Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #6  
Old 16-04-2008, 06:41 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 6

Nợ Nghĩa Kiếm Sầu



Cầm Thư vuốt bàn tay của Thiếu Hoa, nhỠnhẹ nói:
- Thiếu Hoa ! Trên thế gian này, con nghÄ© đến cái gì nhiá»u nhất !
- Thiếu Hoa nghĩ đến mẫu nương mà thôi !
Cầm ThÆ° mỉm cÆ°á»i rồi lại ho khan. Nắm chặt bàn tay Thiếu Hoa, Cầm ThÆ° nói:
- Thiếu Hoa chỉ nghĩ đến một mình mẫu nương thôi sao ?
Thiếu Hoa gật đầu.
Cầm Thư nói:
- Vì mẫu nương mà Thiếu Hoa không màng đến bản thân của con ư ?
- Mẫu nÆ°Æ¡ng quan trá»ng hÆ¡n con !
- Mẫu nÆ°Æ¡ng chỉ là má»™t con bệnh trầm kha, sao có thể quan trá»ng hÆ¡n con được !
Vuốt tóc Thiếu Hoa, Cầm Thư nói:
- Thiếu Hoa xem con kìa ! Tóc tai con để rối bù như thế này thì đâu thể có một nhi nữ nào để mắt đến con !
Thiếu Hoa lắc đầu:
- Mẫu nÆ°Æ¡ng ! Thiếu Hoa đâu màng đến Ä‘iá»u đó ! Thiếu Hoa đã quen vá»›i cách để tóc rối nhÆ° thế này rồi. Mẫu nÆ°Æ¡ng không biết đâu, ngoài khÆ¡i Hoàng giang gió lạnh lắm ! Con búi tóc cÅ©ng nhÆ° không thôi !
Cầm ThÆ° mỉm cÆ°á»i :
- Nhưng dù sao Thiếu Hoa cũng đã lớn rồi !
- Thiếu Hoa lớn lắm rồi à ?
Cầm Thư gật đầu:
- Con lớn lắm rồi, hẳn phải có một ý trung nhân nào đó chứ ?
Thiếu Hoa lắc đầu:
- Mẫu nÆ°Æ¡ng ! Thiếu Hoa chÆ°a bao giá» nghÄ© đến Ä‘iá»u đó. Nữ nhân Æ° ?
Thiếu Hoa không thích đâu ! Chỉ má»™t ả Cao tiểu thÆ° đã làm phiá»n con bao nhiêu chuyện rồi ! Cá nÆ°á»›c chim trá»i, ai bắt được thì hưởng, thế nhÆ°ng ả cứ nằng nặc tá»± cho mình cái quyá»n làm chủ dòng Hà Giang ! Thế có lạ Ä‘á»i không chứ ? ® cứ sai con cứ nhÆ° con là nô nhân cho ả vậy !
- Cao tiểu thÆ° là trang lá ngá»c cành vàng ! Ãi nữ của huyện lệnh đại nhân, tất ngÆ°á»i ta có quyá»n hÆ¡n mình ! Ở trên trần thế này đâu còn ai sánh được vá»›i Cao tiểu thÆ° !
Thiếu Hoa tròn mắt nhìn Cầm Thư.
- ® Cao tiểu thư đó không thể sánh bằng mẫu nương của con đâu ! Con nói thật lòng đó !
Cầm Thư buông tay Thiếu Hoa:
- Thiếu Hoa cho mẫu nương biết?con có muốn trở thành kiếm chủ không ?
Äôi chân mày của Thiếu Hoa nhíu lại:
- Kiếm chủ là cái gì ?
- Ngô Tịnh sẽ nói cho con biết ! Trở thành kiếm chủ, Thiếu Hoa sẽ không bị ngÆ°á»i ta bức hiếp nữa !
- Thiếu Hoa có bị gì thì cÅ©ng không quan trá»ng ! Äiá»u con cần nếu nhÆ° Thiếu Hoa trở thành kiếm chủ mà có thể chữa lành bệnh cho mẫu nÆ°Æ¡ng, con rất sẵn lòng !
- Bệnh trạng của mẫu nÆ°Æ¡ng là ý trá»i ! Con trở thành kiếm chủ không liên quan đến căn bệnh của mẫu nÆ°Æ¡ng !
Thiếu Hoa gượng cÆ°á»i nói:
- Nếu vậy, con chẳng màn đến kiếm chủ gì đó ! Con chỉ muốn hàng ngày được ở bên cạnh hầu hạ mẫu nương thôi !
Cầm ThÆ° lắc đầu, trang trá»ng nói:
- Thiếu Hoa ! Con hãy nhìn thẳng vào mặt mẫu nương !
Thiếu Hoa nhìn vào mắt Cầm ThÆ° rồi, nàng nghiêm giá»ng nói:
- Mẫu nương có một báu vật liên can đến con ! Nhưng khi nào con trở thành kiếm chủ, mẫu nương mới trao cho con. Bằng như mẫu nương có ra đi đột ngột thì khi nào con là kiếm chủ mới được mở nó ra !
Thiếu Hoa gật đầu nói:
- Con sẽ ghi nhá»› lá»i mẫu nÆ°Æ¡ng ! NhÆ°ng cá»› gì con phải là kiếm chủ má»›i được. Mẫu nÆ°Æ¡ng ! Con là má»™t tiểu ngÆ° không đáng Æ° ?
- Không phải con không đáng ! Nhưng đây là tâm nguyện của mẫu nương !
- Tâm nguyện của con thì chỉ muốn hầu hạ mẫu nÆ°Æ¡ng suốt cuá»™c Ä‘á»i này !
Nắn nót bàn tay của Thiếu Hoa, Cầm Thư nói:
- Mẫu nương chỉ nói thế thôi ! Quyết định chính vẫn là Thiếu Hoa ! Mẫu nương không muốn ép con những gì con không muốn !
Thiếu Hoa reo lên:
- Thiếu Hoa biết mẫu nương rất thương yêu con !
Vỗ nhẹ vào bàn tay Thiếu Hoa, Cầm Thư nhẹ nhàng nói:
- Ngô Tịnh đại ca muốn cùng với con một chuyến ra khơi đêm nay.
Thiếu Hoa ! Con nên để Ngô đại ca giúp con một tay tìm ngân ngư !
Thiếu Hoa gật đầu nói:
- Nếu Ngô đại ca thích, Thiếu Hoa sẽ Ä‘Æ°a Ngô đại ca Ä‘i cùng. Äêm nay trá»i có trăng ! Con nghÄ© sẽ kiếm được ngân ngÆ° cho ả Cao tiểu thÆ° kia, và không chừng còn kiếm được cả ngân ngÆ° cho mẫu nÆ°Æ¡ng nữa !
- Nếu có cá ngon, Thiếu Hoa đừng phung phí !
- Con biết !
Thiếu Hoa nắm tay Cầm Thư nói:
- Mẫu nương ở nhà đừng lo cho Thiếu Hoa !
Cầm Thư gật đầu:
- Thiếu Hoa là má»™t tiểu thÆ° dòng Hoàng giang mà. Äâu có gì khiến mẫu thân phải lo !
- Mẫu nương chỉ nói vậy thôi, chứ con biết mẫu nương sẽ trông Thiếu Hoa quay vỠ!
- Mẫu nương chỉ có mình Thiếu Hoa. Không trông con thì mẫu nương biết trông vào ai !
Vuốt bàn tay Thiếu Hoa, Cầm Thư nói:
- Con Ä‘i Ä‘i !
BÆ°á»›c ra khá»i cá»­a thảo xá, Thiếu Hoa gặp ngay Ngô Tịnh. Thiếu Hoa nói ngay:
- Hôm nay đại ca muốn cùng với đệ ra khơi à ?
Ngô Tịnh gật đầu:
- Äi câu trên dòng Hoàng giang chắc cÅ©ng có Ä‘iá»u thú vị của nó?
Hai ngÆ°á»i rảo bÆ°á»›c Ä‘i.
Äi bên cạnh Thiếu Hoa, Ngô Tịnh có vẻ trầm tÆ° mặc tưởng ! Chân diện của y đăm đăm, mắt nhìn vá» phía trÆ°á»›c nhÆ° thể Ä‘ang Ä‘eo Ä‘uổi ý tưởng nào đó trong tâm thức mình.
Thiếu Hoa nhìn sang Ngô Tịnh.
- Ngô đại ca đang nghĩ gì vậy ?
Ngô Tịnh thá» Æ¡ trả lá»i Thiếu Hoa:
- Ta đang nghĩ đến chuyện câu cá !
- Câu cá chỉ là má»™t công việc bình thÆ°á»ng, Ngô đại ca có gì mà nghÄ© căng thẳng nhÆ° vậy ?
- Äệ câu cá là má»™t việc bình thÆ°á»ng ! Những con cá dÆ°á»›i đáy Hoàng giang tham mồi sẽ cắn câu của Thiếu Hoa. NhÆ°ng Ngô đại ca đâu có khác đệ. Nghá» câu cá của ta không phải là má»™t cái nghá», và con cá ta muốn có không phải là má»™t con cá tầm thÆ°á»ng !
Thiếu Hoa bật cÆ°á»i thành tiếng. Chàng vừa cÆ°á»›i vừa nói:
- Câu là câu, cá là cá. Có cái gì không bình thÆ°á»ng đâu ! Ngô đại ca quá quan trá»ng cái nghá» của đệ rồi !
- Ta có ý riêng của mình !
Hai ngÆ°á»i đến bá» sông. Thiếu Hoa chỉ vào chiếc thuyá»n nép gần má»™t ghá»nh đá nói:
- Thuyá»n của đệ đó !
Hai ngÆ°á»i bÆ°á»›c đến thuyá»n.
Thiếu Hoa nói:
- Äại ca lên trÆ°á»›c Ä‘i ! Äệ sẽ đẩy thuyá»n ra cho !
Ngô Tịnh nhìn dòng Hoàng giang, lắng nghe tiếng sóng vá»— chan chát vào ghá»ng đá. Y nghiêm giá»ng nói:
- Thiếu Hoa ! Ta có chuyện muốn nói riêng với đệ !
Chá»±c cởi dây buá»™t thuyá»n, Thiếu Hoa ngẫng lên nói:
- Äại ca muốn nói gì ?
- Ta và đệ hãy ngồi xuống đây nói chuyện một chút được không ?
Thiếu Hoa gật đầu.
Hai ngÆ°á»i ngồi xuống ghá»nh đá. Ngô Tịnh nhìn ra ngoài dòng Hoàng giang. Thiếu Hoa nhìn gã. Chàng ôn nhu nói:
- Äại ca muốn nói gì vá»›i Thiếu Hoa ?
Ngô Tịnh nhìn lại Thiếu Hoa. Y trang trá»ng nói:
- Thiếu Hoa đệ biết gì vỠvõ lâm ?
Thiếu Hoa lắc đầu nói:
- Äệ chẳng biết gì vá» võ lâm cả. Äối vá»›i đệ, chỉ có mẫu nÆ°Æ¡ng và con thuyá»n này cùng vá»›i dòng sông Hoàng giang này !
- Khi Thiếu Hoa ở ngoài khi đang đêm thì có cảm giác như thế nào ?
- Äại ca muốn nói cảm nhận của Thiếu Hoa ?
Ngô Tịnh gật đầu.
Thiếu Hoa mỉm cÆ°á»i:
- Nói ra không biết đại ca có tin không, nhÆ°ng khi Thiếu Hoa má»™t mình trên con thuyá»n ngoài dòng Hoàng giang, đệ cảm thấy mình rất tá»± do. Tất cả những gì của Thiếu Hoa Ä‘á»u thuá»™c vá» Thiếu Hoa. Äệ có thể ngắm bầu trá»i đầy sao, nghe tiếng sóng vá»— vào mạn thuyá»n, và cảm thấy thật vui khi nghe tiếng cá Ä‘á»›p mồi, hay vẫy Ä‘uôi vượt sóng. Thú vị lắm !
Ngô Tịnh gượng cÆ°á»i rồi há»i:
- Có bao giỠThiếu Hoa cảm thấy mình cô độc không ?
Äôi chân mày Thiếu Hoa nhíu lại. Chàng suy nghÄ© má»™t lúc rồi nói:
- Nhưng Thiếu Hoa đã quen với cảnh sông nước một mình rồi !
Nhìn Ngô Tịnh, Thiếu Hoa nói tiếp:
- Buổi đầu má»™t mình ra khÆ¡i, Thiếu Hoa hồi há»™p lắm. Bóng tối và sóng nÆ°á»›c Hoàng giang luôn gieo cho Thiếu Hoa má»™t ná»—i sợ hãi mông lung, nhÆ°ng riết rồi tất cả trở nên quen thuá»™c. Nếu nhÆ° không được Ä‘Æ°a thuyá»n ra khÆ¡i, đệ chắc chắn sẽ cảm thấy thiếu thốn má»™t cái gì đó !
Ngô Tịnh gật đầu:
- Tất cả rồi sẽ trở thành thói quen !
Y nhìn dòng Hoàng giang, ôn nhu nói tiếp:
- Trong số cô độc đó, Thiếu Hoa sẽ nghĩ cái gì ?
Thiếu Hoa đáp lá»i ngay sau khi Ngô Tịnh vừa nói dứt câu:
- Äệ đây nghÄ© gì ngoại trừ mẫu nÆ°Æ¡ng !
- Äệ luôn nghÄ© vá» mẫu nÆ°Æ¡ng ?
Thiếu Hoa gật đầu trả lá»i :
- Bất cứ Ä‘iá»u gì xảy ra trên Ä‘á»i này đối vá»›i Thiếu Hoa, Ä‘iá»u đầu tiên Thiếu Hoa nghÄ© đến trÆ°á»›c tiên là mẫu nÆ°Æ¡ng !
- Tâm tư và trái tim đệ để dành cho mẫu nương ?
- Thiếu Hoa không dám nói là nghÄ© nhÆ° vậy ! Thiếu Hoa chỉ sợ mẫu nÆ°Æ¡ng buồn, bản thân không trá»n vẹn vá»›i mẫu nÆ°Æ¡ng !
- Ta trôi dạt trên chốn giang hồ bao nhiêu năm nay, thú thật ta chÆ°a từng gặp má»™t ngÆ°á»i nào nhÆ° đệ cả !
Ngô Tịnh đổi giá»ng trang trá»ng:
- Thiếu Hoa đệ kính trá»ng mẫu nÆ°Æ¡ng nhÆ° vậy, thế đệ nghÄ© sao vá» tâm nguyện của mẫu nÆ°Æ¡ng ?
Nhìn sang Ngô Tịnh, Thiếu Hoa ngập ngừng nói:
- Mẫu nÆ°Æ¡ng chÆ°a từng nói tâm nguyện của ngÆ°á»i cho Thiếu Hoa biết !
Ngô Tịnh lắc đầu:
- Thật ra đệ không để tâm đến thôi ! Mẫu nương đã muốn đệ phải trở thành một kiếm chủ trong giang hồ !
Nhướng cao đôi chân mày, Thiếu Hoa nói:
- Äúng là mẫu nÆ°Æ¡ng có nói vá»›i Thiếu Hoa Ä‘iá»u này ! NhÆ°ng kiếm chủ là gì, đệ không biết ! Nếu nhÆ° trở thành kiếm chủ mà Thiếu Hoa có thể chữa được bệnh tình của mẫu nÆ°Æ¡ng thì Thiếu Hoa không từ nan đâu !
- Äã là con ngÆ°á»i thì ai cÅ©ng có số phận cả ! Số phận của mẫu nÆ°Æ¡ng phải nhận lấy căn bệnh trầm kha mà ngÆ°á»i phải gánh. Còn số phận của Thiếu Hoa phải là má»™t kiếm chủ !
- Tại sao mẫu nương lại muốn đệ trở thành kiếm chủ ?
- Chỉ vì mẫu nÆ°Æ¡ng không muốn đệ bị ngÆ°á»i ta bức hiếp !
Thiếu Hoa lắc đầu:
- Thiếu Hoa không nghĩ mình bị ức hiếp đâu !
- NgÆ°Æ¡i không nghÄ© Æ° ? Thế thì tại sao má»™t gã bá»™ đầu có thể xông vào thảo xá của Thiếu Hoa, bức nhục Thiếu Hoa chỉ vì thót Ä‘á»ng đảnh của má»™t ả tiểu thÆ° con của Huyện lệnh chứ ! Nếu Thiếu Hoa là má»™t kiếm chủ võ lâm ! Ta e gã bá»™ đầu kia chẳng dám đối mặt vá»›i Thiếu Hoa !
Nhìn ra ngoài dòng Hoàng giang, Ngô Tịnh trầm giá»ng nói tiếp:
- Dòng Hoàng giang này nhÆ° võ lâm ! Nó cứ tiếp tục chảy theo năm tháng ! Chỉ có má»™t ngÆ°á»i làm chủ nó ! NgÆ°á»i đó sẽ nếm trải mùi vị cô Ä‘á»™c lẫn sá»± tá»± do của mình. NgÆ°á»i đó chính là Thiếu Hoa đệ !
Thiếu Hoa mỉm cÆ°á»i. Chàng vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Äệ chẳng nghÄ© gì tá»›i võ lâm hay kiếm chủ gì gì đó đâu. Äệ chỉ nghÄ© đến lúc ra khÆ¡i và mấy chú ngân ngÆ° Ä‘ang ẩn mình sâu dÆ°á»›i dòng Hoàng giang !
Thiếu Hoa nói xong đứng lên, bÆ°á»›c xuống thuyá»n nan. Chàng đứng trên mÅ©i thuyá»n há»i vá»ng lên:
- Äại ca không xuống à ?
- Ta không muốn chen vào sự cô độc lẫn tự do của đệ ! Khi nào đệ muốn trở thành một kiếm chủ, ta luôn chỠThiếu Hoa đệ !
Thiếu Hoa mỉm cÆ°á»i, lắc đầu nói:
- Ngô đại ca chá»n ngÆ°á»i khác Ä‘i !
Thiếu Hoa nói rồi chống cây dằm đẩy con thuyá»n ra khÆ¡i.
Ngô Tịnh nhìn theo con thuyá»n nan của Thiếu Hoa cho đến khi nó mất hút trong tầm mắt chỉ còn lại má»™t Ä‘iểm Ä‘en dập dá»nh trên sóng nÆ°á»›c.
Y khẽ buông một tiếng thở dài.
Äứng trên ghá»ng đá, Ngô Tịnh chấp tay sau lÆ°ng. Y suy nghÄ© mông lung rồi bất giác buông má»™t tiếng thở dài. Ngô Tịnh lẩm nhẩm nói:
- Kiếm chủ Kiếm Môn !
Chẳng biết Ngô Tịnh suy nghÄ© những gì mà y cứ đứng bất Ä‘á»™ng trên ghá»nh đá, đôi mắt nhìn ra ngoài dòng Hoàng giang. Y ngong ngóng nhÆ° má»™t ngÆ°á»i mãi miết vá»›i ná»—i chỠđợi khắc khoải Thiếu Hoa từ ngoài khÆ¡i quay vá». Y mặc nhiên vá»›i những ngá»n gió từ ngoài dòng Hoàng giang thổi vào Ä‘em theo cái lạnh se cắt cÅ©ng nhÆ° màn sÆ°Æ¡ng đêm đổ đầy xuống đôi vai y.
Cầm Thư xuất hiện với một tràng ho. Ngô Tịnh nhìn lại Cầm Thư:
- Phu nhân !
Cầm Thư dùng khăn tay che miệng mình rồi nói:
- Ngô tôn giá ! Thiếu Hoa hẳn không nhận lá»i !
Ngô Tịnh hơi bối rối rồi khẽ gật đầu:
- Thiếu Hoa chỉ muốn là một tiểu ngư trên dòng Hoàng giang này để chăm sóc cho phu nhân !
Ngô Tịnh nói dứt câu thì Cầm Thư lại ho tiếp. Lần này Cầm Thư ho thật dữ dội.
Ngô Tịnh bước đến bên Cầm Thư nói:
- Phu nhân không nên ra đây ! Gió và sÆ°Æ¡ng đêm sẽ khiến bệnh của phu nhân trầm kha hÆ¡n. Äiá»u đó Thiếu Hoa không muốn !
Thả tay khá»i miệng, Cầm ThÆ° mỉm cÆ°á»i. Nàng từ tốn nói:
- Ngô tôn giá ! Cầm ThÆ° biết mình nhÆ° thế nào. Chẳng ai có thể sống mãi vá»›i cuá»™c Ä‘á»i này ! Cầm ThÆ° biết mình sẽ phải Ä‘i ! Thá»i khắc của Cầm ThÆ° không còn bao lâu nữa !
Ngô Tịnh buông tiếng thở dài, rồi nói:
- Thiếu Hoa hẳn không biết Ä‘iá»u này !
Cầm ThÆ° gượng cÆ°á»i trả lá»i :
- Cầm ThÆ° không muốn Thiếu Hoa phải lo lắng nhiá»u !
Nàng gượng cÆ°á»i rồi lại thở dài.
Ngô Tịnh nói:
- Thiếu Hoa rất lo lắng cho phu nhân !
Cầm Thư gật đầu:
- Cầm ThÆ° biết nhÆ°ng tiếc Cầm ThÆ° không thể lo được gì nhiá»u cho Thiếu Hoa. Trong khi thá»i khắc Cầm ThÆ° phải ra Ä‘i thì càng lúc càng đến gần !
Nàng nói rồi thì lại tiếp tục ho. Lần này thì Cầm Thư ho dữ dội hơn.
Ngô Tịnh thấy Cầm Thư ho mà không đành lòng. Y choàng tay qua vai Cầm Thư rồi nói:
- Cầm Thư ! Ta đưa phu nhân quay vỠ!
Cầm ThÆ° lắc đầu, Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i, nàng nói:
- Ngô tôn giá ! Cầm ThÆ° rá»i thảo xá ra ghá»nh đá này không phải để buá»™t tôn giá Ä‘Æ°a Cầm ThÆ° quay vá» vá»›i những cÆ¡n ho của mình !
Nàng nhìn vào mắt Ngô Tịnh nói:
- Cầm Thư ra đây để thỉnh cầu Ngô tôn giá một chuyện !
- Cầm ThÆ° ! Nàng nói Ä‘i ! Bất cứ Ä‘iá»u gì ta cÅ©ng giúp nàng !
Cầm Thư nhìn Ngô Tịnh, bất thình lình nàng quỳ xuống.
Ngô Tịnh lúng túng đỡ lấy Cầm Thư:
- Cầm ThÆ° phu nhân ! Äừng làm vậy ! Ngô má»— còn chÆ°a đáp lại thịnh tâm của Cầm ThÆ° và Thiếu Hoa sao có thể nhận thêm đại lá»… của ngÆ°á»i !
Y trang trá»ng nói tiếp:
- Cầm ThÆ° ! Äừng làm khó cho Ngô Tịnh ! Nhận má»™t lạy của phu nhân, tại hạ khó đứng trong cuá»™c Ä‘á»i này !
Cầm Thư bịt miệng ho tiếp một tràng dài. Nàng ho xong mở chiếc khăn tay cho Ngô Tịnh nhìn thấy những đốm máu trên chiếc khăn của nàng.
Ngô Tịnh lo lắng nói:
- Cầm Thư ! Ngô Tịnh đưa nàng đến đại phu !
Cầm Thư lắc đầu:
- Cầm ThÆ° đã nói rồi, ai cÅ©ng có số phận của mình ! Căn bệnh trầm kha này là số phận của ông tạo đã ban cho mình nhÆ°ng trÆ°á»›c khi Cầm ThÆ° rá»i bá» cõi Ä‘á»i này, Cầm ThÆ° cầu xin tôn giá hãy đào luyện Thiếu Hoa thành kiếm chủ !
Ngô Tịnh nghiêm giá»ng nói:
- Ngô má»— cÅ©ng muốn Ä‘iá»u đó nhÆ°ng?
Cầm Thư nhìn Ngô Tịnh nói tiếp:
- Thiếu Hoa không nhận lá»i tôn giá ?
Ngô Tịnh gật đầu rồi nghiêm giá»ng nói:
- Äể ép buá»™t thì mãi mãi Thiếu Hoa cÅ©ng chẳng bao giá» trở thành má»™t kiếm thủ tầm thÆ°á»ng chứ đừng nói đến má»™t kiếm chủ. Thiếu Hoa chỉ có thể trở thành kiếm chủ từ bản thân mình !
Cầm ThÆ° bịt miệng ho khan. Nàng ho xong rồi nhìn Ngô Tịnh trang trá»ng nói:
- Với ai thì Cầm Thư không tin nhưng với tôn giá, Cầm Thư tin khi tôn giá đã muốn thì sẽ làm được !
Ngô Tịnh nhìn sững nàng. Y trang trá»ng há»i:
- Cầm Thư ! Hãy cho ta biết vì sao nàng muốn Thiếu Hoa trở thành kiếm chủ ?
- Cầm ThÆ° chỉ có thể nói vá»›i tôn giá, Thiếu Hoa là ngÆ°á»i có cùng má»™t số phận. Tôn giá muốn lập Kiếm Môn thì Cầm ThÆ° nghÄ© chỉ có Thiếu Hoa má»›i có căn cÆ¡ nối tiếp những gì tôn giá còn làm dang dở.
- Cầm Thư phu nhân ! Phu nhân có nghĩ cát bụi giang hồ sẽ khiến cho tâm hồn Thiếu Hoa bị vẫn đục không ?
- Cầm Thư tin Thiếu Hoa sẽ biết gội rửa những bụi cát của võ lâm !
Nói xong, Cầm Thư ho khùng khục.
Sau cơn ho, mặt Cầm Thư tái nhợt. Nàng đặt chiếc khăn vào tay Ngô Tịnh rồi nói:
- Chiếc khăn này sẽ minh chứng cho sự trong sạch của tôn giá !
Ngô Tịnh buông tiếng thở dài :
- Cầm ThÆ° phu nhân ! Ngô Tịnh sẽ làm theo ý của nàng ! Ngô Tịnh có má»™t trái tim bằng đá, nhÆ°ng nó Ä‘ang bị chảy ra và trở nên má»m nhÅ©n vá»›i cảnh ngá»™ hôm nay và cuá»™c sống Ä‘ang có !
hết: Hồi 6, xem tiếp: Hồi 7
Tài sản của danangcity

  #7  
Old 16-04-2008, 06:43 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 7

Äá»™t Biến Kỳ Sát



Nhìn con ngân ngÆ° đặt trên bàn, Bá»™i Bá»™i Ä‘á»ng đảnh nói:
- Thiếu Hoa công tử, con cá này làm món gì ăn cho ngon đây !
Thiếu Hoa nhìn nàng giả lả cÆ°á»i, rồi nói:
- Tiểu thÆ° thích ăn món gì thì nấu món đó, tất sẽ ăn ngon miệng thôi. Cá của tại hạ bắt từ sông Hoàng giang lên, đây chỉ là loại cá chỉ có ở sông Hoàng giang. Thịt nó thÆ¡m và ngá»t, nên làm món gì cÅ©ng ngon cả !
Nói dứt câu, Thiếu Hoa ôm quyá»n nói tiếp:
- Thiếu Hoa mong tiểu thư có được một bữa ăn ngon miệng. GiỠThiếu Hoa cáo từ quay vỠlo cho mẫu nương !
Thiếu Hoa đượm bước thì Bội Bội cản lại:
- Thiếu Hoa công tử, sao lại đi nhanh như vậy ?
- Thiếu Hoa phải quay vỠsớm. Mẫu nương ở nhà hẳn rất trông Thiếu Hoa ! Tiểu thư ! Thiếu Hoa không thể ở đây lâu được !
Mặt Bá»™i Bá»™i cau có hẳn lại. Nàng lÆ°á»m Thiếu Hoa rồi gắt giá»ng nói:
- Vậy công tá»­ xem Bá»™i Bá»™i quan trá»ng hÆ¡n mẫu nÆ°Æ¡ng hay mẫu nÆ°Æ¡ng quan trá»ng hÆ¡n Bá»™i Bá»™i !
NhÆ°á»›ng mày nhìn Bá»™i Bá»™i, Thiếu Hoa nhanh miệng đáp lá»i nàng:
- Tất nhiên mẫu nÆ°Æ¡ng của tại hạ quan trá»ng hÆ¡n tiểu thÆ° rồi !
Nghe chàng thốt ra câu này, Bội Bội cứ như có lửa dưới chân. Nàng vừa dậm chân vừa nói:
- Bội Bội không chịu đâu ! Bội Bội không chịu đâu !
Thiếu Hoa ngạc nhiên tròn mắt nhìn nàng nói:
- Tiểu thư làm gì vậy ? Tại hạ nói có gì phật ý tiểu thư ?
Nàng ngúng ngoẩy lÆ°á»m Thiếu Hoa.
- Bá»™i Bá»™i muốn mình phải quan trá»ng hÆ¡n mẫu nÆ°Æ¡ng của Thiếu Hoa !
Thiếu Hoa lắc đầu khoát tay nói:
- Sao mà được ! Tiểu thư sao có thể sánh bằng mẫu nương của Thiếu Hoa ! Mẫu nương tần tảo bao nhiêu năm nuôi Thiếu Hoa còn tiểu thư có cho Thiếu Hoa bữa cơm nào đâu !
- ¢ !
Nàng cắn răng trên vào môi dÆ°á»›i, nhìn Thiếu Hoa sòng sá»c.
- Huynh còn dám nói như vậy nữa ? Bộ huynh không biết Bội Bội là ái nữ của huyện lệnh huyện Thành Chương này sao ? Cha của Bội Bội là huyện lệnh mà !
Thiếu Hoa gật đầu nói:
- Thiếu Hoa biết chứ ! Biết nên má»›i chá»n ra con cá ngon nhất cống nạp cho tiểu thÆ° !
Bội Bội giẫy nẫy nói:
- Huynh còn nói công nạp cho Bội Bội nữa ! Bộ huynh xem Bội Bội như sơn tặc sao ? Bội Bội sẽ mách với lão nhân gia sẽ trừng phạt sự bất kính của huynh đối với Bội Bội !
Nghe nàng thốt ra câu này, Thiếu Hoa không khá»i lúng túng. Chàng khoát tay nói:
- Tiểu thÆ° trách oan cho tại hạ rồi ! Thiếu Hoa nào dám xem tiểu thÆ° nhÆ° sÆ¡n tặc ! Nếu tiểu thÆ° nói Ä‘iá»u này vá»›i lão nhân gia chắc Thiếu Hoa không được thưởng mà còn bị phạt mất !
Nàng lÆ°á»m Thiếu Hoa nói tiếp:
- Tiểu huynh không nghÄ© Bá»™i Bá»™i là sÆ¡n tặc sao lại nói cống nạp cá cho Bá»™i Bá»™i. Chuyện cống nạp chỉ có bá»n sÆ¡n tặc má»›i làm thôi chứ Bá»™i Bá»™i là ái nữ của huyện lệnh sao làm những chuyện của bá»n sÆ¡n tặc được !
Thiếu Hoa gượng cÆ°á»i giả lả nói:
- Thiếu Hoa chỉ là thảo dân, ngày đêm chỉ biết giải dầu trên sóng nước Hoàng giang. Bội Bội tiểu thư bỠqua cho tại hạ đã lỡ miệng !
Bội Bội nguýt Thiếu Hoa:
- Không bỠqua cho tiểu huynh đâu !
- Tiểu thư ! Thiếu Hoa đã thức trắng một đêm để câu một con ngân ngư ngon nhất ! Chỉ một câu nhỠnhư thế tiểu thư nỡ bắt tội Thiếu Hoa sao ?
- Bá»™i Bá»™i sẽ không bắt tá»™i tiểu huynh, nhÆ°ng bắt Ä‘á»n huynh !
- Tiểu thÆ° ! Thiếu Hoa đâu có gì để Ä‘á»n cho tiểu thÆ° ! Chẳng lẽ má»™t lá»i nói lỡ miệng thôi mà tiểu thÆ° cÅ©ng không miá»…n thứ cho Thiếu Hoa ? Bây giá» tiểu thÆ° có bắt Thiếu Hoa Ä‘á»n ngân lượng thì cÅ©ng không có mà Ä‘á»n cho tiểu thÆ° !
Nàng trợn mắt gắt giá»ng nói:
- Ai bắt tiểu huynh Ä‘á»n ngân lượng !
Nàng bước đến trước mặt Thiếu Hoa, chấp tay sau lưng rồi nói:
- Bội Bội bắt tiểu huynh phải nấu món cá này cho Bội Bội thưởng thức !
- ¢ ! Trong phủ huyện có biết bao gia nhân ngÆ°á»i hầu, nhà bếp cÅ©ng có biết bao nhiêu ngÆ°á»i, sao tiểu thÆ° không sai bảo chúng mà lại bắt Thiếu Hoa ? Tiểu thÆ° không biết mẫu nÆ°Æ¡ng của Thiếu Hoa lúc này Ä‘ang bệnh nặng à ? NgÆ°á»i rất trông Thiếu Hoa vá» !
Bá»™i Bá»™i lÆ°á»m Thiếu Hoa:
- Lúc nào tiểu huynh cũng nghĩ đến mẫu nương hết chứ chẳng bao giỠnghĩ tới Bội Bội !
Thiếu Hoa thản nhiên đáp lá»i nàng:
- Tiểu thư có gì để cho Thiếu Hoa nghĩ đến chứ ?
Nghe câu nói này, sắc diện của Bội Bội cau có hẳn lại. Nàng giẫy nẩy nói:
- Bá»™i Bá»™i không chịu đâu ! Lão nhân gia nói tất cả má»i ngÆ°á»i thuá»™c huyện Thành ChÆ°Æ¡ng phải nghe lá»i lão nhân gia và Bá»™i Bá»™i ! Tiểu huynh lại không nghÄ© gì đến Bá»™i Bá»™i !
- Tiểu thÆ° trách oan cho Thiếu Hoa rồi ! Nếu không nghe lá»i tiểu thÆ°, Thiếu Hoa đâu có đến đây làm gì ! Con cá này Thiếu Hoa Ä‘em bán cho lão tam chí ít cÅ©ng đổi được hÆ¡n chục cân gạo đó !
Bội Bội cau mày :
- Thiếu Hoa còn tính toán với Bội Bội nữa !
Thiếu Hoa lắc đầu:
- Thiếu Hoa không dám tính với tiểu thư đâu à !
Nàng nguýt Thiếu Hoa:
- Bội Bội không nói với tiểu huynh nữa !
Nàng vừa thốt dứt câu, Thiếu Hoa liá»n ôm quyá»n nói:
- Tiểu thư không còn gì để nói thì tại hạ xin cáo từ !
Ôm quyá»n xá Bá»™i Bá»™i, Thiếu Hoa quay bÆ°á»›c. Chàng vừa bÆ°á»›c Ä‘i thì Bá»™i Bá»™i khóc thét lên.
Tiếng khóc của nàng nhÆ° thể má»™t hiệu lệnh gá»i Äàm Cối bá»™ đầu.
Äàm Cối bÆ°á»›c vào:
- Tiểu thư có chuyện gì ?
Bội Bội chỉ Thiếu Hoa nói:
- Thiếu Hoa bức ép ta !
Thiếu Hoa nghe nàng thốt câu này sững bÆ°á»›c. Chàng quay lại thì nghe Äàm Cối rít giá»ng nói:
- Tiểu tử thúi to gan dám bức hiếp Cao tiểu thư !
Gã vừa nói vừa rút xoạt đại đầu đao ra.
Thiếu Hoa lúng túng. Chàng vừa khoát tay vừa cuống quýt nói:
- Äàm bá»™ đầu....tại hạ không có...không có bức ép Cao tiểu thÆ° đâu...không có mà !
Äàm Cối gằn giá»ng:
- Tiểu tử ! Ngươi không bức ép sao tiểu thư lại khóc hả ? Chắc ngươi hết muốn sống rồi !
Thiếu Hoa lắc đầu nói:
- Äàm bá»™ đầu ! Oan cho thảo dân lắm ! Thảo dân có là gì đâu ! Cao tiểu thÆ° muốn khóc thì khóc, có lẽ tại Cao tiểu thÆ° dÆ° nÆ°á»›c mắt nên khóc đại đó thôi mà !
- Ai dư nước mắt chứ ?
- Thật mà, Äàm bá»™ đầu hãy há»i tại sao Cao tiểu thÆ° Ä‘i !
- Äàm má»— không cần há»i. Cao tiểu thÆ° khóc là do ngÆ°Æ¡i !
Thiếu Hoa nhìn Bá»™i Bá»™i. Chàng nhận ra ngay nụ cÆ°á»i mỉm trên hai cánh môi của nàng.
Chỉ Bội Bội, Thiếu Hoa nói:
- Äàm bá»™ đầu ! Äúng là Thiếu Hoa bị Oan rồi ! Tiểu thÆ° đâu có khóc ! Tại hạ vừa thấy tiểu thÆ° cÆ°á»i kia kìa ! Tiểu thÆ° cÆ°á»i chứ đâu có khóc !
Thiếu Hoa vừa nói dứt câu thì Bội Bội ré lên.
Äàm Cối cau mày nói:
- Tiểu tá»­, ngÆ°Æ¡i nghe rồi chứ ! Tiểu thÆ° cÆ°á»i hay khóc ?
Thiếu Hoa lúng túng nói:
- Dạ, tiểu thÆ° Ä‘ang khóc ! Tiểu thÆ° vừa cÆ°á»i vừa khóc ! NhÆ°ng cho dù tiểu thÆ° khóc Ä‘i nữa thì tại hạ tuyệt nhiên cÅ©ng không có ý mạo phạm để tiểu thÆ° khóc đâu !
- Ngươi không mạo phạm sao tiểu thư lại khóc như vậy hả ?
- Thiếu Hoa làm sao mà biết được !
- Tiểu tử không biết thì bổn bộ đầu sẽ cho ngươi biết !
Thiếu Hoa nhăn mặt nhìn Bội Bội nói:
- Cao tiểu thÆ° nói dùm má»™t lá»i cho Thiếu Hoa ! Thiếu Hoa đâu có mạo phạm tiểu thÆ° khiến cho Äàm bá»™ đầu tức giận nhÆ° vậy !
Bá»™i Bá»™i mỉm cÆ°á»i nói:
- Tiểu huynh không mạo phạm Bội Bội ư ?
Thiếu Hoa gật đầu:
- Thiếu Hoa có gan to cỡ nào cũng không dám mạo phạm Cao tiểu thư !
Tiểu thÆ° là lá ngá»c cành vàng của huyện lệnh, còn Thiếu Hoa chỉ là má»™t tiểu ngÆ° trên dòng Hoàng giang. Gan của Thiếu Hoa đâu có lá»›n quá để chá»c ghẹo tiểu thÆ° chứ !
Chàng ôm quyá»n xá - Thiếu Hoa nghiêng mình bái kiến tiểu thÆ° rút lại những lá»i nói vu khống cho Thiếu Hoa !
Bội Bội trố mắt nhìn chàng nói:
- Tiểu huynh nói Bội Bội vu khống ?
Äàm Cối trừng mắt nhìn Thiếu Hoa:
- Thiếu Hoa ! NgÆ°Æ¡i thật là to gan lá»›n mật dám thốt những lá»i đó vá»›i Cao tiểu thÆ° ! Mau quì xuống !
Thiếu Hoa khoát tay nói:
- Thiếu Hoa là thảo dân đâu biết dùng lá»i, xin tiểu thÆ° miá»…n thứ cho !
Bội Bội nhìn chàng:
- Bội Bội sẽ không bắt tội tiểu huynh nữa ! Nhưng tiểu huynh phải làm món cá ngân ngư cho Bội Bội ăn !
Äàm Cối nhìn lại Bá»™i Bá»™i nói:
- Tiểu thÆ°, trong nhà bếp của huyện phủ đâu thiếu những nhà bếp giá»i làm cá cho tiểu thÆ°. Cứ để cho tên tiểu tá»­ này nhận má»™t vài cái tát của tiểu thÆ° để gã nhá»› không được vá»ng ngôn vô lối vá»›i tiểu thÆ° là được rồi !
Chuyện làm cá hãy để cho tiểu nhân sai ngÆ°á»i nấu là được rồi !
Bội Bội lắc đầu:
- Không ! Ta thích Thiếu Hoa làm cá cho ta ăn !
Äàm Cối nhìn lại Thiếu Hoa nói nhÆ° ra lệnh:
- Tiểu tử, ngươi nghe Cao tiểu thư nói rồi chứ ?
- Thảo dân đã nghe rồi !
- Thế sao còn đứng đó là gì ?
Gã chỉ con cá đặt trên bàn:
- Ngươi đem xuống nhàn bếp làm cho tiểu thư ăn !
- Dạ !
Thiếu Hoa bÆ°ng lấy con cá, dợm bÆ°á»›c Ä‘i thì Bá»™i Bá»™i gá»i giật lại:
- Khoan đã !
Chàng dừng bước nhìn lại Bội Bội nói:
- Tiểu thÆ° còn Ä‘iá»u chi chỉ giáo cho thảo dân ?
Bá»™i Bá»™i mỉm cÆ°á»i:
- Bội Bội sẽ đi cùng với tiểu huynh xuống bếp !
Äàm Cối nói:
- Tiểu thư ! Tiểu tử Thiếu Hoa phải có bổn phận hầu hạ cho tiểu thư, cần gì phải đi cùng với y !
Bá»™i Bá»™i nhìn Äàm Cối trả lá»i:
- Ta thích xem Thiếu Hoa làm cá như thế nào ! Bộ đầu giúp ta như Thiếu Hoa thế là đủ rồi ! Bộ đầu có thể đi !
Äàm Cối miá»…n cưỡng nói:
- Tuân lệnh tiểu thư !
Äàm Cối Ä‘i rồi, Bá»™i Bá»™i má»›i bÆ°á»›c đến bên cạnh Thiếu Hoa:
- Giá» thì tiểu huynh nghÄ© mẫu nÆ°Æ¡ng quan trá»ng hÆ¡n Bá»™i Bá»™i không ?
- Lúc nào trong tâm của Thiếu Hoa, mẫu nÆ°Æ¡ng vẫn quan trá»ng hÆ¡n !
Chàng nói rồi sảy bước đi.
Bội Bội giật tay chàng lại:
- Tiểu huynh đi đâu vậy ?
- Thì đi xuống nhà bếp làm món cá ngân ngư cho tiểu thư ! Ở đây, Thiếu Hoa biết lấy cái gì để làm ?
- Lối đó đâu phải Ä‘Æ°á»ng xuống bếp ! Bá»™i Bá»™i sẽ dẫn tiểu huynh Ä‘i !
- Má»i tiểu thÆ° dẫn Ä‘Æ°á»ng cho tại hạ !
Bá»™i Bá»™i dẫn Thiếu Hoa xuống dãy nhà ngang dùng làm bếp. Vừa thấy Bá»™i Bá»™i và Thiếu Hoa bÆ°á»›c vào, ba gã đầu bếp ôm quyá»n xá nàng:
- Tiểu thư !
Bội Bội khoát tay nói:
- Các vị cho Bội Bội mượn một cái bếp để tiểu huynh đây làm món cá ngân ngư cho Bội Bội nhé !
Ba gã há»a đầu quan khúm núm trả lá»i:
- Dạ, thảo dân xin nhÆ°á»ng ạ !
Bội Bội nhìn lại Thiếu Hoa:
- Äến lượt tiểu huynh hầu dịch Bá»™i Bá»™i rồi đó !
Nàng ghé miệng vào tai Thiếu Hoa nói:
- Tiểu huynh may mắn lắm mới được Bội Bội để mắt đến cho làm bếp hầu dịch Bội Bội đó !
Nàng thốt ra câu này khiến cho mặt Thiếu Hoa nhăn hẳn lại.
Chàng nhìn sang Bội Bội giả lả nói:
- Thiếu Hoa chỉ biết bắt cá trên sông Hoàng giang, nếu như nấu nướng không ngon, mong tiểu thư miễn thứ cho !
Nàng lÆ°á»m Thiếu Hoa:
- Nhất định tiểu huynh sẽ nấu ngon mà, Bội Bội tin là như vậy !
Thiếu Hoa lắc đầu, ôn nhu nói:
- Thiếu Hoa chỉ sợ tiểu thư không vừa miệng lại bắt tội Thiếu Hoa !
Nàng lắc đầu:
- Bội Bội sẽ không bắt tội tiểu huynh đâu, tiểu huynh đừng ngại !
- Tiểu thư đã nói vậy, tại hạ xin trổ tài nấu bếp hầu hạ Cao tiểu thư !
Thiếu Hoa nói rồi, quay lại chú tâm vào làm bếp. Chỉ loáng qua trong nháy mắt, con cá ngân ngư đã được Thiếu Hoa lột sạch cả thịt chỉ còn lại mỗi phần xương.
Chàng nhìn lại Bội Bội nói:
- Tiểu thÆ° ! Giống cá ngân ngÆ° này, cái ngon nhất, tinh quý nhất chính là phần xÆ°Æ¡ng của nó ! Còn thịt thì chẳng có giá trị gì. Äể thưởng thức được cái ngon của loài ngân ngÆ° thì phải ăn thật lâu, thật chậm, và phải ăn từ từ. Thậm chí phải ngậm miếng xÆ°Æ¡ng trong miệng, má»›i có thể biết hết vị ngá»t của nó !
Nói rồi, Thiếu Hoa gói tất cả chỗ thịt bỠqua một bên, dùng xương đổ vào chảo cho đến khi nó khét mới nhắc ra. Chàng lấy tất cả số xương cá đó đặt ra đĩa rồi nói:
- Tại hạ đã làm xong rồi ! Má»i tiểu thÆ° !
Bá»™i Bá»™i nhìn chàng ngạc nhiên há»i:
- Sao tiểu huynh làm nhanh vậy ?
- Làm món cá ngân ngư này rất đơn giản nên phải nhanh tay mới được.
Thiếu Hoa làm nhanh vì đã quen tay rồi !
Bá»™i Bá»™i nhìn Ä‘Ä©a xÆ°Æ¡ng cá, thắc mắc há»i:
- Sao chỉ có xương không vậy ?
- Cái tinh quý nhất của cá chính là phần xương và đầu ! Tiểu thư ngậm xương cá mới biết vị đắng và ngon của nó !
Chàng mỉm cÆ°á»i nhìn nàng:
- Tại hạ đã làm xong rồi, giỠcó thể đi được rồi chứ ?
Bội Bội lưỡng lự:
- Tiểu huynh không chỉ cho Bội Bội cách làm cá ngân ngư à ?
- Nếu có thá»i gian Thiếu Hoa sẽ chỉ cho tiểu thÆ°. Lúc này, Thiếu Hoa không có nhiá»u thá»i gian !
Bội Bội buông tiếng thở dài:
- Vậy khi nào tiểu huynh rảnh, Bá»™i Bá»™i sẽ cho dá»i tiểu huynh đến !
- Thiếu Hoa không dám cãi lệnh tiểu thư !
Thiếu Hoa ôm quyá»n nói:
- Cáo từ !
Bội Bội nhìn chàng. Nàng miễn cưỡng gật đầu nói:
- Ún món cá này, Bá»™i Bá»™i sẽ nhá»› đến tiểu huynh nhiá»u lắm đó !
Thiếu Hoa mỉm cÆ°á»i. Chàng từ tốn nói:
- Chỉ cần tiểu thư không bắt tội Thiếu Hoa là được rồi !
Thiếu Hoa ôm quyá»n xá Bá»™i Bá»™i má»™t lần nữa rồi má»›i rá»i nhà bếp. Chàng vừa Ä‘i vừa nghÄ© thầm:
"NgÆ°á»i nhÆ° tiểu thÆ° thì chỉ đáng được ăn xÆ°Æ¡ng cá thôi ! Ta đã vì nàng mà nàng chẳng vì ta, đáng được hưởng phần xÆ°Æ¡ng cá của Thiếu Hoa !" ö niệm đó trôi qua, Thiếu Hoa hừ nhạt nói thầm:
- Nàng sao có thể sánh với mẫu nương của Hoàng Thiếu Hoa này được !
Thiếu Hoa vừa bÆ°á»›c ra khá»i cá»­a chÆ°a được bao xa thì nghe Bá»™i Bá»™i thét lên:
- Cứu với ! Cứu tôi với !
Tiếng kên của nàng biểu lộ tất cả sự hốt hoảng, sợ hãi, buột chàng phải dừng bước nhìn lại.
Bá»™i Bá»™i bÆ°á»›c ra khá»i cá»­a gian nhà bếp, vừa vuốt cổ vừa khóc, vừa thét lên:
- Tiểu huynh cứu Bội Bội với !
Thiếu Hoa lo lắng quay lại há»i:
- Tiểu thư sao vậy ?
Bội Bội chỉ vào cổ mình, vừa khóc vừa nói:
- Món cá của tiểu huynh....Bội Bội bị đau cổ...Hóc cổ xương rồi...đau lắm....
Nước mắt tràn ra, mặt nàng méo xệch trông thật tội nghiệp.
Thiếu Hoa lắc đầu nói:
- Tại tiểu thÆ° ham ăn quá. ún món cá của Thiếu Hoa thì phải cẩn thận má»›i được ! Không phải ai cÅ©ng ăn được đâu, nhất là những trang lá ngá»c cành vàng !
Bội Bội thổn thức nói:
- Tiểu huynh, làm sao bây giỠ?
- Tại hạ sẽ lấy xương ra cho tiểu thư !
- Tiểu huynh cứu Bội Bội ?
- Nhất định Thiếu Hoa phải cứu rồi, nếu không sẽ đắc tội với huyện đại nhân.
Thiếu Hoa nâng cằm nàng lên:
- Tiểu thư há miệng ra thật to !
Bội Bội há miệng ra, Thiếu Hoa nói tiếp:
- To ra nữa !
Bội Bội nhíu mày, cố há miệng ra.
Thiếu Hoa nói:
- Thè lưỡi ra !
Nàng răm rắp làm theo lá»i chàng.
Thiếu Hoa thò hai ngón tay vào miệng nàng, gắp lấy chiếc xÆ°Æ¡ng cá đâm vào há»ng. Lấy chiếc xÆ°Æ¡ng cá ra rồi, Thiếu Hoa nắm lấy chiếc lưỡi của Bá»™i Bá»™i.
Chàng nghĩ thầm:
"Chiếc lưỡi này độc địa lắm ! Lần sau thì nàng sẽ chẳng dám bắt Thiếu Hoa hầu dịch nàng nữa !" Vừa nghĩ, Thiếu Hoa vừa cấu vào lưỡi nàng.
Bội Bội nhăn mặt rên lên :
- Ôi !
Chàng thả cằm nàng ra há»i:
- Tiểu thư không sao chứ ?
Bội Bội chùi nước mắt. Nàng rùng mình nói:
- Bội Bội chẳng dám ăn món cá ngân ngư của huynh nữa đâu !
Thiếu Hoa lắc đầu:
- Thiếu Hoa đã nói trÆ°á»›c vá»›i tiểu thÆ° rồi, thưởng thức được cái ngon của ngân ngÆ° phải là ngÆ°á»i có phận !
Thiếu Hoa ôm quyá»n:
- GiỠtiểu thư đã hiểu ra rồi chứ ! Thiếu Hoa xin cáo từ !
Nàng quay bước bỠđi một mạch. Vừa đi Thiếu Hoa vừa nghĩ:
"Lần sau gặp lại Thiếu Hoa, nàng đừng có giở thói Ä‘á»ng đảnh vá»›i ta nữa !" Trở vá» thảo xá, thấy cá»­a thảo xá đón im ỉm. Phàm bình nhật thì chàng đã bắt gặp mẫu nÆ°Æ¡ng ra đón ngay ngưỡng cá»­a, nhÆ°ng hôm nay không thấy mẫu nÆ°Æ¡ng, mà ngược lại Thiếu Hoa cảm thấy má»™t ná»—i hồi há»™p lo âu.
Chưa bước đến cửa, Thiếu Hoa đã lên tiếng:
- Mẫu nương ! Con vỠđây !
Không nghe tiếng mẫu nÆ°Æ¡ng đáp lá»i chàng, tâm Thiếu Hoa ào lên ná»—i hồi há»™p lo lắng.
Chàng đẩy cửa bước vào thảo xá.
Cảnh tượng trong thảo xá đập vào mắt chàng khiến cho toàn thân phải bủn rủn. Cổ há»ng Thiếu Hoa nhÆ° thể có má»™t khối than hồng chặn ngang chẳng thể nào thốt ra được thành lá»i. Tim chàng gần nhÆ° ngừng đập.
Làm sao Thiếu Hoa không rÆ¡i vào tình trạng đó khi chứng kiến thân hình của mẫu nÆ°Æ¡ng ngồi trên ghế, hai mắt khép lại, và má»™t dòng máu rỉ ra ngay giữa ngá»±c của ngÆ°á»i.
Thiếu Hoa cứ trÆ¡ ra nhÆ° pho tượng đứng ngay ngưỡng cá»­a. Chàng cứ nhÆ° bị trá»i trồng, chân chôn dÆ°á»›i đất, mắt mở trừng trừng nhìn vá» phía cái xác của mẫu nÆ°Æ¡ng.
Mãi một lúc, Thiếu Hoa mới lên tiếng:
- Mẫu nương, sao lại thế này ?
Thiếu Hoa vừa nói vừa nhào đến ôm lấy xác của mẫu nương.
- Sao lại như thế này ? Sao lại như thế này ?
Cùng vá»›i nhÆ°ng lá»i đó, nÆ°á»›c mắt trào ra mặt Thiếu Hoa.
Trong nội tâm càng bùng nổ một sự đau đớn, những tưởng như có thể phá tung cả thể xác chàng.
Thiếu Hoa gục đầu vào chân mẫu nương nức nở nói:
- Mẫu nương....Thiếu Hoa vỠđây ngay...mẫu nương...chuyện gì đã xảy ra ?
Thiếu Hoa ngửa mặt rống lên:
- Trá»i Æ¡i...tại sao lại nhÆ° thế này...tại sao...ai...ai đã nhẫn tâm làm chuyện này...
Thiếu Hoa đập tay vào trán mình:
- Ai đã làm chuyện này...Ai đã sát hại mẫu nương của Thiếu Hoa ? Ai ?
Nói cho ta biết đi !
Nước mắt trào ra ràn rụa cả mặt Thiếu Hoa. Cùng với những dòng nước mắt đó là nét phẫn uất hiện rõ trong từng nét mặt chàng. Ôm lấy xác mẫu nương:
- Mẫu nÆ°Æ¡ng, hãy nói cho con biết, ngÆ°á»i nào giết mẫu nÆ°Æ¡ng. Ai đã sát hại ngÆ°á»i, Thiếu Hoa hận...hận kẻ đó...con căm thù ngÆ°á»i đó...mẫu nÆ°Æ¡ng...nói cho con biết Ä‘i !
Thiếu Hoa gục đầu vào chân mẫu nương nói tiếp:
- Nói cho con biết đi...con sẽ trả thù...con sẽ trả hận...
Má»™t giá»ng nói vang lên:
- Thiếu Hoa đệ muốn biết ư ?
Thiếu Hoa từ từ ngẩn lên nhìn Ngô Tịnh. Trong làn nước mắt ràn rụa, bóng dáng Ngô Tịnh thật hư vô, mỠảo như một bóng ma trong tầm mắt chàng.
Thiếu Hoa thổn thức nói:
- Ngô đại ca, đại ca biết ai giết mẫu nương của Thiếu Hoa không ? Kẻ đó là ai ?
Ngô Tịnh bước đến trước mặt Thiếu Hoa.
Y nhìn thẳng vào mắt chàng, trầm giá»ng nói:
- Nếu đại ca nói ra hung thủ lúc này...
Y buông tiếng thở dài từ từ lắc đầu nói tiếp:
- Ta có lỗi với Cầm Thư mẫu nương của đệ !
Thiếu Hoa lắc đầu:
- Äại ca, đại ca không có lá»—i gì cả ! Nói cho Thiếu Hoa biết Ä‘i !
Ngô Tịnh buông một tiếng cực kỳ lạnh nhạt:
- Không !
Thốt ra tiếng nói đí, giá»ng của Ngô Tịnh trầm hẳn xuống, sá»± trầm lặn biểu lá»™ tất cả sá»± cÆ°Æ¡ng quyết của hắn.
- Ngô đại ca, tại sao không ?
- Ngô đại ca vì mẫu nương và vì Thiếu Hoa đệ !
Thiếu Hoa lắc đầu:
- Vì mẫu nương và vì Thiếu Hoa, sao đại ca không nói cho đệ biết hung thủ là ai ?
Ngô Tịnh nghiêm nói:
- Biết hung thủ đệ sẽ làm gì ?
- Thiếu Hoa sẽ tìm hắn đòi lại món nợ này !
Chàng vừa nói dứt câu thì nhận ngay một cái tát nảy lửa vào mặt.
- Bốp...
Nhận trá»n má»™t cái tát của Ngô Tịnh, năm đầu ngón tay hiện ngay trên má chàng.
Thiếu Hoa vuốt má mình.
- Tại sao Ngô đại ca lại đánh Thiếu Hoa ?
- Ta đánh ngươi chỉ vì ngươi muốn biến ta thành một kẻ bất nghĩa !
Thiếu Hoa lắc đầu:
- Thiếu Hoa không có ý biến Ngo đại ca thành kẻ bất nghĩa bất nhân !
Thiếu Hoa chỉ muốn biết ai là hung thủ sát tử mẫu nương của Thiếu Hoa thôi !
Ngô Tịnh buông tiếng thở dài nhìn Thiếu Hoa nói:
- Nếu mẫu nÆ°Æ¡ng còn sống, ngÆ°á»i sẽ nói cho ngÆ°Æ¡i biết hung thủ là ngÆ°á»i nào, nhÆ°ng mẫu nÆ°Æ¡ng ngÆ°Æ¡i lại chết thì không thể nói !
- Tại sao đại ca không nói ?
- Nếu ngươi biết hung thủ....
Ngô Tịnh lắc đầu nói tiếp:
- NgÆ°Æ¡i chỉ có Ä‘i nạp mạng cho ngÆ°á»i ta mà thôi ! Má»™t tiểu ngÆ° chỉ biết câu cá trên dòng Hoàng giang sao có thể là đối thủ của má»™t kiếm sát chứ ?
Ngô Tịnh nhìn thẳng vào mắt Thiếu Hoa:
- Thiếu Hoa đệ....
Buông một tiếng thở dài Ngô Tịnh nói tiếp:
- Chỉ khi nào ngÆ°á»i là kiếm chủ Kiếm Môn thì ta sẽ nói hung thủ là ai !
Răng trên của Thiếu Hoa cắn vào môi dưới đến tuôn cả máu ra ngoài.
Ngô Tịnh nhìn chàng nói:
- Ta biết ngÆ°Æ¡i Ä‘ang phẫn ná»™ ! Hãy lấy sá»± phẫn ná»™ đó mà làm hành trang cho mình trong bÆ°á»›c Ä‘Æ°á»ng còn lại ! Kiếm chủ Kiếm Môn không phải là hạng ngÆ°á»i chỉ biết phẫn ná»™ nhÆ°ng thụ Ä‘á»™ng, mà phải là má»™t trụ đỉnh của võ lâm, má»™t kẻ biết hành Ä‘á»™ng !
Lệ trào khóe mắt Thiếu Hoa ướt đẫm cả má chàng, rồi thấm xuống ngực áo ướt sũng.
Thiếu Hoa gằn giá»ng nói:
- Thiếu Hoa sẽ là kiếm chủ Kiếm Môn !
Ngô Tịnh đặt tay lên vai chàng an ủi:
- Ta biết Thiếu Hoa đệ sẽ làm được Ä‘iá»u đó ! Kẻ sát tá»­ mẫu nÆ°Æ¡ng đệ phải Ä‘á»n tá»™i trÆ°á»›c má»™ phần của Cầm ThÆ° !
- Ngô đại ca !
- Những gì đệ làm cÅ©ng vì mẫu nÆ°Æ¡ng. Thiếu Hoa làm được mẫu nÆ°Æ¡ng sẽ ngậm cÆ°á»i nÆ¡i chín suối ! Thiếu Hoa không làm được, mẫu nÆ°Æ¡ng sẽ mang ná»—i oán há»n vào chốn a tỳ !
- Ngô đại ca, hãy biến biến Thiếu Hoa thành kiếm chủ ! Thiếu Hoa van xin đại ca !
- Äể trở thành má»™t kiếm chủ, Thiếu Hoa đệ có thể phải trả giá bằng sinh mạng của mình !
Thiếu Hoa gật đầu:
- Thiếu Hoa chấp nhận ! Chấp nhận tất cả sự trả giá, kể cả sinh mạng mình !
Ngô Tịnh nghiến răng. Y rít giá»ng nói:
- Äược ! Thiếu Hoa hãy tuyên thá» trÆ°á»›c di thể của mẫu nÆ°Æ¡ng đệ Ä‘i !
Thiếu Hoa gật đầu.
Chàng quì xuống trước di thể của Cầm Thư. Nước mắt tuôn đẫm ra hai bên má.
Thiếu Hoa nghẹn ngào nói:
- Mẫu nương ! Con sẽ là một kiếm chủ !
Nói dứt câu, Thiếu Hoa bật khóc thành tiếng.
Những tiếng khóc bật ra từ cửa miệng Thiếu Hoa đủ nói lên tất cả những suy nghĩ đang âm ỷ trong đầu chàng.
Ngô Tịnh từ từ buông một tiếng thở dài.

hết: Hồi 7, xem tiếp: Hồi 8
Tài sản của danangcity

  #8  
Old 16-04-2008, 06:44 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 8

Bóng Tối



Trở lại Hoàng Thiên nhai.
Thiên Tống và NhÆ° Băng Ä‘i giữa hai hàng Nhục nhân, tiến thẳng đến má»™t tòa cổ Ä‘á»™ng được khoét sâu vào vách núi, nói là cổ Ä‘á»™ng cÅ©ng không đúng, bởi nó nhÆ° má»™t cánh đồng khổng lồ, hai bên có hai trụ đá sừng sững nhÆ° thể chống lại ngá»n núi thái sÆ¡n phía trên.
Ngay trÆ°á»›c cá»­a là đôi chân đèn to hÆ¡n má»™t tòa nhà hai gian, vá»›i hai ngá»n lá»­a trông tá»±a nhÆ° hai ngá»n há»a sÆ¡n bùng cháy soi sáng cả không gian.
Trên chiếc ngai bằng đá, là má»™t ngÆ°á»i vận huyết y đỠối có mủ che kín mặt.
Thiên Tống và NhÆ° Băng nhìn vá» phía ngÆ°á»i vận huyết bào. Chân diện của NhÆ° Băng lá»™ vẻ lo lắng và khẩn trÆ°Æ¡ng cá»±c Ä‘á»™.
Nàng từ từ thở ra như thể thả bớt nỗi lo âu trong tâm tưởng mình.
Thiên Tống nhìn thẳng vào mặt huyết bào bí nhân ngồi trên thạch ngai.
Chàng từ từ đối nhãn vá»›i đôi mắt toát ra ánh sáng ngá»i ngá»i của huyết bào nhân.
Rít má»™t luồng chân khí căng phồng lồng ngá»±c, Thiên Tống nắm tay NhÆ° Băng. Chàng từ từ thả bÆ°á»›c tiến đến mÆ°á»i bá»™. Buông tay NhÆ° Băng, Thiên Tống ôm quyá»n xá, từ tốn nói:
- Trương Thiên Tống tham kiến tôn giá !
Nhịp nhịp bàn tay xuống thạch ngai, huyết bào y nhân ôn nhu nói:
- Thiên Tống, bổn tá»a đã nghe danh tiếng Huyết Kiếm đại hiệp TrÆ°Æ¡ng Thiên Tống của các hạ. Các hạ trÆ°á»›c khi đến Nhục Nhân Äịa hẳn đã biết Nhục Nhân Äịa là vùng đất nhÆ° thế nào rồi !
Thiên Tống ôm quyá»n nói:
- Tại hạ có biết chÆ°a má»™t ai vào Nhục Nhân Äịa mà quay trở ra !
- Biết sao các hạ vẫn đến !
- Tại hạ có việc phải đến, không đến không được !
- Vậy sao ?
Thiên Tống gật đầu trả lá»i:
- Sự thật là như vậy !
Huyết bào y nhân từ từ đứng lên. Tấm áo thùng thình của y phủ xuốmg sàn đá hoa cương.
Rá»i đôi uy quang sáng ngá»i vá» phía Thiên Tống. Huyết bào nhân trầm giá»ng nói:
- Thế các hạ có việc gì ở đây nào ?
Y khoanh tay trược ngực, chậm rãi nói tiếp:
- Nhục Nhân Äịa cách ly khá»i giang hồ, hôm nay Huyết Kiếm TrÆ°Æ¡ng Thiên Tống lại dấn thân đến nÆ¡i có chuyện vá»›i Nhục Nhân Äịa. Bổn tá»a rất lấy làm lạ đó !
Thiên Tống ôm quyá»n, nhã nhặn đáp lá»i:
- Nếu tại hạ là tôn giá, tất sẽ cÅ©ng phải lạ lẫm nhÆ° tôn giá ! NhÆ°ng nếu tôn giá là tại hạ thì sẽ chẳng có gì là lạ cả ! Phàm không có mục đích thì chẳng ai muốn đến Nhục Nhân Äịa khi biết có Ä‘Æ°á»ng vào mà không có Ä‘Æ°á»ng trở ra !
- TrÆ°Æ¡ng các hạ nói rất đúng ! Thế các hạ có thể cho bổn tá»a biết mục đích của các hạ chứ !
- Tôn giá là chủ nhân ở Nhục Nhân Äịa tất nhiên tại hạ phải nói ra mục đích của mình rồi, nhÆ°ng nếu tại hạ nói ra mục đích của mình rồi, tôn giá có tin vào tại hạ không ?
- Bất cứ chuyện gì cÅ©ng có thá»­ thách cả ! Nếu nhÆ° các hạ vượt qua những thá»­ thách đó, bổn tá»a sẽ tin !
- Nếu tôn giá tin, tôn giá có đáp ứng những đòi há»i của tại hạ không ?
- Bổn tá»a chỉ sợ TrÆ°Æ¡ng các hạ không vượt qua được những thá»­ thách của ta mà thôi !
- Khi đặt ra mục đích của mình, Trương Thiên Tống không biết dừng lại !
Huyết bào nhân khẽ gật đầu:
- Tốt lắm ! Bổn tá»a chấp nhận thỉnh cầu của TrÆ°Æ¡ng các hạ ! NhÆ°ng ngược lại, các hạ sẽ biết chuyện sẽ xảy ra vá»›i các hạ chứ !
Thiên Tống gượng cÆ°á»i nói:
- Tại hạ đáng trở thành Nhục nhân lắm chứ !
- Các hạ đã chấp nhận thì chẳng thể nào nuốt lá»i được ! Hãy nói cho bổn tá»a biết mục đích của mình Ä‘i !
Thiên Tống rít má»™t luồng chân khí căng phồng lồng ngá»±c rồi trang trá»ng nói:
- Tại hạ đến Nhục Nhân Äịa để tìm má»™t ngÆ°á»i....
Thiên Tống từ từ thở ra, rồi nói tiếp:
- NgÆ°á»i đó có ngoại danh là Thiên Sứ bóng tối !
Thiên Tống chỉ thấy Huyết bào nhân chớp mắt một cái. Nhưng chỉ một cái chớp mắt đó thôi, Thiên Tống ngầm đoán sẽ có chuyện kinh thiên động địa sắp xảy đến với mình.
Rít tiếp má»™t luồng chân khí căng phồng lồng ngá»±c, Thiên Tống trang trá»ng nói tiếp:
- Tôn giá bồi tiếp tại hạ chứ ?
- Các hạ đã vào trong này, tất đã chấp nhận số phận của mình ! Bổn tá»a phải bồi tiếp các hạ. Nếu nhÆ° các hạ trở thành Nhục nhân thì đây cÅ©ng là sá»± chá»n lá»±a của các hạ !
- Tại hạ đã nói, mình là kẻ chẳng bao giỠbiết dừng bước khi mục đích đã được đặt ra !
- Hy vá»ng Huyết Kiếm TrÆ°Æ¡ng Thiên Tống sẽ tạo ra má»™t sá»± thay đổi lá»›n trong Nhục Nhân Äịa ! Má»™t sá»± thay đổi mà bổn tá»a tin sẽ tạo ra má»™t cái gì đó phấn khích trong tâm tưởng bổn tá»a !
Rá»i ánh mắt nhìn xuống Hà NhÆ° Băng. Huyết bào nhân trầm giá»ng nói:
- Bổn tá»a nghe nói ở Hàm Äan có má»™t trang mỹ nhân của Nguyệt lâu vá»›i nhan sắc siêu phàm, thoát tục, có thể khiến tất cả nam nhân bán mạng vì nàng. Mỹ nữ đó hẳn là vị cô nÆ°Æ¡ng Ä‘ang đứng bên các hạ ?
Thiên Tống ôm quyá»n trả lá»i:
- Mặc dù cách ly khá»i giang hồ nhÆ°ng chuyện gì tôn giá cÅ©ng biết, Thiên Tống bái phục. Tôn giá Ä‘oán không sai, nàng chính là Hà NhÆ° Băng, mỹ nữ của tòa Nguyệt lâu !
- Bổn tá»a Ä‘oán đúng vì nhận ra vẻ đẹp của cô ta ! Thế tại sao cô ta lại rá»i Nguyệt lâu mà đến Nhục Nhân Äịa ?
- Như Băng...
Thiên Tống nhìn sang NhÆ° Băng há»i:
- Nàng có thể trả lá»i cho chủ nhân Nhục Nhân Äịa biết chứ ?
Như Băng nhìn lên Huyết bào nhân, nàng nhỠnhẹ nói:
- NhÆ° Băng và TrÆ°Æ¡ng huynh là ngÆ°á»i chung má»™t con thuyá»n !
Huyết Bào nhân khoát tay nói:
- Bổn nhân hiểu rồi ! Hai ngÆ°á»i cùng má»™t mục đích là Thiên Sứ bóng tối ?
Như Băng khẽ gật đầu.
Huyết bào nhân ngồi xuống chiếc ngai. Y rá»i hai luồng nhãn quang chiếu vào NhÆ° Băng và Thiên Tống, rồi nói:
- Như Băng cô nương cùng một mục đích với Thiên Tống các hạ, nếu Thiên Tống trở thành Nhục nhân thì cô nương cũng sẽ trở thành Nhục nhân !
Thiên Tống nhìn sang NhÆ° Băng há»i:
- Nàng đồng ý chứ ?
Như Băng khẽ gật đầu đáp:
- Äó là sá»± lá»±a chá»n trÆ°á»›c khi ta đến đây !
Thiên Tống nhìn lại huyết bào nhân:
- Tôn giá ! Tại hạ và Như Băng chấp nhận sự thách thức !
- Tốt !
Y trở thế ngồi đặt tay lên bắp chân, ôn nhu nói:
- Thiên Sứ bóng tối Ä‘ang ở trong Thạch Lâm ! Hai ngưởi cứ Ä‘i theo con Ä‘Æ°á»ng trÆ°á»›c mặt sẽ đến Thạch Lâm. Vào trong Thạch Lâm, TrÆ°Æ¡ng các hạ và NhÆ° Băng cô nÆ°Æ¡ng má»›i có thể gặp được Thiên Sứ bóng tối ! NhÆ° nếu không đến được Thạch Lâm, mãi mãi hai ngÆ°á»i sẽ trở thành Nhục nhân của Nhục Nhân Äịa !
Huyết bào nhân nói rồi vỗ tay một tiếng.
Tiếng vá»— tay của huyết bào nhân nhÆ° thể khởi Ä‘á»™ng má»™t cÆ¡ quan bí mật nào đó mà hai ngá»n Ä‘uốc khổng lồ từ từ tắt dần cùng vá»›i màn sÆ°Æ¡ng dày đặc xuất hiện.
Hiện tượng đó xảy ra trong khoảnh khắc chóng vánh. Khi hai ngá»n đèn chân đèn khổng lồ tắt ngúm, bóng đèn cùng vá»›i màn sÆ°Æ¡ng đã che khuất tầm mắt Thiên Tống và NhÆ° Băng thì tất cả Nhục nhân cầm Ä‘uốc cÅ©ng biến mất nhÆ° thể tan vào màn sÆ°Æ¡ng.
Màn sương dày phủ trước mặt Thiên Tống và Như Băng khiến hỠchẳng còn thấy gì nữa.
Thiên Tống nhìn sang Như Băng:
- Nàng sợ không ?
Như Băng gật đầu:
- Trong hiện tượng này thì ai mà không sợ, Thiên Tống huynh còn há»i nữa !
Thiên Tống mỉm cÆ°á»i:
- Dù có sợ thì Thiên Tống và NhÆ° Băng cÅ©ng phải tiến vá» phía trÆ°á»›c thôi ! Chúng ta đã đến bến rồi, không thể không lên thuyá»n !
Nàng nắm tay Thiên Tống.
- Thiên Tống huynh hứa đừng bỠrơi Như Băng !
- Nàng vì Thiên Tống mà đến đây, tất ta cũng phải đáp lại nhiệt tình của nàng chứ ! Nếu có trở thành Nhục nhân thì bên cạnh Thiên Tống vẫn có một trang mỹ nữ cũng là Nhục nhân như Thiên Tống.
Như Băng bóp nhẹ bàn tay Thiên Tống. Chàng có cảm giác bàn tay nàng khá lạnh.
Thiên Tống mỉm cÆ°á»i nói:
- Như Băng đang sợ ?
Như Băng gật đầu.
Thiên Tống nắm tay nàng an ủi:
- Ta sẽ không để cho nàng sợ !
Hai ngÆ°á»i thả bÆ°á»›c tiến vào tòa cổ Ä‘á»™ng. Màn sÆ°Æ¡ng từ từ tan dần. Tất cả má»i cảnh vật ở đây đã hoàn toàn thay đổi. Thiên Tống và NhÆ° Băng phải dừng bÆ°á»›c khi thấy má»™t ngÆ°á»i đứng án ngữ trÆ°á»›c mặt há». Äó là Nhục nhân vá»›i tấm áo thụng có mÅ© trùm kín đầu.
Y cầm trÆ°á»ng kiếm, hÆ°á»›ng mÅ©i hÆ¡i chúi xuống đất.
Thiên Tống nhìn gã Nhục nhân rồi quay sang nói với Như Băng:
- Nàng đứng ở đây để ta đối phó !
Thiên Tống rút Huyết Kiếm, bước đến hai bộ. Chàng nhìn vào mặt gã Nhục nhân nói:
- Tôn giá có thể cho tại hạ chiêm ngưỡng chân diện của tôn giá chứ ?
Gã Nhục nhân nghe Thiên Tống nói liá»n bá» ngay chiếc mÅ© trùm đầu xuống.
Chân diện y lộ ra.
Một khuôn mặt sần sùi, với đôi mắt lộ hẳn ra ngoài. Kinh tởm hơn nữa là hai cánh mũi gã không có. Tồn tại chỗ vùng khứu giác là hai cái lỗ sâu hoắm.
Vừa thấy chân diện gã Nhục nhân, Như Băng thét lên.
Nàng sao có thể giữ được bình tĩnh trước khuôn mặt quỷ dữ đó.
Tiếng thét của nàng còn lồng lộng khắp tòa cổ động thì kiếm ảnh từ gã Nhục nhân cắt ra nhanh không thể tưởng. Thiên Tống vừa hành kiếm đỡ lấy chiêu của đối phương vừa nói:
- Tôn giá là ngÆ°á»i của Võ Äang !
Thiên Tống nhận ra Ä‘iá»u đó vì thấy kiếm pháp Nhục nhân sá»­ dụng đúng là kiếm pháp "Cầm DÆ°Æ¡ng Thái Cá»±c Kiếm của Võ Äang phái" Thiên Tống vừa gác kiếm của đối phÆ°Æ¡ng, vừa lách bá»™ qua trái bằng má»™t bá»™ pháp thần kỳ và biến hóa. Y chỉ hÆ¡i xoay ngÆ°á»i thì mÅ©i kiếm đã Ä‘iểm vào yết hầu của đối phÆ°Æ¡ng.
Thiên Tống gằn giá»ng:
- Tôn giá là ai trong Võ Äang phái ?
Äáp lại lá»i nói của Thiên Tống, Nhục nhân không màng đến mÅ©i Huyết Kiếm của đối phÆ°Æ¡ng đã đặt vào yết hầu mình, mà hoành kiếm đâm vào Ä‘an Ä‘iá»n của Thiên Tống.
Äá»™ng tác của Nhục nhân nhanh nhÆ°ng kiếm của Thiên Tống nhanh hÆ¡n má»™t nhịp. MÅ©i Huyết Kiếm của Thiên Tống xuyên thủng yết hầu của gã Nhục nhân trÆ°á»›c khi kiếm của y còn cách Ä‘an Ä‘iá»n gã ná»­a gang tay.
Gã Nhục nhân buông trÆ°á»ng kiếm đứng phá»—ng ngÆ°á»i ra.
Thiên Tống rút kiếm lại. Y vừa rút kiếm vừa nói:
- Tá»± ngÆ°á»i Ä‘i tìm cái chết !
Gã Nhục nhân đổ sụp xuống, tấm áo choàng thụng y đổ tung ra để lộ đạo bào bên trong.
Thiên Tống nhìn xác gã Nhục nhân nói:
- Äúng là má»™t đạo sÄ© Võ Äang. Chỉ có những đạo sÄ© Võ Äang chân chính má»›i khả dÄ© thụ há»c được ém DÆ°Æ¡ng Thái Cá»±c kiếm pháp !
Thiên Tống cau mày. Y nhìn lại Như Băng nói:
- Như Băng, chúng ta đi tiếp thôi !
Như Băng nhìn lại xác gã Nhục nhân một lần nữa rồi bước đến bên Thiên Tống.
Nàng nhá» giá»ng nói:
- Thiên Tống huynh ! Hắn là ai vậy ?
- Thiên Tống chỉ biết y là má»™t đạo sÄ© Võ Äang. Má»™t đạo sÄ© Võ Äang chân chính nhÆ°ng chÆ°a đạt đến cảnh giá»›i tối thượng của ém DÆ°Æ¡ng Thái Cá»±c kiếm pháp !
Thiên Tống lắc đầu nói tiếp:
- Chuyện này khiến huynh phải lấy làm lạ !
- Huynh lạ gì ?
- Trong Nhục Nhân Äịa có đạo sÄ© Võ Äang !
Nàng lắc đầu:
- Bất cứ ai cÅ©ng Ä‘á»u có thể là Nhục nhân khi bÆ°á»›c vào Nhục Nhân Äịa.
Kể cả Thiên Tống huynh và NhÆ° Băng cÅ©ng sẽ trở thành Nhục nhân nếu nhÆ° không vượt qua được thá»­ thách của Nhục Nhân Äịa chủ nhân !
- HỠđến đây vì cái gì ? Nếu không phải là Thiên Sứ bóng tối ?
Nàng nhìn Thiên Tống nói:
- Phía trÆ°á»›c còn rất nhiá»u thá»­ thách, Thiên Tống huynh đừng suy nghÄ© nữa ! NhÆ° Băng và huynh sẽ Ä‘i đến bá» bên kia !
Thiên Tống gật đầu trả lá»i nàng:
- Thiên Tống và NhÆ° Băng chẳng còn lá»±a chá»n nào khác nếu không muốn trở thành Nhục nhân !
Hai ngÆ°á»i bÆ°á»›c vào sau lÆ°ng tòa cổ Ä‘á»™ng. ÄÆ°á»ng Ä‘i càng lúc càng rá»™ng dần. Tiến sâu vào được mÆ°á»i trượng thì Thiên Tống và NhÆ° Băng nghe âm thanh rầm rầm.
Dưói ánh sáng của những ngá»n Ä‘uốc gắn trên vách tòa cổ Ä‘á»™ng, Thiên Tống thấy phía trÆ°á»›c là má»™t thác nÆ°á»›c trắng xóa. TrÆ°á»›c thác nÆ°á»›c đó là má»™t gã Nhục nhân, ngồi trên má»™t phiến đá. Hai mắt sáng ngá»i hÆ°á»›ng vá» phía Thiên Tống.
Từ chá»— y đến Thiên Tống là má»™t ghá»nh đá lởm chởm. Phía dÆ°á»›i là dòng nÆ°á»›c cuồn cuá»™n cuốn vá» phía má»™t chiếc lá»— to, tạo thành má»™t dòng xoáy nÆ°á»›c hung dữ.
Thiên Tống rút Huyết Kiếm.
Thấy Thiên Tống rút kiếm, gã Nhục nhân liá»n đứng lên. Y khẽ lắc vai, thân ảnh chẳng khác cánh én vùn vụt lÆ°á»›t trên những phiến đá. Vá»›i thân pháp thần kỳ, gã Nhục nhân thi triển khinh pháp chẳng khác nào những bÆ°á»›c chân sáo tung tăng trên những ghá»nh đá lởm chởm.
Y dừng thân ảnh trên má»™t chá»m đá nhá»n, định nhãn nhìn Thiên Tống.
Thiên Tống nói:
- Gặp được Thiên Sứ bóng tối quả là khó thật !
Chàng vừa nói vừa đặt chân xuống ghá»nh đá đầu tiên. Mặt đá trÆ¡n trượt, khiến cho Thiên Tống khó mà trụ vững đôi cÆ°á»›c pháp của mình. Vá»›i má»™t kiếm thủ, dù là kiếm thủ thượng đẳng, muốn phát chiêu hay giữ thế thủ thì Ä‘iá»u cÆ¡ bản nhất phải trụ vững đôi cÆ°á»›c pháp. Chủ nhân Nhục Nhân Äịa cứ nhÆ° biết đối phó vá»›i Thiên Tống nhÆ° thế nào, mà lập ra cá»­a ải này.
Thanh Huyết Kiếm được Thiên Tống gác chéo ngang ngực. Chàng bước qua phiến đá từ từ tiến vỠphía gã Nhục nhân.
Thiên Tống thấy gã vẫn đứng bất Ä‘á»™ng trên chá»m đá nhá»n. Rít má»™t luồng chân khí căng phồng lồng ngá»±c, Thiên Tống bÆ°á»›c qua phiến đá thứ ba.
Phiến đá thứ ba hơi nhúc nhích. Chính sự nhúc nhích của phiến đá buột Huyết Kiếm Thiên Tống phải phân tâm để giữ thăng bằng cho mình.
Thanh Huyết Kiếm đang gác chéo áng ngữ phía trước vừa hơi hạ xuống thì gã Nhục nhân chớp động chiêu công. Gã Nhục nhân không dùng kiếm, dùng đao mà lại dùng ám tiễn.
Má»™t ánh chá»›p bạc thoát ra khá»i tay gã má»™t Ä‘Æ°á»ng thẳng tăm tắp hÆ°á»›ng đến yết hầu Thiên Tống. Thao tác của gã Nhục nhân cá»±c kỳ nhanh, khi Thiên Tống kịp thốt thì ánh chá»›p ám khí đã tạo áp lá»±c trên yết hầu của y rồi.
Trước chiêu công gần như đoán được Thiên Tống đang phải phân tâm, gã Nhục nhân phải đưa y vào cửa tử với tình huống ngàn cân treo sợi tóc.
Nếu dùng kiếm để gạt chiếc ám tiá»…n đó, chắc chắn Thiên Tống không thể trụ được mình trên phiến đá trÆ¡ nhÆ° thể có lá»›p rong dÆ°á»›i đế giày mình. NhÆ°ng vá»›i má»™t Huyết Kiếm TrÆ°Æ¡ng Thiên Tống thì đâu thể mất mạng trÆ°á»›c má»™t Nhục nhân của Nhục Nhân Äịa. Thanh trÆ°á»ng kiếm đâm thẳng xuống phiến đá, tay Thiên Tống nắm lấy đốc kiếm ngã ngÆ°á»i ra sau.
Lưỡi Huyết Kiếm tá»±a má»™t cánh cung, quoằng hẳn xuống để chá»i lại sức nặng của Thiên Tống.
Ngá»c ám tiá»…n lÆ°á»›t sát qua sát mặt y chỉ cách không đầy ná»­a đốt tay.
Thiên Tống bật lên theo đà của lưỡi kiếm, giật mạnh lấy thân thể y cùng vá»›i cái bật lên đó, Thiên Tống tá»±a má»™t mÅ©i tên thoát Ä‘i cùng vá»›i lưỡi Huyết Kiếm đã kịp rút ra khá»i phiến đá.
Y và ngá»n Huyết Kiếm kết lại làm má»™t. Kiếm đến thì Thiên Tống cÅ©ng đến. Má»™t ánh chá»›p đỠối hình vòng cung cắt ngang qua cá»— gã Nhục nhân.
Äầu gã Nhục nhân rÆ¡i xuống dòng nÆ°á»›c Ä‘ang cuá»™n chảy, nhanh chóng bị dòng xoáy nÆ°á»›c cuốn vào, còn Thiên Tống thì lao ra vách thạch đá.
Lưỡi Huyết Kiếm ghim vào trong đá, để trở thành chá»— dá»±a cho Thiên Tống không rÆ¡i xuống dòng nÆ°á»›c chảy xiết. Sá»± biến liá»n xuất hiện.
Những phiến đá từ từ tròi hẳn lên khá»i mặt nÆ°á»›c tạo thành má»™t thạch lá»™ dẫn thẳng đến thác nÆ°á»›c, lúc này lá»™ ra má»™t vòm cá»­a khá rá»™ng.
Thiên Tống rút ngá»n Huyết Kiếm ra khá»i vách đá, nhìn lại NhÆ° Băng.
- ÄÆ°á»ng đã mở rồi, NhÆ° Băng Ä‘i Ä‘i !
Như Băng tay ôm lấy ngực, với tất cả vẻ lo âu lộ trên mặt.
Nàng hướng mắt nhìn Thiên Tống ngập ngừng nói:
- Thiên Tống huynh, thạch lộ này đi được chứ ?
- Chắc chắn đủ cho Như Băng đi một cách an toàn !
- Như Băng sợ lắm !
- NhÆ° Băng chỉ có má»™t con Ä‘Æ°á»ng duy nhất thôi ! Äó là con Ä‘Æ°á»ng Ä‘i cùng vá»›i Thiên Tống ! Nàng không thể quay lại được đâu !
NhÆ° Băng ôm lấy ngá»±c, rồi chậm rãi lần bÆ°á»›c theo thạch lá»™. Vừa Ä‘i, NhÆ° Băng vừa đảo mắt nhìn vá»›i vẻ lo âu hồi há»™p. Má»—i bÆ°á»›c chân nhÆ° thể dò dẫm nhÆ° sợ phãi dẫm lên má»™t chiếc gai nhá»n có thể đâm nát bàn chân nàng.
Cuối cùng rồi Như Băng cũng đến được với Thiên Tống.
Nàng thở phào một tiếng như vừa trút bỠmột gánh nặng trên vai mình.
Nàng ôm vùng chân tâm:
- Thiên Tống huynh, Như Băng không còn sợ nữa !
- Nếu không có ná»—i sợ hãi kia thì NhÆ° Băng đâu phải là má»™t trang thiên kim lá ngá»c cành vàng, má là Nhục nhân của Nhục Nhân Äịa !
Nàng lÆ°á»m Thiên Tống.
- Thiên Tống huynh còn bỡn cợt nữa !
- ít ra thì cũng không để cho bỡn cợt xâm chiếm mình.
Thiên Tống mỉm cÆ°á»i.
NhÆ° Băng há»i:
- Thiên Tống huynh, chúng ta còn bao nhiêu cửa ải nữa thì đến Thạch Lâm ?
- Nếu Thiên Tống là chủ nhân thì sẽ nói cho Như Băng biết chúng ta còn bao nhiêu cửa ải để đến được Thạch Lâm !
Thiên Tống lắc đầu nói tiếp:
- Không biết ta và Như Băng sẽ được gì ở Thiên Sứ bóng tối để phải vượt qua những cửa ải này ?
- Càng khó bao nhiêu thì thu lợi càng lớn bấy nhiêu !
Như Băng nắm tay Thiên Tống:
- Thiên Tống huynh ! Chúng ta đi tiếp thôi ! Ở đây nước sẽ khiến cho Như Băng bị cảm lạnh đó !
Hai ngÆ°á»i bÆ°á»›c vào vòm cá»­a.
Äi hết dãy hành lang, Thiên Tống và NhÆ° Băng bÆ°á»›c qua má»™t cảnh giá»›i khác. Sá»± thay đổi hoàn toàn Ä‘á»™t ngá»™t khi Thiên Tống và NhÆ° Băng bÆ°á»›c qua khá»i vòm cá»­a thông đạo.
Ãnh nắng chiá»u nhuá»™m má»™t màu vàng cam hắt xuống má»™t rừng cá»™t đá vá»›i đủ những hình thù của những táng cây đại thụ, kiến tá»±a nên má»™t khung cảnh huy hoàng và tráng lệ.
Thiên Tống và Như Băng đứng ngây ra trước vẻ hùng tráng huy hoàng.
Như Băng ngơ ngẩn nói:
- Äây phải chăng là Thạch Lâm ?
- Cả một rừng cây bằng đá, đúng là Thạch Lâm rồi ! Chúng ta sao có thể tìm ra Thiên Sứ bóng tối trong vùng Thạch Lâm bao la và hùnh vĩ này ?
Như Băng nói:
- Chủ nhân Nhục Nhân Äịa nói, chúng ta cứ theo con Ä‘Æ°á»ng trÆ°á»›c mặt sẽ gặp Thiên Sứ bóng tối !
Thiên Tống lắc đầu:
- Äi hết khu rừng này e rằng tóc ta và NhÆ° Băng sẽ thay màu !
- Thay màu là sao ?
- Thá»i gian sẽ khiến màu tóc của ta và NhÆ° Băng nhuốm bạc !
Nhìn lại Như Băng, Thiên Tống nói tiếp:
- NhÆ°ng chúng ta cÅ©ng vẫn phải Ä‘i mà thôi ! Bởi Nhục Nhân Äịa chẳng cho ta và NhÆ° Băng sá»± lá»±a chá»n nào khác !
Thiên Tống nói dứt câu, liá»n bÆ°á»›c vá» phía trÆ°á»›c. NhÆ° Băng bám ngay sau lÆ°ng y. Hai ngÆ°á»i theo Ä‘á»™c đạo duy nhất được lót bằng những phiến đá phẳng phiêu tiến vào Thạch Lâm. Từ Thạch Lâm thỉnh thoảng lại phát ra tiếng hú Ä‘inh tai nhức óc.
Mỗi lần những tiếng hú đó cất lên, Như Băng lại dừng bước nắm chặt tay Thiên Tống.
- Thiên Tống huynh, đó là những tiếng gì vậy ?
Thiên Tống dừng bước nhìn sang nàng đáp:
- Gió tạo ra những âm thanh đó đó !
- Không phải tiếng ma kêu quỷ khóc chứ ?
- Ma quỷ sao có thể hiện thân giữa ban ngày ban mặt được chứ ?
- Thế sao Thiên Tống huynh biết những âm thanh kia được tạo ra bởi gió ?
- Nếu NhÆ° Băng để ý thì tất sẽ biết ngay ! Má»—i lần có má»™t ngá»n cuồng phong thổi qua thì những âm thanh nhÆ° tiếng ma kêu quá»· khóc kia lại cất lên, chẳng phải do gió tạo nên à ?
NhÆ° Băng để ý đến Ä‘iá»u Thiên Tống vừa nói. Äến lúc này nàng má»›i nghiệm ra sá»± kỳ quái là do những đạo cuồng phong thổi vào Thạch Lâm phát ra.
NhÆ° Băng nhìn Thiên Tống mỉm cÆ°á»i nói:
- Huynh thật là thông minh !
- Ta đâu dám nhận lá»i khen của nàng !
Như Băng nguýt Thiên Tống:
- Thế Thiên Tống thích Như Băng tặng gì nào ?
- Thiên Tống chÆ°a chá»n lá»±a được cho mình sẽ nhận gì ở nàng !
Nàng lÆ°á»m Thiên Tống:
- Không nói ra, NhÆ° Băng cÅ©ng biết Thiên Tống đòi há»i gì ! Tất cả nam nhân Ä‘á»u giống nhÆ° nhau, có chung má»™t ham muốn khi Ä‘i cùng vá»›i má»™t mỹ nhân !
Nàng nói rồi bước qua Thiên Tống đi trước.
Thiên Tống mỉm cÆ°á»i Ä‘i sau lÆ°ng nàng.
Äang sải bÆ°á»›c Ä‘i, Thiên Tống bất ngá» lên tiếng bằng giá»ng khẩn trÆ°Æ¡ng :
- Như Băng !
Thiên Tống phải thốt ra câu nói đó bởi phát hiện có những chiếc bóng Nhục nhân lúc ẩn lúc hiện sau những táng cây bằng đá.
Như Băng dừng bước:
- Thiên Tống huynh định nói gì ?
Thiên Tống nghiêm mặt nói:
- Chúng ta đang đứng giữa trùng vây của Nhục nhân ! Nàng phải cẩn thận !
Như Băng đảo mắt nhìn quanh:
- Như Băng có thấy gì đâu !
- Nàng không thấy nhưng ta thấy !
Nắm tay NhÆ° Băng, Thiên Tống trang trá»ng nói:
- Äùng bao giá» cách xa Thiên Tống ná»­a bÆ°á»›c !
- Äây có phải là sá»± đòi há»i của Thiên Tống không ?
Lá»i còn Ä‘á»ng trên miệng NhÆ° Băng thì bất thình lình từ sau má»™t táng cây, má»™t gã Nhục nhân lÆ°á»›t ra, cùng vá»›i ngá»n câu liêm y móc vào hông phải NhÆ° Băng.
Thanh Huyết Kiếm của Thiên Tống chém thẳng vào ngá»n câu liêm.
- Chát !
Lưỡi câu liêm bật ra thì tiếo nối một ảnh chớp quang đỠối cắt ngang qua thủ cấp gã Nhục nhân. Y rơi hẳn xuống bên cạnh Như Băng.
Nàng hốt hoảng thét lên:
- A !
Thiên Tống bóp tay nàng nhỠnhẹ nói:
- Hắn đã chết rồi !
Lại thêm một gã Nhục nhân nữa tập kích sau lưng Thiên Tống.
Tiếng hú từ Thạch Lâm cất lên lanh lảnh, át hẳn tiếng thụng y giÅ© phành phạch của gã Nhục nhân. Ngá»n câu liêm bổ từ trên xuống, nhắm vào đại huyệt Bách Há»™i của Thiên Tống.
Y vẫn nhanh hÆ¡n gã Nhục nhân má»™t nhịp. Thanh trÆ°á»ng kiếm Ä‘iểm tá»›i.
Äầu mÅ©i Huyết Kiếm hứng thẳng đầu mÅ©i câu liêm.
- Cạch !
Thiên Tống khẽ lắc cổ tay.
MÅ©i câu liêm bị hất qua má»™t bên trong khi mÅ©i Huyết Kiếm cắt luôn má»™t Ä‘Æ°á»ng thẳng đâm xuyên qua yết hầu gã Nhục nhân.
Thêm một cái xác đổ xuống dưới chân Thiên Tống.
Thiên Tống giết xong gã Nhục nhân rồi nhìn lại Như Băng nói:
- Như Băng, trong vòng vây thì phải làm sao nào ?
Như Băng tròn mắt nhìn Thiên Tống.
Thiên Tống nói tiếp:
- Mãnh hổ nan địch quần hổ ! Thiên Tống không thể ở đây mà giết tất cả Nhục nhân của Nhục Nhân Äịa để bảo vệ cho nàng. Phải chạy thôi !
Như Băng gật đầu.
Thiên Tống cắp lấy ngay tiểu yêu của nàng. Thi triển khinh công thần kỳ lao vá» phía trÆ°á»›c. Thân pháp của Thiên Tống chẳng khác nào cánh chim lÆ°á»›t vá» phía trÆ°á»›c. Má»—i lần Thiên Tống cắp NhÆ° Băng lÆ°á»›t qua má»™t táng cây bằng đá thì y nhÆ° rằng có má»™t gã Nhục nhân Ä‘ang chá» sẵn tập kích lén. NhÆ°ng hầu nhÆ° bá»n Nhục nhân chẳng má»™t gã nào đạt được mục đích khi Thiên Tống lÆ°á»›t qua. Má»™t là chúng trá»… hÆ¡n Thiên Tống má»™t nhịp, khi xuất thủ thì Thiên Tống đã vụt lÆ°á»›t qua rồi. Hai là thanh Huyết Kiếm đã ngăn trở tất cả những ngá»n câu liêm chá»±c móc lấy thân ảnh của hai ngÆ°á»i.
Thiên Tống và NhÆ° Băng lÆ°á»›t đến má»™t khoảng trống. Hai ngÆ°á»i dừng bÆ°á»›c vì đã bị cùng Ä‘Æ°á»ng. TrÆ°á»›c mặt há» là những khối đá cao sừng sững, vá»›i đỉnh nhá»n hoắc chẳng khác nào mÅ©i giáo chá»±c đâm thẳng cả bầu trá»i xanh phía trên, xung quanh là Thạch Lâm bao bá»c.
Thiên Tống đặt Như Băng xuống nói:
- Ta và nàng đã vào giữa Thạch Lâm rồi, Ä‘Æ°á»ng cÅ©ng không còn !
Má»™t giá»ng nói ồn ồn nhÆ° thể từ trong khối đá khổng lồ phía trÆ°á»›c cất ra.
- Các hạ đúng là thiên hạ đệ nhất kiếm !
Thiên Tống nhìn vá» khối đá đó, trang trá»ng nói:
- Tại hạ chưa từng cho mình là thiên hạ đệ nhất kiếm !
- Nếu không phải là một kiếm thủ vô địch thì các hạ không thể đặt chân đến đây được !
Cùng vá»›i lá»i nói, khối đá khổng lồ phía trÆ°á»›c tá»± mở ra má»™t vòm cá»­a.
Giá»ng nói lại cất lên:
- TrÆ°Æ¡ng Thiên Tống ! Các hạ cần biết Ä‘iá»u gì ?
- Trước khi tại hạ nói, tại hạ muốn biết các hạ có phải là Thiên Sứ bóng tối không ?
Thiên Tống vừa nói vừa chăm chăm nhìn vào vòm cá»­a, chỠđợi sá»± xuất hiện của ngÆ°á»i ẩn mình trong khối đá đó.
Sau câu há»i của Thiên Tống, sá»± yên lặng bao trùm lên Thạch Lâm.
Thỉnh thoảng chỉ còn nghe tiếng hú như ma kêu quỷ khóc.
Khi tiếng hú kia tan biến thì giá»ng nói trầm trầm trong khối đá cất lên.
- Trong này chỉ có bóng tối mà thôi. Nếu nhÆ° ta Ä‘oán không lầm thì các hạ đến để há»i ta vá» xâu chuá»—i chuyển luân thần châu ?
- Thiên Tống chÆ°a nói mà tôn giá đã Ä‘oán biết rồi, nhÆ°ng ngoài xâu chuá»—i chuyển luân thần châu...tại hạ còn má»™t Ä‘iá»u để há»i nữa !
- Tất cả má»i cao thủ trên giang hồ đến Thạch Lâm chỉ có má»—i má»™t mục đích duy nhất là há»i vá» xâu chuá»—i chuyển luân thần châu ! Ngoài ra há» chẳng còn mục đích gì khác !
Thiên Tống ôm quyá»n nói:
- Tại hạ là ngÆ°á»i rất tham lam !
- Bất cứ sự tham lam nào cũng phải trả giá đắt cả !
- Tại hạ chấp nhận cho sự trả giá đó !
- Vậy các hạ hãy bước vào trong này !
Thiên Tống nhìn qua NhÆ° Băng. Suy nghÄ© má»™t lúc, Thiên Tống nhìn lại vòm cá»­a Ä‘en há»i:
- Chỉ mỗi mình Thiên Tống ?
- Chỉ mỗi mình các hạ thôi !
- Vậy còn Như Băng ?
- Thiên Tống các hạ được quyá»n lá»±a chá»n giữa NhÆ° Băng và mục đích của ngÆ°á»i !
Thiên Tống lưỡng lự nói:
- Sao tôn giá không ra ngoài này đối mặt với Thiên Tống ?
- Các hạ vào hay không đó là quyá»n của các hạ, còn ta ra hay không đó là quyá»n của ta ! Thiên Tống các hạ chỉ có má»™t cÆ¡ há»™i mà thôi.
Thiên Tống nhìn lại NhÆ° Băng há»i:
- Như Băng, nàng nghĩ sao ? Thiên Tống vào trong vòm cửa đó có thể không trở ra. Và ngược lại khi ta vào trong đó rồi, nàng ở lại đây một mình, Thiên Tống chẳng an tâm chút nào !
Như Băng lưỡng lự nói:
- Mục đích của Như Băng và Thiên Tống huynh đến đây làm gì ?
- Gặp Thiên Sứ bóng tối !
Như Băng buông tiếng thở dài:
- Như Băng sẽ chỠThiên Tống huynh !
- Nàng không sợ ư ?
- Như Băng tin vào huynh !
Thiên Tống khẽ gật đầu:
- NhÆ° Băng, nàng bảo trá»ng. Nhất định ta sẽ quay trở ra !
- Thiên Tống huynh bảo trá»ng !
Lưỡng lá»± má»™t lúc, Thiên Tống quay bÆ°á»›c Ä‘i vá» phía vòm cá»­a. Äứng trÆ°á»›c vòm cá»­a nhìn vào trong. Lá»t vào tâm nhãn của Thiên Tống chỉ là má»™t màu Ä‘en âm u và rá»n rợn.
Rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, Thiên Tống bước qua vòm cửa đó. Cảm giác Thiên Tống nhận được khi đặt chân qua vòm cửa đó là cảm giác như thể bị màu đen nuốt chửng lấy mình.
Má»™t màu Ä‘en mà ở chốn nhân gian chẳng bao giá» có. Má»™t màu Ä‘en âm u rá»n rợn chỉ có ở chốn a tỳ địa ngục.

hết: Hồi 8, xem tiếp: Hồi 9
Tài sản của danangcity

  #9  
Old 16-04-2008, 06:45 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 9

Thiên Sứ Bóng Tối



Ãnh sáng cuối cùng cÅ©ng vụt tắt sau lÆ°ng Thiên Tống khi vòm cá»­a đóng lại. Bóng tối giỠđây nhÆ° thể cô đặc lại để ôm lấy Thiên Tống. Trong khoảng không âm u và Ä‘en tối đó, bất giác Thiên Tống đặt tay vào đốc kiếm.
Thiên Tống trang trá»ng nói:
- Tại hạ đã vào !
Má»™t giá»ng nói trầm trầm nhÆ° thể từ cõi a tỳ rót vào thính nhÄ© của Thiên Tống:
- Sao các hạ cần biết những viên thần châu chuyển luân ?
- Tại hạ cần có chúng !
- Xâu chuỗi chuyển luân thần châu là một bảo vật vô giá của võ lâm !
Các hạ biết chứ ?
- Tại hạ nghÄ© nhÆ° vậy ! Nếu nó chỉ là thứ tầm thÆ°á»ng thì TrÆ°Æ¡ng Thiên Tống không đến Nhục Nhân Äịa thỉnh giáo Thiên Sứ bóng tối !
- Äược ! TrÆ°Æ¡ng các hạ đã vượt qua tất cả những thá»­ thách mà chủ nhân Nhục Nhân Äịa đã tạo ra ! Äiá»u các hạ muốn biết sẽ được bổn nhân chu toàn !
Một ánh lửa bùng lên phía trước. Trong màn đêm âm u đó, ánh sáng bùng phát khiến thần quang Thiên Tống bị chói nhòa. Y những tưởng có một tia chớp vồ thẳng vào mắt mình.
Thiên Tống phải dùng tay che mặt lại. Khi mắt đã quen vá»›i vầng sáng kia, y má»›i từ từ bÆ°á»›c vá» phía đó. Äặt chân vào gian phòng đá khá rá»™ng, có chiếc chân đèn đặt ngay giữa. Äập vào mắt Thiên Tống là má»™t ngÆ°á»i vận thụng y có mÅ© trùm đầu, tứ chi Ä‘á»u bị xích vào vách đá.
Thiên Tống há»i:
- Tôn giá là Thiên Sứ bóng tối ?
- Trương các hạ nghĩ sao cũng được !
- Những Ä‘iá»u TrÆ°Æ¡ng Thiên Tống lÄ©nh giáo tôn giá, hẳn ngÆ°á»i chu toàn cho chứ ?
- Các hạ đã vào được đây tất được ta chu toàn !
Thiên Tống ôm quyá»n:
- Äa tạ tôn giá !
- Äừng vá»™i mang ân ta sá»›m ! Cho dù các hạ có biết thì cÅ©ng chÆ°a chắc đã thâu tóm được những viên thần châu để kết lại thành má»™t xâu chuá»—i chuyển luân !
- Tại hạ sẽ hợp nhất chúng lại !
Thiên Sứ bóng tối im lặng má»™t lúc rồi trầm giá»ng há»i:
- Các hạ có được bao nhiêu viên thần châu để kết lại thành một xâu chuỗi chuyển luân ?
- Tại hạ đã có hai viên thần châu chuyển luân !
- Các hạ cần có mÆ°á»i viên nữa má»›i có thể hợp thành xâu chuá»—i chuyển luân. Thiếu má»™t viên thì các hạ không bao giá» có được xâu chuá»—i chuyển luân. Các hạ có mÆ°á»i viên thần châu cÅ©ng vô ích, mà phải có đủ mÆ°á»i hai viên thần châu má»›i hợp thành xâu chuá»—i chuyển luân được !
Thiên Tống ôm quyá»n nói:
- Tại hạ mạn phép há»i tôn giá, xâu chuá»—i chuyển luân có công dụng gì mà sao ai cÅ©ng muốn có nó ?
- Äó là má»™t bí mật vô cùng to lá»›n ! Chỉ khi nào hợp nhất được xâu chuá»—i kia má»›i có thể tìm ra ! Bất cứ ai nắm được bí mật xâu chuá»—i chuyển luân Ä‘á»u có thể nắm giữ được thiên hạ !
- Bí mật trong xâu chuỗi to tát như thế à ?
- Ta Ä‘oán nhÆ° vậy ! Nếu các hạ có được hai viên thần châu rồi thì phải tìm đủ mÆ°á»i viên ! Ta nói ra Ä‘iá»u này chắc chắn sẽ khiến các hạ vô cùng thất vá»ng !
Thiên Tống ôm quyá»n há»i:
- Tôn giá muốn nói vá»›i tại hạ Ä‘iá»u gì ?
- Ta chỉ có thể cho các hạ biết chín viên thần châu kia Ä‘ang ở đâu mà thôi ! Còn viên thứ mÆ°á»i, các hạ phải tá»± tìm lấy nói !
Äôi chân mày Thiên Tống nhíu lại:
- Sao tôn giá chỉ có thể biết được chín viên ?
- Ta là má»™t con ngÆ°á»i, nên cÅ©ng có cái khiếm khuyết của con ngÆ°á»i đâu phải là cái gì cÅ©ng biết cả ! Chính vì vậy ta má»›i nói vá»›i các hạ, cho dù các hạ có được mÆ°á»i má»™t viên thần châu cÅ©ng chỉ là những viên ngá»c vô dụng - Tại hạ sẽ cố tìm ra viên thứ mÆ°á»i đó !
- Äược !
Thiên Sứ bóng tối nói rồi lấy trong ống tay áo thụng một mảnh lụa lóm đóm những dấu máu lâu ngày. Y lắc cổ tay, mảnh lụa lóm đóm dấu máu hoen ố lướt vỠphía Thiên Tống. Thiên Tống vươn trảo bắt lấy tấm lụa.
Y bắt lấy mảnh lụa rồi mới nói:
- Tất cả những gì tôn giá muốn nói ở trong mảnh lụa này ?
- Äúng !
Thiên Tống ôm quyá»n:
- Tôn giá, tại hạ còn má»™t Ä‘iá»u thỉnh cầu tôn giá !
- Bạch Hảo Dung ?
- Tại hạ muốn biết vỠBạch Hảo Dung !
- Bên cạnh các hạ đã có Hà NhÆ° Băng mỹ nữ rồi, sao còn há»i vá» Bạch Hảo Dung ? Bạch Hảo Dung quan trá»ng hÆ¡n Hà NhÆ° Băng à ?
Thiên Tống hơi bối rối một lát rồi nói:
- Tại hạ muốn biết Bạch Hảo Dung đang ở đâu ?
- Các hạ biết để là gì ? Ngoài Hoàng Thiên Nhai, các hạ đã trao cho Như Băng một nụ hôn rồi, đừng nói với ta các hạ nặng tình với Bạch Hảo Dung !
Câu nói của Thiên Sứ bóng tối chẳng khác nào một gáo nước tát vào mặt Thiên Tống, khiến chân diện y phải sượng sùng và đỠgay.
Thiên Tống gượng cÆ°á»i nói:
- Tôn giá đã thú nhận với tại hạ khi mới đến Hoàng Thiên Nhai !
- Ta tá»± giam mình ở đây nhÆ°ng không phải không biết những gì Ä‘ang xảy ra xung quanh mình. Thiên Tống, bổn nhân sẵn sàng trả lá»i cho ngÆ°Æ¡i biết Bạch Hảo Dung Ä‘ang ở đâu, nhÆ°ng vá»›i má»™t Ä‘iá»u kiện !
Thiếu Hoa ôm quyá»n:
- Tại hạ Ä‘ang lắng nghe sá»± đòi há»i của tôn giá !
- NgÆ°Æ¡i hãy chá»n lá»±a giữa Hà NhÆ° Băng và Bạch Hảo Dung. Nếu có Bạch Hảo Dung, các hạ phải giao ná»™p thủ cấp của NhÆ° Băng !
- Sao tôn giá lại đòi há»i Ä‘iá»u đó ?
- Các hạ có quyá»n lá»±a chá»n cho mình !
Chân diện Thiên Tống Ä‘anh hẳn lại. Y trang trá»ng nói:
- Tôn giá biết Bạch Hảo Dung ?
- Biết !
- Nếu tại hạ buột tôn giá phải nói ?
- Thiên Tống có thể buột được bổn nhân nói ư ? Khi bổn nhân tự giam mình trong này thì không một ai buột được bổn nhân một khi ta không thích !
Thiên Tống chau mày nhìn Thiên Sứ bóng tối, nghi ngá» há»i:
- Tôn giá tự giam mình trong này sao ?
- Chắc chắn Thiên Tống các hạ sẽ há»i ta, vì nguyên nhân nào ta tá»± giam mình trong này. Äừng há»i bổn nhân những gì mà bổn nhân không thích !
Y chợt đổi giá»ng nghiêm khắc:
- Hay các hạ định thỉnh giáo võ công của ta ? Kiếm pháp của các hạ siêu việt thật nhưng chưa chắc đã thắng được bổn nhân đâu ! Huống chi bổn nhân cũng có thể giết các hạ bất cứ lúc nào !
Thiên Sứ bóng tối vừa nói vừa bất ngá» vá»— má»™t đạo phách không chưởng vá» phía chiếc chân đèn. Ngá»n lá»­a trên chiếc chân đèn vụt tắt. Bóng tối âm u lại bao trùm lên má»i ngá»n ngách của gian thạch thất này.
Tiếng của Thiên Sứ bóng tối cất lên:
- Trong bóng tối ta là chủ nhân !
Thiên Tống phải lúng túng với hành động của Thiên Sứ bóng tối.
Hai tay nắm chặt lấy đốc kiếm, mục quang của Thiên Tống như muốn xuyên thủng màu đen dày đặc trước mắt mình.
Y nghiêm giá»ng nói:
- Tôn giá còn ở đây không ?
- Thiên Tống, ngươi có thể đi được rồi !
Thiên Tống lưỡng lự rồi buông tiếng thở dài:
- Tại hạ chỉ đạt được phân nửa mục đích của mình.
- Chẳng một ai đạt được tất cả mục đích của mình ham muốn. Cho dù Trương Thiên Tống có là võ lâm minh chủ, hay một kiếm khách vô địch !
Thiên Tống phải biết chấp nhận với những gì mình đang có !
Thiên Tống từ từ thở ra:
- Tôn giá đã nói đúng ! Äã là con ngÆ°á»i thì chẳng má»™t ai đạt được tất cả ham muốn của mình. Tại hạ sẽ tá»± Ä‘i tìm cái mình chÆ°a có !
- Äó là ý chí của ngÆ°Æ¡i ! Má»™t TrÆ°Æ¡ng Thiên Tống không bao giá» biết lùi bÆ°á»›c. Má»™t ngày nào đó, cho dù ngÆ°Æ¡i có là thiên hạ đệ nhất kiếm cÅ©ng phải gác kiếm bên trá»i nhÆ° bổn nhân tá»± giam mình trong bóng tối thôi !
Cùng vá»›i lá»i nói đó là má»™t tiếng xích sắt khua leng keng vì va vào sàn đá.
Vòm cá»­a lại dịch chuyển. Thiên Tống thấy ánh sáng bên ngoài hắt vào hành lang tạo ra thứ ánh sáng âm u, rá»n rợn.
Thiên Tống nghĩ thầm:
"Y muốn tiá»…n mình ?" Thiên Tống nghÄ© rồi liá»n ôm quyá»n xá:
- Tại hạ sẽ trở lại tìm tôn giá !
Chỉ có sá»± im lặng đáp lại lá»i nói của y.
Thiên Tống cố trố mục quang nhìn vỠphía Thiên Sứ bóng tối. Nhưng chỉ có một màu đen tăm tối đập vào mắt y. Thiên Tống nghĩ thầm:
"Con ngÆ°á»i này chỉ biết sống trong bóng tối. Bóng tối hẳn là cuá»™c sống của y" NghÄ© rồi Thiên Tống quay bÆ°á»›c chậm rãi bá» ra ngoài. Y bÆ°á»›c ra khá»i vòm cá»­a thì nó cÅ©ng sập xuống. Khi Thiên Tống đã rá»i khá»i gian thạch thất và cánh cá»­a đá sập xuống thì chiếc chân đèn cÅ©ng bùng cháy trở lại.
Khi chiếc chân đèn bùng cháy thì một vòm cửa thứ hai mở ra, Như Băng từ vòm cửa đó bước ra. Thiên Sứ bóng tối cũng trút bỠbộ thụng y, để lộ chân tướng là Bàng Thống.
Bàng Thống cởi bỠhai sợi dây xích trên hổ khẩu mình, trong khi Như Băng bước đến trước mặt lão.
- Äại nhân làm tốt lắm !
Bàng Thống quẳng hai sợi dây xích xuống sàn đá. Lão nhìn lại Như Băng nói:
- Ta làm tất cả vì nàng !
- Vì Như Băng hay vì Thiên Sứ bóng tối ?
- Vì Như Băng !
NhÆ° Băng mỉm cÆ°á»i:
- Bàng đại nhân vì Như Băng để đạt mục đích gì ?
Bàng Thống ngá»­a mặt cÆ°á»i lên má»™t tiếng:
- Nàng hiểu bổn nhân muốn gì mà !
Bàng Thống vừa nói vừa đặt tay lên vai Như Băng. Nàng không hỠphản ứng lại hành động của Bàng Thống.
Bàng Thống nói:
- Nàng biết mục đích của ta chứ ?
Nụ cÆ°á»i nhÆ° hai cánh hoa hàm tiếu nở trên môi của NhÆ° Băng. Nàng nhá» nhẹ nói:
- Chẳng có ai làm gì mà không có mục đích ! Äể đạt được mục đích đó, Bàng đại nhân đã làm tất cả vì NhÆ° Băng. NgÆ°á»i đáng được hưởng cái mà ngÆ°á»i chỠđợi !
- Như Băng, nàng ban phát cho bổn nhân ?
Như Băng gật đầu rồi quay lưng lại Bàng Thống.
Cục yết hầu của Bàng Thống chạy vá»™i lên phía trên rồi tụt ngay xuống, rõ ràng lão Ä‘ang vá»™i nuối khối nÆ°á»›c bá»t vừa trào ra trong miệng.
Cùng với sự hối hả đó, Bàng Thống kéo trỠy phục của Như Băng xuống.
NhÆ° Băng chẳng há» phản ứng lại hành Ä‘á»™ng của há» Bàng. Nàng mặc nhiên để cho lão kéo trá» trang phục của mình xuống. Äôi bá» vai vá»›i làn da trắng mượt, êm nhÆ° nhung lá»™ ra. DÆ°á»›i ánh sáng của ngá»n đèn duy nhất trong gian thạch phòng thì đôi vai của NhÆ° Băng thật lung linh kỳ ảo. Nó toát ra sức quyến rÅ© lạ lùng khiến mắt Bàng Thống nhÆ° thể đóng Ä‘inh vào vùng bá» vai đó.
Một lần nữa Bàng Thống phải nuốt vội nước miếng trào ra trong miệng lão. Lão chẳng khác nào đang bị cơn đói cồn cào xấu xé mà Như Băng là một miếng mồi ngon, toát ra sức quyến rũ kỳ lạ.
Bàng Thống ôn nhu nói:
- Như Băng, nàng đẹp quá !
Như Băng im lặng.
Bàng Thống áp miệng vào vai nàng. Má»™t lá»›p nÆ°á»›c bá»t từ miệng lão phủ lên hai bá» vai của NhÆ° Băng.
Ãnh mắt của lão toát lên tất cả vẽ thèm thuồng, vá»›i nét man rợ lạ thÆ°á»ng.
Bàng Thống vừa chà hai cánh môi lên hai bỠvai Như Băng và lòn tay ra phía trước. Sợi dây lụa thắt lưng được lão cởi ra một cách chậm chạp, rồi nó rơi xuống sàn gạch.
NhÆ° Băng vẫn đứng bất Ä‘á»™ng nhÆ° má»™t pho tượng, mặc nhiên vá»›i những hành Ä‘á»™ng của Bàng Thống. Äôi tay của lão kéo xuống, và thân thể của NhÆ° Băng lá»™ ra dÆ°á»›i ánh sáng của chiếc chân đèn.
BỠlưng, vòng tiểu yêu, rồi đến vùng đồi non đầy sức sống gợi cảm đập vào mắt Bàng Thống. Lão ngắm từ sau lưng nào với tất cả sự thèm khát dâng trào trong tâm tưởng.
Bàng Thống xuýt xoa.
- Như Băng, nàng đẹp quá !
Lúc này trong tâm tưởng của Bàng Thống chỉ còn tồn tại má»—i má»™t câu nói đó mà thôi. Cùng vá»›i lá»i nói đó, Bàng Thống vuốt ngón tay dá»c theo xÆ°Æ¡ng sống nàng. Ngón tay lão dịch chuyển tá»›i đâu thì cứ nhÆ° má»™t lá»›p da ốc má»m nhÆ° nhung hiện lên trên làn da trắng hồng của nàng đến đó.
Bàng Thống quay Như Băng đối diện với lão.
Chứng nghiệm thể pháp của NhÆ° Băng trong má»™t tình cảnh chẳng có lấy má»™t mảnh vải che thân, mục quang của lão há» Bàng long lên sòng sá»c nhÆ° thể muốn nuốt chá»­ng thể pháp NhÆ° Băng vào hai con ngÆ°Æ¡i của lão.
Lão áp tay vào đôi nhủ hoa của nàng.
Như Băng vẫn đứng trơ ra như pho tượng chẳng một chút phản kháng.
Ngay mặt nàng cũng chẳng có chút biểu lộ gì với sự đụng chạm này.
Như Băng nói:
- Bàng đại nhân sẽ làm gì nữa ?
Nuốt vội khối nước miếng vừa mới trào ra trong miệng mình, Bàng Thống hối hả nói:
- Bổn nhân sẽ hưởng thụ ! Äó là đặt ân của nàng ban cho bổn nhân, đúng không ?
Bàng Thống vừa nói vừa áp ngay miệng mình vào hai cánh môi của Như Băng. Nàng không phản kháng, không tránh né và cũng không hưởng ứng sự cuồng nhiệt của lão Bàng.
Äôi tay Bàng Thống vòng qua tiểu yêu siết chặt lấy NhÆ° Băng, kéo dần vào ngÆ°á»i gã.
Lão thá»u thào nói:
- Như Băng, Bàng đại nhân làm tất cả vì nàng, chỉ để được giây phút ngắn này thôi ! Ta đã nói rồi, ta sẽ là nô tình của nàng và làm tất cả những gì nàng muốn, nàng chịu chứ ?
- Chỉ mới là sự bắt đầu ?
Bàng Thống gật đầu lập lại câu nói của Như Băng:
- Äúng rồi, chỉ má»›i là sá»± bắt đầu !
Lão nói rồi áp miệng mình vào cổ NhÆ° Băng. Hai cánh môi của lão chá»›p nhoáng gắn chặt lấy cổ nàng, cùng vá»›i chiếc lưỡi nóng bá»ng kéo dài xuống giữa vùng đồi hoa căng tròn, cuá»™n trào nhá»±a sống và sức quyến rÅ© má»i má»c.
Phàm bất cứ nữ nhân nào trong cảnh này tất phải có sá»± biểu hiện của xúc cảm trên mặt, nhÆ°ng NhÆ° Băng thì không. Mặt hoa của nàng chẳng có chút biểu lá»™ gì. Chẳng có chút cảm giác gì biểu lá»™ trên đó cứ nhÆ° đã được trét má»™t lá»›p sáp phủ lên má»i Ä‘Æ°á»ng nét thanh tú và gợi cảm.
Ngược lại với vẻ lạnh lùng băng giá của Như Băng là nổi háo hức của Bàng Thống.
Bất thình lình, Như Băng đẩy Bàng Thống ra.
Lão chẳng khác nào một con thú đang thèm thuồng chực ăn lấy con mồi bất ngỠbị ai đó tước mất nên chân diện cứ ngây ra nhìn Như Băng.
Lão thá»u thào nói:
- Như Băng sao vậy ?
Nụ cÆ°á»i hiện lên hai cánh môi của nàng. Má»™t nụ cÆ°á»i thật tÆ°Æ¡i và đẹp.
Má»™t đóa hoa hàm tiếu thì đúng hÆ¡n. Má»™t đóa hoa hàm tiếu mà bất cứ nữ nhân nào cÅ©ng Ä‘á»u muốn có. Má»™t đóa hoa hàm tiếm khi nở khiến tất cả nam nhân hiện hữu trên cõi Ä‘á»i này Ä‘á»u phải ngây ngất.
Nàng rút cây trâm cài tóc.
Máí tóc dài mượt mà, Ä‘en nhánh xá»a xuống bá» vai của nàng.
Nhan sắc của nàng càng được tôn tạo hơn bởi sự xuất hiện của mái tóc óng mượt đó.
Nàng từ tốn nhỠnhẹ nói:
- Bàng đại nhân ! Ai là chủ nhân của Nhục Nhân Äịa ?
- Thiên Sứ bóng tối !
- Ai là Thiên Sứ bóng tối ?
- Chính nàng chứ còn ai ! Sao nàng lại há»i ta Ä‘iá»u đó ?
- Thiên Sứ bóng tối là chủ nhân của Nhục Nhân Äịa thì Bàng đại nhân là gì ?
- Một lão nô của nàng ! Một lão nô tình sùng bái và ngưỡng mộ nhan sắc của Như Băng !
Như Băng lắc đầu:
- Không ! Bàng đại nhân sẽ là Nhục nhân của nhan sắc Như Băng ! Sẽ là một lão nô của Thiên Sứ bóng tối !
Như Băng nói rồi bất ngỠghim luôn mũi châm vào đại huyệt Thiên Linh cái của Bàng Thống. Bàng Thống rùng mình buột miệng nói:
- Sao nàng....
NhÆ° Băng rút nhanh cây trâm lại. Cây trâm sáng ngá»i của nàng đã chuyển qua màu sám sịt.
Nàng nhìn Bàng Thống bằng ánh mắt vô hồn, vô cảm trong khi lão Bàng run lên bần bật nhÆ° ngÆ°á»i Ä‘ang lên cÆ¡n sốt. Bàng Thống nhìn NhÆ° Băng, hai hàm răng cá đánh vào nhau nghe lá»™p cá»™p.
Bàng Thống gượng nói:
- Ta sẽ giúp nàng...ta đã vì nàng...
- Bằng sự tự nguyện biến mình thành Nhục nhân của Thiên Sứ bóng tối !
Nụ cÆ°á»i mỉm lại hiện trên cánh môi của NhÆ° Băng.
- Kể từ hôm nay, Bàng đại nhân sẽ là Nhục nhân của Nhục Nhân Äịa !
Bàng Thống lắc đầu:
- Như Băng, lão phu không muốn đâu !
- Tùy lão chá»n lá»±a. Nhục nhân để tồn tại, hoặc phải chịu sá»± hành hạ của thể xác trong vài ngày tá»›i !
Như Băng nói rồi cúi xuống nhặt lấy trang phục vận vào. Nàng nhìn Bàng Thống đang run rẩy nói:
- Ai cũng có mục đích của mình cả !
Nàng nói dứt câu, quay bước tiến vỠphía vòm cửa. Bàng Thống vội bước theo nàng:
- Như Băng !
Lão bước mà chân cứ run lẩy bẩy. Như Băng dừng bước ngay vòm cửa nhìn lại Bàng Thống:
- Lão đâu còn là thượng thư bộ hình Bàng Thống đại nhân !
Lão Bàng gật đầu:
- Lão nguyện làm Nhục nhân !
Như Băng khẽ gật đầu:
- Äược !
Vừa nói NhÆ° Băng vừa lấy má»™t tịnh bình rắc xuống hài mình má»™t lá»›p bá»™t trắng. Thấy lá»›p bá»™t trắng dính trên hài của NhÆ° Băng, mắt lão Bàng sáng hẳn lên, nhÆ° thể có má»™t sức quyến rÅ© lạ thÆ°á»ng từ lá»›p bá»™t đó. Bàng Thống bèn khụm hai chân bò đến rồi thè lưỡi liếm lấy lá»›p bá»™t đã dính trên hài của nàng.
NhÆ° Băng nhìn lão mỉm cÆ°á»i. Nàng cúi xuống, rút cây trâm cài trên búi tóc lão Bàng.
Tóc của lão Bàng xổ ra nhưng lão vẫn mãi miết như con chó đói lâu ngày cố liếm sạch lớp bột trên hài của nàng.
NhÆ° Băng mỉm cÆ°á»i:
- Nhục nhân !

hết: Hồi 9, xem tiếp: Hồi 10
Tài sản của danangcity

  #10  
Old 16-04-2008, 06:46 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 10

Ná»n Móng Kiếm Chết



Ngô Tịnh chấp tay sau lưng nhìn Thiếu Hoa.
Y nghiêm giá»ng nói:
- Thiếu Hoa đệ ! Trên Ä‘á»i này ngÆ°Æ¡i thÆ°Æ¡ng ai nhất và ghét ai nhất !
Thiếu Hoa nhìn Ngô Tịnh bằng ánh mắt ngơ ngẩn. Chàng nhủ thầm:
"Tại sao Ngô đại ca lại há»i mình Ä‘iá»u đó ? Äể trở thành kiếm chủ phải biết ngÆ°á»i ghét và ngÆ°á»i thÆ°Æ¡ng Æ° ?" Thấy Thiếu Hoa nhìn mình lưỡng lá»±, mặt Ngô Tịnh sa sầm, gắt gá»ng há»i:
- Ngay cả ngÆ°á»i thÆ°Æ¡ng và kẻ ghét mà Thiếu Hoa đệ cÅ©ng không trả lá»i được cho đại ca sao ?
Thiếu Hoa gật đầu:
- Tất nhiên là được chứ ! Thiếu Hoa chỉ lạ lùng thôi ! Tá»± dÆ°ng đại ca lại há»i Thiếu Hoa câu há»i đó khiến cho đệ hÆ¡i sá»­ng sốt !
- Chẳng có gì sửng sốt cả. Phải tự biết mình mới có thể biết kiếm như thế nào chứ !
Thiếu Hoa suy nghĩ rồi nói:
- Trong cuá»™c Ä‘á»i đệ, ngÆ°á»i tiểu đệ thÆ°Æ¡ng nhất là mẫu nÆ°Æ¡ng. Còn ngÆ°á»i tiểu đệ không thích chứ không ghét chính là Cao Bá»™i Bá»™i tiểu thÆ°.
Ngô Tịnh nhìn thẳng vào mắt Thiếu Hoa há»i:
- Sao Thiếu Hoa lại ghét Cao tiểu thư ?
- Äại ca thấy đó, nàng ta là ái nữ của huyện lệnh đại nhân. Bên cạnh lúc nào cÅ©ng có kẻ hầu ngÆ°á»i hạ, lại thêm gã Äàm Cối bá»™ đầu. Chính vì được là ái nữ của huyện lệnh đại nhân nên Cao tiểu thÆ° chẳng bao giỠđể yên cho Thiếu Hoa. Nàng hết gieo phiá»n này lại đến phiá»n khác, chẳng cho đệ được yên tâm luyện kiếm của đại ca !
Ngô Tịnh lắc đầu:
- Ta chÆ°a truyá»n thụ kiếm cho Thiếu Hoa mà !
- Æ ...
Ngô Tịnh ve cằm rồi nói:
- Thiếu Hoa, đệ còn giữ mối thù của dưỡng mẫu chứ ?
Thiếu Hoa gật đầu trả lá»i:
- Không bao giỠThiếu Hoa quên !
Buông tiếng thở dài, Thiếu Hoa nói tiếp:
- Äại ca, sao đại ca không biến đệ thành má»™t kiếm chủ ?
- Muốn trở thành má»™t kiếm chủ phải do ngÆ°Æ¡i tá»± biến mình thành ! Chỉ có bản thân Thiếu Hoa má»›i giúp được Thiếu Hoa mà thôi ! Ta chỉ có nhiệm vụ là chỉ cho đệ con Ä‘Æ°á»ng để trở thành kiếm chủ mà thôi !
- Äại ca chỉ cho đệ Ä‘i !
Ngô Tịnh nhìn lên vách đá sau lưng Thiếu Hoa. Y chỉ lên vách đá rồi nói:
- Thiếu Hoa đệ thấy cánh hoa tím trên vách đá kia không ?
Thiếu Hoa nhìn theo tay của Ngô Tịnh:
- Äệ thấy !
Ngô Tịnh nghiêm giá»ng nói:
- Hôm nay ta chỉ cho đệ sự khởi đầu của một kiếm chủ !
Nghe Ngô Tịnh nói, mặt Thiếu Hoa trang trá»ng hẳn lên. Chàng ôm quyá»n:
- Ngô đại ca ! Thiếu Hoa sẽ không làm đại ca thất vá»ng !
- Ta rất thích nghe câu nói này của Thiếu Hoa ! Sá»± thất vá»ng ban đầu sẽ khiến cho ngÆ°á»i ta không còn đặt niá»m tin vào đệ nữa ! Sá»± khởi đầu của má»™t kiếm chủ không bao giá» gieo niá»m thất vá»ng cho ngÆ°á»i truyá»n thụ kiếm pháp !
Hai cánh môi Thiếu Hoa mím lại:
- Thiếu Hoa không để cho đại ca thất vá»ng !
Ngô Tịnh nhìn chằm chằm vào mắt Thiếu Hoa, nghiêm giá»ng nói:
- Ta muốn trèo lên vách đá kia, hái cánh hoa tím đó đem tặng cho Cao tiểu thơ và...
Ngô Tịnh bỠlửng câu nói giữa chừng, trong khi Thiếu Hoa lại trố mắt to hết cỡ nhìn gã.
Không nghe Ngô Tịnh nói tiếp, Thiếu Hoa buá»™t miệng há»i:
- Äại ca... sao..?
Ngô Tịnh khoát tay không cho Thiếu Hoa nói tiếp:
- NgÆ°Æ¡i đừng há»i ! Rồi đệ sẽ tá»± nghiệm ra. Thiếu Hoa đệ Ä‘em cánh hoa đó đến tặng cho Bá»™i Bá»™i và khi quay vá» phải để lại má»™t vết thÆ°Æ¡ng trên ngÆ°á»i nàng !
Thiếu Hoa há hốc miệng.
- Äại ca !
Ngô Tịnh cau mày nhìn Thiếu Hoa :
- Nếu như đệ muốn trở thành kiếm chủ thì phải bắt đầu từ đây !
Ngô Tịnh nói rồi quay bước bỠđi. Thiếu Hoa chạy theo nói với Ngô Tịnh:
- Làm thế chẳng khác nào vuốt râu hùm của huyện lệnh đại nhân rồi !
Thiếu Hoa chưa trả được thù cho dưỡng mẫu thì đã rơi đầu !
- Một kiếm chủ nghĩ đến mục đích của mình chứ không bao giỠnghĩ đến cái chết !
Ngô Tịnh vừa nói vừa bỠđi một mạch chẳng quay đầu nhìn lại.
Thiếu Hoa lúng túng nhìn theo Ngô Tịnh. Chàng lẩm bẩm nói:
- Ngô đại ca định Ä‘Æ°a Thiếu Hoa đến cảnh tá»­ vong Æ° ? Chỉ làm cho ả tiểu thÆ° há» Cao kia khóc thôi đủ để nhận trăm hèo thừa chết thiếu sống của huyện lệnh Thành ChÆ°Æ¡ng rồi, đằng này còn để lại vết thÆ°Æ¡ng trên ngÆ°á»i ả nữa ! Äại ca muốn tiểu đệ bán mạng cho nha môn rồi !
Thiếu Hoa gãi đầu nhăn mặt trông thật tội nghiệp.
Chàng làu bàu nói:
- Ta phải làm sao bây giỠ?
Thiếu Hoa nhìn lại vách đá cheo leo, buông tiếng thở dài:
- Trèo lên vách đá kia, hái hoa Ä‘em tặng ả tiểu thÆ° Ä‘á»ng đảnh của huyện lệnh đại nhân, rồi để lại má»™t vết thÆ°Æ¡ng trên ngÆ°á»i ả ! Äại ca sao lại bắt mình làm cái chuyện quái gở nhÆ° vậy nhỉ ? Làm vậy có được ích lợi gì đâu ?
Thiếu Hoa bất giác buông tiếng thở dài, biểu lộ sự ngao ngán. Chàng đứng thừ ra, và nghĩ đến cái chết của dưỡng mẫu Thiếu Hoa mím môi lắc đầu:
- Kiếm chủ....
Nói rồi chàng bÆ°á»›c nhanh vá» phía vách đá. Thiếu Hoa lưỡng lá»± má»™t lúc rồi bắt đầu leo lên. Chẳng khác nào con thằn lằn khổng lồ trÆ°á»n vách đá.
Bằng tất cả ý chí và nghị lực, cuối cùng thi Thiếu Hoa cũng leo lên đến khóm hoa tím cheo leo trên vách đá.
Ngắt được đóa hoa, Thiếu Hoa nhìn xuống. Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả trán và trang phục chàng. Chàng nghĩ thầm:
- Từ trên này, ta tuột tay rơi xuống hẳn sẽ tan xác mất !
Ngậm đóa hoa vào miệng, Thiếu Hoa bắt đầu trÆ°á»n xuống. Khi đặt chân được xuống đất, thì cÆ¡ thể má»i rã rá»i, những tưởng không thể nào nhấc tay lên được.
Chàng lắc đầu nói thầm:
- Kiếm pháp của Ngô đại ca như thế nào mà bắt ta làm cái trò này ?
Vừa nói Thiếu Hoa vừa lắc đầu.
Phủi lớp bụi dính trên trang phục, Thiếu Hoa cầm đóa hoa đi thẳng một mạch đến biệt trang huyện lệnh. Chàng vừa đi vừa nghĩ thầm:
- Giá» thì phải làm sao đây để gặp được ả Cao tiểu thÆ° Ä‘á»ng đảnh kia !
Äến ngá» môn cá»­a biệt trang huyện lệnh, Thiếu Hoa đứng tần ngần chẳng dám bÆ°á»›c vào. Má»™t gã nha nhân từ trong biệt trang bÆ°á»›c ra gắt giá»ng nói:
- Tiểu tử ! Ngươi có chuyện gì thì đến nha môn, đứng đây làm gì ?
Tạo má»™t nụ cÆ°á»i giả lả, Thiếu Hoa nói:
- Äại ca, tại hạ muốn gặp Cao tiểu thÆ° !
Gã nha sai tròn mắt nhìn chàng há»i:
- Ngươi...ngươi mà đòi gặp Cao tiểu thư ?
Thiếu Hoa gượng cÆ°á»i:
- Không dấu gì đại ca, tiểu thÆ° cho gá»i tiểu đệ đến ! Chắc hẳn tiểu thÆ° có Ä‘iá»u gì cần đến tiểu đệ !
Gã nha sai nhìn Thiếu Hoa từ đầu đến chân:
- Ngươi có phải là gã tiểu tử đánh cá trên dòng Hoàng giang ?
Thiếu Hoa nhanh nhảu đáp:
- Chính là tiểu đệ đây !
Gã nha sai suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Äợi ở đây, để ta vào báo vá»›i Cao tiểu thÆ° !
Gã vừa toan bÆ°á»›c Ä‘i thì Äàm Cối xuất hiện. Gã gay gắt nói:
- Ngươi không cần phải báo với Cao tiểu thư !
Gã vừa nói vừa bước thẳng đến trước mặt Thiếu Hoa:
- Tiểu tá»­ thúi ! NgÆ°Æ¡i còn dám đến biệt trang của Cao tiểu thÆ° à ? Lần trÆ°á»›c bổn bá»™ đầu chÆ°a trừng trị ngÆ°á»i, lần này ngÆ°Æ¡i tá»± dấn thân đến chịu tá»™i Æ° ?
Äàm Cối gắt giá»ng, cau mày nói:
- Tiểu tử, ngươi giấu thứ gì sau lưng vậy ?
Thiếu Hoa lắc đầu:
- Thiếu Hoa đâu có ý dấu bộ đầu ạ !
Äàm Cối chìa tay đến:
- Trao ra đây !
Thiếu Hoa nhăn nhó:
- Äàm bá»™ đầu, đây là của Cao tiểu thÆ° ạ ! Thiếu Hoa phải Ä‘Æ°a nó đến tận tay Cao tiểu thÆ° !
Äàm Cối nhăn mặt:
- Äó là cái gì ?
Thiếu Hoa ngập ngừng.
Äàm Cối rút ngá»n đại Ä‘ao ra khá»i vá».
- Tiểu tử ! Ngươi định giở trò gì ?
- Thiếu Hoa nào dám giở trò gì đâu ạ, chẳng qua không thể trao cho bộ đầu được thôi !
Chân diện Äàm Cối lá»™ rõ những nét bất nhẫn, cau có. Y Ä‘ay nghiến nói:
- Äàm má»— Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng là má»™t bá»™ đầu ở đây, ngÆ°Æ¡i dám kháng lại ý của ta sao ?
- Thiếu Hoa không dám kháng, tại Thiếu Hoa có Ä‘iá»u khó xá»­ thôi ạ ! ÄÆ°a cho Äàm bá»™ đầu nhất định Cao tiểu thÆ° sẽ trách Thiếu Hoa, không chừng còn bẩm báo vá»›i huyện đại nhân trừng trị Thiếu Hoa nữa !
- Tất cả những thứ gì trên tay tiểu tá»­ Ä‘á»u phải qua tay Äàm má»— ! Tiểu tá»­ không trao thì đừng trách Äàm má»— nặng tay vá»›i ngÆ°Æ¡i !
Äàm Cối nói xong dấn bÆ°á»›c tá»›i. Y toan vá»— má»™t chưởng vào ngá»±c Thiếu Hoa. Äúng lúc đó thì Cao Bá»™i Bá»™i xuất hiện. Nàng quát lá»›n:
- Dừng tay !
Nghe tiếng của Cao Bá»™i Bá»™i, Äàm Cối rút chưởng vá». Y nhìn lại Bá»™i Bá»™i, ôm quyá»n xá:
- Tiểu thư, tên tiểu tử Hoàng Thiếu Hoa định xúc phạm tiểu thư một lần nữa !
Nàng nhìn Thiếu Hoa, rồi quay lại Äàm Cối:
- Äàm bá»™ đầu, ngÆ°Æ¡i có thể Ä‘i được rồi đó !
Äàm Cối vùng vằng:
- Tiểu thư...trên tay tiểu tử này.....
Bội Bội khoát tay :
- Äàm bá»™ đầu yên tâm Ä‘i. Bá»™i Bá»™i muốn biết xem Thiếu Hoa định giở trò gì vá»›i ta ná»­a đây !
Nhìn lại Thiếu Hoa:
- Má»i Thiếu Hoa huynh !
Thiếu Hoa liếc Äàm Cối rồi bÆ°á»›c đến bên Bá»™i Bá»™i. Chàng nhá» giá»ng nói:
- Thiếu Hoa có chuyện muốn nói riêng với nàng !
Bội Bội gật đầu:
- Chúng ta vào trong này !
Thiếu Hoa gật đầu.
Hai ngÆ°á»i sánh bÆ°á»›c Ä‘i vào trong biệt trang. Vừa Ä‘i Bá»™i Bá»™i vừa lÆ°á»m Thiếu Hoa nói:
- Lần trước huynh ác với Bội Bội, sao bâ giỠđến nhỠBội Bội ? Phải chăng huynh muốn nhỠlão nhân gia tìm ra hung thủ đã giết dưỡng mẫu của huynh ?
Thiếu Hoa dừng bước.
Bội Bội dừng bước theo chàng. Thiếu Hoa ngậo ngừng nói:
- Tiểu thư, lần trước Thiếu Hoa biết lỗi của mình rồi, nên lần này đến để chuộc lỗi với tiểu thư !
Nàng nhìn Thiếu Hoa bằng đôi thu nhãn tròn xoe. Bội Bội hào hứng nói:
- Thiếu Hoa huynh biết lỗi của mình rồi ư ?
Äiểm má»™t nụ cÆ°á»i giả lả, Thiếu Hoa má»›i nói:
- Nếu không biết lỗi thì Thiếu Hoa đã không đến đây với đóa hoa này !
Thiếu Hoa vừa nói vừa đưa đóa hoa đến trước.
Bội Bội nhìn đóa hoa trên tay Thiếu Hoa với sự ngạc nhiên lộ hẳn ra ngoài mặt.
Thiếu Hoa nói:
- Thiếu Hoa phải leo lên vách đá "Di Hồn Thạch" mới hái được đóa hoa này đó !
Thiếu Hoa vừa nói vừa đặt cành hoa vào tay Bội Bội.
- Tiểu thư nhìn xem, đóa hoa này có đẹp không ?
Nàng nhìn đóa hoa rồi gật đầu:
- Äẹp lắm !
Nhìn lại Thiếu Hoa, Bội Bội nói :
- Thiếu Hoa huynh nghĩ sao lại leo lên tận vách đá cheo leo đó để hái đóa hoa này cho Bội Bội ?
- Bởi Thiếu Hoa nghĩ mình có lỗi với tiểu thư và muốn chuộc lại cái lỗi đó !
Lá»i nói này của Thiếu Hoa chẳng biết tác Ä‘á»™ng thế nào đến suy nghÄ© của Bá»™i Bá»™i mà đôi lưỡng quyá»n nàng bất giác á»­ng hồng e lệ.
Nàng nhu hòa nói:
- Thiếu Hoa huynh không sợ té xuống vách đá Di Hồn đó à ?
- Nếu như Thiếu Hoa té xuống thì đâu còn đứng trước mặt tiểu thư nữa !
Nàng lÆ°á»m Thiếu Hoa:
- Huynh dại lắm !
- Thiếu Hoa dại dột nhưng miễn tiểu thư vui là được rồi !
Nàng lại lÆ°á»m Thiếu Hoa:
- Thật ra Thiếu Hoa huynh muốn Bội Bội giúp gì nào ?
Thiếu Hoa lúng túng.
Chàng nghĩ thầm:
"Ta nói vá»›i cô ta thế nào đây nhỉ ?" Thấy chàng lưỡng lá»±, Bá»™i Bá»™i mỉm cÆ°á»i, rồi từ tốn nói:
- Nhất định huynh có chuyện cần đến Bội Bội nhưng không dám nói ra phải không ?
Thiếu Hoa xoa tay vào nhau cứ như trên tay chàng vừa xuất hiện một ổ kiến lửa.
Bội Bội nói:
- Thiếu Hoa huynh nói đi, cần gì ở Bội Bội ?
- Thiếu Hoa sợ nói ra chỉ bằng thừa thôi !
Nàng bật cÆ°á»i thành tiếng. Vừa cÆ°á»i Bá»™i Bá»™i vừa nói:
- Huynh sợ nói ra rồi, Bội Bội không giúp gì được cho huynh chứ gì ?
Thiếu Hoa gật đầu:
- Có lẽ vậy !
- Thiếu Hoa huynh đừng ngại, Bội Bội sẽ nói với lão nhân gia ! Chỉ cần Bội Bội lên tiếng thì lão nhân gia sẽ chuẩn y ngay ! Ở huyện Thành Chương này đâu có ai dám cãi lệnh lão nhân gia !
- Nhưng chuyện này...
Bội Bội cau mày đốc thúc:
- Bá»™i Bá»™i đã nói rồi, Thiếu Hoa huynh đừng ngại ! Phải chăng Thiếu Hoa huynh đã biết hung thủ giết mẫu nÆ°Æ¡ng của huynh là ai, và muốn nhá» lão nhân gia phát trát truy bắt hung thủ ? Huynh nói ra Ä‘i ! Hung thủ giết mẫu nÆ°Æ¡ng của huynh là ai ? Nhất định Bá»™i Bá»™i sẽ bẩm báo vá»›i phụ thân không để cho hung thủ kia đào thoát đâu, mà sẽ trừng trị nÆ¡i công Ä‘Æ°á»ng !
Thiếu Hoa nhìn nàng rồi lắc đầu:
- Äến bây giá» Thiếu Hoa vẫn chÆ°a biết hung thủ giết mẫu nÆ°Æ¡ng ! Thiếu Hoa đến biệt trang của tiểu thÆ° lần này có ý định...
Thở hắt ra một tiếng, Thiếu Hoa nhìn nàng.
Bội Bội hối thúc chàng:
- Thiếu Hoa huynh có ý định gì nào ?
Răng trên cắn vào môi dưới, ngập ngừng những nét đắn đo suy tưởng.
Thiếu Hoa lắc đầu:
- Thiếu Hoa đã đổi ý rồi !
Thiếu Hoa ôm quyá»n:
- Hẹn gặp lại tiểu thư !
Nói dứt câu, Thiếu Hoa quay bước vut bỠchạy vỠphía ngỠmôn. Bội Bội ngơ ngác nhìn theo chàng. Nàng nheo mày vì sự bỠđi đột ngột của Thiếu Hoa.
Bá»™i Bá»™i gá»i vá»›i theo chàng.
- Thiếu Hoa...Thiếu Hoa...
Mặc cho Bá»™i Bá»™i gá»i, Thiếu Hoa vẫn bá» chạy không ngoáy đầu nhìn lại.
Chàng vừa chạy vừa nghĩ thầm:
"Bá»™i Bá»™i dù Ä‘á»ng đảnh nhÆ°ng đâu có hại gì mình. Tại sao mình nỡ làm trá»ng thÆ°Æ¡ng nàng !" Thiếu Hoa lắc đầu, nhẩm nói:
- Không được ! Mình không thể hại ngÆ°á»i nào má»™t cách vô cá»› được !
Quay vỠthảo xá, Thiếu Hoa tần ngần đứng trước cửa. Chàng nhìn Ngô Tịnh đang đứng trước bàn hương án thỠbài vị của mẫu nương chàng.
Ngô Tịnh từ từ quay lại.
Y đối nhãn với Thiếu Hoa. Ngô Tịnh buông một câu cụt lủn - Sao ?
Thiếu Hoa lắc đầu. Chàng miễn cưỡng nói:
- Ngô đại ca, Thiếu Hoa chỉ có thể tặng cho Bá»™i Bá»™i đóa hoa nhÆ°ng không thể làm nàng trá»ng thÆ°Æ¡ng !
- Tại sao ?
- Bội Bội đâu có làm gì mà Thiếu Hoa phải hại nàng !
- Thiếu Hoa nói Thiếu Hoa ghét ả ta mà ?
Thiếu Hoa lắc đầu :
- Ghét là không thích ! Không thích thôi chứ Thiếu Hoa không hại ngÆ°á»i. Bá»™i Bá»™i chÆ°a từng làm hại gì đến Thiếu Hoa !
Ngô Tịnh nhìn thẳng vào mắt Thiếu Hoa.
- Sự ủy mị không bao giỠtạo ra một kiếm chủ !
Y bước đến trước mặt Thiếu Hoa:
- Ngươi còn nghĩ đến sự trả thù không ?
Thiếu Hoa gật đầu:
- Thiếu Hoa luôn nghÄ© đến Ä‘iá»u đó, kể cả trong giấc ngủ của mình !
Buông tiếng thở dài:
- NgÆ°á»i yếu Ä‘uối nhÆ° thế sao trả thù được cho mẫu nÆ°Æ¡ng ngÆ°Æ¡i ?
- Không phải Thiếu Hoa yếu Ä‘uối mà Thiếu Hoa có sá»± phân định ! Ai má»›i là kẻ đáng chết. Và khi nào kiếm chủ má»›i phải ra tay giết ngÆ°á»i !
- Thế ai là kẻ đáng chết, khi nào kiếm chủ má»›i giết ngÆ°á»i ?
Thiếu Hoa cúi mặt nhìn xuống:
- Không phải ai cÅ©ng là kẻ đáng chết ! Không phải lúc nào kiếm cÅ©ng giết ngÆ°á»i !
- Ngô Tịnh có đáng chết không ?
Thiếu Hoa nhìn lên:
- Äại ca !
- Äệ không trả lá»i được à ?
- Äệ không tìm được câu trả lá»i này !
Ngô Tịnh nhìn Thiếu Hoa:
- Ta không phụ bá nhân thì bá nhân sẽ phụ ta !
Thiếu Hoa cúi mặt nhìn xuống.
Ngô Tịnh từ từ thở ra rồi chỉ vá» phía Cầm ThÆ°, nghiêm giá»ng nói:
- Trên án thư có một thanh sắt, hãy minh chứng cho ta thấy ngươi có bản lĩnh của một kiếm thủ !
Thiếu Hoa nhìn Ngô Tịnh. Chàng miễn cưỡng nói:
- Äệ phải làm gì vá»›i thanh sắt này ?
- Ngươi hãy suy nghĩ như một kiếm thủ !
- Nếu không rèn, nó mãi mãi là má»™t thanh sắt tầm thÆ°á»ng và vô dụng ! ö của huynh là nhÆ° vậy phải không ?
- Äó là ý niệm của bậc hạ đẳng !
Ngô Tịnh nói rồi liá»n quay bÆ°á»›c. Y vừa quay lÆ°ng vá» phía Thiếu Hoa thì nghe âm thanh chát chúa khô khốc đập vào tai mình.
Ngô Tịnh quay lại.
Thanh sắt thô kệch đã được Thiếu Hoa ghim xuống sàn thảo xá.
Hai bàn tay chàng tướm máu chảy xuống thanh sắt.
Ngô Tịnh nhìn Thiếu Hoa không nói tiếng nào. Thiếu Hoa cÅ©ng nhìn y nhÆ°ng cÅ©ng không nói tiếng nào. Hai ngÆ°á»i đối nhãn nhìn nhau trong sá»± im lặng. Máu tiếp tục từ haibàn tay Thiếu Hoa chảy xuống nhuá»™m màu đỠối lên thanh sắt.
Ngô Tịnh bước đến trước mặt Thiếu Hoa. Y chăm chú vào lớp máu đang tướm ra nhuộm đỠthanh sắt.
Ngô Tịnh trầm giá»ng nói :
- Ngươi làm vậy có ý gì ?
Chàng cúi mặt nhìn xuống:
- ö kiếm !
Äôi chân mày của Ngô Tịnh nhíu lại. Y khẽ gật đầu nói:
- Äứng lên Ä‘i !
Miệng nói, Ngô Tịnh đỡ Thiếu Hoa đứng lên.
Y xé vạt áo băng lại tay cho Thiếu Hoa.
Thiếu Hoa lắc đầu:
- Ngô đại ca không làm gì với Thiếu Hoa đâu ! Hãy biến đệ trở thành một kiếm chủ !
- Äệ vừa cho ta má»™t ý niệm vá» kiếm. ö kiếm ! Hãy để ta băng lại vết thÆ°Æ¡ng cho đệ !
Ngô Tịnh vừa nói không để Thiếu Hoa từ chối mà băng lại hai bàn tay chàng.
Vừa băng bó cho Thiếu Hoa, Ngô Tịnh vừa nói:
- Phàm kẻ luyện kiếm thì luyện bằng cả hai tay ! Thuận cũng như nghịch, thậm chí tay nghịch mới là sát chiêu !
Y đặt tay lên vai Thiếu Hoa:
- Sau thảo xá là Kiếm Môn ! Thiếu Hoa đệ hãy thá»±c hiện ý kiếm của mình ! Lần này ta mong mình sẽ không thất vá»ng !
Y nói rồi quay bước bỠđi thẳng ra ngoài.
hết: Hồi 10, xem tiếp: Hồi 11
Tài sản của danangcity

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
áåñïëàòíûé, áèëüÿðä, dị kiếm khách, ïåñíÿ, ñâàäüáà, òåëåôîííûé, òàíöåâ, ýëåêòðîìîíòàæ, æàëþçè
Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™