Tác giả:Sozuoka Thể loại: Huyền Huyễn, Xuyên Việt Tình trạng: Ongoing Nguồn: 4vn.eu
Tóm tắt nội dung: Lê Minh Nam, một gã sinh viên vừa ra trường, trong đợt tháp tùng mẹ và em gái đi du lịch, hắn đã xuyên việt. Phải rồi, xuyên việt, xuyên qua không gian (có lẽ là cả thời gian), tới một thế giới khác, lạ lẫm, thiên kì bách quái, nơi tồn tại cả tu chân giới, yêu thú,... thôi thì đủ cả.
Hắn không có khát vọng thành cường giả đỉnh thiên lập địa gì đó cả. Thân thể hai mươi mấy năm trời hít thở không khí của Trái Đất khiến hắn tiếp cận với việc tu luyện một cách rất khó khăn. Tư duy qua hai mươi mấy năm sinh sống ở Trái Đất khiến hắn không tự chủ được mà lúc nào cũng đem lối suy nghĩ của người hiện đại đem áp dụng vào thế giới này. Hắn là một người bình thường, ý chí cũng bình thường, cũng sợ hãi khi thấy chết chóc, cũng hay cố gắng sống an ổn lánh xa rắc rối.
Hắn chỉ có khát vọng cháy bỏng là tìm được đường về nhà. Hắn từng thấy cuộc sống của mình thật là buồn chán, nhưng khi bị tách ra khỏi cuộc sống ấy, hắn mới nhận ra hắn nhớ nó đến mức nào. Hắn nhớ bạn bè, người thân, nhớ mái ấm nhỏ, nhớ những cuộc trò chuyện tếu táo với lũ bạn... Chính vì thế, hắn phải trở về! Dù có phải bước chân vào thế giới tu luyện tàn nhẫn, dù phải đứng trước một tinh cầu không quen thuộc. Hắn sợ, nhưng hắn vẫn sẽ bước tới...
Một đỉnh núi cô quạnh, đâm lên giữa nền trời đêm xanh thẫm. Gió lạnh như cắt da cắt thịt, rít qua từng tán cây khe đá, tạo thành những tiếng “vu vu” đầy thê lương. Mặt trăng lơ lửng giữa thinh không, dát một thứ ánh sáng bàng bạc lên mặt đất phủ đầy tuyết trắng, càng làm nổi lên cảm giác cô quạnh ở nơi đây. Có lẽ vạn năm tuế nguyệt trôi qua, cảnh sắc nơi đỉnh núi vẫn chưa từng thay đổi, dù chỉ một chút.
Bình thường, nơi đỉnh núi cô quạnh này chẳng hề có chút dấu hiệu của sự sống nào, ngoại trừ một số ít ỏi loài cây cỏ kiên cường rắn rỏi vẫn bám trụ lại. Nhưng đêm nay lại khác. Bên một vách đá hơi nhô ra, hai bóng người đang ngồi bên một cái bàn đối ẩm với nhau.
Gọi là “bàn”, nhưng rõ ràng đây là một tảng đá khá lớn, bị thứ gì đó cắt phăng mất nửa trên, để lại một mặt phẳng tương đối rộng. Hai cái “ghế” mà hai người kia đang ngồi có vẻ như cũng được tạo ra như vậy. Trên mặt bàn chỉ có độc một vò rượu nho nhỏ, cùng với hai cái chén trắng phau, to hơn chén uống trà một chút. Nhìn từ xa, khung cảnh ấy trông chẳng khác nào hai vị tiên nhân đang đàm đạo chỉ điểm giang sơn.
Một trong hai người là một ông lão râu tóc bạc phơ, đúng như hình tượng tiên ông trong truyền thuyết, đến cả bộ đạo bào cũng là một màu trắng. Vẻ mặt của ông lão cũng già nua lắm rồi, nhưng không có vẻ phong sương vì năm tháng như những người già thông thường, mà lại tràn ngập vẻ thông tuệ của một vị hiền giả, đặc biệt là đôi mắt đầy thâm thúy khiến người ta có cảm giác như trong đó chứa đựng cả tinh không.
Ông lão vuốt chòm râu trắng dài gần tới ngực của mình, rồi lên tiếng:
- Lão bằng hữu, ngồi ở nơi này nhìn xuống nhân gian, ông có cảm giác vượt trên nhân gian, siêu việt chúng sinh hay không?
Người ngồi bên kia bàn vẻ mặt đạm mạc, không trả lời ngay. Một lúc lâu sau, hắn mới khẽ thở dài nói:
- Đỉnh núi Cô Tuyệt Phong này cao hơn cả tầng mây, ngồi nơi này có cảm giác bễ nghễ thiên hạ, nhưng nhìn xuống thì thế gian cũng chỉ là những mảng mờ ảo hiện ra giữa mây mù. Thế nhân nhìn lên trên trời, nghĩ rằng thần tiên là một cái gì đó xa xôi mờ mịt, nhưng có lẽ tiên nhân nhìn xuống nhân gian, cũng chỉ thấy một mảng mông lung không rõ rệt mà thôi. Huống chi, chắc gì tiên nhân đã tồn tại trên đời?
Kẻ vừa lên tiếng là một người trung niên, mái tóc màu đen của hắn dài cỡ gần đến vai, tung bay trong gió. Y phục của hắn cũng tuyền một màu đen, trên ngực thêu một họa tiết màu vàng kim hình thù kì quái, không có phần tay áo, để lộ ra hai cánh tay tráng kiện hữu lực. Cơ thể hắn như tràn đầy lực lượng, trông như một con mãnh thú đang súc thế chuẩn bị tung ra một đòn trí mạng – đó hoàn toàn không phải là do hắn cố ý tỏ ra như vậy, đây đơn giản chỉ là một loại khí thế tích tụ lâu ngày mà thành. Nhưng trái ngược lại với khí thế của bản thân, ánh mắt của hắn lại có nét gì đó trầm buồn, từng trải, khiến người ta có cảm giác là hắn còn già lão hơn vị lão nhân kia.
Ông lão kia khẽ lắc đầu cười:
- Những kẻ như chúng ta tu luyện là để truy cầu vượt qua cực hạn của nhân thế, để có thể tiêu sái tung hoành giữa thiên địa bao la. Nhưng ngay cả đến cảnh giới như ta và ngươi, thì cũng thấy tiên, thần là cái gì đó hư vô mờ mịt, tưởng như trước mắt mà rồi chạm tay cũng không tới.
Lão nhân lại hướng mắt nhìn ra xa, nói tiếp:
- Thôi thì hãy để đám hậu bối đi sau tìm hiểu tiếp đi. Biết đâu sẽ có một đứa nhóc nào đó có thể thay chúng ta cũng như các tiền bối đi trước, tìm hiểu xem rốt cục như thế nào mới là “chứng đạo thành tiên”.
Người trung niên tóc đen lại im lặng một lát như ngẫm nghĩ gì đó, thế rồi hắn khẽ cười:
- Đừng nói những chuyện này nữa, giọng điệu của chúng ta bắt đầu nghe giống những lào già lẩm cẩm mất rồi. Ta và ngươi hôm nay gặp mặt cũng đâu phải để nói những việc này.
Ông lão râu tóc bạc trắng hít một hơi, giọng nói có chút gì đó bi thương cất lên:
- Những lão bằng hữu năm xưa cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Cứ đều đặn hai mươi năm chúng ta lại tới Cô Tuyệt Phong này, thực hiện việc mà các tiền bối đi trước dặn dò. Thoáng cái đã hơn hai trăm năm rồi, giờ chỉ còn lại hai chúng ta gách vác trách nhiệm này, nhưng ta thực sự bắt đầu có chút hồ nghi liệu việc này có thực sự có tác dụng gì không.
Người trung niên bên kia từ từ đứng dậy, nói rõ ràng từng chữ:
- Các bậc tiên hiền đi trước dặn dò như vậy ắt có nguyên nhân. Ta và ngươi quản làm gì, mà có muốn cũng chẳng quản nổi.
Nói xong, hai bàn tay y vung lên như muốn ôm lấy thứ gì đó, rồi lại vòng về trước ngực, một trên một dưới, khum khum lại như thế đang ôm một khối cầu tưởng tượng nào đó. Không khí trong phương viên trăm dặm xung quanh như thể bị rút hết về phía lòng bàn tay y, gió nơi đỉnh núi dường như lại mạnh thêm vài lần. Vị lão nhân cũng đứng dậy, nhấc tay trái lên, bàn tay nắm lại, ngón trỏ và ngón giữa duỗi thẳng ra tạo thành kiếm chỉ. Hai đầu ngón tay sáng dần lên, tỏa ra một thứ hào quang màu đỏ nhạt. Thế rồi lão vung vẩy kiếm chỉ, vẽ lên thành một đồ hình kì quái trước mặt mình, trông hao hao giống như chín con rồng xoay tròn ở bên ngoài, đầu chĩa vào trong tụ tập quanh một khối ngọc. Một thứ áp lực vô hình tỏa ra, khiến nhiệt độ trên đỉnh núi như càng hạ thấp thêm.
Hai người cũng trầm giọng nói một câu như niệm chú: “Đại đạo diễn hóa – Hư không thiêni môn: Khai!” Ở nơi sâu xa nào đó trong tinh không, có một cỗ lực lượng khổng lồ như hô ứng với lời của họ!
Last edited by tomongcham; 06-10-2013 at 10:51 AM.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tomongcham
Sân ga đêm. Bây giờ đã là hơn 12 giờ, trên sân ga bóng người cũng khá thưa thớt. Đoàn tàu Bắc – Nam tạm dừng ở nơi này độ mười phút, một vài vị hành khách tranh thủ đi xuống kiếm cái gì đó ăn đêm, hoặc mua lấy một tờ báo. Lác đác vài cô, bác bán hàng rong bê cái rổ nho nhỏ tới bên các toa tàu chào mời các hành khách. Minh Nam đứng ở nơi cửa toa tàu, hít một hơi thật sâu.
Hai mươi ba tuổi, vừa tốt nghiệp đại học hơn hai tháng trước, giờ đang trong giai đoạn tìm việc. Em gái hắn năm nay lên lớp 12, tranh thủ mùa hè thảnh thơi cuối cùng, bố mẹ hắn muốn đưa con bé đi du lịch cho khuây khỏa trước khi bước vào quá trình cày bừa chuẩn bị cho kì thi đại học năm sau. Đang “nhàn cư vi rất tiện”, hắn được điều đi cùng luôn. Bố hắn bận việc cơ quan, nên giao phó cho hắn trách nhiệm của “người đàn ông trong gia đình”, hộ tống mẹ và em gái đi tàu vào trong Nam, ở chơi nhà một người họ hàng ít hôm rồi đi Đà Lạt.
Mẹ hắn đã ngủ, em gái mắt cũng lim dim, thi thoảng mở điện thoại di động lên nhắn tin gì đó rồi lại tựa vào vai mẹ mà ngủ gà gật. Chỉ có hắn không ngủ được, nên ra chỗ này đứng hóng gió. Hắn đang ở vào cái giai đoạn bản lề dở dở ương ương, bản thân cũng chỉ học hành tàng tàng nên ra trường không xin được việc ngay. Hắn về quê nhà, một thành phố cỡ trung bình, để tìm việc – dù sao thì ở gần gia đình cũng có nhiều cái tiện. Đứng nơi cửa toa tàu, hắn suy nghĩ mông lung về tương lai của bản thân.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy dưới chân hơi rung rung. Ban đầu hắn nghĩ là đoàn tàu đang rục rịch chuẩn bị khởi hành tiếp, nhưng tuyệt chẳng thấy loa báo gì cả. Càng lúc chấn động càng mạnh, chai nước, cốc nhựa trên mặt bàn của mấy vị hành khách trong toa tàu cũng rung rung lên, tạo thành những tiếng “cành cạch” nho nhỏ. Một số người ngủ không sâu giấc lắm tỉnh dậy, những người còn thức cũng lay người quen đang ngủ của mình dậy. Có người còn bắt đầu hoảng lên. Minh Nam ngẩn người ra, hắn liên tưởng ngay tới động đất. Ở Việt Nam rất hiếm khi có động đất, đây là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm hiện tượng tự nhiên này.
Liên tục ba bốn phút đồng hồ, mọi thứ cứ rung lên ầm ập, đến cả đoàn tàu cũng không tránh khỏi ảnh hưởng. Những người bán hàng đêm trên sân ga bắt đầu hò hét lên, nhân viên sân ga cũng chạy ra ngoài xem tình hình. Nhưng cơn động đất cũng không có vẻ gì là gia tăng cường độ. Minh Nam chạy vào chỗ mẹ và em gái hắn, kéo tay hai người len theo đám đông đi ra khỏi toa tàu. Trời mới biết được liệu cơn động đất có mạnh lên hay không, nên hẵn nghĩ cứ ra ngoài đã cho chắc. Khi ba người đặt chân xuống sân ga thì chấn động cũng dần giảm đi, rồi ngừng hẳn.
Ngay khi mọi người đang thở phào, thì bỗng nhiên, trên bầu trời hiện lên một vòng tròn sáng chói. Minh Nam nhíu mày, hắn cảm giác đầu óc như nặng trĩu, nhức âm ỉ khi vòng tròn sáng kia xuất hiện. Em gái và mẹ hắn đang đứng cạnh cũng vịn lấy người hắn, hình như tất cả mọi người ở trên ga tàu đều gặp phải hiện tượng này. Vòng tròn ánh sáng kia cũng không phải là hiện ra ngay trên sân ga, mà nằm ở phía xa xa gần một ngọn đồi. Bên trong vòng tròn là những hoa văn kì lạ, càng lúc chúng càng sáng ngời lên, lúc này ánh sáng tỏa ra khiến quang cảnh rừng núi xung quanh lẫn sân ga sáng lên như đêm rằm, ấy vậy nhưng nó vẫn chưa dừng lại, càng lúc càng chói sáng thêm.
Mọi người đều ngây ra sợ hãi trước cảnh tượng kì quái trước mặt. Bất chợt, mọi âm thanh đều câm bặt lại. Cứ như thể đang xem TV thì có ai cầm điều khiển tắt tiếng đi vậy, quả là một cảm giác quỷ dị. Nhưng chưa đầy mười giây sau, nơi vòng tròn ánh sáng kia xuất hiện một lực hút cường đại. Minh Nam há mồm ra, hắn như muốn hét lên, nhưng chẳng có âm thanh gì phát ra cả. Khung cảnh trước mắt méo xẹo lại, lắc lư như thể trên một con tàu lao đi giữa biển khơi dông bão. Hắn hoảng hốt quờ quạng tay sang bên cạnh để tìm mẹ và em gái, nhưng lại chẳng chạm vào thứ gì. Thế rồi… Mọi thứ trở thành một màu đen…
***
Mí mắt Minh Nam nặng trĩu. Hắn cảm thấy toàn thân nặng nề như đeo tạ, mệt mỏi đến độ không cất nổi lên lời. Gắng gượng hết sức, hắn chầm chậm mở mắt ra. Ánh sáng dịu quá… Là… Ánh trăng ư? Đầu óc hắn cứ mơ mơ hồ hồ, chẳng nghĩ nổi cái gì cả. Nằm im thêm tầm 15 phút, hắn bắt đầu hổi tưởng lại. Phải rồi, biến cố bất ngờ trên sân ga, hình như là mình bị hút vào cái vòng tròn ánh sáng đó. Cả mọi người cũng vậy… Là mơ chăng? Không phải, dù hắn vô cùng mỏi mệt, nhưng cảm giác từ cái giường cưng cứng dưới lưng truyền đến rất chân thực, không giống trong mơ chút nào. Gọi là cái giường không bằng gọi là cái phản đi, thậm chí Minh Nam còn hoài nghi rằng người mình đau nhức như vậy là do nằm trên cái giường chết bầm này. May mà cái gối đặt dưới đầu cũng tạm gọi là êm ái. Hắn liếc mắt nhìn quanh.
Đây là một gian phòng nho nhỏ, cỡ 15 mét vuông, đồ đạc bài trí đơn giản. Ngoài cái giường nơi hắn nằm thì bên cạnh có một cái tủ nho nhỏ, phía đầu kia căn phòng có một cái bàn và hai cái ghế. Cả vách tường lẫn đồ đạc dường như đều làm bằng một loại cây gì đó, trông hao hao giống tre nhưng lại màu nâu thẫm. Trên vách tường cạnh giường hắn nằm có một cái cửa sổ mở ra ngoài, cho thấy bầu trời đêm bên ngoài, cùng với vầng trăng sáng vằng vặc.
Khoan đã… Trăng? Sao hắn có cảm giác mặt trăng này là lạ thế nào nhỉ? Minh Nam giương mắt nhìn kĩ lại. Không sai, đúng là rất lạ. Mặt trăng kia dường như to hơn mặt trăng mọi khi hắn thấy, màu lại ngả hung đỏ trông rất kì dị. Minh Nam chống tay xuống giường rồi gượng ngồi dậy. “Khỉ thật, sao người cứ nặng như đeo chì, khó chịu thật” – hắn rủa thầm rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Phía xa có mấy căn nhà, trông cũng khá đơn sơ, mái hình như lợp ngói bằng gạch. Minh Nam hơi ngạc nhiên, nơi này trông như một ngôi làng nông thôn kiểu cũ ở Việt Nam. Thời đại này rồi mà không thấy điện đóm gì cả, cột điện cũng không có nốt, đây là chỗ hẻo lánh nào vậy. Hắn nhớ là sân ga nơi đoàn tàu dừng lại là ở gần chỗ đèo Hải Vân, nhưng dù là được người dân quanh đó đưa về thì cũng không đến nỗi là nơi hẻo lánh như thế này chứ?
Bỗng nhiên, có tiếng bước chân vọng tới từ gian nhà bên ngoài. Một người đàn ông bước vào, cất giọng hỏi với vẻ hơi hồ hởi:
- Tiểu huynh đệ đã tỉnh rồi đấy à?
Minh Nam thộn mặt ra. “Tiểu huynh đệ”, xưng hô kiểu gì vậy? Ông chú này nhiễm phim kiếm hiệp quá à. Người đàn ông này tiến gần lại giường, lúc này Minh Nam mới nhìn rõ diện mạo của ông ta nhờ ánh trăng từ ngoài cửa sổ hắt vào. Đó là một người đàn ông trung niên, trông vẻ ngoài thì có lẽ tầm 35 – 40 tuổi gì đó, cũng chỉ là áng chừng thôi, dù sao thì vẻ ngoài nhiều khi cũng không phản ánh được tuổi đời thực.
Dù gì thì người ta cũng hỏi rồi, Minh Nam cũng lên tiếng đáp lại:
- Vẫn hơi mệt, nhưng đại khái cũng ổn rồi. Chú đã đưa cháu về đây ạ?
Người đàn ông kia hơi nhíu mày lại, cười ha hả một cái rồi nói câu gì đó. Minh Nam lại đần mặt ra, lời của ông chú này nghe âm điệu thì rất giống tiếng Việt, nhưng lại chẳng thành câu gì có nghĩa cả, hắn cũng chỉ nghe ra được bập bõm vài từ nhưng không đủ để luận ra ý nghĩa của toàn bộ câu là gì. Tiếng địa phương ư?
- Chú nói lại được không ạ, cháu nghe không rõ…
Minh Nam lại hỏi lại. Ông chú kia gãi gãi đầu cằn nhằn gì đó rồi lại nói tiếp. Lần này thì Minh Nam luận ra được nửa câu đầu là “Tiểu huynh đệ nói năng không được rõ ràng”, nửa sau thì vẫn như cũ, hắn nghe được rõ ràng từng âm nhưng lại không hiểu là có ý nghĩa gì. Rốt cục, người đàn ông nọ vỗ vỗ vai ý bảo hắn nằm nghỉ đi, rồi ra khỏi phòng. Trong lòng Minh Nam lúc này đang trăm mối tơ vò, hắn rất muốn hỏi thăm đây là đâu, chuyện lúc trước là như thế nào, rồi cả tung tích của mẹ và em gái, nhưng cuối cùng cũng đành nằm xuống. Trằn trọc hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng hắn cũng thiếp đi…
***
Hai ngày sau, Minh Nam ngồi trước hiên một căn nhà hóng gió, trên tay là một chén nước chè đã nguội. Sau đêm hôm đấy, ông chú kia gọi đến một đứa nhóc tầm 10 tuổi gì đó, có lẽ là cháu của gã, đến xì xà xì xồ với Minh Nam. Mất cả ngày trời khoa tay múa chân hắn mới hiểu được, ngôn ngữ ở đây mặc dù hao hao giống tiếng Việt, nhưng nhiều chi tiết như từ ngữ rồi một số cách phát âm lại khác biệt. Hiện giờ hắn đại khái cũng nghe nói được ổn thỏa, tất nhiên là mấy cái quy tắc ngữ pháp gì gì đó thì hắn vẫn chịu, thành ra nhiều khi nói ra vài câu khiến thằng nhóc và ông chú kia bật cười vì quá ngô nghê kì cục.
Khiến Minh Nam dở khóc dở cười hơn nữa là xưng hô của hai người này nghe y như trong truyện kiếm hiệp, ông chú kia tên Diệp Phong thì cứ xưng hô với hắn là “Minh Nam tiểu huynh đệ” (ban đầu thì do tên hắn đầy đủ là Lê Minh Nam nên Diệp Phong gọi là “Lê Nam tiểu huynh đệ”, sau hắn phàn nàn là nghe hơi kì cục nên ông chú này mới đổi lại thành như vậy), còn thằng nhóc là cháu ruột của Diệp Phong – tên là Diệp Minh – thì cứ một tiếng “Nam đại ca”, hai tiếng “Nam đại ca”. Minh Nam thậm chí còn hoài nghi rằng phải chăng đây là chương trình truyền hình thực tế hài hước phong cách kiếm hiệp gì đó, còn hắn là nạn nhân bị chơi khăm.
Nhưng hai ngày ngắn ngủi vừa qua đã khiến hắn nhận ra rằng tình hình không phải như vậy. Khi hắn hỏi tới đoàn tàu, đèo Hải Vân, rồi Việt Nam thì hai chú cháu Diệp Phong Diệp Minh đều ngẩn tò te chẳng hiểu gì cả. Theo lời họ thì đây là làng An thuộc huyện Thừa Phong, trấn Minh Nguyệt, phủ Hà Nam – toàn bộ nằm trong một quốc gia gọi là Việt Trì Quốc. Vẻ mặt của hai người cho Minh Nam biết rằng họ không hề đùa cợt gì cả.
Bây giờ là tầm 9 giờ sáng, lúc này Diệp Phong đang đi làm đồng, Diệp Minh thì bảo rằng đi luyện võ gì đó với một ông bác họ Trần ở gần đó (nguyên văn là “Trần bá bá” – dù sao thì Minh Nam vẫn chưa quen với kiểu xưng hô kì quái ở đây). Hắn thì ngồi ở nhà trông nhà, theo lời Diệp Phong thì làng cũng không nhiều người lắm, mọi người đều biết nhau cả, hắn cứ ở nhà một mình cũng không lo.
Hồi tưởng lại mọi sự, Minh Nam bắt đầu đưa ra phán đoán của mình. Thực tế thì đến chính hắn cũng nghi ngờ phán đoán này, vì nó nghe quá sức hoang đường. Nhưng mọi dữ kiện thu được đều đưa hắn tới với kết luận này, đó là: hắn đã tới một thế giới khác. Ban đầu hắn nghĩ là mình đã trở về quá khứ, nhưng rõ ràng trong vốn lịch sử ít ỏi của hắn không có thứ gì gợi nhớ tới quốc gia tên là Việt Trì Quốc cả. Hắn thậm chí từng suy nghĩ tới khả năng rằng đây là một quốc gia nhỏ tự lập, thời gian tồn tại rất ngắn ngủi nên lịch sử ít có ghi chép về nó. Nhưng khi hỏi Diệp Phong thì lại được gã nói rằng Việt Trì Quốc là quốc gia cỡ trung bình, có lịch sử hơn 2000 năm. Lúc đó, Minh Nam suýt nữa thì cười vào mặt Diệp Phong, nhưng vẻ mặt Diệp Phong lúc đó nghiêm nghị quá mức, tới nỗi khiến hắn phải im re.
Nói đùa à? 2000 năm? Công lịch cho tới khi hắn gặp phải biến cố ở sân ga cũng mới chỉ là năm 2013 mà thôi, cái Việt Trì Quốc này chui ở đâu ra mà có lịch sử 2000 năm vậy? Một dữ kiện nữa khiến hắn đưa ra kết luận như vậy là mặt trăng. Ngay từ lúc mới tỉnh lại hắn đã ngờ ngợ rồi, nhưng qua hai ngày quan sát thì càng lúc càng rõ. Mặt trăng này rõ ràng khác biệt so với mặt trăng hắn biết nhiều lắm. Trên cùng một hành tinh thì làm sao có chuyện mặt trăng thay đổi tới cỡ này được, nhất là kích cỡ biểu kiến và màu sắc.
Chuyện nữa là thân thể hắn cứ nặng chịch. Lúc trước, hắn nghĩ là do cơ thể mình suy nhược nên mới cảm thấy như vậy. Nhưng rõ ràng sau hai hôm nay, tinh thần hắn rất khỏe khoắn ổn định, ăn uống được nhưng cơ thể vẫn mệt mỏi như thế, chỉ đi lại thôi cũng có cảm giác như đeo tạ trên người. Cho tới khi Diệp Minh hồn nhiên nói: “Nam đại ca không luyện thể chút nào mà cũng cao như vậy được cơ à” thì hắn mới vỡ lẽ.
Là trọng lực! Trọng lực, nói đúng hơn là gia tốc trọng trường ở đây lớn hơn so với Trái Đất. Nói một cách dễ hình dung là ở Trái Đất hắn nặng 60 kg thì tới đây hắn phải nặng tầm 70 – 75 kg. Cơ thể tự dưng chịu thêm phụ trọng như vậy, không thấy mệt mỏi mới là lạ. Cũng may là trọng lượng gia tăng này phân đều khắp cơ thể, nếu không thì hắn bước đi cũng khó rồi. Dù vậy thì cảm giác giơ tay nhấc chân đều thấy nặng nhọc cũng chẳng dễ chịu gì.
Theo lời Diệp Minh nói thì những người không luyện thể hoặc luyện thể trình độ thấp thì phần lớn đều thấp lùn cả. Đương nhiên rồi, chịu trọng lực như thể, xương cốt sao dài ra nổi. Tóm lại là, theo như ngôn ngữ trong truyện tiên hiệp thì Minh Nam đã “xuyên không”! Khi rút ra được kết luận này, Minh Nam đã trầm mặc hết cả buổi sáng nay. Đầu óc hắn rối bời hết cả lên. Làm thế quái nào mà hắn lại đi sang một thế giới khác như vậy được chứ? Mọi người ở sân ga, bao gồm cả mẹ và em gái hắn cũng bị đưa tới thế giới này ư? Có cách nào để trở lại không?
Hắn vò đầu bứt tai. Không có chút thông tin nào trong tay, cái gì cũng không suy luận ra được. Sau khi tĩnh tâm lại, hắn cảm thấy nên bình tĩnh lại, tìm cách hòa nhập vào cuộc sống ở đây một chút rồi sau đó đi dò hỏi thêm thông tin. Phương pháp xuyên qua không gian tới một thế giới khác rõ ràng không phải là thứ người dân thôn quê ở đây có thể biết được, nên hắn cũng không đi hỏi, tránh cho người khác nghĩ rằng mình bị dở hơi.
Cái gì mà xuyên không xong rồi tu luyện trở thành cường giả vô địch thiên hạ? Cái gì mà xuyên việt sang rồi chơi đùa với mỹ nữ? Đúng là tiểu thuyết tự sướng, con bà nó, ông đây chỉ muốn tìm được người thân xong quay về thế giới cũ thôi. Mà bản thân cũng thật là quá đen đi, rơi xuống vùng thôn quê hẻo lánh, đã thế còn mất thời gian học ngôn ngữ nữa. May mà ngôn ngữ ở nơi này cũng có độ 50 phần trăm là giống tiếng Việt, tập tọe một thời gian cũng có thể giao tiếp, chứ không lại dùng tiếng Mường tiếng Mán thì đúng là hắn khóc không ra nước mắt mất. Giao tiếp còn chẳng thực hiện được thì có mà đi dò hỏi cái rắm.
Hắn suy tính kĩ càng lại, rồi vạch ra kế hoạch. Việc nào ra việc đó: trước tiên, thể trạng yếu ớt hiện giờ rõ ràng là không ổn. Hắn cần phải đi học võ, hay như Diệp Minh nói là “luyện thể”, bét ra cũng phải đạt tới tình trạng thể chất như người bình thường ở đây đã. Cái thứ hai là học nói học viết cho tử tế, nếu không sau nay đi hỏi thăm dò la tin tức cũng quá sức bất tiện. Dù sao hắn cũng đã qua giai đoạn hoảng loạn ban đầu rồi, bây giờ nếu không bình tĩnh thì chẳng thể giải quyết được việc gì. Nâng chén nước chè nguội ngắt trong tay lên làm một hớp, mắt hắn lóe lên. “Ta không muốn dính vào vũng nước đục của thế giới này, nhưng nếu muốn trở về cố hương mà phải chọc trời khuấy đất thì… ta cũng không ngại đại sát tứ phương đâu!”
Last edited by tomongcham; 14-10-2013 at 03:46 PM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tomongcham
Nói là làm, bên mâm cơm tối hôm đó, Minh Nam đem suy nghĩ của mình nói với Diệp Phong và Diệp Minh. Diệp Phong gật gật đầu rồi nói:
- Minh Nam tiểu huynh đệ nghĩ vậy cũng phải. Minh, mai cháu đưa Nam tiểu ca tới chỗ Trần bá bá cùng vậy.
Diệp Minh ngoan ngoãn gật đầu. Hai chú cháu Diệp Phong Diệp Minh cũng từng hỏi thân thế gia quyến Minh Nam ở đâu. Ban đầu thì hắn nói thật, nhưng do thế giới khác biệt, hai người họ cũng chẳng hiểu được nên cho là Minh Nam bị tai nạn dẫn tới mất trí nhớ. Sau khi đưa ra kết luận là mình đã xuyên không, Minh Nam cũng chấp nhận lí do đó và xin tá túc ở nhà Diệp Phong. Hai chú cháu Diệp Phong vốn là người dân quê chất phác, cũng không nề hà gì mà đồng ý luôn. Diệp Phong chỉ cười nói rằng sau khi thể lực được tăng cường, Minh Nam cũng cần phải góp sức lao động cùng. Dĩ nhiên là Minh Nam đáp ứng ngay.
Ngày hôm sau, bỏ bộ quần áo cũ (mà hai chú cháu Diệp Phong nói là trông “kì cục”) đi, Minh Nam mặc tạm một bộ quần áo mượn của Diệp Phong rồi đi theo Diệp Minh tới mảnh đất trống đầu làng nơi Trần bá dạy võ. Theo lời Diệp Minh thì Trần bá vốn là hộ vệ của gia tộc họ Phương. Phương thị gia tộc là gia tộc lớn nhất ở làng An, xét trên bình diện chung thì là một gia tộc đẳng cấp thấp, nhưng ở một ngôi làng nhỏ như thế này thì cũng có vai vế đứng đầu rồi. Đất trồng trọt của làng có đến một phần năm là của Phương thị gia tộc, họ cho nông dân xung quanh thuê canh tác, tới cuối mùa vụ thì thu một khoản hoa màu trồng được làm lợi tức. Phương thị gia tộc có thái độ làm người không tệ, quan hệ với dân làng cũng khá hòa hảo.
Trò chuyện với Diệp Minh, Minh Nam biết được rằng học võ thuật là để cường kiện thân thể, hay còn gọi là “luyện thể”. Học ở chỗ Trần bá chỉ là luyện thể sơ cấp, đa phần thanh thiếu niên trong làng đều học luyện thể sơ cấp từ nhỏ để có sức lực lớn, sau này lao động cũng sẽ hiệu quả hơn. Nếu có thiên phú, hoàn tất được luyện thể sơ cấp thì có thể trở thành võ giả, từ đó đảm nhiệm được những ngành nghề đặc thù yêu cầu tố chất thân thể cao.
- Luyện thể sơ cấp chia làm 4 cấp bậc: Thiết Thể, Đồng Thể, Ngân Thể, Hoàng Kim Thể. Mỗi cấp lại chia ra làm sơ cấp, trung cấp, cao cấp. Một người thiên phú bình thường thì sau bốn tới năm năm có thể tu thành Đồng Thể cao cấp hoặc Ngân Thể sơ cấp. Như vậy cũng là đủ rồi, thân thể khỏe mạnh hơn người không luyện thể nhiều. Nếu tu được tới Ngân Thể cao cấp thì có thể trở thành tráng đinh tinh anh, rất nhiều nơi muốn thuê đó. Còn tu được tới Hoàng Kim Thể thì tư chất rất tốt rồi. Vượt qua Hoàng Kim Thể thì có thể trở thành võ giả, uy phong vô cùng.
Minh Nam hiếu kì hỏi:
- Đệ nói luyện thể độ bốn tới năm năm có thể trở thành Đồng Thể cao cấp hoặc Ngân Thể sơ cấp, vậy nếu tu luyện nữa thì sao?
Diệp Minh hếch mũi trả lời:
- Đương nhiên tu luyện thêm thì vẫn có thể lên cao nữa, nhưng phỏng chừng có luyện thêm mười năm hai mươi năm thì cùng lắm cũng chỉ tới Ngân thể cao cấp là cùng. Dù sao thì mọi người luyện thể cũng đa phần là để gia tăng sức lực, lao động chân tay cũng mạnh mẽ hơn. Hơn nữa giai đoạn luyện thể sơ cấp tốt nhất là khi còn thiếu niên, quá 20 tuổi thì tu luyện tăng tiến chậm chạp lắm, không đáng.
- Vậy đệ tu luyện tới trình độ nào rồi?
- Đệ năm nay mới 13 tuổi nhưng đã tu luyện tới Đồng Thể trung cấp, rất khá đấy nhá, Trần bá bá cũng phải khen nữa là, thậm chí còn nói đệ rất có khả năng luyện tới Hoàng Kim Thể cao cấp, thậm chí là siêu việt Hoàng Kim Thể trước năm 20 tuổi. Nói cho huynh biết, ở làng An hiện giờ cũng không có tới 20 người luyện tới Hoàng Kim Thể đâu.
Nói xong, Diệp Minh quay sang nhìn Minh Nam lắc lắc đầu:
- Còn huynh thì đúng là… Cũng phải 22 – 23 tuổi rồi, vậy mà chưa luyện thể chút nào. Chắc trước khi mất trí nhớ huynh cũng là dạng cậu ấm được nâng như nâng trứng, vô ưu vô lo, cái gì cũng không phải động tay động chân vào rồi. Phỏng chừng huynh luyện tầm mười năm mới có thể lên được tới Ngân Thể.
Minh Nam vừa có chút xấu hổ vừa có chút bực mình, thầm nghĩ “Anh đây là dân trí thức, tới từ thế giới văn minh chứ đâu có như chú”, nhưng rồi vẫn hỏi tiếp:
- Nếu tu luyện như vậy thì thân thể có thể mạnh mẽ tới mức độ nào?
Đây cũng là điểm hắn tò mò nhất, dù sao thì nơi này cũng là một thế giới hoàn toàn khác. Việt Trì Quốc có lịch sử 2000 năm, hơn nữa theo lời Diệp Phong thì nó cũng không phải bắt đầu từ thời kì bộ lạc ăn lông ở lỗ mà là từ thời kì chiến loạn mà lập quốc, vậy mà trình độ phát triển lại chỉ ngang với chế độ phong kiến ở thế giới của hắn.
- Đệ nghe nói Hoàng Kim Thể cao cấp có thể nâng vật nặng 700 cân, đấm vỡ một tảng đá bình thường, đứng ở đất bằng có thể dậm nhảy cao hơn một trượng (= 3.33m). Như đệ đây này, Đồng Thể trung cấp thôi mà đã có thể nâng bốn bao gạo nặng chừng 250 cân rồi.
Minh Nam thầm lè lưỡi, đúng là sức trâu mà. 700 cân tương đương với 350 kg, nếu cộng thêm phụ trọng do trọng lực thì ít cũng phải ngang 380 – 390 kg ở thế giới của hắn, lực sĩ cử tạ hàng đầu cũng không làm được như vậy. Chưa kể trọng lực ở đây mạnh hơn Trái Đất, riêng việc chống đỡ trọng lượng cơ thể thôi cũng cho thấy xương cốt cơ bắp của dân cư tại thế giới này mạnh như thế nào rồi. Đến một đứa trẻ 13 tuổi như Diệp Minh ở đây cũng có thể sánh ngang được với những gã cục súc bắp tay to hơn đùi hắn ở Trái Đất.
Vừa đi vừa trò chuyện tầm 10 phút, cả hai đã đi tới mảnh đất trống đầu làng. Khi tới nơi, Minh Nam thấy một đám thanh thiếu niên cả nam cả nữ tầm 30 người đang đứng nhốn nháo, trò chuyện vui vẻ. Đứa lớn nhất có lẽ tầm 16 tuổi, đứa nhỏ thì còn bé hơn Diệp Minh, có lẽ chỉ khoảng 9 – 10 tuổi là cùng. Cả đám khi thấy Diệp Minh dắt một thanh niên cao dong dỏng, trông phải ngoài 20 tuổi đến thì đều rất kinh ngạc, vì thường tới đây học võ đều chỉ là đám thiếu niên mà thôi. Khi nghe nói rằng Minh Nam đã 23 tuổi mà còn chưa luyện thể bao giờ thì cả đám phá lên cười, khiến hắn cũng phải đỏ mặt lên vì ngượng. Cũng may chúng cũng không trêu đùa hắn quá nhiều, một số đứa thậm chí còn rất hâm mộ chiều cao của hắn. Minh Nam cũng không cao lắm, chỉ khoảng 1m74 mà thôi, nhưng theo lời bọn trẻ nói thì tầm tuổi như hắn mà không luyện thể gì bình thường chỉ cao tới gần 5 xích ( = 1m67) là cùng.
Nhốn nháo một lúc thì Trần bá tới. Trần bá tên đầy đủ là Trần Kì, mặt mũi vuông vức, râu rậm, chừng hơn 40 tuổi, vóc người không cao lớn lắm, còn thấp hơn Minh Nam một chút nhưng rất cơ bắp. Diệp Minh thầm thì nói với Minh Nam rằng Trần bá là võ giả, tức là luyện thể đã vượt qua cấp bậc Hoàng Kim Thể, còn cấp độ cụ thể là thế nào thì nó cũng không rõ.
Trần bá mặt mũi tuy nghiêm nghị nhưng rất thân thiện với mọi người. Khi thấy Diệp Minh dẫn Minh Nam tới cũng chỉ cười cười bảo rằng hắn tuy lớn tuổi nhưng nếu gắng sức tập luyện thì cũng sẽ có thành tựu. Theo lời Trần Kì thì cũng không phải là không có người lớn như hắn mà chưa từng luyện thể, cá biệt có người còn cả đời chẳng hề luyện thể chút nào, dù đa phần những trường hợp này chỉ gặp ở những thành thị lớn có điều kiện sinh hoạt tốt.
Đừng thấy thái độ của Trần bá thân thiện như vậy mà nhầm, tới lúc huấn luyện thì gã rất nghiêm khắc, trong lúc học mọi người đều phải gọi là Trần giáo quan. Làm sai động tác lập tức sẽ bị quát ngay, thậm chí nhiều lúc tức tối quá hắn còn đánh cho một cái. Tất nhiên là lực đạo đã được giảm đi rất nhiều, nhưng với đám trẻ đa phần mới luyện tới Thiết Thể hoặc Đồng Thể thì vẫn khá đau.
Riêng Minh Nam thì do mới lần đầu tới học nên chỉ tập luyện các bài tập đơn giản. Nhưng chỉ như vậy thôi cũng khiến hắn mồ hôi đầm đìa, kêu la oai oái. Không nói tới chuyện cơ thể hắn nặng nề hơn so với trước kia, bản thân hắn lúc trước cũng không có thể chất khỏe mạnh lắm. Việc rèn luyện thể lực của hắn chỉ đơn giản là chạy bộ mỗi sáng sớm tầm 4 cây số, chưa kể nhiều khi lười hắn còn ngủ nướng chẳng buồn chạy. Giờ đây chỉ việc nâng tạ nhỏ, rồi chống đẩy, nhảy lò cò tập cơ chân suốt nửa canh giờ (1 tiếng đồng hồ) thôi cũng làm hắn gần như mệt ra bã. Đám trẻ con nhiều lúc còn nhìn hắn cười trộm.
Sau nửa canh giờ, hắn trực tiếp nằm vật ra đất, thở phì phò như trâu. Cơ thể hắn vẫn chưa quen hoàn toàn với trọng lượng mới, khiến việc hít thở cũng khó khăn, tới nỗi hắn tưởng như mình sắp chết tới nơi rồi. Bọn trẻ cũng được cho nghỉ một lát. Trần Kì nhíu mày nhìn hắn, thầm nghĩ sao thể chất của hắn lại tệ như vậy, thật sự là một tên thiếu gia ngồi mát ăn bát vàng sao?
Phải đến 15 phút sau, Minh Nam mới lấy lại sức mà ngồi dậy nổi. Cố hít vài hơi thật sâu, hắn bất đắc dĩ nghĩ thầm là mình không có khả năng trở thành cao thủ rồi. Trước kia cũng chỉ có lần thi môn thể dục chạy bền hồi còn đại học là khiến hắn có cảm giác mệt mỏi tới độ này, nhưng ở đây thì hắn mệt toàn thân chứ không chỉ là phần chân như khi đó. Đang giờ nghỉ, đám học viên đều ngồi dưới gốc cây to trông giống như cây đa, ngồi nghỉ ngơi lấy sức. Sự tò mò của Minh Nam chợt nổi lên, hắn hỏi Trần Kì:
- Trần thúc, cháu nghe Diệp Minh nói thúc là võ giả, thân thể siêu việt Hoàng Kim Thể rồi. Vậy thúc luyện thể tới trình độ nào vậy, trên đó có còn cấp độ nào nữa không?
Trần Kì ngồi trên một tảng đá, đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn về phía Minh Nam. Theo ấn tượng của hắn, Minh Nam hẳn là thiếu gia ở một gia tộc cỡ thấp, những tri thức này chắc trưởng bối phải nói cho hắn biết rồi. Đám học viên cũng nhao nhao hỏi, trước đây chúng cũng từng hỏi qua rồi nhưng Trần Kì chỉ cười trừ không nói. Trần Kì lắc lắc đầu cười:
- Xem ra trí nhớ của ngươi cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng lắm đây. Được rồi, để ta nói ra vậy, biết đâu lại khơi gợi được kí ức của ngươi.
Thế rồi Trần Kì nghiêm mặt nói:
- Luyện thể sơ cấp chỉ là một bậc thang ban đầu trong quá trình tu luyện thân thể mà thôi. Võ giả khi tu luyện thân thể tới trình độ cao có thể làm những việc vô cùng khó tin đối với người thường. Thậm chí phi thiên độn địa, phá núi lấp biển cũng không phải là không thể.
Đám trẻ nghe được vậy thì hào hứng vô cùng, rối rít thúc Trần Kì kể tiếp. Minh Nam thì có chút hoài nghi, dù sao thì với một người tới từ thế giới văn minh như hắn, việc chỉ dựa vào sức lực con người mà làm được như vậy nghe có phần quá phóng đại.
- Trên luyện thể sơ cấp là luyện thể trung cấp. Luyện thể trung cấp chia làm Đại Địa, Phá Sơn, Vấn Thiên. Luyện thể tới Vấn Thiên cấp có thể xưng làm cao thủ rồi, tất nhiên chỉ là loại cao thủ thông thường nhất, nhưng cũng đủ để tung hoành ở một phủ. Trên luyện thể trung cấp là luyện thể cao cấp, chia làm Hầu cấp, Vương cấp, Đế cấp.
Đạt tới Vương cấp có thể gọi là cường giả rồi, vì thường chỉ khoảng 1 phần vạn người luyện thể có thể tu luyện tới trình độ này. Tới Vương cấp thì đa phần võ giả đều có thể phi hành, cường giả cấp độ này ở một quốc gia tầm trung ngay cả hoàng gia cũng nhiệt tình chào đón. Còn Đế cấp thì càng không phải nói, địa vị không kém các đại thần trong triều đình của một quốc gia cỡ trung là mấy. Dù sao thì Đế cấp cũng vô cùng hiếm hoi, đa phần đều tới các vực quần hoặc quốc gia cỡ lớn – chỉ có ở đó mới là vũ đài thích hợp cho họ. Nghe nói trên Luyện thể cao cấp còn có Luyện thể đỉnh cấp, nhưng ta không biết rõ lắm. Dù sao thì cấp bậc như vậy cũng quá cao, chúng ta cũng chẳng cần nghĩ nhiều làm gì.
Một đứa nhóc trong đám học viên hỏi:
- Vậy Trần bá luyện thể tới trình độ nào rồi?
Trần Kì từ tốn nói:
- Ta hiện tại ở Phá Sơn trung cấp.
- Oaaaaaaa!
Cả đám trẻ đều tỏ ra vô cùng phấn khích. Vấn Thiên cấp có thể xưng là cao thủ, tung hoành ở một phủ, vậy Phá Sơn trung cấp ở một trấn cũng là nhân vật nổi tiếng rồi. Đối với đám trẻ ở một ngôi làng nhỏ thì như vậy là đã là rất lợi hại rồi. Minh Nam thì trầm ngâm, có cảm giác rất khó diễn tả. Hắn cảm thấy như mình đang nhập vai vào một bộ truyện huyền huyễn của Trung Quốc vậy, lại còn cả phân chia cấp độ nữa chứ. Nhưng cảm xúc đó lập tức tắt ngúm khi Trần Kì nói:
- Được rồi, nghỉ lâu quá rồi đấy. Tiếp tục luyện tiếp thôi.
Đám trẻ nhăn nhó mặt mày rồi đứng dậy, nhưng với Minh Nam mà nói thì cảm xúc trong lòng hắn tuyệt đối là tuyệt vọng. Còn phải nói sao, lúc nãy mới tập nửa canh giờ mà hắn đã gần như ra bã rồi, giờ tập một mạch đến trưa nữa thì không biết có còn cái mạng này nữa không. Ngay lúc hắn đang thầm khấn vái mong tổ tiên phù hộ qua được kiếp này, thì một tên gia đinh của Phương gia chạy tới hô:
- Trần hộ vệ, thiếu gia về rồi! Thiếu gia vừa về tới!
- Sao? Phương thiếu gia về rồi ư?
Không chỉ có Trần Kì kinh hỉ, mà ngay cả đám trẻ cũng háo hức không thôi, chẳng thua kém lúc nãy nghe Trần Kì kể chuyện là bao. Minh Nam ngoắc Diệp Minh lại hỏi:
- Phương thiếu gia mà họ đang nói là ai vậy?
- Phương thiếu gia là người duy nhất ở làng ta theo tu luyện ở một môn phái tu tiên đấy! Huynh ấy là môn đồ của Huyền Không phái cách đây khoảng độ 400 dặm, là môn phái tu tiên lớn nhất ở trấn Minh Nguyệt, trên toàn phủ Hà Nam cũng xếp vào 5 hạng đầu!
- Hả? Tu tiên?
Minh Nam ngây người ra. Luyện thể thì đã đi một nhẽ, đằng này thế giới này còn có cả tu tiên? Từ thể loại huyền huyễn chuyển thành tiên hiệp? Hắn cảm thấy chuyện này đúng là khó tin, rèn luyện cơ thể ít ra cũng có thể thấy rõ bằng mắt thường, dù mấy cái đoạn phi thiên độn địa gì gì đó hắn còn chưa tin nổi. Nhưng tu tiên ư, đó là thứ gì đó quá sức mơ hồ. Không phải là một đám lừa đảo đấy chứ? Nhưng xét từ vẻ mặt của một người từng trải như Trần Kì thì có vẻ chuyện này không phải là giả.
- Được rồi, hôm nay tạm ngưng tại đây vậy. Ta phải về gặp thiếu gia mới được. – Trần Kì quay lại phân phó.
- Trần bá, cho bọn con đi theo về gặp Phương thiếu gia đi. Bọn con muốn được thấy người tu tiên. – Đám trẻ mè nheo.
- Các ngươi thật là… - Trần Kì khẽ lắc đầu – Được rồi, tính cách của thiếu gia cũng tốt, chắc sẽ không sao đâu. Nhưng cấm các ngươi được làm phiền thiếu gia nghỉ ngơi đó, tới thăm một chút rồi giải tán đi.
Last edited by tomongcham; 29-09-2013 at 10:41 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tomongcham
Đám trẻ hớn hở vô cùng, vội đi theo sau Trần Kì và tên gia đinh. Minh Nam cũng theo Diệp Minh đi tới phủ đệ của Phương gia. Theo lời Diệp Minh kể thì Phương thiếu gia tên là Phương Bình, hắn bái nhập Huyền Không phái được 7 năm rồi, rất ít khi có dịp về nhà, thường phải độ 1 – 2 năm mới về làng một lần.
Phủ đệ của gia tộc họ Phương theo ước lượng của Minh Nam rộng khoảng độ 600 mét vuông, tường bao ngoài rêu phong trông có vẻ cổ kính, nhưng vẫn có vẻ rất vững chắc. Cửa lớn phía trước là loại hai cánh, rộng độ 3 mét, cao khoảng hơn 4 mét. Nghe đám trẻ nói chuyện thì Phương thị nhân khẩu có 9 người, cộng thêm khoảng hơn 20 gia đinh, thị nữ, hộ vệ. Gia chủ là Phương Chính, chính là cha của Phương Bình, khoảng chừng 40 tuổi, là một thương nhân. Hắn có một đệ đệ tên là Phương Hằng, nghe nói người này là cao thủ số một ở làng An – trình độ luyện thể còn mạnh hơn Trần Kì một bậc, đa phần thời gian ở trên Minh Nguyệt trấn thủ hộ cửa hàng của Phương thị tại đó, khoảng 2 – 3 tháng mới về làng một lần.
Bước vào trong phủ, đoàn người gặp ngay một thanh niên đang ngồi dưới mái hiên, uống trà do một thị nữ đưa lên. Hắn có mái tóc hơi xoăn, nước da khá trắng, nổi bật so với đám trẻ đen nhẻm vốn hay phải phụ giúp gia đình làm đồng ngoài trời nắng. Trên người hắn khoác một bộ đạo bào đơn giản, có hoa văn màu xanh lam nhạt. Toàn thân hắn có khí chất rất thanh nhã, trông giống như một thư sinh vậy. Thấy Trần Kì tới, hắn hạ chén trà xuống mỉm cười:
- Trần thúc, đã lâu không gặp.
- Thiếu gia đã về rồi. – Trần Kì cũng hơi khum tay hành lễ rồi cười ha hả.
- Phương đại ca, Phương đại ca. Kể cho bọn đệ nghe chuyện ở Huyền Không phái đi! Người tu tiên có gì đặc biệt không! – Đám trẻ nhao nhao nói.
Phương Bình ít khi về nhà, nhưng mỗi lần về lại kể rất nhiều chuyện mới, đám thiếu niên trong làng đều vô cùng yêu thích hắn. Hắn cũng không cao ngạo, là loại người dễ gần, nên không từ chối mà lắc đầu cười cười:
- Được rồi, rồi sẽ kể mà, sẽ kể mà. Ồ, vị huynh đài này…
Hắn thấy Minh Nam nên hơi ngạc nhiên. Tuy Phương Bình ít khi về nhà, nhưng dù sao dân cư trong làng cũng không nhiều, chỉ xấp xỉ 200 người nên hắn cũng biết mặt gần như tất cả mọi người. Thế nên thấy gương mặt lạ là hắn nhận ra ngay.
- Đây là Minh Nam đại ca, huynh ấy được Phong thúc phát hiện hôn mê ở gần làng, hiện giờ đang ở tạm nhà đệ. Huynh ấy hình như bị tai nạn gì đó nên không nhớ rõ được mọi chuyện, đến nói chuyện cũng bị ảnh hưởng.
- À ra vậy. – Phương Bình gật đầu với Minh Nam rồi lại quay sang đám trẻ. – Được rồi, vậy huynh sẽ kể chuyện tu luyện ở Huyền Không phái nhé…
Trần Kì định cản bọn nhóc, sợ quấy rầy Phương Bình nghỉ ngơi, nhưng Phương Bình nói không có việc gì. Minh Nam cũng ở cùng chỗ với đám
thiếu niên nghe hắn kể. Phương Bình chậm rãi kể về những chuyện vụn vặt trong quá trình tu luyện, nào là nghe các sư huynh, trưởng lão giảng pháp, rồi thì tu luyện công pháp, chuyện đám đệ tử tranh phong với nhau, kì thi tuyển ba tháng một lần để xếp hạng đệ tử ngoại môn… Đám trẻ ngồi nghe tới xuất thần, Minh Nam cũng có chút hứng thú, chuyện của Phương Bình kể nghe như tình tiết một cuốn tiểu thuyết tiên hiệp bình thường vậy, có điều độ chân thực và chi tiết cao hơn rất nhiều.
- Phương đại ca, huynh biểu diễn thuật pháp tu tiên cho bọn đệ xem được không? – Một đứa nhóc đưa tay hô lớn.
- Đúng đó, Phương đại ca, Phương đại ca, cho bọn đệ xem chút tiên thuật đi… - Cả đám nhóc nghe vậy đều hào hứng vô cùng, tranh nhau nói.
- Mấy đứa thật là… Huynh cũng tu luyện chưa đâu vào đâu, chỉ có thể sử dụng một số thuật pháp cơ bản mà thôi. – Phương Bình cười nói.
- Phương huynh, không biết cảnh giới tu tiên phân ra thành những cấp bậc nào? Huynh đang ở cảnh giới nào rồi? – Minh Nam lại tò mò hỏi.
- Cái này… - Phương Bình hơi dừng lại, cân nhắc một chút rồi nói tiếp. – Nói cho mọi người biết cũng được, dù sao ở những thành thị lớn đây cũng coi như là kiến thức thông thường. Cảnh giới tu tiên chia ra làm Luyện Khí kì, Trúc Cơ kì, Kim Đan kì, Nguyên Anh kì, Hóa Thần kì, Động Hư kì, Phản Hư kì, Đại Thừa kì. Mỗi cảnh giới lại chia ra làm tiền kì, trung kì, hậu kì, đỉnh phong. Trong truyền thuyết còn có cả Độ Kiếp kì, vượt qua được Độ Kiếp kì thì chứng đạo thành tiên rồi, có điều nghe hơi có pha lẫn màu sắc thần thoại, ta cũng không biết có phải là thật hay không. Còn về cảnh giới của ta… hiện giờ coi như là Trúc Cơ tiền kì.
“Không có chút sáng tạo nào ư? Sao nghe giống trong mấy bộ tiểu thuyết mạng vậy?” Minh Nam thầm nghĩ. Hắn thậm chí hoài nghi rằng sao cảnh giới tu luyện ở một thế giới chân thực thế này lại giống trong tiểu thuyết được. Không lẽ là mình đang ở trong một thế giới truyện tiên hiệp nào đó chứ không phải thực sự là xuyên việt?
- Thiếu gia, người đã… trúc cơ rồi ư? – Trần Kì kinh ngạc nói. – Trúc Cơ trung kì là ngang với luyện thể Đại Địa trung cấp rồi. Thiếu gia năm nay mới có 17 tuổi mà thôi, đạt tới cảnh giới này đúng là không đơn giản rồi.
Phương Bình cười cười có vẻ khá hài lòng, nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh tâm cảnh rồi nghiêm túc nói:
- Đối với người dân chốn thôn quê như chúng ta mà nói thì như vậy là không tồi. Nhưng phải phóng mắt nhìn xa hơn nữa, Trúc Cơ kì mới tạm gọi là bước vào thế giới tu chân mà thôi. Ngay ở Huyền Không phái cũng có nhiều người có tư chất cao hơn cháu nhiều. Có một vị sư muội nội môn năm này mới 13 tuổi mà đã đạt tới Kim Đan tiền kì rồi. Đại sư huynh còn đáng sợ hơn, nửa năm trước đã đạt tới Nguyên Anh kì, giờ đã ra ngoài lịch lãm rồi.
- Thật đáng sợ, không hổ là đệ tử danh môn! Nghe nói vị đại đệ tử của Huyền Không phái này cũng mới ngoài 20 tuổi thôi. Hơn 20 tuổi Nguyên Anh kì, thật không thể hình dung nổi tiền đồ của hắn sau này sẽ như thế nào. – Trần Kì khiếp sợ cảm thán.
Hắn cảm thấy kinh hãi cũng là chuyện hợp lí. Nguyên Anh kì tương đương với luyện thể Vấn Thiên cấp, có thể coi là cao thủ ở một địa phương nhỏ, cho hắn thêm 30 tới 40 năm nữa, không chừng Huyền Không phái sẽ sinh ra một vị cường giả Phản Hư kì cũng nên, đủ để khiến người ta phải kinh thán.
- Thế nên ta cũng cần phải gắng sức. Phải có thực lực cường đại mới có thể bảo hộ gia tộc, nhất là gia tộc có nghiệp buôn bán như Phương gia chúng ta. – Phương Bình nói một cách nhẹ nhàng nhưng đầy quả quyết.
- Thiếu gia nói cũng phải. Đúng rồi, lão gia lên Minh Nguyệt trấn lo một thương vụ, hẳn tới ngày mai mới về.
- Ừm, ta biết rồi.
Minh Nam ngồi nhàm chán nghe lũ trẻ láo nháo xung quanh hỏi thăm Phương Bình, đứa nào cũng chen nhau lên tiếng, khiến hắn dù muốn hỏi Phương Bình thêm về môn phái tu tiên cũng chẳng có chỗ mà chen mồm vào. Ngay khi hắn đang thầm than vãn thì đột nhiên, ánh mắt Phương Bình trở nên sắc bén, nhìn về bầu trời phía nam của làng. Trần Kì thấy vậy cũng trở nên ngưng trọng, hắn nheo mắt như đang cảm thụ thứ gì đó, rồi chợt kinh hãi kêu lên:
- Có cao thủ đang hướng về phía này! Mau mau, tất cả cúi người xuống, trốn vào trong nhà mau. Đưa hai tay lên che tai lại.
Nhất thời, cả đám người đều trở nên nhốn nháo. Minh Nam cũng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng hắn cũng chen vào trong nhà, cúi thấp người, nhìn ra bên ngoài một cách đầy lo lắng. Chỉ chưa đầy nửa phút sau, có một thứ gì đó lao vụt qua trên trời. Ngay sau đó, một tiếng nổ ù ù vang lên, khiến đến cả mái ngói trên nóc nhà cũng run lên cành cạch. Chỉ là trong giây lát ngắn ngủi thôi, nhưng cũng đủ khiến mọi người phải kinh hãi. Minh Nam cũng cảm thấy tai mình hơi ù đi, đồng thời hắn còn cảm thấy sởn gai ốc – thứ vừa bay qua đem lại cho hắn cảm giác nguy hiểm tột độ, trái tim như bị bóp nghẹt lại trong khoảnh khắc.
Trong cả đám người chỉ có Phương Bình, Trần Kì cùng hai tên hộ vệ khác còn đứng thẳng được. Bốn người thần sắc rất nghiêm túc nhìn về phía nơi bóng đen vừa lao qua.
- Vừa rồi… là cái gì vậy? – Một tên gia đinh run run hỏi.
- Là hai người đang truy đuổi lẫn nhau. – Phương Bình nói với vẻ ngưng trọng.
- Ng… người ư? Lại còn biết phi hành nữa…
Minh Nam cũng cảm thấy hơi kinh ngạc. Thực sự là con người mà lại bay được sao? Vừa rồi tốc độ của vật thể đó quá nhanh, hắn cũng chỉ lờ mờ thấy được có thứ gì đó vừa lao qua, không ngờ lại là hai bóng người chứ không phải một.
- Cường giả… tuyệt đối là cường giả… không những biết phi hành, mà tốc độ còn nhanh hơn cả âm thanh do bản thân gây ra nữa.
Tốc độ siêu âm ư? Minh Nam cả kinh. Cái này cũng thật là… quá mức dọa người rồi. Vậy vừa rồi chẳng phải là tiếng nổ siêu âm ư?
- Trần thúc, mau đưa mọi người trong nhà di tản theo hướng ngược lại. Báo luôn cho cả mọi người trong làng nữa. Hai người vừa rồi tối thiểu cũng có tu vi Động Hư hậu kì, hoặc luyện thể Vương cấp cao cấp, tuyệt đối là cường giả vô cùng đáng sợ. Nếu họ giao chiến mà lan tới đây thì tuyệt đối là một hồi tai họa cho cả làng.
- Được. Khoan đã, thiếu gia thì sao? – Trần Kì ngay lập tức đáp ứng, nhưng rồi lại nhận ra một điểm không ổn trong câu nói của Phương Bình.
Phương Bình hít một hơi rồi nói:
- Cháu muốn tới xem tình hình rốt cuộc tình hình như thế nào?
- Không được! Thiếu gia điên rồi, họ đều là những cường giả khủng khiếp. Lấy tu vi Trúc Cơ tiền kì của thiếu gia thì ngay cả dư chấn chiến đấu của hai người đó cũng đủ gây họa sát thân.
- Trần thúc! Cháu bước lên con đường tu chân chính là để đột phá cực hạn, truy cầu lực lượng. Nếu đến cả dũng khí xem cường giả đối chiến cũng không có thì còn tu luyện làm gì nữa.
- Nhưng đây đâu phải là dũng khí, đây là ngu ngốc đi tìm chết! – Trần Kì sắp nổi nóng tới nơi rồi.
Hắn biết rõ vị thiếu gia nhà mình bình thường rất hòa nhã, nhưng khi đã quyết thì rất khó khiến gã thay đổi ý định được. Trần Kì chưa kịp nói xong thì Phương Bình đã lao ra ngoài sân, phi thân nhẹ nhàng như chim én lên bên tường rồi lao đi. Bất đắc dĩ, hắn đành phân phó cho hai gã hộ vệ kia hộ tống mọi người tới nơi an toàn và thông báo cho dân làng, rồi cũng đuổi theo Phương Bình.
Đám người Minh Nam cứ ù ù cạc cạc chưa hiểu rõ tình hình ra sao, nhưng cũng biết rằng đây có thể là một tai họa kinh khủng nên vội vội vàng vàng nối đuôi nhau chạy ra đầu làng. Khi Diệp Minh và Minh Nam tới nơi, Diệp Phong cũng đang ở đó. Cả một mảng người nhốn nháo không thôi, nhưng rồi bỗng nhiên, một tiếng nổ từ xa vọng lại khiến mọi người đồng loạt hướng mắt về phía đó.
Cách làng An khoảng chừng hơn mười lăm dặm có một dãy núi thấp trập trùng, ngọn cao nhất đại khái cao khoảng gần bốn dặm. Lúc này đây, toàn bộ mọi người đều có thể thấy được một cảnh tượng khó tin. Toàn bộ một mặt sườn của đỉnh núi cao nhất bị gọt xuống, dù ở xa nhưng Minh Nam vẫn nhìn thấy được những đợt bụi mù mịt đang đổ rào rào xuống từ mặt vách núi bị cắt. Ngay sau đó, lại một âm thanh chói tai rít lên, đỉnh của ngọn núi đó như bị cái gì chém phăng một cái theo đường xiên ngang. Đỉnh núi hơi nhọn trượt dần theo mặt cắt một cách chậm rãi, rồi rơi rụng xuống. Cảnh tượng kinh tâm động phách đó khiến ai cũng phải hoảng sợ, những người già trong làng thậm chí còn quỳ xuống cầu khấn thần linh. Chỉ trong chưa đầy 15 phút đồng hồ, một ngọn núi cao lớn, cứ như thế bị hủy đi mất hai phần ba.
- Thật đáng sợ, đây là… sức mạnh của con người sao…
Minh Nam khẽ lẩm bẩm. Rốt cuộc, sau ba ngày kể từ khi tiến nhập vào thế giới này, hắn cũng đã được trông thấy sức mạnh của cường giả. Đó cũng là một thứ ấn tượng sâu sắc, vĩnh viễn khắc trong tâm khảm của hắn, cho tới nhiều năm sau này vẫn không phai…
Last edited by tomongcham; 06-10-2013 at 09:33 PM.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tomongcham