[Võng Du] Vương Triều Chi Kiếm - Tác giả : Biên Thành Lãng Tử
Vương Triều Chi Kiếm Tác giả : Biên Thành Lãng Tử
Chương 1 : Người Trong Giang Hồ
Nguồn: lachongthuvien
Giới Thiệu:
Trương Hách là nhân viên nhỏ trong một công ty, bởi vì đủ loại nguyên nhân khiến thành tích không tốt, thế cho nên nghèo rớt mùng tơi, nhưng đến khi một trò chơi thực tế ảo gọi là "Vương Triều Phong Vân" xâm nhập vào cuộc sống của hắn, nó đã cho hắn một khoảng trời có thể thoải mái thực hiện những mong ước của mình.
Chỉ là cái thế giới thế giới võ hiệp trong này đã trải qua 3 năm liên tục thay đổi, khiến hắn lại càng gặp phải khốn cảnh càng lớn hơn, vì thời điểm này trò chơi đã mở được ba năm, mà hắn lại không có tài khoản xịn, cũng chẳng có trang bị cao cấp gì, và càng không có tuyệt thế võ công, càng càng thêm không xong chính là hắn vô môn vô phái, thậm chí ngay cả một người bạn cũng đều không có, hắn chỉ còn thứ duy nhất có thể trông cậy vào, đó chính là trí tuệ của bản thân mà thôi.
Nhưng cũng chính là nhờ trí tuệ tuyệt đỉnh, thiên phú hơn người, những phán đoán chuẩn xác, cùng với những cách lý giải đặc biệt đối với trò chơi đó, kết hợp lại mới có thể giúp hắn đánh bại những đối thủ mạnh mẽ hơn hắn, phá giải từng câu đố, từng bước một trở nên mạnh mẽ hơn.
“Anh hùng tự cổ không dư hận,thân nhập giang hồ năm tháng trôi, bá mộng vương triều tựa đàm tiếu, chẳng bằng nâng chén một buổi say.
Nâng kiếm lên ngựa xua quỷ quái, chim sợ núi trắng chẳng dám qua, đời người như thủy triều lên xuống, chỉ thán giang hồ còn mấy ai trở về."
(* núi trắng ở đây là núi xương trắng )
Tác giả Biên Thành Lãng Tử từng viết qua 6 bộ truyện nổi tiếng nên có thể đảm bảo chất lượng truyện tuyệt đối sẽ không làm mọi người thất vọng, mời mọi người đón xem!
Người trong giang hồ, có thể dễ dàng sinh ra, cũng có thể dễ dàng sống được, nhưng cuộc sống thì lại không hề dễ dàng chút nào.
Nếu như cuộc sống thật sự đặc biệt giống như một vở kịch mà nói..., như vậy toàn bộ những đạo cụ tượng trưng cho một đời người sẽ là như thế này: khi còn bé gắn liền với bình sữa, lúc tuổi trẻ là chai coca, sau khi đi làm thì tới chai rượu, lúc sự nghiệp lên tới đỉnh cao thì như chén trà, và đến cuối cùng chính là bình truyền dịch của người già kết thúc.
Trương Hách hiện tại cũng đã đi làm, chỉ có điều là cái “chai rượu” này tay vẫn còn chưa kịp chạm tới, hiện tại lại đã sắp bị mất.
Kỳ thật cái tên Trương Hách này đã miễn cưỡng coi như là khá lắm rồi, chưa nói tới nghe tên đã thấy khí phách phóng ra ngoài muốn chết, nhưng ít ra cũng làm cho người ta cảm thấy được một loại cảm giác phấn chấn tinh thần tràn đầy sức sống.
Họ “Trương” là một thế gia vọng tộc đứng thứ ba Trung Quốc,còn chữ ”Hách” tự nhiên là đại biểu cho ý nghĩa là tiếng tăm lừng lẫy, nhưng Trương Hách thì lại không phải là nhân vật lớn gì, hơn nữa tuyệt không nổi danh chút nào, cũng giống như rất nhiều sinh viên mới tốt nghiệp khác, sau khi ra trường, đối với xã hội cùng con đường tương lai tràn đầy một loại cảm giác mờ mịt không biết ra sao, vì vậy nhiều người có cảm giác mờ mịt cộng lại, liền biến thành một cơn sóng lớn ào ạt kêu gào tìm kiếm việc làm, cứ giống như không trâu bắt chó đi cày vậy, Trương Hách cứ thế ngu ngốc nước chảy bèo trôi theo nó, đi tới nơi thành phố ồn ào phía tây Trung Quốc này, tìm bừa một công ty bán sản phẩm bảo vệ sức khoẻ, làm công tác tiêu thụ sản phẩm đủ hình đủ kiểu.
Nói là công ty bán sản phẩm bảo vệ sức khoẻ chứ, kỳ thật đầu năm nay tất cả mọi người đều biết rằng, cứ mở TV ra, tùy tiện bên trong một cái kênh bất kỳ nào đều có thể gặp quảng cáo cả nửa tiếng đồng hồ, mà rút cuộc vẫn chỉ là đem một đống rơm rạ nói tới mức trở thành thỏi vàng mà thôi:
“Ngọc trai bạc lộc nhung nước đường, chỉ sau 30 ngày sử dụng, liền có thể kiến dung nhan của bạn khôi phục một cách tinh tế tỉ mỉ trở nên mềm mại mịn màng, sau 50 ngày, liền có thể giúp bạn giảm đi 10 kg, sau 90 ngày, trẻ đi 10 tuổi đã không còn là mộng tưởng...”
Mỗi lần trông thấy tiết mục quảng cáo của công ty, Trương Hách đều cảm thấy tuyên truyền ghê gớm như vậy so với hướng đi hiện tại của công ty quả là hơi bị có có vấn đề, sản phẩm của công ty hiệu quả như vậy thì nên tiến quân ra thị trường nước ngoài, trọng điểm phải nên tập trung tại những nước như nước Mỹ mới đúng, quảng cáo dựa theo như trên thì nên thêm vào luôn một tiêu đề theo kiểu như là :”Chỉ sau 250 ngày, giải phóng toàn bộ nhân loại, thống nhất địa cầu..bla…bla….”
Đương nhiên, loại ý nghĩ này của hắn phải là rất đáng được khen, vì chỉ dựa trên cơ sở có sẵn mà có thể đưa ra một giả thiết khoa học lớn mật có tính Logic rất mạnh như vậy, nhưng cuộc sống là thứ mà hắn có thể giả thiết sao?
Cho nên hiện tại ở tình huống thật chính là Trương Hách đang ngồi trước bàn làm việc, ngẩn người nhìn bản kê khai trên bàn.
Cái này là bảng chấm công tiêu thụ mỗi tháng của công ty, công của mỗi một nghiệp vụ viên tháng này đều được trình bày rành mạch trên bảng, phía dưới cùng của bảng là một dòng ghi ‘tên tuổi lớn’ của Trương Hách, đằng sau mục chấm công là chữ số Ả Rập biểu hiện số công của Trương Hách tháng này bắt mắt một cách khác thường, nó chính là : ”Quả trứng”.
Hôm nay là ngày thứ 89 tính từ ngày hắn vào công ty, dựa theo quy định của công ty, người mới sau ba tháng thử việc mới được chuyển thành chính thức, trong lúc thử việc mỗi tháng tạm thời được trả 800 tệ, mà mấu chốt để được chuyển thành nhân viên chính thức điểm là ”mỗi tháng đều phải đạt được số công trạng là trên 1000 tệ”, nếu không thì chỉ có rời đi.
Kỳ thật Trương Hách cũng đã sắp phá kỷ lục của công ty rồi, bởi vì trong ba tháng này, hắn liên tục nhận được ba ”quả trứng”, được xếp vào đối tượng chỉ ăn không làm không tạo ra lợi nhuận, thuộc vào nhóm cần thanh lý gấp, bị cuốn gói đã là chuyện ván đã đóng thuyền rồi, xem ra ”chai rượu” sau khi đi làm trong vở kịch, chỉ có thể tạm thời để đó thôi.
Bất quá cái này vẫn chưa phải là điểm trọng yếu nhất, quan trọng nhất là ngày mai lại đến thời gian trả tiền thuê nhà rồi. Nếu như bạn giao tiền thuê nhà đúng hạn, cái khuôn mặt của bà chủ nhà kia sẽ cười tựa như là hoa đào nở rộ trên núi, còn nếu mà bạn khất nợ í mà, cái khuôn mặt kia của bà ta chỉ cần với ngoại hiệu “Bao Thanh Thiên” là có thể tưởng tượng được rồi.
Trương Hách đã dây dưa hai tháng rồi, Bao Hắc Tử mỗi ngày đều đến thúc, ra lệnh hạn trong vòng 3 ngày phải đem hai tháng tiền nhà tổng cộng 1000 tệ tiền thuê đúng hạn giao nộp đủ, nếu không không kể cả còn tiền thế chấp khi thuê phòng, cũng sẽ đem Trương Hách cho đuổi ra ngoài.
Cho nên, công việc đang làm hiện tại tạm thời vẫn chưa thể để mất được...
* (DG : Bao Hắc Tử : tên mặt tím đen họ bao, bao chưởng, bao mặt đen.)
Đang giữa lúc xuất thần, một hồi chuông điện thoại chói tai vang lên bên cạnh khiến Trương Hách tỉnh trở lại, chỉ thấy một người đẹp mắt to cầm điện thoại thở phì phì nói:”Trương Hách, điện thoại này!”
Trương Hách chậm rãi đứng dậy, trước tiên đem bàn công tác mất trật tự thoáng sửa sang lại một tý, sau đó chậm rì rì bưng lên chén nước uống một ngụm, lúc này mới chậm rãi đi tới nghe, cứ như kiểu hắn mới là lãnh đạo công ty, mà không phải một nhân viên mới gì gì đó vậy.
Đối với điểm này của Trương Hách, Giang Nghiêu gần như bội phục sát đất luôn, Trương Hách dường như chuyện gì cũng đều không để bụng, chuyện gì cũng từ từ, đối với người làm công việc tiêu thụ sản phẩm mà nói, cái này thật sự không phải là một cái thói quen tốt nha.
Giang Nghiêu chung quy tức giận thì tức giận, nhưng nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng ghét Trương Hách.
Trương Hách cùng những đồng nghiệp khác trong công ty này rất khác nhau, theo quan sát của nàng, Trương Hách bình thường rất ít nói, lúc không có chuyện gì làm đầy thích ngồi ở trên ghế nhìn bàn công tác mà ngẩn người, không trao đổi cùng với đồng sự khác, cũng không thấy hắn bình thường gọi bất kỳ cuộc gọi cá nhân nào, nói cách khác, ở trong cảm giác của Giang Nghiêu, Trương Hách là một người rất cô độc, phảng phất một loại cảm giác cô độc bẩm sinh.
Tựu như hiên tại, nghe giọng Trương Hách vẫn như trước không có biểu lộ tình cảm gì:”Xin chào, xin hỏi là ai vậy? Lý tổng à, à được, tôi lập tức tới ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, Trương Hách vẫn như trước chậm rãi đi về hướng văn phòng phó tổng, trong lòng Giang Nghiêu dâng lên một cỗ cảm xúc khó tả, nàng biết rõ rằng, Trương Hách đi vào lần này khi trở ra, chỉ sợ sẽ vĩnh viễn rời khỏi công ty.
Tại cái thành phố lớn phồn hoa này, nhà cao tầng lớp lớp, trong tiết tấu công việc cuộc sống gấp gáp, dù là hiện tại tình cảm con người ngày càng thờ ơ lạnh nhạt, nhưng trong lúc này người với người gặp nhau cũng coi như là có một chút duyên phận chứ chưa cần nói tới tình cảm đồng sự với nhau, một khi không còn đều sẽ khiến cho người ta cảm thấy buồn vô cớ tựa như đánh mất thứ gì đó vậy.
-
Đóng cánh cửa phòng phó tổng lại, Trương Hách ngồi ngay ngắn ở vị trí đối diện với Lý tổng, nhìn qua phía Lý tổng vẫn đang ngồi chưa thấy có biểu hiện gì .
Lý tổng năm nay 30, cũng không tính là lớn hơn Trương Hách bao nhiêu, nhưng mà đã béo mập, bụng nhô lên, tai to mặt lớn, mái tóc để tự nhiên nhưng cũng chẳng tính là nhiều gì, lớt phớt mấy sợi vắt trên đỉnh đầu, may mắn là áo sơmi cà- vạt toàn thân đều là hàng hiệu, cho nên cũng có thể coi như là một hình tiêu chuẩn của tượng nhân sĩ thành công.
Đương nhiên, đạo hạnh cao hơn chút thì sẽ xem xét đem hắn so sánh cùng với hình tượng của vị chủ quản bu chóp trong công ty bảo hiểm nghiệp vụ nào đó.
( Chắc cách nói châm biếm theo hình tượng nào đó của TQ, ở VN thì không hiểu được )
“Đã gần ba tháng rồi, tiểu Trương!” Lý tổng nói một cách hết sức nặng nề, tựa như một người thầy đang dạy bảo học sinh.
”Thời điểm trước đó khi cậu mới vào công ty, tôi rất trông chờ vào cậu, tôi biết rõ cậu là một người ưu tú, ba tháng này cậu cũng đã rất cố gắng, bình thường từng lời nói hành động của cậu, sự kiên trì của cậu, những cái giá cậu phải trả, tôi đều nhìn thấy cả, nhưng là dựa theo quy định của công ty...”
Mặt Trương Hách vẫn một mực không biểu hiện ra điều gì, nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn là một thằng ngu, hắn nghe ra được những lời nói phía trước của Lý tổng đều chỉ là lớp đệm, chỉ có tạo lớp đệm tốt rồi, thì mới có thể triển khai vấn đề mấu chốt nhất.
“... Thật xin lỗi cậu, tiểu Trương, sau này hoan nghênh cậu thường trở về thăm công ty!” Lý tổng làm ra vẻ tiếc hận, đồng thời đứng lên vươn tay phải chuẩn bị bắt tay tiễn biệt, nhưng tới đoạn cao trào rồi thì lại xảy ra một chuyện.
Không ngờ lúc này Trương Hách lại vẫn ngồi bất động, hơn nữa cũng không hề đưa tay ra, điều này làm cho Lý tổng hơi bị kinh ngạc, bởi vì ông ta không biết đoạn cao trào hiện tại bây giờ mới chính thức bắt đầu.
“Lý tổng, Diêu Văn Phương cùng tôi cùng vào làm tại công ty một lúc, cô ta tháng đầu tiên chỉ đạt được số công trạng có 200 tệ, mặt khác hai tháng tiếp theo số công trạng đều là 0, dựa theo quy định của công ty cô ta cũng phải bị knock out, nhưng sao hiện tại lại chỉ có một mình tôi bị nốc-ao vậy?”
Trương Hách cũng đoán rằng cây hỏi này không thể làm khó được Lý tổng, hẳn là ông ta sớm đã có chuẩn bị rồi. Lý tổng đang chuẩn bị trả lời, nhưng Trương Hách căn bản là không để cho hắn bất luận một cơ hội nào cãi lại, hắn lại tiếp tục nói:”Tôi nhớ được thời điểm tôi mới vào công ty, Lý tổng cùng Diêu Văn Phương đi tập đoàn Phú Nghiệp đàm phán một cái hợp đồng.”
Lý tổng lập tức sửng sốt, Trương Hách không biết được rằng lực sát thương của một câu này thật sự là vô cùng lớn, bởi vì Trương Hách nói rất đúng sự thật, hắn và Diêu Văn Phương ngày đó quả thật là đi đàm phán một cái hợp đồng, nhưng là sau khi đàm phán thành công rồi, còn cùng người của tập đoàn Phú Nghiệp ăn cơm.
Diêu Văn Phương có thể tính một đóa hoa trong công ty, cao gầy, tươi mới, gợi cảm, âm thanh ỏn ẻn ngọt ngào chỉ cần muốn là có thể có cả một đám người “xin chết”, trong công ty người thèm thuồng nàng quả thực không ít, mà Lý tổng tự nhiên là một người trong số đó rồi.
Câu nói cũ nhưng vẫn rất hay, đó là nữ nhân không uống say, nam nhân không có cơ hội. Đêm đó Diêu Văn Phương uống đến là say mèm, vì vậy Lý tổng đã có một cơ hội vô cùng tốt, tới lúc này hắn liền dùng một bài vô cùng quen thuộc:”Cô uống say để tôi đưa tiễn ngươi về nhà, Ừhm tôi không biết nhà của cô ở chỗ nào, vậy để tôi vào khách sạn đăng ký một gian phòng cho cô vậy, cô say ác quá mà hiện tại cũng muộn rồi tôi ở lại chiếu cố cho cô vậy...”
Lý tổng thình lình ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Trương Hách, ánh mắt không còn thờ ơ như trước nữa, mà tức khắc trở nên lạnh như băng, ngay cả độ ấm trong văn phòng phảng phất cũng bỗng nhiên giảm xuống hơn mười độ.
Nhưng ánh mắt hắn tự nhận là sắc bén lại không thể đạt tới mong muốn hiệu quả, bởi vì ánh mắt Trương Hách rất thâm thúy, cái loại ánh mắt này tựa như có thể dung nạp mọi thứ vào trong vậy, mà bản thân hắn thì vẫn là mặt không biểu tình, càng khiến Lý tổng cảm thấy một loại sợ hãi khó nên lời.
Trương Hách thản nhiên nói:”Lý tổng, từ đó mà tính, thời gian ông ở chỗ đó với Diêu Văn Phương cũng gần ba tháng rồi.”
Nghe được câu này, Lý tổng thần sắc trở nên thoải mái hơn, hắn đã hơi khôi phục tỉnh táo trở lại:”Tiểu Trương, cậu nói gì thế tôi không hiểu.”
Trương Hách không có để ý đến ông ta, mà là tiếp tục nhồi thêm quả bom :”Ông cùng Diêu Văn Phương mướn phòng địa điểm là đường Hối Phong Lộ - quán rượu Tụ Bảo - tầng 12 phòng số 1208, thời gian là buổi tối ngày 11 tháng 3 lúc 22 giờ 13 phút.”
Lý tổng mặt rút cuộc cũng biến sắc, ngay cả thời gian cùng địa điểm đều có thể nói không sai lệch chút nào, xem ra sự thật vĩnh viễn vẫn là sự thật : nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm.
Trương Hách chỉ lo nói, căn bản là mặc kệ cảm thụ của hắn:”Lý tổng, ông đã có thể cho cô ấy một cơ hội, vì sao không thể cho tôi một cơ hội đây? Nếu như ông bây giờ đuổi việc tôi, tôi cũng không muốn phải đem chuyện tốt của ông cùng Diêu Văn Phương ba tháng trước nói cho vợ của ông biết đâu, như vậy thì thành cá chết lưới rách rồi còn gì, đối với chúng ta đều chẳng có chỗ nào tốt cả, tôi còn biết, Lý tổng ông cùng vợ kết hôn đã sáu năm rồi tình cảm cũng rất tốt nha, còn có cô con gái đáng yêu...”
Cái trán Lý tổng đã lấm tấm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt như người chết, Lý tổng lau mồ hôi trên trán rồi hít sâu một hơi nói:”Cậu rốt cuộc muốn như thế nào, cậu nói đi.”
Trương Hách bình tĩnh nói:”Tôi đã nói rồi đó, Lý tổng cho tôi một cơ hội là được rồi.”
Lý tổng chằm chằm vào Trương Hách khoảng chừng nửa phút mới nói:”Chỉ đơn giản như vậy thôi hả?”
Trương Hách gật đầu nói:”Chỉ đơn giản như vậy thôi!”
Lý tổng cuối cùng thở phào một cái, cứng nhắc ngồi trở lại, lời nói ra vẻ thấm thía giáo dục Trương Hách:”Tiểu Trương, tôi quả nhiên không nhìn lầm cậu, cậu bỏ công sức ra rồi cũng sẽ đến lúc có hồi báo mà, chức quản lý kinh doanh bộ phận tiêu thụ số 8 đang còn trống, cậu có hứng thú không, cân nhắc thoáng xem cảm thấy thế nào?”
Trương Hách lười biếng đứng dậy:”Không có hứng thú, Lý tổng, tôi trở về làm việc!”
-
Trở lại phòng đại sảnh, Giang Nghiêu nhìn qua gương mặt không vẫn biểu tình như cũ của Trương Hách, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống, nàng muốn đi tới an ủi Trương Hách một hai câu nhưng lại cảm thấy không quá phù hợp, vì vậy giữa các loại ánh mắt phức tạp trào phúng cùng đồng tình xen lẫn cái nhìn soi mói những đồng nghiệp khác cùng phòng với Trương Hách, hắn nghênh ngang trở lại bàn làm việc của mình, vững vàng ngồi xuống, không cùng mọi người chào hỏi, cũng không ra tay thu dọn đồ đạc rời đi.
Giang Nghiêu đã đi tới, cẩn thận từng li từng tí hỏi:”Trương Hách, Lý tổng tìm anh có chuyện gì vậy?”
Cái này đương nhiên là nói nhảm rồi, nhìn là biết muốn hỏi chuyện có bị rời đi hay không.
Trương Hách lại cầm lấy ly chậm rì rì uống một hớp lớn nước, lúc này mới quay đầu nghiêm nghị đáp:”Lý tổng ông ấy cảm thấy ba tháng nay thành tích của tôi xuất sắc, cảm thấy tôi rất ưu tú, vì vậy cổ vũ tôi, để cho tôi về sau càng thêm cố gắng làm tốt hơn, tôi rất cảm động.”
“Bịch…” một tiếng, kính mắt trong văn phòng rơi vỡ đầy đất.
Last edited by Hina; 27-12-2012 at 07:21 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Chris Andy
Nơi Trương Hách ở hoàn cảnh cũng không tính là kém, nhưng cũng chỉ có thể nói là tương đối không tính là kém thôi, tối thiểu cửa lớn vẫn có chòi bảo vệ tồn tại ở đây nhiều năm rồi, đương nhiên chỉ là trưng bày làm ra vẻ thôi, chứ nếu mà thực sự có ăn trộm hay cao thủ… các loại xông vào, các nhân viên an ninh cũng chả có cách nào dọa được đám này, còn nếu như gặp phải cái loại siêu trộm trong truyền thuyết mà nói, thì đám chủ xí nghiệp kia ngày hôm sau cũng chỉ còn nước kêu cha gọi mẹ.
Về phần mỗi tháng 500 tệ tiền thuê nhà kỳ thật cũng không mắc, bây giờ giá phòng trung bình tại đường vòng ba trong thành phố Mộng Tinh này đã vượt qua hai vạn trên một phòng rồi, chỗ Trương Hách ở cũng gần mặt đường, tính ra cũng là nằm ở khu vực trung tâm của khu chợ phồn hoa.
Bao Hắc Tử vừa rồi lại lên lầu giục một lần, Trương Hách hôm nay vừa mới lĩnh 800 tệ tiền lương đã bị nàng lột mất 500 tệ, trước khi đi còn không quên tuyên bố trong vòng 3 ngày không đem khoản 500 tệ còn thiếu giao nộp đủ, Trương Hách liền chuẩn bị mà cuốn gói ra ngủ ngoài đường.
Cũng như mọi ngày, Trương Hách tự nhiên là vừa mới cùng Bao Hắc Tử triển khai một hồi dùng tình tấn công nhằm động lòng thương cảm, dùng lý lẽ thi đấu biện luận, lần so tài này kết quả cũng như trước đây, tuy hiệu quả chẳng được bao nhiêu nhưng cuối cùng vẫn là có một chút: Bao Hắc Tử đồng ý đem kỳ hạn của ‘tối hậu thư’ kéo dài lên thành năm ngày.
Đóng cửa lại, Trương Hách có chút mệt mỏi, vì vậy lại ngồi ở trước bàn ngẩn người, gần đây việc hắn làm được nhiều nhất chính là ngẩn người.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng rực rỡ trong đêm của thành phố Mộng Tinh thông qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào, chiếu lên trên một cái hộp quà được gói một cách tinh tế đẹp đẽ nằm trên bàn, trên mặt chiếc hộp còn in hình quảng cáo càng thêm vàng son lộng lẫy:
"Anh hùng tự cổ xuất ngã bối, nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi, vương triêu bá đồ đàm tiếu trung, bất thắng nhân sinh nhất tràng túy!"
( Dịch thơ : vongdu
“Anh hùng tự cổ không dư hận
Thân nhập giang hồ năm tháng trôi
Bá mộng vương triều tựa đàm tiếu
Chẳng bằng nâng chén một buổi say” )
Đối mặt với khẩu hiệu tuyên truyền hào hùng như thế, Trương Hách lại tiếp tục ngẩn người nhìn chằm chằm vào cái hộp thật lâu.
Đây là cái vỏ hộp đóng gói của mũ trò chơi, trò chơi tên gọi là “ Vương Triều Phong Vân ».
Kỳ thật hắn có thể đạt được cái này mũ trò chơi này, cũng coi như là nhờ ăn may giẫm phải ..ứt chó mà thôi, nửa năm trước nhà phát hành trò chơi tức tập đoàn Vương Triều nhằm ăn mừng sự kiện số người chơi cùng online trong một thời điểm vượt qua 60 triệu người, liền tiến hành một đợt quảng cáo mới mang tính bùng nổ, đó chính là cố ý chuẩn bị 10 ngàn chiếc mũ trò chơi miễn phí tặng cho tất cả những thành phố lớn.
Trương Hách lúc trên đường đi tìm việc làm nhặt được một tờ giấy lĩnh thưởng, nhờ đó cái mũ đội đầu này mới như ma xui quỷ khiến đến được tay hắn, bất quá loại mũ trò chơi chỉ là loại mặt hàng chất lượng kém nhất, đa số người chơi có tiền đều sử dụng khoang tàu trò chơi.
Tuy nhiên một cái mũ trò chơi rẻ tiền trên cơ bản cũng giá trị 3000 nhân dân tệ, nhưng ở trong ý thức của Trương Hách, thà nhặt được một tờ 100 tệ in hình đầu một ông già màu đỏ còn hơn.
Bất kể nói thế nào, có thì vẫn tốt so với không có, Trương Hách mấy tháng này cũng bỏ ra chút thời gian để chơi.
Ba năm trước đây, ngay khi tập đoàn Vương Triều của Trung Quốc vừa đưa ra vừa trò chơi giả thuyết thực tế mô phỏng “ Vương Triều Phong Vân », liền nhanh chóng lan tràn ra toàn bộ thế giới, các trò chơi khác ào ào bị loại bỏ, « Vương Triều » dùng một loại thanh thế bẻ gãy nghiền nát mọt thứ tiến tới dậy lên cao trào, số người online trung bình đột phá 10 nghìn, 1 triệu, 5 triệu, hàng chục triệu... Cho tới hôm nay đã là con số khủng bố 60 triệu rồi, đây là còn chưa tính tới những người chơi đang trong trạng thái rời mạng, nếu như mà tính đến, thì cứ trung bình mỗi 3 người Trung Quốc, sẽ có một người chơi « Vương Triều », đây là một thành tích từ trước đến giờ chưa từng có trong lịch sử trò chơi.
Đối với những người chơi yêu game mà nói, và nhất là với người chơi Trung Quốc, trò chơi này được phát hành chính là tin vuo nối tiếp tin vui, bởi vì đây là một trò chơi dùng bối cảnh phương đông làm chủ đề.
Trong lòng người đều có một giấc mộng võ hiệp, vác đao lưu lạc giang hồ, đeo trường kiếm đi tới chân trời góc biển, ánh đao bóng kiếm khoái ý ân cừu, thần tiên quyến lữ, nơi tái ngoại gặp từng đàn dê bò... Trước kia những điều này chỉ có thể gặp ở trong sách trong TV hay chỉ là ước ao tươi đẹp, nhưng hiện tại chỉ cần bạn nguyện ý, chính mình liền có thể lập tức tham gia vào cho đã ghiền.
Chỉ là Trương Hách chính là một cái ngoại lệ, hắn không muốn đã ghiền, mà hắn hiện tại tham gia vào, đơn giản chỉ là muốn ở trong trò chơi này lăn lộn một hồi, kiếm lấy một khoản tiền đi ra trả tiền thuê nhà, đây là một vấn đề rất thực tế, nhưng đây lại không phải là một cách nghĩ thực tế chút nào.
Bởi vì nhà phát hành trò chơi còn chưa có thực lực lật trời đến mức có thể tương thông tiền ảo với tiền thật, bất quá chuyện gì cũng luôn có biện pháp, rất nhiều việc chính là do con người làm ra thì mới có được.
Trương Hách lúc này cũng là vị bị bức mà phải nghĩ đến việc này thôi, sinh hoạt phí tháng sau chỉ còn lại có 316 tệ, trước giá hàng hóa đắt đỏ của thành phố Mộng Tinh bạn chỉ trông cậy vào chút tiền ấy chịu đựng một tháng, thì dù mỗi ngày chỉ ăn mì ăn liền cũng chịu không nổi a, chẳng bằng dứt khoát nhảy lầu cho xong hết mọi chuyện, tránh khỏi còn sống mà phải chịu tội cho rồi.
Cho nên sau khi đăng nhập lại vào « Vương Triều » lần này, việc cấp bách chính là tranh thủ thời gian trong vòng năm ngày kiếm được một số tiền nho nhỏ trả nợ, sau đó mới nghĩ biện pháp kiếm tiền phí sinh hoạt tháng sau.
Cái cách suy nghĩ này của Trương Hách không sai, nhưng, có lẽ vẫn phải sử dụng câu nói kia, đó là : điều này vẫn không thực tế.
Bởi vì hắn bây giờ mới chỉ là giai đoạn mới chơi, chỉ cần là nhân vật tân thủ dưới cấp 20 liền có thể nói một câu là ‘sạch sẽ’ không thể ‘sạch sẽ’ hơn được nữa ( DG: trong túi sạch sẽ đó mà ), tân thủ sau khi đạt đến cấp 20, mới có thể chuyển chức, lần chuyển chức này rất đơn giản, chỉ cần đủ điều kiện, liền có thể lựa chọn gia nhập một ít môn phái, ví dụ như: bang Cá Voi, điện Rắn Nước, hay miếu đường Chó Hoang....
Đương nhiên, chỉ cần nghe qua tên những môn phái này, ngươi ta liền có thể tưởng tượng ra được tương lai khi tham gia vào bên trong như thế nào, ngược lại chẳng thà thành thành thật thật đi làm sơn tặc còn có tiền đồ hơn.
Thời gian tải hoàn thành của màn hình đăng nhập là 15 giây, trong khoảng thời gian này người chơi ở vào trạng thái vô địch, tầm mắt mơ hồ của Trương Hách dần dần trở nên rõ ràng, hiện ra trước mắt là hình ảnh một nơi nguy nga đẹp đẽ đến mức kỳ diệu, núi non chập chùng không ngớt, nơi đây được gọi là đỉnh Thanh Loan.
Nhìn từ xa, trên đỉnh Thanh Loan có một thác nước có độ cao mấy chục thước chay như bay thẳng xuống phía dưới, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, khe núi hiện lên lớp lớp cầu vồng, tại lưng chừng núi chim hót hoa nở, trên đỉnh đầu trời xanh không mây.
Cảm giác đang ở một thành phố lớn đầy áp lực ngày ngày tiếp xúc với chỉ toàn thép và xi-măng lạnh như băng, khi nhìn thấy khung cảnh như họa này, trong lúc chưa kịp phát giác cũng đã đủ khiến cho người cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Thác nước đổ xuống mặt đất trở thành một dòng sông thanh tịnh, sau bức tranh uốn khúc qua hai ngọn núi là tới một vùng đất có đồng cỏ và nguồn nước tốt tươi, tại nơi đó có phiên chợ vô cùng náo nhiệt, người đi đường nối liền không dứt, các kiến trúc và nhà ở đều theo phong cách cổ xưa ngói xanh tường đỏ, được xếp đặt một cách chỉnh tề hấp dẫn, tạo cho người ta một loại cảm giác thư thái nói không nên lời.
Thật ra đây mới chỉ là một thôn, nghiêm khắc mà nói chính nơi này chỉ là một là cái thôn dành cho tân thủ, chỉ có điều những người chơi thích thám hiểm từ bên ngoài đến đỉnh Thanh Phong này đàn đàn lũ lũ, mỗi ngày đi qua lại có thêm rất nhiều người đến mà thôi, vì muốn tiếp tế thì cần phải đi qua thôn tân thủ Vũ Hoa, cho nên đã làm cho quy mô của thôn này lớn hơn so với thôn tân thủ bình , tạo nên cảnh phồn vinh trong thời gian ngắn.
Con phố phía đông vẫn náo nhiệt như trước, ngoại trừ cửa hàng kinh doanh chính thức do hệ thống quy định ra, các người chơi có thể bày hàng kinh doanh tại vỉa hè, mà những cửa hàng vỉa hè cũng rất có học vấn, đạo lý rất đơn giản, trong cửa hàng chính thức bán ra mấy cái gì đó thì có thể dùng bốn chữ để hình dung đó là :”Đã đắt lại còn cặn bã!” Thì thứ mà các người chơi kinh doanh có thể coi là ”hàng đẹp giá rẻ!” rồi.
Cho nên các người chơi có kinh nghiệm đi qua đỉnh Thanh Loan này, thường thường đều sẽ dừng lại nghỉ chân chọn lựa hàng hóa.
“Bánh nướng, bánh nướng hình nón xanh đây!”. Tại phía trên một cái quầy hàng nằm ở phía cuối cùng của con phố phía đông, một người chơi nam mặc một thân giáp vải đứng ở trước quầy hàng bằng gỗ, không ngừng nghển cổ hướng con đường phía bên ngoài cửa thôn thét to, chiếc cổ dài ra cũng không khác cổ con vịt là mấy.
Người chơi nam này Trương Hách đương nhiên là có quen biết, thường xuyên cùng bày quầy ở chỗ này, coi như cũng là hàng xóm lâu năm với nhau rồi, hắn cũng chưa biết tên đối phương là gì, chỉ là thuận miệng gọi luôn biệt danh “cổ vịt” mà thôi.
Ở bên trong « Vương Triều », loại tân thủ như Trương Hách cùng cổ vịt đa phần rất ít người biết rõ tên của đối phương, không nên để lộ ra tên của mình, đó là nhằm bảo vệ cho bản thân, « Vương Triều » mở cửa cũng đã hai năm, đa số người chơi đều đã sành sỏi rồi, chẳng có ai là người ngu, loại này kinh nghiệm cơ bản nhất trong trò chơi đã được đám người chơi pro chia sẻ trên các topic trao đổi kỹ thuật trong diễn đàn nhắc đi nhắc lại không ít lần.
Đương nhiên là, những người chủ động để lộ tên trên đầu mình là ngoại lệ, loại người này nếu không phải cuồng vọng tự đại, thì chính là rất có tiếng tăm, và cuối cùng kết quả nếu không phải là bị người khác đánh cho bò loạn khắp nơi, thì chính là được đánh người khác tìm răng bốn phía.
“Này, người anh em, mấy nay không gặp anh, đi chỗ nào phát tài rồi mới trở lại đây à?” Cổ vịt nhiệt tình chào hỏi.
“Tôi đang định trở lại đây phát tài đây!” Trương Hách nhàn nhạt trả lời.
[/B]
Last edited by Hina; 27-12-2012 at 07:18 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Chris Andy
Trên con phố phía đông người qua đường rất nhiều, nhưng cổ vịt cả buổi cũng chẳng nhận được mối làm ăn nào, chỉ còn cách không ngừng tìm Trương Hách nói chuyện phiếm, Trương Hách chỉ lẳng lặng nghe, không đáp lời, trên thực tế Trương Hách đang âm thầm đặt sự chú ý tập trung lên con đường lớn nơi cửa thôn.
Con đường lớn này từ trên cao đi xuống khi đi qua cửa thôn có chút dốc xuống, mà nơi tiến vào thôn tính từ đướng lớn chính là đường phố phía đông, cho nên đối với những người chơi kinh doanh quầy hàng vỉa hè nơi này có yêu cầu cực cao đối với nhãn lực.
“Mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng” câu danh ngôn này tựa như giới luật của trời chuyên vì « Vương Triều » mà sinh ra vậy, nó có thể áp dụng tại bất kỳ nghề nghiệp nào.
Cổ vịt vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, ánh mắt Trương Hách đã trở nên lẫm liệt, sắc mặt khẽ động, nhanh chóng rút ra bút lông viết một hàng chữ lên phía trên tờ giấy dán của quầy hàng bằng gỗ.
Loại này giấy dán này kỳ thật chính là một loại tương tự như biển quảng cáo của các quầy hàng nơi vỉa hè, nó cùng bút lông giống nhau đều là sản phẩm điện tử, chỉ có điều nhìn từ bề ngoài không thấy mà thôi, chỉ cần viết chữ lên mặt giấy, tính từ lúc bạn dùng bút viết lên sau 1 phút đồng hồ, những chữ đó sẽ tự động biến mất, lúc này câu quảng cáo mới mới hiện ra.
Nhóm người vào thôn lần này tổng cộng có năm người, nhìn từ bề ngoài thì không bắt mắt lắm, nhưng cũng chẳng thể dấu diếm nổi trước con mắt gần như thành tinh của những người chơi quanh năm suốt tháng buôn bán nơi đây.
Tổ hợp ba nam hai nữ này đều mặc quần áo dành cho nhà mạo hiểm màu vàng xám, mỗi người đều không đeo đồ trang sức gì, nhưng trên thân đều khoác áo choàng vải, áo dài được bó gọn bởi chiếc dây lưng, trên giày vải có không ít dấu vết màu đỏ sậm cùng vết trầy.
Chỉ với vài đặc điểm đó, những người chơi bán hàng rong tại con phố phía đông này trong lòng đã sớm nắm chắc rồi, năm người này trang phục thống nhất, nhất định là sư huynh sư muội từ trong môn phái nhỏ nào đó ở đi ra.
Vũ Hoa thôn dù sao cũng chỉ là thôn dành cho tân thủ, tại đây có thể thấy người trong môn phái nào đó qua lại đã là mười phần hiếm thấy rồi, còn những môn phái lớn kia, cho dù là đệ tử phái Thanh Thành đi đến thành Ích Châu, đều là đặc biệt được người khác tôn trọng, chứ đừng nói tới những đệ tử của danh môn chính phái một số hai trong truyền thuyết như Thiếu Lâm hay Võ Đang.
Tiếp theo, từ vết xước trên giày của năm người này có thể thấy được bọn họ từ rất xa tới đây, còn dấu vết màu đỏ sậm thì chính là vết máu sau khi cùng người khác đánh nhau vấy lên trên đó, từ vẻ trải qua sương gió, nói rõ trên đường khả năng còn từng gặp phải báo thù.
Những phân tích này cộng lại đã có thể kết luận ra được, năm người này rất có thể là đi làm nhiệm vụ trên đỉnh núi Thanh Loan, sau chuyến lặn lội đường xa tất nhiên là muốn tại thôn Vũ Hoa mua sắm đồ tiếp tế.
Đương nhiên, nhãn lực ai ai cũng có, nhưng muốn buôn bán được thì phải dựa vào bản lĩnh thật sự rồi.
Vì vậy nguyên một đám những người bán hàng rong hô to gọi nhỏ, hét lớn mời chào người mua, trong đó âm thanh của cổ vịt có thể nói là rống to nhất:”Bánh nướng, bánh nướng hình nón xanh, mua một tặng một, đại gia, đại gia tới bên này coi thử tí đi, bánh của ta, thật sự là, da bánh trơn mềm, tựa như tiểu kiều thê trong nhà của ta vậy...”
*( DG : ở TQ nón xanh còn có nghĩa khác là – bị cắm sừng =)), bán bánh này bố thằng nào dám mua)
Âm thanh rao hàng đầy đường khiến cho người ta cảm thấy náo nhiệt khó cưỡng lại được cảm giác muốn mua hàng, tục ngữ nói mãi rồi cũng sẽ thông, đến khi năm người đi tới quầy hàng của Trương Hách rốt cuộc cũng dừng bước.
Bởi vì tờ quảng cáo mà Trương Hách dán lên chẳng những lời ít mà ý nhiều, mà còn cả mười phần hung hăng ngang ngược:”Bán thuốc, thích thì mua không thì để đấy!”
Lại nhìn thần thái Trương Hách, một bộ dáng lạnh nhạt ngồi dưới đất.
Giờ phút này trong ánh mắt người con trai trung tuổi vác đao đi đầu đã có tia ý cười:”Em lớn em hai, các em mau nhìn kìa, mấy năm nay việc lạ mỗi năm đều có, mà năm nay lại đặc biệt nhiều, người này bán thuốc, mà bộ dạng cứ như người khác phải cầu hắn bán vậy, đã như vậy, chúng ta lại xem hắn rút cuộc là bán cái loại linh đan diệu dược gì.”
Chiêu này của Trương Hách quả nhiên có tác dụng bất ngờ, kỳ thật con mắt của hắn so cổ vịt nhìn người càng chuẩn hơn, đám người tới lần này phỏng chừng là người chơi cấp 20 đã qua chuyển chức lần một, dựa theo quy tắc trước khi chuyển chức lần 1, mỗi lần tăng 1 cấp sẽ nhận được 5 điểm thuộc tính mà tính, 100 điểm thuộc tính dùng để tăng bảy thuộc tính lớn bao gồm : thể chất, lực lượng, căn cốt, nội công, thân pháp, tâm pháp, gan dạ sáng suốt. Nếu như chia đều 14 điểm cho mỗi thuộc tính, theo như quy đổi 1 điểm thuộc tính tương đương với 5 điểm tính mạng, thì chỉ số tính mạng của những người này cùng lắm cũng chỉ nhỉnh hơn 70 một chút, bằng vào điểm thể chất ấy muốn ở lại đỉnh Thanh Loan trong thời gian dài, thì mức độ nguy hiểm rất cao.
Đương nhiên cũng không thể loại trừ trường hợp có người hơn 20 cấp, chỉ là cho dù vậy thì các môn phái thu người có yêu cầu rất lớn đối với thuộc tính, không thể toàn bộ ai cũng tăng vào thuộc tính thể chất được.
Nếu như những người này đã dừng lại xem, thì chính là đã nói võ công rõ những người này tu luyện không phải là dùng ngoại công làm chủ, mà rất có thể là tu luyện thân pháp cùng nội công...
Với lối tư duy suy luận tính toán tinh vi phức tạp của Trương Hách thì những người bán hàng rong kia trong thời gian ngắn không có cách nào làm được.
Hiện tại thấy người con trai vác đao dừng lại đi đến gần, trong nội tâm Trương Hách càng khẳng định, cái vụ mua bán này hắn đã có trên bảy phần nắm chắc rồi.
Thuốc dùng làm hàng mẫu rất nhanh được người con trai vác đao cầm lên, viên thuốc tròn to bằng quả táo gai, vừa đen lại vừa sáng bóng, đến khi trông thấy thuộc tính của dược hoàn, ánh mắt người con trai vác đao liền sáng lên:
Toán Nhĩ Ngoan, mỗi giây hồi phục 5 điểm tính mạng, duy trì trong thời gian 30 giây.
* ( DG: Toán Nhĩ Ngoan : Tỏi hung ác.)
Người con trai vác đao thở dài:”Tôi hiện tại cuối cùng cũng minh bạch tại sao cậu lại rao ‘thích thì mua không thì để đấy’ rồi, loại thuốc này quả là tốt thật!”
Hắn cảm khái không phải là không có đạo lý, bởi vì trước mắt ở phía trong tiệm bán thuốc chính thức thuốc phục hồi thể chất chỉ có một loại, đó chính là bình máu nhỏ, mỗi giây hồi phục 1 điểm thể chất, 10 tiền đồng 1 bình, dù cho tiệm thuốc trong trấn cũng chỉ bán bình máu trung cấp, mỗi giây cũng chỉ hồi phục được 2 điểm thể chất, mà lại đòi tới 15 tiền đồng một lọ, trên cơ bản thuốc nước trong cửa hàng chính thức không phải là thứ dành cho những kẻ có tiền tiêu hoang, mà là nhằm ưu ái cho những loại thuốc do người chơi tự chế tạo.
Như vậy chỉ cần so sánh một chút, liền có thể đoán được giá trị của Toán Nhĩ Ngoan rồi.
Người con trai vác đao thâm ý nhìn Trương Hách một cái:”Nghề nghiệp của cậu là chiến đấu phải không?”
Trương Hách lạnh lùng nói:”Anh rút cuộc muốn mua thuốc hay là muốn nghe ngóng tin tức thế? Nghe ngóng tin tức thì một tiền đồng một lần hỏi tin tức.”
Người con trai vác đao nở nụ cười, cái tên bán thuốc vô cùng hợp khẩu vị của hắn:”Thuốc, tôi muốn mua, tin tức, tôi cũng vậy muốn nghe ngóng!”
Trương Hách gật gật đầu:”Tôi là nghề nghiệp chiến đấu.”
Cả đám người ngạc nhiên, người chơi theo nghề nghiệp chiến đấu chỉ có thể lựa chọn tu luyện hai cái kỹ năng cuộc sống mà thôi, mà người chơi chuyên theo nghề nghiệp cuộc sống thì lại có thể lựa chọn luyện tập 6 cái cuộc sống kỹ năng liền, nói như vậy, người chơi nghề nghiệp chiến đấu chủ yếu chú trọng tu luyện võ nghệ, mà kỹ năng cuộc sống của tên này không ngờ lại có thể luyện ra được thứ như Toán Nhĩ Ngoan, vậy hiển nhiên là, cái này gã bán thuốc này lựa chọn nghề nghiệp phụ chính là ‘luyện dược sư’ rồi, hơn nữa trình độ lại còn không hề thấp.
Người con trai vác đao hiếu kỳ nói:”Cậu cấp bao nhiêu thế?”
Trương Hách lạnh lùng nói:”Tin tức này là không bán!”
Người con trai vác đao nở nụ cười:”Được rồi, chỗ thuốc này của cậu giá bao nhiêu?”
Trương Hách nói:”40 tiền đồng một viên!”
Toàn bộ năm người lập tức đều hít một hơi khí lạnh, khẩu khí của người con trai vác đao cũng lạnh hẳn xuống:”Quá đắt!”
Trương Hách không hề để ý đến phản ứng của hắn, chỉ là dùng ngón tay chỉ vào dòng ”thích thì mua không thì để đấy” trên tờ quảng cáo, người con trai vác đao nhịn không được vừa cười vừa nói:”Thế này nhé, tôi lấy 50 viên, 30 tiền đồng một viên ổn chưa.”
Trương Hách nói:”Anh nếu mua 100 viên thì tôi mới có thể cân nhắc tới cái đề nghị của anh.”
Bốn người khác cùng nhìn qua phía người con trai vác đao, trong ánh mắt tràn ngập thần sắc muốn có số thuốc này một cách bức thiết, họ đều cảm thấy loại thuốc này có ý nghĩa rất quan trọng.
Người con trai vác đao cũng nói một câu dứt khoát:”Không còn cách nào thương lượng hả?”
Trương Hách nói:”Gần như là không còn cách nào rồi.”
Người con trai vác đao có chút nóng nảy, thuốc này hắn rất nóng lòng muốn thu vào trong tay, vì nếu không thì hồi hành trình lên đỉnh Thanh Loan chắc chắn sẽ dữ nhiều lành ít:”35 tiền đồng một viên, tôi mua 60 viên, đồng thời nghe ngóng tin tức, chúng tôi có thể lập tổ đội cùng mang ngươi lên núi, chiến lợi phẩm sẽ chia cho cậu một phần, chúng tôi đang tu luyện chỉ số nghĩa hiệp, cho dù phải trần truồng, tôi cũng sẽ không thiếu cậu một phân tiền, điều kiện của tôi ưu đãi lớn như thế, cậu không ngại thì hẳn cũng nên cân nhắc một chút đi”
Đầu năm nay, ai ra ngoài lăn lộn cũng chẳng phải người ngu, người con trai vác đao sao có thể không nhìn ra Trương Hách là tân thủ được, phỏng chừng ở vào tầm khoảng cấp 10 gì đó đi.
Hắn cũng đã từng trải qua thời gian làm tân thủ, thống khổ của những người chơi mới người ngoài không thể hiểu hết được.
Tân thủ dưới cấp 20, nếu như luyện một mình, thì cũng chỉ có thể ở quanh thôn giết gà, đập chuột, không thì làm nhiệm vụ tuần hoàn ”giúp dì lớn ở con phố phía tây thổi lửa nấu cơm kiêm giặt quần áo trông trẻ con”, phạm vi xa hơn một chút như tới đỉnh Thanh Loan thì nghĩ cũng đừng nghĩ đến nữa, bởi vì lợn rừng bình thường nhất ở đó ngươi cũng đánh không lại, bởi vì một nguyên nhân rất đơn giản là, không có tiền không thuốc không trang bị, đối với cái ‘ba không’ này thì muốn làm việc đơn giản nhất cũng khó mà thành.
Cho nên, có câu danh ngôn rất có đạo lý là :”Vốn căn bản sẽ quyết định kiến trúc cao bao nhiêu tầng”, « Vương Triều » không chỉ có cảm giác chân thật ở chỗ người chơi lạc vào một khung cảnh thế giới kỳ lạ, mà trên nữa còn cùng với nguyên lý của thế giới hiện thực tương thông với nhau, vô luận thế giới thực hay là thế giới giả tưởng, tiền tài cùng quan hệ giữa người với người luôn có hiệu quả và tác dụng mang tính quyết định.
Vì chế tác Toán Nhĩ Ngoan, Trương Hách cũng đã phải dùng rất nhiều biện pháp, thông qua nhiều loại cách thức khác nhau mới thu thập được nguyên vật liệu để chế tạo, nếu như không phải là vì cái mối lo tiền thuê nhà kia, hắn sẽ không bao giờ hạ giá, bởi vì cái giá tiền này đối với hắn đã là rất rẻ rồi, chỉ là đám người kia không biết nhìn hàng mà thôi.
Bất quá nghĩ tới điều kiện hậu đãi của người con trai vác đao này, Trương Hách cảm thấy đó là một cơ hội, rất đáng để thử một lần.
Trước mắt cấp bậc của bản thân xác thực có chút chút hơi thấp, hắn cũng rất muốn hưởng thụ đặc quyền của tân thủ đó chính là lần chuyển chức đầu tiên do hệ thông máy chủ quy định.
“Giao dịch hoàn thành!” Trương Hách gật đầu trả lời.
Người con trai vác đao chủ động đưa tay ra, đồng thời cũng gửi sang một cái lời mời gia nhập tổ đội:”Hoan nghênh cậu gia nhập nhóm chúng tôi!”
Trương Hách cùng hắn bắt tay, nhưng lông mày thủy chung vẫn chưa giãn ra được, bởi vì 2 lượng bạc cộng thêm 100 văn tiền đồng đổi thành nhân dân tệ, dùng giá thị trường trước mắt vô cùng thấp của ngân hàng tư nhân mà nói..., tối đa cũng chỉ được 50 tệ, như vậy hắn trong năm ngày phải gặp được ít nhất 10 người tới mua, chia đều ra một ngày 2 lần, dù cho bỏ vấn đề này qua một bên tạm chưa tính đến mà nói, hắn hiện tại căn bản cũng không còn nhiều Toán Nhĩ Ngoan tồn kho để bán, tiền thuê nhà vẫn là trăng trong nước, mong ước không thể được mà thôi.
Chỉ là cổ vịt bên cạnh hiện tại lại đang lộ ra ánh mắt hâm mộ, xem ra người anh em này kiếm ăn tốt rồi, vừa có thể kiếm tiền lại còn có thế luyện cấp và chia trang bị, trong khi ta la hét hơn hai ngày còn chưa bán nổi 100 văn tiền đồng a, người anh em này ngược lại lại không ngờ trâu bò như vậy, nhiều nhất cũng chỉ mới đứng nửa giờ đồng hồ, liền có hai lượng bạc trắng bóng tới tay, haizzz, đều là con người với nhau có lúc thực sự lại không thể so sánh được với người ta ah.
Last edited by Hina; 27-12-2012 at 07:18 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Chris Andy
Đỉnh Thanh Loan nằm ở một vùng trung nguyên thuộc phía tây nước Hoa Hạ, nó nằm ở khu vực trực thuộc Ích Châu, hai bên nam bắc trải dài trăm dặm, trên núi có dược liệu phong phú, kỳ trân quái cầm chiếm đa số, đây là thiên đường dành cho các người chơi ưa mạo hiểm.
Có Trương Hách dẫn đường, năm người kia rất dễ dàng xuôi theo con đường xoắn ốc vòng quanh thác nước, Trương Hách lúc này mới biết rõ ràng lai lịch năm người kia.
Môn phái của bọn hắn một phái nhỏ, gọi là”Kỳ Dị Môn”, đây cũng không phải là môn phái chính thức, mà là môn phái do người chơi tự xây.
Các môn phái chính là một điểm đặc sắc rất lớn trong « Vương Triều », bao quát tổng thể các môn phái được phân theo 2 loại, một loại chính là môn phái chính thức, do hệ thống máy chủ trò chơi phân chia ra từng môn phái cơ bản, mỗi một môn phái đều có nét đặc sắc khác nhau, và dĩ nhiên là từ đó sẽ sản sinh ra các loại chức nghiệp bất đồng, trong các môn phái có rất ít NPC, phần lớn nhân vật đều do người chơi nhập vai cả.
Danh môn chính phái chẳng những ngoài được hệ thống cung cấp phần thưởng theo lệ ra, còn có thể đạt được thêm ưu đãi khác, tỷ như Thiếu Lâm, phàm là gia nhập người chơi Thiếu Lâm, ngoài những phần thưởng trong hạn ngạch ra thì còn đạt được phần thưởng tăng 10% thể chất cùng lực lượng, mà đây mới chỉ là phần thưởng cơ bản nhất, nếu như tích cực đóng góp xây dựng cho môn phái, hệ thống còn có thể tặng thêm cho phần thưởng tương ứng, tỷ như nếu người chơi có thể tấn thăng đến danh hiệu ”chưởng môn Thiếu Lâm”, một khi có thế lực ác bá dám đến Thiếu Lâm Tự gây sóng gió, Chỉ huy sứ tại địa phương thuộc châu đó thậm chí còn phái ra quân đội đến viện trợ, nếu như tới mức kinh động đến triều đình mà nói thì lúc đó coi thể coi là gió tanh mưa máu rồi.
Cho nên, vô số người chơi chen chúc muốn chui đầu vào danh môn đại phái chính là vì nguyên nhân này, đương nhiên, các môn phái có danh tiếng có yêu cầu lựa chọn đệ tử rất nghiêm rất cao, không phải ngươi muốn vào là có thể vào được.
Mà còn một loại khác chính là môn phái tự xây dựng nên, mà người đứng đầu một phái tự lập thường thường đều có võ công cao cấp do bản thân tự nghĩ ra, mà khi khai tông lập phái, đối với cái loại hình môn phái này hệ thống cũng chẳng ban thưởng cái gì cả, chỉ tốt hơn ở chỗ là trong phái ít quy giới luật, có thể tự do tự tại làm việc vô cùng tiện lợi.
Cái “Kỳ Dị Môn” này đoán chừng là một môn phái nhỏ, Trương Hách chưa từng nghe nói qua, còn về phần “Cực Lạc Môn”, hắn ngược lại lại nghe nói tới không ít, nghe nói trong môn có ‘một trăm lẻ tám thức mật phòng bí thuật’ rất là ao ước của tất cả đám sát nhân bên ngoài, thành mà thật nói, Trương Hách cũng rất muốn kiến thức một phen.
Lưu manh là gì, theo định nghĩa của hắn đầu tiên đó chính là, phải có một cái đầu trọc lóc!
* ( DG : câu cảm thán dẫn dắt truyện thôi không có ý nghĩa gì mấy )
Nam nhân vác đao gọi là Hoạt Tử Nhân, cấp 25 đã qua chuyển chức lần 1, là đại ca dẫn đầu trong cái tổ đội năm người này, bốn người còn lại thì đều giống nhau đã qua chuyển chức lần 1 lên tới cấp 23, tên gọi theo thứ tự là Mộc Đầu Tượng, Lượng Y Can, Thủy Y Nhân, Bách Linh Điểu.
Sư huynh sư muội năm người này xem ra bình thường cảm tình cũng không tệ, trên đường đi cười cười nói nói, năm người hình thành một cái trận hình năm cạnh đem Trương Hách bảo vệ ở bên trong, trên đường núi chỉ cần có con lợn rừng nào bất ngờ vọt tới, hai người tại bất kỳ một cái góc độ nào liền có thể cùng lúc chém ra một đao, một người đâm chọc, một người bổ, thì con lợn rừng đó kiểu gì cũng phải trọng thương.
Trong « Vương Triều » vô luận người chơi hay là quái vật, ở dưới mỗi loại trạng thái đều sẽ bị ảnh hưởng đến phản ứng một cách khác nhau, trạng thái trọng thương sẽ khiến lực lượng cùng thân pháp đều bị giảm xuống trên phạm vi lớn, mỗi lần lợn rừng bị trúng đòn nặng như vậy, hai người liền thừa thắng đuổi theo tấn công, cứ thế lợn rừng liền bị đánh gục.
Trương Hách cẩn thận quan sát năm người này ra tay, ngoại trừ Hoạt Tử Nhân kiến thức cơ bản tương đối vững chắc ra, mặt khác bốn người còn lại đều có điểm hơi ít kinh nghiệm.
Người chơi tại thời điểm level 5 đều sẽ được tu luyện kỹ năng “ kỹ thuật sử dụng vũ khí cơ bản », nói đơn giản, đó chính các động tác kỹ năng cơ bản nhất như là đâm, bổ, cắt, hất lên, chọc, rạch, quét, đỡ, đánh, đập , đây là giai đoạn bắt buộc đối với bất luận một người chơi nào khi mới bước vào trong thế giới « Vương Triều », nếu như luyện tập tốt, sẽ là sự trợ giúp rất lớn đối với sự phát triển tương lai, mà động tác của một người có thành thạo hay không chỉ cần nhìn qua là biết được.
Một kiếm của Hoạt Tử Nhân tốc độ đâm ra thoạt nhìn không nhanh hơn Mộc Đầu Tượng bao nhiêu, đây chỉ là do nguyên nhân lực lượng chênh lệch không lớn, nhưng chỉ đến cái động tác thứ hai cắt ngang, vô luận tốc độ chuyển đổi hay là độ trôi chảy đẹp mắt, rõ ràng vượt xa so với Mộc Đầu Tượng rồi, cái này là kiến thức cơ bản cùng cách vận dụng kỹ xảo trong chiến đấu, cho nên chỉ số thương tổn trong chiêu thứ hai của hai người liền có chênh lệch rất lớn.
Hoạt Tử Nhân có chỉ số thương tổn là ”- 31”, mà Mộc Đầu Tượng thì lại chỉ có ”- 19”, trong khi đó lợn rừng bất quá cũng chỉ hơn 100 điểm tính mạng mà thôi, hai người liên tục tấn công vài lần là liền có thể giết chết trong nháy mắt.
Trương Hách chẳng nói chẳng rằng, vui vẻ không cần ra tay mà vẫn nhận được kinh nghiệm, dù là hắn đạt được ít điểm kinh nghiệm nhất, nhưng trước mắt đạt được số điểm kinh nghiệm này đối với cấp 12 mà nói, một con lợn rừng liền có thể tăng lên 17% kinh nghiệm rồi.
Trương Hách biết rõ đám người kia đang luyện chỉ số nghĩa hiệp, nên sẽ mình bảo vệ rất tốt, thậm chí đối đãi với hắn tương đương với đại gia, chỉ là hắn cũng không muốn nhiều chuyện, nguyên tắc của hắn trước sau như một chính là không xen vào việc của người khác, mà kể cả lần này hắn có muốn quản thì nhúng tay vào cũng chết liền.
Chỉ số nghĩa hiệp ở phía trong « Vương Triều » cũng là một loại thuộc tính rất trọng yếu, đơn thuần chỉ giết quái thì không có cách nào đạt được, dù cho kể cả ngươi làm nhiệm vụ cũng không, thậm chí ngươi đánh ngã Boss khủng cũng không thể, chỉ số nghĩa hiệp là chỉ số khi ngươi phải thật sự làm việc giữ gìn chính nghĩa, sau khi làm việc thiện trợ giúp những người yếu đuối trở nên mạnh mẽ hậu mới có thể đạt được, ví dụ như dẫn người chơi tân thủ đi luyện cấp cũng có thể đạt được, hơn nữa phải là ngươi thành tâm thành ý dẫn đi, không thể nhục mạ tân thủ, không thể kỳ thị tân thủ, giúp các người bạn tân thủ bổ sung điểm tính mạng, đối với những điều này hệ thống máy chủ đều có quy định hết, sau khi hoàn thành và trải qua chứng thực ngươi mới có thể đạt được chỉ số nghĩa hiệp nhất định . ( DG : máy chủ nài bá đạo thật =)) )
Chỉ số nghĩa hiệp tác dụng phi thường lớn, nếu như ngươi đang ở trong danh môn chính phái, về sau muốn tấn chức cùng học tập càng nhiều võ nghệ hơn, chỉ số nghĩa hiệp chính là cái chỉ tiêu khảo hạch trọng yếu, nếu như ngươi là người đứng đầu một phái, như vậy chỉ số nghĩa hiệp chính là số dữ liệu cơ bản nhất giúp ngươi sau này cạnh tranh chức minh chủ võ lâm.
Một đoàn sáu người dần dần đi tới vùng đất bằng phẳng trên đỉnh núi, thác nước nước chảy xuống dưới chính là bắt nguồn từ một con sông lớn, theo ven sông đi hồi lâu, Trương Hách nói: ”Số lượng lợn rừng phía trước sẽ tăng dần lên, chúng ta có lẽ nên thay đổi trận hình một chút, phân làm hai tổ, hai hàng trước sau, để đảm bảo hỏa lực không gián đoạn!”
Hoạt Tử Nhân liếc nhìn hắn, ngẫm nghĩ, cảm thấy có lẽ Trương Hách rất quen thuộc nơi này, vì vậy nói:”Cứ làm theo như cậu nói đi!”
Quả nhiên, chưa có đi ra khỏi vùng đất bằng phẳng bao lâu, lợn rừng phía trước mặt liền xuất hiện từng đám từng đám cứ hai con một lần, tổ 1 lên trước đâm ra một đao rồi liến tránh sang hai bên, tổ 2 đuổi theo phía sau rất đơn giản liền giết chết trong nháy mắt.
Rất nhanh theo cứ dọc theo con sông lớn đi tiếp liền tiến nhập vào khu rừng rậm rạp trên đỉnh Thanh Loan, Trương Hách nửa quỳ nửa nằm trên mặt đất, đem lỗ tai dán lên trên cẩn thận lắng nghe, hồi lâu hắn mới đứng lên nói: “Khe suối vua lợn các anh muốn tìm đã có người ở tới trước rồi.”
Điều này làm Hoạt Tử Nhân phải giật mình:”Cậu làm sao biết được?”
Trương Hách đương nhiên sẽ không nói cho hắn biết điều huyền bí trong này rồi, kỳ thật đây cũng chỉ là loại hành động bất đắc dĩ của tân thủ, tân thủ đạt được rất ít điểm thuộc tính, thuộc tính căn cốt thấp, khiến năng lực của thị lực, thính giác, cảm giác rất yếu, cho nên tân thủ mới tạo ra cái phương pháp thô sơ này để có thể đảm bảo dùng hết khả năng nhằm nghe được xa hơn.
Hoại Tử Nhân ở giai đoạn tân thủ cũng không đến nổi khổ như Trương Hách, hơn nữa lại còn đứng nghe tiếng động, như vậy tự nhiên là không nghe được động tĩnh xa hơn 50 m rồi.
Trương Hách cau mày nói:”Bọn hắn có hai người, đang di chuyển ngược lại tới hướng chúng ta, cước bộ của bọn hắn rất nhẹ, lợi hại hơn so với người bình thường, ít nhất cũng phải lợi hại hơn so với 5 người các anh, theo phỏng đoán sơ bộ hẳn là đã qua chuyển chức lần 2 rồi.”
Năm người Hoại Tử Nhân nghe vậy vừa ngạc nhiên lại vừa nhịn không được có chút buồn cười, thầm nghĩ ngươi bất quá chỉ là một cái tân thủ cấp 12, chúng ta còn chưa cảm giác được động tĩnh, chẳng lẽ chỉ bằng ngươi có thể làm được sao?
Nếu như đám người Hoại Tử Nhân giờ phút này mà nhìn thấy bảng thuộc tính của Trương Hách chỉ sợ là sẽ muốn phát điên liền:
Đẳng cấp: cấp 12, môn phái: không, phong hào: không,
Thể chất: 10 điểm, căn cốt: 28 điểm, lực lượng: 5 điểm, nội công: 5 điểm, thân pháp: 5 điểm, tâm pháp: 0 điểm, gan dạ sáng suốt: 5 điểm, phúc duyên: 0 điểm, phòng ngự: 5 điểm, chỉ số nghĩa hiệp: 0 điểm, chỉ số tà ác: 0 điểm...
Bảng thuộc tính này hoàn toàn có thể coi là một phế nhân, chỉ với 10 điểm thể chất thì ngay cả gà rừng phụ cận Vũ Hoa thôn cũng nắm chắc hai phần có thể mổ chết Trương Hách, 5 điểm lực lượng thì hoàn toàn chính là dùng tay trói gà cũng không chặt, mà gan dạ sáng suốt lại càng ”trứng ngỗng” hơn, cái này quả thật là quá kinh người, văn không ra văn, võ không ra võ, tay xách không nổi, vai vác không xong mà.
Chỉ là, thuộc tính căn cốt của Trương Hách lại là phi thường đáng sợ, đa số mọi người đã qua chuyển chức lần 1 cũng chưa chắc đã cao bằng hắn a, điều này đồng nghĩa với việc hắn có thể nghe được rõ ràng hơn, nhìn càng thêm xa hơn, điểm kinh nghiệm cần có để thăng cấp càng cần ít hơn bình thường.
Các tân thủ khác tuyệt đối sẽ không dám tăng điểm theo kiểu đánh bạc như hắn.
Cho nên sau khi vẻ mặt Trương Hách khẽ thay đổi lại tiếp tục nói:”Bước chân của bọn hắn đột nhiên nhanh hơn, nhưng phương hướng cũng không thay đổi, hẳn là đang đi tới phía chúng ta!”
Lần này năm người Hoạt Tử Nhân cười không nổi nữa rồi, bởi vì bọn họ đều đã nghe thấy được ở chỗ sâu trong cánh rừng có tiếng bước rất nhỏ khó khăn lắm mới nghe ra được, hơn nữa còn cùng tiếng nước chảy ào ào bên cạnh tựa như có cùng một loại quy luật vận hành đến kỳ lạ, không cẩn thận nghe rất khó nghe ra, người đến lần này quả nhiên có ý đồ không tốt.
Năm người soạt một tiếng chỉnh tề rút lưỡi đao sáng như tuyết ra, Trương Hách bình tĩnh nói:”Không cần phải sợ, hai người bọn họ chưa chắc đã có thể đánh thắng các anh đâu!”
Hoạt Tử Nhân cũng không biết có nên tin lời nói của tên này hay không, tên này dù sao cũng chỉ mới là tay mới nha, chỉ là biểu hiện của hắn lại như một tay lão làng vậy, nói cái gì liền tới cái đó, nhưng nếu nói hắn không phải là tay mới, thì rõ ràng hắn mới cấp 12 mà, rút cuộc Hoạt Tử Nhân nhịn không nổi nữa đành hỏi:”Vì sao?”
Trương Hách thản nhiên nói:”Thực lực của hai người bọn họ có lẽ mạnh hơn so với các ngươi, nhưng khi chỉ còn cách 50 bước chân lại trở nên nhanh hơn, chứng minh tâm tình của bọn hắn rất cấp bách, nhanh chóng muốn tìm đến chỗ các ngươi, hẳn là bọn hắn so với các ngươi còn khẩn trương hơn!”
Hoạt Tử Nhân nói: ”Điều này thì có thể nói lên cái gì?”
Trương Hách nói: ”Điều này chứng minh, bọn hắn cũng không có nắm chắc mười phần có thể đối phó với các anh, nếu tôi đoán không sai mà nói..., trên đường các anh tới đến thôn Vũ Hoa đã ‘mời’ không ít người của bọn hắn về làng, hiện tại hai người này khẳng định đã nghe nói tới ‘vết xe đổ’ đó, trong lòng đã có bóng ma, tất nhiên sẽ đặc biệt chú ý đề phòng gấp bội, không nắm chắc chắc tuyệt đối sẽ không lỗ mãng ra tay, các anh hiện tại dùng năm địch hai, nếu như phối hợp ăn ý, nếu nắm bắt được sơ hở của bọn hắn, muốn giải quyết bọn hắn cũng không phải là không thể đi.”
Hoạt Tử Nhân thán phục.
Mộc Đầu Tượng, Lượng Y Can, Thủy Y Nhân, Bách Linh Điểu thì đều dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Trương Hách, người bạn tân thủ này tuy chỉ mặc giáp vải rách rưới, nhưng cái khí độ tỉnh táo này lại quả thực tựa như một người lãnh đạo vậy, dường như hiện tại Trương Hách phảng phất trở thành đại ca dẫn đầu, mà bọn hắn trở thành năm tay mới vậy.
Hoạt Tử Nhân nói:”Làm sao cậu có thể phán đoán được rõ ràng thế? Anh có phải là những người được xưng là cao thủ không đấy?”
Trương Hách lộ ra một tia cười khổ sâu lắng nói:”Trước kia cũng đã có rất nhiều người hỏi như vậy rồi.”
Hoạt Tử Nhân nói:”Thế ngươi trả lời như thế nào?”
Trương Hách thở dài:”Chưa ăn qua thịt heo thì ít nhất cũng đã nhìn thấy heo chạy, tôi chẳng qua cũng chỉ là một nhà lý luận mà thôi.”
Hoạt Tử Nhân nói:”Những người hỏi cậu kia có tin lời cậu nói không?”
Trương Hách nói:”Bọn hắn không tin!”
Hoạt Tử Nhân nói:”Thế kết quả ra sao?”
Trương Hách thản nhiên nói:”Toàn bộ ‘về làng’ rồi!”
Hoạt Tử Nhân hít một hơi thật sâu, nói:”Nhưng tôi thì tin cậu.”
Trương Hách nói:”Nên tin đi, vì họ đã tới rồi!”
Last edited by Hina; 27-12-2012 at 07:16 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Chris Andy