[ĐT - QT] Bí Thư Trùng Sinh - TG: Bảo Thạch Tiêu - New: C663
Bí Thư Trùng Sinh Tác giả: Bảo Thạch Tiêu
Chương 1: Một nhát đao nhẹ dàng
Nhóm dịch: Masta4ever
Nguồn: Mê Truyện
Vương Tử Quân là con cả trong một gia tộc đang đi xuống, sau khi tốt nghiệp và nhận chức bí thư đảng ủy khối trong trường được hai năm, hắn được điều xuống xã Tây Hà Tử làm bí thư xã.
Một bí thư trẻ tuổi, không kinh nghiệm, không tâm tính tất nhiên sẽ biến thành một vị cán bộ lãnh đạo bù nhìn, không thể nào đấu lại cán bộ địa phương, không khỏi bị người ta cho ăn bùn. Chỉ một tên đồn trưởng công an xã giở trò chụp mũ cũng làm cho tin đồn tung ra đầy trời, thế là đời làm quan gặp đầy trắc trở. Hắn không nghe lời khuyên của gia tộc, từ quan đi đến một vùng hẻo lánh làm giáo viên.
Hai mươi năm sau Vương Tử Quân vì chuyện con cái học xong không có công tác mà đến tìm đứa em trai, bây giờ đang là phó chủ tịch thành phố, hắn sẽ bị em trai hắt hủi, không coi ra gì.
Vương Tử Quân vì buồn bực mà đi uống rượu, kết quả xảy ra tai nạn xe hơi, hắn trọng sinh về đúng thời điểm cách đó hai mươi năm, lúc mà tên đồn trưởng chuẩn bị chụp mũ hắn tội danh quan hệ bất chính với nhân viên cấp dưới.
Hai mươi năm sau Vương Tử Quân vẫn luôn nằm mơ đến tình huống năm xưa, lúc này hắn trọng sinh, tất nhiên sẽ không để cho chuyện cũ xảy ra.
Vương Tử Quân muốn đứng vững bàn chân ở xã Tây Hà Tử, muốn trả lại những gì mà năm xưa mình đã từng phải nhận, thế nhưng mọi chuyện cũng không dễ dàng.
Một Vương Tử Quân với tâm tính trầm ổn, với hai mươi năm sóng gió cuộc đời sẽ phát triển trên đường quan trường như thế nào sau khi trọng sinh?
…
Một bộ truyện có thứ hạng khá cao ở qidian và có lượng người xem rất lớn.
Là một bộ truyện được đánh giá cao.
Sẽ được dịch mỗi ngày ít nhất là sáu chương, truyện đã ra gần ngàn chương, cũng sắp kết thúc.
Vương Tử Quân ngồi ở phòng khách xa hoa nghe hai người phụ nữ lao xao nói chuyện nhà, tuy hắn không ngẩng đầu nhưng lại có thể cảm nhận được hai ánh mắt khinh thường thỉnh thoảng nhìn về phía mình.
- Đông Đông, rót cho bác Hai của con chút nước, đây là trà Long Tỉnh cực phẩm của bố con, sản sinh từ Tây Hồ, bác Hai của con những năm qua cũng không được uống loại trà ngon như thế này.
Người phụ nữ này bình thường sống an nhàn sung sướng, ngay cả giọng nói cũng rất mềm mại êm ái, chỉ là giọng điệu khách khí nhưng bên trong lại ẩn giấu cảm giác khinh thường.
Vương Tử Quân nhìn ly nước ấm không có màu trà, hai cánh tay chợt nắm chặt, cố gắng khắc chế cảm xúc của mình.
Dù Vương Tử Quân đã qua độ tuổi dễ xúc động, thế nhưng trong lòng cũng có chút cao ngạo, còn chưa vì năm tháng trôi qua mà mất hẳn đi. Lúc tâm ý khó chịu thì hắn hận không thể lập tức đứng lên bỏ đi, nhưng lý trí nhắc nhở hắn: Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, mày cố gắng nhẫn nhịn, mày đến đây để cầu cạnh người ta mà? Hắn nghĩ như vậy và chút oán khí trong lòng chợt biến mất không còn chút tung tích.
Nếu như là chính mình thì Vương Tử Quân dù thế nào cũng sẽ không muối mặt đi đến, nhưng vì con trai bảo bối của mình, hắn cũng chỉ có thể kiên trì làm như vậy, có lẽ mình cúi đầu thấp một chút thì con trai sẽ có cơ hội.
- Bố, đám bạn của con đều đã có việc làm, bố chừng nào thì...
Vương Tử Quân nghĩ đến ánh mắt đầy chờ đợi của con trai, hắn không thể nào từ chối được, hắn không thể làm gì khác hơn. Vì thế sau khi lo trái nghĩ phải, lúc này hắn mới bước chân đến nhà đứa em trai mà đã hai mươi năm rồi chưa đến.
- Tút, tút, tút...
Tiếng chuông đồng hồ vang lên, Vương Tử Quân vốn có cảm xúc bất an lại trở nên ảm đạm, tuy không cam lòng đến rồi về tay không nhưng hắn cũng biết lúc này mình nên thức thời bỏ đi. Hắn đã nhớ không rõ đây là lần thứ mấy chục mình đến tìm cậu em, dù đứa em thường ngày bận rộn công tác cũng không đến mức gặp mặt một lần cũng khó như vậy chứ?
- Nhị ca, đừng ngại phiền toái, cứ ở lại chờ thêm một lúc nữa, biết đâu Tử Hoa sẽ nhanh chóng quay lại?
Lời nói của người phụ nữ kia rõ ràng không có chút thành ý hay khách sáo, dù ý nghĩa muốn giữ khách ở lại, nhưng nghe vào trong tai lại cảm thấy còn khó nghe hơn cả đang xua đuổi.
Vương Tử Quân đi ra khỏi biệt thự với tâm tình bị đèn nén, hắn cảm thấy mê muội, đèn đường sáng ngời càng làm cho cơ thể gầy yếu trở nên cô đơn.
- Két!
Tiếng xe phanh gấp chói tai vang lên sau lưng Vương Tử Quân, khi âm thanh này vang lên thì có một tên đàn ông thanh niên thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, hắn hét lên:
- Ông mù hay điếc? Muốn tìm chết sao?
- Thật xin lỗi, thật xin lỗi.
Vương Tử Quân nhìn đèn xe sáng ngời mà liên tục xin lỗi.
Khoảnh khắc khi Vương Tử Quân xoay người, gương mặt một người đàn ông trung niên xuất hiện như sét lóe lên trước mắt. Dù nhiều năm không gặp nhưng hắn vẫn nhận ra đối phương: Người này chính là Vương Tử Hoa mà mình cần tìm.
Vương Tử Quân nhìn Vương Tử Hoa ăn mặc ngăn nắp ngồi trong xe, lại nghĩ đến bộ dạng chán nản của mình ở bên ngoài, chênh lệch rõ ràng như sông với biển, điều này làm cho hắn lúng túng một lúc lâu, cũng không biết nên mở miệng thế nào.
Mà Vương Tử Hoa ngồi trong xe căn bản không thèm nhìn Vương Tử Quân, hắn chỉ thản nhiên nói:
- Tiểu Vân, sau này lái xe nên chú ý một chút, đi thôi.
- Vâng, chủ tịch!
Viên tài xế lên tiếng, sau đó đóng cửa xe.
- Tử Hoa, anh là Tử Quân đây.
Vương Tử Quân nhẫn nhịn một lúc lâu, bây giờ mới nói ra một câu, khoảnh khắc khi câu nói ra khỏi miệng thì hắn cảm thấy rất thoải mái.
Khi nghe thấy như vậy thì cửa kiếng sau xe hạ xuống, người đàn ông trung niên uy nghiêm đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, ánh mắt lạnh lẽo như băng, hình như còn có chút chán ghét.
- Anh có chuyện gì? Tranh thủ nói nhanh đi.
Người đàn ông trung niên kia cũng không có ý xuống xe, hắn phất phất tay mất kiên nhẫn, sau đó lạnh lùng nói.
- Tử Hoa, cháu của cậu đã tốt nghiệp, nó...
- Được rồi, tôi đã biết việc này, anh không cần phải nói, một thời gian ngắn nữa tôi sẽ sắp xếp, sau này không có việc gì cũng đừng đến tìm tôi.
Người đàn ông trung niên kia lên tiếng, sau đó nhanh chóng đóng cửa kiếng.
Khoảnh khắc khi cửa kiếng xe đóng lại, âm thanh của người đàn ông trung niên kia chợt truyền ra:
- Hừ, Vương Tử Quân, anh không phải rất thanh cao sao? Anh không phải xem quan chức như cặn bã sao? Hom nay làm sao vậy? Té ngã lụn bại mới đến tìm tôi sao?
Vương Tử Quân thấy xe hơi đi xa, hắn cũng không biết nên vui hay buồn. Vui vì vấn đề khó khăn của con trai đã được giải quyết, buồn vì trong lòng mình bùng lên cảm giác bức bối, thậm chí hắn còn không biết mình đã đi như thế nào, hắn lảo đảo đi vào một quán rượu.
Vương Tử Quân ngồi xuống ghế, lúc này hắn mới nhìn rõ bên trong quán, vài công nhân đang ăn lẩu, ngọn lửa liếm đáy nồi, nước dùng trong nồi sôi trào bị ngọn lửa liếm lên phát ra những âm thanh lẹt đẹt. Đám người đỏ mặt tía tai, đang ăn mà đổ đầy mồ hôi, sau đó cùng nâng ly kêu lớn;
- Ăn, ăn!
Khoảnh khắc này Vương Tử Quân chợt cảm thấy trong quán rượu nhỏ đơn sơ sạch sẽ này có một cảm giác bùn đất thân thiết, hắn nhịn không được phải hít vào một hơi thật sâu, há miệng uống một chai rượu đế loại kém, tay lại bốc vài củ lạc luộc. Lúc này hắn coi như có rượu có món nhắm, hắn bưng ly rượu lên, ngửa ổ uống cạn, cảm thấy rượu cay xè chảy xuống cổ, nước mắt ở đâu chợt trào ra, trong lòng lúc này cảm thấy thoải mái hơn.
Vương Tử Quân cũng không biết cuối cùng mình từ trong quán rượu đi ra như thế nào, dù sao thì hắn cũng cảm thấy toàn thân rất thoải mái, từng lỗ chân lông cũng thoải mái. Dù lần này hắn mất hết mặt mũi nhưng ít nhất thì con trai còn có một phần công tác, nghĩ lại thì thấy nó cũng đáng giá.
Mưa phùn lất phất, đường phố hư ảo, tiếng xe hơi vang lên, sau đó là một tiếng thét chói tai, xe đạp bị đánh văng, cái cặp rơi ra giữa đường, vết máu văng vãi khắp nơi. Lúc này Vương Tử Quân chợt cảm thấy toàn thân như nhẹ bẫng, giống như đang bay.
Vương Tử Quân thấy rất đau đầu, đau đến mức muốn vỡ tung, căn bản là không thể nào mở mắt ra được, có lẽ vì bên tai có những âm thanh kêu gọi hắn, có lẽ hắn cũng còn nhiều tâm nguyện chưa thực hiện được trên cõi đời này, cho nên hắn không muốn chết, cũng không thể chết. Vì thế mà hắn liên tục vùng vẫy trên con đường đi đến tử vong, muốn kéo mình ra khỏi giấc mộng, kết quả là hắn sống lại.
- Bí thư Vương, anh mau tỉnh lại, bí thư Vương...
"Bí thư Vương? Là ai gọi?"
Vương Tử Quân khó khăn mở mắt ra, hán thấy một gương mặt nhìn không quá rõ ràng, đối phương đang cúi xuống ngay bên cạnh mình, liên tục kêu gọi.
- Bí thư Vương...Bí thư Vương...
Người phụ nữ này hình như không phải là vợ mình, cô ta là ai? Như thé nào lại chạy đến đấy? Còn liên tục gọi mình là bí thư Vương?
Vương Tử Quân nghĩ đến ba chữ bí thư Vương mà trong lòng cảm thấy chua xót, năm đó thật sự có người gọi mình như vậy, nhưng bây giờ đã qua hai mươi năm, người và vật đã sớm không còn, người ta xưng hô với mình như vậy, chẳng lẽ là đồng sự hai mươi năm trước?
Trước mắt dần có ánh sáng, Vương Tử Quân cuối cùng cũng thấy rõ mặt cô gái. Cô nàng này mặc một bộ áo váy, khoác bên ngoài một chiếc áo màu trắng, nhìn qua có vẻ rất rực rỡ. Nhưng gương mặt xinh đẹp của cô gái có vẻ vội vội vàng vàng, không biết làm sao.
"Người phụ nữ này sao lại nhìn quen mắt như vậy?"
Vương Tử Quân nhìn người phụ nữ giống như đã từng quen biết mà ngây người, sau đó hắn trầm tư suy nghĩ, cuối cùng thì đầu óc hỗn loạn cũng có chút thanh tỉnh.
- Đỗ Hiểu Mạn, đây là Đỗ Hiểu Mạn!
Vương Tử Quân nghĩ đến người phụ nữ đã làm cho mình hận thấu xương nhiều năm, hắn không biết lấy đâu ra sức lực mà nâng đầu lên thật mạnh.
Khi khoảng cách hai bên tiếp cận gần hơn thì Đỗ Hiểu Mạn càng thêm rõ ràng trong mắt Vương Tử Quân.
"Bộ dạng của Đỗ Hiểu Mạn lúc này mới hơn hai mươi tuổi? Sao cô ta mới chỉ hơn hai mươi tuổi? Năm xưa cô ta bằng tuổi mình, bây giờ ít nhất cũng là..."
Khi Vương Tử Quân đang cảm thấy cực kỳ nghi hoặc thì Đỗ Hiểu Mạn vốn đang nức nở chợt kinh ngạc, sau đó nàng nín khóc và mỉm cười:
- Bí thư Vương, anh đã tỉnh rồi? Cám ơn trời đất, anh cuối cùng cũng đã tỉnh.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng khóc lóc và chợt cười của Đỗ Hiểu Mạn mà chợt cảm thấy tình cảnh trước mắt khá quen thuộc, ký ức hai mươi năm trước chợt kích hoạt, phóng đại, sau đó rõ ràng xuất hiện ngay trước mắt.
Vương Tử Quân nghi hoặc và quay đầu nhìn khắp bốn phía, hắn ngạc nhiên phát hiện mình đang ở trong một chiếc xe, hơn nữa chiếc xe này hắn thật sự quen thuộc đến mức không thể hơn.
Đây chính là chiếc xe Jeep duy nhất ở xã Tây Hà Tử, khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Vương Tử Quân, hắn chợt cảm thấy mình như bị một tia sét đánh trúng.
- Bí thư Vương, anh không việc gì thì quá tốt, nhưng anh lại hù tôi chết mất, không biết từ chỗ nào có một con trâu phóng qua...
Khi thấy Vương Tử Quân tỉnh táo lại thì Đỗ Hiểu Mạn bắt đầu thút thít, giống như muốn quở trách thủ phạm gây ra vụ tai nạn là Vương Tử Quân.
Xe quen, người quen, tình cảnh này cũng rất quen, chính là hiện trường vụ tai nạn hơn hai mươi năm trước, tất cả đều hiện ra trong lòng Vương Tử Quân.
"Mình không phải nằm mơ, sao lại nhớ đến chiếc xe này?"
Tình cảnh phát sinh trong chiếc xe này hơn hai mươi năm trước chính là thời điểm đau xót nhất của cả đời Vương Tử Quân, nó đã từng đánh nát cuộc sống của hắn. Một cảm giác đau đớn giống như một sợi dây thừng đang liên tục quấn chặt lấy người hắn, hai mươi năm đau đớn giống như sắp tuôn trào...
Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống trước kia mà không khỏi rùng mình, hắn nhìn khung cảnh bên ngoài qua cửa sổ xe, sau đó chợt ngây người.
Khi Vương Tử Quân ngây người thì Đỗ Hiểu Mạn chợt hô lên kinh ngạc:
- Bí thư Vương, nhìn kìa, xe của đồn công an đã đến, chỉ cần có người đến đây thì dễ nói.
"Xe của đồn công an!"
Năm chữ này thật sự giống như một con dao phóng đến khoét vào trái tim Vương Tử Quân, sau đó đâm vào tứ chi và đầu óc, giống như muốn lọc sạch xương thịt của hắn bằng từng nhát dao.
Chuyện cũ mãnh liệt kéo đến, ký ức va chạm vào nhau, Vương Tử Quân nhìn chiếc xe cảnh sát chạy đến mà đầu óc chợt tối tăm, như đó là chiếc xe sắp chở hắn vào chỗ chết và tai nạn. Giống như hắn đã cố gắng né tránh nhưng tai nạn vẫn cứ bám theo như hình với bóng.
Kiếp trước Vương Tử Quân chạy xe chở chủ nhiệm văn phòng đảng ủy Đỗ Hiểu Mạn và gặp tai nạn, cũng chính là chiếc xe kia chạy đến, lúc đó hắn còn tưởng rằng đó là cứu tinh, không ngờ tên đồn trưởng đồn công an chạy đến dám cài bô lên đầu mình, nói mình và Đỗ Hiểu Mạn làm ra những quan hệ bất chính trên xe. Theo như lúc hiện tại thì đó là chơi trên xe, sự việc sau đó bị người ta làm lớn chuyện, đám người kia chẳng những không đưa mình đến bệnh viện, thậm chí còn muốn giam mình lại.
Vương Tử Quân khi đó còn khờ dại chơ rằng chân tướng sự việc sớm muộn gì cũng sẽ rõ ràng khắp thiên hạ, nhưng điều làm hắn giật mình chính là ngày hôm sau tất cả đã thay đổi.
Vương Tử Quân đang mong chờ Đỗ Hiểu Mạn giải oan cho mình, không ngờ cô nàng lại thừa nhận có quan hệ với mình, và đó cũng không phải là lần đầu tiên.
Phần khẩu cung của Đỗ Hiểu Mạn giống như không khác nào đâm một dao sau lưng Vương Tử Quân, mà Vương Tử Quân cũng chính thức ngây người vì một đao dịu dàng của Đỗ Hiểu Mạn. Đó là một đao cay nghiệt và trí mạng cỡ nào? Một đao hầu như đưa hắn vào chỗ chết, là vì ích lợi hay cừu hận? Nguyên nhân lúc này không còn quan trọng, chủ yếu là kết quả.
Một tháng sau, sau khi Đỗ Hiểu Mạn kia giải thích rõ ràng về quan hệ bất chính giữa hai người, Vương Tử Quân chỉ bị kỷ luật mà thôi, nhưng hắn lại bị những tin đồn nhảm làm cho khốn khổ, bốn bề thọ địch. Hắn lâm bệnh nặng, sau đó giông như một gốc cây đại thụ bị sương gió tập kích, chỉ còn lại chút cành khô lá héo, tinh thần không còn được như xưa.
Hậu quả của sự kiện kia chính là sau đó Vương Tử Quân không còn tìm được nguồn vui, khó thể gắng gượng, mất đi tin tưởng với đường làm quan. Hắn cũng không quan tâm đến những lời phản đối của người trong nhà, dứt khoát từ chức, chạy đến một thôn làng vắng vẻ trở thành một thầy giáo dạy học.
Dù sự việc đã trải qua nhiều năm, Vương Tử Quân đã có tuổi, dù tin đồn được người ta truyền miệng đã sớm nhạt nhòa, nhưng sau hai mươi năm mỗi lần nằm mơ giữa đêm, mỗi lần nghĩ về sự kiện năm xưa, hắn thường giật mình tỉnh giấc, cảm giác rét lạnh thấu xương cực kỳ sâu sắc làm hắn khó thể nào quên đi được.
Đau, thật sự rất đau, giống như một con rắn độc đang liên tục cắn nuốt hắn...
Lúc này sống lại, ông trời cho mình một cơ hội, chẳng lẽ mình sẽ tiếp tục đi theo quỹ tích năm xưa? Tiếp tục rơi vào tình huống cũ, ân hận cả đời?
Không, không thể, mình tuyệt đối không đi theo đường cũ, sẽ không thở thành một kẻ chiến bại chạy trối chết như năm xưa. Một âm mưu khốn kiếp đã làm cho quỹ tích cuộc đời hắn thay đổi hoàn toàn, hắn không muốn, thậm chí không dám quay đầu. Những năm qua con đường hắn đã đi thật sự quá thê lương, quá bi tráng, nhớ ngày đó hắn quyết định từ chức, đó là một quyết định còn đau khổ hơn cả chịu chết.
Vương Tử Quân nghĩ đến đây mà cảm thấy trong lòng bùng lên tầng mây căm hận, trong lồng ngực bắt đầu bùng lửa thiêu đốt lục phủ ngũ tạng. Hắn giống như có thể ngửi thấy mùi máu thịt mình bị đốt cháy, nghe thấy vận mệnh đau khổ rơi xuống đập nát hai chân. Lúc này ông trời đã cho hắn một cơ hội, Vương Tử Quân hắn dù thế nào cũng phải thật sự oanh liệt, hắn không muốn làm vật hy sinh cho thủ đoạn độc ác của đám người kia, hắn muốn chứng minh cho đám người kia biết, bọn họ chỉ là đám cháu chắt, hắn mới là ông nội.
Vương Tử Quân chợt cảm thấy, cổ họng mằn mặn, máu huyết bị áp chế đã sôi trào.
"Chờ xem, nếu đã chết thì cũng phải làm cho lưới rách!"
Âm thanh của Vương Tử Quân dù có vẻ bình tĩnh nhưng lại có thể kích động màng nhỉ và tâm linh.
Vương Tử Quân lúc này cảm thấy máu huyết sôi trào, hắn đẩy cửa sổ xe, lúc này chiếc xe cảnh sát chạy đến như bay cũng đã dừng lại.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Từ trên xe cảnh sát bước xuống một người đàn ông thân hình cao lớn, vẻ mặt ngăm đen mặc đồng phục cảnh sát. Người đàn ông này nhìn lướt qua chiếc xe của Vương Tử Quân, sau đó nhanh chóng bước đến.
Vương Tử Quân không xa lạ gì với tên này, nhưng khi nhìn vẻ mặt của tên khốn kia, những ký ức phong trần dưới đáy lòng hắn chợt xuất hiện trong lòng giống như một đoạn phim được chiếu lại.
Chính là tên khốn này đưa mình về đồn, chính là tên này đã chụp mũ mình tội quan hệ với đồng sự trên xe hơi, chính là tên này đã dồn mình đến đường cùng để nản lòng thoái chí, càng làm cho chính mình quyết liệt với gia tộc...Người này giống như một vị thần nắm giữ số mệnh của mình vào kiếp trước, một vị thần hèn hạ khốn nạn, là tên khốn đã thay đổi hướng đi của cả đời mình.
Khi thấy người đàn ông kia thì Vương Tử Quân giống như thấy được hình ảnh gương mặt tươi cười kiêu ngạo của mình khi bị đưa vào đồn công an; nhìn đối phương thì hắn nghĩ đến tình huống mình ảm đạm rời khỏi xã Tây Hà Tử, đối phương đã dẫn theo một đám lưu manh đốt pháo ăn mừng, bày ra tình cảnh đưa tiễn mình.
Tình huống khốn khổ năm xưa chọc bùng lên lửa giận trong long Vương Tử Quân, hắn nhìn Triệu Tứ Dược đang đi đến, thế là tranh thủ bước xuống xe.
Triệu Tứ Dược tuy quan chức không cao, thậm chí còn không phải là một tên phó khoa, thế nhưng trong xã Tây Hà Tử thì tuyệt đối là một nhân vật có thể dậm chân một cái làm cho cả xã rung động. Đám du côn lưu manh trong xã Tây Hà Tử này có ai không nhìn thấy hắn mà không cúi đầu khom lưng giống như cháu nội?
Triệu Tứ Dược là một đồn trưởng đồn công an xã Tây Hà Tử, những chuyện tông xe lông gà vỏ tỏi thế này căn bản không cần hắn phải quan tâm. Nhưng hôm nay hắn đang ngồi nhàn rỗi chợt nghe được thông tin quần chúng báo có một chiếc xe húc vào thân cây, lúc đầu hắn còn có chút cảm giác yên lòng, nhưng khi nghe người ta nói về biển số chiếc xe gặp chuyện không may, hắn chợt cảm thấy dưới mông như bốc lửa.
Đảng ủy chính quyền xã Tây Hà Tử chỉ có một chiếc xe, Triệu Tứ Dược tất nhiên sẽ biết rõ biển số chiếc xe này. Chiếc xe trước kia thường được vị đại ca kết nghĩa của hắn là chủ tịch xã Triệu Liên Sinh sử dụng, nhưng từ khi tuyến trên phái tên bí thư khốn kiếp kia xuống, Triệu Liên Sinh chỉ có thể giao chiếc xe này ra cho tên bí thư. Dù lúc giao xe thì Triệu đại ca cười hì hì, nhưng có lần hai bên uống rượu với nhau, Triệu Liên Sinh mới chợt mở miệng tỏ ra tức tối.
Xe húc vào thân cây ven đường cũng chẳng phải chuyện gì lớn, nhưng Triệu Tứ Dược có thần kinh mẫn cảm, hắn chợt cảm thấy cơ hội đến.
Triệu Tứ Dược dẫn theo tâm phúc của mình chạy đến hiện trường, hắn nhìn qua kính xe jeep, thấy ngồi trong xe là Vương Tử Quân và cán sự khối đảng ủy xã là Đỗ Hiểu Mạn. Khoảnh khắc này hắn chợt giật mình, toàn thân bị kích thích, một ý nghĩ táo bạo chợt xuất hiện trong đầu và nhanh chóng bùng phát.
"Vương Tử Quân sao lại đi ra?"
Triệu Tứ Dược dang tiến lên chợt thấy Vương Tử Quân đẩy cửa xe đi ra, hắn chợt kinh hoảng, nhưng hắn là một viên cảnh sát có kinh nghiệm phá án phong phú, khoảnh khắc này nhanh chóng có đối sách.
Cơ hội như một dám mây trôi bồng bềnh, nếu không nắm bắt thì sẽ bay qua ngay, cơ hội tốt như thế này tuyệt đối không thể buông tha. Triệu Tứ Dược hạ quyết tâm, hắn nhấc chân đi đến trước mặt Triệu Tứ Dược, sau đó dùng giọng trêu tức nói:
- Bí thư Vương, khó có thời điểm anh hăng hái như vậy, rõ ràng còn chơi bời ở trên xe.
Triệu Tứ Dược đã hạ quyết tâm, hắn tranh thủ lúc Vương Tử Quân không kịp mở miệng để chụp mũ, nếu tin tức Vương Tử Quân quan hệ nam nữ với đồng sự Đỗ Hiểu Mạn ở trên xe truyền ra ngoài, tất nhiên trăm miệng khó cãi, thân bại danh liệt.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt ngoài cười trong không của Triệu Tứ Dược mà không khỏi kinh hoảng, năm xưa tên khốn kia cũng chủ động vu oan mình, cũng nói một câu như vậy, nhưng bây giờ thì có chút khác biệt, năm xưa là đối phương nói ở trong xe, mà bây giờ là nói ở ngoài xe.
Vương Tử Quân sống lại chẳng lẽ chỉ thay đổi được tình huống từ trong xe ra ngoài xe thôi sao? Không được, mình tuyệt đối không cho đối phương cơ hội diễn lại trò cũ.
Ý nghĩ xoay chuyển trong đầu, Vương Tử Quân đưa mắt nhìn gương mặt tươi cười đáng ghét của Triệu Tứ Dược, sau đó hắn bất ngờ vung tay cho đối phương một tát:
- Con bà mày mới có hào hứng chơi trên xe.
Vương Tử Quân mở miệng mắng chửi, hắn chợt cảm thấy đầu óc thanh tỉnh, đồng thời cũng nhanh chóng suy xét sự việc.
- Con bà nó, anh làm đồn trưởng đồn công an thế nào vậy? Đừng đứng đây ăn nói bừa bãi.
- Không phá án được thì tôi không trách, đây là nhiều nhân tố tạo thành, nhưng nếu không thể giáo dục quy tắc giao thông cho nhân dân, đây là vấn đề về thái độ.
- Đồn công an các anh nhiều người như vậy mà ngay cả một chút quy tắc giao thông cũng không thể phổ biến cho nhân dân, các anh mỗi ngày làm gì?
Vương Tử Quân không nói hai lời, hắn nhanh chóng tiến lên vung tay cho vài tát, đánh cho Triệu Tứ Dược cảm thấy mơ hồ, đồng thời cũng mở miệng mắng xối xả càng làm cho đối phương đổ mồ hôi lạnh.
"Chẳng lẽ Vương Tử Quân này vì tông xe mà chấn động não?"
Triệu Tứ Dược thật sự chưa từng thấy Vương Tử Quân có bộ dạng như thế này.
Cái gì là bí thư? Đây chính là một vị lãnh đạo có thể vung tay lấy chiếc mũ ô sa của anh xuống bất cứ lúc nào. Thật ra chuyện phân phối bổ nhiệm nhân viên của đồn công an đều thuộc về cục công an huyện, nhưng nếu một vị bí thư xã tìm đến lãnh đạo cục công an huyện, lại đưa ra lời yêu cầu điều động một người đi nơi khác, như vậy trên căn bản khó thể ở lại chỗ này.
- Triệu Tứ Dược, tuần này anh không được làm gì cả, nhanh chóng phổ cập kiến thức giao thông cho nhân dân, nếu không thì tôi cũng không cần trừng trị anh, sẽ cách chức anh ngay lập tức.
Vương Tử Quân nói ra những lời này thì mở cửa xe, mở khóa, khởi động xe. Chiếc xe Jeep phát ra những âm thanh khá lớn, bánh xe xoay mạnh, bụi đất văng lên người Triệu Tứ Dược.
Triệu Tứ Dược dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn chiếc xe jeep chạy đi mà một lúc lâu sau còn chưa kịp phản ứng, hắn là một viên cảnh sát xuất thân cảnh sát hình sự, hắn tự nhận năng lực phản ứng của mình là hạng nhất.
Mình không phải muốn chụp mũ hắn quan hệ nam nữ bất chính với đồng sự sao? Thế nào lại cho đối phương chạy đi? Không những vậy mà chính mình còn bị ăn vài cái tát.
Triệu Tứ Dược nghĩ đến tình huống vừa xảy ra mà khôn khỏi mở miệng chửi chó má, tâm tư cũng nhanh chóng chuyển động. Hắn là đồn trưởng đồn công an xã, tuy không thường xuyên tiếp xúc Vương Tử Quân nhưng một tuần cũng gặp hai lần, trong ấn tượng của hắn thì Vương Tử Quân giống như rất nhút nhát, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, thế nên hắn mới có ý nghĩa muốn chụp mũ đối phương, nhưng con bà nó hôm nay làm sao vậy?
Chẳng lẽ đây mới thật sự là bản tính của Vương Tử Quân? Xem ra sau này mình đối mặt với tên này cần phải chú ý hơn.
Khi Triệu Tứ Dược đang suy tư xem nên đối phó với vị bí thư đảng ủy xã đổi tính đổi nết kia như thế nào thì tên cảnh sát cùng đi theo tiến lên xin chỉ thị:
- Đồn trưởng Triệu, chúng ta bây giờ nên làm gì?
- Còn làm gì nữa? Đi về!
Triệu Tứ Dược nói, sau đó thầm nghĩ:
"Chút nữa quay về đồn nên tranh thủ đi thông báo Tiểu Lưu, để cho hắn sao chép những tài liệu về luật lệ giao thông phát cho tất cả các thôn xóm!"
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Xe chạy đi như bay, mới đó đã được năm sáu kilomet, Đỗ Hiểu Mạn ngồi kế bên tài xế, nàng vẫn còn có chút sợ hãi, trước mắt vẫn là tình cảnh vừa rồi làm cho nàng nghẹn họng ngây người: Triệu Tứ Dược lại bị đánh, hơn nữa không dám mở miệng nói một câu.
Đỗ Hiểu Mạn là một thành viên của xã Tây Hà Tử, nàng tuyệt đối biết rõ độ nặng của Triệu Tứ Dược. Người này tuy không phải là cán bộ cấp phó khoa, nhưng trong cái xã này, độ nặng của Triệu Tứ Dược sợ rằng còn hơn cả phó bí thư xã. Hơn nữa người này còn là anh em kết nghĩa với chủ tịch xã Triệu Liên Sinh, thế cho nên trong xã Tây Hà Tử thì Triệu Tứ Dược có thể nói giống như là con cua, bò ngang khắp nơi, hoành hành ngang ngược, muốn mưa có mưa, muốn gió được gió.
Thế mà vừa rồi Triệu Tứ Dược bị đánh, mà người đánh hắn chính là vị bí thư trông có vẻ giống hệt như một sinh viên vừa ra trường này.
Không phải Đỗ Hiểu Mạn chưa từng gặp mặt bí thư, vị bí thư Lưu trong xã chính là một người há miệng mở miệng là phun ra những lời tục tĩu, là kẻ chỉ cần không hài lòng là lớn tiếng chửi chó má. Nhưng dù là người có hình tượng như vậy cũng chưa từng bao giờ dám vung tay cho Triệu Tứ Dược một tát.
Đỗ Hiểu Mạn nhìn vị bí thư với gương mặt đẹp trai trước mắt, nàng không khỏi nghĩ đến những lời đánh giá của đồng nghiệp lúc đối phương xuống nhận chức.
- Vị bí thư này quá phong nhã hào hoa, thư sinh yếu đuối, lãnh đạo Triệu sẽ không để cho hắn có một ngày tốt lành.
Chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền xã Vương Lục Thuận nói ra những lời này hất đầu lên rất tiêu sái, dưới tình huống bình thường hắn cho ra động tác này thì trong lòng có mười phần nắm chắc.
- Ngoài miệng không lông thì làm việc cũng không dễ dàng, một thanh niên hơn hai mươi tuổi có thể làm được gì ở đây? Chỉ là một bí thư đoàn trong trường mà đòi xuống xã làm bí thư, đúng là không có việc gì đưa mặt ra cho người khác đánh.
Trong một lần uống rượu say mèn, Chu Thường Hữu tùy tiện lên tiếng.
Lúc bắt đầu thì Đỗ Hiểu Mạn cũng bán tín bán nghi với những lời đồn đãi thế này, nhưng sau khi vị bí thư kia nhận chức được hơn một tháng thì nàng đã không còn hoài nghi những lời trên. Vì những sự việc ở xã đều do chủ tịch Triệu quyết định, vị bí thư Vương này chẳng khác nào một người ngoài.
Tên kia là bí thư làm chủ một phương nhưng ngoài việc ngồi uống trà buồn bực trong phòng làm việc, căn bản không còn việc gì khác để làm, tất cả cán bộ xã không ai dám chủ động đến báo cáo công tác.
Thời gian trôi qua, ngay cả Đỗ Hiểu Mạn cũng hiểu vị bí thư này giống như một tượng gỗ đứng yên cho người ta thích làm gì thì làm, không ngờ đối phương không lên tiếng thì thôi, bây giờ vừa ra tay đã làm chấn động nhiều người.
Xem ra sau này cần phải thay đổi tháy độ với đối phương.
Vương Tử Quân tuy lái xe nhưng trong lòng bùng lên đủ loại ý nghĩ, hắn sống lại, hơn nữa còn về thời điểm quan trọng, điều này làm cho hắn kinh ngạc và vô cùng phấn khởi.
Một khi đã được trọng sinh thì tuyệt đối không thể đần độn u mê, hắn nghĩ đến những kinh nghiệm khốn khổ vào kiếp trước, nghĩ đến tình huống phụ thân vì tức giận mình mà sinh bệnh, còn có ông nội tức giận đến mức sức khỏe sa sút, hắn cảm thấy đau xót không thôi.
Năm xưa mình là người đắc tội với cả gia tộc, vì chính mình mà gia tộc đang ngày càng lụn bại đã triệt để đi xuống vực sâu.
Với năng lực của em trai Tử Hoa, chắc chắn sẽ không mãi ngồi yên trên chiếc ghế chủ tịch thành phố, hắn oán giận Vương Tử Quân cũng không phải không có nguyên nhân.
Những ý nghĩ liên tục đan xen trong đầu Vương Tử Quân, tâm tư của hắn càng lúc càng phiêu đãng, khi hắn giật mình bừng tỉnh thì một tiếng thét chói tai vang lên.
Vương Tử Quân bị tiếng hét làm cho sợ giật mình, hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, tập trung nhìn kỹ thì thấy có một người đứng phía trước hơn hai chục mét.
Là một hình bóng thon thả, áo xanh nhạt, quần jean bó, nhìn qua có vẻ rất nhẹ nhàng thoải mái, rất điềm tĩnh.
Đường nhựa trải dài, một hình bóng thon thả đứng giữa đường, mặt trời chiều làm cho bóng người đổ dài trên mặt đường, hợp nên một hình ảnh xinh đẹp trước mắt Vương Tử Quân.
Nhưng lúc này Vương Tử Quân cũng không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp, hắn đang nóng lòng lái xe đi, phương hướng xe chạy đến chính là cô gái xinh đẹp kia. Nếu cứ tiếp tục xông về phía trước theo quán tính thì cô gái kia chỉ có con đường chết.
Vương Tử Quân cũng không nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng giẫm phanh. Vừa rồi hắn như lọt vào trong sương mù, bây giờ đầu óc lại trống rỗng giống như thiếu dưỡng khí...
- Két...
Một tiếng phang gấp chói tai vang lên, chiếc xe jeep đanh chạy băng băng chợt dừng lại, cuối cùng cũng đến ngay trước mặt cô gái. Vương Tử Quân nhìn cô gái chỉ còn cách chiếc xe hơn nửa mét mà cảm thấy sau lưng đổ đầy mồ hôi, toàn thân vã mồ hôi lạnh.
Con bà nó, nếu như mình húc phải cô gái kia, chỉ sợ khó thể nói được gì hơn, mình vừa sống lại đã gặp rắc rối, vận may của mình hình như quá kém thì phải.
Sau này lái xe cũng cần chú ý trước sau, cố gắng làm cho mình tỉnh táo, nếu không rõ ràng là hại mình hại người.
Vương Tử Quân thầm hạ quyết tâm và cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn bộ dạng của cô gái kia hình như chủ động chặn xe của mình, nếu không với khoảng cách hai chục mét lúc đầu thì cô ta hoàn toàn có thể tránh đi, sao còn đứng thẳng người giữa đường nhựa để chờ mình chạy đến tông vào?
Một người bình thường không chịu đi ở bên đường mà chạy đến giữa đường làm gì? Vương Tử Quân vừa mới sống lại, hắn quyết ý muốn thay đổi vận mệnh thì gặp phải sự việc thế này, không phải đối phương đang cố tình chơi mình sao?
- Cô đi đứng thế nào vậy? Không thấy tôi chạy xe đến sao? Cô cũng không chịu tránh ra, có việc gì cứ về nhà từ từ giải quyết, cô chạy ra giữa đường cũng không phải muốn hại người sao?
Vương Tử Quân xuống xe cũng không quan tâm vẻ xinh đẹp động lòng người của cô gái, hắn bắt đầu há miệng khiển trách.
Cô gái cũng kinh hồn chưa bừng tỉnh, tình huống vừa rồi rõ ràng cũng làm cho nàng sợ hãi không kém, nhưng những lời khiển trách của Vương Tử Quân lại làm cho nàng thanh tỉnh trở lại, một nụ cười xuất hiện trên khóe môi.
Tuy Vương Tử Quân đang nổi giận nhưng khi thấy nụ cười như đóa hoa xuân của cô gái trước mặt cũng không khỏi đứng ngây người, dù trong lòng đầy oán khí cũng không nói nên lời.
Cô gái này rất đẹp, ánh mắt trong suốt như hai dòng suối, gương mặt đỏ bừng như đóa hoa hồng, ăn mặc đơn giản sạch sẽ, nhìn qua đã biết là người hào phóng điềm tĩnh. Vương Tử Quân thật sự chưa từng gặp người nào có vẻ điềm tĩnh và tự nhiên như vậy, điều này làm cho hắn sinh ra chút cảm giác tự ti, cảm giác hài lòng với chức vụ quan trường mà chính mình tạo ra đã không còn chút tăm hơi.
- Chú đừng trách cô giáo, cô vì bạn của chúng cháu mới đi ra đây đón xe.
Một giọng trẻ con non nớt vang lên từ chỗ không xa, Vương Tử Quân nhìn về phía phát ra âm thanh, chợt thấy năm sáu đứa trẻ mười một mười hai tuổi ở bên cạnh.
Mở miệng là một đứa bé nam khỏe mạnh cao lớn, đầu trọc kết hợp với gương mặt tròn làm cho nó càng thêm khỏe mạnh kháu khỉnh. Nhưng lúc này đứa bé lại dùng anh mắt hung hăng căm thù nhìn chằm chằm Vương Tử Quân.
- Ôi...Cô giáo, em...
Một tiếng rên rỉ khẽ vang lên giữa đám trẻ, cô giáo kia nghe thấy tiếng rên rỉ thì tranh thủ thời gian dùng giọng cầu khẩn nói với Vương Tử Quân:
- Học sinh của tôi bị bệnh, cần phải đưa đến trạm y tế xã ngay.
Cô gái nói cũng không quan tâm Vương Tử Quân có đồng ý hay không, nàng nhanh chóng phân phó đứa bé nam to lớn kháu khỉnh:
- Nhị Hổ, mau đỡ Tiểu Linh lên xe ngay.
Nhị Hổ nghe được lời cô gái nói thì giống như tiếp nhận thánh chỉ, hắn trực tiếp mở cửa xe, vài đứa trẻ khác cùng cô gái áo xanh lại nhanh chóng tập trung đưa cô bé đang rên rỉ vào trong xe.
- Này, các người là ai? Sao lại tùy ý lên xe của người ta?
Đỗ Hiểu Mạn không biết có phải vừa rồi kinh hãi quá độ hay vì nguyên nhân nào khác, nàng nhìn đám trẻ đưa một cô bé lên xe, không khỏi dùng giọng bất mãn nói với cô gái áo xanh kia.
Cô gái áo xanh nhìn Đỗ Hiểu Mạn đang nổi giận đùng đùng, nàng ngây người ra một chút, sau đó khom lưng nói với Đỗ Hiểu Mạn:
- Xin lỗi chị, học trò của tôi bị bệnh nghiêm trọng, phải nhanh chóng đưa đến trạm y tế xa, mong chị bỏ ra chút thời gian để cứu đứa bé này.
Cô gái vừa nói vừa vung tay lên với đám trẻ ở phía sau:
- Các em, mau đến đây cám ơn dì đi.
- Cám ơn dì đã cho chúng cháu ngồi xe, cám ơn nhiều.
Nhóm Nhị Hổ nghe được lời kêu gọi của cô giáo thì nhanh chóng vọt đến trước mặt Đỗ Hiểu Mạn và mở miệng nói, hơn nữa trong lúc mở miệng còn chào Đỗ Hiểu Mạn một cái theo tiêu chuẩn của đội thiếu niên tiền phong.
Đỗ Hiểu Mạn mới vừa rồi còn nổi giận đùng đùng, nhưng nàng dù sao cũng là một cô gái hơn hai mươi, nào từng gặp qua tình huống này? Nàng nhìn đám trẻ nhỏ tuổi ngây thơ, vẻ mặt chợt đỏ bừng, chỉ có thể nở nụ cười ngại ngùng.
Vương Tử Quân vốn còn có chút bực bội vì đối phương liều lĩnh đứng ra giữa đường chặn xe, nhưng khi thấy cô bé sinh bệnh là Tiểu Linh kia thì tất cả bức bối biến mất, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.
Vương Tử Quân gặp chuyện này tất nhiên sẽ không thể không quan tâm, khi hắn quay đầu lái xe thì chợt thấy trên gương mặt cô gái áo xanh kia xuất hiện nụ cười vui vẻ.
Giống như hoa phù dung trong nước, đẹp đẽ lạ thường.
Khoảnh khắc này trong đầu Vương Tử Quân chợt có ý nghĩ như vậy, tận đáy lòng hắn cũng giống như có thứ gì đó động phải.
Cô gái áo xanh cũng giống như cảm ứng được điều gì đó, nàng ngẩng đầu nhìn Vương Tử Quân đang ngơ ngác nhìn mình, ánh mắt hai bên giao hòa vào nhau, thế là không khỏi không né tránh.
- Đau, cô ơi...Em đau lắm...
Trong vang lên truyền ra tiếng rên rỉ, điều này làm cho Vương Tử Quân chợt thanh tỉnh, cứu người quan trọng hơn, mình còn nghĩ đi đâu thế này? Thế là hắn nhanh chóng nói với cô gái áo xanh;
- Mọi người thương lượng một chút, ai đi với tôi đến trạm y tế, bây giờ cứu người quan trọng hơn.
Vương Tử Quân vừa nói vừa leo lên xe.
Đỗ Hiểu Mạn thấy bí thư lên xe thì cũng lên xe, sau đó cô gái áo xanh và cậu bé Nhị Hổ cũng theo lên xe.
- Ngồi cho vững.
Vương Tử Quân nhắc nhở phía sau rồi nhấn chân ga, chiếc xe Jeep nhanh chóng phóng đi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Trạm y tế của xã Tây Hà Tử nằm trên con đường nhựa chính dài một kilomet của xã, hơn nữa trạm y tế cũng chỉ cách ủy ban xã một bức tường, phía đông là trạm y tế, phía tây là ủy ban xã.
Trạm y tế vào những năm chín mươi thì dù là tiền lương hay là kinh phí đều do xã quản lý, vì thế mà lãnh đạo xã rất có uy tín với trạm y tế. Nhưng khi Vương Tử Quân đến nhận chức ở xã Tây Hà Tử thì vị trạm trưởng giống như sinh bệnh, cho đến bây giờ còn chưa chịu đến báo cáo công tác với hắn.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua ủy ban xã, sau đó hắn nhân chân ga, chiếc xe chạy thẳng vào trong trạm y tế xã.
Không đợi Vương Tử Quân xuống xe, vài người mặc áo trắng đã từ trong trạm y tế chạy ra, đặc biệt là một tên mập hơn bốn mươi càng có vẻ gọn gàng linh hoạt, hắn cũng không thèm quan tâm mà chèn ép đám người đi về phía trước, chen đến trước xe của Vương Tử Quân.
Không đợi Vương Tử Quân mở cửa, trên mặt tên mập đã xuất hiện nụ cười như đóa hoa mào gà, sau đó nịnh nọt nói:
- Tôi còn tưởng là ai, thì ra là chủ tịch Triệu, hôm nay tôi còn nghe thấy tiếng chim Khách hót vui mừng trước cổng, thì ra là hôm nay chủ tịch đến chỉ đạo công tác, mời anh...
Vừa mới dứt lời thì thấy người xuống xe là Vương Tử Quân, vị trạm trưởng chợt ngây ngốc, sau đó tỏ ra xấu hổ, hắn ngượng ngùng nói:
- À, không phải là chủ tịch Triệu.
Sau đó tên mập đi sang một bên, chỉ là lòng nhiệt tình của hắn đã giảm xuống thấp, đỗ hiểu mạn lúc này đang cùng cô gái áo xanh đưa cô bé Tiểu Linh xuống xe.
- Bác sĩ, mau đến đây xem, đứa bé này rốt cuộc là bị gì vậy?
Cô gái áo xanh đi đến trước mặt đám bác sĩ mặc áo trắng rồi lên tiếng nói.
Tên mập thấy có người bệnh thì vung tay lên với đám bác sĩ ở phía sau, để bọn họ đưa đứa bé vào trong, mà bản thân hắn lại đi đến trước mặt Đỗ Hiểu Mạn hỏi:
- Hiểu Mạn, sao không thấy chủ tịch, anh ấy đâu?
Đang đứng trước mặt bí thư mà hỏi chủ tịch, rõ ràng không nể mặt bí thư, nhưng điều này cũng khó trách tên mập, vì Vương Tử Quân tiền nhiệm nhiều ngày nhưng còn chưa đến địa bàn của hắn để thị sát, đám chư hầu các đơn vị cũng chưa từng chủ động đến báo cáo công tác với bí thư, không biết nhau chỉ là thường tình.
Nếu như không phải thấy Vương Tử Quân cho Triệu Tứ Dược một tát thì sợ rằng Đỗ Hiểu Mạn sẽ trả lời vấn đề của tên mập không chút do dự, nhưng sau khi thấy bí thư biểu hiện uy nghiêm, trong lòng nàng thầm cảm thấy không yên.
Nếu Đỗ Hiểu Mạn trả lời không tốt, để cho bí thư ghi nợ, sau này sẽ không có lợi cho sự phát triển của mình; nhưng nếu trả lời quá mức, lời nói của mình rơi vào trong tai của chủ tịch Triệu, mà chủ tịch Triệu cũng không phải đèn cạn dầu, thỉnh thoảng cho người chèn ép mình, sợ rằng mình cũng không thể nào thừa nhận được.
Đỗ Hiểu Mạn dù công tác ở ủy ban không quá lâu nhưng thật sự hiểu rất nhiều vấn đề, nàng biết mình chỉ là một nhân vật nahor, không thể nào chịu được lửa giận từ hai vị lãnh đạo.
Làm sao bây giờ, nên làm sao bây giờ?
Khi Đỗ Hiểu Mạn còn chưa biết nên trả lời thế nào thì Vương Tử Quân đã mở miệng:
- Chủ tịch Triệu có việc cần xuống thôn, chúng tôi đi nửa đường thì gặp một cô bé sinh bệnh, thế cho nên tiện đường đưa đến đây.
- À, chủ tịch Triệu đi xuống thôn, lại dùng xe chở học sinh có bệnh đến trạm y tế, những năm qua chuyện tốt thế này cũng không có nhiều, đúng là công bộc của dân có khác.
Tên trạm trưởng bắt tay Vương Tử Quân rồi dùng giọng cảm khái nói.
Đỗ Hiểu Mạn nhìn tên trạm trưởng mập đang vuốt mông ngựa mà khóe miệng cong lên, thiếu chút nữa thì cười thành tiếng. Nàng thầm nghĩ, mập ơi là mập, lần này dù anh có nói tung tóe bao nhiêu nước miếng, chỉ sợ rằng vỗ mông ngựa sẽ xuống đùi ngựa. May mà những năm qua nàng công tác cơ quan đã có kinh nghiệm, vào những trường hợp như thế này cũng biết áp chế cảm xúc, không dám cười.
Bàn tay tên trạm trưởng mập đầy mồ hôi, có cảm giác ướt, nắm vào giống như cầm một khối thịt, cảm giác đầy mỡ. Vương Tử Quân tuy có chút phản cảm nhưng trên mặt lại không có biểu lộ gì khác thường, lúc này hắn là một Vương Tử Quân phong trần nhiều năm, không còn là Vương Tử Quân non trẻ năm xưa.
Vương Tử Quân mỉm cười nhìn tên trạm trưởng, trên mặt nở nụ cười khéo léo, điều này làm cho tên trạm trưởng cảm thấy thoải mái, hắn lại nói vài câu nịnh hót chủ tịch Triệu, sau đó khách khí hỏi Vương Tử Quân:
- Này cậu em, nhìn cậu lạ mặt như vậy, có phải vừa đi làm chưa lâu không?
- Đúng vậy, tôi vừa mới đến chưa lâu.
Vương Tử Quân muốn nhân cơ hội rút tay ra, nhưng tên mập bắt tay quá nhiệt tình, nắm rất chặt, hắn cũng không thể rút ra, thế cho nên cứ để cho tên mập giữa lấy.
- Chủ tịch Triệu quả nhiên là mắt sáng như sao nhìn thấu nhân tài, lái xe cho lãnh đạo rõ ràng là người tai thính mắt tinh, làm việc nhanh nhẹn. Tôi thấy cậu còn trẻ mà có thể là lái xe cho chủ tịch Triệu, xem ra sau này tương lai vô lượng, đến ngày phát đạt cũng đừng quên anh đây nhé?
Tên trạm trưởng thật sự là một kẻ khéo ăn nói, mới đó đã trở thành anh của Vương Tử Quân.
- À, tuyệt đối sẽ không.
Vương Tử Quân muốn nói vài câu đơn giản cho qua, lúc này tên trạm trưởng cứ nhiệt tình khách sáo, hắn không khỏi nhíu mày.
Hành động của Vương Tử Quân không làm cho tên trạm trưởng phát hiện ra, nhưng Đỗ Hiểu Mạn đứng bên cạnh tên mập lại thấy rõ ràng.
Thì ra vị bí thư Vương kia không thích người ta quá nhiệt tình, chính mình cần nên nhớ cho kỹ, đôi khi có vài việc nhỏ nhặt sẽ phạm vào điều kiêng kỵ của lãnh đạo, sẽ gieo xuống mầm tai họa phản cảm, ngày nào đó bị chèn ép cũng không biết nguyên nhân ở nơi nào.
- Cậu em, chút nữa có đi đón chủ tịch Triệu không? Nếu không có gì gấp thì chút nữa anh mời cậu uống vài ly nhé?
Tên mập trạm trưởng kéo tay Vương Tử Quân, lại dùng sức lắc qua lại, thái độ thành thật đến mức làm cho người ta khó thể nào chối từ.
- À, thật sự xin lỗi, tôi còn có việc khác, hôm nào rồi nói sau, tôi đi trước.
Hai mươi năm thăng trầm khốn khổ đã sớm tạo ra cho Vương Tử Quân thói quen che giấu những góc cạnh của mình, dù hắn rất chán ghét viên trạm trưởng này nhưng cũng không có chút biểu hiện nào khác.
- Trạm trưởng, người bệnh đã được đưa lên bàn giải phẫu nhưng chưa giao nộp đủ tiền viện phí, bây giờ phải làm sao?
Một tên bác sĩ hơn ba mươi tuổi vội vàng chạy ra, sau đó lớn tiếng nói với tên trạm trưởng.
- Không đủ tiền thì để cho bọn họ gom góp, quy định này mà cũng không hiểu sao?
Tên trạm trưởng có vẻ rất khách khí với Vương Tử Quân nhưng trước mặt thuộc hạ lại cực kỳ có khí thế.
Khi tên trạm trưởng mở miệng mắng người thì cô gái áo xanh vừa rồi đi theo vào bên trong lại chạy ra.
- Trạm trưởng, tôi là cô giáo của thôn Hồng Lĩnh, bác sĩ nói đứa bé bị viêm ruột thừa cấp tính, cần tranh thủ giải phẫu ngay. Anh xem, có thể coi đây là trường hợp đặc biệt, sắp xếp mổ trước, sau đó tôi sẽ đi gom tiền đưa sau được không/
- Điều này...
Tên trạm trưởng vừa nói vừa nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, vẻ mặt chợt biến đổi, hắn cười sáng lạn rồi dùng giọng khách khí nói:
- Ha ha, xem cô nói kìa, chưa nói đến những thứ khác, lần này người của chủ tịch Triệu tự mình đưa bệnh nhân đến, trạm y tế sẽ dùng toàn lực để đối phó. Tiểu Phó, cậu tranh thủ sắp xếp cho người giải phẫu, viện phí tính sau.
Sau khi nghe xong lời sắp xếp trước sau khác biệt của vị trạm trưởng, tên bác sĩ hơn ba mươi tuổi cũng không nói lời nào, hắn lập tức lên tiếng đồng ý, sau đó nhanh chân chạy về phòng cấp cứu.
Có lẽ vì quá sốt ruột nên bác sĩ Tiểu Phó chạy vào trong hành lang và đụng vào một người, dù hai bên không ai té ngã nhưng xem ra va chạm cũng khá mạnh.
- Tiểu Phó ơi là Tiểu Phó, anh đã hơn ba mươi tuổi, sao còn vội vội vàng vàng không chút ổn định như vậy? May mà anh đụng vào tôi, nếu đụng phải một người già, chẳng phải sẽ sinh bệnh sao?
Người bị đụng dùng tay ôm đầu rồi mở lời trách cứ Tiểu Phó.
Tiểu Phó cũng bị đau không nhẹ, nhưng khi thấy rõ người đến cũng không dám lên tiếng cãi lại, chỉ liên tục xin lỗi:
- Thật xin lỗi, anh Ngân Thương, em đang có một ca giải phẫu rất gấp, vì vội vàng mới như vậy, mong anh bỏ quá cho.
- Anh là một vị bác sĩ phẩu thuật, làm gì cũng phải trầm ổn bình tĩnh, như vậy mới làm cho người bệnh tin tưởng...
Ngân Thương còn định dạy bảo Tiểu Phó vài câu, đúng lúc ánh mắt rơi lên người Vương Tử Quân, bàn tay đang xoa đầu nhanh chóng hạ xuống.
- Bí thư Vương...Sao anh lại đến đây?
Khi đối phương gọi mình là bí thư Vương, Vương Tử Quân cũng nhận ra đối phương là ai. Người này tên là Tôn Ngân Thương, là phó tổ trưởng tổ công tác phía tây xã Tây Hà Tử, hắn có hơn kinh nghiệm công tác hơn hai mươi năm, coi như là lão quan trường, chỉ cần xét theo điểm này cũng đủ làm cho người ta không dám xem nhẹ, dù đứng trước mặt chủ tịch Triệu cũng rất có thể diện.
- À, thì ra là anh Tôn, tôi đưa bệnh nhân đến đây, anh cũng đến khám bệnh sao?
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Tôn Ngân Thương, lại dùng giọng quan tâm hỏi.
Sau khi nghe được câu trả lời của Vương Tử Quân thì Tôn Ngân Thương có hơi ngây người, hắn công tác ở xã hai mươi năm, có dạng lãnh đạo nào mà chưa từng gặp qua? Sau khi thấy mặt Vương Tử Quân thì hắn cho ra đánh giá sơ lược: Đây là một vị lãnh đạo yếu đuối thư sinh, căn bản không là đối thủ của chủ tịch Triệu.
Lúc này hai bên chào hỏi nhau, dựa vào những gì Tôn Ngân Thương biết, hắn nghĩ rằng vị bí thư này cùng lắm là nói vài lời cho qua, nhưng không ngờ đối phương lại quan tâm đến tình trạng bệnh tình của mình, hơn nữa thái độ rất tự nhiên, căn bản không phải tỏ ra giả vờ.
- Chỉ là bệnh cũ mà thôi, tập thể dục đều đặn sẽ khá hơn, không chết được.
Tôn Ngân Thương dù sao cũng có chút kinh nghiệm thế sự, những lời buồn bực cũng không nói ra khỏi miệng.
- Anh Tôn, thái độ qua loa cho xong như anh là không được, sức khỏe là tiền vốn của cách mạng, anh liều mạng làm việc cũng không quá tốt. Hai ngày nữa anh lên huyện kiểm tra cho tôi, những thứ gì nên điều trị thì chữa cho tốt, đây là công tác, nếu trễ nãi thì tôi sẽ giữ tiền lương của anh.
Vương Tử Quân không để cho Tôn Ngân Thương tiếp tục lên tiếng.
Vương Tử Quân nói đến việc giữ tiền lương rất khí phách, điều này làm cho Tôn Ngân Thương cảm thấy được quan tâm, có chút ấm áp, trong lòng có hơi cảm động, thật sự vui vẻ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chương 5: Chó sủa không cắn người, chó không sủa cắn người.
Nhóm dịch: Masta4ever
Nguồn: Mê Truyện
Lúc này tên trạm trưởng mập ở bên cạnh đã phát hiện ra vấn đề, vẻ mặt trở nên âm tình bất định, hắn nghĩ đến tình huống mình kéo tay bí thư để nói lời nịnh hót về chủ tịch, thầm cảm thấy có chút khốn khổ.
Tên mập cảm thấy hôm nay mình mới ra khỏi cửa đã gặp bất lợi, nhưng khá tốt, tên bí thư kia chỉ là một con rối, cũng không phải mình chẳng còn dư âm quay đầu.
Tên mập nghĩ đến đây thì tranh thủ tiến lên dùng giọng hối lỗi nói:
- Ôi, thì ra là bí thư Vương, anh xem ánh mắt của tôi kìa. Thời gian gần đây tôi đang rất bận, nhiều việc cần xử lý, thế cho nênn gặp mặt cũng không nhận ra bí thư. Bí thư Vương, anh cứ bề bộn, tôi xin lỗi không thể tiếp.
Tên mập lên tiếng xong cũng không chờ Vương Tử Quân trả lời, hắn nhanh chóng bỏ đi.
Vương Tử Quân nhìn tên mập còn chạy nhanh hơn thỏ mà thầm ý thức được một vấn đề, trong mắt lóe lên hàn quang.
Cô gái giáo viên áo xanh cũng không quá mức quan tâm đến thân phận của Vương Tử Quân, nàng thấy vị trạm trưởng đã đi thì nhanh chóng thúc giục viên bác sĩ Tiểu Phó:
- Này, anh nhanh chân lên, học sinh của tôi vẫn đang chờ giãi phẩu.
Đối với đa số đàn ông thì đối mặt với những câu nói dịu dàng nhờ vã của phụ nữ đẹp, phản ứng đầu tiên sẽ là không đành lòng từ chối. Bác sĩ Tiểu Phó này tuy đã kết hôn nhưng đối mặt với phụ nữ đẹp cũng rất vui vẻ tiến lên làm hộ hoa sứ giả, vì vậy mà lúc này hắn cũng không khỏi tỏ ra có chút thương tiếc.
Nhưng Tiểu Phó nghĩ đến ánh mắt đầy ý nghĩa của vị trạm trưởng trước khi bước đi, đồng thời năm nay hắn còn phải thi công chức, thế nên gương mặt tỏ ra khó xử, hắn đau khổ nói:
- Không phải tôi không đi, mà quyền hạn của tôi không đủ, tiền viện phí các người còn chưa đóng...
- Không phải vừa rồi trạm trưởng đã nói trước tiên cứ giải phẫu rồi thu tiền sau sao?
Cô giáo kia cũng không nhìn ra vấn đề bên trong, lúc mở miệng thì vẻ mặt chợt biến đổi, nhanh chóng đỏ bừng.
- Trạm trưởng nói như vậy, nhưng trước khi giải phẫu còn cần trạm trưởng Cao ký tên, nếu không thì nhà thuốc cũng không xuất thuốc, không thể tiến hành giải phẫu.
Tiểu Phó lúc đầu còn có hơi khó khăn, nhưng những lời sau đó lại có vẻ rất lưu loát.
Cô giáo áo xanh tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng, bộ ngực cao ngất cũng vì kích động mà phập phồng lên xuống, rung động dữ dội, trên gương mặt bùng lên một tầng băng lạnh, sau đó dùng giọng không chút khách khí nói:
- Trong mắt đám bác sĩ các anh còn gì quan trọng hơn sống chết của một con người chứ? Có làm giải phẩu hay không thì nhìn vào tiền viện phí đã đóng đủ chưa mà không xem xét tình huống của bệnh nhân sao? Trị bệnh cứu người là thiên chức của bác sĩ, tôi hỏi các anh có còn nhân tính nữa không?
Cô gái lên tiếng trách móc làm cho viên bác sĩ Tiểu Phó kia nghẹn họng không biết nói gì hơn, hắn chỉ có thể giải thích:
- Không phải tôi không muốn hỗ trợ, nhưng không có chữ ký của lãnh đạo thì tôi cũng không làm gì được.
Một tiếng rên ri từ trong phòng bệnh vang ra, vẻ mặt cô gái áo xanh càng thêm khó coi, trong mắt là cái nhìn oán hận, quẫn bách, còn có chút bất đắc dĩ. Sau đó nàng ném ánh mắt yêu cầu giúp đỡ lên người Vương Tử Quân.
Người kia hình như rất quen thuộc trạm trưởng trạm y tế, đồng thời còn có xe hơi, biết đâu van xin hắn sẽ có tác dụng.
Cô gái kia mang theo chút hy vọng cuối cùng để chạy đến trước mặt Vương Tử Quân, nàng chụp lấy tay hắn rồi dùng giọng cầu khẩn nói:
- Anh hảo tâm, anh cũng đã thấy tình huống của Tiểu Linh, van xin anh cứu đứa bé kia, bây giờ nếu không giải phẩu thì đứa bé nó...Nó mới mười hai tuổi, cuộc đời còn dài...
Bàn tay không xương của cô gái mềm như ngọc, nó giống như một đóa sen tinh khiết giữa mùa hè, khoảnh khắc khi giữ lấy tay của Vương Tử Quân, hắn nhìn vào ánh mắt dịu dàng thanh tịnh của nàng, gương mặt trang nhã của nàng hình như có chút đau thương, thế là trái tim có hơi gia tốc.
Một mùi hương nhàn nhạt bùng lên, dù biết hành động của mình có chút lỗ mãng nhưng Vương Tử Quân vẫn không kìm lòng được hít vào một hơi, sau đó mới nhanh chóng tỉnh táo.
Đã bao nhiêu năm qua Vương Tử Quân chưa biết động lòng là gì, nhưng lúc này cảm giác tuổi trẻ xúc động đã quay trở lại.
Tên mập kia mượn cớ bỏ đi ro ràng đã ra hiệu cho tên bác sĩ Tiểu Phó kia, Vương Tử Quân biết rõ tên trạm trưởng không coi mình ra gì, nếu không cũng sẽ chẳng bỏ đi và phát sinh tình huống này.
Nếu như mình mở miệng ép tên Tiểu Phó này cứu người, đối phương sẽ tiếp tục đổ sự việc lên đầu trạm trưởng, chính mình nếu đi tìm tên trạm trưởng sẽ khó thể gặp mặt, như vậy thì cô gái đang giải phẫu sẽ phát sinh nguy hiểm.
Một tên trạm trưởng trạm y tế xã nho nhỏ mà dám chơi trò này với mình, nếu không nhìn rõ vấn đề này thì cũng không cần tiếp tục ở lại xã Tây Hà Tử. Vương Tử Quân đưa mắt nhìn cô gái áo xanh, sau đó đưa tay vào trong túi quần lấy bóp.
May mà Vương Tử Quân cũng coi như không thiếu tiền, hắn đưa tay vào lấy ra một xấp tiền, đếm qua cũng hơn hai trăm. Hắn thấy số tiền này có lẽ không đủ, thế cho nên nhìn về phía Tôn Ngân Thương và Đỗ Hiểu Mạn nói:
- Anh Tôn, Tiểu Đỗ, hai người có mang theo tiền không? Nếu có thì cho tôi mượn, sau này sẽ trả lại.
Sau khi tên trạm trưởng mập rời khỏi chỗ này thì Tôn Ngân Thương vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Vương Tử Quân, khi thấy đối phương đứng đó không nóng vội, không mắng chửi chó má, giống như không có gì xảy ra thì loáng thoáng ý thức được sự việc thật sự không quá tốt.
Vương Tử Quân kia rõ ràng không dùng quyền lực trong tay để ép buộc bác sĩ ở trạm y tế ra tay giải phẩu, lại xoay người mượn tiền của mình và Đỗ Hiểu Mạn, Tôn Ngân Thương thầm sinh ra một dự cảm: Tên mập kia chỉ sợ sẽ gặp phiền toái.
Chó sủa không cắn người, chó cắn người sẽ không sủa, vị bí thư không nóng không lạnh này làm cho Tôn Ngân Thương sinh ra cảm giác như vậy, đừng thấy đối phương điềm tĩnh như không mà xem thường, người ta căn bản không thèm nhìn bóng lưng tên mập trạm trưởng bỏ đi, nhưng chỉ cần vung tay một cái cũng đủ cho tên mập kia khốn khổ.
Tôn Ngân Thương thầm cảm thấy mình sống bốn mươi năm uổng phí, gần đây cảm thấy ánh mắt của mình là không sai, sao lại nhìn lầm bị bí thư này? Xem ra xã Tây Hà Tử này không biết sẽ do ai định đoạt, sau này mình nên nhìn kỹ rồi hẵng nói.
Khi Tôn Ngân Thương đang trầm tư suy nghĩ thì Đỗ Hiểu Mạn đã lấy tiền của mình đưa cho Vương Tử Quân, Tôn Ngân Thương chợt thấy Vương Tử Quân nhìn về phía mình, thế nên hắn nhanh chóng cho ra lựa chọn thức thời nhất, hắn vỗ vào túi áo cười hì hì nói:
- Bí thư Vương vay tiền tôi cũng coi như trùng hợp, giống như có chuẩn bị sẵn vậy, hôm nay tôi đến đây kiểm tra đã đặc biệt mang theo chút tiền.
Tôn Ngân Thương vừa nói vừa lấy tiền trực tiếp đặt vào trong tay Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân lặng lẽ đếm tiền của Tôn Ngân Thương, sau đó hắn cười nói “
- Anh Tôn, chúng ta còn nhiều thời gian, tiền nợ anh tôi sẽ không quên.
Vương Tử Quân nói lời nhẹ nhàng nhưng rơi vào trong tai Tôn Ngân Thương và Đỗ Hiểu Mạn lại giống như bí thư cho ra một lời hứa hẹn vậy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius