|
|
08-08-2008, 10:07 PM
|
|
Äại sắc lang bán cánh gà nÆ°á»›ngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 80
Ãau Lòng Thay Kẻ Ở NgÆ°á»i Ãi
Lệnh Hồ Xung thấy ba đầu ngón tay lạnh buốt đặt lên cổ tay mình. Ba ngón tay nà y rất má»m không giống nhÆ° da thịt bà già .
Bà chỉ sỠmạch trong giây lát đã la lên:
- Ô hay! sao lạ thế nà y?
Lát sau bà bảo đưa tay phải và o.
Bà chẩn mạch xong hồi lâu không nói gì.
Lệnh Hồ Xung tủm tỉm cÆ°á»i nói:
- Tiá»n bối bất tất phải lo ngại đến vấn Ä‘á» sinh tá» cho đệ tá». Ãệ tá» biết mình chẳng còn sống được bao lâu. Bất luáºn việc gì đệ tá» cÅ©ng không quan tâm nữa.
Bà già há»i:
- Sao ngươi lại tự biết sinh mệnh không còn được lâu dà i?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Ãệ tá» ngá»™ sát sÆ° đệ, là m thất lạc "Tá» hà bà lục" của sÆ° môn. Bây giá» chỉ mong tìm được bà lục vá» phụng hoà n sÆ° phụ rồi tá»± hủy mình để tạ tá»™i vá»›i sÆ° đệ.
Bà già há»i:
- "Tá» hà bà lục" Æ°? Nó là cái gì mà quan trá»ng thế? Sao ngÆ°Æ¡i lại ngá»™ sát sÆ° đệ?
Lệnh Hồ Xung liá»n Ä‘em việc Ãà o cốc lục tiên trị thÆ°Æ¡ng cho hắn thế nà o, sáu luồng chân khà xung Ä‘á»™t trong ngÆ°á»i hắn ra sao cho đến việc sÆ° muá»™i lấy cắp bà lục để hắn tá»± Ä‘iá»u trị thÆ°Æ¡ng thế, vì hắn cá»± tuyệt mà Lục sÆ° đệ cứ Ä‘á»c bà lục bắt hắn phải nghe nên hắn má»›i Ä‘iểm huyệt cho Lục Ãại Hữu phải nằm yên, hắn ra tay nặng quá là m chết sÆ° đệ, nhất nhất thuáºt lại.
Bà già nghe xong nói:
- Không phải ngươi giết sư đệ đâu.
Lệnh Hồ Xung giáºt mình há»i:
- Không phải đệ tỠgiết ư?
Bà già đáp:
- Chân khà ngươi yếu ớt thế thì điểm chết thế nà o được gã. Sư đệ ngươi bị kẻ khác giết.
Lệnh Hồ Xung lẩm bẩm:
- Thế thì ai đã giết Lục sư đệ?
Bà già nói tiếp:
- NgÆ°á»i ăn cắp bà lục chÆ°a chắc đã là phải kẻ giết sÆ° đệ ngÆ°Æ¡i. NhÆ°ng hai tên đó tất có liên quan vá»›i nhau.
Lệnh Hồ Xung thở phà o má»™t cái tưởng chừng cất được phiến đá lá»›n trên ngÆ°á»i hắn.
Lệnh Hồ Xung vốn là ngÆ°á»i cá»±c kỳ thông minh. Ngay lúc đấy hắn đã nghÄ© tá»›i mình Ä‘iểm huyệt Lục Ãại Hữu rất nhẹ nhà ng thì là m sao mà gã chết được? NhÆ°ng trong thâm tâm hắn vẫn cho là vì mình Ä‘iểm huyệt nên gã phải chết. Là m ngÆ°á»i nam tá» trượng phu có lý đâu lại từ chối trách nhiệm để gỡ lấy cho mình?
Mấy bữa nay Nhạc Linh San đối vá»›i hắn ra chiá»u lãnh đạm thà nh bị thất tình không muốn sống nữa. Lúc nà y bà già đỠcáºp đến hắn nẩy lòng phấn khÃch, miệng lẩm bẩm:
- Báo thù! Ta phải báo thù cho Lục sư đệ.
Bà già lại há»i:
- Ngươi bảo trong mình có 6 luồng chân khà xung đột, nhưng lão thân coi mạch có đến tám chứ không phải là sáu, là nghĩa là m sao?
Lệnh Hồ Xung báºt cÆ°á»i. Hắn Ä‘em việc Bất Giá»›i hòa thượng trị bệnh cho mình kể lại.
Bà già đổi giá»ng nói:
- TÃnh tình các hạ sáng láng. Kinh mạch tuy há»—n loạn mà không có vẻ suy kiệt. Lão thân gảy má»™t khúc Ä‘Ã n để cho các hạ phẩm bình nên chăng?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Tiá»n bối đã có lòng chiếu cố, đệ tá» xin ghi tâm.
Bà già lại dạo Ä‘Ã n. Lần nà y khúc Ä‘iệu rất nhu hòa khác nà o ngÆ°á»i khẽ thở dà i, lại giống nhÆ° sÆ°Æ¡ng mai thấm nhuần cánh hoa, gió sá»›m phất phÆ¡ ngá»n liu.
Lệnh Hồ Xung nghe má»™t lúc nữa, mà mắt cà ng trầm trá»ng. Hắn tá»± nhủ:
- Không thể ngủ được. Mình Ä‘ang nghe báºc tiá»n bối gảy Ä‘Ã n mà ngủ là vô lá»….
Tuy hắn cố giữ cho tỉnh táo má không sao chống lại được con ma buồn ngủ.
Lát sau mắt hắn nhắm lại không mở ra được. NgÆ°á»i hắn má»m nhÅ©n lăn quay ngủ khoèo.
Ãang lúc ngủ mÆ¡ hắn vẫn nghe tiếng Ä‘Ã n nhu hòa tá»±a má»™t bà n tay má»m mại vuốt tóc mình. Hắn liá»n nhá»› lại hồi còn trẻ nÃt được sÆ° nÆ°Æ¡ng ấp ủ trong lòng ra chiá»u trìu mến.
Hồi lâu lâu lắm, tiếng đà n dừng lại thì Lệnh Hồ Xung cũng thức giấc. Hắn lồm cồm ngồi lên rất lấy là m hổ thẹn nói:
- Ãệ tá» tháºt đáng chết không quan tâm nghe tiá»n bối nhả tấu mà lại ngủ quan Ä‘i mất. Ãệ tá» sợ hãi vô cùng!
Bà già đáp:
- Các hạ bất tất phải tá»± trách. Ta tấu khúc nhạc vừa rồi để thôi miên Ä‘iá»u hòa chân khà trong cÆ¡ thể, các hạ thá» váºn Ä‘á»™ng ná»™i tức thá» xem có giảm bá»›t trở ngại chút nà o không?
Lệnh Hồ Xung cả mừng đáp:
- Ãệ tá» xin Ä‘a tạ.
Hắn liá»n ngồi xếp bằng ngấm ngầm váºn ná»™i công tức thì cảm thấy tám luồng chân khà vẫn còn xung Ä‘á»™t nhau. Có Ä‘iá»u trÆ°á»›c kia máu trà o lên ngá»±c muốn nôn ra ngay thì bây giỠđã giảm bá»›t. Hắn tiếp tục váºn Ä‘á»™ng má»™t lúc nữa thì đầu nhức mắt hoa ngÆ°á»i nghiêng Ä‘i rồi ngã ra.
Lục Trúc Ông ở trong cá»a sổ nhòm thấy vá»™i ra đỡ hắn dáºy Ä‘Æ°a và o phòng. Hắn phải nằm chừng hÆ¡n ná»a giá» má»›i hết váng đầu.
Bà già nói:
- Ãà o cốc lục tiên và Bất Giá»›i đại sÆ° công lá»±c rất tinh thâm đã gieo chân khà và o mình các hạ, tiếng Ä‘Ã n mong manh của lão thân không đủ Ä‘iá»u trị, khiến cho các hạ còn phải chịu Ä‘au khổ lão thân rất áy náy.
Lệnh Hồ Xung vội nói:
- Sao tiá»n bối lại nói nhÆ° váºy? Vãn bối được nghe nhạc Ä‘iệu nà y cÅ©ng bổ Ãch rất nhiá»u.
Bá»—ng thấy Lục Trúc Ông cầm bút dúng và o nghiên má»±c viết lên giấy: "Sao không xin ngÆ°á»i truyá»n thụ khúc nà y cho để giúp Ãch suốt Ä‘á»i"
Lệnh Hồ Xung tỉnh ngộ nói:
- Ãệ tá» lá»›n máºt cầu xin tiá»n bối truyá»n thụ khúc đó cho để tá»± mình Ä‘iá»u trị dần dần.
Lục Trúc Ông lá»™ vẻ mừng vui gáºt đầu lia lịa.
Bà già không trả lá»i ngay, hồi lâu má»›i nói:
- Các hạ đánh đà n đến trình độ nà o rồi? Xin tấu thỠmột khúc cho lão thân nghe được không?
Lệnh Hồ Xung đỠmặt lên đáp:
- Ãệ tá» chÆ°a từng há»c qua, chÆ°a biết tà gì. Thế mà đòi tiá»n bối dạy tuyệt ká»· cao thâm tháºt là mạo muá»™i. Xin tiá»n bối tha thứ cho đệ tá» vá» cái tá»™i ngông cuồng.
Lệnh Hồ Xung bản tÃnh cuồng ngạo. Ngoà i sÆ° phụ sÆ° nÆ°Æ¡ng và tiểu sÆ° muá»™i hắn không giữ lá»… vá»›i ai hết. Từ lúc hắn nghe bà già gảy Ä‘Ã n thổi tiêu lại nghe giá»ng nói khiêm hòa cao nã, bất giác hắn Ä‘em lòng cung kÃnh, liá»n xá dà i Lục Trúc Ông nói:
- Ãệ tá» xin cáo từ.
Bà già nói:
- Các hạ khoan hãy Ä‘i! Lão thân được các hạ khảng khái tặng Ä‘iệu khúc, thẹn mình không có chi báo đáp. ThÆ°Æ¡ng thế của các hạ nặng quá khó lòng chữa khá»i khiến cho lão thân không khá»i áy náy.
Trúc Ä‘iệt! Ngà y mai ngÆ°Æ¡i Ä‘em cách tấu cầm truyá»n thụ cho Lệnh Hồ thiếu quân. Nếu chà ng có thiện chà ở lại Lạc DÆ°Æ¡ng lâu thì ta Ä‘em khúc "Thanh Tâm phổ thiện trú" nà y truyá»n lại cho chà ng cÅ©ng chẳng há» gì.
Sáng sá»›m hôm sau Lệnh Hồ Xung lại đến trúc xá trong ngõ hẻm để há»c Ä‘á»n.
Lục Trúc Ông lấy cây Ä‘Ã n tiêu vỉ đồng cầm truyá»n thụ âm luáºt cho hắn và nói:
- Nhạc luáºt có 12 thứ là : Ãại tá», Hoà ng chung, Thái thốc, Giáp chung, Cô tẩy, Trung tá», Lâm chung, Di tẳc, Nam lá», Vô xạ, ứng chung. Những thứ nà y có tá»± Ä‘á»i xÆ°a. Nghe nói ngà y ấy đức Hoà ng đế sai Linh Luân là m ra luáºt, nghe tiếng phụng hoà ng hót để chế ra thà nh 12 luáºt. Ãá»n có bảy dây đủ 5 âm là Cung, ThÆ°Æ¡ng, Dốc, Chủy, VÅ©.
Lão lại giải thÃch rất tÆ°á»ng táºn.
Lệnh Hồ Xung tuy chÆ°a biết gì vỠâm luáºt, nhÆ°ng hắn là ngÆ°á»i thông minh tuyệt đỉnh nghe qua đã hiểu và không bao giá» quên nữa.
Lục Trúc Ông rất hân hoan liá»n truyá»n thụ đến chỉ pháp và dạy hắn khúc "BÃch tiêu Ngân", má»™t khúc nhạc rất ngắn.
Lệnh Hồ Xung má»›i há»c mấy lần đã thuá»™c ngay. Hắn tấu lên mênh mang nhÆ° vòm trá»i xanh biếc, bát ngát muôn dặm không vẩn má»™t chút mây.
Lệnh Hồ Xung há»c xong má»™t khúc, bà già ở phòng bên cÅ©ng nghe rõ, bà không nhịn được cất tiếng khen ngợi:
- Lệnh Hồ thiếu quân! Thiếu quân há»c Ä‘á»n thông minh nhÆ° váºy thì chẳng bao lâu sẽ tá»›i được khúc "Thanh tâm phổ thiện trú" của lão thân.
Lục Trúc Ông cũng nói:
- ThÆ°a cô cô! Lệnh Hồ huynh đệ đây bữa nay má»i há»c khúc "BÃch tiêu ngân" mà ý tứ tiếng Ä‘Ã n so vá»›i Ä‘iệt nhi đã cao hÆ¡n.
Lệnh Hồ Xung khiêm tốn nói:
- Tiá»n bối quá khen. Ãệ tá» không biết đến năm nà o tháng nà o má»›i há»c được khúc "Tiếu ngạo giang hồ".
Bà già la thất thanh:
- Thiếu quân muốn tấu khúc "Tiếu ngạo giang hồ" ư?
Lệnh Hồ Xung đỠmặt lên đáp:
- Hôm qua đệ tỠđược nghe tiá»n bối nhả tấu, trong lòng rất lấy là m hâm má»™. DÄ© nhiên chỉ là suy tâm vá»ng tưởng mà thôi. Ãến Lục Trúc Ông tiá»n bối còn chÆ°a tấu được nói chi đến đệ tá».
Bà già ngồi lặng yên, hồi lâu mới khẽ nói:
- Nếu thiếu quân tấu được khúc đó thì hay lắm....
Mấy tiếng sau bà nói rất khẽ, rồi sau cùng buông tiếng thở dà i.
MÆ°á»i mấy ngà y liá»n Lệnh Hồ Xung sáng nà o cÅ©ng và o ngõ hẻm há»c đòn cho đến xế chiá»u má»›i vá».
Hắn ăn cÆ¡m trÆ°a ở nhà Lục Trúc Ông. Tuy chỉ có rau xanh vá»›i Ä‘áºu hủ nhÆ°ng hắn cảm thấy ngon hÆ¡n cao lÆ°Æ¡ng mÄ© vị trong VÆ°Æ¡ng phủ nhiá»u.
Có mấy bữa Lục Trúc Ông Ä‘i nháºn đồ vá» Ä‘an, Lệnh Hồ Xung được Ä‘Ãch thân bà già dạy Ä‘á»n. Vá» sau Lệnh Hồ Xung dần dần hiểu ra những chá»— nghi nan mà Lục Trúc Ông không giải đáp được.
Tuy Lệnh Hồ Xung được bà già chỉ Ä‘iểm mà thủy chung vẫn không được coi tÆ°á»›ng mạo mà chỉ nghe thanh âm nhẹ nhà ng giống nhÆ° vị thiên kim tiểu thÆ° nhà đại gia chứ không giống má»™t bà già trong hang cùng ngõ hẻm. Hắn cho là bà già giá»i âm nhạc thấm nhuần từ thuở nhá» nên thanh âm vẫn véo von nhÆ° ngÆ°á»i còn trẻ.
Má»™t hôm bà truyá»n thụ khúc "Hữu sở tÆ°", má»™t khúc nhạc Ä‘á»i Hán, Ä‘iệu nhạc rất uyển chuyển.
Lệnh Hồ Xung nghe rồi theo đó luyện táºp mấy ngà y liá»n, bá»—ng lòng hắn chợt nhá»› tá»›i ngà y trÆ°á»›c cùng Nhạc Linh San là hai đứa nhá» thÆ°Æ¡ng yêu nhau, chÆ¡i bá»i vui vẻ vá»›i nhau. Hắn còn nhá»› đến lúc luyện kiếm dÆ°á»›i thác nÆ°á»›c hay những khi nà ng Ä‘Æ°a cÆ¡m lên núi sám hối. Hắn lẩm bẩm:
- Tiểu sÆ° muá»™i đối vá»›i ta biết bao tình thâm máºt. Không hiểu tại sao từ ngà y thêm gã Lâm Bình Chi, nà ng liá»n lạnh nhạt vá»›i mình.
Lòng hắn thê thảm, điệu đà n đột nhiên biến đổi mà lại thà nh khúc điệu của chim sơn ca ở Phúc Kiến. Hôm đó Nhạc Linh San đã hát khúc nà y ở dưới chân núi.
Lệnh Hồ Xung giáºt mình kinh hãi ngừng lại không Ä‘Ã n nữa.
Bà già ôn tồn bảo:
- Khúc "Hữu sở tÆ°" thiếu quân tấu hay lắm, tình ý hòa hợp đúng và o khúc Ä‘iệu. Chắc trong lòng thiếu quân đã nghÄ© tá»›i chuyện ngà y trÆ°á»›c. Có Ä‘iá»u Ä‘á»™t nhiên xuất kiện âm Ä‘iệu Mân khúc từ hệt tiếng ly ca khiến nguá»i nghe khó mà hiểu được, là vì lẽ gì?
Lệnh Hồ Xung vốn là ngÆ°á»i khoáng đạt, tâm sá»± nà y uất kết trong ngÆ°á»i đã lâu, mÆ°á»i mấy bữa nay hắn được bà già coi rất tá» tế, hắn không muốn Ä‘em chá»— khổ tâm của mình vá»›i Nhạc Linh San nhất nhất thuáºt lại hết khiến cho bà phải phiá»n lòng.
NhÆ°ng mở đầu câu chuyện rồi, hắn không ngăn cản được kể hết gốc ngá»n cho bà nghe. Hắn coi bà nhÆ° tổ mẫu, mẫu thân hay chị em ruá»™t mình. Hắn thuáºt xong rất lấy là m xấu hổ, liá»n nói:
- Tiá»n bối! Tâm sá»± buồn tẻ của đệ tá» mà đem ra trình bà y hà ng ná»a ngà y, tháºt là , tháºt là ....
Rồi hắn ngừng lại không nói nữa.
Bà già nói:
-Vá» chữ duyên không thể miá»…n cưỡng được. Lệnh Hồ thiếu quân bữa nay thất vá»ng biết đâu ngà y sau chẳng còn giai ngẫu khác.
Lệnh Hồ Xung lớn tiếng đáp:
- Kiếp nà y đệ tỠquyết không lấy vợ.
Bà già không nói gì nữa, nhẹ nhà ng tấu khúc "Thanh tâm phổ thiện trú".
Lệnh Hồ Xung nghe được một lúc lại buồn ngủ.
Bá già ngừng tiếng đà n nói:
- Bắt đầu từ bữa nay lão thân truyá»n thụ khúc nà y cho thiếu quân. Ãại khái trong vòng mÆ°á»i ngà y là há»c xong. Từ nay má»—i ngà y nên tấu má»™t lần thì công lá»±c ngà y trÆ°á»›c tuy không phục hồi nhÆ°ng cÅ©ng bổ Ãch chẳng nhiá»u thì Ãt.
Lệnh Hồ Xung vâng lá»i.
Bà già liá»n Ä‘em chỉ pháp vá» khúc nà y ra chỉ Ä‘iểm. Lệnh Hồ Xung dụng tâm ghi nhá»›.
Lệnh Hồ Xung há»c khúc nà y má»›i được hai ngà y. Ãến ngà y thứ ba Lệnh Hồ Xung toan và o tiểu hạng há»c Ä‘Ã n thì Lao Ãức Nặc láºt Ä‘áºt chạy đến bảo hắn:
- Ãại sÆ° ca! SÆ° phụ dặn rằng sáng mai chúng ta sẽ ra Ä‘i.
Lệnh Hồ Xung sá»ng sốt há»i:
- Sáng mai ư? Ta ta ...
Hắn muốn nói: "Ta chÆ°a há»c xong khúc Ä‘Ã n" nhÆ°ng ngừng lại không nói nữa.
Lao Ãức Nặc nói:
- SÆ° nÆ°Æ¡ng bảo đại ca thu xếp Ä‘i để sáng sá»›m mai lên Ä‘Æ°á»ng.
Lệnh Hồ Xung gáºt đầu. Hắn chạy vá»™i đến căn nhà nhá» trong rừng trúc nói:
- Tiá»n bối sáng mai đệ tá» xin cáo từ.
Bà già sững sá» hồi lâu không lên tiếng. Mãi sau bà khẽ há»i:
- Sao lại Ä‘i vá»™i thế? ... Khúc Ä‘Ã n kia đã há»c xong đâu?....
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Ãệ tá» cÅ©ng muốn há»c xong đã nhÆ°ng chẳng thể trái lệnh sÆ° phụ. Vả lại mình là khách tha hÆ°Æ¡ng, không tiện ở lâu nhà ngÆ°á»i ta.
Bà già nói:
- Thiếu quân nói váºy cÅ©ng phải.
Ãoạn bà lại truyá»n thụ chỉ pháp vá» khúc Ä‘iệu nhÆ° mấy bữa trÆ°á»›c.
Lệnh Hồ Xung vốn là ngÆ°á»i già u tình cảm. Hắn ở vá»›i bà già nà y lâu ngà y, tuy chÆ°a nhìn rõ mặt nhÆ°ng nghe tiếng Ä‘Ã n cùng lá»i nói hắn cÅ©ng biết bà rất quan tâm đến mình chẳng kém gì ngÆ°á»i thân cáºn.
Có Ä‘iá»u bản tÃnh bà lạnh lùng, ngẫu nhiên thốt ra má»™t lá»i quan tâm liá»n láºp tức nói sanh chuyện khác.
Hiển nhiên bà không muốn đối phương biết rõ tâm ý mình.
Trên Ä‘á»i có bốn ngÆ°á»i quan tâm đến Lệnh Hồ Xung nhất là vợ chồng Nhạc Bất Quần, Nhạc Linh San và Lục Ãại Hữu. Hiện giá» Lục Ãại Hữu chết rồi. Nhạc Linh San để hết tâm ý và o Lâm Bình Chi.
SÆ° phụ sÆ° nÆ°Æ¡ng hắn lại có ý nghi ngá». Váºy thân nhân chân chÃnh của hắn hiện nay là Lục Trúc ông và bà già nà y.
Má»™t hôm đã mấy lần Lệnh Hồ Xung muốn nói vá»›i Lục Trúc Ông cho mình ở lại trong nhà để há»c cầm tiêu và há»c nghá» không trở vá» núi Hoa SÆ¡n nữa. NhÆ°ng hắn nghÄ© tá»›i Nhạc Linh San lại không dứt tình được. Hắn thÆ°á»ng tá»± nhủ:
- Dù tiểu sÆ° muá»™i không nhìn nhá»i gì đến ta nữa, nhÆ°ng má»—i ngà y ta được nhìn thấy nà ng má»™t lần dù chỉ là thấy bóng sau lÆ°ng hay chỉ nghe âm thanh nà ng cÅ©ng được rồi.
Trá»i xế chiá»u đến lúc từ biệt, Lệnh Hồ Xung lại rất quyến luyến Lục Trúc Ông cùng bà già . Hắn chạy đến dÆ°á»›i cá»a sổ quì xuống lạy mấy lạy. Hắn nhìn thấp thoáng thấy bên trong rèm cÅ©ng có bóng ngÆ°á»i quì xuống đáp lá»… rồi bà lên tiếng:
- Tuy lão thân truyá»n cầm ká»· cho thiếu quân, nhÆ°ng đó là báo đáp cái Æ¡n thiếu quân đã tặng khúc phổ. Hà tất thiếu quân phải lá»… lạo nhÆ° váºy.
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Bữa nay ly biệt chẳng biết ngà y nà o má»›i lại được nghe tiá»n bối nhả tấu. Lệnh Hồ Xung nà y mà còn sống nhất định sẽ quay trở lại bái phá»ng bà bà cùng Trúc Ông.
Hắn chợt nghĩ ra:
- Hai ngÆ°á»i nà y tuổi già lắm rồi, chẳng biết còn sống được bao lâu, lần sau mình trở lại thà nh Lạc DÆ°Æ¡ng vị tất đã được gặp.
Bất giác âm thanh trở nên nghẹn ngà o.
Bà già nói:
- Lệnh Hồ thiếu quân! Lúc lâm biệt lão thân có má»™t lá»i khuyên.
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Tiá»n bối có lá»i giáo hối, Lệnh Hồ Xung chẳng bao giá» dám quên.
Bà già lặng lẽ hồi lâu mới nói:
- Trên chốn giang hồ tháºt nhiá»u sóng gió hiểm nghèo. Thiếu quân bảo trá»ng tấm thân.
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Ãệ tá» xin vâng.
Lòng đau như cắt, Lệnh Hồ Xung khom lưng cáo biệt Lục Trúc Ông. Hắn lại nghe căn nhà mé tả vang lên khúc đà n "Hữu sở tư".
Hôm sau bá»n Nhạc Bất Quần cáo biệt VÆ°Æ¡ng Nguyên Bá xuống thuyá»n ngược Bắc.
Ông cháu VÆ°Æ¡ng Nguyên Bá năm ngÆ°á»i tiển chân ra đến sông Lạc Thủy. NÆ¡i đây có bà y tiệc rượu để tống biệt rất là trá»ng thể.
|
08-08-2008, 10:14 PM
|
|
Äại sắc lang bán cánh gà nÆ°á»›ngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 81
Sát Nhân Danh Y Bình Nhất Chỉ
Từ hôm hai anh em VÆ°Æ¡ng Gia Thuần, VÆ°Æ¡ng Gia Câu bóp tráºt khá»›p cánh tay Lệnh Hồ Xung, hắn không nói má»™t câu nà o vá»›i ông cháu nhà há» VÆ°Æ¡ng nữa. Bây giá» là lúc chia tay hắn cÅ©ng chỉ giÆ°Æ¡ng cặp mắt trắng dã lên nhìn năm ngÆ°á»i tá»±a hồ không có bá»n Kim Ä‘ao VÆ°Æ¡ng gia ở trÆ°á»›c mặt.
Nhạc Bất Quần Ä‘iên đầu vì tên đại đệ tá». Lão biết hắn vốn tÃnh quáºt cÆ°á»ng. Bây giá» mà bắt buá»™c hắn phải thi lá»… cáo biệt VÆ°Æ¡ng Nguyên Bá, dÄ© nhiên hắn không dám trái lệnh, miá»…n cưỡng tuân theo, nhÆ°ng rồi đây thế nà o chắc hắn sẽ đến kiếm VÆ°Æ¡ng Gia để báo thù, cà ng thêm lắm chuyện, nên lão từ tạ VÆ°Æ¡ng Nguyên Bá lần nữa rồi xuống thuyá»n, vá» nhÆ° không biết gì đến thái Ä‘á»™ vô lá»… của Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung đứng bà ng quan bằng cặp mắt lạnh lùng. Hắn thấy nhà há» VÆ°Æ¡ng Ä‘em rÆ°Æ¡ng lá»›n, rÆ°Æ¡ng nhá», gói to gói bé không biết bao nhiêu mà kể là m lá»… váºt tiển Ä‘Æ°a Nhạc Linh San.
Má»™t tên bá»™c phu chạy xuống thuyá»n trình các lá»… váºt: nà o là của lão thái tặng thá»±c phẩm cô nÆ°Æ¡ng để ăn uống trong khi Ä‘i Ä‘Æ°á»ng, nà o là của đại nhÆ°ng nhÆ°ng tặng quần áo để cô nÆ°Æ¡ng mặc, nà o nhị nhÆ°ng nhÆ°ng sắm sá»a thuyá»n bè để cô nÆ°Æ¡ng Ä‘i. Há» coi Nhạc Linh San nhÆ° ngÆ°á»i thân thÃch.
Nhạc Linh San niá»m nở tạ Æ¡n nói:
- Úi chà ! Tiểu nữ là m sao mà mặc hết được, bụng đâu mà ăn được nhiá»u thế?
Giữa lúc chủ khách dáºp dìu tiển Ä‘Æ°a thì má»™t lão già rách rÆ°á»›i chạy đến bên thuyá»n la gá»i:
- Lệnh Hồ thiếu quân! Lệnh Hồ thiếu quân!
Lệnh Hồ Xung nhìn lại xem ai thì chÃnh là Lục Trúc Ông. Hắn không khá»i sá»ng sốt.
Lục Trúc Ông nói:
- Cô cô lão phu sai đưa cái nà y tặng Lệnh Hồ thiếu quân.
Lão nói rồi hai tay trịnh trá»ng Ä‘Æ°a má»™t túi dà i dà i bằng vải mà u lam hoa trắng.
Lệnh Hồ Xung khom lưng đón lấy nói:
- Tiá»n bối đã có lòng háºu tứ, đệ tá» xin bái lãnh.
Ãoạn hắn vái luôn mấy vái.
Anh em VÆ°Æ¡ng Gia Thuần, VÆ°Æ¡ng Gia Câu thấy Lệnh Hồ Xung tá» vẻ rất cung kÃnh vá»›i ngÆ°á»i thợ già quần áo lam lÅ© mà lại coi Kim Ä‘ao vô địch VÆ°Æ¡ng Gia oai danh lừng lẫy giang hồ không và o đâu thì trong lòng tức tối vô cùng. Nếu chúng không nể mặt vợ chồng Nhạc Bất Quần cùng bá»n nam nữ đệ tá» phái Hoa SÆ¡n thì đã lôi Lệnh Hồ Xung lên đánh nhừ tá» má»™t tráºn cho bõ ghét.
Hai anh em há» VÆ°Æ¡ng thấy Lục Trúc Ông giao chiếc túi dà i xong rồi sắp nhẩy lên bá». Chúng Ä‘Æ°a mắt ra hiệu cho nhau rồi chia hai bên tả hữu định ngăn chặn lão. Má»™t gã huých vai bên tả, má»™t gã thúc vai bên hữu. Chúng chỉ khẽ đụng má»™t cái là lão già rách rÆ°á»›i nhÆ° kiểu ăn xin phải lăn tòm xuống sông. Dù bãi sông nÆ°á»›c nông cÅ©ng chẳng thể là m chết lão được nhÆ°ng cÅ©ng là m cho Lệnh Hồ Xung bẽ mặt.
Lệnh Hồ Xung biết ý la lên:
- Phải cẩn tháºn đấy!
Hắn toan vÆ°Æ¡n tay ra nắm hai gã thì sá»±c nhá»› tá»›i công lá»±c mình đã mất hết, dù có nắm trúng cÅ©ng bằng vô dụng. Hắn ngẩn ngÆ°á»i ra không đầy nháy mắt đã thấy hai anh em há» VÆ°Æ¡ng huých và o ngÆ°á»i Lục Trúc Ông.
Vương Nguyên Bá vội quát:
- Không được!
Lão là má»™t ngÆ°á»i có sản nghiệp ở Lạc DÆ°Æ¡ng so vá»›i hạng võ biá»n tầm thÆ°á»ng tháºt khác nhau xa.
Lão thấy hai cháu trẻ tuổi sức mạnh mà đẩy má»™t ông già ốm o, nếu ông ta chết thì việc đến quan nha truy cứu phiá»n phức vô cùng. NhÆ°ng lão Ä‘ang ngồi trong khoang thuyá»n nói chuyện vá»›i Nhạc Bất Quần muốn nhảy lên ngăn trở cÅ©ng không kịp nữa.
Bá»—ng nghe đánh "huỵch" má»™t tiếng! Hai đầu vai VÆ°Æ¡ng thị huynh đệ huých và o ngÆ°á»i Lục Trúc Ông.
Tiếp theo hai bóng ngÆ°á»i bay vá»t lên rồi rá»›t bõm xuống sông.
NgÆ°á»i lão già kia khác nà o má»™t trái banh. VÆ°Æ¡ng thị huynh đệ đụng và o láºp tức bị bắn ra còn lão nghiểm nhiên nhÆ° không có chuyện gì, chân lão run lẩy bẩy từ trên ván thuyá»n bÆ°á»›c xuống bá».
VÆ°Æ¡ng thị huynh đệ rá»›t xuống sông rồi, trong thuyá»n nhốn nháo cả lên. Láºp tức mấy tay thủy thủ nhảy xuống nÆ°á»›c để cứu hai gã.
Hiện nay đang tuyết xuân hà n, nước sông Lạc Thủy tuy không đóng thà nh băng nữa nhưng vẫn còn lạnh buốt.
Anh em há» VÆ°Æ¡ng lại không biết bÆ¡i uống và o mấy ngụm nÆ°á»›c sông hai hà m răng run cầm cáºp trông rất thiểu não.
VÆ°Æ¡ng Nguyên Bá ngó lại giáºt mình kinh hãi vì lão thấy bốn cánh tay hai gã đã bị tráºt khá»›p cÅ©ng nhÆ° hai gã đã đánh tráºt khá»›p Lệnh Hồ Xung bữa trÆ°á»›c.
Hai gã bốn cánh tay má»m rÅ© xuống bên mình, miệng lá»›n tiếng thóa mạ.
VÆ°Æ¡ng Trá»ng CÆ°á»ng thấy hai con mình bị má»™t vố Ä‘au liến nhảy vá»t lên bá», chạy vượt lên trÆ°á»›c mặt Lục Trúc Ông để cản Ä‘Æ°á»ng.
Lục Trúc ông vẫn lÆ°ng còng cúi đầu thủng thỉnh tiến vá» phÃa trÆ°á»›c.
VÆ°Æ¡ng Trá»ng CÆ°á»ng quát há»i:
- Lão là cao nhân phương nà o mà dám đến phô trương bản lĩnh với Vương Bá ở Lạc Dương?
Lục Trúc Ông vá» nhÆ° không nghe tiếng, tiếp tục tiến vá» phÃa trÆ°á»›c bÆ°á»›c từ từ đến trÆ°á»›c mặt VÆ°Æ¡ng Trá»ng CÆ°á»ng.
Bao nhiêu ngÆ°á»i trong thuyá»n Ä‘á»u đổ dồn cặp mắt nhìn hai ngÆ°á»i thì thấy Lục Trúc Ông vẫn bÆ°á»›c má»™t tiến vá» phÃa trÆ°á»›c. Còn VÆ°Æ¡ng Trá»ng CÆ°á»ng thì dang hai tay ra đứng giữa Ä‘Æ°á»ng.
Hai ngÆ°á»i trÆ°á»›c còn cách nhau chừng má»™t trượng, rồi rút ngắn lại chỉ còn có ba thÆ°á»›c.
Lục Trúc Ông bước thêm bước nữa.
VÆ°Æ¡ng Trá»ng CÆ°á»ng thét lá»›n:
- Ãi Ä‘i!
Hắn vươn hai tay ra chụp xuống lưng lão già .
Ãầu ngón tay vừa chạm và o xÆ°Æ¡ng sống Lục Trúc Ông thì Ä‘á»™t nhiên tấm thân cao lá»›n tung lên không bay ra xa mấy trượng.
Giữa lúc má»i ngÆ°á»i giáºt mình kinh hãi báºt tiếng la hoảng, VÆ°Æ¡ng Trá»ng CÆ°á»ng ngÆ°á»i Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trên không lá»™n Ä‘i ná»a vòng, bình yên đứng xuống đất.
Giả tá»· hai ngÆ°á»i từ xa chạy lại đụng và o nhau rồi má»™t ngÆ°á»i tung bay lên không thi chẳng có chi là kỳ dị. Kỳ ở chá»— VÆ°Æ¡ng Trá»ng CÆ°á»ng đứng yên không nhúc nhÃch mà Lục Trúc Ông thủng thắng bÆ°á»›c má»™t bÆ°á»›c tá»›i nÆ¡i rồi Ä‘á»™t nhiên hất đối phÆ°Æ¡ng tung lên.
Mấy chục cặp mắt ngÆ°ng thần chú ý, cả Nhạc Bất Quần, VÆ°Æ¡ng Nguyên Bá là những tay cao thủ vượt mức cÅ©ng không nhìn rõ Lục Trúc Ông đã dúng thủ pháp gì để hất tung VÆ°Æ¡ng Trá»ng CÆ°á»ng bay xa mấy trượng.
Lúc VÆ°Æ¡ng Trá»ng CÆ°á»ng hạ mình xuống vẫn bình yên không lá»™ vẻ hốt hoảng bối rối chút nà o, ngÆ°á»i không hiểu võ công thì cho là hắn tá»± nhẩy vá»t lên để phô trÆ°Æ¡ng khinh công tuyệt diệu.
Bá»n kiệu phu cùng gia Ä‘inh vá»— tay reo hò ca ngợi nhị lão gia võ công tuyệt thế.
Vương Nguyên Bá ngay từ lúc thấy Lục Trúc Ông vẻ mặt thản nhiên hất tung hai đứa cháu đi và là m sai khớp tay, lão đã kinh dị vô cùng bụng bảo dạ:
- Công phu nà y mình cÅ©ng là m được song lúc phát huy nhất định phải cá»±c kỳ uy mãnh bá đạo, quyết chẳng thể nà o bình thản, há»i hợt nhÆ° lão già nà y được.
Bây giỠlão thấy con mình bị hất tung lên thì trong lòng không những kinh dị mà còn sợ hãi nữa.
Lão biết ngÆ°á»i con thứ hai nà y lãnh há»™i được võ công chân truyá»n của mình, tay sá» Ä‘Æ¡n Ä‘ao dÄ© nhiên vô cùng trầm trá»ng lợi hại, mà ná»™i công cùng quyá»n cÆ°á»›c cÅ©ng chẳng kém gì mình hồi tráng niên. Thế mà hai ngÆ°á»i chÆ°a qua lại má»™t chiêu nà o con lão đã bị đối phÆ°Æ¡ng hất tung Ä‘i. Tháºt là má»™t việc mà suốt Ä‘á»i lão chÆ°a thấy bao giá».
VÆ°Æ¡ng Nguyên Bá thấy con mình thất bại, không muốn chạy lên Ä‘á»™ng thủ vá»™i la gá»i:
- Trá»ng CÆ°á»ng! Xuống đây!
VÆ°Æ¡ng Trá»ng CÆ°á»ng trở gót nhẹ nhà ng nhảy xuống thuyá»n nhổ bãi rãi rồi nói:
- Chắc lão già nà y có yêu pháp.
VÆ°Æ¡ng Nguyên Bá khẽ há»i con:
- Ngươi thấy trong mình thế nà o? Có bị thương không?
VÆ°Æ¡ng Trá»ng CÆ°á»ng lắc đầu.
Vương Nguyên Bá nghĩ thầm trong bụng:
- Bản lãnh mình chưa chắc đã ăn được lão già kia. Nếu mình yêu cầu Nhạc Bất Quần ra tay tương trợ thì có thắng lão cũng chẳng vinh gì?
Lão Ä‘Ã nh bá» qua việc đó. Lão cÅ©ng biết đối phÆ°Æ¡ng lúc hạ thủ thì cố ý giữ thể diện cho nhà mình nên má»›i không hất ngã VÆ°Æ¡ng Trá»ng CÆ°á»ng.
Vương Nguyên Bá nhìn Lục Trúc Ông đi mỗi lúc một xa, trong lòng nghĩ ngợi liên miên, bụng bảo dạ:
- Lão già nà y là bạn hữu vá»›i Lệnh Hồ Xung, vì cháu mình bẻ tráºt khá»›p cánh tay hắn nên lão kia đến đánh tráºt cánh tay hai gã để trả Ä‘Å©a. Mình đây xÆ°ng hùng xÆ°ng bá ở đất Lạc DÆ°Æ¡ng nà y, chẳng lẽ để lão nà y tá»›i là m mất mặt mình Æ°?
Lúc nà y Vương Bá Phấn đã tiếp lại khớp xương cho Vương Gia Thuần và Vương Gia Câu rồi để hai gã thiếu niên toà n thân ướt đầm lên kiệu sai khiêng vỠphủ để chùng thay áo nghỉ ngơi.
Vương Nguyên Bá đưa mắt nhìn Nhạc Bất Quần nói:
- Nhạc Tiên sinh! lai lịch ngÆ°á»i đó ra sao? Lão phu mắt kém chÆ°a nháºn ra cao nhân phÆ°Æ¡ng nà o?
Nhạc Bất Quần cÅ©ng không biết quay lại há»i Lệnh Hồ Xung:
- Xung nhi! Lão là ai váºy?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Lão chÃnh là Lục Trúc Ông đó.
VÆ°Æ¡ng Nguyên Bá củng Nhạc Bất Quần đồng thá»i la lên:
- Ủa!
Nguyên bữa trÆ°á»›c tuy hai lão nà y đã đến tiểu hạng song chÆ°a gặp mặt Lục Trúc Ông. Trong vÆ°Æ¡ng phủ chỉ có mình Dịch sÆ° gia là quen biết Lục Trúc Ông, nhÆ°ng Dịch sÆ° gia tống biệt Ä‘oà n ngÆ°á»i phái Hoa SÆ¡n ngay tại cổng phủ chứ không Ä‘Æ°a chân đến táºn bến thuyá»n, nên chẳng ai biết lão.
Nhạc Bất Quần trá» và o cái túi vải mầu lam há»i:
- Lão tặng cho ngÆ°Æ¡i cái gì váºy?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Ãệ tá» cÅ©ng chÆ°a rõ.
Hắn mở túi ra thì là một cây dao cầm.
Cây Ä‘Ã n nà y cÅ© lắm rồi. Hiển nhiên là má»™t cổ váºt đến ấy trăm năm. Chuôi Ä‘Ã n có khắc hai chữ triện "Yến Ngữ". Ngoà i ra còn có má»™t bản Ä‘Ã n trên Ä‘á» năm chữ "Thanh tân phổ thiện chú" bằng lối chữ khải.
Lệnh Hồ Xung cảm thấy lồng ngực nóng bừng. Hắn la lên một tiếng:
- Úi chà !
Nhạc Bất Quần nhìn Lệnh Hồ Xung không chá»›p mắt, há»i hắn:
- Chi váºy?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Vị tiá»n bối đó chẳng những đã tặng cho đệ tá» má»™t cây dao cầm còn sao cho cả má»™t bản Ä‘Ã n nữa.
Hắn mở bản Ä‘Ã n ra coi thì trang nà o cÅ©ng chi chÃt những chữ nhá» viết bằng lối chữ "khải" trông nhÆ° hoa rắc. Ngoà i khúc Ä‘iệu, cầm phổ còn nói rõ chỉ pháp, huyá»n pháp và những yếu quyết vá» gảy Ä‘Ã n.
Cầm phổ viết trên giấy mới, nét mực còn tươi. Hiển nhiên bà già đó vừa mới viết xong.
Lệnh Hồ Xung nghÄ© tá»›i vị tiá»n bối nà y quyến cố mình nhÆ° váºy thì trong lòng cảm Ä‘á»™ng vô cùng.
Cặp mắt long lanh ngấn lệ cơ hồ trà o ra.
Vương Nguyên Bá và Nhạc Bất Quần thấy cuốn sách quả nhiên nói vỠphép đánh đà n, tuy trong lòng ngỠvực nhưng cũng chẳng nói gì được.
Nhạc Bất Quần nói:
- Lục Trúc Ông là ngÆ°á»i chân trừ mà không lá»™ bản tÆ°á»›ng. Lão nguyên là má»™t vị cao thủ võ lâm.
Xung nhi! Ngươi có hiểu lão ở phái nà o không?
Tiên sinh cÅ©ng liệu trÆ°á»›c dù Lệnh Hồ Xung có biết lai lịch Lục Trúc Ông cÅ©ng chÆ°a chắc đã nói tháºt, nhÆ°ng tiên sinh thấy lão võ công rất má»±c cao thâm mà mình không biết rõ gốc ngá»n thì chẳng khá»i thắc mắc.
Quả nhiên Lệnh Hồ Xung đáp:
- Ãệ tá» chỉ há»c Ä‘Ã n vị tiá»n bối đó, thiệt tình không hiểu y lại giá»i cả võ công.
Vợ chồng Nhạc Bất Quần chắp tay vái chà o từ biệt VÆ°Æ¡ng Nguyên Bá rồi sai ngÆ°á»i nhổ sà o cởi dây cho thuyá»n Ä‘i vá» hÆ°á»›ng bắc.
Con thuyá»n rá»i khá»i Lạc DÆ°Æ¡ng, quần đệ tá» thi nhau bà n tán. Có kẻ bảo Lục Trúc Ông bản lÄ©nh cao thâm khôn lÆ°á»ng. Có ngÆ°á»i lại nói lão ta chÆ°a chắc có bản lãnh gì mà vì VÆ°Æ¡ng thị huynh đệ không Ä‘á» phòng nên bị hất xuống sông, còn VÆ°Æ¡ng Trá»ng CÆ°á»ng không muốn tranh hÆ¡n vá»›i lão già tầm thÆ°á»ng đó nên nhảy vá»t lên tránh Ä‘i.
Lệnh Hồ Xung ngồi ở đằng lái má»™t mình không muốn tranh cãi vá»›i bá»n sÆ° đệ, sÆ° muá»™i. Hắn mở cầm phổ ra coi theo lá»i chỉ thị trong sách rồi lấy ngón tay ấn dây, chỉ sợ là m kinh Ä‘á»™ng đến sÆ° phụ sÆ° nÆ°Æ¡ng nên không dám gẩy thà nh tiếng.
Nhạc phu nhân thấy con thuyá»n chạy xuôi dòng Ä‘i nhanh vèo vèo, lại nhá»› tá»›i tÆ°á»›ng mạo kỳ bà của Lục Trúc Ông, lòng bà rất nôn nao. Bà ra đầu thuyá»n thưởng ngoạn phong cảnh hồi lâu bá»—ng thấy thanh âm của trượng phu lá»t và o tai:
- Sư muội! Sư muội coi Lục Trúc Ông thuộc môn phái nà o?
Nhạc phu nhân chÃnh muốn Ä‘em câu nà o há»i trượng phu, bà nghe chồng há»i mình liá»n vặn lại:
- Sư ca thỠđoán lão thuộc phe phái nà o?
Nhạc Bất Quần đáp:
- Hà nh Ä‘á»™ng của lão rất kỳ bà không cất tay giÆ¡ chân mà hất được cha con há» VÆ°Æ¡ng ba ngÆ°á»i ra xa mấy trượng, chắc lão không phải và o hạng võ công chÃnh phái.
Nhạc phu nhân nói:
- Có Ä‘iá»u lão tuyệt không có gì ác ý vá»›i Xung nhi mà cÅ©ng không muốn sinh sá»± vá»›i Kim Ä‘ao VÆ°Æ¡ng gia.
Nhạc Bất Quần thở dà i nói:
- Mình cÅ©ng chỉ mong vụ nà y thế là xong rồi. Không thì thanh danh má»™t Ä‘á»i VÆ°Æ¡ng lão gia tá» chÆ°a chắc đã Ä‘i đến kết quả tốt đẹp.
Ngừng lại một lúc lão nói tiếp:
- Tuy chúng ta Ä‘i Ä‘Æ°á»ng thủy nhÆ°ng cÅ©ng nên Ä‘á» phòng nên cẩn tháºn là hÆ¡n.
Nhạc phu nhân há»i:
- Có phải sÆ° ca muốn nói sẽ có ngÆ°á»i đến khiêu chiến?
Nhạc Bất Quần lắc đầu nói:
- Chúng ta ở và o trong tình trạng máºp má». Ngay 15 ngÆ°á»i che mặt đêm trÆ°á»›c cÅ©ng chÆ°a hiểu lai lịch thế nà o. Mình ở ngoà i sáng mà địch ở trong bóng tối, váºy bÆ°á»›c tiá»n trình chÆ°a chắc đã vô sá»±.
Nhạc Bất Quần từ ngà y nắm giữ quyá»n chưởng môn phái Hoa SÆ¡n, lão chÆ°a gặp biến cố trá»ng đại nà o. Má»›i trong vòng gần tháng nay, lão cản thấy tiá»n trình gian nan. Ãịch nhân là ai? Há» mÆ°u đồ chuyện gì? Lão không sao Ä‘oán biết được ngá»n ngà nh. ChÃnh vì trong lòng nghi hoặc hoang mang nên rất Ä‘á»—i xao xuyến.
Vợ chồng Nhạc Bất Quần căn dặn bá»n đệ tá» phải gia tâm Ä‘á» phòng suốt đêm ngà y. Không ngá» thuyá»n thuáºn giòng chạy rẽ sang phÃa đông vẫn không thấy chuyện gì khác lạ. Thuyá»n cà ng rá»i xa Lạc DÆ°Æ¡ng, má»i ngÆ°á»i cà ng yên tâm và việc phòng ngá»± có ý lÆ¡i là .
Má»™t hôm gần tá»›i phủ Khai Phong, vợ chồng Nhạc Bất Quần cùng quần đệ tá» Ä‘á» cáºp tá»›i những nhân váºt võ lâm ở phủ nà y,
Nhạc Bất Quần nói:
- Phủ Khai Phong tuy là má»™t đô thị lá»›n, nhÆ°ng không thÃch nghá» võ. Tá»· nhÆ° Hoa lão tiêu đầu. Hai lão quyá»n sÆ° cùng Dá»± Trung tam anh chÆ°a đáng đứng và o cao thủ hạng nhì võ lâm. Chúng ta ở lại phủ Khai Phong thưởng ngoạn thắng cảnh, chẳng cần bái phá»ng bạn hữu là m phiá»n cho ngÆ°á»i ta.
Nhạc phu nhân mỉm cÆ°á»i nói:
- Phủ Khai Phong có má»™t nhân váºt nổi tiếng, sÆ° ca quên rồi hay sao?
Nhạc Bất Quần ngáºp ngừng há»i lại:
- SÆ° muá»™i nói ai váºy?
Nhạc phu nhân cÆ°á»i đáp:
- Chữa thuốc cho má»™t ngÆ°á»i lại giết má»™t ngÆ°á»i. Giết má»™t ngÆ°á»i lại chữa cho má»™t ngÆ°á»i. Chữa ngÆ°á»i giết ngÆ°á»i phải bằng nhau không chịu lá»— vốn thì sÆ° ca bảo là ai?
Nhạc Bất Quần mỉm cÆ°á»i đáp:
- Sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ quả là nhân váºt lừng lẫy tiếng tăm. NhÆ°ng chúng ta đến bái phá»ng lão nhân gia chÆ°a chắc lão đã chịu tiếp kiến.
Nhạc Linh San lấy là m kỳ há»i:
- Má má! Tại sao lại kêu bằng sát nhân danh y? Ãã hay giết ngÆ°á»i thì gá»i là danh y sao được?
Nhạc phu nhân mỉm cÆ°á»i đáp:
- Bình lão tiên sinh là má»™t quái... má»™t kỳ nhân trong võ lâm. Tiên sinh rất cao minh vá» nghá» là m thuốc. Bất luáºn thÆ°Æ¡ng thế hay bệnh trầm trá»ng đến đâu, há»… được lão ra tay cứu trị là khá»i. NhÆ°ng lão tÃnh tình quái dị. Lão nói trên Ä‘á»i nhiá»u ngÆ°á»i hay Ãt ngÆ°á»i là tá»± Hoà ng thiên cùng Diêm VÆ°Æ¡ng đã tÃnh toán vá»›i nhau rồi. Nếu tiên sinh chữa cho nhiá»u ngÆ°á»i khá»i bệnh, số ngÆ°á»i chết tất Ãt Ä‘i thì số ngÆ°á»i sống phải tăng thêm nhiá»u, nhÆ° thế là đắc tá»™i vá»›i Diêm VÆ°Æ¡ng. ngà y sau tiên sinh chết Ä‘i, dù Diêm VÆ°Æ¡ng không há»i đến thì bá»n phán quan tiểu quỉ cÅ©ng là m rắc rối và những ngà y ở dÆ°á»›i âm cung sẽ phải khó chịu.
Bá»n đệ tá» nghe phu nhân nói nhÆ° váºy Ä‘á»u báºt cÆ°á»i.
Nhạc phu nhân lại nói tiếp:
- Vì váºy mà lão có lá»i thá»: há»… cứu sống má»™t ngÆ°á»i thì lại giết chết má»™t ngÆ°á»i để thay và o. Nghe nói y có treo má»™t tấm biểu trong nhà viết rÄ© nhÆ° sau: "Chữa má»™t ngÆ°á»i giết má»™t ngÆ°á»i. Giết má»™t ngÆ°á»i chữa má»™t ngÆ°á»i", "Giết ngÆ°á»i và chữa ngÆ°á»i phải bằng nhau chứ không để loạn". Tiên sinh bảo có là m nhÆ° váºy thì
đấng Hoà ng Thiên không trách phạt tiên sinh đã sát thương nhân mạng mà Diêm Vương cũng không oán trách tiên sinh cướp mối hà ng ở dưới địa phủ.
Quần đệ tá» lại cÆ°á»i rá»™.
Nhạc Linh San nói:
- Vị Bình Nhất Chỉ đại phu có lý luáºn hay tuyệt . NhÆ°ng sao tiên sinh lại lấy cái tên kỳ quái nhÆ° váºy? Chẳng lẽ lão chỉ có má»™t ngón tay thôi hay sao?
Nhạc Bất Quần đáp:
- Bình đại phu đủ cả mÆ°á»i ngón tay. Tiên sinh tá»± xÆ°ng là nhất chỉ có ý nói: giết ngÆ°á»i hay cứu ngÆ°á»i cÅ©ng chỉ dùng má»™t ngón tay là đủ. Muốn giết ngÆ°á»i tiên sinh dùng má»™t ngón tay Ä‘iểm huyệt cho chết còn chữa ngÆ°á»i tiên sinh dùng má»™t ngón tay để chẩn mạch.
Nhạc phu nhân nói:
- Ủa té ra là thế! Váºy công phu Ä‘iểm huyệt của tiên sinh chắc là ghê gá»›m lắm!
Nhạc Bất Quần đáp:
- Thá»±c ra không mấy ngÆ°á»i Ä‘á»™ng thủ ra chiêu vá»›i Bình Nhất Chỉ. Những tay hảo thủ võ lâm Ä‘á»u biết tiên sinh rất cao thâm y thuáºt. Ai cÅ©ng lo có má»™t ngà y kia phải đến cầu tiên sinh cứu trị vì thế mà không muốn đắc tá»™i vá»›i tiên sinh. Những ngÆ°á»i đến cầu tiên sinh cứu trị cÅ©ng là bất đắc dÄ©.
Nhạc Linh San lại há»i:
- Tại sao váºy?
Nhạc Bất Quần đáp:
- Nếu là ngÆ°á»i võ lâm, tiên sinh ép ngÆ°á»i đến xin cứu trị phải láºp lá»i trá»ng thệ khi hết bệnh hoặc khá»i thÆ°Æ¡ng thế phải Ä‘i giết má»™t ngÆ°á»i mà tiên sinh chỉ định. Cái đó kêu bằng lấy mạng đổi mạng. Giả tá»· tiên sinh muốn giết ngÆ°á»i không liên can gì thì còn khá, bằng tiên sinh bảo giết ngÆ°á»i chà thân hay bạn hữu, có khi đến cả phụ huynh mình thì tháºt là khó xá».
Quần đệ tỠđồng thanh nói:
- Thế thì Bình đại phu đó hẳn thuộc vỠtà môn.
Nhạc Linh San nói:
- Ãại sÆ° ca! Ãã váºy đại sÆ° ca đến cầu tiên sinh chữa cho.
Lệnh Hồ Xung vẫn ngồi đằng lái tá»±a và o cá»a khoang thuyá»n nghe sÆ° phụ cùng sÆ° nÆ°Æ¡ng nói chuyện sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ tÃnh tình quái dị, bây giá» lại nghe tiểu sÆ° muá»™i nói thế liá»n cÆ°á»i đáp:
- Tiểu huynh chỉ sợ tiên sinh chữa thương cho rồi lại bảo tiểu huynh đi giết tiểu sư muội thì là m thế nà o?
Quần đệ tá» phái Hoa SÆ¡n Ä‘á»u cÆ°á»i ồ.
Nhạc Linh San cÆ°á»i đáp:
- Bình đại phu chẳng thù oán gì với tiểu muội, có lý đâu hắn lại bắt đại sư ca hạ sát tiểu muội.
Ãoạn nà ng quay lại há»i phụ thân:
- Gia gia! Bình đại phu là ngÆ°á»i xấu hay ngÆ°á»i tốt?
Nhạc Bất Quần đáp:
- Nghe nói tiên sinh hỉ ná»™ thất thÆ°á»ng không hắn là chÃnh cÅ©ng không hắn là tà và không thể bảo là ngÆ°á»i tốt hay ngÆ°á»i xấu được. Nếu bảo tiên sinh tốt thi kêu bằng kỳ nhân mà chê tiên sinh dở thì kêu bằng quái nhân.
Nhạc Linh San nói:
- Hà i nhi e rằng lá»i đồn trên chốn giang hồ thÆ°á»ng thổi phồng câu chuyện. Mình đã tá»›i phủ Khai Phong tưởng nên và o bái phá»ng Bình đại phu.
Nhạc Bất Quần và Nhạc phu nhân đồng thanh quát:
- Ngươi không được nói cà n.
Nhạc Linh San thấy phụ thân cùng mẫu thân cùng lá»™ vẻ nghiêm trá»ng thì trong lòng cÅ©ng hÆ¡i kinh hãi há»i:
- Có chuyện gì mà quan trá»ng thế?
Nhạc Bất Quần đáp:
- NgÆ°Æ¡i muốn rÆ°á»›c vạ và o mình chăng? Nhân váºt nhÆ° váºy có phải ai cÅ©ng và o được đâu.
Nhạc Linh San nói:
- Và o ra mắt một lần mà rước vạ và o mình ư? nhất là mình lại không đến cầu tiên sinh trị bệnh thì còn sợ gì?
Nhạc Bất Quần vẻ mặt nghiêm trá»ng nói:
- Chúng ta đi du sơn ngoạn thủy là hơn, chẳng tội gì rước lấy chuyện thị phi.
Nhạc Linh San thấy phụ thân nổi giáºn không dám nói nữa nhÆ°ng câu chuyện vá» sát nhân danh y Bình nhất chỠđã là m cho nà ng Ä‘á»™ng tÃnh hiếu kỳ. Quá trÆ°a hôm sau, thuyá»n tá»›i phủ Khai Phong, nhÆ°ng từ bến và o phủ thà nh còn má»™t quãng Ä‘Æ°á»ng.
Nhạc Bất Quần cÆ°á»i nói:
- Mé Tây Nam thà nh Khai Phong có một nơi mà ngà y trước nhà hỠNhạc chúng ta lừng danh. Nay mình đến đây tất phải tới đó.
Nhạc Linh San vá»— tay cÆ°á»i nói:
- Hay lắm! Hà i nhi biết rồi! Ãó là Chu Tiên trấn, Nhạc bằng cá» gia gia đã đánh phá quân Kim má»™t lượt.
Ãã là ngÆ°á»i võ há»c, ai đối vá»›i việc Nhạc Phi chống há» Kim giữ nÆ°á»›c cÅ©ng Ä‘em lòng kÃnh ngưỡng. Chu Tiên trấn là bãi chiến trÆ°á»ng Nhạc Phi thắng địch, dÄ© nhiên không ai không muốn Ä‘i coi.
Nhạc Linh San liá»n nhảy tót lên vá» reo:
- Chúng ta đến Chu Tiên trấn trước rồi sẽ và o thà nh Khai Phong ăn cơm.
Ãoà n ngÆ°á»i lục tục lên bá». Chỉ có mình Lệnh Hồ Xung vẫn ngồi đằng lái thuyá»n không nhúc nhÃch.
Nhạc Linh San lá»›n tiếng há»i:
- Ãại sÆ° ca! Ãại sÆ° ca không Ä‘i Æ°?
Lệnh Hồ Xung từ ngà y mất hết ná»™i lá»±c trong mình má»i mệt, Ä‘i lại ngại ngùng. Hắn định bụng để má»i ngÆ°á»i lên bá» du ngoạn hắn sẽ thừa cÆ¡ há»c khúc "Thanh tâm phổ thiện trú". Hắn thấy Lâm Bình Chi đứng bên Nhạc Linh San ra chiá»u thân máºt thì lòng quặn Ä‘au liá»n nói:
-Tiểu huynh không còn sức không đi được mau lẹ.
Nhạc Linh San nói:
- Váºy đại sÆ° ca ở lại trong thuyá»n nghỉ ngÆ¡i. Tiểu muá»™i và o Khai Phong mua cho đại ca mấy hồ rượu ngon.
Lệnh Hồ Xung Ä‘ua mắt nhìn Nhạc Linh San sóng vai cùng Lâm Bình Chi Ä‘i trÆ°á»›c cà ng tan nát gan và ng. Hắn tá»± há»i:
- Sau khi mình há»c xong khúc "Thanh tâm phổ thiện trú" có thể chữa được thÆ°Æ¡ng thế trầm trá»ng cho mình không? NhÆ°ng trị thÆ°Æ¡ng là m chi? Há»c Ä‘Ã n là m gì?
Hắn đăm chiêu nhìn dòng nÆ°á»›c đục sông Hoà ng Hà chảy vá» phÃa đông. Má»™t lúc sau hắn nghÄ© tá»›i con ngÆ°á»i phải chịu bao nhiêu sá»± Ä‘au khổ. Thà nh ra ná»™i khà xông lên ngá»±c. Huyệt Ä‘an Ä‘iá»n và bụng dÆ°á»›i Ä‘au nhói.
Nhạc Linh San và Lâm Bình Chi vừa ngắm phong cảnh vừa to nhỠchuyện trò thì tâm sự lại khác hắn.
Nhạc phu nhân khẽ kéo áo Nhạc Bất Quần khẽ nói:
- San nhi và Bình nhi là đôi nam nữ nhá» tuổi Ä‘i ra ngoà i sÆ¡n dã thì không sao nhÆ°ng và o thà nh thị lá»›n có Ä‘iá»u không ổn. Chúng ta phải Ä‘i giám sát chúng má»›i được.
Nhạc Bất Quần cÆ°á»i nói:
- DÄ© nhiên chúng ta nhiá»u tuổi rồi Ä‘Ã n ông Ä‘Ã n bà đi sát nhau cÅ©ng chẳng sao.
Nhạc phu nhân cÆ°á»i khanh khách rảo bÆ°á»›c cho kịp con gái. Bá»n ngÆ°á»i Ä‘á»u Ä‘i nhanh há»i rõ Ä‘Æ°á»ng lối đến thắng Chu Tiên trấn. Gần đến thị trấn bá»—ng thấy bên Ä‘Æ°á»ng có má»™t tòa miếu lá»›n Ä‘á» bốn chữ và ng "DÆ°Æ¡ng tÆ°á»›ng quân miếu"
Nhạc Linh San nói:
- Hà i nhi biết rồi! Ãây là miếu thá» DÆ°Æ¡ng Tái HÆ°ng tÆ°á»›ng quân. TÆ°á»›ng quân chạy lầm và o sông Tiểu ThÆ°Æ¡ng rồi bị quân Kim đâm chết.
Nhạc Bất Quần gáºt đầu nói:
- Ãúng đó! DÆ°Æ¡ng tÆ°á»›ng quân bá» mình vì nÆ°á»›c, nên ai cÅ©ng Ä‘em lòng kÃnh ngưỡng! Chúng ta và o miếu chiêm bái Ä‘i, quì lạy anh linh ngà i.
Thấy bá»n đệ tá» còn ở đằng xa, bốn ngÆ°á»i không chá» nữa và o miếu trÆ°á»›c.
Thần tượng Dương Tái Hưng mặt phấn, mình mặc áo giáp bạc anh khà lẫm liệt.
Nhạc Linh San lẩm bẩm:
- Vị tÆ°á»›ng quân nà y tháºt anh tuấn!
Nà ng quay lại ngó Lâm Bình Chi, trong lòng ngấm ngầm so sánh.
Giữa lúc ấy bá»—ng phái ngoà i có ngÆ°á»i lên tiếng:
- Ta bảo miếu Dương tướng quân nhất định thỠDương Tái Hưng.
Vợ chồng Nhạc Bất Quần vừa nghe tiếng Ä‘á»u biến sắc đồng thá»i nắm chuôi kiếm.
Bá»—ng nghe má»™t ngÆ°á»i khác nói:
- Trong thiên hạ có rất nhiá»u tÆ°á»›ng quân há» DÆ°Æ¡ng ,sao lại nhất định là DÆ°Æ¡ng Tái HÆ°ng? Biết đâu không phải Háºu sÆ¡n Kim Ä‘ao DÆ°Æ¡ng lão linh công hay là DÆ°Æ¡ng lục lang, DÆ°Æ¡ng thất lang...
Má»™t ngÆ°á»i nữa nói:
- Ãây chi nói là DÆ°Æ¡ng TÆ°á»›ng Quân, vị tất đã phải là DÆ°Æ¡ng linh công, DÆ°Æ¡ng lục lang, DÆ°Æ¡ng thất lang, không chừng là DÆ°Æ¡ng Văn Quảng cÅ©ng nên.
Má»™t ngÆ°á»i khác nói:
- Có lẽ là Dương Tứ lang.
NgÆ°á»i đầu tiên cãi:
- DÆ°Æ¡ng Tứ Lang đã đầu hà ng Phiên bang, quyết không ai dá»±ng miếu thá».
Má»™t ngÆ°á»i khác há»i:
- NgÆ°á»i thất ta đứng hà ng thứ tÆ° lại nói chuyện đầu hà ng Phiên bang. Phải chăng ngÆ°Æ¡i có ý mạt sát ta?
NgÆ°á»i nói đầu tiên đáp:
- Ngươi đứng hà ng thứ tư thi mặc kệ ngươi, có liên quan gì đến Dương Tứ Lang.
NgÆ°á»i khác nói:
- NgÆ°á»i đứng hà ng thứ năm. DÆ°Æ¡ng NgÅ© Lang xuất gia ở NgÅ© Ãà i SÆ¡n, còn ngÆ°Æ¡i sao chẳng là m hòa thượng chi hết?
NgÆ°á»i đầu tiên đáp:
- Ta mà là hòa thượng thì ngươi đầu hà ng Phiên bang.
|
08-08-2008, 10:21 PM
|
|
Äại sắc lang bán cánh gà nÆ°á»›ngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 82
Bạch Phát Ãồng Tá» Nhâm Vô CÆ°Æ¡ng
Vợ chồng Nhạc Bất Quần má»›i nghe ngÆ°á»i lên tiếng lúc đầu đã biết ngay là những quái khách ở Ãà o Cốc tá»›i nÆ¡i. Khi hai ngÆ°á»i nghe bá»n chúng tranh luáºn nhau hoà i vá» câu chuyện vá»› vẩn thì không còn nghi ngá» gì nữa.
Hai ngÆ°á»i giÆ¡ tay ra hiệu cho con gái cùng Lâm Bình Chi ẩn và o sau thần tượng.
Bá»—ng nghe Ãà o cốc chÆ° quái tiếp tục tranh chấp không ngá»›t mà vẫn chẳng Ä‘i đến kết quả nà o?
Nhạc Linh San cÆ°á»i thầm trong bụng:
- Có gì mà phải cãi nhau hoà i. Sao không và o coi sẽ biết ngay là Dương Tái Hưng hay Dương Ngũ Lang?
Nhạc phu nhân lắng tai nghe cuá»™c đối thoại bên ngoà i thì chỉ thấy tiếng 5 ngÆ°á»i, bà cho là Ãà o Thá»±c Tiên bị mình đâm quả đã chết rồi.
Sở dÄ© bà cùng trượng phu muốn rá»i xa núi Hoa SÆ¡n là để lẩn tránh bá»n Ãà o cốc chÆ° quái, phòng há» lên núi trả thù. Không ngá» lại chạm trán nhau ở đây. Tuy hiện giá» chúng chÆ°a phát giác, song lát nữa bá»n Lao Ãức Nặc tá»›i nÆ¡i thì trốn đâu cho thoát?
Bên ngoà i bá»n ngÅ© quái cà ng cãi nhau kịch liệt. Sau cùng má»™t ngÆ°á»i nói:
- Chúng ta cứ và o xem tượng pháºt nà o sẽ rõ.
Thế rồi cả năm ngÆ°á»i ùa và o. Má»™t ngÆ°á»i lá»›n tiếng reo:
- A ha! NgÆ°Æ¡i hãy coi kìa! Hiển nhiên chẳng phải thần tượng DÆ°Æ¡ng Tái HÆ°ng là gì! Ãúng là DÆ°Æ¡ng Tái HÆ°ng rồi!
NgÆ°á»i đó là Ãà o Chi Tiên.
Ãà o Cán Tiên vò đầu bứt tai cãi:
- Ãây chỉ viết là DÆ°Æ¡ng Công Tái chứ có viết là DÆ°Æ¡ng Tái HÆ°ng đâu. Nguyên vị tÆ°á»›ng quân nà y há» DÆ°Æ¡ng tên là Công Tái. Chà ! DÆ°Æ¡ng Công Tái! Cái tên nghe hay dữ!
Ãà o Chi Tiên tức quá lá»›n tiếng:
- Rõ rà ng là DÆ°Æ¡ng Tái HÆ°ng, ngÆ°Æ¡i còn cãi vhầy cãi cối gì nữa! Ai Ä‘á»i lại viết là DÆ°Æ¡ng Công Tái bao giá»?
Ãà o Cán Tiên vẫn khăng khăng:
- Nơi đây viết là Dương Công Tái chứ không viết là Dương tái Hưng...
Ãà o Căn Tiên xen và o:
- Thế còn ba chữ "Hưng chi thần" là nghĩa là m sao?
Ãà o Diệp Tiên đáp:
- HÆ°ng đây Ä‘á»c là "Hứng". "Hứng" là cao hứng. "Hứng chi thần" là nói tinh thần rất cao hứng. á»’ ! DÆ°Æ¡ng Công Tái, thằng lá»i há» DÆ°Æ¡ng chết rồi có ngÆ°á»i thá» cúng, dÄ© nhiên tinh thần gã rất cao hứng.
Ãà o Căn Tiên gáºt đầu nói:
- Phải phải! Ãúng thế tháºt!
Ãà o Hoa Tiên nói:
- Tiểu đệ bảo nÆ¡i đây thá» DÆ°Æ¡ng Thất Lang quả đã không lầm. Thế má»›i biết Ãà o Hoa Tiên nà y kiến thức hÆ¡n ngÆ°á»i.
Ãà o Chi Tiên và Ãà o Cán Tiên tức giáºn nói:
- Ãây là DÆ°Æ¡ng Công Trà sao lại nói DÆ°Æ¡ng Thất Lang?
Ãà o Hoa Tiên há»i lại:
- Tam ca! Dương Tái Hưng đứng hà ng thứ mấy?
Ãà o Chi Tiên lắc đầu đáp:
- Ta không biết.
Ãà o Hoa Tiên nói:
- Dương tái Hưng đứng hà ng thứ bẩy tức là Dương Thất Lang. Nhị ca! Dương Công Tái đứng hà ng thứ mấy?
Ãà o Cán Tiên đáp:
- Trước kia ta đã biết nhưng bây giỠquên mất rồi.
Ãà o Hoa Tiên nói:
- Tiểu đệ nhá»› rõ y đứng hà ng thứ bẩy nên gá»i là DÆ°Æ¡ng Thất Lang.
Ãà o Căn Tiên nói:
- Thần tượng đây nếu là Dương Tái Hưng thì không phải Dương Công Tái, mà là Dương Công Tái thì không phải Dương Tái Hưng. Có lý đâu vừa là Dương Công Tái vừa là Dương Tái Hưng được.
Ãà o Diệp Tiên nói:
- Ãại ca còn có chá»— chÆ°a rõ. Chữ "tái" đây nghÄ©a là gì? "Tái" là ý nói thêm má»™t ngÆ°á»i nữa. Váºy nhất định là hai ngÆ°á»i chứ không phải má»™t. Tượng thần là chỉ DÆ°Æ¡ng Công Tái mà cÅ©ng là DÆ°Æ¡ng Tái HÆ°ng.
Bốn ngÆ°á»i kia cùng đồng thanh:
- Có lý! Nói nhÆ° váºy má»›i phải .
Ãà o Chi Tiên lại lên tiếng:
- NgÆ°Æ¡i bảo chữ "tái" là m má»™t ngÆ°á»i nữa. Thế thì DÆ°Æ¡ng Thất Lang có chữ "thất" cÅ©ng thêm bẩy ngÆ°á»i nữa hay sao?
Ãà o Diệp Tiên đáp:
- Phải rồi! DÆ°Æ¡ng Thất lang có bảy đứa con. Ãó là má»™t Ä‘iá»u mà ai cÅ©ng biết.
Ãà o Căn Tiên há»i:
- Nếu váºy trong tên ngÆ°á»i nà o có chữ "thiên" là ngÆ°á»i ấy sinh ngà n con mà có chữ "vạn" thì sinh muôn con hay sao?
Năm ngÆ°á»i Ä‘Æ°a câu chuyện má»—i lúc má»™t xa hÆ¡n. Nhạc Linh San không nhịn được suýt báºt cÆ°á»i, song cố nhẫn nại cho khá»i cÆ°á»i thà nh tiếng.
Ãà o Cốc ngÅ© quái cãi nhau lúc nữa rồi Ãà o Cán Tiên nói:
- DÆ°Æ¡ng Thất Lang Æ¡i là DÆ°Æ¡ng Thất Lang! Thất Lang phù há»™ cho sáu anh em lão không chết thì lão sẽ lạy mấy cÅ©ng chẳng ăn nhằm gì. Bây giá» hãy nháºn tạm má»™t lạy.
Lão nói rồi quì xuống dáºp đầu lạy.
Vợ chồng Nhạc Bất Quần đưa mắt nhìn nhau lộ vẻ mừng nghĩ bụng:
- Hắn nói váºy thì ra cả ngÆ°á»i trúng kiếm cÅ©ng chÆ°a chết.
Ãà o Chi Tiên há»i:
- Nếu lục đệ chết thì sao?
Ãà o Cán Tiên đáp:
- Nếu y chết ta sẽ Ä‘áºp nát thần tượng rồi Ä‘i tiểu và o.
Ãà o Hoa Tiên nói:
- Dù ca ca có Ä‘em thần tượng DÆ°Æ¡ng Thất Lang Ä‘áºp tan tà nh rồi rÆ°á»›i nuá»›c tiểu và o hay có lôi đến má»™t nÆ¡i nà o dÆ¡ bẩn hÆ¡n phá»ng có được Ãch gì? Lục đệ mà chết thì đằng nà o cÅ©ng chết rồi. Ca ca dáºp đầu là thua y rồi.
Ãà o Chi Tiên nói:
- NgÆ°Æ¡i nói đúng đó! Khoan rồi hãy lạy. Chúng ta Ä‘i coi cho rõ thÆ°Æ¡ng thế lục đệ có chữa khá»i được hay không đã. Nếu chữa được sẽ trở lại bái thần, bằng không thì Ä‘i tiểu và o.
Ãà o Căn Tiên nói:
- Nếu chữa được khá»i thì chẳng cần lạy cÅ©ng chữa khá»i rồi. Cái lạy đó cÅ©ng hóa ra thừa Æ°. Bằng chữa không khá»i thì là m thế nà o cÅ©ng chẳng ăn thua gì, chả cần Ä‘i tiểu và o là m chi.
Ãà o Diệp Tiên nói:
- Lục đệ mà không khá»i mình cÅ©ng không Ä‘i tiểu để chÆ°á»›ng bụng lên mà chết hay sao?
Ãà o Căn Tiên buông tiếng khóc ròng nói:
- Lục đệ không sống được nữa rồi. Chúng ta có đi tiểu thì tiểu đi hay để chướng bụng mà chết thì chết đi!
Bốn ngÆ°á»i kia lại khóc rống lên.
Ãà o Chi Tiên bá»—ng cÆ°á»i rá»™ nói:
- Giả tá»· Lục đệ không chết mà chúng ta đã khóc thì ra khóc uổng công, há chẳng là ngu lắm Æ°? Ãi Ä‘i! Chúng ta Ä‘i há»i cho biết rõ rồi hãy khóc cÅ©ng chÆ°a muá»™n.
Ãà o Hoa Tiên nói:
- Câu nà y nói không trúng cách. Nếu lục đệ không chết mà bảo coi cho biết rõ rồi hãy khóc cũng chưa muộn, mấy chữ "hay khóc cũng chưa muộn" không được. Lục đệ không chết thì còn khóc cái gì?
Năm ngÆ°á»i vừa tranh luáºn vừa bÆ°á»›c ra khá»i miếu.
Nhạc Bất Quần nói:
- NgÆ°á»i đó sống hay chết là má»™t chuyện trá»ng đại. Ta Ä‘i thám thÃnh hÆ° thá»±c. SÆ° muá»™i! SÆ° muá»™i cùng San nhi bảo chúng đồ đệ hãy ở lại đây chá» ta.
Nhạc phu nhân nói:
- Má»™t mình sÆ° ca dấn thân và o chá»— nguy hiểm không ngÆ°á»i tiếp ứng không ổn. Tiểu muá»™i cùng Ä‘i vá»›i sÆ° ca.
Dứt lá»i bà chạy ra khá»i miếu.
TrÆ°á»›c nay Nhạc Bất Quần má»—i khi gặp việc trá»ng đại là cùng phu nhân liên thủ giải quyết, bây giá» tiên sinh nghe bà vợ nói váºy biết là ngăn trở không được nên không nói nữa.
Hai ngÆ°á»i ra khá»i miếu xa trông thấy bá»n Ãà o cốc ngÅ© quái Ä‘i qua con Ä‘Æ°á»ng nhỠđến má»™t khe suối nhá», chuyển và o má»™t nÆ¡i thung lÅ©ng. Hai ngÆ°á»i không dám đến gần chỉ theo hút xa xa. May ở chá»— năm ngÆ°á»i vừa Ä‘i vừa tranh luáºn sôi nổi nên tuy ở đằng xa mà vẫn nghe rõ há» Ä‘i vè phÆ°Æ¡ng nà o.
Ãà o cốc ngÅ© quái men theo Ä‘Æ°á»ng ven núi vượt qua mấy cây liu lá»›n thi đến má»™t khe suối nhá». Trên bá» khe suối nà y có má»™t gian nhà ngói. Thanh âm Ãà o cốc ngÅ© quái tranh luáºn Ä‘i và o tòa nhà nà y.
Nhạc Bất Quần khẽ nói:
- Chúng ta vòng ra phÃa sau nhà .
Rồi thi triển khinh công quanh xa xa vòng ra mé hữu chừng hÆ¡n má»™t dáºm má»›i vòng lại.
Sau căn nhà ngói một rặng liu. Vợ chồng Nhạc Bất Quần ẩn và o sau gốc liễu.
Ãá»™t nhiên nghe tiếng Ãà o cốc ngÅ© quái tức giáºn quát má»—i ngÆ°á»i má»™t câu:
- Ngươi giết lục đệ ta!
- Sao... còn mổ bụng y ra?
- Phải bắt quân chó má nà y Ä‘á»n mạng.
- Phải móc ruột gan nó ra.
- Trá»i Æ¡i! Lục đệ! Lục đệ chết thảm thế nà y! Chúng ta vÄ©nh viá»…n không Ä‘i tiểu nữa cho bụng chÆ°á»›ng lên mà chết theo má»™t thể.
Vợ chồng Nhạc Bất Quần cả kinh tá»± há»i:
- Sao lại có ngÆ°á»i mổ bụng lục đệ chúng ra?
Hai ngÆ°á»i cúi xuống Ä‘i lần tá»›i dÆ°á»›i cá»a sổ nhòm và o trong nhà . Lúc nà y đã tối lâu, bảy tám ngá»n đèn soi sáng nhìn rõ giữa nhà kê má»™t cái giÆ°á»ng lá»›n. Trên giÆ°á»ng má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông trần truồng nằm đó.
Bụng bị ngÆ°á»i mổ ra vết máu còn be bét đầy giÆ°á»ng. NgÆ°á»i nà y hai mắt nhắm nghiá»n tá»±a hồ đã chết từ lâu rồi.
Vợ chồng Nhạc Bất Quần nhìn kỹ diện mạo thì đúng là Ãà o Thá»±c Tiên mà bữa trÆ°á»›c Nhạc phu nhân đã đâm chết trên đỉnh Hoa SÆ¡n.
Ãà o cốc ngÅ© quái vây quang ngÆ°á»i nà y, trá» tay và o má»™t ngÆ°á»i khá thấp lủn thủn mà béo chùn béo chụt la lối om sòm.
NgÆ°Æ¡i lùn máºp nà y cao không đầy bốn thÆ°á»›c mà lÆ°ng rá»™ng gần bốn thÆ°á»›c. Ãầu lá»›n quá cỡ.
DÆ°á»›i hà m có túm râu nhÆ° râu chuá»™t. Hắn lắc đầu lắc cổ coi bá»™ dạng tháºt buồn cÆ°á»i. hai tay lão Ä‘á»u có máu tÆ°Æ¡i. Tay phải cầm má»™t thanh Ä‘oản Ä‘ao sáng loáng. Lưỡi dao cÅ©ng nhuá»™m đầy máu.
Hắn trừng mắt lên nhìn Ãà o cốc ngÅ© quái má»™t lúc rồi trầm giá»ng nói:
- Các ngÆ°Æ¡i nói thúi quá! Ãã hết lá»i chÆ°a?
Ãà o cốc ngÅ© quái đồng thanh đáp:
- Nói hết rồi! Ngươi có gì thối thì giở ra đi!
NgÆ°á»i lùn đáp:
- Các ngÆ°Æ¡i rịt thuốc dấu cho y rồi khiêng vỠđây Ä‘Æ°á»ng xa vạn dặm cầu ta cứu mạng. Các ngÆ°Æ¡i Ä‘i cháºm quá, miệng vết thÆ°Æ¡ng đã đóng vảy rồi. Kinh mạch cÅ©ng chạy sai Ä‘Æ°á»ng hết. Muốn cứu sống y thì được, nhÆ°ng kinh mạch y rối loạn. Sống mà võ công mất hết lại thà nh tà n táºt không hà nh Ä‘á»™ng được. Con ngÆ°á»i đã thà nh phế nhân nhÆ° váºy thì chữa sống phá»ng có Ãch gì?
Ãà o Căn Tiên nói:
- Tuy thà nh phế nhân cũng còn hơn chết.
Lão lùn máºp tức giáºn nói:
- Ta không chữa nữa. Chữa mà để thà nh phế nhân thì lão gia còn gì là mặt mÅ©i. Ta không chữa, nhất định không chữa. Các ngÆ°Æ¡i Ä‘em cái tá» thi nà y khiêng Ä‘i. Lão gia quyết tâm không chữa. Tức đến chết ngÆ°á»i, tháºt tức đến chết ngÆ°á»i!
Ãà o Căn Tiên há»i:
- Tiên sinh bảo "tức đến chết ngÆ°á»i" thì sao không chết?
Ãà o Cán Tiên nói:
- Lão không chữa khá»e được lục đệ, sao còn mổ bụng y? Lão... lão...
NgÆ°á»i lùn máºp hững há» há»i lại:
- Ngoại hiệu ta là gì ngươi có biết không?
Ãà o Cán Tiên đáp:
- Cái ngoại hiệu chó chết của lão là "Sát nhân danh y"
Vợ chồng Nhạc Bất Quần trong lòng run lên đưa mắt nhìn nhau nghĩ thầm:
- Té ra thằng cha lùn máºp hình dung cổ quái nà y lại là Sát nhân danh y mà tiếng tăm lừng lẫy khắp nÆ¡i. Phải rồi! phải rồi ngÆ°á»i ta đồn trong thiên hạ tinh thâm vá» y đạo nhất là lão Bình Nhất Chỉ nà y.
Quái nhân kia bị trá»ng thÆ°Æ¡ng nên bá»n há» cầu lão ta đến Ä‘iá»u trị là hợp lý lắm.
Bỗng nghe Bình Nhất Chỉ lạnh lùng nói:
- Ngoại hiệu ta là Sát nhân danh y thì có giết má»™t ngÆ°á»i cÅ©ng chẳng lấy chi là m lạ.
Ãà o Hoa Tiên nói:
- Giết ngÆ°á»i có chi là khó? Lão chỉ biết giết ngÆ°á»i mà không biết chữa cho ngÆ°á»i sống thì hai chữ danh y tháºt là uổng.
Bình Nhất Chỉ há»i:
- Ai bảo ta không chữa cho ngÆ°á»i được? Bây giá» ta mổ ngÆ°á»i chết nà y, tiếp lại kinh mạch, chữa khá»i cho hắn, mà ná»™i ngoại công vẩn còn nguyên nhÆ° cÅ© má»›i đáng là thÅ© Ä‘oạn của Sát nhân danh y.
Ãà o cốc ngÅ© quái cả mừng, đồng thanh nói:
- Té ra tiên sinh có thể cứu sống được lục đệ. Thế thì bá»n tại hạ đã trách oan tiên sinh rồi.
Ãà o Hoa Tiên há»i:
- Sao ... sao tiên sinh còn chưa ra tay cứu chữa, Lục đệ đã bị tiên sinh mổ bụng ra rồi máu chảy không ngớt, nếu không chữa ngay thì không kịp nữa
Bình Nhất Chỉ há»i lại:
- Sát nhân danh y là ngươi hay là ta?
Ãà o Căn Tiên đáp:
- DÄ© nhiên là tiên sinh , sao còn há»i là m chi?
Bình Nhất Chỉ nói:
- Nếu là ta thì sao y biết là chữa không kịp? Vả lại ta đã mổ bụng ra tức là chuẩn bị chữa thuốc mà bá»n quỉ sứ khả ố các ngÆ°Æ¡i cứ la lối om sòm thì ta chữa thế nà o được? Ta bảo các ngÆ°á»i Ä‘i du ngoạn miếu DÆ°Æ¡ng tÆ°á»›ng quân ná»a ngà y rồi trở lại tá»›i miếu NgÆ°u tÆ°á»›ng quân mà chÆ¡i. Sao các ngÆ°Æ¡i vá» sá»›m thế?
Ãà o Cán Tiên giục:
- Ra tay chữa thÆ°Æ¡ng mau Ä‘i! ChÃnh tiên sinh rắc rối còn bảo chúng ta la om sòm.
Bình Nhất Chỉ trợn mắt lên nhìn hắn một lúc rồi đột nhiên lớn tiếng quát:
- Lấy kim chỉ ra đây!
Ãà o cốc ngÅ© tiên cùng vợ chồng Nhạc Bất Quần bị tiếng quát bất thình lình là m cho giáºt mình.
Bá»—ng thấy má»™t mụ Ä‘Ã n bà cao nghá»u mà gầy khắng gầy kheo tiến và o phòng. Tay mụ cầm má»™t cái khay lặng lẽ tiến đặt xuống mặt bà n.
Mụ nà y trạc ngoại tứ tuần, mặt không chút huyết sắc, hai mắt thâm quầng tá»±a hồ mình mang trá»ng bệnh.
Bình Nhất Chỉ há»i:
- Các ngÆ°Æ¡i cầu ta cứu sống ngÆ°á»i nà y, thế đã biết lá» luáºt của ta chÆ°a?
Ãà o Căn Tiên đáp:
- DÄ© nhiên bá»n tại hạ biết rồi. Bất luáºn tiên sinh muốn giết ai thì chỉ bảo má»™t tiếng là sáu anh em tại hạ xin vâng mệnh tức khắc.
Bình Nhất Chỉ nói:
- Váºy thì được rồi. Hiện giá» ta chÆ°a nghÄ© ra giết ai. Chá» ta nghÄ© ra rồi sẽ bảo các ngÆ°Æ¡i biết. Bây giá» các ngÆ°Æ¡i đứng cả sang má»™t bên và cấm không ai được nói má»™t câu. Nếu phát ra ná»a tiếng là ta láºp tức dừng tay. Tên nà y sống hay chết ta bá» mặc không nhìn đến nữa.
Bá»n Ãà o cốc ngÅ© quái trÆ°á»›c nay không chịu ai đè nén bao giá» mà muốn cho há» tÃu tÃt vâng lá»i không nói má»™t tiếng là việc khó khăn hÆ¡n hết. Sáu anh em nhà nà y từ thủa nhá» tá»›i giỠăn cùng mâm, ngủ cùng bà n, mà trong giấc mÆ¡ cÅ©ng vẫn tranh chấp nhau, ngÆ°á»i nà o cÅ©ng muốn nói. NhÆ°ng thủ túc tình thâm, nói ra má»™t tiếng là lục đệ mất mạng, nên cố gắng nhẫn nại, tháºm chi không dám thở mạnh.
Bình Nhất Chỉ lấy má»™t cái kim lón xâu má»™t sợi chỉ to và o. Lão may lại những Ä‘Æ°á»ng mổ trên bụng Ãà o Thá»±c Tiên những ngón tay lão thô kệch và ngắn chÅ©n nhÆ°ng Ä‘á»™ng tác của lão cá»±c kỳ tinh xảo váºn kim mau lẹ phi thÆ°á»ng.
Chỉ trong khoảnh khắc, vết thÆ°Æ¡ng dà i chÃn tấc đã khâu xong.
Ãà o Thá»±c Tiên vốn dÄ© ngất Ä‘i rồi nên chẳng rên la chi hết.
Bình Nhất Chỉ xoay tay lại móc nhiá»u thứ thuốc bá»™t thuốc nÆ°á»›c trong những bình sứ bôi và o vết thÆ°Æ¡ng.
Lão lại cạy răng Ãà o Thá»±c Tiên ra đổ và o mấy thứ thuốc nÆ°á»›c. Sau cùng lão dùng mảnh vải Æ°á»›t lau những vết máu trên mình y.
Mụ Ä‘Ã n bà cao gầy đứng má»™t bên giúp đỡ lấy kim chỉ Ä‘Æ°a thuốc. Ãá»™ng tác của mụ xem ra cÅ©ng thông thạo lắm.
Bình Nhất Chỉ liếc mắt ngó Ãà o cốc ngÅ© tiên thấy năm ngÆ°á»i máy môi Ä‘á»™ng lưỡi lăm lăm chỉ muốn nói, liá»n bảo:
- Cha nà y chưa hồi tỉnh. Các ngươi hãy chỠmột lúc cho hắn sống lại rồi nói gì hãy nói.
Năm ngÆ°á»i lÆ¡ láo ngáºm miệng coi bá»™ rất hoạt kê.
Bình Nhất Chỉ hắng dặng một tiếng rồi ngồi xuống một bên.
Ãà o cốc ngÅ© tiên ngÆ¡ ngác nhìn nhau không ai dám mở miệng.
Mụ Ä‘Ã n bà thu tháºp dao kéo kim chỉ Ä‘em ra ngoà i.
Vợ chồng Nhạc Bất Quần núp bên ngoà i cá»a sổ dÄ© nhiên không lên tiếng mà còn không dám thở mạnh, vì lúc nà y trong nhà yên lặng nhÆ° tá». PhÃa ngoà i cá»a sổ mà hÆ¡i có má»™t tiếng Ä‘á»™ng tức ngÆ°á»i trong nhà phát giác ra liá»n.
Giữa lúc bầu không khà im phăng phắc tưởng chừng kim rÆ¡i cÅ©ng nghe thấy tiếng thì Ä‘á»™t nhiên căn nhà bên cạnh có tiếng ngÆ°á»i há»i vá»ng sang:
- SÆ° đệ! Liệu sÆ° đệ chữa sống được ngÆ°á»i chăng?
Bình Nhất Chỉ lên tiếng đáp:
- DÄ© nhiên là chữa sống, chẳng lẽ còn chữa chết ngÆ°á»i ta sao?
Cánh cá»a kẹt mở, má»™t ngÆ°á»i máºp thù lù tiến và o. NgÆ°á»i nà y so vá»›i Bình Nhất Chỉ còn cao hÆ¡n má»™t chút. Ãầu tóc bạc phÆ¡, da mặt nhăn nheo.
Lão tiến thắng đến bên mình Ãà o Thá»±c Tiên, Ä‘á»™t nhiên vung tay ra đánh má»™t chưởng tháºt nặng và o huyệt bách há»™i hắn.
Sáu ngÆ°á»i giáºt mình kinh hãi, đồng thá»i báºt tiếng la hoảng:
- Úi chao!
Sáu ngÆ°á»i tức bá»n Ãà o cốc ngÅ© tiên và cả Ãà o Thá»±c Tiên Ä‘ang nằm thắng cẳng trên giÆ°á»ng.
Ãà o Thá»±c Tiên báºt tiếng la hoảng rồi ngồi nhá»m lên lá»›n tiếng thóa mạ:
- Mẹ nó chứ! Ta là m gì mà nó Ä‘áºp và o đầu ta?
Lão già tóc bạc cũng văng tục thóa mạ:
- Mẹ quân chó đẻ! Lão gia mà không dùng chân khà đả thông huyệt Bách há»™i cho thì là m sao khá»i được lẹ thế?
Ãà o Thá»±c Tiên hằn há»c nói:
- Mẹ kiếp! Lão gia khá»i mau hay khá»i cháºm thì việc gì đến ngÆ°Æ¡i?
Lão già tóc bạc cũng mắng lại:
- Mẹ nó chứ! Lão gia cần có việc thÆ°Æ¡ng lượng vá»›i sÆ° đệ mà ngÆ°Æ¡i cứ nằm chÆ°á»ng xác ra đấy không ngồi dáºy thì lão gia biết đợi đến bao giá»?
Ãà o Thá»±c Tiên mắng lại:
- Mẹ kiếp! Muốn lão gia đi thì đi ngay chứ có khó gì?
Hắn nói rồi hùng hục đứng dáºy rảo bÆ°á»›c Ä‘i ra .
Ãà o cốc ngÅ© tiên thấy em mình được khá»i mau lẹ, nói Ä‘i là đi, thì vừa kinh hãi vừa mừng thầm cÅ©ng lục tục theo sau ra cá»a.
Vợ chồng Nhạc Bất Quần trong lòng cực kỳ kinh hãi nghĩ thầm:
- Y thuáºt của Bình Nhất Chỉ quả nhiên thần sầu quỉ khóc mà ná»™i lá»±c của sÆ° huynh lão cÅ©ng tháºt ghê gá»›m! Lão vừa phóng chưởng đánh và o huyệt Bách há»™i của Ãà o Thá»±c Tiên nhất định đã Ä‘em ná»™i lá»±c cá»±c kỳ hùng háºu trút và o trong ngÆ°á»i hắn má»›i là m cho hắn tỉnh lại ngay được.
Hai ngÆ°á»i Ä‘ang do dá»± chÆ°a biết hà nh Ä‘á»™ng thế nà o thì thấy bá»n Ãà o cốc lục tiên đã Ä‘i xa rồi. Còn lão già tóc bạc ở lại trong nhà ngồi đối diện vá»›i Bình Nhất Chỉ.
Nhạc Bất Quần và Nhạc phu nhân đã biết ná»™i công hai anh em lão rất cao thâm nên không dám bá» Ä‘i ngay. Vợ chồng tiên sinh chắc rằng mình chÆ°a bị hai anh em phát giác, nên nán lại má»™t chút để chá» cÆ¡ há»™i thuáºn tiện sẽ ra Ä‘i.
Bá»—ng nghe lão già tóc bạc há»i:
- SÆ° đệ sai bá»n Ãà o cốc lục quái Ä‘i giết ai thế?
Bình Nhất Chỉ đáp:
- Tiểu đệ chÆ°a nghÄ© ra. SÆ° ca! Theo ý sÆ° ca thì nên sai há» Ä‘i giết ngÆ°á»i nà o cho phải?
Lão tóc bạc đáp:
- Ta biết chủ ý quỉ quái trong bụng sư đệ thế nà o được?
Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Ta Ä‘oán sÆ° đệ muốn lợi dụng bá»n há» sai Ä‘i lấy báu váºt ở cung Thiên Thu cho sÆ° đệ. Có đúng thế không?
Bình Nhất Chỉ hắng dặng má»™t tiếng rồi há»i lại:
- Ãến cung Thiên Thu lấy báu váºt Æ°? Bạch Phát đồng tá» (tóc bạc mà còn trẻ nÃt) đã có ý muốn đến cung Thiên Thu trên Ä‘á»i nà y còn ai dám tranh vá»›i sÆ° ca nữa?
Nhạc Bất Quần nghe nói tá»›i đây liá»n nhìn vợ gáºt đầu mấy cái. Tiên sinh bụng bảo dạ:
- Té ra gã nà y là Bạch Phát đồng tá» Nhâm Vô CÆ°Æ¡ng. Ta nghe nói lão giết ngÆ°á»i không chá»›p mắt, nổi tiếng là má»™t tay tâm địa Ä‘á»™c ác. Có Ä‘iá»u gần 20 năm nay ta không nghe thấy tên tuổi lão nữa. Ai ngá»
lão chÃnh là sÆ° huynh Sát y danh nhân Bình Nhất Chỉ.
Nhạc phu nhân không hiểu lai lịch Bạch Phát đồng tá», nhÆ°ng thấy da mặt trượng phu chuyển Ä‘á»™ng, mắt lá»™ vẻ khiếp sợ thì biết lai lịch lão không phải tần thÆ°á»ng. Bà nóng lòng muốn biết nhÆ°ng không dám mở miệng há»i.
Bạch Phát đồng tá» cÆ°á»i hì hì, khoa chân múa tay nhÆ° tÃnh ngây thÆ¡ của trẻ nÃt. Lão nói:
- SÆ° đệ! Lần trÆ°á»›c cung Thiên Thu mở cá»a, nhÆ°ng "Long trượng chưởng" của ta má»›i bắt đầu luyện. Ta tá»± biết mình không thể lên được, phải có công chỠđợi 30 năm đằng đẵng cho tá»›i ngà y nay đâu phải chuyện d dà ng. DÄ© nhiên ta muốn thá» Ä‘i má»™t chuyến. Thá»±c ra có sÆ° đệ cùng Ä‘i cà ng tốt. Anh em mình liên thủ vá»›i nhau dÄ© nhiên thanh thế mạnh hÆ¡n má»™t ngÆ°á»i nhiá»u.
Bình Nhất Chỉ đáp:
- Chịu thôi! Chịu thôi! Tiểu đệ không đến cung Thiên Thu thì đôi ta còn tình nghÄ©a anh em. Nếu tiểu đệ cÅ©ng nổi lòng tham muốn thì e rằng chÆ°a rá»i khá»i Chu Tiên trấn đã mất mạng vói "Long trượng chưởng" của đại ca rồi. Trên Ä‘á»i nà y là m gì có sát nhân danh y thứ hai. Ãầu tiểu đệ bị chưởng lá»±c của đại ca đánh vỡ rồi thì ai chữa cho tiểu đệ?
Nhâm Vô CÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nói:
- NgÆ°á»i nà o trúng phải "Long Trượng chưởng" của ta thì chÃnh Sát nhân danh y là sÆ° đệ tá»± mình ra tay Ä‘iá»u trị cÅ©ng vị tất đã cứu sống được.
Bình Nhất Chỉ nói:
- Ãúng thế! Giết ngÆ°á»i thì dá»… cứu ngÆ°á»i má»›i khó. Ãịnh lý nà y từ ngà y xÆ°a để lại vẫn không thay đổi .
Nhâm Vô Cương nói:
- Cái đó không thể lấy định luáºt mà nói được. Cần phải biểu ngÆ°á»i muốn giết là ai, muốn cứu là ai.
Tỷ như muốn hạ sát Bạch Phát đồng tỠthì e rằng không phải chuyện dễ.
Bình Nhất Chỉ nói:
- Ãúng lắm! Ãúng lắm! Chả thế mà trên chốn giang hồ không biết bao nhiêu ngÆ°á»i muốn băm vằm Nhâm sÆ° huynh ra là m trăm ngà n mảnh mà sÆ° huynh vẫn sống cho đến thủa bạc đầu, xem chừng còn cÆ¡ sống được bảy tám chục năm nữa.
Nhâm Vô CÆ°Æ¡ng cÆ°á»i ha hả nói:
-Năm nay ta đã 74 tuổi mà sống thêm bảy tám chục năm nữa há chẳng biến thà nh yêu quái hay sao?
Bình Nhất Chỉ há»i:
- SÆ° ca! Bây giá» tiểu đệ lại chữa bệnh cho má»™t ngÆ°á»i. SÆ° ca có muốn Ä‘i vá»›i tiểu đệ thì Ä‘i.
Nhâm Vô CÆ°Æ¡ng cÆ°á»i đáp:
- Ngồi lì trong cái nhà ba gian nhá» bé của sÆ° đệ nà y thì buồn đến chết mất. Váºy ta theo sÆ° đệ cà ng hay.
Hai ngÆ°á»i vừa Ä‘i vừa nói chuyện đến má»™t căn nhà khác.
Nhạc Bất Quần ngó bà vợ giÆ¡ tay ra hiệu. Hai ngÆ°á»i liá»n lẳng lặng ra Ä‘i. Khi rá»i khá»i căn nhà mấy chục trượng má»›i dám bÆ°á»›c nhanh.
Nhạc phu nhân há»i:
- Ná»™i công lão Bạch phát đồng tá» kia dÆ°á»ng nhÆ° còn cao thâm hÆ¡n Sát nhân danh y nhiá»u. Hai ngÆ°á»i nà y thuá»™c môn phái nà o?
Nhạc Bất Quần đáp:
- Nghe nói sư phụ Bình Nhất Chỉ là một lão đạo sĩ ẩn cư trên núi Phục Ngưu, còn lão ở môn phái nà o, lai lịch ra sao, thì trong võ lâm thì chẳng một ai hay.
Nhạc phu nhân nói:
- Coi hà nh Ä‘á»™ng của hai lão nà y thì đúng là thuá»™c phe tà nhiá»u hÆ¡n phe chÃnh.
Nhạc Bất Quần nói:
- Ãà o cốc lục tiên hiện đã tá»›i đây thì phủ Khai Phong lắm chuyện rắc rối. Chúng ta sá»›m Ä‘i thì hÆ¡n, đừng giăng mắc vá»›i há» nữa.
Nhạc phu nhân hắng dặng má»™t tiếng ra chiá»u buồn bã. Mấy tháng nay trượng phu bà là chưởng môn má»™t phái trong NgÅ© nhạc kiếm phái phải chịu bao phen nhục nhã. Ãịa vị tôn trá»ng nhÆ° váºy mà phải ẩn lánh nay đây mai đó. Thiên hạ bao la bát ngát tá»±a hồ không tìm được má»™t chá»— yên thân thì bà không phiá»n muá»™n thế nà o được.
Tuy hai ông bà không nói gì, nhÆ°ng h Ä‘á» cáºp chuyện nà y là muốn tránh Ä‘i tháºt xa để khá»i phiá»n lụy.
Chỉ trong khoảnh khắc hai ngÆ°á»i vá» tá»›i miếu DÆ°Æ¡ng tÆ°á»›ng quân thấy Nhạc Linh San, Lâm Bình Chi, Lao Ãức Nặc và quần đệ tá» Ä‘ang chá» trong háºu Ä‘iện. NgÆ°á»i nà o cÅ©ng tá» vẻ xao xuyến không được yên lòng.
Nhạc Bất Quần ra lệnh:
- Vá» thuyá»n cả Ä‘i!
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u biết Ãà o cốc ngÅ© quái hiện Ä‘ang ở gần đây, nên không ai há»i gì nữa, cùng nhau láºt Ä‘áºt vá» thuyá»n.
Lao Ãức Nặc đã hiểu ý sÆ° phụ liá»n bảo nhà đò:
- Chúng ta gặp việc gấp không thể nấn ná ở lại Khai Phong. Váºy nhổ neo cho thuyá»n chạy ngay!
Nhà đò lấy là m kỳ đáp:
- Ở lại Khai Phong má»™t đêm nữa không hay sao? NÆ°á»›c sông Hoà ng Hà chảy xiết mà thuyá»n Ä‘i đêm rất nguy hiểm. Ãể sáng mai khởi hà nh sá»›m là hÆ¡n. Có nấn ná lại má»™t đêm cÅ©ng chẳng là bao.
Lao Ãức Nặc lấy má»™t đỉnh bạc năm lạng Ä‘Æ°a cho nhà đò nói:
- Thưởng cho ngÆ°Æ¡i hai lạng, Nhổ neo ngay bây giá», không thể trì hoãn được.
Nhà đò coi đỉnh bạc khá nặng, huống chi bá»n khách nà y bất luáºn nam nữ Ä‘á»u Ä‘eo kiếm kè kè bên mình. Hắn xem chừng không vâng theo cÅ©ng chẳng được liá»n ngá» lá»i cảm Æ¡n cầm ấy đỉnh bạc, lăng xăng chạy ra đầu thuyá»n nhổ sà o.
Giữa lúc ấy, bá»—ng nghe Ãà o cốc ngÅ© tiên lá»›n tiếng hô hoán:
- Lệnh Hồ Xung! Lệnh Hồ Xung! Ngươi ở đâu?
Vợ chồng Nhạc Bất Quần và đệ tá» phái Hoa SÆ¡n Ä‘á»u cả kinh thất sắc.
|
08-08-2008, 10:25 PM
|
|
Äại sắc lang bán cánh gà nÆ°á»›ngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 83
Bình Nhất Chỉ CÅ©ng Ãà nh Thúc Thủ
Má»i ngÆ°á»i thấy cả thẩy bảy nhân váºt láºt Ä‘áºt chạy tá»›i bến thuyá»n. Bảy nhân váºt nà y là Ãà o cốc ngÅ© tiên và Nhâm Vô CÆ°Æ¡ng cùng Bình Nhất Chỉ.
Ãà o cốc ngÅ© tiên còn ở đằng xa đã nhìn thấy vợ chồng Nhạc Bất Quần liá»n lá»›n tiếng reo hò. Năm ngÆ°á»i vá»t tá»›i rồi nhảy xuống thuyá»n.
Nhạc phu nhân rút trÆ°á»ng kiếm ra nhằn đâm và o trÆ°á»›c ngá»±c Ãà o Cán Tiên.
Nhạc Bất Quần không để cho bà phóng tá»›i đã giÆ¡ trÆ°á»ng kiếm lên gạt đánh choang má»™t tiếng.
Tiên sinh đè lưỡi kiếm của phu nhân xuống, Ä‘oạn Ä‘Æ°a tay trái ra nắm lấy thanh trÆ°á»ng liếm của bà khẽ bảo:
- Không nên lỗ mãng!
Tiên sinh đã lượng biết thế địch. Ãà o cốc ngÅ© quái mà đồng thá»i xô tá»›i thì bên mình có đả thÆ°Æ¡ng má»™t hai ngÆ°á»i, chung qui vẫn không chống nổi.
Bá»—ng thấy đầu thuyá»n chúi xuống. Ãà o cốc lục tiên đã nhảy xuống thuyá»n đứng đó.
Ãà o Căn Tiên lá»›n tiếng gá»i:
- Lệnh Hồ Xung! NgÆ°Æ¡i ẩn chá»— nà o? Sao không chÆ°á»ng mặt ra Ä‘i?
Lệnh Hồ Xung tức giáºn quát há»i:
- Ta sợ gì các ngươi mà phải ẩn lánh?
Ãá»™t nhiên con thuyá»n nghiêng vá» mé tả. Bá»n nữ đệ tá» sợ hãi thét lên lanh lảnh.
Con thuyá»n tròng trà nh nghiêng vá» mé tả, nÆ°á»›c sóng ùa và o. May mắn thuyá»n chỉ nghiêng Ä‘i má»™t cái rồi trả lại lệch sang mé hữu ngay. Tiếp theo lắc lÆ° má»™t hồi rồi yên lại.
Ãầu thuyá»n thêm ra hai ngÆ°á»i là Sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ và sÆ° huynh y là Bạch phát đồng tá» Nhâm Vô CÆ°Æ¡ng.
Hai lão nà y thấp lùn nhÆ°ng máºp thù lù, má»—i ngÆ°á»i nặng Ãt ra ngoà i hai trăm cân.
Con thuyá»n nà y khá lá»›n trá»ng tải đến mấy vạn cân thì có thêm bốn năm trăm cân nữa cÅ©ng chẳng thấm thÃa gì. Sở dÄ© thuyá»n bị xiêu Ä‘i là vì hai anh em lão nà y đồng thá»i phát huy ná»™i công thâm háºu theo phép "thiên cân trụy" nhảy xuống.
Nhạc Bất Quần trong lòng ngấm ngầm kinh hãi tá»± há»i:
- Ta cùng sÆ° muá»™i vừa má»›i vá» thuyá»n mà sao hai lão đã theo vá» tá»›i đây ngay được? Phải chăng hỠđã phát giác ra tung tÃch mình từ lúc ẩn ở phÃa bên ngoà i cá»a sổ? Nguyên bá»n Ãà o cốc ngÅ© quái đã khó lòng đối phó nổi, còn thêm hai nhân váºt lợi hại nà y thì e rằng vợ chồng mình sẽ bá» mạng ở phủ Khai Phong nà y mất.
Bá»—ng nghe Bình Nhất Chỉ há»i:
- Ở đây vị nà o là Lệnh Hồ huynh đệ?
Lão há»i bằng má»™t giá»ng rất ôn tồn lịch sá»±.
Lệnh Hồ Xung khoan thai bÆ°á»›c ra đầu thuyá»n đáp:
- ChÃnh là tại hạ! Xin hai vị cho biết tôn tÃnh đại danh và cho hay có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Bình Nhất Chỉ ngắm nghÃa chà ng từ đầu xuống đến gót chân rồi nói:
- Có ngÆ°á»i ủy thác lão phu đến trị thÆ°Æ¡ng cho huynh đệ.
Lão đặt một ngón tay lên chỗ kinh mạch ở cổ tay Lệnh Hồ Xung.
Ãá»™t nhiên lão nhăn mặt khẽ la má»™t tiếng:
- Ãi chà !
Lát sau cặp lông mà y nhăn tÃt lại, lão báºt tiếng la hoảng:
- Úi chao!
Lão ngá»ng mặt lên nhìn trá»i tay trái không ngá»›t vò đầu bứt tai lẩm bẩm:
- Lạ thiệt! Lạ thiệt!
Hồi lâu Bình Nhất Chỉ chẩn mạch tay bên kia cho Lệnh Hồ Xung.
Ãá»™t nhiên lão hắt hÆ¡i rồi nói:
- Lạ quá! Bình sinh lão phu chưa từng thấy ai lâm và o tình trạng nà y.
Ãà o Căn Tiên không nhịn được lên tiếng:
- Có chi mà quái lạ? Tâm kinh gã bị thÆ°Æ¡ng. Tại hạ đã dùng chân khà điá»u trị cho gã.
Ãà o Cán Tiên cãi:
- Ãại ca còn cố chấp gã thụ thÆ°Æ¡ng ở tâm kinh Æ°? Hiển nhiên phế kinh gã không ổn. Giả tá»· tiểu đệ không thúc đẩy chân khà đả thông những huyệt đạo và o phế kinh thì liệu gã còn sống được đến bữa nay không?
Tiếp theo Ãà o Chi Tiên, Ãà o Diệp Tiên, Ãà o Hoa Tiên cÅ©ng mồm năm miệng mÆ°á»i cãi vã om sòm. NgÆ°á»i nà o cÅ©ng tá»± cho mình là phải và có công lá»›n trong việc cứu trị Lệnh Hồ Xung.
Bình Nhất Chỉ đột nhiên quát lớn:
- Thối lắm! Thối lắm!
Ãà o Căn Tiên cÅ©ng tức giáºn mắng trả:
- ChÃnh lão má»›i ăn nói thối hoắc lại còn bảo anh em ta nói thối lắm là nghÄ©a là m sao?
Bình Nhất Chỉ nói:
- Cả sáu anh em ngÆ°Æ¡i Ä‘á»u thúi lắm! Trong ngÆ°á»i Lệnh Hồ Xung có hai luồng chân khà tÆ°Æ¡ng đối mạnh hÆ¡n giÆ°á»ng nhÆ° của Bất Giá»›i hòa thượng trút và o. Ngoà i ra còn sáu luồng nữa sút kém chắc là của bá»n ngốc dại các ngÆ°Æ¡i.
Vợ chồng Nhạc Bất Quần đưa mắt nhìn nhau, bụng bảo dạ:
- Lão Bình Nhất Chỉ nà y quả nhiên danh bất hÆ° truyá»n. Lão má»›i chẩn mạch đã phát giác trong mình Xung nhi có tám luồng chân khà khác nhau. Cái đó cÅ©ng chÆ°a có chi là m kỳ. Kỳ ở chá»— lão biết cả lai lịch những luồng chân khà và nói huỵch toẹt hai luồng chân khà của Bất Giá»›i hòa thượng.
Ãà o Cán Tiên thấy Bình Nhất Chỉ nói váºt tức quá lá»›n tiếng há»i:
- Tại sao ngÆ°Æ¡i bảo chân khà của sáu anh em ta sút kém thua lão trá»c Bất Giá»›i? Hiển nhiên phe chúng ta mạnh mà lão trá»c yếu.
Bình Nhất Chỉ cÆ°á»i nói:
- NgÆ°Æ¡i nói thế mà không biết ngượng mặt? Chân khà má»™t mình lão kiá»m chế được cả bá»n ngÆ°Æ¡i sáu ngÆ°á»i. Váºy mà các ngÆ°Æ¡i đòi mạnh hÆ¡n ngÆ°á»i ta Æ°?
Ãà o Hoa Tiên vẫn không chịu thua. Hắn cÅ©ng Ä‘Æ°a má»™t ngón tay đặt và o cổ tay Lệnh Hồ Xung là m bá»™ chẩn mạch rồi nói:
- Theo chá»— ta chẩn mạch thì rõ rà ng chân khà của Ãà o cốc lục tiên đã đè bẹp chân khà của Bất Giá»›i hòa thượng không sao cá» quáºy được.
Ãá»™t nhiên hắn thét lên má»™t tiếng, ngón tay Ä‘ang chẩn mạch tưởng nhÆ° bị ngoạm má»™t miếng.
Hắn hốt hoảng rụt tay vỠla lối:
- Úi chao! Mẹ cha nó!
Bình Nhất Chỉ cÆ°á»i ha hả ra vẻ rất đắc ý.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u hiểu lão đã phát huy ná»™i công thượng thặng mượn thân thể Lệnh Hồ Xung là m nÆ¡i truyá»n ná»™i lá»±c để hất mạnh Ãà o Hoa Tiên.
Bình Nhất Chỉ cÆ°á»i má»™t lúc rồi nghiêm nét mặt lại nói:
- Các ngÆ°Æ¡i hãy và o trong khoang thuyá»n chỠđợi. Không ai được lên tiếng.
Ãà o Diệp Tiên cãi:
- NgÆ°Æ¡i là m việc ngÆ°Æ¡i, ta có tá»± do của ta. Sao bá»n ta lại phải nghe ngÆ°Æ¡i?
Bình Nhất Chỉ há»i:
- Các ngÆ°Æ¡i đã thá» vá»›i ta là đi giết má»™t ngÆ°á»i. Có đúng thế không?
Ãà o Chi Tiên xen và o:
- Ãúng thế! Chúng ta chỉ hứa vá»›i ngÆ°Æ¡i là đi giết má»™t ngÆ°á»i, chứ không hứa phải nghe lá»i ngÆ°Æ¡i.
Bình Nhất Chỉ há»i vặn:
- Nghe hay không nghe lá»i ta là tùy ở các ngÆ°Æ¡i. NhÆ°ng nếu ta bảo các ngÆ°Æ¡i Ä‘i giết Ãà o Thá»±c Tiên trong bá»n Ãà o cốc lục tiên thì các ngÆ°Æ¡i tÃnh sao?
Ãà o cốc ngÅ© tiên đồng thanh lá»›n tiếng la:
- Có lý nà o thế được? Ngươi vừa cứu sống y. Sao bây giỠlại bảo chúng ta đi giết y?
Bình Nhất Chỉ há»i:
- Năm các ngÆ°Æ¡i đã láºp lá»i trá»ng thệ vá»›i ta nhÆ° thế nà o? Ãà o Căn Tiên đáp:
- Anh em chúng ta Æ°ng thuáºn vá»›i ngÆ°Æ¡i trÆ°á»ng hợp ngÆ°Æ¡i cứu sống được lục đệ thì ngÆ°Æ¡i có quyá»n muốn bảo chúng ta Ä‘i giết má»™t ngÆ°á»i, bất cứ là ai ta cÅ©ng tuân theo, không được chối từ.
Bình Nhất Chỉ lại há»i:
- Ãúng thế! Váºy ta đã cứu sống lục đệ các ngÆ°Æ¡i chÆ°a?
Ãà o Căn Tiên đáp:
- Ngươi cứu sống rồi.
Bình Nhất Chỉ há»i:
- Hắn có phải là ngÆ°á»i không?
Ãà o Căn Tiên đáp:
- DÄ© nhiên y là ngÆ°á»i, chẳng lẽ lại là quỉ được Æ°?
Bình Nhất Chỉ nói:
- Hay lắm! Ta bảo các ngÆ°Æ¡i Ä‘i giết má»™t ngÆ°á»i mà ngÆ°á»i ấy là Ãà o Thá»±c Tiên.
Ãà o cốc ngÅ© tiên ngÆ¡ ngác nhìn nhau. Ai nấy Ä‘á»u ngạc nhiên không bút nà o tả xiết, nhÆ°ng Ä‘á»u cứng há»ng không biết nói sao?
Bình Nhất Chỉ bảo:
- Giả tá»· các ngÆ°Æ¡i không muốn giết Ãà o Thá»±c Tiên, ta cÅ©ng có thể bá» qua cho, nhÆ°ng các ngÆ°Æ¡i có chịu nghe lá»i ta không đã? Bây giá» ta bảo các ngÆ°Æ¡i là phải và o trong khoang thuyá»n ngồi yên, không được náo loạn.
Ãà o cốc ngÅ© tiên lÃu rÃu vâng lá»i. Chỉ trong chá»›p mắt, cả năm ngÆ°á»i đã hai tay bó gối ngồi nghiêm trang má»™t phép, không dám nói năng mà cÅ©ng không nhúc nhÃch.
Lệnh Hồ Xung há»i:
- Bình tiá»n bối! Vãn bối nghe tiá»n bối trị bệnh cứu mạng cho ai Ä‘á»u phải y theo phép là được cứu sống rồi ngÆ°á»i đó phải vâng lệnh tiá»n bối Ä‘i giết má»™t ngÆ°á»i thay và o. Có đúng thế không?
Bình Nhất Chỉ đáp:
- Phải rồi! Ãúng có lệ nhÆ° váºy.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Vãn bối không muốn giết ngÆ°á»i, váºy tiá»n bối đừng chữa bệnh cho vãn bối nữa.
Bình Nhất Chỉ nghe thấy hắn nói váºy báºt tiếng la:
- Ủa!
Nhâm Vô Cương cũng đẳng hắng một tiếng chứ không nói gì.
Bình Nhất Chỉ Ä‘Æ°a cặp mắt soi mói ngó Lệnh Hồ Xung từ đầu xuống đến gót chân tá»±a hồ quan sát má»™t sá»± váºt gì rất ly kỳ cổ quái. Hồi lâu lão má»›i lên tiếng:
- Lão phu nói cho tiểu ca hay hai Ä‘iểm: má»™t là bệnh thế tiểu ca rất trầm trá»ng lão phu không chữa khá»i được. Hai là dù lão phu có chữa khá»i tiểu ca thì ngÆ°á»i khác Æ°ng chịu Ä‘i giết ngÆ°á»i, không cần chÃnh tiểu ca phải ra tay.
Lệnh Hồ Xung từ ngà y bị Nhạc Linh San thay đổi tình yêu, tuy hắn không còn gì là sinh thú nữa nhÆ°ng Ä‘á»™t nhiên hắn nghe vị danh y có thể cải tá» hồi sanh nà y mà đối vá»›i bệnh trạng của hắn Ä‘Ã nh chịu bó tay không chữa khá»i được trong lòng hắn không khá»i nẩy mối thê lÆ°Æ¡ng vô hạn.
Nhâm Vô CÆ°Æ¡ng há»i:
- SÆ° đệ! Ai đã ủy thác sÆ° đệ trị bệnh cho vị tiểu ca nà y? NgÆ°á»i nà o mà oai thế? Má»i sát nhân danh y đến táºn chá»— bệnh nhân chẩn mạch?
Bình Nhất Chỉ lắc đầu đáp:
- Tiểu đệ không chữa hết được bệnh y, trong lòng rất lấy là m xấu hổ, còn nhắc tới là m chi?
Nhâm Vô CÆ°Æ¡ng lại há»i:
- NgÆ°á»i mÆ°á»i phần chết chÃn sÆ° đệ còn cứu sống được. Tiểu ca đây có phải ngÆ°á»i chết rồi đâu mà sao sÆ° đệ không chữa khá»i.
Bình Nhất Chỉ đáp:
- Trong ngÆ°á»i y có tám luồng chân khà khác nhau trục không ra, không hóa tán mà cÅ©ng không kiá»m chế được má»›i tháºt là khó.
Nhâm Vô Cương nói:
- Có chuyện ghê gá»›m váºy Æ°?
Hai tay lão nắm lấy huyệt mạch môn Lệnh Hồ Xung má»™t lúc rồi buông ra, hắng giá»ng luôn mấy tiếng chứ không nói gì.
Bình Nhất Chỉ nói:
- Lệnh Hồ huynh đệ! Lão phu chịu lá»i ủy thác của ngÆ°á»i ta trị bệnh cho huynh đệ. Chẳng phải lão phu không chịu gắng sức hết lòng thá»±c tình bệnh trạng của huynh đệ có liên quan đến chân khà ná»™i lá»±c, chẳng thể dùng phép châm cứu hay dược váºt để Ä‘i tá»›i hiệu quả được. Từ ngà y lão phu biết là m thuốc đến nay, chÆ°a từng gặp hiện tượng nà y bao giá». Lão phu không là m gì được tháºt là hổ thẹn muôn và n!
Lão vừa nói vừa thò tay và o bá»c lấy chiếc bình sứ, móc mÆ°á»i viên thuốc hoà n mầu hồng, rồi nói tiếp:
- MÆ°á»i viên thuốc "trấn tâm lý khà hoà n" nà y gồm những dược váºt trân quà mà cách chế luyện không phải dá»… dà ng. Cứ mÆ°á»i ngà y tiểu ca lại uống má»™t viên và có thể kéo dà i sinh mệnh được trăm ngà y.
Lệnh Hồ Xung đưa hai tay ra đón lấy nói:
- Ãa tạ Bình tiá»n bối.
Bình Nhất Chỉ xoay mình toan lên bá». Bá»—ng lão quay đầu lại nói:
- Trong bình nà y còn hai viên nữa xin tặng nốt tiểu ca.
Lệnh Hồ Xung không đón lấy nữa đáp:
- Tiá»n bối đã tháºn trá»ng nhÆ° váºy tất nhiên là má»™t thứ dược hoà n rất quà và linh nghiệm. Xin tiá»n bối lÆ°u lại Ä‘á» phòng khi cứu ngÆ°á»i. Vãn bối có sống thêm được mấy chục ngà y nữa cÅ©ng chẳng Ãch gì cho mình hay lợi cho ai.
Bình Nhất Chỉ nghẹo đầu ngó hắn một lần nữa rồi nói:
- Tiểu ca không để tâm gì đến chuyện sống chết. Ãúng là bản sắc của đại trượng phu. Không trách ngÆ°á»i ta Ä‘em lòng kÃnh phục.
Ãoạn lão quay lại gáºt Nhâm Vô CÆ°Æ¡ng. Hai ngÆ°á»i cùng lên bá» Ä‘i tuốt, chá»›p mắt đã không thấy tung tÃch đâu nữa. Hai lão nà y nói đến là đến nói Ä‘i là đi, không đếm xỉa gì đến Nhạc Bất Quần chưởng môn phái Hoa SÆ¡n.
Nhạc Bất Quần cũng có ý tức mình nhưng vướng có năm lão hung thần ngồi trong khoang nên đà nh chịu thua.
Ãà o cốc ngÅ© tiên ngồi không nhúc nhÃch nghiêm chỉnh nhÆ° các nhà sÆ° nháºp định. Nếu bảo nhà đò khởi hà nh thì Ä‘em cả năm lão chúa ôn Ä‘i. Bằng không chẳng biết há» ngồi đến bao giá» cÅ©ng chẳng hiểu há» có báo thù Nhạc phu nhân đã đâm Ãà o Thá»±c Tiên má»™t kiếm không.
Nhạc Bất Quần rất lấy là m khó nghÄ©. Lão không sao Ä‘oán được Ãà o cốc ngÅ© quái sắp có hà nh Ä‘á»™ng gì?
Bá»n Lao Ãức Nặc, Nhạc Linh San đã nhìn thấy thảm cảnh Thà nh Bất Ưu bị bá»n há» xé xác, bây giá» nghÄ© đến hãy còn bở vÃa. Má»i ngÆ°á»i ngÆ¡ ngác nhìn nhau không ai dám dòm ngó và o năm ngÆ°á»i kia.
Lệnh Hồ Xung xuay mình tiến và o trong khoang thuyá»n cất tiếng há»i:
- Ô hay! Các ngÆ°á»i ngồi đây là m gì thế nà y?
Ãà o Căn Tiên ngá»› ngẩn đáp:
- Chỉ ngoan ngoãn ngồi đây chứ chẳng là m gì hết.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Chúng ta sắp khởi hà nh. Má»i các vị lên bá» Ä‘i!
Ãà o Căn Tiên nói:
- Bình Nhất Chỉ đại phu đã bảo chúng ta phải ngoan ngoãn và o ngồi trong khoang thuyá»n không được cá» Ä‘á»™ng mà cÅ©ng không được nói gì . Nếu không tuân lá»i thì đại phu bắt chúng ta phải Ä‘i giết lục đệ Ãà o Thá»±c Tiên. Vì thế mà chúng ta phải riu rÃu vâng lá»i không dám nói năng mà cÅ©ng không dám vá»ng Ä‘á»™ng.
Lệnh Hồ Xung không nhịn được phải phì cÆ°á»i nói:
- Bình đại phu lên bỠđi rồi. Các ngươi muốn cỠđộng và nói huyên thuyên cũng được.
Ãà o Hoa Tiên lắc đầu đáp:
- Không được! Vạn nhất mà đại phu ngó thấy chúng ta loạn thuyết loạn động thì nguy hại đến việc lớn.
Giữa lúc ấy Ä‘á»™t nhiên trên bá» có tiếng ngÆ°á»i ấm á»› la lên:
- Năm cái quái thai ngÆ°á»i chẳng ra ngÆ°á»i quỉ chẳng ra quỉ hiện ở chá»— nà o?
Ãà o Căn Tiên lên tiếng:
- Hình như hỠkêu chúng ta.
Ãà o Cán Tiên nói:
- Có phải há» kêu bá»n ta đâu? Sao bá»n ta lại ngÆ°á»i không ra ngÆ°á»i quỉ không ra quỉ?
NgÆ°á»i trên bá» lại hô hoán:
- Trên nà y lại còn má»™t quái thai ngÆ°á»i không ra ngÆ°á»i mà quỉ không ra quỉ mà Bình đại phu vừa má»›i trị thÆ°Æ¡ng cho. Các ngÆ°Æ¡i có lấy không? Nếu không lấy thì ta quẳng xuống sông Hoà ng Hà để nuôi cá máºp!
Ãà o cốc ngÅ© tiên nghe nói váºy đồng thanh thÆ°a lên má»™t tiếng rồi sắp hà ng từ trong khoang thuyá»n nhảy vá»t lên bá».
Bá»—ng thấy má»™t mụ Ä‘Ã n bà đứng tuổi lúc trÆ°á»›c đã giúp việc cho Bình Nhất Chỉ đứng sừng sững ngay đó. Tay trái mụ Ä‘Æ°a ngang ra cầm ká»™t cái giá gá»—. Ãà o Thá»±c Tiên nằm thẳng cẳng trên giá.
Mụ nà y nét mặt có vẻ ốm o mà khà lá»±c rất mạnh. Nguyên Ãà o Thá»±c Tiên đã nặng dÆ° trăm cân lại còn thêm cái giá gá»— mà má»™t tay mụ cầm nhấc bổng lên được coi nhẹ nhÆ° không.
Ãà o Căn Tiên vá»™i nói:
- Dĩ nhiên là ta tiếp thu, khi nà o lại bỠy?
Ãà o Cán Tiên nói:
- Mụ vừa mở miệng đã mắng ngÆ°á»i. Sao lại bảo bá»n ta nguá»i không ra ngÆ°á»i quỉ không ra quỉ?
Ãà o Thá»±c Tiên nằm duá»—i dà i trên giá gá»— cÅ©ng lên tiếng:
- Tướng mạo mụ vị tất đã đẹp gì hơn chúng ta.
Nguyên Ãà o Thá»±c Tiên được Bình Nhất Chỉ khâu vết thÆ°Æ¡ng rồi, uống linh Ä‘an diệu dược. Sau Nhâm Vô CÆ°Æ¡ng lại Ä‘áºp đỉnh đầu trút chân khà và o trong ngÆ°á»i, lúc ấy hắn dáºy Ä‘i ngay được. NhÆ°ng vì mất huyết quá nhiá»u, hắn Ä‘i chÆ°a được bao xa lại ngất xỉu rồi mụ Ä‘Ã n bà đem hắn Ä‘i. Tuy hắn bị thÆ°Æ¡ng nặng, nhÆ°ng miệng vẫn nói được. Khi nà o hắn chịu nhÆ°á»ng nhịn mụ Ä‘Ã n bà kia, má»›i lên tiếng tranh biện.
Mụ Ä‘Ã n bà lạnh lùng há»i:
- Các ngÆ°á»i có biết Bình đại phu sợ nhất cái gì không?
Ãà o cốc lục tiên đồng thanh há»i lại:
- Ta không biết! Ãại phu sợ cái gì?
Mụ đà n bà đáp:
- Ãại phu sợ nhất là bà vợ.
Ãà o cốc lục tiên phá lên cÆ°á»i nói:
- Ha ha! Con ngÆ°á»i chẳng biết sợ trá»i đất là gì mà lại sợ mụ vợ! Trá»i Æ¡i! Tháºt là buồn cÆ°á»i bể bụng.
Mụ đà n bà hỠhững nói:
- Có chi đáng cÆ°á»i? Ta chÃnh là vợ đại phu.
Ãà o cốc lục tiên tiu nghỉu không ai dám nói gì nữa. Mụ Ä‘Ã n bà lại tiếp:
- Ta bảo đại phu cái gì không khi nà o y dám trái lệnh. Ta muốn giết ai là y sai các ngÆ°á»i Ä‘i giết ngay.
Ãà o cốc lục tiên đồng thanh lá»… phép nói:
- Dạ dạ! Không hiểu Bình phu nhân muốn giết ngÆ°á»i nà o?
Mụ Ä‘Ã n bà đưa mục quang nhìn và o khoang thuyá»n từ Nhạc Bất Quần qua Nhạc phu nhân rồi từ Nhạc phu nhân tá»›i Nhạc Linh San.
Má»i ngÆ°á»i thấy thế Ä‘á»u sởn gai ốc, vì há» biết rằng há»… mụ Ä‘Ã n bà xấu xa sắc mặt lợt lạt nà y mà trá» và o ai là láºp tức Ãà o cốc lục tiên xé xác ngÆ°á»i đó. Ngay đến Nhạc Bất Quần là tay cao thủ xuất chúng, e rằng cÅ©ng không tránh khá»i Ä‘á»™c thủ của ngÅ© quái.
Mụ Ä‘Ã n bà từ từ thu nhãn quang vá» lại chăm chú nhìn ngó Ãà o cốc lục tiên.
Lục quái trống ngá»±c đánh thình thình. Mụ Ä‘Ã n bà vừa hừ má»™t tiếng Ãà o cốc lục tiên đã vâng dạ rối rÃt. Mụ Ä‘Ã n bà lại hừ tiếng nữa cho Ãà o cốc lục tiên vâng dạ má»™t hồi rồi má»›i nói:
- Bây giá» ta chÆ°a nghÄ© ra giết ai, có Ä‘iá»u Bình đại phu đã dặn trong thuyá»n nà y có vị Lệnh Hồ tiên sinh, Ä‘Ãch danh là Lệnh Hồ Xung gì đó là nhân váºt mà y rất kÃnh trá»ng, các ngÆ°Æ¡i phải phục thị tiên sinh cho đến chết. Tiên sinh bảo gì các ngÆ°Æ¡i phải nghe lá»i không được trái lệnh.
Ãà o cốc lục tiên chau mà y há»i:
- Phải phục thị y đến chết mới thôi ư?
Bình phu nhân đáp:
- Phải rồi! Các ngÆ°Æ¡i phục thị tiên sinh cho đến chết, nhÆ°ng tiên sinh sống bất quá chỉ trong vòng má»™t trăm ngà y. Trong thá»i gian má»™t trăm ngà y nà y, các ngÆ°Æ¡i nhất thiết phải nghe lá»i tiên sinh sai bảo.
Ãà o cốc lục tiên nghe nói Lệnh Hồ Xung chỉ còn sống được má»™t trăm ngà y nữa thì thÃch quá reo lên:
- Phục thị y một trăm ngà y thì chẳng khó gì!
Lệnh Hồ Xung dÆ°á»›i thuyá»n nói vá»ng lên:
- Tình ý của Bình tiá»n bối, vãn bối cảm kÃch vô cùng! NhÆ°ng vãn bối không dám phiá»n Ãà o cốc lục tiên chiếu cố và xin lục tiên cứ ở trên bá». Vãn bối xin cáo từ đây.
Bình phu nhân mặt lạnh nhÆ° tiá»n không lá»™ vẻ chi mừng hay giáºn. Mụ nói:
- Bình đại phu có nói ná»™i thÆ°Æ¡ng của Lệnh Hồ huynh đệ là do sáu quái thai nà y gây ra. Chẳng những chúng là m hại mạng sống của Lệnh Hồ huynh đệ mà còn khiến cho Bình đại phu phải mất mặt vì không chữa được thÆ°Æ¡ng thế cho huynh đệ và không trá»n lá»i ủy thác của ngÆ°á»i khác. Váºy cần phải phạt bá»n lục quái nà y má»›i được. Lẽ ra Bình đại phu đã chiếu lá»i thá» của chúng bắt giết má»™t tên trong bá»n lục quái, nhÆ°ng rồi khoan hồng cho chúng chỉ bắt chúng phục thị Lệnh Hồ huynh đệ mà thôi.
Mụ ngừng lại một lúc rồi nói tiếp:
- Sáu cái quái thai nà y mà không nghe lá»i Lệnh Hồ huynh đệ thì Bình đại phu láºp tức giết má»™t tên trong bá»n.
Ãà o Hoa Tiên nói:
- Lệnh Hồ huynh đệ đã vì bá»n ta mà bị trá»ng thÆ°Æ¡ng thì bá»n ta có phục thị y cÅ©ng là hợp lý. Bình đại phu xá» nhÆ° tháºt là ân oán phân minh.
Ãà o Chi Tiên nói:
- Ãã là nam tá» hán thì có vì bằng hữu phải chết đâm chết chém cÅ©ng không lùi bưóc, huống chi là việc chiếu cố cho bạn hữu Ä‘ang bị trá»ng thÆ°Æ¡ng?
Ãà o Thá»±c Tiên nói:
- Ta Ä‘ang vị trá»ng thÆ°Æ¡ng cần ngưòi chiếu cố. Ta chiếu cố cho y rồi y lại chiếu cố cho ta, thế là có Ä‘i có lại má»›i toại lòng nhau.
Bá»n Ãà o cốc lục tiên dÄ© nhiên là tuân theo chỉ dụ của Bình Nhất Chỉ rồi, nhÆ°ng bản tÃnh há» cÆ°Æ¡ng cÆ°á»ng hiếu thắng nên cứ tranh luáºn hoà i.
Ãà o Căn Tiên trá» và o cặp giò nói:
- Cổ nhân nghe bạn gặp hoạn nạn dù ở xa ngà n dặm đến thăm há»i. Sáu anh em ta giữa Ä‘Æ°á»ng dầu thấy chuyện bất bình mà tha...
Hắn còn muốn nói ba hoa không ngớt nhưng Bình phu nhân đã nguýt hắn một cái rồi bỠđi.
Ãà o Chi Tiên và Ãà o Cán Tiên nhấc cái giá bá» xuống thuyá»n bá»n Ãà o Căn Tiên cÅ©ng nhảy xuống la lên:
- Nhổ sà o! Nhổ sà o khai thuyá»n Ä‘i!
Lệnh Hồ Xung thấy tình thế không thể nà o từ khÆ°á»›c được bá»n lục quái, hắn liá»n nói:
- Lục vị Ä‘Ã o huynh! Các vị muốn theo ta Ä‘i cÅ©ng không sao, nhÆ°ng đối vá»›i sÆ° phụ cùng sÆ° mẫu ta phải hết lòng cung kÃnh. Ãó là cái đầu tiên mà ta dặn các vị. Nếu mà các vị không nghe thì ta không cần các vị phục thị nữa.
Ãà o Diệp Tiên nói:
- Ãà o cốc lục tiên vốn là những ngÆ°á»i quân tá» văn nhã, thiên hạ Ä‘á»u biết tiếng. Ãừng nói sÆ° phụ mẫu Lệnh Hồ huynh mà cả đến Lệnh đồ tá», Lệnh đồ tôn bá»n ta cÅ©ng khép nép kÃnh cẩn.
Lệnh Hồ Xung nghe Ãà o Diệp Tiên tá»± xÆ°ng mình là "quân tá» văn nhã" thì không nhịn được phải phì cÆ°á»i. Hắn quay sang nói Nhạc Bất Quần:
- SÆ° phụ! Sáu vị Ãà o huynh đây muốn cùng chúng ta ngồi thuyá»n sang bên Ãông. à sÆ° phụ thế nà o?
Nhạc Bất Quần bụng bảo dạ:
- Hiện gìỠsáu ngÆ°á»i nà y tuy chÆ°a đến ná»—i là m khó dá»… gì vá»›i phái Hoa SÆ¡n, nhÆ°ng để bá»n há» ngồi cùng thuyá»n thì thà nh mối lo canh cánh bên lòng. Có Ä‘iá»u trÆ°á»›c tình hình nà y mình không Ä‘uổi há» lên được. May ở chá»— võ công bá»n há» tuy rất cao cÆ°á»ng mà tÃnh nết dở Ä‘iên dở khùng. Mình phải dùng trà để khuất phục há» má»›i có thể được.
Tiên sinh gáºt đầu đáp:
- Ãược lắm! Bá»n há» ngồi thuyá»n cÅ©ng chẳng há» gì... có Ä‘iá»u ta Æ°a tÄ©nh mịch, không muốn nghe bá»n há» tranh luáºn hoà i.
Ãà o Cán Tiên nói:
- Nhạc tiên sinh nói váºy là sai. NgÆ°á»i ta sinh ra ở Ä‘á»i đã có cái miệng. Ngoà i chuyện ăn uống còn dùng để nói năng. NhÆ°ng tại sao lại có hai cái tai.
Nhạc Bất Quần biết là mình mà nói vá»›i hắn má»™t câu thì cả năm anh em hắn năm cái miệng chá» cả và o nói huyên thuyên chẳng bao giá» hết chuyện. Muốn đánh há» thì đánh không nổi mà tranh luáºn cà ng không lại được vá»›i bá»n há». Tiên sinh chỉ tủm tỉm cÆ°á»i rồi quay lại cất tiếng gá»i nhà đò khởi hà nh.
Ãà o Diệp Tiên nói:
- Nhạc tiên sinh! tiên sinh muốn nhà đò khai thuyá»n sao lại mở miệng lên tiếng? Nếu tiên sinh Æ°a tÄ©nh mịch tháºt thì chỉ cần giÆ¡ tay ra hiệu là được.
Ãà o Cán Tiên nói:
- Nhà đò ở đằng lái mà mình ở trong khoang. Mình giÆ¡ tay ra hiệu, nhà đò không trông thấy cÅ©ng bằng vô Ãch.
Ãà o Căn Tiên nói:
- Chẳng lẽ tiên sinh không ra đằng lái là m hiệu được ư?
Ãà o Hoa Tiên nói:
- Nếu nhà đò không hiểu thủ thế bảo há» khai thuyá»n há» lại cho là láºt thuyá»n thì há»ng bét!
|
08-08-2008, 10:31 PM
|
|
Äại sắc lang bán cánh gà nÆ°á»›ngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 84
Cà ng Say Ta Phải Biết Cho Ãủ Ãiá»u
Giữa lúc Ãà o cốc lục tiên cùng nhau tranh luáºn thì nhà đò nhấc sà o khai thuyá»n.
Vợ chồng Nhạc Bất Quần hết Ä‘Æ°a mắt nhìn Lệnh Hồ Xung lại ngó Ãà o cốc lục tiên, rồi Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau. Hai ngÆ°á»i cùng nghÄ© bụng:
- Bình Nhất Chỉ chịu lá»i ủy thác chữa thÆ°Æ¡ng thế cho Lệnh Hồ Xung, theo giá»ng lưỡi lão thì ngÆ°á»i đó phải là má»™t nhân váºt có địa vị rất cao trong võ lâm, nên há» má»›i dám coi chưởng môn phái Hoa SÆ¡n không và o đâu, mà lại còn tá» ra rất cung kÃnh đối vá»›i má»™t tên đệ tá» của bản phái. NhÆ°ng ngÆ°á»i ủy thác đó là ai?
Giả tá»· ngà y thÆ°á»ng thì vợ chồng tiên sinh đã kêu Lệnh Hồ Xung lại để há»i cho biết ngá»n ngà nh.
NhÆ°ng hiện nay giữa thầy trò bất giác đã nẩy ra nhiá»u mối hiá»m nghi. Hai ông bà cùng cho là không phải lúc tra há»i Lệnh Hồ Xung.
Gió thuáºn nÆ°á»›c xuôi, con thuyá»n chạy veo veo. Chiá»u hôm ấy chá»— thuyá»n Ä‘áºu chÆ°a dá»i xa phủ Khai Phong mấy.
Nhà đò thổi cÆ¡m, bá»—ng trên bá» có ngÆ°á»i dõng dạc hô hoán:
- Xin cho tại hạ há»i má»™t lá»i: Các vị anh hùng phái Hoa SÆ¡n có Ä‘i thuyá»n nà y không?
Nhạc Bất Quần chÆ°a kịp trả lá»i thì Ãà o cốc lục tiên đã mau miệng hót lẻo:
- Ãà o cốc lục tiên cùng các vị anh hùng hảo hán phái Hoa SÆ¡n Ä‘á»u ở trên thuyá»n nà y. Có Ä‘iá»u chi váºy?
NgÆ°á»i trên bá» thÃch quá reo lên:
- Nếu váºy hay bá»n tại hạ chỠở đây đã má»™t ngà y má»™t đêm rồi. Nà o các anh em mau ra đây!
Bá»—ng thấy mÆ°á»i mấy tên đại hán chia thà nh hai hà ng chạy ra đứng hai bên má»™t cái rạp lợp tranh.
Tay má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u cầm má»™t cái há»™p gá»— sÆ¡n son.
Má»™t ngÆ°á»i tay không mình mặc áo lam Ä‘i tá»›i trÆ°á»›c thuyá»n khom lÆ°ng thi lá»… nói:
- Tệ chủ nhân được tin Lệnh Hồ thiếu hiệp thân thể khiếm an, trong lòng rất tưởng vá»ng. Ãáng lý ngÆ°á»i thân hà nh đến vấn an nhÆ°ng chÆ°a kịp vá» tá»›i, nên phái tiểu nhân dâng đồ lá»… má»n, xin Lệnh Hồ thiếu hiệp vui lòng truy lãnh.
Bá»n đại hán tá»›i tấp chạy lên đầu thuyá»n, Ä‘em mÆ°á»i mấy cái há»™p xuống.
Lệnh Hồ Xung lấy là m kỳ há»i:
- Quà chủ nhân là ai? Sao lại cho đồ trá»ng háºu thế nà y. Tại hạ không dám thá» lãnh.
Hán tỠkia nói:
- Lệnh Hồ thiếu hiệp cứ mở há»™p ra coi sẽ rõ. Thiếu hiệp là ngÆ°á»i phúc háºu tất nhiên bệnh thế mau được bình phục. Xin thiếu hiệp bảo trá»ng tấm thân.
Gã nói xong khom lÆ°ng thi lá»… dẫn cả bá»n Ä‘Æ°a và o.
Lệnh Hồ Xung nói:
- NhÆ°ng không hiểu ai đã Ä‘Æ°a lá»… váºt tặng tống cho tại hạ. Thế má»›i tháºt là kỳ!
Bá»n Ãà o cốc lục tiên tÃnh tình nóng nảy chẳng khác loà i khỉ Ä‘á»u không nhịn được, liá»n cất tiếng giục:
- Hãy mở ra coi đã nà o! Y vừa bảo vừa mở hộp sẽ biết đó thôi.
Thế rồi năm ngÆ°á»i hấp tấp mở nắp mấy há»™p ra thì thấy trong há»™p Ä‘á»±ng toà n thức ăn, có Ä‘iểm tâm, có gà đút lò, heo quay để nhấm rượu. Lại có đủ nhân sâm, yến sà o, kim ngân, thủ ô là những vị thuốc trân quÃ.
Mấy hộp sau cùng thì đựng những đỉnh và ng đĩnh bạc nhỠbé để Lệnh Hồ Xung tiện dụng.
Nguyên hai hộp nà y cũng đủ cung cấp cho phái Hoa Sơn ăn xà i trong mấy năm.
Ãà o cốc ngÅ© tiên thấy trái cây, kẹo mứt, thì chẳng nể nang gì nữa, liá»n dốc cả và o miệng mà nhai ngồm ngoà m. Chúng vừa ăn vừa reo:
- Ngon quá, ngon quá!
MÆ°á»i mấy há»™p Ä‘á»u không thụ danh mà cÅ©ng không ghi dấu hiệu. Váºy ngÆ°á»i Ä‘Æ°a lá»… là ai? Chẳng tà i nà o biết được.
Lệnh Hồ Xung nhìn Nhạc Bất Quần nói:
- SÆ° phụ! Ãệ tá» chẳng hiểu vụ nà y ra sao. Song ngÆ°á»i Ä‘Æ°a lá»… không phải có ác ý, mà cÅ©ng không phải là m trò diá»…u cợt.
Hắn vừa nói vừa bÆ°ng há»™p Ä‘iểm tâm kÃnh dâng sÆ° phụ sÆ° nÆ°Æ¡ng rồi cùng chia cho bá»n sÆ° đệ, sÆ° muá»™i.
Nhạc Bất Quần há»i:
- Gần đây ngươi có bạn thân trên chốn giang hồ không?
Lệnh Hồ Xung trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu đáp:
- Không có .
Giữa lúc ấy bá»—ng có tiếng vó ngá»±a dồn dáºp. Tám ngÆ°á»i kỵ mã Ä‘ang men theo bá» sông chạy tá»›i.
Rồi có thanh âm cất lên gá»i:
- Lệnh Hồ thiếu hiệp phái Hoa Sơn có ở đây không?
Ãà o cốc lục tiên tranh nhau lá»›n tiếng đáp:
- Có, có! Lại đem cho gì nữa đây?
NgÆ°á»i kia đáp:
- Bang chúa đệ tá» biết Lệnh Hồ thiếu hiệp tá»›i Khai Phong, lại biết được thiếu hiệp thÃch dùng mấy chén rượu, nên sai bá»n tiểu nhân Ä‘i suốt ngà y đêm Ä‘Æ°a tá»›i đây đủ 16 hÅ© rượu ngon để Lệnh Hồ thiếu hiệp thưởng thức.
Tám ngÆ°á»i kỵ mã quả có Ä‘eo trên lÆ°ng má»—i con ngá»±a hai vò rượu. Trên vò rượu nà o cÅ©ng Ä‘á» hoặc chữ: "Thượng thẩn công tá»u" hoặc "Thiêu HÆ°ng nguyên"... MÆ°á»i sáu hÅ© rượu nà y dÆ°á»ng nhÆ° má»—i thứ má»™t khác.
Lệnh Hồ Xung thấy nhiá»u rượu ngon nhÆ° váºy, hắn vui mừng hÆ¡n hết các thứ khác, liá»n chạy ra đầu thuyá»n chắp tay nói:
- Xin tha thứ cho tại hạ mắt kém chÆ°a thấy rõ quà bang là bang nà o? Tôn tÃnh đại danh huynh Ä‘Ã i là chi?
Hán tá» kia cÆ°á»i đáp:
- Bang chúa tệ bang đã dặn Ä‘i dặn lại không được nói rõ há» tên tệ bang vá»›i Lệnh Hồô thiếu hiệp. Lão gia bảo là chút lá»… má»n nà y tháºt quá Ä‘Æ¡n bạc mà nói rõ tên tệ bang thì chẳng tốt đẹp gì.
Ãoạn vẩy tay má»™t cái. Má»™t ngÆ°á»i kỵ mã liá»n xách má»™t hÅ© rượu ngon Ä‘em xuống đặt ở đầu thuyá»n.
Nhạc Bất Quần ở trong khoang ngÆ°ng thần chú ý nhìn cá» Ä‘á»™ng của tám tên hán tá» nà y thì thấy gã nà o thân thủ cÅ©ng cá»±c kỳ mau lẹ. Má»—i tay xách má»™t hÅ© rượu nhẹ nhà ng nhảy xuống đầu thuyá»n. Có Ä‘iá»u tiên sinh không nháºn ra gia số cùng võ công tám ngÆ°á»i ở phe phái nà o. Hiển nhiên há» không cùng má»™t môn phái, song há» là bang chúng má»™t bang thì là chuyện thá»±c.
Tám gã hán tá» xách 16 hÅ© rượu đặt xuống đầu thuyá»n xong rồi láºp tức khom lÆ°ng thi lá»… từ biệt Lệnh Hồ Xung, Ä‘oạn trở gót lên ngá»±a Ä‘i ngay.
Lệnh Hồ Xung cÆ°á»i nói:
- SÆ° phụ! Vụ nà y rất kỳ quái! Không hiểu ngÆ°á»i nà y đã đùa giỡn đệ tá» Ä‘em cho nhiá»u rượu thế nà y?
Nhạc Bất Quần trầm ngâm má»™t lát rồi há»i lại:
- Phải chăng là của Ãiá»n Bá Quang hay Bất Giá»›i Hòa thượng?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Có lẽ đúng! Hai ngÆ°á»i nà y có những hà nh Ä‘á»™ng cổ quái, thÆ°á»ng khi của há» tháºt cÅ©ng chÆ°a biết chừng. Nà y Ãà o cốc lục tiên! Rượu ngon có nhiá»u đây! Các vị có uống không?
Ãà o cốc lục tiên cÆ°á»i đáp:
- Rượu ngon bà y ra trước mắt có lẽ nà o không uống?
Ãà o Chi Tiên và Ãà o Hoa Tiên bÆ°ng hÅ© rượu lên, giÆ¡ tay Ä‘áºp nát chá»— bùn vÃt trên mặt hÅ©, rót rượu ra bát. Quả nhiên má»™t mùi thÆ¡m ngà o ngạt xông lên mãi.
Sáu lão không giữ gìn ý tứ gì với Lệnh Hồ Xung, cứ bưng rượu lên nốc ừng ực.
Lệnh Hồ Xung cũng rót rượu ra bát bưng lại trước mặt Nhạc Bất Quần nói:
- ThÆ°a sÆ° phụ! SÆ° phụ thá» nếm coi! Ãệ tá» thấy mùi hÆ°Æ¡ng dÆ°á»ng nhÆ° khá lắm.
Nhạc Bất Quần hÆ¡i nhÃu cặp lông mà y khẽ "hừ" má»™t tiếng chứ không nói gì.
Lao Ãức Nặc nói:
- Sư phụ! Nhân tâm nan trắc, ta chẳng thể không đỠphòng. Biết đâu trong rượu nà y chẳng có chất khác lạ?
Nhạc Bất Quần gáºt đầu nói:
- Xung nhi! NgÆ°Æ¡i phải cẩn tháºn má»™t chút má»›i được!
Lệnh Hồ Xung ngá»i thấy mùi rượu ngon, nÆ°á»›c miếng đã chảy ra, thì còn nhẫn nại sao được, liá»n cÆ°á»i đáp:
- Sinh mạng đệ tá» chẳng còn được bao lâu nữa thì trong rượu có chất Ä‘á»™c hay không đối vá»›i đệ tá» cÅ©ng váºy thôi.
Hắn hai tay bưng bát rượu lên uống và i ngụm là cạn hết. Hắn thè đầu lưỡi ra liếm láp, trầm trồ khen ngợi:
- Rượu ngon! Rượu ngon tháºt!
Bá»—ng nghe trên bá» cÅ©ng có tiếng ngÆ°á»i lá»›n tiếng nói theo:
- Rượu ngon! Rượu ngon tháºt!
Lệnh Hồ Xung Ä‘Æ°a mắt nhìn lên phÃa phát ra thanh âm thì thấy má»™t chà ng thÆ° sinh phiêu bạt, áo quần lam lÅ©. Tay phải phe phẩy má»™t cây quạt đã rách tà n. Y ngá»ng đầu lên để hÃt mạnh mùi rượu tá» trong thuyá»n bốc lên rồi nói:
- Quả nhiên là một thứ rượu tuyệt ngon!
Lệnh Hồ Xung cÆ°á»i nói:
- Vị huynh đà i kia! Huynh đà i chưa nếm sao đã biết rượu ngon với rượu lạt?
Chà ng thư sinh đáp:
- Thứ rượu nà y đã chôn hÆ¡n 62 năm. Tại hạ má»›i ngá»i hÆ¡i men đã biết mùi rượu.
Lệnh Hồ Xung cả mừng nói:
- Nếu huynh Ä‘Ã i không tị hiá»m thì xuống đây uống mấy chung chÆ¡i được chăng?
Thư sinh nghẹo đầu nghẹo cổ đáp:
- Tôn giá cùng tại hạ vốn chÆ°a quen biết, má»›i có duyên bèo nÆ°á»›c má»™t lần ngá»i hÆ¡i rượu đã là quấy quá. Khi nà o còn dám xuống đòi uống rượu ngon của huynh Ä‘Ã i. Cái đó không được! Nhất định không được.
Lệnh Hồ Xung cÆ°á»i nói:
- Anh em bốn bể má»™t nhà . Nghe lá»i huynh Ä‘Ã i tiểu đệ biết ngay huynh Ä‘Ã i là má»™t báºc tiá»n bối ở "tá»u quốc". Tại hạ Ä‘ang cần thỉnh giáo, má»i huynh Ä‘Ã i xuống thuyá»n, không nên khách sáo.
ThÆ° sinh từ từ bÆ°á»›c ra xá dà i táºn đất nói:
- Vãn sinh nà y há» Tổ. Ngà y trÆ°á»›c Tổ Ãịch nghe tiếng gà gáy là dáºy múa gÆ°Æ¡m. Lão nhân gia là thủy tổ của vãn sinh đó. Tên vãn sinh là Thiên Thu, ý nói thiên thu vạn tuế. ChÆ°a hiểu tôn tÃnh đại danh huynh Ä‘Ã i là gì?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Tại hạ hỠLệnh Hồ tên Xung.
Tổ Thiên Thu nói:
- Cái hỠđã hay cái tên lại cà ng hay!
Y vừa nói vừa nhảy xuống thuyá»n.
Lệnh Hồ Xung tủm tỉm cÆ°á»i nghÄ© bụng:
- Ta đã má»i ngÆ°Æ¡i uống rượu thì cái gì của ta ngÆ°Æ¡i chả khen hay?
Hắn rót rượu ra bát Ä‘Æ°a cho Tổ Thiên Thu má»i uống.
Tổ Thiên Thu đã ngoà i 50 tuổi, da mặt và ng khè, dÆ°á»›i cằm lún phún mấy sợi râu thÆ°a thá»›t. Ão quần đầy dầu mỡ. Y giÆ¡ hai bà n tay ra thì mÆ°á»i đầu ngón tay, ngón nà o cÅ©ng cáu ghét Ä‘en sì rất là dÆ¡ bẩn.
Tổ Thiên Thu thấy Lệnh Hồ Xung Ä‘Æ°a bát rượu tá»›i, y không tiện đón lấy, liá»n nói:
- Lệnh Hồ huynh tuy có rượu ngon mà không có đồ dùng tốt. Ãáng tiếc! Tháºt đáng tiếc!
Lệnh Hồ Xung nói:
- Dá»c Ä‘Æ°á»ng chỉ có chén sà nh, bát Ä‘Ã n, Tổ tiên sinh dùng tạm váºy.
Tổ Thiên Thu vẫn lắc đầu quầy quáºy:
- Không được! nhất định không được! Lệnh Hồ huynh dùng khà cụ thế nà y uống rượu không được.
Tháºt là đầu Ngô mình Sở, chÆ°a hiểu cách uống rượu. Uống rượu cần nghiên cứu vỠđồ dùng. Uống thứ rượu nà o phải dùng chén nấy. Uống rượu đất Phần phải dùng chén ngá»c. NgÆ°á»i ÃÆ°á»ng có câu thÆ¡:
"Ngá»c uyển thình lai hổ phách quang". NhÆ° váºy đủ để chén ngá»c là m cho sắc rượu thêm phần rá»±c rỡ.
Lệnh Hồ Xung nói:
- ChÃnh thế!
Tổ Thiên Thu lại nói:
- Rượu trắng ở ngoà i quan ải uống rất ngon nhÆ°ng đáng tiếc mùi vị không đủ thÆ¡m tho. HÆ¡n hết là lấy sừng tê giác là m chén để rót rượu và o mà uống. Có nhÆ° thế thì mùi rượu má»›i thuần mỹ phi thÆ°á»ng.
Ta nên nhá»› chén ngá»c là m cho rượu nổi mầu sắc, sừng tê cho rượu thêm hÆ°Æ¡ng vị. Cổ nhân quả đã
không lầm.
Lệnh Hồ Xung trÆ°á»›c nay chỉ thÃch phẩm chất hÆ¡n là vá» ngoà i. Có Ä‘iá»u hắn chỉ kết giao vá»›i khách hà o kiệt giang hồ, há» chỉ biết phân biệt rượu ngon hay rượu nhạt cÅ©ng là khó rồi còn ai thảo luáºn đến chén ngá»c chung tê?
Lệnh Hồ Xung lúc nà y nghe Tổ Thiên Thu nói thao thao bất tuyệt thì khác nà o ở trong bóng tối nhìn ra ánh sáng.
Tổ Thiên Thu nói tiếp:
- Ãến nhÆ° rượu Bồ Ãà o thì dÄ© nhiên phải dùng đến chén hổ quang. Cổ nhân có câu thÆ¡ "Bồ Ä‘Ã o mỹ tá»u dạ quang bôi, Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi...". Chén dạ quang là váºt trân quà hiếm trên Ä‘á»i. Rượu bồ Ä‘Ã o đã có mầu hồng mà bá»n nam nhi chúng ta uống và o thì không đủ hà o khÃ. Chén dạ quang phát ra ánh sáng má»›i là tuyệt diệu! Rượu bồ Ä‘Ã o rót và o chén dạ quang láºp tức mầu rượu Ä‘á» nhÆ° huyết.
Uống rượu cÅ©ng nhÆ° uống huyết. Trong bà i thÆ¡ của Nhạc ngÅ© Mục có câu: "Tráng chà cÆ¡ xan hồ lổ nhục, Tiếu Ä‘Ã n khát ẩm hung nô huyết?" Chà khà của ngÆ°á»i tráng sÄ© lấy thịt rợ của rợ Hồ là m cÆ¡m ăn, cÆ°á»i nói đến khi khát nÆ°á»›c thi uống máu giặc Hung Nô, NhÆ° váºy có phải là hùng tráng không?
Lệnh Hồ Xung gáºt đầu lia lịa, nhÆ°ng hắn Ä‘á»c sách rất Ãt. Hắn nghe Tổ Thiên Thu dẫn chứng bằng những câu thÆ¡ mà hắn không hiểu rõ nghÄ©a, chỉ láºp Ä‘i láºp lại câu "Tiếu Ä‘Ã n khát ẩm Hung Nô huyết" mà hà o khà ngất trá»i, trong lòng khoan khoái.
Tổ Thiên Thu lại nói:
- Còn thứ rượu ngon nà y là rượu tối cổ ngẫu nhiên có ngÆ°á»i Ä‘em cho, ngẫu nhiên mà uống. Nó là rượu cao lÆ°Æ¡ng. Thứ rượu nà y phải dùng chén "tÆ°á»›c" đúc bằng đồng xanh má»›i là có ý cổ kÃnh. Thứ gạo là m rượu nà y cÅ©ng là tháºt tốt, nó vừa ngá»t vừa thÆ¡m, nên dùng thứ đấu lá»›n mà uống má»›i hợp ý rượu.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Tại hạ là kẻ lá»— mãng đã không rõ chất rượu, cÅ©ng không hiểu đồ dùng. Nghiên cứu nhÆ° huynh Ä‘Ã i tháºt là hiếm có.
Tổ Thiên Thu trá» và o hÅ© rượu Ä‘á» bồn chữ "Bách thảo mỹ tá»u" nói:
- Thứ "Bách thảo mỹ tá»u" nà y là hái trăm thứ hoa thÆ¡m cá» lạ ngâm và o trong rượu nên mùi thÆ¡m phảng phất nhÆ° Ä‘i chÆ¡i ngoà i ná»™i ngà y xuân, khiến ngÆ°á»i ta chÆ°a uống đã say. Uống thứ "Bách thảo tá»u" nên dùng chén cổ đẳng (là m bằng thứ rong cổn, cây cổ đẳng phải đủ trăm năm thì má»›i khoét thà nh chén được). Uống rượu bách thảo bằng chén cổ đẳng mùi thÆ¡m cà ng tăng lên bá»™i phần.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Cây sống trăm năm khó mà tìm được.
Tổ Thiên Thu nghiêm sắc mặt nói:
- Lệnh Hồ huynh nói sai rồi! Rượu bách thảo mỹ tá»u so vá»›i bách niên cổ đẳng còn khó kiếm hÆ¡n nhiá»u.
Lệnh Hồ Xung vội chữa:
- Té ra là thế! Tại hạ không hiểu. Mong tiên sinh chỉ giáo.
Nhạc Bất Quần chú ý lắng tai nghe lá»i nghị luáºn của Tổ Thiên Thu. Ngôn từ có vẻ khoa trÆ°Æ¡ng, lại tá»±a hồ đúng lý. Tiên sinh thấy Ãà o Chi Tiên, Ãà o Cán Tiên bÆ°ng má»™t hÅ© "bách thảo mỹ tá»u" khác là m đổ dà n dụa ra đầy bà n, coi nhÆ° má»™t thứ rượu tầm thÆ°á»ng. Tuy tiên sinh chÆ°a nếm nhÆ°ng thấy mùi hÆ°Æ¡ng sá»±c nức cÅ©ng biết ngay là thứ rượu thượng hảo, mà Ãà o cốc lục tiên phà phạm nhÆ° váºy tháºt là đáng tiếc!
Tổ Thiên Thu lại nói:
- Uống thứ rượu Thiệu HÆ°ng trạng nguyên hồng nà y cần phải dùng thứ chén sà nh cổ mà là chén Ä‘á»i Bắc tống, nếu không có thì dùng tạm thứ chén Nam Tống váºy. Dùng chén Nam Tống đã là khà thế suy kém rồi. Còn dùng đồ sà nh Ä‘á»i Minh thì nhá» má»n quá. Uống rượu Lê Hoa thì phải dùng chén Phà Thúy. Lệnh Hồ huynh thá» nghÄ© coi trÆ°á»›c cá»a quán rượu Lê Hoa ở Hà ng Châu có treo cá» xanh để ánh và o rượu Lê Hoa cho thêm vẻ huyá»n ảo. Nếu uống rượu Lê Hoa phải dùng chén Phà Thúy là vì lẽ đó. Uống thứ rượu ngá»c lá»™ tá»u nà y phải dùng chén lÆ°u ly. Rượu ngá»c lá»™ sủi tăm nhÆ° hạt châu rót và o chén lÆ°u ly (pha lê) để trông rõ bên trong, cho phân biệt rượu ngá»c lá»™ vá»›i thứ rượu khác.
Trong khoảnh khắc Tổ Thiên Thu nói tÃnh cách tám thứ mỹ tá»u cùng dùng đồ, thao thao bất tuyệt.
Giữa lúc ấy, trên bỠcó thanh âm trong trẻo cất lên:
- Toe! toe! toe! Là nói ba hoa chÃch choè!
NgÆ°á»i đó chÃnh là Nhạc Linh San. Nà ng giÆ¡ ngón tay trá» lên quệt và o má mấy cái để tỠý Tổ Thiên Thu quen tÃnh ba hoa.
Nhạc Bất Quần nói:
- San nhi! Không được vô lá»… ! Tổ tiên sinh đây nghị luáºn rất nghÄ©a lý.
Nhạc Linh San nói:
- Là m gì mà nghị luáºn nghÄ©a lý. NgÆ°á»i ta uống chút rượu còn để thêm phần hà o hứng là đúng. Nếu lúc nà o bất luáºn ngà y đêm cÅ©ng uống rồi còn nghiên cứu vá»› vẩn thì đâu phải là hà nh vi của báºc anh hùng hảo hán?
Tổ Thiên Thu lắc đầu lắc cổ nói:
- Cô nÆ°Æ¡ng đây nói sai rồi! Hán cao tổ LÆ°u Bang ngà y trÆ°á»›c có phải là anh hùng không? Nếu ngà i không nhắm rượu lúc say túy lúy chém rắn trắng khởi nghÄ©a thì là m sao láºp nên cÆ¡ nghiệp nhà Hán mấy trăm năm? Phà n Khoái có phải là hảo hán không? Ngà y há»™i yến ở Hồng Môn Phà n tÆ°á»›ng quân lấy giáo cắt thịt mà ăn thi nhau vừa uống rượu vừa đấu gÆ°Æ¡m há chẳng là tráng sÄ© Æ°?
Nhạc Linh San hắng dặng một tiếng rồi nói:
- Những hạng ngÆ°á»i chân chÃnh ná» nếp chẳng ai bét rượu cả.
Tổ Thiên Thu vẩy cây quạt nói:
- Nói thế là sai! Nói váºy là lầm! Trong Hán thÆ° có câu "Rượu là lá»™c háºu của trá»i ban. Báºc đế vÆ°Æ¡ng dùng rượu để di dưỡng thiên hạ dùng và o việc cúng tế cầu phúc. Rượu còn để giúp ngÆ°á»i khà huyết suy vi Ä‘iá»u dưỡng kẻ có bệnh táºt. Tất cả các cÆ¡ thể giao thôn được là nhá» rượu". Cổ nhân nói: Vua Nghiêu vua Thuấn uống ngà n chung, đức Khổng Tá» uống trăm há»™c, thầy Tá» Lá»™ uống liên miên. Các báºc thánh hiá»n Ä‘á»i xÆ°a chẳng ai là không uống rượu.
Ãà o Cán Tiên Ä‘á»™t nhiên xen và o:
- Nói thế là sai! Nói thế là lầm!
Tổ Thiên Thu giáºt mình há»i:
- Xin há»i các hạ! Tại hạ nói sai lầm ở chá»— nà o?
Ãà o Cán Tiên đáp:
- Vừa rồi tiên sinh nói rượu má»›i do Nghi Ãịch Ä‘á»i vua VÅ© chế ra. Vua Nghiêu vua Thuấn trÆ°á»›c vua VÅ© nhiá»u sao bảo là Nghiêu Thuấn ngà n chung?
Tổ Thiên Thu chÆ°ng há»ng không biết trả lá»i thế nà o?
Nhạc Linh San lại bầy trò:
- Toe toe toe! Là nói ba hoa chÃch choè.
Tổ Thiên Thu nói:
- Nghi địch chế ra thứ rượu khác. Còn vua Nghiêu vua Thuấn uống rượu gạo hoặc rượu lúa mạch thì biết là m sao được?
Má»i ngÆ°á»i trong thuyá»n biết là Tổ Thiên Thu cãi chầy cãi cối Ä‘á»u cÆ°á»i ồ.
Lệnh Hồ Xung cÆ°á»i há»i:
- Tiên sinh đã nói rượu nà y ngon, còn bảo anh hùng hảo hán phi rượu chẳng có gì là m vui lại không uống?
Tổ Thiên Thu đáp:
- Vãn sinh đã nói rượu ngon không có ly đẹp là uổng.
Ãà o Cán Tiên nói:
- Tiên sinh nói ba hoa nà o chung Phà Thúy, nà o chén Dạ Quang gì gì cÅ©ng là láo khoét! Trên Ä‘á»i là m gì có những thứ đó? Hoặc có chăng nữa cÅ©ng chỉ má»™t và i chiếc, ai mà sắm đủ hết được?
Tổ Thiên Thu đáp:
- Ãồ uống rượu của kẻ sÄ© phong nhã dÄ© nhiên phải có đủ. NgÆ°á»i ta có ngÆ° ẩm nhÆ° các vị đâu mà bất cứ chung to bát lá»›n thứ gì cÅ©ng được?
Ãà o Diệp Tiên nói:
- Tiên sinh có phải là kẻ sĩ phong nhã không?
Tổ Thiên Thu đáp:
- Bảo nhiá»u mà không phải nhiá»u, nói Ãt cÅ©ng không phải Ãt. Ba phần phong nhã thì nhất định là có.
Ãà o cốc lục tiên cÆ°á»i ha hả há»i:
- Ãây có tám thứ rượu ngon tức là phải có tám thứ cốc chén má»›i đủ. Trong mình tiên sinh mang được mấy thứ?
Tổ Thiên Thu đáp:
- Bảo nhiá»u mà không phải nhiá»u, nói Ãt cÅ©ng không phải Ãt. Má»—i thứ má»™t chiếc thì có đủ.
Ãà o cốc lục tiên cả cÆ°á»i reo lên:
- Ngưu Bì đại vương! Ngưu Bì đại vương!
Ãà o Chi Tiên nói:
- Bây giỠchúng ta đánh cuộc. Nếu tiên sinh có đủ tám thứ chén thì ta nuốt từng cái và o bụng hết.
Nhưng nếu tiên sinh không có thì sao?
Tổ Thiên Thu đáp:
- Nếu vãn sinh không có thì chịu phạt cũng phải nuốt những thứ chén bát nà y và o bụng.
Ãà o cốc lục tiên đồng thanh:
- Tuyệt diệu! tháºt là tuyệt diệu! Thá» coi y .....
Lục tiên chÆ°a dứt lá»i đã thấy Tổ Thiên Thu thò tay và o bá»c móc ra má»™t chén có ánh sáng mát dịu.
Ãó là chén dÆ°Æ¡ng chi bạch ngá»c.
Ãà o cốc lục tiên giáºt mình kinh hãi, chÆ°a kịp nói tiếp thì Tổ Thiên Thu cứ thò tay và o bá»c móc mãi ra không hết. Quả nhiên là ly Phà Thúy, chung tê giác, chén cổ đẳng, chén thanh đồng, chén dạ quang, cốc pha lê, chén sứ cổ, chẳng thiếu thứ gì.
Lão lấy đủ tám thứ cốc chén rồi tiếp tục lấy nữa ra, có thứ chén và ng kim quang rá»±c rỡ, có thứ chén bạc chạm khắc tinh vi, có thứ chén đá vân hoa sặc sỡ, lại có chén bằng ngà voi, bằng nanh hổ, bằng da trâu, bằng ống trúc, bằng bạch dÆ°Æ¡ng v.v... đủ cả lá»›n nhá».
Má»i ngÆ°á»i giÆ°Æ¡ng mắt lên ngây ngÆ°á»i ra mà nhìn, chẳng ai ngá» trong bá»c anh đồ kiết lại Ä‘á»±ng lắm thứ chén uống rượu nhÆ° thế.
Tổ Thiên Thu há»i:
- Thế nà o?
Ãà o Chi Tiên xịu mặt ra đáp:
- Tại hạ thua rồi, Ä‘Ã nh nuốt tám thứ chén kia váºy.
Hắn cầm chén bạch ngá»c bóp vỡ là m đôi rồi bá» và o miệng nhai sà o sạo nát ra nhÆ° cám Ä‘oạn nuốt xuống.
|
|
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
4vn.eu, åãèïòà, åâðîñïîðò, àëüäåáàðàí, äíåâíèê, biet viet kiem, êàáèíû, èãðîìàíèÿ, ïíåâìàòè÷åñêîå, ïîäàðêè, ïîðíîãàëåðåè, îñòðîâ, îòêðûòêè, ïðåäñêàçàíèÿ, ñàëàòîâ, nguồn: vietkiem.com, ñìåøàðèêè, ñòðîèòåëüñòâå, òî÷êà, phim teu ngao giang ho, tiếu ngạo giang hồ, tieu dao giang ho 4vn, tieu ngao giabg ho 4vn, tieu ngao giang ho, tieu ngao giang ho 4eu, tieu ngao giang ho 4vn, việt kiếm.com, viet kiem, viet kiem.com, vietdiem .com, vietkeim, vietkiem, vietkiem com, vietkiem kim dung, vietkiem net, vietkiem.com, vietkiem.com forum, vietkiem.com/, vietkiem.net, vietkiemcom, www.vietkiem.com |
| |