noi' chung la` vo' van.Con nguoi` luon ton` tai nhung~ mau thuan~ den' vo ly'.Nhung van~ fai chap nhan.Con nguo`i ko la` hoan` hao, nhung luon di tim` cai' hoan` hao, von' di~ ko bao gio` ton` tai. Ngo' ngan?.
Luon co' gang' hoan` thien, nhung ma` de lam` gi? duoc cai' gi`? co' gang' song' vi` nguoi` khac' nhung ko phai la` vi` minh`. so ngta che cuoi`. so ngta thay' min`h nho be',yeu' duoi. cung~ de lam` j. chi la` si~ dien hao~. vo' van? kech kom~.
Son'g dc 1 lan` duy nhat', sao ko tha^t voi' chinh' ban than mjh`. luc' nao` cung~ fai? co' gang, phai dau' giem'.Me^t.Gia? tao.
Doi' thi` fai an, dau don' that thi` phai khoc'.That' vong thi` buo`n.Lam` sao fai che giau'. Ai ma` chang it' nhat' 1 lan` nhu the'. Nhung luon co' gang',co' gang' de cho moi ng thay' minh` that manh me~ va can dam?.
con` 1 dieu` nua~ la` luon ko dam' noi' su tha^t. Ro~ rang` la` the', nhung luon fu? nha^n.
can` chi phai noi' nhung~ loi` manh me~?
ngoc' ngech'
Như người ta vẫn nói, khóc để giải tỏa nỗi buồn, để giải tỏa tâm trạng, nhưng hình như với mình nó lại không như thế.Sau những giọt nước mắt, chỉ làm mình cảm thấy trơ lì hơn, chỉ làm mình cục cằn hơn, chỉ làm mình thu hẹp mình hơn. Có phải chăng bởi sự mặt chát của nước mắt, nó khiến cho mình không có cảm giác dễ chịu như thường thấy, chỉ thấy lạnh lẽo và cô đơn biết mấy.
Mỗi lần khóc, là mỗi lần mình chìm trong sợ hãi, sợ hãi khiến mình khóc to hơn, nức nở. Nhưng sau đó, lại thấy tâm hồn lạnh như băng, đè nặng trong suy nghĩ, rồi nó trở thành cực đoan lúc nào không biết. Và rồi lại là chuỗi vấn tiếp nối những câu hỏi : "sao vừa rồi lại khóc?" ,"tại sao vừa rồi lại phải khóc nhỉ, chả có gì đáng khóc cả. Thật ngớ ngẩn"...Không nhận thấy lòng dịu lại, dường như khóc chỉ là sự tràn của những nước mắt đã ứ đọng lâu ngày, ,để thay vào đó là những giọt nước mắt mới, ngoài ra không còn một cảm giác gì khác nữa.
Trong những giọt nước mắt, mình có tâm sự thoải mái, mình có thể nói thoải mái, tuỳ ý. Nhưng sau nước mắt rơi, lại chả có gì phải nói,chả có gì đáng nói, và chả có gì cần phải nói. Giống như khi say, người ta có thể nói những điều người ta muốn mà khi tỉnh người ta sẽ không bao giờ nói. Khóc giống như say, với mình, sau mỗi lần tỉnh lại, chỉ cảm thấy mệt mỏi hơn mà hoàn toàn không giải quyết được vấn đề.
Đôi lúc, cũng muốn khóc trước mặt một ai đấy, cũng muốn tâm sự với một ai đấy. Nhưng đấy là khi nước mắt bắt đầu rơi.Khi mình có thể làm chủ được cảm xúc, thì có lẽ mình cũng sẽ ko nói. Từ lâu rồi, mình đã như thế, và đang làm thế. Mình trở nên như vậy từ khi nào? Từ khi nào? Và đến khi nào thì mới thật sự thoát khỏi ?
Không biết, và giờ cũng không cần biết.
Lâu lắm rồi không mưa nhỉ... Ngày mình phải đi học thì mưa, khổ ơi là khổ... Ngày mình được ở nhà ngắm mưa, nghe mưa và chui vào chăn ngủ khì thì lại chẳng mưa cho...
Thứ 7... Chẳng có gì đặc biệt... Tự nhiên trong lòng dâng lên cảm giác trống trải... Nhưng lòng lại thấy bình yên trong sự trống trải đó... Chẳng hiểu nổi mình muốn gì cần gì nữa... Phải chăng là một khoảng lặng???...
Trái tim im lặng... Đôi khi có một thứ cảm xúc dịu dàng len lỏi khiến ta mỉm cười một mình... Nhưng rồi nhanh chóng lại trở về với sự lặng câm bấy lâu...
...
Ngủ yên đi nhé những kỉ niệm... đừng dày vò người ta nữa... Vì tớ không muốn thấy bạn ấy buồn... Tớ không muốn rơi nước mắt nữa... Tớ muốn đi trên con đường của tớ... Như vậy sẽ tốt hơn phải không?
Tin vào ngày mai... bình minh sẽ lại lên... đem nắng đến sưởi ấm tất cả những nơi lạnh lẽo nhất...
Ngày mai nhé... Cười lên đi nào!!!
"Nếu tôi có 10 triệu, tôi sẽ mua một ngôi nhà. Tôi có 10 triệu không – không có, tức là tôi vẫn chưa có nhà. Nếu tôi có cánh, tôi sẽ bay được. Tôi có cánh không – không có. Cho nên tôi cũng chẳng có cách gì bay lên. Nếu đổ hết nước của Thái Bình Dương ra cũng sẽ không dập tắt được ngọn lửa tình yêu tôi dành cho em. Có thể đổ hết nước của Thái Bình Dương không – không thể. Tức là tôi không hề yêu em"
Cho đến giờ này mình không còn hiểu mình nữa...
Không thấy nhớ, không thấy buồn, không thấy xốn xang, không chờ đợi, không hi vọng...
Chỉ đôi lúc thấy nhói một cái khi không biết mình đang ở đâu... Và chỉ vậy thôi...
Trái tim dường như đang im lặng, hoặc là "nó đã phải chịu đựng nhiều đến nỗi giờ quá tải và trở nên chậm chạm trong việc thu nhận các tín hiệu cảm xúc..."
khô khan???chai sạn???
Chìm trong những cuộc vui...
Tốt nhất là không thắc mắc nhiều... Tốt nhất cứ là một người nhơn nhơn, tưng tửng... Như thế sẽ thấy cuộc sống nhẹ nhàng hơn..