Tác giả: GIẢ CỔ lONG
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: tieutang & thuylinh
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Không ngoài dự đoán của Hoàng Định, đang lúc còn đưa Hoàng Định chạy đi, mụ Thi Quái chợt cười khùng khục trong cổ họng:
- Có vay phải có trả, ngươi chớ trách ta!
Hoàng Định thầm cười và chấp nhận cho mụ điểm huyệt. Nhưng trước đó Hoàng Định đã dùng thuật di dời huyệt đạo, trước kia đã được lão Tửu Quái truyền thụ, làm cho hai trong ba huyệt đạo bị mụ Thi Quái điểm vào phải vô hiệu lực! Hoàng Định cố ý chừa một huyệt đạo không mấy quan trọng để khi mụ điểm bào, mụ khỏi nghi ngờ! Không chút nghi ngờ, mụ Thi Quái phởn chí đưa Hoàng Định đến một nơi thật hoang vắng mới dừng lại: Ném Hoàng Định xuống đất mụ đắc ý:
- Dù ta mang danh là Quái nhưng lúc nào ân và oán cũng phân minh! Cứu ngươi là để đáp lại việc ngươi đã làm cho ta! Còn điểm huyệt ngươi như ta vừa làm... Hoàng Định vờ giận dữ:
- Gọi là báo đáp thì lần trước chính nhờ ta nên mụ thoát bị xử phạt, cũng kể là toàn mạng. Sao mụ lại quyết ý chế ngự ta? Mụ Thi Quái cười the thé:
- Ta bị xử phạt lúc nào để nhờ ngươi giúp? Ta bị nguy đến tính mạng lúc nào để ngươi nói là cứu mạng? Hoàn toàn không phải như ngươi nghĩ! Đó là vì ngươi nên ta mới biết rõ bộ mặt thật của La Nhược Phi! Ta cứu ngươi là vì lẽ đó! Dùng ân để báo ân, thế là đủ! Còn việc ngươi từng chế ngự huyệt đạo ta, đến bây giờ ta phải trả hận!
Hoàng Định mừng thầm, kể ra mụ Thi Quái cũng có chút nào đó minh bạch! Và nhờ mụ nên khi nãy Hoàng Định không cần phải thi triển khinh công! Bằng không, đừng nói chi ai khác, chính mụ vì lẻn nhìn thấy ắt sẽ kinh ngạc và nhận ra sở học của Hoàng Định không chỉ có như Hoàng Định đã cố tình làm ra như vậy! Không nghe Hoàng Định nói gì, mụ Thi Quái bĩu môi:
- Thông thường ngươi rất cương cường, không ngờ lần này ngươi lại dễ bảo đến vậy! Được! Ta không tiếc gì mà không cho ngươi một lời khuyên bảo. Ngươi nên kíp kíp lánh xa ả La Nhược Phi! Nếu không, sẽ có thêm một quỷ phong lưu nữa chính là ngươi! Hoàng Định chủ tâm dò xét:
- Mụ không còn được La Đường chủ trọng dụng nên cố ý nói như thế chứ gì? Mụ cười khảy:
- Xem ra ngươi vẫn còn mê muội, vẫn muốn tiếp tục chui đầu vào bẫy tình của ả Phong Lưu Tử! Được! Ngươi đã muốn thế thì tuỳ ngươi! Sau này có bị Xạ Nguyên Châm hành hạ và đoạt mạng thì đừng có trách bản nương nương sao không bảo trước! Hừ! Hoàng Định vờ ngơ ngác:
- Xạ Nguyên Châm? Đó là công phu gì? Mụ tỏ ra thương hại:
- Khổ thân cho ngươi chỉ là đứa bé sớm rời vú mẹ! Ngoài chút nội lực ngẫu nhiên có, xem ra ngươi hoàn toàn không có chút hiểu biết nào! Thật đáng thương! Vờ phẫn nộ, Hoàng Định quát:
- Ta không cần mụ thương hại! Trừ phi mụ chịu giải thích rõ!
Bình thường, người có tính tình cổ quái như mụ đâu dễ gì chấp nhận lời quát của bất kỳ ai! Nhưng vào lúc này có lẽ mụ đang hoàn toàn chiếm ưu thế nên mụ tỏ ra rất độ lượng! Mụ gật đầu:
- Thôi được! Ta nghĩ cũng phải nên cho ngươi ít kiến thức! Có phải ngươi đã một lần mê mẩn khi được ả họ La thi thố thuật Du Long Hý Phụng nghĩa là chạm khắp người ngươi? Hoàng Định vụt đỏ mặt:
- Mụ đã lẻn nhìn thấy và mụ định dùng điều đó mai mỉa ta? Mụ bĩu môi:
- Ta đã quá quen với cách này của ả, không cần lẻn nhìn ta cũng đoán ra! Mà thôi, ngươi không cần ngượng ngùng! Ta cho ngươi hay, may mà ngươi chưa bị hãm hại, bằng cách cho Xạ Nguyên Châm vào ngươi! Hoàng Định tỏ vẻ không tin:
- Mụ đã hai lần nhắc đến ba chữ này, ta không tin có điều đó xảy ra! Mụ phì cười:
- Thì nào có ai chịu tin, cũng như những tên sứ giả kia vậy! Đến lúc bị khống chế rồi, có hối cũng muộn!
- Mụ muốn nói...
- Ta muốn nói vào lúc ngươi mê mẩn nhất, ả họ La sẽ nhẹ nhàng tặng cho ngươi một mũi Xạ Nguyên Châm vào huyệt Phong Trì của ngươi! Thế là xong một đời! Ngươi mãi mãi sẽ là sứ giả trung thành của Bang chủ Kim Ma Bang! Thấy Hoàng Định có ý sợ, mụ doạ tiếp:
- Chưa hết đâu! Giả như ngươi kháng lệnh, chỉ một lần thôi, sẽ có người tấu cho ngươi nghe một đoạn ngắn Khúc Xạ Hồn! Lấp tức ngươi sẽ biết Xạ Nguyên Châm có tác động thế nào đối với một kẻ dám kháng lệnh! Tin cũng được, không tin cũng được, ta nói như thế là quá nhiều rồi! Hoàng Định ngỡ mụ định bỏ đi, vội kêu:
- Khoan đã! Sao mụ nói là sẽ mất mạng? Mụ à lên một tiếng:
- Phải rồi! Đó là điều tuy khá bí mật nhưng ta đã phát hiện ra! Có cho ngươi biết cũng tốt, để thử xem ngươi còn dám chui đầu vào bẫy không! Thế này vậy, Xạ Nguyên Châm chỉ có thể được dùng như phương tiện trừng phạt một lần duy nhất mà thôi! Vì nếu để phát động lần thứ hai, Xạ Nguyên Châm lập tức công phạt thẳng vào tâm thất! Và thế là mất mạng! Hoàng Định kinh hãi thật sự:
- Lợi hại như thế sao? Không có cách nào để tránh hay có thể khắc chế sao? Mụ hấp háy mắt:
- Điều này thì ta chịu! Dù có biết ta vẫn không thể nói! Thôi nhé! Ngươi hãy chịu khó nằm đây vậy! Đến khi nào huyệt đạo tự giải khai... Hoàng Định kêu lên:
- Mụ cứ định thế này bỏ đi sao? Mụ cười tinh quái:
- Không lẽ ngươi muốn ta giải huyệt cho ngươi để sau đó đến lượt ta bị ngươi gây khó dễ? Yên tâm đi! Bất quá ở đây chỉ có một vài loại thú rừng là có thể mò đến và làm hại ngươi thôi! Người hãy khấn nguyện là đừng có tên nào ở Phục Thanh Môn xuất hiện! Nếu không, hề... hề...
Vút! Mụ bỏ đi, đủ cho Hoàng Định biết đó là đòn trừng phạt khá nhẹ nhàng của mụ! Hoàng Định vì ngại mụ vẫn còn lẩn quẩn ở đây như mụ đã từng giở trò, nên ngoác mồm gào lớn:
- Mụ có gan hãy đứng lại nào! Ta mà giải huyệt xong, ta sẽ cho mụ nếm mùi lợi hại! Mau đứng lại nào!
Đang gào, Hoàng Định có cảm nhận là có người đến! Nghĩ đó là mụ Thi Quái, Hoàng Định thầm đắc ý: “May là ta vẫn giả vờ còn bị... “ Hự! Hoàng Định không còn tự chủ được nữa buột miệng hự lên một tiếng! Thế là xong, do quá tự tin và quá bất cẩn, Hoàng Định vừa bị một bàn tay chạm vào chế trụ huyệt đạo! Lần này Hoàng Định nào kịp di dời huyệt đạo! Thế cho nên, Hoàng Định phẫn nộ la hét:
- Vậy mà mụ bảo mụ ân oán phân minh! Sao mụ lại điểm huyệt ta lần nữa? Hoàng Định chợt giật mình, khi ngay bên tai có thanh âm một nữ nhân vang lên, là thanh âm còn rất trẻ, không phải thanh âm của mụ Thi Quái:
- Sư phụ! Gã này rất giảo hoạt, sư phụ nên điểm luôn á huyệt của gã, đừng cho gã gào thét nữa! Hoàng Định nhận ra thanh âm đó:
- Tây Môn Tuyết?! Là cô nương đó sao? Thật đúng lúc, Tây Môn Tuyết dịch người, xuất hiện trước mặt Hoàng Định:
- Hoá ra ngươi cũng biết rõ tính danh của ta! Vậy là lần trước, ngươi cố tình gọi ta như ngươi đã gọi? Hoàng Định thầm kêu khổ và cố biện bạch:
- Trong lúc nóng giận, ai mà không lỡ lời? Huống chi; quả thật lúc đó tại hạ chưa từng biết tính danh cô nương! Tây Môn Tuyết lạnh lùng:
- Quả nhiên ngươi vẫn ngoa ngôn xảo ngữ! Đưa mắt nhìn đâu đó phía sau Hoàng Định, Tây Môn Tuyết lên tiếng:
- Sư phụ định xử trí gã thế nào? Giết hay phế võ công của gã? Kinh hoảng, Hoàng Định rất muốn quay nhìn phía sau nhưng không được vì đã bị chế trụ huyệt đạo! Do vậy, Hoàng Định đành phải kêu:
- Đừng giết tại hạ, cũng đừng phế bỏ võ công! Chỉ vì... Hoàng Định đột ngột dừng lời, khiến thanh âm của nhân vật đứng phía sau phải vang lên:
- Chỉ vì thế nào, A di đà phật? Hoàng Định thất sắc:
- Đại sư là người Thiếu Lâm phái? Nhân vật đó liền đi ra phía trước mặt Hoàng Định, cho thấy đó chính là một vị tăng nhân đã cao niên:
- A di đà phật! Lão nạp Thoát Hư, thật hổ thẹn phải dùng hạ sách này khống chế tiểu thí chủ! Hoàng Định lại kêu thầm, vì biết ở Thiếu Lâm phái hàng chữ Thoát là hàng trưởng lão, bản lãnh còn trên cả phương trượng phái Thiếu Lâm! Đúng như vậy, Tây Môn Tuyết đang tỏ ra đắc ý:
- Gia sư là một trong ba vị trưởng lão của Thiếu Lâm phái! Người đừng mong dùng thủ đoạn như đã dùng, lúc thoát khỏi tiểu trận La Hán!
Chứng tỏ vào thời điểm đó, Thoát Hư và Tây Môn Tuyết cũng có mặt! Nhưng tại sao lúc đó Thoát Hư không xuất đầu lộ diện? Sao cả hai phái đợi đến lúc này? Phải chăng họ muốn dò xét thực hư về một điều nào đó nên chỉ âm thầm bám theo mụ Thi Quái và chỉ xuất hiện theo đúng ý của họ? Hoàng Định nghi ngại nghĩ thầm:
“Hoặc giả Thoát Hư đại sư đã nhận biết lai lịch và lộ số võ học của ta? Vậy thì nguy mất! Nhỡ có người của Kim Ma Bang cũng lẻn dò xét, ắt họ cũng biết rõ như vậy?” Thấy Hoàng Định cứ thừ người làm thinh, Thoát Hư đại sư lập lại câu hỏi lúc nãy:
- Sao tiểu thí chủ không nói tiếp, vì nguyên nhân nào tiểu thí chủ không muốn bị mất mạng hoặc bị phế bỏ võ công?
Hoàng Định đắn đo! Và rồi Hoàng Định có quyết định, sẽ không giải thích gì hết nếu vẫn còn Tây Môn Tuyết ở đây! Vì có giải thích, nàng sẽ quyết liệt đến cùng là không bao giờ tin! Vẫn không nghe Hoàng Định nói gì, Tây Môn Tuyết mỉa mai:
- Ai mà không vậy, sư phụ? Nghe nói đến phải mất mạng, gã cũng như mọi người, phải sợ đến kinh tâm vỡ mật! Hoàng Định cười lạt:
- Chết không phải điều đáng sợ! Có sợ chăng là phải chết như thế nào kia? Và cái chết đó liệu có đáng không đã! Tây Môn Tuyết phẫn nộ:
- Vậy ngươi không nói gì, phải chăng ngươi cho cái chết lúc này là không đáng sợ? Thoát Hư đại sư bỗng lên tiếng:
- Y nói rất đúng! Đạo lý này xem ra đồ nhi không đủ để lĩnh hội! Tây Môn Tuyết bất phục:
- Sư phụ đừng tán dương gã! Đồ nhi cũng sẵn sàng liều chết với bất cứ tên Kim Ma Bang nào. Thoát Hư lắc đầu:
- Liều chết cũng có năm bảy đường! Đồ nhi nào hiểu có những lúc chúng ta phải biết quý trọng sinh mạng! Thà chịu nhục mà giữ được sinh mạng, nhục nào cũng rửa được nhưng sinh mạng một khi đã mất thì còn mong gì lấy lại? Tây Môn Tuyết cau có:
- Như vậy, gã van xin là vì ý gì nếu không phải để sau này gã tìm cách báo lại mối hận hôm nay? Thoát Hư gật đầu:
- Cũng có phần nào như vậy! Nhưng vị tất đã như đồ nhi đoán! Dứt lời, Thoát Hư quay sang Hoàng Định:
- Lão nạp phần nào đã lẻn nghe câu chuyện giữa tiểu thí chủ và Thi Quái! Tiểu thí chủ là người mới xuất đạo giang hồ? Hoàng Định không đáp, khiến Tây Môn Tuyết nổi giận:
- Ngươi câm rồi sao? Hay ngươi đợi ta đánh vào miệng mới chịu nói? Thoát Hư lắc đầu:
- Đừng quá hung hăng như vậy! Nhận đồ nhi làm ký danh đệ tử, ta đã phá luật lệ từ ngàn năm xưa của bổn tự, vì muốn thay lệnh tôn Tây Môn Quyền giáo dưỡng đồ nhi! Nếu đồ nhi vẫn cứ thế này, khó thể giữ nỗi giới luật bổn tự, ta đành rút lại lời đã hứa! Tây Môn Tuyết hoảng hốt:
- Mong sư phụ nghĩ lại! Đồ nhi chỉ muốn giúp sư phụ, buộc gã phải nói! Thoát Hư thở ra:
- Ngươi không nói là vì không thể nói! Không là có, có là không, phật pháp từng ám thị điều này! Tây Môn Tuyết nhăn mặt:
- Lời của sư phụ quá sâu nghiêm! Thì thôi vậy, đồ nhi sẽ không nói gì nữa! Thoát Hư mỉm cười:
- Không nghĩa là có! Những gì đồ nhi định nói, ta đã biết cả rồi! Hoàng Định cũng nói thầm:
“Nàng vẫn không phục, ta biết! Nhưng vì lời nàng sắp nói là khó nghe nên không nói ra như vậy vẫn hơn?” Như đọc được ý nghĩ của Hoàng Định, Thoát Hư nghiêm mặt:
- Tiểu thí chủ rất thông tuệ, lão nạp hiểu điều này và càng hiểu khi được tận mắt nhìn thấy tiểu thí chủ phá vỡ tiểu trận La Hán! Do vậy, lão nạp rất không hiểu điều này, người có sắc mặt đầy chính khí như tiểu thí chủ sao phải lựa con đường u ám để đi? Hoàng Định không thể giải thích nên vẫn tiếp tục nín im, hy vọng như lời Thoát Hư vừa nói, Thoát Hư sẽ hiểu! Không rõ hiểu hay không, Thoát Hư nói:
- Quay đầu là bờ! Tiểu thí chủ chỉ vừa mới đi vào ma chướng, càng quay lại sớm càng có nhiều hy vọng!
Hoàng Định phải thầm thú nhận điều này! Chui vào Kim Ma Bang vị tất đã tốt bằng liên thủ với Phục Thanh Môn! Chỉ rất tiếc, Hoàng Định thầm ngao ngán, Hoàng Định biết Phục Thanh Môn quá muộn, sau khi đã quyết định tiềm phục vào Kim Ma Bang! Và bây giờ, đường đi vào Kim Ma Bang đã rộng mở, có lẽ nào Hoàng Định lại chối bỏ cơ hội này? Thoát Hư thở dài:
- Để tạo cơ hội cho tiểu thí chủ, tạm thời lão nạp phải khuất tất, đưa tiểu thí chủ giao cho Phục Thanh Môn!
- Ha... Ha... Ha... ! Lão trọc Thoát Hư tính nghe dễ thế sao? Hãy hỏi qua chưởng của Giang mỗ đây! Vù... Vù... Thoát Hư bật gầm lên:
- Đồ nhi mau đưa y đi! Đừng để chậm! Thoát Hư quay người phát kình vào bóng người đang lao đến. Vù... Tây Môn Tuyết vươn tay định chộp vào Hoàng Định! Bỗng có tiếng quát:
- Chạm vào ắt chết! Đỡ! Vù... Bị một kình quật vào, Tây Môn Tuyết xoay tay chống đỡ, nhân đó dùng cước hất vào Hoàng Định. Vù... Bỗng có một tia hàn quang loang loáng... Soẹt! Tia hàn quang chiếu ngay vào cước chân của Tây Môn Tuyết, khiến ả này phải hoảng hồn thu về! Lúc đó, chưởng kình của Thoát Hư và của Tây Môn Tuyết chạm đích: Ầm! Ầm! Thoát Hư gầm vang:
- Giang Thanh! Ngươi còn dám xuất đầu lộ diện trước mặt lão nạp ư? Đỡ!
Vù... Vù... Hoàng Định thầm kinh hãi, Giang Thanh chính là trang chủ Giang gia trang và Giang Thanh rất có thể còn nhớ mặt Hoàng Định! Còn đang nghi ngại, bên tai Hoàng Định bỗng có người nói vào:
- Để sứ giả phải chịu khổ! Huynh đệ thật áy náy! Lập tức, huyệt đạo của Hoàng Định được giải khai! Nhìn lại, Hoàng Định thấy ngoài Giang Thanh xuất hiện còn có thêm ba nhân vật lạ mặt! Và một trong ba người này vừa ra tay giải huyệt của Hoàng Định! Hai người kia, một thì tiếp tay Giang Thanh, giao đấu với Thoát Hư, người còn lại thì quần thảo với Tây Môn Tuyết. Kinh nghi, Hoàng Định hỏi:
- Huynh đài đây là... Nhân vật nọ có niên kỷ xấp xỉ tam tuần, miệng mỉm cười:
- Cũng là sứ giả như huynh đài! Ta họ Triển, ở hàng thứ năm, huynh đài cứ gọi là Triển Ngũ! Hoàng Định vươn vai đứng dậy:
- Sao Triển Ngũ huynh biết đệ bị nạn mà đến cứu? Triển Ngũ chợt thất sắc:
- Chuyện đó để nói sau! Lão Thoát Hư quá lợi hại, chúng ta đừng nên chậm trễ!
Dứt lời, Triển Ngũ lao nhanh về phía Giang Thanh, giúp lão và nhân vật kia đương đầu với Thoát Hư! Vút! Qua điều này, Hoàng Định biết là bản thân phải đến giúp nhân vật còn lại, khống chế hoặc hạ thủ Tây Môn Tuyết! Nhưng đó là điều Hoàng Định không hề muốn! Đúng lúc đó, Hoàng Định nghe nhân vật đang giao chiến với Tây Môn Tuyết hô hoán:
- Hoàng huynh đệ đừng chậm nữa! Mau giúp ta chế ngự nha đầu này! Bất đắc dĩ, Hoàng Định phải dịch chân bước đến! Đi được một bước, nghĩ ra một kế, Hoàng Định vờ khuỵu xuống:
- Ôi chao! Ta bị chế ngự huyệt đạo quá lâu nên... Phịch! Thoát Hư không hiểu sao bỗng gầm lên:
- Chúng ta chạy được rồi! Nào! Dứt tiếng gầm, Thoát Hư cuồn cuộn xô ra một kình, làm lão Giang Thanh phải kêu thảng thốt:
- Thiết Tụ Hoá Phong?!
Và như Hoàng Định nhìn thấy, Giang Thanh, Triển Ngũ và nhân vật thứ ba phải hốt hoảng tìm cách nhảy tránh! Như tia chớp, Thoát Hư thoắt người lao đến chỗ Tây Môn Tuyết. Và tay áo tăng bào cũng được Thoát Hư phất lên. Ào... Ào... Nhân vật đang giao chiến với Tây Môn Tuyết cũng phải kinh hoảng tránh xa, đủ cơ hội cho Tây Môn Tuyết tháo chạy! Vút! Nhìn theo, Giang Thanh hậm hực:
- Đã lâu không gặp, lão Thoát Hư vẫn lợi hại như thuở nào! Hừ! Rất tiếc là trong bọn ta vẫn có người chừng như chưa tận lực! Biết lão ám chỉ ai, Hoàng Định vừa đứng lên, vừa lí nhí:
- Tại hạ đã hai lần liên tiếp bị chế trụ huyệt đạo... Triển Ngũ lên tiếng:
- Thượng Hộ pháp xin minh xét! Hoàng sứ giả trước đó đã bị mụ Thi Quái điểm huyệt một lần, nên... Giang Thanh vẫn còn hậm hực:
- Chế trụ thì chế trụ, người có đến ba mươi năm công lực như y, lẽ nào lại chậm phục hồi? Một nhân vật khác lên tiếng:
- Hoàng sứ giả có chậm cũng phải! Như La Đường chủ bẩm báo, Hoàng sứ giả dường như vẫn chưa am tường tâm pháp nội công! Giang Thanh thở hắt ra:
- Đương nhiên ta cũng biết! Nhưng chậm như y cũng thật đáng ngờ! Hoàng Định mừng thầm, dường như lão Giang Thanh không nhận ra Hoàng Định! Không biết bản thân Hoàng Định đã lưu lại Tuyệt Trận Lạc Tiên Cốc là bao lâu? Ba năm, năm năm hay nhiều hơn? Tuy không biết đích xác nhưng chắc chắn là phải ngoài một năm. Vì có như thế, lão Giang Thanh mới không còn nhớ gì đến diện mạo trước kia của Hoàng Định! Trong khi đó, nhân vật thứ ba tỏ ra bực bội, có lẽ do Hoàng Định không kịp dến giúp y khống chế Tây Môn Tuyết! Y nói:
- Gì thì gì, giờ phải đưa hắn cùng đi, vì hắn cũng không biết khinh thân pháp, nghĩ đến đây, Lạc Tam này phải chán ngán! Hoàng Định vờ cười lạt:
- Xem ra Hoàng Định này chỉ toàn gây khó khăn cho chư vị! Được, chư vị cứ đi trước, vì lúc ấy đừng mong gì có ai khác dám bức hiếp tại hạ! Lạc Tam long mắt:
- Ta có nghe La Đường chủ hết lời tâng bốc ngươi! Cũng là sứ giả nên ta bất phục! Hy vọng ngươi có thể cho Lạc Tam này thỉnh giáo! Hoàng Định đưa mắt nhìn mọi người, và hầu hết nín lặng, chứng tỏ họ cũng có ý bất phục như Lạc Tam! Chỉ có Triển Ngũ là dám lên tiếng:
- Tam sứ giả đừng quên, Hoàng sứ giả được sắp vào vị trí chữ Nhất! Hành vi này... Lạc Tam cười lạnh:
- Đã có Giang thượng hộ pháp ở đây, Triển Ngũ ngươi hà tất xen vào! Triển Ngũ biến sắc:
- Nhưng lệnh của Bang chủ... Nhân vật đã cùng Gianh Thanh hợp chiến chợt lên tiếng:
- Ngũ sứ giả cần gì nóng vội! Tạ Lục này cũng muốn biết bản lãnh của vị Hoàng Nhất kia là thế nào! Quá minh bạch, Hoàng Định nhìn lão Giang Thanh:
- Rõ ra tôn giá đây chính là Thương hộ pháp? Giang Thanh ầm ừ:
- Không sai! Ngươi nghĩ sao nếu mười một vị sứ giả còn lại muốn biết vị sứ giả đầu lãnh có thân thủ cao minh như thế nào? Hoàng Định cười nhẹ:
- Hạ nhân sẵn sàng lĩnh giáo, nếu Thượng hộ pháp thấy không có gì ngại! Giang Thanh vẫy tay:
- Ta chấp nhận! Nhưng chỉ đánh đến điểm dừng phải dừng! Ta sẽ nghiêm trị bất kỳ ai trái lệnh! Lạc Tam lập tức lao đến:
- Tuân lệnh! Hoàng sứ giả! Đắc tội! Vù... Để tỏ rõ uy lực, Hoàng Định tốc chiến tốc thắng:
- Tiếp chưởng! Vù... Ầm! Lạc Tam bị bức dội, khiến Triển Ngũ phải kêu:
- Hảo nội lực! Lạc Tam tức tối lao đến:
- Thị vào nội lực thì có gì cao minh! Hãy đỡ! Vù... Hoàng Định cười lạt:
- Vậy hãy cùng Hoàng mỗ chiết chiêu thử xem! Vù... Chấp nhận áp sát tự Lạc Tam vừa chuyển bộ vừa tiến vào:
- Xem trảo! Vụt... Hoàng Định bật cười:
- Kể cũng khá cao minh! Hãy nhìn đây! Vù... Triển Ngũ lại kêu:
- Tam sứ giả chậm rồi: Lạc Tam cười lạnh:
- Chưa chắc trúng! Trúng! Vù... Thầm thán phục lối biến hoá trảo của Lạc Tam, Hoàng Định vừa gõ vào Lao Cung huyệt của y vừa nạt:
- Trúng! Vù... Kinh hoảng, Lạc Tam theo phản ứng, quặp chặt hữu trảo lại, như muốn chộp cứng bàn tay tả của Hoàng Định! Đến lúc này, hữu thủ của Hoàng Định vụt tung ra:
- Để hở Khí Hải huyệt thế sao, Lạc sứ giả? Vù... Ở bên ngoài, Triển Ngũ và Tạ Lục cùng kêu:
- Nguy tai! Riêng Giang Thanh thì chau mày quát:
- Dừng tay! Hoàng Định dừng tay, nhưng vẫn án hờ hữu thủ vào Khí Hải huyệt của Lạc Tam:
- Mỗ khó thu tay về nếu Lạc sứ giả không tự lùi lại! Lạc Tam đỏ mặt! Nếu không lùi, y phải chết, và bất quá y chỉ huỷ bỏ mỗi một bàn tay tả của Hoàng Định mà thôi! Giang Thanh phải quát lần thứ hai, lần này dành cho Lạc Tam:
- Còn không mau lùi lại? Lạc Tam vừa lùi, Hoàng Định liền lấy mắt nhìn Tạ Lục:
- Đến lượt Tạ sứ giả nếu... Tạ Lục xua tay, cười gượng:
- Thế mới biết mụ Thi Quái nói đúng! Mụ quái một thì Hoàng Nhất huynh quái đến mười! Hoàng Định cau mày:
- Nói như vậy, mụ ta đã bị bổn bang bắt giữ? Triển Ngũ cười lớn:
- Vì bắt được mụ nên mới biết tình trạng của Hoàng sứ giả là thế nào! Được rồi! Kể như Hoàng sứ giả đáng là vị đầu lãnh! Chúng ta quay về tổng đàn thôi! Có phần thất vọng, Giang Thanh vẫy tay:
- Không sai! Về tổng đàn vậy! Phiền Triển Ngũ ngươi đưa Hoàng Định cùng đi! Có Triển Ngũ vừa đưa đi vừa chỉ điểm, sau đó không lâu, Hoàng Định có thể ung dung tự đi một mình bằng khinh thân pháp. Vút!
-oOo-
Tác giả: GIẢ CỔ lONG
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: tieutang & thuylinh
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Đang đi hàng thứ hai, chỉ sau Giang Thanh chút ít, Hoàng Định bỗng nghe từ xa có tiếng giao chiến! Định nói cho Giang Thanh biết nhưng kịp nghĩ lại làm như thế có khác nào tự thú nhận bản thân có nội lực cao thâm hơn cả Giang Thanh, Hoàng Định đành thôi! Phải đi thêm hai mươi trượng nữa, tự Giang Thanh mới phát hiện ra điều đó! Lão thất sắc:
- Lạ thật! Ngay phía trước tổng đàn sao có người dám đến gây chiến? Hoàng Định kinh ngạc:
- Chúng ta đến tổng đàn rồi sao? Triển Ngũ ráo riết lao đến phía sau Hoàng Định:
- Qua khúc ngoặt phía trước là đến nơi! Giang Thanh bất ngờ tăng cước lực:
- La thật rồi! Đi mau!
Vút! Tất cả cùng dấn sức. Vút! Vút! Liền sau đó, Hoàng Định thầm kêu kêu đến tận đáy lòng: “Làm sao bây giờ? Lùi lại thì dở mà không lùi càn dở hơn! Tại làm sao lão Ma thoát được Tuyệt Trận? Lời tiên đoán của Tây Phương Phật đúng đến thế sao?” Đã lỡ qua khỏi khúc ngoặt rồi, Hoàng Định đành len lén đứng nép qua một bên, hy vọng có bọn Triển Ngũ che chắn ở phía trước, lão Phi Thiên Ma sẽ không nhận ra sự hiện diện của Hoàng Định. Hoàng Định không hề nhìn lầm! Ở phía trước, giữa một khoảnh lư bằng rộng phía trước, giữa một khoảnh lư bằng rộng và giữa vòng vây gồm toàn hảo thủ Kim Ma Bang, chễm chệ trên một cỗ xa mã chính là lão Phi Thiên Nhất Ma! Lúc này, lão có y phục đàng hoàng, tóc đã gọt ngắn và bới gọn ra dáng một đại nhân vật, đại cao thủ từng làm khiếp vía toàn bộ võ lâm Trung Nguyên! Hoàng Định hiểu tại sao lão Phi Thiên Ma phải dùng đến cỗ xa mã và càng hiểu tại sao bây giờ trên tay lão phải thủ thêm một ngọn trường tiên thật dài! Lão dùng cỗ xa mã thay chân và để tránh bọn người Kim Ma Bang gây phương hại đến phương tiện duy nhất của lão, lão phải dùng ngọn trường tiên để khống chế từ xa! Lão đang quật trường tiên đen đét, miệng há to gầm thét:
- Hãy gọi Bang chủ bọn ngươi ra đây! Ta chưa muốn phải bẩn tay vì lũ súc sinh ngươi! Cút! Cút hết!
Véo... Véo... Tầm uy lực của trường tiên khá rộng, đến nỗi phe hảo thủ Kim Ma Bang không thể tiến vào! Có phần ngờ ngợ, Hoàng Định nghe lão Giang Thanh lẩm bẩm:
- Có lẽ nào lão vẫn còn sống? Năm mươi năm rồi còn gì? Bấy lâu nay lão ẩn tích ở đâu? Hoàng Định không nhịn được phải hỏi:
- Lão là nhân vật nào, Thượng Hộ pháp? Giang Thanh tái mét thần sắc:
- Ma - Quỷ - Phật - Tiên! Lão là nhân vật đứng đầu, là Phi Thiên Nhất Ma! Thính lực của lão Phi Thiên Nhất Ma thật kinh thế hãi tục! Lời của Giang Thanh dù nhỏ, lão vẫn nghe lọt! Lão vùng cười lên:
- Ha... Ha... Ha... ! Lâu lắm rồi mới nghe kẻ nhắc đến nhanh hiệu của ta! Tiểu lão nhi kia, ngươi khá lắm! Hơn bọn này xa vì chúng không hề biết đến Phi Thiên Nhất Ma này! Ha... Ha...
Hoàng Định than thầm, e lão phát hiện được Hoàng Định mất! Hoàng Định nép nhanh vào phía sau Triển Ngũ! Nhưng, ngoài thính lực kinh thế hãi tục, Phi Thiên Nhất Ma cũng có mục lực tinh tường! Đang cười, lão ngưng lại! Thay vào đó, lão bật kêu:
- Uý! Tiểu tử kia! Ngươi lại đây nào! Vờ không nghe, Hoàng Định đứng yên! Nhưng thật tai hại, do bị Phi Thiên Nhất Ma chiếu xạ tia mắt ngay vào người, cả Triển Ngũ lẫn Giang Thanh đều đồng loạt nhích ra, làm cho Hoàng Định hoàn toàn lộ diện! Nhìn thấy Hoàng Định, bất ngờ có âm thanh hô hoán:
- Ngươi đến rồi, sao không tiến lên, cùng mọi người vây bắt lão quỷ kia? Đó là tiếng của La Nhược Phi khiến Hoàng Định dở khóc dở cười, lỡ đứng yên lỡ tiến đến. Riêng Phi Thiên Nhất Ma thì lại cười nữa:
- Nào bé ngoan! Ta và ngươi nào lạ gì nhau, sao vờ như không nhận ra vậy? Ngươi còn nhớ ta đã nói gì không? Hôm nay ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy Kim Ma Bang nhất định phải khiếp sợ Phi Thiên Nhất Ma này! Ha... Ha...
Nếu lúc nãy lão cứ nằng nặc đòi gặp mặt Bang chủ Kim Ma Bang và không thèm bẩn tay vì lũ súc sinh này thì bây giờ, như muốn minh chứng cho Hoàng Định thấy oai lực, lão vừa cười vừa vũ lộng trường tiên, quật loạn vào mười mấy người đang vây quanh lão! Véo... Bốp! Véo... Bốp! Tiên pháp của Phi Thiên Ma phải nói là thượng thừa, cứ một roi của lão quật là có một nhân vật vòng tay ôm lấy chỗ vị trường tiên chạm vào! Mà cũng lạ, mười mấy nhân vật đó nào phải non kém bản lãnh. Thế nhưng, hoặc họ quá chậm hoặc họ nhận định thiếu chuẩn xác nên cứ y như họ cố tình dùng thân hình đỡ lấy trường tiên của lão vậy! Giang Thanh lấm la lấm lét quay nhìn Hoàng Định:
- Ngươi quen biết lão như thế nào? Phải chăng vì muốn giúp lão, bấy lâu nay ngươi cố tình nhẫn nhục để tiềm phục bổn bang?
Thầm kêu hỏng, Hoàng Định đột nhiên quay người tháo chạy! Vút! Giang Thanh tuy là người đứng thật gần Hoàng Định nhưng phản ứng của lão lại kể như quá chậm nếu so với phản ứng thần tốc của Phi Thiên Ma! Hoàng Định chạy chưa đến một trượng thì bên tai đã nghe tiếng cười lồng lộng của lão Phi Thiên Ma:
- Ngươi lạ thật đấy, tiểu tử! Không nhận ra ta thì không nói gì, nhưng cớ sao bỗng dưng ngươi tháo chạy? Dừng lại nào! Ha... Ha...
Véo... Hồn phi phách tán, Hoàng Định chỉ kịp nghĩ đến một điều: không lẩn tránh là chết, và thế là... Vút! Ngọn tiên của lão Phi Thiên Ma liền lao sượt ngay sát bên cạnh Hoàng Định! Véo... Cơ hội đã có, Hoàng Định tận lực lao đi! Vút! Và một lần nữa Hoàng Định phải thầm kêu hỏng khi nghe thanh âm của lão Phi Thiên Ma đuổi theo:
- Ta quên mất ngươi còn có Đằng Không Đảo Thức của lão Nho! Được rồi, lần sau gặp lại, ta quyết không quên nữa!
Nghe hai chữ “lần sau”, Hoàng Định chậm chân quay lại và quay đầu lại quan sát! Lão Phi Thiên Ma do hạ thân bất động nên lúc này vì cao hứng lão mới dùng khinh thân pháp thượng thặng định giữ Hoàng Định lại! Nhưng do lão hụt chiêu, lý do là quên Hoàng Định cũng có thân pháp thượng thặng không kém gì lão, nên lão đành phải tung người quay trở lại cỗ xa mã của lão! Và lúc này ngọn trường tiên của lão lại tiếp tục quấn lấy bọn Kim Ma Bang! Chán ngán và thất vọng, phải qua nhiều lần nhẫn nhịn và chịu đựng kiên trì, chỉ suýt nữa là Hoàng Định đã lọt vào tận tổng đàn Kim Ma Bang, trong một thân phận tạm gọi là khá cao: sứ giả đầu lãnh! Thế nhưng quỷ xui ma khiến như thế nào, đúng vào lúc tâm huyết sắp hoàn thành, lão Phi Thiên Ma lại xuất hiện! Mọi mưu đồ của Hoàng Định thế là hoàn toàn hỏng! Nói gì thì nói, Giang Thanh thế nào cũng biết Hoàng Định là ai! Vì con lão, Giang Nhật chẳng phải đã một lần đã bị một người che kín mặt làm cho chết khiếp đó sao! Người che mặt đó đã dùng toàn là sở học của Nho Tiên. Vậy Giang Thanh phải biết người che mặt đó cũng chính là Hoàng Định! Hoàng Định đang chạy bỗng thất kinh dừng lại! Ngay phía trước, một lão nhân có vóc dáng cao to, có râu năm chòm bạc trắng và nhất là có đôi mục quang chiếu xạ những tia nhìn rợn người, lão nhân đó như cố tình ngăn lối Hoàng Định! Không sai! Lão nhân nọ lên tiếng, thanh âm như tiếng chuông đồng:
- Ngươi là Hoàng Định, là đệ nhất sứ giả của bổn bang và cũng là truyền nhân của Nho Tiên? Đã rõ, sự việc hoàn toàn vỡ lở, Hoàng Định hít mạnh một hơi:
- Không cần nói nhiều lời! Ta biết lão là người thứ hai trong Vũ Nội Tam Tổ! Lão nói đi, lão muốn gì ở ta? Lão nhân nọ gật gù:
- Rất có khí phách và cũng rất minh bạch! Dễ thôi, kế tiềm phục của ngươi tuy thất bại nhưng bổn bang cũng muốn biết tại sao ngươi làm như thế? Hoàng Định hỏi ngược lại:
- Trước hết, lão hãy cho biết, lão giữ chức vụ gì trong Kim Ma Bang? Lão nhân nọ quắc mắt:
- Ngươi vẫn vậy, vẫn muốn dò xét nội tình bổn bang! Tại sao? Lão nhân nọ quá giữ kẽ, buộc Hoàng Định phải trêu cợt lão:
- Không riêng gì ta, hãy còn một nhân vật nữa muốn dò xét nội tình Kim Ma Bang! Sao lão không đi hỏi thăm nhân vật đó như vừa hỏi ta? Lão nhân nọ vẫn thản nhiên:
- Ngươi muốn nói lão Phi Thiên Ma? Yên tâm đi, bọn ta chia nhau hành sự! Phần ngươi đã có ta chiếu cố! Địch ý của lão nhân này đã rõ, Hoàng Định không cần hỏi thêm:
- Ta thì khác! Ta không thích bị bất luận ai chiếu cố! Cáo biệt!
Vút! Hoàng Định chớp động thì lão nhân nọ cũng chớp động! Vút! Và lão nhân nọ vẫn xuất hiện ngay trước mặt Hoàng Định! Không những thế, lão nhân nọ còn mỉm cười:
- Xem ra ngươi còn kém xa Nho Tiên năm xưa đấy! Hoàng Định cũng thầm thừa nhận điều đó, nên bất ngờ xuất lực:
- Nhưng lão không thể hơn ta! Đỡ! Vù... Vù... Lão nhân nọ nhấp nháy mắt:
- Ồ... ! Chiêu như vậy mới gọi là chiêu! Ta ngỡ ngươi cứ dùng những chiêu tầm thường như bấy lâu nay ta vẫn thường nghe chứ! Xem đây!
Vù... Vù... Công phu của một trong Vũ Nội Tam Tổ quả nhiên không phải tầm thường! Nhìn sóng kình được lão nhân cuộn đến, chính Hoàng Định cũng không dám tin là sẽ thắng! Ầm! Lão nhân bị lắc lư khiến phải đỏ mặt nhìn Hoàng Định vẫn còn đang bước lùi do chấn kình gây ra:
- Nội lực của ngươi dễ phải đến một Giáp Tý công phu! Ngươi đừng nói với ta đó là nhờ Hoàng Tinh Đởm của Hồng Linh Xà nha! Hoàng Định vụt hiểu, lão đang muốn dò xét việc còn tại thế hay không của Nho Tiên! Hoàng Định cố tình bật cười:
- Chuyện gặp một quái nhân có vóc dáng giống như lão, trước kia là do ta bịa! Nhưng ta không hề bịa về Hồng Long Linh Xà! Không tin, lão hãy đỡ thử chưởng Phục Ma này phải. Ào... Ào... Lão nhân nọ hơi kinh hoảng:
- Phục Ma Tam Thức? Đích xác ngươi đã gặp Nho Tiên ở đâu? Vừa quát hỏi, lão nhân vừa xuất kình chống đỡ. Vù... Vù... Hoàng Định bất ngờ thu chiêu và tung người lao vút đi. Vút! Lão nhân nọ bị mắc lỡm, phẫn nộ đuổi theo:
- Ngươi muốn thoát thân ư? Đâu phải dễ!
Vút! Đằng Không Đảo Thức lập tức được Hoàng Định vận dụng. Vút! Với ý đồ đã định, bằng thân pháp thượng thặng, Hoàng Định bất ngờ ngoặc ngược lại ngoài ý nghĩ của lão nhân nọ! Và lão nhân phải thất sắc khi phát hiện Hoàng Định lao ập lại quá nhanh, cũng như lão đang lỡ đà lao đến không thể nào kịp dừng lại! Tiếng quát của Hoàng Định vang lên:
- Ai bảo ta chạy? Trúng!
Dồn toàn lực vào hữu thủ, Hoàng Định quất thẳng vào Đan Điền huyệt của lão! Vù... Phản ứng của lão dù muộn nhưng vẫn thật cao minh! Lão hóp bụng sát vào thân, và như sợ chưa đủ, lão còn khòm hẳn nửa người về phía trước! Rốt cuộc, lão làm cho chiêu của Hoàng Định mất đối tượng! Hoàng Định buột miệng:
- Lão ứng phó hay thật! Nhưng vẫn còn chiêu này! Vù... Hất ngược tay lên cao, Hoàng Định chộp luôn vào huyệt hầu lộ của lão! Một lần nữa, lão chứng tỏ một phản ứng quá sức nhanh nhạy! Và phản ứng này làm cho Hoàng Định ngỡ ngàng! Lão không hề tránh xuống một chút, ngược lại, lão còn tự cúi đầu xuống một chút, chịu nhận lấy chiêu của Hoàng Định! Tuy nhiên khi cúi đầu xuống miệng lão bỗng há ra và hai hàm răng của lão chực ngoạm thẳng vào tay Hoàng Định! Hoàn toàn không ngờ lão có lối phát chiêu quái dị như thế này, Hoàng Định thoáng khựng lại! Một thoáng này là quá đủ cho lão nhân nọ phô diễn thân thủ! Lão gầm lên:
- Ngươi còn kém lắm! Đỡ! Vù... Những bộ vị trọng yếu phía trước ngực Hoàng Định đều bị năm đầu ngón tay của lão uy hiếp! Hoàng Định kinh tâm, đành phải hồi bộ. Vụt! Lão cười sằng sặc, bám theo:
- Vẫn chưa đủ đâu, tiểu tử! Đỡ! Vù... Hoàng Định kịp trấn tĩnh và cười lớn:
- Đối với ta thì quá đủ rồi đó! Cáo biệt!
Vụt! Vút! Dùng Tuý Tiên Bộ Pháp để tránh chiêu, đồng thời Đăng Không Đảo Thức cũng được Hoàng Định thi triển để lao đi! Thấy Hoàng Định sắp thoát, lão định đuổi theo! Nhưng kịp nhớ đến thủ đoạn trước đó Hoàng Định từng làm lão kinh hãi, lão chần chừ, không dám đuổi theo nữa! Thoáng mừng vì điều này, Hoàng Định vội tăng nhanh cước lực. Vút! Bất ngờ:
- Chạy đi đâu? Đỡ! Vù... Hoàng Định hoảng kinh, không thể ngờ có người bất thần xuất kình như vậy! Không kịp trở tay hoặc lách tránh, Hoàng Định vận nội lực chịu đựng! Ầm! Chưởng lực quá uy mãnh, khiến Hoàng Định bị chấn lùi thật xa. Hự! Không bỏ lỡ cơ hội, từ phía sau lão nhân lúc nãy lao ập đến:
- Nạp mạng! Vù... Bất chợt có tiếng quát:
- Hãy lưu mạng cho y! Dừng tay! Lão nhân nọ ứng biến thật nhanh, đổi chưởng thành trảo, chộp cứng Hoàng Định lại! Kinh tâm, Hoàng Định lập tức thi triển thủ thuật di dời huyệt đạo, đề phòng lão nhân nọ dùng độc môn điểm huyệt khống chế! Nào ngờ, người ra tay khống chế Hoàng Định là người đã bất thần xuất kình, cũng là người bảo lão nhân phải dừng tay! Có cảm nhận huyệt Phong Trì bị nhói đau, Hoàng Định mừng thầm vì biết vừa bị nhân vật nọ dùng Xạ Nguyên Châm cắm vào, và thế là Hoàng Định vẫn chưa để Xạ Nguyên Châm lọt vào huyệt Phong Trì, như trước đó mụ Thi Quái đã cảnh tỉnh! Nhưng nỗi mừng của Hoàng Định vụt tắt ngấm khi nghe nhân vật nọ bảo:
- Nhị thúc thúc hãy đến phía trước giúp mọi người ngăn lão Phi Thiên lại! Điệt nhi cần phải đưa tiểu tử này về tra xét! Họ chuyền tay nhau, đưa Hoàng Định từ tay người này sang tay người nọ! Vì lúc nào cũng bị họ bấu giữ Mạng Môn nên Hoàng Định vô phương vận lực phản kháng! Nhân vật nọ cho đến giờ vẫn chưa để Hoàng Định có cơ hội nhìn thấy mặt, cứ thế xách Hoàng Định lao đi. Vút! Sau đó không lâu, Hoàng Định bị nhân vật nó ném vào một nơi tăm tối...
-oOo-
Tác giả: GIẢ CỔ lONG
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: tieutang & thuylinh
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Chưa kịp định thần, Hoàng Định nghe có tiếng mụ Thi Quái nheo nhéo:
- Uý! Sao ngươi cũng lâm phải số phận này? Sao bảo bọn sứ giả đã cứu ngươi và ngươi đang là đầu lãnh sứ giả? Hoàng Định hít mạnh một hơi, dùng nội lực thử thăm dò kinh mạch! Khi thấy toàn thân vẫn bình ổn, Hoàng Định mới lên tiếng:
- Chuyện đã thay đổi rồi! Ta gặp mụ ở đây phải chăng đây là nơi giam người của Kim Ma Bang? Có tiếng mụ Thi Quái cười the thé:
- Hoá ra ta và ngươi luôn có duyên gặp gỡ! Không sai! Đây là chốn kinh khiếp nhất trong tổng đàn Kim Ma Bang! Và được lưu ngụ chốn này, không phải chỉ có ta và ngươi đâu! Ở đây đông lắm! Hé... Hé... Hoàng Định động tâm:
- Mụ muốn nói... Mụ bảo:
- Ta tin ngươi vẫn chưa bị phế bỏ võ công! Hãy nhìn quanh ngươi thì biết! Nào là Lâm Tất Thắng, Minh Chủ võ lâm! Nào là Thoát Hoan, Trang Huyền, hai nhân vật Chấp Pháp Ân Oán Đài. Còn có chưởng môn ba phái Thiếu Lâm, Võ Đang và Hoa Sơn. Tất cả đều là những nhân vật một thời hô phong hoán vũ cả đấy! Hé... Hé... Hoàng Định cố vận mục lực và bắt đầu lờ mờ nhìn thấy những nhân vật đang có chung số phận! Hoàng Định chợt hỏi:
- Mụ làm sao biết ta chưa bị phế bỏ võ công? Mụ ở một góc xa lên tiếng:
- Dễ thôi! Trừ phi ngươi chưa bị bọn chúng dùng Xạ Nguyên Châm khống chế! Hoàng Định vụt hiểu:
- Như mụ nói, mọi người ở đây đều bị bọn chúng hạ thủ Xạ Nguyên Châm?
- Không sai!
- Vào huyệt Phong Trì?
- Đương nhiên! Vì chỉ có huyệt này là dễ bị bọn chúng ngầm hạ thủ nhất!
- Đều là do La Nhược Phi hạ thủ? Mụ bật cười:
- Sai rồi! La Nhược Phi chỉ xuất hiện trong vòng một năm trở lại đây! Còn những nhân vật này thị bị hạ thủ trước đó ngay tại Ân Oán Đài! Hoàng Định hoang mang:
- Mụ muốn nói đó là lần xảy ra sự tranh chấp giữa hai phái Võ Đang và Thiếu Lâm? Mụ tỏ ra kinh ngạc:
- Ái chà! Xem ra ngươi cũng có đôi chút kiến thức! Chuyện xảy ra đã gần bốn năm, hoá ra ngươi chẳng phải gã liệp hộ tầm thường! Hoàng Định bật kêu:
- Những bốn năm rồi sao? Nhiều thế ư? Có tiếng bước chân mụ tiến gần Hoàng Định:
- Ngươi kinh ngạc như vậy, phải chăng thời gian qua ngươi đã ở một nơi kín đáo nào đó, không hề biết thời gian trôi đi? Hoàng Định lấy lại trầm tĩnh:
- Cũng gần như vậy! Mà này, họ đã bị ai hạ thủ? Phải chăng là do trang chủ Từ gia trang và viện chủ Bách Hoa Viện? Mụ kêu:
- Uý! Bốn năm trước cũng có ngươi xuất hiện ở gần Ân Oán Đài sao? Hoàng Định trầm giọng:
- Nghĩa là đúng như tại hạ đoán?
- Không sai chút nào! Ngươi hỏi xong chưa? Bây giờ đến lượt... Hoàng Định lên tiếng:
- Chậm đã! Còn một điều này nữa, mụ hãy cho ta biết chất độc trên Xạ Nguyên Châm làm sao giải? Mụ tỏ vẻ bần thần:
- Sao ngươi hỏi điều này? Hoàng Định chợt thì thào:
- Ta cần biết! Vì ta... Như nhìn thấy Hoàng Định đang lảo đảo, mụ vừa đưa tay đỡ lấy vừa lào thào hỏi vào tai Hoàng Định:
- Ngươi có hứa sẽ báo thù cho ta? Hoàng Định chực ngất đi nhưng vẫn gắng gượng lên tiếng:
- Mụ chưa chết kia mà? Sao vội lo... Hự!
Một màn đêm thật sự liền bao trùm lấy Hoàng Định! Ánh sáng, đuốc loang loáng làm nhức mắt giúp Hoàng Định tỉnh lại! Thật kinh ngạc, cũng như mọi người đang là phạm nhân của Kim Ma Bang, Hoàng Định và tất cả đều ngồi dựa lưng vào vách đá mặt quay ra ngoài, nơi đang có cắm khá nhiều ngọn đuốc toả khói đen! Chưa kịp hiểu gì, Hoàng Định chợt giật mình vì có một bàn tay đang len lén nắm giữ bàn tay của Hoàng Định! Định kêu, Hoàng Định bỗng dừng lại vì phát hiện bàn tay đó đang dùng một ngón vẽ vào bàn tay của chính Hoàng Định! Khi đó, bỗng có tiếng hô hoán:
- Bang chủ đến!
Tiếp theo sau, có tiếng xích sắt khua vang. Loảng xoảng... Loảng xoảng... Và một cánh cửa đã mở ra, cho một hàng người tiến vào! Hoàng Định vụt hiểu! Tất cả vẫn còn nơi giam giữ! Và trước lúc có Bang chủ Kim Ma Bang xuất hiện, bằng cách nào đó Hoàng Định và những phạm nhân đều bị dồn ngồi sát vào một bên, tạo một phạm vi khá rộng ở phía trước, chính là nơi đang có cắm những ngọn đuốc! Ngón tay nọ đang vẽ từng ký tự vào lòng bàn tay Hoàng Định! Hoàng Định tuần tự đoán ra những ký tự đó, như sau: “Phải giả vờ đang bị Xạ Nguyên Châm khống chế tối kỵ vọng động vì...” Mới vẽ đến đây, bàn tay nọ vội rụt về khi nghe một mệnh lệnh vang lên:
- Huyền Thanh đứng lên! Nhân vật ngồi bên hữu Hoàng Định liền đứng lên, chứng tỏ đó là Huyền Thanh dạo trưởng, người vừa có cách ám thị cho Hoàng Định biết một điều hệ trọng! Chưa hết, thanh âm nọ lại nói:
- Lần này bổn bang chủ sẽ cho bọn ngươi biết rõ chủ ý của bổn bang! Nhưng trước hết bọn ngươi phải tuân thủ một điều! Tuần tự bọn ngươi phải giao đấu với nhau, chỉ đến điểm dừng là đủ! Kẻ nào bất tuân ắt sẽ bị xử trị!
Phải nghe thật kỹ thanh âm này, Hoàng Định mới biết đó là nhân vật đã xuất kình hạ thủ Hoàng Định trong lúc bất ngờ! Vì ở đây là lòng một động thất, âm thanh cứ vang dội nên khó phân biệt! Hoàng Định nhìn nhân vật đó! Một vị Bang chủ Kim Ma Bang vừa là nữ nhân - Thanh âm cứ khàn khàn như tiếng nam nhân, vừa là một nữ nhân có niên kỷ chưa đến tứ tuần! Hoàng Định kinh ngạc vì ngỡ vị Bang chủ này phải là nữ nhân năm mươi năm trước từng trăm phương nghìn kế quyết hại Phi Thiên Ma và Vọng Thiên Quỷ! Nhưng nếu là nữ nhân đó thì niên kỷ lúc này phải ngoại thất tuần là ít, đâu phải chỉ bốn mươi như vị Bang chủ hiện giờ! Như vậy, không lẽ nhận định trước kia của Phi Thiên Ma là sai? Nữ nhân năm xưa và Kim Ma Bang bây giờ không có liên quan? Hoặc... Còn đang ngẫm nghĩ, Hoàng Định bỗng nghe Bang chủ Kim Ma Bang dòn giả lên tiếng:
- Tịnh Trần! Ngươi và Huyền Thanh tỷ đấu trước! Cũng như Huyền Thanh đạo trưởng lúc nãy, lệnh truyền của Bang chủ Kim Ma Bang lập tức được Tịnh Trần đại sư tuân thủ, không hề có bất kỳ sự chậm trễ nào! Hoàng Định biết, họ không thể không tuân thủ, vì họ đã bị Xạ Nguyên Châm khống chế, không tuân thủ là đồng nghĩa với cái chết! Hoang mang, Hoàng Định nhìn theo từng bước chân đang dịch chuyển ra của nhân vật được gọi là Tịnh Trần đại sư! Thứ nhất, nhân vật này dù vẫn còn vận tăng bào nhưng đầu thì có đầy tóc, không giống lắm một tăng nhân đệ tử phật môn phải thí phát qui y! Phải chăng đó là vì cũng như mọi người, Tịnh Trần đã bị giam giữ suốt bốn năm qua, không có cơ hội nào để gọt tóc, như trước kia Hoàng Định từng nhìn thấy? Thứ hai, điều này mới thật khó hiểu, phàm người giang hồ luôn xem cái chết nhẹ tợ lông hồng, sao họ cứ cam tâm chịu cảnh giam cầm một thời gian dài, không hề có dấu hiệu phản kháng, liều chết cùng kẻ thù? Bang chủ Kim Ma Bang bỗng buông một mệnh lệnh lạnh lùng:
- Nên nhớ, phải giao đấu thật! Nếu bổn Bang chủ phát hiện bọn ngươi có chút nào giả dối hoặc nhân nhượng lẫn nhau, đừng trách bổn Bang chủ phải dùng Xạ Hồn Khúc, khiến bọn ngươi dở sống dở chết vì Xạ Nguyên Châm!
Hoàng Định càng thêm khó hiểu, câu nói của mụ Bang chủ chứng tỏ mụ đã từng làm cho những phạm nhân của mụ ít nhất một lần nếm trải sự thống khổ do Xạ Nguyên Châm gây ra! Và nếu đúng như lời mụ Thi Quái, chỉ một lần phát động nữa thôi, Xạ Nguyên Châm ngay lập tức sẽ làm cho bao nhiêu ngươi ở đây phải chết! Nhưng mụ Bang chủ lại nói: “Sẽ khiến bọn ngươi dở sống dở chết...” Có nghĩa là dù mụ có phát động Xạ Nguyên Châm bao nhiêu lần đi nữa, mọi người không hề chết như mụ Thi Quái nói, họ sẽ tiếp tục chịu thống khổ và chỉ có như vậy mà thôi! Ai đúng ai sai? Mụ Bang chủ doạ đúng hay điều do mụ Thi Quái phát hiện là đúng? Lập tức Hoàng Định đưa mắt tìm quanh. Lòng động nhờ có nhiều ánh đuốc rọi sáng, thừa đủ cho Hoàng Định nhìn rõ mặt từng người! Hoàng Định nhìn thấy đi theo chân Bang chủ Kim Ma Bang còn có đôi ba người Hoàng Định từng biết mặt. Đó là Giang Nhật, Từ Bình, Giang Thanh và La Nhược Phi! Đó cũng là bốn nhân vật đang nhìn chăm chăm Hoàng Định bằng ánh mắt phẫn nộ như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Hoàng Định ngay! Lạ thật, không hề thấy mụ Thi Quái đâu! Phải chăng toàn thân Hoàng Định giờ hoàn toàn bình ổn là do mụ Thi Quái đã giúp Hoàng Định giải độc. Chất độc do Xạ Nguyên Châm gây ra? Nhưng nếu là nhờ mụ, sao bây giờ không có mụ ở đây? Hay là, trong lúc Hoàng Định còn hôn mê, ở đây xảy ra sự biến nào đó, khiến mụ Thi Quái hiện giờ không còn ở đây? Vậy phải hay không phải mụ Thi Quái giải độc cho Hoàng Định? Đúng lúc này, Tịnh Trần và Huyền Thanh đã bắt đầu giao đấu! Họ giao đấu với nhau thật sự, đúng như ý muốn của mụ Bang chủ Kim Ma Bang, chứng tỏ họ thật sự sợ mụ dùng Xạ Nguyên Châm làm khổ họ vậy! Hoàng Định chợt nảy ra nghi vấn:
“Sao Bang chủ Kim Ma Bang muốn họ giao đấu? Mụ muốn lẻn học võ công của họ hay đây là sự cao hứng nhất thời của mụ nên muốn họ làm trò cho mụ xem?” Để minh bạch điều này, Hoàng Định vừa xem Tịnh Trần và Huyền Thanh giao đấu vừa len lén dò xét phản ứng trên nét mặt mụ Bang chủ Kim Ma Bang! Là một trận giao đấu chỉ cần đi đến điểm dừng lả đủ nên cả Tịnh Trần lẫn Huyền Thanh đều không cần dùng đến chân lực! Họ chỉ thi triển những chiêu thức bổn phái, vừa hoá giải chiêu thức của đối phương vừa tìm cách đả bại đối phương! Và ngay từ chiêu đầu của họ, Hoàng Định phải ngây người dõi nhìn! Những chiêu thức của họ hầu như đều đạt đến cảnh giới cao nhất của võ học, nghĩa là biến hoá cao không lường và có uy lực ngoài sức tưởng! Chứng tỏ võ học là không bờ bến! Hay nói đúng hơn, sở học của hai phái Võ Đang và Thiếu Lâm quả danh bất hư truyền! Và điều đó càng thêm dễ hiểu khi Hoàng Định nhớ lại, Tịnh Trần đại sư nguyên là phương trượng phái Thiếu Lâm, và Huyền Thanh đạo trưởng là chưởng môn nhân môn phái Võ Đang! Vì thế, sở học của cả hai càng thêm uyên thâm!
Vô hình chung Hoàng Định có dịp mục kích một trận giao đấu hãn hữu, giúp ích rất nhiều cho kiến thức hãy còn khiếm khuyết của Hoàng Định! Chiêu liền chiêu, thức liền thức, mỗi chiêu mỗi thức đều có nhiều biến hoá! Và càng nhìn lâu chừng nào ở Hoàng Định càng thêm sự vững chắc cho một nhận định bất di bất dịch! Đó là sự biến hoá của những chiêu và những thức này hầu như không bị ràng buộc bởi bất kỳ một khuôn phép nào! Họ biến hoá rất linh hoạt, tuỳ theo sự biến hoá của đối phương! Nghĩa là họ hoàn toàn ứng phó với tình thế trước mắt, dựa vào những hiểu biết của họ về sở học của đối phương! Không vận dụng chân lực nên không hề có tiếng chạm kình!
Và do không phải là những kẻ tử đối đầu nên họ cũng không cần thiết hò hét hô hoán! Họ giao đấu trong câm lặng! Điều này càn khiến cho giữa họ phải diễn ra một trận đấu hoàn toàn bằng cân não, bằng trí tuệ và bằng sự biến hoá khôn lường của chiêu thức! Để chứng minh rằng đây chính là trận giao đấu hoàn toàn bằng cân não, cả Tịnh Trần lẫn Huyền Thanh tuy vẫn giữ nguyên phong thái của bật tôn sư một đại phái, nhưng đều khắp trên trán họ đang là những giọt mồ hôi nhỏ li ti! Họ đã và đang vận dụng toàn bộ trí tuệ của họ! Cũng là bình thường khi Hoàng Định phát hiện ra trên vầng trán của bản thân cũng đang xuất hạn!
Hoàng Định dũng đang vận dụng cân não, vận dụng trí tuệ! Với bản năng của người từng luyện võ, thật là tình cờ và cũng là dễ hiểu, Hoàng Định từ lúc nào cũng đã bắt đâu vận dụng những kiến thức sở học sẵn có để ngấm ngầm nghĩ cách hoá giải những chiêu những thức của hai người đang giao đấu kia! Thí dụ như bây giờ đến lượt Tịnh Trần phản thủ hoàn công, Hoàng Định tự đặt mìn vào cương vị Huyền Thanh, nghĩ xem phải dùng chiêu thúc nào dễ đối phó với Tịnh Trần! Sau đó, lúc đến lượt Huyền Thanh có cơ hội công kích, Hoàng Định lại đặt mình vào tình huống của Tịnh Trần lúc này, để nghĩ cách hoá giải! Do mãi mê quan chiến và cũng là sự mải mê ngấm ngầm giao chiến, Hoàng Định hầu như quên việc dò xét phản ứng của mụ Bang chủ Kim Ma Bang! Hoàng Định phải tự trách thầm về thiếu xót đó khi bỗng nghe mụ Bang chủ vỗ tay hô hoán:
- Đủ rồi! Toàn là những chiêu thức thượng thặng khiến bổn Bang chủ không thể không khâm phục! Tịnh Trần và Huyền Thanh liền dừng tay và sắc mặt của họ lúc này mới để lộ sự mệt mỏi đến bơ phờ! Tuy vậy, họ chỉ dám quay về chỗ ngồi khi nghe mụ Bang chủ ra lệnh:
- Đến lượt Thoát Hoan và Trang Huyền! Hai ngươi đều là trưởng bối của Tịnh Trần và Huyền Thanh! Bổn bang chủ hy vọng giao đấu tinh kỳ hơn, ảo diệu hơn!
Thay cho vị trí trước đó của Tịnh Trần và Huyền Thanh là hai nhân vật đã cao niên! Cũng như Tịnh Trần, Thoát Hoan sau một thời gian dài giam giữ đã có mái tóc mọc dài được buộc ở phía sau! Nếu không có tăng bào khoác bên ngoài, nào ai dám nghĩ Thoát Hoan nguyên là không môn đệ tử? Ở trận giao đấu thứ hai này, để bù đắp lại thiếu sót lần trước, Hoàng Định lòng dặn lòng sẽ không để trận chiến lôi cuốn, mà phải dò xét và tìm hiểu rõ ý đồ của mụ Bang chủ! Do vậy, Hoàng Định cố bắt mình không được nhìn vào trận chiến! Hoàng Định nhìn mụ Bang chủ! Hai mắt của mụ đang phát xạ luồng tinh quang chói ngời, hoàn toàn tập trung vào trận giao đấu! Mụ nhìn không chớp mắt! Chốc chốc mụ gật đầu như vừa có phát hiện mới hoặc học hỏi được điều hay, hoặc thầm khen thưởng một chiêu thức tuyệt mỹ nào đó! Tay của Huyền Thanh lại chạm bào bàn tay Hoàng Định! Hoàng Định biết Huyền Thanh đang muốn tiếp tục cuộc bút đàm đã bị bỏ dở nên lặng lặng chờ đợi! Huyền Thanh dùng ngón tay để viết:
“Đối phương đang muốn lén học võ công của các phái! Chuyện này đã từng xảy ra nên bọn ta phải đối phó bằng cách không dùng lại những chiêu thức lần trước đã dùng!” Khi đến lượt Hoàng Định nêu nghi vấn:
“Mối tranh chấp trước kia của quý phái và phái Thiếu Lâm...” Huyền Thanh tranh phần giải thích:
“Lâu này bọn ta đã rõ đó là do Vũ Nội Tam Tổ gây ra! Thật đáng tiếc, bọn ta biết khi quá muộn!”
“Họ đã luyện những công phu bí truyền của hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang?”
“Chưa hề! Thiết Tụ Hoá Phong của Thiếu Lâm, bất luận ai có nội lực ngoài một Giáp Tý đều có thể giả mạo như thật! Riêng Nhãn Vân Chỉ Kình của tệ phái thì chúng dùng chỉ pháp khác để gây hại, sau đó mới dùng Chu Sa điểm thêm vào huyệt Tâm Mi của người đã chết, tạo ngộ nhận đó là do Nhãn Vân Chỉ Kình gây ra” Hoàng Định động tâm:
“Vì chúng không muốn tiếp tục giả mạo nữa nên dùng biện pháp này để...” Huyền Thanh lại tranh phần:
“Không đúng lắm! Với biện pháp này chúng chỉ có thể lén học chiêu thức mà thôi! Riên khẩu quyết tức là cách luyện bí kỹ, chúng không thể học được!” Hoàng Định lại hỏi:
“Biết đâu sau này chúng sẽ bắt ép chư vị nói ra khẩu quyết?” Huyền Thanh nhè nhẹ lắc đầu:
“Đến lúc đó...” Bất chợt có tiếng Giang Nhật quát:
- Huyền Thanh! Ai cho ngươi cử động? Ngươi khinh lời bổn bang hay đang cùng ai len lén đối thoại? Giật mình, Huyền Thanh rụt tay về, đúng lúc có tiếng mụ Bang chủ quát:
- Dừng tay! Còn Huyền Thanh lại đây! Huyền Thanh sợ hãi đứng lên! Bất nhẫn, Hoàng Định muốn đúng lên can thiệp thì bắt gặp ánh mắt nhìn ngăn lại của nhân vật đang ngồi ở phía bên kia chỗ Huyền Thanh vừa ngồi! Cũng phát hiện ánh mắt ám thị của nhân vật này, đến lượt La Nhược Phi thét:
- Ngươi nhìn ngó gì, Lâm Tất Thắng? Hoàng Định giật mình, thì ra nhân vật đó chính là Minh Chủ võ lâm và lúc này đến lượt Hoàng Định làm hệ luỵ cho võ lâm Minh chủ! Mụ Bang Chủ lại gọi:
- Lâm Tất Thắng, đứng lên! Lâm Tất Thắng cũng ngoan ngoãn tuân thủ!
- Bổn Bang chủ không cần nghe hai ngươi biện minh hoặc giải thích! Chỉ cần biết hai ngươi muốn chọn lối xử trí nào? Tự huỷ đi một chi hay muốn bổn bang chủ nhờ Xạ Hồn Lão Tổ đây tấu cho tất cả bọn ngươi nghe một khúc Xạ Hồn? Đưa mắt nhìn theo tay chỉ của mụ Bang chủ, Hoàng Định nhìn thấy một lão nhân dong dỏng cao với tứ chi dài lỏng khỏng! Lão nhân đó đang chậm rãi lấy ra một vật màu đen nhánh. Hoàng Định nhớ đến vật đã một lần Từ Bình dùng để doạ Bạch Diện Quái Nhân bốn năm trước! Đó là Xạ Hồn Tiêu và lão nhân đó Xạ Hồn Lão Tổ! Cũng nhìn như vậy, Hoàng Định phát hiện nét mặt khẩn trương rất quái dị của La Nhược Phi! Và La Nhược Phi rõ ràng đang thở phào nhẹ nhõm khi nghe Lâm Tất Thắng lên tiếng:
- Tội ai làm người đó chịu! Lâm mỗ chấp nhận huỷ bỏ cánh tay tả còn hơn phải để mọi người ở đây chịu khổ vì Xạ Nguyên Châm! Mụ Bang chủ quay nhìn Huyền Thanh:
- Ngươi thế nào? Huyền Thanh cố nén sự căm phẫn:
- Bần đạo cũng vậy! Nhưng mối hận hôm nay, toàn thể Kim Ma Bang sẽ phải gánh chịu!
