Thoáng qua đã đến buổi chiều, Lâm Băng và Lâm Phong cũng đã hoàn thành một buổi học, được Lê Ân Tĩnh nhiệt tình đưa về tận nhà.
Không thể không nói, mị lực của Lê Ân Tĩnh thực sự rất lớn, kể từ lần đầu gặp mặt ở nơi dịch chuyển bí mật, đến nay mới có vài ngày mà nàng đã có thể thân với Lâm Phong. Ừm, trong mắt Lâm Hàn chính là thân mật, ít ra thằng nhãi này đã gọi Lê Ân Tĩnh một tiếng dì, còn với hắn, Lâm Phong tuyệt đối sẽ không gọi cha!
Đây là đạo lý gì? Lâm Hàn tuy rằng nóng gần chết, nhưng cũng chỉ có thể đánh gãy răng nuốt vào bụng. Dù sao hắn biết Lâm Phong vẫn còn khúc mắc với mình, dưa xanh hái không có ngọt a!
Rồi từ từ mọi chuyện sẽ tốt thôi! Lâm Hàn tin là như thế!
- Chào mừng Băng nhi về nhà!
Lâm Hàn giang rộng hai tay, tươi cười rạng rỡ chào đón con gái.
- Cha!
Lâm Băng cũng mừng rỡ nhào tới, ôm chặt lấy cổ Lâm Hàn, thuận thế để hắn bế nàng lên.
- Cha! Con muốn ăn thịt dê nướng!
Băng nhi đáng thương xoa xoa cái bụng nhỏ, ánh mắt lại mơ hồ u oán nhìn qua Lê Ân Tĩnh.
Không cần nói cũng biết, bé con này chắc chắn lại vòi vĩnh dì Ân Tĩnh, sau đó bị cương quyết, hoặc là khéo léo từ chối rồi.
Lâm Hàn lảo đảo suýt xỉu, cảm thấy có vài con quạ đen đang quác quác bay qua đầu mình. Má phải giật liên hồi, Lâm Hàn cố nín lại xúc động muốn đánh mông con bé này mấy cái! Quá bạc bẽo, quá thực dụng, quá đau lòng người làm cha như hắn rồi!
- Không được! Còn nhỏ đã ngang ngược thích chiều chuộng như vậy, mai này lớn lên chẳng phải làm loạn sao? Thịt nướng có thể ăn, nhưng không thể ăn nhiều, sẽ có hại cho thân thể!
Lâm Hàn còn chưa nói gì, Lê Ân Tĩnh đã nghiêm mặt nói, rất có khí thế của nhà giáo mẫu mực.
Lâm Băng không thể làm gì, chỉ biết rưng rưng nhìn qua Lâm Hàn, đôi mắt to tròn rưng rưng như sắp khóc kia khiến Lâm Hàn suýt nữa sụp đổ.
- Băng nhi! Đừng vòi vĩnh cha nữa, ông bà nội đang chờ bữa tối, mau vào đi!
Lâm Hàn đang khó xử, Tuyết Thiên Lăng không biết từ bao giờ đã xuất hiện, một câu nói nhàn nhạt lại làm Băng nhi sợ tới rụt đầu lại. Mặc dù mẹ rất ôn nhu, nhưng lúc nào nghiêm túc cũng rất đáng sợ nha! Băng nhi không dám làm trái, chỉ có thể le cái lưỡi đáng yêu, làm bộ sợ hãi rùng mình trước mặt Lâm Hàn, sau đó như con thỏ nhỏ chạy đi mất.
Lâm Hàn dở khóc dở cười nhìn vòng tay trống trơn! Đây là chuyện gì nha? Con gái vậy mà lại sợ mẹ, sợ dì, ngược lại không sợ cha? Uy nghiêm chủ nhà ở đâu? Bá khí làm cha ở đâu? Loạn, loạn hết rồi!
E hèm!
Lâm Hàn đấm ngực giậm chân, khiến hai cô gái vừa giận vừa buồn cười, vẫn là Lê Ân Tĩnh hắng giọng một cái, nhắc nhở hắn chú ý hình tượng trước mặt con cái.
Ạch, Lâm Hàn ngẩn ra, sau đó cười hì hì tiến lại bên cạnh, vỗ vỗ vai Lâm Phong:
- Sao rồi con trai? Hôm nay đi học vui chứ?
Lâm Phong cũng không tránh, chỉ là thái độ rất dửng dưng, trống không đáp:
- Cũng bình thường! Chỉ là có một số con ruồi rất đáng ghét, lại dám chọc ghẹo Băng nhi!
Lâm Hàn hào hứng:
- Rồi sao? Rồi sao? Con có đập cho chúng nó một trận không?
Lâm Phong ngạo nghễ khoanh tay, ngẩng đầu ưỡn ngực nói:
- Đương nhiên! Kẻ nào dám chạm đến mộc cọng tóc của Băng nhi! Lâm Phong sẽ cho hắn một trận nhừ tử!
- Đúng đúng! Phải như thế mới đúng! Từ nay cha giao cho con nhiệm vụ bảo vệ Băng nhi lúc ở trường! Có việc gì không giải quyết được cứ cắm mạnh cái kunai này xuống đất, cha sẽ đến cân hết cho hai đứa, khà khà… Băng nhi là bảo bối của chúng ta, không cho phép bất cứ kẻ nào trêu chọc!
Có chủ đề chung, hai cha con bạo lực này trò chuyện có vẻ ăn nhập vô cùng. Mặc dù vẫn chỉ là Lâm Hàn luyến thoắng huyễn diệu về tài năng của mình, còn Lâm Phong gật gù tán đồng, nhưng như vậy đã là tiến bộ rất nhiều so với mấy ngày trước rồi.
Tuyết Thiên Lăng và Lê Ân Tĩnh liếc mắt nhìn nhau, lại bất đắc dĩ nhìn hai tên bệnh hoạn một tên nữ nhi khống, một tên muội khống này! Đây là ai với ai vậy? Có kẻ nào làm cha lại có thể khốn kiếp lưu manh đến mức này không?
Còn cả Lâm Phong, không biết có phải là vì kìm nén quá lâu, hiện giờ được buông thả nên mới triệt để thể hiện tính cách hay không. Mấy ngày nay hai nàng cảm thấy nó thay đổi rất nhiều, mặc dù vẫn lạnh lùng khó gần như vậy, nhưng từ xương tủy lại bắt đầu bộc phát một cỗ bá khí ngập trời. Cái đầu nhỏ lúc nào cũng ngẩng lên tận trán, biểu lộ một bộ Long ngạo thiên, lão tử là số một!
Kiêu ngạo rất tốt, con người ai mà không có kiêu ngạo? Chỉ có những kẻ kiêu ngạo mới có thể đủ tư cách trở thành cường giả. Nhưng con trẻ mà quá kiêu ngạo như vậy lại rất dễ bị biến tướng, trở thành ngạo mạn, tự phụ, coi trời bằng vung… Dù sao Lâm Phong hiện giờ cũng chỉ là thiên tài mà thôi, còn chưa phải cường giả!
Lâm Hàn hiện tại còn đang áp dụng điểm chung giữa hai cha con, là sự quan tâm với Băng nhi để gắn kết cả hai, nhưng hai người phụ nữ lại nhận ra có chút bất ổn trong tính cách của Lâm Phong, nhất thời đều cảm thấy có chút đau đầu!
Aiz… dạy con đúng là một môn tuyệt học khó nhằn nhất thiên hạ a! Cũng chỉ có kẻ thô người thô não như Lâm Hàn mới có thể dửng dưng hùa theo như vậy!
…
Ngày hôm sau, mọi chuyện vẫn cứ yên bình như vậy. Hai đứa trẻ sáng theo Lê Ân Tĩnh đi học, chiều được Lê Ân Tĩnh đưa về. Lâm Hàn cả buổi sáng cũng chỉ có nhàn nhã bồi dưỡng tình cảm với Tuyết Thiên Lăng, đến tối lại lén lút trốn ra khỏi viện đi hẹn hò với Lê Ân Tĩnh, tầm hoan tác nhạc cả đêm mới mò về.
Hai nàng đều nhìn thấy, đều hiểu, nhưng không ai nói gì. Thế giới của hai người dường như chia thành hai nửa khác nhau, không chung đụng, không va chạm, cũng không có mâu thuẫn. Nhưng ai mà biết được ẩn đằng sau tình huống này là những tính toán và hiểu ngầm vi diệu đến mức nào?
Chỉ có Lâm Hàn là thích ý nhất, vô ưu vô lo trôi qua cuộc sống. Mỗi ngày lại chạy ra đón hai đứa nhỏ, nghe Băng nhi hờn dỗi vòi vĩnh cái này cái kia, thỉnh thoảng đáp ứng, thỉnh thoảng lại được hai nàng ngăn lại. Sau đó lại chạy ra thân mật với con trai, đàm luận chuyện hôm nay đi học thế nào, còn đứa nào dám bén mảng tới trêu chọc Băng nhi bảo bối hay không?
Không thể không nói, thiên tài vĩnh viễn là thiên tài, Lâm Phong vừa tới lớp đã trở thành một ngôi sao sáng chói, là tình nhân trong mộng của vài bé gái đang tuổi mộng mơ. Không những đẹp trai, địa vị lớn, mà còn rất mạnh mẽ, tư thái cao ngạo kia đúng là rất khốc, rất ấn tượng, làm biết bao nhiêu bé gái sùng bái đến phát rồ.
Nhưng Lâm Phong cũng không để ý đến mấy con người này, nó chỉ chú ý đến một kẻ duy nhất, cũng là kẻ khiến nó hứng thú nhất trong lớp học đó.
William Đạt! Thiên tài nhỏ tuổi được Uy gia bồi dưỡng trọng điểm, đồng thời cũng coi như truyền nhân y bát của Lê Ân Tĩnh.
Mặc dù hiện tại William Đạt biểu lộ ra tu vi chỉ có Đại Pháp Sư, trong mắt Võ Tông như Lâm Phong thì vẫn chỉ là con kiến. Nhưng Lâm Phong không coi thường thằng nhóc kia. Thứ nhất, nó còn ẩn giấu tu vi, thứ hai tâm trí của nó rất thành thục, hành sự còn trưởng thành hơn Lâm Phong rất nhiều. Thứ ba, Lâm Phong biết bản thân mình có tu vi ngày hôm nay là vì cái gì, chẳng phải đều là đan dược, linh thực, linh dược chồng chất lên, củng cố - đột phá, rồi lại củng cố - đột phá sao?
Mặc dù căn cơ của bản thân vẫn rất vững chắc, do có lương sư giáo dục chỉ đạo từng bước, nhưng so về kinh nghiệm thực chiến, Lâm Phong cảm thấy mình vẫn còn kém William Đạt!
Qua lời kể, Lâm Hàn nghe ra Lâm Phong là vừa kiêng kỵ, vừa bội phục, lại có chút hiếu chiến khi đối mặt với William Đạt. Nghe rất có mùi vị của đối thủ truyền kiếp! Lâm Hàn nghĩ nghĩ, thấy như vậy cũng tốt. Với tính cách của Lâm Phong, rất khó để có được một người bạn đúng nghĩa, có lẽ bạn bè của nó chỉ có thể tồn tại dưới dạng “đối thủ cùng tiến” như thế này!
Và cũng vì William Đạt, Lâm Phong mới có chút hứng thú với cái lớp học này, nếu không, mục đích duy nhất của nó khi đến lớp cũng chỉ là hộ tống em gái mà thôi!
Ừm, ít ra Lâm Phong tự cho là như vậy, những thứ cần học nó đều đã học, đám nhóc con ở lớp lại không gây được hứng thú cho nó, ngoài việc bảo hộ Băng nhi ra, đúng là không còn việc gì thú vị.
…
Cuộc sống cứ mãi êm đềm như vậy thật tốt biết bao? Nhưng định mệnh đã an bài, kể từ khi Lâm Hàn quyết tâm nhúng chàm cái thế giới này, cuộc đời của hắn sẽ không thể an bình nữa.
Trừ phi hắn có thể siêu thoát tất cả, trở thành người trên người, mới có thể chính thức tiêu dao thiên địa.
Một ngày này, Lâm Hàn vừa mới đủng đỉnh dắt tay Tuyết Thiên Lăng trở về sau một buổi dạo chơi, hôm nay hắn dẫn nàng đi tham quan công viên mà hắn dàn dựng, hiện tại, nhờ Lâm gia bố trí các loại trận pháp, máy móc trong công viên đã có thể tự động vận hành, trở thành một điểm vui chơi nóng nhất trong cả thành Cửu Long, không chỉ đám trẻ con thích tới đây, mà ngay cả thanh niên trẻ tuổi cũng không ít người tò mò tìm đến.
Mấy chuyện này nói sau, hiện tại, Lâm Hàn vừa về đã bị một hầu gái chặn đường, cung kính bẩm báo:
- Đại thiếu gia, trong nhà có khách, chỉ đích danh muốn tìm đại thiếu gia!
- Ai vậy?
Lâm Hàn nghiêng đầu hỏi.
Hầu gái lắc đầu:
- Không biết thưa thiếu gia! Chỉ là một người trong đó rất hống hách, liên tục quát tới bảo lui với lão gia…
- Ừm! Cám ơn em! Ừm, tên gì nhỉ?
Lâm Hàn bình tĩnh nói, nhìn không ra chút nào tức giận. Nhưng người hiểu hắn như Tuyết Thiên Lăng lại có thể nhận ra, hắn đang nổi bão rồi!
Hầu gái hơi lắp bắp, đầu cũng không dám ngẩng lên:
- Dạ… em là Hải Nguyệt, là hầu gái của phu nhân!
- Được rồi! Cám ơn Hải Nguyệt, ta đi trước!
Lâm Hàn cười cười cảm ơn rồi đi trước, để lại Hải Nguyệt phía sau có chút lúng túng chẳng biết làm sao.
Đại thiếu gia… đại thiếu gia vậy mà cười với ta… aaaaa…
…
- Lâm Tuyệt! Ta cho lão thêm mười phút! Mau mau gọi Lâm Hàn ra đây! Chúng ta tới đây là nể mặt hắn, vậy mà hắn dám để chúng ta chờ lâu như vậy! Hắn còn tưởng mình là ai? Thực sự là nhị thiếu gia của Lâm gia sao? Đừng tưởng ta không biết mấy trò mèo này là do lão bất tử Lâm Chấn Giang kia giở trò quỷ!
Vừa tới cửa phòng, một giọng nói hống hách đã truyền tới, khiến Lâm Hàn nhíu chặt lông mày. Đó là một giọng nói trẻ tuổi, cực kỳ ngạo mạn và bá đạo. Rốt cuộc là ai mà dám lớn lối như vậy?
Nhưng tính cách Lâm Hàn cũng thuộc dạng ăn mềm không ăn cứng! Không có thực lực thì cũng thôi đi! Hiện tại ở Lâm gia, ngoại trừ đại nhị trưởng lão, nhà hắn chính là số một! Lâm Hàn hắn chưa tính, chỉ riêng Tuyết Thiên Lăng đã đủ đàn áp mọi phe cánh trong Lâm gia rồi! Có thực lực, lại còn có thể ngồi im cho kẻ khác giẫm lên đầu lên cổ mình sao?
Kẽo kẹt…
Cửa phòng mở ra, Lâm Hàn mặt không biểu tình bước vào, đi tới vị trí chủ nhà bên Lâm Tuyệt, ngồi xuống, Tuyết Thiên Lăng ôn nhu chậm rãi đi phía sau. Nhìn thấy Tuyết Thiên Lăng, cả ba người lạ trong phòng đều lóe lên vẻ kinh diễm, đặc biệt là tên thanh niên ngạo mạn kia còn đặc biệt ngẩn ra một chút. Nhưng hắn cũng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, ngạo nghễ nói:
- Nếu ta đoán không nhầm, ngươi là Lâm Hàn đúng không?
- Câm miệng!
Giọng nói của hắn không lớn, rất bình thản, như một chuyện đương nhiên phải như thế. Nhưng khi mà trong phòng đã yên tĩnh tới mức một chiếc kim rơi cũng nghe thấy được, tiếng nói của hắn lại có vẻ phá lệ vang vọng.
Một trong hai lão già nhướng mày.
Lão già còn lại có vẻ hơi bất ngờ.
Còn tên thanh niên, sắc mặt hắn đã triệt để âm trầm, lạnh tới mức như có thể ngưng kết ra sương.
Hắn làm theo lời ông nội, ra vẻ cường hoành bá đạo để thử dò xét thái độ của Lâm Hàn. Vốn đã nghĩ Lâm Hàn sẽ có đủ loại phản ứng, có thể là tức giận, có thể là ra vẻ bình tĩnh tiên lễ hậu binh. Nhưng không ngờ, kết quả lại là như vậy!
Hai chữ, trực tiếp đưa hai bên trở thành quan hệ đối địch!
Trực tiếp đối địch với một người mà không cần biết đó là ai, chẳng lẽ tên này không có óc sao?
Trong mắt một lão giả lóe lên chút tinh quang, nhưng nhanh chóng được che giấu bởi sắc mặt lạnh nhạt không để tâm.
Ngược lại, thanh niên kia lại rất tức giận quát lên:
- Cái gì? Ngươi có biết người đang nói chuyện với ai không? Ta cho ngươi biết…
Vút!
Xeng!
Có lẽ… lời của hắn không thể nói ra hết.
Như con vịt bị chặn họng, thanh niên hoảng sợ chứng kiến một cái bóng nhanh đến cùng cực lóe lên ở vị trí của Lâm Hàn. Hắn còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra, một cảm giác lạnh lẽo đã ập đến bên cổ, sát khí lạnh lẽo như tích tụ ngàn năm kia khiến thanh niên cảm thấy trong lòng rét lạnh, tuyệt vọng nảy sinh.
- Cẩn thận!
Một trong hai lão già hét lên kinh hãi, sát khí này… tuyệt đối là muốn giết người! Đây là loại người gì? Một lời không hợp, trực tiếp giết người! Hắn là ma cuồng sát sao?
Không, ma cuồng sát cũng không dám làm vậy ở Lâm gia! Tên này là một kẻ điên, hoặc một con ngựa non háu đá.
Lão già phản ứng rất nhanh, một thanh thiết kiếm hư không xuất hiện, khí thế như hồng đâm tới cái bóng mờ mịt kia, ý đồ vây Ngụy cứu Triệu!
Lưỡi kiếm sắc lạnh ngày càng tới gần, thanh niên cũng dần dần có thể nhìn rõ được một số thứ. Cái thanh kiếm quái đản độc nhất vô nhị kia vẫn đang nằm trong vỏ bao, nhưng chỉ qua một tích tắc, khi mà chính thanh niên còn chưa kịp nhìn rõ Lâm Hàn xuất kiếm thế nào, lưỡi kiếm ấy đã gác lên cổ hắn.
Đoạn thủy – Bạt kiếm!
Phập!
Âm thanh vũ khí xé rách da thịt vang lên.
Thanh niên kia mờ mịt nhận ra, mình vẫn còn sống!
Kiếm kia thực sự đã gác lên cổ hắn, nhưng không tiến thêm một phân! Một kiếm dốc hết toàn lực, nhanh đến điên cuồng như vậy, nhưng nói dừng là dừng, cảnh giới kiếm pháp như vậy, đã có thể gọi là thượng thừa được rồi!
Chỉ là, vẫn chưa thể chạm tới được “Kiếm Đạo”! Đúng là có chút đáng tiếc.
Lão già kia, mặc dù đã chạm đến cảnh giới kiếm đạo, nhưng không phải lấy nhanh để thủ thắng, bảo hộ mình còn dễ, bảo hộ người khác lại có chút khó khăn. Vừa rồi, nếu như không phải Lâm Hàn dừng lại kịp, vậy thì thanh niên kia đã đầu thân hai nửa rồi!
Nhưng lão cũng không vì thế mà dừng lại, ngược lại càng thêm tiến tới, kiếm chỉ chệch ra một chút, xuyên thấu ngực Lâm Hàn, ngay sát trái tim, người ngoài nghề nhìn vào chỉ thấy Lâm Hàn chết chắc rồi.
- Nghiệp chướng! Thế Lượng dù có chút không đúng, nhưng vẫn là đường huynh của ngươi! Vậy mà lại ác tâm hạ sát thủ! Loại người như ngươi còn vọng tưởng nhập từ đường Lâm gia? Để hôm nay lão phu thay mặt Lâm Chấn Giang thanh lý môn hộ!
Lão già kia lạnh nhạt nói, có chút tiếc hận, cực kỳ có phong phạm cao nhân, nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết, lão cũng chỉ là loại nhặt được tiện nghi còn khoe mẽ mà thôi!
Lão già nói xong, chậm rì rì ngước mắt nhìn phản ứng của Lâm Hàn, chỉ thấy hắn vẫn là một mặt cứng đơ như tượng, giơ hai ngón tay lên chỉ thẳng vào mặt lão!
Lão già phát hỏa!
Sắp chết đến nơi còn ngông cuồng? Vậy lão phu để ngươi xuống địa ngục ngông cuồng!
Đang định phát động kiếm khí hủy diệt Lâm Hàn, tròng mắt lão già lại co rút lại, trong lòng cảm giác bất an mãnh liệt hơn bao giờ hết. Hai ngón tay đang chỉ lão vậy mà đột ngột bẻ hướng chỉ về phía ghế chủ vị.
Thần thức mãnh liệt tỏa ra, lão giả cảm thấy trong lòng có chút rét lạnh.
Lâm Hàn vẫn ngồi im tại chỗ, một nụ cười châm chọc nhìn lão.
Oành!
Lão già cảm thấy xương cốt như vỡ vụn thành từng mảnh, thân thể gầy guộc không theo khống chế bắn về phía trước như đạn đạo, thoáng chốc đã bắn sụp mười bảy mười tám bức tường, bay đi gần nửa dặm mới đụng vào một hòn giả sơn lớn, đụng hòn giả sơn nổ tung thành trăm ngàn mảnh, bụi khói và âm thanh như địa chấn trong vài giây đã bao phủ toàn bộ trạch viện Lâm gia!
Lâm Hàn trúng chiêu biến thành một vũng nước.
Lâm Hàn dùng quái lực quyền công kích biến thành một bãi bùn.
Còn bản thể vẫn ngồi nguyên tại vị trí, cười lạnh nhìn thanh niên kia, giống như cười nhạo một con kiến không biết tự lượng sức mình!
Trong lòng Lâm Thế Lượng rét run. Mặc dù hắn cũng coi như một thanh niên tuấn kiệt, ở Lâm gia và học viện Cửu Long này cũng rất có tiếng nói, nhưng hắn cũng chỉ là một Võ Đế mà thôi! Võ Đế cấp chín!
Tên này từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa, ngông cuồng thành tánh, sẵn sàng sỉ vả hạ nhục người khác, nhưng ít ra vẫn còn có chút tự biết mình là ai! Kẻ yếu, hắn dám bắt nạt, kẻ mạnh, hắn ngay lập tức tính đường lui!
Lần này ông nội cho hắn dẫn đầu dò xét phản ứng của Lâm Hàn. Nhìn Lâm Tuyệt chịu tức giận mà không dám nói gì, Lâm Hàn cũng chưa từng xuất hiện, hắn lại càng thêm được đà lấn tới!
Hắn cho rằng Lâm Hàn cũng chỉ là loại hữu danh vô thực, chó chui gầm chạn không hơn không kém. Cái gọi là nhị thiếu gia Lâm gia, cũng chỉ là lời đồn thổi của kẻ có dã tâm mà thôi!
Nhưng hắn biết mình lầm! Lầm hoàn toàn! Lâm Hàn trước mắt này tuyệt đối không phải loại gì dễ bắt nạt! Trái lại, hắn mà một con quái vật không hơn không kém. Một con dã thú chỉ biết hành sự theo bản năng mà không cần suy xét lý lẽ!
Ít ra, hắn cho là như vậy!
Lâm Thế Lượng không nói gì.
Nhưng một tay chắp đằng sau đã lặng lẽ ra dấu với lão già còn lại. Hắn biết, mình đã triệt để đắc tội Lâm Hàn, lúc này đứng ra nói chuyện không khác nào tự tìm đường chết!
Không thấy hắn nói câm miệng, chỉ nói thêm một câu trực tiếp rút đao giết người sao?
Lão già kia hiểu ý, nhanh chóng tiến lên một bước lên tiếng:
- Khoan đã! Lâm Tuyệt tiên sinh! Chuyện này chỉ là một hiểu lầm, là Thế Lượng thiếu gia trẻ người non dạ, hành sự thiếu suy nghĩ, còn mong Lâm Tuyệt tiên sinh không nên trách cứ.
Lão già này chắp tay thành khẩn nói, hơn nữa không phải nói với Lâm Hàn, mà là nói với Lâm Tuyệt!
Lão biết, Lâm Hàn lúc này đang nổi nóng, có nói cũng bằng thừa. So với hắn, Lâm Tuyệt tỏ ra là kẻ già dặn biết đạo lý hơn nhiều. Mấy trò đưa đẩy thương lượng thế này, không nói với Lâm Tuyệt nói với ai?
Còn mỹ nữ tuyệt sắc kia, lão già trực tiếp bỏ qua. Một giới nữ lưu mà thôi, có thể làm chủ cái gì?
Hừ!
Không thể không nói, lão già lựa chọn rất chính xác. Lâm Tuyệt thấy vậy cũng nhẹ nhàng cản con trai lại, Lâm Hàn cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, quay sang một bên không nói gì!
Lâm Tuyệt hắng giọng một cái, sắc mặt cũng trở nên bình thường một chút, nghiêm mặt nói:
- Được rồi, người cũng đã đến! Các người có gì cứ nói thẳng!
- Để ta nói!
Lão già này đang định mở miệng, một giọng nói khác đã nhanh hơn chen vào. Lão già vừa bị đánh bay kia chân đạp phi kiếm, từ trên trời giáng xuống như thần minh, chỉ là, một thân quần áo rách nát cùng vết máu bên khóe miệng, nhìn thế nào cũng thấy cực kỳ chật vật.
Nhưng lão không hề có chút nào để ý, đôi mắt già nua kia nhìn chằm chằm vào Lâm Hàn, nghiêm túc nói:
- Chúng ta muốn bồi dưỡng ngươi!
Lão già có dáng vẻ phụ tá kia nhanh chóng tiếp lời:
- Trước giới thiệu một chút! Đây là tứ trưởng lão Lâm gia, Lâm Chấn Xuyên, đây là cháu nội của ngài, tứ thiếu gia Lâm Thế Lượng! Còn ta chỉ là nô bộc của tứ trưởng lão, tên tuổi không đáng nhắc đến.
- Chúng ta biết! Lâm Hàn thiếu gia sắp chính thức nhập từ đường! Trở thành con cháu trực hệ của Lâm gia! Vì vậy có nhã ý muốn ủng hộ Lâm Hàn thiếu gia trở thành đại thiếu gia!
Đại thiếu gia?
Ý chúng là muốn ta lật đổ địa vị của Lâm Thế Tuyền?
Xem lại nào, Lâm Thế Tuyền là dùng thực lực đi lên, ban đầu được ông nội ta và tam trưởng lão nâng đỡ, vì vậy người ngoài nhìn hắn chính là người của phe “thực lực”. Nhờ có hắn mà phe “huyết thống” phải bỏ qua không biết bao nhiêu lợi ích. Dù sao thì Lâm Thế Tuyền có tiềm lực quá lớn, chỉ cần lý do sử dụng tài nguyên để bồi dưỡng Lâm Thế Tuyền, ai dám nói là không hợp lý?
Để tranh đoạt lại lợi ích, phái “huyết thống” vẫn luôn tìm cách “bồi dưỡng” một thiên tài có thể đối đầu với Lâm Thế Tuyền. Nhưng đáng tiếc, không được, ngay cả người mà bọn họ kỳ vọng nhất là Lâm Thế Hùng cũng không thể, chưa nói đến Lâm Thế Hùng là cháu nhị trưởng lão, bọn họ không dám động!
Lâm Tuyệt và Lâm Hàn liếc nhau một cái, cùng nhìn ra nghi ngờ trong mắt nhau, Lâm Tuyệt có chút kiêng kỵ, còn Lâm Hàn thì chẳng cần e dè mà trực tiếp cười mỉa:
- Bồi dưỡng ta? Nhưng hình như cha ta là con trai của Lâm Chấn Giang!
- Không liên quan! Ngươi biết nội bộ Lâm gia thế nào chứ?
Tứ trưởng lão Lâm Chấn Xuyên là người lên tiếng. Thấy Lâm Hàn gật đầu, lão nói tiếp:
- Ta và lão ngũ vẫn luôn chủ trương trọng tình hơn trọng tài! Dù sao một giọt máu đào hơn ao nước lã! Ngươi là cháu trai của lão thất, huyết thống họ Lâm rất thuần khiết, hơn nữa, ta còn biết năm xưa lão thất cũng từng vì quan điểm sai lầm của mình mà đuổi cha mẹ ngươi ra khỏi Lâm gia! Về lý, chúng ta không có xung đột về lập trường!
- À à…
Lâm Hàn vẫn cười nhạt:
- Vậy bồi dưỡng ta cái gì? Các người cho ta cái gì? Và ta phải làm gì?
Ba người im lặng!
Vì trên thực tế, bọn họ đúng là không cho Lâm Hàn được cái gì!
Hiện tại Lâm Hàn là nhị thiếu gia của Lâm gia, tài nguyên, tình báo, tiền bạc, mỹ nhân, hắn muốn cái gì là có cái đó, tin chắc hai vị đại lão gia kia cũng sẽ không từ chối những yêu cầu chấp nhận được mà hắn đưa ra. Địa vị của hắn của Lâm gia, thậm chí đã đạt đến mức siêu nhiên như Lâm Thế Tuyền!
Người khác có thể không tin, nhưng Lâm Chấn Xuyên tin! Chỉ riêng một quyền vừa rồi đã thừa sức để hắn có được địa vị như Lâm Thế Tuyền rồi!
Nhưng Lâm Chấn Xuyên vẫn tỏ ra bình tĩnh như thường, qua một lúc mới đáp:
- Ta không cho ngươi được cái gì!
Chưa chờ Lâm Hàn cười nhạo, lão đã nói tiếp:
- Ta cũng không mong ngươi có thể đứng về phía chúng ta! Ta chỉ cần ngươi đứng ngoài cuộc, chuyên tâm làm chuyện của mình, vậy là đủ rồi!
- Phì!
Lâm Hàn bật cười:
- Nếu không thì sao?
Nhìn thái độ coi rẻ của Lâm Hàn, sắc mặt tứ trưởng lão cũng ngày càng lạnh xuống:
- Người trẻ tuổi, cũng nên suy xét trước sau cẩn thận! Đừng nên tham gia vào việc không phải của mình, rước họa vào thân là chuyện nhỏ, làm tổn hại đến thân nhân mới là chuyện nghiêm trọng nhất phải gánh chịu!
- Ha ha ha ha….
Nghe xong lời đe dọa của tứ trưởng lão, Lâm Hàn không giận, trái lại còn cười lớn. Tiếng cười ha hả như muốn xuyên thấu thương khung, tỏa ra sự châm chọc nồng đậm!
- Được! Người đâu? Tiễn khách!
Lâm Hàn nhìn ba người tứ trưởng lão, phất tay với hạ nhân. Sau đó lại coi như không thấy ba người, tiếp tục ngồi xuống uống trà.
Đây là thái độ gì?
Hai lão già có chút thâm ý nhìn Lâm Hàn, như muốn nhìn ra hắn đang nghĩ gì. Nhưng Lâm Thế Lượng lại không thể chịu được nữa. Mặc dù biết đối phương mạnh hơn mình vô số lần, nhưng có ông nội ở đây, hắn lại có gì phải sợ?
Sắc mặt đỏ bừng, Lâm Thế Lượng nộ khí trùng thiên quát lên:
- Khốn kiếp! Ngươi tưởng mình là ai? Đừng tưởng dựa vào mấy trò bàng môn tà đạo đánh lén được ông nội ta là ghê gớm! Ta cho ngươi biết, tại đây là Lâm gia, ngươi còn chưa nhập từ đường, lại dám mở miệng cuồng ngôn, khinh khi trưởng lão! Chỉ riêng tội này, ngươi đã đáng bị xử tử một ngàn lần rồi! Dù cho ngươi không chết, ta nói cho ngươi biết, cả đời này ngươi cũng vĩnh viễn không có cơ hội nhập từ đường Lâm gia!
Hai mắt Lâm Chấn Xuyên bỗng sáng ngời, đúng vậy nha! Không thể nhập từ đường, Lâm Hàn lấy tư cách gì can thiệp vào tranh đấu của bọn họ? Đến lúc đó, dù hắn có thực lực cao đến mấy cũng không đủ uy hiếp! Đúng vậy, chỉ cần nắm chặt điểm này, không lo phe lão tam có thể lật ra sóng gió gì!
- Chúng ta đi!
Tức giận phất tay, Tứ trưởng lão xoay người toan rời đi đầu tiên. Hai người còn lại cũng nở nụ cười bước theo.
- Chờ một chút!
...
…
Đúng lúc này, một âm thanh nhàn nhã chợt ùa đến, kéo dài mà không dứt, âm vang như chuông đồng. Ba người kia cảnh giác dừng bước lại, còn Lâm Hàn, hắn lại nở nụ cười lạnh đầy chế giễu một lần nữa.
- Kính chào tam ca!
Lâm Chấn Xuyên xoay người chào hỏi, nhưng trong giọng nói chẳng có thứ gì gọi là cung kính.
- Kính chào tam trưởng lão!
Hai người kia cũng trăm miệng một lời nói.
Mặc dù hai phe đang ở trạng thái đối địch, nhưng lễ không thể mất! Dù sao thân phận của người đến vẫn còn đó!
Tam trưởng lão Lâm gia – Lâm Chấn Hải!
Chỉ thấy lão mặc một thân thanh bào, râu tóc hoa râm, nhìn chừng tuổi quá năm mươi, nhưng sức lực tràn đầy, có chút phong thái lực lưỡng, đủ biết hồi trẻ hắn cũng là một tên thô cuồng không kém gì ai. So với vẻ lão giả hiền lành của Lâm Chấn Xuyên, Lâm Chấn Hải càng thêm võ biền một chút.
Lâm Chấn Hải nhẹ gật đầu một cái, coi như chào hỏi, sau đó sắc mặt nghiêm nghị nói với Lâm Chấn Xuyên:
- Lão tứ! Lâm Hàn là cháu nội của lão thất, vốn dĩ phải nhập từ đường, trở thành con cháu chính hệ của Lâm gia! Đâu phải ngươi nói không nhập từ đường là không nhập từ đường?
Hừ một tiếng, Lâm Chấn Hải lại xoay người, cực kỳ hào khí nói với Lâm Hàn:
- Lâm Hàn phải không? Chuyện nhập từ đường, ngươi không cần phải lo lắng! Có ta ở đây, không ai dám ngang ngược ngăn cản chuyện của ngươi!
Ái chà!
Lâm Hàn ngạc nhiên nhìn Lâm Chấn Hải một chút, lão già này… thú vị!
Nhìn qua hắn thô cuồng, những tưởng là loại hấp tấp thiếu suy nghĩ, nhưng nếu suy xét kỹ, lão già này đây là đang dùng chiến thuật!
Lão đã đến từ sớm, nhưng không hiện thân, mà lại lặng lẽ núp một bên để tứ trưởng lão dò xét Lâm Hàn, qua phản ứng của Lâm Hàn, hắn mới tiếp tục đưa ra đối sách kế tiếp!
Lâm Hàn tỏ ra cường thế, ăn mềm không ăn cứng, lão ngay lập tức đã có đối sách, đó là “thi ân cầu hồi báo”. Đối với loại người như Lâm Hàn, chỉ có trước tốt với hắn, hắn mới có thể hữu hảo lại với ngươi! Lâm Chấn Hải dù thường xuyên ngông cuồng bá đạo, nhưng thực tế bao nhiêu năm trải sự đời, chiến đấu khắp thiên hạ, kinh nghiệm xử thế của hắn là cực kỳ sâu dày. So với hắn, Lâm Chấn Xuyên chỉ là loại mọt sách thích bế quan tiềm tu, không hiểu đối nhân xử thế mà thôi!
Quả nhiên, nhìn người không thể nhìn bằng mắt a!
Lão già này không những có đối sách, mà còn có thể dễ dàng nhận ra phản ứng của Lâm Hàn là có ý nghĩa gì! Hắn đã nói “tiễn khách”, chẳng phải là đáp ứng sẽ không dây dưa với bất cứ bên nào sao? Không muốn dây dưa, nên mới tiễn khách! Tứ trưởng lão là người trong cuộc nên mới khó nhận ra, lão là kẻ đứng ngoài, chỉ cần thoáng phân tích là có thể hiểu được!
Lâm Hàn cũng phe của tứ trưởng lão đã trở mặt hoàn toàn, tứ trưởng lão có thể chấp nhận hắn không tham dự tranh đấu, nhưng tam trưởng lão thì không!
Vì vậy, hắn không thể không ra mặt!
Mặc dù Lâm Hàn đã tám chín phần thấu hiểu Lâm Chấn Hải muốn làm gì, nhưng hắn vẫn không thể không sinh ra hứng thú với tam trưởng lão này. Dù mục đích hai bên đều giống nhau, nhưng cách làm việc… thực sự làm cách một trời một vực.
- Thực ra… Tam trưởng lão à! Ta nghĩ ngài hiểu lầm một chút! Đám người này… muốn uy hiếp ta, còn kém lắm!
Lâm Hàn cười thiện ý với Lâm Chấn Hải một cái, sau đó lại quay ra khinh thường nhìn đám người Lâm Chấn Xuyên:
- Ngươi cho rằng ngươi nói không cho ta nhập từ đường là ta sẽ không nhập từ đường? Ngươi cho rằng mình là ai?
- Hỗn trướng!
Lâm Chấn Xuyên giận tím mặt!
Bình thường hắn có thể nhẫn nhịn, trúng một quyền của Lâm Hàn cũng là tài nghệ không bằng người, không muốn nói cái gì! Nhưng sĩ khả sát bất khả nhục, cường giả như Lâm Chấn Xuyên lại càng coi trọng mặt mũi, dù cho có là cường giả Võ Thần cũng chưa chắc khinh thường hắn như vậy! Lâm Hàn có tài đức gì? Chỉ là một thằng oắt con chưa ráo máu đầu lại dám khinh nhục hắn?
- Lão tứ! Ngươi nên chú ý hình tượng của mình một chút! Tùy ý ra oai với một tiểu bối còn ra cái gì?
Lâm Chấn Hải cười lạnh châm ngòi vào thùng thuốc súng Lâm Chấn Xuyên.
Lâm Hàn thâm ý liếc qua Lâm Chấn Hải, quả nhiên, Lâm Chấn Xuyên càng thêm giận dữ:
- Ra oai với một tiểu bối? Ngươi xem có tên tiểu bối nào như hắn, dám khinh nhục trưởng bối không? Lâm Thế Tuyền gặp ta còn phải cúi chào một tiếng tứ lão gia, hắn lại dám ngông cuồng tự đại như vậy? Hôm nay ta phải thay mặt lão thất thanh lý môn hộ, tránh để thứ ngông cuồng này làm mất hết mặt mũi Lâm gia!
Dứt lời, Lâm Chấn Xuyên nắm chặt thanh thiết kiếm trong tay, khí thế trở nên ngày càng sắc bén, toàn thân như một thanh lợi kiếm đã rời vỏ, sát khí cùng nộ khí điên cuồng trào ra, tập trung về phía Lâm Hàn.
Lâm Chấn Hải cười nhạt một tiếng, khí thế cũng từng chút một dâng lên nghênh đón.
Nhưng, một cánh tay đã cản hắn lại!
Lâm Hàn mỉm cười tự tin tiến lên, rất có phong thái trời sụp cũng không sợ, thâm ý nói với Lâm Chấn Hải:
- Tam trưởng lão! Chuyện ngày hôm nay Lâm Hàn nhớ kỹ, sau này có dịp sẽ báo đáp! Nhưng chuyện này là mâu thuẫn của riêng ta và Lâm Chấn Xuyên! Ngài nên để chính ta giải quyết đi thôi!
Ý là, ân tình nhỏ của ngươi ta nhận, nhưng ân tình lớn hơn, vậy thì miễn đi!
Dù sao ân tình đã khó nhận, ân tình mà có tính toán, lại càng không thể nhận!
Thấy Lâm Hàn quyết ý như vậy, Lâm Chấn Hải cũng cười không nói gì, chủ động lùi lại, ngồi vào vị trí mà Lâm Hàn vừa rời khỏi, ngược lại bắt đầu tiếp chuyện Lâm Tuyệt.
- Làm sao? Ngươi còn định khiêu chiến ta hay sao?
Lâm Chấn Xuyên có thể nể mặt “tam ca”, nhưng với Lâm Hàn thì không! Mặc dù lão có biết sơ sơ về Lâm Hàn, nhưng bản thân lão cũng là cường giả, hơn nữa còn là cường giả trong cường giả, chỉ kém một bước là đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết kia! Lão cũng không cho rằng Lâm Hàn có thể lật lên sóng gió gì trước mặt mình.
Còn những đồn đại về sức mạnh của Lâm Hàn, tất cả lão chỉ cho là miệng lưỡi thiên hạ! Kiếm đạo của lão xưa nay đều là một đường quyết tiến, không bị miệng lưỡi dao động đến bản tâm, có lý nào lại tin chuyện đồn thổi để sợ hãi một tiểu bối?
Sợ hãi thì không! Nhưng đề phòng tuyệt nhiên phải có, Lâm Chấn Xuyên lạnh mặt, nắm chặt thiết kiếm trong tay, ngưng thần chăm chú nhìn Lâm Hàn, đề phòng hắn xuất chiêu bất cứ lúc nào.
Đồng thời còn ra hiệu cho Lâm Thế Lượng và lão già kia lui về phía sau.
Ha!
Ha ha ha ha ha ha!
Nhìn tư thế sẵn sàng nghênh địch của Lâm Chấn Xuyên, Lâm Hàn bất chợt cười lên ha hả! Tiếng cười vang vọng thương khung, tràn ngập sảng khoái và vui vẻ.
Chíu!
Tiếng cười im bặt, tròng mắt Lâm Chấn Xuyên co rút lại, toàn bộ tâm thần ngưng tụ, chăm chú bắt lấy từng chút dao động xung quanh!
Phi Lôi Thần Thuật!
Đây là một trong những nhẫn thuật trứ danh của Lâm Hàn, loại nhẫn thuật thời không trong truyền thuyết, có thể giúp hắn đạt đến tốc độ khiến mọi đối thủ kinh hồn táng đảm!
Ngay cả một số ma pháp sư không gian đầy mạnh mẽ cũng phải thán phục ba phần, tự nhận có chỗ không bằng, đủ biết thuật này bá đạo đến mức nào!
Keng!
Keng keng!
Những âm thanh kim loại chát chúa vang vọng không gian, người ngoài thậm chí chỉ nhìn thấy một bóng người màu xám đang gắng gượng chống trả công kích mãnh liệt từ tia chớp màu trắng kia.
Chỉ có người trong nghề mới nhìn rõ, Lâm Hàn mặc dù nhanh, nhưng không thể làm gì được Lâm Chấn Xuyên. Từng chiêu công kích tưởng như cực nhanh của hắn, vậy mà lại bị Lâm Chấn Xuyên vững vàng đón đỡ từng chiêu một.
- Phu quân! Đừng đấu kiếm với lão! Lão già này kiếm đạo thông thần, chàng tuyệt đối không phải đối thủ! Hiện tại có thể lợi dụng phi lôi thần trảm cân bằng, kéo dài nữa có thể để lão bắt được nhược điểm!
Lâm Hàn ngừng tay, lui lại, trong đầu hiện lên âm thanh mà Tuyết Thiên Lăng truyền âm!
Lâm Hàn gật đầu, kiếm pháp của hắn mặc dù tiến bộ nhiều, nhưng cũng chỉ là mới luyện, so với cao thủ cả đời ôm kiếm như Lâm Chấn Xuyên, hắn còn non lắm. Thường thì chỉ cần hắn vừa mới có tư thế, Lâm Chấn Xuyên đã có thể phán đoán ra vị trí và phương thức xuất chiêu của hắn! Cái này không chỉ là kinh nghiệm, mà còn là lĩnh ngộ với kiếm đạo khắc sâu trong xương tủy của Lâm Chấn Xuyên!
Không cần giải thích nhiều, Lâm Hàn có thể hiểu đại khái là lão già này có cảm giác với kiếm pháp quá tốt! Không chỉ tinh thông, mà còn hiểu kiếm, hiểu đến mức thân thể tự làm ra phán đoán ứng phó với mỗi kiếm chiêu! Một người, có thể hiểu kiếm đến mức này, xưng là kiếm đạo thông thần cũng không quá đáng!
Ít nhất, trên trình độ luyện kiếm, kể cả Tuyết Thiên Lăng cũng phải cam bái hạ phong với lão!
Đương nhiên, như vậy cũng không phải nói Tuyết Thiên Lăng sẽ thua khi so kiếm với lão, tu vi của nàng còn đó, chênh lệch như trời với đất này, không phải chỉ bằng kiếm đạo là có thể san bằng.
Dù sao sở học của Tuyết Thiên Lăng chủ yếu tập trung vào một thân thái âm chân khí chí âm chí hàn, cũng không phải hoàn toàn dựa vào kiếm đạo!
- Tứ trưởng lão, kiếm pháp của ngài, quả nhiên tuyệt diệu! Lâm Hàn cam bái hạ phong!
Lâm Hàn cười tà tán dương một câu, mặc dù lời nói có chút khâm phục, nhưng giọng điệu nghe thế nào cũng thấy giống như kẻ trên đang tán thưởng người dưới!
Tốc độ của Lâm Hàn lão đã chứng kiến! Thứ tốc độ như vậy… đúng là vượt qua mọi nhận thức mà lão biết! Không có bất cứ một cường giả cấp thánh nào có thể vượt qua được hắn! Ở đồng cấp, tốc độ của Lâm Hàn là vô địch thủ!
Kiếm của Lâm Chấn Xuyên nhanh, nhưng lão không nhanh! Hiện giờ khinh suất lao lên, Lâm Hàn chỉ cần sử dụng thứ tốc độ kinh khủng vừa rồi đột kích, lão chắc chắn sẽ phải thua không thể nghi ngờ!
- Tứ trưởng lão! Kiếm pháp của ngài rất tuyệt! Có thể chặn đứng mọi chiêu thức của ta, nhưng nếu ta không chỉ có một mình, không biết ngài sẽ làm thế nào?
Lâm Hàn cười khẩy một cái, thần thái vẫn tự tin hừng hực như cũ, khiến tứ trưởng lão bất giác cảm thấy trong lòng bất an, không thể nào kiềm chế!
Dứt lời, mặt đất rung rung, trồi lên hai nhánh cây chắc chắn, hai mộc phân thân giống Lâm Hàn y hệt xuất hiện ngay cạnh hắn.
Đương nhiên, cũng chỉ là giống mà thôi, phân thân này mặc dù có chakra, nhưng sinh cơ không đủ, vẫn có thể nhìn ra được vết tích. Đây chỉ là loại Mộc Phân Thân bình thường, không phải là cấm thuật Mộc Phân Thân mà Lâm Hàn từng sử dụng trong chiến dịch giải cứu Lâm Phong!
Thủ đoạn áp hòm mà, vẫn phải để thời điểm sinh tử sử dụng mới hợp lý, chỉ lộ ra một góc băng sơn để đối thủ hiểu lầm, càng dễ khiến bọn hắn lật thuyền trong mương!
Nhìn ba Lâm Hàn giống nhau y hệt, khí tức thậm chí không hề yếu bớt so với bản thể đứng kia, trong lòng Lâm Chấn Xuyên cảm thấy có chút nặng nề, lão muốn lên tiến công, nhưng lại không dám. Tốc độ của Lâm Hàn quá kinh khủng, có thể nắm giữ thế chủ động trong tay bất cứ lúc nào, phương án duy nhất mà lão có thể nghĩ đến hiện tại là phòng thủ phản kích!
Trong lúc Lâm Chấn Xuyên còn đang suy tư đối sách, Lâm Hàn đứng chính giữa đã giương hai tay lên, mỗi tay đều nắm bốn thanh kunai đen kịt, hai bên khóe mắt cũng nổi lên những đường gân đầy dữ tợn.
Khi mà đôi mắt ấy xuất hiện, Lâm Chấn Xuyên có cảm giác rùng mình, giống như mọi cử động của mình, dù là bí ẩn nhất cũng không thể qua nổi mắt đối phương! Một đôi mắt như vậy, lại giống như lột trần lão, phơi bày mọi thủ đoạn ra ánh sáng!
Chết tiệt! Rốt cuộc Lâm Hàn này là cái thứ quái vật gì?
Vút!
Lâm Hàn động, một thanh kunai đen kịt xé rách không khí, mũi nhọn lấp lánh hàn quang ngày càng phóng to, trong khi tròng mắt của Lâm Chấn Xuyên ngày càng nhỏ. Một thanh kunai khác bay theo đường vòng, nhưng vòng cung quá rộng, chí ít phải cách lưng mười phân, Lâm Chấn Xuyên cũng không coi trọng nó lắm.
Lâm Chấn Xuyên không tránh, lão vung lên một đường kiếm cực kỳ dứt khoát, muốn chém thanh kunai mong manh kia thành hai nửa.
Beng!
Âm thanh kim loại va chạm lanh lảnh, nhưng Lâm Chấn Xuyên không có cảm giác gì là đã công phá thứ ám khí kỳ cục kia, trái lại, lão còn có cảm giác như chạm vào tấm sắt.
Không, chính xác là lão đã chạm vào tấm sắt, hơn nữa không phải tấm sắt bình thường, mà còn là Thần khí thứ 101 của đại lục, kiếm Hàn Tuyết!
Lâm Hàn đã xuất hiện ngay vị trí của thanh kunai!
Vừa rồi thanh kunai đã quá sát thân thể Lâm Chấn Xuyên, Lâm Hàn lại xuất hiện ngay ở đó, khiến lão có chút trở tay không kịp.
Có lẽ, do sử dụng phi lôi thụ giới quá nhiều, người khác cho rằng Lâm Hàn có thể quỷ dị xuất hiện xung quanh người khác công kích, mà quên mất rằng, hắn cũng có thể dựa vào kunai để di chuyển!
Phi lôi thụ giới mặc dù có thể trải rộng thuật thức ra chiến trường nhanh chóng, nhưng lại không thể áp quá sát mục tiêu, rất dễ bị phát hiện và đối phó dễ dàng. Nhưng một thanh kunai nhỏ bé lại có thể khiến đối thủ khinh thường, khiến Lâm Hàn bắt được thời cơ!
Kiếm Hàn Tuyết vẫn nằm trong vỏ, nhưng cứng rắn vô bì, không phải chỉ một chiêu tùy ý của Lâm Chấn Xuyên là có thể đẩy lùi.
Lâm Hàn với cặp mắt đen kịt vô thần kia nhìn chằm chằm vào lão, một quyền nhìn như nhẹ nhàng, nhưng súc tích chakra đậm đặc đến ngưng thành thực chất lại không vô thần chút nào. Uy lực của quái lực quyền, Lâm Chấn Xuyên đã nếm thử, vừa rồi chắc chắn không phải là một đòn toàn lực, còn hiện tại…
Lâm nguy không loạn, Lâm Chấn Xuyên nhẹ nhàng biến chiêu, cương kiếm vẫn cứng rắn như vậy, nhưng lại uyển chuyển đến lạ kỳ, giống như một con độc xà cuốn quanh kiếm Hàn Tuyết, lần mò lên cánh tay Lâm Hàn.
Đi tới đâu, kiếm khí sắc bén hủy hoại cánh tay Lâm Hàn tới đó. Chỉ chốc lát nữa thôi, không chỉ tay phải của Lâm Hàn sẽ bị chặt đứt, mà ngay cả cái cần cổ mong manh của hắn cũng sẽ bị tước đi.
Nhưng Lâm Hàn không tránh, không né, đôi mắt vô thần vẫn nhìn chằm chằm vào nắm đấm của mình, như không biết chuyện gì xung quanh, cũng không cần biết trước khi mình đánh trúng, bản thân sẽ bị kiếm khí của Lâm Chấn Xuyên diệt sát rồi!
Keng!
Âm thanh kim loại va chạm vang lên sau lưng, khiến Lâm Chấn Xuyên sởn tóc gáy.
Thanh kunai đi vòng cung được phóng ra từ đầu kia đã tới, dùng một góc độ hoàn mỹ va chạm với thanh kunai phi thẳng vừa sượt qua má Lâm Chấn Xuyên, khiến nó bay ngược lại phía sau. Nhằm ngay tới lưng lão.
Như vậy không đáng lo, bởi lực đổi hướng như vậy đã bị tự triệt tiêu, dù cho có đánh trúng cũng không thể xuyên qua chân khí hộ thể của lão.
Vấn đề là…
Chíu!
Ngay lúc kiếm chiêu sắp đánh trúng Lâm Hàn!
Phi lôi thần thuật phát động, quái lực quyền vẫn giữ xu thế không giảm, từ khoảng cách chỉ có ba phân, hung hăng nện lên tấm lưng già cỗi của Lâm Chấn Xuyên.
Oành!
Lần thứ hai trong ngày, Lâm Chấn Xuyên bị người đánh bay!
Cảm giác tê tâm liệt phế trên thân thể cũng không thể so sánh bằng cảm giác bỏng rát trên da mặt! Lão biết, hôm nay bản thân đã mất hết mặt mũi rồi!
Vừa rồi bị đánh bay, bản thân còn có thể tự an ủi là đánh lén, còn lần này thì tính là cái gì?
Nhưng, mọi thứ chưa dừng lại ở đó!
Mộc Độn – Thụ Phược Vinh Táng!
Lâm Hàn thứ ba cuối cùng cũng đã động thủ! Dây leo điên cuồng sinh trưởng, trở thành một cái bẫy cây rừng bọc kín toàn bộ hướng di chuyển của Lâm Chấn Xuyên, lão còn chưa kịp phản ứng đã bị thụ phược gói thành cái bánh trưng, siết chặt đến một lỗ cũng không hở, hơn nữa còn không ngừng hấp thu chân khí của lão, khiến sự trói buộc ngày càng chặt chẽ.
Chiu!
Lâm Hàn sử dụng quái lực quyền một lần nữa lóe lên, xuất hiện ngay tại vị trí Lâm Chấn Xuyên, một quyền còn cuồng liệt hơn lúc nãy tích tụ từ trên cao, mang theo thế thái sơn áp đỉnh công xuống. Một kích này, Lâm Chấn Xuyên nếu trúng không chết cũng trọng thương!
Dồn hết toàn thân sức lực, Lâm Chấn Xuyên từ lúc bị đánh bay đã điên cuồng súc thế! Lão biết, mình đang ở hạ phong, nhưng ai nói đây không phải là cơ hội?
Một cơ hội phản kích ngay khi Lâm Hàn đang đắc ý nhất!
Nhưng… chỉ sợ mọi tính toán của lão cũng chỉ có thể ngâm bọt nước mà thôi!
Một đôi Byakugan nơi đây, Lâm Hàn đã thừa hiểu lão già này đang súc thế để làm gì, đoàn chân khí tích tụ đến cùng cực kia, nếu bộc phát thì ai là kẻ gánh chịu?
Kiếm khí hộ thể!
Ánh sáng đen kịt mà lấp lánh bộc phát, cường quang xuyên thấu qua thụ phược, chiếu rọi cả trạch viện Lâm gia, năng lượng bộc phát ấy không những sắc bén, mà còn như những hạt nguyên tử di chuyển cực nhanh quanh thân Lâm Chấn Xuyên, chỉ cần ai tới gần lão, chắc chắn sẽ bị kiếm khí này nghiền thành mảnh vụn!
Lâm Hàn đang ở trên cao chính là bản thể, hiện tại hắn đang trong thế công kích một đi không trở lại, không thể rút lui. Nếu hắn lao vào kiếm khí đó…
Nhưng Lâm Chấn Xuyên cũng không định ngồi chờ Lâm Hàn lao tới! Hiện tại Lâm Hàn đang dồn lực vào quái lực quyền, phát động phi lôi thần có thể chậm hơn đôi chút, nhưng không có nghĩa là hắn không thể phát động. Nếu để hắn tránh đi, chẳng phải là mọi công sức sẽ tan thành bọt biển sao?
Kiếm khí quanh thân điên cuồng bành trướng, dần dần bao phủ cả một vùng không gian mười mét! Lâm Chấn Xuyên đã phát động đạo cảnh, đạo cảnh của kiếm khí! Kiếm trong tay lão cũng rung lên mãnh liệt, như vui vẻ hò reo với những kiếm khí dày đặc trong không gian kia, hiện tại mới chính thức là đấu trường của nó!
Thiên Kiếm Vũ!
Thanh cương kiếm của Lâm Chấn Xuyên vẫn nhanh như vậy, nhưng từ đầu mũi kiếm, một luồng kiếm mang dài năm mét lấp lánh hắc quang lại khiến phạm vi công kích của nó tăng lên gấp bội.
Kiếm Mang này là tinh hoa của kiếm khí, phải lĩnh ngộ biết bao nhiêu tuế nguyệt mới có thể sử dụng. Tuy rằng nó không quá dài, so với loại võ kỹ phóng đao khí công kích của Tống Huyền Ly thậm chí còn quá ngắn, nhưng độ ngưng tụ, độ sắc bén ấy thì ai có thể tranh phong?
Một đoàn kiếm mang ấy thôi, thậm chí có thể chẻ đôi thân thể của Võ Thần!
Đương nhiên, cũng không có Võ Thần nào đứng im để Lâm Chấn Xuyên công kích cả!
Không chỉ dừng lại ở đó, đầy trời kiếm khí cũng theo sự vũ động của Lâm Chấn Xuyên mà ngưng tụ lại, như một dòng hải lưu uốn lượn, xoắn lấy nhau đâm thẳng tới lưng Lâm Hàn. Lúc này, Lâm Hàn đúng là vừa dồn toàn lực vào quái lực quyền, không kịp phân ra chakra phát động phi lôi thần! Nếu là bình thường, việc trúng chiêu là chắc chắn chín phần mười!
Và kết cục chỉ có một, hắn trực tiếp bị kiếm khí xoắn thành mảnh vụn!
Nhưng… Lâm Hàn không chỉ có một mình!
Thổ Độn – Thuật Tâm Trung trảm thủ!
Lâm Hàn phi kunai không biết đã biến mất từ bao giờ, khi hắn xuất hiện đã là lòng đất dưới chân Lâm Chấn Xuyên. Kiếm khí hộ thể dưới chân là yếu nhất, còn chưa phá được sự trói buộc của thụ phược, Lâm Hàn mới có thể bắt lấy hai chân Lâm Chấn Xuyên, kéo hắn xuống lòng đất!
Vụt!
Thân thể mất đi thăng bằng, khí tức Lâm Chấn Xuyên hơi trở nên hỗn loạn, đầy trời kiếm khí cũng nháo nhào trong tích tắc! Lâm Hàn sử dụng Mộc Độn nhanh chóng buông Lâm Chấn Xuyên, phát động phi lôi thần xuất hiện sau lưng bản thể!
Hai tay kết ấn thành tàn ảnh, một vệt máu đỏ tươi theo bàn tay in xuống lòng đất, lóe lên từng đợt chú văn kỳ dị!
Thông Linh – Tam trọng La Sinh Môn!
Oành oành oành…
Từ dưới mặt đất, ba cánh cổng khổng lồ không biết làm cách nào xuất hiện, không biết làm cách nào mà trồi lên, chắn trước mặt Lâm Hàn.
Oành…
Rittttttttttttttt
Âm thanh kiếm khí ma sát với cánh cổng khiến người ta thấy rợn cả tóc gáy. La Sinh Môn mặc dù bền chắc, nhưng cũng không trụ được trước sức công kích cuồng mãnh của kiếm khí bao lâu. Có lẽ là ba giây? Hoặc là năm giây?
Nhưng đối với Lâm Hàn, chừng ấy giây đã quá thừa thãi rồi!
Quái lực thuật, mười hai thành sức mạnh!
Rengggg…
Oành!
Lâm Chấn Xuyên lúc này đã bị khóa chặt, không thể nhúc nhích. Nhìn quyền đầu sáng rực rỡ kia, trong lòng lão chợt cảm thấy nguội lạnh.
Mệnh ta xong rồi!
Nhưng bất chợt, một luồng kiếm minh từ đâu réo rắt lao tới, đâm thẳng tới hậu tâm Lâm Hàn. Nếu hắn cứ cố chấp công kích, có lẽ sẽ giết được Lâm Chấn Xuyên, nhưng chính hắn cũng phải chết!
Một quyền này, vẫn giáng lên người Lâm Chấn Xuyên.
Nhưng mười phần uy lực chẳng còn một, cuối cùng cũng chỉ khiến lão thổ ra một ngụm máu, thương nặng một chút mà thôi!
Còn Lâm Hàn, hắn đã bị một thanh trường kiếm đâm trúng, kiếm mang bén nhọn xuyên từ trước ra sau, cực kỳ khủng bố.
Nhưng Lâm Chấn Xuyên không cảm thấy có chút vui vẻ nào.
Bởi trên kiếm, thậm chí còn không có vết máu!
- Tiểu bối to gan! Lại dám dùng tà thuật lấy nhiều khi ít, mạo phạm tứ trưởng lão? Nói! Rốt cuộc ngươi bị người phương nào mua chuộc? Lại dám ám hại trưởng lão Lâm gia như vậy?
Kiếm đã tới trước, người tới sau! Một giọng nói hùng hồn vang lên, tràn ngập chính khí! Nhưng nghe vào tai mấy người ở đây, thấy thế nào cũng có chút đổi trắng thay đen, chướng tai gai mắt!
Thân thể Lâm Hàn nổ nhẹ tỏa ra làn khói trắng, một khúc gỗ bị trường kiếm đâm xuyên lộc cộc rơi xuống, mũi kiếm sắc bén xuyên thấu nền đất ngay trước mắt Lâm Chấn Xuyên.
Bốp bốp bốp!
Lâm Hàn thảnh thơi bước ra từ trong viện, sắc mặt mỉm cười như không vỗ tay. Chỉ có Tuyết Thiên Lăng hơi nhướng mày, nàng nhìn thấy một cái lỗ trên lưng áo hắn, cái lỗ vẫn đang làm lộ ra da thịt trắng nõn.
Nghĩ lại khả năng khôi phục của Lâm Hàn, Tuyết Thiên Lăng cũng gật đầu cho qua, vừa rồi chẳng qua chỉ là vết thương nhẹ mà thôi, may mà Lâm Hàn vẫn còn đủ tỉnh táo, lựa chọn bỏ qua Lâm Chấn Xuyên để tránh né!
Tỉnh táo như vậy, mới thực sự là phong cách của hắn!
- Ha ha ha… tà thuật nào ta không biết! Chỉ biết thần công đánh lén của ngài đúng là đạt đến cảnh giới thượng thừa! Mạn phép cho hỏi, ngài là ai mà lại phán xét ta hùng hồn như vậy?
Lâm Hàn vừa vỗ tay, vừa châm chọc nói.
Đã đánh lén còn ra vẻ chính nghĩa như vậy? Lâm Hàn đúng là mới nhìn thấy lần đầu!
Aiz… xem ra ở đâu cũng vậy nha! Kẻ đáng ghét không chỉ nơi khác mới có, ngay học viện, ngay Lâm gia cũng có cả mảng! Chẳng qua ngày thường mình không gặp được mà thôi!
- Hừ!
Người đến lộ ra thân ảnh, là một lão già trong dáng vẻ trung niên, bảo dưỡng khá tốt nên nhìn qua chỉ chừng trên ba lăm bốn mươi chưa tới. Hắn mặc một bộ trường bào tím, lộ vẻ cực kỳ tư văn nhã nhặn. Một bộ râu đen nhánh dài đến ngực, cực kỳ mềm mại phất phơ, xem qua lại có chút chững chạc chính khí!
- Lâm Hàn! Không được vô lễ! Còn không mau bái kiến ngũ trưởng lão?
Lại một giọng nói nữa xuất hiện! Lần này không phải ai xa lạ, chính là “ông nội” Lâm Chấn Giang của Lâm Hàn.
Lâm Hàn nhàm chán liếc qua, cũng chẳng thèm để ý tới lão. Nói thật lòng, Lâm Hàn không thích kẻ làm ông nội này. Ngày xưa thì tuyệt tình đuổi cả nhà người ta đi, giờ lại nghiễm nhiên đứng ra chỉ tay năm ngón như mình có quyền như thế! Đây là cái lý lẽ chó má gì vậy?
Có thể Lâm Chấn Giang cho rằng mình đứng ở cao vị, có quyền vì đại cục mà làm những chuyện như vậy, hoặc lão cho rằng mình sinh ra Lâm Tuyệt là có quyền làm tất cả mọi thứ, còn Lâm Tuyệt, và cả Lâm Hàn không có quyền oán hận. Nhưng Lâm Hàn mang trong mình một linh hồn hiện đại, tư tưởng “công dưỡng trăm lần công sinh” đã ngấm vào máu, làm sao mà hắn chấp nhận nổi một ông nội như thế?
Nhưng hiện tại không phải là lúc dây dưa lão già này! Lâm Hàn nhìn chằm chằm vào người mới tới kia, cười khẩy nói:
- Ngũ trưởng lão? Lâm Chấn Bằng?
Cái tên này là Tuyết Thiên Lăng vừa truyền âm cho hắn, nếu không Lâm Hàn cũng chẳng biết được người này tên gì!
- Chính là lão phu!
Lâm Chấn Bằng hừ lạnh một tiếng, lại tranh thủ cầm lấy trường kiếm, khéo léo xẻ mặt đất ra, đỡ lấy Lâm Chấn Xuyên đầy mình chật vật dậy.
Lâm Hàn cũng không cản, chỉ khoanh tay một chỗ nói:
- Rồi sao? Vừa rồi đánh lén ta cũng không cần nói nữa! Bây giờ ngươi có ý tưởng gì?
- Hỗn xược!
Nghe ngữ khí của Lâm Hàn, Lâm Chấn Bằng nổi giận mắng:
- Tiểu bối càn rỡ! Cho rằng có một chút tà thuật là có thể khinh nhờn tôn trưởng hay sao? Lâm gia chúng ta xưa nay tôn ti rõ ràng, không ngờ lại xuất ra thứ đồ bại hoại môn phong như ngươi! Không trừ ngươi, làm sao ta có thể ăn nói với liệt tổ liệt tông? Tiếp chiêu!
Dứt lời ngay lập tức xuất thủ, một cơ hội cũng không để Lâm Hàn biện bạch! Thực ra Lâm Chấn Bằng này là đang trắng trợn kiếm cớ! Khinh nhờn tôn trưởng? Cái này còn phải xem ngươi có thực lực đó hay không! Giống như Lâm Thế Lượng thẳng mặt quát tháo với Lâm Tuyệt, tại sao không ai đứng ra nói khinh nhờn tôn trưởng?
Dù là phe “huyết thống” của tam tứ trưởng lão cũng phải nói thực lực! Huyết thống ở đây cũng chỉ là cái cớ để bao che con cháu mà thôi! Về bản chất, tất cả chỉ là vì lợi ích, không hơn! Mấy cái danh nghĩa lòe bịp người ngoài này, Lâm Hàn còn lười phân tích!
Thấy Lâm Hàn trực tiếp “lơ” mình, thất trưởng lão Lâm Chấn Giang có chút giận, nhưng có Lâm Chấn Hải cản lại, lão cũng chỉ đành giận mà không nói gì.
Quay lại hiện trường, Lâm Chấn Bằng dứt lời là ngay lập tức ra chiêu, căn bản không để cho Lâm Hàn chút thời gian nào phòng bị.
Người ngoài thấy, có thể cho rằng đây là xuất thủ cương quyết, tiên hạ thủ vi cường, cũng có thể sẽ cho rằng Lâm Chấn Bằng hèn hạ vô liêm sỉ. Nhưng Lâm Chấn Bằng cần gì phải để ý đến ánh mắt người ngoài?
Là người trong cuộc, ánh mắt Lâm Hàn lúc này vô cùng trầm tĩnh, một đôi con ngươi vô thần nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, hắn cũng mặc kệ phi kiếm của Lâm Chấn Bằng đang lao tới, dường như tâm điểm của hắn không nằm ở đó vậy!
Không! Nói cho chính xác thì là Lâm Hàn đang quan sát sự biến đổi vi diệu trong không gian!
Đạo cảnh!
Không phải là một đạo cảnh, mà là hai đạo cảnh!
Hai đạo cảnh chồng chất lên nhau! Vậy mà đồng nhất đến lạ kỳ, giống như có cùng nguồn gốc vậy! Không, không phải là giống như, mà đúng là cùng tông! Đây là kiếm khí đạo chính tông của Lâm gia!
Truyền thừa thượng hạng từ mấy vạn năm trước, truyền xuống bởi người đứng đầu học viện Cửu Long lúc bấy giờ, võ giả huyền thoại đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, người đã một mình thu nhận cả bộ tộc người rừng thành tộc nhân của mình: Lâm Ngạo Thiên!
Nếu đạo cảnh của Lâm Chấn Xuyên có sự sắc bén vô song, sự bao trùm lại không đủ, vậy thì đạo cảnh của Lâm Chấn Bằng lại có được khí thế hạo nhiên, giống như có thể thôn thiên phệ địa. Kiếm khí đầy trời, mặc dù vô hình vô ảnh, nhưng lại có thể khiến người ta rét lạnh từ trong tim.
Hai đạo cảnh chồng chất lên nhau, không phải chỉ đơn thuần là một cộng một như vậy! Kiếm khí vô ảnh bao phủ khắp không gian kia bây giờ lại lóe ra hắc quang lờ mờ, khiến cả đất trời như tối tăm thất sắc. Kiếm khí chưa xuất, nhưng chỉ riêng luồng áp lực như thiên uy kia đã đủ giết chết không ít sinh vật yếu đuối rồi!
May mắn, ở trạch viện này có Tuyết Thiên Lăng, Lâm Chấn Hải và Lâm Chấn Giang, cũng không xảy ra chuyện gì.
Khí thế đã dâng cao, Lâm Chấn Xuyên vừa trị liệu qua loa thương thế, lúc này cũng lao lên, một thanh cương kiếm sắc lạnh dẫn lấy kiếm khí trong không gian, như cộng minh thành một thể, điên cuồng mà tàn độc muốn một chiêu trảm sát Lâm Hàn.
Trong mắt Lâm Hàn tràn ngập trầm tĩnh, tư thế như núi đổ mà không sờn, mặc cho kiếm khí ngày càng đến gần thân thể hắn, giống như hắn hoàn toàn không cảm nhận thấy luồng kiếm khí khủng bố kia đang tồn tại vậy.
Chính là lúc này!
Hai mắt nhìn xoáy chặt vào chiêu thức của Lâm Chấn Xuyên! Tất cả kinh mạch của lão đang hiện lên rõ mồn một trong mắt Lâm Hàn. Chỉ một thoáng phân tích, hắn đã bắt được điểm tụ khí trong thân thể lão.
Như hồn nhiên thiên thành, một chưởng uyển chuyển mà ra, như một con độc xà len lỏi qua ánh kiếm rực rỡ, lần mò tới một huyệt dưới nách trái Lâm Chấn Xuyên!
Thần sắc Lâm Chấn Xuyên đại biến! Không thể tin nổi nhìn Lâm Hàn! Đó là điểm tụ khí của lão, cũng là điểm quan trọng nhất trong chiêu thức này. Một khi bị đối thủ dùng cường lực phá vỡ…
Không dám liều mạng, Lâm Chấn Xuyên thu thế lại vài phần, tụ lại chân khí dày đặc bảo vệ đại huyệt.
Lâm Hàn thấy vậy cũng không cưỡng cầu, vậy mà nhẹ nhàng tiếp lấy một chiêu của lão, thuận thế lùi lại, không hề truy kích thêm!
Ringggg…
Lúc này, phi kiếm của Lâm Chấn Bằng cũng đã hoàn tất trận thế! Bao vây toàn bộ đường lui của Lâm Hàn, không một chút kẽ hở. Hàng chục hàng trăm thanh phi kiếm phô thiên cái địa lao tới, không biết chúng được bao che bằng cách nào, như thế nào mà xuất hiện, thậm chí có phải là thực thể hay không cũng không biết.
Đây là một trong những loại kiếm pháp chính tông của Lâm gia, chỉ có võ thánh chuyên tu về kiếm mới có thể sử dụng. Cái gọi là niệm kiếm động, vạn kiếm quy tông! Chính là như thế!
Lâm Hàn không định đón đỡ! Mặc dù kiếm trận này còn chưa đủ sức giết hắn, nhưng khiến hắn trọng thương cũng là điều có thể! Hiện giờ đang hai địch một, bị trọng thương chẳng phải là tự tìm chết!
Chíu!
Lâm Hàn phát động phi lôi thần, lùi về phía sau mười mét, nhẹ nhàng né tránh kiếm trận tưởng như thiên y vô phùng của Lâm Chấn Bằng.
Còn tại sao phải lùi lại? Nói nhảm, hai lão già vô liêm sỉ kia vậy mà liên kết đạo cảnh lại với nhau, hai người cùng chú ý động tĩnh của hắn, kiếm khí hộ thể của Lâm Chấn Xuyên vậy mà có thể được Lâm Chấn Bằng vận dụng cho bản thân. Kiếm trận và kiếm khí đạo cảnh thì tràn ngập không gian, hai người chỉ cần động một ý niệm là kiếm khí sẽ ngay lập tức xoắn lại nghiền nát Lâm Hàn.
Một người, Lâm Hàn không sợ, nhưng niệm lực của hai người thì hắn cũng phải kiêng kỵ! Bởi một người phản ứng không kịp thì người còn lại rất có thể sẽ phản ứng kịp do đứng ngoài công kích! Hai lão già này có thể chiếu cố và tiếp ứng cho nhau thông qua đạo cảnh, đúng là rất đáng sợ!
Keng!
Kiếm khí ập vào mặt khiến Lâm Hàn thấy hai má bỏng rát, hắn cuống quít đưa kiếm Hàn Tuyết lên đón đỡ. Từng đoàn tia lửa lóe lên, Lâm Hàn thuật thế lùi lại ba bước, trong lòng thầm than kiếm mang thật lợi hại!
Còn may có kiếm Hàn Tuyết đủ mạnh mẽ để đón nhận kiếm mang này, nếu là da thịt bản thân, Lâm Hàn đúng là không có cách nào đón nhận công kích sắc bén của Lâm Chấn Xuyên.
Lâm Chấn Xuyên tiếp tục truy kích, nhưng cũng có chút nhíu mày! Khoảnh khắc vừa rồi nhìn qua thì là lão chiếm ưu thế, nhưng lão lại biết, vừa rồi mình như đánh vào một đoàn bị bông vậy, một chút tính đả kích cũng không có. Giống như… giống như lực đạo của bản thân đã bị hút đi đâu, thậm chí cả chân khí hóa thành kiếm mang cũng bị tá đi như đá chìm biển rộng!
Lại một lần!
Lâm Chấn Xuyên hừ lạnh một tiếng, tiếp tục lao lên công kích! Có kiếm trận và đạo cảnh thủ hộ, lão không tin Lâm Hàn có thể giở ra trò ma gì!