[Tiên Hiệp] Chúng Diệu Chi Môn - Thân Vẫn Chỉ Tiêm
Hoàn cảnh truyện!
"Tôi đứng trên đỉnh Hoàng thành, lắng nghe âm thanh đau thương truyền trong gió. Đó là những lời thầm thì trong kiếp phù sinh của biết bao tu sĩ đang độc hành giữa đất trời ngàn vạn năm qua. Ở dưới đó chính là những ngọn lửa đang thiêu đốt, bên trong những ngọn lửa ấy là những linh hồn mang đầy oán hận không cách nào luân hồi đang gào thét không thôi. Chúng dần cắn nuốt những người còn sống một cách vô tình."
Những năm cuối triều Thanh, thời đại thay đổi, văn minh Đông Tây va chạm nhau một cách thảm khốc. Đợi đến khi cơn phong ba Thái Bình Thiên Quốc cuốn trôi đất đai trên đế quốc Đại Thanh thì những đại nho và đại thần có bản lĩnh vô cùng to lớn kia mới cảm giác được sự thay đổi đột ngột của số mệnh trên mảnh đất này. Nhưng ngọn lửa cách mạng công nghiệp và các đường lối tư tưởng mới lại dần dần cháy lan ra mà chẳng ai có thể ngăn cản được!
Con đường tu tiên dần suy tàn. Một quyển kinh thư thần bí xuất thế dẫn dắt mọi tu sĩ bước lên một lối tu luyện hoàn toàn mới...
Nó đến từ phía Tây. Lưỡi Dao cách mạng vượt qua hàng tỷ dặm đường mà đến! Ai có thể tránh, ai nguyện bó mình chịu tội ?
Tôi nhìn về nơi xa xăm, nơi đó có những người quan tâm tôi đang chờ tôi trở về...
Chúng Diệu Chi Môn
Tác giả: Thân Vẫn Chỉ Tiêm
Lời mở đầu:
Ta vẫn không tin thế giới này không hề có chút thần bí nào. Ông cha đã có thể nói rõ ràng rành mạch những chuyện quỷ thần như vậy. Mà đến thế hệ chúng ta, cho dù từ nhỏ đã được nghe rất nhiều câu chuyện huyền bí thì cũng khó có ai cho đó là sự thật. Suy cho cùng cũng chỉ vì chúng ta đều chưa từng thấy tận mắt.
Cho nên sau khi có một ít năng lực, ta liền đi tìm trong những đống giấy lộn ở khắp nơi xung quanh. Trời Nam đất Bắc đều có dấu chân của ta.
Rồi cuối cùng, trong một lần trùng hợp, ta tìm được một quyển sách.
Quyển sách này có ghi lại toàn bộ quá trình biến đổi của trời đất. Những nhân vật thần thoại đều xuất hiện lần lượt trên từng trang sách. Câu chuyện về từng nhân vật được kể lại với độ dài ngắn khác nhau.
Ở dưới cái thế giới phàm tục của chúng ta có sử sách là thứ ghi chép lại những chuyện lớn nhỏ đã diễn ra ở các triều đại. Mà ở ngoài cái thế giới phàm tục ấy cũng có một bộ 'Thiên Địa chi' như vậy. Những thời đại được ghi chép bên trong đó có phần liền mạch và lâu dài hơn so với sử sách ở thế tục. Thậm chí từ đó có thể đối chiếu với thời đại ở thế tục.
Ta không mở từ đầu ra xem, mà lật ngay đến tờ cuối cùng. Bởi vì ta luôn canh cánh trong lòng rằng rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra trong hơn một trăm năm nơi này chìm đắm trong bóng đêm . Khi mở ra trang cuối cùng thì phát hiện ra trên đó chỉ có vài chữ:
"Ta cũng biết được, những người kia sẽ không biến mất trong im lặng như vậy. Nhưng mỗi thời đại khi kiếp nạn tới sẽ luôn có người đứng ra gánh vác. Lúc này đây, rồi sẽ có ai đó mở ra cánh cửa thần kỳ cho những tu sĩ trong trời đất này được siêu thoát. Cho dù lần này có mạnh hơn lần trước thì ta vẫn tin rằng nhất định sẽ có. . ."
Dịch giả: cunilu
Biên tập: cunilu
Nguồn: bachngocsach.com
Giữa những dãy núi xanh thẳm liên miên, rừng như những cơn sóng xanh, con người như những con kiến bò trong đó.
Có hai người đi trong núi từ sáng sớm tới hoàng hôn, rồi lại từ lúc hoàng hôn tới lúc mặt trăng lên cao. Cuối cùng họ cũng tới được một thần miếu trên một ngọn núi nhỏ.
Trong ngôi miếu sơn thần đổ nát, ánh lửa cháy tỏa ra xung quanh làm cho vùng rừng núi thăm thẳm càng thêm kì dị.
Quanh đống lửa bên trong miếu có hai người đang ngồi. Một trong hai người là một thiếu niên tầm mười ba đến mười sáu tuổi. Người kia là một người đàn ông vạm vỡ, có vóc dáng như người hai bảy hai tám tuổi, vẻ mặt tối tăm thô kệch nhưng ánh mắt lại sáng ngời đầy lợi hại.
Thiếu niên gầy còm đang lúi húi ăn lương khô, tay trái cầm túi nước. Gã đàn ông vạm vỡ thì lại uống rượu thay nước, ánh mắt của hắn nhìn kỹ từng góc trong ngôi miếu, cái mũi của hắn hơi động đậy như thể ngửi được mùi gì đó khác lạ trong ngôi miếu hoang phế này.
Những dãy núi năm rộng tháng dài kia có tiềm ẩn không biết bao nhiêu yêu ma quỷ quái.
Trong núi có một cây hòe đã sống ngàn năm, tự có được hồn phách. Do có người chết dưới thân cây, linh hồn của người đó nhập vào trong cây nên cây hòe già trở thành yêu hòe.
Khi ánh trăng chiếu xuống thì một bộ mặt người hiện ra từ cây hòe, rồi một cụ già áo xanh từ từ chui ra từ giữa cây, nét mặt của cụ già nhăn nhúm như vỏ cây, tay cầm một chiếc gậy bằng gỗ hòe. Khi đôi mắt của cụ già khép mở, từng ánh sáng xanh sâu thẳm trong đó hiện lên. Bà cụ cầm cây gậy bước đi với dáng vẻ già yếu nhưng từng bước lại vượt qua một khoảng cách cực xa, xuyên qua cây cối mà không bị trở ngại gì.
Dưới một góc tối, một bóng đen chui ra từ nền đất, cuốn gió bay đi dưới ánh trăng với thân thể vặn vẹo. Dưới ánh trăng, nó phát ra âm thanh nửa như đau khổ nửa như vui sướng. Nó là một con ác quỷ trong núi. Giờ nó đã có thể đi lại dưới ánh trăng, hấp thu tinh hoa của mặt trăng nhưng lại không thể duy trì được hình dạng ổn định. Cho nên khuôn mặt của nó vẫn mờ mờ ảo ảo không thể phân biệt được là nam hay nữ.
Lại có một con khỉ mặt xanh đứng trên một cây đại thụ, phía dưới là một thung lũng sâu hơn mười trượng. Nó víu tay lên một cành cây rồi đứng ở đầu cành nhìn về phía ngôi miếu đổ nát. Trong mắt của nó có một vẻ vui sướng khác người, vẻ vui sướng đó lạnh lùng như băng mà lại ẩn chứa sự tàn nhẫn làm người khác phải sợ hãi. Một trận gió thổi qua, ngọn cây lay động. Khi cành cây bắn lên thì cả người nó đã hòa vào một cơn gió thổi qua mặt đất.
Ánh lửa vẫn lặng yên chiếu sáng miếu sơn thần như trước.
Trong nháy mắt, con khỉ mặt xanh kia đã tới cạnh miếu sơn thần. Nó nhảy lên nóc miếu với sự nhẹ nhàng như một con báo leo cây. Đứng trên nóc miếu, nó nhìn qua lỗ hổng vào bên trong.
Chỉ thấy bên dưới là một đống lửa đang cháy bập bùng, bên cạnh có một thiếu niên đang đắp một tấm áo dầy hơi cũ nát, dưới người có lót một tấm ván gỗ mục nát. Hắn lấy cái túi chứa đồ làm gối, mặt quay về hướng Tây chỗ đống lửa. Ánh lửa chiếu lên mặt hắn làm hiện ra vẻ mặt non nớt. Một cái đuôi sam rủ xuống tấm ván gỗ.
Khi cơn gió thổi qua, ánh lửa lay động, dường như hắn cảm thấy lạnh nên lập tức thu mình vào trong tấm áo cũ.
Còn gã đàn ông vạm vỡ ngồi đối diện thì lại có thân hình mạnh mẽ hơn thiếu niên kia. Cơ bắp của hắn rõ ràng hơn hẳn thiếu niên kia, phần eo lưng đang phập phồng kia giống hệt như lưng bò, trầm ổn như một dãy núi, từng hơi thở kéo dài, ôm một cây đao trong lòng, không đắp bất cứ gì lên người. Vừa nhìn qua là đã có thể đoán đây là một đao khách, quân nhân. Bởi vi hắn quay lưng vào đống lửa nên không thể thấy rõ được khuôn mặt.
Ngôi miếu này ngoài một cái cửa ra còn có hai lỗ hổng khác. Một cái ở trên nóc và một cái ở góc tường phía Đông.
Gió đêm thôi vào làm cánh cửa lay động vang lên những tiếng kẽo cà kẽo kẹt. Thiếu niên kia dường như cảm thấy lạnh nên cả người co lại, mày hơi trùng xuống. Mà gã đàn ông ở phía đối diện thì lại vẫn ngủ bình thường.
Năm xưa, nó đã từng phá miếu giết người coi miếu ở đây. Hôm nay nó lại tới đây. Nhìn qua thì thân hình nó hơi nhỏ, chỉ như một đứa nhỏ mười tuổi, nhưng nó lại có móng vuốt cực kỳ sắc bén, uy lực lớn như hổ báo.
Đống lửa kia ở ngay phía dưới cái lỗ. Ánh mắt của nó dò xét tên thiếu niên và gã đàn ông kia. Thân thể hơi nhỏ của thiếu niên kia run rẩy, như bị lạnh hoặc gặp ác mộng nên hơi thở có chút dồn dập.
Ở góc tường phía Đông ngôi miếu xuất hiện một đốm sáng xanh. Đó chính là ánh mắt của yêu hòe đang nhìn. Yêu hòe vốn đi từ hướng Nam tới nhưng lại đứng ở góc tường phía Đông để nhìn trộm.
Còn con sát quỷ thì lại nấp dưới tán cây cách đó mười trượng nhìn vào. Nó cũng không tới gần. Có điều một khi phát hiện ra không có nguy hiểm gì thì nó sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để tiến vào miếu ngay.
Khí lạnh lùa vào trong miếu làm ngọn lửa tắt dần đi.
Yêu quái mặt xanh hung ác mà tham lam. Yêu hòe thì giả dối mà thâm hiểm. Con quỷ thì cẩn thận mà lại quỷ dị.
Bọn chúng nước sông không phạm nước giếng. Mỗi khi trong miếu xuất hiện đồ ăn là bọn chúng đều dùng khả năng của bản thân để tự giết rồi phân chia nhau. Một loại cân bằng đầy đặc biệt được bọn chúng tạo ra.
Lúc này bọn chúng vẫn chưa vào miếu là do còn muốn dò xét thực lực của gã đàn ông vạm vỡ kia trước đã.
Thiếu niên kia thì đã run lẩy bẩy cả người rồi. Có những người có cảm giác nhạy bén sẽ có thể cảm ứng được khi bị người khác dùng ánh mắt đầy ác ý nhìn chằm chằm vòa mình. Nhưng thiếu niên kia thì lại không mở mắt ra. Mi mắt của hắn hơi động đây như muốn mở ra nhưng rồi lại không mở.
Đột nhiên gã đàn ông vạm vỡ kia tỉnh dậy. Hắn xoay người ngồi dậy. Ánh lửa đỏ sậm chiếu lên mặt hắn. Một khuôn mặt thô kệch, lông mày rậm rịt, tuy trên đầu cũng có một tết tóc nhưng lại không cạo sạch phần phía trước.
Hắn mắt nhắm mắt mở đi ra ngoài cửa miếu, nhìn xung quanh một lượt rồi bước ra phía bên ngoài. Sau khi ra đi tiểu về, hắn lại nằm xuống lần nữa. Chỉ chốc lát sau tiếng ngáy đã lại vang lên.
Con quỷ mặt xanh nhếch môi lên, đôi răng nanh sắc nhọn lộ ra. Nó đang cười.
Sở dĩ nó vẫn không nhảy vào là vì sợ gã vạm vỡ kia là loại đao khách đã tu hành. Nếu mà như thế thì nhất định nó sẽ phải hợp lực cùng yêu hòe và sát quỷ thì mới có thể an toàn giết được.
Nhưng vừa rồi gã kia lại chỉ đứng dậy đi tiểu rồi trở về ngay. Tất cả động tác và sự cảnh giác đều ở mức một tên quân nhân bình thường chứ không phải người tu hành gì. Nếu là một gã tu hành thì nhất định sẽ cảm ứng được yêu khí trên người nó. Mà đằng này thì lại chẳng phát hiện ra cái gì cả.
Con yêu mặt xanh hưng phấn hút lên một tiếng đầy quái dị, chân đạp lên nóc miếu. Một mảng ngói vụn cùng bụi đất rơi xuống. Mà con yêu mặt xanh đã nhảy vào trong miếu, phi thẳng tới chỗ gã vạm vỡ.
Dưới ánh lửa lập loe, bốn đôi vuốt cùng bộ răng nanh lóe ra những tia sáng.
Cũng trong tích tắc mà con quỷ mặt xanh kêu lên, thân thể của thiếu niên kia trở nên cừng đờ đi. Dường như hắn có thể cảm ứng được hơi thể chém giết đang dũng mạnh đánh vào.
Ở vách tường phía Đông, một ánh sáng xanh lóe lên, một cụ già đã đứng dưới bức tường trong miếu. Đúng là yêu hòe.
Làn da nhăn nheo như vỏ câu cổ thụ của bà ta hiện lên đầy khủng khiếp trước ánh lửa lập lòe. Đôi mắt sáng xanh nháy nháy. Cây gậy hòe vừa nhấc tới là cả thân hình đã bay tới chỗ cạnh người đang nằm.
Đúng lúc đó con yêu mặt xanh cũng nhảy về phía đỉnh đầu của gã vạm vỡ kia.
Nhưng gần như tức thì gã vạm vỡ đang nằm trên mặt đất kia đột nhiên vùng dậy, một tay vỗ mạnh xuống đất, tay còn lại mang theo một đường sáng đen từ trong lồng ngực đánh ra thành đường cong, thuận theo sự thay đổi vị trí thân thể của mình trên không mà chém ra một đao. Dưới ánh lửa lập lòe có thể nhìn thấy được nét trầm tĩnh cùng lạnh lẽo trong mắt hắn và sát khí sâu xa.
Thân đao có một tầng sáng đen. Đao thế đơn giản và hung hãn giống như một đao chém ra sau khi kìm nén rất lâu, cái uy thế kia tựa như mãnh hổ từ trong tối bỗng nhiên chồm ra. Lưỡi đao xé rách bầu không khí yên tĩnh. Từng tiếng rít gió của lưỡi đao vang lên trong không khí.
Vẻ kinh hãi hiện ra trong mắt yêu quái mặt xanh.
Lúc nó nhận ra thì lưỡi đao đã ở ngay trước trán nó. Ánh lửa bập bùng, đường đao kèm theo hào quang nửa đen nửa trắng hầu như đã dọa nó sợ đến mức hồn phi phách tán. Nó hoảng sợ hú lên quái dị, móng vuốt gần như đã biến hóa thành móng vuốt yêu quái chụp vào trường đao đang nuốt vào nhả ra từng tia sáng đen. Đồng thời, thân thể nó lướt ngang ở giữa không trung một cách quỷ dị mà bay đi.
Nó đã có được năng lực ngự không đơn giản nên tránh thoát được một đao này là nó có thể trốn cao chạy xa bay. Sau đó có thể cùng yêu hòe và sát quỷ chung sức đánh chết gã vạm vỡ kia.
Chỉ cần tránh được một đao kia là thành công. Trong lòng yêu quái mặt xanh nổi lên cái ý tưởng này. Móng vuốt của nó vung lên đỡ đường đao bên cạnh mình theo bản năng tự nhiên.
Nhưng trong nháy mắt, đao thế chuyển từ chẻ dọc chuyển thành chém nghiêng.
"Két két."
Một đao liền chặt đứt móng vuốt của yêu quái mặt xanh, thế đao không giảm chút nào.
Yêu quái mặt xanh thét lên thảm thiết, trong tiếng kêu vừa chứa đựng nỗi đau đớn do bị chặt đứt móng vuốt, vừa mang theo nỗi kinh hoàng của nó. Nhưng tiếng hét thảm thiết vừa mới cất lên thì lập tức liền ngưng bặt. Một đường sáng đen xẹt qua cổ nó, cái đầu lâu vừa hung ác vừa xấu xí tung bay, máu tươi rơi vãi trên không trung.
Gã vạm vỡ cả người thuận thế hướng về phía bà lão yêu hòe mà đánh tới, đao phong cũng theo người mà đến.
Một chân hắn vẫn đang đứng thẳng, chưa hề rời mặt đất, chân còn lại đã nhảy lên. Cả người ở trong tích tắc này giống như là vươn cao hoặc kéo dài thêm rất nhiều. Hắn giơ trường đao lên cao cao, từ trên bổ mạnh xuống dưới, ánh sáng đen tỏa ra từ trường đao trở nên cực kỳ chói mắt.
Yêu hòe nhìn thấy toàn bộ, nó chỉ cảm thấy một đao này như là thiên quân vạn mã rầm rập xông đến, không thể nào ngăn cản, cho dù là một ngọn núi cũng sẽ bị một đao này bổ ra làm hai.
Từ khi sát khí mãnh liệt dâng lên từ trên người của gã vạm vỡ - cái loại khí tức mà chỉ có người tu luyện Binh Sát Huyền Thiên Cương Khí trong quân đội mới có được, điều này liền làm cho nó lập tức hiểu ra rằng gã vạm vỡ trước giờ vẫn dấu kín thực lực bản thân. Nó sợ nhất là loại người này, cái loại cương sát khí này chuyên tổn thương đến linh thể.
Yêu hòe như thể cực kỳ hoảng sợ, vội vàng ném cây gậy gỗ hòe xanh sẫm trong tay xuống mặt đất, quay người chạy trốn. Khi nó vừa xoay người thì ánh sáng xanh lục lóe lên một cái, thân hình yêu hòe đã tới bên cạnh khe hở.
Đao thế của gã vạm vỡ kia cực nhanh, thân thể hắn giống như bị chính đao thế của mình kéo lê xềnh xệch vậy.
Nhưng đao của hắn dường như không có ý đuổi theo hướng yêu hòe, mà là trở ngược lại, một đao chém về phía cây gậy gỗ đang rơi xuống mặt đất gần bên thiếu niên nọ. Một đao chém qua, hai khúc gẫy đôi.
Ngoài miếu vang lên một tiếng hét thảm, bà lão kia đã hóa thành một luồng khói xanh mà biến mất.
Hóa ra cây gậy gỗ hòe nọ mới là bản thể chính thức của yêu hòe. Lúc vừa rồi nó lại còn đang định cắn nuốt hồn phách của thiếu niên kia.
Cây gậy gỗ hòe bị chém đứt, một bãi dịch xanh tanh hôi vung vãi trên mặt, bắn cả lên người thiếu niên. Hắn sợ hãi hét lên một tiếng, lăn tròn trốn vào một góc tường bên cạnh, phía dưới lớp áo cũ đắp trên mình là bàn tay của hắn đang siết chặt lấy một thanh trường kiếm. Đợi đến khi hắn nấp vào xó miếu xong thì trường kiếm trong tay đã được rút ra. Hắn mang theo vẻ mặt hoảng sợ chỉ mũi kiếm ra phía ngoài miếu, có điều tay trái của hắn cũng đang chảy máu, vừa rồi trong lúc bối rối rút kiếm ra hắn đã quá bất cẩn mà cắt nhầm tay mình.
Về phần gã vạm vỡ thì cả người đã hướng bên ngoài miếu mà lao ra rồi.
Trường đao kéo nghiêng ở sau lưng, cả người như mãnh hổ chạy thẳng về phía Đông ngọn núi. Tốc độ của hắn cực nhanh, mặc dù hai chân không rời mặt đất bao xa, nhưng trong lúc hắn chạy nhanh thì như có một chút cảm giác mông lung khi nhìn vào. Rừng cây rậm rạp chằng chịt cũng không thể cản trở hắn. Hắn như là con cá trong cái biển rừng xanh thẳm này, hoặc giống như là có thêm một loại độn thuật nào đó.
Ở phía trước là sơn quỷ đang chạy trố. Nó chuyên môn tìm những nơi tối tăm u ám mà ẩn núp vào bên trong.
Sau khi gã vạm vỡ ở trong miếu rút đao giết yêu quái mặt xanh vừa xong, nó đã quay người bỏ chạy trước tiên. Nhưng mà bất kể là nó trốn đi đâu, gã vạm vỡ kia đều đuổi theo sát nút đằng sau, càng lúc càng gần.
Lúc này, sơn quỷ đột nhiên chui tọt vào trong một gốc cây. Ánh đao xẹt qua, thân cây đổ xuống. Nhưng lại không thấy sát quỷ đâu. Gã vạm vỡ cũng không đi chỗ khác, mà cẩn thận xem xét kỹ lưỡng xung quanh.
Khi hắn vừa đứng yên một cái thì đột nhiên có khí đen bay ra từ dưới đất, men theo chân hắn mà trườn lên.
Từng tiếng cười âm u lạnh lẽo vang lên trong khói đen. Tiếng cười dường như len lỏi vào bắp chân gã vạm vỡ rồi dũng mãnh tuôn vào trong tâm hồn hắn vậy.
Gã vạm vỡ há miệng rống lên một tiếng, toàn thân tỏa ra một luồng sát khí có ánh hào quang màu đen. Chúng như một dòng suối đen tự mình dâng trào lên trên. Dường như sát quỷ đang quấn ở trên người hắn bị tổn thương khá nặng sau đòn vừa rồi. Nó nhanh chóng lủi thẳng xuống đất. Tuy nhiên gã vạm vỡ kia đột nhiên bước thêm vài bước, bước sau nhanh hơn bước trước như thể đang chuẩn bị để lại một đống hố trên vùng đất bằng phẳng này vậy.
Chỉ cần vài bước là hắn đã đuổi kịp, một chân dẫm lên cái thân hình như có như không của tên sát quỷ. Chỉ thấy một đám khói đen người không ra người quỷ không ra quỷ đang điên cuồng giãy dụa ở dưới chân gã vạm vỡ, nó phát ra từng tiếng gào thét đầy hoảng sợ.
Gã vạm vỡ kia lạnh lùng chém xuống một đao. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, một đao đen nháy chém thẳng qua người con quỷ. Tiếng gào thét ngưng bặt.
Trên mặt đất xuất hiện một vũng máu đen. Đó là máu mà con quỷ đã hút được từ các loại thú rừng cùng con người lạc bước qua đây.
Một trận gió thổi tới, khói đen theo gió biến đi.
Gã vạm vỡ tra đao vào vỏ, đứng nguyên nơi đó, bên dưới ánh trăng, mồ hôi tuôn trào như thác đổ, chỉ thấy hắn xé bay vạt áo trước ngực, vác trường đao ngang vai, đón từng cơn gió trên đầu núi, rồi nhanh chóng biến mất dưới chân núi trong ánh trăng đêm lạnh lẽo, hắn vừa đi vừa cao giọng hát:
"Này..."
Thanh âm quanh quẩn hồi lâu trong sơn cốc.
"Ta vốn là đao khách ở sa mạc phương Bắc a...
Không cần đầu quân cho triều đình,
Cũng không phải nộp lương nuôi quân a...
Hô lên một tiếng là huynh đệ tụ tập a...
Giơ đao thúc ngựa chặt đầu địch a...
Tung hoành hát vang để rồi bình minh đến thì rời đi a...
Từng người từng người tiêu dao ở trong đất trời này a...
..."
Giọng ca cao vút hùng hồn theo ánh trăng lạnh mà vươn thẳng lên chín tầng mây. Cả dãy núi dường như yên lặng, vạn vật như đang lắng nghe lời ca của gã vạm vỡ. Cái loại khí khái hào phóng không bị trói buộc này được thể hiện vô cùng tinh tế ở trong giọng ca, tựa như có một đám đao khách đang phóng ngựa giết địch trong đêm tối, miệng vừa uống một ngụm rượu lớn vừa cắn một miếng thịt to, đầu lâu địch nhân thì lăn xuống bên cạnh, để rồi khi bình minh lên thì lại mỗi người một nẻo.
"...
Ba năm không gặp, đệ nhớ lắm a...
Đi nhanh cả ngày lẫn đêm để vào rừng sâu a...
Vào được đây rồi lại không thấy huynh a...
Chỉ thấy cái sơn miếu kia mà khóc thầm dưới trăng a..."
Tiếng ca đã từ cái hào phóng lúc ban đầu biến thành bi thương.
Gã vạm vỡ tên là Vương Túc, suốt mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên thiếu niên chứng kiến được tình cảm chân thành trên người Vương Túc. Mãi về sau này hắn mới biết được. Tòa miếu Sơn thần này từng là nơi một vị bằng hữu của Vương Túc ẩn cư. Sở dĩ gã muốn tạt ngang qua đây cũng là vì có thể gặp lại bằng hữu, nhưng chẳng ngờ được rằng người ấy đã bị ác quỷ yêu quái làm hại rồi.
Khi hắn vừa bước vào trong sơn miếu thì đã nhận thấy hơi thở của loài yêu quái, cho nên mới giả dạng làm một quân nhân bình thường, dẫn dụ yêu hòe và yêu quái mặt xanh tiến vào sơn miếu rồi chém từng tên. Nếu không làm như thế, e là một mình hắn cũng không đánh lại quỷ, yêu, yêu quái mặt xanh khi chúng cùng phối hợp với nhau.
Gã vạm vỡ vẫn còn đang hát, nhưng lời ca khi rót vào tai bây giờ lại nghe như tiếng hò đưa tang.
"Một đao chặt xuống đầu yêu quái mặt xanh tinh a...
Kính ca một chén rượu nồng a...
Một đao chặt đứt thân mộc mị a...
Kính ca một chén rượu nồng a...
Một đao đánh tan thân ác quỷ a...
Kính ca một chén rượu nồng a...
... "
Thiếu niên ngồi bên cạnh đống lửa, mặt mũi dính đầy chất dịch xanh nhớt của yêu hòe. Khi hắn nhìn tới gã vạm vỡ vừa đi vừa hát ngoài miếu, vẻ mặt đúng là mang theo một vẻ say mê.
Thiếu niên tên là Dịch Ngôn, hiện tại hắn chỉ mới mười lăm tuổi, đang bước từng bước một rời xa quê quán, tìm đến bên cạnh một đại quý nhân ở phương xa để mà học tập. Ngày hôm nay chính là ngày thứ mười trong chuyến đi. Lần đầu tiên Dịch Ngôn cảm thấy dưới cái vẻ ngoài lạnh lùng và thô lỗ của Vương Túc còn có một nội tâm phong phú và tinh tế đa sầu đa cảm như vậy.
Ánh trăng lạnh như sương sớm chiếu vào bên trong sơn miếu, xuyên qua khe hở mà chiếu vào gương mặt chàng thiếu niên vẫn còn dính đầy dịch nhờn của yêu hòe, chiếu vào đôi mắt của hắn, trông giống như là hai mắt của một con thú nhỏ lần đầu ra khỏi hang đang si mê nhìn cảnh đất trời nhiều màu nhiều sắc trước mắt, mặc dù hưng phấn, nhưng lại có chút sợ hãi.
Hiển nhiên Vương Túc là một người có nhiều tâm sự trong lòng. Nhưng mỗi khi Dịch Ngôn tới gần hắn thì lại chỉ có thể cảm nhận được hắn giống như là một lưỡi đao lạnh giá.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Dịch giả: gaygioxuong
Biên tập: cunilu
Nguồn: bachngocsach.com
"Chỉ cần trong tâm có một ngọn đèn, nếu nhìn vào đó mà soi xét, thì chính là đi theo con đường sáng."
Dịch Ngôn ngước khuôn mặt gầy gò lên một chút, nhìn chăm chú vào ngọn đèn dầu trẩu*. Ngọn lửa thẳng đứng cháy trong yên tĩnh, tỏa ra một làn khói đen mỏng manh. Do qua không biết bao nhiêu năm tháng nên xà ngang đã bị muội ám tới mức đen kịt, đồng thời trong không khí cũng thoang thoảng một mùi hương gay mũi.
Một cái bàn hình vuông. Em trai, em gái và mẹ Dịch Ngôn ngồi xung quanh. Em trai luyện chữ; em gái đọc "Đệ tử quy"**,mẹ hắn thì đang đóng một tấm lót giầy.
Một cái bàn, một ngọn đèn dầu trẩu, bốn con người; Đây là một gia đình bình thường.
Tuy nhiên, người chủ cái gia đình này lại không hề có mặt ở đây. Chín năm trước, cha của Dịch Ngôn may mắn trở thành cận vệ của Lâm công, quanh năm không mấy khi ở nhà, trong một năm chỉ trở về khoảng hai ba lần. Tuy nhiên mỗi lần về nhà, ông đều mang về một số tiền đủ cho mọi người chi tiêu trong một khoảng thời gian ngắn, cùng với một vài thứ đồ chơi của nước ngoài.
Tuy nhà không quá mức giàu có, nhưng Dịch Ngôn vẫn có thể vào học ở thư viện Thuần Phong trên huyện, hơn nữa từ mấy năm trước đã được dùng những thứ mà đám địa chủ trên trấn muốn mua cũng chẳng tìm đâu ra người bán, đó là bàn chải và kem đánh răng nhập từ nước ngoài, .
Hắn thò tay vào túi áo ngực lấy ra một cái đồng hồ quả quýt màu trắng bạc, một trong những món hàng ngoại nhập mà cha hắn mang về từ ba năm sáu tháng trước. Hắn mở nắp ra, lúc này là hơn chín giờ mười lăm tối. Chỉ riêng chiếc đồng hồ này thôi, ngay cả đứa cháu của Huyện thái gia đang học trong thư viện Thuần Phong cũng từng phải vô cùng hâm mộ, đưa ra một cái giá trên trời hòng mua cho bằng được, cuối cùng ôm nỗi thất vọng mà bỏ đi.
Đang thì thầm học thuộc lòng "Đệ tử quy"**, cô em gái Dịch An đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Mẹ à, chúng ta mua Vi Vi về được không?"
Dịch Mỹ Hồng dừng tay, ngẩng đầu hỏi: "Sao thế, Vi Vi xảy ra chuyện gì à?"
Dù cô ta mới hơn ba mươi tuổi, nhưng vì vất vả trăm bề, nên nhìn thoáng qua trông không khác gì người đã ngoài bốn mươi.
"Cha Vi Vi muốn bán nó đi." Cô em gái Dịch An đáp lại.
"Bán đi, nhưng bán đi chỗ nào được chứ?" Dịch Mỹ Hồng nhíu mày, khẩn trương hỏi.
"Tiểu Tần Hoài." Cô em gái Dịch An trả lời ngay tắp lự.
Tiểu Tần Hoài là thanh lâu lớn nhất trong huyện. Dịch Ngôn biết rõ Vi Vi mà em gái mình đang đề cập tới là ai. Đó là một cô bé ngang tuổi em gái hắn, lần nào nhìn thấy hắn cũng đều lớn tiếng: "chào anh"; cùng với em gái hắn hai đứa thường xuyên qua lại nhà nhau chơi, mà hai nhà cũng ở khá gần nhau.
Đương nhiên Dịch Ngôn cũng biết cả cha của Vi Vi. Trước kia, ông ta cũng là một người đàn ông rất cần cù chịu khó, nhưng một năm trước lại ngập vào thuốc phiện, ruộng đất của cha ông đều đã bán sạch, đến lúc này không ngờ lại muốn bán cả con gái mình.
Dịch Ngôn là con cả, biết rõ gia cảnh nhà mình miễn cưỡng chỉ có thể đủ ăn mà thôi, đào đâu ra tiền mà mua Vi Vi về. Dịch Mỹ Hồng, mẹ hắn đương nhiên càng biết rõ hơn. Thật ra những năm vừa rồi, nếu không phải nhờ danh tiếng bên ngoài của cha Dịch Ngôn mà chỉ dựa vào vài mẫu ruộng nho nhỏ của nhà, bọn họ căn bản là không thể nào sống qua ngày được.
Đối với hiện thực tàn khốc này, Dịch Ngôn cảm thấy áp lực nặng nề.
"Két."
Bên ngoài đột nhiên có tiếng động vang lên, tiếp theo đó dường như có người đang gõ cửa.
Dịch Ngôn thầm đoán chắc lại là cái lão Vương Tam gia lại đến để truyền đạo Tân Giáo. Những lần trước, lão luôn đến vào khoảng thời gian này. Bởi vì sớm đã mang lòng căm ghét thuốc phiện do đám người nước ngoài mang đến, cho nên hắn cũng ngầm hết sức chán ghét cái lão Vương Tam gia đi khắp nơi truyền đạo Tân Giáo này.
Hăn thầm quyết định, lần này nhất định phải cự tuyệt tàn nhẫn hơn, phải phân tích cho ra lẽ những tội ác của đám người Tây Dương đang xâm chiếm quốc gia cho lão hiểu, phải làm cho lão biết thế nào là xấu hổ.
Dịch Ngôn vừa ngẫm nghĩ vừa sải bước ra mở cửa.
Mẹ hắn Dịch Mỹ Hồng, cậu em trai Dịch Hành và cô em gái Dịch An dường như đã đoán ra được là ai đến nên cũng chẳng ai có ý định đứng dậy.
Thanh ngang chốt cửa được gỡ xuống, lủng lẳng trên sợi dây buộc. Dịch Ngôn cũng không thèm lên tiếng, “cạch” một tiếng mở cửa ra. Bên trong tiếng mở cửa ẩn chứa sự chán ghét lẫn tức giận trong lòng hắn.
Một trận gió âm u lạnh lẽo đập vào mặt, trong gió còn mang theo hơi hám hôi thối. Trong lúc mơ mơ màng màng, bên tai Dịch Ngôn còn xuất hiện tiếng gió ma quái đan xen trong đó. Ngọn đèn trong phòng lập tức trở nên leo lắt.
Một cảm giác hãi hùng giống như đang đối mặt với tử vong, chiếm cứ toàn bộ thân thể Dịch Ngôn đang đứng ở cạnh cửa.
"Ơ kìa, gió, đèn." Cô em gái la thất thanh, bà mẹ cuống cuồng lao đến đưa tay che gió. Vừa mới kịp che chắn xong thì đèn tắt.
Trong căn phòng tối om trở lên hỗn loạn, tiếng guốc gỗ vang lên náo động.
"Là ai vậy, con nói đi, ai vậy?" Mẹ Dịch Ngôn lần mò tìm kiếm hộp diêm. Số diêm này do chính tay cha Dịch Ngôn mang về nửa năm trước, tổng cộng có bốn hộp. Chẳng qua từ đó đến nay, cả nhà bọn họ vẫn tiếc rẻ không nỡ sử dụng.
Không thấy Dịch Ngôn lên tiếng đáp lại. Trong bóng tối, ngoại trừ tiếng la thất thanh lúc đèn tắt, cũng chỉ còn tiếng đánh diêm của mẹ Dịch Ngôn.
Dịch Ngôn vịn tay vào bên cạnh cánh cửa đang mở rộng, nửa thân trên nhô ra phía ngoài cửa để dò xét, đứng im như tượng tại chỗ.
Bầu trời tối đen như mực. Lúc ăn cơm tối, trời đã lác đác có vài hạt mưa. Đến lúc này, mưa vẫn không ngừng rơi tí tách. Khắp bốn phía xung quanh im ắng đến rợn người, ngay cả một tiếng chó sủa cũng chẳng có.
Trong hoàn cảnh như vậy, Dịch Ngôn vẫn có thể nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước mặt, bởi vì trong đôi mắt của mình, hắn nhìn thấy trên người ông ta đang tỏa ra một quầng sáng mờ ảo. Thân hình của ông ta cao tới mức chạm cửa, mái tóc xõa tung, tán loạn bết vào trên mặt, quần áo xộc xệch cũ nát, cầm một thanh kiếm trong tay, đầu cúi xuống, khiến cho Dịch Ngôn nhìn không rõ khuôn mặt.
Từ tận trong đáy lòng hắn, một nỗi sợ hãi không biết tên bắt đầu nổi lên. Vừa mới thối lui một bước, thì dường như đã kịp nhận ra người trước mặt, hắn đứng khựng lại, bật thốt lên: "Cha."
Đúng lúc đó, trong phòng lóe lên một vệt lửa, chiếu sáng cả căn phòng đen kịt. Còn người trước mặt Dịch Ngôn dường như là bị một tiếng “cha” của hắn làm cho thức tỉnh, hoặc giả bị ánh lửa làm kinh động, ông ta ngẩng cái đầu vẫn đang cúi gục lên.
Chỉ thấy người nọ có gương mặt chính trực, sắc mặt xanh mét, môi thâm xì.
Dịch Ngôn khiếp sợ, bàn chân giống như bị đóng đinh trên mặt đất. Đột nhiên một mùi hôi thối nhàn nhạt xộc vào khoang mũi của hắn, là mùi thối rữa của xác chết.
Thế nhưng, ngay khi người đó ngẩng đầu lên, đôi mắt mang nặng tử khí lóe lên một sắc thái mà chỉ người sống mới có, linh quang bắn ra bốn phía. Dịch Ngôn chỉ cảm thấy đôi mắt đó tràn ngập bi thương, sau đó bi thương lại hóa thành niềm khao khát được sống.
Trong lòng của hắn vừa kinh vừa sợ, nhưng không đợi hắn kịp có phản ứng, từ sâu thẳm trong mắt đối phương hiện lên một điểm sáng màu vàng, sau đó bắn thẳng vào mắt Dịch Ngôn.
Ngay sau đó, tầm nhìn của Dịch Ngôn đã bị nhuộm trong sắc vàng, toàn bộ đất trời đều biến thành héo úa.
Người đàn ông bên ngoài đổ sập xuống.
"Phịch."
Thân thể cứng đờ đổ ập thẳng xuống dưới chân Dịch Ngôn, đập đầu vào góc cửa, nằm vật ra trên bậc thềm, hai mắt vẫn mở trừng trừng, nhưng đã vô thần, im lìm bất động.
Thanh kiếm vẫn cắm trong cái vỏ vàng lập tức rơi xuống chân Dịch Ngôn. Đột nhiên trong mắt Dịch Ngôn chiếu ra một luồng ánh sáng màu vàng. Dường như đã biến thành một người khác, hắn gầm rú giống như một con dã thú, cúi người nhặt thanh trường kiếm đó lên, rút phắt ra, đứng nguyên tại chỗ mà múa may loạn xạ, giống như đã hóa điên.
Bên ngoài mưa đột nhiên trở nên nặng hạt. Gió cũng bắt đầu nổi lên, thổi mưa cuốn vào trong mái hiên. Nước mưa chảy dọc từ trên mái hiên xuống bàn chân của thi thể. Chỉ thấy thi ban*** đã phủ kín phần da thịt dưới ống quần cũ kĩ rách nát từ lúc nào, đến lúc này đã chuyển sang màu xanh; hiển nhiên người này đã chết từ rất lâu rồi.
Trong phòng, một ngọn đèn cháy leo lét. Trong căn nhà nhỏ, một người đang điên cuồng múa kiếm; cộng thêm ba người khác tranh nhau bổ nhào ra trước cửa, gào khóc đến khan cả giọng.
...
...
Mặc một chiếc áo bào Mục Sư màu đen, nâng một cuốn kinh thánh có bìa cứng màu đen trên tay, Charles đang bước đi trên con đường dẫn tới Thành Thượng Trấn.
Lão ta là người Anh, năm mươi hai tuổi, đến nay vẫn chưa lập gia đình, đã hiến dâng cả cuộc đời cho giáo lí thần thánh trong lòng mình.
Lão ta tới đất nước này đã được ba năm, tới cái nơi được gọi là thị trấn Đông Hầu Huyện cũng đã tròn một năm. Trong suy nghĩ của lão ta, mỗi một tấc trên mảnh đất này đều bị lây nhiễm bởi lời nguyền rủa của ma quỷ. Khắp nơi đâu đâu cũng có người làm bạn với ma, đặc biệt là cái gã pháp sư trong huyện thành.
Lão ta đã từng có lần xung đột do ma xui quỷ khiến với gã pháp sư đó.
Đến nay, sau ba năm có mặt tại vùng đất phương đông bí hiểm này, Charles đã hiểu được những tên pháp sư của vùng đất này mạnh mẽ tới mức nào. Bọn họ hấp thu tà khí có ở khắp mọi nơi trong nhân gian để chuyển hóa thành cái gọi là pháp lực.
Những tà khí đó phân chia ra thành rất nhiều chủng loại, đất nước này đương nhiên chất chứa vô vàn tà khí sinh sôi, nên điều đó cũng chẳng khiến cho Charles cảm thấy kinh ngạc là mấy. Điều thực sự khiến cho lão ta kinh ngạc chính là, vô vàn tà khí do dục vọng của con người ở tất cả các thành thị lớn trong nhân gian nuôi dưỡng ra, không ngờ cũng có thể thu nạp vào trong cơ thể để chuyển hóa thành pháp lực.
Trong đó quan sát chính là tồn tại đặc thù nhất, có vài phần tương tự với tín ngưỡng mà Charles được biết, nhưng vẫn có sự khác biệt. Còn trên người cái tên pháp sư ở trong huyện có tên là Kỷ Liên Hải kia, nồng nặc tử khí. Charles biết chắc, gã nhất định là người hút tà khí của người chết để tu hành. Ngay tại đất nước lão ta, đám tử linh pháp sư và tà ác vu sư một thời cũng giống hệt như vậy. Mặc dù hiện tại bọn chúng đã biến mất hẳn dưới “thần quang của Chúa”, nhưng điều đó cũng không ngăn được sự ác cảm của Charles đối với bọn chúng.
"Dưới thánh ngôn của “Chúa”, thần quang phủ xuống, toàn bộ tà ác đều bị diệt trừ."
Đến nay lão ta vẫn không thể nào quên được cái tên vu sư đã bị diệt trừ trên chính đất nước mình đó. Hành động dùng tròng mắt của một con động vật bị ngược đãi đến chết để phóng ra pháp thuật của hắn, quả thật là tà ác không sao kể xiết.
Khi chưa đến nơi đây, lão ta cho rằng toàn bộ thế giới đã được tịnh hóa. Sau khi đi tới đất nước này, trong lòng lão ta chỉ có một cảm giác, tà ác bốn phương đều tụ tập đến nơi đây, đều ẩn náu tại mảnh đất hắc ám cuối cùng này.
Vừa thầm nghĩ trong lòng, vừa nâng "Thánh kinh" trên tay, Charles tiến bước trên con đường dẫn tới Thành Thượng Trấn.
Đi theo phía sau chính là Vương Tam, lão là tín đồ duy nhất ở Thành Thượng Trấn. Cũng chính bởi có người tín đồ này, cho nên"Thánh kinh" mới có thể phát ra thần quang ở trong trấn.
"Vòng qua cái đập nước đằng trước là sẽ tới nơi." Vương Tam lên tiếng.
Vương Tam tầm ngoài năm mươi tuổi, bởi vì vai vế cao, nên tất cả mọi người đều gọi lão là Vương Tam gia. Đứa con trai của lão vốn tham gia quân ngũ, nhưng đã hy sinh trong một trận truy quét giặc phỉ. Về sau người bạn già của hắn cũng mắc bệnh nan y, năm kia cũng đã chết, bỏ lại một mình lão trên đời. Khoảng hai tháng trước, khi Charles đi tới thị trấn tuyên truyền giảng giải Thánh kinh, lão đã gia nhập vào Tân giáo của Charles.
Vào buổi chiều tà, mặt trời vẫn chói chang. Đã bước vào tháng chín, nhưng thời tiết vẫn nóng như lửa.
Những người bước đi trên con đường lớn gập ghềnh, như đang bị hơ trên lửa. Vương Tam gia đã ướt sũng mồ hôi, nhưng Charles thì vẫn cứ rảo bước đều đặn, trên mặt không có một giọt mồ hôi. Cái áo bào Mục Sư màu đen vốn hấp thụ nhiệt nhiều nhất, dường như lại có tác dụng cách nhiệt.
Vương Tam gia không hề chú ý tới, dưới ánh sáng mặt trời, bản "Thánh kinh" được bao phủ trong một vầng ánh sáng mờ ảo.
Chỉ một lát sau,họ đã bước chân vào Thành Thượng Trấn.
"Vòng qua con đường phía trước là đến nhà của Dịch Lương Khang. Hiện giờ, chắc hẳn cũng chỉ có Dịch Ngôn - con trai lớn nhất của hắn đang ở nhà." Vương Tam gia nói.
"Chúng ta cứ vào nhà hắn rồi tính sau." Giọng nói của Charles hết sức ngọng nghịu, nhưng còn may là người khác nghe vẫn có thể hiểu được.
Đất nước này thật hắc ám, thật thần kỳ. Lúc mới đến một câu lão ta cũng không biết nói, Bản "Thánh kinh" trong tay sao chép trong Thánh đường từ lúc mười ba tuổi, đã làm bạn với lão ta qua mấy chục năm, đã từng tịnh hóa rất nhiều sinh vật hắc ám, thần quang sáng chói. Nhưng đến sau này, lực lượng bên trong "Thánh kinh" lại giống như bị tiêu tan tất cả.
Lão ta đã dừng chân tại nơi đây được một thời gian dài, trong lòng vẫn khao khát học tập thứ ngôn ngữ của đất nước này. Rốt cục đến một ngày, lão ta học được từ trong gió, mặc dù vậy, giọng nói của lão ta vẫn rất ngọng nghịu. Lão ta biết rõ, bản thân mình vẫn chưa được vùng đất này tiếp nhận. Mà nguyên nhân chính có thể học được ngôn ngữ của đất nước này từ trong gió, từ trong hư vô là bởi vì nước Anh đã chiến thắng trong trận chiến sáu năm về trước, đồng thời cũng bởi vì những năm gần đây, thương phẩm của nước Anh liên tục không ngừng được bán sang đất nước này.
Chuyện gì đến tất sẽ phải đến, có đi thì sẽ có lại.
Lão ta tin tưởng, từ trong gió hư vô, đất nước này nhất định sẽ có người có thể nghe thấy, đồng thời cũng sẽ học được thứ ngôn ngữ của bên kia đại dương.
Thế giới này cần giao lưu, sự hắc ám trên đất nước này rồi cũng có ngày được chiếu rọi trong ánh sáng, Charles có niềm tin tưởng chắc chắn.
" A Ngôn, A Ngôn..."
Vương Tam gia đột nhiên lớn tiếng gọi về phía trước.
Chỉ thấy trong một căn nhà đằng trước, một thiếu niên mang theo một thanh kiếm lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo trong tay, đang vội vã chạy ra khỏi nhà. Sau vài tiếng hô hoán ầm ĩ của Vương Tam gia, hẵn cũng chỉ quay đầu nhìn thoáng qua.
Charles chỉ cần liếc mắt nhìn là biết rõ, đó chính là người mình phải khai sáng trong chuyến đi này.
Vương Tam gia đã từng nói cho lão ta biết, hắn là một trong vài thiếu niên hiếm hoi được học tại thư viện Thuần Phong trên thị trấn, có địa vị đặc biệt trong lòng mọi người. Nếu có thể dẫn dắt hắn đi lên con đường của Chúa, thì tại cái thôn trấn này cũng coi như đã được đốt cháy lên một ngọn thánh hỏa. Sau đó, từ cái trấn nhỏ này, ngọn thánh hỏa đó sẽ lan tràn ra thiêu đốt toàn bộ đất nước, xua tan hắc ám.
* Một loại đèn thời xưa đốt bằng dầu trẩu; là một cái đĩa nhỏ bằng gốm, có quai để treo lên xà nhà. Mọi người có thể bắt gặp nó trong các phim cổ trang của Trung Quốc.
**Nội quy học sinh
*** Là vết máu tụ sau khi tử vong, hình thành nên dưới tác dụng của trọng lực sau khi máu ngừng vận chuyển. Ban đầu có màu đỏ sẫm, sau đó dần chuyển sang màu đen. Trong pháp y, người ta căn cứ vào đó để xác định thời gian tử vong của nạn nhân.
Dịch giả: Vivian Nhinhi
Biên tập: cunilu
Nguồn: bachngocsach.com
Dịch Ngôn mười lăm tuổi, trong nhà không tính là giàu có nên cũng chẳng thể nói đến phú quý. Nhưng bởi vì phụ thân của hắn là Dịch Lương Khang có chút thanh danh ở trong huyện nên từ nhỏ tới lớn, hắn thực sự chưa bị bắt nạt bao giờ, lại còn có thể tới thư viện Thuần Phong đọc sách.
Sơn trưởng Lưu Thuần Phong của thư viện Thuần Phong đã từng là giảng thư tại thư viện Bạch Lộc Động ở Lư Sơn, mấy năm trước mới trở lại quê nhà xây dựng lên thư viện Thuần Phong này. Những gia đình danh giá trong huyện đều vì mến mộ nho danh của hắn mà đưa con cháu đến đây đọc sách.
Còn những người bình thường, trong nhà đến cơm còn không được ăn no, về cơ bản là không có sách mà đọc.
Thư viện Bạch Lộc Động ở Lư Sơn kia vô cùng nổi tiếng ở Giang Tây, là một trong tứ đại thư viện của thiên hạ, truyền thừa đã hơn nghìn năm, đào tạo ra rất nhiều bậc triều thần nổi tiếng cũng như các nhà nho lớn. Vì vậy, các giảng thư ở đó chắc chắn có học vấn cực cao.
Dĩ nhiên là toàn thiên hạ ai ai cũng biết danh tiếng các Sơn trưởng của thư viện Bạch Lộc Động, không chỉ bởi vì học vấn của bọn họ. “Văn vô đệ nhất” (1), rất khó để đánh giá tài văn chương của bọn họ, huống chi trong số các sơn trưởng của tứ đại thư viện cho tới bây giờ chưa có người nào tham gia khoa cử cả.
(1) Văn vô đệ nhất: Ngạn ngữ có câu: "Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị" . Ðã là văn nhân thì không ai dám tự hào văn chương mình đứng đầu thiên hạ.
Thế nhưng, chỉ cần là học trò xuất thân từ tứ đại thư viện, nếu muốn chứng minh mình đã hiểu thấu Nho kinh, không cần phải đi tranh luận cùng ai, chỉ cần thể hiện ra thần thông hoặc pháp thuật đã đủ chứng mình rồi.
Mỗi một người có sự lý giải độc đáo đối với Nho kinh đều sẽ có một ít thần thông. Mỗi một người làm sơn trưởng của thư viện đều có thần thông kinh người. Là những người mà suốt trăm ngàn năm qua người đời khó gặp, lại sớm trở thành một sự kiện trong lòng người đời.
Muốn đảm nhiệm chức vụ giảng thư trong thư viện Bạch Lộc Động, trong mắt rất nhiều người, nhất định phải là đã thông kinh hiểu nghĩa, có thần thông.
Mà từ khi Dịch Ngôn biết thì ra việc học tập Nho kinh cũng là một loại tu hành, trong lòng liền muốn được giống như các thầy, sau khi thông kinh hiểu nghĩa, thấu hiểu đạo lý thì có thể có được thần thông.
Hắn là con trai cả trong nhà, không thích kết giao bằng hữu như phụ thân hắn, lại càng không thích gậy chuyện như phụ thân hắn. Hắn không thích nói chuyện, không cần biết nhà ai có chuyện xấu hay chuyện cãi vã gì. Vì thế, trong ấn tượng của mọi người, hắn là một kẻ nhát gan, ít nói.
Thế nhưng trong mắt mẹ hắn, hắn ngoài nhát gan ra thì lại rất thành thật. Bởi vì khi đưa tiền cho hắn ra ngoài đường mua đồ về, cho tới bây giờ chưa từng thiếu một phần, mà đệ đệ của hắn thì lại thường nhân cơ hôi này mua đồ ăn vặt.
Có người sống trong một cuộc sống bình thường thì cũng sẽ bình thường, điều này thật bình thường; có người phải sống trong một cuộc sống như kiếp nạn mà trầm luân, điều này cũng thật bình thường; Nhưng mà có vài người bình thường khi gặp phải kiếp nạn lại trở nên không tầm thường. Đành rằng điều này phải là sau này mới nhìn ra được, những tất nhiên sẽ có người chứng kiến được mà ghi lại.
“Cha mất rồi, bọn hắn không cho nâng quan tài của cha vào từ đường, cũng không cho chôn cất… Hưng Võ còn đánh Hành gãy răng, đá vào quan tài của cha…”
Sau khi Dịch Ngôn tỉnh dậy nghe được muội muội ngồi bên giường nói những lời này thì việc duy nhất hắn làm là đứng dậy chạy ra ngoài cửa, đồng thời thuận tay cầm lên một thanh kiếm ở đầu giường.
Kiếm kia do phụ thân hắn là Dịch Lương Khang mang về hôm qua, Dịch Ngôn cũng không biết nó có lai lịch thế nào, khi hắn chạy ra ngoài chợt có cảm giác mình sẽ cần đến nó.
Dịch Ngôn đạp chân trần lên mặt đường rải đầy đá vụn, vừa đau vừa nhức, tựa như lòng hắn bây giờ, nhưng hắn không dừng lại một chút nào.
Trong gió truyền đến tiếng huyên náo ầm ĩ, có rất nhiều người đang cãi nhau rất hung hăng. Phía sau có ông Vương Tam gọi hắn mấy tiếng nhưng hắn chỉ quay đầu lại nhìn một cái nhưng không dừng lại.
Phụ thân của Dịch Ngôn là Dịch Lương Khang, lúc còn trẻ có học võ, trong trấn cũng đánh qua mấy trận, lại còn đánh thắng, cũng có chút thanh danh. Sau rồi có một lần vô tình giúp đỡ một quý nhân qua đường, hắn gặp cơ duyên trở thành thị vệ của quý nhân kia. Từ đó về sau liền đi theo vị quý nhân kia, quanh năm không ở nhà, nhưng hàng năm đều mang bạc về nhà, thanh danh không những không giảm sút mà ngược lại càng tăng cao.
Tất cả chuyện này đều là nhờ vị quý nhân kia, trên trấn mọi người đều biết người đó. Mọi người đều gọi hắn là Lâm Công.
Đã là người có chút thanh danh thì đều có bạn bè lẫn kẻ thủ. Chốn nông thôn thì ít có thù oán sống chết, chỉ là một chút thù hằn cá nhân, Dịch Lương Khang cũng không phải là ngoại lệ. Mẫu thân của Dịch Ngôn thường nói hắn không có bạn bè thân thiết, chỉ có bạn nhậu mà lại kết không ít thù oán. Phụ thân của Dịch Ngôn có khi phản bác, có khi không lên tiếng.
Hưng Võ kia chính là kẻ có thù oán với phụ thân của Dịch Ngôn.
Từ rất xa, Dịch Ngôn đã nhìn thấy từ đường họ Dịch có rất nhiều người vây quanh, ba tầng trong ba tầng ngoài, đủ mặt già trẻ nam nữ, bên ngoài huyên náo, bên trong cũng ầm ĩ vô cùng.
Dịch Ngôn vọt vào trong đám người, chạm người nào là gạt ra người đó. Trước kia Dịch Ngôn tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô lễ như vậy, có đứa nhỏ bị đụng ngã xuống đất hắn cũng không quan tâm.
Đập vào mắt chính là một chiếc quan tài to màu đen, mặt hắn lập tức trắng bệch ra, giống như máu đều đã bị rút đi. Giờ này khắc này, cái câu “cha đã mất” nghe được trong lời muội muội mới hóa thành sự thật, tựa như bóng đêm tăm tối đêm qua, hung hãn tràn vào tấn công tâm hồn mỏng manh không có chút phòng bị nào.
Phía trước quan tài, mẫu thân hắn tóc tai bù xù đang cãi nhau với Hưng Võ. Sắc mặt nàng cực kỳ khó coi, hai mắt đỏ lựng, bên cạnh là đệ đệ Dịch Hành ôm miệng sưng to, cầm trong tay một nửa viên gạch vỡ.
Ông nội, bà nội đầu bạc phơ phất đứng bên cạnh, chắn trước quan tài đang tranh cãi với người ta. Bên phải quan tài có nhiều người nhất, mấy vị chú bác trẻ tuổi hơn đều đang túm lấy quần áo người ta giằng co qua lại.
Dịch Ngôn chứng kiến cảnh này, những đau đớn thống khổ trong nháy mắt như tìm được chỗ phát tiết, hóa thành ngọn lửa thiêu đốt mãnh liệt theo gió cuốn vào trong núi sâu, rừng rực cháy lên.
Trong cuộc sống bình bình đạm đạm thường ngày, khó có thể cảm nhận được tình thân. Nhưng trong lúc nguy nan lại thể hiện rõ ràng vô cùng, loại cảm giác phẫn nộ này như triều cường dâng trào mãnh liệt.
Trường kiếm được rút ra, tiếng kêu thanh thúy, lóe sáng, kiếm cũng giống như cảm nhận được sát ý trong lòng Dịch Ngôn, phát ra tiếng kêu lạnh thấu xương.
Hắn chỉ muốn đâm thanh kiếm sắc trong tay vào ngực Hưng Võ kia, giống như hắn ta chính là kẻ thù giết cha mình.
Dịch Ngôn cả người lẫn kiếm trực tiếp lao về phía Hưng Võ, cơ bản là quên hết đạo lý giết người đền mạng.
Hưng Võ hoảng sợ chôn chân tại chỗ.
“Đừng, chết người đấy!” Có giọng nói vang lên bên tai Dịch Ngôn, cả người Dịch Ngôn đột nhiên bị người ôm lấy từ phía sau.
Ngay sau đó có người nắm chặt cổ tay hắn, có người muốn tước kiếm trong tay hắn.
Hắn nghe ra được người nọ là người có quan hệ rất tốt với gia đình mình, nhưng lúc này Dịch Ngôn làm sao quan tâm được nhiều chuyện như vậy, chỉ một lòng muốn giết Hưng Võ. Hắn liều mạng giãy dụa, không biết có bao nhiêu người đang lôi kéo người hắn, tay chân hắn. Hắn mặc kệ, chỉ vùng vằng lung tung, muốn giãy ra.
Miệng cả giận nói “Tránh ra, ngay cả các người ta cũng giết, tránh ra…”
Dịch Ngôn hét lớn một tiếng, hai mắt đỏ đậm, cả khuôn mặt không biết là do dùng sức giãy dụa hay do phẫn nộ bi thống mà tím lại.
Cứ mặc hắn hô lớn đến mức nào, người ôm hắn vẫn chỉ ôm chặt hơn, tuyệt đối không buông tay.
…
…
Kỷ Liên Hải nhìn thấy đám người ồn ào kia, trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng buồn cười.
Cũng không biết tự khi nào mà hắn nhìn những người này đã có một loại cảm giác tách biệt. Có lẽ vào một cái ngày mà hắn luyện thành pháp thuật, mà cũng có thể là lần đầu tiên hắn giết người thì vương pháp thế gian đã không còn ý nghĩa gì trong mắt hắn nữa.
“Tiếng kiếm thanh mát du dương, là một thanh linh kiếm.”
Hắn chỉ nghe đến tiếng kiếm đã biết đó là một thanh bảo kiếm thông linh, kẻ rút kiếm ra tất nhiên là bị hắn coi nhẹ. Trong mắt của hắn, trừ người tu hành ra thì hết thảy những thứ khác đều giống nhau, chẳng phân biết được giới tính, chẳng phân biệt được già trẻ.
Kỷ Liên Hải sải bước đi qua.
Tên sai dịch đi theo bên người hắn lớn tiếng quát mắng đám người tản ra. Hắn không mở miệng, kẻ mở đường phía trước tự nhiên lớn tiếng kêu: “Nghe trên trấn hôm qua có hành thi dạ hành, Kỷ sư đặc biệt đến xem xét, người không liên quan mau về nhà đi!”
Kỷ Liên Hải tin tưởng mọi người đều biết tên hắn, quả nhiên, từ trong ánh mắt của mọi người hắn thấy được sự kính sợ, nhưng lực chú ý của hắn vẫn đặt trên thân kiếm mà người thiếu niên kia đang cầm, mắt hắn có thể thấy rõ trên thân kiếm đó có hai chữ: “Thái Bình”.
“Quả nhiên là linh kiếm.”
Kỷ Liên Hải mừng thầm lại nhìn kẻ cầm kiếm kia muốn giết người, mặt mày tướng mạo thường thường không có gì lạ, nhưng trong hai tròng mắt lại tràn đầy tơ máu, thở hổn hển, mặt đỏ bừng, tay cầm kiếm vừa chặt vừa chắc.
“Kẻ kích động mà lỗ mãng sẽ chết sớm.”
Đây là đánh giá của Kỷ Liên Hải đối với Dịch Ngôn. Hắn cũng không nhận ra vì một người bị chết mà tiến đến có thể gây ra nguy hiểm cho mình là chuyện chính xác bao nhiêu, chẳng sợ người chết kia là người thân nhất. Vừa nghĩ tới cha mẹ chí thân, trong Kỷ Liên Hải không lưu lại ấn tượng gì, những gì hắn có khả năng nhớ tới chỉ là một khối thi thể chẳng phân biệt được mặt mũi.
Hơn ba mươi năm tu hành khiến cho tim của hắn trở nên sắt đá, cũng làm dung mạo hắn mới hơn bốn mươi tuổi nhìn qua giống sáu mươi.
Có người tản đi, có người lưu lại.
Những kẻ lưu lại, tự nhận rằng mình phải chịu oan khuất, muốn hắn chủ trì công bằng đạo lý.
Kỷ Liên Hải trong lòng cảm thấy buồn cười.
“Chính mình bất lực lại tham vọng tìm được sự trợ giúp từ người khác, thật là ngu ngốc.”
Hắn chỉ nhìn thoáng tên sai dịch bên người, tên đó lập tức hiểu ý, xua hết mọi người ra.
“Mang vào đi!”
Kỷ Liên Hải chỉ chỉ tấm quan tài nọ. Hắn có thể ngửi được tử khí nồng đậm tỏa ra từ trong chiếc quan tài màu đen đó. Điều này khiến tâm trạng của hắn tốt lên không ít. Không khỏi thầm nghĩ: “Đây quả là một chuyến không phải về tay không, tử khí trong quan tài nồng đậm như thế, đọng lại mà không tán đi, có lẽ hồn phách vẫn còn tồn tại.”
Nghĩ đến đây, lòng dạ theo tháng năm đã sớm trở thành vô tình, lạnh lẽo và khô khan lại bắt đầu khẩn trưởng. Chỉ cần gặp được thứ gì có thể khiến tu vi mình tăng lên thì hắn lại bắt đầu hưng phấn. Trừ chuyện đó ra, không cần biết là sinh mạng của ai, chuyện gì của thế gian này, hắn đều không lưu tâm.
Quan tài rất nhanh chóng được mang vào, hắn lại sai người mở ra.
Khi mở ra, rõ ràng cảm thụ được sự phẫn nộ sâu trong cặp mắt của thiếu niên kia. Khi hắn lạnh lùng nhìn sang thì thiếu niên kia lập tức gục đầu xuống, trong lòng hắn lại thêm một sự đánh giá nữa về thiếu niên này, là “nhát gan.”
Ngay sau đó lại dời mắt đến thanh kiếm đã vào bao trong tay hắn.
“Hẳn là một thanh linh kiếm có lai lịch.” Kỷ Liên Hải lại nghĩ, phất phất tay bảo mọi người đi ra ngoài.
Cửa đóng lại, trong bóng tối chỉ thắp có hai cây nên trắng , ánh lửa trong bóng đêm nảy lên giống như linh hồn đang oán giận không cam lòng chết đi mà phát ra tiếng gầm giận dữ cuối cùng.
Xú khí trong quan tài màu đen không ngừng phun ra.
Kỷ Liên Hải nhíu nhíu mày. Tuy hắn mười tuổi liền bái nhập sư môn, suốt ba mươi mấy năm qua hút tử khí mà tu hành, số lần tiếp xúc với thi thể đã là không đếm xuể, nhưng hắn vẫn không quen nổi. Có lẽ là bởi vì việc hút sát khi khiến thân thể của hắn già nua, khiến tinh thần của hắn đắm chìm trong bầu không khí tử vong, cho nên hắn mới có thể ngửi được mùi hôi thối từ thi thể trong khi không quen với nó.
Lọn tóc màu vàng của hắn lòa xòa trên mặt quan tài, tiếng chuông vọng lên, chỉ ở trong một phạm vi nho nhỏ mới có thể nghe được. trong tiếng chuông mê mê mang mang kia dường như còn có tiếng kêu chói tai. Khiến cho người nghe được toàn thân vô cùng khó chịu, mơ hồ như có một con mèo đang cào xé trong lòng.
Tiếng chuông như có ma lực, thi thể cuối cùng bật dậy.
Kỷ Liên Hải đi đến trước mặt thi thể, nhíu mày, qua tiếng chuông vọng lại, hắn có thể biết được trong thi thể cũng đã không còn hồn phách. Điều này có chút không hợp lú, thi thể có thể tự đi về, nhất định là của một người tu hành, hơn nữa hồn phách người này nhất định không thể tiêu tan.
Chẳng lẽ còn có biến cố gì, hắn nghĩ nghĩ, quyết định trước cứ hút hết tử khí này rồi nói sau, nghĩ xong, liền giương miệng làm động tác hút.
Chỉ thấy một dòng khí xanh đen vẩn đục bị Kỷ Liên Hải hút vào miệng, trong mặt hắn chậm rãi hiện lên từng khối màu xanh lấm tấm. Da thịt trên thân ngứa ngáy khiến tâm trạng buồn bực của hắn khi không phát hiện được hồn phách kia trong khoảnh khắc phiêu tán mất.
Hắn bây giờ đã không còn nhớ rõ, cái cảm giác ngứa ngáy mà lần đầu tiên hút tử khí mang lại cho hắn đã khiến hắn thống khổ dường nào.
Dịch giả: cunilu
Biên tập: cunilu
Nguồn: bachngocsach.com
Sắc trời bên ngoài nhà thờ họ cũng đã dần tối đen như tâm tình của Dịch Ngôn.
Hắn cũng đã nén phẫn nộ mà trở nên bình tĩnh trở lại.
Thường những người trầm mặc luôn có nội tâm khá phong phú mà lại nhạy bén. Dịch Ngôn cũng là một người như vậy
Có đôi khi hắn cảm giác như muốn biến mình trở thành kẻ xấu. Trong cái khoảng khắc mà hắn nhìn tên Kỷ Liên Hải kia, hắn nhận ra y là một kẻ vô tình. Hơn nữa ánh mắt đó luôn dõi vào thanh kiếm của chính mình với một vẻ khao khát chiếm đoạt. Đó chính là thứ cảm nhận sâu trong lòng.
"Hắn muốn thanh kiếm trong tay ta." Dịch Ngôn thầm nhủ.
Hắn biết Kỷ Liên Hải là pháp sư chuyên phụ trách các việc liên quan tới quỷ thần trong huyện. Hễ có chuyện gì quỷ quái là hắn sẽ xuất hiện. Việc hắn tới đây vào hôm nay cũng là việc rất bình thường.
Nhưng hắn vẫn rất lo lắng nên nói với đệ đệ của mình: "Ngươi đi tìm sư phụ Lưu Thuần Phong của ta trong huyện. Nói toàn bộ chuyện ở đây cho ông ấy. Nhất định phải mời ông ấy tới đây một chuyến."
Dịch Hành nói Được một tiếng rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nếu Kỷ Liên Hải kia chỉ cướp lấy thanh kiếm kia của mình, dù có không cam lòng thì Dịch Ngôn cũng không phải lo cho lắm. Nhưng hắn đã phát hiện ra thân thể của mình đã có biến hóa nhất định, loại biến hóa mà phụ thân mang lại cho hắn. Nên hắn sợ rằng sẽ có chuyện nghiêm trọng gì xảy ra. Mà người duy nhất có thể cứu bản thân lúc này lại chỉ có sư phụ.
Đúng lúc này, cửa nhà thờ họ mở ra.
Gã quan sai canh cửa nghe lệnh từ trong cửa truyền ra liền đi thẳng tới chỗ Dịch Ngôn.
Dịch Ngôn không khỏi thầm nhủ: "Đến rồi. Quả nhiên là tới đây."
Dịch Ngôn nghiêng đầu nhìn vẻ mặt đang lặng lẽ cúi gằm xuống của mẹ. Hắn muốn nói gì đó nhưng lại không nói lên lời.
Mẹ của Dịch Ngôn cũng có họ Dịch nhưng sinh ra ở trấn trên. Khi bà được bảy tuổi thì bà ngoại mắc bệnh qua đời. Khi mười ba tuổi, vì hoàn cảnh gia đình quá nghèo nên ông ngoại cũng đi theo nốt. Được Nhị tỷ nuôi nấng từ nhỏ tới lớn. Cuộc sống hoàn cảnh từ nhỏ đã nuôi dưỡng tính cách kiên cường của bà. Khi mười bảy tuổi, bà từng đánh nhau với cả Hưng Võ.
Nhưng phụ nữ thì vẫn là phụ nữ, cho dù có kiên cường thế nào thì cũng không thể đứng vững trước cảnh đàn ông trong nhà đột ngột mất đi như thế. Cho nên trong khoảng thời gian ngắn cũng khó có thể giữ được.
Dịch Ngôn thấy thế thì không khỏi nắm chặt thanh kiếm trong tay, hắn nghĩ thầm: "Cha đã mất. Ta là con cả trong nhà nên sẽ không thể để cả nhà bị suy sụp được."
Hắn mới mười lăm tuổi, lại từng gặp không ít lần việc bán con bán vợ, hơn nữa lại biết được chuyện từ những người ăn mày nên cũng hiểu được rằng cuộc sống của mình tốt đẹp tới nhường nào.
Vị quan sai kia đi tới gần chỗ Dịch Ngôn. Không đợi hắn mở miệng, mẹ Dịch Ngôn đã chặn ở phía trước nói: "Cái gì thế. Có chuyện gì à?"
Với việc quái dị xảy ra trên người con lớn của mình vào đêm hôm qua, không ai hiểu rõ hơn bà. Hiển nhiên, trong lòng bà cũng có niềm lo lắng giống Dịch Ngôn.
"Kỷ sư gia muốn mời đứa nhỏ này vào trong để có mấy lời hỏi nó." Quan sai nói.
"Hôm qua nó bị dọa chết ngất tới tận bây giờ mới tỉnh lại nên không thể trả lời được cái gì đâu. Để ta đi đi. Cứ để ta đi. Ta biết đủ cả." Mẹ Dịch Ngôn tiến từng bước lên, nói vội nói vàng.
"Ha ha. Kỷ sư chỉ muốn gọi hắn vào. Tới lúc gọi ngươi thì ta sẽ gọi. Yên tâm, không có việc gì đâu. Chỉ hỏi một vài lời thôi. Mau đi ra đi." Quan sai nói với giọng bình thản. Đúng là quan nhân thì mới có giọng của quan.
Các cô bác của Dịch Ngôn đứng bên cạnh thấy gã nói như vậy thì không còn gì để nói, mà cũng chẳng cách nào ngăn nổi. Bọn họ đã từng thấy Dịch Ngôn hôn mê bất tỉnh nhưng cũng chỉ đoán là Dịch Ngôn bị sợ tới ngất đi cho nên bọn họ cũng chẳng ý kiến gì.
Nhưng Dịch Ngôn lại rất rõ ràng việc này.
Hắn nhó mang máng là khi cha trở về có cầm trong tay một thanh kiếm, còn tại sao kiếm lại nằm trong chăn của mình lúc tỉnh dậy thì không thể nào nhớ nổi. Sau khi ánh sáng màu vàng lóe lên từ trong mắt cha thì toàn bộ đều là một vùng trống rỗng.
Hơn nữa, bản thân lại ngủ tới hơn một ngày. Tất cả việc đó làm Dịch Ngôn cảm nhận được chắc chắn có việc gì đó đã xảy ra với mình.
Dịch Ngôn nhìn về phía ánh mắt của tên quan sai, lên tiếng: "Được."
Có lẽ bởi vì hai ngày không ăn uống gì, có lẽ bởi vì vừa rồi xúc động tức giận muốn giết người nên gào thét khản cả cổ. Bây giờ âm thanh của hắn có chút khàn khàn.
Hắn quay người định đưa thanh kiếm cho mẹ thì đã bị tên quan sai kia ngăn lại. Y nói: "Kỷ Sư nói thanh kiếm hung ác này cũng mang vào cho Kỷ sư xem." Âm thanh của y vẫn bình thản như lúc ban đầu nhưng vẫn nói ra với một vẻ không thể nào từ chối.
Dịch Ngôn lần đầu tiên được cảm nhận loại ý vị này. Nghe thì như bình thản nhưng lại không thể chối từ.
Dịch Ngôn lại thu thanh kiếm lại. Trong lòng hắn đã có thứ để chắc chắn rằng vị pháp sư Kỷ Liên Hải kia đã nhìn trúng thanh kiếm của mình rồi. Đáng tiếc là bây giờ không có thời gian chứ nếu không thì hắn nhất định phải xem xét kỹ xem thanh kiếm này có gì đặc biệt không.
Trong lòng hắn bây giờ chỉ hi vọng Lưu lão sư có thể tới nhanh một chút.
Hắn đi vào trong nhà thờ họ, trong lòng thầm tính: "Nếu hắn thật sự muốn lấy thanh kiếm này thì ta sẽ đưa hay không đây?"
Đối với bất kỳ người nào có bí mật quan trọng trong tay thì sẽ không bao giờ tình nguyện cho bất kỳ ai đột nhiên lấy đi bao giờ.
Dịch Ngôn thầm nghĩ trong lòng trong lúc đi tới trước cửa nhà thờ họ. Cửa cũng không khóa, chỉ cần đẩy một cái là đã mở ra rồi.
Trời đất bỗng nhiên tối xầm lại. Trong lòng Dịch Ngôn thầm cảm giác được một đường tử khí.
Hắn lách mình đi vào.
Trong phòng có vài cái nến cháy chiếu sáng cả nhà thờ họ.
Một cái quan tài thật to ở giữa làm Dịch Ngôn kinh tâm động phách. Kỷ Liên Hải đang đứng trước bài vị họ Dịch. Mặc dò vóc dáng không cao lớn nhưng lại làm cho Dịch Ngôn cảm giác được có gì đó quỷ dị. Đột nhiên hắn có một loại ảo giác. Hắn cảm giác người đang đứng kia cũng đã chết như cha.
Cánh cửa phía sau đóng 'Rầm' lại làm cả người hắn run lên.
Kỷ Liên Hải xoay người lại nhìn Dịch Ngôn, nói: "Vừa rồi ngươi muốn giết người à?"
Dịch Ngôn thầm giật mình, vội vàng giải thích: "Bọn chúng đánh mẹ của ta, đánh đệ của ta, đá quan tài của cha ta làm cha ta đã chết mà không được yên. Ta làm con, anh cả. . ."
"Ngươi có thể báo quan cơ mà! Người nào cũng giống như ngươi thì nha môn làm cái gì?" Kỷ Liên Hải cắt đứt lời nói của Dịch Ngôn, nói: "Nghe cách nói chuyện của ngươi thì hẳn là đã đọc sách."
"Đọc sách ở thư viện Thuần Phong ba năm." Dịch Ngôn nói. Trong lòng hắn thầm hi vọng lão sư Thuần Phong có thể nhanh chóng tới đây. Hi vọng rằng người ở trước mặt này có quan hệ với lão sư Thuần Phong nên sẽ không làm khó dễ mình trước mặt sư phụ.
Y nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Dịch Ngôn thì cười nói: "Ha ha. Không phải sợ. Chỉ là một chuyện ta hỏi mà thôi. Nếu ngươi tới thư viện Thuần Phong thì chắc là đệ tử của Lưu Thuần Phong. Hẳn là ông ta cũng biết ta." Nói xong y nhìn về phía Dịch Ngôn như thể muốn soi cả đáy lòng của Dịch Ngôn vậy.
Dịch Ngôn lại càng cảm nhận được cái vẻ tươi cười kia chẳng giống người sống một chút nào. Cái nét cười ấy giống nụ cười của người chết hơn. Nhưng hắn cũng chẳng dám nói, vội vàng gật gật đầu.
"Vậy chắc ngươi cũng biết ta là người chuyên phụ trách việc quỷ thần tà mị trong huyện."
Dịch Ngôn lại gật đầu. Đây là bí mật đã được công khai một nửa.
"Cha ngươi đã chết từ lâu, mà lại còn có thể tự mình trở về từ một nơi cách xa cả ngàn dặm. Ngươi có biết tại sao bọn họ không cho quan tài của cha ngươi vào nhà thờ họ không?"
Ngay từ lúc mới tới, Dịch Ngôn đã hiểu rõ ra mọi chuyện. Thường thường, khi có người chết oan thì quan tài của họ chỉ có thể vào trong một nửa. Chỉ có một nửa quan tài được vào trong nhà thờ họ còn một nửa phải ở bên ngoài. Mà cha của mình lại còn tà dị hơn cả những người chết oan kia nên bọn họ mới khăng khăng cho rằng nếu để một người tà dị như vậy vào nhà thờ họ thì sẽ làm cả dòng họ gặp điềm xấu.
Mà việc hôm qua Dịch Ngôn phát điên chắc chắn có không ít hàng xóm biết. Vì thế nên bọn họ mới ngầm tính là chắc chắn phải thiêu hủy thi thể của Dịch Lương Khang nhanh chóng. Theo quan niệm của mọi người thì người chết oan có oán khí, sẽ hóa thành ác quỷ. Chỉ có dùng lửa thiêu xác thì mới có thể làm ác quỷ kia biến mất. Như Dịch Lương Khang thì còn phải đốt cùng với cả 'Quy Trần Kinh' nữa.
Dịch Ngôn không khỏi nhớ tới vẻ mặt của cha. Rõ ràng là một dáng vẻ của người đã chết từ lâu nhưng cái chóp mũi vẫn động đậy. Nhưng hiện tại thì hắn cũng chỉ dám lắc lắc đầu giả vờ không biết.
Khóe miệng của Kỷ Liên Hải nhếch chéo ra, vừa có vẻ tà ác, lại vừa có vẻ châm chọc. Giống như thể hắn đang cười Dịch Ngôn không dám thừa nhận cái gì đó. Nhưng hắn lại không nói việc đó ra mà chỉ nói: "Chắc thanh kiếm trên tay của ngươi là của cha ngươi mang về. Đưa ta xem xem. Xem trên đó có manh mối gì liên quan tới cái chết của cha ngươi không."
Kỷ Liên Hải bước từng bước tới. Cái chuông buộc trên mái tóc hoa râm của hắn phát ra âm thanh nhẹ nhàng, nhưng khi vào tai của Dịch Ngôn thì lại như tiếng đòi mạng.
Dịch Ngôn căng thẳng cầm thanh kiếm trong tay. Trong lòng hắn thầm nghĩ: "Đúng là hắn muốn thanh kiếm. Ta đưa cho hắn hay không đây. Nếu không thì sẽ phải làm thế nào. . ."
Y chìa tay ra trước mặt Dịch Ngôn. Cây nến trắng cháy đằng sau lưng y nên mặt của y trở nên lờ mờ như bóng ma làm Dịch Ngôn cảm nhận được một cảm giác thật nặng nề. Đồng thời nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia có thể thấy được chút tham lam trong đó. Giống như thể y đang muốn ăn thịt bản thân mình vậy. Một trận rét lạnh nổi lên từ sau đầu, Dịch Ngôn hoảng hốt, nhịn không được phải lui về sau vài bước, đầu cúi gằm rồi vội vàng cầm thanh kiếm trong tay đưa ra.
Ngay khi chuẩn bị đưa tới tay của Kỷ Liên Hải thì Dịch Ngôn lại rũ bỏ được cảm giác rét lạnh kia, cười gượng lên. Dường như hắn đang cố gắng làm biểu hiện của mình nhẹ nhàng đi một chút chứ không hề muốn tên Kỷ Liên Hải ở trước mặt này thấy được vẻ sợ hãi của mình, nói: "Chắc kiếm này không có vấn đề gì."
Vừa dứt lời, hắn rút chuôi kiếm ra. Kiếm vừa được rút ra thì cũng chẳng phát ra âm thanh ngân vang trong trẻo gì, chẳng có một chút đặc biệt nào. Vẻ yên tĩnh vẫn được duy trì. Điều này làm cho Dịch Ngôn thả lỏng không ít. Kiếm càng lộ ra vẻ bình thường thì sẽ càng không bị lấy đi. Đây chính là ý tưởng trong đầu Dịch ngôn.
Hắn đứng chéo người, cầm thanh kiếm lên, giơ thân kiếm ngang ra cho Kỷ Liên Hải xem. Chỉ là tay của hắn thì lại đang hơi run.
Kỷ Liên Hải thấy thế thì cười lạnh lẽo, không nhúc nhích gì nhìn cái tay đưa ra của Dịch Ngôn. Dịch Ngôn chỉ cảm thấy nụ cười kia như đang giễu cợt hành vi nực cười của mình. Hắn không khỏi đỏ mặt lên, nhưng lại cảm nhận được vẻ lạnh giá trong ánh mắt của y. Thanh kiếm giơ lên cũng được bỏ xuống nhưng chưa cho vào bao.
Đúng lúc này, ở bên ngoài truyền tới một âm thanh cứng rắn.
"Tà ác. . .đã muốn. . .xâm lấn. . .thôn trấn này. Chỉ có tịnh hóa(1) thì mới có thể. . .không rơi vào tay tà ác. Chỉ có thờ. . .Chúa, thì mới có thể tới. . .Thiên Đường."
(1) Tịnh Hóa: rửa tội làm bản thân trong sạch.
Vừa nghe được âm thanh cứng rắn này, Dịch Ngôn liền biết ngay người vừa tới là mục sư tới từ phương Tây. Hắn lập tức nhớ tới vị mặc áo đen đi bên Vương Tam Gia khi trước. Trong những năm này, từ sau một trận đại bại ở sáu năm trước, chỉ cần dính vào người nước ngoài là chuyện gì cũng phải thận trọng.
Dịch Ngôn hi vọng Kỷ Liên Hải không chú ý tới mình. Nhưng Kỷ Liên Hải kia cũng chỉ giương mắt lên nhìn qua rồi đưa tay chộp lên thanh kiếm trong tay Dịch Ngôn.
Tay vừa chạm tới thân kiếm thì một ánh sáng chói phát ra từ thân kiếm. Trên bàn tay của Kỷ Liên Hải xuất hiện một đường máu. Nhưng những giọt máu kia không có màu đỏ mà là màu xanh. Kỷ Liên Hải rút vội tay về, trong mắt của y hiện lên một chút kinh ngạc.