Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 12-05-2008, 10:00 AM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
VÔ DIỆN THƯ SINH (Liá»…u Tàng Dương) _ Äã post đủ bá»™.

Hồi 1

Hậu Hồng gia đầy bí ẩn



Tuyết tan khá nhiá»u. Nhá» tiết xuân càng lúc càng lá»™ rõ và thổi từng luồng khí ấm áp đến xua tan ná»—i băng giá ảm đạm đã từng ngá»± trị suốt má»™t mùa đông dài tưởng chừng không bao giá» kết thúc.
CÅ©ng như bao thiếu niên khác cùng trang lứa, Hồng Phi Ngá»c cho dù đã vượt ngưỡng niên ká»· mưá»i bốn mưá»i lăm nhưng vẫn còn háo hức và hăm hở trông chá» má»™t năm má»›i nữa lại đến.
Nhưng không như má»i năm, tâm trạng háo hức cá»§a Hồng Phi Ngá»c năm nay bá»—ng bị bầu không khí khẩn trương chợt hiện hữu khắp Hồng gia bảo làm cho chùng lắng tan biến đến non ná»­a.
Từng gia nhân trong Bảo Ä‘á»u lo theo ná»—i lo cá»§a Bảo chá»§, đến ná»—i há» chẳng còn thiết gì đến tâm trạng háo hức, cần má»™t ai đó để chia sẻ cá»§a Hồng Phi Ngá»c vốn là Thiếu bảo chá»§ duy nhất cá»§a há».
Mà Hồng Phi Ngá»c Ä‘ang thật sá»± cần được cùng ai đó chia sẻ niá»m vui. Vá»›i những gia nhân thì kể như vô ích, vì há» Ä‘ang bận bịu lo toan vá»›i những đại sá»± đã và Ä‘ang làm cho Hồng gia bảo bá»—ng mang sắc thái khẩn trương. Còn vá»›i những đứa bé khác hÆ¡n, là tá»­ là tôn và là cốt nhục cá»§a nhiá»u gia nhân vốn dÄ© đã chá»n Hồng gia bảo làm nÆ¡i lưu ngụ vÄ©nh viá»…n thì Hồng Phi Ngá»c cho rằng chúng không đáng cùng vị Thiếu bảo chá»§ sẻ chia tâm trạng.
Vậy là Hồng Phi Ngá»c chỉ còn lại duy nhất má»—i má»™t ngưá»i để chia sẻ: mẫu thân.
Vừa nghÄ© đến mẫu thân, Hồng Phi Ngá»c chợt có cảm giác vừa băn khoăn vừa hoang mang. Vì tình trạng khẩn trương gần đây cá»§a Hồng gia bảo như cÅ©ng làm mẫu thân cá»§a Hồng Phi Ngá»c thay đổi tính khí, nghiêm khắc hÆ¡n và ít cÆ¡ há»™i cùng chàng trao đổi những Ä‘iá»u vụn vặt vốn là chuyện vẫn thưá»ng xảy ra trước đây, giữa Hồng Phi Ngá»c và mẫu thân trong thâm tình mẫu tá»­.
Như ngay lúc này chẳng hạn, Hồng Phi Ngá»c nghÄ© mẫu thân chắc chắn Ä‘ang sắp đặt má»i việc ở phía hậu bảo thay vì nhàn rá»—i cùng những thị tỳ thân tín đặt thÆ¡ xuá»›ng há»a nÆ¡i khuê các như trước kia vẫn từng diá»…n ra.
Tá»± chép miệng thành tiếng lá»™ vẻ miá»…n cưỡng, như những gia nhân luống tuổi trong bảo vẫn hay làm má»—i khi gặp Ä‘iá»u bất như ý, Hồng Phi Ngá»c chợt quay ngưá»i thả từng bước chân buồn bá»±c Ä‘i vá» phía hậu bảo.
Nhưng trẻ con thì dù sao cÅ©ng vẫn là trẻ con, tâm trạng hoang mang buồn bá»±c không thể kéo dài quá lâu ở má»™t trang thiếu niên kiêu dÅ©ng và luôn hiếu động như Hồng Phi Ngá»c.
Má»i cảnh vật xung quanh dần thu hút, trả lại cho chàng trạng thái háo hức muốn khám phá tất cả má»i bí ẩn cứ càng lúc càng đến theo từng bước chân di chuyển cá»§a chàng.
Và kỳ thá»±c quả là có nhiá»u Ä‘iá»u Ä‘ang chỠđợi Hồng Phi Ngá»c khám phá. Huống chi phạm vi cá»§a Hồng gia bảo vốn dÄ© là to rá»™ng so vá»›i tầm nhận thức bé bá»ng, cho dù chàng có thân phận là Thiếu bảo chá»§. Và có nhiá»u nÆ¡i chốn nếu trước đây chàng từng nhìn thấy từng biết và từng am hiểu thì lúc này do chúng bị tuyết phá»§ kín suốt má»™t mùa đông dài và bây giá» Ä‘ang tan Ä‘i nhá» xuân sắp đến nên chúng lại mang má»™t sắc thái bí ẩn khác, trở thành má»™t nÆ¡i chốn kỳ lạ đầy hấp dẫn đòi há»i được khám phá.
Äiá»u gì đến phải đến, Hồng Phi Ngá»c vì mãi mê sục sạo, mong khám phá má»i Ä‘iá»u bí ẩn, nên dần dần quên Ä‘i chá»§ ý đích thá»±c là Ä‘i vá» phía hậu bảo để tìm mẫu thân, cho dù hướng di chuyển cá»§a Hồng Phi Ngá»c vẫn là Ä‘i vá» phía hậu bảo.
Có những lùm cây um tùm bị tuyết phá»§ kín dưới chân, chỉ chừa những lõm nhá» bên trên nhá» tuyết đã tan nên lá»™ ra những tán lá cây mang màu xanh nhợt nhạt. Äiá»u gì Ä‘ang diá»…n ra ngay bên trong và bên dưới lùm cây bị tuyết phá»§, Hồng Phi Ngá»c tá»± đặt nghi vấn và quyết tâm khám phá tìm hiểu Ä‘iá»u kỳ bí này.
Hoặc giả có những mô tuyết cao nghá»u nghệu nhưng vì gặp tiết trá»i ấm áp làm cho ná»n đất ấm hÆ¡n so vá»›i khí hậu bên ngoài nên tuyết tan bắt đầu từ bên trong làm cho má»› tuyết lâm cảnh rá»—ng ruá»™t phải sụp xuống từ má»™t góc, hóa thành má»™t hố sâu hun hút, tạo ra má»™t Ä‘iá»u bí ẩn khác cần được Hồng Phi Ngá»c khám phá.
Thiên nhiên vốn có đầy dẫy má»i Ä‘iá»u bí ẩn và Hồng Phi Ngá»c càng mãi mê khám phá thì càng tiến chậm đến phía hậu bảo so vá»›i dá»± định ban đầu.
Nhưng dẫu sao cuối cùng chàng cũng đi đến hậu bảo.
Toan mở miệng cất tiếng gá»i mẫu thân, Hồng Phi Ngá»c vụt ngậm chặt miệng và nhón chân chui dần vào má»™t lùm cây um tùm khác cÅ©ng có dáng vẻ bên ngoài đầy bí ẩn như những lùm cây nãy giá» Hồng Phi Ngá»c đã tá»± khám phá.
Nhưng bây giá» chàng chui vào không phải để mong khám phá Ä‘iá»u bí ẩn nào cả, mà là vì má»™t nguyên nhân khác, vì má»™t nhân dạng Ä‘ang thu lu ngồi sẵn ở tận bên trong lùm cây.
Hồng Phi Ngá»c thâu liá»…m ná»™i nguyên, lặng lẽ tiến đến thật gần và không để nhân vật ná» phát hiện.
Äoạn chàng khẽ khàng chạm tay vào đầu vai nhân vật ná» :
- Tiểu Mã, ngươi...
Bị chạm vào ngưá»i, nhân vật ná» kinh hãi vá»™i quay mặt lại, cho thấy đó cÅ©ng là má»™t trang thiếu niên có độ tuổi trạch Hồng Phi Ngá»c.
Và vì nhận ra ngưá»i vừa đưa tay chạm vào là Thiếu bảo chá»§ cá»§a Hồng gia bảo, gã ná» liá»n thôi kinh hãi, đổi thành vẻ mặt nghiêm trang và đặt má»™t ngón tay lên cá»­a miệng :
- Suỵt! Thiếu bảo chủ đừng gây kinh động.
Vì là cùng độ tuổi và vì được gã ná» gá»i là Thiếu bảo chá»§ nên Hồng Phi Ngá»c vừa cưá»i cưá»i vừa gục gặc đầu tá» vẻ hiểu biết :
- Ngươi vẫn tính trò sục sạo, tìm hiểu những bí ẩn như thưá»ng khi ta và ngươi đã cùng nhau tiến hành. Hãy nói mau, ngươi vừa phát hiện Ä‘iá»u bí ẩn gì ở đây? Liệu có thể chia sẻ cùng ta chăng?
Gã ná» vẫn giữ nguyên nét mặt nghiêm trá»ng, nếu không muốn nói là lúc này đã xuất hiện thêm vẻ lo âu. Gã thì thào :
- Không phải chuyện đùa đâu, Thiếu bảo chủ. Nhưng Thiếu bảo chủ đến thật đúng lúc.
Thiếu bảo chủ hãy nhìn kìa!
Vừa thì thào như thế gã vừa tá»± ý dịch ngưá»i nép qua má»™t bên, tạo má»™t khoảng trống tương đối nhá» ngay bên cạnh gã. Tuy vậy, khoảng trống đó vẫn đủ chá»— cho Hồng Phi Ngá»c lách ngưá»i ngồi len vào. Và Hồng Phi Ngá»c cÅ©ng y cách cá»§a gã Tiểu Mã lúc nãy, vừa ngồi len lén vào vừa đưa mắt nhìn xuyên qua bên kia bụi lùm.
Äể khi nhìn thấy những gì Tiểu Mã đã nhìn, Hồng Phi Ngá»c cÅ©ng thì thào và nghiêm mặt :
- Chẳng phải phần lá»™ thiên bên kia là hậu bảo, nÆ¡i mẫu thân ta đáng lẽ phải hiện diện sao? Tại sao La tổng quản tá»± ý tìm đến, lại còn cùng má»™t nhân vật dưá»ng như rất xa lạ đưa nhau đến đây giao đấu sinh tá»­.
Gã Tiểu Mã cÅ©ng đã dán mắt vào từng kẽ lá cá»§a lùm cây, nhìn trận giao đấu vẫn Ä‘ang tiếp diá»…n ở phần lá»™ thiên bên kia, trận tá»­ đấu như lá»i Hồng Phi Ngá»c vừa nhận định :
- HỠchỉ mới động thủ sau một lúc lâu cùng nhau đàm thoại. Thiếu bảo chủ quả quyết chưa từng nhìn thấy nhân vật kia lần nào?
Hồng Phi Ngá»c cau mày :
- Chỉ nhìn từ sau lưng, ta e khó thể giải quyết. Tuy vậy, cứ theo sắc phục tuyá»n màu lam cá»§a nhân vật kia thì theo ta nhá»› độ đôi ba năm trở lại đây, quả thật chưa có nhân vật nào như thế đến bái phá»ng Hồng gia bảo. Mà ngươi bảo hỠđã cùng nhau đàm đạo má»™t lúc lâu?
HỠđã nói những gì?
Tiểu Mã nhún vai :
- Äến võ công như Thiếu bảo chá»§ cÅ©ng e không thể nghe những gì há» nói, vá»›i khoảng cách quá xa như thế này. Huống chi há» lại còn thì thầm to nhá», tiểu nhân làm sao nghe được.
Hồng Phi Ngá»c lầu bầu :
- So vá»›i ta, vá» má»i phương diện ngươi Ä‘á»u tá» ra bằng hoặc hÆ¡n chứ không há» kém. Chỉ má»—i tá»™i là võ công như không thích hợp lắm vá»›i ngươi. Phải chăng đó là do ngươi không chịu chú tâm và chuyên cần khổ luyện?
Tiểu Mã gượng cưá»i :
- Tiểu nhân vốn tối dạ, lại còn mang thân phận nô bá»™c, dù có muốn chuyên cần khổ luyện cÅ©ng e không có thá»i gian. ÄÆ°Æ¡ng nhiên không thể so bì vá»›i thiếu chá»§ nguyên là nhân vật có tư chất thiên bẩm thông tuệ.
Hồng Phi Ngá»c phổng mÅ©i :
- Ngươi đừng khen quá lá»i. Kỳ thá»±c đấy chỉ là hổ phụ sinh hổ tá»­, ta chỉ không muốn thấy phụ thân ta thất vá»ng vì Hồng gia chỉ có má»—i má»™t hậu nhân duy nhất là ta. Mà này, sao ngươi ngẫu nhiên đến đây và còn lén lút như có ý dò xét La tổng quản?
Tiểu Mã đáp :
- Bổn bảo Hồng gia Ä‘ang gặp há»a sát thân, là lệnh tôn - Bảo chá»§ đã nói như thế và ra nghiêm lệnh dặn má»i ngưá»i phải cảnh tỉnh đỠphòng. Tiểu nhân do thân thá»§ chẳng bằng ai nên được Nhị đầu mục cắt đặt dò xét từng động tÄ©nh nếu xuất hiện ở phía hậu bảo này.
Mong Thiếu bảo chủ đừng nghĩ đấy là tiểu nhân có ý định dò xét Bảo chủ phu nhân.
- Ôi chao! La tổng quản vậy là nguy rồi.
Và Hồng Phi Ngá»c cÅ©ng suýt nữa bật kêu tương tá»± vì phát hiện vị Tổng quản há» La chợt bị nhân vật lam y quật liên tiếp mấy loạt kình chỉ mạnh vào ngưá»i.
Do diá»…n biến này nên câu chuyện giữa Tiểu Mã và Hồng Phi Ngá»c tạm thá»i gián Ä‘oạn.
Và cả hai cùng thất thần như nhau khi nghe La tổng quản vừa bật gào vừa tìm phương đào tẩu :
- Äá»™c thá»§ Hắc Cốt chưởng? Ngươi là thuá»™c hạ cá»§a ác ma Hắc Cốt Tôn Giả? Bá»n Hắc Cốt giáo các ngươi quả thật dám tìm đến Hồng gia bảo gây hấn đúng như lá»i đồn đại trên giang hồ gần đây?
Và hiện tình xảy ra đúng như những gì Hồng Phi Ngá»c và Tiểu Mã Ä‘ang tận mắt mục kích, lam y nhân vừa tung ngưá»i Ä‘uổi theo La tổng quản vừa phát lên những loạt cưá»i sặc sụa, khí thế ngạo mạn tá»™t cùng :
- Äến Võ Äang, Thiếu Lâm, bổn giáo còn xem không ra gì, má»™t Hồng gia bảo bé nhá» cá»› sao ta không dám ra tay triệt hạ. Há» La ngươi đừng mong chạy thoát. Ha ha...
Nhá» mục kích như thế Hồng Phi Ngá»c và Tiểu Mã má»›i có cÆ¡ há»™i lần đầu tiên chứng kiến thuật phi thân thượng thừa Ä‘ang được La tổng quản thi triển, để chỉ má»™t thoáng sau đã chạy thoát khá»i sá»± truy Ä‘uổi cá»§a lam y nhân Hắc Cốt giáo. Và khi La tổng quản chạy đến má»™t bá» vá»±c, chia cắt giữa phần lá»™ thiên ở hậu bảo và phạm vi sinh hoạt cá»§a Hồng gia bảo, bất chấp khoảng cách ngăn chia đôi bá» vá»±c là có đến sáu trượng hÆ¡n, La tổng quản chỉ cần dẫm mạnh chân là bật tung ngưá»i lao Ä‘i dá»… dàng, vượt qua quãng trống, bá» rÆ¡i hoàn toàn lam y nhân, kẻ không đủ bản lãnh công phu phi thân để lao vượt Ä‘i như La tổng quản vừa thá»±c hiện.
Lam y nhân có vẻ như bất ngá» vì diá»…n biến này, y sững ngưá»i nhìn theo La tổng quản và không biết rằng diện mạo đầy hung ác cá»§a y Ä‘ang được Hồng Phi Ngá»c và Tiểu Mã tha hồ nhìn, đồng thá»i cÅ©ng ghi nhận thật kỹ vào tâm khảm.
Sau đó khi Lam y nhân hậm há»±c quay ngưá»i bá» Ä‘i, Hồng Phi Ngá»c bấy giá» má»›i dám bật ra tiếng kêu thảng thốt và kinh ngạc :
- Khinh công cá»§a La tổng quản quả nhiên danh bất hư truyá»n. Nhưng công phu bá đạo cá»§a lam y nhân Hắc Cốt giáo còn đáng sợ hÆ¡n bá»™i phần. Äiá»u này càng khiến ta thêm lo ngại cho gia mẫu, sao mãi đến lúc này vẫn không thấy ngưá»i xuất hiện.
Và Hồng Phi Ngá»c nôn nóng chui ngưá»i ra khá»i lùm cây, khiến Tiểu Mã thất kinh đưa tay ngăn lại :
- Thiếu bảo chủ định đến tận đấy tìm Bảo chủ phu nhân ư? Tiểu nhân e Thiếu bảo chủ chỉ phí công vô ích.
Hồng Phi Ngá»c giận dữ vì bị Tiểu Mã ngăn cản :
- Ngươi bảo là vô ích vì cho rằng gia mẫu đã bị lam y nhân Hắc Cốt giáo sát hại?
Tiểu Mã gượng cưá»i :
- Tiểu nhân không há» có ý nghÄ© đó mà ngược lại, nếu mãi đến lúc này vẫn không thấy Bảo chá»§ phu nhân xuất hiện, tiểu nhân tin rằng có lẽ phu nhân Ä‘ang ở tiá»n sảnh, nÆ¡i Bảo chá»§ Ä‘ang ngóng chá» tin hồi báo từ các phái.
Hồng Phi Ngá»c cưá»i lạt :
- Giữa các phái và bổn bảo bấy lâu nay không từng giao hảo. Ngươi dựa vào đâu mà cho rằng gia phụ đang mong ngóng chỠtin từ phía h� Hay là ngươi sợ lam y nhân, không dám cùng ta đến hậu bảo tìm gia mẫu, cố tình nói như thế để có cớ bỠđi, hầu bảo lưu cho chính sinh mạng của ngươi?
Tiểu Mã cúi gầm đầu và thở dài :
- Thiếu bảo chá»§ muốn nghÄ© vá» tiểu nhân như thế nào cÅ©ng được. Và kỳ thá»±c tiểu nhân chỉ muốn mau chóng báo tin Hắc Cốt giáo xuất hiện để Bảo chá»§ và má»i ngưá»i tiện bá» thu xếp ứng phó.
Hồng Phi Ngá»c quả quyết đứng lên, vừa chui ra ngoài lùm cây vừa bảo :
- Ngươi vẫn là kẻ nhát đảm như độ nào ta và gia mẫu đã nhận định. ÄÆ°á»£c rồi, phần báo tin là phận sá»± cá»§a ngươi, hãy Ä‘i Ä‘i! Riêng ta sẽ không yên tâm nếu chưa tận mắt nhìn thấy gia mẫu vẫn an toàn. Ta sẽ đến hậu bảo má»™t mình. Hừ!
Tiểu Mã chợt chép miệng, cÅ©ng miá»…n cưỡng chui ra ngoài lùm cây, Ä‘i bám sát theo sau Hồng Phi Ngá»c :
- Kỳ thực phía hậu bảo là nơi tiểu nhân không tiện đến. Nhưng nếu Thiếu bảo chủ đã có lệnh, tiểu nhân cung kính bất như tòng mạng.
Hồng Phi Ngá»c quay mặt lại, miệng Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i hài lòng :
- Ta và ngươi tuy thân phận có khác nhưng dù sao vẫn cũng đã từng cùng nhau vào sinh ra tử, thân tình chẳng khác nào thủ túc. Ta biết thế nào ngươi cũng không thể bỠmặc ta.
Và ta đã đoán đúng.
Vá»›i nụ cưá»i như thế Hồng Phi Ngá»c càng thêm thoăn thoắt tiến nhanh hÆ¡n vá» phía hậu bảo nhưng không biết rằng vào lúc nào, ở sau lưng Hồng Phi Ngá»c, Tiểu Mã cÅ©ng lẳng lặng Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i hài lòng, khác vá»›i thái độ miá»…n cưỡng lúc nãy.
Hồng gia bảo có địa hình khá kỳ quặc. Hoặc nói đúng hơn Hồng gia bảo có phạm vi lưu ngụ gồm hai phần hữu biệt, và được ngăn cách bởi một vực sâu là nơi lúc nãy La tổng quản đã nhỠkhinh công thượng thừa mới có thể vượt qua.
Tiểu Mã lo lắng khi cùng Hồng Phi Ngá»c đứng từ bá» vá»±c bên này nhìn qua bá» vá»±c bên kia :
- Muốn đến hậu bảo chúng ta không thể không vượt qua miệng vực này, nhưng khinh công của tiểu nhân thì...
Hồng Phi Ngá»c cưá»i đắc ý :
- Ằt ngươi nghÄ© ta có thể dùng khinh công thượng thừa để lao vượt qua khoảng không những sáu trượng như thế này ư? Hà hà... chuyện đó hãy chỠđến khi ta luyện hết sở há»c Hồng gia và luyện đến đại thành. Còn bây giỠđây là phương cách để giúp ta và ngươi cùng vượt qua vá»±c. Hà hà...
Và bằng má»™t cá»­ chỉ mÆ¡ hồ, Hồng Phi Ngá»c chợt vung tay làm cho má»™t vật lấp lánh sáng xuất hiện bay qua bá» vá»±c bên kia. Äể khi vật ná» chạm vào bỠđá và cắm sâu vào, tạo thành má»™t tiếng động khô khan như tiếng chim thiết va mạnh, Tiểu Mã má»›i gật gù bật kêu khâm phục :
- Tiểu nhân vẫn nghe Bảo chá»§ phu nhân vốn có xuất xứ từ Tây Vá»±c, nÆ¡i có nhiá»u dị bảo mà ngưá»i Trung Nguyên chỉ có thể nghe chứ hiếm khi được nhìn thấy, lá»i này quả chẳng sai ngoa. Phải chăng Thiếu bảo chá»§ vừa ném ra Thiên Tỵ Sách ngàn năm và định dùng như má»™t phương tiện để vượt qua miệng vá»±c?
Ở trong tay Hồng Phi Ngá»c lúc này vẫn còn nắm giữ má»™t sợi tÆ¡ lóng lánh sắc vàng vá»›i má»™t đầu đã vươn qua bên kia bá» vá»±c nhá» nối kết vá»›i vật lấp lánh sáng lúc nãy đã được Hồng Phi Ngá»c ném Ä‘i, cắm sâu vào vách đá và hiện tạo thành má»™t Ä‘oạn dây má»ng manh căng ngang giữa hai bá» vá»±c Hồng Phi Ngá»c cau mày hoang mang :
- Dị bảo này ngoài ta ra chỉ có song thân phụ mẫu là biết đến sá»± tồn tại. Sao ngươi có thể biết và còn gá»i đó là Thiên Ty Sách ngàn năm?
Tiểu Mã phì cưá»i :
- Có lần đỠcập đến các võ phái, chẳng phải chính Bảo chá»§ lệnh tôn đã thuận miệng giảng giải vá» má»i dị bảo hiếm có trên giang hồ đấy sao? Nhá» vậy, thoạt nhìn qua sợi tÆ¡ má»ng mảnh này tiểu nhân Ä‘oán nếu là vật vô dụng ắt Thiếu bảo chá»§ không bao giỠđắc ý bảo đã có cách vượt qua vá»±c sâu. Äá»§ hiểu đó là Thiên Ty Sách ngàn năm.
Hồng Phi Ngá»c đành gượng cưá»i :
- Ta thật lấy làm lạ vì vá»›i tâm cÆ¡ mẫn tiệp như thế lẽ nào ngươi không đủ tư chất để luyện công như ngươi luôn nhún nhưá»ng thừa nhận.
Tiểu Mã đượm sắc buồn :
- Thân phận má»—i ngưá»i má»—i khác. Tiểu nhân cÅ©ng mong có ngày luyện được thân thá»§ như Thiếu bảo chá»§ lúc này, nhưng thất vá»ng vẫn hoàn toàn thất vá»ng.
Hồng Phi Ngá»c vá»™i xua tay :
- Vẫn có câu Hoàng thiên bất phụ khổ tâm nhân, chỉ cần ngươi kiên trì nhẫn nại ta tin chắc ắt có ngày ngươi toại nguyện. Nào, chúng ta hãy mau mau vượt qua.
Nhá» Hồng Phi Ngá»c đứng bên này và giữ cho sợi tÆ¡ Thiên Ty Sách được căng ra, Tiểu Mã chỉ sau vài lượt bám tay và di chuyển trên sợi tÆ¡ đã an nhiên vượt qua bên kia bá» vá»±c.
Tiếp đó, Tiểu Mã thu Thiên Ty Sách và cÅ©ng nhổ bật ngá»n tiểu Ä‘ao nối kết vá»›i Thiên Ty Sách ra khá»i vách đá, đồng thá»i ném ngược tiểu Ä‘ao qua bên kia miệng vá»±c cho Hồng Phi Ngá»c.
Äón lấy ngá»n tiểu Ä‘ao, Hồng Phi Ngá»c tá»± tay cắm vào bá» vách đá bên này. Và chá» khi Tiểu Mã giữ căng Thiên Ty Sách, chàng má»›i trổ thuật phi hành lao qua, hạ thân ngay bên cạnh Tiểu Mã, chỉ sau má»™t lượt Ä‘iểm chân lên sợi tÆ¡. Tiểu Mã buá»™t miệng khen :
- Có thân thủ cao minh dĩ nhiên cách di chuyển cũng lợi hại hơn bội phần. Thiếu bảo chủ đâu cần bám tay một cách vất vả như tiểu nhân lúc mới rồi.
Hồng Phi Ngá»c tươi cưá»i, vừa dùng thá»§ pháp linh hoạt để thu lại ngá»n tiểu Ä‘ao vốn còn cắm sẵn ở bỠđá bên kia vừa giải thích :
- Có thể nói sở há»c cá»§a Hồng gia so vá»›i Thất đại phái cÅ©ng lợi hại không há» kém.
Nếu ngươi thật sá»± ngưỡng má»™, ta có ý này, chá» khi đại há»a qua Ä‘i, ta sẽ thỉnh cầu gia phụ nhận và truyá»n sở há»c cá»§a Hồng gia cho ngươi. Thế nào?
Tiểu Mã chỉ tỠvẻ vui mừng một nửa, phần còn lại thì thập phần lo ngại :
- Mỹ ý của Thiếu bảo chủ có lẽ tiểu nhân chỉ dám tâm lĩnh mà thôi. Bởi do tư chất của tiểu nhân quá kém, e rằng lệnh tôn khó chấp nhận.
Hồng Phi Ngá»c xua tay gạt Ä‘i :
- Nhân định ắt thắng thiên. Vả lại nhận định tư chất ngươi như thế nào là do gia phụ quyết định, ngươi cần gì giữ mãi mặc cảm, tự ty một cách quá đáng? Thôi, đi nào.
Vá»›i dáng vẻ quyết tâm Ä‘ang có vá» chuyện sẽ dẫn kiến Tiểu Mã vá»›i phụ thân, Hồng Phi Ngá»c càng thêm tá»± tin, tiến những bước dài vá» phạm vi hậu bảo, mau chóng vượt qua phần lá»™ thiên là nÆ¡i mà khi nãy đã xảy ra động thá»§ giữa lam y nhân Hắc Cốt giáo và La tổng quản.
Nhưng Hồng Phi Ngá»c bá»—ng nghe Tiểu Mã gá»i giật lại :
- Thiếu bảo chủ chớ quá nôn nóng. Hãy nhìn xem đây là dấu vết gì?
Sắp bước vào má»™t thạch động to rá»™ng, tiếng kêu cá»§a Tiểu Mã làm cho Hồng Phi Ngá»c đình bá»™ và kịp dừng chân ngay bên ngoài động khẩu. Và khi nhìn theo hướng tay Tiểu Mã chỉ, Hồng Phi Ngá»c lập tức nhìn thấy má»™t vệt nám Ä‘en in sẫm màu ngay trên bá» vách đá bên tả động khẩu. Hồng Phi Ngá»c hoang mang nhìn vào dấu vết kỳ quái ná» :
- Äã có ngưá»i lẻn đến đây vào bên đêm? Dấu vết này là do khói từ ngá»n Ä‘uốc thắp sáng cháy ám vào?
Tiểu Mã ngập ngừng :
- Äuốc là để soi tỠđưá»ng Ä‘i. Vì lẽ này, ngưá»i đó ắt hẳn phải có dụng ý khác má»›i cố tình để ngá»n Ä‘uốc cháy sát vào bá» vách đá, không cần cho ánh sáng chiếu vào lòng động khẩu. Thiếu bảo chá»§ nghÄ© có đúng không?
Hồng Phi Ngá»c thoáng sững ngưá»i :
- Ngưá»i cho rằng kẻ đó đã cố tình săm soi tìm kiếm trên vách đá? Tìm cái gì?
Tiểu Mã bảo :
- Tiểu nhân chỉ dám phá»ng Ä‘oán đến thế thôi. Còn tìm Ä‘iá»u gì hoặc vật gì tiểu nhân làm sao biết.
Hồng Phi Ngá»c gục gặc đầu :
- Nhưng nhất định phải có Ä‘iá»u gì đó để kẻ ná» tìm, ắt là ngưá»i đã nghÄ© thế, đúng không?
Nếu là vậy, cÅ©ng không có gì là muá»™n nếu chúng ta lo tìm mẫu thân ta trước, sau sẽ bá» thá»i gian quyết làm sáng tá» Ä‘iá»u này. ÄÆ°á»£c chứ?
Hồng Phi Ngá»c há»i cho có há»i và đã xăm xăm tiến vào thạch động, khiến Tiểu Mã cÅ©ng phải theo chân.
Trong thạch động to rá»™ng hoàn toàn không có lấy má»™t bóng ngưá»i, mặc dù hãy còn có rất nhiá»u những vật dụng cho thấy ở phía hậu bảo chỉ có má»—i má»™t thạch động này là nÆ¡i duy nhất thuận tiện cho việc lưu ngụ nghỉ ngÆ¡i.
Hồng Phi Ngá»c bảo :
- Không có dấu vết của bất kỳ sự động thủ nào. Có lẽ đúng như ngươi đoán, mẫu thân ta đã kịp ly khai hậu bảo trước lúc La tổng quản chạm địch nhân.
Tiểu Mã tán đồng :
- Chứng tỠBảo chủ phu nhân vẫn bình an vô sự. Thiếu bảo chủ hẳn đã yên tâm?
Hồng Phi Ngá»c bật kêu :
- Ngươi muốn nhắc ta vá» vệt khói ám trên vách đá bên ngoài? Ta cÅ©ng Ä‘ang nôn nóng muốn khám phá đây. Äi nào!
Nhưng vừa quay mặt nhìn ra ngoài thạch động, Hồng Phi Ngá»c đã bật kêu lên :
- Úy! Ngươi có nhìn thấy gì không, Tiểu Mã?
Tiểu Mã ngơ ngác :
- Nhìn thấy gì, Thiếu bảo chủ?
Hồng Phi Ngá»c cau mặt và lập tức động thân lao ra ngoài :
- Trừ phi là ta vừa bị hoa mắt, bằng không đích thị là ta đã phát hiện có một bóng nhân ảnh vừa thấp thoáng lao ngang qua ngay bên ngoài. Mau đuổi theo, Tiểu Mã.
Nhưng do thân thá»§ bất đồng nên lúc Tiểu Mã ra đến bên ngoài thì bóng nhân ảnh cá»§a Hồng Phi Ngá»c cÅ©ng đã mất hút.
Lo sợ cho Hồng Phi Ngá»c nhiá»u hÆ¡n là lo cho bản thân, Tiểu Mã vá»™i kêu toáng lên :
- Mau quay lại thôi, Thiếu bảo chá»§. Äừng quá mãi mê Ä‘uổi theo, sa bẫy địch nhân thì khốn :
Tiểu Mã vừa dứt lá»i, từ phía sau chợt vang lên loạt thanh âm lạnh lùng tợ tiếng Diêm Vương gá»i hồn :
- Kẻ sa bẫy chính là tiểu oa nhi đa sự ngươi chứ chẳng phải ai khác, hãy ngoan ngoãn nạp mạng nào, tiểu tử. Hà... hà...
Và cũng lạnh lùng như vậy, một luồng lực đạo cực kỳ uy mãnh chợt từ phía sau lao thốc vào Tiểu Mã, hầu như minh định câu “ngoan ngoãn nạp mạng†là câu nói thật, tuyệt đối không hỠđùa.
Sá»± thể này khiến Tiểu Mã rúng động tận tâm can, đành vá»™i dịch hết ngưá»i qua bên, mưu cầu sá»± sinh tồn, mặc dù biết kẻ địch không dá»… gì buông tha.
Quả nhiên đúng như Tiểu Mã nghÄ©, địch nhân ở phía sau buông tiếng cưá»i lạnh, thoạt khi Tiểu Mã dịch ngưá»i tìm cách tránh chiêu :
- Nếu để má»™t tiểu oa nhi như ngươi thoát chẳng hóa ra bản nhân là ngưá»i vô dụng ư?
Hãy nhận lấy số phận dành sẵn cho ngươi đây. Hừ!
Và luồng lực đạo nỠcũng chuyển dịch, bám theo Tiểu Mã như hình với bóng.
Äến lúc này Tiểu Mã bá»—ng quát lên má»™t câu đắc ý :
- Loài cuồng cẩu đừng nghĩ dễ cắn trộm bổn thiếu gia. Bởi niên kỷ ta tuy nhỠnhưng đởm lược và cơ trí ta có thừa, hãy xem đây.
Äang dịch ngưá»i cật lá»±c qua bên tả, Tiểu Mã đột ngá»™t oằn thân, chuyển ngay qua bên hữu, nhanh như chiếc thoi đưa.
“Vù...â€
NhỠcó phản ứng thần tốc và linh hoạt như vậy nên cuối cùng Tiểu Mã cũng kịp thoát luồng lực đạo có uy lực tợ như lưỡi hái của tử thần kia, khiến địch nhân giận dữ quát to :
- Giá»i cho tiểu oa nhi lắm mưu nhiá»u kế, lần này thì đừng mong thoát. Äỡ!
“Ào...â€
Vẫn biết thế nào địch nhân cÅ©ng có phản ứng như thế này, Tiểu Mã vừa thoát chết chiêu đầu liá»n vá»™i vàng ngã thân dài trên đất và cứ thế lăn ngưá»i mãi qua má»™t bên, bất chấp ná»n đất gồm toàn những mẩu đá tai mèo nhấp nhô lởm chởm.
Vì thế ngá»n kình thứ hai cá»§a địch nhân chỉ quật vào ná»n đất, tạo thành tiếng chấn kình vang dá»™i và dư lá»±c cá»§a nó lúc tác động vào càng khiến Tiểu Mã lăn Ä‘i nhanh hÆ¡n mà thôi.
“Ầm!â€
Và Ä‘ang lúc dư âm cá»§a tiếng chấn kình còn mãi vang dá»™i, từ phía xa chợt đưa đến câu quát há»i đầy lo lắng cá»§a Hồng Phi Ngá»c, Thiếu bảo chá»§ Hồng gia bảo :
- Tiểu Mã, có địch nhân xuất hiện ở phía ngươi thật sao? Hãy yên tâm chỠta đến!
Tiểu Mã cả mừng, vừa tiếp tục lăn vừa khẩn trương gào vang :
- Thiếu bảo chủ hãy đến nhanh, tiểu nhân e không thể chi trì lâu hơn!
Và Hồng Phi Ngá»c đã kịp đến nhưng là đến để há»i má»™t câu ngÆ¡ ngác :
- Äịch nhân đâu Tiểu Mã?
Nghe há»i, Tiểu Mã vụt hiểu, liá»n ngừng lăn và lồm cồm đứng dậy đảo mắt nhìn quanh.
Äể khi thấy xung quanh chỉ còn má»—i má»™t mình Hồng Phi Ngá»c hiện diện, Tiểu Mã nhăn nhó và hậm há»±c :
- Lại vô ảnh, khứ vô hình, lẽ nào lúc chạy đến Thiếu bảo chủ không nhìn thấy bất kỳ nhân vật nào từ đây bỠchạy đi?
Hồng Phi Ngá»c trợn mắt nhìn khắp ngưá»i Tiểu Mã :
- Nếu khắp thân ngươi không có đầy những vết trầy xướt, hoặc nếu lúc nãy tai ta không hỠnghe rõ tiếng chạm kình, có lẽ ta phải nghĩ ngươi đã gặp một địch nhân tưởng tượng.
Tiểu Mã lúc bấy giỠmới tự nhìn vào thân và càng thêm nhăn nhó do phát giác vẻ ngoài của bản thân lúc này trông thật thảm hại :
- Thân thá»§ cá»§a địch nhân thật khó lưá»ng, đến dung diện mặt mÅ©i như thế nào tiểu nhân cÅ©ng chưa kịp nhìn thấy. Äiá»u kỳ lạ là tại sao đối phương vừa nghe thanh âm cá»§a Thiếu bảo chá»§ đã vá»™i vã bá» Ä‘i, trong khi thá»±c lá»±c cá»§a y có lẽ vẫn thừa để lấy mạng cả tiểu nhân lẫn Thiếu bảo chá»§.
Hồng Phi Ngá»c chợt xạ mắt nhìn vào má»™t chá»— trên ná»n đất, chỉ cách nÆ¡i Tiểu Mã đứng độ má»™t trượng hÆ¡n :
- Bảo đối phương có thân thá»§ khó lưá»ng, lá»i cá»§a ngươi quả phần nào đúng. Hãy nhìn vào vạt đất kia, phải là ngưá»i có công phu tu vi cá»±c kỳ thâm hậu má»›i đủ năng lá»±c san phẳng cả má»™t ná»n đất đá vốn lởm chởm là thế. Ngươi không kịp nhìn thấy diện mạo cá»§a đối phương thật sao?
Tiểu Mã tiến đến gần vạt đất Hồng Phi Ngá»c vừa đỠcập và kinh hãi nhặt lên má»™t mẩu đá tai mèo không hiểu sao bá»—ng bị sạm Ä‘en như có ngá»n lá»­a cá»±c nóng cháy xém vào :
- Äá»™c thá»§ Hắc Cốt chưởng? Nhân vật vừa bất ngá» xuất hiện định lấy mạng tiểu nhân không lẽ là lam y nhân Hắc Cốt giáo từng cùng La tổng quản động thá»§?
Hồng Phi Ngá»c rùng mình nhìn quanh, sau đó cÅ©ng bàng hoàng khi phát hiện những mẩu đá bị cháy xém như Tiểu Mã vừa nhặt không phải chỉ có má»™t vài mẩu :
- Ngươi nghÄ© sao, Tiểu Mã, nếu ta Ä‘oán vệt ám khói trên vách đá không phải do lá»­a từ ngá»n Ä‘uốc cháy sạm vào mà là do Äá»™c thá»§ Hắc Cốt chưởng?
Tiểu Mã cÅ©ng rùng mình, vá»™i tiến đến bá» vách đá bên tả động khẩu, tay mang theo mẩu đá tai mèo bị cháy xém. Äể sau khi so sánh, Tiểu Mã bật kêu :
- Là hai dấu vết hoàn toàn khác nhau, Thiếu bảo chủ. Vệt ám khói trên vách đá nếu chạm vào ắt phải dính vào tay. Không như mẩu đá này suýt bị cháy thành than nên không hỠdính tay tiểu nhân. Thiếu bảo chủ xem đây.
Vừa kêu Tiểu Mã vừa lấy tay tả vuốt mạnh vào vệt ám khói trên vách đá, sau đó xòe cả hai tay cho Hồng Phi Ngá»c nhìn, vá»›i má»™t tay quả nhiên bị bụi khói dính vào Ä‘en thui Ä‘en thá»§i, còn tay còn lại thì vẫn giữ sắc màu tá»± nhiên là màu da.
Nhưng thay vì nhìn vào hai bàn tay Ä‘ang xòe rá»™ng cá»§a Tiểu Mã, Hồng Phi Ngá»c không hiểu sao cứ trợn mắt nhìn mãi vào vách đá.
Tiểu Mã lấy làm lạ cũng đưa mắt nhìn và thấy nơi có vệt tay Tiểu Mã vừa chạm vào do lớp bụi than bám bên ngoài đã bị dây bẩn sang tay Tiểu Mã nên lúc này trên bỠmặt vách đá ở chỗ đó chợt lộ rõ một dấu khắc hình chữ thập. Tiểu Mã kêu :
- Có ký tự? Ai đã lưu ở đây ký tự này và chữ “thập†mang ý nghĩa gì?
Äể đáp lá»i, thanh âm giá»ng nói cá»§a Hồng Phi Ngá»c chợt khàn Ä‘i :
- Mau lùi lại, Tiểu Mã. Äó không phải là ký tá»± mà là chá»— phát động cÆ¡ quan. Thật không ngỠở hậu bảo Hồng gia lại ám tàng cÆ¡ quan chất chứa Ä‘iá»u bí ẩn như thế này.
Tiểu Mã vừa lùi lại, Hồng Phi Ngá»c liá»n tiến đến thế chá»—. Tiếp đó vá»›i phần mÅ©i sắc bén cá»§a ngá»n tiểu Ä‘ao vốn được cá»™t dính vào sợi tÆ¡ Thiên Ty Sách khi nãy đã dùng, Hồng Phi Ngá»c vừa ấn vào vừa rạch mạnh xuôi theo vết khắc hình chữ “thậpâ€.
“Cách... Cách...â€
Hồng Phi Ngá»c rạch đến đâu chuá»—i tiếng động lách cách cÅ©ng vang lên theo đến đấy.
Äể khi dừng tay, vách đá trước mặt chàng vụt tách lá»™, phÆ¡i bày má»™t bí môn dẫn sâu vào má»™t bí đạo âm u.
Tiểu Mã nghe lạnh khắp ngưá»i :
- Quả nhiên có một bí đạo. Không lẽ đây mới là nơi Bảo chủ phu nhân dùng để nghỉ ngơi dưỡng thần mỗi khi có việc phải đi đến hậu bảo? Thiếu bảo chủ có ý định tiến vào để xem xét chăng?
Hồng Phi Ngá»c chưa kịp đáp thì xuất hiện chênh chếch trên bầu trá»i là má»™t vật tá»a sáng sắc hồng rá»±c rỡ. Hồng Phi Ngá»c tái mặt khẽ kêu :
- Hồng Vụ Phi Há»a Quang! Tín hiệu gá»i má»i ngưá»i đến ngay tiá»n sảnh Hồng gia bảo.
Chúng ta đành phải gác chuyện này lại thôi, Tiểu Mã.
Äoạn chàng lại ấn mạnh mÅ©i tiểu dao vào vết khắc chữ “Thập†làm cho bí môn từ từ khép lại trước vẻ mặt và ánh mắt nuối tiếc thất vá»ng cá»§a Tiểu Mã.
Sau đó cÅ©ng y cách đã vượt qua vá»±c sâu, Hồng Phi Ngá»c cùng Tiểu Mã khẩn trưong đến ngay tiá»n sảnh Hồng gia bảo, theo tín hiệu triệu tập là Hồng Vụ Phi Há»a Quang vừa tá» sáng trên bầu trá»i mà ai ai cÅ©ng nhìn thấy.



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của dth_abcd

  #2  
Old 12-05-2008, 10:04 AM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Hồi 2
Nội tình thần bí Kim Sa hội



Sắp Ä‘i đến tiá»n sảnh, chợt có má»™t bóng ngưá»i xuất hiện và gá»i Hồng Phi Ngá»c :
- Thiếu bảo chá»§ mau theo thuá»™c hạ. Äây là mệnh lệnh cá»§a phu nhân.
Hồng Phi Ngá»c cau mày nhìn nhân vật trung niên Ä‘ang nghiêng mình thá»§ lá»…, chỠđưa đưá»ng nếu chàng thuận tình. Hồng Phi Ngá»c ngá» vá»±c :
- Äã phát tín hiệu Hồng Vụ Phi Há»a Quang, lẽ nào ý gia phụ không phải muốn má»i ngưá»i đến tiá»n sảnh?
Nhân vật trung niên chợt chùng giá»ng xuống vắn tắt giải thích :
- Phát tín hiệu triệu tập là phu nhân. Do tình hình đã có biến động ngoài ý muốn nên cÅ©ng thay đổi luôn nÆ¡i há»™i diện. Thiếu bảo chá»§ không cần đến tiá»n sảnh.
Tiểu Mã nghe đến đây vội lên tiếng bẩm báo :
- Nhất định là do sự xuất hiện của Hắc Cốt giáo. Nhị đầu mục, tiểu nhân theo lệnh Nhị đầu mục, đã đến giám sát khu vực hậu bảo và phát giác sự xuất hiện của chúng.
Nhân vật trung niên vừa được Tiểu Mã gá»i là Nhị đầu mục chợt gật đầu và khi lên tiếng thì vẫn lá»… độ phát thoại vá»›i Hồng Phi Ngá»c :
- Bá»n Hắc Cốt giáo đến sá»›m hÆ¡n chúng ta nghÄ©. Thiếu bảo chá»§ đừng chần chá» nữa, hãy đến ngay chá»— phu nhân, cùng bá»n hạ nhân liệu phương đối phó.
Hồng Phi Ngá»c bắt đầu tá» ra lo ngại, nôn nóng bảo :
- Nếu là vậy phiá»n Nhị đầu mục dẫn đưá»ng cho. Má»i ngưá»i đã đến đông đủ chưa?
Nhị đầu mục cưá»i lạt :
- Nuôi quân ba năm chỉ có dụng má»™t ngày. Thiếu bảo chá»§ yên tâm, toàn thể gia nhân bổn bảo đã đến đủ, quyết không để lÅ© ác ma hoành hành bá đạo. Má»i Thiếu bảo chá»§ theo chân thuá»™c hạ.
Dứt lá»i Nhị đầu mục quay ngưá»i, Ä‘i men theo dãy nhà ngang, tiến thẳng vá» phía có bóng dáng cá»§a má»™t khu rừng ẩn hiện.
CÅ©ng theo chân Nhị đầu mục như Hồng Phi Ngá»c, Tiểu Mã chợt há»i :
- Sau khu rừng vốn là tuyệt lá»™, đã bị dãy núi trùng Ä‘iệp chắn. Bổn bảo Ä‘ang lâm phải tình huống như thế nào đến ná»—i phát hiện đành chá»n vị thế bất lợi làm nÆ¡i há»™i diện, như muốn cùng bá»n Hắc Cốt giáo quyết má»™t phen sinh tá»­?
Hồng Phi Ngá»c nghe thế vụt sững ngưá»i, tinh thần rung động đến sắc diện cÅ©ng biểu lá»™ vẻ hoang mang tá»™t cùng :
- Phải đấy, Nhị đầu mục. Tình thế của bổn bảo đã lâm cảnh nguy khốn đến vậy thật sao?
Nhị đầu mục vẫn thoăn thoắt Ä‘i trước dẫn đưá»ng.
- Thiếu bảo chá»§ có nghe câu “chỉ trong tá»­ lá»™ má»›i tìm thấy sinh lộ†không? Äây là ý cá»§a phu nhân. Còn diá»…n biến thế nào, tình cảnh bổn bảo ra sao, chỉ cần Thiếu bảo chá»§ Ä‘i đến nÆ¡i ắt sẽ minh bạch má»i sá»±.
Há» Ä‘i tắt ngang khu rừng và địa hình quả đúng như lá»i Tiểu Mã đã nói, toàn bá»™ má»i cảnh quang trước mặt Ä‘á»u bị dãy núi trùng Ä‘iệp chắn ngang, khiến há» nếu không muốn thị tuyến bị ngăn cản buá»™c phải phóng tầm nhìn xuôi mãi theo chiá»u dốc lên cao cá»§a sưá»n nói.
Ở trên đó, đứng sừng sững từ má»™t gá»™p đá cao là má»™t nhóm ngưá»i thoạt nhìn qua Tiểu Mã đã nhận ra ngay há» Ä‘á»u là những nhân vật cao niên luôn tá» ra trung thành vá»›i Hồng gia bảo sau quãng thá»i gian dài hỠđược Hồng gia bảo cưu mang bao bá»c.
Äứng tách biệt vá»›i nhóm nhân vật này và ở má»™t gá»™p đá khác cạnh đó, như Tiểu Mã cÅ©ng vừa nhìn thấy là má»™t phu nhân vá»›i ba nhân vật trung niên nghiêm cẩn hầu cận xung quanh.
CÅ©ng vừa vặn lúc đó, Tiểu Mã nghe Hồng Phi Ngá»c cất tiếng gá»i dành cho phụ nhân ná» :
- Mẫu thân...
Cảnh rừng núi Ä‘ang yên tÄ©nh và là sá»± yên tÄ©nh khẩn trương cá»§a má»™t Hồng gia bảo bất ngá» gặp cảnh nguy khốn tá»™t cùng, tiếng kêu cá»§a Hồng Phi Ngá»c làm cho phụ nhân ná» giật mình quay đầu lại và kêu thất thanh :
- Ngá»c nhi sao cÅ©ng đến đây nạp mạng? Hãy mau mau chạy Ä‘i.
Hồng Phi Ngá»c Ä‘ang gá»i mẫu thân, nghe mẫu thân hốt hoảng bảo chạy, liá»n chấn động đưa mắt nhìn Nhị đầu mục :
- Sao gia mẫu lại bảo ta chạy, trong khi Nhị đầu mục theo mệnh lệnh...
Tiếng quát cá»§a Tiểu Mã chợt vang lên, cắt ngang câu Hồng Phi Ngá»c Ä‘ang há»i Nhị đầu mục :
- Chúng ta lầm kế rồi, Thiếu bảo chá»§. Äã có gian nhân tiá»m nhập bổn bảo, lệnh khi nãy cá»§a Nhị đầu mục chỉ là giả lệnh. Và lão cÅ©ng là má»™t trong những gian nhân. Chúng ta hãy mau chạy thoát thân, sau sẽ nghÄ© cách giải cứu má»i ngưá»i. Nhân vật Nhị đầu mục phá lên cưá»i sằng sặc :
- Tiểu Mã ngươi và Thiếu bảo chủ có nhận ra gian kế thì cũng quá muộn. Còn mong tìm cơ hội thoát thân ư? Ha... ha...
Vẫn tiếp tục cưá»i, Nhị đầu mục chỉ đảo ngưá»i và khoa tay vài lượt là đã thi triển thá»§ pháp vi diệu chế ngá»± huyệt đạo cá»§a Hồng Phi Ngá»c và Tiểu Mã, dá»… như trở bàn tay. Mục kích thân thá»§ này cá»§a Nhị đầu mục, Hồng Phi Ngá»c giận dữ quát :
- Hồng gia bảo đã đắc tội gì với lão? Sao lão bấy lâu này vẫn giấu kín thân thủ mãi đến bây giỠmới xuất đầu lộ diện?
Äáp lại câu quát hÆ¡i giận dữ cá»§a Hồng Phi Ngá»c, từ má»™t nÆ¡i nào đó ở sâu trong chân núi chợt vang lên tiếng gầm phẫn ná»™ :
- Äá»§ rồi. Bá»n vô sỉ các ngươi muốn thế nào cứ nói, Hồng Khắc Ngụy này nguyện đáp ứng. Vá»›i Ä‘iá»u kiện bá»n ngươi không được gây bất kỳ tổn thất nào cho thê tá»­ ta, cho toàn thể gia nhân bổn bảo.
Nghe tiếng quát này, Hồng Phi Ngá»c lại má»™t phen ná»­a rùng mình, ná»­a chấn động, cố gá»i thật to vào sâu trong chân núi :
- Phụ thân! Äiá»u gì đã xảy ra? Bá»n há» là ai? Sao cố tình lập kế khống chế má»i ngưá»i để uy hiếp và buá»™c phụ thân phải làm theo ý há»?
Lão Nhị đầu mục cưá»i lạnh, vươn tay chá»™p Hồng Phi Ngá»c và ném mạnh lên cao, hướng vá» phía gá»™p đá có mẫu thân chàng Ä‘ang đứng giữa ba nhân vật trung niên :
- Thiếu bảo chá»§ muốn biết bá»n ta là ai và Ä‘ang muốn gì ở lệnh tôn thì cứ lên trên kia nhìn sẽ rõ.
Hồng Phi Ngá»c bị ném như má»™t phế vật và được má»™t trong ba nhân vật trung niên nỠđưa tay đón bắt. Sau đó đặt chàng đứng cạnh phụ nhân vốn là mẫu thân cá»§a chàng. Và có lẽ cÅ©ng bị ba nhân vật trung niên ná» khống chế.
Tiểu Mã đưa mắt nhìn theo và phát hiện kể từ lúc Hồng Phi Ngá»c được đứng cạnh mẫu thân đã sá»­ng ngưá»i nhìn chằm chằm mãi má»™t nÆ¡i nào đó ở phía bên kia và cÅ©ng là nÆ¡i nằm khuất lấp ngay phía dưới chân gá»™p đá, má»™t nÆ¡i mà Tiểu Mã cứ đứng ở dưới này nhìn lên thì không bao giá» phát hiện Ä‘iá»u gì Ä‘ang xảy ra ở nÆ¡i đó. Không những thế kể cả mẫu thân cá»§a Hồng Phi Ngá»c và nhóm nhân vật độ hai mươi ngưá»i trung thành vá»›i Hồng gia bảo cÅ©ng từ hai gá»™p đá cùng chú mục nhìn vào nÆ¡i đó. Tiểu Mã bật há»i :
- Nếu Tiểu Mã này nhá»› không lầm, trước đây từng nghe lão nói ở bên trong dãy núi vốn tồn tại má»™t nÆ¡i kỳ lạ, phải chăng đấy là nÆ¡i lão và những kẻ đồng bá»n Ä‘ang uy hiếp Hồng bảo chá»§.
Lão Nhị đầu mục cưá»i lạt :
- Ngươi tuy võ há»c không bằng ai nhưng trí nhá»› và thái độ nhanh nhảu Ä‘oảng cá»§a ngươi thì không ai bằng. Äã vậy, có lẽ số phận cá»§a ngươi đã được định Ä‘oạt, hãy lên trên đó mà chung chia cảnh ngá»™ vá»›i lÅ© xấu số kia. Hừ!
CÅ©ng y như cách mà Hồng Phi Ngá»c đã nếm trải, toàn thân Tiểu Mã vụt bay bổng lên cao, đến tận đỉnh gá»™p đá, nÆ¡i có nhóm nhân vật trung thành vá»›i Hồng gia bảo đứng sẵn, thì ngưá»i đưa tay đón đỡ Tiểu Mã chẳng phải ai khác mà chính là La tổng quản. Vì thế lúc được đặt đứng xuống, Tiểu Mã bÄ©u môi nhìn La tổng quản :
- Hóa ra La tổng quản từ lâu đã đồng mưu cùng vá»›i Tứ vị Äầu mục, Ä‘á»u là những kẻ luôn được Hồng bảo chá»§ dùng biệt nhãn để đối đãi. Phải chăng trận giao đấu vừa xảy ra ở hậu bảo chỉ là ngụy tạo hầu che đậy gian kế giữa bá»n lão và Hắc Cốt giáo Lam y nhân?
La tổng quản lạnh lùng nhìn Tiểu Mã :
- Ngươi đừng quá tá»± phụ, cho những gì ngươi suy Ä‘oán Ä‘á»u đúng, vẫn có câu “há»a từ miệng há»a ra.†Lá»i nói này chẳng phải trước đây ta từng dạy dá»— giáo huấn ngươi ư? Bởi ngươi không nghe, không chịu để vào tai những lá»i ta giáo huấn nên bây giá» hậu quả dù thế nào ngươi cố gánh lấy cÅ©ng đừng trách ai.
Tiểu Mã quay mặt, nhổ ra má»™t bãi nước bá»t :
- Không như lão, cùng là ngưá»i tứ cố vô thân như nhau, nhưng lão lại là hạng lấy oán báo ân, phản lại Hồng bảo chá»§, là ngưá»i đại lượng, cưu mang lão. Tiểu Mã này thà chết, quyết không bao giá» nghe theo những lá»i giáo huấn xuất phát từ hạng phản phúc là lão.
La tổng quản sa sầm nét mặt, lập tức vươn tay điểm vào à huyệt Tiểu Mã :
- Trẻ tuổi như ngươi, biết gì chuyện ân oán giang hồ mà lên mặt bình phẩm, mắng ngưá»i này là phản, thóa mạ kẻ khác là vô ân? Phải chăng tiểu oa nhi ngươi vì chưa thấy quan tài nên chưa sa lệ?
Bị Ä‘iểm vào á huyệt, Tiểu Mã dù muốn nói cÅ©ng không thể mở miệng, hậm há»±c nhìn quanh, sau đó đưa mắt nhìn vào má»™t nÆ¡i mà lúc này hầu như ai ai cÅ©ng chăm chú nhìn. NhỠđó Tiểu Mã phát hiện ở gá»™p đá bên này chỉ có má»—i má»™t mình lão tổng quản há» La là nhân vật duy nhất còn ung dung cá»­ động, kỳ dư má»i ngưá»i Ä‘iá»u bị chế ngá»± huyệt đạo. Cho thấy số nhân vật bá»™i phản Hồng gia bảo rốt cuá»™c chỉ có năm ngưá»i, là lão Nhị đầu mục và La tổng quản cùng vá»›i ba nhân vật trung niên ở gá»™p đá bên kia Ä‘ang giám sát từng động tÄ©nh nhá» nhặt cá»§a Hồng Phi Ngá»c và mẫu thân. Vá»›i phát hiện này, Tiểu Mã thầm ước ao, phải chi có kỳ tích xuất hiện, khiến những ai trung thành vá»›i Hồng gia bảo bất ngỠđược giải huyệt, có lẽ tất cả sẽ thừa khả năng xoay chuyển cục diện, chế ngá»± và trừng trị năm kẻ bá»™i nghÄ©a vô ân đáng chết kia. Nhưng má»i ước ao hy vá»ng cá»§a Tiểu Mã đành vụt tắt khi mục quang chạm vào cảnh Ä‘ang diá»…n ra ở dưới kia. NÆ¡i tuy chỉ thấp hÆ¡n hai gá»™p đá có má»i ngưá»i Ä‘ang đứng độ năm sáu trượng chiá»u cao, nhưng lại hiểm nghèo, khiến bất kỳ ai nếu lỡ sảy chân lá»t vào đó ắt chẳng còn chút cÆ¡ may nào thoát thân. Và đó là cảnh ngá»™ Ä‘ang xảy đến cho má»™t lão nhân, dù niên ká»· đã cao nhưng dáng vẻ bên ngoài vẫn còn uy nghi quắc thước. Vây quanh lão nhân là ba nhân vật lạ mặt, rá»™ng hÆ¡n chút nữa là tứ bá» vách đá chẳng hiểu sao Ä‘á»u nhẵn bóng, dù có tìm má»™t chá»— bấu tay hay đặt chân để leo lên cÅ©ng không há» thấy. Vá»›i hiện tình và địa thế như vậy, giả dụ lão nhân có khinh công cao cưá»ng, không cần chạy lấy đà vẫn có thể bật thẳng ngưá»i lao vượt khá»i má»™t địa huyệt thiên nhiên cao đến năm sáu trượng, thì do bị ba nhân vật lạ mặt kia vây hãm, lão nhân cÅ©ng chẳng có cÆ¡ há»™i thi triển thuật khinh công thượng thặng đó. Lão nhân ná» tay thá»§ kiếm, mắt gá»m gá»m nhìn ba nhân vật kia :
- Sao bá»n ngươi không nói rõ chá»§ ý muốn gì ở ta?
Má»™t trong ba nhân vật kia cưá»i nhẹ :
- Hồng Khắc Ngụy, Bảo chá»§ Hồng gia bảo uy danh vốn bất phàm. Bá»n ta nào dám bất kính áp đặt ý muốn cá»§a riêng bá»n ta cho Hồng bảo chá»§. Chỉ xin Hồng bảo chá»§ chỉ giáo má»™t vài cao chiêu.
Lão nhân Hồng Khắc Ngụy cưá»i mai mỉa :
- Nếu muốn lÄ©nh giáo cao chiêu cá»§a Hồng Khắc Ngụy ta, so vá» võ há»c vẫn kém võ lâm Thất đại phái. Nguyên cá»› bá»n ngươi đưa ra nghe không được thuận tai lắm, nhất là khi bá»n ngươi dùng sinh mạng cá»§a bao nhiêu ngưá»i trên kia uy hiếp ta nhảy xuống đây chỉ để cùng bá»n ngươi so tài cao hạ.
Nhân vật ná» lạnh giá»ng :
- Ngưá»i khác thì có thể tin Hồng Khắc Ngụy ngươi có thân thá»§ không bằng ngưá»i, riêng bá»n ta thì không. Và vì muốn lão thất phu ngươi phải thi triển hết toàn bá»™ chân tài thá»±c há»c, hừ, bá»n ta đâu còn phương cách nào đành tạm dùng sinh mạng thê tá»­ cá»§a chính ngươi để buá»™c ngươi ra tay.
Hồng bảo chá»§ bật cưá»i vang dá»™i :
- Äa tạ bá»n ngươi đã quá đỠcao Hồng Khắc Ngụy ta, cho rằng ta có bản lãnh thượng thừa, nhưng gần sáu mươi năm hiện hữu trên cõi Ä‘á»i vẫn cố tình che giấu bản lãnh thật. Chỉ tiếc cho bá»n ngươi chỉ biết má»™t mà không biết hai. Vì lẽ nào Hồng Khắc Ngụy ta có bản lãnh cao minh nhưng thá»§y chung vẫn bị mang tiếng kém, để các phái xem thưá»ng, khiến uy danh Hồng gia bảo ngày càng sa sút? Ha ha...
Ba nhân vật ná» bị tràng cưá»i khích ná»™ càng quát vang :
- Bá»n ta không tin Hồng Khắc Ngụy ngươi là má»™t khi lâm cảnh thập tá»­ nhất sinh vẫn khăng khăng chịu chết, không há» bá»™c lá»™ chân tài thá»±c há»c. Äỡ chiêu!
Cả ba hậm hực lao vào phát chiêu với dụng ý dồn Hồng bảo chủ vào tử địa. Tay vẫn lăm lăm thủ kiếm, Hồng Khắc Ngụy dùng bộ pháp linh hoạt ảo diệu lần lượt tránh thoát từng chiêu công của ba nhân vật :
- Kim Sa Ưng Trảo công? Hóa ra bá»n ngươi Ä‘á»u có xuất thân từ Äại Mạc, là thuá»™c hạ cá»§a Kim Ưng Thiên Vương.
Sáu bàn tay khoằm khoằm tợ móng vuốt chim ưng của ba nhân vật nỠnhư được dịp bộc lộ rõ hơn những chiêu thức đặc thù chuyên dùng để chộp, vồ, cấu, xé của những ngón tay ưng trảo săn chắc và cứng như thuyết luyện, nhắm vào bất kỳ phần nhục thể nào của Hồng Khắc Ngụy :
- Kim Ưng Thiên Vương tạ thế đã lâu, bổn há»™i má»™t thá»i gian dài hầu như không còn lai vãng đến Trung Nguyên, Hồng Khắc Ngụy ngươi làm thế nào chỉ thoạt nhìn đã nhận biết công phu sở trưá»ng cá»§a Kim Sa há»™i? Trừ phi chính ngươi đã từng dùng thân phận khác, lên đến Äại Mạc chí ít cÅ©ng má»™t lần. Äúng không, đỡ!
Hồng Khắc Ngụy vẫn ung dung tránh thoát sáu bàn tay ưng trảo và luôn đánh trúng vào lúc tối hậu, khiến không ai ngỡ Hồng bảo chủ có thể thoát, dù cuối cùng vẫn thoát :
- Kim Ưng Thiên Vương, Bắc Hải Lãnh Tuyệt Vương cùng Quái Tăng Vương Tây Vá»±c, ba mươi năm trước từng liên thá»§ gieo rắc kinh hoàng khắp võ lâm Trung Nguyên. Chuyện đó đối vá»›i Hồng Khắc Ngụy ta như chỉ má»›i xảy ra có má»™t đôi ngày. Bảo sao ta không thể nhá»› và dá»… dàng nhận biết từng công phu tuyệt há»c cá»§a lÅ© Tam Vương độc ác này?
Ba nhân vật nỠgầm vang :
- Chá»› nói nhảm. Lúc tiến nhập Trung Nguyên, từng cao thá»§ bổn há»™i Ä‘á»u giữ kín thân phận, chưa má»™t lần để lá»™ công phu tuyệt há»c khiến bất kỳ ai khác có thể nhận ra xuất thân.
Hồng Khắc Ngụy ngươi dù có tài thông thiên triệt địa cÅ©ng không thể nào am hiểu tá» tưá»ng như thế. Trừ phi chính là kẻ bá»n ta Ä‘ang tìm, má»™t nhân vật duy nhất ở Trung Nguyên chỉ để má»i ngưá»i nghe biết danh và không há» cho ai xem thấy mặt. Ngươi không dám thừa nhận Ä‘iá»u đó sao? Äỡ chiêu!
Äến lúc này đấu pháp cá»§a ba nhân vật Kim Sa há»™i chợt thay đổi, lợi hại hÆ¡n vá»›i những móng vuốt ưng trảo lại Ä‘em theo từng luồng kình khí tuôn ra ngùn ngụt. Khí thế bá»—ng tăng cá»§a phe đối phương khiến Hồng Khắc Ngụy, Bảo chá»§ cá»§a Hồng gia bảo lần đầu tiên phải xuất lá»±c tung nhiá»u loạt kiếm chiêu, phát tá»a ra kiếm phong ngút ngàn. Lão cÅ©ng gầm vang :
- Hóa ra bá»n ngươi nghÄ© Hồng Khắc Ngụy ta chính là Thần Hành Vạn Biến, VÄ©nh Hận Tam Vương - Vô Diện thư sinh, má»™t nhân vật kỳ bí nhất võ lâm Trung Nguyên hiện nay sao? Nếu ta đúng là Vô Diện thư sinh, bá»n ngươi tìm đến thế này phải chăng chỉ là để nạp mạng? Thật đáng trách cho lÅ© ấu trÄ© bá»n ngươi. Nhưng không sao, cho dù ta không là Vô Diện thư sinh, chỉ vá»›i sở há»c Hồng gia cÅ©ng đủ để ta cho lÅ© Kim Sa há»™i bá»n ngươi nếm mùi lợi hại. Äỡ kiếm!
Kiếm pháp cá»§a Hồng gia bảo cÅ©ng lợi hại không kém gì bá»™ pháp mà từ đầu đến giá» Hồng bảo chá»§ đã luôn luôn vận dụng thi triển. Vì thế, ngay khi phát chiêu, kình khí từ kiếm chiêu có thừa uy lá»±c để hóa giải và vô hiệu hoàn toàn má»i thức Ưng Trảo công do ba nhân vật Kim Sa há»™i vây bá»§a. Thấy vậy, má»™t trong ba nhân vật ná» bá»—ng cất giá»ng trầm trầm quát :
- Kiếm pháp Hồng gia chỉ là vẻ ngoài, kỳ thá»±c má»i chiêu thức Ä‘á»u xuất xứ từ Lục Trầm kiếm pháp. Äiá»u bí ẩn này cá»§a Hồng gia ngươi nghÄ© bá»n ta chịu bá» phí thá»i gian cho thuá»™c hạ tiá»m nhập Hồng gia bảo mà không thể phát hiện sao? Ta tiết lá»™ như vậy để ngươi biết thế nào là thá»§ Ä‘oạn cá»§a Kim Sa há»™i. Tiến hành Ä‘i!
Sau tiếng quát cá»§a nhân vật này, trên gá»™p đá có nhiá»u nhân vật trung thành vá»›i Hồng gia bảo đứng vì bị khống chế, chợt lão Nhị đầu mục xuất hiện từ lúc nào không ai hay biết, cất giá»ng đếm :
- Äây là sinh mạng đầu tiên chịu uổng tá»­ vì Hồng Khắc Ngụy ngươi vẫn cố tình che giấu thân phận, không thừa nhận bản thân là Vô Diện thư sinh. Má»™t!
Và Tiểu Mã thật sự rúng động khi tận mắt mục kích hành động lạnh lùng độc ác của Nhị đầu mục lúc lão thản nhiên dùng một chiêu thức Ưng Trảo bấu nát thiên linh cái của một gia nhân trung thành với Hồng gia bảo.
Nhìn máu huyết và thi hài nát bét đầu của nhân vật nỠđổ tuôn, nếu Tiểu Mã không bị chế ngự á huyệt có lẽ đã bật kêu thất thanh vì quá kinh hãi và phẫn nộ.
Nhưng nếu Tiểu Mã không thể kêu là thì ở gá»™p đá bên kia đã có tiếng Hồng Phi Ngá»c kinh hoàng gào vang :
- Bá»n ác nhân các ngươi độc ác thế sao? Bá»n há» có tá»™i tình gì khiến lÅ© ngươi nhẫn tâm hạ thá»§?
Äáp lại tiếng gào cá»§a Hồng Phi Ngá»c, La tổng quản bằng giá»ng khàn đục chợt ra lệnh :
- Nguyên á»§y sá»± việc như thế nào sau này sẽ có lúc Thiếu bảo chá»§ minh bạch. Còn bây giá», hừ, phiá»n lão Äại chế trụ á huyệt cá»§a Thiếu bảo chá»§ há»™ cho.
Lập tức lão Äại đầu mục đứng cạnh Hồng Phi Ngá»c liá»n ra tay Ä‘iểm ngay vào à huyệt theo mệnh lệnh cá»§a lão há» La. Äiá»u này vô tình làm cho Tiểu Mã biết bốn nhân vật được gá»i là Äầu mục Ä‘á»u có bối phận kém hÆ¡n so vá»›i La tổng quản.
Mục kích cái chết bi thảm của một gia nhân, Hồng bảo chủ vì phẫn hận nên kiếm chiêu phát ra chợt tăng cao uy lực :
- Ngưá»i cá»§a Hồng gia bảo há»… chết má»™t mạng thì bá»n Kim Sa há»™i các ngươi phải chết lại bằng má»™t mạng. Äỡ!
Ba nhân vật Kim Sa há»™i ná» bật cưá»i :
- Từng chiêu từng thức sở há»c Hồng gia bá»n ta Ä‘á»u hiểu rõ. Lão thất phu ngươi nếu cứ dùng mãi những chiêu này có khác nào tá»± ý tìm chết? Xem đây. Ha... ha...
Và há» vung tay phát chiêu công, lao xuyên qua vùng kiếm quang mịt mù do Hồng bảo chá»§ thi triển má»™t cách dá»… dàng, đủ minh chứng há» am hiểu hầu như tưá»ng tận từng chiêu từng thức cá»§a sở há»c Hồng gia thật.
Äã vậy, chính chiêu công cá»§a ba nhân vật này bá»—ng làm cho Hồng bảo chá»§ rúng động phải bật kêu :
- Äá»™c thá»§ Hắc Cốt chưởng? Hóa ra bá»n ngươi vừa là ngưá»i Kim Sa há»™i vừa là giáo đồ cá»§a lão ma Hắc Cốt Tôn Giả.
Cũng chính lúc này, qua ánh mắt làm hiệu của La tổng quản, lão Nhị đầu mục đã đột ngột buông tiếng đếm lạnh lùng thứ hai :
- Sinh mạng thứ hai phải uổng tử đây.
Và lão Nhị đầu mục vung trảo, há»§y nát Thiên linh cái cá»§a gia nhân thứ hai chỉ vì tá»™i là ngưá»i cá»§a Hồng gia bảo.
“Oa...â€
Thêm cái chết oan uổng nữa cá»§a ngưá»i kế tiếp, Ä‘iá»u này làm cho Hồng bảo chá»§ Ä‘iên tiết đến phát cuông. Lão gầm vang :
- Nếu muốn lấy mạng Hồng Khắc Ngụy này, ta sẵn sàng dâng bằng cả hai tay cho bá»n ngươi. Chỉ mong bá»n ngươi đừng sát hại há» là những ngưá»i vô tá»™i.
Ba nhân vật Kim Sa há»™i cưá»i rú lên, và có má»™t nhân vật cao ngạo phát thoại :
- Bá»n ta đâu đã vá»™i cần đến sinh mạng Hồng Khắc Ngụy ngươi. Mà chỉ cần ngươi bá»™c lá»™ thân thá»§ bất phàm từng giúp ngươi vang danh là Vô Diện thư sinh. Hãy ngoan ngoãn thá»±c hiện nếu không muốn thấy gia nhân cá»§a ngươi phải uổng mạng má»™t cách vô ích nữa.
Ha... ha...
Có lẽ không cam tâm nhìn thấy từng gia nhân trung thành bị sát hại hết ngưá»i này đến ngưá»i kia, mẫu thân cá»§a Hồng Phi Ngá»c đành miá»…n cưỡng lên tiếng khuyên bảo Hồng bảo chá»§ :
- Sao lão gia không thừa nhận thân phận thật, chí ít là nhỠđó lão gia có thể má»™t mình thoát thân? Sau nữa là cứu tá»­ cho nhiá»u sinh mạng sẽ vì lão gia mà chết uổng.
Hồng bảo chủ ngửa mặt gào vang :
- Phu nhân à! Không lẽ đến phu nhân là ngưá»i đã cùng ta chung chăn gối suốt ngần ấy năm mật thiết mà cÅ©ng nghÄ© Hồng Khắc Ngụy ta là nhân vật đã hóa thân thành Vô Diện thư sinh sao? Nếu là vậy, lẽ nào ta lại để lÅ© ác độc vô lương này chế ngá»± và rồi đây sẽ tuẫn tá»± hạ thá»§ từng ngưá»i thân ngay trước mặt mà không có cách gì giải cứu. A, lÅ© vô lương, ta quyết liá»u chết cùng bá»n ngươi. A...
Như ngưá»i phát cuồng, Hồng bảo chá»§ vừa há to miệng gào la vừa loang nhanh trưá»ng kiếm, phát chiêu toán loạn và ba nhân vật Kim Sa há»™i.
Trong lúc này, lão Nhị đầu mục cÅ©ng như ngưá»i bị hóa ngây, càng sát hại nhiá»u sinh mạng lão càng thêm cao hứng. Do đó lão đã liên tiếp vung hết lượt trảo này đến lượt trảo khác và tuần tá»± hạ thá»§ đến sinh mạng thứ tám hay thứ chín gì đó, làm cho máu huyết và thi thể cá»§a nhiá»u ngưá»i vô tá»™i ngập tràn khắp bá» mặt gá»™p đá chỉ vá»n vẹn rá»™ng độ năm bảy trượng vuông.
Và Tiểu Mã càng mục kích cảnh này càng thêm rúng động, cứ phập phồng lo sợ vì không biết lúc nào sẽ đến lượt bản thân bị mất mạng oan uổng.
Äúng lúc đó, vì mãi vẫn không thấy Hồng bảo chá»§ thi triển bất kỳ loại tuyệt há»c nào khác lạ, để có thể bảo chính là nhân vật từng hóa thân cá»§a Vô Diện thư sinh, má»™t trong ba nhân vật Kim Sa há»™i chợt cất giá»ng lá»… độ há»i :
- Nương nương định lẽ nào, vì xem ra dưá»ng như há» Hồng không há» là Vô Diện thư sinh?
Nhân vật này gá»i ai là Nương Nương? Tiểu Mã dù Ä‘ang thập phần lo hoảng sợ vẫn tá»± đặt nghi vấn như thế, và lạ thay, ngưá»i đáp lá»i lại chính là mẫu thân cá»§a Hồng Phi Ngá»c, phu nhân cá»§a Hồng Khắc Ngụy, Bảo chá»§ Hồng gia bảo. Vị phu nhân này lạnh lùng bảo :
- Bá»n ngươi thật vô dụng, đến chuyện đó cÅ©ng há»i ý ta sao? Giết!
Tiểu Mã chấn động tột cùng.
Tương tự, Hồng bảo chủ cũng giật mình bật kêu :
- Phu nhân, hóa ra nàng chính là....
Ba nhân vật Kim Sa há»™i đã ra tay, khiến Hồng bảo chá»§ không còn cÆ¡ há»™i nói thêm bất kỳ lá»i nào nữa.
Và như Tiểu Mã Ä‘ang nhìn thấy, Hồng bảo chá»§ vì mãi bàng hoàng do nhận ra nhân vật chá»§ mưu toàn bá»™ thảm trạng này là vị Bảo chá»§ phu nhân nên má»i phản ứng quá muá»™n khi bị ba nhân vật Kim Sa há»™i đồng loạt ra tay.
Há» tung má»i sát thá»§ quật vào Hồng bảo chá»§, làm cho lão muốn thoát thân đành chỉ còn má»—i má»™t cách thá»±c hiện. Äó là vận toàn lá»±c cắm ngập thanh trưá»ng kiếm vào vách đá nhẵn bóng, sau đó để tận dụng thá»i gian, lão nhá» lá»±c đạo Ä‘ang nắm chặt đốc kiếm để đột ngá»™t tung ngưá»i lên cao, có lẽ vá»›i mong muốn duy nhất là lao lên khá»i miệng địa huyệt Ä‘ang bị bầu tá»­ khí bao trùm.
Nhưng...
“Cạch...â€
Hồng bảo chá»§ hoặc do vận lá»±c quá mạnh, hoặc vì quên rằng phần tiếp giáp giữa chuôi và thân kiếm quá má»ng mảnh nên ngay khi tỳ mạnh ngưá»i lên, chuôi kiếm lập tức gãy lìa, lãm chá»— đặt tay duy nhất vừa có đã bất ngá» mất Ä‘i.
Hồng bảo chủ loạng choạng suýt ngã, tạo cho cơ hội mấy loạt sát thủ của ba nhân vật Kim Sa hội quật liên tu bất tận vào.
“Ầm... Ầm...â€
Xương cốt của Hồng bảo chủ lập tứ vỡ toang, máu huyết nhuộm hồng từng mảng trên tứ bỠvách đá nhẵn bóng.
Äó là lúc Tiểu Mã lần đầu tiên nghe Bảo chá»§ phu nhân đột ngá»™t phát lên tràng cưá»i lanh lảnh, biểu thị má»™t tâm địa tá»™t cùng độc ác.
- Ha... Ha... Hãy giết hết... Giết tất cả cho ta. Bất kỳ ai có liên quan đến Hồng gia bảo Ä‘á»u phải chết. Ha... ha...
Trên gá»™p đá bên này, Tiểu Mã bàng hoàng tá»™t độ khi phát hiện vị Tổng quản há» La đã bất ngá» cùng lão Nhị đầu mục lần lượt tung nhiá»u loạt kình lợi hại, quật bừa vào Tiểu Mã và số gia nhân Hồng gia bảo cho đến lúc này vẫn may còn giữ được mạng.
Nhìn sinh mạng bản thân Ä‘ang bị má»™t ngá»n kình uy hiếp, Tiểu Mã chỉ biết nghiến răng và mở to mắt nhìn trừng trừng vào bá»n ác nhân Ä‘ang như hung thần ác sát, chá»±c chá» du hồn Tiểu Mã vào Quá»· Môn Quan.
Äang căm phẫn tá»™t cùng là thế, Tiểu Mã đột ngá»™t phát hiện ở ná»™i thể bá»—ng có sá»± đổi thay là huyệt đạo Äịnh Thân nếu nãy giá» vẫn bị chế ngá»± thì chính lúc này chợt tá»± giải khai.
Vá»›i diá»…n biến này, huyệt đạo giải khai quá muá»™n để Tiểu Mã có thể có phản ứng kịp lúc, ít nào là để tránh thoát ngá»n kình Ä‘ang ào ào quật bá»§a vào, Tiểu Mã đành mạo hiểm chá» ngá»n kình lao đến thật gần. Và nhân đà ngá»n kình vừa chạm vào, Tiểu Mã nghiến răng nương theo lá»±c chấn kình xuất hiện, tá»± ý bật tung ngưá»i, lao bừa xuống địa huyệt, nÆ¡i Ä‘ang có nhiá»u thi thể khác cÅ©ng bị La tổng quản và lão Nhị đầu mục quật cho rÆ¡i vương vãi xuống.
Äang bị rÆ¡i, Tiểu Mã suýt nữa bật kêu khi phát hiện có má»™t trong nhân vật Kim Sa há»™i cố tình tung ngưá»i lên và giẫm mạnh cả hai chân vào ngưá»i Tiểu Mã.
Nhưng vì kịp hiểu đó là phương cách duy nhất để ba nhân vật Kim Sa há»™i tá»± nhảy lên khá»i địa huyệt, há» cần mượn những thân hình bất động Ä‘ang rÆ¡i xuống để tạo đà nhảy tiếp lên cao, nên Tiểu Mã cố nén lòng chịu cho qua lá»±c giẫm chân quá mạnh cá»§a nhân vật ná».
Äã vậy, do Tiểu Mã bị nhân vật ná» giẫm vào, nếu nhân vật ná» nhỠđó lao tiếp lên cao thì ngược lại Tiểu Mã càng bị ấn mạnh thêm xuống dưới. Khiến lúc chạm đến ná»n đá cứng cá»§a địa huyệt, cú chạm quá mạnh làm cho toàn bá»™ xương cốt cá»§a Tiểu Mã như bị gãy lìa.
Nhưng như thế vẫn chưa hết, những thi thể bất động từ bên trên cứ tiếp tục rơi xuống, rơi chậm hơn so với Tiểu Mã. Và có không ít thi thể rơi đúng vào chỗ Tiểu Mã vừa rơi, liên tiếp tạo thành lực va chạm mạnh làm cho Tiểu Mã đã đau càng thêm đau, đến phải ngất đi.
... Trong mÆ¡ hồ, má»™t loạt gào bi phẫn bá»—ng lồng lá»™ng vang lên, xoáy vào màng nhÄ© Tiểu Mã, vô tình giúp Tiểu Mã hồi tỉnh. Äó là tiếng gào cá»§a Hồng Phi Ngá»c, vừa là Thiếu bảo chá»§ vừa là bằng hữu trạc niên ká»· cá»§a Tiểu Mã :
- Hài nhi hận mẫu thân... Từ nay vỠsau hài nhi hận mẫu thân...
Vừa hồi tÄ©nh nhá» vào loạt gào này, Tiểu Mã chợt rung động tâm can khi nghe thanh âm lạnh lùng cá»§a Bảo chá»§ phu nhân, mẫu thân cá»§a Hồng Phi Ngá»c vang lên :
- Lão không là phụ thân ngươi, tuyệt đối không liên quan gì với ngươi vỠhuyết thống.
Ngươi còn nói một câu hận ta nữa, đừng trách ta là mẫu thân lại nỡ đối xử tuyệt tình với ngươi. Nghe rõ chưa?
Nhưng Hồng Phi Ngá»c vẫn bi phẫn gào lên :
- Hài nhi không tin. Hài nhi mãi mãi là ngưá»i cá»§a Hồng gia. Hài nhi chỉ có má»™t thân phụ. Bảo chá»§ Hồng gia bảo má»›i chính là thân phụ cá»§a hài nhi. Há»±!
Äá»™t ngá»™t có tiếng Hồng Phi Ngá»c kêu há»™c lên, khiến Tiểu Mã không thể không nghÄ© Hồng Phi Ngá»c vậy là đã bị chính thân mẫu hạ thá»§.
Quá phẫn nộ vì hành vi tàn độc và bất cận nhân tình của một nhân vật đáng lẽ phải luôn luôn thể hiện tình mẫu tử, Tiểu Mã chợt uất hận tột cùng, khiến nộ khí bỗng dâng trào, làm cho nghịch hành khí huyết, tâm can đảo lộn, mắt hoa mày choáng, và lập tức lại lâm vào cảnh hôn mê ngất lịm.
* * * * *
Tỉnh lại đã lâu nhưng vẫn cố tình nằm yên nghe ngóng, sau đó khi hoàn toàn tin chắc xung quanh không hỠcó bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống hiện diện, ngoại trừ bản thân, Tiểu Mã mới dám cho phép mình thở hắt một hơi dài nhẹ nhõm.
Nhưng vừa thở ra xong, Tiểu Mã má»›i cảm nhận khắp thân thể ngoài những ná»—i Ä‘au âm ỉ xuất phát từ tận xương cốt thì còn bị tê dại đến mất hết má»i cảm giác.
Lo sợ, vì cho rằng bản thân lâm cảnh này là do thương thế quá nghiêm trá»ng khiến rÆ¡i vào tình huống bán thân bất toại, Tiểu Mã xuất hạn mồ hôi và nghiến răng dụng lá»±c quyết làm cho tứ chi cá»­ động.
“May quá!†Tiểu Mã nghÄ© thế khi phát hiện tứ chi dù sao vẫn còn cá»­ động, không đến ná»—i bán thân bất toại như thoạt đầu đã lo. Äồng thá»i Tiểu Mã cÅ©ng nhận ra khắp thân bị tê dại mất cảm giác là do từ bên trên có khá nhiá»u thi thể rÆ¡i đè lên. Chịu cảnh này quá lâu, trải qua thá»i gian hai lần tỉnh lại, Tiểu Mã tá»± tán thán, bản thân không bị chết vì ngạt cÅ©ng là Ä‘iá»u thật sá»± may.
Cá»±a quậy thân mình để ngoi lên trên, thoát cảnh bị đè, Ä‘iá»u đầu tiên Tiểu Mã nhận thức là thá»i lúc này đã vá» chiá»u, trá»i đã chập choạng tối, chỉ má»™t lúc nữa thôi là màn đêm buông phá»§ sẽ ngăn cản hoàn toàn thị lá»±c cá»§a Tiểu Mã.
Tiểu Mã đứng lên và thở dài :
- Ta phải vượt thoát địa huyệt trước khi trá»i tối hoàn toàn, khó lòng nhận ra đưá»ng Ä‘i.
Như đã nói, địa huyệt thiên tạo này là nơi không thể dễ dàng cho bất kỳ ai vượt thoát, trừ phi kẻ đó đã có sẵn khinh công thượng thừa, tuy vậy Tiểu Mã chưa đạt mức thượng thừa vỠkhinh công nhưng vẫn không hỠtỠra hoảng hốt, lo lắng phải làm như thế nào để vượt thoát địa huyệt.
Vì thế, Tiểu Mã hoàn toàn thất tỉnh, bình thản đưa mắt nhìn khắp tứ bá» vách đá hầu như nhẵn bóng chẳng có lấy má»™t chá»— bấu tay hay đặt chân. Äang nhìn như thế, toàn thân Tiểu Mã chợt rúng động, đến ná»—i mục quang như đỠra khi phát hiện má»™t hình hài quen thuá»™c Ä‘ang nằm yên bất động giữa nhiá»u thi thể khác.
Tiểu Mã khẽ kêu thành một tiếng bàng hoàng :
- Thiếu bảo chá»§! Chao ôi... vậy là cuối cùng toàn bá»™ Hồng gia bảo Ä‘á»u bị sát hại?
Äến Thiếu bảo chá»§ dù là cốt nhục vẫn bị chính tay mẫu thân hạ thá»§. Mụ là ai? Sao trên Ä‘á»i lại có hạng ngưá»i độc ác đến như vậy, thua cả dã thú dù không có suy nghÄ© nhưng “hùm dữ không nỡ ăn thịt conâ€.
Trước mắt Tiểu Mã, ngoài những thi thể Ä‘á»u là hạng gia nhân trung thành vá»›i Hồng gia bảo, ngoài hình hài quen thuá»™c cá»§a Hồng Phi Ngá»c còn có thêm năm thi hài khác mà Tiểu Mã không ngá» là há» cÅ©ng mất mạng. Äó là thi hài cá»§a vị Tổng quản há» La và bốn nhân vật Äầu mục đã cùng nhau tạo phản, gây ra thảm trạng cho Hồng gia bảo.
“HỠđã bị Bảo chá»§ phu nhân sát hại để diệt khẩu? Hay đã có cao nhân xuất hiện trừng trị hỠđúng vào lúc ta hãy còn hôn mê?â€
Hoang mang vá»›i nghi vấn này, Tiểu Mã tiến đến gần thi hài cá»§a Hồng Phi Ngá»c. Và sau má»™t lúc lâu sục tìm, Tiểu Mã giật mình lo lắng: “Trong ngưá»i Thiếu bảo chá»§ không còn dị bảo Thiên Ty Sách ngàn năm nữa. Phải chăng kẻ ra tay sát nhân diệt khẩu chính là Bảo chá»§ phu nhân và mụ đã kịp thu hồi dị bảo trước khi ném toàn bá»™ má»i thi thể xuống địa huyệt?
Rốt cuá»™c mụ là ai, có thâm thù đại hận như thế nào vá»›i Hồng gia khi nhẫn tâm gây ra cảnh thảm tuyệt nhân hoàn này?â€
Trá»i càng lúc càng tối và vì không muốn chần chừ nữa nên Tiểu Mã đành bùi ngùi nhìn những thi thể thân quen lần cuối :
- Bảo chá»§, Thiếu bảo chá»§ và chư vị thúc bá xin tất cả hãy yên tâm nhắm mắt. Tiểu Mã này dù tài hèn sức má»n nhưng cÅ©ng nguyện thay chư vị báo thù, trả lại công đạo cho Hồng gia. Do tình thế quá cấp bách, tôi không thể lo liệu má»i hậu sá»± cho chư vị. Hành vi kém lá»… nghÄ©a này cá»§a tôi, mong tất cả Thiên Tai Chi Linh ngàn lần lượng thứ. Má»™t lá»… này xin tạ tá»™i.
Tiểu Mã nghiêm cẩn phục ngưá»i hành lá»…, sau đó nhanh chóng áp mạnh cả hai tay vào vách đá nhẵn bóng, bám ngưá»i Ä‘u lên và từ từ vượt thoát địa huyệt, má»™t việc không thể ngá» là Tiểu Mã có thể thá»±c hiện được mà không cần có khinh công thượng thừa.
Tài sản của dth_abcd

  #3  
Old 12-05-2008, 10:08 AM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Hồi 3

Bị hãm hại lá»t vào tá»­ cảnh



Do thương thế càng lúc càng nghiêm trá»ng nên mãi đến lúc tận canh ba Tiểu Mã má»›i có thể lê lết tấm thân tàn đến được nÆ¡i cần đến.
Äó là má»™t cốc núi thâm u, bên ngoài đầy dẫy những tàng cây che phá»§, cá»™ng vá»›i trùng trùng lá»›p lá»›p những thảm cá» dại má»c hoang cao ngang đầu ngưá»i và hầu như không há» có bất kỳ má»™t dấu hiệu nào cho thấy đây là nÆ¡i từng có ngưá»i lai vãng.
Cá» cao, cây dầy, xung quanh là những sưá»n núi chông chênh nhấp nhô, tất cả càng làm cho màn đêm Ä‘en thêm dầy đặc. Tuy vậy, Tiểu Mã dù niên ká»· nhá» nhưng đởm lược không nhá», vẫn má»™t thân má»™t mình tiến sâu vào cốc núi không há» có đưá»ng Ä‘i lối lại.
Äến trước má»™t huyệt khẩu tận trong cùng cốc núi, Tiểu Mã chưa kịp lên tiếng thì từ sâu bên trong huyệt khẩu đã có má»™t giá»ng ồm ồm vang ra :
-Ngươi bị ná»™i thương? Là ngươi trái lệnh ta, đã sinh cưá»ng dùng công phu ta truyá»n cùng ngưá»i động thá»§? Trái lệnh ta là chết, thá»a ước này là do ngươi quên nên lúc này vẫn còn dám Ä‘em thân đến tá»± nạp mạng cho ta hành xá»­?
Äó là những lá»i lẽ buá»™c tá»™i, ám thị sá»± Ä‘e dá»a đến sinh mạng. Tiểu Mã không há» tá» ra lo sợ. Trái lại, vừa thở trút ra má»™t hÆ¡i dài má»i mệt Tiểu Mã vừa lào thào hồi bẩm :
-Lão trượng có am hiểu như thế nào vá» Kim Sa há»™i? Chỉ vá»›i má»™t phần ba ná»™i công tâm pháp do lão trượng truyá»n, liệu có đủ cho tiểu bối cÅ©ng vá»›i bá»n ngưá»i Kim Sa há»™i động thá»§ chăng? Là tiểu bối bị bá»n hỠđả thương suýt mất mạng, phải gắng gượng lắm má»›i có thể lê thân vỠđây.
Giá»ng ồm ồm tá» ra kinh ngạc :
-Kim Sa há»™i đã đến Trung Nguyên? Nhưng sao chúng lại xuất hiện ở tận Hồng gia bảo này? Äiá»u gì đã xảy ra? Ngươi liệu có thể gắng gượng thêm má»™t lúc nữa để kể tưá»ng tận cho ta nghe được chăng?
Tiểu Mã sắp lả dần :
-Tiểu bối Ä‘ang cần Ä‘iá»u trị ná»™i thương, nghÄ©a là cần thêm má»™t phần nữa ná»™i công tâm pháp lão trượng đã truyá»n. Nếu không, tiểu bối e gắng gượng không nổi.
Từ trong huyệt khẩu chợt có một vật trăng trắng là là bay ra, rơi ngay cạnh chân Tiểu Mã :
-Chúng ta đã thá»a thuận cứ má»—i năm, há»… đến dịp xuân vá» là ta truyá»n cho ngươi má»™t phần ba tâm pháp. Phải ba ngày nữa má»›i đến hạn kỳ ta truyá»n phần thứ hai cho ngươi, không thể phá lệ. Hãy nhận lấy hoàn linh Ä‘an bồi nguyên ta vừa ném ra. Dược lá»±c cá»§a linh Ä‘an ắt sẽ giúp ngươi tạm khôi phục, cho đến khi thuật xong má»i chuyện, ngươi ta hồ Ä‘iá»u tức chữa trị ná»™i thương.
Tiểu Mã khom ngưá»i định nhặt hoàn linh Ä‘an là vật trăng trắng vừa má»›i rÆ¡i cạnh chân thì do quá kiệt lá»±c nên ngã chúi luôn xuống đất.
Từ đó, với tư thế nửa nằm nửa ngồi, Tiểu Mã vừa ngấm ngầm vận công giúp dược lực của linh đan mau chóng công hiệu vừa cùng lão nhân kỳ bí trong huyệt khẩu đối thoại. Tiểu Mã than van :
-Sá»›m hÆ¡n đôi ba ngày cÅ©ng đâu có gì sai biệt, lão trượng sao cứ làm khó tiểu bối sau bao việc tiểu bối đã làm thay cho lão trượng gần trá»n má»™t năm qua?
-Äừng nói nhảm, phí phạm thá»i gian cá»§a ta để tiếp nhận ná»™i công tâm pháp thượng thừa cá»§a ta. Má»™t năm qua ngươi nào đã làm được những gì đáng kể. Bất quá ngươi chỉ đưa đến ta những thông tin vô bổ, rốt cuá»™c vẫn chưa khám phá lai lịch và nhất là xuất thân cá»§a mụ Bảo chá»§ phu nhân. Ngươi đừng đòi há»i quá nhiá»u, vô công thì bất thụ lá»™c, ngươi rõ chưa?
Tiểu Mã thở dài :
-Nhưng lần này thì khác, tiểu bối đã có thể cho lão trượng biết phần nào xuất thân của mụ Bảo chủ phu nhân.
-Nói đi.
Tiểu Mã chép miệng :
-Lão trượng còn nhá»› lần trước lúc tiểu bối đã bẩm báo rằng việc lập ra những nhân vật Äầu mục ở Hồng gia bảo đã bắt nguồn từ chá»§ ý cá»§a mụ Bảo chá»§ phu nhân độ năm sáu năm vá» trước?
-Nhá»›! Khi đó ngươi có Ä‘oán Bảo chá»§ phu nhân là ngưá»i có xuất thân từ Äại Mạc, không quan hệ gì đến phía Tây Vá»±c như trước kia ta vẫn ngá». Sá»± thật thì thế nào?
Tiểu Mã mỉm cưá»i :
-Hóa ra tiểu bối đã Ä‘oán đúng. Vì ngày hôm nay La tổng quản và bốn nhân vật Äầu mục đã đồng loạt phản lại Hồng gia bảo, lập kế sát hại toàn bá»™ Hồng gia, kể cả Bảo chá»§ Hồng gia bảo. Và trước lúc táng mạng, Bảo chá»§ Hồng gia bảo đã nhận ra lai lịch thù nhân, gá»i là ngưá»i Kim Sa há»™i.
-Hừ! Hồng Khắc Ngụy bị phu nhân hạ thủ thật sao? Lẽ nào giữa hỠkhông hỠcó tình phu thê?
Tiểu Mã bĩu môi :
-Äến cốt nhục cá»§a mụ là Thiếu chá»§ Hồng Phi Ngục cÅ©ng bị chính tay mụ sát hại.
Hạng mất nhân tính như mụ làm gì biết quý trá»ng tình mẫu tá»­ phu thê?
-Hãy kể lại từ đầu xem nào.
Tiểu Mã đành phải thuật lại toàn bộ sự việc để sau đó chợt nghe lão nhân kỳ bí đang ẩn trong huyệt khẩu bật kêu thất thanh :
-Ngươi nghe có lầm không? Mụ có ý ngỠtrượng phu của mụ chính là nhân vật đã ba mươi năm qua làm rung động giang hồ, Vĩnh Hận Tam Vương Vô Diện thư sinh?
Tiểu Mã kinh nghi :
-Thân thủ của Vô Diện thư sinh là thế nào mà lão trượng bảo đã làm rúng động giang hồ suốt ba mươi năm dài?
-Chuyện đó ngươi bất tất phải quan tâm vì không liên quan gì đến câu chuyện chúng ta đang đỠcập. Mụ có nêu được chứng cớ gì không, hay chỉ nghi ngỠthế thôi?
Tiểu Mã thất vá»ng vì mất cÆ¡ há»™i tìm hiểu thêm vá» nhân vật Vô Diện thư sinh :
-Mụ chỉ đa nghi thế thôi. Vì kỳ thực, cuối cùng Bảo chủ Hồng gia bảo cũng táng mạng không hỠcó thân thủ bất phàm như đáng lẽ phải có nếu quả thật Bảo chủ đúng là Vô Diện thư sinh.
-Nhưng mụ có bảo vì sao mụ nghi ngỠvà quyết tâm tìm giết cho được Vô Diện thư sinh chăng?
Tiểu Mã lắc đầu :
-Ngưá»i cá»§a Kim Sa há»™i đã mập má» cho hay, đó là vì Vô Diện thư sinh có mối huyết hải thâm thù vá»›i há».
-Hừ! Ngươi tận mắt nhìn thấy Hồng Khắc Ngụy đã chết?
Tiểu Mã gật đầu :
-Kể cả La tổng quản và bốn nhân vật Äầu mục cÅ©ng chịu chung số phận. Tiểu bối trước lúc thoát khá»i địa huyệt vẫn còn nhìn thấy thi thể cá»§a há».
-Hừ! Ngươi lại nói nhảm nữa rồi. Vì lúc kể, ta chỉ nghe ngươi bảo rằng ngươi có nhìn thấy những thi thể kia, đâu có lá»i nào đỠcập chuyện ngươi vẫn nhìn thấy thi thể cá»§a há» Hồng?
Tiểu Mã thoáng chấn động vì sự thật này, nhưng vẫn nói cứng :
-Là tiểu bối kể sót đấy thôi. Quả thật vẫn còn có thi thể của Hồng bảo chủ ở đó.
Giá»ng ồm ồm chợt tá» ra hoài nghi :
-Há lẽ trước kia ta đã ngá» sai, mụ Bảo chá»§ phu nhân không phải là ngưá»i có xuất thân từ Tây Vá»±c?
Tiểu Mã ngập ngừng :
-Tuy mụ có cất giữ dị bảo Tây Vá»±c bên ngưá»i nhưng dá»±a theo sá»± biến xảy ra hôm nay e rằng mụ không liên quan gì đến Tây Vá»±c.
-Ngươi bảo bên ngưá»i Hồng Phi Ngá»c không còn dị bảo Thiên Tỵ Sách nữa?
Tiểu Mã minh định :
-Sự thật là vậy.
-Và ngươi đã thoát khá»i địa huyệt là nhá» công phu Hư Không Bích Hổ ta đã chỉ Ä‘iểm cho ngươi?
Tiểu Mã tự hào :
-Má»i công phu do lão trượng truyá»n thụ Ä‘á»u tá» ra lợi hại. Nếu không phải thế, huyệt đạo bị chế ngá»± đâu kịp thá»i giải khai đúng lúc, sau đó tiểu bối còn tá»± thoát khá»i địa huyệt để quay vỠđây?
Giá»ng ồm ôm chợt chùng lại :
-Có phải ta đã căn dặn ngươi không được tá»± ý dùng những công phu ta truyá»n chăng?
Sao lần này ngươi dám trái lệnh?
Tiểu Mã ngẩn ngưá»i :
-Äang lúc thập tá»­ nhất sinh, không lẽ tiểu bối cÅ©ng không được phép dùng để tá»± cứu mình?
Äáp lại câu há»i có phần hữu lý cá»§a Tiểu Mã là má»™t thanh âm Ä‘anh gá»n :
-Hiển nhiên là không được.
Và ngay lúc đó, từ huyệt khẩu bỗng bắn xạ vỠphía Tiểu Mã một luồng kình lực cực kỳ thâm hậu, làm cho không khí xung quanh Tiểu Mã như cũng bị đặc quánh lại.
“Ào...â€
Tiểu Mã kêu thất kinh :
-á»i... Lão trượng quyết lấy mạng tiểu bối thật sao?
Miệng thì kêu nhưng khi thấy luồng kình lá»±c vẫn cứ ào ào đổ ập đến, Tiểu Mã lập tức phục ngưá»i nằm sát xuống mặt đất, kịp lúc nhượng cho luồng kình lao phá»›t ngay bên trên lưng, thoát chết trong gang tấc.
Tuy vậy, dẫu thoát chết nhưng vừa nhận thấy ở ngay bên cạnh chợt xuất hiện má»™t ngách đá hẹp ăn sâu xuống tận bên dưới ná»n đất, Tiểu Mã cÅ©ng vá»™i vàng quăng mình vào đó nhanh không thể tả.
Hành động này cá»§a Tiểu Mã không há» thừa. Vì ngay khi Tiểu Mã vừa chui vào ngách đá mất hút, ở cạnh đó liá»n xuất hiện má»™t bóng Ä‘en.
Bóng Ä‘en này vừa xuất hiện đã buông tiếng cưá»i lạnh :
-Tiểu cẩu ngươi dù trá ngụy, quỷ kế đến mấy cũng đừng mong toàn mạng dưới chưởng của ta. Vĩnh biệt tiểu tử. Hừ!
Và bóng đen xuất kình, tung một chưởng lực uy mãnh quật vào ngách đá.
“Ầm!â€
Không chỉ có ngách đá vỡ tung mà còn nhiá»u tảng đá chồng chất trên cao cÅ©ng vì sá»± chấn động cùng đổ ào xuống dưới, phá»§ lấp hoàn toàn nÆ¡i Tiểu Mã vừa tá»± ý chui vào.
Má»™t lúc sau, chá» cho má»i thanh chấn động Ä‘á»u lắng dịu, bóng Ä‘en ná» cùng vá»›i giá»ng ồm ồm cố hữu chợt lẩm bẩm những lá»i đắc ý :
-Chỉ có ngưá»i chết má»›i ngậm miệng vÄ©nh viá»…n, không thể tiết lá»™ bất kỳ dấu vết nào vá» ta, tiểu tá»­ ngươi hãy yên tâm nhắm mắt. Má»—i năm cứ dịp xuân vá» ta sẽ thắp cho ngươi má»™t nén hương, gá»i là cảm kích những gì ngươi đã làm cho ta suốt má»™t năm qua. Hừ!
Và chỉ “vút†một tiếng, bóng đen chợt biến mất hoàn toàn, đương nhiên là không để lại bất kỳ dấu vết nào cho thấy đã từng có bóng đen hiện diện.
Trong khi đó dưới tầng tầng lá»›p lá»›p những tảng đá đè chồng lên nhau, Tiểu Mã dù toàn mạng và Ä‘ang thu lu ngồi trong má»™t góc hẹp, nhưng sau bao sá»± biến vừa xảy ra vẫn không tránh khá»i tâm trạng sợ hãi tá»™t cùng. Tiểu Mã bụng bảo dạ :
“Hóa ra lão giết ta không vì ta vi phạm thá»a ước vá»›i lão. Chỉ là lão muốn giữ kín hành tung mà thôi. CÅ©ng may ta đã kịp đỠphòng, nhất là vá»›i những lần gần đây má»—i khi ta đến tìm lão Ä‘á»u có cảm giác bồn chồn và nÆ¡m ná»›p lo sợ. Biết thế nào cÅ©ng có ngày này nên ta không thể không lưu tâm ghi nhận sá»± tồn tại cá»§a ngách đá, nhỠđó bây giá» ta toàn mạng.
Nhưng liệu ta có thể thoát cảnh bị chôn sống như thế này hay không, e rằng còn phải trông chá» vào số phận đã dành sẵn cho ta. Chỉ hy vá»ng Hoàng Thiên hữu nhãn, đừng quá sá»›m tuyệt đưá»ng Mã Nguyên VÅ© này. Hà...â€
NÆ¡i Tiểu Mã đã mạo hiểm quăng mình vào, do chỉ là má»™t ngách đá hẹp nên phần rá»—ng bên trong chỉ vừa vặn cho ngưá»i có thân hình nhá» nhắn như Tiểu Mã ngồi.
Muốn thoát chết, Tiểu Mã chỉ còn má»—i má»™t cách là cố lay động và đẩy bật thật nhiá»u tảng đá đã rÆ¡i xuống và Ä‘ang phá»§ kín lấp bên ngoài. Nhưng khi thá»­ thá»±c hiện Ä‘iá»u này Tiểu Mã hoàn toàn thất vá»ng, bởi chàng không thể lay hoặc làm cho nhích động bất kỳ má»™t tảng đá nào mà tay Tiểu Mã có thể động chạm đến.
Thứ nhất, đấy là do vị thế ngồi cá»§a Tiểu Mã không phù hợp cho việc trụ tấn lấy đà để đẩy tảng đá. Thứ hai cho dù đã xoay sở và tìm được vị thế thích hợp để lấy chá»— chịu tấn nhưng vá»›i sức lá»±c có hạn như Tiểu Mã quả là không thấm gì so vá»›i quá nhiá»u những tảng đá Ä‘ang đè chất chồng bên ngoài.
Tuy vậy, Ä‘ang lúc xoay ngưá»i choải chân chịu tấn, chợt má»™t chân cá»§a Tiểu Mã do tình cỠấn mạnh vào má»™t chá»— đất má»m nên bị cắm thụt vào.
Phát hiện có chồ đất má»m và chưa biết đó là Ä‘iá»m may hay rá»§i, Tiểu Mã toan thu chân vỠđể tiện bá» xem xét thì bá»—ng có má»™t lá»±c đạo xuất hiện níu giữ ngay chiếc chân đó.
Theo phản ứng tá»± nhiên, Tiểu Mã vá»™i co mạnh chân vá» thì lá»±c đạo ná» cÅ©ng tăng lên vừa níu chặt lấy chân Tiểu Mã vừa kéo toàn thân Tiểu Mã vá» phía đất má»m.
Thất kinh vá» Ä‘iá»u này, Tiểu Mã vá»™i chá»i mạnh chân còn lại, đồng thá»i đưa hai tay lên phía sau đầu, tìm chá»— bấu mạnh vào ngách đá, cố giữ sao cho thân hình đừng bị kéo nữa vào chá»— đất má»m kỳ dị ná».
Nhưng há»a vô đơn chí, chân thứ hai cá»§a Tiểu Mã chá»i đâu không chá»i, lại chá»i ngay vào chá»— cạnh chân thứ nhất Ä‘ang bị má»™t lá»±c đạo kỳ bí lôi kéo. Và lập tức chân thứ hai cÅ©ng chịu chung số phận vá»›i chân thứ nhất, là lá»±c đạo ná» cùng má»™t lúc níu giữ chặt cả hai chân cá»§a Tiểu Mã.
Bị níu giữ cả hai chân, Tiểu Mã chỉ có thể chi trì tình trạng bị giằng co trong má»™t khoảng thá»i gian cá»±c ngắn. Sau đó, khi lá»±c bấu giữ ở hai tay lâm cảnh má»i rã rá»i, lá»±c níu kéo thì vẫn mạnh như lúc ban đầu, toàn thân cá»§a Tiểu Mã vậy là càng lúc càng bị kéo phụp vào chá»— đất má»m kỳ lại. Äến nổi Tiểu Mã đành buông xuôi mặc cho tình thế đưa đẩy, muốn ra sao thì ra.
Chá»— đất má»m như càng lúc càng nhão ra khiến lá»±c đạo ná» càng kéo Tiểu Mã Ä‘i thì càng di chuyển nhanh chóng và dá»… dàng hÆ¡n, làm Tiểu Mã có cảm nhận Ä‘ang bị lôi Ä‘i tuồn tuá»™t, Äã vậy, đất nhão xung quanh cứ quấn chặt khắp thân ngưá»i, xá»™c vào mÅ©i vào tai làm chàng vừa khó chịu vừa ngỡ như sắp chết ngạt đến nÆ¡i.
Tiểu Mã vội bế kín hơi thở, thầm cầu mong hoặc cảnh trạng này mau chóng qua đi hoặc nếu phải chết vì ngạt thì càng chết nhanh càng tốt.
Và Ä‘iá»u đó rồi cÅ©ng xảy đến vá»›i Tiểu Mã. Do không thể nín nhịn hô hấp được mãi nên khi cần đổi hÆ¡i chỉ suýt nữa Tiểu Mã há hốc mồm để trút ra trá»c khí. Nhưng do bản năng cầu sinh ká»m hãm, Tiểu Mã chợt hiểu, nếu mở miệng ra ắt sẽ tạo cÆ¡ há»™i cho bùn đất xá»™c cả vào mồm làm bế kín khí quản ắt phải chết, nên vừa ngậm kín miệng cố chịu đựng vừa giận dữ vùng vẫy vung loạn tứ chi.
Vì xung quanh Ä‘á»u là bùn nhão nên lúc vùng vẫy, Tiểu Mã vô tình quÆ¡ loạn hai tay, tình cá» chá»™p được má»™t vật vừa to vừa má»m vừa dài thậm thượt.
NghÄ© vật này ắt là vật cứu tinh không cầu mà được, Tiểu Mã nắm lấy thật chặt, tạo thành chá»— tá»±a vững chắc để cố thu hai chân vá».
Tiểu Mã chỉ làm bừa như thế nào ngá» lại phát hiện lá»±c níu kéo kỳ bí ở hai chân chợt giảm Ä‘i. Vui mừng vì Ä‘iá»u này, Tiểu Mã càng vận lá»±c nhiá»u hÆ¡n, vừa bấu chặt hai tay vào vật ná» vừa thu rút toàn thân vá».
Ngỡ sẽ thoát, nào ngỠtoàn thân Tiểu Mã lại bị một lực đạo khác vừa cuốn quanh vừa giằng xé thân thể.
Bị đau buốt, Tiểu Mã đành há miệng kêu vang.
Nhưng vừa há miệng bùn nhão liá»n xá»™c vào, khiến Tiểu Mã tỉnh ngá»™, sợ hãi, lại ngậm chặt miệng.
Do có diá»…n biến này xảy ra nên lá»±c bấu giữ cá»§a hai tay Tiểu Mã vào vật to má»m ná» chợt lÆ¡i Ä‘i. Vậy là thoắt má»™t cái vật ná» bá»—ng rÆ¡i tuá»™t khá»i tay Tiểu Mã.
Sợ vật cứu tinh duy nhất mất đi, Tiểu Mã một lần nữa cuống cuồng quơ loạn hai tay.
Và lần này ở cả hai tay Tiểu Mã Ä‘á»u bất ngá» nắm phải hai vật to má»m như nhau.
Không cần biết đó là vật gì, xuất phát từ đâu và tại sao có hình thù bên ngoài hầu như giống hệt nhau qua cảm giác vừa có ở cả hai tay, Tiểu Mã chỉ cần biết níu giữ thật chặt hai vật ná», quyết lần này không để chúng tuá»™t thoát Ä‘i như lần má»›i rồi.
Chính lúc đó, lực đạo đang cuộn quanh thân Tiểu Mã chợt tăng mạnh, khiến nhục thể lúc bị thít chặt vào làm cho Tiểu Mã có cảm nhận xương cốt toàn thân sắp đến lúc bị vỡ vụn.
Äau buốt đến tận tâm can, Tiểu Mã nổi hung vừa oằn ngưá»i vừa dùng hai chân đạp bừa.
Vừa co chân đạp được má»™t vài lượt, Tiểu Mã chợt có cảm nhận sá»± co duá»—i ở hai chân như đã dá»… dàng hÆ¡n, dưá»ng như vây bá»c chung quanh Tiểu Mã lúc này không còn là bùn nhão nữa mà là làn nước mênh mông bao trùm, vừa giá lạnh đến không ngá».
Nghi hoặc khôn xiết, Tiểu Mã vội hé mở hai mắt.
Vừa hé mắt nhìn, chỉ suýt nữa Tiểu Mã kêu hoảng :
“Hóa ra hai vật ta Ä‘ang nắm giữ ở trong tay chính là hai trong nhiá»u xúc tu to lá»›n cá»§a má»™t loài thá»§y quái? Ôi chao, khắp thân ta lại còn bị hai xúc tu khác quấn chặt? Nếu ta không mau tìm cách thoát, má»™t là bị xúc tu to lá»›n kỳ vÄ© cá»§a thá»§y quái quấn đến chết, hai là thế nào cÅ©ng bị chết đắm giữa làn nước mênh mông giá lạnh này. Ôi... nhưng làm thế nào để thoát đây?!â€
Äúng như Tiểu Mã vừa thầm lo sợ, giữa lá»›p sáng nhá» nhá» cá»§a làn nước giá lạnh bao quanh, Tiểu Mã nhìn thấy phần đầu cÅ©ng là phần thân to bằng cái đầu cá»§a má»™t loài thá»§y quái kỳ lạ, vá»›i nhiá»u xúc tu vừa dài vừa to Ä‘ang cùng má»™t lúc thá»±c hiện nhiá»u phần việc khác nhau. Có hai xúc tu cá»§a thá»§y quái Ä‘ang bị Tiểu Mã tình cá» nắm giữ, hai xúc tu gần đó thì Ä‘ang cuá»™n quanh thân Tiểu Mã. Năm bảy xúc tu còn lại thì Ä‘ang ngoe nguẩy tứ tung dò đưá»ng để thá»§y quái dá»… dàng di chuyển, những cái khác thì lượn qua lượn lại quanh Tiểu Mã như muốn tìm chá»— để cuá»™n vào như thoạt đầu đã cuá»™n được vào hai chân Tiểu Mã.
Kinh hoàng vì không ngá» bản thân lại phải đối đầu vá»›i má»™t loài thá»§y quái chưa từng nghe ai nói đến bao giá», nhất là sợ đôi xúc tu ná» quấn chết. Tiểu Mã vá»™i vàng tìm cách đối phó, cần nhất là không để chết ngạt do đã bế kín hô hấp quá lâu.
Do chá»§ ý đã có, Tiểu Mã lập tứ vận dụng toàn bá»™ công phu ná»™i thể, dẫn lưu đến hai lòng bàn tay, thi triển sở há»c và bắt đầu vận xoắn vào đôi xúc tu cá»§a thá»§y quái vẫn Ä‘ang bị Tiểu Mã nắm giữ.
Vá»›i công phu sở há»c vừa vận dụng, thoạt tiên Tiểu Mã có ý mừng vì phát hiện ở thá»§y quái đã bắt đầu có biểu hiện sợ hãi. Äó là những xúc tu còn lại cá»§a thá»§y quái cùng quÆ¡ loạn, khiến hai xúc tu Ä‘ang quấn quanh thân Tiểu Mã cÅ©ng ná»›i lá»ng ra.
Tiểu Mã không bá» lở cÆ¡ há»™i, vá»™i vùng vẫy hai chân, uốn vặn thân mình và mau chóng thoát cảnh bị hai xúc tu ná» ká»m chế. Nhân đó, Tiểu Mã tận dụng lá»±c bám giữ từ hai tay vào đôi xúc tu cá»§a thá»§y quái, vừa quẫy chân trong làn nước giá lạnh nhá» nhá», vừa bật ngoi ngưá»i lên thật nhanh.
“Ào...â€
NhỠđó chỉ má»™t thoáng sau Tiểu Mã đã có thể nhô đầu lên khá»i mặt nước và vá»™i vàng thổ trá»c khí để hít nhanh vào ngưá»i những làn thanh khí Ä‘ang hết sức cần đối vá»›i Tiểu Mã lúc này. Nhưng vừa thổ nạp xong, từ ná»™i thể cá»§a Tiểu Mã xuất hiện má»™t chấn động nhẹ. Và chấn động này sau đó lan nhanh khắp cÆ¡ thể tạo cảm giác kỳ quái là mắt hoa mày choáng và lục phá»§ ngÅ© tạng thì nóng bừng lên bần thần khó tả.
Tứ chi cÅ©ng vì thế mà bá»§n rá»§n khiến hai tay Tiểu Mã Ä‘ang nắm giừ đôi xúc tu ná» chợt xuá»™i Ä‘i, tạo cÆ¡ há»™i cho thá»§y quái thu hai xúc tu vá» và thoát vòng ká»m tá»a như lúc nãy Tiểu Mã đã thoát.
Äúng lúc này làn nước xung quanh Tiểu Mã chợt xoáy động mạnh làm cho Tiểu Mã chưa kịp hiểu Ä‘iá»u gì Ä‘ang xảy ra thì ngay trước mặt cÅ©ng nhô cao trên mặt nước. Tiểu Mã nhìn thấy má»™t vật thật to có hình thù kỳ quái vá»›i hai đốm sáng đỠtợ than hồng cứ nhấp nha nhấp nháy chiếu xạ những tia sáng kỳ quái vào hai mắt Tiểu Mã.
Cũng lúc này toàn thân Tiểu Mã lại bị một vài lực đạo cùng một lúc ập vào quấn quanh và xiết chặt, khiến Tiểu Mã phải hiểu đấy là bản thân lại bị những xúc tu của thủy quái tấn công.
Nhưng không như lần mới rồi, lần này toàn thân Tiểu Mã vì đang lâm cảnh bủn rủn ngoài ý nghĩ, khiến sức lực chợt tan biến đi nên Tiểu Mã dù không muốn vẫn chấp nhận để thủy quái dùng xúc tu uy hiếp.
Và vì Tiểu Mã không có phản ứng gì kháng cá»± nên thân thể Tiểu Mã từ từ bị nhấc lên, cao hÆ¡n mặt nước những má»™t hai trượng Bị treo lÆ¡ lá»­ng trên không, Tiểu Mã kinh hoàng nhìn xuống và bấy giá» má»›i hiểu vật thật to vá»›i hình thù kỳ quái lúc nãy đã hiển hiện trước mặt Tiểu Mã chính là phần đầu và cÅ©ng là phần thân cá»§a thá»§y quái. Hai xúc tu to dài Ä‘ang đưa Tiểu Mã lên cao cÅ©ng được xuất phát từ phần thân mang hình thù kỳ quái ná», chứng tá» hai đốm sáng đỠkia chính là đôi mục quang to đến kinh khiếp cá»§a thá»§y quái.
Thủy quái vẫn đang chiếu xạ những tia nhìn khủng khiếp vào Tiểu Mã, một sinh vật nhỠnhoi so với tấm thân kỳ vĩ của thủy quái và lập tức nó hung hãn quật mạnh Tiểu Mã trở lại vào làn nước giá lạnh.
“Bùng...â€
Bị quật mạnh nhưng toàn thân thì vẫn bị thủy quái dùng xúc tu giữ chặt, Tiểu Mã thừa hiểu vì sao thủy quái lên cơn cuồng nộ.
Thân hình Tiểu Mã lại được nâng lên cao có nghĩa là Tiểu Mã sắp bị thủy quái quật nữa xuống làn nước, Tiểu Mã nhắm mắt thở dài :
“Äã là số chết ta chạy đến đây cÅ©ng không thoát chết. A... nếu biết trước thế này, lúc nãy ta đâu dại dùng công phu Hư Không Bích Hổ làm cho thá»§y quái Ä‘au ở hai xúc tu đã bị ta nắm vào. Có sinh vật nào lúc bị Ä‘au lại không tá» ra cuồng ná»™, huống hồ thá»§y quái được cao xanh phú cho má»™t thân hình kỳ vÄ© vá»›i quá nhiá»u cánh tay tha hồ vùi dập ta là tác nhân vừa làm cho nó Ä‘au! Hà...â€
“Bùng... Bùng...â€
Tiểu Mã bị quật liên hồi kỳ trận, không biết bao nhiêu lượt mà nói. Và Tiểu Mã tin chắc rằng bản thân thế nào cũng chết. Mặc dù thế với đà cuồng nộ lúc này của thủy quái thì Tiểu Mã dù có chết cũng bị thủy quái quật mãi quật mãi, quật cho đến lúc tâm trạng cuồng nộ của thủy quái nguôi ngoai thì thôi.
“Nhưng lúc nào thì thá»§y quái má»›i nguôi ngoai đây?â€
Dưá»ng như đó là ý nghÄ© và cÅ©ng là nghi vấn cuối cùng cá»§a Tiểu Mã, trước khi bị chìm vào vô thức, bước vào cõi âm ty. Vì toàn thân Tiểu Mã chỉ sau vài lượt bị quăng vật và vùi dập đã bị nhói buốt tận tâm can khiến thất khiếu Ä‘á»u xuất huyết lai láng. Nhất là miệng đã và Ä‘ang thổ ra từng ngụm huyết, phun ra có vòi, không thể nào ká»m chế được.
...
Lâu thật lâu sau đó, khi dần dần quay trở lại, Tiểu Mã mơ hồ nghĩ bản thân đang vật vỠtrôi dần vào ngưỡng cửa Quỷ Môn Quan.
Có cảm nghÄ© này vì Tiểu Mã mÆ¡ hồ phát hiện bản thân Ä‘ang bồng bá»nh trôi. Và không hiểu sao Tiểu Mã lại mÆ¡ hồ nhận thấy có cả thân hình cao to kỳ vÄ© cá»§a thá»§y quái cÅ©ng bồng bá»nh trôi cạnh Tiểu Mã.
Chỉ đến khi nhận thức quy hồi hoàn toàn, giúp Tiểu Mã minh bạch bản thân vẫn còn sống, không thật sá»± chết như Tiểu Mã đã nghÄ©, thì Tiểu Mã má»›i hiểu bản thân trôi bồng bá»nh vì Ä‘ang nằm vắt ngang, ná»­a trên tấm thân bất động cá»§a thá»§y quái và má»™t ná»­a thì vật vá» nhúng vào làn nước, không những thế quấn quanh thân Tiểu Mã lúc này cÅ©ng là đôi xúc tu to dài cá»§a thá»§y quái nhưng lại là những xúc tu má»m oặt và bất động.
Thoạt phát hiện bản thân Ä‘ang cận ká» phần thân to lá»›n cá»§a thá»§y quái, Tiểu Mã chỉ chá»±c kêu hoảng vì khiếp sợ. Nhưng ngay sau đó lúc chỉ khẽ cá»±a mình đã thoát khá»i từng vòng quấn há» cá»§a đôi xúc tu ná», Tiểu Mã nhẹ thở phào vì hiểu ra thá»§y quái đã chết.
“Nhưng tại sao thá»§y quái lại chết? Nếu bảo là do ta thì hết sức phi lý. Vì ta làm gì có đủ lá»±c để sát hại loài thá»§y quái to lá»›n khá»§ng khiếp này? Trừ phi đã có ân nhân xuất hiện, cứu nguy cho ta. Nhưng vị ân nhân ấy đâu?â€
Muốn tìm lá»i đáp, Tiểu Mã vá»™i đưa mắt tìm quanh.
NhỠđó toàn bộ cảnh quang xung quanh lần lượt đập vào mục quang Tiểu Mã.
Äầu tiên là cảnh bình lặng cá»§a làn nước giá lạnh vẫn Ä‘ang hiển hiện xung quanh Tiểu Mã. Và bồng bá»nh nổi lên giữa làn nước là phần thân to như chiếc thuyá»n con cá»§a thá»§y quái.
Trên chiếc thuyá»n là Tiểu Mã. Giữ chiếc thuyá»n nổi lên trên mặt nước là cả thẩy tám xúc tu vươn rá»™ng tứ bá» cá»§a thá»§y quái. Còn bao bá»c xa xa và xung quanh làn nước là những rặng núi um tùm cây cá», hoang vắng và âm u, tịnh không có lấy má»™t bóng ngưá»i.
Tiểu Mã từ từ trưá»n ngưá»i lên, nằm hẳn lên trên thân thá»§y quái, sau đó ngồi nhổm dậy và cố tình lá»›n tiếng kêu :
-Tiểu sinh là Mã Nguyên Vũ, đa tạ vị ân công nào đã trượng nghĩa ra tay giúp tiểu sinh thoát chết vì thủy quái. Nếu không có gì bất tiện xin ân công hiện thân cho tiểu sinh có cơ hội hành lễ bái tạ.
Thanh âm của Tiểu Mã tuy không đủ lớn, do khắp thân thể vẫn còn đau âm ỉ, chứng tỠthương thế chưa có dấu hiệu thuyên giảm phục hồi nhưng vì cảnh vắng lặng xung quanh nên thanh âm đó cũng vang đến tận hang cùng hẻm cụt.
Nhưng tất cả chỉ có thế mà thôi, hoàn toàn không có thêm má»™t thanh âm nào khác vang lên gá»i là đáp lại lá»i Tiểu Mã.
Chợt hiểu, Tiểu Mã lại lên tiếng với thái độ dè dặt và am hiểu :
-Có thể ân công không muốn xuất hiện vì lo ngại tiểu sinh sẽ quấy rầy chá»— ân công thanh tu. Nếu là vậy tiểu sinh nguyện khắc ghi mãi đại ân này cá»§a ân công và xin có lá»i tạ từ ở đây. Bái biệt!
Do có cử động này nên Tiểu Mã suýt nữa té nhào xuống nước.
Kinh hồn hoảng vía, Tiểu Mã đành ngồi im và lo ngại nhìn thân hình thủy quái không hiểu sao lại nhấp nhô xao động với những xúc tu như cũng đang uốn éo quẫy lượng chung quanh.
“Thá»§y quái vẫn còn sống? Hay là do cá»­ động cá»§a ta khiến thân hình cá»§a thá»§y quái cÅ©ng nhấp nhô xao động?â€
Không thể biết đâu là lá»i giải thích hợp lý, là do thá»§y quái vẫn sống hay là vì cá»­ động cá»§a bản thân mà ra, Tiểu Mã đành kính nhi viá»…n chi, nÆ¡m ná»›p lo sợ, dõi nhìn trừng trừng vào thân hình thá»§y quái.
Một lúc sau thấy vẫn không có thêm diễn biến nào khác lạ, Tiểu Mã chợt động tâm vội vục cả hai tay vào nước và từ từ khuấy động.
Dùng hai tay thay cho đôi mái chèo, Tiểu Mã làm cho thân hình thủy quái từ từ chuyển dịch tiến chậm đến vùng rừng núi âm u hoang vắng gần nhất.
Tiểu Mã càng chèo đi càng nhìn thấy những xúc tu như cũng đang uốn éo sinh động hơn, khiến chàng càng hoang mang, không hiểu đấy là biểu hiện cho thấy thủy quái vẫn còn sống hay kỳ thực chỉ là do làn nước bị khuấy động mà tạo thành cảm giác này.
Nỗi sợ hãi cũng theo đó tăng dần lên và bắt buộc Tiểu Mã chèo mạnh tay hơn, mong sớm thoát xa thủy quái mau chừng nào tốt chừng ấy.
“Chỉ cần ta lên đến bá», giả như thá»§y quái vẫn sống cÅ©ng không còn cÆ¡ há»™i uy hiếp sinh mạng ta.â€
Vá»›i chá»§ ý này, ngay khi phát hiện khoảng cách đến bá» chỉ còn má»™t vài trượng mà thôi, Tiểu Mã đã vá»™i vàng nhoài ngưá»i xuống nước, tiện chân đạp mạnh vào chân thá»§y quái đẩy nó trôi ngược ra xa. Và cÅ©ng nhân cái đạp chân đó, Tiểu Mã chỉ sau vài lượt bươn ngưá»i đến bỠđã dá»… dàng tiến sát mép đá, nÆ¡i có má»™t vài nhánh cây hoang dại má»c vươn ra.
Äúng lúc này, ở mặt nước ngay phía sau lưng Tiểu Mã chợt vang lên hàng loạt tiếng quẫy đạp.
“Bùng... Bùng...â€
Tiểu Mã kinh tâm vừa huơ tay vơ vội và nắm vào nhánh cây trước mặt vừa ngoái đầu nhìn lại phía sau.
“Chao ôi. Hóa ra lúc này chỉ là má»™t giấc ngá»§ cá»§a thá»§y quái. Bởi ta đạp mạnh vào lại thá»§y quái tỉnh giấc, bây giá» nó lại cuồng ná»™ nữa đây. Ta phải chạy thôi.â€
Và Tiểu Mã níu mạnh nhánh cây, khẩn trương thu ngưá»i lên cao, kịp thoát khá»i má»™t xúc tu chợt vươn đến bất ngỠđịnh chá»™p vào Tiểu Mã trong gang tấc.
“Ào...â€
Äã nhận biết thá»§y quái có tất cả tám xúc tu và chiá»u dài cá»§a má»—i xúc tu là đến má»™t hai trượng, nên khi bật thoát mình lên nhánh cây Tiểu Mã lập tức cuống cuồng trèo lấy trèo để, thoăn thoắt di chuyển sâu vào bá».
“Rào... rào...â€
Những nhánh cây ở phía sau vừa bị Tiểu Mã vượt qua chợt chuyển động rào rào, cho Tiểu Mã biết những nhánh cây đó đã bị hành hạ thay cho Tiểu Mã khi bị thủy quái dùng xúc tu quật loạn vào.
Thêm má»™t lúc ngắn ngá»§i nữa, khi Tiểu Mã tin chắc bản thân đã thoát ra xa tầm phạm vi cá»§a thá»§y quái, do quá má»i mệt, Tiểu Mã vá»™i buông ngưá»i nằm thở dốc trên ná»n đá nhám nhúa và lạnh.
Chợt có nhiá»u tiếng động lạ vang lên cạnh chá»— Tiểu Mã nằm.
Khó có thể nghĩ đó là thủy quái, vì nó dù sao vẫn là sinh linh sống ở dưới nước đâu thể lê thân lên chỗ cạn, nên Tiểu Mã vẫn vững dạ nằm yên, chỠđến lúc hết mệt hẳn hay.
Bá»—ng
- Oái!
Tiểu Mã bật kêu vì ở tay tả chợt nhói Ä‘au lên giống như bị má»™t vật sắc nhá»n chá»c vào.
Kinh nghi, Tiểu Mã nâng cao tay tả lên nhìn :
-Chao ôi... là loài quỷ quái gì thế này?
Tiểu Mã vừa kêu vừa vung mạnh tay, hy vá»ng sẽ làm cho má»™t sinh vật kỳ quặc Ä‘ang ngoạm má»™t đầu vào tay Tiểu Mã bị văng ra.
Nhưng sinh vật đó vẫn cứ ngoạm chặt, không những thế, thân hình má»m oặt và nhá» bé cá»§a sinh vật kỳ lạ ná» cứ càng lúc càng phình to khiến Tiểu Mã thêm thất kinh hồn vía.
Tiểu Mã ngồi bật dậy, toan dùng tay hữu chá»™p vào và bứt sinh vật no ra khá»i tay tả.
Chợt cánh tay hữu của chàng cũng bị nhói đau, không chỉ ở một chỗ mà đến vài ba chỗ là ít.
ÄÆ°a mắt nhìnt hì Tiểu Mã phát hiện cÅ©ng là những sinh vật kỳ lạ ná» Ä‘ang Ä‘eo đẳng bám vào những chá»— gây cho Tiểu Mã cảm giác Ä‘au nhói.
Hồn bất phụ thể, không thể hiểu từ đâu xuất hiện những sinh vật kỳ lạ đến thế, Tiểu Mã vùng đứng dậy là kinh tâm khi nhìn thấy xung quanh nÆ¡i bản thân vừa nằm nghÄ© mệt hiện Ä‘ang có nhiá»u thật nhiá»u những sinh vật tương tá»± cứ lổn nhổn bò đến chân.
“Ào...â€
Tiểu Mã hoảng hồn bỠchạy, bất chấp đã có thêm một vài chỗ nhói đau ở dưới chân và ở đâu đó sau lưng.
Äây là nÆ¡i có địa hình hoàn toàn xa lạ vá»›i Tiểu Mã. Vì thế chỉ đến khi chạy đến má»™t chá»— thật thoáng đãng, nÆ¡i mà những lùm cây hoang dại chỉ lác đác xuất hiện xa xa ở xung quanh, Tiểu Mã má»›i dám dừng chân đứng lại.
Thì “Phịchâ€
Sinh vật đầu tiên đã ngoạm vào cánh tay tả của Tiểu Mã chợt bất ngỠrơi xuống ngay trước mặt Tiểu Mã.
Nhìn vào sinh vật ná», thân hình nó đã no tròn, căng lên và trương phình tuyá»n má»™t màu Ä‘á», Tiểu Mã vụt hiểu đấy là sinh vật nỠđã hút no máu huyết cá»§a chính Tiểu Mã.
Tiếp sau đó, lần lượt những sinh vật tương tá»± sau khi đã hút thá»a thuê đến căng no những máu huyết cá»§a Tiểu Mã, chúng cÅ©ng tá»± buông mình và rÆ¡i xuống.
Tiểu Mã đếm được tất cả mưá»i hai con và thất kinh khi nhìn thấy chúng lần lượt chuyển từ màu đỠnhư máu sang sắc màu Ä‘en bầm.
TIếp nữa những sinh vật nỠbỗng oằn thân lăn lộn, đầu tiên là những con đã rơi xuống trước, sau đó mới đến những con còn lại.
Chúng oằn thân như thế được má»™t lúc rồi nằm yên, như những sinh linh sau khi ăn uống no thá»a cần đắm chìm vào giấc ngá»§ mãn nguyện.
Nhưng không phải chúng ngủ, Tiểu Mã nhận định như thế khi phát hiện rằng chúng nằm yên vì đã chết.
Äang sững sá» vì lần đầu nhìn thấy những sinh vật kỳ lạ, việc phát hiện tất cả chúng Ä‘á»u bá»—ng dưng lăn ra chết càng khiến Tiểu Mã sá»­ng sốt hÆ¡n.
Tiểu Mã đứng đỠngưá»i như thế má»™t lúc khá lâu, sau đó bá»—ng quay ngưá»i chạy ngược lại chá»— cÅ©.
Những sinh vật kỳ lạ lúc nãy đã biến mất, nhưng chỉ cần Tiểu Mã đứng thêm má»™t lúc nữa thì có lẽ do đánh được hÆ¡i ngưá»i chúng lại rì rào bò lổn nhổn xuất hiện.
Tiểu Mã vẫn đứng yên, cố tình để cho một vài sinh vật nỠngoạm vào chân. Sau đó chàng quay lui, đi trở lại chỗ thoáng đãng lúc nãy.
Má»™t lúc sau, cÅ©ng như những con trước đó, những sinh vật Ä‘ang ngoạm vào chân Tiểu Mã cÅ©ng buông thân rÆ¡i xuống, sau khi đã hút thá»a thuê máu huyết Tiểu Mã, và cuối cùng chúng cÅ©ng chết, toàn thân chuyển từ màu đỠsang Ä‘en bầm.
Tiểu Mã lặng cả ngưá»i :
-Chúng hút máu cá»§a ta, sau đó Ä‘á»u chết là máu ta có độc ư? Phải rồi, là do hoàn linh Ä‘an bồi nguyên gì đó lão nhân kỳ bí trong huyệt khẩu đã bảo ta dùng. Trong linh Ä‘an có độc?
Thảo nào lão yên tâm bỠđi, không cần biết ta có bị chết vì loạn thạch đè lên hay không.
Bởi vì lão ta tin chắc ta phải chết. Dùng loạn thạch phá»§ kín ta chỉ là lão muốn che giấu hoàn toàn xác ta mà thôi. Hóa ra bấy lâu nay ta chỉ bị lão lợi dụng. Nay do sá»± lợi dụng chẳng còn, lão phải sát nhân diệt khẩu. Lão đã bảo, chỉ có ngưá»i chết má»›i vÄ©nh viá»…n ngậm câm miệng.
Lão là ai? Sao lại đối xử tàn độc với ta như vậy, trước là lợi dụng, sau giết đi để bịt đầu mối?
Äang lúc này ở xa xa, tiếng thá»§y quái cuồng ná»™ đập loạn mặt nước vẫn thỉnh thoảng vang đến tai Tiểu Mã, khiến Tiểu Mã vụt hiểu lý do nào làm cho thá»§y quái lúc nãy bá»—ng rÆ¡i vào giấc ngá»§ chập chá»n thay vì cuồng ná»™ tiếp tục quật tan xác Tiểu Mã.
Tiểu Mã nhá»› lại, do bị thá»§y quái vùi dập nên xuất huyết ở thất khiếu, mà máu huyết cá»§a Tiểu Mã lại ngấm độc, là chất độc đó đã làm cho thá»§y quái dù có sức mạnh phi thưá»ng vẫn bị bần thần bá»§n rá»§n khắp thân, tuy không chết nhưng vô tình lại tạo cÆ¡ há»™i cho Tiểu Mã toàn mạng.
“A... Ta toàn mạng là nhá» chất độc lão thất phu kỳ bí đã cố tình dùng để giết ta, không há» có bất kỳ ân công nào xuất hiện tương trợ cả. Là ta nên cảm kích hay oán hận lão đây? Äa tạ hoàng thiên đã ban cho Mã Nguyên VÅ© này toàn mạng. Phần lão, ta nhất định sẽ dành kinh ngạc cho lão sau này. Ha... ha... “ Tiểu Mã thầm cưá»i và vá»™i vàng quay trở lại chá»— có nhiá»u sinh vật kỳ lạ ná». Chàng cố tình để chúng hút thêm nữa những máu huyết có độc ắt sau này sẽ gây há»a đến thân.
Mãi đến khi toàn thân chợt lả Ä‘i vì mất nhiá»u máu huyết, Tiểu Mã má»›i thôi, không dám để cho những sinh vật này hút thêm nữa.
Cảm giác đói cũng dâng cao khiến Tiểu Mã tuy chỉ muốn tìm chỗ nghĩ ngơi nhưng đành phải lê thân đi tìm vật thực.
Núi rừng hoang vu ở đây như chưa từng có dấu chân ngưá»i đặt đến. Tiểu Mã phát hiện má»™t cá»™i cây trÄ©u quả và quanh gốc là những quả chín rụng Ä‘a số thì đã thối rữa, còn số ít vẫn còn dùng được.
Dùng quả cây thay cho thức ăn, Tiểu Mã ăn đến no căng má»›i tìm chá»— đánh má»™t giấc thá»a thích.
Thức dậy, Tiểu Mã lại ăn, sau đó tìm đến chá»— những sinh vật ná», tiếp tục cho chúng hút máu.
Mãi đến ngày thứ ba, lúc phát hiện lÅ© sinh vật ná» dù hút máu mãi vẫn không có hiện tượng bật lăn ra chết, Tiểu Mã má»›i yên tâm vì biết rằng má»i chất độc đã được hút sạch, không còn lo hậu há»a vá» sau nữa, chỉ khi đó Tiểu Mã má»›i dám nghÄ© đến chuyện tìm đưá»ng thoát hiểm.
Nhưng sau gần hai ngày tá»± Ä‘i dò xét khắp nÆ¡i, Tiểu Mã có phần thất vá»ng khi nhận ra bản thân đã tình cá» lá»t vào má»™t tuyệt cốc, không có lối dẫn vào không có nẻo thoát ra.
Tiểu Mã thở dài :
“Là trá»i cao muốn thá»­ lòng nhẫn nại cá»§a ta đây. Nhưng không sao, ở đây có sẵn nước uống, có nhiá»u loại quả cây tha hồ ăn, lo gì không có ngày ta sẽ tìm thấy nẻo thoát cảnh sinh cầm!â€
Nghĩ như vậy, Tiểu Mã bắt đầu tự lo thu xếp cho bản thân nơi ăn chốn ở.
“Cần nhất là chá»— ở không quá xa nguồn nước, cÅ©ng không quá gần những chá»— có cây cối um tùm, phòng ngừa nÆ¡i này còn nhiá»u loại sinh vật lạ có thể bất ngá» xuất hiện gây hại!â€
Äể tìm má»™t chá»— lưu ngụ như đã nghÄ©, Tiểu Mã cÅ©ng phải mất hai ngày dò xét từng ngóc ngách cá»§a dãy núi trùng Ä‘iệp vây kín tứ bá» xung quanh. Và cuối cùng cÅ©ng có má»™t thạch động tương đối rá»™ng nhưng lại kín đáo, đủ đáp ứng má»i yêu câu như đã đỠra.
Sau má»™t lúc lâu dá»n quanh chá»— nghỉ ngÆ¡i, Tiểu Mã tình cá» phát hiện tại má»™t góc khuất chợt má»c nhô lên má»™t mô đá tròn á»§m.
Thoạt nghÄ©: “Trong thạch động này nếu để mô đá như thế này nằm mãi đây e trông không được thuận mắt.â€
Tiểu Mã vốn dĩ có tánh tự lập và cầu toàn nên tìm cách để xoay nạy hoặc bẩy hòn đá đó lăn ra ngoài.
Nhưng sau khi xem xét kỹ hòn đá và phát hiện nó như là vật dính liá»n thành má»™t khối vá»›i ná»n động, tuyệt đối không thể bẩy Ä‘i, Tiểu Mã thở dài và dùng tay vá»— vá»— vài lượt lên mô đá.
Và Tiểu Mã kinh tâm vì bất chợt nghe những loạt vỗ của mình vào mô đá lại phát ra những thanh âm có tiếng vang, hoàn toàn khác với tiếng động đùng đục nếu dùng tay vỗ vào đá.
“Äây không phải má»™t mô đá bình thưá»ng. Dưới mô đá dưá»ng như là má»™t nÆ¡i rá»—ng.
Phải chăng còn má»™t bí động nữa ở phía dưới, và mô đá này chỉ là vật che đậy, ngụy trang, giấu kín lối xuất nhập bí động?â€
Thêm lo ngại vì nghÄ© nÆ¡i đây vốn có ngưá»i từng lưu ngụ và lúc này có lẽ bản thân đã vô tình phát hiện và khuấy động chá»— lưu ngụ vốn dÄ© luôn yên tÄ©nh cá»§a nhân vật đó, Tiểu Mã từ từ lùi lại, định tâm sẽ tìm nÆ¡i khác để dung thân nhưá»ng thạch động này cho ngưá»i đó là nhân vật đã đến đây trước Tiểu Mã có lẽ từ rất lâu.
Nhưng má»™t chuyển biến kỳ lạ bá»—ng từ từ xuất hiện, lá»t vào mắt Tiểu Mã. Äó là mô đá ná» từ từ chuyển dịch, đầu tiên là lắc lư qua lại, làm cho ná»n động dưới chân Tiểu Mã cùng lay chuyển lắc lư. Sau đó mô đá từ từ chìm xuống tạo thành má»™t vành Ä‘ai kẽ hở vốn là chá»— tiếp giáp giữa ná»n động và mô đá tròn á»§m Ä‘ang động đậy ná». Và từ vành Ä‘ai kẽ hở đó chợt phát ra má»™t chuá»—i tiếng kêu phì phì thật dài, làm cho Tiểu Mã càng nghe càng kinh tâm tán đởm.
Và thay vì quay ngưá»i tháo chạy, Tiểu Mã lại sững sá» kinh ngạc nhìn mô đá ná» càng lúc càng chìm mất Ä‘i, lưu lại ngay chá»— đó là má»™t miệng huyệt tròn vành vạnh và sâu hun hút.
Tâm trạng hiếu kỳ chợt thúc đẩy Tiểu Mã tiến đến gần miệng huyệt. Và khi nhìn vào đó Tiểu Mã phải buột miệng kêu :
-Thiên địa quỷ thần ơi, lại có giống rùa to lớn đến ngần này sao?
Tiểu Mã cứ thất thần nhìn mãi vào phần rá»—ng ở ngay bên dưới miệng huyệt, kinh tâm nhìn má»™t mai rùa cá»±c to Ä‘ang nặng ná» di chuyển vá» má»™t phía, để lại phía sau là má»™t địa đạo ngầm chỉ dẫn đến bên dưới ná»n động là kết thúc.
Mãi đến khi lão Äại Quy ná» Ä‘i khuất Tiểu Mã má»›i tỉnh ngá»™ và tìm cách leo xuống miệng huyệt, nÆ¡i Ä‘ang có má»™t địa đạo ngầm có thể đưa chàng đến má»™t chá»— hy vá»ng sẽ là nẻo thoát sinh.
Khoảng cách từ miệng huyệt đến phần đáy của địa đạo là vài ba trượng. Do đó để leo xuống mà không sợ ngã gãy chân, Tiểu Mã đành dùng đến công phu Hư Không Bích Hổ, như độ nào đã nhỠđó mà leo thoát địa huyệt ở Hồng gia bảo.
Lúc đã đứng an toàn ở bên dưới và nhìn lên, Tiểu Mã càng thêm thất thần vì Ä‘oán ra lão Äại Quy ná» to lá»›n là ngần nào. CÅ©ng bởi vì quá to lá»›n nên khi lão Äại Quy chui vào đây, phần chá»m trên cá»§a mai rùa má»›i nhô lên khá»i ná»n động bên trên, làm cho Tiểu Mã nhìn thấy phần chá»m cứ ngỡ đấy là má»™t mô đá có hình dạng tròn á»§m má»™t cách tá»± nhiên. Và cÅ©ng do Tiểu Mã vô tình vá»— vào lưng, làm lão Äại Quy có lẽ Ä‘ang ngá»§ phải tỉnh giấc, lão Äại Quy nặng ná» bá» Ä‘i nên Tiểu Mã má»›i tình cá» phát hiện địa đạo ngầm này.
Nhìn xuôi theo địa đạo có ánh dương quang má» má» từ xa rá»i chiếu đến, Tiểu Mã mừng rỡ vừa vá»™i vừa cẩn trá»ng Ä‘i theo dấu vết lão Äại Quy.
Äịa đạo không quá dài, chỉ độ đôi ba chục trượng là cùng, để khi Tiểu Mã Ä‘i hết chiá»u dài cá»§a địa đạo đành thất vá»ng nhìn làn nước mênh mông trước mặt.
“Vẫn là má»™t mặt nước bị cô lập bởi má»™t vành Ä‘ai rừng núi bao quanh! Hóa ra lão Äại Quy cÅ©ng như thá»§y quái ná» Ä‘á»u là những sinh vật dù to lá»›n khác thưá»ng nhưng đã từ lâu vẫn chịu cảnh bị sinh cầm ở đây. Có khác chăng là thá»§y quái ná» không thể sống trên cạn, lão Äại Quy đã tá»± tìm cho mình má»™t nÆ¡i yên tÄ©nh để nghỉ ngÆ¡i và đó là nÆ¡i ta đã đến và phá há»ng giấc ngá»§ cá»§a lão.â€
Tiểu Mã đang nghĩ như thế thì làn nước trước mặt bỗng bị xao động dữ dội, để ngay sau đó Tiểu Mã thấy từ dưới đáy nước chợt vươn lên cao tua tủa những xúc tu. Chúng bắt đầu quật loạn xạ vào một chỗ nào đó giữa mặt nước.
“Có xúc tu vươn lên là có thá»§y quái xuất hiện, và thá»§y quái nếu cuồng ná»™ thế này ắt là Ä‘ang có ai đó hoặc sinh vật nào đó gây thành ná»—i khó chịu cho thá»§y quái. A..., ra là lão Äại Quy! Lão xâm nhập thá»§y giá»›i cá»§a thá»§y quái nên thá»§y quái má»›i nổi hung đánh Ä‘uổi lão?â€
Äúng như Tiểu Mã Ä‘ang thầm Ä‘oán, từ nÆ¡i có những xúc tu cá»§a thá»§y quái quật ầm ầm, má»™t chiếc mai rùa vừa to vừa cứng chợt trồi lên, sau đó nhô thêm nữa má»™t cái đầu Ä‘en mốc vá»›i lá»›p da xù xì bao quanh. Äó chính là lão Äại Quy vừa bị Tiểu Mã khuấy động khiến phải rá»i chá»— cạn, xâm nhập thá»§y giá»›i có lẽ chỉ giành riêng cho thá»§y quái lưu ngụ.
Lão Äại Quy nhá» có chiếc mai cứng nên dù bị thá»§y quái dùng xúc tu quật ầm ầm cÅ©ng vô sá»±. Äó là nguyên do khiến lão Äại Quy thản nhiên nghênh chiến cùng thá»§y quái diá»…n khai má»™t trận thá»§y chiến mà trên Ä‘á»i này có lẽ chỉ có má»™t mình Tiểu Mã được dịp mục kích.
Và đây có lẽ là má»™t trong nhiá»u trận thá»§y chiến đã từng diá»…n ra giữa hai sinh vật to lá»›n này. Bằng chứng là thá»§y quái ná» sau khi nhận biết kẻ tá»­ đối đầu là lão Äại Quy, những xúc tu cá»§a nó thôi, không còn quật ầm ầm má»™t cách vô hiệu lên chiếc mai vững như thành đồng vách sắt cá»§a lão Äại Quy nữa. Nó thay đổi đấu pháp và bắt đầu dùng má»™t thứ đấu pháp có lẽ đã từng giúp nó thắng lão Äại Quy.
Những chiếc túc xu chợt cá»­ động linh hoạt hÆ¡n, vây quanh chiếc mai cá»§a lão Äại Quy và tìm cách quấn vào tứ chi hoặc ngoáy thẳng vào đầu cổ là những Ä‘iểm yếu cá»§a đối thá»§.
Tiểu Mã ngÆ¡ ngẩn nhìn cách biến hóa linh hoạt cá»§a những xúc tu. Chúng thoạt cứng thoạt má»m và có những cá»­ động như thá»§ thức cá»§a má»™t đại cao thá»§ Ä‘ang dùng võ há»c cùng địch nhân giao chiến.
Thủy quái có đến tám xúc tu nên cùng một lúc phô diễn đủ tám thủ thức khác nhau.
Có xúc tu vươn dài để sá» soạn, như chiêu thức cầm nã thá»§ từ võ há»c cá»§a con ngưá»i. Có xúc tu cuá»™n lại và tìm Ä‘iểm yếu cá»§a lão Äại Quy chá»™p vào, tương tá»± chiêu thức trảo công mà Tiểu Mã từng mục kích ở ba nhân vật Kim Sa há»™i.
Cứ như thế, Tiểu Mã càng nhìn càng say mê và hết nhìn vào chiêu thức của chiếc xúc tu này lại nhìn đến xúc tu khác để quan sát chiêu thức.
ÄÆ°á»£c má»™t lúc, khi phát hiện lão Äại Quy đại bại và cố dấu hiệu như sắp sá»­a bá» chạy lên bá», Tiểu Mã lo ngại, sợ Äại Quy trút ná»—i hận lên mình nếu cứ đứng ưỡn ra đấy cho lão Äại Quy phát hiện, nên đành quay ngưá»i bá» Ä‘i trước, vá»›i ý nghÄ© “có tránh voi cÅ©ng chẳng hổ mặt nàoâ€.
Tiểu Mã không dám quay lại chá»— thạch động đã được Äại Quy chá»n và chiếm ngụ trước. Tiểu Mã lại Ä‘i vá» phía cá»™i cây, nÆ¡i có sẵn nhiá»u trái cây chín đỠđang chá» Tiểu Mã tìm đến ăn thay cho vật thá»±c.
Äêm đó nằm thao thức dưới cá»™i cây, Tiểu Mã vừa ngấm ngầm đỠphòng, sợ có nhiá»u sinh vật lạ xuất hiện tấn công, vừa ngẫm nghÄ© vá» trận thá»§y chiến đã mục kích giữa thá»§y quái và lão Äại Quy.
Mãi nghĩ Tiểu Mã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay, chỉ đến khi sáng bạch mới giật mình tỉnh giấc.
Phát hiện bản thân vẫn bình yên vô sự, Tiểu Mã thầm tự trách :
“Sao ta lại mất cảnh giác, dám mạo hiểm vá»›i sinh mạng, tá»± ý ngá»§ quên ở má»™t nÆ¡i há»› hênh đầy dẫy những nguy hiểm như thế này? May mà ta vẫn vô sá»± bằng không bụng làm dạ chịu chẳng thể than trách ai. Hừ!â€
Và Tiểu Mã ngồi bật dậy nhìn quanh tình cá» phát hiện ngay cạnh thân có nhiá»u sinh vật đỠthẩm Ä‘ang nhun nhúc bò và bâu kín vào những quả cây chín đỠhoàn toàn tiệp màu vá»›i chúng.
Tiểu Mã thất kinh hồn vía vội đứng bật dậy và lùi ra thật xa.
Khi đó từ trên những cành cây oằn trÄ©u những quả chín đỠliá»n xuất hiện những con vật tương tá»± loại hầu vượn. Chúng cÅ©ng có sắc lông đỠthắm và Ä‘ang hăm hở từ trên cây buông mình rÆ¡i xuống, tranh nhau nhặt lấy những quả cây đã bị lÅ© côn trùng màu đỠbâu đầy.
LÅ© Xích Hầu dưá»ng như rất thích chí khi vừa nhặt vừa tá»ng vào mồm những quả cây có lÅ© côn trùng bám vào. Khiến Tiểu Mã càng nhìn càng hiểu đó chính là thức ăn khoái khẩu cá»§a lÅ© Xích Hầu.
“LÅ© Xích Hầu đúng ra chỉ hay ăn quả cây, vậy tại sao ở đây chúng lại thích ăn quả cây bị lÅ© côn trùng kỳ lạ ná» bám vào và không há» ngó ngàng gì đến những quả cây chưa bị lÅ© côn trùng xâu xé? Phải chăng những quả cây này tuy cùng má»™t cá»™i cây sản sinh ra nhưng lại có đến hai loại khác nhau? Và trong đó có má»™t loại được lÅ© côn trùng bám vào, sau nữa là đến lượt lÅ© Xích Hầu thích ăn quả cây ná», nhưng vì khó có thể phân biệt. Xích Hầu đành chá»n quả có côn trùng bám vào? Hay chá»§ ý cá»§a chúng là dùng côn trùng thay cho thức ăn?â€
Nhá» nhìn thấy cảnh trạng kỳ lạ này nên Tiểu Mã vụt hiểu. Äó là những ngày vừa qua do Tiểu Mã chỉ đến đây nhặt quả cây để ăn khi cảm thấy đói, và chưa há» tìm đến đây vào lúc sáng sá»›m tinh mÆ¡ như thế này, nên khi tìm đến thì những quả cây có lÅ© côn trùng bám vào đã sá»›m bị lÅ© Xích Hầu thu dá»n sạch chỉ mãi đến hôm nay Tiểu Mã má»›i biết thêm sá»± tồn tại cá»§a hai loài sinh linh kỳ lạ khác. Và cả hai Ä‘á»u chá»n má»™t loại quả cây để ăn, không phải loại đã được Tiểu Mã nhặt ăn, chắc là thế.
Do hoang mang không hiểu mùi vị của loại quả cây nỠra sao, Tiểu Mã bạo gan, cũng nhào đến và tranh nhặt một quả với một trong những con Xích Hầu.
Bị Tiểu Mã tranh giành, con Xích Hầu nỠgiận dữ, chực xông vào Tiểu Mã.
Nhưng có lẽ vì kịp thấy vóc hình của Tiểu Mã cao to hơn nó bội phần, con Xích Hầu miễn cưỡng lùi lại, sau đó chu miệng bật ra tiếng rít dài.
Nghe tiếng rít, những con Xích Hầu Ä‘á»u ngưng ngay việc nhặt quả cây, để cùng nhau nhìn lom lom vào Tiểu Mã.
Chợt hiểu đó là tiếng rít cầu viện và vì sợ lÅ© Xích Hầu cùng nhau ùa vào tấn công nên Tiểu Mã vá»™i vàng bá» chạy, không quên cầm theo quả cây đã tranh được vá»›i con Xích Hầu ná».
Chạy được một quãng Tiểu Mã dừng lại, quay đầu nhìn vỠphía sau.
“May thật! LÅ© Xích Hầu vì ăn chưa no nên thay vì Ä‘uổi theo ta đã quay trở lại vá»›i việc nhặt nhạnh những quả cây chúng ưa thích.â€
NhỠđó Tiểu Mã có cơ hội nhìn lại thứ quả cây đang cầm trên tay.
Äó là thứ quả cây mà vá» hình dáng màu sắc Ä‘á»u không khác gì so vá»›i những quả cây Tiểu Mã đã ăn. Có khác chăng thì đây là thứ quả cây bị lÅ© côn trùng có sắc màu đỠkỳ dị bám vào.
Äể nếm thá»­ mùi vị cá»§a loại quả này, đầu tiên Tiểu Mã cẩn trá»ng dùng tay gạt lÅ© côn trùng xuống. Äến khi quả cây ná» chỉ còn lại thứ quả thá»§ng lá»— chá»— vì bị lÅ© côn trùng nhấm dang dở trước, má»›i dám dè dặt đưa lên miệng cắn.
Miếng này tiếp đến miếng kia và mùi vị ngá»t ngào đặc dị cá»§a loại quả này làm Tiểu Mã càng ăn càng thích thú, chỉ muốn ăn nữa.
“Thảo nào lÅ© Xích Hầu cÅ©ng ưa thích và má»—i sáng Ä‘á»u tranh nhau xuất hiện để nhặt loại quả này ngon ngá»t vô chừng, không nhạt nhẽo như những thứ quả mấy ngày nay ta đã ăn.â€
Nhưng khi Tiểu Mã định quay lại cá»™i cây để nhặt thêm những quả ngon ngá»t này thì tình cá» chàng phát hiện có má»™t đốm đỠchợt xuất hiện ở mu bàn tay bên tả. Ngỡ đó là máu nước đỠcá»§a quả cây vừa bị dây vào, Tiểu Mã vá»™i lấy tay này chùi tay kia.
Nhưng lạ thay, Tiểu Mã dù cố lau chùi đến mấy thì đốm đỠnỠvẫn không mất đi. Trái lại, chàng còn thấy có một vài đốm đỠkhác xuất hiện.
Hoảng kinh và Tiểu Mã hiểu vì sao lÅ© côn trùng và nhất là lÅ© Xích Hầu có sắc lông đỠkỳ dị, đấy là do chúng ăn phải loại quả cây ngon ngá»t này. Tiểu Mã đành quay ngưá»i chạy thật nhanh vá» phía hồ nước.
Äến mép nước, không kịp cởi bá» y phục, Tiểu Mã lao ào xuống và kỳ cá» thật kỹ những chá»— có đốm đỠxuất hiện những đốm Ä‘á».
ÄÆ°á»£c má»™t lúc thì “ầm†sau lưng má»™t tiếng, khiến Tiểu Mã thất kinh quay đầu nhìn.
Những xúc tu lại xuất hiện và đang nhanh chóng vươn dài vỠphía Tiểu Mã.
Chợt hiểu đấy là do bản thân lúc lao xuống nước đã đánh động thá»§y quái, Tiểu Mã vá»™i phóng ngưá»i lên bá».
Nhưng, soạt, đã có một xúc tu kịp chạm vào Tiểu Mã và đang chuẩn bị cuộn quanh thân để lôi Tiểu Mã đi.
Thất kinh, Tiểu Mã vá»™i trầm ngưá»i qua má»™t bên, đồng thá»i vung loạn tứ chi để mong mau chóng gỡ thân mình ra khá»i xúc tu ná». Chính vì lẽ đó Tiểu Mã tuy thoát nạn nhưng đành thất vá»ng nhìn y phục vô tình bị xúc tu ná» cuốn phăng Ä‘i.
Không chút ngần ngại, cũng là không dám ngần ngại vì tấm thân trần trụi, Tiểu Mã chỉ biết xông bừa lên bỠvà chạy tránh xa phạm vi có thể bị thủy quái vươn xúc tu đến.
Chạy đến chỗ an toàn, Tiểu Mã nhìn lại mình thì kinh thay, khắp thân Tiểu Mã hầu như chỗ nào cũng lốm đốm đỠ:
“A..., may là ta chỉ má»›i ăn thá»­ có má»™t quả. Nếu ăn nhiá»u hÆ¡n không khéo ta sẽ hóa thành xích nhân vá»›i toàn thân đỠhừng há»±c. Không biết chừng còn má»c thêm lá»›p lông mao Ä‘á», trở nên đồng loại vá»›i lÅ© xích hầu. Chao ôi, từ nay ta xin chừa, không dám hồ đồ như thế nữa!â€
Từ đấy, Tiểu Mã đành cam chịu và cảm thấy khốn khổ má»—i khi bị những đốm đỠnỠđập vào mắt. Äể khá»i nhìn, nhất là y phục không còn, Tiểu Mã buá»™c phải tìm những Ä‘oạn dây rừng phá»§ đầy lá để quấn khắp ngưá»i, che kín lấp những đốm đỠmà má»—i lần nhìn là má»—i lần tá»± giận thân.
Thá»i gian trôi qua, Tiểu Mã càng thêm hối hận vì những đốm đỠná» không chịu phai lạt theo thá»i gian mặc dù thứ quả cây ngon ngá»t ná» Tiểu Mã tuyệt đối không dám dùng đến.
Nhưng bù lại, vỠvấn đỠthoát cảnh sinh cầm, mãi rồi Tiểu Mã cũng có cái nhìn khái quát vỠđịa hình chốn này, một nơi không hiểu sao đã trở nên hoàn toàn biệt lập với bên ngoài.
Äó là sau thá»i gian dài quan sát và dò xét, chá»§ ý là nghiá»n ngẫm má»i cá»­ động linh hoạt cá»§a thá»§y quái qua tám xúc tu được vận dụng như những cánh tay ngưá»i, có lần Tiểu Mã phát hiện nguyên nhân thật khiến thá»§y quái hầu như má»—i ngày Ä‘á»u ít nhất má»™t lần lâm vào trạng thái cuồng ná»™. Äấy là thá»§y quái ngày nào cÅ©ng đói, những sinh vật hiếm hoi vẫn còn sống dưới nước kỳ thá»±c không hỠđủ để đáp ứng bản tánh phàm ăn cá»§a thá»§y quái vốn có vóc dáng to lá»›n ngoài sức tưởng tượng. Hay nói đúng hÆ¡n vì đây là địa phương hoàn toàn biệt lập vá»›i thế giá»›i bên ngoài nên mặt nước ở đây nếu độ nào vẫn còn nhiá»u loài thá»§y ngư cùng nhau sinh sống thì càng vá» sau càng cạn kiệt Ä‘i do bị thá»§y quái tấn công và ăn thịt để thá»a mãn tính phàm ăn.
Và cũng vì thức ăn không còn mà thủy quái lúc nào cũng đói nên bất kỳ sinh vật nào vô tình xuất hiện, động chạm vào nước, gây kinh động và đánh thức tính phàm ăn của nó, nó lập tức phát hiện và lao đến tấn công.
Trước kia lúc Tiểu Mã bị lão nhân bí ẩn trong huyệt khẩu tìm cách sát hại, lão đã phá há»§y ngách đá làm cho loạn thạch đè lên chôn sống Tiểu Mã, thì do Tiểu Mã lo tìm nẻo thoát thân, vô tình thá»c mạnh chân vào vùng đất má»m, nhất định đó là chá»— tiếp giáp vá»›i khu vá»±c biệt lập này và rất gần vá»›i má»™t nÆ¡i nào đó ngay bên dưới hồ nước có thá»§y quái chiếm ngụ.
Do cử chỉ đó của Tiểu Mã, nên tiếng động gây ra đã bị thủy quái háu đói phát hiện. Và thủy quái vì nhỠcó những xúc tu dài và linh hoạt, đã vươn xúc tu xuyên qua lớp bùn, tóm bắt Tiểu Mã, sau đó lôi kéo và vô tình đặt để Tiểu Mã dù toàn mạng nhưng lại bị sinh cầm ở đây.
CÅ©ng vì tánh háu đói và phàm ăn nên có lẽ từ rất lâu, giữa thá»§y quái và lão Äại Quy đã xảy ra nhiá»u thật nhiá»u những trận thá»§y chiến. Mà nếu thá»§y quái thắng có lẽ nào Äại Quy sẽ biến thành thức ăn cho thá»§y quái. Nhưng vì song phương lâu nay vẫn bất phân thắng bại nên vô hình chung đã hóa thành hai kẻ thù bất cá»™ng đái thiên, khiến lão Äại Quy không mấy khi dám bén mảng đến phạm vi thá»§y giá»›i cá»§a thá»§y quái. Và ngược lại thá»§y quái cÅ©ng không thể lên cạn để tiếp tục cùng lão Äại quy diá»…n khai trận tá»­ chiến.
Cảnh sống này càng lúc càng làm Tiểu Mã có cảm giác tù túng, chỉ muốn sá»›m có ngày thoát khá»i cảnh sinh cầm.
Và như Tiểu Mã nhận định, nếu muốn thoát hiểm e chỉ có má»—i má»™t nẻo đào sinh duy nhất, đó là chàng lá»t vào đây theo phương cách nào thì cÅ©ng phải theo phương cách đó thoát Ä‘i.
Muốn vậy Tiểu Mã phải mạo hiểm lặn xuống đáy hồ, tìm lại khu vực bùn lầy trước kia đã bị thủy quái phát hiện và lôi kéo đến tận bên trong.
Nhưng hồ nước lại là thủy giới riêng biệt của thủy quái, chỉ cần Tiểu Mã mon men đến gần và lỡ tay gây kinh động là thủy quái xông đến tấn công ngay.
“Cách duy nhất để ta thoát hiểm là phải vượt qua thá»§y quái. Hoặc đánh lừa nó hoặc cùng nó khai chiến và diệt trừ nó.â€
Và cÅ©ng vì có ý định này nên từ lâu Tiểu Mã đã chú tâm quan sát, vừa là há»c há»i vừa là nghiá»n ngẫm hầu phát hiện má»i yếu Ä‘iểm và cÅ©ng là sÆ¡ hở cá»§a thá»§y quái.
CÅ©ng để quan sát kỹ hÆ¡n, Tiểu Mã đã không ít lần khuấy phá giấc ngÅ© dài cá»§a lão Äại Quy, làm cho lão Äại Quy phải quay lại hồ nước và cùng thá»§y quái gây thành nhiá»u trận thá»§y chiến kinh thiên động địa.
NhỠđó, Tiểu Mã nếu đã há»c được những chiêu công lợi hại cá»§a thá»§y quái thì qua lão Äại Quy lại há»c được tánh nhẫn nại để lừa dịp phản công, tương tá»± cÅ©ng phát hiện được những nhược Ä‘iểm cá»§a cả hai.
Như lần này chẳng hạn, do bị Tiểu Mã phá khuấy bằng cách vá»— vào lưng lão Äại Quy như độ nào, làn nước ở trước mặt Tiểu Mã Ä‘ang xao động dữ dá»™i, càng làm cho trận thá»§y chiến giữa hai sinh vật to lá»›n thêm hung hãn, tạo cÆ¡ há»™i cuối cùng cho Tiểu Mã thẩm định lại những nhược Ä‘iểm đã phát hiện ở hai sinh vật này.
Khi cảm thấy đã đến lúc, Tiểu Mã cố gạt bá» má»i sợ hãi bằng cách nhoài ngưá»i phóng thật nhanh vào làn nước.
Không phải Tiểu Mã đến để giúp sinh vật này hoặc sinh vật kia đối phó với địch, mà Tiểu Mã chỉ nhân cơ hội cả hai đang mãi mê giao chiến để lo tìm nẻo đào sinh cho riêng mình.
Tiểu Mã cố lánh xa nơi cả hai đang giao chiến, lặng lẽ bơi vòng qua bên kia hồ, đến một nơi mà phần gần bỠchỉ gồm toàn là bùn sình với đủ loại lá cây ẩm mục phủ chồng chất bên trên.
Mùi tanh hôi của lớp bùn bị khuấy động không hỠlàm Tiểu Mã chùn bước. Trái lại, mùi khó chịu này càng thúc bách Tiểu Mã hành động nhanh hơn, khẩn trương hơn.
Tiểu Mã chui sâu vào lớp bùn, bế kín hô hấp và bươn bả tiến vào độ vài ba trượng.
Ở đấy, đúng như Tiểu Mã đoán, hai tay đang đưa thẳng vỠphía trước cuối cùng cũng chạm vào bỠđá.
Có má»™t nÆ¡i nào đó dá»c theo bỠđá này ắt chính là chá»— chỉ bị ngăn cách bởi má»™t lá»›p đất má»m, là nÆ¡i Tiểu Mã đã bị thá»§y quái phát hiện trước kia.
Tiểu Mã vội lui ra, ngoi đầu lên đổi hơi và lại dấn vào để dò tìm.
Äá»™ mươi mưá»i lăm lần như thế, đúng vào lúc Tiểu Mã định chui vào lần tiếp theo những loạt thanh âm ầm cuối cùng cÅ©ng vang lên ngay phía sau Tiểu Mã.
Không ngá» vẫn bị thá»§y quái phát hiện, Tiểu Mã vì sợ không đủ lá»±c nghênh chiến nên cố đứng yên, hy vá»ng khi má»i tiếng động không còn ắt thá»§y quái sẽ hết đưá»ng nhìn thấy hoặc dò tìm ra phương vị Tiểu Mã.
Tuy chỉ làm bừa như thế nhưng may mắn thay Tiểu Mã lại làm cho thủy quái bị mất phương hướng thật.
Thủy quái đã thôi cuồng nộ, thay vào đó là dùng những xúc tu ngoe nguẩy và sỠtìm tứ tung. Thậm chí có lúc một trong những xúc tu nỠđã huơ sượt ngay bên cạnh Tiểu Mã.
Thầm mừng vá» Ä‘iá»u này, Tiểu Mã đắc ý chỠđợi, rồi thế nào cÅ©ng có lúc thá»§y quái vì không phát hiện được gì ắt tá»± rút Ä‘i.
Nhưng há»a vô đơn chí, thá»§y quái không phát hiện được gì thì đúng là có, chỉ rá»§i cho Tiểu Mã là thá»§y quái thay vì lui Ä‘i thì lại bình thản vương rá»™ng bát chi, thảnh thÆ¡i và thanh nhàn nằm nghỉ ngay trên bãi bùn sình nhÆ¡ bẩn.
Thá»§y quái nằm như thế khá lâu, đủ cho Tiểu Mã thức ngá»™ má»™t Ä‘iá»u, rằng bãi lầy này chính là nÆ¡i nghỉ ngÆ¡i tâm đắc nhất cá»§a thá»§y quái.
Vì cứ nhìn vào đôi mắt lá» Ä‘á», chập chá»n ngá»§ cá»§a loài thá»§y quái là rõ. Chỉ vì đây là nÆ¡i nghỉ ngÆ¡i quen thuá»™c nên ở thá»§y quái má»›i có trạng thức bình tịnh và an nhàn là thế.
Nguy tai, không lẽ ta cứ mãi chịu trận ở đây? Tuy nhẫn nại ta có thừa nhưng liệu đến lúc đói bụng hoặc khát nước, ta có thể chịu đựng mãi được không? Lão Äại Quy ôi lão Äại Quy, sao lão không xuất hiện cho ta nhá»? Chỉ khi lão xuất hiện và lại cùng thá»§y quái giao chiến ta má»›i có hy vá»ng sá»›m thoát cảnh chịu đựng này.â€
Nhưng lão Äại Quy vì chẳng còn bị ai khuấy phá, má»™t khi kẻ khuấy phá duy nhất là Tiểu Mã lại Ä‘ang bị giam chân ở đây, nên Tiểu Mã càng chá» càng mất dần hy vá»ng.
Äã vậy, khắp ngưá»i Tiểu Mã không hiểu sao lại ngứa cả lên, ngứa ngáy đến độ Tiểu Mã có lẽ phải phát khóc vì không dám đưa tay gãi.
“Nếu ta có từng cá»­ chỉ chầm chậm và thật nhẹ, có thể thá»§y quái khó lòng phát hiện.â€
Äúng lúc quá ngứa ngáy buá»™c lòng Tiểu Mã phải nghÄ© liá»u và hành động liá»u như thế.
Nhưng thật nghiệt ngã, Tiểu Mã càng gãi thì cảm giác bị ngứa ngáy lại không hỠvơi đi, nó chỉ tăng thêm lên khiến Tiểu Mã càng gãi càng mạnh tay.
Và mạnh tay là gây tiếng động.
Vẻ lỠđỠvà chập chá»n ngá»§ cá»§a thá»§y quái liá»n biến mất. Thá»§y quái giương to đôi mục quang đỠlừ và bắt đầu cho những xúc tu hoạt động.
Thủy quái có những cử chỉ thật chuẩn xác và trong chớp mắt đã có một xúc tu vươn dài, hướng ngay vào chỗ Tiểu Mã đang vùi mình dưới bùn.
“Soạtâ€
Bị xúc tu chạm vào thân, Tiểu Mã dù giật thót mình vì sợ nhưng lại có phần cảm kích do cú chạm làm cho Tiểu Mã đạt được cảm giác đã ngứa.
Tiếp đó khi bị xúc tu từ từ quấn quanh mình, chính động thái xiết chặt cá»§a xúc tu làm cho Tiểu Mã sướng rÆ¡n ngưá»i, hÆ¡n rất nhiá»u lần so vá»›i việc tá»± dùng tay gãi.
Thá»§y quái theo thói quen, cứ bắt được mồi là nâng cao lên, nó dùng xúc tu đưa Tiểu Mã lên cao khá»i mặt bùn.
Bùn bết quanh ngưá»i Tiểu Mã cÅ©ng vì thế mà lệt bệt rÆ¡i xuống, để lá»™ trên da thịt Tiểu Mã từng vệt đỠhá»n như những lá»›p da non vừa bị độ nhám nhúa cá»§a xúc tu lá»™t bóc Ä‘i.
Phát hiện Ä‘iá»u này, Tiểu Mã kinh hoàng và ngỡ rồi sẽ đến lượt từng mảnh thịt trên thân cÅ©ng bị thá»§y quái dùng xúc tu bóc ra, cho tận đến lúc Tiểu Mã chết má»›i thôi. Ná»—i kinh hoàng làm Tiểu Mã phải có những phản ứng kháng lại. Tiểu Mã dùng hai tay vừa chá»™p vừa bấu thật mạnh vào xúc tu cá»§a thá»§y quái Ä‘ang quấn quanh thân Tiểu Mã.
Có lẽ thá»§y quái bị nhói Ä‘au nên xúc tu ná» chợt lÆ¡i ra như muốn thu vá».
Tiểu Mã thấy vậy cÅ©ng định nhân cÆ¡ há»™i này thoát khá»i vòng ká»m tá»a cá»§a xúc tu ná».
Nhưng Tiểu Mã vừa ná»›i lá»ng tay, phải làm như thế má»›i để toàn thân ra khá»i vòng xiết cá»§a xúc tu này, thì thá»§y quái lại vươn má»™t xúc tu khác đến.
Do có cảm nhận sẽ mất mạng nếu để thân thể bị hai xúc tu cùng lúc tấn công, Tiểu Mã động nộ gầm vang :
-Nghiệt súc to gan, vì thấy ngươi có ý đình thá»§ nên ta má»›i ná»›i lá»ng tay buông tha ngươi.
Nào ngỠđó chỉ là ngụy kế, để ngươi có dịp tấn công ta tiếp. Ta đành phải cho ngươi nếm mùi lợi hại thôi. Xem đây!
Và Tiểu Mã dùng cả hai tay chộp nhanh vào hai xúc tu nỠxiết mạnh.
Nhưng sức lực của Tiểu Mã đâu thể so bì với loài thủy quái có vóc hình cực to. Xúc tu thứ hai dù bị Tiểu Mã chộp giữ ở phần giữa vẫn thản nhiên dùng phần đầu để từ từ cuộn quanh thân Tiểu Mã.
Nó lại xiết chặt, khiến những mảng da đỠhá»n khi nãy cá»§a Tiểu Mã giá» thì bị bật máu.
Cảm giác ngứa ngáy đã không còn, giá» chỉ là những cảm giác Ä‘au rát do da thịt non đỠbị cá» xát mạnh vào bá» mặt nhám nhúa cá»§a xúc tu. Tiểu Mã càng Ä‘au càng rát thì càng thêm động ná»™. Tiểu Mã vùng vẫy và tìm cách vươn ngưá»i vá» phía có phần thân cÅ©ng là phần đầu cá»§a thá»§y quái.
“Nhược Ä‘iểm cá»§a thá»§y quái chính là đôi mắt. Muốn thoát nạn hoặc muốn đả bại thá»§y quái ta cần phải tìm cách chá»c mù hai mắt cá»§a nó.â€
Vá»›i ý nghÄ© này, Tiểu Mã chợt vùng thoát khá»i vòng ká»m tá»a cá»§a hai xúc tu ngay khi phát hiện xúc tu thứ hai cá»§a thá»§y quái đột nhiên buông lá»ng như tình trạng đã xảy ra vá»›i xúc tu thứ nhất.
Vừa vùng thoát, Tiểu Mã vội phi thân, ào nhanh đến phần đầu của thủy quái.
Phát hiện có địch nhân xông đến, thá»§y quái vá»™i nhắm hai mắt lại, đồng thá»i dùng sáu xúc tu còn lại vươn lên để ngăn cản và đối phó vá»›i địch nhân.
Vừa thấy thá»§y quái nhắm mắt, Tiểu Mã đắc ý cưá»i vang :
-Phản ứng cá»§a ngươi quả không ngoài dá»± Ä‘oán cá»§a ta. Ngươi nhắm mắt là lá»t vào kế cá»§a ta rồi. Ha... ha...
Và Tiểu Mã đột ngá»™t trầm ngưá»i xuống, sau đó tiếp tục phi thân lao xuyên qua những khoảng trống do sáu xúc tu ná» vì vươn cả lên nên tình cỠđể lá»™.
Äó là những gì Tiểu Mã đã nghiá»n ngẫm và phát hiện sau nhiá»u lần mục kích cảnh thá»§y chiến giữa thá»§y quái và lão Äại Quy.
Do vậy, Tiểu Mã lần đầu tiên có cơ hội tiến đến gần phần đầu của thủy quái, nếu không kể đến lần Tiểu Mã đã nằm ngay bên trên thân thủy quái trước kia và đã ngỡ khi đó thủy quái đã chết.
Lao đến nÆ¡i, Tiểu Mã vừa đặt chân lên đầu thá»§y quái liá»n nắm tay thành quyá»n, đấm liên tu bất tận vào mô thịt nhám nhúa chính là hai hốc mắt đã nhắm chặt cá»§a thá»§y quái.
Tiểu Mã vừa đấm vừa gầm gừ :
-Ngươi đã sợ ta chưa? Còn dám hung hăng nữa thôi, há»­? Dù biết khó thể giết được ngươi nhưng ta tin chắc nếu đánh mãi thế này ắt ngươi sẽ bị tổn thương, có khi cÅ©ng bị mù luôn hai mắt. Chỉ khi nào ngươi mù ngươi má»›i hết hung hăng, phải không? Thì cho ngươi mù này. Äánh này! Äánh nữa này.
Tiểu Mã đánh mãi và dần dần thức ngá»™, hoặc gá»i đúng hÆ¡n là phát hiện ra má»™t Ä‘iá»u kỳ lạ. Äó là thá»§y quái để kháng cá»± tuy có dùng sáu xúc tu còn lại lần lượt cuá»™n vào ngưá»i Tiểu Mã nhưng lạ thay, hết xúc tu này đến xúc tu khác, há»… cuá»™n vào Tiểu Mã là ngay sau đó bất ngá» buông ra. Cứ tiếp tục như thế cho đến lúc thá»§y quái chẳng còn dám dùng bất kỳ xúc tu nào để chạm vào Tiểu Mã nữa.
Phát hiện Ä‘iá»u này, Tiểu Mã vừa tiếp tục nện vào hai mắt thá»§y quái vừa ngấm ngầm suy nghÄ©.
Sau cùng Tiểu Mã nhận ra đấy là do thá»§y quái sợ, không dám chạm vào những phần da thịt đỠhá»n bị bật máu cá»§a Tiểu Mã nữa.
“Là máu huyết ta vẫn còn độc? Nếu vậy thì vô lý. Vì nếu là độc, sao bản thân ta vẫn sống đến ngày nay? Mà cÅ©ng lạ, dưá»ng như những chá»— thịt da đỠhá»n chính là những vị trí trước đây bị mang những đốm đỠdo ta lỡ ăn phải quả cây lạ. Không lẽ tá»± thân những đốm đỠđó có độc? Hoặc không là độc thì cÅ©ng là thứ gì đó vô tình biến thành khắc tinh cá»§a thá»§y quái?â€
Mãi ngẫm nghĩ nên Tiểu Mã không nhận ra thủy quái vì bị nện đau, lại không có cách gì đối phó lại Tiểu Mã, nên đang cuống cuồng bỠchạy, mang theo cả Tiểu Mã trên lưng.
Äến lúc phát hiện ra sá»± thể này, thì Tiểu Mã đã cùng thá»§y quái lao vun vút ra giữa hồ.
Tiểu Mã cả sợ, càng nện mạnh hơn vào đầu thủy quái :
-Ngươi định đối phó ta bằng cách muốn dìm ta chết ở giữa hồ nước mênh mông này ư?
Mau đưa ta quay vào bỠnào. Quay lại nào.
Nhưng thá»§y quái càng Ä‘au thì càng lao Ä‘i cuống cuồng hÆ¡n. Äể sau cùng, có lẽ là theo thói quen, thá»§y quái bá»—ng hùng hục lao trở lại khu vá»±c bùn lầy, là nÆ¡i cư ngụ quen thuá»™c cá»§a nó.
Äang mừng rỡ vì cuối cùng cÅ©ng được quay trở lại nÆ¡i Ä‘ang cần thám thính hầu tìm lối thoát, Tiểu Mã chợt thất kinh khi phát hiện thá»§y quái theo đà lao nhanh bồng rúc ngưá»i thật sâu vào giữa lá»›p bùn lầy.
Vá»›i diá»…n biến đó, Tiểu Mã chỉ kịp há»›p vá»™i vào ngưá»i má»™t hÆ¡i thanh khí thật đầy là đã bị thá»§y quái đưa tuốt vào giữa lòng đất bùn má»m nhão, chẳng còn nhìn thấy gì nữa.
Quá kinh tâm, Tiểu Mã thay vì tiếp tục nện, vội huơ tay chộp vào hai mô thịt cho là hai hốc mắt của thủy quái và tìm cách trụ vững thân hình ngay trên lưng thủy quái.
Thá»§y quái vẫn tiếp tục lao Ä‘i và soạt má»™t tiếng. Tiểu Mã nghe rất rõ tiếng động này, đồng thá»i thất kinh vì có cảm nhận đã bị thá»§y quái bá» rÆ¡i vá»›i hai tay Tiểu Mã lúc này chỉ còn nắm giữ hai mô thịt tròn á»§m và má»m mại hoàn toàn riêng lẻ mà thôi.
Tiểu Mã thá»­ huÆ¡ tay thì càng nhận ra sá»± thật đó, hai nắm thịt má»m mại ná» cÅ©ng tá»± do di chuyển theo hai tay Tiểu Mã, nghÄ©a là chúng đã bị bứt rá»i ra khá»i phần đầu cá»§a thá»§y quái.
Thá»§y quái đã trốn chạy theo đưá»ng nào chỉ có thá»§y quái là biết. Riêng Tiểu Mã lúc này thì lại má»™t mình lạc lõng giữa lá»›p bùn dày đặc.
Sợ cảnh chết ngạt thế nào cÅ©ng xảy đến, Tiểu Mã cuống cuồng bươn ngưá»i Ä‘i loạn giữa lá»›p bùn, dùng hai tay sá» soạng tứ tung, mong tìm thấy bỠđá hoặc nếu may hÆ¡n là quay ngay trở lại mặt hồ là nÆ¡i duy nhất bấy lâu nay đã hóa thành chá»— cho Tiểu Mã dung thân.
Nhưng không thấy bỠđá đâu cả, lối quay trở lại mặt hồ cũng không có, Tiểu Mã càng thêm cuống cuồng vì thấy mãi vẫn cứ loay hoay giữa lớp bùn mênh mông.
Tiểu Mã bị ngạt dần, những bước đi cuống cuồng chỉ còn là những cử động theo bản năng.
Sau cùng, Tiểu Mã ngất lịm.
Tài sản của dth_abcd

  #4  
Old 12-05-2008, 10:15 AM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Hồi 4
Ngẫu nhiên quy hồi Hồng gia bảo




- Kim Xuân tỷ hãy mau bẩm báo đến tiểu thư. Y tỉnh lại rồi.
Tiếng kêu mừng rỡ hàm ý bẩm báo này làm Tiểu Mã bừng tỉnh, thoát nhanh tâm trạng mơ hồ đã ngự trị tâm trí Tiểu Mã một lúc lâu vì không ngỠbản thân vẫn sống.
Có thanh âm thanh thoát và dịu nhẹ nhưng không vì thế mà kém phần uy nghi liá»n vang lên từ nÆ¡i nào đó không xa lắm, lá»t vào tai Tiểu Mã :
- Không cần đâu, vì ta đã đoán biết thế nào y cũng tỉnh lại ngày hôm nay. Hãy chỉnh trang phục cho y. Khi nào xong, tự ta sẽ vào gặp y.
Tiểu Mã nghe nói đến y phục, vội mở mắt và tức thì nhìn thấy đôi mắt liếng láu của một nữ lang xinh đẹp không thể ngỠcũng đang nhìn vào mắt Tiểu Mã.
Nữ lang còn thè lưỡi thật dài, nhí nhảnh trêu đùa Tiểu Mã :
- Khiếp. Hôm tình cá» bắt gặp và cứu mạng ngươi, khắp thân ngươi toàn là bùn bẩn, hôi thối không thể tả. Ngươi còn đỠmặt nhìn ta ư? Lẽ đương nhiên, chính ta chứ không phải Kim Xuân tá»·, và càng không thể là tiểu thư tá»± tay tắm rá»­a, khoác y phục cho ngươi. Chuyện nhìn thấy thân hình trần trùng trục cá»§a ngươi là Ä‘iá»u không tránh khá»i. Và lý ra ngưá»i phải phát ngượng chính là Hoàng Hạ này. Nhưng ta không ngượng thì thôi, việc gì ngươi cứ đỠmặt lên như thế. Thôi nào, tiểu thư ắt có chuyện Ä‘ang cần cùng ngươi thương lượng. Ngươi không thể cứ y phục này, đã mặc từ ngày hôm qua mà diện kiến tiểu thư. Hãy mau mau thay y phục khác. Nhanh lên, kẻo tiểu thư chá» lâu ắt Hoàng Hạ ta lại bị tiểu thư quở phạt.
Ngươi tự mặc được không?
Tiểu Mã ngượng đến chín cả ngưá»i, đành ngồi bật dậy, nhưng ngay sau đó lại thở dài chán nản :
- Tiểu nhân... Tiểu nhân...
Hoàng Hạ phụng phịu trách Tiểu Mã :
- Äã không đủ lá»±c thì cứ bảo. Äâu phải ta chưa từng giúp ngươi má»—i ngày thay má»™t bá»™ y phục? Äã năm lần như vậy rồi còn gì. Nếu vì ngươi gắng sức khiến bệnh trạng cá»§a ngươi chậm khôi phục, chắc chắn kẻ sắp bị tiểu thư quở phạt là ta. Ngươi làm như thế là cố ý hại ta đấy có biết không?
Tiểu Mã đành lí nhí tạ lỗi :
- Tiểu nhân nào muốn chết. Äâu có ngá» thể lá»±c cá»§a tiểu nhân lại mất hết như bây giá».
Phiá»n Hoàng Hạ tiểu thư thế này, tiểu nhân thật áy náy khôn xiết. Mong tiểu thư xá tá»™i cho.
Äang giúp Tiểu Mã thay y phục, Hoàng Hạ hành động thật tá»± nhiên, đúng là nàng đã năm lần giúp Tiểu Mã thay y phục. Nàng bá»—ng phì cưá»i :
- Ngươi định đùa vá»›i ta sao vậy? Ta như thế này mà đáng gá»i là tiểu thư sao? Hay là ngươi mãi cho đến bây giá» vẫn chưa biết thế nào là má»™t vị tiểu thư kim chi ngá»c Ä‘iệp? Nên thấy ta thế này liá»n lầm tưởng là tiểu thư. Hãy nghe cho rõ đây, Hoàng Hạ ta chỉ là hạng nô tỳ thôi. Trừ phi ta đầu thai kiếp khác má»›i mong thay đổi thân phận nô tỳ đã lỡ mang kiếp này.
Chợt có tiếng nữ nhân khác, già dặn hơn, vừa vang lên vừa tiến đến gần :
- Hoàng Hạ muá»™i nếu muốn thoát phận nô tỳ thì đâu cần chỠđến kiếp sau. Muá»™i chỉ cần thuận ý tiểu thư, nhận lá»i làm nương tá»­ cá»§a vị thiếu gia văn võ song toàn ná» thì lo gì không ngày má»™t ngày hai được ngưá»i ngưá»i gá»i má»™t tiếng là Thiếu phu nhân, hai tiếng là Thiếu há»™i chá»§.
Tiểu Mã đưa mắt nhìn qua vai Hoàng Hạ, thấy có đến hai nữ nhân cùng má»™t lúc xuất hiện. Má»™t ngưá»i cao niên hÆ¡n, độ hai bảy hai tám và chính là ngưá»i vừa phát thoại ná»­a đùa ná»­a thật vá»›i Hoàng Hạ. Nữ nhân thứ hai thì trẻ hÆ¡n nhưng uy nghi và trầm lặng hÆ¡n.
Chính vì uy nghi trầm lặng nên vừa nhìn thấy ánh mắt phần nào mang ý dò há»i cá»§a nữ nhân trẻ tuổi vừa bước vào, Hoàng Hạ lập tức cúi đầu hành lá»… :
- Hoàng Hạ xin tham kiến tiểu thư. Phận sự của Hoàng Hạ đã xong, nếu tiểu thư không còn gì sai bảo, Hoàng Hạ xin lui bước.
Vị tiểu thư cũng trầm lặng gật đầu. Và để giải thích rõ ý nghĩa của động thái gật đầu đó, nữ nhân cao nhiên lên tiếng bảo Hoàng Hạ :
- Trước khi lui, phiá»n muá»™i mang luôn y phục bẩn ra ngoài, kẻo lại chướng mắt tiểu thư.
Hoàng Hạ tuân lệnh và nhẹ nhàng lui chân, mang theo cả y phục bẩn cá»§a Tiểu Mã vừa thay ra, cho dù chỉ dùng có má»™t ngày và nhất là dùng trong trạng thái nằm yên, chưa há» bị dây bẩn dù chỉ là má»™t vết nhá».
Vị tiểu thư kim chi ngá»c Ä‘iệp này quá kỳ tính, nếu không muốn bảo là Ä‘á»ng đảnh cầu kỳ, làm Tiểu Mã lên tiếng không chút thiện cảm :
- Nghe bảo tiểu thư Ä‘ang cần cùng tiểu nhân thương lượng. Là việc gì, xin tiểu thư chỉ dạy. Nếu là Ä‘iá»u phù hợp, tiểu nhân sẽ nhanh chóng có đáp ứng, quyết không để tiểu thư chỠđợi và lưu lại lâu ở má»™t nÆ¡i bất tiện thế này.
Nữ nhân cao niên lập tức trừng mắt nhìn Tiểu Mã :
- Ngươi không được vô lá»…, nhất là đối vá»›i ngưá»i vì từ tâm đã ra lệnh cho bá»n ta cứu ngươi. Nếu vẫn còn tái diá»…n thái độ này...
Vị tiểu thư nhẹ nhàng xua tay ngắt lá»i nữ nhân ná» :
- Kim Xuân tá»· chá»› vá»™i trách ngưá»i. Vì vị tất y đã hay biết chuyện y được cứu nguy như thế nào, huống hồ chuyện bảo toàn sinh mạng y còn khó khăn hÆ¡n thập bá»™i.
Phát hiện Tiểu Mã nghe xong thoạt có vẻ mặt ngỡ ngàng, vị tiểu thư lạnh lùng bảo :
- Ta nói như thế không phải để các hạ cảm kích. Trái lại, chỉ mong sao các hạ chịu thật tâm cùng ta thương lượng, là chuyện chỉ có lợi và không gây thiệt hại gì cho các hạ.
Hữu ân tất báo, Tiểu Mã nghÄ© thế nên giá»ng nói đỡ gay gắt hÆ¡n :
- Là chuyện gì, xin tiểu thư cứ nói, đừng ngại.
Nàng ta hất hàm, ngấm ngầm ra lệnh cho Kim Xuân.
Kim Xuân chợt xòe tay, cho Tiểu Mã nhìn thấy hai vật tròn, màu trắng đục và độ to cá»§a cả hai chỉ vừa vặn nằm gá»n trong lòng bàn tay tương đối thon nhá» cá»§a Kim Xuân :
- Hai vật này, lúc cứu ngươi đã nằm sẵn trong lòng hai bàn tay cá»§a ngươi. à tiểu thư ta muốn cho ngươi biết, nếu tiểu thư có tính thích chiếm Ä‘oạt cá»§a ngưá»i ắt chỉ cần bá» mặc ngươi và chá» ngươi chết hẳn là hai vật này đã dá»… dàng đổi chá»§.
Nghe đến đây, Tiểu Mã mấp máy môi toan há»i. Nhưng má»™t là kịp nghÄ© lại, hai là Kim Xuân vẫn cứ nói không ngừng, nên Tiểu Mã đành ngậm miệng lại, nuốt nhanh vào những lá»i toan nói và lẳng lặng nghe Kim Xuân Ä‘ang thao thao bất tuyệt :
- Vì không muốn mang tiếng chiếm Ä‘oạt cá»§a ngưá»i nên tiểu thư ta có ý như thế này.
Là mạng ngươi được tiểu thư ta ra tay giải cứu, vậy thì để báo đáp ắt ngươi ưng thuận nhượng lại một trong hai vật này cho tiểu thư. Còn vật thứ hai, hừ, vì thể trạng ngươi không thể ngày một ngày hai khôi phục, thế cho nên...
Vị tiểu thư chợt hắng giá»ng :
- Việc nào ra việc đấy, sao Kim Xuân tỷ không chỠxem liệu y có ưng thuận chuyện thương lượng thứ nhất không?
Tiểu Mã thở ra nhè nhẹ :
- Sinh mạng này giỠđã rõ là do tiểu thư gia ân cứu lại. Äừng nói là chỉ đánh đổi má»™t vật, dù phải đánh đổi cả hai, tiểu nhân cÅ©ng không có gì phản bác.
Kim Xuân lập tức nắm tay lại, thu kín cả hai vật nỠvào lòng bàn tay :
- Ngươi quả là ngưá»i thông tình đạt lý, vậy thì chuyện thương lượng kế tiếp bất tất phải đỠcập đến.
Nhưng vị tiểu thư nỠđã cau mặt, tỠý không hài lòng :
- ÄÆ°a Phật thì đưa đến tận Tây Thiên, đã cứu ngưá»i là phải cứu cho trót. Huống hồ chi lá»i cá»§a ta là má»™t lá»i nặng tá»±a Thái SÆ¡n, nếu Kim Xuân tá»· chưa gì đã nhanh nhảu như thế thì có khác gì đã vô tình xem ta là kẻ chỉ vì lợi nên nuốt lá»i?
Kim Xuân tái mặt, vội xòe trở lại bàn tay đang cầm hai vật nỠvà phấp phổng nói với Tiểu Mã, ý như muốn phân minh :
- Tiểu thư ta là nhân vật luôn có lòng từ tâm, chuyện vừa rồi chỉ là ta muốn thá»­ lòng ngươi thôi. Kỳ thá»±c, tiểu thư ta đã có sẵn chá»§ ý, là nếu ngươi thật tâm nhượng luôn vật thứ hai cho tiểu thư ta thì đổi lại, tiểu thư ta sẽ hạ cố truyá»n cho ngươi má»™t tâm pháp võ há»c. Äể ngươi nếu chịu khó luyện ắt chỉ sau thá»i gian ngắn là khôi phục ít nhất ná»­a phần thể trạng cá»§a ngươi trước kia. Thế nào?
Tiểu Mã mỉm cưá»i :
- Hóa ra cả tam vị Ä‘á»u là ngưá»i thuá»™c giá»›i võ lâm?
Kim Xuân kinh ngạc :
- Ngươi cũng là nhân vật giới giang hồ?
Tiểu Mã thu nụ cưá»i vá» và thở dài :
- Tiểu nhân chỉ am hiểu võ vẽ vài ba chiêu để hộ thân, nào dám nhận là nhân vật giang hồ.
Kim Xuân cưá»i lạt :
- Lá»i cá»§a ngươi thật khó tin. Nếu không muốn nói là ngươi Ä‘ang cố tình che giấu lai lịch, và nhất là xuất xứ võ há»c. Nói mau, ngươi thuá»™c bang môn phái nào? Sư phụ là ai?
Kim Xuân trở mặt quá nhanh, khiến Tiểu Mã lo ngại, không dám nói ra sự thật. Y đành bịa chuyện :
- Tiểu nhân chưa từng có sư phụ. Nói đúng hÆ¡n thì vài ba chiêu võ vẽ cá»§a tiểu nhân là do gia phụ chỉ Ä‘iểm. Vì toàn gia tiểu nhân suốt mấy Ä‘á»i Ä‘á»u theo nghiệp ngư phá»§ do tổ truyá»n. Äể có thể đương đầu vá»›i sóng to gió cả, nhất là khi bất ngá» bị thá»§y quái tấn công, lẽ đương nhiên từng ngưá»i cá»§a tệ gia Ä‘á»u phải am hiểu má»™t đôi chiêu hai ba thức hầu tá»± vệ.
Kim Xuân định há»i nữa thì thá»i may vị tiểu thư ná» chợt lên tiếng :
- Hãy trở lại chánh đỠđi, Kim Xuân.
Kim Xuân miễn cưỡng tuân lệnh :
- Như ta vừa đỠcập chuyện thương lượng thứ hai, chủ ý của ngươi là thế nào?
- Nếu quý tiểu thư đã quyết định thu giữ lại vật nỠắt phải am hiểu tưá»ng tận xuất xứ cá»§a chúng?
Kim Xuân bĩu môi cao ngạo :
- Tiểu thư ta vẫn thông kim bác cổ, lẽ nào không nhìn ra lai lịch cá»§a hai vật này. Äó có phải là...
Vị tiểu thư lại ngắt lá»i Kim Xuân má»™t lần nữa, và lần này đã há»i ngay Tiểu Mã :
- Các hạ há»i như thế là có ý gì? Äể dò xét sá»± thông hiểu cá»§a ta hay sá»± thật các hạ chỉ tình cá» có được hai vật này và không há» biết chúng từ đâu mà có?
Tiểu Mã thở dài :
- Äó là vật tiểu nhân tá»± tay chiếm được. DÄ© nhiên xuất xứ cá»§a chúng tiểu nhân phải biết. Còn ý tiểu nhân khi há»i tiểu thư là mong muốn được tiểu thư chỉ giáo tận tình. Và nếu được thì xin cho biết cách gá»i cÅ©ng như nÆ¡i thưá»ng cư ngụ cá»§a loài thá»§y quái đó. Tiểu nhân muốn tá»± tay giết thá»§y quái để báo thù.
Vị tiểu thư gật gù :
- Nếu ta hiểu không sai thì loài thủy quái đã lưu lại hai vật này, ngoài việc làm cho các hạ suýt mất mạng còn gây ra thảm trạng cho toàn gia các hạ?
Tiểu Mã chưa kịp hồi đáp, Kim Xuân chợt phá lên cưá»i :
- Ngươi thật sá»± muốn tìm lại quái vật Khổng Ngư Thá»§y Bát Túc có từ thá»i tiá»n sá»­ này ư? Và ngươi muốn tá»± tay tiêu diệt quái vật to lá»›n đó để báo thù cho toàn gia ngươi thật sao?
Ngươi có biết đấy là ngươi đang mơ mộng viễn vông và tự nuôi ảo tưởng không? Ha ha...
Tiểu Mã kinh tâm, thật không ngá» Kim Xuân lại là má»™t ná»™i gia cao thá»§ vá»›i tiếng cưá»i phát ra trung khí thâm hậu. Lo sợ cho sinh mạng bản thân, Tiểu Mã đành vá» ngÆ¡ ngác :
- Thế nào là mơ mộng viễn vông? Và tại sao lại bảo tiểu nhân đang nuôi ảo tưởng?
Vị tiểu thư chép miệng giải thích :
- MÆ¡ má»™ng viá»…n vông vì độ đôi ba ngàn năm trở lại đây, ngoài các hạ vị tất còn thêm ai khác được cÆ¡ há»™i mục kích sá»± tồn tại cá»§a loài thá»§y quái có tên gá»i thật sá»± là Khổng Ngư Thá»§y Bát Túc. Còn nuôi ảo tưởng là các hạ phải có thật nhiá»u phúc phận nên má»›i toàn mạng khi bị thá»§y quái to lá»›n này tấn công. Các hạ muốn báo thù thì mặc nhiên đã vấp phải hai vấn đỠnan giải. Thứ nhất không má»™t ai am hiểu nÆ¡i chốn loài thá»§y quái này thưá»ng lưu ngụ, thứ hai không riêng gì các hạ mà bất kỳ cao nhân nào khác nếu tá»± ý Ä‘i tìm thá»§y quái là tá»± dẫn thân vào chá»— chết. Các hạ rõ rồi chứ?
Tiểu Mã gật đầu :
- Äa tạ tiểu thư Ä‘iểm hóa. Và vì tiểu nhân không còn cÆ¡ há»™i báo thù, việc khôi phục thể trạng đã trở thành thứ yếu nên tiểu nhân mạo muá»™i xin được nêu chá»§ ý này.
Kim Xuân cau mày :
- Ngươi không thuận tình giao luôn vật thứ hai cho tiểu thư?
Vị tiểu thư mỉm cưá»i, trách Kim Xuân :
- Các hạ đây vừa nói là có chá»§ ý khác, ắt có yêu sách khác thay cho tâm pháp võ há»c ta định dùng để trao đổi. Chuyện dá»… thế này lẽ nào Kim Xuân tá»· nghe nhưng không thể Ä‘oán ra?
Tiểu Mã ứng tiếng :
- Tiểu thư quả thông tuệ khác thưá»ng, nhưng bảo là yêu sách thì e tiểu nhân không dám. Chỉ mong tiểu thư cho biết đã nhìn thấy tiểu nhân ở đâu và tiểu nhân phải làm như thế nào để có thể tá»± mình Ä‘i lại. Chỉ là những mong muốn bình thưá»ng, hy vá»ng được tiểu thư đáp ứng.
Vị tiểu thư ngưng cưá»i :
- Vì cùng là ngưá»i luyện võ, ta không ngại cho các hạ biết sá»± thật. Chá»— ta bắt gặp các hạ là má»™t nÆ¡i không rõ địa danh nhưng rất gần Hồng gia bảo. Nhưng các hạ không ngạc nhiên khi nghe ta nói Ä‘iá»u này?
Tiểu Mã nhoẻn cưá»i :
- Äây là lần đầu tiên tiểu nhân nghe nói đến danh xưng Hồng gia bảo. Có muốn ngạc nhiên cÅ©ng không biết bản thân nên ngạc nhiên vá» Ä‘iá»u gì. Vả lại, tiểu nhân hãy còn nhá»›, dưá»ng như bản thân tiểu nhân vì vô tình rÆ¡i vào đầu thá»§y quái nên bị thá»§y quái lôi Ä‘i má»™t quãng xa đến má»™t chá»— chỉ có toàn là bùn sình thì bị thá»§y quái nổi hung làm cho bất tỉnh nhân sá»±.
Vị tiểu thư gật đầu :
- Thì ở đó chính là má»™t bãi lầy khiến má»™t thưá»ng nhân khó thể vượt qua. Ta cÅ©ng nghÄ© chỉ khi các hạ bị thá»§y quái lôi Ä‘i má»›i đột ngá»™t xuất hiện ở chốn nguy hiểm đó.
Äoạn nàng thở ra và đỠcập đến nghi vấn thứ hai đã được Tiểu Mã nêu :
- Riêng việc muốn Ä‘i lại bình thưá»ng cá»§a các hạ ta e không phải dá»…. Vì thú thật, nếu dá»±a vào cổ thư ta đã Ä‘á»c thì loại thá»§y quái này khắp thân hầu như không có độc. Mà kỳ thá»±c, Ä‘iá»u xảy đến cho các hạ lại giống y như đã bị độc chất gây ra. Ta phá»ng Ä‘oán, phải chăng các hạ đã bị trúng độc trước, sau má»›i bị thá»§y quái tấn công và vô tình tạo cÆ¡ há»™i cho độc chất ngấm sâu hÆ¡n vào lục phá»§ ngÅ© tạng cá»§a các hạ?
Tiểu Mã thất kinh :
- Tiểu nhân đã bị trúng độc ư? Vậy thì còn gì sinh mạng tiểu nhân?
Nàng cưá»i :
- Hóa ra đến các hạ cÅ©ng không hay biết bản thân bị ngá»™ độc? Nhưng, yên tâm Ä‘i, độc chất này không gây chết ngưá»i, bất quá chỉ làm các hạ mất khả năng tá»± chá»§ má»™t thá»i gian, sau sẽ từ từ khôi phục. DÄ© nhiên là vẫn cần dùng ná»™i công tâm pháp Ä‘iá»u nguyên má»—i ngày.
Äã lở giả vá» Tiểu Mã đành giả vỠđến cùng :
- Dùng ná»™i công tâm pháp để Ä‘iá»u nguyên ư? Là thế nào?
Vị tiểu thư thở dài, quay qua nhìn Kim Xuân :
- Äúng như ta đã nghÄ©. Có lẽ phải phiá»n đến Kim Xuân tá»· hoặc Hoàng Hạ muá»™i, vừa tận tâm đưa y quay lại cố gia vừa tận tình chỉ Ä‘iểm y cách tá»a công, chỉ có thế má»›i giúp y mau khôi phục nguyên trạng. Kim Xuân tá»· có thể đảm nhận trá»ng trách này không?
Kim Xuân vội đáp :
- Hoàng Hạ muội vốn đã quen chăm sóc y. Việc này nếu giao phó cho Hoàng Hạ muội ắt tiểu thư yên tâm hơn.
Nàng ta gật đầu và không lá»i từ biệt đã thản nhiên quay ngưá»i bá» Ä‘i.
Còn lại Kim Xuân, Tiểu Mã cưá»i thầm khi nghe Kim Xuân bảo :
- Hoàng Hạ tuy mang thân phận thị nữ nhưng dù sao cũng chưa quen hầu hạ nam nhân.
Ngươi quả có diá»…m phúc khi được Hoàng Hạ chăm sóc. Ta mong rằng ngươi đừng vì thế mà sàm sỡ hoặc có lá»i nói cá»­ chỉ mạo phạm đến Hoàng Hạ. Vì nếu có gì bất như ý xảy ra, ta e sinh mạng ngươi khó bảo toàn.
Vừa lúc đó Hoàng Hạ xuất hiện, khiến Tiểu Mã hiểu đấy là do vị tiểu thư đã kịp thá»i sai phái và căn dặn, bảo Hoàng Hạ đến chăm sóc Tiểu Mã.
Hoàng Hạ tiến đến gần và thản nhiên quay ngưá»i lại :
- Kim Xuân tỷ có thể giúp muội, đặt y lên lưng muội được không?
Tiểu Mã dù đã dặn lòng là phải cố trấn tĩnh nhưng khi thật sự cùng Hoàng Hạ thân thể chạm thân thể thì mặt mũi vẫn đỠbừng vì quá ngượng ngùng.
Äã vậy Kim Xuân còn cố tình bắt chéo hai tay Tiểu Mã ra phía trước ngá»±c Hoàng Hạ, miệng bảo :
- Ngươi phải cố mà giữ chặt vào. Kẻo lúc rơi sẽ gây khó khăn cho Hoàng Hạ muội thì không biết nhỠai đỡ ngươi lên.
Sự thân cận quá ư gần gũi này làm cho Tiểu Mã ngượng không biết để đâu cho hết.
Do đó, dù muốn hay không Tiểu Mã cÅ©ng nhắm mắt lại, vô tình không để ý đến chuyện Hoàng Hạ đã khởi hành, khiến Tiểu Mã mất cÆ¡ há»™i nhìn và nhận định rõ nÆ¡i lưu ngụ lúc này cá»§a ba nữ nhân vừa xinh đẹp vừa có nhiá»u hành vi hoàn toàn không hiểu nổi.
Má»™t lúc lâu sau, Tiểu Mã chợt nghe Hoàng Hạ há»i :
- Sao không nghe ngươi lên tiếng? Nếu ngươi không mở miệng, ta đâu thể biết đưa ngươi đi theo lối nào để hồi gia?
Tiểu Mã buột miệng đáp :
- Cứ đưa tiểu nhân đến Hồng gia bảo là được rồi.
Hoàng Hạ lập tức há»i :
- Hóa ra nơi ngươi lưu ngụ vốn gần Hồng gia bảo?
Tiểu Mã chá»™t dạ, vá»™i mở mắt nhìn và tìm lá»i giải thích :
- Hoàng Hạ tỷ hiểu như thế là sai rồi.
- Sai? Sai như thế nào?
Tiểu Mã đã bình tâm :
- Như tiểu nhân đã giải thích vá»›i quý tiểu thư, tiểu nhân vì bị thá»§y quái lôi bừa nên nhất thá»i lúc này đâu thể nhìn qua địa hình lạ lẫm này mà biết theo lối hồi gia? Nhưng vì nghe tiểu thư bảo nÆ¡i đã tìm thấy tiểu nhân là gần Hồng gia bảo, tiểu nhân nếu được quay lại chá»— đó thì cÆ¡ may tìm thấy nẻo hồi gia ắt sẽ có nhiá»u hÆ¡n.
Hoàng Hạ gật đầu :
- Ngươi giải thích nghe cũng thuận tai lắm. Vậy thì cứ theo ý ngươi đi.
Nhá» mở mắt ra nhìn nên Tiểu Mã có cÆ¡ há»™i mục kích khinh thân pháp thật cao minh Ä‘ang được Hoàng Hạ thi triển. Chá»±c nhá»› ngưá»i không am hiểu võ công cần phải có phản ứng như thế nào trong tình huống này, Tiểu Mã vá»™i kêu, cố dùng giá»ng thật hoảng hốt :
- Chao ôi, Hoàng Hạ tỷ có thể chạy nhanh đến thế này ư? Chậm chậm thôi, không khéo tiểu nhân vì hoa mắt nên buông tay rơi xuống thì khốn.
Hoàng Hạ khúc khích cưá»i :
- Sao bảo ngươi cÅ©ng am hiểu võ há»c? Là ngươi sợ thật hay chỉ giả vá» lừa dối ta?
Tiểu Mã cố tình ná»›i lá»ng tay, đấy là hành vi duy nhất mà lúc này Tiểu Mã vẫn còn hành động theo ý bản thân :
- Tiểu nhân đang khiếp hãi đến kinh tâm vỡ mật đây này. Nếu Hoàng Hạ tỷ không chạy chậm lại...
Tiểu Mã ngậm câm miệng vì bất ngá» bị Hoàng Hạ giữ tay lại và nàng còn cố tình kéo cả hai tay Tiểu Mã cho chạm vào đôi bá» nhÅ© hoa má»m mại cá»§a nàng.
Không nghe Tiểu Mã kêu nữa, nàng châm chá»c :
- Ngươi thích như thế lắm, phải không? Thích đến quên cả sợ hử?
Tiểu Mã lí nhí :
- Mau đặt tiểu nhân xuống. Tiểu nhân thà nằm bất động ở đây hÆ¡n là bị Hoàng Hạ tá»· cợt đùa. Äùa như thế này thật quá quắt.
“Bịchâ€
Tiểu Mã lập tức bị Hoàng Hạ hất xuống khá»i lưng.
Nàng quay lại khinh khỉnh nhìn Tiểu Mã :
- Bá»n nam nhân các ngươi đùa vá»›i nữ nhân thì được, đến khi bị nữ nhân đùa thì khinh miệt, gá»i đó là hành vi quá quắt ư? Sao lại đối xá»­ bất công như thế?
Tiểu Mã tránh ánh mắt nàng :
- Tiểu nhân chưa từng đùa bỡn nữ nhân. Và đúng hơn thì đây là lần đầu tiên tiểu nhân có sự thân cận như thế này.
- Hừ, ngươi hãy nhìn thẳng vào mắt ta và đáp lá»i Ä‘i. Ta đẹp hay không đẹp?
Tiểu Mã làm theo, đáp một cách thật tâm :
- Hoàng Hạ tá»· rất đẹp. Äó là nói từ tấm bé cho đến tận bây giá» tiểu nhân má»›i biết thế nào là má»™t nữ nhân xinh đẹp như Hoàng Hạ tá»· đây.
Nàng cưá»i lạnh :
- Ngươi đã nhìn thấy bao nhiêu nữ nhân. HỠkém xinh đẹp hơn ta là kém như thế nào?
Tiểu Mã thở dài, nhắm mắt lại :
- Quanh năm này đến hết năm ná», tiểu nhân chỉ biết bôn ba vất vả, lo mưu cầu sá»± sống, có từng nhìn thấy ai đâu mà bảo là nhiá»u. Mãi đến lúc này tiểu nhân chỉ nhìn thấy quý tiểu thư, Kim Xuân tá»· và Hoàng Hạ tá»· là ba nữ nhân cùng má»™t lúc xuất hiện ngay trước mặt tiểu nhân.
Và Tiểu Mã nghe tiếng Hoàng Hạ cũng thở dài :
- Nhìn thái độ cá»§a ngươi, ta không thể không tin ngươi Ä‘ang nói thật. Vả lại, đâu phải đây là lần đầu tiên thấy ngươi đỠmặt chỉ vì những động chạm mà đối vá»›i bất kỳ nam nhân nào khác xem là quá tầm thưá»ng. Mà thôi, có như vậy âu cÅ©ng là may mắn cho ngươi.
Chúng ta đi tiếp nào.
Và không như lúc đầu Hoàng Hạ đã nói với Kim Xuân, vì nàng không cần ai giúp đỡ vẫn dễ dàng nhấc Tiểu Mã lên và đặt trở lại lên lưng.
Thái độ của nàng nhẹ nhàng hơn, có ý tứ hơn, không còn đặt Tiểu Mã vào tình huống khó xử nữa. Nàng lại thi triển khinh công :
- Liệu ngươi có khiếp sợ thật không, nếu ta vẫn cứ chạy nhanh như thế này?
Thật khó Ä‘oán hạng ngưá»i như Hoàng Hạ là thế nào, nên Tiểu Mã nói đùa :
- Tiểu nhân dù sao cũng là đấng nam nhi, việc gì đã trải qua, đã sợ một lần thì đâu còn sợ lần thứ hai nữa?
Nàng lạnh giá»ng :
- Ngươi thật khéo nói. Nhưng vị tất có thể làm ta tin là ngươi thật sự đã khiếp sợ như lúc nãy ngươi đã cố ý làm ta nghĩ như thế.
Tiểu Mã cẩn trá»ng đáp lá»i :
- Hoàng Hạ tá»· tin hay không thì tùy. Chứ vào lúc này, kỳ thá»±c tiểu nhân Ä‘ang háo hức muốn biết thế nào là tâm pháp võ há»c, và nếu nhá» tâm pháp đó tiểu nhân có thể chạy nhảy nhanh như Hoàng Hạ tá»· bây giá», thì tiếc thay sao lúc nãy tiểu nhân lại ngu xuẩn khước từ hảo ý truyá»n thụ tâm pháp do chính quý tiểu thư đỠxuất.
Hoàng Hạ thản nhiên bảo :
- Nếu ngươi muốn sao không bảo ta?
Tiểu Mã kinh ngạc :
- Hoàng Hạ tá»· định tâm truyá»n thụ tâm pháp võ há»c cho tiểu nhân thật sao? Chỉ sợ sau này quý tiểu thư không hài lòng.
Nàng cưá»i :
- Nếu là vậy, ngưá»i bị trách phạt sẽ là ta, can hệ gì đến ngươi mà chưa gì đã lo sợ?
Tiểu Mã đáp thật lòng :
- Vì má»™t Ä‘iá»u lợi cho bản thân nhưng lại gây bất lợi cho kẻ khác, tiểu nhân đâu có quyá»n hưởng lợi trên ná»—i khổ cá»§a tha nhân?
- Xì... ngươi đừng giả vá» làm ra vẻ quân tá»­. Vì danh vì lợi, sẵn sàng trở mặt vá»›i bằng hữu đó là Ä‘iá»u mà ai ai cÅ©ng thản nhiên thá»±c hiện, có thấy ai áy náy bao giá»?
Tiểu Mã cất cao giá»ng :
- Há» khác, tiểu nhân khác. Tiểu nhân rất xem trá»ng tình bằng hữu.
- Ngươi đã xem ai thật sự là bằng hữu chưa?
- Có!
- Mấy ngưá»i?
- Chỉ có một!
- Một đó đối xử với ngươi ra sao?
- Tình thân như thủ túc và đã từng cùng nhau thỠđồng sinh đồng tử.
- Äúng là má»™t hảo bằng hữu. Y đâu?
- Chết rồi!
- Chết? Sao ngươi vẫn sống? Vậy còn câu đồng sinh đồng tử thì sao?
Nói đến đây, Tiểu Mã thở dài :
- Liệu tiểu nhân có năng lực báo thù ư?
Hoàng Hạ tỠra thông hiểu :
- Hóa ra cũng là do thủy quái sát hại bằng hữu ngươi!
Tiểu Mã Ä‘ang nghÄ© đến Hồng Phi Ngá»c và mẫu thân cá»§a Hồng Phi Ngá»c.
- Äã là quái vật, tiểu nhân e muốn báo thù cÅ©ng khó.
Hoàng Hạ đồng tình :
- Äúng là thiên nan vạn nan, nào phải chỉ khó suông. ÄÆ°á»£c rồi, nếu ngươi muốn há»c tâm pháp võ há»c, ta sẽ truyá»n.
Tiểu Mã chối từ :
- Hảo ý này tiểu nhân xin tâm lĩnh. Có lẽ đấy là số phận đã đặt để cho tiểu nhân.
Äá»™t nhiên Hoàng Hạ dừng lại :
- Äến nÆ¡i rồi. Äây là Hồng gia bảo. Nói đúng hÆ¡n thì Hồng gia bảo cách đây hÆ¡n ba năm trước.
Cảnh hoang tàn trước mặt làm cho Tiểu Mã thật sự ngỡ ngàng, không cần giả vỠ:
- Hồng gia bảo đã như thế này những ba năm rồi sao?
Hoàng Hạ hết cả nghi ngỠTiểu Mã :
- Không sai, và ta nghe nói ba năm trước chỉ trong má»™t ngày vá»n vẹn, toàn bá»™ Hồng gia bảo hÆ¡n ba mươi ngưá»i Ä‘á»u chịu chung số phận, từ Bảo chá»§ là Hồng Khắc Ngụy cho đến từng gia nhân má»™t.
Tiểu Mã buột miệng :
- Tất cả Ä‘á»u chết, không má»™t ai thoát ư?
- Không há». Và nếu không có má»™t vài nhân vật từ tâm, có lẽ tất cả Ä‘á»u lâm cảnh tá»­ vô địa táng, thây phÆ¡i trắng đồng ná»™i.
Tiểu Mã rùng mình :
- Äúng là má»™t thảm cảnh, chỉ cần nghe không thôi là cÅ©ng đủ ghê rợn khắp ngưá»i.
Chết toàn gia, kẻ nào nhẫn tâm gây ra cảnh thảm tuyệt nhân hoàn này?
Hoàng Hạ tình cỠthố lộ :
- Äã bảo không má»™t ai sống sót, làm sao biết kẻ nào là hung thá»§. Huống chi tá»­ cảnh má»—i ngưá»i má»—i khác, dù muốn qua đó để truy ra hung nhân cÅ©ng không dá»… dàng.
Tiểu Mã động tâm :
- HỠchết như thế nào?
Hoàng Hạ bảo :
- Có ngưá»i chết vì độc, có ngưá»i chết vì loạn Ä‘ao loạn kiếm. Äá»u là những cảnh trạng tá»­ vô đối chứng.
Äoạn Hoàng Hạ lại đưa Tiểu Mã Ä‘i :
- Bãi lầy, nÆ¡i bá»n ta phát hiện ngươi còn phải Ä‘i má»™t quãng nữa má»›i đến. Ta hy vá»ng sẽ kịp đưa ngươi đến đó trước khi trá»i tối.
Và Hoàng Hạ lao đi, sau đó thì dừng chân ở một khu vực hoang vu và rộng mênh mông :
- Äấy là nÆ¡i bá»n ta đã tìm thấy ngươi.
Tiểu Mã gượng cưá»i :
- Thật khó tin là tiểu nhân bá»—ng dưng hiện hữu ở đây. Mà thôi, đã đưa đến là được rồi, Hoàng Hạ tá»· có thể quay vá». Tiểu nhân có thể tá»± lo liệu.
Hoàng Hạ lạnh giá»ng :
- Dẫu sao ta cũng phải chỉ điểm cho ngươi cách thổ nạp. Vì đó là chủ ý của tiểu thư, mong giúp ngươi mau sớm tự mình đi lại.
Tiểu Mã cảm kích :
- Thật là phiá»n Hoàng Hạ tá»·. Äại ân này tiểu nhân e khó có cÆ¡ há»™i báo đáp.
Nàng đặt Tiểu Mã ngồi xuống, cho dựa lưng vào một cội cây :
- Ta không cần ngươi báo đáp. Chỉ mong ngươi mau chóng lĩnh hội những gì ta sắp chỉ điểm, đừng phụ lòng ta quan tâm.
Muốn truyá»n thụ tâm pháp cho má»™t ngưá»i chưa từng am hiểu gì vá» võ há»c, chính Tiểu Mã đã làm cho y thị nghÄ© như thế vá» y, lẽ đương nhiên Hoàng Hạ phải giảng giải nhiá»u vá» những Ä‘iá»u mà ngưá»i muốn luyện tối thiểu phải cần biết.
Äó là Ä‘iá»u hết sức khó khăn cho Tiểu Mã vì phải giả vá» nghe, sau đó lại phải giả vá» há»i những Ä‘iá»u mà kỳ thá»±c y Ä‘á»u đã am hiểu.
Vì thế, Tiểu Mã nghe thì cứ nghe nhưng trong lòng thì phập phồng lo sợ và thầm tính xem sau khi nghe Hoàng Hạ nói xong thì Ä‘iá»u gì nên há»i Ä‘iá»u gì không, đồng thá»i phải tá» thái độ ra sao để Hoàng Hạ không thể nghi ngá».
Äang thầm lo như thế, chợt Tiểu Mã nghe Hoàng Hạ bá»—ng dưng quát :
- Kẻ nào vừa gây tiếng động? Nếu có đởm lược thì cứ xuất đầu lộ diện. Nhược bằng không dám, hừ, thì mau cút đi.
Tiểu Mã do Ä‘ang lâm phải tình trạng đột nhiên mất hết võ công nên dÄ© nhiên không thể nghe bất kỳ tiếng động lạ nào như Hoàng Hạ vừa phát hiện. Tuy nhiên Tiểu Mã vẫn tin Hoàng Hạ và bất giác đưa mắt nhìn quanh, không biết nÆ¡i hoang vắng này, nhất là vào lúc trá»i sắp tối, sao lại có ngưá»i ẩn hiện.
Nhưng tầm nhìn cá»§a Tiểu Mã lại bị khống chế phần phía sau. Và đó là phương vị Ä‘ang phát lên tràng cưá»i, đáp lại câu quát há»i lúc má»›i rồi cá»§a Hoàng Hạ. Thanh âm đó bảo :
- Thật khó ngá» Hoàng Hạ cô nương thân chỉ là nô tỳ lại có thính lá»±c tinh tưá»ng và cao minh đến thế. Khưu má»— cảm thấy thẹn, tá»± nhận không thể bằng. Ngưỡng má»™, ngưỡng má»™.
Ha ha...
Và Tiểu Mã thấy dung diện cá»§a Hoàng Hạ chợt thay đổi. Nàng vừa cưá»i gượng, vừa giả lả lên tiếng :
- Là Khưu công tá»­ đấy ư? Sao Khưu công tá»­ đến mà không lên tiếng? Làm tiểu nữ ngỡ đã lá»t vào vòng vây mai phục cá»§a lÅ© thảo khấu cưá»ng sÆ¡n. May thay Ä‘iá»u đó không xảy ra.
Tiểu Mã vẫn chưa có cơ hội nhìn tận mặt nhân vật hỠKhưu, vì nhân vật này dù đã xuất hiện nhưng vẫn đứng lẩn khuất ở đâu đó phía sau lưng y và lên tiếng :
- Khưu má»— nếu chưa từng quen biết ắt cho rằng lá»i vừa rồi cá»§a Hoàng Hạ cô nương là muốn mắng khéo Khưu má»—. Nhưng cÅ©ng may, Khưu má»— chẳng phải thảo khấu cưá»ng sÆ¡n, nếu không e khó lòng giữ lại sinh mạng cá»n con này, má»™t khi bị hạng cao nhân bất lá»™ tướng như cô nương hạ thá»§.
Hoàng Hạ càng giả lả nhiá»u hÆ¡n :
- Khưu công tử thật khéo đùa. Vì hạng nô tỳ như tiểu nữ làm gì dám nhận mình có bản lãnh cao minh? Thân thủ của tiểu nữ càng khó thể so sánh với Khưu công tử vốn xuất thân từ một đại thế gia, lại còn là cao đồ xuất chúng của...
Giá»ng lạnh tanh cá»§a nhân vật há» Khưu đã vang lên, cắt ngang lá»i tán tụng hầu như không thật tâm lắm cá»§a Hoàng Hạ :
- Xem ra chá»§ bá»™c cá»§a Hoàng Hạ cô nương không há» tầm thưá»ng như vẻ ngoài đã bá»™c lá»™. Liệu cô nương có thể cho tại hạ biết nguyên nhân thật sá»± khiến chư vị thá»i gian qua luôn lai vãng quanh quẩn gần đây chăng? Chư vị định tìm gì?
Hoàng Hạ chợt thở ra nhè nhẹ :
- Sao Khưu công tá»­ vẫn mãi Ä‘a nghi? Chẳng phải gia tiểu thư đã có lần phúc đáp, giải thích nguyên nhân việc đến đây chỉ nhằm thá»a mãn tính hiếu kỳ và ưa du sÆ¡n ngoạn thá»§y đó sao? Cá»› gì bây giá» Khưu công tá»­ lại nghi ngá» cho chá»§ bá»™c tiểu nữ đến đây là để kiếm tìm Ä‘iá»u gì đó?
Há» Khưu vẫn lạnh giá»ng :
- Chư vị luôn tá» ra kín đáo, xuất thân thế nào cÅ©ng chẳng lá»™, nhưng lại có tính quảng giao và luôn giao du vá»›i đủ má»i hạng ngưá»i trên giang hồ. Phẩm cách này nếu thoạt nhìn qua ắt sẽ có ngưá»i lầm nghÄ© chá»§ bá»™c chư vị Ä‘ang toan tính dùng nhan sắc hầu thá»±c hiện má»™t mưu đồ nào đó. Nhưng tất cả Ä‘á»u đã lầm, và tất cả Ä‘á»u trở thành đối tượng cho chư vị bỡn cợt. Và kỳ thá»±c, như Khưu má»— Ä‘ang thầm Ä‘oán, phải chăng chư vị Ä‘ang quan tâm đến lá»i đồn rằng Hồng gia thảm tá»­ là do Vô Diện thư sinh gây ra? Chư vị định truy tìm hắn ư?
Hoàng Hạ vội phủ nhận :
- Xin Khưu công tá»­ chá»› quá lá»i. Vì kỳ thá»±c, tuy chá»§ bá»™c tiểu nữ có am hiểu chút võ há»c để phòng thân nhưng việc bỡn cợt vá»›i má»i ngưá»i, nhất là vá»›i Khưu công tá»­ đây là Ä‘iá»u không bao giá» có.
Há» Khưu gằn giá»ng :
- Vậy là chư vị chỉ quan tâm đến Hồng gia?
Hoàng Hạ càng khăng khăng phủ nhận :
- Phải chăng Khưu công tá»­ đỠquyết như thế vì bất ngá» gặp tiểu nữ xuất hiện ở đây, má»™t nÆ¡i vừa gần vá»›i Hồng gia vừa là nÆ¡i tiểu nữ không nên đến, nhất là vào thá»i Ä‘iểm bất tiện như thế này?
Và nàng thở dài, hất hàm chỉ vào Tiểu Mã giải thích với nhân vật hỠKhưu vẫn đứng đâu đó phía sau cội cây, nơi Tiểu Mã đang ngồi :
- Là tiểu nữ phụng mạng tiểu thư đưa gã này hồi gia. Nhưng thể trạng gã quá tồi tệ, e không thể tìm thấy lối vá».
- Tại hạ đã thấy Hoàng Hạ cô nương đưa gã đến đây. Nếu cô nương không cảm thấy bất tiện, tại hạ nguyện thay cô nương giúp gã tìm thấy lối vá».
Hoàng Hạ giật mình :
- Khưu công tử có biết gã?
Bóng dáng má»™t vị công tá»­ hào hoa phong nhã liá»n lá» má» xuất hiện trong tầm nhìn Tiểu Mã. Vị công tá»­ mỉm cưá»i :
- Rất tiếc, đây là lần đầu tại hạ nhìn thấy gã.
Hoàng Hạ dịch thân, vừa đứng đối diện vị công tử hỠKhưu vừa cố tình dùng thân che chắn trước mặt Tiểu Mã :
- Äã không quen biết, Khưu công tá»­ lại có nhã ý giúp gã, phải chăng công tá»­ Ä‘ang có dụng ý?
Há» Khưu bật cưá»i :
- Tại hạ chẳng ngại nói thật. Cô nương đưa gã đến đây, bảo là giúp gã hồi gia, chứng tỠgã không xa lạ gì với Hồng gia bảo. Nếu chư vị đã bảo không quan tâm gì đến Hồng gia thì tiện đây xin giao gã cho tại hạ. Vì khác với chư vị, tại hạ thật sự rất quan tâm đến Hồng gia.
Hoàng Hạ lại giật mình :
- Là công tá»­ tin vào lá»i đồn, cho Hồng gia là do Vô Diện thư sinh thảm sát?
HỠKhưu nhún vai :
- Có tin hay không, tại hạ thiết nghÄ© chư vị dù sao chỉ là những ngưá»i nhàn rá»—i, Ä‘ang du sÆ¡n ngoạn thá»§y đó đây, cần gì phải quan tâm, muốn biết tại hạ có tin hay không?
Hoàng Hạ cũng nhún vai :
- Äúng ra chuyện đó không liên quan gì đến tiểu nữ. Nhưng mệnh lệnh tiểu thư là phải đưa gã hồi gia, tiểu nữ đành thất lá»…, không thể phụng mạng công tá»­.
Há» Khưu lại cưá»i :
- Cô nương giấu đầu nhưng lại lòi Ä‘uôi. Kỳ thá»±c chư vị vẫn lưu tâm đến chuyện xảy ra cho Hồng gia. Nhưng không sao, cô nương không muốn giao ngưá»i cÅ©ng không há» gì. Vì dù sao tại hạ cÅ©ng Ä‘ang có ý lưu giữ cả hai, mong cô nương chá»› phiá»n trách.
Äoạn há» Khưu vá»— hai tay vào nhau vài lượt và gá»i :
- Ngưá»i đâu? Sao còn không mau xuất hiện, cung thỉnh Hoàng Hạ cô nương vá» nÆ¡i đã chuẩn bị sẵn.
Hoàng Hạ thất sắc, vội nhấc Tiểu Mã đặt lên lưng.
Bóng nhân ảnh cá»§a há» Khưu liá»n chá»›p động :
- Theo tại hạ, cô nương nên ngoan ngoãn tuân thá»§ thì hÆ¡n. Kẻo lại trách tại hạ là ngưá»i chẳng biết thương hoa tiếc ngá»c. Thật đắc tá»™i.
Hoàng Hạ vừa đặt Tiểu Mã lên lưng thì má»™t chiêu xuất kỳ bất ý cá»§a há» Khưu đã vá»— ngay vào ngưá»i. Hoàng Hạ lạng ngưá»i nhảy tránh và đáp lại má»™t chiêu cÅ©ng thần tốc :
- Công tá»­ vì đưa nhiá»u ngưá»i cùng đến nên kể như đã có sẵn mưu đồ. Chính tiểu nữ má»›i xin công tá»­ đừng trách tá»™i thất lá»…. Äỡ!
“Ào...â€
Với một chiêu đáp lại của Hoàng Hạ, hỠKhưu chợt kinh nghi nhảy lùi :
- Hảo thá»§ pháp. Vá»›i bản lãnh này thật khó tin cô nương chỉ là hạng nô tỳ có thân phận thấp kém. Hãy dừng tay, chá» minh bạch đôi Ä‘iá»u đã.
Nhưng Hoàng Hạ dù đang mang Tiểu Mã trên lưng vẫn nhanh nhẹn bám sát hỠKhưu.
Nàng thét :
- Chá»› phí lá»i vô ích. Äỡ chiêu!
“Ào...â€
HỠKhưu lần này mạnh tay phát kình :
- Cô nương không muốn dừng cũng không được. Hãy xem đây!
Kình và kình liá»n chạm nhau nảy lá»­a.
Ầm!
Hoàng Hạ bị chấn lùi nhưng vẫn ngạo nghễ xông áp vào hỠKhưu :
- Thế mà bảo công tá»­ là hạng thương hoa tiếc ngá»c. Mỹ ý cá»§a công tá»­, tiểu nữ thật không dám tiếp nhận. Äỡ chiêu!
“Vù...â€
Tiểu Mã nhìn kỹ thì nhận ra Hoàng Hạ nói như thế vì sau lần chạm chiêu vừa rồi, ngưá»i bị chấn lùi nhiá»u hÆ¡n là há» Khưu, chúng tá» tạm thắng thế là Hoàng Hạ.
Bị Hoàng Hạ công dồn, hỠKhưu vừa phát chiêu nghênh đón vừa thủ sẵn lối lùi :
- Cô nương quả là bậc anh thư kiệt liệt, phải chăng thân phận nô tỳ chỉ là giả mạo nhằm phục vụ mưu đồ thần bí chỉ có tam vị là biết với nhau?
Và hỠKhưu phát kình, đỡ ngay vào lực đạo của Hoàng Hạ.
Nhưng đột nhiên Hoàng Hạ thu chiêu vá» và thần tốc quay ngưá»i tháo chạy :
- Công tá»­ chá»› hao phí tâm cÆ¡ suy Ä‘oán. Hãy để dành câu đó sau này gặp lại gia tiểu thư mà há»i. Phần tiểu nữ xin cáo biệt.
Tiếng quát của hỠKhưu bỗng vang lên thật nhanh :
- Bổn công tử chưa cho phép ngươi đi, vội gì ngươi bỠđi như thế?
Tiếng quát cũng là mệnh lệnh và lập tức có vài ba bóng nhân ảnh hiển hiện chận lối Hoàng Hạ.
Hoàng Hạ vá»™i đảo ngưá»i, tìm phương chạy khác :
- Ỷ chúng hiếp cô, đây là hành vi của Khưu công tử luôn tỠra hào hoa phóng khoáng đấy ư?
Những bóng nhân ảnh nỠvẫn bám sát theo Hoàng Hạ như âm hồn bất tán. Và hỠnhất loạt ra tay khi đã dồn Hoàng Hạ vào giữa vòng vây hãm của hỠ:
- Ngươi chưa nghe công tá»­ bá»n ta nói gì sao? Mau ngoan ngoãn theo chân bá»n ta, đừng để đến lúc bá»n ta lỡ tay mạo phạm, dù có hối cÅ©ng đã muá»™n.
Bị phe đối phương ba ngưá»i cùng má»™t lúc ra tay, Hoàng Hạ thở dài, thản nhiên thu ngưá»i đình bá»™ :
- Theo thì theo. Chư vị cần gì phải nặng lá»i dá»a đến tính mạng tiểu nữ như thế?
HỠđã lỡ phát chiêu, việc Hoàng Hạ đột ngột đình bộ ngay giữa phạm vi uy lực hỠphát chiêu làm hỠcó một thoáng ngỡ ngàng, không biết nên thu chiêu vỠhay cứ tiếp tục, muốn ra sao thì ra.
Lợi dụng má»™t thoáng hoang mang ngỡ ngàng này cá»§a há», Hoàng Hạ chợt cưá»i khanh khách :
- Äa tạ chư vị đã có ý nhân nhượng, tiểu nữ không vì thế mà khách sáo đâu. Cáo từ!
“Vút!â€
Chỉ má»™t ngụy kế nho nhỠđó là đã đủ cho Hoàng Hạ tìm kẽ hở lao ào ra thoát khá»i vòng vây.
Nhưng Hoàng Hạ không thể đắc ý lâu vì bất ngỠbị hỠKhưu đón đầu chận lối. HỠKhưu quát :
- Tiện tỳ ngươi thật ranh ma xảo quyệt. Äấy là ngươi tá»± chuốc há»a vào thân, đừng trách Khưu Má»… Phong này hạ thá»§ chẳng dung tình. Äỡ!
“Ào...â€
Hoàng Hạ ngẩn ngưá»i, nhìn chiêu công cá»§a há» Khưu mà kêu hoảng :
- Thì ra Khưu công tá»­ nãy giá» chỉ giả vá» kém thế? Kỳ thá»±c Khưu công tá»­ đã luyện đến thân thá»§ thượng thừa. Nếu vậy, tiểu nữ thà tuân lệnh, dại gì tá»± chuốc há»a vào thân. Mong công tá»­ nhẹ tay cho.
Và nàng ngừng lại, không hỠphản kháng thật, khiến Tiểu Mã thoạt mục kích cũng phải kêu thầm :
“Kế trá ngụy này vừa má»›i dùng má»™t lần, ả mạo hiểm dùng thêm lần nữa, có khác nào quá xem thưá»ng há» Khưu, là kẻ vừa tá» ra có tâm cÆ¡ thá»§ Ä‘oạn đâu kém gì ả?â€
Äúng như Tiểu Mã nghÄ©, há» Khưu dù thấy Hoàng Hạ tá»± ý buông xuôi tay, nhưng y vẫn không há» dừng tay hoặc thu chiêu, tạo cÆ¡ há»™i cho Hoàng Hạ lừa gạt như vừa lá»c lừa ba nhân vật lúc nãy.
Bất quá há» Khưu đã có phần nhẹ tay, sau đó đắc ý cưá»i há»nh hệch :
- Äừng nghÄ© ngươi có thể lừa ta như vừa lừa lÅ© thuá»™c hạ vô dụng cá»§a ta. Nhưng dù sao, nghÄ© tình ngươi đã kịp thá»i lượng sức, biết đâu là lúc phải dừng lại, ta thật không nỡ nặng tay.
Vậy đừng bảo ta là hạng không biết thương hoa tiếc ngá»c nữa nha. Ha ha...
Hoàng Hạ đã bị Khưu Má»… Phong chế trụ huyệt đạo, đành đứng im nhìn há» Khưu càng cưá»i càng để lá»™ nhiá»u ẩn ý Ä‘en tối.
Và Ä‘iá»u gì đến phải đến, há» Khưu sau má»™t lúc cưá»i há»nh hệch bá»—ng thản nhiên đưa tay ve vuốt hai bên mặt Hoàng Hạ. Y còn chép miệng, tặc lưỡi, nói lên những lá»i cợt nhả mà lý ra y không nên nói ở chá»— đông ngưá»i. Y bảo :
- Äúng là mặt hoa da phấn. Hoàng Hạ cô nương xinh đẹp và mỹ miá»u thế này tá»™i gì cam chịu mãi thân phận nô tỳ. Nếu nàng thuận ý, hà hà... hãy ngoan ngoãn hầu hạ ta. Äổi lại, chỉ hôm trước hôm sau là nàng được đổi phận, sẽ nghiá»…m nhiên được má»i ngưá»i suy tụng, gá»i là Khưu phu nhân. Ha ha...
Trông cảnh này thật chướng mắt và Tiểu Mã càng thêm bất bình khi chỉ nghe Hoàng Hạ nhỠnhẹ phản kháng :
- Tiểu nữ lỡ mang thân phận nô tỳ, má»i định Ä‘oạt Ä‘á»u tùy ở chá»§ nhân. Nếu công tá»­ thương xin cho tiểu nữ vá» bẩm lại, chỉ cần tiểu thư ưng thuận, Hoàng Hạ này đây lý nào chối từ mỹ ý cá»§a Khưu công tá»­.
Khưu Má»… Phong cưá»i ha hả :
- Nàng lại toan dùng lá»i ngon ngá»t này để lừa ta tha cho nàng ư? Hoàng Hạ Æ¡i Hoàng Hạ, nàng đừng quá xem thưá»ng ta như thế. Vả lại, ha... ha... những gì Khưu Má»… Phong này đã muốn, bình sinh chưa má»™t ai dám khước từ. Nhưng vì ý nàng đã thế, ha ha... được rồi, ta cÅ©ng xin chiá»u ý nàng, nhưng chỉ má»™t ná»­a thôi.
Hoàng Hạ thản nhiên há»i ngược lại :
- Một nửa là thế nào, công tử?
Và Tiểu Mã không thể không căm phẫn khi nghe Khưu Mễ Phong ung dung bộc lộ ý định tà dâm :
- Là ta sẽ cho nàng vá» bẩm lại vá»›i quý tiểu thư. Nhưng để ta tin chắc rằng đây không phải là thá»§ Ä‘oạn cá»§a nàng, há» há»... phiá»n nàng ngay đêm nay, tại nÆ¡i hữu tình này, hãy hết lòng hầu hạ ta.
Và như sợ uổng phí thá»i gian, xuân tiên nhất khắc tợ thiên kim, há» Khưu lập tức vẫy tay xua ba nhân vật ná» vốn là thuá»™c hạ cá»§a y :
- NÆ¡i này không còn việc cho bá»n ngươi. Lui Ä‘i, má»i chuyện đã có bổn công tá»­ lo liệu.
Không nín nhịn được nữa, Tiểu Mã bật rít :
- Thật vô sỉ. Thân sinh phụ mẫu nào sinh ra ngươi ắt phải thất vá»ng vì lỡ sinh ra loài cầm thú như ngươi. Hừ!
Lập tức Tiểu Mã phải đối diện vá»›i gương mặt thật Ä‘anh ác cá»§a há» Khưu. Y cưá»i lạnh :
- Ta chưa định xử trí ngươi ngay lúc này. Nhưng vì ngươi đã muốn, hừ, bổn công tử đành cho ngươi toại nguyện.
Và y vươn tay, lôi Tiểu Mã ra khá»i lưng Hoàng Hạ.
Thấy vậy Hoàng Hạ bật kêu :
- Khưu công tử định giết y?
Há» Khưu cưá»i khành khạch và gục gặc đầu tá» ra hiểu ý :
- Äã bảo đây là khung cảnh hữu tình, nàng nhắc ta thật kịp lúc. Ta đâu thể để khung cảnh này bị nhÆ¡ bẩn chỉ vì thứ máu huyết hôi hám cá»§a loại cuồng cẩu vừa to gan sá»§a loạn.
Nhưng cũng không nên để bất kỳ ai nhìn thấy cảnh sắp xảy ra. Tốt hơn hết ta chỉ cho y nếm chút mùi lợi hại, đâu vội lấy mạng y. Ha ha...
Há» Khưu vừa cưá»i vừa vung mạnh tay ném Tiểu Mã bay vá» phía bãi lầy, xa thật xa so vá»›i nÆ¡i y có ý định sẽ cùng Hoàng Hạ hành lạc, thá»a mãn thú tính cá»§a y.
Dù bị ném đi, Tiểu Mã vẫn phẫn hận mắng sa sả.
Nhưng sau đó, do rơi vào bãi lầy, khiến thân thể càng lúc càng chìm xuống, Tiểu Mã vì quá lo sợ cho bản thân nên không thiết gì mắng nữa.
ÄÆ°á»£c má»™t lúc, khi toàn thân sắp sá»­a ngập chìm hoàn toàn, Tiểu Mã đột nhiên nghe thanh âm cá»§a Hoàng Hạ vang lên khá khẩn trương :
- Ai bảo ngươi sính cưá»ng? Há» Khưu đâu phải hạng để thứ ngưá»i như ngươi trêu vào?
Ngươi vẫn chưa chết quả là may. Mau nào, hãy nắm vào tay ta nào.
Tiểu Mã bất lực nhìn bàn tay của Hoàng Hạ đã đưa gần trước mặt nhưng không tài nào vươn tay nắm lấy. Tiểu Mã còn thở dài :
- Là tiểu nhân đã gây hệ lụy cho Hoàng Hạ tỷ. Nếu không đưa tiểu nhân đến đây, Hoàng Hạ tỷ đâu bị thất thân vì gã hỠKhưu chỉ là loài cầm thú, tiểu nhân...
Hoàng Hạ đã chá»™p tay vào ngưá»i Tiểu Mã, khiến câu nói áy náy cá»§a y bị ngắt quãng :
- Äá»§ rồi, chúng ta Ä‘i nào. Có thể làm cho Hoàng Hạ này thất thân, há» Khưu chưa đủ tư cách đâu.
Và nàng không nệ hà toàn thân Tiểu Mã đang lấy đầy bùn bẩn, vẫn cứ nhấc lên và đưa y đi nhanh.
ÄÆ°á»£c má»™t lúc, nàng có má»™t thoáng dừng lại đủ để nhét má»™t vật vào ngưá»i Tiểu Mã, sau đó tiếp tục chạy, nhưng không còn chạy nhanh như lúc má»›i rồi nữa.
Tiểu Mã lấy làm lạ, khẽ há»i :
- Vật gì Hoàng Hạ tá»· vừa cất vào bá»c áo tiểu nhân?
Hoàng Hạ gắt :
- Ngươi chỉ cần biết đấy là vật ta nhá» ngươi giữ há»™ là được rồi. Việc gì phải lắm lá»i, há»i những câu không cần thiết. Hay ta cứu ngươi được, nhưng nhá» ngươi giữ vật đó thì không?
Tiểu Mã áy náy :
- Tiểu nhân chỉ thuận tiện há»i như thế thôi. Hoàng Hạ tá»· bảo không há»i thì tiểu nhân không há»i nữa. ÄÆ°á»£c chứ?
Nàng phì cưá»i :
- Ngươi cÅ©ng biết cách lấy lòng nữ nhân thế sao? Hay nam nhân bá»n ngươi bẩm sinh ai cÅ©ng có bản lãnh này?
Tiểu Mã toan phản bác thì từ phía sau có mấy loạt quát vang lên lồng lộng :
- Tiện tỳ kia rồi!
- Mau Ä‘uổi theo, bắt ả Ä‘á»n mạng Khưu công tá»­.
- Ngươi đừng chạy nữa, nha đầu. Vì trừ phi ngươi chấp cánh bay má»›i mong thoát khá»i thiên la địa võng cá»§a bá»n ta.
Hoàng Hạ từ từ dừng lại và thản nhiên nhìn ba nhân vật lúc nãy đang chạy đến và gấp rút vây kín xung quanh nàng. Hoàng Hạ bĩu môi :
- Là Khưu công tá»­ có ý định tiá»n dâm hậu sát, sai chư vị Ä‘uổi theo lấy mạng ta ư?
HỠlà ba nhân vật có độ tuổi ngoại tam tuần, nhưng thân phận vẫn chỉ là thuộc hạ của Khưu Mễ Phong. Một kẻ bảo :
- Nha đầu ngươi đừng giả vá» nữa. Thật không ngá» ngươi quá to gan, dám dùng mỹ nhân kế và thừa dịp hạ độc thá»§ Khưu công tá»­. Hãy ngoan ngoãn theo bá»n ta, chá» Khưu lão gia xá»­ tá»™i.
Vừa dứt lá»i, nhân vật ná» lập tức động thá»§, phát má»™t chiêu lợi hại uy hiếp ngay sinh mạng Hoàng Hạ.
Hai bên tả hữu Ä‘á»u có đối phương chắn lối và há»m sẵn, Hoàng Hạ vì không phương né tránh nên bật ngay chiêu hóa giải, miệng thì hét :
- Dừng tay. Nếu muốn giết Hoàng Hạ này thì cứ giết, nhưng đừng dá»±ng đứng câu chuyện, bảo ta hạ độc thá»§ Khưu công tá»­. Chư vị nói như thế có khác nào thầm cầu mong Khưu công tá»­ sá»›m gặp Ä‘iá»u bất hạnh và mau yểu mạng. Hãy dừng tay mau!
“Bùng...â€
Chấn kình làm cho Hoàng Hạ bị bức dá»™i, lập tức lá»t vào vùng chưởng ảnh do nhân vật thứ hai từ bên tả quật vào. Nhân vật này còn cưá»i độc ác :
- Là thuá»™c hạ, có ai trong bá»n ta lại mong Ä‘iá»u bất hạnh xảy đến cho chá»§ nhân. Nhưng tiếc thay, Khưu công tá»­ lại bị nha đầu ngươi dùng ngụy kế hãm hại. Tá»™i cá»§a ngươi đâu chỉ đáng chết má»™t lần. Äỡ!
“Vù...â€
Hoàng Hạ do vướng bận Tiểu Mã nên xoay sở khó khăn, vì thế nàng lại miễn cưỡng cùng nhân vật nỠchạm kình :
- Chá»› nói nhảm, Khưu công tá»­ má»›i đây vẫn còn bình ổn, lại còn thá»a mãn vì được dịp dày vò Hoàng Hạ này. Và nếu Khưu công tá»­ có chết thật thì đấy chính là Hoàng thiên hữu nhãn, đã thay ta trừng trị kẻ dâm ô. Xem chiêu!
“Bùng...â€
Lần thứ hai liên tiếp Hoàng Hạ bị bức dội, vậy là đến lượt nhân vật thứ ba xuất chiêu tấn công nàng. Nhưng nhân vật này lại tỠra hoang mang :
- Nếu không phải ngươi thì kẻ nào là hung thá»§, đã dùng độc sát hại Khưu công tá»­ cá»§a bá»n ta? Nhất định ngươi phải biết kẻ đó. Nói mau, hay là ngươi muốn chết? Äỡ!
“Vù...â€
Tiểu Mã càng nghe càng hoang mang. Và mãi đến lúc này mới vỡ lẽ, khi y nghe Hoàng Hạ bù lu bù loa kêu lên :
- Thân tiểu nữ bị dày vò, phải van xin thật khẩn thiết mới được Khưu công tử tha mạng.
Tiểu nữ lo chạy còn không kịp, làm gì đủ đởm lược lưu lại để nhìn xem chuyện gì sắp xảy đến cho Khưu công tá»­, chư vị nói thế có khác nào vì thấy tiểu nữ cô thế, lại là phận nữ nhi, nên muốn đổ trút má»i trách nhiệm lên đầu tiểu nữ? Oan tình này tiểu nữ dù chết cÅ©ng không bao giá» phục.
Äể minh chứng bản thân Ä‘ang bị oan tình, Hoàng Hạ liá»n tá» ra liá»u lÄ©nh, bất chấp sinh mạng, đột ngá»™t lao thẳng vào ngá»n kình cá»§a đối phương và cuồng ná»™ tìm cách cùng đối phương đồng quy ư tận.
Thái độ này của Hoàng Hạ khiến đối phương kinh tâm. Bởi nếu giữ nguyên chưởng kình, dù giết được Hoàng Hạ thì bản thân đối phương cũng phải trả một giá tương tự. Do vậy đối phương đành hồi bộ, vừa tránh chiêu mạo hiểm của nàng, vừa gỡ thể diện bằng cách phát ra một chiêu khác lợi hại hơn. Vừa hành động như thế đối phương vừa bảo :
- Có gì làm minh chứng rằng lúc ngươi ly khai Khưu công tử vẫn bình an vô sự? Hay đây chỉ là thủ đoạn, hòng lấp liếm che đậy của ngươi.
Có cơ hội để lơi tay vì được đối phương nhượng cho một kình Hoàng Hạ bèn nhân đó thay đổi đấu pháp, với chủ tâm là tránh chiêu vẫn có lợi hơn chạm chiêu. Nàng thi triển một bộ pháp kỳ ảo :
- Bảo tiểu nữ tự minh chứng có khác nào chư vị vỠhùa nhau, muốn bắt bí tiểu nữ, vì tiểu nữ chỉ có mỗi một cách để chứng minh mà thôi.
Nhá» bá»™ pháp kỳ ảo nên Hoàng Hạ kịp thoát má»™t chiêu nữa, khiến ba nhân vật ná» cùng hậm há»±c và đồng loạt xông vào. Má»™t kẻ gắt gá»ng :
- Cách minh chứng nào cũng được, miễn đó là minh chứng có đủ thuyết phục.
Hoàng Hạ lại bị vây hãm. Nàng cố tình khích ná»™ há», cưá»i lạt :
Cách đó là tiểu nữ phải Ä‘em thân này ra cho chư vị minh chứng, xem có phải tiểu nữ đã bị Khưu công tá»­ dày vò chiếm Ä‘oạt không. Hóa ra chư vị đúng là loại chá»§ nào bá»™c đó, Ä‘á»u có tâm địa dâm tà, chỉ giá»i bức hiếp nữ nhân. Khưu đại thế gia danh chấn giang hồ, nhưng kỳ thá»±c chỉ gồm hạng tâm xà khẩu phật.
Bị Hoàng Hạ thóa mạ, mắng theo kiểu vơ đũa cả nắm, hỠđộng nộ :
- Nha đầu không được hồ đồ, Khưu đại thế gia vốn là danh môn chính phái, đâu thể chấp nhận ngôn từ hí lộng và nhục mạ của ngươi. Hãy nạp mạng mau!
“Ào...â€
Há» tuy liên tay phát kình nhưng vì Ä‘ang lúc cuồng ná»™, mạnh ai nấy phát chiêu, nên để lá»™ nhiá»u sÆ¡ hở.
Biết hỠđã trúng kế, Hoàng Hạ vừa ung dung dịch bộ tránh chiêu vừa tiếp tục khích nộ hỠ:
- Cứ xem quả ắt biết cây, Khưu công tá»­ đã sàm sỡ thế nào, chư vị Ä‘á»u tận mắt mục kích. Sao lại bảo tiểu nữ có lá»i hí lá»™ng, nhục mạ Khưu đại thế gia? A... hay là chư vị ngấm ngầm thống hận, vì lúc nãy Khưu công tá»­ mắng là vô dụng, nên chính chư vị đã toa rập hạ thá»§ Khưu công tá»­, giá» thì đổ trút cho tiểu nữ để tránh tá»™i? Kế di há»a Giang Äông này cá»§a chư vị khiến tiểu nữ vạn lần bái phục, tá»± nhận không thể bằng.
HỠbật quát giận dữ :
- Chá»› nói nhảm. Khưu công tá»­ chết vì trúng độc. Bá»n ta nhất là ngưá»i cá»§a Khưu đại thế gia bình sinh không má»™t ai dùng độc. Äâu thể bảo bá»n ta là hung thá»§ hạ độc hãm hại Khưu công tá»­.
Hoàng Hạ cũng ứng thanh lên tiếng :
- Tiểu nữ cũng không từng dùng độc. Sao chư vị cứ đỠquyết tiểu nữ là hung thủ?
Hoặc giả chư vị do đông hơn nên định áp đảo tiểu nữ, là thiếu phải khuất phục đa, khiến tiểu nữ dù có trăm miệng cũng không thể giải bày.
Há» nhận thấy nếu càng xúc ná»™ thì càng làm cho Hoàng Hạ dá»… tránh chiêu. Có má»™t nhân vật dùng giá»ng khoan hòa hÆ¡n :
- Cứ cho là ngươi không hạ độc, vậy theo ngươi hung thủ có thể là ai?
Hoàng Hạ vẫn cẩn trá»ng vận dụng bá»™ pháp, quyết không để lá»™ sÆ¡ hở cho há» lập lại thế vây công. Nàng đáp mập má» :
- Có thể hạ độc, khiến hạng cao thủ như Khưu công tử uổng mạng như chư vị vừa bảo, thiết nghĩ kẻ đó phải có thân thủ cao minh, trên bậc Khưu công tử bội phần. Sao chư vị không dựa vào đó mà suy đoán và luận ra hung thủ đích thực?
Một trong ba nhân vật nỠchột dạ giật mình :
- Dưá»ng như ngươi muốn ám chỉ?
Kẻ đó giật mình, tức là tạo sÆ¡ hở cho Hoàng Hạ thần tốc lao thoát Ä‘i. Ả cưá»i nắc nẻ :
- Tiểu nữ chỉ gợi ý thế thôi, tuyệt đối không ám chỉ ai cả. Phiá»n chư vị cứ ở lại tha hồ Ä‘oán, tiểu nữ đành thất lá»…, không từ mà biệt vậy.
Äể Hoàng Hạ chạy thoát, ba nhân vật ná» vừa giận vừa bẽ mặt vá»™i Ä‘uổi theo :
- Ngươi chá»› có ma mãnh, Ä‘em lối đó ra dá»a bá»n ta. Ngươi chạy đâu cho thoát!
Tiếng quát đó vừa dứt thì ở phía sau Hoàng Hạ và Tiểu Mã liá»n có tiếng nổ bụp trên không, sau đó chiếu rá»i ra má»™t ánh há»a quang nhuá»™m sắc vàng.
Và Tiểu Mã nghe Hoàng Hạ nghiến răng ken két, bật ra tiếng rít phẫn nộ chỉ vừa đủ cho Tiểu Mã nghe. Nàng bảo :
- Không ngỠtheo chân Khưu Mễ Phong lại là cả một đạo quân hùng hậu từ Khưu đại thế gia kéo đến đây. Nhưng chúng muốn bắt giữ Hoàng Hạ này chẳng phải dễ. Hừ!
Nàng tăng cước lực, lao thật nhanh, khi chạy hướng đông lúc đảo hướng tây. Khiến Tiểu Mã càng nhìn càng ngưỡng mộ và không hiểu vỠtính khí đầy tâm cơ thủ đoạn của nàng.
ÄÆ°á»£c má»™t lúc, nàng đột ngá»™t dừng lại, vừa khẩn trương vừa thì thào vào tai Tiểu Mã :
- Bá»n chúng đông hÆ¡n ta nghÄ©, nếu còn mang ngươi theo, cả ta và ngươi e không thể thoát. Ta có chá»§ ý này...
Tiểu Mã bình thản ngắt lá»i nàng :
- Vậy là Hoàng Hạ tỷ đừng vì tiểu nhân nữa. Nên tự lo liệu cho Hoàng Hạ tỷ thì hơn.
Nàng khẽ gắt :
- Äừng bao giá» ngắt lá»i ta như vậy. Và cÅ©ng đừng nghÄ© ta là hạng tham sinh úy tá»­, Ä‘ang định tâm bá» mặc ngươi. Hãy nghe ta nói đây, ta đã có chá»— tạm giúp ngươi toàn mạng.
Ngươi cứ yên tâm chỠta ở đấy. Lúc nào có cơ hội ta sẽ quay lại giúp ngươi hồi gia. Rõ chưa?
Äoạn không chá» Tiểu Mã hồi đáp, nàng đột ngá»™t nhấc y lên và cùng y nhảy ào xuống má»™t nÆ¡i có địa hình khá sâu.
Äặt Tiểu Mã ngồi tá»±a lưng vào má»™t chá»— cứng, có thể Ä‘oán đó là má»™t vách đá, Hoàng Hạ lại căn dặn :
- Ngồi yên đấy, đừng cá»±a quậy cÅ©ng đừng hồ đồ lên tiếng. Ta sẽ quay lại ngay, sau khi lập kế hoạch lừa bá»n chúng Ä‘uổi theo ta má»™t hướng khác.
Phát hiện Hoàng Hạ định bỠđi, Tiểu Mã nhớ lại vật đã bị nàng nhỠgiữ hộ, vội kêu :
- Hoàng Hạ tỷ.
Nàng quắc mắt nhìn y :
- Ngươi kêu gì? Hay ngươi nghi ngỠta là hung thủ đã dùng độc sát hại hỠKhưu? Hãy nghe cho rõ đây, hỠKhưu toan làm nhục ta, ngươi đã thấy rồi đó. Vì thế, cho dù y chưa kịp thực hiện ý định nhưng dẫu có chết cũng là đáng. Trừ phi ngươi và y cùng là nam nhân nên tỠra bất nhẫn, không đồng tình với cái chết của y. Thế nào?
Thái độ nàng quá hung hãn, khiến Tiểu Mã vội giải thích :
- Chính tiểu nhân cũng căm phẫn, tởm lợm khi thấy y bộc lộ tà ý. Nhưng nếu Hoàng Hạ tỷ vẫn chưa bị y xâm phạm tiết hạnh thì lẽ ra, lẽ ra...
Nàng cưá»i lạnh :
- Ngươi muốn bảo ta đừng ác độc, lấy mạng y? Nhưng ta cÅ©ng đâu bảo chính ta đã sát hại y? Ngươi không nghe lúc nãy ta đã nói vá»›i há» những lá»i gì ư?
Tiểu Mã ngỠngợ :
- Tiểu nhân dÄ© nhiên có nghe. Và dưá»ng như chính Hoàng Hạ tá»· cÅ©ng đã Ä‘oán biết hung thá»§ khi bảo há» hãy cố suy Ä‘oán?
Hoàng Hạ cưá»i ná»­a miệng :
- Ngươi muốn biết chăng? Ngươi quan tâm quá nhiá»u vá» giá»›i giang hồ đấy. Nhưng cÅ©ng đúng thôi, vì chính ta cÅ©ng không ngá» ngươi lại tình cá» bị cuốn xoáy vào những phiá»n toái cá»§a giá»›i giang hồ. Hãy nghe đây, có má»™t nhân vật mà bản lãnh và hành tung gần như là huyá»n thoại. Nhân vật đó thật xuất thần nhập quá»· và từ lâu đã luôn làm bất kỳ ai trên chốn võ lâm Ä‘á»u kiêng dè, ngưỡng má»™ và khiếp sợ. Sao lại kiêng dè, sao lại úy kỵ nhưng vẫn ngưỡng má»™? Äó là những Ä‘iá»u mà nếu ngươi không phải giá»›i giang hồ thì không bao giá» hiểu nổi. Bất quá ta chỉ thá»a mãn lòng hiếu kỳ cá»§a ngươi bằng cách nói ra danh xưng cá»§a nhân vật đó thôi. Ngươi hãy nhá»› cho kỹ, đó là Vô Diện thư sinh. Hài lòng chưa? Hừ!
Và “vútâ€, nàng tung bổng ngưá»i lên cao và lao Ä‘i mất hút.
Toan mở miệng kêu nàng, nhắc nhở nàng vỠvật nàng đã cố tình nhỠgiữ hộ, thì Tiểu Mã nghe văng vẳng tiếng kêu la thịnh nộ :
- Ả kia kìa. Äuổi theo!
Tiểu Mã kinh hãi, vá»™i ngậm kín miệng đến thở mạnh cÅ©ng không dám, vì sợ sẽ có ngưá»i phát hiện nÆ¡i Ä‘ang ẩn thân.
Tài sản của dth_abcd

  #5  
Old 12-05-2008, 10:23 AM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Hồi 5
Vẫn thảm biến từ Hồng gia bảo



Äêm đã sắp tàn và Tiểu Mã hầu như má»i mòn chá» Hoàng Hạ quay lại, nhưng...
Äang mÆ¡ mÆ¡ màng màng, tâm trạng má»i mòn chá» Hoàng Hạ quay lại chợt làm Tiểu Mã giật mình tỉnh ngá»§. Y thầm nghÄ© :
- “Ả là ngưá»i dối trá. Ả luôn luôn dối trá cÅ©ng như tiểu thư cá»§a ả và Kim Xuân. Có lẽ ả cảm thấy nhẹ nhõm vì không còn ta là gánh nặng nữa. Há»a có ngu ta má»›i lưu lại đây chỠả.
Ta phải thoát, trước khi ả quay lại kèm theo nhiá»u phiá»n toái bất lợi mà thế nào ả cÅ©ng Ä‘em đến cho ta. A... phải chi ta sá»›m nghÄ© ra Ä‘iá»u này và đừng quá tin ả, nếu ta gắng gượng tá»a công ngay từ lúc chỉ còn lại má»™t mình ta, biết đâu vào lúc này ta đã khôi phục chí ít là má»™t vài thành công lá»±c. Lúc này mà tá»a công e muá»™n rồi.â€
Tự than thân trách phận một lúc, sau cùng Tiểu Mã cũng gắng gượng tìm cách đứng lên.
Có vách đá sau lưng, đó là Ä‘iá»u thuận tiện nếu Tiểu Mã chỉ muốn tìm cách đứng lên.
Nhưng đến khi đã đứng, thoạt ngước mắt nhìn lên cao, Tiểu Mã liá»n thất sắc. Vì vách đá vừa giúp Tiểu Mã đứng lên ngoài má»™t chiá»u cao vượt sức tưởng tượng là ngoài sáu trượng thì đó còn là má»™t vách đá phẳng lì, phẳng đến nhẵn má»™t cách kỳ lạ.
Chưa vá»™i thất vá»ng, Tiểu Mã thá»­ cố nhìn vá» ba bá» còn lại.
Nhưng than ôi, Hoàng thiên như đã đến lúc muốn tuyệt đưá»ng Tiểu Mã thì phải, vì ba bá» còn lại cùng là những vách đá, mà lại còn là những vách đá phẳng lì, như vách đá vừa nhìn thấy, rõ là há»a thì vô đơn chí, và phúc thì luôn luôn bất trùng lai. Vận may bấy lâu nay luôn giúp Tiểu Mã, giá» thì hết rồi.
“Hết sạch rồi!â€
Äó là tiếng Tiểu Mã than thầm, nhưng vừa than xong y bá»—ng giật nẩy ngưá»i vì má»™t ý nghÄ© khác chợt đến, xông ùa vào và lấp đầy tâm trí.
Toàn thân Tiểu Mã vụt nghe lạnh lạnh đến nổi gai khắp ngưá»i. Và Ä‘iá»u đó làm cho Tiểu Mã bá»§n rá»§n tứ chi, không cục cá»±a nổi, chỉ có trí nghÄ©a là hoạt động liên tục, hoạt động ngoài mong muốn.
Những ý nghĩ cứ tự nó xuất hiện, tự nó tuôn ra, như sau :
“NÆ¡i này gần Hồng gia bảo? Äiá»u này thì chắc rồi. Và giỠđây ta lại ẩn thân ở má»™t nÆ¡i mà ngẫu nhiên làm sao lại là nÆ¡i có bốn bá» Ä‘á»u là vách đá phẳng đến nhẵn bóng. Ta thừa biết duy nhất chỉ có má»™t nÆ¡i ở gần Hồng gia bảo là có địa hình tuyệt đối giống hệt nÆ¡i này. Cao xanh Æ¡i cao xanh, quanh Ä‘i quẩn lại sau ba năm dài cao xanh cố tình lưu đày ta tại má»™t nÆ¡i những tưởng sẽ bị sinh cầm vÄ©nh viá»…n. Bây giá» cao xanh lại quyết tình đùa trêu Mã Nguyên VÅ© này, bằng cách ném ta vào địa huyệt thiên tạo, nÆ¡i ba năm trước đã hóa thành má»™t má»™ huyệt chung cho hÆ¡n hai mươi sinh mạng Hồng gia. Phải chăng cao xanh cho rằng, vì ta từng là ngưá»i Hồng gia nên ta phải lưu mạng ở đây cho trá»n đạo nghÄ©a vá»›i Hồng gia?
Nếu là vậy, ba năm trước cao xanh để ta sống làm gì? Chỉ để đày Ä‘á»a ta thế sao? A... ta không phục, có chết ta cÅ©ng bất phục! A...â€
Có lẽ Tiểu Mã sẽ còn thầm kêu la như thế nữa nếu như không bất ngỠnhìn thấy một vật lạ.
Äó là má»™t manh vải, nhá» thôi, nhưng không hiểu tại sao thay vì rÆ¡i đâu đó xuống ná»n đáy địa huyệt thì lại phất phÆ¡ giữa má»™t nÆ¡i lưng chừng vách đá, như thể Ä‘ang ve vẩy gá»i má»i Tiểu Mã phải chú tâm.
Tiểu Mã dÄ© nhiên phải chú tâm, kể cả chú mục nhìn vào mảnh vải vẫn Ä‘ang phất phÆ¡ ná». Mảnh vải như được đính há» vào vách đá, ở má»™t nÆ¡i không cao lắm, chỉ ngay tầm đầu cá»§a Tiểu Mã là cùng.
“Ai đã đính mảnh vải vào đây? Là Hoàng Hạ muốn trêu ta? Do ả đã quay lại và vì thấy ta chập chá»n ngá»§ nên ả tạm lánh Ä‘i, chỉ lưu mảnh vải làm ám thị cho ta? Hay ả ngá» ta là ngưá»i am hiểu võ há»c? Ả lánh mặt để từ chá»— nấp lẻn dò xét ta? A... cÅ©ng may là ta chưa tá»a công, bằng không, hừ...â€
Äang nghÄ© như thế Tiểu Mã má»™t lần nữa lại nghe gai khắp ngưá»i.
Và lần này nếu như có cơ hội ắt Tiểu Mã phải kêu lên thật to.
Vì không được phép lên tiếng nhất là ở tình huống này, Tiểu Mã chỉ dám kêu thầm :
“NÆ¡i có đính mảnh vải chẳng phải là nÆ¡i trước kia Bảo chá»§ Hồng gia bảo đã tận lá»±c cắm ngập thanh kiếm bị gãy lìa. Äốc kiếm rá»i ra, chỉ còn lại phần thân kiếm là vẫn nguyên hiện nằm mãi trong vách đá. Mảnh vải này phải chăng đã được ẩn giấu sẵn trong lòng thân kiếm? Và sau thá»i gian dài nằm yên, vật che kín mảnh vải đã tá»± tiêu há»§y, làm cho Ä‘iá»u muốn ẩn giấu buá»™c phải hiển lá»™. Äó là Ä‘iá»u bí ẩn gì? Và ai là nhân vật cố tình ẩn giấu vật đó trong lòng má»™t thân kiếm?â€
Chỉ có má»™t cách nếu Tiểu Mã muốn minh bạch má»i nghi vấn.
Và dù bất lá»±c, nhưng vì bốn bá» Ä‘á»u là vách đá liên hoàn, Tiểu Mã vẫn có thể gắng gượng lê thân dá»±a vào vách đá và bước lần đến chá»— có mảnh vải bí ẩn.
Tiểu Mã cầm mảnh vải gỡ ra. Hóa ra mảnh vải không hỠnhỠnhư Tiểu Mã lầm nghĩ.
Vì Tiểu Mã kéo đến đâu mảnh vải dài theo đến đấy.
Sau cùng, khi toàn bá»™ mảnh vải được Tiểu Mã rút ra thì chỉ có má»™t dòng chữ nhỠđược lưu tá»± ở mãi gần chót cùng cá»§a rẻo vải dài má»›i là Ä‘iá»u đáng làm Tiểu Mã lưu tâm.
Nhẩm Ä‘á»c qua má»™t lượt, Tiểu Mã thoáng lặng ngưá»i.
Nhưng chỉ một thoáng thôi là Tiểu Mã hoàn toàn định thần lại.
Tiểu Mã cho một đầu rẻo vải có lưu tự vào miệng, đoạn nhai nát nuốt sạch. Sau đó, với rẻo vải dài còn lại, rất dài, Tiểu Mã đành tìm cách nhét trở lại vào chỗ đã lôi ra, đó là phần thân rỗng của thanh kiếm sẽ mãi mãi nằm sâu trong vách đá.
Khi đã hoàn thành, Tiểu Mã phệt ngưá»i ngồi xuống, thở dốc vì mệt.
“CÅ©ng may ả Hoàng Hạ chưa quay lại.â€
Nhá»› đến ả, lần này Tiểu Mã lại ngẫu nhiên nhá»› đến vật ả đã nhét bừa vào ngưá»i Tiểu Mã.
“Gởi lá»i thì nói, gởi gói thì mở.â€
Tiểu Mã nghÄ© thế và tá»± cho bản thân có quyá»n lấy vật đó ra xem.
Tiểu Mã lấy ra, nhìn thật lầu và bật cưá»i má»™t mình :
“Thiên Cang bí lục? Hoàng thiên vẫn chưa tuyệt đưá»ng ta. Và đây là Hoàng thiên rá»™ng lượng muốn giúp ta. Ha... ha...!â€
Là bí lục ắt có tâm pháp. Và dù là tâm pháp nào cũng vậy, Tiểu Mã chỉ cần có tâm pháp là đủ.
Vì thế, sau khi chú tâm Ä‘á»c qua vài lượt cho làu thuá»™c tâm pháp Thiên Cang, y cất vật đó trở lại vào bá»c áo, thản nhiên ngồi tá»a công. Giá» thì Tiểu Mã không còn lo lắng, sợ Hoàng Hạ bất ngá» xuất hiện và phát giác chuyện Tiểu Mã có thể tá»± tá»a công Ä‘iá»u nguyên rồi. Vì nếu có chuyện đó xảy ra, Tiểu Mã chỉ cần giải thích là y vì hiếu kỳ nên có xem qua Thiên Cang bí lục. Rồi vì chá» mãi Hoàng Hạ nên y buồn, để giải buồn và cÅ©ng là để khuây khá»a, lẽ đương nhiên y phải thá»­ thá»±c hiện theo tâm pháp Thiên Cang. Giải thích như vậy là quá danh chính ngôn thuận rồi còn gì. Dù rằng Tiểu Mã không há» hành công theo tâm pháp Thiên Cang, nhưng Ä‘iá»u đó nếu tá»± Tiểu Mã không thổ lá»™ thì Hoàng Hạ dù có tài thần cÆ¡ diệu toán cÅ©ng không làm sao biết.
Do yên tâm nên Tiểu Mã bình thản tá»a công.
Äến chiá»u, Hoàng Hạ vẫn chưa thấy quay lại.
“Kệ ả, ta cứ tá»a công tiếp. Chí ít phải khôi phục thêm má»™t thành công lá»±c nữa ta má»›i có thể vận dụng tuyệt kỹ Hư Không Bích Hổ, tá»± leo thoát huyệt này.â€
Tiểu Mã tá»a công đến tận lúc ná»­a đêm. Vậy là đã má»™t ngày má»™t đêm trải qua và ả Hoàng Hạ đã thất hứa. Ả cứ lo cho thân ả và bá» mặc Tiểu Mã.
Thở trút ra má»™t hÆ¡i dài bá»±c dá»c, Tiểu Mã tá»± đứng lên và thi triển tuyệt kỹ, leo thoát địa huyệt.
Màn đêm vẫn dày đặc và bóng dáng Tiểu Mã dần mất hút...
* * * * *
Vận võ phục trắng, tóc búi gá»n gàng và được giữ lại bằng má»™t dải lụa cÅ©ng màu trắng quấn ngang đầu, vá»›i dáng vẻ bên ngoài như thế này Bạch Y Nhân hầu như có đủ lý do để bây giá» bắt đầu sắp bày ra ná»n đất từng lá»… vật đã cố tình sắm sanh và lá»… má»… mang đến tận đây.
Và nơi Bạch Y Nhân sắp bày lễ vật, gồm nến, hương, trà, rượu và trái cây là một khoảng đất nhỠhãy còn bỠtrống giữa ba hàng mộ ước đến ba mươi nấm hoặc hơn.
Sau khi thắp hương, cắm Ä‘á»u trên các nấm má»™, Bạch Y Nhân dừng chân rất lâu trước má»™t nấm má»™ được ghi rõ ràng hàng chữ “Bảo chá»§ phu nhân†trên tấm má»™ chí đơn sÆ¡ và má»™c mạc.
Qua hành vi này cá»§a Bạch Y Nhân có thể nhận ra đây là má»™ chí duy nhất không ghi rõ tính danh ngưá»i đã khuất. Trong khi đó tước vị Bảo chá»§ lại là bối phận cao nhất, vốn được khắc ghi ở nấm má»™ bên cạnh, còn kèm theo tính danh là Hồng Khắc Ngụy, đủ chứng tá» chỉ có Bảo chá»§ phu nhân là có thân phận cao thứ hai, so vá»›i tất thảy má»i nấm má»™ còn lại. Vậy mà lạ thay, ngưá»i nào đã an táng lại sÆ¡ suất không chịu ghi rõ tính danh cá»§a Bảo chá»§ phu nhân. Là ngưá»i đó không tá» tưá»ng nên không biết phải khắc ghi thế nào hay là do Bảo chá»§ phu nhân kể từ lúc xuất giá tòng phu đã tá»± ý bá» Ä‘i tính danh riêng trước kia vẫn dùng nên ngưá»i an táng không dám khắc ghi tính danh cá»§a phu nhân vào má»™ chí?
Bạch Y Nhân chợt thở dài, lẩm nhẩm thành tiếng :
- Ãc lai ác báo! Thật đúng câu “Thiên võng khôi sÆ¡ nhi bất lậuâ€, vì cuối cùng kẻ gieo gió cÅ©ng gặp bão.
Là quá bức xúc, lại do không ká»m nén nổi tâm trạng Ä‘ang có nên Bạch Y Nhân má»›i lẩm nhẩm thành tiếng như thế. Nào ngá», từ má»™t nÆ¡i nào đó ẩn khuất bá»—ng có thanh âm vang đến, há»i như muốn cật vấn hoặc muốn cùng Bạch Y Nhân tranh biện. Thanh âm đó há»i :
- Khi nói ác lai ác báo, các hạ muốn ám chỉ Ä‘iá»u gì?
Bạch Y Nhân giật mình vì thanh âm đó vang lên quá đột ngột. Nhưng sau khi kịp trấn tĩnh Bạch Y Nhân tỠý bất bình :
- Lẻn nghe chuyện ngưá»i đã là hành vi đáng lẽ không nên làm. Không những thế các hạ lại còn vượt quá phận, tá»± ý xen vào tư sá»± cá»§a tại hạ. Äiá»u gì khiến các hạ tá»± cho mình có tư cách đó?
Äáp lại, từ trên má»™t tàng cây ở cuối ba hàng má»™ bá»—ng có má»™t nhân vật buông ngưá»i là là rÆ¡i xuống. Y cưá»i lạt :
- Muốn biết Bạch Nhật Quang ta có tư cách đó hay không, còn phải chá» xem liệu các hạ có tư cách hoặc bản lãnh há»i ta câu đó hay không?
Bạch Y Nhân ngẩn ngưá»i nhìn Bạch Nhật Quang, má»™t nam nhân có dáng cách phong trần và niên ká»· thì có lẽ độ hai mươi bảy hai mươi tám :
- Nếu tại hạ hiểu không sai, dưá»ng như các hạ muốn nói đây là nÆ¡i tại hạ không thể đến vì không có quyá»n đến?
Bạch Nhật Quang tiến dần đến chỗ Bạch Y Nhân :
- Không sai! Hoặc nói đúng hơn thì ngay bây giỠcác hạ nên nói rõ nguyên nhân vì sao đến đây. Bằng không, tự Bạch Nhật Quang ta cũng có phương cách làm cho các hạ phải nói.
Bạch Y Nhân dao động :
- Thì các hạ cÅ©ng nhìn thấy rồi đó. Tại hạ đến để thắp hương, không lẽ đấy cÅ©ng là Ä‘iá»u không nên làm?
Bạch Nhật Quang thoáng kinh ngạc :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên ta cÅ©ng thấy. Nhưng lẽ nào các hạ đến chỉ vì má»—i má»™t chá»§ ý này?
Bạch Y Nhân gượng cưá»i :
- Ở một nơi hoang vu như thế này, nếu không phải tại hạ đến để thắp hương thì còn chủ ý gì nữa để làm?
Bạch Nhật Quang cưá»i lạt :
- Äiá»u đó cÅ©ng khó nói lắm. Vì các hạ có biết chăng, đã bốn năm trôi qua, kể từ lúc ba mươi hai nấm má»™ này hiện hữu chỉ má»›i có các hạ là nhân vật duy nhất bảo là đến chỉ để thắp hương mà thôi.
Äến lượt Bạch Y Nhân kinh ngạc :
- NghÄ©a là đã có rất nhiá»u ngưá»i đến nhưng không phải để thắp hương?
Bạch Nhật Quang xạ hàn quang chú mục nhìn Bạch Y Nhân :
- Äó cÅ©ng là chá»§ ý cá»§a các hạ. Không lẽ các hạ không dám thừa nhận?
Bạch Y Nhân sa sầm nét mặt :
- Không phải không dám. Mà vì tại hạ không hỠcó chủ ý nào khác như các hạ đang cố tình áp đặt. Vả lại...
- Sao?
Bạch Y Nhân thản nhiên cùng Bạch Nhật Quang đối nhãn :
- Tại hạ muốn há»i ngược lại các hạ má»™t câu, cÅ©ng là câu các hạ vừa nghi ngá» há»i tại hạ. Thế nào? Phần các hạ thì có chá»§ ý gì khi hiện diện ở đây? Lại còn gây khó khăn như không muốn ai đến?
Bạch Nhật Quang cưá»i phá lên :
- Hóa ra các hạ vẫn chưa biết Bạch Nhật Quang ta vì phận sự nên phải có mặt ở đây?
Bạch Y Nhân giật mình :
- Phận sự gì? Do ai sai phái?
Bạch Nhật Quang bĩu môi :
- Là phận sự dò xét, xem những nhân vật nào lai vãng quanh đây. Còn do ai sai phái ư?
Hãy chỠxem các hạ có tư cách để được ta bộc lộ hay không. Hừ!
Bạch Y Nhân hồi bộ, tỠý cảnh giác :
- Tại hạ cần phải có tư cách như thế nào theo ý các hạ?
Bạch Nhật Quang khinh khỉnh :
- Trước hết là xưng danh, cũng nói rõ luôn sư thừa xuất xứ. Sau này giải thích nguyên nhân, và phải là nguyên nhân thật sự khiến các hạ xuất hiện ở đây?
Bạch Y Nhân đành nhân nhượng, tự xưng danh :
- Tại hạ há» Mã, tên Nguyên VÅ©, vốn là ngưá»i cá»§a Hồng gia...
Bạch Nhật Quang cau mặt, giận dữ ngắt lá»i Mã Nguyên VÅ© :
- Chá»› nói nhảm. Toàn bá»™ Hồng gia ba mươi hai ngưá»i Ä‘á»u chung số phận, không má»™t ngưá»i sống sót. Äâu thể bá»—ng dưng xuất hiện thêm má»™t ngưá»i nữa là các hạ?
Vẫn thái độ nhân nhượng, Mã Nguyên Vũ cứ khăng khăng minh định :
- Lá»i tại hạ Ä‘á»u là sá»± thật. Nếu các hạ không tin, tại hạ chẳng biết làm sao hÆ¡n. Vả lại, nếu không phải thế, việc gì tại hạ bá» công đến đây thắp cho má»—i nấm má»™ má»™t nén hương như các hạ vừa nhìn thấy.
Bạch Nhật Quang nhìn Mã Nguyên Vũ từ đầu cho chí chân, có ý dò xét và cũng đổi luôn cách xưng hô :
- Ngươi như chưa đến hai mươi thì phải? Äiá»u này cho thấy bốn năm trước, lúc Hồng gia lâm thảm há»a, kỳ thá»±c ngươi vẫn chỉ là má»™t đứa bé?
Mã Nguyên VÅ© bá»—ng thản nhiên chấp nhận lối xưng hô đó, bằng cách gá»i Bạch Nhật Quang bằng danh xưng thân thiện hÆ¡n :
- Bạch nhân huynh thật tinh tưá»ng. Không sai, tiểu đệ chỉ má»›i mưá»i chín, phải má»™t năm nữa má»›i đến tuổi đôi mươi. Và bốn năm trước, lúc tiểu đệ có việc phải rá»i bảo má»™t đôi ngày, thật không ngỠđó lại là quãng thá»i gian dù ngắn ngá»§i nhưng vẫn đủ khiến cho Hồng gia bảo lâm thảm biến.
Bạch Nhật Quang ngỠvực :
- Có chuyện trùng hợp, đem lại may mắn cho ngươi thế ư? Ngươi muốn nói kể cả ngươi cũng không có chút khái niệm hoặc manh mối nào vỠhung thủ đã thảm sát toàn gia hỠHồng?
Mã Nguyên Vũ ung dung thừa nhận :
- Äối vá»›i tiểu đệ, khi quay lại và phát hiện Hồng gia bị thảm sát, vì quá hoảng sợ tiểu đệ bá» chạy còn không kịp, làm gì có đởm lược lưu lại để tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra hoặc hung nhân nào đã gây ra thảm trạng. Có thể nói như Bạch nhân huynh vừa bảo, tiểu đệ hoàn toàn không có chút khái niệm nào vá» kẻ đã gây ra.
Bạch Nhật Quang cưá»i lạt :
- NghÄ©a là thá»i gian qua ngươi vì khiếp sợ nên cứ chui rúc mãi ở chá»— lánh nạn? Mãi đến tận hôm nay, vì ngươi cho rằng không còn gì để sợ nữa nên ngang nhiên quay lại, lần này là lần đầu?
Mã Nguyên Vũ thở dài áy náy :
- CÅ©ng có thể hiểu như Bạch huynh nói. Vì thế, tiểu đệ càng thêm ân hận vì mãi đến hôm nay má»›i có cÆ¡ há»™i tá» chút lòng thành vá»›i Hồng gia là nÆ¡i đã cưu mang đệ suốt thá»i gian dài côi cút. Bởi nếu không có Hồng gia, sinh mạng đệ ắt hẳn đã mất từ lâu.
Bạch Nhật Quang đột nhiên cưá»i vang :
- Ngươi tưởng có thể nói như thế là ta tin sao? Ngược lại thì đúng hÆ¡n, vì ta ngá» rằng hoặc là ngươi biết rõ hung thá»§ hoặc chính ngươi cÅ©ng là đồng bá»n vá»›i hung thá»§. Trên Ä‘á»i này nào thiếu gì những kẻ như ngươi, lấy ân báo oán, tán tận lương tri, dám mưu hại chính ngưá»i thi ân bố đức. Sao lại giả vá» làm ra vẻ thố tá»­ hồ bi. Thoạt nhìn ngươi là biết ngay, hạng như ngươi đâu dá»… qua mặt ta. Vì thế nhanh danh công đạo, ta đành thay Hồng gia trừng trị kẻ có tâm địa độc ác là ngươi. Xem chưởng!
Nhìn Bạch Nhật Quang đột ngột lao đến xuất thủ, Mã Nguyên Vũ vội quát :
- Chậm đã. Trừ phi Bạch nhân huynh có nguyên do xác đáng hơn hoặc cho đệ biết ai đã sai phái đến, bằng không việc động thủ này e rằng chỉ làm mất hòa khí một cách vô ích.
Nhưng Bạch Nhật Quang vẫn giữ nguyên chiêu chưởng, vừa hung hăng quật vào Mã Nguyên VÅ© vừa cưá»i cao ngạo :
- Vá»›i nguyên do đó nhà ngươi cho rằng chưa đủ xác đáng ư? ÄÆ°á»£c lắm, chỠđến lúc ta thu thập ngươi, giao ná»™p ngươi cho Thất đại phái hành xá»­, liệu xem ngươi còn dám giừ mãi khẩu khí ương ngạnh như thế này không! Äỡ!
“Ào...â€
Mã Nguyên VÅ© vụt xoay ngưá»i, đồng thá»i tạt tả thá»§ quật chéo vào chưởng cá»§a há» bạch má»™t kình thần tốc :
- Là Thất đại phái đã sai sá»­ Bạch nhân huynh thật ư? Lá»i nói này e chỉ là khẩu thuyết vô bằng. Mã Nguyên VÅ© này vì không tin nên đành thất lá»…. Äỡ!
“Ầm...â€
Chỉ má»™t kích vá»n vẹn cá»§a Mã Nguyên VÅ©, Bạch Nhật Quang đã như chiếc lá mùa thu bị chấn dá»™i má»™t quãng xa. Y vừa lảo đảo, cố ổn định cước bá»™ vừa kinh hãi nhìn Mã Nguyên VÅ© như nhìn quái nhân :
- Ngươi... Ngươi...! Thân thủ của ngươi thật cao minh đến thế này sao?
Chính Mã Nguyên VÅ© cÅ©ng kinh ngạc vá» uy lá»±c cá»§a ngá»n chưởng vừa vận dụng. Vì thế, Mã Nguyên VÅ© đã tá» ra thiếu hẳn khí thế khi vá» nghiêm mặt quát nạt há» Bạch :
- Sự thật là thế nào các hạ đã rõ. Và hậu quả sẽ khốc liệt hơn bội phần nếu các hạ không thú nhận là do ai sai sử các hạ đến đây. Nói mau!
Dẫu sao tiếng quát nạt cá»§a Mã Nguyên VÅ© vẫn làm Bạch Nhật Quang khiếp hãi. Y bật kêu hoảng, vừa kêu vừa cuống cuồng bá» chạy như sợ chậm chân ắt phải hứng chịu hậu quả khốc liệt như Mã Nguyên VÅ© vừa Ä‘e dá»a.
Mã Nguyên VÅ© Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i nhẹ đắc ý, khi vẫn còn nghe tiếng há» Bạch hô hoán lồng lá»™ng vẳng đến từ xa :
- Hồng gia vẫn còn má»™t nhân vật tại thế. Y có thân thá»§ khó lưá»ng. Hãy còn má»™t nhân vật sống sót sau thảm biến Hồng gia...
Mã Nguyên VÅ© cưá»i mãi cho đến khi không còn thấy hoặc nghe bất kỳ tiếng hô hoán nào cá»§a há» Bạch vá»ng đến nữa. Chỉ khi đó Mã Nguyên VÅ© má»›i lẩm nhẩm nói thành tiếng :
- Lần sau ta phải cận trá»ng hÆ¡n má»—i khi cùng ngưá»i động thá»§. Kẻo chưa thu được manh mối gì đã bị gán cho hai chữ ác nhân, há»… ra tay là sát nhân hại mạng.
Sau đó, khi đã đứng quá lâu ở má»™t nÆ¡i chỉ toàn má»™ và má»™, lại còn đứng mãi cho đến tận lúc chiá»u tối, Mã Nguyên VÅ© thoáng cau mặt, bật thành tiếng, tá»± nêu má»™t nghi vấn có lẽ vẫn còn khiến Mã Nguyên VÅ© ưu tư :
- Ta cứ ngỡ há» Bạch hô hoán như thế là muốn đánh động, gá»i thêm ngưá»i xuất hiện.
Sao chá» mãi vẫn không có động tịnh gì thế này? Lạ thật, hay há» Bạch chỉ đơn thân độc lá»±c đến đây, không há» do Thất đại phái sai sá»­ như y lúc nãy đã cố tình làm ra vẻ như thế? Giá»i lắm, Mã Nguyên VÅ© ta ngay ngày đầu xuất đạo thật không ngá» lại chạm đúng vào má»™t kẻ có thá»§ Ä‘oạn, dám dối lừa ta. Hừ!
Vá»›i tâm trạng bá»±c tức Ä‘ang có, Mã Nguyên VÅ© vừa dứt lá»i liá»n hậm há»±c xoay ngưá»i bá» Ä‘i, cung cách như muốn tìm cho bằng được há» Bạch là kẻ dám dùng lá»i trá ngụy, gạt gẫm Mã Nguyên VÅ©.
Vẫn mặc y phục trắng như lúc nãy, màu trắng đó đã không còn sạch sẽ tinh tuyá»n như hôm má»›i khoác vào nữa, trái lại trông nó thật nhÆ¡ bẩn, khiến Mã Nguyên VÅ© dù Ä‘ang ngồi bệt ngay xuống đất cÅ©ng không sợ nó bẩn thêm. Äã thế, Mã Nguyên VÅ© còn thản nhiên dùng ống tay áo vốn bẩn lau khắp mặt mÅ©i bản thân cÅ©ng lấm lem toàn bụi bẩn.
Vừa lau, Mã Nguyên Vũ vừa lẩm nhẩm phát thoại, nói với nấm mồ ngay bên cạnh :
- Bảo chá»§, vậy là tiểu nhân hết cách rồi. Vì tiểu nhân vốn nghÄ© nếu há» Bạch kia má»™t khi chịu loan truyá»n tin tiểu nhân vẫn còn sống cho bất kỳ ai y gặp, ắt thể nào bá»n Kim Sa há»™i, thù nhân cá»§a Hồng gia bảo cÅ©ng được tin và xuất hiện. Thật tiếc thay, mưu kế đó cá»§a tiểu nhân đã thất bại. Và Bảo chá»§ cÅ©ng thấy rồi đó, ba ngày qua tiểu nhân vẫn cố tình lẩn quẩn quanh đây, lại còn bá» công nhổ từng cá»ng cá». Khiến bao nhiêu nấm má»™ ở đây Ä‘á»u quang đãng sạch sẽ như thuở má»›i đắp. Thế mà chẳng có bóng dáng ai xuất hiện, đúng như sá»± mong đợi cá»§a tiểu nhân. Bây giá», tiểu nhân đành chia tay Bảo chá»§ thôi. Nếu Bảo chá»§ sống khôn thác thiêng, hãy lượng thứ và tìm cách giúp tiểu nhân. Biết đâu nhá» thế tiểu nhân sẽ sá»›m tìm ra tung tích Kim Sa há»™i, giết hết bá»n chúng để báo thù cho ba mươi hai ngưá»i Hồng gia bảo đã bị chúng thảm sát. Tiểu nhân xin cáo từ.
Äoạn Mã Nguyên VÅ© sá»­a lại dáng ngồi cho nghiêm cẩn hÆ¡n và phục ngưá»i bái lạy nấm má»™, vá»›i tấm má»™ chí ghi rõ: Bảo chá»§ Hồng gia bảo, Hồng Khắc Ngụy chi má»™.
Äang phục lạy, Mã Nguyên VÅ© giật nảy mình khi nghe má»™t thanh âm mai mỉa châm chá»c vang đến, kèm theo là má»™t tràng cưá»i cao ngạo :
- Ngươi muốn thay Hồng Khắc Ngụy báo thù ư? Hãy chỠđến kiếp sau vậy, nếu quả thật bản lãnh cá»§a ngươi vẫn cứ kém cá»i như mấy ngày qua bản nhân đã lẳng lặng dò xét ngươi. Ha ha...
Mã Nguyên Vũ bật đứng dậy, đưa mắt dáo dác nhìn khắp nơi :
- Kẻ nào? Nếu đã dám đến sao không có đởm lược hiện thân? Hãy xuất hiện đi nào, thay vì cứ lén lút, giả thần giả quỷ cố tình làm cho Mã Nguyên Vũ này sợ.
Mã Nguyên VÅ© Ä‘ang nhìn quanh thì từ bên tả, nÆ¡i chàng vừa quét mắt nhìn qua chợt có má»™t bóng nhân ảnh đột ngá»™t xuất hiện. Bóng nhân ảnh đó còn cưá»i cợt :
- Ngươi có thật sự kém như ngươi đang cố tình làm ra vẻ như thế chăng? Sao nghe gã Bạch Nhật Quang cáo giác, ngươi có thân thủ đạt mức thượng thừa? Nhưng ngay lúc này, đến tìm ra phương vị bản nhân đang ẩn thân ngươi cũng không tìm được? Vậy thì một trong hai động thái này của ngươi đâu là động thái thật và đâu chỉ là động thái giả, là thủ đoạn của ngươi?
Mã Nguyên VÅ© quay phắt ngưá»i vá» bên tả, sá»­ng sốt nhìn nhân vật vừa xuất hiện :
- Tôn giá là ai? Dám thú nhận đã ba ngày qua lẳng lặng dò xét Mã Nguyên VÅ© này, phải chăng tôn giá đích thị là ngưá»i Kim Sa há»™i?
Nhân vật nỠcó nét mặt lạnh lùng khó tả, cứ đăm đăm nhìn vào từng biểu hiện đang có trên nét mặt Mã Nguyên Vũ :
- Vừa thoạt nghe những lá»i không đầu không Ä‘uôi cá»§a gã Bạch Nhật Quang, đương nhiên bản nhân nghi ngay đây là kế cá»§a ngươi hầu dẫn dụ ngưá»i cá»§a bổn há»™i xuất đầu lá»™ diện. Và bản nhân còn mưá»ng tượng, hẳn ngươi đã luyện được thân thá»§ tuyệt phàm má»›i dám to gan dùng mưu kế này để báo thù cho Hồng gia. Nhưng xem ra bản nhân đã đánh giá ngươi quá cao, làm bản nhân hối hận vì đã mất quá nhiá»u thá»i gian dò xét ngươi, thật ra chỉ là má»™t tiểu tá»­ vô dụng. Hừ.
Mã Nguyên Vũ phẫn nộ :
- Tôn giá đã thú nhận bản thân là ngưá»i Kim Sa há»™i ư? Hay lắm, ngay hôm nay Mã Nguyên VÅ© ta sẽ báo thù cho Hồng gia. Hãy nạp mạng mau. Äỡ!
Và Mã Nguyên VÅ© hùng hổ lao đến, quật má»™t kình tận lá»±c bình sinh vào nhân vật đã nhận là ngưá»i Kim Sa há»™i.
“Ào...â€
Nhân vật ná» thoạt đầu cẩn trá»ng, chú mục nhìn cung cách phát chiêu cá»§a Mã Nguyên VÅ©, sau đó còn nheo mắt ngắm nghía như muốn dò xét chân lá»±c há»a hầu cá»§a chàng qua chưởng lá»±c được phát ra.
Chỉ đến khi tạm Ä‘oán biết thá»±c lá»±c cá»§a Mã Nguyên VÅ© là thế nào, nhân vật ná» má»›i ngạo nghá»… hất trả lại chàng má»™t kình nhẹ tợ hư không. Chẳng những thế nhân vật ná» còn cưá»i lạt, bảo :
- Chỉ là trứng mà đòi chá»i đá ư? Äúng là tiểu tá»­ ngươi muốn chết. Äỡ, hừ...
“Vù...â€
Kình cá»§a đối phương tuy nhẹ nhàng nhưng khi chạm vào chưởng cá»§a Mã Nguyên VÅ© thì lại bất ngá» tá»a ra má»™t uy lá»±c khá»§ng khiếp.
“Bùng...â€
Chấn kình làm cho Mã Nguyên VÅ© bị bức lùi. Nhưng liá»n sau đó chàng vẫn là ngưá»i hăm hở xông đến tấn công đối phương :
- Äừng đắc ý vá»™i, má»™t khi trận đấu vẫn chưa ngã ngÅ©. Xem chiêu!
Cách phát chiêu của Mã Nguyên Vũ vụt thay đổi, khiến kình lực quật ra bỗng dưng cuộn xoáy một cách lạ kỳ.
“Ào...â€
Äối phương có má»™t thoáng giật mình, nhưng ngay sau đó vẫn thản nhiên tung chiêu hóa giải :
- Cách đây độ má»™t năm, Khưu Má»… Phong, Khưu đại thiếu gia đột nhiên bị hạ độc thá»§, đến Thiên Cang bí lục cÅ©ng từ đó thất tung. Thì ra đã lá»t vào tay tiểu tá»­ ngươi. Phải chăng đây là Hoàng thiên đặt để, vô tình giúp bản nhân đạt cùng lúc hai mục đích. Ngươi càng đáng chết. Xem này!
“Vù...â€
Chưởng kình của đối phương không còn dịu nhẹ như lúc nãy nữa, và bây giỠlà một lực đạo dương cương, uy mãnh quật vào Mã Nguyên Vũ.
“Bùng!â€
Mã Nguyên Vũ lảo đảo thối bộ, tạo cơ hội cho đối phương thần tốc xông đến và quát :
- Còn không mau nằm xuống!
“Vù...â€
Mã Nguyên VÅ© kinh tâm động sắc, vá»™i tràn ngưá»i tránh chiêu, song thá»§ thì khua loạn, miệng cÅ©ng hối hả quát vang :
- Hãy đỡ!
“Ầm!â€
Nhưng phản ứng đó chỉ giúp Mã Nguyên VÅ© tạm thá»i toàn mạng, riêng bản thân thì đã lảo đảo lại còn lảo đảo mãi không thôi.
Äối phương đắc ý bật cưá»i :
- Äã bảo đây là ý trá»i. Ngươi phải chết, bản nhân má»›i có cÆ¡ há»™i đắc thá»§ bí lục Thiên Cang. Giá» thì nạp mạng nào. Ha ha...
Với thân pháp bất phàm, đối phương bất ngỠxuất hiện cạnh thân Mã Nguyên Vũ và bật xô ngay một kình chí mạng.
“Ào...â€
Không can tâm mất mạng, Mã Nguyên Vũ nghiến răng, hất mạnh ra cả song kình cùng lúc :
- Mạng ta đâu dễ nạp cho ác nhân ngươi. Xem đây!
“Bùng! Bùng!â€
Mã Nguyên VÅ© chỉ phản ứng bừa thế thôi, nhưng kết quả thu được quả bất ngá», là Mã Nguyên VÅ© vẫn toàn mạng cho dù sắc diện đã nhợt nhạt chứng tá» chỉ nhá» may hÆ¡n là nhá» sở há»c công phu.
Äối phương động sát cÆ¡, lao áp vào chàng vá»›i chiêu liá»n chiêu tiếp nối nhau quật ào ào đến :
- Äể xem ngươi còn gặp may nữa chăng? Äỡ! Äỡ!
“Ào... Ào...â€
Và lần này thì Mã Nguyên Vũ hoàn toàn biến sắc, kinh tâm táng đởm và thúc thủ nhìn bóng dáng tử thần đã lởn vởn đến gần.
Nhưng không lẽ cứ như thế bó tay chỠchết, Mã Nguyên Vũ đành tận lực bình sinh, dịch thân toan lui vỠbên tả, nhưng sau đó lại đột ngột lạng qua hữu và cố tình ngã nhào xuống đất, lăn ào ào vào cạnh một nấm mộ.
Cách cá»§a Mã Nguyên VÅ© chỉ có thể thoát má»™t hoặc hai chiêu đầu là cùng. Và vì đối phương Ä‘ang quật liên tiếp ra nhiá»u chiêu nên cÅ©ng đến lúc có má»™t lá»±c đạo quật xé vào Mã Nguyên VÅ©.
“Vù...â€
Tin chắc phải chết, Mã Nguyên Vũ toan nhắm mắt lại thì thanh âm của một nữ nhân chợt vang lên kịp lúc :
- Thất phu chớ cậy tài cậy sức. Xem chưởng!
Và ngá»n kình Ä‘ang quật vào Mã Nguyên VÅ© bá»—ng bị chận đứng bằng má»™t tiếng chạm kình vang dá»™i.
“Ầm!â€
Biết có ngưá»i ra tay cứu mạng, Mã Nguyên VÅ© vì không muốn bá» lỡ cÆ¡ há»™i nên vá»™i vàng tung thân bật đứng lên và lao thoát qua má»™t bên.
Äó là lúc nhân vật Kim Sa há»™i Ä‘ang động ná»™, đã quay qua giao đấu vá»›i má»™t nữ nhân che kín mặt vừa bất ngá» xuất hiện giải cứu cho Mã Nguyên VÅ©, giúp chàng thoát nạn trong gang tấc.
Mã Nguyên Vũ cũng hậm hực xông vào, miệng la to :
- Äa tạ cô nương đã tiếp trợ. Nhưng đối phó vá»›i hạng ác nhân này chẳng cần gì giữ đạo nghÄ©a. Mong cô nương cho phép tại hạ giúp má»™t tay.
Và Mã Nguyên Vũ hất luôn một loạt kình vào nhân vật Kim Sa hội, không chỠvà cũng không cần biết nữ nhân che kín mặt có chấp thuận hay không.
Phát hiện Mã Nguyên VÅ© xông vào, nữ nhân ná» bật lên tiếng cưá»i lạt :
- Thân thá»§ như ngươi giúp gì được cho ai mà sính cưá»ng. Mau lùi lại, kẻo lần nữa gặp nguy đừng mong ta cứu mạng. Hừ!
Nhân vật Kim Sa há»™i được dịp vừa cưá»i vừa gằn giá»ng :
- Xông vào thì được, nhưng đến lúc này mới nghĩ đến chuyện lùi thì e khó hơn chuyện mò kim đáy biển. Cả hai ngươi phải chết. Ha ha...
Và để chứng minh cho lá»i nói tá»± phụ này, nhân vật Kim Sa há»™i chợt vươn rá»™ng song thá»§, khoằm khoằm như vuốt chim ưng, chá»™p má»™t loạt mấy trảo vào nữ nhân ná» và Mã Nguyên VÅ©.
Nữ nhân bật lên tiếng quát, không rõ vì hoảng sợ hay vì động nộ :
- Kim Ưng Trảo công!
Vừa quát xong thì má»™t trong nhiá»u ngá»n trảo cá»§a đối phương chợt biến đổi phương vị, chá»™p thẳng vào Thiên linh cái cá»§a nữ nhân ná», khiến nữ nhân ná» cuồng ná»™ quát tiếp :
- Dám dùng độc thá»§ ư? Vậy đừng trách ta độc ác. Äỡ!
Chiêu số cá»§a nữ nhân cÅ©ng biến đổi, để sau đó ung dung dùng ngá»c thá»§ chá»™p ngược trở lại vào ngá»n trảo cá»§a đối phương.
Song thủ của cả hai chạm nhau.
“Bùng!â€
Nữ nhân bật lùi, còn nhân vật ná» thì thoáng khá»±ng ngưá»i dừng lại.
Äấy là cÆ¡ há»™i cho ngá»n kình cá»§a Mã Nguyên VÅ© bằng bặng đổ ập vào nhân vật Kim Sa há»™i.
“Ào...â€
Vá»›i đôi mắt chợt bắn ra hai tia hung quang rợn ngưá»i, nhân vật Kim Sa há»™i bá»—ng thần tốc quay ngược vá» phía Mã Nguyên VÅ©, bật lên tiếng gầm cá»±c lá»›n :
- Ngươi muốn chết!
“Ào...â€
Nhị kình của song phương sắp chạm nhau, Mã Nguyên Vũ đột nhiên nghe nữ nhân thét lanh lảnh :
- Äấy là Äá»™c Thá»§ Hắc Cốt chưởng. Ngươi đủ bản lãnh hay sao mà không mau thu kình lùi lại!
Và lúc Mã Nguyên VÅ© chưa kịp thu kình hoặc hồi bá»™ lùi lại như lá»i đỠtỉnh vừa nghe thì thoạt thấy bóng dáng cá»§a nữ nhân ná» thần tốc xuất hiện, lao xen vào ngay chính giữa.
Có má»™t vật nho nhá» màu Ä‘en bá»—ng từ tay nữ nhân lao vút ra, chạm ngay vào ngá»n kình Hắc Cốt Äá»™c Thá»§ cá»§a nhân vật Kim Sa há»™i.
“Bá»™p!â€
Vật ná» bị chấn vỡ, nhưng thay vì tan thành bụi thì từ vật ná» cuồn cuá»™n lan ra má»™t màn vân vụ cÅ©ng màu Ä‘en. Và vầng hắc vụ này lập tức vây kín phạm vi cục trưá»ng khiến ba nhân vật đương diện Ä‘á»u bị phá»§ kín chẳng ai nhìn thấy ai.
Vầng hắc vụ còn toát ra mùi hăng hắc, khiến Mã Nguyên Vũ vì vô tình hít vào nên tâm thần lập tức bấn loạn, toàn thân lảo đảo chỉ muốn chực khụy xuống.
Và Ä‘iá»u đó có lẽ cÅ©ng Ä‘ang xảy đến cho nhân vật Kim Sa há»™i, do Mã Nguyên VÅ© chợt nghe nhân vật đó kêu thất thanh :
- Huyá»n Huyá»n Mê Tiên Lá»™? Nha đầu ngươi là ngưá»i cá»§a... A... a...
Thần thức cá»§a Mã Nguyên VÅ© cÅ©ng đúng lúc đó hóa nên vô tri vô giác, khiến nhân vật Kim Sa há»™i dù có thêm thá»i gian để cáo giác rõ thân phận cá»§a nữ nhân che kín mặt là ai thì có lẽ Mã Nguyên VÅ© cÅ©ng chẳng còn nhận thức để nghe.
Mã Nguyên VÅ© sau đó khuỵu ngưá»i xuống, hôn mê hoàn toàn.
Vầng hắc vụ rồi cÅ©ng tan Ä‘i, cho thấy rõ cục trưá»ng chỉ còn lại má»™t mình nữ nhân ná» vá»›i má»—i má»™t hình hài bất động duy nhất cá»§a Mã Nguyên VÅ©.
Nữ nhân nỠnhẹ nhàng tiến đến nhấc bổng thân hình Mã Nguyên Vũ lên, thì thầm rít thành tiếng hậm hực :
- Thật không ngỠđộc thủ của bản cô nương vẫn để cẩu tặc Kim Sa hội chạy thoát.
Thật tức chết đi được. Hừ!
Äoạn nữ nhân giận dữ hất bừa Mã Nguyên VÅ© lên vai. Không còn thái độ nhẹ nhàng như lúc nãy nữa. Và nữ nhân trổ thuật phi hành lao Ä‘i.
“Vútâ€
Äang lao Ä‘i nữ nhân chợt đổi hướng, thái độ lá»™ vẻ khẩn trương.
Và liá»n ngay khi nữ nhân đổi hướng chạy, từ má»™t chá»— ẩn khuất xa xa bá»—ng có tiếng quát cuồng ná»™ :
- Tiện tỳ thật trá ngụy, không chịu chạy ngay vào chá»— chúng ta mai phục. Äuổi theo mau.
Hóa ra nữ nhân đổi hướng chạy vì đã phát hiện có địch nhân mai phục. Và Ä‘iá»u đó cÅ©ng là nguyên nhân khiến thái độ nữ nhân thêm khẩn trương, càng chạy càng cố gia tăng cước lá»±c.
“Vút!â€
ÄÆ°á»£c má»™t lúc, khi đến má»™t cốc núi, nữ nhân cố tình lao ngoặt vào mất dạng.
Äá»™ má»™t tuần trà sau, từ má»™t ngách nhá» khác cùng xuất phát từ cốc núi chợt có má»™t cá»— xe song mã đủng đỉnh nện vót tiến ra. Ngưá»i Ä‘iá»u động cá»— xe mã là má»™t giai nhân xinh đẹp, niên ká»· độ đôi mươi. Nàng vừa ung dung cho cá»— xe chạy chậm chạp thẳng tiến vừa há»›n hở nét mặt dung nghi, nhìn ngang nhìn ngá»­a ngắm nghía cảnh vật xung quanh.
Và cỗ xe mã dĩ nhiên bị hai nhân vật có vẻ mặt ngơ ngác chận lại :
- Hoàng Hạ cô nương lại cùng quý tiểu thư ngao du sơn thủy đấy ư?
Giai nhân Ä‘iá»u động cá»— xe mã đúng là Hoàng Hạ như hai nhân vật ná» gá»i nên nhá» nhẹ đáp :
- Äã lâu không gặp, Äinh thị Song hùng nhị vị cÅ©ng biết thưởng thức thú tao nhã và ngao du ngoạn thá»§ đó sao? Nhị vị Ä‘oán sai rồi, tiểu nữ lần này tuân lệnh tiểu thư, đưa thêm má»™t nha hoàn vá» phục dịch. Nhị vị nếu không cảm thấy bất tiện, tiểu nữ xin phá lệ, vá» như không biết để nhị vị tha hồ ngắm nhìn dung nhan tuyệt trần cá»§a mỹ nữ. Nhưng phải xem thật nhanh đấy.
Và Hoàng Hạ thản nhiên rá»i khá»i cá»— xe, cố tình nhìn giả tảng qua nÆ¡i khác.
Thấy thế, hai nhân vật ná» lập tức nhìn nhau, sau đó chỉ có má»™t ngưá»i là vừa cưá»i giả lả vừa hăm hở tiến đến cá»— xe :
- Hoàng Hạ cô nương vẫn luôn là ngưá»i rá»™ng lượng như thuở nào. ÄÆ°á»£c cô nương chiếu cố thế này, huynh đệ Äinh má»— thật áy náy chẳng biết báo đáp thế nào cho xứng.
Nhân vật còn lại thì bỠngoài tuy tỠra bình thản nhưng kỳ thực tâm trạng cứ bồn chồn lạ. Bằng chứng là y dù cố đứng yên nhưng đôi mục quang nếu không mắc nhìn vào cỗ xe thì cũng len lén nhìn sau lưng vóc dáng thon nhỠcủa Hoàng Hạ.
Do đã bảo là phá lệ, sẽ vỠnhư không hay biết nên Hoàng Hạ hoàn toàn không phát hiện nàng đang là đối tượng cho nhân vật nỠngắm nhìn bằng ánh mắt chẳng phải để nhìn suông.
Nàng chỉ phá lên cưá»i khúc khích khi nghe có tiếng má»™t trong hai nhân vật ná» suýt soa :
- Chao ôi. Còn hơn là tiên nữ giáng trần!
Hoàng Hạ toan quay lại thì nghe giá»ng nói háo hức có phần đố kỵ cá»§a nhân vật thứ hai vang lên ngăn lại :
- Äừng vá»™i thế, Hoàng Hạ cô nương. Má»›i chỉ Nhị đệ được chiêm ngưỡng thôi. Äã rá»™ng lượng xin rá»™ng lượng cho trót, chá» lão Äại này má»™t lúc đã. Vì lẽ nào cô nương đành tâm chỉ cho má»™t mình Nhị đệ hưởng diá»…m phúc đó? Cứ thế nha, cô nương.
Nhưng Hoàng Hạ vẫn kiên quyết quay lại, vừa kịp nhìn thấy có thêm bóng ngưá»i thứ hai vì đã chạy đến cá»— xe nên Ä‘ang tranh vá»›i ngưá»i thứ nhất vốn đứng sẵn ở đấy. Quyá»n được thò đầu vào cá»— xe để nhìn Ä‘iá»u mà cả hai Ä‘á»u háo hức nhìn.
Thấy thế, Hoàng Hạ vì miễn cưỡng nên khi đi vỠphía cỗ xe chỉ đi chậm từng bước.
Hoàng Hạ còn than :
- Như thế này là tiểu nữ đã phá lệ lắm rồi. Nhị vị còn trùng trình kéo dài thá»i gian, nhỡ tiểu thư hay được, tiểu nữ e khó thể giải bày.
Äến cạnh cá»— xe, Hoàng Hạ đành dụng lá»±c kéo cả hai ra. Rồi vì sợ cả hai bất bình, nàng vừa buông tấm rèm đã bị hai nhân vật ná» vén lên cưá»i cầu hòa, tìm lá»i trêu đùa há» :
- Thật quá»· quái, tiểu nữ chẳng thấy nhị vị có chút gì đáng gá»i là Äinh thị Song hùng.
Vì đã là Hùng cá»› sao nhị vị vừa thấy sắc Ä‘á»u mê mẫn cả tâm can? Cứ thế này, không khéo tiểu nữ phải đổi lại, gá»i nhị vị là Äinh thị Song Sắc ắt thích hợp hÆ¡n.
Rèm đã buông, không còn gì để nhìn nữa, hai nhân vật ná» nuối tiếc nhìn nhau. Và má»™t nhân vật do kịp thá»i trấn tÄ©nh nên vá» nghiêm mặt, bảo Hoàng Hạ :
- Äối vá»›i mỹ nhân, nhất là đối vá»›i Giang Nam đệ nhất trà đình mấy năm qua được quý tiểu thư hạ cố sáng lập, huynh đệ má»— có thể thiếu chút gì đó so vá»›i ngoại hiệu Song hùng. Nhưng giả như đối vá»›i địch nhân thì khác, ngoại hiệu cá»§a huynh đệ má»— đâu phải ngẫu nhiên mà có. CÅ©ng do Hoàng Hạ cô nương chưa có dịp mục kích bản lãnh nghiêng trá»i lệch đất cá»§a huynh đệ má»— đấy thôi.
Hoàng Hạ đã trở lại nguyên vị với trách nhiệm một xa phu bất đắc dĩ. Nàng so vai rụt cổ, vừa thè lưỡi vừa giật khẽ dây cương cho cỗ xe bắt đầu dịch chuyển :
- Nếu nhị vị thật sự có bản lãnh đó, xin nhớ cho đừng bao giỠđể tiểu nữ mục kích. Vì sau lần bị Khưu gia vu tội oan, tiểu nữ ngại nhất là thấy cảnh giao chiêu động thủ. Tiểu nữ sợ lắm.
Äinh thị Song hùng vá»™i nhượng đưá»ng, má»—i ngưá»i tá»± nép qua má»™t bên, vừa nhìn cá»— xe từ từ tiến qua giữa há» vừa cùng nhau cưá»i há»nh hệch. Há» bảo :
- Nhắc đến Khưu gia má»›i nhá»›, Hoàng Hạ cô nương định tâm chỠđến lúc há» Khưu truy tìm ra hung thá»§ sát hại Khưu Má»… Phong má»›i bắt Khưu lão gia giao phó vá» chuyện bồi hoàn danh tiết thật sao? Chi bằng Hoàng Hạ cô nương cứ tìm cách mê hoặc, buá»™c lão Khưu thu nhận làm kế thất cho xong. Äã thất tiết vì Khưu gia, cô nương có trở thành Khưu phu nhân má»›i vẹn toàn đôi đưá»ng.
Há» nói xong thì cá»— xe cÅ©ng Ä‘i được má»™t quãng xa. Tuy vậy, Hoàng Hạ vẫn nghe từ phía sau chợt có thanh âm tiếng gầm vang vá»ng. Thanh âm đó quát :
- Äinh thị Song hùng thật to gan, dám Ä‘em uy danh Khưu lão gia ra đùa. Hai ngưá»i chắc đã chán sống?
Liá»n sau đó là tiếng Äinh thị Song hùng kêu hoảng :
- Nguy tai. Ngưá»i cá»§a Khưu gia từ đâu xuất hiện thế này? Bá»n ta vì nhất thá»i cao hứng nên lỡ lá»i thế thôi. Nếu cần, sau này bá»n ta sẽ tá»± thân đến tìm Khưu lão, có bị Khư lão quở mắng vài câu bá»n ta cÅ©ng cam chịu.
Cá»— xe do Hoàng Hạ Ä‘iá»u động càng Ä‘i xa hÆ¡n, nhưng vì cuá»™c nhiệt náo phía sau có lẽ đã đến cao Ä‘iểm nên Hoàng Hạ vẫn nghe có tiếng cưá»i lạnh từ phía sau theo gió đưa đến tai.
Äó là tiếng cưá»i cá»§a má»™t nhân vật ắt có ná»™i lá»±c thâm hậu nên má»›i vang xa và rõ như thế, khiến Hoàng Hạ cứ nghe lồng lá»™ng :
- Hai ngưá»i vừa bảo sẽ cam tâm chịu tá»™i trước Khưu lão gia? Vậy thì phiá»n hai ngươi cùng Ä‘i, Khưu lão gia cÅ©ng đã đến, chỉ cách nÆ¡i này má»™t quãng ngắn thôi. Äi nào.
Äinh thị Song hùng càng thêm kêu hoảng. Và qua tiếng há» kêu, Hoàng Hạ thầm Ä‘oán có lẽ cả hai Ä‘ang tìm đưá»ng tẩu.
Và đúng như Hoàng Hạ đoán, lập tức nhân vật có nội lực thâm hậu bật quát vang :
- Muốn chạy ư? Hai ngươi xem thưá»ng Câu Hồn Phán Quan, Nhị há»™ gia pháp cá»§a Khưu đại thế gia thế sao? Hãy đứng lại nào.
Tiếp theo đó là hai tiếng kêu Ä‘au đớn, cho Hoàng Hạ nhận thức hai Ä‘iá»u. Thứ nhất, ngưá»i cá»§a Khưu đại thế gia lần này xuất hiện là có cả Nhị há»™ gia bảo pháp danh tiếng lẫy lừng cá»§a Khưu gia cÅ©ng đến, ngoại hiệu cá»§a hai nhân vật Há»™ gia này là Câu Hồn và Phán Quan. Và cÅ©ng vì sá»± hiện diện cá»§a hai nhân vật đại cao thá»§ này nên Äinh thị Song hùng dù hùng hổ đến mấy, cao ngạo đến mấy cÅ©ng phải thúc thá»§, muốn chạy cÅ©ng không chạy kịp, đó là Ä‘iá»u nhận thức thứ hai cá»§a Hoàng Hạ.
Vá»›i hai nhận thức đó, Hoàng Hạ đột nhiên cho cá»— xa mã di chuyển nhanh hÆ¡n. Má»™t hành động cÅ©ng không có gì là khó hiểu nếu xét đến lá»i Hoàng Hạ đã nói lúc nãy, là nàng sợ lắm chuyện mục kích cảnh động thá»§ giao chiêu.
Nhưng khi cá»— xe mã sắp ngoặt ra má»™t chá»— khuất cá»§a dãy núi, nghÄ©a là sắp đến má»™t vùng bằng phẳng cạnh má»™t thị tứ đông ngưá»i, thì Hoàng Hạ biến sắc, không thể Ä‘iá»u động cá»— xe được nữa, đành bất lá»±c nhìn cá»— xe từ từ dừng lại.
Tài sản của dth_abcd

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
áûòîâàÿ, doc vo dien thu sinh, êîíòîðà, îäåæäû, ìàøèíû, ìóçûêà, truyen vo dien thu sinh, vo dien thu sinh, vo dien thu sinh 4vn, vodienthusinh
Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™