Khuynh Thành nghe vậy, lập tức suy nghĩ, xem ra sư tôn nàng đang tức giận ? Người giống như trách ta đã phá hủy chuyện tốt của họ ?
Hừ, xú tôn sư, dù sao hắn cũng là cô gia của người, sao người lại có thể như vậy …
“ Ân, ta biết, sau này ta nhất định sẽ gõ cửa xin phép trước khi vào” Khuynh Thành làm ra vẻ nghe lời chịu lỗi.
“ Ân, thế mới đúng” Lý Hương Quân hài lòng cười cười.
“ Được rồi, tôn sư, người vẫn chưa nói cho ta biết, hai người đang cùng làm cái gì ? “ Khuynh Thành quyết định làm sáng tỏ sự việc tới cùng. Bây giờ có một việc cơ bản có thể xác định, Lưu Phong và tôn sư trong lúc đó chắc chắn đang có quan hệ mập mờ. Họ yêu nhau hay chỉ vì vấn đề sinh lý của cơ thể, chuyện này cần phải tìm hiểu rõ ràng.
Nếu là nhu cầu sinh lý, Khuynh Thành biết rằng điều này rất điên rồ, thân phận của hai người như thế nào … Còn nếu là yêu nhau, nàng nghĩ rằng cũng ko thể. Mặc dù biết rằng yêu một người thì ko cần lý do nhưng nàng ko tin tôn sư yêu hắn và hắn cũng yêu tôn sư nàng.
“ Chẳng lẽ lại là Lưu Phong, xú tiểu tử, vừa muốn nữ đệ tử, lại còn muốn thêm cả sư phụ nên quăng lưới gôm cả bầy ? “
“ Đúng, chắc chắn là như vậy … “ Khuynh Thành quả quyết như vậy.
“ Xú nha đầu, chuyện của tôn sư ngươi cũng muốn quản … “ Lý Hương Quân đưa tay ngắc mũi của nàng, khẽ cười một tiếng, nói : “ Kỳ thật cũng ko có gì, ta đang giúp hắn sát bối thôi … “
“ Đơn giản vậy thôi ? “ Khuynh Thành tỏ vẻ nghi ngờ.
“ Đương nhiên, đơn giản vậy đấy “ Lý Hương Quân liếc mắt nhìn Khuynh Thành một cái, cũng ko tức giận nói : “ Ngươi đấy, xú nha đầu, còn nhỏ mà quỷ đại “ ( em bó tay )
“ Sư tôn, người thấy Lưu Phong như thế nào ? “ Khuynh Thành đột nhiên hỏi
Lý Hương Quân cũng ko suy nghĩ mà trả lời : “ Tốt, àh, sao vậy ? “
“ Tôn sư, ngươi có hay ko thích Lưu Phong “ Khuynh Thành từng bước từng bước hỏi tới.
Lý Hương Quân tận lực để bình tâm lại bản thân, ko tức giận trả lời : “ Ngươi nói cái gì, Lưu Phong là phu quân của Khuynh Quốc, vi sư sao có thể … làm bậy “
Nàng đã yêu một người ko nên yêu, phải làm sao bây giờ ?
Lý Hương Quân trong lòng vô cùng mâu thuẫn, ở cái lý, nàng quả thật rất muốn cùng Lưu Phong đoạn tuyệt hết tất cả mọi quan hệ.
Nhưng về mặt tình, nàng ko đành dứt bỏ, nhất là cơ thể mình, đối với Lưu Phong ko muốn xa lìa
“ Ta biết, tôn sư là một đại mỹ nhân, như thế nào lại thích tên tiểu tử kia …”
Khuynh Thành âm thầm thở dài một hơi, nàng quyết định ngày sau sẽ cùng Lưu Phong ở chung một chỗ, ko cho hắn có thời gian tiếp cận tôn sư nàng.
“ Khuynh Thành, ta hỏi ngươi …” Lý Hương Quân thoáng do dự một chút, đột nhiên hạ quyết tâm, nói : “ Nếu ta thật sự thích Lưu Phong, ngươi nghĩ sao … “
“ Ý ta là, giả sử … “ Lý Hương Quân giải thích “ Ko phải, ý ta muốn nói là giả thuyết … “
Khuynh Thành nghe vậy, sửng sốt một chút, rồi cũng ko để ý đến lời giải thích của Lý Hương Quân, cười nói ; “ A a, tôn sư, người cũng thích nói đùa, sẽ ko có chuyện như vậy phải ko ? “
Lý Hương Quân hỏi lại : “ Ngươi … ko cần lo … Coi như bây giờ chuyện này là thật … “
Khuynh Thành thấy vẻ mặt tôn sư nàng có chút quái dị, đột nhiên trong lòng run lên, thầm nghĩ : “ Chẳng lẽ mình đã đoán sai, tôn sư thật sự thích Lưu Phong sao ? “
Nghĩ vậy nên Khuynh Thành hơi kinh hãi, sắc mặt có chút khó coi, cả nửa ngày ko nói được câu nào.
Lý Hương Quân vội vàng giải thích : “ Khuynh Thành, ngươi đừng hiểu lầm, kỳ thật ko có chuyện này, ta chỉ là giả thuyết thôi… ngươi nói đúng, sư tôn của ngươi là một đại mỹ nhân, sao lại có thể thích tên tử tiểu đó chứ “ Cảm giác được suy nghĩ của Khuynh Thành, Lý Hương Quân trong lòng ko khỏi lo lắng.
“ Nga, thì ra là thế ! “
Khuynh Thành do dự một chút, cũng ko cẩn thận truy cứu nữa.
Nhưng trực giác của đàn bà nói cho nàng biết, sư tôn ko giống như đang giả sử, cũng ko phải đang nói đùa, người giống như là đang thử suy nghĩ của mình.
Trời ạ, ta nên làm cái gì bây giờ ?
Khuynh Thành vô cùng buồn bực, mặc dù nàng xuất thân ma giáo, hành động và lời nói ko bị ràng buộc như thông thường, nhưng nàng cùng với vị tôn sư mà nàng xem như mẫu thân này cùng chia sẻ một nam nhân, thật sự có chút ….
Nàng cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn, ko phải hưng phấn mà là cảm giác vô cùng khẩn trương.
Lý Hương Quân chứng kiến những phản ứng của Khuynh Thành, trong lòng lo lắng vô cùng, vội vàng làm ra vẻ như mình ko giống như suy nghĩ của nàng mà nói: “ Khuynh Thành, ngươi sẽ ko nghĩ tôn sư đối với tên xú tiểu tử ấy có ý tứ sao ? Ngươi thật sự cho rằng tôn sư ngươi ko có nhân phẩm àh ? “
“ Vừa rồi, kỳ thật là ta nói giỡn với ngươi thôi … “ Lý Hương Quân ra vẻ dịu dàng cười nói : “ Tốt lắm, tôn sư còn phải tu luyện, ngươi ko còn việc gì để nói thì trở về hảo hảo tu luyện đi. Đúng rồi, ta còn chuyện quên nói với ngươi, Khuynh Quốc tỷ tỷ ngươi mặc dù đã buông tha cho Thánh Linh, nhưng ta lại cảm ứng được trên người nàng một cỗ hơi thở yếu ớt, mỏng manh của thánh linh … “
“ Thật sao ? “ Khuynh Thành hơi kinh hãi, vội vã hỏi tới “ Tôn sư, chuyện này là thật sao ? “
Lý Hương Quân âm thầm thở dài một hơi, quản nhiên đã dụ cho Khuynh Thành phân tâm đến chuyện khác, bất quá việc này lại có thật.
Trước kia, Lý Hương Quân đã cảm nhận được hơi thở thánh linh trên người Khuynh Quốc, mặc dù yếu ớt mỏng manh nhưng Lý Hương Quân dám khẳng định đó là hơi thở của thánh linh.
Tuy nhiên, Khuynh Quốc đã thật sự từ bỏ cho thánh linh, điểm này càng nghĩ càng thấy vô lý vì nàng đã phá thân … Lý Hương Quân đến bây giờ vẫn chưa giải thích được.
“ Chẳng lẽ nàng gạt ta ? “ Tới bây giờ, Khuynh Thành vẫn chưa tìm được thánh linh hiện đang ở nơi nào, hơn nữa lại nghe Lý Hương Quân nói vậy, làm nàng tựu suy nghĩ, có thể Khuynh Quốc vẫn chưa từ bỏ.
Lý Hương Quân vội đáp : “ Khuynh Quốc chính xác đã từ bỏ thánh linh, điểm này ko cần hoài nghi “
Một lúc sau, Lý Hương Quân vừa nói vừa phân tích : “ Mấy ngày nay ta đã suy nghĩ, có lẽ trên người Khuynh Quốc đã xuất hiện thêm một thánh linh khác “
“ Chuyện này … có thể sao ? “ Khuynh Thành ko thể tin, bất quá nhìn mặt tôn sư ko có ý đùa giỡn.
Lý Hương Quân thần sắc nghiêm trọng, gật gật đầu : “ Khuynh Thành, chuyện này tuy hoang tưởng, nhưng ta ko thể ko nói, nó có thể là sự thật. Chuyện này trong các điển tịch có ghi, thánh linh ngàn năm nếu ko thể gặp được người chủ mới sẽ tự tạo một thánh linh khác … Thánh linh mới sẽ được thừa kế tất cả, còn thánh linh cũ sẽ đi theo chủ cũ suốt đời còn lại … bất quá còn phải đợi một thời gian thánh linh mới có thể phát triển hoàn toàn được … “
Khuynh Thành tựa hồ như hiểu được một chút liền nói : “ Tôn sư, theo lời người nói, cổ hơi thở của “ lão thánh linh “ trên người của tỷ tỷ có vẻ suy yếu do phải tạo ra một thánh linh mới mà tiêu hao ko ít lực lượng, còn “ tân thánh linh” do cần có thời gian phát triển nên hiện thời chúng ta đều ko tìm được nó, có đúng ko ? “
Lý Hương Quân gật gật đầu : “ Nếu ta đoán ko lầm, thì đúng là như vậy “
Khuynh Thành tỏ vẻ ko vui “ Ko có ý tứ gì hết, tranh lai tranh khứ ( đại loại như giành qua giành lại ), cuối cùng vẫn ko hơn được tỷ tỷ … “
Lý Hương Quân lại vui vẻ nói : “ Khuynh Thành, việc này nếu là thật, đối với thánh giáo chính là một ngày đại hỷ a … “
“ Tốt lắm, tôn sư, ko làm phiền người tu luyện nữa …” Khuynh Thành chủ ý bị thánh linh làm cho hấp dẫn, chuyện vừa nãy tựa hồ như đã quên sạch.
