Trong truyền thuyết, Phượng Hoàng là sứ giả hạnh phúc của thế gian, mỗi cách năm trăm năm, Phượng Hoàng sẽ mang theo tất cả niềm bất hạnh không vui cùng với cừu hận ân oán của nhân gian, dấn thân vào trong hừng hực liệt hỏa để tự thiêu, lấy sinh mệnh và kết thúc mỹ lệ để đổi lấy sự tường hòa và hạnh phúc của thế nhân. Sau khi thân thể trải qua sự thống khổ cùng cực lớn lao cùng với luân hồi, Phượng Hoàng lại có năng lực niết bàn sống lại, càng trở nên hoàn mỹ hơn, rực rỡ hơn, truyền kỳ hơn.
Một chiến sĩ cứu hỏa siêu cấp ở trong một lần cứu viện một vụ bạo động, gặp phải bom nổ mạnh làm bản thân thụ trọng thương. Hắn giống như Phượng Hoàng trong lửa đỏ niết bàn sống lại, theo sau phát hiện mình có được một loại siêu dị năng mà tất cả mọi người đều tha thiết ước mơ có được.
Một bức tranh kinh tâm động phách đã diễn ra, một chuyện xưa vô cùng cảm động đã diễn ra, một đoạn chân tình dù chết không xa rời, một nhóm những nhân vật như tiên nhân, tất cả tất cả cùng đan vào một chỗ, cùng hóa thành một đoạn Phượng Hoàng truyền kỳ vô cùng xinh đẹp như thần thoại.
Miền nam tháng ba, trời xuân ấm áp.
Thời gian sáng sớm, ánh nắng dương quang xuyên thấu qua bức màn, ôn nhu chiếu vào bức tường, có mấy loại chim không biết tên không ngừng líu lo hót, giống như nói “ Sáng sớm chim chóc có côn trùng ăn” nhìn rất là vui vẻ.
Lúc này kim giờ cùng với kim phút của đồng hồ ở cùng một vị trí, Tiếu Sở đột nhiên mở ra hai mắt, từ trên giường xoay người đứng dậy, lần nghỉ phép này thập phần khó được, nhưng vì nhiều năm quân lữ thói quen, vẫn như cũ đúng giờ đưa hắn từ trong mơ tỉnh lại.
Tiếu Sở 23 tuổi, NJ thị H thuộc chi đội đặc biệt phòng cháy, là chi đội trưởng trong trung đội, thân cao 185cm, thể trọng 75kg, dung mạo tuy rằng không tính là anh tuấn nhưng lại thập phần dễ nhìn, làn da màu cổ đồng, mày kiếm , mắt sao, thân hình cao ngất, nếu cứ như vậy đi trên đường tuyệt là giác mộng của vô số cô gái.
“ Tiểu Sở, sao thức dậy sớm như vậy? Sao không ngủ thêm chút nữa?” Chứng kiến con trai mặc quần áo thể thao chuẩn bị xuất môn, mẫu thân Mai Lâm đẩy cửa phòng ra ôn nhu hỏi, mỗi khi chứng kiến con của mình, trong lòng nàng nhịn không được nỏi lên sự kiêu ngạo, trên đời này con trai nàng là hết thảy; Trên thế giới này ngoại trừ trượng phu đã mất thì con trai nàng chính là nam nhân giỏi nhất.
Tiếu Sở quay đầu, nở ra một nụ cười sáng lạng : “ Mẹ, con đi ra ngoài chạy bộ, lập tức trở về, dừng mua đồ ăn sáng, mấy ngày này con sẽ mua.”
Chứng kiến con trai nhanh như chớp chạy xuống lầu, Mai Lâm không khỏi lắc đầu, con trai nàng cái gì cũng tốt, nhưng lại quá hiếu động, thời trung học vốn có thể thi đậu vào trường đại học tốt nhất, nhưng vì một ngày thấy trên đường có chuỵên bất bình, thấy việc nghĩa hăng hái trợ giúp làm cho một đám lưu manh đả thương, bỏ lỡ kỳ thi vào trường đại học, vốn tính toán bảo con trai thi lại, nhưng không ngờ một tháng sau, trượng phu trong một lần làm nhiệm vụ cứu hoả làm cho hy sinh, con trai có tính cách chấp nhất vì giảm đi ghánh nặng cho mẫu thân dứt khoát bỏ qua bài vở tiép nhận nhiệm vụ phụ thân làm chưa xong, mới đó mà đã sáu năm.
“ Con cái lớn đều có phúc của con cái, hài tử lớn rồi, quản không được nữa!”
Mai Lâm nhẹ nhàng thở dài một hơi, dư âm trên khuôn mặt phong vận lộ ra vẻ tươi cười, nghe nói con trai đã có một người bạn gái, không biết khi nào thì dẫn về nhà ra mắt, nếu bọn chúng sớm kết hôn một chút chắc là có thể sơm ôm một cái tôn tử, thì có thể hưởng hạnh phúc được rồi.”
****************
Tiếu Sở dọc theo đường Lâm Ấm chạy một hơi khoảng năm, sáu km, đối với lượng vận động của hắn mà nói thì căn bản không tính là cái gì, vẻn vẹn chỉ là tác dụng phát ra nhiệt thân, từ nhỏ đã luỵên tập võ nghệ, thể năng ở trung đội đặc biệt phòng cháy không có ai có thể so sánh, trong đại bỉ võ trang hàng năm của tỉnh hắn đã liên tục năm năm đứng thứ nhất.
Buổi tối hôm qua có một trận mưa nhỏ, làm cho mặt đường nhựa có chút ẩm ướt, cây cối hai bên đường cái tren phiến lá dính đầy giọt nước, trong ánh sáng mặt trời chiếu rọi, ánh xạ chiếu ra mê người.
Tiếu Sở dừng lại, hít một hơi không khí ở con sông Thanh nguyên hà thật sâu, làm cho một cỗ tươi mát động lòng người tràn đày thân thể, tinh thần lập tức thoải mái, con sông này từng làm cho thời thơ ấu của hắn trải qua rất vui vẻ, mấy năm không thấy vẫn như cũ xinh đẹp động lòng người.
Lần này về nhà kỳ thật là có hai mục đích, mục đích thứ nhất là thăm mẫu thân, mục đích còn lại là cùng bạn gái gặp nhau, ngày hôm qua trở về muốn làm cho nàng một sự vui mừng, không ngờ nhà lại không có ai, nghe nói bạn gái xin phép đi du lịch cùng với bằng hữu, hai ngày nữa mới trở về, vốn hắn định gọi điện thoại nhưng lập tức hắn đánh gãy ý tưởng này trong đầu, người với người cần phải có không gian riêng, cần phải có tôn trọng lẫn nhau, cho dù là người yêu cũng giống nhau.
Sao mấy ngày hôm trước ở trên mạng không nghe nàng nói? Nghi vấn này làm cho Tiếu Sở có chút không vui, hai người từ khi xác lập quan hệ tới nay cũng rất ít ở cùng một chỗ, nhưng là có Mail, cùng với iternet, cho nên cũng hay nói chuyện với nhau, liên hệ thập phần chặt chẽ, nhưng trường hợp này trước kia chưa có xuất hiện chuyện tương tự như vậy? Có lẽ là ta có chút đa tâm đi! Tiếu Sở đem việc không vui này bỏ khỏi đầu, Khang Mẫn là bạn học của hắn thời trung học, ngồi cùng bàn ba năm , sau khi tốt nghiệp đại học thì chủ động liên hệ với Tiếu Sở, sau này lại đến Chi đội phòng cháy của hắn, lấy danh nghĩa là vị hôn thê thăm, nàng đã được các chiến hữu trong đội sớm gọi là tẩu tử, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì “ Tháng mười một” năm nay sẽ kết hôn.
Ở tại ven đường, dưới gốc đại thụ thi triển một chút quyền cước, Tiếu sở xoay người trở về, lúc nghỉ ngơi không cần tiến hành tập luyện chuyên nghiệp, nhưng bảo trì trạng thái của cơ năng là đủ rồi.
Phía sau, trên đường người đi càng ngày càng nhiều hơn, một vài bác gái đi thể dục buổi sáng chứng kiến thân ảnh từ bên người chạy tới như bay, nhịn không được quẳng ánh mắt hâm mộ thưởng thức, tiểu tử quả thật là có tinh thần thật tốt a! Người trẻ tuổi hiện giờ toàn thành phần thức khuya dậy muộn, không có quy luật, giống như tiểu tử Tiếu Sở như vậy đã không thấy nhiều lắm, một vài bác gái đang suy nghĩ, nếu mình có con rể như thế thì quá tốt.
“ Trầm Ký Tảo Điếm Phô” Đây là một cửa hàng cách nhà hắn một vài con phố, Tiếu Sở giống như lúc bé, liền mua đồ mà mẫu thân thích ăn nhất “ Linh lung bao thang” cùng với “ Sữa đầu nành nguyên chất”, Mà chính hắn tất nhiên là hai phần, người thu tiền chính là một nàng nữ tử, dáng người cân xứng, phát dục rất khá, mái tóc đen mượt rất đẹp, buộc thành đuôi ngựa, cùng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo hợp lại cùng một chỗ, nhìn qua có chút làm cho lòng người khoan khoái, làm cho người ta nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
“ Tổng cộng là tam nguyên tiền.” Cô gái nhanh chóng điểm lên số tiền, hai tay nhanh nhẹ đóng gói lại đồ điểm tâm, miệng thì thì nói, nhanh mà không loạn.
“ Cảm ơn!” Tiếu sở hướng về đối phương mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóng ( DG: Không bù cho ta, răng ta hút thuốc đen sì ), khuôn mặt cô gái có chút tương tự với lão bản nương, chắc là nữ nhi của bà, thời gian trôi qua thật là nhanh, hoang mao nha đầu đã sớm trưởng thành đại cô nương.
Nhìn Tiếu Sở rời đi, cô gái tựa hồ cảm giác nhìn có chút quen mắt, nhưng lập tức không để ở trong lòng, nhanh chóng vùi đầu vào công tác, nàng cũng không biết, sự tình gặp nhau hôm nay chỉ bắt đầu dẫn đến chuyện xưa, nguyên bản số mệnh hai con đường song song cùng xuất hiện, không lâu sau này lại nối cùng một chỗ.
*********************
Cùng mẫu thân ăn sáng xong thì vừa qua 7h40’ sáng, đợi cho mẫu thân mang theo vẻ mặt tươi cười đi làm thì Tiếu Sở bắt đầu kế hoạch hôm nay của mình.
Bạn gái hai ngày nữa mới có thể trở về, trong nhà lại không có chuyện gì làm, chỉ có thể cùng với mấy bạn tốt thời trung học gặp lại, tiện thể tăng thêm một chút tình cảm, Tiểu Mạnh cùng với Hắc Tử cùng với mấy gã bạn tốt thời trung học, tốt nghiệp đại học xong thì trở lại bản địa công tác, hai năm không gặp, không biết hiện giờ có tốt không? Thời giạn hiện tại còn sớm không thể để các huynh đệ bỏ bê công việc, chỉ có thể chơ đến tối gặp nhau! Trại trung đội đặc biệt mấy năm, mỗi ngày ngoại trừ huấn luyện thì luôn phải chạy đông, chạy tây, bận rộn liên tục, hiện giờ đựoc nghỉ ngơi vài ngày, ngược lại cảm thấy rảnh rỗi, không biết làm gì.
Suy nghĩ nửa ngày, Tiếu sở rốt cục nghĩ tới chỗ mình muốn tới, vì thế thay đổi một bộ quần áo, đi đi đến chỗ mà mình muốn đến.
Một giờ sau, thân ảnh của hắn đã hiện ra tại cửa lớn Long uy võ giáo, cánh cửa màu đen vẫn như trước, bên trong mơ hồ truyền đến từng trận hò hét, bóng dáng của lão nhân trông cửa trước kia đã không thấy, bây giờ đổi thành một khuôn mặt trung niến đen gầy.
“ Xin hỏi Tô Bộ Qiuốc giáo luyện có ở đây không? Ta là đệ tử của người trước kia, muốn vào thăm người.” Khuôn mặt Tiếu Sở mỉm cười hỏi han, khuôn mặt lạnh nhạt của trung niên không làm ảnh hưởng gì đến hắn, ngược lại hắn có cảm giác đã trở về nhà.
“ Vậy sao! Ngươi đăng ký ở đây.” Trung niên nhân đánh giá Tiếu Sở một lần , ánh mắt hơi loé lên, khuôn mặt vẫn bảo trì sự trang nghiêm.
