[Tiên Hiệp] Nhân Thần - Tác giả: Nam Triêu Trần - New: C86
Nhân Thần Tác giả: Nam Triêu Trần
Quyển một: Thư Sinh Khai Khiếu
Chương 1: Mọt sách
Dịch: gautruc01.
Biên: matcodon.
Nguồn: TTV
Bành Thành một gã thư si*
Tuổi thì mười chín khôn thì chưa đâu
Lông bông vẫn khuyết duyên đâu
Thương cô em gái vẫn sầu việc huynh! *
Giới thiệu:
Thư sinh gặp hồ tiên, cơm dẻo lại thêm thịt, mời ngài nếm ngay khi còn đang nóng.
Tranh lấy hương hỏa thế gian, thụ ấn phong thần, múa bút luận năm tháng.
Thế giới này vốn không có thần, nhưng được nhiều người bái thì thành thần thôi.
Từ người đến thần, cầm kiếm mà đi!
"Bị ngã thành như vậy cũng thật là đáng thương, mấy người kia nặng tay quá, một kẻ thư sinh làm sao mà chịu nổi?"
"La đại thẩm, cái loại này thì thương hại làm gì, chết sớm càng tốt..."
"Đúng vậy đó, ngu ngu ngốc ngốc, mười chín tuổi mà còn chưa tự lập được, phải sống dựa vào muội muội, đúng là đồ ăn hại."
"Ha ha, giờ thì hay rồi, nguyên một phòng sách bị người ta lấy đi gán nợ, xem hắn còn làm mọt sách kiểu gì!"
"Ca ca, ca ca mau tỉnh lại..." Có tiếng khóc khe khẽ vang lên.
...
Âm thanh ồn ào, trầm trầm bổng bổng, như xa như gần, khiến hắn nghe không rõ lắm. Ngay sau đó, cơn đau như kim châm ập đến, lập tức làm hắn nhịn không được rên lên thành tiếng.
Sau đó, hắn chậm rãi mở mắt, phát hiện mình nằm trên mặt đất, xung quanh tụ tập một đám người, đang hướng hắn chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xôn xao.
Đã xảy ra chuyện gì?
Đầu rất đau, giống như muốn nổ tung ra thành rất nhiều mảnh. Chậm rãi thở hổn hển mấy hơi , những mảnh vỡ rốt cục bắt đầu lắp ráp thành một thể.
Ầm!
Một đống ký ức khổng lồ như nước vỡ đê ập tới, hắn không chịu đựng được kêu thảm một tiếng rồi lại té xỉu.
Lần thứ hai tỉnh lại, Diệp Quân Sinh đã nằm ở trên một cái giường.
Giường rất cũ, đắp ở trên người là tấm chăn đầy chắp vá, cố gắng ngẩng đầu nhìn bốn phía, chỉ thấy một gian nhà đơn sơ và bốn bức tường.
Diệp Quân Sinh nhắm chặt hai mắt, để cho mình bình tĩnh lại, tiêu hóa tất cả những gì phát sinh - hắn vốn là một thanh niên bình thường ở xã hội hiện đại, trời sinh tính rộng rãi lạc quan, không ngờ tai bay vạ gió mắc bệnh cấp tính, cứ tưởng rằng chết chắc, ai ngờ xuyên việt thời không đi tới một cái thế giới khác.
Thế giới này gọi là "Thiên Hoa triều", không phải bất cứ một triều đại lịch sử nào mà hắn biết. Nhưng kỳ lạ thay, vị diện này lại có các triều đại như Hạ Thương Chu, Xuân Thu Tần Hán, Tam Quốc Tùy Đường.
Dòng nước lịch sử tại sau thời Ngũ Đại Thập Quốc cực kỳ rối loạn liền ngoặt một cái tới Thiên Hoa triều, không còn thấy Tống Nguyên Minh Thanh nữa.
Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là "hiệu ứng hồ điệp" ? Hay là thời không song song trong truyền thuyết ?
Từ trong những ký ức lộn xộn đó, Diệp Quân Sinh hơi chỉnh sửa ra chút manh mối, làm rõ ngọn nguồn, không khỏi mắt tối sầm lại, lại cảm thấy dở khóc dở cười.
Cổ hủ!
Quả thật là một kẻ cổ hủ đến hết thuốc chữa.
Chủ nhân của thân thể này vốn dĩ họ Diệp, tên "Phong", tự "Quân Sinh", là một tên thư sinh, có hôn sự nhưng vẫn chưa thành thân. Hiện hắn cùng muội muội sống nương tựa lẫn nhau.
Là một thư sinh, lẽ dĩ nhiên y phải đặt việc học hành chăm chỉ lên hàng đầu. Vấn đề là ở chỗ, người này quá là mọt sách (khờ), từ thuở nhỏ y đã luôn tin tưởng ba câu châm ngôn: "Thư trung tự hữu nhan như ngọc; thư trung tự hữu thiên chung túc; thư trung tự hữu hoàng kim ốc." [1] Thành ra y cho rằng trong sách cái gì cũng có. Y chỉ cần một cuốn sách trên tay là đủ rồi, không còn ước mong gì khác. Do đó, trừ ăn uống vệ sinh ra thì toàn bộ thời gian y đều dành hết cho sách vở.
Tổ tiên Diệp gia cũng từng giàu có, được xem là dòng dõi thư hương. Nhưng đến đời gia gia của Diệp Phong liền xuống dốc, về sau chỉ truyền lại một phòng sách, cùng với một quyển tổ huấn "Khuyến học thiên".
Căn phòng sách này chính là nơi Diệp Phong yêu thích nhất, suốt ngày đêm đều ở trong đó đọc sách không bước chân ra khỏi cửa nửa bước, rất giống một tên nghiện game thời hiện đại.
Người bình thường bỏ công đọc sách không ngoài việc thi để lấy công danh. Hắn lại làm ra vẻ ta đây thế ngoại cao nhân coi "phú quý như mây khói", cả tú tài cũng không thèm thi, càng không đi làm việc.
Diệp Phong si mê sách vở quá mức khiến cha mẹ hắn đau đầu không thôi. Họ đã nhiều lần khuyên bảo nhưng đều vô ích, chỉ còn cách nhờ thân thích bằng hữu tới giúp làm công tác tư tưởng. Nhưng Diệp Phong không thèm để ý tới, có khách đến thăm hắn cũng chỉ ra cho có mặt còn trong tay vẫn cầm lấy khư khư cuốn sách chậm rãi đọc, người nói mặc kệ người, hắn chỉ biết đọc sách.
Như vậy, ai cũng không cách nào làm gì hắn, chỉ có thể thầm mắng một câu "Gỗ mục không thể khắc", tức giận rời đi.
Lâu dần, biệt danh "Mọt sách" truyền khắp huyện Bành Thành,đến khi cha mẹ mất sớm, càng không có ai quản nữa.
Diệp Phong chìm đắm trong thế giới sách không thể tự kiềm chế, đến mức không cần bằng hữu, không cần cưới vợ. Nhưng con người đều cần phải ăn uống mặc quần áo, mà Diệp gia lại lụn bại, không có thu nhập, vật dụng trong nhà đều đem bán sạch. Tội nghiệp muội muội của Diệp Phong tuổi còn nhỏ phải đi khắp nơi tìm việc làm để nuôi sống bản thân và ca ca.
Nhưng việc này cũng không phải biện pháp, con người không những phải giải quyết việc ăn no mặc ấm, mà còn có thể xảy ra việc ngoài ý muốn như đau ốm bệnh tật , tiêu hao không ít. Do thu nhập ít mà chi tiêu lại nhiều, hết tiền rồi thì chỉ có thể đi vay đi mượn. Ngày dồn tháng chứa đâm ra nợ nần chồng chất, nhưng lai không trả được mảy may.
Lần này các chủ nợ mặc kệ, rốt cuộc hôm nay đến nhà xiết nợ. Bọn họ coi như còn chút lương tâm không làm khó dễ tiểu muội hắn, chỉ chú ý tới căn phòng sách đó.
Thư tịch có thể bán lấy tiền, đặc biệt là một ít sách cổ, sách quý.
Thứ đáng giá nhất ở Diệp gia không ngoài những quyển sách này.
Không có tiền trả nợ chỉ có thể lấy sách gán nợ.
Chủ nợ phá cửa mà vào, trái lại làm con mọt sách "không để ý chuyện đời" ở bên trong sợ hết hồn. Đến lúc hiểu ra là đối phương tới dọn sách, điều này không khác gì lấy mạng hắn thì hắn lập tức phản ứng dữ dội như cắn thuốc lắc, cố sức phản kháng. Có điều một tên thư sinh yếu đuối thì có thể làm được gì? Sau một hồi quyền đấm cước đá, hắn bị đánh nằm một đống trên mặt đất. Bởi vì lửa giận công tâm mà hồn lìa khỏi xác, đến khi tỉnh lại thì đã biến thành một "Diệp Quân Sinh" mới.
Hiểu rỏ ngọn nguồn, người "xuyên việt" vừa bực mình vừa buồn cười, thật không dám tưởng tượng thế gian sẽ có loại ngu cỡ này.
Đầu lại đau, giống như sóng ngầm mãnh liệt, tiếp thu dung hợp ký ức của người khác đâu phải trò đùa, may là đối phương mất đi tự chủ, bớt đi rất nhiều khó khăn.
Diệp Quân Sinh hơi nhấc người đưa lưng dựa trên đầu giường, giơ tay lên chợt phát hiện trong tay vẫn nắm chặt một quyển sách
"Ừm, cái này là..."
Rất nhanh hắn liền nhớ lại, đây là một thứ duy nhất mà con mọt sách lao ra cửa liều mạng đoạt lại và bảo vệ thành công, đúng hơn là một bức tranh. Vì nó mà hắn bị đẩy ngã, trên cách tay trầy xước một mảng lớn, máu tươi chảy đầm đìa.
Ồ, không đúng!
Diệp Quân Sinh nhớ lại lúc nãy, những vết máu loang lổ trên cánh tay hắn cũng dính vào quyển sánh này, vậy mà giờ nhìn lại quyển sách thì chẳng có vết máu nào.
Hắn cảm thấy hơi kỳ quái, liền mở sách ra xem:
Đây là một bức tranh cổ quái, núi cao vời vợi, cây rừng um tùm, ở gần đó có một cái sườn dốc phủ đầy cỏ hình thành một tấm thảm màu xanh phũ lên tảng đá lớn. Trên tảng đá, một con cáo nhỏ lông trắng như tuyết rất sống động đang ngồi, hai lỗ tai dựng thẳng lên, hai mắt thật to, đang tập trung xem một quyển sách.
Bạch Hồ đọc sách, giống như học đồng, hoàn toàn mới lạ, kỳ ảo thành tranh.
"Linh Hồ đồ"!
Góc trên bên phải ghi tên bức tranh, còn có hai câu thơ :"hồng trần tự nhiễm thanh sơn tại, nhân tâm như quỷ linh hồ quan". [2]
Không con dấu, không lời tựa, chẳng biết ai là người vẽ .
Cả bức tranh cảnh vật sinh động, vô cùng vui tai vui mắt, nhìn vào có thể làm cho người ta cảm thấy yên ổn, bình thản, rất là thoải mái, tuyệt đối là tác phẩm của chuyên gia.
Diệp Quân Sinh không am hiểu hôi họa, nhưng hắn tiếp thu ký ức của mọt sách. Thằng ngốc này sống mười chín năm, cùng sách làm bạn, tuy là kẻ vô tích sự, nhưng không thể phủ nhận hắn rất có thiên phú. Trong phòng sách khoảng mấy trăm quyển thiên văn địa lý, lịch sử kinh điển, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, gần như hắn đều thuộc lòng như cháo.
Tại Đại Hoa triều, đây cũng có thể coi là một người có tài hoa hiếm có, bất quá mọt sách tính cách mộc mạc, làm người cổ hủ, không hiểu đối nhân xử thế, bởi vậy chưa từng nghĩ dùng một bụng thi thư đi làm việc.
Hắn không nghĩ, nhưng Diệp Quân Sinh thì có, và cũng nhất định phải nghĩ.
Diệp Quân Sinh nhìn từ góc độ thưởng thức, nghiên cứu bức "Linh Hồ đồ" này trị giá bao nhiêu.
Bức họa này tự nhiên mà thành, ý cảnh kỳ ảo , nhưng đáng tiếc không có ấn giám lưu lại, nếu là bút tích danh gia nhất định bán được giá.
Không sai, Diệp Quân Sinh đang tính bán bức tranh, vì trong nhà đã túng quẫn đến mức cơm tối đều không có mà ăn.
Bức tranh tuy rất đẹp, nhưng không thể ăn. Hắn đã không còn là hắn trước kia vì bảo vệ một căn phòng mà nhịn đói .
Thật ra tất cả sách trong phòng, theo giá thị trường đem bán lấy tiền trả nợ tuyệt đối dư, nhưng mà tình hình hỗn loạn, bị bọn chủ nợ cướp sạch nên không thể nào tính toán.
Thiếu nợ thì trả tiền, là chuyện đương nhiên.
Cả phòng sách đầy sách giờ còn mỗi bức tranh, hết cách chỉ có thể đem bán bức tranh để kiếm ít tiền sinh hoạt, còn việc bức tranh không dính máu hắn không còn quan tâm lắm. Có thể là chính mình lúc đó choáng váng nên nhớ lầm, căn bản cũng không có máu làm bẩn bức tranh.
Đột nhiên, Diệp Quân Sinh nhìn thấy trong bức tranh con cáo nhỏ không nhìn quyển sách nữa mà đang chớp chớp nhìn mình, hắn giật nảy người theo bản năng tay đang cầm bức tranh ném xuống đất.
Chuyện gì thế này?
Bạch Hồ trong tranh không ngờ lại biết động đậy, chớp mắt giống như một bé gái đáng yêu!
Không thể nào, làm sao có khả năng?
Không nói đây là một bức tranh, cho dù một con cáo nhỏ thực thụ đứng ở trước mặt mình thì nó cũng không thể nào hướng mình “chớp mắt khiêu gợi” được, chẳng lẽ là hồ ly tinh?
Ảo giác,chắc là ảo giác rồi...
Sau một lát, Diệp Quân Sinh cười tự giễu ,khom lưng nhặt bức tranh lên tỉ mỉ ngắm lại, bức tranh vẫn vậy, cây cỏ sông núi như cũ, tiểu hồ ly thì ngồi trên tảng đá chăm chú đọc sách tuy rằng thần thái sinh động nhưng tranh chính là tranh, chính là mực khô lại mà thành, không thể nào là vật sống được.
Nhìn một hồi, không phát hiện dị dạng gì, hắn liền đem bức tranh đi cất. Lúc này hắn cảm thấy rất mệt, thân thể của tên mọt sách đúng là quá yêu ớt, té một cái chảy chút máu liền không chịu nổi, thật ra vết thương đã được muội muội băng bó cẩn thận rồi, mà muội muội đáng thương này của hắn lúc này hẳn là đi làm công cho người ta để kiếm cơm tối rồi.
Nghĩ tới đây hắn liền tự trách, bi phẫn, hổ thẹn. Đường đường là một nam tử hán mà bấy nhiêu năm qua phải dựa dẫm vào tiểu muội để nuôi sống bản thân,thật sự hổ thẹn.
Nhưng mà hiện tại hắn cũng không có cách gì giải quyết, tinh thần mệt mỏi không thể tả. Trước tiên cứ ngủ một giấc lấy lại tinh thần đã, rồi mới có sức mà nghĩ ra cách chống đỡ cái nhà này.
Không biết qua bao lâu, Diệp Quân Sinh từ trong giấc mộng tỉnh lại, chợt mũi ngửi được một mùi hương thơm phức, hơi hơi khó chịu, liền xuống giường bước ra ngoài.
Bên ngoài là một căn phòng lớn, trống rỗng không có nhiều vật dụng trong nhà ngoại trừ một cái bàn cũ kĩ và hai cái ghế, lúc này trên bàn có hai đĩa thức ăn và một tô cơm lớn, hương thơm ngào ngạt từ hai đĩa thức ăn trên bàn truyền đến.
Thơm quá!
Hương thơm khiến hắn thèm nhỏ dãi, cái bụng ùng ục kêu vang, Diệp Quân Sinh liền ngồi xuống ăn như chưa từng được ăn, sau một lát hai đĩa thức ăn và tô cơm đã bị càn quét sạch sẽ.
Bỏ bát đũa xuống, vò vò cái bụng, ợ một cái, lúc này Diệp Quân Sinh cảm thấy có gì đó không đúng, bữa cơm này là ai nấu?
*Chú thích:
* Nguyên văn: Bành thành nhất thư si, thập cửu bất tự tri; tức phụ thú bất đáo, muội tử tân khổ hĩ!
Lấy bản dịch của Mr.FU.
[1]: Thư trung tự hữu nhan như ngọc.
Thư trung tự hữu thiên chung túc.
Thư trung tự hữu hoàng kim ốc.
Ba câu thơ này được trích trong bài thơ Khuyến Học (Khuyến Học Thiên) của Tống Chân Tông Triệu Hằng:
富家不用买良田,Phú gia bất dụng mãi lương điền,
书中自有千锺粟; Thư trung tự hữu thiên chung túc;
安居不用架高堂,An cư bất dụng giá cao đường,
书中自有黄金屋; Thư trung tự hữu hoàng kim ốc;
娶妻莫恨无良媒,Thú thê mạc hận vô lương môi,
书中自有颜如玉; Thư trung tự hữu nhan như ngọc;
出门莫恨无人随,Xuất môn mạc hận vô nhân tùy,
书中车马多如簇; Thư trung xa mã đa như thốc;
男儿欲遂平生志,Nam nhi dục toại bình sinh chí,
五经勤向窗前读。Ngũ kinh cần hướng song tiền độc.
Tạm dịch:
Nhà giàu chẳng phải mua ruộng tốt,
Trong sách tự có ngàn bồ thóc;
An cư chẳng phải xây nhà cao,
Trong sách tự có nhà lầu vàng;
Lấy vợ chẳng hận không người mối,
Trong sách tự có người như ngọc;
Ra đường chẳng hận không tùy tùng,
Trong sách xe ngựa nhiều vô khối;
Làm trai muốn thỏa chí tang bồng,
Bên cửa chuyên cần đọc ngũ kinh.
Bài thơ nói muốn giàu sang phú quý, vợ đẹp như ngọc, kẻ hầu người hạ, xe đưa ngựa đón thì chăm chỉ dùi mài kinh sử, để đi thi đỗ đạt làm quan. "Thập niên song hạ vô nhân vấn, nhất cử thành danh thiên hạ tri" (mười năm đọc sách bên cửa sổ chẳng người hỏi han, chỉ 1 khoa cử là thành danh thiên hạ đều biết đến)
Câu "thư trung tự hữu nhan như ngọc" sau này cũng được Bồ Tùng Linh viết trong Liêu Trai Chí Dị.
Nguồn: Internet.
[2]: "hồng trần tự nhiễm thanh sơn tại,
nhân tâm như quỷ linh hồ quan"
Tạm dịch:
Hồng trần bụi bặm núi xanh nhìn
Lòng người đen bạc ma quỷ ngó.
(bản dịch của anh “bon sai”)
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Nhân Thần Tác giả: Nam Triêu Trần
Quyển một: Thư Sinh Khai Khiếu
Chương 2: Thông suốt
Dịch: gautruc01.
Biên: matcodon.
Nguồn: TTV
Lúc nãy vì đói bụng nên khi nhìn thấy cơm nước Diệp Quân Sinh theo bản năng cho rằng đây là cơm do muội muội nấu. Nhưng bây giờ ăn xong thì mới sực nhớ ra rằng muội muội còn chưa có về nhà. Hơn nữa hai đĩa thức ăn thì một đĩa là gà xào măng còn một đĩa là rau xào, đầy đủ hương thơm, màu sắc, mùi vị, không giống tay nghề của muội muội mình.
Ngoài ra, dựa theo trí nhớ của mọt sách thì nhà hắn rất nghèo, một ngày ba bữa đều ăn cháo với bánh bột ngô. Làm sao có bữa ăn thịnh soạn như vậy được?
Nghĩ tới đây, Diệp Quân Sinh lập tức cảm thấy bất thường, hắn vội nhìn xung quanh bốn phía xem có ai ẩn náu ở trong nhà hay không.
Nhà chỉ có bốn bức tường còn căn phòng thì trống rỗng, nhìn một cái là thấy rõ ràng chẳng có ai ngoài hắn cả.
Diệp Quân Sinh ngồi trên ghế , càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó rất quái lạ. Cơm không phải do muội muội nấu càng không phải là hàng xóm có lòng tốt bố thí - cái này thì dùng ngón chân cũng có thể đoán ra. Cho dù bố thí thì cũng không thể là một bữa ăn thịnh soạn như vậy được?
Hai đĩa thức ăn và một tô cơm tính sơ sơ cũng năm mươi đồng tiền, người bình thường làm sao có khả năng ăn nổi?
Sau khi loại trừ hết các khả năng, một ý nghĩ hoang đường xuất hiện trong đầu hắn, chẳng lẽ bữa cơm này là từ trên trời rơi xuống....
Hắn không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn nóc nhà.
Nóc nhà cũ kỹ, có vài tia nắng chiều xuyên qua các lỗ thủng trên mái ngói, nhưng hắn nhìn tới nhìn lui đều không thấy có chỗ nào có thể rơi xuống cơm nước.
Thực sự là kỳ quái !
Người "xuyên việt" bỗng cảm thấy đau đầu, những việc không thể tưởng tượng được cứ nối gót nhau mà tới, cho dù hắn là một thanh niên hiện đại cũng không thể hiểu được.
Linh quang chợt lóe lên trong đầu.
Lẽ nào giống như trong truyện thần thoại? Thư sinh nghèo vô tình cứu giúp hồ ly tinh, mà hồ ly kia là Yêu Tiên thiện lương biết tri ân báo đáp, lặng lẽ biến thành một cô gái xinh đẹp rồi lén lút nấu cơm cho thư sinh ăn?
Cũng không đúng, mọt sách từ trước đến giờ không hề bước chân ra khỏi cửa thì làm sao cứu được Hồ tiên, ngay cả kiến hắn đều chưa từng cứu một con nào nữa là.....
Hồ ly... Hồ ly...
Tư duy của Diệp Quân Sinh bắt đầu trở nên bay bổng, óc tưởng tượng ngày càng phong phú , bỗng nhiên hắn vỗ đùi một cái: trong nhà chả phải đang có một con hồ ly đó sao?
"Linh Hồ đồ"!
Trong nháy mắt, một bầu không khí quỷ dị tràn ngập khắp nơi, tạo ra cảm giác lạnh lẽo đến sởn tóc gáy.
Thật là quá sức tưởng tượng!
Hắn còn chưa kịp lấy Linh Hồ đồ ra quan sát thì ngoài sân có tiếng mở cửa, chắc là muội muội đã về.
Để khỏi mất công giải thích với muội muội, Diệp Quân Sinh vội vàng dọn dẹp bát đĩa trên bàn.
Muội muội của Diệp Phong tên là Quân Mi, năm nay mới mười lăm tuổi. Vì nhà nghèo nên dù còn nhỏ tuổi nàng đã phải đảm đương việc nhà. Mấy năm nay lúc nào nàng cũng phải làm việc rất vất vả cực nhọc để chèo chống cái nhà này. Thật không dám tưởng tượng nàng đã làm thế nào để sống được trong suốt những năm qua, là loại lực lượng nào đã giúp nàng chống đỡ được tới bây giờ.
Lúc này Diệp Quân Mi cầm trong tay một cái bọc giấy, trong bọc là một cái bánh báo do nàng ngồi may vá hơn một canh giờ mới kiếm được, nhưng nàng không nỡ ăn mà muốn đem về cho ca ca ăn thay cơm tối.
"Tính ra đã hơn nửa tháng nay ca ca không ăn bánh bao rồi. Huynh ấy nhất định sẽ rất vui, một khi vui vẻ thì huynh ấy sẽ không còn bị đả kích vì mất hết sách nữa, không còn thương tâm nữa ..."
Cứ nghĩ vậy, nàng bước vào trong nhà, liền thấy Diệp Quân Sinh đang ngẩn ngơ ngồi trên ghế ...
"Ca ca sao lại rời giường rồi? Huynh đang bị thương, thân thể còn rất yếu cần phải nằm nghỉ chứ."
Thấy tình hình có vẻ hơi bất thường, Diệp Quân Mi trong lòng quýnh lên. Nàng sợ rằng ca ca chịu không nổi đả kích vì việc sách vở bị lấy đi sẽ trở nên điên điên khùng khùng. Từ một kẻ vốn đã khờ khạo nay lại biến thành một người điên, phải làm thế nào bây giờ?
Ca ca khờ khạo cũng được, ngu ngốc cũng được. Dù thế nào huynh ấy vẫn là người thân nhất của nàng, là chỗ dựa tinh thần của nàng. Nếu huynh ấy có mệnh hệ gì, nàng cũng không thể tiếp tục sống được nữa.
Diệp Quân Mi vội vã đi đỡ Diệp Quân Sinh, lại luống cuống tay chân mở bọc giấy lấy ra bánh bao.
"Ca ca, đây là bánh bao của cửa hàng Hàm Phong mà ca ca thích ăn đó..."
Cô bé này có ngũ quan cực kỳ thanh tú thoát tục. Mắt to tròn trong veo như nước suối, trời sinh đã mang dáng dấp của một mỹ nhân. Nhưng vì một thời gian dài nàng không được ăn uống đầy đủ nên gầy yếu suy nhược, trông nàng giống như một ngọn cỏ dại mềm yếu nhưng kiên cường. Lúc này trên mặt nàng tràn đầy vẻ lo lắng.
Nhìn nàng, Diệp Quân Sinh vô cùng xúc động, một nỗi chua xót không lời lấp kín cả trái tim, cảm giác là lạ, vành mắt cũng lặng lẽ ửng đỏ.
Thấy thế, Diệp Quân Mi càng thêm hoảng loạn, vội vàng nói:
"Ca ca đừng khóc, đừng khóc. Ngày mai muội sẽ đi kiếm tiền giúp ca mua sách, mua đầy một phòng sách giống như trước."
Diệp Quân Sinh nhịn không được nữa, ôm muội muội vào lòng, yêu thương vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng:
"Quân Mi, mấy năm nay thật là khổ cho muội rồi!"
Hắn đã dung hợp ký ức lẫn suy nghĩ của mọt sách vì vậy máu mủ tình thâm, có một vài tình cảm là không thể tránh né thà rằng cứ đường đường chính chính mà biểu đạt nó ra còn hơn.
Tuỳ cơ ứng biến, cũng có thể giảm thiểu rất nhiều cản trở.
Ông!
Diệp Quân Mi cảm thấy trong đầu ong ong một lúc. Nàng quả thực không dám tin vào tai của mình: lời vừa rồi thực sự là từ trong miệng ca ca nói ra sao?
Trong phút chốc, nàng có chút hồ đồ.
Diệp Quân Sinh tiếp tục nói: "Muội muội tốt, ca ca ngu ngốc đần độn mất mười chín năm, bây giờ mới tỉnh ngộ. Ca biết sai rồi, muội tha thứ cho ca nhé."
Chuyện gì thế này?
Diệp Quân Mi vẫn không có phản ứng, hoặc là trong nhất thời nàng thực sự khó có thể tiếp nhận niềm hạnh phúc từ trên trời rơi xuống này.
Diệp Quân Sinh nâng khuôn mặt nhỏ bé của nàng lên và nghiêm túc nói: "Quân Mi, muội yên tâm. Ngày mai ca ca sẽ đi ra ngoài tìm việc làm, cũng sẽ tham gia kỳ thi đồng tử đầu xuân sang năm, cầu lấy công danh. Từ nay về sau sẽ đến phiên ca ca chăm sóc muội."
"Được, được..."
Diệp Quân Mi nói năng có chút lộn xộn, nàng hiện tại đã xác định ca ca thật sự tỉnh ngộ rồi. Không còn ngu ngốc nữa, càng không phải bị điên, mà là chân chính khôi phục lại bình thường. Lẽ nào vì huynh ấy tận mắt nhìn thấy một phòng sách bị bê đi, chịu đựng đả kích quá to lớn mà bỗng nhiên thông suốt chăng?
Rất có khả năng.
"Cha mẹ hiển linh, Bồ Tát phù hộ!"
Diệp Quân Mi rất vui mừng, vội vã kéo ca ca tới quỳ trước linh bài của cha mẹ.
Một phen vui mừng không cần nói tới nữa.
Về cái bánh bao đó, Diệp Quân Sinh muốn để muội muội ăn, lấy lý do là hắn đã ăn no rồi. Nhưng đối với lý do này, Diệp Quân Mi sao mà có thể tin chứ. Trong nhà căn bản không có đốt lửa,ca ca kiếm đồ ăn ở đâu chứ.
Nhưng mà đối với sự quan tâm săn sóc hiếm có này của ca ca, Diệp Quân Mi vẫn cảm thấy rất vui mừng và ấm lòng, nhiều năm cực khổ gian lao toàn bộ đều hóa thành mây khói tiêu tán đi.
Sau một hồi nhường nhau thì cuối cùng mỗi người một nửa.
Thực ra Diệp Quân Sinh rất no, sức ăn của hắn vốn là không lớn, lúc nãy lại ăn hai đĩa thức ăn và một tô cơm đã no căng cả bụng. Song hắn cũng biết nếu hắn không ăn nửa cái bánh bao thì muội muội cũng sẽ không ăn.
Ngày hôm nay đã định trước là ngày chuyển ngoặt của Diệp gia , đối với Diệp Quân Sinh cũng thế. Hắn thần kỳ xuyên qua thời không, sống lại tại một thế giới khác, bắt đầu cuộc sống mới, chỉ nghĩ thôi đã thấy vô cùng kỳ diệu rồi.
Đêm đã khuya, Diệp Quân Sinh nằm ở trên giường trằn trọc trở mình không thể ngủ được. Hắn đang suy nghĩ lung tung về hai đĩa thức ăn và một tô cơm còn cả “Linh Hồ đồ” có lai lịch cổ quái kia.
Hai "thứ" này có quan hệ với nhau không?
Không lẽ thế giới này có thần tiên quỷ quái? Nhưng nhìn bức tranh đó thì chả thấy xuất hiện đầu mối gì cả.
Diệp Quân Sinh mở mắt thật to, hắn nhất định phải nghĩ cách làm rõ việc này: Ừm, thử bắt chước vai nam chính trong truyện dân gian, làm một lần "đóng cửa bắt tiên" xem sao...
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Last edited by Hina; 12-12-2012 at 02:13 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ngưỡng Thiên Tiếu
Nhân Thần Tác giả: Nam Triêu Trần
Quyển một: Thư Sinh Khai Khiếu
Chương 3: Vồ Hụt
Dịch: gautruc01.
Biên: matcodon.
Nguồn: TTV
Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Quân Mi dẫn ca ca đến miếu Thành hoàng [1] ở thành nam thắp hương bái thần. Mặc dù Diệp Quân Sinh không tin vào chuyện cúng bái này lắm nhưng hắn vẫn đi cùng để làm vui lòng muội muội.
Bành thành là một thành nhỏ nhưng miếu Thành hoàng ở đây thì không nhỏ chút nào, kiến trúc rực rỡ vàng son, không khí trang nghiêm tỏa đầy hương khói.
Diệp Quân Mi thành kính quỳ khấn xong còn đóng góp thêm năm văn tiền nhang đèn. Đối với nàng tiền tài là vật ngoài thân còn chuyện ca ca trở lại làm người bình thường mới trọng yếu.
Hai huynh muội thắp hương xong rồi trở về nhà.
Đi được nửa đường Diệp Quân Mi tạm biệt ca ca rồi đi làm luôn.
Do tâm trạng nàng đang vui vẻ nên bước đi cũng rất khoan thai. Nhìn theo thân hình thon gầy của muội muội đi xa dần Diệp Quân Sinh cảm thấy trong lòng thổn thức, mặc dù hôm qua hắn nói muốn đi ra ngoài tìm việc làm nhưng nhất thời bế tắc, chưa biết bắt đầu từ đâu.
"Ừm, trước tiên về nhà tìm hiểu rõ chuyện kia cái đã, nếu là thật thì có thể nhận được cơ duyên lớn..."
Hắn quyết định xong liền ba chân bốn cẳng đi về, thỉnh thoảng gặp phải hàng xóm đều thấy họ chỉ chỉ trỏ trỏ vào hắn rồi bàn tán xôn xao. Nhiều người còn chưa biết chuyện hắn "Thông suốt” nên tất nhiên là vẫn nghĩ xấu về hắn.
Diệp Quân Sinh cũng không thèm để ý, đi vào sân nhà thấy bốn bề vắng lặng, hắn nhẹ nhàng mở rộng cửa rồi rón ra rón rén lẻn vào giống như ăn trộm.
Hắn lén lút đi tới cửa nhà bếp, ló đầu vào nhìn với hy vọng bên trong có một vị thiếu nữ xinh đẹp do hồ tiên hóa thành đang nấu cơm xào rau.
Nhưng nhìn ngó một lúc vẫn không thấy ai, hắn thất vọng tràn trề.
Ta thật là ngốc, nếu như bên trong có người nấu ăn thì ống khói đã có khói bốc lên rồi!
Diệp Quân Sinh thất vọng trở về phòng của mình. Hắn vào phòng rồi nhìn qua thì vẫn thấy "Linh Hồ đồ" nằm đó, không bị sứt mẻ gì.
Hắn nghĩ có thể trời còn sớm nên người kia vẫn chưa hành động.
Hắn nghĩ như vậy rồi reo lên : Đúng rồi, buổi trưa!
Sau khi suy tính kỹ càng, Diệp Quân Sinh nghĩ vẫn còn thời gian nên đi dạo một vòng trong thành xem có thể tìm được việc làm hay không, biết đâu một công đôi việc?
Trước khi ra khỏi cửa đột nhiên hắn suy nghĩ một chút rồi nhổ một sợi tóc dài trên đầu, bí mật kẹp ở bên trong cuốn tranh để làm dấu.
Hắn khóa cửa rồi bước nhanh ra phố, trên đường đi lại bị hàng xóm chế giễu châm chọc, thậm chí có vài đứa bé bướng bỉnh vừa đi theo sau hắn vừa vỗ tay hô to “Mọt sách”.
Bành thành vốn không lớn nên danh tiếng mọt sách của hắn từ lâu đã truyền xa.
Diệp Quân Sinh có tâm lý vững vàng cho nên không thèm để bụng, chỉ lo tìm việc làm. Tuy nhiên hắn là thư sinh có thân thể gầy yếu, tay không thể xách, vai không thể vác, không làm được những việc tay chân nặng nhọc. Còn về công việc ở phòng thu chi, thầy giáo trường tư thì cực kỳ khó xin việc vì công việc ấy chỉ dành riêng cho tầng lớp trí trức.
Hắn đi lại hơn hai giờ trong thành nhưng không tìm kiếm được gì, bụng cũng đói lả.
“Khốn kiếp thật, dù sao ta cũng là một kẻ xuyên việt tại sao không kiếm nổi một công việc đàng hoàng mà làm hở trời?”
Diệp Quân Sinh chửi thầm một câu.
Nhưng vì đang đói nên hắn phải ăn no bụng đã. Thật ra Diệp Quân Mi có để lại cho hắn bốn văn tiền. Hắn có thể mua chút bánh bột ngô hoặc bánh bao ăn lót dạ, nhưng Diệp Quân Sinh còn có toan tính khác nên vội vã trở về nhà.
Diệp Quân Sinh căn thời gian gần đến giờ ăn cơm rồi rình ở bên ngoài chứ không vào nhà. Hắn núp ở một cái hẻm nhỏ gần đó.
Từ hẻm nhỏ nhìn ra bên ngoài có thể thấy rõ nhà bếp nhà mình, nếu như bên trong có nhóm lửa nhất định sẽ nhìn thấy khói bốc lên.
“Chỉ cần khói bốc lên ta lao ngay vào bếp bắt quả tang. Chậc chậc, đến lúc đó phải ôm thật chặt hồ tiên mềm mại trong ngực, bị đánh chết cũng không buông tay. Ha ha, vậy là được ngay một nàng vợ như hoa như ngọc, thần thông quảng đại, hiền lương thục đức!”
Nghĩ đến đó hắn đắc ý cười khằng khặc, nước miếng tí nữa là chảy ra.
Lúc này chợt mấy người hàng xóm đi ngang qua nhìn thấy Diệp Quân Sinh đang rình rập với bộ dáng khả nghi, chưa đoán ra được chuyện gì thì lại thấy hắn cười khằng khặc một mình nên phán đoán ngay: con mọt sách này bị người ta xiết nợ nên chịu đả kích nặng mà điên mất rồi.
Mọi người chỉ thích trêu đùa những kẻ đần ngốc, còn đối với những kẻ điên ai cũng tránh xa, bởi vì ai mà biết được hắn có phát tác rồi cắn người hay đánh người lung tung không?
Cảm nhận được không khí chung quanh có chút bất thường, kẻ xuyên việt từ trạng thái ảo tưởng tỉnh táo lại rồi ngượng ngùng lau miệng.
Thời gian cứ thế trôi đi, mặt trời đã lên tới đỉnh, Diệp Quân Sinh quan sát đến đau mỏi cả cổ nhưng vẫn không thấy khói bốc lên.
Trong nhà im ắng, hắn chỉ nghe thấy cái bụng rỗng reo ngày càng lớn. Cảm giác đói bụng đến hoa cả mắt.
Diệp Quân Sinh chờ thêm chút nữa đã cảm thấy không thể chịu nổi: tiếp tục như vậy không phải là biện pháp hay, sợ rằng không chờ được đến lúc hồ tiên nấu ăn thì mình đã ngất xỉu vì đói bụng rồi.
Xui xẻo hơn là không thấy hồ tiên đâu mà lại thấy một con ma đến thì toi mạng.
Lúc này hắn mới mở khóa vào nhà nhưng đột nhiên hắn đứng sững lại.
Hắn lại ngửi thấy hương vị quen thuộc!
Hai đĩa thức ăn và một bát cơm tẻ lớn nằm trên bàn ăn cơm từ lúc nào, lần này thức ăn đã đổi thành nấm xào thịt trộn rau xanh.
Diệp Quân Sinh nhất thời choáng váng, khi tỉnh táo lại hắn vội vàng chạy đến nhà bếp thì thấy lò vẫn lạnh, không hề có dấu vết nhóm lửa.
Cái này... Cái này hết sức vô lý!
Tuy hắn là kẻ xuyên việt có kiến thức uyên bác nhưng lúc này vẫn cảm thấy bối rối: không lẽ ở thời đại này hồ tiên không cần nhóm lửa cũng nấu cơm được sao? Nhưng chén đũa đó rõ ràng là của nhà mình.
Hắn chớp chớp mắt liền nghĩ ra một chuyện liền trở về phòng mở "Linh Hồ đồ" ra, đúng như dự đoán, sợi tóc lúc trước kẹp ở giữa đã không cánh mà bay…
Diệp Quân Sinh thở dài một tiếng, cảm giác sắp làm sáng tỏ được điều gì đó nhưng vẫn còn thiếu một chút xíu nữa. Cơn đói bụng nhắc nhở hắn bây giờ không phải lúc suy nghĩ lung tung, ăn cơm nước lúc còn nóng mới ngon.
Hắn ăn uống ngấu nghiến ngon lành đến nỗi suýt nuốt luôn cả lưỡi.
Diệp Quân Sinh no bụng, ngồi ở ghế vừa gõ nhẹ ngón tay lên bàn ăn vừa suy tư, nhưng nghĩ đến điểm mấu chốt thì bế tắc không có manh mối phá giải. Cảm giác mờ mờ ảo ảo, gần thì ở ngay trước mắt mà xa thì tít tận chân trời, không thể lý giải được.
Tuy nhiên có thể khẳng định một điều, cho dù đối phương là bất cứ dạng tồn tại nào thì cũng không có ác ý đối với mình. Điểm này vô cùng trọng yếu.
Mặt khác, xác định chắc chắn "Linh Hồ đồ" có liên quan mật thiết đến việc cơm nước tự nhiên xuất hiện.
Như vậy cái thế giới này không hề đơn giản như bề ngoài của nó!
Kẻ xuyên việt chậc lưỡi suy tư hồi lâu vẫn không nghĩ thêm được cái gì, lại cảm thấy đau đầu – hết cách rồi, nếu đối phương có ý tránh né thì với bản lãnh mèo quào của mình, sợ là có vắt óc suy tính mưu kế cũng mãi mãi bắt hụt thôi .
Như vậy, chuyện này phải tạm gác lại để chuyển qua lo một vấn đề khác đang cấp bách: Cơm áo gạo tiền. Làm thế nào mới vực được nhà mình đi lên, bữa cơm thần kỳ kia tuy ngon lành đầy đủ nhưng mình cũng không thể ăn cả đời được.
Tục ngữ nói lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước, có nghề nào thì làm ăn bằng nghề đó. Hắn là thư sinh nên am hiểu nhất việc đọc sách viết chữ. Có điều Diệp Quân Sinh bây giờ thân phận nghèo hèn, tuy có khả năng viết văn hay chữ tốt nhưng trong mắt người khác lại chẳng đáng một xu, ai bảo hắn không có danh tiếng gì...
À quên hắn có danh tiếng đấy chứ, nhưng đáng tiếc lại là danh tiếng xấu xa. Nhà ai mà mua tranh chữ của hắn treo ở giữa phòng thì chẳng phải làm trò hề cho thế nhân đàm tiếu hay sao?
"Ta không tin là không tìm được việc làm!"
Kẻ xuyên việt đứng vụt dậy thu dọn chén đĩa rồi tiếp tục ra ngoài tìm việc làm.
*Chú thích:
[1]: Thành hoàng
Thành hoàng (chữ Hán: 城隍) là vị thần được tôn thờ chính trong đình làng Việt Nam. Vị thần này dù có hay không có họ tên & lai lịch, dù xuất thân bất kỳ từ tầng lớp nào, thì cũng là chủ tể trên cõi thiêng của làng & đều mang tính chất chung là hộ quốc tý dân (hộ nước giúp dân) ở ngay địa phương đó.
Thành hoàng xuất phát từ chữ Hán: Thành là cái thành, hoàng là cái hào bao quanh cái thành; và khi ghép chung lại thành một từ dùng để chỉ vị thần coi giữ, bảo trợ cho cái thành[1]. Nhà văn Sơn Nam cho biết thêm: Ông thần ở đình làng gọi là thần Thành hoàng, cai quản khu vực trong khung thành. Thoạt tiên là thần ngự trị nơi thị tứ, sau áp dụng (cả) nơi thôn xóm, (vì) vẫn có điếm canh bố trí bao quanh...
Nguồn: Wikipedia.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Last edited by Hina; 12-12-2012 at 02:14 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ngưỡng Thiên Tiếu
Nhân Thần Tác giả: Nam Triêu Trần
Quyển một: Thư Sinh Khai Khiếu
Chương 4: Mộng kiếm
Dịch: GrapefruitTea.
Biên: matcodon.
Nguồn: TTV
Hiện thực tàn khốc luôn làm người ta thương tâm, Diệp Quân Sinh đi hết cả huyện Bành Thành mà vẫn chưa tìm được việc làm. Thanh danh của hắn rất xấu nên cho dù có nơi cần thuê người, sau khi nghe hắn tự giới thiệu đều nhanh tay xua đuổi, lại còn nói thêm vài câu trào phúng.
Đùa gì vậy, mọt sách mà đi làm thì lợn mẹ cũng biết leo cây rồi.
Lúc chạng vạng, hắn về nhà với thân hình uể oải, muội muội vẫn chưa về nhưng một chén cơm hai món ăn đã được đặt trên bàn như mọi khi.
Diệp Quân Sinh đã lường trước việc này nên không còn cảm thấy ngạc nhiên, hắn nâng bát cơm lên bắt đầu ăn. Không phải là hắn không muốn chừa cho muội muội một nửa thức ăn, chỉ là chuyện như vậy thật sự không tưởng tượng nổi, khó có thể giải thích nên hắn sợ làm nàng hoang mang.
Sau đó Diệp Quân Mi cầm bánh màn thầu về, kết quả lại là mỗi người ăn một nửa.
Tiếp tục như vậy không phải là biện pháp hay.
Buổi tối, Diệp Quân Sinh cầm "Linh Hồ đồ" ra ngồi trước cửa sổ, vì nhà nghèo không có đèn để thắp nên hắn buộc phải dùng ánh trăng thay cho ánh đèn.
Chẳng phải có thành ngữ “Nang huỳnh ánh tuyết” [1] đó sao, ca làm vậy cũng là ăn trộm ánh trăng.
Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn con hồ ly nhỏ ngồi ngay ngắn trên tảng đá đang khoan thai đọc sách trong bức tranh. Hắn bắt đầu nói: “Không biết ngươi có thể nghe thấy ta nói hay không, thật lòng muốn cảm ơn ngươi. Đương nhiên, nếu như trong lòng ngươi có nỗi khổ tâm gì mà không thể hiện thân thì ta cũng hiểu được…”
Tự lẩm bẩm một hồi lâu, Diệp Quân Sinh mới nhận ra mình đang làm chuyện vô bổ. Nhưng hắn còn có biện pháp nào khác đây? Con đường kiếm tiền gặp trắc trở nên chỉ có thể liều một phen.
“Ngươi làm cơm nước ngon lắm, nhưng mà…có thể hay không nói cho ta biết rốt cục ngươi là yêu quái hay thần tiên? Thế giới này là thế giới như thế nào?”
Những thắc mắc này đã làm hắn trăn trở từ lâu.
Cố gắng nói cả nửa ngày trời mà bức tranh vẫn không có động tĩnh gì.
Diệp Quân Sinh cũng không nóng vội, lời đã nói ra có linh nghiệm hay không thì cứ để thời gian nghiệm chứng. Đêm đã khuya nên hắn đi ngủ.
Hắn mơ thấy một giấc mộng lạ kỳ.
Ở trong mộng, hắn đứng trên một thảm cỏ thơm, chung quanh là một thế giới núi rừng có hoa thơm, có chim hót, mây trắng mờ ảo bay trên đầu.
Trong mơ hồ, hắn nghe được một lời nói nhỏ nhẹ vang bên tai, âm thanh huyền huyền ảo ảo.
Từ trước đến nay Diệp Quân Sinh chưa từng nghe thấy âm thanh nào dễ nghe như vậy, trong đó còn ẩn chứa một chút ý gây mê mệt, rót vào tai quả thật có thể làm cho xương cốt toàn thân rã rời.
Âm thanh tinh tế réo rắt, mông lung huyền ảo lại chân thành tha thiết. Giống như đang ngâm một đoạn văn chương cẩm tú, lại như đang ngâm một đoạn ca phú dân gian. Lúc ngâm thì như nước trong róc rách chảy qua không lưu lại vết tích gì…
Không biết qua bao lâu thì âm thanh này vụt tắt.
Diệp Quân Sinh bỗng có cảm giác mất mát vội nhìn bốn phía xung quanh như muốn tìm lại âm thanh kia, đột nhiên trước mắt xuất hiện hàng loạt bóng kiếm vung vẩy, biến hóa ngang dọc. Khi thì mạnh mẽ hào phóng, khí thế hào hùng. Khi thì nhu mềm triền miên mang vẻ ưu sầu đau thương. Khi thì lộng lẫy huyền ảo, không đoán được…
Ngay lập tức hắn bị hấp dẫn đến mê say, từng chiêu từng thức kia như in sâu trực tiếp vào tâm khảm, không cách nào quên được.
Lại không biết qua bao lâu sau khi bóng kiếm đầy trời biến mất, giọng nữ kiều diễm kia lại vang lên lần thứ hai, lần này hắn nghe thấy rõ ràng: “Chờ đợi đã nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể trao tặng cho công tử "Vĩnh tự bát kiếm", công tử có thể chuyên tâm lĩnh hội, chăm chỉ luyện tập. Nếu ngộ ra thì có thể đạt đạo hiền và ích lợi vô cùng…”
Âm thanh lượn lờ rồi chậm rãi vắng lặng.
Diệp Quân Sinh khẩn trương giơ tay hét to: “Ngươi là ai? Đừng đi!”
“Hô” một tiếng Diệp Quân Sinh bật dậy, thì ra chỉ là một giấc mộng Nam Kha [2]. Lúc này mặt trời đã lên cao. Nhưng nhớ tới giấc mộng hắn lại thấy vô cùng chân thật, như hiện rõ trước mắt.
Kỳ quái…
Diệp Quân Sinh trầm ngâm hồi lâu, không biết vì sao lại như vậy. Xưa có nghe về điển tích “Mộng bút sinh hoa” [3], là một cảnh giới tối cao chỉ có trong truyền thuyết của giới văn chương, nay ta lại mơ thấy kiếm là chuyện gì xảy ra vậy?
Lúc này Diệp Quân Mi đã đi ra ngoài làm việc từ sáng sớm như thường ngày.
Diệp Quân Sinh chỉ ăn chút cháo vào bữa sáng, sau đó hắn cũng ra khỏi nhà tiếp tục tìm công việc.
Diệp Quân Sinh không nhớ rõ đã bị từ chối bao nhiêu lần, hắn cũng hơi nản lòng. Mặt trời lên đến đỉnh, đến bữa trưa rồi, hắn liền chạy về nhà.
Lúc về đến nhà, Diệp Quân Sinh thấy muội muội đã về, tình hình có vẻ khác lạ.
Thấy vết thương trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Quân Mi, Diệp Quân Sinh kinh hãi hỏi dồn: “Muội muội bị sao vậy?”
Diệp Quân Mi vội vã quay mặt qua chỗ khác, lơ đãng nói: “Muội không bị gì, chỉ là bị ngã thôi.”
Diệp Quân Sinh không tin, nhìn không giống bị ngã mà giống như bị ai đánh.
Muội muội bị người ta đánh?
Nghĩ đến khả năng này hắn vừa sợ vừa giận, truy hỏi liên tục nhưng Diệp Quân Mi nhất định không nói.
Nghĩ ra cách khác, Diệp Quân Sinh lẻn ra ngoài hỏi láng giềng.
Đúng như dự đoán, láng giềng biết chuyện nói rõ chân tướng sự việc: thì ra là hôm nay trong lúc Diệp Quân Mi đang đi làm, vô tình va phải một người làm bẩn góc áo người ta.
Nếu là người bình thường thì với việc nhỏ như vậy sẽ không có gì xảy ra. Nhưng người này lại là đại thiếu gia của Bành gia vốn là nhà giàu nhất của huyện Bành Thành. Một tên công tử nhà giàu, to béo như lợn, hoành hành ngang ngược đã thành thói quen. Hắn tức giận tát Diệp Quân Mi hai ba cái, còn hùng hổ ép nàng quỳ xuống nhận lỗi mới chịu bỏ qua…
Bành đại thiếu gia?
Chỉ đơn giản là góc áo bị làm bẩn một chút liền đánh tiểu muội của mình, còn bắt nàng quỳ xuống bồi tội…
Dù không tận mắt chứng kiến cũng như tự mình trải qua nhưng chỉ cần tưởng tượng, Diệp Quân Sinh cũng hiểu được sự khuất nhục cùng phẫn uất của nàng khi ấy.
Hắn không kìm lòng được nắm chặt hai bàn tay, cơn giận trong lòng dâng lên như muốn bùng nổ ra ngoài. Có điều Bành gia kia thế lực lớn còn mình thế đơn lực bạc, khó mà đòi công lý.
“Thù này không báo, ta làm sao xứng là ca ca?”
Diệp Quân Sinh xoay người nhanh chóng rời khỏi.
Người láng giềng kia lúc này mới cảm giác có chút kỳ quái: Ồ, hôm nay con mọt sách có vẻ lạ nhỉ?
Sau khi về đến nhà, Diệp Quân Sinh lặng thinh không nói tới chuyện này nữa, muội muội cũng đã xuống bếp nấu cơm - hôm nay sợ là hồ tiên kia sẽ không hiển linh.
“Ôi chao!”
Trong nhà bếp bỗng vang lên tiếng kêu sợ hãi của Diệp Quân Mi.
Diệp Quân Sinh vội vã chạy vào, nhìn thấy tiểu muội đang trợn mắt há mồm nhìn vại đựng gạo.
Vại vẫn bình thường không có gì khác, chỉ có điều vô lý là bên trong chứa đầy ắp gạo trắng như tuyết, đầy như muốn tràn ra ngoài vại.
Hôm qua Diệp Quân Mi mới mua nửa cân gạo cất vào vại. Nhưng nửa cân gạo chỉ đầy một lớp mỏng làm sao biến thành tràn đầy như trước mắt được, chỗ gạo này ít nhất cũng năm mươi cân?
Nàng không dám tin vào hai mắt của mình,dụi mắt kỹ rồi nhìn lại vẫn thấy gạo chưa biến mất thế mới tin là thật: “Gạo này, gạo này…”
Diệp Quân Sinh lộ vẻ kỳ quái nhưng không dám chần chờ mà nói ngay “Quân Mi, gạo này là ca đem về.”
“Thật sao?”
Diệp Quân Sinh vội ho một tiếng: “Không sai, ta tìm được việc ở Thành Tây, chép sách giúp Lý viên ngoại. Lý viên ngoại là người tốt, biết chúng ta sinh hoạt khổ cực liền ứng trước cho ca năm mươi cân gạo…”
Vào lúc này, hắn chỉ còn cách nói dối nàng một cách đầy thiện ý.
“Tốt quá rồi, muội biết là ca ca có bản lĩnh mà.”
Vì vui mừng hân hoan mà Diệp Quân Mi không nhìn ra sơ hở trong đó. Nàng chỉ cần biết ca ca thông suốt rồi tìm được việc làm, rốt cuộc nhà mình cũng có hi vọng rồi.
Được như vậy nàng còn không vừa lòng cái gì đây?
Bữa cơm trưa sau đó hai ca muội đều ăn uống ngon lành. Ngồi ăn cơm mà Diệp Quân Mi vẫn thỉnh thoảng mở to ánh mắt sáng ngời cùng bội phục mà nhìn Diệp Quân Sinh.
Giống như đang sùng bái thần tượng vậy.
Diệp Quân Sinh không nói gì, thầm nghĩ: chẳng lẽ giống như người ta thường nói, trong lòng mỗi một cô gái đều khát vọng có một vị ca ca anh hùng?
Ăn uống no nê, hắn đi ra cửa giả bộ là muốn đi “Làm việc”.
“Ôi , sự việc ngày càng lớn rồi, không ổn tí nào.”
Vẻ mặt Diệp Quân Sinh lộ nét đau khổ, lời nói dối như quả cầu tuyết càng lăn sẽ càng lớn, cuối cùng khó có thể vãn hồi... Thôi thôi, chính mình đã xui đến mức không thể xui hơn, còn lo lắng gì nữa. Cũng may được hồ tiên thần bí giúp đỡ, trong nhà mới không suy sụp.
Việc che giấu tiểu muội thì dễ dàng rồi.
Còn những chuyện kỳ quái phát sinh cho đến lúc này thì ngay chính Diệp Quân Sinh cũng ngơ ngác không biết đâu ra đâu.
Nhưng mà chỉ cần không phải là chuyện xấu thì có gì cần phải lo lắng?
*Chú thích:
[1]: Nang huỳnh ánh tuyết
(Nghĩa đen) Bỏ đom đóm vào túi để soi vào sách, nhờ tuyết phản chiếu ánh sáng lên mà đọc sách.
(Nghĩa bóng) Người hiếu học nhưng nghèo khổ đến đâu cũng chuyên cần học tập.
[2]: Giấc mộng Nam Kha
Giấc mộng Nam Kha; giấc mơ hão huyền; giấc Nam Kha khéo bất bình, bừng con mắt dậy thấy mình tay không (Dựa theo tích: chàng trai họ Thuần nằm ngủ dưới gốc cây hoè, mơ thấy mình được lấy công chúa và được bổ làm thái thú ở quận Nam Kha, mừng quá bừng tỉnh dậy thì mới biết đó chỉ là giấc mơ)
Xem thêm tại đây.
[3]: Mộng bút sinh hoa
Truyền thuyết kể rằng, một đêm khuya, nhà thơ nổi tiếng cổ đại Trung Quốc Lý Bạch mơ thấy mình vừa ngâm thơ vừa bay đến một núi tiên trên biển theo chiều gió. Xung quanh có biển mây mênh mông, cây cối um tùm. Lý Bạch say sưa trong phong cảnh đẹp đẽ của thiên nhiên. Chính lúc đó, một cây bút lông to lớn dựng đứng từ biển mây, cao hơn 10 thước, như một cây cột ngọc. Lý Bạch nghĩ trong bụng: “Nếu tôi có cây bút lông to lớn này, dùng đất liền làm nghiên, chấm nước biển làm mực, coi trời xanh là giấy, viết hết phong cảnh đẹp đẽ của trần gian, thế thì tốt biết mây.”
Khi Lý Bạch đang say mê trong những gì mình tưởng tượng, đột ngột ông nghe thấy tiếng nhạc du dương vui tai, và nhìn thấy tia sáng màu chói lọi toả từ ngòi bút, rồi ngòi bút nở ra một bông hoa đỏ. Cây bút nở hoa dần dần di chuyển theo phía ông. Nhìn thấy cây bút nở hoa chói lọi rực rỡ ngày càng đến sát mình, Lý Bạch bèn chìa tay đi lấy, khi sắp sờ đến cán bút to lớn, Lý Bạch bất ngờ tỉnh giấc, hóa ra chỉ là giấc mộng hoàng lương.
Sau khi tỉnh dậy, Lý Bạch nghĩ đi nghĩ lại tình hình trong giấc mơ, nhưng không nghĩ ra nơi đó ở đâu. Ông quyết định đi khắp các núi nổi tiếng để tìm tiên cảnh trong mơ. Sau đó, Lý Bạch đến núi Hoàng Sơn du lịch, khi nhìn thấy cây bút nở hoa to lớn đó, bèn to tiếng nói: “Hóa ra cây bút nở hoa to lớn mà tôi mơ đến là ở đây.”
Truyền thuyết kể rằng, sau khi nhìn thấy “Mộng Bút Sinh Hoa”, Lý Bạch có linh cảm sáng tác không dứt, và đã sáng tác nhiều bài thơ nổi tiếng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Last edited by Hina; 12-12-2012 at 02:16 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ngưỡng Thiên Tiếu
Nhân Thần Tác giả: Nam Triêu Trần
Quyển một: Thư Sinh Khai Khiếu
Chương 5: Tập kích
Dịch: Càn Khôn Cảnh
Biên: matcodon.
Nguồn: TTV
Trên bàn ăn cơm bất ngờ xuất hiện những món ăn ngon nóng hổi, vại đựng gạo vốn trống rỗng nay lại đầy ắp. Giờ đây chỉ còn thiếu một dáng hình xinh đẹp chưa xuất hiện nữa thôi.
Những tình tiết này kết hợp lại tạo nên một câu chuyện thần thoại chốn nhân gian .
Nhưng hôm nay câu chuyện chỉ có trong truyền thuyết đó lại xảy đến với mình.
Đúng là không thể tưởng tượng được.
Diệp Quân Sinh cảm thấy vừa ngạc nhiên, vừa mới lạ. Hắn cũng không vội đi tìm việc làm, sẵn trong túi có mấy văn tiền nên đi uống trà cái đã.
Trong quán trà vô cùng náo nhiệt, mọi người bàn luận sôi nổi về đủ thứ chuyện trên đời.
Diệp Quân Sinh ngồi xuống, kêu một bình trà rồi chậm rãi thưởng thức. Chợt nghe bàn bên có người nói luôn mồm: "Các ngươi có biết gần đây ở Hải Thiên Lâu xảy ra chuyện lạ không?"
Lời vừa nói ra lập tức hắn bị mọi người vây quanh, hỏi dồn dập: "Chuyện lạ gì vậy?"
Hải Thiên Lâu là đệ nhất tửu lâu ở Bành thành, lại thuộc sở hữu của Bành gia nên nơi đó thường là tiêu điểm để dân chúng bàn tán.
Người nghe bu lại ngày càng đông, người đàn ông kia tinh thần vô cùng phấn chấn kể tiếp : "Việc này ta nghe từ chính miệng người đầu bếp của Hải Thiên Lâu nói nên tuyệt đối chính xác..."
Mọi người thấy hắn cố tình dông dài thì vô cùng sốt ruột, đoán được hắn cần gì nên lập tức gọi to:"Người hầu trà, mang qua đây một bình Dịch Dương Xuân."
Trà được bưng ra, người đàn ông mặt mày hớn hở rót một chén uống trước, sau đó mới chịu nói: "Hải Thiên Lâu xảy ra chuyện ma quái."
Ma quái?
Mọi người nhìn mặt nhau một cái rồi lại nhao nhao hỏi :
"Thôi lão nhị, nếu như Bành đại thiếu gia nghe thấy những lời này của ngươi mà không tát cho ngươi rụng răng mới lạ đó."
Thấy mọi người không tin, Thôi lão nhị hơi bực mình nói: "Lời ta nói đều là thật, đầu bếp kể gần đây trong phòng bếp thường xuyên bị mất thức ăn, chạng vạng tối hôm trước bị mất một đĩa gà xào măng cùng một đĩa thịt bò xào cải dầu; giữa trưa ngày hôm qua lại bị mất một cái đĩa thịt xào nấm cùng đồ điểm tâm; tối hôm qua một đĩa thịt chiên cùng một đĩa rau lớn cũng bị mất... Buổi sáng hôm nay lại càng kỳ quái hơn, thùng đựng gạo bị lấy sạch không còn một hạt."
Lời kể có vẻ ly kỳ nên mọi người đều yên lặng chăm chú nhìn Thôi lão nhị.
Chợt có có người nói: "Đây là bị ăn trộm."
"Đúng nhất định là bị trộm rồi."
"Hoặc là bị chó mèo ăn vụng rồi."
Thôi lão nhị trầm giọng nói : "Các ngươi có biết thức ăn bị mất đều là vào ban ngày, trong phòng bếp lúc nào cũng có người nhưng thức ăn vẫn không cánh mà bay. Các ngươi có biết là những thức ăn này đều được chuẩn bị mang ra cho khách, vừa múc ra đĩa còn nóng hổi, thế mà chỉ quay người đi một cái quay lại đã thấy cái đĩa trống không."
Nói đến đây mí mắt bỗng giật một cái.
Chung quanh lặng im như thóc, người nào nhát gan đều có cảm giác ớn lạnh. Chẳng lẽ là quỷ đói hiện về quấy phá?
Mọi người nghe kể chuyện đều hoang mang mà không hề phát hiện Diệp Quân Sinh người ngây ra như phỗng, mặt biến sắc, miệng khẽ thì thầm :
"Thức ăn không phải tự nhiên mà bị mất..."
Chẳng lẽ đây là đạo lý cướp của người giàu chia cho người nghèo?
Chắc là như vậy rồi.
...
"Cẩu nô tài dám đến chỗ này bịa chuyện, người đâu đánh cho ta!"
Bỗng nhiên có tiếng hét lớn, một người mập như heo, toàn thân vận tơ lụa sặc sỡ, eo đeo thắt lưng bạc dẫn tới năm, sáu tên gia đinh. Vừa ra lệnh một tiếng đám gia đinh đã túm lấy Thôi lão nhị mà đánh đấm liên hồi.
Người mập này khoảng hai mươi tuổi, cái mặt béo đến mức gần như che hết cả ngũ quan, lúc đi lại thì mỡ trên mặt rung lên lắc xuống, chính là Bành đại thiếu gia của Bành thành.
"Đánh, đánh mạnh lên cho ta! Người nào hóng chuyện cũng đánh. To gan lớn mật, dám nói bậy bạ về Hải Thiên Lâu, đúng là chán sống rồi."
Đám gia đinh của Bành gia đều hung hãn, khách uống trà đều không dám chống lại mà chạy trối chết, chạy càng xa khỏi phiền phức thì càng tốt.
Bành gia chính là gia tộc giàu nhất huyện Bành Thành, cùng đương kim Huyện lệnh có quan hệ thông gia thân tình. Mà nhị thiếu gia Bành Thanh Sơn của Bành gia lại càng xuất chúng, hắn đỗ Tiến Sĩ cả hai giáp, được vinh danh trên bảng vàng. Hiện tại hắn làm quan ở Ký Châu, tiền đồ rộng mở. Gia tộc như thế chính là vua một cõi, có uy quyền tuyệt đối ở huyện Bành Thành.
Bành đại thiếu gia gần đây ngang ngược, ức nam hiếp nữ, làm xằng làm bậy, không biết đã làm bao nhiêu việc ác, thậm chí bị dân chúng đặt cho cái tên "Bành Bá Thiên", người dân đều hận hắn thấu xương nhưng không thể làm gì được.
Bây giờ đích thân hắn mang gia đinh đến đánh người, ai còn dám phản kháng đây?
Trong chốc lát, quán trà hỗn loạn cả lên.
Nơi đây không nên ở lâu, chẳng may bị đánh trúng thì xui, phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà không làm được gì. Diệp Quân Sinh nhanh chóng đứng dậy rời khỏi quán, ra đến bên ngoài thì thấy Bành đại thiếu gia đang đứng đó khua tay múa chân.
Nghĩ đến muội muội đáng thương bị sỉ nhục, trong lòng Diệp Quân Sinh bỗng tức giận sôi sục, không tự chủ mà bước lại gần phía đó. Liếc mắt nhìn trên bàn có chiếc đũa, hắn thò tay nhặt lên lặng lẽ bỏ vào trong tay áo.
Lúc này khắp nơi đều hỗn loạn nên không có ai chú ý tới Diệp Quân Sinh.
Diệp Quân Sinh hơi cúi đầu bước đi nhanh, lúc đi ngang qua Bành Thanh Thành hắn khẽ xoay cổ tay đâm chiếc đũa trúng hông đối phương.
Cú đâm này vừa nhanh vừa chuẩn, thủ pháp tự nhiên gọn gàng, lại vô cùng kín đáo.
"Á..."
Bành đại thiếu gia đang hò hét ầm ĩ bỗng nhiên cảm thấy bên hông đau nhức kịch liệt, chưa kịp phản ứng gì thì toàn thân đã đổ ầm xuống đất như trái bóng xì, người run rẩy, miệng sùi bọt mép.
"Không ổn, thiếu gia bị ngã kìa!"
Một lát sau có tên gia đinh để ý thấy liền chạy đến ngay.
Quán trà vốn đã hỗn loạn nay càng thêm loạn.
Diệp Quân Sinh lợi dụng lúc hỗn loạn đã thoát ra ngoài, hắn vội vàng đi mà không quay đầu lại. Đi qua hai con đường mới để ý thấy chiếc đũa vẫn còn trên tay, hắn vội vàng phi tang. Lại đi qua con đường khác, hắn cảm thấy toàn thân đều mệt mỏi nên ngồi xuống nghỉ bên đường.
Lúc này hắn mới cảm thấy sợ hãi.
Đúng vậy, chính là cảm giác sợ hãi!
Vừa rồi hắn không biết lấy dũng khí ở đâu ra mà dám tập kích đại thiếu gia của Bành gia, dùng chiếc đũa làm vũ khí mà đâm hắn ngã. Chuyện đó thật giống như Diệp Quân Sinh bị thần linh đoạt xá trừ bạo vậy.
Không đúng không đúng...
Nghĩ tới chỗ mấu chốt Diệp Quân Sinh bỗng nhiên đứng lên, tự mình thắc mắc: chuyện gì xảy ra vậy? Rõ ràng ta là thư sinh trói gà không chặt, cho dù ta cầm thanh bảo kiếm cũng chưa chắc có thể đâm người bị thương, vậy mà vừa rồi chỉ dùng một chiếc đũa đã đâm ngã Bành đại thiếu gia nặng gần ba trăm cân?
Cú đâm đó thủ pháp cực kỳ lão luyện, ra tay tự nhiên như nước chảy mây trôi, gần như là bản năng tự nhiên vậy.
Bản năng sử dụng kiếm.
Vào giây phút đó hắn đã thật sự hóa thân thành một cao thủ kiếm đạo.
"Một chiêu này tên là 'Điểm bút kiếm ý'."
Trong đầu bỗng hiện lên một ý niệm như vậy, hắn chợt nghĩ ra: "Đúng rồi, đây chính là một thức trong tám kiếm ý kia."
Trong nháy mắt, một đoạn kí ức ùa về.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Last edited by Hina; 12-12-2012 at 02:16 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ngưỡng Thiên Tiếu