Đan Các có mặt ở tất cả 64 tòa hùng thành, đủ biết thực lực của Luyện Dược Sư công hội. Mỗi Đan Các đều là 1 tòa nhà 16 tầng, chỉ là diện tích mỗi tòa Đan Các ở mỗi hùng thành là khác nhau.
Từ tầng 1 đến tầng 5 là nơi bán đan dược, nguyên liệu luyện đan. 3 tầng đầu này có cả cửa hàng đan dược của các gia tộc.
Tầng 6 là nơi đấu giá những thứ hiếm có, mỗi đầu tháng sẽ đấu giá 1 lần.
Tầng 7 là nơi luyện dược của Đan Sư thuộc Đan Các. Cũng là nơi diễn ra các cuộc thi hoặc khảo hạch Luyện Dược Sư.
Tầng 8 là nơi sinh hoạt, thảo luận, trao đổi kinh nghiệm. Ở giữa tầng 8 có 1 chiếc bảng cực lớn, là một pháp bảo trong bộ 64 pháp bảo do một Dược Đế Độ Kiếp kỳ chế tạo, tác dụng của nó là truyền tin. Tin tức xuất hiện trên 1 bảng, nó cũng sẽ xuất hiện ở 63 cái bảng khác. Trên bảng có rất nhiều loại tin tức như dược liệu này xuất hiện ở đâu, đan dược kia tìm được phương pháp luyện chế mới, nguyên liệu nọ tìm được thứ thay thế. Cũng có nhiều câu hỏi được các luyện dược sư đặt ra, hi vọng có người giải đáp. Vấn đề được trả lời ở 1 nơi nào đó, 64 tòa thành đều nhận được đáp án.
Muốn đọc tin tức phổ thông, rất đơn giản. Chỉ cần nhìn bằng mắt thường là thấy.
Nhưng muốn đọc những tin tức mật, cần lệnh bài Luyện Dược Sư cấp độ tương ứng, sau đó dùng tinh thần lực mới có thể nhìn thấy. Tương tự, muốn ghi tin tức, vấn đề thắc mắc hoặc trả lời cũng cần lệnh bài.
Ngoài ra, nếu ngươi cần một loại đan dược hay nguyên liệu nào đó, cũng có thể thông qua bảng truyền tin này công bố. Hiệu suất thật sự là rất cao.
Thậm chí, 25 năm sau, bảng truyền tin này còn được cải tiến, có thể cộng hưởng với lệnh bài trong tay Luyện Dược Sư. Khiến cho chỉ cần thắc mắc ngươi hỏi, hoặc thứ ngươi tìm kiếm có kết quả thì ngươi sẽ được thông báo ngay lập tức.
Tầng 9, 10 là nơi cất giữ nguyên liệu cũng như thành phẩm cũng như những đan thư, đan phương.
Tầng 11 đến 14 là nơi các luyện dược Sư Đan các cư ngụ. Tầng 15 dành riêng cho các Thái thượng trưởng lão và Hội Trưởng.
Tầng 16 cũng giống tầng 9, nhưng những thứ ở đây cao cấp hơn rất nhiều. Muốn lấy những thứ ở đây, phải có đa số thái thượng trưởng lão và Hội Trưởng thông qua.
Tất cả mọi người đều có thể vào Đan Các từ tầng 1 đến tầng 3. Tầng 4 và 5 chỉ bán nguyên liệu luyện đan nên chỉ có Luyện Dược Sư mới có tư cách ra vào. Tầng 6 có một truyền tống trận nhỏ, khiến mọi người có thể từ tầng 1 đi thẳng lên, nhưng mỗi tháng chỉ mở một lần vào lúc đấu giá.
Những tầng sau đó người ngoài không thể vào. Tất nhiên nếu có người trong Đan Các dẫn theo thì được.
----------
Tiêu Vân Thiên đã lượn qua 3 tầng đầu của Đan Các, hắn cũng đã thấy vài loại đan dược tạm gọi là ưng ý, có tác dụng với hắn mặc dù phẩm chất hơi thấp. Cũng đúng thôi, thứ tốt đều được giữ lại bán riêng cho các đại gia tộc hoặc bán đấu giá hàng tháng ở tầng 6.
Cửa hàng Tiêu gia trong Đan Các cũng có sinh ý khá thịnh vượng. Nhưng chất lượng cũng chỉ sàng sàng với 2 nhà còn lại, có chút thua kém những Đan dược mà Đan Các và Thành Chủ Phủ luyện chế. Lợi thế của 3 nhà cũng không nhiều lắm cho dù giá cả đã thấp hơi đôi chút.
“Chỉ dạo qua xem mà thôi, nếu có gì thích hợp thì sau đó đành phải phiền tên đệ tử kia đi mua giúp vậy.”
----------
Tiêu Vân Thiên đã đứng trước cầu thang đến tầng 4 được 15 phút. Trước mặt hắn là một đại hán, có lẽ đã là Tiên Thiên Võ Sư. 2 người đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau.
- Đại thúc à, ta chỉ muốn tham quan mà thôi. Ngươi nhìn ta xem, ta rất ngây thơ đó…
- Không là không, ngươi tiểu tử này. Ta sẽ không đánh ngươi, nhưng cũng sẽ không để ngươi đi qua đâu.
- Ta là thiếu gia Tiêu gia đó, lệnh bài thái thượng trưởng lão cũng trong tay ta đấy.
Tiêu Vân Thiên lấy lệnh bài mà Tiêu Kiên đưa cho hắn ra “khè” tên bảo vệ này. Nhưng nhìn vẻ mặt trơ trơ của hắn thì có vẻ nó không có tác dụng.
- Ta có việc quan trọng được thái thượng trưởng lão Tiêu gia giao phó, ngươi nể mặt đi mà…
- …
“Thật sự là hết cách rồi sao”
- Ôi ôi, không phải người điên của Tiêu gia đây sao?
Một âm thanh âm dương quái khí vang lên.
- Thế nào, không được lên tầng 4 sao? Cũng đúng thôi. Một kẻ điên như ngươi, ai dám cho vào, nếu lỡ có hư hỏng mất mát gì đó thì biết bắt đền ai bây giờ. Người ta cũng không thể để 1 tên điên đi đền bù được đâu nha, như vậy thật là vô đạo đức.
Sau đó tên này dẫn theo 1 người trung niên đi thẳng lên tầng 4.
- Đại thúc, hắn là Luyện Dược Sư sao?
- Không phải, hắn là lục thiếu của Viên gia. Ngay cả luyện dược học đồ cũng chưa đạt được.
- Thế tại sao hắn được đi lên tầng 4?
- Tại vì hắn dẫn theo một Luyện Dược Sư. Trên lý thuyết là vị Luyện Dược Sư này dẫn hắn lên. Vả lại hắn cũng có thể chất Hỏa Thổ. Tương lai có thể là luyện dược học đồ.
“Lão tử chẳng lẽ phải chờ tên đồ đệ kia dẫn theo mới được đi lên? Thật là tréo ngoe. Biết vậy lúc nãy mang hắn theo, vừa tiện mua một ít Đan Dược, vừa đỡ mất công.”
Lại 10 phút nữa trôi qua, đang lúc Tiêu Vân Thiên định bỏ cuộc thì một người toàn thân trùm trong đồ đen, ngay cả mặt cũng không lộ bước tới, hẳn là cũng muốn lên tầng 4.
- Các hạ xin dừng bước. Nơi này, chỉ Luyện Dược Sư mới được phép tiến nhập.
Người này lập tức đưa ra một lệnh bài Luyện Dược Sư ngũ cấp. Sau đó nhanh chóng rụt lại.
- Cái này, đủ chưa?
Giọng khàn khàn như của một ông lão. Nhưng mắt Tiêu Vân Thiên sáng ngời. Bàn tay này, trắng thật, thon thật, tuyệt đối là tay của đại mỹ nữ.
- Tôn kính các hạ, mời đi thong thả.
Tên đại hán cực kì chấn kinh, né qua 1 bên.
Tiêu Vân Thiên vội chen ngang. Cũng không quan tâm đến vì sao mỹ nữ phải dùng giọng khàn khàn để nói.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, ngươi có thể dẫn theo ta lên tầng 4 chơi được không? Đại thúc này không cho ta đi lên.
Hắn cố làm ra vẻ mặt ngây thơ nhất có thể.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Mid_Night
Long Nghiên có chút bất ngờ, nàng mặc dù không nghĩ mình phải giấu giới tính hay gì đó. Nàng chỉ là không muốn người khác nhận ra thôi. Nhưng 1 tiểu tử mới 11 12 tuổi này nhận ra mình là nữ nhân, lại còn kêu mình là mỹ nữ tỷ tỷ thì… có vẻ bản thân hơi thất bại.
- Tiểu tử đáng yêu, ngươi gọi ta sao?
“Giọng nói này mới đúng, thật là ngọt à. Mỹ nữ siêu cấp đẹp từ trong ra ngoài đây. Chỉ hi vọng nàng dễ tính một chút, đừng làm một khối băng sơn không thể tan chảy.”
- Ở đây chỉ có 3 người chúng ta, đại thúc này không phải mỹ nữ đâu.
- Ồ, ngươi còn bé thế có thể nhận ra được mỹ nữ sao?
- Tất nhiên, Tiêu Vân Thiên ta duyệt qua nữ nhân vô số, chỉ cần nhìn lướt qua là có thể nhận ra mỹ nữ.
Kết hợp những gì hắn nói, thái độ tự hào lúc nói với độ tuổi, khuôn mặt của hắn, quả nhiên là rất tức cười.
- Duyệt qua vô số nữ nhân? Tiểu sắc quỷ, ngươi thật là dễ thương. Tỷ tỷ có chỗ nào xinh đẹp ngươi nói thử xem.
Long Nghiên đã 34 tuổi, tuổi này ở Đại Việt Quốc vẫn là thanh niên đấy. Nàng mặc dù chuyên tâm tu luyện, nhưng không phải là cái gì cũng không biết. Nếu Tiêu Vân Thiên là một nam tử trưởng thành, chỉ cần hơn 18 thôi, mà trêu chọc nàng thì Long Nghiên ngược lại sẽ có phản cảm. Nhưng tuổi của Tiêu Vân Thiên thật sự quá nhỏ, lại tỏ ra già dặn tình trường khiến nàng thấy vui vẻ.
Tiêu Vân Thiên cũng thành thật:
- Tay tỷ tỷ rất đẹp. Chỉ có tay mẫu thân và biểu muội mới đẹp như của tỷ tỷ.
Nàng lại phì cười. Tiểu tử này… nói rất ngọt. Nhưng so sánh với mẫu thân và biểu muội xem ra còn nhỏ hơn hắn. Cái này gọi là duyệt qua vô số nữ nhân sao?
- Được được, ta dẫn ngươi đi lên tầng 4 dạo chơi.
Tiêu Vân Thiên quay lại làm mặt quỷ, kéo 1 mí mắt, lè lưỡi với tên bảo vệ. Khiến đại hán này dở khóc dở cười. Lại khiến Long Nghiên bên cạnh cười vui không ngớt.
“Thật là mệt nha, phải giả vờ ngây thơ thế này. Có lúc chính ta cũng khinh bỉ mình. Lại có ngày đại thiên tài Tiêu Vân Thiên ta không dựa vào thực lực lại dựa vào mỹ nam kế. Trời ạ, người khác dùng mỹ nam kế thành công còn ôm về được mỹ nhân, ta dùng mỹ nam kế chỉ được một chút vui vẻ cùng thương hại của nàng. Thật quá mất mặt, quá mất giá.”
“Không còn cách nào khác, nhưng giờ chỉ có thể đi theo cô nàng này thôi. Nhưng đi theo một mỹ nữ như vậy cũng không phải là chuyện gì lỗ vốn à.”
Từ bàn tay thò ra ngoài của nàng, hắn nhận ra tuổi nàng cũng không phải là lớn. Nhưng từ lệnh bài ngũ phẩm kia, ít ra nàng cũng là 1 Võ Vương, hoặc là một Hóa Thần kỳ. Khả năng rất lớn là cao hơn một tầng.
“Có nên xin nàng 1 giọt tinh huyết không nhỉ. Chắc sẽ bị nàng đánh chết ngay tại chỗ đấy. Tinh huyết chính là tu vi à nha”
“Nàng có vẻ từ nơi khác đến, không muốn người khác nhận ra bản thân”
- Tiêu gia lại không có gia giáo như vậy sao, để 1 tên điên đi dạo trong này? Là ai mang hắn lên đây?
Là giọng lục thiếu gia Viên gia.
- Là ta. Ta không có gia giáo?
Long Nghiên trở lại với giọng khàn khàn.
- Ngươi là ai, ngươi có biết tên này bị điên không? À, ta hiểu rồi, ngươi là người Tiêu gia.
Lục thiếu gia Viên gia rõ ràng suy bụng ta ra bụng người. Hắn dẫn theo 1 luyện dược sư nên mới được lên tầng 4, Tiêu Vân Thiên chắc cũng sẽ như thế.
Long Nghiên có chút im lặng, nàng cũng không biết nói gì cho phải. Bị điên, nếu tiểu tử này bị điên thì người tỉnh chắc không nhiều. Người Tiêu gia? Tiêu gia là gia tộc đại gia tộc Lạt Thành thật, nhưng thế thì thế nào? Không quan tâm. Mà tiểu tử trước mặt tự cho là đúng này, chẳng lẽ một Võ Hoàng như nàng lại tức giận với hắn? Chỉ là một tên nhóc hơn 10 tuổi mà thôi.
Ngay cả Tiêu Vân Thiên cũng lười quan tâm đến tên này. Cơ bản hiện tại mình còn rác rưởi hơn cả hắn. Nhưng trong mắt Tiêu Vân Thiên, tên này… cơ bản không cùng một độ cao, cả tư cách để bản thân tức giận cũng không có. Vả lại, hình như dạo này mình bị người ta gọi là điên không chỉ vài lần đâu. Mà nguyên nhân tại sao nhỉ?
