Chương 7: Tiểu Vũ, ngươi còn muốn a? (Ba)
Dịch giả: MRBJN
Nguồn: truongton.net
"Tiểu Tam, ngươi xem, trên bầu trời thật nhiều ngôi sao." Tiểu Vũ nhảy chân sao, ở tuổi này chính là tuổi hoạt bát nhất của những tiểu hài tử.
Nàng nói Đường Tam là Tiểu Tam, mà không phải là Tiểu Tam Tử, hơn nữa nàng còn là nữ hài tử. Bất đắc dĩ nói: "ngươi không gọi ta ra đây để ngắm sao chứ?"
Lúc này bên ngoài túc xá rất ít khi nhìn thấy được đệ tử cùng lão sư, sau này Đường Tam mới biết được khi trời tối chính là lúc tu luyện, đây chính là truyền thống đã có.
Tiểu Vũ cười nói: "Không, đương nhiên không phải. Ta muốn cùng ngươi đánh một lần nữa. Ban ngày ta đoạt được là ra tay trước, miễn cưỡng xem như là đánh lén. Thắng được ngươi cũng không có gì là mạnh cả. Nhìn bộ dáng của ngươi có chút không phục, ta sẽ cho ngươi một cơ hội nữa."
Nữ hài tử như Tiểu Vũ tuyệt không thấy nhiều, nhưng lại hợp với tính tình của Đường Tam. Nhất thời tỉnh táo lại, "hảo, vậy tới đây đi."
Tiểu Vũ cười chỉ tay vào mình quát: "như thế này bị ta đánh cũng không nên khóc nha? Đã chuẩn bị tốt chưa?"
Nhìn nàng có bộ dáng đáng yêu như vậy, Đường Tam không khỏi có chút ngây người, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường, "đến đây đi."
"Hảo, ta tới." Vừa nói dứt, Tiểu Vũ trên mặt toát ra một tia cười, hướng tới Đường Tam. Quả thật là tới nhưng không phải công kích.
Đường Tam nhíu mày nói: "ngươi làm gì? Không phải muốn luận bàn hay sao?" Lúc này Tiểu Vũ đã cách trước mặt hắn một thước. Mặc dù bọn họ vẫn còn là hài tử, chân tay cũng không dài, nhưng Tiểu Vũ đã mất đi khoảng cách công kích bằng chân.
Từ vũ hồn mà nhìn, Đường Tam biết, Tiểu Vũ nếu có vũ hồn là thỏ, như vậy thở có lực nhất chính là đôi chân, nàng lợi hại nhất hằn là đôi chân, điểm này do từ lúc giao thủ ban ngày có thể nhìn được ra. Lúc này, nàng mất đi vị trí để xuất thối, đến tột cùng thì nàng muốn gì?
Tiểu Vũ gật đầu, cười nói: "Đúng vậy! Ta sao lại không phải bàn luận cùng ngươi cơ chứ?"
Trong lúc đang nghi hoặc trong lòng, tiểu Vũ đột nhiên ngửa đầu, tóc phía sau đột nhiên biến thành một bóng đen hướng đến quấn lấy cổ Đường Tam.
Như vậy cũng được sao? thủ đoạn dùng tóc để công kích lần đầu tiên Đường Tam được thấy. Nhưng hắn vẫn đề phòng công kích của tiểu Vũ, mắt thấy búi tóc vút tới, lập tức lui về sau từng bước, đồng thời giơ tay trái lên, nắm lấy tóc của tiểu Vũ. Một khi phát hiện được biện pháp khống chế vậy tiểu Vũ không thể có lực chiến đấu nữa.
Hai tay tiểu Vũ giơ lên cùng bím tóc đồng thời hướng tay Đường Tam tiến tới, đột nhiên cánh tay tiểu Vũ đưa lên phía trên, khi tay hắn còn chưa chạm được vào tóc của tiểu Vũ thì đột nhiên tiểu Vũ ngửa đầu, bím tóc lướt qua bàn tay Đường Tam, mà chính bàn tay nàng lại nhằm Đường Tam vươn tới.
Cánh tay tiểu Vũ mềm mại mà trắng trẻo, như chạm vào một cánh hoa, nhưng Đường Tam lại không có tâm tình để cảm thụ loại cảm giác tuyệt hảo này, bởi vì hắn hoảng sợ phát hiện cánh tay tiểu Vũ có chút vặn vẹo một cách kỳ dị, chẳng những quấn quanh trên bàn tay mình hơn nữa trong nháy mắt kéo dài, quấn quanh cánh tay hắn, hơn thế nữa cánh tay kia của nàng đồng thời dựng lên, đồng dạng hướng tới tay kia của mình, mà lúc này mái tóc của nàng rơi từ không trung tới, giống như nàng có cánh tay thứ ba hướng tới cổ Đường Tam quấn tới.
Cánh tay tiểu Vũ nhìn qua mềm mại, nhưng cực kỳ cứng cỏi, lấy sức lực của Đường Tam bị cánh tay nàng quấn quanh không cách nào thoát ra, dưới chân dùng sức muốn vọt lại đằng sau, nhưng thân thể tiểu Vũ lại như cánh hoa một mực theo hắn. Quỷ ảnh mê tung luôn tinh diệu nhưng trong tình huống này lại mất đi tác dụng.
Vì né tránh bím tóc của tiểu Vũ, Đường Tam chợt ngửa đầu lại sau, lợi dụng một thức Thiết Bản Kiều né tránh, đồng thời, huyền thiên công vận lên hai tay, hắn sợ tổn thương tới tiểu Vũ nên dùng có năm thành công lực.
Nhưng không biết được, trong lúc Đường Tam vận công lực, tiểu Vũ lại đột nhiên buông tay, ngay sau đó Đường Tam lại cảm giác được một cổ lực mạnh theo bên hông truyền đến, nhất thời không khống chế được thăng bằng, trực tiếp ngã về phía sau.
Phốc thông, Đường Tam ngã ngửa ra đất, một đôi tay nhỏ bé mượn trọng lực từ cú ngã của Đường Tam đặt các khớp xương ngón tay lên vai làm hai tay hắn một trận đau nhức không thể nào dùng được sức. Lúc này tiểu Vũ dùng thân thể khóa hoàn toàn hai bên hông, đắc ý nhìn hắn. Tiểu Phúc của Đường Tam cảm thấy toàn bộ cái mông co giãn của tiểu Vũ.
"Thế nào? Có phục hay không?" tiểu Vũ cúi đầu nhìn Đường Tam, vẻ mặt vui vẻ.
nếu nói lần trước bị tiểu Vũ đánh ngã hắn cũng không có nhiều cảm giác lắm, nhưng lần này lại rất buồn bực. Theo như lực lượng mà nhìn, tiểu Vũ phải yếu hơn mình không ít, nhưng phương pháp chiến đấu của nàng lại quá quỷ dị, kinh nghiệm chiến đấu của Đường Tam cũng tính là phong phú, không chịu được nói: "không phục, làm lại." Đường Tam nhìn tiểu Vũ trong lòng một trận không phục khí.
Tiểu Vũ đắc ý dương dương nói: "Ngươi còn muốn a? Đối với ngươi không cho ngươi cơ hội. Có bản lãnh trước tiên rời khỏi đây đi."
Bả vai bị các đốt ngón tay khống chế như thế nào còn thoát được? Huyền Thiên Công lộ tuyến vận hành cũng bị ngăn chặn.
"Các ngươi làm cái gì thế? Còn không mau đứng lên. Giữa sân mọi người nhìn vào, cư nhiên......" Đang lúc này. một âm thanh không có gì vui vẻ truyền tới.
Tiểu Vũ cùng Đường Tam đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ giáo sư đang tức giận vội vàng đi tới chỗ bọn họ.
Quả thật lúc này tư thế của tiểu Vũ cùng Đường Tam thật sự có chút bất nhã. Đường Tam nằm thẳng trên mặt đất, hai cánh tay hướng hai bên mở ra, tiểu Vũ khóa ngồi ở trên hông hắn, hai tay đặt tại bờ vai của hắn, cúi đầu xuống nhìn hắn. Mặc dù bọn họ chỉ là hài tử, nhưng động tác này thật sự có chút..........tè té te..
Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Vũ đỏ lên, vội vàng từ trên người Đường Tam nhảy dựng lên. Đường Tam thừa dịp nghiêng người đứng dậy.
Nữ giáo sư đã đi tới, tức giận nói: "Hai người các ngươi đang làm chuyện gì?"
Đường Tam cảm giác chính mình là nam hải tử nên đứng ra giải thích, nhưng không kịp đợi hắn mở miệng tiểu Vũ đã cướp lời nói: "lão sư, chúng ta đang luận bàn."
Chương 7: Tiểu Vũ, ngươi còn muốn a? (Bốn)
Dịch Giả: MRBJN
Nguồn: truongton.net
"Luận bàn? nằm trên mặt đất luận bàn? Như thế còn ra bộ dáng gì nữa? cha mẹ các ngươi dạy làm như vậy sao? Xem bộ dáng các ngươi hẳn là năm nay đều là năm một? Còn nhỏ mà đã học người ta đả tình mạ tiếu, lớn lên thì còn ra sao nữa?"
lão sư mắng như đấm vào tai hai người, Đường Tam nhìn trộm về phía tiểu Vũ thấy tiểu Vũ cũng đang nhìn hắn, vẫn còn hướng về phía hắn le lưỡi.
Nghe giáo sư nói đến cha mẹ, Đường Tam không nhịn được nói: "giáo sư, chúng ta thật là bàn luận hồn kỹ." Cái từ hồn kỹ này lúc ban ngày hắn nghe Vương Thánh nói đến, lúc này coi như linh hoạt mang ra dùng.
Nữ giáo sư có chút khinh thường nhìn hắn một cái, nói: "Các ngươi vừa mới vào học viện, có thể có cái hồn kỹ gì? Nói hoang cũng không tìm được lý do hợp lý. Đi, theo ta đến giáo vụ xử lý."
"Không đi." Đường Tam cùng tiểu Vũ hai miệng đồng thanh đáp.
Đường Tam chăm chú nói: "Giáo sư, chúng ta thật là luận bàn hồn kỹ. Nếu không chúng ta luận bàn cho ngươi xem."
Tiểu Vũ vỗ vỗ ngực nói: "Ta đến đây đi. lão sư, ngài không tin ta, ta cùng ngài luận bàn một chút có được không?"
Không đợi nữ giáo sư kia có phản ứng gì, tiểu Vũ đã dựng đứng thân lên, không hổ là thỏ tử vũ hồn, nàng nhảy lên thật cao, hai chân cách mặt đất đến hơn một thước, hai tay hướng đến ôm cổ lão sư.
Tiểu Vũ nhảy cao như vậy đã làm lão sư kinh hãi, hạ ý thức giơ hai cánh tay lên hướng tới tiểu Vũ.
Đường Tam trong lòng cười thầm, vị lão sư này chỉ sợ là phải chịu thiệt rồi.
Tiểu Vũ thực lực toàn bộ ra sao, Đường Tam cũng không biết, nhưng hắn đối với thực lực chính mình cũng rõ ràng. Huyền Thiên Công mặc dù không có tiến giai, nhưng bằng vào một thân khí lực của mình cùng với đệ nhất trọng đỉnh cấp Huyền Thiên Công sẽ không lo lắng cái thế giới vũ hồn này có năng lực cho dù công lực đối thủ có cao nhưng cũng không phải là đối thủ của vũ kỹ Đường Môn.
Nhưng chính hắn vừa rồi lại bị tiểu Vũ đánh bại, hồn kỹ của nàng quỷ dị như vậy, bất luận người nào đối mặt lần đầu tiên chỉ e là đều chịu thiệt.
Quả nhiên, nữ lão sư hai tay cơ hồ đã bị tiểu vũ đầu tiên dùng tay quấn lấy, ngay sau đó bím tóc của nàng tung lên, quấn vào cổ của nữ lão sư kia.
Nơi này dù sao cũng là sơ cấp hồn sư học viện, lão sư phổ thông, thực lực cũng chỉ là đại hồn sư, cao nhất cũng chỉ hai mươi lăm cấp. Tất cả đều giống nhau, không ai vượt quá ba mươi cấp hồn sư, hầu như là không có khả năng có được hồn lỹ của chính mình. Đại sư đó còn xa cũng không bằng được kỹ xảo của Đường Tam. Mà trước mắt, nữ lão sư này đối mặt với hai đệ tử năm nhất cấp, tự nhiên không có ý nghĩ dùng tới võ hồn. Nữ lão sư này lại là khí hồn sư, lấy phụ trợ là chính. Cho nên, tại đây đã bị thua thiệt nhiều.
Bím tóc của tiểu Vũ chuẩn xác quấn lấy cổ của nữ lão sư, hai tay khóa chặt tay nàng. Hai chân nhảy lên, đồng thời lộ ra, đặt vào tiểu phúc của nữ giáo sư. Cùng lúc, thân nàng đột nhiên ngửa về sau, bím tóc cùng hai tay dùng sức kéo về phía sau. Trong nháy mắt có thể nhìn thấy bạch quang nhàn nhạt mơ hồ xuất hiện trên người tiểu Vũ.
Lão sư mất thăng bằng kinh hãi hô lên, tiểu Vũ buông hai tay ra, sau đó hai chân đều được đưa lên, thân thể nữ lão sư bị đạp bay ra ngoài.
Động tác của Tiểu Vũ đối với lão sư không hề ôn nhu nhẹ nhàng như đối với Đường Tam, hai chân này đạp cho lão sư bay ra ngoài ba thước. Nặng nề ngã trên mặt đất. Cho dù vị lão sư này có hồn lực hộ thể, trong khoảng thời gian ngắn cũng ngã đến thất điên bát đảo, ngay cả phương hướng cũng không thấy được.
Tiểu Vũ đi tới bên người lão sư, đôi mắt to chớp chớp, vẻ mặt vô tội, "lão sư, ngài không có việc gì chứ?"
nữ giáo sư thầm vận hồn lực, thật vất vả mới đứng được lên, nhìn bộ dáng tiểu Vũ, thần sắc lộ vẻ kinh nghi.
Hồn kỹ, không sai, là hồn kỹ. nếu không, cho dù chính mình không phải chiến hồn sư, coi con bé nhỏ tuổi vậy, làm sao có thể làm cho mình ngã ra như vậy. Hơn nữa, hai tay nàng cuốn lấy tay mình lại trở nên cực kỳ mềm dẻo, như vậy chứng tỏ là hiệu quả của vũ hồn phụ gia. Cô bé này đến tột cùng là ai?
Nữ lão sư có lẽ không thèm để ý đến tiểu Vũ, nàng đã tin tưởng chính mình đưới tình huống sử dụng vũ hồn có thể chế phục được hài tử này, nhưng nàng không thể không lo lắng về lai lịch của tiểu Vũ. Công bằng mà nói, trên đại lục hồn sư cường đại, vũ hồn đều là do gia tộc truyền thừa, nhỏ như vậy đã có hồn kỹ, có thể thấy được vũ hồn của nàng lợi hại đến thế nào. Nữ giáo sư trong lòng không khỏi cười thảm đứng lên. Nàng bất quá chỉ là một đại hồn sư, mà hài tử này sau lưng có lẽ là một lực lượng cả tông môn hồn sư. Như vậy cũng không phải là hồn sư xuất thân từ bình dân được.
"Ngươi, các ngươi....., sau này có bàn luận không nên tại đây, phải có lão sư ở bên bảo vệ, đã rõ chưa?" Nữ giáo sư nói đơn giản vài câu, quay đầu đi mất. Trong lòng quyết định phải...điều tra lai lịch của cô gái này trước.
Nhìn nữ giáo sư rời đi, Đường Tam thấp giọng nói với tiểu Vũ: "ngươi vừa rồi dùng chiêu gì vậy? Dường như rất lợi hại."
Tiểu Vũ có chút đắc ý nói: "Ta đã lưu tay rồi, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng nga. Đó chính là bảo thỏ đặng ưng, chính là kỹ xảo đắc ý nhất của ta." Nói tới đây, nàng đột nhiên cảnh giác nhìn về phía Đường Tam, "Ngươi hỏi rõ ràng như vậy là muốn làm gì? Muốn sau này tìm ra đối sách sao?"
Đường Tam bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Ngươi rõ ràng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử."
Tiểu Vũ cả giận nói: "Ngươi dám nói ta tiểu nhân? Chúng ta tiếp tục bàn luận đi chứ?"
Đường Tam nhìn tiểu Vũ không nói nên lời, nha đầu kia tựa hồ không chịu được nhịn. Bất quá nếu muốn luận bàn, hắn làm sao lại sợ chứ? hướng về tiểu Vũ ngoắc một ngón tay nói: "Vậy đến đây đi."
Tiểu Vũ trong khi gần bên hắn, xoay tay lại, một chưởng đánh về phía hắn.
Có kinh nghiệm hai lần giáo huấn, Đường Tam sẽ không cho nàng dễ dàng áp đảo mình nữa, hắn biết đối phó với tiểu Vũ, loại phương pháp cận chiến công kích không làm gì được đối thủ, kéo khoảng cách ra là phương pháp tốt nhất. Thân hình chợt lóe, cấp tốc lui về phía sau đã thấy ở ngoài mấy thước.
Chương 7: Tiểu Vũ, ngươi còn muốn a? (Năm)
Dịch Giả: MRBJN
Nguồn: truongton.net
Tiểu Vũ hừ một tiếng: "So tốc độ sao? Ta há lại sợ ngươi sao?" Đoạn thân dựng lên, hướng tới Đường Tam mà đánh.
Đường Tam mỉm cười, lần này hắn xem như có chuẩn bị, nếu lại làm cho tiểu Vũ dễ dàng cách xa, vậy hắn mấy năm nay đều thật sự luyện thành thạo.
Trong mắt hiện lên một tâng tử ý nhàn nhạt, Tử Cực Ma Đồng đã dùng tới. Dưới tác dụng của Tử Cực Ma Đồng, động tác của tiểu Vũ trở nên rõ ràng trong mắt. Cước đạp Mê Tung bộ thoạt cái đã bước ra ca hai thước, vừa lúc tránh được cú công kích của Tiểu Vũ. Cho dù nàng có dùng đến chân cũng không thể dài đến đủ hai thước bên ngoài.
Tiểu Vũ rất sửng sốt, nàng thấy thân mình đã rất nhanh rồi, Đường Tam tốc độ nhìn qua cũng không nhanh bằng, nhưng vừa lúc lại có thể tránh thoát được công kích của nàng. Mà đối với nàng mà nói, am hiểu nhất chính là nhu kỹ, phải tiếp xúc được đến thân thể đối thủ mới có thể dùng được. Lần này Đường Tam lại căn bản không cho nàng cơ hội như vậy.
Tiểu Vũ tự nhiên sẽ không cam tâm, Xoay người một cái, tốc độ lại tăng thêm vài phần, giương nanh múa vuốt đuổi theo Đường Tam.
Đường Tam hít sâu một ngụm khí, Huyền Thiên Công được vận vào hai chân, cước đạp quỷ ảnh mê tung, trong lúc này cùng tiểu Vũ trong thao trường đuổi nhau vòng quanh.
Quỷ ảnh mê tung cực kỳ thần diệu, nhìn qua Đường Tam động tác cũng không nhanh, nhưng mỗi lần bước từng bước đều có hàm ý, bất luận tiểu Vũ tốc độ có nhanh cỡ nào, từ phương hướng nào đánh tới, hắn đều có thể đoán trước phương hướng rồi thoát ra phương hướng thích hợp, không để cho tiểu Vũ có cơ hội tới gần.
Đây mới chính thức là công phu Đường Môn, Vũ giả của Đường Môn không phải lúc nào cũng so đấu về mặt vũ kỹ, ám khí...Am hiểu nhất của bọn họ chính là khinh công, phối hợp với ám khí, chính là chiêu bài của đệ tử sát thủ của Đường Môn.
Hai người một tránh một đuổi, một hồi đã qua một nửa thao trường. Tiểu Vũ đã bắt đầu có chút thở gấp, nhưng vẫn không thể theo kịp Đường Tam.
"Uy, ngươi chơi xấu lắm." Tiểu Vũ không đuổi theo nữa, tức giận đứng lại hai tay chống nạnh. Đôi mắt to nhìn Đường Tam. "Chúng ta là luận bàn, không phải chơi đuổi bắt, ngươi cứ né tránh như vậy thì tính cái gì nữa? Có bản lãnh thì công kích ta đi a."
Đường Tam mỉm cười: "Hảo, vậy ngươi cẩn thận đấy." Vừa nói tiện tay rừ thao trường nhặt vài hòn đá cầm vào lòng bàn tay, "Đánh vào vai trái của ngươi." Một viên đá bay ra ngoài.
Tiểu Vũ hừ một tiếng, thân hình nhoáng lên, hướng bên phải tránh mau ra.
"Đánh vai phải ngươi, bắp chân trái, bắp chân phải." Ba viên đá từ tay Đường Tam đồng thời bay ra.
Một viên đá quả thật đánh trúng vai trái của tiểu Vũ, lúc này nàng thấy ba viên đá kia dường như cùng một hướng bay đi, trong lòng thầm nghĩ, người này khẳng định lừa ta. Không lùi mà tiến tới, chợt tăng tốc, đánh về phía Đường Tam, hai tay cùng lúc che trước ngực, bất quá chỉ là hòn đá mà thôi, đánh rơi là được.
Nhưng lại làm tiểu Vũ giật mình vì một màn xảy ra, mắt thấy ba viên đá đến trước mắt đột nhiên tách ra, tạo thành ba đường, bay về ba hướng khá nhau.
khoảng cách gần như thế, muốn phản ứng lại cũng không kịp rồi.
“Ai ui, ai ui." Ba cục đá tách ra đánh vào vai phải, bắp chân trái cùng bắp chân phải của tiểu Vũ.
Đường Tam mặc dù không có đem huyền thiên công truyền vào trong hòn đá, nhưng khi va chạm vào, tiểu Vũ vẫn cảm thấy được một trận đau nhức.
"Ngươi, dám dùng tảng đá đánh ta."
Tiểu Vũ cũng không biết, từ khi Đường Tam đi đến thế giới này, đây chính là lần đầu tiên Đường Tam chính thức có ý nghĩa sử dụng ám khí đối mặt với đối thủ. Hắn sử dụng chính là trong Huyền Thiên Bảo Lục ám khí bách giải lao yến phân phi thủ pháp. Nhìn qua thì đơn giản nhưng trong đó bao hàm kỹ xảo cực kỳ tinh diệu. Ám khí bách giải thủ pháp bởi vì bị Huyền Thiên Công hạn chế, đến bây giờ Đường Tam cũng chỉ là miễn cưỡng có thể sử dụng đến hai ba loại mà thôi. Lao Yến Phân Phi này cũng ở trong đó mà hắn sớm đã thuần thục.
"Ngươi được phép đánh ngã ta, sao lai không cho phép ta dùng hòn đá đánh ngươi chứ? Lần này ngươi đã thua rồi."
Không tính, không tính, lại một lần nữa..." Tiểu Vũ rất tự tin, chỉ cần mình có chuẩn bị tuyệt sẽ không bị Đường Tam đánh trúng.
"Tiểu Vũ, ngươi còn muốn a! Vậy thì đến đây đi....."
Luận bàn tiếp tục, hơn nữa thời gian cũng rất lâu. Về phần kết quả thôi cũng làm Đường Tam sáng sớm ngày thứ hai cùng đại sư rời khỏi Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài, vẫn còn chưa có ngủ a!
Mà đêm đó, hai người cùng giường cũng không có phát sinh chuyện gì, dù sao bọn họ luận bàn thật sự quá mệt mỏi.
Sáng sớm đại đa số Nặc Đinh học Viện còn đang chìm trong giấc ngủ thì có hai người đã đi ra cổng lớn của học viện.
"Lão sư, chúng ta muốn đi tới nơi nào để tìm hồn thú?"
Hai người đi khỏi học viện đúng là hai thầy trò Đại sư cùng Đường Tam.
"Chúng ta phải đi Nặc Đinh thành phía đông bắc qua bốn trăm dặm tới Liệp Hồn sâm lâm. Nơi này là nơi nuôi dưỡng hồn thú của đế quốc, khẳng định có thể tìm được hồn thú thích hợp cho ngươi." Đại sư hôm nay mặc một thân trang phục nhìn qua có thêm vài phần anh khí, chỉ là bộ mặt hắn cứng ngắc, nhưng lại không làm cho người ta có cảm giác như trước kia.
"Nuôn dưỡng? Hồn thú cũng có thể nuôi dưỡng sao? Lão sư, người nói cho ta một chút kiến thức về hồn thú đi chứ."
Đại sư gật đầu nói: "Cao đẳng hồn thú tự nhiên là không thể nuôi dưỡng được, nhưng đẳng cấp thấp hơn thì có thể. Hồn thú chính là loại sinh vật hay có thể nói chính là hồn lực của dã thú. Thời gian tồn tại càng lâu dài thì thực lực càng mạnh. Cho nên, công bằng mà nói, chúng ta chia hồn thú ra làm năm cấp bậc. Mười năm hồn thú, trăm năm hồn thú, ngàn năm hồn thú cùng vạn năm hồn thú. Ngoài hàm nghĩa như tên gọi, tu luyện mười năm chính là mười năm hồn thú. Hồn hoàn cùng hồn thú được phân chia giống nhau. Bất đồng là niên hạn hồn hoàn có thể dễ dàng nhận biết, từ màu sắc có thể nhìn ra. Trong đó, mười năm có màu trắng, trăm năm màu vàng, ngàn năm màu tím, vạn năm màu đen, mười vạn năm hồn hoàn có màu đỏ. Tùy quốc gia cố định nuôi dưỡng, cung cấp cho đội ngũ hồn sư săn hồn thú, đại đa số đều là mười năm cùng trăm năm hồn thú, ít khi có ngàn năm hồn thú xuất hiện.
Chương 8: hồn đạo khí,nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ (1)
Dịch Giả: lhd_sm
Nguồn: 4vn.eu
Ta đọc tới chương 60+ rồi, cũng đỉnh lắm, thấy lâu quá ko có chương mới dịch chơi
"Sư phu, thời gian tu luyện càng dài thực lực hồn thú càng mạnh, vậy sinh ra hồn hoàn hiệu quả càng tốt.Vậy điểm cường đại này biểu hiện như thế nào?" Đường Tam hỏi.
Khuôn mặt cương ngạnh của đại sư xuất hiện một tia mỉm cười hiếm thấy "Vấn đề này hỏi rất hay. Hồn thú cấp bậc bất đồng thì sản sinh ra hồn hoàn khác nhau chủ yếu là đối với thuộc tích của bản thân hồn sư cùng với khả năng tiếp nhận kỹ năng thôi. Cho một ví dụ, nói cho đơn giản theo số lượng, lam ngân thảo vũ hồn của ngươi đi theo đường của không chế hệ khí hồn sư, vậy, ngươi có được một một cái thập niên hồn hoàn (10 năm hồn hoàn) thích hợp vậy thì khả năng khống chế lam ngân thảo của ngươi sẽ tăng thành 10,nhưng nếu là bách niên hồn hoàn (100 năm) thì ngươi với lam ngân thảo có thể khống chế lên đến 100, giống như thế. Cho nên, trong khả năng có thế, mỗi hồn sư đều tận lực truy cầu vũ hồn càng cường đại càng tốt."
Đường Tam nghi hoặc nói: "Vậy chẳng phải người có thế lực ủng hộ càng lớn thì càng có hồn hoàn ưu việt sao? Vậy quý tộc hoàn toàn có thể dựa vào lực lượng gia tộc săn hồn hoàn cực mạnh cho mình."
Trong mắt đại sư lộ ra vẻ tán dương, "Có thể nghĩ đến đó, chứng minh ngươi suy nghĩ cẩn thận, nhưng thật sự thì không phải đơn giản như vậy. Có thể nói, hồn hoàn phụ gia yêu cầu cực kỳ hà khắc."
"Đầu tiên, bản thân phải đánh chết hồn thú. Mới có thể thu được hồn hoàn. Hồn hoàn chỉ tồn tại trong một đoạn thời gian ngắn. Trong lúc đó không phụ gia vào trong người thì sẽ mất hiệu quả."
"Tiếp theo, hồn thú là một loại sinh vật cực kỳ kiêu ngạo, hồn thú nào cũng không cho phép mình bị bắt làm tù binh, nếu bị địch nhân đánh trọng thương, mốt bắt giam chúng nó, vậy thì hồn thú sẽ lựa chọn tự bạo hồn lực tự sát mà chết. Cái này cũng kết thúc tình huống mà ngươi nói, cuối cùng không phải do hắn giết thì rất khó có được hồn hoàn."
"Đương nhiên, cái này cũng không phải tuyệt đối. Trí tuệ loài người thì hồn thú làm sao có thể so sánh. Phương pháp săn hồn thú tốt nhất chính là lập nhóm đi đến chỗ của hồn thú, kích cuối cùng thì chính mình thực hiện, vậy thì có thể lấy được hồn hoàn. Cho nên như lời ngươi nói, quý tộc cùng một ít người có thế lực khi săn hồn thú quả thật có một ưu thế nhất định."
"Nhưng mà, người có hồn hoàn dễ dàng như vậy không đại biểu cho hắn so với phổ thông hồn sư cường đại hơn. Ai cũng không dám chắc mình gặp được hồn thú có thuộc tính thích hợp nhất với mình hay không.Cấp bậc của hồn thú đương nhiên trọng yếu,thuộc tính có tương hợp hay không cũng là mấu chốt đồng dạng. Cho dù hồn hoàn tốt, nhưng cùng với vũ hồn của ngươi tương khắc, cũng không sinh ra tác dụng, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến chính mình. Trọng yếu nhất là mỗi hồn sư trong giai đoạn bất đồng thì sẽ có hạn chế hấp thu hồn thú bất đồng."
"Như vầy, ngươi bây giờ chỉ là một tên hồn sĩ 14 cấp, dựa theo hồn lực của ngươi, nhiều nhất chỉ có thế hấp thu một cái hồn hoàn của bách niên hồn thú, nếu người tham lam hấp thu thiên niên hồn hoàn kết quả chỉ có một, thân thể vô pháp tiếp thụ, chịu lực lượng của hồn hoàn hủy diệt. Trong lúc hấp thu hồn hoàn, ngoại lực vô pháp giúp đỡ, chỉ dựa vào chính mình. Ngươi nghĩ xem, nhưng người dựa vào người khác trợ giúp mới bắt được hồn thú, thực lực bản thân làm sao có thể mạnh mẽ, nói không chừng hấp thu hồn hoàn trong phạm vi cấp bậc của mình có thể khống chế cũng sinh ra tính hủy diệt. Đường Tam, ngươi phải nhớ kỹ, thế giới này rất công bình, muốn thu được cái gì, thì nhất định phải bỏ ra cố gắng tương ướng. Đầu ky thủ xảo thị dong nhân sở vị (ý là: người chờ cơ hội là kẻ tầm thường). Theo ta nghiên cứu vũ hồn lý luận, chỉ có trong lúc hồn sư nỗ lực mới có thể đem thực lực của mình đề cao lên. Ngươi hiểu không?"
Đường Tam thành thật gật gật đầu.
Hắn vốn cũng không phải một người chỉ biết chờ vận may, hắn là người luôn dựa vào chính mình cố gắng từng bước một để đạt đến mục tiêu.
Đại sư mang theo Đường Tam không vội ra khỏi thành, ngược lại hướng phía trong thành mà đi.
"Sư phụ, chúng ta không phải đi ra ngoài thành sao?"
Đại sư nói "Đề săn hồn thú phải chuẩn bị chút đồ vật, hơn nữa chúng ta cũng không thể đi bộ. Bốn trăm dặm lộ trình tuy không quá xa, nhưng tiết kiệm chút thời gian cũng hay hơn."
Lúc mặt trời từ hướng Đông bắt đầu nhô lên, bên trong Nặc Đinh thành cũng dần dần đông người lên. Hôm nay cũng là một trong những ngày hiếm hoi Đường Tam không có dùng tử khí đông lai luyện Tử Cực Ma Đồng.
Chuẩn bị theo lời Đại sư cũng không phức tạp, mua cho hai người một cái túi chuyên dùng đựng nước ấm. Mỗi túi lại trăm bị tầm 5 thăng (lít?) nước sạch. Lại mua thêm một ít thịt khô, bánh mỳ cùng trái cây. Sơ sơ cũng hai túi lớn.
Nếu như thế thì Đường Tam còn có thế hiểu được, Đại sư còn mua một thứ làm hắn vô pháp hiểu rõ, mà loại này lại mua nhiều nhất.
Cả 20 cân củ cải trắng. Nhiệm vụ hiện tại của Đường Tam là ôm hết đống đó. Hai mươi cân, sức nặng đối với hắn cũng không phải là gì, đương nhiện nếu là đi bộ 400 dặm đường thì lại là vấn đề rồi.
May mà Đại sư sau khi thanh toán đống đồ vật thì lập tực hướng phía trong thành mướn một chiếc xe ngựa, cấp cho mã phu 5 ngân hồn tệ.
Đấu La đại lục có hệ thống tiền tệ thế này, một kim hồn tệ bằng 10 ngân hồn tệ bằng 100 đồng hồn tệ. Một cái kim hồn tệ đủ cho một gia đình 3 người bình thường sống mấy tháng. Cũng tương đương với phí thu vào của Đường Tam cho 3 năm ở Nặc Đinh học viện.
Chức nghiệp Hồn sư được nói là chức nghiệp cao nhất, xa hoa nhất trên đại lục, thu nhập cũng làm một phần nguyên nhân. Chỉ cần từ hồn sĩ tiến gian thành Hồn sư, mỗi tháng cũng được 1 kim tệ bổ thiếp (...).Như vậy cũng đủ cho cuộc sống bình thường rồi. Đương nhiên, chỉ là cuộc sống cơ bản, muôn xa xỉ là không có khả năng.
Mà từ Hồn sư tu luyện lên cấp bậc cao hơn, vượt va Đại Hồn sư, tiến vào Hồn Tôn cảnh giới, chỉ cần tại Vũ Hồn Điện đăng ký, có thể được quốc gia trực tiếp phong tước hiệu, thành một vị quý tộc nam tước cấp thấp nhất. Thực lực càng cao, quý tộc phong hào càng cao. Thu nhập tự nhiên cũng như nước đẩy thuyền mà cao lên.
Chương 8: hồn đạo khí,nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ (2)
Dịch Giả: anhdenem
Nguồn: TTV
Đường Tam vẫn còn là lần đầu tiên ngồi xe ngựa, mặc dù có chút chòng chành, nhưng cảm giác mới vẫn làm hắn thấy hứng thú, thỉnh thoảng vén rèm cửa lên nhìn ra ngoài. Nhìn dòng người hối hả đi lại, cùng với các dạng cửa hàng, đối với thế giới bên ngoài, trong lòng không khỏi có chút chờ mong. Đời này, mình nhất định sẽ không đơn giản giống kiếp trước. Không biết sau này đi vào xã hội sẽ như thế nào.
“Tiểu Tam, cái này là cho ngươi.” Thanh âm nhàn nhạt của Đại sư mang Đường Tam từ trong tư tưởng bừng tỉnh, khi ánh mắt của hắn nhìn về phía Đại sư thì hắn phát hiện, không biết từ lúc nào, trong tay Đại sư đã hơn một cái đai lưng. Đai lưng nhìn qua rất đẹp.
Toàn thân đai lưng màu đen, mặt trên có những văn lộ màu đen huyền, không nhìn kỹ thì không cách nào phân biệt, trên toàn bộ đai lưng, khảm đều đều hai mươi bốn khối ngọc thạch màu nhũ bạch, mỗi một khối ngọc thạch đều chỉ có kích thước như móng ngón tay cái của người trưởng thành, hình tròn. Màu sắc ôn nhuận, vừa nhìn là biết mỹ ngọc này là hiếm có.
“Cảm ơn Sư phụ.” Đường Tam cũng không khách khí, đưa tay tiếp lấy, trưởng giả cho không thể từ chối **, trong khi ở tại Đường môn hắn đã thấy qua, Đường môn nội môn trưởng lão sau khi thu đệ tử đều sẽ cho một kiện lễ gặp mặt. Đại sư đưa cho mình chiếc đai lưng, hẳn cũng là có hàm ý tương tự.
** trưởng giả tứ bất khả từ
Đại sư nói: “Đai lưng này đã theo ta rất nhiều năm rồi, cũng bị mai một rất nhiều rồi. Hy vọng trong tương lai, nó có thể ở trong tay ngươi phóng xuất ra quảng thải nên có.”
Vừa cầm đai lưng vào tay, Đường Tam tựu cảm giác được nó không bình thường, đai lưng tựa hồ có rất nhiều khí lưu mỏng manh đang lưu chuyển, mà khí lưu của bản thân đai lưng như dòng không khí, lấy ngọc thạch để chứa đựng.
“Ba mươi năm trước, trong khi ta có được nó cũng không biết tên của nó là gì, nhưng với nhiều năm nghiên cứu của ta, nó có thể xem như Hồn đạo khí đứng đầu, tác dụng là chứa vật. Chỉ cần hồn lực của ngươi rót vào trong đó, mỗi một khối ngọc thạch đều cấp cho ngươi không gian chứa vật là một thước vuông. Rất tiện để chứa các loại vật phẩm.”
Hồn đạo khí, đối với Đường Tam mà nói, đây lại là một danh từ hoàn toàn mới, mặc dù còn không biết hàm ý của Hồn đạo khí đến tột cùng là cái gì, nhưng giải thích của Đại sư đã là hắn tâm thần đại chấn.
Hai mươi bốn khỏa ngọc thạch, chính là có thể có hai mươi bốn thước vuông không gian để chứa vật, đối với mình mà nói, thì phải là có chỗ có thể tồn phóng hai mươi bốn loại ám khí. Ánh mắt Đường Tam trở nên nóng bỏng, nội tâm đối với khát vọng tăng lên Huyền Thiên Công đã đạt tới trình độ lớn nhất từ trước tới giờ. Hận không được đầy đủ nội lực để tu luyện sử dụng các loại ám khí. Có đai lưng này, sẽ không cần lo lắng vấn đề chứa đựng ám khí nữa.
Không cần Đường Tam hỏi, Đại sư đã giải thích: “Hồn đạo khí, danh như ý nghĩa, bằng vào vũ hồn lực để sử dụng khí cụ. Hồn đạo khí truyền xuống rất ít, phần lớn đều không có tác dụng công kích. Bản thân Hồn sư cũng không cần vũ khí. Hồn đạo khí đều có thể dùng đồ vật để hình dung, về phần chúng nó sinh ra như thế nào, như thế nào chế tác, sớm đã thất truyền. Cái đai lưng này là ta vào mấy vị bằng hữu trong một lần thám hiểm có được. Làm thù lao phân phối cho ta. Đối với ta mà nói, nó không có tác dụng gì quá lớn, sau này hẳn là ngươi có thể sử dụng được. Đặt cho nó cái tên đi.”
Nhìn hai mươi bốn khỏa ngọc thạch ôn nhuận, Đường Tam cơ hồ là không suy nghĩ đã nhớ tới một bài thơ nổi tiếng của kiếp trước: “Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ. Vậy gọi nó là Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ đi.”
Đại sư có chút sửng sốt, khuôn mặt cứng ngắc nhìn không ra biểu tình, gật đầu nói: “Tên rất dễ nghe, nhưng hơi dài một chút.”
Trong lòng Đường Tam thầm than, có lẽ, coi như đây là một chút hồi ức của mình đối với kiếp trước.
Đại sư nói: “Sử dụng nó rất đơn giản, ngươi mang hồn lực rót vào bên trong khỏa ngọc thạch là có thể cảm giác được sự tồn tại của không gian, nếu ngươi phản ứng nhanh, thứ ở trong đó cũng như là trống rỗng xuất hiện. Nhưng muốn mang đặc tính của nó nắm giữ tốt, còn cần luyện tập nhiều hơn. Đây cũng là một môn công khóa sau này của ngươi.”
Không cần Đại sư nói thì Đường Tam cũng hiểu được tầm quan trọng của việc luyện tập tốt cách lấy vật ra từ Nhị thập tứ minh nguyệt dạ, gật đầu đáp ứng.
Vốn Đường Tam còn nghi hoặc, Đại sư mua nhiều đồ như vậy, sau khi tiến vào Liệp hồn sâm lâm thì như thế nào mang chúng đi liệp sát hồn thú, bây giờ có Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ này thì đều không còn vấn đề gì nữa. Dọc theo đường đi không có chuyện gì, hắn đã bắt đầu luyện tập khống chế cất, lấy vật trong Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ dưới sự chỉ đạo của Đại sư. Mà vật phẩm dùng để luyện tập, chính là Bạch la bặc….
Bốn trăm dặm đường, nói dài thì không dài, nhưng cũng không tính ngắn, thẳng đến giữa trưa ngày thứ hai, bọn họ mới đi tới mục tiêu, Liệp hồn sâm lâm.
Trong khi Đường Tam xuống xe ngựa, hắn phát hiện Liệp hồn sâm lâm hoàn toàn không giống với trong tưởng tưởng của mình.
Sâm lâm, tại trong ấn tượng của Đường Tam, hẳn là tràn ngập khí tức của đại tự nhiên, âm u yên tĩnh, không khí thanh tân, người ở rất thưa thớt.
Nhưng Liệp hồn sâm lâm trước mắt này, ít nhất là tại ngoài sâm lâm, nhưng lại cảm giác như là một cái chợ rộng lớn.
Ngoài sâm lâm, xây dựng rất nhiều phòng ốc, hoặc là nói cửa hàng, các loại âm thanh hỗn tạp vang lên, người người đi qua đi lại qua các cửa hàng đơn giản trên một con đường nhỏ, không khí huyên náo không khỏi làm Đường Tam nhíu mày.
“Có thủ lệnh, lực lượng nhóm liệp sát hồn thú, còn thiếu hai người.”
“Liệp sát nhanh hình hồn thú, bảy người, đợi thủ lệnh. Mười kim hồn tệ.”
Những âm thanh cùng loại vang lên, trong các cửa hàng rậm rạp phần lớn là bán một ít vũ khí, áo giáp và các loại thực vật tiếp tế.
Đại sư mang theo Đường Tam đi vào trấn nhỏ giống như cái chợ lớn này: “Có biết tại sao ta tại Nặc Định thành đã mua hết những đồ này không?”
Đường Tam lắc lắc đầu.
Đại sư chỉ vào bảng giá ở trong cửa hàng: “Bởi vì tới nơi này, giá cũng đều tăng ít nhất là gấp đôi. Ngươi có phải cảm thấy rất kỳ quái, bên ngoài một sâm lâm như thế nào lại náo nhiệt như vậy. Kỳ thật rất đơn giản. Chỗ có hồn thú thì có ích lợi. Nhất là sâm lâm này chuyên môn do quốc gia nuôi dưỡng hồn thú thì càng như thế. Hồn sư là một quần thể có tiền, người muốn kiếm tiền của Hồn sư nhiều lắm.”
“Sư phụ, vừa rồi người này kêu tổ đoàn là ý tứ gì?”