Khóe mắt Thiệu Cảnh giầt giật và hai hàng lông mày thì chau lại hơn một chút, hắn chẳng biết tại sao lại ẩn ẩn cảm thấy Tô Thanh Dung muốn nói bóng gió gì đó, hình như nàng có thâm ý khác muốn hắn biết nhưng thực sự thì hắn cũng không muốn quản nhiều vấn đề của nàng làm gì nên không tiếp tục truy vấn nữa. Chỉ là trong lòng hắn lại âm thầm khắc sâu hơn niềm tin nữ nhân này không phải là người đơn giản. Nàng lẫn vào trong Huyền Thiên tông nhất định là có mục đích gì đó, nhưng hắn không muốn biết mục đích của nàng là gì bởi nàng đáng sợ nhất là ở lòng dạ thâm sâu, thủ đoạn lại cao minh tàn nhẫn, không thể biết được lúc nào nàng sẽ quay ngược mũi dao về phía mình, giết mình để diệt khẩu. Vừa nghĩ tới điều này thì Thiệu Cảnh không khỏi rùng mình một cái rồi lẩm bẩm:"Vẫn là mau rời khỏi chỗ thị phi này thì tốt hơn."
Hắn quay người đi ra sân nhỏ thì Tạ Vân Long vẫn đứng ở ngoài viện chờ hắn, hai người vừa hàn huyên nói cười vừa đi tới chỗ ở của Tạ Tiểu Vũ.
Ngày đó Tạ Tiểu Vũ vì cứu Đoan Mộc hổ mà trúng phải một kích Xích Tâm Bát của Vệ Trọng, mặc dù bị thương không quá nặng nhưng cũng không hề nhẹ, lẽ ra với một thân tu vị đạo hạnh của nàng thì một kích Xích Tâm Bát không thể làm nàng ngất đi, chẳng qua là lúc ấy Vệ Trọng thú tính đại phát, khuôn mặt dữ tợn, lời nói lại đầy vẻ cưỡng bức đe dọa nên mới khiến tiểu nữ hài không rành thế sự này sợ quá mà bị thương rồi ngất đi thôi, so với sự kinh hãi của nàng thì thương thế lại không tính là cái gì. Chuyện xảy ra ngày ấy Thiệu Cảnh đều nhìn thấy hết ở trong mắt nên hắn chưa từng cảm thấy lo lắng quá mức cho tổn thương của Tạ Tiểu Vũ, chỉ là thằng ngốc mê gái Đoan Mộc Hổ kia lại bị thương rất nặng, cái khác không nói đến nhưng chỉ cần nhìn cái tay bị bẻ cong hắn đã cảm thấy bực mình rồi, e rằng khả năng hắn bị tàn phế tới hơn phân nửa rồi.
Thiệu Cảnh cảm thấy nội tâm trầm xuống rồi thầm thở dài, nói:"Không biết A Hổ bây giờ thế nào, đợi xem Tiểu Vũ xong thì đi thăm hắn."
Tạ Vân Long thấy sắc mặt của hắn không được tự nhiên thì liền mở miệng hỏi:"Thiệu sư đệ, ngươi làm sao vậy, có tâm sự gì à? Ờ, ta đoán là có liên quan đến Tô sư muội phải không?"
Thiệu Cảnh khẽ giật mình, hỏi:"Tạ sư huynh sao lại nghĩ như vậy?"
Tạ Vân Long vỗ vỗ bờ vai của hắn và cười hắc hắc, nói:"Tại Huyền Thiên tông không có ai không biết tên của Tô sư muôi xinh đẹp đâu, hơn nữa thiên phú tu luyện kinh người của nàng đã sớm khiến cho phần đông nam đệ tử trong chúng ta coi nàng là người tình trong mộng rồi. Thiệu sư đệ cũng là nam nhân, yêu thương nàng như vậy tất nhiên cũng là chuyện rất bình thường, tình cảm bình thường mà, không cần chú ý." Hắn ngẫm nghĩ rồi lại nói:"Vừa rồi ta thấy ánh mắt hai người nhìn nhau khá kỳ lạ, ta đoán chắc chắn ở giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì đó không muốn cho người khác biết rồi"
Thiệu Cảnh nghe vậy thì hơi giật mình một chút, sắc mặt không được tự nhiên nhưng im lặng, không nói gì cả.
Tạ Vân Long cười ha hả nói:"Thiệu sư đệ không cần khẩn trương, ta chỉ là thuận miệng nói đùa mà thôi, cho dù có là cái gì thì ta cũng không muốn hỏi đâu, người sư huynh như ta lỗ mãng thật, ta thật lòng xin lỗi sư đệ nhé." Nhưng rồi hắn chợt nghiêm mặt lại, đè thấp âm thanh xuống nói:"Chỉ có điều Thiệu sư đệ, ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận Tô sư muội, người này tuyệt không phải loại đơn giản, tâm tính cứng cỏi của nàng bình sinh ta rất ít thất, thật sự nàng không phải loại đèn tắt đã cạn dầu đâu." Tạ Vân Long nói xong thì thở phào một hơi thật dài, sắc mặt nhẹ nhõm hơn rồi nói khẽ:"Ta vẫn còn một chuyện không rõ nhưng không biết có nên hỏi hay không. Nếu sư đệ có chuyện gì khó sử thì không cần trả lời đâu."
Thiệu Cảnh cau mày rồi chắp tay nói:"Xin Tạ sư huynh cứ nói ra, nếu ta biết thì tuyệt đối sẽ không nói lời lường gạt sư huynh đâu."
Tạ Vân Long nhìn ngó bốn phía, tai khếch lên giần giật rồi cẩn thận từng li từng tí nói khẽ:"Có phải ngươi và Tô sư muội hợp lực giết Vệ Trọng không?"
Thiệu Cảnh cả kinh rồi hít vào một luồng khí lạnh và trong nội tâm thì đang nhấc lên biển sóng to gió lớn, sóng gió quay cuồng không ngừng, trong đầu óc cố gắng suy nghĩ đủ mọi chuyện rồi đôi mắt liếc sang nhìn Tạ Vân Long chằm chằm, rốt cục một lúc lâu sau đó lại nói ra một chữ:"Vâng."
"Híz-khà-zzz" , hình như Tạ Vân Long cũng vừa hít phải một hơi khí lạnh vào cơ thể nên nét mặt thay đổi không ngừng, chợt hắn cười ha ha và nói:"Tốt, tốt, tốt, Thiệu sư đệ quả nhiên có chí khí hơn người, thật sự can đảm. Huynh muội Tạ mỗ không có nhìn nhầm người mà."
Thiệu Cảnh nhìn thấy phản ứng của Tạ Vân Long như vậy mà nhất thời không biết phải làm sao nhưng nội tâm sóng gió trong lòng đã bình tĩnh lại một cách thần kì. Tạ Vân Long ngưng cười rồi nghiêm mặt nói:"Kỳ thật là do ta từ trong miệng của Tiểu Vũ mà biết được đấy, trong tích tắc nàng té xỉu thì nhìn thấy sau lưng Vệ Trọng có một vầng sáng màu xanh lá chậm rãi bay lên ở giữa bụi cỏ, Tiểu Vũ vững tin đạo nhân ảnh cầm vầng sáng màu xanh lá này chắc chắn không phải là cái gì mà cao thủ của Thiên Âm môn, mà nó tin rằng người đó chắc chắn phải là ngươi, Thiệu sư đệ ạ."
Tạ Vân Long ngừng lại một lát rồi lại nói:"Đêm qua ta từng nghe sư phó nói qua, Vệ Trọng đã chết trong tay thanh linh khí Xích Tâm Bát của hắn, xin hỏi Thiệu sư đệ, ngươi và Tô sư muội ai mà tinh tiến nhanh như vậy, lại đã tu luyện đến đạo hạnh Ngưng Nguyên Cảnh rồi?."
Thiệu Cảnh nhíu mày, lại nghĩ đến đó là do công pháp của quyển thiên thư nên Tô Thanh Dung mới có thể vượt cấp thúc dục linh khí, mà bí mật này hắn kiên quyết không thể nói cho người ngoài nghe được, do dự sau nửa ngày thì Vệ Trọng lộ ra vẻ mặt ngượng ngịu, nói:"Cái này? Kính xin sư huynh đừng làm tiểu đệ khó sử ạ."
Tạ Vân Long cười ha hả rồi vỗ vỗ bả vai Thiệu Cảnh, cười nói:"Nếu là việc Thiệu sư đệ không nói được thì tất nhiên người sư huynh này không thể lải nhải được nữa rồi." Hắn dứt lời rồi lại nhìn ngó xung quanh và lặng lẽ nói với Thiệu Cảnh:"Sư đệ xưa nay vẫn cảm thấy hứng thú với linh thảo độc vật, vậy thì quang cầu màu xanh lá sư đệ dùng để tập kích Vệ Trọng cũng là một loại độc vật, chắc hẳn ta đoán không sai chứ ?"
Thiệu Cảnh ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói:"Đúng là như vậy."
"Đến, ta cho sư đệ xem cái này, chắc hẳn sư đệ sẽ cảm thấy thích thú đấy." Tạ Vân Long dứt lời liền móc ra một bình thuốc ở bên hông rồi giao cho Thiệu Cảnh và nói:"Sư đệ nhìn đi."
"Ồ, cái gì vậy?" Thiệu Cảnh ngắm nhìn cái bình bình thường này mà cứ có cảm giác quen quen, ngẫm nghĩ một lát hình như nhớ được điều gì đó rồi đồng tử trong đôi mắt lập tức to ra, vẽ mặt kinh hãi sau đó không thể chờ đợi được nữa mà vội vã mở nắp chiếc bình ra, nhẹ nhàng hít hà một hơi rồi lập tức bị kinh hãi.
"Hóa Thi phấn!"
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Tạ Vân Long nhướng mày nhìn về phía Thiệu Cảnh. Thiệu Cảnh cầm thật chặt chiếc bình mà kinh ngạc và xúc động thật lâu, ánh mắt thay đổi thất thường rồi một lát sau chợt nghiêm mặt nói:"Tạ sư huynh, đây là ý gì?"
"Thiệu sư để quả nhiên nhận ra vật ấy." Tạ Vân Long ngẫm nghĩ một lát rồi nói:"Vật ấy ở trong tay ta được một đoạn thời gian rồi, chỉ là tối qua ta được nghe sư phụ kể chuyện Thiên Âm môn nên lúc này mới lấy ra cho Thiệu sư đệ xem mà thôi, ta thật lòng không có dụng ý gì khác đâu, sư đệ không cần căng thẳng như vậy." Tạ Vân Long dứt lời rồi nhẹ gật đầu với Thiệu Cảnh.
Thiệu Cảnh trầm tư suy nghĩ một lát, việc này tới bất ngờ quá, cho dù hắn có chín cái đầu cũng không thể đoán được vị sao trong tay Tạ Vân Long lại có loại độc vật này; nhưng mặc kệ như thế nào thì hắn vẫn tin tưởng Tạ Vân Long sẽ không làm điều bất lợi với hắn, nếu không thì e rằng giờ phút này hắn sớm đã bị chôn cùng Vệ Trọng rồi."
Chẳng lẽ hắn cố ý gõ ta? Muốn dựa dẫm vào thứ này để moi ra được bí mật gì đó chăng?
Thiệu Cảnh âm thầm suy nghĩ trong lòng, mặc dù nét mặt thoải mái không lộ vẻ gì nhưng sự kinh hãi nổi lên trong lòng không phải chuyện đùa. Các loại suy đoán không ngừng tuôn sối xả như nước lũ vỡ đê đập vào trong óc, bất chợt khiến cho hai hàng lông mày nhăn lại vài phần.
Tạ Vân Long thấy Thiệu Cảnh im lặng không nói một lời thì liền vỗ vai hắn cười nói:"Thiệu sư đệ không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, việc này chỉ có ngươi biết ta biết trời biết đất biết, tuyệt đối không có người thứ ba biết rõ, ngày sau nếu như đệ có gì cần thì cứ tìm sư huynh, Tạ mỗ tuyệt đối không phải là hạng chịu ân người không báo."
Tạ Vân Long nhìn ngó xung quanh rồi cười ha hả, nói:"Đi thôi, đừng để Tiểu Vũ phải sốt ruột chờ lâu."
Thiệu Cảnh hơi hơi kinh ngạc nhưng vẫn nhẹ gật đầu. Hắn không nói chuyện gì cả mà chỉ lặng lẽ đi cùng Tạ Vân Long trên một con đường, chỉ là trên đường đi không khí giữa hai người có vẻ nặng nề, thiếu hẳn đi hào khí cười đùa vừa rồi, thay vào đó là sự mập mờ khó hiểu.
Thiệu Cảnh nhẹ dảo bước đi mà sóng gió trong lòng một mực trào dâng không nghỉ, mặc dù Tạ Vân Long nhìn qua khí vũ hiên ngang hào khí ngất trời nhưng thực tế tâm tư lại kín đáo, suy nghĩ chặt chẽ, khiến hắn có cảm giác người này thâm thúy khó dò chứ chẳng hề tầm thường. Mặc dù người tài giỏi trong Huyền Thiên tông tất nhiên là loại nổi tiếng như mấy vị Đoạn Thiên Lý, Nhậm Hào nhưng vị sư huynh Tạ Vân Long này cũng là một người không thể coi thường. Mặc dù danh vọng của hắn không thể bằng mấy người kia nhưng không hiểu sao Thiệu Cảnh cứ phảng phất cảm thấy hắn không hề thua kém Đoạn Thiên Lý và Nhậm Hào chút nào, chỉ là hình như hắn không có địch ý với mình.
Thiệu Cảnh nghĩ xong thì âm thầm thờ dài:"Cái Huyền Thiên tông này quả thật là nguy cơ tứ phía à! Một tên đầu óc ngu si như Vệ Trọng còn có thể miễn cưỡng ứng phó, nhưng mà mình làm sao có thể tranh phong với hai người thâm sâu khó dò như Tô Thanh Dung, Tạ Vân Long đây? Bọn hắn như có như không, hoặc nhiều hoặc ít đều biết bí mật của ta, mà ta lại không biết đến tột cùng họ có ý đồ gì, sau này phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ông trời cố ý sinh ra những người tài giỏi như thế này để khiến cuộc sống của những kẻ tầm thường như ta không có được giây phút bình an sao?"
Vị kỷ, hai người đã tới chỗ ở của Tạ Tiểu Vũ rồi khẽ đẩy cửa vào. Tạ Tiểu Vũ mặc một thân quần áo màu xanh biếc, nàng đang rót nước từ ấm ngâm trà xuống hai chén trà nhỏ, mặc dù khuôn mặc nàng tiều tụy, sắc mặt tái nhợt nhưng lúc rót trà vẫn cố gắng làm thật cẩn thận, nhìn nàng pha trà thanh nhã mà không thể nhìn ra đó là một tiểu cô nương bị trọng thương, tinh thần và thể xác đều không được tốt.
Hai người đi vào gian phòng trang trí kiểu cổ, bày biện gần kề có đầu có cuối, một mùi thơm nhẹ lả lướt thoang thoảng trong phòng nhỏ. Thiệu Cảnh tinh tế đánh giá một lát, ngoại trừ một chiếc giường nhỏ nho nhã, một cái bàn có đặt gương đồng, đầu giường còn có một tủ quần áo, trừ lần đó ra thì không còn vật gì khác, mặc dầu đơn giản nhưng lại khiến người ta có cảm giác thư thái vui vẻ.
Tạ Tiểu Vũ thấy hai người đi vào phòng thì bờ môi khẽ hé cười, nàng kéo Thiệu Cảnh nói:"Đến đây, Thiệu sư huynh, bên này nè, mau nếm thử nước trà người ta đã ngâm đi." Thiệu Cảnh cười ha ha và nhẹ nhàng nâng chén trà lên hít hà, nói:"Thơm quá, ta không nghĩ tới Tiểu Vũ còn có tay nghề bực này đâu." Thiệu Cảnh ngắm nhìn nàng, đôi môi nàng hé cười nhưng khuôn mặt nhỏ xinh tái nhợt, hắn hơi ngưng lại rồi nói:"Vết thương của muội có đỡ hơn được chút nào không?"
"Ưm, muội đỡ hơn nhiều rồi, cám ơn Thiệu sư huynh đã quan tâm." Tạ Tiểu Vũ cười nói.
Tạ Vân Long thấy hai người cười cười nói nói thì nghiêng đầu nhìn ra ngoài một lúc rồi nhẹ nhàng khép cửa lại, sau đó hắn xoay người lại liền ha ha cười nói:"Tiểu Vũ thật không công bằng nha, trước khi Thiệu sư đệ đến thì cả ngày muội không chịu cười với ca ca một cái, cả ngày cứ khư khư cái mặt khổ qua, vậy mà Thiệu sư đệ vừa đến đã cười vui như vậy rồi, bất công quá." Hắn ngồi xuống ghế vừa nhấp một ngụm trà vừa cười nói:"Ngày bình thường muội gặp ca ca mà không chịu ngâm nước trà cho ca uống được một hớp, vậy chớ không phải ý muội là ca ca không tốt bằng Thiệu sư đệ sao? Thật là ...?"
Tạ Tiểu Vũ còn không đợi Tạ Vân Long nói xong thì hai má đào đã hồng nhuận phơn phớt, nàng vội gắt giọng cắt lời hắn, nói:"Ca ca, không cho phép ca ca giễu cợt người ta, ca ca còn nói bậy thì người ta không cho ca ca uống trà nữa đâu." Trong lúc nói chuyện, chẳng biết vì sao mà nàng cứ lặng lẽ liếc liếc Thiệu Cảnh rồi lại cụp mi xuống.
Nghe Tạ Vân Long nói như vậy, Thiệu Cảnh vừa mới nhấp một ngụm trà vào miệng thì suýt nữa phụt ra, nét mặt lúng túng không tự nhiên rồi dần dần chẳng biết là đang biểu lộ ý gì nữa, cuối cùng thì ngụm trà ngậm trong miệng bị phụt ra một chút làm ướt khóe môi. Hắn khẽ đặt chén trà xuống rồi sờ lên khóe môi còn ướt nước trà, cười nói:"Tạ sư huynh nói đùa, ta chỉ là người dưng nào có thể đánh đồng cùng tình nghĩa huynh muội của hai người được, đại huynh rộng lòng đừng cầm tiểu đệ lên làm trò cười chứ."
Tạ Vân Long cười ha hả nhưng không nói chuyện còn nụ cười ngượng trên khóe môi của Tạ Tiểu Vũ từ từ nhạt dần, nàng nhìn Thiệu Cảnh nhẹ nhàng nói:"Thiệu sư huynh, muội thực lòng cám ơn huynh đã xả thân mạo hiểm vì muội." Nàng ngừng một lát để nhìn Tạ Vân Long rồi lại nói:"Ngoại trừ ca ca, e rằng chỉ có mình Thiệu sư huynh thật lòng quan tâm muội như đầu gỗ sư huynh yêu Tô sư tỷ chân thành thôi."
Thiệu Cảnh không biết trả lời như thế nào nên đành ha ha cười nói:"Không cần cám ơn ta đâu.", rồi miệng hắn giật giật như muốn nói điều gì đó cuối cùng lại nuốt xuống dưới, hình như không biết nói gì cho tốt nên nhất thời không khí giữa ba người hơi có vẻ xấu hổ.
Tạ Vân Long thấy Thiệu Cảnh không biết nói gì liền mở đường chỉ lối giúp cho, ha ha cười nói:"Thiệu sư đệ có ân đức với huynh đệ hai người chúng ta, Tạ mỗ vẫn chưa biết sẽ mình báo đáp bằng cách nào." Hắn ngưng một chút, nhấp một hơi rồi uống cạn chén trà ở trong miệng, nghiêm nghị nói:"Chỉ cần huynh muội Tạ mỗ còn sống, chắc chắn sẽ gắng giúp Thiệu sư đệ mọi việc được chu toàn."
Thiệu Cảnh cười khổ, không biết trả lời như thế nào đành nói vài câu cảm ơn nhẹ nhàng khách sáo.
Ba người lại chuyện trò một lát, Thiệu Cảnh mắt thấy thương thế của Tạ Tiểu Vũ đã giảm đi nhiều nên tảng đá trong lòng rốt cục cũng rơi xuống đất, hắn vừa kêu có việc phải đi trước thì ba người lại hàn huyên thêm vài câu, mà vài câu này hơn nửa là Tạ Vân Long "Giễu trò" hai người. Trong lòng Thiệu Cảnh lúc này cũng không biết vì cái gì mà hắn cứ cảm thấy ánh mắt Tạ Tiểu Vũ nhìn mình là lạ, quai quái, khiến hắn toàn thân không được tự nhiên liền xin nhận lỗi với huynh muội Tạ Vân Long đang giữ lại rồi vội vàng chạy khỏi sương phòng của Tạ Tiểu Vũ.
Đợi Thiệu Cảnh đi rồi thì nụ cười trên mặt Tạ Vân Long chậm rãi cứng lại, nhè nhẹ thở dài một cái rồi nói:"Tiểu Vũ, Thiệu sư đệ rất là không đơn giản, ta cũng nhìn không thấu hắn, nhưng hắn với chúng ta có ân sâu như biển và cũng không phải người xấu, ta thấy muội tựa hồ cũng có vài phần tình ý với hắn, hay là muội tìm một cơ hội rồi cùng hắn rời khỏi nơi đầy thị phi này đi!"
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Bạch Thế Hân khẽ giật mình, hắn bị dọa sợ run rẩy nên nói chuyện không đâu vào đâu, vội vàng chắp tay cười nói:"Thì ra đây là cao đồ của lão thần tiên Bệ Ngạn thần, tại hạ có mắt như mù không thấy thái sơn, thất kính thất kính."
Nữ tử ấy liếc nhìn Bạch Thế Hân bằng ánh mắt đầy khinh thường, nàng thản nhiên nói:"Ngươi là Bạch gia gia chủ Bạch Thế Hân ư? Ngươi không cần phải khách sáo như thế đâu, tốt hơn là nên nói chuyện chính sự trước đi." Nàng dứt lời rồi liếc nhìn Nguyệt Công khiến nụ cười trên khóe môi của lão bị cứng lại, hiển nhiên là vì hắn không dám lãnh đạm chút nào với cách nhìn của nữ oa oa này, nghiêm nghị nói:"Vậy Bạch gia gia chủ, ngươi hãy nói tiếp đi."
Bạch Thế Hân ngập ngừng một lát vì hắn không thể tin được cái con tiểu nữ oa này lại dám gọi thẳng tên tục của hắn, mặc dù nội tâm rất không thỏa mái nhưng không dám phát tác, chỉ dám cau mày nói:"Hiện tại ta vẫn chưa điều tra được tin tức của Thiên Âm môn bởi vì hành tung của môn phái này quá mức quỷ dị và thần bí, chỉ bằng thực lực và thủ đoạn của Bạch gia ta thì vẫn chưa đào được những tin tức hữu dụng cần thiết, e rằng bây giờ người nhà của ta vẫn còn phải đi điều tra một thời gian nữa mới có kết quả được. Về phần gã Thiệu Cảnh thì ta đã phái rất nhiều thám tử đi vào Nam Sơn thành gióng trống khua chiên để điều tra, mặc dù không đào được tin tức hữu dụng gì nhưng đã điều tra được chỗ ở của hắn." Hắn đang nói lại ngập ngừng, sau đó cau mày lại và nói tiếp:"Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Nguyệt Công vội hỏi.
"Chỉ là chỗ ở của gã Thiệu Cảnh này trống rỗng, người của ta không tìm được được vật gì." Bạch Thế Hân cay mày rồi nói.
Nữ tử nghe vậy thì lông mi khẽ nhu lại, thản nhiên nói:"Nói cách khác thì ngươi không điều tra được cái gì đúng không?"
Bạch Thế Hân vội nhìn Nguyệt Công, Nguyệt Công gật đầu rồi hơi cúi đầu xuống, ho nhẹ một tiếng rồi nói:"Quả thực Bạch gia gia chủ đã tận tâm làm việc hết lòng, việc đám đệ tử của hắn không đến kịp lúc quả thực cũng chỉ là bất đắc dĩ, hy vọng Phong Thần đại nhân rộng lòng lượng thứ chứ đừng so đo với hắn. Hơn nữa thưa Phong Thần đại nhân, ngài chính là cao thủ điều tra và truy lùng của Thần Tiên hội chúng ta, tối hôm nay ngài đến đây chính là để tiếp nhận việc này, có ngài ở đây nhất định dấu vết của bọn chúng sẽ bị điều tra ra thôi."
Phong thần cười nhạt một tiếng chứ không nói gì.
Bạch Thế Hân nghe vậy thì sắc mặt hơi khó coi, thầm nghĩ trong lòng:"Con ranh con không biết trời cao đất dày này kiêu ngạo thật, ta đường đường là Bạch gia gia chủ một trong bảy đại môn phái ở vùng đất này chẳng lẽ lại phải nghe lời con ranh miệng còn hôi sữa chưa hiểu việc đời này sai bảo." Bạch Thế Hân mặc dù rất muốn nói như vậy nhưng nét mặt lại không hề thay đổi, ngẫm nghĩ một chút rồi cung kính nói:"Ta nhớ gần đây vùng đất Vạn Yêu Cốc này mới xảy ra một sự kiện lớn, chỉ là không biết nó có phải là tin tức hữu dụng mà Phong đại nhân cần hay không."
Phong Thần đại nhân nghe vậy thì thu lại nụ cười nhạt trên bờ môi, nàng hững hờ nhìn Bạch Thế Hân, hỏi:"Chuyện gì, ngươi kể ta nghe một chút đi.
"Sáu tháng trước có một động phủ của tu sĩ thời thượng cổ xuất hiện ở dưới chân dãy núi Thiên Thanh thuộc quyền cai quản của Huyền Thiên tông, một thời gian sau khi động phủ xuất thế thì thám tử của chúng ta đã hồi báo rằng lại có nhiều hiện tượng quỷ dị xuất hiện ở trên bầu trời dãy núi Thiên Thanh, hình như có cảnh chín con rồng khổng lồ biến ảo hóa thành một chiếc cự đỉnh. Chỉ có điều cảnh dị tượng này chỉ diễn ra trong vài cái chớp mắt rồi lập tức biến mất nên chưa bị nhiều người để ý."
Phong Thần nghe vậy thì đôi mắt ướt dễ thương của nàng trợn tròn lên, thầm rung động:"Là Cửu Long Hóa Đỉnh."
Phong Thần không đợi Nguyệt Công và Bạch Thế Hân kịp nói thêm câu gì thì nàng đã vội cười rất tươi, hớn hở nói:"Vậy thì ngày mai ta sẽ đến Huyền Thiên tông." Dứt lời nàng lại nói:"Nguyệt Công, làm phiền ngươi mau mau báo cho sư tôn biết tin tức này ."
Nguyệt Công vừa chắp tay vừa nói:"Vâng."
Một lát sau, khi Nguyệt Công và Bạch Thế Hân còn chưa hiểu gì giống như hai gã hòa thượng sờ đầu không thấy tóc thì Phong Thần đã vội vàng dẫn theo bốn người vẫn một mực đứng sau lưng nàng rời khỏi đại tửu lầu Thiên Thượng Nhân Gian, làm như nàng có sự tình trọng yếu gì đó nên không hề có ý tứ ngồi lại nói chuyện với hai người này.
Hai người Bạch Thế Hân và Nguyệt Công đợi đến khi Phong Thần rời khỏi mới bắt đầu quay ra nhìn nhau, trong nội tâm hai người đều có rất nhiều cảm giác hỗn loạn không nói nên lời, là kinh hãi, là không cam lòng, cũng là bất đắc dĩ, càng nhiều hơn là nghi vấn và suy đoán nổi đầy trong bụng, cái cổ tu động phủ này, cái dị tượng này, cái Thiên Âm môn này, đến tột cùng là đang có chuyện gì xảy ra? Lại để cho vị thần như Bệ Ngạn Thần đại nhân phải coi trọng như thế.
Bạch Thế Hân nghĩ mãi mà không có kết quả, thở dài một hơi và nói:"Xin hỏi Nguyệt Công, vị Phong Thần đại nhân này có tu vị như thế nào?"
Nguyệt Công cười nhạt một tiếng, nói:"Ta nhìn là biết trong lòng ngươi có nhiều thắc mắc, chỉ có điều ngươi đừng xem thường nữ oa nhi này." Nguyệt Công vừa đi về phía bậc thang gỗ dẫn xuống lầu dưới vừa nói:"Hơn nữa, nàng không phải là tu sĩ giống như chúng ta, bởi vì nàng là thuật sĩ. Càng trọng yếu hơn là nàng không chỉ được trời cao ban tặng thiên phú tu luyện Ngũ Hành thuật pháp kinh người mà còn có một loại năng lực có một không hai, đó là thuật Ngự thú. Trên trời dưới đất, phàm là loài có thể cử động như chim bay, cá nhảy, rắn, côn trùng, chuột, kiến..., thậm chí ma vật hay yêu thú đều nàng bị sai bảo tùy tâm, ép buộc tùy ý."
Ngày mười bảy tháng tám, mưa dầm gió bấc, sương lạnh mịt mờ.
Sáng sớm, cơn mưa dầm dề từ đêm qua vẫn chưa dứt và thời tiết ấm dần dần lạnh giá, chợt có cơn gió lạnh mang theo sương đêm chầm chậm chui vào phòng nhỏ, lùa vào chăn ấm khiến Thiệu Cảnh đang ngủ trong chăn bị cảm lạnh, không nhịn được liền hắt xì hơi một cái rồi lập tức mở to hai mắt.
"Trời đã sáng rồi à." Thiệu Cảnh duỗi lưng một cái rồi chậm rãi ngồi thẳng dậy, sau đó thuận tay sờ vào túi linh thạch vẫn còn nguyên ở dưới cái gối mà không khỏi nhếch miệng cười, nói:"Hôm nay nhất định phải mua một ít lá bùa tốt về rồi hảo hảo nghiên cứu thuật pháp mới được." Sau đó hắn lại thuận tay vứt Tiểu Trư sang một bên rồi nhảy xuống giường đi rửa mặt. Việc điều tra Vệ Trọng chết oan uổng đã được tạm dừng một thời gian, một đoạn thời gian dài, tất cả tin tức có liên quan đến việc này đều bị chưởng môn Thanh Phong chân nhân hạ lệnh giấu kín. Môn phái chỉ an bài một ít thám tử âm thầm điều tra Thiên Âm môn mà thôi, hơn nữa ngoại trừ đám trưởng lão đêm đó ngồi bàn luận ở Nghị Sự Đường thì chẳng còn ai biết được cái "Chân tướng" mà bọn họ vẫn tưởng là sự thật cả, vì vậy tất cả các đệ tử khác của Huyền Thiên tông đều hoàn toàn không hiểu gì cả, ai cũng đoán xa đoán gần rồi xúm vào nghị luận không ngừng, mặc dù việc Vệ Trọng bị sát hại rất nghiêm trọng nhưng chỉ mấy ngày sau đó mọi việc lại trở bình thường như chưa có gì xảy ra. Hơn nữa, tối hôm qua có người đến báo tin cho Thiệu Cảnh, hôm nay hắn đã được trở lại làm tạp vụ ở Thiên Phong lầu rồi.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Mặt trời còn chưa nhô lên nhưng cơn mưa phùn mịt mờ đã nhẹ nhàng rơi lả tả xuống con đường nhỏ trong núi.
Giống như thường ngày, Thiệu Cảnh lại dẫn theo Tiểu Trư đi đến bãi đất nằm ở đầu con đường nhỏ trong núi mà y đã đi qua không biết bao nhiêu lần, chỉ là lần này y đi khỏi Huyền Thiên tông với một cái túi nặng trịch treo ở bên hông. Thiếu niên này không bước đi rất tự nhiên, không có chút nào khác thường nhưng đến khi đi đến một chỗ cỏ cây mọc đầy trước mặt trong rừng thì bất thình lình y lại nở một nụ cười quỷ dị, thoáng một cái đã chui vào chỗ sâu trong rừng, không lâu sau mới chậm chạp chui ra khỏi khu rừng, lúc này bên hông y lại treo nhiều hơn một cái túi rồi tiếp tục đi xuống chân núi.
Trong Thiên Phong lầu. Vài ngày không tới hình như tình hình trong lầu không có chút thay đổi nào nhưng khi tỉ mỉ quan sát thì Thiệu Cảnh lại nhìn thấy nhiều ra mấy cái bàn lớn, hình như bởi vì số bàn lúc trước trong đại sảnh không đủ dùng nên đã phải tăng thêm.
Trong Thiên Phong lầu, từ buổi sáng đến giờ thì bàn nào cũng ngồi đầy khách, sinh ý thật là náo nhiệt, mặc dù loại tình hình này không phải là chuyện hiếm có gì nhưng cũng không phải là loại sự tình thông thường, khiến cho hai mắt Thiệu Cảnh mơ hồ nhìn thấy luồng hào khí mịt mờ. Sáng hôm nay số lượng khách hàng ra vào mua bán nhiều hơn ngày xưa rất nhiều, hiển nhiên đã làm cho bầu không khí của Thiên Phong lầu náo nhiệt hơn hẳn, mặc dù việc này là một việc tốt đối với Thiên Phong lầu, đối với Huyền Thiên tông nhưng Thiệu Cảnh lại phát hiện sắc mặt của quản sự Thiên Phong lầu và các vị sư huynh sư tỷ làm việc trong lầu không được tươi lắm.
Thiệu Cảnh không hiểu vì sao nên vội kéo một tiểu nhị lại hỏi:"Hình như mấy ngày nay sinh ý rất tốt nhưng mà sao khuôn mặt của tất cả mọi người đều nặng nề như vậy."
"Là Thiệu sư đệ à, ờ, mấy ngày nay sinh ý tốt thì tốt, chỉ là đám người khách này đều là loại khách lai giả bất thiện.
(lai giả bất thiện nghĩa là người đến thì không tốt - nằm trong câu: lai giả bất thiện, thiện giả bất lai nghĩa là người tốt thì không đến, người đến thì chẳng tốt đẹp gì.)
"Lời này có ý gì?"
"Những người này hơn phân nửa là bọn mật thám do những môn phái, thế lực khác sai phái đến Tiểu Hồ thành để tìm hiểu tin tức. E rằng bọn chúng chỉ đến vì cổ tu động phủ mới xuất thế của tông môn chúng ta thôi. Đoạn sư huynh dặn mọi người những ngày này phải làm việc cẩn thận, không ai được phạm sai lầm." Dứt lời, vị tiểu nhị liền vội vàng rời đi cứ như có người khách đang gọi mình.
Thiệu Cảnh cẩn thận đánh giá một lượt cả đám người khách, quả nhiên phát hiện bầu không khí trong đó có chút nặng nề, bởi vì tất cả bọn họ đều tự lo uống trà chứ không có một người nào nói chuyện, bầu không khí trên bàn tràn ngập cảm giác âm trầm quỷ dị.
Thiệu Cảnh âm thầm hít một hơi thật sâu rồi cũng phải rời đi làm việc bận rộn của chính mình
Lại nói tiếp, vì Thiên Phong lầu này sinh ý không tệ nên Thiệu Cảnh vừa bắt đầu làm việc đã bận tối mày tối mặt, tuy vậy trong lòng của hắn vẫn định tranh thủ thời gian ăn cơm buổi trưa để chạy ra ngoài bởi vì chỉ có buổi trưa thì hắn mới có cơ hội vụng trộm chuồn đi mua sắm lá bùa. Mặc dù chưa làm việc được bao lâu nhưng Thiệu Cảnh đã than thở sao mà buổi sáng lại trôi qua chậm chạp như vậy chứ, thời gian chậm chạp mãi không trôi đến giữa trưa, mặc dù trong lòng rất nôn nóng nhưng hắn vẫn phải bận bịu làm việc y như một kẻ không biết mệt mỏi.
"Thầy tướng số đây..., thầy tướng số đây..., trên trời biết kiếp trước bảy tầng tháp phù đồ, dưới đất giải kiếp sau ba đời phú quý... ." Chợt có giọng nói đầy khí thế của một ông cụ vang vọng nhẹ nhàng trong đại sảnh im phăng phắc khiến mọi người bất giác quay đầu ra lại nhìn trong vô thức.
Họ thấy một ông cụ mi tóc bạc phơ nhưng sắc mặt lại hồng hào như trẻ con, bộ râu dài cũng bạc phơ giống như một ông tiên, dáng vẻ tiên phong đạo cốt hơn người đứng ở ngoài cửa. Cụ cầm trong tay một thanh phàm kỳ viết bốn chữ khổ lớn "Tiên Nhân Chỉ Lộ" đẹp tựa như rồng bay phượng múa. Sau đó ông cụ cười ha ha rồi đi vào trong lầu
(phàm kỳ là cây gậy gỗ có treo lá cờ viết chữ hoa dọc từ trên xuống)
Thiệu Cảnh nhất thời nhàn rỗi tay không vướng khách liền đon đả nghênh tiếp ông cụ, hắn liếc nhìn bốn chữ "Tiên Nhân Chỉ Lộ" trong tay ông cụ mà không nhịn được bật cười. Hắn cũng là kẻ lão luyện trà trộn trong chốn giang hồ nhiều năm, việc như gian lận lừa gạt cũng đã làm không ít, trước mặt lại nhìn thấy ông cụ mặt dày này vào địa phương lừa lọc như Thiên Phong lầu mà rêu rao khắp nơi. Mặc dù trong lòng cảm thấy rất buồn buồn cười nhưng hắn nghĩ ông cụ ấy cũng có thể là một người khách mua hàng, vì vậy hắn liền cười nói đón chào, chỉ là trong nụ cười ẩn chứa sự châm chọc, cười nói:"Lão thần tiên, mời lão sang bên này."
Ông cụ nghe thấy Thiệu Cảnh gọi mình là lão thần tiên liền lấy làm mừng, ha ha cười cười và bước dài trong đường của Thiên Phong lầu. Ông cụ đang thả bước đi thong thả bất chợt dừng lại một chút như cảm thấy có điều gì không ổn, sau đó xoay người lại tỉ mỉ đánh giá thiếu niên đứng ở trước mặt một phen, "Ồ" lên một tiếng mà không khỏi cau mày, sau đó ông cụ đi vòng quanh Thiệu Cảnh một vòng, ánh mắt cụ rơi vào cái túi bên hông của Thiệu Cảnh. Ông cụ liền giơ tay ra nhẹ nhàng ước lượng một lát rồi nhất thời mí mắt không kìm được run rẩy, sau đó liền ha ha cười nói:"Thú vị, thú vị."
Thiệu Cảnh nhìn thấy ông cụ chỉ có hứng thú với túi Lưu Vân treo bên hông mình mà không khỏi kinh ngạc, trong lòng bay lên một cảm giác bối rối không hiểu vì sao. Hơn nữa hắn bị ông cụ nhìn lại cảm giác khó nói lên lời, không khỏi nhíu mày rồi cúi đầu nhìn xuống túi Lưu Vân treo ở bên hông và cười nói:"Lão thần tiên, người đã tìm thấy điều thú vị ở đâu vậy?"
Ông cụ cười hắc hắc rồi nói:"Người thú vị mà cái túi này cũng thú vị." Bất chợt nhãn châu trong con mắt của ông cụ khẽ lướt rồi cười nói:"Người trẻ tuổi, ta thấy ấn đường của ngươi biến thành màu đen, trên đỉnh đầu có yêu khí bốc lên, đó chính là dấu hiệu của tai ương, xem ra ngươi gặp tai vạ đến nơi rồi. Như vậy đi, lão phu gặp ngươi coi như là hữu duyên, vậy lão sẽ chỉ cho ngươi một con đường sáng, ngươi thấy thế nào."
Thiệu Cảnh nghe vậy mà suýt nữa thì bật cười, mặc dù hắn cảm thấy ông cụ này khá quái dị nhưng lại không nghĩ tới ông cụ lại còn muốn lừa gạt hắn nghe theo ý mình, hắn im lặng ngẫm nghĩ một lát rồi cười hắc hắc, nói:"Lão thần tiên, đêm qua ta ngồi xem tinh tượng nhìn thấy một ngôi sao trong chòm Bắc Đẩu thất tinh bị rơi xuống, bấm ngón tay tính toán thì chính là điềm đại hung, không ngờ hôm nay lại được gặp gỡ lão thần tiên, nếu như ta đoán không sai thì lão thần thiên chân đạp xuống lục tinh, chính là thuận theo điềm đại hung xuất hiện trong đêm, xem ra cảnh máu chảy đầu rơi đã ở ngay trước mặt, may mà lão thần tiên gặp được tiểu tử như ta, như vậy đi, tiểu tử như ta gặp lão thần tiên coi như là hữu duyên, vậy ta sẽ chỉ cho lão thần tiên một con đường sáng, lão thấy thế nào."
Ông cụ im lặng, đôi mắt nghiền ngẫm và khóe miệng khẽ nở một nụ cười, cụ cười nói:"Xin được lắng tai nghe."
Thiệu Cảnh cười cười, nói:"Kính xin lão thần tiên bỏ đi vớ giày, lòng bàn chân đạp vào một quả Hắc Châm, như thế chính là chân đạp thất tinh, tai qua nạn khỏi, hung nguy tự giải và không có vấn đề gì." Nghe thấy lời đối đáp của hai người mà mấy vị khách đang tự rót tự uống trà ngồi trong đại sảnh phải bật cười thành tiếng, trong lúc nhất thời giúp cho bầu không khí nặng nề trầm lắng bị tán mất vài phần. Ông cụ vừa cúi đầu nhìn xuống hai chân của mình thì phát hiện mình đã bị cậu thiếu niên này trêu đùa một phen, nhưng cụ không để ý chút nào mà ha ha cười nói:"Nếu vậy thì càng thú vị hơn rồi." Dứt lời, ông cụ trực tiếp đi thẳng vào Thiên Phong lầu.
v
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ông cụ tùy ý tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống, chỉ là cái bàn này có một người khách đơn độc đang ngồi tự rót tự uống trà một mình chứ không tán chuyện với ai. Mặc dù hắn thật sự không hề giơ tay xua đuổi ông cụ râu tóc bạc phơ này nhưng lại liếc xéo mắt nhìn ông cụ.
Ông cụ thấy vị khách này vừa nâng chém trà lên ngang miệng thì nhãn châu xoay động rồi giơ tay lên nói:"Chậm đã."
Vị khách dừng lại chén trà ở nâng được nửa đường, thản nhiên nói:"Như thế nào?"
"Lão phu thấy có mây đen che trên đỉnh đầu của tiên sinh ... .." Ông cụ lại đem tính toán ướm vào người của vị khách nhân. Xem ra khởi đầu không tệ, thế nào ông cụ cũng phải kiếm được một bả.
Ai ngờ ông cụ còn chưa nói xong thì vị khách nhân kia đã nâng chén trà lên miệng uống cạn, sau đó rút trường kiếm trong tay kêu "Choang" lên một cái rồi lạnh lùng đặt lên bàn, không nói hai lời liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mặt ông cụ. Biến cố bất thình lình xảy ra quả thực đã khiến ông cụ vô cùng hoảng sợ, vô tình run rẩy làm cây phàm kỳ "Tiên Nhân Chỉ Lộ" đang cầm trong tay bị lung lay dao động, ông cụ cười gượng mất tự nhiên rồi nói:"Tiên sinh chớ làm như thế, lão phu chỉ là hảo tâm nhắc nhở giúp tiên sinh hóa giải được điềm hung hiểm tai ương kia mà thôi, nếu tiên sinh không muốn nghe thì lão phu lập tức rời đi, lập tức rời đi."
Ông cụ dứt lời liền đứng dậy, đi lòng vòng rồi lại tìm một chiếc gỗ trống để ngồi xuống, sau đó lại mở miệng nói lời lo lắng lừa gạt người khác, nào có thể ngờ đám khách nhân này hoặc là trợn mắt hung dữ, hoặc là nói lời coi khinh chẳng thèm đếm xỉa, lộ ra là họ sớm đã nhìn thấu cái thủ đoạn rẻ tiền của ông cụ. Ông cụ bất đắc dĩ đành phải thở dài một tiếng rồi đứng dậy đi khỏi nơi này.
Ông cụ đi tới cửa chợt quay đầu lại nhìn về phía mọi người trong sảnh, lắc đầu thở dài một tiếng rồi lại cười tiếc nuối, than:"Thế nhân ngu muội, thế nhân hư vọng, thế nhân vô tri, u mê trong kiếp phù du, chìm đắm trong cõi hồng trần, cuối cùng vẫn chạy không khỏi vòng tuần hoàn của đạo trời, vạn thế chìm trong luân hồi thôi." Chuyện đó truyền vào trong tai mọi người đều bị cho là câu chuyện ma quỷ của đám thuật sĩ giang hồ, không coi ra gì giống như mắt điếc tai ngơ. Duy chỉ mình Thiệu Cảnh đang làm việc bận rộn trong lầu nghe thấy chuyện đó, bất chợt ngừng làm quay ra nhìn ông cụ.
Ông cụ mắt thấy không có người để ý tới lời mình nói xem ra không kiếm được sinh ý gì đành phải quay người rời khỏi nơi này, vừa đi được hai bước nhưng chằng hiểu tại sao ông cụ lại dừng bước rồi xoay người lại nhìn về Thiệu Cảnh, nhãn châu xoay động rồi cười nói:"Vị tiểu ca này, ngươi hãy tới đây một chút."
Thiệu Cảnh nghe vậy thì nhìn ngó xung quanh xem ai gọi thì thấy ông cụ đang nhìn mình chăm chú, hắn liền đi tới trước người ông cụ rồi cười nói:"Lão thần tiên có chuyện gì."
Ông cụ cười hắc hắc và nói:"Như vậy đi, lão phu thấy gặp ngươi quả thật là hữu duyên, muốn tặng ngươi một vật bỏ đi, ngươi xem coi thế nào." Ông cụ dứt lời liền móc tay vào túi áo rồi lấy ra một chiếc gương nhỏ đưa cho Thiệu Cảnh.
Thiệu Cảnh không hiểu vì sao nên liếc ánh mắt nghi ngờ về phía ông cụ, sau đó nhận lấy chiếc gương rồi xem xét tường tận tỉ mỉ. Chỉ là mặc dù hắn cầm chiếc gương xem xét kỹ càng nhưng chỉ thấy đây là một chiếc gương tầm thường không có gì đặc biệt, chỉ có điều quanh mình chiếc gương có thêm bốn cái quẻ tượng bát quái, mặc dù bốn quẻ đều là Tam Dương Hào, Thuần Dương Chi Sổ, Tam Dương Càn Quái nhưng lại không có một hào là Thái Âm Chi Hào. Thiệu Cảnh cảm thấy hơi kỳ lạ vì hắn không nhìn ra đây là vật gì. Hắn bèn xoay chiếc gương để nhìn mặt sau, quả đúng là có bức tranh hình Thái Cực. Thiệu Cảnh lại bắt đầu để ý đến chất liệu để chế tạo chiếc gương này, tuy vậy dùng nhãn lực của hắn lại không mảy may nhìn ra đây là vật liệu gì; nhưng có một điều Thiệu Cảnh hiểu rõ trong đầu, thứ này không phải vật liệu của thời kỳ này, chắc hẳn nó được truyền lưu lại từ thời cổ xưa và cũ lắm rồi.
"Cái này là vật gì? Lão thần tiên vì cớ gì lại tặng vật này cho ta?" Thiệu Cảnh nghi hoặc hỏi.
"Đồ vật này là do lão phu luyện được, ở đâu ra mà nhiều hỏi vấn đề như vậy, bây giờ ngươi cứ tạm nhận lấy là được rồi."
Vẻ mặt của Thiệu Cảnh đầy nghi hoặc nhưng hắn không muốn nhận nên cũng chẳng cần hỏi nhiều, bàn tay khẽ nhét trả lại chiếc gương vào tay ông cụ rồi nói:"Lão thần tiên hay là thu hồi lại vật này đi, ta và lão chỉ là bèo nước gặp nhau, ta dứt khoát không thể nhận đồ vật của lão được."
Ông cụ khẽ giật mình, khi cụ nhìn thấy cậu thiếu niên này sắp quay người vào trong lầu liền thở dài một hơi rồi nói:"Tiểu ca tạm dừng bước." "Vậy cũng được, cũng được thôi, ta lại muốn hỏi tiểu ca, tiểu ca vì sao lại tu Ngu Hành thuật pháp?"
Thân hình Thiệu Cảnh hơi run lên và đồng tử trong đôi mắt nhất thời dãn rộng, hắn nhìn chằm chằm vào ông cụ mà sắc mặt đang tươi lại tối sầm xuống. Hắn nghĩ thế nào cũng không hiểu vì sao ông cụ này lại có thể nhìn thấy con đường mà hắn đang tu luyện, chỉ một câu hỏi đơn giản của ông cụ đã lập tức nhấc lên cả biển sóng khó nói trong lòng. Thiệu Cảnh quay lại nhìn ông cụ rồi thản nhiên nói:"Lão thần tiên, người có ý gì vậy?"
Ông cụ cười hắc hắc rồi cầm chiếc gương ném cho Thiệu Cảnh, nói:"Ngươi đã tu tập Ngũ Hành pháp thuật thì cái thứ này đối với ngươi mà nói thì nó chính là loại đồ vật trợ giúp không thể tốt hơn. Nhận hay không nhận thì ngươi hãy tự mình suy nghĩ đi."
Thiệu Cảnh cầm chiếc gương trong tay mà do dự đến nửa ngày, im lặng suy nghĩ một lát. Không hiểu sao trong lòng hắn cứ cảm thấy ông cụ đứng trước mặt này chắc chắn không phải hạng người hiền lành lương thiện gì, rồi lại sờ không tới, nhìn không thấu giới hạn của ông cụ nên thầm kinh hãi trong lòng. Mặc dù nghĩ như vậy nhưng trên mặt hắn đã sớm khôi phục thái độ bình thường, nhìn không ra một tia kinh hoảng. Chỉ thấy hắn ước lượng chiếc gương trong tay rồi cười nói:"Lão thần tiên, nếu không phải lão nói ra mấy lời như thế thì ta phải đem trả lại chiếc gương này cho lão rồi."
Ông cụ nghe vậy lại bật cười, đưa tay ra nhận lấy chiếc gương rồi vuốt ve nó và cười nói:"Vật này người khác ước mong cả đời mà còn không có được, không thể tưởng tượng được tiểu tử như ngươi lại không muốn nó, đầu óc ngươi là bị bò đá hay là bị heo nhú rồi hả?" Ông cụ dứt lời lại ném chiếc gương cho Thiệu Cảnh.
Hai con ngươi của Thiệu Cảnh xoay lòng vòng thành vài vòng rồi cười nói:"Như vậy đi, ta nhận chiếc gương này nhưng lão thần tiên phải nói cho ta biết đây là vật gì?"
Ông cụ cười hắc hắc rồi xoa xoa đôi bàn tay, khẽ vuốt ngón cái và ngón giữa làm ra một tư thế chờ lấy tiền rồi đưa bàn tay ngả trước mặt Thiệu Cảnh, nụ cười không ngớt nở trên môi rồi cười đùa nói:"Tiểu gia hỏa được tiện nghi còn làm trò, lão phu biết rõ ngươi còn có chuyện muốn hỏi lão phu."
Thiệu Cảnh vừa nhìn thấy tư thế của ông cụ là lập tức hiểu được ngay, hắn suy nghĩ một lát rồi nói:"Bao nhiêu tiền lão mới bằng lòng nói?"
"Ờ, ngươi nghĩ mà coi nhé, một chiếc gương cộng thêm phí giải thích thì khoảng mười viên linh thạch là được rồi." Ông cụ cười hắc hắc và nói.
Thiệu Cảnh sa sầm mặt rồi cả giận nói:"Cái gì? Mười viên linh thạch? Lão đòi mắc như vậy thì có khác gì chặn đường cướp bóc của người khác không? Không có tiền."
Ông cụ nghe vậy thì cười hắc hắc và chỉ chỏ vào hai cái túi treo ở bên hông của Thiệu Cảnh, nói:"Ồ, hai cái túi này, trong đó có một túi chứa linh thạch, một túi đựng bảo vật uy lực khó lường của một môn phái thời thượng cổ truyền xuống, ngươi nghĩ lão phu nói đúng hay sai? Lão phu phải công nhận ngươi đúng là một tiểu tử không biết thành thật chút nào.
Thiệu Cảnh kinh hãi và trong lòng cảm giác hoảng sợ khó nói lên lời, hắn vội nhìn ngó xung quanh rồi giơ tay lôi kéo ông cụ vào trong góc tường của Thiên Phông lầu, sau đó liền thò tay vào túi lấy ra mười viên linh thạch rồi đưa cho ông cụ như bị ma quỷ sai khiến. Hắn chợt nhướng mày hỏi:"Bây giờ lão thần tiên có thể nói được chưa?"
Ông cụ cầm được linh thạch trong tay thì cười hắc hắc không ngừng, thuận mồm nói:"Tiền tài đúng là đồ tốt nha, ngươi có tiền thì có thể sai khiến cả ma quỷ cơ mà, lão phu đây tự nhiên có thể nói." Ông cụ dứt lời thì vỗ vỗ vào Thiệu Cảnh rồi chỉ tay vào một đám mây trắng bay lững lờ ở phía chân trời, nói:"Ngươi nhìn xem đó là cái gì?"
Thiệu Cảnh thuận thế xoay người và ngẩng đầu nhìn lên trời, đáp:"Là mây trắng."
"Sai, là Phù Vân." Dứt lời thì ông cụ biến mất không một tiếng vang.
"Phù Vân?" Thiệu Cảnh thì thầm như có điều suy nghĩ rồi vội hỏi:"Lão thần tiên đừng nói vớ vẩn, mau mau nói cho ta biết vật này là cái gì đi ..."
Thiệu Cảnh chưa nói xong thì chợt quay người lại, nào ngờ người xưa giờ nơi đâu, chỗ ấy chẳng còn có lão thần tiên. Hắn nhướng mày rồi quay đầu nhìn ngó mọi nơi, tìm kiếm xung quanh nhưng chẳng còn thấy bóng dáng ông cụ kia đâu cả.
Thiệu Cảnh lại nhìn chiếc gương trong tay mà không biết có phải mình vừa bị mắc lừa hay không, sau đó hậm hực đi vào trong Thiên Phong lầu. Hắn đang vung vẩy thì bất chợt lại có một thanh âm nho nhỏ truyền vào trong tai:"Thiếu chút nữa thì lão phu quên nói cho ngươi biết rồi, vật đó có tên là Âm Dương Kính, hai mặt phân làm âm dương, mặt này là dương kính và nó không phải vật tầm thường đâu.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào