Tống Công Minh đánh phá Tăng Đầu Thị
Lư Tuấn Nghĩa bắt sống Sử Văn Cung .
Bấy giờ Đoàn Cảnh Trụ nói với Lâm Xung rằng :
- Tôi cùng Dương Lâm , Thạch Tú đi sang mạn Bắc chọn mua được hai trăm con ngựa rất khoẻ và đẹp bất đồ về đến địa phận Thanh Châu gặp một người tên là Hiểm Đạo Thần Úc Bảo Tứ , tụ hơn cả hai trăm người cướp lấy cả ngựa đem về Tăng Đầu Thị còn Dương Lâm , Thạch Tú không biết bạt đi đâu mất bởi vậy tôi phải trốn về đây báo cho sơn trại biết .
Lâm Xung nghe nói liền về sơn trại để nói cùng Tống Công Minh , khi về đến Trung Nghĩa Đường Quan Thắng dẫn Đan Đình Khuê , Nguỵ Định Quốc vào chào Tống Giang cùng các đầu lĩnh rồi Lý Quỳ đem chuyện giết Hàn Bá Long gặp Tiêu Đĩnh , Bào Húc đi đánh Lăng Châu thuật lại cho mọi người nghe Tống Giang nghe nói lấy làm mừng vô hạn .
Hồi lâu các đầu lĩnh đương ngồi yến ẩm với nhau Đoàn Cảnh Trụ lại đem chuyện mất ngựa kể với Tống Giang , Tống Giang nghe nói cả giận mà rằng :
- Ngày trước chúng đã cướp của ta sau Tiều Thiên Vương cũng bị bắn chết vì tay chúng , thù ấy vẫn chưa báo được nay chúng dám vô lễ như thế nếu ta không đem binh đi đánh tất thiên hạ chê cười ta đó .
Ngô Dụng tiếp luôn rằng :
- Hiện nay trời xuân ấm áp chính hợp cho sự hành binh vậy ta nên đi đánh ngay cho vui , ngày trước Tiều Thiên Vương thua là vì mất địa lợi vậy ngày nay ta nên dùng trí mà đánh mới được . Nay hãy cho Thời Thiên đến đó trèo tường khoét dậu thám thính xem sao rồi về đây ta sẽ liệu .
Thời Thiên vâng lệnh ra đi cách ba bốn hôm sau bỗng thấy Dương Lâm , Thạch Tú trốn về sơn trại kể chuyện đám Sử Văn Cung rất là vô lễ thường nói khoác thế nào cũng chịu sống với bọn Lương Sơn . Tống Giang nghe nói toan khởi binh đi ngay lập tức Ngô Dụng can rằng :
- Hãy dợi Thời Thiên về rồi sẽ khởi binh có đi đâu mà vội ?
Tống Giang vẫn tức giận hầm hầm chỉ nóng báo cừu không sao chịu được ,liền sai Đới Tung đi thám thính cho mau được việc . Đới Tung vâng lệnh đi mấy hôm rồi trở về trước Thời Thiên liền nói với Tống Giang rằng :
- Bọn Tăng Đầu Thị muốn báo thù cho phủ Lăng Châu hiện nay đã đóng trại ở chợ Tăng Đầu và đặt trướng Trung Quân ở chùa Pháp Hoa cắm cờ mấy trăm dặm không biết lối nào mà tiến được .
Ngô Dụng nghe nói còn do dự chưa biết lập kế ra sao , sáng hôm sau thấy Thời Thiên về báo rằng :
- Chúng tôi đi đến chợ Tăng Đầu đã dò thám rất kỹ hết tình thế của chúng . Hiện nay chúng chia năm trại trước mặt chợ Tăng Đầu có hơn ba nghìn người coi giữ cửa thôn trong trại có Sử Văn Cung coi giữ trại , trại bên Bắc có Tăng Đồ cùng phó giáo sư Tô Định , trại bên Nam có Tăng Đầu , trại bên Tây có Tăng Sách , trại bên Đông có Tăng Khôi cùng người cha là Tăng Lộng coi giữ . Còn Úc Báo Tử người ở Thanh Châu thì cao một trượng lưng lớn ba ôm biệt hiệu là Hiểm Đạo Thần Úc Báo Tử đã cướp ngựa của ta hiện còn nuôi ở chùa Pháp Hoa đó .
Ngô Dụng nghe nói liền tụ hội các tướng đến mà bàn rằng :
- Đằng ấy chúng có năm trại thì ta đây chia binh ra làm năm đạo để đánh .
Lư Tuấn Nghĩa đứng dậy nói rằng :
- Lư mỗ nhờ ơn các ngài cứu cho lên núi chưa có chút gì để đền ơn , vậy ngày nay xin ra trước trận để đánh chẳng hay các ngài có thuận cho không ?
Tống Giang nghe nói liền hỏi Ngô Dụng rằng :
- Viên ngoại có lòng đi dùm vậy có thể mời Viên ngoại đi tiền bộ được chăng ?
- Viên ngoại mới đến đây chưa ra chiến trận , đường lối hiểm trở khó lòng dò biết không thể nào đi tiên phong được ? Vậy xin Viên ngoại dẫn một chi quân nấp ở khoảng giữa Bình Xuyên rồi nghe hiệu súng Trung quân kéo đến tiếp ứng thế là tiện hơn .
Tống Giang nghe nói cả mừng liền cho Lư Viên ngoại cùng Yến Thanh dẫn năm trăm quân bộ đến nấp ở con đường nhỏ Bình Xuyên mà nghe hiệu . Đoạn rồi cùng nhau cắt đặt năm đạo quân đi đánh : đạo thứ nhất mã quân đầu lĩnh Tích Lịch Hoả Tần Minh , Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh cùng phó tướng Đặng Phi , Mã Lân dẫn ba nghìn quân đánh trại chính Nam ; toán thứ nhì bộ quân đầu lĩnh Hoa Hoà Thượng Lỗ Trí Thâm , Thần Hành Giả Võ Tòng cùng phó tướng Khổng Minh , Khổng Lượng dẫn ba nghìn quân đánh trại phía Đông ; toán thứ ba Thanh Diện Thử Dương Chí , Cửu Văn Long , Sử Tiến cùng phó tướng Trần Đạt , Dương Xuân dẫn ba nghìn quân đánh trại chính Bắc ; toán thứ tư bộ quân đầu lĩnh Mỹ Nhiêm Công Chu Đồng , Sáp Sĩ Hổ Lôi Hoành cùng phó tướng Châu uyên , Châu Nhuận dẫn ba nghìn quân đánh trại chính Tây ; còn toán thứ năm Đô đầu lĩnh Tống Giang , Ngô Dụng , Công Tôn Thắng cùng các phó tướng Lã Phương , Quách Thịnh , Giải Trân , Giải Bảo , Đới Tung , Thời Thiên dẫn năm nghìn quân đánh trại chính giữa ; Hắc Toàn Phong Lý Quỳ , Hỗn Thế Ma Vương Phàn Thuỵ cùng phó tướng là Hạng Sung , Lý Cổn dẫn năm nghìn quân làm hợp hậu còn các đầu lĩnh khác đều ở nhà coi trại .
Khi cắt đặt xong năm toán đều chia đường mà xuống núi thẳng đến đánh chợ Tăng Đầu .
Khi Tăng Trưởng Quan nghe báo quân mã Tống Giang sắp kéo đến bèn mời giáo sư Sử Văn Cung và Tô Định đến để bàn việc binh . Sử Văn Cung bàn rằng :
- Đám Lương Sơn Bạc phần nhiều là binh cường tướng mạnh ta nên dùng kế đào hầm thì thế nào cũng tróc nã được chúng .
Tăng Trưởng Quan khen phải liền sai trang khách đem mai cuốc ra đào mấy mươi hàng hầm hố ở trong thôn bên trên phủ qua lượt đất rồi cho quân binh nấp ở bốn bên đường để đón bắt , lại sai đào mấy mươi hàng hầm hố nữa ở phía Bắc Tăng Đầu Thị để đợi . Bên kia quân mã Tống Giang đã bắt đầu khởi hành Ngô Dụng lại sai Thời Thiên dấn mau đi trước để dò đường , cách mấy bữa Thời Thiên trở lại bảo rằng :
- Đường vào các trại Nam , Bắc ở Tăng Đầu thì đều có đào hầm hố rất nhiều nếu quân mã ta lỡ mắc vào đó thì tất là nguy mất .
Ngô Dụng nghe nói cả cười mà rằng :
- Kế ấy thì lấy chi làm lạ !
Nói đoạn liền truyền cho quân mã cứ tiến lên để đánh . Một hôm vào khoảng giờ Ngọ quân mã đã kéo gần đến Tăng Đầu Thị chợt dâu thấy một người khăn xanh bào trắng cưỡi ngựa đeo nhạc xủng xoảng tay cầm đoản thương đi đến . Tiền đội trông thấy toan đuổi quân để đánh Ngô Dụng liền ngăn lại rồi năm đạo quân chia mạn hạ trại đào hào đắp luỹ , rắc chông rào dậu phòng bị rất là nghiêm mật . Ngô Dụng liền truyền cho Thời Thiên ăn mặc giả làm quân sĩ để dò xét xem các nơi hầm hố tất cả có mấy chỗ cách xa trại quân chừng độ bao nhiêu và ghi nhớ lấy dấu hiệu để về báo . Thời Thiên vâng lệnh đi xét một ngày rồi về báo rõ ràng dấu tích các nơi hầm hố cho Ngô Dụng biết . Ngày hôm sau Ngô Dụng truyền lệnh cho tiền đội chia làm hai đội đem đủ các đồ mai cuốc và hơn một trăm cỗ xe cỏ khô củi nỏ đi giấu ở trong quân . Đoạn rồi truyền lệnh cho các đầu lĩnh giờ Tỵ hôm sau thì đám quân bộ hai đường Dông , Tây tiến đánh , còn Dương Chí , Sử Tiến ở phương Bắc thì phải dẫn quân mã ra đó rồi đánh trống khua cờ hư trương thanh thế mà không cho tiến lên khi phân phát xong rồi thì các tướng đều y lệnh để đợi thi hành .
Về phần Sử Văn Cung khi đào xong các hầm hố thì chỉ đợi quân mã Tống Giang sấn vào là thế nào cũng sa xuống hố mà tóm bắt được cả . Chợt đâu đến giờ Tỵ nom thấy trước trại có hiệu súng nổi lên rồi có đại đội binh mã kéo đến mạn Nam đông như kiến cỏ rồi sau lại trại bên Dông vào báo rằng :
- Có một lão hoà thượng múa cây thiền trượng và một người hành giả múa hai khẩu giới đao đánh cả đằng trước đằng sau trại .
Sử Văn Cung nghe báo liền nói rằng :
- Hai tên ấy chừng là Lỗ Trí Thâm cùng Võ Tòng ở Lương Sơn Bạc hẳn .
Nói đoạn lại sợ sức Tăng Khôi không chống nổi bèn sai người ra Đông trại để giúp sức . Chợt đâu lại thấy bên Tây trại vào báo có một người dâu dài và một người mặt tía trên cờ có đề chữ '' Mỹ Nhiêm Công Chu Đồng '' và '' Sáp Si Hổ Lôi Hoành '' kéo quân đến đánh rất gấp Sử Văn Cung nghe báo lại sai người sang giúp sức với Tăng Sách ở Tây trại , bỗng lại thấy trước trại có hiệu súng nổi lên Sử Văn Cung vẫn lặng yên không ra tiếp ứng chỉ đợi cho đám quân mã bên kia sa vào hầm hố rồi sẽ ra bắt , đằng kia Ngô Dụng đem quân lần theo lối sau núi chia làm hai đường kéo vào đến trại . Bấy giờ đám tiền quân của Sử Văn Cung còn cấp về việc coi trại không dám rời đi còn đám phục binh vẫn dàn hàng mà nấp ở hai bên hầm hố phía trước . Ngô Dụng kéo quân tới nơi liền đánh cả đám phục binh ngã sấp cả xuống hầm hố . Sử Văn Cung thấy vậy liền kéo binh ra để đuổi Ngô Dụng liền cầm roi trỏ Trung quân đẩy trăm cỗ xe cỏ kéo ra nhất tề phóng lửa để đốt , quân mã Sử Văn Cung kéo nơi bị lửa đốt ngăn đường lại đành phải kéo nhau trở lại , khi đó Công Tôn Thắng ở trong trận cầm kiếm làm phép rồi bỗng nổi một trận gió to cuốn khói lửa đưa vào lối cửa bên Nam làm cho gác canh cùng dậu vách đều bị thiêu đốt cháy cả , đoạn rồi đôi bên cùng khua chiêng thu quân Sử Văn Cung lập tức cho sửa sang trại lại như cũ . Ngày hôm sau Tăng Đồ bàn với Sử Văn Cung rằng :
- Nếu không chém được đầu giặc thì không thể triệt đi được vậy hôm nay xin giáo sư coi trại để tôi ra đánh thử một trận xem sao .
Nói đoạn liền cưỡi ngựa dẫn quân ra khơi đánh Tống Giang ở trung quân liền dẫn Lã Phương ra trước trận đón đánh . Khi ra tới cửa trận thấy Tăng Đồ hầm hầm giận dữ Tông Giang cầm roi và nói rằng :
- Ai ra bắt thằng kia cho ta để báo thù khi trước .
Nói vừa dứt lời thì Tiểu Ôn Hầu Lã Phương vác Thiên Phương Hoạ Kích vỗ ngựa ra đánh Tăng Đồ đánh chừng cỡ ba mươi hiệp thì Lã Phương có phần hơi núng không địch nổi Tăng Đồ đao pháp đã hơi rối loạn Quách Thịnh thấy vậy liền vỗ ngựa xông ra cũng múa Thiên Phương Hoạ Kích để cùng đánh Tăng Đồ . Ba người ba ngựa quần nhau ở trước trận bỗng đâu ba thứ quân khí bị mắc cả vào nhau không dằng ra được . Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh đứng trong trận thấy vậy bèn sấn ngựa ra tay tả co dây cung tay hữu đặt tên nhằm ngay giữa Tăng Đồ để bắn , khi đó Tăng Đồ đã rút được cây thương ra mà hai cây kích của Lã Phương , Quách Thịnh còn soắn sít lấy nhau chưa gỡ ra được , Tăng Đồ thấy thế vừa giơ thương lên đánh thì hay mũi tên của Hoa Vinh đã tới bắn trúng ngay vai của Tăng Đồ ngã lăn xuống ngựa . Lã Phương , Quách Thịnh thấy Tăng Đồ ngã chém ngay một nhát chết ở giữa trận , quân sĩ Tăng Gia thấy vậy vội phi ngưa vào báo cho Sử Văn Cung và đến Trung trại báo cho Tăng Trưởng quan biết . Tăng Trưởng quan nghe báo lấy làm thương xót mà khóc nức nở lên một lúc , bấy giờ Tăng Thăng ở bên cạnh nghe báo anh chết liền gọi người lấy ngựa để đi đánh báo thù cho anh Tăng Trưởng quan ngăn giữ không được đành để cho Tăng Thăng đi . Nguyên Tăng Thăng là một tay võ nghệ cao cường khiến hai cây phi đao không ai hề dám đến gần , khi đó chàng vác đao lên ngựa đi ra đến tiền trại thì Sử Văn Cung cũng ngăn lại mà rằng :
- Tiểu tướng quân không nên vội ra bên trận Tống Giang trí dũng rất nhiều khó lòng địch nổi , vậy cứ như ý tôi thiết tưởng ta nên nên giữ vững năm trại báo với Lăng Châu cho người tâu với triều đình đem nhiều binh mã chia làm hai đường ra đánh Lương Sơn và cứu ứng ở đây , thì bấy giờ mới có thể lập công được .
Đương khi nói chuyện thì thấy phó giáo sư là Tô Định cũng đến đó , Tô Định nghe lời Sử Văn Cung nói cũng lấy làm phải mà nói rằng :
- Ngô Dụng ở Lương Sơn Bạc là một tay lắm mưu nhiều kế không thể coi khinh được , ta chỉ nên giữ vững lấy trại đợi cứu binh đến rồi ta sẽ liệu .
Tăng Thăng kêu lên rằng :
- Nó giết Ca ca ta oán thù ấy tất là phải báo nay nếu để cho nó tự do hành động mà không trị đi thì sau này còn làm gì được nữa ?
Sử Văn Cung cố can không được Tăng Thăng liền hăm hở lên ngựa dẫn mấy mươi tên quân kỵ ra trận khơi đánh . Tống Giang liền truyền cho Tần Minh ra đón đánh Tăng Thăng , Tần Minh vâng lệnh sắp đi ra thì thấy có một người mình đen trùi trũi cởi trần trùng trục múa song phủ xồng xộc chạy thẳng đến trại Tăng Thăng để đánh , đám quân sĩ trông thế liền bảo với Tăng Thăng rằng :
- Người ấy là Hắc Toàn Phong ở Lương Sơn Bạc đó .
Tăng Thăng nghe nói liền truyền cho quân sĩ lấy cung tên ra bắn Lý Quỳ đương hăng hái vô ý bị một mũi tên bắn vào chân ngã lăn ra trước trận quân mã của Tăng Thăng đều xông ra để bắt , bên kia Tần Minh , Hoa Vinh phóng ngựa ra cứu rồi Lã Phương , Mã Lân , Đặng Phi , Quách Thịnh đều nhất tề xông ra cứu Lý Quỳ về bản trận Tăng Thăng thấy bên trận Tống Giang đông người bèn đem quân trở về mà không dám đánh nữa .
Ngày hôm sau Sử Văn Cung , Tô Định đ6èu định đóng yên binh giữ song Tăng Thăng nóng ruột về việc báo cừu cho anh nên giục Sử Văn Cung phải ra đối trận . Sử Văn Cung bất đắc dĩ phải đóng đại giáp cưỡi ngựa Thiên Lý Long Câu Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử cướp được của Đoàn Cảnh Trụ khi trước mà xông ra để đánh .
Bên kia Tống Giang dẫn các tướng ra dàn trận để đón khi Tống Giang thấy con ngựa Ngọc Sư Tử thì trong lòng lấy làm căm tức liền truyền lệnh cho tiền quân xông sang để đánh Sử Văn Cung , Tần Minh nghe lệnh bèn vỗ ngựa xông ra đối trận hai bên đánh nhau chừng hơn hai mươi hiệp Tần Minh nghe hơi núng thế bèn quay ngựa chạy về bản trận , Sử Văn Cung ra sức sấn lên cầm thương đâm vào chân Tần Minh một phát ngã lăn xuống đất Lã Phương , Quách Thịnh , Mã Lân , Đặng Phi thấy vậy liền xông ra liều chết cứu được Tần Minh về , quân sĩ cả thua một trận . Tống Giang lui quân ra ngoài mười dặm rồi hạ trại và sai người xe Tần Minh về sơn trại phục thuốc , mặt gọi Quan Thắng , Từ Ninh , Đan Đình Khuê , Nguỵ Định Quốc xuống núi để giúp . Tống Giang đốt hương khấn trời đất quỷ thần xin một quẻ bói đưa cho Ngô Dụng xem , Ngô Dụng xem xong bảo với Tống Giang rằng :
- Phen này tất được thanh thoả không can chi cả , duy đêm nay chúng sẽ vào cướp trại ta đây phải phòng bị trước đi mới được . Vậy xin huynh trưởng an tâm truyền lệnh cho năm quân ngay bây giờ là được rồi .
Nói đoạn liền hạ lệnh cho quân mã các trại đều mai phục các nơi và để Giải Trân ở bên tả Giải Bảo ở bên hữu để đợi hiệu thi hành .
Đêm hôm đó trời trong trăng sáng Sử Văn Cung ở trong trại ngồi bàn với Tăng Thăng rằng :
- Quân giặc hôm nay bị thương hai tướng chắc là trong lòng kinh khiếp thì ta nên thừa thế cướp trại tất là được nên công .
Tăng Thăng nghe nói liền gọi Tô Định ở Bắc trại , Tăng Mật ở Nam trại và Tăng Sách ở Tây trại đều dẫn quân đi cướp trại Tống Giang , vào khoảng canh hai đêm hôm ấy quân mã đều im phắc người mặc giáp mềm ngựa bỏ vòng nhạc mà kéo ra đi .
Khi tới trại Trung quân của Tống Giang thấy bốn bề vắng vẻ không có một ai bọn Tăng Thăng biết là có kế liền quay ngựa kéo nhau lui ra , chợt đâu thấy bên tả có Giải Trân bên hữu có Giải Bảo rồi mặt sau có Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh đều nhất tề xông ra để đánh . Tăng Sách lúng túng trong đêm tối mò bị Giải Trân đâm cho một phát cương xoa chết lăn xuống ngựa rồi phóng lửa nổi hiệu các quân đều ập vào để đánh , bọn Sử Văn Cung hết sức cướp đường để chạy mãi sau mới thoát được về trại . Tăng Trưởng quan thấy Tăng Sách bị chết trong lòng lại càng thương cảm bội phần ngày hôm sau bàn với Sử Văn Cung để viết giấy xin đầu hàng Tống Giang bấy giờ Sử Văn Cung có điều chột dạ không dám hung hăng , bèn tán thành việc đó rồi viết giấy sai người đem thẳng sang trại Tống Giang , Tống Giang tiếp được giấy bóc ra xem thấy trong đó nói rằng :
'' Tôi chủ chợ Tăng Đầu tên là Tăng Lộng cúi lạy cầu Tống Công Minh thống quân đầu lĩnh , trước đây vì con tôi ngu dại làm càn làm rỡ , cậy khoẻ khoe tài cướp ngựa của ngài rồi sau Thiên Vương xuống núi lại bị đứa tiểu tốt vô tri bắn tên ngầm mà hại tính mạng điều đó thực là tội nặng muôn trùng , không dám có điều chi từ chối .
Song thiết nghĩ việc đó không phải là bản ý chúng tôi và đứa con ngu dại ngày nay cũng đã chết rồi vậy tôi xin cả gan cho sứ mang thơ cầu hoà cùng Thống quân đầu lĩnh . Nếu ngài có dạ thương tôi im việc can qua thì tôi xin đem số ngựa đã cướp khi xưa nộp trả lại ngài và xin dâng vàng bạc khao thưởng tam quân để đôi bên khỏi phần thiệt hại .
Lòng thành ý thực xin lượng xét cho ''
Tống Giang xem thơ xong liếc mắt nhìn Ngô Dụng rồi nét mặt giận dữ hầm hầm rồi xé thơ mà mắng rằng :
- Bay giết huynh trưởng ta khi nào ta im được ! Phen này tất phải quét sạch toàn hạt bay đi thì ta mới thoả .
Người đưa thư nghe nói vậy thì sợ hãi run lên mà cúi rạp xuống đất , Ngô Dụng liền can Tống Giang rằng :
- Huynh trưởng không nên nghĩ thế chúng ta tranh nhau đây chẳng qua chỉ vì nghĩa khí mà thôi ... Vậy nay Tăng Gia đã cho người sang cầu hoà nếu ta còn chấp lòng căm giận mà bỏ mất đạo nghĩa thì sao cho tiện .
Nói đoạn liền sai viết thơ trả lời và thưởng cho người đem thơ mười lạng bạc mà cho đem về , người kia vâng lệnh đem thơ về trình .
Tăng Trưởng quan cùng Sử Văn Cung bóc thơ ra xem trong thơ nó rằng :
''Lương Sơn Bạc chủ tướng là Tống Giang xin trả lời cho chủ chợ Tăng Đầu là Tăng Lộng biết ; từ xưa tới nay nước không tín tất mất người không lẽ tất chết , của không nghĩa tất mất tướng không mạnh tất thua đó là lẽ trời đất thế .
Lương Sơn Bạc đối với Tăng Đầu khi trước sau không có thù hằn chỉ vì làm càn rở mà gây nên tai vạ ngày nay . Vậy nếu muốn giảng hoà phải trả lại các số ngựa đã cướp và đem nộp tên hung đồ là Úc Bảo Tứ cùng là tiền bạc khao wuân sĩ rồi từ đây dốc lòng hoà thuận không được sai lời , nếu có một điều gì trái phép bấy giờ ta sẽ liệu cho không còn điều gì phàn nàn được nữa ''.
Hai người xem xong lại lấy làm kinh sợ vô cùng sáng hôm sau Tăng Đầu lại cho người qua nói với Tống Giang rằng :
- Xin nộp Úc Bảo Tứ và xin cho mấy người đến để làm tin .
Tống Giang nghe nói liền truyền cho Thời Thiên , Phàn Thuỵ , Lý Quỳ , Hạng Sung , Lý Cổn theo sang trại Tăng Gia làm tin . Đoạn rồi năm người vâng lệnh ra đi khi sang tới trại Tăng Đầu thì Thời Thiên dắt bốn người vào chào Tăng Lộng mà rằng :
- Chúng tôi vâng tướng lệnh của Ca ca xin sang đây làm tin .
Sử Văn Cung nói lên rằng :
- Ngô dụng sai năm người đến đây vị tất đã không có mưu kế gì ?
Lý Quỳ nghe nói cả giận mà nắm lấy Sử Văn Cung toan đánh Tăng Lộng thấy vậy vội vàng đứng dậy mà khuyên giải ra , Thời Thiên nói với hai người rằng :
- Lý Quỳ tuy là một người thô mãng nhưng hiện đường là người tâm phúc của Tống Công Minh nay sai sang thì không còn điều gì đáng ngờ nữa .
Tăng Lộng cũng dốc lòng giảng hoà nên chẳng nhắc lời của Sử Văn Cung nữa , liền sai đặt rượu đãi năm người rồi mời sang chùa Pháp Hoa cho năm trăm quân vây giữ trước sau . Đoạn rồi cho Tăng Thăng đem Úc Bảo Tứ cùng các đồ lễ vật sang trại Tống Giang giảng hoà . Tống Giang nom thấy một xe tiền lụa vá một đoàn ngựa đem đến liền bảo với Tăng Thăng rằng :
- Ngựa này toàn là ngựa cướp chuyến sau còn con gựa Thiên Lý Câu Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử cướp được của Đoàn Cảnh Trụ khi trước sao không thấy ở đây ?
- Con ngựa hiện sư phụ Sử Văn Cung để cưỡi nên chưa đem được đến đây .
- Nếu vậy phải viết giấy kêu mang sang đây mau .
Tăng Thăng bèn viết giấy cho người mang về trại để đòi con ngựa Dạ Ngọc Sư Tử sang . Sử Văn Cung tiếp được giấy liền nói :
- Con ngựa khác thì không dám tiếc duy con ngựa ấy thì không thể nào mà đưa đi được ...
Tống Giang nghe nói liền cho người sang hỏi Sử Văn Cung đáp rằng :
- Muốn lấy con ngựa ấy thì phải lui quân ngay lập tức mới được .
Tống Giang thấy vậy liền bàn định với Ngô Dụng chưa biết kế sách ra sao , chợt đâu có tin báo Lăng Châu với Thanh Châu dẫn hai đạo quân mã sắp đến nơi Tống Giang nghe nói liền cười nhạt rằng :
- Quân kia biết tất nó giở quẻ với mình .
Nói đaọn liền truyền lệnh cho Quan Thắng , Đan Đình Khuê , Nguỵ Định Quốc dẫn quân đón bọn Thanh Châu ; Hoa Vinh , Mã Lân , Đặng Phi dẫn quân đón bọn Lăng Châu ; Tống Giang lại mật gọi Úc Bảo Tứ đến lấy lời lẽ tử tế dỗ dành , tiếp đãi một cách ân nghĩa mà nói rằng :
- Nếu ngươi hết sức vì ta phen này ta cho làm đầu lĩnh ở trại , và xoá hết thù xưa . Bằng không chợ Tăng Đầu nay mai bị phá thì ngươi xử trí ra sao .
Úc Bảo Tứ nghe nói cúi lạy tạ ơn rồi tình nguyện xin theo dưới trướng
- Ngươi giả cách trốn về nói với Sử Văn Cung rằng : ngươi với Tăng Thăng đến trại giảng hoà đã dò được tin đích xác , hiện nay Tống Giang chỉ định lừa lấy con ngựa Thiên Lý rồi sau sẽ giở quẻ chứ không thực bụng giảng hoà , và ngày nay nghe nói hai đạo quân Thanh Châu , Lăng Châu kéo đến thì trong lòng đương lo sợ vậy ta nên thừa kế thi hành chớ nên bỏ lỡ . Như vậy nếu hắn nghe lời thì ta sẽ có cách ngươi phải đi ngay mới đuợc .
Úc Bảo Tứ vâng lời trốn về trong trại Sử Văn Cung đem mấy lời đó nói cho Sử Văn Cung , Sử Văn Cung liền dẫn Úc Bảo Tứ đến trình Tăng Trưởng quan nói với Tăng Trưởng quan để thừa thế sang cướp trại Tống Giang . Tăng Trưởng quan nói :
- Tăng Thăng hiện đang còn ở đó nếu mình sai lời thì hắn bị giết mất .
Sử Văn Cung nói :
- Ta phá được trại thì cứu được người chứ ngại gì , đêm nay cứ truyền lệnh các trại đem hết cả quân sang cướp trại Tống Giang khác nào như rắn mất đầu thì còn làm chi được nữa ? Bấy giờ tôi có giết bọn Lý Quỳ cũng được .
Tăng Trưởng quan ngần ngại mà rằng :
- Giáo sư nên dùng lương kế mới đuợc .
Đoạn rồi truyền lệnh cho Tô Định ở Bắc trại , Tăng Khôi ở Đông trại , Tăng Mật ở Nam trại đều đem quân đi cướp trại Tống Giang Úc Bảo Tứ thấy vậy bèn lẻn sang chùa Pháp Hoa tìm bọn Thời Thiên để mật báo cho biết .
Bên kia Tống Giang thấy Úc Bảo Tứ đi rồi bèn bàn với Ngô Dụng rằng :
- Không biết rằng kế sách của ta có thi hành được chăng ?
- Nếu Úc Bảo Tứ không về thì tất là bọn ấy trúng kế đêm nay đến cướp trại , vậy ta nên nấp ở hai bên rồi cho Lỗ Trí Thâm , Võ Tòng dẫn quân bộ đến đánh trại Đông của họ , Chu Đồng , Lôi Hoành dẫn quân bộ đến đánh trại bên Tây của họ ; còn Dương Chí , Sử Tiến dẫn quân kỵ binh đến chặn trại bên Bắc thế tức là phép '' Thiên Khuyển Phục Oa '' có thể trăm phát là trăm lần trúng được .
Nói đoạn liền hạ lệnh cho các đầu lĩnh y kế mà thi hành .
Đêm hôm ấy sắc trời mờ mịt u ám trăng sao Sử Văn Cung cùng Tô Định đi trước , Tăng Mật , Tăng Khôi tiếp sau người ngậm tăm ngựa tháo nhạc kéo hết cả quân mã sang trại giữa của Tống Giang . Khi tới nơi thấy cửa trại vẫn còn chưa đóng trong trại thì không thấy một ai , Sử Văn Cung biết là trúng kế liền kéo quân lui về bản trại . Đương khi ấy thì thấy trong chợ Tăng Đầu nổi chiêng nổi súng , rồi bốn mặt Đông , Tây , Nam , Bắc đều thấy tiếng súng nổ đùng đùng tiếng người hò reo huyên náo không biết rằng quân mã có tới bao nhiêu . Bấy giờ Thời Thiên nhảy lên gác chuông chùa Pháp Hoa khua gõ ầm lên rồi Lý Quỳ , Phàn Thuỵ , Hạng Sung , Lý Cổn đều nhất tề xông ra để đánh . Bọn Sử Văn Cung toan chạy về trại song không sao tìm thấy đường lối để đi , còn Tăng Trưởng quan nghe thấy trong trại náo động và quân lính Lương Sơn Bạc chia làm hai đường sát đến thì bực tức lo sợ mà tự tử mà chết . Tăng Mật về đến Tây trại bị Chu Đồng đâm cho một đao chết ngay ra đó , Tăng Khôi gần đến Đông trại bị quân kỵ tán loạn xéo tan xác như bùn vậy . Tô Định hết sức cướp đường chạy ra cửa Bắc bất đồ gặp mấy chỗ hầm hố khó đi rồi sau lưng Lỗ Trí Thâm , Võ Tòng sát đến trước mặt có Dương Chí , Sử Tiến sát lại Tô Định luống cuống bị bắn chết ngay ở giữa đường .
Khi đó một mình Sử Văn Cung nhờ được con ngựa Thiên Lý đi nhanh như gió chàng liền ra cửa Tây phóng đường mà chạy trốn , chàng đi ước chừng hai mươi dặm đường thấy trời càng ngày càng tối không biết lối nào mà lần đoạn rồi có tiếng thanh la khua có một tụi bốn năm trăm quân đổ ra , và có một viên tướng đi đầu lấy cây gậy đánh luôn vào chân ngựa Thiên Lý con ngựa thấy vậy cứ nhảy chồm lên mà chạy liều chạy lỉnh không sao mà kìm được . Đương khi đó thì thấy mây mù đen kín khí lạnh đìu hiu một trận âm phong đưa tới rồi thấy trong đám hư không bỗng có âm hồn Tiều Cái phảng phất quanh co ở đó . Sử Văn Cung kinh sợ vội vàng quay ngựa trở lại thì thấy Lãng Tử Yến Thanh và Ngọc Kỳ Lân Lư Tuấn nghĩa xông ra quát rằng :
- Cường tặc chạy đi đâu ?
Nói đoạn đâm cho Sử Văn Cung một đao vào đùi ngã lăn xuống ngựa rồi trói lại mà giải về Tăng Đầu Thị Yến Thanh liền dắt con ngựa Long Câu về để nộp . Tống Giang trông thấy trong lòng nửa não nửa mừng rồi bắt Tăng Thăng đem ra chém và chém hết thẩy già trẻ nhà họ Tăng mà không để sót một ai . Đoạn rồi lấy hết kim ngân châu bảo cùng thóc gạo lương thực mà chất hết tất cả lên xe đem về .
Bên kia tụi Quan Thắng đánh đuổi được quân mã Thanh Châu , Hoa Vinh đánh đuổi được quân mã Lăng Châu rồi hai toán quân cùng kéo về đại trại không thiếu một ai .
Tống Giang thấy vậy liền cả mừng cho Sử Văn Cung vào xe tù rồi thu thập quân mã lương thảo mà trở về Sơn Bạc .
Khi về tới Trung Nghĩa Đường các đầu lĩnh đều làm lễ cáo với Tiều Thiên Vương , sai Tiêu Nhượng làm văn lễ để tế rồi các đầu lĩnh đều ăn mặc tang phục khóc than nức nở và moi ruột Sử Văn Cung để tế . Khi tế lễ xong Tống Giang liền bàn với các đầu lĩnh để lập chủ Lương Sơn Bạc Ngô Dụng nói lên rằng :
- Huynh trưởng ở ngôi trên Lư Tuấn Nghĩa ở ngôi thứ nhì còn các anh em thì cứ xin theo như cũ .
Tống Giang liền nói :
- Khi trước Tiều Thiên Vương đã dặn lại rằng : Nếu ai bắt được Sử Văn Cung tất phải làm chủ Lương Sơn Bạc , vậy ngày nay Lư Viên ngoại bắt sống được Sử Văn Cung để đem về tế thì tất nhiên ngôi vị ấy đến tay không phải nói năng chi lôi thôi nữa .
Lư Tuấn Nghĩa nói :
- Tiểu đệ tài hèn sức kém đâu dám đứng vào ngôi vị ấy , huynh trưởng có lòng cho được theo hầu cũng là quá đáng lắm rồi .
Tống Giang đáp rằng :
- Không phải Tống mỗ quá khiêm song Tống mỗ có ba điều không bằng Viên ngoại . Điều thứ nhất : tôi đây dáng người đen ngắn mà Viên ngoại tướng mạo đường đường uy phong lẫm lẫm , không mấy người bằng . Điều thứ hai : tôi đây xuất thân làm đứa tiểu lại phạm tội trốn lánh tới đây may được anh em có lòng yêu mến mà cho được ở tạm tôn vị , còn Viên ngoại sinh ra ở nhà hào phú lớn lên có tiếng anh hùng thực không ai bằng được . Điều thứ ba : Tống Giang tôi văn không yên nổi nước võ không phục nổi người tay không có sức trói nổi con gà , thân không có một mảy công lao mà Viên ngoại sức địch muôn người rộng xem kim cổ điều đó lại không theo kịp . Vậy Viên ngoại có tài năng như thế chính nên nhận chức chủ sơn trại rồi sau đây quy thuận triều đình dựng nên công nghiệp làm nên quan chức giàu sang khiến cho anh em cũng được vẻ vang đôi chút . Tống Giang tôi định như vậy xin đừng từ chối nữa ?
Lư Tuấn Nghĩa nghe nói lạy rạp xuống mà rằng :
- Huynh trưởng đừng bàn phiếm nữa Lư mỗ dẫu chết cũng không dám nghe lời .
Ngô Dụng lại nói rằng :
- Huynh trưởng ở ngôi trên rồi đến Viên ngoại thì ai ai cũng phục nếu huynh trưởng nhường nhịn mãi thì e rằng lòng chúng nhạt nhẽo không ra gì .
Nói đoạn liếc mắt đưa cả mọi người quanh đó . Bấy giờ Lý Quỳ kêu lên rằng :
- Tôi ở Giang Châu liều thân liều mạng theo anh tới đây , ai ai cũng phải nhường nhịn anh mới được , tôi đây dẫu trời cũng không sợ cần gì phải nhường đứa nào , tôi bực mình lên thì tan nát cả bây giờ .
Võ Tòng thấy vậy cũng chạy đến mà kêu lên rằng :
- Hiện nay bao nhiêu quân quan thuộc tay Ca ca đều là những người sắc mệnh triều đình , người ta chỉ nhường Ca ca chứ không nhường ai nữa .
Lưu Đường cũng nói lên rằng :
- Khi trước bảy anh em tôi ở đây đã bụng nhường Ca ca rồi , nay cần gì mà Ca ca phải nhường ai ?
Lỗ Trí Thâm cũng kêu lên rằng :
- Nếu Ca ca còn lễ nghĩa nhún nhường mãi thì tụi ta giải tán là xong .
Tống Giang nghe thấy chúng nói liền đáp lên rằng :
- Anh em hãy im tất cả tôi có cách hỏi xem ý trời ra sao , rồi mới có thể định được .
Ngô Dụng hỏi :
- Huynh trưởng có cách gì cao kiến ?
- Tôi có hai cách này xin với nói anh em cùng hỏi ý trời xem sao .
Mới hay :
Người nghĩa khí , bậc anh tài
Dẫu mà sinh tử dám sai tấc lòng .
Nước non là nước non chung
Mong sao gặp khách anh hùng chủ trương .
Sá chi tham muốn giàu sang
Mà quên nghĩa lớn thói thường như ai ?
Có ta âu cũng có người ,
Thử xem chuyển vận cơ trời sao đây ?
Tới Đông Bình Phủ Sử Văn Long mắc nạn
Bắt Song Thương tướng Tống Công Minh lập công .
Bấy giờ Tống Công Minh nói :
- Hiện nay sơn trại ta đương thiếu lương và gần đây có phủ Đông Bình và Đông Xương đều là những nơi trù phú , mà chúng ta xưa nay vẫn chưa từng quấy nhiễu một ai . Vậy ngày nay tôi cùng Viên ngoại rút thẻ xem ai rút phải thẻ nào thì đem binh đến đó vây lấy lương thảo rồi ai đánh được trước thì làm chủ Lương Sơn .
Ngô Dụng nói :
- Thế thì rất phải lắm .
Lư Tuấn Nghĩa gạt đi mà rằng :
- Không thế được , huynh trưởng tất làm chủ sơn trại tôi không khi nào dám thi công như thế .
Tống Giang nhất định thi hành liền sai Bùi Tuyên viết hai cái thẻ đem ra khấn trời đất quỷ thần rồi Tống Giang cùng Lư Tuấn Nghĩa phải mỗi người rút một cái ; khi mở ra xem Tống Giang rút thẻ Đông Bình Phủ Lư Tuấn Nghĩa rút thẻ Đông Xương Phủ . Tống Giang liền truyền lệnh cất quân mã chia làm hai đạo để đi đánh ; bọn Tống Giang thì có Lâm Xung , Hoa Vinh , Lưu Đường , Sử Tiến , Yến Thuận , Lã Phương , Quách Thịnh , Hàn Thao , Bành Dĩ , Khổng Minh , Khổng Lượng , Giải Trân , Giải Bảo , Vương Nuỵ Hổ , Nhất Trượng Thanh , Trương Thanh , Tôn Nhị Nương , Tôn Tân , Cố Đại Tẩu , Thạch Dũng , Úc Bảo Tứ , Vương Đình Lục , Đoàn Cảnh Trụ , tất cả hai mươi viên đầu lĩnh và một vạn quân mã bộ và ba viên đầu lĩnh thuỷ quân là Nguyễn Tiểu Nhị , Nguyễn Tiểu Thất , Nguyễn Tiểu Ngũ đều đem chiến thuyền đi tiếp ứng .
Bọn Lư Tuấn Nghĩa có Ngô Dụng , Công Tôn Thắng , Quan Thắng , Hồ Duyên Chước , Chu Đồng , Lôi Hoành , Sách Siêu , Dương Chí , Đan Đình Khuê , Nguỵ Định Quốc , Tuyên Tân , Hắc Tư Văn , Yến Thanh , Dương Lâm , Âu Bằng , Lăng Chấn , Mã Lâm , Đặng Phi , Thi Ân , Phàn Thuỵ , Hạng Sung , Lý Cổn , Thời Thiên , Bạch Thắng tất cả hai mươi viên đầu lĩnh đem một vạn quân mã bộ và ba viên đầu lĩnh thuỷ quân là Lý Tuấn , Đồng Uy , Đồng Mãnh dẫn chiến thuyền đi tiếp ứng còn các đầu lĩnh khác đều ở nhà coi trại .
Khi cắt đặt xong Tống Giang dẫn bộ hạ đi đánh núi Đông Bình , Lư Tuấn Nghĩa dẫn các đầu lĩnh đi đánh phủ Đông Xương . Hôm đó mồng một tháng ba khí trời ấm áp dễ chịu Tống Giang dẫn một toán quân đến một nơi tên An Sơn Trấn cách phủ Đông Bình chừng hai ba dặm hạ trại ở đó . Tống Giang bảo với các tướng rằng :
- Phủ Đông Bình có quan Thái thú là Trịnh Vạn Lý và một người Giám binh đô giám là Đổng Bình người Đảng quận tỉnh Hà Đông khiến hai cây thương rất giỏi sức khoẻ muôn người không địch nổi người ta vẫn gọi là Song Thương tướng xưa nay . Vậy ngày nay ta đánh thành trì trước nhất phải lấy lễ mà đãi , nghĩa là ta sai hai tướng đưa chiến thư trước nếu họ bằng lòng thì thôi không đánh , bằng không ta sẽ thi hành để cho họ không còn trách ta được điều gì nữa , hiện nay ai có thể đưa thơ cho ta được ?
Nói dứt lời thì thấy Úc Bảo Tứ chạy ra ứng lời nói lên rằng :
- Chúng tôi có biết mặt Đổng Bình vậy tôi xin đi đưa thư phen này .
Đoạn rồi lại thấy Vương Đình Lục chạy ra nói rằng :
-Chúng tôi mới đến sơn trại chưa có chút công lao vậy xin cùng đi một thể .
Tống Giang nghe nói cả mừng liền viết thư nói vay lương thảo đưa cho hai người đem đi .
Bấy giờ Trịnh Thái thú đương ngồi bàn việc quân với Đổng Đô giám chợt thấy người báo :
- Tống Giang sai người hạ chiến thư đến .
Trịnh Thái thú gọi Úc Bảo Tứ và Vương Đình Lục vào , hai người đi vào đưa thư lên Trịnh Thái thú , Thái thú xem xong bào với Đổng Bình rằng :
- Họ định vay tiền lương ở đây ta nên định như thế nào ?
Đổng Bình nghe nói cả giận bắt đem Úc Bảo Tứ và Vương Đình Lục ra chém , Trịnh Thái thú gạt đi mà rằng :
- Xưa nay hai nước đánh nhau không bao giờ lại đi chém người lai sứ , bây giờ cứ đánh cho mỗi người mấy chục roi rồi đuổi họ về xem họ xử trí làm sao ?
Đổng Bình nghe nói vẫn còn tức giận sai trói hai người lại đánh bật máu tươi rồi đuổi ra ngoài cổng phủ . Hai người bị đòn khóc lóc với Tống Giang , Tống Giang nghe nói đùng đùng nổi giận cho hai người về nghỉ ở sơn trại rồi mới bàn việc quân . Chợt thấy Sử Văn Long Sử Tiến đứng trước trướng kêu lên rằng :
- Trước đây ở phủ Đông Bình tiểu đệ có quen một đứa con hát tên là Lý Thuỵ Lan rất là thân mật vậy nay tôi xin đem ít tiền lẩn vào trong thành trọ tạm nhà nó . Ca ca ước định ngày đánh nhau đợi cho Đổng Bình ra ngoài thành tôi sẽ đốt lửa ở cổ lâu mà hợp đánh làm một thì có thể thành công ngay được .
Tống Giang nghe nói khen phải liền ưng lời truyền lệnh cho đi , Sử Tiến lấy tiền nong gói vào trong gói rồi giắ ngầm khí giới mà bái tạ ra đi Tống Giang dặn với rằng :
- Hiền đệ vào đó phải lựa cơ tiến thoái ta ở ngoài này chờ tin tức rồi mới dám động .
Sử Tiến vâng lời quay ra lẻn vào thành mà thẳng tới nhà Lý Thuỵ Lan khi Sử Tiến tới nơi Đại Bá lấy làm kinh ngạc liền mời vào nhà trong gọi con gái là Lý Thuỵ Lan ra tiếp đãi , Lý Thuỵ Lan mời Sử Tiến lên trên gác mà hỏi rằng :
- Lâu nay không thấy bóng vía ở đâu sau nghe nói nhập đảng với Lương Sơn Bạc làm Đại vương ở đấy Quan Tư vẫn yết bảng truy nả không được , mấy hôm nay thấy đồn là quân mã Tống Giang kéo đến đánh thành để lấy lương thực vậy sao anh lại lẩn đến đây được ?
- Chẳng giấu gì nàng hiện tôi đương làm đầu lĩnh ở Lương Sơn Bạc mà chưa có chút công lao gì , nay Ca ca đến đánh thành ở đây tôi nói rõ chuyện nàng cho Ca ca biết và đến đây để dò thám xem sao ? Đây có một ít vàng bạc đem đưa cho nàng chi dụng xin chớ để vỡ chuyện ra mà khốn ... Nay mai xong việc tôi sẽ đón gia quyến nagn2 lên núi một thể cho vui .
Lý Thuỵ Lan gật gù vâng lời cất vàng bạc đi rồi đem rượu ra thiết đãi , đọan rồi Lý Thuỵ Lan mới xuống nhà bàn với Đại Bá rằng :
- Sử Tiến xưa nay vốn đi lại với nhà ta tử tế hiện nay hắn làm giặc đi với bọn Lương Sơn nếu chứa hắn ở đây không khéo thì nguy cả .
Đại Bá đáp rằng :
- Bọn hảo hán của Lương Sơn Bạc không phải là chuyện chơi , nếu ta đãi họ không ra gì nay mai họ phá thành vào đây tất là nguy cả .
Người vợ đứng bên cạnh nghe mắng luôn rằng :
- Lão già ngu xuẩn biết được việc gì ? Cứ đi ra phủ mà thú ngay đi đừng để dây luỵ đến mình mà khó chịu .
- Hắn đem bao nhiêu tiền bạc cho mình , nay mình không che chở cho hắn thì còn ra nghĩa lý gì nữa ?
Mụ vo85 quát lên rằng :
- Thôi đừng nói nữa ! Nhà mình hát xướng kiếm ăn xưa nay chôn hàng mấy vạn người còn chả cần nữa thì một người ấy thì thấm vào đâu ? Nếu ông không đi thú thì để tôi ra thú với quan rồi bấy giờ ra đây gánh tội với nó .
Đại Bá vâng lời mà rằng :
- Được , được vậy cứ bảo con gái thiết đãi hắn ta chớ để lộ chuyện cho hắn biết để tôi đi với vài người lính đến đây bắt hắn rồi sẽ đem ra thú quan một thể .
Nói đoạn liền cùng nhau tính kế thi hành , bấy giờ Sử Tiến ngồi trên lầu thấy Thuỵ Lan đi lên nét mặt khi đỏ khi trắng ra vẻ thất thường , Sử Tiến liền hỏi rằng :
- Chẳng hay nàng có việc gì trong nhà mà làm ra vẻ kinh hoàng như vậy ?
- Vừa rồi đi lên thang gác bị vấp một cái suýt ngã nên có dáng kinh sợ đó .
Nói đoạn cùng ngồi uống nước với nhau được một lát thấy có tiếng người dưới thang gác bước lên và ngoài cửa sổ có tiếng người kêu thét , rồi có mấy chục tên lính ập vào sân bắt Sử Tiến trói ghì lại đem giải vào Đông Bình , khi tới phủ đường Trịnh Thái thú quát rằng :
- Quân này to gan thưc , một mình trơ trọi dám vào đây dò thám hay sao ? Phen này không có bố Thuỵ Lan vào báo thì thành Đông Bình có lẽ nguy vào tay ngươi mất , ngươi phải thú ngay tên Tống Giang bảo ngươi vào đây làm gì ?
Sử Tiến lặng ngắt không nói một câu nào Đổng Bình quát lên rằng :
- Quân này không tra tấn thì sao nó chịu nói ?
Trịnh Thái thú liền thét lên đem Sử Tiến ra đánh , đánh hơn trăm côn Sử Tiến vẫn một mực không nói năng chi cả . Đổng Bình nói rằng :
- Hãy đem gông gông nó lại cho vào ngục tử tù giam đấy để đợi bắt được lũ Tống Giang rồi đem giải kinh sư một thể .
Tài cao tất phải mưu cao ,
Ở đời kén lựa dễ sao cho toàn ?
Thương thay sắt đá dạ gan ,
Đem thân mắc cạm hồng nhan cho đành !
Nói về Tống Giang sai Sử Tiến đi rồi liền viết giấy sang thuật rõ đầu đuôi cho Ngô Dụng biết , Ngô Dụng xem giấy xong lấy làm cả kinh nói cho Lư Tuấn Nghĩa biết rồi vội vàng đến trại Tống Giang để hỏi chuyện . Khi tới nơi Ngô Dụng hỏi Tống Giang rằng :
- Ai bảo Sử Tiến đi như thế ?
Tống Giang đáp :
- Hắn nói hắn thân với đứa con hát ở trong thành nên hắn tình nguyện đi đó .
- Chết nỗi ! Sao huynh trưởng làm như thế ? Nếu tôi ở đây thì quyết nhiên không thể cho đi được , xưa nay những tụi xướng ca vẫn quen lối đưa người cửa trước rước người cửa sau làm hại biết bao nhiêu người tử tế , dẩu có thân tình đến đâu cũng khó lòng mà lọt những tay mụ đầu kia được , anh ta đi phen này chắc là nguy hiểm .
- Nếu vậy quân sư nghĩ kế gì để cứu cho hắn ?
Ngô Dụng liền gọi Cố Đại Tẩu đến mà dặn rằng :
- Bây giờ nàng phải ăn mặc giả làm người nghèo khổ đi vào trong thành dò la xem tin tức Sử Tiến ra sao , rồi về báo ngay lập tức . Nếu hắn bị vào trong ngục rồi thì hãy nói khó với người ngục giả làm chỗ bà con khi trước mà vào đưa cơm rồi khẽ dặn hắn rằng cứ đêm hôm nguyệt tận ( cuối tháng ) tháng này vào khoảng tối thì ta kéo quân vào đánh thành bảo hắn phải kiếm chỗ nào mà thoát thân mới được . Còn nàng cứ đợi ở trong ấy đến đêm hôm nguyệt tận sẽ phóng lửa lên để ngoài này tiến binh vào đánh .
Nói đoạn lại quay vào bảo với Tống Giang rằng :
- Bây giờ huynh trưởng nên quân đến đánh quận Vấn Thượng để cho dân chúng phải chạy vào phủ Đông Bình rồi Cố Đại Tẩu lẩn vào đám ấy mà đi thì không ai biết đến nữa .
Ngô Dụng bàn định xong lại lên ngựa mà về phủ Đông Xương , Tống Giang cắt Giải Trân , Giải Bảo đem năm trăm quân đi đánh quận Vấn Thượng , nhân dân trong quận thấy vậy đều dắt díu nhau kéo sang phủ Đông Bỉnh để lánh nạn . Bấy giờ Cố Đại Tẩu để đầu bù tóc rối ăn mặc xống áo lam lũ để đánh lộn sòng với bọn dân chúng chạy vào phủ Đông Bình rồi lang thang giả mặt ăn xin mà đến trước nha phủ , ngày hôm đó biết Sử Tiến đã bị giam trong lao nàng bèn kiếm một phạng cơm đưa đến trước cửa đề lao để đợi . Được một lát có người lính già ở trong lao đi ra Cố Đại Tẩu liền cúi lạy khóc như mưa như gió người lính già liền hỏi rằng :
- Mụ này đi đâu mà khóc lóc khổ sở thế ?
Cố Đại Tẩu gạt nước mắt khóc sụt sùi mà rằng :
- Trong ngục đây có Sử Đại lang là người chủ cũ của tôi đã mười năm nay nghe nói đi buôn bán ở những đâu không sao được gặp , ngày nay không biết bị cớ sao mà bị ở đây giam như thế , tội nghiệp quá ! Bây giờ không có ai trông nom cơm cháo chi đến , vậy lão tôi đi xin được lưng cơm nguội muốn đem đến cứu cho ông ta một bữa dám xin đại ca thương tình mà cho tôi đưa vào thực là phúc đức cho tôi vạn bội .
- Hắn là bọn giặc ở Lương Sơn đã phạm tử tội ai dám cho mụ vào đấy được ?
- Thôi thì người ta có chết cũng là thầy trò tình nghĩa xin ông làm ơn cho tôi vào một chút khỏi mang tội với trời .
Nói xong lại khóc nức nở không thôi , lão lính thấy vậy nghĩ thầm trong bụng :'' Nếu là đàn ông thì không cho vào được nhưng một người đàn bà này thì làm gì mà ngại ?'' Nghĩ đoạn liền đưa Cố Đại Tẩu vào trong lao , bấy giờ Sử Tiến cổ đeo gông lưng mang xích đương ngồi nghẫm nghĩ trong lao khi thấy Cố Đại Tẩu vào thì cả kinh không dám nói lên lời , Cố Đại Tẩu giả vờ vừa lấy cơm vừa khóc đưa cho Sử Tiến ăn , đương khi đó có một tên Tiết cấp còn ít tuổi chạy đến quát lên rằng :
- Quân quái ! Chỗ tử ngục ai cho ngươi được đến đây mà đưa tin tức , có muốn sống thì ra ngay không thì chết đòn bây giờ ?
Cố Đại Tẩu biết không thể ngồi được lâu liền khẽ nói với Sử Tiến rằng :
- Đến đêm nguyệt tận thì liệu thoát thân ...
Sử Tiến toan hỏi lại thì người Tiết cấp kéo Cố Đại Tẩu ra ngoài cửa mất , khi đó Sử Tiến nghe được ba tiếng '' đêm nguyệt tận '' thì trong bụng hiểu thầm chắc là đêm đó binh mã đánh vào thành để cứu , chàng liệu định kế để tối hôm ấy kiếm cách thoát thân . Thấm thoát đến hhai mươi chín có hai tên tiết cấp ngồi nói chuyện với hau , một tên hỏi :
- Hôm nay là mấy rồi ?
Người nọ liền nhớ ngay đáp rằng :
- Hôm nay là ngày nguyệt tận đêm nay phải mua vàng về lễ cô hồn ấy .
Sử Tiến nghe thấy chắc hôm nay là ngày ba mươi nguyệt tận chàng liền quyết kế mong đợi đến đêm để hành sự . Gần tối hôm ấy Sử Tiến thậýy một người tiết cấp hơi ngà ngà say ngồi gần đó chàng liền chạy đến mà hỏi vờ rằng :
- Tiết cấp ơi ! Ai ở đằng sau thế kia ?
Tiết cấp nghe hỏi liền quay đầu lại để nom Sử Tiến liền giơ đầu gông giáng cho một nhát vào đầu chết gục ngay xuống . Đoạn rồi chàng liền nhặt một hòn đá mà gỡ gông ra rồi hai mắt trợn trừng trợn trạc mà đi ra sân . Bấy giờ mấy anh lính ngục cũng nửa tỉnh nửa say ngồi ngay ở đó Sử Tiến chạy đến đánh mấy anh chết còn mấy anh thì mau chân chạy thoát được , Sử Tiến đánh xonh mấy anh rồi quay vào tháo gông cho năm sáu mươi người trong ngục và tháo tung cửa ngục ra để đợi quân vào cứu ứng . Khi đó có người vào báo với Trịnh Thái thú , Thái thú sầm hẳn mặt lại liền mời Đổng Bình sang hỏi kế . Đổng Bình nói :
- Cái này chắc trong thành có người dò thám vậy xin cứ cho người vây chặt lấy bọn tù đó , để tôi thừa thế ra thành bắt tên Tống Giang về đây . Còn tướng công ở nhà coi giữ thành trì cho cẩn thận mới được .
Vào khoảng canh tư đêm hôm ấy Đổng Bình dẫn quân mã đến trại Tống Giang , Tống Giang nghe báo chắc rằng Cố Đại Tẩu lại bị sao đây liền truyền cho tam quân đều phải chỉnh tề để ra nghinh địch . Quân mã được lệnh vội vàng chỉnh đốn đội ngũ rồi kéo ra trận đón đánh . Nguyên Đổng Bình là một người tinh ranh linh lợi , tam giáo ( Nho giáo , Đạo giáo và Phật giáo ) cửu lưu ( là các phái học nho , học toán , học phù phép , phái Danh gia , mặc gia , Tung Hoành gia , Nông gia ... cộng tới chín giòng ) không gì là không thạo , quản huyền ty trác không gì là không hay , nhân thế bọn Sơn Đông , Hà Bắc thường gọi tên là Phong Lưu Song Thương tướng xưa nay .
Hôm đó khi trời vừa sáng , đôi bên dàn trận xong Tống Giang đứng bên trận này trông thấy Đổng Bình ra dáng tinh anh tuấn tú thì trong bụng có vẻ mừng thầm , sau lại thấy Đổng Bình đeo một cái túi tên có lá cờ nhỏ trong đó viết một câu đối rằng :
'' Anh hùng Song Chiên tướng
Phong lưu Vạn Hộ Hầu ''
Tống Giang thấy vậy liền sai Hàn Thao ra đánh trước , Hàn Thao vâng lệnh múa cây giáo sắt xông ngựa ra đánh Đổng Bình . Đổng Bình múa đôi thương sắt như thần hiện quỷ biến Hàn Thao không làm sao địch nổi , Tống Giang lại sai Kim Sang Ban Từ Ninh múa Câu Liêm san ra đánh thay Hàn Thao . Từ Ninh vâng lệnh xông ngựa ra đấu với Đổng Bình đôi bên quần nhau hơn năm mươi hiệp không quyết được thua Tống Giang sợ Từ Ninh đuối sức liền gõ chiêng thu quân Từ Ninh cắp sang quay ngựa chạy về bản trận Đổng Bình múa song thương phi ngựa đuổi theo Tống Giang liền thừa thế trỏ tam quân vây chặt lấy Đổng Bình , Đổng Bình bị vây trong đám quân hết sức hăng hái để đánh xông ra . Tống Giang đứng trên nấm đất cao thấy Đổng Bình chạy sang Đông thì trỏ cờ sang Đông , Đổng Bình chạy sang Tây thì lại cho cờ hiệu sang Tây quân sĩ cứ theo hiệu cờ mà bổ vây rất ngặt . Đổng Bình ra sức múa song thương đánh cự hồi lâu rồi mới tháo vây mà chạy thoát được . Tống Giang cũng không đuổi Đổng Bình liền thu quân kéo về trong thành . Đêm hôm ấy Tống Giang đem binh đến sát chân thành mà cả bốn mặt , duy Cố Đại Tẩu ở trong chưa dám phóng lửa Sử Tiến chưa dám vượt ngục để ra nên chưa làm sao đánh phá được thành . Nói về Trịnh Thái thú nguyên có một người con gái hình dung yểu điệu , tính hạnh dịu dàng Đổng Bình đã mấy phen toan dạm làm vợ mà Trịnh Vạn Lý nhất định không gả , bởi thế nên hai bên cũng có ý không bằng lòng với nhau từ trước . Đổng Bình hôm đó nhân ra trận đánh thành muốn thừa thế đương lúc chiến tranh mà cho người vào nói với Trịnh Thái thú để dạm con gái , Trịnh Thái thú đáp rằng :
- Ta đây là quan văn Đổng Bình là quan võ hai đằng dâu gai với nhau thực là đáng lắm , duy ngày nay thành phủ đương bị giặc cướp sự thế nguy cấp , nếu nhận lời gả ngay thì tất bị người ta mai mỉa . Vậy khi nào đánh đuổi quân giặc giữ yên thành quách thì bấy giờ sẽ bàn tới chuyện hôn nhân cũng không lấy gì làm muộn .
Người kia đem lời ấy về nói với Dổng Bình , Dổng Bình bất đắc dĩ vâng lời để đợi , song từ đó trong lòng vờ vẩn không vui sợ sau này Trịnh Thái thú phụ lời ước hứa thì bấy giờ xử trí làm sao ?
Đêm hôm ấy Tống Giang đánh thành rất dữ Trịnh Thái thú liền giục Đổng Bình ra đánh , Đổng Bình cả giận vội nai nịt cẩn thận rồi lên ngựa dẫn quân ra thành để đánh . Tống Giang ra trước cửa trận quát bảo Đổng Bình rằng :
- Ta đây tướng mạnh ngàn người , quân hùng mười vạn vậy toán quân nhỏ kia thì làm chi được ? Sao bằng không xuống đầu thú đi cho khỏi chết ?
Đổng Bình cả giận mắng rằng :
- Đồ tiểu lại ngông cuồng sao nói càn nói dở .
Nói đoạn múa song thương thẳng đến đánh Tống Giang , bên trận Tống Giang tả có Lâm Xung hữu có Hoa Vinh đều xông ngựa ra đón đánh Đổng Bình , hai đàng đánh hau được mấy hiệp thì Lâm Xung , Hoa Vinh quay ngựa thua chạy Tống Giang cũng kéo quân mã chạy toán loạn ra bốn mặt Đổng Bình liền ra sức theo đuổi Tống Giang . Khi đuổi đến địa hạt huyện Thọ Xuân cách thành chừng mười dặm đường , tới một chốn thôn trấn đôi bên có hai dãy nhà lá khoảng giữa có đường cái quan . Đổng Bình đương đuổi sát sau lưng Tống Giang thì bỗng thấy phía sau có Khổng Minh , Khổng Lượng xông ra kêu lên rằng :
- Không được hại chúa ta .
Vừa nói dứt lời thì thấy hai bên dãy nhà lá có tiếng thanh la khua rộn rồi đôi bên cánh cửa đều mở tung ra hẳn . Đổng Bình thấy vậy vừa toan quay ngựa trở lại thì ngựa dính phải dây móc ngã ngửa quay ra mà vật Đổng Bình xuống đất . Đoạn rồi bên tả có Nhất Trượng Thanh , Vương Nuỵ Hổ bên hữu có Trương Thanh , Tôn Nhị Nương đều xông ra bắt lấy Đổng Bình lột cả giáp mũ cướp cả thương ngựa mà trói lại , rồi cho hai viên nữ tướng áp giải đến Tống Giang .Khi đó Tống Giang đương đứng ở dưới gốc cây dương thấy chúng dong Đổng Bình đến liền quát lui hai nữ tướng mà nói rằng :
- Ta bảo mời tướng quân đến đây ai cho phép các ngươi trói như vậy ?
Hai nữ tướng nghe nói đều len lét dạ lui , Tống Giang xuống ngựa cởi trói cho Đổng Bình rồi cởi áo cẩm bào mà đưa cho mặc và cúi đầu lạy tạ Đổng Bình cũng đáp lễ lại . Tống Giang nói :
- Nếu tướng quân có lòng hạ cố thì xin ngài nhận chức chủ sơn trại cho ...
- Tiểu tướng đã bị bắt tới đây dẫu chết cũng đáng , còn đâu dám nói đến làm chủ sơn trại ?
- Trong sơn trại tôi hiện thiếu lương thực nên định đến phủ Đông Bình để vay chứ thực không có ý gì khác cả .
Đổng Bình đáp rằng :
- Trịnh Vạn Lý nguyên là một tay thày đồ đi dạy trẻ nay vớ được chức béo bở như vậy thì tránh sao cho khỏi hại dân ? Nếu huynh trưởng có rộng lượng thì cho về thì Đổng Bình này xin mở cửa thành mà thu lấy lương thảo đền ơn huynh trưởng .
Tống Giang nghe nói cả mừng liền sai người mang ngựa mũ giáp ra trả lại cho Đổng Bình , Đổng Bình bèn đóng đai giáp lên ngựa đi trước Tống Giang kéo quân mã cuốn cờ im trống theo sau . Khi tới cửa thành Đổng Bình gọi quân sĩ mở cửa , quân sĩ lấy lửa soi rõ mặt Đổng Bình bèn mở cửa bỏ địch kiều cho vào . Đổng Bình xông ngựa vào trước chặt đứt khoá sắt ở cửa rồi quân mã Tống Giang ầm ầm theo vào trong thành , Tống Giang liền truyền lệnh không được đốt nhà đốt cửa và không được giết hại lương dân . Đổng Bình vào tới thành vội vàng chạy đến phủ đường giết chết cả nhà Trịnh Vạn Lý mà cướp lấy người con gái . Tống Giang lập tức sai vào phá cửa nhà lao đón Sử Tiến ra rồi mở kho tàng lấy các thứ tiền nong lương thực , xếp lên xe cho ba anh em nhà họ Nguyễn áp giải về Lương Sơn trước . Sử Tiến được thoát ngục ra liền dẫn người đến nhà Lý Thuỵ Lan chém hết cả già trẻ không chừa một ai , Tống Giang sai đem gia tư của Trịnh Thái thú phân phát cho nhân dân và yết giấy hiểu dụ cho dân được làm ăn , quân sĩ đã chém được tham quan còn dân sự không can chi lo sợ . Hiểu dụ cho dân đâu đấy Tống Giang kéo quân về trấn An Sơn toan để về Sơn Bạc .
Mới hay :
Trên đời mạnh nhất đồng tâm ,
Xoat trời chuyển đất ầm ầm như chơi .
Xưa nay những bậc anh tài
Mượn là liên lạc làm nơi sinh tồn .
Góp tài góp sức góp khôn
Rồi ta tính cuộc vuông tròn khá chi ?
Ví chăng vây cánh phân ly
Thì non nuớc ấy còn gì mà mong .
Khi đó Tống Giang đương tính kéo quân về Lương Sơn Bạc chợt nghe Bạch Thắng báo rằng :
- Lư Tuấn Nghĩa đánh thành Đông Xương bị thua luôn hai trận , trong thành có một tên mãnh tướng tên Trương Thành quê ở phủ Chương Đức vốn tay kị hổ xuất thân tài nghề ném đá đánh người trăm viên đều trúng , người ta thường gọi Một Vũ Tiễn xưa nay , thủ hạ có hai tên phó tướng một người tên là Hoa Hạng Hổ Cung Vượng , toàn thân chạm nốt hổ trên cổ chạm đầu hổ tài nghề phóng thương trên mình ngựa ; một người là Trúng Tiên Hổ Đinh Dắc Tôn từ mặt xuống cổ đều lỗ chỗ những sẹo phóng cây thoa trên mình ngựa rất giỏi . Khi Lư Viên ngoại dẫn quân đến thì mười ngày trời không ra đánh mãi đến hôm vừa rồi Trương Thanh mới ra thành đánh nhau , bên này Hắc Tư Văn nghinh địch đánh được mấy hiệp thì Trương Thành vờ chạy cho Hắc Tư Văn đuổi theo , sau Trương Thanh quay lại ném cho một viên đá trúng ngay vào trán Hắc Tư Văn ngã lăn xuống ngựa , bấy giờ may có Yến Thanh bắn cho một mũi tên trúng ngay vào mình con ngựa Trương Thanh nên mới cứu được Hắc Tư Văn về trận . Đến hôm sau Phàn Thuỵ dẫn Hạng Sung , Lý Cổn ra đánh nhau không dè Hạng Sung bị Đinh Đắc Tôn phóng cây thoa ngay vào nách lại phải thua chạy . Hiện nay hai người còn đang dưỡng bệnh ở trong thuyền . Bởi vậy quân sư cho tiểu đệ sang mời Ca ca đến cứu ứng ngay cho .
Tống Giang nghe nói liền than với mọi người rằng :
- Lư Viên ngoại thực vô duyên quá , ta để cho Ngô Dụng , Công Tôn Thắng ở đó để tưởng rằng đến trận thành công để ta nhường ngôi chủ toạ cho ông ta nào ngờ lại gặp tay địch thủ như vậy . Đã thế thì anh em ta phải mau mau đi cứu mới được .
Nói đoạn liền truyền lệnh các tướng lên ngựa dẫn tam quân kéo qua phủ Đông Xương , khi tới nơi bọn Lư Tuấn Nghĩa đón tiếp Tống Giang cho quân tạm hạ trại rồi bàn định thi kế với nhau . Đương khi bàn bạc chuyện trò thì nghe báo Một Vũ Tiễn đem quân đến khơi đánh Tống Giang liền đem quân ra cánh đòng nội rộng dàn thành trận thế rồi các đầu lĩnh đều xông ra đứng trước cửa cờ để đợi .
Khi ba hồi trống trận vừa dứt thì thấy Trương Thanh phi ngựa xông ra bên tả có Cung Vượng bên hữu có Đinh Đắc Tôn ba ngựa cũng đến trước cửa trận . Rồi ba tướng trỏ Tống Giang mắng rằng :
- Quân giặc cỏ ở vũng nước nay ta quyết một trận với ngươi ...
Tống Giang quay lại hỏi :
- Ai ra đánh tên ấy cho ta ?
Nói dứt lời thì thấy một vị tướng tức giận ra dáng tức giận tay cầm Câu Liêm Sang giục ngựa ra trước trận để đánh Trương Thanh , Tống Giang trông ra biết rằng vị anh hùng ấy là Kim Sang Thủ Từ Ninh thì trong bụng mừng thầm thì chắc là hai địch thủ với nhau được . Từ Ninh đánh nhau chừng được dă,m hiệp thì Trương Thanh tay tả cầm thương hất vờ một cái rồi tay hữu thò vào túi gấm lấy một viên đá nhằm ngay giữa mi mắt Từ Ninh ném ngay một phát Từ Ninh ngã lăn ngay xuống đất . Cung Vượng cùng Đinh Đắc Tôn xông ra để bắt Từ Ninh , bên này Lã Phương , Quách Thịnh liền sấn ra để đem Từ Ninh về bản trận . Bọn Tống Giang thấy vậy đều kinh sợ thất sắc Tống Giang liền hỏi luôn rằng :
- Đầu lĩnh nào ra đánh một trận nữa xem ?
Nói chưa dứt lời thì thấy Cẩm Mao Hổ Yến Thuận phi ngựa xông ra đánh Tống Giang toan ngăn giữ lại thì Yến Thuận đã xông tót ra giữa trận không sao cầm lại được . Yến Thuận đánh nhau với Trương Thành được vài hiệp thì đuối sức không sao cầm cự nổi liền quay ngựa chạy về Trương Thành thừa thế đuổi theo ném cho một viên đá vào giữa miếng kính yểm tâm ở sau lưng đến keng một cái , Yến Thuận vội phục xuống ngựa mà chạy . Đoạn rồi bên trận Tống Giang , Bách Thắng Tướng Hàn Thao quát lên rằng :
- Đồ thất phu ta sợ gì .
Nói đoạn liền múa gươm xông ra đánh Trương Thanh , đôi bên đều hăng hái đánh nhau quân sĩ đều reo hò váng cả lên . Hàn Thao muốn khoe tài trước mặt Tống Giang bèn cố gắng hết sức bình sinh mà đánh rất là kịch liệt , đánh nhau chừng được mươi hiệp thì Trương Thanh lại quay ngựa chạy Hàn Thao biết mẹo Trương Thanh ném đá bèn kềm ngựa lại mà không đuổi theo nữa . Trương Thanh thấy Hàn Thao không đuổi lại vội quay cương ngựa lại Hàn Thao liền giơ gươm lên để đón đánh , chàng vừa giơ gươm lên thì bỗng bị Trương Thanh ném cho một viên đá ngay vào mũi máu chảy lênh láng rồi chạy về bản trận . Bành Dĩ thấy vậy nổi giận đùng đùng không đợi tướng lệnh của Tống Giang liền sốc ngựa ra múa đao hai lưỡi đánh Trương Thanh . Đôi bên chưa kịp giao nhau thì Bành Dĩ bị một viên đá vào ngay giữa mặt vất cả đao xuống mà chạy . Tống Giang thấy mấy tướng bị thua luôn thì trong lòng hơi núng toan rút quân mã về trại , chợt đâu thấy có Xú Quân Mã Tuyên Tân ở đằng sau Lư Viên ngoại chạy ra kêu rằng :
- Ngày nay nếu để mất uy phong thì sau này làm sao đánh được ? Thử xem đá có ném được ta không ?
Nói đoạn múa đao xông ngựa ra đánh Trương Thanh cười mà rằng :
- Một kẻ ra chạy một kẻ , hai kẻ ra chạy hai kẻ ngươi không biết nhũng viên đá của ta sao ?
- Ngươi ném trúng được người khác chứ ném trúng sao được ta ?
Vừa dứt lời thì bỗng thấy viên đá ném ngay vào bên mồm rồi Tuyên Tân bị ngã ngay lập tức , bên kia Cung Vượng , Đinh Đắc Tôn vội kéo ra bắt Tuyên Tân song vì quân tướng của Tống Giang rất đông nên không sao mà bắt nổi . Tống Giang thấy vậy khí giận đầy tay rút kiếm cắt vạt áo mà thề rằng :
- Nếu không bắt được người này thì không lui quân về nữa .
Hồ Duyên Chước thấy Tống Giang thề nguyền như vậy bèn nói lên rằng :
- Huynh trưởng nói như vậy thì anh em ta còn được việc gì nữa ?
Nói đoạn vỗ ngựa Tích Huyết Ô Truy ra trận quát Trương Thanh rằng :
- Quân trẻ con cậy thế khoe tài có biết Đại tướng Hồ Duyên Chước đây không ?
Trương Thanh mắng lại rằng :
- Đồ tướng hèn nhục nước nay gặp ta thì đáng kiếp .
Nói đoạn phóng một viên đá ở trong tay ra Hồ Duyên Chước thấy vậy giơ tay lên đỡ bị viên đá ném phải tay không sao khiến nổi cây thương vội vàng quay về bản trận . Tống Giang bảo với các đầu lĩnh rằng :
- Đầu lĩnh mã quân bị thương nhiều rồi , còn đầu lĩnh bộ quân ai ra bắt nó cho ta ?
Nói đoạn thấy Lưu Đường múa đao sùng sục đi ra Trương Thanh trông thấy cả cười mắng rằng :
- Mã quân còn chả làm chi nữa là bộ quân .
Lưu Đường cả giận chạy thẳng đến đánh Trương Thanh , Trương Thanh không đánh vội vàng quay ngựa chạy thẳng về bản trận Lưu Đường liền sấn lên giơ đao chém ngay một nhát vào chân ngựa Trương Thanh , con ngựa của Trương Thanh gip8 chân hất về phía đằng sau rồi vẫy đuôi vung lên đập ngay vào mặt Lưu Đường làm cho Lưu Đường hoa mắt không biết lối nào mà lần . Bấy giờ Trương Thanh ném ra một viên đá Lưu Đường ngã lăn xuống đất rồi đám quân của Trương Thanh đổ ra vây bắt Lưu Dường về bản trận . Tống Giang thấy vậy kêu to lên rằng :
- Cứu Lưu Đường với ...
Nói chưa dứt lời thì thấy Thanh Diện Tú Dương Chí múa đao xông ngựa ra đánh Trương Thanh , Trương Thanh giơ thương lên đón Dương Chí liền giơ đao lên chém , Trương Thanh né mình về một bên Dương Chí chém một nhát trượt ra ngoài . Trương Thanh lấy một viên đá cầm ra tay quát lên một tiếng '' mau '' rồi thấy viên đá luồn thẳng qua nách Dương Chí . Trương Thanh lại ném luôn một viên đá nữa trúng ngay vào mũi Dương Chí , Dương Chí choáng người vội cúi gục xuống yên ngựa chạy về bản trận . Tống Giang nom thấy thế nói lên rằng :
- Nếu phen này bị toả mất nhệu khí thì trở về Lương Sơn sao được ? Ai ra đối trận cho ta bây giờ ?
Chu Đồng nghe Tống Giang nóiliền đưa mắt nhìn Lôi Hoành mà bảo rằng :
- Một người không ăn thua gì thì hai anh em ta cùng ra xem sao ?
Nói đoạn Chu Đồng ở bên tả Lôi Hoành ở bên hữu cùng múa đao xông ra để đánh Trương Thanh cười mà rằng :
- Một người không làm gì được lại thêm một người nữa ... Cho các ngươi đến mười người xông ra cũng vô ích ..
Chàng vừa nói vừa thò tay vào túi lấy đá nết mặt vẫn có dáng gì sợ hãi , bấy giờ Lôi Hoành xông đến trước bị Trương Thanh ném cho một viên đá ngay giữa trán ngã lăn xuống đất Chu Đồng vội xông vào để cứu bất đồ lại bị một viên đá trúng ngay vào cổ .
Quan Thắng đứng bên trận Tống Giang thấy vậy bèn cố gắng hết uy thần mua thanh long đao phóng ngựa xích thố ra cứu Chu Đồng , Lôi Hoành ; chàng vừa mới cứu hai người chạy về bản trận thì đã thấy một viên đá ném thẳng tới nơi Quan Thắng nhanh mắt trông bèn đưa thanh đao lên đỡ thì viên đá ném trúng vào thanh đao bật cả lửa lên , Quan Thắng lại vội vàng quay về bản trận . Song Chiên tướng Đổng Bình thấy vậy nghĩ thầm trong bụng '' Ta đây mới đầu hàng Tống Giang nếu không thi tài võ nghệ cho biết thì khi về trên núi tất kgông giá trị được ''Nghĩ đoạn liền vác song thương phi ngựa ra trận Trương Thanh thấy Đổng Bình liền quát mắng rằng :
- Ta với ngươi là hàng xóm với nhau đáng lẽ phải đồng tâm bắt giặc mới phải , nay ngươi nỡ lòng nào bội bạc triều đình mà đi phò tá với giặc như thế phỏng nhục hay không ?
Đổng Bình cả giận múa song thương vào đánh Trương Thanh hai bên người ngựa tiến lui , ba cây thương lên xuống đánh nhau chừng dăm bảy hiệp thì Trương Thanh quay ngựa mà chạy ngay , Đổng Bính quát lên rằng :
- Người khác bị trúng đá của ngươi chứ ta đây thì đá nào gần được ?
Nói đoạn liền xốc ngựa đuổi theo Trương Thanh vừa chạy vừa lấy viên đá ném lại Đổng Bình , Đổng Bình hanh mắt nhanh tay gạt viên đá nẩy ra ngoài mất . Trương Thanh lấy viên đá thứ hai ném luôn phát nữa Đổng Bình lại né tránh mình về một bên viên đá lại trúng ra ngoài . Trương Thanh thấy hai viên đá ném không ăn thua trong lòng hơi núng bấy giờ Đổng Bình đuổi gần sát đến đằng sau lưng Trương Thanh cầm thương đâm một hát vào sau lưng Trương Thanh giơ lá chắn lên đỡ và né mình sang một bên Đổng Bình đâm cây thương trượt ra ngoài , rồi con ngựa của Đổng Bình sấn lên với con ngựa Trương Thanh . Trương Thanh vội vàng vất thương xuống đất rồi khoành tay ra ôm chặt lấy cả Đổng Bình lẫn cây thương của Đổng Bình mà vật xuống . Bất đồ chàng vật không thấy chuyền rồi hai người ôm chặt nhau mà quây quần ở giữa vòng trận . Sách Siêu ở bên trận Tống Giang bèn múa đại phủ ra giải cứu , bên kia Cung Vượng cùng Đinh Đắc Tôn cũng xông ngựa ra đánh Sách Siêu , ba tướng lại giằng nhau vào một chỗ mà không sao gỡ ra được .
Lâm Xung , Lã Phương , Quách Thịnh , Hoa Vinh cùng nhau xông ngựa ra múa thương múa kích ra đánh cứu Đổng Bình cùng Sách Siêu . Trương Thanh thấy thế lực không địch nổi vội bỏ Đổng Bình chạy về bản trận Đổng Bình hăng hái xông vào để đuổi Trương Thanh bất chợt lúc Đổng Bình vô ý bèn lấy viên đá đợi lúc Đổng Bình đến gần ném cho một phát , Đổng Bình nhanh mắt né mình để tránh viên đá đi sượt qua bên tay đánh vù một cái Đổng Bình liền quay ngựa lại mà không dám đuổi nữa . Đằng kia Sách Siêu bỏ Cung Vượng , Đinh Đắc Tôn toan xông sang để đuổi Trương Thanh , Trương Thanh lấy viên đá ném một phát trúng mặt Sách Siêu bắn phọt máu tươi ra rồi Sách Siêu chạy về bản trận .Khi ấy Lâm Xung , Hoa Vinh đương đánh nhau với Cung Vượng ; Lã Phương , Quách Thịnh thì đương đánh nhau với Đinh Đắc Tôn . Cung Vượng đánh nhau được mấy hiệp thì trong bụng đã hơi chồn liền lấy mũi phi thương ra đánh Lâm Xung , Hoa Vinh bất đồ phi thương ra không trúng thành ra trơ trọi tay không , không có khí giới để đánh bị Lâm Xung , Hoa Vinh bắt sống đem về trại Tống Giang .
Còn Đinh Đắc Tôn múa cây phi thoa ra sức chống chọi với Lã Phương , Quách Thịnh rất là hăng hái , sau Lãng Tử Yến Thanh đứng trong trận nom thấy liền nghĩ trong bụng rằng '' Trong một nháy mắt mà quân ta có tới mười lăm viên Đại tướng bị đánh vậy nếu không bắt được thằng tiểu tướng này của họ thì còn mặt mũi nào nữa ! '' Nghĩ đoạn liền vất gậy xuống lấy tên nỏ ra nhắm bắn một phát vào chân ngựa của Đinh Đắc Tôn , con ngựa bị đau ngã khuỵ xuống đất rồi Lã Phương , Quách Thịnh sấn nghiến vào bắt sống Đinh Đắc Tôn . Trương Thanh thấy vậy toan xông ra cứu song vì ít người không địch nổi liền truyền lệnh lui quân rồi giải Lưu Đường về phủ Đông Xương .
Hôm đó quan phủ Đông Xương đứng trên thành nom trận thấy Trương Thanh đánh luôn mười lăm viên tướng Lương Sơn Bạc , sau dẫu bị bắt mất Cung Vượn , Đinh Đắc Tôn song lại bắt được Lưu Đường về đó thì trong lòng lấy làm vui mừng vô cùng , liền trở về trong phủ để nâng chén mừng Trương Thanh và sai giam Lưu Đường vào trong ngục để cùng bàn việc quân . Bên kia Tống Giang thu quân về trại sai giải hai người Cung Vượng , Đinh Đắc Tôn về sơn trại trước rồi Tống Giang nói với Lư Tuấn Nghĩa cùng Ngô Dụng rằng :
- Ta nghe về thời Ngũ Đại xưa có Vương Ngạn Chương trong một nháy mắt đã bắt được ba mươi sáu tướng của nhà Đường , ngày nay Trương Thanh trong một loáng mà đánh nổi mười lăm viên đại tướng của ta vậy sức khoẻ của Trương Thanh cũng chả kém gì Vương Ngạn Chương thời trước .
Chúng nghe nói liền im phăng phắc một lượt Tống Giang lại nói rằng :
- Tôi xem người ấy toàn nhờ Cung Vượng , Đinh Đắc Tôn làm vây cánh , vậy ngày nay vây cánh đã bị mất thì ta dùng lương sách mà bắt người ấy được .
Ngô Dụng nói :
- Huynh trưởng cứ yên tâm tôi hiểu cách của anh ta và đã định kế sách lâu rồi ... Nay hãy cho các đầu lĩnh bị thương về sơn trại và cho Lỗ Trí Thâm , Hoàng Tín , Tôn Lập , Võ Tòng , Lý Tập đem hết thuỷ quân đi và sắp cả xe ngựa thuyền bè nhất tề tiến lên rồi lừa Trương Thanh ra thành thì tất là xong việc . Nói đoạn quay lại cắt đặt hiệu lệnh cho các quân sĩ .
Về phần Trương Thanh một hôm bàn định với quan phủ Đông Xương rằng :
- Ta tuy đánh được hai trận nhưng thế giặc còn to chưa trừ được gốc , vậy xin cho người đi dò xét hư thực ra sao .
Đương khi bàn luận chợt thấy người vào báo : Về mặt Tây Bắc có hơn trăm xe tải lương và trên mặt sông cũng có hơn năm trăm chiến thuyền đều chở lương thảo tiến đi , chỉ có mấy người Đầu lĩnh đi áp giải ở đó . Thái thú nghe báo nói rằng :
- Cái đó không khéo lại mưu kế gì chăng ? Ta phải cho người đi thám lại xem hắn có tải lương hay không ?
Ngày hôm sau người đi thám về báo : Các xe đều xếp đầy những gạo , các thuyền dầu có che đậy song ở trong toàn thị là túi gạo tất cả không sai . Trương Thanh nói :
- Nếu vậy đêm nay ta ra thành đón chặn lấy đám xe rồi sẽ cướp lấy các thuyền thì tất là đắc thắng .
Quan phủ khen phải mà rằng :
- Làm thế thì diệu lắm song tướng quân phải cẩn thận mới được .
Trương Thanh vâng lệnh rồi đến đêm kéo quân ra đi . Hôm đó mây quang trăng sáng quân đi được mười dặm đường thì đã thấy xe lương tải đến trong cờ viết rõ '' Lương Trung Nghĩa của trại Thuỷ Hử '' và có một nhà sư Lỗ Trí Thâm vác thiền trượng đi trước . Trương Thanh trông thấy Lỗ Trí Thâm liền nói một mình rằng :
- Ta cho thằng trọc này một viên đá vào óc mới được ...
Nói đoạn liền lấy viên đá ra ném , Lỗ Trí Thâm tuy nom thấy Trương Thanh đến song trong bụng làm mặt giả vờ không biết cứ vác thiền trượng cắm đầu để chạy , bất đồ bị một viên đá ném ngay vào đầu máu tươi nhảy vọt ra rồi ngã lăn xuống đất . Quân mã Trương Thanh đều reo hò xông đến để bắt Võ Tòng đi sau thấy vội múa hai khẩu giới đao sấn lên để cứu Lỗ Trí Thâm rồi bỏ tất cả các xe cộ mà chạy . Trương Thanh cướp được lương thảo lấy làm mừng rỡ liền không đuổi theo Lỗ Trí Thâm mà giải lương thảo về thành , Quan phủ thấy vậy cả mừng liền truyền lệnh thu vào trong kho . Trương Thanh lại xin ra đánh quan phủ lại dặn với rằng :
- Tướng quân phải liệu cơ đấy ...
Trương Thanh vâng lời lên ngựa đi ra cửa Nam bấy giờ trông thấy thuyền lương đầy rẫy trên sông không biết tới đâu mà kể , Trương Thanh bèn cho mở cửa thành mà nhất tề kéo ra cả bên sông . Khi tới nơi bỗng thấy mây mù đen kịt sương tối đầy trời đám quân nhìn sát tận nhau mà không ai trông thấy ai cả . Nguyên đó là phép thuật của Công Tôn Thắng làm để mê man quân mã của Trương Thanh , Trương Thanh thấy vậy trong lòng kinh sợ vội lui quân mã để quay về , dè đâu vừa quay lại thì bốn mặt có tiếng hò reo rồi bỗng thấy quân mã ở đâu ầm ầm kéo đến , đoạn rồi thấy Lâm Xung dẫn quân kỵ ra ngăn áp cả người lẫn ngựa Trương Thanh xuống nước . Bấy giờ ở dưới nước đã có đám Lý Tuấn , Trương Hoành , Trương Thuận ba anh em nhà họ Nguyễn cùng Đồng Uy , Đồng Mãnh chực sẵn ở đó Trương Thanh xuống nước luống cuống không lên được bị ba anh em họ Nguyễn bắt trói đem về trong trại .
Ngô Dụng cùng Tống Giang được tin liền thôi thúc quân mã ra đánh thành rất khẩn , một mình tri phủ hết sức giữ thành được một lúc thì quân mã Tống Giang đã phá cửa thành tràn vào không sao ngăn nổi , Tống Giang kéo vào trong thành trước hết cứu cho Lưu Đường ra , rồi sau mở kho tàng lấy tiền lương chia một phần cho dân cư ở đó còn thì đem cả về Lương Sơn . Quan phủ Đông Xương vốn người chính trực thanh liêm nên tha không giết hại . Đoạn rồi Tống Giang tụ quân chúng ở trong phủ Đông Xương . Bấy giờ thuỷ quân đầu lĩnh giải Trương Thanh vào phủ , các tướng bị Trương Thanh đánh trước đều nghiênm1 răng nghiến lợi muốn giết Trương Thanh , duy Tống Giang thấy giải đến nơi vội vàng xuống thềm đón tiếp mà nói lại rằng :
- Quân chúng không biết lỡ phạm hổ uy , xin ngài tha lỗi ấy cho ...
Nói đoạn toan mời Trương Thanh lên ngồi chợt đâu thấy Lỗ Trí Thâm đầu buộc khăn tay bằng vải tay cầm thiền trượng bằng sắt xông ra để đánh Trương Thanh . Tống Giang thấy vậy vội ngăn Lỗ Trí Thâm lại mà quát nạt im đi Trương Thanh thấy Tống Giang là người nghĩa khí như vậy bèn cúi đầu lạy tạ xin hàng . Tống Giang lại đổ rượu xuống đất lại bẻ một mũi tên mà thề rằng :
- Anh em ai còn thù hằn với Trương Thanh thì trời đất không dung chết ở nơi đao kiếm .
Chúng nghe nói đều im phăng phắc không ai còn hục hặc chi nữa . Đoạn rồi Trương Thanh nói với Tống Giang rằng :
- Ở phủ Đông Xương có một người thú y họ Hoàng Phủ tên Đoan xem tướng ngựa rất giỏi , xem bệnh ngựa và chữa bệnh ngựa rất tinh . Nguyên là người ở U Châu mắt biếc râu vàng người ta thướng gọi là Tử Nhiêm Bá ( bác râu vàng ) Lương Sơn Bạc ta tất có khi dùng đến hắn , vậy xin cho vợ con người ấy lên Sơn Bạc một thể cho tiện .
Tống Giang nghe nói cả mừng mà rằng :
- Nếu được Hoàng Phủ Đoan có lòng cùng nhau tụ nghĩa thì còn gì hơn được nữa ?
Trương Thanh thấy Tống Giang một dạ tin yêu chàng bèn đi gọi Hoàng Phủ Đoan đến để bái kiến Tống Giang cùng các đầu lĩnh . Tống Giang thấy Hoàng Phủ Đoan mắt xanh lóng lánh , râu dài quá bụng rõ là một bậc phi thường thì lấy làm khen ngợi vô cùng , Hoàng Phủ Đoan thấy Tống Giang là người nghĩa khí như vậy thì cũng vui mừng lấy làm thán phục xin theo tới Lương Sơn .
Khi trò chuyện thoả hiệp rồi Tống Giang bèn truyền lệnh cho các đầu lĩnh chỉnh đốn quân mã thu xếp xe ngựa và tiền lương đem về sơn trại . Khi về tới sơn trại Tống Giang sai thả Cung Vượng và Đinh Đắc Tôn ra lấy lời ngon ngọt dỗ dành hai người rất ân cần tử tế , hai người đều lạy tạ mà xin quy hàng ở đó . Bấy giờ ở sơn trại tính tất cả có tới một trăm đẩu lĩnh đều đề huề xum họp với nhau , Tống Giang thấy vậy vui mừng bèn sai đặt tiệc rồi nói với anh em rằng :
- Từ khi anh em ta bước chân lên núi tới nay ơn nhờ trời đất các công việc đều được trơn tru không hề có chút gì vấp váp . Ngày nay lại nhờ trí dũng của anh em tôn tôi lên làm chủ trại , vậy tôi có một lời này muốn giải bầy khúc nhôi dám xin anh em lấy lóng nghĩa khí mà chấp nhận lấy cho , thì thực là hân hạnh cho sơn trại vô cùng .
Ngô Dụng nói rằng :
- Huynh trưởng có điều gì dạy bảo xin cứ nói cho anh em được biết .
Tống Giang bèn ung dung đem ý kiến giải bầy cùng các vị đầu lĩnh .
Mới Hay :
Mấy phen lở đất long trời ,
Anh hùng trải lắm trần ai mới già .
Đôi phen bốn bể một nhà ,
Đông , Tây họp mặt san hà khiếp gan .
Cùng nhau hợp thể liên đoàn
Non cao độc lập sáng tràn tự do .
Dọc ngang riêng một cơ đồ
Máu nồng chan chứa một lò nghĩa chung .
Lương Sơn trăm tám anh hùng
Giang hồ nghĩa nặng muôn trùng ai ơi !
Nhà Trung Nghĩa bia đá nổi hàng văn ;
Vũng Lương Sơn bên vàng kinh giấc mộng .
Bấy giờ Tống Giang báo với các đầu lĩnh rằng :
- Lũ anh em ta bấy lâu vào sinh ra tử mong mỏi tìm nhau , để kết lấy giang hồ đại nghĩa , vậy ngày nay đã xum họp được một trăm lẻ tám vị anh hùng , trí dũng kiêm toàn anh tài không thiếu , thực là một cơ hội rất hiếm xưa nay ai trông thấy thế mà chẳng đồng tâm hệp lực để cùng liên lạc với nhau . Duy trong khi gây cuộc binh đao kể cũng thiệt hại đến nhiều dân chúng , vậy ngày nay muốn lập đàn trai để tạ ơn trời đất quỷ thần , một là cầu đảo cho anh em được vui vẻ yên lành , hai là muốn cho triều mau ra ơn sá tội để cùng hau hết sức báo đền non nước thì dẫu chết cũng không dám từ nan , ba là cầu cho Tiều Thiên Vương sớm thăng thiên giới thế thế sinh sinh , rồi sau được gặp nhau và nhân tiện cầu cho các linh hồn bị chết chóc từ trước tới nay đều được siêu sinh tĩnh thổ về chốn lạc viên ... Chẳng hay ý tưởng các anh em nghĩ ra sao ?
Các đầu lĩnh nghe nói đều đáp rằng :
- Đó là một công quả phúc đức anh em đều xin theo ý Ca ca chỉ giáo .
Ngô Dụng nói :
- Việc này tất phải nhờ Công Tôn Thắng tiên sinh làm chủ , rồi cho người đi đón các đạo sĩ khắp nơi để về cúng mới được .
Nói đoạn liền bàn định đến ngày rằm tháng tư làm chay hạn định bảy ngày đêm công quả , cho các người đi đón các đạo trâng về cúng và sai người mua sắm lễ vật cùng bày dọn đạo tràng . Trước Trung Nghĩa đường dựng cây phán lớn bốn xung quanh kết ba từng đài rất cao trong bày Thánh Trượng Tam Thanh , Thất Bảo hai ban đặt thờ hai mươi lăm vị tinh tú , mười hai ngôi sao giờ cùng các tinh chủ trên trời , ra bên ngoài đặt giám thờ thần tướng Thôi , Lư , Đặng , Đậu .
Hôm ấy khí trời trong trẻo gió mát trăng thanh đàn tràng đã lập xong rồi , Công Tôn Thắng liền dẫn bốn mươi tám người đạo tràng ra làm lễ , bấy giờ Tống Giang , Lư Tuấn Nghĩa đứng đầu rồi đến Ngô Dụng cùng các đầu lĩnh ra đốt hương coi lễ . Công Tôn Thắng giữ việc đàn tràng coi giữ các giấy sớ ấn bùa và cùng với bốn mươi tám người đạo tràng cùng nhau mỗi ngày ra làm ba khoá lễ . Tống Giang nhất tâm cầu nguyện mong Hoáng thiên báo ứng hiển nhiên liền bảo Công Tôn Thắng đốt sớ tâu lên thượng đế . Đến đêm hôm thứ bảy Công Tôn Thắng ở trên tầng đàn Hư Hoàng thứ nhất các đạo tràng ở tầng thứ hai Tống Giang cùng các đầu lĩnh ở tầng thứ ba còn các tiểu đầu lĩnh cùng bọn tướng tá đều đứng cả dưới đàn mà cùng nhau vái lạy trời xanh cầu xem báo ứng .
Được một lát vào khoảng canh ba chợt nghe thấy trên trời có một tiếng soạt rất to như tiếng xé lụa rồi thấy cửa trời về phía Tây Bắc kiều phương mở tung ra rồi thấy một cái bàn vàng hai đầu nhỏ ở giữa rộng trông như mặt trời chói lọi sáng rực xuốn khắp trần ai . Chợt lại thấy ở trong đàn có một cái khối lửa to như cái thúng lừ đừ đi xuống đàn Hư Hoàng quanh chuyển một vòng rồi lặn xuống đất về phía chính Nam . Đoạn rồi mặt trời lại trở lại như cũ mọi người đều lạy tạ xuống đàn mà đào đất để tìm . Khi đào tới ba thước đất chợt thấy có một miếng bia đá chạm Thiên thư ở mặt giữa và cả đôi bên . Tống Giang sai đem về làm lễ tạ đàn rồi sáng hôm sau đưa tiền công quả để tặng cho các đạo tràng và đem bia đá ra xem .
Khi nom đến bia đá thấy chữ nghĩa ngoằn ngoèo khác hẳn chữ nghĩa thường không còn ai biết nghĩa lý ra sao cả , sau có một người đạo tràng họ Hà tên là Diệu Thông nói với Tống Giang rằng :
- Tổ phụ nhà tôi khi xưa có một bộ sách chuyên để cắt nghĩa các lối chữ Thiên thư , vậy lối chữ đây tức là lối chữ khoa dẫu tôi có thể hiểu được xin để cho tôi dịch giúp .
Tống Giang nghe nói cả mừng liền nhờ Hà Diệu Thông xem giúp và dịch cho mọi người cùng hiểu nghĩa , Hà Diệu Thông xem một lúc rồi nói với Tống Giang rằng :
- Hai bên cạnh bia một bên có chữ '' Thế Thiên Hành Đạo '' ( thay trời làm đạo ) và một bên có bốn chữ '' Trung Nghĩa Lưỡng Toàn '' ( trung nghĩa vẹn hai ) trên có các vị sao trên trời và ở dưới chứa đủ tên họ các ngài ở đó . Nếu các ngài rộng tha phép cho tôi xin viết rõ để cho các ngài xem .
- Chúng tôi mê muội không biết văn trời nay nếu được đạo sĩ chỉ đạo đường mê thì còn gì hơn nữa , dám xin đạo sĩ hết lòng chỉ bảo rõ ràng cho biết hoặc giả ở trong có điều chi Hoàng thiên quở phạt cũng xin chớ giấu chúng tôi .
Nói đoạn liền gọi Thánh Thủ Thư Sinh Tiêu Nhượng lấy giấy vàng mực đen ra để Hà Diệu Thông đọc cho viết . Hà Diệu Thông lại nói rằng :
- Trong tấm bia này trước mặt có ba mươi sáu hàng chữ toàn thị là sao Thiên Cương , mặt sau có bảy mươi hai hàng chữ toàn thị là sao Địa Sát phía dưới có chứa tên họ các nghĩa sĩ ở đây cả .
Nói đoạn liền đọc ba mươi sáu hàng chữ ở trước mặt bia :
Thiên Khôi Tinh - Hổ Bảo Nghĩa Tống Giang
Thiên Cương Tinh - Ngọc Kỳ Lân Lư Tuấn Nghĩa
Thiên Cơ Tinh - Trí Đa Tinh Ngô Dụng
Thiên Nhân Tinh - Nhập Long Vân Công Tôn Thắng
Thiên Dũng Tinh - Đại Đao Quan Thắng
Thiên Hùng Tinh - Báo Tử Đầu Lâm Xung
Thiên Mãnh Tinh - Tích Lịch Hoả Tần Minh
Thiên Uy Tinh - Song Chiên Hồ Duyên Chước
Thiên Anh Tinh - Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh
Thiên Quý Tinh - Tiểu Toàn Phong Sài Tiến
Thiên Phú Tinh - Phát Thiên Bằng Lý Ứng
Thiên Mãn Tinh - Mỹ Nhiêm Công Chu Đồng
Thiên Cô Tinh - Hoa Hoà Thượng Lỗ Trí Thâm
Thiên Thương Tinh - Hành Giả Võ Tòng
Thiên Lập Tinh - Song Thương Tướng Đổng Bình
Thiên Tiệp Tinh - Một Vũ Tiễn Trương Thanh
Thiên Âm Tinh - Thanh Diện Thủ Dương Chí
Thiên Hữu Tinh - Kim Sang Thủ Từ Ninh
Thiên Không Tinh - Cấp Tiên Phong Sách Siêu
Thiên Dị Tinh - Xích Phát Quỷ Lưu Đường
Thiên Sát Tinh - Hắc Toà Phong Lý Quỳ
Thiên Tốc Tinh - Thần Hành Thái Bảo Đới Tung
Thiên Vị Tinh - Sử Văn Long Sử Tiến
Thiên Cứu Tinh - Mộc Giả Lan Mục Hoằng
Thiên Thoái Tinh - Sáp Sỉ Hổ Lôi Hoành
Thiên Thọ Tinh - Hỗn Giang Long Lý Tuấn
Thiên Kiếm Tinh - Lập Địa Thái Tuế Nguyễn Tiểu Nhị
Thiên Bình Tinh - Thuyền Đẩu Hoả Trương Hoành
Thiên Tội Tinh - Đoản Mệnh Nhị Lang Nguyễn Tiểu Ngũ
Thiên Tổn Tinh - Lăng Lý Bạch Điều Trương Thuận
Thiên Đại Tinh - Hoạt Diêm La Nguyễn Tiểu Thất
Thiên Lao Tinh - Bệnh Quan Sách Dương Hùng
Thiên Tuệ Tinh - Biển Mệnh Tham Quan Thạch Tú
Thiên Bảo Tinh - Lưỡng Đầu Xà Giải Trân
Thiên Khốc Tinh - Long Vi Hạt Giải Bảo
Thiên Xảo Tinh - Lãng Tử Yến Thanh
Bảy mươi hai hàng chữ mặt sau bia :
Địa Khôi Tinh - Thần Cơ Quân Sư Chu Vũ
Địa Sát Tinh - Trấn Tam Sơn Hoàng Tín
Địa Dũng Tinh - Bệnh Uý Tri Tôn Lập
Địa Kiệt Tinh - Xú Quân Mã Tuyên Tân
Địa Hùng Tinh - Mộc Tỉnh Can Hắc Tư Văn
Địa Uy Tinh - Bách Thắng Tướng Hàn Thao
Địa Anh Tinh - Thiên Mục Tướng Bành Dĩ
Địa Kỳ Tinh - Thánh Thuỷ Tướng Quân Đan Đình Khuê
Địa Mãnh Tinh - Thần Hoả Tướng Quân Nguỵ Định Quốc
Địa Văn Tinh - Thánh Thủ Thư Sinh Tiêu Nhượng
Địa Chính Tinh - Thiết Diện Khổng Mục Bùi Tuyên
Địa Tịch Tinh - Ma Vân Kim Si Âu Bằng
Địa hạp Tinh - Hoả Nhỡ Tâon Nghê Đặng Phi
Địa Cường Tinh - Cẩm Mao Hổ Yến Thuận
Địa Âm Tinh - Cẩm Báo Tử Dương Lâm
Địa Phụ Tinh - Oanh Thiên Lôi Lăng Chấn
Địa Hội Tinh - Thần Toán Tử Tưởng Kính
Địa Tá Tinh - Tiểu Ôn Hầu Lã Phương
Địa Hựu Tinh - Kiển Nhân Quý Quách Thịnh
Đị Linh Tinh - Thần Y An Đạo Toàn
Địa Thú Tinh - Tử Nhiêm Bá Hoàng Phủ Đoan
Địa Vi Tinh - Nuỵ Cước Hổ Vương Anh
Địa Tuệ Tinh - Nhất Trượng Thanh Hồ Tam Nương
Địa Hao Tinh - Táng Môn Thần Đào Húc
Địa Mặc Tinh - Hỗn Thế Ma Vương Phàn Thuỵ
Địa Xương Tinh - Mao Đẩu Tinh Khổng Minh
Địa Cường Tinh - Độc Hoả Tinh Khổng Lượng
Địa Phi Tinh - Bát Tý Na Tra Hạng Sung
Địa Tẩu Tinh - Phi Thiên Đại Thánh Lý Cổn
Địa Xảo Tinh - Ngọc Tý Tượng Kim Đại Kiện
Địa Minh Tinh - Thiết Dịch Tiên Mã Lân
Địa Tiến Tinh - Xuất Động Giao Đồng Uy
Địa Thoái Tinh - Phan Giang Thần Đồng Mãnh
Địa Mãn Tinh - Ngọc Phạn Cang Mạnh Khang
Địa Toại Tinh - Thông Tý Viện Hầu Kiện
Địa Chu Tinh - Khiến Giản Hổ Trần Đạt
Địa Ẩn Tinh - Bạch Hoa Xá Dương Xuân
Địa Di Tinh - Bạch Diện Lang Quân Trịnh Thiên Thọ
Địa Lý Tinh - Cửu Vy Quy Đảo Tôn Vượng
Địa Tuấn Tinh - Thiết Phiến Tử Tống Thanh
Địa Nhạc Tinh - Thiết Khiếu Tử Nhạc Hoà
Địa Tiệp Tinh - Hoa Hạng Hổ Cung Vượng
Địa Tốc Tinh - Tùng Tiến Hổ Đinh Đắc Tôn
Địa Trấn Tinh - Tiểu Già Lan Mục Xuân
Địa cơ Tinh - Thao Đạo Quỷ Tào Chính
Địa Ma Tinh - Vạn Lý Ma Vương Tống Vạn
Địa Yêu Tinh - Mô Trước Thiên Đỗ Thiên
Địa U Tinh - Bệnh Đại Trùng Tiết Vinh
Địa Phục Tinh - Kim Nhỡn Bưu Thi Ân
Địa Tịch Tinh - Đả Hổ Tướng Lý Trung
Địa Không Tinh - Tiểu Bá Vương Chu Thông
Địa Cô Tinh - Kim Tiền Báo Tử Thang Long
Địa Toàn Tinh - Quỷ Kiểm Nhi Đỗ Hưng
Địa Đoản Tinh - Xuất Lâm Long Trâu Uyên
D09ịa Giốc Tinh - Độc Giốc Long Trâu Nhuận
Địa Tú Tinh - Hãn Địa Hốt Luật Chu Quý
Địa Tàng Tinh - Tiểu Diện Hổ Chu Phú
Địa Binh Tinh - Thiết Tý Phụ Xái Phúc
Địa Tổn Tinh - Nhất chỉ Xoa Xái Khánh
Địa Nô Tinh - Thôi Mệnh Phán Quan Lý Lập
Địa Sát Tinh - Thanh Nhỡn Hổ Lý Lân
Địa Ác Tinh - Một Diện Mục Tiêu Đỉnh
Địa Xú Tinh - Thạch Tướng Quân Thạch Dũng
Địa Số Tinh - Tiểu Uý Tri Tôn Tân
Địa Âm Tinh - Mẫu Đái Trùng Cố Đại Tẩu
Địa Hình Tinh - Thái Viên Tử Trương Thanh
Địa Tráng Tinh - Mẫu Dạ Xoa Tôn Nhị Nương
Địa Liệt Tinh - Hoạt Diện Diêm La Dinh Lục
Địa Kiện Tinh - Hiểm Đạo Thần Úc Bảo Tứ
Địa Hao Tinh - Bạch Nhật Thử Bạch Thắng
Địa Tặc Tinh - Cổ Nhượng Tao Thời Thiên
Địa Cẩu Tinh - Kim Mao Khuyển Đoàn Cảnh Trụ
Tiêu Nhượng viết xong tất cả rồi đọc lại một lượt cho mọi người nghe ai nấy đều kinh ngạc vô cùng . Tống Giang liền nói với các đầu lĩnh rằng :
- Tôi là kẻ tiểu lại ngu hèn ngờ đâu lại ứng vào các tinh tú trên trời cùng với anh em lại cùng chung một hội ... Nay số trời đã định tất phải sum họp cùng nhau vậy nay các anh em phải y theo thứ tự giữ lấy bổn phận mà làm chớ nên trái với ý trời mới được .
Các đầu lĩnh nghe nói đều đáp rằng :
- Ý trời đã định còn ai dám cãi , từ nay đều xin mhất lực nhất tâm ..
Tống Giang sai lấy năm mươi lạng vàng tạ ơn Hà Diệu Thông , Hà Diệu Thông bái tạ Tống Giang cùng các đầu lĩnh rồi cùng với bọn đạo tràng xuống núi mà chia tay trở về . Bấy giờ Tống Giang bàn với Ngô Dụng cùng với bọn đầu lĩnh mà chỉnh đốn trong lại sơn trại ; trước Trung Nghĩa Đường khắc một cái biển vàng đề ba chữ '' Trung Nghĩa Đường '' rất to . Đọan kim đình cũng thay một bức biển lớn , phía trước đặt ba cửa quan phái sau Trumg Nghĩa Đường đặt một toà nhạn đài , đỉnh núi đặt một đải sảnh , Pphía Dông phía Tây đều có ngăn phòng . Chính giữa đặt một bàn thờ Tiều Cái .
Tống Giang , Ngô Dụng , Lã Phương , Quách Thịnh ở phòng bên Đ6ong ; Lư Tâún Nghĩa , Công Tôn Thắng , Khổng Minh , Khổng Lượng ở phòng bên Tây . Lớp núi thứ hai có Chu Vũ , Hoàng Tín , Tôn Lập , Tiêu Nhượng , Bùi Tuyên ở phòng bên tả ; và Dới Tung , Yến Thanh , Trương Thanh , An Đạo Toàn , Hoàng Phủ Đoan ở phòng bên hữu . Bên tả Trung Nghĩa Đường có Sái Tiến , Lý Ứng , Tưởng Kính , Lăng Chấn coi giữ việc thu phát tiền lương kho tàng và bên hữu có Hoa Vinh , Phàn Thuỵ , Hạng Sung , Lý Cổn . Cửa Nam đệ nhất đường bên Nam trước núi cắt Giải Trân , Giải Bảo coi giữ ; cửa quan thứ nhì có Lỗ Trí Thâm , Võ Tòng coi giữ ; cửa quan thứ ba Chu Đồng , Lôi Hoành coi giữ . Bên Đông núi có một cửa quan Sử Tiến , Lưu Đường coi giữ ; bên Tây một cửa quan Dương Hùng , Thạch Tú coi giữ ; bên Bắc một cửa quan Mục Hoằng , Lý Quỳ coi giữ . Ngoài sáu cửa quan lại đặt thêm tám trại bốn trại trên bộ và bốn trại dưới nước . Trại bộ chính Nam có Tần Minh , Sách Siêu , Âu Bằng , Đặng Phi ; trại chính Đông có Quan Thắng , Từ Ninh , Tuyên Tân , Hắc Tư Văn ; trại chính Tây có Lâm Xung , Đổng Bình , Đan Đình Khuê , Nguỵ Định Quốc ; trại chính Bắc có Hồ Duyên Chước , Hàn Thao , Bành Dĩ , Dương Chí ; trại thuỷ bên Đông có Lý Tuấn , Nguyễn Tiểu Nhị ; trại Tây Nam có Trương Hoành , Trương Thuận ; trại Đông Bắc có Nguyễn Tiểu Ngũ , Đồng Uy ; trạitrại Tây Bắc có Nguyễn Tiểu Thất , Dồng Mãnh ; còn các đầu lĩnh ai vào việc nấy .
Lại sai Hầu Kiện chế thêm các hiệu cờ khác nhau , trên núi chế một ngọn cờ Hoàng Hạnh viết bốn chữ '' Thế Thiên Hành Đạo '' rất to ; trước Trung Nghĩa Đường có hai lá cờ thêu một bên có năm chữ '' Sơn Đông Hổ Bảo Nghĩa '' và một bên năm chữ '' Hà Bắc Ngọc Kỳ Lân '' . Ngoài đặt các cờ Phi Long , Phi Hổ , Phi Báo , Thanh Long , Bạch Hổ , Chu Tước , Huyền Vũ và các đồ Hoàng Việt , Bạch Mao , Thanh Phan , Tạo Cái , Phi Anh để dùng ra trận .Lại sai chế các thứ cờ Tứ Đầu , Ngũ Phương , Tam Tài , Cửu Diệu , Nhị Thập Bát Tú , Lục Thập Tứ Quái , Chu Thiên Cửu Cung Bát Quái và tất cả một trăm hai mươi bốn thứ cờ . Còn các việc ấn tín binh phù thì giao cho Kim Đại Kiện coi giữ . Đoạn rồi chọn ngày lành thàng tốt giết trâu giết ngựa tế lễ trời đất quỷ thần treo biển lên Trung Nghĩa Đường , Đoạn Kim Đình và treo cờ '' Thế Thiên Hành Đạo '' lên đỉnh núi , rồi cùng nhau yến ẩm làm vui . Hôm đó Tống Giang tay cầm binh phù ấn tín tuyên cáo hiệu lệnh cho các đầu lĩnh rằng :
- Từ nay anh em ta đều phải giữ theo chức trách không được cưỡng trái để hại đến Đại Nghĩa trong trại , nếu ai trái lệnh không theo thì lấy quân pháp trị tội ...
Nói đoạn liền kê các chức vụ cho các đầu lĩnh được biết , hai viên tổng binh đầu lĩnh ở Lương Bạc là Tống Giang và Lư Tuấn Nghĩa , hai viên quân sư là Ngô Dụng , Công Tôn Thắng coi việc cơ mật , một viên tham tán quân vụ là Thần Cơ Quân Sư Chu Vũ , hai viên đầu lĩnh coi việc tiền lương là Sài Tiến , Lý Ứng ; năm viên hổ tướng mã quân là Quan Thắng , Lâm Xung , Tần Minh , Hồ Duyên Chước , Đổng Bình ; tám viên mã quân đại khiêu kỵ kiêm chức tiên phong sứ là Hoa Vinh , Từ Ninh , Sách Siêu , Dương Chí , Trương Thanh , Chu Đồng , Sử Tiến và Mục Hoằng ; mười sáu viên mã quân tiểu bưu tướng kiêm việc thám tiễu là Hoàng Tín , Tôn Lập . Tuyên Tân , Hắc Tư Văn , Hàn Thao , Bành Dĩ , Đan Đình Khuê , Nguỵ Định Quốc , Âu Bằng , Đặng Phi , Yến Thuận , Mã Lân , Trần Đạt , Dương Xuân , Dương Lâm , Chu Thông ; mười viên bộ quân đầu lĩnh là Lỗ Trí Thâm , Võ Tòng , Lưu Đường , Lôi Hoành , Lý Quỳ , Yến Thanh , Dương Hùng , Thạch Tú , Giải Trân , Giải Bảo ; mười bảy viên tướng hiệu bộ quân là Phàn Thuỵ , Hạng Sung , Lý Cổn , Tiết Vĩnh , Thi ân , Mục Xuân , Lý Trung , Trịnh Thiên Thọ , Tống Vạn , Đỗ Thiên , Trâu Uyên , Trâu Nhuận , Cung Vượng , Đinh Đắc Tôn , Tiêu Đĩnh và Thạch Dũng . Tám viên đầu lĩnh thuỷ quân là Lý Tuấn , Trương Hoành , Trương Thuận , Nguyễn Tiểu Nhị , Nguyễn Tiểu Ngũ , Nguyễn Tiểu Thất , Đồng Uy và Đồng Mãnh . Tám viên đầu lĩnh coi bốn mặt tửu điếm để dò xét tin tức ; điếm bên Dông có Tôn Tân và Cố Đại Tẩu ; bên Tây có Trương Thanh và Tôn Nhị Nương ; bên Nam có có Chu Quý và Đỗ Hưng ; bên Bắc có Lý Lập và Vương Đình Lục . Một viên coi đại quyền về dò thám là Thần Hành Thái Bảo Đới Tung . Tám viên đầu lĩnh bộ quân phi báo các việc cơ mật là Nhạc Hoà , Thời Thiên , Đoàn Cảnh Trụ , Bách Thắng ; hai viên kiều tướng mã quân thủ hộ ở Trung Quân là Lã Phương , Quách Thịnh ; hai viên kiều tướng bộ quân thủ hộ ở Trung Quân là Khổng Minh , Khổng Lượng ; hai viên chuyên việc hành binh là Xái Phúc , Xái Khánh ; hai viên đầu lĩnh mã quân giữ việc dò thám trong tam quân là Vương Anh và Hổ Tam Nương ; mười sáu viên đầu lĩnh coi việc chế tạo sửa sang , một viên đầu lĩnh coi việc văn thư giấy má trong khi khiển tướng điều binh là Tiêu Nhượng ; một viên Quân chính tư coi việc thưởng phạt là Bùi Tuyên ; một viên coi việc tính toán tiền nong , chế tạo chiến thuyền là Mạnh Khang ; một viên chuyên chế tạo ấn tín là Kim Đại Kiện ; một viên chế tạo các thứ cờ quạt áo bào là Hầu Hiệu . Một viên coi việc chữa thuốc cho ngựa là Hoàng Phủ Đoan ; một viên chuyên trị các khoa thuốc là An Đạo Toàn . Một viên coi việc chế tạo các đồ quân khí bằng sắt là Thang Long ; một viên chế các thứ súng là Lăng Chấn ; một viên coi các việc nhà là Lý Vân ; một viên coi việc giết mổ trâu bò lợn gà là Tào Chính ; một viên coi việc yến tiệc là Tống Thanh ; một viên coi việc rượu chè là Chu Quý ; một viên coi đắp thành trì là Đào Tôn Vượng ; một viên coi giữ cờ suý là Úc Bảo Tứ .
Hôm đó ngày hai mươi hai tháng tư năm thứ hai niên hiệu Tuyên Hoà Tống Công Minh họp hết thảy các đầu lĩnh ở Lương Sơn Bạc để truyền lệnh cắt đặt công việc , các đầu lĩnh đều vâng lệnh nhận ấn tín rồi cùng nhau yến ẩm ở Trung Nghĩa Đường rồi quay ra chia giữ các việc , trong đó có người nào chưa cắt định công việc thì cho ở tạm tại trước Nhạn đài để chờ hiệu lệnh . Ngày hôm sau Tống Giang lại sai khua trống tụ họp các đầu lĩnh tại Trung Nghĩa Đường đốt một lò hương rồi nói với mọi người rằng :
- Anh em ta ngày nay xum họp ở đây là tại số trời định trước chiếu ứng bởi các vì sao , vậy nay ta nên một lòng mà thề cùng trời đất trăm năm sinh tử có nhau , thì mới ngõ hầu khỏi phụ ý trời trọng đãi , các anh em xin chớ sai lời .
Chúng nghe nói đều vui mừng khen phải rồi cùng nhau thắp hương và cùng nhau quỳ ở trước Trung Nghĩa Đường để tuyên lời thề nguyện . Tống Giang quỳ ở hàng đầu mà tuyên lời thề rằng :
'' Ngày hai mươi ba tháng tư năm thứ hai niên hiệu Tuyên Hoà bọn nghĩa sĩ ở Lương Sơn bạc là : Tống Giang , Lư Tuấn Nghĩa , Công Tôn Thắng , Ngô Dụng , Quan Thắng , Lâm Xung , Tần Minh , Hồ Duyên Chước , Hoa Vinh , Sài Tiến , Lý Ứng , Chu Đồng , Lỗ Trí Thâm , Võ Tòng , Đổng Bình , Trương Thanh , Dương Chí , Từ Ninh , Sách Siêu , Đới Tung , Lưu Đường , Lý Quỳ , Sử Tiến , Mục Hoằng , Lôi Hoành , Lý Tuấn , Nguyễn Tiểu Nhị , Trương Hoành , Nguyễn Tiểu Ngũ , Trương Thuận , Nguyễn Tiểu Thất , Dương Hùng , Thạch Tú , Giải Trân , Giải Bảo , Yến Thanh , Chu Vũ , Hoàng Tín , Tôn Lập , Tuyên Tân , Hắc Tư Văn , Bành Dĩ , Hàn Thao , Đan Đình Khuê , Nguỵ Định Quốc , Tiêu Nhượng , Bùi Tuyên , Âu Bằng , Đặng Phi , Yến Thuận , Dương Lâm , Lăng Chấn , Tưởng Kính , Lã Phương , Quách Thịnh , An Đạo Toàn , Hoàng Phủ Đoan , Vương Anh , Hổ Tam Nương , Bào Húc , Phàn Thuỵ , Hạng Sung , lý Cổn , Khổng Minh , Khổng Lượng , Kim Đại Kiện , Mã Lân , Đồng Uy , Đồng Mãnh , Mạnh Khanh , Hầu Kiện , Trần Đạt , Dương Xuân , Trịnh Thiên Thọ , Đào Tôn Vượng , Tống Nhạc Hoà , Cung Vượng , Đinh Đắc Tôn , Mục Xuân , Tào Chính , Tống Vạn , Đỗ Thiên , Tiết Vĩnh , Thi Ân , Lý Trung , Chu Thông , Thang Long , Đỗ Hưng , Trâu Uyên , Trâu Nhuận , Chu Quý , Xái Phúc , Xái Khánh , Lý Lập , Lý Vân , Tiêu Đĩnh , Thạch Dũng , Tôn Tân , Cố Đại Tẩu , Trương Thanh , Tôn Nhị Nương , Vương Đình Lục , Úc Bảo Tứ , Bạch Thắng , Thời Thiên , Đoàn Cảnh Trụ cùng nhau dốc lòng thành kính lập lời thề nguyện , xin thần minh soi xét chứng cho .
Nguyên chúng tôi vốn người bốn bể ay họp một nhà , theo tinh tú làm anh em lấy đất trời làm cha mẹ . Một trăm tám người tuy khác mặt song cũng vẻ vang , một trăm tám người tuy khác lòng song cũng trong sạch . Vui phải cùng vui , lo phải cùng lo ; sống phải cùng sống , chết phải cùng chết đã liệt tên trên thượng đế chớ để hổ với dân gian . Một ngày thành tâm khí đã tín trọn kiếp tâm can không đổi . Nếu ai manh dạ bất nhân bỏ lòng đại nghĩa ngoài hay trong dở có trước không sau , thì thượng đế soi trên quỷ thần soi dưới thân tất ra tan vì đao kiếm mà tội còn mang nặng với phong lôi ; trăm năm không được hưởng thanh bình muôn kiếp còn sa vào địa ngục .
Đạo trời phân minh báo ứng dám xin soi xét lòng thành ...''
Tống Giang đọc xong mọi người vui vẻ mà kêu lên rằng :
- Xin nguyện trăm năm xum họp cùng nhau muôn kếp không hề xa cách , mối dây liên lạc cũng được như nay ...
Nói đoạn đều uống máu ăn thề rồi cùng nhau chè chén đến khi quá say mới tan .
Miền Thuỷ Bạc , vũng Lương Sơn
Nước bèo gặp gỡ tâm can hẹn hò .
Tài kinh tế , chí giang hồ
Giữa trời dựng một ngọn cờ Nghĩa Trung .
Từ đây thoả chí tang bồng
Mảnh gương nghĩa hiệp soi chung muôn đời .
Trăm năm nhắm bạn anh tài
Làm trai cho đáng thân trai mới là ...
Đêm hôm đó Lư Tuấn Nghĩa về nằm nghỉ trong trướng , chợt nằm mê thấy một người cao lớn tay cầm cây bảo cung đến nói với Tuấn Nghĩa rằng :
- Ta tên là Kê Khang vì vua nhà Đại Tống đến bắt giặc ở đây , vậy các ngươi mau mau mà tự trói lấy thân đừng để cho ta phải động đến thêm phiền .
Lư Tuấn Nghĩa nghe nói đùng đùng nổi giận vội cầm đao sấn lên để chém , bất đồ chàng giơ đao lên thì thấy lưỡi đao đã gãy tự hồi nào rồi không sao mà chém được , Lư Tuấn Nghĩa thấy vậy lấy làm cả kinh vội vàng chạy ra giá đao để chọn lấy thanh khác , chẳng dè khi ra tới giá đao thì bao nhiêu gươm dáo đao thương đều gãy mẻ hết một lượt không còn cái dùng được nữa . Khi đó người kia đuổi dấn đến đằng sau Lư Tuấn Nghĩa luống cuống không biết làm thế nào liền giơ tay phải lên để đánh . Chàng vừa giơ tay lên thì người kia đã dùng thương đánh cho một cái gãy hẳn cánh tay ngã lăn xuống đất , đoạn rồi người kia lấy cuộn thừng ở trong lưng ra trói chặt lấy Lư Tuấn Nghĩa mà dong đi . Được một lát đi đến một khoảng giữa kê một cái án công có một người ngồi nghiêm chỉnh trông mặt về phía Nam . Người kia bắt Lư Tuấn Nghĩa vào quỳ ở trên bãi cỏ trước chốn công đường mà sắp sửa để tra hỏi , chợt đâu ngoài cửa có tiếng khóc vang trời rồi người kia lại quát lên rằng :
- Có việc gì cứ cho vào cả đây .
Đoạn rồi thấy một tụi rất đông vừa khóc vừa đi vào trong đó Lư Tuấn Nghĩa ngửng trông lên thấy cả tụi Lương Sơn Bạc một trăm lẻ bảy người đều trói tay đi đất mà lướt xướt cũng kéo nhau vào quỳ ở đó Lư Tuấn Nghĩa thấy vậy trong lòng lấy làm kinh lạ vô cùng .
Bấy giờ Đoàn Cảnh Trụ quỳ gần Lư Tuấn Nghĩa , Tuấn Nghĩa bèn khẽ hỏi Cảnh Trụ rằng :
- Cớ làm sao bắt được cả bọn ta đến đây thế ?
Đoàn Cảnh Trụ khẽ nói với Lư Tuấn Nghĩa rằng :
- Tống Ca ca biết Viên ngoại bị bắt không có kế gì cứu được bèn bàn với quân sư làm khổ nhục kế như thế , để quy phục triều đình thì mới có thể bảo toàn tính mạng cho Viên Ngoại được .
Cảnh Trụ vừa nói dứt lời thì thấy người ngồi trên vỗ tay xuống án mà mắng rằng :
- Quân cường tặc kia , bay làm nên tội nghiệp đầy trời mấy phen triều đình sai quân đến đánh bay còn cự địch với cả quan quân , ngày nay lại còn giả trá kêu van để mong tránh tội hay sao ? Nếu tha chúng bay thì còn lấy đâu pháp luật để trị thiên hạ nữa được ? Vả chăng chúng bay là đồ gian thsam phản trắc ta không thể nào tha cho chúng bay được , đám quân binh của ta đâu ?
Nói đoạn liền thấy hai trăm mười sáu người Hình quan ở cạnh vách đổ ra , cứ hai người dìu một mà đem tất cả bọn Tống Giang một trăm lẻ tám người ra sân để chém .
Lư Tuấn Nghĩa thấy vậy kinh sợ rụng rời mở mắt ra nom thì thấy trên công đường một cái bảng đề bốn chữ xanh '' THIÊN HẠ THÁI BÌNH '' .