Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Quyển 1 : Thiên Tài Sinh Ra
-----oo0oo-----
Chương 51 : HIỂU LẦM (THƯỢNG).
Người dịch : Hà Tiên Cô
Nguồn: Kiếm Giới
Vô luận Hác Hải Minh giật dây như thế nào, nhưng sau khi nhìn thấy được thực lực chân chính của Phương Minh Nguy, Thi Nại Đức đánh chết cũng không ra sân.
Nhưng bản ghi hình kia hắn bảo tồn cũng thật tốt lắm, đó cũng là tiền vốn lớn nhất trong cuộc đời hắn có thể đem ra khoe khoang với vô số người.
Đang trong lúc hai người bọn họ dây dưa không ngớt, cánh cửa lại bị người đẩy ra lần nữa, tiến sĩ Tạp Tu sải bước đi vào.
Vị tổng giáo luyện hiệp hội ở trong cảm nhận của mọi người có được uy vọng rất cao, vừa nhìn thấy hắn đại giá quang lâm, Thi Nại Đức cùng với Hác Hải Minh đồng thời chặt chẽ ngậm miệng lại, biểu tình giống như con chuột nhìn thấy con mèo, một bộ dáng muốn chạy trốn cũng không dám trốn.
Phương Minh Nguy lập tức chú ý tới, tựa hồ ngoại trừ Lương Tuấn Vĩ ra, những người khác đều có cảm giác có vài phần sợ hãi tiến sĩ Tạp Tu, mà ngay cả hai cô gái kia cũng không ngoại lệ.
Tạp Tu đi tới trước mặt mọi người, phi thường trực tiếp nói: “ Phương Minh Nguy, làm quen đồng bạn chưa?”
“ Đều quen rồi, tiến sĩ Tạp Tu.”
“ Tốt.” Tiến sĩ Tạp Tu vỗ hai tay, ánh mắt mọi người liền dừng trên người hắn, lúc này lại ngẩng đầu ưỡn ngực, tập trung tinh thần.
“ Các tiểu tử, các ngươi nghe kĩ, còn một tháng thời gian sẽ đến hai học viện thi đấu với nhau, trong vòng một tháng này, các ngươi phải cố gắng, cố gắng, thật cố gắng. Nếu lúc đó ai rớt ở vòng ngoài, như vậy đừng trách ta không khách khí.”
“ Dạ, tiến sĩ.” Lương Tuấn Vĩ bọn họ rống lớn, thanh âm đều nhịp, hiển nhiên là trải qua nhiều năm mài hợp, cho nên vô cùng ăn ý.
Phương Minh Nguy rùng mình một cái, bị bọn họ thình lình rống to làm hoảng sợ, tức giận trừng mắt nhìn bọn họ, đã thấy một đám vẫn không chuyển mắt nhìn phía trước, thế nhưng không ai đi để ý chính mình.
Tiến sĩ Tạp Tu tự nhiên biết Phương Minh Nguy lần đầu tiên tham gia cuộc tụ hội nho nhỏ bên trong hiệp hội thế này, cho nên cũng không trách hắn, nói: “ Phương Minh Nguy, sáu người bọn họ là thành viên nòng cốt của hiệp hội chúng ta, mỗi lần trong cuộc thi đấu với học viện khác, có năm người đều làm tuyển thủ chủ lực và một người bổ sung thay thế, về sau cậu huấn luyện cùng họ, phải hướng bọn họ học tập.”
Phương Minh Nguy học theo bộ dáng của đám người Thi Nại Đức, ưỡn ngực hô to: “ Dạ, tiến sĩ Tạp Tu.”
Tiến sĩ Tạp Tu vừa lòng gật đầu, nói: “ Phương Minh Nguy, kỳ thật ta thật xem trọng cậu, cậu có thiên phú rất cao, chỉ cần chịu cố gắng, như vậy nhất định có thể đem tên của cậu lưu lại bên trong Mộng Huyễn Đường của cơ giáp thủ.”
Lúc hắn nói những lời này, trong mắt đám người Lương Tuấn Vĩ đồng thời lộ ra vẻ hâm mộ.
Bên trong Mộng Huyễn Đường của cơ giáp thủ mỗi người đều là cơ giáp vương giỏi nhất từ xưa tới nay, họ tên có thể bài danh trong đó, là giấc mộng cao nhất của mỗi cơ giáp thủ.
Nhưng lời nói của tiến sĩ Tạp Tu lại vừa chuyển: “ Nhưng cậu phải nhớ kỹ, muốn học tốt cơ giáp, làm một cơ giáp vương chân chính, như vậy chỉ dựa vào thiên phú là không đủ, phải chịu nhiều cố gắng lẫn gian khổ trác tuyệt mới có thể đạt tới giấc mộng của cậu.”
Ánh mắt đám người Lương Tuấn Vĩ lại biến đổi lần nữa, nếu những lời này nói vào hai ngày trước, bọn họ đương nhiên là tôn sùng như khuôn vàng thước ngọc, nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện của Phương Minh Nguy, đối với những lời này không tự chủ được mà cười nhạt.
Nếu nói trong vòng bốn giờ có thể nắm giữ tất cả tư thế cơ bản là do quan hệ tới thiên phú trác tuyệt, như vậy chỉ vài ngày công phu có thể thông qua việc tự học mà đem trình độ phòng ngự cơ giáp đề cao đến trình độ chật như nêm cối lại tính là gì đây? Còn có chỉ cần giao thủ một lần, có thể đem kỹ năng am hiểu nhất của đối phương học trộm, đó lại tính là gì?
Hác Hải Minh là thông qua vô số lần rèn luyện mới đạt tới tiêu chuẩn hôm nay, nhưng Phương Minh Nguy chỉ cần nửa giờ đã hoàn toàn nắm giữ.
Nói như vậy, Phương Minh Nguy học tập nửa giờ chẳng phải tương đương với sự cố gắng gần hai mươi năm của Hác Hải Minh.
Nếu một người có được thiên phú như vậy, thì hắn còn cần phải trải qua sự rèn luyện khắc khổ hay sao?
Chẳng qua là trong nháy mắt, nghi vấn kia đã bồi hồi vô số lần trong đầu đám người Lương Tuấn Vĩ.
May mắn chính là, đại quái vật giống như Phương Minh Nguy cũng chỉ có một, nếu là thêm hai, như vậy rõ ràng bọn họ nên đi đổi nghề.
“ Các ngươi làm sao vậy?” Tiến sĩ Tạp Tu nghi hoặc hỏi.
Đối với những học trò cưng này, tiến sĩ Tạp Tu luôn cực kỳ dụng tâm, cho nên vừa nhìn thấy thần sắc trong mắt bọn họ, lập tức phát giác không đúng.
Lương Tuấn Vĩ cười khổ một tiếng, nói: “ Tiến sĩ, vừa rồi chúng ta có ghi hình một hồi đối chiến, ngài muốn xem một chút không?”
Tiến sĩ Tạp Tu không nói hai lời xoay người đi tới trước màn hình lớn, nói: “ Đem phương pháp ghi hình vừa rồi phóng lại một lần.”
Thiết bị nơi này vốn là tiên tiến nhất, hệ thống khống chế giọng nói tự nhiên cũng được chuẩn bị. Dưới một tiếng mệnh lệnh của tiến sĩ, trên màn hình lớn liền xuất hiện cảnh tượng đối chiến vừa rồi của Phương Minh Nguy cùng Kiệt La Mỗ.
Hai cơ giáp một trắng cùng một đỏ liền toát ra, màu trắng chủ công, màu đỏ chủ thủ, người công kích lực mạnh dễ dàng, tiêu sái tự nhiên. Người thủ trái che phải chắn, chật vật không chịu nổi.
Không bao lâu, cơ giáp màu đỏ không còn phòng thủ được nữa, dưới chiêu liên hoàn tổ hợp quyền của cơ giáp màu trắng, đã hoàn toàn hỏng mất, hóa làm một đoàn quang điểm tiêu tán.
Tiến sĩ Tạp Tu đầu tiên là vui mừng gật gật đầu, theo sau lại phẫn nộ lắc đầu, hắn chợt xoay người, nói: “ Hác Hải Minh, Kiệt La Mỗ, bước ra khỏi hàng.”
Hác Hải Minh cùng Kiệt La Mỗ bước nhanh tới, hai miệng một lời kêu lên: “ Dạ, tiến sĩ.”
“ Hác Hải Minh, công kích của ngươi ngày càng hung hiểm hơn, trong khoảng thời gian này khẳng định rất nỗ lực.” Tiến sĩ Tạp Tu vẻ mặt ôn hòa nói.
Hác Hải Minh khẽ động khóe môi, gương mặt lúc xanh lúc đỏ, dưới ánh mắt kỳ quái của đám người Thi Nại Đức phía sau, rốt cục thì thào nói: “ Tiến sĩ, đoạn thời gian này tôi quả thật có cố gắng, nhưng cũng không có chút tiến bộ.”
“ Có tiến bộ hay không ta có thể nhìn ra.” Tiến sĩ Tạp Tu đối với thái độ khiêm tốn của hắn phi thường vừa lòng.
Hắn lui về phía sau một bước, đem hình ảnh trên màn hình lớn lại chiếu lên, hơn nữa lại tạm dừng tại một hình ảnh, trên màn ảnh chính là trong nháy mắt Phương Minh Nguy đánh ra chiêu liên hoàn tổ hợp quyền.
“ Các ngươi xem kỹ, ở trong màn ảnh có thể nhìn ra Hác Hải Minh có tiến bộ nhảy vọt so với dĩ vãng.” Tiến sĩ Tạp Tu nói: “ Hiện tại các ngươi học tập thao túng cơ giáp đã có một thời gian không ngắn, kỹ thuật đặc điểm trên cơ giáp trên cơ bản đã định hình. Muốn ở trong thời gian ngắn lấy được đột phá, đại khái là không có hy vọng nhiều lắm. Như vậy kế tiếp là nên làm sao đây?”
Nhìn thấy thái độ ngưng thần nín thở của các học trò, hắn vừa lòng nói: “ Kế tiếp các ngươi phải thi đấu thật nhiều, không ngừng tích lũy kinh nghiệm, phải làm được ở trong tích tắc cơ hội xuất hiện liền lập tức nắm bắt, hơn nữa đạt được thắng lợi cuối cùng, cũng giống như hiện tại...” Hắn chỉ vào màn hình lớn nói: “ Kiệt La Mỗ lúc thao túng cơ giáp xuất hiện một sơ hở, tuy rằng chỉ là một sơ hở rất nhỏ, nhưng Hác Hải Minh mẫn tuệ nắm bắt được, hơn nữa thừa dịp cơ hội này lấy ra liên hoàn tổ hợp quyền mà hắn am hiểu nhất đánh một chiêu đả kích trí mạng cho đối phương, cho nên hắn mới có thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy lấy được thắng lợi.”
Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Quyển 1 : Thiên Tài Sinh Ra
-----oo0oo-----
Chương 52 : HIỂU LẦM (HẠ).
Người dịch : Hà Tiên Cô
Nguồn: Kiếm Giới
Sau khi nghe được tiến sĩ Tạp Tu bình luận, mọi người không hẹn mà cùng dùng chút khóe mắt quét lên gương mặt không có chút thay đổi của Phương Minh Nguy.
Vốn bọn họ còn tưởng rằng Phương Minh Nguy có thể bắt chước ra trình độ công kích của Hác Hải Minh thì đã là một chuyện giỏi đến phi thường. Nhưng hiện giờ mới biết được, hắn không chỉ đơn giản là bắt chước, hơn nữa ở trụ cột học tập càng cao hơn một bước, đạt tới cảnh giới trò giỏi hơn cả thầy.
Tiến sĩ Tạp Tu trong giờ phút này vốn đang nói thật cao hứng, cho nên cũng không có chú ý tới biểu tình của các học trò, mà là tiếp tục nói: “ Nếu là một tháng trước, ta dám khẳng định Hác Hải Minh tuyệt đối không thể nhìn ra sơ hở này, nhưng hiện tại hắn chẳng những nhìn thấu, hơn nữa còn biết lợi dụng sơ hở này lấy được thắng lợi cuối cùng. Bởi vậy có thể thấy được, trong khoảng thời gian này hắn đã có bao nhiêu cố gắng, các ngươi cần phải hướng hắn học tập.”
Sau khi tiến sĩ Tạp Tu nói xong, mỉm cười nhìn về phía mọi người, nhưng hắn lại ngoài ý muốn không nghe được tiếng rống mạnh mẽ thường ngày, không khỏi sinh giận trong lòng, đề cao thanh âm, lớn tiếng nói: “ Các ngươi có nghe thấy không?”
“ Dạ, tiến sĩ Tạp Tu.”
Vô luận là có cam tâm tình nguyện hay không, thiệt thòi trước mắt vẫn không ai muốn ăn, cho nên mọi người đồng thanh kêu lên.
Tiến lên, tỏ vẻ thân thiết vỗ vai Hác Hải Minh, tiến sĩ Tạp Tu cổ vũ nói: “ Hác Hải Minh, tiếp tục cố gắng.”
“ Dạ, bác sĩ, nhưng…”
“ Cái gì?”
“ Nhưng cơ giáp màu trắng kia…”
Tiến sĩ Tạp Tu vung tay lên đánh gãy lời của hắn, nghiêm mặt nói: “ Hác Hải Minh, ta biết ngươi muốn nói cái gì, nhưng nếu đã lấy được tiến bộ, nên tiếp thụ sự khích lệ.” Hắn lại cười, nói: “ Phải biết rằng, quá mức khiêm tốn chính là kiêu ngạo a.”
Hác Hải Minh sắc mặt đỏ lên, một câu bị ngạnh sanh ngăn lại ở cổ họng, mà ngay cả cổ cũng dần dần biến đỏ.
Tiến sĩ Tạp Tu nhíu mày, nói: “ Hác Hải Minh, ngươi hôm nay làm sao vậy? Không cần giống như các bà các chị như thế, phải có khí phách nam tử hán mới được.”
“ Vèo…”
Ngô Tâm Nghi cùng Lao Lạp đã không còn kềm chế được, thất thanh bật cười, nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của tiến sĩ Tạp Tu, lập tức nghiêm trang đứng vững, không còn dám phát ra thanh âm.
Tiến sĩ Tạp Tu lắc lắc đầu, đảo mắt nhìn thấy Kiệt La Mỗ đang đứng một bên cười vui vẻ, nhất thời tức giận quát: “ Kiệt La Mỗ.”
“ Dạ, tiến sĩ Tạp Tu.” Kiệt La Mỗ vốn đang xem trò hay, bị Tạp Tu rống lớn bên tai, ba hồn bảy vía nhất thời thiếu một nửa, may mắn theo thói quen vẫn lên tiếng, nếu không lại phải nghe mắng.
“ Cười, cười, cười, ngươi chỉ biết cười.” Vẻ mặt tiến sĩ Tạp Tu như tiếc nuối rèn sắt không thành thép: “ Ngươi tên ngu ngốc, biết rõ đối thủ của mình là Hác Hải Minh chuyên lấy công kích tăng trưởng, nhưng vì sao ngay từ đầu lại biểu hiện còn không bằng một tay mới, tư thế phòng ngự của ngươi đâu? Chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ cần đứng như vậy là có thể đỡ được công kích của người ta?”
Tiếng rống giận liên tiếp quanh quẩn bên trong phòng, tiến sĩ Tạp Tu thật sự tức giận: “ Nếu không phải ngay từ đầu ngươi không hề chuẩn bị, Hác Hải Minh cũng không thể lập tức lấy được ưu thế lớn như thế, cuối cùng dễ dàng đem ngươi đánh bại. Ta đã nói với các ngươi bao nhiêu lần, ở thời điểm đối mặt địch nhân, không thể có một chút sơ ý khinh thường, tiểu tử ngươi rốt cục có nghe được hay không.”
“ Dạ, tiến sĩ Tạp Tu.” Giờ phút này Kiệt La Mỗ đã phục hồi tinh thần, nhưng nghe được câu răn dạy của tiến sĩ Tạp Tu xong, trong lòng đúng là cực kỳ nghẹn khuất.
Nếu đối thủ của hắn là Hác Hải Minh, hắn đương nhiên không có một chút sơ ý khinh thường.
Nhưng trên thực tế, trước khi hắn ra sân, Thi Nại Đức vỗ ngực nói Phương Minh Nguy chẳng qua chỉ học tập cơ giáp được vài ngày, còn bị hắn đánh đập đến hoa rơi nước chảy, quân lính tan rã. Mà ngoại trừ hắn, duy nhất từng cùng Phương Minh Nguy giao thủ chính là Hác Hải Minh cũng lời thề son sắt cam đoan, Phương Minh Nguy ngoại trừ biết phòng thủ, căn bản chưa từng học qua thủ đoạn công kích.
Nếu là những người khác nói như vậy, Kiệt La Mỗ nhất định cho rằng như gió bên tai, nhưng hai người này khác hẳn, bọn họ lại là bằng hữu lâu năm tốt nhất của mình a.
Cho nên hắn va phải xui xẻo tám đời, thế nhưng lại bị ma quỷ ám ảnh đi tin tưởng lời nói của hai tên bạn súc sinh này.
Chuyện Phương Minh Nguy không biết công kích hắn vốn tin chắc trong lòng, vì thế trước khi hai người giao thủ, Kiệt La Mỗ vốn không nghĩ tới sẽ bày ra tư thế phòng ngự hay công kích, cho nên mới bị Phương Minh Nguy áp đảo đến thua bại, quang vinh hi sinh.
Chứng kiến vẻ mặt Kiệt La Mỗ ủy khuất, tiến sĩ Tạp Tu lại nổi trận lôi đình, cả giận nói: “ Kiệt La Mỗ, ngươi có phải là không chịu phục?”
Kiệt La Mỗ ngẩn ra, chần chờ hồi lâu, rốt cục nghiến răng nói: “ Tiến sĩ, ta thỉnh cầu đánh một lần với Hác Hải Minh.”
“ Ân, tốt, làm người chính là phải có tinh thần không chịu thua.” Tiến sĩ Tạp Tu vừa lòng nói: “ Thua cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là bởi vì thua mà mất đi tin tưởng.”
Kiệt La Mỗ hung hăng trừng mắt nhìn Hác Hải Minh, phẫn hận trong mắt ngay cả người mù cũng nhìn ra.
Hác Hải Minh rụt cổ, chỉ chớp mắt nhìn Thi Nại Đức, vội vàng lấy tay chỉ hắn. Kiệt La Mỗ nhất thời dời đi mục tiêu, nói: “ Tiến sĩ Tạp Tu, ngoại trừ Hác Hải Minh, ta còn nghĩ muốn khiêu chiến Thi Nại Đức.”
“ Thi Nại Đức?” Tiến sĩ Tạp Tu rốt cục phát giác không đúng, hắn kinh ngạc nói: “ Thi Nại Đức đắc tội ngươi?”
“ Đúng vậy, tiến sĩ Tạp Tu.” Kiệt La Mỗ nghiến răng kèn kẹt: “ Thi Nại Đức cùng Hác Hải Minh liên thủ lừa gạt ta.”
“ Bọn họ lừa ngươi cái gì?”
“ Bọn họ gạt ta nói Phương Minh Nguy chỉ là một tay mới.”
Tiến sĩ Tạp Tu nhướng mày, nói: “ Bọn họ không lừa ngươi, Phương Minh Nguy đúng là một tay mới.”
“ Nhưng bọn họ còn nói, Phương Minh Nguy ngoại trừ chỉ biết phòng thủ, sẽ không hề biết chiêu thức công kích.”
Tiến sĩ Tạp Tu lắc đầu, nói: “ Bọn họ quả thật lừa ngươi, Phương Minh Nguy chỉ tiếp xúc cơ giáp được vài ngày, đừng nói là chiêu thức công kích, cho dù là tư thế phòng thủ cũng không biết.”
Kiệt La Mỗ nhất thời bị kiềm hãm khí thế, hắn ùng ục nói: “ Nguyên lai ngài cũng biết gạt người a.”
“ Cái gì?”
“ Báo cáo tiến sĩ, Phương Minh Nguy kỳ thật hiểu được cách thao túng cơ giáp.”
“ Nói bây.” Tiến sĩ Tạp Tu sắc mặt trầm xuống, nói: “ Một người vừa mới tiếp xúc cơ giáp, không có một năm khổ luyện, làm sao nói được là biết thao túng cơ giáp?”
“ Tiến sĩ, ngài có thể còn không biết.” Lương Tuấn Vĩ tiến lên giải hòa, cẩn thận nói: “ Người thao túng cơ giáp cũng không phải là Hác Hải Minh.”
“ Không phải Hác Hải Minh?” Tiến sĩ Tạp Tu kinh ngạc quay đầu nhìn màn hình lớn, nói: “ Động tác của hắn không khác gì với Hác Hải Minh, mà ngay cả khí thế liều mạng cũng giống nhau như đúc, nếu không phải là Hác Hải Minh, vậy là ai?”
Quay đầu lại thấy ánh mắt mọi người nhìn chăm chú vào một người, trong lòng hắn chợt rùng mình, chỉ vào Phương Minh Nguy, hỏi: “ Chẳng lẽ là…hắn?”
Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Quyển 1 : Thiên Tài Sinh Ra
-----oo0oo-----
Chương 53 : Lí Do Bát Cấp.
Người dịch : CÔ LONG
Nguồn: Kiếm Giới
“ Đích đích…”
Sau một loạt thanh âm bấm nút vang lên, từ trên màn hình lớn truyền đến tin tức hai kiện cơ giáp đối chiến.
“ Cơ giáp màu đỏ, Kiệt La Mỗ, thể thuật năng lực cấp sáu, lực lượng tinh thần cấp năm. Cơ giáp màu trắng, Phương Minh Nguy, thể thuật năng lực cấp hai, lực lượng tinh thần cấp tám.”
“ Cấp tám?” Thi Nại Đức lớn tiếng kêu lên: “ Phương Minh Nguy, không phải lực lượng tinh thần của cậu chỉ có bảy cấp sao? Như thế nào biến tám cấp.”
Phương Minh Nguy cũng gãi gãi đầu, trong ánh mắt khó thể tin của mọi người suy nghĩ một lát, rốt cục nói: “ Ta không biết.”
Mọi người nhất thời lâm vào cười ngất.
“ Phương Minh Nguy, cậu thật sự không biết lúc nào tăng lực lượng tinh thần tới cấp tám sao?”
“ Đúng vậy, ta vẫn luôn nghĩ chỉ là cấp bảy, đúng rồi…” Phương Minh Nguy đột nhiên vỗ hai tay, trong ánh mắt chờ mong của mọi người nói: “ Có thể là do máy móc bị trục trặc nên báo sai lầm.”
Đám người tiến sĩ Tạp Tu hai mặt nhìn nhau, tuy rằng bọn họ đều biết máy móc này là sản phẩm công nghệ cao nhất của địa cầu nhân loại, trong trận đấu giả thuyết cũng có thể tiến hành năng lực đo lường kiểm tra. Sai lầm cực kỳ bé nhỏ, trên cơ bản có thể bài trừ.
Nhưng nghe được suy đoán của Phương Minh Nguy, bọn họ liền đổi một khoang thuyền khác cho hắn, một lần nữa kiểm tra đo lường.
“ Thể thuật năng lực cấp hai, lực lượng tinh thần cấp tám.”
Tin tức y như đúc hợp thành thanh âm truyền ra, lúc này đây mọi người cũng không còn nửa điểm hoài nghi, Phương Minh Nguy đúng là đã đạt tới lực lượng tinh thần cấp tám.
“ Chúc mừng.” Thi Nại Đức nắm tay Phương Minh Nguy, làm bộ dáng đáng thương nói: “ Kính nhờ ngài cẩn thận ngẫm lại, khi đột phá ngài ra sao, trước khi đột phá ngài làm gì?”
Tiến sĩ Tạp Tu kéo đứa cháu của mình qua, cả giận nói: “ Thi Nại Đức, không cần mất mặt xấu hổ, người ta là do trải qua cố gắng khắc khổ mới có thể thăng cấp, nếu ngươi muốn tăng lên thực lực của mình, thì phải cố gắng luyện tập đi.”
“ Không đúng đâu tiến sĩ, lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy mới tăng lên cấp bảy vào mấy ngày trước thôi. Ngài nói làm sao khổ luyện mà có thể trong vòng vài ngày tăng lên một bậc đây?”
“ Thật không?” Tiến sĩ Tạp Tu kinh ngạc hỏi.
“ Đúng vậy, chính là ngày cháu mang Phương Minh Nguy đi tới huấn luyện doanh.”
Trong lòng Phương Minh Nguy rùng mình, sợ nếu hắn tiếp tục dây dưa nhắc mãi sẽ làm tiến sĩ Tạp Tu nhớ tới chuyện ở triển lãm quán. Vô số ý niệm ở trong đầu chuyển qua trong nháy mắt, đột nhiên nhớ tới một chuyện, lập tức nói: “ A, ta nhớ ra rồi.”
Thanh âm của hắn quả nhiên đem lực chú ý của mọi người hấp dẫn tới.
“ Ta nghĩ, ta biết vì sao có thể trong thời gian ngắn tăng lực lượng tinh thần lên một bậc.”
“ Nguyên nhân gì vậy, nói mau.” Thi Nạp Đức lập tức xông lên phía trước, kéo tay Phương Minh Nguy, nhiệt tình hỏi.
“ Thi Nại Đức, cậu còn nhớ rõ chuyện nằm viện của tớ vào hai ngày trước không?”
“ Đương nhiên, cậu là con quỷ không may mắn, thế nhưng lại gặp phải lúc quân đội đuổi bắt đào phạm, mà bị khí thể của cơ giáp phun trúng, cho nên đi nằm viện đó thôi.” Nghĩ đến sự kiện này, Thi Nại Đức đã cảm thấy buồn cười.
“ Đúng vậy, lúc ta nằm viện, từng có một đoạn thời gian hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ nói ta bị thương tổn hệ thống thần kinh não, rất có thể sẽ biến thành người sống đời thực vật.”
Thi Nại Đức hít sâu một hơi, cả kinh nói: “ Còn nghiêm trọng đến như vậy?” Hắn vốn cho rằng chẳng qua chỉ là trầy xước nho nhỏ, lại không nghĩ rằng bị thương đến tình trạng nặng như vậy.
“ Đúng vậy, nhưng ta mạng lớn, chỉ nằm một ngày thì tỉnh lại.” Phương Minh Nguy cười nói: “ Sau khi tỉnh lại đã cảm thấy có điều khác hẳn, có thể là vì bị thương đó a.”
“ Cậu là nói, cậu bị thương, sau đó lành lại, sau đó lại trực tiếp thăng lên lực lượng tinh thần?” Thi Nại Đức khoa trương nói.
Phương Minh Nguy gật đầu, nói: “ Ngoại trừ như vậy, ta nghĩ không ra còn nguyên nhân gì khác.”
Kỳ thật trong lòng Phương Minh Nguy hiểu rõ, mình có thể tăng lên một bậc lực lượng tinh thần khả năng lớn nhất không phải vì bị thương, mà là bởi vì hấp thu linh hồn của người kia.
Thật không biết người kia đến tột cùng lại là ai, chẳng những có kinh nghiệm phong phú về thao túng cơ giáp mà không người sánh kịp, hơn nữa lực lượng tinh thần cũng cực kỳ cường đại. Cho nên sau khi tử vong còn có thể bảo trì đại lượng lực lượng tinh thần, cuối cùng để cho Phương Minh Nguy chiếm được chỗ tốt thật lớn.
“ Bị luồng khí lưu của cơ giáp đánh cho bị thương hệ thống thần kinh não, sau khi tỉnh lại thì ngoài ý muốn tăng lên một bậc lực lượng tinh thần.” Thi Nại Đức thì thào nói: “ Cậu nói đi, điều này có thể sao?”
“ Hoàn toàn có thể.” Tiến sĩ Tạp Tu suy nghĩ một lát, nói: “ Tuy rằng khả năng thật ít, nhưng cũng không phải không có. Đừng nói là nhân loại hiện tại, cho dù là nhân loại trong cổ địa cầu, cũng có ghi chép lại chuyện này.”
Tinh thần Thi Nại Đức rung lên, liền vội vàng hỏi: “ Tiến sĩ Tạp Tu, ngài là nói, làm như vậy cũng được hay sao?”
“ Nói hưu nói vượn.” Tiến sĩ Tạp Tu tức giận nói: “ Đây chẳng qua là ví dụ cực kỳ ngẫu nhiên thôi, Phương Minh Nguy có thể tỉnh lại, hơn nữa còn tăng lên một bậc tinh thần lực lượng, đó là cái may mắn trong bất hạnh, là bởi vì nhân họa mà được phúc. Nếu đổi lại là ngươi, như vậy ngươi liền trực tiếp chờ chết đi.”
Thần thái trong mắt Thi Nại Đức nhất thời phai nhạt xuống: “ Ai, vì sao Thượng Đế lại không công bình như vậy.”
Tiến sĩ Tạp Tu không hề để ý tới hắn, mà là nhìn Phương Minh Nguy nói: “ Phương Minh Nguy, như vậy cơ giáp màu trắng kia đúng là do cậu thao túng?”
“ Đúng vậy, tiến sĩ Tạp Tu.”
“ Cậu làm sao học được độc môn kỹ xảo của Hác Hải Minh?”
Phương Minh Nguy suy nghĩ hồi lâu, rốt cục nói: “ Ta cũng không biết.”
“ Cái gì? Cậu không biết, vậy sao cậu biết dùng?”
“ Bởi vì nhìn hắn dùng qua, mà ta có xem qua, cho nên học được.” Phương Minh Nguy chỉ vào Hác Hải Minh, thản nhiên nói.
Tiến sĩ Tạp Tu mấp máy môi, không ngờ lại là lý do đơn giản đến như thế.
Trong tim của hắn lại kích động lên, đây là thiên phú đáng sợ cỡ nào, chỉ cần có thể xem qua một lần là có thể học được, người này có phải là nhân loại hay không đây?
Hít sâu một hơi, tiến sĩ Tạp Tu lại hỏi: “ Như vậy cậu làm sao phát hiện chỗ sơ hở của Kiệt La Mỗ?”
Vấn đề này chẳng những làm phức tạp tiến sĩ Tạp Tu, mà ngay cả đám người Lương Tuấn Vĩ cũng phi thường khó hiểu.
Không có ngàn vạn lần kinh nghiệm thực chiến, lại làm sao có thể dễ dàng phát hiện ra sơ hở của đối thủ.
Nghĩ nghĩ, Phương Minh Nguy thẹn thùng gãi đầu, nói: “ Ta cũng không biết.”
“ Cậu lại không biết?”
“ Đúng vậy.” Phương Minh Nguy thầm nghĩ trong lòng, cơ giáp này cũng không phải do ta thao túng, ta đương nhiên không có khả năng biết được. Nhưng ngoài miệng lại nói: “ Lúc ấy ta cảm thấy được đánh vào nơi đó có chỗ tốt, cho nên ta liền đánh.”
Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Quyển 1 : Thiên Tài Sinh Ra
-----oo0oo-----
Chương 54 : Ý THỨC LƯU.
Người dịch : CÔ LONG
Nguồn: Kiếm Giới
Đám người tiến sĩ Tạp Tu mở to hai mắt nhìn, tuy rằng Phương Minh Nguy đã mang đến cũng đủ rung động cho bọn họ, nhưng nghe được mấy câu nói đó, bọn họ lại lần nữa ngưng cả việc hô hấp.
Ở trong các cơ giáp thủ, có một loại người trời sinh có được một loại trực giác giống như dã thú, thời điểm bọn họ tiến hành cơ giáp tranh đấu, thường thường có thể sớm hơn một bước phát hiện ra chỗ sơ hở của đối thủ, hơn nữa nhanh chóng có hành động đối phó.
Người như thế được xưng là “ ý thức lưu”.
Loại ý thức này cũng không phải do bồi dưỡng mà có, mà là một loại thiên phú cực kỳ hiếm thấy. Đương nhiên, ngoại trừ tính tiên thiên có được ra, thông qua bồi dưỡng cũng có thể tăng cao, thậm chí còn là ý thức siêu cường trác tuyệt.
Nhưng nếu muốn bồi dưỡng ra được ý thức cường hãn như thế, thì sự trả giá cũng không phải ai cũng có thể gánh vác nổi.
Muốn được đến năng lực siêu nhân, nhất định phải không ngừng khiêu chiến với bản thân mình, không ngừng lăn lộn trong cuộc chiến sống chết.
Chỉ có cường giả luôn đi lại trong sự sống chết, mới có thể đạt được loại giác quan thứ sáu siêu việt giới hạn khoa học này, thậm chí là năng lực trác tuyệt giác quan thứ bảy.
Khiêu chiến bản thân tuy rằng đơn giản, nhưng ở trong cuộc chiến sinh tử lại đi khiêu chiến mình thì sẽ không đơn giản.
Đó không phải là tham gia vào một cuộc vận động cực hạn nhưng lại có được sự bảo hộ hoàn mỹ, mà là đi tham gia chiến tranh, đi đối mặt cái chết. Chỉ có khi đối mặt cái chết, nhân loại mới có thể kích phát ra tiềm năng lớn nhất, đạt được loại lực lượng thần bí này.
Nếu muốn đối mặt cái chết, như vậy tùy lúc đều bị nguy hiểm tính mạng, không chừng là bị lạc đạn, thì có thể đem tính mạng của ngươi bị cướp đoạt đi mất.
Không ai có thể cam đoan được lúc đối mặt cái chết là lúc nhất định có thể kích phát ra được năng lực siêu cấp này, cũng không có ai có thể cam đoan, thời điểm đối mặt cái chết lại nhất định có thể sinh tồn xuống tới.
Cho nên danh từ “ ý thức lưu” cũng chỉ bất quá là sự độc quyền hạng nhất của một số ít người mà thôi, cho dù là tiến sĩ Tạp Tu cũng chỉ được nghe nói qua, mà chưa bao giờ chính mắt nhìn thấy.
Nhưng hôm nay, mấy tên đội viên chủ lực của hiệp hội yêu thích cơ giáp đã nhìn thấy tận mắt.
Ở trước mặt bọn họ, vị thiếu niên có đôi mắt to sáng ngời đã rõ ràng nói cho bọn họ:
Ta cảm thấy được đánh vào nơi đó là tốt, cho nên ta liền đánh.
Một câu đơn giản đến cỡ nào a, nguyên lai ý thức lưu chính là một chuyện đơn giản như vậy.
Nhưng dựa vào điều gì mà Phương Minh Nguy lại cảm thấy được nơi đó đánh vào mới tốt, điểm này hắn không thể giải thích, mà đám người tiến sĩ Tạp Tu đang vạn phần hâm mộ đồng thời cũng không khỏi tràn ngập đố kỵ.
“ Phương Minh Nguy, ta dám nói, thượng đế nhất định là thân thích của cậu.” Thi Nại Đức kiên định nói.
Đám người Lao Lạp tràn đầy đồng cảm gật đầu.
“ Nhưng ta cũng không cảm thấy được.” Phương Minh Nguy nhún vai nói. Sở dĩ hắn có được năng lực này là dựa vào Tử Linh pháp sư truyền thừa, nhưng thượng đế cùng Tử Linh pháp sư sao…
Nếu thật sự bảo hai người là thân thích, như vậy giải thích duy nhất chính là thượng đế chết đi, sau đó chuyển chức biến thành Tử Linh pháp sư.
“ Không, ta nghĩ không liên quan gì với thượng đế.” Hác Hải Minh trịnh trọng: “ Hẳn là Phật tổ, hoặc là Đạo tôn.”
Phương Minh Nguy không biết làm sao nhìn hắn một cái, được rồi, nếu thượng đế có thể chuyển chức làm Tử Linh pháp sư, có lẽ Phật tổ cùng Đạo tôn cũng có thể.
“ Được rồi, các ngươi hảo hảo luyện tập cho ta, ở cuộc thi tháng sau còn phải trông cậy vào các ngươi đó.” Tiến sĩ Tạp Tu đột nhiên quát to một tiếng, đem đám người kia đuổi vào trong khoang thuyền, cho bọn họ tự mình luyện tập đối chiến.
Thi Nại Đức đứng ngay bên cửa khoang thuyền, hỏi: “ Tiến sĩ Tạp Tu, với tốc độ tiến bộ của Phương Minh Nguy, ngài xem tháng sau hắn có thể ra sân không?”
Mọi người vốn đã chui vào trong khoang thuyền liền không hẹn mà cùng ngừng lại, ở trong cuộc thi đấu của hai học viện, chỉ có năm tuyển thủ chủ lực cùng một tuyển thủ thay thế bổ sung.
Vốn sáu người bọn họ đã hợp tác cố định, nhưng hiện giờ lại thêm một Phương Minh Nguy, tuy rằng hắn chỉ mới học được cơ giáp mới vài ngày mà thôi, nhưng thực lực hắn biểu hiện ra đã làm cho người ta phải sợ hãi than thở không thôi.
Nếu lại cho hắn luyện tập thêm một tháng…
Cho dù là Lương Tuấn Vĩ được hiệp hội công nhận là đệ nhất cao thủ cũng không dám nói đến thời điểm đó còn có thể thắng được Phương Minh Nguy.
Tiến sĩ Tạp Tu suy nghĩ một lát, nói: “ Xem tình huống thôi, hy vọng đến lúc đó các ngươi không bị hắn đánh ngã, nếu không ta sẽ không nói tình cảm gì hết.”
“ Nga.” Theo một mảnh tiếng than thở vang lên, đám người Lương Tuấn Vĩ phân ra chui vào khoang thuyền, bọn họ cũng muốn cố gắng, nếu thật sự bị một người chỉ học tập cơ giáp được một tháng đuổi kịp, như vậy thật sự là không còn chút mặt mũi.
Tiến sĩ Tạp Tu quay đầu nhìn về phía Phương Minh Nguy, trong mắt tràn ngập ý cười, giống như đang nhìn một kiện hi thế trân bảo.
Trong lòng Phương Minh Nguy hơi hơi nhảy dựng, nhất thời khôi phục bình thường, có lẽ sau khi hắn có được lực lượng tinh thần cường đại, lòng tự tin của hắn cũng trở nên vô cùng dư thừa. Nếu là trước đây, hắn tuyệt đối không dám đối diện một cường giả mười một cấp thể thuật như tiến sĩ Tạp Tu nhìn thẳng vào nhau như thế.
“ Phương Minh Nguy, tuy rằng ta biết thiên phú của ngươi tốt lắm, nhưng không thể tưởng được ngươi lại cho ta một sự vui mừng lớn hơn như vậy. Tuyển thủ ý thức lưu trời sinh, ta còn là lần đầu tiên nhìn thấy.”
“ Cảm ơn ngài khích lệ, tiến sĩ, ngài xem khi nào thì ta có thể học tập thao túng cơ giáp chân chính?”
“ Chỉ cần ở tháng sau ngươi có thể đỗ được trạng nguyên trong cuộc thi đấu giữa hai học viện, ta khiến cho Trương Xuân Thắng trang bị cho ngươi một bộ cơ giáp trước thời gian.”
“ Điều này quá khó khăn một chút.”
“ Vậy đơn giản một chút, chỉ cần mỗi lần ngươi đối chiến cùng người khác, đều có thể giống như vừa rồi tìm được sơ hở của đối phương, ta khiến cho ngươi học tập thao túng cơ giáp chân chính.”
“ Tiến sĩ, có lẽ vừa rồi chỉ là sự trùng hợp.” Phương Minh Nguy giải thích, hắn cũng không dám xác định linh hồn ý thức trong đầu mình có phải là mèo mù tha chuột chết mới nhìn ra được sơ hở đó hay không.
“ Trùng hợp hay không cũng không trọng yếu, quan trọng là… ngươi có thiên phú loại này. Cho dù là trùng hợp, như vậy ta cũng sẽ luyện tập cho ngươi để mỗi một lần đều trùng hợp như thế.”
Trên trán Phương Minh Nguy bất giác toát ra mồ hôi lạnh, trải qua sự giải thích vừa rồi của Thi Nại Đức, hắn đã biết muốn huấn luyện ra ý thức lưu, thì phải đối mặt sự sống chết.
Vừa nghĩ tới việc đối mặt cái chết, hắn không tự chủ được dựng thẳng tóc gáy toàn thân.
“ Tiến sĩ Tạp Tu, ngài biết cái gì gọi là mưu sát không?”
“ Biết.” Tiến sĩ Tạp Tu cười nói: “ Ngươi yên tâm, ta sẽ cùng ngươi ký sinh tử trạng, sẽ không liên lụy gì tới ta.”
“ Tiến sĩ, ta cảm thấy bụng ta có chút đau, có thể ta không quá thích hợp thao túng cơ giáp.”
“ Không có việc gì, chỉ cần là người, đều có lúc bị đau bụng, nếu ngươi không chê mùi thối, trực tiếp xì vào bên trong cơ giáp ta cũng không phản đối.”
“ Tiến sĩ, chẳng lẽ ngài không cảm thấy được, ngài có chút ép buộc người.”
“ Thật không, Thi Nại Đức chưa từng nói với ta như vậy.”
“ Đó là bởi vì hắn là cháu của ngài.”
“ Đối với ta, tất cả học trò ta đều đối xử bình đẳng.”
“ Ngài sẽ cho Thi Nại Đức bọn họ cùng huấn luyện với ta chứ?”
“ Không được, bọn họ không có thiên phú kia.”
“ Tiến sĩ…năm nay ta mới có mười tám tuổi a!”
“ Mùa mưa đẹp đẽ năm mười tám tuổi, thật sự là làm người ta hoài niệm.”
Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Quyển 1 : Thiên Tài Sinh Ra
-----oo0oo-----
Chương 55 : So Chiêu.
Người dịch : SẦU ĐỜI CÔNG TỬ
Biên tập: CÔ LONG
Nguồn: Kiếm Giới
“ Hô….hô…Oanh….”
Sau khi trúng phải một đòn tổ hợp công kích liên hoàn thì một chiếc trung hình cơ giáp cao khoảng năm thước đột nhiên cúi xuống ,trên lưng hắn lặng lẽ không một tiếng động vọt ra một viên pháo cuồn cuộn năng lượng.
Đầu viên năng lượng pháo hơi đỏ lên, theo sau là một đạo năng lượng cường đạo loé lên thành chùm bay vọt thẳng về phía trước.
Trước mặt màn hình lớn, đám học trò của tiến sĩ Tạp Tu đang xem cuộc chiến ,trong lòng thầm mắng đối phó với một tay mới như thế lại còn muốn vận dụng vũ khí nóng, thật sự là một lão vô sỉ không hơn không kém a.
Nhưng mà làm cho bọn họ hoàn toàn ngoài ý muốn chính là, cơ giáp huấn luyện thật bình thường kia lại như đã sớm khám phá ra một chiêu này, ngay trong lúc lui ra phía sau thì trong nháy mắt làm ra một loại động tác cổ quái như Thiết Bản Kiều.( ngã ngửa ra sau, lộn ngược lại)
Động tác này cũng không thuộc về những tư thế cơ bản ,cũng không phải tổ hợp động tác,. Nhưng ngay khi hắn xoay người một khắc, năng lượng pháo của tiến sĩ Tạp Tu đã nổ.
Chùm tia sáng năng lượng kia dán sát bên người của huấn luyện cơ giáp khoảng cách không đến nửa thước bay đi. Năng lượng nóng rực làm cho phần trên chiếc cơ giáp phòng hộ nổi lên một đạo hắc ấn nhàn nhạt.
Bất quá cũng chỉ có như thế thôi, ngoại trừ một đạo hắc ấn nhàn nhạt ở bên ngoài có thể nhìn thấy, mặt trên của cơ giáp huấn luyện cũng không có thêm vết thương gì.
Ở một khắc cơ giáp ngửa ra phía sau, Phương Minh Nguy trong lòng vạn phần kỳ quái, linh hôn ý thức này cũng thật là kỳ lạ, thế nhưng lại làm ra một động tác khó coi như vậy.
Nhưng lúc chứng kiến trên người tiến sĩ Tạp Tu thình lình xuất ra chùm tia sáng năng lượng kia , thì sắc mặt của hắn nhất thời trắng bệch ra. Lúc này hắn mới hiểu được là ý thức linh hồn sao lại làm ra tư thế đó, cũng không phải là vô ích mà đã sớm có dự mưu.
Tiến sĩ Tạp Tu đang đối chiến cùng hắn, sau khi bắn ra chùm tia sáng năng lượng, đã đứng lên.
Trong cuộc đối chiến dùng vũ khí lạnh đột nhiên lại dùng tới nhiệt vũ khí, hơn nữa còn sử dụng thủ đoạn đánh lén đê tiện, nếu là chính hắn cũng không thể vượt qua được, nên cũng tuyệt đối không tin tiểu tử vừa mới tiếp xúc cơ giáp vài ngày kia lại có thể qua được.
Cho nên vào giờ khắc này hắn mới buông tha cho ý nghĩ tiếp tục đuổi giết.
Nhưng chuyện phát sinh kế tiếp lại đủ làm cho hắn cả đời khó quên.
Cơ giáp huấn luyện trong lúc tập luyện bình thường tuyệt đối sẽ không xuất hiện khả năng ngã ngửa ra sau tránh thoát chùm tia sáng năng lượng của mình, sau đó nó chống hai tay, dùng sức đẩy, toàn bộ thân hình khổng lồ lại nhanh như gió hướng chính mình áp tới.
Tiến sĩ Tạp Tu mặc dù là một vị đại cao thủ có thể thuật năng lực mười một cấp, nhưng trong cuộc đời khi đối chiến cùng người khác, từ trước tới nay đều quy củ, chưa từng nhìn thấy qua chiêu thức cổ quái như thế, hơn nữa tuyệt kỹ còn bị người dễ dàng tránh thoát, cho nên làm cho hắn thoáng chốc như thất thần.
Nhưng cũng chính giây lát thất thần đó, một đôi chân thật lớn của cơ giáp huấn luyện đã hung hăng đá vào trên cơ giáp của hắn.
Nếu lấy tính năng mà nói, tuy rằng cơ giáp của tiến sĩ Tạp Tu thấp hơn của đối phương phân nửa đầu, nhưng thực lực giữa hai bên cũng không thể so sánh.
Cơ giáp của hắn lại có thể làm cho cao thủ mười một cấp phát huy ra toàn bộ năng lực, mà cơ giáp huấn luyện lại chẳng qua chỉ là loại cơ giáp cho dưới cấp năm luyện tập mà thôi.
Nếu đấu chiến sinh tử, dưới tình huống không chết không thôi, cho dù trình độ của người thao túng cơ giáp huấn luyện cao tới đâu, cũng không cách nào làm thương tổn được tiến sĩ Tạp Tu. Nhưng bây giờ lại là trận đấu dạy học, tiến sĩ Tạp Tu lại nắm chắc phần thắng, cho nên mới bị cơ giáp huấn luyện của Phương Minh Nguy đánh lén thành công.
Ầm ầm một tiếng vang thật lớn, chiếc cơ giáp cao tầm năm thước không hề giữ chút hình tượng nào liền đã té ngã về phía sau.
Phương Minh Nguy mừng rỡ ra mệnh lệnh lập tức thừa thắng xông lên truy kích, nhưng là mệnh lệnh vừa được hắn đưa ra thì chiếc cơ giáp cỡ trung đang nằm trên mặt đất kia liền giống như một cây súng bắn đạn nhảy dựng lên.
Ngay sau đó là những liên hoàn công kích khó tin của cơ giáp tiến sĩ Tạp Tu hoàn mỹ diễn luyện ra.
Lúc này, Phương Minh Nguy mới thật sự cảm nhận được sự chênh lệch của mình cùng đối phương, không chỉ nói đến chênh lệch về mặt cơ giáp kia, trọng yếu hơn tất cả vẫn là tốc độ quá chênh lệch.
Với mười một cấp thể thuật năng lực, đã khiến cho thần kinh não của Tạp Tu tiến sĩ mở rộng tới một tình trạng phi thường mạnh mẽ.
Mặc dù phương diện thao túng cơ giáp cùng thuần tuý đồng cấp lực lượng tinh thần cao thủ cũng vẫn còn một chút chênh lệch, nhưng là giờ phút này hắn mỗi một giây đều có khả năng tiếp thụ một lượng tin tức cùng với chỉ lệnh được phát ra nếu đem so với lực lượng tinh thần có bát cấp như Phương Minh Nguy thì gần như là gấp đôi
Gấp đôi là khái niệm gì.
Nói cách khác, thời điểm Phương Minh Nguy làm ra một động tác, tiến sĩ Tạp Tu có thể đã làm ra hai động tác. Cơ giáp huấn luyện của Phương Minh Nguy đánh ra một quyền hoặc lùi ra phía sau một bước thì Tạp tu bác sĩ đã đánh ra hai quyền hoặc là nhiều hơn nữa.
Đây ngay từ đầu đã là một hồi đấu không công bình chút nào, vô luận là cấp bậc cơ giáp, hay là thực lực người thao túng thì trên thực tế song phương đều kém nhau rất xa.
Nếu đổi lại là đám người Lương Tuấn Vĩ, thì giờ phút này đã sớm nằm trên mặt đất mà thở.
Nhưng là đối với Phương Minh Nguy thì bất đồng, cơ giáp huấn luyện của hắn cũng giống như là một tay già giặn vô cùng cứng cỏi, tuy rằng trên người đã sớm có một chút vết thương nhưng vẫn có thể như trước ý chí chiến đấu luôn tràn đầy, bất khuất không buông tha.
Cơ giáp của tiến sĩ Tạp Tu điên cuồng tấn công, thường thường còn muốn bắn qua mấy đạo công kích nhiệt vũ khí, vô số lần đem Phương Minh Nguy đưa vào tuyệt cảnh, tựa hồ như lúc nào cũng có thể kết thúc tràng cảnh chiến đấu này.
Đã có thể chịu đựng được tới mức này, trên đài chiến đấu kia chiếc cơ giáp đang được chật vật điều khiển, nhưng nói chung đối mặt với tình huống sống chết thì con người ta luôn đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất.
Nó có thể thừa nhận đối phương hung mãnh giáng xuống quyền cước, cũng có thể mạnh mẽ chống đỡ lại khi đối phương bắn ra chùm tia sáng năng lượng kia. Nhưng là có một điều đầu tiên phải nhớ, là không được để những công kích này trúng phải bộ vị trí mạng.
Nếu bị tập kích trúng đầu, khoang điều khiển sẽ trúng phải bộ vị yếu hại, còn như những bộ vị trí mạng trên người đều được dùng những bộ phận áo giáp rất dày che chắn lại.
Giờ phút này huấn luyện cơ giáp sớm đã hoàn toàn thay đổi tình huống, hai chiếc cánh tay máy móc đã bị bẻ gãy một chiếc, một chiếc khác cũng không tốt hơn bao nhiêu, tuy rằng còn một đoạn không gãy nhưng cũng đã bị tàn phá không chịu nổi.
Hai chân đều đã vỡ nát, không biết đã trúng bao nhiêu chùm năng lượng tia sáng tập kích, cũng may toàn bộ cũng chỉ là mới lướt qua, nếu là thật sự đem một pháo đánh chính diện, như vậy khẳng định chiếc cơ giáp sẽ mất đi năng lực hành động.
“ Oanh…”
Lại là một đạo năng lượng chùm tia sáng bay tới, huấn luyện cơ giáp liền như muốn tránh sang bên trái một chút, nhưng khi tiến sĩ Tạp Tu đánh tới hướng bên trái thì nó lại đột nhiên lại dùng sức chống đỡ ,rồi lại bay ngược về phía bên phải tránh né.
Loại chiêu số này ý thức linh hồn dường như đã làm vô số lần, có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Bất quá lúc này hiển nhiên mất linh nghiệm, chân trái của huấn luyện cơ giáp rốt cuộc chống đỡ không nổi lực lượng cường đại như thế, biến hướng gia tốc, theo đầu gối toàn bộ thiết bị hoàn toàn văng ra.
Vì thế dưới tình huống này một đạo năng lượng chùm tia sáng lại thuận lợi ngoài ý muốn đánh thẳng vào bên trên khoang điều khiển của huấn luyện cơ giáp.
Một âm thanh rất nhỏ , rất giòn vang lên một tiếng, huấn luyện cơ giáp hoá thành từng mảnh nhỏ vung ra, tiêu tán khắp trên mặt của sàn đấu.