[Huyền huyễn] Thiên Khiển Chi Tâm Tác giả: Kinh Kha Thủ - Chương 40
Thiên Khiển Chi Tâm Tác giả: Kinh Kha Thủ
-----oo0oo-----
Lời Giới thiệu
Từ trước đến nay, có lẽ tất cả những người thích và đam mê đọc truyện kiếm hiệp đều đã ít nhiều tiếp xúc với các thể loại tiên hiệp, với một thế giới huyền ảo đầy phép thuật hay ma pháp.
Nếu nói tới thế giới ma pháp của phương Tây, có lẽ mọi người chỉ nghĩ tới những pháp sư với pháp thuật tấn công mạnh mẽ, còn những nhân vật khác chỉ tô điểm cho những vị pháp sư vĩ đại với các phép thuật trong ngũ hành hay những chiến sĩ, rồi Bỉ Mông (Behemoth) mạnh mẽ chứ ít ai để ý tới những nhân vật như Địa Tinh, Đức Lỗ Y….
Thiên Khiển chi tâm là một câu truyện viết về thế giới ma pháp huyền ảo của phương Tây với nhân vật chính lại là một người yêu thích cây cối, trồng trọt – cũng chính là một Đức Lỗ Y. Chính vì là một Đức Lỗ Y không có được sức mạnh khủng bố như chiến sĩ, hay pháp thuật kinh hồn của pháp sư, nhân vật chính làm thế nào để từng bước vượt qua khó khăn mà phấn đấu vươn lên?
Nếu sinh là cây rừng, ta lấy làm vui sướng vì được trở nên tươi tốt. Nếu sinh vì cây cỏ, ta sẽ trải dài thành một màu xanh bạt ngàn.
Cho dù là một cây cỏ nhỏ cũng không cần phải ngưỡng mộ một cây đại thụ khổng lồ, ta vẫn có thể vươn ra thành một màu xanh biếc.
Cái tâm của Đức Lỗ Y chính là tự nhiên.
Tiết tấu của truyện được diễn ra với những chi tiết rất nhẹ nhàng, không quá giật gân nhưng vẫn gây được sức cuốn hút với một chút gì đó thực tế của người phương Tây.
Nếu sinh là cây rừng, ta lấy làm vui sướng vì được trở nên tươi tốt. Nếu sinh vì cây cỏ, ta sẽ trải dài thành một màu xanh bạt ngàn.
Cho dù là một cây cỏ nhỏ cũng không cần phải ngưỡng mộ một cây đại thụ khổng lồ, ta vẫn có thể vươn ra thành một màu xanh biếc.
Cái tâm của Đức Lỗ Y chính là tự nhiên.
Thiên Khiển Chi Tâm Tác giả: Kinh Kha Thủ
-----oo0oo-----
Chương mở đầu.
Người dịch: Hany
Nguồn dịch: Metruyen
Tám giờ sáu phút sáng....
Một cơn mưa phùn giống như những sợi chỉ bạc nhè nhẹ rải xuống mặt đất.
Từ trên ban công nhìn ra, những hạt mưa kéo thành một sợi dài rơi xuống đất. Hơi nước bốc lên mù mịt khắp nơi.
Một tiếng chuông reo phá vỡ sự yên tĩnh, khiến cho một người đang đứng ngoài ban công cất tiếng càu nhàu:
- Còn chuyện gì nữa đây?
Hắn chạy vào nhấc điện thoại di động thì có một giọng nữ vang lên:
- Hi! Tiễn Phẩm Cát! Buổi chiều nhớ đúng giờ lên máy bay nhé.
- Nhớ rồi! Lộ HI! Mười hai giờ tôi sẽ có mặt ở sân bay.
- Được rồi! Tôi sẽ đợi anh.
Để điện thoại di động xuống, Tiễn Phẩm Cát lại chạy tới ban công nhìn xuống con đường nhỏ.
Trời mưa càng lúc càng lớn, những hạt mưa từ trên bầu trời trút xuống làm dịu đi bầu không khí, khiến cho nó có cảm giác ẩm ướt. Nhưng hắn không có tâm sự để thưởng thức điều đó. Sau khi xác định không thấy nhân viên công ty vận chuyển tới, liền lẩm bầm:
- Đã hẹn tám giờ hôm nay đưa giống mới tới tại sao giờ vẫn còn chưa đến?
Hắn đưa tay lấy một cái sừng trêu, sau khi quan sát thấy xung quanh im ắng liền tập trung tinh thần vào trong đó.
Đây là một thứ cảm giác kỳ diệu. Tiễn Phẩm Cát chỉ cần nhắm mắt là có cảm giác bản thân như chui vào trong một vầng sáng rồi sau đó xuất hiện trước một không gian giống như trong tranh.
Trên bầu trời, ánh sáng màu vàng chiếu rọi khắp mọi nơi. Quả cầu sáng lơ lửng ở độ cao mấy chục thước. Khắp không gian tràn ngập một mùi hương trong lành giống như sau cơn mưa.
Toàn bộ không gian được bao phủ trong một vâng sáng, phía dưới là một mảnh đất với một dòng suối nhỏ chia mảnh đất ra làm đôi. Dòng suối đó chỉ dài chừng hai mươi thước, nhưng nước suối chảy rất xiết, đồng thời trong vắt tới tận đấy, thậm chí còn nhìn rõ cả cá đang bơi lội bên trong.
Trên khu ruộng hai bên dòng suối có trồng mấy chục gốc cây lớn và một ít lúa mạch. Phong cảnh nhìn giống như trong một bức tranh. Đồng thời, một làn sương mù mang theo hơi thở trong lành lượn lờ trong không gian.
Trên bầu trời có một vài chữ: Một ngàn năm trăm.
Không biết ý nghĩa của nó là cái gì. Vốn ban đầu nó chỉ là số năm mươi, sau khi gieo trồng thực vật ở đây thì nó từ từ tăng lên. Nhưng cho tới lúc này, cho dù có tăng thêm thực vật tới mức nào nó cũng không thay đổi.
Với mẫu địa tùy thân mang theo người, người khác có thể gieo trồng nhiều thực vật mà làm cho không gian mở rộng, tại sao hắn lại không làm được?
Tiễn Phẩm Cát chỉ có thể đứng trên ban công mà ngơ ngác. Trải qua hai năm, hắn cũng đã tìm được một số điều kỳ diệu của cái sừng trâu mà bản thân đã tìm được ở một cửa hàng cũ.
Để bổ sung năng lượng cho nó bằng cách hấp thu ánh nắng, hay ánh sáng của mặt trăng.
Vì để mở rộng không gian, hắn cũng làm rất nhiều thứ, phát hiện trong này không hề có sâu bệnh, gió chướng, không có bốn mùa, không có hiệu quả sinh trưởng càng nhiều. Cho dù gieo trông hơn cũng có thể tăng được diện tích của không gian. Nhưng hiện tại nơi đây đã đạt tới cực hạn.
Có điều hắn cũng tìm ra được không gian này có thể phân biệt được thực vật. Bất cứ loại thực vật nào vào đây cũng đều thể hiện được đặc tính của nó.
Một khi là hạt giống không có trong không gian, sau khi gieo trồng, rồi nhân giống sẽ xuất hiện biến hóa. Ít nhất thì sản lượng sẽ tăng rất nhanh. Lúc này, Tiễn Phẩm Cát đang mong chờ loại hạt giống của gạo biến đổi gien.
Trong lúc gã đang chờ đợi, đột nhiên ở bên ngoài có âm thanh.
Tiễn Phẩm Cát vội vàng chạy ra ban công thì thấy quả nhiên có một người đang đội mưa chạy tới căn phòng của mình.
Thiên Khiển Chi Tâm Tác giả: Kinh Kha Thủ
-----oo0oo-----
Chương 1: Rừng Kinh Cức (Thượng)
Người dịch: Hany
Nguồn dịch: Metruyen
Rừng Kinh Cức...
Những cơn gió lạnh mang theo mùi máu thổi tan đám mây đen đang che khuất ánh trăng, khiến cho chiến trường hiện ra trước mắt mọi người.
Một đám người đang liều chết chiến đấu.
Một đám Hùng Địa Tinh có lớp lông màu xám với những cái răng nanh nhọn hoắt, gầm lên, vung cao cây gỗ trong tay tiếp tục lao về phía đội mạo hiểm.
Khải Đặc Lợi mặc giáp một tay cầm thuẫn, một tay cầm trường kiếm xông lên. Cánh tay tráng kiện vung kiếm chém mạnh xuống. Một đường máu xuất hiện trong không trung đồng thời con con gấu Địa tinh bị chém xả vai.
Ngay sau đó, Khắc Lợi Phu vung cây búa lớn, gầm lên một tiếng tức giận. Rồi hắn gào tên của thần chiến tranh:
- Ai Đức Mông!
Sau đó lao thẳng vào trong đám gấu Địa Tinh khiến cho mùi máu tươi lại càng nồng nặc hơn.
Một con gấu Địa Tinh giơ cao cây gậy chuẩn bị tấn công thì một tiếng "vèo" vang lên. Một mũi tên dài xuyên qua cái cổ của nó... Đồng thời, dây cung của Tạp Lệ Lạp rung lên bần bật.
Trận chiến mặc dù kịch liệt nhưng lại diễn ra chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
Sau một lát, mặt đất phủ đầy thi thể.
- Phần lớn Địa Tinh đều là lũ quỷ đáng ghét. Chỉ có Hùng Địa Tinh trời sinh đã là chiến sĩ. Do chúng không có áo giáp và vũ khí kim loại, đồng thời cũng không được huấn luyện chứ không thì chúng ta gặp rắc rối lớn. - Khắc Lợi Phu nhổ một bãi nước miếng dính máu mà nói. Vừa rồi, gã bị mấy cây gậy đập lên người, mặc dù có giáp bảo vệ nhưng nội tạng cũng bị chấn động.
Gã thở hổn hà hổn hển, phổi giống như bị một ngọn lửa thiêu đốt. Bộ giáp bị hỏng mấy chỗ. Cây búa trong tay như nặng thêm mấy lần khiến cho gã không còn vung lên được nữa.
- Nhanh uống thánh thủy. - Khải Đặc Lợi ném một lọ nước thánh đến. Trong đội ngũ của họ tất nhiên không thể có Pháp Sư và Mục Sư. Những người đó đều là những người tôn quý.
Khắc Lợi Phu hơi do dự. Nhưng một khi nước thánh đã mở thị không còn giữ được lâu vì vậy mà càu nhàu uống ngay.
- Có nên cho La Mông một chút không? - Tạp Lệ Lạp không đành lòng nhìn một cậu thiếu niên ngã trên mặt đất đang bị hôn mê. Từ miệng và lỗ mũi của cậu ta đều chảy máu do bị một gậy đánh trúng.
- Tạp Lệ Lạp Hắn chết rồi. - Khải Đặc Lợi liếc nhìn thiếu niên rồi nói với Tạp Lệ Lạp
Tạp Lệ Lạp im lặng. Thực ra thiếu niên vẫn còn chưa chết hẳn điều đó hoàn toàn có thể thấy được. Nàng nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Vậy chúng ta quay về trấn Lý Tạp hay không? Chúng ta còn thiếu một trăm đồng...
- Tạp Lệ Lạp! Ngả Tư Khố và Bố Lai Khắc đã hy sinh. Chúng ta còn phải tính toán cho họ, mời mục sư làm lễ và chiếu cố cho người nhà của họ. Tất cả đều cần một số tiền lớn. - Khải Đặc Lợi lên tiếng một cách bất đắc dĩ:
- Hiện tại chúng ta có thể trở về trấn Lý Tạp, may mắn...
"May mắn..." Mặc dù không nói tiếp nhưng ba người còn lại làm sao không hiểu may mắn cái gì?
La Mông là một học đồ Đức Lỗ Y. Do gã muốn kiếm tiền để được huấn luyện thêm nên bị lừa sử dụng thân phận của gã để mượn một khoản tiền lớn. Gã tham dự đội mạo hiểm, kết qua sau khi gặp ba đợt Hùng Địa Tinh thì không còn về được nữa.
- Đi thôi! Cắt bỏ lỗ tai của Hùng Địa Tinh. Mặc dù không phải là nhiệm vụ của chúng ta nhưng nó cũng sẽ có công hiệu lâu dài, có thể thay cho một khoản tiền. Khải Đặc Lợi chỉ giật mình chốc lát rồi xốc lại tinh thần. Gã là đội trưởng nên còn có nhiều chuyện cần phải gánh vác.
Ba người liền lấy con dao nhỏ, không ngại bẩn và máu cắt lỗ tai của Hùng Địa Tinh xuống làm bằng chứng.
Sau đó, bọn họ sửa lại hai thi thể trên mặt đất.
Tạp Lệ Lạp quỳ gối nhìn hai đồng bọn. Gương mặt của cả hai đều biến dạng, đôi mắt không nhắm được vẫn còn sự tiếc nuối, đau khổ hối hận và không cam lòng.
Tạp Lệ Lạp ngây người, nhớ lại vô số chuyện cũ.
- Đốt đi! Chúng ta mang tro về cho mục sư cũng thế. - Âm thanh của Khải Đặc Lợi có chút run rẩy, rồi lấy trong túi một bình rượu mánh, tưới lên thi thể hai người. Đồng thời, gã cũng uống một ngụm lớn.
Tạp Lệ Lạp lấy đá lửa cọ vào nhau. Sau một lát, ngọn lửa được đốt lên, ánh sáng của nó chiếu sáng cả một góc rừng.
Nhìn thi thể từ từ biến mất trong ngọn lửa, Khải Đặc Lợi hơi lầm rầm:
- Lần này chúng ta hoàn thành nhiệm vụ. Bản thân ta cũng đạt tới chiến sĩ cấp năm. Ta muốn bỏ ra một chút tiền, chạy chức vụ đội phó đội trấn vệ của trấn Anh Bá Lý. Nếu được thì chúng ta sẽ thoát khỏi cuộc sống như thế này.
Mặc dù đau lòng vì cái chết của chiến hữa nhưng nghe thấy vậy ánh mắt của Khắc Lợi Phu và Tạp Lệ Lạp đều sáng ngời.
Đối với kẻ mạo hiểm mà nói thì khi đã có được danh dự và được nghiệp đoàn ghi chép thì sau đó có thể tới một thành thị hoặc nhà quý tộc nào đó để làm. Đây là cách tốt nhất. Nghe nói Khải Đặc Lợi là dứa con tư sinh của Nam tước trấn Anh Bá Lý nên có lẽ sau này còn có cơ hội mang cái danh hiệu kỵ sĩ.
Mười năm vất vả với bao gian nan, không biết bao nhiêu lần vào sinh ra tử cuối cùng thì cũng có một ngày này. Nghĩ tới đây, nét mặt của cả ba vừa có sự chua xót và vui sướng.
Một lát sau, Tạp Lệ Lạp dùng hai bọc nhỏ thu tro cốt rồi cả ba xoay người bỏ đi, không hề để ý tới thiếu niên La Mông đang nằm hôn mê bất tỉnh ở đó.
Ngọn lửa từ từ lụi dần khiến cho khu rừng trở nên u ám. Xa xa thi thoảng vọng tới tiếng sói tru.
Đột nhiên, có một luồng ánh sáng chiếu xuống, những cành lá u ám. Đây là một cái sừng nhỏ màu vàng kim. Trong cái sừng có một vầng ánh sáng màu vàng. Cái sừng quay vòng trên không trung khi thấy có người đang hôn mê nằm trên mặt đất liền nhào vào trong thân thể của người đó.
Ngay lập tức, thân thể thiếu niên run rẩy, theo bản năng chống cự. Nhưng cái sừng nhỏ màu vàng kim có lực lượng quá mạnh. Nó tản ra một làn ánh sáng màu vàng bao phủ lấy chút linh hồn màu trắng nho nhỏ mà hấp thu.
- A...a...a... Lão trời kia lừa ta. Ta không phục..a...a... - Sau một lát, thân thể đó nhảy dựng dậy rồi hét lên. Âm thanh của hắn vọng ra xung quanh.
Nếu như không phải đang ở trong rừng rậm, xung quanh vắng lặng thì âm thanh tiếng Hán đó chắc chắn sẽ làm cho vài người phải ngã, thậm chí là làm cho cả thần điện kinh động.
Thiếu niên đó bật dậy, hai tay khua loạn. Từ từ Tiễn Phẩm Cát mới hồi phục ý thức, mà thở hổn hển.
- A! Ta chưa chết?
Ánh sáng rọi xuống qua những kẽ lá khiến cho Tiễn Phẩm Cát có thể nhìn thấy xung quanh là một khoảng đất hỗn loạn. Trên mặt đất còn có dấu vết của ngọn lửa. Xa xa có vô số những cái xác.
Thấy vậy, Tiễn Phẩm Cát hoảng hốt, đặt mông ngồi xuống bên đống lửa.
Tiễn Phẩm Cát đưa tay xoa mặt, cố gắng làm cho bản thân thêm tỉnh táo. Nhưng khi nhìn vào lòng bàn tay của mình, hắn lại sững sờ. Tay của hắn, chính xác là đôi tay trước mặt rõ ràng không phải là đôi tay quen dùng.
Đó là một đôi tay trẻ nhưng thô ráp có màu đồng. Trên lòng bàn tay còn nhiều vết chai, ngón tay thô to hoàn toàn khác biệt với hai bàn tay trắng nõn của Tiễn Phẩm Cát.
Tiễn Phẩm Cát kinh hãi, nhìn xung quanh thì thấy có dòng suối nhỏ. Hắn vội vàng chạy tới mà soi mình xuống suối.
Tiễn Phẩm Cát phát hiện ra khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, với đôi mắt sâu, sống mũi cao nhìn không hề giống gương mặt của người phương Đông mà cùng loại với người châu Âu. Có điều, thoáng nhìn cũng rất anh tuấn.
Có câu thành ngữ, xúc cảnh sinh tình. Nhìn khuôn mặt đó, trong đầu Tiễn Phẩm Cát xuất hiện một đống những tin tức. Phần lớn là những trí nhớ cổ quái hiện ra trong đầu hắn.
- Ta sống ở trấn Lý Tạp, tên là La Mông? Là một tên học đồ Đức Lỗ Y? - Đầu óc của hắn cảm thấy không tỉnh táo, ngơ ngác một lúc rồi co mình lại:
- Không! Không phải! Ta không phải là La Mông. Ta là Tiễn Phẩm Cát. Chết tiệt! Chẳng lẽ là lại vượt qua không gian?
- Ta là Tiễn Phẩm Cát! - Hắn tự khẳng định lại. Sau khi suy nghĩ một lúc:
- Ta tiếp thu trí nhớ của La Mông.
Từ từ hai luồng trí nhớ hòa trộn vào nhau, lấy trí nhớ của Tiễn Phẩm Cát làm chính rồi thống nhất lại làm một. Trên thực tế thì hiện tại hắn đã lấy được tất cả tình cảm và trí nhớ của người thiếu niên.
- A a a! Ta đã xuyên qua không gian. Ta không chết. May mắn là vẫn còn sống. - phát hiện ra sự thật này, tâm trí của hắn từ từ bình tĩnh lại. Với sự giáo dục của xã hội cùng với quá trình học tập khiến cho hắn chấp nhận được chuyện đó.
Quan trọng nhất bây giờ là hắn vẫn còn sống.
- Trên cái thế giới này ta là La Mông, là một học đồ Đức Lỗ Y. - La Mông mím môi không nói gì, kiểm tra lại tình trạng của mình.
Từ xa, những tiếng sói tru liên tục vọng tới khiến cho người ta cảm thấy bầu không khí có chút thê lương.
La Mông mới tái sinh run người, hai chân mềm nhũn. Mất một lúc lâu, La Mông mới tỉnh táo lại. Đột nhiên hắn mới nhớ tới một chuyện liền vội vàng tìm kiếm:
- Sừng Thần Nông của ta đâu? Sừng Thần Nông đâu?
Sừng thần Nông là chỗ dựa lớn nhất của hắn.
Đột nhiên bước vào trong một cái thế giới xa lạ, cho dù đã tiếp xúc bao nhiêu lần trong tiểu thuyết và truyện tranh nhưng hắn cũng khó có thể chịu nổi. Nếu mất đi sừng Thần Nông thì sau này biết làm thế nào?
Hắn chợt cảm thấy khó thở, lập tức vùng chạy về phía đống lửa, thậm chí xông vào trong đống xác chết bới tìm.
Chẳng biết bao lâu, hắn mới có thể bình tĩnh lại nhưng là bình tĩnh một cách tuyệt vọng. Đúng lúc này, trong đầu hắn chợt xuất hiện một tin tức huyền diệu khó giải thích.
Tin tức đó khiến cho La Mông ngây người, mấp máy môi nhưng mãi không nói được tiếng nào. Hắn lật quần lật áo trên người thì thấy trên làn da của mình có hình của sừng Thần Nông.
Sừng Thần Nông phụ vào người khiến cho hắn sững sờ. Hắn nhìn bức vẽ chằm chằm, mất một lúc mới bình tĩnh được. Sau đó, hắn vươn tay sờ lên hình vẽ.
Ngay lập tức một cái không gian xinh đẹp xuất hiện.
Lấy lại bình tĩnh mà quan sát cẩn thận, hắn thấy không gian vẫn như cũ, khoảng chừng hai mẫu. Dòng suối nhỏ trong không gian vẫn còn đó, bên trong làn nước vẫn có cá nhỏ, xung quanh những cây táo, lê, đào cùng với một số thực vật khác vẫn còn nguyên.
Chỉ có điều, quả cầu ánh sáng trên cao ba mươi thước vốn như vầng thái dương thì lúc này lại hết sức ảm đạm như lúc nào cũng có thể tắt.
La Mông kinh hãi vội vàng trở về thân thể mà mở to mắt, sau đó chạy ra ngoài tới một khoảng đất trống, hứng lấy ánh mặt trời.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thiên Khiển Chi Tâm Tác giả: Kinh Kha Thủ
-----oo0oo-----
Chương 2: Rừng Kinh Cức (hạ)
Người dịch: Hany
Nguồn dịch: Metruyen
Dưới ánh sáng mặt trời, quả cầu ánh sáng trong không gian cũng sáng lại khiến cho La Mông thở phào nhẹ nhõm.
Tới lúc này, La Mông mới cẩn thận kiểm tra lại trí nhớ của mình.
Thời gian như dừng lại. Khi trong trí nhớ của La Mông xuất hiện một đoạn tin tức về Đức Lỗ Y không gian của sừng Thần Nông đột nhiên xuất hiện những gợn sóng. Đám thực vật được gieo trồng trong không gian vươn cành lá lắc lư. Đồng thời, có một làn ánh sáng màu lục xuất hiện.
Trong không gian, có một cơn gió nhẹ thổi qua khiến cho những tán lá phát ra những tiếng động xào xạc.
Nếu nghe kỹ những âm thanh xào xạc mặc dù rất nhỏ nhưng lại như tạo thành một bản nhạc. Bản nhạc đó khiến cho cơ thể con người như được thư giãn, có cảm giác rất tuyệt.
Thứ cảm giác đó thực sự rất khó diễn tả. Nhưng nương theo nó, hai mắt của La Mông không thể mở ra, thân thể cũng không nhúc nhích nổi, chỉ biết nằm ở đó. Trong lúc hoảng hốt, hắn như nhớ lại cái thế giới kia.
Ở nơi đó, những cảnh tượng cứ thế trôi qua. Đặc biệt từ lúc hắn tham gia vào tổ chức Xanh, bắt đầu tham gia công tác bảo vệ cây cối. Lúc đó, hắn đi qua nào là thảo nguyên, rừng rậm rồi kiện các công ty chặt cây...biết bao nhiêu năm tháng sôi nổi.
La Mông cũng không nhận ra rằng khi nhớ lại công việc bảo vệ cây xanh, những điểm sáng màu lục lập tức dầy lên rất nhiều. Chẳng những ở trong không gian mà ngay cả bên ngoài, trong khu rừng rậm cũng có những tia sáng màu lục từ từ bay vào trong cơ thể.
Một làn năng lượng chảy qua bàn tay khiến cho tay trái của hắn từ từ có cảm giác. Khi nó lên tới bả vai, bả vai lập tức có cảm giác. Rồi năng lượng chảy tới ngực hội tụ ở đó càng lúc càng nhiều. Nhưng La Mông không hề muốn thoát khỏi cái cảm giác đó.
Đột nhiên, trong đầu hắn vang lên một tiếng động. Một điểm sáng màu lục xuất hiện, hơn nữa còn có bảy tám câu thần bí. Bảy tám câu đó nhìn rất khó hiểu, nhưng lại như vừa nhìn cái đã hiểu ngay.
Những dòng chữ đó giống như đang miêu tả tử nhiên, cái cảm giác về thực vận. Một thứ ngôn ngữ từ xa xưa biến hóa theo tự nhiên đã tồn tại từ sau khi thế giới này xuất hiện.
La Mông cũng hiểu được ý nghĩa của những câu văn đó đồng thời cũng hiểu được rằng hiện tại hắn chỉ có ba sự lựa chọn, bởi vì lúc này, hắn có lực lượng này.
Cảm thụ tự nhiên cấp một: Đức Lỗ Y và tự nhiên thiết lập một mối liên hệ với nhau.
Thứ hai: Đức Lỗ Y có thể dựa vào sự cảm nhận tự nhiên từ đó mà thiết lập được mối liên hệ nhất định với động vật và thực vật, cảm nhận được cảm tình của chúng.
Sinh mệnh đồng bọn: Có thể lựa chọn một loại động vật sử dụng Sinh Mệnh tương liên để chia xẻ lực lượng với nhau.
La Mông nhanh chóng lựa chọn ba cái. Một khi lực chọn xong, lực lượng của thiên nhiên cũng không biến mất ngay mà dần tập trung vào ánh mắt của hắn.
Trước kia, khi có sừng Thần Nông hắn có thể thấy được ánh sáng của thực vật. Hiện tại, trong tích tắc đôi mắt của hắn như tăng tới một cảnh giới khó tin. Trong nháy mắt tất cả mọi thứ như trở nên rõ ràng, ngay cả những điểm sáng rất nhỏ cũng có thể nhìn thấy.
Hắn không biết bản thân đã nằm đó bao nhiêu lâu. Chỉ biết là từ từ, lực lượng tự nhiên biến mất, tất cả mọi thứ trở lại bình thường. Mà cảm giác của đôi mắt cũng từ từ biến mất, cho tới một mức độ nào đó thì dừng lại.
Trong lòng hắn thầm kêu gọi, trước mặt đất nhiên lại xuất hiện một điểm sáng nhỏ rồi nó nhanh chóng to lên biến thành một khung cảnh. Vô số những tin tức xuất hiện trước mắt của hắn.
Tính danh: Tiễn Phẩm Cát (La Mông)
Chức nghiệp: Chủ nhân không gian số một. Đức Lỗ Y cấp một.
Chủng tộc: Con người.
Thuộc tính sinh mệnh: lực lượng 1 0 (1 0), linh mẫn 1 5 (1 0), thể chất 1 0 (1 0), trí lực 1 3 (1 0), tri giác 1 5 (1 0), sức hấp dẫn 1 5 (1 0)
Kỹ năng: Vĩnh cửu tính cố hóa - Trinh trắc linh quang.
"Vĩnh cửu tính cố hóa - Trinh trắc linh quang?" La Mông thì thào đọc dòng tin tức cuối cùng. Hắn đứng dậy, chỉ cần ngưng thần một chút là có thể thấy được ánh sáng của thực vật.
Nhưng khi nhìn về mặt trời, dưới ánh nắng chói trang, nước mắt của hắn chảy ra giàn dụa. La Mông cười ha hả, biết rằng mình làm liều nên nhắm mắt một lúc mới trở lại bình thường.
Khi nhìn kỹ, hắn phát hiện ra trên người mình có một lớp ánh sáng màu lục bao phủ chừng một centimet. Mà dưới sự ảnh hưởng của lớp ánh sáng đó, những cây cối trong rừng hơi lắc lư, như có chút gì đó vui sướng.
- Tâm của tự nhiên! Tâm của tự nhiên. - Một tiếng reo mừng rỡ vang lên trong lòng khiến cho La Mông cả kinh. Sau khi tìm hiểu kỹ, hắn mới biết đó là do bản năng vô thức của linh hồn phát ra.
Kiểm tra trí nhớ, hắn mới biết được lớp ánh sáng màu xanh đó chính là tâm của Tự Nhiên. Sau khi Đức Lỗ Y hiểu được tự nhiên sẽ sản sinh ra một lớp ánh sáng màu lục. Mà lớp ánh sáng đó có thể giúp Đức Lỗ Y kết nối với lực lượng của thiên nhiên, hơn nữa theo sự tiến bộ của bản thân mà mạnh lên.
Kiểm tra tiếp hắn phát hiện ra trong trí nhớ không có gì khác. Cuối cùng thì một học đồ Đức Lỗ Y cũng không biết nhiều lắm. Có điều, chút trí nhớ về đội mạo hiểm thì hắn có tìm thấy.
- Khốn kiếp! Không ngờ vất ta lại ở đây mà chạy mất. - La Mông mở miệng nói xong nhưng trong lòng cũng không có hận thù gì lắm. Tất nhiên hắn cũng không biết được những chuyện sau khi hôn mê:
- Ta phải nhanh chóng trở về trấn. Ở qua đêm trong rừng rậm cũng không phải là chỗ để chơi.
Nghĩ tới đây, La Mông liền bước nhanh hơn. Nhắc tới cũng lạ, như có một thứ cảm giác nào đó chỉ đường khiến cho hắn đi theo một con đường nhỏ an toàn nhất để về tới trấn.
Bước thấp bước cao, cuối cùng khi vầng thái dương chìm xuống, hắn cũng về tới trấn.
Đây là một cái trấn nhỏ nằm ven rừng và đại dượng. Có một dòng sông uốn lượn chảy qua trấn, cung cấp nước ngọt và chảy ra đại dương.
Cách trấn nhỏ khoảng năm trăm thước chình là khu rừng rậm.
Gần núi thì dựa vào núi, gần nước thì sống nhờ vào nước mà gần rừng thì dựa vào rừng. Ở nơi này có rất nhiều khi đốn củi với các xưởng. Đồng thời có rất nhiều những đống gỗ to chồng chất.
Gỗ là thứ mua bán nhiều nhất ở trấn Lý Tạp. Phấn lớn gỗ và đồ mộc được tạo ra ở đây sau đó được chuyển tới cảng chính của vương quốc. Có điều, việc đốn cây cũng có hạn chế.
Đức Lỗ Y ở trong rừng rậm và trên trấn đã đưa ra một số quy định.
Do gần rừng nên các kiến trúc trong trấn phần lớn là được làm từ gỗ. Toàn bộ trong trấn chỉ có một vài chỗ làm bằng đá. Quanh trấn có một bức tường rất lớn.
Bức tường của trấn cao bốn thước, dầy một thước rưỡi được xây dựng từ gỗ và đá. Nó không được đẹp nhưng rất chắc chắn. Trên những khe tường, cỏ hoang mộc xanh um, đồng thời còn có những tháp tên bảo vệ.
Lúc cánh cổng của trấn đóng lại, không trung cũng tối dần. Chắc không lâu nữa, ánh trăng và ánh sao sẽ lập tức thay thế.
La Mông vội vàng chạy tới cổng trấn.
- Là La Mông sao? - Khi tới gần cửa, vệ binh của trấn có người quen với hắn liền kêu lên:
- Một lúc nữa sẽ đóng cổng. Sao hôm nay lại về muộn thế?
La Mông nhìn sắc trời rồi nói:
- Ai! Thực sự là không hay lắm. Đi cùng với đám mạo hiểm kia vào trong rừng, kết quả không ngờ lại bị tách ra.
- A! Nguy hiểm qua. Ngươi mau vào đi. Chúng ta phải đổi ca rồi.
La Mông vội vàng đi vào. Đám vệ binh cũng hét lớn bắt đầu đẩy cánh cửa sắt đóng cổng lại rồi thay lượt về nghỉ ngơi.
- Cuối cùng thì đám vệ đội cũng chỉ thế này. - La Mông cảm thấy tức giận.
Khi tới trên trấn, hắn nhận thấy có gì đó không đúng. Từ xa, hắn đã thấy một người lùn đang đi tới nơi ngã tư đường.
Mặc dù trên thế giới này có rất nhiều chủng tộc có trí tuệ nhưng trên trấn mà thấy cũng coi như là hiếm. Mà đối với La Mông vừa mới tái sinh thì lần đầu tiên mới được chứng kiến. Vì vậy mà hắn quan sát một cách cẩn thận, chỉ thấy người lùn đó khoác một lớp lân giáp, eo thắt một cái dây lưng bằng da trâu. Trên lưng có đeo một cây phủ rất nặng.
La Mông vừa nhìn thấy người lùn và cây phủ của y thì hai mắt sáng ngời:
- Trên thế giới này thực sự có người lùn và chiến sĩ người lùn a.
Hắn vừa nhìn vừa gật đầu liên tục, đồng thời trong lùng lại cảm thấy khó hiểu.
Dựa vào trí nhớ thì trên trấn cơ bản là còn người. Ngay cả đội mạo hiểm cũng có rất ít. Vậy mà đợt này lại có rất nhiều kẻ mạo hiểm tởi đây. Ngay cả người lùn cũng tìm tới? Chẳng lẽ trong rừng Kinh Cức đã xảy ra chuyện gì? Hắn nhíu mày nhưng không thể nghĩ ra nguyên nhân.
Ánh trăng từ từ sáng lên, La Mông liền đi về phía nhà trọ.
Nhà trọ Mặc Đặc nằm ở phía Tây của trấn. Đây là do Mặc Đặc kế thừa của phụ thân. Còn phụ thân gã thì cũng kế thừa lại. Nói chung đã trải qua ba đời với thời gian gần năm mươi năm.
Căn nhà trọ được làm từ loại gỗ với chất lượng rất tốt nên tới giờ vẫn có thể dùng. Trên nóc nhà, và tường có treo rất nhiều thịt khô, lạp xưởng khiến cho trong không khí mang một thứ mùi hỗn hợp.
Chẳng qua ở chỗ này, cho dù là chủ hay khách cũng hình thành thói quen. Ở bên dưới có một ngọn đèn tù mù, nếu thắp sáng thì có thể chiếu được cả cái sảnh.
- La Mông! Ngươi về rồi à? - Vừa mới bước vào, một người đàn ông trung niên mặc áo trắng kêu lên. Gã đi từ ra từ phía sau, tay ôm một thùng bia. Gã có mái tóc và bộ râu rất dài.
- Đến đây!
Người này chính là Mặc Đặc nên hắn vội vàng chạy tới giúp.
Vốn La Mông không nhớ rõ lắm về quãng thời gian trước bảy tuổi. Khoảng thời gian đó hắn lưu lạc rồi may mắn được vợ chồng Mặc Đặc nhận về. Vợ chồng Mặc Đặc mở nhà trọ nhưng không cho hắn ăn ngon, thậm chí còn mặc quần áo rách. Nhưng hắn không hề oán hận. Dù sao thì như thế cũng còn hơn sống lang thang ở ngoài.
Hiện tại, mặc dù hắn là học đồ Đức Lỗ Y nhưng vẫn nhớ tới tình cảm nên thường xuyên giúp đỡ vợ chồng Mặc Đặc.
- A! La Mông! Xin cho ta tỏ lòng hoan nghênh chân thành nhất đối với Đức Lỗ Y tôn quý.
Chẳng cần phải nghi ngờ bởi đó đúng là con ma men Phúc Đặc nổi tiếng trong trấn. Gã thường xuyên uống rượu say. Kể tử khi biết La Mông trở thành học đồ Đức Lỗ Y, hắn thường xuyên mở miệng châm chọc như thế.
La Mông nhún vai, không có ý đôi co với người đó. Hắn quan sát tình cảnh trong nhà trọ. Thực ra trên trấn, những người như Phúc Đặc rất ít. Dù sao so sánh ra thì người bình thường rất ít khi tới nhà trọ.
Nhưng dường như có nguyên nhân nào đó mà hiện tại trong nhà trọ người tương đối đông. Hai đội mạo hiểm bao hết cái bàn uống rượu.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thiên Khiển Chi Tâm Tác giả: Kinh Kha Thủ
-----oo0oo-----
Chương 3: Nhà trọ. (thượng)
Người dịch: Hany
Nguồn dịch: Metruyen
Khi nhà trọ làm ăn thịnh vượng, người ngồi đầy mười bàn lớn, thì ngoại trừ hai vợ chồng nhà chủ ra còn có một thiếu niên phụ giúp.
Mặc dù đã trở thành học đồ Đức Lỗ Y nhưng La Mông vẫn tiếp tục giúp đỡ bưng chén, bày bàn. Trải qua một năm, hắn có thể bưng thức ăn đi nhanh trong đám người mà không để bị va chạm hay đổ vỡ.
Cứ thế bưng từng thứ một lên, sau đó có thể nghỉ ngơi một chút. Có một số người mặc dù không có chỗ ngồi nhưng vẫn không ngại, cứ cầm chén rượu vừa uống vừa tán gẫu.
- Ngày mai chính là ngày cúng tế vụ mùa. Nghe nói, có mời tới một đoàn kịch. Trong đoàn có một ma thuật sư và một diễn viên xinh xắn. - Có người nói.
- Ma thuật sư?
- Tất nhiên! Chẳng lẽ ngươi cho rằng một vị Ma Pháp sư tôn quý sẽ tới biểu diễn? Nam tước đại nhân - Lĩnh chủ của chúng ta có lẽ phải bán cả khôi giáp tổ truyền của ngài thì may ra mới mời được.
- A Cáp! Không được cười tiểu Tạp Đức! Y còn đang nhớ tới giấc mộng gần đây trở thành một ma pháp sư vĩ đại.
Lập tức cả nhà trọ vang lên tiếng cười. Hiên nhiên tất cả đều biết là cười nhạo.
La Mông cười rồi nhìn trộm sắc mặt người thiếu niên kia. Tuy nhiên, hắn cũng không dám cười thành tiếng. Dù sao thì đối phương cũng coi như bạn của hắn.
Những lời chê cười đó diễn ra rất nhiều lần chẳng có gì là lạ. Vì vậy mà mọi người ở đây nhanh chóng chuyển sự chú ý:
- Có điều, La Mông của chúng ta mặc dù không thể trở thành một ma pháp sư vĩ đại nhưng có sự giúp đỡ của tiểu thư Ngả Lỵ Ni rất có thể trở thành một Đức Lỗ Y.
Sự chú ý chuyển sang mình khiến cho La Mông có chút ngại ngùng vội vàng nói:
- Không đâu! Mặc dù được tiểu thư Ngả Lỵ Ni dạy nhưng ta cũng không học được đâu.
Ngay lập tức, mọi người cười phá lên.
Sau một lát, đề tài lại chuyển tới đoàn kịch:
- Nghe nói trong đoàn có tám cô nương trẻ tuổi, không biết giá thế nào?
- Dù sao thì chúng ta chỉ cần vài cái là đã không dậy nổi. Có lẽ một đêm bằng ngươi làm lụng vất vả hai tháng. Người xem, bọn họ mới là người đi tìm các cô nương. Nghe nói lần trước có một Dong Binh đoàn đi qua trấn, trong đó có mấy nữ dong binh rất thú vị.
La Mông nhìn theo mắt họ, quan sát cái bàn đó. Trên bàn có bày rượu và thức ăn. Thoáng nhìn, tất cả đều đang rất vui vẻ. Hắn có thể nhận ra một người là Ba Đức. Đó là một thương nhân vẫn thường xuyên đến trấn.
- Ba Đức! Lần này buôn bán lại có lời phải không? Có nghĩ định cư tại trấn không? Như thế ta nhập hàng sẽ dễ hơn một chút. - Mặc Đặc làm xong liền lên tiếng hỏi.
- Ha ha! Tất nhiên là muốn. Nhưng lĩnh chủ đại nhân đâu có cho dân tự do. Với một khoảng đất rộng hai mươi mẫu thì phải trả giá rất cao. Hơn nữa, ta còn có một chiếc thuyền làm phương tiện đi lại. - Ba Đức lắc đầu. Có điều nhìn ánh mắt của gã có thể thấy thật ra gã rất khó xử.
- Ba Đức! Ta không hiểu tại sao ngươi lại ở đây? Trong thành chẳng phải tốt hơn sao? - Lại có người lên tiếng.
- Ngươi không hiểu được. Trong thành tất nhiên là tốt. Nhưng có điều thuế má rất nặng. Các nghiệp đoàn lớn đều đòi tiền. Một tiểu thương nhân như ta hay là... - Ba Đức nói tới đây liền im lặng, không nói nữa, hiển nhiên là có nỗi khổ.
Phu nhân của Mặc Đặc đang bận rộn trên quầy. Nhìn cô mới chỉ chừng ba mươi tuổi, mặc một cái váy bằng vải thôi. Cô đeo một cái tạp dề màu trắng đã ngả thành màu xám. Trên mặt có một số nếp nhăn cho thấy sự vất vả. Cô đang tính toán hôm nay thu chi như thế nào. Nhìn thấy La Mông liền gọi:
- La Mông! Ngươi lại đây giúp ta.
- Không có vấn đề gì. Ta ở phòng miễn phí nên coi như làm thế đi. - La Mông lên tiếng.
- Ừm ừm! Nói đúng lắm! La Mông! Phiền ngươi vào trong hầm lấy một thùng rượu ra đây. - Mặc Đặc hô:
- Lấy thêm một cái bánh rán. Ha ha!
La Mông lên tiếng rồi lấy một cái bánh rán. Cái bánh rán vàng ươm, bên trên có đủ loại màu sắc của cá, tôm, trai, nghiêu cháy vàng. Trên lớp hải sản có rưới một lớp nước màu hồng, trên cùng đặt một vài miếng rau.
Nhìn nó rất mềm, hương vị tuyệt hảo rất ngon miệng. Đây là sở trường của phu nhân Mặc Đặc khiến cho khách đều khen ngợi. Còn La Mông thì chỉ có ngày hội mới được ăn.
La Mông ăn xong, đi ra phía sau, xuống thang rồi đẩy cánh cửa gỗ.
Hầm ngầm luôn là nơi tối tăm và ẩm rướt. Do không được sử dụng ngọn nến quý báu nên hắn đành ở trong bóng tối mà di chuyển thùng rượu.
Đây là cảnh hết sức quen thuộc. La Mông đặt mông ngồi trên một cái thùng gỗ nhìn xung quanh. Một lát sau, hắn mới lẩm bẩm:
- Ngày mai sẽ tới thần địa nữ thần đại địa để chứng thực Đức Lỗ Y.
Sau đó, hắn mới bê thùng gỗ đi lên.
- A! La Mông! Ngươi đã lên rồi. - Mặc Đặc phu nhân ngẩng đầu lên nói:
- Mau bưng chậu đi.
- Vâng thưa phu nhân Mặc Đặc. - La Mông nói xong liền đón lấy chén đĩa bắt đầu rót rượu, bưng thức ăn, thậm chí còn vào bếp giúp đỡ. Đây là những công việc hết sức quen thuộc với hắn.
Lúc này, những người bản địa rảnh rỗi, ngoại trừ con ma men Phúc Đặc còn lại đều giải tán.
Còn lại chỉ có đội dong binh trọ ở đây. Bọn họ có tổng cộng bảy người. Nhưng người đó đều rất quen với hắn, đồng thời lại có tình cảm tốt. Vừa thấy hắn xuống lầu lập tức liền có mấy người cười với hắn. La Mông cũng mỉm cười gật đầu đáp lại.
- Tiên sinh Hải Ngõa Duy. Ngài muốn uống bia? - La Mông bưng lên tổng cộng bảy ly.
Loại bia này có mùi mạch cùng với hương vị bia, còn có một chút hơi lạnh do dùng nước giếng thiên nhiên tinh khiết sản xuất. Nó rất mới, vị rất ngon. Sau khi uống xong, trong miệng còn có vị ngọt của lúa mạch.
Đội dong binh này rất nhỏ chỉ có bảy người. Trong số đó cũng không hề có nữ nhân. Bọn họ thường xuyên ở đây nên La Mông cũng biết được đội trưởng chính là Hải Ngõa Duy.
Hải Ngõa Duy cười cười đón lấy rồi cho hắn một đồng tiền. Sau đó y uống từ từ thỉnh thoảng lại trò chuyện về một số câu truyện mạo hiểm.
Sau khi làm xong, La Mông đứng bên nghe họ nói chuyện và nghỉ ngơi một chút.
- Đội trưởng! Bây giờ ngươi là chiến sĩ cấp bốn. Nếu đột phá có được đấu khí thì đội dong binh của chúng ta sẽ có tương lai. - Bác Ba cảm khái lên tiếng:
- Rồi sẽ có tư cách trở thành kỵ sĩ.
- Chuyện này đâu có dễ. Cấp nắm có được đấu khí mới chỉ đạt tới tiêu chuẩn để thành kỵ sĩ. Còn có trở thành kỵ sĩ hay không thì còn phải có một vị quý tộc hay quốc vương có muốn ban cho không nữa. Chỉ có điều ở trong công hội Dong Binh cũng được đánh giá cao hơn, có tư cách giữ chức vụ trung đội phó của một trấn. So với việc gửi hy vọng vào ta thì không bằng tự mình cố gắng, tăng lên thêm một bậc thì cuộc sống của chúng ta thoải mái hơn được một chút. - Tâm trạng của Hải Ngõa Duy rất tốt.
- Ha ha! Năm sau ta sẽ thử xem có lên được cấp ba hay không. - Bác Ba có chút xấu hổ lên tiếng.
La Mông yên lặng lắng nghe. Đám dong binh vô ý nói như vậy nhưng nếu có một người đứng cạnh phân tích thì có thể thấy được cái thế giới này có rất nhiều tin tức.
Vốn ở thế giới trước của hắn, cơ bản sức chiến đấu của con người bị giữ ở một mức độ vì vậy mà không cần phải phân chia cấp bậc. Nhưng về của cải và địa vị thì phân chia ra thành rất nhiều cấp, khoảng chừng cửu phẩm, mười tám cấp. Tổng cộng có khoảng bốn mươi hai cấp quan riêng biệt, mười ba tước vị...
Thật ra ngay cả ngôn ngữ cũng phân chia thành mấy cấp bậc. Tiếng Anh hiện đại cấp tám... Tính chất của nó giống như cuộc thi của chiến sĩ và ma pháp sư ở thế giới này.
Trong thế giới này, lực chiến đấu của mỗi người có sự khác biệt cũng giống như chức quan nên phân chia ra thành cấp bậc.
Theo lời bọn họ thì cấp năm của chiến sĩ là một ranh giới. Dưới cấp năm tất cả đều móc tiềm lực thân thể. Vốn binh lính của thế giới này cũng có thể đạt tới trình độ đó. Nhưng bắt đầu từ cấp năm, chiến sĩ liền có lực lượng vượt qua lực lượng của một người thường. Mà lực lượng đó được gọi là đấu khí.
Ở trên thế giới này, văn bằng và tín dụng là hai tiêu chuẩn để cân nhắc. Tín dụng thì dựa vào tích lũy từ từ. Còn văn bằng thì chính là cấp bậc. Mặc dù không hoàn toàn chính xác nhưng về mặt nào đó thì cũng có thể đánh giá tài năng của một con người.
Còn việc thí nghiệm cấp bậc thì không phải là đặc quyền của công hội dong binh. Nếu như là chiến sĩ thì phải tới thần điện của thần chiến tranh để thí nghiệm. Dưới sự giám sát của thần, có rất ít sai sót. Vì vậy mà bất kể quốc gia nào trên đại lục cũng đều công nhận cái văn bằng này.
Cũng giống như văn bằng ở thế giới trước. Văn bằng càng cao thì càng có nhiều quý tộc thương nhân thuê. Thực ra công việc cũng hết sức thoải mái mà tiền lương lại cao. Còn khổ cực nhất chính là những đoàn dong binh cấp thấp. Bọn họ lấy công việc nguy hiểm nhất để làm mà sống.
Đội dong binh ăn uống, tán gẫu xong liền lên lầu nghỉ ngơi. Dù sao thì họ cũng cần nghỉ ngơi cho tốt sau đó mới có thể thực hiện một số nhiệm vụ nguy hiểm.
La Mông quan sát nhà trọ thì thấy không còn việc gì nữa.
Phu nhân Mặc Đặc liền nói:
- Được rồi! La Mông! Ngươi đi nghỉ đi.
La Mông gật đầu đồng ý. Ngay sau đó, hắn liền quay về cái ổ của mình.
Đây là một gian phòng nhỏ, bên trong ánh sáng rất tối. Trên mặt đất phủ một lớp cỏ mạch rất dày. Ngoài ra còn có một bộ da của sói hoang. Đó chính là chăn của hắn.
Trên thực tế, được hưởng như vậy cũng không phải là kém. Học đồ bình thường đi làm thuê cũng chỉ có lớp cỏ. Còn bộ da này là do phu nhân Mặc Đặc nhân từ cấp cho.
Trong phòng có một cái hộp gỗ, mơ ra thì bên trong có tiền đồng.
Tiền đồng có màu xanh đậm khối lượng rất nhẹ. Mặc dù không có cân nhưng cũng có thể biết chừng năm gram.
Trên mặt của nó có khắc chữ. Khi La Mông làm việc thường hay học trộm vài chữ của Mặc Đặc tiên sinh. Đồng thời lại có tiểu thư Ngả Lỵ Ni dạy nên cơ bản có thể học viết.
Trên đó có viết "vương quốc Ngả Tư Khắc vinh quang"
Xung quanh còn có hình một đóa hoa kỳ quái tô điểm.
Kiểm tra một lượt thì có tất cả chín mươi hai đồng. Chỉ còn tám đồng nữa là đủ một đồng bạc. Đây là tất cả tài sản của La Mông lúc này.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thiên Khiển Chi Tâm Tác giả: Kinh Kha Thủ
-----oo0oo-----
Chương 4: Nhà trọ (hạ)
Người dịch: Hany
Nguồn dịch: Metruyen
Nằm trên tấm da dã lang, La Mông tiếp tục lục lọi trí nhớ của mình.
Mới kêu gọi một cái, trước mặt hắn lại xuất hiện một điểm sáng rồi nó nhanh chóng to lên, biến thành một khung tư liệu hơi mờ. Nó lơ lửng trước mặt La Mông rồi phần lớn số liệu nhanh chóng hiện lên.
Tên: La Mông (Tiễn Phẩm Cát)
Chủng tộc: Con người.
Thuộc tính sinh mệnh: lực lượng 1 0 (1 0), linh mẫn 1 5 (1 0), thể chất 1 0 (1 0), trí lực 1 3 (1 0), tri giác 1 5 (1 0), sức hấp dẫn 1 5 (1 0)
Một nam nhân trưởng thành đều lấy chỉ số mười làm tiêu chuẩn. Mỗi lần gia tăng một chút, nếu nhiều là mười phần trăm.
Điểm linh mẫn mười lăm là phản ứng về tốc độ nhanh hơn so với người bình thường 1,5 lần. Thể chất và lực lượng của hắn đều mới chỉ đủ tư cách. Trí lực được 13 điểm có thể nói là rất tốt. Ở hiện đại, trong trắc nghiệm chia đều chỉ số thông minh là 100. 13 điểm ở đây tương đương với 133 điểm. Mặc dù không được coi là thiên tài nhưng cũng tạm được.
Tri giác của hắn không ngờ tới 15 điểm có thể nói là rất mạnh. Sức hấp dẫn đạt tới 15 điểm chứng tỏ cái thân thể này cũng rất anh tuấn.
La Mông thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên, hắn nhớ tới một việc khiến cho thân thể của hắn chợt run nhẹ.
Lúc trước, trên địa cầu, hắn đã tìm ra được một số điều ảo diệu của sừng Thần Nông đó là bên trong có giao trồng thực vật ngoài ra không có tác dụng đặc biệt. Hơn nữa, ở góc trên của sừng Thần Nông còn có một con số 1500.
Muốn đột phá, phải có thực vật không nằm trong bản ghi chép của sừng Thần Nông để gieo trồng trong đó. Nhưng để tìm được thực vật mới có thể nói là rất khó khăn. Cuối cùng phải dựa vào việc thay đổi gien, tạo ra giống mới mới có thể đột phá.
Nhưng hiện tại trên thế giới này, có lẽ là nơi mà sừng Thần Nông không biết các loại giống.
Nghĩ tới đây, La Mông không nằm được vội vàng bò dậy.
Đẩy cửa ra, nhìn bên ngoài là bóng đêm với bầu trời đầy sao. Nếu như bình thường, phần lớn tất cả đều đã ngủ. Nhưng hôm nay là ngày tế thu hoạch vụ mùa nên có vài người mới đốt đèn.
- Có ai không? - La Mông nhẹ nhàng đập cửa hàng xóm.
Cánh cửa phòng vang lên tiếng kẽo kẹt rồi một khuôn mặt đầy nếp nhăn thò ra:
- La Mông à?
Người mở cửa là một phụ nữ lam lũ. Đó là chị dâu Trân Ny. Đừng có thấy trông giống một người thụ nữ mà trên thực tế tuổi còn chưa tới bốn mươi lăm. Những nếp nhăn trên mặt là do cuộc sống vất vả mang đến:
- Tiểu La Mông tới đây làm gì?
- Chị Trân Ny! Em muốn mượn một cái xẻng nhỏ. - La Mông nói xong rồi, nghĩ một chút lại nói tiếp:
- Ngày mai em muốn sửa lại khoảng đất phía sau một chút.
- Chờ một chút. - Dù sao thì Trân Ny cũng là hàng xóm mấy năm nên chẳng chần chừ đi lấy đồ cho hắn. Nhưng khi thấy hắn cầm, nàng chần chừ một lúc rồi mới nói:
- Tiểu La Mông! Ngươi cũng nên cẩn thận. Gần đây ngoài trấn không yên lành đâu.
Một năm trước, có một Đức Lỗ Y trung niên tới bên ngoài trấn, sau đó được Nam Tước lĩnh chủ cho phép nên ở trong rừng rậm. Hơn nữa, Nam Tước còn chọn một số người trẻ tuổi cho Đức Lỗ Y huấn luyện.
Vì vậy mà từ khi đó, La Mông thường xuyên một mình chạy vào rừng.
-A! Hiện tại làm sao mà nguy hiểm? - La Mông lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra?
- Hình như là lũ Địa Tinh lùn da xanh giết người. - Thiếu phụ nói xong:
- Lão nhà ta cách đây không lâu thấy trưởng trấn có dán thông cáo rằng lĩnh chủ đại nhân treo giải thưởng.
La Mông còn muốn hỏi nhưng hiển nhiên là đối phương cũng không rõ ràng lắm, chỉ mới nghe thấy vậy thôi.
La Mông liền rời đi. Lúc này, trong đêm trên bức trường thành, nơi tháp tên thấp thoáng còn có thể thấy bóng dáng của binh lính đang tuần tra. Vì vậy mà La Mông cũng không dám tới gần.
Vì để phòng bị dã thú bên ngoài trấn hay những phần tử lưu lạc nguy hiểm nên đêm xuống, cánh cửa trấn liền đóng lại. Hơn nữa, còn tăng binh lính phòng thủ, nếu có người tự tiện vượt tường liền bắn ngay.
Tạm thời, La Mông cũng không vội ra ngoài. Hắn dựa theo trí nhớ mà tìm tới một chỗ bên cạnh thần điện. Chỗ đó có một bụi cây. Do đã và mùa thu nên lá của nó đã bắt đầu chuyển sang màu vàng.
Chỉ cần chưa có trong ghi chép của không gian, hơn nữa gieo trồng được thì tiêu chuẩn thấp nhân là có thể sinh sản số lượng lớn. Như vậy không gian sẽ có biến hóa.
Mà số lượng cũng không cần nhiều chỉ cần chừng hai mươi cây là được.
Hiện tại đang là mùa thu, mặc dù tìm những thứ đó không khó nhưng cũng không phải là chuyện dễ dàng
La Mông cẩn thận đào bới được hai mươi cây. Xung quanh vắng lặng, hắn liền trốn vào một góc rồi nhẹ nhàng buông tay, đám cỏ đó lập tức biến mất.
Đồng thời với lúc đám cỏ biến mất, sừng Thần Nông trên người hắn hơi sáng lên một chút.
Tâm thần của La Mông vừa mới chìm vào trong không gian thì phát hiện không gian đang sáng ngời. Một thứ tin tức lập tức đưa tới:
- Phát hiện có giống thực vật mới, chờ tên.
- Cỏ Dạ Nguyệt! - La Mông không hề do dự trả lời. Đây là tên của loại cỏ đó ở trong thế giới này.
Ngay lập tức toàn bộ không gian sáng lên một chút.
La Mông cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Chuyện này ở Địa Cầu hắn đã gặp. Sau đó, hắn mang mười cây trồng xuống rồi lấy nước suối đểu tưới.
Phía sau loại cỏ Dạ Nguyệt chợt sáng lên ánh sáng màu xanh, còn bên phải là bản ghi chép số liệu. Hiện tại chỗ đó vẫn còn trống, chờ một khoảng thời gian nữa, liền sẽ có miêu tả trạng thái và dược tính của chúng.
La Mông thở phào nhẹ nhõm nhìn quanh không gian của mình.
Trên bầu trời, ánh sáng vàng chiếu xuống mặt đất. Quả cầu sáng treo ở độ cao mấy chục thước. Đồng thời trong không gian tràn ngập mùi ẩm ướt, và hương của cây cối.
Toàn bộ không gian được bao phủ bởi thứ ánh sáng màu vàng, phía dưới là một mảnh ruộng. Một dòng suối nhỏ chia mảnh ruộng đó ra làm hai nửa. Dòng suối đó chỉ dài chừng hai mươi thước nhưng nước lại chảy rất xiết, đồng thời trong không thấy đấy. Trong làn nước còn có một ít cá đang bơi lội.
Khoảng ruộng hai bên dòng suối có trồng mấy chục gốc cây to, ngoài ra là một ít lúa mạnh. Phong cảnh nơi đây giống hết như trong một bức tranh. Một làn sương mù như có như không mang theo không khí trong lành lượn lờ trong cả không gian.
Những cây ăn quả cùng với hoa tươi và cây cỏ đều sinh trưởng rất tốt.
Do lần trước thăng cấp nên không gian mở rộng tới hai mẫu, nhờ đó mà có một khoảng đất trống xuất hiện.
- Cỏ Lam, Ám Lan, Chân Diệp, hoa Bán Đằng, hoa Hồ Điệp.
Mỗi một cái tên, phía trên củ nó đều xuất hiện các số liệu và công dụng. Nếu cẩn thận tìm kiếm thì ở bên dưới còn có những phân tích rất cụ thể.
- Ta không phải thiên tài nhưng có khả năng chuyện gì đã gặp thì không bao giờ quên. Lại có thêm sừng Thần Nông thì chuyện gì cũng không sợ. - La Mông thầm nghĩ. Hắn chuẩn bị. Hắn chuẩn bị thí nghiệm "giả thuyết mầm mống hoa Ngưu Giác.
Lập tức một cái mầm lơ lửng trong không trung để cho La Mông quan sát.
- Ta bắt đầu gieo trồng. - Trong tay La Mông xuất hiện một cái xẻng, hắn đào một cái hố nhỏ:
- Đào sâu xuống hai mươi centimet, tưới bốn phần nước.
- Giả thuyết thời gian khu vực thay đổi.
Ngay lập tức mầm cây nảy mầm, lá cây dài ra, thân cây lớn dần. Rồi từ từ một cây màu xanh nở ra những đóa hoa Ngưu Giác xuất hiện.
La Mông chăm chú theo dõi cả quá trình. Thi thoảng, hắn nắm chắc thời gian, tạm dừng thời gian thay đổi để tưới nước, xới đất, làm cỏ.
- Xới đất gia tăng ba phần trăm, độ chiếu sáng gia tăng năm phần trăm, độ ẩm không khí gia tăng hai phần trăm. Lại một lần nữa. - Cứ một lần hoàn thành rồi lại tiếp một lần khác.
Nếu như có người nhìn thấy sẽ phát hiện ra quá trình gieo trồng, động tác của hắn hết sức thành thạo và tự nhiên không hề có chút ngượng, giống như có nhiều năm kinh nghiệm vậy.
Sừng Thần Nông không hề chủ động phân tích. Đây là điều nuối tiếc nhất của hắn. Nhưng sau khi hoàn thành tất cả những bản ghi chép thông qua vô số lần giả thuyết gieo trồng thì có thể điều chỉnh đất và khí hậu cho thích hợp.
Loại cỏ Dạ Nguyệt mới thì chưa được. Nhưng chỉ cần ba ngày là có thể. Điều này có thể nói là một điểm lợi cực lớn trong việc gieo trồng các loại thảo dược.
- Ừm! Thực vật đặc thù đúng là nhiều. - Ở hiện tại, La Mông mở mắt, than một tiếng rồi chuyển tới một chỗ khác.
Dưới ánh trăng chiếu rọi khiến cho cảnh vật hiện lên rất rõ ràng. La Mông nhìn chằm chằm khu vực xung quanh.
Đây là cái sườn dốc phía sau thần điện. Phía dưới sườn dốc có một con đường.
Được sự bảo vệ của thần diện, bọn họ dùng đá cuội rải xung quanh con đường nhỏ. Từ những khe đá, nhưng ngọn cỏ xanh kiên cường sinh trưởng. Thậm chí còn có một ít hoa cỏ. Chúng do gió mang hạt giống từ nơi nào đó tới đây. Bơi vậy mà thực ra có thể tìm thấy rất nhiều loại thảo dược ở đây.
La Mông bình tĩnh, thản nhiên thưởng thức cảnh đẹp trước mặt. Ngay sau đó, hắn bắt đầu tìm một loại mới tên là Hoa Nguyệt Quang. Không ngờ ở phía sau, hắn tìm được tới cả một trăm cây. Ngay lập tức, hắn nhổ hết vào trồng trong sừng Thần Nông.
Tiếp đó là một loại thực vật tên là Bát Mạn Đằng. Hắn cũng tìm được mười cây.
Hắn đang định tìm tiếp loại thực vật mới thì đột nhiên trong không gian vang lên tin tức:
- Bản cấp bậc không gia này chỉ có thể nhận ba sản phẩm thực vật mới. Hãy để lần thăng cấp tiếp theo.
Tin tức đó khiến cho La Mông ngẩn người rồi nở nụ cười. Thì ra là vậy.
Trước kia khi ở Địa Cầu, không có sản phẩm thực vật mới để gieo trồng nên không nhận ra điều đó. Cho tới khi đến thế giới này mới phát hiện.
Như vậy là không gian có hai điều kiện, thứ nhất là gieo trồng đủ số lượng thực vật để tích tụ. Tiếp seo đó là có được thực vật mới để thăng cấp.
Cho dù là số lượng thực vật hay sản phẩm thực vạt mới cũng đều có sự hạn chế. Chỉ có liên tục mở rộng mới có thể tăng thêm.
Hiểu được điều đó, La Mông cũng không cảm thấy nuối tiếc. Hiện tại, hắn chuẩn bị kiểm tra chức nghiệp Đức Lỗ Y của mình.
Quan sát một cách cẩn thận, hắn thấy trong cơ thể có một quả cầu màu lục xoay tròn nhưng không biết sử dụng nó như thế nào. Nghĩ một lúc, La Mông vỗ đùi:
- Ngày mai đi tìm đại sư Kiệt Pháp. Chắc ngài biết làm thế nào.
Nghĩ tới đây, hắn lại nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng.
Sau khi đại sư Kiệt Pháp tới lãnh địa của Nam Tước từng tiến hành kiểm tra một đám trẻ, kết quả là tìm được La Mông có cảm giác rất tốt, cùng với thể chất tự nhiên mới có thể trở thành Đức Lỗ Y.
La Mông cũng vì chuyện nhận huấn luyện Đức Lỗ Y mà nợ tới năm mười đồng bạc. Nếu tính cả khoản tiền mượn của công hội Mạo hiểm thì chắc là chết vì tới gì hắn đã nợ tới một trăm năm mươi đồng bạc.
Số tiền đố dường như rất ít nhưng trên thực tế là một con số không hề nhỏ.
Lấy sức mua làm tiêu chuẩn thì một trăm đồng bạc tương đương với một thước vuông cây Ma Bố, hoặc một con trâu hay là hai cân muối ăn.
Hơn nữa, số tiền nợ này theo truyền thống ở trấn gần như là vay nặng lãi. Mỗi tháng tăng thêm mười phần trăm. Nếu không thể trả hết trong bày tháng thì sẽ biến thành hai trăm đồng bạc. Mà La Mông cũng bị tước quyền tự do.
Về phần tài sản hiện có của hắn thì chỉ mới có chín mươi hai tiền đồng. Nghĩ tới đây, La Mông hcir biết cười khổ. Nhưng không nghĩ ra cách nào khác, hắn đành trở lại phòng ngủ.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc