Đầu tiên xin gởi đến bà con cô bác lời chào thân thiện nhất. Lý do ta tập tành viết xuyên không là bởi vì cực thích a. Tác phẩm đầu tay nên mọi người cứ chặt chém để ta có thêm kinh nghiệm. Thanks.
-------
Tên truyện: LÃNH TỬ HOA
Tác giả: Umizaze
Thể loại: Xuyên không, võ hiệp, cung đình, …(và cả boys love)…
Tình trạng: on going
Văn án:
Nhật Bản, thế kỷ 21, không ai không biết Sarana Julie Carter - con người một tay có thể che cả bầu trời. Người ta nói về nàng khi sống. Và họ nói nhiều hơn khi nàng biến mất một cách bí ẩn bỏ lại sau lưng quyền lực, tiền tài và danh vọng mà bất cứ ai cũng muốn.
Đau đớn, thất vọng khi hôn nhân bế tắc, nàng rời bỏ thế gian. Người ta xuyên không hầu hết do sai lầm của thần chết. Còn nàng lại xuyên không khi tự sát a. Xuyên qua thời không, linh hồn và thể xác của nàng có mặt ở Long Quốc. Từ đây một truyền thuyết mới được viết nên.
Lãnh Tử Hoa – đóa hoa chết chóc, băng giá. Thành lập Hoa cung, xây dựng Hoa Y quán. Tại Long Quốc, nàng đã kiến thiết một đế chế riêng cho bản thân.
“Đừng trêu vào Hoa Y quán bởi nó thuộc Hoa cung,
Đừng trêu vào Hoa cung bởi Hoa Cung chủ,
Và tuyệt đối đừng trêu Hoa cung chủ,
Địa ngục trần gian sẽ tái hiện.”
Rất lâu sau này người đời vẫn luôn nhắc nhở nhau như thế!
Linh Sơn là ngọn núi thiêng liêng, cũng là ngọn núi ma quỷ. Hoa cung tọa lạc ở trung tâm Linh Sơn. Đông Bắc là Kỳ Các, Đông Nam là Vĩ Các, Tây Bắc là Thư Các và Đông Nam là Thanh Các. Tứ Các – bao xung quanh, bảo vệ Hoa Các ở giữa - nơi vị Hoa cung chủ cư ngụ. Vào một ngày trời xanh mây trắng.
“AAAAAAAAAA………..”
“AAAAAAAAAAAAAA…..”
…..
“Gì vậy?” Cô nương mỹ lệ nhướn mày nhìn về phía phát ra thanh âm chói tai kia lên tiếng.
“Chắc Kỳ thiếu gia lại gây chuyện?” Cô nương lục y có vẻ hiểu biết trả lời.
“Mỹ Thảo, ngươi dám nói xấu thiếu gia nhà ta hả? Có tin ta sẽ báo lại với Kỳ thiếu gia không? Ngươi cũng biết các hình phạt của thiếu gia rồi đó.” Cô nương mỹ lệ lộ vẻ bất bình.
“Mỹ Khánh! Đừng oan uổng ta nhá. Sao ta phải nói xấu Kỳ thiếu gia? Ta chỉ nói sự thật thôi.” Cô nương lục y cười nói.
“Cái tên chết bầm này...” Mỹ Thảo nghiến răng, vẻ mặt không cam tâm.
“Thôi, thôi... đi xem thử có chuyện gì?” Cô nương còn lại trong đám ba người lúc này mới lên tiếng.
“Thần... vi thần không rõ.” Thái y nhẹ cúi đầu, không dám nhìn thánh nhan.
“Vô dụng.” Nam tử gầm nhẹ.
“Bẩm Hoàng thượng.” Cung nữ hầu hạ Dao quý phi run giọng, quỳ xuống, tâu.
“Nói.”
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Nương nương sau khi ăn anh đào đen thì trúng độc ạ.”
Nam tử nhướn mày đánh một ánh mắt sang vị thái y, Công Tôn thái y vội tới bàn kiểm tra dĩa trái cây.
“Từ đâu?”
“Dạ, Mai mỹ nhân tặng ạ.”
Nam tử đưa mắt nhìn, Đặng công công hiểu ý.
“Người đâu, triệu Mai mỹ nhân.”
Nam tử ngồi cạnh giường đưa tay vuốt gương mặt tái nhợt không huyết sắc của nữ tử, hồi lâu quay nhìn Thái y, trầm giọng: “Sao?”
“Bẩm Hoàng thượng không có độc.”
Nam tử liếc cung nữ kia, giọng âm trầm: “Nói.”
“Dạ, quả thực sau khi ăn anh đào đen nương nương mới ngã xuống đất. Nhưng lạ là khi nô tỳ cho con chim Tiểu họa mi ăn trước đó lại không sao cả.”
“Hoàng thượng, Dao quý phi đã đi.” Công Tôn thái y chuẩn mạch cho Dao quý phi nhẹ tâu.
“Nương nương….”
Các cung nữ, thái giám đồng loạt quỳ xuống, nhỏ giọng khóc lóc. Không khí trong phòng trầm xuống. Nam tử trầm ngâm suy tư.
Đặng công công lúc này lại gần, nhẹ giọng bẩm báo: “Hoàng thượng, Mai mỹ nhân đã đến.”
Nam tử liếc Đặng công công một cái, không nhanh không chậm phun ra một chữ: “Tuyên.”
Một bóng hình thướt tha xuất hiện nơi cửa. Mai mỹ nhân mặc chiếc váy màu tím nhạt mềm mại không cổ, phô ra bộ ngực no tròn. Bên trên là lớp sa y hồng phấn mỏng che giấu chiếc cổ và bờ vai trắng ngần. Mái tóc búi cao gọn gàng tôn lên khuôn mặt mỹ lệ. Mai mỹ nhân uyển chuyển bước vào phòng, khụy chân hành lễ:
Nam tử đảo mắt khắp người mỹ nhân rồi mới lên tiếng, thanh âm không nghe ra xúc cảm: “Bình thân.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Mai mỹ nhân nhẹ nhàng đứng thẳng, ngẩn đầu nhìn long nhan rồi phóng tầm mắt về phía sau nam tử đến người nằm trên giường, vẻ mặt lo lắng nhỏ nhẹ hỏi: “Hoàng thượng, Dao tỷ tỷ bị mệt sao?”
Trong phòng lúc này lại yên tĩnh đến nặng nề. Hoàng thượng không nói tiếng nào nên các thần tử cũng chỉ có thể bảo trì im lặng. Mai mỹ nhân chưa được Hoàng thượng ban ngồi nên vẫn đứng một bên, chốc chốc đưa mắt dò xét thánh nhan.
“Dao quý phi trúng độc sau khi ăn anh đào đen do ái phi dâng tặng. Ái phi nghĩ thế nào?” Nam tử đột nhiên mở miệng.
“Bẩm Hoàng thượng, oan cho thần thiếp.” Mai mỹ nhân vội vàng quỳ xuống. “Thần thiếp dâng tặng trái cây vì muốn làm hòa với Dao tỷ tỷ. Thần thiếp biết Hoàng thượng quốc sự bề bộn, thân là người trong hậu cung nên tận tâm hầu hạ Hoàng thượng, sống vui vẻ với các tỷ muội. Bấy lâu nay thần thiếp không hòa thuận với Dao tỷ tỷ thật là không phải. Mong Hoàng thượng trách phạt.”
Nam tử hờ hững không nói, thỉnh thoảng quét mắt đến trên người Mai mỹ nhân khiến nữ tử cả người không được tự nhiên.
Chần chờ giây lát, Mai mỹ nhân tiếp lời: “Bẩm Hoàng thượng, anh đào đen là thần thiếp dâng tặng Dao tỷ tỷ. Nếu tỷ tỷ có việc thì chẳng phải thần thiếp bị nghi ngờ đầu tiên sao? Xin Hoàng thượng minh chứng cho thần thiếp.”
Im lặng.
Mai mỹ nhân vẻ mặt ủy khuất, cắn nhẹ cánh hoa mộng đỏ bên dưới ngước mắt nhìn nam tử cao cao tại thượng. “Nếu hoàng thượng không tin thần thiếp xin Hoàng thượng đem anh đào đen cho con vật nào đó ăn thử, nếu chúng chết thần thiếp tùy hoàng thượng xử trí.” Mai mỹ nhân quay đầu nhìn quanh phòng. “A, đằng kia có chú chim, Hoàng thượng cho nó ăn thử xem.”
Không khí càng lúc càng lạnh, mùa đông sắp đến sao. Quái, mới sang xuân mà. Xích y thiếu nữ đăm chiêu nhìn phong thư, mi chau lại, chậm rãi ngồi dậy, cất giọng gọi:
“Tử Phong!”
“Có thuộc hạ.”
Một bóng người xuất hiện trong phòng. Hắc y nam tử vừa đến ước chừng hai mươi mấy tuổi, dáng cao ráo, ngũ quan sắc sảo, tóc dài buộc cao; tóm lại là một mỹ nam. Điều đáng nói chính là luồng khí bao quanh người lãnh đạm, cô độc, khiến người khác cảm nhận được một gam màu tối đen mà mơ hồ sợ hãi không dám lại gần.
“Kỳ nhi xuất cung. Giờ Tỵ ta xuất phát. Truyền lệnh Hoa Quân tìm và bảo vệ Kỳ nhi.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.” Tử Phong biến mất như lúc mới đến, không một tiếng động.
(Tử Phong là Cung phó Hoa cung kiêm hộ vệ của Hoa cung chủ, luôn đồng hành bên cạnh. Dưới quyền là Hoa Quân – đội cận vệ của Hoa cung chủ, Hoa Bảo - bảo vệ sự an toàn của Hoa cung, Hoa Tin – thông tri tin tức và làm gián điệp.)
“Tử Băng.”
“Có thuộc hạ.”
Tử Băng nhẹ bước vào phòng, cung kính hành lễ. Nữ tử dung mạo tuyệt sắc, mày lá liễu, mắt bồ câu thấm đẫm ưu sầu, mũi dọc dừa, mái tóc dài óng ả được tóm gọn gàng thả sau lưng, những lọn tóc mai buông nhẹ hai bên gương mặt; dáng người thanh mảnh, thân khoác tử y – màu sắc của sự cao quý, bí ẩn.
“Đưa số Hoa Bảo hôm qua tới Hoa Gia. Cung nhân Kỳ Các mỗi người bị phạt 20 trượng, giảm hai phần ba tiền công tháng trong một năm, làm người thí nghiệm độc dược trong bảy ngày. Riêng Mỹ Khánh – thân là tỳ nữ thân cận của Kỳ nhi mà không biết hành tung chủ tử, hình phạt tất cả nhân ba.”
“Dạ, thuộc hạ thi hành ngay.”
Xích y thiếu nữ nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên vai Tử y nữ tử, giọng ôn nhu:
(Cung phó Tử Băng quản lý: Hoa cung nhân, Hoa Dược – bao gồm các Hoa Y quán và Dược Các_nơi nghiên cứu độc dược, Hoa Gia - thi hành án phạt và giữ gìn gia quy Hoa cung ).
-------
Trong Bảo Đình trà quán thuộc Vân Trạch trấn, Long Quốc, Lãnh Tử Thanh dở khóc dở cười nhìn mẫu giấy trên tay.
“Kỳ nhi thật là… dám tự ý xuất cung.”
Lãnh Tử Thanh tao nhã nâng tách trà hớp một ngụm nhỏ, ánh mắt nhìn xa xăm. Gió đã nổi.
Cách đó không xa, Lãnh Tử Vĩ nhận được tin báo vội vàng cuốn gói bỏ trốn. Nguyên nhân rất đơn giản, chính hắn xúi tiểu đệ bảo bối lén xuất cung a. Quơ vội vài bộ đồ, nhét ít tiền phòng thân, để lại vài chữ cho Hà Thiên, Tử Vĩ cưỡi con ngựa trắng rời Vân Trạch trấn, miệng lẩm bẩm khấn vái:
“Ông trời có linh thiêng chứng giám cho lòng thành của con. Con chỉ nói giỡn thôi, là do tiểu đệ hiểu nhầm. Ngàn vạn lần Ngài đừng để mẹ yêu dấu tìm ra con. Amen!”
Đêm khuya yên tĩnh, tiếng đập cửa quá lớn làm mọi người giật mình tỉnh giấc. Tại Hoa Y quán – Châu Giao, một hán tử dáng cao to, thân y phục ngắn, đi ra cửa.
Hán tử dẫn đường đưa lão bá đến một căn phòng khá sang trọng. Trong phòng, một bộ bàn ghế được làm từ gỗ tốt, năm chiếc giường được sắp xếp theo hình móng ngựa, tường treo tranh thủy mặc, những cột gỗ, bàn ghế, cửa chính, cửa sổ đều chạm trỗ hoa văn tao nhã; nến đã được thắp sáng, một tiểu cô nương loay hoay dọn giường.
“Tiểu Tuyền, mời Y chủ đến.” Hán tử phân phó tiểu cô nương rồi xoay qua lão bá, mệnh lệnh: “Đặt hắn lên giường.”
Nam tử được đặt trên giường cơ hồ không thể thở, sắc mặt trắng bệch, đôi môi khô quắt.
‘Chi nha’.
Cửa mở. Trung niên nam tử vận trường bào bảo lam, dáng thư sinh, cước bộ trầm ổn tiến vào. Hán tử cung kính thi lễ: “Tần Y chủ.” Trung niên nam tử gật đầu một cái rồi hướng phía nam tử kia bước. Tiểu cô nương nhanh chóng xách thùng thuốc theo phía sau. Tần Y chủ ngồi xuống chiếc ghế gỗ đặt cạnh giường, chăm chú bắt mạch, vạch mí mắt xem xét, rồi quay nhìn lão bá râu dài giọng đều đều:
“Hắn trúng độc của cây Độc cần hay còn tên khác Mộc tử thần. Chất độc làm tê cứng cơ bắp. Cơ hô hấp ngừng hoạt động gây nên cái chết do thiếu hụt dưỡng khí ở tim và não. Cái chết diễn ra từ từ trong khoảng thời gian từ 2 – 3 ngày.” Ngừng giây lát Tần Y chủ nói tiếp: “Hắn trúng độc đã hơn 2 ngày. Cũng may thân thể cường tráng nên có sức chống đỡ. 2000 lượng bạc.”
Khuôn mặt lão bá đen dần theo từng lời của trung niên nam tử, đến cuối cùng, biểu tình sửng sốt rồi nghẹn ngào nói: “Y chủ, cầu ngài cứu nhi tử của lão. Vì đi vội nên không đem bạc, nhưng 2000 lượng kia lão nhất định sẽ trả. Ngài cho lão chút thời gian. Ba ngày. Không! Hai ngày sẽ có 2000 lượng bạc.”
Im lặng… Chỉ có tiếng gió thổi qua kẽ lá xào xạc.
“Lão cũng có thể làm trâu, làm ngựa cho Ngài cả đời. Ngài làm ơn cứu giúp nhi tử lão. Y chủ, lão cầu ngài.” Lão bá quỳ trên sàn nhà, đôi mắt hơi ướt van cầu trung niên nam tử.
Tần Y chủ trầm ngâm giây lát, sau đó mở thùng thuốc lấy viên màu đen nhét vào miệng nam tử, một tay ở bên chậm rãi đưa khí vào cơ thể nam tử trên giường.
Một canh giờ, hơi thở đã ổn định.
2 canh giờ qua đi, ngón tay nam tử khẽ động đậy.
Lão bá mừng rỡ, lay gọi:
“Khải nhi! Khải nhi! Ngươi mau tỉnh tỉnh.”
Mi mắt nam tử động đậy, đợi thêm một lúc, cặp mắt chớp chớp mệt mỏi mở ra.