Ở đây chính là phòng thí nghiệm của sở nghiên cứu hệ gene con người, rộng mở, sáng ngời, bên trong phòng có vô số thiết bị thủy tinh, những thiết bị quý trọng này nói rõ thân phận chủ nhân căn phòng.
Chủ nhân phòng thí nghiệm chính là tiến sĩ Lý Niệm đầy quyền uy của sở nghiên cứu hệ gene con người của quốc gia.
Giờ phút này bên trong phòng thí nghiệm có một thân ảnh thon thả đang bận rộn. Đó là một cô gái rất đẹp, vẻ đẹp của nàng khiến cho kẻ khác phải kinh ngạc, đôi chân mày cong cong, làn da trắng như tuyết, đôi mắt tròn long lanh. Mái tóc đen nhánh xõa ngang vai, đang mặc một thân quần áo đồng phục màu trắng.
Lúc này, nàng đang sửa sang lại những thiết bị đặt bừa bãi bên trong phòng thí nghiệm, đang nhất nhất sắp xếp theo thứ tự. Thỉnh thoảng nàng lại trộm liếc mắt nhìn tới một chiếc giường đặt ở một góc phòng thí nghiệm, trên giường nằm một người, phải nói là một cụ thi thể.
Cụ thây khô này đã được chôn vùi dưới lòng đất vô số năm tháng, nước trong thi thể cũng đã bốc hơi bay hết, chỉ còn lại lớp da màu tím bao quanh xương cốt, ngũ quan lõm xuống, ánh mắt lẫn mũi đều thành lỗ hổng màu đen, hai tay đặt xuôi hai bên sườn. Làm kẻ khác kỳ quái chính là ngay tim của thây khô cắm một cây đinh đã biến thành màu đen, thứ kia giống như chủy thủ, rồi cũng không giống chủy thủ, nó có hình dáng tròn tròn, bốn phía đều có phiến bạc, một đầu đã cắm ngập vào trong cơ thể thây khô, chỉ lộ ra một hình tròn trơn nhẵn bên ngoài, hình như là nơi dùng để nắm tay.
Đây là một cụ thây khô đã được đào móc ra trong một trấn nhỏ hoang vu tận sâu trong vùng núi non. Trải qua xem xét, cụ thây khô này ít nhất có ba vạn năm lịch sử, làm kẻ khác ngạc nhiên chính là thân thể hắn được bảo tồn hoàn hảo, ngoại trừ thi thể biến thành màu đen cùng cơ thể mất nước biến thành khô héo thì cũng không bị hư hao gì khác.
Hơn ba vạn năm? Cô gái không thể tin chỉ cười cười, nhân loại chỉ có mấy ngàn năm văn minh, ở ba vạn năm trước như thế nào lại có nhân loại xuất hiện? Nếu thực là có, lịch sử nhân loại chẳng phải là viết lại từ đầu.
Nàng vẫn nhớ rõ khi tiến sĩ Lý Niệm lần đầu tiên nhìn thấy cụ thây khô này thì lộ ra biểu tình vui mừng điên cuồng, vì thế hắn đã khẩn cầu sở nghiên cứu mới được đồng ý đem cụ thây khô này giao cho tiến sĩ tiến hành nghiên cứu. Nhưng nàng không rõ, vì sao tiến sĩ nhất định muốn nghiên cứu cụ thây khô này chứ? Đơn giản là vì hắn có lịch sử ba vạn năm hay sao?
Cô gái nhìn không dời mắt khỏi cụ thây khô trên giường, đột nhiên lớp da trên mặt cụ thây khô dường như khẽ động một chút, cô gái kinh hãi thất sắc, toàn thân phát run toát mồ hôi lạnh.
Một lát sau, thây khô vẫn không có động tĩnh, cô gái dùng tay nhu nhu ánh mắt, nhìn thấy thây khô vẫn hoàn hảo nằm yên nơi đó, da mặt dường như cũng chưa từng thay đổi qua.
Liếm liếm bờ môi có chút khô khan, cô gái tự cười nhạo mình: “ Ta là người làm khoa học, như thế nào lại có ý tưởng vớ vẩn như vậy? Hắn đã chết hơn ba vạn năm, như thế nào có thể đột nhiên đứng lên?”
Cô gái lắc đầu, xoay người tiếp tục công việc của nàng.
“ Di, đây không phải là bình máu do tiến sĩ nói sẽ mang đi dự đoạt giải Nobel hay sao chứ? Như thế nào lại đặt ở trong này?” Cô gái nhấc lên một bình thủy tinh đựng đầy chất lỏng màu đỏ cẩn thận nhìn nhìn, có chút khẽ cười nói: “ Tiến sĩ thật là, đã nói thứ này trân quý biết bao nhiêu, một khi đã trân quý như vậy như thế nào còn bỏ loạn lung tung đây.”
Cô gái thật cẩn thận cầm bình thủy tinh đựng chất lỏng màu đỏ, chậm rãi đi tới ngăn tủ bên cạnh giường đặt thây khô.
Lúc đi ngang qua bên người thây khô, trong lòng không hiểu đột nhiên chợt rùng mình. Nàng nhắm chặt mắt bắt buộc chính mình đừng nhìn thi thể kia, bước nhanh đi qua chiếc giường đặt cụ thây khô trên đó.
Đột nhiên, nàng bị chân giường ngáng ngay vào chân, trong tiếng kinh hô bình thủy tinh bay vụt khỏi tay tung lên không trung, ở không trung lộn một vòng liền rơi xuống đất.
“ Đang!” Bình thủy tinh rốt cục chịu không nổi lực rơi, vỡ nát.
Cô gái bật nhanh người lên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn những mảnh vỡ thủy tinh cùng máu đang vương vãi khắp nơi.
“ Hiểu Vi! Thanh âm gì vậy?...” Một giọng đàn ông trầm trầm từ ngoài cửa vang lên, sau đó một lão nhân hơn năm mươi tuổi mặc bộ đồng phục màu trắng đi vào, khi hắn vào trong liền nhìn thấy tình cảnh trước mắt, lập tức liền hiểu đã xảy ra chuyện gì, miệng há hốc, vẻ mặt không thể tin, biểu tình ngơ ngác đứng ngây ra tại chỗ.
“ Thực xin lỗi, thật sự là thực xin lỗi, tiến sĩ.” Thanh âm thật ngọt mỹ của Lâm Hiểu Vi khiếp sợ nói: “ Tôi thực không phải cố ý, vừa rồi tôi chỉ muốn mang bình thủy tinh bỏ vào trong tủ thôi, không biết vì sao lại bị vấp…tôi, tôi thật không phải cố ý đâu…”
Tiến sĩ Lý Niệm tựa hồ không nghe được Lâm Hiểu Vi đang nói gì, trên sự thật hắn cũng không hề nghe thấy, giờ phút này cho dù có người ghé vào lỗ tai hắn kêu to, hắn một câu cũng không nghe thấy, bởi vì trái tim của hắn đều đã đi theo những mảnh vỡ thủy tinh kia, hoàn toàn dập nát. Được nửa ngày, tiến sĩ Lý Niệm mới hồi phục lại, hai mắt chậm rãi chuyển đỏ, hai tay khẽ run, ngoài miệng lẩm bẩm: “ Máu, máu của tôi, tâm huyết một đời này của tôi..”
Lâm Hiểu Vi mang theo thanh âm khốc khang bối rối nói: “ Tiến sĩ, tôi…tôi thực không phải cố ý đâu…thực xin lỗi…”
“ Lạc, lạc…” Hai hàm răng của tiến sĩ Lý Niệm nghiến kèn kẹt, ma sát sinh ra thanh âm “ lạc, lạc” vang lên trong phòng thí nghiệm nghe thật chói tai dị thường. Hai chân hắn chầm chậm nhũn xuống, cuối cùng quỳ hẳn dưới đất, đưa tay ra quơ vào hư không, tựa hồ muốn bắt vật gì đó, rồi lại bắt không tới. Hai hàng nước mắt nhịn không được rơi dọc theo lớp da mặt nhăn nheo tuôn xuống dưới.
“ Tiến sĩ, xin ngài đừng như vậy, thực xin lỗi, thực xin lỗi a, tiến sĩ…” Lâm Hiểu Vi bởi vì khóc nấc kịch liệt làm cả thân thể lẫn thanh âm đều run lên bần bật.
Hai mắt của tiến sĩ đỏ bừng, đột nhiên ngẩng đầu lên dùng hết toàn lực lớn tiếng rít gào: “ Máu của tôi a!...”
Nước mắt Lâm Hiểu Vi tuôn ra như suối, cũng không còn dám nói chuyện.
“ Được rồi Lý tiến sĩ, Hiểu Vi cũng không hề cố ý đâu.” Một người mặc bộ âu phục bước vào, dáng người có chút béo mập lên tiếng từ phía sau tiến sĩ.
Tiến sĩ tựa hồ lúc này mới ý thức được phía sau hắn còn có một người, nhưng vẫn bảo trì tư thế đang quỳ, chậm rãi lắc đầu, khóc tang nghiêm mặt nức nở nói: “ Phó sở trưởng, ngài không biết mấy thứ này đối với tôi mà nói trọng yếu biết bao nhiêu a. Nó là tâm huyết cả đời này của tôi, máu của tôi a…”
Người đàn ông mập mạp trung niên được gọi là phó sở trưởng cúi người xuống, vỗ nhè nhẹ lên lưng tiến sĩ Lý Niệm, nhẹ giọng an ủi: “ Không sao đâu, máu có thể nghiên cứu lại mà, nhưng thân mình khóc quá thì cũng không tốt.”
“ Nghiên cứu? A a…” Tiến sĩ Lý Niệm lắc đầu vô lực, cười khổ, đây là kết tinh cả đời hắn, nói nghiên cứu là nghiên cứu được sao?
Gene huyết dịch, là thành quả mà tiến sĩ Lý Niệm nghiên cứu hơn mười năm mới có, vốn định dựa vào nó để đi thi giành giải thưởng Nobel vào lúc tuổi già, nhưng hy vọng hôm nay tan biến, đều hủy diệt trong tay cô gái có dung mạo giống như thiên sứ nhưng lại có tâm địa ác độc kia. Nghĩ đến cô gái, tiến sĩ ngẩng đầu lên, ánh mắt mang đầy vẻ oán độc hung hăng giương mắt nhìn khuôn mặt mỹ lệ khiến cho kẻ khác phải mê muội của Lâm Hiểu Vi.
Đối mặt với ánh mắt oán hận của tiến sĩ, Lâm Hiểu Vi nhẹ nhàng run lên, khẽ cắn môi cúi gằm đầu, không dám tiếp xúc cùng ánh mắt của hắn.
Phó sở trưởng hít sâu một hơi: “ Máu chảy hết rồi, thật sự cũng là tổn thất lớn bao nhiêu a…” Dứt lời, ánh mắt như có thâm ý nhìn về phía Lâm Hiểu Vi, khóe miệng lộ ra một nụ cười âm hiểm.
Lâm Hiểu Vi lại run lên dữ dội, biết phó sở trưởng lại đánh chủ ý với nàng. Vị phó sở trưởng này vào lần đầu tiên gặp nàng đã như bị sét đánh, sau đó không ngừng viện cớ để thổ lộ với Lâm Hiểu Vi. Thậm chí còn chính miệng hứa hẹn, nói nếu Lâm Hiểu Vi chịu khuất thân với hắn, hắn nguyện ý ly hôn với người vợ hiện tại, dù là đứa con đã chín tuổi kia cũng không cần. Tên nam nhân xấu xa coi thường việc hôn nhân như thế càng làm Lâm Hiểu Vi cảm thấy ghê tởm, cũng càng ngày càng chán ghét hắn. Chỉ vì nàng phải công tác tại sở nghiên cứu, không thể không mỗi ngày phải tiếp xúc với hắn.
Tuy Lâm Hiểu Vi không chỉ một lần nói thẳng không có khả năng tiếp nhận hắn, nhưng hắn vẫn không từ bỏ ý định, lợi dụng chức vụ thường xuyên tìm cách thân cận nàng. Tựa như lúc này đây, nàng gây ra đại họa, hiện tại cũng chỉ có hắn mới có khả năng giúp nàng. Nhưng hắn tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ giúp nàng giải vây, nhất định sẽ nghĩ ra mục đích xấu xa kia. Nghĩ như vậy, toàn thân Lâm Hiểu Vi không tự chủ được liền lạnh run cầm cập.
Đã có 49 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Phó sở trưởng đi vòng qua Lâm Hiểu Vi đến sát bên giường thây khô đang nằm, lúc đi qua bên người Lâm Hiểu Vi thì làm như cố ý vô tình, dán sát vào người nàng. Lâm Hiểu Vi đã sớm bị dọa đến chết lặng, phản xạ thần kinh khắp toàn thân cũng trở nên chậm chạp rất nhiều, ngay lúc phó sở trưởng đi ngang qua người nàng thì cố tình sờ soạng nhẹ lên người nàng một cái mà nàng cũng không hề có cảm giác.
Từ dưới đất nhặt lên một mảnh thủy tinh vỡ còn dính chút máu, phó sở trưởng lắc đầu thở dài: “ Đáng tiếc sự nghiên cứu nhiều năm như vậy a.”
Tiến sĩ Lý Niệm nghe vậy liền ngồi luôn xuống đất, lão lệ lại tung hoành, chỉ còn thiếu chút là muốn gào lên khóc lớn. Lâm Hiểu Vi cũng đứng yên đó, đầu óc trống rỗng, toàn thân không ngừng run rẩy.
Ho nhẹ một tiếng, phó sở trưởng nói: “ Kỳ thật máu này, trong sở chúng ta vẫn còn một ít.”
“ Cái gì?” Tiến sĩ Lý Niệm nhảy dựng lên từ trên mặt đất, bước nhanh như bay phóng tới bên người phó sở trưởng, đưa tay chụp lấy áo hắn hét lớn: “ Ông nói cái gì?”
“ Tiến sĩ, bình tĩnh một chút.” Phó sở trưởng nói: “ Kỳ thật do chúng ta lo sợ sẽ có loại tình huống này xuất hiện, cho nên từng lấy đi một ít đem cất giữ đề phòng vạn nhất.”
Tiến sĩ vừa mừng vừa sợ, nhịn không được thở mạnh vài hơi. Sợ chính là phó sở trưởng không hổ có danh hiệu là lão hồ ly, lén lút không biết khi nào đã trộm một ít máu tự mình nghiên cứu. Vui là chỉ cần vẫn còn mẫu máu, thì giải thưởng Nobel của hắn vẫn còn có hi vọng.
Phó sở trưởng lộ ra một nụ cười đầy thâm ý, nói: “ Máu thì chúng ta đích xác còn có một chút, chẳng qua…”
Tiến sĩ vội la lên: “ Chẳng qua cái gì? Phó sở trưởng, ông nên biết, đây là tâm huyết cả đời của tôi đó.”
“ Tôi biết, tôi biết.” Phó sở trưởng vẻ mặt khó xử nói: “ Chẳng qua muốn lấy nó thì có sự khó khăn thôi.”
Tiến sĩ ngây ra, thứ này không phải đang ở trên tay phó sở trưởng hay sao chứ? Vậy thì có gì khó khăn? Lập tức lại hiểu được, nguyên lai hắn muốn mượn cơ hội lấy chút ưu đãi.
Tiến sĩ lau nước mắt trên mặt cười nói: “ Vậy phải nhờ phó sở trưởng giúp đỡ, đương nhiên…”
Phó sở trưởng hung hăng trừng mắt liếc nhìn tiến sĩ, làm hắn sợ tới mức lập tức đem những lời trên miệng ngậm nuốt trở về. Khóe mắt phó sở trưởng lại liếc về phía Lâm Hiểu Vi.
Tiến sĩ lập tức hiểu được, quay đầu hướng Lâm Hiểu Vi quát: “ Còn đứng ở trong này làm gì? Nếu không phải có phó sở trưởng giúp cô cầu tình, tôi không lột da cô mới là lạ! Hiện tại lập tức cút ra ngoài cho tôi!”
Lâm Hiểu Vi lau nước mắt chạy ra cửa, phó sở trưởng hung hăng giương mắt nhìn thân hình của Lâm Hiểu Vi, thẳng đến khi thân ảnh của nàng biến mất trong tầm mắt mới nuốt ngụm nước bọt, chuyển nói: “ Máu tôi có thể cho ông, chẳng qua tôi cần một thứ, tiến sĩ sẽ không giấu lại đó chứ?”
Tiến sĩ thay đổi biểu tình vừa rồi, lập tức cười tươi: “ Sẽ không sẽ không, chỉ cần có máu, thứ gì cũng dễ thương lượng.”
Hai lão hồ ly ở trong phòng thí nghiệm tiến hành sự giao dịch xấu xa, cũng không ai phát hiện ra, máu vừa tạt lên trên người thây khô khi nãy đã biến mất không thấy, mà giờ phút này, ngón tay của thây khô đang nằm trên giường đột nhiên, đột nhiên khẽ động một chút.
Đã là nửa đêm, nhân viên công tác trong sở nghiên cứu đều tan sở trở về nhà tiến vào mộng đẹp.
Bên trong văn phòng lặng lẽ yên tĩnh, duy chỉ có tiếng chuông đồng hồ trên tường vang lên tiếng vang “ đích tháp đích tháp” không yên.
Bỗng dưng, một trận tiếng khóc khe khẽ đánh vỡ hết thảy sự yên lặng.
“ Đang! Đang! Đang…” Đúng lúc này, tiếng chuông đêm khuya vang lên mười hai tiếng.
“ Phanh!” Trong văn phòng truyền ra thanh âm đổ vỡ của thủy tinh.
“ A!” Tiếng kinh hô của một cô gái.
Cô gái kinh hoảng cúi người xuống nhặt những mảnh vỡ thủy tinh, vừa nhặt vừa nhẹ giọng nức nở, thỉnh thoảng lại dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt. Nhưng dù nàng có cố gắng lau như thế nào, nước mắt vẫn không ngừng tuôn xuống đầm đìa.
“ Lâm Hiểu Vi, cô có biết cô đã phạm sai lầm lớn?” Lúc ban ngày tiến sĩ Lý Niệm đợi sau khi phó sở trưởng rời đi thì gọi Lâm Hiểu Vi vào hung hăng mắng cho một trận.
Lâm Hiểu Vi vừa lau nước mắt vừa bất lực gật đầu.
“ Cô là phế vật, nếu không phải lão hồ ly phó sở trưởng kia trộm đi chút mẫu máu, tâm huyết đời này của tôi bị cô phá hủy!”
“ Thực xin lỗi…”
“ Thực xin lỗi có cái rắm gì dùng? Thực xin lỗi có thể đem máu trả lại à?”
“ …” Lâm Hiểu Vi không dám nói tiếp, chỉ nhẹ giọng nức nở.
“ Phế vật chỉ biết khóc.” Lý Niệm hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Hiểu Vi, nói: “ Hiện tại tuy phó sở trưởng còn một chút mẫu máu, nhưng…ai!” Tiến sĩ dừng một chút tiếp tục nói: “ Nhưng hắn không chịu dễ dàng cho tôi, tâm huyết đời này của tôi…” Nói xong lời cuối cùng trong thanh âm của tiến sĩ Lý Niệm đã giống như mang theo tiếng khóc.
“ Tiến sĩ, sẽ không đâu.” Lâm Hiểu Vi nức nở nói: “ Đều làm việc cho sở nghiên cứu, phó sở trưởng nhất định sẽ cho ông thôi.”
“ Cô biết cái rắm!” Tiến sĩ Lý Niệm rít gào: “ Lão hồ ly kia không cho hắn chút ưu đãi hắn chịu cho tôi sao? Nói cho cô, không cho hắn chút ngọt ngào, thì dù cho hắn có mang máu đi bỏ cũng tuyệt sẽ không giao cho tôi, dù sao sai lầm này cũng do tôi gánh chịu, hắn có hủy máu cũng không hề tổn thất cái gì.”
Tiến sĩ Lý Niệm dùng sức hít mấy hơi, bình phục một chút cảm xúc, ác hung hăng nói: “ Đến lúc đó nếu tôi có chuyện gì, cô cũng không yên đâu, hết thảy đều do cô tạo thành!”
Lâm Hiểu Vi không khỏi rùng mình, biểu tình hoảng sợ lộ ra trên mặt. Tội danh phá hư tài sản quốc gia không nhẹ, hơn nữa nếu nghiên cứu thành công loại máu này thì lịch sử nhân loại trong tương lai có thể sẽ được thay đổi. Đây không còn là chuyện riêng của Lý Niệm, mà là quan hệ đến vấn đề khoa kỹ quốc gia.
Nhìn thấy biểu tình của Lâm Hiểu Vi, Lý Niệm thật vừa lòng, thở dài thật mạnh nói: “ Không cần sợ thành như vậy, hiện tại sự tình còn chưa nghiêm trọng tới mức đó, chỉ có điều phải xem chúng ta làm sao bổ cứu.”
Lâm Hiểu Vi tuy trẻ tuổi nhưng có thể đảm nhiệm trợ lý cho tiến sĩ tuyệt đối cũng không phải kẻ ngu ngốc, nàng sớm đã đoán được ý tứ của tiến sĩ, dùng sức lau nước mắt, hỏi: “ Tiến sĩ muốn tôi làm sao bổ cứu?”
“ Hiểu Vi, cô là người thông minh, nên biết hậu quả của việc này sẽ như thế nào. Tôi cũng sẽ không quanh co với cô, sự thật máu trong tay phó sở trưởng là có thể lấy trở về, chỉ có điều…” Lý Niệm không chút hảo ý nhìn nhìn Lâm Hiểu Vi, cười dâm nói: “ Chỉ có điều xem cô làm như thế nào.”
Gương mặt Lâm Hiểu Vi lập tức biến thành trắng bệch, vô lực lui về phía sau mấy bước, thật vất vả mới đứng vững thân hình. Tuy nàng đã sớm biết ý tưởng của tiến sĩ và phó sở trưởng, nhưng giờ phút này nghe chính tiến sĩ nói ra nên trong thời gian ngắn khó có thể tiếp nhận.
“ Lâm Hiểu Vi!” Tiến sĩ giương mắt nhìn nàng gằn từng tiếng lạnh lùng: “ Ngẫm lại hậu quả đi, ngẫm lại thân thể cùng hậu quả thứ nào quan trọng hơn!”
Tiến sĩ Lý Niệm không để ý tới sự sững sờ của Lâm Hiểu Vi, đứng lên bỏ đi. Lúc đi qua bên người nàng lại nói: “ Nếu cô nghĩ thông suốt, tối nay lúc mười hai giờ đến văn phòng, nhớ rõ mặc cho xinh đẹp một chút.” Lại hung hăng uy hiếp: “ Nếu cô còn không nghĩ cho thông, thì chuẩn bị nửa đời sau ngồi trong ngục giam đi.”
Đã có 49 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Nghĩ như vậy, Lâm Hiểu Vi đã khóc không ra tiếng, đời này nàng chưa từng làm ra bất cứ chuyện gì có lỗi với người khác, vì sao ông trời lại trừng phạt nàng như vậy? Tưởng tượng đến khuôn mặt béo phì như con heo luộc của phó sở trưởng, cặp mắt dâm đãng, trong lòng Lâm Hiểu Vi đã cảm thấy vô cùng ghê tởm. Nếu có thể được lựa chọn, nàng thà chọn cái chết cũng không muốn phó sở trưởng sờ vào người nàng dù chỉ một chút. Đáng tiếc nàng không còn đường lựa chọn, bởi vì đây không chỉ quan hệ đến nửa đời sau của nàng, chủ yếu chính là nàng không buông bỏ được cha mẹ luôn yêu thương nàng. Cha mẹ chỉ có một mình nàng, mệt chết mệt sống hơn nửa đời đều là vì nuôi dưỡng nàng thành người. Nếu nàng phải vào tù, thì làm sao nàng nhẫn tâm để cho cha mẹ tuổi già cô khổ không nơi nương tựa. Cho nên, nàng đành lựa chọn đến đây, lựa chọn đầu hàng phó sở trưởng.
Khóc, giờ phút này nàng chỉ còn biết dùng cách khóc để kháng nghị vận mệnh bất công.
Vận mệnh luôn tàn khốc, ác mộng luôn vô thanh vô tức mà đi vào. Chính như lúc này, ác mộng đã vô thanh vô tức đi vào phía sau Lâm Hiểu Vi.
Một bàn tay, một bàn tay của ác ma đang thò ra từ sau lưng Lâm Hiểu Vi, gắt gao ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng.
“ A!” Lâm Hiểu Vi kêu lên một tiếng sợ hãi, đột nhiên ý thức được hắn đã đến đây. Bối rối, suy nghĩ của nàng như vô số ruồi bọ bay loạn chung quanh, nàng đã không biết làm sao đi đối mặt trường hợp sắp đến.
“ Tiểu bảo bối.” Gương mặt ghê tởm của tên phó sở trưởng dán sát trên gương mặt bóng loáng của Lâm Hiểu Vi nhẹ nhàng ma sát, dùng thanh âm mà hắn cho rằng ôn nhu nhất nói: “ Tôi biết cô nhất định sẽ đến, chung quy cô trốn không thoát bàn tay của tôi đâu, hắc hắc.”
Phó sở trưởng nắm lấy hai vai Lâm Hiểu Vi nhẹ nhàng xoay nàng lại, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp mang theo vẻ kinh hoảng, đắc ý cười nói: “ Bảo bối, cô biết không, từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô cũng đã yêu cô rồi, hôm nay, rốt cục tôi có thể có được cô. Ha ha ha ha.” Cười xong, như con sói hoang đói khát nhìn thấy con dê con bổ nhào lên người Lâm Hiểu Vi.
“ Không!” Lâm Hiểu Vi tỉnh táo lại thét lên một tiếng, dùng hết toàn lực đẩy phó sở trưởng ra khóc ròng nói: “ Phó sở trưởng, cầu xin ông buông tha cho tôi đi.”
“ Buông tha cô? Hắc hắc, tôi muốn cô đã muốn lâu như vậy, như thế nào lại dễ dàng buông tha cô?”
Lâm Hiểu Vi không ngừng lắc đầu khóc ròng nói: “ Tôi cầu xin ông, tôi cầu xin ông...”
“ Cầu tôi? Hừ, đừng quên tối hôm nay là cô tự mình tới, tôi không có bức cô.”
Lâm Hiểu Vi ngây ra, nghĩ đến đúng là tối nay mình đích thật đã chuẩn bị hi sinh, nhưng đến thời khắc mấu chốt, nàng không qua được cửa ải chính mình.
Cha mẹ Lâm Hiểu Vi đều là thành phần trí thức, có thể là bởi vì sự ảnh hưởng của gia đình, nên nàng vẫn luôn rất bảo thủ, ngay cả quần áo bình thường cũng không dám hở hang phơi bày. Đối với nữ tử Trung Quốc điển hình như vậy, quan niệm trinh thao đương nhiên là phi thường tôn trọng. Nàng chỉ mong ước cả đời này chỉ yêu một nam nhân, đương nhiên cũng muốn mang thân thể trong sạch của mình cấp cho nam nhân mà mình yêu nhất. Trong lòng nàng vị bạch mã hoàng tử phải phi thường anh tuấn, ý cao chí lớn, có một trái tim nhân ái cứu khốn phò nguy. Đáng tiếc cho mãi đến nay nam nhân này đều chưa từng xuất hiện, mà vây quanh người nàng từ nhỏ đến lớn đều chỉ là những nam nhân xấu xa thèm thuồng sắc đẹp của nàng. Bạch mã vương tử còn chưa kịp xuất hiện, hiện tại nàng lại phải hiến thân cho tên nam nhân phó sở trưởng ghê tởm trước mặt, nàng làm sao chịu đựng nổi?
Không, tuyệt không thể!
Nhìn gương mặt làm người ta phải ghê tởm của phó sở trưởng lại sà tới gần, trong khoảnh khắc Lâm Hiểu Vi liền hạ quyết tâm, lập tức giãy dụa thoát khỏi ma trảo, liều mạng hướng ra phía ngoài cửa chạy tới.
Sự phản kháng của Lâm Hiểu Vi tựa hồ càng thêm kích thích dục vọng của phó sở trưởng, hắn nhìn bóng dáng nàng càng chạy càng xa, liếm liếm môi cười dâm: “ Chơi trò đuổi bắt sao? Ân, như vậy một lát càng thêm kích thích, hắc hắc hắc hắc.”
Chạy, chạy đi đâu? Chạy sao? Nàng không biết, cũng không quản nhiều như vậy, chỉ biết tận lực mà chạy, rời xa phó sở trưởng càng xa càng tốt.
“ Phanh!” Đóng mạnh cánh cửa cuối cùng, Lâm Hiểu Vi dựa vào cửa thở dốc từng hơi.
Trái tim, nhảy lên dữ dội, tựa hồ đem hết không khí trong phổi đè ép ra ngoài, làm cho nàng hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Đợi hồi lâu, ngoài cửa không có thanh âm gì, có thể phó sở trưởng tạm thời còn chưa tìm được tới nơi này. Nàng có chút buông lỏng trái tim, hít sâu một hơi, mới nhìn quanh bốn phía.
Trời! Là phòng thí nghiệm, lại là phòng thí nghiệm. Chính là căn phòng thí nghiệm này, phá hư giấc mộng của nàng, làm nàng phải chịu bao khuất nhục. Không nghĩ tới chạy một vòng lại chạy trở về trong này.
Nước mắt, lại như vỡ đê.
“ Oanh!” Lúc này cánh cửa Lâm Hiểu Vi đang dựa vào bị chấn động mạnh, làm cơ thể nàng bị bật ra.
“ Không!” Nàng lập tức liền phản ứng, xoay người dùng hết toàn lực gắt gao giữ chặt cửa.
“ Oanh! Oanh! Oanh...” Tiếng phá cửa liên tiếp truyền đến, trong tai Lâm Hiểu Vi nghe như tiếng bước chân ngày tận thế của thế giới đang đến gần, càng đến càng gần...Khóa cửa bắt đầu di chuyển.
“ Ba!” Cửa khóa không chịu nổi sự công kích mạnh mẽ rốt cục “ đầu hàng”.
“ A!” Lâm Hiểu Vi té ngã xuống đất, ngoài cửa xuất hiện một thân ảnh, một thân ảnh của ma quỷ.
Nương theo ánh sáng yếu ớt xuyên thấu qua cửa sổ tiến vào, ánh trăng mỏng manh, phó sở trưởng giương mắt gắt gao chằm chằm vào đôi chân lộ ra dưới quần của Lâm Hiểu Vi, hung hăng nuốt ngụm nước bọt, như con sói đói ập về phía con dê con đang run cầm cập.
“ Đừng!” Lâm Hiểu Vi giãy dụa, phòng thủ phòng tuyến cuối cùng của chính mình.
“ Tê!” Chiếc áo nàng nắm chặt bị phó sở trưởng xé toạt từng mảnh.
Lâm Hiểu Vi lấy tay đánh, dùng chân đá, thậm chí dùng răng cắn cũng không thể đẩy ra cơ thể béo mập của tên phó sở trưởng ra khỏi người mình, nàng cảm thấy chiếc quần lụa mỏng trên người mình đã bị xé nát, bàn tay thô tháo ghê tởm của tên phó sở trưởng đang sờ loạn khắp trên người nàng.
“ Không!” Lâm Hiểu Vi dùng toàn lực cuối cùng đem đầu của mình hung hăng đánh vào trên mặt tên phó sở trưởng.
Tên phó sở trưởng nhất thời bị đánh mạnh vào mặt làm hoa mắt, tạm thời dừng lại sự xâm phạm đối với Lâm Hiểu Vi. Nàng biết thời cơ duy nhất không thể bỏ lỡ, lập tức dùng toàn lực đẩy mạnh hắn ra, chạy về phía sau, nhưng trong cơn bối rối lại không hề phát hiện, chính mình lại chạy ngược phương hướng cánh cửa ra ngoài. Mà cánh cửa kia cũng là lối ra duy nhất trong phòng thí nghiệm.
“ Hắc hắc hắc hắc...” Tiếng cười dâm đãng của phó sở trưởng vang lên, hiển nhiên hắn đã hồi phục lại. Mà lúc này Lâm Hiểu Vi cũng đã phát hiện, chính mình vừa phạm phải sai lầm lớn, vừa rồi nàng lại không chạy ra ngoài, mà lại chạy ngược sâu vào trong, hiện muốn chạy trở ra cũng đã không còn kịp rồi.
“ Không, không, cầu xin ông...cầu xin ông...” Lâm Hiểu Vi gắt gao kéo lại quần áo đã rách nát không chịu nổi trên người, nước mắt tuôn đầm đìa bật lui ra phía sau từng bước.
“ Không?” Phó sở trưởng hướng Lâm Hiểu Vi sà tới, tựa hồ thật hân thưởng biểu tình lúc này của con mồi.
Lâm Hiểu Vi bước lui từng bước ra sau, bảo trì khoảng cách cùng phó sở trưởng. Bỗng dưng nàng phát giác mình đã không còn đường lui, phía sau nàng là một chiếc giường, trên giường là cụ thây khô vạn năm đang nằm.
Ánh mắt tên phó sở trưởng tỏa sáng gắt gao nhìn chằm chằm những bộ phận bộc lộ ra trên người Lâm Hiểu Vi, dùng sức lau nước bọt chảy xuống khóe miệng, lại hướng Lâm Hiểu Vi chộp tới.
Đã có 48 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
“ Đừng!” Lâm Hiểu Vi dùng sức đẩy mạnh thân thể phó sở trưởng, kêu lên: “ Phó sở trưởng, cầu xin ông, đừng…”
“ Cô kêu đi, cô dùng sức mà kêu đi.” Phó sở trưởng bất chấp nước miếng chảy ròng, một tay gắt gao ôm eo Lâm Hiểu Vi, một tay chạy loạn sờ soạng chung quanh người nàng, vẻ mặt hưng phấn nói: “ Cô càng kêu to tôi càng hưng phấn, cô kêu đi, dùng sức kêu đi, ha ha ha ha.”
Lâm Hiểu Vi liều mạng phản kháng, bất đắc dĩ khí lực của nàng chỉ còn quá yếu, ngăn cản không nổi bàn tay ác ma của tên phó sở trưởng sờ loạn chung quanh người nàng. Bỗng dưng, toàn thân Lâm Hiểu Vi run lên, cảm thấy bàn tay ác ma ghê tởm của tên phó sở trưởng đã chạy tới mảnh đất bên cạnh cấm khu trên người nàng. Lâm Hiểu Vi dùng sức giữ chặt tay tên phó sở trưởng, đồng thời dùng hết toàn lực hô to: “ Cứu mạng!”
Tên phó sở trưởng “ hắc hắc” cười, đưa gương mặt béo nộn kề sát tới thò đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm lại mặt Lâm Hiểu Vi một chút. Lâm Hiểu Vi ghê tởm xoay mặt đi, tên phó sở trưởng khẽ cười nói: “ Tiểu bảo bối, cô dùng sức kêu đi. Cô có kêu phá cổ họng cũng không có ai đến cứu cô đâu, đây là lúc nào, cả sở nghiên cứu trừ cô và tôi ra cũng chỉ có thây khô quỷ này thôi.”
Lâm Hiểu Vi không chút sức lực, khóc than cầu xin: “ Phó sở trưởng, cầu xin ông buông tha cho tôi đi, ông muốn tôi làm trâu làm ngựa tôi cũng nguyện ý, cầu xin ông đừng làm như vậy, cầu xin ông…ô…”
Tên phó sở trưởng thò đầu lưỡi liếm liếm vành môi thâm khô ráo, hai mắt tỏa ánh sáng dâm dục, mỉm cười, bàn tay dán trên người Lâm Hiểu Vi bỗng nhiên xé mạnh một cái, trong tiếng kêu sợ hãi của Lâm Hiểu Vi đã xé đi một mảnh quần áo lớn.
Bàn tay ghê tởm của tên phó sở trưởng đang ôm ngang eo Lâm Hiểu Vi bỗng nhiên chạy lên, gắt gao chụp lấy tóc của nàng kéo bật ngửa đầu nàng ra sau thật đau đớn, gã cười dâm nói: “ Buông tha cô? Tôi thèm cô thèm tới phát điên, thật vất vả mới đợi được cơ hội như vậy, cô nói tôi sẽ buông tha cho cô sao chứ? Huống chi cũng là cô tự nguyện, hắc hắc hắc hắc.”
Lâm Hiểu Vi bị kéo giật ngửa đầu ra sau, toàn thân không còn chút khí lực, chỉ có thể liều mạng lắc mạnh đầu khóc ròng nói: “ Đừng a, cầu xin ông, tôi cầu xin ông…”
“ Cô cầu xin tôi?” Tên phó sở trưởng dùng sức hít thở vài hơi, đưa tay xé nát quần áo còn thừa trên người Lâm Hiểu Vi, vừa xé vừa điên cuồng kêu lên: “ Cô cầu xin đi! Cô kêu đi! Con đàn bà giả vờ thanh cao, mày kêu đi, tao muốn mày kêu, mày càng kêu thì một lát tao càng làm cho mày kêu càng hưng phấn…”
Lâm Hiểu Vi không có khí lực đi ngăn cản động tác của tên phó sở trưởng, chỉ có thể liều mạng lắc đầu khóc.
Rất nhanh gã đã xé nát hết quần áo toàn thân Lâm Hiểu Vi không còn một mảnh, một thân thể khiết bạch hoàn mỹ hiện ra ngay trước mặt hắn. Tên phó sở trưởng liều mạng hít mạnh, hai mắt lóe ra, gấp không kịp đợi muốn đẩy cả người Lâm Hiểu Vi ngã ngửa ra trên giường.
Lâm Hiểu Vi kinh hô một tiếng, cả người té ngửa ra trên giường, một mùi hôi thối gay mũi nhất thời xông lên.
Trong bối rối Lâm Hiểu Vi bỗng nhiên cảm thấy bàn tay mình tựa hồ vừa đụng tới vật cứng nào đó, cũng không quản ba bảy hai mươi mốt trở tay chụp lấy vật cứng đó hướng tên phó sở trưởng đánh tới.
“ A!” Tên phó sở trưởng ôm đầu nhảy ngược về phía sau. Lúc này Lâm Hiểu Vi mới phát hiện trong tay mình đang cầm chính là chủy thủ có tạo hình kỳ quái cắm ngay tim của cụ thây khô.
Trong nháy mắt, đầu tiên nàng liền cảm thấy ghê tởm. Cầm trên tay một thanh giống chủy thủ đã được cắm trên một cụ thi thể ít nhất là ngàn năm, làm sao có thể làm cho người ta không ghê tởm. Nhưng lúc này Lâm Hiểu Vi vẫn còn điểm lý trí, nàng biết thanh chủy thủ tạo hình kỳ quái này là bùa hộ thân cuối cùng trong giờ phút này của mình, nếu chỉ vì ghê tởm mà vứt bỏ nó đi, như vậy nàng cũng coi như xong rồi, sẽ trở thành vật hi sinh cho giao dịch ghê tởm xấu xa giữa tên tiến sĩ cùng tên phó sở trưởng.
Lúc này tên phó sở trưởng cũng nhìn thấy được chủy thủ trong tay Lâm Hiểu Vi, hắn biết đó chính là vật cắm trên người cụ thây khô, quát: “ Lâm Hiểu Vi, cô đang phá hư tài sản quốc gia!”
Lâm Hiểu Vi ngây ra, chỉ liều mạng lắc đầu thật mạnh khóc lớn.
Phó sở trưởng âm hiểm cười, tiếp tục nói: “ Cô có biết ngay cả tôi cũng không dám tùy tiện động tới cụ thây khô kia? Cô làm được, cô chờ đi, chờ ngồi tù đi!” Nhìn thấy hình dáng ngây ngốc sợ hãi của Lâm Hiểu Vi, tên phó sở trưởng đột nhiên đề cao thanh âm quát: “ Lâm Hiểu Vi!”
Toàn thân Lâm Hiểu Vi chấn động mãnh liệt. Tên phó sở trưởng lập tức xông lên chụp lấy cổ tay cầm chủy thủ của Lâm Hiểu Vi, dùng sức bẻ mạnh, Lâm Hiểu Vi đau đớn liền buông lỏng tay ra.
“ Đinh…” Chủy thủ rơi xuống đất phát ra thanh âm thanh thúy quanh quẩn bên trong phòng thí nghiệm, đối với Lâm Hiểu Vi mà nói đây là thanh âm ngày tận thế.
Tên phó sở trưởng thừa dịp gắt gao ôm lấy Lâm Hiểu Vi.
Nàng cắn chặt răng không hề phát ra được một thanh âm nào, nước mắt tràn xuống dưới, tùy ý cho bàn tay tội ác của tên phó sở trưởng sờ soạng khắp người mình. Nàng biết lúc này phản kháng đã không còn ý nghĩa, duy chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng giương mắt nhìn gương mặt béo phì làm người ta muốn ói kia.
Kích thích. Sự kích thích chưa từng có đánh sâu vào đại não tên phó sở trưởng. Không chỉ đại não, thần kinh toàn thân hắn đều ở trong trạng thái hưng phấn cực độ. Hắn thập phần hưởng thụ loại kích thích chưa từng có này.
Bàn tay ghê tởm của tên phó sở trưởng nắm lấy cánh tay của cụ thây khô nằm sau lưng Lâm Hiểu Vi, kéo hắn lôi xuống giường, sau đó ấn ngã Lâm Hiểu Vi ngã ngửa ra trên giường.
“ Vương tử trong mộng, thực xin lỗi…” Trong nháy mắt, bất đắc dĩ, khuất nhục, bi ai, phẫn nộ…những cảm xúc dũng mãnh tràn khắp trong lòng. Lâm Hiểu Vi nhắm mắt lại, nước mắt đầm đìa rơi xuống, làm ướt cả tấm vải trải giường bên dưới.
Tên phó sở trưởng đã ở vào tình trạng hưng phấn cực độ, hắn tạm thời dừng lại hành động công kích Lâm Hiểu Vi, vội vàng định cởi đi quần áo của chính mình. Có lẽ quá nóng vội, chiếc áo sơ mi cũng bị xé đứt vài hạt nút áo.
Nhưng vào lúc này, một bàn tay từ sau lưng tên phó sở trưởng nhẹ nhàng đặt lên vai hắn.
“ Cút ngay!” Tên phó sở trưởng thò tay ngược lên hất mạnh bàn tay đặt trên vai hắn, chuẩn bị hướng Lâm Hiểu Vi đang run bần bật nằm trên giường triển khai sự xâm nhập cuối cùng. Đột nhiên, hắn dừng lại. Bởi vì hắn đột nhiên nghĩ đến hiện tại cả sở nghiên cứu chỉ có hắn cùng Lâm Hiểu Vi hai người, vậy là ai vừa chụp vào bả vai hắn? Một cỗ lãnh khí chạy dọc từ sống lưng hắn ngược xông lên đại não, toàn thân hắn rùng mình thật mạnh.
Hắn chậm rãi xoay người lại.
Một khắc đó, gió dừng lại, thời gian dừng lại, tên phó sở trưởng cảm thấy nhịp tim của mình cũng đang dừng lại, toàn thế giới ở trong nháy mắt liền dừng lại.
Chỉ có đồng tử của tên phó sở trưởng đang mở rộng, không ngừng mở rộng…
Một bàn tay khô héo đang chậm rãi hướng trên cổ hắn đưa tới, bàn tay thật chậm, nhưng tên phó sở trưởng cảm thấy chính mình không thể động, thậm chí ngay cả thanh âm cũng không thể phát ra. Chỉ có thể bất lực nhìn bàn tay kia đang tiến đến càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…
“ A…!” Tên phó sở trưởng dùng hết toàn lực phát ra tiếng thét lớn.
Lâm Hiểu Vi nằm trên giường tựa hồ cảm thấy sự khác thường chung quanh, vừa rồi tên phó sở trưởng đột nhiên dừng lại hành động xâm phạm nàng, tiếp theo lại nghe tiếng hắn hét lên, đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ hắn đi rồi? Không có khả năng, hắn tuyệt không có khả năng lại “ thiện lương” như vậy. Chẳng lẽ hắn đã xảy ra chuyện?
Nàng chậm rãi mở to mắt, bởi vì nước mắt nhạt nhòa làm trở ngại tầm mắt, nàng chỉ nhìn thấy có một đoàn vật thể tối đen ở bên cạnh đang không ngừng vặn vẹo. Dùng sức lau khô nước mắt nàng lại mở to mắt…Nàng xem thấy, nàng xem thấy…
“ A!” Cả sở nghiên cứu vang lên tiếng thét kinh hoàng của Lâm Hiểu Vi…
Đã có 48 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
“ Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh.” Lâm Hiểu Vi cảm thấy có người đang nhẹ nhàng vỗ vào mặt mình.
“ Ngô.” Nàng khẽ mở mắt, nhập vào ánh mắt đầu tiên là một gương mặt đàn ông lạ lẫm.
“ Cô ấy tỉnh, tỉnh rồi.” Người đàn ông kia hét lớn, bên cạnh nhất thời liền ầm ĩ.
Lúc này Lâm Hiểu Vi mới phát hiện ngoài cửa có một đám người tụ tập, mà bên trong phòng còn có một đám cảnh sát.
Lâm Hiểu Vi cảm thấy đầu còn đau đớn, nhẹ nhàng nhu huyệt thái dương ngồi dậy. Một món đồ quần áo phủ trên người nàng chậm rãi rơi xuống, nhất thời một mảnh xuân quang vô ngần.
“ A!” Lúc này nàng mới phát hiện trên người mình không còn thứ gì che đậy, duy nhất có thể che chở chỉ là một chiếc áo lớn phủ trên người mình. Mà người đàn ông trước mặt đang nhìn nàng nuốt nước miếng. Lâm Hiểu Vi vội vàng kéo mạnh chiếc áo che lên người.
“ Khái.” Một gã cảnh sát trẻ tuổi vội ho khan một tiếng hỏi: “ Cô là Lâm Hiểu Vi phải không?” Hắn gắt gao giương mắt nhìn gương mặt động lòng người của nàng cùng thân thể mê người, trong ánh mắt lộ ra thần thái luyến tiếc ham muốn.
Lâm Hiểu Vi dùng ánh mắt chán ghét nhìn hắn mới gật gật đầu.
Tên cảnh viên kia xấu hổ không nói ra lời. Một cảnh sát lớn tuổi đứng bên cạnh hắn liền hỏi tiếp: “ Buổi tối ngày hôm qua ở trong này đã xảy ra chuyện gì?”
Chuyện gì? Lúc này Lâm Hiểu Vi mới nhớ tới chuyện “ kinh tâm động phách” xảy ra tối hôm qua, nhịn không được rùng mình một cái.
“ Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Tên cảnh sát lớn tuổi lại hỏi.
“ Phó sở trưởng…” Nghĩ đến gương mặt làm kẻ khác phải buồn nôn của tên phó sở trưởng, Lâm Hiểu Vi liền tức giận đến toàn thân phát run.
“ Là hắn sao?” Tên cảnh sát vạch ra một tấm vải trắng che phủ trên mặt đất, lộ ra gương mặt tái nhợt của tên phó sở trưởng.
“ Ông!” Suy nghĩ trong đầu Lâm Hiểu Vi nhất thời như ruồi bọ bay loạn khắp nơi chung quanh.
Hắn chết?
Hắn chết?
Hắn chết!
Nhìn thấy gương mặt tràn ngập sợ hãi kia, nàng mới tin tưởng rằng những gì mình nhìn thấy tối hôm qua đều là sự thật.
Hắn bị “ Hắn” giết chết.
Là cụ thây khô.
Nàng chính mắt nhìn thấy cụ thây khô cắn cổ hắn, đôi mắt hắn trợn trừng há hốc miệng nhưng không phát xuất ra một chút thanh âm. Mà cả khuôn mặt béo mập của hắn với tốc độ có thể dùng mắt thường nhìn thấy được nhanh chóng héo rút đi xuống, sau đó nàng kinh hoàng đến hôn mê…
Vừa nhớ tới quá trình cả đêm hôm qua xảy ra, phản ứng đầu tiên của nàng chính là ảo giác. Một cụ thây khô đã chết mấy vạn năm làm sao có thể đứng dậy giết người? Cho nên nàng nghĩ mình gặp ảo giác, là khát vọng từ sâu trong nội tâm, nàng hy vọng hắn chết. Vừa rồi nàng đã nghĩ mình đã bị tên phó sở trưởng ô nhục, mà nhiều cảnh sát đã đến đây, nàng nghĩ chắc là tên phó sở trưởng vì hãm hiếp mình nên đã bị bắt. Như thế nào biết, hắn lại chết rồi…
Nguyên lai nhân viên lao công của sở nghiên cứu đi làm sớm, phát hiện khắp nơi đều vô cùng hỗn độn, người đó tra xét chung quanh một chút mới phát hiện phó sở trưởng đã chết trong phòng thí nghiệm cùng Lâm Hiểu Vi đang hôn mê.
Lâm Hiểu Vi cố gắng bình phục lại cảm xúc của mình mới hỏi: “ Hắn vì sao mà chết vậy?”
“ Mất quá nhiều máu.” Tên cảnh sát kia thoáng dừng lại nói tiếp: “ Ngô, nên nói là sạch sẽ máu, trong cơ thể hắn không còn chút máu nào.” Tên cảnh sát nói xong giương mắt nhìn Lâm Hiểu Vi, hy vọng nàng có thể cho đáp án.
“ Không còn máu?” Nàng nhớ rõ cụ thây khô đích thật là cắn mạnh vào cổ tên phó sở trưởng. Lại nhìn tới phó sở trưởng đang nằm trên mặt đất, trước kia du quang đầy mặt, hiện tại lại héo rút tái mét cũng đủ biết nguyên nhân. “ Quỷ hút máu!” Lâm Hiểu Vi nghĩ tới danh từ này trước tiên.
“ Còn cụ thây khô kia?” Tưởng tượng đến cụ thây khô, Lâm Hiểu Vi đã lạnh run.
Cảnh sát lại vạch một tấm vải trắng khác trên mặt đất, hỏi: “ Thứ này sao?”
Lâm Hiểu Vi lại rùng mình, đúng là cụ thây khô đang nằm trên mặt đất. Phó sở trưởng là hắn giết chết, vì sao hắn lại không giết mình?
“ Tối hôm qua rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vì sao hắn lại chết? Vì sao quần áo của cô bị xé nát?” Tên cảnh sát lại truy hỏi.
Lâm Hiểu Vi phục hồi tinh thần lại, đáp: “ Sự tình là như thế này…”
Lâm Hiểu Vi kể lại đầu đuôi sự tình, nói xong lời cuối nàng đã khóc không ra tiếng.
“ Ngô.” Một cảnh sát già vẫn im lặng không lên tiếng đột nhiên vuốt cằm hỏi: “ Cô là nói sau đó cô hôn mê đi, không biết vì sao hắn lại chết?”
“ Phải.” Dù sao Lâm Hiểu Vi vẫn còn chút lý trí, nàng biết nếu nói ra là cụ thây khô kia giết người nhất định không ai tin nàng, nếu làm không hay còn có thể để cho đám cảnh sát nghĩ nàng là hung thủ. Biện pháp tốt nhất là nói mình bị ngất xỉu, không thấy được một màn cuối cùng. Mà những chuyện trước đó đều là chân thật, từ đủ loại dấu hiệu tại hiện trường mà xem, không đến phiên bọn họ không tin.
“ Báo cáo đội trưởng!” Ngoài cửa tiến vào một vị cảnh sát hướng vị cảnh sát già làm lễ mới nói: “ Có kết quả.”
“ Thế nào?”
“ Thanh chủy thủ kia có lưu lại dấu vân tay.”
“ Có tra ra là ai hay không?”
“ Là của Lâm Hiểu Vi.”
Vị cảnh sát già được gọi là đội trưởng nhìn về phía Lâm Hiểu Vi đang ngồi trên giường.
Lâm Hiểu Vi gật đầu nói: “ Chính là chủy thủ tôi vừa nói là rút ra từ trên người cụ thây khô.”
“ Thực xin lỗi.” Vị đội trưởng nói: “ Tuy chúng tôi cũng tin tưởng lời cô nói là sự thật, nhưng theo trình tự cô phải đi theo chúng tôi về cục cảnh sát làm bản tường trình.”
“ Được.” Lâm Hiểu Vi gật đầu lại nghiêm mặt khiếp khiếp nói: “ Tôi có thể về nhà thay quần áo trước không?”
Gương mặt xinh đẹp chợt thẹn thùng đỏ ửng, làm những người đang có mặt không khỏi thần hồn điên đảo.
“ Khái!” Vị đội trưởng ho khan một tiếng, làm mọi người từ trong mơ màng tỉnh lại. Hắn lập tức an bài hai nữ cảnh sát đi tìm bộ quần áo cấp cho Lâm Hiểu Vi tạm thời mặc vào, sau đó đưa nàng về nhà thay quần áo, rồi mới đến cục cảnh sát khai khẩu cung.
“ Anh tin tưởng lời của cô ta sao?” Lâm Hiểu Vi đi rồi, một gã cảnh sát trung niên nhìn đội trưởng hỏi.
“ Tin hay không không quan trọng, trọng yếu chính là những dấu hiệu hiện trường hoàn toàn trùng khớp với lời khai của cô ta.”
“ Ngô.” Vị cảnh sát trung niên vuốt cằm thì thào lẩm bẩm: “ Nếu dùng thanh chủy thủ kia giết người thì máu sẽ phải lưu khắp mặt đất. Nhưng rất kỳ quái, trên mặt đất vốn không hề có vết máu nào, như vậy máu của hắn đã đi đâu?”
“ Đích xác thật khó giải quyết.” Đội trưởng nhìn viên cảnh sát mới vào hỏi: “ Báo cáo của pháp y đã có chưa?”
“ Đã có.”
“ Báo cáo nói như thế nào?”
“ Người chết, toàn thân hoàn toàn rút hết máu. Không hề có vết thương trí mệnh, chẳng qua ở trên cổ có chút kỳ quái.”
Đội trưởng cùng vị cảnh sát trung niên không hẹn mà cùng nhìn về phía thi thể tên phó sở trưởng, bởi vì không còn chút máu, cả thân hình mập béo của hắn héo rút xám ngắt lại, trên cổ có một điểm đã phát ra màu xanh.
Cảnh sát trung niên hỏi: “ Như thế nào lại như vậy? Là thứ gì tạo thành?”
“ Còn chưa tra ra được.”
Đội trưởng khom người xuống nhìn kỹ một chút, dùng ngón trở sờ sờ vào địa phương phát ra màu xanh trên thi thể tên phó sở trưởng, lầm bầm làu bàu nói: “ Kỳ quái.” Nói xong lại xoay người nhìn về phía cảnh sát trung niên đứng bên cạnh.
Ánh mắt cảnh sát trung niên gắt gao nhìn dấu vết màu xanh trên thi thể phó sở trưởng, cau chặt mày như đang nghĩ đến điều gì đó.
Đội trưởng cười khổ lắc đầu, lại quay đầu nhìn viên cảnh sát phía sau nói: “ Lưu lại hai người bảo hộ hiện trường, những người khác về cục cảnh sát trước. Còn nữa, “ thỉnh” luôn tiến sĩ Lý Niệm đến cảnh cục lấy lời khai.”
Đã có 51 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia