Kính chào các bác, tớ đang tập dịch truyện, có gì các bác đóng góp, giúp đỡ nhé!
Bộ truyện này tớ download được từ Internet (cũng lâu rồi, nên quên mất địa chỉ). Nguyên tác của Harry Harison, nhưng tớ đọc bản tiếng Tiệp. Đây là 1 bộ 3 tập truyện,lần lượt là Tử vong tinh 1, 2 và 3. Về sau, ông viết thêm tập 4 và 5, nhưng tớ cũng chưa đọc, nhưng néu có time (và nếu thấy hay), tớ sẽ có gắng dịch ra để anh em đọc cho vui.
Tóm tắt một chút:
Jason dinAlt, 1 gã cờ bạc chuyên nghiệp và có một chút dị năng, trong 1 lần "tác nghiệp", tình cờ bị lôi kéo vào cuộc chiến của một bộ tộc hùng mạnh và kỳ dị. Với sự dũng cảm, năng lực đặc biệt và trí tuệ sâu sắc, gã đã cùng với những con người đó trải qua cuộc chiến tranh tưởng chừng vô vọng, chinh phục lòng trung thành của những người bạn dũng cảm, tìm kiếm một tình yêu thật sự cho mình, để rồi sau đó, gã cùng những người bạn, người yêu tiếp tục phiêu lưu tới những vì sao xa xôi, chinh phục và khám phá những bí ẩn vĩ đại có nguồn gốc từ xa xưa, từ thuở con người bắt đầu khám phá và thống trị những thiên hà đầu tiên....
Xin giới thiệu chương đầu tiên...
Âm thanh tựa như tiếng thở dài vang lên khi hộp tin nhắn rơi ra từ ống chuyển thư. Âm thanh vang lên chỉ 1 lần rồi im bặt. Jason dinAlt xét nét quan sát chiếc hộp vô hại cứ như nó là một quả bom hẹn giờ vậy.
Có điều gì đó không ổn rồi! Jason cảm nhận sự căng thẳng của mình đang lớn dần. Hộp thư này không phải là các tin thông báo thường ngày, cũng chẳng phải tin tức của phục vụ khách sạn, mà là tin cá nhân được niêm phong cẩn thận. Rõ ràng là Jason không biết ai trên tinh cầu này, gã đáp phi thuyền tới đây chỉ mới cách đây 8 tiếng thôi, cộng thêm gã đã cẩn thận thay tên đổi họ trước lần chuyển tàu cuối cùng, lý ra không ai có thể biết để gửi tin nhắn cho đích thân gã được, thế mà, nằm kia đích thị lại là tin dành cho gã.
Hắn dùng móng tay cái khẽ mở nắp hộp thư, từ trong hộp kích cỡ như chiếc bút chì ló ra một cái máy ghi âm nhỏ xíu, và một giọng nói khe khẽ, chắng giống ai và cũng chẳng thể tiết lộ là của ai vang lên:” Kerk Pyrrus hân hạnh muốn gặp ngài Jason dinAlt. Tôi đang chờ dưới sảnh”.
Có vẻ không hay chút nào! Nhưng cũng chẳng còn cách để né tránh nữa. Hy vọng chỉ là một thương nhân lữ hành bình thường nào đó, hoặc là người nào lầm lẫn mà thôi. Nghĩ như vậy, nhưng để chắc ăn, Jason vẫn cẩn thận mở chốt an toàn và nhét khẩu súng lục xuống dưới gối. Thật khó mà đoán trước điều gì sẽ xảy ra! Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, gã nhắn tin yêu cầu cho người khách lên phòng gặp mình. Khi cửa phòng mở ra, Jason đã ung dung ngồi trên mép ghế bành, thong thả uống từng ngụm từ một ly rượu cao cổ.
“Một đấu sĩ kinh phong trận mạc!”. Trong đầu Jason loé lên ngay khi gã nhìn thấy người kia bước qua cửa.
Tóc Kerk Pyrrus đã hơi hoa râm, nhưng ông ta quả thật là một người lực lưỡng, tựa như làm từ thép nguội – toàn cơ với bắp. Bộ quần áo màu xám của ông trông giống quân phục hơn là trang phục thông thường, Từ trong bao súng mòn vẹt buộc trên khuỷu tay của ông thò ra một họng súng đen ngòm.
“Ngài là Jason dinAlt – tay cờ bạc chuyên nghiệp!”, Kerk không hề vòng vo khẳng định. “Tôi có một đề nghị dành cho ngài”.
Jason quan sát từ mép trên cặp kính đang đeo, trong đầu thầm suy tính tình huống. Người đàn ông này có thể là cảnh sát hoặc từ những đối thủ cạnh tranh, và gã không mong đụng độ với bất kỳ ai như vậy ở đây. Gã cần phải biết thêm trước khi quyết định sẽ dính vào điều quái quỷ gì.
“Đáng tiếc, ông bạn!”, Jason mỉm cười, “ Có lẽ ông đã tìm sai địa chỉ rồi. Tôi cũng mong làm ông hài lòng, nhưng tay nghề của tôi có lẽ có lợi cho sòng bạc hơn là chính bản thân. Vậy, mong ông hiểu ...”
“Đừng nói chuyện cổ tích nữa!”, Kerk ngắt lời gã bằng một giọng trầm, vang vọng. “Tên ngài là dinAlt, cũng là Bohel. Nếu ngài muốn nghe thêm vài cái tên khác nữa, thì đây - Tinh cầu Mahaut, Casino Nebula và nhiều cái nữa. Tôi có một đề nghị với ngài, và cả hai chúng ta đều kiếm được rất nhiều. Tốt hơn là ngài nên nghe rõ đề nghị của chúng tôi”.
Mấy cái tên cũng không làm Jason biến sắc, tuy vậy, sự căng thẳng bên trong gã đã chuyển thành trạng thái cảnh giác cao độ. Gã đô con này đã biết về quá nhiều điều không nên biết. Đã tới lúc bắt đầu đối thoại từ phía khác rồi!
“Khẩu súng của ngài, trông cứ như là đại bác vậy”, Jason hời hợt nói, “Làm ơn, súng ống luôn làm tôi căng thẳng. Tôi sẽ rất vui nếu ông có thể cất nó đi”
Kerk cúi nhìn khẩu súng của mình với một vẻ ngạc nhiên, tựa như ông mới nhìn thấy nó lần đầu tiên. “KHÔNG! KHÔNG BAO GIỜ tôi cất nó đi cả”. Có vẻ như yêu cầu của Jason làm Kerk nổi điên.
Màn thăm dò kết thúc! Nếu Jason muốn nguyên vẹn thoát khỏi lần này, gã cần phải chiếm được chút thượng phong! Gã khom người, hờ hững đặt ly rượu lên bàn trong khi tay kia âm thầm chuồi xuống gối. Tay gã đã chạm vào báng súng khi gã tiếp tục:” Rất đáng tiếc, thưa ngài, tôi phải kiên quyết với yêu cầu của tôi. Bên cạnh những người được vũ trang, tâm lý của tôi luôn không được thoải mái”. Gã khăng khăng yêu cầu nhằm đánh lạc hướng chú ý của Kerk, cùng lúc gã cực nhanh và không chút do dự rút súng.
Và...
Cho dù gã rút súng nhanh hơn, hoặc chậm, thật chậm, kết cục cũng như nhau. Kerk vẫn đứng sừng sững như tượng, rồi...bỗng nhiên khẩu súng xuất hiện trên tay ông, chĩa thẳng vào Jason vào đúng sát na cuối cùng. Gã thậm chí không hề thấy Kerk chuyển động thế nào. Súng đang ở trong bao và, vụt, đã nhắm thẳng vào giữa hai mắt của Jason. Khẩu súng trông không hề rực rỡ hay đẹp đẽ gì, nhưng những dấu vết rỗ và trầy xuớc trên nòng súng tiết lộ cho Jason, chủ nhân của nó chắc chắn rất ít khi bắn trật mục tiêu.
Jason ý thức cuộc sống của gã sẽ chấm dứt ngay lấp tức, nếu gã nâng khẩu súng thêm dù chỉ 1 vài milimet. Gã thận trọng buông tay, ra ý rằng sẽ cố thử dùng ngoại giao thay thế cho vũ lực. Súng của Kerk biến vào trong bao ngay lập tức, nhanh và không dấu vết y như khi nó xuất hiện.
“Có lẽ đủ rồi nhỉ?”, Kerk đề nghị, “Chúng ta nên bàn về những vấn đề nghiêm túc hơn!”
Jason vươn tay và uống một ngụm lớn từ ly rượu để bình tĩnh lại. Gã sử dụng súng cực tốt và nhanh, kinh nghiệm cho thấy không chỉ một lần khả năng này đã cứu mạng sống của gã. Thế mà tự nhiên lần này Jason phát hiện ra có người còn nhanh hơn gã. Thái độ thản nhiên coi như không có gì của Kerk làm gã phát khùng.
“Tôi không có nghĩa vụ quan tâm tới bất kỳ việc gì của các ông”, Jason làu bàu chán nản, “Tôi bay tới Casilie này để nghỉ phép và xả hơi khỏi công việc.”
“Khỏi cần phải ỡm ờ với nhau nữa, dinAlt!” Kerk tỏ ra thiếu kiên nhẫn, Ngài chưa bao giờ làm bất cứ công việc gì thiên lương cả. Ngài là tay bạc chuyên nghiệp, và đó là lý do tôi tới gặp ngài ở đây”.
Jason tự ép buộc mình bình tĩnh lại. Gã ném khẩu súng về góc xa của chiếc ghế bành để đề phòng cám dỗ mình có hành động tự sát. Mới cách đây ít phút gã đinh ninh là không ai biết gã đang ở Cassylie, tràn đầy hy vọng tối nay sẽ cắt động mạch của casino nơi này. Tạm thời gã không quan tâm tới việc này vội. Dường như gã đàn ông từ bộ tộc đấu sỹ này biết rõ nhiều câu trả lời cho những thắc mắc của Jason. Thôi thì, cứ để xem cái gì bò ra từ chuyện này vậy.
“OK, ông muốn gì?”
Kerk buông mình xuống ghế. Chiếc ghế phát ra những tiếng răng rắc đáng ngại. Ông lấy từ túi áo một chiếc phong bì dày cộm, nhanh chóng từ bên trong trút lên bàn một xấp các tấm thiên hà tinh tệ lấp lánh. Jason thờ ơ liếc qua – và ngồi thẳng dậy ngay lập tức.
“Gì thế? Tiền giả?”, Jason vừa hỏi vừa lấy một tờ xem xét qua ánh sáng.
“Thật hoàn toàn!”, Kerk trấn an, “ Chúng vừa được rút ra từ ngân hàng. Chính xác 27 tờ, tương đương 27 triệu creadit. Tôi yêu cầu ông sẽ dùng số tiền này vào casino. Tối nay, ông sẽ tới casino, chơi và thắng.”
“Các tấm thiên hà tinh tệ trông có vẻ thật – và mình có thể nhờ thẩm định chúng”. Jason lướt tay trên đống tiền, suy nghĩ xem gã đàn ông đối diện là cái giống gì.
“Tôi không biết ông có âm mưu gì”, Jason lạnh lùng, ”Nhưng hy vọng ông ý thức rằng tôi đánh bạc nhưng không phải lúc nào cũng thắng”.
“Ngài chơi thắng, nếu ngài muốn!”, Kerk nhắc nhở, “Chúng tôi đã kiểm tra cực kỳ thận trọng trước khi tôi tới gặp ngài”.
“Nếu ngài muốn ám chỉ rằng tôi gian lận...”, Jason biết thân biết phận, cố ghìm cương cảm giác bị xúc phạm và cơn giận của mình. Chẳng có ý nghĩa gì nếu gã nổi điên.
Thậm chí không tỏ ra nhìn thấy vẻ tức tối của Jason, giọng Kerk vẫn đều đều tiếp tục, “Có thể ngài không gọi nó là gian lận. Với tôi, như nhau cả, kể cả khi ngài nhét quân Át phồng tay áo hoặc đeo nam châm lổm ngổm đầy các ngón tay - nếu ngài thắng! Tôi tới đây không phải để tranh luận các câu hỏi về đạo đức. Như tôi đã nói, tôi có đề nghị cụ thể với ngài”, Kerk hơi suy tư, “Số tiền này đã tốn khá nhiều công sức của chúng tôi, nhưng vẫn không đủ. Cụ thể hơn, chúng tôi cần 3 tỷ credit. Để có số tiền lớn như vậy, chỉ có 1 khả năng là thông qua mấy trò đỏ đen, với 27 triệu này coi như tiền vốn.”
“Vậy tôi sẽ được gì nhỉ?”, Jason thản nhiên, y như cái đề nghị phi thường này chẳng có gì là bất bình thường cả.
“Ngài có thể lấy tất cả phần vượt quá 3 tỷ kia. Như vậy có lẽ là công bằng. Ngài không phải mạo hiểm với tiền của mình, và nếu ngài thắng, ngài có cơ hội kiếm hàng đống tiền, đủ sống cả đời”.
“Vậy...nếu tôi thua?”
Kerk trầm tư một lúc, ý tưởng này không hấp dẫn ông chút xíu nào, “Hừm... khả năng ngài thua cũng không thể loại trừ. Thật ra tôi không tính tới kết quả như vậy.”
Sau một thoáng suy nghĩ, Kerk quyết định, “Nếu ngài thua, hừm... đây là điều mạo hiểm mà chúng tôi phải chấp nhận. Có lẽ khi đó tôi sẽ phải giết chết ngài. Những người đã hy sinh khi kiếm số tiền này xứng đáng điều đó”. Kerk thản nhiên tựa như đang suy tính hơn là đe doạ. Giọng nói của ông không hề toát ra sát khí.
Jason đứng bật dậy, rót đầy ly của mình và thêm một ly khác đưa cho Kerk. Ông nhận lấy với một cái gật đầu cảm ơn. Jason bắt đầu đi lòng vòng trong phòng, gã đã không thể ngồi yên được nữa.
Đề nghị của Kerk làm Jason rung động, đồng thời cũng mê hoặc gã như một cơ hội cả đời khó gặp. Bản chất của gã là tay bạc chuyên nghiệp và chuyện này hấp dẫn gã còn hơn heroin so với con nghiện.
Đột ngột Jason dừng lại. Gã chợt nhận ra mình đã quyết định xong từ trước đó. Thắng hoặc thua - Sống hoặc chết? Làm sao gã có thể bỏ qua cơ hội được chơi với 1 số tiền kinh hoàng như vậy chứ!
Jason quay phắt người lại, đâm ngón tay vào gã đô con trên ghế bành:”OK, tôi sẽ chơi - Dường như ông đã biết tôi sẽ quyết định như vậy trước khi đến đây. Tuy nhiên, tôi có điều kiện. Tôi cần biết ông là ai? Và những người ông nói tới là ai? Thêm nữa, tiền này từ đâu mà ông có, không phải là tiền ăn trộm đấy chứ?”
Kerk uống cạn ly của mình rồi đẩy nó ra xa.
“Ăn trộm? Ôi không! tiền lương thiện hoàn toàn đấy. Chúng tôi mất hơn 2 năm khai thác và tinh chế quặng
mới kiếm ra số tiền này. Chúng tôi khai thác quặng trên tinh cầu Pyrrus và bán chúng tại Cassylie này. Ngài rất dễ dàng có thể thẩm định sự thực. Tôi chính là đại sứ của Pyrrus trên Cassylie này.” Lời tự giới thiệu làm Kerk hơi mỉm cười. “Cũng chẳng có gì đặc biệt, tôi còn làm Đại sứ ít nhất trên 6 tinh cầu khác nữa”. Chức vụ này rất phù hợp cho những người có nhu cầu buôn bán chỗ này chỗ kia.
Jason liếc nhìn vóc người cơ cơ bắp bắp của Kerk, bộ quần áo giống quân phục nhà binh của ông, và quyết định ngưng ngang nụ cười của mình. Ở những thế giới vùng biên của thiên hà như thế này người ta có thể nghe hàng đống chuyện kỳ lạ, và chúng đều là sự thật. Tuy Jason chưa từng nghe về Pyrrus, nhưng có sao đâu? Trong vùng vũ trụ đã được khai hoang có tới hơn 30 ngàn tinh cầu có người sống cơ mà!
“Tôi sẽ kiểm tra lại những điều ông nói, và nếu đúng vậy, tôi sẽ vào cuộc. Hãy gọi tôi vào ngày mai...”
“KHÔNG!”, Kerk cắt ngang, “Ông phải thắng số tiền đó vào tối nay. 27 triệu credit này đã được tôi ký séc thanh toán, và nếu sáng mai séc không được đảm bảo....Tóm lại, đây là thời hạn cuối cùng của chúng ta.”
Mỗi phút trôi qua sự việc lại trở nên kỳ quái, nhưng cũng mê hoặc Jason hơn. Gã nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, đủ thời gian để gã kiểm tra thông tin của Kerk.
“OK, chúng ta sẽ tiến hành tối nay”, Jason bằng lòng, “Nhưng tôi cần giữ 1 tờ tinh tệ này để đem đi thẩm định.”
Kerk đứng dậy rời đi :”Ngài cứ giữ toàn bộ. Chúng ta sẽ không gặp nhau chừng nào ngài còn chưa thắng. Tất nhiên tôi cũng sẽ ở đó, nhưng ngài đừng tỏ ra quen biết với tôi. Trong sòng bạc, tốt nhất ngài đừng để ai biết xuất xứ cũng như số lượng của số tiền trong tay ngài.”
Nói xong Kerk biến mất sau một cái xiết tay cứng như gọng kìm với Jason.
Jason còn lại một mình với đống tiền. Gã cầm chúng, xoè ra như những quân bài, ngắm nghía các ánh sắc lung linh trên bề mặt và cố gắng nắm bắt hiện thực.
27 triệu credit! Có điều gì ngăn cản Jason cầm số tiền này và biến mất không? Không, duy nhất chỉ có
lòng danh dự của gã mà thôi.
Kerk Pyrrus, người đàn ông mang họ trùng với tên hành tinh của mình, có thể chỉ là một kẻ điên, hoặc là người thật sự biết ông ta đang làm gì. Qua cuộc tiếp xúc vừa rồi, khả năng thứ hai có xác xuất cao hơn hẳn.
“Ông ta biết mình thà đem tiền vào chơi trong casino hơn là cuỗm chúng”. Jason rầu rĩ thở dài, nhưng gã không tỏ ra buồn bã chút nào.
Gã cất súng vào chiếc bao nhỏ lận lưng, tiền lận túi quần và bước ra khỏi khách sạn.
.
Robot tại quầy giao dịch rù rì khe khẽ khi Jason chìa ra 1 tờ tinh tệ. Tích tắc sau đó màn hình bật sáng, yêu cầu gã gặp phó chủ tịch ngân hàng Wain.
Wain là một người tỏ ra kiểu cách, nhưng lão lồi cả mắt và khuôn mặt cháy nắng của lão trở nên bợt bạt khi nhìn thấy xấp tiền trên tay Jason.
“Ngài...ngài định mở tài khoản với số tiền này?”
“Tạm thời chưa”, Jason trả lời, “Tiền người ta trả nợ đấy. Ông có thể kiểm định chúng và đổi ra loại mệnh giá nhỏ hơn hộ tôi được không? Tôi muốn đổi thành loại tờ 5 ngàn credit.”
Khi Jason rời khỏi ngân hàng, túi áo của gã đã ních cứng tiền giấy. Xấp tiền của Kerk đưa là tiền thật và bây giờ gã có cảm tưởng mình trông y chang kho bạc nhà nước đi bộ. Lần đầu tiên gã có cảm giác “mình không phải mình” vì nhiều tiền như vậy. Jason vẫy một chiếc helitaxi (tắc xi bay – nd) bay thắng tới sòng bạc. Gã biết, đó là nơi an toàn nhất – ít nhất là tạm thời như vậy.
Casino trên Cassylie là “bãi đáp” của đa số tay chơi từ các hệ mặt trời trong vùng thiên hà lân cận. Cho tới lúc này Jason chưa lần nào hạ cố ghé thăm casino này, nhưng gã biết rất rõ về loại công ty kiểu này. Dẫu gì trong casino gã cũng đã trải qua phần lớn giai đoạn trưởng thành của mình. Nội thất có thể khác, nhưng phần còn lại thì như nhau cả. Bề ngoài, casino là trò chơi đen đỏ và mọi sự hoa lệ của cộng đồng nhân loại, bên trong là các trò truỵ lạc thầm kín theo yêu cầu. Về lý thuyết, trong casino cho phép chơi không giới hạn, nhưng điều này chỉ đúng cho tới một mức độ nhất định. Khi casno bắt đầu bể hụi, trò chơi trung thực không còn trung thực nữa, và con bạc nào thắng lớn phải rất, rất cẩn thận. Loại mạo hiểm kiểu này Jason dinAlt đã trải qua không ít lần. Gã luôn rất thận trọng, nhưng cũng không quá chú tâm vào nó.
Phòng ăn lúc này gần như trống rỗng nên tay quản lý ngay lập tức tới chăm sóc người đàn ông lạ mặt mặc trang phục comple hợp mốt. Jason có thân hình dong dỏng, nước da rám nắng. Cử động của gã tỏ ra tự nhiên và đầy vẻ tự tin. Trông gã lúc này giống như một người vừa được thừa kế món tiền lớn, không ai nhận ra gã là một con bạc chuyên nghiệp. Nhiều thứ phụ thuộc vào bề ngoài, và Jason biết cách chăm chú cho dáng vẻ của mình.
Nhà bếp tỏ ra tương đối tốt và hầm rượu có khá nhiều đồ qúy giá. Trong lúc chờ món súp, gã tán hươu tán vượn với người phục vụ rượu vang. Cuối cùng, gã chọn một tư thế ngồi thoải mái và lao vào các món ăn.
Bữa tối của Jason thật sự thịnh soạn. Khi gã ăn xong, nhà ăn to lớn đã trở nên đông nghịt người. Gã chậm rãi châm một điếu xì gà, lắng nghe người xung quanh đàm thoại để giết thêm một chút thời gian. Cuối cùng, khi gã chuyển đến phòng bạc, nơi đây đã đông nghẹt và vô cùng náo nhiệt.
Gã chậm rải rảo quanh, chỗ này chỗ kia tuỳ tiện đặt vài ngàn credit. Gã chẳng thèm quan tâm tới kết quả, mà tập trung vào cảm nhận khí tức từ trò chơi. Có vẻ như khắp nơi đều đang chơi trung thực, nhà cái không động tay động chân vào các dụng cụ. Thế nhưng điều này có thể thay đổi cực kỳ nhanh chóng, Jason tự nhủ, tuy rằng thông thường casino cũng không cần thiết phải gian lận, tiền hoa hồng cũng đã đủ đem lợi nhuận cho sòng bạc rồi.
Có một thoáng Jason liếc thấy Kerk, nhưng gã không lưu tâm tới ông. Ngài Đại sứ đều đặn thua vài món tiền nhỏ vào trò chơi Bảy nút và Màu bạc (không biết 2 trò này chơi thế nào nữa – nd), và trông ông chẳng có vẻ là người dư thừa lòng kiên nhẫn. Chắc hẳn Kerk đang chờ đợi giờ phút Jason thực sự bắt tay vào trò chơi. Jason khẽ mỉm cười và tiếp tục cuộc đi dạo của gã.
Cuối cùng Jason dừng chân tại bàn đổ xúc xắc, đúng theo thói quen của gã, nơi gã có sự chắc chắn lớn nhất để thắng bạc. Nếu tối nay Cảm Giác của gã đủ mạnh, gã tự tin sẽ đủ sức chôn sống sòng bạc này (nguyên văn: Đặt Lên xẻng – nd). Jason có một bí mật, chính là gã có dị năng đặc biệt giúp gã thường xuyên thắng bạc. Đôi lần khả năng này giúp hắn tạo ra cơn lốc tại sòng bạc, khoắng một đống tiền và chuồn nhanh trước khi bọn giết mướn kịp xuất hiện để giật lại tiền.
Khi tới lượt gã cầm xúc xắc, với vẻ khó khăn gã đổ được Số 8. Khoản đặt trên bàn đang tương đối thấp và Jason cũng giữ thế thủ. Gã chỉ cố tránh Bảy nút. Jason kiếm được ít điểm, gã xướng tiếp, rồi thua. Xúc xắc lại tiếp tục đi qua lượt của tay bạc khác.
Jason máy móc đặt các khoản không lớn lắm, xúc xắc cứ vậy đi vòng khắp bàn. Vừa theo dõi, Jason vừa nghĩ về dị năng của mình. Thật lạ lùng, qua từng ấy năm nghiên cứu về linh lực học, có quá ít hiểu biết về vấn đề này được tìm ra: Con người có thể nâng cao linh lực thông qua luyện tập để cải thiện chúng một chút, thế thôi!
Tối hôm nay gã thấy Cảm giác của mình đặc biệt mạnh. Gã biết nguyên nhân do đống tiền trong túi mình làm tăng cường Cảm Giác đó. Tới lượt Jason, gã nhắm mắt lại, cầm trong tay các hạt xúc xắc, trong đầu ve vuốt hình ảnh các chấm, dứt khoát ném xúc xắc xuống bàn trong lúc não hắn tập trung vào Bảy nút.
Bảy nút!
Nhiều năm qua Jason không có Cảm giác mạnh mẽ như lần này, điều này do sức nặng vô giác của đống credit đem lại. Gã cảm nhận xung quanh thật rõ ràng và sắc nét, xúc xắc thì tuyệt đối trong vòng kiểm soát của gã. Jason thậm chí biết rõ tới từng xu số tiền trong ví của các tay chơi còn lại, các lá bài trong tay họ cũng không ngoại lệ.
Chầm chậm và kín đáo, Jason nâng dần khoản cược của mình.
Jason gần như không cần phải nỗ lực gì lên các hạt xúc xắc. Chúng di chuyển và dừng lại ngoan ngoãn như mấy chú cảnh khuyển. Jason không hề vội vàng, gã tập trung chú ý vào diễn biến tâm lý của các tay chơi và nhà cái. Mất khoảng hai tiếng, Jason đã nhân đống thẻ trước mặt lên khoảng 7 trăm ngàn credit. Lúc này gã liếc thấy nhà cái kín đáo ra hiệu cho Quản sòng, báo hiệu ở đây có người đang thắng lớn. Jason chờ đợi đến khi một người trông có vẻ gắt gao khẽ bước tới gần sau lưng để quan sát, gã thổi lên xúc xắc, đặt toàn bộ đống thẻ trên bàn của gã vào 1 ván, và - với duy nhất một lần tung xúc xắc, gã thua sạch!
Quản sòng sung sướng nở nụ cười, nhà cái kín đáo thở phào, và Jason qua khoé mắt thoáng để ý Kerk hơi run người.
Jason toát mồ hôi, xám ngoét, bàn tay gã run rẩy rút từ túi áo comple 1 trong vài chiếc phong bì dày cộm. Gã lẩy bẩy mở niêm phong trên phong bì và đặt lên bàn 2 tờ tinh tệ.
“Tôi...có thể chơi không hạn chế không thưa ông?”, Jason hỏi, “Tôi thật sự mong gỡ lại những gì tôi đã thua!”
Nhà cái mỉm cười, đánh mắt dò hỏi quản sòng và nhận được một cái gật đầu kín đáo. Hôm nay sòng bạc đã vớ được một kẻ cả tin ngờ nghệch. Người này đã chơi sạch số tiền trong ví của mình, và giờ đây gã đã phải đụng tới số tiền cất riêng, dù đã niêm phong cẩn thận, hy vọng gỡ gạc lại những gì đã mất. Gần như chắc chắc tiền này cũng không thuộc về gã khờ này, nhưng đối với sòng bạc thì chuyện này chẳng có quái gì là quan trọng, tiền nào cũng là tiền!
Cuộc chơi tiếp tục, và người phía sòng bạc tràn đầy cảm giác khoái trá.
Và đây chính xác là điều Jason chờ đợi. Gã cần phải chui thật sâu vào tâm lý của nhà cái, trước khi chúng ý thức được rằng chúng chỉ có thể thua. Cuộc sát phạt bắt đầu và Jason cố gắng duy trì càng lâu càng tốt. Không đơn giản chút nào để thắng chung cuộc. Dị năng của gã có thể biến mất bất cứ lúc nào, chuyện tương tự đã có lần xảy ra với gã.
Hiện giờ Jason một mình chơi với sòng bạc, hai tay bạc bên cạnh thuần tuý chỉ làm cá nhép, và khách khứa đã bu chật xung quanh bàn của gã. Lúc đầu gã chơi thắng và thua lẫn lộn. Tiếp đó gã ăn một loạt các ván ăn ngay trong 1 lần đổ xúc sắc. Đống thẻ trước mặt Jason đã cao lên đáng kể. Gã nhẩm tính số này ít nhất cũng hơn 1 tỷ credit rồi. Cho tới giờ xúc xắc vẫn cho kết quả theo đúng ý của gã, tuy gã cũng mất không ít sức lực và mồ hôi. Jason đặt cửa toàn bộ những gì đang có, và vươn người gom lấy các hạt xúc xắc...
“Sòng bạc yêu cầu thay xúc xắc!”, nhà cái cất giọng vô cảm.
Jason vươn thẳng người, duỗi tay duỗi chân, hài lòng vì có cơ hội nghỉ ngơi một chút. Trước đó, với nỗ lực ngăn lại đợt chiến thắng của gã, nhà cái đã đổi xúc xắc 3 lần, và đó là quyền của họ.
Quản sòng mở một chiếc túi xách tay, hời hợt lấy ra một cặp xúc xắc mới. Hắn bóc lớp vỏ ni lông bọc ngoài và ném chúng lên bàn. Bảy nút chiến thắng hiện ra – Jason mỉm cười!
Nụ cười của gã đột nhiên biến mất ngay khi gã cầm xúc xắc vào tay. Xúc xắc là những khối trong suốt, gia công hoàn hảo, tất cả các mặt đều tuyệt vời cân đối, chúng hoàn hảo – và... giả mạo!
Trên 5 mặt của mỗi khối xúc xắc, các nút điểm làm bằng màu son và một loại kim loại gì đó – có lẽ là chì. Thế nhưng mặt thứ sáu, kim loại lại là sắt 3. Chúng sẽ lăn một cách ngẫu nhiên cho đến lúc gặp phải từ tính – Có nghĩa là toàn bộ mặt bàn đều có thể từ trường hoá. Khác biệt này nhỏ tới mức không có hy vọng phát giác ra, nếu như Jsaon không dồn dị năng của mình để kiểm tra. Thế nhưng, biết thì làm gì đây?
Jason tung tung xúc xắc trong tay, nhanh chóng tìm kiếm xung quanh – và gã tìm thấy thứ mình cần.
Một chiếc gạt tàn thuốc, đáy có gắn nam châm để gắn bên cạnh bàn chơi bằng kim loại.
Jason ngừng tung xúc xắc, chăm chú nhìn chiếc gạt tàn. Đột ngột gã vươn người tới nó và xoè bàn tay vào mặt dưới chiếc gạt tàn.
Khi gã nâng chiếc gạt tàn thuốc lên cao, xung quanh bùng lên tiếng xôn xao, hai hạt xúc xắc dính chặt vào đáy của gạt tàn thuốc, và cả hai đều đang hiện lên 6 nút.
“Các người gọi đây là trung thực hả?”, Jason trầm giọng hỏi.
Gã quản sòng chịu trách nhiệm đổi xúc xắc vội thò tay vào túi sau. Jason là người duy nhất thấy được chuyện gì xảy ra lúc đó. Gã đã luôn chú ý tới cánh tay này, các ngón tay của Jason cùng lúc cũng gần như chạm tới báng súng của mình. Đúng lúc tay của quản sòng chui vào túi sau của hắn, từ đám đông thò ra một cánh tay nữa. Cánh tay này, dựa vào kích cỡ kinh khủng của nó, chỉ có thể thuộc về một người. Ngón cái và ngón trỏ lực lưỡng chớp nhoáng bóp vào cổ tay của tên quản sòng, rồi biến mất. Người bị hại rống lên, đua cánh tay lên, và bàn tay - y như một cái găng tay rỗng, treo lủng lăng trên cổ tay gãy nát.
Được yểm hộ chắc chắn sau lưng, Jason yên tâm quay lại trò chơi.
“Chúng ta sẽ dùng xúc xắc cũ, nếu như các ông không phản đối!”, giọng Jason lạnh lùng vang lên.
Gã nhà cái vẫn còn chưa tỉnh lại vội đẩy tới mấy hạt xúc xắc cũ. Jason nhanh chóng cầm chúng, khua lắc trên tay và ném xuống. Ngay trước khi xúc xắc chạm mặt bàn, Jason nhận thấy chúng đã mất kiểm soát. Dị năng của gã biến mất!
Xúc xắc lộc cộc lăn, dừng lại. Bảy nút!
Jason thầm đếm số thẻ nhà cái đang đẩy tới trước mặt gã, gần 1 tỷ credit! Nếu Jason ngừng ở đây, gã đã thắng được nhiều biết bao. Thế nhưng vẫn chưa đủ số 3 tỷ mà Kerk yêu cầu. Mặc kệ thôi, không đủ cũng phải đủ!
Jason gom đống thẻ và liếc nhìn Kerk. Ông đang nhìn hắn từ phía bên kia chiếc bàn và dứt khoát lắc đầu.
“Chúng ta tiếp tục!”, Jason mệt mỏi nói, ”Thêm một lần nữa!”
Gã thổi thổi xúc xắc, miết chúng vào ống tay áo và thầm cảm thấy kỳ quái vì mình đang ở hoàn cảnh quái đản như thế nào. Hàng tỷ credit xoay trên 2 hạt xúc xắc bé nhỏ. Số tiền này tương đương với thu nhập hàng năm trời của cả 1 hệ hành tinh. Điều duy nhất cho phép cá cược lớn như vậy ở các casino kiểu này, là cổ phần áp đảo của chúng thuộc về chính phủ của cả hành tinh. Jason lắc lắc xúc xắc, cầu khẩn vào dị năng đã biến mất của mình, và tung chúng ra.
Toàn bộ hoạt động trong casino đều dừng lại, khách khứa đứng hết lên ghế, lên bàn để quan sát, đám đông không còn một tiếng động nào, hoàn toàn tĩnh lặng.
Xúc xắc va chạm vào mặt bàn, nảy lên. Âm thanh của chúng trong sự yên tĩnh bỗng trở nên vang dội dị thường. Chúng rơi xuống, lăn trên lớp vải lót bàn...
Một và năm. Như vậy Jason phải đổ bổ sung. Gã nắm chặt xúc xắc, lầm bầm mấy câu khấn vái cầu may cổ xưa nào đấy, và đổ tiếp.
Mất 5 lần nỗ lực, cuối cùng Jason cũng đổ được 6.
Jason lớn giọng thở phào, tiếp đó đám đông xung quanh cũng vậy. Tiếng bàn luận lập tức nổi lên râm ran khắp phòng. Jason rất muốn kết thúc và xả hơi ngay lập tức, nhưng gã biết chưa thể được. Chỉ với việc thắng tiền, vẫn chưa đủ để kết thúc toàn bộ vấn đề. Hiện giờ, bọn gã phải làm sao chuồn khỏi nơi này, và phải chuồn làm sao trông bình thường nhất.
Vừa lúc một hầu bàn mang khay rượu đi ngang, Jason chặn anh ta lại, đút vào túi tờ 100 credit. Gã lớn giọng hét:”Thức uống tính phần tôi!”, và nhấc chiếc khay từ tay anh hầu bàn. Khách khứa xung quanh nhanh chóng lấy sạch các ly rươu, chiếc khay rỗng Jason giữ lại để đựng đống thẻ.
Thẻ nhiều quá, không chứa hết trong 1 khay. Vừa lúc Kerk xuất hiện với 1 chiếc khay khác.
“Nếu ông cho phép, tôi rất vui được giúp ông”. Kerk khách sáo.
Jason nhìn ông, cười cười, ra hiệu bằng lòng. Mãi tới lúc này Jason mới có dịp quan sát kỹ Kerk. Tối nay ông mặc một bộ pijama mặc đêm màu nhàn nhạt, rộng rãi, và che dấu bên trong cái gì đó trông giống chiếc bụng giả. Ống tay dài và thùng thình, tạo cho người khác cảm giá Kerk là một người đàn ông beo béo, hơn là một gã đô con đầy cơ bắp. Cải trang rất đơn giản, nhưng hiệu quả.
Được vây quanh bởi đám đông hưng phấn, hai người mang khay thẻ tới quầy đổi tiền. Giám đốc trực tiếp đến sau quầy, máy móc và chẳng vui vẻ chút nào nở nụ cười. Thế nhưng ngay cả nụ cười gượng gạo này cũng lập tức biến mất khi lão tính giá trị đống thẻ.
“Quý ông phải quay lại vào ngày mai, số tiền mặt lớn như thế này chúng tôi không để sẵn ở đây”.
“Chuyện vớ vẩn gì thế?”, Kerk hét toáng lên, “Các ông định quịt không trả tiền cho anh ấy sao? Tiền của tôi thì các ông bóp sạch khi tôi thua. Ngược lại các ông cũng phải làm vậy!”
Đám đông tò mò xung quanh, những người luôn thích thú khi làm nhân chứng trong trường hợp sòng bạc sập tiệm, cũng ồn ồn ào ào đồng tình.
Jason lên giọng để kết thúc vụ việc tại đây: ”Các ông làm ơn biết điều một chút. Hãy đưa tôi tất cả tiền mặt mà các ông có, số còn lại tôi cũng sẽ hài lòng với séc”.
Không còn cách nào khác. Dưới sự giám sát của đám đông hiếu kỳ, ngài giám đốc casino miễn cưỡng lèn chặt tiền vào bao và điền séc.
Jason liếc nhanh kiểm tra tấm séc, cất vào túi ngựa. Bao tiền thì gã đeo lên vai bên trong áo khoác. Sau đó nhanh chóng theo Kerk hướng ra cửa rời khỏi.
Trong phạm vi sảnh lớn, hai người không gặp phiền toái gì, dầu sao ở đó có quá nhiều người, nhưng vừa bước vào hành lang bên hông casino, lập tức xuất hiện hai gã to con chặn đường.
“Chờ chút...”, Hai tên kia chưa kịp nói xong, Kerk đã xông thẳng vào chúng, tốc độ sau đó không hề chậm đi một chút nào, hai gã to con đã bay vọt về hai bên giống như mấy con ky chơi bowling. Khi hai người hoàn toàn ra khỏi toà nhà, Kerk và Jason gần như chạy thục mạng.
“Bãi xe!”, Kerk chỉ dẫn, ”Tôi có xe để ở đó”.
Khi họ vừa rẽ qua một khúc ngoặt, một chiếc xe đột ngột xông tới. Trước khi Jason kịp rút súng, Kerk đã ra tay. Ông giơ cánh tay lên, và khẩu súng khiếp hồn của ông từ trong vỏ, xé rách ống tay áo bay vào bàn tay của Kerk. Một phát đạn, và tên lái xe bị giết chết. Chiếc xe mất lái quay ngoặt đâm vào tường. Hai tên còn lại cũng về chầu Diêm vương khi cố chui ra khỏi cửa xe – súng văng khỏi tay.
Sau đó họ không gặp thêm phiền toái gì nữa. Từ casino Kerk lái xe như điên. Ống tay áo rách toang của ông bay lật phật, thỉnh thoảng cho thấy khẩu súng nằm yên trong bao trên khuỷu tay.
“Khi nào có dịp”, Jason lên tiếng, “ Ông nhớ phải cho tôi xem cái bao súng ảo thuật của ông đấy”.
“Nếu còn dịp như vậy!”, Kerk trả lời khi ông lao xe vào đường hầm dẫn tới thành phố.
Họ dừng lại bên cạnh một trong những tòa nhà lộng lẫy nhất của Cassylie. Trong lúc di chuyển, Jason đã kịp đếm lại số tiền và lấy đi phần của mình, khoảng 16 triệu credit. Cho tới lúc này Jason vẫn còn cảm giác dường như mọi chuyện không phải là sự thật. Khi xe dừng lại trước tòa nhà đó, họ xuống xe và Jason đưa phần còn lại cho Kerk.
- “Phần của ông, 3 tỷ credit! Ông không nên cho rằng tôi đã quá dễ dàng để có chúng”. Jason hời hợt nói.
- “Cũng có thể mọi việc còn tệ hơn”, Kerk chặt ngang.
Một giọng nói rè rè máy móc phát ra từ chiếc loa gắn trên cánh cổng: “Sir Ellus đã bắt đầu nghỉ ngơi, xin quý ngài gọi lại vào ngày mai. Mọi cuộc tiếp xúc đều phải được hẹn trước…”
Giọng nói câm tịt ngay tức khắc khi Kerk nhấn tay lên cánh cổng và mở toang nó ra. Ông chẳng cần phải cố sức một tí tẹo nào để thực hiện điều đó, đơn giản chỉ bằng lực đểy của lòng bàn tay! Lúc bước vào bên trong, Jason khẽ rùng mình khi nhìn thấy những mảnh kim loại méo mó, vặn vẹo treo lủng lẳng trên khung cửa. Cảnh tượng này làm Jason một lần nữa phải cau mày suy ngẫm về người đồng hành của mình.
“Sức mạnh – còn hơn cả sức mạnh vật lý bình thường, sức mạnh nguyên thuỷ nhất. Có lẽ trên đời này không việc gì có thể ngăn chặn được ông ta”. Jason cảm thấy bị rúng động và mê hoặc, gã quyết định sẽ không chia tay với Kerk trước khi gã biết rõ toàn bộ về Kerk và hành tinh của ông, hơn nữa, về những con người đã hy sinh để kiếm được số tiền gã đã dùng trong sòng bạc.
Sir Ellus là một quý ông cao tuổi, hói đầu, và lúc này đang cau có vì ngài không quen bị quấy rầy khi đang nghỉ ngơi. Nhưng sự phản đối của ông lập tức biến mất khi Kerk đặt đống tiền lên bàn.
“Hàng hoá chắc đang được chất lên tàu phải không, Ellus? Đây là phần còn thanh toán của ông”.
Ellus bối rối mân mê đống tiền một lúc trước khi hồi tỉnh lại.
“Cái tàu đó...ừm, tất nhiên là hàng hoá đang được chất lên rồi. Chúng tôi đã bắt đầu ngay sau khi nhận được phần cọc của ông. Các ông vui lòng bỏ qua cho sự bối rối của tôi, việc này đúng là không theo thông lệ, quả thật chúng tôi không quen giao dịch với giá trị như thế này bằng tiền mặt.”
“Phong cách giao dịch của tôi là như vậy”. Kerk trả lời. “Tôi đã hủy phần đặt cọc, đây là toàn bộ thanh khoản. Vậy, có lẽ chúng ta đã có thể giao ra biên nhận, Sir?”
Cũng chẳng kịp tỉnh táo lại, Ellus ký biên nhận. Quý ngài lúc này còn đang bối rối nhìn chằm chặp váo đống tinh tệ trên bàn.
“Xin các ông đợi một chút…Chúng tôi tạm thời không thể cầm số tiền này được. Các ông vui lòng quay lại vào ngày mai, tại ngân hàng…Có lẽ chúng ta nên làm theo cách mua bán thông thường…”
Kerk thô lỗ giật phắt biên nhận từ tay Ellus. “Cám ơn vì tờ biên lai”, ông trầm giọng, “Đáng tiếc, sáng mai chúng tôi đã đi khỏi nơi này, vì vậy ông chỉ có thể đồng ý với cách này thôi. Có lẽ ngài cũng đang lo lắng cho số tiền này. Để thêm an toàn, tôi thành thật khuyên ngài ngay lập tức nên gọi thêm thật nhiều bảo vệ của công ty hoặc cảnh sát tư nhân”.
Họ bước ra khỏi tòa nhà qua cánh cửa vỡ trong lúc Kerk điên cuồng gọi vào 1 số nào đó trên màn hình của mình. Trước khi Jason kịp thắc mắc về những việc trước mắt, Kerk đã bắt đầu lên tiếng.
- “Tất nhiên tôi hiểu, lúc này chắc cậu rất nóng lòng hưởng thụ với số tiền của mình. Vì vậy tôi đã đặt trước 2 vé trên 1 chuyến bay liên hành tinh”. Ông liếc nhìn đồng hồ trên khoang điều khiển trong xe, “ Khoảng 2 tiếng nữa mới tới chuyến bay. Chúng ta còn khá đủ thời gian. Đói bụng rồi, chúng ta sẽ tìm một nhà hàng thích hợp và ăn chút gì đó. Tôi hy vọng cậu không bỏ quên thứ gì đáng giá tại khách sạn chứ? Sẽ khá phiền phức nếu chúng ta phải quay lại đó.”
- “Chẳng có gì còn đáng giá để khiến người ta lao đầu tự sát”. Jason trả lời.”Chúng ta đi ăn ở chỗ nào bây giờ? Tôi có một vài thắc mắc và rất sẵn lòng nghe sự giải thích từ phía ông”.
Họ lái xe thận trọng, băng qua những đoạn đường vòng vèo, tiến lại sân bay. Khi đã chắc chắn không có ai theo dõi, Kerk hướng xe vào 1 khoang vòm hàng hóa không đèn đóm và họ lại bỏ chiếc xe ở chỗ này.
- “Xe mới lúc nào cũng xoáy được”, Kerk khẳng định. “Chúng ta cuốc bộ trở lại một chút, lúc nãy tôi thấy có một quán ăn nhỏ ớ phía đó.”
Khắp nơi lổn nhổn đầy những hình khối xám xịt của các loại cơ giới mặt đất. Họ lách qua những chiếc bánh xe cao ngang đầu người, bước vào 1 quán ăn ồn ào và chật ních người. Đám tài xế và công nhân ca sáng chẳng buồn bận tâm chút nào tới hai gã khách mới xuất hiện. Họ tìm một khoang trống trong góc cuối phòng, thả lỏng người và bấm số gọi món ăn.
Kerk thẻo 1 miếng thịt to đùng từ phần ăn trên đĩa, sung sướng đút vào miệng. “Cứ việc hỏi”, ông khuyến khích Jason, “Tôi cảm thấy dễ chịu hơn rồi”.
- “Con tàu bọn ông đặt mua, là cái quái gì vậy? Và vì loại hàng hóa gì mà tôi đã phải mạo hiểm mạng sống của mình ?”
- “Tôi thì cho rằng cậu mạo hiểm cái đầu của mình vì tiền cơ chứ?” Kerk châm biếm, “nhưng cậu yên tâm, mọi điều chúng ta làm đều là vì việc tốt cả đấy. Chuyến hàng lần này có ý nghĩa đối với sự sống còn của cả 1 thế giới. Súng, đạn, mìn, thuốc nổ, đại loại là những thứ như vậy”.
Jason xém chút nữa bị sặc thức ăn trong cổ họng, ” Buôn vũ khí ! Ông định làm gì vậy? Tài trợ chiến tranh cá nhân? Ưhm, ông còn nói cái gì về sự sống khi trong tay ông là cả một núi đồ chơi hủy diệt như vậy? Đừng có cố gắng thuyết phục tôi, rằng ai đó bị mấy người giết là vì hòa bình à nha!”
Cấp độ của cảm giác thoải mái trong Kerk giảm một cách đáng kể. Trên mặt ông hiện lên vẻ hung bạo mà Jason biết rất rõ.
- “Ưhm, vì hòa bình, một từ hoàn toàn chính xác. Hòa bình đúng là thứ mà tất cả chúng tôi đều khao khát. Chỉ cần sống trong hòa bình! Và không phải là chúng tôi giết ai, mà là chúng tôi giết cái gì!”
Jason giận dữ đẩy chiếc đĩa trên bàn. “Ông đang đánh đố tôi phải không? Những gì ông nói đếch có ý nghĩa quái gì”.
- “Những gì chúng tôi làm hoàn toàn có ý nghĩa của nó”, Kerk khẳng định, “nhưng chỉ trên 1 tinh cầu duy nhất mà thôi. Cậu biết gì về hành tinh Pyrrus?”
- “Số không tuyệt đối”.
Kerk trong một khoảnh khắc ngồi buông mình vào các ký ức. Ánh mắt xa xăm khẽ cau lại.
- “Pyrrus không phải là nơi để dành cho loài người. Thế nhưng họ đã tồn tại ở đó hơn 300 năm. Tuổi thọ trung bình của những người sống ở đó chỉ trong khoảng 16 tuổi! Tất nhiên, những người trưởng thành sống lâu hơn con số đó, nhưng mức tử vong quá cao của bọn trẻ con làm cho tuổi thọ trung bình giảm đáng kể.”
Kerk tiếp tục: “ Pyrrus chính là tất cả những điều gì không dành cho loài người. Gia tốc trọng trường bằng 2 G, nhiệt độ trong 1 ngày thay đổi từ lạnh như bắc cực đến nóng như vùng nhiệt đới. Khí hậu thì…Có lẽ người ta phải trải nghiệm ớ đó mới có thể tin được. Điều kiện như vậy cậu không thể nào tìm được ở bất cứ nơi nào trong toàn giải ngân hà.”
- “Ông làm tôi khiếp rồi đấy”, Jason khàn giọng, “Các ông có cái gì ở đó vậy? Metan ? Hay là các hợp chất Clorua…? Hành tinh kiểu này tôi cũng đã từng trải qua vài lần…”
(có một đoạn không dịch thoát nghĩa được, đành để tạm vậy… nd).
- “Những người như cậu đều quen với các hiện tượng như kim loại rỉ sét, bờ biển dần biến dạng, các cơn bão làm nhiễu sóng điện từ…Những điều này là hiển nhiên trên các tinh cầu có nước và oxy, nhưng tại Pyrrus, chúng đạt tới mức độ kinh người.
Hành tinh của chúng tôi có góc nghiêng gần 42 độ, vì vậy sự chênh lệch nhiệt độ ở đó cực kỳ lớn giữa các mùa trong năm. Đây là một trong những nguyên nhân làm vị trí băng cực thay đổi xoành xoạch. Khí hậu được sản sinh dưới những ảnh hưởng như vậy…nói chung là xứng đáng với chữ “đại khai nhãn giới”.
- “Nếu như đó là tất cả”, Jason lên tiếng, “tôi không hiểu, tại sao…?”
- “Chưa là tất cả đâu…còn lâu, mới chỉ bắt đầu thôi! Các đại dương tác động đến hành tinh bằng 2 cách. Thứ nhất chúng bốc hoi nước để tạo ra vòng tuần hoàn khí quyển. Thứ nhì, chúng tạo ra những cơn sóng khủng khiếp. 2 vệ tinh của Pyrrus – Samas và Bessos thỉnh thoảng lại tổ hợp lại trên 1 trục, tạo ra những cơn sóng cao hàng chục mét. Và nếu cậu còn chưa thấy những cơn sóng này tràn vào miệng các núi lửa, thì coi như cậu còn chưa biết quai gì hết…”
Các loại quặng nguyên tố nặng đã kéo chúng tôi đến Pyrrus…và cũng chính những nguyên tố này là nguyên nhân của các loại hình phun trào núi lửa mãnh liệt. Trong các hệ không gian quanh đây cũng có ít nhất 13 ngôi sao lùn (supernova – không biết dịch đúng không ^_^ nd). Trong tinh hệ của chúng tất nhiên cũng có thể tìm thấy các nguyên tố nặng, thế nhưng, bầu khí quyển ở đó không thích hợp cho sự sống (nguyên văn – không thở được nd). Việc khai thác công nghiệp lâu dài trở nên khó khăn, miễn cưỡng chỉ đủ dùng cho nhu cầu cục bộ. Và thế là Pyruss đã trúng trúng cử. Ở đây, các nguyên tố nặng phân bổ tập trung vào nhân của hành tinh, bên ngoài được bao phủ bởi các lớp của các nguyên tố nhẹ hơn. Mặc dù kết cấu này mang lại cho Pyrrus bầu khí quyển hữu dụng, nhưng các dòng plasma nóng chảy luôn luôn phá đường vọt lên cũng khiến cho hoạt động núi lửa không bao giờ dừng lại”.
Lần đầu tiên Jason tỏ ra im lặng và trầm ngâm. Gã đang cố gắng hình dung cuộc sống trên một hành tinh, nơi luôn tồn tại cuộc chiến của chính nó chống lại nó. .
- “Điều thú vị nhất để dành tới lúc cuối”, Kerk cay đắng nói tiếp, “Bây giờ cậu đã có chút khái niệm về môi trường ở Pyrrus…Cậu hãy thử hình dung xem, các dạng sự sống ở nơi đó phải có hình thái như thể nào để có thể thích ứng và tồn tại! Tôi thật sự nghi ngờ, rằng trên các hành tinh khác có thể tìm được một chủng loại sinh vật nào có khả năng tồn tại được trên Pyrrus. Cả hệ thực vật và động vật ở đây đều cực kỳ hung bạo, chúng luôn chiến đấu với thế giới xung quanh, và với ngay chính bản thân chúng. Sự chọn lọc di truyền trải qua hàng trăm ngàn năm đem lại các dạng sinh vật kinh khủng tới mức có thể dọa chết một bộ não điện tử. Chúng được trang bị đủ thứ lân giáp, nọc độc, móng vuốt và nanh sắc. Mọi thứ đều như thế, bất cứ loại nào biết bò, biết vẫy cánh, thậm chí loài chỉ biết rình rập và lớn lên tại chỗ. Cậu đã thấy bụi cây nào có miệng đầy răng và…biết cắn chưa? Tôi nghĩ là có lẽ cậu không nên nhìn thấy chúng thì hơn. Vì nếu để thấy được chúng, cậu phải hạ xuống Pyrrus, và điều đó có nghĩa rằng một thứ gì đó sẽ giết cậu chỉ tích tắc sau khi cậu rời khỏi tàu. Thậm chí, sau khi trở về, tôi cũng phải trải qua giai đoạn hồi phục mới có thể đi ra bề mặt của Pirrus. Cuộc chiến sinh tồn vô hạn đã khiến cho các dạng sự sống ở đây bắt buộc phải tự thích ứng. Quá đơn giản để chết ở đây, và con đường dẫn đến cái chết nhiều đến nỗi không thể liệt kê nổi”.
Luồng suy nghĩ u ám dường như đang đè nặng trên vai Kerk. Ông trầm ngâm khá lâu, rồi đột ngột lắc lắc đầu như để xua tan chúng. Kerk lại tiếp tục chú tâm vào đĩa thức ăn của mình. Ông vét sạch sẽ cả thịt và nước sốt, rồi bỗng dưng cất tiếng về một trong những ưu tư của mình:
- “Không hề có một lý do logic nào để diễn giải cho việc chúng tôi bám trụ ở Pyrrus và chấp nhận cuộc chiến không kết thúc ở đó. Chỉ duy nhất một điều, Pyrrus là quê hương của chúng tôi.”
Mẩu bánh mỳ chấm nước sốt cuối cùng biến mất. Kerk cầm chiếc nĩa chỉ vào Jason.
- “Cậu hãy vui lên, vì cậu thật may mắn không bao giờ phải đặt chân lên Pyrrus”.
- “Vậy thì ông đã nhầm to”, Jason thản nhiên, “Tôi sẽ trở về đó cùng với ông”!
“Vớ vẩn”, Kerk vừa nói vừa bấm số yêu cầu thêm 1 phần món thịt rán, “tự sát hả? có nhiều cách đơn giản hơn nhiều. Sao cậu không ý thức rằng cậu bây giờ đã là 1 triệu phú? Với những thứ có trong túi, cậu có thể hưởng thụ cho đến cuối đời trong hoan lạc. Pyrrus là 1 hành tinh của sự chết chóc, tuyệt đối không phải là nơi dành cho loại du khách bốc đồng. Tôi không cho phép cậu cùng tôi trở nơi đó.”
Những tay cờ bạc, nếu không biết tự kìm chế, thường thường khó có thể sống thọ. Trong lòng Jason mặc dù đang sôi lên, nhưng hắn thể hiện sự tức giận hoàn toàn trái ngược, giọng của gã hoàn toàn lạnh nhạt và thờ ơ.
- “Đừng nói với tôi là ông có thể cho phép hoặc không cho phép tôi dược làm điều gì. Quả thật ông là một gã đàn ông ra trò và sử dụng vũ khí thần tốc, nhưng điều đó cũng không hẳn để ông trở thành người bảo hộ của tôi. Ông có thể duy nhất ngăn tôi không lên tàu trở về cùng với ông, nhưng chắc hẳn tôi có nhiều cách khác để đi đến đó. Và, xin ông đừng nhọc lòng thuyết phục tôi rằng tôi muốn đến Pyrrus chỉ vì những cảnh quan thú vị của nó, hơn nữa ông cũng không hiểu được lý do thật sự lôi kéo tôi đến với Pyrrus”.
Jason cũng không muốn giải thích về nguyên nhân lôi kéo gã, vì nó thật sự rất rất riêng tư, thậm chí hắn cũng không thực sự hiều rõ ràng. Jason đã phiêu lãng từ rất lâu, và càng đi nhiều nơi, gã càng cảm thấy mọi việc trở nên quá đỗi bình thường và vô vị. Những tinh cầu được khai phá trở nên xưa cũ, và dần dần đều mang một vẻ đơn điệu giống nhau. Tất cả những thế giới tại vùng biên ngoại đều tràn ngập những mái lều du mục nằm trong rừng. Điều đó không có nghĩa thế giới nhân loại làm hắn ngán ngẩm và chán chường. Nói đúng ra thì gã đã biết được giới hạn khả năng của những thế giới đó – nhưng giới hạn của bản thân thì gã vẫn chưa tiếp cận được. Trước khi Kerk xuất hiện, gã chưa từng coi ai mạnh mẽ hơn, thậm chí ngang bằng với gã. Ý thức này không phải do gã tự kiêu, mà hoàn toàn là sự thật. Vậy nhưng bây giờ gã lại phải ép mình chịu đựng với 1 sự thật, rằng đang tồn tại nguyên cả 1 tinh cầu, nơi mà mọi người đều cường mãnh hơn gã. Có lẽ gã sẽ mãi mãi không thể bình tâm nếu không tới đó và tận mắt chứng kiến những con người như vậy, thậm chí ngay cả khi gã có thể mất mạng.
Tất nhiên những gì gã vừa nói không đủ để thuyết phục Kerk, nhưng gã đã có chủ ý khác có sức thuyết phục và dễ hiểu hơn đối với Kerk.
- “Ông cũng không phải là người quá khôn ngoan khi ngăn tôi tới Pyrrus”, Jason tiếp tục, “ Không nói tới những liên quan về mặt đạo lý giữa chúng ta khi tôi đã mang tiền về cho các ông. Thế nhưng nhũng lần tới thì sao nào? Nếu các ông dã cần đống hàng hóa hủy diệt này một lần, các ông sẽ cần thêm lần nữa. Có tôi, một người đã từng dược thử thách, so với đi tìm đối tượng khác, thậm chí chưa chắc đã đủ tin cậy như tôi, không phải sẽ tốt hơn đối với các ông sao?”
Kerk trầm tư trong lúc nhai nuốt đĩa thịt rán của mình, “Ừm, cũng có gì đó đáng giá ở đây. Và tôi cũng phải thừa nhận rằng mình đã không nghĩ tới điều đó sớm hơn. Có một thói quen xấu khá phổ biến trên Pyrrus, là chúng tôi không thường đắn đo suy nghĩ cho tương lai. Nội việc sống sót từ ngày này sang ngày kia đã mang lại quá nhiều phiền não. Vì thế chúng tôi đã quen đối mặt với những hiêm nguy trực diện, và bỏ mặc cho tương lai muốn ra sao thì ra. Cậu có thể đi cùng với tôi! Hy vọng cậu vẫn còn sống sót cho tới khi chúng tôi cần cậu 1 lần nữa. Với tư cách đại sứ của hành tinh Pyrrus, tôi chính thức mời cậu tới hành tinh của chúng tôi. Mọi phí tổn sẽ do chúng tôi chịu trách nhiệm, duy nhất một điều kiện, là cậu phải hoàn toàn phục tùng những chỉ thị của Pyrrus liên quan tới an toàn của chính cậu!”
- “ Điều kiện được chấp nhận”, Jason đồng ý. Gã thầm ngạc nhiên với chính bản thân, vì sao gã lại vui mừng trong khi gã tự ký vào bản án tử hình của mình.như vậy.
Lúc Kerk đang xơi cái bánh ngọt thứ 3 thì chuông tín hiệu réo lên từ đồng hồ của ông. Ngay lập tức ông bỏ chiếc nĩa trong tay xuống bàn, “tới lúc phải đi rồi”, Kerk khẳng định, “từ lúc này chúng ta sẽ hành động theo 1 thời gian biểu lập sẵn”. Trong khi Jason còn đang miễn cưỡng đứng dậy, Kerk đã liên tục nhét các đồng xu vào máy tự động tính tiền cho tới khi hiện lên dòng chữ “Đã thanh toán”. Họ nhanh chóng đi ra ngoài bằng những bước chân vội vàng.
Jason không hề ngạc nhiên khi họ xuất hiện trong 1 một chiếc thang cuốn không xa quán ăn hồi nãy. Gã bắt đầu ý thức rằng ngay từ lúc họ rời khỏi casino, Kerk đã tính toán cẩn thận và chính xác cho từng cử động của họ. Chắc chắn lệnh báo động khẩn cấp đã được phát ra và giờ này toàn thể Cassylie đang truy lùng họ. Mặc dù vậy, cho tới bây giờ cũng chưa xuất hiện một dấu hiệu nào chứng tỏ họ bị theo dõi. Đã nhiều lần Jason đã phải chạy trối chết với một đám các nhân viên nhà nước dính sát gót giầy, nhưng đây là lần đầu tiên gã được một người nắm tay dẫn đi như vậy. Jason cười thầm khi gã cảm thấy mình đã mặc nhiên chấp nhận. Gã đã bươn chải một mình quá nhiều năm, tới mức gã cảm thấy vui khi có một cơ hôi để cho người khác dẫn dắt gã.
“Nhanh lên”, Kerk gầm gừ khi liếc mắt vào đồng hồ. Ông bắt đầu một cuộc chạy maraton với nhịp độ giết người trên suốt những bậc thang của chiếc thang cuốn. Học chạy như vậy liên tục qua suốt 5 tầng không lưu, cho tới khi Kerk tỏ ra thương hại và để trách nhiệm di chuyển cho các bậc thang máy.
Jason đã luôn luôn tự hào về việc gã biết giũ gìn và luyện tập thể lực, thế nhưng sau cuốc chạy cấp tốc vừa rồi và sau một đêm mất ngủ, gã đã phải thở hổn hển khó nhọc và toàn thân tắm đầy mồ hôi. Khuôn mặt của Kerk vẫn ráo hoảnh, hơi thở nhẹ nhàng, không hề có 1 chút biểu hiện mệt nhọc nào cả.
Khi họ lên tới tầng thứ 2 dành cho xe cơ giới Kerk bước ra khỏi những bậc thang và ra hiệu cho Jason di theo. Lúc họ bước ra phía ngoài lộ, 1 chiếc oto đã dừng xịch lại ngay trước mũi họ. Jason tương đối thông minh khi không thò tay vào khẩu súng. Chính xác vào giây phút họ tiến tới chiếc xe, cửa xe mở bật ra và tài xế bước xuống. Không một lời, Kerk đưa 1 mẩu giấy cho tài xế và ngồi xuống sau volant. Jason chỉ kịp chuồi người vào xe 1 tích tắc trước khi chiếc xe vọt đi. Tất cả chỉ diễn ra chưa đầy 3 giây!
Jason chỉ kịp liếc thoáng qua gã tài xế, nhưng cũng đủ để gã nhận ra hắn ta là ai. Tất nhiên trước đây gã chưa từng gặp người này, nhưng từ khi biết Kerk, cái bộ dáng tràn đầy năng lượng và sự tư tin lãnh khốc đó không thể nào mà gã không nhận ra được sự đặc trưng của những công dân từ Pyrrus.
- “Cái tờ giấy ông vừa đưa ra, nó là biên nhận phải không?” Jason thử hỏi.
- Tất nhiên. Như vậy, tàu và hàng hóa đã được thu xếp xong. Họ sẽ rời khỏi Cassylie tới một khoảng cách an toàn trước khi người ở đây biết được sek đang nằm trong tay Ellus. Bây giờ chúng ta phải tự lo cho mình. Tớ sẽ cho cậu biết trước toàn bộ kế hoạch, để cậu không làm ra điều ngu xuẩn gì đó. Tớ sẽ nói 1 lần từ đầu đến cuối, và nếu cậu có thắc mặc gì, cậu có thể bắt đầu sau khi tớ kết thúc”.
Giọng nói mệnh lệnh vang lên một cách nghiễm nhiên, làm cho Jason không hề bất mãn tuân theo một cách ngoan ngoãn. Mặc dù trong thâm tâm gã tự cười thầm vì cái bộ dạng vô tích sự của mình.
Kerk không do dự dưa xe nhập vào dòng chảy xe cộ hướng về sân phóng vũ trụ. Ông điều khiển 1 cách thành thạo và bắt đầu nói.
- “Hiện giờ trong thành phố tất nhiên đã bắt đầu cuộc truy sát, nhưng chúng ta đang kéo dãn được khoảng cách đáng kể. Tớ hoàn toàn tin chắc rằng Cassylie sẽ không hề muốn bêu ra tiếng xấu một cách công khai trong mắt của cộng đồng dân chúng. Vì thế họ sẽ không làm những thứ quá lộ liễu kiều như rào chăn trên xa lộ .v.v. Thế nhưng xung quanh sân phóng vũ trụ sẽ đầy nghẹt các kiểu thám tử, mật vụ mà giờ phút này họ có khả năng huy động. Bọn chúng biết rất rõ, nếu như số tiền này thoát khỏi Cassylie, họ sẽ mất chúng vĩnh viễn. Vì vậy nếu chúng thấy chúng ta nỗ lực chạy trốn, bọn chúng sẽ tưởng rằng tiền vẫn đang còn trong tay chúng ta. Và nhờ vậy, con tàu cộng với hàng hóa sẽ có thể dễ dàng rời khỏi đây.”
Jason gần như bị sốc, “Ý của ông không phải là chúng ta sẽ trở thành con mồi đánh lạc hướng chú ý ra xa con tàu đấy chứ ?”
- “Cũng có thể cho là như vậy, bởi vì cuối cùng thì chúng ta cũng phải thoát khỏi chỗ này bằng mọi giá, thế thì cũng chẳng thêm phiền phức nếu chúng ta lợi dụng tình huống này để yểm trợ cho con tàu thoát đi. Còn bây giờ, cậu làm ơn ngậm mõm lại cho tới khi tớ nói xong, nếu cậu còn cắt ngang 1 lần nữa, tớ thề sẽ sút tung đít cậu ngay lập tức”.
Jason hoàn toàn không nghi ngờ mảy may rằng ông ta sẽ không thực hiện điều đó. Gã chăm chú và yên lặng lắng nghe tiếp. Kerk nhắc lại từng chữ những gì đã nói trước đó, và tiếp tục, “Cổng chính dẫn vào khu vực công vụ có khả năng sẽ mở rộng và sẽ có một đống mật vụ ở đó. Nếu may mắn, chúng ta có thể lẻn đến bệ phóng, nhưng tớ hoàn toàn nghi ngờ điều đó. Cũng không quan trọng lắm! Chúng ta sẽ xuyên qua cổng chính chạy tới bệ phóng của tàu Niềm Kiêu Hãnh của Darkhan mà tớ đã đặt mua 2 chỗ ngồi trên đó. Nó sẽ bắt đầu hụ còi 2 phút trước khi cất cánh, và, đúng lúc khi chúng ta ngồi xuống ghế bên trong nó, chuyến bay bắt đầu”.
- “Nghe hay đấy”, Jason làu bàu, “vậy thì bọn gác cổng sẽ làm gì trong suốt thời gian đó nhỉ” ?
- “Bắn vào chúng ta và bắn lẫn nhau, Nhờ sự hỗn loạn đó, chúng ta sẽ tới được trên boong tàu”.
Câu trả lời kiểu này chẳng làm Jason yên tâm chút nào, nhưng gã cũng không phản đối. “OK, cứ cho là chúng ta thoát được lên tàu, nhưng điều gì cấm bọn chúng nó hoãn chuyến bay cho tới khi cả hai chúng ta bị bắt đứng úp mặt vào tường?”
Kerk hy sinh 1 tia nhìn khinh mạn lên Jason, nhưng ngay lập tức ông lại chăm chú vào con đường trước mặt. “Tớ đã nói, tên của con tàu là Niềm Kiêu Hãnh của Darkhan. Nếu như cậu chịu khó nghiên cứu chút đỉnh về tinh hệ này, cậu sẽ biết Darkhan và Cassylie là 2 hành tinh chị em, nhưng cả 2 đều chống lại lẫn nhau. Chiến tranh giữa 2 hành tinh này mới xảy ra chưa đầy 200 năm trước, và xém chút nữa là họ đã hủy diệt lẫn nhau. Còn bây giờ, họ vừa được vũ trang tới tận răng, vừa cùng nhau sống trong trang thái trung hòa, và không ai có đủ can đảm để phá vỡ cục diện đó. Từ lúc chúng ta đặt chăn lên boong Niềm Kiêu Hãnh của Darkhan, chúng ta đã ở trên lãnh thổ của Darkhan rồi. Cả 2 hành tinh đều không có hiệp ước trao đổi tội phạm. Tuy Cassylie khao khát tóm được chúng ta, nhưng cũng chưa tới mức để ví chúng ta mà làm bùng nổ một cuộc chiến tranh nữa.
Lúc này, không còn thời gian cho những giải thích thêm nữa. Kerk đột ngột ngoặt xe ra khỏi con đường và hướng về cánh cổng có dòng chữ “DÀNH CHO XE PHỤC VỤ”. Jason có cảm giác họ đang bị lột trần trường khi đang tiến về cánh cổng được canh gác cẩn mật dưới ánh đèn của sân bay.
Cánh cổng đang đóng!
Từ hướng đối diện đột nhiên xuất hiện 1 chiếc xe khác, ngay lập tức Kerk giảm tốc độ xuống tới mức gần như đi bộ. 1 gã gác cổng trao đổi vài câu gì đó với tài xế trong chiếc xe kia, sau đó vẫy tay ra hiệu cho những người lính gác. Vào lúc cánh cổng bắt đầu quay vào bên trong, Kerk lập tức nhấn ga.
Mọi việc sau đó diễn ra hầu như trong cùng 1 lúc. Turbin gầm lên, bánh xe quay ken két trên đường, chiếc xe lao tới và húc cánh cổng mở ra toang hoác. Jason thoáng nhìn thấy những cái miệng ngoác ra ngạc nhiên của đám lính gác…chiếc xe sau đó nhanh chóng biến mất sau một khúc quanh, đưa tiễn họ là và loạt đạn rời rạc và rất rất không chính xác.
Vừa lái xe, Kerk thò tay vào trong ngăn tủ bên cạnh volant và lấy ra 1 khẩu súng, cùng một dạng quái vật như khẩu súng ông đang đeo trên khuỷu tay, và đưa cho Jason. “cầm lấy cái này thay cho khẩu của cậu. Nó bắn ra tên lửa vớ đầu đạn nổ. Có nó cậu sẽ tạo ra cảnh tượng khá đẹp đấy. Không cần bận tâm phải nhắm vào ai, chỉ cần ngăn bọn chúng một lúc là đủ, nhìn này…”. Kerk bắn 1 phát rồi nhét khẩu súng vào tay Jason nhanh đến nỗi trước khi đầu đạn kịp phát nổ. Một tiếng nổ khổng lồ bùng lên, bắn tung lên trời 1 chiếc xe tải, những mảnh vụn kim loại bắn tung tứ phía như 1 cơn mưa, rơi xuống những chiếc xe bên cạnh làm đám tài xế vừa hốt hoảng chạy trốn vừa kêu cha gọi mẹ.
Tiếp theo đó là một chuyến đi khủng khiếp như ác mộng. Kerk lái xe điên dại giống như ông muốn từ bỏ thế giới này bằng một cái chết đầy bạo lực. Ông thoát khỏi những chiếc xe đang đeo bám bằng những cú ngoặt trên 2 bánh…Cứ như vậy, họ chạy qua gần như toàn bộ chiều dài của sân phóng vũ trụ, bỏ lại đằng sau hàng đống những đống hoang phế đang bốc cháy ngùn ngụt.
Và, cuộc truy đuổi chấm dứt, trước mắt họ hiện ra hình dáng thanh thoát đang vươn cao của Niềm Kiêu Hãnh của Darkhan.
Xung quanh bệ phóng toàn bộ đều bị rào bởi 1 hàng rao dây thép dầy đặc., toát ra 1 khí thế chẳng hề thân thiện chút nào của chủ nhà đối với hành tinh mẹ của con tàu. Cổng vào đang đóng chặt và bọn lính gác lăm lăm súng ống chĩa về chiếc oto đang lao đến gần. Kerk không thém tới gần bọn chúng, ông đột ngột vắt kiệt sức chiếc xe tới những giọt năng lượng cuối cùng, lao thẳng vào hàng rào. “Che mặt lại, Jason”, Kerk hét lên.
Jason chỉ kịp đưa 2 tay lên che mặt khi chiếc xe lao vào hàng rào.
Tiếng kim loại đứt ra nghiến ken két, hàng rào rung bần bật, nhưng không bị đâm thủng. Jason bay khỏi ghế ngồi và đập đầu vào khoang điều khiển trước mặt. Gã mơ hồ ý thức được chuyến đi đã kết thúc. Lúc này Kerk đã phá tung cánh cửa xe và thoát ra ngoài. Hiển nhiên ông nhìn thấy vẻ mơ màng trong mắt Jason, vì vậy ông không khách khí lôi gã ra khỏi xe và ném gã lên capot của chiếc xe nhàu nát. “Jason, mau chui phía dưới chỗ hàng rào bị hỏng, chạy về phía con tàu!”. Kerk hét lên.
Có lẽ để Jason rõ hơn về chữ “chạy”, Kerk thể hiện một cú làm mẫu điền kinh hoàn hảo. Người ta thường cho rằng những người to lớn thường không biết chạy, thế nhưng Kerk thì quả thật là BIẾT CHẠY. Jason lắc đầu vài cái nghi hoặc, sau đó cũng vắt chân lên cổ đuổi theo Kerk. Khi gã chạy còn chưa được nửa quãng đường, Kerk đã đứng trên chiếc thang lên xuống của con tàu. Lúc này, nó đã bắt đầu rời khỏi thân tàu, nhưng đám nhân viên thao tác, hoảng sợ vì thấy Kerk xuất hiện và chĩa nòng về phía họ, đều tạm thời ngừng lại.
Kerk đứng lại, xoay người và bắn trả lại đám lính đang ùn ùn kéo vào phía bên trong cánh cổng. Bọn chúng nằm rạp xuống và bắt đầu đối đáp với Kerk, chỉ một vài nòng súng nhắm vào Jason.
Cảnh tượng trước mặt diễn ra trong Jason giống như trong 1 đoạn phim quay chậm. Kerk đứng trên cao và lạnh lùng đối mặt với những làn đạn vun vút qung quanh ông. Nếu muốn, chỉ cần Kerk lui vào trong một bước, nấp sau chỗ ngoặt của boong tàu là ông đã hoàn toàn được an toàn. Ông vẫn đứng đó, chỉ để yểm hộ và thu hút hỏa lực cho Jason.
- “Cám ơn”, Jason thều thào, khi cuối cùng gã cũng giải quyết xong những bậc thang cuối cùng, chui vào trong khoang và nằm lăn ra, cố ngáp vài ngụm không khí!
- “Welcome, Jason!” Kerk nói, vừa bước vào trong gia nhập cùng nhóm với Jason, vừa đi vừa vẫy vẫy nòng súng cho nguội..
Sĩ quan chỉ huy con tàu, lúc này đang đứng sau góc ngoặt ngoài tầm bắn, nhìn cả hai với một vẻ cáu kỉnh không dấu diếm, “Mẹ kiếp, chuyện gì đang xảy ra vậy?”, anh chàng gầm lên.
Kerk kiểm tra nòng súng bằng nhón cái chai sạn của ông, rồi chậm rãi cất súng vào bao.
- “Chúng tôi là những công dân đáng kính từ một tinh hệ khác, và chúng tôi không nhề gây ra 1 tội lỗi nào ở đây cả. Bọn người tiền sử của Cassylie quả thật làm cho những người văn minh chúng ta không thể chịu đựng nổi. Vì vậy chúng tôi quyết định bay tới Darkhan – đây là vé của chúng tôi, vào lúc này, hy vọng chúng tôi đang có mặt trên lãnh thổ cao thượng của Darkhan!” Kerk thêm vào vài từ cuối cùng về phía một viên sĩ quan của Cassylie vừa xuất hiện tại vòm cửa với vũ khí vừa được nâng lên trên tay.
Quả thật cũng khó trách viên sĩ quan kia, mắt thấy bọn tội phạm đào tẩu sờ sờ ngay trước mắt. Mặc dù đang ở trên khoang tàu của Darkhan, sự phẫn nộ làm anh ta mất bình tĩnh. Hắn đưa vũ khí lên nhắm vào 2 kẻ phạm nhân:
- “ Bọn chúng mày, Đừng mong chuồn đi dễ như vậy, đưa tay lên, bước ra khỏi đây, nếu không muốn tao bắn tan xác bọn chó chết chúng mày ngay lập tức.”
Thời gian như dừng lại, dường như vĩnh viễn. Nòng súng đang chĩa thẳng vào Kerk vả Jason, và cả hai đều không có ý định rút súng chống cự.
Nòng súng trên tay viên sỹ quan Cassylie hơi nhích động, khi sỹ quan chỉ huy tàu chợt chuyển động, sau đó nó lại quay về hướng của những kẻ đào tẩu.
Anh chàng Darkhan không đi ra chỗ khác, đơn giản anh ta chỉ bước 1 bước sang bên cạnh, nhưng như vậy cũng đủ để anh ta tiến đến 1 chiếc hộp màu đỏ, mở nắp hộp và đặt 1 ngón tay lên trên nút bấm bân trong. Khi anh chàng ta nở nụ cười, từng chiếc răng trắng nhởn hiện ra lấp loáng sau vành môi lãnh khốc. Cuối cùng anh cũng quyết định cò phản ứng, và hành vi láo xược của viên sỹ quan Cassylie rõ ràng đóng một vai trò không nhỏ trong quyết định này.
- “Bọn mày thử bắn 1 viên duy nhất trên lãnh thổ của Darkhan mà xem, ngay lập tức tao sẽ nhấn tay vào chiếc nút này”, viên sỹ quan gầm lên, “Mày chắc chắn biết cái nút này dùng để làm gì, tương tự, tất cả các con tàu của bọn mày cũng. Chỉ cần bọn mày có bất cứ hành động thù địch nào trên lãnh thổ của chúng tao, ai đó sẽ nhấn nút. Vào đúng giây phút cái nút nhấn này được kích hoạt, tất cả tên lửa của chúng tao sẽ phóng tới và dẹp sạch nửa cái thành phố mục rữa của chúng mày”. Nụ cười của anh ta trở nên dữ tợn và không nghi ngờ gì anh ta sẽ sẵn sàng thực hiện lời đe doa của mình. “Thế nào? Bắn đi, nói thật, tao sẽ rất rất hân hạnh được nhấn nó đấy.”
Tiếng còi tàu rú lên cảnh báo tàu chuẩn bị cất cánh. Đèn hiệu “Đóng cổng ra vào” nhấp nháy đỏ rực. Trong 1 khoảng ngắn ngủi, 4 người gườm chằm chặp vào nhau không khoan nhượng.
Cuối cùng, viên sỹ quan Cassylie giận dữ, không thốt một lời quay người bước xuống…
“Các hành khách về chỗ ngồi của mình. Tàu sẽ khởi hành sau 50 giây”, vừa thông báo mệnh lệnh vào loa phóng thanh, sỹ quan chỉ huy tàu vừa đóng lại nắp của chiếc hộp màu đỏ và khóa lại.
Họ chỉ kịp đặt lưng vào chiếc ghế Phản Gia tốc của mình vào đúng lúc Niềm Kiêu Hãnh của Darkhan khởi động…
Ngay sau khi tàu đi vào quỹ đạo ổn định, thuyền trưởng liền cho gọi 2 người tới tra hỏi. Nhiệm vụ thuyết khách đương nhiên do Kerk phụ trách. Ông miêu tả sự việc xảy ra vào đêm qua tương đối hợp lý hợp tình. Ông chỉ cố tình không nhắc đền việc Jason là tay bạc chuyên nghiệp. Kerk hướng câu chuyện thành vận may của 2 người khách lạ, và các cơ quan công quyền ở đây cố tình ngăn chặn thắng lợi của họ. Câu chuyện tương đối phù hợp với thành kiến của thuyền trưởng về chính quyền trên Cassylie. Cuối cùng, vị thuyền trưởng tỏ ra khen ngợi viên sỹ quan chỉ huy đã có quyết định và hành động đúng đắn và bắt tay vào việc biên soạn một báo cáo dài ngoẵng gửi tới chính phủ của mình. Ông ta cũng không tiếc lời ca ngợi 2 vị khách và không quên nhắc đi nhắc lại về quyền tự do trên con tàu của ông hoàn hảo tới mức nào.
Chuyến bay không kéo dài quá lâu. Jason thậm chí cảm giác chưa ngủ đã giấc thì họ đã hạ cánh xuống Darkhan. Do không có hành lý, họ là những người đầu tiên được thông quan tại kiểm tra cửa khẩu. Họ bước ra khỏi tòa nhà bạc màu cùng lúc một con tàu khác bắt đầu hạ xuống một bệ phóng xa xa phía trước. Kerk dừng chân và chiêm ngưỡng con tàu nọ. Jason nhìn theo ánh mắt của ông. Đó là một con tàu xám xịt và có vẻ bầm dập đáng kể. Nó có một cái mũi tàu hơi tù tù, kiểu của các con tàu vận tải, thế nhưng lại trang bị tua tủa đầy những khẩu đại bác như 1 chiến hạm hạng nặng.
- “Chắc hẳn nó là của các ông”, Jason nhận xét.
Kerk gật đầu và cất bước hướng về con tàu. Khi họ đến nơi, cửa ra vào mở ra, nhưng không hề có một ai xuất hiện. Thay vào đó từ phía trên con tàu hạ xuống một cái thang xếp điều khiển từ xa. Kerk nhanh chóng trèo lên phía trên trong khi Jason rầu rĩ nhìn theo. Jason có cảm giác rằng ông ta hơi quá lố trong việc lợi dụng kỹ năng và sự khéo léo của mình – theo kiều sặc mùi Pyrrus, đúng tiêu chuẩn mà vị đại sứ chào đón khách mời trên tàu của họ. Làm sao mà khác được cơ chứ!
Kerk tự tay đóng cánh cửa cabin. Họ chỉ kịp đặt lưng xuống ghế ngồi chưa được 1 giây thì còi báo hiệu đã phát lên inh ỏi. Các ống phóng của hỏa tiễn gầm rú và gia trọng đột ngột nhấn chìm Jason dính sát vào ghế ngồi. Gia tốc tăng lên liên tục không ngừng nghỉ, ép sạch không khí từ phổi và xóa mờ hình ảnh trong mắt của Jason. Cuối cùng, Jason nhận được sự khoan hồng và rơi vào tạng thái bất tỉnh.
Khi gã tỉnh lại từ trạng thái vô thức, trạng thái gia trọng trên con tàu đã biến mất. Gã vẫn tiếp tục nhắm nghiền 2 mắt, cảm nhận các cơn đau đang từ từ rời đi khỏi cơ thể. Đột nhiên Jason nghe tiếng Kerk – vẫn ở đâu đó bên chiếc ghế bên cạnh.
- “Lỗi của tôi, Meta, vì đã không báo trước cho cô về một hành khách chỉ quen với gia trọng 1 G. Đúng ra cô có thể giảm bớt chút đỉnh kiểu cất cánh quen thuộc của cô,”
- “Trông hắn ta cũng không có vẻ bị tổn hại mấy. Với lại, hắn ta làm cái quái gì ở đây thế?”
Jason hơi ngạc nhiên khi nhận ra giọng noi kia là của một cô gái. Thế nhưng Jason cũng không bị cuốn hút tới mức phải mở cặp mắt đang đau buốt của mình.
- “Cậu ấy bay tới Pyrrus. Tôi đã cố ngăn cản nhưng không được. Thất đáng tiếc, tôi thật sự muốn làm 1 điều gì đó tốt hơn cho cậu ấy. Anh chàng này là người đã giải quyết chuyện tiền bạc cho chúng ta.”
- “Ôi, khiếp thật”, Meta thở dài làm Jason cau có không hiểu ý cô ta nói cái gì khiếp thật, nhưng bộ não của gã cũng bất lực.
- “Đúng ra tốt hơn là hắn nên ở lại trên Darkhan,” Meta tiếp tục. “trông hắn đẹp trai quá, đáng tiếc là hắn phải chết sớm như vậy”.
Tới lúc này thì đối với Jason đã quá mức chịu đựng. Gã khó nhọc mở 1 con mắt, rồi con mắt thứ hai. Giọng nói vừa rồi thuộc về một cô gái còn đẹp hơn cả một cô gái xinh đẹp. Cô đứng cạnh ghế nằm của Jason và đang chăm chú quan sát gã.
Jason mở mắt to ra khi nhìn thấy cô. Vẻ đẹp của cô gái thuộc loại mà người ta từ lâu đã không thể tìm thấy được trong những tinh hệ trung tâm thiên hà. Những người phụ nữ Jason đã gặp qua đều mang một màu da bợt bạt, đôi vai chảy xệ, khuôn mặt màu tro xám nặng trĩu son phấn - hậu quả từ quá trình thoái hóa gen của sự yếu ớt trong chủng tộc, một quá trình có cội nguồn từ hàng trăm ngàn năm trước, khi sự tiến bộ của y học bắt đầu giúp cho những cá thể không còn khả năng tự sinh tồn được sống sót.
Cô gái này từ trong mỗi một góc nhìn đều biểu hiện hoàn toàn ngược lại, có lẽ do nàng đã sinh ra và lớn lên trên Pyrrus. Gia tốc trọng trường cực mạnh đã biến những gã đàn ông trở thành bộ dạng cơ bắp, hầm hố, nhưng nó lại làm cho các cô gái trở nên dẻo dai và tràn đầy sức mạnh. Nàng có thân hình rắn rỏi như một
vị nữ thần. Mái tóc cắt ngắn của nàng tạo nên cảm giác như một vòng vương miện vàng rực viền trên một khuôn mặt rám nắng với những đường nét hoàn hảo. Duy nhất chí có một thứ không chút nữ tính trên người nàng – 1 khẩu súng to đùng (y chang như của Kerk) nằm im lìm trong bao súng buộc trên cánh tay. Khi nàng ý thức Jason đã tỉnh lại, nàng mỉm cười với hắn. Nụ cười làm hé ra hàm răng trắng lấp lánh, đúng như Jason đã thầm tưởng tượng ra.
- “Em là Meta, phi công của con tàu này…ừm, còn anh là…”
- “Jason dinAlt. Đúng là một cú cất cánh chết tiệt, Meta!”
- “Em thật sự xin lỗi”, Meta cười vui vẻ, “Những người đã quen với 2G đều trở nên ít nhạy cảm hơn với trọng lực gia tốc. Em cũng tiết kiệm được một ít nhiên liệu trong quỹ đạo cất cánh…”
Kerk lầm bầm điều gì đó không hiểu được, sau đó ông cất tiếng, “Meta, đi thôi, chúng ta nghía qua kho hàng một chút nào, danh sách chắc cô đã xem qua..”
- “Ôi vâââââng..” Meta reo lên, mém chút nữa là cô nàng đã nhẩy lên vỗ tay vì phấn khích, “Em xem rồi, tuyệt, cái gì cũng tuyệt…”
Meta hân hoan giống như 1 cô bé mẫu giáo vui mừng vì được cho kẹo hay 1 chiếc áo mới. Quan hệ kiểu này với bom đạn và súng phun lửa đúng là làm cho người ta phải mắt tròn mắt dẹt. Ý nghĩ này làm Jason mỉm cười, gã vừa rên rỉ vừa lồm cồm bò dậy. Hai công dân Pyrrus đã rời đi. Jason lết qua cánh cửa, khốn khổ đi theo họ.
Mất một lúc khá lâu gã mới tìm được hành lang chính. Con tàu thật to lớn nhưng có vẻ như không hề có phi hành đoàn. Cuối cùng Jason cũng gặp được 1 người. Anh chàng đang ngồi ngủ trong 1 căn buồng được chiếu sáng. Jason nhận ra người tài xế họ đã gặp trong thành phố. Anh ta rõ ràng đang ngủ rất say, nhưng khi Jason vừa mới thò đầu vào trong, ngay lập tức anh mở choàng mắt ra, và không hề sót lại 1 chút dấu vết nào từ giấc ngủ của mình.
- “Kho hàng, làm sao tớ đi tới đó được?”, Jason hỏi.
Người thanh niên chỉ đường cho Jason, sau đó lập tức rơi vào giấc ngủ, ngay cả trước khi Jason kịp nói cảm ơn.
Kerk và Meta trong khoang hàng hóa đã kịp mở ra vài chiếc thùng nào đó. Cả hai đang phấn khích nuốt nước bọt ừng ực trước đống hàng hủy diệt hàng loạt của họ. Khi Jason bước vào cửa, gã nhìn thấy Meta đang cầm trong tay một chiếc bình cao áp loại xách tay. Meta quay về Jason…
- “Ê ê, anh xem nè…”, cô gọi to, “Dung dịch khí ở bên trong, con người có thể xơi hàng tấn mà chẳng bị sao, nhưng chỉ cần một chút xíu thôi, đám quái vật ngoài kia sẽ chết đứ đừ ngay lập tức…” Meta đột ngột khựng lại khi cô nhận thấy Jason chẳng có vẻ hào hứng xíu xìu xiu nào. “Ah, em xin lỗi”, Meta lúng túng,” Em quên mất anh không phải là người Pyrrus, chắc là anh không hiểu rồi, hén..?
Jason chưa kịp trả lời thì từ loa thông bào đã vang lên tên của Meta.
- “Tới lúc cho “bước nhảy *” rồi”, Meta giải thích, “anh đi với em lên cầu chỉ huy nha, em với anh sẽ nói chuyện tiếp trong lúc em chuẩn bị mấy cái công thức cho “bước nhảy”, ngoại trừ Pyrrus, em chẳng biết tí tẹo gì về thế giới bên ngoài. Ừmmm, em có cả milion chuyện này chuyện nọ muốn hỏi anh.”
Jason tháp tùng cô nàng tới vị trí chỉ huy, ở đó Meta đổi ca trực với 1 sỹ quan và lập tức bắt tay vào xử lý dữ liệu cho chương trình “bước nhảy”. Thân hình nhỏ bé, mềm mại và dẻo dai trong bộ quần áo bảo hộ bó sát người của cô không có chút vẻ hài hòa giữa đóng máy móc to đùng. Tuy vậy, không thể phủ nhận những thao tác của cô thật sự chuẩn xác và thành thạo.
- “Meta, một phi công liên hành tinh như em có phải là còn quá trẻ hay không vậy?” Jason thắc mắc.
- “Còn trẻ ?” Meta suy nghĩ một chút, “em cũng không rõ người ta phải bao nhiêu tuổi mới được làm phi công nữa. Em đã bay được hơn 3 năm, bây giờ em gần 20 tuổi rồi, như vậy thì có gì bất thường sao?”
Jason há hốc mồm, sau đó rũ ra cười. “Anh cho rằng, điều này phụ thuộc vào việc người ta sống trên hành tinh nào. Có lẽ ở chỗ khác em sẽ gặp rắc rối khi thi bằng lái, nhưng trên Pyrrus chắc hẳn là khác rồi, có lẽ ở đó em thuộc vào lớp người “già” phải không ?”
- “Anh đùa kiểu gì kỳ cục vậy?” Meta thật sự nổi giận khi cô đang gõ lách cách trên bàn phím. “em đã gặp vài lần những người phụ nữ “già”, trông họ nhăn nheo, tóc bạc da mồi. Em cũng không biết họ già tới mức nào nữa, có lần em thử hỏi tuổi nhưng họ không nói. Chắc chắn là họ phải GIÀ HƠN BẤT KỲ AI TRÊN PYRRUS, vì ở chỗ bọn em chẳng có ai trông như vậy cả”.
- “Anh không có ý đó”, Jason khổ sở tìm câu chữ thích hợp, “anh không muốn nói “già” như em hiểu, mà là “người lớn”, “trưởng thành”, “chín chắn”…”
- “vậy thì, mọi người đều trưởng thành”, Meta quả quyết, “ít nhất là rất sớm sau khi họ được đi ra bên ngoài vòm chắn, mà ở chỗ em thì từ 6 tuổi đã có thể ra ngoài rồi. Con của em cũng đã “trưởng thành”, đứa thứ 2 cũng sắp sửa, nếu như nó còn sống. Như vậy thì em CHẮC CHẮN ĐÃ TRƯỞNG THÀNH”
Vấn đê tới đây đối với Meta coi như là giải quyết xong, nhưng đầu của Jason lại trở nên lú lẫn vì những khái niệm và kiểu nuôi dạy con người khác thường toát ra từ câu nói của Meta.
Meta gõ lên bàn phím những dòng lệnh cuối cùng, khi băng chữ bắt đầu trồi ra từ máy in, cô quay trở lại với Jason. “Em thực sự rất vui vì anh bay cùng với bọn em, nhưng em cũng cảm thấy tội nghiệp vì anh lại bay đến Pyrrus. Bọn mình có khá nhiều thời gian để tám với nhau. Có quá nhiều thứ em muốn biết trên những hành tinh khác. Em không biết, tại sao người ta lại như vậy nữa, không giống như ở chỗ bọn em, ai cũng biết mình phải làm gì và tại sao”. Cô chăm chú đọc một thoáng cái gì đó trên băng giấy, sau đó tiếp tục chuyển sự quan tâm trở lại Jason, “Hành tinh của anh đó, trông nó ra sao vậy ?”
Một đống những câu nói bịp bợm đã xém chút nữa trào ra từ miệng Jason, nhưng may mắn là gã kìm lại đúng lúc. Có ý nghĩa quái gì khi phải mất sức nói dối với một cô gái chẳng thèm quan tâm tới chuyện anh giảu hay anh là tỷ phú. Đối với Meta, chỉ tồn tại 2 loại người : Pirrani (dân Pyrrrus) và những người còn lại. Jason đột nhiên ý thức, đây là lần đầu tiên kể từ khi gã rời bỏ hành tinh Porgorstorsaand, gã nói thật với ai đó về nguồn gốc của mình.
- “Hành tinh mẹ của anh hả? Chắc chắn nó là hành tình lạc hậu nhất, tiền sử nhất, vô vị nhất và kém cỏi nhất trong toàn vũ trụ. Thật khó mà tin được, làm thế nào mà một hành tinh có thể thoái hóa như thế được. Một hành tinh thuần nông nghiệp, phân tầng cực đoan và hoàn toàn hài lòng với sự tồn tại vô vị của mình. Không phải là ở đó không thể thay đổi, mà là không ai muốn thay đổi. Đúng ra, anh đã trở thành 1 nông dân như cha của anh nếu như anh chịu nghe theo lời khuyên bảo của các gìa làng “thông thái”. Ở đó, mọi chuyện không theo lệ thường đều vô nghĩa và bị cấm đoán. Anh chỉ bắt đầu học đọc từ một quyển sách ăn trộm năm 15 tuổi. Sau đó thì đã không còn đường để quay lại. Vào năm 19 tuổi, anh trốn lên 1 con tàu buôn, đi lậu vé thoát khỏi quê nhà, bỏ lại sau lưng một đống giấy phạt với đủ mọi tội danh. Đối với anh, rời khoi hành tinh mẹ giống như được ra khỏi tù vậy.”
Hình dung về hành tinh của Jason làm Meta rùng mình, “Em không thể tưởng tượng nổi có một nơi như vậy, chắc chắn là em sẽ không thích ở đó!”
- “Anh cũng tin điều đó”, Jason mỉm cười, “sau đó, anh bắt đầu lang thang trong vũ trụ, không bằng cấp, không học vấn, làm đủ mọi loại công việc hầm bà lằng để kiếm sống. Trong thời đại khoa học kỹ thuật bùng nổ bây giờ, những người như anh hầu như vô vọng. Ừm, có lẽ anh cũng có thể làm nên cơm cháo gì đó trong quân đội, nhưng khổ nỗi anh lại không quen tuân theo mệnh lệnh và kỷ luật. Cứ vậy, dần dần anh tiếp xúc với mấy trò đỏ đen và phát hiện ra mình rất thành công. Loài người ở khắp nơi đều giống nhau, nhờ vậy cuộc sống của anh cũng bắt đầu trở nên khấm khá và dễ thở ở bất cứ nơi nào anh xuất hiện.”
- “em hiểu ý anh là gì khi anh nói “họ đều giống nhau”, nhưng theo em thấy, họ cũng rất là khác nhau”, Meta tranh luận, “em nói không được rõ lắm phải không? Ý em là, ở chỗ em, ai cũng biết họ làm gì và mục đích vì họ làm điều đó. Đúng là người ta ở những hành tinh khác cư xử giống nhau như anh vừa nói, nhưng em dù cố gắng nhưng cũng không thể hiểu tại sao họ làm như vậy. Giả tỷ như em rất thích nếm thử các món cây nhà là vườn trong các nhà bếp địa phương trên các hành tinh bọn em ghé qua- nếu có thời gian, lúc nào em cũng thích nhâm nhi gì đó, Ở sân bay vũ trụ nào cũng có quầy bar và nhà hàng, nên em cũng thường ghé qua bọn chúng. Vậy mà lần nào em cũng gặp phiền toái với mấy gã đàn ông, họ cứ muốn mua thức uống cho em, hoặc nắm tay nắm chân…”
- “Ha, một cô gái cô đơn xuất hiện tại những chỗ như vậy luôn luôn gây ra một sự quan tâm nhất định của cánh đàn ông…”
- “Em biết, nhưng em chỉ không hiểu, tại sao bọn họ không nghe thấy em nói là em không quan tâm và không chịu bỏ đi, lúc nào cũng vậy, họ đều cười phá lên rồi kéo ghế ngồi xích lại gần em. Nhưng có một điều giống nhau ở họ, là khi em nói nếu còn làm phiền thì em sẽ bẻ gãy tay họ ra…”
- “Có hiệu quả không..?”
- “Tất nhiên là không, cho tới khi em thực sự bẻ gãy tay của một ai đó. Sau đó thì họ rời đi và không còn ai làm phiền em nữa. Đúng là làm người ta cứ phải nổi điên lên mới xong, với lại thức ăn thông thường đều dở tệ.”
Jason không muốn cười nổi luôn, rõ ràng khi gã vừa nhận ra cô gái xinh đẹp trước mắt có thể tùy tiện bẻ nát tay của bất cữ gã phi công nào. Cô là một hình ảnh thú vị lai giữa sự ngây thơ thuần khiết và sức mạnh đáng khiếp sợ. Meta quả thật là một cô gái hoàn toàn khác với bất kỳ ai Jason quen biết. Gã càng quyết tâm phải tới thăm viếng hành tinh, nơi co thể sản sinh ra những con người như Kerk và Meta.
- “Bây giờ kể anh nghe chút gì về Pyrrus đi”, Jason yêu cầu, “Điều gì làm Kerk và em chắc chắn rằng anh sẽ chầu trởi ngay lập tức sau khi đặt chân lên đó? Hành tinh kiểu quái gì vậy?”
Khuôn mặt của cô chợt hồng rực lên, “khó nói lắm, cái này anh phải tận mắt chứng kiến mới được. Những gì em biết từ những hành tinh khác làm em tin tưởng rằng Pyrrus không hề giống với bất cứ cái gì mà đám người bọn anh đã từng biết. Thậm chí anh cũng sẽ không tin cho tới khi quá muộn. Anh hứa với em 1 chuyện được không?”
- “Không!” Jason trả lời, “cho tới khi anh chưa nghe thấy anh phải hứa điều gì, anh sẽ không quyết định.”
- “Anh sẽ ở lại trên tàu được không? ở đó anh sẽ được an toàn, chỉ vài tuần nữa em lại có chuyến bay chở hàng khác…”
- “Anh sẽ không hứa chuyện gì tương tự như vậy. Anh sẽ đi khỏi Pyrrus chỉ khi nào anh muốn.” Jason biết Meta có lý do của cô khi cô khuyên gã, nhưng gã không thể chấp nhận được kiểu giọng nói cao cao tại thượng đầy tính phân biệt chủng tộc như vậy.
Meta kết thúc quá trình “bước nhảy” mà không nói thêm một lời nào nữa. Sự căng thẳng lờ mờ làm gián đoạn hội thoại của hai người.
Jason gặp lại cô lần thứ hai vào ngày kế tiếp tính theo giờ của con tàu, và hoàn toàn ngẫu nhiên. Meta đang ngồi trong vòm thiên văn. Khi jason bước vào, cô đang ngắm nhìn những tia chớp lóe lên liên tục trên bầu trời đen trong quá trình “bước nhảy”. Đây là lần đầu tiên Jason thấy cô không ở trong trạng thái trực ban và không mặc đồ bảo hộ. Ôm sát thân thể cô là một chiếc váy dài mỏng và khe khẽ lấp lánh.
Meta mỉm cười với gã, “Những ngôi sao thật là tuyệt, anh lại đây xem đi !”. Jason dừng ngay sát bên cạnh cô và ngước nhìn lên. Những hình ảnh lập thể trước mắt, bị nhòa đi bởi tác dụng của “bước nhảy”, luôn cuốn hút Jason dù cho gã đối với chúng đã rất quen thuộc. Hơn nữa, lần này có điều gì còn nhiều hơn thế, có lẽ sự khác biệt đầy kích động trong vòm cầu yên tĩnh lần này là do có sự tiếp xúc gần gũi với Meta, Chiếc đầu xinh xắn của cô hơi ngả sang một bên, gần như chạm vào vai của Jason, một vài lọn tóc của cô hơi che khuất tầm nhìn của gã, một làn hương thơm nhẹ nhàng bao trùm cả hai người…
Gần như không đắn đo, Jason choàng tay sang ôm lấy bờ vai Meta. Gã cảm nhận hơi ấm toát ra từ cơ thể mềm mại đầy sức sống của cô. Hành động của gã có lẽ cũng làm Meta thinh thích vì cô cũng chủ động choàng tay qua người gã.
- “Ah, anh đang cười”, Meta khẽ reo lên, “anh cũng yêu thích các ngôi sao ngoài kia!”
- “Ừm, rất nhiều”, Jason thú nhận, “nhưng có một điều nhắc anh phải nhớ tới. Em sẽ không bẻ tay anh đấy chứ, Meta?”
- “Oh no!”, cô trả lờ Jason một cách nghiêm túc kèm theo một nụ cười rạng rỡ, “Em rất thích anh, ngay cả khi anh không phải là Pyrrani. Em rất thích anh, và em cảm thấy mình cô độc lắm”.
Cô quy mặt sang phía Jason và gã không chần chừ hôn lên môi cô. Meta đáp trả bằng mộ nụ hôn cuồng nhiệt không hề có một chút xấu hổ hoặc giả vờ e thẹn.
- “Phòng của em ở đằng kia”, Meta dịu dàng đứng lên….
Sau khi Jason và Meta trở nên gần gũi với nhau, họ luôn luôn quấn quít trong suốt chuyến bay. Khi Meta ở trong phiên trực, Jason mang cho cô thức ăn tới tận cầu chỉ huy và ở đó họ nói với nhau đủ mọi chuyện trên đời. Dù vậy, Jason gần như không biết thêm điều gì về quê hương của Meta bởi cả hai đều ngầm ngầm tuân thủ 1 thỏa hiệp không lời “miễn bàn” về Pyrrus. Jason kể cho nàng nghe rất nhiều điều về những hành tinh và những con người mà gã đã từng đến và từng quen biết. Trong suốt thời gian đó, Meta tỏ ra là một thính giả vô cùng ngoan ngoãn và đáng yêu. Thời gian cứ như vậy trôi đi trong niềm hoan lạc của cặp tình nhân 1G và 2G (tớ thêm cho nó vui vui 1 tí – nd). Chuyến bay trở nên thật ngọt ngào đối với cả Jason và Meta.
Cuối cùng, chuyến bay cũng kết thúc!
Trên tàu có tất cả 14 ngưởi, nhưng Jason chưa bao giờ gặp cùng một lúc nhiều quá 2 hoặc 3 trong số họ. Rõ ràng tất cả đều tuân theo một kế hoạch làm việc và điều khiển con tàu cực kỳ chặt chẽ. Ngoài thời gian trực ban, tất cả bọn họ đều tự chăm sóc tất tần tật cho những yêu cầu của bản thân. Vào giây phút con tàu hoàn thành “bước nhảy”, từ loa phóng thanh vang lên 1 mệnh lệnh lạnh lùng, dứt khoát – TẬP HỢP – và tất cả nhanh chóng tập trung lại.
Kerk phân phát mệnh lệnh cho từng nhiệm vụ liên quan tới quá trình hạ cánh và trả lời nhát gừng cho những câu hỏi của đồng đội. Những mệnh lệnh lúc này hoàn toàn thuần túy về mặt kỹ thuật nên Jason cũng không bận tâm nghe ngóng làm gì. Gã chỉ tập trung quan sát hành động và cử chỉ của những thành viên trên con tàu. Họ trao đổi với nhau nhanh chóng và di chuyển vội vàng. Trông họ lúc này thật sự giống như những chiến binh trước trận chiến.
Đột nhiên gã nhận ra những con người này giống nhau kỳ lạ. Không phải là giống về khuôn mặt hay là họ làm cùng những việc giống nhau, Sự tương đồng của họ thể hiện trong cách họ di chuyển và hành động- nhanh gọn, đầy vẻ sốt ruột, sẵn sàng hành động trong mọi tình huống và luôn bắn ra ánh mắt loang loáng xung quanh mình.
Sau khi mọi người giải tán, Jason cố gắng bắt chuyện với Meta nhưng thái độ của nàng trở nên xa lạ giống như họ chưa bao giờ quen nhau. Nàng chỉ trả lời một cách gãy gọn từng chữ một, thậm chí nàng cũng không thèm nhìn vào mắt của Jason, chỉ thỉnh thoảng liếc qua rồi ngay lập tức quay sang hướng khác. Jason cũng không biết phải nói làm sao vì nàng đã quay lưng rời đi. Gã đã định với tay giũ nàng ở lại, nhưng cuối cùng cũng gã quyết định bỏ qua – dù sao sau này họ cũng còn khối thời gian.
Duy nhất chỉ một người còn nhớ và quan tâm tới gã – Kerk – cũng chẳng nhiều nhặn gì, chỉ là nhắc nhở hắn chui vào ghế phản trọng lực mà thôi (buồn nhỉ - nd).
Meta thể hiện một cú hạ cánh còn tồi tệ gấp vạn lần khi cất cánh từ Darkhan (có lẽ do hạ cánh xuống Pyrrus chằng?). Gia tốc trọng trường đột ngột xuất hiện và ép chặt từ mọi phương mọi hướng, có một lúc con tàu hoàn toàn thả lỏng trong một cú rơi tự do dường như vĩnh cửu, những cú va đập vào thân tàu làm nó quay mòng mòng như chong chóng, tất cả làm người ta dễ dàng liên tưởng tới 1 cuộc đấu tay đôi hơn là 1 cú hạ cánh, thậm chí Jason còn nhẩm tính tỷ lệ phần trăm giữa cuộc chiến và cú đáp là bao nhiêu ? Dù gì thì chắc chắn là rất tệ…
Khi con tàu hạ cánh xong, Jason cũng chẳng thấy khác một chút nào với lúc nãy. Gia tốc 2G trên Pyrrus tạo cho gã cảm giác y chang như lúc con tàu đang hạ cánh, chỉ duy nhất tiếng gầm rú của động cơ từ từ giảm đi làm gã ý thức được mình đã ở trên đất liền. Nội việc tháo dây an toàn rồi ngồi dậy cũng làm gã tốn không ít sức lực.
Lúc ban đầu, gia tốc trọng trường 2G cũng không có vè gì ghê gớm. Người ta di chuyển chỉ giống như mang trên vai thêm 1 người có sức năng ngang bằng bản thân mình. Khi Jason giơ tay lên để mở chốt cửa, gã cảm giác đang phải nâng 2 tay cùng một lúc…Chậm rãi và khó nhọc, Jason lê lết tới khung cửa ra vào chính của con tàu.
Tất cả mọi người đã có mặt ở đó sớm hơn Jason. Từ 1 căn phòng xeo xéo đối diện, 2 người đàn ông bắt đầu lăn ra những khối trụ lấp lánh, dựa theo sức nặng cũng như tiếng leng keng phát ra, Jason suy đoán chúng được làm từ hợp kim trong suốt, thế nhưng mục đích sử dụng của chúng thì Jason bó tay không đoán ra được. Các khối trụ có đường kính khoảng 1 mét và chiều dài nhỉnh hơn 1 người đàn ông chút xíu. 1 đầu của khối trụ được gắn liền với phần ống, đầu kia là 1 cái nắp đậy gắn vào thân trụ bằng những móc và dây đai chắc chắn. Mục đích sử dụng của những ống trụ này trở nên rõ ràng khi Kerk tới gần 1 cái trong bọn chúng, vặn chiếc khóa hình volant và mở nắp ra.
- “Chui vào !”, Kerk lừ mắt về phía Jason, “Khi cậu nằm bên trong ống, họ sẽ chuyển cậu vào trong thành phố”.
- “Rất chân thành cám ơn ngài, nhưng có lẽ tôi không cần đâu”, Jason từ chối thẳng thừng, “Tôi tuyệt đối không hề mong mỏi trang điểm cho chuyến viếng thăm của mình bằng cách bị bó tròn và khiêng đi như 1 đòn bánh tét”. (nv – như xúc xích nằm trong ruột – nd).
- “Cậu đừng có điên”, Kerk chặt ngang, “tất cả chúng ta đều phải di chuyển bằng cách này. Chúng tôi đã rời Pyrrus quá lâu, tới mức không ai đủ dũng khí ló mặt ra ngoài trước khi trải qua quá trình tái luyện tập”.
Jason hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy những thành viên khác lần lượt chui vào trong các ống trụ. Gã chọn 1 cái gần nhất, chui vào, chân trước đầu sau, rồi cẩn thận khóa nắp đậy lại. Trong khoảng thời gian 1 phút, sensor (đầu dò- nd) báo hiệu khí CO2 vượt quá nồng độ cho phép và bộ lọc bắt đầu rù rì khởi động.
Kerk là người cuối cùng chui vào ống trụ. Trước đó ông cẩn thận kiểm tra từng cái một xem chúng đã được đóng chặt và khóa lại chắc chắn hay chưa. Khi tấm chắn trong và ngoài cửa ra vào của con tàu bắt đầu chuyển động, ông nhanh nhẹn chui vào chiếc ống còn lại và vươn tay khóa nắp. Từ bên ngoài cửa, một luồng ánh sáng xuyên vào, hơi mờ đi trong 1 cơn mưa tầm tã.
Jason có cảm giác như dang ở trong 1 giấc mơ. Tất cả những điều này có vẻ như chẳng để làm gì cả. Tiếp theo là một khoảng thời gian chờ đợi đầy kiên nhẫn, cho tới khi xuất hiện 1 chiếc xe tải được điều khiển bởi một Pyrrani. Anh ta bắt đầu chất những hình trụ lên xe giống như họ là những cục hàng hóa vô tri vô giác. Jason hơi bị xui xẻo khi chiếc hộp của gã bị lèn chặt ở dưới cùng, thế là gã chẳng thể nhìn thấy gì trong suốt chuyến đi kỳ quái này.
Mãi cho tới khi các khối trụ được mang tới xếp ngăn nắp trong 1 căn phòng bằng kim loại, Jason mới có dịp nhìm thấy sinh vật đầu tiên của Pyrrus.