Trở về giữa khởi nghĩa Yên Bái 1930, thoát khỏi quân Pháp bao vây, xây dựng căn cứ cách mạng, xây dựng quân đội chống Pháp, kháng Nhật... Một thời kỳ đau thương mà hào hùng của dân tộc việt Nam. Nhân vật chính sẽ tham gia các sự kiện quan trọng của dân tộc Việt nam: Khởi nghĩa Yên bái, Xô viết Nghệ Tĩnh, Quân Nhật tiến vào Đông Dương, Chiến tranh thế giới thứ 2, Nhật hất cẳng Pháp, cách mạng tháng 8, Nam bộ kháng chiến... Dùng máu và sắt viết nên một trang sử mới, hào hùng của dân tộc Việt nam
Tạch Tạch Tạch – Đùng đùng - Ầm!!!!
Một mớ tiếng hỗn độn vang lên khắp nơi, tiếng súng nổ, tiếng la hét, tiếng hô hào xung phong, tiếng khóc... Trong tai của Quốc Minh tràn đầy món lẩu thập cẩm âm thanh.
- F*ck! Xuyên qua rồi! – Quốc Minh chửi thầm 1 câu. Điều cuối cùng hắn nhớ là hắn đang làm hướng dẫn cho 1 đoàn khách thăm quan Yên Bái thì một chiếc xe tải ngược chiều lao thẳng vào xe khách của đoàn. Chiếc xe xóc nảy kinh khủng, cuối cùng thì đâm xuống vực. Quốc Minh chỉ nhớ hắn đập đầu vào chiếc ghế của lái xe, sau đó hắn lịm đi, không biết trời trăng gì nữa.
- Anh Minh! Nguy rồi! Bọn Pháp lên rồi! – Một tiếng la hốt hoảng đánh thức Minh. Một gương mặt trẻ măng đang lên đạn khẩu súng trường Gras. Xung quanh là tiếng súng nổ chát chúa. Trời tờ mờ sáng, và Quốc Minh có thể nhìn thấy kẻ thù của mình rõ ràng. Lố nhố bên ngoài là những bóng lính mặc áo vàng, áo xám vây kín.
<Nhiệm vụ: Sống sót!
Miêu tả: Rạng sáng ngày 10/02/1930. Khởi nghĩa Yên Bái đã thất bại. Quân Pháp và lính khố xanh tỉnh lị Yên Bái chuẩn bị phản kích.
Mục tiêu: Chống trả 3 đợt tấn công của Pháp và tay sai. Sau đó rút lui khỏi tỉnh lị.
Phần thưởng: vàng +1000, danh vọng +3.
Chú ý: 1 đồng đội sống sót được thưởng 100 vàng!
Nhiệm vụ thất bại: Chết!!!>
- Oắt đờ heo! – Quốc Minh giật mình. Không lẽ mình bị rơi vào trò chơi. Hắn thử bắt chước truyện xuyên việt thầm nghĩ thuộc tính, lập tức một bảng số liệu xuất hiện trong đầu hắn.
<Họ và tên: Trần Quốc Minh / Trần Quốc Minh
Tuổi: 23
Giới tính:Nam
Nghề nghiệp: Lính khố đỏ (Phản loạn)
Chức vụ: Cai đội
Đoàn thể: Việt Nam Quốc Dân Đảng
Chức vị: Đảng viên
Phe phái: Chưa
Thể lực: Bình thường – Trí lực: Tốt – Tốc độ: Nhanh nhẹn
Vũ khí: Súng trường Lebel – 24/32 viên>
Lúc này Quốc Minh mới để ý trong tay hắn đang cầm một khẩu súng trường bộ binh. – MK! Kiểu đ*o gì cũng chết, dù sao cùng lắm là đầu thai 1 lần nữa. Nói rồi hắn đưa khẩu súng lên ngắm. Thật thần kỳ là hắn có cảm giác khẩu súng như một bộ phận của cơ thể mình vậy.
Pằng! – Một viên đạn bay ra, xuyên thủng đầu lâu một tên lính Pháp, khiến tên này lăn từ trên dốc lăn xuống. Quốc Minh kéo chốt, lên đạn. – Pằng! Một tên lính khố xanh trúng đạn lăn từ trên nóc nhà xuống. Quốc Minh cứ lặp đi lặp lại động tác đơn điệu kéo chốt, lên đạn, bóp cò, nạp đạn, lại kéo chốt, lên đạn, bóp cò. Mỗi lần ánh lửa lóe lên từ nòng súng của hắn là lại có một tên lính Pháp hoặc lính khố xanh không may gục xuống. Lần đầu tiên giết người, nhưng Quốc Minh cũng không hề cảm thấy gì cả. Có lẽ vì hắn chơi những game bạo lực quá nhiều, hơn nữa lúc này tình huống coi như nếu ngươi không chết thì ta phải chết, vậy nên vì mạng nhỏ của mình, Quốc Minh cũng không có quá nhiều suy nghĩ.
Bắn gục 25 tên địch ( có 2 tên là xuyên táo, bắn một phát thằng trên gác, súng của nó cướp cò bắn chết luôn thằng còn lại) , khẩu súng trường Lebel của hắn cũng hết đạn, nhưng tạm thời quân Pháp cũng đã rút lui lại, chờ viện binh mới lại tổ chức đợt tấn công mới.
< Đinh! Tiêu diệt quân địch 25 người, tiền thưởng 2500. Mở ra hệ thống trang bị. Mở ra rương chứa đồ. Mở ra trạm giao dịch.>
Lập tức Quốc Minh ra lệnh mở ra trạm giao dịch. Nếu có khẩu súng máy thì tốt. Súng trường...
Ngay khi trạm giao dịch mở ra, Quốc Minh lập tức tìm được thứ mình cần, nhưng hắn thất vọng lập tức. Súng máy rẻ nhất cũng 1500 vàng 1 khẩu, mà mỗi băng đạn cần 500 vàng. Như vậy hắn tổng cộng chỉ có thể mua được 2 băng đạn. Như vậy còn không bằng mua đạn cho súng trường. Quả thật đạn Lebel rẻ hơn rất nhiều, 1 băng chỉ có 100 vàng. Quốc Minh lập tức mua liền 5 băng để dự trữ.
Đúng lúc đó, một thanh niên trẻ, vai đeo băng đỏ chạy đến trước mặt Quốc Minh, hét lớn:
- Anh Minh, Cai Hoàng gọi anh mang tiểu đội qua cố thủ nhà ga. Giặc Pháp tấn công mạnh quá.
Quốc Minh gật đầu, nhìn lại những người lính khố đỏ cùng quân quốc dân đảng trong trại, lòng hắn dâng lên một nỗi chua xót. Bọn họ đều còn trẻ tuổi, chỉ khoảng 16 -20, đang trong tuổi hăng hái. Nhưng chỉ một lát nữa chẳng biết những người ở đây còn được bao nhiêu người. Cuối cùng, Quốc Minh cắn răng, cùng trạm giao dịch trao đổi vài chục băng đạn cùng vài trăm viên đạn các loại, toàn bộ chia cho mọi người. Sau đó hắn dẫn tiểu đội của mình theo cửa sau rút về phía nhà ga.
- Nhanh lên, nhanh lên. Đặt bao cát vào – Một người đàn ông khoảng 25-30 tuổi đang chỉ huy lính khố đỏ bố trí công sự trong nhà ga. Ông là Nguyễn Hải Hoàng, hay còn được gọi là cai Hoằng. Là hạ sỹ quan trong quân đội Pháp, nhưng với lòng yêu nước và căm thù giặc ngoại xâm nung nấu, cai Hoằng cùng đồng đội của mình đã gia nhập quốc dân Đảng, và được bổ nhiệm làm người đứng đầu quân đội Quốc dân Đảng trong khởi nghĩa Yên Bái lần này. Lúc này, ông đang rất lo lắng, gương mặt lộ rõ vẻ hoang mang – Thế nào, Ông Liêm với ông Khôi làm ăn kiểu gì thế, đến giờ vẫn chưa chiếm được kho đạn. Không lẽ muốn lính của tôi đánh xáp lá cà à – Ông hoàng như hét vào mặt lính liên lạc. Cậu bé này mới 14-15 tuổi, chắc lần đầu đi lính, gương mặt lộ rõ vẻ hốt hoảng.
- Báo cáo, ông Liêm tổ chức tấn công kho đạn 3 lần, nhưng quân Pháp phòng thủ quá chặt, trung tá Tacon vừa đánh bại quân khởi nghĩa của ông Khôi, tiến đến giải vây cho kho đạn. Ông Liêm buộc phải rút lui. Ông ấy có truyền lệnh cho ngài là chuẩn bị rút lui khỏi yên bái...
- Mẹ nó. Sắp thành lại bại. Đồ nhát gan! Phá hoại...!!! – Cai Hoằng chửi ầm ĩ.
- Báo cáo. Hạ sỹ quan Quốc Minh có mặt. – Quốc Minh, dưới sự dẫn dắt của lính liên lạc tiến đến trước mặt cai Hoằng chào kiểu nhà binh
- Cậu mang lính chốt chặt cửa nhà ga. Dù chết cũng không để bọn Pháp tiến vào.
- Rõ! – Quốc Minh chào kiểu nhà binh, rồi dẫn lính mình tiến về phía cửa
Lúc này, những binh lính Quốc dân đảng xuất thân từ học sinh, tiểu tư sản canh giữ cửa ga đang bị quân Pháp bắn rát, không nhấc đầu lên được. Binh lính Pháp thừa cơ áp sát dần.
Pằng!- Tiếng súng chát chúa vang lên, tên linh Pháp đội mũ ba rê đỏ ngã lăn ra. Quốc Minh cùng lính của mình bắt đầu vào vị trí, nổ súng đánh trả quân Pháp. Binh sỹ quốc dân đảng cũng nhận được ủng hộ về tinh thần, nhao nhao nổ súng đánh trả. Nhưng quân Pháp quá đông, nghĩa quân cho dù người trước ngã xuống, người sau tiến lên cũng không thể ngăn cản được quân Pháp tiến công. Quốc Minh lúc này bắn gục được 10 lính Pháp, cuối cùng cắn răng quyết định mua một quả lựu đạn giá 1000 vàng. Vừa lẩm bẩm chửi hệ thống ăn cướp, vừa rút chốt lựu đạn.
BÙM!!! Tiếng nổ vang lên xé rách màn đêm. Đám lính Pháp cùng lính khố xanh không kịp tránh, hoặc bị nổ tan xác, hoặc bị khí lưu ném bay lên trời. Trong chốc lát, cả 2 phe đều ngưng tiếng súng. Chiến trường im lặng một cách quỷ dị, chỉ có tiếng khóc than hay la ó của những người bị thương...
Tuy rằng quân Pháp cũng được trang bị lựu đạn, nhưng lựu đạn của họ lúc này vẫn còn khá thô sơ, tầm sát thương nhỏ, phạm vi nhỏ, cũng chưa được trang bị rộng rãi cho quân đội. Lựu đạn mà Quốc Minh dùng là loại lựu đạn hiện đại, bắn mảnh gang, do đó tầm sát thương rộng hơn, sức nổ và phạm vi cũng mạnh hơn.
- Việt Nam vạn tuế!!! – Không biết ai đó hăng hái hô lớn một câu. Cảm xúc kích động lan tràn khắp nơi, lần lượt, tiếng hô “Việt Nam vạn tuế” vang lên khắp chiến hào.
Quân Pháp lúc này mới hoàn hồn, thi nhau tháo chạy. Đám lính khố xanh cũng vứt cả súng đạn nươm nướp bám đuôi chủ nhân của chúng, vắt giò lên cổ chạy thoát thân. Nghĩa quân lao ra khỏi chiến hào, vừa bắn vừa cướp lấy vũ khí đạn dược.
Quốc Minh dựa lưng vào chiến hào, thở hổn hển. Quả thật trận chiến này làm hắn mệt bã cả người. Nghĩa quân quá ít ỏi, hơn nữa lại thiếu thốn vũ khí đạn dược, chỉ có một trái tim quả cảm và tấm lòng yêu nước nồng nàn, nhưng những thứ ấy thì có tác dụng gì lúc này chứ.
Những tia nắng đầu tiên bắt đầu xuất hiện từ phương đông, mọi vật bắt đầu chuyển rõ ràng. Bất chợt Quốc Minh cảm giác được một chút nguy hiểm. Hắn vội vã lăn người núp sau công sự.
Tạch tạch tạch.... Tiếng súng máy liên thanh vang lên. Từ tầng 2 một tòa nhà gần đó, quân Pháp bố trí một ổ súng máy đang hướng về phía nghĩa quân nhả đạn. 5-6 người đã bị bắn trúng, chết tại chỗ. Một vài người khác trúng đạn vào phần mềm, tuy đánh mất sức chiến đấu nhưng vẫn còn chưa nguy hiểm đến tính mạng. Súng máy của giặc Pháp bắn rát quá, đạn đập vào những bao cát dùng để xây công sự làm cát bắn tung tóe, nghĩa quân bị ép không ngẩng đầu lên được. Đám lính khố xanh bắt đầu hò reo xông lên. Lúc này quân Pháp đã sợ hãi sức công phá của lựu đạn, co đầu thụt cổ núp ở xa xa. Đám lính khố xanh cũng không còn súng đạn, chỉ dựa vào súng máy yểm trợ, hò hét ôm mã tấu xông lên.
- mẹ nó! Liều mạng! – Minh cắn răng. Hắn hô lớn – Tôi cần 5-6 lính cảm tử theo tôi đánh hạ bốt súng máy kia.
Lập tức tất cả hơn 10 cánh tay giơ lên. Dựa vào tài thiện xạ của Minh và uy lực của lựu đạn, đám nghĩa quân ở đây đã thề bán mạng cho hắn, nói gì chỉ 5-6 cảm tử quân. Ngọc Minh chọn mấy người lành lặn, để lại vài người bị thương nhẹ. Những người này sẽ dựa theo lỗ châu mai bắn tỉa ngăn chặn đám lính khố xanh để nhóm của Quốc Minh tấn công.
Quốc Minh dẫn theo mấy người nghĩa quân, trong đó có 2 lính khố đỏ và 4 lính quốc dân đảng, men theo tường bên ngoài trèo ra. Quân Pháp ở trên mái nhà cũng phát hiện ra, nhưng lại không kịp quay súng máy đuổi theo nghĩa quân, đành phải mặc kệ họ. Lúc này khẩu Lebel của Minh tự dưng dở chứng, tắc đạn. Hắn buộc phải rút thanh bội kiếm mà nghĩa quân thu được từ trên người một quan ba Pháp ra cầm trên tay, chuẩn bị đánh xáp lá cà. Lúc chưa xuyên qua, Minh đã từng theo học một lớp kiếm đạo Bushido của Nhật, và học cả một lớp võ Bình Định, nhưng lúc này hắn vẫn rất khẩn trương, mồ hôi đầy tay. Chuyện, đây là một cái chiến trường thật sự, sơ sểnh cái là mạng nhỏ đi tong, không khẩn trương mới lạ.
- Bắt lấy nó! Bắt lấy tụi nó... – Một đám lính khố xanh vung vẩy mã tấu trong tay, vừa hò hét vừa lao lên, ước chừng có khoảng 15 - 16 thằng.
Minh cũng vung vẩy thanh bội kiếm, sắp xếp binh lính của mình đứng thành hai hàng.
- Hàng một, bắn!!! – Minh vung mạnh thanh gươm
Pằng! Pằng! Pằng! – Tiếng súng nổ chát chúa vang lên
- Nạp đạn! Hàng hai, bắn!!!
Pằng! Pằng! Pằng! – Đám lính khố xanh chỉ còn cách 2 căn nhà
- Nạp đạn! Hàng một, bắn!!! – Pằng! pằng! pằng! – Bắn tự do!!!
Mọi người bắt đầu mạnh ai nấy bắn. Khi đám lính khố xanh tiếp cận đội của Minh, bọn chúng chỉ còn vài thằng. Minh hô lớn: “Xung phong!” rồi vung bội kiếm lao vào xáp lá cà. Trận chiến kết thúc nhanh chóng, đám lính khố xanh bị tiêu diệt hoàn toàn.
5’ sau, cả đội đã tiếp cận cửa sau ngôi nhà đặt súng máy. Tiếng súng vẫn vang vang trên tầng gác. Minh lệnh cho mọi người tiếp cận cửa sổ, rồi đứng cạnh cửa chính. Thấy mọi người đã vào vị trí, Minh đạp mạnh cửa chính rồi nấp sang 1 bên. Từ trong nhà, vài tiếng nổ chát chúa vang lên. Lính của Minh cũng mở tung cửa sổ và nã đạn vào đám lính Pháp nấp trong nhà. Minh cùng đội của mình yểm trợ nhau lên tới tầng 2, 2 người lính khố đỏ bị thương nhẹ, 1 lính Quốc dân đảng hy sinh, đổi lại đội của Minh đã chiếm được khẩu súng máy. Lập tức Minh cùng mọi người quay súng, nã đạn vào đội lính khố xanh đang tràn qua cổng nhà ga. Đám lính hốt hoảng, một lần nữa quay đầu bỏ chạy. Dưới nhà, quân Pháp vây chặt như nêm cối, nhưng có lẽ vẫn sợ uy lực của lựu đạn mà . Một tên Việt Gian hô to kêu gọi đầu hàng:
- Anh em binh sỹ, Anh em binh sỹ, Các anh em đã bị bọn phản loạn lừa rồi. Bọn chúng bỏ mặc anh em hy sinh vô ích, rút lui hết rồi. Các anh em hãy buông vũ khí, các quan lớn đã hứa nếu anh em... – Pằng!!! Một phát súng nổ vang kết thúc tính mạng của kẻ bán nước.
Quân Pháp bắt đầu phá cửa. Quốc Minh quyết định thật nhanh, nhiệm vụ đã hoàn thành, hiện tại việc hắn cần nhất là phải rút khỏi nơi này. Dưới nhà là không đi được, chỉ có thể thoát theo đường mái nhà. Quốc Minh nói với đội của mình, tuy nhiên hai người lính khố đỏ lại nói rằng họ đã bị thương, không thể rút lui được, tình nguyện ở lại cầm chân kẻ thù. Minh nhìn kỹ hai gương mặt còn trẻ này, hắn và họ mới quen có một đêm, chiến đấu với nhau 1 đêm, thậm chí tên của họ hắn cũng chưa biết. Và giờ đây họ sẵn sàng hy sinh cho hắn được sống. Hắn thấy mắt mình đỏ lên, mũi cay cay. Minh nắm chặt vai họ, nghẹn ngào:
- Đồng chí! Cẩn thận!
- Cai! Yên tâm! Cẩn thận! – 2 người lính trẻ cũng cười đáp lại!
Quốc Minh cùng 3 người còn lại men theo lan can, men theo tường, men theo mái nhà, dần dần thoát đi. Ở xa xa, vang lên vài tiếng súng nổ cô đơn, cùng tiếng hô vang vọng giữa trời Yên Bái:
- VIỆT NAM VẠN TUẾ!!! VIỆT NAM... Pằng Pằng!!!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tienlaso1
- Hộc! Hộc! – Quốc Minh cùng mấy người lính dựa vào cây mà thở. Bọn họ lúc này chạy đi đã được gần 3 ngày rồi. Nhờ vào bản đồ trong đầu mà Minh cùng đồng đội đã thoát được sự vây bắt của quân Pháp mấy lần rồi. Trên đường đi 4 người thấy đâu đâu cũng là xác người, đâu đâu cũng là bắt bớ, cướp bóc... Nhìn những lá cờ nửa đỏ nửa vàng rách nát đâu đó, 3 người lính quốc dân đảng mắt rưng rưng, tay nắm súng lại càng chặt.
Lúc này, một phần vì mệt, một phần vì xúc động, một người lính quốc dân đảng gục trên mặt đất khóc tu tu, nói trong nước mắt:
- Cách mạng thất bại rồi! Chúng ta thất bại rồi!
Cảm xúc chán chường, tuyệt vọng tràn làn. Đúng lúc này, Quốc Minh nắm chặt vai đồng đội, nói lớn:
- Không, chúng ta chưa thất bại. Đây chỉ là khởi đầu mà thôi.
Không phải Minh nói mạnh miệng, bởi vì lúc này trong đầu hắn vừa hiện lên một tin tức
<Nhiệm vụ thành công. Phần thưởng: Vàng +1000, Danh vọng +3. Đồng đội sống sót 3 người, Vàng +300.
Mở ra hệ thống phe phái
Mời ngài chọn phe phái:
Phát xít – Đồng Minh – Xô Viết>
Quốc Minh không ngần ngại lựa chọn Phát xít Đức, còn vì sao, chỉ cần nhìn thông số sau đây thì biết
Phát xít ĐỨC
Giới thiệu sơ lược: Quân đội của đảng quốc xã dưới quyền quốc trưởng hitle
Kỷ luật: Cao
Huấn luyện: Tốt
Tác chiến: Tốt
Sỹ khí: Tốt
Vũ khí: Tốt
Khoa học kỹ thuật: Cao
4 tốt 2 cao, không lựa chọn còn lựa chọn gì nữa. Hơn nữa quân đội này sẽ không trung thành với Hitle mà chỉ trung thành với Quốc Minh, chủng tộc là Mongoloit phương Nam, ngôn ngữ: Tiếng Việt thuộc nhóm ngữ hệ Việt-Mường, chiều cao từ 1m65-1m8, trung bình khoảng 1m7. Với người Việt thời đại này thì như vậy đã là tương đối cao rồi
Hiện tại thì Quốc Minh đang còn 40000 vàng, 1300 thưởng nhiệm vụ, 3000 là thưởng trong chiến đấu, còn lại là lúc rút đi ngang qua mấy nhà hệ thống giúp hắn “gom góp” “vốn cách mạng”. Một trại lính vô tính giá 10000 vàng, 10000 vàng 1 nhà máy quân giới. Quá đắt. Nếu không có “vốn cách mạng” chắc hắn phải làm sát thủ ám sát lính Pháp để kiếm tiền quá.
Lúc này mọi người đang ở một khu rừng nhỏ, theo như bản đồ trong đầu của Quốc Minh thì khu rừng này cách Yên Bái khoảng 140km về phía Nam, thuộc địa phận tỉnh Hòa Bình. Từ đây sang tỉnh Sầm Nưa của Lào chỉ có vài chục cây thôi. Lúc này Minh quyết định sẽ xây dựng căn cứ cách mạng ở đây, giữa những tán rừng già Xuân Nha.
Buổi đêm, cả đội lấy dây rừng buộc mình vào những tán cây rậm rạp để nghỉ ngơi, tránh thú dữ. Khoảng canh 2, lúc trời vừa tờ mờ, con người ở vào trạng thái ngủ ngon và sâu nhất thì Quốc Minh chợt mở chừng mắt, nhẹ nhàng tháo dây buộc và tụt xuống gốc cây, biến mất hút trong rừng sâu thẳm. Khoảng 1 giờ sau, ở giữa một tán rừng thấp, Quốc Minh đang lựa chọn vị trí để xây dựng trại lính đầu tiên của mình. Chọn địa điểm ưng ý rồi, Quốc Minh bắt đầu ra lệnh xây dựng. Chỉ trong nháy mắt, doanh trại đã được dựng lên. Bề ngoài nhìn nó chỉ như một khu lều dã chiến làm bằng vải ngụy trang, nhưng bên trong, dưới lòng đất là cả một nhà máy tự động với các loại, các kiểu gien và những ống nghiệm nuôi trồng người nhân tạo
<Trại lính vô tính – Cấp 1
Giới thiệu: Sử dụng công nghệ Nano để xây dựng, được tích hợp công nghệ bồi dưỡng gien cấp tốc cũng như công nghệ đào tạo cấp tốc, giúp quân đội có được những chiến binh mạnh mẽ và thiện chiến
Giá tiền: 10000 vàng
Cấp 1 có 10 ống nghiệm, mỗi ống nghiệm đào tạo 1 người nhân bản/2 giờ
Cấp 1 có thể chế tạo:
Công nhân (làm việc cơ bản trong các nhà máy) – 1 giờ đào tạo – giá 50 vàng/ 1 người – Không yêu cầu
Lính bộ binh SS (Quân chính quy của đảng quốc xã, sử dụng thành thạo các loại vũ khí bộ binh)– 1 giờ đào tạo – giá 150 vàng/ 1 người – yêu cầu 1 bộ trang bị bộ binh (bao gồm súng trường Karl 88 hoặc Mp40 cùng đạn dược – lựu đạn 4 quả - ba lô hành quân – lương khô – xẻng công binh)
Lính cận vệ SS (Nhận trách nhiệm bảo vệ các sỹ quan cao cấp của quân đội, sử dụng thành thạo các loại vũ khí bộ binh) – 4 giờ đào tạo – giá 500 vàng/ 1 người – yêu cầu 1 bộ trang bị bộ binh
Lính dù SS (Đổ bộ đường không, tập kích, phá hủy hậu phương của kẻ thù) – 2 giờ đào tạo – giá 250 vàng/ 1 người. Yêu cầu 1 bộ trang bị lính dù (Bao gồm 2 miếng thuốc nổ dẻo, 2 miếng lựu đạn, 1 khẩu tiểu liên MP40 cùng đạn dược– ba lô hành quân – lương khô – xẻng công binh – dù nhảy)
Lính đặc công SS ( Chuyên gia ám sát, tập kích hậu phương kẻ thù) – 2 giờ đào tạo – giá 300 vàng/ 1 người – yêu cầu 1 bộ trang bị lính dù
Lính pháo cối SS ( Sử dụng pháo cối cỡ nhỏ oanh tạc mục tiêu, pháo binh hạng nhẹ) – 2 giờ đào tạo – 400 vàng/ 1 người – yêu cầu trang bị bộ binh. Lưu ý cần 2-4 lính pháo cối tạo thành 1 đơn vị pháo cối, bổ sung súng cối 1 khẩu, đạn pháo 1- 3 thùng mỗi thùng 6 quả>
Quốc Minh tò mò lựa chọn mỗi loại 1 lính, riêng pháo cối chọn 2 người. Xét đến cận vệ luôn luôn phải ở bên cạnh mình, nếu là 1 gã đàn ông cao to vai u thịt bắp thì rất phản cảm, hắn cũng lựa chọn giới tính của lính cận vệ là nữ. Còn lại 3 slot Minh cũng ra lệnh đào tạo công nhân
Ra lệnh sản xuất binh lính xong, Quốc Minh tiếp tục hạ lệnh xây dựng nhà máy quân giới. Đó là một kiến trúc bằng sắt cao khoảng 4m, bên trong đầy đủ dây chuyền, chỉ thiếu... công nhân.
<Nhà máy quân giới (cấp 1)
Giới thiệu: Được xây dựng bằng công nghệ Nano, sử dụng công nghệ dây chuyền hiện đại, ra đời nhằm mục đích phục vụ cho chiến tranh và chỉ phục vụ cho chiến tranh mà thôi
Giá tiền: 10000 vàng
Cấp 1 có thể sản xuất
1- Sản xuất trang bị đơn
- súng trường Karl 88 cùng đạn tương ứng: 100 vàng/ 1 khẩu – 5 vàng/ 1 băng đạn 8 phát
- súng máy MP40 cùng đạn tương ứng: 150 vàng/ 1 khẩu – 10 vàng/ 1 băng đạn 32 phát
- Trung liên MPG32 : 475 vàng/ 1 khẩu – 100 vàng/ 1 băng đạn
2- Sản xuất trang bị theo bộ:
Trang bị bộ binh: 820 / 1 bộ - lương thực 20 phần, đạn dược 320 viên
Trang bị lính dù: 1000 vàng/ 1 bộ - lương thực 20 phần, đạn dược 320 viên>
Nhìn bảng biểu liệt kê giá tiền trang bị vũ khí, Quốc Minh thở dài than: “Chiến tranh quả là đốt tiền”. Theo như bảng giá này mỗi lính bộ binh SS hết 970 vàng 1 người, đó còn may là chưa phải phát quân lương đấy. Mỗi lính cận vệ hết 1320 vàng, lính dù 1250...
2 tiếng 30 phút sau, 4 tên công nhân tồng ngồng chạy ra, lập tức chạy ngay vào nhà máy. Lúc này một thông báo vang lên:
<Nhà máy quân giới đã kích hoạt>
Quốc Minh liền hạ lệnh chế tạo 1 bộ quân phục sỹ quan, 1 khẩu súng ngắn sỹ quan,10 băng đạn, 1 khẩu mp40, 320 viên đạn, một ba lô, 20 phần lương khô, 4 quả lựu đạn (cho hắn – dĩ nhiên rồi) và 2 bộ trang bị lính dù, 4 bộ trang bị bộ binh và 1 khẩu pháo cối cùng 1 hòm đạn.
Sau đó hắn đi vào trại lính, xuống hầm tiến vào ống nghiệm. Hắn cần chỉnh sửa lại thoáng một chút dung nhan của mình
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tienlaso1
Vừa đặt chân xuống hầm, Quốc Minh mở ra thuộc tính của mình xem xét lại
<Họ và tên: Trần Quốc Minh
Tuổi: 23
Giới tính: Nam
Nghề nghiệp: Quân chính quy
Chức vụ: Thiếu tá ( Chức vụ do hệ thống ban tặng)
Đoàn thể: Việt Nam Quốc Dân Đảng
Chức vị: Đảng viên
Phe phái: Phát xít
Thể lực: Bình thường – Trí lực: Tốt – Tốc độ: Nhanh nhẹn
Danh vọng: 3
Vàng: 8370 ( 40000 – 20000 tiền xây dựng – 8630 tiền chế tạo lính và trang bị - 3000 tiền phẫu thuật thẩm mỹ)>
Thoáng cái tiền của hắn giảm xuống chỉ còn 8370 làm cho Minh đau xót không thôi. Lúc này trong mấy cái ống nghiệm, dung dịch bồi dưỡng đã rút đi, chỉ còn lại một cái máy áp vào đầu của mấy người nhân tạo đang truyền kinh nghiệm. Minh đứng trước ống nghiệm có ghi số 6, bên trong là một thân hình cực kỳ nóng bỏng. Đó là một cô gái khoảng 18-20 tuổi, người châu á, tóc ngắn, nước da trắng hồng, môi son. Đó chính là vệ sỹ của hắn đang được bồi dưỡng.
Nằm vào trong ống nghiệm, Quốc Minh ra lệnh cho hệ thống dựa theo gương mặt cũ của hắn mà cải tạo, rồi nhắm mắt lại, thiếp đi.
Lúc Minh tỉnh dậy, hắn thấy mình đã nằm trên giường, đầu giường còn có một lọ hoa thơm ngát. Ngồi dậy, xoa xoa đầu, Minh chộp ngay lấy cái gương. Đây rồi gương mặt thân quen, nước da rám nắng khỏe mạnh chứ không phải đen nhẻm và lùn tịt nữa. Dù không có ác cảm gì với chiều cao và nhan sắc của dân tộc những năm đầu thế kỷ 20, nhưng dù sao có thể đẹp đẽ to cao ai muốn xấu xí đâu, đúng không.
Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra, một cô gái tóc ngắn, mặc quân phục màu đen bưng khay đựng quân phục bước vào. Đó chính là sỹ quan phụ tá mà hắn đã có dịp ngắm kỹ từ đầu đến chân. Nàng cười thật tươi:
- Thiếu tá, mời ngài thay quân phục.
Mặc lên người bộ quân phục sỹ quan mới tinh còn thơm mùi vải dưới sự giúp đỡ của cô gái, Minh trầm trồ. Quả đúng là người đẹp vì lụa, thảo nào mà trong thế chiến thứ 2, nhiều thanh niên Đức tham gia quân đội đế quốc chỉ vì sự cuốn hút của bộ quân phục này.
- Thiếu tá! Các binh sỹ đang chờ ngài kiểm duyệt – giọng nói ngọt ngào của sỹ quan cận vệ vang lên kéo Quốc Minh ra khỏi không gian tự sướng
- Tốt, đi thôi – Cầm chiếc mũ mềm đội lên đầu, Quốc Minh trả lời
Bên ngoài trại lính, 6 người lính quân phục chỉnh tề đang đứng chờ lệnh. Trên đường ra, Ngọc Vân – tên cô gái – đã cho Minh biết hắn đã ở trong ống nghiệm bồi dưỡng suốt 6 tiếng. Lúc này bên ngoài khoảng 7-8 giờ sáng. Đồng đội của Minh có lẽ đã tỉnh dậy và đang hốt hoảng vì không thấy hắn. Nhưng kệ thôi. Nếu có duyên thì sẽ gặp lại. Vừa thấy Minh bước ra khỏi doanh trại, 6 người lính vội đứng nghiêm, dùng tay phải nắm lại đập nhẹ vào ngực trái, chào theo kiểu nhà binh. Đây là cách chào mà Minh đã yêu cầu hệ thống lập trình cho từng binh lính. Hắn cũng giơ tay chào đáp lại rồi cho đội lính phân tán ra cánh gác. 2 lô cốt đơn giản được dựng lên trước cửa doanh trại và nhà máy quân giới. Pháo cối được lắp đặt tại cửa doanh trại, đằng sau lô cốt bảo vệ.
Vào trong trại lính, Minh ra lệnh chế tạo 4 công nhân và 4 bộ binh, tiêu tốn hết gần 5000 vàng nữa. Hắn dùng 100 vàng yêu cầu hệ thống cung cấp kỹ năng trinh sát cho 1 lính bộ binh, 100 vàng yêu cầu kỹ năng thăm dò địa chất, 100 vàng mua kỹ năng thăm dò tài nguyên, khoáng sản, sau đó lại cắn răng dùng giá cắt cổ 2750 vàng mua 1 bộ thiết bị thăm dò địa chất, tài nguyên khoáng sản của hệ thống (Nhà xưởng quân giới không sản xuất được nên giá mua vào rất đắt).
Đợi 3 tiếng sau, nhóm người nhân tạo thứ 2 đã “ra lò”. 4 tên công nhân bị phái sang nhà máy, còn 4 người lính, trong đó có 1 người đeo trên vai bộ đồ đặc chủng thăm dò địa hình đã bị Minh phái vào rừng, đi về phía Tây để thăm dò tài nguyên, nuôi sống cái hệ thống hút máu này.
Nhìn trong tay còn dư 220 vàng, Quốc Minh có cảm giác mình thật là phá sản. Giả sử không cần xây quân đội, chỉ cần 1 nhà máy nhỏ hắn cũng đủ sống no ấm nửa cuộc đời. Tuy nhiên ánh mắt của hai người lính khố đỏ, thảm cảnh của nhân dân Yên Bái, rồi hình ảnh lá cờ hai màu vàng đỏ cùng câu hô: “Việt Nam Vạn Tuế!” vẫn cứ chợt hiện trong tâm trí hắn. Hắn muốn sống sót, và hắn đã sống sót. Hắn hiện tại không chỉ muốn sống, mà còn muốn làm cho muôn triệu người Việt nam sống sót, sống tốt, sống khỏe mạnh tươi đẹp. Hắn không quan tâm cái hệ thống hút máu này là ai, là thế lực hay thần thánh phương nào. Chỉ cần nó có thể cho hắn sức mạnh, cho hắn năng lực, cho dù là bán linh hồn cho quỷ hắn cũng ok.
Tiền tiền tiền! lúc này trong đầu Minh chỉ còn lại 2 chữ: kiếm tiền. Nhưng mà... làm sao kiếm bây giờ. Cuối cùng hắn cứ ôm cái tâm trạng thèm tiền đó mà ngủ đi.
-------------
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Quốc Minh giật mình khi phát hiện tài khoản của mình lúc này có 260 vàng. Hắn không hiểu tại sao lại như thế, lập tức liền gọi Ngọc Vân lại kiểm tra. Sỹ quan cận vệ lúc này cho hắn biết đêm qua doanh trại bị một đàn sói vây quanh, đám lính nổ súng bắn chết 4 con sói, đám còn lại bỏ chạy hết.
Quốc Minh đột nhiên xuất hiện 1 suy nghĩ không thành thục. Lúc này hắn liền tập hợp binh sỹ, tổ chức đi săn. Vũ khí săn bắn là cung và tên, sản xuất ở nhà máy quân giới, giá rẻ vô cùng, 10 vàng 1 cây cung và 10 mũi tên.
Phải nói một điều, lính Đức mà hệ thống cung cấp thật sự quá xuất sắc, ngoài sức tưởng tượng của Minh. Cho dù hắn có tốc độ nhanh nhẹn, trí lực tốt nhưng sử dụng cung cũng bắn 2 trúng 3 trượt, mà đám lính hầu như là 4 phát trúng mới có 1-2 phát trượt. Đặc biệt là sỹ quan cận vệ Ngọc Vân, bách phát bách trúng. Cuối cùng, cả đám rút về trại, mang theo 20 con mồi, từ hươu nai cho đến lợn rừng. Quả thật điều Quốc Minh nghĩ đến là không sai, mỗi con mồi mang đến cho hắn khoảng 5-15 vàng.
Lúc này tài khoản của Quốc Minh đã lên đến 400 vàng. Tuy chậm chạp nhưng đã có tăng trưởng. Buổi tối hôm đó, cả đám ngồi ăn thịt nướng, cắn lương khô.
Đang ăn ngon lành, chợt sỹ quan cận vệ rút súng ra chĩa về phía một bụi cây thấp gần đó, hô lớn:
- Ai! Bước ra nếu không ta nổ súng!!!
Đám lính SS cũng buông cà men xuống, vớ lấy súng. Tiếng lên đạn loạch xoạch... Minh cũng rút khẩu súng lục ra, âm thầm cảnh giới.
- Đừng bắn! Đừng bắn!! – từ phía rừng có tiếng hô hốt hoảng vang lên. Một người thanh niên trẻ tuổi giơ cao khẩu súng trường MAS 29 bước ra. Quốc Minh nhận ra người này, đó là một người lính quốc dân đảng trong đội của hắn lúc trước.
Đút khẩu súng lục lại vào bao, Quốc Minh phất tay gọi đám lính buông súng, rồi quay về phía người lính trẻ nói:
- Gọi đồng đội của cậu cũng lại đây ăn đi. Lang thang trong rừng chắc cũng đói rồi.
Hắn không lo những người này sẽ tấn công đội của hắn, bởi vì 2 lính dù đã nhân lúc hắn nói chuyện mà bọc lót phía sau, chỉ cần những người kia giương súng lên là sẽ bị bắn thành con nhím ngay
- Thành, Long, ra đi! – suy nghĩ một lúc, người lính trẻ liền quay lại gọi 2 người còn lại. Cuối cùng chẳng có việc gì xảy ra cả, mọi người cùng ngồi ăn lương khô và thịt bên bếp lửa...
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tienlaso1
Sáng hôm sau, Quốc Minh cắn răng dùng 150 vàng đổi lấy 3 bộ quân phục đưa cho Thành, Long và Lân, 3 người lính quốc dân đảng. 3 người cầm bộ quân phục trên tay mà rưng rưng nước mắt. Kekeke! Đừng coi thường sự cuốn hút của bộ quân phục Đức Quốc Xã nhé. Minh cười thầm. Thay quần áo xong, 3 người trông khác hẳn, tuy rằng hơi thấp (chiều cao chỉ khoảng 1m5-1m6) đứng giữa đám lính có chiều cao trung bình 1m75 lộ ra sự so le rõ ràng, nhưng dù sao cũng là người trải qua chiến tranh, được đạn chì và máu tươi tẩy lễ, cả 3 lộ ra một sự cứng cỏi đến kỳ lạ.
Quốc Minh đối với 3 người nói đây là một nhánh bộ đội của quốc dân đảng được giấu ở Cao Miên và Ai Lao, hiện nay bắt đầu trở về cứu quốc, và nhóm của mình là tiên phong. Ngay từ đầu Quốc Minh cũng đã thay đổi huy hiệu SS trên tay áo thành huy hiệu của Việt nam Quốc Dân Đảng.
Sau khi dùng bữa sáng xong, Quốc Minh tụ họp tất cả mọi người lại, chuẩn bị đề ra kế hoạch sắp tới. Tiền đã dùng hết, do đó Quốc Minh quyết định lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, xuất động quân đội đi ... ăn cướp. Mục tiêu là các chúa bản giàu có, mo làng... nói chung là những kẻ giàu có. Nếu bọn họ biết điều thì thôi, nếu không... 100 vàng cũng không ít đâu nhỉ. Chưa kể may mắn có thể gặp được quân Pháp đang đi săn lùng nghĩa quân hay những người lính quốc dân đảng lạc đường. Tuy đang khủng hoảng tài chính nhưng sẵn thịt và lương khô chắc cũng cầm cự được vài ngày.
------
Lang Thi’ang đang cưỡi trên con ngựa lùn của hắn, sau lưng là mấy tên người hầu. Hắn đang đi săn một con mồi, một con mồi 2 chân tuyệt đẹp. Hoa Pia là cô gái Mường đẹp nhất bản Láy, năm nay nàng mới có 17 tuổi. Hôm qua nhân dịp bố mẹ nàng lên nương, lang Thi’ang đến nhà nàng, ban đầu hắn lấy tư cách lang, chúa bản để hỏi thăm, ai ngờ được 1 lúc thì cái đuôi chó sói lộ ra, hắn vồ lấy nàng, định giở trò đốn mạt. Hoa Pia từ nhỏ đã theo cha học võ, một đòn lên gối khiến gã lang mất nết tối mặt tối mũi, nhân cơ hội đó nàng chạy vào rừng.
Lang Thi’ang tức lắm, lão quyết bắt nàng về hành hạ cho bằng được. Vậy là hắn chạy về nhà, gọi mấy tên người hầu mang theo dao quắm, súng kíp đi săn gái đẹp. Mỗi lần hắn đi săn là cô gái xấu số sẽ bị hành hạ đến chết. Cứ nghĩ đến cảnh Hoa Pia quằn quại dưới háng hắn rồi lại bị bọn thuộc hạ thay nhau giở trò là lão lang già lại “cứng” hết cả lên, cả người nổi da gà...
Hoa Pia núp sau một cái cây lớn, tim đập thình thịch, đằng xa là tiếng chửi bới, quát tháo của lang Thi’ang. Bất chợt nàng nhìn thấy... “ma rừng”. Những con “ma rừng” trên người toàn lá cây, mặt nham nhở vệt đen vệt chàm, nếu không phải nàng nhìn thấy những đôi mắt của chúng, chắc nàng còn tưởng đó là những bụi cây. Quá sợ hãi, Hoa Pia hét toáng lên mà quên rằng mình đang bị truy đuổi.
Tiếng thét cao vút khiến lũ hươu nai chuột sóc chạy toán loạn, chim rừng cũng đập cánh vút lên khỏi những ngọn cây. Lão lang già cười đểu, thúc ngựa chạy tới. Đám người hầu nhà Lang cũng lon ton chạy theo, miệng đầy nước dãi...
Hoa Pia bị đám lang sói vây vào giữa, lão Lang Thi’ang ngắm nhìn cô gái từ trên xuống dưới bằng ánh mắt hau háu của con sói đực động tình. Lũ người hầu cũng chẳng khá hơn. Nhưng cô gái bình tĩnh đáp lại bằng ánh mắt của người chết. Vì nàng biết xung quanh đây có “ma rừng”. Người già trong bản đã nói chưa có ai gặp được “ma rừng” mà sống sót hết. Lúc này nàng chỉ muốn kéo theo mấy tên vô lại này cùng chết mà thôi.
- Hoa Pia, mày hư lắm. Tao thương mày khổ mà mày lại dám chống lại tao. Chống lại Lang là tội lặng lắm. Thôi mày theo tao về làm nhà rồi tao tha cho. Không thì tao gông cổ bố mẹ mày lại rồi ném xuống khe suối cho con beo, con báo nó tha đi đấy! – Lão Lang Thi’ang còn cố dụ cô gái. Lão cũng không muốn con mồi này chết nhanh quá, dù sao nàng còn trẻ và đẹp hơn mấy mụ vợ ở nhà lão.
- Ma rừng... – môi cô gái mấp máy, tiếng nói thì thào qua kẽ môi
- Cái gì hả Hoa Pia? Chịu về nhà với tao... – lão Lang Thi’ang đang nói thì bất chợt, từ xung quanh lão, lá rừng kêu rột roạt, một đám “ma rừng” xuất hiện, có hơn 10 con bao vây lấy Lang Thi’ang và người nhà lão
Một tên người hầu sợ hãi giơ súng lên định bắn thì “Pằng”, một viên đạn chính xác trúng vào trán hắn, khiến tên này lăn ra chết tươi.
Lúc này cả Lang Thi’ang, đám người hầu và Hoa Pia đều biết rằng “ma rừng” này thật ra là người. Lão Lang thì sợ hãi không biết đám thổ phỉ nào đang ngấp nghé kho tàng nhà lão, còn Hoa Pia thì chỉ sợ vừa thoát khỏi miệng sói lại rơi vào miệng hổ. Thổ phỉ so với lão lang cũng chẳng tốt hơn là bao. Còn đám người hầu lúc này đã quì hết xuống đất, hai tay giơ cao vũ khí. Đầu hàng luôn luôn là lựa chọn của những kẻ ỷ mạnh hiếp yếu này
Lão lang Thi’ang lấy hết can đảm quát lên:
- Chúng mày là người nào? ... – còn chưa hết câu, một báng súng quật trúng đầu con ngựa lùn lão đang cưỡi làm nó ngã ngang ra đất, hất lão lang lăn 1 vòng, ê ẩm hết cả người.
Lão lang già bị hất rơi xuống ngựa, tối hết cả mắt mũi. Đến khi lão mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt lão là một đôi giày đen. Nhìn lên cao hơn, đó là một thanh niên trẻ tuổi, mặc một bộ quân phục màu xám, trên đầu đội mũ vải mềm, bên hông đeo súng lục. Bên cạnh hắn là một thiếu nữ trẻ mặc quân phục giống hắn, nhưng là màu đen, vai mang một khẩu súng tiểu liên. Lại liếc mắt nhìn xung quanh, lão Lang thấy có 6 người mặc quân phục màu xanh, đội mũ sắt, trên mũ và quần áo quấn đầy lá cây. Và 6 người mặc quần áo màu xanh vàng xấu xí
Lão lang biết chắc đây không phải là thổ phỉ, thổ phỉ không thể nào có quân phục đẹp như vậy đấy. Đây chắc chắn là “quan lớn” từ dưới xuôi lên. Biết vậy lão lang liền lồm cồm bò dậy, phủi quần áo rồi quỳ xuống lạy “quan lớn”
- Trăm lạy quan lớn, ngàn lạy quan lớn, con là chúa xứ này, không biết quan lớn đến chơi, con có tội, có tội, có tội...
Nghe lão lang nói, quốc Minh biết hắn nhầm mình với mấy tên sỹ quan Pháp. Nhưng cũng mặc kệ hắn. Minh liền ngồi xổm xuống trước mặt lang Thi’ang, bắt đầu thẩm vấn tù binh. Lang Thi’ang cũng phối hợp vô cùng. Nhờ sự hợp tác của hắn mà Minh biết được bản Láy có 30 nóc nhà, khoảng 200 người. Nhà lão Lang có một it bạc và vàng, còn lại là... thuốc phiện. Đúng vậy. Rất nhiều thuốc phiện.
Vậy là Quốc Minh dẫn đầu đội quân của mình tiến về phía làng. Lần này xuất quân hắn mang theo 3 người lính quốc dân đảng, cận vệ Ngọc Vân, 2 lính pháo cối, 1 lính đặc công, còn 1 lính bộ binh cơ bản và 1 lính dù để ở lại trông coi doanh trại. Ngoài ra hắn còn mang theo 6 tên công nhân, làm nhiệm vụ... khuân vác chiến lợi phẩm.
Vừa vào đến làng, Quốc Minh liền ra lệnh cho lão lang gõ chiêng tập trung dân làng lại, chuẩn bị đóng vai “thổ phỉ” 1 lần. Sau khi dân làng đã tập trung đông đủ trước cửa nhà lang, hắn liền ra lệnh cho binh lính vây xung quanh, đề phòng bất trắc, thậm chí còn hạ lệnh pháo cối triển khai, nếu xảy ra chuyện thì nhằm vào đám đông mà nã pháo. Không phải hắn lạnh lùng khát máu mà chẳng qua là hắn phải đề phòng tình huống xấu nhất xảy ra. Nhưng cũng thật may mắn cho hắn, hay cho chính dân bản là những người này bị cường quyền đè ép lâu ngày, bị lang chèn ép, bóc lột, bức hiếp đã lâu giờ trở nên hèn yếu, dù có đông đảo thanh niên trai tráng cũng không ai dám phản kháng quân đội của hắn.
Lúc này, lang Thi’ang bị trói quặt khủy, giải ra trước mặt dân bản. Mọi người nhìn lang, ánh mắt đầy căm thù và phẫn nộ. Mỗi năm, con gái xứ này bị lão đốn mạt này hãm hiếp không đã vượt qua 10 đầu ngón tay. Nhà nào cũng từng bị lão trêu cợt, đùa giỡn vài lần. Nay thấy lão bị trói, dân bản đâu còn sợ lão nữa.
Quốc Minh nhìn dân bản đang nổi giận chửi bới, liền rút súng lục ra chĩa lên trời. Một tiếng nổ chói tai vang lên, dân chúng lập tức im lại, thở cũng không dám. Lúc này Minh mới nói:
- Kính thưa bà con, chúng ta là quân đội cách mạng của Việt Nam Quốc Dân Đảng, nhiệm vụ của chúng ta là xóa bỏ sự áp bức của quan lại địa chủ, giành lại độc lập cho dân tộc... bla bla bla... Nói tóm lại 1 câu, hôm nay của cải lang Thi’ang bóc lột của bà con, một nửa chia cho dân bản, một nửa thuộc về quân cách mạng. Còn nhà lang xửa lý ra sao thì xin giao lại cho bà con. Ngoài ra Cứu quốc quân (tên này hắn vừa chợt nghĩ ra) đang tuyển mộ binh lính. Người nào muốn cứu nước thì đứng ra.
Vốn những lời sau hắn chỉ nói cho có, không hy vọng lắm đồng bào ở đây sẽ bỏ nhà theo hắn vào rừng làm cách mạng, mà nội tâm họ nghĩ là làm cướp... nhưng...
- Tôi tham gia được không? – Một cánh tay trắng muốt giơ lên
Minh nhận ra cô gái này, đó là người được bọn hắn cứu trong rừng. Cha nàng, lão Hoa Mí gầm lên:
- Con chó đẻ, mày muốn vào rừng làm cướp à? – Chạy lên vung tay định tát cô gái
Quốc Minh mạnh mẽ giữ chặt tay lão, trầm giọng
- Nhắc ông bác 2 điều, 1 là cô ấy ra nhập hay không là quyền của cô ấy, ông bác không có quyền tham gia. Điều 2 là chúng ta là quân cứu nước, không phải ăn cướp. – nói rồi hắn buông tay ông già ra. Ông lão tức đỏ mặt, rồi lại sợ xanh mặt, trông rất buồn cười. Cuối cùng ông già đành hậm hực ngồi xuống.
- Tên, tuổi? – Minh quay qua Hoa Pia hỏi
- Hoa Pia, 17 tuổi. – Cô gái rụt rè trả lời.
- Tốt, chúc mừng cô ra nhập Cứu quốc Quân. Quân phục sẽ phát khi về căn cứ. – Quốc Minh mỉm cười, đúng là 1 sự khởi đầu tốt đẹp.
Hoa Pia chạy lại chỗ bố mình, ông già hờn dỗi không thèm để ý đến cô gái. Hoa Pia quỳ lạy ông già và nói:
- Bố à, con không đi, rồi sẽ có lang khác về. Con không sống nổi đâu. Con đi với họ giống con chim bay xa tổ, con cá rời dòng suối quen, nhưng mà ở đó không có con ác điểu, không có con cá dữ...
Vừa nói nàng vừa khóc, ông già cũng mủi lòng, ôm con gái vào mà sụt sùi.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tienlaso1