Tác giả: Đô Xuân Tử
- Edit: Jerry, Sahara, v4mpjr3
- Beta: Vân charon
Sưu tầm: linh đang điên.
Con hẻm sâu và tối, nàng cứu người không nên cứu, chọc phải người không nên chọc.
Phong Thiên Tuyển, người người đều tôn kính gọi hắn một tiếng “Phong tiên sinh”, chỉ vì không ai dám gọi thẳng tên hắn.
Hai anh em ngông cuồng tự đại nhà Bạch gia đều có tình ý với nàng, vì vậy liền dẫn tới hứng thú của tên ác ma này.
Hắn thiết hạ bẫy rập, dụ nàng từng bước rơi sâu vào bẫy.
“Tôi không phải con mồi của anh.”
“Em đương nhiên không phải.” Hắn nở một nụ cười nhàn nhạt: “Đàn bà đối với ta, chỉ là đồ chơi.”
Hắn hung mãnh như thú, hàng đêm đòi hỏi, khiến nàng ở dưới thân hắn trằn trọc hầu hạ.
Nửa đêm mộng về, trong màn rủ, những lời nỉ non mê man, nùng tình mật ý, thật giả lẫn lộn.
Khi trò chơi tình ái với ham muốn triền miên đau đớn từ từ không khống chế được, mới biết…
Từ đầu tới cuối, tất cả đều là một hồi tuồng diễn mà nàng tỉ mỉ bày ra, cẩn thận không một kẽ hở…
Tác giả: Đô Xuân Tử
- Edit: Jerry, Sahara, v4mpjr3
- Beta: Vân charon
Sưu tầm: linh đang điên.
Buổi tối, bóng đêm dày đặc.
Trong phòng khách biệt thự Bạch gia, đèn đuốc lúc nào cũng sáng rực rỡ. Đèn treo bằng thủy tinh thật lớn được lau đến sáng bóng, ánh sáng rạng rỡ từ đó phát ra, chiếu lên sàn nhà bằng đá cẩm thạch, hình thành một loại ánh sáng vừa lộng lẫy lại vừa quỷ dị.
Đầu tiên là một hồi trầm mặc, chỉ có tiếng ngòi bút xột xoạt nhẹ nhàng viết trên giấy, khe khẽ mà lại rõ ràng.
Phong Thiên Tuyển và Bạch Trọng Nhiên cùng lúc khép lại văn kiện đã ký, máy móc bắt tay nhau, Bạch Trọng Nhiên lắc đầu cười khẽ: “Cũng chỉ có anh, mới có thể khiến tôi bàn chuyện công việc trong thời gian nghỉ.”
Nói xong, đứng dậy đi về phía quầy bar trong phòng khách. Lấy ra một chai rượu vang cao cấp 73 năm, rót ra hai ly, đem một ly đưa đến trên tay người đàn ông ngồi trên sô pha, người vẫn luôn trầm mặc không nói.
Phong Thiên Tuyển lắc lắc ly rượu trong suốt, chất lỏng mầu đỏ tươi ngưng tụ ra một đường vòng cung, rồi lại tản ra bên ngoài, mím môi nhấp qua một ngụm, nhắm hờ mắt hưởng thụ, mới chậm rãi mở miệng: “Bình rượu này không phải anh vô cùng trân quý sao, thế nào lại đột nhiên trở nên hào phóng như vậy?”
“Vẫn là không thể gạt được anh.” Bạch Trọng Nhiên than nhẹ một tiếng: “Kỳ thật, tôi là có việc muốn nhờ anh giúp đỡ.”
Bạch Trọng Nhiên lướt ánh mắt qua trên khuôn mặt thâm sâu khó lường kia của hắn, áo sơ mi cởi bỏ hai cúc áo, cổ áo dựng viền đường viền tao nhã.
Người đàn ông trước mắt này mỗi một chi tiết đều trải qua mài dũa tinh tế điêu luyện, phần lớn thời gian hắn đều giữ vẻ mặt bình tĩnh, thần sắc xa cách, nhưng mặc dù vậy vẫn có vẻ cao ngạo trịnh thượng, cùng với khí tức cường đại bẩm sinh, ép người khác tới không thở nổi.
“Cũng không phải việc gì to tát, là Trọng Lãng.” Bạch Trọng Nhiên cười khổ : “Gần đây hắn thích một cô gái, sống chết đòi ở một chỗ với cô ta, nhưng cô gái kia đã có vị hôn phu rồi. Anh cũng biết hắn tâm tính trẻ con, ba ngày cuồng nhiệt rồi qua một đợt cũng liền quên sạch sẽ người ta, hồi trước bởi vì trong nhà phản đối nên hắn cũng làm loạn vài lần, mỗi lần cũng chưa duy trì quá mười ngày. Bất quá bây giờ, không giống thế nữa.”
“Hả?”
“ Tuy rằng chúng tôi đều cưng chiều hắn, nhưng chính Trọng Lãng cũng biết giữ chừng mực. Nhưng là mấy hôm trước hắn đột nhiên tìm một đám người đến đánh vị hôn phu của người ta phải vào bệnh viện, sau lại cương quyết lôi kéo cô gái kia lên phi cơ muốn bỏ trốn, cuối cùng bị cảnh sát ở sân bay bắt giữ mới không đi được. Tôi cũng không biết mình là nên vui mừng hay tức giận nữa, Trọng Lãng lớn như vậy nhưng chưa từng có việc gì có thể kiên trì qua một tháng, nhưng là lúc này lại cố chấp dị thường. Tôi không có cách nào, đành phải nhốt hắn lại trong phòng, tránh hắn lại đi khắp nơi gây rắc rối cho tôi. A Tuyển, Trọng Lãng sợ nhất anh, lời anh nói chắc chắn hắn sẽ nghe. Giúp tôi khuyên bảo hắn,”
“Hắn ở đâu?”
“Trên tầng hai, phòng thứ nhất bên tay trái.”
Phong Thiên Tuyển đứng dậy đi về phía căn phòng mà Bạch Trọng Nhiên nói. Trong phòng, ánh sáng thực tối tăm, chỉ có chiếc đèn thấp sáng bên cạnh giường. Hắn đứng ngược sáng, hình dáng khuôn mặt núp ở trong bóng tối, ánh sáng cùng bóng tối giao hội trên thân người hắn, chỉ có thể mơ hồ thấy rõ thân ảnh cao to anh tuấn của hắn.
Bỗng nhiên, một bóng đen nhanh chóng thoát ra từ cửa, theo sát đằng sau là một luồng ánh sáng bạc quỷ dị.
Gió lạnh chợt nổi lên, ánh sáng kia xoẹt qua mắt Phong Thiên Tuyển, hắn nhíu mày hơi quay đầu đi, thanh dao dừng lại ở nơi chỉ cách mũi hắn một đầu ngón tay, một con dao cực nhanh phóng về phía cổ tay người nọ, đinh đang một tiếng, thanh dao rơi xuống.
“Ôi, đau!” Người nọ ôm lấy cánh tay khom người xuống, thấy rõ người trước mặt xong, liền kinh ngạc: “ Phong đại ca?”
Tác giả: Đô Xuân Tử
- Edit: Jerry, Sahara, v4mpjr3
- Beta: Vân charon
Sưu tầm: linh đang điên.
So với Phong Thiên Tuyển bình tĩnh không dao động, thì Bạch Trọng Lãng có chút thảm hại.
Chiếc áo sơ mi màu trắng đầy những nếp nhăn, quần tây cao cấp cũng hoàn toàn không nhìn ra đẳng cấp. Bạch Trọng Lãng ngồi ở bên giường, mười ngón tay đan vào nhau, hai mắt đầy những tơ máu, giống như đã mấy đêm chưa hề chợp mắt.”
“Thực xin lỗi, Phong đại ca, em không biết là anh, còn tưởng là người hầu anh trai em phái tới đưa cơm.” Bạch Trọng Lãng biết rõ vừa rồi Phong Thiên Tuyển nhất định là hạ thủ lưu tình, dù sao ở Đông Thành này, có thể dùng đao đấu với Phong Thiên Tuyển quả thật là không có mấy người, mặc dù có, chỉ sợ nay cũng đã chôn ở dưới đất an nghỉ rồi.
Phong Thiên Tuyển quan sát hắn một chút, nụ cười lạnh lùng bên môi như ẩn như hiện: “Bộ dạng cậu như thế này, chỉ vì một người đàn bà?”
“Trạm Lam không giống những người con gái khác! Em yêu cô ấy!” Nghe được sự khinh thường trong lời nói của Phong Thiên Tuyển, Bạch Trọng Lãng bỗng nhiên kích động đứng bật dậy. Nhất thời quên mất thân phận của Phong Thiên Tuyển, căm giận nhìn thẳng vào hắn.
“Yêu?” Giống như nghe được chuyện nực cười, Phong Thiên Tuyển cong miệng: “Yêu đến mức nào?”
“Em có thể vì Trạm Lam mà đi tìm chết!” Đáy mắt Bạch Trọng Lãng tràn đầy kiên định.
Phong Thiên Tuyển gật gật đầu, bỗng nhiên từ trên mặt đất nhặt chủy thủ (*thanh đao ngắn) vừa rơi xuống lên. Khi Bạch Trọng Lãng còn chưa kịp đoán được rốt cục hắn muốn làm cái gì, trước mắt chợt lóe lên ánh sáng trắng, giây tiếp theo, Phong Thiên Tuyển đã dùng chủy thủ để ở yết hầu của hắn.
Nhiệt độ kim loại lạnh lẽo, cảm giác sắc bén, lúc này thanh đao sắc dán sát lên da thịt Bạch Trọng Lãng, chỉ cần hắn hơi cử động, chủy thủ sẽ không thể tránh khỏi cắt vào cổ hắn.
“Vậy cậu chết cho tôi xem, tôi tin tưởng cậu, có lẽ sẽ giúp cậu cầu tình anh trai cậu.”
Bạch Trọng Lãng ngừng thở, một cử động cũng không dám.
Nụ cười lạnh lùng như ẩn như hiện kia của Phong Thiên Tuyển thoạt nhìn càng rõ ràng: “Nhìn xem, muốn chết thật ra cũng rất khó khăn, có đúng hay không?”
Đem chủy thủ cầm trong tay tùy ý để sang một bên, vẻ mặt Phong Thiên Tuyển đáng sợ: “Về sau không nên dễ dàng nói ra những lời này, trừ khi cậu thật sự không muốn sống. Hơn nữa, vì một người đàn bà, không đáng.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi. Đặt tay lên cánh cửa lạnh lẽo, phía sau truyền đến tiếng nói chán nản của Bạch Trọng Lãng: “Em cũng không phải là sợ chết, chính là không nghĩ chết như vậy. Nếu em chết, trên thế giới này sẽ không có người thương yêu cô ấy nữa.”
Nhìn bóng dáng Phong Thiên Tuyển, Bạch Trọng Lãng nói: “Trạm Lam không giống với các cô gái khác, ít nhất, cô ấy không giống với các cô gái anh thường qua lại. Cô ấy rất tốt, cũng rất đặc biệt, nếu không, anh em tại sao có thể trăm phương nghìn kế ngăn cản em như vậy?”
Phong Thiên Tuyển nhạy bén nhìn ra một tia không thích hợp, hơi quay người lại, nhướng mày: “Có ý gì?”
Bạch Trọng Lãng cười khổ: “Hai anh em Bạch gia muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cũng sẽ có thứ không chiếm được. Bởi vì em, anh em đã đi gặp cô ấy vài lần, kết quả anh ấy cũng yêu nàng. Trước kia em muốn cái gì anh em cũng sẽ cho em, nhưng lần này, Trạm Lam thành ngoại lệ.”
Thấy Phong Thiên Tuyển từ tầng trên đi xuống, Bạch Trọng Nhiên đem chiếc ly còn sót lại chút rượu uống một hơi cạn sạch: “Trọng Lãng đã nói với anh, có phải không?”
Phong Thiên Tuyển chỉ nhíu mày, hắn chưa từng thấy qua Bạch Trọng Nhiên hăng hái cũng sẽ có loại biểu cảm lực bất tòng tâm này.
“Chỉ tiếc rằng, cô ấy không yêu một ai trong chúng tôi, cũng không cho chúng tôi đi quấy rầy mình. Nếu không thể ở bên cô ấy, chí ít điều duy nhất tôi có thể làm vì cô ấy, chính là khiến cho Trọng Lãng không đi tìm cô ấy.” Nói xong, Bạch Trọng Nhiên liếc nhìn hắn một cái: “Khuyên anh một câu, đừng đi tìm cô ấy, nếu không anh cũng sẽ trở thành tôi của hôm nay.”
Phong Thiên Tuyển trầm ngâm một lát, vẻ mặt không chút thay đổi nói: “Cho đến tận bây giờ, chưa có ai có thể làm cho tôi thay đổi.”
Tác giả: Đô Xuân Tử
- Edit: Jerry, Sahara, v4mpjr3
- Beta: Vân charon
Sưu tầm: linh đang điên.
Ở trong xe trên đường về, La Ni không ngừng xuyên qua kính chiếu hậu trộm ngắm người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần ngồi ghế sau.
Bên ngoài cửa sổ ánh đèn đủ màu nhanh chóng lướt qua chiếu lên những đường nét rõ ràng của khuôn mặt, mơ hồ có thể thấy được gương mặt mạnh mẽ kia, cái mũi anh tuấn, khóe môi mím chặt…
Cuối cùng, Phong Thiên Tuyển mở mắt ra, trong tròng mắt đen tràn ngập thư thái: “Để tôi xuống ở ngã rẽ phía trước, cắt đuôi mấy kẻ kia rồi trở về đón tôi.”
Thì ra, hắn đã sớm biết.
La Ni yên lặng gật đầu, theo lời để hắn lại ven đường, tiếp đó nhấn mạnh ga, chiếc xe thể thao cao cấp gầm rú phóng đi, chỉ mới 5 giây, rất nhanh đằng sau đã có xe đuổi kịp.
Ngày hôm nay đối với Giang Trạm Lam mà nói là một ngày rất trọng đại, luật sư Thanh Dương ở Sở luật sư chính thức mời cô, hi vọng tháng sau cô có thể đến Sở luật sư thực tập, đây cơ hồ là ao ước của bất kỳ sinh viên luật nào. Cho nên cô cố ý mua bánh ga tô đến nhà Chu Hân Nhã chúc mừng, nào biết trong nhà chẳng có ai.
Phía trước là bến xe, trong khi chờ đèn xanh, Trạm Lam mở ví ra tìm tiền lẻ bên trong. Lúc đèn tín hiệu thay đổi, cô vội vã đem ví cất kỹ, nhưng tiền xu nắm chắc trong lòng bàn tay bỗng nhiên rơi xuống, lăn ra đằng sau, vào phía trong ngõ hẻm.
Trạm Lam vô thức xoay người đi tìm, nhưng đồng tiền xu kia giống như là cố tình gây khó dễ cho cô, không ngừng lăn thẳng về phía trước, chộp vài lần cũng chưa bắt được. May mà trong ngõ hẻm ánh sáng rất tối, bằng không nếu có người nhìn thấy cô trong bộ dạng này, thặt đúng là mất mặt.
Cuối cùng, chiếc giầy trắng bỗng chốc giẫm mạnh lên đồng tiền xu, trên mặt Trạm Lam lộ ra nụ cười đắc ý: “Rốt cục đã bắt được ngươi rồi, đồ đáng ghét!”
Cúi người xuống đem đồng tiền xu nhặt lên, cô chợt nhận thấy có chút bất thường. Hơi nhướng lông mày, trước mắt xuất hiện một đôi giày da màu đen được lau đến sáng loáng, chậm rãi ngẩng đầu về phía trước nhìn kỹ lại, hai chân thon dài thẳng tắp, thắt lưng thon gọn, khuôn ngực rắn chắc, bờ vai thẳng hoàn mỹ, tiếp sau đó liền đối diện với cặp mắt đen không thấy đáy kia.
Cô suýt nữa bật ra tiếng thét chói tai, nhưng một giây liền bị người đàn ông phía trước kéo từ dưới đất lên, lấy tay chặn lại tiếng hét kinh hoàng của cô. Bọn họ kề sát nhau, cô thậm chí có thể rõ ràng ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người hắn, tràn ngập mùi vị mê hoặc. Mặc dù đang giữa mùa hè, đầu ngón tay của hắn lại lạnh như băng, cảm giác lạnh lẽo.
Giữa bọn họ rơi vào một khoảng im lặng thật lâu, ngoại trừ tiếng hít thở của hai người, yên tĩnh đến khiến người ta muốn phát hoảng.
Lúc này, một loạt tiếng bước chân từ xa vọng lại gần.
“Đại ca nói hắn ở gần đây, chiếc xe kia căn bản không có người.”
“Nhưng là chúng ta không thấy được hắn xuống xe, có thể tin báo bị nhầm lẫn hay không?”
“Bất luận là nhầm lẫn hay không, hôm nay là cơ hội tốt, nhất định phải bắt được hắn lại cho ta. Bằng không chờ hắn trở về, ta và ngươi đều không gánh nổi tội. Mấy người các ngươi đến ngõ nhỏ bên kia tìm một chút, ta cùng A Long đi đến quán bar đối diện xem.”
Trạm Lam không biết “Hắn” trong miệng những người này có phải người đàn ông trước mắt hay không, mượn ánh sáng không mấy sáng sủa, cô nhìn thấy hắn khẽ nhướng mày bên môi mỏng khinh thường nổi lên nụ cười nhàn nhạt có hứng thú.
Đến lúc này rồi, vậy mà hắn không có hoảng sợ chút nào sao?
Nhưng cô lại không làm được như hắn, gặp biến không sợ hãi, những người đến với ý đồ không tốt, nếu bắt được hắn hậu quả có thể tưởng tượng được. Mà cô hiện tại lại ở cùng một chỗ với hắn, ai biết những người đó có nghĩ nhầm cô là đồng bọn của hắn hay không, sau đó ngay cả cô cũng bắt lại luôn?
Vì vậy kế sách bây giờ, cũng chỉ có mau chóng thoát thân.
Hướng về phía hắn chớp chớp hai mắt, người đàn ông nhìn cô một cái, vậy mà thực sự nghĩ giống cô, buông cô ra.
Sau khi nhận được tự do, hành động đầu tiên của Trạm Lam là vung tay lên, “Bộp” một cái, cho người này một cái bạt tai.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Mrlinh900