[Ma Đạo ]Hư Không Ngưng Kiếm Hành Tác giả: Thủy Bình Diện
Dĩ cầu tuỳ tâm sở dục, tiêu diêu tự tại mà nhập ma đạo. Dĩ cầu " mệnh bất do thiên" mà đắc đáo tu thần đích pháp quyết , mà sáng tạo ra hư không ngưng kiếm hành, dĩ lực chứng đạo, đi con đường mà chưa ai đi, mệnh do tự ngã.
Nêm trải đủ hồng trần kịch lịch,tâm tình cũng đã tình lặng xuống, tương lai sẽ đi về đâu có lẽ chỉ mà còn chờ cơ duyên chăng??không tu chân,không tu tiên, cũng không tu thần nên không thể phi thăng nhưng thực lực gần như vô địch tu chân giới. :00 (32):
Mình thấy bộ này cũng hay hay nên rinh về cho anh em cùng thưởng thức:00 (96):Mong rằng anh em ủng hộ nhiệt tình:00 (73):
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước:0 (157):
Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Tác giả: Thủy Bình Diện
Chương 1 :Huyền Thiên Hư Cảnh ( phần đầu )
nguồn : TTV
dịch giả : LukeReturn
Tại một địa phương kỳ quái, một nam nhân đang lẳng lặng nằm trên sàn nhà. Thật lâu, người nọ trợn mắt ngồi dậy, nhanh chóng sờ lên người nhưng không phát hiện ra điều gì .
- “Kỳ lạ, ta rõ ràng là bị sét đánh, nhưng tại sao lại không việc gì ? Đây là đâu ? Ta…”
Người nọ mơ màng nói thầm. Tiếp theo lắc đầu cố nhớ xem mình là ai.
Hắn gọi là Dương Diệc Phong, năm nay hai mươi lăm tuổi. Tốt nghiệp loại giỏi QH đại học. Trong thời gian đi học, hắn cùng đại ca Phùng Tuấn của mình dốc sức làm ra Thiên Hành công ty. Hiện tại hắn là Tổng giám đốc còn Phùng Tuấn là phó tổng. Năm năm gần đây, Thiên Hành công ty phát triển thành một trong mười công ty lớn nhất thành phố SH. Tải sản hơn triệu, không thể không nói Dương Diệc Phong là một thiên tài. Vợ hắn, Lâm Chân Chân là hoa hậu giảng đường của Thanh Hoa. Hắn và Lâm Chân Chân yêu nhau 4 năm, sau đó kết hôn đến nay đã được 3 năm , mặc dù chưa có con nhưng vợ chồng ân ái làm không ít người phải thèm muốn.
Thế nhưng vào cái ngày đó , mọi sự đã thay đổi hoàn toàn :
- “Ông chủ, làm xong chưa chịu về à ? Không sợ em dâu ở nhà sốt ruột sao? “
Phó tổng giám đốc , vị đại ca kết nghĩa Phùng Tuấn trêu ghẹo nói.
- “Ha ha, không sao, giờ về liền đây, Chân Chân đang ở nhà đợi cơm , hay anh cùng về làm một chén nhé ?”
Dương Diệc Phong trả lời.
- “Thôi thôi, ta không làm kỳ đà cản mũi, ha ha , về đi , mai gặp lại”.
- “Thấy thèm được như ta, sao không tự mình kiếm vợ đi ?”
Dương Diệc Phong vừa mặc áo vest vừa nói.
- “Thôi thôi, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu. Ta cũng không muốn chui vào nhanh vậy đâu”
Phùng Tuấn vừa cười vừa đi ra ngoài. Dương Diệc Phong xách cặp đi về hướng hầm ngầm để xe. Trên đường về, Dương Diệc Phong vui vẻ hát khẻ, vẻ mặt cực kỳ hạnh phúc. Suốt con đường về, Dương Diệc Phong cả đầu ngập tràn hình dáng tuyệt vời của vợ yêu, cười ngây ngốc thành tiếng.
- “Lão bà, anh đã về” .
Dương Diệc Phong mở cửa.
- “Hì, lão công mình sao lại vui thế” .
Dương Diệc Phong đi tới phòng bếp, chỉ thấy một mỹ phụ mang tạp dề, tay cầm xúc đang xào nấu đồ ăn. Dương Diệc Phong ngây dại đi đến ôm chầm lấy cái eo thon thả của Lâm Chân Chân, đặt đầu trên vai vợ yêu
- “Lão bà, sao lại làm nhiều đồ ăn như vậy, làm sao ăn hết đây, không nên quá sức à nha”
- “Lão công, không nên nha, em đang làm món cuối, sắp xong rồi, anh rửa tay đi rồi ăn”
Chân Chân quay lại.
- "Lão công ăn cơm"
Dương Diệc Phong vừa cầm chén, Chân Chân đã làm xong món cuối bưng ra.
Ngày thứ hai, cũng như mọi ngày , Dương Diệc Phong bận rộn với việc kiểm tra và ký giấy tờ. Đến trưa, Lâm Chân Chân đưa đồ ăn trưa đến cho Dương Diệc Phong. Khi cả hai đang ăn thì Phùng Tuấn xông vào
- “Diệc Phong, đây là văn bản hợp đồng với Vương thị xí nghiệp, ngươi mau ký để ta đưa đi cho kịp”
Dương Diệc Phong đang ăn cơm, nhìn qua Phùng Tuấn nói :
- “Đại ca, ngươi đưa hợp đồng cho Chân Chân xem, ta ăn cơm sắp xong rồi”
Chân Chân cầm văn kiện, xem kỹ rồi đưa qua cho Dương Diệc Phong
- “Lão công, không có vấn đề gì, anh có muốn kiểm tra lại không ?
Dương Diệc Phong nhận hợp đồng, không cần nhìn lập tức ký tên vào. Sau đó, đưa văn kiện qua cho Phùng Tuấn, Phùng Tuấn tiếp nhận văn kiện lập tức đi ra ngoài. Khi ra đến cửa, hắn cùng Lâm Chân Chân trao nhau một nụ cười đầy thâm ý. Những điều này, Dương Diệc Phong không hề chú ý, tâm trí hắn còn đang đặt vào món sườn nướng trước mặt.
Qua vài ngày, trong lúc Dương Diệc Phong đang làm việc , đột nhiên cửa bị mở, một đám người mặc áo veston đi vào .
- "Dương tiên sinh, chúng ta là Cảnh sát kinh tế , đây là giấy chứng nhận."
Dương Diệc Phong tiếp nhận giấy chứng nhận, sau khi xem xét không có vấn đề gì liền nói:
- "Không biết các vị tìm ta có việc gì ?”
- “Vương thị xí nghiệp tố cáo công ty ngươi lừa đảo, chiếm đoạt tiền hợp tác khoảng 4 triệu đô la Mỹ. Mời ngươi cùng ta đến sở hợp tác điều tra”.
Người trung niên đứng giữa trả lời.
- “Không thể có chuyện đó, ta mấy ngày hôm trước mới ký hợp đồng, phó tổng giám đốc của chúng ta còn tự mình đem qua. Đợi một chút để ta hỏi lại, Atid , Phùng phó tổng có ở công ty không ?”
Thư ký Atid trả lời :
- "Thưa tổng giám đốc , Phùng phó tổng đã hai ngày nay không có đi làm"
Dương Diệc Phong liền gọi điện thoại di động cho Phùng Tuấn, nhưng thuê bao không trả lời làm cho Dương Diệc Phong bắt đầu ý thức được rằng sự tình có chút không thích hợp. Gọi khắp cho bạn bè khắp nơi cũng không ai biết Phùng Tuấn ở đâu. Cuối cùng, Dương Diệc Phong đành phải giao lại công việc cho thư ký và theo chân cảnh sát kinh tế về sở điều tra.
Qua vài ngày điều tra, kết quả là chữ ký đúng là tự tay hắn ký , Thiên Hành công ty ngầm chiếm công khoản chung nên Thiên Hành công ty phải bồi thường cho Vương thị toàn bộ tổn thất. Thế nhưng khi Dương Diệc Phong quay về công ty thì mới biết được toàn bộ vốn lưu động của công ty đã bị Phùng Tuấn lấy đi. Dương Diệc Phong cuối cùng cũng biết được đại ca phải bội hắn. Không còn cách nào , chỉ còn cách đem công ty rao bán , trả lại nợ nần. Tất cả những điều này, Dương Diệc Phong không hề nói cho Lâm Chân Chân biết vì không muốn nàng vì hắn mà phải lo lắng.
Công ty đóng cửa, với Dương Diệc Phong là một đả kích rất lớn. Đại ca kết nghĩa phản bội hắn, thật sự càng làm cho hắn không thể tiếp thu. Lê tấm thân mệt mỏi về đến nhà, mở cửa :
- “Lão bà, ta đi công tác đã về” “Lão bà ?? ngươi ở đâu ?”
Dương Diệc Phong đi tìm khắp nhà cũng không thấy.
- “Chắc là đi mua đồ ăn rồi. Ái chà , mệt quá . Công ty đã mất , nhưng cũng không sao, ta còn trẻ … may mà còn gia đình hạnh phúc … Không biết có nên nói cho Chân Chân biết không”
Dương Diệc Phong suy nghĩ.
“Renggggg…..” tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, Dương Diệc Phong duỗi lưng, rời khỏi giường, nhìn qua gương mặt của mình xong tự mỉa
- “Thật là mệt muốn chết, cả quần áo cũng không cởi ra đã đi ngủ . Chân Chân ?? Chân Chân?? Lẽ nào đi mua đồ ăn sáng? Ha Ha, có vợ thật sự là hạnh phúc. Trước đây công tác bận bịu, hiện tại đã rảnh rỗi, có thể cùng vợ mình đi du lịch khắp nơi. Trước tiên đi Châu Âu, sau đó là sang Châu Phi. Ha ha, giờ quét nhà để tạo chút kinh ngạc cho lão bà “
Dương Diệc Phong hạnh phúc nghĩ đến điều này.
Tổng vệ sinh nhà cửa đến buổi trưa, Dương Diệc Phong thỏa mãn tự đánh giá kiệt tác của mình.
- “Trưa rồi, Chân Chân sao còn chưa về ? Kỳ quái, bỗng nhiên có điện thoại”
- "Uy, Dương phu nhân phải không ? Chuyện của cô tôi đã làm xong rồi"
- “Chào cô, tôi là chồng của Lâm Chân Chân, ngươi có chuyện gì không?”
- “Dương tiên sinh, ta là Tiểu Trần, lúc trước các ngươi mua ngôi nhà đang ở chính là do ta giới thiệu. Ngài còn nhớ không ? Ta muốn nói cho vợ chồng ngài, ngôi nhà của ngài đã hoàn tất thủ tục. Hai ngày nữa chủ mới sẽ đến ở. Tiền đã chuyển vào tài khoản của Dương phu nhân. Mời ngài ngày mai bàn giao”
Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Tác giả: Thủy Bình Diện
Chương hai : Huyền Thiên Hư Cảnh (Trung)
nguồn : TTV
dịch giả : LukeReturn
Dương Diệc Phong gọi điện cho Lâm Chân Chân, nhưng đáng tiếc, số điện thoại đã bị thay đổi. Dương Diệc Phong chạy vào phòng ngủ , mở tủ quần áo. Quả nhiên , toàn bộ những quần áo mà Lâm Chân Chân thích nhất đều không còn, ngay cả trang sức cũng được lấy đi. Mở két sắt, bên trong ngoại trừ tờ giấy kết hôn đã bị xé thành hai mảnh, sổ tiết kiệm và tiền bạc đều biến mất. Dương Diệc Phong cảm thấy như trời đất sụp đổ, làm cho hắn có cảm giác nghẹt thở. Nhanh chóng gọi điện cho các bạn của Chân Chân, các nàng cũng không biết Chân Chân giờ đang ở đâu.
Trong đầu chợt nhớ đến vài ngày trước, Lâm Chân Chân đưa cơm cho hắn. Chân Chân cùng Phùng Tuấn đầu máy cuối mắt , giờ thì hắn cũng đã hiểu ra . Tại hắn kiếp này, người vợ thân yêu nhất cùng người anh em đáng tin nhất đều phản bội hắn, lừa hết tiền bạc của hắn. Tiền bạc chỉ là vật ngoại thân, hắn thực sự không quan tâm đến. Nhưng hắn không thể tha thứ được việc người hắn yêu nhất , người mà hắn từng yêu 4 năm sau đó làm vợ hắn thêm 3 năm, người mà hắn định sống cả cuộc đời, lại là người phản bội hắn.
Lúc này, điều Dương Diệc Phong muốn làm nhất là hướng lên trời cười thật lớn. Đúng vậy, cười thật lớn. Không phải cười sung sướng mà là cười trong đau khổ, là cười nhạo. Cười nhạo mình đối đãi thất bại, cười nhạo mình quá tin người, cười nhạo ông trời quá bất công.
Chỉ trong một ngày một đêm, hắn trở thành hai bàn tay trắng. Ngoại trừ trên người còn vài đồng tiền lẻ. Hắn chân chính hai bàn tay trắng. Nếu như Chân Chân còn ở bên cạnh hắn, cho dù chỉ còn mấy đồng bạc cắc, hắn cũng có thể một lần nữa đứng lên. Thế nhưng lần này đả kích thực sự quá lớn, lớn đến nỗi đủ để phá hủy hết tất cả tự tin, tất cả tín niệm của Dương Diệc Phong.
Dương Diệc Phong tự tin trước đây, bây giờ đã trở thành kẻ nghiện rượu, nghiện đến mức có đủ trình độ để trở thành Tửu Quỷ. Nhưng có lẽ, rượu là loại thuốc duy nhất có thể chữa loại vết thương này… ít nhất… nó đúng với Dương Diệc Phong. Hằng ngày hắn đi ra ngoài làm công nhân, điên cuồng làm việc, không có mục đích sống , tối về trở về căn phòng chật hẹp lại lập tức biến thành một tên Tửu Quỷ. Hiện tại, không thế dùng hai từ “chật vật” để hình dung hắn. “Thối rữa” mới là hai từ dành cho Dương Diệc Phong lúc này.
Hôm nay vào buổi tối, trời tối đen như mực, lại rất nồng, vừa nhìn đã biết ngay trời sắp mưa. Trên đường, mọi người đang vội vã cất bước. Dương Diệc Phong một người một bình rượu, vừa uống vừa đi về căn phòng nhỏ của hắn. Đột nhiên hắn chợt thấy thoáng qua vợ hắn, không , phải nói là vợ cũ của hắn cùng Phùng Tuấn đang ở một nhà hàng bên đường, thân thiết hôn nhau, sau đó trả tiền rồi ra xe. Chiếc xe chính là loại Ferrari đời mới nhất. Hắn quay người chạy vụt đi, bùn đất bắn tung tóe lên người. Hắn không có quay đầu nhìn lại, bởi vì không cần nhìn nữa. Hắn đã minh bạch, toàn bộ minh bạch.
Không hiểu sức mạnh từ đâu đến, hắn điên cuồng chạy về phía trước, phảng phất muốn chạy ra khỏi thế giới này. Đến khi hắn dừng lại, hắn đang ở trên đỉnh núi. Lúc hắn bình tĩnh lại, hắn lạnh lùng nhìn xuống phong cảnh vô hạn dưới chân núi mới thấy thành phố cực kỳ mỹ lệ. Thành phố SH buổi tối rất đẹp, đẹp phi thường.
“Oanh~~~~~” , một tiếng sét đánh, tiếp theo mưa bắt đầu bắt đầu rơi. Phảng phất như ông trời cũng vì Dương Diệc Phong mà khóc. Một lúc lâu, Dương Diệc Phong ngẩng đầu lên nhìn trời
- “Ta đã làm gì sai ?? Vì sao ông trời lại đối xử với ta như vậy ?? Lão tặc thiên, mau nói cho ta biết đi a a a a a ~~~~~. Thiên địa bất nhân, xem mọi vật như chó. Vận mệnh của ta là do ông trời ngươi an bài sao ??? Lão tử không phục, từ hôm nay lão tử sẽ chống lại trời”
Dương Diệc Phong rống lên giận giữ, giơ thẳng hai tay hướng lên trời khiêu khích. Dường như hắn muốn đem toàn bộ những uất ức tích đọng mấy tháng nay toàn bộ phát tiết ra.
Lúc này, đột nhiên một tia chớp lóe lên đánh thẳng vào người Dương Diệc Phong. Hắn lập tức thấy cả người đau đớn rồi ngất đi, cái gì cũng không còn biết …
Dương Diệc Phong nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh hiện tại, hắn tự giễu cười cười đứng lên nhìn bốn phía. Kết quả hắn phát hiện ra địa phương này hắn chưa bao giờ đến. Khắp nơi dày đặc sương khói, trong làn sương ẩn ước có vài loại cây kỳ lạ mà hắn chưa từng thấy bao giờ. Hắn chậm rãi đi về phía trước, ở đây không phân rõ phương hướng, hắn chỉ có thể bằng cảm giác đi tới trước. Hắn đi mãi đi mãi không biết đã đi được bao lâu. Dương Diệc Phong mệt mỏi, tìm một nơi ngồi xuống nghỉ ngơi. Đột nhiên hắn thấy phía trước một cây táo, đúng vậy, một cái cây rất giống cây táo. Đến gần để nhìn, hắn thấy một cái cây cao khoảng nữa thân người. Trên cây cũng có lá , cũng có trái. Tuy rằng mỗi thứ chỉ có một nhưng cũng làm cho hắn thấy đây rõ ràng là một cái cây.
Lúc này Dương Diệc Phong cũng không cần biết trái cây có độc hay không, đối với hắn hiện tại, sống hay chết, danh và lợi, hắn đã thực sự nhìn thấu, đã thực sự phai nhạt trong lòng. Mặc kệ có độc hay không , hắn chỉ biết hắn đang đói bụng. Hắn lập tức hái lấy trái cây hồng hồng kia rồi ăn ngốn ăn ngáo. Rất thoải mái ! Ăn xong , hắn cảm thấy một luồng nhiệt khí chạy trong thân thể. Hắn tiếp tục đi về phía trước, nhưng đi chưa được vài bước, hắn cảm thấy trong đầu và bụng phát sinh một cổ đau đớn. Cảm giác đau đớn này không thể nào hình dung. Đau đớn, thật sự đau đớn. Toàn thân đều không còn cảm giác, Dương Diệc Phong muốn ngất đi, nhưng ngay cả ý nghĩ cũng truyền ra một cảm giác đau đớn vô cùng. Hắn muốn ngất đi cũng không ngất được. Chỉ có thể hưởng thụ loại đặc ân này.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Tác giả: Thủy Bình Diện
Chương 3 : Huyền Thiên Hư Cảnh (Hạ)
nguồn : TTV
dịch giả : LukeReturn
Lúc này trước mắt hắn chói lòa, hắn thấy được mẫu thân hắn mười tháng mang thai sinh ra hắn, bởi vì khó sinh nên chết đi. Tiếp theo là tất cả những chuyện mà hắn đã trải qua từ một tuổi đến mười tám tuổi. Năm hắn mười tám tuối, cha hắn mất đi, vĩnh viễn rời xa hắn, lúc đó hắn rất đau khổ, là khoảng thời gian hắn cảm thấy bất lực nhất. Đúng lúc đó thì Lâm Chân Chân xuất hiện. Người vợ hắn yêu thương nhất cho hắn sự ấm áp, cho hắn tình yêu , giúp hắn vượt qua khoảng thời gian này.
- “Oài, buồn ghê, biết thế mình đứng lẩm bẩm cho xong. Đau quá, may mà ta không giống như xưa không thì thế nào cũng phải chửi vài câu”
Lúc này Dương Diệc Phong, trải qua mật cảnh tu tâm dưỡng tính, cùng Dương Diệc Phong lúc trước đã biến thành người khác. Hơn nữa giờ đây thân thể rắn chắc vô cùng, khí chất cũng hoàn toàn thay đổi.
- “ Ta Dương Diệc Phong cuối cùng cũng được ra ngoài, ha ha, từ nay về sau ta tung cánh trời cao, vân du biển rộng. Tiêu diêu tự tại, cho dù lão thiên gia cũng đừng hòng ràng buộc được lão tử”
Dương Diệc Phong hô lớn.
Thế nhưng lão thiên gia hết lần này tới lần khác đều không nể mặt Dương Diệc Phong. Hắn không kêu gào thì thôi, hắn vừa kêu gào thì đã có phiền phức tới. Nơi này là Yêu Thú Sâm Lâm, là một trong tam đại cấm địa của Huyền Minh Đại Lục Tu Chân Giới, ở đây là thế giới của yêu thú. Từ cấp thấp nhất là yêu thú cấp 1 đến cao nhất là Thánh Thú cấp 10, ở đây cần loại nào có loại đó. Vượt qua cấp 10 là Thần Thú, loại này ở Tu Chân Giới sớm đã tuyệt chủng, chỉ có thể có ở Tiên Giới. Bất quá cấp 10 Thánh Thú đã tương đương với Đại Thừa Kỳ cao thủ. Không, phải là tương đương với kinh khủng Tán Tiên. Yêu thú vượt qua cấp 5 đã có trí tuệ, cấp 7 đến cấp 10 có thể nói chuyện. Vượt qua cấp 9 có thể biến thành người. Cấp 9 yêu thú cũng là tương đương với Hợp Thể Kỳ đại cao thủ. Chỉ là không hiểu vì nguyên nhân gì mà chúng không thể đi ra khỏi Yêu Thú Sâm Lâm.
Hiện tại, trước mặt Dương Diệc Phong xuất hiện cấp 5 cự mãng. Con cự mãng này đã đói ăn ba ngày nay, vừa nghe thấy tiếng kêu gào lập tức nhanh chóng trườn qua đây. Quả nhiên, trước mặt là một bữa cơm ngon làm cho hai bên miệng nó nước miếng chảy ròng ròng.
Dương Diệc Phong trợn tròn mắt, hắn bỗng phát hiện ra dù hắn so với trước kia rắn chắc, chạy trốn so với trước kia nhanh, khí lực so với trước kia lớn, cũng không thể nào chống lại con cự mãng này. Phản ứng đầu tiên của hắn là xoay người bỏ chạy, cự mãng đương nhiên không thể để cho bữa cơm của nó chạy mất, nó cũng nâng tấm thân to lớn của mình ra sức đuổi theo. Đừng thấy thân nó to là cho rằng nó chậm chạp, tốc độ đuổi theo không hề chậm hơn Dương Diệc Phong.
May mà Dương Diệc Phong cũng không có đem kiến thức Sinh học vứt lại cho thầy, hắn chạy theo hình chữ S, nếu không đã sớm bị cự mãng nuốt đi. Cứ như vậy, một người một mãng truy đuổi nhau trong rừng. Cũng may, thân thể của Dương Diệc Phong đã được Long Tu Quả cải tạo nên hơn hẳn so với lúc trước. Long Tu Quả là dạng gì linh quả ? Dù cho Đào Tiên trên thượng giới hay Nhân Sâm Quả của Trấn Nguyên Tử có sống thêm một vạn năm cũng tuyệt đối kém xa. Nói không có khoa trương, nghĩ lại dù cho cây quả Nhân Sâm có 3000 năm nở hoa, 3000 năm kết quả, 3000 năm thành thục, mọc ra 30 quả , sau đó có thể ăn. Trải qua vạn năm một lần, Nhân Sâm Quả cho đến nay cũng đã sinh ra không biết bao nhiêu lần. Lại nói về quả Đào Tiên, tối đa cũng chỉ 9000 năm nở hoa, 9000 năm kết quả , 9000 năm thành thục. 3 vạn năm một lần, hơn nữa số lượng sinh sản cực kỳ lớn, hiệu quả cũng chỉ hơn Nhân Sâm Quả một chút.
Còn Long Tu Quả, tồn tích hàng triệu năm năng lượng, hơn nữa chỉ có hấp thu mà không có thải ra, bá đạo vô cùng. Từ khi sinh ra đã điên cuồng hấp thu Thiên Địa linh khí, ngươi Nhân Sâm Quả hấp thu ôn hòa linh khí, có hấp có thải thì làm sao so sánh được ? Coi như phổ thông Kim Tiên ăn Long Tu Quả cũng không chắc chịu nổi linh khí bá đạo này. Dương Diệc Phong là phàm nhân, nhưng tại sao lại không việc gì ? Đây chính là nhân duyên , Dương Diệc Phong đã trải qua nhân sinh chuyển biến, đại hỉ đại bi, tâm tính thăng hoa. Hơn nữa, nhờ có lôi điện tẩy rửa, đưa đến Huyền Thiên Hư Cảnh hấp thụ Hư Vô Thần Khí. Sau đó lại may mắn gặp đúng lúc Long Tu Quả vừa hoàn thành hấp thu Thiên Địa Linh Khí, đang tập trung tiêu hóa thì xui xẻo gặp phải tên bụng đói Dương Diệc Phong. Tên này mèo mù vớ cá rán, cái gì cũng không biết ăn bậy ăn bạ kết thành nghiệt duyên. Hiện tại trong cơ thể của Dương Diệc Phong, Long Tu Quả lực lượng được hấp thu không tới một phần triệu . Dù vậy cũng giúp đả thông kinh mạch, không cần ăn uống. Nói trắng ra là trở thành Thiên Sinh Đạo Thể trong truyền thuyết. Bất luận là tu tiên , tu ma đều có tác dụng. Nếu như toàn bộ năng lượng được hấp thu, Dương Diệc Phong lập tức thành thần , thành tiên cũng không khó. Đáng tiếc hầu hết phần dược lực tồn đọng, Dương Diệc Phong cũng không có cách nào hấp thu bởi vì hắn chưa từng tu luyện.
Lúc này, một người một rắn chạy cũng đã xa, Dương Diệc Phong đau khổ phát hiện ra chạy điên cuồng một lúc lâu như vậy mà con rắn này vẫn không chịu buông tha. Biết thế sớm đã không hô loạn. Xét cho cùng cũng là do Dương Diệc Phong may mắn. Con yêu thú này chỉ là cấp 5, trí lực còn thấp, chỉ biết cậy mạnh đuổi theo. Tuy rằng nó có Dung Hợp Kỳ pháp lực nhưng lại không biết dùng, về điểm này thì nó và Dương Diệc Phong hoàn toàn giống nhau. Dương Diệc Phong linh lực cũng ở Khai Quang Kỳ , so với cự mãng thấp hơn một cảnh giới, nếu như đổi lại một cao thủ Dung Hợp Kỳ nhân loại thì Dương Diệc Phong sớm đã bị bắt.
Vừa đuổi vừa chạy, Dương Diệc Phong càng chạy càng nhanh, càng chạy càng dễ dàng. Nhưng con đại xà kia vẫn quyết không tha làm cho Dương Diệc Phong không thể làm gì khác hơn là liều mạng chạy tiếp. Bỗng nhiên đúng lúc này, cự mãng bỗng nhiên hoảng sợ không dám đuổi tiếp. Sau đó quay người nhanh chóng chạy đi , dường như nó gặp phải chuyện gì rất đáng sợ, tốc độ trốn so với lúc đuổi Dương Diệc Phong có khi còn nhanh hơn.
Tất cả những điều này Dương Diệc Phong đều không biết, hắn vẫn đang liều mạng bỏ chạy, mãi một lúc không thấy tiếng động phía sau mới quay đầu nhìn lại thì thấy đại xà kia không còn bóng dáng. Lúc này mới dám thở mạnh
- “Rốt cục không biết là có chuyện gì nữa, buồn quá…Nghĩ không ra vừa đến đây đã gặp loại quái vật này. Thật là xui xẻo”
Dương đại thiếu gia lòng đầy oán giận. Hắn vận khí quả thật ghê gớm, đang oán giận bỗng nhiên xuất hiện một âm thanh cách hắn không xa. Dương Diệc Phong hiếu kỳ đi đến thì thấy một người một thú đang đánh nhau. Người kia mặc trường bào màu đen bó sát người, cao khoảng 1m9, mày rậm mắt to, mũi vừa cao vừa thẳng, khóe miệng hiện ra một nét cười tà dị. Trông hắn có vẻ bưu hãn nhưng lại có vài phần khí chất thư sinh. Hai loại khí chất này sao lại kỳ quái xuất hiện cùng trên một người làm cho Dương Diệc Phong có cảm giác không hợp lý.
Trên trời, một thanh kiếm màu đỏ tươi bay tới bay lui, đâm liên tục vào đầu của con yêu thú kia. Chỉ trong chốc lát, con mãnh thú đã nhanh chóng bị thương. Tràng diện này quả thực so với chơi Magic Game còn huyền ảo hơn nhiều. Chỉ thấy Dương Diệc Phong trợn mắt há mỏ , trong lòng quyết tâm phải học cho bằng được chiêu này. Đó là do Dương Diệc Phong mù kiến thức, những ai tinh mắt vừa nhìn đã biết ngay con yêu thú kia ít nhất phải là cấp 7, nó tương đương với Nguyên Anh Kỳ cao thủ. Phải biết rằng, con người tu luyện đến Nguyên Anh Kỳ đã có thể nhảy ra ngoài tam giới, siêu thoát ngũ hành. Không chỉ pháp lực tăng cao mà thọ mệnh cũng đề thăng , có thêm nhiều thời gian để truy đuổi cảnh giới cao hơn. Lúc đó có thể hoàn toàn ở ngoài tam giới, thoát khỏi ngũ hành, bạch nhật phi thăng thẳng đến Tiên Giới.
Hư Không Ngưng Kiếm Hành
Tác giả: Thủy Bình Diện
Chương 5 : Nhập tông
nguồn : TTV
dịch giả : LukeReturn
“Không biết Dương huynh đệ thuộc môn phái nào? Tôn sư là vị nào ? Có thể dạy được một vị đồ đệ xuất chúng như vậy chắc tôn sư tên tuổi tất nhiên vang dội a ? “
Thất Dạ hỏi.
- “Thất huynh, tiểu đệ không môn không phái, cũng không có sư phụ. Chỉ là một cái vô danh tiểu tốt thôi.”
Dương Diệc Phong trả lời.
- “Dương huynh đệ nói thật chứ? Vậy sao ngươi có Tích Cốc Kỳ tu vi vậy? “
Thất Dạ trả lời.
Thất Dạ thần sắc kỳ quái nhưng không hề nghi ngờ, bởi vì hắn biết rằng một người như Dương Diệc Phong, cao ngạo cũng như hắn không cần phải nói dối. Ít ra sẽ không lừa hắn, đây là trực giác. Thất Dạ là người đầu tiên mà Dương Diệc Phong nhìn thấy kể từ khi tới Huyền Minh Đại Lục, hơn nữa Thất Dạ cho hắn cảm giác bọn họ đã quen nhau từ lâu, đây là đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu.
- “Thất huynh, nếu như không chê dông dài, chúng ta từ từ tìm một chỗ nói chuyện, huynh thấy thế nào ?”
- “Từ từ, đợi ta với. Ta không biết bay, Thất huynh không ngại thì đưa ta một đoạn đường”
Dương Diệc Phong cười nói.
Thất Dạ không nói hai lời, mang theo Dương Diệc Phong bay lên trời, hướng về bên ngoài Yêu Thú Sâm Lâm bay đi. Thất Dạ lần này tới Yêu Thú Sâm Lâm có thể nói là một sự trùng hợp. Bởi vì hắn muốn luyện chế một loại “Quy Nguyên Đan” nhưng còn thiếu một cái nội đan của yêu thú cấp cao nên hắn mới đến đây. Vừa lúc gặp phải con yêu thú cấp 7 kia, kết quả đánh nhau . Khí thế ngoài ý muốn lại dọa cho con cự mãng đói bụng bỏ chạy gián tiếp cứu Dương Diệc Phong một mạng. Đây cũng là một loại duyên phận. Yêu Thú Sâm Lâm ở phía sâu trong quanh năm không có bóng người, lần này nếu không phải Thất Dạ vô tình ở đó thì sợ rằng cái mạng nhỏ của Dương Diệc Phong chắc phải bỏ lại ở trong.
Thế tục giới, tại một gian tửu điểm ở thủ đô của nước Sở, Dương Diệc Phong cùng Thất Dạ ngồi đối diện nhau, trên bàn là vài món đồ nhắm chưa được động đũa , trông có vẻ như chúng vừa được dọn ra. Thế nhưng trên bàn đã có hơn 10 chai rượu, chứng tỏ Dương Diệc Phong và Thất Dạ đã ngồi hơn một canh giờ. Chỉ thấy bọn họ vừa nói vừa cười, chén thù chén tạc. Lâu lâu Thất Dạ lại cất sang sảng tiếng cười vọng từ lầu trên xuống tận lầu dưới, nhưng thực khách ở phía dưới dường như không nghe thấy, vẫn cắm cúi ăn. Mà có nghe thấy thì đã sao, có thể ngồi trên lầu thì ít nhất phải là quan to hiển quý. Bọn họ dân đen làm sao dám đắc tội, đặc biệt tiếng cười từ tận tầng 3 truyền xuống, bọn họ lại càng đắc tội không nổi.
Dương Diệc Phong cùng Thất Dạ đã uống rượu tâm tình hơn một canh giờ. Trong lúc nói chuyện, Dương Diệc Phong không có nói cho Thất Dạ về lai lịch kỳ lạ của mình cũng như chuyện mình bị thê tử và huynh đệ phản bội. Bởi vì hắn nghĩ những chuyện này không đáng nói đến. Hắn chủ yếu ngồi nghe Thất Dạ nói về đại thể của thế giới này.
Nơi này là Huyền Kim Tinh Huyền Minh Đại Lục, toàn hành tinh chỉ có một đại lục và một ít đảo nhỏ ở hải ngoại, lục địa chiếm diện tích 2/5 , biển chiếm 3/5 . Ngoài ra Huyền Kim Tinh cũng rất lớn, chí ít phải to gấp vạn lần Địa Cầu. Hơn nữa Huyền Kim Tinh linh khí sung túc, trên Địa Cầu vì linh khí khô kiệt mà mất đi tu chân văn minh, còn tại Huyền Minh Đại Lục tu chân lại vô cùng phát triển. Có tu tiên, tu ma, tu yêu, tu phật . Thất Dạ chính là Ma Tông tông chủ, Ma Tông là một trong tam đại cự đầu của ma đạo . Hai cái còn lại là Vong Tình Ma Cung và Yêu Vương Điện, bất quá hai phái này cũng không thể so sánh được với Ma Tông. Ma Tông là đại phái từ thượng cổ lưu truyền đến nay, trong phái bất luận tài nguyên hay công pháp đều so với hai phái kia hơn gấp trăm lần.
Trong mười vị đại cao thủ của ma đạo thì có sáu vị Ma Quân đỉnh đỉnh đại danh, vang vọng khắp Tu Chân Giới. Trong sáu vị Ma Quân này thì ba vị là của Ma Tông. Còn ba vị khác, một vị là Vong Tình Ma Quân , cung chủ của Vong Tình Ma Cung, còn lại hai vị là hai người tán tu. Nói cách khác , trong mười đại cao thủ của ma đạo, Ma Tông chiếm hết một phần ba. Trong chính đạo mười đại cao thủ thì mỗi phái trong Chính Đạo Thất Phái chiếm một người, còn lại là tán tu. So sánh thoáng qua cũng có thể thấy sức mạnh của Ma Tông.
Hai người uống rượu nói chuyện vô cùng thoải mái. Thất Dạ qua nói chuyện với Dương Diệc Phong liền thấy được thành tựu của hắn trong tương lai chắc chắn sẽ rất cao, nhất định phải kết làm bằng hữu. Vì vậy , Thất Dạ hỏi :
- “Dương huynh đệ, ngươi có tính toán gì không?:
- “Bây giờ còn không có, ta vừa mới đến đây, nhân sinh còn chưa quen”
- “Dương huynh đệ, nếu ngươi không chê Ma Tông nhỏ thì hãy gia nhập Ma Tông của ta”
- “Được, ta đang có ý này, ta xem Thất huynh ngự kiếm phi hành, rất là tiêu sái , ta cũng muốn học”
Dương Diệc Phong vui vẻ trả lời.
- “Nhưng Ma Tông của ta danh tiếng bất hảo, bị người khác coi là tà ma ngoại đạo, Dương huynh đệ không ngại sao ? “
- “Có quan hệ gì ? Lực lượng căn bản là không phân chính tà, cứ theo lực lượng mà đánh giá, tu tiên là thuận theo thiên mệnh, thiên nhân hợp nhất. Tu ma thì lại theo đuổi cái mình thích , làm việc tùy ý. Tính ra mà nói, ma đạo mới phù hợp với ta. Lão thiên có gì đặc biệt ? Tại sao ta phải thuận theo hắn? “
Dương Diệc Phong trả lời.
- “Hay , hay cho câu tại sao phải thuận theo hắn, cụng ly !! ha ha ta thích “
Thất Dạ cụng mạnh ly, mặc cho rượu rơi lả tả cũng chẳng thèm lau.
- “Nếu như thế, Dương huynh đệ hãy theo ta quay về tổng đàn của Ma Tông”
Theo Thất Dạ phản hồi Ma Tông tổng đàn – Luyện Hồn Sơn. Nói là núi cũng không đúng, phải nói là một sơn mạch hình vòng cung. Phòng khách trong tông môn thiết lập tại một ngọn núi cao chất ngất ở chính giữa sơn mạch. Nơi đây địa hình không chỉ dễ thủ khó công mà còn là một tòa thiên nhiên đại trận, đem toàn bộ Ma Tông bảo vệ kín kẽ.
Sau khi đến Ma Tông, Thất Dạ đưa Dương Diệc Phong ai bài tại ngọn núi cao nhất phía sau Nhất Trúc Lâu. Sau khi phân phó thuộc hạ lo việc nghỉ ngơi cho thật tốt, hắn liền chạy về xử lý công việc trong tông phái.
Ngày thứ hai, Dương Diệc Phong nổi hứng đi bộ, đang muốn đi ra ngoài hít thở không khí trong lành. Vừa mới mở cửa đã thấy một đồng tử chạy lại.
- “Dương tiên sinh, tông chủ phân phó tại hạ đưa ngươi đến phòng khách. Xin mời theo ta”
Đi đến phòng khách, Dương Diệc Phong thấy Thất Dạ đang ngồi trong đại sảnh, bốn phía có thêm chín người đang ngồi. Chín người này ai cũng khí thế kinh người. Vừa mới đặt chân đến phòng khách , Dương Diệc Phong đã cảm thấy một trận uy áp từ chín người nọ hướng tới hắn. Bất quá Dương Diệc Phong không hề lưu ý, tâm tình hoàn mỹ không sứt mẻ, loại uy áp này không làm cho hắn cảm thấy chút áp lực nào.
- “Chào Thất huynh, mấy vị này là ai?”
Thất Dạ còn chưa kịp trả lời, một trong chín người đã cười ha hả
- “Ha ha, tốt , quả nhiên bất phàm, mới bực này tu vi mà có thể nói cười như không dưới uy áp của chúng ta. Tốt . Ta không có ý kiến, hoan nghênh tiểu huynh đệ gia nhập Ma Tông”
Thất Dạ bây giờ mới mở miệng nói.
- “Đây là chín đại trưởng lão của Ma Tông chúng ta, công lao to lớn. Muốn gia nhập Ma Tông, phải trải qua ba năm khảo hạch ở ngoại tông, sau đó mới được vào nội tông tu luyện các loại mật pháp cao thâm của Ma Tông. Thế nhưng dưới sự đề nghị của ta, chỉ cần ngươi vượt qua khảo nghiệm của chín vị trưởng lão là có thể nhập tông. Hiền đệ quả nhiên không làm cho ta thất vọng, từ giờ trở đi , Dương Diệc Phong ngươi chính là đệ tử đời thứ 37 của Ma Tông. Ta đại sư huynh thay mặt sư phụ thu nhận ngươi, sau này ngươi hãy gọi ta là sư huynh”
Dương Diệc Phong trả lời :
- “Sau này chuyện của Ma Tông cũng là chuyện của Dương Diệc Phong ta, ta tuyệt đối ra sức”
Nghe lời này, chín vị trưởng lão không khỏi gật đầu, vinh nhục không sợ hãi, tâm tình bình thản, quả nhiên là kẻ làm nên đại sự.
Nghi thức nhập môn rất đơn giản, dưới sự chứng kiến của chính đại trưởng lão. Dương Diệc Phong hướng về phía lịch đại tiền bối của Ma Tông lạy 9 lạy là xong. Không hề có một chút phô trương lãng phí nào như chính đạo đại phái.
- “Sư đệ, ngươi hiện tại là Ma Tông đệ tử, có thể lựa chọn chủ tu công pháp. Ma Tông ta từ thượng cổ đến nay, toàn bộ tông chủ đều tu luyện Thiên Ma Mật Điển. Vì vậy ngoại trừ Thiên Ma Mật Điển, ngươi có thể lựa chọn bất kỳ công pháp nào mà mình thích”
- “Ta thích kiếm, tu kiếm pháp môn tốt nhất của Ma Tông là gì?”
- “Ngươi hãy theo ta đến đây”
Thất Dạ mang theo Dương Diệc Phong đến một khe sâu. Chỉ vào vách núi trong đó.
- “ Đây là Mật Điển Các của Ma Tông chúng ta. Bên trong có các công pháp được các vị lịch đại tổ tiên chúng ta sáng tạo ra, chỉ có tông chủ và trưởng lão mới mở được đạo môn này. Tuy nhiên ngươi nên nhớ công pháp vô số nhưng chỉ để tham khảo, phải tập trung tu luyện cái mình thích”
Thất Dạ nói xong liền đánh một đạo linh quyết lên vách tường, một cái cửa lớn có thể đi vào cùng lúc 3 người bỗng nhiên mở ra. Dương Diệc Phong đi theo Thất Dạ vào trong. Bên trong chứa đầy ngọc giản tạo thành những vòng tròn lớn lồng nhau, có thể nói cảnh tượng so với cảnh tượng binh mã trong mộ của Tần Thủy Hoàng mà Dương Diệc Phong được thưởng thức năm xưa còn đồ sộ hơn.
- “Sư đệ, đây là tu kiếm thuật bá đạo nhất Ma Tông chúng ta . Ma Ảnh Kiếm Quyết . Lần trước ta sử dụng Tà Ảnh Kiếm là dùng bí quyết này. Bất quá nó chỉ là phụ tu của ta, không thể tu luyện đến thượng thừa. Phía nam là tất cả các điển tịch của Ma Tông, ngoại trừ công pháp của Tông chủ ra thì tất cả những công pháp khác đều ở đây. Phía bắc là công pháp của các tông phái khác, đại bộ phận trong đó cũng là thượng thừa pháp quyết. Ngươi có thể tự do xem, tự do lựa chọn”
- “ Ha, Thật vậy chăng? Tất cả những cái này ta đều có thể tùy ý xem sao ? Đây không phải là nơi mà chỉ có Tông chủ và các vị trưởng lão mới được đến sao? Ta vừa mới nhập môn mà”
- “Sư đệ của Thất Dạ ta, đương nhiên là có đặc quyền này, đây là bí quyết mở cửa đạo môn, tu vi của ngươi cũng đủ để mở, chỉ có điều không được truyền ra ngoài”
Thất Dạ nói.
- “ Yên tâm, ta hiểu rồi. Dù sao cũng còn nhiều thời gian, ta từ từ chọn, từ từ xem . ha ha”
Dương Diệc Phong hài lòng trả lời. Dương Diệc Phong sớm có hiếu kỳ với những công pháp này , bây giờ được như ý đương nhiên là vui vẻ đáp ứng.
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thươn
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc