Sau 15 phút ngất xỉu, Tôn Kiến dần dần tỉnh lại, lại một lần nữa nhìn thấy gương mặt lơ lửng giữa không trung dưới ánh đèn vàng, bèn thầm nghĩ: Chắc là mình vẫn còn đang choáng.
Vì thế mắt trợn ngược lên, đang định nghiêng đầu ngã ra, một ngón tay bỗng chọc lên trán anh, thoáng chốc một luồng hơi lạnh bao phủ khắp người.
“Đừng giả vờ.” Gương mặt kia nói, “Ta không phải là quỷ.”
Không phải mới lạ! Tôn Kiến khịt mũi, đêm hôm khuya khoắt bay từ lư hương đồng ra như sương như khói lại còn nói mình không phải quỷ, ai tin?
Nói đi nói lại cũng đều phải trách u già mê tín nhà anh, vô duyên vô cớ đi mua một cái lư hương rỉ sét loang lổ về, còn nói với anh là ông chủ tiệm đồ cổ bảo, đây là món đồ cổ rất có giá trị. Dừng! Đồ cổ có giá trị mà chỉ bán cho u 30 đồng hời thế à?
Bây giờ, không phải đã xảy ra chuyện rồi sao? Đêm hôm một con quỷ nhảy từ trong lư ra! Anh không bị sợ chết thật đúng là tốt số.
“Ta không phải quỷ.” Gương mặt kia còn nói, “Thật ra ta là tiên nữ.”
Tôn Kiến ngồi xuống, nhìn chằm chằm nó nửa ngày —- Mọi người đều dùng câu “Xinh đẹp như tiên” để miêu tả mỹ nhân, nhưng nếu tất cả tiên nữ đều không khác nhiều so với cái vị trước mặt này lắm, thì mỹ nữ kia nhất định rất đau xót.
Chẳng qua, nếu món đồ chơi này thật sự là tiên mà không phải quỷ, thì tình hình khác rồi. Bởi vì chỉ nghe quỷ hại người, chưa nghe tiên hại người bao giờ.
“Tiên nữ tỷ tỷ…” Chỉ vì đối phương nói nó là thần tiên, giọng nói của Tôn Kiến không khỏi mang theo vài phần nịnh nọt, “Xin hỏi, vì sao cô lại chui vào trong lư hương nhà tôi?”
Nếu anh không đoán sai, bình thường trong tình huống này, thần tiên chắc chắn sẽ nói với phàm nhân rằng đó là do cơ duyên.
Quả nhiên, chỉ nghe tiên nữ kia nói: “Bởi vì ta và ngươi hữu duyên.”
“Đừng bảo cô tới điểm hóa tôi xuất gia tu luyện thành tiên gì gì đó chứ?” Tôn Kiến thoạt tiên nghĩ đến Pháp Hải(*), sau đó bắt đầu cảm thấy da đầu run lên, má ơi, anh cũng không muốn xuất gia, thế giới phồn hoa đẹp đẽ lắm, anh còn chưa chơi đã! “Nói rõ ràng trước, chuyện xuất gia tôi sẽ kiên quyết không làm! Nếu tôi xuất gia, u già của tôi sẽ mất con, bà ở vậy nửa đời người, nếu mất luôn con, chắc chắn sẽ khóc đến chết, bà mà chết cô xem như tạo nghiệt!”
Hơn nữa… Còn có một nguyên nhân anh chưa nói, đó là anh không nỡ rời xa Tiểu Gia nhà hàng xóm nha. Tuy rằng hai mấy năm qua Tiểu Gia lúc nào cũng trừng mắt với anh, không né được thì mắng, nhưng anh trời sinh chính là kẻ đê tiện, càng như vậy anh càng thích cô.
Tiểu Gia ơi Tiểu Gia, không cưới được em trước, anh tuyệt đối không thành tiên!
Tiên nữ mặt không chút thay đổi nói: “Không phải, ta đến để thỏa mãn ba điều ước của ngươi.”
Tôn Kiến nhướng mày, nghi ngờ tai mình nghe nhầm —- ba điều ước? Ba điều ước! Ba điều ước đó.….
Trong những giấc mơ hoang đường nhất, anh cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, không ngờ anh lại gặp được cây đèn của Aladin phiên bản Trung Quốc! Hallelujah! Tôn Kiến anh thật quá hoành tráng!
“Ngươi có thể ước ba điều với ta, chỉ cần không phạm thiên quy, ta đều có thể làm được cho ngươi.” Tiên nữ còn đang giải thích, Tôn Kiến đã hất đầu một cái, vô cùng kiên định nói: “Tôi muốn gì? Đương nhiên thứ nhất là muốn càng nhiều tiền càng tốt, thứ hai là muốn mỹ nữ yêu thương nhung nhớ…”
Khi nói ra những lời này anh kích động đến mức hai chân run hết cả lên —- Tiền bạc và mỹ nữ, quả thật từ trước đến nay đều là hai thứ mà bất kỳ người đàn ông nào cũng đều tha thiết ước ao.
Tiên nữ ế một tiếng, nói: “Không ngờ ngươi không yêu cầu làm cho Tiểu Gia yêu ngươi.”
Tim Tôn Kiến nhảy lên mấy cái, lúc này bắt đầu tin cô là tiên nữ thật, nếu không làm sao có thể biết bí mật ẩn dấu của anh như vậy?
“Đừng vội, điều ước thứ ba của tôi chính là —” Tôn Kiến mắt miệng cười cong hết lên, “Cho tôi thêm ba điều ước!”
Oa ha ha ha, anh thật là thông minh biết bao!
Ai ngờ tiên nữ lắc lắc đầu: “Không thể, tiên giới không cho phép lợi dụng chiêu trò bất chính.”
Đồ thần tiên cứng nhắc! Tôn Kiến thầm phỉ nhổ, gãi gãi đầu nói: “Nếu vậy, điều ước thử ba tạm để đấy, lúc nào nghĩ ra lại nói với cô.”
Tiên nữ động môi vài cái, muốn nói lại thôi. Tôn Kiến nhướng mày: “Sao? Không được à?”
Tiên nữ kinh ngạc nhìn hắn nửa ngày, lẩm bẩm nói: “Thôi vậy, dù sao đã đợi cả ngàn năm rồi, cũng chẳng ngại mấy chục năm này… Được, ngươi quyết định xong thì gọi ta trong lư hương.” Nói xong lại giống như làn nói nhẹ khẽ bay lùi vào trong lư.
Pháp Hải: Một nhà sư chân tu nổi tiếng, có xuất hiện trong truyền thuyết Thanh Xà Bạch Xà, phép thuật pro lắm *o*~
Hôm sau, cuộc sống của Tôn Kiến đại biến kinh thiên động địa.
Đầu tiên, một chiếc Cadillac dài xuất hiện trước của nhà anh, một người đàn ông thành đạt mặc âu phục phẳng phiu đeo kính mắt gọng vàng bước xuống, tự xưng là một luật sư, đại diện cho ngài chủ tịch tập đoàn nào đó đến tìm anh.
Đại ý chỉ là qua xét nghiệm ADN, chứng minh anh là con riêng thất lạc ở bên ngoài của ngài chủ tịch, nay ngài chủ tịch qua đời, để lại toàn bộ gia sản cho anh…
“Đại lộ số 1 Manhattan New York?” Tôn Kiến mở to hai mắt, người thuộc tầng lớp dân nghèo như anh không thể lý giải được ý nghĩa của điều ấy lớn đến nhường nào.
Luật sư vô cùng chuyên nghiệp giải thích cho anh nghe: “Đúng vậy, hơn hai mươi số nhà liền nhau, tiền cho thuê hàng năm đạt tới 8 con số. Ngoài ra, còn có lâu đài ven sông Loire, du thuyền ở Caribbean, biệt thự ở Thụy Sĩ…”
“Ông nói rõ ràng tôi có bao nhiêu tiền đi!”
Luật sư nghĩ nghĩ, trả lời: “Nói cách khác, số tiền lợi tức thu được mỗi ngày, anh cũng không tiêu hết nổi.”
“Cái lão cha già đã chết toi, a không, là tôi nói người cha chưa từng gặp kia ấy, quả thật là một nhân vật thần kỳ …” Tuy mồm thì nói vậy, nhưng trong lòng Tôn Kiến biết rõ, thật ra tất cả chẳng có liên quan gì đến cái người đã chết kia cả, thật sự thần kỳ phải là cái lư hương bằng đồng trong phòng anh cùng với vị tiên nữ không giống tiên nữ cư ngụ trong cái lư đó.
Tiền tới tay, mỹ nữ cũng tới rồi.
Điều này quả nhiên là định luật không bao giờ thay đổi.
Tôn Kiến trái ôm phải ấp ung dung tự tại một thời gian, nhưng cũng rất nhanh, phiền phức cũng kéo tới.
Anh huỳnh huỵch huỳnh huỵch chạy lên cầu thang, khóa cạch cửa lại, ngay lập tức bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, trong đó trộn lẫn vô số tiếng phụ nữ duyên dáng gọi to. Tôn Kiên thở hổn hển lau mồ hôi trên trán, caravat, áo sơ mi, thậm chí cả dây lưng cũng bị lôi kéo đến đứt làm hai đoạn, trên mặt còn có vô số vết móng tay. Mẹ Tôn vừa thấy con như vậy, sợ tới nhảy dựng trên sô pha: “A Kiến, con làm sao vậy?”
“Mẹ, mẹ ra chống đỡ cho con một chút trước đi, con lên lầu đã!” Anh không kịp giải thích, xông thẳng lên tầng hai, bới cái lưu hương bị đày vào lãnh cung từ ngăn tủ trong thư phòng, gấp giọng nói: “Này! Ra đây ra đây! Mau ra đây!”
Tiên nữ nói vọng ra từ trong lư hương: “Ngươi nghĩ ra yêu cầu thứ ba rồi hả?”
“Nghĩ ra cái quỷ! Cô giúp tôi giải quyết chuyện phiền phức trước mắt này đã rồi nói sau! Bây giờ căn bản tôi không thể ra khỏi cửa, vừa đi chỗ nào là chỗ đó đám phụ nữ điên cuồng gào thét chói cả tai, tranh giành với nhau, khiến cho tôi một cái đầu còn to hơn hai cái gộp lại! Cô mau mau hỗ trợ đi, mau mau làm cho đám phụ nữ kia biến mất đi!”
“Cái này có tính là yêu cầu thứ ba của ngươi không?”
Tôn Kiến mở to hai mắt: “Cái này sao có thể tính được? Bây giờ tôi biến thành như này, hoàn toàn là do cô không xử lý tốt yêu cầu thứ hai của tôi nên mới gây ra, cho nên cô phải thu dọn cục diện rối rắm này thay tôi.”
“Không được.” Tiên nữ lạnh lùng nói, “Ngươi muốn mỹ nữ yêu thương nhung nhớ, ta cũng đã làm được, tiếp theo nên đi thế nào là chuyện của ngươi.”
Có lầm không thế? Thần tiên cũng vô trách nhiệm như vậy?
Mặt mũi Tôn Kiến suy sụp, cầu xin nói: “Giúp tôi đi, tiên nữ tỷ tỷ xinh đẹp nhất, tiên nữ tỷ tỷ thông minh nhất, cô không giúp tôi tôi xong thật rồi!”
Tiên nữ im lặng một lát, nói: “Thật ra chuyện này không khó giải quyết, lấy năng lực của con người hoàn toàn có thể giải quyết được rồi, sao còn phải cầu cứu ta?”
Tôn Kiến ngạc nhiên, rất nhanh đã hiểu được ý tứ của cô, ánh mắt tỏa sáng nói: “Đúng vậy, sao ta lại ngốc thế nhỉ! Cảm ơn, tiên nữ tỷ tỷ, cô tiếp tục ngủ đi.” Nói xong lại nhét cái lư hương vào hộc tủ lần nữa, xuống lầu gọi điện cho công ty an ninh.
Từ đó về sau, bên người Tôn Kiên có tới hơn mười bảo tiêu hung thần ác sát, uy phong lẫm liệt đứng bên cạnh, đám mỹ nữ quả nhiên không dám lại làm càn xông vào như trước, cho nên thiên hạ có thể thái bình rồi.
Một ngày Tôn Kiến lái một chiếc xe thể thao Lotus hào nhoáng bóng lộn, trước đây những người hàng xóm, họ hàng thân thích hay đối đầu cả đời không qua lại với nhau giờ đều nhào tới vây quanh anh hỏi han ân cần, nhưng anh đang hả hê thì cụt hứng. Ngay lúc vẻ mong đợi đang hiện rõ luôn trên mặt, đã có một người lạnh lùng liếc mắt nhìn anh một cái, khinh thường quay người đi.
Con tim Tôn Kiến dường như bị kim đâm cho một phát ——- Tiểu Gia.
Là Tiểu Gia.
Khi đánh xe trở lại căn biệt thự mới mua, cả người anh ngập tràn cảm giác mất mát nói không nên lời. Anh đi lên lầu, lôi cái lư hương từ trong ngăn tủ kia ra, ỉu xìu hỏi: “Này, cô còn ở đấy chứ?”
Tiên nữ trong lư hương lại hỏi như mọi lần: “Ngươi đã nghĩ xong điều ước thứ ba rồi chứ?”
Tôn Kiến lắc lắc đầu, ôm đầu gối ngồi xuống bên cạnh ngăn tủ, nói: “Trước kia vẫn cứ nghĩ, ngày nào đó chờ khi lão tử có tiền, uống rượu lâu năm hút thuốc lá, muốn uống vang đỏ thì uống vang đỏ, muốn uống rượu đế là uống rượu đế. Thuốc lá lấy hai bao, hút một bao đốt một bao! Cầm tiền đập vào mặt đám con cháu họ nhà rùa trước kia khinh thường mình, xem bọn nó có dám mắt chó nhìn người nữa hay không! Cuối cùng tôi nghĩ phải có tiền phải có tiền, có tiền rồi cái gì cũng có, nhưng mà…” Anh ngơ ngẩn nhìn chiếc đèn chùm lớn trên trần phỏng theo phong cách hoàng gia châu Âu thế kỷ mười sáu kia, lẩm bẩm nói, “Vì sao bây giờ ngược lại tôi lại cảm thấy quá nhàm chán vậy?”
Trong lư hương không có tiếng đáp lại.
Tôn Kiến nhấc cái lư hương lên, gần như dán mũi vào hỏi: “Yêu cầu thứ hai của tôi là được mỹ nữ yêu thương nhung nhớ, thế mà tại sao Tiểu Gia thấy tôi lại tỏ thái độ lạnh như băng vậy?”
“Quá bình thường, tại vì Tiểu Gia không phải mỹ nữ.”
Tôn Kiến ngẩn ngơ, buông lỏng tay ra. Nghiêm túc mà nói, quả thật Tiểu Gia không phải mỹ nữ, cô ấy lớn lên chỉ là xinh xắn thôi. Thế nhưng bóng dáng thanh tú kia, suốt mười sáu năm ròng, kể từ lúc tám tuổi, vẫn in sâu trong lòng anh không thể xóa nhòa.
Anh ngã xuống đất, đèn thủy tinh treo trên trần chợt chớp chớp, mỗi một lần chớp, đều lóe ra ánh mắt của Tiểu Gia.
“Tôi muốn tình yêu, một tình yêu chân chính, một tình yêu khiến tôi khắc cốt ghi tâm.” Tôn Kiến thì thào, sau đó lật người đối mặt với lư hương, còn nghiêm túc, từng chữ từng chữ một, “Giúp tôi theo đuổi Tiểu Gia đi.”
Sương khói trong lư hương bay lên, ngưng tụ thành hình dáng tiên nữ giữa không trung, cô nhìn anh, nhướng mày nói: “Ngươi lựa chọn xong rồi chứ? Không đổi ý?”
“Đúng! Tuyệt không đổi ý!”
Vì một câu này, kế hoạch cưa vợ của Tôn Kiến chính thức bắt đầu.
“Muốn tiếp cận một người, trước tiên phải tiếp cận người thân của họ”, cũng có nghĩa là, yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Não Bạch Kim, Cái Trung Cái, Hoàng Kim Hợp Tác, Ngang Lập Nhất Hào… Phàm là thuốc bổ nổi tiếng quảng cáo trên tivi tất cả chất cao như quả núi nhỏ đưa tới tặng nhà Tiểu Gia, khiến cho hai vị phụ huynh cười híp hết cả mắt lại, liên tục khen thằng bé Tôn Kiến này rất được.
Đáng tiếc Tiểu Gia không cảm kích, trừng mắt mắng: “Anh đưa thuốc cho bố mẹ tôi nhiều như thế làm gì? Rủa bọn họ sinh bệnh à!” Nói xong vơ hết này thì thuốc bổ máu bổ sắt bổ kẽm bổ đồng bổ nguyên tố khoáng chất này nọ kia quăng vào người anh.
Tôn Kiến bị ném đến ôm đầu chạy mất, trong lòng buồn bực: Sao phản ứng chẳng giống trong quảng cáo gì cả thế?
Kế hoạch cưa vợ No.2:
“Muốn làm được việc, công cụ phải tốt”, cũng có nghĩa là, thay hình đổi dạng.
Áo sơ mi cổ bẻ, vest dài hai khuy Prada kết hợp với áo len mỏng trang trí hình chữ thập, quần bò dài bó sát người, Tôn Kiến nghiêng người tựa trên chiếc xe Harley Davidson, môi ngậm hoa hồng chân thành đứng chờ.
Tiểu Gia hết giờ làm đi từ trong ngân hàng ra, làm như không nhìn thấy mà đi qua trước mặt anh.
Anh vội vàng đuổi lên phía trước nói: “Tiểu Gia, anh chờ em lâu rồi, chúng ta cùng đi ăn tối đi, anh…”
Còn chưa nói hết, Tiểu Gia đã quay sang nói với Mr.Cảnh sát ven đường: “Cảnh sát tiên sinh, người này quấy rối tôi!”
Tôn Kiến thanh minh: “Tôi không phải yêu râu xanh, chúng tôi quen biết nhau, chúng tôi là hàng xóm!”
Mr.Cảnh sát đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt, tóm chặt áo anh nói: “Nhóc con, loại công tử bột như cậu tôi thấy nhiều lắm, bớt nói nhảm đi, theo tôi về đồn!”
Tôn Kiến ngồi ở sở cảnh sát uống cà phê, trong lòng buồn bực: Chẳng lẽ Tiểu Gia không thích tiền mặt cũng không thích đẹp?
Kế hoạch cưa vợ No.3:
“Muốn hái bông hoa này, trước phải khen ngợi mùi hương của nó”, cũng có nghĩa là, khen tặng đúng chỗ.
Ngân hàng vừa mở cửa, một đám người quang quác dũng mãnh xông vào như thủy triều, tất cả đều chen chúc hướng về phía quầy C nơi Tiểu Gia ngồi làm việc. Một đám người sau khi xong xuôi các thủ tục đều đi tới quyển sổ góp ý của ngân hàng viết: “Thái độ của nhân viên phục vụ này rất nghiêm túc, nhiệt tình, tác phong chuyên nghiệp, quả thật là tinh anh hiếm có!”
Trong vòng ba ngày, sổ ý kiến của ngân hàng phải thay tới chín quyển.
Giám đốc ngân hàng vẻ mặt run run, tìm Tiểu Gia nói chuyện, sau khi Tiểu Gia tan tầm trực tiếp tới đẩy cửa nhà Tôn Kiến. Tôn Kiến nhìn thấy là cô, mừng rỡ đang muốn nhảy lên, cô ném thẳng ba quyển sổ ý kiến vào đầu anh, mắt rưng rưng: “Họ Tôn kia, tôi đắc tội với anh ra sao mà anh cứ liên tục tìm cách chèn ép tôi như vậy!”
“Làm sao à? Đừng bảo đám người kia không phải anh gọi đến, bây giờ anh vừa lòng chưa, tôi bị đuổi việc rồi!”
Tôn Kiến sửng sốt, sao sự tình lại không phát triển theo hướng suy nghĩ của anh vậy nhỉ? Vội vàng tươi cười nói: “Không phải chỉ là một viên chức nho nhỏ thôi sao, đuổi thì đuổi, nếu em thật sự thích ngân hàng, anh mở cho em một cái, để em làm giám…”
Lời còn chưa dứt, Tiểu Gia đã hung dữ trừng mắt liếc anh một cái, đẩy cửa mà đi.
Tôn Kiến nhìn mấy tờ ý kiến rơi lung tung, trong lòng thật sự ấm ức: Đây là làm ơn mắc oán mà.
Kế hoạch cưa vợ No. 4:
“Muốn lấy trái tim, trước cứu lúc nguy”, tức, anh hùng cứu mỹ nhân.
Đêm khuya, ngõ nhỏ, cô gái đi một mình, côn đồ cầm dao, quyền cước anh hùng, mỹ nhân khóc ôm lấy anh hùng, cuối cùng happy ending…
Thật là một cảnh tượng đẹp đẽ, một truyền thuyết lãng mạn bất diệt!
Tôn Kiến và tiên nữ đã bàn bạc ổn thỏa, chờ nàng biến hình thành côn đồ, lấy ánh sáng xanh làm tín hiệu, anh liền lập tức nhảy ra. Vì thế sáng sớm tinh mơ anh đã trốn trong góc khuất, chịu đựng cơn lạnh cắt da cắt thịt, chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi…
Cuối cùng, đằng xa vang lên những tiếc bước chân, Tiểu Gia đã quay trở lại từ nhà bà nội! Đây dĩ nhiên là do tiên nữ làm phép khiến cô đi đường này lúc muộn như vậy, hơn nữa chắc chắn sẽ không bị mấy kẻ qua đường ABC XYZ nào đó quấy rầy.
Theo sát phía sau, tên côn đồ cũng long trọng lên sân khấu, hét lớn một tiếng: “Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, nếu muốn đi qua, nộp tiền mãi lộ!”
Đầu Tôn Kiến nhất thời đầy hắc tuyến ————
Vị tiên nữ này có phải ở trong lư hương lâu quá, tách biệt với xã hội không, thế kỷ 21 như này rồi làm gì còn côn đồ nào nói câu này nữa!
Mắt thấy ánh sáng xanh nhấp Iập tức nhảy ra: “Tiểu Gia em đừng sợ, anh đến cứu em ——–” Đến lúc nhìn thấy cảnh trước mặt, mấy chữ tắc hết lại trong cổ họng.
Tên côn đồ vật ra đất, cuộn tròn một đống. Tiểu Gia ung dung cất dùi cui điện vào trong túi da, vuốt lại tóc tai nói: “Tôn Kiến, anh diễn xong chưa? Đừng bảo với tôi người này không cùng một bọn với anh, lần sau còn làm cái trò nhảm này, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Nói xong còn hung hăng đá cho tên côn đồ một cước, bước nhanh mà đi.
Tôn Kiến vội vàng nâng tên côn đồ dậy, pụp một tiếng, người nọ biến thành một làn khói nhẹ, từ trong làn sương khói, tiên nữ run run: “Đó, đó là cái gì, thật đáng sợ…”
Tôn Kiến suy sụp ngã xuống đất, trong lòng sầu muộn vô cùng: Tiên nữ vô dụng như vậy, có thể trông cậy được sao?
“Có câu chân thành thì sẽ đạt được, kiên trì, chỉ cần bền bỉ kiên trì, nhất định có thể cưa đổ Tiểu Gia”. Về đến nhà, tiên nữ nói như thế. Không hổ là thần tiên, ngay cả một câu an ủi cũng có thể nói lạnh như băng.
Tôn Kiến hết thở dài lại thở dài, tiếng sau ủ rũ hơn tiếng trước.
Tiên nữ nhìn anh, môi mấp máy vài cái, rồi chắc cũng biết khuyên giải an ủi giờ không hiệu quả, đành tự chui vào trong lư hương.
Kế hoạch cưa vợ, tạm thời gián đoạn như vậy.
Đám hồ bằng cẩu hữu biết được nỗi khổ não của anh, liền hiến kế: Con gái chính là như thế, anh càng đuổi theo cô ấy, cô ấy lại càng kiêu ngạo, anh đấy, phải lờ cô ấy đi một chút, như gần như xa mới là cảnh giới cưa gái cao nhất.
Vì thế, Tôn Kiến dưới sự giật giây của bọn họ, đi Hawaii du lịch.
Nhưng mà, khi uống nước, chiếc cốc bỗng rơi xuống, anh nhớ Tiểu Gia.
Khi đi dạo, bỗng nhiên bước hụt, anh nhớ Tiểu Gia.
Khi ngẩng đầu, cánh én bay qua, anh nhớ Tiểu Gia.
Khi ngây ra, bỗng nhiên không thể nói được lời nào, anh nhớ Tiểu Gia.
Ở đủ lúc rảnh rỗi trong cuộc sống như mỗi đêm đi ngủ, bỗng nhiên yên lặng, bỗng nhiên trống trải, đau đớn hiện lên rõ ràng.
Anh thầm nghĩ, thì ra anh yêu Tiểu Gia đến như vậy. Mười sáu năm, đã in những tình cảm rối rắm của anh thành một loại bản năng, như chân với tay.
Vì thế sáng ngày thứ bảy, anh dứt khoát quyết định về nước. Lúc này đây, không hề giở chiêu giở trò, không hề xin giúp đỡ viện trợ, anh muốn nghiêm nghiêm túc túc nói với Tiểu Gia ——— Anh yêu cô, mười sáu năm qua anh tầm thường hèn nhát chẳng hề hy vọng giờ lại ngập tràn chờ mong được yêu cô. Bất kể tình yêu ấy có nhỏ bé và đáng bị cười chê thế nào, bất kể cô có chán ghét tránh anh không kịp như trước hay không, tóm lại, anh muốn chính miệng nói ra ba chữ kia, một tình cảm khắc cốt ghi tâm, vốn đã sớm đóng băng, nhưng lại không thể vứt bỏ.
Máy bay tư nhân phành phạch hạ cánh xuống bãi cỏ, Tôn Kiến không thèm rửa mặt thay quần áo chạy ngay tới nhà Tiểu Gia.
Thở hổn hển chạy đến nơi, xa xa đã thấy Tiểu Gia cầm túi rác đi ra đang định sang đường đổ rác. Tôn Kiến nhất thời mừng như điên vẫy tay với cô, hô lớn: “Tiểu Gia ———– Tiểu Gia ———–”
Tiểu Gia quay đầu nhìn lại, ánh mắt long lanh như chứa đựng mười sáu năm năm tháng lắng đọng, chiếu thẳng vào trong lòng anh.
Tiểu Gia…
Nhưng đúng lúc này, môt chiếc xe tải bỗng nhiên siêu siêu vẹo vẹo vượt đèn đỏ, Tiểu Gia đứng giữa đường tránh không kịp, bị đâm rầm một cái, bay thẳng ra ngoài ——–
Phút chốc đầu óc Tôn Kiên trống rỗng, nỗi vui mừng trong lòng còn chưa kịp tan, ánh mắt lại chợt thu được một hình ảnh bi thảm như vậy, anh hét lớn một tiếng, lao tới ôm lấy Tiểu Gia.
Tiểu Gia mặc quần trắng, giống như một đóa bách hợp bị gãy, máu tươi dần nhuộm thành màu đỏ.
“Tiểu Gia! Tiểu Gia, đừng chết! Đừng chết! Anh còn chưa nói với em là anh yêu em mà! Anh yêu em, anh đã yêu em mười sáu năm rồi, Tiểu Gia…” Hiện trường tai nạn, người đi đường nhanh chóng xúm lại, thấy người thanh niên hai mắt đỏ au, ôm người con gái bị xe đụng, tiếng khóc đau đớn gào ra khỏi miệng như dã thú, hắn khóc, nước mắt đẫm khuôn mặt.