Tiếu Sở đến ghi tên mình xong, thuận miệng hoi: “Lão Vương trông cửa ở đâu sao không thấy?”
Trung niên nhân liếc Tiếu Sở một cái, nhưng không trả lời, xoay người quay lại chỗ ngồi, tiếp tục đọc tờ báo mà vừa rồi hắn đang đọc dở.
Tiếu sở lạnh nhạt bật cười, một chút cũng không để ở trong lòng, hắn cũng nhìn ra, người này thân mang công phu, chẳng biết tại sao lại lưu lạc đến chỗ này trông cửa, quả thật là kỳ lạ, làm cho người ta thật sự khó hiểu.
Vừa bước về phía trước đi vài bước thì nghe đến tiếng thì thào của trung niên nhân vang đến: “ Sống có gì vui, chết có gì buồn, mệnh treo một đường, sinh tử do ta.”
Câu này có chút giống thơ cũng có chút không giống, Tiếu Sở nghe được loáng thoáng vài câu, chỉ lắc đầu, cũng không có để ý.
Đi vào đại môn, một đường đi thì tất cả chuyện tình lúc trước giống như dừng lại trong đầu hắn, đồng dạng cảnh tượng, đồng dạng thân ảnh, hết thảy phảng phất giống như năm đó giống nhau, khi đó Tiếu Sử là thiếu nên tập võ nghiệp dư, hôm nay nhìn thấy đám người này thì thấy cảm giác trong lòng vẫn như cũ có chút lưu lại.
“ Sư Phụ!” Tiếu Sở hướng về thân ảnh quen thuộc hô lên một tiếng, làm cho toàn trường nhất thời an tĩnh lại, hơn mười đạo ánh mắt dừng lại trên người của hắn.
“A ! Đây không phải là Tiếu Sở sao?” Người nọ xoay người, hai mắt cẩn thận quan sát, khuôn mặt lập tức tươi cười mở ra song chưởng, không nghĩ tới Tiếu Sở bước lên hai bước, duỗi tay đánh ra một quyền.
“ Tiểu gia hoả! Cứ nhiên dám đối với ta đánh lén!”
Người nọ đem lòng ngực rụt về phía sau, tránh được một quyền, cũng lập tức huy quyền đánh ra, cùng với Tiếu Sở so chiêu cùng nhau, đám người xung quanh không khỏi có chút ngạc nhiên, gã khách không mời này là ai mà dám đánh nhau mới giáo luyện, nhìn kiểu quyền đánh ra thì thấy không có chút nào lưu thủ, chẳng lẽ có thâm cừu đại hận, bằng không bì sao lại như thế?
“ Phanh!” Trải qua hơn mười chiêu thì hai người đều đánh trúng bả vai đối phương, nhịn không được nhếch miệng kêu đau, tiện đà thở hổn hển, há mồm cười to.
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tensonhovan
Nhìn đệ tử mà mình đắc ý nhất, trong lòng Tô Bộ Quốc tràn đầy vui mừng….Trong tám năm Tiếu Sở rời đi võ giáo, hắn vẫn cảm giác rất tiếc nuối, không nghĩ thới thân thủ của tiểu tử này so với trước kia còn cao hơn, chính hắn là sư phụ nhưng vừa rồi vẫn có chút thua kém hắn.
Tiếu Sở nhếch miệng cười, cười nịnh nói: “ Sư phụ đúng là bảo đao chưa già, công phu không giảm so với năm đó!”
“ Ngươi bớt nói đi!” Tô Bộ Quốc tức giận nhìn đồ đệ liếc mắt một cái, chứng kiến vẻ mặt của Tiếu Sở không đổi sắc, trong lòng biết đối phương vừa rồi chưa ra hết toàn lực, lưu cho mình chút mặt mũi. Tục ngữ có câu: Quyền sợ trẻ”, thật sự là không già không được!
Giương mắt nhìn vào đồng hồ treo tường, thấy còn năm phút nữa là hết thời gian dạy, Tô Bộ Quốc hướng về mọi người phất tay, rõ ràng là tuyên bố nghỉ trước thời gian.
“ Hôm nay như thế nào rảnh mà đến thăm sư phụ đây?” Đẩy ra cửa phòng ngủ, Tô Bộ Quốc thuận miệng hỏi, Hắn vẫn kỳ quái, đồ đệ này vì cái gì mà rời đi võ giáo nhiều năm như vậy mà cũng không trở lại xem, cũng không có tin tức gì?
Tiếu Sở đem tình hình mấy năm qua kẻ sơ qua một lượt, Nghe nói hắn chưa học lên đại học, luôn làm ở đội phòng cháy, Tô Bộ Quốc mơ hồ cảm thấy trên người đồ đệ nhất định xảy ra chuyện gì bất hạnh, cũng không có ý truy vấn, hai thầy trò nhận thức lâu như vậy, đối với tính cách rất là hiểu rõ, tất nhiên biết cái gì nên, cái không nên hỏi.
“ Sự phụ, Mấy năm nay ta mỗi ngày đều luyện công phu của ngài dạy, nhưng tiến bộ không lớn, lần này đến đây, có hay không xem công phu mà ngài ẩn dấu, để đồ đệ khai mở nhãn giới a.”
Nghe xong câu nói, hai mắt của Tô Bộ Quốc trợn lên, tức giận nói: “ Ta biết tiểu tử ngươi vô sự không đăng tam bảo điện, nhiều năm như vậy không trở lại thăm ta, vừa đến lại muốn chuyện tốt như vậy, không có cửa đâu!”
“ Sư phụ, ngài đừng như vậy, ta hôm nay không phải tay không mà đến, người xem đây là cái gì?” Nói xong, tay phải của Tiếu Sở xuất hiện một bọc giấy, cũng không biết dấu ở địa phương nào trên người?
“ Đây là cái gì?” Khuôn mặt của Tô Bộ Quóc nhíu lại, sắc mặt so với vừa rồi có chút tốt hơn.
Tiếu Sở cười nói: “ Ngài đừng xem thường, đây chính là cực phẩm chè xuân mà năm nay mới ra, thật sự là rất quý!”
Có câu hắn cũng không nói, bao lá trà này là hắn thắng độ được của chi đội trưởng. Vì thế làm cho chi đội trưởng mấy ngày liên tục chửi khan, Tiếu sở biết sư phó mình thích trà, cho nên mới mang đến hiếu kính.