- Câm! Cùng với tiếng quát, Từ Bình lao đến quật đánh chát vào một bên mặt của Huyền Thanh. Hự! Hai khoé miệng của Huyền Thanh lập tức rỉ ra hai dòng máu thắm! Huyền Thanh phẫn nộ:
- Ngươi có tư cách gì... Thất sắc, Trang Huyền lão đạo lập tức nạt át đi:
- Hãy nhẫn nại nào, Huyền Thanh! Đừng làm hệ luỵ đến sinh mạng bao người khác! Hoàng Định hoàn toàn thông hiểu ngay khi phát hiện Huyền Thanh buông ra một hơi thở dài:
- Sư phụ! Đệ tử sai rồi! A... Mụ Bang chủ cười the thé:
- Không muốn gây hệ luỵ đến kẻ khác, xem ra bọn ngươi không hổ danh là đệ tử danh môn chánh phái! Được! Bổn Bang chủ muốn biết bọn ngươi nhẫn nhịn đến bao lâu!
Soẹt! Mụ bật nhanh một ngọn truỷ thủ! Sau đó, Hoàng Định cũng vì lo lắng quan tâm đến mọi người đành phải đứng nhìn mụ Bang chủ lao ập vào Huyền Thanh. Vút! Ngọn truỷ thủ loang lên sáng quắc! Phập! Tả thủ của Huyền Thanh lập tức lìa thân rơi xuống nền đá lạnh. Phịch! Không chút động dung, mụ Bang chủ hướng về phía Lâm Tất Thắng lao đến. Véo... Phập! Ung dung nhìn Lâm Tất Thắng và Huyền Thanh đang tự điểm huyệt chỉ huyết, mụ Bang chủ bảo:
- Quay lại chỗ ngồi! Nhớ, đừng làm bổn Bang chủ mất hứng thú trong khi thưởng lãm tuyệt học! Và Trang Huyền cùng Thoát Hoan cứ thế tiếp tục giao đấu, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
-oOo-
Tác giả: GIẢ CỔ lONG
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: tieutang & thuylinh
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Định tiếp tục bút đàm với Huyền Thanh, chủ yếu là nói lên sự hối hận vì đã gây tổn thất nghiêm trọng cho Huyền Thanh và Lâm Minh Chủ, nhưng Hoàng Định phải ngượng ngùng vì ở Huyền Thanh hầu như không có dấu hiệu nào chứng tỏ sẵn sàng chấp nhận! Nhưng ngay sau đó, khi nhìn theo hướng mắt nhìn của Huyền Thanh, Hoàng Định mới biết tại sao Huyền Thanh không tiếp nhận cuộc bút đàm! Chính xác hơn, Huyền Thanh không dám tiếp nhận! Vì ở phía trước, Từ Bình và Giang Nhật đang xạ ánh mắt dò xét từng động tĩnh của Huyền Thanh! Chứng tỏ, chỉ cần Huyền Thanh có bất kỳ cử chỉ nào khả nghi, chuyện như vừa xảy ra tất nhiên phải tái diễn! Phẫn nộ, Hoàng Định chưa từng lần nào phẫn nộ nhiều như lần này!
Nhưng do không thể phát tác, vì có thể làm hệ luỵ nhiều người khác, đúng như lúc đầu Huyền Thanh đã đề tỉnh: “Tối kỵ vọng động!” Hoàng Định chợt có một ý nghĩ: “Được! Nếu bọn ngươi muốn lén học võ công của các phái thì ta nhất quyết nghĩ cách khắc chế ngược lại! Khi có cơ hội, Hoàng Định này sẽ cho bọn ngươi tột cùng khốn đốn!”
Hoàng Định lần này phải bắt mình chú tâm vào từng chiêu từng chức của Trang Huyền và Thoát Hoan! Không phải để hoá giải mà cần phải khắc chế hoàn toàn, Hoàng Định lần này có cái nhìn khác về võ học của hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang! Bằng cái nhìn trong vị thế một địch thủ, Hoàng Định buộc phải tìm từng chỗ sơ hở trong các chiêu thức kia! Đang đến lược Trang Huyền phát chiêu! Bởi Trang Huyền lão đạo là sư phụ của Huyền Thanh nên chiêu thức phải biến ảo hơn, tinh kỳ hơn, thế nhưng như cách đối chiêu của Thoát Hoan, Hoàng Định nhận thấy hoặc Thoát Hoan cố ý hoặc vô tình bỏ qua một chỗ hở của Trang Huyền! Và nếu là Hoàng Định, từ chỗ hở này Hoàng Định sẽ có ngay cơ hội phản công! Vì Thoát Hoan bỏ qua nên phải vài lần hoá giải kế tiếp, Thoát Hoan mới tìm thấy cơ hội hoàn thủ. Tương tự như vậy, ở nhiều lần biến hoá chiêu thức của Thoát Hoan, Hoàng Định cũng thấy Trang Huyền có ít nhất là hai cơ hội hoàn thủ. Nhưng Trang Huyền đã bỏ qua! Nếu hiểu đúng hơn, dường như Trang Huyền không phát hiện hai chỗ sơ hở đó của Thoát Hoan! Tuy đang lấy làm lạ nhưng Hoàng Định vẫn nhủ thầm:
“Có thể họ sợ bọn Kim Ma Bang lén học nên vờ để lộ những sơ hở đó! Mặc kệ! Nếu sau này bọn chúng cứ y như thế xuất thủ, đó chính là cơ hội của ta! Ta sẽ không bỏ qua đâu! “
- Dừng lại! Sau tiếng lệnh, mụ Bang chủ lạnh lùng gọi:
- Tây Môn Quyền! Lâm Tất Thắng! Đến lượt hai ngươi! Tây Môn Quyền buột miệng kêu:
- Lâm Minh chủ vừa bị phế bỏ một chi, đâu có thể cùng ta giao đấu? Mụ Bang chủ cười độc ác:
- Ngươi nghĩ ngươi có thể hơn Lâm Tất Thắng được sao? Tây Môn Quyền định nói nữa thì nghe mụ Bang chủ ra lệnh:
- Tiến lên đi! Không tiện phản kháng, Tây Môn Quyền áy náy cùng Lâm Tất Thắng bước ra! Và đây là dịp cho Hoàng Định mục kích tính khí ác độc của mụ Bang chủ! Mụ bất ngờ tung người lao về phía Tây Môn Quyền. Vút! Kế đó là:
- Soẹt! Phập! Phịch! Mụ chỉ lui về nguyên vị khi cách tay tả của Tây Môn Quyền đã bị mụ dùng truỷ thủ đoạn lìa! Mụ cười hăng hắc:
- Như vậy đã công bằng chưa? Có thể giao đấu được rồi chứ? Ha... Ha... Tái mặt, phần vì phẫn nộ phần vì bị mất nhìều máu, Tây Môn Quyền đành phải lặng lẽ cùng Lâm Tất Thắng giao chiêu như mệnh lệnh của mụ! Hoàng Định hoàn toàn lặng người khi chỉ trong thời gian ngắn đã phải mục kích quá nhiều những cái gì gọi là độc ác nhất chỉ có mụ ác ma Bang chủ Kim Ma Bang mới nghĩ ra và mới có thể hành động! So sánh với Phi Thiên Ma, Hoàng Định có cảm nhận...
- Bang chủ! Một tiếng hô hoán khẩn trương vang lên, khiến những gì đang diễn ra đều phải đình trệ! Mụ Bang chủ quay ra ngoài:
- Có chuyện gì ư? Lưu hộ pháp? Nhân vật vừa hô hoán cũng là nhân vật lâu lắm rồi Hoàng Định mới được nhìn lại, đó là Lưu Thức, đại thiếu gia của Lưu gia trang mà trang chủ là Lưu Hoàng, Thượng hộ pháp hiện giờ của Kim Ma Bang! Lưu Thức có phần kinh hoảng:
- Ở bên ngoài, Nhị Lão Tổ và Tam Lão Tổ đã bị lão Phi Thiên đả thương! Mong Bang chủ nghĩ cách ứng phó! Mụ bang chủ cau mày:
- Hơn năm mươi năm bị sanh cầm không ngờ lão Phi Thiên không vì thế mà giảm bớt uy phong! Hiện tình như thế nào? Lưu Thức đáp:
- Lão đang giận dữ phá huỷ thạch môn! Lão chỉ muốn... Mụ Bang chủ bĩu môi:
- Thạch môn tuy là lối xuất nhập trọng yếu của bổn bang nhưng dù lão có thần lực phi phàm cũng đừng mong phá được! Lưu Thức biến sắc:
- Bang chủ đừng quá xem thường lão! Lão sắp phá huỷ hoàn toàn rồi! Mụ Bang chủ thảng thốt:
- Thật thế sao? Sau một thoáng ngẫm nghĩ khá nhanh, mụ bảo! Quay người lại, mụ gọi Xạ Hồn Lão Tổ:
- Chuyện này cần phải có đại thúc thúc giúp bổn bang chủ mới xong! Xạ Hồn Lão Tổ lắc đầu:
- Thôi đi! Ngươi là đệ tử của mụ, ngươi hiểu mụ nhiều hơn ta! Ta đã đến tuổi gần đất xa trời rồi, ta không thể đến gặp mụ! Mụ Bang chủ nôn nóng:
- Những lúc trước khác, bây giờ khác! Chuyện khẩn trương như thế này nhất định gia sư phải xem trọng! Xạ Hồn Lão Tổ thở dài:
- Được rồi! Ngươi là Bang chủ, mọi việc cứ như ý ngươi vậy! Mụ lại quay về phía Tây Môn Quyền và Lâm Tất Thắng:
- Lần này kể như hai ngươi gặp may... Và mụ bất chợt quay nhìn Hoàng Định:
- Ngươi cũng vậy! Nhưng không sao, rồi cũng đến lượt ngươi cho bổn Bang chủ nhìn thấy sở học cao minh của Nho Tiên! Điều đó ngươi đừng mong tránh khỏi, trừ phi ngươi muốn nếm thử sự lợi hại của Xạ Nguyên Châm! Ha... Ha... Vừa cười cao ngạo mụ và những kẻ theo chân vừa bỏ đi! Loảng xoảng... Loảng xoảng... Tiếng xích sắt va chạm, ngay khi chỉ còn lại những phạm nhân với nhau, Hoàng Định lập tức nghe mọi người tranh nhau hỏi! Họ hỏi loạn xạ nhưng chủ yếu vẫn là một ý hỏi như Lâm Tất Thắng đang hỏi:
- Thiếu hiệp là truyền nhân của Nho Tiên lão nhân gia? Hoàng Định nhìn họ:
- Minh Chủ! Nhị vị chưởng môn nhân! Trước hết, vãn bối Định Hoàng xin được tha thứ lỗi lầm vừa rồi, khiến chư vị tiền bối phải mất mỗi người một cánh tay! Tây Môn Quyền cau mặt:
- Lỗi gì là do thiếu hiệp? Thấy vậy, Huyền Thanh lên tiếng:
- Thiếu hiệp bất tất áy náy! Chuyện là thế này... Nghe Huyền Thanh giải thích chuyện mới rồi, hiểu vì sao bản thân phải mất một cánh tay, Tây Môn Quyền giận dữ:
- Đã dặn ngươi đùng vọng động, sao ngươi cố tình hại bọn ta? Hừ! Hay ngươi ỷ trượng ngươi là đệ tử của Nho Tiên, xem bọn Kim Ma Bang không ra gì? Nếu vậy, sao lúc nãy ngươi không đứng lên, thừa nhận mọi việc là do ngươi gây ra? Hoàng Định, tức Định Hoàng, ngỡ ngàng! Không ngờ Tây Môn Quyền là người dễ phẫn nộ đến vậy, chẳng trách Tây Môn Tuyết tuy là nữ nhi vẫn có tính khí giống hệt phụ thân! Định Hoàng chưa kịp nói gì đã nghe Minh Chủ Lâm Tất Thắng lên tiếng:
- Tây Môn huynh cần gì phải giận dữ? Nên hiểu đó là vì Định thiếu hiệp chưa biết hết hậu quả cũng như sự độc ác của Kiều ác phụ! Tây Môn Quyền nào dễ nguôi ngoai: Nhưng chỉ vì y, Tây Môn mỗ phải mất cánh tay! Mỗ làm sao không giận! Định Hoàng cười gượng:
- Lời trách của Tây Môn tiến bối hoàn toàn đúng. Vì thế, vãn bối đã tự lập thệ! Tây Môn Quyền hừ lạnh:
- Ngươi lập thệ như thế nào? Định Hoàng đáp chậm rãi:
- Đúng ra, vãn bối đã quyết tiềm phục vào Kim Ma Bang, chủ yếu là chỉ tìm phụ tử Từ Bình để bào phụ thù! Nhưng... Lâm Tất Thắng bỗng có ánh mắt nhìn kỳ lạ:
- Khoan đã! Thiếu hiệp vừa nói là tiềm phục, chuyện như thế nào? Định Hoàng giả thích:
- Không kể trước kia, gần đây nhất vãn bối đã được đương chức vụ đầu lãnh sứ giả Kim Ma Bang...
- Như lời Thi Quái từng nói, đúng không? Và Định Hoàng hiểu tại sao lúc mới rồi Lâm Tất Thắng có ánh mắt kỳ lạ! Chàng gật đầu:
- Không sai! Nhưng rất tiếc... Lần thứ ba liên tiếp Lâm Tất Thắng ngắt lời:
- Chậm đã! Bây giờ thế này vậy, thiếu hiệp có thể cho bọn ta biết thiếu hiệp là ai? Sao lại tiềm phục và tìm cách tiềm phục là thế nào? Định Hoàng hít dài một hơi:
- Được! Đó cũng là ý định của vãn bối! Minh Chủ hẳn có biết gia phụ, là Thoái Phi Kiếm Định Sách? Tây Môn Quyền giật mình, nhìn chằm chằm vào chàng:
- Ngươi vừa bảo ngươi là Định Hoàng? Vậy phụ thân ngươi đích xác là Định Sách, Thoái Phi Kiếm? Chàng kinh ngạc:
- Tiền bối biết gia phụ? Tây Môn Quyền khẽ nạt:
- Ta đang hỏi ngươi kia mà? Định Hoàng càng ngơ ngác nhiều hơn khi nghe Lâm Minh Chủ bật cười:
- Thật là ngẫu hợp! Cả nhạc phụ lẫn tiểu tế đều bị giam chung một nơi và cùng do một Kim Ma Bang gây ra? Định Hoàng bần thần:
- Nhạc phụ, tiểu tế? Vãn bối không hiểu? Tây Môn Quyền dù quá nôn nóng vẫn phải cố tự kềm chế:
- Phụ thân ngươi là Định Sách? Chàng gật đầu:
- Không sai! Nhưng...
- Ngươi bảo là báo thù, Định Sách đã chết?
- Đúng vậy Là do...
- Như ngươi vừa nói, là do phụ tử Từ Nhẫn, Từ Bình sát hại?
- Không sai! Lúc đó tuy chúng đeo Kim Ma Diện nhưng vãn bối có vô tình nhìn thấy diện mạo Từ Bình! Có nghĩa là...
- Chuyện xảy ra từ lúc nào? Sao ta không nghe ai nhắc đến? Định Hoàng nhìn vào Tây Môn Quyền:
- Sao tiền bối quá quan tâm đến gia phụ? Miễn cưỡng, Tây Môn Quyền phải giải toả mối nghi vấn cho Định Hoàng:
- Chuyện xảy ra lâu rồi và ta tin chắc phụ thân ngươi không có lý do gì phải cho ngươi biết! Đó là giữa ta và phụ thân ngươi, mười tám năm trước có cùng nhau chỉ phúc giao hôn, cho ngươi và... Định Hoàng thất kinh:
- Và lệnh ái Tây Môn Tuyết? Tây Môn Quyền kinh ngạc:
- Ngươi cũng biết Tuyết nhi? Chàng than thầm, nào phải chỉ biết không thôi, giữa chàng và Tây Môn Tuyết còn xảy ra nhiều ngộ nhận khó thể giải thích nữa là! Và Định Hoàng phải hỏi:
- Tại sao gia phụ không có lý do gì để nói cho vãn bối biết chuyện này? Phải chăng song phương đã tuyệt giao, chuyện chỉ phúc giao hôn kia đã huỷ bỏ? Tây Môn Quyền nổi giận:
- Ai đề cập đến chuyện tuyệt giao? Phụ thân ngươi ư? Định Hoàng bối rối:
- Chẳng phải tiền bối vừa nói... Tây Môn Quyền sừng sộ! Và nếu không có Lâm Tất Thắng xen vào, khó có ai đoán được chuyện gì sẽ xảy ra! Lâm Tất Thắng lên tiếng:
- Từ từ đã nào! Hãy nói cho thật minh bạch, tất cả hai sẽ không có chuyện gì ngộ nhận! Đưa mắt nhìn Định Hoàng, Lâm Tất Thắng giải thích:
- Tây Môn huynh có đến hai kiều nữ! Tây Môn Tuyết chỉ là thứ! Việc chỉ phúc giao hôn lần đó cũng có ta, đó là giữa ngươi và đại tiểu thư Tây Môn Nguyệt! Đáng tiếc, lúc mới lên năm, Tây Môn Nguyệt do yểu mạng nên không còn nữa! Từ đó, cả hai dường như không muốn đề cập đến chuyện chỉ phúc giao hôn! Hoàng Định thở phào, may mà không phải Tây Môn Tuyết! Tỏ vẻ ái ngại, Định Hoàng nhìn Tây Môn Quyền:
- Chẳng hay đại tiểu thơ vì sao phải... Tây Môn Quyền vẫn còn đau lòng dù chuyện xảy ra đã lâu:
- Nguyệt nhi đang dạo chơi cùng nhũ mẫu! Do tánh không được nhu thuận nên Nguyệt nhi lẻn tách ra! Nào ngờ, trời cao không có mắt, để Nguyệt nhi sẩy chân rơi xuống vực! Tuy kinh hoàng khi nghe chuyện này nhưng câu nói: tính tình không được nhu thuận vẫn làm cho Định Hoàng có phần nhẹ nhõm! Bởi nếu đúng như Tây Môn Quyền nói Tây Môn Tuyết chính là hình ảnh của Tây Môn Nguyệt, giả như Tây Môn Nguyệt còn sống sẽ là... Có tiếng Lâm Tất Thắng vang lên:
- Được rồi! Thiếu hiệp thuật tiếp đi! Định Hoàng gật đầu, hoàn toàn yên tâm vì chuyện chỉ phúc giao hôn không còn nữa.
- Lúc vãn bối độ chừng mười ba, mười bốn, đột nhiên gia phụ đưa vãn bối đi một nơi thật xa! Ở đó, gia phụ sau nhiều ngày dò tìm đã bắt gặp một phiến đá cổ! Như bọn kẻ thù lúc giết gia phụ có nói, phiến đá đó chính là Phật Công Thạch Bản! Mọi người cùng kêu lên:
- Phật Công Thạch Bản? Huyền Thanh thì thào:
- Hoá ra chuyện Phật Công Thạch Bản là có thật? Thoát Hoan trầm tư:
- Bấy lâu tuy có nghe nhưng ai cũng nghĩ chỉ là lời ngoa truyền! Thì ra Phật Tổ có lưu lại công phu Phật Môn thật? Định Hoàng xua tay:
- Mọi người chớ lầm! Làm gì có công phu nào trên Phật Công Thạch Bản? Bất quá ở trên phiến đá chỉ có ghi năm chữ vỏn vẹn bằng phạn văn, và gia phụ đọc được là A Di Đà Phật Pháp! Thoát Hoan trố mắt:
- Là A Di Đà Phật thôi! Sao lại có thêm một chữ pháp nữa? Định Hoàng lắc đầu:
- Đó là do vãn bối nghe gia phụ đọc như vậy! Tịnh Trần lẩm bẩm:
- Trên phiến đá không có gì ngoài năm chữ: A Di Đà Phật Pháp? Lạ thật! Lạ thật! Tây Môn Quyền bảo:
- Chứng tỏ không hề có chuyện Phật Công Thạch Bản! Đủ rồi chuyện này! Giờ nói đi, tại sao Từ Nhẫn phát hiện và tìm đến sát hại phụ thân ngươi? Định Hoàng tỏ ra căm phẫn:
- Như vãn bối nghe lão Tửu Quái kể lại, chính vì sự thất tung của gia phụ khiến nhiều nhân vật nghi ngờ! Trong đó có Từ Nhẫn! Lâm Tất Thắng kinh ngạc:
- Sao lại có Tửu Quái ở đây? Định Hoàng cười buồn:
- Đúng lúc vãn bối sắp bị Từ Bình hạ sát, có một nhân vật xuất hiện cứu nguy! Sau này vãn bối mới biết đó là Tửu Quái! Trang Huyền gật đầu:
- Vậy là Tửu Quái cũng vì Phật Công Thạch Bản nên mới xuất hiện! Định Hoàng thừa nhận:
- Đúng vậy! Vãn bối đã rất hoài nghi khi cứ bị Tửu Quái dùng đủ mọi cách mong thuyết phục vãn bối phải bái lão làm sư phụ! Kể cả việc lão đã truyền thụ Tuý Tiên Bộ Pháp và thuật di dời huyệt đạo cho vãn bối! Lâm Tất Thắng giật mình:
- Vì thế, thiếu hiệp tuy bị Xạ Nguyên Châm cắm vào nhưng không hề bị khống chế vì không trúng huyệt Phong Trì? Định Hoàng động tâm:
- Sao Minh chủ cũng biết chuyện này? Huyền Thanh lên tiếng:
- Tự Thi Quái nói cho bọn ta biết! Mụ còn bảo, bọn ta phải cố làm sao giúp thiếu hiệp! Đổi lại, bọn ta sau này có thoát được hay không, đều phải trông mong cả vào thiếu hiệp! Chàng kinh nghi:
- Sao mụ đột nhiên sinh hảo tâm như vậy? Tịnh Trần vụt niệm phật hiệu:
- A di đà phật! Người đến lúc chết ắt phải có lúc hồi tỉnh! Thi Quái chính là hạng người này! Định Hoàng nôn nao:
- Mụ đã chết? Lâm Tất Thắng gật đầu:
- Cũng may là mụ kịp giúp thiếu hiệp giải hết chất độc Xạ Nguyên Châm! Sau đó mới bị La Nhược Phi lấy mạng! Định Hoàng kinh hoàng:
- Và sau đó dù vãn bối chưa tỉnh lại, chư vị đã giúp đưa vãn bối ngồi cùng hàng với chư vị? Huyền Thanh giải thích:
- Dù chưa tin lắm lời của Thi Quái, nhưng do nghĩ tất cả chúng ta đều cùng chung một số phận, có lo lắng cho nhau cũng là điều tất nhiên! Tây Môn Quyền xen vào:
- Huống chi giờ đã rõ ngươi chính là truyền nhân của Nho Tiên! Bọn ta có cơ được cứu rồi! Định Hoàng chầm chậm lắc đầu:
- Cứu mọi người, đó là một trong hai điều vãn bối đã tự lập thệ! Tuy nhiên, làm như thế rất mạo hiểm, sẽ gây hại đến sinh mạng của chư vị tiền bối! Lâm Tất Thắng nghi hoặc:
- Thế nào là nguy đến sinh mạng? Định Hoàng định nói cho họ biết về phát hiện của mụ Thi Quái, bất ngờ có tiếng xích sắt phía ngoài khua loạn. Loảng xoảng... Loảng xoảng... Biết có người sắp vào, tự Lâm Tất Thắng lên tiếng:
- Không cần nói nhiều! Cứ tuỳ cớ ứng biến, hay hơn hết là đừng có vọng động! Lâm Tất Thắng vụt im bặt vì có người tiến vào thật! Định Hoàng nhìn thấy đó là La Nhược Phi và Từ Bình! La Nhược Phi đang nhìn chàng:
- Hoàng Định! Tội ngươi dám tiềm phục khiến ta phải bị Bang Chủ trách cứ, lần này ta phải trị tội ngươi! Vừa nói ả vừa lấy ra ngọn Xạ Hồn Tiêu. Với tính quá độc ác của mụ Bang chủ Kim Ma Bang như Định Hoàng vừa mục kích, hai chữ trách cứ do La Nhược Phi thốt ra, chàng hiểu đó là ả cố tình nói tránh đi! Chứ thật ra, như chàng đoán, ả không chỉ bị trách cứ không thôi, mà phải nặng nề hơn thế nhiều! Chàng bật ra ngoài miệng:
- Với những nhận định hoàn toàn sai lạc về ta, suýt gây hậu hoạ nghiêm trọng tại Tổng Đàn này, ta không tin ngươi chỉ bị trách cứ! Ả vụt long mắt lên sòng sọc:
- Đã lâm vào tình cảnh này ngươi còn dám nói ra những lời đó nữa ư? Định Hoàng bĩu môi khinh thị:
- Nói thì ta đã nói rồi, nhưng một lần nữa ta không tin ngươi dám thi triển Xạ Hồn Tiêu ở đây! La Nhược Phi lập tức đặt vật đó lên môi... Định Hoàng cũng phát hiện bọn Lâm Tất Thắng đều tái sắc! Biết họ sợ La Nhược Phi sẽ tấu lên Khúc Xạ Hồn và chính họ sẽ gánh chịu hậu quả, Định Hoàng vụt lên tiếng:
- Ngươi nên nhớ Bang Chủ của ngươi vẫn cần những nhận vật này! Ngươi dám phát động Xạ Hồn Tiêu sao? La Nhược Phi khựng lại với nét mặt cực kỳ hoang mang! Ả hỏi:
- Ngươi nói như thế là có ý gì? Định Hoàng cũng phải khựng lại lòng thầm trách: “Nguy tai! Sao ta dám mạo hiểm với tất cả những sinh mạng ở đây? Nhỡ ả làm thật và nhỡ những gì Thi Quái nói hoàn toàn sai, mọi người sẽ phải chịu thống khổ và tất cả đều do lỗi một mình ta?” Thay đổi ý định, chàng cười nhẹ:
- Ta tưởng người phải hiểu rõ ta muốn nói gì. Ả trừng mắt nhìn chàng:
- Có phải người đã vô tình biết một điều gì đó? Ả đang lo ngại? Chứng tỏ, mười phần đến chín những gì Thi Quái nói là đúng? Tuy nghĩ như vậy nhưng Định Hoàng vẫn không dám mạo hiểm! Vì chỉ cần một khinh suất nhỏ, Chàng khó thể chuộc lại lỗi lầm! Vì thế, chàng cười cười bí ẩn:
- Biết diều gì đó thì không, nhưng nghi thì ta có nghi! Ả chực quát, cứ nhìn diện mạo ả lúc này cũng biết! Nhưng ả kịp thay đổi ý định nên chỉ hỏi:
- Ngươi nghi điều gì? Cũng vậy, bọn Lâm Tất Thắng qua những biểu hiện trên nét mặt như cũng muốn biết chàng đang nghi ngờ điều gì! Chàng đưa mắt chỉ vào Xạ Hồn Tiêu của ả:
- Ta đang tự hỏi, vật là vật thành danh của Xạ Hồn Lão Tổ, ngươi đang bị Bang chủ nghi kỵ, lão dám giao vật đó cho ngươi sao? Và Định Hoàng có phần nào thất vọng khi nghe ả cười dài:
- Khá lắm! Mẫn tiệp lắm và cũng thông tuệ lắm! Không sai! Đây chỉ là vật giả! Vật thật ở kia kìa! Ngươi nhìn xem! Nhìn theo hướng tay của ả, Định Hoàng giật mình! Xạ Hồn Lão Tổ quả nhiên đang cầm sẵn Xạ Hồn Tiêu và đứng án ngữ trước lối xuất nhập thạch động! Ả lại cười:
- Thế ngươi nghĩ, chỉ có một mình ta và Từ hộ pháp lại dám tự chui vào đây để chuốc hoạ sao? Nào ai dám nói trước là bọn ngươi bỗng dưng sinh liều lĩnh, sẽ không uy hiếp bọn ta để tìm lối thoát? Nếu lúc nãy chàng thất vọng vì qua lời thú nhận của ả, chàng chưa đủ để nhận định những gì Thi Quái đã nói là đúng hay là sai, ả tỏ ra lo ngại, chỉ vì chàng vô tình đoán đúng việc ả cầm theo một Xạ Hồn Tiêu giả thì lúc này, lời ả vừa nói vô tình tạo cho chàng một tia hy vọng! Quyết thực hiện ý đồ, Định Hoàng vờ kinh hãi:
- Ngươi bố trí như vậy, rốt cuộc muốn làm gì ta? Ả gật gù:
- Ngươi thông tuệ lắm, không lẽ ngươi không đoán ra ta định làm gì ngươi sao? Chàng tiếp tục giả vờ. Gì thì gì, chàng đã quen giả vờ nên sự giả vờ của chàng cứ y như thật:
- Giết ta thì ngươi không dám, phế bỏ võ công của ta thì Kim Ma Bang đâu cần giam giữ ta? Trừ phi... Ả mắc bẫy:
- Sao? Chàng vờ phẫn nộ: Bọn ngươi muốn dò xét và sau đó lẻn học võ công của ta? Xạ Hồn Lão Tổ bước vào, tay vẫn cầm Xạ Hôn Tiêu:
- Vậy là ngươi thừa nhận võ học của ngươi là do Nho Tiên truyền thụ? Chàng gầm gừ:
- Ta thà chết, quyết không để bọn ngươi toại nguyện! Xạ Hồn Lão Tổ lạnh giọng:
- Ngươi quyết định được sao? Từ Bình! Tiến lên, cho y bài học! Từ Bình bật cười hăng hắc:
- Hoàng tiểu tử! Ta từng nghe có lần ngươi doạ Giang Nhật sợ đến chết khiếp bằng chính võ học của Nho Tiên! Ngươi thử doạ ta xem nào! Ha... Ha... Nhìn Từ Bình đang từ từ tiến lên, nếu Định Hoàng chưa biết chắt mình sẽ có thái độ như thế nào thì bây giờ điều đó kể như chắc chắn! Thứ nhất, như chàng vừa nhìn thấy, lối xuất nhập Thạch Động giờ vẫn để ngõ! Thứ hai, chính Từ Bình đã ba lần đắc tội với chàng, lần đầu là cùng phụ thân y Từ Nhẫn sát hại phụ thân chàng, lần thứ hai cũng liền với lần đầu là y suýt lấy mạng chàng nhưng may thay chàng đã được Tửu Quái giải cứu, lần thứ ba cách đây bốn năm chính y xuất hiện làm cho Bạch Diện Quái Nhân có dịp bắt giữ chàng! Cơ hội báo thù và cơ hội thoát thân đã đến, chàng đâu dễ gì bỏ qua! Chàng cũng tiến lên! Như phần nào đoán được ý của chàng, ả La Nhược Phi bỗng hô hoán:
- Y rất giảo quyệt, Từ hộ pháp chớ lầm kế y! Từ Bình lạnh giọng:
- Một lần bị y lừa là quá đủ rồi với Từ Bình này, đâu dễ có lần thứ hai! Như để tăng thêm uy lực cho lời nói của Từ Bình, Xạ Hồn Lão Tổ doạ thêm:
- Đã bị Xạ Nguyên Châm xâm nhập nội thể. Y còn dám hí lộng cũng sẽ làm cho những tên kia bị liên luỵ! Lời doạ của lão vô tình là lời đề tỉnh cho Định Hoàng! Chàng thầm cân nhắc:
“Nếu có cơ hội thoát thân, nhất định ta không bỏ lỡ. Còn đế báo thù thì... Chà! Rất có thể ta làm liên luỵ đến mọi người thật!” Từ Bình bỗng quát:
- Đỡ! Vù... Thấy y phát kình, Định Hoàng hiểu đây mới chỉ là dò xét! Chưa phải lúc bọn chúng muốn học võ công, quả nhiên là một cơ hội tốt cho chàng! Chàng cũng quát:
- Tốt! Đỡ! Vù... Lập tức Xạ Hồn Lão Tổ bật kêu:
- Phục Ma Tam Thức?
- Có tiếng Lâm Tất Thắng lào thào:
- Quả nhiên là công phu của Nho Tiên lão nhân gia! Từ Bình rúng động, chực lùi! Nhưng đã muộn. Ầm! Hự! Mới một kích duy nhất Từ Bình phải vừa loạng choạng thối lui vừa ri ỉ máu ở hai bên khoé! La Nhược Phi kinh tâm xông đến:
- Phải hiệp lực thôi! Từ hộ pháp, đánh! Vù... Từ Bình cố chi trì và lao trở lại:
- Súc sinh muốn chết!
Vù... Vù... Riêng Định Hoàng thì có phần thất vọng! Bởi sau tiếng chạm kình vừa rồi, ngay lối xuất nhập thạch động bỗng xuất hiện thêm hai nhân vật! Đó là Lưu Hoàng và Giang Thanh, hai nhân vật từng là Trang chủ nhị trang Giang và Lưu! Như vậy, giả như chàng muốn thừa cơ hội thoát thân có lẽ còn phải gặp nhiều trở lực khác! Cần phải thăm dò kỹ thế lực thực sự của đối phương, chàng vờ nhảy lùi, không chạm chiêu với La Nhược Phi và Từ Bình. Vút! Xạ Hồn Lão Tổ nhìn như muốn rớt mắt ra ngoài và kêu lên:
- Đằng Không Đảo Thức? Từ phía ngoài, Lưu Hoàng và Giang Thanh chầm chậm tiến vào:
- Đích thị tiểu tử chính là truyền nhân của Nho Tiên! La Nhược Phi xông đến:
- Ngươi không dám tiếp chiêu sao? Đỡ! Vù... Vù... Từ Bình cũng gầm thét:
- Súc sinh! Đỡ!
Vù... Vù... Thái độ của bọn chúng khiến Định Hoàng sinh nghi! Đã nhận rõ chàng là truyền nhân của Nho Tiên cớ sao chúng vẫn muốn chàng cùng chúng giao đấu? Chúng còn muốn dò xét gì nữa? Bởi nếu không cần dò xét mà chỉ cần lẻn học võ công, chúng có thể sử dụng biện pháp như mụ Bang chủ Kim Ma Bang từng sử dụng, là buộc chàng phải cùng ai đó trong bọn Lâm Tất Thắng giao đấu, lúc đó chúng tha hồ lén học võ công! Có biện pháp tốt, chúng không sử dụng chỉ muốn cùng chàng chạm chiêu, nhất định chúng còn có ý đồ nào đó, muốn dò xét thêm điều gì đó ở chàng! Đó là điều gì? Do chưa biết nên chàng nhượng chiêu một lần nữa! Vút! Quyết bám đuổi La Nhược Phi và Từ Bình xông đến, vô tình dồn Định Hoàng vào gần sát mé trong, nơi bọn Lâm Tất Thắng đang cố nép người vào nhau.
- Đỡ!
- Đỡ! Không phát chiêu thì phải nhảy tránh, và nhảy tránh là làm cho chưởng của chúng phải ập thẳng vào bọn Lâm Tất Thắng! Không thể để điều đó xảy ra, Định Hoàng quát:
- Ta không nhượng được nữa rồi! Lùi!
Vù... Àơ... Ào... Ầm! Ầm! Là chưởng lực do hai người hiệp lại, thế nhưng, xem ra La Nhược Phi và Từ Bình vẫn không tạo được thế bình thủ với Định Hoàng! Cả hai vừa bị chấn lùi, lập tức có tiếng Xạ Hồn Lão Tổ đanh giọng:
- Đến lượt người, Lưu Hoàng! Lưu Hoàng lập tức xông đến! Thật lạ, Lưu Hoàng xông đến không phải để một chọi một với Định Hoàng! Lão đến là để hiệp lực với La Nhược Phi và Từ Bình! Thái độ này khiến chàng chợt hiểu:
“À... ! Ta hiểu rồi! Đây là ba nhân vật đã từng có nhiệm vụ dò xét ta trước khi mụ Bang Chủ chính thức giao cho ta chức vụ đầu lãnh bọn sứ giả! Do chúng lầm lẫn nên cùng bị trừng phạt. Muốn được tha, chúng phải có nhiệm vụ hiệp lực với nhau để dò xét ở ta một điều gì đó! Là điều gì rất nghiêm trọng, khiến cả ba phải hiệp lực đương đầu với mỗi mình ta?” Đúng lúc đó, luồng kình lực uy mãnh do ba nhân vật hảo thủ Kim Ma Bang cùng hiệp lại đang cuồn cuộn lao vào chàng.
Ào... Ào... Vù... Vù... Nhìn hợp kình cực mạnh này, do nội lực của ba người gộp lại, bất chợt có một tia sáng loé lên trong tâm trí Định Hoàng! Chàng hiểu chúng đang muốn dò xét gì ở chàng! Chúng muốn thăm dò nội lực của chàng đạt đến mức độ nào! Và tuỳ theo nội lực nông sâu, chúng sẽ biết Nho Tiên còn tại thế hay đã chết! Bởi nếu Nho Tiên chết, tất sẽ trao truyền không nhiều thì ít những chân nguyên nội lực cho Định Hoàng! Còn như Nho Tiên còn sống chuyện đó sẽ không xảy ra! Tựu trung chúng không tin nội lực chàng có được là do Hoàng Tinh Đảm của Hồng Long Linh Xà! Mà cũng phải, vì đó là do chàng bịa ra, đâu phải dễ gì có người có được may mắn như câu chuyện Hoàng Định đã kể? Hai mắt chàng vụt sáng quắc, do đã đoán đúng ý đồ của chúng nên chàng quyết không cho chúng toại nguyện! Có cảm giác Định Hoàng sắp giở trò, lão Giang Thanh ở ngoài kêu:
- Hãy cẩn trọng! Tiểu tử rất có thể sẽ liều mạng! Định Hoàng nhìn lão Giang Thanh và lập tức phát hiện đang có một cơ hội tốt! Đó là chỉ còn mỗi một mình lão Gianh Thanh Đứng trấn giữ lối xuất nhập thạch động! Đằng Không Đảo Thức liền được chàng vận dụng. Vút! Lưu Hoàng không ngờ Định Hoàng lại lẩn tránh nên quát:
- Chạy đi đâu? Lưu Hoàng, La Nhược Phi và Từ Bình lập tức lượn người bám theo. Vút! Vút! Vút! Họ hò hét:
- Đỡ! Vù...
- Ngươi không dám chạm chiêu hay sao? Vù... Vù... Cả Xạ Hồn Lão Tổ cũng quát:
- Đề phòng tiểu tử giở trò bất ngờ quay lại ám toán! Với hơn một Giáp Tý công phu do Nho Tiên trao truyền, Định Hoàng lập tức phô diễn khinh thân pháp Đằng Không Đảo Thức thượng thặng! Vút! Nhanh như tia chớp, mạnh như cơn gió lốc Định Hoàng lao ùa đến Giang Thanh! Giang Thanh tỉnh ngộ:
- Tiểu tử định tẩu thoát! Đỡ! Giang Thanh phát kình, mong ngăn Định Hoàng lại:
- Vù... Định Hoàng gầm vang:
- Ngăn ta là chết! Ào... Ào... Giang Thanh biến sắc:
- Phục Ma Tam Thức? Nguy tai! Tay vẫn tiếp tục phát kình nhưng đôi chân của Giang Thanh đã bắt đầu chuyển dịch! Có tiếng gào thét của Xạ Hồn Lão Tổ vang lên:
- Ngươi không ngại ta phát động Xạ...
Ầm! Tiếng chấn kình kịp vang lên, át mất tiếng gào thét của Xạ Hồn Lão Tổ! Giang Thanh đang đà dịch bộ, dư kình làm lão dịch chuyển nhanh hơn! Lối xuất nhập hoàn toàn bỏ ngỏ, Định Hoàng lao thoát ra thật nhanh. Vút Đến lúc đó mới nghe tiếng Xạ Hồn Lão Tổ gào tiếp:
- Ngươi muốn nếm Xạ Hồn Khúc ư? Xem đây! Trong thâm tâm, Định Hoàng thầm cầu mong Xạ Hồn Lão Tổ đừng làm như lão nói! Và để biết chuyện đó có xảy ra hay không, Định Hoàng phải lia mắt nhìn lại phía sau! Và thật bất ngờ, Định Hoàng nhìn thấy đúng là Xạ Hồn Lão Tổ đang động nộ đuổi theo chàng! Lão đuổi theo nghĩa là lão không thể phát động Xạ Hồn Khúc làm hại những nhân vật như Lâm Tất Thắng! Phấn khích, Định Hoàng tận lực lao đi nhanh hơn. Vút! Xạ Hồn Lão Tổ quả không hổ danh một trong Vũ Nội Tam Tổ thuở nào! Lão vẫn bám sát Định Hoàng, không bị bỏ rơi như bọn Giang Thanh, Lưu Hoàng... Tự biết là bản thân không thông thuộc địa hình, Định Hoàng đánh liều, nhắm mắt đưa chân, hễ thấy có lối đi là rẽ vào! Vút! Bất ngờ có tiếng gầm vang dội của lão Xạ Hồn Lão Tổ:
- Có phạm nhân muốn tẩu thoát người của Nội Đường mau mau ngăn lại! Lập tức, phía trước mặt Định Hoàng liền xuất hiện nhiều bóng người! Những người này vừa căng mắt tìm kiếm bóng nhân ảnh của Định Hoàng vừa hô hoán loạn xạ:
- Phạm nhân chạy về hướng nào?
- Xem kìa! Dường như Đại Lão Tổ đang đuổi theo phạm nhân! Không bỏ lỡ cơ hội, với một lượt lăng không đảo người, Định Hoàng lao qua họ! Vút! Vẫn bám theo, Xạ Hồn Lão Tổ quát nộ những nhân vật vừa để Định Hoàng lao qua:
- Lũ vô dụng! Còn không mau cấp báo, phải ngăn cản không cho phạm nhân tẩu thoát!
Nghe rõ lời này và biết ít nhiều gì Xạ Hồn Lão Tổ cũng bị những nhân vật vừa rồi che mờ thị tuyến, Định Hoàng lập tức lạng người, chui vào một tịnh phòng ngay bên cạnh. Vút! Vẫn lo lắng không thôi, Định Hoàng nép qua một bên, phòng Xạ Hồn Lão Tổ có nhìn thấy và cũng lao vào, chàng sẽ xuất kỳ bất ý tặng cho lão một kình tối hậu! Thật may, Định Hoàng chỉ nghe lão Xạ Hồn hăm hở lao vượt qua gian tịnh phòng. Vút!
-oOo-
Tác giả: GIẢ CỔ lONG
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: tieutang & thuylinh
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Chỉ đến khi có dịp quan sát khắp gian tịnh phòng, Định Hoàng mới cảm thấy bối rối! Chàng như vừa chui vào khuê phòng của nữ nhân! Nhìn những vật dụng vừa lỉnh kỉnh vừa lạ mắt Định Hoàng không thể hiểu hạng nam nhân như chàng sao phải cần đến những vật dụng kỳ lạ này? Giả dụ như gương đồng, lược ngà và những trâm cài đủ kiểu, chúng nào phải vật dụng cần cho nam nhân? Như vậy, rõ ràng đây là nơi lưu ngụ chỉ dành riêng cho nữ nhân! Hốt hoảng, Định Hoàng vội lao ngược ra. Bất chợt, cánh cửa vụt hé mở và lập tức có bóng người lao vào. Vút! Chàng phát hiện trước nên bất ngờ ra tay:
- Là ngươi? Vù... Người nọ phát hiện muộn hơn, chỉ kêu được một tiếng.
- Ngươi... Hự! Định Hoàng cười lạt, nhìn người vừa bị chàng khống chế:
- Là phúc hay là hoạ đây, La Đường chủ? Chàng gọi như vậy vì đó chính là La Nhược Phi! Chứng tỏ khuê phòng này là nơi dành riêng cho ả, mỗi khi ả có việc phải quay lại tổng đàn! La Nhược Phi tái mặt:
- Sao ngươi biết ta sẽ vào đây? Định Hoàng ung dung thố lộ:
- Đó gọi là hoạ trung hữu phúc! Ta làm sao biết đây là khuê phòng của ngươi để vào chờ sẵn? Nhưng thôi, như ta vừa hỏi, tự ngươi phải quyết định, xem ngươi chọn phúc hay chọn hoạ? La Nhược Phi lo lắng:
- Vậy là ý gì? Chàng gằn giọng:
- Là hoạ thì dễ rồi! Ngươi tạo ác đã nhiều, dưới ba chữ Phong Lưu Tử của ngươi có rất nhiều người đã bị ngươi dùng Xạ Nguyên Châm khống chế, ta ban cho ngươi một chưởng thế là xong! La Nhược Phi thoáng rùng mình nhưng sau đó “à” lên một tiếng:
- Nếu ta chọn phúc, nghĩa là ngươi muốn ta đưa ngươi đi khỏi nơi đây? Định Hoàng cười đắc ý:
- Ngươi cũng rất thông tuệ và thông tuệ hơn ta nghĩ là khác! Ta chỉ định nhờ ngươi điềm chỉ cho ta lối thoát thân. Nhưng bây giờ, qua lời ngươi vừa nói, ta phải thay đổi ý định! Có ngươi đưa ta đi ắt mọi việc sẽ thuận lơi hơn! La Nhược Phi có phần thất vọng:
- Vậy là tự ta đã đưa ta vào tình thế khó xử? Định Hoàng gật đầu:
- Cũng có thể nói như vậy! Tuy nhiên, theo ta, tình huống nào đối với ngươi cũng là khó xử! chỉ dẫn cho ta con đường thoát, giả như người hỏi đến, đương nhiên ta phải nói là do ngươi chỉ điểm! Thử hỏi, tin này nếu đến được tai Bang chủ của ngươi, liệu tội ngươi có nhẹ hơn so với việc tự đưa ta thoát đi không? La Nhược Phi vụt thở dài:
- Nghĩa là ta không còn cách chọn lựa nào khác? Định Hoàng chợt cười lạnh:
- Vẫn còn một còn đường! Tuy nhiên, ta thành thật khuyên ngươi đừng bao giờ dại dột chọn con đường thứ ba đó! La Nhược Phi cau mặt:
- Nếu có con đường thứ ba sao ngươi không cho ta chọn? Chàng mỉm cười:
- Ngươi chớ giả vờ trước mặt ta! Nên nhớ, nhiều khi không có nhưng dẫu sao ta từng giả vờ quá nhiều rồi, kể từ khi ta có ý định gia nhập Kim Ma Bang! Do vậy, nếu nói về việc giả vờ, ngươi vẫn còn kém, kém nhiều lắm so với ta! La Nhược Phi vờ ngơ ngác:
- Ta đã giả vờ chuyện gì? Chàng nói qua kẽ răng:
- Có hay không thì tự ngươi biết! Chỉ có điều, nếu ngươi quyết chọn con đường thứ ba, thiển nghĩ, ta phải thố lộ cho ngươi biết một sự thật! Đó là, nếu Bang Chủ Kim Ma Bang có trừng phạt thì dù sao ngươi vẫn còn cơ hội giữ lại sinh mạng! Còn đối với ta, với bản lãnh thật sự của ta, một hoặc hai nhân vật như Xạ Hồn Lão Tổ, ta vẫn thừa năng lực đối phó! Do đó, ngươi hãy tự đoán lấy, nếu ngươi thay vì đưa ta đi thoát, lại đưa ta vào tuyệt lô, sinh mạng ngươi còn hay không một khi ta buộc phải hạ thủ ngươi? La Nhược Phi thở ra:
- Ngươi đâu cần phải nói dông dài? Theo ta hiểu, ngươi đang ngại ta không thành tâm với ngươi? Chàng cười cợt:
- Không sai! Vì sự thành tâm của ngươi như thế nào, không những ta biết mà ta còn tự thân nếm trải! Do đó ta không thể không phòng bị. Sắc mặt La Nhược Phi liền ửng đỏ! Đủ cho Định Hoàng hiểu ả cũng vừa nhớ đến thủ thuật Du Long Hý Phượng mà ả từng vận dụng với chàng và suýt nữa ả đã thành tựu! Chàng tuy cũng đỏ mặt nhưng vẫn gắt:
- Một Phong Lưu Tử như ngươi mà cũng biết ngượng khi nghe nhắc đến kiệt tác của ngươi ư? La Nhược Phi bất ngờ phát tác:
- Ta như thế nào mà ngươi cho là ta không biết ngượng?
Định Hoàng giận dữ, chỉ muống thoá mạ ả một phen cho hả giận! Nhưng nghĩ lại, chính chàng cũng phải ngượng miệng nếu cứ nhắc đi nhắc lại mãi hành vi không lấy gì phù hợp với tính cách một nữ nhi đoan trang nên chàng đành thôi. Thay vào đó, chàng cười nhẹ:
- Được rồi! Ta nào mong gì hơn ngoài việc ngươi là kẻ thật sự biết ngượng! Nào! trước hết, ta muốn nghe ngươi nói cho ta biết toàn bộ lối ngang nẻo dọc trong tổng đàn quỷ quái này! Ả giật mình:
- Ngươi lại thay đổi ý định, không cần ta đưa đi nữa sao? Chàng trầm giọng:
- Đối với hạng biến trá như ngươi nào ai dám đoán chắc ngươi sẽ không liều lĩnh, cố tình hãm hại ta? Ta cần phải biết trước mọi lối đi trong này đã! Nào, nói đi! Hay ngươi muốn biết thủ đoạn của Định Hoàng này? Ả kinh nghi:
- Hoàng Định hay Hoàng Định? Chàng cười lạt:
- Ngươi đừng có ngạc nhiên! Không phải ta là người hay giả vờ sao? Định Hoàng cũng là ta mà Hoàng Định cũng là ta! Ta tự xưng thế nào cũng tuỳ vào sự cao hứng của ta! Đủ rồi, đừng thử thách tính nhẫn nại của ta nữa! Mọi lối đi bên trong tổng đàn này là thế nào? Ả thở dài;
- Ngươi khiến ta bất động như thế này làm sao ta có thể dùng tay vạch rõ từng lối đi cho ngươi? Chàng phì cười:
- Ngươi có bất động mới dễ cho ta! Còn để ngươi dùng tay vạch này vạch nọ, ta nói thật, ta lại sợ ngươi quen trò Du Long Hý Phượng, sẽ vạch ra những gì ngươi cố ý vạch! Ả đỏ mặt:
- Cái gì là quen trò... ? Ả biết ngượng thật? Bằng chứng, chính ả cũng không muốn tự miệng nói chuyện Du Long Hý Phượng mà ả đã từng vận dụng! Chàng cũng đỏ mặt, cố bỏ qua chuyện đó:
- Thôi được! Ta không nói nữa! Bây giờ đến lượt ngươi! Nào, từ đây đi ra lối đi là thế nào? Ả bảo:
- Từ khuê phòng này nếu bước ra độ năm trượng ngươi sẽ gặp hai lối rẽ, một bên hữu và một bên tả!
- Bên tả đi về đâu?
- Đi đến nơi Nội Đường đường chủ lưu ngụ!
- Sau đó thì sao?
- Sao là sao? Chạy vào đó là hết lối. Còn gì nữa mà sau đó? Chàng cười lạnh:
- Một Nội Đường phải nhanh nhạy và xuyên suốt khắp Tổng đàn! Nếu ở đó không còn lối đi, nhỡ khi lâm địch, Nội Đường vì không có những lối đi bí ẩn làm sao ứng cứu kịp cho các nơi? Ả cố cãi:
- Ngươi chưa từng lưu lại một ngày ở Tổng Đàn này, làm sao ngươi biết Nội Đường có phận sự gì và phải có những bố trí ra sao? Chàng khẽ rít:
- Ta không biết! Nhưng ta tự hiểu một Nội Đường phải như thế nào mới được gọi là Nội Đường! Còn nữa, hai chữ bố trí ngươi vừa nói, đó chẳng phải ngươi tự cáo giác những lời dối trá của ngươi sao? Ả dao động thấy rõ! Định Hoàng chợt dịch người, chuyển đến phía sau ả! Chạm tay lần lượt vào ba huyệt Linh Đài, Thần Đường và Phong Trì, chàng hỏi:
- Ngươi nghĩ xem, ta phải thúc kình vào huyệt đạo nào sẽ làm ngươi đau đớn như bị muôn ngàn con kiến xâu xé tâm can ngươi? Ả sợ hãi:
- Ngươi biết thủ pháp Phân Cân Thác Cốt? Chàng chồm đến, nói khẽ vào tai ả:
- Đa tạ ngươi vừa cho ta biết? Nói thật lâu lắm rồi ta có nghe nói đến thuật tàn ác này nhưng không biết phải làm như thế nào mới đúng với thuật đó! Nói lại đi, có hay không có lối đi ở sau Nội Đường? Trừ phi ngươi muốn nếm thủ thuật đó thì ta chẳng còn gì để hỏi! Ả nói:
- Sau Nội Đường có tất cả ba lối đi! Một qua hữu, một qua tả và một còn lại thì... Chàng gằn gịong khi phát hiện ả cố ý ngập ngừng:
- Lối thứ ba thì sao? Đi lên cao hay chui xuống một bí đạo?
- Sao ngươi bỗng dưng nhắc đến bí đạo? Chàng thầm thì vào ngay tai ả:
- Ngươi nhớ lại đi! Tuy ta có nói dối việc ta là một liệp hộ nhưng nói thật địa hình liên quan đến núi non thì ta tương đối am tường! Nơi bọn ngươi đã giam ta chính là một thạch động, chứng tỏ chúng ta đang ở một nơi khá gần với một ngọn núi! Vả lại, Kim Ma Bang lại thích tỏ ra thần thần bí bí, bọn ngươi mà không có bí đạo làm sao phù hợp với hai chữ thần bí kia? Ả thở dài:
- Ừ! Thì có bị đạo! Nhưng bí đạo đó như thế nào hoặc dẫu đi đến đâu ngươi đừng hỏi ta vì ta không biết!
- Ngươi không biết? Ả vẫn thở dài:
- Đừng nói là ta, e rằng đến cả Nội Đường Đường Chủ cũng không thể biết bí đạo đó đưa đến đâu. Chàng dịch người trở lại vị trí trước mắt ả:
- Vậy còn hai lối kia? Ả đáp:
- Theo lối tả thì đến chỗ giam phạm nhân! Còn theo lối hữu thì đến Đại Sảnh Đường, nơi Bang Chủ tập trung bang đồ mỗi khi hữu sự!
- Được rồi! Còn lối đi bên hữu trước đó?
- Ngươi muốn nói lối đi từ đây ra sẽ gặp? Chàng nheo mắt:
- Ngươi đừng tưởng ta dễ quên! Nên nhớ, những gì ngươi nói đều được ta khắc sâu và tự mường tượng trong tâm trí! Ta không dễ để ngươi gây rối loạn đâu! Ả thổ lộ:
- Lối hữu đó là lối thông ra ngoài! Chàng kinh nghi:
- Là lối thông ra ngoài? Nơi lão Phi Thiên Ma đang khuấy động?
- Không sai! Ta nghĩ, ngươi và lão có quen biết, ngươi nên chọn lối này vì lão phần nào sẽ là viện thủ của ngươi! Chàng gật đầu:
- Ngươi nói rất đúng! Đi! Chàng ung dung giải khai huyệt đạo cho ả, sau đó nói tiếp:
- Ngươi đã nhìn thấy khinh thân pháp của ta? Vậy ngươi đừng vọng tưởng chuyện nghĩ cách chạy thoát ta! Cũng vậy, nếu ngươi có ý nghĩ cùng ta giao đấu, ta khuyên ngươi hãy quên ngay! Bởi ngươi còn xa lắm mới là đối thủ của ta! Đi! Tuy nhiên, ngay khi ả dịch bộ, chàng ngăn ả lại:
- Còn nữa! Nếu gặp đồng bọn của ngươi, tốt hơn hết ngươi đừng hô hoán, cũng đừng vọng động! Vì người đầu tiên hứng lấy cơn phẫn nộ của ta chính là ngươi! Ngươi cứ liệu đó mà hành động! Đi được rồi! Ả lao đi, Định Hoàng ung dung nối gót! Vút! Vút! Đúng như ả nói, vừa đúng năm trượng là có hai lối rẽ về hai bên! Chàng trầm giọng:
- Đi bên tả! Ả kinh ngạc:
- Ngươi không muốn... Chàng lạnh giọng:
- Ta không muốn giáp mặt lão Phi Thiên Ma! Rõ chưa? Đi! Ả đành đi về phía tả với dáng điệu có phần nào thất vọng! Ở phía sau, Định Hoàng cười thầm... Đột nhiên ả dừng lại:
- Đây là Nội Đường! Chàng bảo:
- Tuần tự đưa ta đến ba lối đi như ngươi đã nói! Ả lập tức chạy về mé tả. Vút! Chàng đảo người và thần tốc ngăn ả lại:
- Chậm đã! Ả giật mình:
- Chuyện gì nữa đây? Chàng mỉm cười:
- Ta sợ không đủ thời gian xem qua tất cả ba lối đi! Phiền ngươi đưa ta đến hai lối còn lại! Trong đáy mắt của ả chợt xuất hiện một tia nhìn kỳ quái! Và ả chạy thẳng! Vút! Chàng theo sau. Vút! Ả dừng lại:
- Đến năm trượng nữa là đến bí đạo! Theo ngươi... Chàng mỉm cười:
- Ta nghĩ, có lẽ đây là cơ hội để ngươi được dịp biết qua bí đạo! Ta cũng vậy! Đi tiếp đi! Ả kêu lên:
- Ta đã nói ta không hề biết... Chàng cau mặt:
- Nhưng ta thì biết rõ từng ý nghĩ của ngươi! Cứ làm như ta bảo nào! Ả tỏ ra lưỡng lự! Chàng lấy giọng thật nghiêm:
- Ngươi vẫn muốn đưa ta đến chỗ hiểm nghèo! Này nhé, đâu phải ngươi ngẫu nhiên hăm hở đưa ta đến lối bí đạo này? Trước hết, vì lúc nãy ngươi tỏ ra quá nhanh khi nghe ta bảo phải đưa ta thăm qua cả ba lối đi! Ngươi lập tức chọn lối đi bên tả. Ta đoán, đó là nơi ta không nên đến! Chàng hừ lạnh:
- Còn lần này, tuy cũng là sự chọn lựa của ngươi như theo ta, ngươi đang thầm mong ta sẽ vì đa nghi, bỏ lối đi này để cuối cùng bị ngươi đưa đến lối còn lại, cũng là lối ta nên tránh! Và nếu ta không lầm, chính lối bí đạo này mới là lối thoát thật sự cho ta! Ả thở dài sườn sượt:
- Ta thật không ngờ một người tự hào về sự thông tuệ hơn người ta, ta lại gặp phải ngươi là một đối thủ đáng gờm! Nhưng ta cho ngươi biết, đi theo lối bí đạo cũng chẳng thuận lợi gì cho ngươi! Chàng khẽ đẩy vào người ả:
- Thuận lợi hay không rồi ta sẽ biết! Đi! Ả cố cưỡng lại:
- Ta cần phải khai mở cơ quan! Bằng không, ngươi đừng trông mong vào được bí đạo! Chàng sửng người:
- Khai mở cơ quan? Ở đâu? Ả tiến đến vách đá cạnh đó:
- Ở đây! Nhìn thấy lên vách đá, Định Hoàng lập tức nhìn thấy có tất cả ba điểm tròn với ba màu khác biết. Một hồng một xanh và một vàng! Nhìn ba sắc màu này chàng không thể không nhớ đến hai lượt nhìn thấy hoả pháo với hai sắc màu hồng và vàng! Chàng lẩm bẩm:
- Vàng là kim, biểu thị cho những gì liên quan đến Bang Chủ, Hồng thì dùng cho cấp Đường Chủ gọi nhau! Như vậy, xanh muốn ám chỉ bọn hộ pháp hoặc bọn sứ giả! Ả chợt chững lại:
- Sao ngươi biết? Chàng cười bí ẩn:
- Ta biết thế là đủ! Và do bọn sứ giả không thể làm gì ta nên màu xanh kia có thể hiểu là tín hiệu gọi bọn hộ pháp! Thôi được! Không chọn thì thôi, đã chọn thì chọn cho đáng! Ngươi hãy ấn vào tín hiệu vàng! Ả giật mình:
- Ngươi muốn gặp Bang Chủ? Chàng khẽ nạt:
- Đó là ý của ta! Ngươi cứ làm theo là đủ! Ả đành ấn vào! Coong... Vách đá bỗng hé lộ tạo một lối đi ăn sâu vào tận bên trong! Chính lúc đó, ở phía sau có tiến gầm vang dội:
- La Nhược Phi! Ngươi thật sự muốn tạo phản? Không cần nhìn lại Định Hoàng cũng biết đó là tiếng gầm của Xạ Hồn Lão Tổ! Chàng bật cười:
- Đến đây là được rồi! La Nhược Phi người hãy tự lo liệu lấy! Đừng để ta gặp lại nhá! Ha... Ha... Có tiếng gầm thật gần của lão Xạ Hồn vang lên:
- Ngươi tưởng ta không dám tấu Khúc Xạ Hồn ư? Nghe đây! U... U... Chàng vẫn ung dung biến mất vào bí đạo đen ngòm, chỉ ném lại một câu giễu cợt:
- Rất tiếc, ta lại không có hứng thú để nghe những âm thanh vô bổ đó! Cáo biệt! Có tiếng La Nhược Phi bám theo:
- Ta hết cách chọn lựa rồi! Ngươi cho ta đi với! Vút! Và Xạ Hồn Lão Tổ lập tức buông lời phẫn nộ:
- Nha đầu muốn chết! Đừng trách ta đây độc ác! Vút! Bí đạo vốn hẹp, Định Hoàng vì không thông thuộc địa hình nên cước lực phải hạn chế. Vì thế, chàng nghe rõ tiếng chưởng phong rú rít của lão Xạ Hồn:
- Hoặc đứng lại hoặc mất mạng! Nha đầu! Đỡ! Vù... Vù... Tiếng gầm gừ như tiếng dã thú của La Nhược Phi liền vang lên:
- Chết thì đàng nào cũng chết, họ La này buộc phải tìm sinh lộ! Đỡ! Vù... Ầm! Hự! Vút! Cùng với những thanh âm này, Định Hoàng nghe rõ tiếng thân hình của La Nhược Phi bị dư kình chấn bay về phía chàng! Ở nơi này không thể nào lẩn tránh, Định Hoàng cũng không muốn quay lại phát kình để chận đứng đà bị chấn bay của ả họ La, chàng lập tức tăng nhanh cước lực! Vút! Hết đà, La Nhược Phi phải rơi xuống! Có lẽ ả phải loạng choạng! Vì thế cước bộ thiếu ổn định, ả phải kêu thét lên khi nghe Xạ Hồn Lão Tổ gầm gừ một lần nữa:
- Hạng phản phúc như nha đầu ngươi đừng tưởng ta không dám hạ sát! Đỡ! Vù...
- Định Hoàng! Ngươi không thể bỏ mặt ta! Hãy cứu ta với! Ta... Vù... Ầm! Hự! Một lần nữa do bí chấn bay nên thân hình của ả cứ vùn vụt lao về phía Định Hoàng. Hoàn toàn bất nhẫn trước hành vi bất cận nhân tình của lão Xạ Hồn, Định Hoàng quay lại! Quên mất việc La Nhược Phi đang bay đến, Định Hoàng quay lại vừa vặn ôm gọn thân hình ả họ La vào người! Quá đỗi sửng sốt, Định Hoàng vội hất ả ra. Phịch! Ả kêu nấc nghẹn:
- Ngươi nhẫn tâm thế sao? Ta... Hự! Lúc đó, Xạ Hồn Lão Tổ lao đến với tiếng hét:
- Nạp mạng! Vù... Vù... Quá rõ, lão quật kình này nếu Định Hoàng đỡ thì tốt cho lão, vì chàng sẽ bị lão cầm chân, ngược lại, chàng chạy đi thì đàng nào lão cũng hả dạ vì có dịp hạ La Nhược Phi là kẻ phản bội! Lời oán trách dù là vô lý của La Nhược Phi dù sao cũng làm chàng áy náy! Chàng phẫn nộ:
- Phục Ma Tam Thức đây! Đỡ! Vù... Vù... Ào... Ào... Ầm!!! Cả hai cùng lảo đảo, Định Hoàng nhờ mục lực tình tường nên nhìn thấy điều đó! Không những thế chàng còn nhìn thấy lão Xạ Hồn dù hãy còn lảo đảo vẫn đặt Xạ Hồn Tiêu lên môi! Thanh âm từ Xạ Hồn Tiêu liền réo rắt vang lên. U... U... Đó là Xạ Hồn Khúc! Định Hoàng mặc kệ Khúc Xạ Hồn! Chàng chép miệng, nhấc La Nhược Phi đã bất tỉnh đặt lên vai! Và thật khẩn trương, chàng lao đi tiếp. Vút! Chàng đi đã xa vẫn còn nghe văng vẳng tiếng khúc Xạ Hồn. U... U... Càng tốt, chàng nghĩ, lão đang phải dồn toàn bộ chân lực vào khúc Xạ Hồn nên làm gì còn cơ hội đuổi theo! Chàng dấn nhanh cước lực! Vút! Bất chợt, có tiếng gầm của lão Xạ Hồn từ xa đưa đến:
- Ngươi không bị Xạ Nguyên Châm công phạt? La Nhược Phi bỗng cựa mình và ả hỏi đúng câu Xạ Hồn Lão Tổ vừa hỏi:
- Làm sao ngươi... không bị Xạ Nguyên Châm... công phạt? Chàng nhẹ nhàng điểm vào huyệt Định Thân của ả, chân vẫn tiếp tục lao đi:
- Ngươi không phiền chứ nếu ta buộc phải đưa ngươi đi theo? Ả than thở:
- Là ta cần ngươi mà! Sao ngươi điểm huyệt ta? Chàng đáp nhẹ:
- Vì ta sợ ngươi tìm cách khống chế ta! Ả ngơ ngác:
- Ta khống chế ngươi thì ai đưa ta đi? Chàng phì cười:
- Ngươi đâu cần ta đưa đi nếu ngươi chế ngự được ta và dùng ta như một bằng chứng nói rằng ngươi không phản bội? Ả hậm hực:
- Ngươi lúc nào cũng đa nghi như thế này thật sao? Dù là vậy, ta biết ngươi có cách di dời huyệt đạo, ngươi đâu sợ ta bất ngờ điểm huyệt? Chàng kinh nghi:
- Sao ngươi biết ta có cách đó? Ả cười khẩy:
- Thật sự trên đời có cách di dời huyệt đạo! Ta không cần hỏi vì sao ngươi bết! Nhưng ta biết ngươi biết! Vì nếu không, tại sao ngươi đã bị tự tay Bang chủ cắm Xạ Nguyên Châm vào huyệt Phong Trì nhưng ngươi vẫn bình thản cho dù Khúc Xạ Hồn là do lão Xạ Hồn đích thân tấu? Chàng khen ả:
- Quả nhiên ngươi cũng là hạng thông tuệ! Đáng tiếc, một là ngươi dùng sự thông tuệ đó giúp ác nhân tạo ác, thứ hai, ngươi chọn sai đối tượng là ta, có mức thông tuệ cao hơn ngươi! Và chàng bỗng phì cười:
- Vả lại, có điều này ta nghĩ là nên cho ngươi biết! Vì ta đang vận dụng chân lực cho khinh thân pháp nên không thể áp dụng thuật di dời huyệt đạo! Ả thở dài:
- Quả nhiên, nói về thông tuệ. Ta phải thừa nhận ngươi hơn ta! Nhưng dẫu sao, ngươi vẫn nhất thời ngu muội! Chàng giật mình:
- Tại sao? Ả đáp:
- Chọn đâu không chọn, sao ngươi tự chuốc hoạ vào thân bằng cách chọn lối này? Chàng lo ngại:
- Ngươi giải thích rõ xem! Ả nói:
- Thân thủ của Bang Chủ... Chàng cắt ngang:
- Ngoài bang chủ ra, còn điều gì nữa không? Ả kinh ngạc:
- Ngươi không sợ bản lãnh cao minh của Bang Chủ? Chàng gằn giọng:
- Ta chỉ cần ngươi đáp là đủ! Ả đáp:
- Một Bang chủ là đủ cho ngươi rồi! Ngươi còn muốn thêm nữa sao? Chàng thở phào:
- Nghĩa là không còn gì nữa? Ả giận dỗi:
- Không! Chàng bật cười:
- Vậy thì ta yên tâm! Bang Chủ của ngươi lúc này đang bị khốn đốn vì lão Phi Thiên! Ta đâu phải ngẫu nhiên chọn lối này? Thật sự kinh ngạc, ả hết cả giận dỗi:
- À há! Ta quên mất điều đó! Quả là ngươi không hề bỏ sót điều nào! Chàng chợt trầm giọng:
- Sót thì không sót! Nhưng như thế vẫn chưa đủ! Ả hỏi:
- Còn gì nữa? Chàng dừng lại:
- Còn! Ngươi! Hoặc là ngươi và ta cùng thoát hoặc ta tự lo thân ta, ngươi tự lo thân ngươi. Ả hoang mang:
- Ngươi muốn ám chỉ điều gì? Chàng thở dài:
- Ngươi bị nội thương nên không nhìn thấy cũng phải! Chúng ta đã đi hết bí đạo rồi! Giờ đến lúc cần đến ngươi! Ả hiểu:
- Ngươi muốn ta phát động cơ quan, thông mở lối đi? Chàng tỏ ra khẩn trương:
- Không sai! Ngươi chờ gì nữa? Ả còn khẩn trương hơn chàng:
- Ta đã nói rồi, ta chưa từng qua lại bí đạo này, làm sao ta có thể thực hiện một điều ta không hề biết? Chàng giật thót người:
- Ngươi nói thật? Lúc đó, lão Xạ Hồn vừa vặn chạy đến:
- A... ! Quả là Quỷ Môn Quan không lối, bọn ngươi tự tìm vào! Ha... Ha... Định Hoàng quá bối rối...
-oOo-