Trong mắt Long Nghiên lại có chút hoài nghi. Tên tiểu sắc quỷ mình dẫn theo này, bị người ta gọi là điên nhưng chút phản ứng cũng không có. Là nhút nhát không dám phản kháng hay thâm trầm, chỉ để trong lòng, chờ ngày trả thù? Hay lại là tiêu sái, mặc thiên hạ, không quan tâm đến người xung quanh bàn tán về mình?
- Tiểu sắc quỷ, ngươi bị điên? Lúc ngươi nói ngươi duyệt qua vô số mỹ nữ hình như có nói tên, nhưng ta lại quên mất rồi. Ngươi nói ngươi tên là gì?
Dùng giọng khàn khàn để gọi một thiếu niên chỉ hơn 10 tuổi là Tiểu sắc quỷ, chính nàng cũng cảm thấy hơi ghê người, quái dị.
- Tiêu Vân Thiên, tam thiếu gia Tiêu gia. Người nói ta bị điên vài hôm này có lẽ cũng trên chục người rồi.
Theo đúng lễ thì Tiêu Vân Thiên phải hỏi tên của nàng, nhưng thấy nàng cả giọng nói cũng thay đổi, hắn bỏ ý định này.
Luyện dược sư đi theo lục thiếu gia Viên gia cũng là một người tinh ranh. Từ câu hỏi của Long Nghiên người này liền biết cả 2 chỉ vừa gặp. Lại thêm việc người này có thể lên tầng 4, có lẽ cũng là luyện dược sư.
- Tại hạ Viên Từ Nguyên. Là nhất phẩm luyện dược sư Viên gia. Lúc nãy lục thiếu gia nhà ta không hiểu chuyện nên có chút đắc tội, mong các hạ vui lòng bỏ qua cho. Không biết cao danh quý tánh của các hạ?
- Miễn đi, ta cũng không để bụng. Ta cũng không muốn lộ danh tính của mình.
- Nếu vậy khi nào rảnh rỗi, xin mời đến Viên gia làm khách. Gia chủ chúng ta nhất định sẽ đích thân chiêu đãi.
Sự thật cũng là như thế. Luyện dược sư, đến đâu cũng là thượng khách, cho dù chỉ là luyện dược sư nhất phẩm.
- Để ta suy nghĩ.
Thấy đối phương cũng không từ chối, lại không có hứng thú tiếp tục nói chuyện. Viên Từ Nguyên đành phải cáo từ.
Long Nghiên cũng đã xem xét sơ bộ tầng 4, cảm giác thứ mình cần cũng không có ở đây. Nàng tiếp tục đi lên tầng 5, Tiêu Vân Thiên cũng đành lẽo đẽo theo nàng.
Dạo 1 vòng tầng 5, thu thập được 14 loại dược liệu. Long Nghiên có ý định lên thẳng tầng 7, 8 luyện đan và nhân tiện xem một ít tin tức.
- Tiểu sắc quỷ, ngươi không phải người của Đan Các nên ta chỉ có thể để ngươi lại đây thôi. Ngươi có thể dạo chơi nhưng không được mang phiền phức đến cho ta, dù gì cũng là ta dẫn ngươi đi lên. Khi nào chán, ngươi có thể tự mình đi xuống. Không vấn đề gì chứ?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Mid_Night
- Không có vấn đề. Chỉ là tỷ tỷ, ngươi có loại đan dược cường hóa cơ thể nào không, ta có thể trả giá cao để mua.
Tiêu Vân Thiên đánh liều hỏi thăm. Mặc dù mới quen biết mà hỏi như thế có chút bất nhã. Nhưng tình hình của hắn khá gấp, không thể bỏ qua cơ hội nào cả. Phải biết, mỹ nữ chưa nhìn thấy mặt trước mắt mình, là một ngũ phẩm Luyện dược sư đấy. Ngay cả hội trưởng luyện dược sư công hội Lạt Thành cũng chỉ là tứ phẩm đỉnh mà thôi.
- Ồ, Đan dược, ta có. Nhưng là dành cho Võ Tông, Võ Vương. Muốn luyện chế đan dược cấp thấp với ta chỉ là một cái nhấc tay mà thôi. Nhưng ngươi xem ra chỉ vừa nhập môn tu luyện, đã bỏ qua thời hoàng kim lúc nhỏ rồi. Nếu lại thêm việc ỷ lại vào đan dược, tương lai chỉ sợ không tiến được xa. Hơn nữa, ta cũng khá bận rộn.
Mặc dù biết trước kết quả nhưng hắn vẫn khá thất vọng.
Từ 14 loại dược liệu Long Nghiên lựa chọn, Tiêu Vân Thiên cũng đã đoán ra nàng luyện chế những loại đan dược nào. Hắn cũng biết trong số dược liệu nàng chọn, thật tế có thể thay bằng thứ khác cũng ở tầng 5, hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều. Nhưng hắn lại không biết mở lời như thế nào để nàng khỏi nghi ngờ này nọ. Dù sao 2 người cũng vừa mới quen biết. Nhưng nếu không nói, ngoài cách này, làm thế nào để nàng nguyện ý giúp đỡ mình đây?
“Vân Linh Chu Diệp so với Thiên Quy Xà Quả bình thường thì tốt hơn. Nó đúng là nguyên liệu luyện chế Bạo Nguyên Đan Ngũ phẩm tốt nhất ngoài Vân Linh Chu Quả. Ở đây lại không có Vân Linh Chu Quả, lấy Vân Linh Chu Diệp là không sai. Nhưng cái lá này, rõ ràng là hái ra từ thân Vân Linh Chu Thụ ngay sau khi Vân Linh Chu Thụ ra quả. Như vậy mọi tinh hoa đều dồn vào Vân Linh Chu Quả rồi, Vân Linh Chu Diệp này, còn không bằng Thiên Quy Xà Quả bên kia.”
“Hỏa Nham Thạch, mặc dù tốt nhưng làm sao có thể sánh bằng Liệt Hỏa Thảo?”
Sự thật thì ngược lại, Liệt Hỏa Thảo làm sao so được với Hỏa Nham Thạch, lựa chọn của Long Nghiên trong vấn đề này là chính xác. Nhưng đó là vì nàng không có Hoắc Vĩ Thạch, không thể tinh luyện một lượng lớn Liệt Hỏa Thảo đến độ tinh khiết và cô đặc đủ để thay thế Hỏa Nham Thạch. Cho dù làm được, cũng quá tốn thời gian và tinh lực. Mà Tiêu Vân Thiên chỉ xét trên lập trường của hắn.
Cũng may là hắn không nói ra, nếu không bị hỏi đến sẽ là lấy đá đập chân, tự làm khó mình. Lúc ấy, không nói ra Hoắc Vĩ Thạch thì hắn sai. Nói ra thì… hắn không dám.
“Làm thế nào mở miệng bây giờ nhỉ”
- Tỷ tỷ, Vân Linh Chu Diệp này có vấn đề. Nó được hái cùng lúc với Vân Chu Linh Quả nên đã mất hết tinh hoa rồi.
- A, cảm ơn ngươi. Ta xém chút nữa đã không để ý. Mặc dù lúc tinh luyện cũng sẽ nhận ra nhưng sẽ mất công thêm một chuyến. Xem ra ngươi cũng rất am hiệu dược liệu.
- Cũng không phải rất am hiểu, chỉ là vô tình nhận ra mà thôi. Từ nhỏ ta đã là phế vật tu luyện nên ta tập trung rất nhiều vào đan dược. Mặc dù không thể luyện đan nhưng lại đọc được rất nhiều đan thư.
- Ồ, không thể tu luyện? nhưng ngươi rõ ràng đã đặt chân vào tu luyện đạo rồi mà.
- Đó là ta cố gắng nhiều năm mới đạt được, so với huynh đệ của ta thì quá rác rưởi.
- Ngươi nói ra vấn đề này, mục đích vẫn là muốn ta bán cho ngươi một ít đan dược cảnh giới Võ Sư?
Tiêu Vân Thiên đỏ mặt. Nhưng cũng không phủ nhận.
- Ta cần một số loại đan dược hiếm thấy một chút. Những loại bình thường như Tôi Thể Đan, Cường Cốt Đan ta không cần.
-
“Càng nói càng ngượng … đã nhờ vả người ta lại còn đòi hỏi thứ tốt nhất.”
Long Nghiên buồn cười nhìn hắn.
- Thật ra thì ta biết một loại đan dược đặc biệt, tam phẩm nhưng lại dành cho Võ Sư cảnh.
Mắt Tiêu Vân Thiên lại sáng lên:
- Quy Nguyên Đan tam phẩm dành riêng cho Võ Sư?
Quy Nguyên Đan có từ tam phẩm đến cửu phẩm. Tam phẩm dành cho Võ Sư, tứ phẩm cho Đại Võ Sư, Cửu phẩm dành cho Võ Đế. Tác dụng của nó là làm cho cơ thể lúc nào cũng trong trạng thái như đang tu luyện, đây là vì dược lực Quy Nguyên Đan cực kì nhẹ diệu, tùy phẩm chất mà thời gian tác dụng dài ngắn khác nhau. Kém nhất hạ phẩm cũng 3 ngày, thượng phẩm có thể kéo dài 1 tháng, cực phẩm... chưa nghe nói qua.
- Ồ, ngươi cũng biết sao? Quả nhiên không uổng công đọc nhiều đan thư. Nhưng ngươi cũng biết nguyên liệu mặc dù dễ tìm nhưng độ khó khi luyện chế lại không ít. Một chút nhắc nhở của ngươi lúc nãy, không đủ để ta vì thế mà bỏ sức ra luyện chế. Vả lại, vấn đề có lẽ không nằm ở sự siêng năng cố gắng mà nằm ở tư chất hoặc thể chất của ngươi. Nên đan dược này… tác dụng với ngươi rất ít.
- Ta thật sự rất cần nó. Chúng ta trao đổi công bằng. Ta nói cho tỷ tỷ một bí mật. Ngươi luyện chế cho ta Quy Nguyên Đan đủ dùng trong 2 tháng. Là 2 viên thượng phẩm, 6 viên trung phẩm hoặc 20 viên hạ phẩm.
- Ồ, thật thú vị. Ngươi có thể có bí mật gì? Nếu thật có thể giúp ích cho ta thì vài lô Quy Nguyên đan không thành vấn đề.
- Ta biết tỷ đang luyện chế Bạo Nguyên Đan. Ta có thể lấy ra 1 thứ có thể khiến sức mạnh của Bạo Nguyên Đan tăng 20% nhưng tác dụng phụ sau khi sử dụng lại giảm xuống chỉ còn 70%. Hiện tại ta không thể lấy ra được. 3 ngày sau, ta sẽ đưa nó cho tỷ tỷ. Cụ thể là nó dùng để thay thế bột Hỏa Nham Thạch.
- Thay thế Hỏa Nham Thạch… chỉ có thể là Liệt Hỏa Thảo… nhưng hiệu quả còn kém hơn rất nhiều. Trừ phi…
- Chính xác. Trừ phi là Liệt Hỏa Thảo trên 200 năm.
- Điều kiện để Liệt Hỏa Thảo 200 năm phát triển, thật sự rất khắc nghiệt. Liệt Hỏa thảo bình thường. Nếu sau 10 năm không thu hoạch sẽ tự động kết hạt, rồi chết đi… Ngươi thật sự có Liệt Hỏa thảo 200 năm? Vả lại theo ta biết, Liệt Hỏa Thảo lâu năm đúng là tăng sức mạnh Bạo Nguyên Đan lên, thậm chí còn nhiều hơn 20%. Nhưng nó không thể giảm tác dụng phụ của Bạo Nguyên Đan được.
- Không phải 3 ngày nữa sẽ rõ sao? Ta làm sao dám lừa 1 ngũ phẩm Luyện Dược sư? Còn về số lượng, sẽ đủ cho tỷ luyện chế 4 lần.
“Tìm được Liệt Hỏa Thảo 200 năm mới là lạ. Những Liệt Hỏa Thảo được bán ở đây, chỉ có 1 năm mà thôi. Nhưng có Hoắc Vĩ Thạch ở đây, tinh chế nhiều 1 chút, lại cô đọng lần nữa, dược dịch sẽ không kém. Hiệu quả mặc dù không được như Liệt Hỏa Thảo 200 năm, nhưng vẫn tốt hơn Hỏa Nham Thạch vốn rất khó loại bỏ tạp chất. Và vì dược tính không cuồng bạo, tất nhiên sẽ giảm được tác dụng phụ.”
- Được, tiểu sắc quỷ, ta sẽ chờ ngươi 3 ngày. Ngày mai, giờ này, lầu 3. Nếu lượng Liệt Hỏa Thảo đủ luyện chế 4 lần, ta có thể luyện chế cho ngươi Quy Nguyên đan dủ dùng trong 3 tháng.
Nhìn theo bóng lưng của Tiêu Vân Thiên đi xuống tầng 4. Ánh mắt Long Nghiên có chút lóe lên, mang theo nhiều thần thái.
- Tiểu tử này, rất không đơn giản. Nếu có thể phục vụ cho ta … Không được, có lẽ là người sau lưng hắn cũng không tầm thường. Không biết có gặp được người này không?
----------
Tiêu Vân Thiên trở về 2 cửa hàng của mình. Lập tức bảo Hoắc Vĩ lên kế hoạch trong 3 ngày tinh chế Liệt Hỏa Thảo số lượng lớn. Số lượng Liệt Hỏa Thảo ở cửa hàng không đủ. Hoắc Vĩ chắc chắn phải đi một chuyến đến các cửa hàng dược xung quanh tìm kiếm, có khi phải đi đến tận Đan Các. Vì vậy Tiêu Vân Thiên cũng nhân tiện đưa cho Hoắc Vĩ một bản danh sách những thứ mình nhìn trúng ở Đan Các. Sau đó hắn dặn dò Hoắc Vĩ 3 ngày sau mang tất cả đến Tiêu Gia.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Mid_Night
Trở về Tiêu Gia thì cũng đã giữa trưa. Cảm giác đói lại ập tới. Lần trước không biết quy định trong Thực Phòng nên đã tự làm mất mặt. Lần này, hắn chỉ có thể bảo hạ nhân trong viện chuẩn bị chút thức ăn.
Lại 1 lần nữa tiến vào trạng thái tu luyện, lần này là Thanh Mộc Quyết.
Cơ bắp rất nhanh lại có cảm giác tràn đầy linh khí. Hơi khác với thủy linh khí, mộc linh khí mang theo cả cảm giác tràn trề sinh lực, cùng với chút cảm giác như bị mộc hóa.
“Nếu có thể tu luyện mộc quyết cho tiểu đệ đệ thì thế nào nhỉ?” Tiêu Vân Thiên chợt suy nghĩ, sau đó nghiêm túc kết luận.
“Kim thương bất đảo nha. Loại tự nhiên không cần đan dược phụ trợ. Chính là thần thương trời sinh nha.”
Sau đó hắn cười rất dâm tiện. Mặc dù suy nghĩ kia chỉ là ảo tưởng.
Tiểu Thanh vừa đưa một phần thức ăn tới, thấy nụ cười và thần thái của hắn vội hoảng hốt bỏ chạy.
Sau đó một số hạ nhân cũng lén lút tới nhìn xem Tiêu Vân Thiên vừa tu luyện vừa cười 1 cách thô bỉ.
----------
Biệt viện của Tiêu Vân Chiến:
- Vâng, thiếu gia, chính mắt tiểu nhân đã trông thấy. Tiêu Vân Thiên thật sự có chút điên khùng. Ngay vừa mới rồi, hắn đã dọa chạy nha hoàn hầu hạ hắn, bọn hạ nhân cũng thấy hắn cười ngây ngốc.
- Tốt, ngươi đi lĩnh thưởng. Nhớ truyền bá chuyện này thật rộng rãi, nhưng đừng để dính dáng đến chúng ta.
- Tuân lệnh.
“Tiêu Vân Thiên à Tiêu Vân Thiên, ngươi có tư cách gì mà sánh vai cùng ta kia chứ”
----------
Gia chủ viện:
- Tiểu nhân đã tra rõ thưa gia chủ. 2 hôm trước tam thiếu gia đã tới 2 cửa hàng đan dược và dược liệu sát nhau ở khu đông nam. Hôm qua Hoắc chưởng quỹ đã theo thiếu gia đến xem thương thế của Hạ Ngưng tiểu thư. Chuyện xảy ra trong phòng Hạ Ngưng tiểu thư thì không tra được, nhưng sau đó hạ nhân trông thấy Hạ Ngưng tiểu thư vẫn chưa tỉnh. Điều đặc biệt là theo Từ tiên sinh thì sáng ngày hôm nay sẽ là điểm cuối sinh mạng của Hạ Ngưng tiểu thư. Nhưng đến giờ nàng vẫn vậy, không tốt hơn cũng không chuyển biến xấu.
- Tiểu tử này, rất có hiếu tâm. Nhưng chỉ là cố gắng vô ích mà thôi. Cũng tốt, có hiếu tâm thì mới có lòng trung thành. Chỉ tiếc … trời không thương người.
- Gia chủ, sáng nay tam thiếu gia lại đến gặp Hoắc chưởng quỹ, sau đó còn đến Đan Các xem đan dược. Ở đây tam thiếu gia gặp lục thiếu gia Viên gia. Cả 2 có chút xích mích. Sau đó tam thiếu gia được một người thần bí dẫn lên tầng 4 của Đan Các. Việc trong tầng 4 tiểu nhân không thể tra xét được.
- Tốt, ngươi có thể lui ra. Tiếp tục theo dõi, nhất là khi tam thiếu gia đến Đan Các.
Sau khi người này biến mất. Tiêu Càn mới đến gặp phụ thân hắn nói lại những chuyện đã tra xét được.
Tiêu Quân trầm ngâm.
- Vân Thiên có lẽ vẫn đang tìm biện pháp cứu Hạ Ngưng. Người thần bí dẫn hắn lên tầng 4 chắc là một Luyện Dược Sư, có lẽ là nhị phẩm, hoặc tam phẩm. Những người này, ngạo khí rất cao. Đừng cố gắng tiếp cận, cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên.
- Nếu là tam phẩm… lại có thể trợ giúp Vân Thiên cứu Hạ Ngưng. Như vậy có thể trợ giúp gia tộc ta thì chúng ta …
- Tam phẩm vẫn chưa được, muốn trợ giúp lão tổ, phải là ngũ phẩm Luyện Dược Sư hoặc ít ra phải cần tứ phẩm đỉnh cao. Những loại đan dược tăng tuổi thọ, dù là loại tứ phẩm, rơi vào tay tứ phẩm luyện dược sư bình thường thì tỉ lệ thất bại quá cao. Chúng ta không thể mạo hiểm.
- Phụ thân, ý ta là… gia tộc chúng ta chỉ có 1 tam phẩm Luyện Dược Sư. Nếu người này gia nhập, cho dù không luyện được đan dược tăng tuổi thọ cũng làm thực lực gia tộc tăng mạnh.
- Không dễ vậy đâu, chỉ có thể cố gắng để bọn họ coi chúng ta là bằng hữu. Không thể xem bọn họ như hạ nhân hay công cụ sử dụng được. Vì vậy, nếu ngươi cố gắng tiếp cận chỉ làm họ phản cảm mà thôi. Tốt nhất cứ để Vân Thiên đi lại với người nọ, chúng ta thông qua hắn là được.
Tiêu Quân nhìn kĩ Tiêu Càn một lúc, lại chậm rãi nói:
- Nhi tử, ngươi đã 68 tuổi rồi phải không nhỉ. Ta mặc dù tư chất kém, tuổi trẻ lại ham vui, nhưng cũng chỉ 80 tuổi đã đột phá Võ Tông Cảnh. Ta đã gần 100 tuổi, ở cảnh giới Võ Tông cũng có thể sống thêm 100 năm. Nhưng cả đời này, ta biết ta sẽ không thể đi quá xa. Có lẽ cuối đời, đột phá tứ trọng đã là hết sức.
Ở Đại Việt Quốc này, do linh khí tràn đầy, người người tu luyện. Cơ thể sẽ sớm phát triển, nhưng lại rất chậm lão hóa. Vì vậy, 16 tuổi đã là thanh niên, nhưng đến 50 tuổi lấy vợ cũng rất bình thường. 80 tuổi, chỉ như người Trái Đất 40 tuổi mà thôi. Cho nên, mỗi đời Tiêu gia đều cách nhau 50 60 năm. Tu luyện càng cao, độ lão hóa càng chậm. Kiếp trước Tiêu Vân Thiên đã gần trăm tuổi. Nhưng xét ra, lại vẫn chỉ là thanh niên trong đám người Luyện Khí kỳ mà thôi, còn là tuổi trẻ tài cao. Nếu hắn độ kiếp thành công thì càng thật sự là đệ nhất thiên tài trẻ tuổi Đại Thành kỳ suốt 3 vạn năm qua của Đại Việt Quốc.
- Ta thật sự rất hi vọng, ngươi có thể giỏi hơn ta, đột phá càng cao. Nhưng xem ra ta đã sai lầm rồi. Để ngươi lên chức tộc trưởng, khiến ngươi có quá nhiều thứ phải suy nghĩ, không thể tập trung tu luyện. Ngươi coi trọng 1 tam phẩm Luyện Dược Sư như vậy, là muốn hắn vì ngươi mà luyện chế đan dược tăng cường thực lực? Ngươi sai, không nói hắn có thể luyện chế ra hay không. Cho dù luyện ra được thì thế nào? Sẽ giống như ta dựa vào liên tục nuốt đan dược đột phá Võ Tông rồi không thể tiến thêm?
Tiêu Càn cũng thở dài, tiếp lời:
- Ta biết, phụ thân. Đan dược giúp Tiên Thiên Võ Sư đột phá đến Võ Tông ít nhất cũng là tứ phẩm. Một Luyện Dược Sư tứ phẩm, trừ khi là dòng chính Tiêu gia. Nếu không, Tiêu gia không dung nổi hắn…
----------
3 ngày trôi qua.
Tiêu Vân Thiên đã thật sự thử tu luyện tiểu đệ đệ. Và kết quả là thất bại thảm hại.
“Hèn gì, cần phải có những bí pháp đặc biệt như song tu công pháp, hấp dương, hấp âm gì gì đó mới được. Dùng công pháp bình thường, linh khí có thể cường hóa toàn bộ cơ thể, chỉ trừ chỗ đó lại chẳng có tí tiến triển nào. Ta thật là ảo tưởng quá mà.”
Tiêu Vân Thiên tiếp tục tu luyện Xích Hỏa quyết, Hoàng Thổ quyết, sau cùng là Bạch Kim quyết. Lại quay lại với Hắc Thủy quyết, Thanh Mộc quyết. Tất cả tạo thành 1 vòng tròn khép kín.
“Rõ ràng là đã rất gần với tam trọng, lại vẫn thiếu một chút. Tuy tu luyện được cả ngũ hành nhưng chỉ là từng phần riêng lẻ. Uy lực so với Võ Sư đơn thuộc tính đúng là mạnh hơn, nhưng cũng không nhiều. Lại tốn thời gian hơn rất nhiều.”
“Đây là đặt nền móng à. Phải cố gắng kiên trì, lâu hơn nữa cũng phải kiên trì.”
Nếu người khác biết cảm nghĩ của Tiêu Vân Thiên lúc này sẽ chửi đổng lên cho mà xem. Ngươi luyện 1 ngày, vọt lên thẳng Võ Sư Nhị trọng, bỏ luôn qua bước khí cảm mà nhiều người tốn cả năm trời không lần ra đầu mối. Ngươi lại muốn trong 3 ngày vọt lên tam trọng, lại còn cảm giác tốn thời gian?
Nếu vậy Tiêu Vân Chiến trong mắt đám thiếu niên Tiêu Gia là thiên tài chỉ “tu luyện giết thời gian” 7 năm đã đạt được bát trọng, lại “rất khiêm tốn” sẽ thật sự trở nên “rất rất khiêm tốn” à.
“Đại Võ Sư Liễm Khí thuật, Tiên Thiên Võ Sư Nặc Tức thuật, Võ Tông bí pháp tam hoa tụ đỉnh, Võ Vương bí pháp Ngũ Khí triều nguyên. Ôi, toàn những thứ nhìn mà thèm. Bao giờ mới đạt được đây?”
“Trước khi rời đi 2 tháng sau. Cần phải đạt Đại Võ Sư, luyện được Liễm Khí thuật. May ra mới có thể tìm được cơ hội.”
“Còn phải tìm kiếm vài võ kỹ luyện tập nữa. Lúc trước cứ nghĩ là bản thân tu tiên nên không cần võ kỹ. Chỉ cầm tâm pháp, lại không cầm võ kỹ kết hợp, thật là sai lầm, ài… May mắn là ta được phép tự do ra vào Tàng Thư Các.”
Nhìn 1 đống chai chai lọ lọ bình bình trước mặt. Tiêu Vân Thiên có chút phiền muộn. “Không có trữ vật giới chỉ, thật là phiền toái.”
Những thứ này là hôm qua Hoắc Vĩ mang đến. Tên này cũng đúng hẹn 3 ngày 1 lần hoạt huyết cho Tiêu Hạ Ngưng.
“Đi khố phòng Tiêu Gia thôi, chẳng phải ta có được mấy lần đổi bảo vật nào đó sao. Hiện tại dù chưa có tinh thần lực để giới chỉ nhận chủ nhưng sử dụng một tí chân khí để đóng mở thì không vấn đề gì.”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Mid_Night
Tiêu Vân Thiên vừa đi vừa suy nghĩ những kế hoạch trong tương lai gần của mình.
Từ đằng xa, Tiêu Như Nguyệt núp sau một hòn giả sơn quan sát hắn.
“Ngơ ngơ ngác ngác, đúng là đầu óc không bình thường tí nào. Xem ra Chiến ca ca nói phải tránh xa hắn là không sai tí nào. Nếu hắn lây bệnh điên cho ta, ta cũng vừa đi vừa ngơ ngác thế kia thì Chiến ca ca sẽ không chơi với ta nữa.”
Sau đó nàng ù té chạy. Lúc này Tiêu Vân Thiên cũng đã nhìn thấy bóng lưng nàng, nhưng hắn cũng không rảnh quan tâm.
Khố phòng, cũng là nơi tiềm tu của các vị thái thượng trưởng lão Tiêu gia.
Tiêu Vân Thiên đứng đợi trong chốc lát, Tiêu Kiên đã cảm thấy sự hiện hữu của hắn liền xuất hiện.
- Ngươi đến chọn bảo vật cho bản thân?
- Vâng, lão tổ.
- Được rồi, đi theo ta.
Đây cũng không phải lần đầu Tiêu Vân Thiên vào khố phòng, nhưng kiếp này là lần đầu tiên. Hắn cũng giả bộ ngó đông ngó tây. Không thể biểu hiện rằng tất cả bảo vật Tiêu gia, kể cả những thứ ẩn giấu ta đều biết hết. Cũng biết giới chỉ của Tiêu Quân, Tiêu Kiên nhị vị trưởng lão mới là nơi chứa bảo vật chân chính.
Tham quan một vòng sơ lược bảo khố. Xác định những thứ này giống với trong ký ức. Tiêu Vân Thiên mới nói:
- Lão tổ, thật ra ta đã nghĩ thứ mình cần rồi.
- Ồ, nói đi, ngươi nhắm đến thứ gì?
- Ta cần một cái không gian giới chỉ nhất hoặc nhị cấp.
Lân trước Tiêu Kiên không chú ý đến võ đạo của Tiêu Vân Thiên. Lần này xem xét kĩ, hắn phát hiện Tiêu Vân Thiên chỉ đạt được Võ Sư Nhị Trọng. Ở tuổi 12 đạt Võ Sư Nhị Trọng, thật sự là rất rác rưởi. Nhưng lão cũng đã nghe qua tư chất không màu của Tiêu Vân Thiên, cho rằng hắn tu luyện suốt nhiều năm mới đạt được thành quả này.
- Võ Sư Nhị Trọng, không có tinh thần lực nhưng chân khí cũng đủ để mở nhất cấp giới chỉ. Ngươi phải nhớ, trong vòng 3 giờ đồng hồ, không được sử dụng giới chỉ này 2 lần. Nếu không cơ thể ngươi sẽ không cung cấp đủ chân khí cho giới chỉ, kết quả bị nó mạnh mẽ hút chân khí, sẽ ảnh hưởng đến kết quả cố gắng nhiều năm của ngươi.
Tiêu Kiên ân cần dặn dò.
- Nếu ngươi có thể tăng lên Võ Sư tam trọng, 1 tiếng có thể sử dụng 1 lần. Tứ trọng thì nửa tiếng. Ít nhất phải đạt thất trọng mới có thể tùy ý sử dụng không hạn chế. Thêm 1 việc nữa, tu vi của ngươi quá kém, tốt nhất là không nên để người khác, kể cả con cháu Tiêu gia biết ngươi có giới chỉ. Ngươi đã rõ?
Tiêu Kiên không muốn người ngoài có ý đồ giết người đoạt bảo, cũng không muốn con cháu Tiêu gia ganh tỵ. Dặn dò như thế cũng là hợp tình hợp lý.
- Đã rõ, lão tổ. Ta sẽ không đeo nó trên tay mà xâu chuỗi đeo vào vòng cổ.
- Tốt, ngươi hiểu là được rồi. Ta còn sợ ngươi để trong túi áo sẽ rơi mất.
Rất nhanh hai người đã lấy từ trong khố phòng một cái giới chỉ.
Mỗi giới chỉ ở Đại Việt Quốc đều được thiết kế thành một không gian hình lập phương, chia làm 11 cấp. Tiêu chuẩn thì cấp 1 có cạnh rộng 2m, cấp 2 là 4m. Cứ thế cho đến cấp 10, không gian có cạnh là 1024m, thể tích lên đến con số tỉ, không gian đã là rất khổng lồ. Những giới chỉ có cạnh trên 1024m được gọi chung là thần cấp giới chỉ. Đó là tiêu chuẩn, như cái mà Tiêu Vân Thiên nhận được, cạnh rộng 3m, đã bằng 1 gian phòng nhỏ, có thể xem như nhất cấp trung phẩm. Nếu cạnh rộng 3,9m nhưng chưa đến 4m thì có thể xem là nhất cấp cực phẩm.
- Hài lòng chứ?
- Vâng, rất hài lòng. Giới chỉ rộng quá thì mỗi lần mở ra tiêu hao chân khí càng lớn, thật sự không phù hợp với ta.
- Đi theo ta. Ở đây có 1 cái tủ, chia làm nhiều ngăn nhỏ. Lần này ta sẽ giúp ngươi bỏ cái tủ này vào không gian giới chỉ. Như vậy sau này ngươi cất đồ vật cũng tiện lợi hơn. Nhân tiện ngươi cũng học cách điều khiển chân khí mở giới chỉ luôn. Nó rất đơn giản. Nhưng ngươi phải cẩn thận. Vì không có tinh thần lực, không thể khiến giới chỉ nhận chủ nên bất cứ ai, chỉ cần họ tiếp xúc với giới chỉ này, lại vận dụng chân khí đúng phương pháp là có thể mở không gian bên trong.
- Đa tạ lão tổ chỉ điểm.
- Tất cả những vật phẩm bỏ trong giới chỉ sẽ ở vào trạng thái lơ lửng không trọng lượng. Nên ngươi phải cẩn thận với những thứ ở dạng lỏng, hoặc những thứ tiếp xúc với nhau sẽ phản ứng khác thường như biến chất, nổ. Đó cũng là nguyên nhân ta để cái tủ này vào giới chỉ của ngươi. Nhớ, giới chỉ chỉ là không gian cất chứa, không có tác dụng bảo quản. Trừ linh thạch bỏ vào giới chỉ sẽ không bị thất thoát linh khí, những thứ thời gian trôi qua có thể hư hao, cần có biện pháp bảo quản riêng.
Tiêu Vân Thiên mặc dù đã biết những thứ này, nhưng hắn vẫn có chút cảm động vì sự tận tâm của lão tổ Tiêu gia này. Sau nhiều lần nói lời cảm tạ, hắn cũng rời đi.
Tiêu Kiên nói với theo:
- Ngươi trong năm nay còn 1 lần chọn bảo vật, nhưng chỉ là loại bình thường. Còn nữa, ngươi nên đến Tàng Thư Các một chuyến.
- Đã biết, lão tổ xin yên tâm.
----------
Tiêu Vân Thiên đi đến Tàng Thư Các, rất gần với Khố phòng.
Một lão già ngồi ngay sau cánh cửa, đang chăm chú đọc sách. Tên sách là “Đại Việt địa lý tổng cương”. Quyển sách dày hơn 1 gang tay. Lâu lâu lại mở một cuốn sách địa lý khác ra đối chiếu, so sánh. Lại tiếp tục lấy ra một cuốn sổ tay, ghi ghi chép chép.
Tiêu Vân Thiên cũng không có ý làm phiền lão. Hắn lẳng lặng nhìn xem chồng sách để trên bàn. “Đại Việt lịch sử tổng cương”, “Đại Việt nhân sinh tập tục”, “Đại Việt tản mạn bút ký”, “Các đời Hoàng đế Đại Việt”, “Kỳ hoa dị thảo, kỳ trân dị thú”.
Không có quyển sách nào về tu luyện. Có vẻ đây là một trí giả chân yếu tay mềm. Nhưng Tiêu Vân Thiên cũng không lạ lẫm gì với lão già này. Tiêu Nhật Lam, không có tên trong trưởng lão hội. Tu vi lại đạt đến Tiên Thiên Đỉnh phong. Là người trẻ nhất cùng thế hệ với Tiêu Quân, chỉ lớn hơn Tiêu Càn 4 tuổi. Cũng chính vì thế, lão có bối phận trên những trưởng lão kia, lại tu vi không đủ, không thể làm thái thượng trưởng lão. Tiêu Nhật Lam vì tuổi trẻ phạm sai lầm, bị bắt buộc trông giữ nơi này10 năm. Sau đó, hắn có lẽ vì thói quen, hoặc là vì cầu một cơ hội đột phá mà tiếp tục ẩn cư nơi này.
- Tiểu tử, ngươi không sốt ruột?
- Có, nhưng là vô ích.
