Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn
Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Nguồn: 4vn.eu
chúc mừng sinh nhật Phiêu
Ngày thứ ba sau khi tới Hổ Cứ bảo, Diệp Lăng Tuyết từ sớm đã mang theo người hầu, giấu ở rừng cây gần đó dùng kính thiên lý lén lút quan sát động tĩnh Hùng Cứ bảo.
Thật vất vả mới tìm được bóng dáng Doanh Trùng ở trên mảnh ruộng phía xa, Diệp Lăng Tuyết không khỏi nhếch mi nhưng là nàng cũng không quá bất ngờ, chỉ vì tình cảnh này nàng đã gặp mấy lần trong hai ngày trước.
- Thế tử hắn thật xuống ruộng sao? Thật không hiểu nổi mà, đấy không phải việc nặng của hạ nhân sao, sao thế tử có thể làm hăng say vậy được?
U Hương cũng có kính thiên lý, quan sát Doanh Trùng từ xa hơn mười dặm, vị này đang xắn quần, chân lội ruộng bùn, vừa cày vừa nói chuyện phiếm với những nông dân.
- Hừ, cái gì mà việc nặng của hạ nhân chứ!
Diệp Sơn hừ lạnh một tiếng, vỗ mạnh lên đầu U Hương:
- Sĩ nông công thương, nông nghiệp đứng hàng thứ hai. Dù là đương kim thiên tử, hàng năm đến đầu mùa xuân cũng cần xuống ruộng làm gương, khuyến khích con dân cày cấy. Có điều đó cũng là chuyện rất nhiều năm trước, giờ đây thiên tử cũng tịch điền nhưng là ứng phó cho xong. Thế tử có thể làm như vậy thật là bất phàm.
Hắn bây giờ càng lúc càng thỏa mãn vị cô gia tương lai, thử hỏi khắp thành Hàm Dương, có con cháu thế gia nào chịu tự mình xuống ruộng? Chỉ sợ không được mấy người biết đồ ăn của mình từ đâu ra, cây lúa là như nào. Mà mấy ngày nay nhìn động tác của thế tử vô cùng thành thạo, tuyệt không phải loại giả vờ giả vịt.
U Hương chút hiểu chút không gật gật đầu, nàng cũng không phải xem thường việc nhà nông, cũng không bởi vì vậy mà xem thường thế tử mà trái lại còn cảm giác thế tử thân thiết hơn. Người có thể đối xử hòa ái với tá điền như vậy hẳn sẽ đối xử tốt với hạ nhân. Vừa rồi nàng hỏi chỉ vì cảm giác thế tử khác với những con cháu thế gia khác.
Trong khi hai người nói chuyện, Diệp Lăng Tuyết lại chú ý lưỡi cày trên tay Doanh Trùng. Lưỡi cày này không giống với lưỡi cày nàng thường thấy, phần lưỡi cong chứ không thẳng mà còn uốn hình khúc, mà trên thân lưỡi còn có cơ quan, khi lưỡi lê đi qua ngay lập tức có hạt giống rơi xuống.
Hơn nữa lúc này cày ruộng cũng rất kỳ quái, giờ đã là tháng mười một rồi mà? Thật ra nghi vấn này tồn tại trong đầu nàng hai ngày nay. Lúc đầu nàng cho là hoang đường, Doanh Trùng không biết nông vụ nhưng nhìn khắp Hổ Cứ bảo đều là như vậy, mà những tá điền kia vô cùng phấn khởi, không chút bất mãn.
- Diệp bá, người dò la được gì không? Vì sao trước mùa đông rồi mới gieo hạt, mà còn là lúa mì?
- Thuộc hạ từng hỏi rồi, đó là lúa mì vụ đông. Gần đây có nông gia bồi dưỡng ra, có thể kháng hàn, trước đông gieo thì đến tháng năm thu hoạch, hương vị còn ngon hơn gieo trồng mùa xuân. Có người nói thổ địa màu mỡ, nhiệt độ thích hợp, gieo trồng lúa mì xong còn có thể trồng đậu nành, làm vậy thu nhập tăng gấp đôi bình thường. Phương pháp này chưa truyền bá rộng rãi.
Diệp Sơn kính cẩn đáp:
- Lưỡi cày kia là khúc viên cơ quan lưỡi cày, là tác phẩm của một vị khí sư Mặc gia, không chỉ tốc độ cày nhanh hơn mà còn đồng thời gieo hạt được. Dù cho chi phí đắt nhưng rất nhanh và tiện, gần đây các nước Tề Triệu, còn có Đại Tần ta có không ít người dùng, Song Hà Diệp gia chúng ta cũng mới đặt một lượng lớn.
- Thì ra là vậy.
Diệp Lăng Tuyết như có điều hiểu ra nói :
- Như vậy sản xuất ở Hổ Cư bảo năng suất cao hơn ? Thảo nào hắn thu thuế năm phần, thuế nặng vậy mà những tá điền kia vẫn chịu được.
Trong Đại Tần cũng không phải không có chỗ thuế thu sáu phần trở lên nhưng đều là ruộng đặc biệt màu mỡ, mà làm vậy phần lớn là hàn môn thứ tộc hoặc nhà giàu mới nổi, thế phiệt chân chính rất bận tâm danh dự, không làm đến mức vậy. Ví như Doanh Trùng, thu thuế ruộng đã cao đến năm phần là vô cùng hiếm thấy.
U Hương khẽ lắc đầu:
- Tiểu thư nói không đúng! Hôm qua thuộc hạ dò la được tuy thu thuế ruộng năm phần nhưng mỗi khi đến Tết, Hổ Cư bảo đều phát tiền bạc, vải vóc mừng năm mới. Thuế ruộng nói là năm phần nhưng thực chất chỉ thu hai phần chỉ là có điều kiện, mỗi nhà phải có một tráng niên theo võ sư trong bảo thao diễn quân trận. Nhưng là cũng không khổ cực gì, không chỉ có ăn có uống mà thỉnh thoảng còn được ăn thịt.
Diệp Lăng Tuyết nghe vậy thì không khỏi sửng sốt:
- Nhưng danh tiếng của Doanh Trùng ở quanh đây không tốt mà.
Đây cũng là lý do vì sao thanh danh Doanh Trùng ở thành Hàm Dương tàn tạ.
- Danh tiếng xấu nhưng Hổ Cứ bảo kia nếu không phải không còn dư ruộng, không thể thuê thêm người thì rất nhiều tá điền đến xếp hàng xin được thuê rồi.
U Hương rất là khó hiểu, nâng cằm nói:
- Có người nói trong nhà những tá điền ở Hổ Cứ bảo đều có tượng thế tử, ngài ấy thật sự là phật trong lòng người ở đây.
- Thế tử ở ngoài ác danh truyền xa nhưng ở Phục Ngưu sơn này thì khác, mà trong Hổ Cứ bảo thì hoàn toàn trái ngược.
Diệp Sơn khẽ giải thích nghi hoặc cho Diệp Lăng Tuyết:
- Năm Thiên Thánh thứ hai mươi ba, sau khi thua trận Thần Lộc nguyên, bị mất hai mươi hai tòa thành trì, đúng lúc thiên tai khiến lưu dân nổi lên khắp nơi. Mấy chỗ điền trang của thế tử cũng bị lan đến, trang dân bạo động đốt điền xá, cuối cùng thế tử đứng ra kiên quyết mượn binh Tả Kim Ngô Vệ gần đây lắng lại bạo dân. Có người nói năm đó tá điền nhà thế tử chết hơn ba trăm người, từ đó thế tử thêm tiếng tàn bạo. Nhưng mà việc này cũng rất kỳ lạ, năm ấy dưới Phục Ngưu sơn không chịu đại thiên tai gì, mà phu thê Doanh Thần Thông đại soái luôn nhân thiện, điền thuê chỉ lấy hai phần, không chút hà khắc. Lại nói vụ đông này, ba năm trước thế tử lệnh tá điền trồng trọt, còn gây ra không ít chuyện. Nhưng sau ba năm, dù cho không có thế tử dặn dò, những điền dân này cũng tự giác gieo vụ đông. Huống hồ thế tử ở đây kinh doanh điền trang cũng làm mấy nhà xung quanh bị ảnh hưởng ít nhiều, vậy sao phải giúp thế tử tẩy sạch thanh danh chứ.
Nói xong câu này, Diệp Sơn chỉ hướng người đi đường phía xa:
- Thật ra chỉ nhìn khí sắc những tá điền này cũng biết, quần áo không chút vết vá, người không xanh xao vàng vọt, có thể cười nói, như vậy đủ thấy cuộc sống thoải mái. Thiên hạ ngày nay, nơi dân chúng có thể an cư lạc nghiệp ít ỏi vô cùng.
- Hóa ra là vậy.
Diệp Lăng Tuyết lần nữa bình tĩnh nhìn Doanh Trùng phía xa, tâm tình vô cùng phức tạp. Trong lúc vô tình, nàng cũng không khỏi sinh mấy phần thương tiếc và khâm phục với người này.
Có thể tưởng tượng khi An Quốc công chết, Doanh Trùng phải đối mặt với cục diện ác liệt như nào. Nhưng bốn năm qua, mấy chỗ điền trang Doanh Trùng không chút sa sút mà còn phát triển không ngừng, xây dựng Hổ Cứ bảo trước mắt.
- Nhớ có người từng nói với ta danh tiếng một người xấu xa dễ dàng nhưng muốn đảo ngược lại vô cùng khó khăn. Hả, bọn họ muốn đi đâu vậy?
Diệp Lăng Tuyết chuyển kính nhìn thấy Doanh Trùng phía xa cưỡi tuấn mã mang theo đoàn người hầu đi hướng phía bắc.
Từ xa mà nhìn thì hẳn là Doanh Trùng đi hướng gò núi phía ngoài Phục Ngưu sơn. Có điều khắp đồi núi không phải sắc vàng cỏ khô thường thấy của mùa đông mà là một mảng lớn hồng tím.
Diệp Sơn cũng kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Doanh Trùng:
- Bọn họ hẳn là qua gò nói kia, nghe nói ba ngàn khoảnh vùng núi đều gieo ô liu tím. Thuộc hạ cũng không rõ tại sao, hai ngày này cũng thử dò la nhưng bên kia thủ vệ sâm nghiêm, không thể nào tới gần. Chắc chắn trong này có điều kỳ bí.
- Kỳ bí, ô liu tím?
Diệp Lăng Tuyết khẽ cắn móng tay trầm tư, ô liu tím đến từ phương Tây, ô liu bình thường thích hợp phía nam ấm áp nhưng ô liu tím thì khác, chịu lạnh tốt nên có thể sinh trưởng ở phương bắc.
Nhưng cây trồng phương Tây này có thể ra quả ở nơi đất khách này sao? Còn có cả gò núi đều trồng nữa, rốt cuộc là ý gì?
- Nếu hiếu kỳ thì qua xem một chút.
Diệp Lăng Tuyết liền bay từ xe ngựa xuống, dáng người phiêu dật theo gió lướt đi. Nàng tuy đạo pháp không yếu nhưng không thể ẩn giấu cả cái xe đến gần được, nếu không muốn bị phát hiện thì chỉ có thể một mình qua đó.
- Nhưng là…
Diệp Sơn có chút do dự:
- Trong Hổ Cứ bảo có thiên vị cường giả tọa trấn, hơn nữa cấp độ không thấp. Còn có Hướng Lai Phúc kia nữa, tuy chỉ là võ tôn cấp chín nhưng chỉ thiếu chút là đột phá thiên vị, bản thân tu hành huyền công lục đạo thần thông, linh giác nhạy cảm hơn người thường nhiều.
Trong Hổ Cư bảo có thiên vị tồn tại là do Thu di nói, còn về Hướng Lai Phúc, bản thân tuy chỉ võ tôn nhưng công pháp lục đạo thông thần vô cùng tuyệt vời, có thể nói tu đến tầng chín có thể thấy lá rơi từ xa ngàn mét.
Dù lấy đạo pháp Diệp Lăng Tuyết, muốn giấu diếm được Hướng Lai Phúc chỉ sợ không dễ.
Diệp Lăng Tuyết quay đầu cười nói:
- Diệp bá không tin ta sao, thêm Thu di hẳn là đủ rồi đi!
Tuy cười nói nhưng trên mặt Diệp Lăng Tuyết tràn đầy tự tin.
Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn
Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Nguồn: 4vn.eu
chúc mừng sinh nhật Phiêu
- Một năm này vốn ta còn có chút lo lắng, không ngờ chỗ này tốt hơn dự liệu nhiều. Trang viên tăng thêm hai phần mười thu hoạch, Phúc thúc có công lớn nhất nha.
Trên một đài cao, Doanh Trùng vừa quan sát vừa mừng rỡ nói. Đây là kết quả tuần tra hai ngày này của hắn, kết quả này đủ để hắn thỏa mãn rồi. Ở bên dưới đài cao là đội quân ngàn người đang thao luyện.
- Còn có những bộ khúc này huấn luyện không tồi. Ta rất vui, theo quy củ thì cuối năm nay phần thưởng cũng tăng hai phần đi.
Thật ra điều hắn hài lòng nhất vẫn là đội tư binh này, hiện giờ họ đã ra dáng nhà lính. Nói là hai doanh nhưng thật ra đều là vượt biên chế. Một doanh trong quân là ba trăm người, hơn ba mươi bộ mặc giáp ngũ tinh nhưng một doanh của hắn lên đến năm trăm người, một trăm bộ mặc giáp ngũ tinh. Vào thời chiến chỉ cần lấy những người này làm bộ khung, kéo thêm ít lính mới là đủ biên chế hai vệ rồi.
Nhớ tới hai năm trước, đội quân này đứng đội ngũ còn xiên xiên vẹo vẹo, bước đi va chạm lẫn nhau, giờ sau hai năm đã có chút dáng dấp quân tinh nhuệ. Bất kể là binh giáp hay cung giáp phối hợp, biến hóa trận hình đều đã thành thạo.
Những người xung quanh nghe thấy lời Doanh Trùng khen cũng đều cười vui. Hướng Lai Phúc dù vui vẻ nhưng ngữ khí vẫn khiêm tốn:
- Lai Phúc nào dám kể công. Nếu không phải những điền dân cảm ân thế tử, làm việc chịu khó thì dù quản sự ta đốc thúc thế nào, Hổ Cứ bảo cũng không thể có thành tựu hôm nay.
Hai vị giáo úy lĩnh binh biểu hiện cũng không chút tự mãn, một người trong đó lắc đầu nói:
- Còn kém xa, mạnh hơn phủ binh thông thường chút nhưng nếu so với quân tinh nhuệ thì còn kém!
Vị kia ngữ khí cũng lạnh lẽo:
- Bình thường huấn luyện không tệ nhưng chưa từng thấy máu, chưa ra chiến trường thì vẫn còn kém.
Doanh Trùng khẽ cười không đáp, thật ra công bằng mà nói thì dù là quân tinh nhuệ cũng không có nhiều đội đạt được trình độ này. Hai vị giáo úy này đều xuất thân quân ngũ phụ thân hắn, một tên gọi Tiết Chí, một là Vương Đạo Nguyên. Trước đại chiến Thần Lộc nguyên, hai vị này bị thương nặng ở nhà tĩnh dưỡng nên may mắn thoát nạn, sau đó vì hắn tự mình tới mời nên mới nhận trọng trách huấn luyện tư quân cho hắn.
Hai người này rõ ràng là so sánh nhánh tư quân này với nhánh Thần Uy quân phụ thân hắn chưởng quản trước kia nên đương nhiên là còn kém xa. Chỉ là bọn họ yêu cầu nghiêm khắc cũng không phải chuyện xấu.
- Hai vị có tâm, nhưng phương pháp luyện binh cần co duỗi hợp lý, không thể nghiêm khắc quá được, bình thường cần chú ý luyện tập nghỉ ngơi hợp lý mới tốt.
Sau khi nói xong, Doanh Trùng suy tư chốc lát rồi kiên quyết nói:
- Như vậy đi, kể từ hôm nay mỗi ngày mỗi người có thể tăng thêm một cân món mặn, thêm một viên bồi nguyên đan nữa.
Hướng Lai Phúc nghe vậy không khỏi nhíu mày. Một cân món mặn và bồi nguyên đan đừng nhìn không nhiều, nếu tính cho cả ngàn người thì mỗi ngày tiêu hao thêm gần ngàn lượng bạc, một năm tiêu tốn thêm cỡ ba mươi vạn lạng. Mặc thạch kia thì càng đắt, chủ yếu còn là không dễ tìm nữa.
Có điều tuy do dự muốn ngăn nhưng hắn vẫn không lên tiếng nói gì. Những hao tổn này tuy lớn nhưng thành quả huấn luyện hai năm này hắn nhìn được rõ ràng, nếu không đủ đồ ăn và bồi nguyên đan, những người bên dưới chắc chắn sẽ không chịu được. Mà hắn luôn sủng nịnh thế tử, dù Doanh Trùng muốn làm gì hắn cũng cố gắng làm cho bằng được.
Hai người Tiết Chí và Vương Đạo Nguyên thì vui mừng khôn xiết. Có thêm thức ăn và bồi nguyên đan, bọn họ có thể tăng thêm cường độ huấn luyện. Mà những người bên dưới nếu được dinh dưỡng sung túc, thêm vào bồi nguyên đan ủng hộ thì có thể đột phá tu vi, như vậy sức chiến đấu bộ khúc cũng tăng nhiều.
- Hai người chúng ta thay thuộc hạ đa tạ thế tử. Chúng ta lấy đầu đảm bảo, chỉ cần nửa năm thao luyện tư quân của thế tử đạt đến mức Thần Uy quân năm xưa.
- Làm phiền hai vị rồi!
Doanh Trùng cũng đầy trịnh trọng đáp lễ. Nói không khách khí, tính mạng và tiền đồ ngày sau của hắn đều ký thác trên bộ khúc tư nhân ngàn quân này. Giờ kính lễ hai lão tướng này như nào đều không quá đáng.
Tiếp theo Doanh Trùng cẩn thận xem xong hai bộ khúc thao diễn, những chi tiết nhỏ cũng không bỏ sót, nhìn họ luyện những bài học phía sau cũng tốt càng làm hắn thỏa mãn.
Tiếp theo đương nhiên là tiết mục khao thưởng, Doanh Trùng càng thêm phiền phức muốn tự tay phát phần thưởng đến mỗi người, mà với mỗi một người, hắn sẽ tán gẫu vài câu, ân cần hỏi thăm tình hình trong nhà.
Điều này cũng không phải vì không tín nhiệm Hướng Lai Phúc, Tiết Chí, Vương Đạo Nguyên mà là hắn muốn những người này nhớ kỹ mình. Nếu là con cháu thế gia khác, chuyện này là không thể nào nhưng Doanh Trùng không để ý, hắn chỉ nghĩ chính mình tuổi còn trẻ, lại quanh năm không ở Hổ Cứ bảo, chỉ có làm như này mới gây dựng được hình tượng bản thân trong lòng nhánh tư quân này.
Một phen khao thưởng này làm ổn thỏa mất đến hai ngày nhưng Doanh Trùng không chút nóng nảy, cẩn thận tỉ mỉ làm từng chút một. Sau khi làm xong xuôi, Doanh Trùng nhìn mảnh núi rừng phía xa mà thất thần.
- Thế tử đang nhìn mảnh ô liu đó?
Hướng Lai Phúc cũng hiểu ý nhìn về mảnh rừng núi đó, sắc ô liu tím rộ lên khắp núi rừng.
- Bên kia có mấy chục cây dùng bí pháp thúc đẩy trưởng thành, sau thu có thể hái quả được. Nhưng là vẫn còn sớm, ta hỏi Johnson gì đó thì hắn nói chí ít muốn hơn nửa năm nữa, mảnh rừng ô liu này mới thu hoạch được.
Khoảng hơn hai năm trước, Doanh Trùng dùng bốn mươi ngàn lạng vàng mua mua vùng núi này từ tay quan phủ. Lúc đầu Hướng Lai Phúc chỉ cho rằng Doanh Trùng làm vậy để che dấu tư binh. Nhưng không lâu sau, Doanh Trùng còn thu mua hạt giống ô liu giá cao gieo trồng khắp rừng núi, sau đó lại thuê lượng lớn người làm chăm sóc cây, mời vị Johnson phương Tây gì đó đến chăm sóc mảnh rừng này.
Johnson kia cũng quả thật có bản lĩnh, không chỉ biết chăm sóc cây ô liu, bản lĩnh cải tạo đất ruộng canh tác cũng ghê gớm. Sản lượng Hổ Cứ bảo năm nay tăng hai phần mươi cũng có công lao của Johnson. Chỉ là…
- Thế tử, người nói ô liu này có thể ép dầu thật không? Liệu không bị lừa đấy chứ, còn có dầu này thật sự ăn được sao?
Hắn đã từng thử nhai qua quả ô liu, mùi vị chua xót thô ráp, không chỉ không thể nuốt xuống mà còn như bị găm lại ở cổ họng. Trái cây này thật có thể ép dầu sao? Liệu có phải thế tử trẻ người non dạ bị lừa không?
Lúc trước khi thế tử thu mua hạt giống ô liu gần như táng gia bại sản, Hướng Lai Phúc hắn một mực phản đối nhưng cũng không ngăn được thế tử. Từ trước đến giờ Hướng Lai Phúc luôn cảm thấy không ổn, trong lòng hắn với khoản tiền kia có thể thua mua mấy trăm khoảnh ruộng quanh đây rồi.
Thật ra cũng không chỉ mình Hướng Lai Phúc nghĩ vậy, những người xung quanh biết chuyện này cũng thầm cười thế tử An Quốc công phủ là kẻ ngu, phá gia chi tử. Chỉ là những lời này khó nghe, hắn cũng không dám nói vậy với thế tử.
Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn
Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Nguồn: 4vn.eu
chúc mừng sinh nhật Phiêu
Doanh Trùng nghe vậy không khỏi khẽ liếc Hướng Lai Phúc, bật cười nói:
- Còn có thể gạt thúc sao? Đừng quên vụ đông ba năm trước cháu nói. Nói chung nửa năm còn lại này thúc cứ chăm sóc cho cháu! Đây đều là cây tiền đấy, bây giờ cháu còn đang hi vọng nó kiếm tiền cho cháu đây. Nếu cháu tính không sai thì đến khi thu hoạch, ngày kiếm ngàn kim là chắc chắn.
Thật ra thứ hắn nhìn không phải là mảng rừng ô liu mà nơi sâu trong Phục Ngưu sơn, nơi đó có tàn kiện Khổng Tước Linh, cách đây khoảng chừng một ngày đi đường. Có điều việc này không thể nói cho Hướng Lai Phúc biết, mà Doanh Trùng cũng dự định nói về vấn đề ô liu này luôn. Gần đây hắn nghe nói Hướng Lai Phúc không quá chú tâm với những cây ô liu này.
Thật ra dầu ô liu có thể kiếm tiền hay không thì Doanh Trùng không rõ, vì đây là đồ hiếm thấy ở các nước Trung Nguyên. Có người nói dầu ô liu chẳng những có thể ăn được, còn có tác dụng dưỡng nhan sắc, chế tạo hương liệu… nếu thật sự như người đó nói thì hắn không chịu thiệt chút nào.
Thật ra hắn trồng cây ô liu là có mưu đồ khác, nhưng ý đồ thật sự không thể để Hướng Lai Phúc biết được, nếu không lão bộc này nhất định nghĩ hắn suy nghĩ mộng mơ.
- Một ngày ngàn kim sao?
Hướng Lai Phúc không thể tin nổi khẽ lắc đầu. Nếu như thế tử nói vậy thì mình cứ tạm tin trước đã, cứ tận tâm tận lực làm là được, đến khi có kết quả, thế tử tự nhiên sẽ biết tốt xấu.
Ý nghĩ của vị này bày rõ trên mặt, Doanh Trùng vừa nhìn đã hiểu nhưng hắn không nói gì, vỗ vỗ Hướng Lai Phúc rồi đi thẳng xuống núi.
Tổng quản điền trang Hướng Lai Phúc này khác với những người hầu trong phủ An Quốc công, ông là người hầu đi theo mẫu thân hắn vào phủ. Ông không chỉ hầu hạ mẫu thân hắn hơn mười năm, sau khi mẫu thân hắn tuẫn tình, ông còn chăm sóc tỉ mỉ Doanh Trùng, quan tâm chăm lo từng tý một cho hắn.
Người bên cạnh hắn ai cũng có thể phản bội hắn, duy chỉ lão bộc Hướng Lai Phúc chắc chắn là không! Hơn nữa bản thân ông năng lực tốt, không chỉ khôn khéo có khả năng, võ lực cũng không tầm thường, có thể nói là cánh tay quan trọng bên cạnh hắn, chỉ là có một khuyết điểm là suy nghĩ cổ hủ, lý luận cứng nhắc.
Doanh Trùng hắn biết không thuyết phục được lão bộc này, có điều lão bộc này trước giờ luôn trung thành tuyệt đối với hắn, tính tình cực kỳ ngay thẳng, sủng nịnh Doanh Trùng như con cháu vậy. Vì thế bất kể hắn dặn dò gì, dù chuyện không hợp lý như nào hay khó ra sao, lão bộc này đều nghĩ biện pháp làm cho hắn.
Thậm chí nếu Doanh Trùng muốn lấy mặt trăng xuống, lão bộc này nhất định sẽ vừa mắng hoang đường vừa đi làm thang cho hắn. Vì lẽ đó hắn chỉ cần nói qua tính quan trọng là được, không nhất thiết phải giải thích rõ ràng.
Sau khi trở về Hổ Cứ bảo, Doanh Trùng trực tiếp đi hướng xưởng ép vừa mới xây xong. Hổ Cứ bảo nằm bên cạnh một dòng sông nhỏ nước chảy xiết. Doanh Trùng vào năm trước đã ra lệnh xây xưởng ép bốn mươi sức nước, bản vẽ do Johnson đưa ra, lại giao cho đại tông sư Thiên Công phường cải tiến, một năm lấy của hắn mười mấy vạn lạng bạc, một hơi xây bốn mươi xưởng ép, chỉ chờ lấy ô liu về để ép thôi…
Thật ra hai ngày trước Doanh Trùng đã định tới đây, có điều thời gian không hợp, người hắn muốn gặp lại đúng lúc bế quan không gặp được. Nhưng hôm nay vị kia như có cảm ứng, đã rời bế quan.
Quả nhiên khi Doanh Trùng đi vào xưởng ép sức nước tốt nhất đã thấy một vị trẻ tuổi mắt xanh tóc vàng, mũi cao mắt sâu, đang đứng trước một đường dẫn ép suy ngẫm.
- Johnson, lần này kết quả như nào? Có thể tinh luyện được không.
Vừa nói Doanh Trùng vừa nhanh chân đi vào. Có điều vừa mới đến gần, Johnson kia đã ném một viên tinh thể tím cho hắn.
Ánh mắt Doanh Trùng khẽ lấp lánh, nắm chặt vật này trong tay nhìn kỹ, vui mừng khôn xiết. Đây là tử nguyên tinh, vật liệu then chốt để chế tạo mặc thạch và mặc giáp.
Ở sau núi của Hổ Cứ bảo có lượng lớn khoáng sản nguyên tinh, có điều mỏ quặng này tuy lớn nhưng rất phân tán, lẫn lộn bùn đất tỷ lệ cao, không thích hợp khai thác.Ba năm trước, chính là Johnson này nói cho hắn biết phương tây có cây ô liu, có thể hấp thụ tử nguyên tinh lẫn trong đất, chỉ cần tinh luyện với phương pháp thích hợp quả chín là có thể ung dung thu được lượng lớn tử nguyên tinh. Mà khí hậu vùng Phục Ngưu sơn này cũng thích hợp cây ô liu sinh trưởng.
Vốn Doanh Trùng còn có chút lo lắng nhưng hôm nay nhìn thấy viên tử nguyên tinh này, hắn biết chính mình lần này không đầu tư hụt rồi.
Viên tử nguyên tinh trong tay hắn lớn cỡ móng tay, giá thị trường khoảng hai mươi hai bạc. Đây là thành quả khi Johnson dùng bí pháp thúc chín mươi cây bầu dục trưởng thành sớm thu được.
Ô liu tím gieo trồng ba mươi cây mỗi mẫu, vùng Hổ Cứ bảo có ba ngàn khoảnh núi rừng, có ít nhất bốn trăm năm mươi vạn cây ô liu tím. Nói cách khác, theo lý luận thì một mùa này có thể kiếm về cho hắn một triệu hai ngàn bạc, chính là mười vạn hoàng kim!
Dù cho trừ đi cả tiền mời chào nô bộc, nhân công khí giới cũng kiếm được một bồn đầy. Ngày sau dù không còn tước vị, không còn đặc quyền miễn thuế, hàng năm hắn cũng có thể kiếm tám mươi ngàn trở lên. Mà đấy là chưa kể giá trị quả cây ô liu nữa…
Dưới tình huống bình thường, dù là ba ngàn khoảnh ruộng tốt, một năm nhiều nhất chỉ lời năm mươi vạn thạch, chỉ bằng một nửa rừng cây ô liu này của hắn. Nhưng phải nhớ trong tay Doanh Trùng đều là đất rừng!
- Phương pháp tinh luyện này còn chưa phải lý tưởng, chỉ thu được ba phần mười. Có điều trước khi chính thức thu hoạch, ta sẽ cố gắng cải tiến, chắc có thể tăng đến sáu phần mười.
Johnson kia ngữ khí hơi lạnh, gương mặt anh tuấn mang theo vài phần hờ hững và xa cách:
- Ta chỉ mong ngươi tuân thủ lời hứa, sau khi hoàn thành chuyện này phải dốc hết sức giúp ta tìm được Isa.
Doanh Trùng khẽ sửng sốt rồi mạnh mẽ gật đầu:
- Doanh Trùng ta sẽ toàn lực tìm kiếm.
Isa là muội muội của Johnson, có người nói mấy năm trước bị những kẻ buôn nô lệ lừa gạt bán đến Phương Đông. Johnson từ ngàn dặm xa xôi, tới đây tìm kiếm muội muội mình. Ba năm rưỡi thời gian căn bản tiêu hết tiền lệ phí, ăn đói mặc rét cuối cùng ngã gục ở gần Hổ Cứ bảo, vừa vặn gặp lúc Doanh Trùng đi dò xét trang viên cứu về.Sau đó người này dùng điều kiện trợ giúp hắn tinh luyện tử nguyên tinh để Doanh Trùng giúp tìm muội muội cho mình.
Thật ra chuyện này hắn đã bắt tay vào làm nhưng vẫn không có manh mối. Có điều bây giờ nhìn lại hắn cần phải để tâm hơn nữa. Một năm thu được hai mươi vạn hoàng kim, tương đương với mời chào hai vị tiểu thiên vị hoặc sáu trăm mặc giáp ngũ tinh rồi.
Ngoài ra những ô liu tím kia còn cần bảy tám năm mới phát triển đến đỉnh cao, khi đó sản lượng ít nhất tăng gấp bốn so với năm đầu tiên.
Nói như vậy, ba ngàn khoảnh ô liu này có thể giúp hắn nuôi dưỡng bốn trấn quân, mời chào mười mấy vị cường giả thiên vị! Thu vào so với thuế đất An Quốc công phủ còn hơn mấy lần! Vì thế người trước mặt này hắn phải vô cùng coi trọng.
- Ta đã lệnh Dạ Hồ điều tra tung tích Isa. Từ mười năm trước đến nay có hơn mười ba nghìn đội buôn tiến vào Đại Tần, từ đó tiến vào Trung Nguyên. Những đội buôn đến từ phương Tây rồi lưu lại Trung Nguyên không về chỉ có một trăm năm mươi đội.
Đang lúc nói chuyện, Doanh Trùng đột nhiên cảm thấy bất an, ánh mắt ngưng đọng nhìn hướng bên ngoài xưởng ép.
Lúc này Johnson kia cũng vội quát cẩn thận, đồng thời một nguồn lực lớn kéo Doanh Trùng đi.
Doanh Trùng còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng rít vang lên, từ xa tới gần, nháy mắt mũi tên đã xuyên qua tường gỗ xưởng ép, mạnh mẽ bắn về hướng hắn. Hắn chỉ kịp thấy một tia sáng đen nhanh như thiểm điện, gần như là xượt qua người hắn, lực bắn mạnh mẽ xuyên thủng mấy tầng tường gỗ, cuối cùng rơi vào dòng sông nhỏ bên cạnh.
Bên ngoài xưởng ép vang lên tiếng hét phẫn nộ của Trương Nghĩa, sau đó hỗn loạn thân âm vũ khí và mặc giáp.
Doanh Trùng lúc đầu còn thấy hoảng sợ nhưng chỉ mấy giây sau đã bình tĩnh lại. Vừa rồi hắn đã có cảnh giác, dù cho Johnson không kéo hắn thì thật ra cũng không sao.
Chỉ chốc lát sau, Trương Nghĩa đã chạy về, nửa quỳ trước người Doanh Trùng:
- Bẩm thế tử, người kia thuật chạy cấp tốc cao minh, chúng thuộc hạ không dám đuổi theo.
Sau khi báo cáo xong, hắn hơi ngẩng đầu có chút oán giận nhìn Doanh Trùng. Từ khi vào Hổ Cư bảo, hắn và Doanh Phúc, Doanh Đức luôn theo sát Doanh Trùng cẩn thận đề phòng.
Chỉ có vừa rồi, Doanh Trùng muốn bàn chuyện với Johnson nên bọn họ ở ngoài chờ đợi, vì vậy kẻ kia mới có cơ hội ra tay.
- Không sao, việc này không trách các ngươi được.
Doanh Trùng khẽ lắc đầu trong lòng biết đây là do Trương Nghĩa lo kẻ ám sát kia dùng kế điệu hổ ly sơn, nên không dám đuổi theo. Đây là cách làm cẩn thận, không mắc chút sai lầm nào.
So với tên thích khách nào đó kia, Doanh Trùng quan tậm Johnson hơn nhiều. Vị phương Tây này khí tức vẫn tầm thường, không khác người thường là bao nhưng vừa rồi có thể ở khoảng cách hơn mười mét, cách không kéo hắn lại. Thủ đoạn như này ít nhất phải thiên vị mới làm được.
Điều này làm Doanh Trùng nghi hoặc không thôi, Johnson trước mắt này là nhân vật cỡ nào? Chẳng lẽ là cường giả thiên vị thật sao? Người như vậy sẽ đói rét ngất xỉu sao?
- Khi ta ở phương Tây là thánh kỵ sĩ thờ phụng thần vương thái thản.
Johnson cũng nhận ra Doanh Trùng có điều nghi ngờ, nhưng vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên, lạnh lùng như thường.
- Bảy năm trước ta ruồng bỏ thần linh, may mắn sống sót qua thần phạt. Bây giờ mới chỉ tìm về chút sức mạnh mà thôi.
Doanh Trùng không khỏi hơi nhíu mày, thầm thấy kinh dị. Thần vương thái thản, thánh kỵ sĩ, những từ này hắn đã từng nghe đến.
Thần vương thái thản là một trong những vị thần nổi danh phương Tây, là chúa tể các vị thần, thường xuyên có thần tích xuất hiện, ở phương Tây có đến cả ngàn tỉ tín đồ. Có điều cường giả Trung Nguyên cũng đã từng tới khảo sát qua, cho rằng đó là một vị đại năng thượng cổ, dùng pháp môn đặc thù sống sót đến giờ.
Thánh kỵ sĩ là một nghề nghiệp võ lực đặc biệt ở phương Tây, có thể hiểu là mượn dùng lực lượng thần linh chiến đấu. Trước thiên vị là thánh võ sĩ, sau thiên vị mới là thánh kỵ sĩ. Dù là cấp thấp nhất thanh đồng thánh kỵ sĩ cũng tương đương tiểu thiên vị của Trung Nguyên.
Có người nói những thánh kỵ sĩ này rất mạnh, vì có thể “mượn lực thần linh” nên sức chiến đấu hơn xa đồng cấp ở Trung Nguyên.
Johnson này cấp bậc thánh kỵ sĩ cũng không thấp, nếu không sao có thể vượt qua thần phạt của Tire chứ?
Doanh Trùng trong lòng hiếu kỳ liền hỏi:
- Bảy năm ngươi chức vụ gì vậy? Mà sao ngươi lại ruồng bỏ Tire vậy?
- Bảy năm trước ta là thiên không thánh kỵ sĩ, chức vị thành chủ Carthage, đoàn trưởng kỵ sĩ thánh huyết đoàn.
Trong con ngươi màu xanh của Johnson hiện lên mấy phần ưu sầu:
- Việc trước kia ta không muốn nhắc tới. Ta nói những việc này chỉ để tránh ngươi đa nghi.
Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn
Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Nguồn: 4vn.eu
chúc mừng sinh nhật Phiêu
Ngay khi Doanh Trùng bị ám sát, đoàn người Diệp Lăng Tuyết đang âm thầm xuống núi. Mấy người này dựa vào phù pháp tiềm hành của Diệp Lăng Tuyết nên tốc độ đi chậm rì rì… Điều này cũng là không thể khác được, Hổ Cư bảo này phòng bị thâm nghiêm, trạm gác ngầm vô số, nếu không cẩn thận là bị phát hiện ngay. Nếu như không phải nhờ đạo thuật Diệp Lăng Tuyết tuyệt vời, lại có Thu di che lấp khí tức cho họ thì sớm bại lộ tung tích rồi. Trong lòng mấy người này, tuy hai bên đã là người một nhà nhưng nếu bị bắt gặp đang nhìn trộm người ta thì vẫn không tránh khỏi hai bên lúng túng.
- Ta xem ngàn người này không kém Thần Uy quân năm đó. Mà mặc giáp cùng võ sư có thể dựng lên ba vệ, thoáng mở rộng thu nạp binh sĩ thì là một lữ rồi, chỉ thiếu một vị tiểu thiên vị tọa trấn thôi. Xem ra ý chí thế tử không nhỏ, nhất định muốn ra sa trường tranh chiến.
Một lữ là ba vệ sáu doanh, quân chế ba ngàn ba trăm người, đây là một luồng sức mạnh không nhỏ. Dù cho đây không phải bộ khúc thế tử tự tay huấn luyện nhưng có thể nói rõ thế tử biết chọn người tài, cam lòng bỏ tiền ra! Diệp Sơn hắn ngày sau theo tiểu thư nhất định sẽ không chịu cảnh không đất dụng võ.
Thu di vẫn là biểu tình ngây ngô nhưng khóe miệng khẽ nhếch khinh thường, Diệp Sơn này hoàn toàn không hiểu tâm tư tiểu thư, đối với nữ hài khác, có thể sẽ thấy thế tử kia tài hoa hơn người mà ái mộ. Nhưng ánh mắt tiểu thư nàng há như phàm tục? Có mẫu thân nàng làm ví dụ, nàng sao có thể sinh ra hảo cảm với loại tâm cơ thâm trầm, dã tâm bừng bừng này chứ? Như này còn không bằng lấy một vị hoàn khố tầm thường… Lại nói có bao nhiêu thiếu nữ yêu thích chồng mình chém giết trên chiến trường chứ?
- Đúng a, không chỉ luyện binh, thế tử làm người cũng rất tốt.
Lúc này thái độ U Hương với Doanh Trùng đã chuyển ngoặt, đầy khâm phục nói:
- Tá điền nô công trong núi rõ ràng là lưu dân mấy năm trước được thế tử cứu. Ta thấy thế tử đối xử hạ nhân hiền lành, nào có ương ngạnh như lời người trong kinh thành nói.
Cũng là sau khi vào núi, bọn họ mới biết ba năm này Doanh Trùng đã cứu gần vạn lưu dân. Danh tiếng Doanh Trùng ở ngoài Hổ Cư bảo này xấu xa vô cùng nhưng ở trong bảo thì hoàn toàn khác. Không ai nói thế tử xấu xa gì, trong lời nói về thế tử luôn sùng kính vô cùng.
Thưởng phạt phân minh, hào phóng nhân ái, thân là nô tỳ đương nhiên thích chủ nhân như vậy. Hơn nữa thế tử khôn ngoan, xem ra cũng không kém lão Vương Gia. Vì lẽ đó U Hương cũng thấy bất công thay cho Doanh Trùng:
- Nô tỳ thật không hiểu, thế tử tốt như vậy vì sao lại bị người trong kinh thành nói đến xấu xa vậy?
Nghĩ đến nhất định là có người bịa đặt, cố ý phá hoại thanh danh thế tử rồi. Quả nhiên như tiểu thư nói, miệng nhiều người nói trắng thành đen, chỉ có tận mắt chứng kiến mới biết được.
Diệp Lăng Tuyết tay cầm một lá ô liu, có chút thất thần, như không nghe rõ hai người nói vậy. Huyền nguyên lực vừa rót vào trong lá, nàng dùng uẩn linh vu mục có thể thấy lá cây kia có chút kết tinh tím.
Thì ra là vậy, là tử nguyên tinh sao? Đây là mục đích Doanh Trùng trồng ba ngàn khoảnh ô liu tím sao? Nói đi nói lại, dầu ô liu cũng rất đáng giá, Huyền Môn luyện đan thường dùng vật này, cho nên sư tôn nàng hàng năm đều phải mua từ phương Tây, chỉ là số lượng không nhiều thôi. Dầu ô liu tím không chỉ là cực phẩm trong dầu ô liu mà còn vô cùng quan trọng với đạo trường sinh. Có điều nàng thật không ngờ loại cây này có thể sinh trưởng ở Trung Nguyên. Một khi mảng rừng này trưởng thành, Doanh Trùng có thể kiếm lời không ít.
- Tiểu thư, nô tỳ nghĩ là do chú của thế tử giở trò quỷ, những lời đồn kia không thể tin được.
U Hương quay đầu lại phát hiện tiểu thư đang xem lá ô liu, biểu tình khó hiểu, không khỏi chột dạ định giải thích thay cho Doanh Trùng:
- Thật ra biết đâu cây ô liu này lại có thể kiếm tiền. Những năm này thế tử từ ba ngàn khoảnh rừng núi này nuôi sống rất nhiều người, biết đâu đây là thiện tâm của thế tử, bất đắc dĩ làm vậy.
Có điều câu nói cuối đến cả nàng cũng không tin nổi. Một đường quan sát, thế tử này cái gì cũng tốt – tính tình tốt, ra tay hào phóng, quả cảm oai hùng, tâm trí cao xa. Nhưng chỉ riêng mảnh rừng cây này là không hiểu nổi. Thế tử trồng cây gì cũng tốt hơn, cây táo, cây lê… đều bán được giá mà, sao phải trồng cây ô liu xuất thân phương Tây xa xôi kia chứ…
Diệp Lăng Tuyết nghe xong không khỏi phì cười, thu lại lá ô liu vào trong tay áo.
- U Hương ngươi nói không sai, những cây ô liu này quả thật có thể kiếm tiền, mà còn kiếm rất nhiều cơ. Tên kia không thấy lợi không dậy sớm, nào có thể lãng phí tiền bạc lương thực, không công nuôi nhiều người như vậy.
U Hương nghe vậy thì không khỏi ngây người, đầu óc mơ hồ.
Diệp Lăng Tuyết thì đây mê mang nhìn Hổ Cứ bảo bên dưới. Nàng đi theo Doanh Trùng đã gần một tháng nhưng càng ở bên vị hôn phu này, nàng càng cảm giác nhìn không thấu. Mỗi khi nàng tự cho là bản thân đã hiểu hắn thì lại có biến hóa mới làm nàng thay đổi nhận thức.
Ví như khoảng rừng ô liu này, nàng vốn tưởng là Doanh Trùng không quen kinh doanh, những năm nay thừa dịp hoàng thất suy nhược, các đại thế gia đều trắng trợn mở rộng đất đai, chỉ riêng có vị thế tử An Quốc công này khác hẳn, chỉ thôn tính mấy điền trang xung quanh rồi bảo vệ chặt sản nghiệp cha mẹ để lại. Nhưng tìm hiểu kỹ ra thì mới biết vị hôn phu này cực kỳ khôn khéo, đã sớm chuẩn bị phương pháp kiếm lời rồi.
Ví như nàng cho rằng thương pháp Doanh Trùng kinh người, võ mạch đã khôi phục như vậy nhất định phải chăm chỉ tu luyện. Nhưng vài ngày trước nàng từng lén lút đến xem thì phát hiện mỗi ngày Doanh Trùng đều đả tọa nhập định trong xe ngựa, mà bộ dáng kia rõ ràng là đang ngủ, nào giống với tu luyện! Nàng còn chưa từng thấy ai lười nhác như vậy, một ngày mươi hai canh giờ thì ba phần tư kẻ này đều ngủ! Thời gian còn lại thì ngoài ăn cơm uống nước đi vệ sinh ra thì không còn chút dư thừa nào…
Ví như Diệp Lăng Tuyết vốn cho rằng vị này là hạng kiêu hùng giống cha nàng, nhưng thực tế vị này y như một chưởng quỹ vung tay chỉ chỏ. Bất luận chuyện gì đều ưa thích lệnh cho Trương Nghĩa và người dưới đi làm, chính mình thì nhàn nhã tự tại, yên tâm thoải mái lười biếng.
Chỉ có trước đây, Doanh Trùng tự tay phát tiền thưởng cho mỗi người trong tư quân mới làm suy nghĩ của nàng có chút biến đổi. Hóa ra tên này cũng biết lung lạc nhân tâm, còn có tên này rõ ràng là rất nhát chết, phần lớn thời gian đều có lượng lớn hộ vệ đi theo nhưng ở trận chiến Song Đầu sơn lại có thể xông pha đi đầu, làm kẻ địch kinh sợ!
Nhớ tới lần đầu nàng gặp hắn, thái độ kia vô cùng bá đạo vô lễ để nàng tin rằng hắn nhất định là tên coi trời bằng vung! Nhưng hai ngày này, nàng lại tận mắt thấy người này thái độ thân thiện nói chuyện cùng tá điền, thậm chí kéo ống quần xuống ruộng, không coi những việc này chỉ là việc của hạ nhân.
Vị hôn phu này đến cùng là hạng người gì? Diệp Lăng Tuyết càng lúc càng thấy mình xem không hiểu vì thế ưu sầu sâu sắc.
Dịch giả: Tâm Như Tro Tàn
Biên Dịch: Tâm Như Tro Tàn
Nguồn: 4vn.eu
chúc mừng sinh nhật Phiêu
- Là tấn phong tiễn ?
Lúc chạng vạng tối, mũi tên thích khách bắn ra đã được tìm thấy, hiện giờ đang nằm trong tay Doanh Trùng. Nhìn thấy mũi tên đen nhánh này, ánh mắt Doanh Trùng tràn đầy bất đắc dĩ.
Mũi tên này không cung cấp được chút thông tin gì đi tìm thích khách, tấn phong tiễn là mũi tên luyện khí sĩ Huyền Môn làm ra, tốc độ nhanh gấp bốn lần mũi tên thường. Nhưng loại tên này có thể tìm được dễ dàng ở chợ đen thành Hàm Dương, ở những chỗ khác chắc cũng không khó kiếm mua…
Nhưng điều làm Doanh Trùng sầu não không phải là mũi tên này mà là lần ám sát này đến rất không đúng lúc. Hắn vốn dự định tối nay ra ngoài đi lấy Khổng Tước Linh, nhưng giờ vừa bị ám sát, đám người Trương Nghĩa sao yên tâm để mình ra ngoài một mình chứ?
Kế sách hiện giờ chỉ có một là mang cả Trương Nghĩa và đám hộ vệ theo, nhưng Doanh Trùng không muốn bị người thấy Khổng Tước Linh, tất cả liên quan đến Tà Hoàng chân truyền hắn đều muốn cẩn tắc vô ưu, càng ít người biết càng tốt. Cũng không phải không tin được đám người Trương Nghĩa, mà là mấy chục người đi thì quá thu hút chú ý rồi. Dù sao thì trong ngân gương kia nói nơi chôn Khổng Tước Linh là một trong mộ y quan của Công Thâu, nếu việc này bị phát hiện cũng rất phiền phức.
Ngoài ra để hắn đau đầu còn có Johnson nữa, vị kia khi mạnh nhất là thiên không thánh kỵ sĩ, đặt ở Trung Nguyên tương đương cường giả huyền thiên vị! Giờ sau bảy năm, vị này đã khôi phục thực lực bạch ngân thánh kỵ sĩ, có thể sánh với trung thiên vị!
Doanh Trùng cũng không biết người này nói là thật hay giả, mấy năm trước người này ngất xỉu ở cạnh Hổ Cứ bảo cũng không biết có phải trùng hợp hay không, có điều thực lực không thể làm giả được. Trung thiên vị - nói cách khác chỉ bằng một mình vị này có thể đồ sát toàn bộ Hổ Cư bảo. Một ngàn tư quân trong tay hắn không đủ vị này nhét kẽ răng.
Người này bây giờ không có ác ý với hắn nhưng ai biết sau này như nào? Vàng sẽ tự phát sáng, người như Johnson nhất định sẽ có lúc bị người chú ý, sẽ có người nghĩ biện pháp mời chào. Nếu Johnson quy nạp người khác, như vậy tất cả nội tình Hổ Cư bảo sẽ bị lộ hết!
Ngẫm lại hắn không khỏi quá may, trên đường tùy tiện nhặt được một vị võ giả huyền thiên vị… Đáng tiếc mị lực tài lực và khí phách của mình không lọt mắt người ta…
Vừa nãy hắn cũng thử mời chào vị này nhưng đúng như dự đoán, Johnson từ chối thẳng thừng luôn, nói cái gì mà giờ hắn chưa đủ tài năng, không có đất cho người ta diễn, không có khí lượng nhân chủ, không xứng Johnson cống hiến… nói chung là xấu đủ đường.
Khẽ thở dài, Doanh Trùng lại khoanh chân ngồi xuống, nhìn như nhập định nhưng thực chất ý niệm đã vào Luyện Thần hồ. Vừa tiến vào ấm, Doanh Trùng đã ngẩn người nhìn một “Nguyệt Nhi” bản cỡ lớn đang cười hì hì trước mặt mình.
- Nguyệt Nhi?
Chốc lát sau Doanh Trùng mới phản ứng lại nhìn về một góc trong ấm. Nguyệt Nhi nguyên bản kia đang nằm trong hộp, như đang ngủ say vậy, như vậy quá nửa là Nguyệt Nhi đã đổi thân thể!
Doanh Trùng cảm thấy không thể tin nổi, những tài liệu nha đầu này cần hắn mới đưa vào hai ngày trước mà. Mà hôm qua hắn mới thấy Nguyệt Nhi bắt đầu gỡ sửa cơ quan nhân ngẫu kia. Nhưng hiện tại chưa qua bao lâu, còn chưa đến một ngày đã đổi xong thần thể?
- Ngươi đã sửa xong nhân ngẫu này?
Cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới, Doanh Trùng lòng đầy thán phục. Cơ quan nhân ngẫu này vị phú thương kia từng mời đại tượng sư cửu tinh tới chữa trị mà không được. Nhưng là Nguyệt Nhi lại chỉ cần dùng một ngày.
- Hừ, có Lưỡng Nghi Thất Diệu chân hỏa ở đây, không tốn bao công. Chủ nhân trước cỗ nhân ngẫu này không hiểu chuyện, dùng không ít tài liệu tốt, đại khí sư kia cũng là làm xằng làm bậy. Có điều thế lại thành biếu không ta, ta cường hóa được động lực hạch tâm này lên ba phần.
Nguyệt Nhi hì hì cười, sau đó lại xoay mấy vòng trước mặt Doanh Trùng, tay áo xanh nhạt phấp phới, đỉnh đầu lấp lánh không ngừng.
- Đẹp không? Quần áo đồ trang sức của nàng trước khia không ra sao cả, ta sửa lại hết rồi.
Doanh Trùng không khỏi không nói gì, thầm nghĩ Nguyệt Nhi này tính tình y nữ hài, trọng điểm là đẹp mắt sao? Nhưng hắn cảm giác hôm nay Nguyệt Nhi hoạt bát hơn nhiều, đây là việc tốt nên hắn cũng vì thế mà vui mừng.
- Nói theo cách khác, hiện tại ngươi có thể theo ta ra ngoài.
Nguyệt Nhi lúc này mới ngừng xoay, gương mặt ửng đỏ, có chút chờ mong nhìn Doanh Trùng:
- Có thể đi ra ngoài rồi, có điều cần ngươi mang ta ra ngoài.
Khi nói chuyện, Nguyệt Nhi đã duỗi tay ngọc ra, ánh mắt lấp lánh chờ mong. Doanh Trùng cũng muốn vậy nên không chút do dự nắm chặt tay Nguyệt Nhi, chỉ thấy cảm xúc không giống, không mềm mịn như bản thể Nguyệt Nhi kia, rõ ràng chất lượng vật liệu chênh lệch không nhỏ.
Điều này cũng nằm trong dự đoán của hắn, Doanh Trùng khẽ chuyển ý niệm, vỗ sau đầu bản thân một cái, cả người lập tức như xoay chuyển. Khi hắn mở mắt ra đã đến bên ngoài Luyện Thần hồ, có điều lúc này trước người hắn có thêm một thiếu nữ đẹp tựa tiên nữ.
- Đây là ba mươi năm trước sao?
Nguyệt Nhi có chút không thể chờ được nữa, nhảy phốc cái xuống giường, dáng người nhẹ nhàng lả lướt nhảy quanh. Doanh Trùng hiện đang ở trong lầu các cao nhất Hổ Cư bảo, từ đây nhìn xuống có thể thấy hết cảnh Hổ Cứ bảo.
- Đây là Hổ Cứ bảo ba mươi năm trước sao? Ta từng nghe phụ thân kể đây là nơi ngài lập nghiệp, mảnh rừng ô liu kia mỗi năm kiếm rất nhiều tiền, đáng tiếc sau bị người thiêu hủy.
Ánh mắt Doanh Trùng khẽ chuyển, nói như vậy, một khoản đầu tư táng gia bại sản trong mấy năm nay cuối cùng vẫn là thành công? Khi gặp mặt Johnson, hắn đã chắc chắn mình không lỗ rồi, giờ thêm lời Nguyệt Nhi hắn càng thêm an tâm. Có điều hắn lập tức lo lắng hỏi:
- Nguyệt Nhi ngươi nói vậy không tiết lộ thiên cơ chứ? Có sao không?
Nguyệt Nhi quay đầu lại lắc đầu, giải thích nói:
- Không tính! Ta không thể nói một ít chuyện và người quan trọng, còn lại không sợ tiết lộ thiên cơ. Nếu làm trái thì bị lực lượng cắn trả, rất phiền phức vì lẽ đó những chuyện người như Đường vương và Phách vương không thể tùy tiện nói được.
Doanh Trùng cũng không hiểu khác nhau như nào nhưng nếu Nguyệt Nhi nói không sao là tốt rồi:
- Như vậy ngươi nói xem, khoảnh rừng ô liu này có thể kiếm bao nhiêu tiền? Còn có, ngươi từng nghe đến Johnson chưa?
- Biết a, rừng bầu dục này năm kiếm nhiều nhất lên đến một triệu hai trăm ngàn lượng hoàng kim.
Nguyệt Nhi nói không chút hàm hồ:
- Johnson kia ta biết, tên thật của hắn là Hannibal. Hắn là đại tướng dị tộc tốt nhất dưới trướng phụ vương, xếp hàng thứ tư trong ngũ hổ thượng tướng. Đáng tiếc sáu năm trước khi phụ vương lấy được Huyền Trụ Thiên Châu đã chết trận, hắn lưu lại một bức huyết thư khơi dậy ý chí phụ vương, làm phụ vương khởi binh phản Tần. Phụ vương thường nói Hannibal là tướng tài hiếm có, nếu như Hannibal không chết thì trận chiến diệt Sở có thể giảm thiểu thương vong ít nhất ba trăm ngàn người, như vậy ba năm sau không đến nỗi đỡ trái hở phải.