Don't want to let you down
But I am hell bound
Though this is all for you
Don't want to hide the truth
No matter what we breed
We still are made of greed
This is my kingdom come....
Em, em cho anh 1 năm để chứng tỏ tình yêu của anh. Anh hiểu, anh biết. Chuyện chúng mình đến như này cũng chỉ là giọt nước làm tràn ly em nhỉ?
Giá như anh quyết tâm kéo em ra khỏi cái chỗ ấy sớm hơn, giá như anh quyết liệt với em hơn, cũng tại vì anh yêu em, anh chiều em nhiều thứ quá em nhỉ? Giá như anh quyết liệt với mẹ anh hơn thay vì im lặng như thế nhỉ? Em là người hay suy nghĩ, anh thì lại vô tâm để cho 2 mẹ con nói chuyện với nhau thoải mái. Haizzzzz
Ngẫm đi lại cũng chỉ là vì vài giọt nước như thế mà giờ em đòi hắt đổ cả ly nước đi nhỉ. Giờ ngay đến cả muốn gặp mặt em em cũng không cho anh gặp. Em nói giờ em ác lắm, giờ em ích kỷ chỉ biết nghĩ cho riêng mình em mà. Anh biết em đau, anh còn đau hơn em rất nhiều. Sao em không thẳng thắn với anh để mọi chuyện lại ra thế này hả em? Anh biết là mẹ anh khó tính, anh biết là anh vô tâm, nhưng tất cả đều có thể thay đổi mà, anh thay đổi rồi, anh cũng nói chuyện tâm sự với bố mẹ cả rồi. Tại sao mình yêu nhau mà phải rời xa nhau hả em???
Giờ anh lại là người khao khát cái đám cưới hơn ai hết em nhỉ?
Ngồi đọc lại thư em gửi, anh tự nhiên thấy mình thật kém cỏi. Gần 1 năm từ thời điểm ấy, anh vẫn chưa gọi là có gì trong tay.
Thời gian vừa rồi, nhiều biến cố, nhiều chuyện xảy ra, anh tự nhủ sẽ không yêu em nhiều nữa, sẽ không còn nhớ em, sẽ không muốn nói chuyện với em nữa, nhưng đến ngày hôm nay, trái tim anh vẫn thi thoảng nhói lên 1 cái, cảm giác em thật gần mà không thể níu lấy. Anh nhớ em, anh yêu em, anh thua thật rồi.
Lúc này đây, anh không muốn làm gì, chẳng muốn nghĩ gì, anh thực sự mệt mỏi vô cùng, đầu óc anh trống rỗng, không tập trung nổi vào thứ gì. Anh nói chuyện với bố, nói chuyện với mẹ về em, về anh bây giờ, anh đã đề nghị mẹ phải thay đổi cho sau này, dù là em, dù là bạn bè anh, tất cả sẽ không thể có tình trạng như vừa rồi xảy ra. Anh mệt mỏi, ăn cũng chẳng thiết, ngủ cũng không thể ngủ nổi. Nhưng chỉ cần nghĩ tới em, anh lại thấy thật khó chịu, chỉ cần nói chuyện với em, anh lại muốn được nhìn thấy em nhưng không thể, điều ấy làm anh thật khó chịu, anh giả vờ gọi điện hỏi han 1 vài chuyện vớ vẩn, cũng chỉ vì muốn nghe giọng nói của em, anh cố giữ giọng bình thản, cứng rắn nhưng trái tim anh vẫn loạn nhịp mà không thể kiểm soát. Anh cũng không hiểu nổi mình tại sao lại yếu đuối thế được. Haizzz.
Anh muốn nói rất nhiều thứ, muốn nói với em rất nhiều, nhưng đến giờ phút này anh chẳng còn nghĩ được gì nữa rồi. Xin lỗi vì đã yêu em nhiều như thế!
1 năm nữa mình sẽ về chung 1 nhà, chắc chắn thế vợ yêu của anh ạ.
Cuộc đời, đôi lúc thơm như bông hoa nở rạng rỡ trong ánh nắng, đôi khi lại khắm khú đến mức không thể tả nổi. Theo tình đến phát điên, tình bay mất, phũ đến mức phàng luôn. Chạy tình, tình này tình kia đến tới tấp. Đôi lúc tự vấn mình: liệu làm thằng đàn ông tốt có phải lúc nào cũng hay? Vẫn chưa tìm ra câu trả lời, vẫn chìm trong những cuộc phiêu lưu không có hồi kết.... Cái giá vẫn là sự cô đơn trong chính bản thân mình.....
1 chút say, không hiểu mình đang viết gì nữa.
Khà khà khà...