Quyển 1: Nguyễn Cữu Chương 1: Thích khách Long Ma võ đường
Tác giả: Hoàng Kim Hồng Hoa (nguồn: Kiemhiepcac.com )
Ngọn gió lạnh từ phía đông thành Thiên Lai thổi lại, một người dứng trên một ngọn đồi lạnh lùng, cô dộc đón gió. sắc mặt người này phản phất một nỗi đau từ sâu trong tâm hồn nhưng lại tỏa ra sát khí khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
hắn nhếch mép tự nhũ:
-14 năm, 14 năm ta nhẫn nhục chờ đợi ngày trả thù cuối cùng cũng đến. Thanh Hương đã đến lúc ta trả thù cho nàng.
vừa nói dứt câu người nọ phi thân hướng thành Thiên Lai tiến đến. Một lúc sau thân hình nọ đã đến cổng thành, bóng người âm thầm tiến vào thành như một ngọn gió nhẹ không ai phát hiện ra nhưng cũng từ đây thành Phong Lai dậy lên sóng gió.
Thành Phong Lai là một tòa thành lớn nhất nhì của đại đế quốc Long Ma. Địa hình hay vị thế không có gì đặc biệt, nhưng sở dĩ trở thành một tòa thành lớn vì nơi đây tập trung 38 võ đường lớn nhất Long Ma đế quốc. Mà trong đó không thể không nhắc đến Long Ma võ đường. Võ đường này cũng chính là võ đường hoàng gia, xuất hiện từ khi đế quốc mới được thành lập, tập trung tất cả tinh hoa của toàn đế quốc. Đứng đầu võ đường là 8 vị trưởng lão võ công hay pháp thuật siêu cường.
Thân hình lúc trước lẻn vào thành hiện đang đứng trước đại môn Long Ma võ đường. đang là ban đêm nên trên đại lộ không người qua lại. Thân hình nọ nhẹ nhàng nhún mình vượt qua đại môn vào bên trong võ đường.
Thân hình nọ hiện đứng giữa sân võ đường, hắn đảo mắt nhìn quanh. Nơi này với hắn hình như quá quen thuộc nên ánh mắt lập tức dừng lại ở một hành lang.
-xin chào Lục trưởng lão, đã lâu không gặp ngươi không biết ngươi giờ còn nhớ bạn cũ không? thân hình nọ cất tiếng.
-Khốn kiếp! ngươi năm ấy may mắn không chết giờ qua về chịu chết hay sao? âm thanh ồm ồm từ hàng lang tốii truyền lại.
-Đừng nói nhiều! trả mạng lại cho ta.
Một thanh Bạch kiếm từ hư không xuất hiện hướng về Lục trưởng lão. Lúc này người bên ngoài sẽ rất kinh ngạc vì bên trong thanh Bạch kiếm phát ra một vầng sáng trắng mà không một loại vũ khí bình thường nào có được.
-Bạch Long Vân Quang kiếm!
Lục trưởng lão từ trong bóng tối phóng ra thoát được đường kiếm sát thủ. Không khí xung quanh lập tức xuất hiện lân tinh li ti rồi nhanh chóng vụt tắc. Lục trưởng lão ngạc nhiên phát hiện đây là chiêu "bạch long tàn ảnh kiếm". Tuyệt chiêu này chẳng phải đã mất tích hơn 50 năm rồi sao?
Thân ảnh nọ lại tiếp tấn công Lục trưởng lão bằng một chiêu thức lạ lùng. Mũi kiếm xoáy mạnh trong không gian tạo thành một màn trắng và dần dần lớn lên thành một vòng tròn lớn bao trùm Lục trưởng lão. Lục trưởng lão không hề né tránh, hắn lập tức đưa tay phải ra phía trước. Một màn kì dị xuất hiện, lòng bàn tay Lục trưởng lão xuất hiện một tia năng lượng màu Lam chiếu thẳng vào vòng tròn trắng.
ầm- tiếng nổ khủng khiếp vang lên. hai màu trắng xanh hòa vào nhau rồi bung ra làm hai thân hình văng ra hai hướng. Lục trưởng lão bị đẩy xuống đất lùi lại mấy bước. Ông ta lúc này nhíu mày nhìn người nọ rồi lập tức phóng tới. Hai luồng sáng màu Lam trong lòng bàn tay Lục trưởng lão không ngừng lớn lên. Người nọ lúc này cũng đã lấy lại thế đứng, Hắn lập tức tập trung hết năng lượng vào thanh Bạch Long Kiếm đâm tới. Tay phải Lục trưởng lão đón lấy mũi kiếm còn tay trái quầng sáng đã tập trung lại thành một quả cầu màu Lam hướng bên phải người nọ đánh tới.
khi thân ảnh hai người chuẩn bị va chạm thêm lần nữa giữa không trung thì dị biến xuất hiện. 6 thân ảnh như thiểm điện từ nội môn Long Ma võ đường xuất hiện và gần như đồng thời ra tay ngăn cản. 6 luồn công lực khổng lồ từ 6 thân ảnh phát ra từ 6 thân ảnh nọ đột ngột làm không khí chung bị nén đến không thở nổi va chạm với 2 luồng nội lực đang đối kháng của Lục Trưởng Lão và địch nhân. Kỳ lạ là khi tất cả 8 nguồn công lực khủng khiếp khi va chạm không phát 1 tiếng động nào mà bị hút vào một điểm ngay trên mũi Bạch Long kiếm. Thân ảnh 6 người mới tới và Lục Trưởng Lão không tiếp tục tấn công ngoại nhân, bất động đứng nhìn. còn người đột nhập Long Ma võ đường lúc này sắc mặt đại biến từ không trung xoay mạnh 2 vòng rồi đáp xuống mặt đất.
-Nội Phá Thâm nguyên! không ngờ các ngươi có thể thi triển loại nội công này. ta đã quá sơ xuất.
người nọ gầm gừ nhìn 7 người trước mặt, sắc mặt hắn lúc này đã trắng không còn chút máu. Để phá giải "Nội Phá Thâm Nguyên" Lực hắn đã vận dụng gần 8 thành cơng lực nhưng cũng chỉ miễn cưỡng khống để loại Công lực này phá nát nội tạng mà thôi.
Một thân ảnh bước tới trước, người này là nhị trưởng lão của Long Ma võ đường và cũng là người nhiều tuổi nhất trong 8 vị trường lão.
-Nghịch đồ! Ngươi xuất thân từ Long Ma đường nhưng lại phản bội sư phụ, thích sát sư đệ. Ngươi bản thân đã là tội chết ta xem hôm nay ngươi làm sao thoát được.
vừa dứt lời, thân ảnh Nhị Trưởng Lão lao tới trước tay phải phóng xuất một chuỗi ngọc hoàn màu lục hướng xung quanh kẻ đột nhập phong bế mọi ngã. Đây chẳng phải là sát chiêu "Phá Không Lục Ngọc Hoàn" của Long Ma phái sao? tuyệt chiêu này nổi tiếng giang hồ vì có 1 lần Nhị Trưởng Lão sử dụng đã tiêu diệt 4 đại cao thủ. Nhưng lần đó cũng chỉ có 6 Lục Ngọc Hoàn xuất mà giờ số lượng của chúng là 18 đủ để thấy quyết tâm giết chết địch nhân của lão.
Ngay khi Nhị Trưởng Lão xuất chiêu, gần như lập tức những trưởng lão khác cũng ra tay. Bọn họ không tiếc Công lực đều sử dụng những chiêu thức có sức sát thương cao nhất của mình. "hắc ảnh trọng chùy", "Ma Long xuất Huyết Môn", "Thiếu Nữa xem hoa", "Phi Thiên Mã Tàn Ảnh", "quỷ Ngưu Trở Đầu", "Đông Phong Khởi Hàn". trùng kích trùng điệp xuất hiện xung quanh ngườ kẻ đột nhập, nhưng hắn cũng không tránh né hay đúng hơn là không còn đường tránh né. Trong nguy cảnh tử sinh Kẻ đột nhập trút mũi Bạch Long Kiếm xuống đất và xoay thành 1 vòng giữa không trung rồi đột nhiên tăng tốc tạo thành một màn trắng chói mắt bạo trùm bản thân. Công kích của 7 vị trưởng Lão lúc này cũng đã áp sát màn trắng đó. Kinh kinh kinh kinh. Vô số tiếng Kinh Kinh do va chạm phát ra đinh tai nhức óc. Tại điểm tiếp xúc của màn bạch vụ tóa ra hàng chục màu sắc khác nhau.
Thầm kêu bất hảo 7 vị trưởng lão bây giờ đã định rút lại chiêu thức nhưng do Công Lực đã cáu thành chiêu thức nên vô pháp khả thi chỉ đành sau khi chiêu thức thi triển lập tức lui lại. Màn bạch Vụ lúc này biến mất và kì dị cuốn luôn thân ảnh kẻ đột nhập và hư không.
Bát Trưởng Lão nôn nóng nói:
-Nhị huynh! có cần đuổi theo hắn?
Nhị trưởng Lão thần sắc sứng đơ như gỗ thều thào:
-Đồ Ngốc! chúng ta đã có 4 người trọng thương làm sao truy đuổi hắn.
nói xong câu này Nhị trưởng Lão phun một ngụm máu trên mặt đất rồi run lên bần bật như không thể chống đỡ nổi thân thể. Bát trưởng Lão lúc này mới biết lời mình nói trước đó thật nhu ngốc vì nhìn qua những người khác đã thấy có 3 người nữa mặt trắng như vôi thân hình lảo đảo. Không thể ngờ một chiêu khi nãy rõ ràng uy lực kinh thiên nhưng chiêu thức của "tên kia" không những hóa giải mà còn phản hồi kinh khủng như vậy. Hắn đúng là "Quái vật Long Ma Võ Đường" ngày xưa mà.
Một chiêu cuối của kẻ đột nhập tuy giúp hắn đả thương các vị trưởng lão và giúp hắn trốn chạy nhưng bản thân cũng không thoải mái. Cánh tay phải cần Bạch Long kiếm của hắn giờ đã nhuộm đỏ huyết tinh. "Nội Phá Thâm Nguyên" tuy Đã phá giải được nhưng rõ ràng kinh mạch của hắn đã tổn thương nguy hiểm gần như bị phế hoàn toàn. chưa nói đến lúc cuối cùng hắn lại sử dụng "Tàn Ảnh Hạ Hồi Long Phi Thiên" nên giờ cách tay phải gần như bị phế. Đau Đớn, Hắn tự trách đã quá xem thường địch nhân, mình tuy tiến bộ nhanh chóng nhưng bọn chúng cũng tiến bộ, may cho hắn hôm nay tên "nghiệt đồ" không xuất hiện, nếu hắn ra tay có lẽ mình đã chết. thầm thề trong lòng lần sau trở về sẽ trả được cựu thù thân ảnh của hắn mất tích trong màn đêm lạnh lẽo bên ngoài Thiên Lai thành.
Bên trong Long Ma võ đường, tiếng động ầm đùng đã đánh thức tất cả các đệ tử bên trong. Những tên đệ tử nhỏ tuổi thì ngơ ngác không biết gì còn cách huynh trưởng lập tức lấy binh khí chạy đến nơi phát ra thanh âm. Bọng chúng chứng kiến chỉ là hậu cảnh của trận đấu, trong lòng cực kỳ chấn động khi thấy 7 vị trưởng lão đều tập trung mà trong đó có 4 người gần như mất năng lực chiến đấu đang run lên nhè nhẹ. Lập tức có các đại sư huynh của các tiểu võ đường đến đỡ họ.
Tam trưởng Lão bị thương tương đối nhẹ lên tiếng giải thích:
-Địch nhân đến thích khách đã bị bọn ta đánh lui. Các ngươi về phòng ngủ từ nay về sau cấm nói về chuyện này.
thích Khách! chẳng lẽ có cái loại thích khách có thể một lần huy động cả 7 vị trưởng lão hay sao? Phải biết là bọ họ tuy chỉ có 7 người nhưng là 10 đại cao thủ mạnh nhất của Long Ma đế Quốc kể thêm vị Đại Trưởng Lão. 8 người bọn họ hợp lại chống lại ngàn ngừơi không phải không có khả năng. Vậy mà hôm nay lại có thích khách có thể làm họ trọng thương vậy thích khách này như thế nào? Bọn môn đồ Long Ma võ đường không dám nghĩ tiếp chỉ im lặng trầm trọng về phòng.... đêm lại tĩnh lặng, không khí bị tiếng ồn phá bĩnh giận dỗi thổi mạnh một làng gió lạnh rồi bắt đầu lim dim tiếp tục chìm vào yên tĩnh.
Tác giả: Hoàng Kim Hồng Hoa (nguồn: Kiemhiepcac.com)
Tại hôm sau trong tư thất của đại trưởng lão
Một thân ảnh âm trầm mà hùng vĩ đang lặng yên ngồi trên trường kỷ giữa phòng. Người này nhìn qua chỉ chừng năm mươi tuổi nhưng thân phận đã là đại trưởng lão của Long Ma võ đường. Vẻ mặt Đại Tưởng Lão giờ đang trầm tư suy nghĩ "đã 14 năm qua rồi, hắn cuối cùng cũng trở lại. Hồi báo ân trả oán này không thể nào tránh khỏi. Chỉ không biết sau khi tìm và giết hắn rồi ta có lấy được Vật Đó hay không". Đó là Đại Trưởng Lão từ chuyện đêm qua suy nghĩ, tối qua vì đang tu luyện nên không thể "tiếp đón" tên thích khách nhưng vừa sáng Đại Trưởng Lão đã được thất trưởng lão báp cáo đầy đủ. Trong Long Ma bát đại trưởng lão, Đại Trưởng Lão không thể nghi ngờ là người đứng đầu vì bản thân võ nghệ tuyệt đối siêu quần, một mình thâm chí đối kháng tam trưởng lão liên thủ. Nhưng dù sao bản thân cũng không thể vượt qua thất đại trưởng lão liên hiệp nên tuyệt không chấp nhận tên "thích khách" kia lộ ra mọi chuyện của mình và hắn. Đại Trưởng Lão thật sự là suy nghĩ nhiều lắm, làm cách nào để tìm được cái tên "tâm phúc đại họa" kia? làm sao tìm được "vật đó"? làm sao một mình chiếm hữu sứch mạnh vô song trong "vật đó" ?. Cái quan trọng đầu tiên là tìm được tên kia. chuyện này thật là hữu đề nan giải, hắn đã ẩn thân được hơn mười năm bây giờ lại biến mất lẽ nào dễ tìm! Tạm thời chưa tìm ra phương cách, đại trưởng lão nhíu mày thoát khỏi trạng thái trầm tư chuyển sang âm lãnh rồi lớn tiếng:
-Người đâu! triệu Nguyễn Cữu.
Đại trưởng lão lạnh lùng tự nói
-Nguyễn Cữu a Nguyễn Cữu!đừng trách ta độc ác. Hãy tự trách bản thân ngươi xấu số!
Tên đệ tử gác cửa giật mình đáp ứng một tiếng rồi lập tức đi thông ngôn, trong lòng hắn không khỏi sinh nghi hoặc tự hỏi tại sao Đại trưởng Lão lại triệu cái tên "đệ tử" ngang hàng với bọn tạp phu trong Binh Khí Phòng chứ?. Trong lòng hắn thực là suy nghĩ lung lắm nhưng lại không giám trái lệnh, chẳng tốn bao nhiêu công phu hắn đã đến được Binh Khí Phòng.
Binh Khí Phòng là nơi tất cả đệ tử trong Long Ma võ đường đều phi thường quen thuộc vì một lý do rất đơn giản tất cả các loại binh khí dùng để luyện tập hay chiến đấu đều là từ đây xuất ra và sau khi sử dụng tất cả đều phải được trả về. Tuy vậy không phải bất kì lúc nào Binh Khí Phòng cũng đông người mà phần lớn thời gian chỉ có hai người: một là Lão Hắc làm tạp vụ và quản lý sổ xuất nhập binh khí ,hai là Nguyễn Cữu -tên "đệ tử" hữu danh vô thực- chuyên lau chùi binh khí.
Hiện tại, trong Binh Khí phòng đã qua thời điểm nhận binh khí luyện võ của các đệ tử nên Nguyễn Cữu đang ngồi lau chùi mấy thanh trường thương. Tên đệ tử thông ngôn vừa nhìn thấy Nguyễn Cữu không cần chào hỏi liền lớn tiến:
-Ê, "Cẩu"! (cái tên này là do mọi người khinh thường hắn nên cố ý nói trại "Cữu" thành "Cẩu") Đại Trưởng Lão triệu ngươi kìa!
Nói xong một câu cộc lốc tên đệ tử thông ngôn khoanh tay đứng chờ ngoài cửa, nhìn dáng hắn đứng thật có phong thái đại sư huynh. Còn Nguyễn Cữu thì giật bắn mình, vụng về làm rớt cây thương đánh "keng" một tiếng rồi đứng lên, vẻ mặt ngơ ngát sợ hãi. Nhìn thấy vẻ mặt thất thố của Nguyễn Cữu, Lão Hắc đang xem xem sổ bộ liền cất tiếng:
-Ngươi cứ đi lãnh mệnh! ta sẽ giúp ngươi lau chùi binh khí.
Câu nói của Lão Hắc lập tức đánh thức Nguyễn Cữu, nó giật mình dạ một tiếng rồi hướng cửa ngoài đi đến.
Tên đệ tử thông ngôn lạnh lùng không một câu nói xoay người đi trước. Nguyễn Cữu như chú chim non đang chịu rét run run đi theo sau. Còn Lão Hắc ngồi trong phòng lại đưa một ánh mắt thương cảm dán vào lưng hắn trong lòng thầm nghĩ.
-"Nguyễn Cữu a Nguyễn Cữu! Mệnh ngươi sao mà khổ. Lão già ta thật muốn giúp ngươi thoát khỏi nhưng hữu tâm vô lực."
Lão Hắc có lẽ là người duy nhất trong Long Ma võ đường này thực tâm lo lắng cho Nguyễn Cữu. Nguyễn Cữu từ khi mới sinh ra đã ở trong Long Ma võ đường, nó có danh phận là đệ tử của võ đường nhưng sự thật lại chẳng khác gì một tên tạp phu. Không hiểu lý do vì sao nhưng từ bé hắn đã bị tất cả mọi người ghét bỏ. Thân là đệ tử nhưng nó chưa bao giờ được truyền thụ vũ kỹ hay ma pháp, chỉ là thường xuyên làm "bao cát" hay "thí nghiệm vật" cho các đệ tử khác. Nó dần trở thành một tiểu tử nhút nhát, ít nói và cam chịu. Nó cũng thể nào bỏ trốn khỏi Long Ma võ đường vì ở đây canh phòng vô cùng nghiêm mật mà dù cho có trốn thoát nó cũng chẳng biết phải sống ra sao, cả cuộc đời của nó là trong võ đường.
Hôm nay tự dưng nó lại bị Đại Trưởng Lão triệu đến trong lòng không khỏi nổi lên một sự sợ hãi vô hình. Nguyễn Cữu còn nhớ rất rõ lần trước hắn "được" triệu đến, đó là một loại trải nghiệm cấp cho hắn hiểu rõ câu "sống không bằng chết". Nó thật sự là sợ lắm, nó có thể làm tất cả mọi chuyện để vị Đại Trưởng Lão buông tha nhưng bản thân chỉ là loại "sâu kiến" như hắn thì sao dám lên tiếng đây. Uy quyền của Đại trưởng Lão là rất lớn a! có cho ăn gan gấu nó cũng Không dám lên tiếng trước mặt Đại Trưởng Lão.
Lòng tràn ngập sợ hãi nhưng vẫn cất bước theo sát tên đệ tử thông ngôn không dám chậm trễ. Ít lâu sau hai người đã ở trước tư thất của Đại trưởng Lão. Tên đệ tử thông ngồn tay phải ôm quyền cung kính cúi mình cất tiếng.
-Thưa Đại Trưởng Lão! Nguyễn Cữu đã đến.
Trong phòng liền truyền ra thanh âm trầm thấp mà uy nghiêm:
-Tốt! cho hắn vào.
Tên đệ tử thông ngôn liền lạnh lùng liếc nhìn Nguyễn Cữu rồi xoay người hướng bên ngoài
đứng nghiêm tiếp tục gác cửa. Nguyễn Cữu lúc này tinh thần gần như đã mê muội trong sợ hãi mà vô thức mở cửa bước vào.
Trong tư thất của Đại Trưởng Lão lần nào cũng gây cho Nguyễn Cữu áp lực vô cùng trầm trọng. Một phần là vì tinh thần căng thắng, phần còn lại là vì trong phòng tràn ngập năng lượng ma pháp ba động và chúng không ngừng xung kích cơ thể vốn không có năng lượng ma pháp của Nguyễn Cữu.
Hắn lê từng bước khó khăn đi đến giữa phòng, mồ hôi đổ đầy mặt vì cố sức. Nhớ tới lần trước,công kích đặc thù của đại trưởng lão thông qua năng lượng ma pháp này làm hắn cực hạn đau đớn.
-Tiểu tử! vẻ mặt của ngươi khó coi quá đó. Ta là người chứ đâu phải ma vương.
Nguyễn Cữu cố gắng rặng ra một nụ cười nịn nọt thường thấy của bọn đệ tử rồi nói:
-Dạ! Con không dám nghĩ vậy nhưng vì lực lượng của người quá cường đại xin người rủ lòng thương.
Nhếch mép cười, Đại Trưởng Lão nhẹ nhàng phất tay xóa tan áp lực trên người Nguyễn Cữu rồi chậm rãi nói:
-ái chà! sao ngươi lại yếu ớt vậy chứ! Chắc tại ta bấy lâu nay "quên" dạy dỗ ngươi cho "đàng hoàng". Thôi được, lần này ta sẽ giúp ngươi "tu luyện".
"Tu luyện, ta thật sự có thể tu luyện sao? Đại Trưởng Lão sẽ truyền thụ Ma Vũ Kỹ cho ta sao? Không! Không thể. đây chắc chắn không phải sự thật. Nhưng đến cuối cùng là chuyện gì? chẳng lẽ Đại trưởng Lão muốn ta chết". Nghe Đại Trưởng Lão nói xong, Nguyễn Cữu liền cho ra một đáp án tiêu cực nhất. Nguyễn Cữu tuy không biết lý do nhưng nó vẫn hiểu rõ: "trong Long Ma võ đường, Đại trưởng Lão mới là người chân chính ghét nó nhất." Cuộc đời nó như bây giờ phần lớn lý do là vì vị Trưởng Lão cao cao tại thương này đây. Vì vậy khi nghe Đại Trưởng Lão nói nó có thể tu luyện thì điều đầu tiên Nguyễn Cữu liền nghĩ tới trường hợp xấu nhất. Và sự thật phũ phàng là điều nó suy đoán hoàn toàn đúng. Nó sắp đối mặt với một phương thức tu luyện đặc thù mà ngay cả Đại trưởng Lão cũng không dám chắc bản thân có thể hoàn toàn thông qua.
phương thức tu luyện đặc biệt nguy hiểm đó là gì? Chương sau sẽ rõ.....
Last edited by quangtrungthanhvuong; 12-11-2009 at 06:43 PM.
Trong khi Nguyễn Cữu đứng run rẩy suy nghĩ về kết thúc bất hảo của mình thì Đại Trưởng Lão bất ngờ phóng người đứng lên và cất tiếng:
-Đi theo ta.
Vừa nói Đại Trưởng Lão vừa hướng hậu đường thong dong đi đến. Cũng chẵn biết khi nào đã có thêm một thanh trường kiếm. Nguyễn Cữu lúc này lòng đã trầm xuống tới đáy chỉ là vô thức đi theo sau.
Qua một vài ngã rẽ, hai người người đã đứng trước một cánh cửa lớn đen ngâm. Cánh cửa nhìn qua rất lạnh lẽo, u tối rõ ràng là hoàn toàn được đúc bằng sắt. Ngước lên bên trên cánh cửa sắt có thể dễ dàng nhìn thấy một tấm bản bằng gỗ với hai chữ lớn thiếp đỏ: "Mật thất". Hai từ "Mật Thất" đánh mạnh vào linh hồn của Nguyễn Cữu. Trong Long Ma võ đường, ngoại trừ Bát Đại Trưởng Lão không ai chân chính biết được bên trong mật thất có gì. Nhưng cũng không vì vậy mà các đệ tử không có những phỏng đoán, lời đồn về gian "Mật Thất" bí ẩn này. Có kẻ nói bên trong cất giấu một quyển bí phổ ma vũ tuyệt thế của Long Ma võ đường. Cũng có người nói nơi này là nơi các Trưởng Lão tu Luyện và có không ích các vị Trưởng Lão bất hạnh qua đời nhưng vong hồn của họ không siêu thoát. Lại có người nói bên trong cất giấu một kiện vũ khí tuyệt đỉnh hay là một kiện thần khí trong truyền thuyết có lực sát thương cực kì kinh khủng. Nói chung, có rất nhiều lời đồn về gian "Mật Thất" này nhưng không một lời đồn nào Nguyễn Cữu có khả năng chịu được.
Vẻ mặt Đại Trưởng Lão vẫn băng lãnh như trước mà theo như Nguyễn Cữu thì vẽ mặt của ông ta còn lanh hơn cả cánh cửa bằng sắt trước mặt. Đại Trưởng Lão bất ngờ nhất tay phải hướng cửa sắt đẩy đến. Chỉ thấy các loại nguyên tố năng lượng trong không không khí ba động kịch liệt rồi lại tư từ ngưng tụ thành những quang cầu nhiều màu lơ lững giữa không trung. Các quang cầu sau một lúc giao động lại bị hút vào lòng bàn tay phải của Đại Trưởng Lão. Một tiếng "đinh" vang lên, cánh cửa sắt nặng nề hé mở.
Chỉ là mở cửa mà Đại Trưởng Lão dã phải xuất ra ma pháp chưởng, vậy rõ ràng gian Mật Thất này ẩn tàng một tầng bảo vệ. Một luồng gió lạnh lẽo tràn ra theo khe cửa làm Nguyễn Cữu có càm giác như đứng trước một huyệt mộ nghìn năm. Cảm giác lạnh lẽo len vào từng lỗ chân lông làm Nguyễn Cữu xuýt ngất nhưng nó vẫn biết chỉ chút lát nữa thôi bản thân phải bước vào đó.
Tay trái Đại Trưởng Lão khẽ nắm chặt, trên khuôn mặt hiện lên vẽ ngưng trọng. Mật Thất này đối với hắn là phi thường hiểu rõ, nơi đây là nhà giam của "Hỏa Hồ" cực mạnh trong truyền thuyết. Hỏa Hồ bài danh đệ thất trong "bát đại cường thú" có tu vi hơn ngàn năm. Hỏa ma pháp đã tu luyện tới mức chuyển sang màu tím -màu lửa chí cao vô thương-. Chỉ là vì 200 năm trước một mình tấn công vào Thiên Lai thành. Một đêm qua đi, dưới hỏa trảo của nó đã có hơn 8 ngàn danh chiến sĩ, võ sư, ma pháp sư phải chết. Nhưng cuối cùng lại bị tam Đại Trưởng Lão của Long Ma võ đường thời đó hy sinh thân mình phong ấn trong gian Mật Thất này. Từ đó Long Ma võ đường có vị trí cực cao trong Thiên Lai thành. Trong mắt người ngoài, Hỏa Hồ kinh khủng đã chết nhưng sự thật thì các Trưởng Lão đời sau phải luôn thủ hộ phong ấn của Hỏa Hồ.
Lần nào Đại Trưởng Lão vào đây cũng là dùng hỏa công kích của Hỏa Hồ mà tiến hành tu luyện. Nhưng hầu như lần nào cũng gặp phải vạn khổ, hắn nhờ và một thân cường hãn sung túc ngũ nguyên tố ma pháp mới có thể chống đỡ. Mà so với hắn thì Nguyễn Cữu, một tên đệ tử hư danh thậm chí không cảm giác được ma pháp nguyên tố trong không khí còn thân thể thì bình thương vào Mật Thất rõ ràng chỉ có một kết cục là chết.
Đại Trưởng Lão dùng sức đẩy mạnh cánh cửa rồi ra hiệu cho Nguyễn Cữu bước vào trước. Vừa bước vào Nguyễn Cữu lập tức cảm thấy một cỗ áp lực nguy hiểm tràn vào cơ thể. Mỗi một lỗ chân lông liền run lên như ngâm vào hầm băng. Nguyễn Cữu cẩn thận đưa mắt quan sát. Mật Thất là một gian phòng vuông vức cỡ chừng trăm thướt vuông. Giữa phòng nổi bật một cái bàn đá khắc đầy hoa văn. Trên mặt bàn án ngữ một họa đồ thập nhị mang tinh (sao 12 cánh). Ở bên ngoài lại có thêm 12 viên bảo thạch tỏa ra ma pháp ba động dày đặc tạo thành một đồ án kì kỳ dị tinh tế.
-Mật Thất này là nơi tu luyện cao cấp nhất của võ đường chỉ có ta và thất trưởng lão còn lại mới có thể tu luyện nơi đây. Nhưng ta là vì thấy ngươi tư chất "hơn người" nên đặc cách cho ngươi tại đây tu luyện. Đã thấy trên Thạch Bàn có mười hai khối ngọc thạch chứ hả? Ngươi cứ lần lượt lấy từng khối ngọc thạch ra khỏi phương vị của nó. Cách ba ngày ta lại đến một lần.
Đại trưởng lão từ ngoài cửa nói vào, giọng điệu châm biếm sâu sắc. Không đợi Nguyễn cữu kịp phản ứng, cánh cửa sắt từ từ khép lại. Khi đã hoàn toàn đóng kính, cánh cửa giống như nhập vào với tường phòng thành một khối.
Nguyễn cữu đứng đó trong lòng lại suy nghĩ liên hồi: "đây là mật thất tu luyện của các vị trưởng lão sao? Vậy chắc chắn ở đây phải có thứ gì đó kinh khủng hay cường đại lắm. Đại Trưởng Lão đã nói dời đi mấy viên ngọc bội trên Thạch Bàn vậy chắc chắn nó là cái thứ "kinh khủng" đó rồi". Nguyễn cữu lại vô thức nhìn Thạch bàn với mười hai viên bảo thạch bên trên. Cả khối Thạch Bàn tản mát ra năng lượng ma pháp dày đặc, dày đến nỗi một kẻ chưa bao giờ học càm thụ ma pháp như nó cũng cảm thấy. Nếu nó thật sự như lời Đại Trưởng Lão nói, dời đi một viên bảo thạch tọa vị và năng lượng ma pháp trong đó tràn ra. nó liệu có chịu nổi không? không nó chắc chắn không thể. Nguyễn Cữu tự biết mình không phải người thông minh nhưng một câu hỏi hết sức đơn giản như vậy cũng không quá khó để trả lời. Chuyện Đại trưởng Lão tự nhiên cấp cho nó một cơ hội tu luyện thật là viễn vông. Nguyễn Cữu cũng tự biết đó cũng chỉ là một cái cớ để Đại Trưởng Lão danh chính ngôn thuận giết nó nhưng mà tại sao? tại sao lại phải cố ý giết nó. Mười bốn năm nay nó sống kiếp người hầu chưa đủ hay sao mà ông ta còn muốn lấy luôn cái mệnh nhỏ của nó.
Nguyễn Cữu bất lực ngồi bệch xuống đất ôm đầu suy nghĩ. Nhưng dù nó có cố gắng thế nào cũng không thể hiểu tại sao Đại Trưởng Lão lại nhất ý giết nó. Nó không thể trốn ra khỏi gian mật mất được ma pháp bảo vệ nghiêm mật này. mà dù thoát ra được thì cũng chạm trán Đại trưởng Lão. Nó cũng không thể như lời Đại Trưởng Lão dời đi ngọc thạch. Ba ngày sau, Trưởng Lão đã nói sẽ quay lại kiểm tra nó vậy cũng chẳng khác nào lão sẽ ép nó dời ngọc thạch. Nguyễn Cữu biết dù nó chọn lựa như thế nào thì cuối cùng cũng chết không nghi ngờ.
Tuyệt vọng, Nguyễn Cữu bổng dưng đưa ra quyết định cho bản thân nó. Một quyết định tự thân trong cuộc đời. Làm thế nào ta cũng chết! Được, vậy ta sẽ như ý của lão chết nhanh một chút. Nguyễn Cữu lúc này quyết đoán tiến về phía Thạch Bàn, đưa tay dời một khối ngọc thạch. Ngay khi khối ngọc thạch đầu tiên bị rời đi, mặt phẳng của Thạch bàn bị che khuất lúc trước liền hiện lên một hoa văn hình ngọn lửa. Hỏa hoa văn liền bạo phát một chùm hỏa diễm nóng cháy đánh thẳng vào ngực Nguyễn Cữu. Áp lức khủng bố hất Nguyễn Cữu văng ra xa. Trên không trung Nguyễn Cữu phún xuất một ngụm tiên huyết rồi đánh bịch một cái rơi xuồng sàn.
Ngọn hỏa diễm ghê gớm nọ sau khi bạo phát liền lơ lửng giữa không trung. Sức nóng của nó làm cho Nguyễn Cữu cách đó hai thước cũng cám thấy toát mồ hôi. Nhưng ngọn hỏa diễm sau một hồi lơ lững lại tự động thu nhập vào Hỏa Hoa Văn trên Thạch Bàn trả lại cho gian mật thất nhiệt độ vốn có.
Last edited by quangtrungthanhvuong; 13-11-2009 at 11:50 PM.
Mật thất chìm vào tĩnh lặng, tiếng tim đập nhộn nhạo của Nguyễn cữu cũng cò thể nghe được rõ ràng. Nguyễn Cữu ngồi bệt cuống nơi bị cỗ Hỏa diễm đẩy đến, nó hoàn toàn chấn động. Vẫn biết lưc lượng bí ẩn của Bàn Thạch là không yếu nhưng nó vẫn không dám nghĩ chỉ mới dời một viên bảo thạch mà đã như vậy. Mồ hôi một lần nữa thấm ướt người nó.
-Tiểu tử! tại sao ngươi lại ở đây? có biết ngươi sẽ phải chết chắc không hả?
Một âm thanh khàn đục từ bốn bức tường đánh vào tai Nguyễn Cữu. Nó hoảng sợ nghĩ: chẳng lẽ mình bị phát điên rồi sao? đây là tiếng nói của ai? tiếng nói của con người hay ma quỷ?
-Tiểu tử! trả lời ta!
Sau một lúc không thấy trả lời thanh âm kia lại một lần nữa vang lên. Lần này mang thêm một chút uy áp tinh tinh thần.
-Đại Trưởng Lão cho ta đến đây tu luyện. Ta không có ý làm phiền ngươi đâu.
Nguyễn Cữu run run trả lời.
-Vậy sao! Một tên vô dụng như ngươi mà cũng có thể tu luyện dưới Hỏa Công của ta sao? ha ha. Hắn thực muốn ngươi chết thì đúng hơn.
Âm thanh kì lạ vừa nói vừa cuồng tiếu. Chỉ là một câu nói mà âm thanh kia đã đánh trúng tử huyệt của Nguyễn Cữu. Nó một lần nữa khẳng định Đại trưởng Lão muốn giết mình. Nó một lần nữa đau khổ tự hỏi tại sao cái người cao cao tại thượng kia đối xử như vậy với nó?
-Ngươi chắc là một tên đệ tử bất đắc dĩ của Long Ma võ đường hả? Rõ ràng cái tên tiểu tử đó muốn ngươi chết trong tay ta nhưng ta lại không có hứng thú giết ngươi. Ngươi muốn sống không?
Im lặng, Nguyễn Cữu không dám lên tiếng. Mười bốn năm nay cũng chỉ là người khác áp đặt hắn. Bây giờ bị hỏi, nó nhất thời không quyết được. Nó không phải không muốn sống mà là nó không dám tin âm thanh kia nói là thật.
-Tiểu tử ngươi không tin ta sao? Được rồi, Ngươi thử nhất thêm một viên "Ma Ngọc Thạch ấn" nữa xem.
Âm thanh sau khi đề nghị Nguyễn Cữu tiếp tục dời thêm một viên ngọc thạch liền im lặng. Nguyễn Cữu liền do dự suy nghĩ: "mới nhất một viên Ngọc thạch đã bị kình lực chấn đau nhức cả người, nếu mình nhất thêm một viên nữa không biết có bị chấn cho gãy xương hay không?" nhưng rất nhanh Nguyễn Cữu đã đứng lên tiến lại gần Thach Bàn trực tiếp di chuyển một viên bảo thach. Nguyễn Cữu sở dĩ không do dự đã di chuyển thêm một viên bảo thạch là vì một lý do khá đơn giản: nó đang đánh cược với cuộc đời mình. Một là bị kình lực bộc phát chấn chết, hai là như âm thanh kia đã nói nó sẽ được cứu sống. Và sự thật là không có kình lực, không có hỏa diễm nào phát ra từ Hỏa Ma văn thứ hai vừa lộ ra trên mặt Thạch Bàn. Trong một thoáng Nguyễn Cữu còn nghi ngờ Hỏa ma văn thứ hai này không giống Hỏa Ma Văn thứ nhất.
-Ha Ha Ha ..!! ngươi thật sự là một kẻ ngây thơ nhưng ngươi đã chọn đúng. Ta sẽ không giết ngươi. thậm chí ta còn giúp ngươi tu luyện nếu ngươi giải thoát cho ta. Hãy tiếp tục di chuyển hết đám ngọc thạch còn lại đi.
Âm thanh nọ sau một hồi cuồng tiếu lại tiếp tục bảo Nguyễn Cữu di chuyển ngọc thạch. Nhưng lần này Nguyễn Cữu lại phát hiện ra một vấn đề nên liền hỏi.
-Ngươi là ai tại sao lại bảo ta di chuyển đám ngọc thạch này? ngươi thực sự muốn gì?
Âm thanh nọ một lần nữa vang lên, lần này mang thêm một chút giận dữ nên làm tinh thần Nguyễn Cữu vốn không tôt run lên.
-Tiểu tử như ngươi cũng muốn biết tên ta nữa sao? Hảo. Ta cho ngươi biết, ta chính là Hỏa Hồ Lưu Nhị, bài danh đệ thất trong Bát Đại Cường Thú đại danh đỉnh đỉnh.
"Bát Đại Cường Thú, Hỏa Hồ", mấy chữ này lập tức như cự chuy nện mạnh vào não Nguyễn Cữu. Hắn tuy không phải kiến thức uyên thâm nhưng làm sao không biết tới truyền thuyết về Hỏa Hồ và Bát Đại Cường Thú chứ? Trong truyền thuyết, Bát Đại Cường Thú với sức mạnh cường hãn đã từng mấy lần giúp Thú Vương xâm chiếm Nhân Loại. Mỗi lần họ xuất chiến đều là một hồi tinh phong huyết vũ thảm thiết, vô số tinh anh của loài người đã hy sinh mới đánh lùi được bọn họ. Nếu không phải họ không bao giờ cùng xuất chiến thì có lẽ cả nhân loại đã nằm dưới chân thủ thú tộc. Bài vị của mỗi người trong Bát Đại Cường thú cũng tượng trưng cho cấp bật của họ nhưng cũng không vì vậy mà Hỏa Hồ bài danh thứ bảy bị nhân loại xem thường mà ngược lại, hắn mới là kẻ nhân loại sợ hãi nhất. Hỏa Hồ sở dĩ trở thành kẻ đáng sợ nhất vì trong các cuộc chiến giữa nhân loại và thú tộc hắn là người xuất chiến nhiều lần nhất và những kẻ chết dưới tay hắn luôn biến thanh tro bụi. Có truyền thuyết kể rằng hắn đã từ một mình lấy đầu của một vị tướng được ngàn người bảo vệ. Nhưng không hiểu vì sao hai trăm năm trước lại xông vào Thiên Lai thành rồi bị Tam Đại Trưởng Lão của Long Ma võ đường đánh chết.
Nguyễn Cựu lại toát mồ hôi khi nghĩ đến truyền thuyết về Hoả Hồ. Với tât cả những gì nó biết thì Hỏa Hồ hiện lên với một diện mạo cùng hung cực ác, một đại ma đầu khát máu. Nếu Nguyễn Cữu như lời Hỏa Hồ nói cứu hắn ra liệu hắn có hay không giết mình?
-Ngươi thật sự cứu ta?
Nguyễn cữu gần như vô thức nói ra nghi vấn trong lòng.
-Lưu Nhị ta tuy không phải người tốt nhưng nhất ngôn cữu đỉnh. Một lời ta nói ra đều không thất hứa bao giờ.
Âm thanh nọ lần nữa cất lên làm Nguyễn cữu có thêm chút tự tin. Nó thận trọng tiến lại gần Thạch Bàn, tay hơi run run di chuyển thêm một viên ngọc thạch. Nguyễn Cữu run run chờ đợi dị biến xảy ra nhưng làm hắn thất vọng là Mật thất vẫn im lìm, hỏa hoa văn vừa lộ ra cũng không mảy may ba động, thậm chí đứng chờ hồi lâu cũng không thấy âm thanh nọ tiếp tục vang lên. Một viên, hai viên, rồi tới viên thứ tám Nguyễn Cữu vẫn bình an vô sự. Chỉ còn một viên cuối cùng Nguyễn Cữu sẽ biết cuộc đời mình có chấm dứt trong gian mật thất này hay không. Tinh thần nó căng thẳng, hồi hộp và trong đại não thì suy nghĩ mông lung nhưng tay vẫn dời viên Ngọc thạch cuối cùng.
"đinh", một tiếng vang thanh thúy như chuông ngân vang lên. Mười hai viên ngọc thạch phiêu phù bay lên không trung, từng vòng sáng chói mắt tỏa ra chiếu rọi cả căn phòng. Nguyễn Cữu ngây ngốc nhìn chùm sáng. Cả đời nó chưa bao giờ nhìn thấy ánh sáng huyễn lệ kì diệu đến vậy. Ngay cà các đại đệ tử trong võ đường khi thi triển vũ kỹ hay ma pháp phát ra ánh sáng đem so sánh với ánh sáng nó đang nhìn như đom đóm so với ánh trăng. Mười hai viên ngọc thạch tỏa ra ánh sáng một lát rồi càng ngày càng tối dần, sau một lúc mười hai viên ngọc thạch trở lại màu sắc cũ nhưng phiêu phù như cũ. Một tiếng đinh nữa vang lên, hoa văn dày đặt trên Thạch Bàn bị mười hai viên ngọc thạch tham lam thôn phệ rồi hoàn toàn biến mất. Ngay khi tất cả hoa văn trên thạch bàn thì mười hai viên ngọc thạch giống như mất hết năng lượng liền rơi hết xuống đất.
Thanh âm u u nổi lên làm Nguyễn Cữu dựng hết tóc gáy. Nó thậm chí nhắm mắt chờ đợi chuyện khủng khiếp gì đó sắp xảy ra, Nhưng làm cho nó thất vọng là không có gì quá khủng khiếp mà chỉ là một hiện tượng kì dị đang diễn ra.
Thạch bàn vừa phát ra âm thanh u u vừa run rẩy kịch liệt như sắp nổ tung rồi bất ngờ đứng yên tiếp tục rên rỉ "u u". Từ Hỏa Ma Văn bốc lên một màn khói đỏ tím, đám khói nhanh chóng tỏa ra rồi lập tức thu lại thành hình một bàn tay kì dị với những ngón tay dài nhọn. Bàn tay làm từ màn khói đỏ tím dần dần rõ nét và mơ hồ có thể thấy trên bàn tay là một lớp lông và những cái móng bén nhọn lóe lên kim quang. Mười hai Hỏa Ma Văn, mỗi cái đều xuất hiện một bộ phận. Có bàn tay, có thân mình, có luôn cả một cái đầu dữ tợn mà mờ ảo xuất hiện. Mười hai bộ phận xuất hiện giống như một khối hình ghép kì dị trôi nổi giữa không trung rồi ráp lại. Ngay khi tất cả hoàn chỉnh nhập thể, một vòng năng lượng màu đỏ cuồng xuất khắp phòng rồi đột ngột tiêu thất. Hỏa nguyên tố trong mật thất phút chốc đậm đặc như sắp hóa thành thực thể sương khói.
-Tiểu tử mở mắt ra xem nào! ngươi như thế nào mà quá nhát gan vậy?
Một giọng nói trầm thấp tràn đầy uy nghiêm rót vào tai Nguyễn Cữu, nó vô thức mở mắt và lập tức ngây ngốc. Trước mặt Nguyễn Cữu hiện ra một nhân hình đầy lông lá đỏ rực. Cái đầu to lớn với đôi tai dài dựng đứng nhìn như cặp sừng của quỷ. Cặp mắt xếch đen ngòm với con ngươi đen thâm thúy đang nhìn nó chằm chằm. Nhân hình nọ kéo khóe miệng dài như miệng sói thành hình một nụ cười làm lộ ra đôi hàm răng bén nhọn nhìn vô cùng tanh máu.
-Hai trăm năm a! hai trăm năm bị phong ấn. Hai trăm năm mất tự do. Hai trăm năm không thể tu luyện, cuối cùng ta cũng được giải phóng ha ha ha ha.................
Nhân hình nửa người nửa thú nọ ngửa mặt lên trời cuồng tiếu. Thân thể thậm chí có chút run run nhưng nhìn qua lại tràm ngập lực lượng. Sau một hồi cười dài, thân hình nọ quay lại nhìn Bàn Thạch, ánh mắc tràn ngập thống hận.
-Ta sẽ đưa ngươi ra khỏi đây và dạy ngươi tu luyện! lời lão tử nói ra là gang thép.
Vẫn không nhìn qua phía Nguyễn Cữu mà trực tiếp nói ra lời hứa trước đó. Nguyễn cữu bây giờ tràn ngập sợ hãi cùng tò mò, hắn biết âm thanh nói chuyện với hắn từ khi bước vào mật thất tới giờ là từ thân hình này hay đúng hơn là từ Hỏa Hồ Lưu Nhị đang đứng trước mặt nó. Nhưng nó lại không hiểu tại sao Lưu Nhị lại không giết mình. Theo những gì truyền thuyết đã nói thì Hỏa Hồ là một đại ma vương tàn nhẫn, khát máu, thực lực cường đại, vậy sao hắn có thể tha cho mình đây? Nó bán tín bán nghi nhìn Hỏa Hồ.
Hỏa Hồ Lưu nhị sau một lát nhìn Bàn Thạch giữa phòng liền bất ngờ tung ra một chưởng. Chỉ thấy một hỏa cầu cực nóng hướng về gốc Thạch Bàn bay tới, hỏa cầu chỉ to cỡ nắm tay nhưng nếu nhìn kỳ sẽ thấy bên trong từng sợi lửa li ti đang điên cuồng vận chuyển tùy thời bạo phát. Khi hỏa cầu chạm vào Thạch bàn, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Mặt đất trực tiếp rung động kịch liệt như đang động đất. Tro bụi bốc lên nghi ngút như sương mù không thể nhìn thấy dù là bàn tay đưa trước mặt. Qua vài lần hô hấp, tro bụi vẫn chưa tan hết mà chỉ nghe "ầm" một tiếng. Tro bụi lập tức bị kình khí xua tan. Ở giữa phòng xuất hiện một cái hố lớn đừng kính hai mét sâu hơn mười mét. Hỏa Hồ lặng yên đứng trên miệng hố nhìn xuống lòng hố. Hắn rõ ràng chứng kiến "Hỏa Phá không" của mình toàn lực xuất ra mà vẫn không thể đánh nát Thạch Bàn và mười hai viên ngọc thạch. Để phong ấn hắn, Tam Đại trưởng lão của Long Ma võ đường lúc trước cũng đã xuất ra rất nhiều công phu a! Hỏa Hồ trong lòng dường như bớt đi một phần uất ức vì bị phong ấn. Hắn ngược lại thấy tự hào, chỉ vì phong ấn mình mà bọn "tiểu tử" đó phải sử dụng đến "lưu tinh thiên phong thạch" huyền thoại.
Môi hơi nhếch lên, Hỏa Hồ quay lại nhìn Nguyễn Cữu, hắn nhất thời cười khổ. Dư chấn một chiêu vừa rồi trực tiếp đánh ngất Nguyễn Cữu. Nguyễn Cữu bị dư chấn đánh vào tường và một ít hỏa nguyên tố loạn lưu nhiễm phải. Nhưng làm cho Hỏa hồ ngạc nhiên là hỏa nguyên tố dường như không thể xâm nhập vào cơ thể Nguyễn Cữu. Nó như có một màn phòng hộ ma pháp tự nhiên. Điều này đối với kẻ không thể tu luyện như nó là một điều cực kì may mắn. Phải biết rằng một người bình thường không tu luyện thì lượng ma pháp nguyên tố ma pháp trong cơ thể rất ít và tán loạn. Một khi bị một lượng ma pháp nguyên tố lớn hơn khả năng cơ thể chịu đựng thì sẽ bị thương hoặc trực tiếp bị chết. Đó cũng là cách thức cơ bản mà ma pháp nguyên tố tấn công kẻ khác và được những người tu luyện lợi dụng làm lự lượng bản thân.
Hỏa Hồ hơi nghi hoặc nhìn Nguyễn Cữu nhưng hắn cũng không có nhiều thời gian để thắc mắc, chuyện hắn cần làm bây giờ là thoát khỏi chỗ này chạy vào sâm lâm. Hắn ngước nhìn trần nhà rồi không do dự búng người lên sát trần nhà tung một quyền.
Oành, trần nhà phóng xuất một vòng sáng bảo vệ màu lam nhưng ngay lập tức bị phá vỡ. Ngay lúc này, ánh mắt Hỏa Hồ nghiêm trọng hướng về phía cửa mật thất, hắn rõ ràng cảm giác được tên "tiểu tử" được gọi là Đại Trưởng Lão đang phóng tới đây. Hỏa Hồ trong lòng một trận căng thẳng, hắn biết tên Đại Trưởng Lão này thực lực đến cùng cũng chỉ thua mình một cấp. Mà trong tình huống như bây giờ, hắn vừa dùng hơn bảy thành công lực để phá phong ấn căn bản không phải là đối thủ của tên Đại Trưởng Lão kia.
Như một tia chớp, Hỏa Hồ một mặt hướng Nguyễn Cữu chộp tới, mặt khác phách một trảo về cánh cửa. Một quyền phách ra liền hóa thành năm thanh Hỏa Nhận đánh mạnh vào cánh cửa sắt. Lại một tiếng nổ kinh khủng vang lên, cánh cửa bay khỏi bản lề bay về phía trước. Hỏa Hồ chỉ muốn dùng một trảo này làm chậm lại tên Đại Trưởng Lão vì hắn biết Đại Trưởng Lão đã tới phía trước cánh cửa khi hắn phách trảo.
Hỏa Hồ không dám chậm trễ liền ôm Nguyễn Cữu phóng thẳng lên lỗ hổng trên trần nhà chạy trốn.