|
|
16-06-2008, 01:59 AM
|
|
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 76 Viên TỠVu Hãm Thang Bái
Viên TỠY nói :
- Ãó là ngân châm, không có chất Ä‘á»™c, đại ca bất tất phải quan tâm.
Nà ng liá»n đặt phất trần và o huyệt Huyá»n khu của Hồ Phỉ khẽ nhấc lên kéo theo má»™t mÅ©i ngân châm ra. Tiếp theo nà ng lại rút nốt những mÅ©i ngân châm ở huyệt Mệnh môn.
Nguyên trong đám sợi tơ ở phất trần có một khối đá nam châm rất lớn.
Hồ Phỉ nói :
- Viên cô nương ! Cô nương ..
Viên TỠY cúi đầu khẽ đáp :
- Tiểu muá»™i vẫn lừa dối đại ca. Ãây là tại tiểu muá»™i không tốt.
Nà ng dừng lại một chút rồi tiếp :
- Tiểu muá»™i xuất gia từ nhá», pháp danh là Viên TÃnh, liá»n lấy chữ Viên là m há». Còn Tá» Y tức là tuy y (áo Ä‘en).
Hồ Phỉ ngÆ¡ ngác nhìn nà ng, chà ng không tin nhÆ°ng thấy Viên Tá» Y trÆ°á»›c mặt mình hiển nhiên là má»™t vị ni cô. Lát sau chà ng má»›i ngáºp ngừng há»i :
- Sao .. sao cô nương lại gạt tại hạ ?
Viên TÃnh cúi đầu xuống khẽ đáp :
- Tiểu muá»™i vâng lệnh sÆ° phụ từ Hồi CÆ°Æ¡ng xuống đến Trung Nguyên mà đi má»™t mình, nếu ăn mặc theo tăng ni thì dá»c Ä‘Æ°á»ng chá»— ăn chá»— ngủ có Ä‘iá»u bátt diệu nên phải hóa trang là m ngÆ°á»i phà m tục. Mái tóc trên đầu tiểu ni cÅ©ng là tóc giả. ăn uống vẫn cữ thịt thà , chắc đại ca không nháºn ra được.
Hồ Phỉ chẳng biết nói gì nữa, chỉ buông tiếng thở dà i.
Lại nghe An đỠđốc lá»›n tiếng há»i :
- Còn vị nà o muốn tỉ thà với Phựng lão sư ở Ngũ Hổ môn nữa không ?
Lúc nà y Hồ Phỉ tâm thần hoảng loạn, những tiếng hô của An đỠđốc chẳng lá»t và o tai.
An đỠđốc hô liá»n ba câu vẫn không thấy ai lên tiếng khiêu chiến vá»›i Phụng Thiên Nam, liá»n nhìn Phúc Khang An nói :
- Bẩm đại soái ! Bảy chiếc Ngá»c Long bôi thưởng cho bảy vị lão sÆ° nà y rồi.
Phúc Khang An nói :
- Hay lắm ! Hay lắm !
Lúc nà y trá»i đã bình minh, ngoà i cá»a sổ ánh sáng ban mai đã lá» má». Qua má»™t đêm kịch đấu, bảy chiếc Ngá»c long bôi đã thà nh dịch cục.
Quần hà o trong đại sảnh xôn xao nghị luáºn, má»—i ngÆ°á»i nói má»™t câu :
- Còn chiếc Ngá»c Long bôi bị Hồng Hoa há»™i cÆ°á»›p Ä‘i, chẳng hiểu có vị chưởng môn phái nà o có đủ bản lãnh cÆ°á»›p lại chăng ?
- Hừ ! Dù bản lãnh cao cÆ°á»ng đến đâu cÅ©ng chẳng thể đấu vá»›i Hồng Hoa há»™i được.
- Trần tổng Ä‘Ã chúa ở Hồng Hoa há»™i võ công tuyệt đỉnh, lại thêm Triệu Bán SÆ¡n, Văn Thái Lai, ThÆ°á»ng thị huynh đệ, kẻ nà o không phải là nhân váºt phi thÆ°á»ng mà muốn đến Ä‘oạt bôi là không muốn sống nữa.
Có ngÆ°á»i nhìn Viên TÃnh bà n tán riêng vá»›i nhau :
- Sao vị ni cô xinh đẹp kia lại là m được Tổng chuởng môn mÆ°á»i ba nhà ?
Chắc y có pháp thuáºt tà môn !
- Nếu cô nÆ°Æ¡ng bản lãnh cao cÆ°á»ng, sao lại không đến Ä‘oạt má»™t chiếc Ngá»c Long bôi?
- Hừ ! Khi nà o cô dám dây và o ngân châm của Phụng lão sư ? Dù cây đồng côn của lão gãy là m bốn đoạn, vẫn có thể phóng ngân châm đả bại đối phương để thủ thắng mới thực là tà i.
Má»™t ngÆ°á»i không phục nói :
- Cái đó chÆ°a chắc ! Vị lão sÆ° râu và ng nghe tin Tổng chưởng môn mÆ°á»i ba nhà tá»›i, giáºt mình kinh hãi, vì y phân tâm nên má»›i mắc tay há» Phụng.
Không thì chưa biết ai thắng ai bại.
Lại ngÆ°á»i khác nói :
- Xem chừng Ãiá»n Quy Nông còn kém lắm. Váºt báu trấn sÆ¡n của Thiên Long môn mà hắn để ngÆ°á»i ta tay không Ä‘oạt mất mà vẫn mặt dầy Ä‘i lượm Ä‘ao vá».
An đỠđốc đến bÆ°ng khay thánh chỉ đến giữa sảnh Ä‘Æ°á»ng hô to :
- Những Ngá»c Long bôi ngá»± tứ thuá»™c vá» Ãại Trà thiá»n sÆ°, Chuởng môn phái Thiếu Lâm, Vô Thanh đạo nhân chưởng môn phái Võ Ãang, Thang Bái chưởng môn Tam Tà i Kiếm, Hải Lan Báºt chưởng môn Hắc Long môn, Ãiá»n Quy Nông chưởng môn Thiên Long Môn..
Lão nói tới đây dừng lại một chút nhìn Thạch tiên sinh nói :
- Thạch lão sư đại danh quý phái là gì ?
Thạch tiên sinh mỉm cÆ°á»i đáp :
- Tại hạ là Vạn Sân, còn môn phái thì kêu bằng Dược Vương môn.
An đỠđốc nói tiếp :
- Thạch Vạn Sân chưởng môn Dược Vương môn, Phụng Thiên Nam chưởng môn Ngũ Hổ môn.. Tạ ơn !
Hai chữ tạ Æ¡n vừa nói ra, bá»n Phúc Khang An và quan viên Ä‘á»u đứng dáºy.
Trong quần hà o võ lâm ngÆ°á»i nà o hiểu lá»… má»›i đứng lên, còn phần đông vẫn ngồi yên.
Sau vệ sĩ phải hô lớn :
- Các vị hãy đứng cả dáºy.
Bấy giỠquần hà o mới hấp tấp đứng lên.
Ãại Trà Thiá»n sÆ° và Vô Thanh Tá» theo quy của của tăng đạo mà hà nh lá»….
Còn bá»n Thang Bái, Hải Lan Báºt Ä‘á»u quỳ xuống dáºp đầu.
An đỠđốc chá» má»i ngÆ°á»i quỳ lạy xong nói :
- Cung há»· ! Cung há»· !
Lão bÆ°ng khay Ä‘Æ°a tá»›i má»i ngÆ°á»i. Bá»n Ãại Trà Thiá»n sÆ° bảy vị má»—i ngÆ°á»i thò tay ra lấy má»™t chiếc Ngá»c Long bôi.
Ãá»™t nhiên bà n tay bảy ngÆ°á»i sá» và o Ngá»c Long bôi chắng khác gì đụng phải sắt nung Ä‘á», cầm không vững, phải buông ra. Ngá»c Long bôi loảng choảng rá»›t xuống gạch vỡ tan tà nh.
Biến cố nà y chăng những bảy ngÆ°á»i cả kinh, thất sắc, mà từ Phúc Khang An trở xuống Ä‘á»u Ä‘á»™ng dung há»i :
- Tại sao váºy ?
Bà n tay bảy ngÆ°á»i cầm ngá»c bôi vừa nóng bá»ng vừa sÆ°ng vù, Ä‘au rát cá»±c kỳ khó chịu, không ngá»›t sát tay và o áo.
Hải Lan Báºt Ä‘Æ°a ngón tay và o miệng mút cho đỡ Ä‘au, không ngá» lão rú lên má»™t tiếng vì đầu lưỡi Ä‘au quá không chịu nổi.
Hồ Phỉ Ä‘Æ°a mắt nhìn Trình Linh Tố lẩm nhẩm gáºt đầu, bấy giá» chà ng má»›i hiểu nguyên trÆ°á»›c cô liệng những trái pháo thứ hai thứ ba ra có chứa các chất Ä‘á»™c nhÆ° XÃch yết phấn. Pháo nổ ở trên không, Ä‘á»™c phấn tan ra rá»›t và o ngá»± bôi. Cách bố trà của cô rất vi diệu, không lá»™ chút vết tÃch nà o cả, bây giá» má»›i thấy công hiệu.
Lại thấy Trình Linh Tố cứ ngồi hút thuốc và nhả khói Ä‘á»u Ä‘á»u, không lá»™ vẻ đắc ý chút nà o.
Tay trái cô ngầm dấu thuốc Ä‘Æ°a cho Hồ Phỉ hai viên, Viên TÃnh hai viên và khẽ nói :
- Nuốt đi !
Hai ngÆ°á»i biết thâm ý của cô liá»n nuốt thuốc xuống.
Quần hà o đồng nhìn và o đống chén bể và bảy ngÆ°á»i kia, rất kinh ngạc mà không biết nói sao.
Viên TÃnh Ä‘á»™t nhiên Ä‘i và o giữa sảnh Ä‘Æ°á»ng, tay cầm phất trần trá» Thang Bái dõng dạc nói :
- Thang Bái ! Ãây là ngá»± tứ Ngá»c Long bôi do đức Hoà ng thượng ban cho mà lão lá»›n máºt là m cà n, ngầm thi ngụy kế cho bể tan nát. Lão còn mÆ°u việc bất đạo ngấm ngầm câu kết vá»›i Hồng Hoa há»™i phá hoại cuá»™c đại há»™i chưởng môn trong thiên hạ. Lão đã mục vô quân thượng là m Ä‘iá»u đại nghịch nhÆ° váºy thì anh hùng thiên hạ còn dung thứ thế nà o được.
Nà ng nói bằng má»™t giá»ng oai nghiêm, dõng dạc. Nhất là nà ng muốn bảo lão ngấm ngầm câu kết vá»›i Hồng Hoa há»™i, quần hùng cà ng ngÆ¡ ngác. Giá»ng nà ng nhÆ° chém Ä‘inh chặt sắt, lên án gắt gao hà nh vi của Thang Bái đại nghịch vô đạo.
Phúc Khang An căm giáºn vô cùng, vẫy tay má»™t cái. Bá»n VÆ°Æ¡ng Kiếm Anh, Chu Thiết Tiêu cùng cao thủ vệ sÄ© kéo đến bao vây Thang Bái.
Thang Bái tuy suốt Ä‘á»i trải qua chẳng thiếu gì sóng gió hiểm nghèo mà lúc nà y cÅ©ng sợ tái mặt. Lão vừa kinh hãi vừa tức giáºn, ngÆ°Æ¡i run bần báºt đáp :
- Con tiểu yêu kia ! NgÆ°Æ¡i dám nói nhăng nói cà n để buá»™c ngÆ°á»i ta và o tá»™i nà y Æ° ?
Viên TÃnh cÆ°á»i lạt há»i :
- Bản ni mà nói nhăng nói cà n ư ?
Nà ng quay lại nhìn Vương kiếm Anh hô :
- Bát quái chưởng môn Vương lão sư !
Lại quay sang Chu Thiết Tiêu hô :
- Ưng Trảo Nhạn Hà nh môn chưởng môn Chu lão sÆ° ! Các vị Ä‘á»u nháºn ra tiểu ni là ai. Tiểu ni chẳng phải chưởng môn các gia các phái nà o cả, nhÆ°ng là ngÆ°á»i nói nhăng nói cà n hay là ngÆ°á»i thà nh thá»±c ? Hai vị hãy nói Ä‘i ?
Từ lúc Viên TÃnh và o nhà đại sảnh, VÆ°Æ¡ng kiếm Anh và Chu Thiết Tiêu hồi há»™p trong lòng. Chúng chỉ sợ nà ng Ä‘em việc Ä‘oạt ngôi chưởng môn của mình nói huych toẹt ra. Chúng là hai vị thủ lãnh Ä‘á»™i thị vệ hãnh diện nhất ká» cáºn Phúc Khang An, lại là những nhân váºt tuyệt đỉnh trong bá»n võ sÆ° ở thà nh Bắc Kinh. Nếu quần hùng biết rõ ngôi chưởng môn của mình bị Ä‘oạt mất ?
Bây giá» nghe Viên TÃnh vẫn hô mình là chưởng môn, lại nói rõ không là m tổng chưởng môn các gia các phái nà o hết là tá» rõ đã trả lại chức chưởng môn vá» chủ cÅ©, há» chẳng khác gì khâm phạm bị Ä‘em ra hà nh hình lại được hoà ng thượng ban chỉ ân xá, ná»—i mừng kể sao cho xiết ? Huống hồ hai ngÆ°á»i nghe Viên TÃnh chỉ trÃch Thang Bái, cÅ©ng ngá» lão ngấm ngầm là m trò quá»· quái, không thì là m sao bảy chiếc ngá»± bôi Ä‘á»™t nhiên má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u quăng xuống đất vỡ tan.
VÆ°Æ¡ng kiếm Anh liá»n kÃnh cẩn đáp :
- Lão nhân gia võ nghệ siêu quần, tại hạ rất lấy là m kÃnh phục. Lão nhân gia còn là má»™t nhân váºt kiệt xuất rất khoan hồng đại Ä‘á»™ trong võ lâm.
Chu Thiết Tiêu ngà y trÆ°á»›c đã bị nà ng đả bại, tuy trong lòng còn thù háºn, nhÆ°ng bây giá» sợ nà ng tiết lá»™ chuyện xấu của mình, cÅ©ng nói theo :
- Tại hạ tin rằng lão nhân gia nói câu gì Ä‘á»u có thá»±c, lại vì đại thể mà tôn trá»ng thể diện cho đồng đạo võ lâm. Nếu chẳng gặp trÆ°á»ng hợp bất đắc dÄ©, quyết chẳng Ä‘em tiết lá»™ những chuyá»n riêng tÆ° của các nhân váºt nổi tiếng.
Lão nói mấy câu nà y sá»± tháºt cầu nà ng che giấu cho mình, nhÆ°ng ngÆ°á»i ngoà i nghe lại tưởng nói vá» Thang Bái.
Quần hùng thấy hai vị thủ lÄ©nh Ä‘á»™i vệ sÄ© thân tÃn của Phúc Khang An nói váºy, lại tá» ra rất cung kÃnh vị cô nÆ°Æ¡ng nhá» tuổi thì không còn hoà i nghi gì nữa.
Phúc Khang An quát :
- Bắt lấy hắn !
VÆ°Æ¡ng kiếm Anh, Chu Thiết Tiêu và chưởng môn Hắc Long môn Hải Lan Báºt liá»n Ä‘á»™ng thủ toan bắt Thang Bái.
Thang Bái sá» chiêu Ãại khuyên thủ hết sức đẩy ba ngÆ°á»i ra miệng la :
- Hãy khoan !
Rồi nhìn Phúc Khang An nói :
- Phúc đại soái ! Tiểu nhân xin được cùng thị đối chất và i câu ! Nếu thị Ä‘Æ°a ra được bằng chứng chân thá»±c, tiểu nhân cam tâm chịu tá»™i, chết cÅ©ng không oán trách. Bằng không thì chỉ là những lá»i ngáºm máu phun ngÆ°á»i là m hại tiểu nhân. Kẻ hà m oan quyết không tâm phục.
Phúc Khang An biết Thang Bái là ngÆ°á»i có danh vá»ng liá»n đáp :
- Ãược rổi ! Lão cứ việc cùng y đối chất Ä‘i.
Thang Bái trợn mắt nhìn Viên TÃnh há»i :
- Giữa ta và ngươi vốn không quen biết, sao ngươi lại cà n rỡ vu hại ta ? Ngươi là ai ?
Viên TÃnh đáp :
- Ãúng rồi ! Ta không quen biết lão cÅ©ng không thù oán. Có lý nà o tá»± nhiên vô cá»› ta đổ oan cho lão ? NhÆ°ng ta có mối thâm cừu đại háºn vá»›i Hồng Hoa há»™i. Lão đã gia nháºp Hồng Hoa há»™i thì chá»›, lại còn trà trá»™n và o đại há»™i chưởng môn quấy phá. Ta không nói huỵch tá»et âm mÆ°u ngụy kế của lão ra không được. Lão kết bạn khắp thiên hạ, nhÆ°ng kết bạn vá»›i ai thì mặc, còn giao kết vá»›i bá»n phỉ đồ ở Hồng Hoa há»™i thì không thể dung thứ được.
Hồ Phỉ đứng lên nghe, trong lòng rất Ä‘á»—i hoà i nghi. Chà ng đã biết Viên TÃnh cùng bá»n anh hùng ở Hồng Hoa há»™i có mối quan hệ rất sâu xa, chà ng lại biết rõ vụ bể chén ngá»c là do Trình Linh Tố dúng tay và o, nhÆ°ng không hiểu tại sao Viên TÃnh lại vu hãm Thang Bái.
Trong lòng xoay chuyển ý nghÄ©, Ä‘á»™t nhiên chà ng nghÄ© tá»›i Viên TÃnh từng kể chuyện mẫu thân nà ng bị Phụng Thiên Nam bức bách phải xa nhà tỉnh Quảng Ãông rồi được Thang Bái thu nạp. Chẳng lẽ cái chết của mẫu thân nà ng có liên quan đến há» Thang ?
Từ lúc con ngÆ°á»i mà Hồ Phỉ lúc nà o cÅ©ng tâm niệm là Viên Tá» Y xuất hiện biến thà nh Viên TÃnh ni cô, tâm thần chà ng thá» thẫn không sao bình tÄ©nh lạà được. Ruá»™t chà ng rối nhÆ° má»› bòng bong.
Phúc Khang .An ngà y trÆ°á»›c cÅ©ng bị quần hà o ở Hồng Hoa há»™i bắt giữ cá»±c kỳ nhục nhã, trong lòng hắn căm háºn suốt Ä‘á»i. Cuá»™c Ä‘Ã i há»™i chưởng môn nà y cÅ©ng mở ra vì mục Ä‘Ãch đối phó vá»›i Hồng Hoa há»™i. Hắn nghe Viên TÃnh nói váºy liá»n nghÄ© ngay tá»›i lão há» Thang thÃch giao kết vá»›i hà o khách giang hồ thì lão là má»™t tên phỉ đồ qụan trá»ng ở Hồng Hoa há»™i cÅ©ng chẳng có chi là kỳ lạ.
Lại nghe Thang Bái bảo :
- Ngươi bảo ta giao kết với Hồng Hoa hội, thì có ai thấy không ? Lấy gì là m bằng chứng ?
Viên TÃnh nhìn An đỠđốc há»i :
- ÃỠđốc đại nhân ! Tên giặc Thang Bái kia có thÆ° từ qua lại vá»›i bá»n cầm đầu Hồng Hoa há»™i không ? Ãại nhân có thể thiết pháp Ä‘iá»u tra được chăng ?
An đỠđốc đáp :
- Ãược ! Ãược !
Hắn quay đầu dặn tên võ quan đứng bên mấy câu. Tên võ quan nà y chạy đến cái bà n vuông láºt cuốn sách lấy ra má»™t phong thÆ°. ThÆ° nà y của Thang Bái viết cho An đỠđốc nháºn lá»i tiến kinh phó há»™i và là m công chứng trong những cuá»™c tá»· võ ở đại há»™i.
Thang Bái chẳng sợ hãi gì nghĩ thầm :
- Tuy ta kết giao rất rá»™ng, nhÆ°ng hà nh Ä‘á»™ng cẩn tháºn, cÅ©ng chẳng biết nhân váºt nà o ở Hồng Hoa há»™i thì tên tiểu ni cô nà y có giả tạo thÆ° tÃn, bút tÃch chân ngụy Ä‘iá»u tra được ngay.
Hắn chỉ tủm tỉm cÆ°á»i lạt.
Viên TÃnh lạnh lùng há»i :
- Cam lâm huệ thất tỉnh Thang đại hiệp ! Trong cái mÅ© của đại hiệp có giấu váºt gì không ?
Thang Bái nghĩ thầm :
- Còn có gì nữa ? Cái mũ là cái mũ.
Lão lấy cái mÅ© xuống ngó cả bên trong lẫn bên ngoà i chẳng có Ä‘iá»u chi khác lạ. Muá»—n tá» ra thanh bạch, lão Ä‘Æ°a mÅ© cho Hải Lan Báºt coi.
Hải Lan Báºt coi xong lại chuyển cho An đỠđốc.
An đỠđốc coi kỹ rồi nói :
- Chẳng có gì cả.
Viên TÃnh nói :
- Xin đỠđốc cắt chỉ ra mà coi.
An đỠđốc liá»n dùng mÅ©i Ä‘ao nhá» cắt Ä‘Æ°á»ng chỉ khâu rút ra thì thấy trong má»› bông quả có dấu má»™t lá thÆ°. I.ão "ủa" má»™t tiếng, rút thÆ¡ ra.
Thang Bái tái mặt ấp úng :
- Cái nà y... cái nà y..
Lão không nhịn được muốn lại coi, nhưng Vương kiếm Anh và Chu Thiết Tiêu đã rút đao ra ngăn chặn.
An đỠđốc lá»›n tiếng Ä‘á»c :
"Tại hạ là Thang Bái kÃnh lạy dÆ°á»›i cá» Trần tổng Ä‘Ã chúa. Công việc của Tổng Ä‘Ã chúa ủy thác, dÄ© nhiên tại hà phải táºn tâm kiệt lá»±c, chết cÅ©ng cam lòng, vì không thế thì chẳng lấy gì báo Ä‘á»n Æ¡n tri ngá»™. Có Ä‘iá»u kẻ kia má» cuá»™c đại há»™i chưởng môn khắp thiên hạ, cuá»™c phòng bị dÄ© nhiên cá»±c kỳ nghiêm máºt. Vạn nhất mà tại hạ phụ lòng ủy thác thì Ä‘Ã nh máu đổ đất Kinh Hoa để đáp lại ân công.
Thuộc hạ ở kinh thà nh thám được..."
Lão Ä‘á»c tá»›i đây không dám Ä‘á»c tiếp, cầm thÆ° Ä‘Æ°a trình lên Phúc Khang An.
Phúc Khang An đón lấy thơ coi tiếp :
"Tại hạ thám thÃnh được thân thế kẻ kia có nhiá»u Ä‘iá»u bà ẩn. Khi nà o tÆ°Æ¡ng kiến sẽ nhất nhất trình bà y. Ngá»ng đầu nhìn phÃa tây, nếu còn có ngà y bắt được y cầm tù trên ngá»n Lục hòa tháp, lại giam kẻ kia và o Tá» cấm thà nh má»›i tháºt là khoan khoái"
Phúc Khang An cảm thấy tức đầy ruột.
Nguyên mÆ°á»i mấy năm trÆ°á»›c, Cà n Long hoà ng đế di hà nh đến đất Hà ng Châu bị quần hùng Hồng Hoa há»™i thiết kế bắt được, cầm tù trên ngá»n Lục Hòa Tháp. Sau lại bắt được Phúc Khang An.
Hai vụ nà y là cái nhục lớn cho vua Cà n Long và Phúc Khang An. Những quan viên cùng thị vệ ngà y ấy biết vụ nà y đã bị nhà vua mượn cớ tru lục để bịt miệng.
Hai việc đó có quan hệ đến những Ä‘iá»u bà máºt của vua Cà n Long và Tổng Ä‘Ã chúa Hồng Hoa há»™i là Trần Gia Lạc, nên há»™i nà y cÅ©ng giữ rất thần bÃ,ngÆ°á»i giang hồ Ãt ai biết rõ.
HÆ¡n 10 năm trá»i vết thÆ°Æ¡ng của Phúc Khang An đã nhạt dần, không ngá» Thang Bái lại khui ra trong thÆ¡.
Phúc Khang An tá»± há»i :
- Trong thơ hắn nói là thám được thân thế bà ẩn của kẻ kia, không hiểu là những chuyện xấu gì ?
Phúc Khang An là con tÆ° sinh của Vua Cà n Long.Chuyện nà y mà nhắc tá»›i là đủ phải há»a sát thân diệt tá»™c.
Phúc Khang An tuy hết sức trấn tÄ©nh mà lúc nà y hắn tức quá mặt xám lại, tay run lẩy bẩy. Bắn đón lấy phong thÆ¡ kia của Thang Bái coi lại thì nét chữ giống hệt nhau, đúng là má»™t ngÆ°á»i viết.
Thang Bái thấy trong mÅ© mình dấu má»™t lá thÆ¡ liá»n tỉnh ngá»™, biết là Viên TÃnh đã ngấm ngầm hạ thủ. Chắc nà ng mua má»™t cái mÅ© giống hệt, ngụy tạo má»™t bức thÆ° khâu và o trong, rồi thống đồng vá»›i khách Ä‘iếm, nhân lúc lão rá»a mặt đổi cái mÅ© giả.
Lão nghe An đỠđốc Ä‘á»c ná»a lá thÆ°, sau lÆ°ng toát mồ hôi lạnh, lại thấy ná»a sau hắn không dám Ä‘á»c Ä‘Æ°a lại cho Phúc Khang An coi, thì không cần há»i cÅ©ng biết là toà n những lá»i đại nghịch vô đạo. Lão nghÄ© thầm :
- Muốn biện minh ná»—i oan nà y chỉ có cách Ä‘iá»u tra lai lịch của tiểu ni cô.
Lão nhìn kỹ Viên TÃnh, bất giác giáºt mình lẩm bẩm :
- Con nhỠnà y coi rất lạ mặt, trước nay chưa từng gặp qua.
Ãá»™t nhiên lão sá»±c nhá»› ra Ä‘iá»u gì, ấp úng há»i :
- Ngươi.. ngươi có phải là .. con gái của Ngân Cô ?
Viên TÃnh cÆ°á»i lạt đáp :
- Thế ra lão nháºn được ta rồi !
Thang Bái lớn tiếng la :
- Phúc đại soái ! Tên ni cô nà y là cừu gia của tiểu nhân! Thị đặt cạm bẫy hãm hại tiểu nhân. Xin đại soái đừng tin thị.
Viên TÃnh nói :
- Phải rồi ! Ta là cừu gia của lão. Mẫu thân ta cùng Ä‘Æ°á»ng đến nÆ°Æ¡ng nhá» nhà lão. Không ngá» Thang đại hiệp mặt ngÆ°á»i dạ thú, thấy mẫu thân ta xinh đẹp liá»n dùng bạo lá»±c xâm phạm tiết hạnh, khiến mẫu thân ta treo cổ lên xÃ
nhà tự tỠVụ nà y có đúng không ?
Thang Bái biết mình thừa nháºn việc xấu xa đó trÆ°á»›c mặt anh hùng thiên hạ là mất hết thanh danh, bằng không nháºn thì Phúc Khang An sẽ tin lá»i vu hãm của Viên TÃnh. Lão Ä‘Ã nh gáºt đầu đáp :
- Ãúng rồi ! Vụ đó quả có thá»±c.
Quần hà o trong đại sảnh lúc trÆ°á»›c rất kÃnh trá»ng Thang Bái, tưởng lão là tay đại hiệp cứu nhược phù nghy. Lão câu kết vá»›i Hồng Hoa há»™i, là những báºc anh hùng mà bạn hữu võ lâm Ä‘á»u ngưỡng má»™, dù có gia nháºp há»™i nà y cÅ©ng chẳng tổn thÆ°Æ¡ng gì đến hai chữ đại hiệp. Bây giá» nghe chÃnh miệng lão thú nháºn đã cưỡng gian nạn nữ khiến ngÆ°á»i ta phải tá»± tá», ai nấy lá»›n tiếng bà i xÃch rất huyên náo. NgÆ°á»i thì mắng lão là Ngụy quân tá», kẻ thóa mạ là Y quan cầm thú.
Viên TÃnh chá» sá»± ồn à o lắng xuống má»›i cất tiếng lạnh lùng :
- Ta muốn giết ngay tên cầm thú để trả thù cho vong mẫu, nhÆ°ng võ công lão mạnh quá không địch nổi, phải ngà y đêm dòm qua cá»a sổ hoặc ẩn trên nóc nhà dò xét hà nh Ä‘á»™ng của lão. Ha ha ! Trá»i cÅ©ng chiá»u lòng ngÆ°á»i, ta nghe được lão vẫn ngấm ngầm bà n bạc vá»›i bá»n phỉ đồ ở Hồng Hoa há»™i là Triệu Bán SÆ¡n, ThÆ°á»ng thị huynh đệ, Thạch Song Anh. Vừa rồi gã thiếu niên thÆ° sinh Ä‘oạt được chiếc Ngá»c Long bôi là tên thÆ° đồng Tâm Nghiá»…n của Tổng Ä‘Ã chúa Trần Gia Lạc, có đúng thế không ?
Quần hùng nghe nói lại xôn xao một lúc.
Phúc Khang An lẩm bẩm :
- Gã đó đúng là Tâm Nghiá»…n, thì ra gã lá»›n máºt tháºt, không sợ ta nháºn được mặt.
Thang Bái há»i lại :
- Ta nháºn biết gã thế nà o được ? Nếu ta cấu kết vá»›i Hồng Hoa há»™i thì sao lại ra tay bắt gã ?
Viên TÃnh cÆ°á»i khẩy đáp :
- Lão hà nh Ä‘á»™ng khôn ngoan lắm ! Nếu ta không nghe được lão máºt thị từ trÆ°á»›c thì chẳng thể nà o nghÄ© tá»›i lão dá»± định âm mÆ°u nà y.
Nà ng đổi giá»ng nói tiếp :
- Thang đại hiệp ! Tiểu ni xin há»i : Thủ pháp Ä‘iểm huyệt của đại hiệp là độc môn, ngÆ°á»i ngoà i không giải khai được. Vừa rồi đại hiệp Ä‘iểm huyệt tên phỉ đồ ở Hồng Hoa há»™i, sao đèn lá»a nhà đại sảnh lại tắt hết ? Tên phỉ đồ kia liá»n được giải khai huyệt đạo trốn Ä‘i là nghÄ©a là m sao ?
Thang Bái há miệng hú lưỡi ấp úng đáp :
- Cái đó .. cái đó là có ngÆ°á»i ngấm ngầm giải cứu.
Viên TÃnh lá»›n tiếng :
- Ãúng ! Có ngÆ°á»i ngấm ngầm giải cứu, nhÆ°ng ngoà i Thang Bái đại hiệp quyết không còn kẻ thứ hai nà o.
Hồ Phỉ ngấm ngầm kinh dị , bụng bảo dạ :
- Lá»i buá»™c tá»™i của nà ng rất sắc bén. Thang Bái có trăm miệng cÅ©ng khôn bá» giải thÃch. ChÃnh ta đã giải má»™t phần huyệt cho gã thÆ° sinh, còn phần nữa không hiểu ai đã ra tay, nhÆ°ng quyết không phải là Thang Bái.
Lại nghe Viên TÃnh nói tiếp :
- Phúc đại soái ! Thang Bái đã ngấm ngầm láºp kế vá»›i bá»n phỉ đồ Hồng Hoa há»™i giả vá» bắt gã thÆ° sinh để bên cạnh đại soái. Kế đó lại do bá»n khác quạt tắt đèn lá»a để gã thÆ° sinh thừa cÆ¡ nhốn nháo hà nh thÃch đại soái. NhÆ°ng chúng tiên hệu bá»n vệ sÄ© thấy thÆ° sinh bị Ä‘iểm huyệt rồi không nhúc nhÃch được, dÄ© nhiên không Ä‘á» phòng gã hà nh thÃch. Không ngỠđại soái hồng phúc tà y trá»i, gặp hung hóa kiết. Bá»n thị vệ lại dốc dạ trung thà nh, phòng vệ cá»±c kỳ nghiêm máºt. Ãèn lá»a tắt rồi, há» Ä‘á»u chạy đến bảo vệ đại soái thà nh ra gian tặc không thể sinh cÆ°á»ng được.
Thang Bái la lớn :
Mi nói nhăng nói cà n ! Là m gì có chuyện đó ?
Phúc Khang An nghÄ© lại tình trạng vừa qua rồi mÆ°á»i phần đã tin cả mÆ°á»i.
Hắn la thầm :
- Chà ! Nguy hiểm quá !
Hắn lại nhìn Vương kiếm Anh và Chu Thiết Tiêu nói :
- Các ngÆ°Æ¡i giá»i lắm ! Ta sẽ thăng quan cho !
|
16-06-2008, 02:00 AM
|
|
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 77 Trình Linh Tố Diệu Kế Thoát Hang Hùm
Viên TÃnh thừa cÆ¡ há»i :
- VÆ°Æ¡ng đại nhân ! Chu đại nhân ! Có đúng gian kế của tặc tá» nhÆ° váºy không ?
VÆ°Æ¡ng kiếm Anh và Chu Thiết Tiêu Ä‘á»u tá»± nhủ :
- Ta không thể đắc tá»™i vá»›i vị ni cô nà y. Huống chi cà ng nói sá»± việc nguy hiểm thì công bảo vệ đại soái cà ng quan trá»ng. Mình được phong thưởng cà ng lá»›n.
VÆ°Æ¡ng kiếm Anh liá»n đáp :
- Quả thá»±c gã thÆ° sinh muốn nhảy xổ vá» phÃa đại soái, nhÆ°ng gã không thà nh công.
Chu Thiết Tiêu nói theo :
- Trong bóng tối, quả có ngÆ°á»i vá»t lại, võ công rất lợi hại, bá»n tiểu nhân phải liá»u mạng chống chá»i. Không ngá» lại chÃnh là Thang Bái. NghÄ© lại tháºt nguy hiểm phi thÆ°á»ng.
Thang Bái không sao giải thÃch được, Ä‘Ã nh nhìn Viên TÃnh há»i :
- Mi .. mi toà n ăn nói hồ đồ, vừa rồi mi không có mặt ở sảnh Ä‘Æ°á»ng, sao lại biết nhiá»u chuyện thế ?
Viên TÃnh không trả lá»i quay lại ngó Phụng Thiên Nam từ đầu đến chân.
Phụng Thiên Nam là thân phụ nà ng. Dù lão đã bức bách mẫu thân nà ng phải điên đảo lưu ly, cực kỳ khổ sở, đến lúc chết cũng chẳng được yên là nh.
Nà ng đã phát thệ cứu lão ba lần để trả ơn sinh thà nh rồi sẽ giết hắn báo thù cho vong mẫu. Nà ng toan khoác cả Phụng Thiên Nam và o vụ nà y, nhưng trong lòng lại không nỡ, đâm ra ngần ngại.
Thang Bái là má»™t tên giảo quyệt, ngó thấy nà ng lá»™ vẻ ngần ngại liá»n đảo mắt nhìn Phụng Thiên Nam. Lão Ä‘á»™ng tâm tưởng đây là mÆ°u kế ngấm ngầm của hắn.
Lão liá»n hô : . .
- Phụng Thiên Nam ! Té ra lão đã hý lá»™ng quá»· thần trong vụ nà y. Lão yêu cầu ta giúp cho lấy được Ngá»c Long bôi, bây giá» lại bảo con gái ngÆ°Æ¡i đứng ra hãm hại ta.
Phụng Thiên Nam kinh ngạc há»i :
- Con gái tại hạ ư ? Thị .. thị là con gái của tại hạ ư ?
Quần hà o nghe hai ngÆ°á»i đối đáp thì không khá»i kinh dị.
Thang Bái cÆ°á»i lạt nói :
- Lão còn giả ngây giả dại là m chi ? Lão hãy há»i lại coi tiểu ni cô nà y có khác gì Ngân Cô ngà y trÆ°á»›c không ?
Phụng Thiên Nam mắt tròn xoe, sững sốt nói không nên lá»i. Hắn thấy Viên TÃnh tuy ăn mặc theo kiểu ni cô, nhÆ°ng mà y thanh mắt sáng giống hệt Ngân Cô, con gái lão chà i ngà y trÆ°á»›c.
Nguyên ngà y trÆ°á»›c Ngân Cô Ä‘em con gái từ trấn Pháºt SÆ¡n trốn lên Hồ Bắc, và o nhà Thang Bái để là m tôi tá»›. Thang Bái bá» ngoà i coi bệ vệ mà thá»±c ra hà nh vi không Ä‘oan chÃnh. Lão thấy Ngân Cô xinh đẹp liá»n cưỡng hiếp khiến nà ng uất háºn treo cổ tá»± tá».
Viên TÃnhh được má»™t vị ni cô có địa vị cá»±c cao ở phái Nga Mi cứu giúp Ä‘Æ°a vá» Thiên SÆ¡n xuống tóc và dạy võ nghệ.
Vị ni cô nà y ở gần Thiên Trì Quái Hiệp Viên S Tiêu và quần hùng ở Hồng Hoa hội.
Viên TÃnh tÆ° chất rất tốt, nguyên võ công của sÆ° phụ truyá»n cho đã rất cao thâm, nà ng còn năn nỉ Viên S Tiêu truyá»n dạy thêm cho. Cả đến Trần Gia Lạc, Hoắc Thanh Ãồng cho đến Tâm Nghiá»…n á» Hồng Hoa há»™i Ä‘á»u truyá»n thụ võ công cho nà ng chẳng nhiá»u thì Ãt. Vì thế nà ng má»›i biết nhiá»u sở trÆ°á»ng của các môn phái. Chỉ vì nà ng còn nhá» tuổi quá chÆ°a đủ ná»™i lá»±c, không thì đã được liệt và o hà ng đệ nhất cao thủ rồi.
Năm nay Viên TÃnh xin sÆ° phụ xuống Trung Thổ để trả thù cho mẫu thân.
Uyên Æ°Æ¡ng Ä‘ao Lạc Băng liá»n gá»i nà ng con tuấn mã để gặp Hồ Phỉ thì tặng cho chà ng. Không ngá» hai ngÆ°á»i gặp nhau rồi sinh lòng thÆ°Æ¡ng mến nhau,mối tình ngấm ngầm nảy nở. Nà ng phải tá»± Æ°á»›c thúc không dám gặp mặt chà ng nhiá»u nữa mà chỉ ngấm ngầm theo dõi.
Sau nà y thấy Hồ Phỉ giao kết vá»›i Trình Linh Tố, nà ng thấy tá»± thÆ°Æ¡ng thân và cÅ©ng tá»± an ủi, vì mình đã là ngÆ°á»i ngoà i vòng trần tục, chung thân bạn vá»›i thanh đăng cổ pháºt. Ngà y bái sÆ° nà ng đã láºp lá»i trá»ng thệ, quyết chẳng dám trái lá»i Æ°á»›c nguyện. Hồ Phỉ tìm được bạn má»›i là chuyện rất hay.
Nà ng thấy Trình Linh Tố thông minh lanh trÃ, trà tuệ còn cao hÆ¡n mình lại có mối thâm tình vá»›i Hồ Phỉ, vì thế nà ng lÆ°u ngá»c phụng để tặng cô. Có Ä‘iá»u lúc vắng ngÆ°á»i nà ng không khá»i ngấm ngầm sa lệ.
Chuyến nà y nà ng đông du để báo thù, mà kẻ thù chÃnh là Thang Bái. Nếu nà ng ngấm ngầm hà nh thÃch hạ Ä‘á»™c, thì chẳng khó gì, nhÆ°ng nà ng thấy lão là ngÆ°á»i giả nhân giả nghÄ©a lại ham danh ham lợi, muốn lá»™t mặt nạ lão trÆ°á»›c thiên hạ anh hùng cho bõ ghét rồi má»›i hạ sát má»›i hả dạ.May gặp Phúc Khang An triệu táºp cuá»™c đại há»™i chưởng môn, nà ng liá»n nhân cÆ¡ há»™i nà y để thá»±c hiện ý định.
Ãến Bắc Kình, Thang Bái trú ở thượng phòng trong khách Ä‘iếm, Viên TÃnh cải dạng nam trang ra và o không ai để ý, liá»n láºp mÆ°u ngụy tạo thÆ° tÃn, thay đổi cái mÅ© của lão. Thêm và o Trình Linh Tố hạ thủ ngấm ngầm Ä‘Æ°a đến vụ là m tan vỡ Ngá»± bôi.
Thang Bái dù có trăm miệng cũng chẳng có cách nà o biện minh cho được.
Lúc nà y lâm và o tình trạng kẻ sắp chết Ä‘uối, dù có vá»› được nắm cá» cÅ©ng chẳng buông ra. Lão lá»›n tiếng quát há»i :
- Phụng Thiên Nam ! Lão có công nháºn thị là con gái không ?
Phụng Thiên Nam từ từ gáºt đầu
Thang Bái liá»n quay lại nhìn Phúc Khang An lá»›n tiếng :
- Phúc đại soái ! Cha con y đã đặt cạm bẫy để hãm hại tiểu nhân.
Phụng Thiên Nam tức giáºn há»i :
- Tại sao ta lại hãm hạị lão ?
Thang Bái đáp :
- Vì ta bức tỠvợ lão !
Phụng Thiên Nam cÆ°á»i lạt nói:
- Hà hà ! Ãứa con gái mà lão bức tá» ai bảo là vợ ta . Phụng má»— qua tay rồi bá». Bạng Ä‘Ã n bà nhÆ° váºy ..
Hắn nói tá»›i đây, bá»—ng thấy mục quang của Viên TÃnh cá»±c kỳ lạnh lẽo, bất giác run lên không dám nói nữa.
Thang Bái há»i :
- Ãược rồi ! CÆ¡ sá»± đã đến thế nà y thì ta chẳng cần giấu giếm nữa. MÅ©i vô ảnh kim châm đó ngÆ°Æ¡i phóng hay ta phóng ? Nếu ngÆ°Æ¡i phóng thì thá» bắn ta má»™t mÅ©i coi !
Lão nói câu nà y, quần hà o trong sảnh lại nhốn nháo cả lên.
Hồ Phỉ trúng châm đã biết ngÆ°á»i phóng quyết chẳng phải Phụng Thiên Nam, vì lúc chà ng vung Ä‘ao chặt đồng côn đứng đối diện vá»›i hắn. Từ lúc Viên TÃnh tiến và o, chà ng tâm thần hoảng hốt rồi sau lÆ°ng trúng phải trâm, váºy nhất định là ngÆ°á»i ở phÃa sau chà ng thân táºp. Vừa rồi chà ng nghe Thang Bái gây lá»™n vá»›i Phụng Thiên Nam đã nói "Dùng ám tiá»…n hại ngÆ°á»i không phải là hảo hán" nên thủy chung không nghi ngá» lão. Chà ng cho là hà nh vi của Hải Lan Báºt. NgỠđâu Thang Bái vì Phụng Thiên Nam cố ý bà y ra nghi tráºn để che mắt quần hùng.
Nguyên Phụng Thiên Nam từ trấn Pháºt SÆ¡n chạy trốn lên phÃa Bắc và o nhà bà n tá»›i nhân váºt ở trấn Pháºt SÆ¡n tỉnh Quảng Ãông. Hắn liá»n thưởng chúng năm chục lạng bạc để há»i căn do và thám thÃnh chuyện Ngân Cô.
Phụng Thiên Nam đối với Ngân Cô khác nà o đám mây qua mặt, hiệu sự rồi thôi chẳng để tâm đến nữa và cũng không nói với Thang Bái.
Ãến Bắc Kinh hắn thấy Hồ Phỉ vẫn theo dõi hà nh tung liá»n bá» ra không biết bao nhiêu tiá»n bạc mua chuá»™c Chu Thiết Tiêu để lão ra mặt hóa giải vụ nà y. NhÆ°ng Hồ Phỉ kiên trì giữ lòng nghÄ©a hiệp. Dù chà ng chẳng có thân thÃch hay quen biết Chung A Tứ, cÅ©ng theo dõi đến cùng không chịu bá» dở.
Phụng Thiên Nam nghÄ© rằng nếu không trừ diệt Hồ Phỉ thì ăn ngủ không yên. Hắn liá»n bà n bạc vá»›i Thang Bái. Hắn sợ lão không chịu, liá»n hăm Thang Bái, nếu lão không chịu giúp, hắn sẽ tiết lá»™ vụ cưỡng bức Ngân Cô. Bằng lão chịu giúp hắn trừ khá» Hồ Phỉ, hắn trở vá» chỉnh đốn cÆ¡ nghiệp ở Pháºt SÆ¡n thì hà ng năm hắn Ä‘Æ°a tặng lão má»™t vạn lạng.
Thang Bái kết bạn rất nhiá»u, tiêu tiá»n cÅ©ng lắm. Lão muốn truyá»n bá tiếng nhân nghÄ©a, lại không thể là m tiá»n bằng cách mở sòng bạc hay công nhiên sang Ä‘oạt tiá»n tà i của ngÆ°á»i khác. Lão vừa cần tiá»n vừa sợ câu chuyện Ngân Cô bị lá»™ liá»n Æ°ng lá»i giúp hắn.
Thang Bái là tay mÆ°u kế sâu xa. Lão đặt cÆ¡ quan rất tinh xảo ngấm ngầm phóng ngân châm ở mÅ©i già y ủng. Lão Ä‘i Ä‘Æ°á»ng đầu ngón chân không chấm đất, há»… đụng xuống là ngân châm phát xạ. Vì thế mà lão ám toán ai thần không hay qụỷ không biết.
Phụng Thiên Nam đả bại được bao nhiêu cao thủ trong đại hội hoà n toà n nhỠở Thang Bái ngấm ngầm phóng ngân châm để viện trợ.
Lão nghÄ© rằng mình đã giúp Phụng Thiên Nam thì giúp hắn lấy má»™t chiếc Ngá»c I.ong bôi Ä‘em vá» Pháºt SÆ¡n, uy danh lừng lẫy thiên hạ, tất hà ng năm hắn còn thù lao nhiá»u hÆ¡n chứ không phải chỉ có má»™t vạn lạng.
Dè đâu biến cố bất ngá», bá»—ng dÆ°ng má»™t vị tiểu ni cô tiến và o đại há»™i.
Nà ng buá»™c chặt hắn và o tá»™i trạng không Ä‘Æ°á»ng dãy dụa. Trong lúc nguy cấp,tá»± nhiên lão phát giác ni cô là con gái Phụng Thiên Nam liá»n nói huych tá»et ra. Lão cho rằng việc bức tá» ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà yếu á»›t và trợ quyá»n Phụng Thiên Nam còn là tá»™i nhẹ, nhÆ°ng câu kết vá»›i Hồng Hoa há»™i, mÆ°u đồ phản nghịch là tá»™i cá»±c lá»›n. Lão cân nhắc nặng nhẹ Ä‘Ã nh chịu tiếng là ngÆ°á»i đê hèn, liá»n phản kÃch cha con Phụng Thiên Nam.
Phụng Thiên Nam cÅ©ng là con ngÆ°á»i giảo quyệt phi thÆ°á»ng, vừa nghe Thang Bái tố cáo đã biết ngay chá»— dụng tâm của lão. Hắn lá»›n tiếng :
- Ta biết lão câu kết vá»›i Hồng Hoa há»™i, mÆ°u đồ đại nghịch. Lão tưởng ngấm ngầm phóng ngân châm viện trợ để mua chuá»™c là ta bÆ°ng kÃn miệng bình, không chịu tiết lá»™ âm mÆ°u cùng đại soái. Hà hà ! NhÆ°ng Phụng Thiên Nam nà y tấc dạ sắt son, táºn trung báo quốc, có lý đâu để cho bá»n gian tặc mua chuá»™c.
Thang Bái nghe hắn quay đầu lại cắn mình, nếu còn để hắn nói nhiá»u thì mình cà ng nặng tá»™i. Trong cÆ¡n phẫn ná»™, lão chà hai đầu chân xuống. Bốn mÅ©i ngân châm vá»t ra nhằm bắn và o những yếu huyệt ở bụng Phụng Thiên Nam.
Phụng Thiên Nam rú lên một tiếng la ôm bụng, cong lưng lại rồi té huych xuống.
Viên TÃnh vá»™i chạy lại nâng đỡ, miệng la gá»i :
- Gia gia ! Gia gia .. là m sao váºy ?
Bá»n VÆ°Æ¡ng kiếm Anh, Chu Thiết Tiêu thấy lúc nà y mà Thang Bái còn hà nh hung, liá»n xông lại bắt lấy.
Thang Bái không dám phản kháng, đà nh la lớn :
- Oan uổng ! Oan uổng ! Oan nghiệt !
Lão biết Phúc Khang An rất Ä‘a nghi. Dù có Ä‘em việc nà y nói rõ đầu Ä‘uôi hắn cÅ©ng không khá»i tá»™i lá»—i. Rồi lão nhủ thầm :
- Trong Ä‘á»i ta là m ác đã nhiá»u nên nay phải chịu quả báo.
Viên TÃnh đỡ Phụng Thiên Nam dáºy, nhÆ°ng hai mắt hắn đã nhắm nghiá»n và tắt thở rồi.
Trong sảnh Ä‘Æ°á»ng rối loạn cả lên, chẳng ai nói ai nghe gì nữa.
Phúc Khang An nghĩ bụng :
- Thang Bái tất còn ngÆ°á»i đồng mÆ°u. Tiểu ni cô kia biết rõ những lá»i trong thÆ¡ của hắn. Tuy thị đã tiết lá»™ gian mÆ°u, nhÆ°ng không thể để thị sống cho tin nà y tiết lá»™ ra ngoà i được.
Hắn liá»n khẽ bảo An đỠđốc :
- Ãóng hết cá»a lá»›n lại không cho má»™t ai ra, để chúng ta mở cuá»™c thẩm vấn từng ngÆ°á»i.
Hồ Phỉ thấy tình thế nguy cấp, vá»t đến bên Viên TÃnh khẽ bảo nà ng :
- Chuồn Ä‘i cho lẹ ! Nếu còn cháºm trá»… là không còn Ä‘Æ°á»ng thoát thân.
Viên TÃnh gáºt đầu, hai ngÆ°á»i chạy đến bên Trình Linh Tố.
Viên TÃnh Ä‘á»™t nhiên Ä‘Æ°a tay ra Ä‘iểm và o dÆ°á»›i nách Thái Uy, rồi lại Ä‘iểm hai huyệt đạo trá»ng yếu trên vai và sau lÆ°ng hắn. Thái Uy láºp tức ngã lăn ra.
CÆ¡ Hiểu Phong sá»ng sốt há»i :
- NgÆ°Æ¡i ..
Viên TÃnh nói :
- Hồ đại ca ! Cha nà y tiết lá»™ cÆ¡ máºt, hắn nghấm ngầm Ä‘Æ°a hai đứa con của Phúc Khang vá» trả.
Hồ Phỉ "ủa" lên má»™t tiếng, tức giáºn há»i :
- Hắn khả ố đến thế ư ?
Chà ng giơ gót chân nện xuống lưng Thái Uy. Phát cước nà y tuy chưa là m hắn chết ngay nhưng bị tổn thương cân mạch, không thể phục hồi võ công như trước được nữa.
Ãang lúc rối loạn, hai ngÆ°á»i đối phó vá»›i Thái Uy mà không ai hay.
Bỗng nghe An đỠđốc lớn tiếng nói :
- Các vị đâu vỠngồi chỗ đó, không được náo loạn.
Trình Linh Tố cầm ống thuốc hút thở ra mấy hÆ¡i. Cô lại chạy qua mé hữu,mé tả, vừa hút vừa thở khói. Cô còn đứng không chân rá»i đám ngÆ°á»i nhiệt náo.
Bỗng có tiếng la :
- Trá»i Æ¡i ! Ãau bụng quá !
TIếng la vừa dứt thì ngÆ°á»i bốn phÃa lại la theo :
- Úi chao ! Ãau.. Ä‘au bụng quá !
Trình Linh Tố vừa trở vá» bên cạnh Hồ Phỉ và Viên TÃnh Ä‘Æ°a mắt ra hiệu rồi ôm bụng kêu Ä‘au rối rÃt.
Cả Thạch Vạn Sân tuy xÆ°ng là Ãá»™c Thủ Dược VÆ°Æ¡ng cÅ©ng nổi cÆ¡n Ä‘au bụng, vá»™i lấy má»™t bó dược thảo đốt lên để giải Ä‘á»™c.
Trình Linh Tố đã tiên liệu chuyện nà y sẽ xảy ra. Cô liá»n ẩn và o đám đông miệng hô :
- Ãá»™c thủ Dược VÆ°Æ¡ng phóng Ä‘á»™c ! Ãá»™c thủ Dược VÆ°Æ¡ng phóng Ä‘á»™c !
Hồ Phỉ cũng la theo :
- Phải kiá»m chế hắn Ä‘i ! Lẹ lên ! Hắn định Ä‘á»™c tá» Phúc đại soái !
Trong lúc rối ren, bá»n vệ sÄ© còn biết chất Ä‘á»™c ở đâu ra ? Uy danh Ãá»™c Thủ Dược VÆ°Æ¡ng đã là m chấn Ä‘á»™ng tâm thần. Chúng liá»n cho là hắn hạ Ä‘á»™c tháºt,huống chi lại có ngÆ°á»i kêu Ä‘au bụng, nên chẳng ai dám tá»›i gần.
Những tiếng vèo vèo vang lên không ngớt. Từ diện bát phương phóng ám khà và o Thạch Vạn Sân.
Bản lãnh Thạch Vạn Sân tuy rất cao thâm nhÆ°ng lúc nà y đã thà nh cái Ä‘Ãch cho bao nhiêu mÅ©i tên bắn và o. Hắn lún thấp ngÆ°á»i xuống láºt cái bà n để ngang trÆ°á»›c mặt. ám khà bắn đồm Ä‘á»™p và o mặt bà n. Miệng hắn lá»›n tiếng há»i :
- Có kẻ bỠchất độc và o trà rượu, chẳng liên quan gì đến lão phu.
Trong bá»n hà o khách giang hồ đến phó há»™i, nhiá»u ngÆ°á»i tưởng Phúc Khang An nhân cuá»™c nà y đã bà y mÆ°u âm Ä‘á»™c, quăng mẻ lÆ°á»›i để quét hết các cao thủ võ lâm, nên khi Thạch Vạn Sân nói "có kẻ bá» chất Ä‘á»™c và o trà rượu", Ä‘á»u sợ hãi rụng rá»i. Còn chÃnh Phúc Khang An và bá»n vệ sÄ© có trúng Ä‘á»™c tháºt không, là m sao mà biết được ?
Trong nhà đại sảnh đã rối loạn cà ng thêm rối loạn, nhiá»u ngÆ°á»i khẽ gá»i :
- Chạy cho mau ! Chạy cho mau ! Phúc đại soái muốn Ä‘á»™c tá» bá»n ta !
Muốn toà n mạng phải trốn ngay !
- VỠngụ sở tìm thuốc giải độc !
Trình Linh Tố hút thuốc và o thở khói Ä‘á»™c ra, má»i ngÆ°á»i trong đại sảnh nà y chẳng má»™t ai thoát khá»i.
Khói Ä‘á»™c không đến ná»—i trà mạng nhÆ°ng hÃt và o là nhức đầu Ä‘au bụng đến quá ná»a giá» má»›i hết.
Ãòn nà y của cô tháºt là lợi hại. Chẳng những bá»n vệ sÄ© nghi cho Thạch Vạn Sân hạ Ä‘á»™c, mà quần hà o thì tưởng là Phúc Khang An ám hại. Trong lúc đại loạn, cô cùng Hồ Phỉ và Viên TÃnh má»›i có thể thừa dịp thoát thân.
Quần hà o tá»›i tấp chạy ra cá»a, nhÆ°ng Viên TÃnh cùng Thang Bái khai diá»…n cuá»™c tá»· đấu kịch liệt.
Thang Bái là ngÆ°á»i gian ác, võ công cá»±c cao. Lão căm háºn Viên TÃnh âm mÆ°u vu hãm, vung thanh cÆ°Æ¡ng kiếm ra chiêu rất lợi hại nhằm đâm và o những yếu huyệt của Viên TÃnh.
Viên TÃnh tay trái cầm phất trần, tay mặt vung nhuyá»…n tiên, muốn đánh chết lão để báo thù cho mẫu thân. Tiên pháp của nà ng rất linh diệu, nhÆ°ng ná»™i lá»±c của Thang Bái lại thâm háºu hÆ¡n nhiá»u. Trong vòng má»t và i trăm chiêu khó phân thắng bại. Song Thang Bái cÅ©ng hÃt phải khói Ä‘á»™c, bụng Ä‘au kịch liệt Lão cho là mình trúng Ä‘á»™c dược lợi hại không dám kiệt lá»±c phấn đấu, sợ Ä‘á»™c tÃnh phát tác mau lẹ. Huống chi lão còn bị bá»n thị vệ gằm ghè, nếu chúng không Ä‘au bụng thì đã xông và o rồi.
Lão thấy tiên pháp của Viên TÃnh lợi hại phi thÆ°á»ng, trong lúc nhất thá»i không thể giết chết nà ng được, liá»n ngóng tìm Ä‘Æ°á»ng thoát thân, nhÆ°ng Viên Tmh khi nà o để lão chạy trốn.
Nà ng đã được Trình Linh Tố cho uống thuốc giải trÆ°á»›c nên không sợ khói Ä‘á»™c. Có Ä‘iá»u nà ng vẫn sợ vô ảnh ngân châm ở chân lão phóng ra, chẳng khá»i có Ä‘iá»u úy ky. Dù trong phất trần nà ng đã cá»™t má»™t viên đá nam châm rất lá»›n, nhÆ°ng ngân châm nhá» quá mà lại phóng ra vô ảnh vô hình nên nà ng không dám xáp và o gần, chỉ đứng xa xa vmlg nhuyển tiên đánh tá»›i.
Lúc nà y bá»n VÆ°Æ¡ng kiếm Anh, Chu Thiết Tiêu đã há»™ vệ Phúc Khang An và o háºu Ä‘Æ°á»ng.
Phúc Khang An hạ lệnh đóng chặt cổng phủ không cho ai ra khá»i. Má»™t mặt hắn sai ngÆ°á»i triệu thái y tá»›i giải Ä‘á»™c.
Quần hà o thấy bá»n vệ sÄ© muốn đóng cổng phủ tưởng là Phúc Khang An cố ý gia hại. Ãứng trÆ°á»›c mối nguy cấp khôn lÆ°á»ng, chẳng thể nghÄ© tá»›i việc phạm thượng tác loạn, má»i ngừoi dù bị bá»n vệ sÄ© cản trở cÅ©ng phải phóng tay phản kÃch để xông ra.
Từ nhà đại sảnh đến cổng phủ phải qua ba lần cá»a, má»—i táng cá»a Ä‘á»u vang lên những tiếng chát chúa, hai bên đánh nhau kịch liệt. Bao nhiêu hà o khách cùng các cao thủ các phái Ä‘á»u hết lòng chiến đấu để xông ra thì bá»n thị vệ cản trở thế nà o được ?
An đỠđốc vừa ôm bụng vừa nhìn bá»n Ãại Trà Thiá»n sÆ°, Vô Thanh Tá», Hải Lan Báºt, Ãiá»n Quy Nông nói :
- Bá»n gian nhân quấy phá há»™i trÆ°á»ng. Xin các vị cứ ngồi yên. Phúc đại soái hết dạ cầu hiá»n, má»™t lòng kÃnh lá»…. Các vị chá»› có hoà i nghi.
Hải Lan Báºt đáp :
- Lão há» Thang là kẻ đầu tá»™i. Hãy bắt hắn rồi sẽ tÃnh sau.
Chân bước loạng choạng, lão rút cặp Hắc Long trượng ở bên mình ra muốn lại tấn công Thang Bái.
Hồ Phỉ thấy Viên TÃnh đánh mãi không hạ được Thang Bái, mà chần chỠở trong phủ phút nà o là nguy hiểm phút ấy, dù trong mình bị thÆ°Æ¡ng, chà ng cÅ©ng rút Ä‘Æ¡n Ä‘ao sấn lại giáp công. Thang Bái lá»›n tiếng quát :
- Hãy coi ngân châm đây !
Hồ Phỉ, Viên TÃnh, Hải Lan Báºt Ä‘á»u kinh hãi chú ý Ä‘á» phòng.
Thang Bái Ä‘á»™t nhiên nhảy vá»t lên phÃa cá»a sổ chuồn ra.
Viên TÃnh và Hồ Phỉ tung mình vá»t theo. Bá»—ng thấy ngân quang lấp loáng,má»™t đám ngân châm bắn tá»›i.
Hồ Phỉ lăn mình Ä‘i tránh khá»i. Viên TÃnh múa cây phất trần vá» phÃa ngân châm để hút lấy.
Má»i ngÆ°á»i cháºm lại má»™t chút, Thang Bái đã trốn mất.
Bỗng nghe những tiếng la oai oái cùng tiếng huỳnh huỵch. Ba tên vệ sĩ trên nóc nhà rớt xuống. Chúng định cản trở Thang Bái nhưng bị lão đá té nhà o .
Trình Linh Tố la :
- Hung thủ độc tỠPhúc đại soái, sao các ngươi không bắt lấy ?
Bá»n vệ sÄ© thất kinh tá»± há»i :
- Phúc đại soái bị độc tỠrồi ư?
Trình Linh Tố kéo tay áo Viên TÃnh và Hồ Phỉ khẽ nói :
- Chạy lên đi !
Ba ngÆ°á»i liá»n xông ra cá»a sảnh Ä‘Æ°á»ng. Lúc qua cá»a Hồ Phỉ và Viên TÃnh bất giác quay đầu lại nhìn thấy trong đám thây chết ngổn ngang có cả Phụng Thiên Nam bị ngÆ°á»i dà y xéo.
Hồ Phỉ nghĩ thầm :
- Má»™t Ä‘á»i hắn tác ác, bữa nay gặp quả báo là đáng kiếp.
Viên TÃnh trong lòng rối loạn, la thầm :
- Lão là m khổ má má ta, nhưng lại là ... cha ruột ta.
Ba ngÆ°á»i chạy đến cá»a, mấy tên vệ sÄ© lại cản trở.
Viên TÃnh vung nhuyển tiên đánh má»™t tên, Hồ Phỉ Ä‘áºp tay trái và o vai má»™t tên, hai gã bay ra xa mấy trượng. Tiếp theo chân phải chà ng đá văng má»™t tên nữa.
Lúc nà y trá»i đã sáng tá»›i. Ngoà i cổng phủ viện binh lục tục kéo đến.
Ba ngÆ°á»i liá»n ẩn và o trong ngõ hẻm.
Hồ Phỉ há»i :
- Mã cô nÆ°Æ¡ng bị cÆ°á»›p mất di tá», bây giá» không hiểu ra sao ?
Viên TÃnh đáp :
- Lão há» Thái sai ngÆ°á»i Ä‘em Mã cô nÆ°Æ¡ng và hai đứa nhá» giao trả Phúc Khang An. Tiểu muá»™i gặp ở dá»c Ä‘Æ°á»ng nhÆ°ng chỉ cứu được Mã cô nÆ°Æ¡ng.
Hồ Phỉ nói :
- Thế cũng là hay lắm rồi.
Viên TÃnh nói :
- Vì tiểu muá»™i còn Ä‘em Mã cô nÆ°Æ¡ng đến an trà ở tòa miếu phÃa Tây thà nh, nên đến cháºm ,để tên ác tặc há» Thang trốn thoát.
Nà ng nói rồi còn hằn há»c mãi.
Hồ Phỉ an ủi :
- Tên ác tặc đó đã thân bại danh liệt. Thế là cô nÆ°Æ¡ng báo thù được má»™t ná»a rồi. Chúng ta hợp lá»±c truy tầm, dù hắn trốn đến chân trá»i góc biển cÅ©ng không thoát được.
Viên TÃnh vẻ mặt buồn rầu không nói gì nữa. Bây giá» thân thế nà ng đã hiển nhiên, chẳng thể Ä‘i vá»›i Hồ Phỉ lâu được.
Trình Linh Tố nói :
- Trong phủ Phúc Khang An xảy cuá»™c náo loạn long trá»i lở đất. Chỉ trong chốc lát là cá»a thà nh đóng lại không ra được nữa. Váºy chúng ta phải chạy ngay.
Ba ngÆ°á»i liá»n chạy vá» phÃa cá»a Tuyên Võ. May lệnh đóng cá»a thà nh chÆ°a truyá»n tá»›i nÆ¡i, ba ngÆ°á»i chạy vá» chá»— ở lấy đồ váºt dụng và dắt con bạch mã của Lạc Băng tặng cho chạy Ä‘i.
Trình Linh Tố cÆ°á»i nói :
- Hồ đại ca ! Ãại ca Ä‘uợc toà nhà lá»›n, bây giá» Ä‘Ã nh bá» lại cho Chu đại hiệp !
Hồ Phỉ cÆ°á»i đáp :
- Hắn cÅ©ng giúp chúng ta rất nhiá»u. Ãể hắn thăng quan rồi phát tà i luôn thể.
Tuy chà ng nói cÆ°á»i song thủy chung không dám chạm mục quang và o Viên TÃnh.
Ba ngÆ°á»i sợ truy binh sắp kéo đến, Viên TÃnh liá»n dẫn Ä‘Æ°á»ng đến toà n phá miếu đón Mã Xuân Hoa.
Tòa phá miếu nà y cách xa Ä‘Æ°á»ng lá»›n, tÆ°á»ng đổ ngói bể rất là tồi tà n. Thần tượng trong đại Ä‘iện mặt xanh đầu lõm, sau lÆ°ng đầy lá cây, tay cầm nắm cỠđút và o miệng. Ãây là tượng Thần Nông nếm bách thảo.
Viên TÃnh nói :
- Trình gia muội tỠ! Sau nà y sẽ dùng nơi đây là m Dược Vương miếu.
Ba ngÆ°á»i tiến và o sÆ°Æ¡ng phòng thấy Mã Xuân Hoa nằm trong đống rÆ¡m, hÆ¡i thở thoi thóp.
Y ngó Hồ Phỉ cÅ©ng không nháºn ra, miệng không ngá»›t gá»i khẽ:
- Hà i nhi ! Hà i nhi của ta đâu rồi ?
|
16-06-2008, 02:00 AM
|
|
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 78 NgÆ°á»i Ãâu Giống Hệt Phúc Khang An
Trình Linh Tố chẩn mạch rồi và nh mắt nà ng ra coi.
Ãoạn ba ngÆ°á»i len lén ra khá»i sÆ°Æ¡ng phòng.
Trình Linh Tố khẽ nói :
- Không chữa được nữa rồi. Y đã bị kinh hãi, lại mất con, không thể sống được đến ngà y mai. Dù gia sư sống lại cũng đà nh chịu bó tay.
Hồ Phỉ nhìn tình trạng Mã Xuân Hoa, dù Trình Linh Tố không nói chà ng cÅ©ng biết tánh mạng nà ng nguy trong khoảnh khắc. Nhá»› tá»›i mối thâm tình ngà y trÆ°á»›c ở ThÆ°Æ¡ng gia bảo, chà ng không khá»i ngáºm ngùi sa lệ. Từ lúc chà ng thấy Viên Tá» Y biến thà nh ni cô Viên TÃnh, chà ng đã thẫn thá». Bây giá» nÆ°á»›c mắt trà o ra, lại cà ng xúc Ä‘á»™ng tâm sá»±, chà ng không nhịn được, báºt lên tiếng khóc nghẹn ngà o.
Trình Linh Tố và Viên TÃnh Ä‘á»u là ngÆ°á»i thông minh tuyệt đỉnh, là m gì chẳng hiểu rõ mối thÆ°Æ¡ng tâm của chà ng.
Trình Linh Tố nói :
- Tiểu muội lại và o coi Mã cô nương xem sao.
Cô từ từ cất bước đi và o.
Viên TÃnh cÅ©ng và nh mắt Ä‘á» hoe, ngáºp ngừng nói :
- Hồ Ãại ca ! Ãa tạ đại ca đã đối đãi vá»›i tiểu muá»™i bằng má»™t tấm lòng..
Rồi nà ng không biết nói sao nữa.
Hồ Phỉ hai mắt đẫm lệ ngá»ng đầu lên ấp úng há»i :
- Cô nương...cô nương không thể hoà n tục được sao ? ChỠsau khi giết lão hỠThang rồi, mối đại cừu của cha mẹ trả xong, không là m ni cô nữa thì đã sao ?
Viên TÃnh lắc đầu đáp :
- Ãại ca chá»› thốt ra những lá»i tiết mạn đức Pháºt. Ngà y trÆ°á»›c tiểu muá»™i đã láºp lá»i trá»ng thệ trÆ°á»›c mặt sÆ° phụ, quy y cá»a Pháºt, gá»i mình và o chốn am mây, mà còn nghÄ© đến chuyện khác là đã phạm giá»›i. Huống chi ..
Nà ng nói tới đây buông ra tiếng ,thở dà i não nuột.
Hai ngÆ°á»i ngÆ¡ ngác nhìn nhau hồi lâu, Viên TÃnh khẻ nói :
- Trình cô nÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i rất tốt, đại ca nên đối xá» tá» tế vá»›i y. Từ nay đại ca đừng nghÄ© đến tiểu muá»™i nữa. Tiểu muá»™i cÅ©ng vÄ©nh viá»…n nghÄ© tá»›i đại ca.
Hồ Phỉ lòng đau như cắt đáp :
- Tiểu huynh vĩnh viễn không quên được Viên muội.
Viên TÃnh nói :
- NhÆ° váºy là tá»± rÆ°á»›c lấy Ä‘au khổ chứ chẳng Ãch gì.
Nà ng nghiến răng trở gót ra cá»a Ä‘iện.
Hồ Phỉ hốt hoảng la :
- Viên muá»™i Ä‘i đâu váºy ?
Viên TÃnh đáp :
- Ãại ca hà tất phải báºn tâm đến tiểu muá»™i. Hãy trở lại thá»i kỳ trÆ°á»›c đây má»™t năm, khi chúng ta chÆ°a biết nhau, há chẳng hay hÆ¡n sao ?
Hồ Phỉ sững sá» nhìn nà ng từ từ cất bÆ°á»›c ra cá»a miếu, tà áo Ä‘en phất phÆ¡ má»—i lúc má»™t xa. Thủy chung nà ng không quay đầu nhìn lại.
Hồ Phỉ ngồi xuống phiến đá lá»›n ngoà i miếu ngẩn ngÆ°á»i nhìn Viên TÃnh mất hút. Ãầu óc chà ng trống rá»—ng, tá»±a hồ Ä‘ang nghÄ© đến hà ng trăm ngà n việc mà rút cục chẳng được gì hết.
Không hiểu thá»i gian trôi qua đã bao lâu, Ä‘á»™t nhiên trên Ä‘Æ°á»ng nhá» phÃa trÆ°á»›c văng vẳng có tiếng ngá»±a vá»ng lại. Hồ Phỉ đứng phắt dáºy. à niệm đầu tiên của chà ng là Viên TÃnh Ä‘ang quay trở lại. NhÆ°ng láºp tức chà ng nháºn ra mình lầm, vì lúc Viên TÃnh bá» Ä‘i không cưỡi ngá»±a. Huống chi bá»n ngÆ°á»i kỵ mã Ä‘i tá»›i chẳng phải nhất nhân nhất ky. .
Tiếng vó ngá»±a không ra chiá»u cấp bách, dÆ°á»ng nhÆ° chẳng phải truy binh.
Sau má»™t lúc, tám ngÆ°á»i ky mã từ phÃa Tây Ä‘i tá»›i. Hồ Phỉ ngÆ°ng thần nhìn ra thấy má»™t ngÆ°á»i trong đám nà y tÆ°á»›ng mạo rất tuấn tú, chÆ°a đầy 40 tuổi.
Hiển nhiên là Phúc Khang An rồi.
Hồ Phỉ vừa ngó thấy Phúc Khang An, không kìm chế được mối háºn trong lòng, chà ng lẩm bẩm :
- Thằng cha nà y nắm đại quyá»n binh mã trong nÆ°á»›c, khinh khi ngÆ°á»i Hán.
Hắn lại vô tình bạc nghÄ©a vá»›i Mã Xuân Hoa, đẩy nà ng và o thảm cảnh gia phá nhân vong. TÃnh mạng nà ng lúc nà y nhÆ° treo đầu sợi tóc. Ãá»™t nhiên hắn ra ngoà i thà nh, Ä‘em theo bá»n tùy tòng Ä‘á»u là cao thủ hạng nhất. Dù ta có nhị muá»™i giúp đỡ cÅ©ng không thể giết hắn nổi. Chi bằng ta hăm hắn má»™t phen cho bõ ghét.
Cháng liá»n đứng ra giữa Ä‘Æ°á»ng, hai tay chắp để sau lÆ°ng, dÆ°Æ¡ng cặp mắt tức giáºn lên nhìn Phúc Khang An.
Bá»n ky mã chÃn ngÆ°á»i thấy chà ng đứng chặn Ä‘Æ°á»ng liá»n dừng ngá»±a lại.
Hán tỠđi trước mà y thanh mắt sáng, lối bốn mươi tuổi lễ phép nói :
- Cảm phiá»n các hạ nhÆ°á»ng lối cho !
Hồ Phỉ trở tay và o mặt Phúc Khang An thóa mạ:
- Ngươi là m nên những việc tỠtế quá nhỉ ! Còn nhớ Mã Xuân Hoa không ?
Phúc Khang An mặt đầy vẻ buồn bã lo âu, tá» ra mang bầu tâm sá»±, hững há» há»i lại :
- Mã Xuân Hoa ư ? Tại hạ không nhớ là ai !
Hồ Phỉ cà ng tức giáºn cÆ°á»i khẩy há»i :
Ngươi cùng Mã Xuân Hoa đã sinh hai đứa con mà không nhớ ư ? Ngươi phái ngưòi sát hại trượng phu của y là Từ Tranh, cũng quên rồi chăng ? Hai mẹ con ngươi hạ độc là m hại nà ng mới đây, ngươi có nhớ không ?
Phúc Khang An từ từ lắc đầu đáp :
- Chắc các hạ nháºn lầm ngÆ°á»i rồi !
Má»™t đạo nhân cụt tay cÆ°á»i khanh khách nói :
- Ãây là má»™t kẻ Ä‘iên khùng nói nhăng nói cà n những gì Mã Xuân Hoa vá»›i NgÆ°u Hạ Hoa..
Hồ Phỉ không nói nữa, tung nìmh nhảy vá»t lên vung tả quyá»n đấm tá»›i trÆ°á»›c mặt Phúc Khang An.
Thá»±c ra thoi quyá»n nà y chỉ là đòn dứ, chà ng không chá» Phúc Khang An Ä‘Æ°a tay đỡ gạt, năm ngón tay mặt thà nh thế móng hổ chụp và o trÆ°á»›c ngá»±c hắn. Chà ng đã biết lần nà y mà không trúng thì láºp tức bá»n thị vệ của hắn sẽ ra tay, nên chà ng đánh vừa mau vừa mạnh, tưởng chừng đối phÆ°Æ¡ng không tà i nà o hóa giải được chiêu Hổ trảo cầm nã thủ phóng tá»›i nhÆ° sét đánh không kịp bÆ°ng tai.
Phúc Khang An báºt tiếng kêu "ô hay! " . Hăn không lý gì đến thoi quyá»n của chà ng, Ä‘á»™t nhiên Ä‘Æ°a ngón trá» và ngón giữa tay phải ra Ä‘iểm lẹ và o huyệt Há»™i tông và huyệt DÆ°Æ¡ng Trì ở cổ tay mặt chà ng. Hắn ra tay cá»±c kỳ thần tốc.
Hồ Phỉ chưa thấy ai có thể ra tay nhanh như thế.
Trong khoảng thá»i gian chá»›p nhoáng nà y, Hồ Phỉ chấn Ä‘á»™ng tâm thần.
Lúc ngón tay đối phương còn cách hai huyệt đạo nơi cổ tay chà ng cừng hai tấc, chà ng vội đưa năm ngón tay như móc câu chụp lấy ngón tay địch nhân.
Dè đâu Phúc Khang An võ công rất cao minh, hắn không rụt tay vỠmà duỗi cả bốn ngón kia biến thà nh chưởng thế, nhả chưởng lực ra. Chiêu số rất kỳ ảo !
Hồ Phỉ kinh hãi vô cùng ! NgÆ°á»i chà ng Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trên không, vá»™i phóng chưởng đánh liá»n.
Hai chưởng đụng nhau đánh "bình" một tiếng. Hồ Phỉ cảm thấy khà huyết trước ngực nhộn nhạo. Chà ng mượn thế lùi lại hai trượng, nhả chân khà hạ mình xuống, tư thế rất là ngoạn mục.
Bá»n kia Ä‘á»u cất tiếng hoan hô :
- Hay quá !
Phúc Khang An chỉ lao Ä‘ao ngÆ°á»i má»™t chút rồi ngồi vững lại trên yên ngá»±a. Nét mặt hắn thoáng lá»™ vẻ kinh ngạc. Ãoạn hắn lại ra chiá»u buồn bã nhÆ° trÆ°á»›c .
Bao nhiêu cá» Ä‘á»™ng diá»…n ra trong khoảnh khắc, tuy chÆ°a phân thắng bại, nhÆ°ng Hồ Phỉ đã váºn toà n lá»±c ra chiêu. Còn Phúc Khang An tùy tiện đối phó má»™t cách rất ung dung, hiển nhiên chà ng còn kém đối phÆ°Æ¡ng má»™t báºc.
Hồ Phỉ không ngá» võ công của Phúc Khang An lại cao siêu đến thế. Chà ng đứng ngẩn ngÆ°á»i, trong lòng vừa kinh dị lại vừa khâm phục, nhÆ°ng không dấu nổi ná»—i uất háºn lá»™ ra ngoà i mặt.
Lại nghe Ãá»™c tý đạo nhân cÆ°á»i há»i :
- Ngốc tiểu tá» ! NgÆ°Æ¡i biết nháºn lầm ngÆ°á»i rổi chứ ? Sao không dáºp đầu tạ tá»™i Ä‘i !
Hồ Phỉ ngoẹo đầu nhìn kỹ thì hiển nhiên ngÆ°á»i nà y là Phúc Khang An. Có Ä‘iá»u mặt hắn đầy vẻ phong trần, quần áo cÅ© mèm mà vẻ tôn quý hà o hùng chuyên ra lệnh cho ngÆ°á»i thủy chung không giấu được. Chà ng tá»± há»i :
- Nếu hắn chỉ là ngÆ°á»i giống tÆ°á»›ng mạo Phúc Khang An thôi thì sao phong Ä‘á»™ vẫn ra vẻ má»™t vị đại nguyên soái ?
Rồi chà ng tự nhủ :
- Nếu là ngÆ°á»i giả dạng tất có âm mÆ°u ghê gá»›m, ta không thể mắc bẫy được.
Chà ng liá»n hô :
- Phúc Khang An ! Bản lãnh ngÆ°Æ¡i hay lắm ! Ta không thể bì kịp ! NhÆ°ng ngÆ°Æ¡i là m quá nhiá»u việc thÆ°Æ¡ng thiên bại lý thì dù ta không địch nổi cÅ©ng chẳng chịu buông tha cho ngÆ°Æ¡i.
Phúc Khang An lạnh lùng đáp :
- Tiểu huynh đệ ! Bản lãnh của huynh đệ cÅ©ng rất cao thâm. Có Ä‘iá»u ta không phải là Phúc Khang An. Tôn tÃnh đại danh của tiểu huynh đệ là gì ?
Hồ Phỉ tức giáºn há»i lại :
- Ngươi đừng giả vỠnữa ! Chẳng lẽ ngươi lại không biết tên hỠta ?
Hán tỠcao lớn đứng sau Phúc Khang An dõng dạc lên tiếng :
- Tiểu huynh đệ ! Huynh đệ là ngÆ°á»i có khà phách, đáng mặt thiếu niên anh hùng ! Chúng ta rất khâm phục.
Hồ Phỉ ngá»ng đầu thấy hắn cặp mắt lấp loáng ánh thần quang, thái Ä‘á»™ oai phong lẫm liệt. Hiển nhiên là má»™t tay cao thủ võ công cao cÆ°á»ng. Bất giác chà ng sinh lòng kÃnh phục há»i :
- Các hạ là má»™t nhân tà i nhÆ° váºy, sao lại chịu nhục Ä‘i là m Æ°ng khuyển cho bá»n Mãn Châu ?
Ãại hán kia tủm tỉm cÆ°á»i đáp :
- Bên thà nh Bắc Kinh dÆ°á»›i chân thiên tá» mà tiểu huynh đệ dám buông lá»i phản nghịch, không sợ mất đầu Æ° ?
Hồ Phỉ ngang nhiên đáp :
- Cơ sự đã đến thế nà y thì mất đẩu thì mất, ta có sợ gi ?
Nên biết Hồ Phỉ là ngÆ°á»i rất cẩn tháºn, nhÆ°ng dù sao chà ng cÅ©ng còn tuổi trẻ cÆ°Æ¡ng cÆ°á»ng, thấy Mã Xuân Hoa bị Phúc Khang An là m cho Ä‘au khổ sắp chết, chà ng xúc Ä‘á»™ng trong lòng không nghÄ© gì nữa.
Có khi vì nghĩ tới cô gái mỹ lệ lại biến thà nh ni cô, chà ng không thiết sống nữa, nên đại náo một phen rồi chết cũng đà nh dạ.
Tay nắm đốc Ä‘ao, chà ng dÆ°Æ¡ng cặp mắt tức giáºn nhìn bá»n chÃn ngÆ°á»i.
Ãá»™c tý đạo nhân tung mình xuống ngá»±a. Không thấy hắn cá» Ä‘á»™ng cánh tay mà thanh quang lấp loáng, tay hắn đã cầm trÆ°á»ng kiếm. Thủ pháp rút kiếm của hắn, Hồ Phỉ chÆ°a từng thấy ai được nhÆ° thế.
Hồ Phỉ kÃnh hãi nghÄ© thầm : " Sao Phúc Khang An lại thu dụng được nhiá»u nhân váºt bãn lãnh ghê ngÆ°á»i nhÆ° thế ? Giả tá»· trong cuá»™c đại há»™i chưởng môn vừa qua có những nhân váºt nà y tại há»™i trÆ°á»ng thì khó mà náo loạn được"
Chà ng sợ Ãá»™c tý đạo nhân phóng kiếm đâm tá»›i, liá»n nghiêng ngÆ°á»i rút Ä‘ao ra cầm tay.
Ãạo nhân cÆ°á»i nói :
- Coi kiếm đây !
Bá»—ng thấy thanh quang lấp loáng. những tiếng choang choang vang lên,trong nháy mắt đạo nhân đã đánh tá»›i bảy tám chiêu kiếm liá»n.
Hồ Phỉ không nhìn rõ được lai lịch kiếm thế, chỉ chú ý theo thế vung Ä‘ao lên gạt. Hồ gia Ä‘ao pháp cÅ©ng không phải tầm thÆ°á»ng, khiến bảy tám chiêu kiếm của đạo nhân tuy mau lẹ nhÆ°ng Ä‘á»u bị chà ng đỡ được hết. Ãến chiêu thứ chÃn chà ng má»›i phản công, xoay Ä‘ao chém chênh chếch lại.
Ãá»™c tý đạo nhân lÆ°á»›t trÆ°á»ng kiếm tá»›i. Ãao kiếm dÃnh liá»n và o nhau không phát ra má»™t tiếng Ä‘á»™ng!
Những ngÆ°á»i ngồi trên ngá»±a Ä‘á»u lá»›n tiếng hoan hô :
- Hảo kiếm pháp ! Hảo đao pháp !
Phúc Khang An nói :
- Ãạo trưởng ! Chúng ta Ä‘i thôi, không nên sinh sá»± nữa Ãạo nhân không dám trái lá»i, liá»n đáp :
- Xin tuân lệnh.
Nhưng hắn thấy đao pháp của Hồ Phỉ rất tinh kỳ và cuộc đấu đến chỗ cao hứng, nên có ý tiếc rẻ. Hắn tung mình lên ngựa, miệng ca ngợi :
- Hảo tiểu từ ! Ãao pháp của ngÆ°Æ¡i hay lắm !
Hồ Phỉ cÅ©ng ngấm ngầm ca ngợi kiếm pháp của đạo nhân, nhÆ°ng chà ng cÆ°á»i lạt nói :
- Ãáng tiếc ôi là đáng tiếc !
Ãạo nhân trợn mắt lên há»i :
- Ãáng tiếc Ä‘iá»u chi ? Kiếm pháp của bần đạo có chá»— nà o sÆ¡ hở ?
Hồ Phỉ đáp :
- Kiếm pháp của đạo trưởng chẳng có chá»— nà o sÆ¡ hở, nhÆ°ng ta tiếc cho ngÆ°á»i đạo trưởng lại sÆ¡ hở rất nhiá»u. Má»™t tay cao thủ võ lâm nhÆ° đạo trưởng mà cam tâm là m nô tà i cho bá»n quá»· quan ở Mãn Châu.
Ãạo nhân ngá»a mặt lên trá»i cả cÆ°á»i há»i :
- Ngươi thóa mạ hay lắm ! Tiểu huynh đệ, ngươi có gan dạ dám tỷ đấu với ta nữa không ?
Hồ Phỉ đáp :
- Sao lại không dám ? Bản lãnh ta mà kém cá»i thì bị đạo trưởng giết chết là cùng chứ gì ?
Ãạo nhân nói :
- Hay lắm ! Canh ba đêm nay bần đạo chá» ngÆ°Æ¡i ở bên Ãà o Nhân đình.
Nếu ngươi sợ thì không cần đến cũng được.
Hồ Phỉ hiên ngang đáp :
- Báºc đại trượng phu chỉ sợ những ngÆ°á»i chÃnh nhân quân tá», chứ không sợ phÆ°á»ng Æ°ng khuyển nô tà i.
Bá»n ngÆ°á»i kia Ä‘á»u giÆ¡ ngón tay lên hô :
- Ngươi nói hay lắm !
Rồi tung ngựa đi ngay.
Trmh Linh Tố ở trong miếu ra ngó thấy bá»n Phúc Khang An không khá»i giáºt mình há»i:
- Ãại ca ! Sao Phúc Khang An lại tá»›i đây ? Ãêm nay có đến Ãà o Nhân Ãình phó Æ°á»›c không ?
Hồ Phỉ trầm ngâm nghĩ bụng :
- Chẳng lẽ hắn lại không phải là Phúc Khang An tháºt ? Không thể thế Ä‘uợc. Ta thóa mạ bá»n chúng là phÆ°á»ng Æ°ng khuyển nô tà i, sao chúng không nổi giáºn mà còn khen là ta nói đúng ?
Trình Linh Tố lại há»i :
- Ãêm nay đại ca Ä‘i phó Æ°á»›c không ?
Hồ Phỉ đáp :
- Dĩ nhiên là phải đi rồi ! Nhị muội ! Nhị muội ở lại đây chiếu cố cho Mã cô nương.
Trình L,inh Tố lắc đầu nói :
- Mã cô nÆ°Æ¡ng chẳng còn gì mà chiếu cố nữa ! Cô mất hết thần trà rồi,không thể nà o sống nổi đến sáng mai. NhÆ°ng đại ca Ä‘i tá»· đấu vá»›i cÆ°á»ng địch, tiểu muá»™i không Ä‘i theo thế nà o được ?
Hồ Phỉ chau mà y há»i :
- Phúc Khang An đã nhá»c lòng triệu táºp cuá»™c đại há»™i chưởng môn mà bị phá hoại. Chắc hiện giá» hắn đã Ä‘iá»u tra được rõ căn nguyên. Nhị muá»™i Ä‘i vá»›i ta há chẳng nguy hiểm lắm Æ° ?
Trình Linh Tố đáp :
- Ãại ca má»™t mình dấn thân và o má»™t nÆ¡i nguy hiểm, tiểu muá»™i yên tâm thế nà o được ? Dù sao có tiểu muá»™i Ä‘i theo cÅ©ng còn hÆ¡n không !
Hồ Phỉ biết rõ nà ng đã quyết định là không thể nà o ngăn trở được, Ä‘Ã nh để tùy ý Chà ng và o sÆ°Æ¡ng phòng, nghe Mã Xuân Hoa cất tiếng thá»u thà o gá»i :
- Hà i tỠ! Hà i tỠ.. Phúc công tỠ! Tiện thiếp sắp chết rồi.. muốn gặp công tỠmột lần nữa...
Hồ Phỉ trong lòng chua xót miệng lẩm bẩm :
- Phúc Khang An đối xá» tà n nhẫn nhÆ° váºy, mà lúc lâm chung Mã cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng không quên hắn.
Chà ng cùng Trình Linh Tố ra Ä‘i được mấy dặm tìm và o má»™t nhà nông mua cÆ¡m canh ăn no má»™t bữa. Hai ngÆ°á»i lại vá» ngồi bên Mã Xuân Hoa chỠđến canh má»™t má»›i ra Ä‘i.
Hồ Phỉ bà n định cùng Trình Linh Tố Ä‘i sá»›nl hÆ¡n thá»i khắc Æ°á»›c định để ngấm ngầm xem đối phÆ°Æ¡ng bà y đặt âm mÆ°u gì ?
Ãà o Nhiên Ãình ở cách kinh thà nh rất xa. Tuy gá»i là Ãà o Nhiên, nhÆ°ng thá»±c ra nó là má»™t ni am, dá»±ng lên từ thá»i Thá» XÆ°Æ¡ng nÆ°á»›c Liêu, đặt tên là Từ bi am. Trong am thá» Quan âm đại sÄ©.
Hồ Phỉ cùng Trình Linh Tố tới nơi chỉ thấy rừng lau trắng xóa, vi vút gió Tây .
Bông lau nhảy múa nhÆ° trá»i xuống tuyết. TrÆ°á»›c mắt bà y ra cảnh tượng rất thê lÆ°Æ¡ng.
Bá»—ng nghe tiếng réo quác quác. Má»™t con hồng nhạn từ phÃa Bắc bay xuống phÆ°Æ¡ng Nam.
Trình Linh Tố nói :
- Ãây là nhạn lẻ lạc Ä‘Ã n tìm đồng bá»n không thấy, ná»a đêm hãy còn hốt hoảng bay Ä‘i.
Lại nghe trong bụi lau có ngÆ°á»i lên tiếng :
- Phải rồi ! Phải rồi . Ãịa tạp vạn lô xuy nhÆ° loạn, thiên không nhất nhạn tá»· nhân khinh ! Hai vị quả là ngÆ°á»i thủ tÃn, đến phó Æ°á»›c sá»›m quá !
Hồ Phỉ và Trình Linh Tố giáºt mình kinh hãi nghÄ© thầm :
- Mình định đến quan sát đối phÆ°Æ¡ng bố trà âm mÆ°u gì, dè đâu hỠđã mai phục từ trÆ°á»›c. NgÆ°á»i nà y xuất khẩu thà nh thi, xem chừng không phải hạng tầm thÆ°á»ng.
Hồ Phỉ dõng dạc đáp :
- Ãã nháºn lá»i phó Æ°á»›c, khi nà o lại đến cháºm ?
Một hán tỠthân hình thấp lùn bé nhỠở trong bụỉ lau đứng lên nói :
- Xin hai vị hãy chỠmột chút. Tệ chủ nhân cùng các anh em đang trà tế !
Hồ Phỉ lấy là m lạ tá»± há»i :
- Ná»a đêm Phúc Khang An đến nÆ¡i hoang dã nà y tế Ä‘iện ai ?
Lại nghe tiếng ngÆ°á»i ngâm :
Sầu dằng dặc, kiếp hoang mang
Vầng trăng khuyết, khà uất mơ mà ng
Sầu chất non cao, lòng đổ máu
Máu có ngà y hết, hÆ°Æ¡ng hồn vÄ©nh cá»u diên trÆ°á»ng.
Tiếng ngâm biến thà nh tiếng nức nở. Tiếp theo là tiếng thở dà i, tiếng khóc nghẹn của mÆ°á»i mấy ngÆ°á»i, trong đó có cả thanh âm phụ nữ.
Hồ Phỉ nghe bà i từ ngắn ngủi mà tmh ý thắm thiết triá»n miên. Hiển nhiên ngÆ°á»i nằm dÆ°á»›i má»™ là má»™t phụ nữ. Thanh âm bi thiết giữa đêm khuya khiến lòng chà ng cà ng khÃch Ä‘á»™ng.
Sau má»™t lúc thanh âm bi thiết dừng lại. MÆ°á»i mấy ngÆ°á»i lục tục Ä‘i lên má»™t cái gò đất.
Hán tá» thấp lùn bé nhỠđứng bên Hồ Phỉ cất tiếng gá»i :
- Ãạo trưởng ! ông bạn của đạo trưởng đã y Æ°á»›c tá»›i đó !
Ãá»™c tý đạo nhân đáp :
- Hay lắm ! Hay lắm ! Tiểu huynh đệ ! Chúng ta hãy tỷ đấu ba trăm hiệp !
Dứt lá»i lão từ trên gò đất, nhảy xuống chạy lại đón Hồ Phỉ.
Ãạo nhân còn cách Hồ Phỉ mấy trượng bá»—ng tung mình nhảy vá»t lên không, rút kiếm ra mượn đà đâm tá»›i tháºt lẹ.
Hồ Phỉ thấy đối phứơng hung hãn nhÆ° váºy cÅ©ng nổi máu anh hùng, nhảy vá»t lên cao rút Ä‘ao ra.
Hai ngÆ°á»i còn lÆ¡ lá»ng trên không đã vung Ä‘ao kiếm đối chiêu báºt lên những tiếng kêu choang choảng bốn lần rồi má»›i hạ xuống !
Ãạo nhân đánh ra hai kiếm, Hồ Phỉ trả lại hai Ä‘ao. Bốn chân vừa chạm đất lạinghe tiếng Ä‘ao kiếm đụng nhau choang choảng. Những ngÆ°á»i đứng trên gò đất hoan hô rầm rÄ©.
Kiếm pháp của Ãá»™c tý đạo nhân vừa lợi hại vừa thần tốc.
Hồ Phỉ bụng bảo dạ :
- Hắn đánh mau, chẳng lẽ ta chịu thua hắn ?
Chà ng cÅ©ng thi triển Hồ gia khoái Ä‘ao đánh ra bốn năm chiêu. Kiếm thế của đạo nhân linh lợi, Ä‘ao pháp của Hồ Phỉ không mau lẹ bằng nhÆ°ng có phần trầm trá»ng hÆ¡n.
Ãá»™c tý đạo nhân vừa đánh vừa reo :
- Hay qụá ! Hay quá !
Kiếm chiêu mỗi lúc một khủng khiếp hơn.
Hồ Phỉ ngấm ngầm kinh hãi, thi triển đao pháp đến chỗ đắc tâm ứng thủ.
Những khi chà ng táºp rượt chẳng bao giỠđánh mau đến thế được.
Nguyên Hồ gia Ä‘ao pháp có nhiá»u chá»— vi diệu, nhÆ°ng khi chÆ°a gặp cÆ°á»ng địch thì chiêu số chỉ vừa đủ để thủ thắng, chá»— cao diệu không phát huy ra được. Hiện giá» Ãá»™c tý đạo nhân Ä‘Æ°a chà ng và o tình thế cấp bách, Ä‘ao pháp của chà ng liên miên bất tuyệt, xảo diệu vô cùng.
Ãá»™c tý đạo nhân đã trải qua rất nhiá»u tráºn đánh lá»›n mà bây giá» hết sức tìm chá»— sÆ¡ hở trong Ä‘ao pháp của Hồ Phỉ nhÆ°ng chỉ thấy toà n chiêu thức kiêm cả công lẫn thủ, tuyệt không sÆ¡ hở chút nà o.
Nên biết công lá»±c của Ãá»™c tý đạo nhân còn thâm háºu hÆ¡n Hồ Phỉ nhiá»u.
Nhưng đao pháp của chà ng cà ng vỠsau cà ng mau lẹ, Hồ Phỉ không kịp suy nghĩ, cứ đem môn khoái đao đã rèn luyện cực kỳ tinh thục ra ứng phó.
Sau khoảng thá»i gian chừng uống cạn tuần trà , hai bên đã chiết giải hÆ¡n năm trăm chiêu.
Ãạo nhân trán toát mồ hôi, Hồ Phỉ cững hÆ¡i thở hồng há»™c.
Cuá»™c đấu Ä‘ang hăng, cả hai ngÆ°á»i cùng có ý lân thÃ, nhÆ°ng Ä‘ao chém kiếm đâm vẫn liên miên bất tuyệt, không ai chịu dừng tay trÆ°á»›c.
Bá»—ng má»™t ngÆ°á»i huýt lên tiếng còi, những tiếng khà giá»›i ở phÃa xa xa vá»ng lại .
Ãá»™c tý đạo nhân nổi lên trà ng cÆ°á»i lá»›n, nhảy ra ngoà i vòng chiến la gá»i :
- Bãy khoan ! Tiểu huynh đệ ! Ãao pháp của tiểu huynh đệ rất cao thâm. NhÆ°ng ngoà i cá»a có địch nhân kéo đến.
Hồ Phỉ sá»ng sốt nhìn ra thấy góc Ãông Bắc và góc Ãông Nam có 7 ngÆ°á»i chạy tá»›i.
Những ngÆ°á»i nà y Ä‘á»u tay cầm binh khÃ.
Chà ng lại nghe sau lÆ°ng có tiếng quát tháo má»—i lúc má»™t gần. Chà ng quay đầu nhìn lại thì góc Tây Bắc và góc Tây Nam cÅ©ng Ä‘á»u có ngÆ°á»i kéo đến, Ãt ra là hai chục tên.
Ãá»™c tý đạo nhân lá»›n tiếng :
- Thất đệ ! Thất đệ quay vỠđi, để một mmh nhị ca phát lạc.
Hán tá» thấp lùn bé nhá» vừa dẫn Ä‘Æ°á»ng Hồ Phỉ tá»›i, tay cầm Ä‘Æ¡n Ä‘ao, thiết trượng Ä‘ang cản trở mặt Tây Bắc, nghe Ãá»™c tý đạo nhân bảo váºy liá»n đáp :
- Ãược rồi !
Hắn vung trượng gạt binh khà đối phÆ°Æ¡ng, rồi chạy lên gò đất nhỠđứng sóng vai vá»›i má»i ngÆ°á»i.
Dưới ánh trăng, Hồ Phl trông rõ Phúc Khang An đang đứng trên gò đất.
Bên cạnh hắn có mÆ°á»i mấy ngÆ°á»i há»™ vệ, thì ba bốn ngÆ°á»i là đà n bà .
Hồ Phỉ cả mừng tá»± há»i :
Tứ diện bát phÆ°Æ¡ng Ä‘á»u có ngÆ°á»i đối nghịch Phúc Khang An kéo đến không hiểu là những anh hùng hảo hán ở đâu ? Cứ coi võ công của há» cÅ©ng đủ biết bản lãnh không tầm thÆ°á»ng. Ta sẽ cùng hỠđồng tâm hiệp lá»±c bắt được tên gian tặc Phúc Khang An thì hay biết chừng nà o.
Rồi chà ng lại nghĩ :
- NhÆ°ng Phúc Khang An và tùy tùng Ä‘á»u là cao thủ, coi bá»™ chúng chẳng sợ hãi gì. Hay là chúng đã sắp đặt âm mÆ°u từ trÆ°á»›c ? Ãạo nhân cụt tay nà y lại bảo mình hắn cÅ©ng đủ phát lạc địch nhân, há chẳng là cuồng vá»ng thái quá Æ° ?
|
16-06-2008, 02:01 AM
|
|
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 79 Hồ Phỉ Ãả Bại Tháºp Bát Cao Thủ
Hồ Phỉ Ä‘ang nghi hoặc trong lòng, chà ng nhìn ra những ngÆ°á»i bốn mặt đã tá»›i gần lại cà ng không hiểu.
HÆ¡n hai chục ngÆ°á»i nà y phần ná»a mặc tăng bà o mà u Ä‘á», Ä‘á»u là những nhà sÆ° ở Tây Tạng. Phần còn lại Ä‘á»u mặt sắc phục vệ sÄ© ở Thanh cung.
Hồ Phỉ ghé tai và o gần Trình Linh Tố khẽ nói :
- Nhị muội ! Quả là chúng ta bị hãm và o bẫy của ác tặc. Hai mặt địch nhân giáp công, chúng ta phải nhằm phương Tây mà xông ra.
Trình Linh Tố chÆ°a kịp trả lá»i đã thấy má»™t tên vệ sÄ© râu Ä‘en vượt đám đông tiến đến lá»›n tiếng há»i :
- Ha ha ! Phải chăng đạo trưởng là Vô Trần đạo nhân ?
Ãạo nhân há»i lại :
- Ãã biết tiếng Vô Trần còn ra khiêu chiến thì tháºt là lá»›n máºt. Các hạ là ai ?
Hồ Phỉ nghe tên vệ sÄ© râu Ä‘en nói váºy bất giác buá»™t miệng há»i :
- Vô Trần đạo trưởng đấy ư ?
Vô Trần cÆ°á»i đáp :
- ChÃnh thị ! Triệu tam đệ khoe tiểu huynh đệ là báºc anh hùng, quả nhiên không sai.
Hồ Phỉ cả mừng há»i :
- Nhưng .. nhưng .. Phúc Khang An. ... Triệu tam ca hiện ở đâu ?
Ãại hán râu Ä‘en trả lá»i Vô Trần :
- Tại hạ là Ãức Bố !
Vô Trần há»i :
- Ủa ! ông bạn là Ãức Bố Æ° ? Ở Hồi CÆ°Æ¡ng ta từng nghe ngÆ°á»i ta nói :
Má»›i đây Hoà ng đế kiếm được má»™t tên Æ°ng khuyển mạnh nhá»n móng sắc kêu là Ãức Bố gì đó, hiệu xÆ°ng là Ãệ nhất dÅ©ng sÄ© Mãn Châu gì đó, dùng là m Ãá»›i Ãao thị vệ gì đó, có phải là các hạ không ?
Ãạo nhân nói luôn ba tiếng "gì đó" khiến Ãức Bố nổi giáºn quát :
- Phải rồi ! Ngươi đã biết tên ta sao còn dám cà n rỡ dưới chân thiên tỠ?
NgÆ°Æ¡i tháºt là lá»›n máºt !
Hắn chÆ°a dứt lá»i đã vung kiếm đâm tá»›i Vô Trần.
Vô Trần vung kiếm lên gạt đánh choang má»™t tiếng. Kình lá»±c của cả hai ngÆ°á»i Ä‘á»u mãnh liệt.
Kiếm chiêu của Vô Trần liên miên không dứt. Kiếm chiêu của Ãức Bố không mau lẹ bằng, nhÆ°ng giữ môn há»™ rất kÃn đáo.
Thỉnh thá»ang hắn má»›i đâm trả lại má»™t miếng nhÆ°ng cá»±c kỳ tà n Ä‘á»™c. Cái danh hiệu "Mãn Châu đệ nhất dÅ©ng sÄ©" thá»±c không phải ngẫu nhiên mà được.
Hồ Phỉ đã nghe Triệu Bán SÆ¡n nói đến nghta huynh của y là Vô Trần đạo nhân kiếm thuáºt tinh thông, thiên hạ không ai bì kịp. Không ngá» chà ng đấu vá»›i lão đã ngoà i trăm chiêu mà vẫn giữ được thế quân bình, chà ng không khá»i mừng thầm, nhÆ°ng lại nghÄ© :
- May mà ta chÆ°a biết lão chÃnh là Vô Trần đạo trưởng, nếu không thì oai danh của lão là m cho khiếp đảm, e rằng không chống nổi má»™t trăm chiêu đã thất bại rồi.
Hồ Phỉ Ä‘ang chú ý đến tình hình tá»· đấu của Ãức Bố và Vô Trần thì hai tên vệ sÄ© ở Thanh Cung đã tiến lại quát :
- Hạ khà giới xuống !
Hồ Phỉ há»i :
- Ãể là m gì ?
Má»™t tên thị vệ há»i lại :
- Ngươi dám chống cự chăng ?
Hồ Phỉ há»i :
- Chống cự thì là m sao ?
Thị vệ qụát :
- Tên tiểu tặc nà y ngang ngược tháºt !
Gã vung Ä‘ao chém tá»›i. Hồ Phỉ nghiêng mình né tránh, phản kÃch lại má»™t Ä‘ao .Không nggá» má»™t tên thị vệ khác tay cầm má»™t cây thiết trùy chênh chếch đánh tá»›i cây trùy đánh và o lưỡi Ä‘ao của Hồ Phỉ.
Tý lá»±c gã nà y rất mạnh mà binh khà lại trầm trá»ng khủng khiếp.
Sau khi gắng sức chiến đấu vá»›i Vô Trần, cánh tay Hồ Phỉ đã ngâm ngẩm tê chồn. Chà ng cầm thanh Ä‘Æ¡n Ä‘ao không chắc tuá»™t khá»i tay bay Ä‘i.
Gã kia xoay ngang ngá»n trùy đánh xuống sau lÆ°ng Hồ Phỉ.
Hồ Phỉ tuy mất binh khà song vẫn không bối rối. Chà ng nghiêng mình tránh khá»i đòn trùy, thuáºn thế huých khủyu tay và o sau lÆ°ng đối phÆ°Æ¡ng.
Tên thị vệ lớn tiếng la :
- Úi chao ! Thằng nhá» nà y giá»i thiệt !
Gã đau quá xuýt nữa cây thiết trùy tuột xuống.
Tiếp theo lại hai tên thị vệ sấn iại giáp công. Một tên cầm tiêu, một tên chống cây đoản thương.
Trình Linh Tố lên tiếng :
- Ãại ca ! Tiểu muá»™i lại giúp đại ca.
Cô rút thanh Liễu diệp đao toan xông và o trợ chiến.
Hồ Phỉ nói :
- Nhị muội bất tất phải can thiệp ! Hãy coi tiểu huynh tay không đoạt khà giới !
Trình Linh Tố thấy chà ng xuyên qua xuyên lại giữa bốn địch nhân, tuy bỠngoà i coi có vẻ nguy hiểm, nhưng thấy chà ng vẻ mặt rất ung dung.
Trình Linh Tố liá»n dừng lại đứng má»™t bên chuẩn bị.
Hồ Phỉ thi triển Tứ tượng bá»™ pháp bÆ°á»›c qua bất Ä‘á»™ng má»™t bÆ°á»›c, lui lại mé Tây ná»a bÆ°á»›c.
Bốn tên cao thủ vệ sÄ© bao vây, bốn thứ binh khà nặng có nhẹ có,tả hữu giáp công, nhÆ°ng bá»™ pháp của Hồ Phỉ rất kỳ diệu, chà ng chỉ né tránh má»i chiêu thức đánh tá»›i chỉ hÆ¡n chừng sợi tóc.
Trình Linh Tố ban đầu lo ngại cho chà ng, nhưng coi một lúc lâu cô rất yên tâm vì bộ pháp của chà ng linh diệu tuyệt luân.
Bốn tên thị vệ nà y Ä‘á»u là ngÆ°á»i Mãn Châu. TrÆ°á»›c khi và o là m thị vệ ở Thanh Cung, chúng đã nổi tiếng là Liêu Ãông tứ kiệt và bản lãnh đáng liệt và o hà ng cao thủ hạng nhất võ lâm.
Hồ Phỉ trông cáºy và o Tứ tượng bá»™ để bảo vệ. Thỉnh thoảng chà ng vẫn gặp cÆ¡ há»™i phản công nhÆ°ng chÆ°a đắc thủ lần nà o, vì chà ng Ä‘á»u phải tránh hiểm chiêu của đối phÆ°Æ¡ng đánh tá»›i. Chà ng nghÄ© lại má»›i vỡ lẽ ra tại mình vừa kịch chiến vá»›i Vô Trần đạo nhân đã mất sức lá»±c quá nhiá»u. Hiện giá» nguyên khà chÆ°a phục hồi mà phải váºn dụng chân lá»±c nên không thể phát huy được quyá»n chiêu đến chá»— tinh diệu. Chà ng liá»n bình tâm tÄ©nh trà trá» lại, chỉ né tránh chứ không phản kÃch để vừa thủ vừa Ä‘iá»u hòa hÆ¡i thở.
Bên kia Vô Trần đánh ráo riết mấy chục chiêu, nhÆ°ng Ä‘á»u bị Ãức Bố gạt Ä‘i .
Lão trong lòng nóng nảy nghĩ thầm :
- Ãã mÆ°á»i năm ta không xuống đến Trung Nguyên, bữa nay má»›i ra tay lần đầu đã bất lợi. Phải chăng ta già rồi và đã thà nh đồ bá» ?
Lão có biết đâu bản lãnh của Ãức Bố thá»±c có chá»— hÆ¡n ngÆ°á»i.
Ãức Bố lÆ°ng cÅ©ng tóat mồ hôi lạnh. Hắn cà ng đánh lâu cà ng sợ hãi vì nháºn ra kiếm chiêu của đạo nhân đã đến trình Ä‘á»™ xuất quá»· nháºp thần, dần dần hắn lâm và o tình trạng đón đỡ không nổi. Hắn tá»± nhủ :
- Ta đã từng ngang dá»c giang hồ mà chÆ°a gặp phải kình địch nà o ghê gá»›m nhÆ° bữa nay. Nếu ta thất bại thì những gì "khâm tứ hoà ng mã quái", Thanh Cung thị vệ tổng quản", "Mãn Châu đệ nhất dÅ©ng sÄ©, thống lãnh tháºp bát cao thủ" chẳng còn uy tÃn nữa.
Hắn nghÄ© váºy liá»n phấn khởi tinh thần gắng sức chống đỡ.
Vô Trần thấy Hồ Phỉ tay không mà má»™t mình chống chá»i vá»›i bốn ngÆ°á»i còn lão chỉ có má»™t địch nhân cÅ©ng không hạ nổi thì tháºt là kém cá»i. Bản tÃnh lão vốn rất hiếu thắng, liá»n tấn công ráo riết, má»—i chiêu Ä‘á»u ráng chiếm thượng phong.
Ãức Bố thấy địch nhân tấn công gắt gao, vá»™i múa kiếm thà nh má»™t mà n ánh sáng bảo vệ quanh ngÆ°á»i. Hắn tá»± biết mình không địch nổi, đã mấy lần toan gá»i thuá»™c hạ xông và o trợ chiến, nhÆ°ng lại nghÄ© tá»›i nếu tá» ra khiếp nhược thì thanh danh cả Ä‘á»i trôi theo dòng nÆ°á»›c, nên cố sức nhẫn nại. Hắn cho là Ãá»™c tý đạo nhân đã tuổi cao thì đánh lâu cÅ©ng phải mệt. Lúc đó sẽ có cÆ¡ thủ thắng.
Vô Trần cà ng đánh cà ng hăng, bá»n thị vệ sinh lòng kinh hãi mà kiếm quang của hai ngÆ°á»i vá»t lên nhÆ° cầu vồng, không nhìn rõ chiêu số của ai nữa. Quần hà o đứng trên gò cao theo dõi cuá»™c đấu yên lặng, lại thấy Vô Trần có vẻ thắng thế nên ai cÅ©ng mừng thầm.
Ãá»™t nhiên Vô Trần quát to lên má»™t tiếng :
- NÃ y .
Má»™t tiếng choang vang lên, Vô Trần phóng kiếm đâm và o trÆ°á»›c ngá»±c Ãức Bố. Tiếp theo là những tiếng rắc rắc, thanh kiếm trong tay lão bị gãy rổi.
Nguyên Ãức Bố đã mặc cÆ°Æ¡ng giáp trong ngÆ°á»i nên tuy bị kiếm đâm trúng mà chẳng tổn thÆ°Æ¡ng chi hết, còn là m gãy trÆ°á»ng kiếm của đối phÆ°Æ¡ng.
Vô Trần Ä‘ang sá»ng sốt thì Ãức Bố phóng kiếm đâm tá»›i trúng vai bên phải lão.
Má»i ngÆ°á»i đứng trên gò gất giáºt mình kinh hãi.
Hai hán tỠxông tới cứu viện, nhưng bỗng nghe Vô Trần quát :
- Ngưu đầu trịch xoa !
Thanh kiếm gãy trong tay lão bay ra đâm và o cổ há»ng Ãức Bố.
Ãức Bố la lên má»™t tiếng ngã ngá»a vá» phÃa sau.
Vô Trần cÆ°á»i ha hả nói :
- Ngươi thắng hay là ta thắng ?
Ãức Bố trúng kiếm ở cổ, tuy chÆ°a đến ná»—i trà mạng, nhÆ°ng mất hết ý chà chiến đấu, cất tiếng run run đáp :
- Ãạo trưởng thắng rồi !
Vô Trần cÆ°á»i nói :
- NgÆ°Æ¡i đón tiếp được bấy nhiêu kiếm chiêu của ta, lại đâm thÆ°Æ¡ng ta ở bả vai quả không phải chuyện dá»… dà ng. Váºy ta tha mạng cho ngÆ°Æ¡i.
Hai tên thị vệ nâng đỡ Ãức Bố lùi sang má»™t bên.
Vô Trần rất lấy là m đắc ý. Tuy lão bị thÆ°Æ¡ng á» vai khá nặng mà vẫn chẳng quan tâm. Lão từ từ Ä‘i lên gò đất để má»i ngÆ°á»i buá»™c vết thÆ°Æ¡ng cho. Lão không ngá»›t chỉ trá» bình luáºn bá»™ pháp của Hồ Phỉ.
Hồ Phỉ nháºn thấy tinh lá»±c đã phục hồi, chà ng hÃt má»™t hÆ¡i chân khà đột nhiên tấn công, quyá»n đấm chân đá.
Những tiếng "úi chao" , "trá»i Æ¡i", vang lên.
ÃÆ¡n Ä‘ao, thiết trùy, cÆ°Æ¡ng tiên, hoa thÆ°Æ¡ng, bốn món binh khà kế tiếp bay xa. .
Hồ Phỉ đá ngã hai tên, vÆ°ng quyá»n đánh má»™t tên ngất xỉu. Tiếp theo tay trái chà ng nhả chưởng đánh tên thị vệ phÃa háºu miệng há»™c máu tÆ°Æ¡i, trốn chạy thục mạng.
Quần hà o trên gò đất hoan hô nhÆ° sấm dáºy.
Thanh âm Vô Trần cà ng vang dội :
- Tiểu Hồ Phỉ ! Ãòn đánh của ngÆ°Æ¡i tháºt là tuyệt diệu !
Tiếng hoan hô chÆ°a dứt, năm sáu tên thị vệ xông tá»›i bên Hồ Phỉ và đá»u chân tay không.
Tên thị vệ mé tả nói :
- Bây giỠchúng ta tỷ đấu tay không !
Hồ Phỉ đáp :
- Hay lắm !
Chà ng vừa dứt lá»i, Ä‘á»™t nhiên hai chân bị ngÆ°á»i ôm chặt. Tiếp theo má»™t ngÆ°á»i nhảy lên lÆ°ng. Cánh tay hắn nhÆ° sắt chịt cổ chà ng. Lại thêm má»™t ngÆ°á»i ôm lÆ°ng, hai ngÆ°á»i kéo hai tay chà ng.
Nguyên lần nà y 18 tay cao thủ ở đại ná»™i do Ãức Bố thống lãnh Ä‘á»u kéo đến. MÆ°á»i tám tên nà y bốn tên ngÆ°á»i Mãn Châu, năm tên ngÆ°á»i Mông và chÃn nhà sÆ° ở Tây Tạng.
Từ khi vua Cà n Long xảy chuyện vá»›i Hồng Hoa Há»™i, không tin ngÆ°á»i Hán nữa. Những thị vệ thân tÃn ká» cáºn bên mình Ä‘á»u lá»±a chá»n những dÅ©ng sÄ© Mãn Châu, Mông Cổ, Tây Tạng xung và o bá»n Tứ Mãn, NgÅ© Mông, Cá»u Tạng, Ä‘á»u là những tên thị vệ được lá»±a chá»n rất kỹ cà ng và o đại ná»™i. Năm tên thị vệ ngÆ°á»i Mông Cổ chuyên nghỠđô váºt. Hồ Phỉ không kịp Ä‘á» phòng liá»n bị chúng hạ má»™t cách bất ngá».
Chà ng bị chúng bắt giáºt mình kinh hãi, nhÆ°ng rồi mừng thầm nghÄ© :
- Cầm Nã thủ pháp chÃnh là môn võ công gia truyá»n sở trÆ°á»ng của nhà ta rồi.
Chà ng thấy hai tay bị địch nhân nắm giữ, liá»n lùi lại phÃa sau tá»±a hồ ngã ngá»a ra. Hai tay chà ng thuáºn thế váºn dụng kình lá»±c Ä‘áºp mạnh má»™t cái khiến hai tên thị vệ đụng đầu và o nhau, đồng thá»i ngất xỉu.
Hai tay chà ng tá»± do rồi, liá»n vặn tay tên thị vệ chịt cổ mình tháºt mạnh nghe đánh "rắc" má»™t tiếng, xÆ°Æ¡ng cổ tay gã đã bị gãy rá»i.
Tiếp theo hai tiếng "rắc, rắc" vang !ên, chà ng lại bẻ gãy xương tay hai tên ôm lưng mình.
Năm tên thị vệ Mông Cổ nà y rất tinh thông nghỠđô váºt, những dÅ©ng sÄ© cả năm chủng tá»™c Hán, Mãn, Mông, Hồi, Tạng rátt Ãt ngÆ°á»i địch nổi bá»n chúng.
Hồ Phỉ dùng tiểu xảo bẻ gãy xÆ°Æ¡ng là không đúng quy củ đô váºt. Hai tên thị vệ bị gãy xÆ°Æ¡ng trong lòng tức giáºn, tuy không còn sức tái đấu vẫn háºm há»±c kêu :
- Phạm quy ! Phạm quy !
Hồ Phỉ cÆ°á»i đáp : .
- Ãánh nhau mà cÅ©ng có quy củ Æ° ? Bá»n ngÆ°Æ¡i năm tên đánh má»™t mình ta, có phạm quy hay không ?
Hai tên thị vệ nghÄ© lại thấy chà ng nói cÅ©ng đúng. Năm ngÆ°á»i đánh má»™t là không phải lối, nên cÅ©ng không la "phạm quy" nữa.
Còn má»™t tên cố chết ôm ghì hai chân Hồ Phỉ, váºn hết kình lá»±c định váºt chà ng té xuống.
Hồ Phỉ quát há»i :
- Ngươi có buông tay không ?
Gã kia đáp :
- Dĩ nhiên không buông.
Hồ Phỉ vÆ°Æ¡n tay trái chụp và o huyệt Ãại truy ở sau lÆ°ng gã. Láºp tức toà n thân gã tê chồn phải buông tay.
Hồ Phỉ nhấc bổng gã lên liệng ra ngoà i xa mấy trượng đánh huych má»™t tiếng. Tia nÆ°á»›c bắn tung tóe. Hắn bị liệng trúng xuống ao bùn giữa đám lau sáºy. Tên thị vệ nà y toà n thân ngáºp trong bùn, chìa đầu lên miệng thét be be.
Hồ Phỉ đã chiến đấu hồi lâu với bốn tên thị vệ Mãn Châu, lại hạ năm tên Mông Cổ một cách mau lẹ.
Quần hà o đứng trên gò đất không nhịn được nổi lên trà ng cÆ°á»i ha hả.
Tiếng cÆ°á»i chÆ°a dứt thì chÃn nhà sÆ° Tây Tạng chống binh khà lại bao vây Hồ Phỉ. Binh khà của chÃn ngÆ°á»i nà y không giống nhau. Nà o giá»›i Ä‘ao, nà o tÃch trượng, lại nhiá»u thứ kỳ hình quái trạng, Hồ Phỉ chÆ°a từng thấy qua và không hiểu tên gá»i là gì.
ChÃn nhà sÆ° Tây Tạng thái Ä‘á»™ ngÆ°ng trá»ng, không nói ná»a lá»i. Chúng đứng thà nh thế bao vây. Bá»™ pháp vừa nhẹ nhà ng vừa vững chãi. Ãúng là những tay kình địch.
ChÃn nhà sÆ° đứng lác đác má»—i ngÆ°á»i má»™t nÆ¡i, tá»±a hồ bà y ra thế tráºn gì đó.
Hồ Phỉ tay không binh khÃ, trong lòng ngấm ngầm kinh hãi. Chà ng tá»± há»i :
- Ta lấy đao của Nhị muội, hay đoạt giới đao của địch nhân ?
Bá»—ng nghe má»™t ngÆ°á»i trên gò đất hô :
- Tiểu huynh đệ ! Ãón lấy thanh Ä‘ao !
Má»™t thanh Ä‘Æ¡n Ä‘ao từ gò đất liệng xuống. Tiếng gió rÃt lên veo véo, đủ tá» ngÆ°á»i liệng Ä‘ao sức mạnh ghê hồn.
Hồ Phỉ bụng bảo dạ :
- Những bạn hữu của Triệu tam ca quả là những tay võ nghệ cao cÆ°á»ng.
Há» liệng Ä‘ao nhÆ° váºy ta không là m được.
Thanh đao bay tới. Hai nhà sư Tây Tạng đứng gần nhất không dám dùng binh khà đưa lên gạt mà phải tránh né sang hai bên.
Hồ Phỉ trong lòng xoay chuyển ý nghĩ rất mau :
- Tráºn pháp nà y không biết phá bằng cách nà o. Chi bằng nhân lúc hai tên tránh phi Ä‘ao, ta hãy thừa cÆ¡ nhiá»…u loạn chúng má»™t phen.
Thanh đơn đao bay đến rất mau. ánh bạch quang lấp loáng đã tới trước mặt.
Hồ Phỉ không đón lấy thanh Ä‘ao mà đưa ngón tay đẩy chuôi Ä‘ao cho nó vá»t lên không.
ChÃn nhà sÆ° Tây Tạng rất lấy là m kỳ, bât giác ngá»ng đầu nhìn thanh phi Ä‘ao trên lÆ°ng chừng trá»i.
Hồ Phỉ liá»n chá»›p lấy thá»i cÆ¡ chá»›p nhoáng nà y sấn lại cÆ°á»›p thanh giá»›i Ä‘ao của nhà sÆ° đứng bên cạnh, chà ng thi triển Hồ gia khoái Ä‘ao nhanh nhÆ° gió.
Lúc nà y chà ng hạ thủ quyết chẳng dung tình. ChÃn nhà sÆ° kẻ bị đứt tay ngÆ°á»i bị gãy chân. Thế là chÃn vị Lạt Ma mình mang tuyệt nghệ chỉ vì há»› hênh má»™t chút mà trúng kế dụ địch của Hồ Phỉ đến ná»—i bị trá»ng thÆ°Æ¡ng, thốt ra những tiếng rú thê thảm.
Cuộc thắng của Hồ Phỉ tuyệt xảo mà cũng cực kỳ nguy hiểm.
Hồ Phỉ vừa thi triển xong môn khoái đao thì thanh đao trên đỉnh đầu vừa rớt xuống. Chà ng liệng giới đao đi, vươn tay đón lấy đơn đao.
Thanh Ä‘ao nà y sống dà y lưỡi má»ng, rất trám trá»ng, nặng gấp ba thanh Ä‘ao thÆ°á»ng. DÆ°á»›i ánh trăng chà ng nhìn thấy rõ trên chuôi Ä‘ao khắc ba chữ : "Bôn lôi thủ" .
Hồ Phỉ cả mừng lớn tiếng hô :
- Ãa tạ Văn tứ gia đã liệng Ä‘ao viện trợ.
Ãá»™t nhiên thanh âm má»™t lão già ở phÃa sau la lên :
- Coi kiếm đây !
Tiếng hô chưa dứt, tiếng gió đã tới sau lưng.
Hồ Phỉ kinh hãi lẩm bẩm :
- Ãịch nhân nà y kiếm pháp ghê gá»›m quá.
Chà ng vá»™i xoay Ä‘ao lại đỡ gạt. Dè đâu địch nhân đã thu chiêu vá», tiếp theo lại phóng kiếm đâm tá»›i.
Hồ Phỉ lại xoay tay đỡ gạt lần thứ hai cũng không trúng. Chà ng toan quay lại nghinh chiến, nhưng kiếm chiêu của đối phương cực kỳ thần tốc bức bách chà ng không có cơ hội để xoay mình.
Hồ Phỉ kinh hãi vô cùng liá»n vá»t vá» phÃa trÆ°á»›c ra xa ná»a trượng. Chân trái chà ng vừa chấm đất toan xoay mình lại, không ngỠđịch nhân nhÆ° bóng theo hình lại phóng kiếm đâm tá»›i. Hắn đâm tá»›i sau lÆ°ng năm kiếm liá»n, Hồ Phỉ Ä‘á»u gạt sểnh mà thủy chung vẫn chÆ°a kịp xoay mình lại.
Chà ng kịch đấu đã ná»a đêm. Lúc đầu giữ Ä‘uợc thế quân bình vá»›i Vô Trần.
Tiếp theo đả thÆ°Æ¡ng Tứ Mãn, NgÅ© Mông, ChÃn Tạng tất cả mÆ°á»i tám cao thủ.
Không ngá» lúc nà y vừa bị ngÆ°á»i táºp kÃch ở phÃa sau, bức bách chà ng không xoay ngÆ°á»i lại được.
Ở và o thế tất bại, chà ng Ä‘Ã nh mạo hiểm cầu may. Vừa nghe chiêu kiếm bên địch phóng tá»›i sau lÆ°ng, lần nà y chà ng không đỡ gạt, xổ vá» phÃa trÆ°á»›c nằm sấp xoay mmh ngá»a mặt lên trá»i má»›i vung Ä‘ao gạt thanh kiếm bên địch.
Bỗng nghe địch nhân cất tiếng khen ngợi :
- Hay quá !
Hắn phóng chưởng đánh tá»›i trÆ°á»›c ngá»±c. Hồ Phỉ cÅ©ng phóng chưởng đánh ra. Hai chưởng đụng nhau, chà ng cảm thấy chưởng lá»±c nhu hòa của đối phÆ°Æ¡ng có ẩn dấu sát khÃ, sá»±c nhá»› ra má»™t ngÆ°á»i, buá»™t miệng la :
- Té ra là lão !
Ãịch nhân cÅ©ng la lên :
- Té ra là các hạ !
Nguyên hai ngÆ°á»i nà y đụng chưởng và o nhau liá»n nhá»› tá»›i cuá»™c đối chưởng ở trong phủ Phúc Khang An để giải cứu thiếu niên thÆ° sinh Tâm Nghiá»…n.
Cả hai ngÆ°á»i cùng lùi lại mấy bÆ°á»›c.
Hồ Phỉ ngÆ°ng thần nhìn kỹ thấy ngÆ°á»i nà y râu tóc bạc phÆ¡, tÆ°á»›ng mạo cổ kÃnh. ChÃnh là Vô Thanh Tá», chưởng môn phái Võ ÃÆ°Æ¡ng. Chà ng không khá»i ngẩn ngÆ°á»i, chẳng hiểu đây là bạn hay là thù.
Lại nghe Vô Trần đạo nhân cÆ°á»i nói :
- Phi Thanh huynh ! Võ công của tiểu lão đệ nà y ra sao ?
Vô Thanh Tá» cÆ°á»i đáp :
- Y đã đấu được vá»›i Vô Trần đạo nhân năm trăm chiêu thì trong thiên hạ Ãt kẻ bì kịp. Lão đạo đúng là kẻ cô láºu quả văn má»›i không biết trong võ lâm đã nảy ra báºc thiếu niên anh hùng nà y.
Lão tra kiếm và o vá» lại dắt tay Hồ Phỉ ra chiá»u thân máºt.
Hồ Phỉ thấy lão lúc nà y tráng khà bồng bá»™t, so vá»›i lúc ở đại há»™i chưởng môn thái Ä‘á»™ hôn mê tháºt khác nhau xa, trong lòng rất lấy là m kỳ.
Vô Trần nói :
- Tiểu lão đệ ! Lão mũi trâu nà y trước khi xuất gia kêu bằng Miên Lý Tà ng Châm Lục Phỉ Thanh. Lão đệ hô y một tiếng đại ca xem nà o !
Hồ Phỉ giáºt nảy mình kinh hãi nghÄ© bụng :
- Miên Lý Châm Lục Phỉ Thanh ngà y trước uy danh lừng lẫy, nổi tiếng mấy chục năm nay, không ngỠhôm nay mình được giao thủ với lão.
Chà ng vội lạy phục xuống đất miệng hô :
- Vãn bối là Hồ Phỉ, khấu đầu bái kiến đạo trưởng.
Bá»—ng nghe phÃa sau có thanh âm cất lên :
- Ãáng lý ngÆ°Æ¡i là vãn bối tháºt, nhÆ°ng Hồ huynh đệ Æ¡i, lão là lão ca của ta đó.
Hồ Phỉ đứng phắt dáºy, thấy ngÆ°á»i đứng sau lÆ°ng mình mặc trÆ°á»ng bà o, thân hình máºp ú. ChÃnh là Thiên Thủ NhÆ° Lai Triệu Bán SÆ¡n.
Hồ Phỉ đối vá»›i vị nghÄ©a huynh nà y ngà y mong đêm nhá»›, liá»n ôm choà ng lấy mà reo lên :
- Tam ca ! Tam ca là m tiểu đệ nhá»› đến chết ngÆ°á»i.
Triệu Bán Sơn xoay mình lại nhìn thẳng và o mặt chà ng dưới ánh trăng hồi lâu rồi hớn hở nói :
- Huynh đệ ! Huynh đệ thà nh ngÆ°á»i lá»›n rồi. Ca ca bữa nay lại trông thấy huynh đệ đả liá»n má»™t lúc mÆ°á»i tám cao thủ, trong lòng rất hoan há»·.
Hồ Phỉ dắt tay Trình Linh Tố lại giới thiệu với Vô Trần và Triệu Bán Sơn.
Triệu Bán Sơn nói :
- Hồ huynh đệ ! Trình gia muội tỠ! Ta dẫn các vị đến tham kiến Trần Tổng đà chúa của ta.
Hồ Phỉ giáºt mmh kinh hãi há»i :
- Trần tổng đà chúa ! .. Lão nhân gia cũng đến đây ư ?
Vô Trần cÆ°á»i đáp :
- Lão nhân gia vừa bị huynh đệ thống mạ một chặp, nà o thương thiên bại lý nà o phụ tâm bạc hãnh gì gì đó, ngươi mắng tưới hạt sen lên đầu ! Ha ha !
E rằng tổng đà chúa chúng ta chưa bao giỠbị thóa mạ tà n tệ đến thế !
Hồ Phỉ sợ hết hồn miệng ấp úng :
- Ãó là là Phúc Khang An ...
Lục Phỉ Thanh cÆ°á»i đáp :
- Trần tổng Ä‘Ã chúa tÆ°á»›ng mạo quá giống Phúc Khang An. Ãừng nói tiểu huynh đệ chÆ°a quen biết hai nhân váºt nà y lắm, mà cả những ngÆ°á»i giáp mặt hà ng ngà y cÅ©ng còn nháºn lầm.
Vô Trần cÆ°á»i nói :
Nhớ tới năm trước chúng ta giải cứu Văn tứ đệ, Tổng đà chúa giả là m Phúc Khang An bắt được Vương Duy Dương lừng danh đất Hà Sóc nà o đó ...
Hồ Phỉ bà ng hoà ng một lúc rồi nói :
- Tam ca ! Tam ca mau Ä‘Æ°a tiểu đệ đến dáºp đầu tạ tá»™i vá»›i Tổng Ä‘Ã chúa.
Hai ngÆ°á»i chÆ°a kịp Ä‘i lên gò đất, Trần Gia Lạc đã dẫn quần hùng Ä‘i xuống.
Hồ Phỉ lạy phục xuống đất nói :
- Tiểu nhân Ä‘ui mắt mạo phạm Tổng Ä‘Ã chúa, tháºt đáng tá»™i chết.
Trần Gia L.ạc không chá» chà ng nói hết lá»i đã đỡ chà ng dáºy nói :
- Báºc đại trượng phu chỉ sợ báºc chÃnh nhân quân tá» chứ không sợ phÆ°á»ng Æ°ng khuyển nô tà i. Bữa nay ta đến Bắc Kinh được nghe hai câu nà y lấy là m khoan khoái lắm. Tiểu huynh đệ ! Nguyên hai câu nà y cÅ©ng đủ khiến chúng ta không uổng má»™t phen bôn tẩu.
Triệu Bán Sơn nhất nhất giới thiệu cùng quần hùng.
Hồ Phỉ đã ngưỡng má»™ những nhân váºt nà y từ lâu, nay được găp mặt lấy là m vui sÆ°á»›ng.
Chà ng tạ ơn Văn Thái Lai đã liệng đao tương trợ, tạ ơn Lạc Băng tặng bảo mã. Tâm Nghiễn cũng tạ lại ơn chà ng đã giải huyệt cho gã lúc ở phủ Phúc Khang An.
Vô Trần nở mặt nở mà y, vạch chân trá» tay kể lại cuá»™c đấu kiếm vá»›i Hồ Phỉ và Ãức Bố.
Lão lấy là m sung sÆ°á»›ng vì Ãt khi gặp được hai cuá»™c tá»· đấu nhÆ° bữa nay.
|
16-06-2008, 02:02 AM
|
|
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 80 Trình Linh Tố Gặp Ãá»™c Thủ Thần Kiêu
Mấy ngÆ°á»i nói chuyện hồi lâu, bá» mặc Trình Linh Tố đứng má»™t bên.
Lục Phỉ Thanh cÆ°á»i nói :
- Ãạo trưởng ! Luáºn vá» võ công thì tiểu huynh đệ đây đã đến bá»±c phi thÆ°á»ng, nhÆ°ng còn má»™t vị thiếu niên anh hùng so vá»›i y còn ghê gá»›m hÆ¡n nhiá»u. Chắc đạo trưởng không địch nổi y.
Vô Trần vừa cao hứng vừa bất phục vá»™i há»i :
- NgÆ°á»i ấy là ai ? Hiện giỠở đâu ?
Lục Phỉ Thanh lắc đầu đáp :
- Nhất quyết đạo trưởng không địch nổi y, tiểu đệ khuyên đạo trưởng đừng kiếm y là hơn.
Vô Trần nói :
- Hừ ! Lâu nay chúng ta không gặp nhau, bây giá» thấy mặt là lại nói khoác rồi. Tiểu đệ không tin có nhân váºt nà o lợi hại đến thế !
Lục Phỉ Thanh đáp :
- Hôm qua ở trong phủ Phúc Khang An khai diá»…n cuá»™c đại há»™i chưởng môn các phái. Cao thủ đến đông nhÆ° kiến, má»—i nhân váºt Ä‘á»u có chá»— Ä‘á»™c đáo riêng biệt. Có đúng thế không ?
Vô Trần há»i lại :
- Ãúng thế thì sao ?
Lục Phỉ Thanh đáp :
- Tâm Nghiá»…n lão đệ đến quấy phá cuá»™c đại há»™i, lỡ tay bị bắt. Triệu tam đệ bản lãnh nhÆ° váºy cÅ©ng chỉ Ä‘oạt được má»™t chiếc Ngá»c Long bôi. Tây xuyên song hiệp là ThÆ°á»ng thị huynh đệ giá lâm chỉ cứu được hai ngÆ°á»i ra. NhÆ°ng vị thiếu niên anh hùng kia trong nháy mắt đã cÆ°á»›p được cả bảy chiếc Ngá»c Long bôi trong tay bảy vị cao thủ rồi liệng xuống đất cho vỡ ra. Y thở hÆ¡i mấy phát đã khiến cho cuá»™c đại há»™i chưởng môn của Phúc Khang An tan ra mây khói. Vô Trần đạo trưởng ! Ãạo trưởng thá» liệu xem có đấu được vá»›i vị thiếu niên anh hùng đó không ?
Trình Linh Tố biết lão nói mình, mặt đỠbừng lên, đứng nép và o sau lưng Hồ Phỉ. Nhưng trong đêm tối, quần hà o mải lắng nghe Lục Phỉ Thanh nói không ai chú ý đến cô.
Một thiếu phụ xinh đẹp lên tiếng :
- ThÆ°a sÆ° phụ ! Bá»n đệ tá» chỉ nghe cuá»™c đại há»™i chưởng môn của Phúc Khang An bị ngÆ°á»i phá vỡ, nhÆ°ng không hiểu đầu Ä‘uôi vụ nà y ra là m sao ?
Mụ là Lý Ngoạn Chi, vợ Kim Ãịch Tú Tà i DÆ° NgÆ° Ãồng.
Lục Phỉ Thanh há»n Ä‘em vụ thiếu niên anh hùng kia hùng diệu kế đối đáp nhÆ° thế nà o, thổi khói Ä‘á»™c là m má»i ngÆ°á»i Ä‘au bụng, do đó anh hùng thiên hạ sinh lòng ngá» vá»±c Phúc Khang An bà y mÆ°u hãm hại rồi đại náo thà nh cuá»™c há»—n loạn nhất nhất thuáºt lại. Quần hà o nghe nói Ä‘á»u kÃnh phục và ca ngợi.
Vô Trần nóng nảy há»i :
- Lục huynh nói hà ng ná»a ngà y vẫn chÆ°a thốt ra vị thiếu niên anh hùng đó là ai ?
Lục Phỉ Thanh cÆ°á»i đáp :
- Xa thì ở chân trá»i, mà gần thì ở ngay trứoc mắt. Vị đó chÃnh là Trình cô nÆ°Æ¡ng đây !
Quần hùng "ủa" lên một tiếng, bao nhiêu con mắt đổ dồn và o Trình Linh Tố, nhưng chẳng một ai tin cô bé ốm nhắt, nho nhã là thế lại trong khoảnh khắc quấy phá được cuộc đại hội đã dự bị hà ng năm của Phúc Khang An.
NhÆ°ng Lục Phỉ Thanh là má»™t ngÆ°á»i đức cao vá»ng trá»ng trong võ lâm, khi nà o lại bạ đâu nói đấy ? Há» không tin cÅ©ng phải tin .
Nguyên Lục Phỉ Thanh mÆ°á»i năm trÆ°á»›c đã gặp tai vạ đồng môn. SÆ° huynh lão là Mã Ngá»c, sÆ° đệ là TrÆ°Æ¡ng Triệu Trá»ng đã bị thảm tá». Phái Võ ÃÆ°Æ¡ng Ä‘i và o chá»— suy vi. Lục Phỉ Thanh lên tiếp nháºn chưởng môn, cố ý chỉnh đốn lại môn phái, vì sợ Thanh đình nghi kỵ nên lão Ä‘Ã nh phải xuất gia, mang đạo hiệu là Vô Thanh Tá». HÆ¡n 10 năm trá»i lão vẫn ẩn cÆ°, triá»u đình cÅ©ng không chú ý tá»›i. Lần nà y Phúc Khang An triệu táºp lại cuá»™c đại há»™i chưởng môn, má»™t là phái Võ ÃÆ°Æ¡ng nổi danh ngang hà ng vá»›i phái Thiếu Lâm, hai là nghÄ© đến TrÆ°Æ¡ng Triệu Trá»ng ngà y trÆ°á»›c đã vì triá»u đình xuất lá»±c láºp nên công lá»›n. Há» lại không biết lai lịch của Lục Phỉ Thanh ra sao liá»n má»i chưởng môn phái Võ ÃÆ°Æ¡ng hạ sÆ¡n.
Lục Phỉ Thanh tuy đã già mà hùng tánh vẫn còn nhÆ° trÆ°á»›c. Lão biết hà nh Ä‘á»™ng lần nà y của Phúc Khang An Ä‘em lại Ä‘iá»u bất lợi cho đồng đạo giang hồ.
NhÆ°ng nếu lão khÆ°á»›c từ là rÆ°á»›c lấy nhiá»u sá»± phiá»n não, nên má»™t mình đến tham dá»± há»™i nghị để thừa cÆ¡ thám thÃnh chân tÆ°á»›ng cuá»™c đại há»™i.
Ãến lúc Tâm Nghiá»…n bị Thang Bái bắt giữ thì lão má»›i ngấm ngầm ra tay giải cứu.
Bá»n Trần Gia Lạc, Hoắc Thanh Ãồng cùng quần hùng ở Hồng Hoa há»™i từ đất Hồi CÆ°Æ¡ong xuống đến Bắc Kinh vì hôm nay là ngà y giá»— HÆ°Æ¡ng HÆ°Æ¡ng công chúa qua Ä‘á»i đã 10 năm.
Quần hùng đến trước mộ nà ng để tế điện.
Phúc Khang An thấy những nhân váºt ở Hồng Hoa há»™i Ä‘á»u xuất hiện trong cuá»™c đại há»™i chưởng môn liá»n Ä‘oán ngay quần hùng đến viếng má»™ HÆ°Æ¡ng HÆ°Æ¡ng công chúa, nhÆ°ng má»™ nà ng táng ở đâu thì cả vua Cà n Long và Phúc Khang An Ä‘á»u không biết rõ, nên phái Ãức Bố thống lãnh 18 tay cao thủ trong đại ná»™i ra ngoại thà nh Ä‘iá»u tra khắp chá»—, há»… thấy ngÆ°á»i khả nghi là bắt hoặc giết ngay. Không ngá» cuá»™c chiến bên cạnh Ãà o Nhiên Ãình bá»n Văn Thái Lai, Triệu Bán SÆ¡n chÆ°a ra tay mà 18 cao thủ trong đại ná»™i đã bị thÆ°Æ¡ng chạy trốn rồi.
Bá»n Trần Gia Lạc biết rõ tÃnh khà giá»›i quan trÆ°á»ng ở Thanh đình. Bá»n Ãức Bố bại tráºn nhục nhã nhÆ° váºy, mà những nhân váºt Hồng Hoa há»™i chÆ°a há» kình Ä‘á»™ng đến Hoà ng thân đại quan thì nhất định là chúng giấu nhẹm không ai nói tá»›i chuyện ngá»™ địch ở Ãà o Nhiên Ãình và quyết chẳng có chuyện Ä‘iá»u Ä‘á»™ng binh mã đến trả thù. Váºy nÆ¡i đây tuy không cách xa kinh thà nh bao nhiêu, vẫn có thể yên tâm nán lại.
Quần hà o cùng Lục Phỉ Thanh là chá»— cố hữu trùng phùng, lại gặp bạn má»›i là Hồ Phỉ và Trình Linh Tố, nên má»i ngÆ°á»i còn nhiá»u chuyện muốn nói.
Ãang lúc chuyện trò, bá»—ng nghe hai tiếng vá»— tay từ Ä‘Ã ng xa vá»ng tá»›i, ngÆ°ng má»™t chút lại vá»— thêm ba tiếng nữa.
Hán tỠbé nhỠthấp lùn tức Võ Gia Cát Từ Thiên Hoà nh vỗ tay ba tiếng để đáp lại
Vô Trần nói :
- Ngũ đệ, Lục đệ đến rồi !
Bá»—ng thấy hai ngÆ°á»i vá»t tá»›i nhanh nhÆ° bay. Hai ngÆ°á»i nà y thân hình cao nghá»…u cao nghá»u mà lại gầy khẳng kheo. Trong đêm tối trông cà ng phát khiếp Hồ Phỉ đã gặp hỠở phủ Phúc Khang An nên biết là Tây Xuyên Song Hiệp ThÆ°á»ng Bạch Chà và ThÆ°á»ng Hắc ChÃ.
Theo sau hai ngÆ°á»i còn có hai nhân váºt Ä‘á»u bồng đứa nhá» trong tay. Hai nhân váºt nà y chạy tá»›i gần má»›i nháºn ra là Nghê Bất Ãại và Nghê Bất Tiểu ở Song Tá» môn. Hai đứa nhá» dÄ© nhiên là con song thai của Mã Xuân Hoa.
Nguyên Nghê Bất Ãại và Nghê Bất Tiểu ngó thấy hai đứa nhá» có cốt cách đã quyết liá»u mạng cÆ°á»›p cho bằng được. ThÆ°á»ng thị huynh đệ cÅ©ng là huynh đệ song thai, nghe anh em há» Nghê nói trong lòng xúc Ä‘á»™ng, liá»n nhân lúc cuá»™c đại há»™i đánh nhau loạn xà ngầu, trà trá»™n và ná»™i viện Phúc phủ. Lúc nà y Phúc Khang An và bá»n thị vệ Ä‘ang Ä‘au bụng, Ä‘á»u tưởng mình trúng phải kịch Ä‘á»™c nên ai nấy hốt hoảng tìm thuốc giải uống. ThÆ°á»ng thị huynh đệ là những cao thủ báºc nhất, đánh ngã bảy tám tên vệ sÄ© chẳng khó khăn gì rồi Ä‘oạt lấy hai đứa nhá» chạy Ä‘i.
Hồ Phỉ ngó thấy hai đứa nhá» liá»n nghÄ© tá»›i Mã Xuân Hoa sắp chết đến nÆ¡i,chà ng nhìn Trần Gia Lạc nói :
- Trần tổng Ä‘Ã chúa ! Tại hạ mang má»™t ý niệm hoang Ä‘Æ°á»ng thỉnh cầu Tổng Ä‘Ã chúa Æ°ng cho má»™t việc.
Trần Gia Lạc đáp :
Hồ huynh đệ cứ nói ra. Chúng ta tuy mới gặp nhau lần đầu, nhưng thần giao đã lâu. Tại hạ mà là m được nhất quyết y theo.
Hồ Phỉ bẽn lẽn nói :
- à niệm của tại hạ tháºt là kỳ dị, nói ra chỉ sợ các vị cÆ°á»i cho.
Trần Gia Lạc mÄ©m cÆ°á»i há»i :
- Những hà nh Ä‘á»™ng của chúng ta ngÆ°á»i ngoà i coi và o thì cái gì mà chẳng hoang Ä‘Æ°á»ng ? Chuyện hoang Ä‘Æ°á»ng nà y ra là m sao ?
Hồ Phỉ đáp :
- Tổng Ä‘Ã chúa đã miá»…n trách, váºy tại hạ xin nói !
Chà ng trỠvà o hai đứa nhỠnói :
- Hai đứa nhỠnà y là con của Phúc Khang An. Mẫu thân chúng ở trong tình trạng hấp hối.
Ãoạn chà ng Ä‘em chuyện gặp Mã Xuân Hoa ở ThÆ°Æ¡ng gia bảo lược thuáºt từ đầu đếnn cuối. Hiện nay Mã Xuân Hoa bị trúng Ä‘á»™c hết bá» cứu chữa.
Quần hùng nghe nói đến, huyết mạch căng thẳng, nỗi lòng phẫn nộ đến cùng cực.
Vô Trần đưa ra ý kiến quay lại thà nhh Bắc Kinh đâm chết ngay tên vô tình bạc nghĩa Phúc Khang An.
Từ Thiên Hoà nh nói :
- Ãêm qua trong thà nh đã xảy cuá»™c náo loạn Ä‘á»™ng trá»i, mà bây giá» chúng ta mạo hiểm tiến và o Phúc phủ thì nhất định chẳng thể đâm chết được Phúc Khang An mà còn e mất mạng cả đống.
Trần Gia Lạc gáºt đầu đáp :
- Bây giá» cổng trÆ°á»›c sau Phúc phủ dÄ© nhiên có rất nhiá»u quân mã canh giữ, là m sao hạ thủ được ? Có trà trá»™n và o thà nh cÅ©ng khó khăn vô cùng !
Mục Ä‘Ãch của chúng ta Ä‘i chuyến nà y là tế Ä‘iện công chúa, không nên vì nóng giáºn má»™t thá»i là m tổn thÆ°Æ¡ng các huynh đệ. Hồ huynh đệ ! Huynh đệ yêu cầu ta chuyện gì ?
Hồ Phỉ đáp :
- Tại hạ thấy Tổng Ä‘Ã chúa từ Hồi CÆ°Æ¡ng xuống Bắc Kinh chẳng quản Ä‘Æ°á»ng xa vạn dặm để tế má»™ má»™t vị công nÆ°Æ¡ng. Tình thâm nghÄ©a trá»ng nhÆ° thế tháºt là hiếm có. Ngà y trÆ°á»›c tại hạ cÅ©ng chịu Æ¡n trá»ng vì má»™t lá»i nói của Mã cô nÆ°Æ¡ng không sao báo Ä‘á»n được trong lòng rất áy náy. Bây giá» thấy cô Ä‘ang lúc lâm chung, thÆ°Æ¡ng nhá»› ái tá». May sao ThÆ°á»ng thị song hiệp giải cứu được hai đứa nhá». Lại còn chuyện nữa là y muốn gặp lại tên gian tặc Phúc Khang An má»™t lần cuối cùng. Tuy y đến chết vẫn chÆ°a tỉnh ngá»™, nhÆ°ng
tình trạng tháºt khả láºu, vì y quyết giữ mối chung tình.
Chà ng nói tới đây vẻ mặt buồn thiu, không biết nói sao được nữa.
Trần Gia Lạc nói :
- Ta hiểu rồi ! Phải chăng Hồ huynh đệ muốn ta đóng giả là m tên gian tặc thương thiên bại lý, vong tình bội nghĩa Phúc Khang An đến an ủi Mã cô nương ?
Hồ Phỉ khẽ đáp :
- ChÃnh thế !
Quần hùng nghe Hồ Phỉ nói ý niệm hoang Ä‘Æ°á»ng, quả nhiên có Ä‘iá»u khác lạ Ä‘á»u không khá»i cÆ°á»i thầm.
Trần Gia Lạc Ä‘Æ°a nhãn quang nhìn phÃa xa xa, buồn rÆ°á»i rượi nói :
- Vị công nương ở trong mộ nà y mà lúc lâm tỠđược gặp ta thì nà ng sung sướng biết chừng nà o ?
Ông quay lại nhìn Hồ Phỉ nói :
- Ãược rồi ! Ta sẽ đến gặp Mã cô nÆ°Æ¡ng !
Dút lá»i ông từ trên gò đất Ä‘i xuống.
Hồ Phỉ trong lòng xiết bao cảm kÃch nghÄ© thầm :
- Trần Gia Lạc gầm mây thét gió, anh hùng thiên hạ Ä‘á»u kÃnh phục suy tôn. Nay y má»›i gặp ta lần đầu mà ta là kẻ vãn sinh háºu bối, thỉnh cầu má»™t việc hoang Ä‘Æ°á»ng mà y cÅ©ng vui lòng Æ°ng thuáºn. Sau nà y y có bảo ta nhảy và o dầu sôi lá»a bá»ng ta cÅ©ng quyết không từ chối.
Quần hùng cưỡi ngá»±a do Hồ Phỉ Ä‘Æ°a Ä‘Æ°á»ng, vá» tá»›i Dược VÆ°Æ¡ng miếu và o lúc bình minh.
Hồ Phỉ hai tay dắt hai đứa nhỠdẫn Trần Gia Lạc và o miếu .
Trong căn phòng nhá» lạnh lẽo, cây đèn khô dầu, ngá»n lá»a còn bằng hạt Ä‘áºu sắp tắt mà chÆ°a tắt hẳn.
Mã Xuân Hoa nằm trên bệ đất hơi còn thoi thóp.
Hai đứa nhá» nhảy lên sáºp đất lá»›n tiếng gá»i :
- Má má ! Má má !
Mã Xuân Hoa dÆ°Æ¡ng mắt lên nhìn thấy ái tá». Nà ng phấn khởi tinh thần, không hiểu má»™t luồng khà lá»±c từ đâu Ä‘Æ°a tá»›i khiến nà ng ôm choà ng hai đứa nhá» và o lòng, miệng nói :
- Hà i tỠ! Hà i tỠ! Má nhớ hai con muốn chết !
Ba ngÆ°á»i ôm nhau hồi lâu, Mã Xuân Hoa đảo mắt nhìn thấy Hồ Phỉ, liá»n bảo chúng :
- Hà i tá» ! Từ nay các ngÆ°Æ¡i Ä‘i theo Hồ thúc thúc.. nghe lá»i thúc thúc dạy bảo.. các ngÆ°Æ¡i hãy lạy thúc thúc là m nghÄ©a ... nghÄ©a ...
Hồ Phỉ hiểu tâm ý nà ng liá»n đáp :
- Ãược rồi ! Tiểu đệ sẽ thu chúng là m nghÄ©a tá» ! Mã cô nÆ°Æ¡ng cứ yên lòng .
Mã Xuân Hoa lộ vẻ vui mừng giục :
- Mau ... mau dáºp đầu ... lạy nghÄ©a phụ. Ãể má má... yên dạ ...
Hai đứa nhá» liá»n quỳ lạy trÆ°á»›c mặt Hồ Phỉ.
Hồ Phỉ để bon chúng lạy bốn lạy rồi bồng hai đứa nhỠlên khẽ nói :
- Mã cô nÆ°Æ¡ng ! Cô nÆ°Æ¡ng còn trăn trối Ä‘iá»u gì nữa không ?
Mã Xuân Hoa thá»u thà o đáp :
- Sau khi tiện thiếp chết rồi... xin Hồ huynh đệ ... Ä‘em thi thể ... táng bên phần má»™ Từ Tranh ... Y tháºt đáng thÆ°Æ¡ng ... từ thủa nhá» y rất thÆ°Æ¡ng yêu tiện thiếp ... mà tiện thiếp lại không thÆ°Æ¡ng yêu y.
Hồ Phỉ nói :
- Ãược rồi ! Tại hạ nhất định là m theo lá»i cô nÆ°Æ¡ng.
Chà ng không ngỠlúc lâm tỠnà ng lại nghĩ đến truợng phu, nên trong mối đau lòng chà ng còn cảm thấy một chút vui mừng.
Không ngá» Mã Xuân Hoa thở dà i sÆ°á»n sượt nói :
- Phúc công tỠ! Tiện thiếp muốn gặp công tỠmột lần nữa !
Trần Gia Lạc và o phòng rồi vẫn đứng bên cá»a, Mã Xuân Hoa chÆ°a ngó thấy !
Hồ Phỉ gục gặc cúi đầu bồng hai đứa nhá» len lén ra khá»i phòng.
Trần Gia Lạc từ từ bÆ°á»›c đến truá»›c giÆ°á»ng.
Hồ Phỉ lúc bước chân ra ngoà i, còn nghe Mã Xuân Hoa "ủa" lên một tiếng đầy vẻ vui mừng, luyến ái. .
Hồ Phỉ bâng khuâng di ra cổng miếu, bỗng nghe tiếng địch buồn rầu nổi lên.
Ãó là Kim địch tú tà i DÆ° NgÆ° Ãồng Ä‘ang thổi sáo dÆ°á»›i gốc cây.
Hồ Phỉ chấn Ä‘á»™ng tâm thần. Ngà y trÆ°á»›c chà ng ở ThÆ°Æ¡ng gia bảo đã nghe Phúc Khang An thổi khúc nhạc triá»n miên luyến ái nà y.
Trong tiếng sáo của Kim địch tú tà i dÆ°á»ng nhÆ° Ä‘ang kể lể má»™t thiên cổ sá»± luyến ái mà còn bao hà m mối thÆ°Æ¡ng tâm cùng mối bất hạnh.
Ai nấy Ä‘á»u ngẩn ngÆ°á»i ra mà nghe, lẳng lặng không nói gì, tá»±a hồ nhÆ° tưởng nhá»› lại những chuyện ngon ngá»t, những cảnh thê lÆ°Æ¡ng trong Ä‘á»i mình.
Ãến cả Vô Trần đạo trưởng hà o khà ngất trá»i cÅ©ng phải nhá»› đến má»™t việc đã lâu lắm ở má»™t nÆ¡i xa thẳm. Ãó là má»™t vị tiểu thÆ° nhà quan ngÆ°á»i xinh đẹp nhÆ°ng lòng dạ tà n Ä‘á»™c đã lừa lão tá»± chặt má»™t cánh tay.
Tiếng địch thê lương réo rắt một hồi.
Trần Gia Lạc ở trong cá»a miếu từ từ cất bÆ°á»›c Ä‘i ra nhìn Hồ Phỉ gáºt đầu.
Hồ Phỉ biết Mã Xuân Hoa đã lìa bá» cõi trần. TrÆ°á»›c khi lâm tá» nà ng được thấy con yêu, lại được gặp mặt tình lạng. NhÆ°ng chà ng không hiểu nà ng đã nói gì vá»›i Trần Gia Lạc. Nà ng thống trách con ngÆ°á»i bạc hãnh vô tình, hay nà ng kể lể mối tình thân nhiệt suốt Ä‘á»i ? Ngoà i Trần Gia Lạc, trên Ä‘á»i chẳng má»™t ai hay.
Hồ Phỉ ủy thác ThÆ°á»ng thị song hiệp và Nghê thị huynh đệ Ä‘Æ°a hai đứa con của Mã Xuân Hoa đến Hồi CÆ°Æ¡ng trÆ°á»›c rồi chà ng lo tang sá»± cho Mã Xuân Hoa xong sẽ đến Hồi CÆ°Æ¡ng tụ há»p.
Trần Gia Lạc thống lãnh quần hùng, vòng tay cáo biệt Hồ Phỉ rồi lên ngá»±a Ä‘i vá» phÃa Tây.
Thủy chung Hồ Phỉ không nhắc tá»›i Viên TÃnh.
Lạ hÆ¡n nữa là cả bá»n Triệu Bán SÆ¡n, Lạc Băng Ä‘á»u cÅ©ng không nói đến nà ng.
Chẳng hiểu Viên TÃnh đã gặp há» chÆ°a, hay là bá»n há» vÄ©nh viến không muốn nhắc tá»›i tên nà ng vá»›i chà ng.
Hồ Phỉ cùng Trình Linh Tố và o tà ng xá, khẽ đẩy cá»a phòng thì thấy Mã Xuân Hoa nằm chết trên giÆ°á»ng, khóe miệng vẫn còn nét cÆ°á»i, vẻ mặt rất khoan khoái.
Hồ Phỉ sa lệ nói :
- Nhị muá»™i ! y yêu cầu ta Ä‘em thi thể táng ở bên cạnh phần má»™ trượng phu, nhÆ°ng hiện giá» cuá»™c truy nã rất gắt. Chá»— nà o địch nhân cÅ©ng rượt theo để bắt chúng ta. Nếu dá»c Ä‘Æ°á»ng còn khiêng quan tà i thì tất gặp nhiá»u sá»± rắc rồi. Chi bằng theo lá»… há»a táng, Ä‘em cốt hôi Ä‘i tiện hÆ¡n.
Trình Linh Tố khen phải.
Hồ Phỉ cúi xuống toan ôm thi thể Mã Xuân Hoa lên.
Trình Linh Tố đột nhiên giữ lấy tay chà ng nói :
- Hãy khoan !
Hồ Phỉ nghe thanh âm có vẻ quan trá»ng cấp bách, vá»™i rụt tay há»i :
- Chuyện gì ?
Trình Linh Tố chÆ°a kịp trả lá»i, Hồ Phỉ đã nghe tiếng thở rất khẽ từ phÃa sau. Chà ng quay đầu nhìn lại thì thấy phÃa sau cánh cá»a tăng xá có hai ngÆ°á»i ẩn.
Má»™t ngÆ°á»i lÆ°ng còng, chÃnh là Tiết ThÆ°á»›c, tam sÆ° tá»· của Trình Linh Tố.
Còn ngÆ°á»i kia thân thủ cao nghệu, là Má»™ Dung Cảnh Nhạc, đại sÆ° huynh của cô.
Giữa lúc ấy Trình Linh Tố Ä‘Æ°a tay lên, má»™t chút XÃch yết phấn đã liệng và o dÆ°á»›i gầm giÆ°á»ng Mã Xuân Hoa.
Hồ Phỉ động tâm nghĩ thầm :
- Chắc dÆ°á»›i gầm giÆ°á»ng có địch nhân rất lợi hại ẩn nấp.
Lại thấy Tiết ThÆ°á»›c giÆ¡ tay đẩy cá»a phòng toan vá»t ra.
Hồ Phỉ hà nh Ä‘á»™ng rất mau, ôm ngang lÆ°ng Trình Linh Tố nhảy vá»t ra ngoà i. Lúc qua cá»a chà ng co chân đá và o cánh cá»a đánh bình má»™t tiếng, kẹp chặt Má»™ Dung Cảnh Nhạc và Tiết ThÆ°á»›c và o giáp tÆ°á»ng.
Má»™ Dung Cảnh Nhạc ráng chịu Ä‘aụ, nhÆ°ng Tiết ThÆ°á»›c vì lÆ°ng còng mà bị đè ép và o tÆ°á»ng Ä‘au không chịu nổi cất tiếng kêu la.
Trình Linh Tố vừ đứng vững lại đã thấy dÆ°á»›i gầm giÆ°á»ng có khói Ä‘á» mịt má».
Là n XÃch Yết phấn bị ngÆ°á»i dùng chưởng lá»±c quạt bay lên. Tiếp theo bóng ngÆ°á»i chuyển Ä‘á»™ng chui ra. Mấy tiếng leng keng vang lên, trong tay ngÆ°á»i ấy vẫn cầm chiếc nhạc ngá»±a. Tay mặt hắn vung Ä‘ao chém xuống Hồ Phỉ.
Hồ Phỉ nhìn rõ diện mạo liá»n nháºn ra là Thạch Vạn Sân, mạo xÆ°ng Ãá»™c thủ Dược VÆ°Æ¡ng.
Trình Linh Tố la lên :
- Ãừng đụng và o binh khà và ngÆ°á»i hắn.
Hồ Phỉ biết ngay khắp mình ngÆ°á»i kia chá»— nà o cÅ©ng có chất Ä‘á»™c, chỉ để (lÃnh và o mình má»™t chút là háºu hoạn vô cùng. Chà ng liá»n bÆ°á»›c qua mé tả ba bÆ°á»›c để tránh đòn. Soạt má»™t tiếng, chà ng rút Ä‘Æ¡n Ä‘ao ra chiêu "giãn quả hồi cam" quay lại phản kÃch.
Chiêu đao chém tới cực kỳ mau lẹ.
Thạch Vạn Sân không tránh kịp đà nh vung đao lên đỡ đánh choang một tiếng.
Lúc nà y Má»™ Dung Cảnh Nhạc và Tiết ThÆ°á»›c đã chạy đến phÃa sau Thạch Vạn Sân.
Thạch Vạn Sân thấy Ä‘ao pháp của Hồ Phỉ kỳ ảo, tý lá»±c lại cá»±c kỳ mãnh liệt là m cho cánh tay hắn tê chồn, hắn không tiến lại công kÃch nữa.
Hồ Phỉ lấy là m kỳ bụng bảo dạ :
- Cha nà y chuyên dùng Ä‘á»™c mà võ công cững ghê gá»›m lắm ! Chiêu Giãn quả hồi cam ta đánh bất ngá», đến hảo thủ hhạng nhất cÅ©ng không đỡ nổi. Dè đâu hắn vẫn thản nhiên.
Bỗng nghe Mộ Dung Cảnh Nhạc lên tiếng :
Trình sÆ° muá»™i ! Ãã thấy sÆ° thúc, sao không dáºp đầu bái kiến ?
Trình Linh Tố há»i :
- Vị sư thúc nà y ở đâu chui ra ? Trước nay tiểu muội chưa từng nghe ai nói đến ?
Thạch Vạn Sân lạnh lùng há»i lại :
- NgÆ°Æ¡i đã nghe danh Ãá»™c thủ thần kiêu bao giá» chÆ°a ? Chẳng lẽ sÆ° phụ ngÆ°Æ¡i trÆ°á»›c nay không dám nhắc đến tên ta ?
Trình Linh Tố đáp :
- Ãá»™c thủ thần kiêu Æ° ? Danh tá»± nà y dÆ°á»ng nhÆ° tiểu tỠđã từng Ä‘uợc nghe rồi. SÆ° phụ cÅ©ng nói trÆ°á»›c kia ngÆ°á»i quả có má»™t vị sÆ° đệ, nhÆ°ng y lạm dụng Ä‘á»™c dược hại ngÆ°á»i, gây nên rất nhiá»u tá»™i ác, nên bị sÆ° tổ Ä‘uổi ra khá»i môn trÆ°á»›ng. Thạch tiá»n bối! Té ra tiá»n bối chÃnh là sÆ° đệ của gia sÆ° Æ° ?
Thạch Vạn Sân mỉnl cÆ°á»i lạnh lùng há»i :
- Cả lÅ© chúng ta Ä‘á»u nghiên cứu việc dùng Ä‘á»™c dược, sao còn giả vá» là m hảo nhân ? Thạch má»— chẳng thà là m chân tiểu nhân, chứ chẳng thèm bắt chÆ°á»›c sÆ° phụ ngÆ°Æ¡i là m ngụy quân tá».
Trình Linh Tố tức giáºn há»i :
- Gia sÆ° đã giết ngÆ°á»i vô tá»™i bao giá» chÆ°a ?
Thạch Vạn Sân đáp :
Chẳng lẽ sÆ° phụ ngÆ°Æ¡i còn giết Ãt ngÆ°á»i lắm Æ° ? Lão nói những ngÆ°á»i bị lão Ä‘á»™c tá» Ä‘á»u phạm tá»™i đại ác, chết là đáng kiếp, nhÆ°ng ngÆ°á»i ngoà i Ä‘á»u bảo là không đúng nhÆ° váºy. Nhất là những nhà có ngÆ°á»i bị hại lại cà ng không phục.
Hồ Phỉ trong lòng run lên nghĩ thầm :
Lá»i nói của lão nà y xem ra cÅ©ng có đôi phần hợp lý.
Trình Linh Tố nói :
- Phải rồi ! Gia sÆ° cÅ©ng hối háºn là đã hại ngÆ°á»i quá nhiá»u. Sau lão nhân gia quy y là m hòa thượng, thÆ°á»ng răn dạy bá»n sÆ° huynh sÆ° muá»™i tiểu tá» quyết không được hại ngÆ°á»i, trừ khi gặp trÆ°á»ng hợp bất đắc dÄ©. Suốt dá»i tiểu tá» chÆ°a từng sát hại má»™t ai.
Thạch Vạn Sân cÆ°á»i lạt đáp :
- Giả nhân giả nghÄ©a thì được Ãch gì ? Ta coi ngÆ°Æ¡i thông minh lanh lợi,đúng là má»™t nhân tà i kiệt xuất trong sÆ° môn. Mấy đòn của ngÆ°Æ¡i trong cuá»™c đại há»™i chưởng môn tháºt hay quá ! Cả sÆ° thúc ngÆ°Æ¡i suýt nữa cÅ©ng chết oan.
Trình Linh Tố há»i :
- Tiá»n bối tá»± xÆ°ng là sÆ° thúc của tiểu tá», lại mạo danh gia sÆ° Ãá»™c Thủ Dược VÆ°Æ¡ng. Nếu Ãá»™c Thủ Dược VÆ°Æ¡ng chân chÃnh còn sống trên Ä‘á»i thì khi thò tay ra lấy Ngá»c Long bôi khi nà o lại không hiểu trên chén có dÃnh XÃch yết phấn ? Tiểu tá» phun khói "Tam ngô ngÅ© mô yêu" trong nhà đại sảnh, là m sao lão nhân gia cÅ©ng không biết.
Cô há»i hai câu nà y là m Thạch Vạn Sân Ä‘á» mặt không biết nói sao.
Thạch Vạn Sân hồi còn nhá» cùng Vô Sân đại sÆ° há»c nghệ vá»›i nhau. Vì hắn lạm dụng Ä‘á»™c dược là m hại ngÆ°á»i là nh nên bị sÆ° phụ Ä‘uổi khá»i môn tÆ°á»ng. Trong mấy chục năm sau hắn đã tranh đấu vá»›i Vô Sân mấy lần. Cả hai ngÆ°á»i Ä‘á»u là đại hà nh gia vá» sá» Ä‘á»™c. NhÆ°ng mấy lần tá»· đấu Thạch Vạn Sân vẫn thua kém. Nếu Vô Sân đại sÆ° chÆ°a quy y pháºt pháp láºp lá»i trá»ng thệ quyết không giết ngÆ°á»i nữa thì Thạch Vạn Sân khó lòng toà n mạng. Lần sau cùng, Thạch Vạn Sân bị Ãoạn trÆ°á»ng thảo là m cho Ä‘ui mù. Bắn trốn qua Diến Ãiện ở núi Dã Nhân, dùng tÆ¡ nhện trắng giải trừ Ä‘á»™c tÃnh của Ãoạn TrÆ°á»ng Thảo, hai mắt má»›i sáng trở lại, nhÆ°ng mục lá»±c bị kém trÆ°á»›c rất nhiá»u. Vì thế mà Ngá»c Long bôi dÃnh XÃch Yết phấn, Trình Linh Tố hút thuốc nhả hÆ¡i có chất Ä‘á»™c, hắn cÅ©ng không phân biệt Ä‘uợc.
Huống chi, Trình Linh Tố sau khi trồng Thất tâm hải Ä‘Æ°á»ng là ông vua của các chất Ä‘á»™c, XÃch Yết phấn trá»™n vá»›i bá»™t Thất tâm hải Ä‘Æ°á»ng khiến cho mùi vị khác lạ Ä‘á»u mất hết mà độc tÃnh cà ng lợi hại hÆ¡n.
Thạch Vạn Sân ở núi Dã Nhân má»±á»i năm má»›i chữa khá»i đôi mắt, trở vá» Trung Nguyên, được tin Vô Sân đại sÆ° chết rồi, đã chắc mẩm mình có thể xÆ°ng hùng thiên hạ. Dè đâu sÆ° huynh hắn lại có má»™t đệ tá» ghê gá»›m nhÆ° Trình Linh Tố.
Trình Linh Tố lúc ấy hóa trang là m mụ già xấu xa, Thạch Vạn Sân không ngá» mụ già nà y hÃt thuốc thở hÆ¡i là m cho hắn ngã lăn ra.
|
|
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
âëàãàëèùå, âèðòóàëüíûå, àíãëî, áþäæåòèðîâàíèå, çíàìåíèòîñòåé, çíàìåíèòîñòè, çîîôèëû, ëåíêîì, êíèãà, êíèæíûé, èíòåðüåðà, îäíîêëàñíèêè, îáúÿâëåíèé, ïåðåâîä, ïåðåâîäîâ, ïîäàðîê, ìîíèòîð, ïîòòåð, ìóëüòèêè, ïðåäñêàçàíèÿ, ñèñüêè, ñòàâêà, õèëòîí, ôèíàì, òèïîãðàôèÿ, phi ho ngoai truyen 4vn, æàëþçè, ðàñêðàñêè, øêîëüíèöû, ÷àñîâîé |
| |