Lý Hương Quân đóng cửa lại, thở dài một tiếng, trong lòng có chút phiền não.
“ Có lẽ ta nên cùng Phong nhi tách ra … “
“ Nhưng … “ Nghĩ thì dễ nhưng làm mới khó
Lý Hương Quân tự nhủ : “ Quên đi, về sau nói chuyện với hắn cần giữ ý một chút, để xem cuối cùng ý tứ của hắn là gi “
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh.
Đêm lạnh, Lý Hương Quân ngồi suy nghĩ, đế quân đóng quân đã hơn phân nữa thành công, mặc khác những khó khăn tồn tại lúc đế quốc đóng quân đã bị Thủ Bị quân, Tường Long quân và thần thánh quân đoàn liên hợp giải quyết, mọi chuyện gần như đã yên ổn.
Kế tiếp, Lưu Phong ý muốn tiêu diệt Tái Kim Phong và Sử Văn Long, 2 cái siêu cấp đại phiền toái, chỉ có giải quyết 2 người này thì chuyện đóng quân của đế quốc mới có thể hoàn toàn nắm trong tay, tránh cho những lần quân biến đổ máu ko cần thiết.
Căn cứ theo ước định, tối hôm nay Lưu Phong phải đi thanh tẩy phủ Nguyên Soái.
Do thời gian có hạn nên Lưu Phong quyết định ra tay sớm.
“ Các vị, thiểu an vật táo “
Chứng kiến Lưu Phong tiến đến, tướng sĩ bị nhiễu cấm liễu ba ngày đều xông đến, hy vọng Lưu Phong tuân thủ ước định, khôi phục tự do cho họ.
Lưu Phong xiêm áo khoát tay, trầm giọng nói : “ Mọi người yên lặng một chút ! “
Vì để uy hiếp một chút nên những lời nói này Lưu Phong bỏ thêm một chút nguyên anh lực, mặc dù âm thanh ko lớn nhưng rõ ràng có thể truyền đến lỗ tay của từng người.
Toàn cảnh nhanh chóng im lặng.
Lưu Phong hí mắt mỉm cười nói : “ Mọi người ko cần khẩn trương, mời ngồi … “
Sử Văn Long vài lần nhìn những tên phó tướng, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, ko biết Lưu Phong ý muốn nói gì ? Ko biết Lưu Phong có tuân thủ theo ước định mà thả người ko ?
“ Các vị, trải qua ba ngày trinh sát nghiêm mật, ta đã tra ra một chút dấu vết, chỉ tiếc là ko thể vạch trần chân tướng … “ Lưu Phong thở dài một tiếng lại tiếp tục nói : “ Vốn ta tưởng là có thể khôi phục lại tự do cho mọi người, nhưng buổi tối hôm qua ta lại nhận được thánh chỉ của bệ hạ … “
“ Các vị tiếp chỉ … “
Lưu Phong quát một tiếng, từ trong người lấy ra ngũ trảo kim long thánh chỉ, đứng lên lớn tiếng tuyên đọc.
Đầu tiên thánh chỉ nói đến những hành vi hèn nhát của bọn Phù Tang, sau là tuyên thưởng cho những người vì đế quốc mà quên mình lập nên các công lao hạn mã, cuối cùng nói về nội phản, nếu tra ra người nào có ý đồ mưu phản bên trong cấu kết với kẻ địch thì ko được nhân nhượng, phải trừng trị cho thích đáng…
Đợi cho thánh chỉ được tuyên xong, Sử Văn Long cùng Tái Kim Phong sắc mặt thăng trầm, trong lòng ko vui.
Lão hoàng đế ý tứ rất rõ ràng, nếu ko thể vạch trần hoàn toàn chân tướng sự việc thì tướng sỹ của phủ Nguyên Soái vẫn tạm thời ko thể khôi phục lại tự do.
“ Sử tướng quân, ngài đại diện để tiếp nhận thánh chỉ đi … “ Lưu Phong cầm thánh chỉ bằng hai tay đưa cho Sử Văn Long.
Sử Văn Long ko nói một lời, tiếp nhận thánh chỉ lui về sau, chỉ liếc nhìn Lưu Phong một cách thâm ý.
Tái Kim Phong đi tới, căm tức nhìn Lưu Phong nói : “ Hầu gia, đừng quên 3 ngày trước người nói gì, bây giờ có chịu thả tự do cho chúng ta hay ko ? “
Lời vừa nói ra, nhất thời được nhiều tướng sĩ phụ họa, mặc kệ là chuyện gì sẽ xảy ra, khôi phục lại tự do bây giờ là điều cần thiết nhất.
Lưu Phong lạnh nhạt cười, hơi khó khăn nói : “ Lão phu nhân, trước tiên đừng kích động … Đúng là ta đã hứa hẹn sau ba ngày sẽ trả tự do cho mọi người. Nhưng mọi chuyện có biến, bệ hạ đã truyền thánh chỉ đến, người nói ta phải làm sao ? Kháng chỉ ? “
Tái Kim Phong hừ lạnh một tiếng rồi nói : “ Hầu gia, chúng ta đang ở xa, mà phép vua thì thua lệ làng, người cũng biết mà “
Lưu Phong làm bộ tức giận hét lớn một tiếng : “Tái Kim Phong, ngươi biết ngươi vừa nói cái gì ko ? Chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ tạo phản sao ? “
Tái Kim Phong nghe vậy hơi sợ hãi liền nói : “ Hầu gia đừng hiểu lầm, lão thân chỉ muốn sớm ra ngoài một chút để báo thù cho con trai … “ Nếu Tái Kim Phong có âm mưu tạo phản thì cũng ko dám lộ ra vẻ như vậy, bằng không sau này cũng sẽ mang họa vào
“ Các vị, thánh chỉ mọi người cũng đã nghe xong. Đây là ý muốn của bệ hạ, cũng ko phải do bổn hầu ko thủ ước, ko nghĩ đến nhân tình … “ Đảo mắt nhìn 4 phương xong Lưu Phong lại tiếp tục trầm giọng nói : “ Bệ hạ có khẩu dụ, nếu có ai cãi lời thánh chỉ, ko tuân theo sẽ bị xem như tạo phản, tru di cửu tộc ! “
“ Từ giờ trở đi, phủ Nguyên Soái sẽ do Thần Thánh quân đoàn. Thủ Bị quân đoàn và Tường Long binh đoàn đồng thời phụ trách … Những ai dị nghị, xin mời bước lên “
Tác giả: Xích Tuyết
Convert: daitri_giangu, thuyuy12
Dịch: doccokiemmt
Biên + Hiệu đính : doccokiemmt
Nguồn: 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
“ Hầu gia, như thế này ko công bằng. Nguyên soái bị giết, chúng ta muốn vì ngài báo thù, mà … “ đột nhiên Thiên Tương, một gã của phe Sử Văn Long lớn tiếng chất vấn.
“ Ý ngươi là bệ hạ ko nên hạ thánh chỉ như vậy ?” Lưu Phong nhìn người nọ chậm rãi hỏi.
Thiên Tương sửng sốt một chút, nói ngay : “ Là như thế … “
“ Vậy, ý ngươi muốn nói, bệ hạ ko rõ thị phi, là hôn quân ?” Lưu Phong hừ lạnh một tiếng “ Lá gan ngươi cũng ko nhỏ … “
“ Ta … ta chưa nói bệ hạ là hôn … “ Thiên Tương chưa kịp giải thích thì hồn đã lìa khỏi xác.
Lưu Phong nhân cơ hội này quát một tiếng “ To gan, cư nhiên nói bệ hạ ko rõ thị phi, người đâu, tra thân phận tên này, tru cửu tộc “
Sử Văng Long nghe vậy liền kinh hãi, 2 tay xoa xoa cái trán đầy mồ hôi hột, rồi nói : “ Hầu gia, xin bớt giận ! “
“ Hầu gia, kẻ phạm tội đã nhận phạt, xin miễn xá cho người nhà của hắn “ Tên Thiên Tương đã theo Sử Văn Long nhiều năm, vô cùng trung thành, hắn đương nhiên ko hy vọng cả nhà thuộc hạ chịu kết quả này
Lưu Phong ánh mắt chuyển hướng về Sử Văn Long, nhàn nhạt nói : “ Ko có quy củ, ko phải Phương viên, tên này dám ngỗ nghịch với bệ hạ, tuyệt đối ko nương tay ! “
Nói thật từ trong lòng, Lưu Phong cũng ko muốn tru cửu tộc của Thiên Tương, nhưng giờ phút này thì đã khác, hắn phải sử dụng thủ đoạn để cảnh cáo những tên khác.
Nhất là đối với những người đứng sau lưng Thiên Tương
Một tòa thành đổi ngàn bộ xương, Lưu Phong hôm nay còn bất chấp hơn như vậy, nếu giết trăm người mà có thể cứu sống ngàn người, vạn người, vậy tại sao ko làm ?
“ Hầu gia, Trình Thành tuyệt đói ko có ý ngỗ nghịch với bệ hạ, xin người thu hồ mệnh lệnh, buông tha cho người nhà của hắn một lần” Sử Văn Long cắn răng, cùng vài tên tướng bên cạnh đồng thời quỳ trước mặt Lưu Phong. Sử Văn Long cũng ko phải vì yêu thích gì tên Thiên Tương, hắn làm vậy, mục đích chính là nhân cơ hội này lấy lòng tướng sĩ, tạo dựng một hình tượng tốt. Lưu Phong ngươi làm điều ác mọi người đều thấy, ta đây mượn cơ hội này làm người tốt .
Lưu Phong liếc mắt nhìn Sử Văn Long một cái, thầm nghĩ trong lòng, ngươi thật ra đang muốn thu thập lòng người a …
Lưu Phong nghiêm mặt, thanh khái ( đại loại như ho lấy lệ trước khi nói ) hai tiếng, chậm rãi nói : “ Sử tướng quân, nếu ngài cứ kiên trì làm như vậy, buộc lòng ta phải nghi ngờ giữa ngài và tên Trình Thành kia có quan hệ mờ ám … “
Lời này vừa nói ra, Sử Văn Long trong lòng run lên, thầm nghĩ tiểu Hầu gia này thủ đoạn quá độc ác.
Tử bần đạo, Mạc Tử đạo hữu, Ngô Chi Vinh đều đã chết, đối với Sử Văn Long là một cơ hội tốt, chắc chắn sẽ ko sỏa đóa vì một gã Thiên Tương mà làm ra những việc ngu ngốc
“ Hầu gia, nếu như vậy … mời Hầu gia hàng tội “ Sử Văn Long suất lĩnh vài tên tướng sỉ đứng dậy, thân thể cung trứ chịu tội.
Mặc dù Lưu Phong rất vui vì Sử Văn Long hàng tội, nhưng lại ko có cớ tốt để xử, nếu chỉ vì vậy mà định tội, hiển nhiên có chút quá đáng, rất dễ làm cho chúng tướng sĩ phẫn nộ.
“ Ha ha, ngài nói quá rồi, ta hiểu tâm tình của các ngươi, kỳ thật cũng ko muốn làm như vậy, nhưng vì uy nghiêm của bệ hạ, ta buộc phải làm như vậy … “ Lưu Phong nói như vậy chính là muốn cho chúng tướng sĩ nghe rõ, hắn chỉ làm việc theo ý tứ của bệ hạ. Các ngươi có tức giận, có bất mãn, có trách thì trách lão hoàng đế ở trên cao kia
“ Các vị, mọi người còn dị nghị gì ko ? “ Lưu Phong thị uy hỏi
Xung quanh nhất thời im lặng. Mặc dù trong lòng có ý kiến nhưng mặt ngoài ko ai dám biểu hiện bất mãn hay dị nghị cả. Đã có tấm gương trước mắt, còn ai dám mở miệng. Nam tử hán đầu có thể rơi, máu có thể chảy, bọn họ chắn chắn là ko sợ chết. nhưng lại lo lắng cho người nhà của mình … tru cửu tộc …
“ Tốt, mọi người hiểu được là tốt rồi “
Lưu Phong lạnh lùng nhìn sắc mặt của những tên tướng sĩ đế quốc, cười nhạt một tiếng rồi nói : “ Ngày hôm qua ta nhận được mật báo, trung ngôn nói rằng tham gia ám sát Nguyên Soái đại nhân là một gã bên trong … Sau khi kiểm chứng, bổn hầu xác nhận mật báo là thật “
Lời này vừa nói ra, mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Lưu Phong chậm rãi ngồi xuống, lãnh nhãn nhìn vẻ mặt mọi người mà âm thầm cười lạnh.
Nói cho cùng, có tật ắt giật mình. Dựa vào vẻ mặt hiện giờ của họ thì biết rằng bình thường đã làm ko ít chuyện xấu.
Nếu ko vì ổn định đại cục, theo ý Lưu Phong, những tên như vậy nên giết toàn bộ
Căn cứ theo tình báo của nữ nhân hoa, đóng quân bên trong Phúc thành, ngoài trung tầng tướng sĩ và vài tên gác cổng, cơ bản những tên ở đây đều đáng tội chết.
Thượng bất chánh hạ tắc loạn, Ngô Chi Vinh như thế này thì kẻ dưới tay làm sao là người tốt được.
Đáng tiếc tướng sĩ số lượng nhiều, chức tước lại cao, nên ko thể muốn giết là giết, khi đã nắm trong tay cục diện như vậy, dám chắc sẽ thành hội thất khống.
Mọi người ở dưới đều đang đợi Lưu Phong, đều muốn biết sớm phản đồ là ai, cũng coi như gỡ được gánh nặng trong lòng. Tất cả đều ra vẻ mình ko liên quan đến vấn đề này
Vì quả thật, bọn họ ko tham dự ám sát Ngô Chi Vinh
Sử Văn Long cắn răng đứng dậy, nhìn thẳng hai mắt Lưu Phong trầm giọng hỏi : “ Mạt tướng đấu đảm, xin Hầu gia chỉ ra tên phản đồ, vì Nguyên soái đại nhân chủ trì công đạo “
“ Đúng vậy “ Tái Kim Phong nãy giờ vẫn trầm mặc ko nói cuối cùng cũng mở miệng “ Xin Hầu gia nói ra tên phản đồ là người phương nào, lão thân sẽ tự mình cho hắn một đao, để cúng tế linh hồn con trai ta “
Lưu Phong ánh mắt dần trở nên rét lạnh, vẫn ko nói lời nào, mà lại có thâm ý nhìn Sử Văn Long
Tái Kim Phong tựa hồ như từ ánh mắt Lưu Phong thấy được chút gì, nhưng ko dám xác định, nên hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Phong
Sử Văn Long hình như cũng nhận ra một chút, mặt lạnh lùng hỏi tới : “ Hầu gia, xin nói ra phản đồ là ai, để chính ta giết hắn, vì Nguyên soái tuyết hận báo thù “
Lưu Phong vẫn duy trì vẻ trầm mặc, lạnh lùng nhìn kỹ hai mắt Sử Văn Long, khóe miệng chợt nở một nụ cười
Dần dần cũng có một số ít, từ ánh mắt Lưu Phong cũng có thể hiểu được cái gì đó
Khắp nơi hào khí vừa khẩn trương vừa trầm lặng
“ Hầu gia, xin mời người nói ra tên phản đồ “ Sử Văn Long cảm giác được ánh mắt khác thường chung quanh, trong lòng cảm thấy bất an.
Lưu Phong hừ nhẹ một tiếng, liếc nhìn mọi người, Hắc Vân và Thiên Đại đã bất động thanh sắc xuất hiện bên cạnh hắn
Lưu Phong cười lạnh một tiếng : “ Sử Văn Long, ngươi còn muốn tiếp tục đóng kịch ? “
Sử Văn Long nghe như sét đánh ngang tai, đầu óc trống rỗng. Chuyện gì đến đã đến, hắn đã trở thành mục tiêu diệt trừ của Lưu Phong
“ Hầu gia, ta ko hiểu ý của người … “ Sử Văn Long cắn răng, cố gắng khắc chế tâm tình, bình tĩnh hỏi Lưu Phong
“Hừ .. hừ ! “
Lưu Phong hừ vài tiếng, đứng dậy căm tức chỉ mặt Sử Văn Long “ Được rồi, ở trước mặt ta ko cần đóng kịch, chuyện ngươi làm ta đều biết “
Sử Văn Long trong lòng cảm thấy oan uổng a,thằng nhóc này âm mưu hãm hại ta.
“ Hầu gia, ta thật sự ko biết người đang nói cái gì “ Sử Văn Long lạnh giọng nói “ Hầu gia, mời người nói rõ “
Lưu Phong cười khinh thường “ Sử Văn Long, vốn dĩ ta tưởng ngươi là người thông minh, bây giờ xem ra ngươi chẳng khác gì tên ngu ngốc. Vốn ta niệm tình ngươi ko có công cũng có sức, muốn để ngươi tự nhận … quên đi, ko nói cái này “
Dừng lại một chút, Lưu Phong chậm rãi đi vài bước, liếc mắt nhìn chúng tướng sĩ một cái, rồi nói : “ Các vị, dựa trên những chứng cớ cho thấy, Sử Văn Long chính là tên phản đồ. Cái chết của Nguyên soái, là do hắn cùng Phù Tang tặc nhân cấu kết với nhau … “
“ Nói bậy, ngươi nói bậy .. “ Sử Văn Long đứng dậy, ngón tay chỉ thẳng mặt Lưu Phong phẫn nộ quát “ Lưu Phong tiểu tặc, ngươi nói bậy, ta cùng Nguyên soái đại nhân bát bái chi giao, sao lại hại hắn. Ngươi dám vu hãm ta … Ta biết, tất cả mọi chuyện đều do một tay ngươi làm, Nguyên soái đại nhân nhất định là do ngươi giết chết, là ngươi bày mưu tính kế hết thảy, là ngươi … Tất cả hết thảy đều cũng là do ngươi làm … “
“ Các huynh đệ, tin tưởng ta, ta ko sát hại Nguyên soái, tất cả đều là Lưu Phong làm … “ Sử Văn Long liều mạng giải thích
Con mẹ nó, lời ngươi nói cũng có điểm đúng, nhưng ai sẽ tin ngươi ?
Lưu Phong âm thầm cười lạnh, tiến lên chất vấn : “ Sử Văn Long, ngươi nói nãy giờ, tưởng rằng sẽ có người tin sao ? Ta tại sao lại muốn giết Nguyên soái, ta được bê hạ khâm điểm làm viễn chinh quân tiên phong, vừa là hầu tước của đế quốc. Ta hà cớ gì phải giết Nguyên soái của đế quốc … “
“ Còn ngươi, dựa trên mật báo của ta, ngươi cùng Phù Tang tặc nhân sớm có ý cấu kết, mưu đồ tạo phản … Ta lục soát trong phòng ngươi tìm được phong thư của phù tang tặc nhân, trong đó có nhắc đến, nếu ngươi mang theo đại quân quy phục phù tang thì sẽ được gả cho công chúa … “
Tác giả: Xích Tuyết
Convert: daitri_giangu, thuyuy12
Dịch: doccokiemmt
Biên + Hiệu đính : doccokiemmt
Nguồn: 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Lúc này, Lưu Phong ra lệnh cho Nhân Nã Thượng đem phong thư lại đây, phân phát cho chúng tướng sĩ xem xét
Sử Văn Long vừa nhìn thấy tín kiện này, vội vàng hô lớn : “ Ko, ko phải sự thật, ta ko có ghi, ta ko thông địch … “
Hắc Vân nhanh chóng chế trụ hắn.
“ Các vị, thư này mọi người đều đã xem, xin hỏi có đúng là bút tích của Sử Văn Long ko ? “ Lưu Phong trầm giọng hỏi.
“ Đúng là bút tích của Sử Văn Long … !” Người nói đây là Tái Kim Phượng, bà đã cẩn thận tra nghiệm, đây quả thật là bút tích của Sử Văn Long.
Sau đó, chúng tướng sĩ cũng đều chứng thật đây là bút tích của Sử Văn Long.
Lưu Phong thấy thế, trong lòng thở phào một hơi, bức thư này kỳ thật là do Lãnh Nguyệt tiên sinh dựa trên bút pháp của Sử Văn Long mà viết ra, nãy giờ hắn vẫn có chút lo lắng, nhưng từ tình huống bây giờ cho thấy, Lãnh Nguyệt tiên sinh quả là một cao thủ, chúng tướng sĩ đã cùng lăn lộn với Sử Văn Long hơn mười năm mà cũng ko tìm ra sơ hở.
Tất cả mọi người đều đang đắm chìm trong suy nghĩ riêng.
“ Sử Văn Long, ngươi còn gì để nói ko ?”
Sử Văn Long trợn trắng hai mắt, nhìn bức thư trong tay, hắn ko biến nên nói thế nào, và cũng ko biết ai đã lén bắt chước nét chữ của hắn.
Nhưng mà, hắn có thể dám chắc rằng, bức thư này tuyệt đối là ngụy tạo.
Chỉ là, hắn ko thể chứng minh điều đó.
“ Ta ko còn gì để nói “ Sử Văn Long đột nhiên rất thanh tĩnh, nhìn thẳng mặt Lưu Phong, nói chậm rãi từng chữ : “ TA – BỊ – OAN !”
Lưu Phong lạnh lùng nói : “ Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng !”
Hắn lại tiếp tục khinh thường cười cười : “ Kỳ thật, ngươi ko thừa nhận cũng ko sao cả, bổn hầu đã nắm giữ chứng cứ trong tay, có thể đem ngươi ra xử tử”
Sử Văn Long hừ một tiếng, lớn giọng nói : “ Lưu Phong, việc hôm nay, là do ngươi đã sớm an bài, dục gia chi tội, hà hoạn vô từ? Ta biết ta ko thể chứng minh được điều này, nhưng ta, Sử Văn Long, sẽ ko làm ra những chuyện có lỗi với Nguyên Soái … “
“ Lưu Phong, ngươi khá lắm. Bại trong tay ngươi – ta phục ! Ta ko còn gì để nói, giết ta đi “ Nói rồi, Sử Văn Long nhắm mắt lại như chờ đợi cái chết đến.
Lời này vừa nói ra, một ít tướng sĩ khi nãy nghi ngờ hắn là phản đồ, lập tức thay đổi cái nhìn về hắn, nhất là từ những quyết tâm của hắn, làm người khác có thể hiểu được, lời của hắn nói là đáng tin cậy.
Tái Kim Phượng tự mình trầm tư, lúc này, cơ bản có thể chứng thật, Sử Văn Long vô tội.
Chân tướng sự việc rất đơn giản, đều do một tay Lưu Phong bày ra, hắn làm như vậy, mục đích rất rõ ràng, chính là muốn khống chế quân đội đế quốc đóng tại Phúc thành này.
Nghĩ như vậy, đột nhiên trong lòng Tái Kim Phượng trở nên sợ hãi, Sử Văn Long đã chết, có thể người kế tiếp chính là mình.
Bây giờ thế cục bất định, Ngô Chi Vinh sau khi đóng quân tại Phúc thành, đã chia ra làm hai phái, một đi theo Sử Văn Long, một đầu quân cho Tái Kim Phượng, nếu muốn nắm quyền khống chế, bà và Sử Văn Long phải chết.
Tái Kim Phượng cố gắng làm cho tâm tình trở nên bình tĩnh lại, trong lòng suy nghĩ đối sách, làm cách nào để hóa giải nguy cơ này.
Dĩ nhiên, Lưu Phong đã có chuẩn bị sớm, tâm tình hiện thời rất tốt cho nên vẫn chưa xuống tay với bà, mặc dù vấn đề chỉ còn là thời gian.
“ Hầu gia, chuyện này quả thật có chút hiểu lầm, Sử tướng quân là người như thế nào, chúng ta đều biết rõ, ta nghĩ hắn sẽ ko làm chuyện mưu hại nhi tử ta …” Tái Kim Phượng sau khi do dự, đã quyết định vì Sử Văn Long lên tiếng.
Sử Văn Long nghe vậy, đầu tiên ngẩng ra, nhưng rồi lập tức hiểu ra nguyên nhân bên trong, Lưu Phong đã dám ra tay đối phó mình, dám chắc cũng sẽ không buông tha Tái Kim Phượng.
“ Lão phu nhân, bây giờ chứng cứ đã rất rõ ràng, đây là ý gì ?” Lưu Phong âm thầm cười lạnh, lão thái bà ngươi cuối cùng đã hiểu được, chỉ tiếc là đã quá muộn.
Sử Văn Long chậm rãi mở to mắt, nhìn Tái Kim Phượng nói : “ Đa tạ lão phu nhân đã nói giúp ta, mạt tướng ko thẹn với lương tâm, chết thì chết”
“ Tiểu tặc Lưu Phong, ngươi động thủ đi” Sử Văn Long trừng mắt quát : “ Lão tử hôm nay chết thì mười tám năm sau lại là một hảo hán !”
Sử Văn Long thấy chết ko sờn, đại nghĩa lẫm liệt khiến cho chúng tướng sĩ rất cảm động.
Ta kháo, lão tử nếu muốn ngươi chết, phải dùng thần hình cụ diệt, đâu để ngươi có cơ hồi luân hồi chuyển thế, Lưu phong làm việc ko muốn lưu lại phiền toái cho chính mình.
“ Hầu gia, tư sự thể đại, ta xem Sử tướng quân cũng đã nhiều năm đóng góp cho đế quốc, thiết nghĩ ko thể dễ dàng đem ra xử tử được “ Tái Kim Phượng đột nhiên có cảm giác rằng, cái chết của Sử Văn Long cũng là dấu chấm hết của mình.
“ Hầu gia, Sử tướng quân đi theo ta ra sa trường đã hơn mười năm, lập vô số chiến công hạ mã, lão thân thỉnh cầu hầu gia một lần nữa điều tra việc này triệt để, tránh để cho mười vạn tướng sĩ biên cương ko phục … “ Tái Kim Phượng chăm chú nói.
Lời Tái Kim Phượng nói ra, tựa hồ như ám chỉ mọi người, chúng tướng sĩ tại đây, ta nhìn người, người nhìn ta, đồng thời cũng lên tiếng mở miệng cầu xin.
“ Các ngươi muốn tạo phản ?” Lưu Phong đột nhiên nói một câu.
Tướng sĩ nghe vậy, lập tức ngậm miệng lại, tạo phản là một tội lớn, bọn họ gánh ko nỗi.
Lưu Phong híp mắt nhìn chúng tướng sĩ tại đây, lạnh lùng nói : “ Các ngươi muốn gì, các ngươi muốn làm cái gì … “
Tái Kim Phượng trong lòng bực tức, chuyện này là ngươi muốn làm cái gì, chứ ko phải chúng ta muốn làm gì.
Cho đến bây giờ, Sử Văn Long đã hiểu, hắn phải chết. Các gì đến sẽ đến, mọi thứ khác đều ko quan trọng, ko gì quan trọng bằng sinh mệnh của mình.
“ Sử Văn Long cuối cùng có tội hay ko có tội, đã có chứng cớ rõ ràng, hắn cấu kết với Phù Tang, các người cũng đã nhìn thấy, và đã chứng minh điều này. Thiết chấn như sơn, chẳng lẽ các ngươi vì tên ác tặc bán nước cầu vinh này van xin sao ?” Lưu Phong trầm giọng nói.
“ Ta thật ko thể hiểu nổi các người muốn gì ? “ Ngữ khí của Lưu Phong cứ như là bị người ta bức ép vào tuyệt lộ : “ Các vị, ta nhắc nhở một chút, để tránh cho cái gọi là nghĩa khí che mờ mắt của mọi người, Sử Văn Long là loại người như thế nào, các người cũng đều đã biết”
Tái Kim Phượng tính mở miệng nói gì đó, nhưng lại ko thể đối đầu với những lời nói vừa rồi. Lưu Phong quả thật rất đáng sợ, tuổi còn trẻ mà đã có nhiều mưu kế, thủ đoạn tàn nhẫn. Nếu ko cẩn thận, ko chừng sẽ để hắn nắm lấy cơ hội.
Tái Kim Phượng biết, chuyện đã như vậy, Sử Văn Long khó tránh khỏi con đường chết, bà bây giờ chỉ có thể tự lo thân mình, cẩn thận một chút, ko thể để cho Lưu Phong có cơ hội ra tay.
“ Chủ công, đại sự bất ổn” Ngay khi Lưu Phong chuẩn bị tuyên bố tử tội của Sử Văn Long, Hắc Vân nghiêm mặt đi tới nói.
“ Xảy ra chuyện gì ?”
Hắc Vân vội nói : “ Chủ công, một vạn tướng sĩ của Kiêu Kỵ doanh ko biết lấy tin từ đâu, đã hợp nhân mã hướng đến phủ
”
Lưu Phong nhíu mày, Kiêu Kỵ doan có thể nói là vương bài tại đây, lực lượng chiến đấu có thể xếp vào hạng nhất lưu. Một binh một tướng đều là tinh anh, đều là những nam nhi đầy nhiệt huyết. Trước khi hắn đã từng nghĩ phương pháp để thu phục Kiêu Kỵ doanh này vào thành phần dự bị của Thần Thánh quân đoàn, chỉ ko ngờ ra rằng hôm nay Kiêu Kỵ doanh lại trở thành một phiền toái.
“ Chủ công, Lãnh Nguyệt tiên sinh hỏi ý kiến của chủ công rằng : nên thả bọn họ đi, hay là giết hết tất cả ?” Hắc Vân dò hỏi.
Lưu Phong suy nghĩ một chút, rồi lên tiếng : “ Nói với Lãnh Nguyệt tiên sinh, thả bọn họ đi .. “ Với binh lực hiện giờ của Lưu Phong mà nói, một vạn Kiêu Kỵ doanh cũng ko làm khó được hắn, bất quá hắn ko muốn gây ra tổn thất từ bên trong thành, huống hồ nếu thật sư khai chiến, rất dễ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, ảnh hưởng đến cục diện bây giờ.
Căn cứ vào thông tin tình báo, Kiêu Kỵ doanh thuộc quản lý của Ngô Chi Vinh, ko về theo Sử Văn Long cũng ko đi theo Tái Kim Phượng, ngoài trừ Ngô Chi Vinh, bọn chúng chỉ nghe lời phó tướng Hải Đại Dũng.
Lưu Phong suy đoán, Kiêu Kỵ doanh chắc vì cái chết của Ngô Chi Vinh nên chạy đến đây,
“ Tín tức là do ai để lọt ra ngoài” Lưu Phong âm tràm hỏi, với những tướng sĩ tại đây, hắn đã từng hạ lệnh phong tỏa tin tức. Như thế, cái chết của Ngô Chi Vinh các tướng sĩ tại doanh trại ko có khả năng biết được.
Kháo, thật ko ngờ nỗi, ngẫm lại vẫn phải ứng phó với cục diện trước mắt.
Nhìn thấy thần sắc dị thường của Lưu Phong, Tái Kim Phượng tựa hồ như cũng đang chờ đợi một cái gì đó, trên mặt nở một nụ cười ko đổi, lẳng lặng chờ sự tình phát sinh.
“ Hầu gia, phó tướng Kiêu Kỵ doanh Hải Đại Dũng cùng một vạn tướng sĩ cầu kiến !”
Ko lâu sau, Hắc Vân lại một lần nữa đứng trước mặt chúng tướng sĩ nói.
Lưu Phong lạnh nhạt nói : “ Mở cửa !”
Ngưng lại một chút, Lưu Phong nhìn mọi người tại đây, cười nói : “ Các vị, theo ta đi gặp Hải Đại Dũng, xem hắn vì sao lại đến đây ?”
Nghe được một vạn tướng sĩ cùng Hải Đại Dũng đã đến, mọi người tại đây đều có chút hy vọng, nhất là Tái Kim Phượng.
Ko ai biết được, Hải Đại Dũng đã theo lời của Tái Kim Phượng đến đây.
Rất nhanh cánh cửa tam thiên môn mở ra, phó tướng Kiêu Kỵ doanh Hải Đại Dũng và vài tên đại biểu bước vào.
“ Phó tướng Kiêu Kỵ doanh Hải Đại Dũng ra mắt hầu gia !” Hải Đại Dũng tuy đang tức giận nhưng vẫn ko quên thi lễ với Lưu Phong.
“ Hầu gia, nghe nói nguyên soái đại nhân đã bị ám sát, có thật hay ko ?”
“ Tướng quân, ngươi đã tới, nhi tử của ta đã bị người Phù Tang hại chết … “ Tái Kim Phượng vượt qua Lưu Phong, chạy đến Hải Đại Dũng nói.
Tái Kim Phượng sở ** vội vả như vậy, bởi vì muốn cùng đứng chung với Hải Đại Dũng, đế quốc đóng quân tại đây chỉ có mười vạn, mà Kiêu Kỵ doanh hôm nay đã dẫn đến một vạn quân. Bất quá bà cũng ko đến nỗi ngu, vì ko có chứng cứ, nên đành nói Ngô Chi Vinh là do người Phù Tang ám sát.
Hải Đại Dũng nghe vậy. toàn thân run mạnh lên, mặc dù hắn đã sớm nhận được thông tin, nhưng khi đã chứng thật chuyện này, hắn vẫn ko khỏi kinh hãi và đau lòng.
“ Sao lại có thể như thế ?” Hải Đại Dũng bi thống, ngước đầu lên, lạnh lùng nhìn Lưu Phong nói : “ Hầu gia, xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao người ko cho chúng ta biết ?”
“ Làm càng !” Hắc Vân bước lên quát : “ Hải Đại Dũng, chú ý thân phận của ngươi, nói chuyện với hầu gia như vậy sao ?”
Lưu Phong mỉm cười nói : “ Hắc Vân, ngươi lui ra!”
“ Tướng quân, ta biết ngươi trong lòng bi thống, cho nên ko trách tội ngươi, bất quá … “ Nói đến đây, Lưu Phong chuyển mắt đổi giọng : “ Ngươi dẫn tướng sĩ của Kiêu Kỵ doanh đến đây, có mục đích gì ?”
“ Vì nguyên soái thủ hiếu, vì nguyên soái báo thù !”
“ Tốt, nguyên soái có được bộ hạ như ngươi, cũng là điều đáng mừng.”
“ Hải Đại Dũng, ngươi hỏi ta, tại sao lại ko thông báo chuyện này cho mọi người ? Ta bây giờ trả lời cho ngươi biết, trải qua ba ngày điều tra, hiện giờ đã tìm được hung thủ cấu kết với người Phù Tang ám sát nguyên soái”
“ Hung thủ ở đâu ? Ta muốn đích thân giết hắn báo thù cho nguyên soái …. “ Hải Đại Dũng nghe vậy, vẻ mặt có chút kích động.
“ Sử Văn Long ! “
“ Sử đại ca ?” Hải Đại Dũng giật mình cả kinh, tựa hồ như có chút khó tin, sao lại có thể ? Sửa Văn Long là người như thế nào, hắn biết, tâm trung của hắn cũng ko thua kém mình là bao nhiêu.
Hải Đại Dũng có chút hồ nghi liền hỏi lại: “Hầu gia, ngài không nhầm đấy chứ? Sử đại…” Dường như nhận ra mình xưng hô có phần không ổn, Hải Đại Dũng vội vàng thay đổi: “Sử tướng quân đã đi theo Nguyên soái hơn mười năm, lòng trung thành đã được kiểm chứng, tuyệt đối không thể nào có chuyện cấu kết cùng đám giặc Phù Tang sát hại Nguyên soái được. Trong chuyện này phải chăng có sự nhầm lẫn?”
Hiểu lầm cái rắm, mọi việc đều do một tay lão tử ta sắp đặt, sao có thể nói là nhầm lẫn.
Lưu Phong cười lạnh nói: “Tướng quân bớt nói lời thừa đi, Sử Văn Long tội chứng rõ ràng, đã điều tra tường tận, tuyệt đối không có gì phải hồ nghi nữa. Ngươi cùng đám kiêu kỵ binh đến đây vừa đúng lúc. Bổn hầu vốn đang định đem Sử Văn Long ra xét xử, nhân tiện các người có mặt thì chứng kiến luôn đi. ”
“Thực sự là Sử tướng quân giết Nguyên soái?” Hải Đại Dũng hai mắt tóe máu, trông bộ dạng giống như đang muốn ăn thịt người vậy!
Sử Văn Long nhìn chằm chằm Hải Đại Dũng hồi lâu rồi mới trả lời: “Mặc kệ ngươi tin hay không cũng vậy, ta vẫn chỉ nói một câu: Ta không làm… Sử Văn Long ta cho đến ngày hôm nay chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Nguyên soái.”
Hải Đại Dũng gật đầu nói: “Sử tướng quân, ta tin ông”
Hừ, nói vậy là có ý gì đây? Lưu Phong nghe vậy có chút không hài lòng. Ngươi tin lời của Sử Văn Long tức là có ý nghi ngờ ta…
Con mẹ nó, xem ra tên Hải Đại Dũng này cũng là đối tượng cần phải thanh trừ. Tiểu tử thối, đấy là ngươi tự tìm cái chết đấy nhé, đừng oán trách bổn Hầu độc ác. Vốn Lưu Phong vẫn xem Hải Đại Dũng là một nhân tài, đang tính sau khi giải quyết mọi chuyện xong xuôi sẽ tìm cách chiêu nạp hắn. Nhưng giờ xem ra hắn có tư tưởng chống đối. Tiêu diệt, cần phải tiêu diệt mọi mầm mống đối nghịch.
“Tiểu tặc Lưu Phong, ra tay đi.” Nhận được sự tin tưởng của Hải Đại Dũng, Sử Văn Long lấy lại được tinh thần. Chết thì chết, 18 năm sau lão tử lại là một hảo hán.
Đáng tiếc là hắn còn chưa biết được thủ đoạn thực sự của Lưu Phong. Chết dưới tay Lưu Phong thì hồn phách đều bị đánh tan thành tro bụi, đừng nói là 18 năm dù cho là 80 năm sau thì cũng đừng mơ có thể đầu thai kiếp khác.
“Hầu gia, chuyện này còn nhiều điểm đáng ngờ. Hãy tạm hoãn xét xử để điều tra, không nên xét xử khinh xuất như vậy.” Hải Đại Dũng nhận ra tia sát khí trong mắt Lưu Phong liền vội vàng khuyên can.
Hừ, dựa vào cái chức phó tướng nhỏ nhoi mà dám ngăn cản bổn Hầu ư! Ngươi cho rằng trong tay nắm vạn người là có thể lên tiếng nói chuyện với lão tử sao. Ta chỉ cần cất tay một cái thì đám người của người liệu có chịu nổi một đòn hay không!
“Chuyện này ta tự biết phải làm sao, tướng quân không cần phải nhiều lời.” Lưu Phong lạnh nhạt nói.
“Hầu gia, ta tin tưởng là Sử tướng quân vô tội.” Hải Đại Dũng một lòng nghĩa khí, tuy sự việc của Sử Văn Long hắn không có cách nào giải thích được nhưng hắn cũng không muốn đứng nhìn chiến hữu của mình bỏ mạng. Hơn nữa nếu mà Sử Văn Long chết đi thì chân tướng sự thực lại càng khó xác minh. Cho nên dù là vì lý do gì đi nữa thì hắn cũng cố tìm mọi cách giữ lại mạng sống cho Sử Văn Long.
“Làm càn!” Lưu Phong sắc mặt lạnh lẽo, tức giận nói: “Hải Đại Dũng, ngươi nghĩ đây là chỗ nào hả, ngươi coi bổn Hầu là ai! Nguyên soái bị sát hại vốn là việc đại sự quốc gia, bổn Hầu phụng thánh chỉ toàn quyền điều tra vụ án này. Hôm nay đã điều tra ra chân tướng sự việc, bắt được hung thủ. Chỉ dựa vào một câu nói tin tưởng của ngươi là muốn thay đổi mọi việc sao.”
“Hầu gia, ta…” Hải Đại Dũng vừa định lên tiếng giải thích thì bị Lưu Phong cắt ngang: “Hải Đại Dũng, ta biết giữa ngươi và Sử Văn Long có giao tình thân thiết. Tuy nhiên đây là việc quân không thể đem ra mà đùa được.”
“Hầu gia, chúng tôi đều tin tưởng là Sử tướng quân vô tội.” Hải Đại Dũng bị Lưu Phong chất vấn trong thời gian ngắn cũng không biết phải trả lời như thế nào. Nhưng được mấy tên thuộc hạ cổ vũ nên hắn vẫn ngoan cố hướng tới Lưu Phong kiến nghị.
“Hỗn xược!” Lưu Phong tức giận quát: “Phá án phải nói đến chứng cứ. Chỉ dựa vào một câu tin tưởng của các ngươi là có thể nói vô tội hay sao. Các người tính làm gì vậy?”
Ngừng một chút Lưu Phong lớn tiếng nói: “Bổn Hầu bây giờ chính thức tuyên bố! Sử Văn Long là hung thủ trong vụ án sát hại Nguyên soái, tội ác tầy trời, thông địch bán quốc, tạm thời bị giam giữ. Chờ ý chỉ của bệ hạ sẽ lăng hình xử tử, toàn gia chín họ đều bị bắt giữ.”
Lời vừa nói ra, đám đông tướng sĩ có mặt đều một phen hỗn loạn. Nhất là Hải Đại Dũng & mấy tên thuộc hạ thuộc quân kiêu kỵ binh do hắn thống lĩnh càng lớn tiếng kháng nghị.
Lưu Phong khẽ nhíu mày, âm thầm quan sát xung quanh rồi chậm rãi tiến lên phía trước, nhìn đám quân lính kiêu kỵ binh trước mặt lạnh nhạt nói: “Bổn Hầu Lưu Phong phụng thánh chỉ làm việc! Xem thái độ của các ngươi có phải đang định tính làm phản phải không?” Lưu Phong áp dụng biện pháp chụp mũ, cứ ai phản đối thì xem như có ý đồ tạo phản.
“Hầu gia nói quá lời, mạt tướng tuyệt không dám!”
Hải Đại Dũng vội cùng mấy tên thuộc hạ quỳ rạp xuống đất thỉnh tội.
Hèn hạ! Vừa rồi các người không phải rất phách lối sao? Nếu lão tử không ra uy một chút thì các người lại nghĩ ta là con mèo bệnh rồi.
Kỳ thực Lưu Phong cũng không phải e ngại gì Hải Đại Dũng cùng đám tướng sỹ kiêu kỵ binh. Chẳng qua hắn cảm thấy không cần thiết phải đổ máu mà thôi.
Nếu chuyện đã tới mức phải động thủ thì Lưu Phong cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Tuy nhiên cũng phải tìm ra một cái cớ cho phù hợp.
Tạo phản đích thực là một lý do vừa hợp tình, vừa hợp lý.
Hải Đại Dũng vốn không dám nghĩ tới chuyện tạo phản nên tâm lý không có sự chuẩn bị. Đột nhiên nghe thấy vậy, trong lòng không khỏi phát sinh sự sợ hãi. Tham gia quân ngũ vốn không sợ cái chết, không sợ thua trận chỉ là sợ bị kết vào tội tạo phản. Tội danh này quả thực hắn không thể gánh nổi.
“Ngươi đứng lên đi, bổn Hầu cũng chỉ là tùy tiện mà nói như vậy thôi.” Lưu Phong lạnh nhạt nói.
Hải Đại Dũng cùng vài tên thuộc hạ tạ ơn đứng dậy, tuy vậy trong lòng không khỏi có chút oán hận: “Ngươi tùy tiện nói làm chúng ta một phen sợ hãi”
Hải Đại Dũng biết, Lưu Phong nói như vậy là cho hắn một cái cớ để xuống ngựa đồng thời cũng là để cảnh cáo hắn luôn. Hắn là người thông minh nên cũng hiểu rằng việc sống chết của Sử Văn Long là không thể thay đổi được.
Vị tiểu Hầu gia này thủ đoạn quả nhiên phi thường.
Hắn cảm nhận được rằng giờ cần phải lo giữ mạng của mình. Tuy đối với việc của Sử Văn Long hắn có chút cảm giác ân hận, nhưng người không vì mình trời tru đất diệt.
Tái Kim Phượng thầm thở dài, xem ra việc Hải Đại Dũng ra mặt cũng không thay đổi được gì. Người này cũng chỉ là phường hữu dũng vô mưu không có khả năng làm nên chuyện lớn.
Lưu Phong sắc mặt trầm trọng, khẽ nói: “Ông trời không có mặt để Nguyên soái bị kẻ gian hãm hại. Đây là một bài học xương máu cho bổn Hầu.”
Nói tới đây Lưu Phong nhìn xung quanh một vòng, giọng nói cao dần, tràn đầy sự phẫn nộ: “Trước vong linh của Nguyên soái, bổn Hầu xin thề rằng sẽ đem Sử Văn Long cùng những tên phó tướng đồng phạm nhất loạt chém đầu. Dùng máu tươi của chúng để làm lễ tế dâng lên hương hồn của Nguyên soái.”
Tái Kim Phượng cả kinh, e rằng chiến dịch thanh trừng sắp sửa bắt đầu.
“Mọi người, hãy yên lặng một chút.” Sau khi nghe Lưu Phong tuyên bố đám đông trở nên vô cùng hỗn loạn, huyên náo. Ai nấy cũng lộ vẻ sợ hãi, sợ rằng mình sẽ bị liên lụy, nhất là mấy tên thuộc hạ tâm phúc của Sử Văn Long.
“Im lặng một chút” Lưu Phong vừa vận dụng nguyên anh lực, âm thanh tựa như sấm nổ bên tai, tiếng nói của đám đông lập tức bị đè xuống. “Căn cứ theo những gì bổn Hầu điều tra được, ngoài thủ phạm chính là Sử Văn Long ra còn có không ít đồng phạm. Ý chỉ của bệ hạ là ngoài việc trừ bỏ tên đầu sỏ Sử Văn Long ra thì những tên còn lại sẽ do bổn Hẩu giám sát nhất loạt xử tử.”
Sau đó Hắc Vân bước ra đem danh sách hung phạm tuyên đọc một lượt.
Những tướng sĩ có tên trong danh sách đều kêu to oan uổng, thậm chí có một vài người còn tính đường bỏ chạy. Tuy nhiên Lưu Phong sớm đã có sự chuẩn bị, đâu có dễ để bọn chúng thoát được.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, 12 tên phó tướng, thiên tướng đã bị đám hắc ám võ sĩ toàn bộ khống chế.
Sử Văn Long mắt như tóe lửa, tức giận quát lớn: “Tiểu tặc Lưu Phong. Ngươi điên mất rồi, giết ta còn chưa đủ hay sao mà cả đám tướng sĩ vô tội cũng không buông tha. ”
“Đem tên ác tặc này kéo xuống, canh giữ nghiêm ngặt!” Lưu Phong quát lớn một tiếng, lập tức có mấy tên hắc ám võ sĩ xông tới đánh cho Sử Văn Long ngất đi rồi lôi xuống dưới.
Lưu Phong âm thầm cười lạnh, vô tội thì sao chứ. Vì đại cục dù cho ngươi có vô tội thì cũng phải chết. Bây giờ không giết chẳng nhẽ chờ cho tới lúc các người dấy binh tạo phản.
“Oan uổng quá!”
“Lưu Phong ác tặc, bọn ta dẫu có thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi.” Đám tướng sĩ tự biết chỉ có con đường chết, đều lớn tiếng chửi mắng Lưu Phong.
Lưu Phong khẽ nhếch miệng cười khinh thường, trong lòng thầm nghĩ: “Lũ rác rưởi. Các ngươi cứ việc mắng chửi đi. Muốn làm quỷ ư, đừng có mà mơ. Lão tử sẽ hủy diệt các người, biến các ngươi thành tro bụi. ”
Đối với việc xử trí những người này, Lưu Phong không hề cảm thấy thẹn với lương tâm. Mặc dù đối với chuyện của Ngô Chí Vinh bọn họ quả thật là vô tội, nhưng tội tham ô quân lương, hà hiếp dân lành thì bọn chúng đều là những kẻ tội ác đầy mình.
Thực sự vô tội chính là những người dân lương thiện đã chết dưới tay bọn chúng.
“Vậy là lão tử lại làm được một chuyện tốt rồi.”
Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, hơn mười tướng sĩ đầu lìa khỏi cổ, sinh khí đã tuyệt. Thiên Đại xuất ra chút lực lượng chém giết đám tướng sĩ kia. Khi đầu người rơi xuống, đột nhiên bị một sức mạnh cường bạo ép tới làm nổ tung. Óc & máu tươi văng tung tóe khắp mọi nơi, thậm chí còn văng đầy trên người một số binh sĩ không tránh kịp.
Một vài tên binh lính nhát gan còn bị hù dọa phát khóc.
Nếu là ở trên chiến trường, biểu hiện như vậy thực sự là quá tệ. Nhưng đột nhiên chứng kiến cảnh máu óc của chiến hữu văng tung tóe trên người mình, quả thực điều đó khó có thể chịu đựng nổi.
Tại đương trường, ngoại trừ vài tiếng kêu sợ hãi còn lại đều im như thóc, không ai dám lên tiếng.
Tái Kim Phượng, Hải Đại Dũng cùng đám tướng sĩ có liên quan, đến lúc này chỉ biết trợn mắt đứng nhìn mà không nói được câu nào. Trong lòng thầm run sợ, như vậy là đã chết cả rồi. Hơn mười tướng sĩ đều đã bỏ mạng.
Lưu Phong nhíu mày nhìn đám tướng sĩ rồi ngẩng đầu lên trầm giọng nói: “Các vị, những kẻ tham gia sát hại Nguyên soái đều đã phải đền tội. Bổn Hầu cũng có thể phụng cáo để an ủi linh hồn của Nguyên soái được rồi.”
Nghe Lưu Phong nói, Tái Kim Phượng cảm thấy hắn tựa như một ác ma. Chỉ nhìn bộ dạng hắn thôi cũng khiến người ta kinh tâm, khiếp đảm, sợ hãi vô cùng.
“Hầu gia, lão thân có chút chuyện muốn nói riêng với ngài.” Tái Kim Phượng thoáng do dự một chút rồi hướng tới Lưu Phong đề nghị.
Lưu Phong mục đích rất rõ ràng, hắn cố tình làm lớn chuyện như vậy. Đơn giản bởi vì muốn nắm quân đội đế quốc đóng tại đây, hơn nữa đằng sau hắn còn có lão hoàng đế chống lưng. Sự tình cho đến giờ phút này, Tái Kim Phượng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, đành để mặc hắn tiến hành thanh trừng. Giờ chủ động đứng về phía hắn không chừng sẽ kiếm được chút lợi ích.
Tái Kim Phượng nghĩ rằng, với uy tín và ảnh hưởng của bà tại nơi quân đội đế quốc đóng quân. Nếu bà chủ động đề nghị thì nhất định Lưu Phong sẽ phải nể mặt.
Lưu Phong âm thầm cười lạnh. Lão thái bà chết tiệt, cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được nữa rồi.
“Lão phu nhân, mời!” Lưu Phong mỉm cười rồi cùng Tái Kim Phượng rời đám đông đi tới một căn phòng gần đó.
“Tái Kim Phượng, có chuyện gì thì nói đi.” Có những chuyện mọi người đều hiểu, ở đây không có người, Lưu Phong cũng không cần phải diễn trò nữa. Thái độ lập tức trở nên quyết liệt.
Tái Kim Phượng cũng không để ý đến thái độ của Lưu Phong, ngược lại vẫn cười nói: “Hầu gia, lão thân muốn cùng người tiến hành chút giao dịch.” Nói xong đột nhiên hướng tới Lưu Phong mỉm cười đầy vẻ mờ ám.
Hừ, lão thái bà này cười đầy vẻ dâm đãng, vô sỉ. Chẳng lẽ.. chẳng lẽ mụ lại định dùng mỹ nhân kế câu dẫn mình sao?
Mẹ kiếp, không được. Thật sự là lão bà này quá già rồi, mặt thì đầy vết nhăn.
“Tái Kim Phượng, lão tử là người đứng đắn.” Lưu Phong cảm thấy rằng mình cần phải cảnh tỉnh tránh cho lão thái bà có những suy nghĩ hồ đồ, vọng tưởng.
Tái Kim Phượng nhìn hắn có chút nghi hoặc, mơ hồ.
Thật vậy, vô cùng nghi hoặc và mơ hồ. Bà ta thực sự không hiểu vì sao Lưu Phong lại nói như vậy?
“Hầu gia, thực ra lão thân biết con ta là do ngài ra tay sát hại, có đúng vậy không?” Tái Kim Phượng cũng không có thời gian để suy nghĩ ý tứ trong câu nói của Lưu Phong, liền nói thẳng suy nghĩ trong lòng mình.
“Tái Kim Phượng, bà dựa vào cái gì mà dám ăn nói bậy bạ như vậy. Đừng tưởng rằng bà già cả mà có thể hồ ngôn loạn ngữ không phải chịu trách nhiệm về điều mình nói nhé. Cẩn thận kẻo ta cáo buộc bà tội phỉ báng.”
“Haha, Hầu gia nói chuyện thật hài hước!” Tái Kim Phượng cố gắng làm dịu đi không khí căng thẳng rồi nghiêm túc nói: “Hầu gia không cần khẩn trương, lão thân sẽ không nói chuyện này cho người khác biết và ta cũng sẽ không vì chuyện đó mà báo thù.”
Ngừng một chút Tái Kim Phượng nói tiếp: “Hầu gia, tất cả chuyện này là do ngài bầy ra phải không? Ngài muốn khống chế quân đội đế quốc đóng ở đây có đúng không?”
…
“Tái Kim Phượng, hãy bớt nói chuyện thừa thãi, nói thẳng vào chuyện chính đi nào.” Lưu Phong khinh thường nói: “Ngươi tìm ta không phải để nói mấy chuyện suy đoán linh tinh này đấy chứ?”
Tái Kim Phượng nghe vậy, mặt thoáng biến sắc, có chút tức giận. Lão nương tìm ngươi là để giao dịch mà ngươi lại tỏ thái độ như vậy sao… Thôi, hôm nay là cảnh hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, đành nhẫn nhịn vậy.
“Hầu gia, lão thân tại nơi quân đội đế quốc đóng quân tiếng nói cũng có chút trọng lượng. Nếu Hầu gia có thể hứa chừa cho con cháu Ngô gia một đường sống thì ta sẽ giúp Ngài thuận lợi trong việc khống chế quân đội. Lão thân có thể cam đoan bọn họ sẽ vô điều kiện nghe theo sự chỉ huy của Ngài.” Cuối cùng Tái Kim Phượng cũng nói ra mục đích chính của mình.
Lưu Phong khẽ cười một tiếng, hai mắt chăm chú nhìn Tái Kim Phượng nhưng hồi lâu cũng không nói tiếng nào.
Tái Kim Phượng tuy tuổi đã cao nhưng trước ánh mắt săm soi của Lưu Phong cũng có chút thẹn thùng, vẻ mặt có phần mất tự nhiên.
Sớm đã nghe nói vị Tiểu hầu gia này già trẻ đều không tha, không lẽ hắn lại có ý định…. ( OMG )
Nghĩ tới đây Tái Kim Phượng không khỏi đỏ mặt, tâm lý vừa có chút mơ hồ lại vừa có chút chờ mong.
Cũng may Lưu Phong không đọc được ý nghĩ của Tái Kim Phượng nếu không hẳn là hắn có thể sốc mà chết cũng nên.
“Không cần bà giúp, ta vẫn có thể làm được.” Lưu Phong khinh miệt nói.
Tái Kim Phượng nghiêm mặt nói: “Hầu gia, Ngài quá tự tin rồi. Ngô gia chúng ta đã bao nhiều năm nắm quyền tại Phúc thành này. Ngài cho là…”
“Bà đang uy hiếp ta?” Lưu Phong khó chịu nói.
“Không dám!” Tái Kim Phượng vội vàng gượng cười cầu hòa: “Lão thân đâu dám uy hiếp Ngài, chẳng qua chỉ là nhắc nhở Hầu gia mà thôi.”
“Hầu gia, ta có một cháu gái. Luận về tướng mạo, tư chất đều xuất sắc hơn người, nếu Hầu gia không chê lão thân nguyện đứng ra làm chủ đem gả nó cho người. Đến lúc đó người đã thành rể của Ngô gia chúng ta, như vậy cũng xem như có nửa phần là người của Ngô gia. Lúc đó việc thâu tóm quân đội tại đây đâu còn vấn đề gì nữa. Hầu gia, ngài nghĩ sao?” Tái Kim Phượng nhìn Lưu Phong mỉm cười đầy vẻ mờ ám: “Tiền tài, mỹ nữ, quyền lực đều chỉ chờ một câu nói của Ngài.”
Dựa vào Ngô gia các ngươi thì sớm muộn cũng bị tru di chín họ, ta đâu có điên. Cho dù cháu gái bà có là tiên nữ giáng trần thì ta cũng không có hứng thú.
Cứ theo kế hoạch, sau khi xử lý Sử Văn Long thì mục tiêu kế tiếp chính là Ngô gia. Nếu không phải là tên Hải Đại Dũng làm kỳ đà cản mũi thì giờ đâu cần phải ngồi đây nói chuyện với Tái Kim Phượng.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, Hải Đại Dũng cùng một vạn binh sĩ kiêu kỵ binh quả thực cũng khiến người ta có chút đau đầu. Nếu giết đi thì sẽ xẩy ra nội chiến còn nếu không giết thì sẽ có không ít phiền toái.
“Hầu gia, để thể hiện thành ý của mình. Lão thân trước mắt có thể giúp ngài trừ bỏ Hải Đại Dũng.” Tái Kim Phượng đột nhiên nói.
Lưu Phong trong lòng rất vui mừng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ dửng dưng: “Hải Đại Dũng là một hán tử, tại sao ta lại phải trừ bỏ. Hơn nữa bà…”
“Hầu gia, ngươi ngay không nói hai lời. Việc xuất hiện của Hải Đại Dũng làm ảnh hưởng tới kế hoạch của Ngài.” Tái Kim Phượng phân tích: “Ta biết trong tay Hầu gia nắm giữ Long tường quân, Thủ bị quân cùng Thần thánh quân đoàn. Đối với hơn vạn tướng sĩ kia hẳn không xem ra gì. Tuy nhiên không cần đổ máu mà giải quyết được việc mới là thượng sách chi kế. Hơn nữa Kiêu ky binh là một lực lượng tinh nhuệ, nếu Ngài có thể thu phục được tương lại sẽ là một lực lượng đáng kể.”
Lưu Phong xem như đã nhận ra được ý tứ của Tái Kim Phượng.
“Nói thử xem, bà có biện pháp gì?” Lưu Phong trong đầu có suy nghĩ khá vô sỉ, trước tiên ta mượn tay các ngươi trừ khử Hải Đại Dũng, sau đó sẽ tính chuyện đối phó với các người sau.
Tuy có chút vô sỉ nhưng nói cho cùng cũng không có gì sai cả.
Đối phó với những người phi thường phải có thủ đoạn phi thường.
Tái Kim Phượng thấy Lưu Phong đã có chút hứng thú vội tới gần nói: “Hầu gia, ta có thể ra mặt làm chứng Hải Đại Dũng thông địch phản quốc, sát hại con trai ta. Ngài thấy sao?”
Lưu Phong vỗ tay khen ngợi: “Diệu kế, với thân phận của bà mà nói thì khẳng định Hải Đại Dũng không thể thoát tội. Hắn không thể chối tội và tướng sĩ cũng sẽ hoàn toàn tin tưởng.”
“Ta đồng ý!” Lưu Phong quyết định dứt khoát.
“Hầu gia, không bằng chúng ta nên lập khế ước?” Tái Kim Phượng lo rằng sau này Lưu Phong sẽ đổi ý nên muốn cùng hắn lập khế ước để về sau nếu hắn có ý đồ khác cũng không dám tùy tiện ra tay.
“Bà nói vậy là có ý gì” Lưu Phong tỏ vẻ tức giận: “Nếu không tin ta thì thôi hãy quên vụ giao dịch này đi.”
“Hầu gia, không phải là lão thân không tin Ngài. Chẳng qua vì chuyện này liên quan đến trên dưới Ngô gia mấy trăm sinh mạng nên lão thân không thể làm việc bất cẩn được. Nếu Hầu gia thực tâm muốn hợp tác thì ngại gì không viết cho lão thân mấy chữ.”
Lưu Phong có chút do dự, Tái Kim Phượng quả thực rất khôn ngoan. Muốn hắn đích thân lập khế ước để lưu lại làm bằng chứng.
“Được, không thành vấn đề!” Chút chuyện nhỏ này Lưu Phong cũng không quá bận tâm. Sau này nếu quả thực muốn ra tay thì hắn cũng đâu có để cho Tái Kim Phượng có cơ hội đưa ra chứng cứ.
“Hầu gia, còn có một chuyện nhỏ không biết Ngài có thể đáp ứng được hay không?” Tái Kim Phượng thấy Lưu Phong chấp nhận lập giao ước trong lòng có chút nhẹ nhõm liền đưa ra điều kiện mới.
Lưu Phong khẽ nhíu mày, lão thái bà này cũng thật không biết điều. Được đằng chân lại lân đằng đẩu.
“Hầu gia, con trai ta đã chết nhưng con dâu còn sống thì…” Tái Kim Phượng có chút do dự, khẽ thấp giọng hướng về Lưu Phong nói đầy vẻ mờ ám: “Hầu gia, có điều này Ngài còn chưa biết. Con dâu lão thân xinh đẹp như hoa.”
Nghe tới đây Lưu Phong có chút nhức đầu, nghe giọng điệu của lão thái bà này thì rõ ràng là định đem con dâu dâng tặng cho mình. Lưu Phong trong lòng có chút buồn bực, lão thái bà này cũng thật là tuyệt tình, con trai vừa mới chết, xác còn chưa kịp lạnh thế mà có thể làm ra những việc như vậy.
Quả nhiên Tái Kim Phượng sau một hồi rào trước đón sau cũng đi vào chủ đề chính: “Hầu gia, nếu ngài không chê lão thân nguyện ý đem con dâu của ta đem dâng cho ngài nạp làm tiểu thiếp. Ngài xem có được không?”
Mặc dù đã sớm đoán ra ý của Tái Kim Phượng nhưng khi nghe chính miệng bà ta nói ra Lưu Phong trong nhất thời vẫn chưa tiếp nhận nổi.
Trời đánh thánh vật lão thái bà này đi.
Ngô Chí Vinh ơi là Ngô Chí Vinh, thế nào ngươi lại có một người mẹ như vậy được chứ!
“Hầu gia, ngài yên tâm. Mặc dù con dâu lão thân năm nay đã 32, nhưng nhìn vẫn như cô nương 20 tuổi thôi. Hơn nữa công phu trên giường của nàng rất xuất sắc, nhất định có thể khiến cho ngài hoàn toàn hài lòng.” Tái Kim Phượng vẫn nghĩ Lưu Phong chính là một đại sắc lang, vì vậy mới tính tới việc sử dụng kế mỹ nhân. Theo như lời bà ta nói thì vợ của Ngô Chí Vinh vô cùng xinh đẹp, hẳn Lưu Phong nghe qua sẽ lập tức nhận lời.
Nghe Tái Kim Phượng nói vậy, Lưu Phong trong lòng có chút buồn bực, thậm chí đầu óc có phần hơi choáng váng. Nữ nhân thời đại này sao lại có thể trơ trẽn như vậy chứ!
“Hầu gia, ngài còn do dự chuyện gì nữa?” Tái Kim Phượng thấy Lưu Phong vẫn không biểu lộ gì cả, có chút lo lắng vội vàng nói: “Hầu gia, lão thân biết ngài có rất nhiều mỹ nữ bên cạnh, nhưng quả thật công phu trên giường của con dâu ta là độc nhất vô nhị.”
Lưu Phong hừ một tiếng, vẫn không nói gì, trong lòng thầm nghĩ: “Ngô Chí Vinh ơi, mẹ ngươi đang dụ dỗ ta cắm sừng cho ngươi đây này!”
Tái Kim Phượng sợ Lưu Phong không tin vội lên tiếng cam đoan: “Hầu gia, công phu trên giường của con dâu của ta là học được từ lão thân, quả thực là độc nhất vô nhị. Ngài nếu không tin thì bây giờ có thể thử qua cũng được.” Nói xong câu cuối cùng, Tái Kim Phượng không khỏi có chút xấu hổ, mặt đỏ bừng lên tựa như một cô gái đang tuổi dậy thì. ( bỏ mie )
Lưu Phong theo bản năng lùi về sau mấy bước, trong lòng phát sinh cảm giác ác cảm. Lão thái bà này xem ra để thuyết phục Lưu Phong, thực sự muốn thể hiện mấy chiêu.
“Hầu gia…”
“Dừng lại!” Không đợi Tái Kim Phượng nói tiếp, Lưu Phong quát lớn một tiếng!
Tái Kim Phượng nghe Lưu Phong quát lên lại càng thêm hoảng sợ, vội vàng nói: “Hầu gia, nếu ngài vẫn chưa hài lòng hay là gặp mặt qua rồi hẵng quyết định!”
Lưu Phong phất tay lạnh nhạt nói: “Tái Kim Phượng, dùng kế mỹ nhân đối với ta vô dụng thôi. Hơn nữa ta không muốn dùng giầy mà người khác đã xài qua. ”
“Thực ra bà không cần phải làm vậy” Lưu Phong cười tỏ vẻ thoải mái: “Nếu bà giúp ta trừ bỏ Hải Đại Dũng thì tự nhiên đối với Ngô gia các người ta cũng sẽ không truy cứu nữa.” Đương nhiên nếu lão hoàng đế muốn ra tay với Ngô gia các người thì cũng không thể trách ta được. Lưu Phong trong lòng thầm tự nhủ.
Hai người sau khi thỏa thuận xong liền lập tức xuất hiện trước đám đông binh lính.
“Hải Đại Dũng, ngươi biết tội chưa?” Lưu Phong đột nhiên quát lớn.
Hải Đại Dũng nhất thời ngơ ngẩn, hắn suy nghĩ một hồi vẫn chưa hiểu mình mắc tội gì.
“Hải Đại Dũng, không ngờ trong chuyện ám sát Nguyên soái ngươi cũng có phần tham gia.” Lưu Phong vẻ mặt tức giận, chỉ thẳng vào Hải Đại Dũng nói đầy vẻ uất hận: “Hải Đại Dũng ơi là Hải Đại Dũng, khi còn sống Nguyên soái đối xử với ngươi không bạc. Người nỡ nào chỉ vì một ả đàn bà Phù Tang mà làm ra những chuyện như vậy được chứ!”
Hải Đại Dũng càng thêm hồ đồ, liên quan đến đàn bà Phù Tang là sao chứ?
“Hải Đại Dũng, ngươi thông địch bán nước. Hôm nay mọi chuyện ở đây đã có Hầu gia làm chủ, ta cũng không có ý kiến.” Tái Kim Phượng hai mắt tóe lửa, nhìn Hải Đại Dũng đầy vẻ hung hăng, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
“Hải Đại Dũng, con trai ta đối với ngươi không tệ. Ngươi nỡ nào vì ngôi vị Phò mã Phù tang mà không nghĩ tới bao nhiêu năm tình nghĩa, ra tay sát hại con ta. Người thật không bằng loài cầm thú! ” Tái Kim Phượng nói đầy vẻ thương tâm, giơ quải trượng lên nhằm người Hải Đại Dũng mà bổ xuống.
Hải Đại Dũng hừ lên một tiếng, dễ dàng tránh được quải trượng của Tái Kim Phượng rồi trầm giọng hỏi: “Tái phu nhân, người nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ người đau buồn quá đến độ hồ đồ rồi sao?” Hải Đại Dũng chính vì cái chết của Ngô Chí Vinh mà ra mặt, hắn thật sự không hiểu tại sao lão phu nhân lại khăng khăng nói rằng mình hãm hại Nguyên soái.
“Hải Đại Dũng, chuyện của ngươi lão phu nhân đã kể tường tận cho ta nghe. Thật không thể ngờ ngươi lại là người lòng lang dạ sói đến vậy. Hôm nay ta sẽ vì Nguyên soái mà báo thủ, giết chết tên cẩu tặc nhà ngươi. ” Lưu Phong tiến lên phía trước, đứng chắn trước mặt Tái Kim Phượng, điệu bộ tựa như đang bảo vệ cho lão phu nhân vậy.
Hải Đại Dũng tức giân nói: “Lưu Phong, ngươi nói bậy bạ cái gì vậy? Ta làm sao có thể làm chuyện có lỗi với Nguyên soái được chứ!”
“Hải Đại Dũng, chuyện đã tới nước này ngươi còn muốn chối cãi.” Tái Kim Phượng dáng vẻ đầy nộ khí, căm hận nhìn Hải Đại Dũng tựa như muốn ăn thịt hắn vậy.
Hải Đại Dũng đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, hắn chính là Sử Văn Long thứ hai, sẽ bị đem ra làm vật thí mạng. Chỉ có điều hắn không hiểu tại sao lão phu nhân lại liên hợp với Lưu Phong.
Hắn đâu biết rằng, lão thái bà vì mạng sống của mình ngay cả con dâu cũng đem ra bán đứng huống hồ gì là một người không thân không thích như Hải Đại Dũng.
“Các anh em, mọi người đừng nghe bọn họ nói bậy. Hải Đại Dũng ta là con người như thế nào thì các anh em đều rõ cả.” Hải Đại Dũng tức giận nói: “Ta hiểu rồi, nhất định là ngươi, là các ngươi đã giết chết Nguyên soái rồi bày mưu hãm hại Sử tướng quân và ta. Anh em đâu, hãy giết chết tên cẩu tặc Lưu Phong báo thù cho Nguyên soái.”
Tướng sĩ kiêu kỵ binh nghe Hải Đại Dũng nói vậy, một số cũng dao động, lấy binh khí cầm tay, tỏ ý muốn cùng Hải Đại Dũng cùng tiến cùng lui.
Đúng là đồ ngu ngốc! Đối với phát hiện của Hải Đại Dũng, Lưu Phong có chút ngạc nhiên, lại có phần hơi khinh thường. Huynh đệ, giờ ngươi mới phát hiện ra thì e rằng đã quá muộn rồi.
“Ai dám?” Hắc Vân tiến từng bước về phía trước gằn giọng hỏi: “Hải Đại Dũng thông địch bán nước, tội chứng đã rõ ràng. Các ngươi đều là binh lính của đế quốc, chẳng lẽ các ngươi muốn tạo phản?”
Lưu Phong nhân cơ hội này hô to: “Bất kể ai làm loạn, lập tức chém không tha!”
Lời vừa nói ra, các tướng sĩ sau một thoáng sửng sốt, cân nhắc lợi hại một hồi thì đều dừng lại không ai dám tiến lên nữa. Theo lý thì phải tuân lệnh chủ tướng, nhưng tội làm phản thì thực sự là nghiêm trọng. Bọn họ đều không gánh nổi tội danh này. Mà cho dù một vạn người bọn họ có tạo phản thành công thì người nhà của bọn họ cũng không tránh khỏi sự trừng phạt của đế quốc.
Last edited by Silverwing; 04-02-2010 at 11:30 PM.