Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 07-05-2008, 08:23 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Giao Thiên Äỉnh (Liá»…u Tàn Dương) _ Äã post đủ bá»™.

Liễu Tàng Dương

Giao Thiên Äỉnh

Phi Lá»™

Thiên võng khôi khôi, ác giả ác báo
Sơ nhi bất lậu, thiện đáo đầu



Bình đài cao năm trượng vá»›i hình dáng trên nhá» dưới to và thon dần. Khiến bất luận ai thoạt nhìn cÅ©ng có cảm nghÄ© đã có sá»± trừng phạt cá»§a hóa công đối vá»›i bất luận ai hoặc vá»›i bất kỳ vật gì đột ngá»™t xuất hiện từ dưới đất má»c vươn lên hàm ý chá»c xuyên vào bầu trá»i. Và vì Ä‘iá»u đó là phạm thượng, bình đài đã đột ngá»™t từ mặt đất bằng má»c vươn lên cao, nên theo chá»§ ý cá»§a hóa công, phần đỉnh nhá»n lẽ ra phải có cá»§a bình đài đã bất ngá» bị phạt ngang, mất Ä‘i phần chóp nhá»n. Vì thế, từ lâu lắm rồi, đó chỉ còn là má»™t bình đài vá»›i phần lư bằng ở trên bá» mặt rá»™ng độ hai trượng, tư vuông má»—i bá».
Ở trên đó, vào lúc này, là lúc hoàng hôn chực buông xuống, đang hiện diện hai nhân vật vào hàng đại cao thủ võ lâm.
HỠđứng đối diện nhau, má»—i ngưá»i chiếm hữu má»™t góc cá»§a lư bằng. Và căn cứ theo hướng tây là hướng có vầng dương Ä‘ang xuống thấp dần thì phương vị được hai nhân vật đại cao thá»§ võ lâm chiếm lÄ©nh ở hai góc lư bằng là các góc thuá»™c hai hướng nam và bắc.
Äứng trụ tấn ở góc phía bắc là má»™t cao tăng, qua tăng bào màu vàng nhạt luôn phần phật giÅ© theo gió cứ thổi ngang mặt lư bằng. Cách trụ tấn cá»§a cao tăng dù chỉ là bình pháp tấn thông dụng nhưng vẫn toát lá»™ má»™t phong thái bất phàm chỉ có thể xuất hiện ở bậc cao nhân đã đạt mức võ há»c vào loại thượng thừa.
Vì có phong thái đó, một bộ tấn vững như núi Thái sơn, nên đối thủ của cao tăng, là một văn nhân trung niên có vẻ ngoài hào hoa lịch lãm đang trấn giữ góc phía nam của lư bằng, bỗng buột miệng lên tiếng tán dương, khen ngợi cao tăng:
- Vẫn thương nghe mấy trăm năm qua khắp Thiếu Lâm chỉ có má»—i má»™t mình Tuệ Quang thần tăng là luyện được Kim Cang La Hán Phục Ma công, má»™t tuyệt kỹ vượt má»i tuyệt kỹ được Äạt Ma sư tổ lưu truyá»n hậu thế, nay má»›i rõ lá»i này quả không sai ngoa. Có phải thần tăng định ngay hôm nay cùng Dương má»— quyết má»™t phen ngá»c đá cùng ra tro?
Vị cao tăng bắn xạ những tia thần quan từ đôi mắt vụt mở to nhìn trung niên văn nhân đối diện và lên tiếng bằng giá»ng không chút khoan nhượng:
- Äể tiêu trừ đại kiếp cho võ lâm, nếu phải cùng Dương Thế Tôn thí chá»§ lâm cảnh đồng quy ư tận thì Tuệ Quang lão nạp quyết không ngần ngại. Hoặc giả Dương thí chá»§ lo sợ, chưa muốn uổng tá»­ vá»›i độ tuổi còn Ä‘ang xuân và nhất là chưa lưu lại cho Dương gia má»™t hậu nhân kế truyá»n, thì, a di đà phật, xin hãy tuân thá»§ những gì lão nạp từ ba ngày qua đã luôn miệng đỠxuất. Chỉ như thế trận sinh tá»­ đấu này má»›i có cÆ¡ há»™i chấm dứt vá»›i kết quả Ä‘á»u đưa đến Ä‘iá»u toại nguyện cho song phương.
Trung niên văn nhân chợt phá lên cưá»i ngạo nghá»…:
- Bảo Dương Thế Tôn ta tá»± phế bá» võ công hầu kéo dài kiếp sống tàn trong tá»§i nhục ư? Không bao giá». Ha ha ha… Thần tăng không nghe câu, đã là ngưá»i phải có chút danh gì lưu lại cho thế nhân? Huống gì bản lãnh cá»§a Dương Thế Tôn ta nào có kém gì những nhân vật nhất môn chi chá»§ cá»§a thất đại phái, tam viện, nhị bảo, nhất bang. Cá»› sao chư vị luôn đố kỵ, không cho Dương này cÆ¡ há»™i dương danh thiên hạ? Trái lại cứ muốn ta mãi mãi không thể ngóc đầu ngoi lên, có phải chư vị sợ sẽ đến ngày Dương ta chiếm lÄ©nh ngôi cao, được đồng đạo võ lâm công cá»­ làm Võ Lâm Minh Chá»§? Có phải như thế chăng, Tuệ Quang thần tăng? Ha ha…
Tràng cưá»i cao ngạo cá»§a Dương Thế Tôn làm cho Tuệ Quang thần tăng cau mày khó chịu:
- Lão nạp nói đã nhiá»u và khuyên giải cÅ©ng quá nhiá»u nhưng xem ra Dương thí chá»§ vẫn không lay chuyển. Huống hồ Ä‘iá»u tiên quyết tối ư cần thiết cho má»™t Minh Chá»§ Võ Lâm là phải có cả đức lẫn tài, không thể khiếm khuyết dù là má»™t trong hai. Và Ä‘iá»u đáng tiếc là Dương thí chá»§ đã luôn tá» ra kém đức. Hãy nghÄ© xem, giả như Dương thí chá»§ quyết lưu danh thiên hạ thì danh đó há chẳng phải ác danh?
Sắc mặt của Dương Thế Tôn vụt đanh lại:
- Chá»› nói nhảm. Vì Dương ta cÅ©ng muốn như má»i ngưá»i, dÄ© nhiên là chỉ muốn mang chút tài má»n tạo phúc cho võ lâm. Má»™t khi chuyện chưa xảy đến, cá»› gì lão trá»c hồ đồ ngươi đã vá»™i đỠquyết ta chỉ lưu lại ác danh cho thiên hạ? Như thế chẳng hóa ra bá»n nhất bang, nhị bảo, tam viện và thất phái các ngươi chỉ cố tình tìm má»i nguyên cá»› hầu ngăn cản bước tiá»n đồ thật sá»± đã đến lúc phất lên cá»§a Dương ta? Nhưng bá»n ngươi sẽ thất vá»ng và đừng mong ngăn cản ý định cá»§a Dương ta. Äá»™ng thá»§ Ä‘i. Vì đừng nói là ba ngày đã qua, dẫu có giao đấu thêm vá»›i lão trá»c ngươi ba ngày ba đêm nữa, Dương ta vẫn có thừa năng lá»±c ứng phó.
Giá»ng cá»§a Tuệ Quang thần tăng liá»n tá» ra nghiêm trá»ng:
- Nếu Dương thí chủ đã quyết, a di đà phật, lão nạp đành vì võ lâm, dù phải chết cũng không để thí chủ toại nguyện. Xin tiếp chiêu!
Vá»›i bá»™ tấn vững như núi Thái, Tuệ Quang thần tăng cẩn trá»ng nâng cao hữu thá»§. Và khi nâng đến ngang ngá»±c, hữu thá»§ cá»§a thần tăng vụt xòe rá»™ng để lá»™ phần tâm chưởng đã chuyển sang sắc xám vá»›i năm ngón tay vừa khoằm khoằm cong cong vừa chuyển đối sắc màu cÅ©ng bắt đầu xám lại. Và từ đó lập tức toát ra má»™t lá»›p cương kình nhàn nhạt, bắt đầu tuôn vá» phía Dương Thế Tôn.
Dương Thế Tôn cÅ©ng đã ngưng Ä‘á»ng thần sắc, bá»™c lá»™ má»™t thái độ không há» dám xem thưá»ng công phu do Tuệ Quang thần tăng Ä‘ang thi triển. Không những thế, Dương Thế Tôn cÅ©ng từ từ rùn bá»™, hạ thấp dần phần hạ bàn, thấp đến độ chỉ suýt nữa là chạm cả khuá»·u chân vào mặt lư bằng vốn dÄ© là nguyên má»™t mặt đá khá bằng phẳng.
Äến độ khi bá»™ tấn không thể nào rùn thấp được nữa, toàn thân Dương Thế Tôn chợt bật lao Ä‘i như trưá»ng tiá»…n rá»i cung, thần tốc tiến nhập vá» phía Tuệ Quang thần tăng, mang theo cả má»™t đạo kình phong tràn đầy uy lá»±c:
- Thử xem Kim Cang La Hán Phục Ma công của Thiếu Lâm phái thực sự lợi hại như thế nào. Mau đỡ!
Song chưởng cá»§a Dương Thế Tôn nhanh như nhịp thoi đưa, liên tiếp vá»— mưá»i mấy loạt kình vào lá»›p cương kình cá»§a Tuệ Quang thần tăng lúc này đã hoàn toàn dày đặc.
“Bung bung bung…â€
Tiếng chạm kình vang lên như chuỗi tiếng trống nện và nếu thoạt đầu lớp cương kình của Tuệ Quang vẫn tỠra kiên vững như thành đồng vách sắt thì càng vỠsau những loạt kình vỗ thúc loạn của Dương Thế Tôn lại càng lúc càng xuyên phá lớp cương kình. Cho đến khi chưởng tay của song phương rồi cũng có lúc chạm mạnh vào nhau, tạo thành tiếng chấn kình xé tai.
“Ầm…â€
Dư kình hất Tuệ Quang vừa lùi vừa lảo đảo:
- Nhu Phong Thập Bát Lá»™ cá»§a Dương thí chá»§ quả không hổ danh là công phu vô tiá»n khoáng hậu từng có thá»i đưa chá»§ nhân cá»§a công phu đó, là Nhu Phong Lão Thế Tôn trăm năm trước lên hàng tuyệt đại cao thá»§ võ lâm. Nhưng công phu càng cao thâm, vì rÆ¡i vào tay Dương thí chá»§ là ngưá»i kém đức nên sẽ càng gây nhiá»u kiếp há»a cho võ lâm. Má»™t lần nữa lão nạp khuyên thí chá»§ cạn nghÄ©, hãy dừng lại kịp lúc. Chá»› để đến lúc hối thì đã muá»™n.
Dương Thế Tôn đã bật ngưá»i lao đến vá»›i đấu pháp cÅ©ng là những loạt chưởng vá»— loạn, nhanh như thoi đưa:
- Chá»› nhiá»u lá»i vô ích. Huống hồ muốn Dương Thế Tôn ta hối hận, lão trá»c ngươi trước hết hãy tá» rõ đủ bản lãnh thá»±c hiện Ä‘iá»u đó qua chân tài thá»±c há»c cá»§a chính lão. Tiếp chiêu.
“Ào ào…â€
Tuệ Quang thần tăng lập tức nâng cao song thủ, phát xạ ngay vần cương kình Kim Cang La Hán Phục Ma công quyết đối phó với loạt kình Nhu Phong Thập Bát Lộ vừa được Dương Thế Tôn xuất thủ.
Nào ngỠđúng lúc đó Dương Thế Tôn lại hồi bá»™ thu chiêu, đồng thá»i còn tá»± chuyển dịch thân hình qua phía tả, từ phía nam cá»§a lư bằng sang góc phía tây.
Sợ đối thá»§ có cá»› trá ngụy, Tuệ Quang cÅ©ng thu chiêu và chuyển qua góc phía đông, cÅ©ng là góc bên tả so vá»›i góc phía bắc lúc nãy thần tăng Tuệ Quang đã đứng, nhỠđó vẫn luôn giữ vị trí dối diện vá»›i Dương Thế Tôn, Tuệ Quang vừa chuyá»…n dịch xong, Dương Thế Tôn chợt phát lên tràng cưá»i đắc ý:
- Vậy là lão trá»c ngươi đã tá»± ý tìm chết. Hãy đỡ chiêu, ha ha…
Dương Thế Tôn lại thi triển Nhu Phong Thập Bát Lộ, thần tốc và quyết liệt đánh vào Tuệ Quang thần tăng.
“Ào ào…â€
Tuệ Quang lúc nào cũng sẵn sàng vì thế vội phát chiêu chống trả. Nhưng vừa mới phát chiêu, Tuệ Quang bỗng thất sắc kêu vang:
- Nguy tai, thật không ngỠDương thí chủ có tình dùng kế, đặt lão nạp vào tình thế đối diện ánh dương quang. Lòng nhân của lão nạp lại bị Dương thí chủ đối xử như thế sao?
Vừa kêu, Tuệ Quang vừa kinh hoảng tràn ngưá»i tránh chiêu, vá»›i đôi mắt lúc thì nheo nheo cố gắng nhìn để nhận định càng chuẩn xác càng tốt những chiêu công cá»§a đối thá»§, khi thì nhắm tịt hoặc có chăng là nhìn vá» phương khác, nÆ¡i không bị ánh dương quang buổi chiá»u tà chiếu vào làm lóa mắt.
Nhưng công phu Nhu Phong Thập Bát Lá»™ cá»§a Dương Thế Tôn quả đúng là tuyệt há»c vô tiá»n khoáng hậu. Những loạt kình vừa nhanh vừa lợi hại cá»§a Dương Thế Tôn lúc này đã hóa thành lá»›p lưới kình dày đặc phá»§ kín lấp toàn thân Tuệ Quang, hoàn toàn không chừa má»™t sinh lá»™ nào cho thần tăng Thiếu Lâm phái thoát thân. Cùng lúc đó là tiếng cá»§a Dương Thế Tôn quát to như sấm, thoạt nghe không khác gì tiếng đòi mạng cá»§a lÅ© ngạ quá»· theo mệnh Diêm Chúa:
- Ta đã quyết xưng hùng khắp võ lâm. Kẻ nào ngăn cản ta chắc chắn phải nhận cái chết. Hãy mau mau nằm xuống nào!
Loạt chấn kình liá»n vang lên do đã đến lúc đã chấn chạm vào ngưá»i Tuệ Quang thần tăng.
“Bung bung bung…â€
Tuệ Quang nhận không biết bao nhiêu lượt kình mà kể. Tuy vậy, thay vì bị chấn bay hoặc chí ít phải gục ngưá»i nằm xuống như lá»i Dương Thế Tôn vừa đắc ý đỠquyết, toàn thân cá»§a Tuệ Quang dù bị chấn động vẫn uy nghi sừng sững nguyên vị. Không những thế, bất chấp những ngụm huyết hồng Ä‘ang tuôn trào từ cá»­a miệng, Tuệ Quang thần tăng lại thản nhiên vươn nhanh song thá»§, vừa chá»™p vừa cố bấu chặt vào những vị thế có thể chá»™p vào cá»§a Dương Thế Tôn.
“Ào…â€
Dương Thế Tôn tuy có nhìn thấy hành vi thái độ này cá»§a Tuệ Quang thần tăng nhưng vẫn nhếch môi cưá»i lạnh:
- Tuyệt kỹ Thiếu Lâm phái quả danh bất hư truyá»n. Nhưng lão trá»c ngươi dù cố miá»…n cưỡng cÅ©ng vô ích, vì kết quả chỉ càng khiến lão thêm mau chóng mất mạng thôi. Xin chá»› trách Dương Thế Tôn này độc ác. Hãy đỡ!
“Vù…â€
Song phương đang có vị thế tiếp cận nhau, một kích lần này của Dương Thế Tôn chính là đòn tối hậu mà nếu Tuệ Quang thật sự không còn đủ bản lãnh đối phó ắt sinh mạng kể như hưu hỉ
Äến lúc này, dù tính mạng chỉ như mành treo chuông, Tuệ Quang thần tăng bá»—ng bật ra tiếng niệm phật có thể hiểu hoàn toàn là không đúng lúc:
- A di đà phật, Dương thí chủ vì nhẫn tâm tuyệt tình nên xin đừng trách lão nạp buộc phải dùng tuyệt chiêu độc thủ.
Vừa dứt lá»i, má»™t lần nữa Tuệ Quang lại hứng chịu thêm má»™t kích tối hậu cá»§a Dương Thế Tôn, đồng thá»i đã ngang nhiên vá»— áp cùng má»™t lúc hai chưởng tay vào phần thân trước cá»§a đối thá»§, tạo nên hai tiếng chạm thật khẽ, dá»… dàng bị tiếng chạm kình thật lá»›n cá»§a Dương Thế Tôn che át Ä‘i.
“Ầm.â€
“Bịch… bịch…â€
Sau những tiếng chấn chạm đó, cuộc chiến giữa song phương đột ngột ngừng lại.
Thân hình Tuệ Quang lúc này chợt chao đảo mạnh, miệng thì không ngừng thổ thêm nhiá»u ngụm huyết đỠtươi. Tuy vậy Tuệ Quang lại đột ngá»™t nở nụ cưá»i mãn nguyện, nhìn Dương Thế Tôn không hiểu vì sao bá»—ng từ từ khuỵu xuống.
Äang khuỵu xuống ngỡ sắp ngã lăn, Dương Thế Tôn bá»—ng gắng gượng giữ vững thân hình. Và sau nhiá»u ná»— lá»±c tá»™t cùng cá»§a ý chí và lòng can trưá»ng hiếm có, Dương Thế Tôn cuối cùng vẫn đứng thẳng ngưá»i lên, gật gù nhìn Tuệ Quang:
- Khá lắm, dám hy sinh tánh mạng để mưu đồ phá hủy nội gia chân khí của Dương Thế Tôn ta, hạng không tiếc mạng như lão quả không hổ danh Thần tăng cao thủ đệ nhất nhân Thiếu Lâm phái.
Äáp lại câu không biết là mỉa mai hay khen tặng cá»§a Dương Thế Tôn, Tuệ Quang thần tăng vẫn giữ nguyên vẹn nụ cưá»i mãn nguyện:
- Chí ít đã có hai trong bát đại mạch cá»§a Dương thí chá»§ vừa bị công phu cá»§a lão nạp phá há»§y. Äiá»u này có nghÄ©a là má»i hy sinh cá»§a lão nạp đã được Ä‘á»n bù, thí chá»§ sẽ không còn cÆ¡ há»™i gây kiếp há»a cho võ lâm. A di đà phật.
Sắc diện của Dương Thế Tôn vụt đanh lại:
- Lão chớ đắc ý vội. Vì chậm nhất cũng chỉ ba năm nữa thôi, khi Dương Thế Tôn này tròn tuổi tứ tuần, lúc đó ta vẫn có cơ hội dương danh thiên hạ xưng bá võ lâm, lưu lại tiếng thơm muôn thuở cho hậu thế.
Chợt có chuá»—i cưá»i ngạo nghá»… lồng lá»™ng vang vá»ng lên từ dưới chân bình đài:
- Dương Thế Tôn ngươi sẽ không bao giá» có cÆ¡ há»™i đó má»™t khi đã có bá»n ta cùng xuất hiện ở đây để thay võ lâm diệt trừ toàn bá»™ mầm mống đại há»a xuất phát từ má»™t kẻ luôn có thái độ mục hạ vô nhân như ngươi. Hãy ngoan ngoãn chấp nhận số phận đã dành sẵn cho ngươi thì hÆ¡n.
Dương Thế Tôn tái mặt, sau đó chuyển thành phẫn nộ nhìn Tuệ Quang thần tăng:
- Sao lão bảo đây chỉ là hội ước song phương giữa ta và lão, sẽ không có bất kỳ ai xuất hiện thêm can thiệp vào?
Tuệ Quang cũng biến sắc, vội tránh ánh mắt nhìn oán trách của Dương Thế Tôn bằng cách đưa mục quang nhìn xuống phần dưới của bình đài, nơi đang có bảy tám bóng nhân ảnh đang vùn vụt lao ngược lên:
- Nhất bang, tam viện, nhị bảo, thất đại phái, chính hỠđã hứa với lão nạp như thế khi biết rằng lão nạp vì tuân lệnh phương trượng đã chấp nhận đứng ra đảm đương việc này. HỠkhông nên xuất hiện ở đây mới phải.
Lúc này những bóng nhân ảnh nỠđã lần lượt lao đến, xuất hiện ở bình đài. Äồng thá»i có má»™t nhân vật cất tiếng cưá»i vang:
- Muốn trảm thảo phải trừ căn, huống hồ đại sư dù tận lá»±c vẫn không đủ bản lãnh tiá»…n há» Dương vào Quá»· Môn Quan. Má»i ngưá»i vì thế phải xuất đầu lá»™ diện, không nhằm ý biến đại sư thành kẻ bá»™i tín, trái lại chính là muốn giúp đại sư hoàn thành mệnh lệnh do quý phương trượng giao phó. Xin đại sư chá»› trách. Ha ha…
Và cùng vá»›i loạt cưá»i này, phàm những ai vừa xuất hiện trên bình đài Ä‘á»u hùng hổ tung chiêu xuất thá»§, quật má»—i ngưá»i má»™t kình vào Dương Thế Tôn, là đối tượng khi há» bảo muốn trảm thảo phải trừ căn.
Äá»™t ngá»™t phải đối đầu cùng má»™t lúc vá»›i quá nhiá»u nhân vật võ lâm, trong khi bản thân vừa má»›i bị Tuệ Quang thần tăng dùng tuyệt kỹ Thiếu Lâm phá há»§y ná»™i gia chân khí, Dương Thế Tôn lập tức lâm vào tá»­ địa.
“Ầm… ầm…â€
Nhiá»u tiếng chạm kình kinh thiên động địa vang lên và Dương Thế Tôn như chiếc lá vàng mùa thu rÆ¡i rụng đã bị chưởng kình chấn bay Ä‘i là là, lìa khá»i bình đài, vừa rÆ¡i xuống dưới vừa hướng chếch dần ra xa…



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của dth_abcd


Last edited by dth_abcd; 07-05-2008 at 09:56 PM.
Ngưá»i này đã nói CÃM Æ N đến vài viết vô cùng hữu ích cá»§a dth_abcd
  #2  
Old 07-05-2008, 08:26 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Liễu Tàng Dương

Giao Thiên Äỉnh


Hồi 1

Äông khứ xuân lai chồi nảy lá»™c
Dù bao gian khó vẫn thành nhân



Nó từng là một đứa bé ốm quặt quẹo, ốm khổ ốm sở, với cái đầu lúc nào cũng to hơn thân.
Và cÅ©ng vì thế đã có nhiá»u ngưá»i hoặc quan tâm hoặc không vẫn từng có lúc nghÄ© nó sinh ra đã sẵn có số yểu mạng, khó có thể sống lâu hÆ¡n tuổi lên muá»i.
Äể đến khi nó sống thá» cho tá»›i lúc lên mưá»i, lại có nhiá»u ngưá»i nghÄ© nó khó sống đến tròn má»™t giáp vá»›i sức lá»±c toàn thân hầu như chỉ có má»—i má»™t nhiệm vụ là đỡ cho cái đầu vừa to vừa nặng cá»§a nó không bị gãy ngã. Mà đúng là như thế thật. Bởi nhìn thấy nó ì ạch thở, dù là lúc đứng lúc Ä‘i, hoặc lúc nằm dài ra, má»›i biết nó khốn khổ như thế nào vá»›i cái đầu không hiểu sao to hÆ¡n tấm thân còm cõi cá»§a nó. Äã thế, da dẻ cá»§a nó lại luôn vàng như nghệ và cái bụng thì bắt đầu to phình ra, như muốn tranh phần to lá»›n cùng vá»›i cái đầu cÅ©ng cá»§a chính nó.
Tuy vậy nó cÅ©ng sống đến tuổi mưá»i hai, vừa tròn má»™t giáp. Không những thế, màu da vàng như nghệ cùng vá»›i cái bụng phình trướng cá»§a nó cÅ©ng chợt biến mất. Và như để bù lại thá»i gian đã mưá»i hai năm qua thật ra không mấy khi được vận động cá»§a nó, má»™t thằng bé được nhiá»u ngưá»i biết đến qua tên gá»i là Tiểu Quặt bá»—ng tá» ra hiếu động má»™t cách thái quá.
Bảo là thái quá, kỳ thật ấy là cách nói vẫn phần nào nể nang. Vì nếu không phải thế, nếu má»i ngưá»i không vì nể Kim trang chá»§, vừa là di phu và vừa là nhân vật Ä‘ang cưu mang Tiểu Quặt, có lẽ hỠđã bảo sá»± hiếu động thái quá cá»§a nó chính là hành vi phá phách và tinh nghịch, đến độ ai ai cÅ©ng chán ghét nó.
Kim trang chá»§ là má»™t nhân vật võ lâm phần nào cÅ©ng hữu danh trên giang hồ. Khác vá»›i phu nhân vì là a di cốt nhục nên đôi khi cÅ©ng bao che bênh vá»±c cho Tiểu Quặt, Kim trang chá»§ vẫn luôn đối xá»­ nghiêm khắc vá»›i nó. Và có má»™t lần, đâu như vào khoảng nó sắp sá»­a lên tuổi mưá»i ba, chỉ vì má»™t lá»—i thật ra không lấy gì làm nghiêm trá»ng cho lắm, ấy là nó nghÄ© thế, Kim trang chá»§ cho gá»i nó lại để xá»­ phạt:
- Ta thấy, chẳng thà ngươi cứ ốm Ä‘au triá»n miên như trước kia có lẽ sẽ không gây những phiá»n toái khiến ta bây giá» luôn hứng chịu. Và để tránh má»i phiá»n toái cho cả ta lẫn má»i ngưá»i, ngươi lúc này Ä‘ang phung phí sức lá»±c cho những chuyện chẳng đâu vào đâu, đúng không? Vậy từ hôm nay trở Ä‘i, ta phạt ngươi má»—i ngày phải gánh nước đổ đầy các bể chứa. Âu cÅ©ng là cách ta giáo huấn ngươi, thay cho phụ mẫu ngươi không may chẳng còn tại thế nên không còn cÆ¡ há»™i dạy dá»— ngươi cho nên ngưá»i. ÄÆ°á»£c chứ?
Nó tuy Ä‘ang tuổi hiếu động, luôn phá phách, tinh nghịch nhưng rất ngán sợ di phu Kim trang chá»§. Vì thế tiếng là há»i nó, thá»­ xem nó có chấp thuận cách xá»­ phạt như thế hay không, nhưng kỳ thá»±c nó tá»± hiểu, lá»i cá»§a di phu tức là mệnh lệnh. Và đã là mệnh lệnh thì không còn gì để canh cải hoặc thay đổi. Kể cả nó có Ä‘em chuyện này mách vá»›i a di thì hình phạt vẫn là hình phạt. A di dù thương nó thì vẫn là Kim trang chá»§ phu nhân. A di không thể giúp gì được cho nó. Vậy là nó phải ngày ngày gánh nước, đổ đầy các bể chứa. Má»™t việc thoạt đầu cứ ngỡ là không đến ná»—i nặng ná», nhưng càng vá» sau càng chứng tỠđấy là má»™t việc quá sức má»™t đứa bé như nó.
Ngày đầu, vì không lưá»ng hết những bể chứa vừa to vừa có quá nhiá»u như thế, có đến năm bể để chứa nước chứ nào ít á»i gì, mà cái nào cái nấy dù phải đổ vào mươi mưá»i lăm đôi nước cÅ©ng chỉ lưng lá»­ng ngang ná»­a bể, nên nó vẫn nô đùa vừa gánh nước theo đúng mệnh lệnh cá»§a Kim trang chá»§. Kết quả, nó không thể hoàn thành phận sá»±. Vậy là tối ngày hôm đó nó phải chịu thêm hình phạt khác kèm theo, là nhịn ăn.
Äang tuổi hiếu động, nghÄ©a là Ä‘ang sức lá»›n, má»™t đêm nhịn ăn làm nó khó ngá»§. Sáng hôm sau vì dậy muá»™n nên ngày đó dù nó cố thế mấy vẫn không thể gánh đầy các bể chứa. Hậu quả là nó thêm đêm thứ hai bị phạt nhịn ăn.
Äã má»™t đêm khó ngá»§, giá» lại thêm cảnh nhịn ăn, cái đói cồn cào làm nó ngá»§ hoàn toàn. Vì thế, ngay khi trá»i sáng, do quyết tâm không để bị phạt nhịn ăn thêm lần nào nữa, nó đã bắt đầu lo chuyện gánh nước.
Nhưng, kể cả làm như thế cÅ©ng vậy, phần vì đói, phần vì thiếu ngá»§, suốt ngày hôm ấy nó cÅ©ng không đủ lá»±c đổ nước đầy các bể chứa. Biết trước thế nào cÅ©ng bị phạt nhịn ăn, ngay khi bầu trá»i đêm vừa buông vá», nó vá»™i vàng ôm bụng đói meo lá»§i vào má»™t xó, mệt lá»­ và ngá»§ vùi luôn má»™t mạch.
Äang ngá»§ mê mệt, chợt có má»™t bàn tay má»m mại nhưng cả quyết lay gá»i nó bằng má»™t giá»ng trong trẻo nó đã từng quen nghe:
- Ca ca nếu không dậy ngay và ăn một chút gì lót dạ thì sáng mai, dù muốn, ca ca cũng không thể gánh nổi cho dù chỉ một đôi nước.
Nhắc đến ăn, bụng nó sôi ùng ục, khiến nó ngồi bật dậy ngay, và tuy không nhìn thấy gì, vì chung quanh chỉ toàn là bóng đêm, nó vẫn hối hả lên tiếng:
- Ở gia trang này rốt cuá»™c vẫn chỉ má»™t mình Tiểu Chân muá»™i là luôn quan tâm đến ta. Muá»™i bảo có Ä‘em thức ăn đến cho ta? Äâu?
Có má»™t bát thức ăn bá»—ng được đặt vào tay nó. Thức ăn loãng khiến nó thất vá»ng:
- Cũng là một lần mang đến, sao muội chỉ đem đến ít thế này?
Giá»ng trong trẻo ná» thá» thẻ:
- Ca ca không được phép ăn nhiá»u. Thứ nhất, vì ai cÅ©ng biết ca ca phải nhịn ăn đêm nay là đêm thứ ba, nếu để Kim trang chá»§ phát hiện ca ca không có dấu hiệu kiệt sức, nhất định sẽ không bá» qua, và hậu quả là muá»™i sẽ bị hệ lụy. Không lẽ ca ca nhẫn tâm để muá»™i vì ca ca, ắt sẽ bị Kim trang chá»§ trách phạt?
Nó gật đầu và đưa bát thức ăn lên miệng, toan húp má»™t hÆ¡i dài hầu thá»a mãn cái đói ngỡ làm nó sắp chết đến nÆ¡i. Chợt giá»ng cá»§a Tiểu Chân nhẹ nhàng cất lên khuyên ngăn nó:
- Ca ca không nên ăn vá»™i, trái lại phải từ tốn. Vì đây là Ä‘iá»u thứ hai muá»™i định nói cho ca ca tá» tưá»ng. Bởi đã nhịn đói lâu, nếu ca ca ăn vá»™i tất sẽ tá»± gây há»a cho bản thân. Hãy nghe muá»™i khuyên, cứ húp từng chút má»™t. Dù Ä‘iá»u này không thể giúp ca ca no đủ nhưng vẫn là cách tốt nhất khiến ca ca mau lại sức.
Nó vội vàng đặt bát thức ăn xuống:
- Muá»™i nhá» hÆ¡n ta má»™t tuồi, những hiểu biết này muá»™i quyết không thể tá»± có. Mau nói Ä‘i, phải chăng đã có ai chỉ Ä‘iểm muá»™i? Äêm nay, hoặc muá»™i phải má»™t lần nói minh bạch, hoặc ta sẽ không nghe theo những lá»i như thể muá»™i là tá»· tá»· ta và Ä‘ang cố tình giáo huấn ta.
Bàn tay nhá» nhắn má»m mại lại đặt trả bát thức ăn vào tay nó:
- Cảnh ngá»™ muá»™i cÅ©ng như ca ca, nghÄ©a là cÅ©ng cô độc, không còn thân sinh phụ mẫu. Có chăng, nếu muá»™i dù nhá» hÆ¡n nhưng lại có thêm nhiá»u hiểu biết thì chẳng qua chính vì bản thân muá»™i hầu như đã chịu nhiá»u gian khổ, khác vá»›i ca ca vẫn còn a di cưu mang. Những Ä‘iá»u muá»™i nói Ä‘á»u vì muốn tốt cho ca ca. Há lẽ ca ca không tin muá»™i?
Tiểu Quặt lần này không đặt bát thức ăn xuống nữa, nhưng cũng chưa vội ăn, vẫn còn giữ khư khư trong tay:
- So với a di, thật ra muội luôn đối xử tốt với ta hơn bội phần. Nhớ lại hai ba năm vỠtrước, khi muội lần đầu đặt chân đến đây vì được Kim gia trang thu nhận làm a hoàn, lúc đó ta luôn ốm yếu do bệnh tật, ngoài muội ra nào có ai quan tâm đến ta, thân cận và luôn trò chuyện an ủi ta. Nói thật, từng bát trà nóng đã được muội mỗi ngày đem đến cho ta dùng độ đó, có lẽ ta đã không đủ đởm lược uống vào miệng vì quá đắng chát. Nhưng do cảm kích trước mối chân tình của muội, không muốn phụ lòng muội đã quan tâm, nên ta đã phải miễn cưỡng dùng. Ta nói như thế ắt muội hiểu, ta không tin muội thì còn tin ai?
Tiểu Chân bảo:
- Nếu vậy, ca ca còn chỠgì nữa. Hãy dùng ngay bát thức ăn muội đem đến cho ca ca.
Tiểu Quặt cảm kích, bắt đầu húp từng ngụm nhỠthứ thức ăn loãng kỳ thực chẳng bõ bèn gì so với cái bụng rỗng không của nó đã phải nhịn đói suốt ba ngày qua.
Tuy không đạt cảm giác no nê nhưng bù lại những ngụm thức ăn nhá» nhặt cÅ©ng khiến nó cảm nhận kháp toàn thân lâng lâng sảng khoái. Và Ä‘iá»u đó càng khiến nó ngay lúc này chỉ muốn ngã ngưá»i xuống ngá»§ má»™t giấc thật say. Nhưng nó lại nghe Tiểu Chân bảo:
- Dù không được no nhưng ngay khi ăn xong ca ca cÅ©ng không nên ngá»§. Hy vá»ng ca ca bấy lâu nay vẫn không quên lối thổ nạp đã có lần muá»™i bày cho ca ca?
Nó cưá»i khì:
- Hít thật sâu và thở ra thật chậm rãi chớ gì. Dĩ nhiên ta không quên mặc dù chỉ thỉnh thoảng mới thực hiện.
Tiểu Chân bá»—ng nghiêm giá»ng:
- Chẳng phải ca ca đã hứa, má»—i đêm trước khi Ä‘i ngá»§ Ä‘á»u vận dụng lối thổ nạp này độ ná»­a canh giá» sao? Vì sao lại tùy tiện, chỉ thỉnh thoảng má»›i thá»±c hiện má»™t vài lần?
Tiểu Quặt giải thích:
- Trước kia vì Ä‘au ốm ta má»›i nghe theo muá»™i. Còn bây giá», ta khá»e như thế này, lối thổ nạp nhảm nhí cá»§a muá»™i, ta nhận thấy dù không thá»±c hiện cÅ©ng không sao.
Tiểu Chân chép miệng, tỠý thất vá»ng:
- Muá»™i đã giải thích, lối thổ nạp này dù không thể ngày má»™t ngày hai là nhận ra hiệu quả, nhưng dù sao ca ca vẫn phải giữ lá»i đã hứa cùng muá»™i. Huống hồ, những ngày qua, ca ca đã mệt nhoài vì lao dịch khổ sai, lẽ ra ca ca càng nên giữ thói quen má»—i đêm má»—i nhá»› thổ nạp trước khi Ä‘i ngá»§ má»›i đúng. Ca ca không giữ lá»i, muá»™i giận, sẽ không quan tâm lo lắng đến ca ca nữa. Muá»™i quay vỠđây.
Tiểu Quặt hoảng hốt:
- Muá»™i đừng giận. ÄÆ°á»£c rồi, ta sẽ giữ lá»i, sẽ nhá»› má»—i đêm trước khi Ä‘i ngá»§ Ä‘á»u vì muá»™i, thổ nạp ná»­a canh giá». Nhưng muá»™i cÅ©ng hứa không được giận ta.
Tiểu Chân liá»n phì cưá»i:
- Ca ca đã hứa đấy nha. Vậy muá»™i sẽ không giận nữa nếu ngay bây giá» ca ca hãy mau thá»±c hiện. Phần muá»™i, cÅ©ng đã đến lúc quay vá». Vì nếu để có ngưá»i sinh nghi, má»™t a hoàn thấp hèn như muá»™i e không thoát cảnh bị xá»­ phạt.
Thấy Tiểu Chân toan bá» Ä‘i thật, qua việc Tiểu Chân thu hồi lại bát thức ăn đã hết sạch, nó vá»™i há»i:
- Tiểu Chân này, muội không giận ta nữa thật chứ?
Tiểu Chân quả quyết:
- Chỉ cần ca ca nhá»› giữ lá»i, muá»™i hứa sẽ không giận ca ca.
Nó gật đầu:
- Ta là nam tá»­ hán, Ä‘iá»u gì đã hứa quyết không sai lá»i. Äể minh chứng cho muá»™i tin, đây này, ta sẽ lập tức thổ nạp cho muá»™i xem.
Và Ä‘ang khi Tiểu Quặt thổ nạp, Tiểu Chân vẫn lặng lẽ bá» Ä‘i. Äể rồi sau đó, cho dù nhận biết, nó thay vì buồn phiá»n, vẫn kiên quyết giữ lá»i và thổ nạp đúng ná»­a canh giá» như đã hứa.
Mấy ngày sau, hầu như đêm nào Tiểu Chân cũng có cơ hội mang đến cho Tiểu Quặt một bát thức ăn loãng, mặc dù những ngày đó nó nhỠcật lực, gánh đủ lượng nước theo lệnh của di phu Kim trang chủ, nên không chịu cảnh nhịn đói nữa. Tuy vậy, đêm nào đêm nấy, Tiểu Chân vẫn luôn khuyên nhủ nó:
- Hình phạt cá»§a Kim trang chá»§ thật khó Ä‘oán sẽ đến lúc nào kết thúc. Vì vậy, có lẽ má»—i ngày ca ca Ä‘á»u chịu khổ nhục như nhau. Nhưng mệt thế mấy ca ca cÅ©ng nên nhá»›, má»—i đêm trước khi ngá»§ đừng quên thổ nạp như muá»™i bảo, ca ca tá»± hào là nam tá»­ hán xin đừng bá»™i tín nuốt lá»i.
Ngày ngày gánh nước, bao nhiêu sức lá»±c Ä‘á»u cạn kiệt, nên đêm nào cÅ©ng vậy nó chỉ muốn lăn ra ngá»§ ngay. Vì thế, nó thở dài mệt nhá»c:
- DÄ© nhiên ta sẽ giữ lá»i. Chỉ có Ä‘iá»u, ta không còn phá phách nữa, thật đúng như ý di phu ta muốn. Ta không tin sẽ cứ bị di phu phạt mãi như thế này.
Tiểu Chân lại an ủi nó:
- Muá»™i cÅ©ng không tin, huống hồ lệnh di đã nhìn thấy cảnh ca ca gánh nước, trước sau gì cÅ©ng nói há»™ ca ca má»™t lá»i, xin Kim trang chá»§ rá»™ng dung. Thôi ca ca hãy mau lo thổ nạp, sau đó còn ngá»§ nữa. Muá»™i phải quay vỠđây.
Tiểu Quặt chợt lo lắng cho Tiểu Chân:
- Muội là a hoàn, trách nhiệm hầu hạ tuy nhẹ nhàng nhưng lúc nào cũng bận tay bận chân. Lúc này ta đã tạm ổn, việc gánh nước kể như đủ lực đảm đương. Muội chớ vì ta mà xao nhãng nhiệm vụ, nhỡ bị phát hiện thì khốn.
Tiểu Chân cũng đã cầm lấy bát thức ăn rỗng không và đứng lên:
- Muá»™i cÅ©ng Ä‘ang định nói vá»›i ca ca Ä‘iá»u đó. Thật may, Kim tiểu thư vẫn luôn dá»… ngá»§, nhá» vậy muá»™i má»›i có cÆ¡ há»™i lẻn đến đây thăm ca ca. Sau này muá»™i cÅ©ng sẽ đến, nhưng vị tất có thể đến má»—i ngày. Mong rằng ca ca vẫn luôn ghi nhá»› việc thổ nạp hằng đêm. Cần nhất là tránh, đừng gây thêm há»a, kẻo Kim trang chá»§ tức giận, phạt ca ca nhiá»u hÆ¡n.
Vì luôn nhá»› lá»i Tiểu Chân căn dặn nên sau đêm đó, lúc trá»i vừa má» sáng nó Ä‘ang gánh nước thì bắt gặp có ánh mắt Ä‘ang dõi nhìn nó. Nhận biết ngay đó là di phu Kim trang chá»§, nó lá»… độ lên tiếng:
- Äiệt nhi mấy ngày qua luôn thá»±c hiện đúng mệnh lệnh. Äiệt nhi cÅ©ng áy náy vì đã khiến di phu phiá»n lòng. Nay Ä‘iệt nhi biết lá»—i rồi và hứa sẽ không tái phạm, mong được di phu đại lượng, tha cho má»™t lần.
Di phu nó cưá»i lạt:
- Ngươi biết lá»—i là tốt, nhưng phần việc ta giao, thiết tưởng ngươi vẫn nên cứ thế tiến hành. Bởi chỉ cần để ngươi rảnh tay rảnh chân, dù chỉ là má»™t ngày, thì ta tin chắc chỉ ná»™i nhật ngày hôm sau lại vẫn nghe má»i ngưá»i ta thán vá» ngươi.
Nó thất kinh, toan lên tiếng xin nữa, bỗng nghe di phu nó nói tiếp:
- Ngươi đừng van xin, cũng đừng oán trách. Huống hồ, như ta đã nhìn thấy thực hiện những việc ta giao phó cho ngươi xem ra cũng là cách giúp ngươi thêm tráng kiện. Cứ như thế đi, biết đâu mai hậu chính ngươi lại cảm kích những gì ta đã làm cho ngươi vào lúc này.
Nói xong, di phu nó bá» Ä‘i, khiến nó hiểu đó là mệnh lệnh mà muốn di phu nó thay đổi là Ä‘iá»u hầu như không thể có.
CÅ©ng may, việc gánh nước đối vá»›i nó cÅ©ng đã quen. Và ngày tiếp ngày, hình phạt đó đối vá»›i nó chỉ còn là công việc làm tiêu tốn thá»i gian chứ không gây khó khăn như lúc đầu nữa. Vì để đổ đầy nước vào năm bể chứa nó phải bắt đầu từ lúc vầng dương chưa má»c và chỉ hoàn thành khi bầu trá»i hoàn toàn sụp tối. Có lẽ nhỠđó, khắp má»i nÆ¡i trong Kim gia trang chẳng còn ai lên tiếng ta thán vá» những hành vi nghịch ngợm cá»§a nó nữa. Äối vá»›i há», hình ảnh má»™t Tiểu Quặt phải ngày ngày gánh nước từ khi sáng tinh mÆ¡ cho đến tận lúc chiá»u tối đã là Ä‘iá»u bình thưá»ng. Há» nhìn quen đến độ chẳng mấy ai nhận ra sá»± hiện diện cá»§a nó vá»›i gánh nước lặt lè đè trÄ©u lên đôi vai.
Cho đến má»™t hôm có ngưá»i nhá» vô tình nên phát hiện nó có dáng Ä‘i chệnh choạng nặng ná» kỳ lạ:
- Chân ngươi làm sao rồi, Tiểu Quặt? Hay mãi đến hôm nay vì biết Kim trang chá»§ Ä‘i vắng nên ngươi lại nghÄ© ra trò tinh quái khác thưá»ng?
Nó cưá»i, dù là miá»…n cưỡng, vì hôm nay gánh nước như trở nên quá nặng đối vá»›i nó:
- Kim trang chủ vẫn luôn vắng nhà, nào chỉ riêng hôm nay. Nhưng dù vậy, đã lâu rồi Tiểu Quặt này đâu còn dám phá phách nghịch ngợm. Vương tứ ca sao cứ mãi nghĩ quấy cho Tiểu Quặt? Nhỡ Kim trang chủ tình cỠnghe được, ngỡ là thật, chỉ có khốn đốn cho Tiểu Quặt mà thôi.
Vương Tứ cưá»i há» há»:
- Ngươi, trá»i không sợ, đất không kiêng, chỉ kinh hãi má»—i má»™t Kim trang chá»§ mà thôi. Äừng lo, ngươi đã không quấy phá ai thì tốt rồi, làm gì có ngưá»i dám chá»c ghẹo ngươi, dẫu sao cÅ©ng là di Ä‘iệt cốt nhục cá»§a Kim trang chá»§ phu nhân. Ta há»i như thế vì lo ngại ngươi Ä‘ang có Ä‘iá»u gì bất ổn.
Tiểu Quặt gánh nước đi đã xa, đôi chân vẫn cứ chệnh choạng liêu xiêu một cách khó hiểu:
- Tiểu Quặt vẫn còn chi trì được chỉ độ má»™t đôi ngày là ổn thôi. Äa tạ Vương Tứ ca đã quá lo.
Dù đã trấn an Vương Tứ như thế nhưng phải đến chín mưá»i ngày sau cách Ä‘i đứng cá»§a Tiểu Quặt má»›i trở lại bình thưá»ng.
Di phu cá»§a nó tá» ra rất lo, nên khi hồi trang, vừa được tin liá»n vá»™i đến tìm nó:
- Ta nghe bá»n gia nhân bẩm báo, dưá»ng như ngươi gần đây có nghÄ© ra trò tinh quái nào đó?
Lúc đó vì nó Ä‘ang gánh nước nên cứ vừa Ä‘i vừa đáp lá»i:
- Äiệt nhi do chưa quen làm nặng nên đôi khi toàn thân ê ẩm, Ä‘i đứng khó khăn. Nhưng bây giá» thì hết rồi. Di phu nhìn xem, Ä‘iệt nhi vẫn ngày ngày gánh nước, đâu còn thá»i giỠđể nghÄ© đến chuyện nghịch ngợm.
Di phu nó cưá»i lạt:
- Ta cũng mong sự thật đúng như ngươi nói và cũng không hỠcó bất kỳ trò tinh quái nào do ngươi bày ra. Nếu không, vì ta đang là trưởng bối duy nhất của ngươi, với trách nhiệm giáo huấn, ta sẽ không tha thứ, đấy là cách để ta giúp ngươi nên thân.
Äêm đó, vì Tiểu Chân lại tìm đến, nên nó không thể không cật vấn:
- Sao muội bảo ta phải giấu di phu việc muội khuyên bảo ta phải đeo những mảnh kim thiết nặng ở hai chân?
Tiểu Chân hễ không đến thì thôi, một khi đến là có một bát thức ăn loãng cho Tiểu Quặt. Lần này cũng thế, và Tiểu Chân vừa trao bát thức ăn cho nó vừa giải thích:
- Kim trang chá»§ liệu sẽ nghÄ© sao nếu biết rằng lúc này dù ca ca dù phải đổ đầy năm bể nước vẫn còn thừa thá»i gian để nô đùa? Có phải Kim trang chá»§ sẽ không thích và nhất định sẽ giao thêm việc cho ca ca? Chính vì không muốn ca ca phải lãnh nhận thêm việc, Ä‘á»u là những việc quá sức ca ca, nên muá»™i má»›i bảo ca ca tìm cách làm cho đôi chân thêm nặng. Không lẽ muá»™i lo cho ca ca như thế là không tốt?
Nó vẫn cảm thấy lo:
- Nhưng nhỡ hành vi này bị di phu phát hiện, ta lo lại bị di phu bảo đây là trò tinh quái do ta cố ý bày ra, đã vậy còn che giấu di phu. Lúc đó muội bảo ta giải thích ra sao nào?
Tiểu Chân trấn an nó:
- Nhưng hôm nay ca ca đã giải thích khá thuận tai. Nếu có nghi ngá», Kim trang chá»§ đâu dá»… bá» qua cho ca ca, đúng không? Vậy ca ca còn lo lắng làm gì nữa. Äã giấu được má»™t lần thì sau này chỉ cần cẩn trá»ng hÆ¡n, lo gì ca ca không giấu được Kim trang chá»§. Nào, ca ca hãy mau ăn cho xong, muá»™i còn phải quay vá» nữa.
Nó ăn, nhưng vẫn cứ lo:
- Muội bảo, ta phải đeo những mảnh kim thiết nặng nỠnày đến bao gi�
Tiểu Chân bảo:
- Không những phải tiếp tục Ä‘eo, mà má»—i ngày ca ca còn nên Ä‘eo nặng thêm má»™t ít, miá»…n sao thá»i gian trong má»™t ngày vừa đủ cho ca ca gánh đủ năm bể nước là tốt. Còn Ä‘eo đến bao giỠư? Cho đến Kim trang chá»§ ra lệnh miá»…n xá công việc nặng nể này đối vá»›i ca ca má»›i thôi. Ca ca thá»­ Ä‘oán xem, đó là lúc nào?
Nó đành thất vá»ng đáp:
- Có lẽ đến khi ta lên tuổi mưá»i lăm? Vì theo lệ thưá»ng, dù là gia nhân hay có là thiếu trang chá»§ Kim gia trang cÅ©ng vậy, há»… đủ tuổi mưá»i lăm thì thế nào di phu cÅ©ng cách đặt, giao phó cho má»—i ngưá»i má»™t công việc khác. Ta hy vá»ng đến lúc đó sẽ được di phu cho luyện tập võ nghệ.
Tiểu Chân vẫn là hảo muội tử, hảo bằng hữu, vì biết cách trấn an nó kịp lúc:
- Nghĩa là cũng phải xấp xỉ một năm rưỡi nữa? Vậy thì để được Kim trang chủ lưu tâm và cho ca ca luyện tập võ nghệ, việc đeo những mảnh kim thiết này một phần ca ca vẫn phải chi trì, phần khác thì cần phải cố giấu, không nên để bất kỳ ai phát hiện. Ca ca liệu thực hiện được chăng?
Nó nào nỡ để Tiểu Chân thất vá»ng:
- Việc đã như thế, nếu ta để lá»™ có khác nào làm hệ lụy đến Tiểu Chân muá»™i. ÄÆ°á»£c, ta sẽ giữ kín, được lúc nào hay lúc đó.
Và sá»± thật quả như lá»i nó đã nói vá»›i Tiểu Chân. Nó vẫn phải tiếp tục gánh nước cho dù niên ká»· cá»§a nó đã đến lúc xấp xỉ mưá»i lăm. Äồng thá»i để thá»i gian trong má»™t ngày là vừa đủ cho nó gánh đầy năm bể nước nên những mảnh kim thiết buá»™c phải Ä‘eo đã trở nên ngày càng nhiá»u, đến độ có má»™t lần nó đành than thở vá»›i Tiểu Chân:
- Muội xem, khắp thân ta giỠđây hầu như chỗ nào cũng có đeo kim thiết, chỉ sợ đeo thêm nữa sẽ quá lộ liễu. Muội bảo ta phải làm gì bây gi�
Nó sắp mưá»i lăm thì Tiểu Chân cÅ©ng xấp xỉ mưá»i bốn. Vì thế, lá»i lẽ cá»§a Tiểu Chân đã càng lúc càng tinh tế hÆ¡n, khéo léo hÆ¡n. Tiểu Chân bảo:
- Ca ca là nam nhi đại trượng phu, hoặc chí ít cÅ©ng sắp sá»­a là thế, đâu thể má»—i lúc gặp khó ca ca Ä‘á»u chá» gặp để há»i muá»™i? Huống hồ đây là chuyện mà theo muá»™i, ca ca vẫn có thể nghÄ© ra phương cách. Ca ca hãy nên tá»± nghÄ©, làm cách nào để má»—i ngày thá»i gian vừa đủ cho ca ca gánh đầy năm bể nước. Không phải cứ thá»§ng thẳng gánh Ä‘i chậm là ổn vá»›i Kim trang chá»§, càng không thể để dôi dư ra những khoảng thá»i gian rảnh rá»—i dù là ngắn. Ca ca phải làm như thế nào, hãy nghÄ© Ä‘i, nếu quả thật ca ca từng là đứa bé ngá»— nghịch, luôn tạo cách quấy phá má»i ngưá»i.
Bị nói khích, cuối cùng Tiểu Quặt cũng nghĩ ra được cách:
- Ta có thể chá»c thá»§ng má»™t vài lá»— nhỠở đáy thùng.
Tiểu Chân không tán thành:
- Nước sẽ chảy bá»›t Ä‘i, âu cÅ©ng là má»™t cách hay. Chỉ tiếc làm như thế ca ca sẽ khiến má»i ngưá»i lưu tâm đến. Rồi thế nào cÅ©ng đến tai Kim trang chá»§. Vậy thì không ổn.
Nó lại nói:
- Hay là đặt thêm nhiá»u mảnh kim thiết vào thùng, vừa thêm nặng vừa làm cho lượng nước ta phải gánh được ít Ä‘i.
Tiểu Chân khen:
- Äó má»›i đúng là diệu kế. Nhưng vẫn phải nên đỠphòng nhỡ có ngưá»i vì vô tình phát hiện thùng nước cá»§a ca ca hoặc quá nặng, hoặc há» tình cá» nhìn thấy lúc ca ca đặt vào hay lấy những mảnh kim thiết ra.
Nó thán phục sự tinh tế của Tiểu Chân:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên ta phải chú tâm, không thể để bất luận ai nghi ngá».
NhỠđó, suốt thá»i gian còn lại cho đến khi Tiểu Quặt đủ tuổi mưá»i lăm, má»i việc Ä‘á»u xảy ra thuận lợi.
Äêm đó, đêm cuối cùng cá»§a lứa tuổi mưá»i bốn, Tiểu Quặt đã luôn nôn nóng trông chá» Tiểu Chân đến. Vì thế, khi Tiểu Chân xuất hiện, nó nói ngay:
- Ta định sáng sá»›m mai sẽ gặp di phu, há»i vá» việc luyện võ nghệ, muá»™i nghÄ© sao?
Tiểu Chân sà xuống, ngồi cạnh nó:
- Trước hết, muá»™i chúc mừng ca ca nhân dịp tròn mưá»i lăm tuổi. Nhưng như vậy, vẫn có câu “nữ thập tam, nam thập lục,†và ca ca vẫn chỉ má»›i mươi lăm nên muá»™i có lá»i này khuyên ca ca hãy cân nhắc.
Thái độ cá»§a Tiểu Chân quá nghiêm trá»ng khiến nó đâm lo:
- Dưá»ng như muá»™i vẫn sợ di phu vẫn không tha thứ cho ta?
Tiểu Chân bảo:
- Có tha thứ hay không ca ca hãy nghe nói xong khắc biết. Là thế này, ca ca có nhớ những ngày đầu muội đến đây, cảnh ngộ của ca ca như thế nào chăng?
Nó đáp:
- Má»i ngưá»i cho đến tận bây giá» vẫn còn gá»i ta là Tiểu Quặt, đủ hiểu khoảng thá»i gian đó hỠđã trông thấy ta ốm quặt quẹo như thế nào.
Tiểu Chân nói thêm:
- Nào chỉ ốm yếu mà thôi, ca ca còn có màu da vàng như nghệ, thêm cái bụng trương phình, ngỡ sắp vỡ đến nơi. Ắt ca ca vẫn còn nhớ độ đó mỗi ngày lệnh di cho ca ca ăn những loại vật thực như thế nào.
Nó cưá»i:
- Ta từ bé vẫn luôn thích những thức chiên xào. Vì thương ta nên a di thưá»ng đích thân làm những món hợp vá»›i khẩu vị cá»§a ta. Nghe muá»™i nhắc, ta càng thêm cảm kích a di, ngưá»i đã trở nên từ mẫu thứ hai cá»§a ta.
Tiểu Chân bỗng thở ra:
- Và ca ca sẽ tiếp tục cảm kích do không hỠbiết rằng chính vì luôn được dùng những loại thúc ăn béo ngậy như thế nên ca ca mới có tên là Tiểu Quặt với thân hình quặt quẹo ốm đau?
Nó giật mình:
- Muá»™i muốn ám chỉ Ä‘iá»u gì?
Tiểu Chân không giải thích, chỉ nói tiếp:
- Bản thân muá»™i tuy chẳng còn thân sinh phụ mẫu nhưng may thay trong suốt quãng thá»i gian lưu lạc, trước khi được Kim trang chá»§ thu nhận làm a hoàn, đã có má»™t bậc dị nhân tiếp nhận và truyá»n cho muá»™i khá nhiá»u Ä‘iá»u hữu ích. Nhá» dó, ngay khi phát hiện vẻ ốm yếu kỳ quặt cá»§a má»™t kẻ lẽ ra phải được quan tâm săn sóc vì là Ä‘iệt nhi cá»§a Kim trang chá»§, nhưng thay vì thế, kẻ đó là ca ca, hầu như lại bị há» bá» rÆ¡i, muá»™i đã sinh nghi. Chỉ sau cùng, khi ca ca nhá» má»—i ngày được muá»™i cho dùng má»™t chung trà đặc biệt khiến bệnh trạng biến mất, muá»™i bá»—ng hiểu, đấy là há» cố ý hãm hại ca ca. Má»™t cách hại thật khéo khiến sau này dù biết ca ca vong mạng cÅ©ng chẳng ai nghi ngá». Vì vá»›i má»™t đứa bé ngay từ thuở nhỠđã ốm yếu, ai lại nghÄ© đứa bé đó sẽ không chết?
Tiểu Quặt nghi ngá» vá»›i má»—i lá»i cá»§a Tiểu Chân:
- Muội nhỠdị nhân chỉ điểm nên dám đoan quyết như thế?
Tiểu Chân bộc lộ:
- Ca ca đã thoát khá»i má»i bệnh trạng, đồng thá»i không há» nhỠđến bất kỳ loại phương dược nào ngoài từng chung trà cá»§a muá»™i. Nếu đó là Ä‘iá»u ca ca muốn há»i thì muá»™i dám quả quyết như thế.
Tiểu Quặt vẫn bán tín bán nghi:
- Theo muội, có phải chính a di muốn hảm hại ta?
Tiểu Chân tránh lá»i đáp thẳng bằng cách dẫn câu chuyện qua từng thái độ cá»§a Kim trang chá»§, di phu cá»§a Tiểu Quặt:
- Kim trang chá»§ đã nhẫn tâm xá»­ phạt và giao cho ca ca phần việc nặng nhá»c quá sức. Theo ca ca thì đó là vì nguyên do nào?
Nó chợt hiểu:
- Di phu muốn ta kiệt lá»±c và chết, sau khi mưu kế cá»§a a di bất thành? Muá»™i từ lâu đã nghi ngá», vì thế luôn nghÄ© cách giúp ta không gây thêm giận dữ cho di phu. Sao trước đây muá»™i không tá» bày cho ta tưá»ng tận?
Tiểu Chân bỗng vặc lại:
- Cho ca ca biết để làm gì? Có phải để ca ca tự đi gặp và cật vấn lệnh di?
Nó thừa nhận:
- A di là bào muội của gia mẫu. Ta chỉ muốn minh bạch vì sao a di cố ý di hại ta.
Tiểu Chân vội bảo:
- Ca ca nghÄ© lệnh di sẽ thừa nhận và giải thích rõ má»i nguyên nhân vá»›i ca ca là kẻ đã không chết đúng như ý đó sao? Ca ca thật ngây thÆ¡.
Lá»i nói cá»§a Tiểu Chân khiến nó động tâm:
- Ta hÆ¡n muá»™i má»™t tuổi, nếu muá»™i không ngây thÆ¡ như ta, ắt hẳn cho đến tận bây giá» bậc dị nhân đó vẫn luôn quanh quẩn bên cạnh và thưá»ng chỉ Ä‘iểm giáo huấn muá»™i? Hay là muá»™i dẫn ta đến há»™i kiến dị nhân?
Tiểu Chân bỗng đứng bật dậy:
- Hóa ra sau khi nghe muá»™i giải thích, chính muá»™i lại là kẻ bị ca ca nghi ngá»? Nếu vậy muá»™i không còn gì để nói, má»i quyết định là tùy ca ca. Muá»™i Ä‘i đây.
Nó hoảng hốt cũng đứng lên, vừa kêu vừa cố giữ Tiểu Chân lại:
- Lá»i ta nói Ä‘á»u là thành tâm, sao muá»™i bảo ta nghi ngá», rồi lại giận ngược ta? Muá»™i đừng Ä‘i vá»™i, Tiểu Chân.
Nhưng chỉ chớp mắt, Tiểu Chân bỗng biến mất, như thể ở gần đây vốn có sẵn một chỗ kín đáo để ẩn nấp và Tiểu Chân cố tình lánh mặt, không cho Tiểu Quặt có cơ hội thanh minh.
Nó vội tìm quanh:
- Tiểu Chân muá»™i! Äừng nghi ngá», đừng giận ta. Muá»™i ở đâu, hãy mau quay lại, nghe ta giải thích.
Äáp lại tiếng kêu khẩn thiết cá»§a Tiểu Quặt, thật oái oăm, chỉ là màn Ä‘em Ä‘en vắng lặng như thưá»ng vẫn có má»—i khi má»i ngưá»i ở Kim gia trang Ä‘á»u chìm vào giấc ngá»§ nồng say sau má»™t ngày vất vả mệt nhá»c.
Tiểu Quặt cÅ©ng muốn ngá»§ nhưng chỉ khi nào thật sá»± an tâm vì biết Tiểu Chân đã thôi nghi ngá». Do đó nó vá»™i vàng bước Ä‘i, quyết tìm kiếm cho bằng được Tiểu Chân. Vừa Ä‘i, Tiểu Quặt vừa khe khẽ luôn miệng:
- Tiểu Chân! Tiểu Chân muội!
Càng gá»i thì càng lo vì mãi vẫn không nghe Tiểu Chân hồi đáp, Tiểu Quặt tìm vá»™i hÆ¡n và không để ý nó đã rá»i xa chá»— lúc nãy khá nhiá»u. Äến khi phát hiện và biết Ä‘i đã khá xa, nhất là vẫn không tìm thấy Tiểu Chân, Tiểu Quặt thất vá»ng đành tìm lối quay lại.
Äi loanh quanh thế nào không biết, Tiểu Quặt chợt giật mình vì nghe tiếng hắng giá»ng đột ngá»™t phát lên từ phía sau:
- Ngươi thật to gan, dám lẻn đến gần thư phòng của ta để dò xét ư?
Tiểu Quặt vá»™i quay ngưá»i lại, vì thế càng thêm thất kinh khi thấy di phu hầu như Ä‘ang đứng ngay bên cạnh nó:
- Xin di phu minh xét. Kỳ thá»±c Ä‘iệt nhi không há» có ý dò xét như di phu nghi ngá». Chỉ là…
Chưa lần nào nó và di phu đối diện nhau gần như thế này. Do vậy, bất chấp màn đêm dày đặc, Tiểu Quặt vẫn nhìn rõ diện mạo di phu đang giận ở mức độ chưa từng có. Ắt hẳn vì quá giận nên di phu nó chợt phát thoại thật lạnh lùng:
- Ngươi không những to gan mà còn gian ngoa xảo biện, thật chẳng khác nào thân phụ ngươi trước kia. Nếu ở ngưá»i khác, thưá»ng có câu nói “hổ phụ sinh hổ tử†thì ở há» Dương ngươi ắt hẳn chỉ đúng vá»›i câu “cẩu phụ sinh cẩu tá»­.†Hừ!
Tiểu Quặt tái cả mặt, lên tiếng bằng giá»ng run run, có lẽ phần vì sợ hãi, phần vì giận:
- Xin di phu cẩn ngôn cho. Thân sinh phụ mẫu cá»§a Ä‘iệt nhi dẫu sao cÅ©ng đã ra ngưá»i thiên cổ, bình phẩm má»™t ngưá»i vắng mặt đã là Ä‘iá»u không đúng thì nói xấu ngưá»i đã chết càng không đúng hÆ¡n. Huống hồ, như Ä‘iệt nhi Ä‘ang muốn giải thích, Ä‘iệt nhi không há» có ý dò xét di phu, chuyện này có liên quan gì đến tiên phụ khiến di phu tức giận, thóa mạ và cố tình xúc phạm nặng ná» quá đáng?
Nói vừa xong, Tiểu Quặt bá»—ng hối hận. Vì có bao giá» nó dám như thế vá»›i di phu. Huống hồ đêm nay, chỉ riêng việc nó tình cá» xuất hiện cạnh thư phòng cá»§a di phu quả là Ä‘iá»u đáng để bị nghi ngá». Tuy nhiên, như Tiểu Quặt Ä‘ang nhìn rất rõ, sắc diện cá»§a di phu nếu trước đó Ä‘ang giận thì ngay khi nghe nó trút ra lá»i oán trách, ở di phu lập tức xuất hiện vẻ ngỡ ngàng, như thể không há» tin nó lại dám phản kháng bằng những lá»i lẽ thẳng thừng là thế. Nhưng vẻ mặt đó chỉ xuất hiện chốc lát rồi biến mất, và được thay bằng nét miệt thị kèm theo giá»ng nói thật cay độc mà chỉ đêm nay di phu nó má»›i bá»™c lá»™:
- Ngươi đã bảo ta xúc phạm phụ thân ngươi quá đáng? Vậy ngươi có biết xuất thân thật sá»± cá»§a ngươi là thế nào không? Ngươi có muốn biết thật ra phụ thân ngươi là hạng ngưá»i như thế nào chăng?
Và không cần nó nói, di phu nó thản nhiên cất giá»ng lạnh lùng bảo:
- Vậy là ngươi không biết phụ thân ngươi, Dương Bân, vốn chỉ là má»™t kẻ đạo tặc, vá»›i má»—i má»™t biệt tài là đột nhập nhà ngưá»i để trá»™m cắp tài vật. Và ngươi, Dương Cần, chỉ là kết quả cá»§a má»™t mối tình vụng dại. Mà sau đó, khi mẫu thân ngươi phát hiện đã lỡ trao thân cho hạng ngưá»i có toàn là những hành vi bất hảo, đành tuyệt vá»ng quyên sinh, ôm mối hận ngàn thu xuống dưới tuyá»n đài. Vá»›i má»™t phụ thân như thế và vá»›i má»™t xuất thân như thế, không lẽ ta nói sai khi so sánh vá»›i câu “cẩu phụ sinh cẩu tá»­?â€
Tiểu Quặt chấn động:
- Di phu nói không đúng. Vì a di từng bảo, tiên phụ dù chẳng may đã sá»›m mệnh chung nhưng dẫu sao vẫn là nhân vật võ lâm, nam tá»­ hán đại trượng phu, đầu đội trá»i chân đạp đất, không thể là đạo tặc như di phu miệt thị.
Lá»i cá»§a nó liá»n nhận được tiếng cưá»i khinh khỉnh cá»§a di phu:
- Bảo phụ thân ngươi là nhân vật võ lâm kể cÅ©ng phần nào đúng. Bằng không, phụ thân ngươi đâu thể đã liên tiếp thá»±c hiện thành công hàng loạt những lần trá»™m cắp tài vật cá»§a ngưá»i. Còn nói phụ thân ngươi là nam tá»­ hán đại trượng phu ư? Hừ, ngươi có thể Ä‘i và dò há»i khắp má»i ngưá»i. Äể rồi sẽ minh bạch chỉ có má»™t ít ngưá»i biết vá» phụ thân ngươi, đồng thá»i Ä‘iá»u há» biết cÅ©ng chính là những gì ta vừa thổ lá»™, tuyệt đối không má»™t Ä‘iểm nhá» sai ngoa.
Vẻ mặt quả quyết của di phu chính là lý lẽ duy nhất thuyết phục nó:
- Di phu không đặt chuyển để nhục mạ tiên phụ?
Äể minh định, lần đầu tiên di phu tá» ra thương hại nó:
- Dưá»ng như ngày mai ngươi lên tuổi mưá»i lăm? Ngươi có thể thôi việc ngày ngày gánh nước, thay vào đó là cứ Ä‘i dò há»i má»i ngưá»i để tá» tưá»ng thá»±c hư. Ngươi cÅ©ng có thể há»i a di ngươi, nếu cần. Chỉ như thế ngươi má»›i hiểu mưá»i mấy năm qua ta đã rất độ lượng bằng việc luôn cưu mang nuôi dưỡng ngươi.
Hoàn toàn bị chấn động, thoạt đầu nó từ từ lui lại, sau đó thì quay đầu, xấu hổ bá» chạy thật nhanh như Ä‘ang bị ma ám. Nó vừa chạy vừa kêu gào tuyệt vá»ng:
- Ta là Dương Cần, là cốt nhục của một kẻ đạo tặc! Chao ôi, sao Dương Cần ta lại có xuất thân hèn hạ và mạt hạng thế này? A… a…
Vì chạy như ma ám nên Tiểu Quặt chạy loạn xạ và bất kể phương hướng. Äồng thá»i nó cứ gào toáng luôn miệng, không há» nhá»› là cần phải giữ tÄ©nh lặng, má»™t Ä‘iá»u không thể thiếu để má»i ngưá»i được hưởng những giấc ngá»§ nồng say. Nó chỉ thôi chạy và thôi gào khi bất ngá» có má»™t bóng ngưá»i từ phía sau vượt qua và xuất hiện chặn lối.
Nó suýt đâm sầm vào nhân vật đó. May thay ngươi đó đã kịp dịch thân tránh qua má»™t bên và còn buá»™c nó phải dừng phắt lại bằng má»™t câu há»i vừa lạnh tợ băng vừa quá đỗi kỳ quặc:
- Nhân vật nào to gan, dám lẻn chỉ điểm võ công cho ngươi?
Tiểu Quặt ngá»› ngưá»i nhìn nhân vật đó:
- Chỉ Ä‘iểm võ công? Có phải di phu muốn nói đã đến lúc Ä‘iệt nhi được di phu cho luyện tập võ nghệ? Nào có ai chỉ Ä‘iểm võ công cho Ä‘iệt nhi như di phu vừa há»i.
Nhưng nó đã hiểu lầm. Vì di phu nếu chịu bá» công chạy Ä‘uổi theo thì không há» vì muốn dạy nó luyện tập võ nghệ. Bằng chứng là di phu vẫn tiếp tục gặng há»i nó:
- Cước pháp cá»§a ngươi vừa rồi đủ chứng tỠđã có ngưá»i ngấm ngầm truyá»n thụ khinh công cho ngươi. Hãy nói cho mau, ai đã truyá»n thụ và bắt đầu từ lúc nào?
Tiểu Quặt càng thêm ngơ ngác:
- Di phu nói gì, Ä‘iệt nhi không hiểu. Sao lúc thì bảo là cước pháp, khi thì di phu gá»i là khinh công, Ä‘á»u là những lá»i khó hiểu đối vá»›i Ä‘iệt nhi. Nào đã bao giá» Ä‘iệt nhi được bất luận ai đó truyá»n thụ võ công?
Di phu nó cưá»i lạt:
- Ngươi quả thật xảo biện, chẳng khác gì phụ thân ngươi. Äừng ngỡ chỉ cần giả vá» ngây thÆ¡ là qua được mặt ta.
Và cùng với tiếng hừ cũng lạnh nhạt không kém, di phu nó chợt vươn tay, chộp thật nhanh vào nó.
Lập tức nó bị di phu chá»™p vào đầu vai bên tả, sau đó cả cánh tay tả cÅ©ng bị di phu nắm giữ. Và mãi đến bây giá» nó má»›i hiểu vì sao ai ở quanh đây cÅ©ng kính nể, nhất là khiếp hãi di phu nó, đến độ má»—i lần nói ra há» Ä‘á»u kính cẩn kèm theo ba chữ Kim trang chá»§. Vì tay nó bị di phu nắm chặt đến thật Ä‘au, khiến nó không thể không bật kêu oai oái:
- Ôi… xin di phu rộng lượng tha, đừng làm điệt nhi đau đớn thế này.
Nhá» nó kêu, có lẽ thế, di phu nó chợt ná»›i lá»ng năm đầu ngón tay thật không ngỠđã toát ra má»™t sức mạnh như thể đó là những ngón tay làm bằng kim thiết. Nhưng sá»± thật lại không như nó Ä‘oán. Vì di phu trước khi ná»›i lá»ng bàn tay ká»m giữ đã có thái độ kỳ lạ là dùng bàn tay còn lại sá» nắn khắp ngưá»i nó, sau đó vừa ná»›i lá»ng tay vừa nghi hoặc tá»± nói má»™t mình:
- Kinh mạch toàn thân y vẫn vô lá»±c, chứng tá» việc ngấm ngầm luyện công là không há» có. Há lẽ kẻ đã lẻn chỉ Ä‘iểm cho y là ngoại gia cao thá»§ nên chỉ chú trá»ng riêng phần ngoại lá»±c?
Không còn bị nắm Ä‘au, Tiểu Quặt chợt theo phản ứng phải có, bá»—ng bất ngá» giật mạnh tay vá». Không ngá» Ä‘iá»u đó lại làm cho di phu nó chấp chá»›i suýt ngã.
Nhân lúc gượng lại, một lần nữa di phu chợt vươn tay, chộp vào cánh tay bên hữu của nó:
- Quả nhiên ngươi đã có đủ thá»i gian khổ luyện ngoại công. Vì má»™t tiểu oa nhi như ngươi đâu thể ngẫu nhiên có tý lá»±c lợi hại đến thế này? Giá» thì ngươi phải nói, đích thị ai đã Ä‘iểm chỉ ngươi cách luyện ngoại công?
Lại thêm má»™t lần nữa bị di phu bóp mạnh tay, Tiểu Quặt dù kêu Ä‘au vẫn ngÆ¡ ngác vì không hiểu di phu Ä‘ang há»i gì:
- Thế nào là ngoại công, thế nào là tý lực, di phu? Mong di phu nhẹ tay cho, kẻo mãi đau thế này e điệt nhi không chịu nổi.
Thật lạ và không khác gì lần má»›i rồi, vì di phu nó trước khi ná»›i tay, má»™t lần nữa dùng bàn tay còn lại sá» nắn khắp ngưá»i nó, để rồi lại lẩm bẩm, vẫn tá»± nói má»™t mình:
- Má»™t thân thể lá»±c lưỡng? Thảo nào y lại không có lá»±c ở cánh tay khá mạnh. Hóa ra chỉ vì thá»i gian dài gánh nước lao nhá»c, chính ta đã đào luyện y trở nên như thế này.
Nghe thế, nó hiểu. Äồng thá»i cÅ©ng hiểu thêm, nếu lúc này nó có được bất kỳ sá»± thành tá»±u nào đểu không thể không kể đến công lao cá»§a Tiểu Chân.
Nhớ đến Tiểu Chân, một lần nữa Tiểu Quặt lại thêm nôn nao lo lắng, ước mong sao có thể nhìn thấy Tiểu Chân ngay lúc này, chí ít là chỉ nội trong đêm nay.
Tiểu Quặt Ä‘ang mong ước như thế, thật may, di phu nó chợt tươi cưá»i và lần đầu tiên tá» ra quan tâm đến nó:
- Ngươi Ä‘ang muốn quay vá» ngá»§? ÄÆ°á»£c, huống hồ ngươi Ä‘ang tuổi ăn tuổi ngá»§. Hãy ngá»§ thật thẳng giấc. Äồng thá»i cứ yên tâm, vì ta hứa, kể từ mai, ta sẽ có những sá»± sắp đặt cho ngươi, Ä‘á»u là những hảo sá»± mà ta tin chắc rằng mai hậu ngươi sẽ mãi mãi cảm kích ta.
Tiểu Quặt thật vui mừng:
- à di phu bảo, kể từ mai điệt nhi không phải gánh nước nữa?
Và nó thấy di phu nó gật đầu:
- DÄ© nhiên. Và Ä‘iá»u ta đã hứa tuyệt đối không sai lá»i. ÄÆ°á»£c chứ?
Nó rối rít cảm tạ. Và vá»›i niá»m vui ngập tràn, nó quay vá», suýt tý nữa là quên mất chuyện kiếm tìm Tiểu Chân.
Nhưng đêm nay như là một đêm tràn đầy những may mắn cho nó. Vì bất ngỠnó phát hiện một vóc dáng nhỠnhắn, nhất định không thể là ai khác ngoài Tiểu Chân nó đang tìm.
Äể tạo bất ngá» cho Tiểu Chân, nó len lén bám theo sau. Và chá» khi cả hai Ä‘i đến má»™t chá»— tương đối kín đáo, Tiểu Quặt bất thần chồm đến, rồi lại còn từ phía sau lấy hai tay bưng kín hai mắt Tiểu Chân:
- Bắt được rồi. Hãy mau đoán là ai đây?
Hành vi của nó làm cho vóc dáng nhỠnhắn giật mình…
Tài sản của dth_abcd

  #3  
Old 07-05-2008, 08:28 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Liễu Tàng Dương

Giao Thiên Äỉnh


Hồi 2

Kim gia trang bán dạ ngộ biến
Giao Thiên đỉnh thu giữ đồng nam



Chợt Tiểu Quặt nhận ngay ra đã lầm. Vì thế, trước lúc bịt chặt hai tay vào ngưá»i có vóc dáng nhá» nhắn giống hệt Tiểu Chân, Tiểu Quặt cÅ©ng lập tức có ý định thu tay vá». Bất đồ đúng lúc đó hai bên ngá»±c Tiểu Quặt vụt Ä‘au nhói do bị hai khuá»·u tay cá»§a ngưá»i có vóc dáng bé nhá» giật mạnh thúc ngược vá» phía sau giật mạnh.
Cảm giác Ä‘au dá»›n xuất hiện bất ngá» nên đôi tay Tiểu Quặt thay vì được thu vá» theo ý định đã có, đành buông thá»ng xuống, vô tình chạm trúng hai gò má»m mại và độn cao, không hiểu sao lại có ở hai bên và vá» phía trước ngá»±c nhân vật ná».
Sá»± động chạm này thoạt tiên làm cho Tiểu Quặt hoài nghi và lấy làm lạ, đã buá»™t miệng há»i ngay:
- Äã ná»­a đêm thế này Tiểu Kỳ muá»™i còn Ä‘i đâu? Muá»™i lại lẻn mang theo vật gì dấu ở trước ngá»±c như thế?
Ngưá»i được Tiểu Quặt gá»i là Tiểu Kỳ muá»™i chợt vô cá»› run bắn khắp ngưá»i, khiến hai khuá»·u tay vừa má»›i thúc ngược vá» sau cÅ©ng trở nên vô lá»±c và thõng thượt buông xuống. Kể cả khi lên tiếng, giá»ng cá»§a Tiểu Kỳ hầu như cÅ©ng không có đủ lá»±c để phát thoại, cho dù đó là lá»i mắng:
- Ngươi còn không mau bỠđôi tay dÆ¡ bẩn khá»i ngưá»i cá»§a ta? Nếu vẫn chần chừ, đừng trách ta không nể gì tình huynh muá»™i đồng hao, sẽ ra tay trị tá»™i sàm sỡ cá»§a ngươi.
Tiểu Quặt vẫn đứng phía sau, đồng thá»i cÅ©ng không chịu thu quay vá», ngược lại vẫn khư khư giữ mãi hai tay ở hai gò nhô cao ngay trước ngá»±c Tiểu Kỳ.
- Muá»™i đừng trông mong Ä‘em những chữ huynh muá»™i đồng hao làm ta lay chuyển. Vì từ khi cả hai chúng ta có hiểu biết cho đến tận bây giá», đã có lúc nào muá»™i xem ta là huynh? Tương tá»± muá»™i cÅ©ng chưa bao giá» thá»­ má»™t lần nhá»› ràng mẫu thân hai chúng ta vốn dÄ© là hảo tá»· hảo muá»™i. Äã thế, đêm nay vì bắt gặp muá»™i có hành vi mỠám, nếu muá»™i không ngoan ngoãn giải thích thì đừng trách ta mang chuyện này mách vá»›i thân mẫu cá»§a muá»™i, cÅ©ng chính là a di cá»§a ta.
Thân thể Tiểu Kỳ càng thêm bá»§n rá»§n, khiến giá»ng nói dù muốn thể hiện ná»—i tức giận cÅ©ng hóa ra lạc giá»ng và hụt hÆ¡i:
- Ngươi… là kẻ vô sỉ. Mau bá»â€¦ bá» tay ra. Äừng cố tình dày vò mãi… đôi nhÅ© hoa cá»§a ta.
Tiểu Quặt thất kinh, vội bước nhanh ra phía trước mặt Tiểu Kỳ, một tiểu cô nương cũng có độ tuổi xấp xỉ ngang bằng tuổi Tiểu Chân. NhỠđó Tiểu Quặt nhận ta hai vật đã ngỠTiểu Kỳ lẻn ai đó mang đi lại chính là…
- Äó là nhÅ© hoa cá»§a muá»™i? Ta… dÄ© nhiên có nghe má»i ngưá»i bảo “nam tu nữ nhÅ©,†nhưng vì chưa thấy bao giá» nên không thể không há»i lại cho chắc. Äúng thật là muá»™i chẳng hể lẻn mang theo vật gì chứ?
Äêm tối khiến Tiểu Quặt không biết Tiểu Kỳ có đỠmặt thật không, cho dù đó là Ä‘iá»u chính miệng Tiểu Kỳ nói ra:
- Ngươi đừng há»i nữa có được không? Cứ nhìn mặt ta Ä‘ang đỠthế này, lẽ nào ngươi chưa rõ hư thá»±c? Nghe đây, vá» chuyện này ngươi không được hở môi, nói lại vá»›i bất luận ai nghe chưa? Nếu được như thế, ta hứa sẽ bá» qua chuyện này, chỉ xem là Ä‘iá»u tình cá» xảy ra, không phải là ngươi cố ý. Ngươi hứa chứ?
Tiểu Quặt vẫn bán tín bán nghi:
- Nhưng muội vẫn phải cho ta biết, giữa đêm thế này muội còn đi đâu?
Tiểu Kỳ đã trấn tÄ©nh, lấy lại vẻ uy quyá»n cố hữu cá»§a vị tiểu thư, ái nữ Kim trang chá»§:
- Ta cÅ©ng Ä‘ang muốn há»i Tiểu Quặt ngươi câu đó. Nói mau, đêm khuya thế này sao ngươi vẫn lang thang, không chịu ngá»§?
Chính giá»ng uy quyá»n cá»§a Tiểu Kỳ chợt nhắc nhở Tiểu Quặt vá» thân phận hiện nay. Vì thế nó hiểu, bổn phận cá»§a nó chỉ được đáp lá»i.
- Ta có việc cần tìm Tiểu Chân. Muội có thấy Tiểu Chân quay vỠchỗ muội chưa?
Tiểu Kỳ chợt quắc mắt, Tiểu Quặt nhận biết Ä‘iá»u đó do phát hiện đôi mắt cá»§a Tiểu Kỳ bá»—ng bắn ra má»™t vài tia tinh quang kỳ lạ. Có lẽ thế khiến giá»ng nói cá»§a Tiểu Kỳ càng thêm lạnh lùng xa vắng:
- Ngươi có việc gì cấp bách để tìm tiểu nha đầu đó vào lúc này? A, ta hiểu rồi, có phải vì ngươi đã quen sàm sỡ vá»›i ả nên cố ý giỡ trò? Thảo nào suốt thá»i gian gần đây, đôi khi ná»­a đêm ta chợt tỉnh giấc, dù gá»i thế mấy vẫn không thấy ả quanh quẩn bên cạnh. Hóa ra ả và ngươi vẫn lén lút gặp nhau vá»›i những trò đồi bại ngươi vừa hành động trên thân thể ta.
Tiểu Quặt kinh tâm, không ngỠTiểu Kỳ có thể quả quyết như thế. Nó chống chế:
- Muá»™i không được hồ đồ. Trước nhất vì ta không phải hạng ngưá»i sàm sỡ như muá»™i nghÄ©. Kế đến, ở Kim gia trang này chỉ có Tiểu Chân là đối xá»­ tốt vá»›i ta, muá»™i càng không thể hàm hồ nhận định vá» Tiểu Chân như thế.
Tiểu Kỳ cưá»i khinh khỉnh:
- Ả đối xá»­ tốt vá»›i ngươi? Vậy thì đúng rồi, chỉ vì ả chấp thuận cho ngươi sàm sỡ chứ gì? Nếu đã thế, bây giá» ta má»›i hiểu vì sao mẫu thân ngươi ngay khi sinh hạ ngươi đã tuyệt vá»ng quyên sinh. Chứng tá» má»i Ä‘iá»u mẫu thân ta nói vá» phụ thân ngươi Ä‘á»u đúng. Cây đắng không thể sinh quả ngá»t. Ngươi chính là hình ảnh cá»§a phụ thân ngươi trước kia. Hay ngươi vẫn chưa biết tý gì vể những thành tích bất hảo cá»§a đấng sinh thành?
Lá»i cá»§a Tiểu Kỳ càng khiến Tiểu Quặt không thể quên những gì cÅ©ng đêm nay di phu cá»§a nó đã nói vá» thân phận nó:
- A di đã nói với muội như thế nào vỠthân phụ ta?
Tiểu Kỳ mắng:
- Phụ thân ngươi chỉ là kẻ trộm đạo, đến cả trinh tiết của a di ta, chính là mẫu thân ngươi cũng bị hạng thối tha đó trộm mất, lưu lại một nghiệp chủng là ngươi. Vậy tốt nhất ngươi đừng bao giỠxưng huynh muội đối với ta. Chỉ nên nhớ rằng ngươi là Dương Cần, không thể là thân huynh của Kim Mỹ Kỳ này. Nếu sau này ngươi còn xưng hô như thế, chính ta sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại, ngươi không tin cứ thử xem.
Toàn thân chao đảo, đầu váng mắt hoa, Tiểu Quặt thật không ngỠđến như Tiểu Kỳ đã từ lâu cÅ©ng biết quá tưá»ng tận vá» xuất thân hạ tiện cá»§a nó. Äiá»u này khiến nó choáng váng, thần trí quay cuồng, vô tình lại gá»i Tiểu Kỳ là muá»™i, không nhá»› chút nào vá» lá»i Tiểu Kỳ vừa hăm dá»a:
- Hóa ra muội đã biết rõ từ lâu, nên không hỠxem ta là thân huynh?
Tiểu Kỳ chợt cất tay, kèm theo tiếng quát thịnh nộ:
- Ngươi vẫn dám xưng hô với ta như thế? Vậy đừng tránh ta tuyệt tình nỡ nặng tay với ngươi.
Tiểu Kỳ tuy nhá» nhưng cá»­ chỉ thật lanh lẹ khác thưá»ng. Và vá»›i loạt cất tay kỳ lạ, hai bên mặt cá»§a Tiểu Quặt liá»n bị Tiểu Kỳ đánh loạn xạ, nhanh đến vô tưởng.
“Chát… chát… chát…â€
Và cÅ©ng đừng ngỡ tay cá»§a Tiểu Kỳ nhá» nên đánh không Ä‘au. Trái lại hai bên mặt cá»§a Tiểu Quặt càng bị đánh thì càng Ä‘au đến rát bá»ng.
Do quá đau nên Tiểu Quặt buộc phải có phản ứng, bằng cách vừa lùi vừa đưa cả hai tay lên che kín khuôn mặt.
Tiểu Kỳ vẫn đánh nhưng từ lúc này trở Ä‘i chỉ có thể đánh trúng vào hai bên cánh tay khá to khá»e cá»§a Tiểu Quặt.
“Chát… chát… chát…â€
Tiểu Kỳ đánh đến đau rát cả hai bàn tay đành dừng lại, miệng thở hồng hộc:
- Ngươi giá»i lắm, dám dùng sức lá»±c thô lá»— võ biá»n ngăn cản ta trừng trị ngươi. Cứ chỠđấy, ta sẽ mách vá»›i thân phụ, cÅ©ng nói luôn vá» hành vi sàm sỡ cá»§a ngươi đối vá»›i ta, để xem phụ thân ta có dá»… dàng bá» qua không cho biét.
Tiểu Kỳ hậm hực bỠđi, khiến Tiểu Quặt vì hoảng hốt lo sợ nên cũng hối hả bỠđi, theo ý định vừa chợt nảy ra.
Khi vỠđến chá»— vẫn thưá»ng lưu ngụ, vì đã khăng khăng vá»›i ý định bá» trốn, chỉ như thế má»›i thoát cảnh bị di phu trừng trị, má»™t khi câu chuyện đêm nay được Tiểu Kỳ thuật lại toàn bá»™ nên Tiểu Quặt hối hả thu nhặt má»™t vài vật dụng cần thiết gói gém thành bá»c hành trang không rõ có hữu ích hay không và đành không từ mà biệt, vá»™i vã bá» Ä‘i ngay trong đêm.
Lúc đã Ä‘i xa, biết ở Kim gia trang bây giá» má»i ngưá»i vẫn còn yên giấc. Tiểu Quặt quay đầu nhìn lại lần cuối cùng nÆ¡i đã suốt mưá»i bốn năm dài nó lưu ngụ và chợt áy náy lên tiếng:
- Dương Cần này ân hận nhất là vẫn chưa cùng Tiểu Chân muá»™i nói lá»i từ biệt. Nếu hiểu ta, mong được muá»™i tha thứ cho ta.
Chợt có tiếng hừ lạnh vang ngay sau lưng Tiểu Quặt:
- Má»›i chỉ là đứa bé vừa rá»i vú mẹ, ngươi đã tá» ra phóng đãng và mê luyến nữ nhân đến thế sao? Thật không khác nào tên thất phu bại hoại Dương Bân, thân phụ ngươi. Hừ!
Tiểu Quặt thất kinh quay lại. Nhưng ở lưng chợt nhói Ä‘au, khiến thân thể không còn tuân theo sá»± Ä‘iá»u động cá»§a nó, trái lại bản thân nó cứ khuỵu xuống. Tiếp đó là nó hoàn toàn mê man ngất lịm.
* * *
Có ngưá»i thô lá»— lay nó dậy:
- Sáng rồi. LÅ© súc sinh bá»n ngươi nếu không tỉnh giấc ngay, đừng trách lão gia cho cả lÅ© bá»n ngươi nếm mùi đòn roi.
Nó choàng mình lai tỉnh và ngÆ¡ ngác khi thấy xung quanh nó cÅ©ng có năm bảy đứa trẻ cùng độ tuổi như nó, đồng thá»i cÅ©ng mang sắc diện ngÆ¡ ngác không khác gì nó.
Bỗng có đứa chợt bật khóc thét lên:
- Má má! Má má đâu rồi? Sao bỗng dưng hài nhi lại ở đây? Má má đâu rồi?
Má»™t gã đại hán xuất hiện, trên tay có cầm sẵn ngá»n trưá»ng tiên dược cuá»™n lại thành đôi ba vòng tròn. Những vòng tròn đó chợt bung ra, đấy là lúc gã đại hán cố ý quật thẳng tay vào đứa bé vẫn còn Ä‘ang kêu khóc:
- Câm miệng ngay. Ở đây chỉ có Lục lão gia này vì được phân phó phận sá»± quan tâm chăm sóc bá»n ngươi nên má»›i có quyá»n mở miệng. Bá»n tiểu oa nhi các ngươi bất luận ai nếu còn chần chừ trái lệnh thì cứ thế này làm gương.
“Chát.â€
Trưá»ng tiên bung mạnh, quật vào những đứa bé Ä‘ang khóc, ná»—i Ä‘au xé da làm đứa bé oằn ngưá»i lên, kêu má»™t tiếng nấc nghẹn, sau đó vật ngưá»i xuống nằm bất động.
Một đứa bé khác thấy vậy bật thét lên:
- Quân độc ác. Giữa thanh thiên bạch nhật sao lại dám sát nhân hại mạng? Ngươi không sợ vương pháp thế nào cũng trừng trị ngươi sao?
Gã đại hán quay phắt lại, nhìn và cưá»i há» há» vá»›i đứa bé vừa lên tiếng:
- Nếu Lục lão gia này sợ vương pháp thì làm gì có chuyện lẻn bắt ngươi đêm qua, ngay ở phá»§ đệ cá»§a thân phụ ngươi, nguyên là phó tướng cá»§a triá»u đình, Ä‘ang nắm quyá»n sinh sát cá»§a hàng ngàn tinh binh trong tay? CÅ©ng bởi ngươi dám mở miệng, giỠđến lượt ngươi phải nếm thá»­ mùi vị độc ác cá»§a lão gia.
“Chát, chát.â€
Tiểu Quặt kinh hãi nhìn đứa bé đã có đởm lược mắng gã đại hán há» Lục quá độc ác nhưng lại không có đủ lá»±c chịu đựng những hai loạt đòn roi. Y phục sau lưng cá»§a đứa bé bị trưá»ng tiên xé toạc lưu lại hai vệt hằn sâu bật tóe máu lai láng.
CÅ©ng mục kích như thế, ba đứa bé còn lại, không kể đến Tiểu Quặt Ä‘á»u đồng loạt co rúm ngưá»i và quá hoảng sợ nên cùng kêu vang lên:
- Ôi…
- Phụ thân ơi, mẫu thân ơi, hãy mau cứu hài nhi.
Gã đại hán được thể, chợt quật loạn trưá»ng tiên vào bá»n chúng. Kể cả Tiểu Quặt gã cÅ©ng không chừa ra.
“Chát, chát…â€
Trưá»ng tiên chạm vào Ä‘au thật, đến độ Tiểu Quặt dù đã lưá»ng trước, đã kịp khum ngưá»i giấu đầu và dùng hai cánh tay khá to khá»e để che chắn thì trưá»ng tiên lúc chạm vào cÅ©ng suýt nữa làm Tiểu Quặt bật thốt lên tiếng kêu Ä‘au, đồng thá»i ngỡ gân cốt ở hay tay bị gãy lìa.
Không như Tiểu Quặt, ba đứa bé kia nếu không mở miệng kêu oai oái thì cÅ©ng oằn ngưá»i vì Ä‘au và rên hừ hừ do được nếm mùi ra oai cá»§a gã đại hán đã tá»± xưng là Lục lão gia.
Gã đắc ý nhìn những đứa bé đang khốn khổ vì đau:
- Äã biết Lục lão gia ta lợi hại như thế nào chưa? Nếu từ nay vá» sau bá»n ngươi cứ ngoan ngoãn tuân thá»§ và chấp hành ngay theo má»i mệnh lệnh. Ta hứa sẽ không đối xá»­ vá»›i bá»n ngươi như thế này nữa. Bằng bất tuân, ha ha… những sinh mạng nhá» bé cá»§a bá»n ngươi, ta không nói chắc là sẽ giữ cho được vẹn toàn.
Dứt lá»i gã lại nhịp trưá»ng tiên:
- Thôi nào, tất cả mau đứng lên, cÅ©ng không cần mất công tìm kiếm hành trang. Vì kể từ đêm qua bá»n ngươi không còn là những kẻ vừa có gia thân bên cạnh, vừa có tính danh cụ thể nữa. Nói cho chính xác hÆ¡n, bá»n ngươi không còn là bá»n ngươi nữa, trái lại má»—i kẻ trong bá»n ngươi sẽ mang má»™t số hiệu, má»™t cách gá»i má»›i. Ngươi, vì to khá»e nhất, ta gá»i ngươi là Äại Giáp. Rõ chưa?
Gã chỉ vào Tiểu Quặt và bảo như thế. Khiến Tiểu Quặt vì bất ngỠnên thoạt nghe cứ ngơ ngác. Sau đó, do chỉ hiểu mơ hồ nên Tiểu Quặt bỗng dại dột lên tiếng:
- Là Äại Giáp ư? Sao lại gá»i như thế?
Gã đại hán lại được dịp bật tung trưá»ng tiên, quật mạnh vào Tiểu Quặt:
- Ngươi không nghe lão gia căn dặn sao? Ai cho phép ngươi mở miệng? Bảo ngươi là Äại Giáp vì lão gia thích như thế. Ngươi không thuận cÅ©ng không được, trừ phi ngươi muốn mình bị trừng phạt sau đó má»›i chấp thuận cách ta vừa gá»i ngươi. Äúng không?
“Chát, chát.â€
Bị quật hai lượt, cÅ©ng may là Tiểu Quặt đã kịp khom ngưá»i, vừa dùng tay và lưng để che đỡ nên không đến ná»—i bị thương tích ở phần ngá»±c hoặc đầu.
Sau đó vì thấy Tiểu Quặt không oằn ngưá»i kêu Ä‘au như những đứa bé kia từng phản ứng, gã đại hán vừa cưá»i cưá»i rống lên vừa vung loạn trưá»ng tiên thêm mấy lượt nữa:
- Khá»e như ngươi có lẽ má»™t vài roi vẫn chưa thấm, để xem lúc bị Ä‘au, ngươi có gào to phù hợp vá»›i sức vóc khá vạm vỡ cá»§a ngươi chăng. Äỡ này, hãy thá»­ đỡ và chịu đựng cho ta xem nào. Ha ha…
“Chát, chát.â€
Tiểu Quặt vẫn cố nhịn Ä‘au, nhất là tìm đủ má»i cách để sao cho trưá»ng tiên đừng chạm vào phần ngá»±c và đầu là những chá»— dá»… bị thương tổn nhất. Vì thế nó càng thêm khom ngưá»i, che dấu đầu và ngá»±c vào hai vòng tay ôm chặt.
Chợt có lúc ngá»n trưá»ng tiên quấn vào tay Tiểu Quặt. Kế đến, theo lá»±c tri kéo cá»§a gã đại hán, trưá»ng tiên vụt căng ra, kéo mạnh cánh tay nó qua má»™t bên.
Không há» biết đó là chá»§ ý cá»§a gã đại hán, hầu tạo cÆ¡ há»™i để quật trưá»ng tiên vào những phần cÆ¡ thể nó Ä‘ang che chắn, nó cứ theo bản năng, há»… có lá»±c kéo tay nó ra thì nó lại cố hết sức dùng lá»±c để giật co lại. Nó càng giật thì càng bị trưá»ng tiên thít chặt vào tay, Ä‘au đến độ nó ngỡ xương cốt ở cánh tay có thể là gãy Ä‘oạn vì quá Ä‘au, Tiểu Quặt liá»n chá»™p luôn cánh tay còn lại vào trưá»ng tiên, hợp vá»›i cánh tay đã bị trưá»ng tiên quấn vào, nó cật lá»±c kéo vá» phía nó thật mạnh.
Gã đại hán bị kéo, vừa bất ngá» vừa phẫn ná»™, cÅ©ng vá»™i vận lá»±c chi trì, cố kéo trưá»ng tiên vá» phía gã.
Tiểu Quặt dù bị lôi kéo nhưng nhỠđó, không hiểu vì sao, phần trưá»ng tiên Ä‘ang quấn vào tay nó bá»—ng buông lõng, Lập tức nó thả tay, tá»± lượng sức là không thể cùng gã đại hán diá»…n khai trò giằng co, để mặc cho gã đại hán thu giữ trưá»ng tiên vá».
Và Ä‘iá»u bất gá» bá»—ng xảy ra, gã đại hán vì Ä‘ang vận lá»±c kéo, trưá»ng tiên lại bị Tiểu Quặt bất ngá» buông thả, gã theo đó bị ngã chấp chá»›i loạng choạng lùi mãi vá» phía hậu, đồng thá»i gã còn kêu thất thanh:
- á»i…
Mục kích cảnh này, thoạt tiên Tiểu Quặt chỉ muốn reo cưá»i, nhưng nghÄ© lại sẽ là Ä‘iá»u tồi tệ nếu sau đó gã đại hán vì quá tức giận ắt không thể không trừng phạt thật nặng tay vá»›i nó, Tiểu Quặt lập tức quay ngưá»i bá» chạy ngay.
Äúng như đã Ä‘oán, lúc Tiểu Quặt chạy chưa được bao xa thì từ phía sau liá»n vang lên tiếng gã đại hán gầm quát:
- Tiểu oa nhi ngươi muốn chết. ÄÆ°á»£c, cứ chạy Ä‘i và đừng quên cầu trá»i khẩn phật độ trì cho ngươi chạy thoát ta. Nếu không, dÄ© nhiên ngươi cố chạy thế mấy cÅ©ng không thoát, đến lúc đó ngươi đừng trách Lục Thân này độc ác.
Càng nghe quát, Tiểu Quặt càng thêm hoảng sợ, vì thế cứ cắm đầu chạy miệt mài. NhỠđó nó phát hiện những bước chân nó chạy sao mà nhẹ nhàng và nhanh không thể tưởng. Cảnh quan ở hai bên cứ vùn vụt bị trôi ngược vá» phía sau, đồng thá»i y phục khắp thân nó cứ bị gió giÅ© phần phật, cÅ©ng mấy phen suýt bị rách toạt vì lá»±c giÅ© quá mạnh.
Äuổi theo sau nó, gã đại hán vẫn gầm quát:
- A ha, khá thật đấy. Hóa ra ngươi cũng biết võ công, cho dù khinh công chưa thực sự lợi hại, kẻ nào bắt giữ ngươi đêm qua thật là khinh xuất, không nói cho ta biết ngươi có võ công. Nhưng không sao, cứ đợi đến lúc ta bắt được ngươi. Vì ngươi biết võ công nên ta sẽ đối xử thích đáng, đúng với hạng biết võ công như ngươi.
Phát hiện tiếng quát chỉ ở khoảng cách quá gần, Tiểu Quặt kinh hãi, vội quay đầu liếc nhìn vỠphía sau.
Chao ôi, nó kêu thầm, gã đại hán hung dữ quả nhiên đã Ä‘uổi theo khá gần nó. Äiá»u đó cho thấy nó chạy nhanh thì gã đại hán cÅ©ng không há» kém, nếu không muốn nói vì là ngưá»i đã trưởng thành nên đương nhiên chạy có phần nhanh hÆ¡n nó.
Nhưng không phải thế, nó chợt động tâm kêu thầm ngay khi toan ngừng thái độ nhìn và quan sát gã đại hán. Vì Tiểu Quặt bá»—ng phát hiện má»™t nguyên nhân khác có thể khiến gã đại hán chạy nhanh hÆ¡n nó. Äó là gã không có cách chạy giống nó, nghÄ©a là không nện chân thình thịch theo từng bước chạy như nó Ä‘ang tiến hành. Trái lại, hai chân gã luôn nhón cao, chạy rất nhẹ. Nhân đó cứ má»—i lần gã Ä‘iểm má»™t đầu ngón chân ở bên này thì lúc thân hình gã bật Ä‘i, vị thế cứ như gã mượn đà để đẩy toàn thân lao ào vá» phía trước. Và khi đà lao sắp mãn, cÅ©ng là lúc chân kia cá»§a gã cÅ©ng sắp đến lượt chạm đất, má»™t lần nữa, gã lại nhón cao chân, chỉ để năm đầu ngón chân ở phía đó chạm vào mặt đất mà thôi. Äồng thá»i khi chân sắp chạm vào mặt đất, gã đã cố ý hít vào má»™t hÆ¡i thật mạnh, cùng vá»›i thân hình vì đã sẵn sàng nên chỉ cần Ä‘iểm chân lấy đà là gã lại lập tức lao Ä‘i, rất nhẹ nhàng và linh hoạt.
Nó nhận ra sá»± khác biệt liá»n tìm cách thá»±c hiện theo. Nhưng đã quá muá»™n vì tiếng quát gã đại hán má»™t lần nữa lại vang lên:
- Ta đã bảo ngươi không thể chạy thoát được mà. Hãy lập tức nằm xuống cho ta. Ngã này.
Cùng vá»›i tiếng quát, má»™t chân cá»§a Tiểu Quặt lập tức bị trưá»ng tiên cá»§a gã đại hán quấn thành mấy vòng. Và hậu quả là chân nó bị giữ lại, khiến đà chạy bị hẫng, đẩy thân hình nó ngã dấp dúi vá» phía trước, ập nguyên mặt vào ná»n đất chợt dâng cao chạm mạnh vào nó.
“Huỵch.â€
Nó vừa ngã, gã đại hán liá»n xuất hiện bên cạnh và cất tiếng cưá»i ngạo nghá»…:
- Dù ngươi biết võ công Ä‘i nữa thì cÅ©ng nên tá»± lượng sức. Và do tá»™i cá»§a ngươi vừa làm ta phí công nhá»c sức, ta đành phải cho ngươi biết thế nào là lợi hại. Ha ha…
Gã khom ngưá»i xuống, lấy tay vá»— năm bảy lượt gì đó vào thân hình nó, sau đó gã lấy chân hất nó nằm ngá»­a mặt lên. Äoạn gã nhếch môi cưá»i độc ác:
- Ta đã phế bá» xong chút ít võ công cá»n con ngươi đã luyện. Giá» là lúc ngươi cần nếm thá»­ mùi vị Ä‘au đớn từ những nhục hình ta dành cho ngươi.
Biết sắp sá»­a chịu cho gã quật loạn trưá»ng tiên vào ngưá»i, Tiểu Quặt chợt kêu lên:
- Thúc thúc muốn trút giận, dùng nhục hình với tiểu điệt cũng không sao. Chỉ e mấy đứa kia vì có cơ hội đã chạy mất chẳng còn đứa nào.
Gã nỠgiật mình, sau đó vừa giẫm chân giận dữ vừa hét ầm lên:
- Tất cả cÅ©ng do ngươi. Cứ chỠđấy, bá»n chúng há»… chạy mất đứa nào thì ta cứ mạng ngưá»i mà há»i lại. Hừ. CÅ©ng cầu mong phật tổ thương tình, đừng để lÅ© tiểu yêu bá» trốn. Nếu không, trách nhiệm này ta đương sao nổi.
Và gã hậm hực nhất Tiểu Quặt đặt lên vai. Thần lực của gã làm Tiểu Quặt sửng sốt kinh ngạc. Tiếp đó nó càng kinh ngạc hơn khi phát hiện dù phải mang vác nó lên vai, gã vẫn chạy nhanh như gió. Nó buộc miệng nói:
- Thúc thúc mạnh thật. Chạy nhanh như thúc thúc thế này, những đứa bé kia dù muốn bỠtrốn cũng không sao thoát.
Ngỡ được tán dương thế nào gã cÅ©ng vui, nào ngá» nó vẫn bị gã quát mắng và hăm dá»a:
- Ngươi cÅ©ng nên thầm cầu mong sao cho sá»± thể đúng như lá»i ngươi vừa nói. Nếu không, dù biết trước thế nào cÅ©ng mất mạng, Lục Thân này quyết không tha cho ngươi.
Nó lo ngay ngáy:
- Nếu chúng bỠtrốn thật thì thúc thúc cứ từ từ tìm. Làm gì có chuyện thúc thúc chỉ vì thế sẽ bị mất mạng?
Gã vẫn chạy thật nhanh, vô tình đã cùng Tiểu Quặt trò chuyện:
- Ngươi biết gì mà nói. Ta được lệnh đưa sáu đứa ngươi Ä‘i đến má»™t nÆ¡i. Äừng nói là thiếu hết những năm đứa, chỉ cần thiếu má»™t thôi cÅ©ng đủ cho Lục Thân ta mất mạng rồi. Tất cả Ä‘á»u do ngươi, ta có mệnh hệ gì thì ngươi cÅ©ng không thoát.
Nghe thế, nó tất muốn há»i gã tuân lệnh ai và đưa bá»n nó Ä‘i đến đâu, lại còn bắt giữ toàn những đứa bé trạc tuổi nó. Nhưng vừa lúc đó nó nghe gã thở ra nhẹ nhá»m:
- May thật! Những đứa kia tuy hoang mang nhốn nháo nhưng vẫn chưa đứa nào đủ lớn để bỠchạy như ngươi.
Nó càng thêm lo sợ, vì biết sẽ có lúc nó chịu nhục hình và đừng mong gã Lục Thân đột nhiên có lòng từ bi, chịu buông tha cho nó. Bất giác, có lẽ vì quá lo, nó nảy ra một ý:
- Nếu thúc thúc hứa tha cho tiểu điệt lần này, đổi lại tiểu điệt sẽ có cách khiến những đứa bé kia ngoan ngoãn, cứ mặc tình để thúc thúc muốn đưa đi đến đâu cũng được.
Gã thoạt nghe liá»n cưá»i gằn:
- Không cần ngươi, chỉ vá»›i ngá»n trưá»ng tiên cá»§a ta thôi cÅ©ng đủ khiến chúng ngoan ngoãn.
Tiểu Quặt dù có nghe cũng vẫn tìm cách thoát trận đòn roi:
- Dẫu sao chúng cÅ©ng là những đứa bé, chỉ ưa nhẹ chứ không thích bị đối xá»­ nặng tay. Ắt hẳn thúc thúc sẽ cảm thấy dá»… chịu hÆ¡n thay vì lúc nào cÅ©ng dá»a nạt để nghe mãi tiếng bá»n chúng thay phiên gào khóc.
Chỉ đến lúc này gã Lục Thân mới chịu để tai nghe:
- Ngươi làm được ư? Như thế nào?
Nó phấp phá»ng mừng thầm:
- Nhưng thúc thúc chưa hứa lá»i sẽ tha cho tiểu Ä‘iệt.
Gã dừng lại:
- Nghe đây, ngươi chưa đủ tư cách để ra Ä‘iá»u kiện này hay yêu sách kia vá»›i ta đâu. Nếu không nói ra ngay cách cá»§a ngươi, hãy nghe ta bảo, ta sẽ có cách làm cho ngươi biến thành kẻ sống không ra sống, chết không ra chết. Ngươi tin chăng?
Nó đành nén giận và nói cho gã nghe cách của nó:
- Bá»n chúng sẽ ngoan ngoãn nếu thúc thúc cứ nói dối, là Ä‘ang tìm cách đưa trả từng đứa vá» nhà. Hãy giả như thế này chá»— cá»§a thúc thúc định đưa bá»n tiểu Ä‘iệt sáu đứa đến, cứ xem đấy là quê hương cá»§a tiểu Ä‘iệt. Thúc thúc cứ đưa tất cả Ä‘i, đồng thá»i cứ hứa bừa là sau đó sẽ tuần tá»± đưa từng đứa còn lại vá». Thá»­ há»i, liệu chúng có tá» ra ngoan ngoãn không nào?
Gã Lục Thân gật gù:
- Ngươi nói tuy đúng, nhưng chỉ tiếc trong bá»n ngươi lại có má»™t đứa dã do chính ta bắt Ä‘i đêm qua. Tiểu oa nhi đó liệu tin vào lá»i nói dối cá»§a ta theo kế cá»§a ngươi sao?
Nó cÅ©ng quên mất Ä‘iá»u này, vì thế, đành vừa lấy đầu lưỡi liếm quanh môi và tìm phương thế khả thi:
- CÅ©ng sẽ ổn nếu ngay bây giá» thúc thúc tá» ra ân hận. Äồng thá»i cứ nói bừa là vì nghe theo lệnh ngưá»i nên không biết, vô tình phạm đến hổ uy cá»§a đại quan triá»u đình, giá» vì hối hận nên chỉ có cánh này chuá»™c lá»—i. Tiểu Ä‘iệt tin đứa bé kia không dá»… gì nghi ngá».
Gã Lục Thân thán phục:
- Quả là cao kế. ÄÆ°á»£c, ta sẽ y theo đó thi hành.
Nó vội ngăn lại:
- Hãy còn má»™t Ä‘iá»u nữa.
Gã trợn mắt:
- Ngươi vẫn muốn ta hứa buông tha, không trị tội lúc nãy của ngươi.
Tiểu Quặt nhăn nhó:
- Thúc thúc có thương thì tiểu Ä‘iệt được nhá». Bằng không, tiểu Ä‘iệt nào dám nài xin hay miá»…n cưỡng thúc thúc. Nhưng để kế sách thêm hoàn mỹ, ý tiểu Ä‘iệt muốn nhắc, chí ít thúc thúc nên nói nÆ¡i cần đến. Vì không lẽ kể cả tiểu Ä‘iệt cÅ©ng không thể biết đâu là cố hương cá»§a bản thân, nhỡ bá»n chúng vô tình há»i đến thì sao?
Gã Lục Thân đành thố lộ sau một lúc ngẫm nghĩ và thừa nhận Tiểu Quặt lo như thế là hợp đạo lý:
- Ta cũng không biết rõ địa điểm nhưng nghe đâu chỉ là vùng phụ cận đỉnh Giao Thiên.
Tiểu Quặt cưá»i gượng:
- Tiểu Ä‘iệt thật ra không quan tâm đó là đỉnh Giao Thiên hay Giao Äịa. Tốt nhất thúc thúc nên cho tiểu Ä‘iệt biết đó là địa phương nào và liệu mất bao nhiêu thá»i gian má»›i có thể đến nÆ¡i.
Gã Lục Thân không thể không nói rõ hơn:
- Äây là má»™t nÆ¡i hoang vu hẻo lánh, có bảo là chốn thâm sÆ¡n cùng cốc cÅ©ng chẳng sai ngoa. Do đó đến bản thân ta còn chưa rõ đó là địa phương nào. Chỉ biết nếu muốn đưa bá»n ngươi Ä‘i đến nÆ¡i. Ta phải tận tâm tận lá»±c chí ít mươi mưá»i lăm ngày dài đăng đẳng.
Tiểu Quặt thấy yên tâm, nhân đó nở nụ cưá»i trấn an gã Lục Thân:
- Ãng chừng khoảng thá»i gian đó như thế là quá đủ, tiểu Ä‘iệt tá»± khắc biết cách vá»— yên bá»n chúng, sao cho thúc thúc lúc nào cÅ©ng nhàn hạ, không gặp bất kỳ phiá»n toái nào trong khi Ä‘i đưá»ng.
Gã thở ra nhẹ nhõm, vô tình bộc lộ luôn sự tin cẩn đối với Tiểu Quặt:
- Nếu được như ngươi vừa đoan chắc, từ lúc này ta sẽ xem ngươi như là thủ túc thân tín của ta. Nhưng còn hãy chỠxem liệu ngươi có thực hiện được như thế chăng?
Nó bảo:
- Thúc thúc mau đặt tiểu Ä‘iệt xuống. Tốt rồi, giá» thì hãy cưá»i cho thật tươi, thật hòa nhã vào. Kia, cưá»i Ä‘i, dù không thể cÅ©ng phải cố mà cưá»i. Xin thúc thúc chá»› xem thưá»ng động thái này, trái lại còn phải cưá»i làm sao cho tất cả những đứa bé kia cùng trông thấy. Äấy, cưá»i như thế là hay đấy, nào khó khăn gì, phải không thúc thúc? Bây giá» sẽ đến lượt tiểu Ä‘iệt. Thúc thúc hãy yên tâm và chá» xem cách tiểu Ä‘iệt thuyết phục bá»n chúng phải tá» ra ngoan ngoãn.
Dứt lá»i, Tiểu Quặt xăm xăm tiến lại chá»— năm đứa bé kia, Ä‘á»u là những đứa bé trai tốt xinh trắng trẻo, tuy trạc tuổi Tiểu Quặt nhưng qua dáng vẻ bên ngoài cho thấy chúng chưa từng nếm chịu tuổi ấu thÆ¡ cá»±c nhục như Tiểu Quặt. Và đúng như lá»i vừa hứa vá»›i Lục Thân, Tiểu Quặt khi tiến lại gần liá»n lần lượt thì thầm vào tai từng đứa má»™t.
Không cần biết Tiểu Quặt đã nói vá»›i chúng thế nào, gã Lục Thân chỉ biết nở nụ cưá»i mãn nguyện khi nghe Tiểu Quặt ngay sau đó gá»i gã:
- Thúc thúc đã giải thích vá»›i tiểu Ä‘iệt, bao nhiêu huynh đệ cá»§a tiểu Ä‘iệt giỠđây đã hiểu thúc thúc Ä‘ang phải mạo hiểm vá»›i sinh mạng khi quyết định đưa tất cả hồi gia. Vậy thì để dá»… cho thúc thúc, bá»n tiểu Ä‘iệt cÅ©ng quyết định tá» ra ngoan ngoãn, kể cả có bị thúc thúc gá»i bằng danh xưng kỳ lạ nào cÅ©ng được. Vì biết đâu nhá» không để lá»™ danh tánh, hành tung cá»§a chúng ta suốt đưá»ng Ä‘i sẽ không bị ai phát hiện. Tiểu Ä‘iệt nói như thế có đúng không thúc thúc?
Lục Thân càng thêm mãn nguyện, tiến đến và xoa đầu từng đứa một, bắt đầu từ Tiểu Quặt:
- Vậy là thá»a thuận rồi nha. Ta sẽ chăm sóc tất cả bá»n ngươi như má»™t hảo thúc thúc. Còn bá»n ngươi thì luôn ngoan ngoãn, dù có thay dổi tính danh hay cách gá»i cÅ©ng chỉ là tạm thá»i. Ngươi là Äại Giáp, kế đến sẽ là Nhị Ất, Tam Bính, Tứ Äinh, NgÅ© Mậu, cuối cùng là Lục Ká»·. ÄÆ°á»£c chưa? Chúng ta Ä‘i nào.
Từ lúc đó, cÅ©ng theo gợi ý cá»§a Tiểu Quặt, gã Lục Thân không còn giữ kè kè ngá»n trưá»ng tiên trên tay nữa, trái lại gã đã tá» ra là má»™t hảo thúc thúc thật. Nhá» thế, tất cả Ä‘á»u vui vẻ Ä‘i bên nhau, mệt thì ngừng nghÄ©, khá»e thì Ä‘i tiếp.
Cảm giác thoải mái nhẹ nhàng luôn hiện hữu bên Lục Thân, khiến gã đêm đó vì hiếu kỳ nên tìm cách dá» há»i Tiểu Quặt:
- Ngươi đã thầm thì nói những gì khiến chúng hầu như nguyện ý thuần phục, chẳng đứa nào còn gào khóc, gây phiá»n toái cho ta?
Tiểu Quặt nghi ngại nhìn quanh. Sau vì thấy cả năm đứa bé kia Ä‘á»u bình thản ngá»§ say giấc, nó má»›i tiết lá»™:
- Tiểu Ä‘iệt sau khi dò há»i, biết chẳng có ai trong bá»n chúng am hiểu tưá»ng tận vỠđịa hình hoặc địa phương chúng Ä‘ang lưu ngụ, liá»n theo kế, nói dối chúng, rằng thúc thúc là bậc anh hùng nghÄ©a hiệp sẽ đưa tất cả vá» nhà, nếu chúng cÅ©ng tá» ra biết Ä‘iá»u, nghÄ©a là phải ngoan ngoãn. Thúc thúc cảm thấy sao?
Gã trầm ngâm:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên ta cảm thấy nhẹ nhàng ung dung. Chỉ có má»—i má»™t nghi ngại là lẽ nào ngươi cÅ©ng tá» ra ngoan ngoãn Ä‘i theo ta, đến má»™t nÆ¡i mà ngươi hoàn toàn không thể biết lành dữ như thế nào?
Tiểu Quặt cũng nêu một nghi vấn:
- Tiểu Ä‘iệt cÅ©ng đã biết có bá» chạy cÅ©ng không thoát, huống hồ càng rõ thúc thúc chỉ thá»±c hiện theo mệnh lệnh cá»§a ngưá»i. Tiểu Ä‘iệt hiện có ná»—i nghi ngại, ai đã ra lệnh và tại sao đột nhiên cùng má»™t lúc có những sáu đứa trẻ từ sáu địa phương khác nhau được tá»±u đưa vá» má»™t nÆ¡i, sau cùng là giao cho thúc thúc áp giải đến Giao Thiên đỉnh?
Lục Thân tá» ra thận trá»ng:
- Ngươi dò há»i những Ä‘iá»u đó để làm gì?
Nó đáp:
- Thúc thúc chá»› quá nghi ngá». Tiểu Ä‘iệt chỉ thuận miệng há»i, đồng thá»i cÅ©ng thừa biết thúc thúc không thể giải đáp. Huống hồ, ngưá»i không biết gì như thúc thúc, tiểu Ä‘iệt có phản kháng hoặc tá» ra không ngoan ngoãn cÅ©ng chỉ lại là chuốc thiệt thòi vào thân mà thôi.
Lục Thân cưá»i lạt:
- Ai bảo ngươi, ta không biết gì. Tuy vậy, ngươi cÅ©ng đừng mong dùng quá»· kế buá»™c ta tiết lá»™ má»i hiểu biết vá»›i ngươi. Và sẽ tốt cho ngươi hÆ¡n nếu có thể kéo dài mãi tình trạng này, chí ít cho đến ngày Lục Thân ta hoàn thành sứ mệnh được chá»§ nhân giao phó. Nhá»› chứ?
Nó miễn cưỡng đáp ứng:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên tiểu Ä‘iệt nhá»›. Vì thúc thúc có được cảm giác thÆ¡ thá»›i nhẹ nhàng thì tiểu Ä‘iệt nhân đó cÅ©ng được lợi, không phải lo sẽ có lúc bị thúc thúc hành hạ ngược đãi.
Lục Thân cưá»i đắc ý:
- Ngươi không thể không sợ, đúng không? Vì nếu để bị đòn roi, do võ công ngươi đã bị hủy, bản thân ngươi liệu chịu nỗi sao?
Tiểu Quặt động tâm:
- Hễ võ công bị hủy thì bao nhiêu sức lực sẵn có kể như không còn?
Lục Thân phì cưá»i:
- Ngươi đã từng luyện võ, há»i như thế này thật ngá»› ngẩn. Thế ngưá»i đã truyá»n thụ võ công không há» cho ngươi biết việc hệ trá»ng đó sao?
Tiểu Quặt chạnh nhớ đến Tiểu Chân:
- Vì tiểu Ä‘iệt không biết má»›i há»i, xin thúc thúc chá»› chê cưá»i.
Lục Thân chợt tá» ra độ lượng má»™t cách không sao ngá»:
- Ngưá»i luyện công dÄ© nhiên thoạt khởi thá»§y phải được chỉ Ä‘iểm tâm pháp. Mà đã nói vá» tâm pháp tất phải kể đến bao công khó để bản thân ngươi sao cho am hiểu thế nào là các kinh mạch vá»›i biết bao huyệt đạo trá»ng yếu. Có như thế, lúc ngươi tÄ©nh tá»a Ä‘iá»u công má»›i biết đưá»ng dẫn lưu chân nguyên, ná»™i thể, đưa ná»™i khí Ä‘i khắp kinh mạch toàn thân và vá»›i bao công lao khổ luyện là thế, chỉ cần ngươi sÆ¡ sảy, hoặc không tá»± lượng sức, cố tình đương đầu vá»›i nhân vật có thân thá»§ bản lãnh cao minh hÆ¡n, như Ä‘iá»u ta đã làm đối vá»›i ngươi chẳng hạn. Khi đó, do má»™t vài huyệt đạo trá»ng yếu bị chế ngá»±, võ công ngươi dÄ© nhiên phải bị phế bá». Ta giải thích nhu vậy rõ chưa?
Tuy hoàn toàn không hiểu gì nhưng Tiểu Quặt vẫn ậm ừ, ra vẻ đã hiểu:
- Äó là những huyệt đạo nào, thúc thúc?
Äang đắc ý nên Lục Thân không nhận ra sá»± quan tâm thái quá cá»§a Tiểu Quặt:
- Ngươi bị ta điểm huyệt phế bỠvõ công quá nhanh, vì thế không nhận ra những huyệt đạo nào bị chế ngự ư?
Tiểu Quặt dù có nhớ những bộ vị trên cơ thể đã bị Lục Thân vỗ loạn vào, nhưng vì muốn biết đó là những huyệt đạo nào nên vẫn giả vỠkhông biết:
- Thúc thúc ra tay quá nhanh, một đứa bé như tiểu điệt làm sao kịp nhận ra?
Lục Thân vì càng thêm đắc ý nên nói toạc ra tên gá»i cá»§a những huyệt đạo đó. Tiếp theo gã còn nói thêm:
- Äó là phương cách duy nhất để phế bá» võ công. Ta đồ rằng chỉ đến đêm nay ngươi má»›i lần đầu được nghe?
Tiểu Quặt thầm ghi nhận phương cách đó, nhất là ghi nhá»› cách gá»i cá»§a những huyệt đạo dù rằng ngoài mặt Ä‘ang vá» tá» ra sợ hãi:
- Thúc thúc đoán quả không sai. Vậy xem ra sau này mãi mãi tiểu điệt không thể luyện võ công?
Vì thương hại nó, gã Lục Thân chợt hét to:
- Sao lại không thể luyện? Vì ta chỉ phế bá» phần võ công ngươi đã luyện má»›i đây mà thôi. Huống hồ, nếu ngươi mất khả năng luyện võ, ta còn đưa ngươi Ä‘i cùng lÅ© kia đến chá»— chá»§ nhân ta làm gì? Cứ yên tâm, chá»§ nhân ta vì Ä‘ang muốn đào luyện, lập ra má»™t thế lá»±c gồm toàn những thá»§ hạ thân tín, có bản lãnh thượng thừa nên má»›i có sách lược thu thập đủ mưá»i đứa bé trạc tuổi ngươi. Và nếu má»i diá»…n biến Ä‘á»u thuận lợi, à, chỉ độ năm năm nữa có lẽ ngươi sẽ đạt mức võ công cao thâm gấp mưá»i ta hiện nay. Nói như thế hẳn ngươi hiểu bản thân ngươi không những vẫn có thể luyện công mà mai hậu tiá»n đồ còn thênh thang rá»™ng mở, tha hồ hưởng thụ vinh hoa phú quý. Rõ chưa?
Tiểu Quặt càng nghe càng động tâm, đành tá»± hứa sẽ luôn ngoan ngoãn vá»›i gã há» Lục. Thà nhẫn nại bây giỠđể sau này đắc lợi, hÆ¡n là tá» ra ương bướng ắt hẳn chỉ tá»± chuốc há»a vào thân mình lúc này mà thôi.
Vá»›i chá»§ tâm như thế, những ngày sau đó Tiểu Quặt không chỉ tá» ra dá»… dạy và dá»… bảo đối vá»›i Lục Thân mà còn tìm cách há»i han và huyên thuyên trò chuyện vá»›i năm đứa bé đồng cảnh ngá»™, là những đứa nó chỉ biết qua cách gá»i má»›i, như Nhị Ất, Tam Bính, Tứ Äinh. Äể khi sắp đến nÆ¡i cần đến, Tiểu Quặt ngoài việc đã chiếm được lòng tin cá»§a năm đứa bé kia, còn được Lục Thân xem như huynh đệ thá»§ túc.
Äêm cuối cùng ở vùng phụ cận Giao Thiên đỉnh bá»—ng xảy ra chuyện bất thưá»ng.
Tài sản của dth_abcd

  #4  
Old 07-05-2008, 08:30 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Liễu Tàng Dương

Giao Thiên Äỉnh


Hồi 3

Lá»i cảnh báo được nêu quá muá»™n
Giao Thiên đỉnh không thể không đến



Ngồi túm tụm bên nhau trong lòng má»™t động thất tối om om, cả năm đứa bé cùng nhao nhao chúc mừng Tiểu Quặt. Cảm động nhất là lá»i nói xuất phát từ thành tâm cá»§a đứa bé ai cÅ©ng biết là má»™t tiểu thiếu gia, cốt nhục cá»§a má»™t vị phó tướng đương triá»u. Äứa bé vá»›i danh xưng được Lục Thân đặt cho là Nhị Ất đã quả quyết nói:
- Ta không còn bị đòn roi nhục hình, công đầu chính là nhá» Äại Giáp huynh. Ta hứa, ngay khi hồi gia sẽ bẩm báo toàn bá»™ vá»›i thân phụ. Chỉ cần sau này Äại Giáp huynh có việc, má»i quan binh dưới quyá»n thân phụ ắt đích thân xuất chiến, quyết giúp đạp bằng má»i chướng ngại, đáp lại đại ân lần này cá»§a Äại Giáp huynh.
Tiểu Quặt lúng túng:
- Huynh đệ chúng ta dẫu sao cÅ©ng đồng chung cảnh ngá»™, việc giúp má»i ngưá»i cÅ©ng là ta tá»± giúp ta. Hà tất Nhị Ất ngươi ghi nhá»› và nói chi những lá»i quá đáng. Ta nào dám nhận.
Äức bé được gá»i là Lục Ká»· cÅ©ng nói:
- Chỉ còn đêm nay nữa thôi là mai chúng ta sẽ chia tay Äại Giáp hồi gia rồi, nếu sau này có cÆ¡ há»™i xin đừng quên đến Kim Lăng tìm há»i đệ. Gia phụ vốn là đại phú gia, nếu có thể giúp Äại Giáp huynh má»™t vài vạn ngân lượng ắt hẳn gia phụ chẳng từ nan.
Tiểu Quặt than thầm. Vì biết rằng nếu sau đêm nay tất cả lại nhìn thấy nhau và hóa ra ở cùng má»™t nÆ¡i, có lẽ sẽ chẳng còn đứa bé nào chịu nói ra ngưá»i lá»i cảm kích thế này. Trái lại cÅ©ng có thể chúng sẽ sinh lòng oán hận Tiểu Quặt chứ chẳng không.
Quyết lẩn tránh chuyện giả dối và khó xử này, Tiểu Quặt vỠôm bụng kêu đau:
- NghÄ© đến lúc sắp sá»­a hồi gia, bụng ta đâm ra trở chứng. Hay là thế này vậy, huynh đệ cứ chá» ta Ä‘i ngoài xong hãy tiếp tục cùng nhau nói lá»i từ biệt, được chứ?
Miệng tuy há»i nhưng ngay sau khi dứt lá»i Tiểu Quặt lập tức lá»§i Ä‘i thật nhanh.
Äi thoát xa động thất, Tiểu Quặt vì vẫn loang quanh chưa biết phải Ä‘i đâu nên tình cá» nghe má»™t vài tiếng động kỳ quái, như tiếng dã thú kêu trong đêm nhưng bá»—ng bị Ä‘iá»u gì đó làm cho nghẹn lại.
Sợ tuy có sợ nhưng phần vì hiếu kỳ, phần vì chưa muốn giáp mặt ngay những đứa bé Ä‘ang ân cần chỠđợi để nói lá»i chia tay, Tiểu Quặt cố bấm bụng và len lén tiến vá» phía đã phát ra thanh âm kỳ quái.
Bóng trăng huyá»n ảo nếu từ nãy giá» vẫn bị từng tảng mây dày đặc che khuất thì lúc này do giữa những đám mây đột nhiên có má»™t kẽ hở nên ánh trăng được dịp xuất hiện.
Nương ánh trăng, Tiểu Quặt thử vạch một lùm cây dại và dõi mắt nhìn vào giữa.
Chao ôi, thật khá»§ng khiếp. Nó kêu thầm ngay khi thoạt nhìn thấy má»™t diện mạo đẫm huyết đầm đìa không thể nào nhầm lẫn vá»›i đống lá cây ẩm mốc từ thá»§a nào vẫn rÆ¡i vào giữa lùm cây dại và chỉ suýt nữa nó ngã xuống ngất Ä‘i lúc bất chợt phát hiện đôi mắt cá»§a khuôn mặt đó vụt nhấp nháy. Nhưng vẫn may là có tiếng gá»i, dù lào thào thì vẫn là âm thanh phát ra từ diện mạo đó đã gá»i đúng tên nó nên nó không đến ná»—i sợ hãi phải ngã ngất. Ngưá»i đó gá»i:
- Äại Giáp?
Nó lách ngưá»i bước vào giữa lùm cây:
- Là thúc thúc đấy ư? Sao thúc thúc ra nông nỗi thế này?
Nằm liá»n vá»›i phần diện mạo đẫm huyết nó Ä‘ang thấy chính là thân hình cá»§a Lục Thân chợt cá»­ động và để lá»™ dưới ánh trăng nhiá»u vết thương tích ghê rợn.
Lục Thân đang gắng gượng xòe rộng một bàn tay:
- Chỉ suýt nữa ta liá»u mạng dùng vật này hạ thá»§ nếu như không kịp nhận ra ngươi.
Tiểu Quặt nhìn vào lòng bàn tay của Lục Thân và nhận ra đó chỉ là một vật vô hại có hình dạng như quả tiểu cầu.
- Thúc thúc muốn dùng vật này hạ thủ kẻ đã đối xử ác độc với thúc thúc?
Lục Thân lại nháy mắt, lần này thật yếu:
- Ngươi mau cất giữ để sau này phòng thân. Thật tiếc, sau bao nhiêu chuyện ta vì lầm lẫn đã gây cho ngươi, cuối cùng chỉ còn vật này tặng cho ngươi để chuộc lại lỗi lầm. Hãy nghe cho kỹ đây.
Nó nghiêng đầu thật gần miệng Lục Thân:
- Thúc thúc bảo đã lầm lẫn. Chuyện là thế nào?
Từ Lục Thân, nó nghe những lá»i thá»u thào:
- Äể giữ kín ý đồ lập thế lá»±c như ta từng tiết lá»™ vá»›i ngươi, chá»§ nhân ta thật độc ác khi sai ngưá»i giết ta diệt khẩu. Nếu có thể, ngươi hãy mau liệu cách thoát thân. Äừng bao giá» quay lại, đặt chân vào Giao Thiên đỉnh. Vật ta ban tặng khi ném mạnh sẽ phát nổ, oai lá»±c rất lợi hại, nhất là lúc các độc chất kèm theo bị phát tán. Mau Ä‘i Ä‘i. Nhân tiện, hãy cố báo cho sư phụ ta biết, nhị viện liên minh là có mưu đồ độc bá võ lâm, sẽ không buông tha bất kỳ ai đã lỡ biết chuyện cá»§a há». Äừng chần chừ nữa, cÅ©ng đừng xuẩn động tìm cách giúp cho những đứa bé kia biết tin. Ngươi hãy tá»± lo thân. Thoát được má»™t, ta bá»›t áy náy má»™t. Äi Ä‘i…
Nó vẫn há»i:
- Sư phụ của thúc thúc là ai? Tiểu điệt cần đi đến đâu để tìm?
Äáp lại câu nó há»i, lần này ở Lục Thân chỉ là sá»± câm lặng mãi mãi.
Thoạt phát hiện sá»± thật đó, nó thất kinh. Nhưng khi biết Lục Thân đã vÄ©nh ly cõi trần, nó liá»n vá»™i vàng thu nhận hoàn tiểu cầu ná», đồng thá»i cÅ©ng hối hả chui thoát lùm cây.
Nó tìm lối quay lại động thất, bất chấp Lục Thân vừa dặn: “Äừng xuẩn động tìm cách báo cho những đứa bé kia biết tin.†Nhưng khi sắp đặt chân vào động thất, Tiểu Quặt chợt hiểu ngay đã có Ä‘iá»u không hay xảy ra cho năm đứa bé, từ Nhị Ất đến Lục Ká»·. Vì ở trong động thất lúc này hoàn toàn yên ắng, khác vá»›i lúc má»›i rồi chúng vẫn còn nhao nhao nói lá»i từ biệt vá»›i nó.
Thầm hy vá»ng, hay là chúng đã ngá»§, Tiểu Quặt liá»n nhón chân, len lén bước vào.
Bỗng có tiếng hừ lạt:
- Ngươi là Äại Giáp? Việc phóng uế đã xong cả chứ? Nếu cảm thấy đã thư thái nhẹ nhõm, bá»n kia vì đã được đưa Ä‘i trước ngươi ná»­a canh giá» nên bây giá» ta và ngươi phải thật nhanh chân má»›i mong Ä‘uổi kịp bá»n chúng. Ngươi hiểu ý ta nói chứ?
Äó là thanh âm vừa sắc lạnh, vừa trong vắt cá»§a má»™t nữ nhân. Và đúng lúc đó liá»n có má»™t bàn tay tuy má»m mại nhưng thật quả quyết chợt chá»™p giữ vai nó.
Cách nữ nhân nắm tay nó thật lạ, không hiểu sao bỗng khiến nó bủn rủn toàn thân, làm cho nó toan lấy hoàn tiểu cầu để ném ra đành bất lực vì không tài nào cử động được.
Nữ nhân ná» vẫn giữ nguyên tư thế nắm giữ nó, chợt bật tung ngưá»i, đưa nó cùng lao vun vút vào bóng đêm dày đặc. Äồng thá»i nó cÅ©ng nghe thanh âm cá»§a nữ nhân rót vào tai nó:
- Ta có nghe Lục Thân bảo, nhá» mưu kế cá»§a ngươi nên lÅ© oa nhi Ä‘á»u ngoan ngoãn để Lục Thân đưa đến đây. Vì sao ngươi có hảo ý, giúp Lục Thân mau chóng hoàn thành nhiệm vụ?
Nó vụt hiểu, đây là nữ nhân đã sát hại khiến Lục Thân vong mạng. Vi thế để sinh mạng bản thân không bị lâm nguy, Tiểu Quặt tá»± dặn lòng: “Phải thật cẩn trá»ng.â€
- Không tá» ra ngoan ngoãn thì bá»n đệ cÅ©ng bị gã há» Lục độc ác dùng nhục hình, rồi vẫn phải Ä‘i. Chi bằng cứ thuận theo ý gã thì hÆ¡n.
Nữ nhân bảo:
- Chá»› xưng hô loạn ẩu, cÅ©ng đừng tá» như thuận trước mặt ta. Hãy nghe ta há»i lại má»™t lần nữa, vì sao ngươi cố ý giúp há» Lục? Nhưng trước khi đáp hãy nhá»›, vẫn phải đáp thật thành tâm. Vì bình sinh ta không quen sá»± nịnh bợ tâng bốc nên chỉ cần ná»­a lá»i giả dối cá»§a ngươi, lập tức ta sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại.
Nó đành thú nhận và cố tình xưng đệ gá»i tá»·:
- Kỳ thực, ngay ngày đầu đệ đã tìm cách bỠtrốn. Nhưng vì không thoát, lại bị gã hỠLục điểm huyệt phế bỠvõ công, đệ sợ gã dùng nhục hình thảm khốc nên đành nghĩ kế giúp gã nhân đó giúp bản thân không bị roi đòn.
Nữ nhân chạy chậm lại:
- Ngươi biết võ công? Sao hỠKim bẩm báo, ngươi bất quá chỉ luyện qua ngoại lực?
Há» Kim? Sá»± đỠcập này cá»§a nữ nhân làm cho Tiểu Quặt lần đầu tiên trong suốt mưá»i hai ngày qua chợt nhá»› đến di phu, má»™t trang chá»§ cÅ©ng ở há» Kim, và quan trá»ng hÆ¡n là nó bị bắt đưa đến Giao Thiên đỉnh thế nào cÅ©ng có di phu đồng mưu dá»± phần. Nó rùng mình:
- Ngoại lực là gì, đệ không biết. Nhưng quả thật, theo gã hỠLưu cảnh báo, võ công gì đó của đệ đã bị gã điểm huyệt phá hủy.
Nữ nhân dừng hẳn lại:
- Äể ta xem nào. Vì không lẽ há» Lục trông gà hóa cuốc, cứ ngá»™ nhận ngươi đã luyện công phu nên phí lá»±c phế bá» võ công cá»§a ngươi.
Nó vẫn bá»§n rá»§n tứ chi do má»™t tay hãy còn bị nữ nhân nắm giữ. Vì thế, nó đành bất lá»±c, để cho nữ nhân tha hồ dùng bàn tay còn lại mò mẫm và sá» nắn khắp ngưá»i nó.
Tay cá»§a nữ nhân thật má»m, càng giúp nó có cảm giác kỳ lạ má»™t khi bị nữ nhân sá» nắn càng lâu. Vô hình chung có thể do sá»± động chạm này nên nhịp hô hấp cá»§a nó bá»—ng trở nên dập dồn ngoài ý muốn.
Bị những làm hÆ¡i thở nóng hổi cá»§a nó thổi phả vào mặt, nữ nhân ná» bá»±c dá»c, vá»™i chấm dứt hành vi sá» nắn kháp ngưá»i nó kèm theo là má»™t lá»i bình phẩm, tỠý chê bai gã há» Lục vô dụng:
- Toàn thân tĩnh mạch ngươi không hỠcó dấu cho biết đã trải qua dù chỉ một lần luyện công. Gã hỠLục hoặc chỉ phí lực vô ích hoặc đã bị ngươi dối gạt nhưng không biết. Hãy nói mau, có phải ngươi chỉ được luyện qua ngoại lực?
Không còn bị sá» nắn nữa, nhịp hô hấp cá»§a nó liá»n trở lại bình thưá»ng:
- Nhưng phải như thế nào má»›i được gá»i là luyện ngoại lá»±c? Tá»· chưa giải thích, đệ làm sao hiểu để ngoan ngoãn đáp lá»i?
Nữ nhân cưá»i lạnh, tiếng cưá»i phát ra qua má»™t lá»›p sa má»ng che kín phần ná»­a diện mạo bên dưới cá»§a nữ nhân:
- Dù là luyện ngoại lá»±c hay ná»™i lá»±c, nếu có Ä‘iá»u gì đó đối vá»›i bản thân ngươi kỳ thá»±c đã trải qua sá»± lập Ä‘i lập lại từ ngày này qua ngày khác, thì chỉ cần ngươi cứ theo sá»± thật nói ra tất cả là đủ. Việc gì đòi há»i phải biết thế nào là luyện ngoại lá»±c má»›i có thể đáp lá»i? Hãy nói mau.
Chợt nhá»› Tiểu Chân từng khuyên nó mang kim thiết vào ngưá»i má»—i khi gánh nước, mang má»—i ngày má»™t nhiá»u và dÄ© nhiên ngày càng thêm nặng, vụt hiểu đó là cách Tiểu Chân giúp nó luyện ngoại lá»±c.Và nếu không kịp nghÄ© đột biến này là có liên quan đến di phu cá»§a nó, cÅ©ng là Kim trang chá»§ Ä‘ang thu nhận Tiểu Chân làm a hoàn, có lẽ Tiểu Quặt đành theo sá»± thật cung xưng tất cả cho nữ nhân biết. Nhưng Tiểu Quặt đâu nỡ lòng gây hệ lụy đến cho Tiểu Chân, đành giấu bá»›t má»™t phần sá»± thật:
- Nếu như tá»· nói, ắt hẳn đây là nhỠđệ, lúc còn ở Kim gia trang, vẫn ngày ngày gánh đầy năm bể chứa nước. Ba năm liá»n như thế, không ngày nào gián Ä‘oạn, tá»· bảo, có phải đệ đã tình cá» luyện ngoại lá»±c?
Nữ nhân gật đầu:
- Ngươi đáp quả nhiên có thành khẩn, hoàn toàn đúng vá»›i những gì há» Kim bẩm báo. Äá»§ cho ta hiểu thảo nào tuổi ngươi lại có tấm thân vạm vỡ hÆ¡n ngưá»i. Äồng thá»i ngươi đúng là mẫu ngưá»i sư phụ ta Ä‘ang cần tìm. Nếu là vậy, ta đành phá lệ, đưa thẳng ngươi đến chá»— sư phụ ta.
Nữ nhân lại đưa nó đi, lần này đi thật nhanh, tạo một cảm giác như nó đang đằng vân giá vũ, bay trên gió, cỡi trên mây, khiến nó ngỡ đã biến thành tiên.
Äang bay, nó chợt ngất lịm khi bị nữ nhân nhẹ nhàng Ä‘iểm vào đâu đó trên thân nó. Từ đó, nó không còn biết gì, cho đến tận sáng hôm sau.
* * *
Thoạt tiên, vừa lúc tỉnh lại, Tiểu Quặt ngỡ nÆ¡i nó Ä‘ang hiện diện phải là má»™t trÅ©ng núi. Vì có má»™t thảm cá» xanh mÆ¡n mởn ngay trước mặt nó. Äồng thá»i ở sát cạnh phía sau nó lại là má»™t vách đá cao vá»›i nhiá»u tảng đá sừng sững vừa chất chồng lên nhau vừa lồi lõm má»c nhấp nhô vươn ra ngoài. Má»™t địa thế vừa kỳ vÄ© vừa tạo cảm giác nguy hiểm, như thể những tảng đá chỉ cần sá»± động chạm nhẹ vẫn có thể đổ sụp bất kỳ lúc nào.
Không muốn bị những loạn thạch, giả như đúng lúc này rÆ¡i xuống ắt sẽ đè chết nó, Tiểu Quặt ngay lập tức đứng dậy, tìm cách lánh xa chá»— nguy hiểm. Nhưng vừa bước qua bên tả vài bước, Tiểu Quặt kinh hoảng bước lùi lại và chuyển ngay qua bên hữu, Tiểu Quặt bá»—ng kinh tâm đứng lại. Vì đến bây giá» nó đã nhận ra có vẻ đám cá» Ä‘ang đứng đó là má»™t khoảng lư bằng tương đối nhá» bá»—ng đột ngá»™t xuất hiện ở ngay giữa lưng chừng núi. Và bẳng chứng là ở vá» hai bên tả hữu cá»§a thảm cá», như nó vừa được tận mắt nhìn, hóa ra Ä‘á»u là những khoảng trống không vô tận sâu thẳm đến tận đáy, là nÆ¡i nó không thể kiểm hết đâu là đáy hay là không há» có đáy.
Sau ná»—i kinh khiếp vá» dịa hình hung hiểm cá»§a vách núi cheo leo cùng vá»›i nhiá»u loạn thạch to đùng không biết sẽ đổ sụp xuống lúc nào, giá» lại bị độ sâu vô tận ở vá» hai bên thảm cá» làm cho thêm kinh hoàng, Tiểu Quặt như mất hết tá»± chá»§, chá»±c co chân chạy trốn thảm cỠđể càng sá»›m thoát chá»— này được lúc nào càng tạo yên tâm cho nó chừng nấy. Chợt có má»™t câu nói mang theo ná»—i quan tâm lo lắng bá»—ng vang lên từ phía sau khiến Tiểu Quặt ngưng ngay hành vi toan bá» chạy. Câu nói đó bảo:
- Hài tá»­ ngươi chá»› quá kinh hãi, huống hồ thảm cá» trước mặt ngươi chỉ là lá»›p đất mùn má»ng đã theo thá»i gian phá»§ lên bá» mặt cá»§a má»™t thạch bàn khá to. Nếu ngươi bước Ä‘i không khéo ắt sẽ trượt chân và hậu quả sẻ là rÆ¡i khá»i thạch bàn, gieo thân xuống đáy vá»±c và thảm tá»­. Thà ngươi đứng nguyên vị, bổn nương nương Ä‘oan quyết ngươi vẫn sẽ bình an vô sá»±.
Thoạt nghe có tiếng ngưá»i phát thoại, Tiểu Quặt dÄ© nhiên ngay từ đầu là quay lại nhìn. NhỠđó má»›i phát hiện ở phần vách núi lúc nãy ở phía sau nó, cao hÆ¡n bá» mặt cá»§a thảm cá» xanh độ đôi ba thước, còn có má»™t động khẩu tuy hẹp nhưng cao hÆ¡n đầu má»™t ngưá»i đứng. Và từ lúc nào không biết, ở ngay ngưỡng động khẩu hiện có má»™t tiên nương xinh đẹp và từ hòa Ä‘ang nhìn nó bằng ánh mắt quan tâm thấy rõ.
Tiểu Quặt ngơ ngác nhìn chăm chú vào tiên nương:
- Nương nương là tiên cô giáng trần hay bên trong đó vốn là bồng lai tiên cảnh, nÆ¡i tiên cô hằng bấy lâu nay dưỡng ngụ tu tiên? Có phải tiên cô đã đưa đệ tá»­ đến đây? Và vì muốn giúp đệ tá»­ luyện phép tiên nên kịp thá»i xuất hiện nhắc nhở, để đệ tá»­ không phải uổng mạng chỉ vì suýt nữa đã có hành vi ngu xuẩn?
Tiên nương mỉm cưá»i và còn thân thiện đưa má»™t cánh tay xinh đẹp và má»m mại ra ngoắc ngoắc:
- Bổn nương nương không phải thần tiên hạ phàm, đồng thá»i nÆ¡i bổn nương nương hiện lưu ngụ càng không phải là bồng lai tiên cảnh. Tuy vậy, hài tá»­ ngươi đến được đây kỳ thá»±c là do chá»§ ý cá»§a bổn nương nương. Sao ngươi không thá»­ bước vào trong này má»™t lần? CÅ©ng có nhiá»u Ä‘iá»u đáng để xem và bổn nương nương tin chắc ngươi xem xong sẽ cảm thấy mãn nguyện. Mau vào đây.
ÄÆ°á»£c thái độ thân thiện cá»§a tiên nương khích lệ, Tiểu Quặt chợt quên hết má»i ná»—i lo xuất phát từ địa hình nguy hiểm ở đây, để vui vẻ tiến lại gần động khẩu, và khi nó toan bám tay vào vách đá, định dùng lá»±c leo vào động khẩu, thì từ trên độ cao ngang đúng bằng tầm ngá»±c nó, vị tiên nương má»™t lần nữa đã tá» ra sá»± thân thiện bằng thái độ khom ngưá»i xuống, đưa má»™t tay vá» phía nó.
- Nếu hài tá»­ ngươi thá»±c sá»± đã luyện qua võ công, thiết nghÄ© việc phóng ngưá»i leo lên là Ä‘iá»u không gì dá»… bằng. Ngươi có cần bổn tiên nương giúp chăng?
Tiểu Quặt đỠmặt vì ngượng, hổ thẹn khước từ:
- Äệ tá»­ dù chưa luyện võ công vẫn có thể tá»± má»™t mình leo lên. Xin Ä‘a tạ hảo ý cá»§a nương nương.
Tiểu Quặt đã làm như thế thật. Vả lại, vá»›i thân thể vạm vỡ và đã từng thá»i gian dài quen vá»›i việc lao dịch nặng nhá»c thì kỳ thá»±c chuyện leo qua vật chướng ngại chỉ ngang tầm ngá»±c quả là không gì dá»… bằng.
Tiên nương đưa ánh mắt hài lòng nhìn nó:
- Không thị cưá»ng, cÅ©ng không á»· lại vào ngưá»i, chỉ cần hài tá»­ ngươi thêm được tánh ngoan ngoãn và dá»… bảo, bổn tiên nương nói thật, ngưá»i như ngươi đúng là hạng bổn tiên nương đã nhiá»u năm kiếm tìm nay má»›i đạt ý nguyện. Ngươi có muốn trở thành cao thá»§ bậc nhất võ lâm chăng? Nếu muốn, hãy theo bổn tiên nương tiến vào trong, nhất định sẽ có cách giúp ngươi toại nguyện.
Tiên nương xoay ngưá»i, bình thản Ä‘i vào mãi trong sâu, là nÆ¡i Tiểu Quặt dù có nhìn theo vẫn chỉ phát hiện má»™t vài vệt sáng lá» má» không thể rõ từ đâu đã xuất phát, đồng thá»i không thể biết đâu má»›i là chá»— tận cùng cá»§a lòng động thất. Dù vậy, Tiểu Quặt vẫn tin tưởng bước theo chân tiên nương.
Äi được má»™t lúc khá lâu, đến má»™t nÆ¡i lá»™ thiên chợt có ánh dương quang từ tít trên cao chiếu xuống, Tiểu Quặt thấy tiên nương dừng lại, tình cỠđứng ngay vào giữa vầng sáng, làm cho xiêm y tha thướt vị tiên nương Ä‘ang khoác trên ngưá»i vì được chiếu sáng nên phát tá»a như ánh hào quang.
Chỉ đến lúc đó vị tiên nương má»›i quay ngưá»i lại, đưa tia mắt nghiêm nghị nhìn nó:
- Ngươi đã theo chân vào đến đây, có phải muốn bổn tiên nương giúp ngươi trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ?
Tiểu Quặt vì bị ánh hào quang quanh thân vị tiên nương mê hoặc, nó nhÅ©n ngưá»i quỳ xuống:
- Äệ tá»­ cần gì việc trở thành thiên hạ đệ nhất cao thá»§? Chỉ mong nương nương cho đệ tá»­ mãi mãi được lưu lại đây, được sống cạnh nương nương má»›i chính là diá»…m phúc cho đệ tá»­.
Tiên nương mỉm cưá»i:
- Có những ngưá»i từng ước mong được bổn tiên nương giúp há» trở thành thiên hạ đệ nhất nhân. Vì sao ngươi không như há»?
Tiểu Quặt vẫn cam tâm quỳ nguyên vị:
- Äệ tá»­ thật sá»± không cần Ä‘iá»u đó. Vả lại đệ tá»­ luyện võ để làm gì má»™t khi nguyện ý lưu lại đây cạnh nương nương, không sợ bất kỳ ai gây bất lợi.
Tiên nương vẫn tiếp tục đứng giữa vầng sáng:
- Ngươi không có mối huyết hải thâm thù cần báo phục?
Nó đáp:
- Äệ tá»­ không có.
- Ngươi không có ai để oán hận và cũng không muốn phục hận?
Nó lắc đầu:
- Äệ tá»­ cÅ©ng không có.
- Vậy còn khoảng thá»i gian ngươi bị di phu ngươi, là trang chá»§ Kim gia trang hành hạ ngược đãi. Ngươi không mong có cÆ¡ há»™i phục hận?
Tiểu Quặt gượng cưá»i:
- Äệ tá»­ sống được đến ngần này là nhỠân di phu cưu mang. Äệ tá»­ đã không nghÄ© cách báo đáp, lại còn gây thêm phiá»n toái, có bị di phu xá»­ phạt cÅ©ng là thích đáng. Äâu thể vì thế mà sinh lòng oán hận đối vá»›i di phu. Nhưng sao tiên nương tá» tưá»ng hầu như toàn bá»™ quá khứ cá»§a đệ tá»­?
Tiên nương thố lộ:
- Vì há» Kim là thuá»™c hạ cá»§a bổn tiên nương. Má»i sá»± liên quan đến y, dÄ© nhiên tá»± y có trách nhiệm bẩm cáo cặn kẽ. Bởi tiên nương còn biết phụ thân ngươi thuở sinh thá»i từng đối xá»­ tệ bạc vá»›i mẫu thân ngươi, vô tình biến ngươi thành cô nhi không nÆ¡i nương tá»±a?
Tiểu Quặt càng thêm hổ thẹn:
- Phận làm nhi tá»­ lẽ ra không nên oán trách đấng sinh thành. Tuy nhiên, tiên phụ đừng vì xuất thân là cưá»ng đạo mà thiếu bổn phận đối vá»›i gia thân, khiến gia mẫu phiá»n não và chết trong tá»§i hận, có lẽ đệ tá»­ không bao giá» mặc cảm từ khi biết bản thân ở há» Dương.
Tiên nương gật gù, tỠra cảm thông:
- Ngươi là Dương Cần và tính danh của tiên phụ là Dương Bân? Ngươi cũng không cần biết vì sao phụ thân ngươi vong mạng?
Nó lắc đầu quầy quậy:
- Sinh ư nghệ, tá»­ ư nghệ. Tiên phụ đã chá»n cách sống cá»§a má»™t đạo tặc làm sinh ý, phải nhận chịu kết cục đó dÄ© nhiên là Ä‘iá»u không tránh khá»i. Thú thật, đệ tá»­ dù mai hậu có biết ai đã hạ thá»§ tiên phụ cÅ©ng không vì thế mà nảy sinh oán cừu. Tiên phụ đã gieo nhiá»u nhân, tất phải gặt quả, thế thôi.
Tiên nương lại gật gù cảm khái:
- Chỉ vì không oán hận, không tư thù, ngươi không mong muốn có bản lãnh uy trùm thiên hạ? Kể cả chuyện bị Lục Thân bắt đưa đến đây cũng không gây căm phẫn cho ngươi?
Tiểu Quặt bộc lộ:
- Lục Thân đã chết, tận mắt đệ tá»­ đã nhìn thấy thân thể y. Thá»­ há»i, giả như đệ tá»­ có căm phẫn và muốn báo thù, lẽ nào nhẫn tâm trút hận vào má»™t thi hài bất động? Không những thế, lẽ ra đệ tá»­ còn nên cảm kích y. Vì nhá» có y, đệ tá»­ má»›i được dịp diện kiến nương nương thế này.
Tiên nương cưá»i thích thú:
- Ngươi tự cho dịp diện kiến này là diễm phúc của ngươi? Vì sao?
Tiểu Quặt chợt có bộ mặt bẽn lẽn:
- Vì tiên nương tuy không thừa nhận là tiên cô hạ phàm nhưng so vá» phong thái lẫn dung nhan kiá»u diá»…m, đối vá»›i đệ tá»­, nương nương vẫn cứ là bậc thần tiên.
Tiên nương càng thêm nhoẻn cưá»i:
- Lá»i cá»§a ngươi liệu có phải thật tâm chăng? Hay vì má»›i lần đầu diện đối diện vá»›i nữ nhân, nên đối vá»›i ngươi bổn nương nương là ngưá»i có dung nhan kiá»u diá»…m nhất? Và sau này, khi gặp mỹ nhân khác, có nhan sắc diá»…m lệ hÆ¡n, ngươi sẽ hối hận vì đã lỡ có lá»i như hôm nay?
Tiểu Quặt ngẩng cao mặt, đưa ánh mắt ngưỡng mộ nhìn tiên nương:
- Thú thật dù chỉ là lần đầu đệ tá»­ chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt thế như nương nương dây nhưng đệ tá»­ vẫn quả quyết sẽ không còn mỹ nhân nào khác có thể xinh đẹp và mỹ miá»u bằng nương nương.
Tiên nương cưá»i khanh khách và chợt vá»— hai tay vào nhau:
- Bổn nương nương sẽ tạo ngay cÆ¡ há»™i cho ngươi so sánh nha. Xem lá»i cá»§a ngươi có cần thay đổi chăng? Hãy ra đây nào, Thanh nhi.
Từ má»™t nÆ¡i khuất lấp ở đâu đó sâu trong lòng thạch động liá»n có thêm má»™t nữ nhân khác xuất hiện.
Nữ nhân do xuất hiện từ phía sau nên trước khi tiến đến thi lá»… vá»›i vị tiên nương dÄ© nhiên phải Ä‘i ngang qua quầng sáng vẫn luôn chiếu rá»i và phá»§ trùm toàn thân vị tiên nương. Và chính vào thá»i Ä‘iểm đó, diện mạo cá»§a nữ nhân vì cÅ©ng được chiếu sáng nên lập tức tạo cho Tiểu Quặt má»™t cảm giác choáng ngá»™p. Có Ä‘iá»u vì dung nhan cá»§a nữ nhân khi hiển hiện, lại ở vị trí quá gần dung mạo cá»§a tiên nương, nên không thể không lập tức gây má»™t sá»± so sánh cho Tiểu Quặt. Và nó choáng ngá»™p vì dung nhan đó quả thật là bá»™i phần xinh đẹp.
Nữ nhân đã vượt qua quầng sáng đang cúi đầu thi lễ với tiên nương:
- Sư phụ cho gá»i đồ nhi.
Giá»ng nói cá»§a nữ nhân làm cho Tiểu Quặt giật mình:
- Là tỷ tỷ? Hóa ra chính tỷ tỷ đã đưa đệ đến đây, bảo là đưa đến chỗ sư phụ? Nương nương đây chính là sư phụ của tỷ tỷ?
Nữ nhân vẫn cúi đầu trước mặt tiên nương và không dám thất lá»… vá»›i sư phụ bằng cách quay đầu nhìn hoặc lên tiếng đáp lá»i Tiểu Quặt. Vì thế chỉ có vị tiên nương lên tiếng, lập lại câu đã há»i vá»›i Tiểu Quặt:
- Thanh nhi chỉ là má»™t trong nhiá»u đệ tá»­ cá»§a bổn nương nương. Và dÄ© nhiên ai trong chúng cÅ©ng xinh đẹp mỹ miá»u. Hãy nói xem nào, hài tá»­, ngươi nói cho bổn nương nương có dung nhan xinh đẹp nhất chăng?
Câu há»i này không há» làm khó Tiểu Quặt. Nó bây giá» vẫn ngưỡng má»™ nhìn vị tiên nương Ä‘ang được quầng sáng bao trùm:
- Nương nương vẫn xinh đẹp nhất nhất, lá»i cá»§a đệ tá»­ xuất phát từ chân tâm, quyết không do tâng bốc.
Tiên nương chợt cất cao giá»ng:
- Ngươi thử giải thích xem. Vì đâu ngươi có nhận định này, lại còn bảo đó là sự chân tâm của ngươi.
Tiểu Quặt liá»n ngấm ngầm so sánh má»™t lần nữa giữa hai diện mạo Ä‘ang ở trước mặt nó. Sau thì đáp:
- Äệ tá»­ không thể giải thích. Chỉ thấy rằng ở nương nương cả vá» phong thái lẫn dung mạo Ä‘á»u vượt trá»™i hÆ¡n bá»™i phần.
Tiên nương lại cưá»i khanh khách, chứng tá» Ä‘ang đắc ý tá»™t cùng:
- Tuy bảo là không thể giải thích nhưng chính lá»i này cá»§a ngươi còn hÆ¡n muôn vàn lá»i giải thích nếu có. Hảo, để Ä‘á»n đáp phần nào sá»± thành tâm cá»§a ngươi, bổn nương nương quyết đào luyện ngươi thành cao thá»§ thượng thừa. Nhưng trước mắt, ngươi phải giúp bổn nương nương hoàn thành má»™t việc. Thanh nhi sẽ thay bổn nương nương giải thích, đồng thá»i cÅ©ng sẽ chỉ Ä‘iểm ngươi má»™t vài Ä‘iá»u tối cần. Ngươi hãy theo chân Thanh nhi. Ba ngày nữa chúng ta sẽ gạp lại. Cứ như thế nha. Ha… ha…
Và bá»—ng chốc giữa quầng sáng liá»n biến mất hút bóng dáng cá»§a vị tiên nương, như thể ngay trước mặt Tiểu Quặt đã vừa xảy ra má»™t phép mầu, vị tiên nương đã thăng thiên, do thá»i gian hạ phàm đã kết thúc. Tiểu Quặt càng thêm ngưỡng má»™, bụng bảo dạ đã thật diá»…m phúc má»›i được diện kiến bậc thần tiên như thế.
Chợt nữ nhân nỠgay gắt thúc dục nó:
- Sư phụ ta đã Ä‘i rồi, chẳng còn cÆ¡ há»™i cho má»™t tiểu oa nhi miệng lưỡi ngá»t ngào như ngươi tâng bốc nữa đâu. Còn không mau theo ta? Nhìn gì mà nhìn mãi thế?
Tiểu Quặt sá»±c tỉnh, vá»™i chuyển ánh mắt Ä‘ang tiếc nuối nhìn theo quầng sáng để ngÆ¡ ngác nhìn qua nữ nhân tên gá»i Thanh nhi:
- Sao Thanh tá»· bảo miệng lưỡi đệ ngá»t ngào? Không lẽ lá»i đệ thành tâm khen ngợi sắc đẹp cá»§a lệnh sư làm Thanh tá»· đố kỵ?
Nữ nhân tái mặt, vụt nghiến răng và giận dữ nắm tay Tiểu Quặt lôi đi:
- Ngươi không được nói năng càng dỡ, càng không được gá»i ta là Thanh tá»·, nghe chưa? Nếu còn tái phạm Liá»…u Tuyết Thanh này sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại. Mau Ä‘i nào.
Bị lôi kéo mạnh tay nhưng Tiểu Quặt không vì thế mà tức giận hay sợ hãi. Trái lại nó vẫn buột miệng khen:
- Tay cá»§a Thanh tá»· thật má»m mại, đúng là tay mỹ nhân có khác, không chá»— ráp hoặc sù sì chai cứng như tay cá»§a tiểu đệ.
Liễu Tuyết Thanh bỗng siết mạnh hơn vào tay Tiểu Quặt:
- Hóa ra ngươi chính là tiểu quá»· ranh mãnh, chỉ má»›i ngần tuổi này đã quen thói phong lưu Ä‘a tình. Ngươi vừa má»›i hết lá»i tán dương sư phụ ta nhan sắc diá»…m lệ, giá» lại phỉnh phá» khen ta là nữ nhân có bàn tay má»m mại. Äể ngươi biết thế nào là má»m mại nha.
Bị siết mạnh, Tiểu Quặt đau đến nổ đom đóm hai mắt, khắp mặt thì xuất hạn lấm tấm, ắt hẳn sắc diện cũng tái nhợt chẳng khác nào tấm lụa bạch. Nó kêu:
- Sao Thanh tỷ nhẫn tâm hành hạ đệ? Hãy nhìn xerm, chẳng phải tay của đệ quả thật thô ráp và không thể nào sánh bằng tay tỷ sao? Ôi, đừng làm đệ đau nữa, Thanh tỷ ơi.
Äể gỡ tay cá»§a Liá»…u Tuyết Thanh ra, Tiểu Quặt đành dùng bàn tay còn lại cá»§a nó, chá»™p đè lên bàn tay má»m mại Ä‘ang được Liá»…u Tuyết Thanh siết vào tay nó.
Sá»± động chạm, có lẽ thế, làm Liá»…u Tuyết Thanh vì phải hất bàn tay cá»§a nó ra nên ngẫu nhiên không còn siết tay làm nó Ä‘au nữa. Äồng thá»i, Liá»…u Tuyết Thanh còn gắt gá»ng vá»›i nó:
- Nếu ngươi còn thêm lần nào nữa cố tình sàm sỡ, động chạm vào ta, thì đừng trách Liá»…u Tuyết Thanh này độc ác. Äến nÆ¡i rồi, ngồi xuống, hừ.
Nơi Liễu Tuyết Thanh dừng chân lại là một khoảnh lư nhỠnằm chơ vơ, dựa vào một vách núi đá cao cheo leo. Nhưng nhỠở địa thế này nên lần đầu tiên Tiểu Quặt nhìn thấy đỉnh núi. Nó ngỡ ngàng đến thán phục:
- Thanh tá»· nhìn kìa. Như đây là nÆ¡i đất giáp vá»›i trá»i, đỉnh núi đã xuyên thá»§ng chín tầng mây. Äẹp thật đấy, Thanh tá»·.
Tiếng của Liễu Tuyết Thanh chợt ngậm ngùi và xót xa rót vào tai nó:
- Äối vá»›i má»™t ngưá»i bàng quang và nhất là vô tâm như ngươi, Giao Thiên đỉnh là cảnh tuyệt mỹ không gì bằng. Nhưng đối vá»›i ngươi am hiểu thì đấy vừa là chá»— ắt đưa bất kỳ ai nếu đủ bản lãnh sẽ đạt thêm sở há»c đến mức huyá»n thông, ngang bằng tạo hóa, đồng thá»i còn là chốn tuyệt địa, nhấn chìm và há»§y diệt vÄ©nh viá»…n má»i kẻ bất tài vô năng nhưng lại có quá nhiá»u tham vá»ng. Phụ thân ta năm năm trước đã từng là má»™t trong những nạn nhân cá»§a cảnh mỹ quan ngươi Ä‘ang chiêm ngưỡng.
Lá»i nói cá»§a Liá»…u Tuyết Thanh làm Tiểu Quặt quay trở lại thá»±c tại:
- Giao Thiên đỉnh? Sở dÄ© gá»i như thế vì ở đây đỉnh núi cao đến tận trá»i? Còn gá»i là tuyệt địa thì vì sao, hở Thanh tá»·?
Liá»…u Tuyết Thanh không còn mắng nó vì cách xưng hô nữa. Trái lại, nàng chợt thở dài, nhẹ giá»ng:
- Từ từ ta sẽ giải thích cho ngươi hiểu, còn bây giá» thì nghe đây. Ngươi và ta, chỉ cần giúp sư phụ ta hoàn thành má»™t việc quan yếu, nên không thể không lưu ngụ ở đây má»™t thá»i gian. Äể ta chỉ cho ngươi nÆ¡i nghÄ© ngÆ¡i. Huống hồ ngươi lại có vóc dáng cao to không khác gì đã thành nhân, dÄ© nhiên giữa chúng ta cần tôn trá»ng lá»… giáo, giữ cho nam nữ hữu biệt. Hãy theo ta.
NÆ¡i Liá»…u Tuyết Thanh chá»n để lưu ngụ thật thất thưá»ng. Nàng dẫn Tiểu Quặt đến tận chá»— rìa tận cùng cá»§a lư bằng, nghÄ©a là từ chá»— đó nếu thá»­ nghiêng đầu nhìn xuống dưới, Tiểu Quặt sẽ không trông thấy gì khác hÆ¡n má»™t vá»±c thẳm sâu hun hút. Tiểu Quặt kinh hoảng bước lùi lại:
- Thanh tỷ muốn đệ vong mạng chăng? Sao bảo đệ nghỉ ngơi ở tận đáy vực thẳm?
Liá»…u Tuyết Thanh cố nhịn cưá»i bằng cách làm ra vẻ nghiêm giá»ng nhưng không đạt lắm:
- Muốn ngươi chết đâu thiếu gì cách? Thôi nào, đừng sợ hảo như thế, hãy nhìn thử phần vách đá ngay bên dưới chỗ ta và ngươi đang đứng thì rõ.
Tuy nghiêm giá»ng không đạt nhưng chí ít lá»i nói cá»§a nàng cÅ©ng khiến Tiểu Quặt phần nào yên tâm. Nó đành mon men tiến lại gần rìa đá. Và lần này vì chỉ nhìn phần vách đá ngay bên dưới lư bằng nên nếu có sợ thì Tiểu Quặt lại sợ theo má»™t nguyên do khác:
- Thanh tỷ, xin đừng cố tình đùa với đệ như thế. Vì nếu cần nghỉ ngơi, đệ vẫn có thể nằm ngã lưng ngay tại chỗ này, việc gì tỷ làm khó, buộc đệ phải mạo hiểm lần theo vách đá, tụt vào động khẩu bên dưới, nhỡ đệ xảy tay rơi luôn xuống đáy vực thì sao?
Liá»…u Tuyết Thanh cau mày, chợt đưa tay chỉ cao lên đỉnh núi, phần được gá»i là Giao Thiên đỉnh:
- Ngươi thử ước lượng xem, nếu từ trên đó nhìn xuống, giả như có địch nhân xuất hiện, liệu ngươi đứng đây có bị kẻ đó phát hiện chăng?
Tiểu Quặt nhìn theo và lập tức có ngay lá»i đáp:
- Nhìn từ trên xuống dÄ© nhiên Ä‘á»u trông rõ mồn má»™t. à tá»· e ngại sẽ có địch nhân xuất hiện thật sao?
Nàng bảo:
- Äiá»u đó, ná»™i ngay đêm nay ngươi sẽ minh bạch. Còn lúc này, ngươi hãy cố nhìn cho rõ cách thức ta leo xuống phía dưới. Sau đó là đến lượt ngươi tá»± thá»±c hiện theo. Ghi nhá»› cho kỹ, vì bản thân ngươi khi đó chỉ má»™t mình đối đầu vá»›i nguy hiểm nên sẽ không gì bằng nếu ngươi biết tá»± lo liệu cho thân ngươi, đồng thá»i đừng bao giá» trông chá» vào sá»± cứu viện cá»§a bất luận ai kể cả ta. Rõ chưa? Hãy nhìn đây.
Dứt lá»i, Liá»…u Tuyết Thanh phục ngưá»i nằm má»p xuống bá» mặt cá»§a lư bằng, đầu hướng vào trong, chân chỉa ra ngoài. Kế đó, nàng từ từ trưá»n lùi ngược, cho đến khi buông thá»ng cả hai chân, treo lÅ©ng lẳng ở phía có vá»±c thẳm. Không vá»™i vàng cÅ©ng không má»™t thoáng chần chừ, Liá»…u Tuyết Thanh chỉ để hai chân Ä‘ong đưa má»™t lúc ngắn, mục đích là dò tìm chá»— đặt chân kỳ thá»±c có ít nhiá»u ở phần vách đá phía dưới. Và khi đã đặt chân nàng dá»±a vào đó để tiếp tục thả ngưá»i xuống thấp hÆ¡n, vá»›i má»™t chân còn lại vẫn bình thản dò tìm chá»— đặt chân tiép theo. Äến khi tìm thấy thì toàn thân cá»§a Liá»…u Tuyết Thanh đã tụt khá»i mặt lư bằng, chỉ còn chừa lại đôi tay vì còn vận lá»±c bấu chịu vào mép bỠđá. Äồng thá»i đó cÅ©ng là lúc má»™t trong hai chân cá»§a nàng đã đặt được vào trong động khấu, nÆ¡i nàng từng ám chỉ sẽ là chá»— nghÄ© ngÆ¡i dành cho cả hai.
Liễu Tuyết Thanh dù nà nữ nhân nhưng qua lần thực hiện hành vi mạo hiểm này cũng quá đủ để cho Tiểu Quặt thán phục. Nó lên tiếng khi thấy nàng đã chui hoàn toàn vào động khẩu:
- Thanh tá»· dưá»ng như vẫn thưá»ng thá»±c hiện Ä‘iá»u này? Tuy vậy đệ vẫn bái phục vì không ngá» má»™t nữ nhân như tá»· lại có đởm lược phi thưá»ng là thế.
Từ động khẩu bên dưới, Liá»…u Tuyết Thanh nhô đầu ra, chưá»ng gương mặt Ä‘ang cưá»i vá»›i nó:
- Thật ra ta chưa từng gặp ai bẻm mép bằng ngươi. Tuy vậy, ta cÅ©ng phải thật tâm nhìn nhận rằng, dù chưa biết lá»i ngươi khen liệu có kèm theo má»™t tà ý nào hay không nhưng chỉ cần nghe thì bất luận ai, kể cả ta cÅ©ng cảm thấy hả dạ. Hay ngươi vá» khen ta để mong ta đưa tay giúp vì đã đến lượt ngươi tụt xuống?
Tiểu Quặt nhăn nhó:
- Äấy là đệ khen thật, sao Thanh tá»· cưú luôn nghi ngá». Còn việc tụt xuống thì đệ sẽ cố, không lẽ má»™t nam nhi đại trượng phu như đệ lại cam tâm chịu kém tá»·?
Äến lượt nó cÅ©ng nằm xuống, tụt ngược dần vá» phía sau, mạo hiểm Ä‘ong đưa đôi chân để dò tìm má»™t chá»— đặt chân thích hợp. Nó cảm thấy cÅ©ng không đến ná»—i khó khăn lắm, cÅ©ng không việc gì phải sợ hãi má»™t khi hai mắt nó hầu như không đối diện vá»›i nguy hiểm hoặc tá»± nhìn xuống vá»±c sâu. Nó tụt thấp dần và chỉ kêu khi cảm thấy đã đến lúc mở miệng kêu:
- Vì không biết đệ có đủ năng lá»±c để quăng ngưá»i vào bên trong động khẩu như lúc nãy tá»· thá»±c hiện hay không, hay là tá»· chịu khó đưa tay ra để kéo đệ vào?
Äáp lại lá»i nó, Liá»…u Tuyết Thanh bảo:
- Ngươi phải thực hiện toàn bộ, cho đến cùng chẳng phải ta đã bảo đừng trông chỠvào sự cứu viện của bất kỳ ai đó sao?
Tá»± biết thể nào Liá»…u Tuyết Thanh cÅ©ng trả lá»i như thế, nên ngay khi nàng còn Ä‘ang nói, Tiểu Quặt liá»n buông ngưá»i, cố tình để cho toàn thân quăng vá» phía có tiếng nàng phát thoại.
“Huỵch.â€
Nó ngã lăn vào động khẩu, dù rằng nó làm cho Liễu Tuyết Thanh vì bị chạm nên té ngã theo nhưng Tiểu Quặt vẫn thầm cho là đã may đã không buông tay sai chỗ nên chưa đến nỗi rơi xuống vực.
Chợt một bên mặt của nó bỗng bị đau rát lên, kèm theo một tiếng “chát†khô khan. Và khi hiểu đó là nó bị Liễu Tuyết Thanh đánh thì cũng là lúc nó nghe nàng rít lên giận dữ:
- Ngươi vẫn dám chạm vào thân thể ta? Còn không mau lấy tay ra? Hay ngươi chỠta động thủ đoạt mạng ngươi?
Tiểu Quặt hoảng hồn nhìn lại. Hóa ra vì vô tình nó đã ngã đè lên Liá»…u Tuyết Thanh, đồng thá»i còn chống cả hai tay vào đôi gò bồng đảo cá»§a nàng, chẳng trách nàng bá»—ng tá» ra giận dữ và đánh vào mặt nó. Ná»—i sợ hãi đã làm Tiểu Quặt phải vá»™i lăn tránh qua má»™t bên. Sau đó cứ len lén nhìn nàng:
- Không phải đệ cố ý. Chỉ vì tỷ không giúp đệ, buộc đệ phải nương theo hướng có tiếng tỷ phát ra để buông tay ngã vào. Sự thật là như vậy, mong Thanh tỷ đại lượng bỠqua cho.
Liễu Tuyết Thanh đỠmặt nhìn nó:
- Chỉ cần đặt được chân an toàn vào động khẩu là kể như sẽ an toàn buông ngưá»i xuống. Ta không tin ngươi cần phải làm như thế, nhất là lá»i bào chữa, bảo phải dá»±a vào hướng ta phát âm để buông tay. Ngươi đừng mong qua mặt ta.
Tiểu Quặt một lần nữa thanh minh:
- Tá»· nói sao không biết nghÄ©? Vì phải chi đệ biết võ công, tá»· nghi ngá» như thế cÅ©ng đúng. Äằng này, đừng nói đến việc biết võ công hay không, đệ chỉ má»›i lần đầu thá»­ thá»±c hiện hành vi mạo hiểm này, làm thế nào dám ước lượng và cho rằng đã ước lượng chuẩn xác chá»— phải đặt chân?
Liá»…u Tuyết Thanh cưá»i lạt:
- NghÄ©a là vá»›i lần thứ hai và nhiá»u lần khác nữa vá» sau ngươi tin chắc sẽ ước lượng chuẩn xác vị thế sẽ phải đặt chân?
Vụt hiểu Liễu Tuyết Thanh muốn nói gì, Tiểu Quặt vụt nhăn mặt khổ sở:
- Tỷ không định bắt đệ thử leo lên tụt xuống một lần nữa để minh chứng chứ?
Nào ngỠnàng thản nhiên đáp:
- Quả thật ta có ý như thế. Và chỉ cần ngươi thá»±c hiện đúng như lá»i, ta sẽ tin, dÄ© nhiên cÅ©ng bá» qua hành vi sàm sỡ vừa rồi cá»§a ngươi. Thế nào?
Nó chưa kịp đáp ứng đã nghe nàng Ä‘e dá»a:
- Nhược bằng ngươi không thể thực hiện, hoặc cố ý khước từ việc thực hiện, ngươi tin chăng, là ta sẽ ban cho ngươi một chưởng, tống ngươi bay xuống tận đáy vực?
Tiểu Quặt đành miễn cưỡng thực hiện:
- Äể chứng tá» thành tâm, được như Thanh tá»· muốn, đệ sẽ thá»­ mạo hiểm má»™t lần nữa.
Không như lúc nhìn từ trên cao nhìn xuống. Tiểu Quặt nhá» từ động khẩu nhìn lên nên phát hiện khoảng cách giữa động khẩu và mép đá cá»§a mặt lư bằng bên trên hoàn toàn không quá cao hoặc quá khó so vá»›i năng lá»±c cá»§a nó. Vì thế, nó yên tâm và nhanh nhẹn leo lên, sau đó lại từ bên trên nhẹ nhàng leo tụt xuống. Và lúc thá»±c hiện xong, nó mỉm cưá»i vá»›i Liá»…u Tuyết Thanh:
- Äệ không nói ngoa chứ?
Liễu Tuyết Thanh nhìn chằm chằm vào Tiểu Quặt:
- Ngươi đã nhanh chóng bỠmất đi cảm giác sợ hãi, vì sao?
Tiểu Quặt cưá»i cưá»i:
- Äệ có cần thiết phải đáp lá»i chăng?
Liễu Tuyết Thanh nghiêm mặt:
- Rất cần. Nào, nói đi.
Nụ cưá»i cá»§a Tiểu Quặt liá»n hóa thành miá»…n cưỡng, xen lẫn vá»›i ngượng ngùng:
- Nếu đừng để đệ đưa mắt nhìn vào đáy vá»±c sâu thẳm, thú thật, việc leo trèo này hoàn toàn không còn là Ä‘iá»u khó đối vá»›i đệ.
Nàng gật gù:
- Ngay bên dưới động khẩu này, cÅ©ng cheo leo ở phía ngoài vách đá, chỉ độ má»™t trượng chiá»u cao còn có má»™t động khẩu khác. Giá như đã chỉ Ä‘iểm rõ là thế, và còn Ä‘oán chắc vá»›i ngươi là ở khắp vách đá đâu đâu cÅ©ng có chá»— bấu tay hoặc đặt chân, liệu ngươi có đủ đởm lược leo tụt xuống?
Nó hoài nghi:
- Là tỷ muốn thử thách lòng đởm lược của đệ hay trong việc này tỷ còn có ẩn ý nào khác?
Nàng chợt nheo nheo một bên mắt:
- Nếu ta đáp là có ẩn ý thì sao? Hay ngươi đã đoán biết ta đang có ẩn ý gì?
Tiểu Quặt chợt tìm chỗ ngồi xuống:
- Lệnh sư đã dành cho Thanh tá»· ba ngày, bảo là Thanh tá»· sẽ chỉ Ä‘iểm cho đệ má»™t vài Ä‘iá»u tối cần. Có phải đây là má»™t trong những Ä‘iá»u đó, Thanh tá»· nói thế, dù cách này hay cách khác cÅ©ng muốn đệ luyện cho quen việc leo trèo, nhất là luyện ở những địa hình hiểm trở như thế này?
Nàng bá»—ng chép miệng, bật ra lá»i khen:
- Ngươi thật thông tuệ. Ngữ này nếu thêm nữa sự tinh ranh quỷ quyệt mà ta tin chắc vốn vẫn có ở ngươi, ta nói thật, mai hậu sẽ chẳng ai đủ gian ngoa xảo quyệt lừa được ngươi.
Và nàng cũng tự tìm chỗ ngồi cho mình, lần lượt giải thích với Tiểu Quặt:
- Sư phụ ta đã quyết định chá»n ngươi để á»§y thác má»™t việc, và khi hoàn thành, ta sẽ không hồ nghi nếu sư phụ ta sẽ tiếp tục tin tưởng và chá»n ngươi làm hậu nhân kế truyá»n. Äể có thể hoàn thành việc đó, ta cÅ©ng xin nói thật, ngưá»i được á»§y thác chí ít cần phải há»™i đủ ba yếu tố tối thiểu. Thứ nhất, không từng luyện võ công.
Tiểu Quặt toan mở miệng há»i, chợt bị Liá»…u Tuyết Thanh ngăn lại:
- Vì sao phải là ngưá»i không có võ công, ta sẽ giải thích sau. Yếu tố thứ hai, ngươi phải có là được má»™t thể lá»±c sung mãn hoặc do bẩm sinh hay là do đã qua khổ luyện ngoại lá»±c cÅ©ng được. Tóm lại ở ngươi đã tình cá» có cả hai yếu tố đó.
Nó lên tiếng:
- Vậy Ä‘iá»u thứ ba nghÄ©a là đệ phải có thêm lòng đởm lược hÆ¡n ngưá»i?
Nàng gật đầu thừa nhận:
- Sẽ không ai cưá»i chê nếu ngươi có đôi lúc sợ hãi hoặc kém đởm lược. Nhưng đối vá»›i công việc ngươi buá»™c phải hoàn thành, việc ngươi kém đởm luợc sẽ đồng nghÄ©a vá»›i cái chết. Chính vì thế, trong suốt ba ngày được dành cho, sư phụ ta thật tâm chỉ muốn ta đào luyện ngươi thành kẻ có lòng gan dạ và đởm lược hÆ¡n ngưá»i. Do đó, dù muốn dù không, ngay bây giá», ngươi nên tá»± mình leo lên tụt xuống theo vách đá. Äồng thá»i cÅ©ng cÅ©ng đừng quá lo âu, bởi dá»c theo vách đá này suốt chiá»u cao, đâu đâu cÅ©ng có những động khẩu để ngươi tá»± nghÄ© ngÆ¡i khi cần. Riêng vá» vật thá»±c đã có ta lo liệu chu tất. Ngươi hứa sẽ tá»± khổ luyện chứ?
Nó miễn cưỡng đáp ứng:
- Như vậy, theo đệ hiểu, công việc lệnh sư cần nhỠđệ cho dù hiểm nguy vẫn không mấy khó khăn? Äồng thá»i đó cÅ©ng là việc mà bất luận ai nếu có võ công thì kể như vô phương thá»±c hiện?
Liá»…u Tuyết Thanh cưá»i nhẹ:
- Ta đã bảo ngươi thông tuệ, quả là nói không há» sai. Vì nếu không phải vậy ngưá»i có bản lãnh thần thông quảng đại như sư phụ ta đâu đễ chịu thúc thá»§. Ngươi chịu giúp?
Nó gật đầu:
- Vì những thân thiện được lệnh sư dành cho, cũng là vì tỷ nữa, đệ chấp thuận.
Nàng mỉm cưá»i đứng lên:
- Vậy đừng để phí thá»i gian nữa, ngươi nên tá»± luyện ngay bây giá» thì hÆ¡n. Ta sẽ quay lại vá»›i đủ các thức vật thá»±c, có thể tin chắc ngươi chưa từng được nếm bao giá». Cứ như thế nha.
Dứt lá»i, Liá»…u Tuyết Thanh không cần bấu tay hoặc đặt chân vào vách đá như lúc tụt xuống. Trái lại, chỉ sau má»™t lượt nhún mình, nàng đã biến mất hút lên bên trên, nhanh và huyá»n ảo không thể nào tưởng.
Tiểu Quặt nhìn theo và thầm hiểu đó là võ công. Do có võ công lợi hại nên kể cả nàng lẫn tiên nương sư phụ nàng đã có thể thần tốc bá» Ä‘i, thoạt ẩn thoạt hiện như bậc thần tiên. Nhưng kỳ thá»±c, cả hai chỉ là ngưá»i phàm và còn là mỹ nhân tuyệt sắc…
Tài sản của dth_abcd

  #5  
Old 07-05-2008, 08:32 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Liễu Tàng Dương

Giao Thiên Äỉnh


Hồi 4

Giao Thiên đỉnh phát khai quang hội
Không lượng sức quyết tìm báu vật



Có má»™t đêm Ä‘ang ngá»§ Tiểu Quặt chợt giật mình tỉnh giấc, vì bị má»™t tia chá»›p lòe quá chói chang đột ngá»™t hiển hiện giữa bầu trá»i đêm làm cho kinh động. Nó cá»±a mình bật kêu:
- Thanh tỷ…
Lập tức có một bàn tay vươn đến, áp chặt lên miệng nó:
- Äừng lên tiếng, sẽ bị đối phương phát hiện, tốt nhất ngươi cứ ngá»§ tiếp, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Miệng bị bịt, nó đành gật đầu làm hiệu đã nghe, đã hiểu. Äúng lúc đó từ mãi trên cao bá»—ng vang vá»ng xuống má»™t chuá»—i gào thất thanh:
- A… a…
Ká» bên tai nó liá»n có tiếng Liá»…u Tuyết Thanh thầm thì khinh miệt:
- Càng tá»± thị võ công cao cưá»ng càng chuốc lấy hậu quả thật tàn khốc. Vậy là Cổ Linh bảo đã tá»± làm giảm Ä‘i má»™t cao thá»§. Tiếp theo sau ắt là đến lượt Vạn Thạch bảo cÅ©ng sắp mất Ä‘i má»™t cao thá»§. Là ai đây?
Hóa ra Liễu Tuyết Thanh đoán đúng. Vì lập tức Tiểu Quặt nghe cũng từ phương hướng đã phát ra tiếng gào thất thanh chợt vang lên tiếng quát to như tiếng sấm động:
- Giao Thiên đỉnh lẽ ra phải là nÆ¡i linh khí đất trá»i há»™i tụ, không lý nào bá»—ng hóa thành chốn tuyệt địa, là mồ chôn bao anh hùng hào kiệt võ lâm. Trừ phi đã xảy ra chuyện bất tưá»ng, trở thành sào huyệt cho lÅ© yêu ma ác nhân tác oai tác quái. Ta, Tôn Phong Kiệt, bảo chá»§ Vạn Thạch bảo nguyện vì võ lâm liá»u mình, quyết dò xét minh bạch má»i hư thá»±c liên quan đến Giao Thiên đỉnh. Thá»­ xem nhân vật ẩn hiện nào đủ bản lãnh ngăn cản ta. Hu… ú… ú…
Äó là tiếng hú hào hùng, thể hiện má»™t hào khí ngất trá»i cá»§a nhân vật tá»± xưng là bảo chá»§ Vạn Thạch bảo.
Nhưng hòa vào tiếng hú, một lần nữa bên tai Tiểu Quặt lại vang lên chuỗi âm thanh lạnh lùng miệt thị của Liễu Tuyết Thanh:
- Lão có tá»± phụ là bảo chá»§ Vạn Thạch bảo cÅ©ng phải mất mạng. Vì nào phải lão là cao nhân đầu tiên tá»± dẫn thân vào tá»­ địa? Trrước đã có và sau này ắt nhiá»u hÆ¡n.
Lá»i cá»§a Liá»…u Tuyết Thanh như mệnh lệnh thu hồi sinh mạng phát ra từ miệng Tá»­ Phán Quan. Vì nối tiếp ngay theo sau chuá»—i tiếng hú hào hùng vẫn còn vang vá»ng lại chính là loạt gào thê thảm cÅ©ng do bảo chá»§ Vạn Thạch bảo phát ra.
- A… a… a…
- Quả nhiên Vạn Thạch bảo đã mất đi một cao thủ. Thật may, đó lại chính là bảo chủ Tôn Phong Kiệt. Hừ!
Bất chợt Liá»…u Tuyết Thanh vụt đổi giá»ng, biến thành kinh ngạc:
- Lạ quá. Sao lần này không thấy có hiện tượng Hội Quang Chiếu xảy ra?
Liá»n sau đó bàn tay cá»§a Liá»…u Tuyết Thanh Ä‘ang bịt miệng Tiểu Quặt cÅ©ng buông ra. Và đổi lại tay cá»§a nàng lại chạm vào đâu đó trên ngưá»i Tiểu Quặt, kèm theo là tiếng nàng tiếp tục thầm thì nói vào tai Tiểu Quặt:
- Ta phải Ä‘i. Äể tránh những bất lợi cho ngươi, đừng oán trách nếu ta buá»™c lòng Ä‘iểm vào Thụy huyệt. Vì chỉ có thể má»›i giúp ngươi tìm lại giấc ngá»§.
Chỗ bị điểm lập tức phát huy diệu dụng. Tiểu Quặt lại chìm vào giấc ngủ, bất luận muốn hay không muốn cũng thế.
* * *
Tiên nương, sư phụ của Liễu Tuyết Thanh đã đến, và có vẻ chỉ cần Tiểu Quặt thức giấc là nói ngay:
- Hôm nay, tuy má»›i là ngày thứ ba theo hạn kỳ ba ngày bổn nương nương đã phó giao Liá»…u Tuyết Thanh chỉ Ä‘iểm ngươi đôi ba Ä‘iá»u tối cần. Nhưng cÅ©ng theo Thanh nhi bẩm báo, hai ngày qua nhá» ngươi cố công khổ luyện nên đối vá»›i ngươi việc bám vào vách đá để leo lên tụt xuống dưá»ng như đã trở nên quá dá»… dàng. Äúng như thế chăng?
Tiểu Quặt lồm cồm ngồi dậy, nhịp hô hấp cũng nhân đó chừng như hụt hẫng vì phát hiện chưa lúc nào nó được nhìn rõ dung diện tiên nương gần như lúc này. Và càng nhìn gần nó càng bị hoa dung diễm lệ tuyệt trần của tiên nương làm cho mê đắm, thần tình trở nên hoang mang lạ.
Không nghe nó đáp, Tiên nương như hiểu vì sao nên cưá»i vá»›i nó:
- Hài tá»­ ngươi dẫu sao cÅ©ng chỉ là má»™t đứa bé. Äừng nhìn bổn nương nương bằng đôi mắt háo hức như thế. Nào, bổn nương nương vẫn còn chá» nghe má»™t lá»i đáp cá»§a ngươi đấy.
Nó đành mở miệng:
- Chao ôi, đệ tử thật chưa thấy ai xinh đẹp tuyệt trần như nương nương. Xin đừng trách mắng nếu đệ tử tỠra thất lễ vì cứ ngưỡng mộ nhìn nương nương.
Tiên nương phì cưá»i, cố che giấu tâm trạng hài lòng, và nhất là hả hê bằng cách lấy tay xoa đầu nó:
- Dẫu rằng đã từng nghe nhiá»u lá»i khen tặng tương tá»± nhưng nếu trước kia chỉ toàn là những lá»i hoa mỹ giả dối hoặc có mưu đồ thì lần này lá»i chân thành cá»§a ngươi lại khiến bổn nương nương phần nào bối rối. Nhưng thôi, chúng ta cần quay trở lại chính đỠthì hÆ¡n. Có thật ngươi đã không làm bổn nương nương thất vá»ng?
Nó ngây ngưá»i mất má»™t lúc vì được tiên nương ưu ái và chạm vào ngưá»i nó. Má»™t lúc sau đó nó má»›i có thể đáp:
- Äệ tá»­ lúc còn ở Kim gia trang từng bị phó giao nhiá»u việc nặng ná» hÆ¡n, đâu sá gì chuyện cá»n con là chỉ cần leo lên tụt xuống theo vách đá. Nương nương hãy yên tâm, đệ tá»­ quyết không phụ lòng kỳ vá»ng cá»§a nương nương.
Tiên nương nhẹ gật đầu:
- Dẫu vậy ngươi cÅ©ng chá»› quá xem thưá»ng. Chỉ mong sao khi lâm sá»± ngươi đừng để mất Ä‘i đởm lược vốn có. Vì Ä‘iá»u đó chỉ đưa đến má»™t hậu quả duy nhất là vong mạng. Ngươi hãy hứa sẽ luôn luôn cẩn trá»ng, vì bổn nương nương và vì sứ mệnh ngươi không thể không hoàn thành.
Tiểu Quặt lại nghe nhịp hô hấp hụt hẫng khiến lá»i đáp vì thế cÅ©ng ấp a ấp úng lạ:
- Äệ tử… vì nương nương… xin… xin hứa…
Tiên nương liá»n thở phào nhẹ nhá»m:
- Vậy thì, ngày hôm nay liệu ngươi có cần khổ luyện nữa không?
Tiểu Quặt cưá»i tá»± tin:
- Theo đệ tử, có lẽ không cần. Nhưng nếu ý nương nương muốn, đệ tử xin tiếp tục.
Tiên nương lắc đầu, tỠra tin tưởng hoàn toàn vào nó:
- Ngươi đã bảo không cần thì thôi. Huống hồ sau câu chuyện vừa xảy ra đêm qua, bổn nương nương đành thay đổi chá»§ ý trước đó, quyết giúp ngươi nhanh chóng hoàn thành sứ mệnh và ngay đêm nay chuyện đó sẽ bắt đầu. Vì thế, vá»›i thá»i gian ngắn ngá»§i còn lại, vá»n vẹn chỉ có má»™t ngày, tính từ bây giá» cho đến khi màn đêm buông xuống, chúng ta hãy còn rất nhiá»u việc phải hoàn tất. Äầu tiên ngươi hãy cởi hết y phục ra.
Tiểu Quặt sững sỠra mặt:
- Nương nương vừa bảo sao?
Dung diện của tiên nương cũng bắt đầu đỠhây hây:
- Ngươi cÅ©ng nghe rồi còn gì. Äừng chần chừ nữa, cÅ©ng đừng ngượng ngùng e ngại. Hãy mau làm theo lá»i bổn nương nương vừa bảo.
Nó nhìn quanh. May thay lòng động thất vắng lặng, Liễu Tuyết Thanh không rõ đã bỠđi từ lúc nào, hay đêm qua vì mãi đi nên bây giỠchưa quay lại, nó từ từ trút bỠy phục:
- Thanh tỷ sẽ không bất ngỠquay lại chứ?
Tiên nương chợt chép miệng:
- Có quay lại cÅ©ng đâu can hệ. Huống hồ ả chỉ là đệ tá»­, đồng thá»i việc bổn nương nương Ä‘ang thá»±c hiện đây hoàn toàn Ä‘oan chính. Không lý nào lúc nhìn thấy ả lại dám ngá»™ nhận, nghÄ© không đúng vá» sư phụ ả.
Tuy nói vậy nhưng tiên nương cÅ©ng giữ ý lùi xa hÆ¡n. Thái độ này cá»§a tiên nương vô tình làm Tiểu Quặt ngượng, đành quay ngưá»i sang phía khác để trút bá» hầu hết y phục mặc trên ngưá»i. CÅ©ng lúc đó nó nghe tiên nương há»i:
- Ngươi đã xong chưa?
Nó bối rối há»i ngược lại:
- Nương nương cũng nhìn thấy rồi đó, đệ tử có cần trút bỠtoàn bộ y phục chăng?
Có tiếng của tiên nương gay gắt với nó:
- Bổn nương nương cần gì nhìn ngươi. Mà sao ngươi lại há»i câu đó? Chẳng phải đã nói trút bá» hết y phục sao? Hay ngươi không hiểu thế nào là trút bá» hoàn toàn?
Nó đành thực hiện theo:
- Xong rồi. Giá» thì sao? Äệ tá»­ phải làm gì tiếp theo?
Có tiếng tiên nương thở dài:
- Bổn nương nương đã quay mặt vào trong rồi. Bây giỠchỉ cần ngươi quay lại, ắt sẽ thấy ngay phía sau ngươi là một bộ y phục khác. Hãy mau mặc vào trong, tiếp đó mặc lại bên ngoài bằng chính y phục của ngươi.
Nó chá»±c quay ngưá»i lại, chợt có bóng dáng cá»§a Liá»…u Tuyết Thanh dùng võ công từ bên ngoài lao ập vào:
- Sư phụ…
Nhìn thấy Liá»…u Tuyết Thanh, Tiểu Quặt ngượng đến đỠmặt, vá»™i quay vào trong. Và vì nhìn thấy ở ngay phía sau, trên ná»n động, quả nhiên có má»™t bá»™ y phục để sẵn, Tiểu Quặt cÅ©ng vá»™i vÆ¡ lấy mặc thật nhanh vào ngưá»i.
Lúc chuẩn bị mặc lại bá»™ y phục cá»§a bản thân, phá»§ bên ngoài lá»›p y phục má»ng vừa mặc, Tiểu Quặt bất ngá» phát hiện tiên nương không rõ đã quay lại nhìn nó từ lúc nào và lúc này cÅ©ng Ä‘ang nhìn nó. Quá bối rối, nó đành cúi gằm đầu, lo công việc cá»§a chính nó là tá»± mặc vào ngưá»i lượt y phục thứ hai.
Bá»—ng có tiếng nương nương hắng giá»ng:
- Có chuyện gì khẩn khiến trông ngươi có vẻ hốt hoảng thế, Thanh nhi?
Tiểu Quặt chẳng dám ngước mắt nhìn ai, đành lấy tai nghe Liá»…u Tuyết Thanh bằng giá»ng dù khẩn trương nhưng vẫn lí nhí thế nào ấy, đáp lại câu tiên nương vừa há»i:
- Không rõ nguyên nhân vì sao, Tống bá bá đột nhiên đến đây, cứ nhất mực đòi gặp cho bằng được sư phụ.
Tiên nương chợt lặng ngưá»i. Äiá»u đó khiến Tiểu Quặt ngước mắt nhìn lên và lần đầu tiên mục kích sắc mặt lạnh lùng vô biểu cảm lúc tiên nương lên tiếng:
- Chúng ta đã hành sự kín đáo, thật lạ là hành tung của chúng ta vẫn bị lão Tống phát hiện. Theo ngươi, đó là vì sao?
Tiểu Quặt nhìn qua Liá»…u Tuyết Thanh, vừa vặn kịp thấy nàng có sắc mặt hoảng hốt, nhưng sau đó vẩn bình thản đáp lá»i:
- Äồ nhi chỉ dám phá»ng Ä‘oán có lẽ do những ngày vừa qua sư phụ đã tá» ra thiếu thiện ý trong việc đào luyện Thập Nhân Can như đã dá»± bị, vô tình tạo nghi ngá» cho Tống bá bá.
Tiên nương hừ nhạt:
- Nào phải lá»—i do ta nếu ngưá»i cá»§a lão Tống cho đến nay vẫn chưa thu thập cho đủ số lượng mưá»i ngưá»i để tiến hành đào luyện. Vậy là theo ngươi chỉ vì thế Tống lão nghi ngá»? Nhưng còn việc lão đột nhiên xuất hiện đúng ở đây và há»i tìm đích thân ta, theo ngươi, đấy là vì sao?
Liễu Tuyết Thanh cúi đầu bẩm báo:
- Äêm qua đã có không ít nhân vật các võ phái tìm đến Giao Thiên đỉnh. Nếu chúng ta vì lo lắng phải lẳng lặng dò xét thì theo đồ nhi có lẽ Tống bá bá tình cá» phát giác sư phụ hiện diện quanh đây, khiến vừa nhìn thấy đồ nhi, Tống bá bá liá»n há»i ngay vá» sư phụ.
Tiên nương thở dài:
- Và ngươi đáp sẽ bẩm báo để ta xuất hiện hội diện lão Tống? Hiện giỠlão đang chỠta ở đâu?
Liá»…u Tuyết Thanh chưa kịp đáp, thì bên ngoài động khẩu vang lên má»™t giá»ng cưá»i trầm hùng chỉ có thể phát ra từ má»™t nam nhân đã cao niên:
- Lão huynh vì không chỠđược đành mạo muá»™i tùy tiện tìm đến. Mong rằng đừng vì thế nhị muá»™i trách là huynh đưá»ng đột, hoặc giả mắng Thanh nhi đã sÆ¡ ý đưa đưá»ng. Lão huynh có thể vào được chưa, nhị muá»™i? Ha ha…
Thoạt nghe xong, tiên nương biến sắc. Nhưng chỉ má»™t thoáng là bình thản lại, tiên nương vừa lấy mắt ra hiệu cho Liá»…u Tuyết Thanh, ám thị má»™t mệnh lệnh ngầm nào đó mà tin rằng thế nào Liá»…u Tuyết Thanh cÅ©ng hiểu, đồng thá»i vừa lên tiếng gá»i vang ra ngoài:
- Sao hôm nay Tống lão huynh tỠra khách sáo lạ? Vào đi, cũng đừng trách muội chậm tiếp nghinh vì đang bận tra vấn một ứng nhân có thể sẽ giúp Tống lão huynh bổ sung đủ nhân lực cần thiết cho việc đào luyện Thâp Nhân Can.
“Vù…â€
Như có phép mầu, từ bên ngoài lao vào là má»™t lão nhân vá»›i dáng vẻ bên ngoài trông chẳng khác nào má»™t tiên ông. Nhưng bây giá» Tiểu Quặt đã biết tất cả Ä‘á»u là ngưá»i phàm và sở dÄ© há» có thể ung dung xuất hiện ở động thất vá»›i phần bên ngoài chỉ là má»™t vá»±c sâu bao quanh má»™t vách núi đá cheo leo thì đây chỉ là nhá» há» có võ công. Má»™t thứ võ công kỳ diệu đã khiến há» không những không sợ rÆ¡i xuống vá»±c mà há» còn đủ bản lãnh, thản nhiên từ bên trên lăng không rÆ¡i xuống, để khí rÆ¡i đến ngang tầm há» liá»n nhẹ nhàng chuyển dịch thân hình theo chiá»u ngang, an toàn xuất hiện ở ngay giữa động thất này.
Và thoạt xuất hiện, lão tiên ông hỠTống đã lập tức đưa mắt nhìn Tiểu Quặt:
- Nhị muội ám chỉ tiểu oa nhi này? Y từ đâu đến? Sao chỉ có mỗi một mình nhị muội phát hiện, trong khi chẳng một thuộc hạ nào của lão huynh hay biết gì vỠsự xuất hiện của y?
Tiên nương tươi cưá»i:
- Không phải tự y đến. Vì nếu có chuyện đó, muội đâu xuẩn động định thu nhận y vào số Thập Nhân Can. Là gã hỠLục đã đưa y đến thì đúng hơn.
Lão tiên ông tỠra kinh ngạc:
- Nhị muá»™i có ý bảo y chính là Äại Giáp mà gần đây ai cÅ©ng ngỡ đã chết hoặc chạy thoát thật xa?
Tiên nương vẫn tươi cưá»i:
- Äã xảy ra chuyện bất ngá». Y vì tình cá» nhìn thấy thi thể há» Lục nên lúc hoảng sợ có bá» chạy thác loạn. May nhá» Thanh nhi tìm thấy y. Muá»™i cÅ©ng vừa tra há»i y xong, nếu thấy cần, Tống lão huynh có hể há»i lại cho cặn kẽ hÆ¡n.
Lão tiên ông sau một lúc ngắn ngủi ngẫm nghĩ chợt lắc đầu, bảo:
- Nhị muá»™i nếu đã tra há»i xong cÅ©ng đủ rồi. Lão huynh cần gì há»i lại, vì làm thế có khác nào không tin nhị muá»™i? Nhưng này, đâu thiếu gì chá»— để nhị muá»™i tra há»i, cần gì phải đưa y đến chá»— kín đáo này? Hay ở y đã có Ä‘iá»u làm cho muá»™i nghi ngá»?
Tiên nương quả có tài bịa chuyện, lá»i giải thích cứ trÆ¡n tru phát ra:
- Sau mấy ngày chạy loạn, nếu Thanh nhi không kịp phát hiện có lẽ y đã rÆ¡i xuống vá»±c chết tan thây. Äây là nÆ¡i Thanh nhi đặt y nằm tịnh dưỡng. Muá»™i cÅ©ng buá»™c phải đến và vừa giúp y xem lại toàn bá»™ kinh mạch, cÅ©ng may y không bị tổn thương. Tống lão huynh nhìn xem, có phải y vừa mặc lại y phục? Do vá»™i lại gặp lúc Tống lão huynh tình cá» tìm đến, kể cả muá»™i cÅ©ng chưa có cÆ¡ há»™i giúp y sá»­a lại y phục cho tươm tất.
Äoạn tiên nương dõng dạc ra lệnh cho Liá»…u Tuyết Thanh:
- Ta tâm giao y cho Thanh nhi. Khi nào thấy đã ổn hãy lập tức đưa y đến chỗ Tống bá bá, bổ sung vào đám Nhị Ất, Lục Kỷ như trước kia.
Liá»…u Tuyết Thanh khom ngưá»i nhận lệnh:
- Äồ nhi biết rồi. Nhưng có lẽ phải hết đêm nay đồ nhi má»›i có thể đưa y đến chá»— Tống bá bá.
Tống tiên ông thoạt nghe liá»n cau mày toan há»i, vừa kịp có tiên nương lên tiếng, nói vá»›i Liá»…u Tuyết Thanh:
- Cứ như thế đi. Nhưng nhớ, đưa y đến chỗ Tống bá bá càng sớm càng tốt. Chúng ta đã quá muộn so với dự định trong việc gắng sức đào luyện Thập Nhân Can, gây dựng thế lực sau này. Ngươi hiểu cả chứ, Thanh nhi?
Và quay qua Tống tiên ông, tiên nương cưá»i tươi như hoa nở:
- Nhưng dù vá»™i, chúng ta có muá»™n thêm má»™t ngày cÅ©ng không có gì quá đáng, đúng không, Tống lão huynh? Äi nào, Tống lão huynh, cứ để việc đó cho Thanh nhi lo liệu, sẽ ổn thôi. Thật đấy.
Và bằng võ công diệu kỳ, tiên nương từ từ lao ra ngoài động thất, sau đó cất cao lên, bay mất hút theo vách đá, khuất khá»i tầm mắt quá đỗi kinh ngạc lẫn thán phục cá»§a Tiểu Quặt.
Bá»—ng có tiếng lão Tống dò há»i nó:
- Ngươi chưa thấy ai thi triển khinh công cao minh như thế?
Tiểu Quặt vẫn nhìn theo, miệng há»i lại lão:
- Lão trượng gá»i đó là khinh công? Không phải phép mầu cá»§a bậc thần tiên sao?
Lão Tống bật cưá»i:
- Ngươi thật sá»± nghÄ© dó là phép mầu? Ha… ha… hay ngươi có võ công nhưng vẫn giả vá» không biết? Äể xem nào.
Lập tức có một bàn tay thô lỗ chộp vào Tiểu Quặt. Thật bất ngỠlà có thêm tiếng Liễu Tuyết Thanh kêu hoảng:
- Mong Tống bá bá nương tay. Vì quả thật y không hỠbiết võ công.
Tiểu Quặt nhìn lại, thấy Liá»…u Tuyết Thanh lo lắng cÅ©ng phải. Vì vào lúc này, Tống lão vì đứng ngay bên cạnh nên để lá»™ cho Tiểu Quặt thấy má»™t diện mạo độc ác vá»›i nụ cưá»i dù mím chặt vẫn nở trên môi lão. Tiểu Quặt kinh hãi:
- Lão trượng định làm gì tiểu bối? Thanh tỷ mau cứu đệ.
Tiểu Quặt kêu lá»›n, nhá» thế má»›i nghe tiếng cá»§a tiên nương từ đâu đó mãi bên trên vá»ng xuống trấn an nó:
- Hài tá»­ chá»› quá lo. Vì má»™t khi biết ngươi không có võ công, bổn nương nương Ä‘oan chắc sẽ không có gây bất lợi gì cho ngươi. Äúng như thế chứ, Tống lão huynh?
Lão Tống liá»n buông tay, không chá»™p giữ Tiểu Quặt nữa, dù vẫn hậm há»±c bảo:
- Ngươi là Äại Giáp, trước sau gì cÅ©ng là thuá»™c hạ cá»§a lão phu. Nếu lần sau còn hô hoán, tá» ra bất kính vá»›i lão phu, ngươi sẽ biết tá»™i bất kính ắt nhận chịu hậu quả như thế nào.
Lão quay qua ra lệnh cho Liễu Tuyết Thanh:
- Ta nhận thấy y hoàn toàn bình ổn. Ngươi nên liệu đấy, càng sớm đưa y đến chỗ ta, sẽ càng tốt cho bản thân ngươi. Nhớ chứ? Hừ!
Rồi lại “vù†má»™t cái, lão Tống liá»n biến mất, để lại thật nhiá»u ngỡ ngàng cho Tiểu Quặt, lúc có thể lên tiếng há»i Liá»…u Tuyết Thanh:
- Äệ không muốn trở thành thuá»™c hạ cá»§a lão. Tá»· có thể giúp đệ mãi mãi lưu lại bên cạnh lệnh sư và cạnh tá»·?
Äáp lại, Liá»…u Tuyết Thanh bá»—ng đặt má»™t ngón tay lên môi và khẽ thì thào:
- Tống bá bá có bản lãnh rất cao minh. Tạm thá»i chúng ta đừng lên tiếng, kẻo bị Tống bá bá nghe được thì khốn.
Sau đó một lúc, Liễu Tuyết Thanh chợt nhìn nó và bảo:
- Ngươi thật không biết xấu hổ, lớn thế này còn dám thay đổi y phục trước mặt ngoại nhân. Sao lại thế?
Tiểu Quặt chợt nhá»› đến cảnh lõa thể lúc nãy, liá»n đỠmặt cúi đầu:
- Lệnh sư đã ra lệnh. Äệ cÅ©ng ngại sẽ bị tá»· bắt gặp nhưng vẫn không thể tránh. Mà này, sao lệnh sư cứ muốn đệ mặc thêm lá»›p y phục bên trong?
Nó nghe tiếng Liễu Tuyết Thanh thở dài:
- Do sư phụ ta đã bị Tống bá bá cầm chân, có lẽ ta đành thay thế, giải thích cho ngươi hiểu là thế này…
Lần đầu tiên Tiểu Quặt được nghe Liá»…u Tuyết Thanh nói rõ má»i Ä‘iá»u có liên quan đến Giao Thiên đỉnh, là nÆ¡i chỉ má»›i đêm qua thôi Tiểu Quặt nhá» tình cá» nghe nên hiểu vì sao phải gá»i đó là tuyệt địa võ lâm và bây giá» nó càng hiểu thêm.
Nó chợt há»i:
- Vì tin rằng trên Giao Thiên đỉnh có báu vật nên từ lâu nay vẫn luôn có nhiá»u nhân vật bất chấp hiểm nguy, quyết tìm vào để đắc thá»§?
Liễu Tuyết Thanh lắc đầu:
- Vì chưa có một ai sau khi tiến vào đã toàn mạng thoát ra nên chẳng ai dám đoán chắc đó là báu vật gì. Và có lẽ tất cả sẽ minh bạch nếu ngay đêm nay ngươi tiến vào, rồi sau đó an toàn quay trở ra.
Nó lo lắng:
- Nếu chưa có ai từng thoát ra an toàn thì sao lệnh sư lại quả quyết đệ sẽ là ngưá»i đầu tiên và duy nhất?
Liễu Tuyết Thanh giải thích:
- Ngươi cần phải tin tưởng vào sá»± phán Ä‘oán cá»§a sư phụ ta. Và nhá»› đừng bao giỠđể mất Ä‘i đởm lược. Sư phụ ta dám quả quyết như thế vì đã thá»­ qua má»™t lần. Và lần đó, vì tin tưởng vào suy luận, ngưá»i quyết không dùng đến võ công, nên ngưá»i đã có cÆ¡ há»™i tiến khá sâu vào Giao Thiên động, đồng thá»i quay lui an toàn.
Nó động tâm:
- Lệnh sư đã vào rồi lại phải quay lui, ắt là vì vấp phải chướng ngại, một việc nếu muốn vượt qua lệnh sư không thể không cần dùng đến võ công?
Liễu Tuyết Thanh thừa nhận:
- Ngươi đoán đúng. Và đó là một hẻm vực mà muốn lao qua hoặc tìm cách leo xuống đáy rồi lại trèo lên trên theo vách đá phía bên kia vực, sư phụ ta không thể thực hiện nếu không dùng đến võ công. Nhưng hễ dùng đến võ công tức là nạp mạng, một khi bị hiện tượng Quang Hội Chiếu phát sinh, tạo thành uy lực kinh thiên động địa hủy diệt.
Nó giật mình:
- Tia chớp sáng lòa đêm qua làm đệ thức giấc chính là Quang Hội Chiếu? Hiện tượng đó chỉ xuất hiện và hủy diệt kẻ nào biết võ công đã mạo hiểm tiến vào Giao Thiên động?
Liễu Tuyết Thanh gật đầu và thở dài:
- Äã ngoài ba năm ta luôn ngấm ngầm giám sát, quả thật há»… có nhân vật nào biết võ công tiến vào là Quang Há»™i Chiếu liá»n xuất hiện há»§y diệt nhân vật đó. Chưa má»™t ai thoát, cho dù đã có ngưá»i nhá» Ä‘iá»u kỳ lạ nào đó bá»—ng làm cho hiện tượng Quang Há»™i Chiếu không xảy ra.
Tiểu Quặt không thể không nhớ đến nhân vật đêm qua, bảo chủ Vạn Thạch bảo.
- Thanh tỷ muốn ám chỉ nhân vật Tôn Phong Kiệt? Và vì tỷ đêm qua có bỠđi dò xét nên bây giỠđã rõ nhân vật Tôn Phong Kiệt vẫn không thoát?
Liá»…u Tuyết Thanh cưá»i lạt:
- Ngươi luôn ghi nhá»› kỹ má»i Ä‘iá»u mắt thấy tai nghe? Có phải ý những Ä‘ang dao động, không muốn tiến vào Giao Thiên động trên đỉnh Giao Thiên đỉnh nữa?
Tiểu Quặt mỉm cưá»i:
- Äệ không dao động dá»… như Thanh tá»· nghÄ© đâu. Chỉ có Ä‘iá»u, vì tin chắc sứ mệnh này đệ sẽ hoàn thành nên đệ muốn nêu má»™t yêu sách, gá»i là đánh đổi lần mạo hiểm đến sinh mạng cá»§a đệ.
Liễu Tuyết Thanh hừ lạnh:
- Ngươi đùng mong giở trò, chỉ thá»§ lợi cho bản thân ngươi mà thôi. Như không có ngươi, ta và sư phụ vẫn cố nhẫn nại tìm ngưá»i khác thay vào.
Nó vẫn cưá»i:
- Thanh tá»· đừng gạt đệ. Vì nếu tìm được, tá»· và lệnh sư đâu cần chỠđến hôm nay, bá» phí rất nhiá»u thá»i gian để lưu ngụ và giám sát từng động tÄ©nh quanh Giao Thiên đỉnh? Huống hồ thá»i gian như không còn chá» tá»· và lệnh sư nữa. Bởi đã có quyết định, ná»™i nhật đêm nay đệ phải bắt đầu đúng không nào?
Liễu Tuyết Thanh không hỠbối rối:
- Ngươi đừng vội cao ngạo. Nên biết, để tìm một nhân vật có bản lãnh thông thiên triệt địa mới khó, chứ như một kẻ hoàn toàn không có võ công như ngươi thật dễ như trở bàn tay.
Tiểu Quặt cũng không bối rối:
- Vậy tá»· và lệnh sư cứ tìm, cÅ©ng đừng quên ngưá»i đó cÅ©ng cần có lòng đởm lược như đệ, đủ để dám leo trèo khắp các vách đá vừa thẳng đứng vừa chênh vênh hung hiểm tương tá»± đệ.
Chợt “vù†một tiếng, tiên nương sư phụ của Liễu Tuyết Thanh bỗng đột ngột xuất hiện:
- Hài tử ngươi sao chỉ vài ngày ngoan ngoãn bỗng đổi ra giở chứng thế này? Tóm lại, ngươi định yêu sách gì?
Lá»i đáp cá»§a Tiểu Quặt làm cho sư đồ Liá»…u Tuyết Thanh bỡ ngỡ, nếu không muốn nói là lâm cảnh dở khóc dở cưá»i. Vì nó bảo:
- Yêu sách của đệ tử không quá khó. Chỉ cần nương nương hứa đừng bao giỠđưa đệ tử đến chỗ lão Tống lúc nảy, việc tiến vào Giao Thiên động và giúp nương nương thành toàn ý nguyện, đệ tử dù mất mạng vẫn hứa tiến hành.
Quá ngỡ ngàng, Liá»…u Tuyết Thanh há»i nó:
- Sao ngươi tỠra khiếp hãi Tống bá bá như thế?
Tiểu Quặt thật thà đáp:
- Äệ không khiếp hãi. Vì còn ná»—i khiếp hãi nào có thể so sánh vá»›i ná»—i sợ chết? Tuy nhiên đệ cảm thấy không nhẹ nhõm chút nào nếu bảo đệ cứ luôn nhìn thấy lão thay vì được lưu lại vịnh viá»…n bên cạnh tá»· và lệnh sư.
Nó ngước nhìn tiên nương:
- Mong nương nương đáp ứng, chấp thuận yêu sách này của đệ tử.
Tiên nương nhoẻn cưá»i, lấy tay xoa đầu nó:
- ÄÆ°á»£c, bổn nương nương hứa. Mà này sao ngươi dám nghÄ© bấy lâu bổn nương nương chẳng thể tìm thấy ai khác ngoài ngươi, há»™i đủ má»i yếu tố cần thiết?
Vì được hứa nên Tiểu Quặt tươi hớn hở:
- Äiá»u này không khó Ä‘oán. Vì hầu hết những ai không có võ công Ä‘á»u tá» ra kém đởm lược, nhất là lúc đối đầu vá»›i hiểm cảnh. Vả lại nếu đã tìm thấy, nương nương đâu cần nhẫn nại chỠđến hôm nay?
Tiên nương gật gù, thán phục:
- Còn việc ngươi bảo thá»i gian sẽ không chỠđợi thêm bổn nương nương thì giải thích thế nào?
Nó cau mày giải thích:
- Hết đêm nay đệ tá»­ vẫn chưa thể vì nương nương hoàn thành sứ mạng, ngày mai Thanh tá»· buá»™c phải đưa đệ tá»­ đến chá»— lão Tống. Äến lúc đó, ắt phải khó khăn lắm nương nương má»›i có thể giấu lão và đưa đệ tá»­ quay lại đây để tiếp tục sứ mạng. Còn không thể đưa đệ tá»­ quay vá», có phải nương nương sẽ sẽ lại vất vả tìm má»™t ngưá»i khác cÅ©ng há»™i đủ má»i yếu tố cần thiết như đệ tá»­ đó sao? Vì nghÄ© như thế nên đệ tá»­ má»›i dám quả quyết, đêm nay là cÆ¡ há»™i kể như cuối cùng vừa cá»§a nương nương đồng thá»i cÅ©ng vừa cá»§a đệ tá»­ nếu vẫn muốn mãi mãi lưu ngụ cạnh nương nương.
Tiên nương chợt khanh khách cưá»i phá lên:
- Tuy còn bé nhưng biết suy nghÄ© thấu đáo như ngươi quả hiếm có. Nhân tiện bổn nương nương cÅ©ng cho ngươi biết thêm má»™t Ä‘iá»u. Äêm nay đúng thật là cÆ¡ há»™i gần như cuối cùng dành cho má»—i ngưá»i trong chúng ta. Phần cá»§a ngươi thì nguyên do thế nào, tá»± ngươi cÅ©ng đã nói ra. Riêng phần cá»§a bổn nương nương và Thanh nhi thì qua thá»i gian dài giám sát và liệu tính, bổn nương nương đã nhận định, cứ má»—i tuần trăng thì chỉ vào má»™t đêm má»™t không trăng không sao như đêm nay má»›i chính là thá»i khắc ít xảy ra hiện tượng Quang Há»™i Chiếu nhất. NghÄ©a là má»i hung hiểm nếu có xảy đến cho ngươi thì đêm nay mưá»i phần giảm đến bảy phần. Thêm vào đó ngươi còn có bảo y bổn nương nương đã trao tặng để giúp bảo há»™ sinh mạng. Äôi ba phần hung hiểm còn lại kể như giảm thêm má»™t ná»­a. Vậy thì ná»­a kia dÄ© nhiên là tùy vào đởm lược cá»§a ngươi.
Nó giật mình, lấy tay chạm vào lá»›p y phục má»ng đã mặc vào ngưá»i:
- Sao gá»i là bảo y?
Liễu Tuyết Thanh nhanh nhảu giải thích:
- Ngươi nghi ngá» vì phát hiện y phục quá má»ng? Äừng nghi ngá» như thế kẻo lầm. Vì đó là Thiên Tằm Bảo Y, má»™t bảo vật có thể giúp ngươi đạt mức Ä‘ao thương bất nhập. Äồng thá»i nếu ngươi có sÆ¡ ý ngã xuống vá»±c cÅ©ng có thể nhá» bảo y nên toàn mạng. Äá»§ hiểu sư phụ ta kỳ vá»ng và dành hết má»i ưu ái cho ngươi đến thế nào. Hãy liệu theo đó mà báo đáp cho cân xứng.
Nó thật sự cảm kích:
- Nếu đúng thế này đệ tá»­ càng thêm ao ước sao cho mãi mãi được sống cạnh nương nương. Äệ tá»­ hứa sẽ tận lá»±c Ä‘á»n đáp bằng cách quyết tâm hoàn thành sứ mạng được giao phó.
Äoạn nó há»i:
- Sau khi lá»t vào Giao Thiên động, vật gì đệ tá»­ phải tìm để phó giao cho nương nương?
Lần đầu tiên Tiểu Quặt thấy tiên nương hoang mang ngập ngừng:
- Vì chưa có bất kỳ ai toàn mạng thoát ra nên… Thôi thì cứ tùy tiện ngươi quyết định. Nếu phát hiện bất luận vật gì được kể là kỳ lạ, có thể nghi là bảo vật, ngươi cứ thu nhặt và mang ra cho bổn nương nương. ÄÆ°á»£c chứ?
Và cũng lần đầu tiên Tiểu Quặt tỠra bị dao động:
- Nhỡ đệ tử không thể quay ra thì sao, cho dù đã tìm thấy vảo vật?
Tiên nương chợt ngó qua Liễu Tuyết Thanh, sau đó bỗng nói:
- Nếu ngươi không thể toàn mạng ra, hừ, bảo vật đó dù trân quý đến mấy thì cÅ©ng là vật từng khiến nhiá»u anh hùng hào kiệt mất mạng. Ngươi hãy thay trá»i hành đạo, há»§y vật đó, tránh cho võ lâm thế nào cÅ©ng còn nhiá»u ngưá»i mất mạng vì vật đó. Rõ chưa?
Liễu Tuyết Thanh chợt thở dài ảo nảo khi thấy Tiểu Quặt gật đầu, đáp ứng đỠxuất vừa rồi của sư phụ. Nhưng sau đó chính nàng cũng nói:
- Nếu hủy được cũng nên hủy. Thà như thế còn hơn để vật đó rơi vào tay kẻ khác.
Tiên nương chợt đứng lên:
- Má»i việc vậy là đã định Ä‘oạt. Thanh nhi hãy thay ta lo liệu cho ổn thá»a. Thật tiếc là ta không có mặt để mục kích ngay từ đầu, vì cần phải ở quanh quẩn lão Tống, quyết không thể để lão nghi ngá». Ta Ä‘i đây, cầu chúc cho hài tá»­ ngươi mã đáo thành công.
Tiên nương đi rồi, Liễu Tuyết Thanh mới lần đầu thổ lộ cùng Tiểu Quặt:
- Tuy sư phụ ta căn dặn thế nhưng chỉ khi thật sự lâm cảnh vạn bất đắc dĩ ngươi hãy tiến hành hủy bỠvật đó. Rõ rồi chứ?
Nó mỉm cưá»i:
- Äó chỉ là tình huống giả định do đệ thuận miệng há»i thế thôi. Vì kỳ thá»±c đệ không há» nghÄ© sẽ thất bại.
Liễu Tuyết Thanh cau mày tỠý không hài lòng:
- Dù ngươi có thừa đởm lược nhưng cao ngạo và quá tá»± phụ thế này cÅ©ng chẳng có gì tốt. Huống hồ còn má»™t Ä‘iá»u nữa có lẽ sư phụ ta do vá»™i nên chưa giải thích rõ vá»›i ngươi.
Tiểu Quặt động tâm:
- Có phải việc đêm nay ít xảy ra hiện tượng Quang Hội Chiếu là một nhận định không thật đúng?
Liễu Tuyết Thanh giật mình:
- Sao ngươi nghĩ thế? Kể cả nhận định của sư phụ ta ngươi cũng không tin?
Nó ngập ngừng:
- Không phải không tin mà là đệ cảm thấy khó hiểu.
- Khó hiểu như thế nào?
Nó giải thích:
- Äã bảo, chỉ khi nào có nhân vật biết võ công tiến vào, hiện tượng Quang Há»™i Chiếu má»›i xảy ra. Vậy thì dá»±a vào đâu lệnh sư Ä‘oán chắc cứ má»—i đêm không có trăng sao là hiện tượng đó ít xảy đến? Có phải vì vào những đêm như thế, trá»i quá tối nên chẳng có nhân vật nào dám mạo hiểm Ä‘i vào Giao Thiên động? Nếu như vậy, đêm nay đệ chỉ được má»—i má»™t Ä‘iá»u lợi là không sợ bị má»™t ai đó phát hiện. Còn hiện tượng Quang Há»™i Chiếu nếu muốn vẫn xảy ra, bất luận bầu trá»i đêm có hay không có ánh trăng sao. Äúng không?
Liễu Tuyết Thanh thở dài:
- Ngươi đã tá» ra quá thông tuệ? ÄÆ°á»£c rồi, ta đành tá» bày toàn bá»™ sá»± thật cho ngươi biết thì hÆ¡n. Quả vậy, chính vì trá»i quá tối nên sẽ có ít ngưá»i tìm đến Giao Thiên đỉnh, vậy là vá» phương diện ngươi bị ngưá»i ngăn cản sẽ ít có cÆ¡ há»™i xảy ra. Riêng vá» hiện tượng Quang Há»™i Chiếu kỳ thá»±c ta và sư phụ ta đã nhá» quan sát nhiá»u nên có má»™t phần nhận định. Äó là lúc thá»i tiết càng trở nên oi bức thì hiện tượng này càng xảy ra, bất luận có hay không có cao thá»§ võ lâm tiến vào Giao Thiên động. Äồng thá»i má»™t tiết trá»i oi bức như thế chỉ độ đôi ba ngày nữa sẽ đến. Chứng tá» nếu chúng ta bá» lỡ cÆ¡ há»™i như đêm nay ắt hẳn phải xấp xỉ gần má»™t năm nữa cÆ¡ há»™i này má»›i đáo lại. Ngươi rõ rồi chứ?
Nó gật đầu và đưa mắt nhìn ra bên ngoài động thất:
- Äã chiá»u rồi. Tá»· định lúc nào đưa đệ lên Giao Thiên đỉnh?
Liễu Tuyết Thanh chợt lấy ra một gói vật thực:
- Giá» xuất phát là gần giữa đêm. Có thể hiểu đây là bữa ăn cuối cùng trước lúc ta tiá»…n ngươi Ä‘i vào Giao Thiên động, trên đỉnh Giao Thiên. Ngươi nên ăn cho no, nghỉ ngÆ¡i cho thật đủ. Äể đến lúc, ta sẽ gá»i ngươi thức dậy và bắt đầu.
Nó cảm kích, nhận lấy và ăn…
Tài sản của dth_abcd

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
lia lavienche, òåëåôîííûé
Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™