Nói xong, Tiếu Sở ngựa quen dường cũ, lấy từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ trà cụ, sau một lát mùi hương của chè đập vào mũi của Tô Bộ Quốc.
“ Sư phụ, mời dùng trà!”
Tô Bộ Quốc tiếp nhận chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, rất vừa lòng gật đầu, mãi cho đến khi uống hết chén trà, mới thở dài một hơi: “ Trà thật ngon, đáng tiếc uổng phí công phu.”
“ Không phải đâu!” Tiếu Sở khoa trương quát to một tiếng, thần tình lộ vẻ không tin.
Tô Bộ Quốc khẽ thở dài: “ Tin cũng được, không tin cũng được, tài nghệ của ta đã bị ngươi vét sạch, ta không có gì để dạy cho ngươi nữa!”
Tiếu Sở nhìn chăm chú vào sư phụ một lát, rốt cục tin tưởng sư phụ không có gì để dạy nữa, lập tức đem tiếc nuối trong lòng bỏ qua một bên, học võ cùng với kết giao bằng hữu giống nhau chỉ dựa vào duyên phận, sư phụ không có dạy, nhưng tương lai chắc còn có có cơ hội, trên thế giới này tuyệt đối có cao nhân tồn tại, bất quá duyên phận chưa tới, muốn cưỡng cầu cũng không được.
Hai người hàn huyên nửa ngày, lại ở lại ăn cơm với nhau ở phòng ăn võ giáo, uống hết chai rượu, lúc này mới lưu luyến chia tay, khi Tiếu Sở đi ra đại môn, phát hiện thấy trung niên nhân xem tờ báo mà trải qua mấy giờ rồi mà cũng chưa xem hết.
*********************
Thời gian buổi chiều, Tiếu Sở vãn đứng ở trong thư viện đọc sách, cho đến sáu ghờ chiều hắn mới nhận được một cuộc điện thoại, lúc này mới buông cuốn sách xuống bàn, hướng tới địa điểm ước hẹn đi đến.
Vừa mới tiến vào phòng, một gương mặt ngăm đen hiện ra trước mặt hắn: “ Thật tốt cho một gã Tiếu Sở, lâu như vậy không thấy, nếu không có mấy huynh đệ gọi thì chắc ngươi không đến đây phải không, hôm nay không cần nhiều, phạt uống mấy ly trước đã.”
Vừa dứt lời thì thấy trên ót của hắn đã thấy đau, quay đầu nhìn lại thì thấy Tiếu Sở cứ nhiên đã ngồi ngay vị trí của hắn, đang cười hắc hắc nhìn hắn.
“ Lão đại, ngươi như thế nào giống trước đây hay khi dễ ta.” Thần tình Hắc Tử có chút mất hứng ngồi vào bên cạnh, một bộ dạng uỷ khuất, mấy năm nay hắn ở đơn vị công tác không sai, cấp bậc đã là phó khoa trưởng, làm cho nhóm bạn bè kinh ngạc không thôi.
Tiếu Sở cùng mấy huynh đệ chào hỏi nhau một tiếng, tay cầm một ly bia, đối với Hắc Tử ở bên cạnh nói: “ Tiểu tử, ngươi đừng mất hứng, chỉ là đùa một chút thôi, ly bia này ta xin bồi tội?”Nói xong, ngưỡng cổ đem ly bia đổ vào miệng.
Thấy Tiếu Sở uống xong, Hắc tử một lần nữa mặt mày hớn hở, phía sau ót cũng không thấy đau nữa, thời điểm học trung học thì huynh đệ luyôn cãi nhau ầm ỹ, việc nhỏ như thế này chưa bao giờ để trong lòng, trong khoảng thời gian ngắn, mọi người ăn uống linh đình, mấy người tuy đã lâu không gặp nhưng cảm tình không có yếu đi, giống như nhớ lại thời sảng khoái của những năm học trung học.
“ Lão đại, nghe nói ngươi cùng với Khang Mẫn rất tốt, tính khi nào thì kết hôn?”
Thời điểm các nam nhân ở một chỗ phần lớn là nói về nữ nhân, vừa uống vào mấy chén liền đổi ngay đề tài, hướng về Tiếu Sở, Tiểu Mạnh cũng với Tiếu Sở quan hệ thời trung học là thân thiết nhất, tin tức tất nhiên là linh thông hơn mọi người nhiều.
Nghe được lời ấy, Đại Hải liền la toáng lên: “ Không thể nào! Lão đại ra tay khi nào? Sao thời điểm ở trường học ta không có phát hiện.” Tiếp theo hắn ôm đầu hô to: “ Trời ạ, mối tình đầu của ta cứ như vậy bị người cướp đi.”
Tiếu Sở chỉ là ngồi uống bia, mỉm cười không nói gì, Khang mẫn là mọi người thời trung học bầu là hoa hậu học đường, là mục tiêu toàn bộ nam sinh theo đuổi, mấy người huynh đệ chắc viết qua thư tình cũng không ít.
Tiểu Mạnh vui vẻ nói : “ Các ngươi chắc không biết! Tin tức là như thế này…..”
Nghe được Tiểu Mạnh thêm mắm thêm muối, miệng như gắn tên lửa, mấy huynh đệ không ngừng hô lên, Tiếu Sở chỉ cảm thấy trong lòng buồn cười, không có chủ ý nhìn ra ngoài khe cửa, đột nhiên chứng kiến một thân ảnh quen thuộc.
“ Lão đại, ngươi muốn đi đâu?” Thấy Tiếu Sở đứng dậy, mấy người kỳ quái hỏi, Tiếu Sở cũng không trả lời mà bước nhanh ra ngoài.
Người đâu? Tiếu Sở đi ra ngoài phòng nhìn quanh, vừa rồi rõ ràng là đã gặp nàng phía ngoài, như thế nào thì chớp mắt không thấy tăm hơi, chẳng lẽ là mình hoa mắt?
Hắn đột nhiên quay đầu trở về thì thấy một nam một nữ ôm nhau từ một phòng bên cạnh đi ra, cùng đối diện với Tiếu Sở, đồng thời cả hai đều sững cả người
“ Khang Mẫn?”
“ Tiếu---------- Sở!” cô gái theo bản năng khẽ gọi lên một tiếng, trong ánh mắt hiện lên sự bối rối, nàng tuyệt đối không ngờ ở chỗ này gặp được đối phương.
Cái gì đi ra ngoài du lịch, không ngờ tất cả đều là giả, đôi môi Tiếu Sở cắn chặt lại, trong ánh mắt xẹt qua sự thống khổ, sự hoài nghi trong lòng rốt cục được chứng minh, quả thật là trùng hợp đến cực điểm.
“ Khang Mẫn, em bị sao vậy?” Gã nam tử kia ở một bên ra vẻ quan tâm, đồng thời liếc mắt nhìn Tiếu Sở: “ Ngươi muốn làm gì? Còn chưa tránh ra.”
Tiếu Sở chăm chú nhìn vào nữ tử, thân hình cũng không nhượng bộ, ngữ khí trầm thấp hỏi: “ Cô có thể cho ta một lời giải thích sao?”
Gã nam tử kia định đường trường phát hoả, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Tiếu Sở tràn ngập lửa giận, trong lòng không khỏi có chút do dự.
Sau một lát, ánh mắt của nữ tử từ bối rối khôi phục về bình thường, nhìn qua gã nam tử nói: “ Viễn Kiều, anh ra ngoài chờ tôi một chút, tôi muốn nói với hắn mấy câu rồi ra ngay.”
“ Được rồi!” Gã nam tử kia hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tiếu Sở một cái, sau đó nghênh ngang xoay người đi ra.
Tiếu Sở lập tức đi đến hành lang , ánh mắt chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, trầm giọng hỏi: “Cô có lời gì thì mau giải thích đi! Cô biết tính cách của ta, ta không thích ướt át bẩn thỉu.”
“ Sự tình không phải giống như anh tưởng tưởng như vậy!” Thanh âm mềm yếu từ phía sau truyền tới.
Tiếu Sở không nói lời nào, trong lòng một mảnh băng hàn, tai nghe mắt thấy, sự tình đã như vậy mà nàng còn không dám thừa nhận, quả thật là buồn cười.
“ Ta đang nghe!” Trong miệng Tiếu sở chậm rãi phu ra ba chữ, lạnh tựa giớ đông, băng hàn thấu xương, nam nhân hận nhất chính là phản bội, huống chi chính là nữ nhân sắp kết hôn với mình, Tai sao lại biến thành như vậy?
Nhìn bóng dáng Tiếu sở, khuôn mặt đẹp của Khang Mẫn không còn nửa điểm huyết sắc, thân hình mảnh mai run nhẹ, vừa muốn tiến đến, rồi lại ngừng lại.
“ Tiếu Sở…”
“ Cô không cần phải giải thích nữa!”
Không đợi cho Khang Mẫn giải thích, Tiếu Sở đột nhiên đãnh gãy lời của nàng, vừa rồi bộ dạng hai người thân mật đã nói lên hết thảy, cần gì phải tiếp tục thương tổn.
Tiếu Sở chậm rãi xoay người lại, thật sâu liếc mắt nhìn Khang Mẫn một lần, nhìn khuôn mặt đã từng quen thuộc, tự nhiên ở sâu trong nội tâm dâng lên một trận đau đớn, mới chỉ có mấy ngày mà tất cả đều thay đổi, người với người không ngờ tình cảm quả thực yếu ớt, tình yêu kiểu này quả thực cho má không bằng!
“ Hy vọng cuộc sống của cô sau này sẽ tốt!”Qua một lúc lâu, Tiếu Sở rốt cục nói ra một câu, sau đó cũng không quay đầu lại, đi thẳng vào phòng.
“ Các huynh đệ, chúng ta đêm nay không sau không về!” Duỗi tay cầm lấy một chai rượu đế, trực tiếp đem cổ chai đập gãy, sau đó tu một hơi.
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tensonhovan
Ba ngày sau, Tiếu Sở rốt cục tỉnh lại, trước mặt là một mảnh tuyết trắng, hiển nhiên đây không phải là ở nhà, đêm hôm đó không biết hắn đã uống bao nhiêu, cho đến khi say như chết, hoàn toàn mất đi ý thức. Ài, cảm giác say rượu thật là tốt, người cứ lâng lâng, thiên địa xoay tròn, đem tất cả phiền não bỏ ra hết ngoài đầu, nhưng vì cái gì lại tỉnh chứ? Nếu khi nào cũng say được như thế quả thực là rất tốt!
Nhân sinh vốn là bất đắc dĩ, đại đa số dưới mọi tình huống, ngủ cùng với tỉnh bởi vì ý chí con người, Tiếu Sở sau khi tỉnh lại lại thấy không muốn ngủ, Lúc này hắn mới biết được mình đang ở địa phương nào? Cứ nhiên là bệnh viện, thật đúng là thất bại.
“ Hộ sĩ, ta muốn xuất viện!”
Một tiểu hộ sĩ xinh đẹp vừa đi vào phòng bệnh, đột nhiên có tiếng rống to làm cho nàng hoa dung thất sắc, suýt nữa thì đánh rơi cả mâm thuốc xuống sàn nhà.
“ Ngươi tỉnh rồi!” Tiểu hộ sĩ đem khay bỏ trên tủ đầu giường, cẩn thận hỏi han, người bệnh này hét lớn như vậy chỉ sợ tất cả các người bệnh đều bị hắn làm cho tỉnh giấc, nhìn bộ dạng của hắn mi thanh mục tú, nhưng tính cách hung hãn như thế, chắc là không phải thân kinh có vẫn đề đi sao?”
“ Đúng vậy!” Tiếu Sở lên tiếng, phát hiện trên người mình mặc quần áo bệnh nhân, bắt đầu tìm kiếm quần áo, chuẩn bị công việc xuất viện.
“ Quần áo của ta đâu?” Sau một lát, Tiếu Sở có chút buồn bực hỏi, mẫy gã huynh đệ không đến thì thôi, đem hắn bỏ lại bệnh viện rồi không quản, quần áo, di động cùng với ví chắc không phải bị tiểu thâu thuận tay lấy đi rồi chứ?
“ Nga, mẫu thân của ngươi đem quần áo cầm đi rồi, bà buổi trưa cùng với buổi tối đều đến đây.” Tiểu hộ sĩ nhẹ nhàng trả lời.
“ Như vậy a! Cô có thể đi ra ngoài! Đợi mẫu thân ta đến thì ta sẽ làm thủ tục xuất viện.”
Tiếu Sở cau mày, đem tiểu hộ sĩ mời ra ngoài, người đã tỉnh còn chuyền dịch làm gì nữa, nhãn lực của tiểu cô nương này quả thực quá kém.
Ta đây như thế nào vậy? Tiếu Sở nằm trên giường tự hỏi mình, hắn vẫn cho mình ý chí rất kiên cường, không có khó khăn gì có thể làm khó được hắn, không nghĩ tới khi bị thất tình lại không tự kiềm chế được bản thân, hoàn toàn đánh mất đi tự tin cùng với tiêu sái ngày xưa. Quyên đi, hết thảy cứ để cho nó qua đi thôi! Khang Mẫn, hy vọng ngươi không phải hối hận về sự lựa chọn của ngươi.
Từng giọt thời gian cứ thế buồn tẻ trôi qua, thật sự là đáng buồn a!
Đúng lúc kim giờ chỉ đến số mười một thì Tiếu Sở đột nhiên nghe được thanh âm trầm đục, cùng lúc đó ở phía ngoài giống như có tiếng cãi nhau, tựa hồ đã xảy ra chuyện gì.
“ Mọi người chạy mau đi!” Bệnh nhân ở phía ngoài thét lên từng đợt chói tai, tiếp theo là từng bước chận dồn dập.
“ Xảy ra chuyện gì?” Tiếu Sở từ trên giường bệnh nhảy dựng lên, vừa mới thoát ra khỏi phòng bệnh thì một cỗ mùi vị gay gắt đập vào mặt hắn mà đến.
“ Đây rõ ràng là mùi thuốc súng, hiển nhiên đã xảy ra nổ mạnh, trong bệnh viện chắc chắn là không dùng thuốc nổ, chẳng lẽ lại có người muốn quấy phá?” Một mặt Tiếu sở âm thầm đoán, một mặt hướng về phía trên lầu chạy lên, giày cũng không đi, đối diện với hắn là một đám người hỗn loạn, bước đầu quả thật giống như hắn suy đoán.
Một lát sau, Tiếu Sở đã chạy tới lầu sau, phía dưới nên nhà là đầy ghạch vụn cùng với trên tường nhiều vết loang lổ, quả nhiên là có người trong bệnh viện nổ bom.
“ Viện trưởng ở nơi nào? Mau gọi hắn lại đây, bằng không ta giật kíp nổ quả bom trên người ta, cùng với tất cả mọi người đồng vu quy tận.” Một trung niên nhân có bộ dạng nông thôn đang ngồi trong phòng hiệu trưởng, bàn tay đang cầm bật lửa lớn tiếng quát to, trên người mặc một bộ đồ màu đỏ, khắp người quấn hơn mười quả bom tự chế, vài gã bác sĩ bị hắn vây lại ở trong phòng không thể chạy thoát, một đám mặt mũi không còn chút máu, nằm phủ trên mặt đất không còn chút máu, nằm yên không dám nhúc nhích, bảo an của bệnh viện thì không thấy bóng dáng, hiển nhiên tất cả đều sợ chết, bỏ trốn từ lâu.
*************************
Con mẹ nó viện trưởng, ngươi trốn đi đâu? Đám người bệnh viện các ngươi quả thực là táng tận lương tâm. Tiền, tiền, tiền, chỉ biết đòi tiền. Lão bà của ta bị các ngươi hại chết, ta muốn các ngươi cùng đền mạng cho cô ấy.” Gã nông dân quát to đến mức khàn cả giọng, khuôn mặt ngăm đen hiện lên lệ khí, trong ánh mắt hiện ra sự tuyệt vọng.
Tiếu Sở ở phía xa quan sát trong chốc lát, cảm thấy tình hình không được ổn, tình hình bây giờ vạn phần nguy hiểm, có thể bây giờ cảnh sát tới, nhưng nếu không có nhân viên chuyên nghiệp tới phối hợp thì cũng không có biện pháp gì tốt hơn, huống chi người này tuỳ thời có thể đốt ngòi nổ, thời gian không đợi người, mấy năm qua hắn ở trung đội đặc biệt chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm không dưới trăm lần, nhưng sợ nhất là gặp trường hợp như thế này, vụ nổ vừa rồi chỉ là uy hiếp nho nhỏ, nếu đối phương đốt ngòi nổ trên người cùng với thuốc nổ thì toàn bộ tầng trên của bệnh viện sẽ bị nổ sụp.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tiếu Sở vắt hết óc suy nghĩ đối sách.
Đột nhiên, ánh mắt của Tiếu Sở sáng ngời, phía trước đó không xa có một hộp chữa cháy, nếu có thể lấy vòi nước ở đó làm cho đối phương toàn thân ướt sũng thì ngòi nổ sẽ không đốt được.
Nhưng mà Tiếu Sở lập tức phủ định kế hoạch này, vị trí của trung niên nhân cách hắn khoảng 7, 8 thước, không đợi cho hắn chạy đến thì đã bị đối phương phát hiện.
Đúng rồi, trên lầu hắn là cũng có hộp chữa cháy, lấy vòi nước từ trên phun xuống thì nhất định sẽ làm người này trở tay không kịp.
Nghĩ đến đây, Tiếu Sở chạy lên lầu bảy, quả nhiên ở vị trí đồng dạng thì tìm được hộp chữa cháy, vì thế hắn nhanh chóng lấy khuỷu tay đập nát tấm kính, đem vòi nước kéo ra.
Không xong, người trên lầu đã chạy trốn không còn một người, đã không có ai giúp hắn mở van, Tiếu Sở toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng lo lắng vạn phần, thời gian đã trôi qua năm sáu phút, cảnh sát cùng với nhân viên phụ trách cứu viện sao còn chưa có tới? Gã viện trưởng sợ chết kia vẫn còn không có xuất hiện, không có biện pháp nào kéo dài nữa hay sao?
Giờ phút này nếu Tiếu Sở lặng yên trở ra thì căn bản sẽ không có ai biết, nhưng thân là một gã chiến sĩ phòng cháy, lấy trách nhiệm của chức nghiệp thì hắn không thể lùi bước, phải tìm hết tất cả các biện pháp để vượt qua cửa ải khó khăn này, vì ở sự kiện này, cho dù bệnh viện có làm sai đi nữa thì gã trung niên kia không nên lấy thủ đoạn dùng thuốc nổ để báo phục, nếu thuốc nổ mỗi khi nổ mạnh thì hậu quả không cần nói cũng biết.
Đúng lúc này, Tiếu Sở đột nhiên phát hiện dưới lầu đã không có thanh âm, hắn chạy xuống thì thấy trong phòng làm việc của viện trưởng đã trống không, gã trung niên cùng với mấy tên bác sĩ thì không thấy đâu cả.
Không tốt, bọn họ xuống lầu rồi! Tiếu Sở thầm hô không ổn, theo cầu thang đi xuống thì thấy ở chỗ rẽ của lầu bốn mới thấy bóng dáng của trung niên, đi trước mấy bước thì thấy vài tên y sinh bị dùng dây thừng buộc vào một chuỗi, sắc mặt không còn chút máu.
“ Con mẹ nó, ta không muốn sống, hiện tại ta muốn các ngươi cùng chết.”
Theo tiếng tuyệt vọng gào lên, bật lửa trong tay đã châm vào ngòi nổ, Tiếu Sở rốt cục không trông nom gì đến nguy hiểm, thân thể lăng không nhảy lên, bàn tay giữ chặt lấy thanh cầu thang, bàn chân đạp tới người của trung niên.
“ Bồng!” Hai người đồng thời ngã lăn xuống sàn nhà, gã trung niên rốt cục không kịp đề phòng, cái bật lửa từ trên tay rơi khỏi tay, hai cánh tay giương lên, lại từ trong tay Tiếu Sở bò ra, mắt thấy trung niên sắp sửa đào thoát, mắt thấy trung niên nhân sắp đào thoát, lập tức vùng dậy đánh thẳng vào trung niên, đem hết toàn lực ôm trung niên .
“ Oanh!” Hai người đồng thời khai mở một cánh cửa, rơi vào một căn phòng tối, không đợi Tiếu Sở từ mặt đất đứng lên thì đã có một tiếng nổ cực kỳ lớn cùng với một đám không khí nóng rực quét qua.
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tensonhovan
Tiếu Sở không chết, nhưng lại sống không bằng chết.
Khi hắn từ trong hôn mê tỉnh lại, phát hiện mình nằm trong một cái lồng thuỷ tinh thật lớn, toàn thân đều được bao quanh bởi chất nước màu vàng nhạt, tản mát ra đợt mùi vị khó chịu, tứ chi của hắn lại cực lỳ đau đớn, hoàn toàn không thể nhúc nhích, mà ngay cả khí lực để động ngón tay cũng không được.
Ta đây bị sao vậy? Tiếu Sở há miệng kêu to, lại hoảng sợ phát hiện cổ họng giống như bị cái gì cản trở, không phát ra được thanh âm gì cả.
Trời ạ! Tại sao lại có thể như vậy? Đầu hắn giống như muốn nổ tung, qua hơn nửa ngày mới ổn định trở lại, Mấy giờ sau, Tiếu Sở rốt cuộc nhớ tới sự tình đã phát sinh, bộ dạng hiện giờ toàn bộ là do thuốc nổ của trung niên kia tạo thành, trong trường hợp kinh thiên động địa nổ mạnh thì hắn có chút kỳ tính đã sống sót, nhưng chỉ còn lại nửa cái mạng, làn da toàn thân không có chỗ nào hoàn hảo, không có một địa phương nào lành lặn, thương thế cực kỳ nghiêm trọng.
Thân ảnh mẫu thân vẫn hiện ra ở phía ngoài lồng thuỷ tinh, mấy ngày không gặp, chỉ thấy khuôn mặt Mai Lâm một mảnh trắng bệch, khuôn mặt tiều tuỵ, nào có nửa điểm bộ dạng trước kia.
Mẹ! Thực xin lỗi, trong lòng Tiếu Sở không ngừng kêu lên, muốn duỗi hai tay để ôm lấy thân hình bà, nhưng làm không được, hai hàng nhiệt lệ dọc theo khoé mắt chảy xuống.
Tim của Mai Lâm giống như bị dao cắt, cực kỳ bi thương, ta như thế nào lại mệnh khổ như vậy! Trượng phu Tiếu Lăng Thanh cũng trong biển lửa hy sinh vì nhiệm vụ, con trai hiện giờ cũng thành bộ dạng như vậy, sớm biết như thế thì đã không đáp ứng yêu cầu của con trai, xem như mình có khổ một chút cũng có thể nuôi nó học đại học, không đến mức sẽ biến thành bộ dạng ngày hôm nay, đúng là nửa chết nửa sống, sống không bằng chết.
“ Bác sĩ, con của ta có cứu được không?” Mai Lâm đành dành một chút hy vọng hướng về người bác sĩ bên cạnh hỏi.
Bác sĩ trưởng nhìn hình sóng mỏng manh trên điện tâm đồ, nhẹ nhàng thở dài một hơi: “ Da của hắn đã bỏng tới 95%, hơn nữa tứ chi nhiều chỗ bị gãy, nội thương lại thập phần nghiêm trọng, chỉ sợ không gượng được lâu, cho dù có thể sống sót thì cuộc đời này cũng xem như xong rồi.”
Nghe câu nói đó, Mai Lâm nhất thời thấy phía trước mặt tối sầm, ngất xỉu.
****************************
Không biết bao lâu Tiếu Sở lại một lần nữa tỉnh lại, bên tai truyền đến tiếng khóc thảm thiết.
Ta đã chết rồi sao? Hắn muốn mở to mắt, nhưng phát hiện không làm được, Từ thanh âm của tiếng khóc thì hắn phát hiện ra thanh âm của mẫu thân, bên cạnh còn có Tiểu Mạnh cùng với Hắc Tử, Đại Hải, còn có nữ nhân kia là ai, là Khang Mẫn sao? Nàng như thế nào lại đến, chắc là nghe nhầm!
Ai, chết đi cũng tốt, miễn cho hại người hại mình, mẫu thân cả đời vất vả làm lụng, đều do con bất hiếu, nếu có kiếp sau con xin báo đáp lại.
Mụ mụ, tái kiến!
Các huynh đệ, tái kiến!
Hai mươi năm sau ta lại là một hảo hán.
Đây là có chuyện gì? Ta như thế nào lại cảm thấy nóng như vậy? Chẳng lẽ cảm giác sau khi chết là như vậy?
Trời ạ, ta bị hoả táng?
Hắc ám, vô tận hắc ám, cảm giác hoả thiêu sao, quả thật là đau nha. Trước kia vẫn cũng các chiến hữu tham khảo qua cảm giác của tử vong, nguyên lai là như vậy, căn bản là không có gì gọi là Hắc bạch vô thường, phán quan, càng không có gì gọi là Thượng đế, thiên sứ. Thiên đường ở nơi nào? Địa ngục ở nơi nào? Tất cả đều là gạt người! Ta cứ như vậy mà chết đi.
Ngày hôm sau, báo chiều của địa phương đăng lên một cái tin tức: Thi thể Anh hùng phòng ngừa bạo lực Tiếu Sở đã ly kỳ mất tích ở phòng hoả táng, cảnh sát đang điều tra, trước mắt không có gì tiến triển.
***************************
Ba tháng sau, ở một sơn cốc, ở tỉnh FJ thuộc một tỉnh ở nam bộ truyền đến một tiếng hét kinh thiên động địa.
“ Ngươi có phải hay không quá mức rảnh rỗi, không có việc gì làm, tự nhiên lại cứu ta sống làm gì?”
Thânh âm này phát ra đúng là Tiếu Sở, chứng kiến thân mình vào dạng thê thảm, hắn hận không được muốn tìm một khối đá đâm vào đó cho chết đi, hắn vạn lần không ngờ chính mình cứ nhiên còn sống, mà người đem hắn cứu sống chính là gã trung niên đen gầy thường canh cửa ở cổng Võ giáo, quả thực không có chuỵên gì, ăn no rửng mỡ.
Ánh mắt của đen gầy trung niên khẽ nhíu lại, đối với lời mắng của Tiếu Sở cũng không tức giận, chỉ lạnh nhạt nói hai câu.
“ Thương thế của ngươi ta có thể chữa khỏi.”
“ Có tin hay không thì tuỳ ngươi, bằng không ta cứu ngươi làm gì.”
Mười tháng sau, Tiếu Sở rốt cục có dũng khí đứng trước gương.
Đúng vậy, bộ dạng hiện tai nhìn thuận mắt hơn nhiều, so với lúc bị thương thì dễ nhìn hơn trăm lần, cổ họng cơ bản khôi phục bình thường, chỉ là thanh âm với trước kia hoàn toàn bất đồng, da bỏng trên người đại bộ phận đã khỏi hẳn, kỳ thực cũng không nhìn quá dị thường, không biết vì nguyên nhân gì bộ mặt tuy đã khôi phục, vết sẹo cũng đã biến mất, nhưng lại làm cho da mặt có chút đen, có chút trắng lại không bóng loáng, thoạt nhìn làm cho người ta cảm thấy có chút quái dị.
Tổng thể mà nói, thương thế của Tiếu Sở đã khỏi khoảng chín thành, tuy rằng còn có một chút khiếm khuyết, nhưng so với lúc mới bị thương quả thật tốt hơn nhiều lắm.
Vì đạt được tới như vậy, Tiếu Sở ăn không ít khổ, so với thuốc đông y còn khó chịu hơn gấp trăm lần, mỗi ngày phân biệt sáng chiều tối, phải uống ba bát thuốc lớn, ngay cả cặn cũng không được để lại, không chỉ có như thế, mỗi ngày hai tư giờ đều phải ngâm trong một cái chum thuốc nóng, nước thuốc ít nhất cũng nóng trên sáu mươi độ, không có ai biết, khi hắn sống cuộc sống ngâm trong chum thuốc quả thực có cảm giác sống không bằng chết, nhưng quả thật cũng kỳ quái, nước nóng như vậy cứ nhiên cũng không bị nấu chín, nếu không phải thân thể càng ngày càng chuyển biến tốt đẹp thì hắn căn bản không thể có khả năng kiên trì lâu như vậy.
Nhìn khuôn mặt trong gương thì thấy xa lạ và xấu xí, trong lòng Tiếu Sở mang đầy tư vị, lấy bộ dạng của hắn hiện tại trở về xã hội thì xom như cũng không phải là xấu, nếu muốn cùng người bình thường giống nhau thì không biết phải chờ đến năm tháng nào, có lẽ nên đến Hàn Quốc trang điểm lại một chút dung nhan có lẽ cũng là chuyện tốt.
“ Tiếu Sở, ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm trầm thấp.
Tiếu Sở không quay đầu lại, lạnh nhạt nói: “ Không có gì? Nói vậy thì ta có thể rời đi khỏi nơi này!”
Cùng nói chuyện với Tiếu Sở là gầy đen trung niên, tên là Mạc Bất Ly, một thân ý thuật quỷ thần khó lường, quả thật là kỳ nhân, nhưng khi hắn xuất thủ cứu Tiếu Sở , ngoại trừ cứu trị thì cũng không đề cập đến chuyện gì cả.
Trải qua tháng ngày ở chung, Tiếu Sở đối với tính cách của Mạc bất Ly cũng rất tò mò, đối phương không nói, hắn cũng không hỏi, đã hơn một năm thời gian, lời của hai người nói với nhau cũng không vượt qua trăm câu, về phần nguyên nhân cứu Tiếu Sở thì Mạc Bất Ly chỉ cũng trả lời là do “ Duyên Phận.” Thâm ý trong đó Tiếu Sở cũng không có hỏi, không biết lúc trước gặp ở cửa võ giáo, có lẽ quả thật cũng là một loại duyên phận, nếu không tự nhiên sao lại vô duyên vô cớ lại cứu Tiếu Sở.
“ Ngươi có thể đi rồi!” Mạc Bất Ly lãnh đạm nói.
Tiếu Sở hơi sửng sốt, lập tức vào sơn động thu thập hành lý, không bao lâu thì hắn đi ra, trong tay có một cái túi nhỏ, trải qua một năm chịu khổ, tính cách của hắn đã trở nên trầm mặc rất nhiều.
“ Trương tạp*( Thẻ tín dụng hoặc chi phiếu) này cho ngươi!”
Mạc Bất ly nắm một tờ chi phiếu vất tới, Tiếu Sở lấy tay tiếp được, nhét vào túi quần của mình, Nếu là Mạc Bất Ly không nói gì thì hắn cũng không cần phải ướt át bẩn thỉu, đối phương đã cứu mình một mạng, có ân tái tạo, chỉ gắng về sau hồi báo.
“ Mạc đại thúc, ta đi!” Tiếu sở quỳ xuống trước mặt Mạc Bất Ly khấu đầu ba cái, khi hắn ngẩng đầu lên thì cũng không thấy bóng dáng của Mạc Bất Ly, đi tìm khắp sơn cốc cũng không thấy bóng dáng.
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tensonhovan