[Đô Thị] Đại Nội Cao Thủ - C30 - TG: Không Vui Không Nói
Đại Nội Cao Thủ Tác giả: Không Vui Không Nói
Chương 1: Nữ Tiểu Thâu.
Dịch giả: Tiểu Phương
Nguồn: Thần Giới + Phong Nguyệt Lâu Kiếm Giới
Trong cuộc sống thực tế, đại đa số nam nhân đều có ý nghĩ đặc thù, mà phần lớn nam nhân có ý nghĩ đó chỉ đơn giản là có được thân thủ siêu cường, nắm tay vững chắc, công phu trên giường thật cao, có ý nghĩ chinh phục được nhiều mỹ nữ hơn, để trải qua cuộc sống thật tiêu sái thoải mái.
Nhân vật chính trong sách cũng không có được đắc ý như thế, trong sinh hoạt cũng không được thoải mái tiêu sái, nhưng hắn vẫn không cẩn thận gặp được những chuyện mà nam nhân thường muốn gặp, hơn nữa, hắn lại gặp được những mỹ nữ và phần lớn nam nhân đều vô cùng ước mơ, chỉ là những ước mơ này cũng không dễ chinh phục như trong tưởng tượng.
Đại Nội Cao Thủ chú thích: Từ thời triều Minh bắt đầu mãi cho cho đến triều Thanh, vẫn luôn nhắc đến từ đại nội cao thủ, bình thường là chỉ hoàng gia thị vệ, tới hiện đại, những người này trở thành vệ sĩ cho những vị lãnh đạo, trong miệng nhân dân quần chúng thường có hai loại xưng hô, một là Nam Hải cận vệ, hai là đại nội cao thủ!
Ánh trăng đã lên cao, ở khu thượng xã cao cấp của thành phố. Tại khu thượng xã này có ba thứ nhất, nhiều người giàu nhất, nhiều xe cộ và cuối cùng là nhiều kẻ nghèo nhất.
Những người ra vào nơi này cũng rất đáng xem, cử chỉ thì tao nhã lễ độ,đều là những người có học thức. Nhưng lúc này Trương Duy, hắn mặc chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, bên dưới đi một đôi giày cũ kỹ cùng với cái đầu bù xù rối tung như tổ quạ. Nói chung hắn khác hẳn những người thường ra vào xã khu này, không tao nhã, cũng chẳng có vẻ gì là học thức cả.
Tự nhiên đối với hắn trông không có phải là người ở khu thượng lưu này, tên bảo vệ khu thượng xã buộc phải có chút gì cảnh giác. Ánh mắt tên bảo vệ toát lên ý nghi ngờ và không muốn hắn đi qua cửa.
Trương Duy hắn tới đây để tìm người, chính xác hơn là đến để lấy tiền sinh hoạt phí trong một tháng.
Hắn lúc này quả thật rất tức giận nhưng vẫn phải nhẫn nhịn đứng đó giải thích. Tên bảo vệ mãi mới chịu nhấc chiếc điện thoại gọi lên phòng người mà Trương Duy muốn gặp. Cuối cùng thì tên bảo vệ cũng cho hắn qua cái cánh cổng kia.
Tên bảo vệ nhìn hắn trước mắt có chút ảnh hưởng đến sự tao nhã của khu xã này. Nhưng hắn lại cùng với người giàu nhất nhì khu xã này có quan hệ, đắc tội thì cũng chẳng đắc tội được nên đành nhắm mắt cho hắn đi qua.
Tiền rất nhanh được cầm trong tay, nhưng Trương Duy vẫn thắc mắc không hiểu tại sao mà Lão Mụ bắt hắn phải đến cái nơi ở của người có tiền này mà lấy chứ... Lão Mụ lại giải thích phải hơn 2h nữa mới đáp phi cơ về đến Bắc Kinh, rồi sau đấy cũng chẳng có cái gì thời gian để gửi tiền nên mới bắt hắn mò đến cái khu này để lấy tiền a.
Ý tứ của Lão Mụ hướng tới Trương Duy rất rõ ràng, đối với hắn mà nói thì trong cuộc sống đã có Lão mụ lo lắng, cũng chẳng có vấn đề gì mà phải buồn bực cả.
Lúc này Trương Duy bước trên con đường Lâm Ấn trời đã chạng vạng tối. Hai bên đừơng rừng cây um tùm, cả con đường tràn ngập một màu xanh của cây cỏ. Lác đác lại nhác thấy những ngôi biệt thự sang trọng, không những thế không khí hôm nay lại rất mát mẻ, mang đến cho người ta cái cảm giác dễ chịu thoải mái.
Dọc theo con đường Lâm Ấm này đỗ đủ các loại xe sang trọng nào là Ferrari, Porsche, Bugatti , Rolls-Royce,Cadillac... Tất cả đều là những dòng xe hơi nổi tiếng đời mới nhất, nó nói lên ông chủ của những chiếc xe nay không phải là người bình thường có thể so sánh được.
Trên con đường Lâm Ấn này được bảo vệ rất kỹ, cứ một đoạn đường lại có một cây cột đèn được tạo hình đẹp mắt, trên đỉnh có gắn những chiếc camera theo dõi hiện đại để trông trừng những chiếc xe đắt giá dưới kia tránh khỏi những kẻ trộm.
Trương Duy đi trên con đường Lâm Ấm sang trọng, miệng ngậm điếu thuốc, đi rất nhàn nhã. Nếu như không có chiếc áo sơ mi nhàu nhỹ và cái đầu rối tung kia thì người đi đường còn tưởng hắn chính là người ở khu này, một trong những ông chủ của cái xí nghiệp nào đó nữa chứ.
Lúc này phía trước xuất hiện một căn biệt thự rộng lớn và khác biệt, bốn phía cỏ xanh xung quanh rồi những hòn giả sơn đẹp mắt. Chính giữa là một cái bể bơi gia đình nước xanh biếc, sạch sẽ.
Bình thường những ngôi biệt thự ở khu xã giàu sang này đều chỉ xây dựng có hai tầng, còn ngôi biệt thự này có ba tầng và nằm ở một vị trí hấp dẫn tầm mắt của người đi đường. Những ai đi qua ngôi biệt thự này cũng phải ngoái đầu nhìn lại nó mà tán phục không thôi.
Trương Duy cũng không phải là ngoại lệ, dừng bước mà ngắm cái ngôi biệt thự sang trọng này.
Ách !!! có tiểu thâu ...
Ở lầu ba lan can của tòa lầu xuất hiện một bóng đen, không phải nói chính xác là yểu điệu bóng đen mới đúng! Hay chính xác hơn là một nữ tiểu thâu.
Trương Duy trong lúc này coi bóng đen kia thành nữ tiểu thâu, vì cái kia bóng đen thân hình thon thả, lại theo đường từ ban công tầng ba chậm rãi trượt xuống. Giờ phút này nữ tiểu thâu đã trượt xuống được ban công của tầng hai và rất nhanh dựa vào dây thừng trượt xuống dưới.
"Có cầu thang không đi, có cửa không qua, lại chọn thời điểm vào lúc trời tối thế này, không phải là tiểu thâu thì là cái gì"?
Trương Duy suy nghĩ và cảm thấy rất có hứng thú với nữ tiểu thâu này. Nữ tiểu thâu này ra tay khi mà tầng một và tầng hai của ngôi biệt thự vẫn còn để đèn mà đã dám ra tay thì quả thật lớn mật.
Trương duy lúc này cảm thấy rất tò mò về nữ tiểu thâu này, không hẳn vì hắn thấy tiểu thâu mà ra tay làm việc nghĩa. Vì tiểu thâu thì hắn thấy rất nhiều rồi, nhưng cách làm của nữ tiểu thâu này thì thật là hi hữu lắm mới gặp, giống như cái loại nhảy cửa sổ tự tử vậy rất là hiếm có để mà gặp.
Nhưng dù sao thì Trương Duy hắn cũng chỉ đứng xem thôi, hắn cũng chẳng muốn quản cái này sự tình này làm gì cả. Hiển nhiên vì mấy gã bảo vệ kia nhìn hắn như kiểu hắn là kẻ trộm không bằng, bây giờ kẻ trộm xuất hiện thật thì là mấy gã không làm tròn trách nhiệm, bị trừ lương là chắc như bắp rồi. Xem tình hình này Trương Duy quyết định làm một vụ náo nhiệt, trong lòng cảm thấy có chút vui sướng khi người khác gặp nạn.
Nữ tiểu thâu lúc này đã xuống dưới đất, cũng chẳng thèm thu dây mà cứ thế thả bước, không nhanh, không chậm về phía con đường Lâm Ấm. Trông dáng vẻ thì thấy thỉnh thoảng hiện lên một tia vui sướng, gương mặt đôi khi lại toát lên một nụ cười tủm tỉm.
Cái kiểu thái độ của nữ tiểu thâu này càng làm cho Trương Duy không khỏi tò mò. Bình thường tiểu thâu sau khi gây án thì nhanh nhanh chóng chóng cuốn gói chuồn mất tiêu. Còn nữ tiểu thâu này thì lại khác biệt, chẳng hề để ý gì cả cũng chẳng lo lắng người trong căn biệt thự kia phát hiện.
Trương Duy nghiêng người dựa vào chiếc xe Forsche màu đỏ ung dung nhìn nữ tiểu thâu đang đến gần. Thân hình hắn như ẩn vào trong chiếc xe, nếu không đến gần chắc hẳn cũng chẳng phát hiện ra hắn.
Nữ tiểu thâu càng lúc càng đến gần hơn, lúc này Trương Duy có thể thấy đc rõ người của nữ tiêu thâu kia. Đầu đội mũ lưỡi trai, trên người mặc một chiếc áo phông màu vàng, chiếc quần bò màu xám nhạt và đi đôi giày thể thao màu trắng. Về vóc dáng thì có thể xem như là dáng người cao gầy, yểu điệu. Không những thế, lại còn đeo một chiếc kính đen, trông rất lạnh lùng, tuy không thấy rõ được khuôn mặt của nữ tiểu thâu này nhưng bất qua Trương Duy có thể xác nhận nữ tiểu thâu này còn rất trẻ.
Trương Duy trong lòng cũng thầm khen, đầu đội mũ lưỡi trai, đeo đôi kính màu đen đủ để che giấu khuôn mặt. Nữ tiểu thâu này cũng thật là cao thủ !!!!!
Vào thời điểm này Trương Duy nhìn thấy rõ được trên lưng của nữ tiểu thâu còn đeo thêm một chiếc balo căng phồng. Ở nơi khác như thế nào thì không biết, chứ ở khu xã dành cho người giàu này thì bên trong ắt hẳn là có không ít nữ trang đáng giá. Xem ra nữ tiểu thâu ngày hôm nay thu hoạch không ít rồi.
Càng đến gần, nữ tiểu thâu nhất thời mới nhìn thấy Trương Duy đứng dựa thân vào chiếc xe Forsche, nữ tiểu thâu ngẩn ngơ đứng như trời trồng nhìn về hướng Trương Duy.
Trương Duy cũng chẳng thèm nói gì mà chỉ nhìn về phía nữ tiểu thâu cười dài. Trong lòng thì hiện lên ý nghĩ : "Chẳng nhẽ tiểu thâu này nhìn thấy mình sợ tới mức tè ra quần chắc !!!"
Nhưng rất nhanh hành động của nữ tiểu thâu này đã làm cho Trương Duy cảm thấy thất vọng, nữ tiểu thâu chẳng những không biểu hiện chút sợ hãi nào hay chạy trốn mà lẳng lặng đứng bên cạnh chiếc Forsche. Chính xác mà nói Trương Duy cảm giác như nữ tiểu thâu kia đang nhìn mình qua chiếc kính đen mà tưởng như chính mình mới là tiểu thâu không bằng.
Cả hai người Trương Duy và nữ tiểu thâu kia, im lặng ,chăm chú nhìn nhau,bầu không khí có chút vi diệu.
Nữ tiểu thâu cuối cùng cũng cất tiếng nói, giọng nói nghe rất êm tai, nhưng có chút gì đấy lạnh lùng :
- Ngươi là ai ?
- Ai nha, người hỏi ta à ...?
Mặc dù lúc này hai bên con đường Lâm Ấm rất thanh tĩnh, cũng chẳng có ai qua lại .... Nhưng Trương Duy vẫn cố tình nhìn sang hai bên.
- Vô nghĩa, đương nhiên là hỏi ngươi rồi ... chẳng nhẽ ta tự nói chuyện với ta chắc .
Ngữ khí của nữ tiểu thâu lúc này đã hơi chút mất kiên nhẫn.
- Ta à !! Là một người đi đường...!!
Trương Duy cười dài, hắn không thể không bội phục nữ tiểu thâu này, tố chất tâm lý đến lúc này rồi mà vẫn rất bình tĩnh.
Dù chưa đến gần nữ tiểu thâu nhưng Trương Duy cũng có thể ngửi thấy được mùi nước hoa phản phất trên người nàng. Lúc có lúc không làm cho người ta trong nội tâm muốn như ôm lấy để mà mê say hương vị.
Trương Duy chuẩn xác ngửi ra mùi nước hoa trên người nàng nhẫn hiệu LV II số lượng hạn chế trên toàn cầu, giá cả đến 300 Mĩ Kim/ một ounce. Trương Duy không khỏi có vài phần kính trọng với nàng, cho dù là một tiểu thâu nhưng trên thế giới này cũng có rất ít tiểu thâu biết cách hưởng thụ như vậy.
Nữ tiểu thâu đi đến gần Trương Duy, gần đến nỗi cảm tưởng duỗi tay ra là có thể bắt được nàng. Trương Duy không khỏi bội phục sự cam đảm của nàng, tựa như không sợ chính mình bắt lấy nàng ta vậy.
- Tiên sinh, mời ngài nhường một chút.
Nữ tiểu thâu làm một hành động rất lịch sự, ý bảo Trương Duy rời thân đang dựa ra khỏi chiếc Forsche.
- Tại sao ta phải nhường cho ngươi chứ ?.
Trương duy trả lời, đồng thời đôi mắt liếc nhìn nữ tiểu thâu thấy được sự bình tĩnh của nàng ta làm cho hắn càng lúc càng bội phục.
- Thì ngươi đang dựa thân vào chiếc xe của ta chứ sao !!!
Nữ tiểu thâu nói với ngữ điệu nhàn nhạt.
Trương Duy nghe được câu này trong lòng cảm thấy buồn cười, nữ tiểu thâu trước mặt này coi xe của người khác thành của mình, còn nói với giọng điệu rất ư là bĩnh tĩnh và tự nhiên.
- Xe này của người thật sao ..?
- Hừ !! Ta có cần thiết phải giải thích với người không ... Vị tiên sinh này cảm phiền tránh ra một chút được không ?". Nữ tiểu thâu ngữ khí có phần cao lên một chút.
Trương Duy thấy được sự lo lắng của nữ tiểu thâu, liền cười dài nói :
- Nghe ta nói này tiểu thư, không cần biết chiếc xe này có phải của ngươi hay không, nhưng ngươi thật có lá gan lớn đó ... Hay là ngươi coi ta là giấy à, mà thích vứt là vứt!!" Trước mắt nữ tiểu thâu này xem ra cần phải nhắc nhở một chút mới được.
- Lời này của ngươi có ý gì?
Nữ tiểu thâu hơi ngẩn người ra.
- À không, cũng không có ý gì cả, ta đang suy nghĩ , cái xe này là của ngươi, vậy ta hỏi ngươi, ngôi biệt thự đằng kia cũng là nhà của ngươi hả?
Vừa nói Trương Duy vừa chỉ về hướng ngôi nhà, đồng dạng nữ tiểu thâu cũng nhìn theo hướng đó.
- Ngươi .... Lời ngươi nói là có ý gì ?
Nữ tiểu thâu rất nhanh quay đầu lại chỉ Trương Duy nói.
- Ngươi nói ta có ý gì hả?
Trương Duy nhìn chằm chặp vào nữ tiểu thâu nói !
- Ngươi đều nhìn thấy.
Nữ tiểu thâu có đôi chút khẩn trương trả lời.
- Ngươi nói đi.
Trương Duy không nhìn thấy được ánh mắt của nữ tiểu thâu, nhưng hắn có thể cảm giác thấy được ánh mắt của nàng ta đang dò xét mình.
Nữ tiểu thâu cắn môi nói :
- Ngươi ...đã nhìn thấy cái kia. ..... vậy có thể nào?
Nữ tiểu thâu quay mặt lại theo bản năng nhìn về hướng ngôi biệt thự.
- À nha,... ta không thể nào !! Dù gì ta cũng chỉ là người qua đường mà thôi.Nhưng bất quá ta đối với ngươi có thể tính là rất tò mò, có hay chăng ngươi là một người rất cao tay.
Trương Duy có thể thấy được biểu tình rất nhỏ của nữ tiểu thâu.
- Cái gì cao tay !!!
Nữ tiểu thâu nao nao nói :
- A... có phải ngươi... ngươi có phải cho ta là ...là ?
Nữ tiểu thâu mang theo 1 tia giật mình,trong lòng thầm nghĩ, có phải hắn thấy mình từ trên leo xuống nên cho mình thành ...đạo tặc chăng?...
- Uy nói vậy, nghĩa là ngươi đứng đây đợi ta để cùng chia phần sao? Thôi được rồi, chỉ cần ngươi không la lên, báo cho bảo vệ biết, thì ngươi nói đi, ngươi cần bao nhiêu?
Nữ tiểu thâu tựa hồ nhịn không được đành thỏa hiệp trước , nhưng trong tai Trương Duy nghe được ngữ khí của nàng ta lại mang theo một chút không cam lòng.
Trương Duy nhịn cười không được, cái cô nàng này nói dối mà mặt không đổi sắc à nha…. Khâm phục …khâm phục.
- Uy, ngươi cái tên gia hỏa này da mặt như thế nào lại dầy như vậy? Ngươi muốn quá giang ít ra phải hỏi xem ta có đồng ý hay không chứ.
Nữ tiểu thâu vừa giận, không còn nhẫn nại được nữa, trước mắt cái tên gia hoả này thật là có điểm quấy rầy không rõ.
- Ta da mặt dày, đối với ngươi cũng tương đương như nhau đi sao? Trộm của người khác chìa khóa, tựu biến luôn cái xe thành của ngươi, hãy bớt nói nhảm đi một chút, nếu không đem ta đưa về nhà, thì chúng ta ngay bây giờ sẽ tới đồn cảnh sát được chứ ?
- Uy, tên tiểu tử thúi này! Ngươi cho là ngươi là ai?
Nữ tiểu thâu tức giận, trong đầu liền nghĩ…quả thật cái tên tiểu tử này coi mình thành cái đạo tặc.
- Hắc hắc, ngươi cho là ngươi là ai?
Trương Duy ngữ khí từ tốn nói, làm kẻ trộm còn kiêu ngạo như vậy, ta lần đầu tiên nhìn thấy.
- Ngươi…!
Nữ tiểu thâu không thể nói thêm gì nữa, nàng rất tức giận, vốn định nói mấy lời giải thích, nhưng thấy hắn giờ phút này, nhìn cái bộ dáng của tên tiểu tử kia ra vẻ ung dung đức hạnh. Nàng tính bốc hỏa không còn kiềm chế được mình nữa.
Đúng lúc này trong ngôi biệt thự kia …đèn bắt đầu sáng dần hết lên . Nàng bây giờ bất chấp cái tên gia hỏa thúi này vẫn còn ngồi trên xe, khẩn trương nổ máy.
Chiếc Porsche rất nhanh được khởi động,đối với Trương Duy thanh âm của chiếc xe rất êm và quen thuộc,Chiếc Porsche 911GT2TM xa hoa,ở trong nước giá bán 298 vạn, từ lúc khởi động máy đứng im đến khi tăng tốc có thể lên tới tốc độ 329km/h trong vong 3,7 giây.
Nữ tiểu thâu đưa chiếc xe ra đường chính tốc độ cũng không nhanh không chậm, một đường đánh xe tới cổng lớn của khu thương xá.
Lái xe ra vào con đường khu thương xá này quan trọng nhất là phải xuất trình giấy tờ. Nhìn ra cửa bảo vệ, Trương Duy vốn tưởng rằng nữ tiểu thâu sẽ khẩn trương sợ hãi , nhưng ra ngoài dự liệu của hắn, nữ tiểu thâu trấn tĩnh như thường, hơn nữa đối ra vào phải đưa giấy tờ ở địa phương này cũng cực kỳ quen thuộc, không chút nghĩ ngợi từ chỗ che nắng phía trên lấy ra giấy tờ đưa cho bảo vệ.
Mấy gã bảo vệ đối với cái nữ tiểu thâu này cũng chẳng có gì nghi ngờ cả. Không những thế lại săm soi nhìn chằm chặp vào hắn, tựu Trương Duy không hợp với chiếc xe xa hoa này.
Trong lòng Trương Duy lúc này có rất nhiều mâu thuẫn, đôi khi có lúc hắn muốn đem luôn nàng tiểu thâu có lá gan lớn này giao cho bảo vệ, nhưng nhìn thấy cái ánh mắt đáng ghét của gã bảo vệ kia Trương Duy lại nhẫn nhịn , lẳng lặng nhìn thanh barie kia từ từ nâng lên..
Nữ tiểu thâu từ tốn đánh xe ra khỏi đại môn của khu đường xa hoa, hợp vào dòng xe trên trên đường tốc hành đang cuồn cuộn qua lại như mắc cửi.
Thế là xong !!! hơn 200 vạn cứ như vậy mà không cánh bay. Trương Duy có chút tiếc thương cho chủ nhân của chiếc xe Forsche này.
Nữ tiểu thâu đánh xe đi qua hai con đường rồi từ từ đi chậm lại, sau đó dừng hẳn lại quay đầu sang phía Trương Duy.
Nữ tiểu thâu nói:
- Này, không xuống xe đi sao? Định ngồi đến lúc nào ?
- Ngươi không muốn hỏi ta đi đâu sao… ta đã nói quá giang về nhà mà ?
- Ngươi muốn la lên sao? Tốt! Chạy ra ngoài mà la lên đi, ta còn đang do dự nghĩ xem có muốn la lên hay không, ha hả, ngươi thực là xuẩn ngưu! Ta sẽ ngồi im đây này, ngươi muốn la thì hãy ra ngoài la đi.!
Nữ tiểu thâu ngẩn ra, nghe ý tứ trước mắt cái tên gia hỏa này thì hắn tuyệt đối không sợ chính mình la lên, hơn nữa, hắn còn ra vẻ mình là một người nghiêm chỉnh nữa chứ.
- Thôi được rồi ta nói ngươi nghe này… thế rốt cuộc là ngươi không đi,mà quyết tâm ngồi lại trên xe sao.!
Nữ tiểu thâu bộ ngực cao ngất phập phồng, tựa hồ như đang kiệt lực khống chế tâm tình của mình.
- Ha hả, ta không xuống xe đấy? Nếu ngươi không làm chuyện gì xấu xa,thì sao ta lại để ý đến ngươi làm gì, tốt lắm tốt lắm, lái xe đi sao, ta nói , ta ngày hôm nay tâm tình hảo,ngươi đem ta đưa đến Phổ Đông, ta liền tha cho ngươi một mạng, nói tất giữ lời.
Đại Nội Cao Thủ Tác giả: Không Vui Không Nói
Chương 3 : Tuyệt Sắc Mỹ Nữ
Dịch giả: Tiểu Phương
Nguồn: Thần Giới + Phong Nguyệt Lâu Kiếm Giới
Trương Duy thiếu chút nữa tưởng nàng sẽ ra ngoài kêu la chứ, nhưng lần này hắn đã phán đoán sai hoàn toàn về cô nàng tiểu thâu này .! Nữ tiểu thâu lại không có nói năng gì đi đến chỗ chiếc điện thoại vừa ném xuống đất nhặt lên …Hỡi ôi thấy nàng lay hoay mãi mà chẳng bật máy lên được, chắc hẳn đã bị hỏng mất sau cái ném tức tối kia rồi .
Nữ tiểu thâu tức giận lại một lần nữa hung hăng ném chiếc điện thoại xuống đường, chìa tay trước mặt Trương Duy nói :
- Điện thoại của ngươi đâu? Đưa đây cho ta.
- Để làm gì?
Nữ tiểu thâu nghiến răng nói hai chữ.:
- Báo cảnh sát.
- À nha, ta không có mang theo chiếc máy nặng nề đó.
"..."
Nữ tiểu thâu vừa nghe Trương Duy nói xong thiếu chút nữa hộc máu mà chết.
- Ngươi thật sự muốn báo cảnh sát à! Vậy chắc ngươi đã có ý muốn tự thú?
"..."
Nữ tiểu thâu đã sắp sụp đổ sự tự tin của mình đến nơi rồi.
- À mà này, hình như bên kia đường có cái buồng điện thoại công cộng kìa...
Trương Duy tiếp theo nhắc nhở một tiếng mang theo bộ dáng ân cần khoan dung.
- A…A…a..a.
Nữ tiểu thâu đột nhiên hét chói tai như một người mắc bệnh tâm thần không bằng … Hù dọa làm Trương Duy nhảy dựng cả lên.
- Ui trời ! Ngươi bị mắc bệnh dại à?
Trương Duy không khỏi nhảy dựng lên nhìn về phía nữ tiểu thâu nói..
Cũng may đây là đường cao tốc … với số lượng xe qua lại đông đúc, ầm ỹ, nên người đi đường cũng không nghe thấy tiếng hét chói tai này.
Nữ tiểu thâu sau khi la hét một hồi thì dừng lại và thở phì phì thật mạnh, bộ ngực kịch liệt phập phồng lên xuống, nàng hiển nhiên bị Trương Duy làm tức giận không thôi. Nữ tiểu thâu tay vịn vào thành xe, khuôn mặt hướng về phía trước tựa hồ như phải cố gắng rất nhiều để khôi phục lại tâm tình của mình lúc này, sau một lúc lâu,bộ ngực phập phồng của nàng mới dần dần bình ổn.
Nữ tiểu thâu này có chút khác thường, Trương Duy không hề hé răng , miễn cho kích thích đến nàng. Một nam một nữ này lẳng lặng ngồi trong xe, không gian trong xe im lặng dị thường.
Một lúc sau, nữ tiểu thâu thở hắt ra quay mặt về hướng Trương Duy. Tựu như vậy hắn cũng quay lại và cảm giác đằng sau đôi kính đen đang nhìn mình bằng ánh mắt bất đắc dĩ.
- Tiên sinh à, ta đưa ngươi lời giải thích cuối cùng là ta không phải cái dạng đạo tặc trèo nhà của người ta như ngươi đã nhìn thấy à, là ta có chuyện tình riêng của mình nên mới làm vậy, không như ngươi tưởng tượng đâu.
Nữ tiểu thâu tận lực duy trì ngữ điệu hòa hoãn, không thể phủ nhận,thanh âm của nàng quả thật rất dễ nghe.
- Nga, có phải vậy hay chăng?
Trương Duy qua lời nói thể hiện rõ sự nghi hoặc, trên thế giới này chẳng có tên trộm nào tự nhận mình là tên trộm cả.
- Ngươi .. ngươi rốt cuộc là không tin ta?
- Ta có thể tin ngươi sao?
Trương duy không đáp hỏi lại.
- Hảo! Ta liền cho ngươi tin tưởng.
Nữ tiểu thâu vừa dứt lời, bỏ chiếc mũ lưới trai ra, làm lộ ra mái tóc dài đen nhánh và bóng mượt, ngay tại thời điểm này làm cho Trương Duy có chút sững sờ vì hành động của nàng, đồng thời chiếc kính đen cũng được nàng bỏ ra.
Hai mắt Trương Duy sáng lên, cũng như mang theo gương mặt vui buồn lẫn lộn.
Nữ tiểu thâu này,cặp lông mày được kẻ vẽ rất tinh tế, đôi mắt to, lông mi tinh mịn cong nhẹ phụ trợ tôn lên vẻ đẹp lung linh của đôi mắt, trông rất quyễn rũ, quả thật mị nhãn như tơ mà, sóng mắt lưu chuyển , linh động đến cực điểm, rồi lại cái kia chiếc mũi cao, thẳng tựu như được điêu khắc một cách tinh xảo. Đôi môi thì đỏ mọng, ẩm ướt làm người ta khó bề kìm lòng lại được, gương mặt thì trông rất thanh tú , khả ái. Mặc dù nàng lúc này còn chưa có trang điểm nhưng cũng đã toát nên vẻ đẹp mê hồn động lòng người.
Mỹ nữ. tuyệt đối là mỹ nữ ! Hơn nữa nàng cùng lắm mới 20 tuổi đã toát ra được cái khí chất của một siêu cấp đại mỹ nữ.
Sự thay đổi to lớn này làm cho Trương Duy có cảm giác mình như đang lạc vào trong một giấc mơ mà thôi, hướng ánh mắt nhìn đăm đăm về phía nữ tiểu thâu. Hắn tuyệt đối không bao giờ nghĩ tới đằng sau cặp kính râm kia không ngờ là một khuôn mặt mỹ mãn đến vậy.
Nữ tiểu thâu, à không! Là mỹ nữ, mỹ nữ không khỏi cười lạnh nghĩ thầm trong lòng : “Nam nhân thấy ta thì tự nhiên 100% nhìn mình đăm đăm, mà trước mắt cái tên gia hỏa đáng chết này cũng vậy, không có ngoại lệ” điều này làm nàng không khỏi thấy kinh thường người thanh niên trước mặt này.
- Tiên sinh, ngươi hiện tại tin tưởng ta không phải là cái tên trộm trèo nhà người khác rồi chứ ... .
Mỹ nữ giương mắt lên nói. Nhưng hiện tại đối với Trương Duy thanh âm trước mắt này sao mà nghe như tiếng hát ôn nhu ,ngọt ngào, như vậy tiến thẳng vào trong thâm tâm của hắn.
Trương Duy lúc này đây cô lấy lại bình tĩnh , theo bản năng nói:
- À !! ngươi thật sự bộ dạng không giống cái gì tiểu thâu.
Trương duy trong lòng cũng thầm nghĩ khuôn mặt của nàng không hợp với một tiểu thâu chút nào.
Tiểu thâu? Mỹ nữ nghe được đôi lông mày được kẻ vẽ tinh tế khẽ nhíu lại, cái gia hỏa đáng ghét này đúng thật coi mình thành cái loại kia đạo tặc, cái loại mà,... mà để cho người khác đem ra mà phỉ nhổ ! Đồng thời, mỹ nữ còn có vài phần kinh ngạc, cái tên gia hỏa này thấy mình ánh mắt mặc dù có chút chán ghét, nhưng tựa hồ cũng không có chút gì kích động như những kẻ khác? Điều này không khỏi làm nàng cảm thấy kinh ngạc.
Mỹ nữ không khỏi đánh giá hắn tốt hơn một chút :
- Uy, ngươi nói cái gì? Cái gì mà không giống tiểu thâu? Có phải ngươi không nhìn rõ hay là không nhận biết ta sao?
Mỹ nữ nói với ngữ khí bất mãn, sóng mắt lưu chuyển trong lúc đó, có thể nói không bút mực nào tả xiết được cái vẻ quyết rũ mê hồn của nó.
Trương Duy vừa nghe lời nói xong có chút ngẩn người ra, qua lời nói của nàng thì thể giải thích được. Trương Duy trở nên nghiêm túc quay lại, đánh giá nàng xem tại sao mình lại có thể nhận biết được nàng.. đem thắc mắc nói :
- Chúng ta trước đây có quen biết nhau à, tại sao ta không nhớ hay có ấn tượng gì a?
Mỹ nữ cười ngất! Thất thanh nó :
- Ngươi không nhận ra ta sao, ngươi có nói đùa không vậy?
Mỹ nữ nhìn hắn tựa như nhìn một con quái vật không bằng, đối với bản thân nàng mà nói ở thành phố này nếu có người nói không biết nàng thì quả thật là như mò trăng dưới nước không bằng
Mỹ nữ nhìn hắn với ánh mắt quái dị làm Trương Duy cảm thấy có chút bất mãn. Mà cảm giác cái nhìn của mỹ nữ này làm hắn khổ không tả đâu cho hết.
- Uy, ta nói không nhận ra ngươi là không nhận ra người à nha, cũng chẳng có nói giỡn với người làm chi cho mệt nha, mà xin ngươi cũng đừng lôi kéo làm quen nha, ngươi tuy có bộ dáng xinh đẹp bất quá ta cũng chỉ nên gọi ngươi là tiểu thâu xinh đẹp mà thôi ! Ngươi cho rằng ngươi trở thành người nổi tiếng sao?
Trương Duy tuy giọng điệu cứng ngắc nhưng trong lòng cũng thầm nghĩ … không ngờ trên thế giới này lại có một nữ tiểu thâu xinh đẹp à nha.
Trương Duy nói không khách khí chút nào làm cho nữ tiểu thâu sửng sốt, đôi mắt không rời khuôn mặt hắn một chút nào, để tìm ra sự thay đổi trên khuôn mặt hắn, để thấy được phần nào sự giả bộ, dối trá. Nhưng dù có nhìn cách nào thì cũng không thể nhìn ra được nam nhân trước mặt này có chút gì làm bộ cả. Lúc sau mỹ nữ lại cười ngất, vì xác nhận ra rằng cái nam nhân trước mặt này không có nhận ra mình là ai cả.
Mỹ nữ đột nhiên nở nụ cười, làm lộ ra đôi hàm răng trăng bóng và chỉnh tề, như thể trăm ngàn hoa đang đua nở trong mùa xuân ấm ấp. Trương Duy cảm thấy hoảng hốt, cái mỹ nữ kia nếu nhìn nhiều chắc hẳn dù có phải đem hắn đi sử bắn chắc hắn cũng phải phạm tội với nàng mất .
- Ngươi... Ngươi cười cái gì?
Trương Duy quay đầu lại thắc mắc không hiểu sao nàng lại bật cười.
- Hi, không có gì, ta phát giác ra ngươi là một tên gia hỏa rất thú vị nha …
Mỹ nữ cười hì hì nhìn hắn, trong lòng có cảm giác vui vẻ, vì thật khó tìm được người không nhận thức ra mình. Cái nam nhân trước mặt này mặc dù ăn mặc lôi thôi, bết bát nhưng rất thú vị.
Trương Duy nghe được sửng sốt, thú vị? Mình ở trong mắt mỹ nữ này sao lại thành người thú vị cơ chứ
- Vì người không nhận biết ra ta, mà đúng rồi lúc nãy ngươi muốn đi đâu, ta đưa ngươi đi.
Mỹ nữ đột nhiên cười vui vẻ và nhiệt tình
- Phổ đông thế kỷ hoa viên.
Trương Duy theo bản năng trả lời, trước mắt mỹ nữ thái độ chuyển biến làm cho trong lòng hắn có chút kì quái.
- Uhm tốt chúng ta đi…
Mỹ nữ vui vẻ vào xe và khởi động chiếc Forsche….
Ngay khi xe bắt đầu lăn bánh chuẩn bị tiếp tục lưu thông trên đường cao tốc, mỹ nữ quay sang nói :
- Mà … ngươi không nhận ra ta thật sao?
Trương Duy vừa nghe được câu này, ném cho nàng một ánh mắt tức giận, ý tứ rất rõ ràng ngươi ít nói lời vô nghĩa đi
Trời đã tối hẳn, cùng ngồi trên xe với một mỹ nữ rất là có ý tứ. Chiếc Forsche vẫn lưu thông trên đường cao tốc, linh hoạt lách qua từng chiếc xe tiến về phía trước.
Chiếc Forsche911 GT2TM, lao đi trên con đường cao tốc , và rất nhanh , thể hiện mình là ông vua trên mặt đường trường tốc độ , khi tiến vào con đường tốc hành mỹ nữ tựa không còn cảm thấy ràng buộc như khi còn đi trên những con phố đông người đi lại, nhấn ga trong nháy mắt tốc độ đã gia tăng lên 120Km/h. Nhìn qua cửa kính cảnh vật trôi qua vùn vụt.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Diệt Thuần Khiết
Đại Nội Cao Thủ Tác giả: Không Vui Không Nói
Chương 4 : Siêu Tốc
Dịch giả: Tiểu Phương
Nguồn: Thần Giới + Phong Nguyệt Lâu Kiếm Giới
Bây giờ tốc độ xe đi quá nhanh , ngoài cửa sổ cảnh vật lướt đi vun vút tiếng gió thổi vù vù bên tai , một đường phóng nhanh như bay không ngừng.Nha đầu này không phải muốn đua xe chứ ? Trương Duy không khỏi lo sợ ,tâm trạng thấp thỏm ,móc ra một điếu thuốc châm, rít qua một hơi đè nén tâm tư một chút
Trương Duy tuy rằng mạnh miệng nói như vậy , kỳ thực trong lòng sớm đã không có nghĩ ngợi ,bằng vào diện mạo của nàng ta tuỳ tiện bên người cũng có kẻ chịu chi ra cho một khoản tiền chi tiêu ,tựa như đâu cần phải làm kẻ trộm như vậy.
Mỹ nữ có chút tức giận ,liền sẵng giọng:
- Cũng không biết là người ngu ngốc hay giả bộ hồ đồ như vậy , bản tiểu thư ta đây cũng là một đại mỹ nữ ,cần gì phải đi làm kẻ ăn trộm bỉ ổi ngươi nói xem như vậy có đúng không.
- Tốt a , ngươi chỉ tin tưởng con mắt ngươi đúng không,ta đây liền cho ngươi thấy để xem ngươi còn tin tưởng vào con mắt của mình không.... Này ngươi thay ta lấy cái bóp da bên trong ba lô đặt ở ghế sau ấy ,cái đó , chính là vừa rồi ta lấy tiền trong bóp da đưa cho ngươi đó .
Trương Duy tuy rằng không rõ nàng ta bảo mình lấy bóp da ra làm cái gì ,nhưng vẫn làm theo xoay người ra phía sau lấy cái bóp da trong ba lô ra đem đưa qua cho nàng ta.
- Ngươi tự mở đi , thân phận ta chứng minh ở bên trong đó a , chính ngươi tự lấy ra nhìn một cái đi a .
Mỹ nữ không cầm bóp da mà lại nói vậy.
Trương Duy hơi do dự một chút , nếu theo như phán đoán trong bóp tiền mặt không nhiều lắm nhưng tựu cũng không phải là ít , mà cái chính bên trong cũng có rất nhiều địa chỉ của các đại ngân hàng . Trương Duy thoáng liếc mắt , rất nhanh nhìn thấy cái thẻ làm bằng sợi tổng hợp đích thị là thẻ căn cước liền rút ra.
Trên giấy căn cước thân phận nàng ta đồng thời cũng sáng tỏ , Văn Khả Hân , sinh ngày 18 tháng 9 năm 1986 , tiếp đến bên dưới là ghi địa chỉ : Thành phố Trung Hải , Phố Hồng Kiều ,Khu Thuỷ Thành đường Nam ... thấy ở đây , Trương Duy không khỏi cảm thấy nao nao , thầm kêu bất hảo , chỗ này không phải là khu thượng xã sao ? Văn Khả Hân tuy rằng ra vẻ chuyên tâm lái xe nhưng một mực âm thầm quan sát biểu tình của Trương Duy , Trương Duy nhãn thần biểu hiện một chút biến hoá rất nhỏ tuy rằng vậy nhưng nàng đã thấy rồi ,nên không khỏi có chút đắc ý liền nói :
- Tiểu tử hồ đồ, ngươi coi cho rõ ràng đi , vốn tiểu thư chính là chủ của căn biệt thự đó .... Được rồi , đó là tên bản tiểu thư ngươi nhìn cho quen mắt đi . Văn Khả Hân nói xong , đôi mắt đẹp chớp chớp ,bộ dáng trông mong nhìn về phía hắn một cái .
Văn Khả Hân nhãn thần long lanh biểu hiện như có thể từ ánh mắt nói lên lời dáng dấp trông có vẻ thập phần khả ái, đáng yêu , Trương Duy nhìn thấy thế trong lòng không khỏi cảm thấy một cái gì đó mơ hồ ,sờ sờ mũi , cũng không có hé miệng bây giờ hắn cảm thấy có chút xấu hổ, tâm tư nào có để ý tên nàng là gì.
Hắn lúc này cũng đã biết ,bản thân mình hiển nhiên là đã hiểu nhầm cái đại mỹ nữ này , cái chính là hắn có điểm chấp nhất , trong tâm tư cũng không nghĩ rằng cái tiểu mỹ thâu này lại thành một nhà phú hào như vậy, suy nghĩ quả thật trái ngược nhau như vậy thật có chút sai lầm ,đồng thời trong lòng không khỏi tức giận mắng thầm :
- Mẹ kiếp ! Có ai lại từ trên sân thượng nhà mình leo xuống ,đây không phải là có bệnh sao !
- Uy nơi này là cầu vượt nha , không cho phép người đi bộ trên đường , xe này đến thì xe kia đi , ngươi như thế nào xuống xe đi lại được...
Văn Khả Hân nói xong , tốc độ xe không giảm xuống chút nào , lại nói :
- Được rồi ,ngươi xuống xe để làm gì ? Trên cầu vượt cũng không có nhà vệ sinh công cộng , ngươi nín tạm chút đi.
Văn Khả Hân nghĩ hắn cần đi WC .
- Ách ,cái này ... ta không phải muốn đi WC .....
Trương Duy vẻ mặt lúng túng nói :
- Ta .. ý ta là ....nếu....Ngươi.... ngươi không phải là tiểu thâu , ...ta ...cái này ...cái này cũng không cần tái chiếm tiện nghi của ngươi a ....
- Chiếm tiện nghi ?
Văn Khả Hân nghe không có minh bạch , nhưng đồng thời nàng vẫn còn rất bất mãn với cái ý nghĩ xem thường của hắn ,người này luôn nghĩ mình là một tên tiểu thâu thật là muốn hảo hảo nhắc nhở hắn một chút, thật tức chết đi lại đem mình thành một tên đạo tặc.
- Nga , ý của ta là ... Ngươi cũng không cần thiết phải đưa ta trở về nhà nữa ...
Trương Duy trong lòng xấu hổ ngược lại không có để ý tới ánh mắt của nàng ta .
- Hả , ngươi nói là việc này a ?
Văn Khả Hân ánh mắt xuất hiện một tia tiếu ý , không khỏi cảm thấy có chút buồn cười nói :
- Không sao , không có việc gì , vốn là tiểu thư ta cam tâm tình nguyện đưa ngươi đi , ngươi cứ an tâm mà ngồi yên đi .
Trương Duy trong lòng hơi có chút nhảy lên , bản thân mình vốn là hiểu lầm nàng , mà nàng vẫn thực hiện lời hứa đưa mình trở về nhà a ? Trong lúc nhất thời hắn không hiểu được suy nghĩ trong đầu người con gái này , bất quá cũng chẳng sao cả , nếu nàng nguyện ý đưa đi, hắn cũng vui vẻ vì tiết kiệm được tiền đi taxi , đương nhiên có thể ngồi cùng mỹ nữ một chút cũng không phải là việc gì xấu , nên hắn cũng không có nói gì nữa.
- Uy ,tên của bản tiểu thư ngươi không cảm thấy nhìn quen mắt sao ? thật là không có nghe qua à , phải không ?
" Nhìn quen mắt ? " Trương Duy cảm thấy nao nao , hắn tuy chỉ cảm thấy nàng rất xinh đẹp , rất có khí chất , nhưng không có cảm giác là mình quen quen , càng chưa từng nghe qua cái tên này mà .
Trương Duy thuận miệng nói :
- Nga , Văn Khả Hân , này cái họ Văn thật tốt giống như có điểm cùng họ với Văn Thiên Tường bổn gia a , ân , Khả Hân ,cái tên này không sai ... Cũng rất dễ nghe ...
Trương Duy ngữ khí rõ ràng là chỉ muốn qua loa cho xong .
Văn Khả Hân nghe được thiếu chút nữa mắc nghẹn , cùng họ với Văn Thiên Tường bổn gia , .... Ách .... thế là thế nào ..? Văn Khả Hân phảng phất có chút khó chịu , cặp mắt đẹp kia có chút thất vọng , bất quá rất nhanh lại hiện lên một tia mừng rỡ , tâm trạng cũng vui hẳn lên , ha ha.. cái tên hồ đồ này không nhận ra mình , thật là thú vị .
- Được rồi , ngươi tên là gì a ? ngươi thật là chiếm tiện nghi đó , tên của bản tiểu thư cũng biết rồi mà ta còn không biết tên của ngươi như thế nào đây .
- Trương Duy , Trương trong trường cung , Duy trong Nhất Duy . ( ý chỉ trường cung là cung tốt , duy trong duy nhất ý chỉ ta là duy nhất , cái tên ý nghĩa là ta là tốt nhất ).
- Trương Duy ... Ân , tên của ngươi cố nghe ra thì cũng nhã nhặn .
Văn Khả Hân hướng về phía hắn cười cười , ôi mỹ nhân nhất tiếu bách mị sinh , quả nhiên là mê chết người không thường mạng a , Trương Duy nhìn thấy ngây người tim đập một trrận nhanh hơn.
Lúc này , bên trong xe có lắp đặt con chó điện tử đột nhiên cảnh báo : Mời chú ý ! phía trước có lắp đặt ra đa kiểm tra tốc độ ! Mời chú ý , phía trước có lắp đặt ra đa kiểm tra tốc độ.
Trương Duy lúc này vô ý thức liếc mắt nhìn về phía đồng hồ Kilomet , vừa nhìn thấy , ách , làm cho hắn khiếp sợ, ta kháo ! 180 km/h ! Cô nàng này điên rồi .
Đại Nội Cao Thủ Tác giả: Không Vui Không Nói
Chương 5 : Cưỡng lại pháp luật
Dịch giả: Tiểu Phương
Nguồn: Thần Giới + Phong Nguyệt Lâu Kiếm Giới
Trương Duy quay đầu lại thì nhìn thấy xe cảnh sát tốc độ cũng không chậm ,tựa như còn đang tăng tốc.Hình như .. Là xe cảnh sát giao thông , mà tựa như là lại đang truy đuổi xe của chúng ta vậy."
. "Thực sự là đang đuổi theo chúng ta sao ? Hỏng bét rồi , vậy là hỏng bét rồi ! " Văn Khả Hân nhìn qua thấy vậy rất khẩn trương nên tốc độ có bị giảm đi một chút.
" Nếu không được ngươi tạt sang bên lề dừng lại đi ? Nói chung đã bị máy kiểm soát chụp ảnh rồi phạt trước hay phạt sau thì cũng như nhau đều là phạt cả thôi.
" Sao cơ , không được! " Văn Khả Hân vội hỏi : " Ta cũng không thể để cảnh sát bắt ngay lúc này bằng không ngày mai báo chí ... Nga , không đúng , bằng không xe ta bây giờ bị giam giữ thì cũng rất phiền toái , ta ngày mai còn có việc gấp phải dùng đến xe a . " Văn Khả Hân miệng thì vừa nói nhưng trong lòng lại thầm nghĩ :" không may ! Nếu bị cảnh sát bắt được thì lớn chuyện rồi."
Trương Duy không khỏi liếc mắt nhìn nàng ,nghe ý tứ của nha đầu này thì hình như nàng muốn chạy trốn chứ không muốn bị cảnh sát giao thông xử phạt. Trương Duy trong lòng không khỏi thắc mắc nghĩ , nha đầu này cảm thấy sự tình còn chưa đủ hay sao mà còn muốn cùng cảnh sát giao thông đua xe ? Bị đuổi theo nếu bắt được chí ít cũng bị tạm giam 7 ngày ah !
Ô ô ...hú hú ... phía sau mơ hồ truyền đến tiếng còi cảnh báo của xe cảnh sát vang lên. Cùng với xe cảnh sát là cái loa khuếch đại âm thanh truyền đến : " Chiếc xe phía trước mời chú ý , biển số xe Thượng Hải AVC900, biển số AVC900 xin mời chú ý , lập tức thả chậm tốc độ xe , và đỗ sang bên lề đường."
Thực rõ là bên phía cảnh sát nhìn chòng chọc vào chiếc xe Porsche chạy phía trước 1 dặm mà phát ra cảnh báo nhắc nhở nếu xe dừng lại thì cũng chỉ coi như là vi phạm pháp luật ...nhưng nếu không dừng lại mà tiếp tục có hành vi bỏ chạy thì biến thành chống người thi hành công vụ trực tiếp bắt lại.
Trương Duy hấp tấp nói : " Văn tiểu thư ,đỗ xe sang bên lề đi , cảnh sát đã cảnh cáo rồi."
Văn Khả Hân nhãn thần nhanh chóng liếc mắt về phía sau một chút thì đã nhìn thấy chiếc xe cảnh sát còi rú inh ỏi, cắn cắn môi nhanh chóng ra quyết định chân đạp côn ,chân đạp ga boxer động cơ động cơ dẫn lực sinh ra phản ứng nổ vang một tiếng , vốn đang còn chậm bỗng chốc xe vọt lên , tốc độ thật kinh người trong nháy mắt đã giãn cự ly với xe cảnh sátđang truy đuổi phía sau.
Trời ạ ! Trương Duy không khỏi mở to mắt nhìn nàng , cứ như vậy mà chống lại luật pháp?, thôi xong , " Nếu không dừng xe lại thì thật phiền toái! " Trương Duy ngữ khí khẩn trương nhắc nhở nàng ta một tiếng.
" Ta mặc kệ , trước tiên tránh được việc này rồi hãy nói , nói chung ta không thể bị cảnh sát bắt bây giờ được ." Văn Khả Hân không chút nghĩ ngợi trả lời, nàng nói như vậy thì cũng coi như mọi việc cũng đã nghĩ thông suốt rồi.
Chiếc Porsche tăng tốc chạy như bay , tiếng gió thổi vù vù , một đường tăng tốc không ngừng phóng đi. Phía xe bên cảnh sát cũng tăng tốc đuổi theo , đồng thời , lần thứ hai phát ra cảnh cáo :" Biển số Thượng Hải AVC900 , biển số AVC900 chú ý, lập tức thả chậm tốc độ xe ,đỗ sang bên lề đường, lập tức thả chậm tốc độ xe , đỗ sang bên lề đường!.
Chiếc xe cảnh sát phát ra cảnh cáo không khiến cho Văn Khả Hân giảm lại tốc độ mà trái lại làm cho nàng hận chính mình không thể biến thành bình xăng để xe tăng tốc thêm nữa , đột nhiên ! Đầu chiếc xe Porsche hơi lệch sang phía bên trái một chút ,đuôi xe lắc lư hai cái , Chiếc Porsche cơ hồ chạm xoẹt qua chiếc BMWs bên cạnh . Tự nhiên lại bị trêu ghẹo như vậy chủ chiếc xe BMWs bực tức một hồi đang định phát tiết thì chỉ còn thấy một cái bóng xe vụt qua quá nhanh . Trương Duy thấy vậy mồ hôi lạnh sống lưng.
Chiếc Porsche gào thét chạy như bay trên đường cao tốc , 240 km/h ! Quá nhanh tốc độ tựa như gần giống với những kẻ muốn đua xe bỏ mạng a. !
Được ! Cô nàng này cũng đủ ngoan lạt mà ! Trương Duy rốt cuộc cũng biết là nàng muốn ngoan cố chống lại đành lấy dây an toàn thắt chặt lại , cái mạng nhỏ này quan trọng hơn , trước tiên cứ thắt chặt dây an toàn lại đã cũng coi như cho mình một cái bảo hiểm trước mắt.
Chiếc xe của cảnh sát là chiếc PASS T1.8 tốc độ xe đạt 205 km/h ,nếu chân ga đạp đều trên đường cũng có thể lên được 240 km /h là coi như cực hạn, nhưng với tốc độ như thế thì cũng làm sao mà so được với chiếc Porsche đời mới này ,nó có thể đạt được 329 km /h ,dung tích xi lanh 8 pít tông ,vòng quay đạt 3600 mã lực trên một phút .
Cô nàng đại mỹ nữ có dáng vẻ yêu kiều này bây giờ tựa như không lo lắng có thêm hậu quả ngihêm trọng gì , chiếc Porsche đón gió lao đi như bão táp, rất nhanh bỏ xa mấy chiếc xe cảnh sát đang truy đuổi phía sau . Mắt nhìn không thấy hình bóng của chiếc xe cảnh sát phía sau đâu , Văn Khả Hân thở nhẹ ra một làn hương khí , nhưng bên dưới chân vẫn vít đều ga , tốc độ xe cũng không thấy giảm bớt .
Trương Duy liếc mắt nhìn nàng , nói rằng : " Văn tiểu thư , nhanh lên tìm cách xuống cầu vượt đi . "
"Vì sao ?."
" Ngươi nếu không xuống cầu vượt , đến lúc đó cảnh sát ở phía đầu cầu bên kia mang rào đinh ra chờ sẵn , đến lúc đó, ngươi không muốn bị bắt lại thì cũng chả có cách nào khác nữa ? ".
Văn Khả Hân vừa nghe thấy, đôi mắt đẹp đang nhìn đường chợt sáng lên, bừng tỉnh nói :" Ngươi nói không sai a , phải tì được đường ra ngoài cầu vượt ... Uy ,ngươi thật giỏi a , ngay cả điều này cũng nghĩ ra . " Văn Khả Hân ánh mắt có ý tứ khen ngợi liếc nhìn về phía hắn.
Trương Duy khẽ cười cười không có hé răng , nhưng thật ra tâm trạng cũng cảm thấy có chút dễ chịu , dù sao sự tình mỹ nữ tán dương cũng phát sinh trên người mình. Bất quá , cái này hắn cũng ý thức được tựa hồ nhắc nhở vậy là mình cũng đồng loã với tội phạm rồi . Nhìn về phía trước không xa vừa may có lối đi ra khỏi cầu vượt , Văn Khả Hân khẩn trương giảm chút tốc độ của xe rồi theo hướng lối ra đi xuống .
Vừa xuống cầu vượt xe đến ,xe đi ,chiếc Porsche cũng nhập vào dòng xe cộ đang lướt trên đường , nghĩ thì vậy nhưng nhìn thì rất nhanh , dòng xe đi lại đông đúc làm cho Văn Khả Hân tựa hồ có cảm giác an toàn nhiều hơn ,mở lại cái CD nhạc , tiếng nhạc du dương vang lên , Văn Khả Hân biểu tình càng cảm thấy nhẹ nhàng hơn ,không hề khẩn trương như lúc trước nữa.
Qua hai ngã rẽ ,vốn không muốn nói nhiều nhưng đột nhiên mở miệng nói : " Văn tiểu thư , eo vào ngã rẽ bên phải . " ( haha eo là rẽ vào ..tiếng nóng Việt Nam )
Văn Khả Hân hơi sững sờ ,nói :" Quẹo phải ? Đây không phải là hướng đi Phổ Đông a . "
" Xe của ngươi khẳng định đã bị cảnh sát giao thông quản chế giám sát rồi , nếu ngươi không rẽ phải ,để cảnh sát ở lộ khẩu phía trước đang chờ bắt ngươi sao." Trương Duy có chú ý tới phương hướng trên đường có lắp đặt máy ra đa theo dõi , nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cảnh sát đang bày lưới chờ bắt ở phía trước .
Văn Khả Hân tâm tình đang thả lỏng nghe thấy thế bỗng chốc khẩn trương hẳn lên, thấy lộ khẩu ngay phía trước đánh luôn tay lái quẹo vào ngã rẽ , lối này trên đương tương đối an tĩnh , xe cộ không nhiều lắm làm cho Văn Khả Hân vô ý thức đề cao tốc độ.
Nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của Văn Khả Hân , Trương Duy trong lòng có chút kỳ quái nhịn không được hỏi :" Văn tiểu thư ... ngươi .. thế nào lại sợ cái đám cảnh sát kia hỏi tới ? " Trương Duy trong lòng không khỏi nghĩ thầm ,người nào sợ cảnh sát đích thị là người xấu ! Hắn không khỏi đem nàng ngang hàng với cái bộ dáng nữ tiểu thâu, nhưng trên giấy căn cước rõ ràng nàng là chủ ngôi biệt thự đó , hơn nữa giấy căn cước cũng không phải là giả .
Trương duy trong lòng nói thầm , Văn Khả Hân cũng không có ý thức được ,nói :" Ai mà sợ cảnh sát ,chỉ là bản tiểu thư hôm nay cảm thấy bất tiện , không muốn cùng cảnh sát lằng nhằng mà thôi .
Trương Duy cười cười nói :" Ngươi hôm nay sợ rằng không muốn cùng cảnh sát nói chuyện cũng không được , đấy kìa , cảnh sát lại tới rồi . "
Trương Duy nhìn kính chiếu hậu , một chiếc mô- tô cảnh sát xuất hiện tại phía sau , tên cảnh sát đã phát hiện ra chiếc Porsche đang bị truy tìm , tức thì ngọn cảnh đăng ( đèn cảnh sát ) dựng phía đuôi mô tô hú lên inh ỏi .. ô...ô.ô.ô.. mô tô đột nhiên hướng về chiếc Porsche đuổi theo.
Văn Khả Hân bây giờ thấy chiếc xe mô -tô đi tuần đang đuổi theo thì tinh thần luống cuống bất chấp cùng Trương Duy nói chuyện , dưới chân nhấn ga , Chiếc Porsche hơi lệch sang bên trái ,chợt vọt qua hai chiếc xe nhưng phía trước bất chợt có cái xe tải đang lao đến , tốc độ cũng không chậm !
Mắt thấy sắp đụng phải , ngay khi Trương Duy cảm thấy lạnh cả sống lưng , mồ hôi túa ra chớp mắt một cái chỉ thấy Văn Khả Hân đánh mạnh tay lái sang một bên , thân xe một trận kịch liệt run run , thoáng cái đã xông lên vỉa hè cho người đi bộ. Cũng may lối đi bộ không có ai , chiếc Porsche thoát khỏi nguy hiểm , chạy thêm một đoạn nữa rồi lách xuống đường xe chạy , nguy hiểm thật ! Trương Duy không khỏi hít một ngụm lương khí . Chiếc Porsche trải qua một trận bão táp ,tốc độ điên cuồng trong nháy mắt đã lao ra thông lộ ngay phía trước .
" Ngược lại bên trái !" Trương Duy khẩn trương lên tiếng .
Văn Khả Hân phản ứng không chậm chút nào , lòng bàn chân đạp chân ga ,đầu ngón chân ngụ ở phanh xe ,chỉ nghe thấy âm thanh săm lốp ma xát với mặt đường , đầu xe lắc lư, đuôi xe vẽ lên hình vòng cung rất đẹp mắt , hoàn hảo ! Chiếc Porsche đã tiến được vào bên trong lối rẽ .Trương Duy không khỏi thừa nhận , kỹ thuật lái xe của nàng không còn gì để bàn ,rất tốt, càng làm cho hắn tâm trạng vô cùng khinh ngạc là chính chiếc xe này đã đẹp rồi bên trong xe lại là một tuyệt sắc mỹ nữ đang điều khiển a.
" Lại eo bên trái nữa ! " Mắt thấy phía trước một lộ khẩu xuất hiện , Trương Duy lần thứ hai lên tiếng.
" Két..ket..." tiếng săm lốp ma xát chói tai , chiếc Porsche vẫn đường hoàng làm một đường cua lư loát vào trong lộ khẩu . Ngay khi thân chiếc xe cua vào khu phố, trong nháy mắt Trương Duy đã để ý thấy lực lượng cảnh sát đi tuần không có xuất hiện trên đường nữa.
Tạm thời không sao nữa rồi ! Trương Duy cùng với Văn Khả Hân liếc mắt nhìn nhau ,thần tình cả hai đều được buông lỏng. Trương Duy thấy phía trước có một cái ngõ khá hẹp ,ra hiệu cho Văn Khả Hân hướng cái ngõ đó mà rẽ vào , Văn Khả Hân bây giờ cũng không có nghĩ ngợi gì , Trương Duy nói thế nào thì nàng làm theo thế đó , theo lời liền đem chiếc Porsche quẹo liều vào ngõ .
Hai bên đường là kiến trúc nhà dân cư ba tầng kiểu cũ ,trên lầu trên là những cây móc giá áo treo lên cửa sổ vươn ra ngoài khoảng không ... nào là quần , áo , ách .. có cả nội y nữ nhân , nịt ngực , tất chân tuỳ ý bay phất phới trên khoảng không bên ngoài, biến thành một cảnh kỳ quan độc nhất vô nhị tuy không lớn bằng "Vạn Quốc Kỳ" cảnh trí.
Cái ngõ có vẻ hơi chật hẹp một chút bất quá vẫn có thể vừa đẹp dung nạp chiếc Porsche thông hành , đi tới tận cùng cái ngõ thì lộ ra 1 cái thông lộ hoành ngang cũng khá chật hẹp , Trương Duy ra hiệu Văn Khả Hân đem chiếc Porsche đi vào .
Văn Khả Hân lái xe kỹ thuật không sai , một lần đã thành công , chiếc Porsche vừa biến mất khỏi tầm ngõ ,chợt nghe phía sau có tiếng còi cảnh sát inh ỏi từ xa truyền đến , từ xa đến gần , Trương Duy ngược lại không cảm thấy có cái gì , Văn Khả Hân có vẻ ngược lại có cút khẩn trương , nghiêng lỗ tai nghe ngóng tiếng còi ngoài ngõ .