Chương 25: bị đánh đau mà lại vui sướng
Dịch :Tkyatkya
Nguồn: 4vn
Lao Luân Tư có chút kinh ngạc nhìn Hàn Thạc, sau đó cười nói” Tốt lắm”, thân hình lại nhoáng lên, trong nháy mắt liền tới trước mặt Hàn Thạc, một cước nhanh như tia chớp lại hung mãnh đá ra, mục tiêu vẫn như trước là tiểu phúc của Hàn Thạc.
Lúc này, tiểu phúc của Hàn Thạc vừa trúng một cước cuồng mãnh, thân thể đã cực kỳ đau đớn, trong lòng phi thường rõ ràng, trung cấp kỵ sĩ Lao Luân Tư này vô luận tốc độ hay lực lượng công kích, tuyệt đối không phải cảnh giới” Cố thể” bây giờ có thể hoàn toàn chống đở.
Nhưng không biết vì sao, Hàn Thạc lại không có một tia sợ hãi, còn loáng thoáng chờ mong và hưng phấn. Trong cơ thể, ma nguyên lực nháy mắt đã lưu chuyển qua tiểu phúc mấy lần, Hàn Thạc cảm giác cơn đau nơi tiểu phúc đã giảm đi một ít, cả người tập trung chú ý, tĩnh táo đối mặt công kích tiếp theo của lao Luân Tư.
Ngay khi Lao Luân Tư vừa đá tới, Hàn Thạc nhoáng lên liền lùi nhanh ra phía sau, tránh thoát cước kia của Lao Luân Tư. Nhưng Lao Luân Tư không có gì kinh ngạc, thân hình không dừng lại, khi một cước đá vào khoảng không, liến lao tới Hàn Thạc, thoáng chốc đã đuổi kịp tung ra quyền đấm cước đá như cuồng phong bạo vũ mãnh liệt công tới Hàn Thạc.
Lao Luân Tư là trung cấp kỵ sĩ, ngoài việc vận dụng đấu khí vận chuyển bổ trợ thể lực cùng lực lượng công kích, cả người cơ năng khắp nơi đều hoàn toàn siêu việt hơn tráng hán bình thường. Cho dù hôm nay Thân thể Hàn Thạc rất linh hoạt, vẫn như trước không thể hoàn toàn tránh thoát mà liên tục trúng đòn, âm vang” Phách lý ba lạp” không ngừng truyền đến, trừ mặt Hàn Thạc ra, các nơi khác như ngực, lưng, bụng, bắp đùi…, đều không thể hoàn toàn phòng ngự, bị Lao Luân Tư không ngừng kích trúng.
Theo thân thể liên tục bị đánh trúng, Hàn Thạc đau đớn càng ngày càng kịch liệt, tốc độ tránh né do bị thân thể ảnh hưởng cũng bắt đầu trở nên chậm lại, nên bị trúng công kích càng nhiều, Lúc sau hai chân Hàn Thạc trầm trọng như mang chì, mỗi một lần động đều giống như mang theo ngàn cân.
Nếu không phải trong khoảng thời gian này, Hàn Thạc không ngừng dùng ma công ma luyện thân thể, mà vẫn y theo Bố Lai Ân yếu nhược trước đó, thì đã không cầm cự được cuồng phong bạo vũ công kích của Lao Luân Tư, có thể đã bị đánh chết.
Lần trước khi đối mặt với Khắc Lao Đức cùng Ai Lý Khắc, hai người đều sử dụng đấu khí trực tiếp đánh vào Thân thể Hàn Thạc. Đấu khí cuồng liệt vừa vào thân thể đã bị ma nguyên lực bao trụ, nên mới làm cho Thân thể Hàn Thạc không phải thừa nhận thương tổn quá lớn.
Hai lần bị đấu khí đánh vào trong cơ thể, Hàn Thạc không có bị thương thế quá lớn, khiến cho Hàn Thạc mơ hồ có chút coi thường chiến sĩ ,kỵ sĩ, nhưng bây giờ bị Lao Luân Tư đánh cho bầm dập, Hàn Thạc mới chính thức hiểu rõ ý nghĩ trước kia là hoàn toàn sai lầm.
Trước kia , không có bị thương là bởi vì công hiệu thần kỳ của ma nguyên lực, nếu không có ma nguyên lực trong trong cơ thể, sợ rằng đấu khí vừa vào thân thể, lục phủ ngũ tạng sẽ hoàn toàn bị phá hủy, khó trách, lúc đầu đấu khí của Khắc Lao Đức tiến vào trong cơ thể, mình không có lập tức chết thảm lại làm cho nhiều người kinh ngạc, và khó trách vì sao Ai Lý Khắc phóng đấu khí vào thân thể mình liền tự tin mình phải chết không thể nghi ngờ, ngay cả kiểm tra cơ thể cũng không cần.
Bây giờ, Lao Luân Tư thay đổi phương pháp sử dụng đấu khí, không có trực tiếp dùng đấu khí đánh vào thân thể để phá hủy lục phủ ngũ tạng, mà gia tăng lực lượng công kích cùng tốc độ của bản thân, do đó dù ma nguyên lực có công hiệu thần kỳ cũng không cách nào thi triển, chỉ có thể bị động dùng thân thể thừa nhận.
“ ba!”
Lại đồng dạng một cước đá vào tiểu phúc của Hàn Thạc, Hàn Thạc không kịp tránh cũng lui không nổi trúng cước xong liền té ngồi xuống.
Bây giờ, Hàn Thạc bị gãy hai ba nhánh xương sườn, các thương thế khác nhiều đến mức không thể đếm, trừ khuôn mặt vô ngại ra,cả thân thể bị thương nặng chưa từng có, Hàn Thạc rướn thân, không ngừng muốn đứng lên, mỗi lần đứng thẳng được lại loạng choạng té xuống.
Lúc này, Thân thể Hàn Thạc mỗi một lần động đây, cũng đều mang đến cho hắn đau nhức kịch liệt, nhưng Trong tâm Hàn Thạc kỳ thật lại đang mừng như điên. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng tốc độ lưu chuyển của ma nguyên lực so với bình thường nhanh hơn rất nhiều, không ngừng lưu động khắp toàn thân đi qua những chổ bị đau nhức, khiến cho các vết thương này lại đau nhức đến đoạn liệt cốt cách,nhưng lại có cảm giác kỳ dị , tê tê rân rân, bỏng rát như lửa đốt.
Hàn Thạc trong lòng hiểu rằng, phán đoán trước đây của Hắn đã không sai, muốn đột phá ” Cố thể” Cảnh giới, “phá sau đó lập”chính là phương pháp nhanh nhất, lúc này, ma nguyên lực lưu động dị thường nhanh, không ngừng chữa trị thân thể bị hư hao, đem gân cốt da thịt lần lượt tái tạo lại, khiến cho thân thể hắn sau này càng ngày ngày càng cường nhận.
Thân thể mặc dù đau đớn vô cùng, nhưng Trong tâm Hàn Thạc lại cực kỳ hài lòng, vừa cắn răng kêu thảm, vừa nhếch miệng hắc hắc cười tiếu, cuối cùng, mạnh mẽ đứng thẳng lên, ánh mắt nhìn thẳng Lao Luân Tư, nói:” ta nghĩ giao dịch của chúng ta, sau này có thể tiếp tục.”
Lao Luân Tư dừng tay, đứng thẳng trước mặt Hàn Thạc, cau mày nhìn hắn đang loạng choạng thân thể, dù té lên té xuống nhiều lần nhưng cuối cùng có thể đứng thẳng lên được. Thân là người công kích, Lao Luân Tư rất rõ ràng uy lực công kích của mình, cho dù sơ cấp chiến sĩ bình thường mà đối mặt với loại cuồng mãnh công kích này, dù có đấu khí làm phòng ngự, cũng không thể ương ngạnh như Hàn Thạc.
Mà làm cho Lao Luân Tư kinh ngạc chính là, Hàn Thạc chịu công kích mãnh liệt như vậy lại có thể không ngừng cười lớn, hơn nữa, từ Tiếng cười của Hàn Thạc Lao Luân Tư cảm nhận được Hàn Thạc thật sự tràn ngập vui sướng, điều này làm cho Lao Luân Tư cảm thấy cực kỳ không thể hiểu được.
Đợi khi Hàn Thạc nói muốn tiếp tục giao dịch dài hạn, Lao Luân Tư đầu tiên là ngạc nhiên, sau mỉm cười nói:” Bố Lai Ân, ngươi rất thú vị, nhưng nếu ngươi muốn tiếp tục giao dịch, còn phải xem thân thể của ngươi, sau này có thể hay không chịu đựng được. Thành thật mà nói cho ngươi, ta hôm nay không có xuất toàn lực, cũng không có dùng bội kiếm. Kim tệ ta có , và nếu ngươi còn muốn lấy khoản tiền này, lần sau tùy thời có thể tới tìm ta, vẫn dựa theo mức giá này mỗi một lần năm kim tệ, như thế nào?”
Gật đầu, Hàn Thạc nói:” không thành vấn đề, ta sẽ rất nhanh quay lại!”
“ tốt lắm, Bố Lai Ân ngươi rất thú vị, hy vọng ngươi có thể nhanh lại đây, lần sau ta công kích sẽ càng thêm mãnh liệt, ngươi cần phải chuẩn bị sẵn sàng a!” Lao Luân Tư vừa nói, vừa thay quần áo, đem bội kiếm mang vào, xong liền rời đi thí luyện tràng.
Lao Luân Tư rời đi xong, Hàn Thạc cũng không lập tức rời đi, ngược lại khoanh chân ngồi xuống, y theo phương thức tu luyện ma công, bắt đầu dùng ma nguyên lực chữa trị và ma luyện lại thân thể bị đang thương nặng.
Một lúc sau, Hàn Thạc cảm giác thể lực đã mất đi, theo ma nguyên lực chữa trị, từng chút từng chút phản hồi, vốn hai chân nặng ngàn cân như đeo chì cũng đã khôi phục vài phần khí lực. Thân thể bây giờ dù vẫn không chỗ nào không đau, nhưng so với vừa rồi toàn thân vô lực, đau đớn phi nhân thì đã tốt hơn một chút.
Nhăn nhó chuyển động thân thể, cảm thụ tức chút đau nhức, Hàn Thạc cười lớn để át cơn đau, chậm rãi đứng dậy, sau đó hướng bên ngoài thí luyện tràng đi ra.
“ di, là Bố Lai Ân a, ngươi không sao chứ?”
Hàn Thạc vừa mới ra khỏi thí luyện tràng, chợt nghe có người kinh hô bên cạnh, xoay người nhìn lại, Hàn Thạc nhận ra là chiến sĩ Gia Nhân- người hảo tâm khuyên bảo mình trong đại sảnh. Xem bộ dáng Gia Nhân bây giờ, võ phục trên thân chỉ có chút tro bụi, trên trán và quần áo có chút mồ hôi, tựa hồ không có chịu thương tổn gì.
“ không có gì.” Hàn Thạc mỉm cười hướng Gia Nhân gật đầu, thản nhiên trả lời.
Gia Nhân thân là một chiến sĩ có kinh nghiệm chiến đấu, liếc mắt một cái liền nhìn ra tình hình Thân thể của Hàn Thạc - không như lời Hàn Thạc nói vô ngại. Hắn làm nhục bá tử có kinh nghiệm phong phú, nên hiểu được dù trên mặt không nhìn ra cái gì cũng không đại biểu thân thể không bị thương tổn, mà Hàn Thạc bây giờ, vô luận tư thế đi lại hay vẻ mặt, đều nói rõ thân thể bất ổn.
Bước nhanh đến gần Hàn Thạc, Gia Nhân lấy tay phù đở, cau mày nói:” còn nói không có gì, ngươi bây giờ thân thể khẳng định rất bất ổn. Như vậy đi, ta đưa ngươi về. Còn may là ngươi còn sống mà đi ra, ta còn tưởng ngươi bị đánh chết rồi chứ!”
Hảo ý này của Gia Nhân, Hàn Thạc không thể nhận, lấy thân phận hắn bây giờ là một tạp dịch của vong linh hệ, càng lại là một tạp dịch điên ngốc, nếu cùng Gia Nhân trở về, khẳng định sẽ đưa tới vài phiền toái không cần thiết.
Mặt khác, Hàn Thạc cũng không muốn thiếu một nhân tình, bây giờ dù cho thân thể bất ổn, nhưng chỉ cần nhẫn nại chậm rãi từng bước cũng không vấn đề gì, bởi vậy, Hàn Thạc đem bàn tay đang phù đở của Gia Nhân mở ra, mỉm cười nói:” cám ơn ngươi, Gia Nhân, thật sự không có chuyện gì, ta tự mình có thể trở về.”
Nói xong những lời này, Hàn Thạc liền định rời đi, nhưng khi quay người lại, phát hiện phía xa xa đi tới một nhân vật quen thuộc- Khắc Lao Đức.
Khắc Lao Đức phía sau mang theo một nhục bá tử, cũng đang hướng thí luyện tràng đi tới, xem bộ dáng hắn, khẳng định cũng dùng nhục thuẫn để tu luyện.
Khi đến kỵ sĩ học viện, Hàn Thạc đã chuẩn bị tình huống nếu đối mặt với Khắc Lao Đức, chuyện lần trước tại quang hệ ma pháp học viện, tiểu khô lâu của Hàn Thạc bị Khắc Lao Đức thiếu chút nữa đánh cho tan nát, mà bản thân cũng bị đấu khí Khắc Lao Đức đánh vào cơ thể, nếu không phải trong cơ thể có ma nguyên lực bao lấy đấu khí, sợ rằng mệnh nhỏ đã bị hủy ở trong tay của Khắc Lao Đức này.
Khắc Lao Đức không hề đem chuyện này đặt trong lòng, cũng không biết chủ nhân tiểu khô lâu chính là Hàn Thạc, nhưng Hàn Thạc lại âm thầm nhớ kỹ món nợ này, định ngày sau phụng bồi.
Mặc dù sớm đã có chuẩn bị nếu gặp phải Khắc Lao Đức, nhưng thân thể bây giờ cực kỳ suy yếu, Hàn Thạc không nguyện ý lúc này cùng hắn gặp mặt, nếu không lỡ vạn nhất mình tính sai, Khắc Lao Đức lần trước bị mình làm cho khó chịu lại ra tay trả thù mà nói, sợ rằng chỉ có một đường chết.
Mắt thấy Khắc Lao Đức trên mặt mang theo nụ cười như ánh mặt trời, vừa đang quay đầu cao giọng bàn luận cái gì với mấy kỵ sỹ đệ tử bên cạnh, vừa hướng bên này chậm rãi đi tới, Hàn Thạc cấp tốc tìm biện pháp tránh né.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tkyatkya
Đợi khi Khắc Lao Đức tới càng lúc càng gần, Hàn Thạc hô “a ” một tiếng, liền cúi người xuống lấy hai tay ôm lấy mắt cá chân, như muốn kiểm tra thương thế ở mắt cá chân vậy. Gia Nhân vừa thấy biểu tình của Hàn Thạc không khỏi cau mày, liền một tay
phù đỡ Hàn Thạc, mở miệng nói:” thế nào, có phải hay không mắt cá chân đã bị thương, để ta xem xem.”
“ không có gì, chỉ là vừa mới trật gân mà thôi.” Hàn Thạc khom lưng cúi đầu, thấp giọng nói nhỏ một câu.
Lúc này, Khắc Lao Đức cùng mấy kỵ sĩ đệ tử khác cũng vừa đi tới nơi này. Những người này đều đến sau, nên không biết được Hàn Thạc là ai, ở nơi này người bị trọng thương tàn tật đã gặp rất nhiều, cho nên biểu hiện Hàn Thạc bây giờ cũng không khiến cho nhiều người chú ý.
Khắc Lao Đức liếc nhìn thoáng qua bên này, cũng không để ý gì vẫn vừa di vừa nói cười với mấy người bên cạnh, càng lúc càng cách xa Hàn Thạc.
Nơi mắt cá chân của Hàn Thạc nhìn vào thấy phù lên. Gia Nhân cúi đầu nhìn xuống liền thở nhẹ một tiếng:” đã sưng lớn như vậy a, để ta đưa ngươi về thôi!”
Mắt thấy Khắc Lao Đức càng lúc càng xa, Hàn Thạc liền đứng thẳng dậy, dũi chân một chút, mỉm cười nói với Gia Nhân:” ta đột nhiên cảm thấy tốt hơn rất nhiều, cám ơn ngươi Gia Nhân, thật sự không cần!”
Nói xong những lời này, Hàn Thạc tốc độ nhanh hơn, không nói thêm tiếng nào, nhanh chóng rời đi.
Gia Nhân mắt thấy Hàn Thạc đột nhiên bình thường như không có việc gì, không khỏi nghi hoặc lắc đầu, kinh ngạc nói:” thật sự là một quái nhân a!”
Kéo lê thân tàn khắp nơi thương tích, khi trời gần tối, Hàn Thạc về tới ma pháp học viện vong linh hệ. Bây giờ, nhiệm vụ của Hàn Thạc tại Vong Linh Hệ đa số do Khải Lý cùng Bác Cách tiếp nhận, Hàn Thạc không cần quan tâm. Quay lại lĩnh bửa cơm tối, Hàn Thạc trực tiếp về nhà kho, đem cửa đóng chặt lại, bắt đầu tu luyện.
Thân thể không chỗ nào không đau nhức, da thịt gân cốt cũng tổn thương không nhẹ, ma nguyên lực dựa theo phương pháp tu luyện ma công lưu chuyển toàn thân, mỗi một lần ma nguyên lực lưu chuyển một chu thiên, Hàn Thạc cảm nhận đau nhức ở khắp các vết thương đang từ từ giảm dần.
Trong quá trình ma nguyên lực không ngừng lưu chuyển, tựa hồ cũng đã không ngừng lớn mạnh, làm cho Hàn Thạc cự kỳ vui mừng. Thầm nghĩ : “xem ra trong lúc ma luyện thân thể, đối với ma nguyên lực cũng là một quá trình chậm rãi gia tăng, sau này, mình phải không ngừng tiếp nhận thương tổn, để rèn luyện thân thể a”
Tới sau nửa đêm, Thân thể Hàn Thạc đã tốt hơn rất nhiều.Lúc này, Hàn Thạc bắt đầu tu luyện tiếp” Huyền băng ma diễm quyết”, y theo công pháp mà lưu chuyển ma nguyên lực đến hai lòng bàn tay và các ngón tay.
Thời gian lại nhanh chóng trôi qua, Hàn Thạc đang lâm vào trạng thái cổ quái: trong đầu không có bất kỳ tạp niệm nào,chỉ còn sót lại ý niệm tu luyện chấp nhất, cơn đau từ các vết thương trên thân thể sớm đã quên mất, cứ như vậy không ngừng đem ma nguyên lực y theo công pháp của ” Huyền băng ma diễm quyết” mà vận chuyển.
Trước kia, khi Hàn Thạc tu luyện ma công đều rất khắc chế, tới thời gian nhất định sẽ tỉnh lại, chưa bao giờ nhập thần như lần này. Lúc này, Hàn Thạc như trầm mê trong công pháp, quên mất thời gian trôi qua, quên mất mình tồn tại, quên hết thảy tạp niệm thường ngày.
“crăc”
Cửa nhà kho đột nhiên bị tung ra, Hàn Thạc chợt bừng tỉnh, nhướng mày lên, hai mắt băng lãnh như điện quang bắn thẳng tới Kiệt Khắc.Kiệt Khắc bị ánh mắt của Hàn Thạc nhìn lại, sợ đến cả người run lên, sau đó thấy lãnh điện trong mắt Hàn Thạc rút đi mới thở nhẹ một tiếng, nói:” Bố Lai Ân, ngươi thật là ở đây a! ta còn tưởng ngươi có chuyện gì rồi chứ!”
Hàn Thạc bừng tỉnh, lập tức xem xét thân thể, phát giác thân thể vốn đang trọng thương đã tốt hơn rất nhiều. Trong cơ thể, ma nguyên lực đang lưu động, so với lúc trước lớn mạnh hơn một chút, tinh thần lực cũng cảm giác có tiến bộ hơn.
“ ta thì có thể có chuyện gì, chỉ vắng mặt một ngày mà thôi, dù sao đã có Bác Cách và Khải Lý giúp ta quét dọn, cũng không có chuyện gì!” Hàn Thạc lắc lắc cần cổ cứng ngắc, từ cần cổ phát ra tiếng vang” rắc rắc”, và khi Hàn Thạc từ trên giường gỗ bước xuống , cựa thân một cái, xương cốt trong cơ thể cũng vang lên thanh âm “rắc rắc”, làm cho Kiệt Khắc kinh hãi đến sửng sờ.
Một lúc sau, khi tiếng vang từ trong thân thể Hàn Thạc biến mất, Kiệt Khắc như mới bừng tỉnh, vội vàng lớn tiếng:” ức, Bố Lai Ân, ngươi không có vắng mặt chỉ một ngày a, mà đã liên tục sáu ngày không có xuất hiện, ta gõ cửa rất lâu cũng không thấy ngươi có phản ứng gì, ta còn tưởng ngươi có chuyện a!”Kiệt Khắc vừa nói như vậy, Hàn Thạc cả kinh-Sáu ngày, chẳng lẻ mình tu luyện suốt sáu ngày, nhướng mày suy tư, Hàn Thạc đột nhiên nhớ tới trong trí nhớ của Sở Thương Lan lưu lại, khi tu luyện ma công có trường hợp” Nhập ma” như vừa rồi.
Người tu ma bởi vì cơ duyên, có đôi khi lâm vào trạng thái ” Nhập ma”, dựa theo tình hình khác nhau mà “nhập ma” lại chia làm hai loại động - tĩnh. Có người khi “ Nhập ma”, tâm trí liền trở nên hiếu sát, thân thể không cảm nhận được bất kỳ cảm giác gì, vô luận là ma công hay thể phách khi “Nhập ma” đều đề cao rất lớn, lúc này, một khắc cũng không dừng lại được muốn không ngừng hủy diệt hết thảy người - vật trước mặt, loại” Nhập ma” này là loại động.
Loại khác chính là tình huống của Hàn Thạc vừa rồi, trong lúc tu luyện đột nhiên “Nhập ma”, không cách nào cảm giác được, khi đó , cơ năng của cơ thể cùng ma nguyên lực lưu động so với tu luyện bình thường đề cao lên mấy lần, tự mình không cảm thụ được tình huống tu luyện, nhưng khi đột nhiên tỉnh lại, nhận thấy thân thể biến hóa rất lớn.
Hai loại Phương thức “Nhập ma” này, thứ nhất là tâm trí đang bình thường gặp phải kích thích cực lớn, nếu khi đang “Nhập ma” mà không ngừng giết choc thì nguyên khí sẽ đại thương- đó là tác dụng phụ. Loại thứ hai là “Nhập ma” tĩnh - còn được xem là phương thức nhập ma tốt nhất, đa số là khi đang tu luyện thì tiến vào cảnh giới kỳ dị này, mà khi tỉnh lại ,thì nhận thấy thực lực gia tăng rất nhiều.
“ nga, đó là bởi vì ta gần đây có chút mệt mỏi nên ngủ qua sâu rồi. Được rồi, ngươi đến đây tìm ta làm gì?” Hàn Thạc đang nói chuyện liền cảm giác bụng trống rỗng, hiểu rằng sáu ngày này không có ăn gì, thân thể bây giờ cần phải nhanh chóng bổ sung “năng lượng”.
Thấy Hàn Thạc sờ sờ tiểu phúc, tiểu mập mạp Kiệt Khắc lục lục trên người, rồi đưa ra một khối diện bao lớn cho Hàn Thạc, sau đó mới nói:” ta lo lắng ngươi có việc gì, còn nữa, Phạm Ny sư phụ bảo ta nói ngươi đi tới phòng thí nghiệm của nàng một chuyến. Nga, còn có, Tiểu ma nữ Lỵ Toa, cũng hỏi ta tin tức của ngươi, không biết có phải hay không lại muốn tìm ngươi phiền toái.”
“ như vậy a, ừ, ta trước đi gặp Phạm Ny sư phụ!” vừa ăn diện bao, Hàn Thạc vừa đi vừa nói , thoáng chốc đã ra tới cửa.
May là Tiểu khô lâu trong thời gian này đều bị Hàn Thạc cho xuống dưới giường, Kiệt Khắc lần này đột nhiên tung cửa mà vào, cũng không nhận thấy cái gì cổ quái. Đem cửa đã bị Kiệt Khắc đánh vỡ sửa sang lại một tí, Hàn Thạc liền hướng phòng thí nghiệm của Phạm Ny đi tới.
“ đông đông đông”
Hàn Thạc đứng trước Phòng thí nghiệm của Phạm Ny, gõ cửa.
“ tiến vào!” thanh âm ôn hòa nhu mỹ của Phạm Ny từ trong phòng thí nghiệm truyền đến, Hàn Thạc nghe được, liền đẩy cửa ra đi vào bên trong.
Trong phòng thí nghiệm đang có mấy cái ma pháp quyển trục trải rộng ra, bề mặt các ma pháp quyển trục có đầy hoa văn huyền ảo miêu tả các đồ án tinh mỹ và ma pháp văn tự, mà dù cho bây giờ Hàn Thạc chỉ mới tiến vào “cánh cửa” của điện phủ ma pháp, nhưng cách xa như vậy cũng có thể cảm nhận được từ các ma pháp quyển trục có ma pháp nguyên tố ba động mãnh liệt.
Lúc này, Phạm Ny đang cúi người, trong miệng lầm rầm chú ngữ, ngón tay xinh xắn đang nhúng vào ma pháp dược thủy màu nâu bên cạnh, rồi vẽ cẩn thận lên bề mặt của một ma pháp quyển trục từng vòng tinh mỹ. Các lộ tuyến này nhìn như thác loạn vô tự, nhưng lại làm cho người ta cảm giác phi thường hài hòa- hài hòa đến kỳ diệu.
Một lúc sau, Phạm Ny vẽ xong quyển trục, niệm động chú ngữ, đem ma pháp nguyên tố rót vào ma pháp quyển trục, quyển trục liền tản ra một cổ khí tức âm u, cô tịch, mà xa xăm, quyển trục hiện lên một đạo quang mang màu nâu, sau đó liền tự động cuộn lại.
Đem cái ma pháp quyển trục thu hồi lại, Phạm Ny ngẩng đầu nhìn lên, khẻ cười một tiếng:” là Bố Lai Ân a, thương thế sau lưng ngươi thế nào?”
“ đa tạ Phạm Ny sư phụ quan tâm, vết thương sau lưng đã khỏi hẳn.” Hàn Thạc gật đầu, trả lời.
Hàn Thạc hiểu rằng mình không thể tiếp tục giả điên giả ngốc được nữa, mặc dù hành vi này mang đến cho hắn vài điểm thuận lợi, nhưng lâu dài sớm muộn gì cũng có vấn đề. Đã như vậy, không bằng từ từ thay đổi bản thân, để cho mọi người chung quanh dần dần tiếp nhận một “Bố Lai Ân” mới, đến khi đó, cho dù mình thay đổi bọn họ cũng không cảm thấy quá đột ngột, ngược lại, có thể cho rằng mình từ bị điên tỉnh lại đã có “giác ngộ”.
Ký hồn trên thân thể Bố Lai Ân- người đã gặp phải rất nhiều đau khổ ở Vong linh hệ, Hàn Thạc lúc trước từ phần mộ đi ra đã quyết định sẽ vì Bố Lai Ân báo thù. Bây giờ, Khải Lý và Bác Cách, kể cả Ba Khắc, Lỵ Toa đều đã bị mình hoặc nhiều hoặc ít giáo huấn qua, xem như là đã vì Bố Lai Ân mà báo không ít cừu. Hôm nay, Hàn Thạc vẫn còn ở lại vong linh hệ - là vì cuộc sống sau này của chính mình.Khi đã ít nhiều hiểu được thế giới này, Hàn Thạc biết được rằng: mình sau này muốn có cuộc sống tốt hơn thì phải không ngừng tự đề cao thực lực, mà Ba Bỉ Luân ma võ học viện chính là nơi phù hợp nhất hiện giờ. Hàn Thạc ở lại nơi này là muốn mượn các điều kiện của học viện để không ngừng đề cao các phương diện của bản thân: ngoài thực lực còn có các loại tri thức. Như vậy mới hoàn toàn nhận thức được thế giới này.
Cho nên, Hàn Thạc biết được, mình tuyệt không thể tiếp tục giả điên, mà phải thay đổi bản thân vài điểm.
“ a, vậy thật tốt quá. Chúng ta đang định đi thực tế một chuyến, để cho các đệ tử ra thế giới bên ngoài mà kiểm nghiệm tiến triển ma pháp bản thân, ngươi đi cùng chúng ta không? vừa giúp bọn chúng thu dọn sửa sang vật dụng, mà trên đường ta cũng có thể xem tình huống trên thân thể ngươi, thế nào Bố Lai Ân?” Phạm Ny buông vật trong tay ra, mỉm cười nhìn Hàn Thạc nói.
Ngạc nhiên cùng sửng sốt, suy nghĩ một chút, Hàn Thạc cảm giác được đây là một cơ hội, liền gật đầu đáp ứng:” được a!”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tkyatkya
(*)Hắn quá thần kỳ rồi : Tiêu đề này là mình dịch theo ý mình.
“ tốt lắm, chúng ta hai ngày sau xuất phát, ngươi chuẩn bị một chút. Về phần công tác của ngươi, ta sẽ nói cho giáo phương tạm thời giao cho ba người kia, ngươi không cần lo lắng.” Phạm Ny thấy Hàn Thạc đáp ứng, nở nụ cười quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp bởi vì cười lên càng thêm câu người, làm cho Hàn Thạc rung động.
Trước khi ký hồn trên thân thể Bố Lai Ân, cuộc sống Hàn Thạc trước kia có thể xem như vô cùng thất bại. Chẳng những sự nghiệp bất thành mà phương diện tình yêu càng tệ hại, đến nay, vẫn không biết đàn bà có cái tư vị gì.
Đi tới thế giới này, có lẻ vì tu luyện ma công nên khả năng tự kiềm càng ngày càng yếu, các loại dục vọng dần mạnh liệt lên. Trước kia, do gia cảnh và tính cách, mặc dù trong đầu có nhiều suy nghĩ bất chính nhưng không dám mạnh tay làm cái gì. Hôm nay, tới thế giới hoàn toàn xa lạ này và theo tu luyện ma công mà thực lực bội tăng, các cố kỵ trước đây đã biến mất không thấy, hắn tự nhiên không muốn sống cuộc sống đầy tiếc nuối trước kia.
Các ham muốn càng ngày càng mãnh liệt, mà mong muốn thân cận nữ nhân - nhất là nữ nhân xinh đẹp - chính là một trong các dục vọng không cách nào khắc chế trong lòng Hàn Thạc.
Mà Phạm Ny này, chẳng những xinh đẹp động lòng người, lại còn luôn chiếu cố Hàn Thạc, làm cho mong muốn được gần gũi với Phạm Ny càng mãnh liệt hơn. Hơn nữa, người tu luyện ma công thường “tùy tâm sở dục”, nên Hàn Thạc đã xem Phạm Ny là mục tiêu tấn công trên phương diện tình cảm của mình.
“ Phạm Ny sư phụ, khi triệu hồi hắc ám sinh vật, có phải hay không mỗi lần triệu về thì mỗi khác? Có thể hay không khi triệu hồi được một hắc ám sinh vật, rồi trả hắn về dị thời không, lần sau gọi ra vẫn là sinh vật đó?”
Hàn Thạc đáp ứng Phạm Ny muốn cùng các nàng đi ra ngoài, thì đã bắt đầu vì mình mà định. Hàn Thạc thân vô trở ngại, trừ tiểu khô lâu kia ra không còn cái gì khác.
Trong một phạm vi nhất định, Hàn Thạc có thể thông qua tinh thần lực liên lạc với tiểu khô lâu, nhưng nếu xa hơn - như cách xa trăm ngàn dặm mà nói, bằng tinh thần lực của Hàn Thạc bây giờ, khó có thể liên lạc được cùng tiểu khô lâu. Nếu Hàn Thạc không ở nơi này, không có tinh thần lực của Hàn Thạc khống chế, vạn nhất tiểu khô lâu xảy ra chuyện gì, vậy phiền toái rồi.
Mặc dù Hàn Thạc nắm chắc có thể đem tiểu khô lâu tống về dị thời không, nhưng không biết cách nào để gọi nó ra, bởi vậy, trước khi khởi hành, Hàn Thạc phải giải quyết nan đề này. Mà Phạm Ny là sư phụ ở vong linh hệ, có thể hiểu rõ ràng việc này, Hàn Thạc không có cách nào cũng không có nghĩa là Phạm Ny không có, cho nên mới mở miệng hỏi.
Hàn Thạc vừa đặt câu hỏi, Phạm Ny có chút nghi hoặc nhìn Hàn Thạc, đôi môi mọng tươi đầy gợi cảm khẻ nhếch lên, nói:” di, Bố Lai Ân, ngươi hỏi những cái này làm gì, việc này phải là đệ tử vong linh hệ mới chú ý, ngươi không nên có hứng thú đối với việc này mới đúng a!”
“ nga, đây là vấn đề của Lỵ Toa, ta chỉ là giúp nàng hỏi ngươi.” Hàn Thạc gật đầu, vẻ mặt hảo tâm nói.
Hàn Thạc trả lời như vậy, Phạm Ny cũng không có hoài nghi, nàng rõ ràng Lỵ Toa thường xuyên tìm Hàn Thạc thí luyện vong linh ma pháp, Lỵ Toa để cho Hàn Thạc hỏi nàng, cũng là bình thường. Suy nghĩ một chút, Phạm Ny mở miệng nói:” Là như thế này, đem hắc ám sinh vật tống về dị thời không, cũng không phải không thể gọi về lại chính nó, chỉ là vấn đề này không cần thiết mà thôi. Mỗi một lần từ dị thời không triệu hồi hắc ám sinh vật, dựa theo tinh thần lực và chú ngữ mạnh yếu khác nhau, tuy cùng một đẳng cấp sinh vật nhưng có thể gọi về từ một đến nhiều tên, bởi vì, hắc ám sinh vật cùng một đẳng cấp thì thực lực hơn kém không sai biệt lắm, cho nên không ai chú ý loại chuyện này.”
“vậy nếu muốn đem sinh vật trước kia lại gọi ra, vậy phải làm sao?” Hàn Thạc liền hỏi tiếp.
Đem các ma pháp quyển trục thu dọn xong , ngón tay thon dài xinh đẹp của Phạm Ny vừa gõ nhẹ nhẹ trên bàn gần đó, vừa cau mày giải thích:” nếu thật sự muốn đem hắc ám sinh vật đã tống về dị thời không gọi ra lại, thì trước khi đưa hắn về dị thời không phải lưu lại ma pháp lạc ấn trên người hắn, để lần triệu hồi sau, căn cứ vào cái ma pháp lạc ấn này mà tập trung tới hắc ám sinh vật lúc trước, như vậy là có thể tìm được hắc ám sinh vật đã tống về dị thời không gọi ra.”
Phạm Ny nói xong, Hàn Thạc trong tâm mừng như điên, nhưng trên mặt lại cau mày, lầm rầm tự nói:” thì ra như vậy, cũng không biết Lỵ Toa có biết hay không cách đem ma pháp lạc ấn lưu lại trên người hắc ám sinh vật.”
Kinh ngạc nhìn Hàn Thạc, Phạm Ny hé răng cười, thanh âm nhu hòa nói:” Bố Lai Ân, ngươi thật là người rất thiện lương a, ta biết Lỵ Toa đối với ngươi cũng không phải thân thiện gì, vấn đề trên người ngươi là do linh hồn chi thống của nàng tạo thành, không nghĩ tới, ngươi chẳng những không ghi hận, mà còn vì nàng mà lo lắng, bây giờ còn có rất ít người đơn thuần mà hảo tâm như ngươi.”
Đơn thuần!.. Hảo tâm..!
Trong tâm Hàn Thạc cảm thấy tức cười, mà trên mặt vô cùng hiền lành, gãi gãi đầu, có chút không ý tứ nói:” ta cảm thấy chuyện này cũng không có gì để ghi hận, chỉ cần hảo tâm đối đãi người khác, người ta nhất định sẽ hiểu được, a a.”
Phạm Ny nghe Hàn Thạc nói như vậy, cười khẽ gật đầu, sau đó, không nói gì thêm, lục trong cái tủ bên cạnh rồi lấy ra tờ giấy mỏng màu vàng, ngón tay ngọc cầm lấy một cái lông vũ chấm mực viết nhanh cái gì đó trên tờ giấy.
Một lúc sau, Phạm Ny viết đầy văn tự lên tờ giấy, đem lông vũ cắm vào bên trong hộp đựng, đưa tờ giấy cho Hàn Thạc, cười nói:” đây là chú ngữ cùng phương pháp đem ma pháp lạc ấn ở trên người hắc ám sinh vật, ngươi chuyển nó giao cho Lỵ Toa đi, ta nghĩ nàng với thực lực sơ cấp ma pháp sư, hẳn là biết nên làm thế nào.”
Trong lòng mừng rỡ, Hàn Thạc run rẩy tiếp nhận tờ giấy này của Phạm Ny, sau đó hiền lành gật đầu, vội vàng nói:” ta bây giờ phải đi, Lỵ Toa nhất định sẽ rất vui.”
Vừa nói xong, Hàn Thạc trực tiếp cầm tờ giấy, nhanh chóng rời đi .
“thật sự là một tiểu tử đơn thuần a, hy vọng dựa vào việc này, Lỵ Toa bớt tìm hắn gây phiền toái!” mắt thấy Hàn Thạc vội vã rời đi, Phạm Ny mỉm cười, cảm khái nói.
Đêm khuya, phía sau phần mộ địa của Ba Bỉ Luân ma võ học viện.
“ vô tận hắc ám a, hóa thành tan biến cốt tiễn, dĩ ý chí ta, phá hủy hết thảy trước mặt, cốt tiễn!” thanh âm trầm thấp niệm ma pháp chú ngữ vừa dứt, một cây cốt tiễn lợi hại trong nháy mắt thành hình giữa hư không, mang theo tiếng rít gió nhanh chóng cắm vào trước ngực người cỏ.
“ ha ha,cuối cùng cũng thành công phóng xuất cốt tiễn!” thấy cốt tiến lần này không có giữa đường bị tan ra, cũng không có đi sai phương hướng, Hàn Thạc cười lớn một tiếng, đắc ý nói.
Chuyện lần trước phát sinh tại phần mộ đã qua rất lâu, Hàn Thạc khẳng định sẽ không ai chú ý nơi này mới đi tới phần mộ bắt đầu tập luyện vong linh ma pháp cốt tiễn.
Trong khoảng thời gian này, tinh thần lực của Hàn Thạc đề cao rất nhanh, nhất là lần trước gặp phải tình huống quỷ dị khi quan sát viên cầu, đại nạn không chết làm cho tinh thần lực của Hàn Thạc đề cao rất lớn. Trải qua không ngừng luyện tập và nhận thức càng sâu tri thức ma pháp, Hàn Thạc đã có thể hoàn toàn nắm giữ chính xác phương thức phóng xuất vong linh ma pháp cốt tiễn.
Tiểu khô lâu đứng phía xa xa, hốc mắt trống rỗng theo đầu lâu đưa qua đưa lại, không ngừng dò xét chung quanh. Cốt đao trong tay phải dưới ánh trăng chiếu rọi, lóng lánh u quang.
Ngày mai cùng Phạm Ny các nàng rời đi Ba Bỉ Luân ma võ học viện, ra thế giới bên ngoài. Hàn Thạc dùng danh nghĩa Lỵ Toa không ngừng lãnh giáo Phạm Ny các nan đề gặp phải, nên không bị lộ ,dù sao việc này cũng chỉ là một chuyện nhỏ, Phạm Ny cũng không phải chuyện gì cũng để ý, nên chuyện hai ngày này cơ hồ quên hết.
Mấy ngày nay, Hàn Thạc từ ‘vong linh ma pháp trụ cột’ và ‘hắc ám sinh vật khái thuật’, cẩn thận nghiên cứu nội dung trên tờ giấy mà Phạm Ny ghi lại, nên đã nắm chắc có thể đem ma pháp lạc ấn lưu lại trên người tiểu khô lâu. Trước khi rời đi, Hàn Thạc quyết định động thủ, dựa theo những gì lĩnh ngộ mà dùng ma pháp lạc ấn lưu lại trên người Tiểu khô lâu.
Tinh thần lực vừa động, tiểu khô lâu đang dò xét ở xa xa , tay cầm cốt đao liền nhanh chóng chạy tới bên Hàn Thạc,bảy căn cốt thứ sau lưng tiểu khô lâu – trong lúc hắn đang chạy có chút phe phẩy, phảng phất có tác dụng trợ lực làm cho thân hình tiểu khô lâu trong lúc chạy có cảm giác như lướt trên mặt đất, làm cho Hàn Thạc càng kinh ngạc, thầm nghĩ trong đoạn thời gian này không ngừng luyện chế đã không uổng phí tâm huyết, thực lực tiểu khô lâu rõ ràng đã cùng hắn - không ngừng đề cao.
Đợi khi tiểu khô lâu dừng lại trước mặt Hàn Thạc, Hàn Thạc bình khí ngưng thần tập trung tinh thần lực, hai tay bắt quyết giơ cao lên bầu trời, dựa theo Phạm Ny ghi lại bắt đầu niệm động chú ngữ.
“người hầu trung thành của ta a, ta dĩ thân phận là chủ nhân triệu về, để ngươi lưu lại lạc ấn ta vĩnh cửu, hắc ám chi ấn!” ma pháp chú ngữ niệm xong, Hàn Thạc liền cảm giác được tinh thần lực nhanh chóng tiêu thất, giữa hai tay đang giơ cao, một khí đoàn hắc ám lớn bằng nắm tay nhanh chóng thành hình.
‘Hắc ám chi ấn’ này cực kỳ hao phí tinh thần lực, tinh thần lực tiêu thất nhanh chóng ngoài ý muốn của Hàn Thạc,lúc này Hàn Thạc mới nhớ rằng mình quên một chuyện - Lỵ Toa là sơ cấp ma pháp sư, mà hắn chỉ là một ma pháp học đồ, Mà Phạm Ny đưa phương pháp này cho Hàn Thạc sợ rằng là dựa theo tinh thần lực của Lỵ Toa mà tính toán, căn bản không nghĩ đến đối tượng làm phép chính là Hàn Thạc – chỉ là một ma pháp học đồ.
Tinh thần lực trong nháy mắt bị trống rỗng, Hàn Thạc chỉ cảm thấy trong đầu đột nhiên đau nhức, như có vật gì trong đó đang bị rút ra, không khỏi kinh hãi.
Ngay lúc này, khí đoàn giữa hai tay Hàn Thạc, trong giây lát lưu động quanh tiểu khô lâu một vòng liền rơi vào trong cơ thể hắn. Đồng thời, Hàn Thạc cảm thấy cả người hư thoát vô lực, đặt mông ngồi xuống đất, thở hổn hển.
Đột nhiên, từ trí nhớ mông lung của Sở Thương Lan, như đang bị che bởi một tầng lụa mỏng, hiện ra một đoạn khẩu quyết và một đoạn trí nhớ cực kỳ rõ ràng. Là trí nhớ về ngự động ma bảo và công pháp” Ngự ma quyết”, Hàn Thạc từ trí nhớ mông lung này mà hiểu thêm vài chuyện.
Một âm thanh ” Hô hô” quái dị vang lên, cắt đứt Hàn Thạc đang trầm tư, Hàn Thạc không tự chủ được ngẩng đầu tìm nơi thanh âm phát ra.Quay đầu vừa nhìn lại, Hàn Thạc liền trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy tiểu khô lâu kia, thân hình như múa, còn cốt đao sắc bén thì đang giữa hư không – dưới ánh trăng chiếu rọi lóng lánh lãnh mang – đang tung hoành ngang dọc qua lại, theo biến hóa từ các ngón tay của Tiểu khô lâu mà thay đổi phương hướng, đem người rơm mà Hàn Thạc làm ra cắt thành mảnh nhỏ.
Hàn Thạc trợn mắt há hốc mồm nhìn đến ngây ngốc, khi phản ứng lại thì trên mặt tràn ngập nét vui mừng không thể át chế, ngửa mặt lên trời hét lớn: “mẹ nó, Hắn quá thần kỳ rồi!”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tkyatkya
Một đạo bạch quang hiện lên, bên trong vòng tròn một cái ma pháp trận tràn ngập ma pháp phù hào, Hàn Thạc cùng các đệ tử vong linh hệ trống rỗng hiện ra.
…
Tối hôm qua, Hàn Thạc đã thử nghiệm ba lần, quả thật có thể đem tiểu khô lâu tống về dị thời không rồi sau đó triệu hồi trở lại, mừng rỡ , liền trở về đem cái túi chứa hộp ngọc dấu dưới giường thu hồi, chuẩn bị cho ngày mai xuất ngoại thí luyện.
…
Bây giờ trên mặt Hàn Thạc tràn đầy kinh ngạc, con ngươi không ngừng chuyển động tỉ mỉ đánh giá ma pháp trận. Ma pháp trận này hình tròn, bề mặt đá dưới chân có một cái lục mang tinh đồ án rất lớn , ngoài biên có vài ma pháp trụ bề mặt điêu khắc ma pháp đồ án tinh mỹ, ma pháp nguyên tố nhàn nhạt ba động, từ cả ma pháp trận phát ra.
Một khắc trước, Hàn Thạc còn đang ở Ba Bỉ Luân ma võ học viện, đang ở bên trong một cái ma pháp Truyền Tống Trận tương tự như ở đây. Sau, ma pháp trận khởi động, Hàn Thạc chỉ cảm thấy quanh thân khởi lên một cổ ma pháp mãnh liệt ba động, sau đó, khi bạch quang lóe lên thì đã xuất hiện tại chổ này.
Từ trong lời của các đệ tử bên cạnh, Hàn Thạc hiểu rằng đây là ma pháp Truyện Tống Trận, một loại ma pháp trận phi thường trân quý, bố trí phi thường phức tạp, cho dù là cao cấp ma pháp sư cũng cần phải có lượng lớn ma pháp tài liệu, mới có thể bố trí được ma pháp Truyện Tống Trận.
“ không cần xem, ma pháp Truyện Tống Trận quả thật rất thần kỳ, ngươi cũng không cần phải kinh ngạc như vậy!” bên cạnh, Lỵ Toa thấy Hàn Thạc ngờ nghệch hết nhìn đông tới nhìn tây, liền mở miệng nói.
Ma pháp quả thật là thần kỳ, Hàn Thạc mặc dù đã nghe nói đến ma pháp Truyện Tống Trận, nhưng lần này là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy, nên cảm thấy vô cùng kỳ diệu. tỉ mỉ đánh giá chung quanh ma pháp trận hồi lâu, Hàn Thạc mới dừng lại.
Trong tâm Hàn Thạc hiểu rằng, bằng vào hắn bây giờ chỉ nắm giữ vài tri thức bên ngoài của ma pháp, đừng nói là bố trí Truyện Tống Trận, sợ rằng cho dù đem nguyên lý của ma pháp truyền tống trận nói cho hắn nghe, hắn cũng không cách nào hiểu được.
Càng huống chi, bố trí một cái Truyện Tống Trận như thế này cần phải tiêu hao ma pháp tài liệu cực kỳ khổng lồ, cho dù là đế quốc, cũng không thể tại mỗi một thành thị đều có thể bố trí, mỗi một lần khởi động ma pháp Truyện Tống Trận cũng hao phí một lượng lớn năng lượng, ngay cả quý tộc bình thường cũng không gánh nổi hao phí này.
Nếu không phải tại Ba Bỉ Luân ma võ học viện có một cái ma pháp Truyện Tống Trận, Hàn Thạc và các đệ tử sợ rằng đời này khó có thể dùng được một lần ma pháp Truyện Tống Trận.
Đây là Trát Cơ Ách Tư Thành - là biên cảnh của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, Trát Cơ Ách Tư thành là thành thị lớn nhất ở phía tây nam của đế quốc. phía tây Trát Cơ Ách Tư thành là Khoa Nhĩ Lan sơn cốc, tiếp tục về phía tây của Khoa Nhĩ Lan sơn cốc chính là khu vực của thú nhân. Phía nam Trát Cơ Ách Tư Thành là U Ám sâm lâm, bên trong U Ám sâm lâm rộng lớn, có các loại các dạng ma thú cường đại, kể cả tinh linh tộc thờ phụng tự nhiên nữ thần.
Trát Cơ Ách Tư thành cũng không phải luôn thái bình, đế quốc bố trí một lượng lớn quân đội tại đây là vì muốn phòng ngự thú nhân dã man xâm lấn. Nghe nói, nơi thú nhân sinh sống phi thường cằn cỗi, nên thú nhân luôn muốn chiếm lĩnh quốc thổ phì nhiêu của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, Trát Cơ Ách Tư chính là nơi phòng ngự lớn nhất phía tây nam của đế quốc nên thường xuyên bị thú nhân chiếu cố.
U ám sâm lâm cũng không phải là nơi an lành, mặc dù tinh linh tộc tín phụng hòa bình và tự nhiên cùng đế quốc quan hệ hữu hảo, nhưng ma thú bên trong U Ám sâm lâm thường ra khỏi sâm lâm, đến các thôn làng phụ cận, điều này làm cho vài thôn trang quanh đó rất bất ổn.
Có lẽ bởi vì Trát Cơ Ách Tư là nơi bất an, cho nên đế quốc mới hao phí lượng lớn vật tư bố trí một cái ma pháp Truyện Tống Trận để đế quốc liên lạc thường xuyên được với Trát Cơ Ách Tư. Chỉ là, sử dụng ma pháp Truyền Tống Trận hao phí năng lượng quá lớn, nên số người được truyền tống có hạn, vì vậy dùng truyền tống quân đội căn bản không thể thực hiện.
Trát Cơ Ách Tư thành do có vị trí đặc biệt như vậy nên khiến cho nơi này trở thành thiên đường của những người mạo hiểm, các dạng thương nhân cùng mạo hiểm giả đều khát vọng có thể đến nơi này “đào kim” .
Bên trong U ám sâm lâm - tinh hạch , hài cốt, da thịt của ma thú; trang bị ma pháp do tinh linh tộc chế tạo có giá trị liên thành; khu vực thú nhân ẩn chứa một ít loại bảo thạch trân quý, còn có rất nhiều rất nhiều vật phẩm có thể mang đến giá trị khổng lồ, đều là mục tiêu của mạo hiểm giả.
“ các vị ma pháp sư tôn quý, hoan nghênh các vị đi tới Trát Cơ Ách Tư thành, hy vọng mọi người có thể tại Trát Cơ ách tư thành đạt được điều mà mình mong muốn!” bên cạnh ma pháp trận, một quan viên phụ trách quản lý ma pháp trận, khiêm tốn khom người đối với nhóm người Hàn Thạc nói.
“ đa tạ lời chúc tốt đẹp của ngươi, ta nghĩ chúng ta nhất định có thể đạt được mong muốn.” Phạm Ny hướng hắn mỉm cười gật đầu, sau đó liếc nhìn mấy đệ tử vong linh hệ, nhẹ giọng nói:” nơi này không phải là nơi hòa bình, mọi người đều phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không nên sơ xuất, đi thôi.”
Phạm Ny vừa nói xong, liền dẫn đường đi ra. Hàn Thạc và các đệ tử khác đều tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, đánh giá người qua lại và cảnh vật chung quanh.
Phạm Ny, Cát Ân, chín tên đệ tử vong linh hệ và Hàn Thạc, tổng cộng mười hai người. Trong đó, Phạm Ny và Cát Ân đều là vong linh hệ cao cấp ma pháp sư, lần này Phí Kỳ bởi vì lại đang tiến hành thí luyện tiến giai cao cấp ma pháp sư, nên không đến đây.
Chín đệ tử vong linh hệ này thực lực lại cao thấp khác nhau, trừ Đái Lý Khắc là trung cấp ma pháp sư đệ tử ra còn lại tất cả đều là sơ cấp ma pháp sư và ma pháp học đồ.
Các kiến trúc dọc theo hai bên đường, đều dùng nham thạch cứng rắn xây thành, so với kiến trúc tại đế quốc thì thiếu đi vài phần hoa mỹ, nhưng lại nhiều hơn vài phần nghiêm trang và đồ sộ. Ở Trát Cơ Ách Tư thành , bởi vì thường xuyên đối mặt với công kích của thú nhân, chẳng những tường thành được kiến tạo chắc chắn vô cùng mà ngay cả các kiến trúc xây dựng trong thành cũng lấy rắn chắc là yêu cầu chính.
Giữa đường, Hàn Thạc nhận thấy xung quanh có rất nhiều cửa hàng bao gồm : cửa hàng vũ khí, cửa hàng dược tề, cửa hàng ma pháp vật phẩm, cửa hàng thực vật lương khô…, còn có một vài quán rượu nhỏ dành cho giải trí, có phòng đấu giá nô đãi, có tràng sở trao đổi các loại tài liệu .
Xem ra, bởi vì địa thế đặc thù, giới thương nhân lại hiểu được cần mua bán cái gì dễ kiếm tiền nhất.Do đó, người ra vào nơi này đủ loại dạng người : có chiến sĩ; kỵ sĩ; ma pháp sư các hệ; có đạo tặc; cung tiễn thủ; có thương nhân; thi nhân; thậm chí có vài người tuấn mỹ vành tai nhọn nhọn là tinh linh tộc đến từ U Ám sâm lâm.
Ở trên đường vang lên đủ loại âm thanh:có tiếng rao hàng của thương nhân, thi nhân thì nhẹ nhàng than nhẹ, có chiến mã của kỵ sĩ hí vang, còn có tiếng binh khí đánh nhau của các trận xung đột xung quanh …, cảnh tượng này đã hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của Hàn Thạc, làm cho Hàn Thạc cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên;và từ sự hỗn loạn của nơi đây làm cho hắn hiểu thêm một ít sự việc.
“ không có gì hay để xem, trước khi trời tối chúng ta phải nhanh chóng ra khỏi thành, nơi này không phải địa phương chúng ta lưu lại mà là Đa La trấn, nếu trước khi trời tối mà không thể đến đó thì đêm nay chúng ta phải dã ngoại rồi.” Cát Ân nói lớn thúc giục đệ tử đi nhanh một chút.
“ a a, bọn họ đều là “hoa trong nhà kính”, vài người trong đó có thể là lần đầu tiên đến Trát Cơ Ách Tư thành này, khó trách lại tò mò như vậy, sau này quen rồi sẽ không ngạc nhiên nữa.” ánh mắt Phạm Ny nhìn qua mọi người, thấy mấy người này đến đây lần đầu, đều mang theo bộ dáng hăng hái bừng bừng, không khỏi cười khẻ nói.
“ Bố Lai Ân, trên lưng ngươi vát nhiều vật như vậy, có sao không?” Lỵ Toa bên cạnh, cau mày nhìn Hàn Thạc, lên tiếng hỏi.
“ di, Lỵ Toa, ngươi khi nào thì bắt đầu quan tâm Bố Lai Ân như vậy rồi? đây cũng không phải tác phong của ngươi a!” Bối Lạp có chút kinh ngạc nhìn nhìn Lỵ Toa, quái dị mở miệng nói.
Hàn Thạc cùng theo bọn họ đến đây, trừ phải phụ trách những việc vụn vặt bên ngoài, còn gánh chịu trách nhiệm trọng đại – đó là khuân vác. Mặc dù trên thế giới này có không gian giới chỉ thần kỳ có thể chứa vật phẩm, nhưng không gian giới chỉ phi thường trân quý, đừng nói là bình dân mà ngay cả quý tộc bình thường cũng khó có thể có được một cái.
Mấy người bao gồm sư phụ và đệ tử vong linh hệ này, không ai may mắn có được một cái không gian giới chỉ, mà lần xuất ngoại thí luyện này, mọi người đều mang theo không ít đồ, Hàn Thạc thân là tạp dịch, đương nhiên phải gánh chịu nhiệm vụ khuân vác rồi.
Trên lưng, hai bờ vai, cổ tay Hàn Thạc, mà ngay cả hai bên đùi cũng mang rất nhiều vật phẩm. Ban đầu, những người này cũng không cho rằng Hàn Thạc có thể mang nổi nhiều đồ như vậy, nhưng khi bọn hắn đem rất nhiều vật phẩm đặt trên người Hàn Thạc lại phát hiện Hàn Thạc vẫn có thể dễ dàng đi lại, nên mới kinh ngạc, và do đó, càng nhiều vật phẩm đều chất lên người Hàn Thạc.
Mặc dù Hàn Thạc có thể giả điên mà vác ít đi một tí, nhưng vì muốn rèn luyện thân thể, nên Hàn Thạc không làm như vậy, mà ngược lại vui vẻ đáp ứng nhận hết. Bây giờ, trên người Hàn Thạc mang đầy các loại vật phẩm, ngay cần cổ cũng đeo thêm mấy cái túi tiền, chỉ lộ ra mặt đầy tro bụi.
“ a, ta không có việc gì.” Hàn Thạc mỉm cười nhìn Lỵ Toa, nhẹ nhàng nói. Từ trong bẩy hố lần trước, Hàn Thạc “Chân thành thâm tình” biểu lộ, thái độ của Lỵ Toa đối với Hàn Thạc thay đổi rất lớn, trong lời nói đã bắt đầu duy hộ Hàn Thạc.
Thấy Hàn Thạc không thấy được hảo ý của mình , lại còn nói như vậy, Lỵ Toa hừ nhẹ một tiếng, lầm rầm nói:” không biết tốt xấu, thật sự là đồ ngốc.”
“ Cái này là công lao của ngươi a, nếu không phải do linh hồn chi thống của ngươi, Bố Lai Ân như thế nào lại ngốc ngốc khùng khùng như vậy, nhưng mà nói đến cũng thật kỳ quái, hình như từ khi Bố Lai Ân bị khùng khùng lại cao lớn, cường tráng hơn trước, thể lực bây giờ lại tốt như vậy, Lỵ Toa ngươi thật là tài ba a!” Bối Lạp thở nhẹ một tiếng, âm dương quái khí nói.
“ Bối Lạp, ngươi quản chuyện này làm gì, ai cần ngươi lắm miệng!” Lỵ Toa liếc Bối Lạp một cái, lãnh ngôn nói.
“ thì vậy, ai muốn quản chuyện của ngươi, chỉ là tò mò thôi!” Bối Lạp hừ một tiếng, hồi lại Lỵ Toa một câu.
“ được rồi, được rồi, đều an phận một chút, nhanh đi ra khỏi thành, trước trời tối mà không đến được Đa La trấn, thân thể được cưng chiều quen rồi của các ngươi sẽ phải chịu khổ.” Phạm Ny cau mày khẽ quát một câu, sau đó liếc mắt nhìn Hàn Thạc, ôn nhu nói:” Bố Lai Ân, ngươi thật sự không vấn đề gì sao?”
Gật đầu, Hàn Thạc mỉm cười, khẳng định nói:” không vấn đề gì, được ăn ngon thì thể lực tự nhiên như vầy.”
Hàn Thạc vừa nói như vậy, Phạm Ny hé răng cười duyên một tiếng, nói:” xem ra ta hướng giáo phương yêu cầu cải thiện phần ăn cho ngươi, tác dụng thật lớn a.”
Sau đó mọi người không hề nói gì thêm, các đệ tử cũng không tiếp tục nhìn lung tung, đều nhanh chóng hướng cửa thành chạy đi.
Chương 29: Cảm giác bị khinh rẻ
dịch : Tkyatkya
nguồn : 4vn
Nhóm Hàn Thạc mười hai người, đi tới cổng thành, bị sự hùng vĩ của cửa thành làm cho rung động. Cả cửa thành to lớn dị thường, toàn bộ dùng nham thạch chắc chắn nhất mà xây nên, nham thạch này không biết có phải hay không đã nhiễm huyết quá nhiều mà mang màu sắc nâu thẫm như là bị vết máu phun vào.
Trên tường thành cao hơn mười thước có rất nhiều cường binh thân mặc khôi giáp, cầm trong tay lợi khí đang bày ra các dạng phòng ngự, tùy ý nhìn đều có thể thấy được.
Từ xa nhìn lại, cửa thành giống như cái miệng to lớn của ma thú đang nhe răng há mồm như muốn nuốt chững vạn vật , quanh tường thành bày la liệt các đảo thứ (*) bén nhọn chi chít giống hàm răng trong miệng ma thú. Hàn quang trên các đầu nhọn dưới ánh mặt trời lóe lên rực rỡ, gây lực chấn nhiếp cực kỳ mãnh liệt cho người xem.
Hai cánh cửa thành ngăm đen không biết dùng cái gì luyện chế mà thành, đang mở lớn, cửa thành rộng rãi vô cùng, đủ để mười người kỵ mã ngang hàng mà qua. Bây giờ, trước cửa thành rất đông đúc, có một đám ma thú kỳ lạ trên lưng chở đầy các loại vật phẩm và chở người, chậm rãi đi ra cổng thành.
Loại ma thú này hình thể khổng lồ, so với các loại thú mà Hàn Thạc đã từng thấy được lớn hơn rất nhiều; chúng cao năm thước dài hơn mười thước, da màu nâu tối, cái đầu nhìn có chút giống đầu voi, trên mặt có rất nhiều nếp nhăn xếp lại, hai bên má có hai cái “ngà” trắng muốt uốn cong ngoằn ngoèo, dài khoảng một thước.
“ đây là địa long, một loại ma thú tương đối ôn thuận. Địa long dễ dàng bị thuần phục, tốc độ tuy chậm nhưng có thể mang vật rất nặng, là công cụ vận chuyển chủ yếu của đế quốc, thương nhân thông qua địa long mà vận chuyển trọng vật đến các điểm giao dịch.” Phạm Ny thấy rất nhiều đệ tử đang ngạc nhiên nhìn địa long, không khỏi mỉm cười giải thích.
“ Phạm Ny sư phụ, ngươi trông bọn họ, ta qua quan quân bên kia đăng ký một chút, thuận tiện mượn vài con chiến mã quay lại, nếu chỉ đi bộ khẳng định không cách nào trước khi trời tối kịp tới Đa la trấn.” Cát Ân ánh mắt rạng ngời nhìn thẳng Phạm Ny, mỉm cười nói, tầm mắt hắn rơi vào khuôn mặt xinh đẹp của Phạm Ny liền bị hút vào đó. Tâm ý của Cát Ân đối với Phạm Ny, cả vong linh hệ ai ai cũng biết, bản thân Phạm Ny trong lòng càng rõ ràng, nhưng nàng vẫn như trước không tỏ vẻ gì. Cát Ân cũng không gấp, tựa hồ muốn dùng sự thành tâm đánh động tâm ý của Phạm Ny, thường theo thời cơ mà biểu đạt sự ái mộ của mình, thâm tình nhìn kỹ không rời mắt chính là một phương thức hắn luôn bày tỏ.
Hàn Thạc nhìn Cát Ân ánh mắt không hề che dấu thâm tình, không khỏi thầm mắng một tiếng, tại trong lòng Hàn Thạc - Phạm Ny sớm đã thành ‘hoa đã có chủ’ của riêng hắn, người khác nhìn chằm chằm Phạm Ny, hắn đương nhiên là khó chịu. Bất quá, bây giờ hắn chỉ là một tạp dịch, thực lực cũng không đủ cường đại để có thể biểu hiện ra, nên mặc dù trong lòng khó chịu, cũng không thể phát tác.
“ ân, ngươi đi đi, ta sẽ trông nom bọn họ.” Phạm Ny không lạnh không nóng, cười khẻ một tiếng đáp ứng, tránh qua ánh mắt nóng bỏng của Cát Ân, quay đầu nhìn thành tường to lớn, cảm khái một câu:” mặc dù nhìn rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đi tới nơi này, ta cũng đều vì cửa thành của Trát Cơ Ách Tư mà cảm thấy kiêu ngạo, đúng vậy, bởi vì có cửa thành chắc chắn của Trát Cơ Ách Tư tồn tại, thú nhân dã man nhiều lần không công mà về.”
Hàn Thạc trên lưng đeo rất nhiều loại vật phẩm, thân thể thiếu chút nữa đã bị vật phẩm bao phủ toàn bộ.Lúc này mọi người dừng lại, Hàn Thạc lại không hoàn toàn đứng yên, hai chân hơi khụy xuống rồi lại đứng thẳng lên, hai khủy tay dang ra khép vào , không ngừng lặp đi lặp lại các động tác tẻ nhạt đó.
“ Bố Lai Ân, ngươi đang làm cái gì vậy?” Ngã Mễ đứng ở bên cạnh Hàn Thạc, chứng kiến một đống vật phẩm trên người Hàn Thạc không ngừng chớp lên chớp xuống, liền nhìn Hàn Thạc, kinh ngạc mở miệng hỏi.
Ngã Mễ vừa nói như vậy, những người khác liền chú ý tới động tác của Hàn Thạc, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc không giải thích được.
“ không có gì, thân thể ta có chút khó chịu, di chuyển một chút thì cảm thấy tốt hơn!” Hàn Thạc bình đạm trả lời, vẻ mặt ngơ ngơ cười, thoạt nhìn có chút ngốc ngốc.
“ bổn đản, ngươi cẩn thận một chút, trên lưng ngươi đều là vật phẩm có giá trị, nếu không cẩn thận làm hư, dù đem ngươi đi bán cũng bồi không nổi.” Bối Lạp nhướng mày, lãnh thanh nói.
“ Bối Lạp ngươi thật là ngốc rồi, các vật phẩm này đều rất chắc chắn, sao dễ dàng hư được. Còn thứ trân quý mà dễ hư, ai lại để cho hắn vác.” Lỵ Toa khinh thường liếc mắt nhìn Bối Lạp, châm chọc .
“ các ngươi không nên cãi nhau nữa, mỗi lần xuất ngoại thí luyện, cũng đều sẽ gặp phải hoặc nhiều hoặc ít nguy hiểm, các ngươi phải đoàn kết nhất trí, bằng không trên đường nhất định xảy ra chuyện.” Phạm Ny thấy Lỵ Toa cùng Bối Lạp lại cãi nhau, không khỏi cau mày khuyên bảo.
Hàn Thạc đối với lãnh ngôn của Bối Lạp không quan tâm, vẫn như trước không ngừng lặp lại các động tác đó. Các động tác này cũng không phải từ ma công Sở Thương Lan lưu lại, mà là Hàn Thạc trước kia biết được phương pháp rèn luyện cơ thể này, vì không ngừng tự đề cao bản thân, nhanh chóng đột phá ” Cố thể” cảnh giới, Hàn Thạc tranh thủ hết thảy thời gian để rèn luyện.
Một lúc sau, Cát Ân sắc mặt khó coi tay không mà quay về, đi tới bên cạnh Phạm Ny, Cát Ân phẫn nộ nói:” đáng chết, bọn họ muốn tiền của chúng ta!”
Những lời này vừa nói ra, Phạm Ny hàng mi nhíu lại, kinh ngạc nói:” chúng ta là Ba Bỉ Luân ma võ học viện, là chiếc nôi của kỵ sĩ ,chiến sĩ, ma pháp sư của đế quốc, hàng năm vì đế quốc mà đào tạo nhiều nhân tài. Ngay cả các quan quân tọa trấn ở đây cũng có rất nhiều ma pháp sư đều là người Ba Bỉ Luân ma võ học viện chúng ta, học viện cùng Trát Cơ Ách Tư thành có rất nhiều hiệp nghị, bọn họ làm sao dám không cho chúng ta mượn chiến mã?”
“ lúc đầu khi ta nói đến từ Ba Bỉ Luân ma võ học viện, quan quân kia cũng định đưa chiến mã cho chúng ta, đợi khi ta xuất ra văn kiện chứng minh, hắn vừa nhìn vào thấy chúng ta đến từ vong linh hệ, liền thay đổi thái độ phát ngôn châm chọc, bắt đầu hướng ta nói cần năm mươi kim tệ, nếu không có kim tệ, chiến mã sẽ không cho chúng ta mượn, còn nói vong linh hệ chúng ta cũng không có vì đế quốc đưa tới thêm người nào mới, chúng ta không được hưởng đãi ngộ miễn phí đó.” Cát Ân tức giận trùng trùng, phẫn hận nói.
Các đệ tử nghe hắn nói như vậy, toàn bộ đều tức giận, gào to muốn tìm quan quân kia tính sổ. Xem ra,cảm giác bị người khác coi rẻ quả thật rất khó chịu, các đệ tử này tiến vào vong linh hệ đang suy vọng(*), đã có chút ủy khuất, bây giờ lại bị coi thường như vậy tự nhiên khó áp chế tức giận trong lòng.
“ bỏ đi, từ kinh phí lấy ra năm mươi kim tệ đưa cho hắn. Quan quân đó sống lâu dài ở đây, hơn nữa, vong linh hệ chúng ta quả thật suy vọng, tại Ba Bỉ Luân ma võ học viện địa vị cũng rất thấp, khó tránh khỏi sẽ bị bọn họ khinh khi, chờ ta trở lại học viện rồi sẽ tường trình chuyện này với viện trưởng, bây giờ ta không nên cùng bọn chúng sinh ra tranh chấp.” Phạm Ny lắc đầu, vẻ mặt buồn buồn khuyên bảo mọi người vài câu, sau đó nói với Cát Ân.
Phạm Ny lời này vừa nói ra, Cát Ân đầu tiên là không đồng ý, nói không thể dung túng quân nhân kiêu căng càn quấy này. Nhưng khi Phạm Ny nhẹ nhàng khuyên bảo hai câu, hắn lắc đầu thở dài một tiếng, cúi đầu ủ rũ tiếp nhận năm mươi kim tệ từ trong tay Phạm Ny, hướng ngoại biên cổng thành đi đến.
Hàn Thạc liếc mắt quan sát mấy người, lại nhìn vẻ mặt Phạm Ny đang buồn buồn, không khỏi ngưng mắt nhìn về quan quân đang ở đằng xa kia, thầm nghĩ sẽ có một ngày, vong linh hệ ở trong tay mình lại hiện ra huy hoàng khi xưa, khiến cho uy danh vong linh pháp sư một lần nữa làm cho người ta nghe danh liền khiếp đảm.
“ các ngươi không nên ủ rũ, vong linh ma pháp huy hoàng, ai cũng không dám khinh khi. Chỉ là trước kia, vong linh ma pháp đã bị tất cả các hệ phái khác chèn ép, nghe nói còn xảy ra ma pháp đại chiến, khiến cho vong linh pháp sư thương vong thảm trọng, rất nhiều pháp thuật uy lực kinh người bị thất truyền, nên lúc này mới tạo thành cục diện vong linh ma pháp suy vọng như vậy. Lần này chúng ta tới U Ám sâm lâm thám hiểm, là bởi vì ta nghe nói có người phát hiện một tử vong mộ địa ở bên trong, nghe nói trong tử vong mộ địa chính là nơi rất lâu trước kia của cao giai ma pháp sư ở đó nghiên cứu vong linh ma pháp, nếu chúng ta có thể tìm được tử vong mộ địa, có được vong linh ma pháp thư bên trong, có lẽ sẽ thay đổi hiện trạng vong linh hệ chúng ta.” Phạm Ny xem các đệ tử ai cũng đều cúi đầu ủ rũ, không khỏi mở lời an ủi.
Nghe Phạm Ny nói như vậy, ánh mắt mọi người chấn động, lộ ra vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, xem chừng, mọi người đều hăng hái đối với lần xuất ngoại thí luyện này rồi.
Nhìn những người này đang vô cùng hưng phấn, Phạm Ny trong tâm khẽ thở dài, nghĩ thầm mặc dù có tin tức nói tử vong mộ địa được người phát hiện, nhưng mà người phát hiện vừa mới đi ra khỏi tử vong mộ địa thì đã chết.
U ám sâm lâm rộng lớn vô cùng, muốn tìm được tử vong mộ địa bên trong không thể nghi ngờ chính là muốn ‘mò kim đáy biển’, ngay cả nàng cũng không có ôm hy vọng gì. Càng huống chi, một chỗ như vậy nếu thật sự bị phát hiện, sẽ có rất nhiều mạo hiểm giả đồng loạt tiến tới, đến lúc đó với lực lượng chỉ có mười hai người, muốn từ bên trong tử vong mộ địa kiếm được cái gì đó, căn bản là không có khả năng.
Nói ra những lời này, bất quá Phạm Ny chỉ muốn an ủi mọi người mà thôi, mục tiêu chủ yếu lần này chính là kiểm nghiệm vong linh ma pháp của các đệ tử, trợ giúp đệ tử từ bên ngoài mà lĩnh ngộ thêm tri thức ma pháp.
“ di, này không phải là người của vong linh hệ sao, các ngươi cũng muốn đi thám hiểm à? ..Lạc. .lạc.., sao mọi người đều đứng đây vậy chứ?” ngay khi mấy người vong linh hệ đang thầm suy tư, một thanh âm yêu kiều từ xa xa truyền đến.
Quay lại nhìn thì thấy quang hệ đệ tử Ngả Lâm lần trước đang cùng mấy đệ tử đồng môn và sư phụ, còn có người luôn theo đuổi nàng là kỵ sĩ Khắc Lao Đức, cỡi trên chiến mã từ xa xa đi đến.
“ ai cần ngươi lo, cẩn thận bị ngã xuống.” Lỵ Toa khinh thường liếc mắt nhìn Ngả Lâm, lãnh ngôn nguyền rủa nói.
“ ..lạc.. lạc.., ta biết, các ngươi nhất định là không mượn được chiến mã. Ai.., việc này cũng khó trách a, vong linh hệ các ngươi căn bản không có vì đế quốc mà cống hiến cái gì, muốn miễn phí sử dụng tư nguyên đế quốc, đương nhiên là có chút không thỏa đáng rồi, ha ha!” Ngả Lâm lạc lạc cười duyên một tiếng, trên khuôn mặt thánh khiết tràn ngập vẻ chế nhạo.
Lỵ Toa và mọi người mặc dù tức giận, nhưng Ngả Lâm nói cũng là sự thật, chỉ có thể cắn răng nén giận, tìm không được lời nào phản bác.
“ Phạm Ny sư phụ, ngươi hảo.” quang hệ sư phụ - cao cấp ma pháp sư Bỉ Kỳ Nhĩ, đang kỵ trên chiến mã mỉm cười hướng Phạm Ny tỏ ý .
“ chào ngươi, Bỉ Kỳ Nhĩ, các ngươi cũng đi U Ám sâm lâm thám hiểm sao?” Phạm Ny cười hồi lễ, nhàn nhạt nói.
“ đúng vậy, chúng ta định đến U Ám sâm lâm, trợ giúp các thôn trang phụ cận, săn giết các ma thú thường gây loạn, vì đế quốc mà gánh bớt một chút áp lực, cũng nhân cơ hội rèn luyện năng lực sử dụng ma pháp của các đệ tử. A a, chúng ta đi trước, có cơ hội gặp lại!” Bỉ Kỳ Nhĩ lễ độ nói, bất quá, Hàn Thạc từ trong ánh mắt hắn phát giác một tia khinh thường, như đang xem thường đoàn người mình.
Đợi sau khi Bỉ Kỳ Nhĩ cùng người của quang hệ viện cỡi chiến mã hí vang mà qua, Cát Ân mới mang theo sáu con chiến mã đi tới. Các chiến mã này vô luận là thể phách hay số lượng, cũng đều không bằng quang hệ đệ tử sử dụng vừa rồi, xem chừng, cho dù bỏ ra năm mươi kim tệ, vong linh hệ vẫn không cách nào thu được đãi ngộ ngang hàng.
Vong linh hệ chuyến này gồm có mười hai người nhưng chiến mã chỉ có sáu con, như vậy phải hai người cưỡi một con. Các đệ tử nhìn nhau một hồi, rất nhanh đều tìm được đối tượng cưỡi chung, chỉ còn lại có bốn người Hàn Thạc; Phạm Ny; Cát Ân và Ba Khắc, không có tìm được người cưỡi chung.
“ Ba Khắc, ngươi cùng Bố Lai Ân một con, ta và Phạm Ny sư phụ cưỡi chung ” Cát Ân chớp chớp mắt, lúc này hớn hở ra mặt, cười tít mắt nói với Ba Khắc.
“ không được, ta tuyệt đối không cùng tạp dịch bẩn thỉu này trên một chiến mã.” Ba Khắc và Hàn Thạc có cừu oán, liền bất mãn lớn tiếng kêu lên.
Tâm ý Cát Ân ai ai cũng biết, bây giờ có cơ hội tốt được thân cận cùng Phạm Ny. Nghe Ba Khắc phản đối, hắn tức giận hầm hừ đang muốn mở miệng, Phạm Ny đột nhiên mỉm cười nói:” nếu Ba Khắc không muốn, vậy để Bố Lai Ân cùng ta cưỡi chung một chiến mã đi.”
“ a a, đa tạ Phạm Ny sư phụ, ta tới!” Hàn Thạc trong lòng mừng rỡ, cười hớn hở lướt qua Cát Ân, bước nhanh tới gần Phạm Ny.
(*) Đảo thứ : là mấy thanh chắn hình khối, một cái bao gồm rất nhiều đầu chông vót nhọn bọc sắt (nếu làm bằng gỗ), thường thấy trước cổng khi thủ thành để phòng kỵ binh.
(*) suy vọng : danh vọng bị suy tàn.