[xuyên việt, đô thị, tiên hiệp, khoa huyễn] Anh Hùng Vô Địch Tại Địa Cầu
Chào các bạn, mình đã theo dõi 4vn.eu đã lâu. Đọc rất nhiều truyện, và sau đây mình xin giới thiệu truyện được viết bởi một người bạn của mình. Mong các bạn ủng hộ và góp ý kiến.
Chapter 1: Đầm Linh Hồn
Chương 1: Đầm Linh Hồn
Màu đen hun hút của vũ trụ quá đáng sợ.
Nơi đây là trung tâm của vũ trụ.
Tính đến lúc này chẳng biết là bao nhiêu năm kể từ khi vụ nổ big bang xảy ra. Thần không biết, quỷ không hay. Mà cũng đúng, làm thế quái nào mà thần với quỷ có thể biết được cơ chứ. Lúc đó họ cũng như một đứa trẻ mới sinh ra, không hay không biết gì cả.
Trở lại vấn đề, không ai tưởng tượng được ở nơi trung tâm của vũ trụ này lại có một cái đầm sáng cực lớn. Gọi nó là đầm cũng được, còn ai có trí tưởng tượng phong phú hơn thì có thể nghĩ nó như một vạt dầu lớn đang sôi lên. Bên trong đó là những linh hồn màu xanh đang nhoi lên, trồi lên nhau như một thứ chất lỏng kỳ dị. Quyết định rồi, gọi nó là cái đầm vậy.
Ai nói là linh hồn không thể làm được gì.
Ở trong cái đầm này vẫn có đấu tranh chia vùng chia phái, quánh nhau từa lưa. Duy chỉ có một điều, chúng nó không thể chết đi. Những linh hồn từ tỷ tỷ năm đến nay đều tập trung lại ở một điểm.
Tuy nhiên, ở giữa đầm tất cả các linh hồn đều tạo thành một vòng tròn lớn. Lớn đến nỗi thể tích nó gấp 1000 lần thể tích sao Hỏa (không nói nhiều, cứ tưởng tượng như thế đi =__=). Một linh hồn đang trôi nổi trong khoảng không gian đó.
Thế gian đỉnh lập. Từ thời hồng hoang, máu anh hùng đã vào trong máu. Là Đỉnh của Đỉnh của Đỉnh (bà mẹ nó không biết miêu tả sao nữa :)) ). Nói chung anh ta là số 1. Đó là những từ dành cho linh hồn này. Một linh hồn mang hình một thanh niên mập mạp, y chang mấy thằng trạch nam, tiểu bạch si thứ thiệt. Ai lại không có khuyết điểm cơ chứ.
Câu hỏi được đặt ra ở đây, tại sao một anh hùng từ thời hồng hoang lại nằm ở đây. Chậc chậc, từ từ rồi biết.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaa……..! Mẹ kiếp…….., sao ta lại xui xẻo vậy. Chỉ vì cái đám thần nhố nhăng đó hợp lực mà một đời anh hùng đỉnh lập như ta phải chui đến cái chỗ này. Ngộ pi (phun nước miếng) (từ này hắn tự chế luôn).
Linh hồn hét lên một tiếng rất lớn. cả cái đầm đều nghe thấy. Mọi linh hồn đều ngừng lại. Sau khoảng 15 phút, mọi hoạt động trở về bình thường.
“Chuyện này xảy ra hằng ngày và như cơm bữa, mỗi ngày hét 3 lần, không cố định thời gian. Tôi đoán chừng vậy thôi. À, còn nữa tui tên Quang Vũ. Quang trong ánh sáng còn Vũ trong mưa. Là linh hồn cấp 6 trong cái đầm này. Hân hạnh được gặp tác giả và bạn đọc.” – một linh hồn sống ở ngoài rìa đầm lầy nói.
…. ….. …. ….. …. ….. …. ….. …. ….. …. …..
- Haizzzz. Còn bị như thế này biết bao lâu nữa đây, không có chuyện gì để làm, chán quá.
Linh hồn ở trung tâm đầm thở dài. Trước đây hắn ta quánh nhau ngày đêm với cái đám linh hồn này. Lúc nào cũng tự hào kêu lên “1 vs 1 tỷ tỷ tỷ tụi bây, ta chỉ cần 5 giây”. Sau được một thời gian thì gã chán quá, tự đặt giới nghiêm cho khu vực của mình, suy nghĩ về chuyện quá khứ.
Hắn ta sợ sẽ quên hết ký ức, cùng trí nhớ về cả đời tu luyện của mình. Giây nào cũng như giây nào, phút nào cũng như phút nào, .v.v. Gã cứ quay đi quẩn lại với cái đám lộn xộn hỗn độn trong đầu của mình.
Quên mất, hắn tên là Dư Trọng. Tên hắn hắn cũng tự đặt (biết đâu được đừng hỏi tui nha, tui không biết chi hết (+_+) ).
Tạch, tạch tạch, tạch tạch tạch tạch, crack rắc rắc…….. Một kẻ nứt ở trung tâm vũ trụ tiếp tục kéo dài.
- Mẹ kiếp, chuyện gì nữa đây, thằng nào đụng vào địa bàn tao…… - Dư Trọng hét lớn.
Huytttt…………………………… Không gian bắt đầu co rút lại. Linh hồn trong đầm bắt đầu nháo nhào, tiếng hét, tiếng quánh nhau, tiếng thở dài, tiếng súng, tiếng bom, tiếng đạn,….. (tả mệt quá, nói chung là đủ thứ tiếng, rứa đi).
Oành……….!!!!!!! – Tiếng nổ lớn vang lên,
- Linh Phệ Dư Hồnnnnnnnnn……. – Dư trọng hét, tay tạo thành thủ ấn hình chữ “Phệ” (Chế đó)
Thiên địa đảo điên, rồi lớp không gian đó lại tách ra như cũ, mọi thứ chỉ còn lại một khoảng màu đen tuyền. Không còn bất kỳ dấu vết gì. Không ánh sáng, không đầm lầy linh hồn, không vật chất.
Địa cầu, một vũ trụ song song với vũ trụ của Dư Trọng.
Trong một lớp học ở trường cấp 2 NK.
- Trọng…, răng mi đi trễ rứa, mau chạy qua lớp 9/2 mượn chổi nhanh. Hôm nay mi trực nhật đó. Làm lớp phó lao động mà chẳng gương mẫu chi cả.
Hoàng kêu khi thấy Trọng bước vào lớp, mặt hắn vẫn còn đang ngái ngủ. Tối hôm qua hắn mới dung nhập lại ký ức bị mất, sảng khoái quá nên quên luôn ngủ.
Sau đây là profile của Hoàng:
Tên: Đỗ Thúy Hoàng
Tuổi: 14
Cao: 1m62 (cũng đc đó, 14t mà, rứa là vừa rồi)
Số đô 3 vòng: bí mật (nhưng nhìn điện nước đầy đủ, có thịt có mỡ)
Đem so sánh với Midu hay Ngọc Trinh: Midu: 9.3; Ngọc Trinh: 9; Hoàng: 7
Xếp thứ 4 trong lớp về trình độ học hành
Là bạn ngồi cùng bàn với Trọng.
Sau đây là profile của Trọng: giới thiệu hết trong cái phần đầm linh hồn rồi còn gì =_=.
Bí mật: xuyên qua vũ trụ song song, tuy nhiên hắn ta bị mất trí nhớ. Mới nhớ lại tối hôm qua (ghê chưa)
Tính tình: trầm mặc, điềm đạm, hỏi thì trả lời, nhìn gái đẹp có ham nhưng không biểu lộ (là đỉnh của đỉnh).
Lực Lượng: mất hết, phải luyện lại từ đầu (đã luyện được 14 năm)
Gia cảnh: mồ côi, đang sống với chị họ, nghèo không còn cái gì nghèo hơn.
Học tập: “học làm đếch gì, não ta chứa cả vũ trụ rồi” – Trích nguyên văn: Dư Trọng (vị thứ 10/40)
Cao: 1m62
Sở thích: đọc truyện xuyên việt, kiếm hiệp, tiên hiệp, đô thị, rock,…
Ước mơ ngày hôm qua: làm bác sĩ ; ước mơ hôm nay: làm anh hùng
- Uhm, biết rồi. Để ta qua bên kia mượn, mi ngồi đó đi, ta trực cũng đc rồi. – Trọng trả lời, vội ném cái cặp lên bàn rồi chạy qua trực nhật.
Một ngày học trôi qua, thầy cô giảng kệ thầy cô, còn hắn thì mắt vẫn mở, tai vẫn ghi, nhưng não thì đang tự diễn luyện lại các phương thức tu luyện.
Dư Trọng là một kỳ tài từ thời hồng hoang, có khả năng diễn luyện trong não khiến thực lực tăng vọt so với bình thường. Người ta tu 10 năm thì hắn chỉ cần 1 năm. Nói chung anh là thiên tài của thiên tài, đỉnh của đỉnh đó mà.
Thùng…. Thùng….. Thùng…….
- các em ngồi xuống, tôi chưa cho ra chơi sao các em dám đứng lên. Ngồi xuống hết – thầy Tân la lên.
Cả lớp im thin thít. Thầy Tân là một thầy vật lí học, Dư Trọng ngu ở môn này nên ông ta lúc nào cũng đem hắn ra hành. Hôm nay cũng sẽ y chang vậy, tuy nhiên có chuyện khác biệt:
- Dư Trọng, em lên giải bài này cho tôi – thầy nói, trong lòng thầm nghĩ “hừ, bày đặt nghe giảng chăm chú, cái đồ giả quân tử, không hiểu sao cô Kỳ vẫn cứ kè kè bên hắn dạy.”
Cô Kỳ là cô giáo dạy tiếng Anh mới vào trường đc 2 năm. Thầy Tần năm nay đã gần 40t, đã có vợ rồi mà suốt ngày vẫn cứ tán tỉnh cô ta. Cô Kỳ là một cô giáo tốt, cô ta lúc dạy học sinh tuy dữ dằn, đặc biệt với Trọng, nhưng thật ra lại rất yêu thích cậu học trò này. Tuy nhiên, cô thương hại cậu ta hết 7, 8 phần, vì cô nghe được Trọng mồ côi, rồi còn phải đi lượm ve chai để đóng học phí. Nhiều lần cô đến nhà Trọng để gặp chị họ của Trọng, nhưng cô ngạc nhiên khi nghe thấy chị Trọng trả lời thản nhiên: “không học được thì nghỉ, càng nhiều thời gian để đi lượm ve chai”.
Trở lại vấn đề, Dư Trọng lên bảng, cầm viên phấn lên, tay viết nhanh không cần suy nghĩ, những thứ này đối với hắn quá đơn giản.
Cạch…
Viên phấn được đặt xuống, Trọng xoay qua nhìn thầy mình, thấy cằm ông ta rớt xuống đất (truyện nha, 0 phải đời thực đâu, đừng có cố). Quay xuống nhìn đám bạn, tụi nó cười rộ cả lên.
- thằng này ngu lâu rồi, lên bảng viết bậy bạ cả lên, cả mấy thứ công thức đơn giản mà cũng không biết…
Một đứa bạn trong lớp kêu lên, thằng Thạch. Thạch là lớp trưởng lớp 7/2 này, hắn nói gì mọi người cũng nghe, duy chỉ có con Lộ chi đội trưởng là không. Lộ là đứa học đứng nhất trong lớp, vừa xinh đẹp, lại vừa ngoan hiền. Nghe đâu nhà Lộ giàu nứt đất đổ vách. Trọng đã mang lòng thầm thương trộm nhớ với cô ta. Tuy nhiên cô ta cũng nhìn Trọng với vẻ khinh thường.
- Em xuống đi – Thầy Tân nói với vẻ mặt trở nên nghiêm hẳn ra.
Không phải là hắn làm sai, mà là hắn làm quá đúng. Những tư duy của hắn so với loài người bình thường bây giờ cao hơn cả trăm tỷ lần. Nên nhớ, hắn sống từ thời Hồng Hoang đó nha. Những lý luận của các nhà bác học đối với hắn hoàn toàn sai.
Trọng nghiêng người đi xuống, mặt cười nhạt, nhưng tâm khinh thường. Tự nhủ: “Uhm.” Vì đối với hắn, sự khen chê cũng chỉ là phù du mà thôi. Không thể kéo dài được. Thấy hắn thâm trầm ghê chưa.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của muoidiemtoan