Ta Là Một Tên Trộm.
( Nguyên văn: Yêm thị nhất cá tặc)
《俺是一个贼》
Tác giả: Quan Trào
Nội dung tóm tắt:
Hắn được xưng là người chơi ngu ngốc nhất, không thể tưởng được là những việc làm buồn cười của hắn lại dần dần làm hắn trưởng thành nên, sáng lập nên trung đội hùng mạnh nhất thế giới "Vận mệnh". Tranh giành cường quốc bên trong "Vận mệnh", một đường đi lên trở thành vương giả. Cuối cùng tạo nên một hồi sử thi bất bại thần thoại!
Nvc là Mộ Dung Tiểu Thiên, tuổi thơ phải chịu nhiều khổ cực, vì lo cho các em mà phải tham gia xã hội đên, một lần giết người ra đầu thú, phải đi tù mất 10 năm. Ra tù lại phải đứng trước việc không thể tìm được công việc để nuôi sống bản thân với lí lịch "rách bươm". Nhưng cơ hội đã đến với hắn khi "Vận Mệnh" chuẩn bị mở ra. Mang theo khả năng hiểu biết về một trò game cổ lỗ sĩ hắn “ may mắn” khi xin vào được đội ngũ game thủ của một tập đoàn với vị trí "thực tập", và "Vận mệnh" của hắn cũng được bắt đầu từ đây.
Truyện đọc rất hài hước cái kiểu trong rủi có may trong may có rủi. Nvc do ít học, trình độ game lại “gà”, lại ngang ngạnh nên thời gian đầu nổi tiếng toàn "Vận mệnh" vì sự ngu ngốc, sự vô sỉ cùng phá hoại...thiên hạ lên c10 chuyển chức được hết thì hắn vẫn zero vì những lý do rất buồn cười, luôn trong tình trạng mặc xà lòn, đầu trò trong việc phá hoại tài sản công cộng ở tân thủ thôn khiến một bé phải đi tù trong uất ức, khiến không gian game bị đảo lộn, bị đàn mobs đuổi thì cắm đầu chạy về thôn dẫn đến "đồ thôn", ăn quả rùa lên c10 đầu tiên nhưng 10 lần chuyển chức không được vì bị thằng NPC chuyển chức nó “ghét”....nhưng tất cả những việc trên đều tạo nên những kết quả mà chính hắn cũng không thể tưởng được, biến thành những bước cơ bản vững chắc cho việc phát triển của hắn sau này.
Truyện khá hay vì có hệ thống skill tự tạo của người chơi, hệ thống cập nhật map, đặc biệt các NPC cũng rất có cá tính và hài hước, công thành chiến độc đáo cực kỳ hoành tráng với các kỹ năng riêng biệt…
Hiện giờ truyện đang ra hết quyển 4 và được hơn 300 chương.
Người Dịch: Đạo Tặc Công Hội
Nguồn: Thiên Địa Môn(vip.******.vn)
Mưa giá buốt vô cùng, mang theo những đợt gió lạnh thấu xương, từng đợt từng đợt vô tình trút xuống mặt Mộ Dung Tiểu Thiên, cũng không thể làm cho hắn phẫn nộ trong giờ phút này mà lại làm cho tâm trạng bình tĩnh của hắn không chút mảy may bất an nào cả.
Trận cười dữ dội của ông trời hé ra tiếng sấm sét ầm ầm, dường như trống trận kéo dài vô cùng vô tận. Một luồng sáng cắt ngang qua bầu trời, làm cho toàn bộ mặt đất sáng lên, nhưng trong nháy mắt lại kéo vào màn đêm âm u vô hạn.
Một chút ánh sáng giữa đêm đem, đó là vết thẹo kéo dài tới khóe mắt của Mộ Dung Tiểu Thiên, hiện giờ lửa giận đang làm khuôn mặt hắn vặn vẹo, càng làm cho khuôn mặt hắn trở nên quỷ dị, khủng bố. Thân hình 1m8 của hắn như quỷ mị, di chuyển trong màn đêm mịt mùng mưa sa gió giật.
- Hải Tử, người anh em sẽ chết một cách minh bạch, ta sẽ trả giá hết thảy để có thể làm được điều đó!
Nội tâm gào thét trở lên co rúm tái nhợt.
“Rầm.” tiếng sấm cùng tia chớp vẫn như vậy.
“Bính.” Mộ Dung Tiểu Thiên phá tan cánh cửa trong một ngôi nhà rách nát phía đông nội thành thành phố K.
“Oang” cảnh tượng trước mắt dường như dòng nước lũ không thể khống chế được mà đập thẳng vào ót hắn, làm cho toàn bộ tâm phế của hắn dưa bị từng lưỡi dao cứa vào, trong khoảnh khắc chỉ còn bi thương cam chịu.
Trong ngôi nhà nhỏ, một nam tử với cái đầu bóng lưỡng kinh ngạc nhảy lên khi tiếng cửa đổ vỡ, thân trên trần truồng, dây lưng đã tháo nửa. Trên người, trên mặt, từng vết cào xé, thẩm thấu một ít máu tươi nhỏ ra, cánh cửa mở ra làm gió lạnh lùa vào hơi hơi run rẩy.
Góc tường, một cô gái thần sắc bất lực đang lộ vẻ tuyệt vọng, nắm chặt lấy quần áo đã bị hủy hoại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Mộ Dung Tiểu Thiên cảm thấy ruột gan mình như đứt ra, nước mắt cùng nước mưa chảy khắp khuôn mặt, thân ảnh trong phút chốc biến thành hiu quạnh buồn tẻ.
Chậm rãi, cứng nhắc, Mộ Dung Tiểu Thiên ướt sũng trong màn mưa, chết lặng rút ra một cái rìu sắc bén, hàn quang chớp động.
- Thiên, thiên, thiên tử, mày, mày muốn làm gì?
Tên đầu trọc run rẩy nói năng lộn xộn, thân thể lui về sau.
- Tên cẩu tạp chủng nhà mày, chỉ biết làm những chuyện thấp hèn. Ngay cả nữ nhân của anh em mà cũng không buông tha.
Thanh âm lạnh như băng dường như tới từ địa ngục, mỗi một chữ phun ra, là một bước tới thật nặng nề, chậm rãi hướng tới nam nhân trọc đầu.
- Thiên tử, mày muốn làm gì, Hải Tử đã chết rồi, nữ nhân này sẽ theo người khác thôi, sao ta không thể đem nàng đi.
Nam nhân đầu trọc vẻ mặt đầy sợ hãi.
- Cô rời khỏi nơi này đi.
Mộ Dung Tiểu Thiên sắc mặt lạnh lùng nhìn nàng, mặt không chút thay đổi.
Nàng kia cả người run rẩy chạy vào trong mưa gió, biến mất trong bóng đêm.
- Thiên tử, chúng ta tốt xấu gì cũng là anh em, không cần vì một chút việc cỏn con đó mà thương tổn hòa khí.
- Anh em? ~ Mộ Dung Tiểu Thiên bi ai cười lớn, thanh âm thật như tiếng đỗ quyên than khóc, thê lương vô cùng:
- Đứng về phía tên Lý mập, bán đứng Hải tử, mày còn dám nói tới hai chữ anh em.
Nam tử trọc đầu nhất thời sắc mặt trở nên hãi hùng.
- Thiên tử, tao, không… tha em, anh, không, không nên, giết người phải đền mạng đó.
Nam tử trọc đầu bất lực cầu xin, thân thể như lá cây khô trước gió, lạnh run.
- Yên tâm đi lão tử không đầy mười tám tuổi, tiếp được mày.
Mộ Dung Tiểu Thiên sắc mặt tranh nanh, cứng nhắc nhấc rìu trong tay bổ xuống…
Mưa to tầm tã, mang theo những tia điện kinh hãi, mưa to cùng bóng đêm hạ xuống thành phố K.
Mộ Dung Tiểu Thiên đứng yên trong mưa gió, nhìn lên trời cao, tùy ý để cho mưa gió gặm nhấm tâm linh ai oán.
Tâm đã chết, trời cao ở đâu, chỗ nào?
Mộ Dung Tiểu Thiên ngón tay chỉ lên trời, tê liệt tâm phế:
- Lão tặc thiên, ngươi bất công!
****
Lá rụng theo gió sắp sửa bay phương nào
Chỉ còn lại một khoảng trời xanh xinh đẹp
Những thanh âm nhảy múa giống như đôi cánh thiên sứ
Xẹt qua làm hạnh phúc của anh như trở lại
Như từng tới nơi anh đã từng yêu
Những hương thơm lưu lại như vẫn của ngày hôm qua.
Những ấm áp quen thuộc như đôi cánh thiên sứ kia
Bay qua nơi sâu thẳm nhất trong lòng anh
Anh tin tưởng em vẫn còn ở nơi này
Cũng chưa một lần rời đi
Tình yêu của anh giống như thiên sứ bảo vệ em
Nếu sinh mệnh thẳng đến nơi đây
Từ nay về sau nếu không có anh
Anh sẽ tìm một thiên sứ thay anh yêu em
Anh sẽ tìm một thiên sứ thay anh yêu em
( Bài hát: Đôi cánh thiên sứ - rất hay liric này mình dịch.)
………
Giai điệu tuyệt đẹp đau thương tràn ngập xe, những câu hát tràn đầy tình cảm một mạch chạy theo ô tô.
- Chú gì ơi, sao chú lại khóc.
Thanh âm non nớt khờ dại ngọt ngào như dàn đông ca truyền tới tai Mộ Dung Tiểu Thiên.
- A!~ từ trong mộng bừng tỉnh lại, Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn đôi mắt sáng người tràn đầy tò mò phía trước:
- Không cẩn thận, bị gió thổi vào mắt.
Lâu đi nước mắt trên khóe mắt, che dấu thân ảnh dưới lớp cửa kính của xe.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, ô tô chậm rãi sắp tiến vào thành phố K, đáy lòng một chút bi thương. Mười năm, đã rời nơi này mười năm, nay lại quay về. Mười năm tang thương, năm tháng không thể nào làm giảm những thương tâm trong lòng.
Đường chân trời, đoạn tình trường, cảnh còn người mất, sắc mặt qua đi, chỉ còn lưu lại nhưng giọt nước mắt đau buồn.
Mộ Dung Tiểu Thiên đứng ở một con đường cái lớn ầm ĩ tiếng động, mờ mịt nhìn dòng người đi tới đi lui mà không biết làm sao, mười năm thay đổi đủ làm cho hắn không nhận ra được thành phố K ngày xưa nữa.
Nhà? Nhà ở nơi đâu? Nơi căn nhà xưa kia của mình giờ đã biến thành một tòa nhà cao tầng.
Ta còn có nhà sao? Mộ Dung Tiểu Thiên tự giễu mình, lắc đầu cười khổ.
Không biết em trai, em gái ta hiện nay thế nào? Mộ Dung Tiểu Thiên ngửa đầu than nhẹ, tràng cảnh ác mộng mười năm trước lại hiện lên trước mắt…
***
Mộ Dung Tiểu Thiên gõ cửa nhà của Lâm Hiểu Minh một thầy giáo trường nhất trung thành phố K, vẩy máu ở trên người đã bị nước mưa cọ rửa thành một mảng hồng.
- Tiểu Thiên, cháu làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?
Một nam tử trung niên mở cửa, ánh mắt kinh hãi cùng thân thiết.
- Cháu đã giết người.
Khuôn mặt Mộ Dung Tiểu Thiên ở trong phòng dưới ánh sáng nhàn nhạt của đèn điện lại càng thêm vẻ tranh nanh.
- Cái gì, cháu…
Khiếp sợ, tuyệt đối khiếp sợ, kích thích tới mức không nói lên lời.
Mộ Dung Tiểu Thiên vẻ mặt chết lặng, ánh mắt ảm đạm không chút ánh sáng.
Nam nhân trung niên này sau nửa ngày mới khôi phục bình tĩnh, trong quan tâm mang theo tiếc hận nói:
- Tiểu Thiên, luật pháp không dung tình, có gan làm thì có gan đối mặt, ta cùng cháu đi tự thú.
- Phịch!~ Tiểu Thiên dập hai đầu gối xuống, quỳ rạp xuống đất, mặt không chút thay đổi, thái độ kiên quyết:
- Không cần chú phải đưa đi, cháu sẽ tự đi một mình, tiểu Thiên đêm nay tới, chỉ cầu chú Lâm một việc này thôi.
- Đứa nhỏ này, mau đứng lên, có chuyện gì, cháu cứ nói.
Nam nhân trung niên, khóe mắt lộ ra chút nước mắt.
- Anh em chúng cháu ba người, bình thường đã làm chú không ít phiền toái, Tiểu Thiên biết chú là người tốt, tiểu Thiên cầu xin chú hãy thu dưỡng em trai cùng em gái cháu.
Mộ Dung Tiểu Thiên dập đầu “ bính bính” xuống đất hai cái.
- Tiểu Thiên, mau đứng lên, chú Lâm này đáp ứng với cháu.
Nam nhân trung niên kéo Mộ Dung Tiểu Thiên lên, thanh âm nghẹn ngào, đưa mắt thở dài:
- Số mệnh thật đùa giỡn người mà.
- Chú Lâm, cháu xin chú đừng nói với hai em cháu…
Mộ Dung Tiểu Thiên đứng lên, đau thương vô hạn, nghẹn ngào khó nói hết, chết lặng cúi đầu vái lạy nam nhân trung niên, bất lực cô độc xoay người, nhảy vào trong màn mưa đêm lạnh lẽo….
****
- Ài! ~ Mộ Dung Tiểu Thiên lắc lắc đầu, đưa tâm tư trở về hiện tại. Trường Nhất Trung của hành phố K hắn đã đi qua, Lâm hiệu trưởng mười năm trước đã đi đâu mất, mang theo em trai cùng em gái mình đi nơi nào không rõ.
Tiểu Ý, Tiểu Phong, các em ở nơi nào, có khỏe mạnh không? Mộ Dung Tiểu Thiên khóe miệng cong lên, cười cười tự giễu mình, biển người mờ mịt, quên đi, không nghĩ tới nữa, trước tiên tìm việc làm, yên ổn rồi nói sau, trong túi cũng chẳng còn lại bao nhiêu tiền cả.
- Cậu có sở trường gì đặc biệt không?
- Không có.
Đối phương xin lỗi lắc đầu.
…….
- Xin hỏi anh có bằng cấp nào không?
- Chưa tốt nghiệp trung học.
- Thực xin lỗi…
……
- Ngài đã có kinh nghiệm làm việc ở đâu chưa?
- Chưa từng.
- Thực xin lỗi.
Nhân viên tuyển dụng cười cười, lắc đầu.
….
- Anh vừa mới mãn hạn tù hả, thực xin lỗi…
Mộ Dung Tiểu Thiên quay đầu đi không nói hai lời.
….
Vài ngày nay, chạy tới chạy lui mấy chục chỗ, nhưng là vẫn không kiếm được một câu “ ngày mai tới làm đi.” Mộ Dung Tiểu Thiên bất lực, đáy lòng nổi lên bi ai nhè nhẹ, ngày mai ở nơi nào? Bất đắc dĩ, bất lực, không có hi vọng, không có tiền đồ Mộ Dung Tiểu Thiên lang thang vô định trên đường cái, ánh mắt vô thần nhìn chung quanh như mộng du.
“ [Vận Mệnh] sắp được ra mắt, tập đoàn Niệm Thiên cam kết sẽ trả lương cho game thủ chuyên nghiệp mới mức lương cao nhất, tạo điều kiện tốt nhất cho chiến đội, đãi ngộ hậu đãi, người chơi có ý định xin tới trước 17h ngày 1 tháng 1 năm 2010, tới chi nhánh của ngân hàng Á Châu, để lại địa chỉ: Trung Quốc thành phố K tỉnh F, số 8 đường Di Tôn.”
Tấm truyền đơn quảng cáo này đập vào mắt Mộ Dung Tiểu Thiên, khiến cho hắn không tự chủ được mà lại gần quan sát, trên khuôn mặt âm trầm lộ ra vẻ cười cười.
“ Ta đây tốt xấu gì cũng là một cao thủ chơi game [Tam Quốc quần anh truyện], nói là game thủ chuyên nghiệp cũng không quá đi.” Mộ Dung Tiểu Thiên ngây ngốc nghĩ ngợi.
Tâm tình tựa như tốt hơn rất nhiều, đả khởi lại tinh thần, cẩn thận đọc lại nội dung truyền đơn biểu ngữ:
“ Trung Quốc, Nhật Bản, Mỹ, Đứ, cùng hai mươi mấy quốc gia đầu tư 3 tỉ USD trải qua hơn mười năm, hơn một ngàn khoa học gia đã nghiên cứu chế tác thành công trò chơi mô phỏng chân thật, [Vận Mệnh] sắp được ra mắt.
Trò game này không có trí não con người thao tác vận hành, không tồn tại GM, hoàn toàn ngăn chặn thủ đoạn ****, 100 kiện thần khí chờ đợi được các người chơi có thực lực khai quật, toàn bộ các chức nghiệp được che dấu bằng vận khí, không thể hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ mà không dựa vào vận mệnh, không tồn tại tài khoản đặc thù, hay tài khoản may mắn, không tồn tại closed beta, open beta. Trực tiếp vận hành, cơ hội đối với game thủ là ngang hàng nhau.
[Vận Mệnh] mô phỏng trình độ chân thật 100%, khí thế to lớn, cảnh tượng rộng lớn mạnh mẽ, làm cho người chơi như tự mình trải nghiệm vận mệnh, thị giác rung động chân thật, cảm giác đau đớn trăm phần trăm.
Thời gian bắt đầu trò chơi: đúng 18h ngày 1 tháng 1 năm 2010, đúng giờ bắt đầu.”
Ngày 1 tháng 1 năm 2010, Mộ Dung Tiểu Thiên sửng sốt, khẩn trương xem lại lịch. Trời ại, 16h48p ngày 1 tháng 1 năm 2010.
Con mẹ nó, còn cách thời hạn chót tập đoàn Niệm Thiên thông báo tuyển dụng đúng 12p.
Mộ Dung Tiểu Thiên đưa tay ngăn một chiếc xe taxi lại, vội vã mở cửa xe, chui vào trong xuất ra 10 đồng nhân dân tệ:
- Ông anh, cho anh mười nhân dân tệ, hơn không lấy lại, thiếu đành chấp nhận, trong mười phút nữa đưa em tới số 8 đường Di Tôn, được không?
- Người anh em, cậu cũng thật thà đó, cái này, anh mày sẽ miễn phí cho chú em.
Người lái xe taxi cười cười trước vẻ mặt chờ đợi của Mộ Dung Tiểu Thiên, nhấn ga, phóng vù tới.
Tới tầng dưới chi nhanh ngân hàng Á Châu của tập đoàn Niệm Thiên, gác chuông vừa vặn đổ 17h. Mộ Dung Tiểu Thiên vội vội vàng vàng chạy tới đẩy cửa tầng dưới, điên cuồng hét lên một tiếng:
- Ta là game thủ chuyên nghiệp, ta tới báo danh?
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Người Dịch: Đạo Tặc Công Hội
Nguồn: Thiên Địa Môn(vip.******.vn)
Đại sảng sáng ngời bố trí tươi mát cao nhã, ngay trên mặt tường được treo một bức “Tùng Hạc đồ” thương tùng cao ngất xanh biếc, hạc đàn khinh vũ, hình ảnh rất sống động, lại càng làm cho đại sảng tăng thêm mấy phần yên tĩnh.
Mộ Dung Tiểu Thiên mở loa công suất lớn, quấy nhiễu mọi người ở trong đại sảng. Hơn mười ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm vào thân ảnh người cao lớn hơn 1m80 kia, trên trái một vết sẹo bắt mắt, nhưng vẫn anh tuấn, đẹp trai, vẻ mặt thành thục, thâm trầm. Mộ Dung Tiểu Thiên có chút xấu hổ đứng ở cửa.
- Hắc hắc, ngượng quá.
Mộ Dung Tiểu Thiên nghiêng đầu, cười hắc hắc nói:
- Giọng của ta có chút lớn, làm các vị sợ rồi.
Nói xong không nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người, xuyên qua ánh mắt của mọi người trực tiếp đi vào bàn phục vụ ở trong đại sảnh.
- Anh trai, không cần phải lớn tiếng vậy chứ, nơi này ai cũng đều là game thủ chuyên nghiệp cả đó.
Một người trẻ tuổi tầm mười tám tuổi, người nhỏ gầy, quyệt miệng, vươn tay cố sức vỗ lên vai của Mộ Dung Tiểu Thiên.
Mộ Dung Tiểu Thiên dừng lại, nhìn người gầy còm trước mắt này, một nam nhân nhỏ tuổi thấp bế, mặt nhăn nhíu mày lạnh lùng nói:
- Chú em, rất là lao lực phải không? Với không tới thì đừng chụp loạn, cẩn thận rơi thắt lưng ra đó, anh đây trời sinh âm lượng hơi to, ngại ầm ĩ hả, ngại ầm ĩ thì đi qua một bên mà ngây ngốc đi, anh đây không có thời gian dây dưa với chú nhé.
Nam sinh hơi ngẩn người, tiếp theo hai má lộ vẻ khinh thường, không thèm liếc mắt nói:
- Ông anh đừng ra vẻ, đừng tưởng vóc dáng to cao thì muốn túm ai thì túm nhé.
Mộ Dung Tiểu Thiên không nói gì, đột nhiên đưa tay bắt lấy ngực nam sinh nhỏ bé kia, nhấc hắn đặt ra một bên, sau đó chậm rãi tới bên cạnh vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:
- Chú em, không cần nói lời vô nghĩa, tránh cho họa từ miệng mà ra.
Nói xong cũng không thèm nhìn tới nam sinh nhỏ con kia, đưa chân bước tới cạnh bàn phục vụ.
- Tiên sinh, ta tới đây là nhận được lời mời.
Mộ Dung Tiểu Thiên đi vào trước mặt bàn phục vụ, nói với nam nhân trung niên bên ngồi bên trong.
Nam nhân kia ngẩng đầu nên nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên, hơi hơi nhìn xuống phía dưới, lấy ra cái bảng khai đặt lên trên bàn phục vụ.
- Xin hỏi trước kia cậu đã làm game thủ chuyên nghiệp ở những game nào?
…..
- Đã dùng qua những ID gì? Xếp hạng trong game như thế nào…
……..
- Trong game có được thành tích gì, danh vọng là bao nhiêu?...
Mộ Dung Tiểu Thiên nghe nam nhân trung niên liên tiếp đặt câu hỏi, trong lòng ngày càng lạnh. Nam nhân này nói mấy thứ này giống như không giống với game [Tam quốc quần anh truyền] mà mình đã chơi. Cái đại não nóng lên bây giờ đã có chút thanh tỉnh, có chút hiểu được [Tam quốc quần anh truyền] cùng với game mà trung niên này nói hoàn toàn khác nhau, căn bản không có liên quan tới nhau. Nam nhân trung niên nói nhất định là những game về sau này được ra khi mình ở trong tù, chính mình còn không biết thế nào nữa.
- Vậy cuối cùng cậu đã chơi những game nào? [Truyền kỳ], [Tru Tiên], [Ma Thú Thế Giới], hay là [Thiên Hạ]? trung niên nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên đang nửa ngày không hé môi ra.
Mộ Dung Tiểu Thiên môi ngày càng khô, vẻ mặt mất mác, thở dài nói: - Ta chơi chính là [Tam quốc quần anh truyền].
“ Bùm, bùm.” Nhất thời kinh hãi, trong đại sảnh hơn mười người chơi ngã phịch xuống đất.
- Thực xin lỗi cậu.
Nam nhân trung niên xấu hổ cười cười nói với Mộ Dung Tiểu Thiên, đầy lòng xin lỗi nói:
- Chúng ta thông báo tuyển dụng chính là game thủ chuyên nghiệp chơi game online, chứ game offline như “Tam quốc quần anh truyền” ở Đài Loan này thì thật sự là, thật sự là…
- Người cao lớn, anh chưa bao giờ chơi game online sao?
Nam sinh nhỏ con kia đột nhiên lại xuất hiện trước mặt Mộ Dung Tiểu Thiên, cũng không cười vang giống người khác.
Thất vọng, bất đắc dĩ, bi ai, Mộ Dung Tiểu Thiên đau buồn tới cực điểm, vận mệnh thực sự mình không qua được sao. Miễn cưỡng trên mặt hiện ra tia cười khổ nói:
- Ta mới ra khỏi tù. Ngài nói mấy thứ này, đừng nói là chơi, ta vẫn mới là lần đầu nghe thấy à.
Mộ Dung Tiểu Thiên cảm kích gật đầu với nam sinh nhỏ bé kia, bởi vì trong ánh mắt của nam sinh này, hắn thấy được sự chân thành, không có nửa phần trào phúng như những người khác.
Mộ Dung Tiểu Thiên thiện ý cười cười với hắn, đang định xoay người rời đi.
- Từ từ đã người cao lớn.
Nam sinh nhỏ bé kia ôm lấy cánh tay Mộ Dung Tiểu Thiên, vẻ mặt tức giận bất bình, hướng tới tới nam nhân trung niên cố gắng nói:
- Vương quản lý, [Tam quốc đàn anh truyền] có tính là một game không?
- Xem như là như vậy!~ Vương quản lý hơi hơi sửng sốt, có chút chần chừ.
- Thế là đúng rồi, nếu đã chơi game [Tam quốc quần anh truyền], trong thông báo tuyển dụng lại không nói tới phạm vi tuyển dụng trong các game nào, Niệm Thiên tập đoàn các vị không thể nói chuyện không đạo lý như vậy được.
Nam sinh nhỏ bé cười cổ quái đắc ý nói.
- Nhưng, nhưng là…
Vương quản lý vẻ mặt khó xử, không biết phải trả lời như thế nào.
- Hắn nói không sai, Niệm Thiên tập đoàn của chúng ta trước tới nay coi trọng danh dự nhất, anh gì ơi, anh có thể lưu lại.
Thanh âm tiếp nhận đang nói, giống như thanh âm tuyệt vời truyền vào tai, khiến cho người nghe xong cảm thấy thoải mái vô cùng.
Hơn mười ánh mắt đồng loạt nhìn về nơi thanh âm phát ra.
Tại cửa thang máy lên tầng hai, là một cô gái xinh đẹp ước chừng 22, 23 tuổi đang đứng yêu kiều tại đó, một bộ đồ chuyên nghiệp thật khéo léo tôn lên vẻ nữ tính, bộ ngực đầy đặn cao ngất, đôi mông gợi cảm mê người.
- Diệp trợ lý, ngài tới rồi.
Vương quản lý cung kính đứng lên.
Cô gái ung dung tiêu sái tới trước mặt mọi người:
- Chào mọi người ta tên là Diệp Mẫn là trợ lý cao cấp của tổng giám đốc khu Á Châu của tập đoàn Niệm Thiên, sau này các vị công tác ở đây, là do ta toàn quyền phụ trách bài.
Thanh âm như chim hót thật dễ nghe, ánh mắt sáng ngời chuyển động, cười nói với Mộ Dung Tiểu Thiên:
- Anh có thể lưu lại, tình huống cụ thể anh có thể không rõ ràng lắm, nghe Vương quản lý giới thiệu thêm đi.
Nói xong nhẹ nhàng đưa tay chỉ Vương quản lý, tự nhiên, hào phóng, không chút dài dòng.
Vương quản lí chỉnh lại thanh âm, gật gật đầu nói với Mộ Dung Tiểu Thiên:
- Tiểu tử, tập đoàn Niệm Thiên chúng ta thông báo tuyển dụng game thủ chuyên nghiệp phân làm hai loại, một là người chơi chính thức, một là người chơi ngoài biên chế. Người chơi chính thức tiền lương hai vạn nhân dân tệ, ký kết hợp đồng ba năm với công ty chúng ta, ở trong thời kỳ còn hợp đồng, phải gia nhập vô điều kiện vào bang hội mà Niệm Thiên tập đoàn chúng ta lập ra trong [Vận Mệnh], đối với các hoạt động của bang hội chúng ta phải tham gia hết thảy, phục tùng an bài vô điều kiện, đánh được trang bị, vũ khí không được dùng, mà phải chờ bang hội thống nhất an bài xử lý. Đương nhiên, đối với việc bán đấu giá để thu tiền, chúng ta cũng sẽ trích phần trăm cho người chơi.
Việc phân công hợp đồng như thế này thoạt nhìn đối với người chơi là vô cùng nghiêm khắc, thực tế mà nói, đối với người chơi hồi báo là tương đối nhiều, có vài vị chơi game kiếm được một năm hai mươi mấy vạn? không thể không nói, tập đoàn Niệm Thiên này cũng thật là mạnh bạo.
- Nếu người chơi ở trong game, làm những việc có tổn hại tới lợi ích của tập đoàn Niệm Thiên, hoặc làm trái với quy định, chúng ta sẽ đưa ra pháp luật tiến hành xử lý.
Vương quản lý hơi hơi nhỏ giọng một chút, nói tiếp:
- Người chơi thứ hai là người chơi ngoài biên chế. Loại người chơi này, song phương không cần phải làm văn bản ước thúc gì cả, người chơi trong [Vận Mệnh] tự do phát huy khả năng, trang bị, vũ khí đều do người tự xử lý, đối với hoạt động của bang hội Niệm Thiên cũng có thể không tham gia. Nhưng có một chút việc người chơi ngoài biên chế phải tuân thủ, chính là không thể nào đối địch với bang hội Niệm Thiên. Đương nhiên, làm người chơi ngoài biên chế yêu cầu của chúng ta đối với hắn rất thấp, tương đối mà nói, chúng ta không thể cung cấp lương bổng. Chúng ta chỉ có thể cấp cho người chơi ngoài biên chế toàn bộ tin tức trong game, giải quyết vấn đề ăn ở. Mặt khác, người chơi ngoài biên chế thử việc một tháng, nếu như biểu hiện tốt có thể chính thức chuyển thành người chơi chính thức, nếu không tốt thì phải …
Vương quản lý xin lỗi cười cười nói:
- Như vậy thực xin lỗi, chúng ta chỉ có thể mời ngươi bỏ của chạy lấy người..
Đối với đãi ngộ của người chơi ngoài biên chế, Mộ Dung Tiểu Thiên trong lòng không còn lời nào để nói, chỉ cần không tổn hại tới lợi ích của tập đoàn Niệm Thiên, được ăn uống trong vòng một tháng, hơn nữa được cung cấp đầu khôi chơi game, hắn là nói tập đoàn Niệm Thiên này mười phần hào phóng. Mình thật sự cũng chỉ muốn tới đây kiếm ngày ba bữa cơm mà sống thôi? Cái này cũng không phải là kỳ vọng của chính mình nha!
Sự thật ở trước mắt, rõ ràng như con rận trên đầu người hói vậy, người chơi đã có kinh nghiệm đều có thể nhận làm người chơi ngoài biên chế, đã là sự khai ân của tập đoàn Niệm Thiên rồi.
Nên dũng cảm lưu lại? hay là im lặng rời đi? Mộ Dung Tiểu Thiên lâm vào tiến thoái lưỡng nan.
Thế sự vô thường, biển trời mênh mông, người đi nhà trống rượu đoạn trường, đi cũng không nỡ, lưu cũng không đành, thật là bất đắc dĩ mà.
- Anh gì ơi, anh có thể lưu lại.
Thanh âm như chuông bạc vang lên. Cô gái khôn khéo nhìn ra được tâm tư của Mộ Dung Tiểu Thiên:
- Trong game [Vận Mệnh] này cũng không rõ ràng cho lắm, cho dù đối với game thủ chuyên nghiệp cũng không có ưu thế nào quá lớn, mọi người hẳn là có bắt đầu ngang nhau à.
Diệp Mẫn vươn ngọc thủ trắng như tuyết, nhẹ nhàng vuốt tóc trên trái, lộ ra vẻ cười ngọt ngào, thanh âm cũng ngày càng ngọt:
- Không gian phát triển bên trong [Vận Mệnh] là rất lớn, cơ hội vô hạn, trong khu Trung Quốc này chiếm giữ tổng cộng vượt quá sáu triệu đầu khôi, có thể nói trên thế giới có rất nhiều tập đoàn xí nghiệp lớn, đều xem trọng tài khoản trong game này. Cho nên, anh cứ vào xem trước đi? Nếu phát triển thật tốt, chúng ta tùy thời đều có thể ký kết hợp đồng với anh, có thể trả cho anh lương bổng hậu đãi. Đương nhiên, đến lúc đó, anh cũng có thể lựa chọn tự do phát triển, chẳng qua, khi rời đi mời anh đừng quên trả tiền tin tức đầu khôi, cùng với phí dụng…
Diệp Mẫn ngọt ngào mỉm cười, thanh âm ngày càng thêm mê người.
- Ha ha!~ Trong đại sảnh mọi người đều bị lời nói hai hước nghịch ngợm của Diệp Mẫn làm cho chọc cười, tràng diện trở nên nhẹ nhàng hài hòa hơn rất nhiều.
Mộ Dung Tiểu Thiên xoa bóp túi tiền của mình, chỉ có 10 đồng nhân dân tệ, hung hăng gật đầu cái. Ít nhất, không cần phải lo ngày ba bữa mà phát sầu, ký đã rồi tính sau đi.
- Vương quản lý, thông báo tuyển dụng tới giờ là chấm dứt đi.
Diệp Mẫn nhìn đồng hồ treo tường:
- Thời gian [Vận Mệnh] bắt đầu đã không còn nhiều thời gian lắm, chúng ta còn có một số việc phải dặn dò người chơi.
- Tốt!~ Vương quản lý đứng dậy gật đầu, thu thập đống giấy tờ trên bàn, đưa một tờ giấy cho Mộ Dung Tiểu Thiên nói:
- Tiểu tử, bản kê khai này cậu cứ cầm lấy trước đi, chờ khi nào rảnh thì điền vào cho ta cũng được.
- Thực quan trọng lắm sao?
Mộ Dung Tiểu Thiên tiếp nhận bảng kê khai hỏi lại.
Diệp Mẫn tiếp nhận nói:
- Vậy thì không phải, trong thông báo tuyển dụng của tập đoàn chúng ta người chơi ngoài biên chế không cần điền vào bản kê khai cũng được. Chúng ta đều có đánh các số hiệu, chờ khi các vị đặt tên trong game xong, chúng ta sẽ đăng kí bằng những tên các vị dùng trong game, lấy tên trong game mà gọi các vị. Dù sao, các vị một thời gian rất dài sau này, đại bộ phận thời gian đều là sinh hoạt trong [Vận Mệnh] mà thôi.
Diệp Mẫn nói xong, cánh tay xinh đẹp vẽ lên một đường cong tuyệt vời, nhẹ nhàng phất phất:
- Mọi người xin đi theo ta lên tầng đi thôi, còn có nửa giờ nữa [Vận Mệnh] sẽ bắt đầu.
Mộ Dung Tiểu Thiên tiếp nhận tấm card do Vương quản lý đưa cho mình, chỉ thấy mặt trên viết:
Nhân viên ngoài biên chế của Niệm Thiên tập toàn.
Nghề nghiệp: Người chơi ngoài biên chế trong game [Vận Mệnh]
Số thứ tự: 9567
- Người anh em, cám ơn cậu.
Mộ Dung Tiểu Thiên đưa tay kéo nam sinh nhỏ bé đang chuẩn bị đi vào trong hành lang.
- Khách khí cái gì, em chỉ nói vài lời thật sự mà thôi.
Nam sinh nhỏ bé kia lại duỗi tay vỗ vỗ bả vai Mộ Dung Tiểu Thiên.
- Anh tìm một cái ghế ngồi xuống cho chú vỗ, thế nào?
Hai người đều cười rộ lên…
- Em tên là Dương Tùng..
- Anh tên là Mộ Dung Tiểu Thiên…
Quyển I: Thương Mang
Tác giả: Quan Trào
Chương 3: Bàn làm việc của ta số 9567.
Người Dịch: Đạo Tặc Công Hội
Nguồn: Thiên Địa Môn(vip.******.vn)
Mộ Dung Tiểu Thiên đi tới tầng hai, nhân viên tiếp đón nhìn card đánh dấu số hiệu trong tay hắn, lại nói cho hắn biết hắn ở tầng 4, mà Dương Tùng được đánh số 9566 tự nhiên ở cùng một chỗ với hắn.
Mộ Dung Tiểu Thiên cùng Dương Tùng dùng thang máy đi lên trên tầng bốn.
- Ai, cái máy dùng để dưỡng sinh cho người chơi chuyên nghiệp thật sự là thích ngây người.
Dương Tùng nhìn mấy cái máy dưỡng sinh ở tầng hai, nhìn những game thủ chuyên nghiệp này mà hâm mộ không thôi.
- Máy dưỡng sinh cùng đầu khôi có gì khác nhau sao?
Mộ Dung Tiểu Thiên mở miệng hỏi.
- Người cao to, ngay cả chuyện này mà anh cũng không biết sao!
Dương Tùng trán nổi lên một đường nếp nhăn, buồn bực trợn tròn mắt nhìn nói:
- Thời gian bên trong [Vận Mệnh] giống như thời gian ngoài hiện thực của chúng ta. Chúng ta bình thường mỗi ngày login, chỉ có thể kiên trì được hơn 12h đã là không tồi rồi, mà người chơi dùng máy dưỡng sinh, trong quá trình chơi game có thể tự nhiên được máy dưỡng sinh bổ sung thể lực cùng dinh dưỡng, một ngày có thể login được 16 tới 18 giờ tuyệt đối không thành vấn đề, hơn nữa, máy dưỡng sinh còn bao gồm cả toàn bộ tin tức về đầu khôi bên trong nữa.
- Trong [Vận Mệnh] có hạn chế thời gian login hay sao?
- Việc này không có, chỉ cần ngươi có thể trụ được, một năm online cũng được không ai quản ngươi.
Dương Tùng tức giận nói.
- Thế này hay đó.
Mộ Dung Tiểu Thiên sắc mặt thoải mái cười nói:
- Ta đây thân thể kháng bổng, ăn cơm kháng hương, (khỏe mạnh)một ngày ngủ hơn 4h là đủ rồi.
- Hắc hắc không nhìn ra anh lại có thể nói những lời có “dinh dưỡng” tới như vậy.
Hai người cười ha ha, trêu chọc nhau đi vào trong đại sảnh công tác của tầng bốn.
Toàn bộ trong đại sảnh được sắp xếp hơn một ngàn bàn làm việc, trên bàn bày biện toàn bộ đầu khôi cùng máy tính. Trước bàn là hàng rộng những dãy ghế sô-pha, trên bàn trà bên cạnh sô-pha là một bộ điện thoại, một dụng cụ dùng để đánh dấu thẻ bài, ngoại trừ mỗi người tiến tới đánh số card của mình ra, còn phải viết lên số điện thoại của mình.
Mộ Dung Tiểu Thiên tìm được bàn làm việc của mình, đặt mông ngồi xuống trên ghế sô-pha:
- Ha ha, cũng không tồi…
- Niệm Thiên tập đoàn đúng là tài đại khí thô(giàu có) à.
Dương Tùng nằm ở bên cạnh Mộ Dung Tiểu Thiên, ngồi trước bàn làm việc.
Lúc này, mấy chục nhân viên mặc đồng phục lao động của tập đoàn Niệm Thiên đi vào trong đại sảnh, trong tay cầm một chuỗi chìa khóa, mỗi một cái bàn làm việc được phân phát chìa khóa tới tay các người chơi, còn nó cái gì đó.
Rất nhanh, nhân viên đi tới trước mặt Mộ Dung Tiểu Thiên, đưa vào tay Mộ Dung Tiểu Thiên tư liệu cùng chìa khóa nói:
- 9567, đây là chìa khóa phòng cùng các tư liệu về [Vận Mệnh], mặt khác mỗi tầng của chúng ta đều có phòng ăn cùng phòng giặt quần áo, chỉ cần ngài mang card của mình tới, ở nhà ăn 24/24 đều có phục vụ ăn uống miễn phí cho ngài, đồng thời quần áo của ngài có thể mang tới phòng giặt quần áo để giặt. Đương nhiên, giặt quần áo cũng phải thu phí dụng nhất định. Mặc khắc, trên bàn làm việc của ngài có đánh số, có phục vụ điện thoại, ngài có gì cần, có thể tùy thời gọi điện thoại liên hệ cho chúng ta. Được rồi, ta sẽ không làm chậm trễ thời gian quý báu của ngài nữa, chúng ngài có những giờ phút vui vẻ bên trong [Vận Mệnh].
Nhân viên mỉm cười, hướng về phía Mộ Dung Tiểu Thiên gật đầu, sau đó rời đi.
Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn thời gian, còn có mười phút nữa, [Vận Mệnh] sẽ bắt đầu, vẫn là nên xem trước tư liệu một chút đi.
Tư liệu mặt trên viết chính là những từ ở trên tờ thông báo tuyển dụng đã xem qua, trực tiếp bảo qua, tới xem những nội dung ở bên dưới.
[Vận Mệnh] chức nghiệp ẩn tàng: không rõ.
[Vận Mệnh] nhiệm vụ che dấu: không rõ.
[Vận Mệnh] nhiệm vụ không thể hoàn thành: không rõ.
[Vận Mệnh] nghề nghiệp sinh hoạt của người chơi… chưa từng nhìn qua.
[Vận Mệnh] bình thường có ba nghề nghiệp: Chiến sĩ, Ma pháp sư, Triệu hoán sư.
Thuộc tính điểm lúc ban đầu: 20 điểm, hệ thống phân phối chia đều. Về sau mỗi lần thăng một LV, có bốn điểm thuộc tính phân phối, do người chơi tự do phân phối.
Điểm chuyển đổi của các thuộc tính nghề nghiệp.
Lực lượng: công kích giá trị = 1:10 nhanh nhẹn: tốc độ giá trị = 1:10
Trí lực: ma pháp giá trị = 1:10 , thể chất: sinh mệnh giá trị = 1:10
Cảm giác: giá trị thu hút.
Ngộ tính --- thuộc tính ban đầu =0, có thể đề cao tốc độ thăng cấp kỹ năng, phương pháp cụ thể không rõ.
May mắn --- thuộc tính ban đầu =0, có thể gia tăng trang bị, vũ khí rơi ra, làm chậm lại thời gian hoàn thành nhiệm vụ khó khăn. Phương pháp cụ thể không rõ.
Mị lực --- thuộc tính ban đầu = 1, mỗi một điểm thuộc tính có thể mang lại một hero. Hero có thể chiêu một ở các quán bar trong thành. Phương pháp cụ thể: Chỉ có thể đạt được ở trong những nhiệm vụ không thể hoàn thành (bất khả thi), chỉ số khó khăn: cấp SSS.
Khái quát tình huống ban đầu của ba loại nghề nghiệp.
1: Chiến sĩ:
LV: 0
Lực lượng: 5
Nhanh nhẹn: 5
Trí lực: 5
Thể chất: 5
Ngộ tính: 0
May mắn: 0
Mị lực: 1
Danh vọng: 0
Công kích: 50
Tốc độ: 50
MP: 50
HP: 50
Kỹ năng: không
Hero hiện có: 0
Hero có thể mang: 1
Chức vị: liệt đẳng binh.
2: Ma pháp sư:
LV: 0
Lực lượng: 5
Nhanh nhẹn: 5
Trí lực: 5
Thể chất: 5
Ngộ tính: 0
May mắn: 0
Mị lực: 1
Danh vọng: 0
Công kích: 50
Tốc độ: 50
MP: 50
HP: 50
Kỹ năng: không.
Hero hiện có: 0
Hero có thể mang: 1
Chức vị: Liệt đẳng binh.
3: Triệu hóa sư.
LV: 0
Lực lượng: 5
Nhanh nhẹn: 5
Trí lực: 5
Thể chất: 5
Ngộ tính: 0
May mắn: 0
Mị lực: 1
Danh vọng: 0
Công kích: 50
Tốc độ: 50
MP: 50
HP: 50
Kỹ năng: không.
Sủng vật: không
Hero hiện có: 0
Hero có thể mang: 1
Chức vị: Liệt đẳng binh
…..
- Người cao lớn, anh chọn nghề nghiệp gì thế?
Dương Tùng quay đầu nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên.
- Không quan trọng, nghề nghiệp nào cũng có sở trường riêng, rất khó phân ra ưu khuyết.
Mộ Dung Tiểu Thiên nhún vai, vẻ mặt không chút biểu tình, buông tư liệu thoải mái dựa vào ghế sô-pha.
- Tổng bộ của [Vận Mệnh] cũng thật là, ngay cả kỹ năng nghề nghiệp cũng không công bố, làm cho người ta căn bản không nhìn ra hướng phát triển sau này của các nghề nghiệp.
Dương Tùng căm giận bất mãn.
- Ha ha!~ Mộ Dung Tiểu Thiên nở nụ cười:
- Như vậy mới công bình chứ, dù sao mọi người cũng đồng thời mò mẫm đoán bừa là được.
- Coi anh nói cái gì vậy, không có một chút tố chất của game thủ chuyên nghiệp tí nào cả. Người cao lớn, em thật kinh thường anh.
Dương Tùng nói xong liền làm cái động tác khinh bỉ kinh điển.
Mộ Dung Tiểu Thiên không cam lòng yếu thế, vươn ngón tay cái chỉ vào Dương Tùng:
- Chú em có tố chất cao sao không ngồi vào máy dinh dưỡng? nói trắng ra là, còn không phải giống ta sao, cũng là ngoài biên chế sao, ha ha…
- Đau thật!~ Dương Tùng vẻ mặt nhụt chí, thân mình lùi lại, lui về ghế sô-pha.
- Ta quyết định, làm chiến sĩ. Tiểu tử về sau xem anh mày một đao đánh bật người, nổi danh lập vạn đi.
Mộ Dung Tiểu Thiên càng cười càng đậm, hăng hái đưa tay làm cái động tác bổ chém đao.
- Người cao lớn, anh đừng có làm ra vẻ thế nữa, không đẹp chút nào cả.
Dương Tùng hai mắt tỏa sáng, vừa rồi uể oải dường như biến mất:
- Em theo Triệu Hoán Sư, xem em điều về hai đầu cự long, đuổi theo anh cắn cạp cạp cạp cạp vào mông anh cho coi…
Mộ Dung Tiểu Thiên tức giận trắng mắt liếc nhìn tiểu tử Dương Tùng đang đắc ý một cái:
- Mặc kệ tiểu tử ngươi, cứ chậm rãi mà say mê đi, ta muốn tiến vào trong [Vận Mệnh] kiếm tiền, tiền tiền tiền, ta tới đây….”
Last edited by Lythongcz; 27-05-2010 at 11:25 PM.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Người Dịch: Đạo Tặc Công Hội
Nguồn: Thiên Địa Môn(vip.******.vn)
Mộ Dung Tiểu Thiên nói xong, không hề để ý tới ý dâm của Dương Tùng, cầm lấy toàn bộ đầu khôi đưa lên đầu. Chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm lại, không nhìn thấy một cái gì, thanh âm của hệ thống vang lên bên người:
- Hoan nghênh ngài đã gia nhập vào hành trình [Vận Mệnh], một khi như vậy ngài đã trở thành một thành viên của [Vận Mệnh], ngài lựa chọn [Vận Mệnh], [Vận Mệnh] cũng sẽ lựa chọn ngài, một khi xác định, bất luận người nào cũng không thể thay đổi, không thể đánh cắp, ngài xác định lựa chọn không?
- Xác định! ~ Mộ Dung Tiểu Thiên trả lời.
- Vân tay đã kiểm nghiệm xong, thủ tục hoàn tất….
- Mống mắt đã kiểm nghiệm xong, thủ tục hoàn tất…
- DNA đã kiểm nghiệm xong, thủ tục hoàn tất.
……
- Chúc mừng ngài, tài khoản của ngài đã được xác định, thời gian trò chơi bắt đầu còn có vài phút nữa, mong ngài kiên nhẫn chờ đợi.
10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1 Trò chơi bắt đầu.
Ánh sáng trắng lóe lên, trước mắt Mộ Dung Tiểu Thiên một khoảng sáng ngời, bản thân mình đang ngồi trên một thảo nguyên xanh tươi bát ngát mênh mông. Trời xanh, mây trắng, dãy nũi xa xa, đàn đàn ngưu dương, cấu thành một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp.
Gió nhẹ thổi qua thảo nguyên, cảnh xuân tươi đẹp.
- Xin chào, ta là tiếng nói của trí não trong [Vận Mệnh], mời ngài chọn tên gọi trong game.
Một thiên sứ xinh đẹp hiện ra trước mắt Mộ Dung Tiểu Thiên, thanh âm tuyệt vời như tiếng đàn làm say mê tâm trí hắn.
Ánh mắt Mộ Dung Tiểu Thiên trong nháy mắt tiếp xúc với trí não, bao nhiêu đau đớn bấy lâu chôn dấu trong lòng nhiêu năm nay lại chợt hiện lên.
Nhã Thi? Tiếng nói của trí não sao mà giống của Nhã Thi ngày xưa thế. Tình cảm ngày xưa kéo Mộ Dung Tiểu Thiên trở về mười bốn năm trước, đó là lần đầu tiên hắn gặp gỡ Nhã Thi…
“Đánh chết hắn…”
“Đánh đi.”
“Tuổi còn nhỏ mà không chịu học hành, lại chỉ học đi ăn trộm đồ của người ta.”
“ Đúng đúng, phải giáo huấn tên trộm này một trận.”
Một đám người vây quang Mộ Dung Tiểu Thiên lúc đó mới mười bốn tuổi không ngừng đánh đập.
Mộ Dung Tiểu Thiên thân thể cuộn tròn nằm trên mặt đất, hai tay ôm chặt lấy đầu, cắn chặt răng, mặc cho đám người này đánh không ngừng, cũng không kêu lên một tiếng.
“Các người đừng đánh nữa.” Một thanh âm sợ hãi làm đám người thức tỉnh.
“Quên đi, đừng đánh nữa, không thì chết người đó.” Một nam nhân lớn tuổi nói với mọi người: “ Tất cả mọi người trở về đi, xem ra tiểu tử này cũng đáng thương lạ, lần này tạm tha cho hắn đi.”
Đám người chậm rãi rời đi, Mộ Dung Tiểu Thiên gian nan đứng lên, tuổi đời còn nhỏ nhưng trong mắt hiện lên vẻ đau thương cùng cô tịch.
“Trên đầu anh chảy máu kìa.” Thanh âm khiếp sợ kêu lên, cô gái rụt rè đưa tới cho Mộ Dung Tiểu Thiên một chiếc khăn tay màu trắng như tuyết: “Lau máu đi, anh, vì sao anh lại đi lấy trộm đồ của người khác vậy?”
Mộ Dung Tiểu Thiên lạnh lẽo đẩy tay cô gái ra, xoay người gian nan bước đi. Bước ra hai bước, đột nhiên quay đầu lại, ưu thương, bất đắc dĩ, rồi lại không lòng lớn tiếng nói với cô gái: “ Ta là một tên trộm, nhưng làm người không ai muốn sinh ra đã là tên trộm đâu chứ?”
- Người chơi danh xưng: Ta Là Một Tên Trộm, có thể sử dụng, đã xác định, mời lựa chọn nghề nghiệp.
Thanh âm êm ái của trí não vang lên.
- Cái gì? Cái gì? Cô nói cái gì, cô nói tên của ta gọi là gì?
Mộ Dung Tiểu Thiên giật mình từ trong mộng tỉnh lại.
- Ta Là Một Tên Trộm à!
Trí não nghịch ngợm nhắc lại.
Mộ Dung Tiểu Thiên trên trán hiện lên một tia hắc tuyến, cuống quít cầu xin:
- Thiên sứ xinh đẹp, cái này không tính, có thể đổi lại danh xưng cho ta được không?
Trí não khẽ lắc đầu:
- Thực xin lỗi, [Vận Mệnh] không giống các trò chơi khác, một khi đã xác định số liệu thì không có biện pháp gì thay đổi.
Mộ Dung Tiểu Thiên hối hận cũng không còn cách nào, đành phải chịu không biết làm sao: “ Đều tự trách mình không cẩn thận thôi.”
- Nghề nghiệp của ngài đã xác định, căn cứ vào số hiệu ngài đăng kí sắp xếp, ngài sinh ra ở Tân thủ thôn số 110.
- Trời ơi, trời ạ, ngài không phải đang đùa giỡn ta chứ.
Mộ Dung Tiểu Thiên sắc mặt bi thiết thốt ra tiếng, buồn bực tới cực điểm:
- Thiên sứ xinh đẹp, đáng yêu, xinh đẹp, hào phóng, thiện lương, MM(muội muội), van xin ngài, cho ta sinh ra ở nơi khác đi.
Mộ Dung Tiểu Thiên vừa loạn hô, vừa không ngừng vái lạy.
Trí não bị hành động của Mộ Dung Tiểu Thiên chọc cười:
- Ngài… người này cũng thật quái dị, sinh ra ở nơi nào có quan hệ gì, tất cả tân thủ thôn này đều giống nhau tất cả mà.
Mộ Dung Tiểu Thiên nhấc tay che lại khuôn mặt đau khổ của mình nói:
- 110 là số của cảnh sát mà, ngài đem ta một tên có danh xưng là Ta Là Một Tên Trộm tới đây, không phải là muốn ta ra làm sao mà ra ngoài được đây.
- Khanh khách, khanh khách!~ trí não cười run rẩy cả người, lắc đầu nói:
- Ta thực đồng tình với ngài, nhưng là số liệu không thể thay đổi. Như vậy đi, xem ra ngài thấy ta thì thất hồn lạc phách mới đọc sai danh xưng, ta có thể cho phép trong phạm vi có thể, có thể nói cho ngài biết một số tư liệu liên quan tới [Vận Mệnh], ngài có gì muốn hỏi cứ hỏi ta.
- Ta muốn thần khí.
Mộ Dung Tiểu Thiên nói chuyện, thanh âm có chút run rẩy:
- MM xinh đẹp, nói cho ta biết phải lấy thần khí như thế nào. Cho ta thần khí, đừng nói tên là Ta Là Một Tên Trộm, dù kêu là Ta Đây Trời Sinh Là Tên Trộm, ta cũng đồng ý.
- Có thể sao!~ thiên sứ xinh đẹp huy huy đôi cánh, hình ảnh như phiêu miểu tiên tử trổ mã phong trần, siêu trần thoát tục.
- Thật sự?~ Mộ Dung Tiểu Thiên con mắt tỏa sáng ngời, như ngôi sao sáng tỏa trong bầu trời đêm vậy.
- Trên người Boss siêu cấp LV 99, cứ tới lấy đi.
- Ngài nói vậy không phải đùa giỡn ta sao.
Mộ Dung Tiểu Thiên tâm như diều đứt dây, càng thổi càng thấp, rõ ràng đã đặt mông ngồi xuống đất, buồn bực thở dài:
- Hoa không phải hoa, sương không phải sương, đi cũng không biết làm sao, ở lại cũng không biết làm thế nào, đi hay lưu lại thật bất đắc dĩ à.
- Nhìn không ra, ngài vẫn còn rất có tài à.
- Có tài, tài gì? Tài quan tài thì có.
Mộ Dung Tiểu Thiên trừng mắt nhìn:
- MM, đừng có khen đểu ta nha? Ta chưa tốt nghiệp trung học, một tên lưu manh thuần thất học nhất à.
- Thất học nhìn không ra, nhưng lưu manh thì đúng là có chút.
Trí não cất tiếng cười như chuông bạc:
- Nói mau, còn vấn đề gì, không đúng sự thật…
- Được rồi!~ Mộ Dung Tiểu Thiên cắt ngang tiếng nói của trí não, từ mặt đất đứng lên:
- Ta thận trọng, thập phần thận trọng, vô cùng thận trọng hỏi ngài hai vấn đề này, hy vọng lần này ngài không đùa giỡn ta nữa.
- Ngài nói!
- Thứ nhất, danh vọng có lợi ích gì? Thêm điểm như thế nào. Thứ hai, chức vị tăng lên như thế nào? Tăng lên có chỗ tốt gì?
- Mua các cửa hàng, đất đai ở trong các thành phố lớn trong [Vận Mệnh] đều phải có danh vọng nhất định. Danh vọng có rất nhiều phương pháp để kiếm thêm, tỷ như phát hiện ra bản đồ bị che dấu, người thứ nhất giết sạch Boss, cùng với việc hoàn thành các nghề nghiệp che dấu,…đều có thể dành được danh vọng. Chức vị đạt được được quyết định bởi số hero mà người chơi đẹp phép mang theo. Mang theo càng nhiều hero thì chức vị ngày càng cao. Chức vị đối với người chơi có hai ưu đãi lớn: thứ nhất. người chơi có chức vị càng cao, ở các cửa hàng NPC trong các thành phố lớn mua vật phẩm càng được tiện nghi; thứ hai, các hội trưởng đại bang hội chức vị càng cao, trong chiến tranh các bang hội có khả năng mua được càng nhiều NPC binh lính hớn.
Trí não trả lời xong, tinh nghịch nháy mắt vài cái với Mộ Dung Tiểu Thiên nói:
- Kỳ thật, hai vấn đề yêu cầu của ngài, có thể tìm được trên trang web chính thức của [Vận Mệnh].
- Ta ngã!~ Mộ Dung Tiểu Thiên thật muốn dùng hai chân mình đá vài cái, đương nhiên, nếu có thể thì mới nói.
- Ngài đã có tên, nghề nghiệp cũng đã xác định, xin hỏi ngài điều chỉnh dung mạo trong trò chơi như thế nào?
- Hạ xuống 100 phần còn có 10 đi.
Mộ Dung Tiểu Thiên ngẫm lại trả lời.
- Dung mạo đã điều chỉnh thành công, xin hỏi ngài có muốn tiến vào trò chơi hay không?
- Không cần, ta còn phải tới chính phủ nhân dân đòi lại công đạo danh xưng trong trò chơi nữa.
Mộ Dung Tiểu Thiên vẻ mặt uể oải, tự giễu trêu chọc.
- Tốt lắm, khi ngài login lại, sẽ trực tiếp tiến vào trò chơi, chúng ngài có một lữ trình với [Vận Mệnh] vui vẻ.
Tiếng nói của trí não vừa dứt, Mộ Dung Tiểu Thiên trước mắt liền tối sầm lại, rời khỏi trò chơi?
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Người Dịch: Đạo Tặc Công Hội
Nguồn: Thiên Địa Môn(vip.******.vn)
Mộ Dung Tiểu Thiên gỡ đầu khôi xuống, đưa mắt nhìn bốn phía quanh đại sảnh làm việc, bừng tỉnh như cách một thế hệ vậy, cảnh tượng hình ảnh trong [Vận Mệnh] giống như thật, trong lòng nổi lên khác thường nhè nhẹ. Rốt cuộc [Vận Mệnh] có phải là nhân sinh chân thật không? Hay là hư ảo trong trò chơi? Mộ Dung Tiểu Thiên âm thầm ai oán.
Mọi người trong đại sảnh đã sớm gỡ đầu khôi xuống, mỗi một bàn làm việc, đều có thể thấy các nhân viên của tập đoàn Niệm Thiên đang khẩn trương đăng kí tên gọi của người chơi cùng với nơi sinh.
- Anh ơi, đúng là rất chân thật, em có cảm giác như xuyên qua thời không gặp một người vậy.
Thấy Mộ Dung Tiểu Thiên cởi đầu khôi xuống, Dương Tùng cao giọng hô to, trong mắt lóe lên hào quang kích động.
Mộ Dung Tiểu Thiên yên lặng gật đầu, lúc này tâm tình của hắn không thể vui lên được chút nào.
9561
- Duy Ngã Độc Tôn, Tân thủ thôn số 56.
9562
- Kiều Dương Tự Thủy, Tân thủ thôn số 217.
Theo đăng ký của nhân viên, thanh âm trả lời của các người chơi ngày càng gần, Mộ Dung Tiểu Thiên tâm cũng ngày càng phát hoảng. Danh xưng chết tiệt, Tân thủ thôn 110 chết tiệt, Mộ Dung Tiểu Thiên âm thầm mắng.
9566
- Cảnh Sát Nhân Dân, Tân thủ thôn số 110.
Dương Tùng đứng lên lớn tiếng trả lời, đắc ý nhìn chung quanh.
“Oanh!” Mộ Dung Tiểu Thiên cảm thấy trong đầu một trận choáng váng, một đạo hắc tuyến hiện lên trên trán, hoàn toàn tuyệt vọng. Con mẹ nó, Dương Tùng, mày chọn cái danh xung gì không chọn, lại chọn ngay cái tên Cảnh Sát Nhân Dân, cố tình muốn đối chọi cũng lão tử sao, lại còn ở Tân Thủ thôn số 110 nữa chứ.
9567
- Ta Là Một Tên Trộm, Tân thủ thôn số 110.
Mộ Dung Tiểu Thiên không biết làm sao phải nhẹ giọng trả lời.
“Ha, Ha!” trong đại sảnh một mảnh cười vang, ngay cả nhân viên cũng không nhịn được cười rộ lên.
- Tên trộm à không …phải gọi là anh Tặc mới hay, anh sinh ra ở nơi nào không sinh, lại chẳng tới Tân thủ thôn số 110 của cảnh sát nhân dân chúng ta.
Dương Tùng ôm bụng cười đến nằm ngửa ra ghế sô-pha.
- Không được gọi ta là anh Tặc.
Mộ Dung Tiểu Thiên đứng lên điên cuồng hét về phía Dương Tùng một tiếng:
- Bảo ta là Thiên tử, tiểu Thiên, anh Thiên đều được, gọi ta là anh Tặc lần nữa ta đập gãy răng chú đấy.
Mộ Dung Tiểu Thiên nói xong, không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc trong đại sảnh, vẻ mặt xấu hổ, dường như trốn tránh, mạnh mẽ cầu đầu khôi đặt lên đầu. “Ài, vẫn nên chạy nhanh vào trong trò chơi đi, ngây ngốc ở bên ngoài càng mất mặt.” Tiểu Thiên buồn bực nghĩ thầm.
Trước mặt ánh sáng trắng lóe lên, Mộ Dung Tiểu Thiên tiến vào trong Tân Thủ thôn số 110. Trong thôn lúc này người đã thật nhiều, rộn ràng nhốn nháo, náo nhiệt phi thường, có vẻ có chút lộn xộn, còn có người chơi không ngừng sinh ra ở trong thôn nữa.
Tất cả người chơi đều mặc bộ đồ vô thuộc tính, bố y, giày vải, vẻ mặt vui vẻ, vội vã bận rộn, chạy quanh các nơi.
“Trước hết mình đi tìm hiểu một chút đã.” Mộ Dung Tiểu Thiên thì thào tự nói, còn chưa khôi phục lại vẻ mặt xấu hổ, lôi ra bảng thuộc tính.
Tính Danh: Ta Là Một Tên Trộm.
LV: 0
Nghề nghiệp: Chiến sĩ.
Lực Lượng: 5
Nhanh nhẹn : 5
Trí lực: 5
Thể chất: 5
Công kích: 50
Tốc độ: 50
MP: 50
HP: 50
Ngộ tính: 0
May mắn: 0
Mị lực: 1
Danh vọng: 0
Kỹ năng: 0
Hero hiện có: 0
Hero có thể mang: 1
Chức vị: Liệt đẳng binh.
“Hệ thống đại gia, ngài không thể xảy ra sai lầm gì sao? Tặng thêm một chút may mắn, mị lực, kỹ năng, vân vân ?" Mộ Dung Tiểu Thiên lắc đầu, ngẫm lại không có khả năng như vậy đâu. Tiếp theo từ trong hành trang lôi ra xem. Có 24 ô hành trang, chỉ có một thanh kiếm gỗ, ngoài ra còn có 1 kim tệ.
“Thật là quá keo kiệt đi, cũng chỉ cho người ta được một kim tệ.” Mộ Dung Tiểu Thiên bực tức tỏ vẻ bất mãn.
Kim tệ bên trong [Vận Mệnh] thật sự có thể dùng nhân dân tệ để lưu thông với nhau.
1 Tử kim tệ = 100 kim tệ ( vàng) = 1 vạn ngân tệ( bạc) = 100 vạn đồng tệ (đồng) = 100 nhân dân tệ. Đương nhiên, vì để cân bằng trong game, chức năng đổi tiền phải hai tháng sau mới mở ra.
“ Trước tiên đi đâu bây giờ? Hay là đi lung tung vậy!” Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn bốn phía, thấy đại bộ phận người chơi là chạy từ trong thôn ra ngoài, cũng đi theo ra ngoài thôn xem sao.
Xuyên qua một con phố nhỏ, lướt qua một cái ngõ, liền thấy được thủ vệ cửa thôn, nhìn thấy cảnh tượng người chơi đang dùng kiếm gỗ mạnh mẽ chém những chú thỏ nhỏ nhảy nhót ở ngoài cửa thôn, nháy mắt có bảy tám kiếm hạ xuống. “Trời, thật là tàn nhẫn, thật khoa trương, ta có chút cảm thông cho đám thỏ này.” Mộ Dung Tiểu Thiên lắc đầu, cười cười hắc hắc kỳ quái.
- Anh ơi, em đói quá, cho em một đồng vàng đi, em đã mấy ngày nay không có ăn gì rồi.
Trong một ngõ nhỏ ở ngã rẽ bên cạnh có một cô bé tám chín tuổi, trên người mặc một bộ quần áo cổ xưa vá chằng vá đụp, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy vàng vọt, một ánh mắt cầu xin, có chút sợ sệt nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên.
Mộ Dung Tiểu Thiên nghe thấy tiếng chấn động quay đầu nhìn lại, ánh mắt kia làm cho cước bộ của hắn không di chuyển được nửa phần.
Vì sao trong trò chơi cũng làm cho người ta thật sự cảm thấy thương xót xót thương? Chẳng lẽ là [Vận Mệnh] cho người ta gợi ý là suy diễn về cuộc sống hàng ngày sao? Mộ Dung Tiểu Thiên tình cảm đã đóng băng nhiều năm phút chốc trào dâng trong tâm khảm, ưu thương đau đớn dấu tận sâu trong đáy lòng dâng lên làm khuôn mặt hắn có chút vặn vẹo…
Đường phố, lạnh ngắt không một bóng người, chỉ có Mộ Dung Tiểu Thiên mới có mười hai, mười ba tuổi bước chân nặng nề vuốt mặt xuống đường, trên khuôn mặt non nớt đầy vẻ tang thương cùng chán đời.
Mẹ hắn khi sinh ra em út Tiểu Phong thì khó sinh mà tạ thế, cha hắn gian nan ngậm đắng nuốt cay mà nuôi nấng ba đứa nhỏ. Cuộc sống vốn đã khốn khổ bấp bênh, ba tháng trước cha hắn bệnh mất đi làm hoàn toàn sụp đổ. Trong ba tháng ngắn ngủi, Mộ Dung Tiểu Thiên nếm đủ cả lòng người đổi thay, nhân tình mỏng như tờ giấy.
Ngẫm lại lời nói của cái tên mập mạp chết tiệt trong đơn vị của cha hắn khi còn sống, tự tôn của Mộ Dung Tiểu Thiên như bị trăm ngàn lưỡi đao chém thành hàng ngàn hàng vạn mảnh nhỏ.
“Chúng tao là một xí nghiệp, cũng không phải là tổ chức từ thiện, mày về sau đừng có tới nơi này làm phiền chúng tao nữa.”
Gió, thổi đi nước mắt đang chảy xuống của hắn, ánh sáng trên trời cao lóe ra cô độc vĩnh hằng.
Mộ Dung Tiểu Thiên bước đi nặng nề, đẩy cửa vào trong nhà.
“Anh ơi, em đói quá.” Mộ Dung Tiểu Ý mới chín tuổi ánh mắt cầu xinh thương xót chờ đợi, Mộ Dung Tiểu Phong mới sáu tuổi cả người bẩn thỉu ngồi dưới đất khóc nỉ non, hết thảy tất cả, làm cho Mộ Dung Tiểu Thiên đau đớn tới tận tâm phế…
Đứng ở trước mặt ngươi, gió cũng lặng lẽ rơi lệ, có thể cho ta một mảnh trời riêng hay không, cho ta thay đổi vận mệnh của mình.
Thật lâu sau, Mộ Dung Tiểu Thiên từ trong suy nghĩ quay trở về, đôi mắt lộ ra vẻ ôn nhu như ánh trăng, nhanh chóng lấy một đồng vàng duy nhất trong hành trang của mình lôi ra, quan tâm đưa cho cô bé cũng không một chút chần chừ kiên định nói:
- Em gái nhỏ à, một đồng vàng này em cầm lấy đi, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày anh đều cho em một đồng vàng nhé, chờ anh ở đây.
Mộ Dung Tiểu Thiên đưa đồng vàng vào tay cô bé, quay đầu, nhẹ nhàng lau khô những giọt nước mắt trên khóe mắt ?
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương