén với cậu, không biết cậu có nể mặt?
Vương Dương lớn hơn Trần Kinh mười tuổi, nhưng một mực gọi chủ nhiệm Trần, gọi rất thân thiết!
Trong vòng tròn của thư ký Thành ủy, có người hiểu Vương Dương đến chi tiết, nói rằng bức tượng đài đằng sau Vương Dương rất chắc, nghe nói, y là con rể của một người cháu ngoại một vị lão đại nào đó ở trong tỉnh, y đã từng phạm phải tác phong, đã từng bị kỷ luật.
Sau đó, Thanh Phi Hoa sau khi vào Đức Cao, một lần nữa lại dùng y, Vương Dương rất nhanh trở thành phụ tá đắc lực của Thanh Phi Hoa, mà con đường làm quan của y, cũng được giới bên ngoài xem trọng, cho rằng lần này kết quả ở Thanh Phi Hoa vẫn tiếp tục đảm nhiệm, y có khả năng điều động xuống phía dưới.
Trần Kinh có ấn tượng không tồi đối với Vương Dương, đối với lời mời của Vương Dương, hắn tất nhiên không thể từ chối, bèn nói:
- Anh Vương, anh và tôi, có những lúc tự mình không thể xác định được! Có thời gian rỗi, anh mời tôi, tôi nhất định lấy làm hãnh diện!
Trần Kinh vừa nói vừa trao tài liệu cho Vương Dương, mắt của Vương Dương không chú ý gì đến tài liệu đó!
Trần Kinh nghe qua một số tin đồn, bên ngoài tin đồn mạnh nhất là đằng sau hậu trường của Đức Cao Lâm Giang Các là Thanh Phi Hoa, mà lần này Phòng công an Đức Thủy kiểm tra Lâm Giang Các, đó là mưu kế của Phương Khắc Ba!
Phương Khắc Ba sở dĩ làm như vậy, bên ngoài nói đến vấn đề đấu thầu hạng mục đường cao tốc Đức Dung, Thanh Phi Hoa và Phương Khắc Ba thi nhau gây náo loạn.
Mâu thuẫn rất mãnh mẽ, Phương Khắc Ba lần này muốn báo thù Thanh Phi Hoa.
Đồng thời nhân cơ hội này trộn lẫn việc điều chỉnh bộ máy của bảy huyện, y muốn thừa lúc nhốn nháo cài người của mình vào trong đó.
Trần Kinh từ trước đến nay vẫn không coi nhẹ những tin đồn này, nhưng hôm nay nhìn vẻ mặt của Vương Dương, dường như rất bình tĩnh, hầu như không nhận ra chút cảm xúc của y.
Trần Kinh và Vương Dương đang nói chuyện, cửa văn phòng của Ngũ Đại Minh đột nhiên mở ra, Ngũ Đại Minh từ bên trong bước ra:
- Tiểu Trần, cậu hãy chuẩn bị đi, chút nữa bí thư Mã của huyện Tu Mai đến báo cáo công việc, cậu tham gia đảm nhận việc ghi chép đơn giản!
Trần Kinh đồng ý một tiếng
- Vâng!
Vương Dương đã bước lên trước, gọi một tiếng:
- Bí thư, chào ngài!
Ngũ Đại Minh nhìn thấy Vương Dương, y mỉm cười nói:
- Tiểu Vương à! Bụng của cậu càng ngày càng to, thế đâu có được, cậu bên cạnh Chủ tịch thành phố, người khác còn tưởng rằng cậu là chủ tịch Thành phố đó!
Mặt Vương Dương ửng hồng, nói:
- Báo cáo bí thư, tôi đang cố gắng giảm béo, tranh thủ giảm béo, giảm đến trọng lượng thích hợp!
Ngũ Đại Minh vẫy vẫy tay nói:
- Nói đùa, chỉ là nói đùa thôi! Bây giờ các cậu còn trẻ, làm sao cười có thể dọa được người! Cả ngày có cần nghiêm túc như vậy sao?
Vương Dương nghe Ngũ Đại Minh nói như vậy, trong lòng y lại càng sợ hãi, Trần Kinh chỉ đứng bên cạnh cười, không hề có chút gì xấu hổ.
Vương Dương không khỏi có chút hâm mộ Trần Kinh, ít nhất mối quan hệ giữa Trần Kinh và Ngũ Đại Minh, còn tự nhiên hơn nhiều so với mối quan hệ giữa hắn và chủ tịch Thành phố Thanh, chủ tịch Thành phố Thanh từ trước đến giờ đều nói năng thận trọng, làm gì giống với bí thư, còn có tâm trí để đùa giỡn?
Y đột nhiên nghĩ đến, Thanh Phi Hoa ám chỉ cho y, để y hiểu hơn về cách nhìn và thái độ của Ngũ Đại Minh đối với việc điều tra Lâm Giang Các.
Hiện tại, thái độ này của Ngũ Đại Minh, y làm sao có thể đủ để nhìn ra một tia manh mối nào? Y vừa rồi đến để lấy tài liệu, đã từng liếc qua nội dung tài liệu, phía trên Ngũ Đại Minh phê chuẩn rất ngắn gọn sáng tỏ.
Ngũ Đại Minh ủng hộ sự phê chuẩn của Phương Khắc Ba.
Yêu cầu Thanh Phi Hoa cũng xem qua tài liệu.
Đây chính là ý gì?
Y ủng hộ kỷ luật tổ chức nghiêm túc của Phương Khắc Ba.
Lấy mấy cái vụ án điển hình để xử lý sao?
Vương Dương có chút khó hiểu, và ở lúc này, Trần Kinh ở đây làm khách mời!
Bí thư Mã Bộ Bình của huyện Tu Mai đã đến rồi!
Mã Bộ Bình đi vào nhìn thấy Ngũ Đại Minh vẫn còn, y nhanh chân bước tới, từ xa đã nở nụ cười, nói:
- Bí thư….
Hai người nắm chặt tay, Ngũ Đại Minh giơ tay nói:
- Chúng ta hãy vào trong, vào trong đi! Tôi để tiểu Trần đến đây pha trà công phu cho chúng ta, chúng ta vừa uống trà vừa nói chuyện, tiểu Trần pha trà thật là giỏi giang!
Mã Bộ Bình cùng Ngũ Đại Minh bước vào văn phòng, Trần Kinh và Vương Dương đều không có cơ hội chào hỏi y.
Vương Dương rốt cuộc không thể trơ ra đó nữa, y lập tức cáo từ, trước khi y đi vẫn không quên chào hỏi Trần Kinh, nói nhất định sẽ mời Trần Kinh ăn cơm ..v.v..!
Trần Kinh tiễn Vương Dương ra cửa, khi quay người lại, hắn có chút giật mình.
Mã Bộ Bình vào Đức Cao lúc này có việc gì? Nhật trình hôm nay căn bản không có chuyện tiếp Mã Bộ Bình, chuyện này là thế nào?!
Năm mới thái độ yêu đời mới! - Chúc các bạn nhiều lý do để vui vẻ năm tới! - Chúc bạn luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc trong năm mới! - Lip.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 255: Hậu trường phía sau là ai?
Nhóm dịch: Quan Sách
Nguồn: Mê Truyện
Ngũ Đại Minh hội kiến với Mã Bộ Bình, không khí lúc bắt đầu không hài hòa như tưởng tượng!
Ngũ Đại Minh rất căm phẫn với việc các cấp cán bộ thành phố Đức Cao đặt chân vào chỗ ăn chơi đã bị cơ quan công an xét xử.
Mã Bộ Bình nói đến chuyện này, tức giận mãi không tiêu đi được, nói:
- Thế này là thế nào? Tại sao các cán bộ của chúng ta lại để xảy ra chuyện như vậy? Hơn nữa không chỉ một người, vấn đề xảy ra với cả nhóm người, đánh bài, đánh bạc cũng đã quá rồi; lại còn cả chơi gái nữa, các cán bộ như vậy làm sao có thể thay mặt Đảng và nhân dân làm việc được?
Bị Ngũ Đại Minh phát biểu như vậy, trong lòng Trần Kinh cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ!
Hắn vẫn chưa nghĩ đến chuyện này, hắn nghĩ đến hành động chuyên nghiệp của hôm đó, có phải là nhằm vào các cán bộ không?
Hắn thậm chí còn nghĩ đến, hôm đó mình ở Lâm Giang Các, có phải phía sau bàn tay ở hậu trường hành động đó đã liệt vào trong danh sách về vấn đề của một loạt các cán bộ?
Trần Kinh nghĩ như vậy, trong lòng vô cùng cảnh giác!
Đối với Ngũ Đại Minh ở trước mắt, Trần Kinh đã từng trở thành một phần trong uy tín của Ngũ Đại Minh.
Ngũ Đại Minh đến Đức Cao việc đầu tiên là đề bạt Trần Kinh, trực tiếp đề bạt Trần Kinh từ huyện lên đến phòng thư ký Thành ủy, hơn nữa đảm nhiệm thư ký thứ nhất của Thành ủy.
Quá trình mà Trần Kinh đã đi đã trở thành một giai thoại trong giới chính trị ở Đức Cao, là tấm gương và vinh dự của rất nhiều cán bộ trẻ tuổi.
Nếu như ngày đó Trần Kinh bị điều tra ra về việc khả nghi liên quan đến đánh bạc hoặc ở cùng với phụ nữ không rõ ràng, vậy sẽ có hậu quả thế nào?
Với Trần Kinh, những người ngày hôm đó, ngoài Hồ Duyệt ra, đều không đáng tín nhiệm! Đặc biệt là Phong Minh, Ngải Phương chính do Phong Minh tìm về, Trần Kinh đã mất cảnh giác, suýt chút nữa đã mắc sai lầm!
Trong lòng của Trần Kinh, hắn đã âm thầm hạ quyết tâm, nhất định cần làm rõ chuyện này, cần điều tra ra manh mối! Hắn nghĩ lại một chút, đằng sau chuyện đó, tóm lại có đôi tay như thế nào, không ngờ lại có sức mạnh như vậy?
- Bí thư, chuyện này muốn truy cứu, cũng có thể truy cứu được. Nhưng có một chuyện tôi rất nghi ngờ, tôi nhận ra danh sách mà Đức Thủy đưa lên rất kỳ lạ. Các cán bộ ở trong danh sách đó, xem ra không có liên quan gì, nhưng nếu phân tích kỹ, bọn họ lại có quan hệ với nhau.
- Có khi là đồng nghiệp, có khi là cấp trên cấp dưới, tôi thấy rất lạ, tại sao hôm qua có rất nhiều người tập trung ở Lâm Giang Các? Bên trong đó không có gì lạ sao?
Trần Kinh nói.
Cặp kính của Ngũ Đại Minh nhìn chằm chằm vào Trần Kinh, nói:
- Cậu nghĩ hành động xuất phát từ cái gì? Cậu cảm thấy ở khía cạnh gì có thể hành động được?
Trần Kinh nói:
- Phương hướng tôi có một chút, chỉ là….
- Không có cái gì gọi là chỉ là cả, có phương hướng sẽ hành động! Cần ủng hộ hãy nói ra, tôi sẽ cố gắng đáp ứng!
Cặp kính của Ngũ Đại Minh chằm chằm nhìn Trần Kinh
- Nhưng có một điểm, không thể mở rộng được tình thế, chỉ là hành động bí mật trong phạm vi nhỏ.
Y thay đổi chủ đề, nói:
- Trần Kinh, bất kỳ lúc nào cậu cũng cần nhớ! Người khác dám dùng biện pháp gì với câu, cậu không cần khách khí với người đó! Nếu cậu còn khách khí, đó chính là sự yếu ớt, đó là sự nhu nhược, đó không chỉ không được người khác tôn trọng, ngược lại còn bị người khác nhạo báng!
Mặt Trần Kinh đỏ lên, hiểu rõ ý của Ngũ Đại Minh.
Xem ra, sự việc xảy ra ở Đức Cao, Ngũ Đại Minh luôn biết rõ mồn một, nguồn tin của y có được có thể rất rộng, ở khía cạnh này, y đã lập ra con đường đặc biệt của mình!
Khi có Mã Bộ Bình, nói đến chuyện này, ý của Ngũ Đại Minh không cần nói cũng đã rõ!
Trần Kinh một cây làm chẳng lên non, không thể thiếu được sự ủng hộ của Mã Bộ Bình!
...
Một căn phòng trang nhã màu trắng, vẽ ra một đường cong rất đẹp qua bãi đỗ xe, một chiếc xe dừng ở đúng vị trí đó!
Cửa xe mở ra, từ ghế người lái bước xuống một người phụ nữ cao gầy, vô cùng phong tình. Người phụ nữ che một chiếc áo lông dài, bọc lấy một cách kín đáo thân hình cô, nhưng lờ mờ vẫn có thể nhìn thấy dáng người đẹp.
Cô đeo chiếc kính râm, nhưng đó chiếc kính râm rất rộng đó cũng không thể che hết được dung nhan xinh đẹp của cô.
- Ồ, Ngải Phương! Là Ngải Phương!
Mọi người xung quanh reo lên, rất nhanh đã có những người hâm mộ xúm lấy, một đứa bé mạnh bạo, thậm chí còn đưa quyển sổ để xin chữ ký đưa ra để mong cô ký tên.
Nhưng sự nhiệt tình của người hâm mộ, thay vào đó là khuôn mặt lạnh như băng, Cảm xúc của Ngải Phương cũng không được dâng cao, nét mặt vẫn giữ nguyên tình trạng đó!
Trong đám người hâm mộ, có người xen đến, một người nam giới cao to bước đến Ngải Phương, y hạ giọng nói với Ngải Phương vài câu, sau đó chỉ vào chiếc xe Santana xoàng xĩnh ở chỗ cách đó không xa.
Ngải Phương khẽ nhau mày, lên giọng nói:
- Nếu không đi thì thế nào?
Người đàn ông cao lớn nho nhã lễ độ nói:
- Ông chủ của chúng tôi nói rồi, cô có đi hay không là tùy ý cô! Nhưng ông ấy mong cô có thể đi, bởi ông ấy có chuyện muốn bàn với cô, đó là việc liên quan đến Lâm Giang Các!
Ngải Phương hơi sửng sốt, buột miệng nói:
- Ông chủ các người là ai?
Người đàn ông mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng nõn, nói:
- Cô đi không phải sẽ biết sao? Còn cần gì phải phiền hà như vậy?
Sắc mặc của Ngải Phương sầm lại, một lúc lâu sau, cô dường như đã hạ quyết tâm, nói:
- Hãy dẫn đường đi!
- Ngải Phương, Ngải Phương!
Ngải Phương vừa bước đi, lại có người vây lại, đám người này mặc dù không đông, đều là một vài đứa trẻ, nhưng từ điểm này vẫn có thể nhìn thấy con người của Ngải Phương, là một người dẫn chương trình của đài truyền hình thành phố, có thể đạt được tên tuổi nổi tiếng như vậy, vốn đã là rất giỏi rồi!
Ngải Phương có chút lo âu, sắc mặt cô càng ngày càng trắng nhợt.
Vừa nhắc tới Lâm Giang Các, trong đầu cô đã có những hình ảnh lặp đi lặp lại vô số, nơi đó đối với cô là một ác mộng!
Cô chưa bao giờ nghĩ đến, bản thân mình ở nơi đó bị người khác coi là kỹ nữ, bởi vì hôm đó cô là người bị điều tra!
Hôm đó có người nhìn thấy cô, hôm sau đã bịa đặt cô ở Lâm Giang Các kiếm thêm tiền, lời nói vô cùng khó nghe!
Còn có… Ngải Phương luôn không kìm nén nổi khi nghĩ đến mệnh lệnh của tên Phong Minh đó với cô, khiến cô đã không tiếc tất cả để trả giá khi tiếp cận với người đàn ông!
Dáng điệu của người đàn ông đó, thần thái của người đàn ông đó, thậm chí da thịt người đàn ông đó, cô vẫn còn nhớ rõ ràng, thậm chí khi cô nghĩ đến người đàn ông đó, trong lòng cô không tránh nổi có sự khô nóng.
Lâm Giang Các cô không muốn nghĩ cũng không muốn nhắc đến, vì vậy cô rất ghét chiếc xe ở trước mắt.
Có thể, ở trong xe, đợi người của cô muốn nói đến chuyện ở Lâm Giang Các, dụ dỗ để áp chế cô cũng đã gặp nhiều rồi. Trên thế giới có nhiều băng nhóm tự cho là đúng, nhưng thật sự không có người đàn ông có năng lực. Bọn họ luôn dùng những thủ đoạn nhỏ nhen, để đối phó với những người phụ nữ được chú ý mà không thuộc về họ.
- Vào đi! Rất phong phạm nha! Muốn mời cô ăn một bữa cơm cũng thật khó!
Cô bước đến bên cạnh xe, từ trong xe có một giọng nói quen thuộc truyền đến!
Cô “ A” lên một tiếng, ánh mắt đột nhiên mở to, từ cánh cửa sau xe nhìn vào trong.
Ở ghế sau xe, một người đàn ông ngồi ngay ngắn, không phải là người đàn ông là ngày nào cô cũng nghĩ đến sao? Trần Kinh!
Cô mở chiếc cửa sau xe, người cô nhanh nhẹn giống như con cá bơi trượt vào trong, động tác từ trước đến giờ chưa từng mau lẹ như vậy!
Cô ngồi vào trong, Trần Kinh bèn nói:
- Hãy bỏ kính râm xuống, để tôi xem?
Ngải Phương có chút nũng nịu, theo bản năng liền lắc đầu, cô có chút bối rối khi sửa sang lại mái tóc trên đầu, dường như muốn sửa lại một chút, do đó khiến cho hình tượng của mình càng đoan trang hơn.
Cô cảm thấy mình giống như một cô gái, luôn muốn thể hiện một cách đầy đủ nhất vẻ đẹp hoàn mỹ không tỳ vết trước mắt người đàn ông cô yêu mến, nhưng bây giờ…
Ngải Phương không bỏ kính ra, Trần Kinh cũng không bắt buộc cô, mà nhìn về phía người lái xe phía trước nói:
- Lái xe đi, đi đến quán cá Tam Giang!
Quán cá Tam Giang ở bên cạnh bờ sông, cá ở đây đều là cá ở sông, dùng nước sông để luộc cá ở sông là đặc sản ở đây, mà đặc sản này, đã thu hút vô số người muốn theo đuổi lấy nơi này.
Vì vậy, mặc dù quán cá này ở một nơi rất xa vùng ngoại thành, nhưng nơi này khách đến không ngớt, rất nhiều người đều chọn nơi này để ngắm cảnh sông nước và ăn cá.
Trên đường Ngải Phương không nói gì, nhưng thỉnh thoảng không kìm nổi lại liếc mắt đưa tình với Trần Kinh.
So với hôm đó, Trần Kinh hôm nay ăn mặc còn nghiêm chỉnh hơn nhiều, bộ comle màu đen, cà vạt màu lam, áo comle và chiếc áo bên trong, đều rất cẩn thận tỉ mỉ, không có chút nhăn nào.
Như vậy Trần Kinh xem ra vừa có tinh thần vừa rất trưởng thành, ngồi ở đó như vậy, khiến người ta cảm thấy được sự bình tĩnh điềm đạm, khiến người khác cảm thấy đặc biệt thoải mái, cũng mang lại cảm giác rất an toàn!
- Hắn còn tìm mình làm gì? Chỉ là mời mình ăn cơm thôi sao?
Trong đầu Ngải Phương toát ra ý nghĩ như vậy, cô không thể nào tìm được câu trả lời.
Cô luôn không kìm nén nổi lại nghĩ đến hôm đó, cảnh cô và Trần Kinh hai người uống rượu say chếnh choáng, da thịt chạm vào nhau, Trần Kinh lúc đó, trong mắt lộ ra sự ham muốn cháy bỏng, toàn thân đều tràn trề hóc môn của người đàn ông, hun đốt khiến xương cốt cũng mềm ra, khiến người ta trở nên không còn chút sức lực nào.
Nhưng hôm nay, Trần Kinh khiến Ngải Phương cảm thấy được sự nghiêm túc và điềm đạm, so với hôm đó, không thể nghi ngờ Trần Kinh của hôm nay lại càng thêm hấp dẫn, lại càng khiến cho phụ nữ vô cùng si mê!
- Ăn cá, cô không sao chứ?
Trần Kinh nói, đã đến quán cá Tam Giang, từ bất kỳ góc nào của quán cá Tam Giang cũng có thể nhìn thấy cảnh sông nước, cảnh sắc ở quán cá này, khi chiếc xe đi vào trong phạm vi của quán cá, cả tinh thần của con người lập tức trở nên khác lạ, ngay cả tầm nhìn cũng mở rộng nhiều hơn!
- Có thể ăn được, có thể ăn được!
Ngải Phương liên tục gật đầu, nhưng sau khi gật đầu, cô lại nghĩ, Trần Kinh lúc này hỏi có thể ăn cá được không, đó chẳng phải là sự qua quýt không có thành ý gì sao?
Xe đã đi đến rồi, bản thân lại nói không thích ăn cá, lẽ nào còn có thể thay đổi đến chỗ khác nữa?
Ý nghĩ đến đây, trong lòng Ngải Phương có chút giận dữ, cảm thấy Trần Kinh dường như không có phong độ.
Nhưng khi ánh mắt cô liếc nhìn đưa tình vào khuôn mặt và hình dáng của Trần Kinh, tất cả những sự giận dữ, trong chốc lát đã biến thành hư vô.
Cô chỉ muốn ngã nhào vào trong ngực người đàn ông này, hai má kề sát vào ngực của đối phương, lẳng lặng lắng nghe từng nhịp tim của đối phương, sau đó cố gắng tận hưởng tình cảm dạt dào khi hai người ôm nhau.
Chính là bây giờ, Ngải Phương cảm thấy chính mình một khắc cũng không thể đợi nổi nữa, cô tựa như muốn ngả vào đó ngay bây giờ, sau đó đem tất cả bản thân mình ra dâng hiến hết, tất cả đều là cái đó ở trước mặt của mình, khiến mình lăn lộn vào trong giấc mộng với người đàn ông trong nhiều ngày!
Cảm giác như vậy, khiến cô có chút nổi điên, cũng khiến cô nghĩ rằng mình đã nổi điên.
Nhưng, cảm giác và ý nghĩ như vậy, lại giống như ngọn núi lửa đang nhô lên, không có cái gì có thể ngăn chặn được ý nghĩ như vậy…!
Năm mới thái độ yêu đời mới! - Chúc các bạn nhiều lý do để vui vẻ năm tới! - Chúc bạn luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc trong năm mới! - Lip.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương