Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 12
Chương 141: Giết Giết Giết
Nguồn: ST
Vừa bắt đầu Khổng Hoàng Thiên toàn thủ. Nhưng dần dần, Khổng Hoàng Thiên có thể ở trong loạn kiếm, miễn cưỡng chống đỡ.
Mỗi lần trường kiếm va chạm, còn có thể phát ra một lôi quang cuồn cuộn.
Từ phía xa vô số tu giả dần dần chỉ có thể nhìn thấy vô số lôi quang chói mắt phát ra.
Tiềm năng của Khổng Hoàng Thiên không ngừng được ép ra. Lực lượng vung kiếm cũng càng ngày càng mạnh. Mỗi kiếm phát ra dường như đều có một đạo ngân quang. Khổng Hoàng Thiên từ chật vật không thể tả, dần dần trở nên thành thạo điêu luyện.
Ầm! Ầm!.........
Dần dần, Khổng Hoàng Thiên đã ngăn cản được công kích của bảy người yêu chí kia.
Cách đó không xa, hai mắt Tử Vi Đại Đế thoáng nheo lại, có phần kinh ngạc nhìn về phía Khổng Hoàng Thiên đang từ tình thế không thuận lợi không ngừng chuyển đổi.
Phía xa xôi, lúc này vô số cường giả ngừng thở, nắm chặt nắm tay nhìn về phía chiến trường.
- Khổng Hoàng Thiên thật lợi hại!
- Tử Vi Đại Đế đã đạt tới tu vi thập lục trọng thiên đỉnh phong. Khổng Hoàng Thiên cũng thập lục trọng thiên đỉnh phong. Bây giờ bảy Tử Vi Đại Đế lại không làm gì được Khổng Hoàng Thiên?
- Thập lục trọng thiên đỉnh phong? Khổng Hoàng Thiên muốn trùng kích tu vi cao hơn sao?
- Trùng kích thập thất trọng thiên?
............
.........
...
Tu giả xung quanh đều hít một hơi lạnh.
Thập thất trọng thiên? Điều này dường như là một giới hạn không thể vượt qua vậy. Tại thời điểm kỷ thứ hai, đã có vô số người vì điều đó lao lực mà chết. Nhưng đã có người nào đạt được thập thất trọng thiên?
Không có. Ít nhất trong một đám Đại Đế cũng không có lấy một người. Phần lớn Đại Đế vẫn đang nỗ lực cố gắng trong giới hạn thập ngũ trọng thiên đỉnh phong. Tử Vi Đại Đế đã đạt tới thập lục trọng thiên đỉnh phong, hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất thiên hạ Đại Đế. Nhưng hắn vẫn không đạt được thập thất trọng thiên.
Nhưng Tử Vi Đại Đế có nghiệp vị Đại Đế, đang điều động lực lượng của Tử Vi Thiên Giới. Thực lực còn có thể đạt tới thập thất trọng thiên. Đây đã là cực hạn của Tử Vi Đại Đế.
Khổng Hoàng Thiên lại muốn trùng kích giới hạn thập thất trọng thiên này sao?
Kỷ thứ ba? Kỷ thứ ba thật sự không bằng kỷ thứ hai sao?
Đại chiến chém giết vẫn tiếp tục. Trận chiến này diễn ra suôt ba ngày ba đêm. Những tiếng động vang lên ầm ầm, dẫn đến khắp dương gian đều vang vọng nhưng tiếng sấm dậy.
Vô số muôn dân quỳ xuống, sợ hãi nhìn lên trời.
- A!
Khổng Hoàng Thiên lộ vẻ dữ tợn. Mái tóc dài phấp phới trong gió. Quanh thân hắn giống như một con quay, không có cách nào nắm giữ thân ảnh, cũng không có cách nào nắm giữ được động tác. Nhanh nhanh nhanh!
Giết, giết, giết!
Keng!
Rốt cuộc, đấu chi thiên mạch bao phủ, Khổng Hoàng Thiên lần đầu tiên thương tổn dược đến một người yêu chí.
Dường như điều này mới chỉ là bắt đầu. Động tác của Khổng Hoàng Thiên liên tục, nhanh chóng lao về phía một đám người yêu chí tấn công.
- A, khốn kiếp!
- A, ngươi lại thương tổn được ta sao?
- Giết!
.........
......
...
Một đám người yêu chí sợ hãi không ngừng rống lên.
Cách đó không xa, Tử Vi Đại Đế đứng ở trên nghiệp vị Đại Đế sắc mặt âm trầm.
- Thực lực Khổng Hoàng Thiên vẫn đang tăng lên? Hắn càng đấu càng mạnh sao?
Sắc mặt Tử Vi Đại Đế cực kỳ khó coi.
Khổng Hoàng Thiên đã chiến đấu quên hết tất cả. Giờ phút này, Khổng Hoàng Thiên dường như không phải đang chiến đấu, mà đang tìm hiểu, tìm hiểu sự ngăn cách giữa thập lục trọng thiên đến thập thất trọng thiên. Nhưng dù sao vẫn kém hơn một chút so với một tầng ngăn cách này.
Kém hơn một chút?
- A!
Trong nháy mắt một người yêu chí đã đến phía sau Khổng Hoàng Thiên. Hắn đâm ra một kiếm vào sau lưng Khổng Hoàng Thiên.
Nhưng phía sau lưng Khổng Hoàng Thiên dường như mọc ra một con mắt vậy. Khổng Hoàng Thiên bỗng nhiên đâm ngược lại một kiếm.
- A?
Ầm!
Khổng Hoàng Thiên đâm ngược một kiếm đã cắt đầu người yêu chí kia xuống.
- Cái gì?
Sắc mặt đám người yêu chí kia xung quanh nhất thời hoàn toàn thay đổi.
Đây là Khổng Hoàng Thiên mới vừa rồi còn bị mình áp chế sao? Lúc này mới qua ba ngày. Không ngờ hắn đã trưởng thành đến một bước này?
Đầu người yêu chí kia bị cắt, nhưng hắn lại không chết, nhanh chóng né tránh. Hắn nắm lấy đầu mình lại lao tới.
Nhưng giờ phút này Khổng Hoàng Thiên đã không tiếp tục còn để mặc bọn họ bắt nạt như lúc trước nữa.
Tốc độ khiến bọn họ kiêu ngạo đã nhanh chóng bị Khổng Hoàng Thiên đuổi kịp.
Nhanh, nhanh, nhanh! Giết, giết, giết!
- Còn chưa đủ, còn chưa đủ!
Khổng Hoàng Thiên vừa chém giết, vừa kêu lên.
- Giết!
Một đám người yêu chí lại nhào lên.
Ầm! Ầm!
Trong nháy mắt trong trận đại chiến lại có hai người yêu chí bị chặt đứt. Kiếm đạo, sát ý của Khổng Hoàng Thiên càng ngày càng mạnh, càng ngày càng nhanh, càng ngày càng hung tợn.
Sát đạo tàn phá bừa bãi đang nhanh chóng tăng lên.
Ở phía xa, Thông Thiên giáo chủ nhìn kiếm của Khổng Hoàng Thiên, trong lúc nhất thời, hình như cảm giác được điều gì. Quanh thân hắn nhất thời phát ra từng đợt hắc quang vờn quanh, dường như thể ngộ được điều kỳ diệu nào đó.
Một bên khác quanh thân Bạch Khởi xuất hiện Sát đạo kim thân. Mắt Bạch Khởi nhìn về phía xa. Trong lúc nhất thời, sát ý quanh thân càng ngày càng mạnh mẽ. Sát đạo của Khổng Hoàng Thiên, khiến Bạch Khởi cũng sinh ra một cảm ngộ.
Về phần những người khác lại không có loại cảm nhận này. Nhưng bọn họ vẫn có thể lĩnh hội sâu sắc sự cường đại của Khổng Hoàng Thiên. Đó là một cảm nhận càng ngày càng cường đại.
Không bao lâu sau, bảy người đại yêu chí kia căn bản đã không còn là đối thủ của Khổng Hoàng Thiên nữa.
Khổng Hoàng Thiên hung mãnh giết chóc, bảy người đại yêu chí nhanh chóng bị chém đứt. Tuy rằng bọn họ có sức sống cường đại không ngừng tự mình phục hồi như cũ, nhưng đối mặt với Khổng Hoàng Thiên, chính là trực tiếp làm rau cho Khổng Hoàng Thiên chém nát.
- Còn chưa đủ. Còn thiếu một chút, còn thiếu một chút!
Khổng Hoàng Thiên nhíu mày kêu.
Một phía khác, Tử Vi Đại Đế rốt cuộc không thể ngồi yên được nữa.
- Đại Đế!
Ầm!
Nghiệp vị Đại Đế dưới chân Tử Vi Đại Đế ầm ầm phóng ra tử quang chói mắt. Trong nháy mắt tử quang đã bao phủ toàn thân Tử Vi Đại Đế.
Một khí tức mênh mông xông thẳng ra.
Tất cả Tử Vi Thiên Giới nhất thời có vô số khí vận cuồn cuộn đến. Vô số công đức chen chúc mà tới. Vô số vận thế, Vận đạo tràn hết vào trong cơ thể Tử Vi Đại Đế.
Tử Vi Đại Đế cũng lấy ra một thanh trường kiếm, nhanh chóng xông vào chiến trường.
Tử Vi Đại Đế tiến vào, nhất thời khiến cuộc chiến lại một lần nữa biến động.
Ầm!
Trong nháy mắt vai trái của Khổng Hoàng Thiên đã bị Tử Vi Đại Đế đâm thủng một lỗ thủng to.
- Còn chưa đủ. Ta còn có thể mạnh hơn nữa!
Khổng Hoàng Thiên vung kiếm lên hung mãnh chém giết, căn bản không để ý tới vết thương trên người mình.
Trường kiếm trong tay Khổng Hoàng Thiên vung lên càng nhanh hơn, khí thế hung mãnh lao về phía Tử Vi Đại Đế chém xuống.
- Muốn chết!
Tử Vi Đại Đế trừng mắt một cái.
Ầm!
Trong nháy mắt Tử Vi Đại Đế nghiêng về áp chế Khổng Hoàng Thiên.
- Ta có thể thắng hắn. Thập thất trọng thiên, ta nhất định có thể đột phá thập thất trọng thiên!
Khổng Hoàng Thiên trừng mắt kêu.
Khổng Hoàng Thiên lại vung kiếm. Mỗi kiếm vung ra đều sẽ phóng ra một lôi điện siêu cấp.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 12
Chương 142: Đại Đức Chi Ấn
Nguồn: ST
Lôi điện giống như một tiên lôi cực lớn, điên cuồng bắn ra khắp phía.
- A!
Một đám người yêu chí nhất thời kêu lên những tiếng ác liệt thảm khốc.
Không giống như vừa nãy, đám người yêu chí mới bị chặt đứt, bởi vì tốc độ vung kiếm quá nhanh, thân thể đứt đoạn còn có thể nhanh chóng hồi phục. Nhưng thời điểm lôi điện này chém đứt thân thể, lại lập tức ầm ầm nổ tung, da thịt bầy nhầy.
trong thế giới màu đỏ, Tử Vi Đại Đế nghiêng về một phía áp chế Khổng Hoàng Thiên. Khổng Hoàng Thiên lại nghiêng về một phía chém giết một đám người yêu chí.
Điều này không là quan trọng nhất. Quan trọng nhất là mỗi giờ mỗi khắc thực lực Khổng Hoàng Thiên dường như đều đang tăng lên.
Khổng Hoàng Thiên càng ngày càng mạnh.
Mức độ Tử Vi Đại Đế áp chế Khổng Hoàng Thiên cũng dần dần đến cực hạn.
- Sao có thể như vậy được? Tại sao thực lực của hắn có thể không ngừng kéo lên như vậy được?
Tử Vi Đại Đế nôn nóng nói.
Vù!
Dưới áp chế của Tử Vi Đại Đế, thần diễm quanh thân Khổng Hoàng Thiên đột nhiên từ màu xanh biến thành màu vàng kim.
- Ta dường như đã tìm được rồi!
Trong lúc đang chiến đấu, trong mắt Khổng Hoàng Thiên đột nhiên bắn ra một tia hưng phấn mãnh liệt.
Tìm được? Tìm được cái gì? Tử Vi Đại Đế không tự chủ đột nhiên cảm thấy run sợ.
- Thanh Long Đại Đế!
Tử Vi Đại Đế kêu lên.
- A!
Tại cửa Tử Vi Điện, Thanh Long Đại Đế ầm ầm bước lên tế đàn Đại Đế, đạp không vọt về phía chiến trường.
Vù!
Bên cạnh Thanh Long Đại Đế đột nhiên xuất hiện hai thanh trường kiếm vờn quanh. Bên trên trường kiếm, khí thế cuồn cuộn xông thẳng ra.
- Thế chi kiếm?
Phía xa ánh mắt Diêm Xuyên nhất thời cứng lại.
- Meo, Tử Vi Đại Đế giao cả thế chi kiếm của mình cho Thanh Long Đại Đế sao? Hắn có hai thanh thế chi kiếm?
Miêu Miêu kêu lên.
- Tử Vi Đại Đế muốn tìm Thanh Long Đại Đế hỗ trợ?
Mặc Vũ Hề giật mình.
Thanh Long Đại Đế khí thế hùng hổ, trong chớp mắt đã tiến vào chiến trường.
- Tử Vi Đại Đế và Khổng Hoàng Thiên chiến đấu một trận. Người ngoài không nên tham gia!
Phía xa, đột nhiên truyền đến giọng nói của Sát Đế.
- Mời bảo bối xoay người!
Vèo!
Một đạo đao quang màu trắng, xông thẳng về phía Thanh Long Đại Đế.
Ầm!
Sát Đế bước ra, ngăn cản Thanh Long Đại Đế xông tới hỗ trợ.
Trên không trung, sắc mặt Tử Vi Đại Đế trầm xuống:
- Khốn kiếp!
Nhưng lúc này không chỉ có Sát Đế, Hoàng Kim Đại Đế cũng xuất hiện. Hai người mặc kệ Khổng Hoàng Thiên chiến đấu, chỉ ngăn cản Thanh Long Đại Đế xông tới hỗ trợ.
Tử Vi Đại Đế chỉ có thể một mình áp chế Khổng Hoàng Thiên.
Thực lực của Khổng Hoàng Thiên giống như giếng nước phun trào, nhanh chóng tăng thêm. Tuy rằng thực lực của Khổng Hoàng Thiên vẫn là thập lục trọng thiên đỉnh phong, nhưng sau những lần trùng kích, đã trực tiếp ép sát thập thất trọng thiên. Ít nhất lấy lực lượng của Tử Vi Đại Đế bây giờ cũng chỉ chỉ có thể áp chế được Khổng Hoàng Thiên. Nếu Tử Vi Đại Đế muốn giết chết Khổng Hoàng Thiên, thực sự rất khó có thể làm được.
- Nhanh. Còn thiếu một chút!
Khổng Hoàng Thiên bị áp chế, thần diễm quanh thân không ngừng thay đổi màu sắc.
Trường kiếm trong tay Tử Vi Đại Đế không ngừng chém xuống, hết lần này tới lần khác. Khổng Hoàng Thiên chỉ có thể không ngừng chống đỡ. Nhưng Tử Vi Đại Đế có thể cảm nhận được, lực lượng của chiêu kia lại càng ngày càng mạnh.
Dường như Khổng Hoàng Thiên đã tìm được cách phá tan cửa ải thập thất trọng thiên.
Tử Vi Đại Đế nghi ngờ không thôi. Nhưng lúc này Khổng Hoàng Thiên lại cực kỳ lo lắng.
Trong mơ hồ, Khổng Hoàng Thiên dường như đã nhìn thấy điểm chênh lệch kia.
Nhưng nhìn thấy cũng không phải là chạm được. Thực lực càng ngày càng mạnh, không có nghĩa là có thể trùng kích thập thất trọng thiên.
Gần trong gang tấc mà lại xa tựa chân trời. Bất kể làm như thế nào, đều giống như càng xa thập thất trọng thiên hơn.
- Không!
Khổng Hoàng Thiên gào thét lên.
Lợi dụng đấu chi thiên mạch, Khổng Hoàng Thiên liều mạng ép tiềm năng của mình. Bởi vì không ngừng ép tiềm năng của mình, cho nên thực lực Khổng Hoàng Thiên mới càng ngày càng mạnh. Nhưng bản thân Khổng Hoàng Thiên hiểu rõ, mình lại cách thập thất trọng thiên càng ngày càng xa.
- A!
Khổng Hoàng Thiên trở nên điên cuồng. Trường kiếm bỗng nhiên bạo phát hàng ngàn hàng tỉ kiếm quang.
Khổng Hoàng Thiên lại cùng trường kiếm xông về phía Tử Vi Đại Đế.
Ầm!
Khổng Hoàng Thiên lại lui về, tiếp đó chém một kiếm vào phía bên hông.
Ầm!
Một người yêu chí lại bị chém thành hai nửa. Tuy nhiên, lần này là chém dọc. Trong nháy mắt người yêu chí kia nổ tung, máu thịt bắn ra.
- A!
Trong thống khổ, người yêu chí chuẩn bị phục hồi lại thân thể.
- Minh!
Khổng Hoàng Thiên đột nhiên thân hóa một con Khổng Tước cực lớn, mở miệng nuốt người yêu chí kia xuống.
- Minh!
Khổng Hoàng Thiên lại lao về phía Tử Vi Đại Đế.
- Lão tam!
Một đám người yêu chí sợ hãi rống nói.
Trong nháy mắt trường kiếm của Khổng Hoàng Thiên hóa thành một cái đuôi cực lớn. Cái đuôi lớn vung một cái, phía sau Khổng Hoàng Thiên đột nhiên xuất hiện mười hai đạo luân hồi.
Ầm!
Mười hai đạo luân hồi điên cuồng lao về phía một đám người yêu chí.
Nhất thời, một đám người yêu chí bị quấy nhiễu nổ tan.
- Minh!
Khổng Hoàng Thiên mở miệng, một đám người yêu chí đều bị nuốt vào.
- Khốn kiếp.
Tử Vi Đại Đế sợ hãi rống lên.
Khổng Tước khổng lồ lại xông thẳng về phía Tử Vi Đại Đế, dường như muốn va chạm vào Tử Vi Đại Đế đang đứng trên tế đàn Đại Đế. Mười hai đạo luân hồi khuấy động hư không xung quanh, ầm ầm xông tới.
- Thanh Loan tôn sư?
Tại nơi xa xôi, ánh mắt Mặc Vũ Hề sáng ngời.
- Meo? Cái gì mà Thanh Loan tôn sư?
Miêu Miêu không hiểu nói.
- Cũng giống như Minh Phượng tôn sư của ta, là bảo vật mở ra mười hai đạo luân hồi. Ta chiếm được Minh Phượng tôn sư. Khổng Hoàng Thiên nhận được Thanh Loan tôn sư. Tuy nhiên, hắn là Khổng Tước. Nhưng mặc dù là Khổng Tước, hắn vẫn cưỡng ép luyện hóa Thanh Loan tôn sư sao?
Mặc Vũ Hề kinh ngạc nói.
Nơi xa xôi, Khổng Hoàng Thiên mượn mười hai đạo luân hồi, lực lượng tăng vọt.
- Lực lượng thập thất trọng thiên?
Tử Vi Đại Đế nhất thời biến sắc.
Một đám ca ca đã bị nuốt. Lực lựng của Khổng Hoàng Thiên vốn đã khiến Tử Vi Đại Đế kiêng kỵ. Bây giờ Khổng Hoàng Thiên lại có được mười hai đạo luân hồi giúp đỡ, lực lượng lại tăng vọt lên một đoạn.
- Thập thất trọng thiên? Có thể bởi vì ta bị áp chế, ý niệm không có cách nào hiểu rõ. Lực lượng của ta đã tiếp cận, tại sao vẫn không thể đột phá? Là ngươi khiến ta không có cách nào đột phá. Chỉ cần giết ngươi, ý niệm của ta trở nên thông suốt, sẽ có thể đột phá!
Khổng Hoàng Thiên rống to, sau đó vọt tới. Trong hai mắt Khổng tước khổng lồ cực kỳ điên cuồng.
- Minh!
Một tiếng kêu vang lên, toàn thiên địa chấn động.
Xung quanh, vô số cường giả đều bị tiếng kêu cường đại lại, đâm vào màng tai cảm thấy vô cùng đau đớn.
Một lực lượng không kém gì của Tử Vi Đại Đế vọt tới. Trong mắt Tử Vi Đại Đế loé ra một tia hàn quang.
- Đại đức chi ấn, trấn áp thiên địa!
Tử Vi Đại Đế quát to một tiếng.
Trong lòng bàn tay Tử Vi Đại Đế đột nhiên xuất hiện một đại ấn hình vuông cực lớn với mười tám màu. Bên trên phương ấn chỉ có một chữ 'Đức'.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 12
Chương 143: Kiếm Nhập Vào Thân Thể Diêm Xuyên
Nguồn: ST
Phương ấn vừa ra, một uy áp khổng lồ xông thẳng tới khắp thiên hạ dương gian.
Trong lúc nhất thời, trong lòng gần như tất cả sinh linh bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác vô cùng khủng hoảng. Vô số sinh linh bỗng nhiên quỳ xuống.
Đại đức chi ấn vừa ra, hư không xung quanh tất cả sinh linh đều bị trấn áp.
Tham Lang, Phá Quân, Thanh Long Đại Đế, Hoàng Kim Đại Đế, Sát Đế, thậm chí Khổng Hoàng Thiên cũng bị định trong hư không.
Vù!
Thiên địa khắp nơi đột nhiên xuất hiện hư ảnh ba nghìn thiên đạo. Tất cả thiên đạo của thiên địa này đều đã xuất hiện.
Tử Vi Đại Đế thao túng đại đức chi ấn, công đức quanh thân điên cuồng tràn vào bên trong đại đức chi ấn.
Đại đức chi ấn cường hãn, nhưng lượng tiêu hao cũng cực kỳ khủng bố. Mặc dù là Tử Vi Đại Đế, cũng đang bị điên cuồng rút ra tinh khí. Nhìn bằng mắt thường có thể thấy Tử Vi Đại Đế đang gầy đi nhanh chóng.
Nhưng không thể nghi ngờ về lực lượng đó. Chỉ riêng việc Khổng Hoàng Thiên bị cách không trấn áp sợ hãi không thể di chuyển, đã có thể thấy được chút ít.
- Đây là cái gì vậy?
Khắp nơi, vô số tu giả đều lộ vẻ không hiểu.
- Nhất định là bảo vật của kỷ thứ nhất! Đại đức chi ấn?
Huyền Vũ Đại Đế lộ vẻ khát vọng.
Khổng Hoàng Thiên càng lĩnh hội sâu sắc.
- Đây… đây là bảo vật của kỷ thứ nhất sao? Trấn áp xuống, dường như có lực lượng của đất trời?
Khổng Hoàng Thiên kinh hãi nhìn cự ấn này.
Trong mắt Hoàng Kim Đại Đế lại sáng ngời:
- Đức chi ấn, đại đức chi ấn, pháp bảo của Đại Đức Tôn kỷ thứ nhất!
- Chết đi!
Mặt Tử Vi Đại Đế lộ vẻ dữ tợn nói.
Toàn thân Khổng Hoàng Thiên sợ hãi vì không thể di chuyển được. Cho dù Khổng Hoàng Thiên đã khuấy động mười hai đạo luân hồi, lúc này vẫn không thể di chuyển được, trơ mắt nhìn đại đức chi ấn ép xuống đỉnh đầu. Đó là một loại lực lượng hủy diệt vô hạn. Khổng Hoàng Thiên có thể cảm thấy, mình chỉ cần bị nó chạm vào, sẽ bị trấn nát.
Đó là một loại không thể ra sức, cũng một cảm giác không có cách nào chống cự.
Vô lực phản kháng, Khổng Tước khổng lồ lộ ra một tia đau thương.
Người sắp chết, trong nháy mắt, ký ức một đời dường như được chiếu lại trong đầu. Thời khắc ký ức được chiếu lại, dường như thời gian hình ảnh ngắt quãng. Một đoạn đoạn ký ức xẹt qua, Khổng Hoàng Thiên nói ra lời đánh giá về một đời mình.
- Cả đời này, ta đã quá liều mạng, ta quá điên cuồng, ta phấn đấu vì muôn dân, ta gánh vác kỷ thứ ba, quá mệt mỏi, quá mệt mỏi, quá mệt mỏi!
Khổng Hoàng Thiên mở miệng nói.
Trong lúc đang nói chuyện, Khổng Hoàng Thiên dường như bỏ qua giãy dụa, dường như được giải thoát, nhắm hai mắt lại.
Có một loại đột phá, gọi buông tay!
Khi thả xuống tất cả, Khổng Hoàng Thiên lộ ra một nụ cười bình thản.
Nhưng vào lúc này, sắc thái thần diễm quanh thân Khổng Hoàng Thiên bỗng nhiên từ một sắc thái biến thành nhiều màu sắc khác nhau.
Một loại, hai loại, ba loại......, mười lăm loại, mười sáu loại, mười bảy loại!
Hào quang mười bảy màu vừa xuất hiện, Tử Vi Đại Đế đứng trong không trung đột nhiên biến sắc.
- Chết đi!
Ầm!
Đại đức chi ấn oanh kích lên phía trên người Khổng Hoàng Thiên.
Mặc dù giờ phút này Khổng Hoàng Thiên đột phá, nhưng đại đức chi ấn thực sự quá mạnh mẽ. Đại đức chi ấn mười tám màu nghiền ép xuống. Trong nháy mắt quanh thân Khổng Hoàng Thiên xuất hiện vô số vết rạn.
Thậm chí mệnh cách của Khổng Hoàng Thiên, cũng tại trong nháy mắt, xuất hiện rất nhiều vết rạn.
Mặt Tử Vi Đại Đế lộ vẻ mừng rỡ như điên vì sống sót sau tai nạn.
Bởi vì, trạng thái của Khổng Hoàng Thiên hiện tại, xem như là hoàn toàn chết rồi. Toàn thân nát tan, hồn phách nát tan, mệnh cách nát tan, tất cả đều nát tan. Ai cũng không cứu sống được nữa.
- Ha ha ha ha ha, đột phá, đột phá thì thế nào? Dưới đại đức chi ấn, không phải ngươi vẫn tiêu sao?
Tử Vi Đại Đế hưng phấn cười to nói.
Lúc này, Tử Vi Đại Đế thôi thúc đại đức chi ấn, toàn thân đã gầy đi một nửa. Rất nhiều tinh khí bị rút lấy triệt để.
Uy lực của đại đức chi ấn lớn lao, nhưng tiêu hao cũng khủng bố kinh người.
Nhưng vào lúc này Khổng Hoàng Thiên với vô số vết rạn, đột nhiên hai mắt mở ra.
Thời khắc hai mắt mở ra, một đạo lợi quang từ hai mắt bắn ra.
Hai đạo lợi quang này nhất thời khiến Tử Vi Đại Đế giật mình.
Nhưng giống như chỉ là một sự hồi quang phản chiếu. Trong nháy mắt thân thể Khổng Hoàng Thiên hóa thành bột mịn hoàn toàn tan đi.
Thứ duy nhất giữ lại chính là thanh trường kiếm đã biến thành mười hai đạo luân hồi.
Mười hai đạo luân hồi lại hóa thành một thanh trường kiếm, trong nháy mắt bắn về phía phía xa.
- Ha ha? Khổng Hoàng Thiên, mệnh cách của ngươi đều tan đi, ngươi còn muốn sống lại sao? Mệnh cách cũng không còn, với ý chí của ngươi nhiều nhất chỉ có thẻ kiên trì được hai ngày sẽ phải tan biến. Trốn sao? Ngươi trốn thì có tác dụng gì? Hừ!
Tử Vi Đại Đế khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Trường kiếm bao bọc hào quang mười bảy màu vọt về phía xa.
- Lão tổ tông!
Vô số con cháu Khổng gia nhất thời khóc rống lên đầy thảm thương.
Đột phá, trước khi chết rốt cuộc lão tổ tông đã đột phá. Nhưng đó chỉ là đoạn cuối của sinh mệnh. Mệnh cách bị nghiền nát, chỉ còn lại một chút ý thức có thể tan đi bất kỳ lúc nào?
Đột phá như vậy thì có tác dụng gì?
Trường kiếm bắn nhanh ra. Nhưng rất nhanh, trường kiếm đã bay đến một cương vực khác.
Trường kiếm lao đi với tốc độ khủng khiếp, khiến mọi người trong cương vực kia nhất thời biến sắc.
Trường kiếm bay về phía một đỉnh núi.
Trên đỉnh núi kia lại vừa vặn có một đám thân ảnh đang đứng.
Trường kiếm xông thẳng tới một người trong số đó.
Diêm Xuyên!
Trong nháy mắt trường kiếm bắn về phía Diêm Xuyên?
Phía xa, Tử Vi Đại Đế, Chu Tước Đại Đế, Sát Đế, Hoàng Kim Đại Đế đều nhìn Diêm Xuyên với ánh mắt nghi hoặc.
Diêm Xuyên cũng nhìn thấy thanh trường kiếm này đâm tới.
- Không tốt!
Thông Thiên giáo chủ kêu to một tiếng, Tru Tiên Kiếm chém tới.
Ầm!
Tru Tiên Kiếm sụp đổ, Thông Thiên giáo chủ lui về phía sau.
Nhưng tốc độ trường kiếm quá nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Diêm Xuyên.
- Phá!
Diêm Xuyên ầm ầm vỗ đạo chi thủ tới. Nhưng dường như trong nháy mắt trường kiếm lại xuyên qua khe hở bay vào.
Ầm!
Trong nháy mắt trường kiếm xuyên thủng ngực Diêm Xuyên.
- Diêm Xuyên!
Mặc Vũ Hề, Miêu Miêu nhất thời sợ hãi kêu lên.
Vù!
Trong nháy mắt trường kiếm phát ra hào quang mười bảy màu chói mắt, bao phủ Diêm Xuyên ở bên trong. Ngay lập tức trường kiếm dường như lại tan ra, hòa nhập trong cơ thể Diêm Xuyên.
- Ký sinh!
Một tiếng quát nhẹ của Khổng Hoàng Thiên, từ bên trong trường kiếm vang lên.
- Cái gì?
Mặc Vũ Hề nhất thời biến sắc.
Thần thông ký sinh?
Diêm Xuyên nhất thời biến sắc. Trong nháy mắt, Diêm Xuyên cảm thấy không thể di chuyển được.
Ầm!
Thân thể Diêm Xuyên không tự chủ được bị hào quang bao phủ, bắn nhanh về phía xa, trong chớp mắt bay vào biển rộng, sắp biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
- Ký sinh!
Trước khi thân thể hoàn toàn mất đi quyền khống chế, Diêm Xuyên cũng kêu to một tiếng.
Vù!
Diêm Xuyên biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 12
Chương 144: Vũ Hóa
Nguồn: ST
Tất cả phát sinh quá nhanh, gần như mọi người đều không kịp phản ứng.
- Diêm Xuyên!
- Meo!
Miêu Miêu lo lắng kêu lên.
- Miêu Miêu, nhanh, nhanh dưa ta đi tìm Diêm Xuyên!
Mặc Vũ Hề chộp lấy Miêu Miêu nói.
- Meo!
Miêu Miêu gật đầu một cái.
Lợi dụng khế ước với Diêm Xuyên, thân hình Miêu Miêu chớp hiện dẫn theo Mặc Vũ Hề biến mất không thấy nữa.
Vào thời khắc này, Hoàng Kim Đại Đế bỗng nhiên quát to một tiếng:
- Các vị, Thanh Long Đại Đế chính là kết cục sau này của các vị. Lúc này, Tử Vi Đại Đế đã tiêu hao hết tinh huyết. Chính là thời khắc giết chết Tử Vi, tiêu trừ tai hoạ ngầm sau này. Theo ta, cùng tiêu diệt Tử Vi Đại Đế!
Ầm!
Âm thanh của Hoàng Kim Đại Đế vang vọng truyền đi khắp nơi.
Trong mắt hai Đại Đế Bạch Hổ, Huyền Vũ nhất thời cứng lại, đạp không bay vút lên trời. Rõ ràng hai người cũng quyết định thật nhanh, chuẩn bị bóp chết Tử Vi Đại Đế tại đây.
Chỉ có Chu Tước Đại Đế, lúc này hai mắt híp lại, nhìn về phía Diêm Xuyên biến mất
Bên trong biển sâu.
- Meo, rõ ràng là nơi này. Rõ ràng là nơi này, tại sao lại không có ở đây?
Miêu Miêu lo lắng tìm kiếm xung quanh.
- Miêu Miêu, không phải ngươi có thể truyền tống trực tiếp đến bên cạnh Diêm Xuyên sao?
Mặc Vũ Hề lo lắng nói.
- Đúng vậy, nhưng ta liền truyền tống đến chỗ này. Diêm Xuyên hẳn ở ngay đây. Nhưng trong hải cốc này lại chẳng có gì cả!
Miêu Miêu lo lắng nói.
- Vậy dừng ở đây đi. Miêu Miêu, ta ở nơi này tìm, ngươi lập tức đi tìm Diêm Xuyên ngân đồng, hỏi hắn xem. Hỏi hắn một chút xem Diêm Xuyên hiện tại thế nào!
Mặc Vũ Hề kêu lên.
- Meo!
Miêu Miêu nhanh chóng rời khỏi. Mặc Vũ Hề ở lại tìm kiếm xung quanh hải cốc.
Miêu Miêu nói ở chỗ này, nhưng ở nơi này lại chẳng có gì cả, hay là nơi này bị mở ra một không gian nhỏ.
Mặc Vũ Hề điều tra xung quanh.
Đúng Như Mặc Vũ Hề suy đoán, Diêm Xuyên ở ngay trong hải cốc này.
Nhưng lại là một không gian nhỏ trong hải cốc này.
Diêm Xuyên ngồi khoanh chân. Trong đầu có hai cỗ ý thức đang điên cuồng giãy dụa.
Khổng Hoàng Thiên sử dụng thần thông Ký sinh, ký sinh ở phía trên thân thể Diêm Xuyên. Diêm Xuyên mắt thấy không có cách nào nhúc nhích, cũng thi triển một lần Ký sinh, ý thức nhảy ra.
Trong đầu Diêm Xuyên, hai ý thức đang đứng đối diện nhau.
Trong đầu Diêm Xuyên, có hai bóng người. Đó chính là Diêm Xuyên và Khổng Hoàng Thiên.
- Khổng Hoàng Thiên, ngươi muốn cướp đoạt thân thể của ta sao?
Diêm Xuyên lạnh lùng nói.
Khổng Hoàng Thiên lại lắc đầu một cái, nhìn Diêm Xuyên, dường như đang quan sát kỹ lại.
Diêm Xuyên nhíu mày nhìn về phía Khổng Hoàng Thiên.
- Ngày ấy, ba người ngươi, Khổng Tước Tử, Khổng Hạt Tử được ta nâng cao đẳng cấp huyết mạch, thật ra chính là chờ ngày hôm nay, để đề phòng hôm nay thất bại!
Khổng Hoàng Thiên lắc đầu một cái.
- Ồ?
Diêm Xuyên hơi nhướng mày.
- Ta đối với ngươi không có ác ý. Lần này chiến đấu một trận, tuy rằng ta thất bại, nhưng ta lại tranh được một thập thất trọng thiên. Ta đã bị mất tất cả, chỉ có chút ý thức này, kèm theo ý chí của ta, nhiều nhất ta chỉ kiên trì được hai ngày mà thôi. Trong vòng hai ngày, ta cần chọn ra một người trong ba người các ngươi, kế thừa phần cảnh giới thất thập trọng thiên của ta, trí nhớ của ta, thể ngộ của ta, tâm ngộ của ta. Tất cả sẽ trở thành bảo tàng lớn nhất của ta, tặng cho một trong ba người các ngươi!
Khổng Hoàng Thiên trịnh trọng nói.
- Cảnh giới thập thất trọng thiên?
- Đúng, nhưng cảnh giới này chỉ thích hợp một mạch Khổng Tước. Trong ba người các ngươi đều có mạch này. Nếu như thiên hạ Thái Bình, ta tất nhiên sẽ truyền cho Khổng Tước Tử. Nhưng hiện tại thiên hạ lại đại loạn. Trong thời loạn lạc này tâm tính của Khổng Tước Tử không thể giữ được phần bảo tàng này của ta. Cho nên, đầu tiên ta nhập vào thân thể của ngươi. Ngươi cần lấy ra thủ đoạn khiến ta phải tin phục. Tới lúc đó trước khi ý thức của ta tan biến, ta sẽ trao tất cả phần bảo tàng cho ngươi. Bằng không, ta sẽ đi tìm Khổng Tước Tử. Dù sao, hắn mới là Khổng gia chính thống!
Khổng Hoàng Thiên trầm giọng nói.
Hai mắt Diêm Xuyên híp lại.
Tất cả thể ngộ, cảnh giới của Thập thất trọng thiên?
Mặc dù với tâm tính của Diêm Xuyên, lúc này trong lòng vẫn kích động mãnh liệt một hồi. Nhưng Diêm Xuyên nhanh chóng tỉnh táo lại.
Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào Khổng Hoàng Thiên.
- Thân tử đạo tiêu, ngươi lại có thể hờ hững như vậy sao?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Lúc này Khổng Hoàng Thiên quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức căn bản không giống với một người vừa mới chết.
Khổng Hoàng Thiên lại lắc đầu một cái:
- Không, ta không phải đã chết!
- Ồ?
Diêm Xuyên hơi sững sờ.
Thế này cũng chưa tính là chết sao?
- Ta đã thập thất trọng thiên, đã khám phá sinh tử. Nói chuẩn xác ta là vũ hóa.
Khổng Hoàng Thiên lắc đầu một cái.
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Diêm Xuyên không rõ.
- Người siêu thoát có thể trường sinh bất tử. Cho dù bị người hủy diệt sạch sẽ, cũng sẽ sống lại với một hình thái khác, có thể phải cách một thời gian rất dài, nhưng chung quy sẽ sống lại. Người siêu thoát trường sinh bất tử, ngươi biết chứ?
Khổng Hoàng Thiên trầm giọng nói.
- Ta đã từng thấy qua điều đó trên người Thiên Cương! Nhưng ngươi cũng không hề siêu thoát!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Đúng vậy, ta không có siêu thoát. Cái này gọi là vũ hóa. Bây giờ ta tan biến, nhưng chỉ cần huyết mạch của ta vẫn còn trên đời, cuối cùng cũng có một ngày, ta sẽ theo huyết mạch của ta mà sống lại!
Khổng Hoàng Thiên giải thích.
- Huyết mạch sống lại? Ý ngươi muốn nói, cuối cùng sẽ có một ngày, trong con cháu Khổng thị, ngươi sẽ sống lại trong đám tử tôn?
Diêm Xuyên nghi ngờ nói.
- Đúng, điều kiện mọi người vũ hóa sống lại không giống nhau. Chỉ cần huyết mạch Khổng thị không bị tiêu diệt, cuối cùng sẽ có một ngày, ta có thể một lần nữa tỉnh lại!
Khổng Hoàng Thiên nói.
- Vũ hóa?
Diêm Xuyên thở dài nói.
- Ngươi không cần ngạc nhiên. Chí cường giả kỷ thứ nhất như Hoàng, Đức, Thế, bọn họ đều như vậy. Luân hồi bất diệt, hoàng chung quy có thể sống lại. Công đức không thể diệt hết, Đức cũng sẽ sống lại. Vận thế không bị diệt hết, thế cũng sẽ sống lại. Vũ hóa là biến thể của tử vong, tương đương với một giấc ngủ thật dài mà thôi. Thập thất trọng thiên khám phá sinh tử, chỉ có như vậy thôi!
Khổng Hoàng Thiên giải thích.
- Thập thất trọng thiên?
Diêm Xuyên ngưng trọng nói.
- Ta sống lại, cần huyết mạch Khổng thị không bị tiêu diệt. Đương nhiên, có thể trăm vạn năm sau, có thể, có thể vĩnh viễn sẽ không sống lại. Nếu như mệnh số tiêu diệt muôn dân, trong chúng ta bất kể là ai cũng đừng mong sống sót!
Khổng Hoàng Thiên cười khổ nói.
- Nếu nói như vậy, tiếp theo thiên hạ tranh đấu, ngươi không có cách nào tham dự?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Hẳn không có cách nào tham dự. Hi vọng các ngươi có thể bảo vệ muôn dân, ta sống lại hay không, quyền quyết định là bởi các ngươi!
Khổng Hoàng Thiên khe khẽ thở dài nói.
- Vậy người siêu thoát, bất kể chết như thế nào đều có thể sống lại. Vũ hóa cần một lý do mới có thể sống lại? Vì sao các ngươi không siêu thoát đi? Nếu như siêu thoát, vậy đã không cần lo lắng nữa?
Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 12
Chương 145: Chuẩn Bị Tìm Ai Để Ra Tay?
Nguồn: ST
Khổng Hoàng Thiên lắc đầu một cái:
- Siêu thoát so với vũ hóa, về phương diện sống lại thật sự có ưu thế lớn. Nhưng siêu thoát cũng có một tai họa!
- Ồ?
- Muốn đột phá nữa lại vô cùng khó khăn!
Khổng Hoàng Thiên trầm giọng nói.
- Rất khó?
- Không sai, rất khó, vô cùng khó. Ít nhất trong lúc ta thôi diễn, sau khi siêu thoát mỗi lần muốn đột phá, người siêu thoát đều gặp khó khăn gấp mười lần bình thường! Cho nên, kỷ thứ hai, người kỷ thứ nhất mới không nguyện siêu thoát.
Khổng Hoàng Thiên giải thích.
- Rất khó, cũng không phải là không thể nào đúng không?
Diêm Xuyên nhíu mày nói.
- A, ngươi biết Thiên Cương chứ. Từ lúc hắn mới bắt đầu siêu thoát đến bây giờ, hắn đã từng đột phá sao?
Khổng Hoàng Thiên cười nói.
Chân mày Diêm Xuyên nhíu lại, cuối cùng gật đầu một cái, không tranh cãi về vấn đề đó nữa.
Bỗng nhiên, Diêm Xuyên nghĩ tới một câu nói Bách Hoàng lưu lại trong bách thụ năm đó.
- Không muốn siêu thoát, không muốn siêu thoát dễ dàng!
Đây là câu nói sau cùng của Bách Hoàng dành cho Diêm Xuyên, chẳng lẽ chính là nói về điều này?
- Đương nhiên, sau khi siêu thoát cụ thể thế nào ta vẫn không rõ ràng lắm. Có thể còn có những phương hướng khác. Trong điều này, chỉ có người siêu thoát mới rõ ràng.
Khổng Hoàng Thiên nói.
- Vậy trước khi ngươi chuẩn bị vũ hóa, đem cảnh giới này cho ta sao?
Rốt cuộc Diêm Xuyên đã tiếp nhận cách nói của Khổng Hoàng Thiên.
- Vậy phải xem thủ đoạn của ngươi thế nào đã.
Khổng Hoàng Thiên trịnh trọng nói.
- Làm sao xem?
Diêm Xuyên hỏi.
- Đoạt một nghiệp vị Đại Đế!
Khổng Hoàng Thiên nói.
- Nghiệp vị Đại Đế?
Chân mày Diêm Xuyên nhíu lại.
- Không sai, ta nhiều nhất chỉ hai ngày nữa sẽ vũ hóa tan biến. Vừa vặn một đám Đại Đế tới đây. Cho nên, trong vòng hai ngày, ngươi nhất định phải đoạt được nghiệp vị Đại Đế. Bằng không, ta sẽ từ bỏ ý định truyền cho ngươi!
Khổng Hoàng Thiên nói.
Ý thức của Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào ý thức Khổng Hoàng Thiên, cuối cùng gật đầu một cái.
- Còn nữa. Ngươi phải nhớ kỹ, thần thông ký sinh, nếu không phải vạn bất đắc dĩ không nên dễ dàng sử dụng. Sự ảo diệu trong đó, trong thiên địa chỉ có ngươi và ta biết được!
Khổng Hoàng Thiên chỉ điểm nói.
- Ta sẽ nhớ kỹ!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Vù!
Ý thức Diêm Xuyên nhanh chóng bám vào bên trên thân thể của mình, chậm rãi thức tỉnh ra.
Vù!
Sau khi cắt không gian nhỏ này ra, Diêm Xuyên bước ra, nhất thời nhìn thấy Mặc Vũ Hề ở bên cạnh đang lo lắng tìm kiếm.
- Diêm Xuyên!
Mặc Vũ Hề niềm vui, bất ngờ lao tới.
Diêm Xuyên gật đầu một cái, khẽ cười.
Nhưng một khắc sau thần sắc Mặc Vũ Hề bỗng nhiên biến đổi.
- Ngươi… ngươi là Diêm Xuyên hay là Khổng Hoàng Thiên?
Mặc Vũ Hề sợ hãi nói.
Đã trải qua trận chiến với đám thú giao hoán, thần kinh Mặc Vũ Hề đã trở nên cực kỳ nhạy cảm.
- Không cần lo lắng, hắn là Diêm Xuyên!
Một giọng nói từ phía xa truyền đến.
- Meo! Diêm Xuyên, ngươi không có chuyện gì chứ?
Miêu Miêu cũng bay theo tới.
Đó chính là Miêu Miêu và Diêm Xuyên ngân đồng.
Nhân thân Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Nhân thân Diêm Xuyên nhìn Diêm Xuyên ngân đồng. Hai người nhìn nhau gật đầu một cái.
Đi theo bọn họ đến đây, còn có Bạch Khởi, Kim Đại Vũ, Thông Thiên giáo chủ.
- Diêm Xuyên, ngươi không sao chứ?
Thông Thiên giáo chủ nói.
- Ta không sao! Tuy nhiên, tiếp theo có khả năng có việc phải làm!
Diêm Xuyên cười nói.
- Chuyện gì vậy?
Thông Thiên không hiểu nói.
- Giết Đại Đế!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Ồ?
…
Cương vực Trung Ương.
Sát Đế, Hoàng Kim Đại Đế, Bạch Hổ Đại Đế, Huyền Vũ Đại Đế, ầm ầm lao ra, xông tới tấn công Tử Vi Đại Đế đã tiêu hao hết tinh huyết.
Tử Vi Đại Đế có vô số trọng bảo. Một đám cường giả không chỉ muốn loại bỏ tai hoạ ngầm về sau, còn muốn lấy được trọng bảo của Tử Vi Đại Đế.
Đại đức chi ấn, cái này đã khiến đám cường giả đỏ mắt thèm muốn nhất
Lúc này lại có một người mặc áo bào đen đột nhiên đến chắn trước mặt Thanh Long Đại Đế.
.
Minh Hà lão tổ.
Minh Hà lão tổ quay đầu thoáng nhìn về phía đại chiến của nhóm người Tử Vi Đại Đế, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà.
Minh Hà lão tổ càng coi trọng hai thanh thế chi kiếm mà Thanh Long Đại Đế đang nắm giữ.
- Cút ngay!
Thanh Long Đại Đế hét lớn.
Minh Hà lão tổ lại nở nụ cười tà:
- Tử Vi luyện mạng thuật? Quả nhiên kỳ hoa. Đi thôi, chuyển sang nơi khác. Ngươi hãy biểu diễn cho ta xem thử, thế chi kiếm này rốt cuộc có bao nhiêu thần kỳ!
- Muốn chết!
Thanh Long Đại Đế hét lớn đánh về phía Minh Hà lão tổ.
- Thần thông không gian, đại na di!
Minh Hà lão tổ quát to một tiếng.
Ầm!
Trong nháy mắt hai người biến mất khỏi chiến trường, không còn hình bóng.
Bốn đại cường giả xông tới bao vây tân công Tử Vi Đại Đế. Đám người Tham Lang, Phá Quân cũng không ngồi yên. Bọn họ nhanh chóng tiến lên. Đi theo còn có đám thuộc hạ của Trường Sinh Đại Đế.
Nhưng, lúc này giữa không trung bỗng nhiên lại xuất hiện bốn cường giả trên lưng mang theo hồ lô.
Hồ lô Hỏa Nha, Manh Lạc.
Hồ lô Băng Thiềm, Mẫn Hoàng.
Hồ lô Hư Vọng, Ngọc Lân.
Hồ lô Hồng Mông, Mộng Tam Sinh.
Một nhóm người chắn trước mặt một đám thuộc hạ Tử Vi Đại Đế.
- Là các ngươi sao?
Tham Lang nhất thời biến sắc.
Ầm!
Hỗn chiến tại Cương vực Trung Ương bắt đầu.
Chỉ còn lại có một mình Chu Tước Đại Đế.
Chu Tước Đại Đế nhìn chiến trường một chút, trong mắt lạnh lẽo:
- Bao vây tấn công Tử Vi Đại Đế sao? Một đám ngu xuẩn. Tử Vi Đại Đế là dễ giết như thế sao? So với bao vây Tử Vi Đại Đế, không bằng nhận được pháp bảo của Khổng Hoàng Thiên.
Nói xong, Chu Tước Đại Đế lại nhìn về phía biển rộng ngoài xa.
- Diêm Xuyên? Hừ! Lần này trẫm tuyệt đối sẽ không nương tay với ngươi.
Chu Tước Đại Đế đạp không, xông thẳng phía xa biển rộng rời đi.
Mặc dù Tử Vi Đại Đế tiêu hao hết tinh huyết, nhưng vẫn lấy sức một người đối chiến một đám Đại Đế.
Ầm!
Chiến lôi cuồn cuộn truyền vang khắp thiên hạ.
Một phía khác, tuy rằng Chu Tước Đại Đế không biết tung tích nhân thân Diêm Xuyên, nhưng vẫn chú ý tới phương hướng di chuyển của đám người Bạch Khởi, Thông Thiên. Hắn nhanh chóng tìm kiếm vị trí nhóm người Diêm Xuyên.
Phía trên bầu trời của một vùng biển rộng, ánh mắt Chu Tước Đại Đế lạnh lẽo nhìn xuống đáy biển.
Ầm!
Khí tức Chu Tước Đại Đế ầm ầm phóng ra. Nước biển xung quanh nhất thời bị ép về bốn phía nổ tan. Trùng kích cực lớn trong nháy mắt đã lao đến đáy biển.
Trong đáy biển, đám người Mặc Vũ Hề, Diêm Xuyên ngân đồng, Miêu Miêu, Bạch Khởi, Kim Đại Vũ, Thông Thiên giáo chủ đang vây quanh Diêm Xuyên.
- Giết Đại Đế!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Ồ?
- Meo!
Miêu Miêu hưng phấn kêu lên.
- Vì sao?
Thông Thiên giáo chủ nghi ngờ nói.
- Vì nghiệp vị Đại Đế!
Diêm Xuyên khẳng định nói.
Chân mày Thông Thiên giáo chủ nhíu lại, gật đầu nói:
Ngươi chuẩn bị tìm ai ra tay?
Ngay vào thời điểm Thông Thiên giáo chủ vừa hỏi xong.
Ầm!
Một khí thế cực lớn từ trên giáng xuống. Tại vị trí đáy biển nơi mọi người đang đứng, nhất thời bị một trận báo trùng kích cuốn nước biển rẽ ra bốn phía.
Mọi người đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía trên mặt biển.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden