Y không biết mối oan nghiệt này có phải là hư ảo ân ái hay không, bình thản nói: “Tiểu tăng đã phá giới, phải về chịu phạt.”
“Quả dưa ngốc, chỉ cần chàng đồng ý xá giới, chúng ta sẽ được ở bên nhau.” Nàng nhìn y nóng bỏng, chỉ cần mở miệng là có được hạnh phúc, còn việc gì dễ hơn chăng?
“Ta phải quay về.”
“Chàng đi, thiếp cũng cắt tóc làm ni cô, đến chân trời góc biển cũng nhất định theo chàng.” Nàng vẫn hào sảng như xưa.
Y kinh hãi, luyến ái là một chiếc kén tầng tầng lớp lớp trói buộc, thoát được cũng khắc ghi những dấu ấn đau thương. Sao nàng không chịu buông bỏ, nữ tử si tình này không hiểu tâm sự của nam nhân khiến y vừa hoảng sợ vừa khó xử: “Ta… không được, nàng cũng không…” Y vừa hoảng loạn vừa khẩn trương.
“Thiếp nhất định phải làm vậy.” Tia sáng loáng qua trong mắt nàng, nhìn y hồi lâu rồi thở dài. Y vẫn không phản ứng gì, nàng đưa đao lên, một mớ tóc xanh chạm khẽ vào cần cổ mảnh mai rơi xuống, bám vào vạt váy. Y nghẹt thở, phảng phất mớ tóc hóa thành dây thừng từng vòng trói chặt y lại.
Đọc lại kinh sách, tạm hóa thân thành Ma Đăng Già Nữ, y mới hiểu được tâm ý của nàng lúc đó, biết không nên yêu nàng nhưng không thể kìm nén được. Vì một chút yếu lòng mà vạn kiếp bất phục, nhưng vẫn nguyện chìm vào yêu thương. Y gục xuống bàn trầm tư, nếu được lựa chọn, nếu có một kiếp khác, y sẽ thỏa nguyện cho nàng nhưng sinh mệnh đâu phải do mình quyết định.
Đêm đó, y hoang mang rời khỏi Thu phủ biệt uyển.
Nàng đang ngủ say sưa, y vội vội vàng vàng như tội nhân, không dám ngoái lại nhìn, thậm chí đập đầu cả vào hòn giả sơn. Lòng y ủ rũ cực điểm, đã mắc tội với nàng, lại mắc tội luôn với phật tổ.
Y gấp sách ngẫm nghĩ, Ma Đăng Già Nữ xuất gia rồi, tu thành chính quả nhanh hơn A Nan, vì cớ gì mà y lại ngăn cản nàng xuất gia? Nàng không ngại hy sinh mà y lại sợ, có lẽ trong sâu thẳm lòng y sợ không quên nổi nàng. A Nan gặp Như Lai rồi mới xuất gia, còn y thật ra vì cái gì? Vì trốn tránh khổ ải của đời người? Sống một buổi sớm tất phải chịu ngàn vạn dày vò, một ngày chết đi lại chịu cảnh trùng cắn kiến đốt. Ân ái không dài lâu, chỉ như mây khói trôi qua trước mắt, để đạt đến đời đời kiếp kiếp, y không muốn lưu luyến niềm vui tạm bợ kiếp này.
Lại bảy ngày nữa trôi qua, y sám hối xong xuôi, đẩy cửa ra ngoài. Bên ngoài ánh nắng chan hòa, trời xanh ngăn ngắt, niềm vui ngộ đạo ngập lòng y, chính thị tâm cảnh vạn dặm quang đãng, không một gợn mây này. Tâm Viễn như có tiên tri, đợi sẵn trong sân, giữa vườn hoa đào khoe sắc, màu đỏ không cam tịch mịch nhiễm khí lành ban sớm. Y quỳ xuống, cất giọng kiên định: “Sư phụ, đệ tử đã minh bạch, xin hãy thụ giới cho con.”
Y không biết ở một nơi khác, nàng cũng nói một câu như vậy: “Thu Oánh Bích cầu xin cửa phật thu nhận, thụ giới cho đệ tử.”
“Con chưa đầy hai mươi tuổi, không thể thụ giới, mau về nhà đi.” Nàng đi mấy ngôi chùa đều bị cự tuyệt, ai cũng sợ địa vị hiển hách của Thu gia. Nàng bất lực, y muốn thụ giới cũng mặc, phải đến xin y hồi tâm chuyển ý. Vô Sắc tự, hừ, đốt hết thì đã sao? Nàng không tin y không đếm xỉa đến tính mạng toàn tự.
Vô Sắc tự. lúc nàng tới đã là ngày mồng năm tháng tư, mọi nghi thức đều hoàn tất, chỉ đợi ngày y đăng đàn thụ giới. Nàng đến vừa hay đúng lúc y chuẩn bị hoàn thành bước cuối cùng: thụ Tỷ Khiêu giới, nàng vẫn còn cơ hội.
Trên Tỷ Khiêu đàn, truyền giới đại hòa thượng, cùng bảy người làm chứng đang đợi, Như Hằng cởi giày bước lên giới đài ba tầng cao bảy thước, như bước sang một thế giới khác. Y quỳ xuống, trong lòng phẳng lặng hiếm thấy, khẽ mỉm cười, cắt đứt mọi nghiệt duyên, hôm nay y lại trùng sinh, đạt thành viên mãn.
Bất chợt, một tiếng hét phá tan an tĩnh của cửa phật: “Dừng tay!”
Đàn chim trên cành cây tung cánh, mấy trăm hòa thượng ngẩng nhìn, chỉ mình y vẫn quỳ bất động, tuy tâm niệm rúng động. Từ xa bóng áo tím vút tới, cầm đao lao đến chỗ thân ảnh đang quỳ, ánh mắt lấp lánh vạn sợi tơ tình.
Y bất động như đã tọa hóa. Nàng đến trước mặt y, chộp lấy tay áo: “Đi theo thiếp.”
Y vẫn ngồi yên, thân thể phảng phất mọc rễ dưới đất, nàng vận lực cũng không thể lay động y mảy may, lúc đó mới biết nội lực của y cực cao. Y không muốn theo nàng chăng? Không, y muốn chứ, bất giác nàng giận dữ liếc nhìn tăng chúng.
“Đi theo thiếp.” Nàng dịu giọng, gần như van xin.
Y lặng lẽ lắc đầu.
“Đi theo thiếp.” Sống mũi nàng cay xè, máu tràn ra khuôn mặt, vì sao, vì sao y cố chấp như thế?
Y thở dài, mục quang chăm chắm nhìn xuống đất, chậm rãi nhưng kiên quyết cất lời: “Duyên phận giữa chúng ta đã dứt, nữ thí chủ, xin hay lui gót.”
“Không!” Nàng kề đao vào cổ y, nam nhân trong lòng nàng vẫn bất động.
Tâm Viễn cạnh đó phất tay áo, nàng không chống nổi luồng đại lực, đao bị hất bay, loạng choạng lùi lại hai bước. Tâm Viễn như mọc rễ đứng giữa nàng và y, ngăn cách mọi si luyến của nàng: “Phật môn thanh tịnh, không được làm ồn, xin thí chủ lui bước.”
“Tránh ra.” Nàng vung đao chém tới, ai cản nàng đều là địch nhân.
Tâm Viễn phất tay áo, quấn chặt cây đao, nàng cảm giác trái tim cũng bị trói chặt, rung mạnh tay vẫn không thoát được, nội công Tha Sơn Công Thác hoàn toàn vô dụng, hàng my trắng của lão hòa thượng tựa hồ rung lên đắc ý. Nàng cười lạnh, chợt bỏ đao, bản tay chộp tới như vuốt chim ưng lăng lệ, Tâm Viễn lại phất tăng bào, đao phong như độc xà có linh tính thè lưỡi mổ vào mặt nàng.
Nàng chật vật tránh đi, đao phong lướt qua mặt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, lão hòa thượng khác nào một ngọn núi cao ngăn đường, mặc cho khe suối tự chảy qua sườn, không kể gì đến tấm lòng hoa tự đa tình, mặc cho nàng tự sinh tự diệt.
Nàng biết mình không phải đối thủ, phẫn hận nhìn Như Hằng, từ đầu đến cuối y chưa hề nhìn nàng, vì sao phải bỏ nàng mà đi? Không lẽ cố chấp trong lòng trọng yếu hơn người thương? Nàng nhìn y như nhìn một người xa lạ.
“Thí chủ xin hãy lui gót, đã vô duyên hà tất cưỡng cầu.” Lời Tâm Viễn vang lên ngoài xa, ẩn chứa uy nghiêm.
“Trần Anh Hồng, ta muốn nghe ngươi nói một lời.”
“Nữ thí chủ, Như Hằng đã tận trần duyên, xin hãy về đi.” Sau cùng Như Hằng cũng mở miệng, cất lên câu nói vô tình.
Trước mắt nàng tối sầm, cố nén lòng cầm đao đi khỏi cửa chùa, mỗi bước đều lắc lư rình ngã gục nhưng thầm bảo bản thân quyết không được ngã, nàng đến đây ôm lòng gửi gắm cả đời cho y, kết quả thế này sao? Từ nay về sau sẽ chia cách hai nơi chân trời góc biển, nàng phải nhớ mối hận này.
Yêu một người không nên yêu, hồng nhan mặc cho nước trôi xuôi.
Last edited by phongtrancuongkhach; 12-01-2009 at 08:48 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của phongtrancuongkhach
Quên một người từng yêu tha thiết, bao đóa hoa thơm tịch mịch cũng đều vô duyên…
Ngày mười sáu tháng bảy năm Bảo Tĩnh thứ tám, Tâm Viễn thu thập đủ hành lý, cáo biệt toàn tự rồi đi vân du, Như Hằng gánh đồ đạc tiễn ông khỏi sơn môn.
“Chỉ có con khiến vi sư không yên tâm.” Ông nhìn xuống dòng nước chảy trong khe suối, cảm thán: “Con ngộ tính cực cao, trí nhớ rất dai, là thiên tài của cửa phật nhưng…”
Như Hằng thần sắc bình tĩnh, thản nhiên nói: “Sư phụ cả nghĩ quá, con đã ngộ ra sinh tử, nhận rõ tình đời, một lòng tu đạo. Sư phụ cứ an tâm lên đường.”
Tâm Viễn chăm chú nhìn vào mắt y, gật đầu: “Thiện tai, thiện tai. Vi sư đi đây, con tự bảo trọng.”
Đi không đầy nửa ngày, Tâm Viễn xuyên qua một khu rừng trúc, gió lùa qua kẽ lá du dương như tiếng tiên nhạc, ông đắm mình trong bầu không khí an lành của trời đất, đặt hành lý xuống, tìm một nơi sạch sẽ đả tọa.
"Tâm Viễn?"
Ông mở bừng mắt, một thân ảnh mỹ lệ hình như đã gặp qua đâu đó từ trong rừng trúc xuất hiện. Nàng đeo một thanh trường đao mỏng mảnh, nhãn thần băng lãnh cực điểm, phát ra sát khí kinh nhân.
"A di đà phật, lão nạp chính thị Tâm Viễn." Ông hơi nhướng mãy, vẫn bình tâm tĩnh khí.
“Hay lắm.”
Nàng lập tức động thủ, đao ảnh như làn gió thổi đến trước mặt, ông khẽ đẩy, cây đao khác nào tờ giấy mỏng, suýt nữa rách toạch. Võ công của lão hòa thượng quả thật bất phàm, nàng không tin vào tà quái, từ một năm trước rời khỏi Vô Sắc tự liền lưu lạc giang hồ, thành một sát thủ, cây đao của nàng đã thật sự uống máu.
Nàng uốn cổ tay, đao thanh rít lên nghèn nghẹn như oan hồn cất tiếng khóc. Tâm Viễn bất giác rúng động, nhận ra đao thanh khác hẳn ngày trước, có phần hận, ba phần độc, ba phần cô đơn, cùng vô số hơi thở tuyệt vọng của người giang hồ. Oán khí của nàng và oán khí trên đao khiến đao ý lăng lệ cực độ.
Nàng không còn nhà nữa. Thu Thịnh Thiên biết nàng phạm tội liền lấy công chuộc lại, tự nguyện chinh thảo Tây Vực chư quốc, bất hạnh gặp lúc tuyết lở, xương cốt không còn. Tin tức đưa về lúc nàng ăn uống trong tửu lâu, phảng phất đang nhai xương thịt của cha, đầu lưỡi đắng ngắt. Nàng đã hại chết cha, từ đây chỉ còn một thân một mình, không còn ai để lưu luyến.
Mũi đao điểm tới, nàng rũ sạch hình ảnh cha, đao quang cuốn Tâm Viễn vào trong. Bất chợt ông đứng yên như tượng phật, nguyện nhập địa ngục để hóa giải nghiệt duyên nặng nề trên thân đao.
Mũi đao đâm thẳng vào ngực ông, bất giác nàng nhướng mày, lẽ nào mình đã sai?
"Thiện tai, thiện tai." Tâm Viễn một tay chống xuống đất, một tay đỡ ngực: “Oán khí của thí chủ đã tan chưa?”
Nỗi hận trong mắt nàng khiến ông quay về ba mươi năm trước, món nợ ấy giờ đã hết chưa? Đôi mắt cũng hàm chứa oán hận giống thế này, dằng dặc suốt ba mươi năm chưa từng khép lại trong lòng ông. Mấy phen định bước vào trần thế lại thôi, ông biết bản thân không thể đạt đến thiên đạo phật lý, không hiểu thấu được thế giới phiền não này. Tiếc thay, tiếc thay.
Nàng mím môi, hòa thượng này đã ngăn trở nhân duyên của nàng, đáng hận vô cùng, chỉ là nét bình tĩnh cam nguyện chịu chết ẩn chứa sức mạnh vô tận, dẹp tan nỗi hận của nàng. Y cũng thế, cũng làn my ánh mắt như vậy, vì sao lại cự tuyệt tình ái? Còn bản thân nàng, vì sao lại không buông bỏ được, không quên được?
Máu Tâm Viễn phun ra nóng hổi, chạm vào bụi trần liền nhuộm màu đen, cái chết đơn giản như vậy. Ông lặng lẽ nhìn sinh mệnh tan đi, hoàn toàn không thấy lòng bất an, túi da này vốn ông định rũ bỏ từ lâu, mượn tay nàng cũng được. Chỉ là ông vẫn lo nghĩ đến Như Hằng, trong khoảng khắc cuối cùng linh đài còn tỉnh táo, ông thầm mong ái đồ đừng đi theo con đường của mình.
Trên thi thể ông đáp xuống một đóa mẫu đơn màu máu nở rộ.
Mười năm sau, cõi đời không còn nhắc đến tên Thu Oánh Bích nhưng Mẫu Đơn Sát Thủ lại vang động võ lâm. Theo lời đồn, nàng ta không giết nữ tử nhưng cực hận nam nhân, đặc biệt là hòa thượng, gặp là giết ngay.
Năm Long Hữu thứ ba, do Yến vương gia bị mất bạc khiến thiên hạ đại loạn, nhiều môn phái giang hồ cùng tứ đại vương phủ bị kéo vào. Đương thời, giang hồ có lục đại sát thủ lợi hại nhất gồm Thất Hồn, Thương Tình, Mẫu Đơn, Phù Dung, Hồng Y, Tiểu Đồng buộc võ lâm nhân sĩ kết thành Giang Hồ minh hợp với quan phủ truy sát.
Ngày mười chín tháng chín, bỏ lại sau lưng bốn mươi bảy mạng người, Mẫu Đơn Thu Oánh Bích và Phù Dung Lam Táp Nhi xông ra khỏi trùng trùng bẫy rập mà Giang Hồ minh bày ra tại Thanh Loa sơn, cả hai đều mệt mỏi, ẩn mình trong căn nhà nhỏ bí ẩn cạnh Bích Thịnh hồ hai ngày, trong hai ngày này họ phải quyết định thoái ẩn hay phục cừu.
Nhưng hôm đó, tình cảnh vô cùng khác thường, trời tối rất sớm, chim ăn đêm hoàn toàn mất bóng khiến bốn bề im lặng đến ngạt thở. Lam Táp Nhi đổi thuốc trị thương, xách một thùng nước về căn nhà, bất ngờ thấy một người.
Thân ảnh này đến một cách lặng lẽ, tựa hồ từ dưới mộ chui lên, từ hư vô hiện về. Nàng đâm cảnh giác, đầu óc chấn kinh, đối phương cách mình có một trượng, động thủ e rằng không kịp, chỉ kịp lóe lên một ý nghĩ: Khinh công cao thâm như thế mà không hề có sát khí….là ma chăng? Không, là một người không còn sức sống…
Cùng lúc, Thu Oánh Bích ra khỏi nhà, vừa liếc nhìn người mới đến, khuôn mặt lạnh tanh chợt trắng nhợt như tử thi được trát phấn. Thân thể nàng run rẩy, phải đưa tay ra sau lưng đỡ lấy tường nhà mới đứng vững được. Quả nhiên… là y.
Lam Táp Nhi nhận ra dị thường, cảm ứng được hai người không phải địch nhân, liền lặng lẽ lui xa mấy bước quan sát.
Thu Oánh Bích nhìn đối phương chằm chằm, cơ hồ đất trời chỉ còn lại thân ảnh ấy. Bao đêm vương vấn trong mộng giờ y đang đứng trước mắt bằng xương bằng thịt. Lam Táp Nhi cũng kinh ngạc, chưa bao giờ nàng thấy tỷ tỷ của mình lại thất thái đến thế.
Đối phương đến trước mặt Thu Oánh Bích, cúi mái đầu trọc, bình thản nói: “Oánh Bích, đúng là nàng?” Lời bật ra khiến Trần Anh Hồng của tục thế đã ngủ say nhiều năm tỉnh lại, y quên đi thân phận xuất gia, nói ra một lời nên nói.
Ký ức đã quên đi nửa đời, tựa hồ bất ngờ sống lại, bao nhiều chuyện cũ như giấc mộng hiện về. Y ở gần quá, ngay trước mắt Thu Oánh Bích, chân chân thật thật khiến nàng sinh nghi. Nàng ngây người lui lại nửa nước, không biết nên làm gì. Y hình thông suốt nội tâm, bình hòa cất tiếng: “Quá khứ đã qua, nhân duyên có sinh có diệt. Phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật.” Y buông lời hết sức tự nhiên khiến tâm tình nàng nàng đang dậy sóng dần lặng lại.
Last edited by phongtrancuongkhach; 12-01-2009 at 08:52 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của phongtrancuongkhach
Thu Oánh Bích lặng người lắng nghe, đầu óc lướt qua những dâu bể suốt mười một năm nay, bất chợt cười vang, chỉ thẳng cây đao trên tay vào y: “Cái gì mà nhân duyên xuất hiện trong quá khứ! Những gì đã qua đều từ ngươi mà ra, nên bỏ đồ đao là ngươi, không phải ta.”
Đồ đao! Nàng giết người thì đã sao? Lòng chết rồi, thân thể cũng không khống chế được nữa, hiệp niệm trong lòng nàng sớm tan biến từ lúc y bỏ nàng theo phật. Không muốn hành hiệp trượng nghĩa, nàng cam tâm trở thành sát thủ, hận không thể giết hết nhân gian để cùng y về bên kia thế giới.
Vẻ mặt siêu nhiên của y thoáng qua tia thống khổ: “Oánh Bích, quả thật mọi tội nghiệt đều từ ta mà ra, đã vậy ta cam lòng chấp nhận tất cả.”
Nàng cười lạnh, dẹp nỗi đau trong lòng, uốn cổ tay, cây đao phát ra hàn quang bất khuất: “Ngươi không nên gọi ta là Oánh Bích, qua bao năm rồi mà ngươi tu hành không bằng ngày xưa. Ngươi quên lúc chia tay gọi ta là gì rồi ư? Ngươi gọi là nữ thí chủ cơ mà.” Ba chữ sau cùng, giọng nàng đầy oán hận, sầu khổ.
Lam Táp Nhi nấp ngoài xa nghĩ lại những lúc cười trêu Thu Oánh Bích, bất giác đau lòng. Nàng khẳng định được đại hòa thượng này là nam nhân duy nhất trong đời của Thu Oánh Bích, cũng là kẻ khiến nàng ta thống hận suốt kiếp. Nàng vốn cho rằng y là loại hoa hoa công tử, bạc hạnh tiểu nhân mới khiến Thu Oánh Bích hận đến thế, nào ngờ y lại là một hòa thượng.
Y cúi đầu niệm một câu phật hiệu rồi lại ngẩng lên, tỏ vẻ thành khẩn: “Quả thật ta tu hành chưa đủ, lúc niên thiếu khí thịnh đã gây ra sai lầm, mong nàng tha thứ cho tội lỗi của ta.” Y trang nghiêm quỳ xuống, chậm rãi vập đầu.
Thu Oánh Bích lạnh nhạt: “Cái gì mà xưng ta, ngươi nên xưng là bần tăng mới phải. Các ngươi là người xuất gia, không phải cần rũ bỏ ‘cái tôi’ trước hết sao?” Cây đao trong tay nàng chợt rũ xuống.
Y cười khổ, thở dài: “Ta là người phàm, không làm nổi thánh tăng. Hiện giờ chỉ mong bù đắp được tội lỗi, mong nàng cho ta cơ hội.” Vốn y một lòng mong giải thoát bản thân, đến giờ mới hiểu được chúng sinh hữu tình, chỉ hy vọng đừng quá muộn.
Giọng nàng yếu ớt vang lên: “Cơ hội? Sai lầm rồi không thể quay lại, còn gì để nói?” Thân hình nàng run lên, lòng đã động, sao có thể giữ yên? Nàng hận y, chính y đã đến tìm nàng, cũng vì thế khiến nàng sa chân vào ân oán tình cừu triền miên nay. Một khi đã yêu thương, lại không thể quên được, hà cớ bỏ nàng mà ra đi?
“Tửu nhục trôi qua họng, Phật tổ giữa cõi lòng.” Tửu nhục có thể trôi vào, tình ái có thể không?
“Ta vốn nghĩ ngươi muốn làm hòa thượng, ta sẽ làm ni cô ở cạnh ngươi cả đời nhưng ngươi có cho ta cơ hội không?” Nàng cười khổ vuốt mớ tóc mai, trong trời đêm phơ phất gió, nàng vẫn đẹp đến nao lòng.
Y vẫn quỳ phục, bất giác lại nghĩ đến Ma Đăng Già Nữ si tình.
“Nếu con muốn làm vợ A Nan, vậy cắt tóc đi.” Trong mắt Phật Đà nở nụ cười trí tuệ, mục quang Ma Đăng Già Nữ lướt qua Tỷ Khiêu (Quen đọc là Tỳ Kheo) sau lưng ông, họ đều bật cười, không tin rằng tình ái kiên định đến thế, cũng có người kinh ngạc rằng Phật Đà lớn mật, sợ tiện dân nữ tử này nhiễu loạn tôn nghiêm của phật môn thanh tịnh.
Vì tình yêu trong lòng, không tiếc cắt đứt vạn sợi tóc xanh. Tóc rơi xuống, Ma Đăng Già Nữ không hề hối hận, tuy nàng tiếc nuối trần thế nhưng có thể sớm chiều thấy mặt A Nan, thành phu thê trên danh nghĩa, xuất gia có sao đâu? Sau cùng, Ma Đăng Già Nữ thành Tỷ Khiêu ni.
Y ngây người ngẫm nghĩ, có phải y không muốn nàng xuống tóc vì những sợi tóc xanh buông dài như suối đó từng quấn qua ánh mắt mê loạn của y, trở thành vẻ đẹp vô song của nàng? Nếu vì y mà không còn nữa, há chẳng tội lỗi lắm ru? Y biết những tạp niệm mê luyến sắc tướng đó là ma chướng ngăn y thành phật nhưng y không tài nào rũ bỏ được.
Y hít sâu một hơi, bao năm tháng tu luyện giúp y trưởng thành, lúc cất tiếng bình tĩnh như ngọn núi hoang, vùi sâu đáy lòng dưới cỏ dại: “Ta không biết nàng là Mẫu Đơn, hiện giờ mới biết vì ta, nàng mới tạo thành tội nghiệt vô biên. Ta là kẻ đáng chết, xin nàng bỏ qua cho những người vô tội.” Y nhìn nàng sâu thẳm, trong đáy mắt nàng hận ý dâng lên mỗi lúc một nồng: “Nàng muốn báo cừu, cứ việc động thủ, xin nàng cho ta một cơ hội chuộc lỗi.”
“Ha ha…” Nàng phá lên cười điên cuồng không ngớt khiến người nghe rúng động, cõi lòng lạnh ngắt. Hóa ra y đến không phải vì nàng, mà chỉ quan tâm đến những người vô tội. Vô tội, lẽ nào nàng có tội? Trái tim nàng vốn tuyệt vọng, vì y xuất hiện đã hơi lay động, đúng vậy, nàng chấp nhận rũ bỏ mối hận mười một năm, muốn quay lại ngày xưa, nhưng câu nói của y khiến tuyệt vọng lại dâng lên trong lòng nàng, đập tan trái tim mong manh.
Tim đã bị thương lại thêm một lần thương tổn, như hồng nhan buồn bã ra đi, một đi không trở lại. Nàng chậm rãi giơ đao lên, giọng trống rỗng: “Ngươi muốn ta cắt đứt, đúng không? Ngươi không sợ chết?”
Y chắp tay ngồi kiết già, vẻ mặt bình thản: “Thiện tai. Chỉ mong sau khi ta chết, nàng khôi phục bản tính, không còn là Mẫu Đơn giết người không nháy mắt.”
Võ công, gan dạ, phẩm đức, phu quân ta không được thiếu yếu tố nào… Ngươi tham luyến mỹ sắc, không kể tín nghĩa như thế, chết cũng đáng…. Trên đời quá nhiều ác nhân, ta tuy là nữ tử cũng muốn trừ gian diệt ác….Chỉ cần chàng đồng ý xá giới, chúng ta sẽ ở bên nhau… Đi đến chân trời góc biển, thiếp cũng theo chàng. Nữ tử từng khiến y xiêu lòng đã thành tuyệt thế sát thủ, y đợi nhát đao này, đợi giải thoát này lâu lắm rồi.
Thu Oánh Bích cầm đao ngửa mặt lên trời, khóc mà không còn nước mắt. Y vẫn muốn bỏ lại nàng, bỏ lại mình nàng cô đơn trên cõi đời này.
Thà chết chứ y không muốn ở cùng nàng.
Toàn thân nàng lạnh ngắt, cơ hồ không đứng vững. Lam Táp Nhi bi thương nhìn hai người, phảng phất chìm vào nước mắt trong đáy lòng Thu Oánh Bích. Nàng muốn chạy ra, mắng xú hòa thượng kia một trận, ngay kẻ mù cũng nhận ra mối tình si như thiêu thân lao vào ánh lửa của Thu Oánh Bích, vì sao y không biết? Nếu y biết, sao lại không nhận lấy? Nấy y từng nhận lấy, vì sao lại buông bỏ?
Y cúi đầu, sợ chạm vào ánh mắt Thu Oánh Bích. "Giải thoát sinh tử đạt được A la hán", lòng y xáo động, câu kinh này là chút cố chấp còn lại của y, tu thành chính quả thật sự quan trọng đến thế sao? Y không dám nghĩ nhiều, từ lúc sinh ra, y sống vì niềm tin này, y phải giữ lấy, kể cả phải nén lòng nhìn mối tình si sụp đổ trước mắt.
Ham vui một chốc tạo thành kết quả ngày nay, y có bao giờ nghĩ tới điều đó? Sắc tướng đến sau cùng vẫn là không, y hiểu rõ đạo lý này, những tình ái quấn quýt nơi trần thế chỉ là vô vọng. Tuổi trẻ rỡ ràng thoáng chốc thành xương khô, một cái túi da hôi thối, hà tất cố giữ làm gì? Y nguyện rũ bỏ tính mệnh để nàng rũ đi cừu hận, tấm lòng này, y tin rằng rồi nàng sẽ hiểu.
Last edited by phongtrancuongkhach; 12-01-2009 at 08:55 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của phongtrancuongkhach
Gió lạnh cắt da cắt thịt, trời cũng lên tiếng khóc, rải mưa dầm dề. Thu Oánh Bích cười thê lương: “Được, ta thành toàn cho ngươi.”
Đao xuất ra – mang theo vô vàn tương tư.
Nhát đao vẫn gọn gàng hoàn mỹ như lúc nàng thường xuất thủ, chỉ là lần này ẩn chứa một phần khắc cốt minh tâm. Đao vạch thành một đường cong u oán, cắt đứt ái hận tình cừu suốt mười một năm, tất cả chấm dứt trong một đao này. Nàng lặng người ngẫm nghĩ, cánh tay giương thẳng, phẫn hận đâm vào thân thể nam nhân nàng ngày nhớ đêm mong.
Trong mộng, nàng từng chém ra nhát đao này cả ngàn lần, nhưng lần nào cũng vậy, y đột nhiên biến mất khiến nàng hoang mang, buồn bã. Lần này này cũng nghĩ rằng sẽ chém trượt như trong mộng.
Cách ngực y một phân, không ai có thể phát hiện được cổ tay nàng hơi ngừng lại trong một thoáng, nhưng rồi vẫn đâm tới theo quán tính, xuyên vào lồng ngực y hết sức dễ dàng.
Đao đâm vào, nối tiếp là tiếng thở dốc.
Gương mặt y hơi co lại, nàng chợt nhận ra không phải trong mộng, lưỡi đao xuyên qua lớp cà sa nhắc nàng rằng đây là hiện thực. Nhục thân con người, chỉ một đao là nhẹ nhàng xuyên qua.
“Quả dưa ngốc, sao lại không tránh?” Nàng trợn mắt rít lên. Cánh tay nàng run bần bật, nhìn cây đao theo mình bao năm, không dám rút ra. Trước mắt nàng phảng phất hiện lên tình cảnh mười năm trước, Tâm Viễn cũng ngậm cười ra đi.
Y mỉm cười giải thoát, lại niệm phật hiệu: “Phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật. Phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật…” Máu phun ra như suối, nhuộm đỏ áo cà sa, hòa vào nước mưa vô tình trút xuống. Chỉ trong nháy mắt, dấu vết sinh mệnh bị cuốn đi, nhòa nhạt dần.
Y loạng choạng ngã xuống, nàng đau lòng đưa tay đỡ y, ôm vào lòng rồi ngồi xuống, nhất thời, đầu óc nàng trống trơn.
“Đừng, chàng đừng chết! Thiếp không muốn chàng chết.” Lúc máu y chảy tràn, bao nhiêu ý niệm của nàng đều tan, ngũ tạng lục phủ quấn lấy nhau, ép tim nàng nhỏ máu. Không, không phải thế, nàng không muốn kết cục lại thế này.
“Oánh Bích, ta thật lòng không muốn phụ nàng. Ta từng thề cả đời sẽ hầu hạ phật tổ, nàng hiểu không? Bao nhiêu năm nay, ta vẫn không quên nàng… đừng giết người nữa, đáp ứng ta đi!” Y nắm chặt tay nàng, mỗi câu nói khiến gương mặt y thống khổ co lại, lòng nàng đau đớn như phát cuồng.
Nước mắt tràn ra trên mắt nàng, nước mưa tạt vào, trộn lẫn nước mắt, không hiểu là ngọt hay đắng. Lời y nói khiến đau thương trong lòng nàng trỗi dậy, gặp nhau lúc xưa làm chi? Gặp nhau làm gì? Nàng buông tay y, dụng lực nhổ đao, mũi đao nhuộm máu, nhuộm cả tình duyên lỡ làng một đời.
Nàng lật tay, cắt vào cổ, không thể cùng sống bên nhau, cũng muốn chôn cùng một huyệt.
Y cố vận lực đưa tay kẹp lấy lưỡi đao, giật khỏi tay nàng rồi phất tay quăng lưỡi đao đi, vết thương trên ngực nhói lên, máu tràn ra không thể cầm nổi. Nàng sững sờ nhìn màu máu đỏ, trước mắt tối sầm như màu mây đen giăng phủ khắp trời, màu sắc quen thuộc nhưng lần này khiến nàng hoang sợ, quay cuồng.
“Chàng chết rồi, thiếp cũng không muốn sống một mình.” Nàng khẽ nói với y, áp mặt vào má y, mặc cho dòng lệ nhỏ xuống gương mặt lạnh giá. Trong khoảnh khắc yên tĩnh này, nàng nghe thấy nguyện vọng trong đáy lòng y.
Y cười miễn cưỡng: “Nàng nhất định phải sống, bất tất theo ta, đến âm phủ ta vẫn muốn làm hòa thượng.”
Nàng khóc trong câm lặng, không còn muốn so đo lời lẽ với y, trong lòng thống hận bản thân vô vàn, chợt nâng gương mặt y lên, xuyên qua màn mưa hòa cùng nước mắt gào lạc giọng: “Vì sao chàng muốn chết? Thiếp chỉ muốn ở cạnh chàng, không cần gì hết! Chàng đừng đi, đừng đi…”
Y mỉm cười, nụ cười như khúc tuyệt xướng đẹp đẽ nhưng thoáng qua: “Nếu kiếp sau ta lại là Trần Anh Hồng, nhất định không bao giờ xa lìa nàng.” Nụ cười chưa tắt, y ngoẹo đầu, hồn về chín suối.
Nàng chết điếng, trong khoảng khắc đó thiên địa không còn tồn tại. Người vẫn trong lòng, tình cũng quay về, chỉ có hồn ở nơi xa, cách chia sinh tử.
Y là người một lòng, đã trót yêu thương phật nên không thể yêu bất cứ nữ tử nào trên thế gian. Nàng tin rằng nếu y là một nam tử bình phàm tất sẽ yêu thương nàng. Chỉ là y không phải. Và y cũng không thể. Còn nàng, như mọi nữ tử si tình trên đời, nguyện chờ đợi y, vì y xuất gia, thậm chí chết vì y nhưng không thể khiến y từ bỏ phật,
Mưa lớn dần nhưng mưa lớn thế nào cũng không rũ sạch được bi ai, hối hận. Bi hoan ly hợp trên nhân gian lại tái diễn.
Vĩ thanh
Phải đến năm năm sau, Lam Táp Nhi mới quay lại Bích Thịnh hồ, cảnh vật vẫn thế, chỉ có tâm thái khác xưa. Nàng chậm rãi theo đường mòn đi vào sâu trong rừng. Ở đó có một ngôi mộ và một tòa am kề sát nhau.
Nàng đứng trước cửa am, chuyện cũ như thủy triều ào ạt dâng lên. Bên ngoài am là một thế giới khác, bao đời giai nhân đều khổ vì chữ Yêu. Nàng nhìn chăm chăm hai chữ Vô Sắc trên biển, biết tất cả vẫn chưa kết thúc.
Chỉ trừ khi cái chết giải thoát, tất cả mới rũ sạch. Yêu, là cho đi tất cả, dốc hết cả đời cũng không hề tiếc nuối. Nàng thầm nhủ, nếu như thế, thà cả đời đừng thử yêu làm gì.