- Ồ, vậy sao không lên tiếng?
- Kính lão mới có thể đắc thọ. Quấy rầy người khác đang tập trung là không tốt. Người đọc sách càng không thích bị quấy rầy.
- Được rồi, ngươi đã kính trọng ta như vậy ta cũng không làm khó ngươi. Nói đi, ngươi đang cần thứ gì, là công pháp, hay võ kỹ.
- Võ kỹ. Tốt nhất là không thuộc tính. Hoặc những tạp kỹ.
- Ồ, … ồ, tu vi của ngươi, à… thân thể của ngươi. Ngươi chính là kẻ có tư chất không màu mà đầu óc không tỉnh táo mấy ngày nay bọn nhóc đến đây thường nhắc đến. Ta xem ngươi cũng rất bình thường nha, không có vẻ gì là điên khùng cả. Hay là lâu lâu mới bị 1 lần?
“Sao từ khi trọng sinh đến giờ, ta toàn bị người khác xem là đồ điên thế này? Có nên lợi dụng danh tiếng xấu xa này làm một số việc thật sự điên khùng gì đó không nhỉ”
- Tiền bối, ta rất tỉnh táo nha. Và bình thường ta cũng không có lên cơn hay gì gì đó đâu.
- A, tốt, tốt. Ngươi đạt Võ Sư Nhị Trọng, với tư chất ấy thì xem ra những năm nay ngươi rất cố gắng. Nhưng võ kỹ thích hợp… thật sự là không có.
- Ta biết, tu luyện đến Ngũ Trọng mới có thể bước đầu tìm hiểu võ kỹ. Đến thất trọng, nắm giữ 1 võ kỹ thành thạo đã là không tồi. Đến bát trọng, mới có thể tu luyện thuộc tính võ kỹ.
- Ta nghĩ, ngươi đã hiểu rõ như vậy. Tiêu Kiên thái thượng trưởng lão lại cho phép ngươi vào Tàng Thư Các tìm hiểu thư tịch, nguyên nhân không phải là để ngươi tu luyện. Có lẽ, không thể đi theo đường võ thì đi theo đường văn cũng tốt.
Sự thật ý Tiêu Kiên là Tiêu Vân Thiên có tư chất không màu nhưng có linh căn. Không thể trước khi gia nhập Vân Trung giáo tu tiên lại luyện võ giết thời gian, cường hóa thân thể một chút như Tiêu Vân Chiến. Mà bỏ phí thời gian lại không đáng, tốt nhất là tìm hiểu những thứ vụn vặt trong tàng thư các. Kết quả thật ra cũng giống Tiêu Nhật Lam suy nghĩ, đó là học những thứ như những thứ như thiên văn, địa lý, lịch sử, ứng xử.
Tiêu Nhật Lam chỉ vào chồng sách đang đọc:
- Thế nào, có hứng thú với thiên văn, địa lý hay lịch sử gì không?
- Thật sự là không có hứng thú.
- Thôi được, mỗi người một chí hướng, không thể gượng ép. Tầng 1 này chỉ có những thứ như thiên văn, địa lý, không có công pháp võ kỹ. Ngươi đến dãy cuối tầng 2 là tạp kĩ, có lẽ nó thích hợp với ngươi nhất. Nếu ngươi khăng khăng muốn tìm võ kĩ thì nên đến tầng 2, dãy thứ 16 đến 19. Ngươi đã hiểu rõ lúc nào có thể tu luyện võ kỹ, ta cũng sẽ không giới hạn ngươi. Không được mang thứ gì ra khỏi Tàng Thư Các khi không có sự cho phép của ta. Vả lại, cũng không nên xem nhiều loại võ kỹ, chỉ hại mà không lợi.
- Đa tạ tiền bối tán thành.
Tiêu Nhật Lam tiếp tục xem sách, lão cũng không sợ Tiêu Vân Thiên sẽ trộm sách. Tất cả mọi quyển sách đây đều có cấm chế, chỉ cần mang ra khỏi Tàng Thư Các lão sẽ biết ngay. Cho dù cất vào giới chỉ cũng thế, thậm chí do mất liên lạc với cấm chế chủ chốt Tàng Thư Các, ngay khi Tiêu Vân Thiên cất sách vào giới chỉ đã bị báo động rồi.
Tiêu Vân Thiên dạo khắp Tàng Thư Các tầng 2. Hắn cũng chưa lật xem một quyển sách nào. Đối với hắn mà nói, võ kỹ là một thứ mới lạ. Nó khác hẳn với thuật pháp mà hắn đã tiếp xúc tại kiếp trước. Chủ yếu là ở phương thức vận hành chân khí. Một bên từ não hải, một bên lại từ đan điền. Thuật pháp thì đa dạng hơn, có một số công dụng thần kỳ. Nhưng võ kỹ cũng không kém, nhất là ở phương diện lực phá hoại, lại càng kinh khủng.
Sau một vòng tổng quát. Hắn đi đến khu tạp kĩ. Nói là tạp kĩ, vì đây cũng không liên quan lắm đến tu luyện và chiến đấu. Nó liên quan đến một số vấn đề như hóa trang, ngụy trang, lẫn trốn, truy tung, khả năng sinh tồn trong rừng rậm…
Tiêu Vân Thiên ngẫm nghĩ, rồi cũng dừng lại đọc lướt về những tạp kĩ này. Chủ yếu là hóa trang, ngụy trang và khả năng sinh tồn trong rừng rậm.
Chính hắn một đời kinh nghiệm trăm năm, cũng từ nhưng quyển sách này học hỏi được không ít.
Hắn cầm theo 6 quyển sách ưng ý, đi đến trước mặt Tiêu Nhật Lam.
- Tiền bối, ta có thể mang theo những quyển sách này không?
Ánh mắt Tiêu Nhật Lam mang theo tán thưởng. Tiểu tử này, cũng biết nghe lời, không đến khu vực võ kỹ mà chọn khu tạp kĩ.
- Không có vấn đề, ta sẽ ghi chép lại những quyển sách ngươi mang đi. Tiểu tử, cũng có ánh mắt tốt đấy, những quyển sách ngươi chọn toàn là tinh phẩm trong đống tạp kĩ.
- Tiền bối, ngươi có thể bỏ nó vào giới chỉ giúp ta được không, chân khí của ta thật sự rất ít, không thể mở giới chỉ liên tục được.
- Được. Xem ra Tiêu Kiên thái thượng trưởng lão rất ưu ái ngươi, cả giới chỉ cũng cho ngươi.
----------
Tiêu Vân Thiên trở về biệt viện, hắn mở giới chỉ lần nữa, thu toàn bộ những thứ lỉnh khỉnh cần thiết trong phòng vào giới chỉ.
Thật ra thì Tiêu Vân Thiên cũng không yếu ớt như lời Tiêu Kiên nói. Hắn có đủ chân khí để liên tục mở giới chỉ 5 lần trong 3 giờ đồng hồ, vì hắn có đủ ngũ hành. Nhưng cẩn thận giữ bí mật vẫn hơn.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Mid_Night