04-12-2009, 01:18 AM
Chà Tôn Thánh Quân
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: USA
Bà i gởi: 12,303
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 18 giá»
Thanks: 1,225
Thanked 20,253 Times in 6,526 Posts
VÔ THƯỢNG CHÂN MA
Tác giả: Hoà ng Phủ Kỳ
QUYỂN 1 - THIẾU NIÊN LÂM QUÂN HUYỀN
Chương 5: Duyệt Vi ÄÆ°á»ng bút ký
Dịch: STACYLEA
Biên dịch: HUMANITY
Biên táºp: HOAKYLAN154
Nguồn: TTV
Lý VÅ© Phà m Ä‘i khá»i, trong phòng lại hoà n toà n yên tÄ©nh. Lâm Quân Huyá»n tá»±a mình và o cá»a sổ, tiếp tục Ä‘á»c Duyệt Vi ÄÆ°á»ng bút ký. Duyệt Vi ÄÆ°á»ng bút ký kể lại má»™t câu chuyện xưa vá» má»™t ngưá»i bị rÆ¡i và o vòng luân hồi. Truyện kể rằng có vị tiên sinh tên là Tôn Nga SÆ¡n bị ốm ở trên thuyá»n, bá»—ng nhiên thấy mình tản bá»™ tá»›i bá» núi, cả ngưá»i cảm thấy vô cùng mát mẻ dá»… chịu. Chỉ má»™t lát sau, bá»—ng có ngưá»i đưa ông Ä‘i vá» phÃa trước. Lúc sau lại thấy mình hoảng hốt Ä‘i và o trong má»™t căn nhà . Và o đến trong nhà , ông thấy má»™t thiếu phụ Ä‘ang lâm bồn. Ông Ä‘ang định bụng lui lại, thì bị má»™t ngưá»i từ phÃa sau vá»— cho má»™t chưởng. Khi tỉnh lại thì ông phát hiện thân hình mình đột nhiên nhá» lại, biến thà nh má»™t đứa trẻ nhá» má»›i sinh. Vừa muốn lên tiếng, má»™t là n hÆ¡i lạnh xông và o yết hầu, khiến cho ông nói không nên lá»i.
Äến ngà y thứ ba, có má»™t tỳ nữ ôm ông ra tắm rá»a, sẩy tay đánh rÆ¡i ông trên mặt đất. Ngay láºp tức, ông liá»n mất Ä‘i tri giác. Äến khi tỉnh lại, thì thấy mình vẫn nằm ở trên thuyá»n. Ngưá»i ngồi bên cạnh nói cho biết rằng ông đã tắt thở ba ngà y, nhưng chân tay vẫn má»m mại, ngá»±c và bụng vẫn còn ấm nên chưa để ông nháºp quan. Tiên sinh Tôn Nga SÆ¡n vá»™i và ng lấy má»™t tá» giấy, viết lại câu chuyện đã thấy. Rồi sau đó, ông sai ngưá»i hầu Ä‘i theo con đưá»ng mà mình đã Ä‘i, đến cái nhà mà ông đã từng chuyển sinh, bảo chá»§ nhân đừng trách phạt tỳ nữ đó. Sau đó, ông cháºm rãi thuáºt lại sá»± tình mà mình đã trải qua cho ngưá»i nhà . Äến khi bệnh cá»§a ông có chuyển biến tốt, liá»n tá»± mình Ä‘i đến ngôi nhà trước đó từng chuyển sinh, đối đãi vá»›i đám tỳ nữ giống như ngưá»i quen biết đã lâu. Ngưá»i chá»§ nhà già nua có con chết, đối vá»›i sá»± việc cá»§a tiên sinh Tôn Nga SÆ¡n cÅ©ng lấy là m kỳ quái.
Trong sách, Ká»· Hiểu Lam còn viết má»™t Ãt chuyện tương tá»± đã phát sinh tại triá»u đại nhà Thanh. Tất cả các câu chuyện cÅ©ng Ä‘á»u là chuyện nhá»› lại con đưá»ng đã Ä‘i qua và ngôi nhà đã tái sinh lại. Ở chương cuối, trong bút ký cá»§a mình, Ká»· Hiểu Lam có nói: như tiên sinh Nga SÆ¡n tạm thá»i tiến và o luân hồi, sau đó lại quay lại bản thể cÅ©. Cái chuyện luân hồi nà y hoà n toà n không thể lấy lẽ thưá»ng ra mà suy xét được.
Xem xong chương nà y, Lâm Quân Huyá»n hết sức trầm tư, suy nghÄ©. Khoa há»c hiện đại sá»›m đã chứng minh rằng những câu chuyện truyá»n thuyết quá»· quái Ä‘á»u là mê tÃn. Nhưng có nhiá»u chuyện, khoa há»c cÅ©ng không thể giải thÃch được má»™t cách rõ rà ng. Và dụ như: má»™t ông già là m sao có thể ngăn má»™t chiếc xe Ä‘ang phóng nhanh, cứu đứa cháu ở dưới bánh xe? Nếu căn cứ theo khoa há»c thì chuyện nà y là hoà n toà n không thể xảy ra. Äiá»u quan trá»ng nhất đó là cho đến bây giá», khoa há»c vẫn không thể giải thÃch sá»± tồn tại cá»§a linh hồn hay thuyết ý thức sinh mệnh là như thế nà o.
Truyá»n thuyết vá» luân hồi thì ở nÆ¡i nà o trên thế giá»›i cÅ©ng có. Nhưng rốt cuá»™c luân hồi có tồn tại hay không, chẳng ai biết được. Äiá»u phản bác lá»›n nhất đối vá»›i thuyết luân hồi chÃnh là : nếu có tồn tại chuyện luân hồi, váºy thì từ xưa tá»›i nay, số lượng con ngưá»i trên thế giá»›i phải là không đổi, không thể cà ng lúc cà ng nhiá»u lên được. Con số sáu tá»· dân trên thế giá»›i hiện nay không biết đã nhiá»u hÆ¡n thá»i cổ đại biết bao nhiêu lần. Váºy nếu tồn tại luân hồi, thì số ngưá»i nà y là từ đâu ra?
Song song vá»›i truyá»n thuyết luân hồi là đủ các loại truyá»n thuyết quá»· thần. Châu Âu thì có thần thoại Äông Âu, thần thoại Hi Lạp, má»™t số câu chuyện vá» thần thoại cổ xưa, các thần giáo tá»± nhiên. Vá» sau lại có hệ thống CÆ¡ Äốc giáo Tây phương phát triển. Châu Phi thì có truyá»n thuyết tế bái, Ấn Äá»™ có đạo Bà La Môn. Mà thần thoại được lưu truyá»n nhiá»u nhất chÃnh là ở Trung Quốc.
SÆ¡n Hải Kinh, Phong Thần diá»…n nghÄ©a, Tây Du ký, Äông Du ký… Bên cạnh đó, các loại truyá»n thuyết khác lại cà ng nhiá»u hÆ¡n nữa. Nhưng mà cổ nhân đã nháºn xét má»™t câu rất chÃnh xác đó là : “không có lá»a là m sao có khói?â€. Thần thoại hay truyá»n thuyết không hẳn Ä‘á»u là tháºt, nhưng cÅ©ng không hẳn là hư cấu hoà n toà n. Sức tưởng tượng cá»§a nhân loại mặc dù rất phong phú, nhưng cÅ©ng không thể không có cÆ¡ sở gì mà tưởng tượng ra nhiá»u thần thoại như váºy được. Những câu chuyện truyá»n thuyết hay thần thoại nà y chỉ là do sá»± tưởng tượng mà ra được, hay là từ Ä‘iá»u gì khác nữa? Mà cÅ©ng có thể những truyá»n thuyết, thần thoại nà y là có thá»±c thì sao?
Lâm Huyá»n Quân lắc đầu, lại chìm và o suy nghÄ©.
Rất nhiá»u thuyết khoa há»c mô tả vá» thế giá»›i váºt chất, không tồn tại ngưá»i quá»· thần. Có nhiá»u quan Ä‘iểm khoa há»c đã đưa ra má»™t hệ thống giải thÃch rất nhiá»u thứ trên thế giá»›i. Nhưng Lâm Quân Huyá»n không á»§ng há»™ những quan Ä‘iểm nà y. Rất lâu trước kia, trên thế giá»›i có má»™t truyá»n thuyết lưu truyá»n, khiến cho tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u nghÄ© rằng: “Trá»i tròn, đất vuôngâ€.
“Trá»i tròn, đất vuông†– cụm từ nà y đã giải thÃch theo cảnh tượng mà con ngưá»i ta có thể thấy: bầu trá»i giống như cái nồi úp trên mặt đất. Lý luáºn nà y khi đó được nhân loại tin tưởng không há» có chút nghi ngá». Và nó đã tồn tại kéo dà i đến mấy ngà n năm. Theo Lâm Quân Huyá»n, con ngưá»i khi đó vá»›i bây giá» cÅ©ng giống hệt nhau, Ä‘á»u kiên định như nhau.
Nhưng mà mấy ngà n năm trôi qua, cho đến khi Columbus bằng con đưá»ng hà ng hải, đã chứng minh được rằng Trái Äất là má»™t quả cầu cá»±c lá»›n.
Cùng vá»›i quan Ä‘iểm “trá»i tròn đất vuông†thì trong hệ thống khoa há»c cÅ©ng có những chuyện thay đổi hệt như váºy. Ba định luáºt váºn động lá»›n cá»§a Newton giải thÃch rất nhiá»u vấn Ä‘á», được coi như là má»™t sá»± chuẩn má»±c. Nhưng Einstein lại láºt đổ ba định luáºt váºn động cá»§a Newton. Einstein cho rằng ba định luáºt lá»›n nà y cÅ©ng có giá»›i hạn cá»§a nó. Nó chỉ phù hợp ở trong phạm vi địa cầu, còn vá»›i các quy luáºt váºn động trong vÅ© trụ, thì ba định luáºt nà y không còn thÃch hợp.
Thế giá»›i quan cá»§a con ngưá»i luôn thay đổi theo những khám phá má»›i. Con ngưá»i hôm nay phát hiện thế giá»›i là khoa há»c, nhưng liệu có tồn tại má»™t ngà y, chúng ta lại phát hiện, kỳ tháºt trên thế giá»›i nà y có tồn tại thần và ma hay không?
Má»™t ngưá»i tÃnh tình hay lo lắng, nóng nảy có thể giải thÃch theo nhiá»u cách: có thể là do hắn chưa ăn cÆ¡m, hoặc việc là m không thuáºn lợi, hoặc do khà tạng bên trong thân thể gây nên… Nguyên nhân cá»§a sá»± việc có thể chỉ do má»™t nhân tố gây nên, cÅ©ng có thể do có và i loại nhân tố đồng thá»i tác động. Chẳng lẽ trên thế giá»›i nà y không bao giá» tồn tại má»™t lá»i giải thÃch nà o là chÃnh xác hay sao?
Trên thế giá»›i có thể nà o đồng thá»i tồn tại cả thần thoại và khoa há»c hay không? Hay là , đằng sau những câu chuyện thần thoại hay truyá»n thuyết đó có cất giấu má»™t bà máºt nà o đó?
Lâm Quân Huyá»n không biết. Hắn chỉ biết rằng nếu thế giá»›i nà y tháºt sá»± giống như khoa há»c giải thÃch đó là : tất cả má»i thứ trên Ä‘á»i Ä‘á»u do váºt chất cấu tạo thà nh, ngưá»i chết như đèn tắt, thì thế giá»›i nà y cÅ©ng chẳng còn ý nghÄ©a gì nữa. Cho dù là ngưá»i, động váºt hay thá»±c váºt, bất cứ má»™t loại sinh váºt nà o sống trên tinh cầu, toà n bá»™ cÅ©ng chỉ như con kiến hôi bình thưá»ng, thấp kém, không có bất luáºn ý nghÄ©a gì hết. Cho dù nhân loại phát minh ra tiá»n hay ra những thứ thá»a mãn nhục dục khác thì cÅ©ng chỉ là những thứ là m cho con ngưá»i ta chìm đắm và o trong ảo ảnh, giống như khi hút thuốc phiện mà thôi. Tất cả chỉ để cho bản thân tạm thá»i không nghÄ© tá»›i vấn đỠsinh tá» nữa. Nhưng cho dù có nghÄ© hay không thì đến cuối cùng, bất cứ má»™t ai cÅ©ng Ä‘á»u phải đối mặt vấn đỠnà y.
Nếu thế giá»›i chỉ là váºt chất, ngưá»i chết giống như ngá»n đèn đã tắt, váºy thì thế giá»›i còn có ý nghÄ©a gì nữa? Ngôi sao cÅ©ng được, chÃnh khách cÅ©ng hay, ngưá»i già u cÅ©ng tốt, dân nghèo cÅ©ng chẳng sao, toà n bá»™ Ä‘á»u là giấc má»™ng không có má»™t Ä‘iá»u gì thá»±c sá»± có ý nghÄ©a hết!
“Sinh†và “tá»â€ trước sau cÅ©ng Ä‘á»u là vấn đỠcuối cùng cá»§a tất cả sinh mệnh có trà tuệ. Äại Ä‘a số ngưá»i ta đối vá»›i vấn đỠnà y thì Ä‘á»u chỉ lướt qua rồi không há» nghÄ© đến nó nữa. Bởi nếu cứ suy nghÄ© chuyện sống hay chết nhiá»u quá, sẽ là m ngưá»i ta tiêu cá»±c lâm và o tình trạng chán chưá»ng. Lâm Hải không há» biết rằng, đứa con cá»§a ông do hoà n cảnh sinh trưởng, lại có suy nghÄ© sâu sắc vô cùng vá» vấn đỠnà y. Mà đúng là vì nguyên nhân như thế, má»›i tạo ra má»™t “Lâm Quân Huyá»n†không có chút hứng thú vá»›i sá»± nghiệp cá»§a cha hắn. Trong đầu hắn nghÄ© rằng sinh mệnh chỉ là má»™t trò chÆ¡i, váºy thì nhân loại đưa ra cái thứ phát minh nà y phải có ý tứ gì đó chứ?
Ãnh sáng ngoà i cá»a sổ hắt và o tá»±a hồ trở nên u ám hÆ¡n, Lâm Quân Huyá»n đột nhiên bừng tỉnh. Hắn cảm thấy đã quá suy tư vá» vấn đỠnà y, nên láºp tức ngừng suy nghÄ© lại. Hắn sá»›m đã biết bản than mình quá cố chấp đối vá»›i vấn đỠnà y, trong lòng cÅ©ng có chút dấu hiệu bắt đầu nháºp ma. Nếu cứ suy nghÄ© quá sâu má»™t vấn đỠmà không có đáp án, thì tháºt sá»± là chuyện rất vô nghÄ©a.
Bá» Duyệt Vi ÄÆ°á»ng bút ký xuống, Lâm Quân Huyá»n vươn tay, vươn chân để thư giãn má»™t chút. Hắn liếc nhìn đồng hồ báo thức trên bệ cá»a sổ, thấy đã hÆ¡n mưá»i má»™t giá» rưỡi, cÅ©ng đến lúc phải Ä‘i ăn cÆ¡m.
Lâm Quân Huyá»n và o bếp, chiên má»™t quả trứng gà , thêm và o chút hà nh lá, rồi lấy từ ngăn trên tá»§ lạnh mấy lá rau xanh, phá»§ lên miếng trứng. Äó chÃnh là má»™t phần bữa ăn cá»§a hắn. Lâm Quân Huyá»n lại lấy từ trong tá»§ lạnh ra hai miếng bánh mì. Sau đó, hắn đứng ăn luôn ở trong bếp, rất đơn giản chẳng cần bà n ghế là m gì hết!
Äối vá»›i việc ăn cÆ¡m, nhu cầu cá»§a Lâm Quân Huyá»n rất thấp. Hắn cố gắng giữ má»—i ngà y duy trì ở mức đơn giản nhất là được rồi. Vá»›i Lâm Quân Huyá»n, Ä‘á»c sách thánh hiá»n và ăn uống đơn giản Ä‘á»u có thể khiến cho ngưá»i ta luôn giữ được tâm bình khà hòa, duy trì trạng thái thoải mái. Ngưá»i ham thÃch ăn uống, rất dá»… có tâm tình xốc nổi. Ngưá»i có dục vá»ng hiển nhiên khó có thể bình tÄ©nh.
“Reng!†– Trong lúc, Lâm Quân Huyá»n Ä‘ang ăn thì ở thư phòng lại vang lên tiếng Ä‘iện thoại.
- Quân Huyá»n à ? Buổi tối có rảnh không? Có cặp vợ chồng ngưá»i Äức cần phiên dịch, trong khoảng ba giá». Giá má»—i giá» là hai nghìn nhân dân tệ. Nếu cáºu thấy được thì tối gá»i lại nhé. - Äó là má»™t tin nhắn thoại.
Lâm Quân Huyá»n là m việc phiên dịch bán thá»i gian. Mặc dù, hắn không thÃch kiếm tiá»n, nhưng cÅ©ng cần phải là m má»™t chút gì đó để mà sinh sống. Lâm Quân Huyá»n gia nháºp má»™t nhóm phiên dịch, má»—i tuần là m việc má»™t lần. Công việc chÃnh cá»§a hắn là là m ngưá»i phiên dịch tiếng Äức. Trên thế giá»›i, rất nhiá»u ngưá»i lá»±a chá»n há»c Anh văn, bởi tiếng Anh là ngôn ngữ được sá» dụng rá»™ng rãi nhất. Phần nhiá»u ngưá»i là m phiên dịch Ä‘á»u luyện tiếng Anh tá»›i trình độ gần như là ngưá»i bản xứ. Còn Lâm Quân Huyá»n lại lá»±a chá»n tiếng Äức. Cái gì hiếm thì quý, Lâm Quân Huyá»n đã sá»›m nhìn ra Ä‘iá»u nà y. Khi có rất nhiá»u ngưá»i lá»±a chá»n há»c tiếng Anh, thì ngưá»i há»c tiếng Anh sẽ không há» có được ưu thế. Ngược lại, những ngưá»i chá»n thứ ngôn ngữ hiếm hoi sẽ có ưu thế hÆ¡n đôi chút.
Bữa trưa diá»…n ra rất nhanh. Chỉ có má»™t quả trứng tráng, hai lá rau non, hai miếng bánh mì là vừa xong. Äối vá»›i sức ăn cá»§a Lâm Quân Huyá»n thì đồ ăn như thế là vừa đủ, không nhiá»u không Ãt. Sau đó, hắn rá»a sạch cái đĩa rồi bá» và o kệ chén. Xong xuôi, Lâm Quân Huyá»n Ä‘i lại trong phòng khách má»™t lát, váºn động thân hình chút, rồi và o phòng ngá»§ nghỉ ngÆ¡i đôi chút.
Mưá»i hai giá» mưá»i phút : ngá»§ trưa. Lâm Quân Huyá»n nằm xuống đúng vá»›i giá» trên bảng. Không cần phải xem thá»i gian biểu, bởi thân thể hắn đã sá»›m tạo ra cái thói quen nà y. Lâm Quân Huyá»n có chế độ là m việc và nghỉ ngÆ¡i hết sức nghiêm khắc mà các bạn cùng tuổi không thể là m được từ khi hắn chưa đầy mưá»i tám tuổi.
Ná»a giá» sau, Lâm Quân Huyá»n rá»i giưá»ng, lấy từ ngăn kéo trong thư phòng ra má»™t thẻ là m việc, rồi Ä‘i ra ngoà i. Thẻ là m việc là do sở phiên dịch Äức La phát. Tất cả chi phà công tác phiên dịch cá»§a Lâm Quân Huyá»n Ä‘á»u ghi và o trong tấm thẻ nà y. Mặc dù má»—i tuần chỉ là m việc má»™t lần, nhưng mà tiá»n công phiên dịch bán thá»i gian cá»§a Lâm Quân Huyá»n thưá»ng rất háºu hÄ©nh. Má»™t tháng, thưá»ng thì Lâm Quân Huyá»n chỉ là m việc bốn lần. Má»—i lần là m việc thá»i gian cÅ©ng không giống nhau, trong khoảng từ má»™t đến ba giá». Chia Ä‘á»u ra thì bình quân má»—i tháng, hắn thu và o cÅ©ng được hÆ¡n hai vạn. Mặc dù khối lượng công việc cá»§a Lâm Quân Huyá»n rất Ãt, má»™t tháng là m việc chÃnh thức chỉ chừng tám giá», nhưng tiá»n lương cá»§a hắn cÅ©ng khiến cho những ngưá»i thuá»™c tầng lá»›p công nhân phải ngưỡng má»™. Chi phà sinh hoạt má»—i ngà y cá»§a Lâm Quân Huyá»n rất thấp, chẳng có gì để mà chi tiêu. Cứ như váºy mà tÃnh ra thì cho đến lúc nà y tà i khoản cá»§a hắn đã có khoản tÃch lÅ©y không nhá». Nhưng hắn cÅ©ng chẳng thèm quan tâm, má»—i lần mua gì má»›i lấy thẻ tÃn dụng để dùng.
Sở phiên dịch bán thá»i gian Äức La lấy năng lá»±c là m việc mà chia là m năm cấp A, B, C, D, E. Thấp nhất là cấp A, cao nhất chÃnh là E. Lâm Quân Huyá»n là cấp F cá»§a sở phiên dịch Äức La. Cấp phiên dịch nà y là do sở phiên dịch Äức La đặc biệt thiết láºp. Sở phiên dịch Äức La có chi nhánh khắp cả nước, nhân viên chuyên trách và bán thá»i gian có hÆ¡n vạn ngưá»i, nhưng phiên dịch cấp F lại không quá năm ngưá»i.
Phiên dịch không phải chỉ cần có câu cú lưu loát, ngôn từ có thể diá»…n tả ý tứ là được. Nếu chỉ đạt tá»›i tiêu chuẩn nà y thì cùng lắm cÅ©ng chỉ là phiên dịch cấp A. Sá»± khác nhau cá»§a phiên dịch tá»±a như sá»± khác nhau giữa những ngưá»i chỉ huy. Má»™t ngưá»i chỉ huy dà n nhạc có trình độ bình thưá»ng thì trong má»™t bản giao hưởng đương nhiên khó tránh khá»i má»™t Ãt tạp âm. Ngưá»i nghe bình thưá»ng không nháºn ra được, nhưng đối vá»›i má»™t nhà nghệ thuáºt thì tạp âm như váºy chẳng khác nà o sét đánh ngang tai. Mà má»™t ngưá»i chỉ huy có đẳng cấp, chẳng những có thể chỉ huy dà n nhạc biểu diá»…n lưu loát, không để xảy ra má»™t chút tạp âm, tháºm chà có thể ngẫu hứng biến đổi nhạc khúc, lay động tâm tình ngưá»i nghe, diá»…n tấu má»™t khúc nhạc cà ng đáng kinh ngạc so vá»›i bản giao hưởng gốc.
Phiên dịch cÅ©ng giống như váºy. Phiên dịch tốt, câu phiên dịch ra giống như tác phẩm xuất sắc, trà n đầy mỹ cảm nghệ thuáºt. Ngoại trừ những cái nà y, còn phải có má»™t chút lá»… nghi xã giao trong đó. Rất nhiá»u phiên dịch được má»i đến là m việc ở các bữa tiệc, nên và o những lúc như thế nà y thì lá»… nghi là điá»u hết sức quan trá»ng. Mặt khác, ngoại trừ thá»i gian là m việc phiên dịch chÃnh quy, sau khi là m việc, má»™t số nhân viên có khi còn được má»i tản bá»™, du lịch … Khi đó, nếu là má»™t phiên dịch dà dá»m tất nhiên sẽ là m ngưá»i nghe thấy vui vẻ thoải mái, cảm thấy chuyến Ä‘i nà y không tệ. HÆ¡n nữa rất nhiá»u ngưá»i nước ngoà i đến Trung Quốc, Ä‘á»u muốn Ä‘i thăm thú má»™t Ãt danh lam thắng cảnh, Ä‘iá»u nà y giống như khảo nghiệm má»™t ngưá»i phiên dịch đối vá»›i hiểu biết vá» văn hóa cổ trên đất nước mình.
Sở phiên dịch Äức La là cÆ¡ quan phiên dịch lá»›n nhất Trung Quốc, hệ thống phân cấp ngoại trừ căn cứ và o năng lá»±c bản thân vá» phiên dịch ra thì số lượng và chất lượng phiên dịch mà bá»n há» hoà n thà nh cÅ©ng mang tÃnh quyết định. Trong ná»™i bá»™, sở phiên dịch Äức La đối vá»›i khách hà ng cÅ©ng tiến hà nh hoạch định. Khách hà ng quan trá»ng sẽ được chỉ định phiên dịch cấp F chịu trách nhiệm.
Năng lá»±c Lâm Quân Huyá»n không chỉ dừng lại ở tiếng Äức, hắn cùng lúc há»c nhiá»u thứ tiếng, Ä‘iá»u nà y cà ng là m cho sở phiên dịch Äức La coi trá»ng. Rất nhiá»u lần quản lý cao cấp cá»§a công ty biểu lá»™ hy vá»ng Lâm Quân Huyá»n có thể chuyển sang phiên dịch chuyên nghiệp, đồng thá»i tỠý rằng tiá»n lương sẽ cao ngoà i mức tưởng tượng cá»§a hắn. Nhưng Lâm Quân Huyá»n tá»± mình xác định rất rõ rà ng hắn chỉ có là m phiên dịch bán thá»i gian mà thôi!
Lâm Quân Huyá»n mặc dù có thái độ hết sức kiên định nhưng sở phiên dịch Äức La trước sau vẫn không chịu buông tha cho. Äối vá»›i má»™t công ty, nhân tà i xuất sắc giống hệt như má»™t má» và ng, có khó đến đâu cÅ©ng phải đà o thá»!
Tà i sản của minhchinh555
Chữ ký của minhchinh555
04-12-2009, 01:22 AM
Chà Tôn Thánh Quân
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: USA
Bà i gởi: 12,303
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 18 giá»
Thanks: 1,225
Thanked 20,253 Times in 6,526 Posts
Vô Thượng Chân Ma
Tác giả: Hoà ng Phủ Kỳ
QUYỂN 1 - THIẾU NIÊN LÂM QUÂN HUYỀN
Chương 6: Thương mại
Dịch: BEODAICA
Biên dịch: HUMANITY
Biên táºp: HOAKYLAN154
Nguồn: TTV
Ở vùng lân cáºn má»—i khu vá»±c đông công nhân sinh sống bao giá» cÅ©ng có má»™t trung tâm thương mại khổng lồ. Từ chá»— ở cá»§a hắn, Ä‘i qua hai con đưá»ng chÃnh sẽ gặp má»™t trung tâm thương mại. Trung tâm thương mại siêu cấp nà y do má»™t công ty Pháp quốc đầu tư. Sau khi khởi công xây dá»±ng đã khiến cho giá cả đất Ä‘ai ở xung quanh tăng vá»t. Trong kinh doanh bất động sản, giao thông thì việc buôn bán từ trước tá»›i nay luôn luôn là nhân tố quan trá»ng là m cho tăng giá.
Lâm Quân Huyá»n cất chi phiếu, tuỳ ý Ä‘i lang thang trong cá»a hà ng, nhìn ngắm hà ng loạt hà ng hoá muôn mà u rá»±c rỡ. Là n ngưá»i bên cạnh hắn di chuyển hết sức tấp náºp. Lâm Quân Huyá»n mặc bá»™ quần áo thể thao mà u trắng, thần thái hết sức thoải mái tá»± nhiên. Mặc dù phải xuyên qua dòng ngưá»i Ä‘ang hết sức tấp náºp thì những loại ngưá»i thưá»ng Ä‘á»c sách cổ như hắn, cÅ©ng đã tạo ra má»™t loại khà chất đặc biệt, là m cho ngưá»i ta rất dá»… dà ng nháºn ra.
Lâm Quân Huyá»n Ä‘i qua chá»— nà o, các tiểu thư đứng sau quầy Ä‘á»u mỉm cưá»i vá»›i hắn. Mà Lâm Quân Huyá»n cÅ©ng hết sức lịch sá»±, luôn luôn mỉm cưá»i đáp lại. Mãi cho đến khi thân hình Lâm Quân Huyá»n biến mất khá»i quầy, các nà ng má»›i thôi nhìn.
- Äẹp trai quá! Nếu có thể quen được hắn thì tốt biết bao. Tháºt là đáng tiếc.
- Má»™t thiếu nữ sau quầy thôi nhìn, nhá» giá»ng tá»± nói.
- Äáng tiếc cái gì? Muốn hắn là m bạn trai cá»§a ngươi à ? - Má»™t thiếu nữ khác nghe thấy, mở miệng trêu đùa.
- Äi chết Ä‘i! Bạn trai ta rất đẹp trai đấy. Ta thấy ngươi cứ nhìn chằm chặp hắn không thôi ấy. Ngà y xuân vừa đến, hay là tiểu mỹ nữ cá»§a chúng ta đã động lòng xuân rồi đúng không? - Thiếu nữ láºp tức phản kÃch lại, nhưng rõ rà ng lý lẽ không đủ, bị ngưá»i ta nói trúng tim Ä‘en.
- Ngươi muốn chết? - Äôi tay nhá» bé cá»§a hai ngưá»i liá»n đấm và o nhau, tiếng cưá»i rá»™ lên khiến cho công việc nhà m chán phảng phất cÅ©ng thoải mái hÆ¡n rất nhiá»u. Thoáng thấy má»™t gã trung niên mặc áo vét mà u xanh lam, trước ngá»±c Ä‘eo thẻ Ä‘i tá»›i, hai ngưá»i nhanh chóng cúi đầu.
- Chết! Quản lý tới.
Ngay khi cúi xuống, trong đầu thiếu nữ lại đồng thá»i hiện lên hình tượng thiếu niên vừa Ä‘i qua, khiến cho má»™t cảm giác kì lạ liá»n nổi lên trong lòng.
- Tháºt là kì quái.
- Nhá»› lại tướng mạo cá»§a thiếu niên kia, cô gái má»›i nhá»› ra rằng mình kịp lướt qua, chưa tháºt sá»± nhìn thấy rõ hình dáng cá»§a hắn. Chỉ biết hình như thiếu niên kia rất tuấn tú, nhưng lại không thể nhá»› cụ thể thế nà o. Chỉ có Ä‘iá»u trên ngưá»i hắn toát ra khà chất đặc biệt khiến cô có ấn tượng rất sâu: Äó là má»™t loại khà chất từ trong toát ra, tiêu sái tá»± nhiên. Là m việc ở chá»— nà y cÅ©ng lâu rồi, trong thà nh phố nà y cÅ©ng có rất nhiá»u ngưá»i, nhưng cho dù là đại gia coi tiá»n như rác thì biểu hiện hà o nhoáng bên ngoà i cÅ©ng không giấu được nét má»i mệt. Ngưá»i có thể tùy ý tiêu sái như váºy tháºt sá»± đã Ãt lại cà ng Ãt, huống chi còn có loại khà chất tá»± nhiên phát ra như thế nà y.
Äối vá»›i việc bản thân gây ra rung động cho thiếu nữ, Lâm Quân Huyá»n hoà n toà n không biết. Äi theo thang máy, Lâm Quân Huyá»n lên tầng hai. Rảo bước Ä‘i qua từng quầy má»™t, cuối cùng hắn dừng lại ở má»™t chá»— bán ba lô. Lúc nà y, Lâm Quân Huyá»n má»›i nhá»›, sau khi hắn quyết định vá» nhà ông bà để tế tổ thì còn thiếu má»™t cái bá»c đựng hà nh lý.
- Tiên sinh! Ta có thể giúp gì được ngà i? - Thấy thiếu niên Ä‘i tá»›i, má»™t nhân viên nữ mặc bá»™ đồ mà u đỠđứng bên quầy, mắt sáng lên Ä‘i tá»›i há»i.
- Cảm Æ¡n cô! Ta có thể tá»± mình tìm xem, cô có thể Ä‘i tiếp đón khách hà ng khác. - Lâm Quân Huyá»n nói.
- ÄÆ°á»£c rồi. - Nữ nhân viên gáºt gáºt đầu, mỉm cưá»i quay Ä‘i.
Ba lô trong quầy rất nhiá»u, nhưng thÃch hợp vá»›i yêu cầu leo núi cá»§a mình thì không có nhiá»u lắm. Äã lâu không vá» quê thăm ông bà , nên nhiá»u ấn tượng trong đầu đã trở nên má» nhạt. Nhưng có má»™t chuyện đã để lại trong long hắn má»™t dấu ấn sâu sắc sâu sắc, đó chÃnh là ở quê có má»™t số ngá»n núi rất cao, rất thÃch hợp để leo núi. Ở thà nh phố đã lâu, nên hắn luôn luôn nghÄ© tá»›i không khà trong là nh cá»§a là ng quê nÆ¡i vùng núi. Lâm Quân Huyá»n muốn nhân dịp vá» quê tế tổ nà y, ở đó thêm má»™t thá»i gian.
- Quả là trùng hợp. Buổi sáng vừa gặp mặt, không thể ngá» lại có thể gặp ở chá»— nà y nữa. - Má»™t mùi nước hoa nhẹ nhà ng lan tá»›i từ bên cạnh, Lâm Quân Huyá»n cÅ©ng không để ý cho lắm. Nhưng giá»ng nói bên tai là m cho hắn cảm thấy quen thuá»™c. Quay đầu sang, má»™t nụ cưá»i xinh xắn, nhưng có nét lạnh lẽo hiện ra trước mắt.
- Là cô? - Lâm Quân Huyá»n nhÃu mà y phản ứng. Thiếu nữ bên cạnh đúng là vừa má»›i gặp buổi sáng tên là Äá»— Nhược Dao. Lúc nà y, nà ng đã thay má»™t bá»™ đồ mà u Ä‘en, so vá»›i cách ăn mặc buổi sáng có thêm phần lạnh lùng, những cÅ©ng hết sức xinh đẹp.
- Äúng váºy! Tháºt là trùng hợp! Ta thấy ngươi chá»n ba lô, có phải chuẩn bị Ä‘i xa à ? - Äá»— Nhược Dao mỉm cưá»i nói là m cho hai cái lúm đồng tiá»n nhá» bên má hiện ra. Trong tay nà ng Ä‘ang cầm má»™t cái ba lô lá»›n mà u trắng trông rất cá tÃnh, nó hoà n toà n tương phản vá»›i vóc ngưá»i nhá» nhắn xinh xắn cá»§a nà ng. Ãnh mắt cá»§a nà ng lướt tá»›i lướt lui trên ngưá»i Lâm Quân Huyá»n, tâm tư cÆ¡ bản không để ở việc chá»n ba lô. Câu “tháºt trùng hợpâ€cÅ©ng chỉ là lá»i mở miệng lấy cá»›. Nhưng cô gái nà y dưá»ng như không sợ bị ngưá»i khác nháºn ra ánh mắt cá»§a mình, lông mi dà i run rẩy, ánh mắt Ä‘en láy nhìn Lâm Quân Huyá»n không há» cố kỵ, trong mắt không che giấu sá»± nồng nhiệt. Äá»— Nhược Dao mặc kệ chuyện mình mượn có có thể bị Lâm Quân Huyá»n khám phá ra hay không. Mà thá»±c ra, ý cá»§a nà ng chÃnh là để cho hắn biết. Äể hắn nháºn ra tâm tư cá»§a nà ng. Vì sao chỉ có nam nhân có thể theo Ä‘uổi nữ nhân, không thể có nữ nhân theo Ä‘uổi nam nhân? Không gặp thì thôi, đã gặp thì Äá»— Nhược Dao quyết không buông tha. Niá»m tin nà y chưa từng bị ai phá vỡ, lần nà y cÅ©ng sẽ như váºy!
Tâm tư cá»§a Äá»— Nhược Dao là m sao mà Lâm Quân Huyá»n không nháºn ra chứ. Nhưng Äá»— Nhược Dao đã nói là “trùng hợp†khiến cho Lâm Quân Huyá»n cÅ©ng không tiện vạch trần. Má»™t thiếu nữ dám yêu dám háºn, không há» che giấu tình cảm nồng nhiệt cá»§a mình như thế nà y là m hắn cÅ©ng có chút cảm giác không ngăn nổi. Quay đầu lại, Lâm Quân Huyá»n cầm lấy ba lô leo núi mà u xanh lục treo trên tưá»ng, nhẹ nhà ng kéo và i cái.
- Ta còn có chút việc. Ta Ä‘i trước nhé. – Nói xong, Lâm Quân Huyá»n liá»n xoay ngưá»i Ä‘i tá»›i bà n thu ngân, lấy chi phiếu ra thanh toán, sau đó biến mất sau cánh cá»a thang máy.
Khi Lâm Quân Huyá»n đã thanh toán, Ä‘i xuống lầu rồi, Äá»— Nhược Dao vẫn còn chưa kịp có phản ứng. Nà ng không há» nghÄ© rằng Lâm Quân Huyá»n lại cứ như váºy mà đi. Cảm giác tá»§i thân mãnh liệt nổi lên trong lòng, nà ng cắn đôi môi đỠhồng, nhìn chằm chặp phÃa Lâm Quân Huyá»n biến mất.
- Hừ! NghÄ© bổn tiểu thư sẽ hết hy vá»ng nhanh như thế sao? Ta sẽ không buông tha sá»›m như váºy đâu! - Äá»— Nhược Dao nhìn hướng Lâm Quân Huyá»n biến mất, tá»± nhá»§.
- Ai chà ! Äại tiểu thư cá»§a ta! Äừng có si si mê mê thế được không? - Má»™t thiếu nữ dáng vẻ thanh tú, mặc váy dà i mà u và ng nhạt chẳng biết xuất hiện bên cạnh Äá»— Nhược Dao từ lúc nà o. Trên cái môi cong cong Ä‘ang lá»™ ra má»™t nét tươi cưá»i trêu chá»c:
- Ngưá»i xưa tuy nói sau khi anh hùng cứu được mỹ nhân thì sẽ được mỹ nhân lấy thân báo đáp. Nhưng hiện tại là xã há»™i nà o rồi? Báo đáp ân cứu mạng cá»§a ngưá»i ta, cÅ©ng không cần dùng chuyện xưa ấy chứ?
Câu nói thầm bị ngưá»i khác nghe thấy, khiến Äá»— Nhược Dao bị dá»a cho hoảng sợ, láºp tức ngẩng đầu lên nhìn. Äến khi thấy rõ thiếu nữ Ä‘ang đứng bên cạnh, nà ng liá»n duá»—i cánh tay trắng nõn, má»m mại ra, là m bá»™ muốn bóp cổ ngưá»i ta:
- Tiểu Ngá»c đáng chết! Là m ta sợ hết hồn. Không phải ta bảo ngươi đợi ở bên kia à ? Sao lại đột nhiên chạy tá»›i đây?
- Äó cÅ©ng bởi vì đại tiểu thư Äá»— gia cá»§a chúng ta ở đây lo cua trai, ngay cả ta nhìn cÅ©ng không ra thì là m sao bây giá»? - Thiếu nữ váy và ng cưá»i hì hì nói, xoay mình né tránh bà n tay Äá»— Nhược Dao Ä‘ang đưa tá»›i là m bá»™ muốn bóp cổ mình.
- Hừ! Mê trai thì thế nà o.? - Äá»— tiểu thư chống nạnh, tức giáºn nói:
- Bổn tiểu thư há»i rằng ngươi không thấy là hắn rất đẹp trai hay sao?
- Tháºt ra không xấu. - Thiếu nữ mặc bá»™ đồ mà u và ng, cưá»i nói.
- Ngươi có cho hắn giống như con nhà nghèo không? - Äá»— Nhược Dao đắc ý há»i.
- Ta chưa Ä‘iá»u tra qua bối cảnh gia đình hắn, là m sao biết hắn có phải con nhà nghèo hay không? - Thiếu nữ váy và ng cưá»i nói trêu tức, khiến cho đôi môi cá»§a nà ng cong lên tháºt quyến rÅ©.
- Phì! - Äá»— Nhược Dao dùng ngón trá» cá»§a nà ng chá»c và o đầu thiếu nữ, nói:
- Ta quan sát hắn đã lâu rồi. Má»—i ngà y cứ khoảng sáu bảy giá» sáng, trong lúc ngưá»i khác dùng phương tiện công cá»™ng Ä‘i là m, hắn lại luyện kiếm trong công viên. Có thể thấy buổi sáng hắn không há» là m việc gì. ChÃnh xác mà nói, từ trước tá»›i giá» ta chưa từng thấy hắn là m việc.â€
- Nhược Dao! Ngươi theo dõi hắn? - Thiếu nữ tên Tiểu Ngá»c há to miệng, mắt trợn lên, nhìn Äá»— Nhược Dao.
- Nói gì khó nghe thế chứ? Phải nói là bổn tiểu thư quan tâm hắn. - Äá»— Nhược Dao phất phất tay:
- Chỉ là nhá» ngưá»i ta giúp ta để ý hắn lâu má»™t chút, đồng thá»i ghi lại những cái hắn yêu thÃch. Tất nhiên muốn yêu hắn, ta phải hiểu rõ toà n bá»™ con ngưá»i hắn như thế nà o chứ. A! Bá»›t nói nhảm Ä‘i, ta còn chưa nói hết đâu. Căn cứ theo quan sát cá»§a bổn tiểu thư, nhà hắn không nhất định già u có, nhưng chắc chắn không nghèo. Ãt nhất cÅ©ng phải thuá»™c tầng lá»›p trung lưu trở lên.
- Váºy ngươi đã Ä‘iá»u tra rõ rà ng chưa? - Thiếu nữ váy và ng cưá»i há»i.
- Nếu ta đã sá»›m Ä‘iá»u tra rõ rà ng, cái gì cÅ©ng biết rồi thì ta còn ở nÆ¡i nà y giả bá»™ trùng hợp là m gì? ÄÆ°Æ¡ng nhiên là chưa Ä‘iá»u tra xong.
- Váºy ngươi biết tình hình nhà hắn bằng cách nà o?
-Ta nói cho Tiểu Ngá»c ngươi nên sá» dụng cái đầu nhá» cá»§a mình Ä‘i. Cẩn tháºn không khéo nó lại biến thà nh đầu heo đấy. - Äá»— Nhược Dao nhân cÆ¡ há»™i tiểu Ngá»c vừa rồi chế giá»…u nà ng, đáp trả lại tiểu Ngá»c:
- Có thể sống tá»± do, tá»± tại như váºy, lại có được khà chất tiêu sái phát ra từ cốt tá»§y, ngươi nghÄ© hắn là loại ngưá»i bôn ba mệt má»i vì cuá»™c sống hay sao? Có thể sống theo ý thÃch mà mình muốn như thế thì cÅ©ng cần phải có váºt chất đảm bảo. Còn nữa, ngươi có thấy bá»™ quần áo võ thuáºt trên ngưá»i hắn không? Ngươi đừng tưởng đó là cá»§a thế hệ trước để lại, không đáng giá má»™t đồng tiá»n đâu nhé. Hiện nay, bá»™ quần áo võ phục như thế rất quý. Má»™t bá»™ quần nà y Ãt nhất cÅ©ng phải mấy trăm đồng, loại tốt má»™t chút giá cÅ©ng gần nghìn má»™t bá»™. Chưa kể ngưá»i bình thưá»ng có tiá»n cÅ©ng không mua được.
Thiếu nữ váy và ng trợn mắt ngạc nhiên, hệt như lần đầu tiên má»›i biết Äá»— Nhược Dao.
- Thế nà o? Äã bá»™i phục ta chưa? Hì hì. - Äá»— Nhược Dao đắc ý nói.
- Phì! Bá»›t nói khoác Ä‘i. Cho dù váºy thì sao? Bất quá hắn cÅ©ng chỉ giúp ngươi Ä‘uổi bá»n lưu manh má»™t lần mà thôi. Trả ân cho ngưá»i ta có rất nhiá»u cách thức, chẳng lẽ lúc nà o cÅ©ng phải lấy kiểu nà y hay sao? HÆ¡n nữa, ngươi lại không biết gì vá» hắn. - Tiểu Ngá»c tức giáºn nói.
- Hắn lá»›n lên đẹp trai, lại có tiá»n thì vì cái gì ta không thể thÃch hắn? - Äá»— Nhược Dao trừng mắt nhìn Tiểu Ngá»c, thần sắc lại biến đổi, lá»™ ra nụ cưá»i mê hoặc ngưá»i khác:
- Quan trá»ng nhất là ta thÃch hắn. Như thế còn chưa đủ hay sao? Không biết cÅ©ng không quan trá»ng. Tiếp xúc nhiá»u hÆ¡n sẽ biết rõ. Bổn tiểu thư cÅ©ng không ra vẻ rụt rè. Nếu đã gặp được ngưá»i mình thÃch, thì ta có gan theo Ä‘uổi.
Tiểu Ngá»c dùng tay xoa đầu:
- Nhược Dao à ! Ngươi tháºt sá»± là không có thuốc nà o chữa được.
- Hừ! Ngươi má»›i đúng là không có thuốc nà o cứu được. Ngươi cứ ngồi ở tại chá»— chá» má»™t vị hoà ng tá» cưỡi má»™t con bạch mã vừa gầy vừa già tá»›i đón ngươi Ä‘i! - Hai ngưá»i bắt đầu trêu đùa nhau.
- Ôi! Hình như là hắn muốn Ä‘i xa, ta phải chú ý má»™t chút. - Äá»— Nhược Dao vÆ¡ lấy cái ba lô vừa rồi để trên quầy, vá»™i và ng Ä‘uổi theo xuống tầng dưới.
- A! Nhược Dao! Äợi ta má»™t chút. - Tiểu Ngá»c ở sau kêu lên, nhưng Äá»— Nhược Dao đâu nghe thấy. Thân hình nà ng nhanh chóng biến mất ở cá»a thang máy:
- Con nhá» nà y! Tháºt không hiểu tiểu tá» kia có cái gì tốt mà khiến cho nó như bị ma ám như váºy.
Nhá»› tá»›i thiếu niên kia, Tiểu Ngá»c báºt thốt lên:
- Nhưng tháºt ra, hắn cÅ©ng rất đẹp trai đấy chứ. – Nói xong, nà ng liá»n thẹn thùng liếc nhìn xung quanh, như sợ bị ngưá»i khác nghe được.
Tà i sản của minhchinh555
26-12-2009, 02:45 AM
Chà Tôn Thánh Quân
Tham gia: Feb 2009
Äến từ: USA
Bà i gởi: 12,830
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 14 giá»
Thanks: 1,520
Thanked 27,347 Times in 6,191 Posts
VÔ THƯỢNG CHÂN MA
Tác giả : Hoà ng Phủ Kỳ
QUYỂN 1 - THIẾU NIÊN LÂM QUÂN HUYỀN
Chương 7: Công Việc Phiên Dịch !!!
Dịch: VIETCYBERMAN
Biên dịch: PHONG VÂN VÔ KỴ
Biên táºp: HOAKYLAN154
Nguồn: TTV
Sau khi từ nÆ¡i mua bán Ä‘i ra, Lâm Quân Huyá»n liá»n trở vá» khu cư trú. Buông chiếc túi xách leo núi vừa má»›i mua, Lâm Quân Huyá»n liá»n gá»i Ä‘iện thoại đến cho sở phiên dịch Äức La.
- A lô! Chà o ngà i! Äây là sở phiên dịch Äức La, xin há»i chúng tôi có thể giúp gì được cho ngà i? - Äầu bên kia Ä‘iện thoại, vang lên giá»ng nói cá»§a cô gái trá»±c tổng đà i ở sở phiên dịch Äức La.
- Tôi là phiên dịch viên kiêm chức cá»§a sở phiên dịch. Tà i khoản cá»§a tôi là GHAVOE, máºt mã là 254674. - Không cần phải để Ä‘iện thoại viên há»i, Lâm Quân Huyá»n tá»± động nói ra tà i khoản và máºt mã cá»§a mình ở sở phiên dịch Äức La.
Lặng im má»™t lúc, trong ống nghe truyá»n đến tiếng gõ lách tách ở bà n phÃm. Rồi giá»ng nói cá»§a Ä‘iện thoại viên vang lên, thanh âm hết sức êm ái:
- Ôi chao! Thì ra là Lâm tiên sinh ! Ngà i là há»™i viên cấp F cá»§a sở phiên dịch. Trương tổng đã dặn trước, nếu như ngà i gá»i Ä‘iện thoại tá»›i, có thể trá»±c tiếp tìm ông ta.
- Không cần đâu! Việc phiên dịch cá»§a tối hôm nay, tôi sẽ tiếp nháºn, là m phiá»n cô ghi lại trong hệ thống má»™t chút là được rồi. - Lâm Quân Huyá»n nói.
- Dạ được, Lâm tiên sinh! - Äầu bên kia Ä‘iện thoại nhanh chón đáp lá»i. Sở phiên dịch Äức La, há»™i viên F cấp tổng cá»™ng chỉ có mấy vị, cÅ©ng không trách Ä‘iện thoại viên nhiệt tình như váºy. Bình thưá»ng các yêu cầu phiên dịch ở sở phiên dịch Äức La Ä‘á»u do Ä‘iện thoại viên quầy phổ thông phụ trách, không cần phải do phục vụ viên cá»§a tổng đà i phụ trách.
Äặt Ä‘iện thoại xuống, Lâm Quân Huyá»n lại nhấn má»™t số Ä‘iện thoại khác. Rất nhanh ở đầu bên kia đã có ngưá»i nhấc máy. Lâm Quân Huyá»n còn chưa kịp nói gì, giá»ng nói cá»§a má»™t cô gái đã vá»™i và ng vang lên:
- Lâm Công Tá» Ã ! Phu nhân Chá»§ tịch Ä‘ang há»p. Bà có dặn, nếu như công tá» gá»i đến, láºp tức báo cho bà biết. Ngà i đợi má»™t chút được không? Tôi láºp tức Ä‘i gá»i phu nhân.
Tiếp theo có tiếng âm thanh cá»§a thứ gì đó rÆ¡i xuống đất, dưá»ng như cô thư kà kia đứng dáºy đụng đổ má»™t cái gì đó.
- Không cần đâu! - Giá»ng nói cá»§a Lâm Quân Huyá»n là m cho mỹ nữ thư kà ở đầu bên kia dừng lại láºp tức.
- Tối nay tôi sẽ gá»i lại.
- Dạ được! Dạ được! - Mỹ nữ thư kà liên tục nói. Cái số Ä‘iện thoại nà y, bá»n thư kà cá»§a táºp Ä‘oà n Thiên Thà nh sá»›m đã được thông tri ở ná»™i bá»™. Nếu số Ä‘iện thoại nà y mà gá»i tá»›i, nhất định phải trá»±c tiếp thông báo đến văn phòng là m việc cá»§a Chá»§ tịch hoặc tá»›i văn phòng là m việc cá»§a chá»§ tịch phu nhân. Trong ná»™i bá»™ công ty, quyá»n lợi cá»§a số Ä‘iện thoại nà y khi gá»i đến Ä‘á»u lá»›n hÆ¡n các cổ đông khác khi gá»i đến rất nhiá»u. Má»i ngưá»i Ä‘á»u biết đó là công tá» cá»§a chá»§ tịch Lâm Hải, nhưng đến bây giá» mà nói, má»i ngưá»i bên trong công ty còn chưa từng gặp qua bản thân vị Lâm công tá» nà y, cho dù là ảnh chụp cá»§a hắn cÅ©ng chưa thấy.
- Lâm công tá»! Nếu như phu nhân có há»i có cần tôi chuyển lá»i gì không? -Trước khi Lâm Quân Huyá»n cúp máy, ở đầu bên kia vang lên câu há»i cá»§a nữ thư ký.
- Nói cho mẹ cá»§a tôi biết, chìa khoá để ở chá»— cá»§a tôi. Tôi cần vá» quê má»™t Ä‘oạn thá»i gian để tế tổ. Nếu như mẹ cá»§a tôi có rảnh, bảo bà tá»›i lấy là được. Chìa khoá nhà mẹ tôi có!.
- Dạ được! Tôi nhất định sẽ chuyển lá»i cho chá»§ tịch phu nhân biết. - Äầu bên kia vang lên âm thanh sá»™t soạt tiếng viết trên giấy.
Äến 6:30, Lâm Quân Huyá»n Ä‘em má»™t thẻ kẹp sách, kẹp và o trong trang sách má»›i Ä‘á»c, rồi để lại và o trong giá sách. Sau khi ăn tối qua loa, Lâm Quân Huyá»n súc miệng má»™t lúc, rồi từ trong tá»§ lấy ra má»™t bá»™ quần áo vét rất vừa vặn.
Mặc bá»™ áo vét, chỉnh đốn giản đơn má»™t chút, Lâm Quân Huyá»n láºp tức lá»™ ra vẻ tinh thần hăng hái. Äối vá»›i độ tuổi cỡ Lâm Quân Huyá»n mà là m việc phiên dịch nà y, rõ rà ng có chút còn quá trẻ, khiến ngưá»i ta khó tin tưởng năng lá»±c cá»§a hắn. Nhưng thay đổi bá»™ áo vét mà u Ä‘en má»™t cách khéo léo, Lâm Quân Huyá»n trông lá»›n hÆ¡n và i tuổi, trở thà nh má»™t thanh niên kiến thức hÆ¡n ngưá»i. Khoé miệng luôn thấp thoáng má»™t nụ cưá»i, khiến cho bóng ngưá»i trong gương phát ra sức hấp dẫn là m ngưá»i khác không thể chống lại được.
Má»—i kẻ há»™i viên F cấp là má»™t tấm gương, phản ánh hình ảnh má»™t bá»™ mặt cá»§a sở phiên dịch Äức La - những lá»i nà y chÃnh là quản lý cá»§a sở phiên dịch Äức La dùng đến để thuyết phục Lâm Quân Huyá»n mặc và o bá»™ đồ vét mà nói ra.
- Tiểu tá», cứ cho cái nà y xem như là má»™t sá»± khiêu chiến Ä‘i ! - Äó là câu viện cá»› thứ hai cá»§a quản lý sở phiên dịch dùng đến để thuyết phục Lâm Quân Huyá»n. Hai cái lý do nà y Ä‘á»u khiến Lâm Quân Huyá»n không cách nà o phản bác lại được. ÄÆ°Æ¡ng nhiên còn má»™t nguyên nhân trá»ng yếu khác là ở sâu trong lòng cá»§a hắn cÅ©ng không có ý từ chối. Dù sao cả tuần má»›i có mấy giỠđồng hồ, cÅ©ng chẳng đáng bao nhiêu thá»i gian.
Khi ấy, Lâm Quân Huyá»n mặc má»™t bá»™ đồ vét. Mặc dù chỉ là má»™t bá»™ đồ vét giản dị mượn cá»§a má»™t nhân viên bình thưá»ng trong công ty, nhưng tất cả má»i ngưá»i nhất thá»i Ä‘á»u cảm thấy trước mắt sáng lên . Quản lý sở phiên dịch láºp tức vá»— lên vai cá»§a Lâm Quân Huyá»n nói má»™t câu:
- Là m phiên dịch đúng là oan ức cho cáºu quá. Cáºu có thể so sánh được vá»›i ngôi sao đó.
Ban đêm, trên đưá»ng cái dòng xe qua lại tấp náºp. Từng ngá»n ngá»n đèn xe là m cho đưá»ng cái ở dưới bầu trá»i đêm phát ra từng vùng sáng lốm đốm. Lâm Quân Huyá»n đứng đưới biển hiệu cá»§a trạm dừng xe, bắt má»™t chiếc xe ta-xi hướng vá» sở phiên dịch Äức La Ä‘i tá»›i. Tà i xế xe ta-xi ở Thâm Thà nh có tiếng khắp cả nước là vừa có thể chuyện phiếm lại vừa khoác lác. Dù rằng chỉ ở trên xe cá»§a hắn thá»i gian và i chục phút, nhưng bá»n hắn có thể nói má»™t loạt những gì bá»n hắn biết vá» trá»i nam, đất bắc. Bởi vì, má»i ngưá»i ai cÅ©ng chẳng quen biết, khi xuống xe cÅ©ng chẳng ai để ý là m gì nên ở trên xe ta-xi rất nhiá»u hà nh khách cÅ©ng buông thả, mặc kệ để cho ngưá»i ta nói gì thì nói.
Lâm Quân Huyá»n vừa má»›i lên xe, viên tà i xế có thân hình hÆ¡i máºp liá»n niá»m nở tiếp đón, sau đó chÃnh là má»™t hồi tán dóc lung tung như đã quen từ khi nà o. Lúc xe hÆ¡i đã dừng lại, Lâm Quân Huyá»n mở cá»a xe ra, bước xuống, trả tiá»n. Ngưá»i lái xe ta-xi nháºn tiá»n, rồi tiếp tục nói:
- Ông chá»§ đúng là thanh niên tuấn kiệt, tuổi còn trẻ thế nà y đã có công ty cá»§a mình rồi. Thiệt là tà i giá»i a.
Lâm Quân Huyá»n trong lòng kinh ngạc má»™t lúc, liá»n láºp tức hiểu ra có lẽ hắn đã hiểu lầm mình là ông chá»§ cá»§a công ty gì đó rồi, Lâm Quân Huyá»n cÅ©ng không thừa nháºn cÅ©ng không phá»§ nháºn, xoay ngưá»i qua hướng vá» sở phiên dịch Äức La Ä‘i nhanh tá»›i.
- Bây giá» ngưá»i tuổi trẻ tháºt đúng là giá»i, còn trẻ như thế mà đã là m ông chá»§ đúng là hiếm thấy! - Tà i xế ta-xi nhìn theo phương hướng Lâm Quân Huyá»n biến mất ở ngoà i cá»a xe, thì thà o lẩm bẩm nói. Do ảnh hưởng cá»§a nghá» nghiệp, cùng vá»›i đủ các loại ngưá»i nói chuyện phiếm, nên viên tà i xế thưá»ng thưá»ng chỉ cần dăm ba câu là đã có thể nhìn ra thân pháºn bối cảnh cá»§a đối phương. Ngưá»i trẻ tuổi nà y rất Ãt nói, lá»i lẽ rất cẩn tháºn, tà i xế nói bóng nói gió cÅ©ng không thể khui ra được nghá» nghiệp cá»§a hắn.
- Có Ä‘iá»u đúng thiệt là khó hiểu ! Công ty mà có thể ở cao ốc Äức La mua được văn phòng là m việc Ä‘á»u là công ty rất có thá»±c lá»±c, ông chá»§ còn trẻ nà y là m sao lại còn Ä‘i xe ta-xi ? Tháºt sá»± là nghÄ© không ra a ? – Lão tà i xế sá» sá» lên đầu mình, mang theo cả đầu đầy ná»—i nghi hoặc lái chiếc xe ta-xi mà u hồng biến mất trong dòng xe cá»™ đông đúc.....
Lâm Quân Huyá»n tá»›i trước cao ốc Äức La vừa đúng bảy giá». Chá»§ quản Trương Thừa Hạo cá»§a sở phiên dịch Äức La Ä‘ang cùng vá»›i hai vị ngưá»i ngoại quốc ăn mặc tinh tế Ä‘ang nói chuyện vá»›i nhau. Ở bên cạnh hai ngưá»i ngoại quốc, má»™t cô gái tóc và ng xinh đẹp Ä‘ang đứng đó nhìn ba ngưá»i trò chuyện, không có tham gia và o cuá»™c trò chuyện cá»§a bạn há». Bởi vì má»›i gặp nên cÅ©ng chẳng có chuyện gì để mà nói. Trong lúc cha mẹ cùng vá»›i Trương Thừa Hạo nói chuyện, nà ng cúi đầu nhìn xuống mÅ©i chân, má»™t câu cÅ©ng không nói. Chỉ khi được há»i, má»›i thỉnh thoảng đáp lại và i câu.
Trình độ tiếng Anh cá»§a Trương Thừa Hạo còn được má»™t chút, ngặt ná»—i trình độ tiếng Anh cá»§a vợ chồng ngưá»i Äức cÅ©ng rất hạn hẹp. Cho dù Trương Thừa Hạo cố hết sức nhưng hắn dù sao cÅ©ng không phải là phiên dịch cá»§a công ty. Lấy ngôn ngữ không phải là sở trưá»ng cá»§a mình cùng vá»›i hai ngưá»i nước ngoà i nói chuyện thì từ ngữ không diá»…n đạt được là chuyện hiển nhiên và kết quả đạt được không tốt. Trương Thừa Hạo chỉ có thể cố gắng đối phó cho qua nhưng sá»›m đã lá»±c bất tòng tâm.
Lâm Quân Huyá»n vừa má»›i xuất hiện, Trương Thừa Hạo liá»n phát hiện ngay. Trong lòng mừng rỡ, từ xa hướng vá» phÃa Lâm Quân Huyá»n vẫy tay, thừa cÆ¡ thoát khá»i tình trạng lúng túng nà y:
- Quân Huyá»n! Bên nà y.
Lâm Quân Huyá»n bước nhanh hÆ¡n Ä‘i vá» phÃa trước. Äi đến bên cạnh ba ngưá»i, ánh mắt Lâm Quân Huyá»n nhìn cô gái tóc và ng má»™t chút. Trong lá»i nhắn cá»§a Trương quản lý cÅ©ng không có nhắc đến còn có má»™t cô gái.
- Má»i ngưá»i khoẻ cả chứ? Tôi là Lâm Quân Huyá»n , phiên dịch cá»§a má»i ngưá»i! - Không cần Trương Thừa Hạo giá»›i thiệu, Lâm Quân huyá»n trá»±c tiếp dùng tiếng Äức cùng vá»›i cặp vợ chồng ngưá»i Äức nói chuyện.
Hai vợ chồng ngưá»i Äức nhìn nhau cưá»i, dùng tiếng mẹ đẻ cá»§a mình trả lá»i :
- Cám Æ¡n ! Rất vui được biết cáºu, tôi là A Nạp Äăng Thi La Äức, đây là vợ tôi An Cách Lạp Thi La Äức. Còn đây là con gái cá»§a tôi, Tạp La Lâm!.
Trương Thừa Hạo cùng vá»›i đôi vợ chồng ngưá»i Äức chà o nhau má»™t tiếng sau đó hướng vá» phÃa trong cao ốc Äức La Ä‘i và o. Khi Ä‘i qua sát bên ngưá»i Lâm Quân Huyá»n thì Trương Thừa Hạo bước chân khẽ dừng lại dùng tiếng Hán hạ giá»ng nói nhanh:
- Quân Huyá»n ! Äôi vợ chồng ngưá»i Äức nà y là khách hà ng rất quan trá»ng cá»§a công ty, lần nà y là tá»›i Trung Quốc để nghỉ ngÆ¡i đó. Bá»n há» giao cho cáºu váºy. Cố gắng tiếp đãi bá»n há», tôi Ä‘i vá» công ty trước đây!
- Ừ! - Lâm Quân huyá»n gáºt nhẹ đầu, nói.
Tiếp đến trong lúc chuyện phiếm, Lâm Quân Huyá»n hiểu ra được, đôi vợ chồng nà y đến từ Hannover(*). Bá»n há» kinh doanh má»™t nhà máy thép cỡ lá»›n. Cặp vợ chồng rất thÃch tìm hiểu văn hoá các nước, đặc biệt là rất có hứng thú vá»›i văn hoá Trung Quốc. Dưới ảnh hưởng cá»§a bá»n há» nên cô con gái nhá» Tạp La Lâm cá»§a bá»n há» từ nhỠđã ngưỡng má»™ văn hoá Trung Quốc. Lần nà y đến Trung Quốc chá»§ yếu là cùng vá»›i má»™t xà nghiệp trong nước cần thương lượng bà n bạc vá» má»™t cái hạng mục là m ăn, đồng thá»i thuáºn tiện mang theo Tạp La Lâm để hiểu biết thêm má»™t chút vá» văn hoá Trung Quốc.
Vợ chồng Thi La Äức yêu cầu rất đơn giản, từ lúc gặp mặt đến sau đó ba giỠđồng hồ toà n bá»™ giao cho Lâm Quân Huyá»n tá»± hắn sếp đặt. Chỉ cần là m cho bá»n há» hiểu biết tinh tuý cá»§a văn hoá Trung Quốc là được. Hai cái yêu cầu nà y cá»§a vợ chồng bá»n há» là vì cô con gái Tạp La Lâm mà đỠra, bởi đây là lần đầu tiên Tạp La Lâm đến Trung Quốc. Vì muốn con gái hiểu rõ văn hoá Trung Quốc, việc công vừa xong, ba ngưá»i ngay cả cÆ¡m tối cÅ©ng chưa ăn Ä‘i đến đây.
Ngồi trong xe riêng cá»§a Thi La Äức, tất cả dưới sá»± dẫn dắt cá»§a Lâm Quân Huyá»n Ä‘i đến má»™t quán ăn Trung Quốc có phong cách cổ xưa. Cái quán ăn Trung Quốc nà y ở Thâm Thà nh rất nổi tiếng, toà n bá»™ Ä‘á»u xây dá»±ng theo phong cách cổ xưa. Vừa và o đến cá»a liá»n nhìn thấy ở chÃnh giữa đại sảnh, má»™t chữ "ÄẠO" vá»›i nét bút mạnh mẽ hiếm thấy. Tầng hai phân chia ra từng căn phòng kế nhau. Má»—i phòng được ngăn cách bởi má»™t bức bình phong. Trong má»—i phòng đặt sẵn má»™t cái bà n bằng gá»— lim, trên bà n bố trà má»™t ấm cùng vá»›i bốn tách uống trà nhá» mà u tÃm Ä‘á»u được nung thà nh từ đất sét, bên dưới là má»™t cái khay trà chạm rá»—ng bằng gá»— hương. Cái bà n tròn bằng gá»— lim cÅ©ng không cao, xung quanh đặt sẵn bốn cái bồ Ä‘oà n. Ở chÃnh giữa tầng hai có bốn mỹ nữ mặc cổ trang, đầu cà i trâm, tay cầm đà n tỳ bà , đà n tranh, đà n nhị, địch Ä‘ang diá»…n tấu, phÃa trước bốn ngưá»i đặt má»™t lô hương nhá», trong đó tá»a ra má»™t mùi hương thoang thoảng. Khung cảnh hết sức yên tÄ©nh.
Vợ chồng Thi La Äức tuy đã từng đến Trung Quốc nhưng rất Ãt khi ra bên ngoà i ăn món ăn Trung Quốc. Chá»§ yếu là tá»›i nhà cá»§a bạn bè Trung Quốc ăn cÆ¡m. Những nÆ¡i có mang đặc phong cách cổ xưa như thế nà y thì há» rất Ãt khi tá»›i. Há» vừa Ä‘i theo Lâm Quân Huyá»n tá»›i má»™t căn phòng tao nhã, vừa ngạc nhiên quan sát bốn phÃa. Sau khi ngồi xong, Lâm Quân Huyá»n rót nước trà cho bốn ngưá»i, rất nhanh liá»n có nhân viên phục vụ mặc cung trang cầm lấy thá»±c đơn cá»§a Cổ Tùng Phong Diện tiến và o. Sau khi chá»n lấy và i món ăn, trong gian phòng thanh nhã trở nên yên tÄ©nh. HÆ¡i mỉm cưá»i, Lâm Quân huyá»n liá»n lấy rót trà má»i má»i ngưá»i. Hắn dùng tiếng Äức nói chuyện vá»›i ba ngưá»i nước ngoà i ngưỡng má»™ văn hoá Trung Quốc để giá»›i thiệu cho há» vá» văn hoá cá»§a Trung Quốc cổ đại. Lâm Quân Huyá»n cÅ©ng không có nói quá sâu vá» những Ä‘iá»u không rõ rà ng. Hắn bắt đầu từ cách xếp đặt váºt trang sức trong căn phòng đơn giản nà y nói Ä‘i, từ chiếc bà n gá»— lim mà u hồng, sang trà đạo, rồi dẫn đến chữ "nhẫn" cùng chữ "ẩn". Từ nguồn gốc cá»§a chiếc đũa nói vá» văn hoá ẩm thá»±c cá»§a Trung Quốc, từ bồ Ä‘oà n cùng vá»›i âm thanh cá»§a đà n sáo nói vá» triết há»c "tu thân" cá»§a văn hoá cổ Trung Quốc, kế tiếp nói đến khà thế hùng hồn cá»§a chữ "Äạo" trong đại sảnh, lấy má»™t loại cách thức dá»… hiểu giá»›i thiệu xuyên suốt Trung Quốc.
Cách thức giải thÃch cá»§a Lâm Quân Huyá»n đơn giản nhưng sâu sắc. Trong lúc hắn Ä‘ang giải thÃch cô con gái cá»§a đôi vợ chồng ngưá»i Äức mở to đôi mắt mà u xanh biếc chăm chú nghe. Tất cả những gì Lâm Quân Huyá»n giải thÃch đối vá»›i nà ng mà nói Ä‘á»u hết sức má»›i mẻ. Cho dù đối vá»›i văn hoá Trung Quốc đã có chút hiểu biết như vợ chồng Thi La Äức cÅ©ng mê mẩn không thôi. Bá»n há» trước đây hiểu biết văn hoá Trung Quốc Ä‘á»u thông qua con đưá»ng sách báo, tạp chÃ. Bởi không biết tiếng Hán, nên những gì bá»n há» hiểu biết Ä‘á»u thông qua sách vở tiếng Äức, dù sao thì những gì biết được cÅ©ng chỉ là hữu hạn mà thôi.
- Lâm tiên sinh! Kiến thức cá»§a cáºu rất uyên bác! - Thi La Äức nhấc ngón tay cái lên khen ngợi:
- Tôi cÅ©ng đã có há»i qua má»™t số bạn bè Trung Quốc nhưng bá»n há» nói Ä‘á»u không có thấu triệt như cáºu!
Ngưá»i phương Tây ẩm thá»±c lấy thanh đạm vừa phải, Ãt dầu mỡ, lại cà ng chú trá»ng đến dinh dưỡng cá»§a đồ ăn, đối vá»›i ẩm thá»±c cá»§a Trung Quốc cÅ©ng không quen. Thi La Äức ban đầu nghÄ© rằng lần nà y do Lâm Quân Huyá»n sắp đặt thưởng thức thá» món ăn Trung Quốc, bất kỳ là món nà o, chỉ là thá» qua rồi thôi là được rồi. Nhưng sau khi được Lâm Quân Huyá»n giải thÃch ông hiểu ra phÃa sau má»™t bà n các món ăn đơn giản như váºy lại ẩn chứa văn hoá ở bên trong đó. Má»™t bà n thức ăn giống như nhau, nhưng trong mắt vợ chồng Thi La Äức hình tượng cá»§a nó đã hoà n toà n thay đổi. Cầm lấy đôi đũa, cả nhà Thi La Äức hứng thú bắt đầu ăn, mấy món thức ăn không bao lâu đã bị ăn hoà n toà n sạch sẽ.
Sau khi ăn no, cả nhà Thi La Äức bá»—ng nhiên trở nên hà o hứng dà o dạt, nhất trà yêu cầu Lâm Quân Huyá»n dẫn bá»n hỠđến địa phương có phong cách Trung Quốc nhất cá»§a Thâm Thà nh để dạo chÆ¡i má»™t lần. Äiá»u nà y đúng là là m khó cho Lâm Quân Huyá»n. Thâm Thà nh là má»™t toà thà nh thị phát triển thịnh vượng ở vùng duyên hải, nó nguyên vốn là má»™t là ng chà i nhá» sau nà y chịu ảnh hưởng cá»§a mở mang cải tiến, rất nhanh chóng trở nên phát triển. Ở cái thà nh thị mà váºt chất là trên hết nà y muốn tìm ra má»™t địa Ä‘iểm du lịch mang Ä‘áºm mà u sắc cá»§a văn hoá Trung Quốc là má»™t việc rất mang tÃnh thách thức.
Tám giá» ba mươi phút, chÃnh là lúc cả thà nh thị bước và o độ ăn chÆ¡i xa hoa truỵ lạc, Lâm Quân Huyá»n dẫn đôi vợ chồng tiến và o má»™t quán tranh Trung Quốc trong muôn và n quán tranh ở trong thà nh. Thá»i đại hiện nay trưá»ng phái há»™i hoạ chá»§ yếu lấy phong cách phương Tây là m chá»§ đạo nên trá»ng Ä‘iểm là tả thá»±c. Nhưng há»™i hoạ cổ đại cá»§a Trung Quốc lại thiên vỠý cảnh nhiá»u hÆ¡n.
Triển lãm tranh lưu động là do má»™t lão hoạ sÄ© tổ chức. Ở hà nh lang triển lãm tranh phô bà y các tác phẩm cá»§a các thế hệ hoạ sÄ© Trung Quốc. Trong đó có "Thanh Minh Thượng Hà Äồ" (**) ...vv... những bức tranh tháºp đại truyá»n thế danh hoạ Trung Quốc được sao chép, cÅ©ng có cả bản gốc cá»§a "Máºu Lâm Viá»…n Tụ Äồ"(**) ...vv...cÅ©ng có má»™t số tác phẩm cá»§a lão hoạ sÄ©. Trong phòng tranh, bởi Lâm Quân Huyá»n là nhân váºt phiên dịch lại là ngưá»i giảng giải tạm thá»i. Sau má»—i bức há»a Ä‘á»u có má»™t câu chuyện liên quan đến nó, Lâm Quân Huyá»n thuáºn tiện lấy má»™t số bức há»a đó là m chá»§ đỠbắt đầu giá»›i thiệu các triá»u các đại có liên quan chặt chẽ đến các bức tranh sÆ¡n thá»§y nà y.
Thá»i gian ba giỠđồng hồ trôi qua rất nhanh, sau má»™t buổi tham quan triển lãm tranh , cô gái tóc và ng Tạp La Lâm cÅ©ng hoà n toà n buông thả, quấn quÃt lấy Lâm Quân Huyá»n không ngừng há»i đông há»i tây. Có lẽ bởi vì trong phòng nhiá»u ngưá»i nên có chút nóng, Tạp La Lâm trên đôi má trắng nõn phÆ¡i phá»›i chất chứa má»™t vòng á»ng Ä‘á».
- Lâm tiên sinh! Cảm Æ¡n cáºu! Hôm nay chúng tôi đã trải qua má»™t buổi Ä‘i chÆ¡i rất vui vẻ. Quan trá»ng hÆ¡n là đối vá»›i văn hóa cá»§a Trung Quốc, tôi cà ng có hiểu biết sâu hÆ¡n rất nhiá»u. Tôi nghÄ© chúng tôi đã thá»±c sá»± yêu thÃch đất nước nà y. Sau khi vỠđến nước Äức, tôi sẽ Ä‘em những gì tôi biết được kể cho bạn bè cá»§a tôi. Tôi nghÄ© bá»n há» cÅ©ng giống như tôi sẽ yêu thÃch cái quốc gia nà y đó ! - Lúc ra khá»i phòng tranh, vợ chồng Thi La Äức nói lá»i tạm biệt vá»›i Lâm Quân Huyá»n. Có thể nhìn ra cả ba ngưá»i Ä‘á»u vẫn chưa được thá»a mãn. Nhưng ở nước Äức có quan niệm rất chặt chẽ vá» thá»i gian, đã ước định ba giá» thì đúng là ba giá» hÆ¡n nữa bây giá» thá»i gian cÅ©ng tương đối khuya rồi.
Trước khi chia tay, Lâm Quân Huyá»n tặng má»™t đôi bình trà bằng tá» sa cho đôi vợ chồng ngưá»i Äức nà y. Sau đó trong ánh mắt lưu luyến cá»§a cô gái tóc và ng, hắn chặn lại má»™t chiếc xe ta-xi, hòa mình và o trong dòng xe dưới ánh đèn rá»±c rỡ đêm khuya .....
VỠđến nhà , thá»i gian đã là mưá»i giá» ba mươi phút, cởi bá»™ đồ veston ra, hắn lại trở thà nh má»™t thiếu niên mưá»i tám tuổi tá»± nhiên tiêu sái. Ở phòng sách xem má»™t lúc "Duyệt vi đưá»ng bút kÃ" sau đó lên giưá»ng Ä‘i ngá»§. Lâm Quân Huyá»n rất nhanh chìm và o trong giấc ngá»§ say.
Thần luyện, Ä‘á»c sách, là m việc, thÆ¡ sách cổ, Ä‘i ngá»§.....Lâm Quân Huyá»n má»™t ngà y rất đơn giản nhưng thiết thá»±c. Bất luáºn là đại tiểu thư Äá»— Nhược Dao hay là từ xa đến như vợ chồng Thi La Äức, hoặc là cô gái tóc và ng Ä‘á»u không lưu lại ở trong lòng hắn tà xÃu vết tÃch nà o.
-------------------------------
(*) - Xem thông tin vỠHannover ở đây !http://vi.wikipedia.org/wiki/Hannover
(**) - Thông tin vá» Thanh Minh Thượng Hà Äồ ! http://vi.wikipedia.org/wiki/Thanh_minh_thượng_hà _đồ
- Thông tin vá» Máºu lâm viá»…n tụ đồ ở đây ! http://baike.baidu.com/view/895149.htm
Tà i sản của huynhba
03-01-2010, 04:21 AM
Chà Tôn Thánh Quân
Tham gia: Feb 2009
Äến từ: USA
Bà i gởi: 12,830
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 14 giá»
Thanks: 1,520
Thanked 27,347 Times in 6,191 Posts
VÔ THƯỢNG CHÂN MA
Tác giả : Hoà ng Phủ Kỳ
QUYỂN 1 - THIẾU NIÊN LÂM QUÂN HUYỀN
Chương 8: VỠQuê Tế Tổ !!!
Dịch: VIETCYBERMAN
Biên dịch: PHONG VÂN VÔ KỴ
Biên táºp: QNMAGICQ
Nguồn: TTV
Cầm lấy hai bá»™ quần áo để thay đổi cùng vá»›i má»™t Ãt thuốc thông dụng bá» và o túi leo núi, Lâm Quân Huyá»n lại chạy tá»›i ngân hà ng lấy má»™t Ãt tiá»n mặt, ở sÆ¡n thôn có rất Ãt máy ATM, ở nÆ¡i hẻo lánh má»™t chút thì thẻ ngân hà ng căn bản là vô dụng.
HÆ¡n tám giá» sáng, chÃnh là lúc rất mát mẻ, Lâm Quân Huyá»n lưng Ä‘eo túi tiện lợi gá»n nhẹ ra tráºn. Bắt xe bên đưá»ng chạy thẳng tá»›i bến xe ô tô Thâm Thà nh. SÆ¡n Thôn ở quê nhà cách vá»›i Thâm Thà nh rất xa, má»™t Ãt địa phương chỉ có ô tô đưá»ng trưá»ng má»›i Ä‘i tá»›i được. Mua xong vé xe, sau khi đưa cho nhân viên phục vụ trên xe cái túi, Lâm Quân Huyá»n bá»c giầy lại, sau đó lên trên xe.
- Tất cả Ä‘á»u ngồi ổn, xe bắt đầu chạy nha! - Thanh âm cá»§a tà i xế từ phÃa trước truyá»n đến, giẫm chân má»™t cái, xe liá»n từ từ bắt đầu chạy Ä‘i.
- Chá» ta vá»›i! - Chiếc xe vừa má»›i chuyển động, má»™t giá»ng nữ vá»™i vã từ đằng xa truyá»n đến:
- Bác tà i, chá» má»™t chút! - Lâm Quân Huyá»n Ä‘ang nằm ở ghế Ä‘á»c sách, nghe thanh âm đó trong lòng khẽ chấn động, ngẩng đầu lên, thấu qua tấm gương thá»§y tinh sáng ngá»i cá»§a chiếc xe chạy đưá»ng dà i, Lâm Quân Huyá»n nhìn thấy má»™t bóng ngưá»i quen thuá»™c Ä‘ang kéo theo má»™t cái valy lá»›n, ở trong nắng ban mai hướng tá»›i phÃa ô tô chạy đến, trong khi chạy, má»™t đầu tóc dà i bị ánh nắng sá»›m phá»›t lên má»™t lá»›p và ng rá»±c bồng bá»nh ở trong gió, trong mái tóc thấp thoáng có thể thấy được từng giá»t mồ hôi bay lả tả.
“Äá»— Nhược Dao ?†Lâm Quân Huyá»n căn bản là không có ngỠđến nà ng cÅ©ng sẽ xuất hiện ở nÆ¡i nà y, hÆ¡n nữa rõ rà ng là cùng vá»›i mình cùng ngồi má»™t chuyến xe. Nếu như nói Lâm Quân Huyá»n lúc đầu chỉ là nghi ngá» nhưng khi Äá»— Nhược Dao kéo theo túi vali hà nh lý xuất hiện ở cá»a xe thì nghi ngá» trong lòng Lâm Quân Huyá»n cÅ©ng đã có đáp áp.
- Nà ng sao lại có thể xuất hiện ở nÆ¡i nà y ? - Lâm Quân Huyá»n chân mà y hÆ¡i nhÃu lại. Äá»— Nhược Dao xuất thân ở nhà già u có, má»™t cô nà ng thiên kim tiểu thư được nuông chiá»u từ bé sao có thể cÅ©ng không giống sẽ là ngưá»i xuất hiện ở nÆ¡i nà y.
- Bác tà i, có thể giúp ta chút không ? - Äứng ở cá»a xe Äá»— Nhược Dao hướng vá» lái xe cưá»i ngá»t ngà o nói. Mặc dù, cả má»i ngưá»i trên xe đối vá»›i tà i xế vì chỠđợi má»™t ngưá»i mà phải dừng xe lại có chút tức giáºn nhưng nhìn thấy thiếu nữ Ä‘ang mỉm cưá»i trước mắt , má»i ngưá»i rất khó nảy sinh má»™t chút tức giáºn nà o.
- ÄÆ°á»£c thôi, cô chá» má»™t chút! - Tà i xế cưá»i, từ trên ghế ngồi bước xuống, giúp đỡ Ä‘em hà nh lý cất và o khe hỡ giữa hai tấm sắt lá hai bên thân xe cá»§a xe ô tô đưá»ng dà i.
- Ôi, tháºt không ngá», chúng ta lại gặp nhau nữa, ngươi cÅ©ng Ä‘i xa à ! - Äá»— Nhược Dao mặc má»™t cái quần mà u lam dùng để mặc và o mùa hè, hướng vá» trên xe nhìn lên, ánh mắt quét má»™t vòng ở trên xe sau cùng dừng lại ở chá»— Lâm Quân Huyá»n, bá»™ dáng là m như rất bất ngá», mỉm cưá»i ngá»t ngà o nói.
Lâm Quân Huyá»n gáºt gáºt đầu, cÅ©ng không nói Ä‘iá»u gì. Lại má»™t lần trùng hợp nữa, nhìn bên ngoà i cá»a sổ Lâm Quân Huyá»n yên lặng nghÄ© thầm. Hắn không phải là ngưá»i đầu gá»—, lòng dạ cá»§a Äá»— Nhược Dao sao lại không nhìn ra được. Trong lòng hắn tuy nói đối vá»›i nà ng không có tình cảm nhưng cÅ©ng không đến mức phải chán ghét. Lâm Quân Huyá»n là má»™t kẻ có thể kiểm soát bản thân mình là m Ä‘iá»u gì nhưng không thể kiểm soát hà nh vi cá»§a ngưá»i khác.
"Rồi nà ng sẽ hiểu được khó khăn mà lùi bước !" Lâm Quân Huyá»n thầm nghÄ©, sÆ¡n thôn nÆ¡i quê nhà tương đối hẻo lánh. Äi được ná»a chặng đưá»ng, nhìn thấy địa phương cà ng lúc cà ng hẻo lánh, cà ng lúc cà ng lạc háºu, nà ng sẽ hiểu ra mình không phải Ä‘i xa để du ngoạn nữa, đến lúc đó, nà ng hẳn là sẽ biết khó mà lui váºy.
- Wa, đúng là số 32 ! – Thanh âm mừng rỡ vang lên bên cạnh, Äá»— Nhược Dao tìm được chá»— nằm phÃa đối diện cùng dãy vá»›i Lâm Quân Huyá»n, ngạc nhiên mừng rỡ nói. Äiá»u ngoà i ý muốn nà y rõ rà ng nằm ngoà i dá»± Ä‘oán cá»§a nà ng.
- Xem ra chúng ta đúng thá»±c là có duyên vá»›i nhau à !--------- Nà y, Lâm Quân Huyá»n, ngươi sẽ không là m ra vẻ không quen biết ta chứ ? - Äá»— Nhược Dao cầm lấy túi ba lô lá»›n mà u bạc ở trên ngưá»i ném lên bên trên chá»— nằm, xoay đầu qua hướng vá» Lâm Quân Huyá»n nói.
- Ừ, ‘bất ngá»â€™ quá ! - Lâm Quân Huyá»n nhìn vá» phÃa Äá»— đại mỹ nữ Ä‘ang đứng ở giữa lối Ä‘i nhá», cưá»i nói:
- Ta chuẩn bị vá» thăm viếng quê nhà , không biết Äá»— tiểu thư lần nà y là đi vá» nÆ¡i nà o váºy ?
- Ta sá»›m đã muốn Ä‘i du lịch, muốn Ä‘i xem các địa phương khác, không nghÄ© đến là chúng ta lại Ä‘i cùng má»™t chuyến xe, đúng tháºt là bất ngá» há! - Äá»— đại tiểu thư tá»± động loại bá» má»™t tầng ý tứ khác trong lá»i nói cá»§a Lâm Quân Huyá»n.
- Ngồi ổn định, xe bắt đầu chạy nha ! - Giá»ng nói cá»§a tà i xế má»™t lần nữa truyá»n đến, Äá»— Nhược Dao láºt Ä‘áºt leo lên chá»— nằm cá»§a mình, sau đó xe khách liá»n từ từ chạy ra khá»i bến xe.
Quê hương cá»§a Lâm Quân Huyá»n là má»™t địa phương tên gá»i là "Ngá»c SÆ¡n". 'Ngá»c SÆ¡n' là lấy tên cá»§a má»™t quả núi nổi tiếng ở nÆ¡i đó đặt thà nh địa danh. Từ Thâm Thà nh đến Ngá»c SÆ¡n cần phải Ä‘i mất má»™t ngà y má»™t đêm.
Xe khách đưá»ng dà i chạy khá»i Thâm Thà nh, dá»c theo đưá»ng cao tốc theo hướng Bắc mà đi. Lúc ban đầu Äá»— Nhược Dao cảm thấy má»i thứ Ä‘á»u rất má»›i mẻ, luôn luôn quấn quÃt lấy Lâm Quân Huyá»n nói chuyện má»™t hồi, Lâm Quân Huyá»n cÅ©ng không có cá»± tuyệt, thỉnh thoảng cùng nà ng nói và i câu. Äến khi chiá»u tối, xe khách đưá»ng dà i chạy qua các nÆ¡i bắt đầu trở nên vắng vẻ, không còn đưá»ng xi-măng quốc lá»™ nữa, bánh xe chạy đến nÆ¡i nà o nÆ¡i đó bụi đất bay lên má» mịt, xe khách lắc lư xóc nảy không ổn định. Äá»— đại tiểu thư bắt đầu trở nên lo lắng.
- Cô có muốn xuống xe không ? - Lâm Quân Huyá»n nhìn qua Äá»— Nhược Dao ở phÃa đối diện cùng dãy ghế nằm Ä‘ang nắm chặt hai tay để trước ngá»±c, cÆ¡ thể có vẻ cứng ngắt nói.
- Ngươi đến rồi sao ? - Äá»— Nhược Dao không có trả lá»i, ngược lại há»i má»™t câu.
- Còn chưa đến! - Lâm Quân Huyá»n nói.
- Ta cÅ©ng chưa có tá»›i nè ! - Äá»— Nhược Dao rất nhanh chóng liá»n trả lá»i, trong má»™t thá»i gian cá»±c ngắn nà ng dưá»ng như đã quyết định xong. Nếu như nói ở thà nh thị là má»™t lá»i nói cá»§a trẻ con váºy thì khi ra khá»i Thâm Thà nh, Äá»— Nhược Dao từ lá»i nói trẻ con liá»n trở vá» vá»›i thá»±c tại. Cùng vá»›i cà ng lúc cà ng tối, xe khách cà ng chạy cà ng nghiêng, hai bên công lá»™ cà ng lầy lá»™i, từng vùng từng vùng rừng cây cao sừng sững như quá»·, lá» má» truyá»n đến âm thanh tiếng lá cây bay xà o xạc trong gió. Äá»— Nhược Dao cà ng lúc cà ng lo lắng, nà ng vốn cho rằng Lâm Quân Huyá»n chỉ là đi du ngoạn ở má»™t nÆ¡i thắng cảnh du lịch nà o đó nhưng hiện tại đã thấy được sá»± tháºt hiển nhiên không phải như váºy.
- Tá»›i bến đỗ kế tiếp cô nên xuống Ä‘i, nÆ¡i đó có cái bến xe khách, cô ngồi xe trở vá» Thâm Thà nh còn kịp đó ! - Nhìn ra trong lòng Äá»— Nhược Dao không yên tâm, Lâm Quân Huyá»n nói. Cô gái nà y có thể Ä‘i theo đến nÆ¡i nà y là m cho hắn rất bất ngá», chà Ãt sá»± can đảm cá»§a nà ng thì là m cho ngưá»i ta rất là bá»™i phục.
- Ta còn không có đến mà ! Ta nói rồi ta chỉ là đi ra ngoà i để du lịch chỉ là không ngá» rằng chúng ta lại cùng má»™t đưá»ng! - Äá»— Nhược Dao cắn môi, nói.
Tâm ý cÅ©ng đã cố hết sức mà Äá»— Nhược Dao vẫn khăng khăng, Lâm Quân Huyá»n cÅ©ng không có nói gì thêm nữa. Xe khách rất tròng trà nh, ngồi xe cÅ©ng không phải như tưởng tượng là rất thá»a mái. Trong khoang xe dần dần vang lên má»™t hồi tiếng ngáy. Äá»— Nhược Dao hiển nhiên từ trước giá» chưa từng đến nÆ¡i hẻo lánh như thế nà y, khắp nÆ¡i là má»™t vùng hoang vu. Nà ng Ä‘i xa từ trước đến nay Ä‘á»u ngồi máy bay, ngay cả xe khách nà y Ä‘á»u chưa ngồi bao giá». Trên đưá»ng lại vừa sợ vừa mệt, rốt cuá»™c nằm ngá»§ say sưa .....
Trong một ngôi biệt thự hà o hoa ở Thâm Thà nh.
- Cái gì ? Tiểu thư lại trốn há»c à ? - Trong phòng khách, má»™t ngưá»i đà n ông trung niên mặc áo ngá»§ bất thình lình má»™t chưởng Ä‘áºp mạnh lên trên chiêc bà n dà i bằng thá»§y tinh, bá»—ng đứng thẳng lên, tức giáºn nói:
- Bá»n bay là m ăn cái kiểu gì váºy ? Tiểu thư chạy Ä‘i lâu như váºy, bây giá» má»›i đến báo cho ta biết !
- Ông chá»§, thá»±c xin lá»—i ! Là tiểu thư không cho chúng tôi Ä‘i theo cô ấy ! - Dưá»ng như để là m dịu cÆ¡n tức giáºn cá»§a ngưá»i đà n ông nà y, tên thá»§ hạ vá»™i và ng nói:
- Mặc dù chúng tôi không có cùng đi theo nhưng nếu không có gì bất ngỠxảy ra thì chắc là tiểu thư đi gặp cái tên tiểu tỠđã từng cứu cô chủ một lần đó.
- Äiá»u nà y còn để bá»n bây nói à ? Äúng là má»™t lÅ© ăn hại, Lý Hải Minh tiên sinh, việc ta nhá» ngươi giúp ta Ä‘iá»u tra tên tiểu tỠđó như thế nà o rồi ? - Ngưá»i đà n ông trung niên quay đầu qua nhìn vá» phÃa ngưá»i đà n ông bên cạnh mặc quần áo Ä‘iá»u tra Ä‘ang đứng im không nói gì há»i.
- Äá»— tiên sinh, vị thiếu niên nà y sinh hoạt vô cùng quy luáºt, nÆ¡i hắn ở rất Ãt khi có ngưá»i tá»›i viếng thăm, cho nên ta cÅ©ng không có Ä‘iá»u tra được tin tức có giá trị gì!
Nhìn thấy ông chá»§ nhiá»u tiá»n Ä‘ang mặc áo ngá»§ mà u hồng vẻ mặt có chút không vừa lòng, vị tình báo tiên sinh nà y không vá»™i không và ng nói:
- Mặc dù không có Ä‘iá»u tra ra cái gì, bất quá, ở ngà y hôm qua, ta nhìn thấy Lý VÅ© Phà m xuất hiện ở dưới ngôi nhà cá»§a thiếu niên Ä‘ang ở nà y.
“Lý VÅ© Phà m ?" má»™t trong những phú hà o cá»§a Thâm Thà nh, cha cá»§a Äá»— Nhược Dao là Äá»— Duáºt Minh đôi lông mà y nhăn tÃt lại. Ở thượng tầng xã há»™i cá»§a Thâm Thà nh, Lý VÅ© Phà m cái tên nà y vẫn có má»™t chút Ãt tiếng tăm, cái tiếng tăm nà y không phải vì hắn Ä‘ang kinh doanh má»™t công ty có quy mô không nhá» mà là chị cá»§a hắn cùng vá»›i anh rể cá»§a hắn chÃnh là vợ chồng há» Lâm cá»§a Thiên Thà nh Táºp Ä‘oà n.
Äá»— Duáºt Minh kéo má»™t hÆ¡i xì-gà , cặp mắt hÃp lại, trong ánh mắt lá»™ ra vẻ suy tư:
- Nếu như ta nhá»› không lầm thì Lý VÅ© Phà m dưá»ng như không có con cái gì cả thì phải ?
- Không có! - Lý Hải Minh nói rất khẳng định, đối vá»›i những phú hà o cá»§a Thâm Thà nh, sở trinh thám Hải Minh Ä‘á»u đã có Ä‘iá»u tra kÄ© lưỡng, hÆ¡n nữa ở ná»™i bá»™ Ä‘á»u truyá»n tay nhau. Má»—i viên chức ở sá»± vụ sở đối vá»›i những tay nhà già u nà y Ä‘á»u sá»›m đã thuá»™c lòng tư liệu vá» há». Lý VÅ© Phà m tuổi tác cÅ©ng không phải nhá» gì, hồng nhan tri ká»· cÅ©ng có và i cô nhưng vẫn chưa có ý định kết hôn. Không có vợ, tất nhiên cÅ©ng sẽ không có con cái.
- Hắn đến cái địa phương như váºy để là m gì ? - Äá»— Duáºt Minh hÃp mắt lại nhả ra má»™t vòng khói thuốc lá»›n.
- Ông chủ, có thể nà o đó là con riêng của hắn ?
Äá»— Duáºt Minh hung hăng đối vá»›i tên thá»§ hạ trừng mắt má»™t cái:
- Thuá»™c hạ cá»§a ta như thế nà o lại có thể có cái loại ngu ngốc như váºy, từ nay vá» sau không được nói là thuá»™c hạ cá»§a ta, tháºt là là m ta mất mặt. Theo tác phong cá»§a Lý VÅ© Phà m, nếu như có con riêng cần gì phải che dấu sao ?
Lá»i nói vô ý, kẻ nghe có ý. Äá»— Duáºt Minh còn chưa cảm thấy Ä‘iá»u gì, Lý Hải Minh ở bên cạnh trong lòng nảy sinh ý nghÄ©: “Có thể nà o là ?â€.
Lý Hải Minh còn chưa kịp nói, nhưng Äá»— Duáºt Minh cÅ©ng đã hiểu ý, giÆ¡ ra và i ngón tay trên cánh tay Ä‘ang kẹp Ä‘iếu xì-gà ngăn cản những lá»i Lý Hải Minh định nói tiếp theo.
Ở thượng tầng xã há»™i cá»§a Thâm Thà nh, công tá» cá»§a vợ chồng há» Lâm vẫn là má»™t bà ẩn lá»›n. Äôi vợ chồng nà y đối vá»›i đứa con bảo vệ có chút quá mức. Má»—i ngưá»i ai cÅ©ng biết vợ chồng há» Lâm có má»™t đứa con, số Ä‘iện thoại kia ở ná»™i bá»™ công ty Thiên Thà nh không phải là bà máºt gì nhưng mà có số Ä‘iện thoại lại không thể có biện pháp nà o Ä‘iá»u tra ra số Ä‘iện thoại nà y là cá»§a ai cả. Nhiá»u năm như váºy, đứa con cá»§a vợ chồng há» Lâm từ trước giá» chưa từng xuất hiện qua ở trước mặt truyá»n thông đại chúng. Truyá»n thông là đứng đầu vá» tin tức giả, trá»™m theo dõi đôi vợ chồng nà y cÅ©ng không phải là không có nhưng còn chưa có ngưá»i nà o phát hiện ra đôi vợ chồng nà y ở cùng má»™t chá»— vá»›i kẻ tình nghi là con cá»§a bá»n há».
- Chẳng lẽ lại là con cá»§a hai ngưá»i bá»n há» ? - Äá»— Duáºt Minh nói thầm trong lòng, nếu như tháºt là con cá»§a bá»n há», Äá»— Duáºt Minh cÅ©ng chẳng ngại đứa con gái cả ngà y quấn quÃt lấy hắn, nếu như sá»›m có thể mang thai má»™t đứa nhá», Äá»— Duáºt Minh lại cà ng thêm cao hứng. Ở Thâm Thà nh cái loại nhà già u má»›i phất lên như Äá»— Duáºt Minh mặc dù còn có chút tiá»n nhưng so vá»›i vợ chồng há» Lâm thì còn thua xa lắc.
Äá»— Duáºt Minh đột nhiên cảm thấy việc nà y nhất định phải tháºn trá»ng mà là m, nếu như đúng là công tá» cá»§a nhà há» Lâm việc nà y cÅ©ng từ chuyện xấu đã trở thà nh chuyện tốt váºy.
- Mấy tên bá»n bây nghe đây, từ nay vá» sau tốt nhất Ä‘iá»u tra tên tiểu tá» kia cho ta, bất quá không có mệnh lệnh cá»§a ta không được manh động!
Trá»i vừa hừng đông trải qua má»™t ngà y má»™t đêm, xe khách đưá»ng dà i rốt cuá»™c cÅ©ng đến bến.
- Nà y, tiểu thư, tỉnh dáºy Ä‘i, đến bến rồi ! Lâm Quân Huyá»n lắc lắc bả vai cá»§a Äá»— Nhược Dao, kêu lên.
- Ứ, để cho ta ngá»§ thêm má»™t lát Ä‘i ! - Äá»— Nhược Dao cuá»™n tròn ngưá»i lại, mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng nói, rất nhanh Lâm Quân huyá»n cảm giác được cÆ¡ thể má»m mại ở dưới bà n tay cứng đỠlại má»™t chút, bên tai rất nhanh vang lên má»™t tiếng kinh hô:
- A ! Äến rồi à ? Nhanh như váºy đã đến rồi sao ? Äến nÆ¡i nà o rồi !
Äá»— đại tiểu thư bá»—ng nhiên tung chăn ra, thân thể ngồi thẳng lên, trừng đôi mắt tròn xoe quan sát khắp bốn phÃa, trên xe chỉ còn lại hai ngưá»i bá»n há», má»i ngưá»i khác sá»›m đã không thấy bóng dáng đâu cả. Bên ngoà i cá»a xe má»™t vùng mát rượi, đây là má»™t thị trấn nhá» lụi bại vừa má»›i thức tỉnh. Trên đưá»ng phố vắng lặng má»™t vùng vùng lá rụng bị gió sá»›m cuốn lại, tung bay trên mặt đưá»ng ....
Lâm Quân Huyá»n lắc đầu cưá»i khổ, má»™t đêm đã qua, mặc dù trước đây biết được đối vá»›i vị Äá»— đại tiểu thư nà y chỉ là má»™t cô tiểu thư, nhưng lần nà y đối vá»›i nà ng hÆ¡i có chút thay đổi, Ãt ra má»™t cô gái có thể má»™t mình lẻ loi theo hắn Ä‘i đến địa phương hẻo lánh như thế nà y, chỉ cần phần gan dạ nà y cÅ©ng đủ để hắn bá»™i phục nà ng rồi.
- Ta đã đến bến rồi, cô còn chưa đến bến sao ? - Cưá»i cưá»i, Lâm quân Huyá»n cầm lên túi xách leo núi, nhanh nhẹn từ ở trên chá»— nằm nhảy xuống, Ä‘i xuống khá»i xe.
- Nà y, ngươi sao lại Ä‘i váºy ? Chá» chá» ta chút à ! - Äá»— dại tiểu thư vá»™i và ng hấp tấp từ trên chá»— nằm leo xuống, xách theo ba lô vá»™i và ng Ä‘i theo xuống dưới xe .....
Tà i sản của huynhba
03-01-2010, 04:26 AM
Chà Tôn Thánh Quân
Tham gia: Feb 2009
Äến từ: USA
Bà i gởi: 12,830
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 14 giá»
Thanks: 1,520
Thanked 27,347 Times in 6,191 Posts
VÔ THƯỢNG CHÂN MA
Tác giả : Hoà ng Phủ Kỳ
QUYỂN 1 - THIẾU NIÊN LÂM QUÂN HUYỀN
Chương 9: Linh Quy Phong !!!
Dịch: ANBE
Biên dịch: HUMANITY
Biên táºp: HOAKYLAN154
Nguồn: TTV
Sáng sá»›m trá»i hÆ¡i se lạnh, ngưá»i Ä‘i đưá»ng cÅ©ng rất thưa thá»›t. Từ bến xe ra, Lâm Quân Huyá»n lưng Ä‘eo túi leo núi, thả bước trên đưá»ng, đồng thá»i đưa mắt xem xét cái thị trấn xa xôi hẻo lánh nà y. Hắn đã từng Ä‘i qua nÆ¡i nà y, nhưng do lúc đó còn quá nhá» nên chỉ còn nhá»› được chút Ãt. Bây giá», vì thế thị trấn nà y có chút gì đó hÆ¡i lạ lẫm đối vá»›i hắn.
PhÃa sau, Äá»— Nhược Dao kéo má»™t cái va li hà nh lý to đùng chẳng nói câu nà o Ä‘i theo Lâm Quân Huyá»n. Hắn Ä‘i nà ng cÅ©ng Ä‘i, hắn dừng nà ng cÅ©ng dừng.
Lâm Quân Huyá»n cÅ©ng chẳng để ý đến nà ng, cứ má»™t mình lá»ng thững Ä‘i phÃa trước. Lâm gia tại Ngá»c SÆ¡n còn có má»™t ngưá»i bà con xa, từ ba Ä‘á»i trước là anh em ruá»™t thịt nhưng dưá»ng như không hoà thuáºn lắm. Lâm phu nhân bảy năm trước cÅ©ng có vá» nhà má»™t lần, rồi từ đó hai nhà không lui tá»›i vá»›i nhau nữa. Hà ng năm, Lâm phu nhân Ä‘á»u gá»i tặng má»™t Ãt tiá»n cho há» bên kia, chứng tá» lòng thà nh nhá»› tá»›i tổ tiên. Há» hà ng bên kia cÅ©ng chỉ biết là dưá»ng như Lâm gia ở bên ngoà i kinh doanh lá»›n, nhưng rốt cuá»™c là kinh doanh cái gì lại không rõ lắm. Ngưá»i ở trên vùng núi cÅ©ng không muốn nghÄ© nhiá»u như váºy!
Lá»… tế tổ còn hÆ¡n má»™t tuần nữa, nên Lâm Quân Huyá»n cÅ©ng chẳng có gì phải gấp. Äã lâu vá», Lâm Quân Huyá»n cÅ©ng chỉ biết địa Ä‘iểm và tên cá»§a ngưá»i há» hà ng mà thôi. Má»›i đến, có rất nhiá»u thứ không quen thuá»™c, Lâm Quân Huyá»n quyết định tìm má»™t chá»— trú chân trước. Hắn muốn hiểu rõ tình huống nÆ¡i nà y trước đã, sau đó má»›i quyết định nên là m như thế nà o.
Thị trấn không lá»›n, cÅ©ng không phồn hoa. Trên đưá»ng Ä‘i, Lâm Quân Huyá»n thấy có rất nhiá»u khách sạn ở ven đưá»ng, nhưng phần lá»›n không mấy sạch sẽ. HÆ¡n nữa, ngưá»i qua lại cÅ©ng rất há»—n tạp, không phải sở thÃch cá»§a Lâm Quân Huyá»n. CÅ©ng giống như những địa phương hẻo lánh khác, lưu manh, vô lại, du côn ở Ngá»c SÆ¡n Ä‘á»u tụ táºp ở má»™t chá»— nho nhá» trong thị trấn. Lâm Quân Huyá»n chỉ nhìn thoáng qua cÅ©ng có thể thấy được bản chất cá»§a bá»n ngưá»i kia. Lâm Quân Huyá»n cÅ©ng không phải là ngưá»i kén chá»n, nhà khách nhá» cho dù bẩn, loạn má»™t chút cÅ©ng không có vấn Ä‘á», nhưng vấn đỠchÃnh là nhà khách nhá» không yên tÄ©nh lắm.Trên đưá»ng Ä‘i há»i qua và i ngưá»i, Lâm Quân Huyá»n rốt cục cÅ©ng chá»n được má»™t khách sạn duy nhất trong cái thị trấn hẻo lánh nà y. Cá»a sổ to lá»›n phá»§ kÃn toà n bụi bặm, cÅ©ng chẳng có ngưá»i lau dá»n. Lâm Quân Huyá»n nhìn ngó dò xét bốn bá» má»™t lát liá»n bước và o. Khách sạn rất vắng, chỉ có ba ngưá»i mặc quần áo phục vụ Ä‘ang ngồi không tán gẫu sau quầy tiếp tân. Vừa thấy Lâm Quân Huyá»n Ä‘i và o, bá»n há» liá»n chấn chỉnh tinh thần, trên mặt lá»™ ra nụ cưá»i nghá» nghiệp, nói:
- Hoan nghênh quà khách ghé thăm. Tiên sinh có nghỉ ngơi tại đây không?
- Có - Lâm Quân Huyá»n gáºt đầu đáp.
- Tiên sinh! Xin ngà i vui lòng cho xem chứng minh thư. - Má»™t gã phục vụ mỉm cưá»i nói. Lâm Quân Huyá»n Ä‘i đến trước quầy, cởi túi Ä‘eo trên lưng xuống, sau đó lấy chứng minh thư bên trong ra.
- Thâm Thà nh? - Má»™t nữ nhân viên phục vụ tiếp nháºn chứng minh thư, ngẩng đầu kinh ngạc liếc nhìn Lâm Quân Huyá»n:
- Sao ngà i lại đến tiểu thị trấn cá»§a chúng ta váºy?
- Thăm viếng. - Lâm Quân Huyá»n trả lá»i ngắn gá»n.
- Vâng! - Ngưá»i phục vụ thốt lên má»™t tiếng. Äợi Lâm Quân Huyá»n đưa tiá»n ra, nhân viên phục vụ là m thá»§ tục rất nhanh chóng:
- Äây! Xin gá»i tiên sinh chìa khoá gian phòng số 403.
Lâm Quân Huyá»n nháºn chìa khoá, Ä‘ang chuẩn bị Ä‘i và o bên trong khách sạn, liá»n phát hiện Äá»— Nhược Dao Ä‘ang đứng trước cá»a, yên lặng không nhúc nhÃch. Trong lúc Lâm Quân Huyá»n kinh ngạc nhìn, Äá»— Nhược Dao lá»™ vẻ xấu hổ bất an. Vẻ mặt nà y Lâm Quân Huyá»n chưa bao giá» thấy trên khuôn mặt Äá»— đại tiểu thư.
- Cô là m sao váºy? - Lâm Quân Huyá»n Ä‘i ra, há»i.
- Ta … ta.. - Äá»— đại tiểu thư lắp bắp nói, tá»±a như thấp gịá»ng định nói cái gì.
- Cô rốt cuá»™c muốn nói cái gì? - Lâm Quân Huyá»n nhÃu mà y.
- NÆ¡i đây không thể dùng thẻ, mà ta mang theo không nhiá»u tiá»n mặt! - Äá»— đại tiểu thư chỉ và o tấm thông báo dán trên cá»a kÃnh, nói vá»™i má»™t câu rồi cúi đầu xuống, mặt đỠnhư ráng chiá»u. Trên cá»a kÃnh có dán thông báo nói nÆ¡i đây không thể dùng thẻ. Äây tháºt sá»± là chết ngưá»i mà , Äá»— đại tiểu thư từ trước đến giá» chưa từng có lần nà o xấu hổ như váºy. Lúc Lâm Quân Huyá»n là m thá»§ tục thuê phòng, nà ng đứng ở má»™t bên nhìn thấy, tiá»n phòng là hai trăm mà nà ng trong túi chỉ có má»™t trăm năm mươi, lại thêm còn cả tiá»n cÆ¡m nữa!
Äá»— Nhược Dao bình thưá»ng muốn cái gì có cái đó. Phần lá»›n là do cha nà ng đưa đến, chỉ má»™t Ãt là do chÃnh mình tá»± mua, Äá»— đại tiểu thư dùng thẻ tÃn dụng ở những trung tâm thương mại lá»›n. Ở Thâm Thà nh, cÆ¡ bản nà ng dùng thẻ tÃn dụng không há» bị hạn chế, ai ngỠđến khách sạn nà y lại không thể dùng thẻ tÃn dụng.
- Xin há»i máy ATM rút thẻ gần nhất ở nÆ¡i nà o? - Lâm Quân Huyá»n quay đầu nói vá»›i ngưá»i phục vụ phÃa sau quầy.
- Cách đây không xa có máy rút tiá»n ATM cá»§a ngân hà ng Nông Nghiệp. Nhưng nó đã há»ng rồi, ngân hà ng cÅ©ng không sá»a lại. Còn những cái khác cách đây khá xa. - Ngưá»i phục vụ trả lá»i.
Lâm Quân Huyá»n nhÃu mà y, liếc nhìn Äá»— Nhược Dao. Äá»— đại tiểu thư giương mắt nhìn hắn, ý cầu xin trong ánh mắt không nói cÅ©ng hiểu.
- Cho nà ng má»™t phòng khác Ä‘i! - Lâm Quân Huyá»n trở lại quầy, rút trong lưng ra năm trăm. Hai trăm để lên quầy, ba trăm đưa cho Äá»— Nhược Dao. Lần nà y hắn tổng cá»™ng mang theo hai nghìn, vừa tá»›i nÆ¡i đã dùng mất tám trăm.
- Không được! Chẳng lẽ ngươi dám cho má»™t ngưá»i con gái như ta ở má»™t mình má»™t phòng hả? NÆ¡i nà y không an toà n lắm, mà ở chá»— nà y ta lại không quen thuá»™c. - Äá»— Nhược Dao không nháºn tiá»n cá»§a Lâm Quân Huyá»n đưa. Những lá»i nà y nà ng nói là tháºt tâm. Có thể Ä‘i theo đến nÆ¡i đây, đối nà ng mà nói đã cÆ¡ bản đã đến giá»›i hạn. Nà ng tuy rất mạnh mẽ, nhưng mà dù sao cÅ©ng chỉ là má»™t ngưá»i con gái, ở nÆ¡i lạ lẫm như váºy tất nhiên cÅ©ng có phần sợ hãi.
Lâm Quân Huyá»n nhướng mà y:
- Không phải cô là muốn ở cùng tôi đấy chứ?
- Ãch, chúng ta có thể ở chung má»™t phòng đôi! - Äá»— Nhược Dao nói:
- Ta năn nỉ ngươi đấy.
- Cái nà y không được! - Lâm Quân Huyá»n má»™t má»±c từ chối.
- Có thể, có thể! Khách sạn chúng tôi không quá nghiêm khắc. Tôi thấy các vị cÅ©ng là ngưá»i quen, mặc dù quy cá»§ không để cho ở cùng phòng, nhưng vẫn còn có thể châm chước được. - Lâm Quân Huyá»n vừa dứt lá»i, ba ngưá»i phục vụ sau quầy đã hứng thú đáp lại. Ba ngưá»i ở không đã quá lâu, bởi ngưá»i đến đây cÅ©ng không nhiá»u lắm. Ba ngưá»i nhìn thấy đôi nam nữ trước mắt, nam thì tuấn tú còn nữ thì xinh đẹp, hiển nhiên chÃnh là má»™t đôi tình nhân nhá». Mặc dù không đến cùng nhau, nhưng phá»ng chừng cÅ©ng có tình chà ng ý thiếp.
Lâm Quân Huyá»n chân mà y cau lại. Äá»— Nhược Dao vốn nghÄ© Lâm Quân Huyá»n sẽ cá»± tuyệt, bất ngá» bên tai lại nghe thanh âm:
- Thôi được rồi!
- Tháºt hả? - Äá»— Nhược Dao kinh ngạc vui mừng nhìn Lâm Quân Huyá»n. Nà ng có chút không dám tin và o lá»— tai mình.
- Ừ! - Câu trả lá»i cá»§a Lâm Quân Huyá»n cà ng khiến mấy ngưá»i phục vụ sau quầy xác nháºn đây là má»™t đôi tiểu tình nhân náo loạn. Lâm Quân Huyá»n trả lại chìa khóa, nháºn chìa khóa má»™t cái phòng đôi.
- Äi thôi! - Äỡ lấy va li hà nh lý to lá»›n trong tay Äá»— Nhược Dao, hai ngưá»i theo cầu thang Ä‘i lên trên lầu. ÄÆ°a mắt nhìn má»™t ngưá»i nữ phục vụ Ä‘ang Ä‘i tá»›i, Äá»— Nhược Dao cưá»i ngá»t ngà o thăm há»i:
- Tá»· tá»·! Xin há»i ở nÆ¡i nà y chá»— nà o giải trà tốt nhất?
- À há! - Ngưá»i nữ phục vụ ước chừng hai mươi tuổi cưá»i nói:
- Chắc đây là lần đầu tiên các vị đến nÆ¡i đây. Muốn giải trà đương nhiên phải đến thà nh thị lá»›n. Ở thị trấn nhá» như thế nà y không có gì giải trÃ.
Thấy Äá»— Nhược Dao hÆ¡i thất vá»ng, ngưá»i phục vụ nói tiếp:
- Ra khá»i nÆ¡i nà y, rẽ trái, Ä‘i thẳng vá» phÃa trước. Tại ngã tư đưá»ng rẽ trái Ä‘i thẳng đến má»™t rừng cây, sâu trong rừng cây có má»™t ngá»n núi, tên là Linh Quy phong. Trên đỉnh núi có má»™t ngôi chùa cổ. Có lẽ các vị có thể sẽ cảm thấy hứng thú. Äúng rồi, trong chùa má»™t tấm bia cổ, nghe nói khắc và o thá»i Cà n long. Các vị nếu có thá»i gian hay là đi xem thế nà o?
- Linh Quy phong! - Nghe đến cái tên nà y, Lâm Quân Huyá»n đột nhiên dừng chân, má»™t cảm giác quen thuá»™c áºp đến. Má»™t Ãt ký ức mÆ¡ hồ đột nhiên trở nên rõ rà ng - Linh Quy phong hắn vốn đã Ä‘i qua! Lúc còn nhá», hắn từng cùng mẫu thân Ä‘i qua cái chùa cổ trên núi kia.
Lúc lắc đầu, đợi đến lúc Lâm Quân Huyá»n tỉnh táo lại, má»›i phát hiện ngưá»i phục vụ đã Ä‘i mất rồi. Còn Äá»— Nhược Dao Ä‘ang đứng bên cạnh, lá»™ ra ánh mắt kỳ quái nhìn mình. Lâm Quân Huyá»n cÅ©ng không giải thÃch, Ä‘i thẳng vá» phÃa trước Ä‘i.
Má»™t lát sau hai ngưá»i mở cá»a phòng, Lâm Quân Huyá»n quăng hà nh lý lên giưá»ng, cất tiếng:
- Ta đi ra ngoà i một chuyến.
- Äợi má»™t chút, ta cÅ©ng Ä‘i! - Thấy Lâm Quân Huyá»n vừa má»›i và o đến đã Ä‘i ra ngoà i, Äá»— Nhược Dao vá»™i bá» túi hà nh lý ra, cÅ©ng Ä‘i theo.
- Bác tà i, Ä‘i Linh Quy phong! - Trên đưá»ng, ngưá»i Ä‘i lại đã nhiá»u hÆ¡n. Lâm Quân Huyá»n mở cá»a xe ngồi xuống, đồng thá»i nói vá»›i ngưá»i lái xe phÃa trước.
- Ok! - Lái xe lên tiếng.
- Linh Quy phong? Ta cÅ©ng muốn Ä‘i! - Äá»— đại tiểu thư la lên má»™t tiếng, láºp tức cÅ©ng mở cá»a xe ngồi xuống. Mưá»i phút sau, xe ngừng lại tại má»™t nÆ¡i có cây cối tươi tốt.
- Äi dá»c theo con đưá»ng nà y tá»›i cuối là được. PhÃa dưới đưá»ng dốc, xe và o không được, các vị phải bắt đầu Ä‘i bá»™ từ đây! - Lái xe quay đầu nói vá»›i hai ngưá»i.
Lâm Quân Huyá»n không nói gì, thoải mái thanh toán tiá»n xe. Hai ngưá»i Ä‘i dá»c theo con đưá»ng dốc gáºp ghá»nh. Trên đưá»ng, cách má»—i má»™t Ä‘oạn liá»n có má»™t quầy bán nhang đèn. Má»™t số cư sÄ© tuổi khoảng bốn mươi Ä‘ang rao bán nhang đèn giữa sưá»n núi. Thấy ngưá»i liá»n ngăn lại há»i xem há» có muốn mua nhang đèn hay không.
Mua và i thẻ hương, hai ngưá»i tiếp tục Ä‘i lên phÃa trước má»™t Ä‘oạn, liá»n thấy má»™t ngôi miếu thá» má»›i sá»a sang mà u đỠẩn hiện trong rừng. Chung quanh miếu thá» có rất nhiá»u công nhân trông rất báºn rá»™n. Lâm Quân Huyá»n tìm má»™t ngưá»i nhân công há»i qua, ngưá»i nhân công đó chỉ và o đám cổ thụ tùng, bách đối diện nói cho hai ngưá»i biết đó chÃnh là Linh Quy phong. Nhìn sang phÃa đó chỉ thấy lá»›p lá»›p cây thương, cây tùng che lấp đỉnh núi.
Giữa hai ngá»n núi, có má»™t tảng đá nhá» chỉ dẫn má»™t con đưá»ng mòn trong rừng. Hai bên đưá»ng mòn có chá»— phá»§ rêu xanh, rõ rà ng đã hÆ¡i lâu năm. Trên đưá»ng Ä‘i, ngưá»i dần dần nhiá»u hÆ¡n. Tất cả Ä‘á»u là khách hà nh hương. Tiếp tục tiến tá»›i, hai bên con đưá»ng dần trở nên rá»™ng rãi, má»™t số thầy tướng số ngồi, Ä‘á»u có dáng vẻ râu dà i sống lâu, ra bá»™ đắc đạo cao nhân.
- Tiểu thư! Nhìn cô vẻ mặt hồng hà o, hai má đỠnhư anh đà o, đúng là tướng nhân duyên đã đến. Äến đây, hãy để cho lão đạo xem cho cô, xem không đúng không tÃnh tiá»n! - Hai ngưá»i vừa má»›i đến gần, má»™t thầy bói mặc áo đạo sÄ©, tóc hoa râm đưa tay vẫy Äá»— Nhược Dao từ rất xa.
Äá»— Nhược Dao vốn Ä‘i theo phÃa sau Lâm Quân Huyá»n, nghe kia thầy bói nói như váºy, khuôn mặt mừng rỡ, liá»n ngồi xổm trước thầy bói, đưa bà n tay ra:
- Tháºt không? Váºy ông xem cho ta Ä‘i!"
Lão đạo sÄ© nhìn tháºt tiên phong đạo cốt, nhưng Lâm Quân Huyá»n trong lúc vô ý lại thoáng thấy bên dưới áo đạo sÄ© kia lá»™ ra má»™t cái Ä‘iện thoại di động, trong lòng ngầm lắc đầu. Nhưng hắn cÅ©ng không nói ra, để Äá»— Nhược Dao tùy ý đưa tay, cùng thầy bói kia hứng thú hừng há»±c bắt chuyện.
Linh Quy tá»± ở trên đỉnh núi. Äi dá»c theo đưá»ng mòn rẽ qua chÃnh là cá»a chùa. Äể Äá»— Nhược Dao vá»›i thầy tướng số, Lâm Quân Huyá»n bước Ä‘i hướng lên đỉnh núi. Trước mắt là má»™t cảnh tượng quen thuá»™c, Lâm Quân Huyá»n rốt cục xác định nÆ¡i nà y hắn đã từng Ä‘i qua.
Linh Quy phong hướng mặt ra sông, má»™t mặt là dốc núi thẳng đứng, những mặt còn lại là núi rừng ráºm rạp. Trên đỉnh núi chỉ có duy nhất tòa Linh Quy tá»± sừng sững. Xa xa, hương nhang nồng Ä‘áºm theo gió truyá»n đến. Từng luồng khói nhang lượn lá» xông thẳng lên bầu trá»i. Khách hà nh hương liên tục không ngừng Ä‘i xuyên qua cá»a núi.
Tại con đưá»ng Ä‘i qua cá»a núi, Lâm Quân Huyá»n gặp được mục tiêu chá»§ yếu cá»§a mình chÃnh là “Cà n long cổ biaâ€. Äây là má»™t tấm bia đã bị thá»i gian tà n phá, chung quanh tấm bia đá dầy đặc khói hương lan tá»a. Khách hà nh hương qua lại không Ãt, nhưng lại không có ngưá»i nà o chú ý tấm bia cổ nà y. Ai nấy Ä‘á»u hướng thẳng vá» phÃa đại Bồ Tát trong miếu.
Äứng trước tấm bia, Lâm Quân Huyá»n vươn tay phá»§i Ä‘i tro bụi trên mặt nó, bắt đầu Ä‘á»c. Äây là má»™t tấm bia ghi chép ký sá»±, trên bia ghi lại, ngôi cổ miếu nà y được dá»±ng lên và o năm Cà n Long thứ hai mươi. Do trong núi yên tÄ©nh, nên có rất nhiá»u văn nhân, mặc khách ưu ái. Vá» sau cÅ©ng có má»™t số hòa thượng tha phương thấy nÆ¡i nà y phong cảnh thanh nhã, dá»± tÃnh ở lại. Vì thế nÆ¡i nà y liá»n chÃnh thức có được má»™t ngôi chùa miếu. Năm tháng trôi qua, trong năm năm nghe nói nÆ¡i nà y cháy hết ba lần. Cái miếu nà y đã nhiá»u lần phải sá»a sang. Hòa thượng trong núi cÅ©ng Ä‘i rồi, văn nhân mặc khách cÅ©ng không đến nữa, thế cho nên dần dần suy tà n.
Văn bia dùng thể chữ đại tá»±, ná»™i dung cÅ©ng rất đơn giản. CÅ©ng không trách được hòa thượng trong chùa để tấm bia phá»§ kÃn bụi bặm, cÅ©ng không trông nom. Tấm bia nà y không ghi lại tên ngưá»i nà o, cÅ©ng không ghi lại chuyện gì đặc biệt. Nói tóm lại không có gì giá trị, phá»ng chừng cho dù đạo tặc cÅ©ng sẽ không cảm thấy hứng thú đối vá»›i tấm bia cổ.
Trong miếu Ä‘á»u là tượng Bồ Tát, Lâm Quân Huyá»n Ä‘i dạo má»™t lát trong miếu, thấy Äá»— Nhược Dao còn chưa đến, liá»n muốn Ä‘i ra tìm nà ng. Từ sÆ¡n môn Ä‘i ra, qua má»™t ngã rẽ, Lâm Quân Huyá»n thấy Äá»— Nhược Dao Ä‘ang ngồi bên thầy vị bói hoa tay múa chân hưng phấn nói gì đó.
- Quân Huyá»n! Ngươi mau tá»›i đây. Vị tiên sinh nà y nói chuyện xưa rất thú vị a! - Äá»— Nhược Dao tinh mắt, mặc dù trò chuyện hưng phấn cùng thầy bói nà y, cÅ©ng kịp thá»i phát hiện hình bóng Lâm Quân Huyá»n.
- Kể chuyện xưa? - Lâm Quân Huyá»n trong lòng kinh ngạc, thầy tướng số là m sao mà kể chuyện xưa. Äi đến bên ngưá»i hai ngưá»i, Lâm Quân Huyá»n nghe xong và i câu, trong lòng không nhịn được sinh ra buồn cưá»i. Vị Äá»— đại tiểu thư rõ rà ng tìm thầy tướng số, chẳng biết là m sao bị thầy bói dẫn dụ đến má»™t số câu chuyện kỳ lạ lưu truyá»n trong sÆ¡n thôn.
Lâm Quân Huyá»n nhìn qua má»™t ngưá»i thấp lùn Ä‘ang ngồi bên hai ngưá»i. Lão đạo sÄ© cÅ©ng không quan tâm đến ngưá»i bên cạnh, tiếp tục hứng thú vãi nước bá»t không dứt.
- Năm đó ở hương thôn dưới chân núi, lúc đó lão đạo ta còn là má»™t tên thiếu niên, cÅ©ng theo trà o lưu tham gia má»™t công xã ở Ngá»c SÆ¡n Bắc thôn. Ta Ä‘i đến đó không lâu, trong công xã đã xảy ra má»™t chuyện lạ. Chuyện nà y là m huyên náo xôn xao trong xã. Ta lúc ấy cÅ©ng ở nÆ¡i nà y, nên nghe được chuyện xưa kia, liá»n nhá»› rất kỹ.
Tà i sản của huynhba