boom tết đã xong chúc các đạo hữu ngày xuân an lành
- Cổ gia đệ tử, Cổ Qua, ra sân thử đỉnh.
Cổ Qua hơi thở trầm ổn, bước từng bước, đang lúc mọi người nhìn chăm chú, đi tới trước cự đỉnh.
Liễu Nam Thiên nhíu mày, hắn vẫn cho là trong thành Thanh Nhận, Liễu Duẫn nhà hắn chính là người có thực lực cao nhất trong những thanh niên đồng lứa. Hôm nay vừa nhìn, lại còn có nhân tài kiệt xuất đột phá Địa giai thượng phẩm, nhưng là tại sao không có tên trên Tiên Vũ Kiều Sở Bảng.
- Xin thử.
Tư Mã Thanh Hoằng lớn tiếng nói.
Thân thể hai vạn cân, siêu cấp cự đỉnh tám ngàn chín trăm cân.
Hai mắt Cổ Qua nhắm lại, mười năm tu luyện, chính là rèn luyện khí lực cùng da cốt, hắn đã có lực lượng thân thể hai vạn cân, cộng thêm chân khí trong cơ thể thì đó chính là lực lượng bực nào? Nhưng mà Cổ Qua không có ý dùng chân khí, lực lượng thân thể cũng đủ rồi.
Cổ Qua bước tới một bước, một tay nắm lấy chân đỉnh, điều chỉnh tư thế, hít thật sâu.
- Một tay. Cái tên kia lại dùng một tay...
Đại trưởng lão Cổ Long kích động vô cùng, râu mép giật giật
- Đứa nhỏ này muốn làm gì?
Vẻ mặt Cổ Tranh thì kích động, kể từ khi tối hôm qua sau khi hoàn toàn buông tha ý niệm chống đối trong đầu, hình tượng Cổ Qua trong lòng hắn dần dần cao hơn. giờ phút này hắn hi vọng Cổ Qua có thể đem cự đỉnh nâng lên.
Tiên Sư Đổng Thanh, vẻ mặt hờ hững, làm bộ không quan tâm. Thực tế hắn đã có chuẩn bị, thi triển bí thuật, muốn mời Cổ Qua.
Động, Cổ Qua động động.
"Ông..."
Cổ Qua đem cự đỉnh vung lên, một vòng, hai vòng, ba vòng... Tốc độ càng lúc càng nhanh...
Thể tích của cự đỉnh thể tích khổng lồ, phát ra thanh âm rất lớn.
- Lên.
Cánh tay Cổ Qua đột nhiên hướng về phía trước duỗi thẳng, đem cự đỉnh nâng lên cao.
Xôn xao...
- Quá thần kỳ. Người này quá thần kỳ...
- Cổ huynh đệ, có sao không?
- Đây là người sao?
…………………….
Trong lúc nhất thời toàn trường xôn xao.
Tư Mã Thanh Hoằng kinh ngạc đến ngây người, hắn nghĩ Cổ Qua sẽ đem cự đỉnh nâng lên, nhưng không nghĩ tới lại dùng tới phương thức này. Một hồi lâu sau, hắn ý thức được mình hẳn là nên tuyên bố, vội vàng cao giọng nói:
- Cổ Qua, nâng đỉnh thành công, trở thành nội môn đệ tử.
Giờ phút này, Cổ Qua đứng thẳng ngay tại chỗ, một cổ hào khí trong lòng dâng lên.
Mười sáu năm nhẫn nại, hôm nay đã được hãnh diện rồi.
"Phụ thân, hiện tại con đã trở thành nội môn đệ tử, ngày báo thù cho cha không còn xa nữa rồi...”
Đột nhiên, lỗ tai Cổ Qua có tiếng động, tựa hồ có một thanh âm truyền vào trong tai Cổ Qua.
"Truyền âm nhập mật.” Đây là võ đạo Thông Huyền Thần Thuật, không tới cấp bậc Thông Huyền, tuyệt đối khó có thể thi triển.
Đổng Thanh ngó chừng Cổ Qua, môi không động, thanh âm cũng đang xuất hiện trong đầu Cổ Qua.
- Tối nay canh ba, gặp nhau tại cửa đông thành Thanh Nhận. Xin huynh đệ giúp một việc.
Ân? Cổ Qua nghi hoặc nhìn Đổng Thanh, Đổng Thanh thiện ý gật đầu một cái.
- Đệ tử Cổ Qua mau lui ra, tham gia khảo thí xong phải lập tức lui ra ngoài, để những đệ tử khác phía dưới tiến hành khảo thí...
Tư Mã Thanh Hoằng thấy Cổ Qua đứng bất động, mở miệng nói.
Cổ Qua lui về bên đám người gia tộc, từ lối ra đi rời khỏi quảng trường.
“Ta cùng thiếu niên Tiên Sư này là lần đầu tiên gặp mặt, hắn mời ta canh ba gặp mặt là có dụng ý gì? Nhìn dáng vẻ của hắn hẳn là không có ác ý, mời ta hỗ trợ? Ta từ nhỏ đến lớn chẳng bao giờ ra khỏi thành Thanh Nhận, không có một thân khí lực, Tiên Sư này sẽ không để cho ta giúp đở, cùng người đánh nhau đấy chứ...? Chắc không phải như vậy. Nếu không hắn tìm đại trưởng lão bọn họ không phải là tốt hơn... Tiên Sư này nhất định là có điều khó nói... Ta liền giúp hắn một lần.”
Qua lối ra vào quảng trường, trực tiếp đi ra ngoài. Lần này đại hình thịnh thế, bên ngoài quảng trường cũng tụ tập rất đông người, chẳng qua là đám người này cũng không biết bên trong phát sinh chuyện gì. Cổ Qua không dừng lại chút nào, trực tiếp hướng Cổ gia đi tới.
Trên quảng trường sôi nổi dị thường, các hào môn có đệ tử tham gia nâng đại đỉnh, có lạc tuyển, có vượt qua kiểm tra, tiến vào quan khẩu. Cửa thứ nhất đào thải hai trăm người, cửa thứ hai đào thải một trăm người, cửa thứ ba chỉ còn mười người.
Một ngày qua đi, thành Thanh Nhận tiến vào Đông Duyến Tông mười hai người.
Theo thứ tự là nội môn đệ tử có Cổ Qua, Liễu Duẫn.
Ngoại môn đệ tử, Lý Lập, Cổ Tranh, Tần Hư, Phạm Đông Ly, Lâm Tuyết Tình, Vương Mộng Ngọc, Mộ Dung Kỳ, Tư Đồ Đông Huy, Mã Vinh, Tất Hàn Lâm. Mười người này chỉ có Cổ Tranh, Tần Hư cùng Phạm Đông Ly không phải là Địa giai trung phẩm, những người khác đều là cao thủ trong các thanh niên đồng lứa. Có mấy người là các nhân vật có tên trên Tiên Vũ Kiều Sở Bảng.
Đệ tử trúng cử, ba ngày sau tụ họp, tiến vào Đông Duyến Tông.
Lần chọn lựa này Cổ gia thu hoạch lớn nhất, có hai người tiến vào Đông Duyến Tông. Cổ Qua lại càng là một đóa hoa tuyệt thế đưa tới vô số người hâm mộ. Vốn là Cổ gia mấy năm này thế lực có chút suy bại, sau lần chọn lựa này, tựa như cho Cổ gia một liều thuốc trợ tim, gia tộc quý tộc cổ xưa này, một lần nữa lại toả sáng.
Một cuộc dạ tiệc oanh động vô cùng.
Cổ gia dòng chính có một trăm lẻ chín người, không phải dòng chính có năm trăm sáu mươi người, một yến hội siêu cấp, đêm đó cử hành.
Ngay cả những người đang làm quan tại triều, còn có Ly Địa Bất Viễn Tướng Quân cũng trở về tham gia.
Trong đó có bao gồm phụ thân của Cổ Tranh. Trấn Bắc thống lĩnh Hắc Giáp Quân Cổ Lệ Phong.
Trong bữa dạ tiệc mọi người đều vui mừng, chỉ có Cổ Qua mang tâm sự lo lắng. Không biết vào lúc canh ba Tiên Sư Đổng Thanh muốn mời mình làm cái gì? Dạ tiệc kết thúc, Cổ Qua đúng hẹn chờ ở cửa đông thành Thanh Nhận.
Không gian yêu lặng, cửa thành đóng kín, Cổ Qua đứng ở trên tường thành, dọc theo tường thành, từ từ đi lại.
Không lâu lắm, trước mắt Cổ Qua xuất hiện một người, người này chính là Tiên Sư Đổng Thanh.
- Ha ha ha... Cổ sư đệ quả nhiên là người thủ tín, ta ở chỗ này đợi đã lâu.
Cổ Qua sửng sốt, Tiên Sư này lại gọi mình Cổ sư đệ. Dúng rồi, ta bây giờ là nội môn đệ tử của Đông Duyến Tông, xưng hô thế này cũng coi như thích hợp.
- Tiên Sư đại nhân...
Cổ Qua có chút mất tự nhiên, không biết nói như thế nào, lại không dám hỏi Đổng Thanh gọi hắn có chuyện gì.
- Cổ huynh đệ không cần khẩn trương, gọi ta Đổng sư huynh là được. Lần này mời ngươi đến đây tuyệt không có ác ý, chẳng qua là giúp ta vận chuyển một ít đồ vật mà thôi. Xin hỏi Cổ sư đệ, thần lực của ngươi, ta đã nhìn thấy, không biết thủy tính cùng tốc độ của ngươi như thế nào?
Đổng Thanh cười dài, khóe miệng nhếch lên, phối hợp với khuông mặt có chút ngây ngô của hắn, quả thật nhìn bộ dạng có vẻ thành thật.
Cổ Qua có bộ pháp Thái Diễn Thập Nhị Đồ Sấm chống đỡ, tốc độ thủy tính so với lực lượng còn muốn xuất sắc hơn rất nhiều.
- Thủy tính của ta cùng tốc độ chạy trốn, cũng tương đối khá. Đổng sư huynh có chuyện gì, xin cứ việc phân phó là được rồi.
Ánh mắt Đổng Thanh sáng lên
- Ta sớm biết Cổ huynh đệ một thân tu vi. Không dối gạt huynh đệ, đợi lát nữa chúng ta đi một chuyến đến Dương Châu. Một năm trước, ta từng tại nơi đó đuổi giết một gã phản bội tông môn chạy trốn, cũng đem tru diệt. Chẳng qua là khi hắn từ trong tông chạy ra có mang đi đại lượng tinh thạch còn có một quyển công pháp, không biết tung tích nơi đâu. Lúc ấy ta cố gắn tìm kiếm ba ngày cũng không có bất kỳ kết quả nào. Sau khi trở lại trong tông phái, ta mới biết được, thì ra là những đồ này, bị hắn phong kín ở trong một bia đá khổng lồ.Tấm bia đá này lúc ấy ta cũng có chú ý, nhưng là tấm bia đá kia nặng chừng một vạn năm ngàn cân, lấy lực lượng của ta lúc đó không cách nào mang trở về tông phái được,ta liền dáng bùa chú lên tấm bia, có thể điều khiển bia đá kia bay ra khỏi mặt nước, nhưng cự ly chỉ được hơn mười thước.
Đổng Thanh kiếm đại một cái cớ, mặc dù là thành tâm muốn mời Cổ Qua, nhưng bảo khố của Tuyền Ki Tông, quá mức kinh người, hay là dấu diếm thì tốt hơn. Hơn nữa tấm bia đá kia quả thật có dán bùa, nhưng đây chẳng qua là một huyền phù bình thường mà thôi, bia đá một vạn năm ngàn cân, chỉ có thể duy trì một hồi.
- Ách... ý Đổng sư huynh là để cho ta đem tấm bia kia mở ra...
Ánh mắt Cổ Qua lóe lên, nếu là hỗ trợ nhất định sẽ có lợi.
- Cổ sư đệ thật thông minh, nhưng chuyện này không có đơn giản như vậy. Gần đây ta ở bên trong tông môn dùng la bàn kiểm tra, phát hiện tấm bia dưới đáy hồ phát ra trận trận linh lực. Nói như vậy tặc tử kia còn cất giấu không ít pháp bảo, có thể sẽ có linh khí tồn tại. Chẳng qua linh lực ba động này, nhất định sẽ gây chú ý cho các tu chân giả chung quanh. Lấy thực lực của ta hiện nay, khẳng định là không được, cho nên phải dung mưu kế. Ta và ngươi hợp lực, ta chuyên tâm đối địch, ngươi mang tấm bia đi. Như vậy sẽ không xảy ra việc gì ngoài ý muốn.
Đổng Thanh thấy Cổ Qua không nói lời nào, trong lòng không khỏi lo âu, liền đem các tu chân giả ra hù Cổ Qua
- Cổ sư đệ yên tâm, những tán tu này nếu là đệ tử tông môn, so với ta cũng không mạnh hơn bao nhiêu, chẳng qua là pháp quyết lợi hại một chút. Yên tâm, sau khi chuyện này thành công, chúng ta đoạt được bảo vật, ta bảy ngươi ba, chuyện đối địch toàn bộ giao cho ta.
Đổng Thanh rộng rãi phóng khoáng nói. Hắn sở dĩ dám nói phân cho Cổ Qua ba thành, là bởi vì Cổ Qua mới vừa gia nhập hàng ngũ tu chân võ giả, đối với tu chân vật phẩm cũng không biết nhiều, chờ sau khi đoạt được tấm bia kia về, phân chia như thế nào là quyền của hắn.
- Như thế cũng tốt. Chẳng qua là Đổng sư huynh, ta không có một thân khí lực, nếu đối địch một điểm nắm chắc cũng không có.
Cổ Qua sợ Đổng Thanh đem mình làm pháo hôi, nói trước để dự phòng.
- Không cần ngươi đối địch, kế hoạch ta đã sớm an bài rồi. Ngươi không phải là có một thân thần lực sao? Dưới hồ loạn thạch nhiều vô cùng, ngươi đem bẩy tám tảng đá giống với tấm bia kia ra, sau đó ta liền khống chế tấm bia bay ra khỏi mặt hồ, chúng ta cứ làm như vậy. Việc này đành nhờ cậy vào ngươi.
Đổng Thanh từ ống tay áo móc ra hai lá bùa, hai lá bùa vàng óng ánh, phía trên có vẽ chu sa ngoằn ngoèo mà không loạn. Khi Đổng Thanh móc ra lá bùa kia, lại tự phi hành ở giữa không trung.
- Đây là Thần Hành Phù, trân quý vô cùng. Chờ một lát chúng ta đi Dương Châu thì dùng một tờ, lúc chạy trốn lại dùng một tờ, tới Dương Châu rồi hãy nói. Hiện tại ta dạy ngươi phương pháp. Lá bùa này kích thích tiềm năng trong cơ thể, làm tiêu hao lực lượng thân thể, không phải vạn bất đắc dĩ không thể dùng, nhưng trong một ngày dùng ba lá bùa, cũng không có vấn đề gì.
Đổng Thanh cắn ngón tay một cái, rỉ ra một giọt máu, nhỏ lên lá phù, liền thấy lá bùa phát sáng lên.
- Cổ huynh đệ, hãy làm theo ta.
Cổ Qua vội vàng nhỏ máu lên.
- Cổ huynh đệ, đem lá bùa dán ở đan điền. Sau đó dùng giữ chặt tay ta, nhớ kỹ nhất định phải giữ chặc.
Đổng Thanh trước tiên đem lá bùa dán ở đan điền, liền thấy một vầng sáng màu hồng đem Đổng Thanh bao lại.
- Vù, vù…
Hai đạo hồng sắc quang mang đột nhiên di động, Cổ Qua phản ứng không kịp, nhưng hắn vẫn nắm chặt tay Đổng Thanh... Tốc độ cực nhanh đã vượt quá tưởng tượng của hắn...
- Như thế nào? Cổ huynh đệ... Chú ý a..., chúng ta lên không trung rồi...
Cổ Qua cảm giác mình bị Đổng Thanh gắt gao kéo đi, chân cách mặt đất càng ngày càng cao, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh...
……………………….
Dương Châu, từ xưa đây là nơi bướm hoa.
Ánh trăng trong vắt, sông nước mênh mông, trên hồ thuyền hoa tấp nập, không ngừng truyền đến tiếng cười nói hoan ca.
Tiếng ca cùng lời nói đều rất mập mờ, rất nhiều thuyền hoa tụ tập trên hồ tạo thành một bầu không khí cực kỳ quái dị.
Bầu không khí này làm cho mỗi nam nhân tới đây đều là khí huyết căng phồng, đều muốn phóng túng một lần.
Dĩ nhiên, muốn phóng túng, cần phải có kim tiền.
Tiên Sư Đổng Thanh đứng thẳng trên một cành liễu bên hồ, thân thủ chập chờn tiêu sái vô cùng, mà Cổ Qua thì vẻ mặt hoảng sợ ngồi dưới tàng cây, hô hấp vô cùng dồn dập.
Mới vừa rồi, lúc Cổ Qua dưới sự hướng dẫn của Đổng Thanh bay trên trời cao, tốc độ nhanh như tia chớp, chưa đầy nửa canh giờ liền tới ngoài thành Dương Châu cách Cổ thị gia tộc cả nghìn dặm.
Kích thích thì kích thích thật, nhưng là có chút quá mức ..., nhất là đối với Cổ Qua vẫn còn chưa chính thức đi vào con đường tu chân nên vô luận như thế nào cũng chịu không nổi.
- Không đúng.
Đứng trên ngọn cây sắc mặt Đổng Thanh thay đổi liên tục..
- Theo lý thuyết càng đến gần nơi phát ra linh lực, kim chỉ hẳn là phải nhảy lên lien tục mới đúng, hơn nữa hẳn là phải chỉ hướng lên trời. Nhưng kim chỉ này lại bất động, chẳng lẽ là bị cướp đi mất rồi?
- Thiên tài địa bảo, nhất là linh bảo, nếu như xuất thế nhất định trên trời sẽ xuất hiện dị tượng, kim chỉ của la bàn sẽ chấn động. Nếu như trời không có dị tượng, cho dù là vật gì, nếu là rất trân quý, kim chỉ bên trong nhất định cũng sẽ nhảy lên mạnh mẽ hơn so với bình thường, đây là vì cái gì? Chẳng lẽ tự thân linh khí này đã có ý thức rồi?
Đổng Thanh nâng la bàn, nói chuyện hết sức lớn tiếng, toan tính mê hoặc địch nhân.
Lúc này Đổng Thanh đã dò xét ra, tấm bia bảo vật của Tuyền Ki Tông bị phong kín kia vẫn còn ở dưới đáy hồ.
Hắn trên cây, thấy Cổ Qua vẫn kinh hồn như cũ chưa trấn định được liền nói:
- Cổ sư đệ, không phải là sư huynh nói ngươi, lá gan ngươi cũng quá nhỏ rồi. Thần Hành Phù này là thượng đẳng phù chú, rất là an toàn, người bình thường còn không dùng được. Nếu để cho ngươi ngồi trên Tứ Sí Thanh Điểu, ngươi còn không hù cho sợ đến phát điên sao?
Đổng Thanh cười nhẹ nói.
- Chúng ta cứ theo kế hoạch mà làm, đợi lát nữa ta làm bộ tiêu sái đi chiêu kỹ, đem thuyền của ngươi đỗ đến giữa hồ, sau đó ta thúc dục phù chú, ngươi giả mượn lực lượng, nhảy vào trong hồ, lấy những tấm đá xung quanh ra. Sau đó bơi đến đáy hồ tìm được tấm bia, sau khi nổi lên mặt nước lập tức chạy trốn, ta cản hậu cho ngươi.
Cổ Qua hít sâu một hơi, đứng dậy:
- Đổng sư huynh, ngươi mới vừa rồi dùng phù chú bay nhanh như điện chớp, quá mức dọa người rồi, đợi lát nữa ta sử dụng, cần phải cẩn thận.
“Không nghĩ tới vật trong hồ này lại đưa đám tán tu đến tranh đoạt, hôm nay làm phải vạn phần cẩn thận mới được. Ta phải làm bộ một phen, để cho người khác lầm tưởng bảo vật đã bị lấy đi, tạo điều kiện cho Cổ Qua.”
Đổng Thanh vừa nâng la bàn lên, dưới chân đạp Thất Tinh chi thế, trong miệng lẩm bẩm. Mấy lần phương vị dưới chân biến ảo, kim chỉ trên la bàn vẫn như cũ không có biến hóa.
- Ta lần này nghịch thiên một phen, hao phí đại lượng chân khí, vậy mà kết quả vẫn như củ, xem ra có lẽ thật sự không có bảo vật gì, không bằng vào trong thuyền hoa, tiêu sái một phen.
Đổng Thanh cố ý lớn tiếng, tựa hồ muốn người xung quanh nghe thấy.
Trong rừng cây, một gã Hắc y nam tử tay cầm lá bùa bảo kiếm, ngó chừng nhất cử nhất động của Đổng Thanh.
- Nội môn đệ tử Đông Duyến Tông lại cũng biết nơi này có bảo vật. Ta tình cờ đi ngang qua, mới cảm giác trong hồ này trong có dị tượng. Mới vừa rồi ta tra xét một phen, chung quanh đây có không ít đệ tử Tiên Sơn cùng Tán Tu, lấy thực lực của ta, chưa chắc là có thể đoạt được bảo vật, tốt nhất là yên lặng theo dõi kỳ biến.
- Đổng sư huynh, ta có một nghi vấn không biết nên hỏi lúc này hay không?
Cổ Qua có chút cẩn thận, dù sao kế hoạch đang tiến hành, nhưng hắn mới vừa nhìn rõ là bàn trong tay Đổng Thanh quả thật có chút nghi ngờ.
Sắc mặt Đổng Thanh âm trầm, nhỏ giọng nói:
- Ngươi là nói cái la bàn kia sao. Đây là Thiên Địa Sấm Vĩ kỳ vật, không phải là pháp bảo, có khi sử dụng còn hơn pháp bảo, kiểm tra lượng địa khí khác nhau ở từng khu vực có linh khí hết sức chính xác. Đây cũng là thứ năm đó Thiên Phụ Hình Tinh phát minh, rất dễ làm hơn nữa lại rất linh nghiệm, mà phạm vi ứng dụng lại rộng, chẳng qua là phần lớn đều bị thất lạc, ta xem được trong một bản cổ tịch, học được mấy chiêu.
Đổng Thanh không hề kiêng kỵ, thanh âm không lớn không nhỏ nói ra.
- Thiên Phụ Hình Tinh Là một nhân vật Thần cấp.
Cổ Qua trong lòng thở dài, hắn từ trong thư tịch biết được, Thiên Phụ Hình Tinh cùng Thủy Thần Bàn Mông hoàn toàn đi theo hai con đường khác nhau.
Thủy Thần dùng võ nhập đạo, còn Thiên Phụ lại là lấy thuật nhập đạo.
Hai người đang đi tới, một nữ tử trung niên tầm bốn mươi tuổi phía đối diện tiến lên nghênh đón.
- Tú bà, an bài cho vị tiểu huynh đệ này của ta một con thuyền khác, để cho người nầy cách xa ta một chút, đừng chậm trễ đại gia làm 'chuyện tốt' .
Mụ tú bà có chút kinh dị nhìn Cổ Qua, mặc dù Cổ Qua mười sáu tuổi rồi, cũng rất khỏe mạnh, nhưng ăn mặc đơn giản. Mụ ta lo lắng hắn trả không nổi tiền chơi gái.
Đổng Thanh tựa hồ nhìn ra nghi vấn của mụ ta
- Cô nương cũng không cần.
Hắn vừa chuyển hướng nhìn Cổ Qua nói
- Đêm nay ngươi không được ngủ, trông chừng mặt hồ, nhìn xem có động tĩnh gì không. Nếu như có, liền bóp nát cái mảnh ngọc này.
Đổng Thanh đưa qua một mảnh ngọc, trong ánh mắt tràn đầy nụ cười.
“Nói là chờ một đêm, nhưng khi đến trung tâm hồ, Đổng Thanh sẽ lập tức thúc dục tấm bia dưới đáy hồ. Xuất hiện dị tượng, ta sẽ phải xuống ngay bố trí loạn thạch.”
Cổ Qua mang theo vẻ mặt ngơ ngác bước lên thuyền hoa.
“Đổng Thanh này khiến cho ta như lọt vào trong sương mù, bất quá ý nghĩ của hắn đại khái ta cũng đã hiểu rõ. Chính là đến đáy hồ, đem một tấm bia đá lên, sau đó hướng thành Thanh Nhận chạy trốn. Chỉ sợ có người không mắc mưu. Đến lúc đó vạn bất đắc dĩ còn phải dùng Thần Hành Phù.
Một chỗ trong thuyền hoa, hai gã tráng hán mặt đầy râu, qua của sổ thuyền hoa, nhìn về phía Cổ Qua.
- Ngươi xem tên Tiên Sư trẻ tuổi kia. Trên tay hắn chính là một cái La Bàn, hiển nhiên chính là một kình địch. Ngay cả tên tiểu tử phàm trần đi theo hắn cũng là Địa giai thượng phẩm, xem ra, hai anh em chúng ta cần phải cẩn thận.
Một gã tráng hán khác nói:
- Người mơ ước bảo vật này rất nhiều, chúng ta có thể bị linh lực này đưa tới, những cao thủ kia cũng có thể. Nhưng chỉ cần huynh đệ chúng ta nắm chặt thời cơ, khi bảo vật xuất thế, hành động đoạt lấy... Mau cởi quần áo thôi, đối phó đám đàn bà phía dưới quan trọng hơn...
Trong rừng sâu, có bốn gã cùng hung cực ác, cầm trường đao trong tay, mang vải đen che mặt, tùy thời chuẩn bị đoạt bảo.
Bảo vật xuất thế, linh lực ba động, nhân sĩ võ lâm thông thường khó có thể cảm giác được, chỉ có những người trong tu chân tông phái, có pháp môn tu luyện, đồng thời phải là người có thể câu thông được với tự nhiên mới có thể cảm ứng được. Hơn nữa phải cầm la bàn trong tay, càng gần tới bảo vật, cảm ứng càng mãnh liệt.
Nếu muốn tu tiên, trước tiên phải đạt cảnh giới võ giả, phải nằm trong hai cấp Địa, Thiên, cảm ứng Thiên Địa. Nếu có công pháp tu chân, sẽ ngày đi ngàn dặm.
Đột nhiên, dưới hồ ánh sáng chợt lóe.
Ngay sau đó, tại chỗ Cổ Qua đang đứng, không ngừng toát ra bọt trắng.
Dị tượng. Đây chính là dị tượng theo lời Đổng Thanh.
Trong lòng Cổ Qua khiếp sợ. Hắn biết, Đổng Thanh sở dĩ đem hắn để ở vị trí này, chính là bởi vì, nơi đáy hồ dưới chân hắn, chính là nơi có bảo vật được biểu thị trên la bàn. Cũng chính là chỗ tấm bia đá.
"Đợi dị tượng tăng thêm, ta liền nhảy vào trong hồ."
Nước xoáy, xoáy nước khổng lồ tự dưng xuất hiện, con thuyền Cổ Qua đang đứng giống như là một lá cây, ở trong xoáy nước dập dền không ngừng. “Được rồi.” Cổ Qua giả vờ cầm một mảnh ngọc, nhưng không có bóp nát. Hai người ước đã định trước, dến lúc Cổ Qua trốn xa, bằng vào mảnh ngọc này, liền có thể tìm tới Cổ Qua.
Cổ Qua giả vờ hướng về phía trước bay vọt. Dưới hồ tựa hồ truyền đến lực lượng khổng lồ, kéo lấy Cổ Qua.
Phù phù. Cổ Qua mất đi trọng tâm một đầu đâm xuống hồ.
“Oh my God ! hoa thuyền này nhìn không lớn lắm, không ngờ lại cao hơn trăm mét."
Cổ Qua nhào vào đáy hồ, một mãng tối đen. Nhưng nhờ có Đổng Thanh khống chế linh lực trên tấm bia, Cổ Qua dễ dàng tìm được tấm bia.
"Bố trí loạn thạch."
Phía dưới thuyền hoa mặc dù loạn thạch đông đảo, nhưng những cự thạch tương tự cũng không nhiều, Cổ Qua liền đưa đến vài hòn đá to hình dáng tương tự như tấm bia, xốc xếch đặt ở bốn phía.
- Như vậy được rồi. Ta nằm ở trên tấm bia, mê hoặc mọi người.
Cổ Qua nằm ở trên tấm bia, chờ Đổng Thanh khống chế tấm bia đá bay lên.
………………….
Xoáy nước khổng lồ sinh ra giữa hồ, sóng nước dạt ra chung quanh, các thuyền hoa bên bờ cũng bị ảnh hưởng.
Hỗn loạn.
Liên tiếp mấy tiếng nổ, mấy chiếc mui thuyền bị ném đi, ba đạo thân ảnh từ các thuyền hoa đồng thời bay ra.
Mọi người mai phục ở bốn phía, nhất thời bay ra.
- Để cho bọn họ tranh đoạt, ta đi lên xem náo nhiệt một chút.
Đổng Thanh đang cùng mấy cô gái thanh lâu giả vờ, trong miệng mặc niệm khẩu quyết, hiển nhiên lá bùa trên tấm bia dưới hồ liền có cảm ứng.
Đọc xong khẩu quyết, Đổng Thanh phi thân ra.
- Ha ha…
Đổng Thanh lăng không nhìn lại, lại phát hiện hai gã đệ tử Thiên Thanh Môn, đứng trên không trung, bộ dáng hết sức bất nhã. Hiển nhiên hai người bọn họ nếu so với Đổng Thanh thì tới sớm hơn một chút.
"Hai gả đệ tử Thiên Thanh Môn thật là có phẩm vị. Lại tiêu dao sung sướng như thế, thật là không uổng phí một lần vào phàm trần."
Đổng Thanh thu hồi ánh mắt, không nhúc nhích, bằng vào ngự không bí quyết đứng giữa không trung.
- Di? Người bên hồ kia chính là một kình địch. Đợi lát nữa hẳn nên cẩn thận hạ xuống. Nhưng hắn có thể đoán được nghi trận của ta hay không? Nếu như hắn tiến vào trong hồ, cho dù là cao thủ Thiên giai thượng phẩm, cũng không làm nên chuyện gì.
Bên bờ, trên cây một gã bạch y nam tử tướng mạo nho nhã, bộ dáng như đã định liệu rõ ràng.
- Bọn ngu xuẩn này, trong những lúc này đàn bà quan trọng hơn, hay là linh bảo quan trọng hơn?
Mới vừa rồi gả tiểu tử phàm trần đã rơi vào trong hồ, xem chừng linh bảo trong hồ này cũng không kém như mình nghĩ. Nhìn tên tiểu tử trên thuyền hoa đối diện kia, xem trang phục, hẳn là người Đông Duyến Tông, nơi này là địa bàn của Đông Duyến Tông, hẳn là nên cẩn thận với hắn.
- Vù… Vù… Vù…
Lại có mấy đạo quang ảnh bay tới, nhưng mấy đạo thân ảnh này tốc độ so sánh với Đổng Thanh và hai đệ tử Thiên Thanh Môn chậm hơn một chút. Hiển nhiên, mấy đạo quang ảnh này cũng không phải là đệ tử trong Tiên phái, mà có thể là một vài Tán Tu không có ngự không bí quyết.
Hiển nhiên, bọn họ chính là mấy tên cùng hung cực ác trong rừng cây.
Trong lúc nhất thời, thuyền hoa trên hồ liền trở nên náo nhiệt.
- Ha ha ha... Không nghĩ tới Đông Duyến Tông lại phái tới một tên tu vi Thiên giai hạ phẩm, nơi này không phải là địa bàn Đông Duyến Tông sao? Nhìn ngươi làm sao đoạt bảo... Sách sách, Thiên Thanh Môn cũng không được, ngươi nhìn hai đệ tử kia xem, quần còn không có mặc vào, thật là mất hết thể diện của Thiên Thanh Môn.
Mấy tên Tán Tu thấy chúng đệ tử Tiên phái có chút chật vật liền lên tiếng châm chọc nói.
- Nguyên lai là Nam Hoang Tứ Lão, các ngươi đừng vội mà chạy trối chết. Đến nơi này tìm vận may, đợi lát nữa đoạt bảo, đừng trách tiểu gia thủ hạ không nương tay.
Đổng Thanh rốt cục nhận rõ mấy đạo thân ảnh trong rừng thoát ra. Bốn người Nam Hoang Tứ Lão cũng đều là tu vi Địa cấp thượng phẩm, bọn họ vốn là Đại vương sơn trại phàm trần, nhưng ở trong một sơn động vô danh nhận được một bức đồ lục, bước vào con đường tu chân, học pháp quyết. Nhưng vì tư chất cùng tuổi, nên không được Tiên phái thu dụng. Hơn nữa sau khi bốn người tu chân, vẫn làm ác như cũ, gần đây lại chọc tới một gã đệ tử Tán Tu Đan Đạo của Tu Chân Giới, bị Tu Chân Giới đuổi giết khắp nơi, chuyện này ai ai cũng biết.
- Tiểu tử Đông Duyến Tông miệng lưỡi thật bén nhọn. Lão phu không có thời gian cùng ngươi nói chuyện tào lao, đợi lát nữa khi linh bảo xuất thế, ta xem ngươi hay là trốn xa một chút, tránh cho ta một khắc không cẩn thận làm thương tổn đến ngươi.
Lão đại trong Nam Hoang Tứ Lão, tà tà nhìn Đổng Thanh từ xa. Từ trong giọng nói của hắn biết được, hiển nhiên hắn đối với linh bảo sắp xuất thế này, nhất định phải lấy cho bằng được.
- Ha hả, Dạ lão đại, chớ ở trước mặt ta giả bộ, ngươi có bao nhiêu cân lượng ta còn không biết sao? Đừng nói trong hồ rốt cuộc có đồ vật gì đó, chúng ta không biết, coi như là bảo bối, chỉ sợ cũng không tới phiên ngươi
Sắc mặt Đổng Thanh âm trầm, trong tay chẳng biết lúc nào xuất hiện một thanh bảo kiếm. Hắn xoay người đi, ngó chừng bong bóng trong hồ không ngừng bốc lên, không hề để ý tới Nam Hoang Tứ Lão nữa.
Hai gả đệ tử Thiên Thanh Môn kia cũng không thèm mặc quần áo tử tế, đứng thẳng giữa không trung không nhúc nhích, sợ bỏ qua cái dị tượng gì đó trong hồ. .
Bạch y nam tử trên cây bên bờ, sắc mặt âm tình bất định. Nếu là bình thường linh bảo xuất thế, hắn sớm đã tiến tới phụ cận, hoặc là hận không được tiến vào trong hồ. Nhưng bảo vật trong hồ khiến cho hắn có cảm giác có chút quái dị.
- Không phải là yêu thú gì chứ?
Bạch y tu sĩ ngó chừng từng vòng nước dập dờn bồng bềnh tản ra trong hồ, trong lòng tự suy đoán nói.
Đột nhiên, xoáy nước rõ ràng hơi chậm lại, ngay giữa mặt hồ nổi một bóng người. Mọi người nín thở ngưng thần, không dám dị động.
- Đây là cái gì?
Mọi người ở đây, toàn bộ đều cầm bùa trên tay, chuẩn bị nếu quả thật có yêu thú, ngay tại chỗ đuổi giết.
Giờ phút này, Đổng Thanh khẩn trương vạn phần. Nếu như lúc này, ai mà dùng dẫn lôi phù oanh kích Cổ Qua, Cổ Qua kia mạng nhỏ khẳng định khó giữ được.
Từ từ, thân thể Cổ Qua từ từ dâng lên, phía dưới tựa hồ có thứ gì chống đỡ, càng ngày càng cao.
Mượn ánh trăng, mọi người cảnh giới dọc theo thân thể Cổ Qua nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy một thứ gồ ghề đen xì, đang dính bên hông Cổ Qua, không ngừng hướng về phía trước bay lên. Đồ vật màu đen kia nhìn qua lạnh như băng, tựa như băng cứng, bộ phận lộ ra khỏi mặt nước giống như một tấm bia đá.
Tấm bia đá khổng lồ, dài năm thước, hai thước chiều rộng, một thước dầy.
- Giữa hồ xuất hiện bia đá, đây chính là đại hung hiện ra. Năm đó Lạc Thủy Ô Quy vạn năm chở bia, thiên hạ liền lâm vào năm trăm năm hỗn loạn. Hôm nay dị tượng như thế, chẳng lẽ Tu Chân Giới có chuyện gì lớn sắp phát sinh sao? Không phải là yêu ma vừa lên chứ.
Thân hình Bạch y tu sĩ bên bờ rút lui mấy trượng, trong lòng oán thầm không ngừng. Sợ trong hồ sẽ xuất hiện yêu thú Ô Quy.
Đổng Thanh cũng là làm bộ sắc mặt bất thiện, nhất là hắn nhìn thấy màu đen trên tấm bia đá, vì giúp cho Cổ Qua tranh thủ chạy trốn, hắn lớn tiếng nói.
- Tục truyền tất cả bia đá đều là dùng để trấn áp yêu ma, hôm nay tấm bia đá này từ đáy hồ dâng lên, chẳng lẽ nơi đây có yêu ma gì sao?
Hắn bùa kiếm giơ cao ở trong tay, thân thể cũng giật lui về phía sau, chuẩn bị tùy thời chạy trốn.
Mọi người thấy Đổng Thanh của Đông Duyến Tông cũng lui về phía sau, rối rít rút lui về phía sau.
Truyền thuyết năm đó, Lạc Thủy Ô Quy vạn năm chở bia, mọi người đều biết. Cho nên, thời khắc chứng kiến như thế, tất cả mọi người vẻ mặt khẩn trương, riêng mình làm tốt hai phương diện chuẩn bị, một là chạy trốn, một cái chuẩn bị đoạt bảo.
Đổng Thanh thấy mọi người rối rít lui về phía sau, trong lòng khẳng định, diệu kế thực hiện được một nửa… Nhưng đây chỉ là kế hoãn binh, tấm bia đá đến lúc đó tự hành phát ra linh lực, vừa rồi không có yêu thú xuất hiện, khẳng định sẽ có người xuất thủ tranh đoạt lấy.
Thuyền hoa trên hồ, người xem tụ tập càng nhiều, chẳng những là Tiên phái Tiên Sư môn, còn có một chút võ giả cùng người phàm tò mò. còn có vài cô nương gan lớn, đứng nghiêm trên thuyền, nhìn Cổ Qua đã lên giữa không trung.
Lúc này, Cổ Qua dựa theo ước định cùng Đổng Thanh, trước hết để cho tấm bia đá dâng lên, kích khởi mọi người tranh đấu, sau đó để cho tấm bia đá rơi vào trong nước, Cổ Qua đem tấm bia đá cướp đi.
- Tấm bia đá kia lại có trận trận linh lực ba động. Mau đoạt lấy.
- Không có yêu thú. Chúng ta mau đoạt.
Bảo vật. Đây là bảo vật.
Toàn bộ Tiên Sư có mặt đều xác định, tấm bia đá dưới thân thể Cổ Qua tuyệt đối là bảo vật, vẻn vẹn từ trận trận linh lực tản mát ra liền biết.
- Đoạt lấy.
Đổng Thanh hô to một tiếng, sau đó xông tới.
Mọi người thấy Đổng Thanh động trước, e sợ bị rơi ở phía sau, hai mươi mấy người, điên cuồng phóng mạnh về tấm bia đá.
"Phốc..."
Tấm bia đá khổng lồ thoát khỏi thân thể Cổ Qua, hướng dưới hồ đâm vào.
Vào giờ khắc này Cổ Qua cũng nhảy lên, thân thể của hắn trên không trung linh hoạt như thỏ, bước ra hai bước trên hư không, nhẹ nhàng lay động ở giữa không trung.
- Cổ Qua, mau cướp lấy tấm bia đá kia.
Đổng Thanh không ngừng chút nào, lại quát to một tiếng.
- Hắc hắc.
Cổ Qua thẳng thắn cười một tiếng, tấm bia đá nhìn như rơi vào trong nước, thật ra thì bị Đổng Thanh khống chế lượng lờ cách mặt nước tầm một thước.
- Phốc phốc phốc phốc...
Tiên Sư cùng võ giả tự nhận là có chút thực lực, cũng đâm vào trong hồ, bao gồm Đổng Thanh.
- Cổ Qua, ngươi đem tấm bia đá này đi đi, ta dẫn dắt mọi người rời đi.
Lại là truyền âm nhập mật.
Phần lớn Tu Chân giả cũng lẻn vào dưới nước, trên hồ chỉ còn mấy tên nhát gan.
Tấm bia đá rơi xuống nước, tất chìm vào đáy nước. Đây là suy nghĩ của toàn bộ người ở đây, nhưng tấm bia đá lại treo ở dưới mặt nước.
- Được rồi.
Thân thể Cổ Qua lay động, ôm lấy tấm bia đá, giống như Giao Long, nhanh chóng hướng bên bờ bơi đi.
Nam Hoang Tứ Lão còn đang trên bờ, thấy Cổ Qua lại ôm tấm bia đá, cũng không biết là thật hay giả, nhanh chóng đuổi theo.
- Tiểu tử ngươi đứng lại cho ta.
Dạ lão đại ở phía sau hô to.
Cổ Qua mở ra bố trận bộ pháp, thân thể lung la lung lay, khí tức tiểu chu thiên vận đến trên tay, tấm bia đá hai vạn cân dễ dàng khiêng trên vai. Tay trái xuất ra máu tươi, xuất ra Thần Hành Phù. Một đạo hồng quang đem Cổ Qua cùng tấm bia đá bao lấy, nhanh chóng thoát đi trong tầm mắt mọi người.
- Đáng chết.
Dạ lão đại trong Nam Hoang Tứ Lão mắng.
- Mẹ kiếp, tiểu tử này uống máu gà sao, sao có tốc độ nhanh như vậy? Lấy tốc đọ Địa giai thượng phẩm của ta lại đuổi không kịp, nhất định là Đổng Thanh tiểu tử kia cho hắn Thần Hành Phù. Thật đúng chịu chơi, bất quá Đổng Thanh tiểu tử này cũng buôn bán lời.
Cổ Qua càng chạy càng nhanh, lướt qua mấy chiếc thuyền hoa, thật nhanh xuyên qua rừng cây, quả thực hướng phía Tây Bắc chạy đi.
- Còn tốt chứ.
Đổng Thanh ở phía sau Cổ Qua trầm trồ khen ngợi. Ngay từ lúc dưới nước bố trí bảy tám cái bia đá, lúc này mọi người đem hết mấy tấm bia đá lên bờ, không biết là thật hay giả, tất cả đều hai mặt nhìn nhau.
Đổng Thanh thấy mọi người chần chờ, dọc theo phương hướng Cổ Qua chạy trốn, một đường chạy như điên.
- Có thể tiết kiệm được một tấm Thần Hành Phù, thì tiết kiệm một tấm. Ta mà đánh vừa trốn nhìn xem đuổi theo là đám người nào.
Thanh âm càng ngày càng gần, mọi người ai cũng không nỡ dùng Thần Hành Phù, từ trong đám người tản ra. Chẳng qua là Nam Hoang Tứ Lão nhìn ra Đổng Thanh cùng Cổ Qua là cùng một bọn, toàn bộ hạ quyết tâm, một đường đuổi theo Đổng Thanh.
- Đổng Thanh, hôm nay có Nam Hoang Tứ Lão ở đây, ngươi đừng mơ tưởng chạy thoát. Lúc trước tiểu tử kia có Thần Hành Phù, nhiều lắm là kiên trì được một canh giờ, nếu như ngươi nói cho ta biết nơi hắn đến, bốn người chúng ta chịu thiệt một chút, cùng ngươi chia đều tấm bia này.
Dạ lão đại, làm sao ngươi lại không biết điều như vậy. Mới vừa rồi mấy tên đệ tử Thiên Thanh Môn, so với ngươi không biết còn lợi hại hơn biết bao nhiêu lần, cũng rút lui rồi, nhưng ngươi lại nghĩ muốn chia một chén canh với ta sao, quả thực là si tâm vọng tưởng. Ta là Thiên giai hạ phẩm, cả bốn người các ngươi chỉ là Địa giai thượng phẩm, mặc dù nhiều người, thật sự đánh nhau, hay là xem ai có nhiều Tiên phù, ngươi xem một chút đây là cái gì?
Ống tay ao Đổng Thanh lay động, trên mặt lộ vẻ cuồng ngạo, một lá bùa màu vàng được hắn giơ lên cao.
- Dẫn Lôi phù.
Dạ lão đại trợn mắt như muốn lồi ra, Dẫn Lôi phù này hắn là người rõ ràng nhất. phàm là liên quan đến đến Lôi phù, kém nhất cũng có thể nổ tung một đỉnh núi. Nếu như Dẫn Lôi phù thật sự kết phách lên một người, coi như là cao thủ tu chân Thông Huyền cũng sẽ bị thương.
Hiện tại Dạ lão đại hắn là Địa giai thượng phẩm, Dẫn Lôi phù mà phách lên hắn, quả thực chính là dễ dàng diệt sát.
- Đổng tiểu ca, cầm nó để đối phó lão ca, không khỏi lãng phí. Chúng ta bốn người trở về Nam Hoang, không làm trễ nải hảo sự của tiểu ca nữa.
Dạ Lão đại lên tiếng kêu gọi, hướng ba huynh đệ phía sau làm một thủ thế, vội vả biến mất.
Thấy mọi người rời đi, Đổng Thanh phi giữa không trung, nhìn ra xa, không thấy thân ảnh Cổ Qua đâu.
- Chắc hẳn là Cổ Qua dùng Thần Hành Phù, chẳng qua là hắn chạy quá xa, ngoài phạm vi một trăm dặm, ngọc phù cũng không cảm giác được vị trí cụ thể của hắn, chỉ có thể dọc theo phương hướng hắn chạy từ từ tìm kiếm.
Đổng Thanh thầm nghĩ, cả quá trình đoạt bia đều nằm trong tính toán của hắn, chỉ có thực lực Cổ Qua là vượt qua dự liệu của hắn…
…………………….
Trong lúc Cổ Qua đang vắt chân chạy như điên, một đạo âm phong hiện ra phía sau Cổ Qua.
- Hừ hừ... tiểu tử phàm trần, ta chờ ngươi ở đây đã lâu.
Cổ Qua đang khiêng tấm bia chạy, phát hiện cách chỗ mình hai mươi thước, có một tên thiếu niên Tiên Sư đứng đợi, quần áo cũng không khác gì Đổng Thanh, hiển nhiên cũng là đệ tử Đông Duyến Tông.
- Tiểu tử Đổng Thanh này, năm ngoái phát hiện ra di vật của Tuyền Ki Tông, lại có thể ẩn nhẫn một năm. Nếu như không phải là linh lực của tấm bia phát tán ra, ta sẽ không tìm tới nơi này. Tiểu tử phàm trần, ngươi mau đem tấm bia để xuống, ta sẽ cho ngươi một con đường sống.
Cổ Qua còn tưởng rằng gả đệ tử Đông Duyến Tông trước mắt là tới tiếp ứng mình, nguyên lai là tới đoạt bảo.
“Người đến thực lực cao hơn mình, sợ rằng so với Đổng Thanh còn cao hơn một bậc. Nếu mình muốn dùng lực, khẳng định là không được. Hôm nay mình buông tha cho tấm bia, dùng bố trận bộ pháp chạy trốn, may ra còn có một đường sinh cơ."
Trong lòng Cổ Qua không ngừng bồn chồn, tấm bia ép trên bả vai thời gian dài, may là hắn một thân thần lực như thế, bả vai cũng có chút ê ẩm, tê dại.
- Vị huynh đài này, ta thấy ngươi đang mặc là thanh kim ti đạo bào, đầu cắm dĩnh châu ngọc trâm. Ngươi hẳn là người Đổng Thanh đã nói cho ta biết, chắc chắn không có người thứ hai. Đổng Thanh đã sớm ngờ tới ngươi sẽ ra tay lần này, ta cũng sớm đã có đề phòng.
- Bịch…
Cổ Qua nặng nề đem tấm bia đá để trên mặt đất.
- Ồ.
Trong lòng Hàm Chương Trinh ngừng trệ. Tuy nói thực lực của Đổng Thanh so với hắn thấp hơn một phẩm, nhưng lại được Nguyên Chí đạo nhân yêu thích, hơn nữa mấy ngày gần đây đã được thu làm đồ nhi. Quan trọng nhất là, Đổng Thanh được xưng thần toán tử trong đám nội môn đệ tử Đông Duyến Tông. Mặc dù tu chân không nói mưu kế, nhưng Đổng Thanh hiểu rõ thế sự, năng lực rất mạnh, thường thường lời tiên đoán rất chính xác.
“Tên này nói cũng không phải là không có lý, lấy trí tuệ của Đổng Thanh, không thể nào để cho hắn rời khỏi Đổng Thanh, chẳng lẽ thật có bẫy rập gì chờ ta chui vào. Nhưng ta mỗi lần đi theo Đổng Thanh cũng cách xa ba dặm, hắn hẳn là không có phát hiện mới đúng.”
Cổ Qua thấy người tới do dự, tự tin càng lớn.
- Ngươi mau rời đi, nếu không. Lúc Đổng Thanh đến, xem ngươi như thế nào ngăn cản.
- Tiểu tử phàm trần, ngươi nghĩ ngươi hù dọa được ta. Mới vừa rồi ta tận mắt nhìn thấy, Đổng Thanh hiện tại tự thân còn khó bảo toàn, bây giờ ta sẽ giết ngươi diệt khẩu.
Hàm Chương Trinh nghĩ thầm cho dù Đổng Thanh tự mình đến, cũng là sẽ đối chiến. Bất kể như thế nào, bảo khố của Tuyền Ki Tông quá mức mê người, cho dù giết Đổng Thanh, cũng không ngần ngại. Huống chi một tên tiểu tử phàm trần cản đường.
Địa giai với Thiên giai cách biệt quá lớn.
Bàn về thực lực, một gã Thiên giai hạ phẩm có thể chống đỡ năm tên Địa giai thượng phẩm. Huống chi Hàm Chương Trinh là Thiên giai trung phẩm.
Thân thể Cổ Qua đột nhiên quay lại, dọc theo tấm bia đá nhanh chóng hướng về phía trước, đã đứng ở trên tấm bia đá.
“Đáng hận nhất là vừa rồi đã sử dụng tấm Thần Hành Phù, nếu không ta dùng chạy trốn, không còn gì tốt hơn."
Hàm Chương Trinh đã rút bảo kiếm ra, một đạo kiếm quang hiện lên, hắn ngự không dựng lên, xa xa cùng Cổ Qua nhìn nhau .
- Vù. . .
Kiếm như Giao Long, cách không bay ra.
- Lấy khí ngự kiếm. trong vòng ba mươi thước, tha hồ tung hoành.
Đây chính là Ngự Kiếm Quyết của Đông Duyến Tông. Ngự Kiếm Quyết chỉ có võ giả Tiên Thiên trung giai trở lên mới có thể dùng. Dùng kiếm quyết này trên thực tế khi chém giết đối thủ thực lực kém hơn, mọi việc đều thuận lợi.
Đây cũng là tu luyện có tu chân pháp quyết cùng không có pháp quyết tu luyện là không giống nhau.
- Vù… Vù… Vù… Vù…
Cổ Qua cực kỳ nguy hiểm, tuy là một thanh bảo kiếm, nhưng tựa như tạo thành một màng lưới kiếm đem Cổ Qua hoàn toàn bao lại.
- Không thể che giấu rồi.
Dưới chân Cổ Qua sinh gió, chính là bố trận bộ pháp Thái Diễn Thập Nhị Đồ Sấm để bảo vệ tánh mạng.
Chỉ thấy dưới ánh trăng, thân ảnh Cổ Qua xuyên qua, giống như hồ điệp xuyên hoa. Từ trên xuống dưới, tả tả hữu hữu, thân thể biến ảo, nhanh chóng như tia chớp.
- Tiểu tử này thật không có sợ hãi.
Hàm Chương Trinh vừa thấy như thế, trong lòng hồi hộp.
“Đổng Thanh mưu kế cao như thế, phái một võ giã phàm trần có bộ pháp cao siêu, là có thể hoàn toàn kéo ta lại. Đợi lát nữa Đổng Thanh quay lại, thế cục lập tức biến chuyển, trong tay Đổng Thanh có Dẫn Lôi Phù. Ta phải tốc chiến tốc thắng."
Hàm Chương Trinh thần sắc tối sầm lại, trong tay áo phóng ra ba đạo lá bùa.
Chính là Hỏa bùa.
“Địa Hỏa chân phù. Chính là chi phù phong ấn Âm Hỏa dưới đất, lửa này thiêu đốt sinh linh xung quanh, không hết không dừng. Đáng tiếc, dùng trên người một tiểu tử phàm trần có chút lãng phí. Cho dù là ta chống lại ba đạo chân phù này, cũng không tránh thoát."
Hàm Chương Trinh đem lá bùa giơ trên không trung, trong miệng lẩm bẩm
- Vạn vật tái dụng, đi.
Thực lực tới Thiên giai trung phẩm, khu động lá bùa liền không cần rỉ máu, chỉ cần dùng ý niệm dẫn động năng lượng trong thiên địa là được.
Ba đạo chân phù trong tay Hàm Chương Trinh bay ra, nhất thời hóa thành ba hỏa cầu, cộng thêm bảo kiếm này, từ bốn phương vị giáp công Cổ Qua.
- Không tốt.
Trong lòng Cổ Qua kinh hãi.
"Ta nếu học bố trận bộ pháp tiến thêm một bước, may ra còn có thể tránh thoát. Với thực lực ta bây giờ, sợ rằng sống không quá một nén nhang."
Trong lòng Cổ Qua u oán, bộ pháp dưới chân cũng chậm đi một tí.
Mấy lần cầu lửa kia thiếu chút nữa đánh tới trên người Cổ Qua.
“Cầu lửa này ngoài hồng trong lam, nếu là dính vào, sợ rằng không đem mình thiêu hết, tuyệt đối sẽ không thể dập tắt."
Cổ Qua tỉnh ngộ, điều động bảy thành linh khí còn lại trong cơ thể, toàn bộ tiến vào trong đan điền, bộ pháp càng tăng nhanh.
Đột nhiên, một khắc khi Cổ Qua điều động linh khí, cảm giác khí tức quanh thân tỏa ra.
Linh khí này chính là ngày đó Cổ Qua cùng linh hồn Tử Điên Tôn Giả đánh nhau, Sách Tiên Luân tập trung mà có. Cổ Qua đem bảy thành toàn bộ đưa về đan điền, kích thích thân thể tu luyện gần mười năm của Cổ Qua.
“Chẳng lẽ ta lại muốn đột phá?”
Cổ Qua cảm giác năng lượng toàn thân lay động, quanh thân linh khí dư thừa, đầu óc một mảnh trống rỗng, chính là điềm báo đột phá.
"Không đúng. Đây là…Phệ Quyết, ta mười năm tích lũy, rốt cục cũng đột phá. Cảnh giới này, mới là cảnh giới thân thể mà lão ma đầu kia yêu cầu, ta có thể cảm giác được linh lực ba động chung quanh..."
Phệ Quyết, Tử Điên Tôn Giả để cho Cổ Qua tu luyện Vô Thượng pháp môn, từng để cho Cổ Qua tu luyện thân thể, hơn nữa đem một chút pháp môn thôn phệ linh khí giao cho Cổ Qua. Mặc dù không có pháp quyết chân chính, nhưng dùng vào lúc này cũng đủ.
- Ba đạo linh hỏa, hút.
Cổ Qua đã sớm nghe Tử Điên Tôn Giả đã nói, Phệ Quyết đại thành, toàn bộ lực lượng trong thiên địa, không chỗ nào không thể thôn phệ, chỉ cần liền có thể chuyển hóa hấp thu.
Hiện tại tình hình Cổ Qua nguy cơ, chỉ để ý hấp thu, bất kể là có thể chuyển hóa hay không.
Hàm Chương Trinh thấy Cổ Qua bị vây, càng đánh càng hăng, lo lắng vạn phần.
“Di? Tiểu tử này, muốn tìm chết sao?”
ắn đột nhiên nhìn thấy, thủ chưởng của Cổ Qua vươn ra chụp vào hỏa cầu.
“Tiểu tử này là không phải là gặp nạn nên điên chứ. Lửa này ngay cả ta cũng không dám đụng vào."
Một màn khiến người ta chắc lưỡi hít hà xuất hiện.
Chỉ thấy ba hỏa cầu, hoàn toàn bị Cổ Qua khống chế, tựa hồ có khuynh hướng yếu bớt.
- Ngươi mới vừa dùng lửa này muốn đốt ta, ta cũng vậy để ngươi nếm thử cái tư vị này.