[Đô Thị] Siêu Cấp Bảo Tiêu - TG: Vô Đông Đích Dạ - New: C 80
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 1: Nhà ga.
Dịch: _Ngông_
Nguồn: Kiếm Giới
Thành thị Thất Nguyệt Đông Giang nóng bức và nhiều mưa. Trời chạng vạng tối, nhưng không có một chút gió nào. Toàn bộ thành thị đều giống như vậy, oi bức làm cho người ta khó chịu. Đối với người sống lâu năm ở đây thì không có vấn đề gì, nhưng với những người mới tới có một chút không chịu nổi. Ngoài vấn đề ảnh hưởng đến sức khỏe, còn làm cho họ sinh ra cảm giác bực bội.
Tần Nhị Bảo nhìn đám người đi lại trong nhà ga, khóe miệng hắn nở nụ cười quỷ dị. Hắn không ngừng nhìn xung quanh, tựa hồ đang tìm cái gì. Hắn mới từ xe lửa xuống, vẻ mặt không có cảm giác khó chịu, không giống với những người xung quanh, nhìn qua có vẻ hưng phấn.
Nhìn các mỹ nữ lượn lờ xung quanh nhà ga, hắn chảy nước miếng nói:
- Con gái ở thành phố nhìn thật xinh đẹp, ăn mặc cũng rất gợi cảm. Chẳng bù cho con gái ở thôn mình, chênh lệch không biết bao nhiêu lần.
Dứt lời, liền có một cô gái dáng người nóng bỏng, ăn mặc gợi cảm kéo hành lý đi qua bên cạnh hắn, nhìn bộ dáng giống như mới xuống xe lửa, lập tức hấp dẫn ánh mắt hắn. Hắn trợn tròn mắt, sau đó vênh mõm lên huýt một tiếng sáo.
- Lưu manh.
Mỹ nữ chán ghét quay đầu lại mắng một câu, nhưng trong lòng nàng cũng hiểu hắn không phải là loại tốt lành gì. Sợ hắn sẽ dây dưa nhiều với mình, nàng nhanh chóng bước nhanh hơn.
- Lưu manh?
Tần Nhị Bảo cũng không có ý muốn dây dưa với nàng, nhìn nàng chạy xa hắn lẩm bẩm những lời này. Đối với lời mắng của mỹ nữ hắn cũng không để bụng, nhưng hắn có chút tiếc nuối.
Vừa nghĩ tới mục đích tới nơi này, Tần Nhị Bảo trút giận nên quả bóng cao su nằm đó, rốt cuộc không còn một tia hứng thú, hơn nữa hắn càng nghĩ càng uất ức. Thời gian ở với lão đầu tử, thật vất vả mới đánh đổ được trái tim của thanh mai trúc mã Tiểu Phương. Chuẩn bị chấm dứt được kiếp xử nam gìn giữ mười tám năm, thì lão đầu tử liền phái đến địa phương quái quỷ này, bảo mình đến chỗ kẻ chết tiệt có tiền... làm bảo tiêu.
Mới đầu hắn sống chết không chịu đáp ứng, cũng không thèm mở miệng. Nhưng khi lão đầu tử ra mặt, kiên trì của hắn không có bất kỳ ý nghĩa gì. Lão đầu tử trước mặt hắn xúc động nói:
- Ngươi từ nhỏ đã theo ta học võ, hơn nữa ngươi thiên tư thông tuệ, tuổi còn nhỏ đã là đại đệ tử của ta. Là đại đệ tử, có phải là không có nghĩa vụ, có trách nhiệm, giúp sư phó ta giải quyết ưu phiền đây? Hơn nữa ngươi đi, cũng không phải là có thiệt thòi gì. Người ta cũng đã đồng ý sẽ trả thù lao cho ngươi rất cao. Mà người ta cũng nói không phải là mượn ngươi lâu dài, chỉ là một thời gian ngắn.
Dứt lời, hắn rơi ra hai giọt lệ cá sấu.
Nhìn thấy sư phụ như vậy, hắn vội vàng gật đầu đồng ý. Nhưng sau khi hắn đồng ý, nhìn lão đầu tử đắc ý, hắn ngửa mặt lên trời thở dài nói:
- Chẳng lẽ thiên tư thông tuệ cũng có sai sao?
Lần này cũng không ngoại lệ, hắn mới vừa ngẩng đầu lên, thờ dài một hơi.Bỗng nhiên hắn nghĩ ra, lão đầu tử có nói với hắn, vừa xuống nhà ga là có người đón hắn. Nhưng sao đến đây nửa ngày cũng không có ai cầm thẻ giơ tên của hắn.
- Bắt lấy trộm.
Đang lúc hắn nhìn xung quanh, đột nhiên có giọng nữ phía sau hắn hô lớn.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông chạy nhanh tới phía hắn, miệng hô lớn:
- Tránh ra, tránh ra.
Trên đường mọi người đều phải tránh né, Tần Nhị Bảo thấy mọi người tránh né hắn cũng nhường đường. Nhưng khác với những người khác, hắc cố ý thò chân ra, còn đưa tay ra mời.
- Rầm!!!!!
Đang chạy băng băng tốc độ cao, tên trộm bị vấp vào chân Tần Nhị Bảo, lập tức cả người nằm sấp trên mặt đất, nửa ngày không đứng dậy được. Chỉ lát sau, cảnh sát chạy tới bắt lấy tên trộm. Nữ sinh đuổi theo tên trộm ở phía sau thở không ra hơi, cũng bị kéo đến cục cảnh sát để ghi chép. Còn Tần Nhị Bảo giống như người không liên quan đứng nhìn cảnh này.
Nhưng nữ sinh kia trong lúc đuổi theo tên trộm, lại thấy rõ ràng mọi chuyện xảy ra. Nếu như hắn không duỗi chân ra, thì tên trộm có thể chạy lên xe lửa chuồn mất. Động tác người này tuy rằng không rõ ràng, nhưng thật sự đã có hành động giúp nàng. Lúc nàng đi cùng cảnh sát, lễ phép mỉm cười cùng Tần Nhị Bảo. Cũng không nói cái gì, chỉ là một chi tiết nhỏ, Tần Nhị Bảo cũng không có quá để ý.
Tên trộm cùng nữ sinh bị mang đi, nhà ga lại khôi phục lại trạng thái ban đầu, người đến người đi. Tần Nhị Bảo nhìn náo nhiệt một chút, lại tìm kiếm người tới đón hắn. Đột nhiên hắn nhìn vào chỗ có nhiều người đứng, phát hiện tên của mình được ghi trên thẻ.
Khi hắn chứng kiến một mỹ nữ tóc ngắn có khí chất, hắn nở nụ cười, hướng tới mỹ nữ đi tới, làm một bộ dáng hắn cho rất là lễ phép:
- Xin chào, tôi chính là Tần Nhị Bảo cô cần đón.
- Là anh?
Mỹ nữ tóc ngắn, nhìn Tần Nhị Bảo giống như một tên nông dân, có cảm giác ngoài ý muốn. Nhưng dù sao nàng cũng là người có hiểu biết, rất nhanh ổn định lại tâm tình của mình. Nàng hơi hạ mắt kính hỏi:
- Xin cho tôi mạo muội hỏi một câu, anh có cái gì có thể chứng minh không?
Tần Nhị Bảo cười nói:
- May mắn lão đầu tử có đưa cho tôi phong thư do lão tổng các cô tự viết, bảo tôi dùng để chứng minh thân phận. Bây giờ mới thấy tác dụng.
Dứt lời, từ trong túi lôi ra một phong thư nhăn nhúm giao cho nàng.
Tóc ngắn mỹ nữ nhận lấy phong thư, cẩn thận nhìn nhìn. Là người bên cạnh Ân tổng, tự nhiên nhận ra bút tích của Ân tổng. Sau khi xác nhận thân phận Tần Nhị Bảo, nàng mỉm cười lễ phép giơ tay ra, tự giới thiệu:
- Xin chào. Tôi là thư ký cấp cao của Ân tổng, Liễu An Kỳ. Lần này theo mệnh lệnh của Ân tổng đón ngài. Bởi vì trên đường bị kẹt xe, cho nên tôi tới trễ một chút, hi vọng ngài thứ lỗi.
Tần Bảo Nhi thấy Liễu An Kỳ chủ động như vậy, cũng đưa tay ra cầm, lơ đễnh nói:
- Không sao, không sao. Tới đón là tốt rồi, bằng không tôi thực sự không tìm thấy.
Dứt lời, hắn không khách khí đem hành lý, túi tiền giao cho nàng:
- Đây là hành lý của tôi, rất quan trọng. Làm phiền cô bảo quản giúp.
Liễu An Kỳ thấy hành động của hắn, khiến cho nàng có chút dở khóc dở cười. Nhưng dù sao Ân tổng đã yêu cầu phải tiếp đãi hắn cẩn thận. Không dám đắc tội, nàng tiếp nhận hành lý để sau xe, nói:
- Ân tổng đợi ngài ở biệt thự đã lâu, ông ấy hi vọng sớm gặp ngài.
- Tốt.
Tần Nhị Bảo cười nói:
- Tôi cũng muốn nhìn thấy ông ta. Tôi luôn kỳ quái là không hiểu ông ta thế nào mà có thể làm cho lão đầu tử tận tâm tận lực đến như vậy.
Dứt lời, hắn không chút khách khí lên xe.
Liễu An Kỳ thấy hắn như vậy, không khỏi lắc đầu. Nàng không hiểu Ân tổng vốn thông minh lanh lợi, lại đi mời người như vậy. Nhưng chuyện của lão tổng, mình không thể hỏi được. Nàng lắc đầu thở dài một hơi, sau đó bước lên xe.
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 2: Con không đồng ý.
Dịch: _Ngông_
Nguồn: Kiếm Giới
Xe đến một biệt thự xa hoa thì ngừng lại. Xuống xe, Liễu An Kỳ dẫn đường, Tần Nhị Bảo từng bước theo sau. Hắn nhìn xung quanh đều thấy mọi thứ đều mới mẻ. Ngơ ngơ ngác ngác hồi lâu mới tự nhủ:
- Ai ya, ngày hôm nay mình mới được mở mang tầm mắt. Không nghĩ tới nhà này so với Chu bàn tử giàu nhất thôn mình còn hơn rât nhiều.
Liễu An Kỳ thấy Tần Nhị Bảo thất thố, cố ý hẵng giọng một cái, ý bảo hắn không nên nói lung tung, im lặng đi theo sau lưng nàng. Nhưng Tần Nhị Bảo lại không để ý, vẫn như cũ làm theo ý mình, hắn nhìn đông lại ngó sang phía tây, đúng như bộ tịch của một thằng nhà quê chân đất lần đầu lên thành phố.
- Ân tổng, bảo tiêu mà ngài mời, tôi đã dẫn đến.
Liễu An Kỳ mặc dù bất mãn với Tần Nhị Bảo, nhưng vẫn lễ phép dẫn Tần Nhị Bảo tới chỗ Ân tổng, sau đó lặng lẽ ra ngoài.
- Hoan nghênh, hoan nghênh.
Từ lúc Tần Nhị Bảo vào cửa, Ân tổng liền tiến lên nhiệt tình chào hỏi:
- Tôi là Ân Thế Bình, cậu là người được sư phụ tiến cử, ngày hôm nay được gặp mặt, thật vinh dự và may mắn cho tôi.
Tần Nhị Bảo thấy Ân Thế Bình làm ra cái bộ dạng ba hoa chích chòe, trong lòng cực kỳ khinh thường, nhưng vẫn trả lời:
- Ân tổng khách khí. Tôi có tài đức gì, mà phải làm cho ngài tiếp đón nhiệt tình như thế.
- Ha ha.
Ân Thế Bình nở nụ cười, nói:
- Tôi rất thích những thanh niên khiêm tốn như cậu.
Trong khi hai người đang khách sao nói chuyện, con gái của Ân Thế Bình – Ân Huyên Vũ, nghe được cha cho mời bảo tiêu tới, cực kỳ hứng thụ chạy xuống lầu xem bộ dáng thế nào. Nàng đối với bảo tiêu tương lai sẽ bên cạnh nàng vô cùng chờ mong. Trong lòng nàng mong muốn, bảo tiêu mà cha mình cho mời tới giống với diễn viên Lý Liên Kiệt trong Cận vệ Trung Nam Hải, ăn mặc anh tuấn, quyền pháp làm cho người ta hoa hết cả mắt mũi.
Ân Huyên Vũ mỗi khi nghĩ tới những thứ này, liền hưng phấn đến hồng đôi má. Nàng cho rằng cha nàng mất rất nhiều tiền để mời bảo tiêu từ bên ngoài đến chắc hẳn phải như vậy. Nhưng lúc nàng nhìn thấy Tần Nhị Bảo, thì hoàn toàn thất vọng.
Ân Huyên Vũ nhìn từ trên xuống dưới, cẩn thận đánh giá Tần Nhị Bảo, trong lòng đủ thứ bất mãn, nghĩ thầm: “ Ngươi tóc dài còn chưa tính, cũng đừng có giống như từ trong ổ gà chui ra chứ. Từ trong ổ gà còn chưa tính, ngươi cũng phải chịu khó tắm rửa chút. Còn nữa, bộ dạng ngươi không khỏe mạnh còn chưa tính, cũng đừng trông như kẻ không đủ chất dinh dưỡng chứ. Ngươi thiếu dinh dưỡng ta cũng không quan tâm, nhưng ngươi cũng đừng nên làm bảo tiêu. Mà quan trọng nhất là ngươi bảo vệ ta. Người bảo vệ ta là ngươi à?”
Về diện mạo, chỉ có thể nói là tàm tạm. Nếu mặt có thể rửa sạch sẽ chút cũng có chút khôi ngô. Ăn mặc thì khỏi nói, trên người mặc một cái T – shirt Nike ôm lấy đùi, cùng với một chiếc quần bò đời cổ bám bẩn, trong tay cầm một cái túi tiền da rắn, dưới chân thì đi đôi dép xăng – đan khâu vá chằng chịt, tất cả đó tạo thành một bảo tiêu của mình à. Rõ ràng là một người nông dân, đi ăn xin cũng không quá. Nếu để cho hắn làm bảo tiêu cho mình, thiên hạ họ không cười vỡ mật mới là lạ.
Nghĩ như vậy, Ân Huyên Vũ thực sự thất vọng đủ điều, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn nhó, muốn thốt ra một vài lời khó nghe nhưng cha mình ở trước mặt nên nàng đành nín nhịn. Lúc Ân Huyên Vũ đang ngó nghiêng trên dưới đánh giá Tần Nhị Bảo, đồng thời Tần Nhị Bảo cũng cẩn thận nhìn nàng. Trong lòng Tần Nhị Bảo thực sự bị mỹ mạo của Ân Huyên Vũ làm rung động. Cảm giác mình lâu nay cắm rẽ ở nông thôn, bỏ qua rất nhiều thứ mà mình không thể tượng tượng nổi. Lần này thực sự phải cám ơn lão đầu tử, để cho hắn có cơ hội mở mang kiến thức.
Nhìn thấy đôi chân thon dài trắng mịn của Ân Huyên Vũ, vòng eo của nàng thì dài, nhỏ gọn, bộ ngực đầy đặn, làn da trắng mịn. Chỉ có điều không biết tại sao lúc này nàng lại trợn to đôi mắt thở phì phì, làm cho Tần Nhị Bảo cảm giác có chút ngoài ý muốn. Nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy, hắn không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
- Tần Nhị Bảo.
Ân Thế Bình thấy Tần Nhị Bảo có chút thất thần, hắn đề cao thanh âm:
- Cậu có nghe tôi nói đấy chứ?
- Vâng. Tôi đương nhiên là đang nghe.
Tần Nhị Bảo thấy Ân Thế Bình hỏi mình như vậy, hắn bật người hỏi ngược lại:
- Ngài vừa mới nói cái gì vậy?
- Oh. Tôi vừa mới nói ngày mai tiểu Vũ có một tiệc rượu giao tiếp xã hội. Tôi hi vọng cậu có thể đi cùng nó tới đó.
Ân Thế Bình kiên nhẫn nói.
- Cái gì?
Tần Nhị Bảo nghe Ân Thế Bình nói như vậy, cảm giác như tròng mắt lòi ra ngoài. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, vừa mới xuống núi đã gặp được vận tốt như vậy, hắn gật đầu liên tục nói:
- Tốt, không thành vấn đề. Chuyện này tôi có thể làm tốt.
- Vậy thì tốt quá. Đến lúc đó, tôi sẽ phái cho cậu thêm mấy trợ thủ. Đảm bảo mọi chuyện đều phải thực hiện tốt.
Ân Thế Bình nói.
- Vâng, không thành vấn đề.
Kỳ thực trong lòng Tần Nhị Bảo không muốn Ân tổng phái thêm vài người trợ thủ. Hắn cảm thấy mình hắn cũng đủ rồi. Những người khác đi cùng, cũng chỉ làm vướng chân tay của hắn. Nhưng hắn vừa mới đến, nên vẫn sảng khoái đáp ứng.
- Tốt lắm. Đợi ngày mai an bài ổn thỏa, tôi sẽ gọi cậu.
Ân tổng dừng một chút nói:
- Cậu đi tàu xe cả ngày đã mệt mỏi, lên lầu tắm rửa chút đi. An tâm mà nghỉ ngơi.
Dứt lời, liền bảo Vương Bá mang theo Tần Nhị Bảo lên lầu.
Tần Nhị Bảo vừa lên lầu, Ân Huyên Vũ được phụ thân an bài cho người bảo tiêu này, nàng không đồng ý vội vàng đến bên cạnh cha mình nói:
- Ba ba, con không đồng ý. Ngày mai nếu để cho anh ta đi với con. Con không bị đám người kia cười cho chết mới lạ.
Ân Thế Bình hiểu ý tứ của con gái, cười nhạt nói:
- Một người chỉ xem bề ngoài, thì con đã sai lầm rồi. Cha dám khẳng định, con sẽ cần cậu ta.
- Cái gì?
Ân Huyên Vũ nghe cha mình nói thế, bật người phản bác:
- Con hiện tại thầm nghĩ anh ta lúc này liền đi thật xa, ngay cả một khắc con cũng nguyện không phải trông thấy hắn.
- Ha ha.
Ân Thế Bình nghe con gái nói vậy, hắn chỉ cười không nói gì.
- Ba ba, con cầu xin ba đó.
Ân Huyên Vũ làm nũng nói:
- Sau này, tất cả việc gì con đều nghe lời cha.
- Không được.
Ân Thế Bình nhất quyết cự tuyệt:
- Việc này cứ quyết định như vậy, không cần nói nữa.
Dứt lời, lấy việc công ty có công chuyện, liền đứng dậy nhanh chóng biến mất trước mặt Ân Huyên Vũ.
- Ta nhất định sẽ làm cho cái người tên Tần Nhị Bảo biết khó mà lui, ta thề
………………………………………… �……
- Hắt xì.
Tần Nhị Bảo đang thư giãn trong bồn tắm đột nhiên hắt hơi một cái. Hắn nhanh chóng lấy tay xoa xoa mũi, tự nhủ:
- Đột nhiên lại hắt xì, hay là có người đẹp đột nhiên nghĩ đến mình?
Nói tới đây, đột nhiên hắn nghĩ tới Ân Huyên Vũ có dung mạo tuyệt thế, bộ ngực căng tròn, bộ mông vểnh cao, làm cho phần dưới của hắn có phản ứng, nhất thời bành trướng. (Mượn thằng này làm bảo tiêu thì hỏng mất )
Hắn biết mình tiếp tục YY như vậy có chút không ổn, liền lập tức thu hồi ý nghĩ. Hắn từ trong bồn tắm đứng lên, tựa như một con báo nhỏ, cả người tràn ngập lực lượng. Trên cơ thể giống như là được điêu khắc tạo ra, cả người không một vết sẹo. Mặc quần áo có thể không nhận ra, chỉ biết hắn có chút yếu đuối. Nhưng bỏ đi quần áo, hắn tuyệt đối làm cho người ta chấn động. Không biết hắn luyện tập thế nào mà có thể tạo ra một thân hình hoàn mỹ đến như vậy.
Tần Nhị Bảo lau khô nước trên người, mặc quần lót do Vương Bá cấp cho hắn, khoan khoái nằm trên giường. Nhớ lại một bàn mỹ vị vừa rồi Vương Bá cấp cho, hắn nghĩ thầm kẻ có tiền cũng thật là thích thú.
Nghĩ đi nghĩ lại, sau một lúc thấy mi mắt nặng trĩu. Chỉ chốc lát, liền tiến vào mộng đẹp.
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 3: Chuyện khó xử.
Dịch: _Ngông_
Nguồn: Kiếm Giới
Ân Thế Bình lái xe tới công ty, kỳ thực lúc này về công ty cũng không có quá nhiều chuyện. Nhưng hắn biết tính tình con gái mình, tiếp tục nhõng nhẽo thì có cứng rắn mấy cũng lung lay, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt gì. Thừa dịp nàng chưa có phản ứng, chạy nhanh đi còn kịp.
Đi vào công ty, mới phát hiện văn phòng của Hàn Băng vẫn sáng đèn, liền hướng văn phòng Hàn Băng đi tới:
- Lão Hàn, còn chưa hết giờ làm việc sao?
Hàn Băng thấy Ân Thế Bình hỏi hắn, hắn cười cười đáp lại:
- Ân tổng, tôi lúc này còn một số việc, nên chưa nghỉ.
Ân Thế Bình nhìn ông bạn già lâu năm, cười nói:
- Không phải là không có chuyện, tôi thấy ông ở đây là đặc biệt chờ tôi.
Hàn Băng bị Ân Thế Bình nhìn thấy tâm sự, ngượng ngùng cười:
- Ân tổng, ông mời tới đây một cao thủ sao?
- Đúng vậy, cậu ta mới đến. Nhưng mà nhìn sơ qua có chút thất vọng.
Ân Thế Bình nói.
- Làm sao vậy?
Hàn Băng nghi ngờ hỏi:
- Có vấn đề gì sao?
- Người tới là một chàng trai tuổi còn rất trẻ, hơn nữa bộ dáng nhìn rất gầy yếu. Tôi sợ thời điểm mấu chốt, hắn không thể ra tay được.
Ân tổng nói ra lo lắng của mình.
Hàn Băng nghe Ân Thế Bình nói như vậy, không khỏi nhíu mày:
- Vậy hiện tại ông định làm gì?
- Tôi tuy rằng không quá tin tưởng cậu ta...
Ân Thế Bình hạ quyết tâm rất lớn:
- Nhưng tôi lựa chọn tin tưởng Công Tôn đạo trưởng.
- Như vậy có quá mạo hiểm hay không?
Hàn Băng nghe Ân Thế Tiến nói như vậy, không khỏi lo âu nói.
- Tôi tin tưởng Công Tôn đạo trưởng sẽ không nhìn lầm người.
Ân Thế Bình nói:
- Huống chi nhiều năm nay, tôi một mực sau lưng ngấm ngầm ủng hộ ông ấy. Mấy năm nay, ông ấy vô ưu vô lo sống. Hiện tại tôi gặp khó khăn, ông ấy cũng nên hồi báo tôi.
- Ồ! Nhưng mà…
Hàn Băng nghĩ nghĩ, nhưng không thể nói ra được nửa câu sau.
Ân Thế Bình biết Hàn Băng nói cái gì. Nhưng mà nhìn hắn ý bảo hắn yên tâm. Hắn cũng đã chuẩn bị, nếu như chàng trai kia thời điểm mấu chốt gánh vác không nổi, mình vẫn còn có mấy người bảo tiêu kia, cũng không phải là ngồi không.
Hàn Băng nhìn nhìn Ân Thế Bình, trong lòng hiểu được giờ phút này có tiếp tục nói gì, cũng là vô bổ. Hàn Băng cũng biết, lúc tan việc Ân Thế Bình nhận được một cuộc điện thoại, có người nói muốn bắt cóc con gái của ông ta.
Nhắc đến Ân Huyên Vũ, ở Đông Giang cũng coi là một nhân vật nổi tiếng. Tuổi không lớn lắm, trước đây có tham gia cuộc thi sắc đẹp do đài truyền hình tổ chức. Với ngoài hình xinh đẹp tuyệt trần, nàng liền đoạt giải nhất. Do đó, nàng trở thành mục tiêu của nhiều công ty truyền hình, điển ảnh.
Đối với việc đoạt giải nhất ngoài ý muốn, Ân Thế Tiến vốn không muốn con gái sớm lấn thân vào giới giải trí. Dù sao tuổi còn nhỏ, mới mười bảy tuổi, còn phải lo chuyện bài vở. Hơn nữa với gia cảnh của nàng, tiền cũng không thiếu. Ngay từ đầu ông ta cũng không đồng ý.
Từ nhỏ thích ca hát, khiêu vũ, lần nữa kiên trì, nói đó là giấc mơ của mình, hi vọng cha cô có thể ủng hộ. Hơn nữa nàng cam đoan tuyệt đối sẽ không chậm trẻ bài vở. Nhìn con gái từ nhỏ mình nói gì nghe đó, lần này lại kiên quyết, Ân Thế Bình biết đây là giấc mơ từ nhỏ của con gái, vì để hoàn thành giấc mơ của con mình, ông ta cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Đối với điện thoại đe dọa, Ân Thế Bình mới đầu tưởng người nào đó nhàn rỗi, mới trêu đùa ác ý, hoàn toàn không để trong lòng. Dù sao trước khi bắt cóc còn gọi điện báo trước, trừ bỏ kẻ hung hăng càn quấy, thì chỉ còn lại là người có đầu óc không bình thường.
Nếu là như vậy, thì đúng là không có ai dám làm như thế, hơn nữa ông ta cũng được coi là nhân vật có uy tín, người bình thường cũng không dám xuống tay đối với hắn. Vốn định tra xem rốt cuộc ai đã trêu đùa với ông ta, nhưng bởi vì công việc bề bộn, hơn nữa vì không để trong lòng, nên một lát liền quên hết.
Ngay khi thời gian gần đây, thưòng xuyên có nhiều sự kiện người nổi tiếng bị bắt cóc, mới làm cho ông ta ý thức được. Nếu tiếp tục khinh thường như vậy, nhất định sẽ xảy ra sự cố. Ông ta luôn luôn coi con gái mình như viên ngọc quý trên tay, tuyệt không cho phép nàng có nửa điểm sơ xuất.
Nhưng càng làm cho ông ta lo lắng đó là trước đó không lâu, Ân Thế Bình lại nhận được cú điện thoại kia, nói cho Ân Thế Bình, bọn chúng sắp động thủ. Hơn nữa chúng còn đe dọa, tốt nhất Ân Thế Bình không nên báo cảnh sát, nếu không hậu quả khó lường. Ân Thế Bình bị bọn chúng hung hăng càn quấy như vậy, trong khoảng thời gian ngắn tức giận không nói ra lời, nhưng cũng không dám tiếp tục khinh thường. Mặc dù mình cũng có bảo tiêu, nhưng tổng cộng có được bao nhiêu? Mà điểm yếu là không tìm được một người có năng lực có thể lãnh đạo được đoàn thể. Vì thế ông ta hi vọng có thể tăng cường từ bên ngoài.
Ân Thế Bình mới đầu còn muốn từ trong bảo tiêu của công ty tìm một người có năng lực xuất chúng. Nhưng mà bởi vì mấy sự kiện bắt cóc gần đây, khiến cho lòng người bàng hoàng. Mà rõ ràng nhân thủ trong công ty cũng không mấy kiệt xuất, nên ý nghĩ này của ông ta xem như thất bại. Nhưng trong lúc tuyệt vọng, Ân Thế Bình nhớ đến Công Tôn Hưng đạo trưởng, cũng chính là lão đầu tử mà Tần Nhị Bảo hay gọi. Sau khi hắn thoái ẩn giang hồ, một mực ở lại tiểu sơn thôn, thụ đồ truyền nghệ.
Lúc Ân Thế Bình hướng Công Tôn đạo trưởng đưa ra thỉnh cầu, Công Tôn đạo trưởng không thể từ chối liền đáp ứng. Mặc dù nói mình rời khỏi giang hồ, nhưng cam đoan với Ân Thế Bình sẽ tiến cử cho hắn một nhân tài kiệt xuất, vì vậy mới có cơ hội cho Tần Nhị Bảo tới Đông Giang.
Nhưng Tần Nhị Bảo lúc xuất hiện nhìn thực sự quá kém cỏi. Trước khi Ân Thế Bình chưa thấy hắn, vốn đầy chờ mong trong lòng. Dù sao Ân Thế Bình cũng là người lăn lộn trên thương trường nhiều năm, hỉ nộ cũng không dễ để cho người ta biết được. Ngoài ra, trong lòng ông ta cũng lựa chọn tin tưởng tuyệt đối Công Tôn đạo trưởng, cho nên nhiệm vụ bảo vệ con gái mình, liền giao cho Tần Nhị Bảo.
Ân Thế Bình lập tức trầm mặc, dường như có một chút mơ hồ. Hắn biết mình hiện tại giống như đang đánh bạc, hắn hi vọng mình không dùng làm người. Hơn nữa hắn cũng lựa chọn tin tưởng, tin tưởng Công Tôn đạo trưởng không có lừa hắn.
- Ân tổng.
Hàn Băng hô:
- Ông có phải là đang lo lắng chuyện gì phải không?
- Đúng vậy.
Ân Thế Bình đối với người bạn lâu năm cùng trải qua nhiều sương gió này cũng không giấu diếm nhiều:
- Ngày mai con gái tôi phải tham gia tiệc rượu từ thiện, hi vọng không xảy ra sự cố gì.
- Ân tổng, yên tâm đi. Nhất định là không có chuyện gì đâu.
Hàn Băng an ủi, sau đó dường như lại nhớ ra cái gì đó hỏi:
- Ân tổng, ngày mai dạ hội từ thiện kia, ông không đi sao?
- Đúng vậy, tôi sẽ không đi. Trong khoảng thời gian này, tôi không muốn công khai xuất hiện.
Ân Thế Bình trả lời.
………..
Trong phòng Tần Nhị Bảo truyền ra những tiếng lẩm bẩm, còn Ân Huyên Vũ thì cũng không tài nào ngủ nổi. Nàng không thể nào nghĩ ra, cha mình tại sao lại coi trọng tiểu tử đó, một tên nhà quê mà lại được cha mình cho ở trong nhà. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy chán ghét, một mực suy nghĩ, làm thế nào giáo huấn hắn, làm cho hắn biết khó mà lui, đỡ phải ngày nào cũng nhìn thấy hắn trước mắt, thấy phiền lòng.
Ân Huyên Vũ hạ quyết tâm, nhớ lần gia đình đoàn tụ lần trước, có còn một ít pháo hoa không sử dụng, nàng bèn lấy một ít, chuẩn bị châm lửa ném tới phòng ngủ của Tần Nhị Bảo, sau đó trốn một bên nhìn bộ dạng xấu mặt của hắn. Lúc này Ân Huyên Vũ càng nghĩ càng đắc ý, không khỏi che miệng nở nụ cười.
Trong lúc nàng rón ra rón rén bước đến cửa phòng Tần Nhị Bảo, nhẹ nhàng mở cửa phòng, rón rén đi vào. Đột nhiên nàng cảm giác khẩn trương lên hẳn, mồ hôi ướt hết hai tay. Bởi vì khẩn trương, tay cũng bắt đầu run lên, dùng sức đánh vài cái vào hộp quẹt cũng không đánh trúng.
Nàng cố gắng bình tĩnh lại, sau đó chuẩn bị tiếp tục đánh lửa thì bên cạnh có tiếng hỏi:
- Cô muốn làm cái gì? Có cần giúp đỡ hay không.
Thanh âm mặc dù không lớn, nhưng cũng làm cho Ân Huyên Vũ giật mình. Xoay người vừa nhìn, thấy Tần Nhị Bảo đang đùa cợt nhìn nàng. Ân Huyên Vũ cố gắng đem hoảng loạn trong lòng bình phục lại, nàng biết đây là nhà mình, cho dù Tần Nhị Bảo biết nàng muốn làm gì, cũng phải cam chịu.
Ân Huyên Vũ liền trả đũa lại:
- Tôi làm gì, đâu cần anh lo? Tối rồi mà anh không ngủ được, lại chạy đi dọa người à?
- Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây là cửa phòng của tôi, không phải là phòng của cô.
Khóe miệng Tần Nhị Bảo nở nụ cười quỷ dị:
- Đại tiểu thư đang ở trong phòng của tôi nghịch lửa, không biết là chuyện này rất nguy hiểm sao?
- Cái gì? Là phòng của anh?
Ân Huyên Vũ nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, biết kế hoạch của mình đã bại lộ, liền nổi lên tính vô lại đùa giớn:
- Có thể tôi đi nhầm. Anh cũng biết buổi tối, Vương Bá không có mở đèn, làm hại tôi phải dùng hộp quẹt chiếu sáng, ngay cả phòng cũng đi nhầm.
Dứt lời liền xoay người muốn rời đi.
Tần Nhị Bảo đứng ở một bên nhiền Ân Huyên Vũ cứ thế làm trò, cảm thấy nàng thực đáng yêu, muốn cười cũng không dám cười ra miệng. Hắn nín cười mà mặt đỏ bừng rất vất vả, đến khi Ân Huyên Vũ ra khỏi phòng, mới cất lên tiếng cười to.
- Đáng giận.
Ân Huyên Vũ ra ngoài thấy Tần Nhị Bảo đắc ý cười to, hận đến nghiễn răng nghiến lợi nói:
- Anh nhớ kỹ cho tôi, tôi sẽ sẽ không cho anh đắc ý lâu nữa đâu.
Dứt lời, liền đi không quay đầu lại, thằng về phòng mình.
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 4: Tiếp tục đấu đá.
Dịch: _Ngông_
Nguồn: Kiếm Giới
Mang theo tâm tình khoái trá, Tần Nhị Bảo một đêm say giấc. Lúc tỉnh, mặt trời đã lên cao. Nằm trên giường, hắn duỗi tay chân, vươn vai ngáp ngáp, chợt bên tai nghe âm thanh lạnh lùng hỏi:
- Ngươi đã tỉnh?
Tần Nhị Bảo ngước đầu nhìn theo chỗ vừa phát âm thanh, thấy Vương Bá cầm một bộ Âu phục, ở bên giường chờ đợi hắn, Tần Nhị Bảo ngồi dậy, chào Vương Bá:
- Buổi sáng tốt lành.
- Dậy rồi thì đem y phục mặt vào, tôi ở dưới chờ cậu. Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Vương Bá lạnh lùng nói, không hề quan tâm Tần Nhị Bảo vừa chào hỏi, mà lập tức đi ra ngoài.
- Nhìn không ra, nếu lão đầu này còn trẻ, thì thật thú vị.
Tần Nhị Bảo không tự chủ được tán thưởng:
- Quản gia của kẻ có tiền cũng đều có cá tính như vậy, thực khiến người ta ngoài ý.
Một lát sau, Tần Nhị Bảo mặc xong y phục đi xuống lầu. Vương Bá tại dưới lầu chờ hắn, thấy hắn mặc xong y phục, ánh mắt ông ta lộ vẻ tán thưởng. Cũng khó trách Vương Bá, Tần Nhị Bảo mặc Âu phục vào, so sánh với ngày hôm qua lôi thôi, thì ngày hôm nay khác xa một trời một vực.
Kỳ thật, Tần Nhị Bảo cũng rất hài lòng với mình. Vừa rồi hắn đứng ở trước gương, cũng tự kỷ thưởng thức nửa ngày, rồi mới xuống lầu. Vương Bá chỉ vào bàn ăn nói:
- Ăn cơm nhanh đi. Sau khi ăn xong, tôi còn có nhiệm vụ giao cho cậu.
- Vâng.
Tần Nhị Bảo cũng nhận thấy Vương Bá cười rất tuấn tú. Vừa nhìn vào bữa ăn thịnh soạn, không tự chủ được nước miếng chảy ròng ròng. Hắn liền không quan tâm vị trí, ngồi xuống, chuẩn bị bắt đầu đánh chén.
Ân Huyên Vũ không biết từ nơi nào xông ra, hỏi Vương Bá:
- Là ai cho anh ngồi chỗ này, chỗ ngồi của chủ nhà dùng cơm?
- Lão gia an bài.
Vương Bá lạnh lùng như cũ, nhưng trong giọng nói vài phần cung kính.
Ân Huyên Vũ nghe là cha mình sắp đặt, trong lòng mặc dù tức nghiến răng nghiến lợi, nhưng không làm gì nữa. Nàng vừa nhìn thấy Tần Nhị Bảo, không biết vì sao, đã muốn gây sự:
- Để làm gì? Không phải là một vị trí sao? Cô tùy tiện tìm một chỗ là xong thôi.
- Tôi không phải là một người không hiểu quy củ như anh.
Ân Huyên Vũ châm chọc nói:
- Vị trí này là vị trí đặc biệt của tôi.
- Làm sao cô lại nhỏ mọn như vậy. Cô là chủ, tôi là khách, cô không thể nhường tôi một chút sao?
Tần Nhị Bảo vẫn cứ thế thoải mái ăn uống, chẳng hề để ý nói.
- Cái gì? Anh nói tôi keo kiệt?
Ân Huyên Vũ có chút tức giận, đề cao âm thanh:
- Rốt cuộc là anh không hiểu quy củ, hay là tôi keo kiệt?
- Cô…
Tần Nhị Bảo thật vất vả mới quay đầu nhìn lại, thấy Ân Huyên Vũ lúc này đang nhìn trừng trừng, một bộ muốn ăn thịt người. Hắn liền đem câu nói kế tiếp nuốt lại, nghĩ thầm: “ Cô gái hung hăng như vậy, còn muốn thuê bảo tiêu?”.
- Tránh ra.
Ân Huyên Vũ thấy hắn kề cà, nàng liền nói lớn.
- Quên đi, nam tử không nên đấu cùng con gái.
Trong lòng Tần Nhị Bảo nghĩ vậy, liền mang bộ dạng uể oải tránh ra. Ân Huyên Vũ thấy Tần Nhị Bảo nhận thua, lợi dụng tư thế của người thắng, ngẩng cao đầu, cao ngạo ngồi ở vị trí của mình.
Mà Vương Bá ở một bên, lạnh lùng nhìn một màn này phát sinh, từ đầu đến cuối không nói một câu nào. Tần Nhị Bảo cũng chẳng thèm để ý Ân Huyên Vũ, đổi lại vị trí, tiếp tục bắt đầu ăn.
Tần Nhị Bảo nhường nhịn, đổi được sự yên bình. Hắn xem ra làm như vậy cũng đáng giá. Nhưng mà ngoài ý liệu của hắn, sự yên bình này cũng không được lâu lắm, Ân Huyên Vũ thực sự không thể nhịn được nữa:
- Lúc anh ăn cơm, có thể nói nhỏ hơn một chút được không? Như thế nào giống heo vậy?
- Ý của cô là?
Tần Nhị Bảo bị Ân Huyên Vũ nói như thế, thấy mình mất hết thể diện, mất hứng nói:
- Cô nói ai là heo?
- Nói anh chứ ai.
Ân Huyên Vũ thấy Tần Nhị Bảo tức giận, lại không có nửa điểm lùi bước:
- Ai bảo anh ăn cơm lớn tiếng như vậy?
- Mẹ nó, cô nàng này bị sao thế này? Muốn gây khó dễ cho tôi à.
- Anh nói cái gì? Anh nói lại một lần nữa cho tôi.
Ân Huyên Vũ không có nửa điểm sợ hãi, lớn tiếng chất vấn.
- Được rồi.
Vương Bá nhịn không được, lớn tiếng chặn lời:
- Hai người nhịn đi một ít, lặng im cho tôi ăn cơm.
Vương Bá ở đây từ lúc Ân Huyên Vũ mới sinh ra, trong lòng Ân Huyên Vũ luôn luôn không coi ông ta là người ngoài. Hơn nữa ở trong nhà này, bình thường ba ba bận nhiều việc, Vương Bá một mực chiếu cố cho nàng, đương nhiên nàng cũng coi Vương Bá là người thân. Lúc này thấy Vương Bá tức giận, liện ngậm miệng.
Trên bàn cơm lập tức yên tĩnh trở lại, Vương Bá nói với Tần Nhị Bảo:
- Buổi tối tiểu thư có một dạ tiệc từ thiện, đến lúc đó cậu phải đi, nhất định phải đảm bảo chắc chắn tiểu thư bình an vô sự hiểu chưa?
Ý tứ của Vương Bá rất rõ ràng, hắn có thể dung túng Tần Nhị Bảo cùng với tiểu thư cãi lộn, nhưng thời điểm mấu chốt cần phải phát huy tác dụng. Coi như hăn không chỉnh đốn, cũng có người ra mặt chỉnh đốn.
Tần Nhị Bảo đối với lời nói của Vương Bá, cười nói:
- Ông yên tâm, tôi biết nên làm thế nào.
Vương Bá gật gật đầu, không nói gì nữa, trên bàn cơm lại im lặng trở lại. Tuy hơi miễn cưỡng nhưng cũng liên tục đến lúc chấm dứt.
…………….
- Đại tiểu thư, tới giờ đi tới dạ tiệc rồi.
Vương bá như trước không mang theo bất cứ chút tình cảm nào nói.
- Vâng, thật đáng ghét.
Ân Huyên Vũ nằm trên giường, mắt nhắm mắt mở tự nhủ:
- Nếu công ty không chỉnh định mình tham gia, mình cũng chẳng hơi sức đâu mà tới. Làm hại mình phải làm đẹp, ngủ cũng không được ngon.
Cứ thế nói một lát, thấy Vương Bá còn đang chờ nàng, ngượng ngùng uốn ba tấc lưỡi:
- Thật ngại quá, làm bác phải chờ. Cháu lập tức tới liền.
Vương Bá thừa dịp Ân đại tiểu thư đang ở trong phòng trang điểm, ông ta đi đến trước mặt Tần Nhị Bảo:
- Gần đây lão gia nhận được điện thoại đe dọa, nên đã đặc biệt an bài Lý Lương, Lưu Bảo, Trương Bình Sơn cùng với cậu thành một đội, tất cả đều do cậu chỉ đạo. Hi vọng các cậu phải đảm bảo an toàn cho tiểu thư, không được để xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
- Yên tâm, tôi hiểu.
Tần Nhị Bảo đáp lại. Lúc này, Ân Huyên Vũ đã trang điểm xong đi ra cửa. Bộ dáng của nàng lúc này lại càng xinh đẹp, không khỏi làm cho đôi mắt của Tần Nhị Bảo sáng ngời.
Vương Bá thấy Ân Huyên Vũ ra ngoài, bước nhanh nên phía trước chào đón:
- Lão gia an bài cô cùng với Tần Nhị Bảo một chiếc xe. Bọn người Lý Lương đi một xe theo phía sau cô.
- Có cần phải như vậy không?
Ân Huyên Vũ đối với an bài của cha mình, có chút không vừa ý:
- Hơn nữa, cha cháu cho cháu ngồi cùng với anh ta…
- Thực xin lỗi, tiểu thư. Lão gia đã an bài như vậy. Xin cô đừng làm cho tôi khó xử.
Vương Bá đáp lại.
- Tôi có thể nói một chút không?
Ân Huyên Vũ đang định nói gì, Tần Nhị Bảo đột nhiên chen lời.
- Cậu có vấn đề gì?
Vương Bá hỏi.
- Thực xin lỗi, tôi không biết lái xe.
Tần Nhị Bảo thản nhiên nói.
- Cái gì? Anh không biết lái xe?
Ân Huyên Vũ nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, cảm giác có chút phát điên, bật người hỏi ngược lại:
- Anh không lái xe, chẳng lẽ để cho tôi lái sao?
- Tôi sáu tuổi bắt đầu đến trường, tám tuổi tập võ, mười hai tuổi lập chí sau này giống với Lý Tiểu Long, mười bốn tuổi…
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 5: Dạ tiệc từ thiện ( Thượng).
Dịch: _Ngông_
Nguồn: Kiếm Giới
Dạ tiệc từ thiện được tổ chức tại một khách sạn năm sao. Dạ tiệc từ thiện do hộ Chữ Thập Đỏ thành thị Đông Giang khởi xướng, mỗi năm một lần. Ban đầu tổ chức là hoạt động từ thiện nhằm giúp đỡ các trẻ em tật nguyền, thất học... Vì là hoạt động với mục đích từ thiện, nên có kế hoạch mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng cũng với cả những quan chức chính phủ tham gia, và kêu gọi quyên góp tiền bạc của cải. Có thể đây là một chuyện tốt, nhưng ảnh hưởng của dạ hội ngày càng lớn, dần dần bắt đầu thay đổi mục đích ban đầu của nó, trở thành nơi khoe khoang tài của, mặt khác còn kết bạn với quan chức địa phương.
Dạ hội từ thiện hàng năm do một xí nghiệp đứng ra tổ chức, tự bỏ tiền ra để tổ chức toàn bộ. Bởi vì chính phủ hứa hẹn, đáp ứng miễn giảm thuế thu nhập năm sau cùng các hạng ưu đãi chính sách cho xí nghiệp. Lúc đầu dạ hội này phải đùn đẩy cũng khó kiếm ra được xí nghiệp đứng ra tổ chức, nhưng sau này thì tranh nhau đứng ra, cuối cùng dạ tiệc từ thiện do các xí nghiệp luân phiên nhau tổ chức.
Năm nay đến phiên tập đoàn Minh Phát. Bọn họ tổ chức dạ tiệc rất quy mô. Ngay cả những minh tinh nổi tiếng cũng được mời tới. Ân Huyên Vũ cũng là minh tinh sáng chói hiện giờ đương nhiên cũng được mời tham dự.
Yến hội được tổ chức ở đại sảnh khách sạn, ở mặt Đông bố trí một sân khấu hình tròn rất lớn, dùng cho chủ trì cùng biểu diễn. Ở giữa bày ra một chiếc bàn dài có đặt đầy rượu cùng mỹ thực cho khách tới đây thưởng dụng. Theo như cách bố trí này, tập đoàn tổ chức dạ hội hiển nhiên rất chu đáo.
- La thiếu gia, tổng giám đốc Ân Thế Bình của tập đoàn Hồng Quang gọi điện thoại tới, nói bởi vì có việc nên không thể tới.
Một người trợ lý báo với La thiếu gia.
- Hả? Thế à! Thế con gái ông ta có tới không?
La thiếu gia hỏi.
- Việc này… Tôi cũng không rõ. Ông ta không có nói.
Trợ lý của La thiếu gia trả lời.
- Được rồi, ông lui ra đi.
La thiếu gia phất phất tay, ý bảo trợ lý, trợ lý biết điều lui ra khỏi hội trường. Vị La thiếu gia này chính là đại công tử La Thế Hàn của tập đoàn Minh Phát. Người này ỷ vào trong nhà có tiền, mấy năm nay luôn làm việc xằng bậy, toàn bộ chuyện xấu hầu như hắn đều đã làm qua. Chẳng qua mỗi lần làm chuyện xấu, đều có người thay hắn thu thập tàn cuộc, vì vậy cho nên đến giờ hắn vẫn bình an.
Hắn lúc này, đang ngất ngây suy nghĩ. Trong khoảng thời gian này vì chuẩn bị dạ hội từ thiện, có thể đã dùng hết đầu óc, sử dụng hết công phu. Mà những việc này hắn làm cũng không cảm thấy phiền lòng. Hắn làm vậy hoàn toàn là vì một người, chính là Ân Huyên Vũ.
Nhìn mỹ mạo của Ân Huyên Vũ trên TV, liền bị hấp dẫn. Do đó hắn điên cuồng nghĩ cách theo đuổi, từ việc hàng ngày tặng hoa, đến việc kiên trì bám theo nàng, nhưng hiệu quả lại không như mong muốn.
Hắn sở dĩ thất bại vì Ân Huyên Vũ cũng đồng dạng sinh ra ở một gia đình giàu có, đối với nhân phẩm của hắn sớm đã biết. Với các chiêu tán gái của hắn, căn bản là khinh thường không thèm để ý. Những cách tán gái của hắn từng thành công với nhiều nữ minh tinh, nhưng đối với Ân Huyên Vũ lại trở nên vô dụng, điều này làm cho lòng tự trọng của La Thế Hàn thực sự bị xúc phạm.( thằng này có lòng tự trọng )
Đối với sự thật phũ phàng như thế, trong khoảng thời gian này hắn thực sự thống khổ. Nguồn gốc thống khổ là ở chỗ hắn không biết tiến thoái, cứ trải qua thất bại hắn lại tiếp tục tấn công rồi lại nhận thất bại cay đắng. Sau mỗi lần thất bại, hắn đều cắn răng cắn lợi nói:
- Đừng để cho anh mày có cơ hội, đến lúc đó nhất định sẽ cho cô em nằm bên dưới, cho cô em biết sự lợi hại của anh mày.
Nhưng nói tới nói lui, đến cả chút tăm hơi cơ hội đều không có.
Mà dạ tiệc từ thiện lần này, đối với hắn chính là cơ hội rất tốt để tiếp cận Ân Huyên Vũ. Nếu như hắn nắm chắc cơ hội, có thể đem nàng cho nằm dưới háng (:khi200). Như vậy không riêng thân thể ngọc ngà của nàng, mà gia sản cực lớn của cha nàng, tương lai cũng sẽ nắm trong tay.
Nghĩ vậy, khóe miệng La Thế Hàn hiện lên nụ cười tàn khốc. Đêm nay, nhất định Ân Huyên Vũ phải thuộc về hắn. Nghĩ tới dáng người mới mười bảy tuổi mà không có một khuyết điểm nào, hắn liền cảm giác thú huyết sôi trào, cả người đều bộc phát ra thứ lực lượng dục vọng mà chỉ có dã thú mới có.
- La thiếu gia.
Một người trẻ tuổi tướng mạo hèn mọn, gầy gò đi tới trước mặt La Thế Hàn nói:
- Tôi vừa rồi lên lầu, thấy Ân Huyên Vũ đã tới.
- Ồ. Lại Ba Cường, mày nói thật sao?
La Thế Hàn vừa nghe Ân Huyên Vũ tới, hai mắt bỉ ổi đã sáng lên.
- Đương nhên, con nhỏ có bộ dáng xinh đẹp Ân Huyên Vũ, có nhắm mắt không cần nhìn, chỉ dùng mũi cũng có thể nhận ra. ( Chó còn thua thằng này )
Lại Ba Cường nở nụ cười râm đãng lấy lòng.
La Thế Hàn nghe Lại Ba Cường khẳng định như vậy, khóe miệng lập tức nở nụ cười lạnh lẽo, thấp giọng nói:
- Lần này không kể dùng thủ đoạn gì, nàng đều phải thuộc về tao.
- La thiếu gia, chỗ này của tôi có vài thứ tốt, đảm bảo anh sẽ thích.
Lại Ba Cường lấy lòng nói:
- Anh có muốn dùng thử một chút hay không?
- Cái gì vậy?
La Thế Hàn nghe Lại Ba Cường nói như thế, tò mò hỏi.
Lại Ba Cường thấy La Thế Hàn đối với đồ đạc của mình có hứng thứ, loay hoai chỉ vào mấy cái bình nhỏ màu tím giới thiệu:
- Đây là kỳ dâm hợp hoan tán, kia là bình tôi thích nhất bổng chủy, còn có…
- Mẹ nó.
La Thế Hàn thấy hắn bắt đầu giới thiệu mấy thứ này, liền mắng:
- Mịa nó, cả ngày chỉ xài mấy cái đồ vô dụng này. Mày cho rằng mày ở trong Lộc Đỉnh Ký à?
- Đừng nóng, đừng nóng. La thiếu.
Lại Ba Cường thấy La Thế Hàn có chút tức giạn, biết mình vỗ mông ngựa hơi quá, vội vàng giải thích:
- Mấy thứ này, không phải là lần trước anh đã xài thử qua rồi sao? Không phải là rất có ích sao?
- Hữu hiệu cái rắm.
La Thế Hàn có chút không khống chế nổi tâm tình của mình mắng:
- Lần trước đồ rởm của mày xài trên người Lưu tiểu minh tinh, vô dụng còn chưa tính, suýt chút nữa tao bị cô ả tố cáo, cuối cùng ông già phải bỏ ra một đống tiền mới êm chuyện.
- Vậy tại sao lúc đó không thấy anh nói gì?
Lại Ba Cường làm một bộ mặt khó tin hỏi.
- Cái chuyện dọa người như vậy, tao có thể tùy tiện nói ra sao?
La Thế Hàn mắng.
- Vậy anh hiện tại, tại sao lại…
Lại Ba Cường nói được một nửa, đã bị La Thế Hàn ngắt lời:
- Thằng nhóc này, có phải muốn tao trị tội hay không?
- Tôi sai rồi.
Lại Ba Cường nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình, nhưng sau đó xuất ra một gói thuốc bột nói:
- Chỗ này của tôi là loại thuốc mới toanh, không mùi không vị, vào nước lập tức tan, đảm bảo dùng tốt.
La Thế Hàn thấy Lại Ba Cường cầm trên tay gói thuốc bột, trong ánh mắt có chút thay đổi.
………………………………………… �………….
- Tôi nói anh không thể cách xa tôi một chút sao?
Ân Huyên Vũ đối với Tần Nhị Bảo ai oán nói.
- Đại tiểu thư, tôi là bảo tiêu, nếu đứng quá xa cô, không thể tạo ra tác dụng bảo hộ.
Tần Nhị Bảo đối với cô nàng không nói đạo lý này, đã kìm nén khắc chế cao nhất. Nếu hắn không nể mặt lão đầu tử, thì hắn không bao giờ nói nhiều lời vô nghĩa với nàng như vậy.
- Không cần, chẳng phải còn có những người khác bảo hộ tôi sao?
Ân Huyên Vũ chán ghét nói:
- Tóm lại, anh đứng cách xa tôi mốt chút, tôi nghĩ tôi sẽ sống lâu hơn được một ít.
- Tùy cô.
Tần Nhị Bảo nghe Ân Huyên Vũ nói như vậy, cũng lười nói với nàng những lời vô ích:
- Cô đã nói như vậy, tôi sẽ để cho cô cao hứng.
Dứt lời, liền xoay người đi ra.
- Người này tính tình cũng thật nóng nảy.
Ân Huyên Vũ nhìn theo bóng lưng Tần Nhị Bảo, nhỏ giọng lầm bầm: “ Nói hắn hai câu liên trở mặt”. Lát nữa nàng phải lên sân khấu biểu diễn, không có tâm tư dây dưa cùng Tần Nhị Bảo. Nàng mang theo đám người Lý Lương, tiến vào hậu trường hóa trang, chuẩn bị bắt đầu biểu diễn.
Tần Nhị Bảo xoay người rời đi, lại không hề đi xa. Hắn cho rằng nhiệm vụ của mình nếu không hoàn thành, không thể cứ như vậy mà đi. Nếu như Ân đại tiểu thư không muốn mình đứng gần nàng, vậy thì đứng xa xa một chút sẽ tốt hơn. Chỉ cần trong tầm mắt của mình, hẳn là không có vấn đề gì.
Ngọn đèn trong đại sảnh đột nhiên mờ ảo, một ngọn đèn chiếu sáng rọi thẳng về phía sân khấu. Từ trên sân khấu, xuất hiện ra hai người chủ trì. Mà trong hai người này, không phải là hạng người hời hợt gì. Một người chính là giám đốc đài truyền hình Đông Giang. Từ phương diện này, đồ chó hoang La Thế Hàn vì mục đích xấu xa với Ân Huyên Vũ, cũng khoác lên mình một lớp áo từ thiện.
Hai người trên đài nói hàng loạt diệu ngữ, khiến cho dưới đài liên tục vang lên tiếng cười. Mà mục đích của dạ hội lần này chính là kêu gọi những người có tiền, khẳng khái góp tiền. Đương nhiên hình thức dạ hội rất đa dạng, có minh tinh biểu diễn, có yến hội, các xí nghiệp quyên tiền, đấu giá…
Tần Nhị Bảo ở dưới đài, ánh mắt một mực tìm kiếm Ân Huyên Vũ. Chỗ này có nhiều người, vạn nhất có một chút ngoài ý muốn, chính mình không làm tròn trách nhiệm. Nhưng tìm mãi cũng không thấy bóng dáng nàng đâu, định đến hậu trường thì trên đài nghe tiếng người chủ trì nói:
- Hiện tại xin mời ca sĩ Ân Huyên Vũ tiểu thư lên sân khấu.
Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay vang dội. Trong tiếng vỗ tay, Ân Huyên Vũ thướt tha uyển chuyển lên sân khấu.
Dưới ngọn đèn làm nền, Ân Huyên Vũ như một thiên sứ xinh đẹp, làm cho người ta mặc cảm không dám tới gần, sợ mình không cẩn thận, làm cho tiên tử trên trời hoảng sợ. Khi nàng cất lên tiếng ca, âm thanh giống như tiếng gọi của thiên nhiên, tất cả mọi người trong hội trường như tỉnh như say.
Ngay khi Ân Huyên Vũ kết thúc bài hát, mọi người dưới đài vỗ tay vang dội. Ân Huyên Vũ trên đài nở một nụ cười. Ánh mắt từng người dán theo từng bước di chuyển của nàng. La Thế Hàn dưới đài thấy vậy thì nước miếng dàn dụa, sắc tâm bỗng nhiên nổi lên.
Có Ân Huyên Vũ biểu diễn, các ngôi sao khác cũng ra sức diễn xuất. Buổi văn nghệ dạ hội diễn ra hết sức thành công. Sau khi kết thúc văn nghệ, dạ hội từ thiện không hề chấm dứt, mà ngược lại, dạ hội giờ mới bắt đầu…