Chương 6: Ta Là Tiểu Vũ, Vũ Trong Nhảy Múa (Ba)
Dịch giả : thuphong_7
Nguồn: 2T
Mặc Ngân nói: “Đường Tam, ngươi và Tiểu Vũ là công độc sinh năm đầu, sau này các ngươi phụ trách quét dọn hoa viên phía nam thao trường. Mỗi ngày mười đồng hồn tệ, nhớ kỹ, mỗi ngày đều phải quét dọn. Nhất là rác rưởi nhất định phải được sử lý sạch sẽ. Nếu không sẽ khấu trừ tiền lương của các ngươi. Nếu như có hiện tượng làm việc không tích cực, học viện có quyền đuổi học các ngươi. Nghe rõ rồi chứ?”
Đường Tam và Tiểu Vũ đồng thời gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Mặc Ngân nói: “Ngày mai là lễ khai giảng. Ngày kia bắt đầu chính thức đi học, học sinh năm đầu đi học ở ban một của tầng một giáo học lâu, ngày kia các ngươi chuẩn bị đi học là được. Từ ngày kia bắt đầu, các ngươi bắt đầu công việc bình thường. Ta sẽ không ngừng kiểm tra. Tốt lắm, các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi. Vương Thánh, ngươi lớn nhất nơi này, mang quy củ nói cho bọn họ một chút.”
Đường Tam ôm chiếc chăn trong ngực, trong lòng cảm thấy thật ấm áp, trong đầu không khỏi hiện ra khuôn mặt có chút cứng ngắc của Đại sư.
“Chăn màn? Đây giường như là một vấn đề.” Tiểu Vũ ngơ ngác nhìn chăn màn trong tay Đường Tam, trong mắt toát ra vài phần xấu hổ.
Công độc sinh đều là những đứa nhỏ xuất thân bần cùng, cũng hiểu chuyện hơn nhiều so với quý tộc cùng tuổi, mấy đệ tử cơ trí lập tức có người nói: “Lão đại, ngươi trước dùng chăn màn của ta đi, ta mang chăn chia đôi là được. ”
Tên còn lại nói: “Lão đại, ngươi dùng chăn của ta đi. Ta lấy đệm thay thế cũng miễn cưỡng có thể dùng.”
Tiểu Vũ nhìn một chút chăn của công độc sinh, tuy không nói bẩn cỡ nào, nhưng phần lớn đều cực kỳ rách nát, nhíu mày nói: “Các ngươi đừng gọi ta là lão đại, lão đại, gọi vậy làm ta già đi mất ta.”
Vương Thánh nói: “Vậy như thế nào được, đây là quy củ.”
Tiểu Vũ nói: “Nếu ta là lão đại, lời ta nói là quy củ mới đúng. Như vậy được rồi, sau này các ngươi gọi ta là Tiểu Vũ tỷ.”
Vừa nói, ánh mắt nàng rốt cục rơi vào chiếc chăn trên tay Đường Tam: “Đường Tam, chúng ta thương lượng một chút, thế nào?”
Đường Tam sửng sốt một chút, trong lòng hiểu được, sợ rằng Tiểu Vũ coi trọng chiếc chăn trong tay mình. Hắn không phải người hẹp hòi, nhưng chiếc chăn này là Đại sư vừa mới đưa cho hắn, trong lòng có một chút không muốn. Nhưng Tiểu Vũ là nữ hài tử.
“Thương lượng cái gì?”
Tiểu Vũ nói: “Nhìn cái chăn của ngươi rất lớn, hai người cũng không phải vấn đề lớn, như vậy được rồi, chúng ta mang giường để cũng một chỗ, như vậy chúng ta đều có để dùng phải không?”
“A?” Cùng nhau dùng? Đường Tam nhìn Tiểu Vũ, tâm trí hắn không có như đứa nhỏ sáu tuổi, mặc dù bây giờ mình và Tiểu vũ còn rất nhỏ, nhưng ngủ cùng một chỗ như này….
“Nam nữ thụ thụ bất thân, như vậy không tốt.”
Tiểu Vũ hừ một tiếng nói: “Có cái gì không tốt, ta còn không quan tâm, ngươi sợ cái gì? Còn sợ ta cưỡng gian ngươi a?”
“Ách….” Đều nói nữ hài tử so với nam hài tử trưởng thành sớm hơn, nhưng nữ hài nhi trước mắt này mới sáu tuổi.
Đường Tam nói không ra lời, các đệ tử khác nhìn bọn họ, có hâm mộ, có xem trò vui, phần lớn mặt đều nở nụ cười, nhưng ai cũng không nói lời nào.
“Ách cái gì mà ách, nhanh lên một chút, mang giường lại đây. Ngươi không phải có khá nhiều khí lực sao?” Tiểu Vũ có chút không kiên nhẫn, thúc giục.
Đường Tam hạ ý thức đẩy giường của mình vào bên cạnh giường Tiểu Vũ. Tiểu Vũ tiếp nhận chăn trong tay hắn, đầu tiên mang đệm trải ra trên giường. Cái chăn này là người trưởng thành sử dụng, quả thật rất lớn, mặc dù không cách nào phủ kín cả hai giường, nhưng cũng có thể bao trùm hơn bảy mươi phần trăm.
Tiểu Vũ mang bao y phục của mình đặt ở chỗ tiếp giáp hai chiếc giường: “Mang bao y phục của ngươi cũng đặt tại đây, sau này, đây là biên giới. Nếu ngươi vượt giới, vậy đừng trách ta không khách khí.”
Nhìn Tiểu Vũ bố trí biên giới, Đường Tam ngược lại lại thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu, mang bao y phục của mình cũng đặt tại đó. Lúc này Tiểu Vũ mới mang chăn đặt lên trên, giường đôi đơn giản cứ như vậy mà hình thành, đương nhiên là có phân giới tuyến.
Vương Thánh nói: “Đi ăn cơm trưa thôi, Tiểu Vũ tỷ, Đường Tam, cùng đi đi.”
Vừa nghe thấy ăn, Tiểu Vũ lập tức nhảy dựng lên, hưng phấn nói: “Được a. Ăn cái món ngon gì?”
Vương Thánh và các công độc sinh mặt nhìn nhau, cười khổ nói: “Công độc sinh chúng ta có thể ăn cái gì tốt? Tại căng tin tùy tiện mua một chút thức ăn rẻ hoặc kém chút là được.”
Đường Tam lắc lắc đầu nói: “Các ngươi đi đi, ta không đi đâu.” Trong nhà nghèo một đồng không có, tiền của Đường Hạo đều mua rượu uống, vì không để đói bụng, hắn đặc ý mang theo một chút lương khô, là hắn tự mình làm. Đơn giản là no bụng thì không có vấn đề gì. Ngày kia, sau khi bắt đầu công việc thì sẽ có tiền lương.”
Nhìn những miếng vá trên người Đường Tam, Vương Thánh mơ hồ hiểu được ý tứ của hắn, cũng không miễn cưỡng: “Tiểu Vũ tỷ, vậy chúng ta đi đi.”
Vẻ hưng phấn trên mặt Tiểu Vũ đột nhiên đọng lại một chút: “Ăn cơm có đúng hay không phải tiêu tiền? Chính là cái kia hồn tệ gì gì đó?”
Nếu không phải bởi vì thực lực của nàng không kém, sợ rằng Vương Thánh sẽ mắng người rồi, ăn cơm trả tiền còn phải hỏi sao? Ai sẽ cho ngươi ăn trưa miễn phí? Bất quá, tự nhiên hắn cũng nhìn ra được, vị tân nhiệm lão đại này sợ rằng cùng Đường Tam giống nhau, cũng là thiếu tiền.
Vương Thánh hào khí nói: “Không có việc gì, như vậy đi, tiền thức ăn hai ngày này của các ngươi tính cho ta. Đường Tam, sau này mọi người là cùng túc xá cả, cùng nhau đi đi. Làm như ghê ghớm lắm ấy, chờ ngươi có tiền lại mời ta là được.”
Đường Tam thoáng chần chờ một chút, nhưng là cẫn còn đáp ứng. Hắn đối với tiền luôn luôn không có khái niệm. Sự sảng khoái của Vương Thánh rất hợp với tính cách của hắn, mặt mày Tiểu Vũ ngay lập tức hớn hở, đưa mắt đầy ý tứ nhìn Vương Thánh. Bất quá, vừa nghĩ lại nhu kỹ của nàng, Vương Thánh vẫn còn rời nàng xa xa, lúc trước nàng ném Đường Tam thì trên mặt nàng còn mang theo nụ cười thì đã rat ay. Ai biết nàng lúc nào hưng phấn lên, thuận tiện cũng cho mình tới một chút.
Kể cả Đường Tam và Tiểu Vũ, nhóm mười một người ra khỏi túc xá số bảy, dưới sự hướng dẫn của Vương Thánh đi tới căng tin. Căng tin ở bên trong giáo học lâu, phải xuyên qua cả thao trường.
Lúc này, trên thao trường đã bắt đầu náo nhiệt, có thể thấy không ít đệ tử mặc giáo phục của học viện hướng giáo học lâu đi tới, hiển nhiên cũng tới ăn cơm.
Thực đường của Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện rất lớn, có thể dung nạp sáu ban cấp thêm cả sư phụ tổng cộng là hơn ba trăm người ăn cơm. Lúc này, trong căng tin nổi lên từng đợt ồn ào. Căng tin có tất cả hai tầng, sảnh của một tầng thì có ba trăm chỗ ngồi.
Chương 6: Ta Là Tiểu Vũ, Vũ Trong Nhảy Múa (Bốn)
Dịch giả : thuphong_7
Nguồn: 2T
Đây không phải là Vương Thánh cùng ( bần cùng) tiểu quỷ sao? Vừa mới bước vào căng tin thì một thanh âm không thiện ý truyền đến.
Đường Tam hướng về phía mà âm thanh truyền đến nhìn lại, chỉ thấy một đám đệ tử cao niên cấp đứng ở lầu một và trên cầu thang lên lầu hai, chính đang nhìn xuống hướng bọn họ bên này.
Vừa nói chính là một người nhìn qua có tướng mạo anh tuấn, nam đệ tử ước chừng mười một, mười hai tuổi, trong mắt tràn đầy vẻ kinh thường, chính đang hướng bọn Vương Thánh móc ngón tay: “Cùng quỷ chính là cùng quỷ, sợ rằng vĩnh viễn cũng không có thể lên lầu hai ăn cơm.”
Trên đường đi tới căng tin, Vương Thánh đã mang quy củ của lão đại túc xá bảy là phải vì công độc sinh xuất đầu nói cho Tiểu Vũ, Tiểu Vũ sảng khoái đáp ứng. Lúc này thấy có người khiêu khích, nhất thời tức giận lên: “Ngươi là ai, lầu hai có gì đặc biệt hơn người?”
Một gã công độc sinh bên người Tiểu Vũ thấp giọng nói vào tai nàng: “Lầu hai là nơi một mình ăn cơm một chỗ. Giá rất cao, chúng ta quả thật ăn không nổi.”
Vóc người Tiểu Vũ và Đường Tam không sai biệt lắm, trước bị Vương Thánh che ở phía sau, lúc này đi ra, những đệ tử trên cầu thang tất nhiên thấy được bộ dáng của nàng, mắt của nam học viên vừa nói chuyện nhất thời sáng ngời: “Tiểu cô nương thật xinh đẹp a, đáng tiếc là một công độc sinh. Vương Thánh, bây giờ lão tử muốn đi ăn cơm, lần này bỏ qua cho ngươi.”
Nói xong, một đám theo cầu thang đi lên lầu hai.
Tiểu vũ nhấc chân định đuổi theo, lại bị một tay Đường Tam giữ lại: “Quên đi, chúng ta tới là để ăn cơm.”
Tiểu Vũ nhìn Đường Tam có chút coi thường: “Ngươi sợ như vậy ư?”
Đường Tam không có giải thích, tự mình đi tới cuối đoàn người đang xếp hàng mua cơm.
( Đường môn, môn quy: Phàm Đường môn đệ tử, không dễ dàng trêu chọc thị phi, nhưng nếu có người chủ động xâm phạm, phải lấy lôi đình hoàn trả.)
Từ ánh mắt người trưởng thành mà nhìn, những đệ tử của học viện này bất luận tính cách như thế nào, bât quá chỉ là một đám hài tử mà thôi, để cho một đã có suy nghĩ của người trưởng thành như hắn cùng một đứa nhỏ đối đầu, Đường Tam cũng không có hứng thú.
Nhưng mà, tính cách của Tiểu Vũ biểu hiện ra ngoài lại làm Vương Thánh hết sức thích thú.
Chính ở đây thì, Đường Tam thấy được một vị người quen, vội vàng đi tới: “Sư phụ, ngài cũng tới ăn cơm.”
Tới đúng là Đại sư, hướng hắn gật đầu nói: “Đã thu thập tốt đồ chưa?”
Đường Tam cung kính gật đầu nói: “Cảm ơn chăn màn của sư phụ.”
Đại sư vỗ vỗ vai của hắn: “Theo ta lên lầu hai ăn cơm đi. Sau đó ta mang ngươi đi tới chỗ ta ở.”
Đường Tam lắc lắc đầu, nói: “Dạ không, sư phụ, con và bạn cùng phòng cùng đi ăn.” Cho tới bây giờ hắn đều không muốn khác những công độc sanh khác.
Đại sư cũng không kiên trì, gật đầu nói: “Được, ngươi làm như vậy là đúng. Đi thôi,ăn cơm xong thì đứng tại cửa căng tin chờ ta.” Nói xong cũng tự mình đi lên lầu hai.
Không biết tại sao, Đường Tam cảm giác được Đại sư và cha mình có chút giống nhau, mặc dù cha nói rất ít, Đại sư nói tương đối nhiều, nhưng trên khí chất, bọn họ đều có một loại cảm giác đặc thù. Nhất là Đại sư, ở phương diện biểu hiện càng thêm rõ ràng. Cho dù lúc hắn cười cũng sẽ khiến kẻ khác cảm thấy nghiêm túc.
Vương Thánh đi tới bên người Đường Tam: “Ngươi biết Đại sư?”
Đường Tam gật đầu, nói: “Người là sư phụ của ta.”
Vương Thánh với bộ dạng cổ quái nói: “Không thể nào. Ngươi bái Đại sư làm sư phụ? Thực lực của hắn không có gì.Tại học viện chúng ta, Đại sư chỉ là một nhân vật khách khanh mà thôi. Nghe nói bởi có quan hệ với Viện trưởng mới được ở lại học viện. Nói khó nghe một chút, chính là một người ăn nhờ. Nghe nói, đại sư gần năm mươi tuổi rồi mà còn không có đột phá cảnh giới Đại hồn sư, vũ hồn chỉ có hai mươi chín cấp. Sợ rằng cả đời cũng không có khả năng sẽ đột phá.”
Đường Tam ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Vương Thánh: “Nếu ngươi không muốn cùng ta luận bàn một lần nữa, xin ngươi không nên tự đánh giá sư phụ ta. Đây là lần đầu tiên, ta hy vọng cũng là lần cuối cùng. Cảm ơn ý tốt của ngươi, ta nghĩ chính là không cần ngươi mời nữa.”
Nói xong, hắn xoay người hướng bên ngoài căng tin mà đi.
Vương Thánh không nghĩ tới Đường Tam sẽ phản ứng mạnh đến như vậy, nhất thời thất thần đứng ở đó. Tiểu Vũ và các đệ tử đứng ở bên cạnh cũng chưa rõ tại sao hắn lại như vậy.
Một ngày làm thầy cả đời là cha, đối với Đường Tam mà nói, tuyệt không chỉ là nói suông. Nếu bái Đại sư làm sư phụ, hắn đối với Đại sư chính là tôn trọng phát ra từ nội tâm. Nếu vừa rồi nói Đại sư không phải là Vương Thánh mà hắn có ấn tượng rất tốt, mà là một người khác, sợ rằng hắn đã trực tiếp động thủ rồi.
Vương Thánh nói có chút ảo não: “Mạc danh kì diệu (có lẽ là thích hư danh???). Tiểu tử này có tật xấu.”
Tiểu Vũ nhìn bóng lưng Đường Tam rời đi, mặc dù hắn mặc quần áo đầy miếng vá, nhưng bất tri bất giác, vóc người nhỏ gầy tựa hồ cảm giác đã cao lớn hơn vài phần.
Sau khi uống nước và ăn lương khô, Đường Tam rất nhanh trở lại căng tin, lần này hắn không đi vào mà đứng ở cửa lẳng lặng chờ đợi. Có không ít đệ tử qua lại quay đầu hướng ánh mắt tò mò nhìn hắn, nhưng hắn lại như không thấy được bất cứ ai, cũng không thèm nhìn tới bọn họ.
Đợi chừng nửa canh giờ, Đại sư rốt cục từ căng tin đi ra, cùng hắn đi ra còn có một người trung niên nhân cũng tầm tuổi hắn.
Người trung niên mặc một kiện trường bào, tướng mạo so với Đại sư anh tuấn hơn vài phần, cằm có chút hơi nhọn, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa.
“Đi thôi, Tiểu Tam.” Đại sư hướng Đường Tam đang đứng ở cửa gọi.
Người trung niên bên cạnh Đại sư cười nói: “Đây là đệ tử ngươi mới thu?”
Đại sư gật đầu.
Người trung niên vỗ vai Đại sư: “Tốt, chúc ngươi thành công. Ta đi trước.” Nói xong, hắn nhìn Đường Tam một cái, lúc này mới hướng cái phương hướng kia đi.
Chỗ ở của Đại sư là một phòng trên tầng cao nhất, phòng không lớn, chỉ có chừng ba mươi thước vuông. Mọi thứ bên trong cũng rất đơn giản, chỉ có một giá sách chiếm hai mặt tường chứa đầy các loại bộ sách hấp dẫn ánh mắt Đường Tam.
Chương 6: Ta Là Tiểu Vũ, Vũ Trong Nhảy Múa (Măm)
Dịch giả : thuphong_7
Nguồn: 2T
Đại sư lấy từ ngực ra một cái bọc giấy đưa cho Đường Tam: “Trước tiên hãy ăn đi. Thân thể đang lớn mà thức ăn quá kém là không được.”
Đường Tam sửng sốt một chút, mở bọc giấy ra, chỉ thấy bên trong chứa hai cái đùi gà và một cái bánh bao. Chúng vẫn còn ấm.
“Sư phụ….”
“Được rồi, nhanh ăn đi, ăn xong ta còn có chuyện nói với ngươi. Tuổi trẻ thì không nên để mất thời gian.” Sắc mặt Đại sư bình tĩnh mà nghiêm túc, nhàn nhạt nói.
Lương khô của bản thân không dễ dàng ăn no, khẩu vị của Đường Tam lại rất tốt, rất nhanh mang thức ăn Đại sư cho hắn đều ăn hết.
Đại sư đưa cho hắn chén nước, còn mình thì đi tới sau bàn bàn làm việc ngồi xuống.
“Năm nay ngươi sáu tuổi, tiên thiên mãn hồn lực, song sinh vũ hồn. Mang vũ hồn kia của ngươi phóng thích ra để cho ta nhìn xem.”
Đường Tam gật đầu, Đại sư đã biết hắn là song sinh vũ hồn, vậy không có cái gì phải giấu diếm nữa. Giơ tay trái lên, màu đen quang mang mãnh liệt xuất ra, lại ngưng kết thành cái búa không lớn.
Bởi vì một đoạn thời gian rèn luyện trước khi tới học viện, lực lượng thân thể hắn có tiến bộ không nhỏ, lúc này cũng miễn cưỡng có thể cầm chiếc búa mà không cảm thấy gánh nặng quá lớn.
Thấy chiếc búa trong tay Đường Tam, Đại sư mạnh mẽ từ chỗ ngồi đứng lên, trong mắt toát ra quang mang cực kỳ kích động. Gắt gao nhìn chiếc búa, thì thào nói: “Đường Tam, Đường Tam, họ Đường,…… được rồi, ngươi thu vũ hồn lại đi. Không nên dễ dàng lộ ra trước mặt người khác. Không có ta cho phép, sau này cũng tuyệt không nên thêm hồn hoàn vào vũ hồn này. Ngươi phải nhớ kỹ điểm này. ”
Đường Tam có chút kinh ngạc nhìn sư phụ: “Ba ba cũng nói qua với con như vậy. Tại sao không thể cấp cái vũ hồn này phụ gia hồn hoàn.”
Quang mang kích động trong mắt Đại sư dần dần mất đi: “Ba ba ngươi làm gì?”
Đường Tam nói: “Là thợ rèn trong thôn.”
“Thợ rèn?” Ánh mắt Đại sư có chút cổ quái, thở dài lắc đầu: “Thợ rèn, búa, nhưng thật ra là tuyệt vời.”
“Bây giờ không phải lúc nói cho ngươi, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, bây giờ không cho ngươi sử dụng cái hồn hoàn này, hơn nữa không được cấp cho nó phụ gia hồn hoàn, đây chỉ là vì tương lai của ngươi. Ngươi nhất định phải nhớ kỹ. ”
Phụ thân nói thế, sư phụ cũng nói thế, làm cho Đường Tam đối với Đại sư lại tăng lên vài phần tín nhiệm: “Con sẽ làm vậy.”
Đại sư nói: “Ngày mai là lễ khai giảng, ngày kia bắt đầu chính thức đi học. Bất quá, cái này đối với ngươi mà nói, chỉ là chậm trễ thời gian mà thôi. Bây giờ việc cần là làm cho vũ hồn của ngươi tiếp tục tu luyện. Buổi sáng, sau khi thu ngươi làm đồ đệ, ta đã cẩn thận suy nghĩ một chút, sáng mai ngươi trươc hết theo ta rời đi học viện, ta mang ngươi đi tìm một cái hồn hoàn thích hợp, cho ngươi tiến giai tới cấp bậc Hồn sư.”
Đường Tam nghe vậy mừng rỡ, chỉ có thu được hồn hoàn, hắn mới có thể khẳng định Huyền Thiên Công của mình có phải hay không bởi vì hồn hoàn mà bị ước thúc, cách làm cả đại sư cũng cùng ý hắn, hắn vội vàng đáp ứng một tiếng đầy vui mừng.
Đại sư tiếp tục nói: “Bên học viện ta sẽ giúp ngươi xử lí, ngươi không cần lo lắng. Trên đường đi ta sẽ dạy ngươi tri thức về vũ hồn. Đường Tam, đối với vũ hồn Lam ngân thảo của ngươi, ngươi có ý kiến gì không?”
Đường Tam nói: “Tất cả mọi người đều nói nó là phế vũ hồn, bất quá, con cảm giác được mọi đồ vật gì thì đều có tác dụng nhất định, cũng đều có đặc tính của nó, cho dù làm Lam ngân thảo thường nhìn thấy tất nhiên cũng như thế.”
Đại sư hài lòng gật đầu, nói: “Không sai, mỗi một vũ hồn đều có đặc tính của mình, trong nghiên cứu của ta, vũ hồn kém chiếm tỷ lệ rất lớn, ta vẫn chủ trương, không có vũ hồn phế vật, chỉ có người phế vật. Ngày mai sẽ mang ngươi đi tìm hồn hoàn, vậy, bây giờ ngươi cần tự mình quyết định phương hướng phát triển của vũ hồn.”
Đường Tam sửng sốt: “Phương hướng phát triển của vũ hồn? Sư phụ, đây là ý tứ gì?”
Đại sư nói: “Cái này phải từ phân loại vũ hồn của mình mà nói. Trên tổng thể phân ra, chỉ có hai loại lớn, Thú vũ hồn và Khí vũ hồn. Thực vật loại vũ hồn cũng bao hàm trong khí vũ hồn, như hai cái vũ hồn của ngươi đều được xem như Khí vũ hồn. Khí vũ hồn và Thú vũ hồn bất đồng lớn nhất chính là trên hình thức biểu hiện.”
“Thú vũ hồn khi sử dụng thì mang lực lượng của thú phụ gia với bản thân, cũng chính là phụ thể hiệu quả. Bằng vào thân thể cùng Thú vũ hồn kết hợp để tăng cường thực lực của thân mình, đạt tới mục đích nhân hồn hợp nhất phát động công kích. Mà Khí vũ hồn lại hoàn toàn bất đồng, tất cả Khí vũ hồn đều là ly thể phát huy tác dụng. Bởi vậy tính phụ trợ của Khí vũ hồn sẽ nhiều hơn so với Thú vũ hồn. Lấy ví dụ đơn giản, nếu vũ hồn của ngươi là thức ăn mà chúng ta thường ăn (uống), vậy, vũ hồn của ngươi có thể trở thành thực vật (thức ăn). Hơn nữa, bởi vì nó là do hồn lực hình thành, hiệu quả so với thực vật bình thường tốt hơn nhiều.”
Đường Tam giật mình nói: “Vũ hồn cũng có thể ăn sao?”
Đại sư gật đầu khẳng định, nói: “Khí vũ hồn loại thực vật đều có thể ăn. Cho nên, cấp bậc cao của thực vật hệ Khí hồn sư luôn luôn là nhân tài mà quân đội khát cầu. Một người vượt qua ba mươi cấp thực vật hệ Khí hồn sư có thể cung cấp thực vật đủ cho trăm tên chiến sĩ dùng. Giảm bớt thật lớn tiêu hao tư nguyên của quân đội.”
Đường Tam ngơ ngác nói: “Con còn chưa rõ.”
Đại sư kiên nhẫn nói: “Cái đạo lý này kỳ thực rất đơn giản. Thực vật đối với bất cứ sinh vật gì mà nói, đều là bổ sung năng lượng. Mà hồn lực cũng là một loại năng lượng, mà bản thân hồn lực có thể biến hóa thành năng lượng được người hấp thu, vậy, nó đối với thực vật chân chính của chúng ta cũng không có gì khác nhau. Đồng dạng đều là năng lượng người có thể sử dụng.”
Đường Tam nghe có cái hiểu, cái không, nhưng ý tứ đại khái vẫn còn rõ ràng: “Nói cách khác, Khí vũ hồn đều dùng để phụ trợ có phải không?”
Đại sư nói: “Không có gì là tuyệt đối, có một chút người có Khí vũ hồn đồng dạng có thể trở thành Chiến hồn sư. Ví dụ như, nếu Khí vũ hồn của ngươi là một thanh kiếm, có thể sử dụng như vũ khí, vậy, ngươi cũng có thể trở thành Chiến hồn sư, giống như thần khí mà bên ngoài nói, kỳ thật chính là Chiến hồn sư của Khí vũ hồn mang vũ hồn của mình tu luyện tới đỉnh, có thể xưng là thần khí. Mặc dù có phân chia Khí vũ hồn và Chiến vũ hồn, nhưng trong đó hai cái có một chỗ tương thông. Mỗi Hồn sư đều có phương hướng phát triển, như thực vật hệ, trinh sát hệ, chiến đấu hệ, trị liệu hệ, khống chế hệ v.v… Bây giờ, trước khi hoạch thủ hồn hoàn, ngươi phải quyết định phương hướng phát triển tương lai cho vũ hồn của mình, vũ hồn tu luyện của Hồn sư phải theo một phương hướng tiến hành phát triển.”
Chương 7: Tiểu Vũ, ngươi còn muốn a? (Một)
Dịch giả: MRBJN
Nguồn: truongton.net
Nói cách khác, trong tương lai nếu khi nào đoạt được hồn hoàn thì cũng thu được năng lực của hồn hoàn, không nhất định là giống nhau nhưng cũng có phần tương tự, để tránh hồn hoàn xung đột vói bản thân dẫn đến tình huống hạn chế thực lực của bản thân.
Nói tới đây, trên mặt đại sư hiện lên một tia cười lạnh, “rất nhiều người đều cho rằng lam ngân thảo là phế vũ hồn, nhưng trải qua nhiều năm nghiên cứu, thuộc tính của lam ngân thảo đều có tác dụng. Nếu không phải lam ngân thảo tại thời điểm sinh ra quá nhỏ yếu, nếu không để trở thành chiến hồn sư cũng không phải là không có khả năng.”
Đường Tam gật đầu nói: “Lão sư, ngài đúng là nghiên cứu võ hồn bậc thầy, nếu ngài đối với lam ngân thảo đã có nghiên cứu, vậy xin người chỉ điểm cho ta một chút đi.”
Đại sư cũng không chút khách khí, dù sao trong mắt hắn thì Đường Tam cũng chỉ là một hài tử, trưng cầu ý kiến của hắn cũng chỉ mang tính chất tượng trưng mà thôi.
Vừa nói đến võ hồn, đại sư đã trở nên hưng phấn, đứng lên chậm rãi gật đầu nói: “ Dựa theo suy nghĩ của ta về lam ngân thảo, đã tổng hợp được, ta đề nghị thời gian tới của ngươi hướng tới khống chế hệ làm mục tiêu phát triển. Khống chế hệ có thể nói là chiến hồn sư cũng có thể nói là khí hồn sư, bản thân nó đã tồn tại giữa hai hệ.
“khống chế hệ?” Đường Tam hỏi: “Lão sư, khống chế hệ có năng lực gì?”
Đại sư nói: “cái gọi là khống chế hệ hồn sư chỉ là bằng vào bản thân võ hồn để giới hạn đối thủ, đi đến trợ giúp công kích mục tiêu. Ví như ngươi dùng lam ngân thảo mà nói, tuy là cây cỏ trời sinh nhỏ yếu nhưng không phải không có ưu điểm.”
“Lam ngân thảo cũng có ưu điểm?” Chính bản thân lam ngân thảo sau khi giác tỉnh võ hồn, Đường Tam vẫn đặc biệt quan sát hình thái của từng loại cây cỏ, nhưng kết quả cũng không có phát hiện ra cái gì. Cũng chỉ thấy có sinh mệnh lực tràn ngập khắp nơi mà thôi.
Đại sư vươn tay phải lên, chìa ra một ngón tay nói: “Đầu tiên, lam ngân thảo đối với hồn lực tiêu hao tương đối ít, so với thực vật hệ võ hồn, tiêu hao còn muốn nhỏ hơn. Cái này có thể quyết định ngươi có thể dựa vào tự thân hồn lực để sử dụng nó.”
Đường Tam gật đầu, đại sư nói không sai, lam ngân thảo đối với hồn lực có làm tiêu hao một chút ít, thời gian lúc đầu khi phóng thích ra hầu như có thể không chú ý đến, bất kể nếu như truyền vào võ hồn, lam ngân thảo được mười thước trở lên mới có thể khiến cho hắn cảm thấy được một chút sức ép của hồn lực.
Đại sư lại duỗi ngón tay thứ hai ra: "thứ hai, lam ngân thảo quá phổ thông, cho nên nó có tính chất mê hoặc hơn so với những võ hồn khác rất nhiều, nhất là với những loại thú hồn có trí tuệ thấp bình thường nếu ngươi gần bên cạnh chúng gọi ra vũ hồn, chúng cũng không nhất định có thể cảm giác được."
Ngón tay thứ ba giơ lên, "Thứ ba, lam ngân thảo có phương hướng phát triển phong phú, bởi vì nó bản thân thấp bé, nên có nhiều phương hướng phát triển, hơn nữa lam ngân thảo thân cỏ nhỏ yếu nên sẽ không tạo ra sự bài xích đối với bất cứ thuộc tính hồn hoàn nào."
"Vũ hồn còn có thể sinh ra bài xích đối với hồn hoàn?" Đường Tam kinh ngạc hỏi.
Đại sư nói: "Đương nhiên. Nếu tự thân vũ hồn cùng hồn hoàn thuộc tính tương khắc, muốn đem hồn hoàn phụ gia lên vũ hồn, se xuất hiện hiện tượng bài xích. Tỷ như, thú vũ hồn sẽ rất khó phụ gia trên hồn hoàn có độc tính. Vũ hồn mặc dù là năng lượng thể, nhưng theo một ý nghĩa nào đó mà nói thì cũng là một tính mạng thể, là một loại hình thức khác biểu hiện của tính mạng chủ. nếu cường gia một cái độc hồn hoàn vào, chỉ sợ chính mình cũng bị trúng độc trước. Thú vũ hồn ít có thể tự thân hấp thụ được độc tố, nên sẽ chuyển sang cho chủ của mình. Nhưng lam ngân thảo lại không giống thế, nó thân là thực vật, lại rất nhỏ yếu. Hấp thu loại độc tố này cũng không phải là có gì khó khăn.
Vừa nói, hắn duỗi ngón tay thứ tư, "Trên người của ngươi, còn có ưu điểm thứ tư nữa, đó chính là tiên thiên mãn hồn lực. Tại Đấu La Đại lục chúng ta sở dĩ chưa từng xuất hiện một cường giả nào là lam ngân thảo hồn sư chủ yếu cũng vì nguyên nhân trong lúc lam ngân thảo vũ hồn giác tỉnh có lúc có khả năng phụ cung cấp cho chủ nhân của mình hồn lực quá nhỏ yếu. Mà tiên thiên mãn hồn lực sau này tu luyện sẽ rất nhanh chóng thành công. Nếu trời sinh hồn lực vô cùng nhỏ yếu, sẽ rất khó tu luyện đến cấp cao, nhưng ngươi lại bất đồng, ngươi là tiên thiên mãn hồn lực, bất luận hồn lực là lam ngân thảo của ngươi hay chuy tử vũ hồn, cũng không ảnh hưởng khi ngươi đem nó sử dụng trên lam ngân thảo. Cho nên, tu luyện lam ngân thảo đối với ngươi mà nói tuyệt không phải là khuyết điểm."
Đường Tam trong lòng âm thầm than thở, không hổ được xưng là đại sư, mình lựa chọn bái ông ta làm thầy một điểm cũng không sai. Một lam ngân thảo bình thường như thế hắn cũng có thể đem phân tích ra nhiều ưu điểm như vậy. có thể thấy được hắn đối với vũ hồn quả thật có nghiên cứu sâu sắc đến thế nào. Đại sư này nói như vậy đích thực là một vị nghiên cứu võ hồn giả cao thâm, là quái nhân về lý luận, quả thật cũng thấy buồn cười.
Đại sư tâm tình cũng có chút kích động, tiếp tục nói: "Ta đã cẩn thận nghiên cứu, lam ngân thảo vũ hồn hướng khống chế là có lợi nhất. Là một loại thân mềm, có thể tùy ý khống chế để biến thành các loại hình thái, đơn giản nhất là có thể làm thành một sợi dây, dùng để trói buộc địch nhân."
Đường Tam nói:" Lam ngân thảo thật sự yếu ớt nhe vậy, một kiếm có thể chặt đứt, như thế nào có thể chế trụ được người?"
Đại sư nói: "Đây là phương hướng phát triển. Đi theo khống chế hệ để phát triển, hồn hoàn của ngươi lựa chọn phải tập trung được hai mặt, đầu tiên là phải cứng cỏi, cái còn lại chính là độc. Theo hồn lực tăng lên, vũ hồn cũng sẽ trở nên càng ngày càng mạnh, làm ngươi lúc đưa hồn lực vào lam ngân thảo, nó sẽ tự nhiên làm lam ngân thảo cứng cỏi nhiều hơn. Sau này còn có hiệu quả phụ gia của hồn hoàn, vây khốn địch nhân sẽ không còn khó khăn. Mà lam ngân thảo nếu phụ gia có mang hiệu quả độc tố, cũng có thể sinh ra hiệu quả công kích."
Đường Tam bây giờ xem như đã hoàn toàn hiểu rõ ràng, hạn chế địch nhân, lại mang theo độc tố. Nếu lam ngân thảo có thể thật sự được như vừa nói, vậy thì sau này ám khí của mình có thể di động, cũng có thể cố định được.
Đương nhiên, tất cả điều này muốn có hán phải đầu tiên biết rõ có hồn lực, hồn hoàn cùng huyền thên công của mình luyện lúc trước phải có quan hệ mới được. Dù sa, hắn là tiên thiên mãn hồn lực chính là thông qua tu luyện huyền thiên công mà có, mà không phải từ vũ hồn giác tỉnh.
Chương 7: Tiểu Vũ, ngươi còn muốn a? (Hai)
Dịch giả: MRBJN
Nguồn: truongton.net
Từ một năm trở lại đây, Đường Tam lúc này mới cảm thấy được vui sướng.
Kỳ thật, Đường Tam cũng không biết chính là do hắn có được hai cái vũ hồn, chính chuy tử này mới mang đến cho hắn hồn lực, chỉ vì nguyên ngân chính là lam ngân thảo sinh ra nên vũ hồn sinh ra một ít dị biến, hơn nữa hắn còn tu luyện huyền thiên công cùng vũ hồn dung hợp cho nên tại lúc vũ hồn giác tỉnh tựa như không có hồn lực xuất hiện.
Cho dù là có, nhưng không có biểu hiện ra ngoài, bởi vì hắn đã đạt tới tiên thiên mãn hồn lực, nhưng không có phụ gia hồn hoàn trước, hồn lực vủa hắn không có khả năng tiếp tục thăng cấp.
Đại sư nuốt nước bọt, "Tạm thời cứ quyết định như vậy đi, ngươi về trước đi, sáng mai ta sẽ đến túc xá tìm ngươi."
"Vâng."
Ra khỏi phòng đại sư, Đường Tam hồi lâu cũng không thể bình tĩnh, đại sư giảng giải so với những gì hắn từng nghe trước kia về vũ hồn còn rõ ràng hơn rất nhiều. Một chút thời gian này được thông qua đại sư giải thích, hắn coi như là đối với nghề nghiệp hồn sư đã có hiểu biết nhất định.
Hồn sư được chia làm hai loại chiến hồn sư cùng khí hồn sư, tại hai loại lại được chia làm thực vật hệ, khống chế hệ, chiến đấu hệ, trị liệu hệ...thực lực của hồn sư cùng hồn hoàn và hồn lực có quan hệ mật thiết, hỗ trợ lẫn nhau trong quá trình phát triển.
Trước mắt Đường Tam đã hiểu rõ toàn bộ, hắn biết, muốn biết nhiều hơn về hồn sư, hắn phải theo đại sư tiếp tục học tập. Mà đại sư quyết định nhanh như vậy dẫn hắn đi tìm lấy hồn hoàn làm Đường Tam càng thêm cao hứng. Khi mình có hồn hoàn thứ nhất, bất luận tình hình như thế nào cũng có thể khẳng định huyền thiên công của mình cùng vũ hồn tại thế giới này cuối cùng là có quan hệ.
Trở lại túc xá, những người khác đều không ở đó, không biết đi làm cái gì, lúc trưa Đường Tam đã ăn hai bát, mặc dù sắc trời dần dần tối nhưng hắn cũng không có cảm thấy đói.
Nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, hắn cẩn thận nhớ lại lời đại sư nói hôm nay, làm cho ấn tượng càng thêm sâu sắc.
ban ngày chạy đi cũng có chút mệt mỏi, bất tri giác hắn ngủ từ quên từ khi nào.
"Uy." Không biết qua bao lâu, một âm thanh làm Đường Tam tỉnh dậy. Hắn bây giờ tu vi mặc dù còn không cao, nhưng tính cảnh giác thì không nhỏ. Hạ ý thức mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy không mặt đáng yêu đang tươi cười.
Tiểu Vũ nhìn Đường Tam, "còn chưa tới buổi tối mà lại ngủ, đến lúc tối ngươi có ngủ nữa hay không?"
Đường Tam có chút xấu hổ vội đứng lên, lúc này, mọi người nhìn hai người Tiểu Vũ trên giường phân ra giới tuyến cười dài nhìn bọn họ
Đường Tam lúc này mới phát hiện công đọc sinh đều đã trở lại, ngồi dậy, chỉ giới tuyến phân ra nói: "ngươi đang vượt quá giới tuyến."
Tiểu Vũ cười hì hì nói, "Vượt quá thì thế nào? Ta là nữ hài tử, ngươi phải nhường cho ta, có đúng hay không? Đương nhiên ngươi tuyệt đối không thể vượt ranh giới."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, Đường Tam thật muốn đến sờ một cái, nhưng vẫn còn nhìn được.
"Ngươi tự nhiên đi, Tiểu Vũ, ngày mai ta có thể phải ra ngoài một chuyến, ta cũng không biết phải đi bao lâu mới có thể quay lại...nên ta nói trước với ngươi."
"Đi ra ngoài? Đi nơi nào?" Tiểu Vũ tò mò hỏi.
Đường Tam cũng không dấu diếm, "Sư phụ nói ta hồn lực đã đầy, nên phải nhanh tìm được hồn hoàn thứ nhất để tiếp tục tu luyện, chuẩn bị đưa ta ra ngoài để tìm kiếm."
Tiểu Vũ coi như là trưởng phòng trong túc xá, hắn cũng không biết mình muốn đi ra ngoài lại tự nhiên nói với nàng một câu. Đương nhiên, hôm nay cùng Vương Thánh xung đột có liên quan, bây giờ hắn không còn tâm tình để ý tới Vương Thánh.
Tiểu Vũ vừa nghe được Tiểu Tam muốn đi tìm hồn hoàn, trừ Tiểu Vũ ra mấy người bên ngoài trên vẻ mặt đều toát ra vẻ mặt hâm mộ. Đối với hồn sư mà nói, không có cái gì trọng yếu hơn là tiến giai thăng cấp. Thập cấp hồn sĩ cùng thập nhất cấp hồn sư tại hồn lực trên còn kém một bậc, cũng không nói về thực lực mà còn địa vị đều trở nên chênh lệch, tình huống này đến cấp càng cao thì càng trở nên rõ ràng.
Tiểu Vũ nhíu mày nói: "Còn không bắt đầu đi học mà ngươi lại muốn đi. Hồn hoàn thực sự quan trọng lắm sao?"
Đường Tam còn không có mở miệng, Tiểu Vũ đã phát hiện không khí cung quanh có chút khác thường, ngoài hắn công đọc sanh đều dùng ánh mắt quái vật để nhìn nàng. Hồn hoàn quan trong chứ sao không? Cái này còn hỏi được sao? Đối với hồn sư mà nói, cơ hồ không có việc gì so với hồn hoàn quan trọng bằng.
"Phải đi chứ. Bất quá, công việc của công đọc sanh chúng ta phải làm sao bây giờ? Ngươi đi vậy ta lại làm công việc một mình." Tiểu Vũ tức giận nhìn Đường Tam.
Đường Tam bất đắc dĩ nói: "Nếu như vậy, phiền ngươi chịu cực khổ một chút, chờ ta sau này trở về, công việc còn của cả học kỳ lại đều tính cho ta. Tiền công ngươi nhận một nửa, thế nào?" Lấy sức của hắn, quét dọn hoa viên kia cơ bản không tính là cái gì, Tiểu Vũ nghe xong rất kinh ngạc, sau này còn muốn tìm cơ hội tiếp tục bàn luận với nàng nên hắn cũng không phải là người thích chiếm tiện nghi của người khác.
Tiểu Vũ lúc này mới mỉm cười, "hảo, vậy cứ quyết định như vậy đi."
Đường Tam ăn cơm tối vẫn đơn giản như trước, sắc trời vừa mới tối, tất cả công đọc sinh đều đã ngồi trên giường tu luyện hồn lực.
So vơi đệ tử bình thường bất đồng, công đọc sinh tu luyện đều khắc khổ hơn nhiều. Mặc dù bọn họ có tư chất có lẽ đều như nhau, nhưng tu luyện vũ hồn có thể nói là bọn họ trong tương lai chính là lối thoát duy nhất.
Thông qua quan sát Đường Tam phát hiện, công đọc sinh đó tu luyện tư thế ngồi so với mình đều không khác gì, trên người có xuất hiện hồn lực nhàn nhạt ba động, chỉ là không biết bọn họ chính thức tu luyện tiến hành như thế nào.
Chỉ có Tiểu Vũ là người luôn luôn nhàn rỗi, nàng cũng không tu luyện, khi Đường Tam vừa ăn xong liền lôi kéo hắn ra ngoài đi dạo.
Nếu như trước đây, Đường Tam tất nhiên cũng phải tu luyện Huyền Thiên Công. Nhưng bây giờ hắn đã đến bình cảnh, Tử Cực Ma Đồng cũng phải lúc sáng sớm mới có thể luyện tập được. Tiểu Vũ không ngừng thúc dục nên cũng đành theo đàng rời khỏi túc xá.
Thời tiết lúc này cũng rất thoải mái, không khí trong lành, không lạnh lắm. Lúc này đã bắt đầu tối, bầu trời quang đãng, sao sáng chiếu trên cao.