Mình và bạn không học cùng trường. Tụi mình cũng không cùng tuổi. Nhưng quen và thân nhau nơi làm việc.
Trong khi một số bạn cùng tuổi đang ngồi trên ghế giảng đường, tụi mình lại hì hục tập đánh máy, dàn trang. Những đồng tiền kiếm được nhiều khi đánh đổi bằng cả ngày làm việc cật lực cộng một đêm không ngủ miệt mài gõ chữ mà người thì cứ nửa tỉnh nửa mê. Sáng ra lúc đọc lại cũng chẳng biết mình đã gõ những gì.
Mười năm trời tụi mình cùng làm việc, nhiều khi thấy bạn còn gần gũi hơn nhỏ em ở nhà. Rồi cũng đến lúc mỗi người một ngã. Bạn theo gia đình xuất cảnh, còn mình cũng an phận riêng. Những tưởng rằng trái đất tròn, rồi bạn và mình cũng sẽ gặp lại. Nghĩ đến lúc hai đứa ngồi ôn lại những tháng ngày tuy vất vả mà tràn đầy tiếng cười, mình thấy nao nao.
Tết rồi mình đi thăm bạn. Hoa hồng vàng mình không mua được, chỉ có hoa sen, bạn đừng buồn nha. Trong làn khói nhang lãng đãng, bạn vẫn mỉm cười hiền lành. Chùa hôm đó thưa người lắm. Tết, mọi người vui, mà mình thấy lòng đau. Nhớ bạn, nhớ nhiều!!!
Các chủ đề khác cùng chuyên mục này: