Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
-----oo0oo-----
Chuơng 50: Hai thiếu phụ
Sưu Tầm by Monkey 4vn
Nhóm dịch : Friendship
Trong mắt Lưu Minh Ngọc toát ra chút chua xót nhớ lại, lắc đầu cười nói:
- Em có bạn trai, anh ấy tham gia quân ngũ rồi, nhưng đến giờ vẫn bặt vô âm tín, vẫn chưa trở về.
- Tham gia quân ngũ không phải hai năm là về sao? Anh ta ở lại đơn vị à?
- Không biết nữa, người nhà anh ấy cũng chuyển nhà đi…
Lưu Minh Ngọc có phần mệt mỏi cười nói:
- Có thể là như mọi người nói, tiến đến một vị trí quan trọng nào đó.
- Nhưng cứ như vậy cũng không hay, em là phụ nữ, hẳn là hiểu được sự quan trọng của tuổi tác.
Dương Thần oán thầm người đàn ông kia, bày đặt không cần phụ nữ, lại chạy đi làm nhân viên cơ mật gì đó.
Lưu Minh Ngọc gật gật đầu:
- Vậy thì có sao, em lúc nào cũng nghĩ đến anh ấy, không thể quên được, làm sao có thể đón nhận người đàn ông khác…
Cô dừng lại một chút rồi cười nói:
- Thôi, không nói việc này nữa, sắp hết giờ làm rồi, quay lại văn phòng thôi.
Dương Thần tất nhiên không có ý kiến, nếu người ta đã nói không cần làm ầm ỹ chuyện đó thì cũng chỉ có thể nghe lời người ta thôi.
Nói chuyện xong, Dương Thần trên tay vẫn cầm chi phiếu Quách Tử Hằng viết, phải đưa cho thủ trưởng mỹ nữ vừa nhẫn tâm lại vô vị của mình.
Khi bước vào văn phòng, một nhóm các cô gái thành phố đã bắt đầu trang điểm, sửa soạn chuẩn bị từ công ty về nhà, cách ăn mặc, trang điểm xinh đẹp, chắc chắn là muốn đi hưởng thụ tình cảm mãnh liệt của cuộc sống về đêm.
Triệu Hồng Yến và Trương Thái lại rất bình tĩnh, cũng không trang điểm gì đặc biệt, thấy Dương Thần trở về liền cười, cùng cất tiếng chào.
- Công việc thuận lợi chứ, sao về muộn thế?
Triệu Hồng Yến hỏi.
Dương Thần gật đầu, tò mò hỏi:
- Chị và Trương Thái sao không trang điểm, thay đồ như mọi người?
Triệu Hồng Yến u oán thở dài nói:
- Anh không nhìn ra ư? Tôi và Trương Thái đều là đàn bà đã có chồng, hai chúng tôi kết hôn năm ngoái, còn trang điểm làm gì.
- Thì ra hai người đã kết hôn rồi ư?
Dương Thần có chút kinh ngạc, chẳng trách dáng người đẫy đà hơn nhiều so với các nữ đồng sự khác.
Trương Thái cười khanh khách:
- Dương Thần, anh không phải muốn làm gì với chúng tôi đó chứ? Chúng tôi đều có ông xã rồi, đừng có ra tay nhé!
- Dương Thần cũng là người đã kết hôn, có bà xã, chúng ta cũng như nhau thôi.
Triệu Hồng Yến mỉm cười nói
Dương Thần nghĩ thầm, quan hệ giữa tôi với cô Lâm Nhược Khê kia có thể tính là vợ chồng sao, nhưng tất nhiên là không thể nói ra, đành cười xấu hổ, chán nản chạy vào văn phòng của Mạc Thiện Ny.
Đèn bàn trong phòng đã bật, ánh sáng có vẻ hơi mờ ảo, Mạc Thiện Ny đã cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay trắng, đang chăm chú viết gì đó.
Trên chiếc mũi cao đẹp là cặp kính gọng vàng, mái tóc đuôi sam đơn giản, vài sợi tóc đen che lấp nửa khuôn mặt xinh đẹp, vẻ mặt cô chăm chú, thậm chí không chú ý tới Dương Thần nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Đây là một cô gái ăn mặc, trang điểm thế nào cũng khiến người ta cảm thấy cô là một thiếu nữ rất xinh đẹp. Chẳng qua là tính tình không được tốt, có lẽ đại đa số các mỹ nữ đều có tật xấu như vậy, Dương Thần nghĩ.
- Chẳng lẽ anh không biết gõ cửa sao?
Mạc Thiện Ny rốt cuộc cũng nhìn thấy Dương Thần đi đến trước bàn làm việc. Tuy tò mò rằng người đàn ông này dường như chẳng có việc gì lại còn tủm tỉm cười, bộ dạng rất đáng ghét, nhưng vẻ mặt cô vẫn không đổi, thản nhiên hỏi một câu.
Dương Thần kéo cái ghế dựa ngồi xuống, đưa tờ chi phiếu trong tay từ từ đặt lên bàn.
- Chưa có kinh nghiệm, lần sau sẽ chú ý gõ cửa.
- Đây là cái gì?
Mạc Thiện Ny buông bút, hoài nghi nhìn tờ chi phiếu trên mặt bàn mệnh giá bốn trăm ngàn.
Dương Thần mỉm cười:
- Mạc tiểu thư không phải nhờ tôi đi đòi nợ sao? Bốn trăm ngàn, không thiếu một xu.
Mạc Thiện Ny cầm tờ chi phiếu, nhìn chữ ký ở mặt trên, đích thực là của Quách Tử Hằng, tên đầu sỏ lưu manh không biết xấu hổ. Cô không khỏi nghi hoặc đứng lên, ngẩng đầu cẩn thận nhìn Dương Thần, thật sự không rõ người này làm thế nào mà khiến đối phương ngoan ngoãn đem tiền nợ trả lại.
- Anh… không sao chứ?
Mạc Thiện Ny rốt cục vẫn không kìm nổi hỏi một câu, không khỏi nhìn Dương Thần đánh giá cao thấp. Cô vẫn luôn cảm thấy Dương Thần phải vật lộn sống chết mới có thể trở về, mấy chuyên viên lần trước đi đều vào bệnh viện, có người giờ còn phải ngồi xe lăn.
Dương Thần làm vẻ không biết gì cả, buông lỏng tay, “nghi hoặc” hỏi:
- Chuyện gì? Không phải là một chút tiền nợ sao, tôi thấy bọn họ nói chuyện rất tốt, Quách tổng lại còn đích thân phái người đưa tôi về.
Gặp quỷ! Chẳng lẽ đám lưu manh kia lại ăn chay rồi!? Mạc Thiện Ny trong lòng tức giận, muốn nói tiền nợ đòi được về là chuyện tốt, nhưng nhìn người đàn ông trước mặt không hề bị thương tổn chút nào, vẻ mặt thoải mái, sao tự nhiên lại thấy không cam lòng!
Những cảm xúc đó không thể để hiện lên trên mặt được, Mạc Thiện Ny hít sâu một hơi mới nói:
- Vất vả cho anh rồi, cuối tháng chia hoa hồng sẽ ghi nhớ vào cho anh, anh có thể về rồi.
- Vậy thì cảm ơn Mạc tiểu thư.
Dương Thần gật đầu hài lòng, đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi ra lại quay đầu lại, cười như không, nói:
- Mạc tiểu thư, bộ đồ đen cô mặc không tồi, rất đẹp…
Đến lúc Dương Thần rời khỏi, Mạc Thiện Ny vẫn không giải thích được, nhìn khắp trên người mình, rõ ràng là áo trắng, màu đen ở đâu ra?
Nhìn kỹ mới phái hiện trước ngực mình có hai chỗ màu đen mờ, bởi vì dưới ngọn đèn, chiếc áo có chút trong suốt nên mới có thể thấy được, anh ta nói không phải quần áo, là áo lót!
- Dương Thần…
Hiểu ra rồi, Mạc Thiện Ny mặt đỏ tía tai, nghiến răng nghiến lợi, đấm một phát xuống mặt bàn, hai con ngươi thiếu chút nữa thì bắn ra lửa.
- Hãy đợi đấy!
Sau khi chào các chị em trong văn phòng, Dương Thần cuối cùng cũng được hưởng thụ sự vui sướng của dân văn phòng. Công việc này so với việc bán thịt dê xiên nướng thì nhàm chán hơn nhiều, nhưng “hoàn cảnh” thì không tồi, chỉ cần trong không khí tràn ngập hương vị các mỹ nữ thì nơi chợ hôi thối kia không thể so sánh được.
Đến bãi đỗ xe ngầm, Dương Thần vừa mới ngồi lên xe, điện thoại di động liền rung lên, là Lý Tinh Tinh.
Dương Thần cười bắt điện thoại:
- A lô.
Lý Tinh Tinh giọng nói có phần vui sướng:
- Dương đại ca, cảm ơn anh.
- Cảm ơn cái gì?
Dương Thần tất nhiên sẽ không chủ động thừa nhận bọn Trần Đức Hải là do mình xử lý.
- Chính là chuyện Trần Đức Hải…
Lý Tinh Tinh nói nhỏ, sau đó dường như hiểu ra điều gì, đổi chủ đề:
- Tóm lại cảm ơn anh, bố mẹ và em rất vui.
Nghe giọng nói dịu dàng của cô gái, Dương Thần cũng nhẹ nhàng thở ra, xem ra cô bé kia cũng thông minh, hắn cười nói:
- Thật ư, vậy là tốt rồi, để bố em tiếp tục việc buôn bán đi, sáng mai anh sẽ đến tâm sự với ông ấy.
- Vâng, em biết rồi.
- Còn việc gì không?
Dương Thần không ngại tán gẫu một lát với Lý Tinh Tinh, nhưng muộn rồi sợ sẽ kẹt xe.
Đã có 62 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
-----oo0oo-----
Chương 51: Ngóc đầu trở lại
Sưu Tầm by Monkey 4vn
Nhóm dịch : Friendship
Thần kinh nhạy bén giúp Dương Thần vừa khởi động xe, giẫm lên chân ga, chiếc M3 rít lên phóng ra khỏi hầm để xe.
Vài người bảo vệ của công ty Quốc Tế Ngọc Lôi đứng đờ ra nhìn chiếc xe trong chớp mắt đã chạy mất dạng, không ai biết nhân vật lớn nào trong công ty lại có kỹ thuật lái xe như vậy.
- Tiểu thư vừa mới tan sở về nhà, lão gia đã đến rồi, đang ầm ỹ ở bên ngoài…
Giọng mẹ Vương như khóc:
- Cậu mau về đi, lão gia còn dẫn theo vài người đến, nhìn không giống người tốt, tôi sợ bọn họ làm tổn thương tiểu…
Vú Vương chưa dứt lời, đầu kia điện thoại đã truyền đến những âm thanh ồn ào, ngay sau đó là tiếng đàn ông quen thuộc…
- Là tiểu tử thối họ Dương phải không, ta là Lâm Khôn, ta ở đây chờ ngươi, có giỏi thì lập tức về đây!
Dương Thần đang cầm tay lái, trên tay lập tức nổi gân xanh, hắn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng gào khóc của vú Vương, chắc chắn là bị dùng sức mạnh cướp mất điện thoại di động.
- Ông có biết ông đang làm gì không?
- Ta rất rõ ràng, họ Dương kia, giờ ngươi có giỏi thì về đây, xem tên tiểu tử khốn khiếp bán thịt dê xiên nướng có bản lĩnh gì mà khiến con tiểu tiện nhân Lâm nhà ta làm chuyện bất hiếu!
Dương Thần không nói gì thêm, mặt không biến sắc, dập điện thoại, thực ra, nếu điện thoại này không phải Lâm Nhược Khê đưa thì hắn đã sớm bóp nát.
Chân ga trong nháy mắt bị dẫm hết cỡ, tuy rằng nơi này đang lúc xe cộ đông đúc chật hẹp, nhưng tiếng động cơ rít gào khiến không ít xe ngoan ngoãn tránh ra nhường đường.
Chiếc BMW trắng như một trận gió xoáy thổi qua, bị vô số người chửi rủa, nhưng tất cả chẳng liên quan gì đến Dương Thần, lúc này trong mắt hắn, đường xá chỉ là một đường thẳng, không có bất cứ luật lệ giao thông gì, không có bất cứ cái đèn xanh đèn đỏ nào, hắn cần phải nhanh, nhanh, nhanh hơn nữa!
Mọi ngày đi xe với tốc độ bình thường phải mất hơn hai mươi phút, hôm nay Dương Thần chỉ mất chưa đến mười phút, như một quả đạn lao đến đích.
Chiếc xe dừng ở một bãi đất trống trước căn biệt thự, “kít” một tiếng, một đám bụi mù mịt bốc lên.
Lúc này trời đã chập tối, ánh nắng vàng nhè nhẹ chiếu lên khu vườn trong khu biệt thự cao cấp, cây cối ánh hồng, bãi cỏ như dòng suối vàng, phong cảnh cực kỳ đẹp đẽ.
Nhưng lúc này Dương Thần không có lòng dạ nào mà thưởng thức cái cảnh hiếm có ấy. Sau khi xuống xe, hắn sắc mặt thâm trầm đi về hướng cửa chính của biệt thự.
Không đợi Dương Thần đi đến cửa, cánh cửa chính đã bị đẩy mạnh ra, Lâm Khôn trong bộ Âu phục phẳng phiu bước ra, khuôn mặt vốn dĩ tuấn tú và trưởng thành giờ phút này thoạt nhìn âm trầm mà hưng phấn, dường như đã đoán được có thể trả thù sự nhục nhã mà Dương Thần cho lão như thế nào.
Ở phía sau lão có năm tên mặc đồ giống nhau theo sát, chúng là những thanh niên mặc đồ đen ngắn tay bó sát người, nhìn đám cơ bắp trên cơ thể họ không khó để nhận ra thân thủ họ thật không phải là bình thường.
- Ha ha, súc sinh, ngươi thật có gan dám trở về đây, ta nghĩ ngươi sợ tới mức không dám quay lại.
Lâm Khôn nghiêng nghiêng đầu, trừng mắt, con ngươi lộ ra vẻ căm hờn sâu sắc.
Dương Thần thở dài, xem ra mình đã kiềm chế được tâm tính rồi, bằng không chỉ cần câu nói thô tục này cũng đủ lý do để cắt lưỡi lão. Dương Thần thản nhiên nhìn lão, hỏi:
- Nhược Khê và vú Vương đâu…?
Vừa dứt lời, hai bóng người đi ra từ cửa biệt thự.
- Cậu, cậu… cẩn thận!
Chỗ cửa, vú Vương mặc tạp dề đang giúp Lâm Nhược Khê sắc mặt tái nhợt đi ra.
Lâm Nhược Khê còn chưa thay bộ đồ đi làm, khuôn mặt vốn lạnh lùng diễm lệ giống như là bay mất hồn phách, ánh mắt ảm đạm, đầu tóc cũng có vẻ rối bời, cô nhìn xuống mặt đất chăm chú, dường như mọi việc trước mắt đều không có quan hệ gì với cô.
Nếu như hình ảnh này khiến Dương Thần có chút đau lòng, thì nhìn thấy trên mặt vú Vương có một dấu tay hằn đỏ, trong mắt Dương Thần lập tức lóe lên một tia sát khí.
Đáng tiếc Lâm Khôn rõ ràng là không chủ ý tới sự thay đổi trong ánh mắt Dương Thần.
- Tên tiểu tử bán thịt dê, ta nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi về đây, là do ngươi tự tìm đến, mấy anh em của ta quyền cước cũng không tệ, nếu người muốn ít bị ăn đòn, tốt nhất là quì xuống lạy ta vài lạy, rồi liếm cho sạch đôi giày da của ta, ngoan ngoãn tự chui vào thùng rác đi. Có lẽ ta còn có thể tha cho ngươi một lần, cho ngươi cút đi!
Lâm Khôn cười quái dị, tiếng nói có phần cuồng loạn.
Dương Thần ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám thanh niên trước mặt, nói:
- Lâm Khôn… giống như lần trước tôi đã nói với ông một lần, tôi ghét nhất là bị uy hiếp, ông uy hiếp tôi, được, nhưng phải chuẩn bị chịu hậu quả.
- Ta uy hiếp ngươi đấy! Súc sinh! Ngươi làm gì được nào? Ngươi có bản lĩnh đánh bại được năm người anh em này sao?
Lâm Khôn cười giận dữ, lớn tiếng gào lên.
Dương Thần không nói thêm nữa, từng bước một tiến tới gần Lâm Khôn.
Năm tên tay chân hiển nhiên cũng không coi Dương Thần ra gì, dù sao nhìn bề ngoài, người thanh niên này căn bản không thể trả đòn được, cho nên thấy Dương Thần tới gần, chỉ có một gã tiến lên, vừa liếc mắt miệt thị nhìn Dương Thần vừa tiến tới.
Dương Thần vốn chẳng buồn nhìn gã áo đen, nhìn thấy gã giơ tay đánh tới một đường quyền nhanh như chớp, dường như đã tính toán chính xác, một quả đấm cũng nhanh như vậy tung ra tiếp đón.
“Bốp!”
Hai nắm tay chạm vào nhau vang lên một tiếng, kết quả cũng khiến cho những người đứng đó vô cùng kinh sợ.
- Á!!
Gã thanh niên dẫn đầu tung quyền vẻ mặt méo mó, dùng sức ôm lấy cánh tay ra quyền kia, đau đớn quỳ rạp xuống đất!
- Tay… tay…
Đậu Đại vã mồ hôi, cảm thấy xương cốt trong cánh tay như vỡ vụn, sau một hồi đau đớn kịch liệt, liền bất tỉnh ngay tại chỗ.
Còn lại bốn gã tay chân rõ ràng không hiểu tình huống vì sao lại thế này, chỉ thấy Dương Thần chạy tới trước mặt.
- Nhanh! Nhanh lên!
Lâm Khôn cảm giác tình hình có chút không đúng, cuống quít chỉ huy.
Bốn gã tay chân lúc này mới bước đến gần Dương Thần như những hung thần tàn ác, định bắt Dương Thần chế ngự bắt quỳ xuống đất.
Khi bốn người đánh về phía Dương Thần, chúng đột nhiên phát hiện, dù đánh vào ngực, bụng, đùi, hay chỗ nào khác, thân hình Dương Thần vẫn không chút lay động, dường như chân tay chúng chạm vào một tấm sắt dày, một bức tường đá lớn, sức vốn không đủ để đánh với người này.
Đã có 69 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
-----oo0oo-----
Chương 52: Đến lượt ngươi
Sưu Tầm by Monkey 4vn
Nhóm dịch : Friendship
Dương Thần đứng mặt đối mặt với Lâm Khôn, ánh mắt nhìn Lâm Khôn giống như đồ tể nhìn miếng thịt trên cái thớt gỗ, bình tĩnh hỏi:
- Ông muốn gãy chân, hay là gãy tay, nếu muốn chết tôi cũng có thể giúp ông một tay.
Hắn không phải là đang nói đùa!
Lâm Khôn lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt muốn giết người, sát khí không hề che giấu! Hắn thật sự sẽ giết mình!
- Ngươi… ngươi… ngươi đừng có qua đây…
Lâm Khôn sợ hãi, từ từ lui bước, muốn đứng xa Dương Thần một chút, nhưng phía sau đã là bậc thang cửa chính của biệt thự.
Đột nhiên, Lâm Khôn quay lại, nhìn thấy Lâm Nhược Khê đứng ngẩn người hờ hững, lớn tiếng kêu lên:
- Tiểu tiện nhân! Tên dã man này muốn đánh gãy chân bố ngươi! Ngươi định mặc kệ sao!?
Vừa nói xong, Lâm Khôn liền cảm thấy bàn tay như gọng kìm kim cương tóm lấy cằm mình, một giọng nói lạnh như kim loại để đông trong băng tuyết vang lên bên tai:
- Miệng của ông quả thực rất thối, hay là tôi nên cắt lưỡi ông trước, thả trong miệng ông, rồi đem khâu miệng ông lại… Ông đói bụng cũng chỉ có thể ăn lưỡi của mình… Ông nói xem, cách này thế nào?
- Ôi! Ôi ôi!!
Lâm Khôn sợ tới mức mặt xanh mét, mắt trợn lên, nhưng chỉ cần lão quằn quại một chút, bàn tay Dương Thần nắm dưới cằm lão sẽ bóp lại, đau đến mức lão không dám động đậy.
Lúc này, Lâm Nhược Khê đứng ở cửa mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp thất thần rốt cục cũng có tia sáng, nhìn Dương Thần ánh mắt vô cùng phức tạp, lại nhìn Lâm Khôn sợ đến mức sắp tè ra quần, cô uể oải nói:
- Dương Thần, thả ông ấy ra đi, không cần dọa ông ấy…
Giọng điệu Lâm Nhược Khê không lạnh lùng như mọi khi, cô nói rất nhẹ, nhưng một câu nói đó khiến lửa giận của Dương Thần dần dần hạ xuống.
Cô rất giống người ấy… Dương Thần có chút bất đắc dĩ, trong lòng thoáng hiện ra hình bóng trong lòng vẫn cố quên đi, nhất thời sững lại.
Dương Thần buông lỏng tay ra, Lâm Khôn bị đau vừa sợ vừa không cam lòng lập tức trốn sang một bên, cẩn thận nhìn Dương Thần, mồm thở phì phò.
- Bố, là Hứa Trí Hoành bảo bố đến đúng không, những người này cũng là do hắn đưa cho bố phải không.
Lâm Nhược Khê nhìn thẳng Lâm Khôn, nhẹ giọng hỏi.
Trên mặt Lâm Khôn lộ vẻ dữ tợn, hung hăng trừng mắt nhìn Dương Thần:
- Đúng thế thì sao! Hứa đại thiếu gia là muốn giúp ta tiêu diệt cái tên súc sinh này! Tên khốn khiếp muốn đoạt lấy tài sản Lâm gia, ta tuyệt đối không chấp nhận!
- Bố…
Lâm Nhược Khê bi ai kêu lên, trong mắt tràn đầy thống khổ:
- Bố, chẳng lẽ bố không biết bố bị người của Hứa gia sai khiến sao? Bố đang giúp Hứa Trí Hoành thêm phiền phức cho con! Bố có biết tình hình công ty giờ đang ác liệt thế nào không? Bố… bố tỉnh táo chút đi! Bố và Hứa Trí Hoành hoàn toàn không nghĩ giống nhau!
Lâm Khôn hét lớn:
- Nói bậy! Đồ tiện nhân này, đừng làm bộ tốt bụng, đừng tưởng ngươi gọi ta là “bố” ta sẽ cho rằng đồ bất hiếu nhà ngươi có lương tâm! Nếu thật tâm tốt với ta, ngay từ đầu ngươi đã không cướp đi tất cả của ta! Ta mới là người thừa kế hợp pháp thứ nhất của Ngọc Lôi! Nếu không phải do ngươi giở trò, cái bà lão chết rồi ấy sao lại lại đột ngột bỏ di chúc, đem công ty Quốc Tế Ngọc Lôi giao vào tay một con búp bê mới hai mươi tuổi đầu!
Lâm Nhược Khê hai chân lảo đảo, nếu không dựa vào vú Vương cô đã ngã xuống rồi, sắc mặt cô càng tái nhợt, bất lực, không kìm nổi hai mắt đẫm lệ đứng lên:
- Bố, sao bố có thể nghĩ như vậy? Bà là bà nội, là mẹ của bố…
- Vậy phải nghĩ như thế nào? Muốn ngươi kết hôn cùng Hứa đại thiếu gia ngươi trước sau đều không chịu! Chẳng nhẽ không phải lo sợ lập gia đình rồi chức chủ tịch công ty Ngọc Lôi sẽ đổi chủ? Bằng không,dựa vào điều kiện của đại thiếu gia, sao đồ tiện nhân ngươi lại giả thanh cao không chịu?
Lâm Khôn giận dữ cười:
- Ha ha ha ha! Bị ta nói trúng rồi, có phải xấu hổ không chịu nổi muốn chết không!??
Lâm Nhược Khê chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bắt đầu khó thở, lục phủ ngũ tạng giống như bị ngâm vào thủy ngân, nước mắt trong suốt chảy xuống như vỡ đê, rơi tí tách trên mặt đất.
Cô gái luôn lạnh lùng như băng, cao quý như nữ vương, lúc này không kìm nổi nước mắt, hơn nữa lại khóc rất thương tâm, Lâm Nhược Khê giơ tay che mặt, vì khóc nức nở nên lời nói không ngừng nghẹn ngào.
- Lúc trước mẹ mất, bố có tình nhân bên ngoài, đến về nhà liếc mắt một cái cũng không về… Lúc bà nội qua đời, bố đợi đến lúc bà yên nghỉ mới xuất hiện, còn hỏi chuyện di chúc… Từ lúc con hiểu chuyện, bố trừ chuyện ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, đòi bà nội cho tiền ra, chuyện ở công ty bố chẳng bao giờ hỏi đến… Làm sao bà nội yên tâm giao công ty cho bố được chứ…
Lâm Nhược Khê đau lòng nhìn Lâm Khôn, cắn cắn đôi môi anh đào nói:
- Bố, chẳng lẽ bố không biết mình đang làm gì ư?
Lâm Khôn sắc mặt lo lắng, cười lạnh nói:
- Ta làm vậy là do họ ép ta, nếu không phải do hai bà già đáng chết đó quản ta, ta cần gì phải khúm núm xin họ cho tiền? Rõ ràng công ty nhiều cổ phần như vậy, dựa vào đâu mà chỉ cho ta một ít tiền? Ta là người đàn ông duy nhất trong nhà, chẳng nhẽ không nên để ta lo việc nhà sao? Ngươi là đồ tiện nhân chỉ biết lấy cớ! Lấy cớ! Lấy cớ!
- Lời ngươi nói thật là nghe như đánh rắm…
Dương Thần thật sự khó mà nghe tiếp, không hiểu người phụ nữ như Lâm Nhược Khê sao lại có người cha ngu xuẩn, phát rồ như vậy. Có lẽ là do ông trời trêu ngươi, cũng có lẽ phải hận lòng người có chỗ đáng thương.
Dương Thần nháy mắt dùng một bàn tay bóp cổ Lâm Khôn, hơi dùng chút lực. Lâm Khôn lập tức khó thở mặt đỏ bừng lên, thân thể không ngừng vặn vẹo nhưng không thể giãy ra được.
- Nếu làm theo cách của tôi, hôm nay ông đã chết bảy, tám lần rồi…
Dương Thần thản nhiên nói, quay đầu nhìn Lâm Nhược Khê đứng ở cửa đang căng thẳng, lại nói:
- Nhưng mà bà xã tôi lại mềm lòng, nếu tôi giết cái người làm cha này, cô ấy chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho tôi.
Nói tới đây, Dương Thần buông lỏng tay ở cổ Lâm Khôn, nhưng một tay nhanh như chớp chém vào sau cổ lão!
Lâm Khôn hai mắt nhắm lại, choáng váng ngã ra đất.
- Dương Thần! Anh… anh làm gì ông ấy vậy?
Lâm Nhược Khê vẫn là lo lắng đi đến, ngồi xổm xuống thăm dò chỗ mũi Lâm Khôn, phát hiện lão không chết mới nhẹ nhàng thở phào ra.
Bất kể như thế nào, máu mủ tình thâm.
- Giao cho anh.
Dương Thần cúi người ôm lấy cơ thể Lâm Khôn vác lên vai, sau đó đi đến chỗ thùng rác cách đó không xa.
Lâm Nhược Khê nóng vội ngăn cản:
- Không cần, không cần ném ông ấy vào đó, vậy là đủ rồi…
- Anh không giết ông ấy, không làm ông ấy tàn phế đã là nể em rồi. Ông ta đối với em như vậy em còn nhận ông ta là bố à, anh chăng biết nói gì nữa, chỉ hi vong em nghĩ đến tâm tình của anh một chút, không cần biết trong long em nghĩ như thế nào, ít nhất lúc này anh cũng là chồng em.
Dương Thần nói bình thản, nhưng từng chữ đanh thép giống như không để ai cãi lời, nói xong lập tức đi về phía thùng rác.
Lúc này anh vân là chồng em.
Lúc này anh vân là chồng em.
Lâm Nhược Khê buông tấm rèm cửa hồn bay phách lạc đứng yên một chỗ, nhìn bóng dáng Dương Thần không biết nói gì
Dương Thần đem Lâm Khôn ném vào thùng rác lần nữa, vừa mới quay đầu lại, chợt nghe tiếng Vú Vương hét lên:
- Tiểu thư!
P/s : Mấy chương trước thiếu đoạn cuối. Từ chương sau sẽ bổ sung. Chúc anh em đọc truyện vui vẻ:D.
Đã có 56 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
-----oo0oo-----
Chương 53: Nửa tháng
Sưu Tầm by Monkey 4vn
Nhóm dịch : Friendship
Giữa mùa hạ, màn đêm chậm chạp buông xuống, đem cái ồn ào náo nhiệt của thành phố Trung Hải bao phủ trong bóng tối bình thản. Chỉ có ánh đèn nê ông mới giúp người đi đường nhìn rõ khuôn mặt nhau.
Dọc theo đường vành đai tốc độ cao, tám làn xe chạy theo hai hướng, có thể nhìn thấy dòng xe cộ giống như vô số ánh sao băng lóe lên, hoặc là xe đi về khu trung tâm, hoặc là xe đi ra khu thành lũy thép nặng nề.
Ở một dải phân cách trồng đầy cây xanh phía Bắc Trung Hải dọc theo sông Trường Giang, ven đường là những cột đèn đường thưa thớt, và dưới ánh đèn đường là những con côn trùng nhảy múa, đây là một mảnh đất yên tĩnh khó tìm, mặc dù lúc này còn đang tỏa ra cái nóng tích tụ suốt ban ngày.
Cách đó không xa chính là dòng sông quanh co, khúc khuỷu vô tận, giống như một vành đai ngọc trên trời, kết hợp với dải ngân hà trên bầu trời, một dãy kiến trúc màu trắng hắt bóng xuống bờ sông…
Nơi này là bệnh viện sang trọng nhất của thành phố Trung Hải, phong cảnh thanh tịnh khiến người bệnh ở đây có thể khôi phục sức khỏe tốt nhất. Nhưng đồng thời, số tiền phải chi tiêu ở đây cũng khiến những người bình dân phải hoảng sợ lùi bước.
Lúc này, ở khu phòng bệnh của bệnh viện, trong một hành lang rộng, sâu thẳm, Dương Thần và vú Vương ngồi trên chiếc ghế dài được thiết kế để mọi người ngồi chờ đợi, im lặng ngồi đợi ngoài phòng chăm sóc đặc biệt.
Dương Thần trầm mặc hồi lâu, cuối cùng không kiên nhẫn được, đút tay vào túi quần lấy ra bao thuốc lá, nhưng đột nhiên nhớ ra đây là bệnh viện, đành bực mình cất lại, thở dài, đứng dậy thong thả bước đi.
- Cậu…
Vú Vương hai mắt đỏ hoe, vừa mới khóc xong, lo lắng nói:
- Cậu, sao bác sỹ và y tá vẫn chưa ra, tiểu thư sẽ không có chuyện gì chứ?
- Yên tâm đi, tuy tôi không phải bác sỹ nhưng cũng biết chút về y học, Nhược Khê sẽ không việc gì.
Dương Thần an ủi, trong đầu hiện lên cảnh tượng lúc chạng vạng đưa Nhược Khê vào viện, trong lòng cũng khó có thể yên tâm.
Ngay lúc Dương Thần ném Lâm Khôn vào thùng rác, vừa mới quay người lại, chỉ thấy Lâm Nhược Khê đang đứng trên bãi cỏ đột nhiên hai chân mềm nhũn, loạng choạng ngã xuống nền cỏ!
Dương Thần chạy vụt đến bên Lâm Nhược Khê như một mũi tên, nâng người cô dậy mới phát hiện, không ngờ cô bị hôn mê!
Trải qua không ít kinh nghiệm khiến Dương Thần không bị kích động như vú Vương, bình tĩnh lấy điện thoại ra gọi cấp cứu, đồng thời ôm Lâm Nhược Khê quay vào phòng.
Kiểm tra đơn giản một chút, thấy Lâm Nhược Khê bị sốt cao, vú Vương lập tức đem khăn lạnh và đồ cấp cứu đến chăm sóc cho đến khi xe cứu thương đến đưa Nhược Khê đi bệnh viện.
Một loạt biến cố khiến Dương Thần trong lòng rất loạn, cái cô gái không hiểu phong tình, lạnh như tảng băng này tuy chưa bao giờ nhìn mình với ánh mắt tốt đẹp, nhưng lúc cô xảy ra chuyện, Dương Thần bất đắc dĩ phát hiện ra bản thân thật sự vì cô mà lo lắng, sợ hãi.
Là bởi vì cô rất giống người kia? Hay là vì cô là người vợ trên danh nghĩa của mình? Cũng có thể là, chỉ vì cô.
Trong lúc Dương Thần đang suy nghĩ hỗn loạn, cửa phòng bệnh bật mở, vú Vương chạy lên đón lấy cánh tay bác sỹ, hỏi:
- Bác sĩ, tiểu thư nhà tôi thế nào?
Bác sĩ cười trấn an:
- Yên tâm đi, đã qua cơn nguy hiểm, cơn sốt đã hạ, giờ chỉ cần được chăm sóc chu đáo.
Vú Vương vui mừng chảy nước mắt:
- Vậy là tốt rồi… vậy là tốt rồi… Cảm ơn bác sĩ.
Bác sĩ nhìn tài liệu ghi chép trên tay, có chút ẩn ý hỏi:
- Xin hỏi, Lâm tiểu thư gần đây có phải áp lực công việc rất lớn?
Vú Vương sửng sốt, trả lời chi tiết:
- Đúng vậy, tiểu thư nhà tôi kỳ thực lúc nào cũng làm việc chăm chỉ, mấy ngày nay lại thường xuyên thức đêm, có việc gì không ạ?
- Cơ thể Lâm tiểu thư bị suy nhược nghiêm trọng, căn cứ vào chuẩn đoán bệnh, chắn hẳn là cô ấy phải chịu áp lực rất nặng từ công việc và gánh nặng tâm lý trong thời gian dài. Lần này sốt cao cũng là do cơ thể suy nhược, bị phong hàn, hẳn là không được ngủ đủ giấc. Nếu cứ như vậy, cho dù lần này chữa khỏi, lần sau vẫn có thể tái phát, bệnh nhiều lần có thể khiến cơ thể hoàn toàn suy nhược.
Bác sĩ cau mày nói.
Vú Vương lập tức lo lắng hỏi:
- Bác sỹ, vậy phải làm sao bây giờ? Nhất định phải chữa khỏi cho tiểu thư nhà tôi đó.
- Yên tâm, đây không phải bệnh quá nặng, người bệnh chỉ cần được chăm sóc chu đáo một thời gian. Nếu có thể ở lại bệnh viện khoảng nửa tháng, tiến hành điều trị bằng thuốc Đông y thì có thể khôi phục thể trạng khỏe mạnh.
Bác sĩ cười nói.
Vú Vương lộ vẻ mặt khó xử:
- Nửa tháng… chỉ sợ tiểu thư sẽ không đồng ý.
- Cô ấy phải đồng ý.
Dương Thần thản nhiên nói một câu, giọng điệu không để ai thương lượng, sau đó nói với bác sĩ:
- Bác sĩ, ngoài điều trị Đông y ra, còn phải làm gì nữa?
- Vị này là…
- Tôi là chồng của Lâm Nhược Khê, tên Dương Thần.
Bác sỹ lộ vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức mỉm cười nói:
- Ồ, thật ngại quá, tôi không biết Lâm tiểu thư đã kết hôn. Dương tiên sinh nếu có thời gian rảnh có thể đến đưa bà xã đi hít thở không khí trong lành trong hoa viên của bệnh viện. Gánh nặng tâm lý của bệnh nhân rất lớn, nhất định phải giải quyết ưu sầu, không thể chỉ điều trị về mặt thể xác.
Dương Thần gật gật đầu, vô cùng đồng ý.
Trẻ tuổi như vậy đã nắm giữ con thuyền lớn trong ngành sản nghiệp thời trang như công ty Quốc Tế Ngọc Lôi, trong nhà không còn thân nhân, người cha duy nhất ngoại trừ việc thêm phiền phức cho cô, chẳng có đóng góp, giúp đỡ gì. Trên thương trường phải đối phó với nhiều kẻ thù giảo hoạt, cuộc sống tình cảm lại cô đơn, bất lực, lại còn thường xuyên bị đám công tử con nhà giàu như Hứa Trí Hoành dò xét, người phụ nữ này có thể cố gắng đến giờ là việc khiến cho người khác phải kính sợ.
Sau khi tiễn mấy người y tá, vú Vương thở dài, nói:
- Cậu, nếu tiểu thư phải nằm viện, tôi phải về nhà mang một ít đồ dùng cần thiết đến đây, không thể để lúc tiểu thư tỉnh lại cần cái gì lại không có.
- Vú Vương vất vả rồi.
Dương Thần chân thành tha thiết mỉm cười. Kỳ thực, bên cạnh Lâm Nhược Khê không phải là không có ai, ít nhất vẫn có vú Vương nhìn cô lớn lên, luôn chăm sóc, không rời bỏ cô.
Vú Vương lắc đầu, có phần cảm động:
- Tôi chỉ làm một ít việc lặt vặt, nếu không nhờ có cậu, tiểu thư đã bị lão gia ép đến đường cùng rồi, cậu mới thật sự là người làm nên chuyện, tiểu thư lựa chọn cậu thật là lựa chọn không thể đúng hơn.
Dương Thần không thể tự phủ nhận là thế, nếu không phải chính mình có chút tài năng, Lâm Nhược Khê cũng đã bị Lâm Khôn ép đến cùng rồi. Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại kết hôn giả với mình, không ngờ tấm xổ số mà cô vớ được lại là tấm vé “độc đắc”.
Đợi vú Vương đi rồi, Dương Thần khẽ đẩy cánh cửa gỗ phòng bệnh, nhẹ nhàng bước vào trong phòng.
Trong phòng ánh đèn mờ ảo, chỉ có chiếc đèn ở đầu giường phát ra ánh sáng dìu dịu, bao phủ khắp cả giường bệnh.
Lâm Nhược Khê tóc rối tung, khuôn mặt diễm lệ, lạnh lung trước đây bây giờ lại yếu ớt như cành liễu trước gió, yên lặng nhắm mắt, thở đều, nhưng cặp mày cong cong như lá liễu của cô hơi nhăn lại, dường như trong mơ gặp chuyện gì không hài lòng.
Đến nằm mơ cũng phiền não sao?
Dương Thần ngồi trên chiế ghế cạnh giường, không nói gì, say xưa nhìn cô gái đang mê man trên giường bệnh, từng đường nét của cô, khí chất của cô, tất cả giống y hệt người kia… Dần dần, Dương Thân quên mất cả thời gian.
“Cốc cốc”
Phòng bệnh đột nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa, không đợi Dương Thần đầu lại đã có người nhẹ nhàng, khéo léo đẩy cửa phòng đi vào.
Đã có 59 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
-----oo0oo-----
Chương 54: Chị em tốt Sưu Tầm by Monkey 4vn
Nhóm dịch : Friendship
Người bước vào phòng hít thở rất nhẹ nhàng, dường như sợ quấy nhiễu đến Lâm Nhược Khê ở trên giường.
Dương Thần nghe bước chân không phải của vú Vương, nghi hoặc quay đầu ra, nhìn người đi vào, lập tức há hốc mồm.
- Sao lại là anh?
Mạc Thiện Ny kinh ngạc hỏi trước, con ngươi đầy nước đáng yêu mở to, khiến gương mặt đang u ám nhưng vốn quyến rũ của cô thoạt nhìn mê hoặc lòng người.
- Tôi cũng muốn hỏi câu này, sao cô lại tới đây?
Dương Thần nhíu mày, dù sao quan hệ giữa mình và Lâm Nhược Khê vẫn là bí mật, nếu để Mạc Thiện Ny biết, có lẽ sẽ mang đến không ít rắc rối cho hai người.
Đang lúc hai người còn đang kinh ngạc, cửa phóng lại lần nữa mở ra, vú Vương kéo một hòm hành lý đi tới, mặt mỉm cười nói:
- Mạc tiểu thư, đây là cậu chủ, chồng của tiểu thư nhà tôi, đều nhờ vào cậu tiểu thư mới có thể khỏe lại.
- Vú Vương…
Mạc Thiện Ny không thể tin nổi, chỉ vào Dương Thần, thiếu chút nữa thì kêu lên sợ hãi:
- Vú… vú nói Dương Thần là chồng của Nhược Khê?
- Sao, ngạc nhiên lắm à?
Nếu vú Vương đã nói ra, Dương Thần cũng chẳng che dấu nữa, cười xấu xa hỏi:
- Hay phải nói là đã làm tổn thương Mạc tiểu thư, tiểu thư phát hiện ra không còn cơ hội gì với người đàn ông ưu tú như tôi?
Mạc Thiện Ny cắn răng, thở phì phì nói:
- Thối! Tôi chỉ buồn bực, Nhược Khê sao lại lẳng lặng kết hôn, còn lấy tên vô lại như anh làm chồng! Chắc chắn là do ngươi âm mưu quỷ kế gì rồi!
Vú Vương nhìn thấy hai người vừa gặp đã đối đầu gay gắt, vội vàng khuyên can:
- Được rồi, được rồi, Mạc tiểu thư, cả cậu nữa, đây vẫn là phòng bệnh, mọi người đều là người thân nhất của tiểu thư, hay là bớt chút tranh cãi, hòa hảo một chút đi.
Dương Thần bĩu môi, hỏi:
- Vú Vương, sao lại cùng cô ta tới đây?
Vú Vương cười giải thích:
- Lúc nãy trên đường tôi về nhà lấy ít đồ, Mạc tiểu thư gọi điện hỏi tiểu thư có nhà không. Chắc cậu không biết, Mạc tiểu thư và tiểu thư trước kia quen biết nhau rất sớm, lúc còn lão phu nhân lại thường xuyên ở bên nhau, hiện giờ lại cũng làm việc ở Ngọc Lôi, cho nên quan hệ vô cùng tốt. Trước Mạc tiểu thư còn thường tới nhà ta ăn cơm, từ sau khi lão phu nhân qua đời mới ít đến. Vì thế Mạc tiểu thư hỏi tôi cũng không giấu diếm, nghe nói tiểu thư nằm viện, Mạc tiểu thư nhất định đòi cũng tôi vào thăm.
Không ngờ Mạc Thiện Ny và Lâm Nhược Khê lại là bạn thân, cũng là lúc ở công ty, nhìn thấy quan hệ giữa bà xã mình và sếp mình rất tốt, hóa ra còn có mối giao tình này.
- Vậy cảm ơn Mạc tiểu thư quan tâm, Nhược Khê bệnh tình hiện đã không sao rồi, nếu cô mệt có thể yên tâm về đi ngủ rồi.
Mạc Thiện Ny trợn mắt với Dương Thần một cái, trong lòng tức giận, buồn bực vì người như vậy mà trở thành ông xã của Chủ tịch. Thế nhưng giờ không phải lúc nói những chuyện này. Cô đi đến bên giường, cẩn thận quan sát gương mặt tái nhợt của Lâm Nhược Khê, lo lắng nói:
- Ngươi buồn ngủ thì đi ngủ đi, ta muốn ở đây cùng Nhược Khê.
- Cũng không phải là bà xã của cô, cô ở đây làm gì.
Dương Thần vui đùa nói.
Mạc Thiện Ny tức không thể đánh hắn một cái:
- Thôi đi! Đừng tưởng rằng làm chồng của Nhược Khê là giỏi, chúng tôi quen nhau đã bảy, tám năm, anh vốn chẳng hiểu gì cả!
- Tôi chỉ biết là, nếu cô còn lớn tiếng như vậy, bà xã bảo bối của tôi sẽ bị cô đánh thức.
Dương Thần bất đắc dĩ giơ tay ra hiệu khẽ tiếng.
Mạc Thiện Ny lập tức che miệng, trừng mắt hạ giọng nói:
- Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao Nhược Khê lại kiên quyết không chịu sa thải anh, ra là không thể sa thải…
- Đó là do tôi thật sự có năng lực làm việc.
Dương Thần nháy mắt với Mạc Thiện Ny:
- Tiểu thư đừng quên cuối tháng chia hoa hồng cho tôi, tôi đã đòi lại bốn trăm ngàn.
Nhắc đến việc này, Mạc Thiện Ny trong lòng nén giận, hừ lạnh một tiếng, không hề để ý tới Dương Thần, kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh giường, không nói gì nữa.
Đứng bên cạnh chuẩn bị đồ đạc, vú Vương nhìn thấy cảnh tượng này, cũng chỉ biết than thở.
Đêm khuya không có tiếng động, ánh trăng như một dòng suối trong vắt, chiếu xuyên qua cửa sổ chảy vào phòng bệnh, mọi vật đều tĩnh lặng, yên bình.
Đã nửa đêm, vú Vương chuẩn bị xong hết áo quần và đồ dùng hàng ngày, do dự một lúc rồi quyết định quay về biệt thự Long Cảnh Uyển chờ đợi, dù sao cũng phải có người trông nom khu nhà lớn như vậy, chuẩn bị những việc thường ngày. Trong viện cũng có chuyên viên chăm sóc đặc biệt, ban ngày có thế đến thăm Lâm Nhược Khê, buổi tối cũng không cần thiết ngủ lại.
Trong phòng bệnh, ngoại trừ Lâm Nhược Khê đang ngủ say, chỉ có Dương Thần và Mạc Thiện Ny hai người ngồi bên giường, trầm mặc không nói gì.
Sau đó một lúc lâu, Mạc Thiện Ny thật sự không chịu nổi bầu không khì trầm lặng như vậy, nói:
- Làm sao anh lại kết hôn được với Nhược Khê, cô ấy vẫn chưa nói với tôi.
- Vốn không định hoàn toàn công khai, giờ cô đã biết, hy vọng cô không nói cho mọi người trong công ty.
- Tôi không phải người ba hoa, tôi là chị em tốt của Nhược Khê. Nhưng thật ra, anh đột nhiên xuất hiện, lại trở thành chồng của Nhược Khê, có phải anh có ý đồ gì không?
Dương Thần mỉm cười nói:
- Nghe vú Vương nói, hai người từ nhỏ đã quen nhau, cô hẳn là phải rất quen thuộc với cô ấy.
- Đúng vậy, lúc tôi còn nhỏ, chính nhờ bà nội của Nhược Khê, cũng là Chủ tịch đã tài trợ giúp tôi, mới có tôi hôm nay. Nhược Khê là chị em tốt của tôi, cũng là cốt nhục của ân nhân tôi, tôi tuyệt đối không cho phép anh làm tổn thương cô ấy.
Dương Thần không để ý đến ánh mắt đề phòng của Mạc Thiện Ny, tiếp tục nói:
- Nếu hai người quen nhau lâu vậy, cô cảm thấy là Nhược Khê hay cô thông minh hơn?
- Cô ấy thông minh, tuy rằng tôi không muốn thừa nhận, nhưng từ nhỏ đến lớn, cô ấy xác định làm gì thi cũng tốt hơn tôi, tôi chỉ muốn làm tốt bổn phận của mình, giúp cô ấy chia sẻ công việc.
Mạc Thiện Ny trợn mắt liếc Dương Thần một cái, nói.
- Vậy cô cảm thấy việc mà cô nghĩ ra được cô ấy sẽ không nghĩ được? Tôi và cô ấy kết hôn, tôi có lý do của tôi, cô ấy có lý lẽ của cô ấy, không liên quan gì đến cô.
Dương Thần nói.
Mạc Thiện Ny nghiến răng:
- Không nói thì thôi, toàn là ngụy biện, mắng người thô tục! Đừng tưởng làm chồng của Nhược Khê mà tôi không trị được anh, dù thế nào tôi vẫn là sếp của anh đấy!
Dương Thần lắc đầu đứng lên:
- Tôi chỉ là ngẫu nhiên chơi trò chơi IQ cao, lúc nhàn rỗi cùng các em gái tâm sự, làm chuyên gia tâm lý, cô đừng gây phiền toái cho tôi, tôi cũng không đụng đến cô. Giờ cũng muộn rồi, ngày mai tôi còn có việc, Mạc tiểu thư nếu muốn về nhà tôi có thể tiễn một đoạn đường, nếu muốn ở lại, cẩn thận kẻo cảm lạnh.
Nói xong, hắn cười quái dị liếc nhìn Lâm Nhược Khê rồi đi ra khỏi phòng không quay đầu lại.
Mạc Thiện Ny vẫy bàn tay trắng như phấn về phía Dương Thần vài cái, quả muốn dậm chân mắng to vài câu, nhưng cuối cùng vẫn là nhẫn nhịn.
Đợi Dương Thần đi không bao lâu, Mạc Thiện Ny thở dài một hơi, cảm thấy vì loại người này mà tức giận thì không đáng, giơ tay cầm lấy một bàn tay ngọc ngà trên giường bệnh của Lâm Nhược Khê, nhẹ giọng thì thầm:
- Nhược Khê, sao cậu lại chọn cái tên vô lại như vậy làm chồng, cho dù là để ngụy trang, gạt người, cũng không nên chọn hắn, không nên tra tấn mình như vậy.
- Thật ra cũng không đến nỗi…
Mạc Thiện Ny sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy Lâm Nhược Khê không biết từ lúc nào đã mở mắt ra, tuy sắc mặt mệt mỏi nhưng cuối cùng cũng đã tỉnh lại, ánh mắt dịu dàng nhìn Mạc Thiện Ny.
- Nhược Khê, cậu tỉnh rồi?
Mạc Thiện Ny có chút vui bất ngờ.
Lâm Nhược Khê thản nhiên cười, có vẻ rõ ràng rất thân thiết với Mạc Thiện Ny.
- Anh ta vừa đi tớ liền tỉnh lại.
- Chẳng lẽ cậu tỉnh lại rồi nhưng cố ý chờ hắn đi à?
Mạc Thiện Ny dở khóc dở cười.
- Anh ta còn ở đây tớ không dám tỉnh lại.
Lâm Nhược Khê trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, không nói nhiều thêm nữa, lại nhắm mắt yên tĩnh.
Last edited by thanhtunggialai™; 25-09-2012 at 11:46 AM.
Đã có 59 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thanhtunggialai™