Hàn Thạc trải qua một đêm không tồi. Đầu tiên là cùng Tô Phỉ ăn một chút đặc sản nổi danh của Tạp Tây đế quốc, sau đó cùng tới thành ảo mộng chiêm ngưỡng cảnh đêm nổi tiếng ở đây.
Mãi đến quá nửa đêm, Tô Phỉ mới cảm thấy hài lòng mà buông tha Hàn Thạc. Nhưng nàng viện lý do không dám về nhà gặp cha nên cũng lấy một căn phòng liền kề ở cùng trong khách điếm nhỏ nơi Hàn Thạc đang lưu trú rồi tạm thời ở lại đó.
Đến khuya đợi đến lúc Hàn Thạc phát hiện Tô Phỉ đã ngủ say bèn luồn qua cửa sổ vô thanh vô tức rời đi thẳng đến cứ điểm của Ám Mạc tại Tạp Tây đế quốc.
Với thân phận tôn quý hiện giờ, Hàn Thạc tới cứ điểm của Ám Mạc thì lập tức được đối đãi rất chu đáo. Nghe bọn họ tường trình, hắn nhanh chóng biết được địa chỉ trang viên Bố Lạp Khắc tại Tạp Tây đế quốc. Đồng thời còn tìm được một ít tư liệu mà phòng đấu giá không muốn người ngoài biết.
Sau khi đã có được những tin tức cần thiết tại cứ điểm của Ám Mạc, Hàn Thạc thừa dịp đêm khuya yên tĩnh liền tuyệt không một tiếng động đi vào trang viên của Bố Lạp Khắc để tìm kiếm Lục Cơ Mộc ở bên trong đó rồi cướp đoạt luôn, đỡ phải tiêu tốn đến ba mươi vạn kim tệ.
Trang viên chiêm diện tích cực lớn. Hàn Thạc sau khi tới liền triển khai thần thức thì có thể cảm ứng được một chỗ có nhiều người lui tới nhất. Sau khi Lục Cơ Mộc bị thu hồi, hắn muốn lợi dụng thần thức cảm ứng nó cũng có chút khó khăn. Điều này làm cho hắn suy nghĩ xem có nên dùng tới một vài thủ đoạn đặc thù hay không.
Ngoài dự liệu của Hàn Thạc, khi hắn đang ẩn nấp ở chỗ bí mật trong bóng tối chuẩn bị động thủ thì đột nhiên thấy mấy nhân vật vô cùng quen thuộc là đại kiếm sư Gia Bố Lí Nhĩ và nguyên quân đoàn trưởng Sư thứu quân đoàn A Tư Cơ.
A Tư Cơ vốn là Thành chủ thành Ngõa Luân của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc đồng thời nắm giữ Sư thứu quân đoàn tại đây. Một thời lão có danh vọng cực cao, nhưng có dã tâm lớn nên cuối cùng bị Hàn Thạc, Lao Luân Tư, Ám Mạc hợp lực tìm ra chứng cớ làm phản. Sau khi mưu phản thất bại, lão đành phải trốn khỏi Lan Tư Lạc Đặc đế quốc.
Hai người con bảo bối của A Tư Cơ từng là địch thủ lớn nhất của Hàn Thạc, cuối cùng nối nhau chết ở trong tay hắn. A Tư Cơ bị tuyệt hậu, cuối cùng còn bị bức bách không còn đường chạy nên bây giờ mới đi tới Tạp Tây đế quốc. Gia Bố Lí Nhĩ lúc trước tại Nhật Diệu cốc từng hợp lực cùng Hồng Liêm dong binh đoàn thiếu chút nữa đả thương Ngài Mễ Lệ, sau lại bị đánh cho thương nặng chạy thoát.
Hai người này đi vào Tạp Tây đế quốc thì rất nhanh cùng Bố Lạp Đức Lợi ở thành Tây Trạch thành cấu kết với nhau. Không thể không nói tên A Tư Cơ này đích thực cũng có chút năng lực nên cho dù đến Tạp Tây đế quốc cũng liền được Bì Long gia tộc coi trọng nên hiện tại lão trông vẫn có vẻ còn khá phong quang.
Trang viên của Bố Lạp Khắc giống như là đang tổ chức yến hội tiếp khách gì đó. Bởi thế nên lúc này Hàn Thạc có thể trông thấy hai người Gia Bố Lí Nhĩ và A Tư Cơ thì cũng là hợp tình hợp lý. Chỉ có điều hắn nhất thời không hề nhớ tới hai người nên vừa nhìn thấy bọn chúng thì thật sự cũng có chút ngoài ý muốn.
Sau khi hai người A Tư Cơ và Gia Bố Lí Nhĩ tiến vào trang viên, Hàn Thạc lại thấy một số quyền quý của Tạp Tây đế quốc lục tục đi xe ngựa lộng lẫy kéo đến. Kẻ hôm nay đối đầu với hắn tại phòng đấu giá là đại thương nhân Tả Phỉ hiển nhiên cũng ở trong nhóm khách mời. Hàn Thạc đã sớm thấy được y đang nói cười vui vẻ ở bên trong.
Ngay cả vị phu nhân quyền quý từng trả giá tranh mua Lục Cơ Mộc không ngờ cũng ở trong đó. Bà ta mặc một bộ lễ phục dạ hội xinh đẹp, mặc dù thoạt nhìn dáng vẻ rất quyến rũ nhưng lại mặt ủ mày chau, hiển nhiên là có tâm tư rất nặng nề.
Ở trên một nóc nhà khác từ xa quan sát lại, Hàn Thạc suy ngược nghĩ xuôi xem có thể gặp Lục Cơ Mộc ở nơi nào, thần thức không ngừng dò xét khắp cả trang viên. Tất cả những người có khả năng tranh đoạt Lục Cơ Mộc nhất thì đều ở nơi này, Hàn Thạc tin tưởng Lục Cơ Mộc nhất định phải ở trong trang viên.
Đột nhiên, Hàn Thạc nhướng mày, sau đó cười khổ nhìn lại đằng sau:
- Tại sao ngươi cũng đến?
- Hì hì, ta đã thấy từ trước là tối nay ngươi lòng dạ cứ để đi đâu đó nên biết buổi tối ngươi nhất định sẽ làm chuyện xấu gì đó. Vì vậy ta mới lưu lại trên người ngươi một ít mùi hương rồi cứ theo đó mà truy theo. Hừ. Muốn bỏ qua ta ư, không có cửa đâu! - Tô Phỉ cưỡi phi mã nhanh chóng bay tới, cười vẻ đắc ý.
Hàn Thạc sửng sốt, sau đó lập tức nghĩ ra. Lúc trước khi đùa giỡn với Tô Phỉ, hắn từng mượn cơ hội cọ xát vào Tô Phỉ, đồng thời trên người cũng vương mùi thơm trên người nàng ta. Hàn Thạc tưởng rằng đâu chỉ là hiện tượng bình thường nên cũng không để ý, vậy mà thật không ngờ đó lại là Tô Phỉ cố ý làm ra.
- Đại tiểu thư, ngươi đi theo ta sớm muộn gì cũng sẽ phải chịu đau khổ đó!- Hàn Thạc thật sự không biết phải đối xử với Tô Phỉ như thế nào, nói vẻ bất đắc dĩ.
- Ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì? - Tô Phỉ hừ một tiếng thánh thót, rồi chợt bừng bừng hứng thú:
- Ngươi hoài nghi vật kia là bị Bố Lạp Khắc lấy đi, sau đó tới điều tra kết quả, rốt cuộc sao rồi?
- Không phải! - Hàn Thạc đáp một câu, trong khi Tô Phỉ tỏ vẻ kinh ngạc thì tiếp tục gằn giọng:
- Ta tới là để cướp đoạt! Chỉ cần tìm được vật đó, ta sẽ bằng mọi giá cướp đoạt lấy nó, ai chống lại thì ta giết kẻ đó!
- Đừng lấy ngoáo ộp dọa ta, ta cóc sợ đâu. - Tô Phỉ tưởng Hàn Thạc nói giỡn với mình, vẫn như cũ hi hi cười đáp lại.
Hàn Thạc lắc đầu, thở dài một hơi, thầm nghĩ đàn bà quả nhiên thật kỳ quái, nói thật thì không tin, ngược lại nói dối thì lại tin là thực.
Bất quá hắn cũng không nói nữa mà đưa cặp mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào yến hội ở đằng xa. Đang suy nghĩ xem phải động thủ như thế nào để tìm kiếm được Lục Cơ Mộc thì đột nhiên hắn nghĩ tới Mộc Giáp thi. Là sinh vật kỳ dị được luyện chế ở Mộc tuyệt chi địa, Mộc Giáp thi với Lục Cơ Mộc cùng dòng cùng giống thì chắc chắn là sẽ có sức cảm ứng mạnh hơn.
Nghĩ vậy, Hàn Thạc lập tức lùi lại vài bước về phía sau. Cũng không chú trọng việc Tô Phỉ đang ở bên cạnh theo dõi, hắn lập tức triệu hoán Mộc Giáp thi đến.
- Ủa, ngươi gọi về một tên cương thi chiến sĩ để làm cái gì? - Tô Phỉ đối với cách làm của Hàn Thạc thì vô cùng kinh ngạc, hỏi với vẻ nghi hoặc.
Hàn Thạc không trả lời Tô Phỉ mà lợi dụng thần thức bắt đầu truyền tin cho Mộc Giáp thi giải thích về sự thần kỳ và lực lượng đặc thù của Lục Cơ Mộc. Khi Hàn Thạc giải thích, hắn có thể cảm ứng được sự hưng phấn của Mộc Giáp thi. Mặc dù nó được luyện chế ra trong thời gian không dài, nhưng mà nó cũng hiểu được Hỏa Liên hoa và Kim Cô bổng có ý nghĩa thế nào đối với Hỏa Giáp thi và Kim Giáp thi.
Giờ đây, nó cũng có cơ hội tương tự có được bảo vật của chính mình, Mộc Giáp thi tất nhiên hưng phấn vô tả!
Sau khi đem toàn bộ câu chuyện giải thích một lượt, Hàn Thạc lập tức thấy Mộc Giáp thi hưng phấn nhìn về trang viên ở đằng xa. Một loại lực lượng tự nhiên tươi mát từ từ phóng thích ra, dường như là nó thông qua phương pháp này để cảm thụ sự tồn tại của Lục Cơ Mộc.
- Ồ, vật đó có phải là ở trên người nó phải không? Tại sao ta cảm giác nó giống như là vật đó thế? - Tô Phỉ lấy làm kinh hãi, đột nhiên đưa tay chỉ vào Mộc Giáp thi, vô cùng kinh ngạc thốt lên nho nhỏ.
- Đương nhiên là không phải, nếu vật đó ở trên người nó thì ta còn tới đây làm gì? - Hàn Thạc phản bác một câu, sau đó giải thích thêm:
- Vật đó vô cùng có ích đối với nó. Sở dĩ ta nguyện ý bỏ ra một giá thật cao để mua chính là muốn cho nó sử dụng.
- Cho nó? Một tên cương thi chiến sĩ? Ngươi, ngươi là một người thật thú vị nha! - Tô Phỉ tỏ vẻ như chịu thua Hàn Thạc, bộ dạng dường như khó có thể tin nổi chỉ vào Mộc Giáp thi thốt lên kinh ngạc.
- Ngươi sẽ không hiểu được đâu! - Hàn Thạc không giải thích quá nhiều, chỉ chú ý tới Mộc Giáp thi.
Theo hành động của Mộc Giáp thi, thực vật chung quanh trang viên không gió mà lay động, thoạt nhìn phi thường kỳ dị. Cảm giác tươi mát tự nhiên tràn ngập khắp cả trang việc, tựa như là trang viên đang được Lục Cơ Mộc bao phủ.
Đột nhiên, Hàn Thạc thấy thân hình Mộc Giáp thi run rẩy. Thần thức của hắn cảm ứng thấy Mộc Giáp thi vô cùng hưng phấn, cái loại khí tức tự nhiên trên người nó càng ngày càng thịnh.
Hàn Thạc cả kinh, lập tức hiểu rằng Mộc Giáp thi nhất định đã cảm ứng được sự tồn tại của Lục Cơ Mộc, vội vàng ngạc nhiên vui mừng hỏi:
- Ngươi đã tìm được vật đó rồi à?
Mộc Giáp thi lập tức gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, vẻ hưng phấn khó tả chỉ vào đại sảnh ở đằng xa, truyền tin:
- Tại bên trong! Ở bên trong!
- Ở trên người ai? hãy chỉ cho ta biết!- Hàn Thạc tỏ vẻ kinh ngạc, tiếng quát nhỏ này không phải là thần thức liên thông mà là bật ra thành tiếng thực sự.
Đúng lúc Hàn Thạc phát ra tiếng quát nhẹ này, Mộc Giáp thi chỉ vào các đại quý tộc đang tụ tập trong đại sảnh, vội vàng miêu tả cho Hàn Thạc:
- Tên kia… tên kia...... Rất béo...... Là cái tên béo phì...... bên trong giới chỉ của y!
Tô Phỉ ở bên cạnh nhìn Hàn Thạc quát lên một tiếng với Mộc Giáp thi. Sau đó chỉ thấy Mộc Giáp thi tỏ vẻ gấp gáp chỉ vào người trong đại sảnh, như là đang miêu tả cái gì đó cho Hàn Thạc. Giờ khắc này, Tô Phỉ trợn mắt há mồm khó hiểu nhìn Mộc Giáp thi và Hàn Thạc, không đoán được rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với một người một cương thi này.
Ở phía xa, tên béo phì Tả Phỉ đang cười cười nói nói với một người phụ nữ tao nhã xinh đẹp. Đột nhiên gian không gian giới chỉ ở trên ngón tay y nổ tung đánh " bụp" một tiếng, tay trái của y lập tức bị rách toạc máu me be bét. Trong khi Tả Phỉ kêu gào thảm thiết thì Lục Cơ Mộc từ bên trong không gian giới chỉ của y chầm chậm bay ra. Sau đó lúc Tả Phỉ đích rống lên thì nó mau chóng bay về phía Mộc Giáp thi với tốc độ khá nhanh.
Những quý tộc trong đại sảnh vốn nói cười ầm ĩ, nghe thấy Tả Phỉ đột nhiên rống lên thảm thiết thì ai nấy đều ra sức chú ý vào người Tả Phỉ. Bọn họ đều thấy rõ ràng tay trái của y máu me be bét, còn cái Lục Cơ Mộc gì đó đang từ từ bay về phía một chỗ có hình dạng như một tàng cây ở bên ngoài.
Đám người trong đại sảnh đứng đờ ra. Tô Phỉ đang tránh vào chỗ tối cũng ngây dại, ngay cả Hàn Thạc cũng lặng người, căn bản không biết là rốt cuộc Mộc Giáp thi làm như thế nào mà được như vậy.
- A, bắt lấy nó, giữ nó lại! - Trong khi kêu gào thảm thiết, Tả Phỉ vội vàng giơ tay phải chỉ vào Lục Cơ Mộc đang chầm chậm bay ra rồi hét lên.
Bố Lạp Khắc ở trong đại sảnh hơi biến sắc mặt, cũng không kịp phân phó thuộc hạ động thủ. Nhưng người phụ nữ quý tộc đã từng tham dự cuộc tranh giành tại phòng đấu giá kia đã tức thì xông ra ngoài, hai tay xốc hai bên váy, không thèm để ý đến nghi thức mà đuổi ngay theo Lục Cơ Mộc.
Dị biến phát sinh trên người Tả Phỉ đã thu hút tất cả sự chú ý của các tân khách bên trong phòng. Người phụ nữ quý phái đã từng tham gia cạnh tranh tại phòng đấu giá đột nhiên đuổi theo Lục Cơ Mộc càng khiến cho tất cả mọi người cảm thấy kinh ngạc.
Từ lúc không gian giới chỉ trên tay trái của Tả Phỉ nổ tung rồi Lục Cơ Mộc từ trong đó bay ra, trong đại sảnh ngoại trừ y không ngừng kêu gào thảm thiết thì mọi người đột nhiên trở nên im lặng. Bố Lạp Khắc chỉ ngây người một lát rồi lập tức trầm giọng hạ lệnh cho Đồ Lạp Mỗ đứng bên cạnh:
- Đoạt lại rồi nói sau!
Đồ Lạp Mỗ không nói câu nào, vội bám sát ngay sau người phụ nữ quý phái kia, nhanh chóng bay vọt ra bên ngoài đuổi theo Lục Cơ Mộc.
Hàn Thạc đang ở trên nóc nhà của một trang viên bên ngoài, trong nhất thời hơi ngẩn người, trơ mắt nhìn Lục Cơ Mộc bay tới phía bên này. Nhìn thấy ánh mắt mọi người ở bên trong trang viên kia đang đều dõi cả theo nó, Hàn Thạc không cần nghĩ cũng biết rằng hắn và Tô Phỉ tất nhiên đã bị bại lộ rồi.
- Sao lại thế này? - Hàn Thạc vội vàng hỏi Mộc Giáp thi. Biểu hiện dị thường này của Lục Cơ Mộc rõ ràng là do một tay Mộc Giáp thi tạo thành, chỉ là Hàn Thạc không ngờ Mộc Giáp thi lại còn có thần thông như thế.
- Nó, là nó tự bay qua đây đấy chứ! - Mộc Giáp thi trả lời có chút không chắc chắn, xem ra là nó hoàn toàn vô tội trong chuyện này.
Hàn Thạc ngẩn người rồi chợt nhớ tới truyền thuyết về ngũ hành chí bảo mà Sở Thương Lan lưu lại. Trong truyền thuyết về ngũ hành chí bảo có nói rằng ngũ hành chí bảo và ngũ hành giáp thi có cảm ứng lực kỳ diệu. Ngũ hành chí bảo do ngũ hành tuyệt địa trải qua hàng ngàn vạn năm sinh ra, chẳng những có lực lượng thần kỳ màn còn có thần thông có thể tự tiến hành lựa chọn chủ nhân.
Mộc hệ chí bảo Lục Cơ Mộc là bảo vật do Mộc tuyệt chi địa sinh ra. Một khi cảm ứng được khí tức sinh mệnh cùng nguồn gốc từ trên người Mộc Giáp thi truyền đến thì hiển nhiên sẽ coi Mộc Giáp thi trở thành chủ nhân thích hợp nhất và chủ động thoát ly khỏi sự trói buộc bởi không gian giới chỉ của Tả Phỉ mà bay về phía Mộc Giáp thi do nó lựa chọn. Đó là phản ứng bản năng của nó.
- Thì ra là như vậy. Hãy thu lấy nó nhanh lên! - Hàn Thạc sau khi được Mộc Giáp thi đề tỉnh đã nghĩ thông suốt, lập tức quát lên nho nhỏ.
Lúc này chẳng những người phụ nữ quý phái kia và Đồ Lạp Mỗ đang đuổi theo Mộc hệ chí bảo Lục Cơ Mộc, mà còn các cao thủ bên trong trang viên cũng đều chú ý tới nơi Hàn Thạc và Tô Phỉ ẩn thân. Trong số đó đã có người nhanh chóng chạy tới vây quanh bên này. Cả đám do một vị cao thủ có vẻ mặt ung dung bình tĩnh dẫn đầu, chính là Thánh kỵ sĩ Tố La, cha của Tô Phỉ.
Tô Phỉ giương mắt lên nhìn cha mình là Tố La đang tới gần, nỗi lo lắng trong lòng hiện rõ trên nét mặt, đứng ngồi không yên nói nhỏ:
- Nhanh lên một chút đi, cha ta sắp tới rồi.
Nghe mệnh lệnh của Hàn Thạc, Mộc Giáp thi cũng có chút luống cuống tay chân. Tuy vậy, dưới tình huống Lục Cơ Mộc còn chưa nhận nó làm chủ nhân, Mộc Giáp thi cũng không có biện pháp nào ở một khoảng cách xa như vậy điều khiển được. Bọn ba người Hàn Thạc chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ quý phái kia và Đồ Lạp Mỗ từ từ tới gần Lục Cơ Mộc.
Nhưng khi Lục Cơ Mộc bay đến bên cạnh một gốc đại thụ thì biến hóa kỳ dị đột nhiên phát sinh! Chỉ thấy Lục Cơ Mộc chợt chớp lên rồi biến mất một cách quỷ dị vào giữa gốc đại thụ. Đến khi người phụ nữ quý phái và Đồ Lạp Mỗ ào ào xông tới trước mặt gốc đại thụ đó thì bóng dáng của Lục Cơ Mộc đã mất hút không còn tăm tích.
Đồ Lạp Mỗ tỏ vẻ ngạc nhiên, không rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, thò tay rút ra thanh trường kiếm đeo bên người. Xem chừng gã định chặt đổ gốc đại thụ để moi Lục Cơ Mộc ra.
- Không! - Lúc này, người phụ nữ quý phái đột nhiên đưa tay ngăn cản động tác của Đồ Lạp Mỗ. Dưới ánh mắt kinh ngạc khó hiểu của gã, bà ta rất nhanh lấy ra một cây ma pháp trượng có hình dạng giống như một cái rễ cây, thấp giọng ngâm xướng chú ngữ.
Sau khi người phụ nữ quý phái ngâm xướng xong, gốc đại thụ trước mặt bà ta bắt đầy rung động giống như là vật sống. Một cành cây giống như là chiếc vòi bạch tuộc không ngừng kéo dài ra, một lực lượng kỳ dị trong nháy mắt tràn ngập tại gốc đại thụ, lôi kéo gốc đại thụ này di động.
- Bà ta là một Đức Lỗ Y! - Đột nhiên, trong đám người truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
Mãi đến lúc này, mọi người mới phát hiện ra thân phận thực sự của người phụ nữ quý phái kia. Đức Lỗ Y của Tự nhiên thần giáo thường rất ít khi rời khỏi đại sâm lâm. Người phụ nữ quý phái này có lực lượng tự nhiên thần bí, nhưng, lại ăn mặc lễ phục hoa lệ đắt tiền, xuất hiện tại nơi các nhân vật nổi tiếng tụ họp thì hiển nhiên là cực kỳ hiếm thấy. Bởi vậy đến khi bà ta ra tay thì mọi người mới phát hiện ra thân phận.
Sau khi mọi người phát hiện ra bà ta là một Đức Lỗ Y thì đều nhìn về phía đó với ánh mắt tràn ngập sự ngạc nhiên. Chỉ thấy người phụ nữ quý phái ngâm xướng một chuỗi chú ngữ, sau đó gốc đại thụ lại nhanh chóng chao đảo rồi từ từ ngừng lại không lắc lư nữa, khôi phục lại như bình thường.
- Ài......
Người phụ nữ quý phái than nhẹ một tiếng rồi lắc lắc đầu vẻ cực kỳ uể oải:
- Xem ra Tự nhiên thần giáo không thu lại được Nữ thần chi thủ nữa rồi!
Trong khi người phụ nữ quý phái kia cảm thán bất đắc dĩ thì Mộc Giáp thi lại hưng phấn đến toàn thân run rẩy. Chỉ thấy cái Lục Cơ Mộc kia đã biến mất giữa gốc đại thụ giờ chẳng biết tại sao lại xuất hiện ở trong lòng bàn tay của nó. Mộc Giáp thi nắm chặt lấy Mộc hệ chí bảo Lục Cơ Mộc ở trong lòng bàn, thể hiện một bộ dáng trân quý đến cực độ.
- Phụ thân, ta cũng có rồi, ta có rồi! - Mộc Giáp thi hưng phấn không ngừng lặp đi lặp lại mấy câu nói này .
- Người nào? - Thánh kỵ sĩ Tố La còn chưa chạy tới chỗ này nhưng từ xa đã hét lớn lên một tiếng, thanh thế thật sự kinh người.
- Nhanh lên một chút, chạy thôi!- Tô Phỉ vừa thúc giục Hàn Thạc vừa quay đầu đi, xem chừng đã chuẩn bị bỏ chạy.
Bây giờ Lục Cơ Mộc đã tới tay, Hàn Thạc cũng không nhất thiết phải tiếp tục ở lại nơi này. Hắn không để ý đến tâm trạng hưng phấn khó tả của Mộc Giáp thi, ngâm xướng một loại Vong Linh chú ngữ đem nó trở về Vong Linh giới.
Khi Hàn Thạc đang chuẩn bị phá không rời đi thì phát hiện Tố La đã băng qua cả một khoảng cách rất lớn chạy tới nơi rồi. Tố La hét tướng lên là muốn buộc Hàn Thạc và Tô Phỉ đứng lại. Nhưng đột nhiên nhìn thấy phi mã trắng muốt, lão lập tức nghẹn lời, hai mắt mở trừng trừng nhìn Hàn Thạc và Tô Phỉ, những tiếng tiếng hét lớn đã lên đến miệng rồi lại phải nuốt vào trong lòng.
- Phỉ Phỉ, rốt cuộc ngươi làm cái quái quỷ gì vậy? Người này là ai?
Vốn đây chắc là một tiếng quát lớn, đột nhiên biến thành lời trách giận được nén xuống cực thấp, sau đó không chờ Tô Phỉ và Hàn Thạc trả lời, Tố La biến đổi sắc mặt, tức thì quát khẽ:
- Mặc kệ là thế nào, ...trước hết hãy rời khỏi chỗ này đi đã, lúc nữa ta sẽ tìm con tính sổ!
- Xin lỗi cha!
Tô Phỉ vẻ mặt đau khổ thốt lên, rồi thấy những người khác trong trang viên cũng đã gần đuổi đến nơi, liền kéo kéo Hàn Thạc giục:
- Đi thôi!
- Thứ lỗi! - Hàn Thạc tranh thủ hành lễ với Tố La rồi bám theo phía sau Tô Phỉ nhanh chóng chạy thật xa.
Trở lại tiểu lữ quán, Hàn Thạc tâm tình khoan khoái, không lo lắng một chút nào về những chuyện đã phát sinh ở bên trong trang viên của Bố Lạp Khắc. Có thể không cần tiêu phí ba mươi vạn kim tệ mà đoạt được Lục Cơ Mộc, hắn không có lý do gì để không vui. Cả đám người bên trong trang viên của Bố Lạp Khắc, kể cả Tố La, cũng không được Hàn Thạc để ở trong lòng. Bởi vậy, mặc dù Tố La cuối cùng thấy được hắn đi chung với Tô Phỉ, Hàn Thạc cũng không lo lắng một chút nào.
Khác hẳn với Hàn Thạc, Tô Phỉ lúc này lại mặt nhăn mày nhó, không ngừng cuống quít lên hỏi bây giờ nên làm gì. Hàn Thạc phải nói chuyện hơn thiệt khuyên nhủ Tô Phỉ một lát rồi cô nàng mới trở về phòng đi ngủ dù còn chút phiền não.
Hội đấu giá còn hai ngày nữa. Theo tin tức từ Ám Mạc, hội đấu giá lần này thật sự có không ít đồ vật tốt có giá trị liên thành. Nhất là ngày cuối cùng nghe nói còn có một ít vật liệu cực kỳ hiếm có, cụ thể là cái gì thì Ám Mạc cũng không điều tra ra. Tuy vậy, Hàn Thạc vẫn nảy sinh lòng chờ mong đối với vật phẩm của ngày đấu giá thứ ba.
Thấy trời còn sớm, Hàn Thạc lại lấy Tàng hồn chỉ chứa Hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc ra, tán phét vài câu với gã. Hắn làm như vậy chủ yếu cũng là để duy trì cho linh hồn Cát Nhĩ Bá Đặc được hoạt động, tránh cho gã khỏi bị lây nhiễm khí tức tử vong trầm lặng khiến cho tương lai khi được tái tạo thân thể thì không có khó khăn khôi phục lại tinh thần như trước kia.
Trong khi Cát Nhĩ Bá Đặc tiếp tục tu luyện thì Hàn Thạc cũng bắt đầu cặm cụi nghiên cứu cuốn Vong Linh ma pháp thâm ảo. Hắn thủy chung cho rằng sở dĩ không nắm vững được Suy lão kết giới đều bởi vì còn chưa đủ kiến thức về bản chất của Vong Linh ma pháp. Vì thế hắn tin tưởng rằng sau khi tích lũy đến một giai đoạn nhất định thì chắc chắn có thể có bước đột phá nhảy vọt trên phương diện Vong Linh ma pháp.
Hàn Thạc say sưa nghiên cứu bộ Vong Linh ma pháp thâm ảo, không để ý đến sắc trời đã dần dần sáng lên. Đột nhiên trong lòng hắn có loại cảm giác hồi hộp. Hàn Thạc nhướng mày, lập tức triển khai thần thức, tức thì cảm ứng được từ hợp cốc Tháp Lạp Gia xa xôi truyền đến một luồng sát khí vô cùng vô tận.
Hàn Thạc trong lòng cả kinh, lập tức hiểu rằng tộc vương sáu sừng của Hồn tộc lại tìm cách liên lạc với hắn. Xem chừng qua một thời gian dài như vậy, tộc vương sáu sừng nhất định đã khôi phục thương thế mà lão phải chịu khi giao chiến với thánh nữ của Quang Minh giáo hội lần trước.
Sau một chút kinh ngạc, Hàn Thạc lại bắt đầu phát sinh hưng phấn. Hiện tại hắn đã có thể làm cho thần thức biến mất nên căn bản không hề e ngại bị tộc vương sáu sừng này uy hiếp. Hàn Thạc có thể khẳng định nếu lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ và Đế Á Na còn chưa dung hợp linh hồn với bổn nguyên tinh, Tộc vương sáu sừng nhất định sẽ cảm nhận được sự tồn tại của hai người kia.
Lần trước không có điều kiện dẫn Tộc vương sáu sừng đến Băng Tuyết thần điện, vẫn khiến cho Hàn Thạc nuối tiếc trong lòng. Bây giờ sự uy hiếp của Tộc vương sáu sừng vừa tới, Hàn Thạc ngược lại bắt đầu cảm thấy hưng phấn.
Bởi vậy, Hàn Thạc chẳng những không lập tức giấu đi thần thức mà còn lợi dụng lực lượng kỳ diệu của thần thức hướng về tộc vương sáu sừng ở trong hợp cốc Tháp Lạp Gia của Ba Đặc thương minh cách xa ngàn dặm mà truyền ra khí tức khiêu khích. Trong đó có lẫn cả sự khinh bỉ và coi thường của Hàn Thạc đối với lão.
Quả nhiên, ngay khi luồng khí tức khiêu khích này được truyền ra ngoài, Hàn Thạc lập tức cảm ứng được cơn giận lôi đình và sát ý vô cùng vô tận của Tộc vương sáu sừng. Điều làm cho Hàn Thạc mừng rỡ chính là hắn phát hiện lão đã bắt đầu di chuyển. Mục tiêu chính là đi đến nơi mà hắn đang ở.
Hàn Thạc làm vậy là bởi vì theo những tin tức nhận được từ Ám Mạc, hắn biết vật phẩm đấu giá ngày hôm nay chẳng có thứ gì có thể gây hứng thú. Từ sáng sớm, Tô Phỉ đã tới tìm Hàn Thạc, sau khi biết chuyện thì cực kỳ cao hứng dẫn hắn đi thăm quan một số cảnh đẹp ở chung quanh.
Lần này Tô Phỉ xem như là một chủ nhân hết sức tận tình. Có bao nhiêu danh lam thắng cảnh ở chung quanh thành Tây La của Tạp Tây đế quốc thì nàng đều dẫn Hàn Thạc đi thăm hết một lượt.
Suốt đường đi, Hàn Thạc có chút bất an. Hắn có thể cảm nhận được tộc vương sáu sừng của Hồn tộc đang đến gần. Mối uy hiếp do lão tạo nên không giây phút nào không quấy nhiễu Hàn Thạc, khiến cho hắn khó có thể buông lơi để tận tình hưởng thụ niềm vui thú đi du ngoạn.
Thời gian một ngày thoáng cái đã trôi qua. Đến ngày thứ ba, Hàn Thạc rốt cục hồi phục tinh thần, lại đi đến phòng đấu giá.
Có sự cố hôm trước, lần này Hàn Thạc mới vừa tới phòng đấu giá, người phụ trách Trát Á đã kịp thời chạy tới bên cạnh tỏ vẻ áy náy:
- Vô cùng xin lỗi, đồ vật đó chúng ta tạm thời còn chưa tìm được, xin cho chúng ta thêm một ít thời gian.
Lục Cơ Mộc đã tới tay nên Hàn Thạc rất khoan hồng độ lượng:
- Không sao!
- Cám ơn, chúng ta nhất định sẽ mau chóng tìm được nó! - Trát Á có vẻ cực kỳ ngại ngùng, ngoắc một thị vệ phân phó:
- Chiêu đãi khách quý thật tốt cho ta!
Có hành động hoành tráng bỏ ra ba mươi vạn kim tệ đấu giá hôm trước, những người này hôm nay nhìn Hàn Thạc với ánh mắt rõ ràng là khác hẳn. Sau khi hội đấu giá bắt đầu, Hàn Thạc cũng không nhiều lời, chỉ phát ra thần thức dò xét tất cả mọi người bên trong phòng đấu giá một lượt rồi tập trung sự chú ý vào những vật phẩm đấu giá.
Vài vật phẩm đấu giá ban đầu tuyệt nhiên không làm Hàn Thạc cảm thấy hứng thú nên hắn cứ im lặng ngồi một chỗ không hề có hành động gì. Hắn chờ xem về sau có thể gặp được vật liệu cực phẩm hay không.
- Thưa tiên sinh, có thể ngồi ở bên cạnh ngươi được không? - Một lúc sau, người phụ nữ quý phái đã từng xuất hiện tại yến hội của Bố Lạp Khắc đột nhiên đi về phía Hàn Thạc, tới trước mặt thì nhìn hắn rồi tao nhã ướm hỏi.
- À, đương nhiên! - Hàn Thạc thuận miệng đáp một câu rồi liếc mắt nhìn bà ta. Trong lòng hắn cũng hơi ngạc, không biết người này tới là muốn để làm gì.
Hôm qua tại yến hội của Bố Lạp Khắc, Hàn Thạc đã biết rằng bà ta là một Đức Lỗ Y. Tạp Tây đế quốc do Băng Tuyết thần điện độc quyền khống chế, rất ít khi có tổ chức tôn giáo khác xuất hiện, người của Tự Nhiên thần giáo lại càng rất hiếm gặp.
Hàn Thạc từng có qua lại với Đại Đức Lỗ Y Khải Tư Tân của Tự Nhiên thần giáo nên biết giáo lý của bọn họ chính là hướng tới cuộc sống hài hòa với tự nhiên. Đại Đức Lỗ Y chân chính của bọn họ đều rất ít khi xuất hiện trong xã hội phồn hoa của con người. Cho dù tuyên truyền giáo lý Tự Nhiên thần giáo trong xã hội loài người thì cũng chỉ ở tại những khu vực có cây cối tươi tốt mà thôi.
Việc một Đức Lỗ Y như bà ta xuất hiện trong xã hội thượng lưu như thế này thì Hàn Thạc đúng là cực kỳ hiếm thấy. Ngày hôm qua, người phụ nữ này gọi Mộc hệ chí bảoLục Cơ Mộc là Nữ thần chi thủ, xem chừng bà ta có vẻ hiểu biết rõ về Lục Cơ Mộc. Tự Nhiên thần giáo sùng bái tự nhiên, mà Mộc hệ chí bảo lại có thể làm cho thực vật Mộc hệ có thêm sinh cơ bừng bừng. Với một chút tác dụng thần kỳ kỳ diệu đó, người phụ nữ này gọi Lục Cơ Mộc là cánh tay của Nữ thần tự nhiên, thì cũng coi như có điểm ý tứ.
- Ta gọi là Lệ Lan Ti, là một Đức Lỗ Y của Tự Nhiên thần giáo. - Bà ta ngồi xuống, sau đó tự giới thiệu về bản thân mình với Hàn Thạc.
Hàn Thạc mỉm cười gật đầu với bà ta nhưng không hề nói một lời nào. Người phụ nữ tên là Lệ Lan Ti này tới thì nhất định là có việc. Theo quan sát của hắn thì chuyện bà ta muốn nói nhất định có liên quan đến Lục Cơ Mộc.
- Ta hy vọng ngươi có thể bán lại Tự nhiên Nữ thần chi thủ cho ta. Nữ thần chi thủ là đồ vật của Tự Nhiên thần giáo chúng ta, hy vọng ngươi có thể đáp ứng. - Cặp mắt của Lệ Lan Ti chăm chú nhìn vào người Hàn Thạc, hạ thấp giọng đề nghị.
Người phụ nữ này thoạt nhìn ước khoảng trên dưới ba mươi tuổi, khuôn mặt trắng trẻo, thân thể nõn nà, tướng mạo cũng không phải đặc biệt xuất chúng, miễn cưỡng có thể gọi bằng hai chữ thanh nhã. Tuy nhiên trên người lại có một vẻ đoan trang thùy mị mà chỉ loại quý phụ chân chính mới có. Loại khí chất này ở trên người khiến cho tướng mạo của bà ta tuy không đặc biệt xuất chúng nhưng vẫn có vẻ duyên dáng quyến rũ khác thường.
Hàn Thạc đảo mắt nhìn khắp người Lệ Lan Ti một lượt rồi mỉm cười nói:
- Ngươi cũng biết đồ vật đó không có trên tay ta. Thật có lỗi!
Lệ Lan Ti sáng mắt lên nhìn Hàn Thạc, chần chờ một chút, đột nhiên lên tiếng hỏi:
- Nếu nó ở trong tay ngươi thì sao?
Hàn Thạc nhướng mày, sắc mặt có chút lãnh lẽo:
- Ngươi có ý tứ gì?
Dưới ánh mắt chăm chú của Hàn Thạc, trong lòng Lệ Lan Ti đột nhiên lạnh toát, cả người như có loại cảm giác buốt giá như sa vào một hố băng. Ở trong đại sảnh đấu giá ồn áo huyên náo như vậy mà bà ta lại không hề cảm thấy có một chút an toàn nào. Là một Đức Lỗ Y của Tự Nhiên thần giáo, Lệ Lan Ti có năng lực cảm ứng nhạy cảm hơn rất nhiều so với người bình thường, bà ta lập tức biết loại cảm giác này có ý nghĩa là gì.
Tên béo mập trước mặt này nhìn có vẻ phúc hậu, nhưng nếu muốn giết người thì bà ta căn bản không có bất cứ một chút năng lực phản kháng nào!
Lệ Lan Ti trong lòng hoảng sợ, vội vàng giải thích:
- Là ta nói nếu phòng đấu giá giúp ngươi tìm được Nữ thần chi thủ của Tự nhiên giáo hội, ngươi có thể bán lại cho chúng ta được không? Chúng ta nguyện ý bỏ ra giá rất cao để mua nó!
Lúc này, Tô Phỉ ngồi bên cạnh đã kéo kéo vạt áo của Hàn Thạc. Xem chừng nàng cũng cảm ứng được sát khí trên người Hàn Thạc nên lúc này mới nhắc nhở cho hắn biết tình huống hiện thời.
Thu hồi những nét lạnh lẽo trên mặt, Hàn Thạc đổi lại bằng một nụ cười bình thường, vừa ha ha vừa nói:
- Thì ra là chuyện như vậy! Ha ha, đến lúc đó nếu phòng đấu giá giúp ta tìm lại được nó, chúng ta sẽ bàn lại kỹ lưỡng chuyện này!
Vào buổi hôm trước, người phụ nữ này tựa hồ còn có vẻ thiếu tiền. Không ngờ mới qua có một ngày như vậy mà bà ta lại nguyện ý bỏ ra một giá thật cao để mua lại, xem ra bà ta chắc chắn là đã chuyển thêm tiền đến, nếu không thì sẽ không nói như vậy.
- Tiên sinh, cái đồ vật kia cực kì quan trọng đối Tự Nhiên thần giáo chúng ta. Nếu ngươi nguyện ý bán lại, Tự Nhiên thần giáo chúng ta sẽ vô cùng cảm kích ngươi. - Lệ Lan Ti trông thấy Hàn Thạc tỏ vẻ khá hững hờ thì tiếp tục nhìn hắn, nói với giọng khẩn khoản.
- Ta phỏng chừng là sẽ không có được đồ vật đó đâu, ngươi có thời gian thì chi bằng tìm cách liên hệ với phòng đấu giá đi. Nói không chừng thì có lẽ bọn họ còn có một cái khác nữa cũng nên. - Lục Cơ Mộc thì Hàn Thạc tuyệt đối sẽ không chuyển giao cho bất cứ ai. Đồ vật này đối với Mộc giáp thi có tác dụng không thể tưởng tượng nổi, mà hắn còn muốn dựa vào Mộc giáp thi để phát huy được toàn bộ uy lực của Thiên thi ngũ hành đại trận.
Lệ Lan Ti nhìn Hàn Thạc muốn nói lại thôi. Không biết có phải bởi vì nhớ tới sát khí đáng sợ trên người Hàn Thạc lúc trước hay không mà bà ta tuyệt đối không hề tiếp tục lên tiếng.
Không biết vì sao khi nhìn cái cảnh Lệ Lan Ti muốn nói lại thôi, trong lòng Hàn Thạc ngấm ngầm hiểu rằng bà ta dường như đã biếtLục Cơ Mộc nằm trong tay hắn, loại cảm giác này rất kỳ quái. Hàn Thạc cẩn thận quan sát Lệ Lan Ti vài lần, bắt gặp ánh mắt chấp nhất của Lệ Lan Ti thì hắn dường như cũng hiểu được điều gì đó.
Làm thế nào bà ta lại biết? Không có khả năng! Hàn Thạc lấy làm kỳ quái, do dự một chút, ướm hỏi:
- Ngươi có thể bỏ ra bao nhiêu kim tệ?
Nghe thấy lời nói này, Lệ Lan Ti cực kỳ kinh hỉ hỏi lại:
- Ngươi đồng ý bán lại cho chúng ta rồi sao?
Sự kinh hỉ của Lệ Lan Ti là loại phản ứng vô thức. Hàn Thạc chăm chú nhìn chằm chằm vào bà ta nên nhận thấy rõ ràng rằng bà ta căn bản đã biết chắc là đồ vật đó nằm trong tay hắn nên lúc này mới có loại phản ứng kinh hỉ như thế này. Diễn biến như vậy, Hàn Thạc có thể khẳng định mặc dù không biết bà ta thông qua phương pháp nào, nhưng bà ta biết đích xác là Lục Cơ Mộc ở trong tay mình.
- Nếu giá cả hợp lý, chờ khi ta lấy được đồ vật đó thì sẽ cân nhắc chuyện bán lại cho các ngươi!- Hàn Thạc thuận miệng buông ra một câu.
- Ba mươi lăm vạn kim tệ, ngươi thấy thế nào? - Lệ Lan Ti vội vàng hỏi.
Xem ra có lẽ bọn họ không quá giàu có, chỉ tăng thêm có năm vạn kim tệ mà thôi, Hàn Thạc thầm nghĩ trong lòng.
- Bốn mươi vạn kim tệ, tối đa là bốn mươi vạn. Van ngươi đó, chúng ta chỉ có thể bỏ ra đến mức này! - Thấy Hàn Thạc không nói gì, Lệ Lan Ti tưởng rằng Hàn Thạc không hài lòng với mức giá ba mươi lăm vạn kim tệ nên nói với hắn cứ như là van xin vậy.
Một người phụ nữ rất có khí chất như thế mà phải hạ giọng khẩn cầu mình, nếu không phải Lục Cơ Mộc thật sự rất trọng yếu đối với Mộc giáp thi thì Hàn Thạc không chừng đã đáp ứng bà ta.
- Giá ấy cũng không tồi, ta sẽ cân nhắc! - Hàn Thạc trong lòng thầm thở dài bất đắc dĩ, lễ phép cười đáp lời Lệ Lan Ti.
- Thực não ma thú là một loại ma thú kỳ quái phi thường. Nó không có ma thú tinh hạch, thông qua ăn bộ óc của nhân loại và ma thú khác để sinh tồn, nghe nói chỉ ở trong vực sâu nhất của biển lớn phía đông Kì Áo đại lục mới có, cực kỳ khó bắt được. Nếu ai có con bị thiểu năng trí tuệ, chỉ cần ăn Thực não ma thú là không những có thể khôi phục trí lực, mà còn thông minh hơn so với những đứa trẻ khác...... -Đúng lúc này thì giọng nói lanh lảnh của người chủ trì vọng đến.
Hàn Thạc đang nói chuyện với Lệ Lan Ti, đột nhiên mừng như phát điên, bắt đầu tập trung chú ý. Hắn lập tức không còn để tâm đến những lời nói của Lệ Lan Ti ở bên cạnh nữa, mắt sáng rực lên dán vào vật phẩm được đấu giá trên đài.
Thực não ma thú theo trí nhớ của Sở Thương Lan có tên là Phệ Não yêu, là một loại kỳ thú quý hiếm. Hàn Thạc đang sầu lo về chuyện sau khi chế luyện lại thân thể cho Cát Nhĩ Bá Đặc thì sẽ làm thế nào để chế luyện bộ não cho gã, nhưng nếu có Phệ não yêu thì Hàn Thạc sẽ không còn phải lo lắng về chuyện này nữa. Chỉ cần giải quyết xong cái vấn đề khó khăn cuối cùng này, Hàn Thạc sẽ thu thập thêm một số tài liệu nữa là cơ hồ đã lập tức có thể động thủ chế luyện thân thể cho Cát Nhĩ Bá Đặc.
Bởi vậy, Phệ não yêu cũng giống như Mộc hệ chí bảo Lục Cơ Mộc đều là thứ mà Hàn Thạc quyết tâm nhất định phải giành được.
Last edited by hoangcongthanh; 20-01-2010 at 12:42 PM.
Phệ não yêu là một loại dị thú nhuyễn thể sống ở biển, có thể chui vào bộ não của người và thú vật qua đường con mắt, lỗ tai, lỗ mũi mà gặm nhấm óc để sinh sống.
Chúng chỉ xuất hiện ở chỗ sâu nhất trong hải dương, thân mình là nhuyễn thể nên dù có bị chém thành vài mảnh thì cũng có thể nhanh chóng gắn liền lại, ngoại trừ bị lửa đốt cháy thì cơ hồ không e ngại bất cứ loại công kích gì. Mà chúng thì ở tại vực sâu trong hải dương, người bình thường muốn lợi dụng lửa gây thương tổn cho chúng là điều rất khó khăn.
Phệ não yêu là loại dị thú quý hiếm, theo sự hiểu biết của Hàn Thạc thì chúng có rất nhiều tác dụng, làm thuốc thì có thể luyện thành Ích trí đan, đắp bên ngoài thì có thể nối liền chân tay gẫy. Nếu dùng ma công và thêm vào một vài loại tài liệu đặc thù thì còn có thể luyện chế thành loại ma khí có thể phát thanh âm chấn nát bộ não của người và thú vật.
Đương nhiên, thần kỳ nhất có lẽ là nó có tính chữa trị đối với não vực của người và thú vật. Có lẽ bởi vì Phệ não yêu cắn nuốt đầu óc của người và thú nên thân thể của nó có năng lực chữa trị kỳ diệu đối với não người. Đối với loại tu ma giả như Hàn Thạc mà nói, lợi dụng tác dụng thần kỳ của thân thể Phệ não yêu thì hoàn toàn có thể dựa theo não vực của bản thân mình mà tạo thành một não vực khác giống của chính mình như đúc. Có nghĩa là, trong một cuộc đại chiến, mặc dù đầu có thể vỡ vụn nhưng chỉ cần thần thức không tiêu tan thì lợi dụng Phệ não yêu sẽ luyện chế được não vực thay thế, nhờ đó có thể tiêu dao khoái hoạt.
Vì để tái tạo thân thể cho Cát Nhĩ Bá Đặc, Hàn Thạc đau đầu nhất chính là việc luyện chế lại não vực cho hắn. Phệ não yêu thuộc cái loại dị thú quý hiếm chỉ có thể gặp, không thể cầu, cho tới bây giờ Hàn Thạc vẫn không có nghĩ tới việc có thể tìm được Phệ não yêu. Hắn thậm chí đã có ý định sử dụng tài liệu thay thế khác để chế tạo đầu óc cho Cát Nhĩ Bá Đặc, không ngờ lại có thể gặp được loại trân phẩm này tại phòng đấu giá.
Bởi vậy, khi người chủ trì lanh lảnh giải thích tác dụng kỳ diệu của Phệ não yêu thì Hàn Thạc mới có thể hưng phấn đến thế, không hề quan tâm đến Lệ Lan Ti ở bên cạnh đang chấp nhất về việc Lục Cơ Mộc.
- Thực não ma thú, giá khởi điểm là một vạn kim tệ, ai trả giá cao thì được! - Sau một hồi nói oang oang, người chủ trì dùng giọng khích lệ tuyên bố cuộc đấu giá bắt đầu.
Xem ra những kẻ biết người biết của thực sự không ít. Tiếng thét chói tai của người chủ trì vừa mới dứt, trên lầu hai lầu ba đã đăng lên một loạt bảng báo giá đỏ rực lóa mắt, bắt đầu liều mạng liên tiếp sáng chói lên. Trong vài phòng khách quý thậm chí truyền đến những tiếng thở mạnh do tâm tình kích động không kiềm chế được mà phát ra, hiển nhiên là có một số người quyết tâm theo đuổi vụ đấu giá vật phẩm này.
- Nhi tử của Tài chính đại thần, cháu của Quân cơ đại thần, ồ, còn có nữ nhân của Thủ tịch ma pháp sư cung đình nữa. Tựa hồ đều có vấn đề về thần kinh! - Tô Phỉ chớp chớp cặp lông mi dài đẹp, nhỏ nhẹ cảm thán một câu, giống như đang bi ai cho những kẻ đáng thương này.
Khó trách lại như vậy, Hàn Thạc thầm nghĩ. Hắn lập tức hiểu rằng hôm nay sẽ lại xảy ra một hồi cạnh tranh khốc liệt, bất giác tập trung tinh thần nhìn vào Phệ não yêu ở trên đài, vểnh tai nghe ngóng giá cả liên tục được nâng cao, chờ thời cơ thích hợp để tham gia.
Đột nhiên, trong lòng Hàn Thạc phát sinh một loại cảm giác không ổn, cái cảm giác này cũng không phải đến từ Lục giác tộc vương của Hồn tộc đang tới gần. Hắn cẩn thận nghe ngóng một chút, thình lình phát hiện trong lúc bất tri bất giác, nhiệt độ cả phòng đấu giá chậm rãi giảm xuống mấy độ.
Hàn Thạc nhướng mày, thoáng chốc thấu hiểu. Thần thức lập tức tản ra như mạng nhện, lấy hắn làm trung tâm từng chút từng chút lan ra phía ngoài, bất cứ biến hóa nào trong cả khu vực cũng không thoát khỏi cảm giác của Hàn Thạc.
Thủy Hệ bán thần pháp sư Đế Á Na toàn thân mặc áo bào ma pháp trắng như tuyết, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trên nóc tòa nhà ở bên ngoài khu phòng đấu giá. Bà ta mang vẻ mặt trang nghiêm, toàn thân hơi nước bốc mờ mịt, đầu tóc dài màu bạc tung bay trong gió, tay cầm ma pháp trượng, nhắm mắt ngâm xướng một đoạn chú ngữ kỳ diệu.
Ở bên ngoài cửa phòng đấu giá, Băng thần Khoa Lí lạnh lùng cầm kiếm đứng sừng sững, ngẩng đầu nhìn Tuyết thần Đế Á Na đứng ở trên đỉnh phòng đấu giá, dường như thầm lặng trao đổi cái gì đó.
Băng tuyết thần điện Băng thần Khoa Lí, Tuyết thần Đế Á Na là hai Bán thần cực mạnh của Tạp Tây đế quốc, đột nhiên tề tụ tại phòng đấu giá. Ý nghĩa của việc này là cái gì thì đã rất rõ, hành tung của hắn đã bại lộ!
Hàn Thạc đã kinh qua nhiều năm đại chiến, cục diện nào cũng đều gặp qua. Sau khi phát hiện ra rằng chuyện đã tới nước này, hắn vẫn như cũ không hề bối rối. Trên mặt thậm chí còn mang nét cười có phần lạnh lẽo, quay đầu sang nhìn thật sâu vào Tô Phỉ ở bên cạnh, nói nhỏ đến mức chỉ có mình cô ta mới có thể nghe được:
- Tô Phỉ, tránh xa khỏi ta, tìm chỗ rửa sạch hóa trang khôi phục hình dáng nguyên bản của ngươi!
- Tại sao? - Tô Phỉ có chút khó hiểu, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
" Nếu ngươi tin tưởng ta, thì hãy theo ta lời ta nói mà làm đi, nếu không ngươi sẽ gây phiền toái cho ta đó!" Hàn Thạc biết Tô Phỉ là cái loại người sẽ không trơ mắt nhìn hắn gặp tại họa, nếu hắn nói là không làm theo lời hắn thì sẽ dẫn đến phiền toái cho Tô Phỉ thì Tô Phỉ nhất định sẽ không vui.
- Địch nhân của ngươi đã đến đây, đúng không? - Chỉ là Hàn Thạc đánh giá thấp trí tuệ của Tô Phỉ. Nàng chỉ sửng sốt một chút thì đã lập tức có phản ứng, bắt đầu kinh hãi hết nhìn đông tới nhìn tây tựa hồ muốn trợ giúp Hàn Thạc bắt địch nhân trước đã.
Trong lòng ngầm thở dài, Hàn Thạc biết không sử dụng một vài thủ đoạn đặc thù, sợ là Tô Phỉ sẽ không dễ dàng chịu rời đi.
Trong khi mọi người ở đây liên tục tăng giá, vung tiền như rác vì Phệ não yêu, Hàn Thạc đang một mực yên lặng ngồi ngay ngắn ở đằng kia đột nhiên đứng thẳng lên.
- A, bằng hữu Số tám mươi ba. Ha ha, ngươi hôm nay còn chưa ra tay đấy! Thế nào? Định động thủ sao? - Người chủ trì vừa thấy Hàn Thạc đột nhiên đứng lên, tưởng rằng hắn không nhịn được nữa nên rốt cục cũng động thủ nên còn muốn hưng phấn hơn cả Hàn Thạc, hét váng lên.
Ngày hôm trước, người chủ trì đã từng thấy khả năng trả giá của Hàn Thạc. Loại nhân vật mỗi lần đều tăng giá đến năm vạn kim tệ thì dù y đã chủ trì vài hội đấu giá nhưng vẫn rất hiếm khi gặp. Bởi vậy, hôm nay kể từ lúc Hàn Thạc xuất hiện, người chủ trì tựu vẫn trộm liếc nhìn hắn. Hàn Thạc mới vừa đứng lên thì y chính là người đầu tiên phát hiện ra, đồng thời còn dùng giọng nói sôi nổi đặc thù của mình để hô to lên.
- Đúng vậy, định ra tay! - Hàn Thạc mỉm cười, nụ cười có chút tà ác kỳ lạ.
Người chủ trì lớn tiếng cười lên ha hả, đang chuẩn bị nói tiếp một vài câu kích động hào khí thì đột nhiên đờ mặt ra, nhìn Hàn Thạc mà không kịp phản ứng:
- Ngươi, ngươi đây là?
Dưới ánh mắt của mọi người, Hàn Thạc dùng tốc độ hoàn toàn không tương xứng với thân hình của hắn, nhanh như tia chớp vọt qua khoảng không tới trên mặt sàn đấu giá. Trong khi mọi người còn chưa kịp có phản ứng thì Phệ não yêu nằm trong một thứ đồ chứa đặc thù bỗng nhiên đã lọt vào trong tay Hàn Thạc. Chỉ thấy hắn ngắm nghía một chút, gật gật đầu, rồi thu luôn Phệ não yêu vào không gian giới chỉ của mình. Giống như Phệ não yêu là một đồ vật của hắn bị đánh rơi trên nền nhà nên tiện tay thu hồi lại, tự nhiên không thể tả được.
- Cách này không hợp quy củ, cách này hoàn toàn không hợp quy củ! - Đột nhiên, bên trong lầu hai lầu ba truyền đến tiếng gào thét tức giận, con cháu các nhà quyền quý hết thảy đều giống như bị thần kinh gào thét ầm lên.
- Đấu giá đến mức bao nhiêu kim tệ rồi? -Đối diện với ánh mắt soi mói của mọi người ở trên và dưới đài, Hàn Thạc nở nụ cười kỳ bí, hỏi người chủ trì.
- Bằng hữu, cho dù ngươi có rất nhiều kim tệ thì cũng không làm theo cách như vậy được? - Bố Lạp Khắc đứng ở cửa sổ trên lầu ba, sắc mặt rõ ràng có chút khó coi, tuy nhiên giọng vẫn còn kiềm chế. Điều này cũng là do gã đã nhiều năm được hưởng nền giáo dục của giới quý tộc.
Ngẩng đầu nhìn Bố Lạp Khắc trên lầu ba, cái loại khí thế đứng cao nhìn xuống này của gã đã khiến cho Hàn Thạc vô cùng khó chịu. Vì vậy hắn cố gắng phưỡn "cái bụng phệ", phô ra kiểu cười thô lỗ, ngoạc mồm hướng về phía Bố Lạp Khắc quát trả không hề khách khí:
- Câm cái mồm thối lại!
Toàn trường ồ lên!
So với lần trước Hàn Thạc hào phóng đấu giá, lần này còn khiến cho tiếng ồ càng rộ lên hơn nữa. Đại bộ phận số người trong phòng đấu giá sững sờ nhìn hắn, thật sự không rõ người béo mập trông có vẻ phúc hậu này sao lại to gan dám làm hành vi động trời đến như thế.
Tô Phỉ ở dưới đài thấy Hàn Thạc hành động mà không dùng thẻ bài đấu giá như lệ thường, chừng như cũng không biết nên làm như thế nào. Nàng trông thấy Bố Lạp Khắc mang vẻ mặt vừa ngơ ngác vừa khó coi, lại nhìn Hàn Thạc vênh vênh váo váo thì trong lòng vừa sướng khoái vừa lo lắng.
Bố Lạp Khắc sống bao năm như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa từng bị làm mất mặt mũi như thế ở chỗ đông người. Gã là hạch tâm đệ tử của Bì Long hoàng thất gia tộc. Bình thường mọi người thấy Bố Lạp Khắc đều tận tâm cung phụng, cho dù là những bình dân cường đạo thô lỗ cũng biết phải giấu diếm đi những mặt thô tục hàng ngày.
Không ngờ, thật sự không ngờ rằng, tại phòng đấu giá quy tụ toàn những nhân vật nổi tiếng này, một tên béo mập trông phúc hâu với lai lịch không rõ ràng ở ngay trước mắt mọi người mà lại dám quát thẳng vào mặt hắn, " Câm cái miệng thối lại"! Những vẻ tao nhã, ôn hòa thường ngày của Bố Lạp Khắc biến mất không còn sót lại chút nào, ngay cả vẻ giả tạo tiếu lí tàng đao cũng bị xé bỏ, mặt tái xanh, giọng nói có chút run rẩy chỉ vào Hàn Thạc:
- Ngươi, ngươi nói cái gì? Ngươi có dám lập lại lần nữa không?
- Câm cái miệng thối lại! Câm cái miệng thối lại! Câm cái miệng thối lại!- Hàn Thạc tỏ ra rất hợp tác nói liền ba lần, chợt chìa ra ba ngón tay, quay sang phía Bố Lạp Khắc, bổ sung
- Ba lần!
Người chủ trì kinh ngạc khiếp đảm nhìn Bố Lạp Khắc, vội vàng lớn tiếng nói:
- Vị tiên sinh này, mặc dù hôm trước là do chúng ta mà đồ vật của ngươi xuất hiện một vài trục trặc, nhưng hôm nay ngươi cũng không thể làm như vậy được!
- Đồ Lạp Mỗ, giết chết hắn cho ta! Không cần biết hắn là ai, kẻ mạo phạm Bì Long gia tộc, đều là tử tội! - Bố Lạp Khắc ở phía trên rốt cuộc không kiềm chế được phẫn nộ, thân hình run rẩy chỉ vào Hàn Thạc, hạ mệnh lệnh cho hộ vệ ở bên cạnh phải giết chết hắn.
- Tuân mệnh, thiếu gia! - Đồ Lạp Mỗ không nhiều lời, tay cầm trường kiếm, từ trên lầu ba nhảy xuống, đấu khí màu bạc bao phủ khắp người, lấp lánh trông rất đẹp mắt.
Nhưng Đồ Lạp Mỗ còn chưa kịp xuất kiếm tấn công, Hàn Thạc đang ngẩng đầu tủm tỉm cưới nhìn Bố Lạp Khắc, vẫn đứng trên mặt đài phóng ra một quyền đánh thẳng lên phía trên. Một đạo quang mang màu đỏ hiện lên, đánh trúng vào vùng trung tâm của luồng đấu khí màu bạc. Trong nháy mắt, chỉ nghe một loạt những tiếng kim loại va chạm với nhau liên tiếp vang lên, Đồ Lạp Mỗ cùng với thanh trường kiếm trong tay gã đồng thời bị đạo hồng quang đánh trúng hất bay vọt lên, bắn ngược trở lại phòng của Bố Lạp Khắc trên lầu ba.
Tốc độ Đồ Lạp Mỗ bay ngược lên trên còn có vẻ nhanh hơn hẳn so với khi phi xuống. Nhìn thấy Bố Lạp Khắc có thể bị Đồ Lạp Mỗ va trúng, một bóng người đột nhiên xuất hiện, vội vàng vung thủ chộp lấy Đồ Lạp Mỗ, tránh không cho Đồ Lạp Mỗ làm thương tổn Bố Lạp Khắc.
Người đột nhiên ra tay bắt lấy Đồ Lạp Mỗ đương nhiên là Tố La, cha của Tô Phỉ. Sau đó, vị Thánh kỵ sĩ này liền phát hiện thấy xương ngực của Đồ Lạp Mỗ đã bị đánh gẫy mấy chiếc và bị một luồng lực cực mạnh từ trên người Đồ Lạp Mỗ truyền sang làm lão cực kỳ khó chịu!
Tố La biến sắc mặt, thầm hỏi người kia là ai? Tại sao lại có thực lực đáng sợ đến thế?
- Bao nhiêu kim tệ? - Trước cái nhìn kinh ngạc của mọi người, Hàn Thạc lại quay sang người chủ trì hỏi thêm một lần nữa.
Băng Thần và Tuyết Thần của Băng Tuyết Thần điện tề tựu ở bên ngoài phòng đấu giá. Bên trong thì ngày càng nhiều cao thủ không ngừng tập hợp lại nơi này, dần dần vây quanh lấy Hàn Thạc, xem chừng không định để cho hắn thoát khỏi đây.
- Mười, mười lăm vạn kim tệ! - Người chủ trì trước khí thế lẫm liệt của Hàn Thạc thì không tự chủ được mà trả lời.
Hàn Thạc gật gật đầu, móc từ bên trong không gian giới chỉ ra ba tấm ma tinh tạp, mỗi tấm đều có mệnh giá là năm vạn kim tệ, quẳng sang cho người chủ trì:
- Đây là mười lăm vạn kim tệ, vật phẩm ta mang đi!
Ba tấm ma tinh tạp này là loại không cần mật mã hay thủ tục. Chỉ cần chủ nhân xác nhận ở bên trong là có thể trực tiếp sử dụng ma tinh tạp để rút kim tệ tại bất cứ ma tinh thương hội nào. Khi rời khỏi thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, Hàn Thạc đã bảo Kiệt Khắc chuẩn bị riêng biệt cho tiện dụng. Tỷ như chủng tộc Ải nhân thì không có trang bị ma tinh có thể chuyển hóa kim tệ, nếu Hàn Thạc chỉ dựa vào những tấm ma tinh tạp của mình thì không thể giao cho Ải nhân số lượng lớn kim tệ, thông qua loại ma tinh tạp này thì hiển nhiên tiện lợi hơn nhiều.
- Có thể, nhưng mà......- Người chủ trì hiển nhiên biết giá trị thực sự của Phệ não yêu có thể còn cao hơn nữa, vội vàng tiếp nhận ba tấm ma tinh tạp có chứa mười lăm vạn kim tệ, giương mắt nhìn Hàn Thạc như còn muốn nói cái gì đó.
- Không rẻ lắm đâu.- Hàn Thạc hừ nhẹ một tiếng, chợt nhìn Tô Phỉ ở đằng xa trong đại sảnh bèn ra hiệu nàng thừa dịp mau rời đi, đừng có gây phiền toái.
Cách làm hiện giờ của Hàn Thạc đúng là công khai chiếm đoạt. Tô Phỉ tại Tạp Tây đế quốc có chút danh tiếng là một kỵ sĩ thiên tài, trong lòng mặc dù có chút vui mừng vì Hàn Thạc đối đãi không khách khí với Bố Lạp Khắc, nhưng cũng không dám nói chuyện nhiều với hắn ở đây khi mà ở bên trong phòng của Bố Lạp Khắc còn có Thánh kỵ sĩ Tố La là cha nàng.
- Nhạc, nhạc phụ đại nhân! - Đột nhiên, ở trong phòng khách quý trên lầu ba, Bố Lạp Khắc nhìn Đồ Lạp Mỗ nằm ở dưới chân, sốt ruột nhìn Thánh kỵ sĩ Tố La.
Tên tuổi của Tố La tại Tạp Tây đế quốc thì không ai không biết, không ai không hiểu. Bố Lạp Khắc vừa thấy Đồ Lạp Mỗ bị Hàn Thạc một quyền đánh bay ngược trở về trong tình huống cực kì kinh khủng thì cũng hiểu được tên béo mập phúc hậu này rất đáng sợ. May mà có Tố La ở bên cạnh, bởi vậy mặc dù Đồ Lạp Mỗ bị thương nhưng Bố Lạp Khắc vẫn còn có vẻ trấn tĩnh, giờ đang giương mắt nhìn Tố La, hiển nhiên là muốn khẩn cầu lão ra tay.
Tố La là một vị Thánh kỵ sĩ! Ở trong lòng Bố Lạp Khắc, Thánh kỵ sĩ chính là một cấp bậc cực mạnh trên đại lục!
Tố La trong lòng hiểu rõ là Hàn Thạc và Tô Phỉ nhất định có quen biết, có lẽ hai người còn có một chút giao tình. Tuy nhiên vào lúc này, đối diện với sự cầu khẩn của Bố Lạp Khắc, Tố La lại tựa hồ cũng không còn lựa chọn nào khác. Bởi vậy trước sự nài nỉ của Bố Lạp Khắc, lão cũng phải nghiêm mặt gật gật đầu.
- Vị tiên sinh này, ngươi phá hủy quy củ của phòng đấu giá, hy vọng ngươi hãy đem vật phẩm giao ra đây, dùng phương thức bình thường mà tham dự đấu giá! - Tố La đứng ở cửa sổ, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Hàn Thạc.
Những nhân vật danh tiếng ở bên trong phòng đấu giá bị một chiêu của Hàn Thạc làm cho khiếp sợ, bây giờ mới có phản ứng. Trong số những người này có một số đã từng gặp Thánh kỵ sĩ Tố La, giờ đây vừa nghe thấy tiếng nói của ông ta vang lên thì cả đám liền tỏ vẻ kinh dị, bắt đầu ồn ào bàn tán.
Nếu trận chiến đấu quy mô lớn thì bọn người vốn nhát gan kia sợ là sẽ lập tức rời khỏi chốn thị phi này. Tuy nhiên khi bọn chúng thấy chỉ có mỗi một mình Hàn Thạc ở nơi đây, trong khi lại còn có Thánh kỵ sĩ Tố La, thì không khỏi có lòng hiếu kỳ lưu lại để quan sát.
- Tiên sinh. Ngươi có ý tứ gì? - Người phụ trách Trát Á dẫn một đám thị vệ không biết từ chỗ nào xông ra. Vẻ mặt có chút khó coi, nhưng y vẫn miễn cưỡng nén lửa giận trong lòng, trách hỏi Hàn Thạc.
Trát Á vốn còn mang lòng áy náy đối với Hàn Thạc. Tuy nhiên khi đứng ở phía sau đài nhìn thấy hành vi to gan lớn mật của Hàn Thạc, Trát Á thật sự có chút phẫn nộ. Tạp Tây đế quốc cứ ba năm một lần tiến hành hội đấu giá, cho tới bây giờ chưa từng phát sinh chuyện lạ thế này. Người bình thường khi sinh lòng ham muốn một món bảo vật thì đa số đều chờ sau hội đấu giá mới sử dụng thế lực trong tay lén lút hạ thủ.
Hành vi công khai chiếm đoạt tại phòng đấu giá ngay trước mắt bao người giống như Hàn Thạc thế này cho tới bây giờ chưa từng phát sinh!
Tình thế đã sáng tỏ, Hàn Thạc nhận được ánh mắt căm thù của tất cả mọi người.
- Thật có lỗi. Vốn ta cũng định tuân theo quy củ đấu giá, chỉ là vì có một số nguyên nhân đặc biệt nên không thể không tiến hành hạ sách này! - Hàn Thạc hướng về phía Trát Á buông tay làm một động tác bất đắc dĩ. Cảm giác được một vài cao thủ của Băng Tuyết Thần điện đang tới gần, Hàn Thạc lại nháy mắt ra dấu với Tô Phỉ, sau đó chuẩn bị phá cửa chạy đi.
- Vèo!
Thánh kỵ sĩ Tố La đột nhiên nhảy xuống, xông về phía Hàn Thạc. Lão vẫn chưa rút vũ khí, nhưng trên người có một khí thế sắc bén cứ như tự nhiên mà có. Trong khi còn ở giữa không trung, hai tay Tố La xòe ra, đấu khí màu vàng như là những quầng mặt trời từ trong lòng bàn tay lão tỏa sáng rực rỡ.
- Không! - Tô Phỉ ở dưới đài đột nhiên hét ầm lên.
Thấy Tố La vẫn chưa hạ sát thủ còn Tô Phỉ thì thét lên, Hàn Thạc cau mày, liếc mắt nhìn Tô Phỉ một cái. Thân hình hắn đột nhiên thối lui, không ngại bị Tố La tấn công mà phóng thẳng ra phía bên ngoài.
Tố La là cha Tô Phỉ, lần trước khi ở bên ngoài trang viên Bố Lạp Khắc, bởi vì có Tô Phỉ nên vẫn chưa ra tay đối phó Hàn Thạc. Lần này vì sự có mặt của Bố Lạp Khắc nên phải ra tay, nhưng rõ ràng cũng không có ý hạ sát thủ. Biết vậy nên Hàn Thạc cũng không muốn hạ sát thủ đối với lão, chỉ có cách lợi dụng thời cơ bỏ đi càng sớm càng tốt.
- Bằng hữu! Kỳ thật, người bọn họ tìm là ta! - Khi Hàn Thạc chuẩn bị xuất cước phá vỡ bức tường đá của phòng đấu giá để chạy đi thì ở phía sau cách Hàn Thạc không xa, một lão nhân tuổi sắp xuống lỗ, đột nhiên cất tiếng nói.
Lão nhân này có mái tóc màu xanh biếc, rối bù xù trông như là đội một đống rơm ở trên đầu. Thoạt nhìn thì lão hẳn là phải sống một khoảng thời gian cực kỳ lâu, năm tháng đã lưu lại trên mặt những vết nhăn rất sâu.
Từ khi bắt đầu tiến vào phòng đấu giá thì Hàn Thạc quan sát khắp một lượt đối với tất cả những người có mặt ở nơi đây. Tất nhiên hắn cũng đã để ý đến lão nhân này. Chỉ có điều khi quan sát lúc trước, Hàn Thạc cũng không đặc biệt chú ý, bởi vì không hề cảm giác được một chút khí tức gì đặc biệt trên người lão. Song khi Hàn Thạc chuẩn bị thừa dịp Băng Tuyết Thần điện còn chưa hoàn toàn bố trí xong để chạy đi, nghe thấy câu nói của lão lại gây cho Hàn Thạc một loại cảm giác kỳ dị như là thoảng hương cây cối mùa xuân vậy.
Trong lòng cả kinh, Hàn Thạc triển khai thần thức, toàn bộ xâm nhập vào người lão nhân này. Đột nhiên hắn phát hiện lão bề ngoài trông cứ như có thể xuống lỗ bất cứ lúc nào, vậy mà lại tràn đầy tánh mạng lực lượng.
Ở bên trong thân thể lão nhân, Hàn Thạc cảm giác được một loại lực lượng của sâm lâm màu xanh biếc rộng bao la. Loại lực lượng này tràn ngập sinh cơ bừng bừng, còn khổng lồ không chỉ gấp chục lần so với Thánh kỵ sĩ Tố La đang bước rất nhanh tới gần.
Hàn Thạc hiểu rằng những kẻ thực lực càng cường đại thì sinh mệnh lực của họ sẽ càng khổng lồ. Lão nhân này có thể có sinh mệnh lực khổng lồ như thế, lúc đầu lại còn có khả năng che dấu được thần thức Hàn Thạc. Điều đó cho thấy rằng lão ít nhất có thực lực tương đương với bản thân mình, nếu không thì Hàn Thạc sẽ không thể không phát hiện ra.
Phát hiện này khiến cho Hàn Thạc kinh hãi. Chợt hắn nghe ra ý tứ liễu bên trong câu nói của lão nhân liền nhìn vẻ ngạc nhiên:
- Ngươi nói là những người của Băng Tuyết Thần điện ở bên ngoài có mục đích là ngươi?
Gật gật đầu, lão nhân cười khổ:
- Không sai, là ta!
- Choang!
Lúc này, đỉnh phòng đấu giá truyền đến một âm thanh giòn tan. Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy nóc phòng đấu giá vỡ ra một lỗ hổng thật lớn, một nữ nhân có làn hơi nước nhàn nhạt bao quanh người chậm rãi từ bên trên bay xuống.
Cùng lúc đó, cửa chính phòng đấu giá đột nhiên mở toang ra, một toán người của Băng Tuyết Thần điện do Băng Thần Khoa Lí cầm đầu, vẻ mặt ai nấy đều lạnh lùng đi đến.
- Khải Lợi đại sư, ngươi đã đến Tạp Tây đế quốc, tại sao lại không tìm lão bằng hữu để cùng nhau gặp mặt? Việc này cũng là quá không nể mặt rồi! - Băng Thần Khoa Lí vừa mới từ bên ngoài đi vào, đã sang sảng cười lên ha hả.
Hàn Thạc chú ý nhìn sang, chỉ thấy Băng Thần Khoa Lí mặc dù cười rất là sảng khoái, nhưng vẻ mặt tiều tụy sắc mặt không tươi, xem chừng thời gian gần đây Khoa Lí cũng không được như ý. Xét ra cũng là vì kế hoạch tạo thần mà Băng Tuyết Thần điện hao phí rất nhiều tài lực thực hiện, vào thời điểm mấu chốt đã bị phá hủy ở trong tay Hàn Thạc. Chẳng những tất cả chuyên gia đều bị Kim Giáp thi chém giết, còn tổn thất một thánh cấp cường giả.
Cho dù là ở Băng Tuyết Thần điện, thánh cấp cường giả cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mỗi một thánh cấp cường giả chết đi sẽ đều tạo thành tổn thất không thể lường được đối với Băng Tuyết Thần điện. Băng Thần Khoa Lí là người lãnh đạo cao nhất của Băng Tuyết Thần điện, trơ mắt nhìn thực lực của Băng Tuyết Thần điện chẳng những không được tăng cường mà ngược lại còn từng chút từng chút một bị suy yếu đi, có thể vui vẻ được mới là việc lạ.
Quả nhiên, thật sự không phải là tìm ta! Hàn Thạc trong lòng kinh ngạc. Hắn phát hiện sau khi Băng Thần Khoa Lí tới thì ánh mắt căn bản là không hề hướng vào mình. Xem chừng với việc hắn đã thay đổi tướng mạo, trong tình huống không động thủ thì không ngờ Băng Thần Khoa Lí lại không nhận ra được hắn.
- Hiền giả, làm gì bây giờ? - Đức Lỗ Y Lệ Lan Ti lúc trước một mực ở bên cạnh Hàn Thạc lải nhải không ngớt, bây giờ lại đi tới trước mặt lão nhân kia, cung kính lên tiếng hỏi.
Lệ Lan Ti vừa mới mở miệng, Hàn Thạc đột nhiên hiểu ra. Trong khi nhìn lại lão nhân này, cảm thụ được lực lượng bừng bừng sinh cơ bên trong thân thể của lão thì lập tức hiểu được lão nhất định là một nhân vật lớn của Tự nhiên thần giáo. Mà tại sao một nhân vật lớn như vậy lại xuất hiện ở cái phòng đấu giá này, Hàn Thạc cũng ngấm ngầm biểu được.
Xem chừng, lão đến chắc chắn là vì Nữ thần chi thủ của Tự nhiên thần giáo rồi!