--- Quyển thứ nhất ---
Chương 1: Nhà họ Lâm hành nghề cản thi
Tác giả: Tiếu Đao
Dịch: Bạch Anh
Nguồn: TTV
Lâm Quốc Dư cảm thấy hai chân rã rời, nhìn một mảng rừng cây tối ôm phía trước, nói với Lâm Dịch Nhân:
- Cha, đã đi hơn nửa ngày rồi, nghỉ ngơi chút đi.
Lâm Dịch Nhân bước đi tiêu sái, trong tay chấm Nhiếp Hồn Linh, lắc vài cái, nhưng không quay đầu lại. Thi thể phía sau xếp thành một hàng thẳng tắp, theo tiết tấu trong tay Lâm Dịch Nhân mà nhảy về phía trước. Sau đó là một sấp tiền mã màu vàng được lấy từ trong bao ra, bay lên không trung rồi rơi tán loạn xuống, phủ đầy mặt đất.
- Cha, con đi không nổi nữa.
Lâm Quốc Dư lại than thở.
Lâm Dịch Nhân thở dài:
- Con ngoan, nơi này cách quán trọ tử thi không còn bao xa, tới nơi rồi thì sẽ có thể nghỉ ngơi.
- Cha, mình nghỉ trước một chút đi! Từ giờ cho đến bình mình còn rất sớm, chúng ta chỉ cần trước khi bình minh dẫn hết bọn tử thi này đến quán trọ là được. Hơn nữa, nơi đây là rừng sâu núi cao, ngay cả một bóng ma cũng không thấy, lấy đâu ra người đi ngang đây.
Lâm Quốc Dư nói xong, cầm đồng la ngồi ở bên tảng đá lớn.
Lâm Dịch Nhân thở dài, con trai của mình nhìn ra sao cũng không thấy được là nhân tài cản thi. Nhiều năm nay, từ thời Thuận Trị, nhà họ Lâm hành nghề cản thi ở vùng phía Tây đã có chút danh tiếng, truyền từ đời này sang đời khác, mãi cho tới ngày hôm nay. Chẳng lẽ nó lại thất truyền trong tay mình sao?
Lâm Dịch Nhân đi đường cũng có chút mệt mỏi:
- Được rồi, vậy thì nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục đi.
Hắn dán lên đầu những tử thi một tấm Trấn Thi Phù, lại lấy ra một chén dầu mè, đặt ở phía trước tử thi đứng đầu hàng ngũ, lẩm bẩm:
- Triệu tam gia, các ngươi đi đường đã mệt, ăn trước một chút đi. Chỉ lát nữa thôi là chúng ta có thể nghỉ ngơi tại quán trọ.
- Cha, con thực sự không hiểu lắm. Những người này chẳng qua chỉ là thi thể mà thôi, cha sao còn đối xử tôn kính với bọn họ như thế làm gì? Cho dù bọn họ có sống lại cũng sẽ không nói tiếng cảm ơn với cha đâu.
Lâm Quốc Dư nhìn thấy Lâm Dịch Nhân loay hoay trước đám thi thể cả nửa ngày trời, có hơi thiếu kiên nhẫn. Hắn đặt đồng la xuống mặt đất, tựa lưng vào một tảng đá, buộc lại thắt lưng.
Lâm Dịch Nhân đi tới bên cạnh Lâm Quốc Dư, vỗ vỗ chân Lâm Quốc Dư, nói với hắn vài điều:
- Con ngoan, cha đã nói với ngươi rất nhiều lần rồi. Người sau khi chết đi, cũng rất muốn được người ta tôn kính. Người sau khi chết, vẫn còn ba phần hồn nán lại thân thể, ngươi tôn kính hắn, hắn tất nhiên nghe theo lời nói của ngươi, sẽ đi theo ngươi. Những chuyện đó, chờ con sau này hành tẩu một mình trên giang hồ liền hiểu được.
Lâm Quốc Dư có hơi không tin:
- Cha, người ta thường nói hành tẩu giang hồ là dành cho đại hiệp, trừng phạt kẻ mạnh, giúp đỡ người yếu, gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, chứ không nói những người cản thi như chúng ta. Cha xem, chúng ta đi đến đâu, người ta ngay cả liếc một cái cũng không thèm. Âm la một tá, người quỷ đều né tránh ba phần, cả ngày đều biến mình thành một thân quỷ khí thì làm sao có được bộ dáng hành tẩu giang hồ?
Lâm Dịch Nhân lấy tẩu thuốc ra, xử lý tẩu thuốc cả nữa ngày, mới lấy ra thêm một túi yên, sau đó lẹp bẹp hút hai ngụm:
- Con ngoan, kỳ thật cha cũng đã từng nói qua với con. Tổ tiên của chúng ta trước khi hành nghề cản thi đã từng là đại hiệp trên giang hồ. Sau đó lại còn làm tướng quân dưới trướng của Lý Sấm Vương. Nhưng mà, bởi vì Sấm Vương binh bại nên mới hành nghề đuổi thi như thế này. Xét ra, nghề cản thi của chúng ta tuy không có nhiều tiền đồ, nhưng mà để nuôi dưỡng cả nhà thì thật dư dả. Xa không nói, ngươi cứ nhìn nơi mà chúng ta đang ở, có biết bao nhiêu kẻ rời nhà tìm kế sinh nhai. Thời loạn, có được một nghề để kiếm sống đã là chuyện quá tốt.
- Cha, cha lại nhắc tới tổ tiên. Tổ tiên có năng lực thì đã sao, rốt cuộc cũng không lưu lại cho hậu đại chúng ta một món gì cả, chỉ có mỗi đường kiếm sống bằng nghề cản thi này. Cha xem xem, họ Triệu bây giờ làm địa chủ, chính là nhờ phước của tổ tiên, ngân lượng cho tới ngày hôm nay cũng xài không hết. Cứ cách mỗi ba, năm ngày thì có thịt để ăn đó.
- Thúi lắm! Gia sản của hắn có là do làm quan cho giặc Mông Cổ, làm Hán gian!
Lâm Dịch Nhân tức giận giật nảy lên, dùng tẩu thuốc gõ gõ trên tảng đá.
Khi nào Nhật Bản đánh tới phương Tây, chẳng lẽ con cũng học theo hắn, đi làm quan cho người Nhật Bản? Cha nói cho con biết, nếu con có ý niệm này trong đầu, cha liền đánh gảy chân của con!
- Cha, con khi nào lại nói làm quan cho người Nhật. Mãn – Hán sống chung đã có mấy trăm năm, cha còn gọi người ta là giặc Mông Cổ, ngay cả triều đình cũng không dám nói như thế.
Lâm Quốc Dư quyệt miệng.
- Cha cứ mặc kệ, tổ tiên của chúng ta đã có giáo huấn, con cháu đời sau của Lâm gia đều không thể bán mạng cho giặc Mông, một khi làm việc cho giặc Mông, sẽ không được chết một cách tử tế. Vào sinh nhật thứ mười tám của nam tử Lâm gia, nhất thiết phải thề độc như thế. Con ngoan, sau ba năm nữa là con sẽ được mười tám tuổi, quy cũ của tổ tông, con nên nhớ thật kỹ cho cha.
- Cha, con đã biết.!
Lâm Quốc Dư cúi đầu.
- Được rồi, thời gian không còn nhiều nữa. Con ngoan, chúng ta đi thôi, một lát nữa trời sẽ sáng, mau thừa dịp trời còn tối chạy tới quán trọ tử thi.
Lâm Quốc Dư đứng dậy, cầm đồng la lên.
Lâm Dịch Nhân cắm tẩu thuốc vào đai lưng, đi tới đầu hàng tử thi, thu lại chén dầu mè, xoay về phía tử thi nói: “Triệu tam gia, các ngươi đã nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta lên đường thôi.” Dứt lời, hắn lấy những tấm Trấn Thi Phù trên trán của tử thi ra hết, sau đó lại vứt một sấp tiền mã lên không trung.
Lâm Quốc Dư gõ đồng la, những tiếng ‘đinh đang’ truyền đi thật xa.
- Cha, lần này chúng ta đi Vân Nam có kiếm tiền được không? Cả nhà Triệu tam gia đều đã chết, chúng ta không phải làm việc không công chứ?
Lâm Dịch Nhân xoay người nhìn nhóm tử thi, tử thi thân cao trên một mét tám, trên cổ lộ ra một đường khâu có thể thấy rõ:
- Ài, Triệu tam gia thật đáng thương, chỉ trong một đêm thôi mà cả nhà của hắn đã trở thành quỷ không đầu. Hắn ngày trước ở Vân Nam, cùng cha có một chút tình hữu nghị. Chỉ bằng việc đó thôi, cha vẫn không thể để hắn chết nơi đất khách quê người được.
- Theo con thấy, việc này chính là do bọn thổ phỉ làm ra. Khẳng định là bọn họ thấy Triệu tam gia có chút tiền của, nên mới để ý nhà của hắn.
Lâm Quốc Dư nói.
Hai người dẫn theo một đám tử thi đi sâu vào rừng rậm.
Lâm Quốc Dư đột nhiên thấy phía trước có bóng người đang nấp sau cây thụ, dường như đang đánh giá cha con bọn họ. Lâm Quốc Dư thấy vậy, gõ một tiếng thật lớn, quát:
- Tiễn thi về Tây, người lạ chớ lại gần tiếng la!
Đây là câu nói quen dùng của người hành nghề cản thi ở miền Tây, thường dùng để nhắc nhở người đi ở phía trước, nói là có người cản thi sẽ đi qua khu này, bình dân biết được tự nhiên sẽ lảng tránh, ai cũng không muốn tự nhiên đi rước cái xui về người. Nhưng mà bóng người ở phía trước vẫn thập thò nhìn Lâm Quốc Dư, không có một chút ý muốn né tránh.
- Cha, phía trước có người.
Lâm Quốc Dư đứng lại.
- Hả, điều này khó có thể xảy ra, nơi đây là thâm sơn cùng cốc, làm sao có người xuất hiện cơ chứ? Con ngoan, con cầm Nhiếp Hồn Linh, để cha đi xem.
- Cha, cha không cần đi, cứ để con đến đó xem.
Lâm Quốc Dư cầm đồng la, đi tới cây thụ mà bóng người nọ nấp.
Còn chưa đi tới gần, phía sau cây thụ đã phát ra một tiếng “Sưu”, bóng người nọ nhảy lên thân cây.
Lâm Quốc Dư lúc này mới nhìn rõ, đó căn bản không phải là một con người, mà là một con khỉ rất lớn. Bởi vì vóc dáng có hơi cao, lại nấp ở phía sau cây thụ, nên Lâm Quốc Dư mới không nhìn rõ, hiểu lầm đó là con người. Lân Quốc Dư lấy một viên đá nhỏ ở dưới đất lên, chọi tới chổ của con khỉ. Con khỉ kia kêu lên một tiếng “Chi” rồi nhảy sang thân cây khác.
Lâm Quốc Dư trở lại chổ cũ:
- Cha, không có gì cả, chỉ là một con khỉ rất lớn, làm hại con hiểu lầm đó là người.
Lâm Dịch Nhân “A” một tiếng, bên trong thâm sơn cùng cốc, xuất hiện đàn khỉ cũng không có việc gì lạ:
- Con ngoan, đuổi nó đi là được rồi, nhất thiết không nên làm nó bị thương. Phàm là tẩu thú trong núi, phần lớn đều có tính người. Đã biết tu luyện, từ rất sớm đã luyện thành thân thể bán tiên.
- Cha, con đã hiểu. Nhưng mà chúng ta làm sao có thể dễ dàng thấy được thần tiên nhỉ, nếu được nhìn thấy thì thật tốt, con cùng mẹ sẽ không vì chuyện con lấy vợ mà phát sầu.
Cản Thi Gia Tộc --- Quyển thứ nhất ---
Chương 2: Quán trọ tử thi
Tác giả: Tiếu Đao
Dịch: Bạch Anh
Nguồn: TTV
Hai cha con vội vã lên đường đã hơn nửa canh giờ, đã đi tới quán trọ tử thi.
Quán trọ tử thi tên như ý nghĩa, chính là nơi mà người đời chuẩn bị dành cho người cản thi dừng chân. Ngoại trừ người hành nghề cản thi ra, sẽ không ai chịu đến ở. Cửa lớn của quán trọ tử thi luôn luôn mở rộng cửa, nói đúng hơn là không có, để cho thi thể nhảy ra nhảy vào được thuận tiện.
Mà quán trọ tử thi này đã lâu không có người qua lại, cho nên đã cũ nát.
Lâm Quốc Dư cất đồng la trên bàn, không nghĩ tới việc nó không chịu nổi trọng lượng của đồng la mà tan nát thành ba bốn mãnh.
- Chổ quái quỷ gì thế này.
Lâm Quốc Dư nhặt đồng la lên, nhìn gian phòng gió lùa vào từ bốn phía, như thế thì sao có thể ở được nữa.
Lâm Dịch Nhân chỉnh đốn thi thể đặt trên vách tường một cách chỉnh tề, tháo hết dây thừng đã nối bọn họ lại với nhau. Lại tặng cho mỗi người một tấm Trấn Thi Phù, đem dầu mè đặt trước mặt bọn họ:
- Các vị, đã đến quán trọ, các vị hãy ăn đi!
Lâm Quốc Dư nhìn quanh bốn phía, ngay cả cái giường cũng không có, chỉ có một đống cỏ khô bày trên mặt đất. Yo, thật ra còn có nữa, nhưng mà cũng không cần dùng, đó chính là chiếc nồi bị mưa làm vẫn đục, rêu bám đầy mặt, xem ra không thể tiếp tục sử dụng nữa:
- Cha, xem ra chúng ta đánh phải ngủ trên mặt đất, cũng may mà còn có chút cỏ khô.
Lâm Quốc Dư gom đám rơm lại thành một đám.
- Con ngoan, những cỏ khô kia chúng ta không thể dùng được.
Lâm Dịch Nhân nói.
- Vì sao? Ngay cả rơm chúng ta cũng không thể nằm, chẳng lẽ nằm lên đất?
- Con không thấy trên nóc nhà có lổ trống sao? Khi trời sáng ánh nắng sẽ chiếu xuống, mà thi thể thì không thể gặp được ánh sáng. Một lát nữa cha sẽ dùng những bó cỏ khô này đi lấp lổ hỏng đó, ngươi ở phía dươi truyền cỏ lên cho cha.
Lâm Dịch Nhân chăm chút các thi thể thật tốt, lúc này mới phụ Lâm Quốc Dư gom cỏ khô lại.
Cỏ khô gom lại với nhau, ôm một vòng lớn cũng không hết, xem ra đủ dùng để lấp nóc nhà.
- Cha, hay là để con lên sửa đi. Một chút chuyện nhỏ đó, con vẫn có thể làm được.
Lâm Quốc Dư chủ động yêu cầu.
- Ừ, được! Con cần phải cẩn thận đó, quán này đã lâu rồi chưa ai trùng tu lại, phỏng chừng nóc nhà đã hỏng rồi.
Lâm Dịch Nhân dặn dò.
Hai người cùng nhau chuyển cỏ khô ra ngoài quán trọ, Lâm Quốc Dư nhìn xung quanh thấy không có thứ gì có thể dùng được. Nhưng mà cũng còn may, quán chỉ cao ba thước, nên Lâm Quốc Dư có thể bắt trớn từ xa, phóng lên, đồng thời lợi dụng quán tính, vận lực hai tay, leo lên nóc.
Lâm Quốc Dư cố ý ở trước cha khoe khoang mấy lần, muốn cho Lâm Dịch Nhân Biết hắn không phải là người vô dụng. Thế nhưng, hai chân của hắn còn chữa đứng vững trên nóc thì đã “Bụp” một tiếng, nóc nhà vì không chịu đựng được sức nặng của hắn mà sụp xuống, tạo thành một cái lổ thật to. Vừa hay phía trước chính là cái nồi cũ, hắn lại “Rầm” một tiếng, cả đầu chúi vào chiếc nồi hôi thúi, không biết nó đã trải qua bao nhiêu năm bị mưa làm vẫn đục mà hôi đến chết ngợp. (Á, chẳng lẽ vào lúc này lại trọng sinh? – DG)
- Thiệt xui!
Lâm Quốc Dư lắc lắc đầu, nước bắn tung tóe, còn mang theo mùi hôi thúi, tanh tưởi. (Thì ra là mình tưởng tượng, chứ trọng sinh kiểu đó thì… – DG)
- Đã dặn là con phải cẩn thận rồi.
Lâm Dịch Nhân cũng từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy Lâm Quốc Dư không xảy ra chuyện gì, mới yên lòng.
- Nhanh đi thay quần áo đi, ở chổ này… ngay cả phòng để tắm cũng chẳng có.
- Cha, để con lên đó lại. Khi nãy là do con không cẩn thận mà thôi.
Lâm Quốc Dư bị mất mặt trước cha của mình, có hơi không cam lòng.
Lâm Dịch Nhân biết tính tình của con mình, có chút giống mẹ nó, đều rất cố chấp, đành phải nói:
- Lần này nên cẩn thận một chút.
Lâm Quốc Dư lại leo lên bằng cách cũ, nhưng lần này hắn cẩn thận hơn rất nhiều. Lâm Dịch Nhân chuyển hết những mớ cỏ khô lên, còn Lâm Quốc Dư thì cẩn thận dùng những mớ cỏ khô đó che lấp cho thật tốt, hơn nữa còn phải bịt kín cái lổ vừa mới thủng khi nảy, cỏ khô vừa đủ để dùng.
- Hoàn tất.
Lâm Quốc Dư phủ phủ tay, đứng trên nóc nhà đánh giá lại mọi thứ.
Lúc này, ánh trăng chỉ vừa mới lặn xuống, mặt trời còn chưa nhô lên. Ở phía Đông phát ra một chút ánh sáng của mặt trời. Lâm Quốc Dư lại nắm nắm cái thắt lưng.
- Con nên cẩn thận một chút đi, đừng làm rơi những bó rơm đó.
Lâm Dịch Nhân ở phía dưới hô lên.
Khắp nơi yên tĩnh, Lâm Quốc Dư đột nhiên phát hiện ở xa xa, trong rừng cây có động tĩnh, giống như có động vật đang rình coi. Thấy Lâm Quốc Dư đang nhìn nó, con nọ trở người, nấp đằng sau cây thụ. Lâm Quốc Dư lần này thấy rất rõ, đó là con khi lớn vừa nãy.
Lâm Quốc Dư vừa lúc cảm thấy bụng mình đói meo, liên tục mấy ngày liền ăn man đầu (1) cứng ngắt, từ sớm đã ăn không vô nữa. Thịt khỉ thì chưa bao giờ ăn thử, nhưng mà nghe người ta nói, não khỉ là bài thuốc đại bổ, như thế thì thịt khỉ chắc cũng là tiểu bổ nhỉ? Lâm Quốc Dư hạ quyết tâm, hôm nay nhất định mượn con khỉ này làm hoa kính bao tử. (Thường có câu mượn hoa kính phật – DG, ở đây t/g nói làm vật tế, nhưng mình thay đổi chút xíu)
Hắn từ trên nóc nhà nhảy xuống.
Lâm Dịch Nhân đã vào phòng quét dọn xong xuôi, dọn được một mảnh đất trống, từ trong bao lấy ra vài cái man đầu, đặt vào giữa cái đĩa.
- Con ngoan, đến ăn cơm nè, đi cả đêm rồi, nhất định rất đói bụng. Ăn xong rồi đánh một giấc cho thật đã.
Lâm Quốc Dư nhìn nhìn:
- Cha, cả người con bây giờ rất thúi, làm sao có thể nuốt trôi. Con phải đi tắm rửa một lát, cha ăn trước đi, chốc lát rồi con sẽ về.
- Nơi này làm sao có nước?
- Cha, cha đừng lo. Tực ngữ có câu “có núi ắc có nước”, con đi dọc theo sườn núi, chắc là sẽ tìm được nước.
Lâm Quốc Dư nói.
- Vậy cũng phải, con ngoan, nhất định không nên đi quá xa, kẻo lạc đường.
- Dạ!
Lâm Quốc Dư lên tiếng đáp trả, thừa dịp Lâm Dịch Nhân không để ý, lấy cung và bao tiễn trong túi ra, xoay người chạy vào bên trong rừng rậm. Chuyện mình đi săn bắt khỉ lần này, nhất định không nên để cho ba biết được. Cha vẫn luôn cho rằng trong núi luôn có thần linh trông coi, vẫn luôn kính nhi viễn chi, trừ phi thấy lang, trùng công kích, bằng không cha tuyệt đối không sát sinh.
Lâm Quốc Dư bước vào trong rừng cây, phát hiện con khỉ lớn kia cư nhiên còn chưa rời khỏi, vẫn núp sau lưng cây thụ. Cho đến khi Lâm Quốc Dư xuất hiện, nó mới xoay người trèo lên cây, chạy trốn vào trong rừng.
Lâm Quốc Dư mang theo cung tiễn, xem xét phương hướng chạy trốn của con khỉ lớn, vung hai chân, chạy nhanh về phía trước.
--- Chú thích ---
Man đầu hay còn gọi là bánh mỳ. Trong tiểu thuyết huyền huyễn thì giá trị của nó ngang với bành mỳ đen!
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Cản Thi Gia Tộc --- Quyển thứ nhất ---
Chương 3: đại hầu tử (con khỉ lớn)
Tác giả: Tiếu Đao
Dịch: Bạch Anh
Nguồn: TTV
Đại hầu tử tuy rằng thân thể rất lớn, nhưng không phải là kẻ ngốc, ở trên cây vung tay mấy cái đã nhảy ra rất xa. Lâm Quốc Dư tuổi trẻ khí thịnh, nhanh chân đuổi theo sau, không từ bỏ mục tiêu. Nhưng mà cây cối trong rừng có rất nhiều, người bình thường muốn đi đã rất không tiện, hà huống chi còn đuổi theo con khỉ biết đu cây, chỉ trong chớp mắt mà đại hầu tử kia đã biệt tăm.
Trong thâm tâm của Lâm Quốc Dư rất sầu muộn, chỉ biết trơ mắt nhìn nó chạy mất, rất buồn bực.
Lúc này mặt trời đã lên cao, Lâm Quốc Dư đuổi theo hầu tử được hơn hai mươi phút, bụng bắt đầu kêu to kháng nghị. Lâm Quốc Dư thầm nghĩ, dù sao cũng không tìm thấy đại hẩu tử, chi bằng đi tìm ao nước, tắm rửa một trận cho sảng khoái. Nghĩ đến chuyện này, Lâm Quốc Dư cảm thấy cả người đầy mùi tanh tưởi. Hắn lại dọc theo cánh rừng mà đi.
Đột nhiên, một con chuột dài hơn thước bò lên một góc cây, trên nhánh cây kết đầy những quả đậu vàng óng ả, rất xinh đẹp. Con chuột nọ vươn chân hái trái đậu, giống như muốn hái nó để dùng làm thức ăn. Lâm Quốc Dư nhất thời mừng rỡ, cho dù không bắt được con đại hầu tử, cũng phải săn được con chuột này, nướng nó để ăn mừng. Hắn cài tên, giương cung, nhắm chuẩn con chuột mà bắn, vừa lúc xuyên qua cổ của con chuột tạo thành một lổ thủng. Con chuột nọ chưa kêu lên được một tiếng “Chi” đã ngã lăn ra mặt đất, Lâm Quốc Dư chạy lại, cầm con chuột lên.
“Yo, ước chừng có hơn một cân nha.” Lâm Quốc Dư cân đo phân lượng.
Tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống, Lâm Quốc Dư lấy chủy thủ ra, cạo sạch lông của con chuột, sau đó mổ bụng con chuột ra, moi ruột gan ra sạch sẽ, rồi lại lấy một cành cây đâm xuyên qua, bắt đầu nướng thịt.
Nhất thời, hương thơm tỏa ra bốn phía.
Lâm Quốc Dư không ngừng trở thịt, tránh cho nó bị nướng khét.
Chỉ vài phút sau, thịt đã chín được tám phần. Lâm Quốc Dư cầm lên, vừa muốn bỏ vào miệng thì đột nhiên truyền ra tiếng động chi chi, Lâm Quốc Dư lắp bắp kinh hãi.
Nhìn kỹ lại, ở cành cây đối diện có hai con khỉ, một lớn, một nhỏ đang ngồi ở chổ đó. Con khỉ lớn kia rất đặc biệt, lông mao rậm rạp màu ô-liu, mà cái mũi ở giữa là một màu đỏ, hai bên mép màu trắng, cằm là màu vàng. Hình thể so với con hầu tử mà Lâm Quốc Dư đuổi theo không nhỏ hơn bao nhiêu. Mà trong lòng nó đang ôm một con hẩu tử nhỏ khác, tiểu hầu tử so với con lớn kích thước không khác xa nhau là mấy, nhưng lại núp trong lòng ăn chuối. Chắc là do mùi thịt hấp dẫn chúng nó, vì con khỉ nhỏ kia không ngừng quơ móng vuốt về phía Lâm Quốc Dư.
Lâm Quốc Dư cho tới hiện tại chưa từng gặp qua con khỉ nào quái dị như thế. Vừa rồi hắn đuổi theo con hầu tử nọ là lúc trời còn tối, nên không nhìn rõ diện mạo, nhưng thật không ngờ hiện tại lại có thể thấy được khỉ mẹ, cảm thấy thật ngoài ý muốn.
Khỉ con nắm nắm chỏm lông màu vàng của khỉ mẹ, vươn tay chỉ con chuột trong tay Lâm Quốc Dư, không nhịn được kêu lên, ý muốn nó: “Con muốn ăn thịt, con muốn ăn thịt.” Mà khỉ mẹ ôm chặt con mình, không có nó nhúc nhích. Mắt nó nhìn Lâm Quốc Dư thật lâu, liếm liếm môi, hình như cũng không cưỡng được sự hấp dẫn của thịt chuột.
Lâm Quốc Dư cầm thịt chuột đưa về phía khỉ con đang khoa tay múa chân, ngậm vào miệng. Khỉ con càng thêm lo lắng, kéo kéo lông của khỉ mẹ, thấy mẹ không chịu thả nó ra, nó dùng hai chân vùng vẫy nhưng vẫn bị mẹ nó kiềm chặt, miệng phát ra tiếng chi chi, giống như một đứa trẻ đang làm nũng.
Khỉ mẹ vẫn ôm chặt khỉ con, không chịu buông tay.
Lâm Quốc Dư thấy khỉ mẹ không bị mắc mưu, hắn đành phải để con chuột lên phía trước, còn mình thì cầm lấy cung tiễn xoay người đi về phía sau. Đi qua được vài gốc đại thụ, phỏng chừng khỉ mẹ sẽ không nhìn thấy hắn, lén lút trốn ở phía sau một gốc đại thụ, ngắm bắn hai con khỉ.
Khỉ con nhìn thấy Lâm Quốc Dư vứt thịt lên mặt đất, mỹ vị trước mắt, mà mẹ lại không cho ăn, càng thêm điên cuồng, liều mạng kéo lông của khỉ mẹ. Mà khỉ mẹ đang lo lắng Lâm Quốc Dư có thật sự rời khỏi chưa, nên vẫn đứng trên cây một hồi để quan sát. Lại qua một lúc, cảm thấy Lâm Quốc Dư có thể sẽ không trở lại, mà khỉ con đã kéo mất một chùm lông của nó, khỉ mẹ lúc này mới buông tay, khỉ con kêu lên một tiếng “chi” rồi lau về phía trước, bắt lấy con chuột nướng mà Lâm Quốc Dư đã bỏ lại.
Lâm Quốc Dư đang đợi chính là thời khắc này. Nếu như không bắt được khỉ lớn, thì khỉ nhỏ coi như cũng đủ để ăn. Huống chi mọi người thường nói não của khỉ con luôn tốt, như thế thì thịt nướng chắc cũng như vậy. Lâm Quốc Dư nhắm ngay đẩu khỉ con, bắn ra một tiễn.
“Sưu”
Khỉ con đang ăn thịt, làm sao có thể để ý vận rủi đang đến gần. Một mũi tên nhỏ xuyên qua huyệt Thái Dương, từ bên hộp sọ này sang bên kia.
Khỉ mẹ đang ngồi trên cành cây thèm miếng thịt chuột trong tay khỉ con đến nhỏ dãi, nhìn con của mình ăn ngon chính là thiên tính của mọi động vật thuộc họ có vú. Nhưng không nghĩ tới việc con mình trong lúc đang ăn lại ngã xuống mặt đất, khỉ mẹ kêu lên một tiếng “chi”, phóng xuống mặt đất, ôm lấy khỉ con. Đến khi nhìn thấy đầu của con mình bị xuyên thủng, óc trộn lẫn với máu tươi chảy xuống, khỉ mẹ nhất thời đau xót. Nó buông thi thể của khỉ con xuống, giống như cuồng dại hướng về cây đại thụ mà Lâm Quốc Dư đang ẩn nấp mà đi tới.
Lúc này lâm Quốc Dư đã đặt mũi tên thứ hai lên giây cung, vốn định giết cả mẹ lẫn con, nhưng mà không nghĩ tới việc khỉ mẹ lại có phản ứng nhanh như thế. Lâm Quốc Dư không kịp suy nghĩ, mũi tên thứ hai bắn tới khỉ mẹ.
Khỉ mẹ mặc dù đang điên cuồng, nhưng mà phản ứng cùng tốc độ vô cùng lớn. Mắt thấy đã hung khí đã giết con mình tới gần, nó nhảy lên một bước cao khoảng chừng ba thước, mũi tên mà Lâm Quốc Dư bán trúng vào lòng bàn chân của nó. Ở giữa hai gốc đại thụ, cái đuôi của nó liên tục quơ loạn.
Lại phóng thêm hai bước, khỉ mẹ đã gần tới trước mặt của Lâm Quốc Dư. Nó vươn móng vuốt ra, muốn bắt Lâm Quốc Dư lại. Lâm Quốc Dư vừa mới lắp mũi tên thứ ba xong thì khỉ mẹ đã vọt tới, vội vàng dùng sức chạy ra sau cây đại thụ, sau đó dùng sức nhảy người về phía sau. Nương theo gió, hắn lại bắn mũi tên thứ ba ra.
Nhưng lần này do Lâm Quốc Dư bắn tên ở không trung, nên không có nhiều lực đạo. Khỉ mẹ nọ hình như cũng biết được chuyện này, vì thế nó ngược lại không có trốn tránh, mà còn trực tiếp vung móng vuốt lên, bắt mũi lên đang bay lại, sau đó tùy tiện ném đi, tiếp tục nhảo bồ về phía Lâm Quốc Dư.
Lâm Quốc Dư hoảng hốt, con khỉ này rốt cuộc là giống gì, với thân thủ này thì danh hiệu là võ lâm cao thủ cũng không xứng với nó. Lâm Quốc Dư vứt bỏ cung tiễn lại, rút thanh chủy thủy được vắt trên lưng ra.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Cản Thi Gia Tộc --- Quyển thứ nhất ---
Chương 4: mẫu hầu phát uy
Tác giả: Tiếu Đao
Dịch: Bạch Anh
Nguồn: TTV
Khỉ mẹ tiến lên hai bước, tới bên cạnh Lâm Quốc Dư, lại vung ra một trảo. Lâm Quốc Dư cũng không né tránh, chủy thủ quơ ngang mặt, nếu khỉ mẹ còn tiếp tục tấn công thì móng vuốt có nó nhất định sẽ bị chủy thủ cắt gãy. Khỉ mẹ đối với chiêu lưỡng bại câu thường này của Lâm Quốc Dư cũng có phần kiêng kị, móng vuốt dừng lại ở không trung, cúi đầu xuống, nhe năng ra cắn chân của Lâm Quốc Dư. Lần này Lâm Quốc Dư không thể không tránh, xoay người né ra sau gốc cây.
Lâm Quốc Dư phát hiện, khỉ mẹ này thật sự không có chiêu số gì cả, chỉ dùng móng vuốt cùng răng nanh tấn công theo bản năng. Bởi vì nó có tốc độ cực nhanh, nên đòn tấn công của nó mới có lực đạo mạnh như vậy, khiến cho người khác khó lòng phòng bị. Nếu như không phải đang ở trong rừng rậm, cây cối chằn chịt làm trở ngại khỉ mẹ, thì chính hắn đã bị xé tan.
Nhưng mà, khỉ mẹ sinh sống lâu năm ở rừng rậm, thể lực của nó hơn xa chính hắn. Nếu cứ giằng co như thế, hắn rồi sẽ bị khỉ mẹ bắt đi. Tưởng tượng ra cảnh hắn bị khỉ mẹ nhai đến xương cốt cũng không con, Lâm Quốc Dư có hơi ớn lạnh. Hắn bắt đầu có chút hối hận, vì cái gì mà hắn lại trêu vào con khỉ đáng sợ như thế này, à, con này không phải khỉ à nha, rõ là quỷ sống.
Khỉ mẹ liên tiếp tấn công Lâm Quốc Dư vài lần, nhưng đều thất bại, trong lòng khó tránh sự phiền muộn. Lại nhớ tới sự an nguy của khỉ con, trong lúc không ngừng tấn công Lâm Quốc Dư, nó luôn không quên quay đầu lại xem khỉ con, hy vọng khỉ con còn có thể đứng dậy.
Khỉ mẹ dần dần phân tâm, áp lực của Lâm Quốc Dư cũng bớt hẳn. Không ngừng huy động chủy thủ trong tay, trái tránh phải né, vừa tránh né công kích của khỉ mẹ, vừa âm thầm nghĩ biện pháp đối phó với con khỉ mẹ này, xem xem đánh gục nó bằng cách nào.
Tại thế giới động vật, nhìn thấy con của mình chết cũng khiến cho một con thú mẹ điên cuồng, cho dù không phải là Lâm Quốc Dư làm, mà là một con mãnh hổ thì con khỉ mẹ này cũng quyết phân sống mái, không chết không thôi. Lâm Quốc Dư hiện tại không tài nào nghĩ đến khỉ mẹ đang tấn công lại đột nhiên đình chỉ. Hai mắt nhìn quanh bốn phía, khắp nơi đều là rừng rậm, nếu muốn chạy trốn, chỉ sợ chạy không thoát. Lâm Quốc Dư thầm hạ quyết định ---- phải cố hết sức, ngoại trừ giết con khỉ mẹ này ra, sợ rằng sẽ không còn biện pháp nào khác để chạy trốn. Huy động chủy thủ trong tay, bảo vệ những chổ yếu hại của mình thật tốt, đợi đến khi khỉ mẹ phân tâm lần nữa, thì Lâm Quốc Dư sẽ lập tức phát động công kích.
Khỉ mẹ lại nhìn về phía con của mình, suýt nữa đã gặp nạn. Lâm Quốc Dư sẽ không buông tha cho cơ hội này, hai tay vươn dài, hai chân dùng sức nhảy lên, chủy thủ trong tay ghim thẳng về phía huyệt Thái Dương của khỉ mẹ, tay còn lại tạo thành hình trảo, chụp vào cổ của khỉ mẹ.
Lâm Quốc Dư từng nghe thư nhân (1) kể chuyện anh hùng đả hổ. Luận sức mạnh, luận tốc độ thì con người không tài nào đánh lại ông mười ba (2). Nếu trong tình trạng không có vũ khí trong tay thì chỉ có một con đường chết. Nhưng mà, nếu người đả hổ biết chịu đau đưa tay vào miệng cọp, khóa chặt miệng của nó, sau đó dùng một quyền đánh mạnh vào đầu của nó, thì nhất định sẽ có một cơ hội sống sót. Hiện tại, Lâm Quốc Dư cho rằng một dao của hắn có thể khiến khỉ mẹ ngã xuống, nếu như đúng với dự định thì tự nhiên là việc tốt, còn không thì tay còn lại cũng có thể bắt khỉ mẹ lại, phần thắng lúc đó sẽ nghiêng về hắn nhiều hơn. Nếu xui xẻo cả hai tính toán trên đều thất bại, thì vẫn còn một cơ hội, đó là ghim chủy thủ vào miệng của khỉ mẹ, cắt lưỡi của nó đi, đối với hắn cũng là một việc có lợi, như thế sẽ dễ dàng kết liễu tính mạng của khỉ mẹ hơn.
Nhưng mà, sự linh mẫn của khỉ mẹ so với tính toán của Lâm Quốc Dư còn cao hơn rất nhiều. Nhìn thấy chủy thủ sắp đi tới sau ót của khỉ mẹ, Lâm Quốc Dư đắc ý, không nghĩ tới việc hai mắt của khỉ mẹ nhìn về con mình, mà hai tai vẫn nghe ngóng tình trạng phía sau. Khỉ mẹ kêu một tiếng “Chi”, cúi đầu xuống, khiến cho chủy thủ cùng tay của Lâm Quốc Dư lạc vào khoảng không, nhưng mà tư thế vọt về trước vẫn giữ nguyên không đổi. Khỉ mẹ tránh được một kích của Lâm Quốc Dư, lại không quay đầu lại, chỉ đơn giản giẫm chân một cái thật mạnh, dùng song trảo cản đường bay của Lâm Quốc Dư. Thật không ngờ lại là một chiêu “Thỏ đạp mình ưng.” Ở không trung, Lâm Quốc Dư căn bản sẽ không có khả năng né tránh đòn công kích như tia chớp của khỉ mẹ, bị khỉ mẹ giẫm xuống mặt đất.
Lâm Quốc Dư không nghĩ gì nhiều, may mà ngược chiều nên lực đạo của khỉ mẹ không mạnh như trước, bằng không với một kích của khỉ mẹ sẽ có thể moi hết ruột gan của hắn ra. Rơi vào tình trạng này, bụng của Lâm Quốc Dư đã chảy ra vài vết máu, vừa đói vừa đau.
Lâm Quốc Dư cảm thấy không ổn, nếu như khỉ mẹ tiếp tục công kích, thì chỉ cần xì hơi một cái cũng đủ giết hắn, mạng nhỏ của hắn cũng xong đời từ đó. Bây giờ muốn sợ đã không còn kịp rồi, nên hắn vội vã xoay người vài cái, lăn thêm vài vòng, hy vọng động tác của khỉ mẹ không quá mau lẹ.
Khỉ mẹ vừa rồi thấy não của khỉ con chảy máu, chứ chưa xác nhận đã chết rồi chưa. Một phen đánh nhau với Lâm Quốc Dư, khỉ mẹ bây giờ mới cảm thấy cơn tức giận trong lòng của mình tiêu biến không ít. Mà lúc này trong lòng lại vướng bận chuyện an nguy của khỉ con, nên khi thấy Lâm Quốc Dư ngã xuống mặt đất thì không tiếp tục đuổi theo hắn nữa. Quay người lại, vọt tới bên cạnh thi thể của khỉ con, liên tục kêu chi chi, hy vọng con nó có thể tỉnh lại.
Lâm Quốc Dư cũng không dám làm bừa, lăn thêm một vòng thì tới chổ làm rơi cung tên. Thừa dịp khỉ mẹ rời khỏi, hắn cầm lấy cung tên, mượn lực để đứng dậy, sau đó lại bắn thêm một mũi tên, nhắm về phía khỉ mẹ.
“Bụp” một tiếng, mũi tên ghim lên đầu vai của khỉ mẹ. Bởi vì Lâm Quốc Dư vừa mới trải qua một phen đại chiến với khỉ mẹ, nên thể lực tiêu hao không ít, vì thế lực tiễn bắn ra không cao, lại có phần thiếu chính xác. Toàn lực bắn ra một tiễn, chỉ có thể ghim vào da của khỉ mẹ, chứ không tài nào kết thúc được tính mạng của nó.
Khỉ mẹ điên cuồng gầm rít, xoay đầu lại, nghiến răng nhìn Lâm Quốc Dư. Cặp răng nanh hai bên miệng dài hơn một tất, các sợi lông trên mặt đều dựng thẳng lên, bộ dáng cực kỳ đáng sợ. Lâm Quốc Dư lúc này không còn tên để lắp nữa, tuy khoảng cách giữa hắn và bó tên không xa, nhưng hắn lại sợ khỉ mẹ lại đột nhiên tấn công, nên chỉ đành rút chủy thủ ra, đợi khỉ mẹ tấn công.
Khỉ mẹ nghiến răng nhìn Lâm Quốc Dư, nhưng không tấn công. Trái lại, nó nhặt thi thể của khỉ con trên mặt đất lên, nhảy lên một gốc cây, trên vai còn mang theo mũi tên khi nãy, sau đó biến mất ở giữa rừng cây.
Nhìn thấy nguy hiểm đã được hóa giải, Lâm Quốc Dư lúc này mới thở phào một hơi, áp lực toàn thân được cởi bỏ, Lâm Quốc Dư ngã người ngồi xuống đất, cảm thấy toàn thân vô lực.
Chú thích
(1) Thư nhân: người đọc sách, ở đây ám chỉ đến những kẻ có học thức kiếm sống bằng nghề kể tích xưa cho người dân.
(2) vu lão hổ: mình quyết định dùng theo từ thường gọi của người dân Việt Nam là ông mười ba.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Cản Thi Gia Tộc --- Quyển thứ nhất ---
Chương 5: Thụ Động Không Đáy
Tác giả: Tiếu Đao
Dịch: Bạch Anh
Nguồn: TTV
Chương này có thể là do lỗi của tác giả, nên phân nửa của đoạn đầu đều chép lại nguyên bản của đoạn sau chương 4. Nên mình chỉ dịch 1/2 trong chương 5.
Nghỉ ngơi chưa được bao lâu, Lâm Quốc Dư bắt đầu lo lắng rằng khỉ mẹ sẽ kéo cả đàn đến. Một con đã nguy hiểm như thế, nếu cả một đàn mà đến đây, cho dù mình là thần tiên cũng không còn mạng mà rời khỏi.
Nhặt hai mũi tên còn sót trên mặt đất, cả cái cây đang ghim trên người con chuột, là thứ mà Lâm Quốc Dư ban nãy dùng làm công cụ để nướng thịt chuột. Lâm Quốc Dư khịt khịt mũi, ngửi thấy mùi thịt chuột nồng nặc, liền rút nó ra khỏi con chuột, rồi lại vứt con chuột sang một bên.
Vừa đi, Lâm Quốc Dư vừa nghĩ cách nên nối dối với cha mình ra sao. Chuyện đánh nhau với khỉ mẹ thì tuyệt đối không thể để lộ ra, với tính tình của cha, cho dù không đánh cũng phải giáo huấn hắn cả ngày. Nhưng mà, khi nãy hắn vừa mới đánh nhau với khỉ mẹ, quần áo trên người đã bị xé tan tát. Đã thế thì cứ nói lúc hắn đi tìm nguồn nước, nhìn thấy một cây mọc đầy trái ngọt, muốn hái đem về cho cha ăn, còn quần áo thì bị nhành cây làm rách. Còn phần trái cây, cứ bịa là do trên đường về chịu không nổi sự cám dỗ, nên ăn hết sạch.
Lúc đầu Lâm Quốc Dư chỉ muốn bắt đại hẩu tử để ăn thịt, nên không chú ý trong rừng có nước hay không. Lần này quay về, hắn lại ngoài ý muốn phát hiện nước dưới thân cây cổ thụ thật lớn. Cây cổ thụ này cho dù có mười người cũng ôm không hết, dưới thân lại lỏm xuống tạo thành một hố lớn, trải qua nhiều năm tháng tích tụ nước mưa, nên đã chứa không ít nước. Điều này khiến cho Lâm Quốc Dư mừng rỡ, dùng hai tay lấy nước, sau đó đưa lên mũi ngửi một cái, cư nhiên ngay cả một mùi hôi thúi cũng chẳng có, rất thanh khiết, trong suốt như pha lê. Hắn lại dùng đầu lưỡi liếm nhẹ hai cái, lại phát hiện nó cư nhiên còn có vị ngọt.
Lâm Quốc Dư cởi hết quần áo trên người ra, vứt sang một bên, sau đó trực tiếp nhảy vào bên trong thụ động (1), bắt đầu tắm rửa.
Thụ động này tựa như một thùng tắm thiên nhiên, điều khác biệt chính là đáy của thụ động rất sâu, khi Lâm Quốc Dư nhảy xuống, hai chân cư nhiên còn chưa đặt tới đáy. Chẳng lẽ đây là một cái giếng thiên nhiên? Nghĩ lại cũng thấy không phải, ở đây là sườn núi, nếu như ở chổ này có một giếng nước thiên nhiên, thì chẳng phải hơn phân nửa sơn cốc đã bị bao phủ. Lâm Quốc Dư ở miền Tây tiếp xúc không ít với nước, nên thử lặn xuống xem xét tình hình. Mà thụ động này như một vực sâu không đáy, Lâm Quốc Dư thì không thể không trồi lên để thở, nên không thèm để ý tới chuyện này luôn.
Chú thích
(1) thụ động: mình cũng không rõ cái này là gì, các bạn nếu biết xin góp ý!
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia