Chương 105: Vô Đề Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
Trương Hải tỉnh lại.
Đau đầu quá…
Đây chính là cảm giác của hắn!
Bây giờ, Trương Hải có cái cảm giác thoát lực trầm trọng, tay chân không biết ở nơi nào rồi, đến cái việc muốn chống tay để ngồi dậy cũng khó, miệng lưỡi thì khô khốc, họng như cháy bỏng, nói không nên lời.
Bây giờ, cả người hắn chỉ còn duy nhất có đôi mắt hoạt động được mà thôi.
Đưa mắt nhìn qua, đập vào mắt Trương Hải là cả một màu đỏ rực, bốn bức tường chung quanh, cả trên đầu cũng là màu đỏ, đến mấy thứ lặt vặt như cái tủ, cái bàn gì gì đó cũng mang màu đỏ, chỉ là độ đậm nhạt khác nhau để phân biệt ra mà thôi.
Ai mà chơi trội vậy?
Nhưng mà, nhìn cái nơi này hơi quen quen…
Chẳng phải là một trong mấy căn nhà di động mà mình kiếm được hay sao?
Mình kiếm được tổng cộng mười cái. Cho năm người bạn mỗi người một cái là năm cái, tặng cho Liên Hương Nhu cái tốt nhất, mình giữ ba cái, còn một cái cuối cùng là đặt lại trong phòng của Trương Linh Tuyền trước khi bỏ đi khỏi căn viện đó.
Chẳng phải đây chính là căn nhà mà mình tặng cho Trương Linh Tuyền sao?
Trương Hải còn nhớ rất rõ, bên trong căn nhà này có màu đỏ nhạt, mái nhà hình như được khảm loại bảo thạch gì đó, tỏa ra nhiệt khí bừng bừng, bên trong có một cái lò sưởi kỳ dị, được bố trí bùa chú xảo diệu xung quanh, có thể hấp thu hỏa khí trong môi trường để duy trì, làm lò sưởi cháy liên tục mà không hề cần nhiên liệu…
Căn phòng này lúc nào cũng tràn đầy nhiệt khí, chắc là để sử dụng trong môi trường giá lạnh. Trương Hải nghĩ rằng, để nó lại cho Trương Linh Tuyền là tốt nhất, bởi vì nàng tu hệ hỏa, ở trong căn phòng thế này có lẽ là một sự hưởng thụ với nàng, vì thế mới để lại cho nàng.
Nhưng, căn phòng này bây giờ có chút không giống.
Biết nói thế nào nhỉ, trước đây căn phòng này cũng có màu đỏ, cũng có sự nóng bức hừng hực, nhưng trong phòng rất đơn giản, chỉ có một cái giường, một cái bàn. Nhưng bây giờ lại có thêm tủ quần áo, bàn trang điểm, giường cũng được phủ một lớp chăn ấm nệm êm, chứ không phải cái giường khô khốc cứng như đá trước đây nữa.
Nếu như nói cái phòng này trước đây là của đàn ông, thì bây giờ nó đã trở nên đầy nữ tính rồi.
Không ngờ mẫu bạo long còn có một mặt nữ tính đến thế! - Trương Hải thầm nghĩ.
Chỉ là, cái khuyết điểm của căn nhà này là không có phòng tắm, có lẽ người đàn ông chủ nhân cũ của nơi này cũng là dạng phiêu bạt khắp nơi, đi vào thành thì kiếm nhà trọ tắm, đi ngoài hoang dã thì kiếm sông suối tắm, không cần vào căn nhà này, mà có khi chẳng tắm cũng được, vì thế thứ đó thành thừa.
Nhưng với Trương Linh Tuyền thì đây là một khuyết thiếu, đáng tiếc, nàng không thể sửa được. Ngôi nhà này không phải là nhà thường, mà là một đạo cụ đã chế tác hoàn chỉnh, muốn sửa cũng phải tìm người chế tác, đâu phải tùy tiện là được đâu?
Trương Hải lại đưa mắt nhìn quanh, thấy trên chiếc bàn đằng kia, một thân ảnh yêu kiều đang ngồi đó, hai tay chống cằm, mắt nhắm lại, mơ màng ngủ say. Trong khi ngủ, khóe miệng nàng còn hơi giật giật, cong lên như trăng khuyết, giống như gặp chuyện gì cực kỳ ủy khuất vậy, đáng yêu tới cực điểm.
Đúng là Trương Linh Tuyền rồi!
Càng nhìn càng đẹp! Không ngờ nàng ngủ mà cũng đẹp như vậy…
Bây giờ không cần hỏi cũng biết, rõ ràng là Trương Linh Tuyền chăm sóc hắn rồi, trong lòng của Trương Hải như chảy ra một dòng nước ấm, cảm thấy như có chút hạnh phúc đang ở bên mình…
Trước đây một năm, là hắn chăm sóc nàng, bây giờ thì được nàng chăm sóc lại, đúng là ở hiền thì gặp lành mà!
Trương Hải há mồm ra, muốn nói cái gì đó với Trương Linh Tuyền, nhưng lời ra đến miệng thì không thoát ra được, đúng là do hắn yếu quá.
Hao hết khí lực, Trương Hải mới ú ớ được một tiếng. Những tưởng giống như trong phim, cô gái kia sẽ hăng hái chạy đến, ôm chầm lấy hắn rồi khóc lóc một hồi, sau đó chăm chút cho hắn từng chút một, làm Trương Hải sướng như lên tiên. Nhưng không…
Nàng vẫn ngồi đó, tiếp tục ngủ gà ngủ gật, coi như không biết đến có một sinh vật giống đực đang đau khổ mà mơ mộng cảnh lên tiên…
Trương Hải sắp khóc!
Cảm giác khó chịu cứ quấn lấy thân, không cử động, không thể nói, muốn uống nước nhưng không được uống, đầu thì đau như búa bổ, vậy mà…
Trương Hải nhanh chóng hao hết khí lực, coi như nhận biết thêm một chút về cô nàng “cực phẩm” này. Cao thủ gì mà đi ngủ không cần duy trì đề phòng, đến tiếng rên của hắn cũng không nghe thấy, chẳng may bây giờ có cao thủ khác tập kích thì làm sao? Sau này phải giáo huấn nàng một trận, không thể để thế được… Trương Hải hung hăng thầm nghĩ, cuối cùng mệt quá mà ngất trên cành quất lần thứ hai.
Tỉnh lại lần nữa…
Lần này, khuôn mặt xinh đẹp kia không còn xa cách với hắn nữa, nàng đang ngồi ở bên giường, sốt ruột nhìn chằm chằm hắn. Khi hắn mở mắt ra, con ngươi của nàng ánh lên nét vui mừng, hấp tấp hỏi:
- Sao rồi? Cậu còn sống được bao lâu? Mau mang hết bảo vật ra đây cho tôi đi!
Trương Hải sắp ngất tập ba.
Cái gì thế này?
Nhưng khi nhìn lại khuôn mặt vui mừng của Trương Linh Tuyền, lại có cả chút giảo hoạt ở trong mắt nữa, Trương Hải biết mình vừa bị đùa giỡn…
Giờ phút nào rồi mà còn đùa chứ!
Thấy đôi mắt Trương Hải tỏ vẻ buồn bực, Trương Linh Tuyền cười hì hì, vỗ vỗ lên mặt hắn:
- Còn nhận thức được là tốt rồi! Cậu tỉnh lại tôi rất vui! Nếu như cậu mà mơ mơ màng màng thần trí mơ hồ, không biết tôi vừa nói gì mới là đáng lo đó! Cậu còn biết buồn bực, vậy là tốt rồi. Oa, nhìn cái đôi mắt giận dỗi kia, thật đáng yêu quá đi! Nào, quay lại đây, cô không làm gì cưng đâu, nào, quay lại cô thương…
Giọng điệu như mẹ mìn bắt cóc trẻ em làm Trương Hải thấy rùng mình, cuối cùng cũng phải chịu thua, quay mặt lại nhìn nàng với ánh mắt đáng thương, như muốn nói “tha cho con đi mợ trẻ” vậy.
Há há cái mồm khô khốc ra, Trương Hải muốn nói gì đó nhưng không phát ra âm thanh gì được. Trương Linh Tuyền nhìn thấy thì hiểu ngay:
- Muốn uống nước hả? Chờ một chút nhé.
Trương Hải rốt cuộc cũng có thể thở phào, cô nàng này cũng tinh tế đó chứ, còn biết chăm sóc người khác…
Sau khi uống được ngụm nước, Trương Hải rốt cuộc cũng thấy cổ họng mình lấy lại được cảm giác, âm thanh ú ớ cũng bắt đầu phát ra được.
- Tôi ất mao ngày òi… (Tôi ngất bao ngày rồi)
- Hai ngày! - Trương Linh Tuyền nói:
- Hừ hừ! Nhóc! Lần này cậu không trả lời tôi thì chết chắc rồi! Chiêu thức hôm nọ là thế nào? Con chằn tinh đó là thế nào? Không trả lời thì… Hừ hừ! Trước đây chẳng qua là cậu chăm sóc tôi, tôi cũng không chắc ăn được cậu nên mới bỏ qua! Bây giờ mà cậu còn dám đánh lạc hướng như hôm nọ thì…
Nhắc đến chằn tinh, Trương Hải mới gấp gáp hỏi:
- Ai on hằn kinh kia dư gào? (Hai con chằn tinh kia như thế nào?)
- Chúng nó hả? Không sao rồi! Hàn Kỳ Lân chỉ mất một giờ đã hồi phục, vì cái lệnh cuối cùng mà cậu âm thầm hạ xuống trước khi ngất đi nên nó đã giúp con hồn tinh kia đi về chỗ ấm áp hơn. Con hồn tinh cũng đã hấp thu đan dược của cậu để khôi phục sức khỏe, bây giờ tuy vẫn còn yếu nhưng không còn nguy hiểm gì nữa rồi.
Trương Linh Tuyền nói, sau đó lại nhíu mày:
- Không đúng! Không được đánh trống lảng! Trả lời mau…
Trương Hải nhắm mắt lại.
Trương Linh Tuyền đang định tra hỏi đến cùng, nhưng như nghĩ ra cái gì đó, cuối cùng khựng lại:
- Bây giờ cưng còn yếu, cô không ép nữa ha! Đợi khi nào cưng khỏe hơn một chút mà còn không chịu nói, vậy thì… he he, cưng cứ chờ mà “hưởng thụ” đi!
Trương Hải đang nhắm mắt giả ngủ cũng chợt rùng mình, rốt cuộc cũng đành mặc kệ Trương Linh Tuyền đang giảo hoạt đảo đảo tròng mắt ở bên ngoài.
Tối hôm đó.
Sức lực của Trương Hải cũng đã hồi phục lại đôi chút, mặc dù vẫn chưa thể xuống giường nhưng chống tay ngồi dậy, nói chuyện này nọ cũng đã lưu loát hơn, đầu óc cũng bớt đau đớn. Chỉ là, cái cảm giác vô lực này vẫn làm cho hắn cực kỳ khó chịu.
Lúc này, Trương Linh Tuyền đang ở bên trong một gian phòng nhỏ, hình như là làm bếp. Gian phòng này trước đây chắc là được dùng để người kia nghiên cứu cái gì đó, tuy nhỏ, nhưng có rất nhiều chai lọ dụng cụ, cuối cùng bị Trương Linh Tuyền dẹp hết sang một bên, lại dùng mấy thứ nhỏ nhặt làm đồ đựng gia vị, nhất quyết cải tạo nó thành một nhà bếp.
Trong cái nhà bếp này cũng chỉ có mỗi một cái “bếp ga”, tất nhiên, nó không có hoạt động bằng ga, mà hoạt động bằng tinh dầu hỏa xỉ, cũng là thứ mà Trương Hải dùng để lừa gạt thị giác Trương Linh Tuyền mấy năm trước. Loại bếp này dùng cũng khá tiện, chỉ là đốt hỏa xỉ hơi khói đôi chút, nhưng so với việc đốt củi thì đỡ hơn nhiều rồi.
Trong phòng bếp truyền ra một ít mùi thơm phưng phức, lọt vào mũi Trương Hải làm hắn cũng phải thổn thức. Đã sống với Trương Linh Tuyền hơn một năm rồi, nàng đã từng kể rằng, sau khi trở về từ đợt tập huấn, nàng đã từng học nấu ăn cấp tốc một phen, mỗi tội chưa tiến bộ. Thời gian đầu sống với nhau, Trương Linh Tuyền nấu ăn không ngon lắm, nhưng nói chung là nuốt được, nhưng càng về sau, tài nghệ của nàng lại càng tịnh tiến, kết hợp mấy kiến thức được dạy từ trước nhưng chưa hiểu được vào làm món nàng nấu ngày càng ngon, Trương Hải ăn hoài mà không chán.
Nhưng mấy món trước đây mà so với món này thì… có lẽ là thua xa.
Một lúc sau, Trương Linh Tuyền bưng một cái bát nóng hôi hổi ra khỏi phòng bếp, nhìn cái đám khói nghi ngút kia mà Trương Hải thầm nuốt nước bọt, cũng không biết là ánh mắt hắn nhìn vào cái bát, hay là bộ ngực núng nính đằng sau cái bát nữa…
Trương Linh Tuyền bưng cái bát đến trước mặt Trương Hải, nở nụ cười thật dịu dàng, ôn nhu. Thần thái “chưa từng xuất hiện” đó làm Trương Hải sáng cả mắt, nhưng trong lòng thầm thấy kỳ dị, tâm trạng vô cùng đề phòng.
Sáng nay… có khi không phải nói đùa!
Thứ Trương Linh Tuyền làm là một bát cháo, được hầm xương và nấu thịt cẩn thận. Thịt lại được ướp hương liệu, xào qua trước rồi mới cho vào cháo, cháo được nấu bằng bột nhuyễn, trông đặc lại và dễ ăn tới cực điểm, mới chỉ nhìn sơ qua mà nước miếng Trương Hải đã tiết ra ầm ầm rồi.
- Ăn một miếng đi! - Lời nói của Trương Linh Tuyền cực kỳ mềm mại.
Vừa nói câu đó, nàng vừa xúc một thìa cháo, đưa lên miệng thổi thổi cho bớt nóng, chậm rãi đưa đến tận miệng hắn, từng động tác đều cực kỳ chậm rãi mà dịu dàng, làm Trương Hải nghi ngờ mình có đang nằm mơ hay không?
Thậm chí, đôi mắt ánh lên vẻ mong chờ kia cũng làm người ta không nỡ mà từ chối…
Trương Hải há mồm, đang định nuốt xuống thì Trương Linh Tuyền chợt rụt lại, đút thẳng thìa cháo đó vào miệng mình.
Trương Hải trợn mắt, mồm há hốc chưa khép lại được.
- À, vừa nãy tôi quên chưa nếm, Bây giờ mới nhớ ra! Ngon thật đó, cậu không ăn thì không biết, bản thân tôi nấu ra nó lại còn thấy ngon thêm ba phần nha…
Âm mưu!
Tuyệt đối là âm mưu! Vì tra hỏi mà dùng thủ đoạn “tàn khốc” như vậy sao? Món ngon trước mặt mà không cho người ta ăn! Có ý gì? Có ý gì đây?
Trương Linh Tuyền lại dịu dàng thổi thổi một thìa cháo khác, chậm rãi đưa đến trước miệng của Trương Hải.
Trương Hải không há miệng!
- Aiz, cậu không ăn hả? Tại tôi nấu ăn không ngon sao? Tôi tủi thân quá, hu hu! Từ nay tôi không dám nấu cho cậu ăn nữa đâu.
Lại uy hiếp!
Trương Hải thật sự sắp ngất rồi.
Mấy chuyện mà nàng hỏi cũng không có gì là không nói được. Dù sao thì bí mật của mình nói ra cũng không có gì kinh thế hãi tục cho lắm. (thằng này chưa biết nó là người xuyên thời gian nữa) Cùng lắm thì cho là thần báo mộng, truyền dạy công pháp thôi nha. Việc này hiếm, nhưng không phải là không có!
Còn việc chằn tinh thì cũng giống như hôm nay, chính xác là Trương Hải lợi dụng lúc nó yếu ớt mà ám toán, chuyện này thì ai mà chả làm được! Chỉ là, không có nhiều người có vận số tốt như hắn mà thôi.
Ừ, hắn vốn định cưa cô nàng này đổ hẳn rồi mới nói, nhưng mà…
Ế!
Đây là cơ hội cưa đổ nàng nha!
Đã thế, thiếu gia đây sẽ cưa đổ nàng, sau đó nói cho nàng biết! Hừ hừ, sau đó mà dám hành hạ thiếu gia thì…
Trương Linh Tuyền vẫn đang uy hiếp Trương Hải, không biết rằng mình đã bị con sói vô sỉ đưa vào tầm ngắm!
- Được rồi, tôi ăn! - Trương Hải khổ sáp nói, gương mặt nhăn nhó lại như trái mướp đắng, làm Trương Linh Tuyền lại càng thấy thích ý không thôi.
- Nhắm mắt vào! - Trương Linh Tuyền cười gian như vừa thực hiện được âm mưu. Trương Hải rùng mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo.
Trương Hải há mồm, thìa cháo cũng đã được đưa vào miệng hắn, nhưng Trương Hải còn chưa kịp cảm nhận cái mùi vị nó ra sao thì hắn đã định phun thẳng thìa cháo ra ngoài.
Nóng!
Nóng rát cả lưỡi.
Bình thường thì cái độ nóng này cũng không làm gì được hắn, nhưng mà bây giờ hắn chẳng có cái gì gọi là “đề phòng” cả, độ nóng của thìa cháo làm hắn tí thì sặc chết.
Trương Hải trợn trừng mắt nhìn Trương Linh Tuyền, ánh mắt vô cùng ai oán, giống như một đại cô nương vừa bị ức hiếp, mất đi sự trong sạch vậy. Trương Linh Tuyền cũng thấy chột dạ, có phải đùa hơi quá rồi không? Dù sao hắn cũng chưa có khỏi hẳn.
Nhưng nghĩ lại thì nàng lại thấy không đúng. Ở chung với nhau một năm cũng không phải là bỏ đi, nhiều lần Trương Hải bị thương trở về, có nặng có nhẹ, nhưng tên này hồi phục cực nhanh, lần dài nhất cũng chỉ mất ba ngày. Đừng nhìn cái thương thế này của hắn có vẻ nặng, thực ra là do kiệt sức, tinh thần hao tổn mà thôi, theo Trương Linh Tuyền suy đoán thì chỉ cần sang ngày mai, hắn sẽ lại sinh long hoạt hổ như cũ.
Suy đoán đó của nàng chẳng sai tý nào.
Đêm
Trương Linh Tuyền đã đoạt lại chiếc giường yêu quý, thực ra là đoạt lại một nửa, một nửa giường còn lại để Trương Hải ngồi đó vận công, khôi phục sức lực.
Chiếc giường cũng lớn, ít ra cũng phải đủ cho bốn năm người nằm, cho hai người Trương Hải chia nhau vẫn còn tốt chán. Còn cái vấn đề “tế nhị” ở đây thì đều được cả hai người bỏ qua.
Cả một năm sống với nhau, buổi tối hai người ngủ gần bên nhau cũng đâu có ít.
Trương Linh Tuyền thừa biết cái bản mặt tên này, cơ bản chính là một tên tiểu dâm tặc, mỗi tội dâm tặc này sắc đảm quá bé, không dám cưỡng đoạt con gái nhà lành. Hồi đầu, Trương Hải buổi đêm còn lăn lộn qua lại một hồi, cuối cùng sáng ra, hai người ôm nhau mà ngủ. Mỗi tội, tên này toàn rúc vào những chỗ mẫn cảm của Trương Linh Tuyền mà hưởng thụ hương thơm, làm nàng vô cùng xấu hổ, cuối cùng lại lên giọng khiển trách hắn một hồi, làm Trương Hải buồn bực không thôi.
Đêm hôm đó là nàng chủ động ôm hắn trước mà…
Nhưng đàn ông không tranh cãi với đàn bà, nàng nói đúng thì là đúng, mi nói nàng sai chỉ tổ tranh cãi nhiều thêm mà thôi.
Tất nhiên, nguyên tắc này cũng chỉ áp dụng vào một số việc nhỏ nhặt, nhường nhịn để giữ lại chút thể diện cho tấm da mặt mong manh của các nàng mà thôi. Chứ những việc quan trọng, đàn ông luôn phải có chủ kiến của mình, không thể nào cúi đầu mà nghe lời đàn bà răm rắp được.
Lời của người khác, dù là người thân thì cũng chỉ có tính tham khảo, bản thân phải biết phân biệt giữa “nên và không nên”, đó mới là nguyên tắc làm việc của Trương Hải.
Sau cái đêm đó, Trương Hải ngủ rất ngoan ngoãn, nhưng Trương Linh Tuyền thì lại chủ động ôm lấy hắn, làm Trương Hải cực kỳ hưởng thụ, nhưng cũng phiền muộn vì mấy lần chỉ trích của nàng.
Cô nàng này không ôm người khác không ngủ được hả?
Sự thật là thế, Trương Linh Tuyền thực sự rất thích cảm giác ôm cái gì đó đi ngủ, ở nhà nàng cũng là như vậy.
Cuối cùng, Trương Hải đành nhồi một đống quần áo vào trong một cái bọc, khâu lại thành cái gối ôm cho Trương Linh Tuyền. Từ đó, buổi tối hai người được ngủ rất yên ổn, không có nhiều “sự cố” như trước nữa.
Nhưng mấy lần ôm Trương Hải, cảm giác thật khác… thật ấm áp, làm Trương Linh Tuyền cũng thấy tuyệt. Cái gối ôm này cũng êm, cũng có mùi của hắn, nhưng sao… lạnh quá.
Dùng tạm thôi… - Trương Linh Tuyền thầm nhủ. Đừng nhìn nàng ngày thường táo bạo, nhưng thực ra bản thân nàng mới biết mình rụt rè tới mức nào. Chuyện xấu hổ như ôm đàn ông đi ngủ, hơn nữa còn là một thằng bé đang tuổi trưởng thành… nói thế nào đi nữa thì nàng cũng thấy không thích hợp…
Nhưng cũng từ đó, Trương Linh Tuyền rất yên tâm khi ngủ cạnh Trương Hải. Nàng biết, nếu nàng không cho phép thì tên này cũng không có động đến nàng. Điều này làm nàng an tâm, nhưng cũng thấy có gì đó hơi hụt hẫng…
Hắn cứ tới thì nàng cũng đâu có làm gì được? Chẳng nhẽ mắng một vài câu cũng không chịu được? Thế mà đã bỏ cuộc rồi hay sao? Quá thiếu quyết tâm! Quá thiếu nghị lực! Quá thiếu… ác, nói chung nghị lực thế này thì làm sao mà tu luyện tốt được? Phải giáo dục lại…
Và thế là, ngày hôm sau, Trương Linh Tuyền lại tặng cho hắn một bài học về nghị lực trong cuộc sống, trong tu luyện. Làm Trương Hải giương to hai mắt lên, ngơ ngác như một chú nai con vừa ra đời, thần sắc chăm chú, cực kỳ thành thật nghe dạy bảo. Nhưng Trương Linh Tuyền thì lại phiền muộn trong lòng, bởi vì ý hắn hiểu đâu phải ý nàng truyền đạt…
Đầu gỗ…
Đầu gỗ mười phần…
Nhìn cái mặt ra vẻ ngây thơ kia mà nàng chỉ muốn đấm cho một phát, cho hắn thành gấu trúc ngây thơ!
Từ đó, cái tình cảnh giữa Trương Linh Tuyền và Trương Hải khá là vi diệu. Hai người đều có chút ít tâm tư này nọ, nhưng một người vì mặt mũi, một người vì “thiếu nghị lực” mà chẳng đi thêm được chút nào, cái tình cảnh ấy đã duy trì suốt cả một năm, dần dần cũng thành quen rồi.
Trương Hải vẫn đang ngồi vận công, tập trung tinh thần lực, dần dần “vẽ” ra khung cảnh xung quanh ở trong đầu. Nhưng khi hắn “vẽ” đến hình ảnh Trương Linh Tuyền, khi thấy nàng ôm cái gối ôm vào trong ngực, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều, bộ ngực đầy đặn đang bị cái gối ôm kia lách vào… hắn chỉ hận mình không được làm cái gối ôm!
Phụp.
Mất điện rồi… à nhầm, khung cảnh bắt đầu tối sầm lại, Trương Hải buồn bực mở mắt ra.
Hai lần rồi! Cứ tập trung tinh thần để luyện tinh thần lực, đến khi “vẽ” đến Trương Linh Tuyền thì hắn lại bị mấy tâm tư ba lăng nhăng quấy rầy, làm hắn phải ngắt quãng chuyện tu luyện.
Trương Hải chán nản, xem ra định lực của mình còn quá kém nha. Thôi được rồi, ông đây không sợ, không ngày mai thì ngày kia, không ngày kia thì tuần sau, sớm muộn gì ông cũng sẽ chinh phục được.
Ngồi mãi cũng chẳng tu luyện được nữa, Trương Hải quyết định đi ngủ một giấc, nhất quyết bỏ qua mọi việc.
Sáng hôm sau.
Trương Hải tỉnh lại thì bên cạnh đã không còn ai nữa, Trương Linh Tuyền đã đi, ngay cả cái gối ôm cũng cất đi mất, chiếc giường lớn chỉ còn mình Trương Hải, có vẻ trống trải vô cùng.
Hắn cứ vậy mơ màng, theo bản năng xuống giường, ngất ngư đi vào trong phòng trong, cũng chính là phòng bếp, mò mẫm một hồi, lấy ra một cái bàn chải, đánh răng đàng hoàng, sạch sẽ thơm tho, sau đó lại lấy khăn rửa mặt sạch sẽ, tinh thần cuối cùng cũng phấn chấn lên không ít.
Trương Hải vui vẻ huýt sáo yêu đời, ngủ một giấc xong, hắn đã thấy thân thể mình tốt lên nhiều, tình trạng vô cùng tỉnh táo. Hôm nay ngồi vận công thêm một chút nữa là có thể hồi phục hoàn toàn rồi.
Tam Huyền Điển Bí thật tốt, năng lực hồi phục này cũng phải gấp người khác cả chục lần, tuy rằng chiêu thức của Tam Huyền Điển Bí không quá cường đại, cũng chẳng hề đặc biệt gì, lại không thể nào tu luyện bất cứ một chiêu thức nào không thuộc Tam Huyền Điển Bí, nhưng thể lực, khả năng hồi phục và tốc độ tu luyện thì quá đủ để xưng bá.
Trương Hải vừa định đi ra khỏi phòng bếp thì chợt khựng lại, liếc mắt nhìn chiếc bàn chải “duy nhất” ở chỗ này, hình như lúc mình dùng, nó vẫn còn hơi ươn ướt… hắc hắc, thảo nào mà thơm dữ vậy…
Tên này có vẻ hoang tưởng, mùi thơm là do mùi thảo dược chế thành thuốc đánh răng thôi mà…
Trương Hải xong việc, đi ra bàn, thấy một tờ giấy, một bát cháo. Đọc qua tờ giấy thì cũng chỉ nói rằng nàng ra ngoài có chút việc, Trương Hải đoán rằng nàng đi tìm con Thủy Kỳ Lân để hỏi về việc ngọn núi kia. Trương Hải cũng mặc kệ, dù sao việc đó trước sau vẫn phải giải quyết thôi mà.
Bát cháo không còn nóng nữa, nhưng vẫn chưa nguội, bởi vì nó đã được đậy kín lại để giữ nhiệt. Nhiệt độ cháo vừa đúng tầm âm ấm. Trương Hải ăn thật ngon lành, sau đó ngồi lên giường, tiếp tục nhắm mắt tu luyện tiếp.
Đến khoảng gần trưa, Trương Hải nghe thấy tiếng cửa mở, hắn nhanh chóng đảo tròng mắt, nhanh chóng nằm lăn ra giường, trùm chăn trả vờ ngủ.
Người đi vào là Trương Linh Tuyền, nàng liếc mắt nhìn bát cháo cạn sạch trên bàn, bĩu môi dài ra, trong lòng thầm nghĩ: “Quỷ lười! Ăn xong cũng không chịu dọn dẹp!”
Trương Linh Tuyền đi tới cầm cái bát lên, cũng chẳng thèm rửa gì, đun lại cháo một chút rồi múc luôn vào bát, tiếp tục mang ra cho Trương Hải.
- Dậy! Dậy đi, trưa rồi đó!
Trương Linh Tuyền vỗ vỗ mặt Trương Hải, lúc này hắn mới “suy yếu” tỉnh dậy, mờ mịt đánh giá khung cảnh xung quanh.
- Tôi đang ở đâu vậy? - Trương Hải ra vẻ ngơ ngác, thần trí mơ hồ.
- Không cần giả vờ! Hôm qua cậu còn tỉnh táo, ngủ xong mà lại yếu đi là thế nào? Nhanh nhanh ăn đi, khỏi nhanh rồi còn đi tiếp! - Trương Linh Tuyền giục.
- Ừ! Ăn… - Trương Hải tiếp tục giả ngu.
Giả vờ đi! Giả vờ nữa đi! Cho cậu giả vờ đến chết! - Trương Linh Tuyền nghiến răng nghiến lợi, nội tâm bắt đầu nghĩ đến vài chuyện hung ác.
- Aaaaa… - Trương Linh Tuyền ra hiệu há mồm, như đang cho trẻ con ăn vậy.
Trương Hải rất là phối hợp mở miệng ra, một thìa cháo nóng hôi hổi, bỏng rát giống hệt hôm qua được đút vào miệng hắn.
- Khục khục, khặc khặc! - Trương Hải bắt đầu ho loạn lên. Lúc đầu Trương Linh Tuyền còn đắc ý, nhưng tên này cứ thế ho không ngừng, hai mắt cũng vô cùng uể oải, tiếng ho lại còn càng ngày càng suy yếu, cuối cùng im bặt, tên kia cũng nằm lăn ra giường, hai mắt nhắm nghiền, ngừng thở…
- Ê! Đừng có dọa tôi, không là hôm nay không nấu cho cậu ăn nữa đâu đó! - Tiếp tục chột dạ uy hiếp!
- Này! Cậu còn giả vờ nữa là tôi bỏ đi, không thèm để ý đến cậu nữa đó nhé!
- Này…
…
- Hu hu! Tỉnh lại đi mà, cậu chết rồi thì tôi làm sao bây giờ? Tôi không cố ý mà! Cậu đừng dọa tôi nữa được không?
Âm thanh đã chuyển sang nức nở, cầu xin nhưng vẫn vô tác dụng.
- Đồ đáng chết! Chết đi, chết đi! Cậu vừa làm hại tôi, sau này tôi nhớ cậu, lại không ra khỏi đây được, tôi lỡ dở cuộc đời này vì cậu! Cậu xuống âm phủ sẽ bị hành hạ, rút gân lột ra vì tội bội bạc! Chết đi! Tôi hận cậu… hu hu…
Vẫn là âm thanh nức nở, nhưng trong đó đã bắt đầu có sự ai oán, thậm chí là phẫn hận…
Nhưng khi câu này của nàng kết thúc, “cái xác” kia bắt đầu có phản ứng.
“Con mẹ nó, nín thở chết ka rồi! Ka chờ câu này mãi! Lần này thì “cô” có chạy đằng trời!” Trương Hải hung ác nghĩ, sau đó dựng bật dậy.
Hắn đưa bàn tay to lớn kia vòng qua eo Trương Linh Tuyền, nàng đang vô cùng đau lòng, chẳng kịp để ý nên bị hắn đè xuống. Còn đang ngơ ngác chưa hiểu gì xảy ra thì đôi môi mềm đã bị xâm chiếm, một chiếc lưỡi linh hoạt cũng theo đó mà chui tọt vào trong miệng nàng, chính thức hưởng hương vị “cháo lưỡi”.
- Ô ô, ặt ơ án óng! Ả a… (Mặt trơ trán bóng, thả ra…)
- Ốn ạn… ọa ết tôi… ô ô (Khốn nạn… dọa chết tôi…)
- Ưm… - Không còn lời dư thừa nào nữa, Trương Linh Tuyền tĩnh lặng trở lại, hai tay đưa lên ôm cổ hắn, lưỡi lại nhiệt tình đáp trả…
Nàng tức giận, nhưng niềm vui còn lớn hơn.
Hắn còn sống…
Vậy là tốt lắm rồi!
Sau khoảng một phút, cuối cùng Trương Hải cũng không nhịn được mà đầu hàng. Vừa rồi nín thở lâu như thế, lại thêm hôn hít thế này, chính hắn cũng thấy không tiêu được.
Hai người đối mặt, bốn mắt nhìn nhau. Lúc đầu Trương Linh Tuyền còn không kiêng nể, trừng mắt giận dữ nhìn hắn, nhưng một lúc sau, nhìn ánh mắt trong suốt của hắn, nàng lại thấy có chút chột dạ. Quay đầu lảng tránh.
Trương Linh Tuyền sửng sốt! Sau khi tiêu hóa được mấy lời này xong, nàng lại càng thêm trốn tránh ánh mắt của hắn, lưỡng lự nói:
- Nhưng mà…
- Không nhưng! - Trương Hải nói:
- Chị là Trương Linh Tuyền! Người khác nói chị dữ dằn, nhưng tôi cho rằng chị quyết đoán, không cố kỵ nhiều, đó cũng là điều mà tôi thích ở chị! Bây giờ chị trả lời dứt khoát luôn đi! Có, hay là không?
- Có! - Trương Linh Tuyền yếu ớt đáp.
- Tốt lắm! - Trương Hải cười nói:
- Từ nay chúng ta sẽ là của nhau!
Trương Linh Tuyền sửng sốt tập hai! Sau đó nàng cau mày:
- Nhưng mà… thân phận của chúng ta, còn bối phận… Tôi thích cậu! Đó là sự thật! Trước đây, tôi thích cậu với tư cách là một giáo quan thích một đệ tử. Cậu là một người tài, đáng để bồi dưỡng. Nhưng khi cậu dám mang theo Kỳ trốn nhà ra đi, tôi lại thấy có chút gì đó hâm mộ, lãng mạn. Quan trọng nhất, cậu một thân một mình nhưng vẫn có thể bảo vệ được Kỳ, chăm sóc cho Kỳ ở cái nơi ngọa hổ tàng long như kinh đô, thật sự, tôi thấy cậu rất đáng mặt một nam nhi.
- Chuyện của cậu, tôi đã biết! - Trương Linh Tuyền nói câu này làm Trương Hải chấn động.
- Biết cái gì?
- Đừng giả vờ nữa! Những chuyện như thân phận thật, lý do không vào truyền thừa… tôi đã biết tất cả rồi. Cũng là do cô bé Kỳ kia quá ngây thơ, chỉ cần dụ dỗ một chút, ra vẻ một chút, thế mà đã bí mật khai báo hết cho tôi ngay trong cái đại lễ truyền thừa kia. Hừ! Không ngờ gan cậu cũng lớn thật, vậy mà cũng dám dùng thân phận của một linh trưởng tộc, trà trộn vào thần điện của khủng long tộc.
Trương Hải nhăn nhó.
Bị Kỳ bán đi mất rồi!
Hắn không trách nàng! Kỳ còn quá trẻ, quá dễ tin người! Hắn tin, để nàng nếm một chút đau khổ, sau này nàng sẽ không ngốc như thế nữa!
Cũng may là nàng nói với Trương Linh Tuyền, nếu nói với người khác thì nguy to.
- Chị biết tôi là linh trưởng tộc! Vậy mà còn thích tôi là sao?
- Không liên quan! - Trương Linh Tuyền cười nhẹ:
- Thích là thích! Trương Linh Tuyền này thích ai mà còn cần phải biết người kia là người thế nào hay sao? Dù hắn là kẻ lừa đảo thì tôi vẫn thích! Tôi thích cậu là vì cậu rất can đảm, hơn nữa còn có bản lĩnh, quan trọng, cậu rất biết chăm lo cho người khác! Nhưng thích là một lẽ, có đến với người đó không thì còn là một lẽ khác…
- Vậy còn tôi? Chị thích tôi, nhưng có đến với tôi không? - Trương Hải vừa nói vừa vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng, trong giọng điệu tràn đầy ôn nhu vô hạn.
- Việc này thì còn phải suy xét! - Trương Linh Tuyền cười giảo hoạt:
- Đừng tưởng tôi không biết cậu nghĩ cái gì? Đàn ông các người đều muốn tam thê tứ thiếp, cho rằng cả thiên hạ như thế, mình không cưới thì đàn bà cũng lấy người khác, lại phải chung chồng đúng không?
Trương Hải mướt mồ hôi.
Sao cái gì nàng cũng biết vậy? Trương Linh Tuyền đúng là cực kỳ thông minh, cũng cực kỳ tài giỏi. Nếu không thì nàng cũng không được xếp vào hạng hạch tâm của dòng họ Trương.
- Trả lời tôi! Cậu sợ không? - Đột nhiên Trương Linh Tuyền đổi sang một chủ đề khác.
- Sợ cái gì? - Trương Hải nghi hoặc.
- Sợ nhà họ Trương. - Trương Linh Tuyền chợt nở một nụ cười lạnh:
- Cậu nên biết tôi là ai! Nếu cậu thực sự muốn tôi, vậy thì vẫn phải để tôi sinh con với một người mang huyết mạch thuần khiết cao quý trước đã! Đó là quy định của nhà họ Trương, họ đã cho tôi quá nhiều, tôi cũng không biết trả lại họ thế nào! Còn nếu thực sự cậu muốn tôi là của cậu! Vậy cũng được, cậu tự nghĩ cách giải quyết nhà họ Trương đi!
Trương Hải nhíu mày.
Xem ra đây đúng là một trở lực thật lớn.
Nhưng nghĩ lại, hắn chợt nở một nụ cười tươi như hoa.
Bây giờ hai người còn ở đây, lo nghĩ đến nhà họ Trương tít đâu đâu làm gì? Chờ đến lúc đưa được Trương Linh Tuyền ra khỏi đây, chắc chắn mình cũng có cách để đối phó.
Nhìn nụ cười tươi sáng của hắn, Trương Linh Tuyền chợt nổi lên một tâm tình si mê khó hiểu.
Thực sự không sợ sao?
Có nên tin cậu hay không đây? - Trương Linh Tuyền thầm thở dài trong lòng…
- Sợ gì nhà họ Trương chứ? Cùng lắm tôi dắt chị ra khỏi Bạo quốc này! Đằng nào thì một kẻ như tôi cũng trở thành người vô gia cư rồi. Tuy rằng bình thường thì tôi cũng chẳng có gì khác biệt, nhưng nếu ở lại đây quá lâu thì chắc chắn sẽ có khe hở, đến lúc đó chẳng phải mệt chết sao?
- Vậy cậu định đưa tôi đi đâu?
- Liên Minh tán thủ! Hội sát thủ! Lính đánh thuê! Ừ, nếu chị không thích thì đi Hội chữ thập đỏ… à nhầm, là Hội Bác Sĩ tiên tiến cũng được! Nhiều chỗ để tôi đi lắm!
Trương Hải liệt kê ra một đống tổ chức mà hắn biết. Những tổ chức này đầu tiên thì không có quốc tịch, là những tổ chức hỗn tạp không phân biệt chủng tộc, nhận tiền cho một số thế lực nào đó và làm thuê. Như Hội Bác Sĩ tiên tiến chẳng hạn, việc của họ là cứu người, cực kỳ được trọng dụng trên chiến trường. Việc của họ khi được thuê chỉ là cứu người, không hề giết một ai, có thể nói tổ chức này chính là tổ chức ít gây thù chuốc oán nhất, thậm chí còn là tổ chức được nhiều thế lực “yêu quý” nhất.
Về sau, tất cả các thế lực đó thấy mình thân cô thế cô mãi cũng không được, dễ bị chèn ép và lợi dụng, vì thế mới hợp tất cả lại với nhau, trở thành một quốc gia đoàn thể bao gồm nhiều tổ chức, nhiều “đảng” cùng lãnh đạo, thay phiên nhau “bầu cử”, cũng khá là “dân chủ”.
- Hợp Quốc? - Âm thanh của Trương Linh Tuyền vang lên.
Trương Hải thì cho rằng cái quốc gia này giống với Hợp chủng quốc Hoa Kỳ trong “giấc mơ” vậy, là nơi người ta có điều kiện tốt nhất để phát triển, tất nhiên với điều kiện là người đó có tài năng.
Hợp quốc là một quốc gia đứng trung lập, nói cho chính xác thì là thế lực hai mang. Cung cấp chiến lực, hậu cần cho tất cả các nước tham gia chiến tranh, bao gồm cả Bạo Quốc và Bình Quốc. Hai nước lớn Bạo - Bình ban đầu không coi trọng Hợp quốc, cho rằng bọn họ là quốc gia nhỏ bé để mình lợi dụng.
Nhưng Trương Hải thì nghĩ khác, chính hai nước lớn mới là chỗ để Hợp quốc lợi dụng, từng bước làm lớn mạnh bản thân. Đến bây giờ, thực lực của Hợp Quốc đã lớn tới mức đủ để uy hiếp hai nước lớn kia, chẳng qua họ vẫn chưa muốn thừa nhận ngoài mặt, chỉ có thể âm thầm chèn ép mà thôi.
- Không chỉ Hợp Quốc! Tôi nói ra chỉ để cho chị biết rằng, ngoài Bạo Quốc ra thì chúng ta vẫn còn rất nhiều nơi để đi. Không phải chỉ có cái Bạo Quốc bé tẹo này.
- Cậu nói cái gì bé tẹo? - Trương Linh Tuyền chợt trừng mắt quát một cái. Trương Hải chợt câm nín. Hắn biết mình nói sai rồi, dù sao thì Trương Linh Tuyền cũng là người của nhà họ Trương, dù tâm tư có phản nghịch thì trong lòng vẫn giữ lại một phần tôn trọng, bây giờ nghe tên này nói xấu về Bạo Quốc, sao mà nàng nhịn được chứ?
Thấy hắn im lặng, không nói gì nữa, Trương Linh Tuyền cũng bỏ qua. Đổi sang chủ đề khác:
- Cậu tính kỹ quá nhỉ? Cậu cho rằng tôi sẽ đi theo cậu hay sao?
- Không theo thì vừa rồi chị hỏi đi đâu làm gì?
Trương Linh Tuyền cứng họng.
Đúng vậy, không đồng ý đi theo hắn thì vừa rồi nàng hỏi hắn đi đâu làm gì? Hơn nữa, hình như câu đó nguyên văn là “dẫn tôi đi đâu”!
Càng nghĩ càng xấu hổ, hai má của Trương Linh Tuyền chợt đỏ rực lên, vô cùng kiều diễm. Trương Hải nhìn thấy mà không nhịn được, cúi xuống hôn nàng thêm một cái nữa.
Đến khi hai người tách ra, mặt Trương Linh Tuyền đã như sắp xuất huyết, hơi thở dồn dập, bộ ngực phập phồng, đôi mắt mê ly, nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú đối diện mình.
- Cậu thực sự thích tôi? - Trương Linh Tuyền hỏi lại một lần nữa.
- Thật! - Trương Hải trả lời dứt khoát.
- Vậy thì cậu phải mau chóng trưởng thành! Để tôi mãi mãi không phải hối hận khi thích cậu.
- Được! - Trương Hải lại đáp ngắn gọn, nhưng trong đó là cả một bầu nhiệt huyết của đàn ông.
- Đáp ứng dễ vậy sao? Mẹ nói rằng đàn ông mà đáp ứng quá dễ dàng thì có đến chín phần là không làm được! - Trương Linh Tuyền lại nói.
Trán Trương Hải đã xuất hiện vài vạch đen, đầu óc cũng quay cuồng, tý nữa thì ngất xỉu! Chính chị bảo tôi hỏi tôi, bây giờ đáp ứng thì lại bảo dễ dàng quá… Có ý gì vậy?
Trương Hải dứt khoát không trả lời nữa, chạy thẳng ra ngoài nhà, đi tìm hai con chằn tinh để tiến hành công tác.
Cho đến khi Trương Hải đi khuất bóng, Trương Linh Tuyền vẫn còn đang trầm tư xem mình quên mất cái gì, giờ mới la lên thất thanh:
- Đồ khốn! Cậu vẫn chưa trả lời tôi!
Trả lời ở đây chính là vấn đề mà Trương Linh Tuyền vẫn muốn biết mấy ngày nay, đó là Trương Hải làm cách nào mà thu phục được con Pretanodon kia, chiêu thức mà hắn dùng đánh bại Hàn Kỳ Lân nữa. Trương Linh Tuyền đã từng hỏi qua con chằn tinh kia, nàng đã biết Trương Hải dùng Phụ Sủng để thi triển chiêu thức, nhưng dù là Phụ Sủng đi nữa thì chiêu thức của một tên Tự Giác trung cảnh cũng không thể nào làm tổn thương đến sủng vật cấp Thần Thông cảnh như Cún được.
Phải chăng hắn có cái người gọi là “sư phụ” chỉ dạy?
Trương Linh Tuyền không lo về Trương Hải, cái mà nàng lo là chẳng may “sư phụ” kia có ý đồ xấu gì thì sao? Dù sao đây cũng là Bạo Quốc, bất kỳ sự xuất hiện của một nhân tố nguy hiểm thuộc linh trưởng tộc nào cũng đều đáng đề phòng.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trương Linh Tuyền lại thầm cười tự giễu. Bây giờ còn chưa ra được khỏi đây, bản thân mình lo lắng cái gì mà nhiều vậy? Chẳng phải cứ sống vô tư, được ngày nay lo ngày mai như trước lại hay hay sao?
Nghĩ lại nhưng ngày tháng đó, khóe miệng của Trương Linh Tuyền lại nổi lên một nụ cười ngọt ngào. Sau đó, nàng lại đứng dậy dọn dẹp căn nhà này, giống như những việc nàng vẫn làm trước đây.
Trương Hải đi về phía Tây Nam, cũng là hướng của ngọn núi lửa kia.
Cũng vì đó là núi lửa nên nhiệt độ ở vùng xung quanh khá ấm áp, thích hợp cho việc trị liệu, do đó mà Hàn Kỳ Lân mới mang Cún đến nơi đây.
Vốn Trương Linh Tuyền cũng muốn di chuyển theo, đến nơi ấm áp đó. Nhưng chứng kiến cái phương thức di chuyển của hai con vật kia, nàng dứt khoát ở lại dựng tạm nhà tại chỗ.
Ai mà ngờ được Hàn Kỳ Lân cõng Cún trên lưng, sau đó bản thân nó thì trở thành một “thuyền phá băng” vừa đi vừa vạch ra một con đường, bơi trong nước để tiến về phía trước.
Theo nó nói thì đây là cách di chuyển nhanh nhất rồi, nàng có bảo dùng cách khác thì nó cũng không nghe. Nó là sủng vật của Trương Hải, không phải là của nàng.
….
- Phía trước là núi lửa phải không? - Trương Hải hỏi Hàn Kỳ Lân.
- Đúng! Nói cho chính xác thì đó là một hòn đảo, chứ không phải chỉ là núi lửa. - Hàn Kỳ Lân thành thật đáp, nhưng giọng điệu vẫn không được tình nguyện cho lắm. Cũng phải, đột nhiên bị một kẻ yếu hơn thu phục, nghĩ đi nghĩ lại thế nào cũng không thoải mái được.
- Đảo? - Trương Hải hồ nghi. Trong trí nhớ của con rồng lửa đó cũng chỉ có một ngọn núi lửa đứng giữa hàn băng thôi. Đâu phải là đảo gì đâu?
- Đúng, là một hòn đảo! Tao… em cũng sống ở đây lâu rồi, chứng kiến sự hình thành hòn đảo đó từ đầu tới cuối. Ban đầu, ở đó cũng chỉ là một ngọn núi tắt ngúm vì lạnh giá, từ khi có con bò sát biết bay kia đến đây… ặc, con rồng lửa kia đến đây. Ngọn núi đó bắt đầu hoạt động rất “nhiệt tình”, cứ vài năm vài chục năm lại phun một nhát, nhiệt độ xung quanh núi cũng ngày càng cao. Dung nham chạm với mặt băng bị đông kết lại, tích lũy cả vài trăm năm nay mới có thể hình thành một hòn đảo nhỏ xung quanh đó.
Trương Hải nghe xong trầm ngâm hỏi:
- Vậy bây giờ trên núi còn thứ gì thủ hộ không?
- Có! - Nói đến đây, Hàn Kỳ Lân có vẻ vô cùng phẫn hận.
- Đó là một con T.Rex lửa. Đồ khốn kiếp đó, ban đầu đã thỏa thuận, đánh bại rồng lửa, em được hưởng ngọn núi trong mười năm đầu tiên, hưởng tất cả Băng Linh Quả. Nó sẽ xuống vùng băng nguyên này rèn luyện khả năng chịu băng giá, tránh thiên phạt sau này. Không ngờ, sau khi đánh bại rồng lửa, nó lại lật lọng đá bay em ra khỏi ngọn núi đó, một mình độc chiếm Băng Hỏa Linh Thụ. Em thừa biết nó nghĩ cái gì, nó sợ em ở đó mười năm, ăn Băng Linh Quả vào rồi thì sẽ mạnh hơn nó, lúc đó nó không áp chế được em nữa! Đồ khốn kiếp, em không phải thứ lật lọng như nó…
Hàn Kỳ Lân phẫn hận nói năng một hồi làm Trương Hải ngộ ra không ít việc. Ký ức của con rồng lửa kia cũng không chính xác lắm, bởi vì từ khi đến đây, nó chỉ nấp ở trong lòng núi hấp thu hỏa nhiệt, không ra ngoài, vì thế mà hòn đảo do dung nham cấu thành cũng không có trong ký ức của nó. Lúc nó chạy mất thì do đã bị thương, thần trí mơ hồ nên cũng không để tâm, bên trong ký ức cũng không quá rõ ràng.
Ngoài ra, trước đây Trương Hải đã nghi ngờ rằng có một kẻ khác đánh lén rồng lửa nên nó mới bị thương nặng như vậy, bây giờ xem ra, kẻ đánh lén chính là Hàn Kỳ Lân trước mắt rồi.
- Muốn báo thù không? - Trương Hải hỏi.
- Muốn! Sao không muốn? Nằm mơ cũng muốn! Đồ khốn kiếp lật lọng đó, có chết trăm lần cũng không đủ đền tội… Chỉ tiếc là thực lực của em không bằng nó. Bốn năm trước nó đã hơn em một bậc, đến bây giờ hẳn đã là Thần Thông thượng cảnh rồi, muốn xử được nó không dễ đâu!
- Chú quên mất cách mà con T.Rex đó dùng để đánh bại rồng lửa năm xưa rồi sao? - Trương Hải âm hiểm hỏi.
- Ý anh là… - Hai mắt của Hàn Kỳ Lân trừng lớn, khó mà tin tưởng được. Sau đó thì lại toát ra thần sắc mừng như điên.
Sau một lúc mừng rỡ, Hàn Kỳ Lân nói:
- Nếu anh giúp em giết chết nó, sau này em sẽ làm trâu làm ngựa cho anh!
Trương Hải cười quỷ dị, thầm nghĩ Hàn Kỳ Lân này đúng là quá lỗ mãng. Không biết đạo lý không có chuyện gì không có mục tiêu hay sao? Dù Hàn Kỳ Lân không thù hằn con T.Rex kia thì Trương Hải cũng vẫn phải đến đó để lấy Hỏa Linh Quả, bây giờ chỉ là thuần túy lợi dụng nó mà thôi.
Cũng chỉ trách Hàn Kỳ Lân “mới” mở linh trí vài trăm năm, độ thông minh thì có thừa, nhưng độ giảo hoạt và âm hiểm thì còn lâu mới bằng được nhân loại.
- Giết nó mà cũng là báo thù hay sao? - Trương Hải cười thần bí.
Hàn Kỳ Lân sửng sốt:
- Vậy thế nào mới là báo thù.
- Chú ngốc lắm! Chú vì báo thù mà đồng ý làm đàn em của anh, giờ phải bắt thằng khốn nạn kia làm trâu làm ngựa cho chú để bù lại, đó mới là báo thù, hiểu chưa? Chú giết nó thì có được lợi ích mẹ gì, chỉ được cái hả giận nhất thời, không thể thống khoái mãi mãi được…
Trương Hải nói một thôi một hồi làm Hàn Kỳ Lân càng nghe càng thấy có lý, gật đầu như giã tỏi:
- Được được! Em nghe lời anh.
Thế là hai tên bất lương bắt đầu tính kế T.Rex lửa, bỏ mặc cô bé Cún nằm một bên trừng đôi mắt “chằn” lên khinh bỉ. Trong lòng thầm nghĩ, đại ca quá vô sỉ, định dùng cách âm hiểm đó để thu phục con T.Rex lửa kia. Nhưng nghĩ kỹ thì Cún vẫn thấy đại ca này quá liều lĩnh. Khế ước miễn cưỡng như vậy chỉ duy trì được năm năm là tối đa, hắn tự tin rằng mình sẽ phát triển được đến mức vượt qua bọn chúng trong vòng năm năm hay sao?
Bàn xong mọi chuyện, Trương Hải hớn hở tung tăng trở về “túp lều tranh hai quả tim vàng” của mình. Trương Linh Tuyền đã nấu xong một bữa cơm đơn giản, đang chờ hắn về cùng ăn.
Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, lại đồng ý với lời tỏ tình của Trương Hải, cả người Trương Linh Tuyền tỏa ra khí chất ôn nhu, dịu dàng. Mặc dù lời nói, cử chỉ bình thường vẫn lộ ra vẻ dữ dằn, nhưng việc nàng nấu cơm, chờ hắn về, chào đón hắn vẫn được Trương Hải chấm điểm đầy đủ cho độ “hiền lương thục đức”. Nếu mà Trương Linh Tuyền biết được điều này có khi lại cười tươi như hoa nở mất.
- Ăn xong rồi! Chúng ta có nên làm một chút chuyện ý nghĩa không? - Trương Hải chờ cho cả hai ăn xong xuôi thì nở nụ cười bỉ ổi hỏi.
- Cậu muốn làm gì? - Trương Linh Tuyền trợn mắt hỏi, nhưng thực sự trong lòng nàng có bao nhiêu phản kháng thì không biết.
- Bồi dưỡng tình cảm nha… À, ví dụ như cùng đi rửa bát! - Trương Hải chớp chớp mắt, giọng nói ấm áp tình củm lại làm cho Trương Linh Tuyền muốn chui xuống đất. Vừa rồi nàng còn tưởng…
Xấu hổ thì xấu hổ, nhưng đề nghị này vẫn được Trương Linh Tuyền tán thành. Nào ngờ tên này nói rửa bát, chi bằng nói hắn phá nàng rửa bát cho nhanh. Cả một buổi chỉ đứng tranh thủ lúc nàng bận bịu rồi “đánh lén”, đến mức Trương Linh Tuyền đỏ bừng mặt quát tháo thì hắn mới dừng tay, chăm chú rửa bát như đang làm một việc cực kỳ nghiêm chỉnh.
“Thân bò ưa nặng!” Trương Linh Tuyền thầm mắng một tiếng, đúng là nói nhẹ là tên này cấm có nghe.
Đến tối, hai người vẫn dùng chung cái giường như cũ, nhưng bây giờ cũng không còn tình trạng “mỗi người một nơi” như trước đây. Trương Hải rất là tự nhiên trùm chung cái chăn với nàng, lại bỏ cái gối ôm sang một bên, rúc vào bên cạnh.
Trái tim của Trương Linh Tuyền đập thình thịch, sắc mặt vô cùng do dự, kinh hoàng… Nhưng chỉ một câu của hắn đã làm cho nàng buồn bực muốn chết:
- Ngủ đi!
Trương Linh Tuyền có cảm giác như mình là một cô gái sắp bị cường bạo, đến khi nhắm mắt buông xuôi thì tên kia lại lột hết đồ của nàng ra, nói rằng chỉ cướp tiền không cướp sắc. Tâm trạng này đúng là cực kỳ khó chịu. Trương Linh Tuyền chỉ muốn hét to lên để xả cỗ tức khí này ra ngoài mà thôi.
Hít vào…
Thở ra…
Khò khò…
Ngủ thật rồi à?
Đầu gỗ! Đại đầu gỗ! Đáng ghét!
Trương Linh Tuyền rốt cuộc cũng phải ôm một đống câu chửi bới để đi vào giấc mộng.
Chương 108: Tập kích Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
Trương Hải thật sự không làm gì, chỉ ôm cái thân hình mềm mại thơm ngát kia mà ngủ.
Giống như trước đây đối xử với Dương Thanh Kỳ. Quan niệm của Trương Hải về vấn đề này đã quá rõ ràng rồi.
Đây là chuyện vui, hắn vui, Trương Linh Tuyền… cũng vui. Chuyện vui sao lại có thể làm ở cái nơi khỉ ho cò gáy, lại làm trong tình trạng phía trước còn việc quan trọng như thế này?
Chờ khi mọi việc xong xuôi, hai người chẳng còn áp lực gì, đến lúc đó hưởng thụ chẳng phải thống khoái gấp hàng trăm lần hay sao?
Sáng hôm sau.
Trương Hải dậy sớm hơn Trương Linh Tuyền một chút, nấu cơm sáng cho nàng.
Điều này cũng làm Trương Linh Tuyền ngạc nhiên không thôi. Mặc dù nàng biết Trương Hải cũng biết nấu ăn, nhưng từ trước tới nay, công việc này đều là của nàng. Thực sự việc này làm nàng hơi không quen.
Nhưng nhìn mấy món ăn nóng hôi hổi được đưa đến, lại nhìn sắc mặt tươi tỉnh cực kỳ vui vẻ của Trương Hải. Trương Linh Tuyền cũng chẳng hỏi han những điều vô ích.
Hắn thích làm! Hắn vui khi chiều chuộng nàng như thế! Điều này cứ như một dòng nước ấm chảy qua cõi lòng của mẫu bạo long tiểu thư.
- Hôm nay đi tiếp thôi! - Trương Hải nói.
- Cậu đã bình phục hẳn chưa? - Trương Linh Tuyền có vẻ lo lắng.
- Không có gì đáng ngại nữa! Chị biết đấy, thân thể tôi hồi phục rất nhanh! - Trương Hải vẫn trả lời rất thành thật.
- Vậy được rồi!
Không khí nhất thời lâm vào trầm mặc.
Hai người thu dọn một chút, Trương Linh Tuyền cũng chỉ cần kích hoạt vài cơ quan, căn nhà nhanh chóng co rụt lại, chui vào bên trong không gian trữ vật. Khung cảnh xung quanh lại trở lại một màu tuyết trắng, hoang vu mà lạnh lẽo.
- Đi thôi! - Trương Hải rất tự nhiên nắm lấy tay Trương Linh Tuyền, cất bước về phía trước.
- Này…
- Này…
Đi được một lúc, hai người đột nhiên cùng lên tiếng.
- Chị nói trước đi…
- Cậu nói trước đi…
Cả hai người đồng thời ngẩn ra, sau đó thì cùng cười rộ lên. Trương Hải thầm thấy thật không thể tưởng tượng được, cái cảnh chỉ thấy trên TV, không ngờ bây giờ chính mình lại gặp… Đúng là không thể ngờ được.
- Thôi được rồi! Chị nói trước đi! - Sau một hồi vui cười thoải mái, Trương Hải đưa ra đề nghị.
Trương Linh Tuyền cũng thu nụ cười lại, nét mặt tỏ ra do dự, sau đó cắn răng nói:
- Chúng ta làm thế này… liệu có lỗi với Kỳ hay không?
- Có! - Trương Hải trả lời dứt khoát.
Trương Linh Tuyền sửng sốt, vốn nàng còn cho rằng hắn sẽ thở vắn than dài, ngụy biện một phen, ai ngờ tên này lại trả lời dứt khoát như vậy.
Sắc mặt của nàng trở nên hơi ảm đạm, lí nhí nói:
- Nếu đã biết như vậy, tại sao cậu…
- Có lỗi! Vì thế tôi càng cần phải chuộc lỗi! - Trương Hải nhẹ nhàng nói:
- Tôi không giỏi ăn nói, càng không giỏi ngụy biện. Nhưng hành động và thực tế chính là minh chứng tốt nhất! Tôi sẽ dùng thời gian cả cuộc đời này để chăm sóc, bảo vệ cô ấy, bảo vệ chị! Bây giờ đó chính là mục tiêu mà tôi tu luyện, để sống. Trước đây, tôi tu luyện là để thoát khỏi cái danh hiệu “phế vật”, tôi không muốn thua kém, không muốn người ta sỉ nhục mình. Nhưng bây giờ nghĩ lại, ý nghĩ đó thực sự đáng khen, nhưng cũng có phần ấu trĩ…
- Tôi nhận ra rằng, phấn đấu để người khác khâm phục mình, không coi thường mình, đó là một mục tiêu quá vô dụng, quá dở người! Tất nhiên, việc nhờ có sự khâm phục đó mà tôi không bị bắt nạt nữa, đó là sự thật! Nhưng nếu chỉ là không bị bắt nạt, tôi cũng chỉ cần một thực lực vừa phải, thuộc tầm trung bình mà thôi…
- Còn giờ đây! Tôi đã nợ Kỳ, nợ chị, trách nhiệm của tôi chính là dùng cả đời này để trả lại món nợ đó hai người! Đó cũng là mục đích mà tôi tu luyện, mục đích mà tôi phấn đấu! Chị hiểu rồi chứ?
Trương Linh Tuyền trầm mặc…
- Thực tế là minh chứng tốt nhất sao? - Nàng chợt nở nụ cười nhẹ nhàng, nụ cười ấm áp, vui vẻ, giống như tiên tử hạ phàm, ban hạnh phúc xuống nhân gian, ban hạnh phúc cho Trương Hải:
- Tôi tin cậu một lần!
Dường như đã giải khai được một tâm kết nào đó, thần sắc của Trương Linh Tuyền tốt hơn nhiều, nụ cười cũng xuất hiện thường xuyên hơn.
- Nhưng mà… chị không ngại chung chồng chứ hả? - Trương Hải chột dạ hỏi.
- Ngại! Sao không ngại? - Trương Linh Tuyền trừng mắt nhìn hắn.
- Ngại thì đứa con gái nào cũng ngại mà thôi! Nhưng cái xã hội này là thế, đàn ông chết hết rồi, kiếm được người tốt mà lại chung tình khó lắm nhóc ạ! Đến cái tên tiểu phú hào tu luyện đến Chủng tộc cảnh mà cũng tam thê tứ thiếp. Còn đến tầng lớp cao cấp, như mấy lão già trong họ Trương đến hơn hai trăm tuổi rồi mà vẫn còn lấy thêm vợ. Hậu cung của hoàng đế thì có đến vài ngàn cũng là thường tình. Chồng của Trương Linh Tuyền không thể là kẻ tầm thường, vì thế mà chuyện chung tình là quá mộng mơ…
- Biết thế sao chị còn hỏi tôi cái vấn đề này? - Trương Hải khó hiểu. Đằng nào nàng cũng chấp nhận, sao còn có vẻ canh cánh về vấn đề chung chồng như vậy?
- Hỏi là để thử hy vọng cuối cùng. Nếu thật sự không được thì tôi còn chấm dứt cái hy vọng đó cho sớm. Nhưng thực sự thì cậu cũng không khác mấy tên kia là mấy, quỷ háo sắc. Chẳng qua… không có nhiều kẻ dám nói dùng cả đời phấn đấu để bảo vệ tôi như cậu đâu!
- Thật? - Trương Hải lại càng khó hiểu. Trương Linh Tuyền đẹp như vậy, người ta tán nàng mà mấy câu hoa ngôn mật ngữ như thế cũng không biết dùng hay sao?
- Thật! - Trương Linh Tuyền đáp:
- Cậu đừng quên, chúng ta đều là người tu luyện. Dòng họ giới thiệu cho tôi mấy tên con trai huyết mạch cao quý, nhưng bọn họ dù có hứng thú với tôi thì cũng chỉ là phương diện dục vọng và để sinh con có huyết mạch tốt. Nhưng bọn họ cũng có niềm kiêu ngạo của mình, những việc họ không làm được thì không bao giờ nói ra. Nói cho cùng thì đó cũng là điểm đáng khen.
Trương Linh Tuyền càng nói càng hào hứng, giống như mình vừa vớ được một bảo bối vậy, Trương Hải bất giác si mê cái điệu bộ này, đưa tay lên vuốt nhẹ lớp da mặt mịn màng của nàng, giọng nói trìu mến:
- Anh càng ngày càng yêu em!
- Anh em cái gì? Tôi lớn tuổi hơn cậu?
- Lớn hơn thì làm sao? Chúng ta là một gia đình! Có chuyện chồng gọi vợ là chị không? - Trương Hải gân cổ cãi.
- Hừ hừ… làm em? Chẳng phải sau này tôi nhỏ hơn cậu hay sao?
- Em không thấy như thế làm cho phụ nữ thấy mình luôn trẻ đẹp trước mặt đàn ông à? - Trương Hải giở cả lý lẽ ra làm Trương Linh Tuyền động tâm.
- Thật chứ? - Trương Linh Tuyền nghi ngờ hỏi lại.
- Thật! - Trương Hải hớn hở:
- Gọi thử một tiếng xem nào? Anh Hải! Anh yêu gì gì đó cũng được?
- Gớm chết đi được! - Trương Linh Tuyền đỏ mặt gắt.
Ngượng ngùng một lúc, lại nhìn tên kia chờ mong đỏ cả mắt lên rồi, Trương Linh Tuyền gượng mãi mới phun ra được một câu:
- Anh Hải…
- Ha ha… Ngoan! Ngoan lắm! Yêu em chết đi được! Lại đây anh thương nào…
Trương Hải bày ra một bộ dạng sói đói ăn thịt người dọa Trương Linh Tuyền nhảy dựng, cuống quýt nhấc chân chạy mất dạng.
- Này…
- Gì?
- Này…
- Có gì cứ nói đi!
- Anh quay mặt ra đây xem nào! Làm cái gì mà cứ nhìn chằm chằm về phía trước thế? Có mỹ nữ à?
Lúc này, Trương Hải mới quay mặt lại, đối diện với nhãn thần u oán của Trương Linh Tuyền. Nói thật, vừa rồi hắn hơi thất thần vì một số việc xảy ra phía trước…
- Vừa nãy anh định nói với em cái gì?
Trương Hải vỗ trán một cái, đúng là vừa nãy định nói với nàng một chuyện, sau đó lại lý sự, đùa nghịch một phen rồi quên béng mất. Bây giờ nàng nhắc tới thì hắn mới nhớ:
- Em muốn bay thử trên trời không?
- Bay? - Hai mắt của Trương Linh Tuyền chợt sáng ngời:
- Anh nói là… con hồn tinh đó!
Trương Hải gật gật đầu, Trương Linh Tuyền thấy thế thì cũng gật gật đầu theo:
- Muốn! Tất nhiên là muốn! Mấy lần trước đi máy bay toàn phải ngồi trong buồng đặc chế. Phong kín tất cả đến ngọn gió cũng không lọt, thế thì gọi gì là bay chứ?
Trương Hải không nói nhiều nữa, dắt tay Trương Linh Tuyền chạy nhanh về phía trước, tới chỗ của hai con chằn tinh.
Đến nơi, Trương Hải mặc kệ ánh mắt u oán của Thủy Kỳ Lân, trực tiếp nhét nó vào không gian sủng vật, sau đó nói với Cún:
- Cún! Đi thôi nào! Đến chỗ hòn đảo có núi lửa kia. Sau vụ này anh sẽ cho chú… cho em vài viên đan dược để tĩnh tu, chờ xem khi tấn giai có ngộ được thần thông biến hình hay không.
Vừa rồi Trương Hải thấy hai con thú loáng thoáng cãi nhau cái gì đó. Cuối cùng truyền âm cản Thủy Kỳ Lân lại, hỏi lý do thì nó nói:
- Con nhóc kia cãi lời em.
Trương Hải ngẩn người.
Con nhóc chứ không phải thằng nhóc?
Đó cũng là lý do mà hắn thẫn thờ không nghe thấy tiếng Trương Linh Tuyền lúc nãy.
Xem ra mình đúng là mắt mù, lâu như vậy cũng không biết đây là con đực hay con cái nha…
Bỏ qua chuyện này, hai người trực tiếp nhảy lên trên lưng Cún, để chằn tinh tiểu thư đưa mình tới ngọn núi lửa Vô Danh. Ở vùng này, nhiệt độ cũng không còn quá giá lạnh nữa, Cún hoạt động cũng bình thường, không đến nỗi gò bó không dám đối mặt như sâu trong băng tuyết kia.
Trên đường.
- Anh Hải! Khó đứng quá.
- Anh đỡ em…
- Anh Hải! Tay anh làm gì đó!
- À… anh đang giữ em cho chặt để khỏi ngã đó mà…
- Anh Hải! Đừng thở vào tai em nữa, nhột lắm…
- Ừ…
Hai người cứ vui đùa ở trên lưng chằn tinh, làm cô bé suýt lăn đùng xuống đất mấy lần, trong lòng thầm mắng hai kẻ vô ý vô tứ.
Nửa ngày sau.
Rốt cuộc thì hai người cũng đã đến được hòn đảo núi lửa mà mình đã nhắm từ trước.
Đây là một hòn đảo khá nhỏ, chất đất là màu đất đỏ bazan, hoàn toàn do dung nham nguội mà thành. Ở trên đảo cũng không có sinh vật gì đáng nói, họa chăng chỉ có vài gốc cây ngọn cỏ. Theo Trương Linh Tuyền nói thì đó đều là Băng Hỏa Linh Thụ, nhưng ở trạng thái còn non, khi bọn chúng lớn lên thì chỉ có một phần ngàn là sống sót. Trong đám sống sót ấy lại chỉ có một phần trăm là ra quả được, còn lại thì đều dần mai một trước áp lực của năng lượng băng và hỏa.
Trương Hải cũng đã tính toán từ trước hết cả rồi. Hắn chọn một vị trí kín đáo, là ở đằng sau một gốc cây cao quá đầu người, nấp ở đó rồi phất tay lên, thả Hàn Kỳ Lân ra khỏi không gian sủng vật.
Theo như kế hoạch, Hàn Kỳ Lân nhanh chóng gào rống, đồng thời truyền âm vào bên trong thu hút sự chú ý. Luồng khí tức hàn băng của nó cũng được lợi dụng rất triệt để, làm nhiệt độ xung quanh bắt đầu hạ xuống liên tục, vài lớp sương đã ngưng tụ trên các phiến lá cây, mỹ lệ, mà cũng giá rét.
- Giống ăn thịt khốn kiếp kia, mau ra đây chịu chết! - Hàn Kỳ Lân rống to liên tục, trong âm thanh rõ ràng có sự tức giận và căm hận vô bì.
“Grao!”
Một âm thanh cuồng bạo vang lên từ ngọn núi lửa, làm mặt đất dưới chân của Trương Hải cũng phải rung lên. Cùng lúc đó, một cái đầu to khủng khiếp cũng xuất hiện trên đỉnh núi, cặp mắt to đùng đang trợn lên nhìn chằm chằm vào Hàn Kỳ Lân cả gan dám xâm nhập lãnh địa của mình.
- Con côn trùng kia! Mấy năm trước bị tao đánh đuổi chưa chừa, bây giờ muốn chết hả?
- Ai bị mày đánh đuổi? Tao chỉ tạm bỏ qua cho mày mà thôi! Hôm nay tao đã dám đến đây thì mày chết chắc rồi. - Hàn Kỳ Lân cũng rống lên phản bác.
- Được! Được! Hôm nay tao cho mày có đi mà không có về. - T.Rex cũng không phải dạng lắm mồm, hai ba câu giao tiếp là quá đủ rồi. Bản tính của dã thú, đó chính là chiến đấu.
Nhưng nó vừa mới trồi nửa thân ra khỏi ngọn núi lửa thì một tiếng thét xuyên thấu tâm can truyền đến, thấu qua thân thể, truyền thẳng vào tâm linh yếu ớt của T.Rex, làm thân thể nó không tự chủ được mà run lên.
“Mẹ nó, lại có một con hồn tinh đánh lén ông? Hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy? Hồn tinh ở đâu ra?” Đầu của T.Rex ong ong lên, vẫn còn đang oán hận nghĩ thầm.