Mười năm trôi qua, đối với người khác thì nó trôi qua khá nhanh còn đối với Tô Phong giống như cả thế kỉ vây. Mười năm nay, Tô Phong ngoài việc ăn, ngủ, đi hoc, thời gian còn lại hắn chuyên tâm vào tu luyện “Cửu âm chân kinh”. Những võ học trong “Cửu âm chân kinh” như “Cửu âm bạch cốt trảo”, “Dịch cân đoàn cốt”, “Di hồn đại pháp”, Tô Phong đều đã tìm hiểu và học hết, trong đó, kinh công và “Cửu âm bạch cốt trảo” Tô Phong đã có thể xưng là xuất thần nhập hóa.
Năm 1999, một người quen biết bố mẹ Tô Phong đã bán nhà cho nhà hắn, ngôi nhà này rộng một nghìn hai trăm mét vuông, cũng khá gần hai bên nội ngoại nhà hắn, nếu đi cũng chỉ mất khoảng hai mươi phút là tới nơi. Ở kiếp trước, vì mua ngôi nhà này nên bố mẹ Tô Phong đã vay mượn khắp nơi, và chỉ có mỗi họ ngoại nhà hắn là cho vay tiền để mua nhà. Chính vì việc này nên bố mẹ Tô Phong cũng làm việc khá cật lực, mất đúng mười năm để bố mẹ hắn trả hết nợ mà các bá các dì bên ngoại nhà hắn cho vay.
Thật mau là trước khi hệ thống bảo trì, Tô Phong đã lấy hết bạc cùng đồ trang sức trong chiếc hũ mà Tô Phong để trong hệ thống. Nếu mà lấy vàng hoặc hơn một trăm triệu tiền mặt kia ra ngoài, Tô Phong cũng chẳng biết noi với bố mẹ hắn kiểu gì. Thời xưa, người ta thường cất bạc cùng đồ trang sức vào hũ rồi chôn xuống nền nhà để cất giấu.
Chính vì vậy Tô Phong đã tìm một chiếc hũ bình thường, cho hết bạc cùng đồ trang sức vào đó rồi chôn xuống đất. Tính toán người quen của bố mẹ hắn hẳn cũng sắp tới nhà hắn để gạ mua nhà, nhân lúc mọi người trong khu tập thể đi làm hết, Tô Phong liền đào chiếc hũ này lên rồi bê về nhà. Hôm đó bố mẹ hắn đi làm về sớm, thấy Tô Phong đang ngồi nghịch mấy thỏi bạc cùng với mấy đồ trang sức vất lung tung bên cạnh, thì sửng sốt rồi hỏi hắn những thứ này hắn lấy ở đâu. Tô Phong tỏ ra vô tội rồi nói đào được ở trên đồi, nghĩ rằng Tô Phong không nói giối nên bố mẹ hắn tin là thật và bảo hắn không được nói chuyện này ra ngoài, Tô Phong gật lấy gật để.
Mấy hôm sau đúng như trí nhớ của Tô Phong, người bạn của bố mẹ hắn cũng tới chơi rồi gạ bán nhà cho bố mẹ hắn, tất nhiên bố mẹ Tô Phong đồng ý ngay. Vài ngày sau đó, bố mẹ hắn đem bán hết đống đồ trang sức kia đi, Tô Phong cũng không ngờ mấy cái đồ trang sức kia giá trị khoảng ba mươi triệu, còn mấy thỏi bạc thì bố mẹ hắn để lại.
Năm 2000, gia đình hắn chuyển nhà, trước khi chuyển nhà, khá nhiều người quen trong tập thể giúp nhà hắn chuyển đồ ra xe. Còn Tô Phong thì bị Mai Vân cùng Tùng lâm kéo ra một chỗ, Tùng Lâm nhìn Tô Phong rồi nói: “Bao giờ cậu lại về đây?”. Tô Phong gãi đầu rồi nói: “Tớ cũng không biết được! Nhưng tớ chắc chắn hè nào tớ cũng sẽ về đây chơi với hai cậu!”. Mai Vân nghe Tô Phong nói như vậy thì xị mặt ra như muốn khóc, Tô Phong thấy vậy thì kéo Mai Vân ra một góc khuất, hôn lên mặt Mai Vân rồi nói: “Ngoan đừng khóc! Tớ hứa hè nào cũng trở lại chơi với cậu! Lớn lên cậu sẽ là cô dâu của tớ!”. Nghe Tô Phong nói như vậy, Mai Vân nín khóc hẳn mỉm cười nói: “Cậu nói thật chứ!”. Tô Phong gật đầu, Mai Vân nói tiếp: “Vậy thì ngoéo tay!”, Tô Phong cũng đành phải ngoéo tay với cô bé này. Tô Phong không biết rằng, chính lời hứa hôm nay mà của hắn sẽ khiến cuộc sống của Mai Vân bị cải biến khá nhiều và có rất nhiều bất ngờ đang chờ đợi hai bọn hắn.
Ngày 5 tháng 9 năm 2007, Tô Phong dậy từ rất sớm, nhìn đồng hồ mới có năm giờ sáng, Tô Phong đứng dậy mở của phòng ở tầng hai của mình ra, Tô Phong đi xuống mở của nhà rồi đi ra ngoài sân, bắt đầu luyện các chiêu thức trong “Cửu âm chân kinh”. Từ khi chuyển về ngôi nhà mới này, ngày nào Tô Phong cũng dậy sớm rồi tập luyện như vậy, bố mẹ hắn thường hỏi hắn tập võ gì mà suốt ngày mua may lung tung vậy, Tô Phong chẳng biết giải thích kiểu gì luôn. Ngồi xuống hít một hơi thật sâu, Tô Phong bắt đầu vận hành chân khí chạy theo lộ tuyến của “Cửu âm chân kinh”, khi đã cảm thấy đủ, Tô Phong bắt đầu luyện “Cửu âm bạch cốt trảo”. Càng luyện càng nhanh, nếu có người nhìn thấy Tô Phong bây giờ thì chắc hẳn sẽ giật mình vì người ta sẽ phát hiện quanh sân, chỗ nào cũng có bóng dáng Tô Phong xuất hiện, kèm theo đó là những vệt lóe sáng như móng vuốt.
Một tiếng sau, Tô Phong nghe thấy tiếng cửa phòng bố mẹ mở ra thì hắn dừng lại, rồi tập mấy động tác thể dục buổi sáng. Đi vào nhà, mẹ của Tô Phong nói: “Con vào đánh răng rửa mặt đi rồi chuẩn bị đi khai giảng nào!”. Nghe mẹ nói vậy, Tô Phong giật mình nhớ ra hôm nay là khai giảng, cũng là lúc hắn bước vào lớp bảy. Chạy thật nhanh về phòng tắm rửa, đánh răng rửa mặt, Tô Phong mặc một một bộ đồng phục của trường hắn đang theo học vào rồi chạy xuống nhà đợi mẹ hắn nấu ăn sáng.
Ăn xong, Tô Phong chạy ra ngoài lấy xe đạp chuẩn bị đi tới trường thì mẹ hắn gọi lại rồi nói: “Tiểu Phong! Con quên cái thẻ học sinh này!”. Nghe thấy mẹ nói vậy, Tô Phong dựng chân chống xe chạy vào lấy, tiện đó mẹ hắn đưa cho hắn năm nghìn để uống nước rồi dặn dò hắn đi học cẩn thân không được đánh nhau …vv. Tô Phong vâng dạ rồi leo lên xe phi thẳng tới trường, nếu còn đứng ở lại me nghẹ hắn nói chắc muộn mất.
Đi tới trường, Tô Phong gửi xe đạp trong nhà để xe rồi chạy tới một gốc cây liễu có vài người cả nam cả nữ đang ngồi ở ghế đá nói chuyện. Tô Phong đi tới rồi nói: “Lớp mình tí tập trung ở chỗ nào thế bọn mày?”. Nghe thấy giọng của Tô Phong, một tên béo cỡ khoảng sáu mươi cân, mắt híp đầu húi cua nói: “Mày hôm nay đi muộn thế! Tí cô chủ nhiệm tới thì mới biết được!”. Tiếp theo đó, một cô bé có mái tóc dài ngang vai, mặt trái xoan có chút trắng trẻo xinh gái nhìn hắn rồi nói: “Ồ Phong đến rồi à! Mới nghỉ hè được mấy tháng mà nhìn cậu cao thế! Mà cậu làm kiểu gì mà da cậu trắng thế bảo tớ với!”. Nghe cô bé kia nói vậy, mấy bạn nữ khác đều quay sang nhìn Tô Phong gật đầu rồi nói: “Nói nhanh đi!”. Nhìn mấy tiểu yêu tinh này, Tô Phong có chút đau đầu không biết nói thế nào cho phải.
Mặc dù năm nay Tô Phong mới mười ba tuổi nhưng do chuyên tâm luyện tập “Cửu âm chân kinh”, hắn đã cao tới một mét sáu năm, da rẻ trắng mịn, khuôn mặt của hắn được thừa hưởng những nét đẹp từ bố mẹ hắn, chuẩn là giống mẹ hắn nhiều hơn, nhìn khá đẹp, khiến mặt của hắn có phần giống con gái, chính vì việc này mà lúc còn bé, Tô Phong hay bị mẹ cùng các bá các dì của hắn thương xuyên cho mặc quần áo con gái. Bố hắn cũng thường trêu hắn: “Nếu mà con là con gái thì về sau nhà mình phải lắp cổng sắt không thì người ta đạp đổ cả cổng nhà mình mất haha!”. Mỗi lần nghe bố mình nói như vậy, mặt Tô Phong thường đỏ bừng.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Đang tìm cách để thoát thân khỏi lũ yêu tinh này, Tô Phong nhìn thấy cô giáo chủ nhiệm nên hô: “Chúng mày ơi cô tới rồi kìa!”. Nói xong chưa đợi ai nói gì, Tô Phong chạy luôn ra chỗ cô chủ nhiệm. Chạy tới nơi, Tô Phong nói: “Em chào cô!”. Người Tô Phong chào là một phụ nữ trung niên tên là Nguyễn Thị Oanh, khoảng bốn mươi tuổi, đeo kính, trên chán có một vài nếp nhăn, trên mái tóc dài đen nhánh đã có vài cộng tóc bạc.
Nghe thấy giọng nói của Tô Phong, cô Oanh cũng mỉm cười nhìn Tô Phong rồi nói: “Phong đấy hả em! Em bảo mấy bạn lớp mình tí nữa tập trung ở ngoài cổng trường nhé!”. Nghe cô chủ nhiệm nói vậy, Tô Phong “Vâng” một tiếng rồi chạy ra phía lũ bạn đang ngồi gốc cây thông báo. Nghe thấy vậy, một tên có chút gầy nhom, nước da bánh mật nhìn sang tên béo bên cạnh nói: “Béo! Mày là lớp trưởng mày đi thông báo cho chúng nó đi! Bọn tao ngồi đây đợi!”. Tên béo tóc húi cua kia tên là “Lê Thành Đạt”, là lớp trưởng của lớp Tô Phong, tên này khá hài hước, luôn bày ra khá nhiều trò nghịch ngợm trong lớp, mặc dù học không giỏi nhưng cũng được khá nhiều thầy cô quý mến. Còn tên gầy là “Lê Minh Quân” là lớp phó học tập, học khá trâu bò, đứng thứ nhất trong lớp của Tô Phong.
Nghe thấy vậy, Lê Thành Đạt xoa xoa nắm tay nhìn Lê Minh Quân nói: “Chú nói lại cho anh nghe một chút! Ai phải đi thông báo cho mấy đứa kia thế!”. Thấy tên béo thể hiện dâm uy của mình, Lê Minh Quân đành khuất phục trước dâm uy của hắn. Thấy Lê Minh Quân đứng dậy chay đi thông báo cho những người khác trong lớp, Tô Phong đi tới chỗ trống mà hắn để lại rồi ngồi xuống. Tên béo liền khoác vai Tô Phong nói: “Tí nữa được về sớm, cả lũ đi chơi audition đi. Mà mày biết nhảy không đấy trò này mới ra hồi hè, mấy đứa lớp mình nhảy ghê lắm. Nghe thấy nhắc tới audition, lũ con gái đang buôn dưa lê bán dưa hấu bên cạnh cũng hào hứng tham gia rồi lại bàn xem đồ nào đẹp đồ nào xấu …vv.
“Ồh”, Tô Phong gật gật đầu. Nói đến audition, Tô Phong cũng khá là thích chơi trò này, kiếp trước Tô Phong cũng toàn trốn học để chơi trò này, tới khi hắn học đại học hắn vẫn còn chơi. Tô Phong cũng không nhớ rõ trò này mở được bao nhiêu lâu thì đóng cửa, nhưng hắn nhớ rằng tới năm 2015 thì chẳng còn mấy người chơi. Xoa xoa hai bàn tay lại với nhau, Tô Phong nói: “Vậy thì tí đi nhảy thử một chút, tao cũng nghe thấy nhiều người nói về trò này!”.
Nghe Tô Phong nói vậy thì cả lũ cùng nhất trí tí khai giảng xong thì về chơi audition. Cả lũ đang ngồi chém gió thì giọng nói có chút khàn khàn của thầy hiệu trưởng vang lên từ loa phát thanh được đặt ở tầng hai của dãy ba tầng. Nói qua trường học của Tô Phong gồm một dãy nhà ba tầng, một dãy nhà hai tầng và một dãy nhà pháp. Mỗi tầng của dãy ba tầng này gồm bốn lớp, dãy ba tầng này thường là từ lớp sáu đến lớp tám học, dãy hai tầng gồm phòng họp hội đồng, phòng hiệu trưởng, phòng phó hiệu trưởng, phòng tiếp khách và hai phòng làm thí nghiệm cho học sinh lớp tám và lớp chín học hóa học. Dãy nhà pháp là nơi các học sinh lớp chín học, nơi này có năm phòng, phòng cuối cùng của dãy nhà này là phòng họp chi bộ đoàn của trường.
Nghe thấy thầy hiệu trưởng thông báo các lớp tập trung để chuẩn bị khai giảng, nhóm Tô Phong đang ngồi nghe thấy vậy thì chạy ra cổng trường để tập chung. Chạy ra tới nơi, nhóm Tô Phong nhìn thấy nhá nhiều người của lớp khác cũng đang đi tìm vị trí lớp mình để tập trung. Ngó nghiêng một hồi, nhóm Tô Phong cũng tìm được nơi tập trung của lớp mình. Chạy tới nơi, tên béo hô lên: “Chúng mày tập trung nhanh nào! Không lại ăn no chửi bây giờ!”. Nói xong tên béo hô: “Tập hợp”, lớp Tô Phong vội vàng xếp thành hai hàng chuẩn bị. Tập hợp xong, tiếng trống từ đội trống vang lên, các lớp bắt đầu đi theo vào trường, đi đầu là khối lớp chín sau đó đến lớp tám và lớp bảy, khối lớp sáu thì đi sau cùng.
Ngồi nghe thầy hiệu trưởng phát biểu trên bục khai giảng, nhóm Tô Phong lại bắt đầu chém gió, bỗng nhiên một tên ngồi cạnh Tô Phong, thằng này tên “Nguyễn Văn Chiến”, ngồi cùng bàn với Tô Phong nhìn khá cao, nước da ngăm đen vỗ vai hắn chìa ra một tờ giấy gấp hình trái tim rồi nói: “Ê Phong! Có em gửi thư cho mày này!”. Tô Phong nghe thấy vậy thì cầm lấy tờ giấy hình trái tim mở ra. Thì ra, trong thư có một em tên Ngọc cùng khối viết thư muốn làm quen với hắn. Đọc xong, Tô Phong dùng ngón trỏ xoa xoa mũi, đang không biết trả lời thế nào thì tên béo lẫn tên gầy cầm ghế chạy tới ngồi cạnh hắn, nhìn hai tên tiện nhân này chạy tới, Tô Phong cảm thấy chắc lại không có chuyện gì hay rồi.
Đúng như Tô Phong suy nghĩ, tên béo ngồi xuống rồi nói: “Lại em nào viết thư cho chú mày thế! Mà chú cũng kiêu bỏ mẹ ra, năm lớp sáu bao nhiêu em viết thư thì chẳng thèm đọc, thế éo nào năm nay lại đọc thư rồi!”. Nghe thấy tên béo nói vậy, tên gầy cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Tô Phong thấy vậy thì cười trừ rồi nói: “Mày biết em Ngọc ở lớp 7a1 là em nào không!”. “Tao biết” tên gầy hô lên rồi nói tiếp: “Em này bên đội cờ đỏ của trường! Chuyên ghi mấy thằng hay đi muộn với mấy thằng không đeo khăn quàng ấy! Hay mày tán em nó đi có gì anh em được nhờ”. Rồi mấy đứa cùng lớp Tô Phong cũng hưởng ứng. Đang ngồi loay hay, không biết làm thế nào thì tên gầy lại kéo kéo hắn rồi chỉ về phía bên trái, Tô Phong quay đầu sang thì thấy một cô bé cũng đang nhìn hắn, Tô Phong thầm hô lên: “Xinh vãi!”, cô bé này nhìn trắng trẻo, khuôn mặt khá là baby, nhìn cũng cao đến vai Tô Phong, thấy Tô Phong nhìn mình, cô bé này đỏ mặt rồi quay đi. Thấy thế lũ bạn của Tô Phong cười phá lên khiến các lớp khác cũng quay sang nhìn bọn hắn như nói: “Ở đâu mấy con khỉ xổng chuồng thế này!”.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Ngồi hết ba tiếng nghe thầy hiệu trưởng cùng các thầy cô giáo phát biểu sau đó là văn nghệ, cuối cùng trường Tô Phong cũng giải tán, nhìn khá đông những người khác đang chen chúc lấy xe đạp, nhóm Tô Phong đành đi tới một gốc cây lớn, tại đó có hai ghế đá và ngồi xuống.
Bỗng nhiên nhóm bạn của Tô Phong ồ lên, đang mải ngồi nghịch điện thoại, Tô Phong nghe thấy chúng nó ồ lên thì ngẩng đầy lên nhìn, đứng trước mặt nhóm của Tô Phong là cô bé tên Ngọc cùng với hai người bạn của mình. Tô Phong có chút lúng túng thì thằng Chiến thầm vào tai tên béo, ngay lập tức tên béo đứng dậy và nói: “Ê Phong! Sáng nay bọn tao chưa kịp ăn sáng, giờ bọn tao ra căng tin ăn sáng đã!” Nói xong cả lũ cùng đứng dậy chạy ra căng tin cùng hai người bạn của cô bé tên Ngọc này, để lại Tô Phong cùng cô bé này ở lại.
Nhìn lũ tiện nhân kia bỏ lại mình, lại thấy cô bé này đang đứng nhìn mình, Tô Phong có chút ngượng ngùng đứng dậy rồi nói: “Bạn ngồi xuống đây cho đỡ mỏi chân!”. Nghe Tô Phong nói thế, cô bé này liền ngồi xuống bên cạnh của Tô Phong, sau đó cô bé này hỏi và Tô Phong trả lời, Tô Phong cảm thấy cô bé này giống như đang tra hỏi hộ khâu nhà mình thì phải. Đang mải suy nghĩ thì một tiếng nói mà Tô Phong đã đợi suốt hơn mười năm qua, đột nhiên vang lên trong đầu hắn: “Xin chào kí chủ! Hệ thống đã bảo trì xong hiện tại có thể bắt đầu hoạt động bình thường! Vì lần bảo trì này làm kí chủ phải chờ đợi, hệ thống đền bù cho kí chủ một lần quay may mắn, tăng thêm năm cấp, hai trăm bạc, mở chức năng cửa hàng!”.
Nghe thấy mình được hệ thống đền bù nhiều như vậy, Tô Phong sung sướng qua đứng phắt dậy khiến cô bé Ngọc đang ngồi cạnh hắn giật mình, ngơ ngac nhìn hắn. Thấy mình có vẻ thất thố, Tô Phong vội cười xin lỗi rồi nói: “Xin lỗi! Tớ vừa nhớ ra hôm nay nhà tớ có chút việc bận, cầu về sau nhé tớ phải về trước đây!”. Nói xong không đợi cô bé này nói gì, Tô Phong chạy thẳng vào nhà xe lấy xe rồi phi thẳng về nhà.
Về tới nhà, thấy cổng cùng cửa nhà khóa, Tô Phong nghĩ chắc hẳn bố đang ở công ti còn mẹ đang ở ngoài cửa hàng nên hắn mở cổng ra cho xe vào rồi khóa cổng lại, rồi mở cửa nhà ra lao thẳng lên phòng của hắn. Đóng cửa phòng lại, Tô Phong ngồi lên giường thầm hô “Trở vào!”. Ngay lập tức, Tô Phong xuất hiện trong thế giới tinh thần. Nhìn không gian có chút thân quen lẫn xa lạ, Tô Phong cảm thấy cực kì xúc động.
Đang mải nhìn xung quanh của thế giới tinh thần, bất trợt có hai người xuất hiện trước mặt Tô Phong, một người mặc áo choàng màu đen che kín khuôn mặt còn người bên kia thì mặc áo choàng màu trắng cũng che kín cả khuôn mặt. Nhìn hai người đứng trước mặt mình, Tô Phong nhận ra người mặc áo đen chính là Số Mười còn người mặc áo trắng Tô Phong không biết là ai. Đang ngơ ngác nhìn hai người này, Số Mười bỗng nhiên cười rồi lên tiếng: “Haha! Tô Phong chẳng nhẽ mới qua mười năm mà ngươi đã quên ta là ai rồi sao! Hẳn là ta phải đánh ngươi một trân để ngươi nhớ lại mới được!”. Nghe thấy từ “Đánh ngươi một trận”, Tô Phong vội rụt cổ lại cười làm hòa rồi nói: “Làm sao ta có thể quên Số Mười được đây! Mà sao giọng ngươi khác thế? Trước kia giọng của ngươi là giọng bất nam bất nữ cơ mà sao bây giờ lại thành giọng có chút trẻ con là thế nào?”. Nói giứt lời, Tô Phong lĩnh trọn một cú đấm giữa mặt của Số Mười, kèm theo đó là giọng nói lanh lảnh có chút trẻ con của Số Mười vang lên: “Giọng ta thay đổi thì ảnh hưởng tới kinh tế nhà ngươi à?”.
Lồm cồm bò dậy Tô Phong vội vàng lắc đầu rồi nhìn sang người mặc quần áo màu trắng rồi nói: “Người đó là ai vậy Số Mười? Sao ta chưa gặp bao giờ nhỉ!”. Thấy Tô Phong tỏ ra vẻ sợ hãi đối với mình, Số Mười nói: “Đây là chị gái song sinh của ta, khi chúng ta bắt đầu nhận biết mọi thứ thì chúng ta đã ở cùng nhau rồi!”. Nghe Số Mười nói như vậy, Tô Phong gật gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu bỗng nhiên hai mắt Tô Phong sáng lên, vừa nãy Số Mười nói người mặc áo bào màu trắng là chị gái của mình vậy chẳng phải Số Mười cũng là con gái sao!
Tổng hợp lại những chi tiết mà từ khi hắn gặp Số Mười, Tô Phong giám khẳng định Số Mười cũng là con gái. Nhìn thân hình của hai người đều cao khoảng một mét bảy mươi, nước miếng từ trong mồm Tô Phong chảy ra ướt cả một khoảng đất. Thấy Tô Phong như vậy, Số Mười đấm thêm cho hắn vài cái nữa khiến Tô Phong kêu cha gọi mẹ. Số Mười đang đánh Tô Phong thì người mặc áo trắng nói: “Số Mười em dùng lại đi! Dù gì hắn cũng có thể coi là chủ nhân của chúng ta, không nên hành hạ hắn như vậy!”. Nghe người áo trắng nói như vậy, Số Mười tỏ vẻ không muốn nhưng cũng dừng tay lùi lại đứng cạnh người áo trắng. Thấy Số Mười nghe lời chị của mình như vậy, Tô Phong đứng dậy xoa xoa tay nhìn người áo trắng rồi nói: “Ngươi có thể nói cho ta biết tên ngươi được không!”. “Ta không có tên!” đáp lại Tô Phong là giọng nói lạnh như băng, Tô Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy ta đặt tên cho ngươi được không!”. Nghe Tô Phong muốn đặt tên cho mình, chị của Số Mười gật đầu, nghĩ một lúc, Tô Phong nói: “Vậy ngươi tên là “Hạ Băng” nghĩ là tuyết giữa ngày hè được chứ! Còn số mười tên là “Kiều Dung” có nghĩa là vẻ đẹp yêu kiều được chứ!”.
Thấy Tô Phong đặt tên rồi còn giải thích nghĩa của từng tên cho hai người mình nghe, chị em Số Mười cũng có chút cảm động, chị của Số Mười nói với giọng lạnh như băng thường thấy: “Cảm ơn ngươi! Tên rất hay, ta rất thích!” Số Mười cũng mỉm cười gật đầu. Thấy hai người vui vẻ như vậy, Tô Phong tiện thể nói luôn: “Vậy từ nay ta gọi hai ngươi là “Tiểu Băng” cùng “Tiểu Dung” nhé còn các ngươi gọi ta là “Tiểu Phong” thế nào!”. Hai chị em của Số Mười cùng nhau gật đầu tỏ vẻ đồng ý với đề nghị của Tô Phong.
Tô Phong nhìn quanh một lúc rồi nói: “Tiểu Dung! Mấy bụi “Thủy Xương Bồ” của ta ở chỗ nào thế? Sao ta không thấy!”. “Mấy cái bụi cỏ vớ vẩn đấy hả? Ta vất nó đi rồi!” Nghe Tô Phong hỏi tới mấy cái bụi cỏ kia, Tiểu Dung trả lời. “Cái gì?” Tô Phong hét toáng lên. Không ngờ mấy cái bụi cỏ quý báu đó mà Tiểu Dung hô là bụi cỏ vớ vẩn, Tô Phong có chút khóc không ra nước mắt. Thấy Tô Phong ỉu xìu, Tiểu Băng liền đi tới bên cạnh hắn rồi nói: “Cái cây cỏ đó rất quan trọng với ngươi à?”. Tô Phong nói luôn: “Đối với các ngươi thì nó không quan trong! Nhưng đối với loài người chúng ta thì khá quan trọng! Mấy cái bụi cây đó dùng để chữa khá nhiều bệnh, củ của nó có giã ra lấy nước uống vào có thể giúp kinh mạch khai thông và cải tạo kinh mạch, lá của nó dùng để chữa xương cốt khi bị thương đấy!”.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Tiểu Băng nghe thấy Tô Phong nói vậy thì nhẹ giọng an ủi hắn mà không dùng giọng nói băng lãnh thường thấy: “Ồ vậy xin lỗi chúng ta không biết! Vậy hệ thống bồi thường cho ngươi một nguyện vọng được chứ?”. “Được!” Tô Phong trả lời ngay lập tức, hắn nhìn Tiểu Băng và Tiểu Dung rồi nói: “Nguyện vọng của ta là được nhìn thấy khuôn mặt của hai người, từ nay hai người không được che mặt nữa được chứ?”. Thấy Tô Phong nói vậy, Tiểu Dung nổi giận nói: “Chị à! Không nên đồng ý! Con heo chết tiệt kia ta muốn giết ngươi!”. Nói xong, Số Mười tiếp tục lao vào đấm đá Tô Phong.
“Dừng tay lại đi Tiểu Dung! Nguyện vọng của hắn cũng không quá phận, chúng ta cũng nên đáp ứng hắn!” Tiểu Băng nói xong liền bỏ khăn che mặt cùng chiếc mũ ở trên áo choàng xuống, thấy chị của mình nói như vậy, Tiểu Dung cũng đành làm theo. Tô Phong ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiểu Băng và Tiểu Dung đã bỏ khăn che mặt xuống, ấn tượng đầu tiên của Tô Phong với Tiểu Băng là: “Cô ấy đẹp như tiên nữ, không dính một hạt bụi trần gian, khuôn mặt lạnh lùng băng giá, rất hợp với khí chất lạnh lùng từ trên người cô ấy toát ra!”. Tô Phong lại quay sang nhìn Tiểu Dung: “Tiểu Dung cùng Tiểu Băng có khuôn mặt cực kì giống nhau nhưng trên mặt của Tiểu Dung luôn luôn mỉm cười một cách tinh quái, tính cách của Tiểu Dung cũng khác hẳn với Tiểu Băng, tính cách của Tiểu Dung khá hoạt bát và cực kì bạo lực, đôi khi rất giống trẻ con!”.
Nhìn Tiểu Băng và Tiểu Dung một lúc, Tô Phong giời ánh mắt của mình xuống khỏi khuôn mặt của hai người và nhìn lượt qua ba vòng của hai cô nàng này, tính toán ước lượng một chút, trong đầu của Tô Phong cũng có số đo của hai cô nàng này, trùng hợp là số đo ba vòng của hai cô nàng này giống hệt nhau lần lượt là 88-54-90, đây là số đo khá chuẩn với những phụ nữ cao như hai chị em Tiểu Băng. Nghĩ abcxzy một tí, Tô Phong không khỏi bắt đầu chảy nước miếng nhưng hắn vội vàng lau đi rồi khôi phục bình thường, nếu không hắn chắc chắn rằng Tiểu Dung không đánh hắn bầm dập mới là chuyện lạ.
Ngẩng đầu lên thấy hai chị em Tiểu Băng đang nhìn mình, Tô Phong ho khan một chút rồi nói: “Tiểu Băng à! Ngươi phụ trách cái gì trong hệ thống vậy?”. Nghe Tô Phong hỏi vậy, Tiểu Băng trả lời, giọng nói bớt băng lãnh đi một chút: “Ta phụ trách về việc tặng thưởng cho ngươi khi ngươi hoành thành nhiệm vụ, quản lý vòng quay may mắn cùng cửa hàng …vv! Còn Tiêu Dung phụ trách ban bố nhiệm vụ, tiền tệ …vv và nhiều thứ còn lại!”. Tô Phong nghe vậy thì đã hiểu, nói chuẩn ra hệ thống này Tiểu Băng cùng Tiểu Dung mỗi người phụ trách một nửa.
Thấy Tô Phong đã hiểu, Tiêu Băng nói: “Ngươi có một lần quay vòng quay may mắn, ngươi muốn dùng chứ?”. “Tất nhiên!” Tô Phong trả lời. Ngay lập tức, chiếc vòng quay hiện lên trước mặt Tô Phong, vẫn như lần đầu tiên hắn nhìn thấy, trên đó đa số vẫn chỉ là màu trắng là chủ yếu, mà lam vẫn chỉ có năm ô, màu tím có một ô, nhưng khác biệt là lần này có một ô có màu vàng cực kì chói mắt, Tô Phong có chút băn khoăn nhìn về phía Tiểu Băng, Tiểu Băng liền giải thích: “Hẳn ngươi cũng đã biết sự phân chia giữa màu trắng, màu lam và màu tím rồi chứ, chúng được phân chia thành hạ cấp, trung cấp, thượng cấp, còn màu vàng là tượng trưng cho siêu cấp, có thể nói là chúng nó tương đương với thần khí vậy!”.
“Thật vậy á!” Hai mắt Tô Phong sáng lên, hai tay xoa xoa lại với nhau, giờ phút này chắc hẳn hắn đang mong tổ tiên của mình hiển linh giúp hắn quay vào được ô màu vàng quá. Hít một hơi thật sâu, Tô Phong ấn nút bắt đầu, vòng quay bắt đầu quay tít mù lên, hai mươi giây trôi qua, vòng quay bắt đầu chậm lại và dừng hẳn, Tô Phong nhìn thấy que chỉ dừng lại ở ô màu tím thì hô lên: “Haha! Hôm nay các cụ hiển linh rồi haha!”. Cười một chốc thì Tô Phong ngừng lại, hắn thấy lạ khi Tiểu Băng đang nhìn mình khá lạ lùng còn Tiểu Dung đang che miệng cười giống như nói: “Ngu ngốc!”.
Tô Phong định thần nhìn lại ô màu tím kia thì trên đó ghi: “Mở thế giới anime (cần cấp độ 30)”. “Cái gì cấp 30 mới dùng được á!” Tô Phong ngồi bẹt xuống đất ủ rũ như gà mắc mưa. Thấy Tô Phong như vậy, Tiểu Băng an ủi hắn rồi nói: “Chỉ cần ngươi tới cấp độ 10, hệ thống sẽ mở thế giới luyện tập, trong thế giới này ngươi sẽ chiến đấu với quái vật, mỗi lần ngươi giết một con quái vật ngươi sẽ có một ít kinh nghiệm, giống như trong mấy game cày lv trên máy tính mà loại người các ngươi hay chơi đó!”.
“Vậy thì còn chờ gì nữa! Nhanh ban bố nhiệm vụ đi để ta nhanh chóng đạt tới lv mười!” Tô Phong hào hứng nói rồi nhìn lên màn hình lớn ở trong thế giới tinh thần, ngay lập tức trên đó hiện ra thông tin của Tô Phong.
(*)Thông tin nhân vật:
- Kí chủ: Tô Phong (K/n: 300/10000)
- Quốc tịch: Việt Nam
- Danh hiệu: Tiểu tử phong lưu
- Đẳng cấp: 7
- Sức mạnh: 40
- Tinh thần: 120
- Nhanh nhẹn: 25
- Kinh nghiệm: Không
- Võ học:
+ Hạ cấp Cửu âm chân kinh (lĩnh ngộ 100%)
- Nhiệm vụ: Không
+ Chú thích: Cơ thể người bình thường tất cả chỉ số là 100!
Ngay sau đó, nhiệm vụ hiện lên ở trên màn hình kèm theo đó là giọng nói của Tiểu Dung: “Hệ thống ban bố nhiệm vụ! Có hai nhiệm vụ mới”
+ Nhiệm vụ 1: Đứng đầu về thành tích trong kì học này! Hoàn thành: Được thưởng 1000 kinh nghiệm, 300 bạc. Thất bại: Đẳng cấp nhân vật hạ xuống một bậc.
+ Nhiệm vụ 2: Quên góp cho quỹ những người khuyết tật hai mươi triệu đồng! Hoàn thành: Thưởng 100 danh vọng, 500 kinh nghiệm. Thất bại: Không
Nhìn hai nhiệm vụ mà Tiểu Dung mới ban bố ra, Tô Phong nhận luôn cả hai nhiệm vụ. Hắn quay sang nhìn Tiểu Băng rồi hỏi: “Tiểu Băng này! Danh vọng trong hệ thống để làm gì thế?”. Tiểu Băng nghe thấy hắn hỏi mình, mặt vẫn lạnh như vậy nói: “Danh vọng dùng để đổi danh hiệu trong hệ thống, danh hiệu càng cao, điểm tăng sẽ càng nhiều!”. “Ồ” Nghe Tiểu Băng giải thích, Tô Phong ồ một tiếng gật đầu coi như hiểu rõ.
Tiểu Dung thấy Tô Phong toàn hỏi Tiểu Băng mà không ngó ngàng gì tới mình thì tức giận nói: “Con heo chết tiệt kia! Ngươi hỏi chị của ta lắm vậy, ngươi không thấy mệt nhưng chị của ta cũng thấy phiền! Có gì thì hỏi ta đây này để chị gái ta còn nghỉ ngơi!”. Thấy em gái mình như vậy, Tiểu Băng cười cười không nói gì còn Tô Phong thì trợn mắt nhìn Tiểu Dung rồi nói: “Lần nào ta hỏi ngươi kết quả hỏi được vài câu đều bị ngươi đánh! Vậy nên ta nào giám hỏi ngươi đâu!”.
Nghe Tô Phong nói như vậy, Tiểu Dung liếc mắt một cái khiến xương cốt của Tô Phong thiếu chút nữa nhũn hết ra, Tô Phong không thể không công nhận rằng, cái liếc mắt của Tiểu Dung đủ khiến tất cả đàn ông trên thế giới đều ngã gục trước cô ấy.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Cười khổ một tiếng, Tô Phong gãi gãi đầu rồi nói: “Tiểu Dung! Một trăm triệu lần đó ta gửi ở trong này đâu rồi?”. Nghe thấy Tô Phong nhắc đến tiền, Tiểu Dung nhíu mày lại như suy nghĩ rồi nói: “Cái đó sao! Ta để vào hệ thống tiền tệ trong hệ thống rồi! Nếu ngươi cần, ta sẽ giúp ngươi lấy ra!”. “Vậy ngươi lấy ra giúp ta hai mươi triệu để ta đi quyên góp với!” Tô Phong nói. “Ngu ngốc! Hệ thống cũng có thể lấy danh nghĩa của ngươi để quyên góp!” Tiểu Dung co chút khinh bỉ nhìn Tô Phong.
“Ặc! Có ai nói cho ta đâu mà ta biết!” Tô Phong tỏ ra ủy khuất nói. Nghe Tô Phong nói vậy, Tiểu Dung cũng có chút ngượng ngùng vì cô ta nhớ ra hệ thống cũng mới nâng cấp chức năng này, vì vậy Tiểu Dung ngượng ngùng cười. Sau đó một lúc, Tiểu Dung nói: “Xong rồi đấy! Ta đã dùng hệ thống lấy danh nghĩa của ngươi để quyên góp rồi!”. Tô Phong nhìn lên màn hình thấy:
+ Nhiệm vụ 2: Quên góp cho quỹ những người khuyết tật hai mươi triệu đồng! Hoàn thành!
Thấy vậy, Tô Phong ấn nút hoàn thành nhiệm vụ, giọng Tiểu Băng vang lên: “Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, kí chủ được thưởng 100 danh vọng, 300 bạc! Mong kí chủ tiếp tục cố gắng!”. Thấy nhiệm vụ hoàn thành, Tô Phong bắt đầu tính toán về việc hoàn thành nhiệm vụ còn lại. Đứng đầu trong kì học này đối với Tô Phong cũng không khó nhưng hắn sẽ phải chuyên tâm hơn học vài môn văn sử địa hơn vì hắn hơi kém mấy môn này. Gãi gãi đầu một chút, Tô Phong quay sang Tiểu Băng hỏi: “Tiểu Băng này! Ta muốn xem cửa hàng của hệ thống được chứ?”. “Được!” Tiểu Băng gật đầu. Sau đó, trên màn hình lớn xuất hiện một biểu tượng hình cửa hàng, Tô Phong ấn vào ngay lập tức trên đó xuất hiện khá nhiều những vật phẩm khác nhau và cách mua khác nhau.
Đầu tiên, ở đó xuất hiện ba hàng chữ theo thứ tự là:
+ Mua bằng bạc.
+ Mua bằng danh vong.
+ Mua bằng điểm tà ác (chưa mở).
Nhìn thấy ba hàng chữ này, Tô Phong nhìn hàng chữ thứ ba khá nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều. Ấn hàng chữ “Mua bằng bạc”, trước mặt Tô Phong hiện ra:
+ Vũ khí.
+ Trang phục.
+ Đan dược0.
Tô Phong có chút ngạc nhiên, hắn không ngờ hệ thống này lại giống trò chơi trên máy tính đến vậy. Ấn vào phần vũ khí, đủ các loại đao, kiếm , côn, kích…vv, tất cả chúng đều yêu cầu trên cấp 10 mới dùng được, Tô Phong nhìn sang đan dược rồi ấn vào, trên màn hình hiện ra rất nhiều trai lọ, có một số loại đan dược trong đó không hề yêu cầu cấp độ. Xoa xoa bàn tay của mình, Tô Phong bắt đầu đọc tác dụng của mấy loại đan dược không yêu cầu cấp độ. Loại thứ nhất:
+ Tẩy tủy đan: Có tác dụng dịch cân phạt tủy, trọng tố kinh mạch.
+ Hoàn dương đan: Có tác dụng chữa tất cả mọi vết thương.
+ Phục long đan: Có tác dụng loại bỏ mọi loại ám tật trong cơ thể giúp chân khí được tinh khiết hơn.
Nhìn qua giá củ chúng Tô Phong thấy mỗi loại đan dược này lần lượt là: “ mười nghìn, mười năm nghìn và cuối cùng là hai mươi nghìn!”. Tô Phong không khỏi thầm nói: “Quá đắt!”. Hắn nhìn xuống bên dưới góc màn hình, ở đó có ghi tổng số bạc hiện nay của hắn là: “60900 bạc”.
Lại nhìn lên giá của ba loại đan dược kia, Tô Phong thầm suy tính nên mua kiểu gì. Tẩy tủy đan và Phục long đan chắc chắn hắn phải mua mỗi loại một viên, chủ yếu là Hoàn dương đan, loại chuyên về trị thương này đôi khi cực kì hữu dụng trong mọi trường hợp. Suy đi tính lại một chút, Tô Phong quyết định mua Tẩy tủy đan và Phục long đan mỗi loại một viên, Hoàn dương đan mua hai viên đề phòng là đủ.
Ấn nút mua, tổng số bạc hắn phải bỏ ra là 60000 nghìn bạc, hiện tại Tô Phong còn 900 bạc. Nhìn từng viên đan dược đen thui trong ba chiếc lọ nhỏ, Tô Phong không khỏi cảm khái nếu lần trước Tiểu Dung mà không dùng số tiền lẻ kia cho vào hệ thống, hẳn là giờ này Tô Phong cũng chẳng đủ tiền mà mua một nửa của chúng.
Cầm ba chiếc lọ nhỏ trong tay, Tô Phong hô: “Trở ra!”, linh hồn trở về thân xác, hắn cất Hoàn dương đan dưới gối. Sau đó ngồi khoanh chân trên giường, nhìn hai lọ nhỏ, Tô Phong lấy ra viên Tẩy tủy đan rồi bỏ vào miệng. Ngay lập tức viên thuốc tan ra, ngay lập tức Tô Phong cảm nhận được vị đắng cùng chát của viên thuốc, cố gắng loại bỏ hết mọi suy nghĩ, Tô Phong liền vận hành chân khí. Khi hắn vận khí được một đại chu thiên, Tô Phong liền cảm thấy bụng của mình sôi trào, không chút nghĩ ngợi, Tô Phong chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Một tiếng sau, Tô Phong cũng bước được ra ngoài, sắc mặt của hắn cực kì tái nhợt, nếu người khác nhìn thấy sắc mặt hắn bây giờ, chắc hẳn sẽ nghĩ rằng hắn vừa trải qua một cơn bệnh nặng.
Cố gắng đi tới giường, Tô Phong liền ngã năm trên giường không chút động đậy, hắn cảm thấy người mình không còn tí sức lực nào, cho dù là một chút cũng không có. Nằm được mười phút, Tô Phong cảm thấy cơ thể mình dần dần khôi phục lại, hắn liền ngồi khoanh chân trên giường bắt đầu vận hành chân khí chạy khắp kinh mạch trong cơ thể. Cảm nhận đầu tiên của Tô Phong khi vân hành chân khí là cực kì nhanh chóng, thông suốt, không chút bế tắc. Khi đang ngồi tu luyện, chiếc di động của hắn bỗng reo lên, nhìn vào màn hình Tô Phong thấy mẹ hắn đang gọi. Thu công lại, Tô Phong cầm điện thoại lên ấn nút nghe, tiếng mẹ của Tô Phong đã vang lên trong điện thoại: “Con lên trường về chưa??”, Tô Phong mỉm cười trả lời: “Con mới về được một lúc! Mà mẹ gọi con có việc gì thế??”. Mẹ Tô Phong nói: “Con ra trông cửa hàng cho mẹ một chút để mẹ đi xuống bà ngoại tí mẹ về!”. Nghe mẹ mình nói vậy, Tô Phong đành vâng một tiếng rồi đi xuống nhà khóa cửa cẩn thận, hắn nhảy lên xe đạp đi ra thẳng cửa hàng.
Nhìn cửa hàng khá to tại ngã tư đường, Tô Phong không khỏi cảm khái nếu là kiếp trước, chắc hẳn giờ này mẹ hắn vẫn còn đang làm tại nhà máy cơ khí ở gần đây còn bố hắn thì chắc vẫn làm công nhân tại nhà máy gần nơi ở cũ. Còn hiện giờ, nhờ có thỏi vàng của Tô Phong, bố hắn hiện giờ đã mở một công ti xuất khẩu cà phê tầm trung, còn mẹ hắn mở một cửa hàng bán đồ lưu niệm lẫn đồ dùng học tập.
Để xe đạp vào góc cửa hàng, Tô Phong đi vào trong cửa hàng thì thấy mẹ hắn cũng đi ra, thấy Tô Phong, mẹ của hắn nói: “Con trông cửa hàng cẩn thận nhé tí mẹ về rồi mẹ nấu cơm mẹ con mình ăn!”. Nghe mẹ mình nói vậy, Tô Phong hỏi: “Ơ thế bố hôm nay không ăn cơm trưa ở nhà hả mẹ!”. Thấy Tô Phong hỏi vậy, mẹ hắn mỉm cười nói: “Hôm nay có công ty nước ngoài kí hợp đồng nên tối mới về được!”. Nghe mẹ mình nói vậy, Tô Phong cũng gật đầu coi như đã biết. Thấy mẹ mình phóng xe đi rồi, Tô Phong lấy một quyển truyện trên giá để hàng xuống, cầm lấy rồi đi ra chiếc ghế gấp ngồi xuống rồi đọc.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x