Ở thánh đô dạo chơi vài ngày, ta với mẫu thân cũng chuẩn bị lên đường trở về long nguyệt đế quốc. Trên đường đi mẫu thân tâm tình hết sức trầm trọng, ta khuyên hết lời người mới cảm thấy tốt hơn.
Hai tháng sau, cả nhóm người trở về đế đô. Vừa bước vào thành ta cảm thấy mọi thứ thật quen thuộc, cảm giác trở về nhà thật tốt.
Bỗng dưng thấy có một đám đông tụ tập ko biết làm gì. Nương liền gọi người đến xem thử. Một lúc sau người đó quay lại mới biết tại sao mọi người tụ tập.
Nguyên nhân là do có một tiểu nữ mẹ bị bệnh nhưng ko có tiền nhờ mục sư nên đến trước cửa giáo hội quỳ lạy van cầu mục sư có thể cứu nàng mẫu thân. Nghe xong chuyện đồng tình tâm phiếm lạm đích mẫu thân liền kéo ta đến xem.
Chen qua đám đông nhìn thấy một nữ hài khoảng 4 tuổi, mặt áo vải thô đang quỳ trước một vị mục sư liên tục dập đầu. Ta cẩn thận quan sát chỉ thấy nàng có một đôi mắt to trong, gương mặt đáng yêu mặt dù con nhỏ nhưng đã là một mĩ nhân phôi.
Thấy vị mục sư ko hề động tâm ta liền bước đến bên nàng cất tiếng hỏi:” Tiểu muội muội có chuyện gì nói ca ca nghe được ko, ko chừng ca ca có thể giúp được muội.”
Tiểu nữ hài nghe thế liền nắm chặc lấy tay ta mà nói” Ca ca huynh giúp muội xin vị mục sự chữa bệnh cho mẹ muội được ko.”
Nghe nàng nói vậy ta cũng chua xót trong lòng, liền quay lại nhìn mẫu thân chỉ thấy nàng mắt đã rướm lệ gật đầu. Thấy thế ta liền nói:” Được rồi, ca ca sẽ giúp muội, muội dẫn ta đến nhà thăm muội mẫu thân được ko.”
Tiểu cô nương nghe thế liền vui mừng nở nụ cười. Nụ cười xuất hiện trên gương mặt còn đẫm lệ khiến cho ta cảm thấy kinh diễm đến ngây ngốc. Đến khi nàng kéo ta đi thì ta mới kịp tỉnh lại.
Ta vội vàng cùng với mẫu thân đi theo nàng, còn những người khác thì được lệnh về trước.Trên đường đi chúng ta biết được nàng tên là ti lâm. Do phụ thân chết trận chị còn nàng cùng mẫu thân sống nương tựa vào nhau. Vì làm việc quá sức nên mẫu thân nàng bị bệnh nặng, nhà lại ko có tiền nên nàng chỉ biết đi năng nỉ mục sư hy vọng bọn họ rũ lòng thương xót cứu mẹ nàng. Nghe thế mẫu thân chỉ biết thầm than:” Ở đâu có hảo cô nương như thế.”
Theo nàng dẫn đường chúng ta bước vào khu bần dân. Ta thật sự ko còn tin vào trước mắt mình. Đường phố thì dơ bẩn, mọi người ăn mặt thì nhếch nhác. Ta tự hỏi đây có còn là đế đô nữa ko.
Chúng ta dừng chân trước một căn phòng nhỏ tồi tàn. Ti lâm vội chạy vào nhà, bỗng dưng nàng hét lên một tiếng. Ta cùng mẫu thân nhanh chóng lao vào thì chỉ thấy một trung niên phụ nhân đã chết cứng trên đất từ bao giờ còn ti lâm thì đã sớm ngất đi rồi.
Mẫu thân thở dài:” Hài tử này số thật khổ.” Nói xong quay đầu phân phó người hầu mang theo ti lâm cùng an táng nàng mẫu thân rồi rời đi.
Mẫu thân đem nàng an bài cùng chỗ với ta. Khi nàng thức dậy thấy mình ở một nơi xa lạ thì khóc ko ngừng. Ta hết lòng an ủi nàng mới nín khóc.
“Mẫu thân đã mất, giờ muội chỉ còn một mình ko biết phải ra sao nữa.” Ti lâm nghẹn ngào nói.
“Muội ko phải còn ca ca đây hay sao,ca ca sẽ chăm sóc cho muội. Từ nay về sau muội cự ở đây coi đây như nhà của mình vậy.” Ta vội nói.
Ti lâm chỉ khẽ gật đầu chứ ko nói gì. Có lẽ thời gian sẽ giúp cho nàng tìm lại nụ cười cùng quên đi nỗi đau mất người thân. Từ đó về sau ti lâm sống trong phủ theo ta như hình với bóng và cũng là một phần quan trọng ko thể thiếu trong cuộc đời của nam cung chiến thiên.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ThienTu89
Thời gian thấm thoát trôi qua chớp mắt ta đã đến lúc ta phải đến hoàng gia học viện đi học. Đây là quy định bắt buộc của đế quốc đối với con em tất cả quý tộc. Lúc này ta đã 10 tuổi còn ti lâm vừa mới lên 9. Hôm nay chúng ta 4 người cùng nhau đến trường( ta, ti lâm, tỷ tỷ, đại ca).
Ta cùng ti lâm học ở ma pháp ban. Ti lâm rất có thiên phú về ma pháp, nương của ta rất tán dương nàng. Bời vì nàng rất là siêng năng, chịu được cực khổ. Sau buổi học, ta cùng ti lâm cưỡi trên tiểu hoàng đi gặp nam cung băng ngọc, nam cung hạo thiên.
Trên đường đi chúng ta gặp lệ na, lệ ti 2 vị song sinh công chúa. Từ sự kiện ta bị phong ấn ma pháp chúng ta chơi rất thân với sau. Các nàng khi nào cũng kêu ta là thiên ca ca.( nghe thật là sảng).
“thiên ca, ti lâm 2 người đi đâu đó.” Lệ ti hỏi.
“Chúng ta định tìm đại ca rồi cùng dùng bữa trưa.” Nam cung chiến thiên đáp.
Lúc này ti lâm lên tiếng:” Lệ na, lệ ti các người định đi đâu.”
“Chúng ta cũng định dùng bữa.” Lệ na nhìn lén ta đỏ mặt nói.
“Vậy thì cùng đi đi.” Ta lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện của 3 nàng nếu ko ko biết đến khi nào ta mới được ăn cơm nữa.
Trên đường đi 3 người cứ kỷ kỷ tra tra ko ngừng. Ta ko biết các nàng làm cái gì mà nhiều chuyện để nói thế ko biết. Đôi khi các nàng liếc mắt về phía ta rồi đỏ mặt quay đi.( tiểu cô nương trưởng thành quá sớm a, tội lỗi, tội lỗi.)
Chúng ta 4 người đi ngang qua sân thì thấy có người đang đánh nhau. Ta thấy có mấy người đang vây quanh 1 nam 1 nữ mà giao chiến.
Nam cung chiến thiên nhanh chóng nhận ra vài tên tiểu tử hoắc gia đang vây quanh đại ca cùng với tỷ tỷ ra sức mãnh công. Hắn quay sang nói với 3 nàng:” Mọi người ở đây đợi ta, ta qua giúp đại ca.” Lời vừa dứt liền cỡi trên tiểu hoàng xông thẳng vào vòng vay.
Bởi vì sự xuất hiện của ta cùng tiểu hoàng làm loạn đội hình khiến cho cả 2 bên đều dừng tay nhìn về phía ta.
“Đệ đệ sao ngươi lại ở đây.” Nam cung băng ngọc, nam cung hạo thiên đồng thời lên tiếng.
“Chỉ tình cờ cùng với ti lâm, lệ na, lệ ti các nàng đi tìm 2 người cùng dùng bữa trưa. Ở đây xảy ra chuyện gì mà động thủ vậy.” Nam cung chiến thiên nghi vấn.
“Đệ đệ, ngươi đến đúng lúc lắm giúp tỷ tỷ ra tay dạy dỗ mấy cái tạp chủng này. Bọn chúng trêu chọc một nữ sinh lớp đại ca, đại ca ngăn cản ko ngờ bọn chúng có chuẩn bị nên chúng ta ko phải đối thủ.” Nam cung băng ngọc nói.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ThienTu89
“ Các ngươi muốn làm gì. “ Nam cung chiến thiên lên tiếng hỏi.
“Ko có gì, chỉ muốn giao lưu võ nghệ mà thôi.” Hoắc gia nhĩ tạp đặc lên tiếng.
“Giao lưu võ nghệ mà lấy nhiều đấu ít à.” Ta khinh miệt nói.
“Hừ, nói nhiều vô ích. Anh em lên biển hắn.” Một tên nóng nảy lên tiếng.
“Cái này là các ngươi muốn à, có chuyện gì thì đừng có trách ta.” Ta quay lại đối với mọi người nói:” Đại ca, tiểu hoàng chúng ta lên, tỷ tỷ người ở sau yểm hộ.”
Ta cởi tiểu hoàng cùng đại ca lao lên đón tiếp bọn chúng. Một hồi đại chiến lập tức diễn ra. Mặt dù bên ta có tiểu hoàng cùng đại ca đều là cao thủ, nhưng do tiểu hoàng chỉ sử dụng ngũ cấp ma thú thực lực còn đối phương thì lại đông ngươi còn có mang theo hung khí. Chiến huống diễn ra kịch liệt ai cũng ko chịu thua ai.
“Dừng tay, có chuyện gì mà động thủ trong trường.” Một giọng nói băng lạnh vang lên.
Một trung niên nam nhân trên người mang trọng giáp xuất hiện. Đây chính là ác quỷ giáo viên, học viện giám sát phĩ lợi phổ đại sư thực lực đến thiên ko kị sĩ.
Phĩ lợi phổ quay về phía chúng ta hỏi:” nói, có chuyện gì mà đánh nhau.”
“Thưa, nhóm người này đột nhiên vây công bọn em. Chúng em ko biết gì hết chỉ xuất phát từ thuần tuý tự vệ thôi.” Ta vội vàng lên tiếng.
“Nói láo là ngươi tấn công chúng ta trước.” Một tên bị tiểu hoàng địa thích sở thương lên tiếng.
“Chứ ko phải do các ngươi trêu chọc bạn nữ mới xảy ra chuyện à.” Nam cung băng ngọc thuyết.
“Các ngươi hồ thuyết, nếu các ngươi ko thích quản nhàn sự thì chúng ta cũng lười mà cùng các ngươi so đo.” Hoắc nhĩ gia tạp đặc phẫn nộ nói.
“Được rồi, ko cải nhau nữa. Theo quy tắc của học viện nếu sự việc ko thể giải quyết thì lấy quyết đấu làm chuẩn. Người nào thắng thì lý lẽ thuộc về người đó. Chuyện này do nam cung chiến thiên cùng với tạp đặc gây ra thì ta để cho các ngươi tự giải quyết. Trận đấu bắt đầu vào cuối tuần này tại cạnh kỹ tràn trong hoàng cung.” Phĩ lợi phổ đại sư nói xong liền rời đi để mặt cả nhóm người ngốc như mộc kê.
Ta cũng ngây người. Đây là thế đạo gì đây hả trời bắt một thằng nhóc 10 tuổi đối đầu với một người trưởng thành có ngân kị sĩ thực lực, đây ko phải là muốn giết ta sao.( mặt dù ta rất mạnh nhưng mọi người đều biết ta là một phế vật.)
“Về mà chuẩn bị chết đi.” hoắc gia nhĩ tạp đặc hung ác nói.
“Ai chết chưa biết, chờ mà xem.” Nói xong ta liền cùng tiểu hoàng, ti lâm, lệ na, lệ ti vào thực đường.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ThienTu89
Việc ta cùng tạp đặc quyết đấu rầt nhanh truyền khắp học viện. Khi chúng ta đến thực đường thì mọi người đều tò mò đánh giá ta.
“Đệ đệ, sao ngươi lại nhân lời quyết đấu với hăn, đây là ko công bình.” Nam cung băng ngọc lo lắng nói.
“Đúng vậy, hắn hiện giờ đã có ngân kị sĩ thực lực chỉ thua ngươi đại ca có một bậc thôi.” Nam cung hạo thiên cũng lên tiếng.
“Sợ gì chứ, đệ nhất định sẽ thắng.” Nam cung chiến thiên tự tin nói.
“Đúng vậy, thiên ca là tuyệt nhất.” Ti lâm, lệ na, lệ ti đồng thời lên tiếng. Các nàng luôn tin tưởng ta năng lực, ko có việc gì có thể làm khó được ta cả.( Kháo đúng là nữ nhân, ko biết phân biệt rõ hiện thực chỉ biết mù quáng tin tưởng, nhưng ta thích.)
Nghe thế, nam cung băng ngọc cùng nam cung hạo thiên chỉ biết lắc đầu thở dài:” Chuyện đã như vậy thì chỉ còn biết nói cho gia gia coi xem có biện pháp nào giải quyết ko.”
Buổi tối, nam cung phủ phòng khách. Sau khi nghe chuyện khải sắt lâm hết sức lo lắng:” Phụ thân chúng ta phải làm sao bây giờ.”
“Thiên nhi nó còn quá nhỏ làm sao là đổi thủ của tạp đặc cơ chứ.” Phụ thân lên tiếng.
“Hừ có gì phải sợ chứ, mấy thứ tạp toái của hoắc gia làm sao là đối thủ của tiểu tam nhà ta.” Nam cung bá kiêu ngạo nói.
“ Nhưng mà phụ thân..” Nương vẫn chưa hết lo lắng.
“Ko có nhưng nhị gì hết, nam cung gia ko có nạo chủng.Tiểu tam con phải ko được làm gia gia mất mặt nghe chưa.” Gia gia quay lại đối với ta nói.
“Vâng, con sẽ cố hết sức.” Ta kiên định nói.
“Đúng, thế mới là tôn nhi ngoan của ta chứ. Được rồi mọi người đi nghỉ đi mai còn có việc.” Nam cung bá đứng lên kết thúc cuộc nói chuyện.
Sáng hôm sau, trên đường mọi người đếu bàn luận về việc nam cung chiến thiên cùng với hoắc gia nhĩ tạp đặc quyết đấu. Hoắc gia vì sợ mọi người ko biết nên hết sức tuyên truyền muốn nhờ việc này khiến cho nam cung gia bị mất mặt.
Đỗ cuộc cũng đã khai với tỉ suất tạp đặc thắng 1 đền 1, nhưng nam cung chiến thiên thì 1:20 Tỉ suất như vậy bởi vì ko ai có thể tin tưởng rằng một ngân kị sĩ lại có thể thua cho một thằng nhóc 10 tuổi.
Nghe như thế ta ko khỏi mừng thầm. Ta ko làm cho hoắc gia các ngươi phá phí là rất có lỗi với bản thân. Vì vậy ta gom góp hết tất cả tài sản cùng lễ vật kiếm được từ gia gia, ngoại công, mẫu thân được một 1000 vạn hoàng toàn đổ mình thắng.( có tiên ko kiếm uổng đây là chân lý mà ta rút ra được.)
Gia gia vì biểu hiện ủng hộ ta cũng đặt cược 500 vạn, mẫu thân cũng tham dự một phen 200 vạn. Còn quốc vương vì thể hiện sự công bình cũng đặt cược ta thắng 10 vạn kim tệ. Đồng thời tuyên bố ai thắng trong trận quyết đấu sẽ được phong làm tử tước ban cho lãnh địa. Phần thưởng hết sức to lớn.
Hoắc gia gia tộc thấy có người đặt cược thiên giới ko khỏi chấn động. Nếu như tạp đặt thắng thì ko nói gì, nếu thua hoắc gia phải đền 3 ức 4200 vạn thiên giá. Trừ đi mua áp tạp đặc 2 ức 5000 vạn thì khuy bổn đến hơn 9000 vạn. Mặt dù hoắc gia tài đại khí thô nhưng một lúc đến hơn 9000 vạn ko phải dễ dàng.
Mọi người đang trong chờ thời gian trận đấu bắt đầu.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ThienTu89
Cuối tuần, sân luyện tập hoàng gia tụ tập vô số người. Hom nay là trận quyết chiến giữa nam cung chiến thiên cùng hoắc gia nhĩ tạp đặc mà phần thưởng là được phong tước cùng lĩnh địa.
Sân rông khoảng bằng sân bóng đã có thể chứa được hàng ngàn người nhưng hoàn toàn chật kín. Do mọi người đều muốn xem cuộc giao tranh của nam cung gia cùng với hoắc gia 2 trong tứ đại gia tộc của đế quốc.
Trên khán đài có sự xuất hiện của quốc vương ái đức hoa ngã lạp, hoắc gia cùng nam cung gia. Lúc này ái đức hoa ngoã nhĩ thoải mái hỏi tạp lạp.
“Đại sư theo người thì trận này ai sẽ thắng.”
“Thần thấy tạp đặc khả năng thắng rất cao.” Tạp lạp đại sư trả lời.
“Ta cũng nghĩ như vậy. Hắc hắc, để xem nam cung gia còn huê trương được bao lâu.” Quốc vương cười nói.
“Chẳng lẽ bệ hạ muốn thông qua việc này mà áp nam cung gia.” Tạp lạp cảm nghi vấn.
“Đúng vậy, nam cung gia thế lực kinh nhân trẫm cũng ko chắc có thể ko chế. Hy vọng qua việc này khiến cho họ nhận rõ.” Quốc vương nghiêm túc nói.
Lúc này đã đến giờ trận đấu mở màn. Ta cùng tạp đặc đi đến trước đài hành lễ với quốc vương rồi chuẩn bị cho cuộc chiến.
“thần tham kiến bệ hạ.” Chúng ta cùng nói.
“Được rồi, các khanh bình thân. Các khanh đều là nhân tài của đế quốc ta hy vọng trận đấu này chỉ điểm đến là dừng. Ko được xảy ra chuyện gì khác rõ chưa.” Quốc vương sắc mặt băng lãnh nói.
“Thần tuân chỉ.”
Chúng cúc cung rồi đi vào giữa sân chuẩn bị trận đấu. Hôm nay ta mặt một bộ hưu nhàn trang, cởi tiểu hoàng nhàn nhã đi vào sân. Tạp đặc thì thân khoác trọng giáp, một thân màu bạc lấp lánh dưới ánh nắng sát thì chói mắt.
Tạp đặc tung thân lên ngựa đối với ta thuyết:” Tiểu tử chuẩn bị chịu chết đi.”
“Chưa biết ai chết, chờ mà xem.” Ta liền phản bác. Làm người ko thể thua sút khi thế, nói về khẩu tài còn lâu ngươi mới là đối thủ của ta.
Ta ngoắc tay đối với hắn nói:” Tiểu cẩu tới đi.”
Tạp đặc tức đến mặt đỏ hồng hét lên một tiếng:” Ngươi muốn chết.” Liền thúc ngựa dũng mãnh lao đến phía ta.
Phía dưới mọi người la hét ầm ĩ, mẫu thân sắc mặt tái nhợt dựa vào phụ thân ko dám nhìn. Chỉ có gia gia vẽ mặt bình thường nhin nắm tay nắm chặc đến xuất huyết.
Ta lúc này cười lớn hết sức vui vẻ. Tạp đặc hành động giống như ta mong muốn thì ta làm sao ko vui cho được. Thấy hắn tốc độ càng ngày càng nhanh ta chỉ còn cách ta có 10 thước, 9 thước, 8 thước. Ta cuối xuống nói thầm vào tai tiểu hoàng.” Đến lúc rồi, tầt cả nhờ vào ngươi.”
“Yên tâm chủ nhân, tất cả xem ta.” Tiểu hoàng tự tin nói.
Bỗng dưng trước mắt tạp đặc xuất hiện một bức tường đất. Hắn thế tới quá gấp khoảng cách quá ngắn ko kịp né tránh tông thẳng vào thổ tường do tiểu hoàng tạo ra. Mã thất chết ngay lập tức còn tạp đặc thất thế ngã xuống đất.
Ko kịp đợi hắn phản ứng ta liền nhân hắn bệnh lấy mệnh hắn. Liệt hoả liên kích, bảo liệt cầu khuynh sào mà ra như mưa áp đến. Tiểu hoàng cũng hết sức phối hợp thi triển địa thích tấn công.
Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt ko ai kịp nhận ra cái gì thì trận đấu đã kết thúc, chỉ còn tạp đặc bị cháy đen nằm trong vũng máu sinh tử ko biết. Mọi người chỉ tỉnh lại khi trọng tài tuyên bố trận đấu kết thúc với phần thắng nghiên về nam cung chiến chiên.
Trên sân lúc này hết sức hỗn loạn tiễn mắng chủi, cải nhau, hoan hô vang lên ko ngớt.
“ Thiên, ta thua tất cả gia sản rồi, hiện giờ một đồng xu cũng ko có tất cả là đều bởi đồ tạp toái đó. Đối thủ là một thằng nhóc mà cũng thua. Thiên ạ, ta ko còn tin vào mắt mình những gì đang xảy ra nữa.” Một quý tộc nói.
“Ha ha ta thắng ta thắng rồi.” Một bình dân vui mừng hét lên.
Còn trên khán đài hoắc gia phát ngốc nhìn trừng trừng vào sân đấu ko thể tin được. Còn gia gia mọi người đều vui mưng cười lớn, đặc biệt là ti lâm, lệ na, lệ ti cùng tỷ tỷ nam cung băng ngọc đều bật khóc khi thấy ta chiến thắng.
Ta trong lòng cảm thấy ấm áp:” mọi người ta đã thắng.” Ta đối với mọi người hét lên.
“ Tiểu quỷ, ko ngờ ngươi còn có chiêu, uổng cho ta bạch lo lắng một hồi.” Đại ca nam cung hạo thiên đấm ta một cái.
“Hắc hắc, cái này phải giữ bí mật mới linh chứ.” Ta cười khan đáp.
“Được rồi, mọi chuyện đã qua rồi ko nói nữa. Trọng yếu là tiểu tam nhà chúng ta đã thắng. Lần này ko làm cho hoắc gia nhĩ phĩ lợi tức chết ko thể mà.” Gia gia vui vẻ nói.
“Hoắc gia khuy nhiều tiền như vậy ko tức chết mới lạ.” Nương lên tiếng phụ hoạ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ThienTu89